Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140


Đúng lúc Thời Dũng dẫn theo vệ sĩ đến, hai ba cái là giải quyết xong đám người kia.

 

Thời Dũng đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, cung kính hỏi: “Cậu chủ, xử lý thế nào?”

 

Tư Mộ Hàn thoáng liếc Nguyễn Tri Hạ vẫn còn cầm chai rượu kêu “Đáng đánh”, trong mắt xuất hiện sự dung túng: “Bắt bọn chúng đến cúi đầu nhận tội với cô ấy.”

 

Thời Dũng tưởng bản thân nghe nhầm: “Hả?”

 

Sau đó, trong quán bar xuất hiện một cảnh tượng như này.

 

Một đám đàn ông quỳ dưới đất, cúi đầu nhận tội với Nguyễn Tri Hạ, miệng nói: “Ông ơi cháu sai rồi.”

 

……

 

Trên đường về nhà, Thời Dũng ngồi trước lái xe, Tư Mộ Hàn ôm theo Nguyễn Tri Hạ đã ngủ ngồi ở phía sau.

 

Thời Dũng thỉnh thoảng liếc qua từ kính chiếu hậu nhìn tình hình phía sau.

 

Anh ta thấy rõ cậu chủ nhà mình, ôm cô chủ trong lòng cứ như ôm bảo bối, mặc dù không nhìn rõ được biểu cả của anh, nhưng từ trong bầu không khí êm đềm trong xe có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu chủ rất tốt.

 

Anh ta không sao hiểu được, trong quán bar xảy ra chuyện gì mà khiến tâm tình của cậu chủ tốt như vậy?

 

Không bao lâu sau, xe đã tới cửa biệt thự.

 

Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ xuống xe, lúc lên tầng, anh dừng chốc lát ở cửa phòng mình xong vẫn là bế Nguyễn Tri Hạ về phòng của cô ấy.

 

Trước đấy lúc trong quán bar nháo kinh như thế, giờ lại ngoan ngoãn ngủ yên biết bao.

 

Lúc cầm chai rượu kêu gào giống tên lưu manh, cũng chẳng biết học ai.

 

Nguyễn Tri Hạ ngủ say, cánh mũi phập phồng, môi tươi hơi mở, khơi gợi người đến hái.

 

Tư Mộ Hàn cúi người, nhìn chằm chằm cô vài giây, vẫn là không nhịn được, hôn chuẩn xác lên môi cô.

 

Nụ hôn kết thúc, giọng nói của anh đã hơi khan: “Mùi chết đi được.”

 

Ngay sau đó giúp cô điều chỉnh độ ấm máy sưởi, đắp chăn kín, quay người rời đi.

 

……

 

Hôm sau.

 

Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

Cô lại nhắm mắt lại, qua một lúc lại mở mắt ra, mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.

 

Chống người từ trên giường dậy, ngỡ ngàng nhìn căn phòng quen thuộc, lật người rời giường vào nhà tắm.

 

Tối qua cô về kiểu gì nhỉ?

 

Cô nhớ “Tư Gia Thành” đến quán bar tìm cô, sau đó hai người cùng nhau uống rượu, chuyện sau đó . . . cô lại chẳng nhớ gì!

 

Sửa sang xong bản thân, cô mở cửa xuống tầng, đi vài bước liền giống tên trộm nhìn ngang ngó dọc.

 

Trước đây cô chỉ uống rượu với Thẩm Lệ, dựa theo lời Thẩm Lệ thì cô sau khi uống nước cực khác so với cô bình thường.

 

Cho nên trong lòng cô có hơi chột dạ, cũng không biết tối qua có làm chuyện gì quá đáng với “Tư Gia Thành” không.

 

Đi thẳng vào phòng khách, Nguyễn Tri Hạ cũng không thấy “Tư Gia Thành”, thì mới yên tâm.

 

“Chị dâu, chào buổi sáng.”

 

Bất thình lình vang lên giọng nam, làm Nguyễn Tri Hạ giật cả mình, tim nhanh chóng nhấc lên.

 

Cô nghe tiếng lại nhìn, vừa hay nhìn thấy “Tư Gia Thành” bưng cốc nước đi ra từ phòng bếp.

 

Nguyễn Tri Hạ cười gượng: “Ha ha, chào buổi sáng.”

 

Tư Mộ Hàn đến gần, thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ khá tốt, trong giọng điệu xen lẫn chút bất mãn khó phát hiện: “Tôi qua cô ngủ ngon lắm hả?”

 

Nguyễn Tri Hạ trả lời thật thà: “Cũng được . . .”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141


“Hừ.” Tư Mộ Hàn cười lạnh, đi qua người cô.

 

Cô thì hay rồi ngủ ngon, hại anh một đêm ngủ mơ mộng xuân.

 

Nguyễn Tri Hạ đi theo, cân nhắc rồi nói: “Hôm qua, anh uống rượu với tôi . . . Cảm ơn anh.”

 

Cô vừa nói, vừa theo dõi sự thay đổi sắc mặt của “Tư Gia Thành”.

 

Cô thật sự nhớ không rõ chuyện gì xảy ra từ tối qua đến nay.

 

Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt cô lạ thường, liền hiểu ra, cô không nhớ chuyện tối qua.

 

Ánh mắt anh chợt lóe, giọng điệu mập mờ nói: “Sau này không có việc gì thì đừng tùy tiện uống rượu, may là tôi đến đón cô, nếu là người khác . . .”

 

Dáng vẻ anh kiểu muốn nói lại thôi, khiến lòng Nguyễn Tri Hạ trầm xuống.

 

Tối qua rốt cuộc cô đã làm gì?

 

Nhưng dáng vẻ không muốn nói nhiều của “Tư Gia Thành” thì cô liền có thể đoán được chẳng phải chuyện tốt lành gì, tự nhiên là càng không dám hỏi, lỡ như là chuyện rất xấu hổ thì sao?

 

Tư Mộ Hàn hài lòng nhìn bộ dạng bị dọa của Nguyễn Tri Hạ, bưng nước lên tầng.

 

Cô gái này bình thường có vẻ khá bình tĩnh, dịu dàng, không ngờ sau khi uống say lại ồn ào như thế.

 

Nếu anh không ở bên cạnh, cô gây chuyện rồi thì ai đi giải quyết thu xếp cho cô?

 

Nguyễn Tri Hạ tối qua chỉ là quá buồn mà thôi, mà Thẩm Lệ không ở thành phố Hà Dương, đóng phim vật vả như thế, cô cũng không muốn lấy mấy chuyện tào lao này làm phiền cô ấy.

 

Trừ việc uống rượug giải sầu, hình như cũng không có cách nào có thể làm bản thân dễ chịu hơn chút.

 

Giờ bình tĩnh lại, cảm thấy bản thân vẫn là khá vô dụng.

 

Sợ là Tiêu Giai Kỳ đến giờ vẫn không biết mình xin lỗi Nguyễn Tri Hạ chỗ nào, khổ sở đau buồn cũng chỉ có một mình Nguyễn Tri Hạ mà thôi.

 

Hồi xưa cô nghe lời Tiêu Giai Kỳ như thế, chỉ vì mong chờ có thể nhận được chút quan tâm và tình yêu từ Tiêu Giai Kỳ.

 

Cô đã hiểu ra rồi, hy vọng xa vời đáng thương ấy của cô là không thể nhận được.

 

Mà cừu oán của cô và Nguyễn Hương Thảo đã kết chắc rồi, Nguyễn Hương Thảo tự nhiên là sẽ không chịu từ bỏ dễ dàng.

 

Trùng hợp là chuyện đến nước này, cô cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.

 

Bọn họ lợi dụng cô triệt để, lại còn không thẹn với lương tâm mà nhằm vào cô, lợi dụng cô khắp nơi, ở đâu ra chuyện hay như vậy?

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ đến Hạ thị, liền đi thẳng đến văn phòng của Hạ Lập Nguyên.

 

Hạ Lập Nguyên vừa thấy là Hạ DiệpC hi, hơi cau mày, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Con đến làm gì?”

 

“Nhân viên điều tra thị trường con không làm được, con muốn xin sang bộ phận dự án, muốn đi theo chị gái học hỏi thêm.” Nguyễn Tri Hạ nói đến rất chân thành, làm Hạ Lập Nguyên rất khó từ trong phân biệt được ra những lời có phải thật lòng hay không.

 

Nhân viên điều tra thị trường là nhân viên tầng đáy, còn bộ phận dự án là bộ phận quan trọng nhất trong công ty.

 

Lúc đầu Hạ Lập Nguyên điều Nguyễn Tri Hạ đến bộ phận thị trường chính là không muốn để cô tiếp xúc đến dự án, cứ như vậy thì trong tay cô tuy nắm cổ phần của Hạ thị, nhưng lại không có chỗ dùng.

 

“Ngay cả nhân viên điều tra thị trường con cũng không làm tốt, lại còn muốn sang bên cạnh Hương Thảo học hỏi, con nghĩ con làm được sao?” Hạ Lập Nguyên nghĩ, vẫn là không tin lời của Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ cười mỉm, vẻ mặt cực nghiêm túc: “Chủ yếu là con thấy người ưu tú như chị, con đi theo chị học hỏi, chắc chắn là có thể học được rất nhiều thứ, thực ra từ bé còn đã rất khâm phục năng lực của chị gái, bố xem lúc bé, con nghe lời chị như thế thì sẽ biết con yêu quý chị biết bao, gần đây . . . là con không đúng . . .”

 

Nói đến đoạn sau, giọng của Nguyễn Tri Hạ nhỏ xuống, lại còn chảy ra hai giọt nước mắt.

 

Hạ Lập Nguyên đối với Nguyễn Hương Thảo là có thể không cần não nuông chiều đến coi trời bằng vung.

 

Dĩ nhiên là thích nghe người ta khen Nguyễn Hương Thảo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142


Nói thẳng ra, nhiều năm nay Nguyễn Tri Hạ trong lòng người nhà họ Nguyễn, trình độ nghe lời không khác gì một con chó nhà nuôi, cho nên cô nói vậy, Hạ Lập Nguyên liền tin vài phần.

 

Huống hồ, Nguyễn Tri Hạ còn rớt ra thêm vài giọt nước mắt.

 

Hạ Lập Nguyên cuối cũng vẫn nhả ra: “Được rồi, trước bố điều con qua đó, nếu con không thể đảm nhiệm được, bố lại điều con về.”

 

Nguyễn Tri Hạ hướng ông ta cười ngọt ngào: “Cảm ơn bố.”

 

Con người là động vật thị giác, giờ Nguyễn Tri Hạ đã xinh đẹp rồi, ngay cả Hạ Lập Nguyên nhìn cô cũng thấy thuận mặt hơn nhiều, tiếng“Cảm ơn bố” này tự nhiên nghe cũng mát lòng.

 

“Con quay về trước đi, bố báo cho Hương Thảo trước đã, xong báo con chuyển đi sau.”

 

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi văn phòng Hạ Lập Nguyên, nụ cười trên mặt nhạt đi, vươn tay ra lau sạch nước mắt trên mặt, khóe miệng giãn ra nụ cười lạnh.

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ vừa đi, Hạ Lập Nguyên gọi điện thoại nội bộ cho Nguyễn Hương Thảo gọi cô đến.

 

Nguyễn Hương Thảo vừa vào, giọng điệu liền không kiên nhẫn nói: “Bố, bố tìm con có chuyện gì? Con còn đống việc phải làm đây.”

 

Hạ Lập Nguyên cũng không để tâm thái độ của cô ta, ôn hòa nói: “Nguyễn Tri Hạ vừa đến tìm bố, nói muốn điều đến cạnh con đi làm, học hỏi ở con, con thấy thế nào?”

 

“Nó chủ động nói?” Nguyễn Hương Thảo nghe thế, cũng ngạc nhiên trợn to đôi mắt.

 

“Ừ, nó chủ động.”

 

“Nó thật lòng muốn theo con học hỏi? Hơn nửa là đang có ý đồ gì.” Nguyễn Hương Thảo lạnh giọng hừ một cái, giọng điệu không bàn thêm nói: “Bố, con không muốn điều nó đến cạnh con, thấy nó đã thấy phiền.”

 

Hạ Lập Nguyên vốn là thái độ thương lượng với Nguyễn Hương Thảo, nhưng thái độ này của Nguyễn Hương Thảo chẳng giữ chút mặt mũi cho ông ta, ông vô thức hơi tức giận: “Hương Thảo! Bất kể nói thế nào, bọn con cũng là chị em, huống hồ chúng ta còn phải dựa vào nó thuyết phục Tư Mộ Hàn đầu tư cho công ty chúng ta, việc này cứ quyết thế, bố sẽ điều nó đến bộ phận của con, con chỉ dẫn nó tốt đi.”

 

Trong lòng Nguyễn Hương Thảo không vui, trực tiếp nổi tính tình lên: “Bố! Sao bố lại có thể như vậy! Con đã nói không muốn nó đến bộ phận của con, bố nghe không hiểu à?”

 

Hạ Lập Nguyên lớn giọng nói: “Nguyễn Hương Thảo!”

 

Cảm giác được ông ta thực sự tức giận, Nguyễn Hương Thảo chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, tùy bố.”

 

Nguyễn Hương Thảo nói xong, liền tức giận đùng đùng đi ra.

 

Lúc ra ngoài, còn đập cửa kêu “Đoàng” một tiếng.

 

Hạ Lập Nguyên cau chặt mày, cảm thấy bản thân có phải quá nuông chiều Nguyễn Hương Thảo không mới sẽ khiến cô chỉ biết tùy hứng nổi tính tình lên trước mặt ông.

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ rất nhanh nhận được thông báo chuyển bộ phận.

 

Cô đơn giản thu dọn đồ của mình, chào tạm biệt với vài đồng nghiệp hơi quen thân xong ôm thùng đến bộ phận dự án.

 

Cô đứng ở cửa văn phòng giám đốc, gõ cửa phòng của Nguyễn Hương Thảo.

 

Qua lúc sau, bên trong mới truyền ra tiếng Nguyễn Hương Thảo: “Vào đi.”

 

Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt tươi cười đẩy cửa vào: “Sau này mong chị gái chỉ dẫn nhiều hơn.”

 

Nguyễn Hương Thảo vừa thấy là cô thì sắc mặt liền không tốt.

 

“Đây là công ty, gọi tôi là giám đốc Hạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe lời kêu một tiếng: “Giám đốc Hạ.”

 

Nguyễn Hương Thảo nhìn nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ, lại càng cảm thấy mình đang bị chèn ép.

 

Vì thế cô ta gọi người lấy một chồng tài liệu không có tác dụng gì, bắt Nguyễn Tri Hạ đi photo, sau đó lại đem tài liệu đi nghiền.

 

Cả một ngày, Nguyễn Tri Hạ toàn đi làm việc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143


Vốn tưởng Nguyễn Tri Hạ làm được lúc rồi sẽ phát cáu tìm cô ta, không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại ngoan ngoãn làm cả ngày, một câu oán giận cũng không có.

 

Điều này làm trong lòng Nguyễn Hương Thảo không thể tưởng tượng nổi.

 

Hôm qua Nguyễn Tri Hạ còn khí thế hung hăng đến tìm cô ta gây sự, hôm nay đổi tính nết rồi?

 

Dù sao cô ta cũng không tin.

 

Đến giờ tan tầm, Nguyễn Hương Thảo lại kêu người đưa một chồng tài liệu cho Nguyễn Tri Hạ đi photo.

 

Thẳng đến khi người khác về hết rồi, Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa photo xong.

 

Nguyễn Hương Thảo đến phòng photo thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn ở đó nghiêm túc photo tài liệu, cô ta hơi híp mắt đi tới: “Nguyễn Tri Hạ, rốt cuộc cô muốn chơi trò gì? Cô có thể lừa bố tôi, cô cho rằng cô có thể lừa được tôi sao?”

 

“Em chẳng lừa gì chị cả? Em thật sự cảm thấy chị rất ưu tú, cho nên muốn đến dưới trướng chị học hỏi thêm.”

 

Ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ ôn hòa nói đến đây, đột nhiên đổi giọng, biến thành ý tứ sâu xa: “Nếu như em một mực chẳng học được cái gì, không biết người ta sẽ nghĩ rằng chị rất không có năng lực không?”

 

Nguyễn Hương Thảo cười lạnh: “Tôi biết ngay cô không có ý tốt!”

 

Nguyễn Tri Hạ liếc cô ta mọt cái, từ tốn sắp xếp lại giấy tờ trong tay, không phản ứng lại cô ta.

 

Đã sớm nghe người trong công ty nói qua, Nguyễn Hương Thảo ngồi trên vị trí giám đốc bộ phận dự án, chẳng làm gì cả, mà toàn góp nhặt công lao của cấp dưới.

 

“Chỉ cần bố biết em thật lòng đến đây học hỏi chị là được, còn em có ý tốt hay không, quan trọng sao?” Nguyễn Tri Hạ cười khinh miệt, đến lúc tờ tài liệu photo cuối cùng đi ra, quay người bỏ đi.

 

……

 

Tối ngày mùa đông luôn đến sớm.

 

Nguyễn Tri Hạ đi ra Hạ thị là gần 7 giờ, trời đã tối sầm rồi.

 

Thời Dũng đã đợi được một lúc.

 

Cô lên xe liền nói với Thời Dũng: “Không cần ngày nào cũng đến đón tôi đâu, tôi có thể tự mình bắt xe về.”

 

Từ trước cô không được hưởng thụ đãi ngộ kiểu có xe chuyên đưa đón, tuy biết Tư Mộ Hàn có lòng tốt, nhưng cô cảm thấy không quen lắm.

 

Giọng điệu Thời Dũng vẫn như cũ cứng nhắc nghiêm túc: “Cậu chủ đã dặn, tôi chỉ làm việc theo phận sự.”

 

Về đến biệt thự, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ đến lần trước “Tư Gia Thành” nhét cho một tấm thẻ đen.

 

Cô bỏ túi xuống, cầm tấm thẻ đen kia đến phòng làm việc tìm Tư Mộ Hàn.

 

Lúc anh ở nhà, đa số đều ở trong phòng làm việc, cũng không biết bận cái gì.

 

Tư Mộ Hàn như cũ không lộ mặt, ngồi quay lưng về phía cô, giọng nói khàn khan: “Có việc gì?”

 

“Tôi nhặt được một tấm thẻ đen ở trong nhà, tôi đoán hẳn là của anh.” Nguyễn Tri Hạ lại không dám nói tấm thẻ này là “Tư Gia Thành” cho cô.

 

Tư Mộ Hàn trầm mặc hồi lâu, mới lên tiếng: “Nếu đã nhặt được, vậy giữ lấy mà dùng.”

 

“Nhưng tôi nghe nói tấm thẻ này rất quý giá . . .” Hù đển cả Thẩm Sơ Hoàng và Nguyễn Hương Thảo, có thể không quý giá sao?

 

Giọng nói của Tư Mộ Hàn nghe không ra cảm xúc: “Quý giá thế nào cũng vẫn phải có người cầm đi tiêu, thì nó mới là thứ có tác dụng.”

 

Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, thế mà lại thấy lời anh nói cực kỳ có lý, làm cô một chốc cũng không tìm được lời phản bác.

 

Thấy Tư Mộ Hàn lại không nói gì thêm, Nguyễn Tri Hạ quay người đi ra.

 

Buổi tối, Thẩm Lệ gọi điện nói mai sẽ trở về.

 

“Đặt chỗ đi, cùng nhau ăn một bữa cơm.”

 

Nguyễn Tri Hạ liếc qua tấm thẻ đen trong túi xách của mình, yếu ớt nói: “Vậy đi Kim Hải đi.”

 

“Cậu trúng số 15 tỷ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Gần như . . . thế.” Tư Mộ Hàn nói, đồ dù quý giá thế nào cũng phải có người dùng thì mới có thể phát huy tác dụng của nó.

 

Cho nên, cô quyết định cầm đi dùng!

 

Bởi Thẩm Lệ quay về, nên tâm trạng cả ngày nay của Nguyễn Tri Hạ cực kỳ tốt.

 

Việc công ty có chút nhiều, nên Nguyễn Hương Thảo cũng không còn soi mói cô.

 

Trước giờ tan tầm, cô gọi điện cho Thời Dũng, bảo anh ta không cần đến đón cô, cô có hẹn bạn đi ăn rồi.

 

Ra khỏi Hạ thị, Nguyễn Tri Hạ lại nhớ đến phải nấu cơm cho “Tư Gia Thành”.

 

Cô đứng bên đường, lấy điện thoại ra gọi cho “Tư Gia Thành”.

 

Điện thoại gọi đi, chỉ sau một chuông bên kia đã có người nhận.

 

“Có chuyện gì?”

 

Giọng nói của “Tư Gia Thành” hơi trầm thấp, nghe qua điện thoại càng thêm mê người.

 

Nguyễn Tri Hạ dù nghe quen giọng anh rồi, hồn vía cũng vẫn hơi lắc lư, nói: “Tối nay anh về ăn cơm nhà không?”

 

Anh hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ hiền hòa giải thích với anh: “Tối nay tôi có hẹn ăn cơm ở ngoài với bạn.”

 

Bên kia phút chốt yên tĩnh, giọng nói của anh âm u truyền đến, lộ ra ý lạnh khó hiểu: “Hẹn Thẩm Sơ Hoàng?”

 

Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ giật giật, người này thật bị dở rồi.

 

“Con gái!” Nguyễn Tri Hạ nghiến răng: “Tuy tôi có hứa sẽ nấy cơm cho anh ăn, nhưng tôi cũng không phải là người giúp việc trong nhà, tôi cũng có nhu cầu xã giao kết bạn của của mình.”

 

Thái độ của “Tư Gia Thành bất thình lình hòa hoãn hơn nhiều, vu vơ nói: “Ồ, vậy đi đi.”

 

Cúp máy, Tư Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn Cố Tri Dân một cái, giọng điệu lạnh nhạt: “Nãy cậu nói tối nay có bữa tiệc?”

 

“Không phải cậu không muốn đi đấy sao?” Cố Tri Dân có hơi ngạc nhiên nhìn anh, Tư Mộ Hàn bình thường hầu như không tham gia bữa tiệc gì.

 

Phó Đình Tây ở bên đã sớm hiểu thấu mọi chuyện: “Bởi vì bà xã của anh ta tối nay không ăn cơm ở nhà.”

 

“Chỉ cậu lắm lời.” Tư Mộ Hàn liếc Phó Đình Tây một cái, Phó Đình Tây lặng lẽ xoay người đi ra ngoài.

 

……

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Vào được, tớ từng đến đây ăn rồi.”

 

Hai người vừa lúc đến trước cửa vào, người giữ cửa vừa thấy Nguyễn Tri Hạ, liền hô to vài chữ “Chào đòn quý khách.”, hết sức nhiệt tình.

 

Sau khi đi vào, Thẩm Lệ lấy kính râm xuống, kéo xuống cái khăn quàng cổ đang che nửa khuôn mặt, cẩn thận đánh giá Nguyễn Tri Hạ từ trên xuống dưới: “Tớ mới chỉ đi đóng một bộ phim trở về, cả người cậu đã . . . lột xác ngoạn mục?”

 

Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ quen biết nhau đã rất nhiều năm, nhưng đa số, Nguyễn Tri Hạ đều luôn bộ dạng “xấu xí”, cô nhìn cũng quen rồi.

 

Lần trước cô quay lại đoàn phim, Nguyễn Tri Hạ tuy cũng đã khôi phục lại dáng vẻ vốn dĩ, nhưng trong mắt cô đó cũng chỉ là biến trở về dáng vẻ ban đầu mà thôi, cách một khoảng thời gian rồi nhìn lại, khí chất trên người Nguyễn Tri Hạ hình như tốt hơn một chút.

 

Hai người vào thang máy, Nguyễn Tri Hạ soi soi vách tường thang máy: “Đâu có, giống trước mà.”

 

Thẩm Lệ đứng bên cạnh cô, đột nhiên nói ra một câu: “Nếu không cậu cũng đi đóng phim đi, nói không chừng có thể nổi tiếng hơn cả tớ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145


“Giới này hỗn loạn, nước sâu, không đi.”

 

“. . .”

 

……

 

Hai người tìm một vị trí ngồi xuống, gọi món.

 

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy đi phòng rửa tay.

 

Cô rửa tay xong đi ra, hơi thơ thẩn cúi đầu đi, ở góc rẽ không cẩn thận đâm vào một người.

 

Cô vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

 

Người đàn ông khá là cao, một hồi lâu cũng chưa lên tiếng.

 

Nguyễn Tri Hạ tò mò ngước đầu lên, liền đúng lúc bắt gặp khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Trần Tuấn Tú.

 

Anh cười lên, làm cho người khác có cảm giác như gió xuân ấm áp, gọi chính xác tên cô: “Nguyễn Tri Hạ.”

 

Nguyễn Tri Hạ được ưu ái mà ngạc nhiên: “Anh cũng ăn cơm ở đây sao?”

 

Thành phố Hà Dương to như thế, cô chưa từng nghĩ có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà gặp được Trần Tuấn Tú những hai lần.

 

“Ừ, hẹn bạn ở đây.” Trần Tuấn Tú gật đầu, đột nhiên hỏi một câu: “Gần đây khỏe không?”

 

Trước anh có thấy tin của Nguyễn Tri Hạ và “em họ Tư Mộ Hàn”.

 

Em họ hàng xa gần của Tư Mộ Hàn có bao nhiều người, anh không biết, nhưng em họ gần thì chỉ có một, đó chính là em ruột anh, Tư Gia Thành.

 

Mẹ anh là cô ruột của Tư Mộ Hàn, bố anh họ Trần, anh theo họ bố, mà em trai thì theo họ mẹ.

 

Nhưng em trai mới có 14 tuổi, lại còn sống ở nước ngoài với mẹ.

 

“Khá. . .khá tốt.” Nguyễn Tri Hạ không rõ sao Trần Tuấn Tú lại hỏi vậy.

 

Cô luôn cảm thấy Trần Tuấn Tú dường như đã quen biết cô từ trước đó vậy. . .

 

“Vậy thì tốt.” Trần Tuấn Tú cười nói một câu như thế, cũng không lại nhiều lời.

 

Trở về phòng ăn, Nguyễn Tri Hạ vừa ngồi xuống, Thẩm Lệ liền giơ điện thoại ra trước mặt cô: “Tri Hạ, tôi vừa lướt đến bài đăng facebook của Ảnh đế Trần, cậu nhìn đi chỗ này có phải là Kim Hải không?”

 

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu xem, ảnh mới nhất trên facebook của Trần Tuấn Tú, rõ ràng là chụp ở Kim Hải.

 

Chẳng qua điều này cũng không kỳ lạ gì, bởi cô vừa gặp anh ta xong.

 

Thấy mặt Nguyễn Tri Hạ đầy vẻ bình tĩnh, Thẩm Lệ vỗ vai cô: “Cậu không có chút kích động nào sao? Cậu ra ngoài đi lòng vòng nói không chừng có thể bất ngờ gặp ảnh đế Trần.”

 

“Thực ra. . .” Nguyễn Tri Hạ ngừng chốc lát, sợ Thẩm Lệ không tin, cố gắng khiến giọng điệu của mình thật nghiêm túc: “Tớ đã từng gặp Trần Tuấn Tú hai lần, lần gần đây nhất là vừa đi phòng rửa tay lúc nãy, bỗng nhiên gặp được anh ấy.”

 

Nghe được lời cô, miệng Thẩm Lệ đã biến thàng hình chữ “O”.

 

Chỗ đó không xa, Trần Tuấn Tú đặc biệt vòng qua sảnh nhìn một cái, vừa lúc thấy chỗ ngồi của Nguyễn Tri Hạ, người con gái đối diện cô, hình như là ngôi sao nhỏ lần trước diễn cùng anh.

 

……

 

Đám người Tư Mộ Hàn đến Kim Hải, vừa vào thang máy thì điện thoại anh nhận được một tin nhắn trừ tiền.

 

Nguyễn Tri Hạ dùng thẻ của anh?

Cố Tri Dân mắt tinh nhìn nội dung trong tin nhắn của anh, lại nhìn ý cười mơ hồ trên mặt anh, chợt cảm thấy sởn hết cả gai ốc: “Điên rồi, người ta tiêu tiền của cậu, mà còn vui được.”

 

Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn anh ta, giọng điệu nhàn nhạt: “Cô ấy nguyện ý sài tiền của tôi, còn Thẩm Lệ có nguyện ý sài tiền của cậu không?”

 

Cố Tri Dân cảm giác như ngực mình trúng một mũi tên, đau kinh khủng.

 

Tư Mộ Hàn nhìn số tiền bị trừ đi là bảy chữ số, hơi suy nghĩ một chút, trên mặt lại càng lộ ra ý cười.

 

Cố Trí Dân cảm thấy, nụ cười của Tư Mộ Hàn tràn đầy xấu xa.

 

Ting ——
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 146:

 

Cửa thang máy mở ra.

 

Tư Mộ Hàn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài cửa.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng thấy anh, ngạc nhiên kêu một tiếng: “Sao anh lại ở đây?”

 

Mấy người này hẹn hết với nhau hay sao? Người người một đều chạy đến Kim Hải.

 

Cố Tri Dân vừa thấy Thẩm Lệ, đáy mắt phát sáng, trực tiếp chen vào, người đàn ông to cao lại ngoan ngoãn như con chó Pug: “Thẩm Tiểu Lệ!”

 

Thẩm Lệ liếc anh ta một cái, thẳng thắn giơ chân đạp qua.

“Ahhh——”

 

Nguyễn Tri Hạ đã được chứng kiến qua cảnh Thẩm Lệ đối phó với Cố Tri Dân, cho nên cũng không kinh ngạc khi thấy chuyện quái dị nữa.

 

Cô nhìn về phía Phó Đình Tây đang đứng bên cạnh “Tư Gia Thành”, mỉm cười chào hỏi: “Ngài Phó.”

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Cố Tri Dân bị Thẩm Lệ đạp một cái vào chân cũng không hề tức giận, còn cười hì hì nói: “Mọi người đã ăn rồi sao? Nhất định là vẫn chưa ăn no đâu nhỉ, có muốn cùng chúng tôi đi ăn thêm chút gì đó không, nhiều người thì càng náo nhiệt mà…”

 

“Không cần, chúng tôi đã ăn no rồi.” Nguyễn Tri Hạ từ chối vô cùng dứt khoát.

 

Tư Mộ Hàn dùng giọng điệu dịu dàng hiếm có nói chuyện với cô: “Cùng đi đi, đợi chút nữa vừa hay có thể về cùng nhau.”

 

Con người Nguyễn Tri Hạ kỳ thật rất mềm lòng, hiếm khi thấy anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy để nói chuyện thì có hơi do dự một chút.

 

Nhân lúc cô do dự thì Tư Mộ Hàn đã trực tiếp kéo cô đi về phía phòng bao.

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không sĩ diện hão nữa, dù sao khi trở về cũng có thể thuận đường ngồi xe của anh về, nhưng mà bị anh lôi kéo như vậy thì thật là quá khó nhìn rồi.

 

“Anh buông ra đi, tôi tự mình đi được.”

 

“Tư Gia Thành” quay đầu nhìn cô một cái, ngược lại cũng không nói gì chỉ trực tiếp buông cô ra thôi.

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn Thẩm Lệ, Thẩm Lệ cũng vẫn đi theo tới đây.

 

Nhưng mà cái vẻ mặt như đang xem kịch vui trong mắt của cô ấy khiến lòng Nguyễn Tri Hạ dâng lên một cảm giác không lành.

 

Ngay sau đó, cô lập tức cảm nhận được điện thoại của mình đang rung lên.

 

Cô cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện ra đúng là tin nhắn mà Thẩm Lệ gửi tới cho cô.

 

“Em họ thật bá đạo! Tớ bị vẻ đẹp trai ấy làm ngất ngây rồi!”

 

“Tớ cảm thấy cậu có thể suy nghĩ một chút về người em họ này, nhan sắc tuyệt vời, thân hình cũng tuyệt nữa.”

 

Nguyễn Tri Hạ: “…” Thật đúng là làm khó Thẩm Lệ mà, nhìn từ bên ngoài thôi mà cũng có thể nhìn ra được thân hình của “Tư Gia Thành” tuyệt vời nữa.

 

Cô gửi lại cho Thẩm Lệ một cái icon biểu tình [giữ lại chút mặt mũi].

 

Thẩm Lệ không cam lòng yếu thế gửi lại một cái icon biểu tình [ gây sự ].

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn cô ấy cười thần bí, gửi lại một tin nhắn: “Cố Tri Dân cũng không tệ, nhan sắc tốt, vóc dáng cũng đẹp, còn có tiền nữa, cân nhắc một chút?”

 

Thẩm Lệ không trả lời tin nhắn của cô mà dùng ánh mắt trừng cô.

 

Thật vất vả mới đến được phòng bao.

 

Ba người Tư Mộ Hàn vốn dĩ vì có tiệc nên mới tới đây, nhưng bởi vì có Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ ở đây nên bọn họ sẽ không đi tham gia bữa tiệc nữa mà tự mình thuê một phòng bao, ăn một bữa cơm đơn giản rồi đi về.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147


Chương 147:

 

Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đã ăn rồi, cho nên chỉ gọi hoa quả ăn nhẹ cho tiêu cơm.

 

. . .

 

Trần Tuấn Tú bên kia vừa hãy cũng đã ăn cơm xong, lúc trợ lý tiến vào thì cúi người ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Tôi vừa thấy cậu chủ Tư cũng tới đây rồi.”

 

“Cậu chủ Tư” mà trợ lý nói chính là Tư Mộ Hàn.

 

Trần Tuấn Tú đứng dậy đi ra ngoài: “Vậy tôi phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.”

 

Đến cửa phòng bao, anh ta liền đẩy cửa đi vào, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Tư Mộ Hàn.

 

Anh ta đang muốn mở miệng thì đột nhiên di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.

 

Tư Mộ Hàn cũng không ngờ Trần Tuấn Tú sẽ ở đây, đầu tiên là anh nhìn qua Nguyễn Tri Hạ một cách kín đáo, cô đang cúi đầu cùng xem điện thoại với Thẩm Lệ.

 

Sau đó anh mới quay đầu lại nhìn Trần Tuấn Tú lần nữa, mở miệng nói trước: “Ảnh đế Trần cũng ở đây sao?”

 

Lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên câu “Sao anh cũng ở đây?” của Nguyễn Tri Hạ nói lúc trước, sắc mặt biến đổi nho nhỏ khó mà nhận ra.

 

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời của anh thì chợt ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Trần Tuấn Tú vẫn còn đang đứng ở cửa.

 

Trần Tuấn Tú lúc này cũng đã phản ứng lại, cười nói: “Tôi vừa mới nghe người ta nói giám đốc Cố cũng đang ở đây nên qua đây để chào hỏi một chút.”

 

Trần Tuấn Tú là diễn viên ký kết dưới lá cờ của Thịnh Hải, đây không phải bí mật gì cả, cho nên cách nói này cũng coi như hợp lý.

 

Thoáng cái bầu không khí trong phòng bao lập tức rơi vào một loại không khí ngượng ngừng không nhận ra được: “À, đúng rồi, anh cũng ở đây à…”

 

“Ừm, tôi còn có bạn đang đợi, đi trước đây.” Trước khi Trần Tuấn Tú đi khỏi, anh ta giống như lơ đãng mà nhìn thoáng qua phía Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, người mà Trần Tuấn Tú nhìn là “Tư Gia Thành” .

 

Mà Tư Mộ Hàn thì lại cảm thấy, người Trần Tuấn Tú nhìn chính là Nguyễn Tri Hạ.

 

Hai người sắc mặt cổ quái quay đầu đối diện nhau rồi lại rất nhanh nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác.

 

“Người vừa nãy là Trần Tuấn Tú!” Thẩm Lệ phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, vỗ mạnh vào Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, người vừa rồi đúng là Trần Tuấn Tú đó! Tại sao cậu không lên chụp ảnh chung với người ta chứ?”

 

Cố Tri Dân lập tức tiếp lời, cười đến mức hai con mắt híp lại thành một đường thẳng: “Nguyễn Tri Hạ, nếu như cô muốn chụp ảnh chung với Trần Tuấn Tú thì có thể tới công ty tìm tôi.”

 

Tục ngữ nói, nếu muốn giải quyết được một cô gái thì cần phải ra tay từ phía bạn bè của cô ấy, mà Nguyễn Tri Hạ lại chính là bạn tốt của Thẩm Lệ.

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy thì lạnh lùng liếc Cố Tri Dân một cái: “Ăn cơm mà cũng không chặn được cái miệng của cậu sao?”

 

Cố Tri Dân bày ra vẻ mặt không hiểu, anh ta nói sai cái gì chứ?

 

Sao mà Tư Mộ Hàn lại giống như đang tức giận vậy? Vừa rồi Nguyễn Tri Hạ tiêu tiền của anh, anh cũng vui vẻ như thế cơ mà.

 

Anh ta đây là đang lấy lòng Nguyễn Tri Hạ đó. Không phải Tư Mộ Hàn nên cảm thấy vui mừng mới phải sao?

 

Không khí vốn dĩ rất hài hòa lại bởi vì Trần Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện mà trở nên có chút kỳ quái.

 

Thẳng đến khi rời khỏi Kim Hải, Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

 

Trên đường trở về, Nguyễn Tri Hạ hỏi “Tư Gia Thành”: “Có phải anh cũng quen Trần Tuấn Tú không?”

 

Nếu không thì, trước khi Trần Tuấn Tú rời đi, cái ánh mắt nhìn anh đó là có ý gì vậy chứ?

 

Trong lòng Tư Mộ Hàn có chút bực bội, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Liên quan gì tới cô?”

 

Nóng nảy cái gì chứ? Cô tử tế hỏi hắn một câu, không muốn nói thì đừng nói, có cần phải khích cô vậy không chứ?

 

Cùng nhau sống dưới một mái nhà, cô vốn dĩ cũng rất mong có quan hệ tốt với anh mà.

 

Thẳng tới khi về đến nhà, Nguyễn Tri Hạ cũng không nói với anh thêm câu nào nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148


Chương 148:

 

Vừa vào cửa, cô lập tức tìm bảo vệ hỏi: “Cậu chủ nhà các anh ở nhà chứ?”

 

Bảo vệ đã sớm chuẩn bị tốt lời cần nói: “Cậu chủ đã ngủ rồi ạ.”

 

“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu, đi lên lầu.

 

Cô suy nghĩ một chút, vẫn gửi cho Tư Mộ Hàn một tin nhắn: Buổi tối tôi cùng Thẩm Lệ ra ngoài ăn cơm rồi, vừa mới trở về, ngủ ngon.

 

Gương mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng quay về phòng thì lập tức nhận được tin nhắn của Nguyễn Tri Hạ.

 

Còn biết báo cáo hành trình cho anh sao? Ngược lại càng ngày càng biết dỗ người rồi.

 

Tuy rằng trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng biểu tình căng cứng suốt cả đêm vẫn không tự chủ mà khẽ dịu xuống.

 

Ngón tay dài di chuyển trên màn hình trả lời một chữ “Ừ” lại cho Nguyễn Tri Hạ.

 

Tin nhắn vừa mới được gửi đi thì điện thoại của Trần Tuấn Tú lập tức gọi tới.

 

Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm vào điện thoại vài giây rồi mới nhận điện thoại.

 

Giọng điệu Trần Tuấn Tú rất ôn hòa, không giống với bình thường: “Mộ Hàn?”

 

Trong trí nhớ, cho tới tận bây giờ Trần Tuấn Tú vẫn luôn là một người anh có tính tình rất tốt.

 

Nhưng Tư Mộ Hàn lại không hề khách khí, mở miệng đã nói: “Anh đã gặp qua Nguyễn Tri Hạ.”

 

Trần Tuấn Tú trầm mặc một chút, ngữ khí thẳng thắn chính trực: “Lúc trước vô tình gặp qua một lần.”

 

Ngữ khí của Tư Mộ Hàn lại càng lạnh lẽo hơn: “Cô ấy là Nguyễn Tri Hạ.”

 

“Anh biết, cô ấy là vợ mới cưới của cậu, Nguyễn Tri Hạ.” Âm thanh của Trần Tuấn Tú đột nhiên trở nên có chút mờ mịt.

 

Tư Mộ Hàn nhíu mày, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói cái gì cả mà trực tiếp cúp điện thoại.

 

. . .

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Nguyễn Tri Hạ rời giường làm bữa sáng, nhìn thấy “Tư Gia Thành” đi xuống tầng, cô không khỏi lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.

 

Cô một bên bưng bữa sáng ra, một bên dùng ánh mắt liếc trộm “Tư Gia Thành” .

 

Tư Mộ Hàn khẽ rủ mắt nhìn điện thoại, bưng cốc lên uống một ngụm nước, đột nhiên lên tiếng nói: “Nhìn trộm tôi làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ khiêu mi, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh: “Nhìn sắc mặt anh có vẻ hơi kém, có muốn tôi hầm chút dái bò bồi bổ cho không?”

 

Tư Mộ Hàn nghe vậy, động tác trên tay khẽ ngừng lại, ngẩng đầu lên, cười với ý tứ không rõ: “Trong nhà này chỉ có mình cô là phụ nữ, cô hầm cho tôi bổ thận là có mưu đồ gì đây?”

 

Nguyễn Tri Hạ trừng mắt liếc anh một cái, quay người đi vào phòng bếp.

 

Nói về khua môi múa mép thì cô rất ít khi là đối thủ của “Tư Gia Thành”.

 

Hai người cuối cùng lại tan rã trong không vui.

 

Theo lẽ thường thì Thời Dũng đưa Nguyễn Tri Hạ tới Hạ thị làm việc.

 

Trong xe, Nguyễn Tri Hạ nhịn không được lên tiếng hỏi: “Thời Dũng, cậu chủ nhà các người vẫn luôn không gặp người ngoài như vậy sao?”

 

Thời Dũng nhớ tới Tư Mộ Hàn chạy khắp nơi mỗi ngày, che giấu lương tâm nói: “Vâng.”

 

“Anh ta có đi khám bệnh qua chưa?” Nguyễn Tri Hạ nói xong, lại nhận thấy lời của mình dễ làm cho người ta hiểu lầm nên lại giải thích: “Ý của tôi là anh ta cũng không thể cả đời không gặp người khác như vậy được, cũng nên sinh hoạt như một người bình thường chứ.”

 

Cái người tên Tư Mộ Hàn cần sinh hoạt như một người bình thường kia lại gọi điện thoại tới cho Thời Dũng vào ngay lúc này.

 

“Thật xin lỗi, tôi nhận điện thoại đã.” Thời Dũng nói xong thì lập tức nghe điện thoại.

 

Âm thanh của Tư Mộ Hàn có chút nghiêm túc: “Giám sát chặt chẽ Nguyễn Tri Hạ một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 149


Chương 149:

 

Mệnh lệnh này của Tư Mộ Hàn đưa ra có chút kỳ lạ, nhưng Thời Dũng cũng không hỏi nhiều, trả lời: “Vâng.”

 

. . .

 

Nguyễn Tri Hạ đến cửa công ty thì gặp ngay Nguyễn Hương Thảo.

 

Nguyễn Hương Thảo nhìn thoáng chiếc xe đưa Nguyễn Tri Hạ tới, trong mắt hiện lên ghen ghét.

 

Nếu như ban đầu là cô ta gả tới nhà họ Tư thì hiện tại người ngồi trên chiếc xe đó đi làm mỗi ngày chính là cô ta rồi.

 

Nguyễn Tri Hạ khẽ vén mái tóc, đi đến trước mặt Nguyễn Hương Thảo, người phải mang giày cao gót mới cao được bằng cô, cười nhẹ nhàng nói: “Giám đốc Hạ, chào buổi sáng.”

 

Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý tới cô.

 

Đi đến văn phòng, Nguyễn Tri Hạ lại giống như ngày hôm qua, tiếp tục sao chép những tư liệu còn sót lại.

 

Cách làm này của Nguyễn Hương Thảo, rõ ràng là muốn làm khó dễ Nguyễn Tri Hạ, mọi người trong phòng dự án đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng lại không ai dám nói gì.

 

Chẳng qua, điều này cũng không thể đề phòng bọn bàn tán đến chuyện này trong lúc riêng tư, sau đó chuyện này liền truyền tới tai Hạ Lập Nguyên.

 

Sắp đến giờ nghỉ trưa, Hạ Lập Nguyên lập tức gọi Nguyễn Hương Thảo tới văn phòng.

 

“Cho dù con không chào đón Nguyễn Tri Hạ thì cũng đừng có biểu hiện rõ ràng như vậy. Cái này để cho người khác trông thấy sẽ nói mấy lời không hay đấy!”

 

Nguyễn Hương Thảo lộ vẻ không thèm để ý chút nào: “Con là con gái của chủ tịch, lại còn là quản lý của phòng dự án, ai dám nói cái gì chứ?”

 

“Con muốn chèn ép Nguyễn Tri Hạ thì cũng nên chèn ép cho gống một chút chứ.” Hạ Lập Nguyên có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trước kia cảm thấy Nguyễn Hương Thảo thật khá thông minh nhưng bây giờ nhìn lại thì cảm thấy sao lại ngu xuẩn như vậy chứ.

 

“Được được được, xế chiều hôm nay con lập tức đưa cô ta đi bàn bạc dự án.” Nguyễn Hương Thảo chẳng muốn nghe Hạ Lập Nguyên lải nhải không ngừng nữa, lập tức quay người đi ra ngoài.

 

Hai ngày này Nguyễn Tri Hạ căn bản đều ở luôn trong phòng photo.

 

Có người tới đây đóng dấu văn bản tài liệu, cô liền cười tủm tỉm chào hỏi với người ta. Vừa xinh đẹp vừa tốt tính, lại còn có quan hệ họ hàng với cả chủ tịch, nên ấn tượng của đồng nghiệp về cô lại càng tốt hơn.

 

Một đồng nghiệp có lòng tốt nhắc nhở cô: “Thật ra cô không cần ngày nào cũng phải sao chép văn bản như vậy đâu, những văn kiện này đều không dùng tới nữa rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ lộ ra biểu tình kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin: “Hả? Những…những cái này đều không dùng tới nữa?”

 

Lúc này, thư ký của Nguyễn Hương Thảo đến tìm cô: “Nguyễn Tri Hạ, giám đốc tìm cô.”

 

“Vậy tôi đi tìm quản lý trước đã.” Nguyễn Tri Hạ cười dừng lại động tác trong tay, đi tới văn phòng Nguyễn Hương Thảo.

 

Cô vừa bước vào, Nguyễn Hương Thảo liền ném cho cô một xấp tài liệu: “Đây là tài liệu về hạng mục hợp tác hôm nay cần phải bàn, cô cầm lấy xem qua một chút, buổi chiều cùng đi với tôi.”

 

Nguyễn Tri Hạ cầm lên liếc một cái, xác định được bản thân mình hoàn toàn xem không hiểu, các từ ngữ chuyên ngành trên đó cũng tràn ngập, nhiều vô kể.

 

Không trong ngành thì không hiểu được ngành đó, xem không hiểu thì chính là xem không hiểu.

 

Bản thân cô bị điều tới phòng dự án đã không yên lòng rồi, Nguyễn Hương Thảo đưa cô ra ngoài bàn bạc dự án khẳng định cũng không phải lòng tốt gì.

 

Cô phải đi điều tra cái công ty này trước đã.

 

Tra một lúc cũng không có tra ra được kết quả gì

 

Thứ này, Thẩm Lệ khẳng định cũng không hiểu, Thẩm Sơ Hoàng có thể hiểu nhưng cô lại không thể đi hỏi anh ta.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có thể hỏi “Tư Gia Thành” thôi.

 

Không biết vì cái gì, tuy rằng “Tư Gia Thành” thoạt nhìn thì cả ngày đều không có việc gì làm nhưng dù sao anh ta cũng là người nhà Tư, nhà họ Tư làm kinh doanh, có lẽ anh ta sẽ hiểu những thứ này.

 

Thừa dịp nghỉ trưa, Nguyễn Tri Hạ lập tức gọi điện thoại cho “Tư Gia Thành”.

 

Cô vẫn có chút lo lắng rằng sẽ không có người nhận, nhưng thật bất ngờ là chuông mới vang lên vài tiếng thì điện thoại đã được thông rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 150


Chương 150:

 

Nguyễn Tri Hạ nhớ tới việc buổi sáng bản thân mình còn oán giận anh ta, ngữ khí có chút không được tự nhiên: “Tư Gia Thành, bây giờ anh có bận không?”

 

“Tư Gia Thành” tích chữ như vàng: “Có việc gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ có chút chột dạ nói: “Muốn mời anh ăn cơm trưa. . .”

 

“Tư Gia Thành” không đếm xỉa tới nói: “Nói trọng điểm.”

 

Người đàn ông này có Thiên Lý Nhãn sao?

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không ngại ngùng nữa, giống như không để ý nói tiếp: “Muốn nhờ anh giúp một chuyện!”

 

“Tư Gia Thành” cũng có thái độ khác thường, không có chế nhạo cô, trực tiếp quyết định: “Tôi tới Hạ thị đón cô.”

 

“Ờ.” Nguyễn Tri Hạ theo bản năng lên tiếng.

 

Cúp điện thoại xong mới nhận ra được có chỗ nào đó không đúng.

 

Cô tìm “Tư Gia Thành” tới giúp đỡ, không phải cô nên đi tìm anh ta sao?

 

Anh ta vậy mà lại muốn lái xe tới đón cô!

 

“Tư Gia Thành” tới rất nhanh, Nguyễn Tri Hạ không có chờ anh ta ở cửa của Hạ thị mà ngược lại còn đi tới một giao lộ ít người ở gần đó chờ anh ta.

 

Lúc Tư Mộ Hàn tìm được cô thì sắc mặt rất khó coi: “Lên xe!”

 

Trong lòng cô, anh ta không thể gặp người như vậy sao?

 

Nguyễn Tri Hạ cũng đoán được sắc mặt anh ta vì sao lại khó coi, nhỏ giọng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, bên phía Hạ thị kia có rất nhiều người từng gặp qua anh, sợ đến lúc đó lại bị chụp ảnh lung tung rồi lại bàn tán lung tung về mối quan hệ của chúng ta.”

 

Tư Mộ Hàn cái gì cũng không nói, chẳng qua là lạnh lùng cười cười.

 

Cái loại cảm giác trốn trốn tránh tránh này rất khó chịu, sớm biết như vậy thì cái đêm cô uống say kia nên trực tiếp làm cô luôn mới phải.

 

Nguyễn Tri Hạ bị vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của “Tư Gia Thành” dọa sợ tới mức rùng mình một cái, rất biết điều ngậm miệng lại, không nói thêm lời nào nữa.

 

“Tư Gia Thành” lái xe đưa cô tới một nhà hàng rất ít người.

 

Hai người ngồi xuống gọi đồ ăn, ánh mắt “Tư Gia Thành” rơi vào bên trong tập tài liệu mà cô cầm trên tay, giọng nói trầm thấp: “Lấy ra.”

 

Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn anh ta, từ từ lấy tập tài liệu ra: “Làm sao anh biết việc tôi nhờ anh giúp là việc này?”

 

“Tư Gia Thành” nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc vậy.

 

“Tư Gia Thành” tiếp nhận tài liệu trong tay cô, lãnh đạm nói: “Cô học chuyên ngành gì cô không biết sao?”

 

“…”

 

Nguyễn Tri Hạ nhớ lại, từ khi cô gả vào nhà họ Tư, bọn họ đã điều tra cô từ đầu đến cuối, đương nhiên biết cô học chuyên ngành gì, về những thứ liên quan đến kinh tế thì dốt đặc cán mai.

 

“Tư Gia Thành” đọc qua một lượt tài liệu, hơi nhăn mày đặt ở một bên.

 

Nguyễn Tri Hạ nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

 

“Tư Gia Thành” liếc nhìn cô một cái, nói: “Tài liệu này chẳng có gì đáng xem, dự án này nhà họ Nguyễn không làm được đâu.”

 

Đúng lúc đó bắt đầu lên thức ăn, Tư Mộ Hàn liền cầm đũa bắt đầu ăn.

 

Nguyễn Tri Hạ bán tín bán nghi cầm tài liệu lên xem, cô thật sự không nhìn ra cái gì.

 

Nhưng nếu như cô đã tìm “Tư Gia Thành” giúp đỡ, vậy thì nên tin tưởng anh, cũng không cần hỏi nhiều.

 



 

Buổi chiều, Nguyễn Hương Thảo dẫn một đoàn người đi bàn dự án.

 

Công ti bàn dự án là Đằng Thắng, cũng được coi là doanh nghiệp tầm trung ở thành phố Hà Dương, tốt hơn tình hình của nhà họ Nguyễn một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 151


Chương 151:

 

Một đoàn người đến phòng hội nghị, một lúc sau người phụ trách của dự án mới đến.

 

Người phụ trách dự án là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, đầu tóc gọn gàng, vừa nhìn đã thấy là một người phụ nữ rất mạnh mẽ.

 

Nguyễn Hương Thảo đứng dậy chào hỏi, thái độ có thể nói là cực kì ngạo mạn: “Giám đốc Kha, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

 

Giám đốc Kha liếc cô ta một cái liền ngồi xuống, coi như không nghe thấy sự ngạo mạn trong ngữ khí của Nguyễn Hương Thảo, công tư phân minh nói: “Lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi, nếu Hạ thị muốn hợp tác với chúng tôi dự án này thì hãy biểu hiện chút thành ý đã.”

 

Nguyễn Hương Thảo cười, quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Chủ tịch Hạ thị là bố của chúng tôi, lần này ông ấy phái hai chị em chúng tôi đến còn chưa đủ thành ý sao?”

 

Giám đốc Kha liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt trở nên càng khó coi, bình thường cô ghét nhất loại quan hệ vô dụng này, cô vốn đã không thích Nguyễn Hương Thảo, bây giờ lại thêm một Nguyễn Tri Hạ càng khiến cô ghét.

 

“Xin lỗi, ba giờ tôi còn có cuộc họp, thứ lỗi không tiếp được nữa.” Giám đốc Kha đứng thẳng dậy đi ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ cuối cùng đã hiểu vì sao “Tư Gia Thành” nói dự án này Hạ thị không làm được rồi.

 

Giám đốc Kha này vừa nhìn đã biết là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiển nhiên sẽ coi thường Nguyễn Hương Thảo, mà Nguyễn Hương Thảo còn coi mình như cọng hành tự cao tự đại, lại còn kéo cô kết thù với giám đốc Kha.

 

Nguyễn Hương Thảo nói với bóng lưng của giám đốc Kha: “Em gái tôi mặc dù chỉ là người mới, nhưng cũng rất cố gắng, giám đốc Kha có thể cân nhắc lại không?”

 

Bước chân giám đốc Kha càng nhanh hơn.

 

Nguyễn Tri Hạ nhăn mày, mơ hồ cảm nhận được mục đích Nguyễn Hương Thảo hôm nay đưa cô đến.

 

Giám đốc Kha từng tuổi này có lẽ đã là nhân viên có thâm niên trong công ti, theo kinh nghiệm đã có chỗ đứng nhất định, mà Hạ thị lại phái đến một Nguyễn Hương Thảo cái gì cũng không hiểu thì thôi đi, bây giờ lại thêm một Nguyễn Tri Hạ …

 

Chuyện này đối với giám đốc Kha mà nói là một kiểu coi thường, cũng là không coi trọng dự án.

 

Đợi đến lúc giám đốc Kha ra ngoài rồi, Nguyễn Hương Thảo mới lạnh mặt lại, trách Nguyễn Tri Hạ: “Bố rất coi trọng dự án này, bây giờ cô làm hỏng rồi, xem cô ăn nói thế nào với bố!”

 

Nguyễn Tri Hạ: “???”

 

Từ lúc giám đốc Kha bước vào cho đến lúc đi ra, cô rõ ràng còn chưa nói câu nào, bây giờ dự án hỏng rồi lại đổ lên đầu cô bắt cô gánh sao?

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn hai người khác đi theo, hai người đó sau khi cảm giác được ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ, thì chỉ quay đầu sang hướng khác, rõ ràng là cùng một giuộc với Nguyễn Hương Thảo.

 

“Ngây ra đó làm gì, còn mong giám đốc Kha sẽ quay lại sao?” Nguyễn Hương Thảo hất cằm, khinh thường nhìn Nguyễn Tri Hạ, đi ra ngoài trước.

 

Nguyễn Tri Hạ theo sau chậm rãi ra ngoài.

 

Cô cảm thấy Nguyễn Hương Thảo thật sự giống như con ngốc, thà rằng phá hoại dự án rất quan trọng đối với nhà họ Nguyễn cũng phải đạp cô xuống.

 

Nguyễn Hương Thảo thật sự là bị chiều hư rồi, cô ta có thể yên yên ổn ổn hưởng thụ cuộc sống của thiên kim tiểu thư cũng là nhờ có nhà họ Nguyễn, thế mà cô ta lại coi dự án của công ti như trò đùa.

 

Cứ như thế nhà họ Nguyễn sớm muộn cũng sẽ bị cô ta làm sụp đổ.

 



 

Vừa về đến nhà họ Nguyễn, Nguyễn Hương Thảo đã gọi Nguyễn Tri Hạ cùng lên phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên.

 

Hạ Lập Nguyên vừa mới họp xong, thấy hai người bọn họ đều ở đó liền hỏi: “Các con hôm nay đi bàn dự án như thế nào rồi?”

 

Nguyễn Hương Thảo cắn môi, hốc mắt hơi đỏ: “Bố, con xin lỗi, con không nên dung túng Tri Hạ để em ấy cùng đi bàn dự án Đằng Thắng …”

 

Cô ta còn chưa nói xong đã bị Hạ Lập Nguyên tức giận ngắt lời: “Đằng Thắng? Ai cho con đi bàn dự án hợp tác Đằng Thắng?”

 

Con gái của ông ông tự biết năng lực cô đến đâu. Dự án Đằng Thắng cực kì quan trọng, biết Nguyễn Hương Thảo không đàm phán được liền định kéo dài thời gian, đến lúc đó tìm người thích hợp đi đàm phán.

 

“Là Tri Hạ nói muốn chứng minh bản thân, muốn đàm phán dự án lớn, con nhất thời mềm lòng, liền đồng ý đưa em ấy đến đàm phàn dự án Đằng Thắng …”

 

Lời này của Nguyễn Hương Thảo thực sự có đầy sơ hở, nhưng Hạ Lập Nguyên lại rất thương cô, cho dù biết rõ Nguyễn Hương Thảo đang nói dối cũng sẽ đổ hết tức giận lên người Nguyễn Tri Hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 152


Chương 152:

 

“Nguyễn Tri Hạ! Bố đồng ý cho con đến phòng dự án là để con đi học tập chứ không phải để kéo chân Hương Thảo, phá hỏng dự án của công ti!”

 

Khuôn mặt Hạ Lập Nguyên u ám, giống như hận không thể xong lên đánh cho Nguyễn Tri Hạ một cái tát.

 

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn đôi cha con đang diễn kịch, cười lạnh: “Nguyễn Hương Thảo còn cần con kéo chân sao? Bản thân cô ta đã giống như gãy chân rồi chuyện gì cũng làm không xong! Bố tự hỏi lòng mình đi, từ khi cô ta vào nhà họ Nguyễn, đã đàm phán thành công cho bố bao nhiêu dự án rồi, phá hỏng bao nhiêu dự án rồi?”

 

“Nguyễn Tri Hạ! Cô nói bậy cái gì đó? Mỗi năm công ti kí thành công bao nhiêu dự án, đều là do tôi vất vả khổ sở dẫn đội kí được!”

 

Nguyễn Hương Thảo lắc lắc đầu, vẻ mặt thống khổ: “Tôi một lòng vì công ti, mà cô lại vì dục vọng cá nhân muốn thể hiện bản thân, phá hỏng dự án lớn như thế, bây giờ còn bêu rếu tôi, cô xem thế có được không?”

 

Thật là … nói cứ như là sự thật vậy.

 

“Có phải vì công ti hay không trong lòng cô tự biết.” Ý cười trong mắt Nguyễn Tri Hạ không chạm đến đáy mắt.

 

Nguyễn Hương Thảo bị cô nhìn như thế bất giác cảm thấy chột dạ.

 

“Tôi đương nhiên là một lòng vì công ti rồi!” Nguyễn Hương Thảo cao giọng, che đậy sự chột dạ của mình.

 

Hạ Lập Nguyên thấy hai người đã cãi nhau đến mức đấy liền quát lớn: “Được rồi! Hai người các con đi về hết cho ta!”

 

Nguyễn Hương Thảo còn không chịu đi, mục đích cô làm chuyện hôm nay chính là muốn đuổi Nguyễn Tri Hạ khỏi phòng dự án.

 

“Bố, Tri Hạ thật sự không hợp ở phòng dự án! Bố chuyển nó về lại phòng thị trường đi!”

 

Những lời trước đây của Nguyễn Tri Hạ thực sự đã đụng trúng lòng Hạ Lập Nguyên, phòng dự án từ khi vào tay Nguyễn Hương Thảo, thành tích mỗi năm lại giảm.

 

Ông ta càng thêm phiền: “Ra ngoài!”

 

“Bố!” Nguyễn Hương Thảo gọi một tiếng, cho dù không cam tâm cũng chỉ đành xoay người ra ngoài.

 

Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài trước, đứng ở cửa đợi Nguyễn Hương Thảo.

 

Nguyễn Hương Thảo vừa nhìn thấy cô sắc mặt liền khó coi: “Xem cô còn đắc ý được bao lâu nữa, đợi bố đuổi cô ra khỏi nhà họ Nguyễn đi!”

 

“Ồ? Đuổi tôi ra khỏi nhà họ Nguyễn sao?” Nguyễn Tri Hạ cười dịu dàng: “Không cần Tư Mộ Hàn góp vốn cho nhà họ Nguyễn nữa sao?”

 

Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng: “Cô thật sự cho rằng trong tay tên tàn phế Tư Mộ Hàn kia có tiền sao?”

 

“Miệng sạch sẽ chút đi.” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta.

 

“Chính cô không sạch sẽ còn không biết xấu hổ nói người khác?” Nguyễn Hương Thảo hất cằm, cười đắc ý, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ý cười trên mặt hơi thu lại, xoay người trở lại phòng làm việc Hạ Lập Nguyên.

 

Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa, xoay người rời đi.

 

Trong phòng làm việc của Hạ Lập Nguyên.

 

Nguyễn Hương Thảo ngồi đối diện với ông ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bố, có chuyện con quên không nói với bố, trong tay Nguyễn Tri Hạ có thẻ đen toàn cầu chỉ nội bộ nhà họ Tư mới có!”

 

“Làm sao con biết?” Hạ Lập Nguyên kinh ngạc hỏi: “Nó mới đến nhà họ Tư bao lâu mà Tư Mộ Hàn đã đưa thẻ đen cho nó?”

 

“Lần trước con với Sơ Hoàng đến Kim Hải ăn cơm, con tận mắt nhìn thấy nó quẹt thẻ đen!” Nguyễn Hương Thảo vẻ mặt kích động: “Thẻ đen của nhà họ Tư, nghe nói là không giới hạn?”

 

Thẻ đen giá trị toàn thế giới của nhà họ Tư rốt cuộc có phải là không giới hạn hay không, Hạ Lập Nguyên cũng không rõ.

 

Là một gia tộc giàu sang đỉnh cao, cho dù không phải là không giới hạn thì trong thẻ cũng nhất định có vô số con số.

 

Thấy Hạ Lập Nguyên đã nghe được lời của mình, Nguyễn Hương Thảo tiếp tục nói: “Nếu như chúng ta có thể lấy được thẻ đen nhà họ Tư trong tay Nguyễn Tri Hạ, vậy thì không cần lo lắng chuyện tiền vốn nữa rồi!”

 

Hạ Lập Nguyên cũng có chút xao động, nhưng ông ta rốt cuộc cũng là một tay lão luyện chốn thương trường, sẽ không xúc động như người trẻ, làm việc cũng thận trọng hơn nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 153


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 153:

 

Ông ta nghĩ một lúc, nói: “Nhưng thẻ đen đó nói thế nào cũng là Tư Mộ Hàn cho Nguyễn Tri Hạ, nó sẽ đưa cho chúng ta dùng sao?”

 

Nguyễn Hương Thảo thấy Hạ Lập Nguyên đã xao động, ánh mắt xẹt qua tia sáng: “Bố, bố chính là bố ruột của Nguyễn Tri Hạ mà, bố đẻ nó nuôi nó thương nó, chẳng qua chỉ là mượn dùng thẻ đen của nó mà thôi, có cái gì to tát đâu, cho dù nó hiểu lầm bố không muốn đưa thẻ cho bố, nhưng ít nhất còn có mẹ …”

 

Hạ Lập Nguyên nghe xong, trầm mặc một lát rồi gật gật đầu.

 

….

 

Nguyễn Tri Hạ tan làm trở về nhà, cơm vẫn chưa làm xong, “Tư Gia Thành”đã trở về rồi.

 

Trong biệt thự mở máy sưởi, anh vừa bước vào liền cởi áo khoác ngoài ra, chỉ để lại một chiếc áo sơ mi sẫm màu mỏng và quần Âu, bộ dạng tuỳ tiện.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Cô nói xong lại tiếp tục quay lại thái thức ăn.

 

Tư Mộ Hàn cúi đầu, cười không ra tiếng.

 

Ngày hôm sau là thứ bảy.

 

Nguyễn Tri Hạ như thường lệ dậy sớm làm bữa sáng, Tư Gia Thành cũng dậy rất sớm.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy anh liền hỏi: “Anh họ anh dậy chưa? Anh mang bữa sáng lên cho anh ấy đi.”

 

“Không đưa.” Tư Mộ Hàn không thèm nghĩ liền từ chối.

 

Người khác ở đây còn mang bữa sáng cái gì.

 

Nguyễn Tri Hạ trừng anh một cái, mang bữa sáng lên cho Tư Mộ Hàn.

 

Cô ăn xong liền đi ra ngoài.

 

Bình thường cuối tuần cô sẽ không ra ngoài, Tư Mộ Hàn có chút hiếu kì cô đi đâu, liền gọi Thời Dũng lái xe đi theo.

 

Kết quả là Nguyễn Tri Hạ đến một phòng khám tâm lí.

 

Tư Mộ Hàn ngồi trong xe đối diện bên đường, nhìn vào phòng khám tâm lí qua cửa sổ xe: “Cô ấy đến đó làm gì?”

 

Thời Dũng nghĩ đến lời Nguyễn Tri Hạ nói trên xe hôm qua, chần chừ nói: “Cô chủ có thể là vì cậu chủ mới đến đấy.”

 

Bởi vì anh?

 

Tư Mộ Hàn suy nghĩ một chút, đã hiểu ra ngọn nguồn.

 

Người phụ nữ này cho rằng anh có chướng ngại tâm lí mới đến chỗ tư vấn tâm lí sao?

 

Nguyễn Tri Hạ đến nhà họ Tư lâu như thế cũng chưa từng nhìn thấy “Tư Mộ Hàn”, đổi lại là người khác sợ rằng cũng nghĩ rằng Tư Mộ Hàn có chướng ngại tâm lí.

 

Người phụ nữ này còn thật sự phí tâm tư cho “Tư Mộ Hàn”.

 

Thời Dũng thấy sắc mặt cậu chủnhà mình không ngừng thay đổi, thử thăm dò hỏi: “Cậu định khi nào cho cô chủ biết thân phận của cậu?”

 

Lúc nào ư?

 

Vấn đề này hỏi khó Tư Mộ Hàn rồi.

 

Đúng lúc này, cửa phòng khám tâm lí lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 154


Chương 154:

 

Thời Dũng nhìn rõ người đấy là Trần Tuấn Tú liền nói: “Cậu chủ, kia có phải anh họ của cậu không?”

 

Tư Mộ Hàn nhìn theo hướng Thời Dũng chỉ, vừa nhìn liền nhận ra Trần Tuấn Tú cả người che đậy.

 

Anh quá quen thuộc Trần Tuấn Tú rồi nên vừa nhìn là nhận ra.

 

Thời Dũng không nghe thấy Tư Mộ Hàn trả lời, còn đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng cửa xe bị mở ra.

 

Tư Mộ Hàn đã xuống xe đi về hướng cửa phòng khám tâm lí, Thời Dũng cũng vội vàng đuổi theo sau.

 

…..

 

Trong phòng tư vấn tâm lí.

 

Bác sĩ nghe Nguyễn Tri Hạ kể, nghiêm túc nói: “Triệu chứng này là một loại di chứng sau tổn thương, điều này có lẽ có liên quan đến những việc trước đây anh ấy trải qua, tình huống này có lẽ là do người thân cận bên cạnh dẫn đến.”

 

Nguyễn Tri Hạ bất giác lặp lại một lần: “Những việc trước đây?”

 

Bác sĩ giải thích rõ hơn cho cô: “Chính là những chuyện có đả kích tinh thần lớn với anh ấy, thường thì có liên quan đến lúc nhỏ hoặc thời thiếu niên, bởi vì hai thời kì này tâm trí còn chưa hoàn toàn trưởng thành, tương đối yếu đuối, nên mới để lại di chứng.”

 

Bác sĩ nói đơn giản thẳng thắn, rất dễ hiểu.

 

Điều này với những điều Nguyễn Tri Hạ nghĩ cũng chẳng khác là bao.

 

Cô không nói hết tình trạng của Tư Mộ Hàn với bác sĩ tâm lí, chỉ là nói chồng mới cưới không thích gặp người khác, quá tách biệt với thế giới bên ngoài.

 

Tình hình của Tư Mộ Hàn ở thành phố Hà Dương là bí mật công khai, nếu như cô nói tình trạng của Tư Mộ Hàn quá rõ ràng, bác sĩ có lẽ sẽ đoán được đó là Tư Mộ Hàn.

 

“Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

 

Nguyễn Tri Hạ cảm ơn bác sĩ rồi đứng dậy đi ra ngoài.

 

Vừa ra ngoài chưa được mấy bước đã thấy hai người đàn ông bước đến.

 

Hai người đàn ông một trước một sau đi về phía này, người đằng trước be bịt kín mít, nhưng thân hình có chút quen mắt.

 

Lúc đến gần, người đàn ông bỏ kính xuống, cho dù trên mặt hay nụ cười hay là giọng nói cũng đều vừa vặn ấm áp.

 

“Nguyễn Tri Hạ, lại gặp nhau rồi.”

 

“Trần Tuấn Tú?”

 

Nguyễn Tri Hạ vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Cô lại … lại ngẫu nhiên gặp được Ảnh đế Trần!!!

 

Trần Tuấn Tú thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt, cười phá lên: “Sao gặp tôi mà lại kinh ngạc như thế?”

 

Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu: “Một tháng ngắn ngủi mà tôi tình cờ gặp anh đến ba lần, tôi thấy tôi có thể đi mua xổ số được rồi đấy.”

 

Nguyễn Tri Hạ cũng không biết lời cô nói có chỗ nào buồn cười mà Trần Tuấn Tú lại đột nhiên bật cười.

 

Trần Tuấn Tú là người nổi tiếng trong giới giải trí, anh ta đi đến đâu cũng có paparazzi đi theo, Nguyễn Tri Hạ thật sự cũng không muốn tình cờ gặp phải anh ta, sợ bị chụp trộm.

 

Nhưng trí nhớ của Trần Tuấn Tú lại rất tốt, hai lần sau đó gặp được cô anh ta đều chủ động chào hỏi trước.

 

Lỡ may bị phóng viên nào đó chụp được, cô nhất định lại được lên trang nhất.

 

Cô còn nghĩ xong được cả tiêu đề bài báo rồi.

 

Ví dụ như “Thiếu phu nhân của Tư gia lén lút hẹn hò với người nổi tiếng trong showbiz” gì gì đó.

 

Nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi.

 

Cho nên, Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn nói lâu với Trần Tuấn Tú, cô cười khách sao nói: “Tôi còn có việc, đi trước nhé.”

 

“Tạm biệt.” Ánh mắt Trần Tuấn Tú lướt qua tia hiểu rõ, thái độ vẫn ôn hòa như cũ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 155


Chương 155:

 

Điều này ngược lại còn làm Nguyễn Tri Hạ mất tự nhiên hơn, vội vã rời khỏi.

 

Trần Tuấn Tú xoay người nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Tri Hạ, đến khi cô đi khuất tầm mắt rồi mới đi về phía trước.

 

Trợ lý đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng nói: “Anh Tú, cô gái này có quan hệ gì với cậu chủ nhà họ Tư? Hôm đó hình như em nhìn thấy cô ta và cậu chủ nhà họ Tư đi với nhau ở câu lạc bộ Kim Hải.”

 

“Vậy sao? Tôi không rõ.” Trần Tuấn Tú khẽ cúi đầu đi về phía trước, nụ cười trên mặt lặng lẽ biến mất.

 

Hôm nay Trần Tuấn Tú đến đây, chủ yếu là để chuẩn bị cho dự án điện ảnh tiếp theo.

 

Bộ phim mới của anh ta thuộc thể loại phim giật gân, trong phim anh ta đóng vai một bác sỹ tâm lý, cho nên hôm nay anh ta mới đặc biệt đến phòng khám tâm lý để học hỏi.

 

Hai người trước sau đi vào, ngay sau đó Tư Mộ Hàn và Thời Dũng cũng xuất hiện ở hành lang.

 

Tư Mộ Hàn nhìn về nơi lúc nãy Trần Tuấn Tú và Nguyễn Tri Hạ đứng nói chuyện.

 

Thời Dũng nhìn Tư Mộ Hàn, muốn nói lại thôi, những cuối cũng cũng không nói gì.

 

Trần Tuấn Tú thời gian eo hẹp nên vào phòng khám tâm lý một lát rồi ra ngay.

 

Anh ta vừa bước ra thì nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đi ngoài hành lang.

 

Anh ta lộ vẻ kinh ngạc: “Mộ Hàn? Sao em lại ở đây?”

 

Nói xong, anh ta vẻ mặt như bừng tỉnh: “Em và Nguyễn Tri Hạ đến cùng nhau à.”

 

Tư Mộ Hàn không nói gì, giơ tay lên, ra ý bảo Thời Dũng tránh đi một lúc.

 

Thời Dũng quay người đi, trợ lý của Trần Tuấn Tú cũng biết ý mà đi nơi khác.

 

Hành lang vắng vẻ, chỉ còn lại hai người họ.

 

Sắc mặt Tư Mộ Hàn lạnh lùng, nhưng vẫn khác với sự lạnh lùng với những người xa lạ.

 

Anh bình tĩnh nhìn Trần Tuấn Tú chăm chú: “Anh, trước đây em nói với anh rồi, cô ấy là Nguyễn Tri Hạ.”

 

“Anh biết cô ấy là Nguyễn Tri Hạ, tên nghe cũng hay.” Trần Tuấn Tú cười ôn hòa, không khác lúc bình thường là mấy.

 

Tư Mộ Hàn trầm mặc giây lát, giống như đang hạ quyết tâm gì đó, giọng nói bình thản nghe lại có cảm giác hung ác: “Nguyễn Tri Hạ giống với Khương Nhung, nhưng cô ấy không phải là Khương Nhung”

 

Vẻ mặt ôn hòa trên mặt Trần Tuấn Tú cuối cùng cũng biến mất, trợn trừng hai mắt lên hét lớn: “Em im miệng!”

 

Tư Mộ Hàn im lặng, không nói gì nữa.

 

Một lúc sau, Trần Tuấn Tú bình tĩnh lại, lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa quen thuộc.

 

“Mộ Hàn, anh quả thật chỉ là tình cờ gặp Nguyễn Tri Hạ thôi.” Anh ta nói xong còn cẩn thận quan sát Tư Mộ Hàn: “Em cũng quan tâm cô ấy phết nhỉ”

 

Tư Mộ Hàn hơi híp mắt lại, giọng nói bình thản: “Cô ấy là vợ em”

 

“Vì sao em phải dùng tên của em trai anh để lừa Nguyễn Tri Hạ?” Trần Tuấn Tú giống như chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng rất nhanh, anh ta lại cười: “Nếu Thành nó mà biết, chắc chắn sẽ tìm em để đòi phí mượn tên”

 

Tư Mộ Hàn nhìn anh ta một lúc lâu, giọng nói trầm xuống: “Anh, Khương Nhung đã bỏ đi lâu rồi, anh cũng nên nghĩ thoáng ra.”

 

Nói xong, cũng không nhìn vẻ mặt thay đổi của Trần Tuấn Tú, anh bước nhanh đi khỏi.

 



 

Nguyễn Tri Hạ đi từ trong phòng điều trị tâm lý ra, trong lòng nghĩ đến chuyện của Tư Mộ Hàn, bước chân chầm chậm.

 

“Bíp!”

 

Chiếc xe đằng sau bấm còi.

 

Người thời nay sao mà ngang ngược thế, cô đã đi sát ven đường rồi, lại còn bấm còi đòi cô nhường đường.

 

Cô bực mình quay đầu lại nhìn, một chiếc xe ô tô màu đen dừng đúng ngay sau lưng cô, cửa sổ xe được hạ xuống một nửa, là khuôn mặt anh tuấn của ‘Tư Gia Thành’.

 

‘Tư Gia Thành’ nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt biếng nhác: “Lên xe đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 156


Chương 156:

 

Sao anh lại ở đây.

 

Tuy trong lòng cô nghi hoặc, nhưng hành động thì dứt khoát, cô kéo cửa xe bước lên.

 

Cô còn chưa nói gì thì nghe Tư Mộ Hàn nói: “Đừng có hỏi tôi mấy câu vô nghĩa kiểu như ‘sao anh lại ở đây’.”

 

Nguyễn Tri Hạ chưa kịp nói đã bị chặn lại rồi.

 

Nên cô dứt khoát không nói nữa.

 

Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô một cái, thấy vẻ mặt trầm tư của cô, anh khẽ cười nhẹ: “Cô đến đây làm gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ quay đầu, ra vẻ nghiêm chỉnh cười nhìn anh: “Tôi không muốn trả lời những câu hỏi vô nghĩa.”

 

Thời Dũng ngồi ở ghế trước nghe được đoạn nói chuyện của hai người, anh ta không kìm được bật cười.

 

Nhưng rất nhanh, qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Tư Mộ Hàn phóng cho mình một ánh mắt sắc lạnh, bèn ngậm miệng lại.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa lên xe nên chưa chú ý đến Thời Dũng đang lái xe: “Thời Dũng, cậu chủ nhà anh hôm nay không ra ngoài à?”

 

Thời Dũng im lặng nhìn Tư Mộ Hàn ngồi ghế sau, lắc đầu: “Không.”

 

Nguyễn Tri Hạ gật đầu, trong lòng có cân nhắc, buổi trưa, sau khi về, cô phải nấu bữa cơm cho Tư Mộ Hàn.

 

Nghĩ xong, cô giơ tay ra đụng vào người ‘Tư Gia Thành’.

 

“Làm gì thế?” Tư Mộ Hàn mặt không biểu cảm quay đầu nhìn cô.

 

Bỗng dưng bị ‘Tư Gia Thành’ liếc sang, cô hơi giật mình.

 

Nguyễn Tri Hạ hơi dịch về sau: “Anh nói thật cho tôi biết, anh của anh rốt cuộc là thích ăn món gì?”

 

Hôm nay Nguyễn Tri Hạ mặc một chiếc áo lông màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, khuôn mặt mộc với làn da trắng nõng mềm mịn, toàn thân toát lển vẻ ngây thơ, trong sáng, giống như một cô bé chưa vào đời.

 

Cô mở to đôi mắt đẹp nhìn anh, đợi anh trả lời.

 

Tư Mộ Hàn giơ tay ra tháo lỏng cà vạt, giọng nói có chút khàn hơn lúc trước: “Sao cô lại quan tâm anh ấy như vậy?”

 

“Tôi là vợ anh ấy, tôi không quan tâm anh ấy, chắc lẽ quan tâm anh à?” Vừa nghĩ tới chuyện ‘Tư Gia Thành’ đối xử với cô lúc trước, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh.

 

‘Tư Gia Thành’ lại khác hẳn, không để bụng, tiếp tục nói: “Với thân phận của anh họ tôi, hai người không thể sống cuộc sống vợ chồng bình thường được, thậm chí anh ấy còn chưa chắc đã được kế thừa Tư Thị? Cô còn chưa từng gặp mặt anh ấy, đi theo anh ta chẳng có hy vọng gì, để được cái gì?”

 

Nguyễn Tri Hạ không nghe ra vẻ châm biếm trong giọng nói của ‘Tư Gia Thành’, mà càng cảm thấy tò mò hơn.

 

Nguyễn Tri Hạ mím môi, hiếm khi lại bình tĩnh ôn hòa nguyện nghe anh giải thích.

 

“Để được gì?” Nguyễn Tri Hạ nghĩ, rồi nghiêm túc nói: “Có lẽ là vì trách nhiệm, tuy tôi bị mẹ ép gả cho anh họ của anh, nhưng nếu hôm đó tôi phản kháng đến cùng, chắc chắn bà ấy cũng không ép được tôi. Nếu tôi đã gả cho anh của anh rồi, thì nên làm đúng trách nhiệm của một người vợ, hơn nữa…”

 

Nguyễn Tri Hạ ngừng một lát, như là thở dài nói: “Mấy năm nay người ở thành phố Hạ Dương hay lấy anh ấy làm đề tài chuyện phiếm lúc trà chiều, nhưng, anh ấy cũng không muốn trở thành như vậy, anh ấy cũng chỉ là người bị hại thôi, anh ấy còn vô tội hơn bất cứ ai.”

 

Nguyễn Tri Hạ vừa dứt lời, cả xe chìm vào một không khí tĩnh mịch kỳ lạ.

 

Cô nhìn Thời Dũng đang lái xe phía trước, lại quay đầu nhìn “Tư Gia Thành”, thấy anh đang không biết nghĩ cái gì mà nghĩ đến mất hồn, giơ tay lay anh một cái: “Anh vẫn chưa nói rốt cục anh họ của anh thích ăn cái gì!”

 

Tư Mộ Hàn hoàn hồn, nhìn sâu vào mắt cô, qua vài giây mới lên tiếng: “Anh ấy không kén ăn, cái gì cũng được.”

 

Lời anh nói là thật, Nguyễn Tri Hạ rất giỏi, anh đã ăn cơm cô nấu lâu như vậy, món nào cũng có hương vị rất ngon.

 

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy anh nói cũng như không nói.

 

Sau đó, “Tư Gia Thành” cứ im lặng mãi, không mở miệng nói thêm gì nữa.

 

Cũng không biết đang nghĩ gì.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 157


Chương 157:

 

Việc đầu tiên Nguyễn Tri Hạ làm khi về nhà là tìm Tư Mộ Hàn.

 

Cô chạy đến trước cửa thư phòng gõ cửa, qua rất lâu vẫn không có người mở cửa.

 

Lúc xuống tầng, cô gặp “Tư Gia Thành”, hiếu kỳ hỏi anh: “Không phải các anh nói Tư Mộ Hàn ở nhà sao? Tôi vừa gõ cửa thư phòng, mãi không có người đáp lại.”

 

Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ: “Chắc là trở về phòng nghỉ ngơi rồi, sức khỏe của anh họ không được tốt, dễ bị mệt.”

 

Một lời nói dối, cần đến vô số lời nói dối khác để làm trọn vẹn.

 

Trước đây lừa Nguyễn Tri Hạ, chỉ là thấy cô thú vị, muốn trêu cô một chút.

 

Cũng từng mơ hồ nghe được sự bảo vệ của cô dành cho “Tư Mộ Hàn” này.

 

Tư Mộ Hàn sinh ra trong đại gia tộc thế gia có lịch sử hàng trăm năm, đã nghe qua rất nhiều chuyện, những lời vừa rồi của Nguyễn Tri Hạ là thật lòng hay là giả tạo, anh vừa liếc mắt là đã có thể nhìn ra được.

 

Chính bởi vì nhìn ra được lời của Nguyễn Tri Hạ nói là thật lòng, tâm trạng của anh mới phức tạp đến nỗi anh cũng cảm thấy mơ hồ.

 

“Ồ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, đi xuống dưới tầng.

 

Tư Mộ Hàn nhìn cô đi vào bếp, có hơi phiền muộn mà gọi điện thoại cho Cố Tri Dân: “Ra ngoài uống rượu!”

 

“Tôi phải…” Cố Tri Dân mở miệng định từ chối, nhưng trước khi anh kịp nói gì, Tư Mộ Hàn đã thẳng tay kết thúc cuộc gọi.

 

……

 

Club cao cấp Kim Hải.

 

Cố Tri Dân đung đưa ly rượu tiến đến trước mặt Tư Mộ Hàn một cách không tình nguyện: “Nói đi nào, là chuyện gì khiến cậu phiền lòng đến nỗi ban ngày ban mặt lôi tôi đi uống rượu?”

 

Tư Mộ Hàn không nói, chỉ im lặng tự rót cho mình một ly rượu.

 

Cố Tri Dân thấy anh như vậy, ý thức được chuyện có vẻ nghiêm trọng, cũng không cợt nhả nữa mà nghiem túc nói: “Cậu đằng nào cũng phải nói ra là chuyện gì đi?”

 

Tư Mộ Hàn cuối cùng cũng quay đầu nhìn thẳng anh rồi.

 

Có điều, anh nhìn Cố Tri Dân vài giây, lại thay đổi tầm nhìn, nhàn nhạt nói: “Có nói cậu cũng không hiểu.”

 

“…” Thế anh còn tìm tôi uống rượu làm gì?

 

……

 

Nguyễn Tri Hạ nấu cơm xong, vệ sĩ nói với cô Tư Mộ Hàn và “Tư Gia Thành” ra ngoài với nhau rồi.

 

Cô đành một mình ăn cơm.

 

Vừa cầm đũa lên, thì điện thoại đổ chuông.

 

Cô cầm lên xem, nhận ra là Tiêu Giai Kỳ gọi đến.

 

Cô giơ một ngón tay ra, chạm nhẹ lên màn hình, cuối cùng vẫn là vuốt đến nút nghe màu xanh.

 

Nguyễn Tri Hạ mở to âm lượng, ngữ khí rất nhạt: “A lô?”

 

Đầu bên kia điện thoại phát ra một loạt những tạp âm rất chói tai: “Tri Hạ, cứu mẹ…”

 

Nguyễn Tri Hạ nhìn lại số điện thoại, đúng là của Tiêu Giai Kỳ.

 

Tiêu Giai Kỳ ở đầu bên kia hét lên một tiếng, trong giọng còn có chút nức nở: “Tri Hạ, trước kia là mẹ không đúng, nói gì đi nữa mẹ cũng là mẹ của con, con nhất định phải cứu mẹ…”

 

Không đợi Nguyễn Tri Hạ trả lời, điện thoại đã bị người khác cướp mất, lần này người cầm điện thoại là một người đàn ông.

 

“Cô là con gái của người phụ nữ này? Cô nghe rõ đây, chuẩn bị đầy đủ 170 tỷ cho bọn tôi, nếu không…” Giọng của người đàn ông bỗng nhiên trở nên nham hiểm: “Bọn tôi sẽ giết con tin!”

 

Nguyễn Tri Hạ kinh hãi, sau đó lập tức cực kỳ lạnh nhạt mà nói: “Tôi không có tiền, mấy người muốn tiền thì đến tìm Hạ Lập Nguyên của Hạ thị ấy!”

 

Tiêu Giai Kỳ bị người ta bắt cóc?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 158


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 158:

 

170 tỷ không phải là một con số nhỏ đâu.

 

Nếu như bọn bắt cóc tống tiền đã để ý Tiêu Giai Kỳ từ lâu, đáng lẽ bây giờ phải gọi cho Hạ Lập Nguyên mới đúng, sao lại gọi cho cô?

 

“Hừ, cô là cô chủ của nhà họ Tư, cô mà không có tiền sao? Đúng là trò đùa! Cho cô hai tiếng chuẩn bị, sau hai tiếng tôi sẽ liên lạc lại với cô, không được phép báo cảnh sát, nếu không tôi sẽ giết con tin!”

 

Người đàn ông nói rồi ngắt cuộc gọi.

 

Trước khi ngắt, Nguyễn Tri Hạ còn nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Tiêu Giai Kỳ.

 

Bàn tay cầm điện thoại của Nguyễn Tri Hạ bỗng nắm chặt, sắc mặt hơi biến đổi.

 

Cho dù Tiêu Giai Kỳ có quá đáng với cô thế nào thì vẫn là mẹ ruột của cô, cô không thể giương mắt nhìn Tiêu Giai Kỳ xảy ra chuyện mà không lo.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa cầm điện thoại gọi cho Hạ Lập Nguyên, vừa đi ra ngoài.

 

[Diendantruyen.Com] Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây


 

Người giúp việc không dám ngăn cô.

 

Nguyễn Tri Hạ vừa đi vừa hỏi cô ta: “Cha tôi và Nguyễn Hương Thảo đâu?”

 

“Ông chủ và cô hai đang ăn cơm.” Người giúp việc nói, lại nói thêm một câu: “Cô ba, cô đã ăn chưa?”

 

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, làm gì có tâm trạng để ý cô ta, lửa giận đốt lên bừng bừng.

 

Cho dù là gia đình bình thường bị mất một con chó, cũng sẽ ra ngoài tìm, huống hồ, bây giờ Tiêu Giai Kỳ đang bị người ta bắt cóc!

 

Nguyễn Tri Hạ quen thuộc với nhà họ Nguyễn, trực tiếp đi lên phòng ăn.

 

“Bố, tôm hôm nay rất ngon, bố thử xem.”

 

“Là ngon hơn bình thường một chút…”

 

Lúc cô tiến vào, Nguyễn Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên đang ung dung vui vẻ mà ăn cơm.

 

Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đầu tiên, kinh ngạc mà nhìn cô: “Bình thường mẹ mời cô về nhà ăn cơm cô không chịu về, hôm nay mẹ không có nhà, mà cô lại tự trở về rồi?”

 

Nguyễn Tri Hạ bước nhanh tới, giơ tay cầm bát cơm trước mặt Nguyễn Hương Thảo ném xuống đất: “Mẹ tôi bị người ta bắt cóc rồi, cô vẫn có tâm trạng ăn cơm!”

 

Nguyễn Hương Thảo mở to mắt, gương mặt càng kinh ngạc hơn: “Cái gì, mẹ bị người ta bắt cóc rồi?”

 

“Bọn bắt cóc không gọi điện thoại cho cô?” Nguyễn Tri Hạ nheo mắt nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo.

 

“Trước đó mẹ bảo hẹn bạn cùng đi làm thẩm mỹ, bảo bọn tôi không cần đợi cơm bà, sao có thể bị bắt cóc?” Nguyễn Hương Thảo cũng bày ra biểu cảm không tin tưởng.

 

“Có kẻ gọi điện tới cho tôi, nói đã bắt cóc mẹ, bảo tôi trong hai tiếng đồng hồ phải chuẩn bị 170 tỷ, nếu không sẽ giết con tin!” Trong ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ hiện chút khẩn trương.

 

Nguyễn Hương Thảo nghe cô nói, phản ứng đầu tiên không phải là lo cho Tiêu Giai Kỳ, mà chau mày nói: “170 tỷ? Nhiều quá vậy! Gần đây tiền vốn của công ty thiếu thốn, một chốc một lát sao có thể lấy ra nhiều tiện như vậy!”

 

Nguyễn Tri Hạ lạnh mặt: “Không lấy ra được thì nghĩ cách đi! Mẹ tôi làm trâu làm ngựa ở nhà họ Nguyễn bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ không đáng để mấy người xoay sở 170 tỷ giúp bà sao?”

 

Nguyễn Tri Hạ nói có hơi khó nghe.

 

Nhưng trong lòng cô đúng là nghĩ như vậy, Tiêu Giai Kỳ ở nhà họ Nguyễn tuy được coi là sống cuộc sống của bà chủ giàu có, nhưng so với những bà chủ nhà giàu khác, bà cũng được coi như là là dễ nuôi.

 

Hơn nữa, Tiêu Giai Kỳ đều lo liệu thu xếp cuộc sống cho Hạ Lập Nguyên ba người họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
765,618
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 159


Chương 159:

 

170 tỷ tuy rằng không phải là một con số nhỏ, nhưng Hạ Lập Nguyên chắc chắn xoay sở được.

 

Nhưng Hạ Lập Nguyên chưa chắc đã chịu bỏ ra.

 

Nguyễn Hương Thảo rõ ràng đã rất tức giận, nhưng cứng rắn kiềm nén lại, nói: “Nếu như có tiền, chúng tôi tất nhiên chịu bỏ ra 170 tỷ chứ, nhưng vấn đề bây giờ là chúng tôi không có!”

 

“Không có thì xoay sở đi!” Nguyễn Tri Hạ lười tranh cãi với Nguyễn Hương Thảo nữa, quay đầu nhìn về Hạ Lập Nguyên, gọi ông một tiếng: “Bố!”

 

Hạ Lập Nguyên nhíu chặt mày: “Nếu việc này là thật, cho dù thế nào bố cũng sẽ gom đủ 170 tỷ tiền chuộc, nhưng chỉ có thời gian hai tiếng đồng hồ, bố đi đâu xoay sở đây!”

 

Nguyễn Tri Hạ có hơi bất ngờ, không ngờ Hạ Lập Nguyên lại đồng ý bỏ tiền.

 

“Xoay sở được bao nhiêu thì biết bấy nhiêu.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, cúi đầu lướt danh bạ trong điện thoại.

 

Lúc này cô mới nhớ ra, ngoài Thẩm Lệ, cô gần như không có người bạn nào.

 

Hạ Lập Ngôn đã cầm điện thoại bắt đầu gọi.

 

Nguyễn Tri Hạ đi sang một bên, gọi cho Thẩm Lệ.

 

Thẩm Lệ nghe điện thoại rất nhanh: “Có chuyện gì thế? Đã ăn cơm chưa?”

 

Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi: “Tiểu Lệ, tớ muốn vay tiền cậu.”

 

“Được thôi, cậu vay bao nhiêu?” Thẩm Lệ vẫn luôn hào phóng với cô, chỉ cần cô mở miệng, Thẩm Lệ nhất định sẽ cho cô vay.

 

Suy cho cùng, sự việc nghiêm trọng, Nguyễn Tri Hạ đành bất chấp nói: “Cậu…có bao nhiêu?”

 

“Chắc khoảng…10 đến 13 tỷ? Tớ không rõ lắm, tớ phải xem đã…” Thẩm Lệ nói rồi mở điện thoại tra tiền tiết kiệm của mình.

 

Đang làm dở, cô bỗng ý thức được có gì không đúng, lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cậu cần nhiều tiền vậy để làm gì? Xảy ra chuyện gì thế?”

 

“Mẹ tớ bị người ta bắt cóc rồi, cần 170 tỷ.”

 

“Vậy cậu mau báo cảnh sát!”

 

“Cũng phải chuộc người về trước đã rồi nói sau.” Nguyễn Tri Hạ vẫn đang lo chuyện của Tiêu Giai Kỳ, sợ tên bắt cóc sẽ giết con tin.

 

Thẩm Lệ thực ra rất muốn nói, cứ để bà mẹ không có trái tim kia của cô chết là được rồi.

 

Nhưng cô quá hiểu Nguyễn Tri Hạ, chuyện này nếu Nguyễn Tri Hạ không biết thì thôi, nhưng cô bây giờ đã biết rồi, thì chắc chắn sẽ lo đến cuối cùng.

 

“Được thôi, tớ chuyển tiền cho cậu.”

 

“Cảm ơn cậu.”

 

Sau lưng Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Hương Thảo và Hạ Lập Nguyên vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô.

 

Lúc nghe Nguyễn Tri Hạ nói “chuộc người về trước đã”, trên mặt Nguyễn Hương Thảo lộ ra nụ cười đắc ý.

 

Cô đi đến bên cạnh Hạ Lập Nguyên, nói nhỏ: “Con biết ngay Nguyễn Tri Hạ chắc chắn sẽ không mặc kệ mẹ mà.”

 

Hạ Lập Nguyên gật đầu, hai người hiểu ý cùng cười.

 

……

 

Thời gian hai tiếng sắp qua rồi, mấy người mới xoay sở chưa đến 20 tỷ, cách 170 tỷ vẫn còn rất xa.

 

Nguyễn Tri Hạ sốt ruột đi đi lại lại.

 

Bỗng nhiên Nguyễn Hương Thảo mở miệng gọi cô: “Nguyễn Tri Hạ, tôi nhớ trên tay cô có một tấm thẻ đen của nhà họ Tư!”

 

Nguyễn Tri Hạ lập tức quay đầu nhìn cô ta.

 

Nguyễn Hương Thảo tiếp tục nói: “Bây giờ mạng người quan trọng, có thể cứu mẹ sống sót trở về hay không, đều dựa vào cô hết, chúng tôi đã dốc toàn lực rồi.”

 

Nguyễn Tri Hạ vừa nãy cũng quá gấp rồi, thế mà quên mất trong tay mình có một tấm thẻ đen!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom