Vờ Như Không Biết Sẽ Không Bị Ăn Thịt

Dịch 

Chương 69: C69: Mỹ nhân ngư


Nguyên Ngải đã từng chữa dị ứng bằng phương pháp tương đối khoa học hơn, tiêm vào người chính tác nhân gây dị ứng để chữa, nhưng chẳng những rất đau mà còn không có tác dụng gì.

Bây giờ đã có phương thuốc cổ truyền này.

Dùng thuốc kết hợp với việc tiếp xúc yêu quái ở trạng thái nửa thức tỉnh nhiều lần, mỗi lần một chút.

Không hổ là bài thuốc dân gian, cảm giác rất hữu dụng, lại giống như không được gì.

Thời điểm Phó Trăn trở về, bước qua hành lang tối mịt, anh mở cửa, trong nhà ngập tràn ánh đèn.

Nguyên Ngải ngồi xếp bằng trên đệm, tay cầm quyển sách, trông rất tập trung. Biết anh về, cô quay đầu lại--

"Thầy Phó, em tìm được bài thuốc cổ truyền chữa dị ứng."

Phó Trăn cũng có chút phấn khích, anh cầm lên đọc, rồi phát hiện mình đã từng đọc qua, anh lắc đầu: "Loại thuốc này chỉ dành cho yêu quái, em không dùng được."

Nguyên Ngải đã hiểu, phương thuốc này chỉ dành cho yêu quái dị ứng với yêu quái khác.

Cô thở dài một hơi: "Vậy không thể chạm vào anh trực tiếp rồi."

"Hay cứ thử để em tiếp xúc nhiều lần với trạng thái nửa thức tỉnh của anh, còn thuốc em sẽ uống thuốc trị dị ứng của mình?"

"Thuốc dùng nhiều cũng không tốt." Phó Trăn an ủi cô: "Có lẽ bệnh của em không phải dị ứng đơn thuần, anh đang tìm yêu quái hệ thực vật, bọn họ hẳn sẽ có biện pháp."

Nguyên Ngải lại cảm tưởng như mở ra thế giới mới, tất cả yêu quái trong trường đều là động vật, cho nên cô tự mặc định nguyên hình của các yêu quái đều là động vật.

Hóa ra còn có yêu quái thực vật?


"Có, nhưng rất hiếm. Bọn họ không cần phải thi đại học như yêu quái động vật, nghe nói đa số bọn họ sau khi thức tỉnh tính cách đều rất ôn hòa, có khả năng chữa lành, mang lại lợi ích cho nhân loại. Anh cũng chỉ mới nghe qua hai trường hợp như vậy."

Lại mở mang thêm kiến thức.

"Ngoài thực vật và động vật thì còn gì khác không anh?" Nguyên Ngải cảm thấy có lẽ vẫn còn rất nhiều thứ mà cô không biết về thế giới này.

"Là yêu quái em chưa thấy đúng không?"

"Khu bên cạnh có một trường cấp III dành cho yêu quái là động vật dưới nước, chắc em chưa gặp qua."

Nguyên Ngải mở to mắt, hình như cô đã từng nghe qua rồi: "Mỹ nhân ngư hóa ra là có thật ư?"

Phó Trăn nghĩ đến đám cá mập, cá voi kia...

Anh cảm thấy dùng từ mỹ nhân ngư có gì đó không được phù hợp cho lắm.

"Xem như vậy." Phó Trăn nhìn đôi mắt sáng rỡ của Nguyên Ngải, thấy cô tò mò đến thế, anh nói: "Qua một thời gian nữa có lẽ trường bọn họ sẽ đến trường chúng ta tham quan, đến lúc đó em sẽ được gặp."

Khi nhỏ Nguyên Ngải cũng là một cô công chúa, cũng từng đóng vai mỹ nhân ngư, cô còn đặc biệt tin rằng tiên cá có tồn tại, nhưng ai mà ngờ, tiên cá thật sự tồn tại!

"Chủng tộc bọn họ cũng có nghiên cứu dược liệu, phương thuốc cổ truyền này là do bọn họ nghiên cứu ra." Phó Trăn nói.

Mỹ nhân ngư lợi hại như vậy, cô giáo Nguyên cảm thấy mình quay về thời thơ ấu.

Ngày hôm sau, lại là một thứ hai không có gì đặc biệt.


"Cô Nguyên, cho cô sờ tai, sờ măng cụt nè..." Thầy Hùng gần đây rất vui vẻ, ai cũng có thể cảm nhận được thầy ấy như sắp bay lên trời.

Nguyên Ngải nhìn thầy giáo gấu trúc có cha này, nhìn cặp tai tròn trĩnh, nhìn lớp lông mềm mại, rồi lại nhìn thầy Phó nào đó đang nhìn về phía cô.

Ánh mắt kia giống như đang nói, em sờ thử xem, anh sẽ xử luôn đôi tai của cậu ta.

Nguyên Ngải từ chối ý tốt của thầy Hùng, cô chỉ nhìn túi của thầy ấy rồi cười nói: "Hôm nay thầy đem nhiều sữa hơn mọi khi đúng không."

Thầy Hùng lấy mấy chai sữa trong túi ra, bày biện lên bàn, hồ hởi đáp: "Cha tôi nói, dạo này tôi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên uống nhiều sữa một chút."

Đúng, mới là em bé hai mươi mấy tuổi đầu chứ mấy, dĩ nhiên vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn.

"Cô Nguyên, cha tôi nói, khi nào rảnh cô cùng thầy Phó đến nhà tôi ăn một bữa cơm đi."

Thời điểm thầy Hùng nói lời này, cô Ngũ, thầy Nhiếp cũng vừa lúc tiến vào văn phòng.

Cô Ngũ lập tức phóng tới: "Mọi người lại muốn tổ chức liên hoan à?"

Cô Ngũ không thể rời khỏi trường học, nên hai ngày cuối tuần đối với cô ấy đặc biệt nhàm chán, nhất là cuối tuần này, cô Nguyên, thầy Phó, cả thầy Hùng nữa, đều đi ra ngoài ăn lẩu.

Cô Ngũ xem trên vòng bạn bè biết được.

Lúc đó cô Ngũ đang nằm trong phòng, tưởng tượng ra cảnh bọn họ ở bên ngoài ăn lẩu náo nhiệt vui vẻ, hâm mộ tới nỗi hai mắt rưng rưng.


Sau khi nghe cô Ngũ nói bọn họ ăn lẩu náo nhiệt tới cỡ nào, Nguyên Ngải phát hiện thầy Hùng ngồi cạnh mình càng lúc càng cúi gầm mặt xuống, cô nói: "Nếu cô thích, chúng ta hỏi chủ nhiệm Khổng thử xem tuần này có thể làm một bữa liên hoan không?"

"Liên hoan đồ nướng BBQ nhé?" Cô Nguyên hỏi.

"Hay mọi người muốn món gì khác?"

"Nhưng giáo viên trường chúng ta chỉ biết nướng BBQ thôi." Thầy Nhiếp có hơi xấu hổ.

Nghĩ tới kỹ năng phòng bếp của bọn họ, Nguyên Ngải chợt nhận ra lần liên hoan đầu tiên ở trường với mọi người, nguyên liệu đều đã được nhà bếp chuẩn bị sẵn, các thầy cô chỉ cần lo liệu việc nướng thôi.

Nếu mọi người cùng nhau chuẩn bị bữa tiệc, hình ảnh đó nhất định sẽ rất diệu kỳ.

"Lẩu cũng được, không phức tạp lắm đâu." Nguyên Ngải nói.

Hơn nữa, các thầy cô khác cũng có thể cùng nhau thư giãn một chút.

Cô không tưởng tượng được, nếu bản thân mình bị nhốt mãi ở một chỗ, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại, cô sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Chủ nhiệm Khổng vốn định nói, có lẽ cô Nguyên muốn biến trường bọn họ trở nên giống như những trường học ngoài kia, hết lên ý tưởng phủ xanh, cô lại nhắc ông sửa chữa loa phát thanh trong trường nhiều lần, bây giờ còn muốn các giáo viên cùng tụ họp, liên hoan.

Nhưng.... hình như cũng không có lý do gì để phản đối, dù gì ngôi trường này cũng do hiệu trưởng mua, mà vị này đây là bạn gái của hiệu trưởng.

Dĩ nhiên, chủ nhiệm Khổng cũng rất trông đợi.

Hiện tại, cây cối trong trường ngày càng tươi tốt, lạp mai thơm phức, mùi hương tỏa đến cả văn phòng chủ nhiệm ở một góc tầng hai.

Chủ nhiệm Khổng nghĩ đến loa phát thanh, có lẽ có thể sửa một chút.

Giữa trưa, tiếng chuông tan học quen thuộc vang lên như mọi khi.


Nhưng lúc này đây, sau khi tiếng chuông ngừng reo, bỗng có khúc ca vang khắp cả trường.

Đàm Việt cùng mấy người anh em vừa lúc đi trên sân thể dục, ánh mặt trời rạng rỡ, hương lạp mai thơm nồng trong không khí, khúc nhạc hào hùng dâng trào từ loa phát thanh --

"Tôi muốn bay lên bầu trời, sát cánh cùng vầng dương, ngắm nhìn thế giới trước mắt..."

"Tôi tin vào chính mình, tin vào ngày mai, tin rằng thế giới chẳng có đường chân trời..."

Trong trường học, lá sung nhỏ nỗ lực vươn lên trời xanh, tiếng nhạc len lỏi từng ngóc ngách, rốt cuộc, nơi này cũng giống một ngôi trường thực thụ.

Đàm Việt có chút sửng sốt, rồi cậu bật cười, đây là bài hát thường được bật nhất lúc giữa trưa ở trường cấp II.

Khi ấy cậu chỉ cảm thấy mấy bài hát lặp đi lặp lại thât nhàm chán, chỉ cảm thấy ca sĩ như đang gào rống, không có cảm xúc gì.

Mà giờ đây, một lần nữa nghe lại khúc ca này, cậu đột nhiên có cảm giác muốn nhấc đôi chân lên để chạy thật nhanh.

Đàm Việt ngẩng đầu, nhìn lên phòng phát thanh ở tầng 3, quả nhiên, cậu nhìn thấy cô giáo Nguyên và các thầy cô khác đang ở đó.

Bọn họ ghé vào bên cửa sổ, không biết đang nói cười chuyện gì. Ngôi trường này, càng ngày càng tốt lên.

"Bài này hay quá." Cô Ngũ tựa vào cửa sổ, bởi vì loa phát thanh ngay gần bên, tiếng nhạc ồn ã cuốn theo từng nhịp tim thình thịch.

Cô Ngũ cũng hay nghe nhạc trên điện thoại, nhưng chưa từng có cảm giác như thế này, nhất là khi lắng nghe cùng tất cả mọi người.

Mấy thầy cô nhắm hai mắt lại, hưởng thụ âm nhạc buổi trưa.

Nguyên Ngải nhìn đồng nghiệp của mình, nhìn mấy bạn học sinh đột nhiên cất bước chạy trên sân trường, chợt cảm thấy thế giới này đang nỗ lực trở nên tốt hơn từng khoảnh khắc.

Tiết sinh hoạt tới, cô sẽ cùng bọn nhỏ thảo luận về "Dự luật Động vật".
 
Chương 70: C70: Chỉ sờ một chút thôi


Loa phát thanh trường học hoạt động lại là chuyện tốt.

Đặc biết là đối với chủ nhiệm Khổng, người phải xử lý cả đống chuyện từ lớn đến bé của trường mỗi ngày, từ kỷ luật học sinh đến tính lương giáo viên, từ việc bên trên xuống thanh tra đến việc trường học khác tới tham quan.

Trước kia, thường xuyên bắt gặp hình ảnh chủ nhiệm Khổng đứng ở tầng 2 gân cổ lên gọi người.

Bây giờ loa đã hoạt động lại, chủ nhiệm Khổng rất thích dùng loa để thông báo --

"Chú ý, chú ý, mời thầy Phó đến văn phòng tầng hai."

"Chú ý, chú ý, mời chủ nhiệm lớp 12a2, 12a3 tới phòng giáo vụ tầng hai."

"Chú ý, chú ý, tuần sau học sinh khối 12 của trường cấp III Thành Bắc sẽ đến tham quan. Các thầy cô hãy chuẩn bị kỹ càng để nghênh đón bọn họ."

"Chú ý, chú ý -- Tất cả các thầy cô hãy chú ý, thứ sáu tuần này sẽ có một buổi liên hoan nhỏ ở căn-tin. Mời các thầy cô tập trung ở căn-tin sau giờ tan học chiều thứ sáu."

Trưa thứ năm, học sinh cả trường nghe được thông báo này, đều đồng lòng nghĩ hôm nay mới thứ năm, thật sự không phải chủ nhiệm Khổng đang muốn khoe khoang cái loa đã được sửa đó chứ?

Nhưng bọn nhóc cũng cảm thấy rất thú vị, bộ dạng chưa hiểu sự đời thế này cũng rất đáng yêu. Ngay cả hình ảnh chủ nhiệm giáo dục cầm loa rống người cũng không khiến người khác khó chịu đến vậy nữa.

Lại nói tiếp, cuộc sống của các thầy cô trong trường ngày càng giống cuộc sống của một nhân loại thực thụ, chẳng trách bọn họ đứng lớp cũng hoạt bát hơn.

"Học kỳ này còn bốn tiết tự học, cô định sẽ cùng mọi người nghiên cứu luật động vật. Có thời gian các em có thể đọc qua luật trước nhé." Trước khi tan tiết, Nguyên Ngải nói với lớp của mình.

Đàm Việt giơ tay.

"Đàm Việt, có vấn đề gì sao?"

"Cô Nguyên, không tìm được bộ luật này trên mạng." Đa số mọi người mấy năm trước đều là nhân loại, kiến thức đối với yêu quái chẳng nhiều hơn Nguyên Ngải là bao nhiêu.

"Các em chưa từng biết tới bộ luật này sao?" Nguyên Ngải có hơi ngạc nhiên.

Cô vốn cho rằng luật dành cho yêu quái cũng không khác gì luật của loài người.

Nhưng nghĩ lại thì cũng có rất nhiều người không rành luật trên thế giới này.


"Cô Ngũ nói trên trang web của yêu quái có, để cô lên văn phòng in ra, sau đó nhờ lớp trưởng ngữ văn phát cho các bạn nhé."

"Cô Ngũ, bình thường bọn cô không đọc cái này à?"

Cô Ngũ đang đăng nhập tài khoản của mình vào website yêu quái, chuẩn bị tải xuống Luật Động vật.

"Không đọc." Cô Ngũ nói: "Chỉ có yêu quái thi đại học vào ngành Luật mới đọc thôi, chúng tôi đọc cũng không ích gì."

"Đúng vậy, sinh hoạt hằng ngày cũng không dùng tới thứ này." Thầy Nhiếp nói. Mọi người thậm chí còn chưa click vào xem bao giờ.

Thầy Hùng bổ sung: "Nhiều năm trước, cha tôi đã từng đọc qua rồi, còn nói thứ quái quỷ gì vậy trời, vô lý hết sức, ông ấy giận tới nỗi suýt đá văng bồn sữa của tôi."

Gần đầy thầy Hùng liên tục không kiềm chế được mà nhắc tới cha mình. Mọi người cũng đã quen, thôi kệ, ai bảo người ta vừa mới có cha, muốn khoe thì cứ khoe đi.

"Sau đó cha tôi còn muốn tôi thi vào ngành luật, nhưng tôi không muốn. Học luật xong ra làm luật sư, suốt ngày ở tòa án cãi nhau. Tôi chỉ thích hòa bình thôi."

Nguyên Ngải chưa đọc qua nội dung luật cụ thể, nhưng trong khoảng thời gian này, cô đã nghe mấy người nhắc tới bộ luật này rồi.

Chuyện chim đỗ quyên trước kia, cả việc không được nghiên cứu thuốc khống chế sinh lý cô Hồ nhắc tới, đều xuất phát từ thứ gọi là "bảo vệ tập tính" trong bộ luật này.

Cô Ngũ nhanh chóng tải xong Luật Động vật, trong văn phòng có máy in, Nguyên Ngải in ra đọc, đọc đến đau cả đầu.

Thầy Phó nhìn bộ dạng ủ ê mặt mày của bạn gái mình, bận đến nỗi chẳng có thời gian để nhìn anh một cái.

Chủ nhiệm Khổng cũng nhận ra chuyện đó, đôi tình nhân bọn họ gần như không có chút giao thoa nào trong trường học.

Giờ phút này mấy thầy cô đều bận vây lại một chỗ đọc luật --

Cô Ngũ kích động kêu lên: "Nhìn này, nhìn này. Động vật vi phạm pháp luật do tập tính sẽ được giảm nhẹ hình phạt hoặc miễn trừ trách nhiệm theo quy định của pháp luật."

"Tôi biết điều này, vụ chim đỗ quyên đổi con, bởi vì tập tính của đỗ quyên là đẻ trứng vào tổ của loài chim khác, cho nên yêu quái đỗ quyên đổi con mình với con của nhân loại, còn vứt em bé nhân loại đi nhưng không bị kết tội là vậy." Thầy Hùng sống ở sở thú, vô cùng nhanh nhạy với tin tức.

Thầy Nhiếp: "Thảo nào lại tồn tại tổ chức chống yêu quái."


"Tổ chức kia..." Nguyên Ngải nhớ tới hai yêu quái trà trộn vào đó: "Bọn họ chỉ trút phiền muộn, bất mãn là nhiều, chứ cũng không làm gì thiết thực."

Thầy Hùng: "Tôi cũng biết tổ chức đó, Nhiếp Bá Thiên từng khuyên tôi vào để hỗ trợ lôi kéo người, nhưng phải qua khâu xét duyệt, tôi ngại phiền nên chưa gia nhập."

"Sao không rủ tôi?" Cô Ngũ cũng muốn nhập hội.

Thầy Nhiếp không biết nên giải thích sao: "Đó là tổ chức chống yêu quái."

"Cô Ngũ thì tổ chức nào cũng thích hết." Thầy Hùng đáp.

Cô Ngũ thở dài một hơi: "Thật ra bọn họ chỉ muốn phản lại loại yêu quái như đỗ quyên thôi, nhưng bọn họ căn bản chẳng động nỗi vào yêu quái quyền cao chức lớn, cuối cùng lại tổn thương một số yêu quái vô tội."

Thấy đám bọn họ bàn luận sôi nổi xịt khói, chủ nhiệm Khổng không nhịn được mà hỏi thầy Phó bên này: "Đôi tình nhân các cậu hình như không show ân ái nữa à?"

"Hôm nay hai người còn chẳng nói với nhau câu nào, có phải chia tay rồi không?"

Phó Trăn vốn dĩ vẫn luôn nhìn Nguyên Ngải nghiêm túc nghiên cứu pháp luật, nghe vậy, anh quay đầu lại, nhìn chú khổng tước xanh độc thân bên cạnh.

"Cậu nhìn tôi làm gì? Đừng nghĩ tôi sợ, tôi cũng là động vật được quốc gia bảo hộ cấp độ 1 đấy nhé." Từ sau khi hiệu trưởng Phó yêu đương, chủ nhiệm Khổng không thèm sợ nữa.

"Tôi đang nhìn người không biết tình yêu là gì."

Nghĩ tới buổi tối, anh không thấy ghen ghét chuyện cô Nguyên thân thiết thảo luận với các thầy cô khác.

"Chỉ sờ một chút thôi, em đảm bảo."

Ban ngày bận rộn nghiên cứu pháp luật, cô Nguyên - người không thèm nhìn bạn trai mình một cái - lúc này đây gác đầu trên chiếc gối êm ái, tay ôm chú hổ bông tinh xảo mua trước kia. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhân loại trở nên bé nhỏ mềm mại.

Phó Trăn đi đến thành giường, cúi đầu nhìn cặp mắt lấp lánh như ánh sao mùa hè, người bên dưới vươn tay ra, hứa với anh: "Em chỉ sờ một chút thôi."

"Cô Nguyên ở trường đâu giống thế này." Khi Phó Trăn nói chuyện, khóe miệng anh cũng mang theo ý cười: "Lúc ở trường em còn chẳng liếc mắt nhìn anh."


Đôi tình nhân bọn họ ở trường học là quan hệ đồng nghiệp đứng đắn, khi về nhà, cô Nguyên mới bắt đầu thay đổi.

Nghe vậy, Nguyên Ngải lập tức thu lại bộ dạng nữ sinh bé bỏng, nghiêm túc nói: "Thầy Phó, tôi có chuyện này muốn bàn với thầy. Tôi muốn sờ tai thầy một chút."

Từ sau lần chạm qua trước, Nguyên Ngải cực kỳ yêu thích nguyên hình của anh, một mặt khác, cô nghĩ không thể bởi vì hai người ở bên nhau mà anh không được biến thành nguyên hình.

Rõ ràng, trước khi cô tới, Phó Trăn thường xuyên biến thành nguyên hình.

Cô Hôg nói đối với sinh vật như bọn họ, biến thành nguyên hình có nghĩa là thả lỏng bản thân.

Nguyên Ngải lấy bộ độ bảo hộ trong tủ ra, trở lại dáng vẻ nữ sinh: "Anh mau biến hình đi."

Thấy đối phương phấn khích, Phó Trăn cũng cam lòng sang phòng bên cạnh.

Nguyên Ngải mặc đồ cẩn thận, chờ đợi lần thứ hai sờ lão hổ.

Cô cất hổ bông thế thân vào tủ quần áo, quay đầu liền nhìn thấy hổ lớn trước cửa.

Nguyên Ngải định chạy tới, nhưng nhớ tới tính tình chung của họ nhà mèo, thế nên cô yên lặng ngồi trên sofa lười chờ đợi.

Trùng hợp, điện thoại Nguyên Ngải vừa lúc vang lên.

Thấy lão hổ to xác có vẻ chưa bước tới, cô ấn nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia là thầy Hùng.

"Cô Nguyên, cha tôi nói thứ sáu tuần này muốn cùng chúng ta ăn lẩu, khi nào rảnh cô nói với thầy Phó nhé."

"Thầy cứ bảo ông ấy đến trường là được."

"Phải được thầy Phó đồng ý đã. Toàn bộ trường học là không gian của thầy Phó, thầy ấy mà không đồng ý thì người khác không được vào."

Nguyên Ngải không biết lời này mang nghĩa đen hay nghĩa bóng.

Lúc này, lão hổ đã vào cửa.

Anh tựa như đế vương tuần tra lãnh thổ của mình, bước tới bên người Nguyên Ngải.

Nguyên Ngải không nhịn anh, tiếp tục gọi điện: "Được, tới lúc đó tôi sẽ nói với thầy ấy."


Cô nhớ đến một chuyện, lúc trước vẫn luôn muốn nói ra, nhưng mỗi lần gặp giám đốc sở thú đều có chuyện lớn hơn gián đoạn.

"Thầy Hùng, khi nào có thời gian thầy hỏi giám đốc giúp tôi, xem có phải khu của báo săn bị cắt xén đồ ăn không."

Nguyên Ngải nhớ rõ Nhiếp Bá Thiên từng nói, thân phận của y là chăn nuôi viên, một người sẽ lén cắt xén đồ ăn của báo săn để trừng phạt.

Lúc đó cô đã nghĩ có thể vì chăn nuôi viên của y ngoài đời thật là người như vậy, cho nên y mới có hình mẫu sinh động để học theo.

"Cô Nguyên, sao cô quan tâm đến con báo từng làm cô dị ứng hai lần thế? Mối thù giữa hai người vẫn chưa kết thúc à?"

Rồi thầy Hùng lẩm bẩm: "Dạo này hình như cũng không thấy tên đó nổi điên trong nhóm chat nữa."

Bọn họ đã nhắc tới cô Nguyên rất nhiều lần, nhưng nhìn mấy lần cũng không thấy sticker chú báo xù lông nào.

Nguyên Ngải nghĩ thầm, ân oán giữa bọn họ cũng đâu nhiều đến thế.

"Không phải, là tôi còn thiếu ân tình."

"Vậy để tôi nói với giám đốc."

Nghĩ đến việc sự tình phức tạp, Nguyên Ngải nói thêm: "Phải rồi, nếu thật sự có chuyện cắt xén, cũng không cần sa thải chăn nuôi viên đó đâu."

Rốt cuộc, chăn nuôi viên kia chính là thân phận Nhiếp Bá Thiên đội lốt ở tổ chức chống yêu quái.

Hai người trò chuyện xong, Nguyên Ngải lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện xúc cảm sau lưng mình vô cùng mềm mại.

Cô được chú hổ to xác ôm vào lòng, đầu hổ gác trên sofa, hai mắt nhắm lại, giống như đã ngủ.

Quả nhiên, chỉ cần cô bất động, động vật họ mèo sẽ chủ động.

Nguyên Ngải do dự một lát, cuối cùng cũng kiềm chế chính mình, không sờ tai, để anh thả lỏng một lát.

Cô muốn nhìn thấy nguyên hình của anh, không chỉ vì muốn chạm vào.

Mà còn bởi vì cô hi vọng anh tự do tự tại, không cần vì cô dị ứng mà phải từ bỏ chuyện biến về nguyên hình.

Nguyên Ngải không chạm vào anh, chỉ ngả người xuống, cách một lớp đồ phòng hộ, ngắm nhìn chú mèo lớn xinh đẹp này.

Cho dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa, vẻ đẹp này vẫn có thể khiến cô rung động.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top