Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

Dịch Full 

Chương 300: Cướp tiền


Editor: demcodon

"Nếu mấy cháu thuê phòng trên lầu dùng để ở thì giá rẻ hơn, tốt nhất cũng chỉ 10 đồng, rẻ hơn thì 3-5 đồng cũng có. Nhưng phòng dưới này thì khác, hơi đắt một chút. Nhưng tôi nghĩ mấy cháu nếu đến đây khẳng định cũng hỏi thăm qua..." Vẻ mặt của người đàn ông hơi phấn khích, chỉ ngón tay nói.

Trong lòng Sở Từ hiểu rõ, lúc trước Thôi Hương Như thuê căn nhà trồng kế bên Trương Quế Vân khoảng 10 đồng. Đó là một số tiền lớn, nên nhà họ Trương còn lo thức ăn cho Thôi Hương Như. Tuy nói ở huyện thì khác. Nhưng dù sao hiện tại mình mở cửa hàng ít người, nên tiền thuê mặc dù đắt hơn nhà bình thường. Nhưng cũng không có khả năng quá mức thái quá.

"Chú à, rốt cuộc bao nhiêu tiền chú nói dứt khoát đi." Sở Đường nhíu mày nói.

"Quên nói cho mấy cháu, tôi họ Thiệu." Ông chú này tự giới thiệu một hồi mới nói tiếp: "Về phần nhà này... Thuê ngắn hạn một ngày 2 đồng, thuê dài hạn một tháng 50 đồng."

"Chú đi cướp tiền à?" Sở Đường nhất thời nhảy dựng lên: "50 đồng! Hơn một tháng tiền lương của người khác!"

Mặc dù Sở Từ nói hiện tại hai chị em bọn họ có không ít tiền. Nhưng cậu vẫn cảm thấy Sở Từ cũng không phải cậu. Hơn nữa lo lắng tương lai sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cho nên bình thường Sở Từ cho tiền cậu đều lấy, mỗi tháng dùng chưa đến một nửa. Thậm chí trước kỳ nghỉ, thời tiết cũng đã hơi lạnh. Cậu còn đặc biệt kêu Sở Từ làm một số món dưa chua bình thường mang theo, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, tích góp được không ít tiền riêng.

Tính ra tiền tiêu hàng tháng của cậu cũng chỉ khoảng 15 đồng. Nhưng giọng điệu của ông Thiệu này thật lớn, mở miệng ra miệng đã muốn 50 đồng!

"Đắt thì hơi đắt, nhưng chỗ tôi đáng giá này. Mấy cháu nhìn xem, đây là con phố lớn nhất trong huyện của chúng tôi. Hai bên buôn bán tốt như thế nào mọi người cũng nên rõ ràng. Hơn nữa tôi bảo đảm, nếu giao số tiền này, mặc kệ mấy cháu buôn bán tốt tôi cũng sẽ không tăng giá. Tất nhiên, nếu mấy cháu thuê dài hạn thấp nhất thuê một năm, tiền thuê phải thanh toán trong một lần." Ông Thiệu nói tiếp.

Lúc gã nói chuyện thì bụng to lắc lư mấy cái, làm cho Sở Từ không khỏi nhìn thêm mấy lần.

"Chú Thiệu làm việc ở đâu?" Sở Từ đột nhiên hỏi một câu.

Ông Thiệu hơi sửng sốt, tiếp theo mỉm cười: "Cháu hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ nhìn ra cái gì hả?"

"Thật ra không có gì, chỉ là tôi hơi kỳ quái. Tại sao chỗ này của chú tốt như vậy, nhưng hai bên đều được thuê, nhưng chỗ của chú lại còn trống rỗng." Sở Từ mỉm cười nói.

"Con bé cháu thật thú vị nha. Tôi cũng không lừa mấy cháu, công việc của tôi là chén sắt, cũng có chút danh tiếng ở thế hệ này. Cho nên chính vì chuyện này mọi người cũng không dám thuê nhà của tôi, bọn họ sợ tôi cho thuê sau đó lại đổi ý. Kết quả là tôi chịu thiệt." Ông Thiệu ăn ngay nói thật, nhưng đảo mắt lại than thân trách phận: "Tôi đã nhớ lại rồi, thời gian trước đây có ông đồng nghiệp nói cho tôi biết gần đây không chừng sẽ có người đến thuê nhà, còn nói là một cô bé. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, người ông đồng nghiệp nói sẽ không phải là cháu chứ? Nếu như quả thật là cháu, tôi cũng nên giải thích cho bản thân một câu. Những người bên ngoài nói đều là lừa đảo. Chú Thiệu tôi chính là ăn lương nhà nước. Mặc kệ nói như thế nào đều phục vụ vì nhân dân, tuyệt đối sẽ không ức hiếp người bừa bãi."

Mấy năm nay hơi loạn, chuyện cậu ấm phạm tội đả thương người hoành hành suốt ngày không ngừng nghỉ, làm cho những người bình thường vừa nghe tiếng quan đã sợ, cũng không biết cấp trên khi nào thì có thể làm sạch bầu không khí này.

Sở Từ hơi do dự trong lòng, cẩn thận suy nghĩ.
 
Chương 301: Mắc mưu bị lừa


Editor: demcodon

Giống như chính ông Thiệu này đã nói, địa vị của hai người không ngang hàng với nhau. Một khi xuất hiện tranh chấp, cuối cùng chịu thiệt khẳng định là chính nàng. Nhưng mặt khác, nàng là một con bé không nơi nương tựa ra ngoài làm buôn bán, không có khả năng sẽ không bị người chú ý. Một khi rước lấy phiền toái, nếu sau lưng có người cũng có thể lợi dụng sức mạnh, sẽ không bị lật thuyền trong mương.

Hơn nữa nhìn thái độ của ông Thiệu, mặc dù không phải là chức quan lớn nhưng cũng có tiếng nói. Loại mạng lưới này mặc kệ ở thời đại nào và chỗ nào đều là tài nguyên cực kỳ quan trọng. Nếu có thể ở chung tốt, chưa chắc không phải là thiện duyên.

"50 đồng thì 50 đồng, được thôi! Nhưng còn phải mời chú Thiệu đồng ý với tôi một chuyện." Sở Từ đưa ra quyết định trong lòng, trực tiếp đồng ý.

"Chuyện gì? Tôi không làm những chuyện vi phạm pháp luật." Người đàn ông trung niên mỉm cười.

"Sao có thể? Chỉ là hy vọng nếu sau này có người cố ý đến gây chuyện, chú Thiệu nếu có thể xử lý được thì lộ mặt. Hơn nữa chú yên tâm, tôi thuê nhà của chú sau này tuyệt đối sẽ làm theo quy tắc. Nếu chỗ này của tôi xảy ra vấn đề, chú có thể giải quyết theo việc công tôi tuyệt đối không ầm ĩ. Chú nghĩ thế nào?" Sở Từ lại nói.

Nói xong lời này, ông Thiệu này rõ ràng sửng sốt, không nghĩ tới tâm tư con bé này còn rất rõ ràng.

Căn nhà này của gã thật ra đắt gấp đôi căn bên cạnh. Nếu thuê dài hạn chính là một con số rất lớn. Sở dĩ gã rao giái trên trời chủ yếu cũng là hy vọng những người có việc nhờ gã tự mình hiểu lấy, không hy vọng cho thuê còn liên lụy một số lợi ích lung tung rối loạn.

Cũng bởi vậy, căn nhà này đã lâu chưa có người thuê.

"Có thể, con bé cháu là người thông minh. Nhưng cháu sẽ không cảm thấy giá này quá đắt sao? Cậu bé bên cạnh cháu nhìn chằm chằm, còn có con bé này cũng giống vậy, đều ước gì có thể ăn tôi." Ông Thiệu trêu ghẹo nói.

Tần Trường Tố hừ một tiếng kéo quần áo của Sở Từ: "Em họ, chúng ta không phải còn mấy cửa hàng chưa xem sao? Căn nhà này thật sự quá tối..."

50 đồng đó... Hiện tại cô đang làm việc cho Sở Từ, tiền lương một tháng cũng bằng giá này. Hơn nữa hai ngày trước nhận được tiền cô vui vẻ đến mức không ngủ được. Sau đó lại nghe Sở Từ nói, nếu cô sẵn sàng tiếp tục làm việc, tiền lương sau này còn có thể tăng thêm, càng làm cho cô cảm thấy bản thân hạnh phúc sắp bay lên...

Nhiều tiền như vậy cũng đủ cả nhà dùng, lại không công đưa cho một ông chủ cửa hàng lòng dạ hiểm độc như vậy. Em họ của cô rốt cuộc còn nhỏ tuổi, rất dễ mắc mưu bị lừa.

"Chị à, em cũng đồng ý với chị họ, 50 rất đắt..." Sở Đường cũng nói.

"Đắt, nhưng mua được an tâm." Sở Từ lại lắc đầu.

Cửa hàng này là một trong những khách hàng quen giới thiệu cho nàng. Cho nên nhân phẩm của ông Thiệu này hẳn là không thành vấn đề. Ngoài ra, người này mặc dù bụng phệ, nhưng quần áo cũng rất hợp quy tắc. Trên tay đeo một chiếc đồng hồ, vị trí đặt đồng hồ cực kỳ ngay ngắn. Trên chân mang đôi giày da, bóng loáng, một hạt bụi cũng không có; có thể thấy được người này làm việc theo đuổi cẩn thận. Người như thế bất luận ở hoàn cảnh gì, bình thường tiếp xúc sẽ không quá tệ. Ngoài ra, khi bọn họ đi vào tờ báo gã cầm trong tay xem chính là trang báo xã hội dân sinh...

Quan trọng nhất chính là, lúc người này nói chuyện dáng vẻ tự tin giống như các quan văn đời trước nàng gặp qua, sẽ làm tâm tình thành kiến trời sinh và xoi mói tật xấu quan võ của nàng không tự chủ được hiện ra...

Tất nhiên, cuối cùng nàng tự nhiên sẽ đè nén xuống.

"Vẫn là con bé cháu thông minh nha." Ánh mắt của ông Thiệu sáng lên, vươn tay đến nắm tay Sở Từ một chút: "Cháu đã đồng ý giá này. Vậy sau này chúng ta chính là quan hệ chủ nhà và khách thuê. Tôi tên đầy đủ gọi là Thiệu Quốc Hưng. Nếu cháu có đủ thời gian, tôi có thể sắp xếp ký hợp đồng thuê nhà."
 
Chương 302: Thiệu lòng dạ hiểm độc


Editor: demcodon

Sở Từ rất hài lòng với vị trí của cửa hàng này. Bởi vậy không chút do dự gật đầu, ba người đợi ở trong cửa hàng một lát. Không bao lâu, ông Thiệu đã chuẩn bị hợp đồng xong. Sau khi Sở Từ xác nhận không có sai xót thì rất dứt khoát ký xuống.

Tổng cộng một năm tiền thuê là 600 đồng. Hợp đồng vừa ký xong, Sở Từ lập tức sảng khoái lấy tiền giao ra. Sau đo lại cẩn thận nhận biên lai của ông Thiệu đưa.

Tần Trường Tố ở bên cạnh ước gì có thể kéo Sở Từ đi ra ngoài. Nhưng đối cô mà nói, Sở Từ mặc dù là em họ của cô. Nhưng hiện tại cũng là bà chủ của cô. Đặc biệt là trong khoảng thời gian này Sở Từ biểu hiện ra ngoài căn bản không giống dáng vẻ cô gái 17-18 tuổi. Cho nên ở trước mặt Sở Từ, cô theo bản năng lựa chọn nghe theo.

"Căn nhà này trong vòng một năm sẽ cho cháu sử dụng. Đây là địa chỉ hiện tại của tôi. Nếu cháu có việc thì có thể đi tìm tôi." Thiệu Quốc Hưng viết địa chỉ xuống đưa tới nói.

Sở Từ gật đầu. Thiệu Quốc Hưng lúc này mới thoải mái rời đi.

"Thiệu Quốc Hưng? Chị thấy là Thiệu lòng dạ hiểm độc mới đúng!" Người vừa đi, Tần Trường Tố lúc này mới lẩm bẩm một câu. Tiếp theo dạo quanh một vòng trước sau trong nhà: "Cũng không có gì hơn những nhà khác, tại sao đắt như vậy? Em họ, em chuẩn bị dùng căn nhà này làm gì? Tiền thuê 600 đồng, buôn bán nhỏ sao có thể kiếm lại được?"

"Chị họ sao không ngăn cản sớm một chút? Bây giờ nghĩ lại cũng vô dụng." Sở Đường ở bên cạnh bất lực nói.

"Nói sớm? Chị cũng không dám." Tần Trường Tố thở dài một hơi, lại cố ý cười nói: "Tính tình chị của em còn cứng đầu hơn chị. Chị sợ chị nói gì đó không thích hợp thì em ấy sẽ ném chị ra ngoài. Hơn nữa... chị không phải nghĩ A Từ có thể xem bói biết trước tương lai sao, không chừng là phát hiện dưới căn nhà này có bảo tàng đấy?"

Sở Từ nheo mắt, thật sự là một cô gái ngây thơ mà. Một tháng trước nói gạt cô đến bây giờ vẫn còn tin tưởng.

Sở Đường tự nhiên biết chị nhà mình có nhiều thủ đoạn. Cho nên nghe nói như thế chỉ cười ngây ngô, chớp mắt qua loa với Tần Trường Tố.

Lúc này Sở Từ mới cẩn thận xem xét chung quanh căn nhà này. Đại sảnh của căn nhà này có diện tích lớn nhất, hơn một trăm mét vuông. Ngoài phòng khách, cuối cùng có hai phòng riêng biệt, một lớn một nhỏ. Phòng lớn có thể dùng làm phòng bếp, phòng nhỏ có thể làm phòng riêng. Ngoài ra phòng bếp thông cửa sau, cửa sau có sân rộng. Sân khá sạch sẽ, bên trong có nhiều bể nước lớn. Về phần cầu thang công cộng của các gia đình khác thì ở ngay góc, có tường vây ngăn cách. Cho nên không cần lo lắng sẽ có người thường xuyên qua lại sân sau này.

Sở Từ rất hài lòng với nơi này.

"Chị ơi, chúng ta mới đến đây, có muốn mua gì đi thăm hàng xóm hay không?" Sau khi Sở Đường và Tần Trường Tố ầm ĩ xong cũng nhớ đến chuyện chính.

Chỉ là nhắc đến chuyện này trong lòng hơi khó chịu, chủ yếu là hàng xóm chỗ này thật sự không ít. Ngoài người hai bên cửa hàng, còn phải chào hỏi với người trên lầu. Dù sao có rất nhiều thứ đều phải xài chung. Tương lai cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Nếu như giả ngu không để ý tới người cũng không tốt lắm.

"Tặng quà không thể nhẹ, nhưng trên lầu dưới lầu nhiều gia đình như vậy, cũng không thể mua gì quá đắt phải không?" Tần Trường Tố lập tức nói.

Sở Từ suy nghĩ: "Không nóng nảy, chờ sau khi dụng cụ nhà bếp đưa tới em có thể làm một ít thức ăn tặng qua, thực dụng cũng không lãng phí. Nhưng gần dây em không tiện về thôn, bên xưởng..."

"Em họ, xưởng còn có Hoắc thần tiên trông mà. Hơn nữa chị Hương Như mặc dù hơi thành thật, nhưng cũng may là cẩn thận. Ngoài ra, chị hiện tại mặc dù đi thep phụ em, nhưng lúc không bận cũng có thể trở về nhìn một cái. Cho nên em cứ việc yên tâm." Tần Trường Tố lập tức vỗ ngực, dứt khoát lưu loát nói
 
Chương 303: Trụ cột


Editor: demcodon

Nhắc đến Hoắc thần tiên, Sở Từ không khỏi xoa trán.

Ông lão này không muốn nàng xuất đầu lộ diện vì tiền. Mặc dù ở rất nhiều chỗ ông lão mạnh hơn ông Sở không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhược điểm duy nhất chính là ông làm việc quá mức truyền thống, cảm thấy mục tiêu lớn nhất của con gái là giúp chồng dạy con. Cho nên dạy y thuật cho nàng cũng chỉ có mấy tháng. Nhưng ngoài trụ cột thì dạy nhiều về bệnh phụ nữ, thường là có liên quan đến phụ nam nhất quyết không cho phép nàng học, nói là sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.

Điều này cũng đúng, nhưng nàng luôn không thích bị người khá hạn chế cuộc sống. Cho nên chỉ có thể lén lút học một mình, bị Hoắc lão gia phát hiện mấy lần. Sau đó bắt đầu tăng thêm độ khó trong việc học tập của nàng. Trong thời gian bốn tháng nàng học được nhiều hơn người học nghề bình thường trong một năm.

Y thuật gà mờ, cộng thêm những bài thuốc của sách Phúc Duyên. Bây giờ cò mạnh hơn những bác sĩ bình thường.

Nhưng Hoắc thần tiên mặc kệ nói như thế nào đều là ân sư dạy nghề của nàng. Trước kia, sư phụ ngang hàng với cha mẹ. Bình thường cà lơ phất phơ thật rakhông sao cả, nhưng vào lúc mấu chốt nàng là vãn bối vẫn là rất tôn trọng...

"Chị, chị đã đồng ý với Hoắc thần tiên, chỉ có trải qua dịp tết này mà thôi..." Sở Đường vừa nghe đến tên Hoắc thần tiên thì lập tức nghĩ tới, vội vàng nói.

"Có câu nói gọi là tướng không chịu nghe theo ngoài quân lệnh. Thầy chỉ là nóng nảy như vậy thôi. Chờ qua tết, chị nghĩ cách lừa Hạnh Quả đến, thầy khẳng định sẽ nộp vũ khí đầu hàng." Ánh mắt của Sở Từ chợt lóe, cười tủm tỉm nói.

Sở Đường nhếch khóe miệng, Hoắc thần tiên thật sự là đáng thương, ba ngày hai bữa đều bị Sở Từ đe dọa. Vốn dĩ là người đơn giản lại bị buộc đi theo chị nhà cậu cùng kiếm tiền, vì tích góp của hồi môn cho cháu gái Hạnh Quả. Nhưng Hanh Quả sang năm cũng mới 7 tuổi, có phải quá sớm hay không.

"Sau khi em trở về phải nói với ông Hoắc như thế nào? Trước tiên gạt à?" Sở Đường hơi khó xử.

"Ai kêu em trở về? Em cứ ở huyện đi, chỗ này em còn có bạn học. Bình thường cũng có thể giao lưu trao đổi với bọn họ nhiều hơn." Sở Từ nhíu mày, vẻ mặt đột nhiên hơi nghiêm túc, lại nói tiếp: "Đúng lúc, chị có chuyện muốn thương lượng với em..."

Sở Đường vừa thấy Sở Từ nghiêm túc như vậy, trong lòng nhất thời căng thẳng, vội vàng lên tiếng ngoan ngoãn cúi đầu nghe.

Mấy tháng nay cậu phát triển nhanh chóng, hiện giờ đã cao hơn Sở Từ không ít. Làn da cũng không xấu và vàng như trước kia, trên người có thêm chút thịt, nhìn qua bắt đầu có chút nam tính.

"Xưởng trong nhà chị chuẩn bị tương lai để cho chị Hương Như quản lý một thời gian. Chờ chị ấy có thể quản lý công nhân thì mượn cơ hội chia chút tiền hoa hồng cho chị ấy. Bất luận tương lai phát triển trở thành dạng gì chị ấy đều có một phần. Tương lai nếu chị ấy tái hôn, cũng có thể tự tin. Mặc dù xưởng là một tay chị xử lý, nhưng dù sao em là trụ cột của nhà chúng ta..."

"Ngừng lại! Chị, trụ cột cái gì, em còn cảm thấy chị là bầu trời trên đầu em đó." Sở Đường trừng mắt nhìn: "Xưởng của chị muốn làm gì cũng được. Chị Hương Như trước kia giúp chị rất nhiều, bất luận chị muốn báo đáp như thế nào em cũng không có ý kiến."

"Vậy là tốt rồi." Sở Từ nhếch miệng cười.

Tính tình của Thôi Hương Như làm cho người ta hơi nhọc lòng, nhưng cũng quá yếu ớt, cũng may sau khi ly hôn cũng trưởng thành hơn một chút. Bây giờ nàng ở lại huyện một thời gian cũng cho chị Hương Như cơ hội rèn luyện.

"Nhưng... em ngược lại cảm thấy còn có một người càng cần có báo đáp..." Sở Đường hơi do dự vẫn là nói.

Sở Từ sửng sốt: "Ai?"

"Anh Từ đó? Chị à, chị cũng quá nhẫn tâm rồi. Anh Từ giúp chúng ta rất nhiều, anh ấy cũng có công việc của mình. Nhưng một khi chị có việc thì lập tức đến giúp đỡ. Hơn nữa chị không phải nói cho em biết, tiền xây nhà mới của chúng ta phần lớn là anh ấy bỏ ra sao? Mặc dù đó là bởi vì bồi thường cho Từ Nhị. Nhưng em cảm thấy hai anh em bọn họ vẫn tách ra tính mới tương đối tốt."
 
Chương 304: Chào hỏi


Editor: demcodon

Sở Đường nhìn dáng vẻ Sở Từ ném Từ Vân Liệt ra sau đầu, trong lòng bắt đầu hơi đồng tình hắn.

Anh Từ đã làm tất cả những công việc mà anh rể của cậu nên làm. Nhưng hoàn toàn không có được đối xử như anh rể nên có. Tất nhiên, cũng không phải nhất quyết kêu chị cho anh Từ một lời giải thích. Nhưng ít nhất khi có chỗ lợi ích thì không thể quên hắn?

"Em thì biết cái gì? Một phần cũng không thể cho anh ấy." Sở Từ vừa nghe người nọ là Từ Vân Liệt thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nói tiếp: "Nếu chị chia tiền hoa hồng cho anh ấy, anh ấy không chừng còn cảm thấy chị xa lạ với anh ấy. Em đừng nhìn anh ấy hào phóng khắp nơi, trên thực tế chính là người lòng dạ hẹp hòi. Hơn nữa chị và anh ấy cũng không cần phải chia rõ ràng như vậy. Lúc anh ấy cần tiền thì tự nhiên sẽ nói với chị. Bất luận dùng bao nhiêu đều tùy anh ấy lấy. Cho dù là em cũng không ngăn cản được."

Sở Đường vừa nghe ngạc nhiên há miệng thở dốc, lại hơn ghen tỵ.

"Còn nữa, trên người anh ấy không thể có tiền. Trương Hồng Hoa nhà họ Từ kia em cũng không phải chưa từng thấy qua. Ánh mắt của bà nhìn anh Từ giống như nhìn núi vàng, suốt ngày tìm cơ hội vét sạch của anh ấy. Chỉ là bất hạnh không biết anh Từ giấu tiền ở chỗ nào. Cho nên vẫn chưa có ra tay, lỡ như nếu biết..."

Sở Từ nói đến một nửa, còn lại bản thân Sở Đường đều có thể tự mình hiểu được.

Từ Vân Liệt bây giờ nhẹ nhàng, quần áo cũng chỉ mấy bộ, đặt gia sản ở nhà họ Từ tuyệt đối bị Trương Hồng Hoa lật không biết bao nhiêu lần. Nếu có tiền thì đã sớm bị trộm đi.

Mà nếu Trương Hồng Hoa biết xưởng này có một phần thu nhập thuộc về Từ Vân Liệt vậy càng không được, nhất định sẽ coi mình như một bà Thái hậu, suốt ngày giữa tiền.

Hiện tại Từ Vân Liệt ở huyện làm công việc có liên quan đến máy móc, nàng cũng không hiểu. Nhưng tiền lương một tháng rất cao, cụ thể bao nhiêu Sở Từ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng lại biết hướng đi của số tiền này, cả tiền và kỹ thuật của Từ Vân Liệt đều bị lấy đi đầu tư hợp tác với chiến hữu.

"Chị, tại sao chị còn đối xử với anh Từ còn tốt hơn em vậy? Hai người còn chưa có gì đâu..." Sở Đường lại nói với sắc mặt chua xót.

Sở Từ trừng mắt nhìn cậu: "Khi nào thì em hiểu biết nhiều hơn anh Từ thì chị cũng sẽ đối xử với em như vậy."

Em trai vốn dĩ là để cưng chiều, căn bản không cần để ý em trai sẽ biết cái gì. Chỉ cần cậu sống tốt là được. Anh Từ thì khác, đó là dùng để dựa vào nhau, nói chuyện ăn ý mới được, có thể giống nhau sao?

Sở Đường bĩu môi, Tần Trường Tố đứng bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.

Sau khi Sở Từ lên kế hoạch cho căn nhà ở trong lòng gần xong mới nhớ đến còn phải cần một phòng dùng để bình thường ở. Hơn nữa bởi vì không gian, buổi tối nàng cần là lãnh địa của riêng mình. Cho nên lại liên hệ với Thiệu Quốc Hưng nhờ giới thiệu cho nàng một căn nhà đơn giản thực dụng, ba phòng một sảnh, sạch sẽ sáng sủa, cách cửa hàng mấy chục mét mà thôi, thuận tiện nhanh chóng.

--- ---
Ngày hôm sau, dụng cụ nhà bếp và bàn ghế nàng đặt cũng được liên tục đưa tới, căn nhà trống rỗng cuối cùng bắt đầu ra hình ra dáng.

Dụng cụ nhà bếp vừa đến thì Sở Từ làm một ít bánh xốp và tặng từng nhà hàng xóm. Tuy nói là huyện, nhưng hầu hết hàng xóm đều rất lịch sự và giản dị. Mặc dù có mấy người tò mò cửa hàng của Sở Từ, cũng bị nàng nói hai ba câu đuổi đi. Chỉ là tặng xong ở trên lầu, lại còn lại quán ăn nhỏ bên cạnh chưa đi.

Dù sao cũng là chung ngành, phải đối mặt với nhau. Cho nên phần quà này Sở Từ chuẩn bị nhiều hơn những gia đình khác, cũng coi như là cố ý làm quen, không muốn tương lai vì làm ăn mà có xung đột.

Hai cái bánh xốp bọc túi giấy dầu, cách bao đóng gói cũng có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt bên trong. Loại này chỉ là sản phẩm sơ cấp trong các loại bánh ngọt. Nhưng là món Sở Từ sở trường nhất. Mặc dù nguyên liệu bình thường nhưng hương vị cũng rất ngon.

"Hai đứa... là đến ăn cơm à? Xin lỗi, em gái à, trong tiệm chúng tôi không nhận đồ ăn mang đến từ bên ngoài..." Chỉ là vừa bước vào cửa thì có một người phụ nữ nói với Sở Từ và Sở Đường.
 
Chương 305: Chén nước bẩn


Editor: demcodon

Người phụ nữ này cười mở miệng từ chối. Sở Từ hơi sửng sốt, còn chưa kịp nói chuyện Sở Đường đã khách sáo nói: "Thím à, chúng cháu mới dọn đến ở bên cạnh. Hôm nay đến đây chủ yếu là muốn làm quen nhau một chút, chào hỏi chung quanh. Đây là món quà nhỏ, mong thím đừng ghét bỏ."

"Mới dọn đến?" Người phụ nữ nhận quà mở túi giấy dầu ra một khe hở nhìn vào bên trong, trong mắt chợt lóe qua khinh thường, tiếp theo lại nói: "Nếu là chào hỏi, tại sao người lớn nhà hai đứa không đến?"

Sở Đường khẽ cau mày, cậu luôn cảm thấy thím này nói chuyện kỳ quặc.

"Nhưng mà quên đi, ai đến cũng giống nhau. Được rồi, chào hỏi xong, tôi còn bận việc buôn bán. Hai đứa nếu không có chuyện gì thì về trước đi, qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ đi qua nhà hai đứa thăm viếng." Người phụ nữ này lại nói.

Nói xong câu này, người phụ nữ lại trực tiếp đi rẽ qua bên cạnh hai người.

Hai chị em đặc biệt chọn buổi sáng đến nhà, lúc này buôn bán ít cũng im lặng. Hai người ăn mặc tươm tất, không quá đắt nhưng sạch sẽ chỉnh tề, tuyệt đối là không có một chỗ nào thất lễ.

"Chị?" Trong lòng Sở Đường hơi bất mãn, buôn bán ở đâu từ sáng sớm thế này? Người phụ nữ này rõ ràng chính là coi thường hai chị em bọn họ.

"Đi trước đi, sau này không cần lui tới là được." Sở Từ liếc mắt một cái, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không có coi trọng.

Dù sao cũng là chung ngành, hơn nữa đối phương bán trước, nàng người đến sau. Trong lòng người phụ nữ này không thoải mái cũng đúng. Cho nên cục tức này nàng nuốt xuống, xem như không hợp với người phụ nữ này.

"Chỉ là tặng không nhiều bánh xốp như vậy." Sở Đường đi theo Sở Từ ra ngoài, miệng không quên nói.

"Chỉ biết nhớ ăn. Trong nhà không phải còn rất nhiều sao? Chờ về sau khi chị đưa cho anh Từ một ít, còn lại đều là của em." Sở Từ không thèm để ý cười nói.

Trải qua rèn luyện lâu như vậy, nàng cũng coi như là khéo tay. Tương lai muốn làm món gì ngon còn không được sao? Điều đáng tiếc duy nhất chính là nguyên liệu khan hiếm, ví dụ như sữa. Loại này người bình thường căn bản không mua được, chỉ có người có đặc quyền mới có thể uống được.

"À đúng rồi! Hai đứa dừng lại một chút." Hai chị em mới đi tới cửa thì sau lưng lại truyền đến một giọng vang lên, chỉ nghe người phụ nữ kia đột nhiên nói: "Sau này bán đồ cũng không nên tăng giá, những đồ thượng vàng hạ cám gì đó ít để ở cửa. Nếu đến phạm vi nhà của tôi thì tôi sẽ ném nó đi."

Sở Từ ngẩn người ra, Sở Đường quay đầu không vui nói: "Thím, chúng cháu có ý tốt đến chào hỏi, thím không thích thì thôi cũng đừng cho rằng chúng cháu nhỏ tuổi dễ bị khi dễ."

"Chao ôi! Vừa mở miệng đã hất chén nước bẩn lên người tôi. Tôi mở cửa làm ăn buôn bán, cho tới bây giờ đều là gương mặt tươi cười đón khách, lời nói cũng đều có lý, cũng không khi dễ hai đứa." Người phụ nữ trừng mắt nói với giọng sắc bén.

Ngày hôm qua nhà kế bên đưa tới không ít đồ, đều là dụng cụ dùng để nấu ăn, rõ ràng là muốn cướp buôn bán với ả. Trên con phố này tổng cộng chưa đến ba quán ăn nhỏ tư nhân kinh doanh. Cửa hành nhà ả vốn dĩ buôn bán không tốt nhất, hiện tại lại có thêm đứa tranh giành, làm sao ả có thể không tức giận cho được?

Sở Từ nhếch khóe miệng, cũng cười một tiếng: "Em trai của tôi tâm tư nhạy cảm nên suy nghĩ nhiều. Thím nói đúng, đều là mở cửa làm ăn buôn bán, quyết liệt cũng không hay ho gì. Hai nhà chúng ta lại là hàng xóm, có một số quy tắc nên nói rõ ràng thì tốt hơn."

Nàng nói xong, lại liếc mắt dụng cụ quét dọn trước cửa hàng, mỉm cười nói: "Nếu thím đã nói như vậy, tôi cũng chỉ có thểgiải quyết theo phép công. Những đồ để ở cửa nhà tôi thì tôi lấy về, đúng lúc trong nhà còn thiếu chút củi nhóm lửa."
 
Chương 306: Thăm viếng


Editor: demcodon

Đồ ở ngoài cửa cũng không nhiều, hơn nữa cũng không đắt tiền. Nhưng Sở Từ lại trực tiếp cầm hết tất cả những thứ đó lên, cũng không quay đầu lại đi vào cửa nhà mình. Không cần nàng quay đầu nhìn lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt tức giận của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ này tức giận đến bốc lửa, nhưng cũng chính bản thân ả nói ra. Lúc này ngăn cản Sở Từ ngược lại còn có thể mất mặt mình. Hơn nữa, vì mấy cây chổi đó cũng không đáng.

Nhưng nguồn gốc của sự hờn dỗi này cũng không phải là giá trị của mấy thứ này, mà là sự tức hận bị một con bé cắn ngược một cái.

"Thật không biết loại ba mẹ gì mới có thể dạy dỗ ra đứa con mất dạy như vậy. Ngay cả dạy con cũng không biết còn muốn mở cửa hàng làm ăn buôn bán? Không bù lỗ chết mày mới là lạ!" Người phụ nữ ở sau lưng hầm hừ lẩm bẩm một câu.

Giọng cũng không nhỏ, hi chị em Sở Từ đều nghe rõ ràng. Hai chị em cũng không tức giận, giả vờ giống như không có nghe thấy, trở lại cửa hàng của mình.

Cùng lúc đó, một cô gái trẻ cũng đi tới bên cạnh, lập tức đi vào cửa kế bên.

"Vốn dĩ em còn cảm thấy có lỗi, nhưng bây giờ em ngược lại cảm thấy chủ cửa hàng kia xứng đáng. Chị, chị cũng đừng hạn chết tài nấu nướng, làm nhiều món sở trường cho người phụ nữ kia không lời nào để nói!" Sở Đường khẽ hừ một tiếng, vươn tay trực tiếp cầm đồ về ném vào phòng bếp.

"Điều này còn cần phải nói sao?" Sở Từ nhếch khóe miệng. Nhưng đột nhiên lại nhíu mày nói: "Vừa rồi cô gái chúng ta gặp thoáng qua, đi vào trong nhà kế bên dường như hơi quen."

"Thật sao? Em đang tức giận nên cũng không nhìn kỹ. Nhưng trước đây chị thường bày quán ở khu vực gần đây, có thể là khi đó gặp qua?" Sở Đường thuận miệng nói.

Sở Từ gật đầu: "Có lẽ là vậy."

Cô gái vừa rồi cũng chỉ là trùng hợp nhìn thoáng qua, cũng trạc tuổi với nàng, xinh đẹp trầm ổn. Nhưng dù sao chỉ là liếc mắt một cái, ấn tượng không sâu sắc. Nếu lúc ấy nàng không nhận ra là ai, vậy hẳn chính là người xa lạ gặp qua khi trước kia bày quán.

Ở các con đường bên trái và bên phải, Sở Từ thấy cũng đều tương tự, phát hiện ngoài 'Quán ăn Tiến' bên trái, những người khác cũng coi như có chỗ tốt. Ví dụ như: cửa hàng quần áo bên phải, chủ cửa hàng là một cặp vợ chồng già 60-70 tuổi, quần áo bán ra phần lớn là tự làm, đối xử với mọi người rất nhiệt tình. Sau khi Sở Từ tặng quà đối phương còn trả lễ, là khăn tay nhỏ xinh đẹp. Mặc dù không đắt nhưng cũng có ý tốt.

Về phần mấy gia đình trên lầu cũng giống nhau, cũng đều tỏ vẻ sau này sẽ gúp đỡ việc làm ăn. Bất luận lời này có làm được hay không, ít nhất thái độ hòa khí kia làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Nhưng Sở Từ cũng không dư thừa tâm tư đặt trên người những người hàng xóm này. Sau khi tặng những bánh xốp này ra ngoài, lại tiếp tục xuống tay làm mấy món ăn và bánh ngọt, sắp đến giữa trưa, có thể thuận tiện đưa cơm cho Từ Vân Liệt.

Chỗ Từ Vân Liệt làm việc là nhà máy lớn nhất ở huyện, theo hình thức hợp tác nhà nước và tư nhân. Ông chủ nhà xưởng là chiến hữu của Từ Vân Liệt. Ba mẹ của chiến hữu này cũng đều là nhân vật nổi tiếng trong quân đội. Tài sản trong nhà tương đối giàu có, nên bước đi khởi đầu của người này cũng cao hơn người bình thường nhiều. Nhưng Từ Vân Liệt cũng không tệ. Trước mắt nhà máy đang nghiên cứu một số máy móc quân sự, mà Từ Vân Liệt đã học được rất nhiều điều trong sáu năm ở quân đội. Hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng những điều tiên tiến trong quân đội, ánh mắt cũng có thể theo kịp bước người nước ngoài. Cho nên mới được chiến hữu của hắn thuê với giá cao.

Nhà máy này quản lý rất nghiêm ngặt, hầu hết công nhân bên trong đều là quân nhân xuất ngũ trước đây. Cho nên Sở Từ vừa đến cửa đã bị ngăn cản. Sau khi bảo vệ trước cửa gọi điện thoại đường dây nội bộ liên lạc với Từ Vân Liệt, Sở Từ mới được cho đi vào.
 
Chương 307: Vỏ sắt biết nói


Editor: demcodon

Nhưng khi Sở Từ tiến vào nhà máy, nàng lại hơi luyến tiếc. Nàng thật sự rất tò mò về vỏ sắt nhỏ biết nói chuyện kia.

Từ lâu nàng đã nghe Sở Đường nói qua trên thế giới này có một thứ gọi là điện thoại, có thể nối hai đầu dây xa xôi bằng một sợi dây điện để liên lạc với nhau. Nhưng thứ này trong thôn vẫn chưa lắp đặt, trong huyện thì có. Nhưng nàng chưa thấy qua. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy vật thật.  

"Thứ này tại sao có thể nói chuyện được? Anh đưa cho tôi nghe một chút được không?" Sở Từ nhíu mày, trực tiếp buông ra khí thế sợ người bảo vệ này không đồng ý.

Người bảo vệ sợ hãi, con bé này tại sao có khí thế hổ báo như vậy?

"Em nghe nhưng nhớ cầm chắc đó, đừng quăng hư. Tiền thuê thứ này hàng tháng rất đắt." Người bảo vệ cũng đơn giản nhìn chằm chằm Sở Từ, vui vẻ nói.

"Bao nhiêu tiền?" Sở Từ hỏi.

"Tiền thuê hàng tháng là khoảng 15 đồng." Đối phương trả lời.

Sở Từ bĩu môi, giá này đối với nàng không là gì. Nhưng đối với nhà bình thường mà nói thật sự hơi đắt, 3-5 đồng có thể thuê một căn nhà tốt. Nhưng điện thoại này gấp mấy lần căn nhà.

Ánh mắt của Sở Từ trong trẻo. Sau khi cầm đồ lên đặt bên lỗ tai giống như những người khác, người bên cạnh nhất thời mỉm cười nói nàng để ngược. Lúc này mới nghiêm túc điểu chỉnh lại.

"Em đến tìm Từ Vân Liệt à?" Đầu dây bên kia điện thoại lập tức vang lên một giọng.

Sở Từ sợ hãi thiếu chút nữa ném điện thoại đi. Nhưng nghĩ nàng là Đại tướng quân của một đất nước cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy. Bởi vậy rất nhanh bình tĩnh xuống, nghĩ thứ này nếu đặt ở thời đại của nàng chỉ sợ sẽ bị người xem thành yêu vật, thật sự không biết có phải nhốt hồn phách một người trong chiếc điện thoại này hay không lại có thể có tác dụng thần kỳ như vậy.

"Con lừa trọc, cậu còn chưa từng nhìn thấy thứ này phải không?" Sở Từ vui vẻ nói với tiểu hòa thượng Ngộ Trần ở trong lòng.

"Alô? Tại sao không nói gì?" Bên kia điện thoại lại nói.

Sở Từ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, đoan chính nói: "Anh Từ đâu? Tại sao không nghe được giọng của anh ấy?"

Người bên kia điện thoại co giật miệng, đây là con bé ngốc nghếch nào thế? Không biết lỗ tai của Từ Vân Liệt lỗ không nghe thấy sao? Làm sao nghe điện thoại được?

"Từ Vân Liệt hiện đang ở nhà ăn. Nếu em đến tìm anh ấy thì bây giờ đến đây đi." Đối phương lại nói.

Sở Từ lên tiếng, một chút cũng không nhúc nhích tĩnh. Lúc này mới nghe đối phương nói tiếp: "Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây."

Nếu không cô gái này là tới tìm Từ Vân Liệt, y đã sớm nhịn không được cúp máy. Con bé ngốc không biết nói chuyện điện thoại, có gì tốt mà nói? Hơn nữa không cần nhìn cũng có thể đoán được cô gái đến trông như thế nào. Khẳng định là một cặp bím tóc, áo bông hoa rộng phùng phình, trong làn da ngăm đen lộ ra đỏ bừng, không chút tươi tắn.

Sở Từ lần đầu tiên nói chuyện điện thoại. Mặc dù không biết dùng như thế nào, nhưng biết động não nghĩ. Bởi vậy vừa nghe được đối phương nói xong lập tức đặt điện thoại về chỗ cũ, vô cùng dứt khoát lại làm cho người bên kia điện thoại bất đắc dĩ một hồi.

"Nhà ăn ở chỗ nào?" Sở Từ lại hỏi một câu.

"Đi thẳng quẹo trái đến cuối là được." Người bảo vệ khách sáo trả lời. Khi nói chuyện mơ hồ ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, không tự chủ được nhìn chằm chằm hộp gỗ xếp tầng trong tay nàng. Hộp gỗ này thật là tinh xảo, chỉ là hơi lớn, tỉ mỉ đếm thì có tám tầng, nhìn diện tích mỗi tầng có lẽ một tầng đều có thể để 3-4 món ăn...

Nhưng gã nghĩ: hộp gỗ tám tầng này khẳng định có hơn phân nửa là trống rỗng. Dù sao nếu nhét đầy trọng lượng cũng không thấp. Một cô bé làm sao có thể xách được?
 
Chương 308: Đừng dọa cô ấy


Editor: demcodon

Sở Từ đi theo sự hướng dẫn của nhân viên bảo vệ chỉ tìm được vị trí. Nhà máy này hơi hẻo lánh, cách xa khu dân cư, diện tích xây dựng cũng rất lớn. Cho nên có thể đoán trước được tiện nghi bên trong cũng không tệ. Chỉ là lúc nhìn thấy nhà ăn kia Sở Từ vẫn không khỏi ngạc nhiên. Nhà ăn này được xây dựng còn hoành tráng hơn nhà trong huyện nhiều.

Vừa đến gần thì nhìn thấy Từ Vân Liệt đang đứng ở trước cửa chờ, nhìn thấy nàng thì vẻ mặt thả lỏng bước đến đón tiếp, thuận tay nhận đồ trong tay nàng: "Sao em lại đến đây? Nhà máy cũng không gần, xách đồ nặng như vậy em không mệt à?"

"Không có mệt, gần đây có xe điện, không mất bao nhiêu thời gian. Đồ ăn mang theo vẫn còn ấm nè." Sở Từ vẫy tay nghênh ngang theo đi vào.

Đã đến giờ cơm nên trong nhà ăn chật ních người, hầu như đều là đàn ông. Bởi vậy khi Sở Từ vừa bước vào cửa đã có không ít người nhìn chằm chằm. Từ Vân Liệt nhất thời đen mặt, hung hăng nhìn chằm chằm lại, trong chớp mắt những ánh mắt này thay đổi nhìn sang chỗ khác, xem Sở Từ thành không khí.

Cũng may trong nhà ăn cũng có phòng riêng. Sau khi vào phòng riêng thì yên tĩnh hơn nhiều.

Trong phòng riêng có năm người, ba trai hai gái, trên bàn bày đầy đồ ăn. Cho nên vừa thấy Sở Từ còn xách theo nhiều hộp gỗ to như vậy sắc mặt hơi ngạc nhiên.

"Em... chính là người vừa rồi nói chuyện điện thoại với tôi à?" Trên bàn cơm, một người đàn ông khoảng 28-29 tuổi hỏi trước. Tiếp theo dùng đôi mắt vô cùng kỳ lạ đánh giá nàng: "Không quá giống..."

"A Liệt, giọng của cô gái trong điện thoại vừa rồi thật ngớ ngẩn..." Người đàn ông này lại đột nhiên nói.

Sở Từ nhếch khóe miệng, nhưng cho Từ Vân Liệt mặt mũi nên không hé răng.

Sau khi Từ Vân Liệt chuẩn bị vị trí tốt cho nàng xong, lúc này mới lạnh lùng nói: "Trước đây cô ấy chưa từng gặp nhiều người xa lạ, mấy người đừng dọa cô ấy."

"Chậc chậc..." Người đàn ông kia cười: "Được rồi, chúng tôi cũng không phải hổ báo. Làm sao có thể bắt nạt em gái chứ? Vừa rồi anh nghe A Liệt, em tên Sở Từ phải không? Anh họ Thẩm, gọi là Thẩm Dạng. Lúc A Liệt vừa mới vào đội thì anh đội trưởng cũ của cậu ta. Nhưng dẫn dắt cậu ta không bao lâu thì cậu ta đã hơn anh, ha ha."

Từ Vân Liệt chính là một bông hoa lạ trong quân đội. Năm đó khi mới vừa vào đội, mọi người đã bị điều đi biên giới đánh giặc. Các tân binh vẫn chưa nhìn thấy kẻ địch đã bắt đầu run sợ tới mức muốn chết, cũng chỉ có Từ Vân Liệt là khác. Lần đầu tiên đánh giặc đã cứu mấy chiến hữu, thuận đường còn giết chết một đội nhỏ của đối phương, làm cho Đại đội trưởng lúc đó khen ngợi cả tháng.

Kể từ đó, Từ Vân Liệt đã trở thành một nhân vật trọng điểm bồi dưỡng tinh anh trong đội. Anh chàng này đã lập công ngay khi tham gia chiến đấu, chưa đến một năm đã trở thành tiểu đội trưởng. Năm thứ hai lại đặc cách thành Phó đội trưởng, chỉ chớp mắt lại chuyển chính thức. Trước khi hắn về nhà lại lập công lớn, chỉ chờ hắn trở lại sẽ thăng chức lần nữa.

Hầu hết những người khác bị thương sẽ được nhận tiền trợ cấp và về quê nhà làm việc khác. Nhưng hắn thì khác, trong đội đối xử đặc biệt kêu hắn dưỡng thương cho khỏe. Chờ thêm năm sau, có lẽ sẽ mời bác sĩ từ nước ngoài đến đặc biệt trị lỗ tai cho hắn. Cho dù lỗ tai của hắn trị không khỏi thì tương lai cũng về trong đội. Bất luận như thế nào nhà nước đều sẽ cho hắn một chức vụ. Dù sao ai kêu hắn là biến thái toàn năng ở trong đội chứ?

Người đàn ông tên Thẩm Dạng dáng vẻ cũng không tệ lắm, chỉ là mặt hơi trắng, nhìn qua không giống như người làm lính, tính tình cũng không có ổn trọng giống như Từ Vân Liệt, thật sự hơn vài phần cảm giác khôn khéo.

"Xin chào, Thẩm tiên sinh." Sở Từ khách khí nói.

"Gọi xa lạ như vậy làm gì? A Kiệt gọi anh một tiếng anh Thẩm, em cũng gọi theo là được... Ngoài ra, anh giới thiệu với em một chút, hai đồng chí nam bên cạnh là Kỳ Lập Nông và Hùng Xuân. Trong hai đồng chí nữ có một người là nhân viên y tế trong đội, giống như em đều đến làm khách, tên Dịch Tình. Một người khác là em họ của Dịch Tình, hiện tại làm kế toán ở trong nhà máy của anh, tên Nghiêm Cầm. Mọi người đều là người một nhà, em đừng khách sáo."
 
Chương 309: Tất cả đều là em làm?


Editor: demcodon

Sau khi Thẩm Dạng giới thiệu xong, Sở Từ nhìn bốn người còn lại. Trong đó có hai người đàn ông, một người cao to thô kệch, một người hào hoa phong nhã đeo mắt kính. Còn hai đồng chí nữ dáng vẻ cũng không tệ. Đặc biệt là nhân viên y tế Dịch Tình, xinh đẹp, dáng vẻ dịu dàng, ra dáng sinh viên khoa y, giống Bồ Tát.

Về phần Nghiêm Cầm, không xấu nhưng không xuất sắc, không có gì đặc biệt.

"Xin chào mọi người, em tên là Sở Từ." Sở Từ gật đầu chào, giả vờ làm một cô gái nhỏ, ngoan ngoãn nói một câu.

Nói xong, Từ Vân Liệt cười: "Em mang món gì ngon đến cho anh vậy?"

Khi nói chuyện hắn cũng vừa dọn trống phần mặt bàn trước mặt mình, hiển nhiên là chuẩn bị nếm thử món ngon của Sở Từ mang đến.

"Phụt -- em gái Sở à, chỗ anh Thẩm cũng không thiếu đồ ăn. Tại sao em mang nhiều đồ đến như vậy? Thật giống như anh Thẩm chúng ta ngược đãi Vân Liệt vậy." Dịch Tình mềm mại mỉm cười một tiếng, lại nói tiếp: "Kỳ thật những người như anh chị đã quen ăn đồ trong quân đội, những đồ lung tung bên ngoài cố gắng ăn ít thì tốt hơn, dễ dàng bị tiêu chảy. Nhưng đồ em đã mang đến bỏ đi thì lãng phí, không bằng lấy ra chia cho mấy anh em khác ăn đi."

Sở Từ nhíu mày, ngước mắt liếc nhìn người phụ nữ này một cái: "Mấy tháng nay anh Từ đã ăn đồ do em nấu, cũng đã quen. Nếu như mọi người không quen thì em cũng không miễn cưỡng. Lượng cơm của em và anh Từ đều lớn, còn có thể ăn nhiều hơn."

Cô gái trông rất đẹp, nhưng nói chuyện lại mang theo gai góc, thực sự cho rằng nàng là cô gái nhỏ thật thà để cô nhào nặn sao?

Dịch Tình xấu hổ cười: "Chị không phải có ý kia, là bởi vì trên bàn anh chị đã có đồ ăn... Nhưng nếu em cứ khăng khăng nói như vậy cũng không sao. Hôm nay có lộc ăn, nhìn xem tay nghề của em gái nhỏ có thể so sánh được với đầu bếp nổi tiếng được anh Thẩm mời đến đây hay không."

Sở Từ nhếch khóe miệng, mặt không thay đổi liếc nhìn người phụ nữ này một cái. Tiếp theo khịt mũi một tiếng: "Dạ dày của mọi người không tốt thì ăn ít một chút. Đặc biệt là đồng chí Dịch Tình, lỡ như ăn xong đau bụng ảnh hưởng đến công việc của chị thì em tội ác tày trời."

Nói xong, Sở Từ mở ra hộp cơm gỗ tự chế. Tầng đầu tiên có bốn món xào nhỏ tinh tế. Đó là: khoai lang ngào đường, thịt heo xào ngồng tỏi, củ sen xào ngó sen, củ từ xào bắp. Hộp cơm gỗ này là Sở Từ tự chế, đóng kín tốt, khả năng giữ nhiệt cũng tốt. Cộng với việc đi xe điện đến đây không mất nhiều thời gian. Cho nên món ăn vẫn còn nóng, món ăn bóc khói nghi ngút tỏa mùi hương.

Vừa lấy bốn món ăn ra, Sở Từ lại mở ra tầng thứ hai: tôm nõn xào, ruột già xào, thịt ba chỉ lát, gan hầm. Chúng vẫn là nguyên liệu bình thường ở nhà, nhưng hương vị ngay lập tức gợi lên con giun trong bụng của mấy người.

Tầng thứ ba: trứng ba màu, gà xào hạt điều, khổ qua xào chu ngọt, thịt viên hấp xanh.

Tầng thứ tư: đậu hũ miền Nam, thịt thăn núi tuyết, hải sản xào thập cẩm, giò heo hầm.

Tầng thứ năm: tôm cuộn xà lách và cá lăng là hai món chính.

Tầng thứ sáu: nấm hương hầm hạt dẻ, gà ba chén.

Tầng thứ bảy: bánh nhân đậu đỏ, bánh cam vỏ giòn.

Tầng thứ tám: canh dược thiện* hỗn hợp và một đĩa trái cây sấy khô.

(*Dược thiện là phương pháp dưỡng sinh kết hợp điều trị bệnh bằng thức ăn và thuốc.)

Hơn nữa trái cây sấy khô tổng cộng có 24 loại, không nhiều không ít. Món ăn vừa bày lên xong, trên bàn căn sẽ không có chỗ cho món ăn khác. Lúc Thẩm Dạng thấy Sở Từ bày ra tầng đồ ăn thứ ba thì đã kêu người cất hết những món ăn đã đưa lên trước đó.

Buồn cười, món ăn của Sở Từ đầy đủ hương vị và mùi thơm. Chỉ cần cắn một miếng đã làm cho người ta thèm ăn rồi, ai còn sẽ ngu ăn những món thập cẩm vừa rồi chứ?

"Anh nhìn mà thèm. Tay chân em nhỏ như thế làm sao xách được nhiều đồ ăn đến đây vậy? Còn... còn nữa... tất cả những món này đều là em làm à?" Người đàn ông tên Hùng Xuân trừng to đôi mắt tròn xoe nhìn bàn thức ăn, theo bản năng nuốt nước miếng nói
 
Chương 310: Phong thuỷ tốt


Editor: demcodon

Không chỉ có Hùng Xuân tỏ vẻ ngạc nhiên, mà ngay cả những người khác cũng vậy, hoàn toàn bị sốc trước những món ăn mà Sở Từ bày ra liên tiếp.

Lúc đầu nghe nói có một cô gái đến tìm Từ Vân Liệt mọi người cũng không nghĩ nhiều. Dù sao Từ Vân Liệt ở trong quân đội đã làm cho rất nhiều nhân viên y tế chung tình. Người lén lút chạy tới xem hắn huấn luyện cũng không ít. Cho nên nghĩ rằng cô gái dường như ngay cả điện thoại cũng không biết hẳn là em gái Từ Vân Liệt tương đối chăm sóc cùng thôn. Cho dù dáng vẻ xem như thông qua, nhưng khí chất cũng không khá hơn là bao. Nhưng không nghĩ rằng người này vừa vào cửa lại làm cho người ta tỏa sáng.

Dáng người không quá lùn, thân hình bình thường không mập không ốm. Mặc dù làn da trắng nõn mềm mại hơn Dịch Tình nhiều, nhưng lại có hơi thở khỏe mạnh. Mái tóc dài buộc nửa trông hơn rối nhưng có loại cảm giác kỳ lạ khôn thể giải thích được. Đôi mắt phượng, lông mày tự mang ngạo khí, cả người trông rất có sức sống. Hơn nữa loại thần thái bên ngoài của nàng lại không thể hình dung bằng từ xinh đẹp.

Con gái bình thường đa phần đều nhỏ nhắn, lanh lợi. Mặc dù xinh đẹp dùng để khen mấy cô, nhưng có rất nhiều người xinh đẹp cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Sở Từ thì khác, nàng nhìn qua giống như lửa mặt trời đỏ trong tuyết trắng mùa đông, hơi kiêu ngạo và hơi lạnh lùng. Nhưng lại có mấy tự tin quyết đoán và tỏa sáng lấp lánh.

"Anh Hùng, trong đây có nhiều món mặn như vậy, trong thôn nhỏ không có được mấy người có thể ăn được, càng đừng nói là làm. Em ấy còn nhỏ tuổi như vậy, anh hỏi câu này không phải làm em ấy khó xử sao?" Cô em họ Nghiêm Cầm ngồi bên cạnh Dịch Tình mở miệng cười nói.

Trên mặt Hùng Xuân hiện lên một tia xấu hổ, nhưng nghĩ lại cũng đúng: cho dù cuộc sống của người bình thường ngày càng tốt hơn sau khi mở ra. Nhưng cũng không có nghĩa là có thể thường xuyên ăn được thức ăn như vậy. Hơn nữa dựa vào trình độ này gần như có thể so sánh với tiệc cả nước. Cô gái 17-18 tuổi như Sở Từ sao có bản lĩnh này?

"Em gái, những món ăn này em mua ở quán ăn nào? Nhắc đến quán ăn lớn nhỏ ở huyện này thì anh đã ăn qua không ít. Nhưng chưa thấy qua quán nào có thể làm ra trình độ như vậy..." Hùng Xuân sửa miệng cười nói.

Sở Từ mỉm cười, đối với hai cô gái đang tranh giành tình cảm trên bàn nàng không chút nào che giấu khinh thường của mình, khẽ cong môi nói: "Người thôn chúng em xác thực còn nhiều điều chưa thấy qua, nhưng cũng không có nghĩa là không có nhân tài. Em biết nấu ăn cũng không có gì hiếm lạ. Hơn nữa, thôn đổ nát như vậy không phải còn sinh ra Từ Vân Liệt sao? Phong thuỷ mà tốt thì con cháu sáng sủa mà thôi. Đồng chí Dịch và đồng chí Nghiêm nếu hâm mộ em sẽ nói với thôn trưởng một tiếng, để cho thôn trường xây một căn nhà gần phần mộ tổ tiên của thôn chúng em. Hai người cũng đến sống chung, không chừng qua 1-2 năm. Cho dù hai người không thể toàn năng như em, cũng có thể chấp vá như hoa như ngọc."

Nàng nói xong những câu này. Cho dù là người đàn ông thô bạo như Hùng Xuân cũng nghe hiểu được ý không khách khí của nàng, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Theo lẽ thường, cô gái bình thường lần đầu tiên quen nhiều người như vậy trong lòng ít nhiều gì cũng hơi căng thẳng và kiêng kị. Cho dù thật sự bị khi dễ cũng sẽ nén giận. Nhưng nàng thì khác, quả nhiên là trẻ tuổi nóng tính, nói mấy câu đã mắng hai cô gái ày trên bàn cơm này không đáng một đồng.

Tuy nói như hoa như ngọc là từ tốt. Nhưng nó cũng đại diện cho sự mềm mại và yếu đuối. Dịch Tình là nhân viên y tế đi theo quân đội, loại nhận xét này giống như một lời chế giễu cô. Đặc biệt là từ miệng Sở Từ nói ra quả thực là ủ rũ phá hư đến cực hạn.

"Anh Từ!" Nghiêm Cầm vừa nghe lập tức nhìn về phía Từ Vân Liệt.

Dịch Tình cũng vậy, đôi mắt nói hộ lòng mình, tràn đầy uất ức. Nhưng khóe miệng của Thẩm Dạng mỉm cười, vui mừng xem náo nhiệt.
 
Chương 311: Không đáng giá này


Editor: demcodon

Trên bàn ăn, ánh mắt của mọi người đều đặt lên Từ Vân Liệt. Còn Sở Từ cũng không thèm để ý, cầm chén đũa bắt đầu nếm thử thành quả của mình. Những món ăn này cũng không phải một lần đã thành công, trong nhà còn một số thành phẩm thất bại. Mặc dù không khó ăn, nhưng nó không tốt bằng những gì nàng mang đến.

Mà sở dĩ nàng mang theo nhiều món ăn đến đây như vậy hoàn toàn là để khoe khoang, cố ý để nhìn thấy dáng vẻ rối như tơ vò và vô vọng của Từ Vân Liệt.

Đương nhiên, nàng cũng biết Từ Vân Liệt có quan hệ tốt với đồng nghiệp ở đây. Cho nên thuận tiện cho bọn họ nếm thử, miễn cho người khác nghĩ lỗ tai của Từ Vân Liệt không tốt sẽ xa lánh hắn.

Nhưng rất hiển nhiên, sau khi nhìn thấy những người này thì nàng biết Từ Vân Liệt sống không tệ như nàng tưởng tượng, cũng coi như yên tâm.

Về phần đắc tội với người... ngược lại thật không để bụng.

Từ Vân Liệt chỉ có quan hệ hợp tác với Thẩm Dạng, chỉ cần không làm tổn hại đến quan hệ của hai người là được. Về phần Dịch Tình tình, cũng giống như nàng đều là khách, căn bản không có tư cách quơ tay múa chân với nàng. Còn Nghiêm Cầm thì càng không cần phải nói, một kế toán nhỏ mà thôi, nhìn dáng vẻ như chó săn thì biết người nọ là dựa vào quan hệ với Dịch Tình mới có cơ hội ăn cơm trưa với Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt. Một khi đã như vậy, vốn dĩ nên làm người khách khí, dám động lòng dạ hẹp hòi, vậy đừng trách miệng nàng không nể mặt.

"Anh Từ, anh nếm thử canh này trước đi. Em đặc biệt nấu theo tình trạng sức khỏe của anh." Sở Từ nói với Từ Vân Liệt như là không thấy hai cô gái lên án.

Khi nói chuyện với Từ Vân Liệt, Sở Từ đã quen với việcnhìn hắn, bảo đảm làm cho hắn nhìn thấy khẩu hình, đã thật lâu không có xảy ra chuyện mình nói mà Từ Vân Liệt không có đáp lại.

"Được." Từ Vân Liệt mỉm cười, như thể tự động ngăn cách ánh mắt oán trách của hai người kia.

Trên mặt Nghiêm Cầm và Dịch Tình đều hiện lên một tia xấu hổ, kiên trì cúi đầu uống nước. Mà Thẩm Dạng vừa thấy Từ Vân Liệt động tay cũng không khách khí, nhất thời bắt đầu thưởng thức món ngon.

"Ngon, đậu hủ này vừa trơn vừa mịn, thật là ngon miệng..." Thẩm Dạng thành thật khen một câu, lại nếm thử cá viên kia ánh mắt lập tức sáng ngời: "Tiểu Sở, tay nghề của em thật sự là tuyệt, giỏi hơn đầu bếp ở đây của anh nhiều, không bằng em đến giúp anh? Một tháng anh trả cho em tiền lương 200 đồng, em thấy được không?"

Nghiêm Cầm lập tức trừng mắt nhìn: "Anh Thẩm, kinh tế trong nhà máy chúng ta rắt căng thẳng. Hơn nữa kinh phí hiện tại rất tốt, kinh nghiệm đầy mình, một tháng cũng chỉ có 90 đồng..."

Tại sao Sở Từ lại có giá trị 200 đồng? Đầu bếp kia còn là một nhân vật rất nổi tiếng trong thế hệ này. Bằng không cũng không đáng giá này! Còn mấy phụ bếp phụ nấu ăn, bọn họ một tháng cũng chỉ khoảng 50 đồng. Cho dù là kế toán có quan hệ họ hàng như cô ta cũng chỉ hơn 70 đồng mà thôi!

Thẩm Dạng khẽ cau mày, trong mắt hiện lên một tia không vui: "Kinh tế trong nhà máy khi nào thì căng thẳng? Cầm, lời này đừng nói bậy. Nếu truyền ra ngoài gây phiền phức em có thể chịu trách nhiệm không? Hơn nữa, em cũng chỉ quản lý một phần sổ sách, có thể biết được bao nhiêu?"

Nghiêm Cầm vừa nghe trong chớp mắt sắc mặt đỏ bừng. Cô ta chỉ là không nghĩ tới Thẩm Dạng nói trực tiếp như vậy.

Sở Từ mím môi cười: "Quên đi, tôi không thích làm nhân viên cho người khác."

200 đồng mặc dù nhiều. Nhưng nàng có thể kiếm được số tiền gấp mấy lần khi dựa vào bán thuốc. Hơn nữa, mặc dù quán ăn của nàng vẫn chưa khai trương. Nhưng nàng cũng tự tin về nghề nấu nướng của mình. Trước kia lúc ở trong thôn thật sự là tiếc tiền mua nguyên liệu nấu ăn quá đắt tiền. Nhưng ở trong không gian nàng lại luyện tập xào hạt cát rất nhiều lần, tay chân đã vững vàng để pha chế đồ gia vị. Tương lai cũng sẽ ngày càng tinh tế, chỉ cần thừa dịp đón năm mới đón tiếp nhiều khách một chút thì nàng có thể nắm chắc làm những người đó phát triển thành khách hàng quen.
 
Chương 312: Tên nào phù hợp


Editor: demcodon

Sự từ chối thẳng của Sở Từ làm cho người ta hơi khó tin. Dù sao Thẩm Dạng đưa ra tiền lương cũng không thấp. Dù sao ở thời đại này, một cô gái có thể dựa vào năng lực của bản thân kiếm được nhiều tiền như vậy gần như không có khả năng.

"Em gái, em có phải nghe lầm hay không? 200 chứ không phải 20. Mức lương này ở trong quân đội, cho dù là hải quân cấp Sư đoàn trưởng cũng không đạt được. Ngay cả A Liệt một tháng cũng chỉ mấy chục đồng..." Hùng Xuân nhất thời tức giận nói.

Gã vừa mới nếm thử món thịt viên xanh do Sở Từ làm, cũng không biết nên dùng từ gì để diễn tả! Gã luôn cảm thấy ngay cả những bữa tiệc trong cung đình ngày xưa cũng không hơn gì!

"Anh không nghe lầm, đừng nói là 200. Cho dù là 500 em cũng không thể nhận. Không phải em không nể mặt anh Thẩm, thật sự là bây giờ em không rãnh." Sở Từ cười khổ.

"Em đã ký hợp đồng với quán ăn khác à?" Thẩm Dạng nhíu mày. Nếu thật sự là như vậy cũng không sao. Sau này y muốn ăn thì có thể đến quán ăn đó thường xuyên là được. Hơn nữa có đôi khi y cũng khó tránh khỏi mở tiệc chiêu đãi một số người cấp trên đến. Nếu có món ăn của Sở Từ chiêu đãi thì mọi chuyện cũng có thể càng thuận lợi hơi.

"Tiểu Từ tự thuê một cửa hàng, hai ngày nữa quán ăn sẽ khai trương." Từ Vân Liệt đang yên lặng ngồi ăn đột nhiên mở miệng nói.

Thẩm Dạng co giật khóe miệng, Sở Từ người ta mở quán ăn hắn đi theo kiêu ngạo cái gì? Bình thường thích giả câm giả điếc. Bây giờ thì tốt rồi, ánh mắt gần như sắp dán trên người Sở Từ.

Nhưng phải nói rằng sau khi nghe thấy kết luận này trong lòng Thẩm Dạng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều: "Quán ăn tên là gì? Khi nào khai trương anh nhất định tiến ủng hộ."

"Vẫn chưa có đặt, em đang muốn thương lượng với anh Từ đây." Sở Từ vừa ăn vừa nói.

Sở Từ ăn cơm tao nhã nhưng nhanh nhẹn. Từ Vân Liệt tiếp xúc với nàng lâu như vậy đã quen với hình thức của nàng. Hai người có đôi khi anh tranh em cướp, ăn cơm giống như đánh nhau, thỉnh thoảng đôi đũa sẽ đụng nhau cùng cướp một miếng thịt. Hai chiếc đũa trong tay bọn họ chơi ra đa dạng, cho tới bây giờ cũng không ít.

Hôm nay do có sự có mặt của những người khác nên hai người đều kiềm chế không ít. Nhưng yên lặng dùng sức, như thể đang so ai ăn nhanh hơn, làm cho Thẩm Dạng mới nói mấy câu mà thức ăc trên đã mất một nửa. Hùng Xuân ngồi bên cạnh nhìn cũng sốt ruột theo, vội vàng gấp thêm vào chén mình mấy đũa. Về phần người đàn ông tên Kỳ Lập Nông khác lại rất im lặng, tao nhã như cũ, chỉ là ánh mắt không dời khỏi thức ăn trên bàn.

Thẩm Dạng nhìn tốc độ dùng bữa của Từ Vân Liệt và Sở Từ chỉ cảm thấy đau lòng và đau bụng. Đầu bếp trong nhà máy làm đồ ăn cũng không tệ, còn chưa thấy Từ Vân Liệt nể tình như vậy. Cho dù làm món tươi ngon như hải sâm bào ngư, hắn cũng không ngước mí mắt lên một chút, ăn chậm rãi, người khác xem cũng không muốn ăn.

Bây giờ thì tốt rồi, ấu trĩ cũng hiện lên.

"A Liệt, Tiểu Sở người ta đặc biệt tìm em thương lượng đặt tên cho cửa hàng. Nếu em không cho ý kiến, vậy không bằng để cho anh nghĩ giúp?" Thẩm Dạng khẽ hừ một tiếng, cố ý nói.

Từ Vân Liệt nhíu mày: "Không đến lượt anh."

Thẩm Dạng nhếch khóe miệng.

"Bản thân em có suy nghĩ gì?" Từ Vân Liệt quay đầu nhìn Sở Từ lại hỏi một tiếng.

"Nếu không... Hòa Phong Lâu?" Sở Từ trầm ngâm một hồi mở miệng hỏi.

Từ Vân Liệt co giật khóe miệng. Hắn biết Sở Từ nhất định sẽ nghĩ ra loại tên này.

"Còn nữa không?" Từ Vân Liệt cũng không phủ định.

Sở Từ suy nghĩ nói ra tên những quán rượu đời trước mình đã từng đến: "Hoà Nhạc Lâu, Thái Bình Lâu, Hòa Phong Lâu, Hi Xuân Lâu, Tam Nguyên Lâu, Thưởng Tâm Lâu, Hoa Nguyệt Lâu, Nhật Tân Lâu, Phiêu Hương Lâu... Những cái tên này vẫn rất phổ biến. Anh nghĩ tên nào phù hợp?"
 
Chương 313: Cướp công?


Editor: demcodon

Ở trong mắt nàng, quán ăn nhỏ của mình vẫn chưa đủ tư cách lắm. Đời trước nàng thích nhất đến Hoa Nguyệt Lâu, rượu ở đó ngon nhất, trong đó có rất nhiều thú vui, có nhiều người đẹp, còn có ca hát và đánh đàn. Vừa vào bên trong, chưa uống rượu mà người đã say. Đâu giống như nàng bây giờ mở quán ăn nhỏ còn phải dựa vào tài nấu nướng để thu hút khách hàng.

Sở Từ mở miệng nói ra những tên này làm cho mấy người đều không nhịn được cười. Một cô gái bình thường nên thích những thứ mới lạ, làm gì có người cổ hủ như nàng chứ? Hơn nữa nhìn chung toàn bộ quán ăn ở huyện, hầu hết đều lấy theo địa danh hoặc là tên người, chỉ có những cửa hàng lâu đời mới theo phong cách trước kia.

Nhưng phải nói những cái tên này cũng không quá khó nghe, chỉ là không đủ đặc biệt mà thôi.

"Hoa Nguyệt Lâu và Phiêu Hương Lâu nghe giống như kỹ viện thời cổ đại, thật sự không tốt lắm." Hùng Xuân ăn ngay nói thật.

"Vậy mà anh cũng có thể nghe ra được? Anh nói rất đúng, Hoa Nguyệt Lâu là bán thịt, Phiêu Hương Lâu là bán hương thơm của người đẹp..." Sở Từ nhếch khóe miệng, vui tươi hớn hở nói.

Từ Vân Liệt co giật khóe miệng: "Ngoài hai tên này, những tên khác ắn đều được."

May mắn Sở Từ không phải đàn ông. Nếu không hắn nhất định sẽ cảm thấy lúc nhỏ nàng chính là tên lưu manh háo sắc, thường xuyên không rời miệng chữ 'người đẹp', thích nam nữ xinh đẹp, nhìn thấy vẻ ngoài trắng nõn thì ánh mắt trực tiếp tỏa sáng. Nhưng cố tình giả bộ thần thái chính nhân quân tử, cố ý biểu hiện không đáng khinh như vậy.

Hắn thật sự chưa từng thấy qua kiểu con gái như nàng. Lúc đáng yêu đến tức giận như vậy.

"Anh nghĩ đặt quán ăn Hòa Bình thì tốt hơn. Nếu sau này hoàn toàn không cần phải đánh giặc thì tốt rồi." Kỳ Lập Nông hào hoa phong nhã cuối cùng đã mở miệng.

"Có đánh giặc hay không cũng không liên quan đến Tiểu Tử, cũng không cần phải ký thác nguyện vọng lên xã hội, đơn giản không khó đọc là được." Từ Vân Liệt liếc nhìn Sở Từ một cái.

Sở Từ cau mày suy nghĩ nói: "Vậy... Nếu không đặt Phúc Duyên Đài đi?"

Dù sao nàng học được nghề bếp này là từ sách Phúc Duyên. Nàng hy vọng tương lai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và tích lũy nhiều công đức hơn. Mặc dù nàng cũng không phải muốn xua đuổi cái gọi là sát khí như vậy. Nhưng cũng hy vọng làm như vậy có thể mang lại bình an cho người thân đời trước của mình.

Mặc dù tên hơi thô tục. Nhưng cũng may nghe êm tai, khó có được cái gật đầu của mấy người.

Đương nhiên, sắc mặt của hai cô gái ngồi bên cạnh không tốt lắm. Trước khi Sở Từ đến hai cô còn có thể nói mấy câu với mấy người Thẩm Dạng. Nhưng từ sau khi Sở Từ đến, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô gái nhỏ này, làm cho hai cô ngược lại thành làm nền.

"Vân Liệt, trước khi em đến có hỏi ba. Ông ấy nói đã liên lạc xong với bác sĩ nước ngoài. Em tin rằng thính giác của anh rất nhanh sẽ hồi phục." Dịch Tình nói rất chậm, miệng mở ra khép lại có phần cố ý, biểu cảm trên gương mặt hơi làm quá.

Từ Vân Liệt vốn dĩ không nhìn cô. Nhưng nhìn thấy Sở Từ và Thẩm Dạng nhìn về phía bên cạnh. Lúc này mới quay đầu liếc nhìn. Dịch Tình thấy vậy lặp lại lời nói một lần nữa.

"Ừh." Từ Vân Liệt gật đầu. Sau đó dời tầm mắt.

Trong mắt Dịch Tình hiện lên một tia thất vọng, lại không chịu thua nói: "Mặc dù huyện này tốt, nhưng dù sao cơ sở vật chất y tế không theo kịp. Em suy nghĩ một hồi, không bằng anh đi theo em đến thủ đô đi? Nơi đó phát triển tốt hơn bên này nhiều. Ba em có người quen ở bệnh viện, có thể cung cấp cho anh môi trường tốt nhất để cho anh yên tâm tiếp thu điều trị."

Sở Từ vừa nghe thì mỉm cười. Những gì người đẹp này nói thật là thú vị, rõ ràng là bác sĩ bên quân đội phái đến. Nhưng đến trong miệng của cô lại thành công của cô và ba cô.
 
Chương 314: Cơ thể không khỏe?


Editor: demcodon

Sở Từ cũng không ngăn cản. Dịch Tình này quả thật xinh đẹp, cô trầm tính. Mặc dù lòng dạ hẹp hòi một chút, nhưng cũng không làm gì. Anh Từ nếu thật sự có nảy sinh tình cảm gì với cô thì nàng cũng không phản đối.

Sở Từ tiếp tục ăn cơm. Mấy người Thẩm Dạng bên cạnh cũng vậy. Nhưng đồng thời bọn họ cũng không khỏi nhìn Sở Từ nhiều hơn.

Hôm nay tâm trạng của Từ Vân Liệt rất tốt. Trước kia gương mặt nghiêm túc người sống chớ đến gần khó có được hôm nay thay đổi vài phần, trên mặt tươi cười nhiều hơn. Cho nên khi Sở Từ xuất hiện, trong lòng bọn họ cũng đều nghĩ ngợi nhiều hơi. Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ không ghen tỵ của Sở Từ lại không hiểu được.

Cô gái tuổi này không phải là tùy hứng và tâm tư nhạy cảm sao? Tại sao cô gái này hoàn toàn là một dáng vẻ ngồi xem diễn kịch?

"A Liệt! Mặc dù em rất quan trọng đối với nhà máy của anh. Nhưng anh cũng đồng ý với lời nói của Tiểu Tình, điều kiện ở thủ đô tốt hơn ở đây về mọi mặt. Em phối hợp sớm một chút tiếp nhận điều trị tốt nhất, cũng có thể nhanh chóng khôi phục lại thính giác trước kia." Thẩm Dạng nghiêm túc nói.

"Không cần, nơi này rất tốt." Thẩm Dạng vừa mở miệng thì Từ Vân Liệt đã trả lời nhanh hơn rất nhiều. Sau đó nói: "Sư đoàn trưởng cho em nghỉ dài hạn có thể chậm rãi điều trị, đừng lo lắng nảy."

Hắn đã đi 6 năm. Mặc dù có một đứa em trai ruột, nhưng Từ Nhị dù sao cũng là con trai không cần hắn lo lắng quá nhiều. Nhưng bây giờ thì khác. Bên cạnh Sở Từ cũng không có bạn bè người thân có thể dựa vào được, có hắn thì ít nhất có thể giải quyết thay nàng một số việc vặt.

Hơn nữa mấy tháng nay Sở Từ đang học y cũng có hiểu biết về dược liệu. Lúc trước cũng có nói qua muốn điều trị lỗ tai cho hắn. Không biết tại sao hắn ngược lại tin tưởng Sở Từ hơn bác sĩ nổi tiếng nước ngoài kia.

"Vân Liệt, anh cũng quá cố chấp. Nếu ba em biết anh quyết định như vậy nhất định sẽ rất thất vọng." Dịch Tình lại nói.

Từ Vân Liệt lướt qua những gì cô nói, dừng lại động tác trong tay nhìn chằm chằm cô nói: "Khi tôi rời quân đội thì Sư đoàn trưởng đã nói rõ ràng tôn trọng tất cả quyết định của tôi. Bây giờ lời nói của cô là đại diện cho ý của ai? Sư đoàn trưởng? Tôi không nhớ rõ ông ấy là một người thay đổi như chong chóng như thế."

Từ Vân Liệt trực tiếp lạnh lùng nói, không chừa chút mặt mũi nào.

Sở Từ vừa nghe ngạc nhiên liếc nhìn Dịch Tình. Hèn gì toàn thân người đẹp đều mang theo một hơi thở kiêu căng, ngậm miệng há miệng đều là ba. Hóa ra cô là thiên kim nhà Sư đoàn trưởng.

Sở Từ nghe Từ Vân Liệt nói về chức vụ chính thức trong quân đội. Chức vụ của Sư đoàn trưởng này không thấp, nhưng cũng không phải nhân vật nổi bật. Dù sao trong quân khu rộng lớn này có rất nhiều, càng đừng nói đến sư đoàn. Cho nên chức vụ này còn kém xa với đời trước của nàng.

Tất nhiên, nhìn dảng vẻ này của Từ Vân Liệt, vị Sư đoàn trưởng kia hẳn là người không tệ. Nhưng thật đáng tiếc chính là dạy dỗ ra đứa con gái ngốc nghếch.

Sắc mặt của Dịch Tình tái đi, dáng vẻ cắn môi nhìn mà thấy đáng thương. Đôi mắt giàn giụa nước mắt, hai giây sau cô đứng dậy 'rầm'một tiếng, trực tiếp khóc chạy ra ngoài.

Cô em họ Nghiêm Cầm của cô vừa thấy cũng hơi bồn chồn, cũng muốn chạy theo sau. Nhưng không có nhiều cơ hội ăn cơm chung với mấy người Thẩm Dạng và Từ Vân Liệt. Nếu bây giờ đi, sau này có lẽ sẽ không có cơ hội. Bởi vậy cô ta dịch mông mấy cái, nhưng vẫn không rời khỏi ghế, chỉ có một đôi mắt rất lo lắng.

Về phần ba người đoàn ông ngoài Từ Vân Liệt, biểu cảm càng phấn khích hơn.

Thẩm Dạng này giấu hơi sâu, nhìn không ra thái độ của y rốt cuộc là gì. Ngoài miệng mỉm cười, biểu cảm không có gì khác. Nhưng Hùng Xuân lại ngẩn ra, một dáng vẻ không hiểu. Dường như không hiểu được tại sao cô gái này đang bình thường lại đột nhiên lao ra? Chẳng lẽ là cơ thể không khỏe?
 
Chương 315: Lôi kéo làm quen


Editor: demcodon

Về phần Kỳ Lập Nông im lặng nhất coi như thương hương tiếc ngọc, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng và khó xử, nhìn thấy Từ Vân Liệt tức giận thì mở miệng khuyên can: "Tiểu Tình dù sao cũng là con gái ruột của Sư đoàn trưởng, cậu nói cô ấy như vậy hơi quá. Hơn nữa người ta hiếm khi đến một chuyến, chúng ta cũng nên chiêu đãi thật tốt. Nếu như bị chọc tức chạy đi, sau này cậu trở lại quân đội cũng không thể giải thích với Sư đoàn trưởng."

Ngoài Từ Vân Liệt, những người khác đều đã xuất ngũ. Nhưng mặc dù là vậy vẫn còn tình cảm đối với quân đội như cũ. Dù sao ở trong thời đại cuồng nhiệt nhất, bọn họ đã từng cống hiến máu thịt. Khi ở tuổi trẻ xúc động nhất đã quen một nhóm chiến hữu, ý nghĩa khác nhau, còn hơn anh em ruột.

Mặc dù những lời của Kỳ Lập Nông có phần tư tâm riêng. Nhưng thật sự suy nghĩ cho Từ Vân Liệt, nói rất chân thành.

"Việc này không nên do cô ấy mở miệng. Cho dù truyền đến chỗ Sư đoàn trưởng, ông ấy cũng sẽ không trách tôi một câu." Từ Vân Liệt nói thẳng.

Mọi người vừa nghe ngược lại cũng cảm thấy có lý. Khi Từ Vân Liệt trở về, trong quân đội nói để cho hắn điều dưỡng sức khỏe. Nếu muốn ở nhà kết hôn và sinh con cũng được, cấp trên có thể chờ được. Thậm chí còn nói, nếu hắn quyết tâm không muốn trở lại quân đội cũng nhất định sẽ cho hắn một cơ hội vinh quang rời đi. Cả đời này đều sẽ trôi qua thuận lợi.

Lời hứa hẹn này mặc dù hơi quá đáng, nhưng Từ Vân Liệt cũng đáng giá. Công lao và tài năng của hắn trong 6 năm qua đều có thể thay thế vị trí của Sư đoàn trưởng. Nhưng trình độ còn hạn chế và tuổi đời còn quá trẻ. Cho nên cấp trên vẫn thúc ép việc phát triển của hắn. Trước khi lần này hắn trở về phía lại lập công hạng nhất, còn đạt danh hiệu Anh hùng chiến đấu. Đối với một người như hắn, cấp trên tự nhiên là trân trọng.

"Haizz, kỳ thật Tiểu Tình cũng không có ý xấu. Lần này cô ấy đặc biệt xin nghỉ ở quân đội đến đây, dường như còn bị Sư đoàn trưởng răn dạy một trận. Sau đó Sư đoàn trưởng nghe nói cô ấy đặc biệt đến đây an ủi cậu nên mới chịu đồng ý cho cô ấy đến đây. Cho nên mặc kệ nói như thế nào, A Liệt, cậu cũng nên khách sáo với cô ấy một chút. Hơn nữa trước kia cô ấy đã cứu mạng chúng ta." Kỳ Lập Nông lại nói tiếp.

Dịch Tình là một nhân viên y tế có trình độ chuyên môn tốt. Lúc Từ Vân Liệt vừa mới đi lính đã rất vất vả, thường xuyên bị thương, có mấy lần ít nhiều gì nhờ nhân viên y tế cấp cứu kịp thời mới cứu được tính mạng. Ngoài Từ Vân Liệt, trong quân đội có không ít người nhận ơn của cô.

Từ Vân Liệt giả vờ như không hiểu, không trả lời. Hắn thật sự cũng không thân với Dịch Tình. Lúc 6 năm trước bị thương mặc dù đã gặp rất nhiều nhân viên y tế. Nhưng mọi người đều giống nhau làm nhiệm vụ của mình. Sau đó vẫn là mấy người Thẩm Dạng thường xuyên dẫn Dịch Tình theo. Hắn mới biết được có một người như vậy. Mặc dù biết cô, nhưng lại chưa bao giờ ở riêng với cô, càng không có nói chuyện nhiều với cô. Đối với hắn mà nói, cô gái như Dịch Tình căn bản không thích hợp ở trong quân đội, tính tình quá nóng nảy, khí chất quá yếu, một chút ý chí sắt thép trong quân đội cũng không có. Hơn nữa thường xuyên õng ẹo tạo dáng, chọc cho nhiều anh em bởi vì cô nảy sinh ra hiềm khích. Quả thực là ảnh hưởng đoàn kết chiến đấu.

Thậm chí khi Dịch Tình thường xuyên xuất hiện trên sân huấn luyện của bọn họ. Hắn chủ động nói với Sư đoàn trưởng phản, để cho ông tự mình xách người đi, mới cảm thấy trước mắt sạch sẽ.

Mà hôm nay Dịch Tình xuất hiện xác thực vượt qua dự kiến của hắn, càng làm cho hắn cảm thấy không quá thoải mái chính là cô gái Dịch Tình này lại cố ý lôi kéo làm quen với hắn trước mặt Sở Từ. Mặc dù Sở Từ là người thông minh, nhưng chán ghét nhất là loại thủ đoạn nhỏ không thể lên mặt bàn này. Hắn không muốn bởi vì Dịch Tình mà ảnh hưởng lòng tốt của Sở Từ.

"A Kỳ, cậu cũng đừng nói nữa, con gái rất dễ dỗ. Sau khi ăn cơm xong hai chúng đi ăn ủi cô ấy không phải là được sao." Thẩm Dạng cười ha ha nói.
 
Chương 316: Không cho em chịu thiệt


Editor: demcodon

Kỳ Lập Nông nghe xong những lời Thẩm Dạng nói, suy nghĩ một hồi mới gật đầu. Ở trong lòng hắn, Dịch Tình là cô gái rất khoan dung rộng lượng, giống như công việc của cô, cả người tràn ngập hào quang thần thánh. Cho nên chỉ cần bọn họ ôn tồn khuyên nhủ nhất định thuyết phục được. Hơn nữa đúng lúc Dịch Tình ăn không quen đồ ăn Sở Từ mang đến, rời đi cũng tốt, đỡ hơn lúc nhìn bọn họ ăn thì trong lòng xấu hổ.

Tiếp theo, mấy người đàn ông thản nhiên tiếp tục ăn. Thẩm Dạng còn cảm thấy không đủ, dứt khoát kêu mời khui một chai rượu, vừa nói vừa cười. Hơn hai mươi món ăn cuối cùng cũng hết sạch.

Nghiêm Cầm ăn ít nhất, chủ yếu là bởi vì mỗi lần cô ta ăn một miếng thì Sở Từ sẽ cười như không cười nhìn cô ta. Ánh mắt kia giống như đang khinh thường làm cho cô ta rất xấu hổ, chỉ có thể nhấm nháp nếm thử. Mặc dù cô ta là chị em họ với Dịch Tình, nhưng gia cảnh lại khác nhau một trời một vực, sống hơn 20 năm, cô ta mới được ăn một lần món ăn cao cấp phong phú như thế, có mấy lần ước gì có thể nuốt luôn đôi đũa trong tay xuống. Trong lòng vừa ghen tỵ vừa tức giận với Sở Từ, cảm thấy cô gái này tuổi còn trẻ mà làm ra được những món này gia cảnh nhất định không tệ, số phận quả thật không công bằng. Cô ta cũng cảm thấy nếu nàng không thiếu ăn uống, tại sao phải tính toán chi li với cô ta, keo kiệt đến cực hạn.

--- ---
Bữa ăn đến lúc kết thúc, mấy người đều ợ mấy cái. Sở Từ nhìn bọn họ ăn sảng khoái cũng càng thêm tin tưởng quán ăn của mình.

Bọn họ cũng không uống quá nhiều rượu, buổi chiều còn phải tiếp tục làm việc. Cho nên Sở Từ cũng không ở lại lâu. Lúc mọi người chuẩn bị đi làm, Sở Từ thu dọn hộp cơm xong chuẩn bị rời đi.

"Em gái Sở Từ!" Mới ra cửa nhà máy, phía sau lại truyền đến một giọng trong trẻo.

Sở Từ quay đầu lại nhìn thấy Dịch Tình mặc một chiếc áo khoác mùa đông lông xù chạy lon ton đến, gương mặt ửng hồng bởi vì vận động trông rất đẹp. Mặc dù Nghiêm Cầm đi bên cạnh không có đẹp như vậy đẹp, nhưng dù sao cũng trẻ tuổi, coi như là một phong cảnh.

Nhưng, mặc dù không phải lần đầu tiên nghe người khác gọi mình là em gái. Nhưng Sở Từ vẫn cảm thấy từ này từ trong miệng Dịch Tình kêu ra thật sự hơi ghê tởm.

"Em gái Sở Từ, em chờ một chút hãy đi. Chị có cái này cho em." Đến trước mặt, Dịch Tình lại nói. Tiếp theo nhận lấy vali Nghiêm Cầm xách trong tay, trực tiếp kéo Sở Từ đến phòng bảo vệ, thuận tiện mở vali ra.

Vali vừa mở ra phát hiện bên trong có một số quần áo, kiểu dáng đều rất tinh xảo, ở huyện căn bản chưa từng thấy qua.

"Những quần áo này là do bạn học của chị ở nước ngoài tặng cho chị, tất cả đều là hàng ngoại, rất đắt." Dịch Tình sờ vào vải lại nói tiếp: "Chị thấy quần áo trên người em mặc dù là mới, nhưng chúng bị dơ, cũng không đẹp. Chúng ta có thể gặp nhau cũng coi như có duyên. Em lại là em gái tốt Vân Liệt quen, cũng xem như người một nhà. Cho nên chị đặc biệt chọn mấy bộ quần áo tặng cho em. Quần áo mặc dù đắt, nhưng dù sao chị không thiếu. Cho nên em cũng không cầm cảm thấy xấu hổ, cứ việc cầm là được."

Sở Từ nhíu mày: "Đồng chí Dịch Tình lại là tự mình đưa ra quyết định sao?"

Dịch Tình hơi sửng sốt, tiếp theo cười nói: "Chị tặng quần áo cho em gái, tại sao phải cần những người đàn ông đó quan tâm chứ? Cầm đi, tương lai lúc em lập gia đình cũng đồ có thể dằn rương."

Sở Từ mỉm cười một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì cho tốt. Dịch Tình và Nghiêm Cầm này đều 24-25 tuổi, lớn hơn nàng khoảng 7-8 tuổi, lại nhất quyết phải so đo với nàng. Chuyện nhỏ nhen này thật làm cho người ta xấu hổ.

"Đúng rồi, còn một việc..." Dịch Tình thấy Sở Từ không nói lời nào, vừa cười vừa móc ra cái khăn tay nhỏ, mở tiền bên trong ra nói tiếp: "Em là đầu bếp, cực khổ làm đồ ăn không thể để cho anh chị ăn miễn phí. Chỗ này là 50 đồng, em cầm đi, những món ăn này coi như chị mời mấy người Vân Liệt ăn, không cho em chịu thiệt."
 
Chương 317: Tùy tiện chọn


Editor: demcodon

Nhìn từ bên ngoài là Dịch Tình đưa tiền, Sở Từ coi như có lợi. Nhưng một khi đã nhận thì mất phần, thật tốt đưa cơm đến ngược lại thành đầu bếp nhỏ phục vụ bọn họ, thể diện cũng không còn.

Nhưng Sở Từ cũng không phải người để ý thể diện. Nếu nàng từ chối chẳng phải bóp chết suy nghĩ của cô gái này một cách vô ích sao?

"Được! Nếu đồng chí Dịch nhất quyết đưa tiền cho em thì em sẽ nhận." Sở Từ không chút khách sáo cầm khăn tay gói tiền nhét vào túi.

Dịch Tình hơi sửng sốt, nhưng tiếp theo cũng cười. Cô vốn dĩ nghĩ rằng Sở Từ có thể từ chối mức lương đầu bếp 200 đồng kia nên 50 đồng cũng không phải có sức hấp dẫn lớn với nàng, không ngờ cô gái này lại hẹp hòi như vậy. Quả thực là bánh bao nghèo trời sinh.

"Quần áo em cũng nhận. Nhưng nếu đó là đồ của em, vậy hẳn là có thể tùy tiện em xử lý đúng không?" Sở Từ lại cười nói.

"Đó là tất nhiên." Dịch Tình rộng lượng nói.

Sở Từ mỉm cười, quay đầu nhìn hai bảo vệ trông cửa, tươi cười ngọt ngào: "Hai anh à, em có thể mượn điện thoại dùng được không?"

Nhân viên bảo vệ có ấn tượng tốt về nàng, cũng biết nàng quen với Thẩm Dạng. Lúc này lập tức gật đầu. Dịch Tình thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp ngăn cản thì Sở Từ đã gọi điện thoại và bắt đầu nói chuyện với Thẩm Dạng.

"Anh Thẩm, cô Dịch để mắt đến em, thưởng cho em 50 đồng tiền cơm. Cô ấy vừa khóc vừa cầu xin em nhận, em không lấy cũng không tốt. Nhưng dù sao đồ ăn là em mời mấy anh ăn, cầm số tiền này chính là chịu hổ thẹn. Em suy nghĩ một hồi quyết định đưa số tiền này thành tiền thưởng cho hai anh nhân viên bảo vệ chăm chỉ trông cửa. Anh thấy được không?" Sở Từ trực tiếp nói thẳng, một hơi tỏ rõ ý của mình.

Dịch Tình thay đổi sắc mặt. Nghiêm Cầm đứng bên cạnh lập tiến lên giật lấy micro.

Nhưng sức lực của Sở Từ không phải hai cô có thể so sánh được. Nghiêm Cầm kéo một hồi tay chân của Sở Từ cũng không di chuyển.

Thẩm Dạng nghe vậy hơi ngạc nhiên, xác thực không nghĩ tới Dịch Tình sẽ làm ra loại chuyện này, trong lòng cũng hơi không vui.

Sở Từ mời khách là ý tốt, bản thân Dịch Tình không thích ăn thì thôi, làm gì ầm ĩ đến khó coi như vậy? Quả thực là lãng phí xuất thân tốt. Nếu cô hiểu chuyện thông minh một chút thì Từ Vân Liệt sẽ không xem thường cô như vậy.

"Nếu như tặng tiền cho em thì chính em xử lý là được. Nhưng anh cũng thay mặt nhân viên cám ơn em." Thẩm Dạng khách sáo nói.

"Vậy thì cứ quyết định như vậy." Sở Từ nói xong cúp điện thoại còn lưu loát hơn lần trước.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Từ không nói hai lời chia tiền thành hai phần đưa cho hai nhân viên: "Hai anh đừng khách sáo, đây là ý của ông chủ. Anh ấy vừa nói qua điện thoại, mặc kệ là chức vụ gì đều là một phần không thể thiếu nhất trong nhà máy. Hai anh xứng đáng có được số tiền này, cảm ơn hai anh đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày để bảo vệ an toàn cho nhà máy."

"Đúng rồi, em xách hộp cơm lớn trong tay như vậy, không thể lại lấy thêm đồ khác. Hơn nữa loại màu sắc loè loẹt tương đối già dặn không thích hợp với tuổi của em. Hai anh nếu thích có thể chọn mang về tặng cho vợ, em bảo đảm hai chị sẽ vui vẻ." Sở Từ nói tiếp.

Hết cái này đến cái khác, đôi mắt xinh đẹp của Dịch Tình đã tràn ngập lửa giận. Nhưng cố tình, Sở Từ nói nhanh nhẹn dứt khoát, cô căn bản không có cách nói gì nữa!

Không cho nàng tặng, sau đó nếu hai nhân viên bảo vệ này mất hứng. Sau đó truyền ra ngoài, chẳng phải hình tượng của cô ở trong lòng Từ Vân Liệt sẽ bị phá hủy sao?

Quần áo mà Dịch Tình tặng quả thật rất đẹp. Mặc dù không phải hoàn toàn mới, nhưng hầu như giống nhau. Dù sao cô là một cô gái có thân phận, ra cửa cũng không có khả năng mang theo đồ mình không thích.

Thời buổi này mỗi nhà đều tiếc làm đồ mới, một cái áo bông làm để cho con cháu trong nhà thay phiên nhau mặc, miếng vá nhiều đã thành nét đặc sắc. Hiện tại có người cho đồ tốt miễn phí như vậy, còn nói dễ nghe như vậy. Hai người làm sao có thể từ chối cửa này chứ?
 
Chương 318: Sẽ đồng ý


Editor: demcodon

Khi Dịch Tình gặp mặt Sở Từ thì hai nhân viên bảo về đang trực đều tránh đi. Cho nên hiện tại quần áo này tự nhiên thành Sở Từ đưa cho bọn họ. Mặc dù biết rõ quần áo này là của Dịch Tình, nhưng ý tốt cũng nên tính trên người Sở Từ.

"Đồng chí, chúng tôi thật sự có thể chọn những bộ quần áo này sao? Nhưng anh cảm thấy những thứ này rất đắt, không tốt lắm đâu?" Một người trong đó hơi khó xử nói.

Mặc dù nói lựa quần áo của người khác mặc không tốt lắm. Nhưng nhà nghèo không chú ý nhiều như vậy. Cho dù lấy bọn họ làm ví dụ, khi còn nhỏ chỉ sợ cũng chưa từng mặc quần áo hoàn toàn thuộc về mình. Cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Huống chi bất luận là Dịch Tình hay là Sở Từ nhìn qua đều là cô gái sạch sẽ, quần áo lại có hương thơm ngào ngạt, so với mua hàng rẻ tiền trong cửa hàng còn tốt hơn.

"Em mặc không thích hợp. Nếu hai anh không cần, em chỉ có thể để cho Thẩm Dạng cầm đi cho người khác." Sở Từ trực tiếp xem nhẹ Dịch Tình nói tiếp.

Hai người vừa nghe cũng không từ chối nữa, vội vàng bắt đầu chọn lựa lấy.

Trong vali xách tay này có 4-5 bộ quần áo mùa đông. Bởi vì đều là đồ ngoại, nên kiểu dáng hơi đặc biệt. Một lúc sau đã lựa xong quần áo: "Cám ơn đồng chí. Nhưng anh còn chưa biết em họ gì nữa. Lần sau đến hai anh cũng biết mà thông báo cho ông chủ một tiếng."

Người bình thường vào nhà máy đều phải đăng ký. Nhưng bởi vì Sở Từ trước khi vào cửa đã gọi điện thoại cho Thẩm Dạng, nên bỏ qua bước này.

"Em họ Sở." Sở Từ cười nói, gương mặt non nớt và nụ cười đắc ý cộng với ánh mắt bắt mắt này lập tức làm cho người ta sinh ra thiện cảm.

Đôi tay thanh tú của Dịch Tình nắm chặt thành nắm đấm, mỉm cười gượng gạo, gương mặt hơi cứng ngắc, giọng nói dường như phát ra từ kẽ răng: "Chị mang đến rất nhiều quần áo. Vốn dĩ là nhìn thấy quần áo em mặc trên người không được đẹp lắm nên muốn tặng cho em. Nhưng bây giờ... Nếu không như vậy đi, chờ sau khi chị thuyết phục Vân Liệt đi thủ đô với chị. Chị sẽ mấy bộ mới ở đó rồi gửi người mang về cho em, được không?"

Sở Từ nhíu mày, mỉm cười nói: "Chị có thể thuyết phục được anh Từ rồi nói sau."

Nếu Từ Vân Liệt dịu dàng chăm sóc Dịch Tình thì nàng khẳng định sẽ cho Từ Vân Liệt mặt mũi. Vô luận như thế nào cũng sẽ không làm mất mặt cô. Nhưng rất hiển nhiên, Dịch Tình chính là một bên tình nguyện, căn bản không chiếm được sự yêu thích của anh Từ. Nếu cô thích anh Từ thì nên tìm cách để giữ trái tim của người đàn ông, mà không phải tìm nàng gây rắc rối. Quả thực là ngu ngốc không lên được mặt bàn, không có hiền lành của tiểu thư khuê các, lại cố tình lưu lạc giống như tiểu thiếp tranh đoạt tình cảm. Một tiểu thư thiên kim, về mặt khí chất cũng không thua người một chút nào, không nên làm ra chuyện mất mặt như vậy, thật sự là lãng phí xuất thân cao hơn người như vậy.

Dịch Tình nghẹn trong lòng, nắm chặt tay nói: "Em yên tâm, Vân Liệt khẳng định sẽ đồng ý."

Điều kiện ở thủ đô tốt như vậy, cô cũng không tin Từ Vân Liệt không động lòng.

Sở Từ cười khẩy một cái. Lúc này mới quay đầu rời đi. Cô gái này quá coi thường Từ Vân Liệt, người đàn ông đó luôn nói được làm được. Hơn nữa thính giác mặc dù quan trọng, nhưng điều đó không đủ để làm cho Từ Vân Liệt cúi đầu trước Dịch Tình. Cho dù hắn thật sự muốn đi thủ đô cũng tuyệt đối sẽ không có gì liên quan đến Dịch Tình này.

--- ---
Nhìn bóng lưng của Sở Từ phóng khoáng rời đi, sắc mặt của hai cô gái phía sau hơi khó coi.

"Chị họ... em giúp chị lấy lại những quần áo đó về nha?" Nghiêm Cầm ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

Dịch Tình vừa nghe nhất thời trừng mắt: "Nếu đã tặng ra ngoài, làm gì có đạo lý lấy lại chứ? Mấy bộ quần áo mà thôi, dù sao chị mang ra cũng là mấy bộ chị không thích, mặc kệ nó đi!"
 
Chương 319: Thanh mai


Editor: demcodon

(*Thành ngữ 'thanh mai trúc mã' xuất xứ từ một bài thơ của Lý Bạch. Bài thơ này tả cảnh một đôi trai gái quen biết nhau từ nhỏ, vẫn chơi đùa với nhau từ tuổi lên chín, lên 10 và có cảm tình với nhau từ thuở đó. Trẻ con Trung Hoa thường bẻ cành trúc giả làm ngựa cỡi. Do đó mới có danh từ 'trúc mã', bẻ cành mai xanh làm roi ngựa nên có danh từ 'thanh mai'.)

Trong mắt Nghiêm Cầm hiện lên một tia ghen tỵ, nhìn hai nhân viên bảo vệ cầm quần áo đi cất thì trong lòng lại càng khó chịu. Cô ta và Dịch Tình là chị em họ, sinh cùng năm cùng tháng chỉ cách nhau mấy ngày. Giữa hai người cũng rất khác nhau, Dịch Tình từ nhỏ sống trong đại viện. Ông ngoại từng là quan lớn, ba cũng phát triển tốt. Mà tình huống của ba mẹ cô ta ngày càng sa sút, cuối cùng chỉ làm nghề nông ở thị trấn lân cận. Mặc dù cũng coi như là gia đình có dư lương thực. Nhưng căn bản không thể so sánh với xuất thân của Dịch Tình.

Lấy quần áo trên người của hai người mà nói, của cô ta chỉ là chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội làm bằng tay bình thường nhất, có thể nhìn thấy khắp nơi. Nhưng Dịch Tình lại mặc một chiếc độc nhất vô nhị. Thậm chí người chị họ này biết rõ cô ta rất thích quần áo của cô, nhưng vẫn cắn chặt răng không chịu cho cô ta. Lúc trước không muốn cho thì thôi, nhưng bay giờ lại hào phóng cho Sở Từ, lại làm cho Sở Từ cho người không liên quan.

Nghĩ đến những gì cô ta yêu thích lại rơi vào trong tay người khác, trong lòng Nghiêm Cầm cảm thấy giống như có con kiến không ngừng cắn xé, làm cho cô ta rất khó chịu.

Nhưng ở trước mặt Dịch Tình, dù sao cô ta cũng không tự tin, cũng chỉ có thể nuốt xuống lòng riêng của mình.

"Tiểu Cầm, mấy ngày nữa chị phải đi về. Nếu đến lúc đó Vân Liệt không chịu đi theo chị, tình huống bên này làm phiền em trong giúp chị." Trên đường trở về ký túc xá, Dịch Tình nói.

"Chị họ, ý của chị là... Sở Từ kia?" Nghiêm Cầm hơi sửng sốt nói.

"Ừh, ba chị rất thích Vân Liệt, cũng nói qua chỉ cần anh ấy về quân đội, thành tích sau này của anh ấy chắc chắn sẽ không thấp hơn ba chị. Một người đàn ông như anh ấy làm sao có thể xứng đôi với con bé như Sở Từ chứ? Cho nên chị muốn em nhìn chằm chằm bọn họ mọi lúc. Nếu bọn họ có chút gió thổi cỏ lay em lập tức nói cho chị biết, điều quan trọng nhất là hỏi thăm tình hình của Sở Từ này, biết không?" Dịch Tình nói tiếp.

Hoa dại, cỏ dại giống như Sở Từ quả thực có sức hấp dẫn người. Dù sao tuổi còn nhỏ, còn biết nấu ăn. Nếu Từ Vân Liệt muốn tìm một cô gái ở nhà chăm sóc ba mẹ thì nàng thật sự là ứng cử viên tốt.  

Ba mẹ? Dịch Tình hơi sửng sốt, tại sao trước đây cô không nghĩ đến?

"Đúng rồi, ngày mai đi theo chị mua chút đồ, hiếm khi đến đây. Dù sao cũng phải đến thăm ba mẹ Vân Liệt một chút. Sau này lúc chị không có ở đây, em cũng phải thường xuyên lấy danh nghĩa của chị đi tặng quà cho nhà họ Từ." Nói xong Dịch Tình mỉm cười nói với Nghiêm Cầm: "Em họ, ở thủ đô có rất nhiều thanh niên tài năng đẹp trai hơn huyện nhiều. Em giúp chị trông chừng một thời gian. Sau này khi nào thuận tiện, chị kêu ba mẹ chị đưa em đi, tốt nhất là gả ở thủ đô làm vợ lính. Tất nhiên, nếu em thích Thẩm Dạng, chị cũng có thể giúp đỡ. Chị cũng biết ba mẹ anh ấy, chị sẽ nói nhiều lời hay cho em ở trước mặt bọn họ."

Buổi nói chuyện vừa dứt, vẻ mặt của Nghiêm Cầm vừa mừng vừa sợ. Mặc dù giống như cái đuôi đi theo nhìn Sở Từ và Từ Vân Liệt làm cho cô ta hơi xấu hổ. Nhưng không thể không nói điều kiện Dịch Tình đưa ra rất hấp dẫn cô ta.

Hiện tại cô ta chỉ là một kế toán nhỏ, nhưng là nể mặt Dịch Tình mới tìm được công việc tốt như vậy. Mặc dù là như thế, với giá trị con người hiện tại của cô ta rất khó làm cho Thẩm Dạng liếc mắt nhìn. Nhưng nếu tương lai có thể đi thủ đô thì khác, ở thủ đô có nhiều cơ hội. Tên tuổi 'cháu ngoại gái của Sư đoàn trưởng' này nghe qua cũng không tệ...

"Được, em sẽ thử xem." Nghiêm Cầm lập tức nói.

Dịch Tình mỉm cười kéo cánh tay Nghiêm Cầm, quan hệ này nhìn như rất tốt.

* * *
Cùng lúc đó, Thẩm Dạng cũng đang cười hì hì nhìn Từ Vân Liệt nói: "Em không lo lắng cho hai người hồng nhan tri kỷ* của em sao? Đồng chí Tiểu Sở dường như đang khi dễ con gái của Sư đoàn trưởng. Cô bé này nhỏ tuổi nhưng miệng khá độc, nhìn qua không có vẻ yếu ớt. Có thật là thanh mai cùng thôn với em không?"

(*Hồng nhan tri kỷ là người con gái mà bạn có thể nói với cô ấy tất cả mọi bí mật kể cả điều mà bạn không thể nói được với vợ hay người tình và bất cứ ai.)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top