Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 958: Chương 956


” Tìm bác sỹ khám rồi, không có vấn đề gì, trẻ con nào cũng đều bị cảm cả.” Lời này của Tư Mộ Hàn giống như đang an ủi cô vậy.

Câu nói của anh đối với Nguyễn Tri Hạ cũng không có tác dụng gì, cô gật đầu có lệ cho qua.

Tư Mộ Hàn sắc mặt trầm xuống, không nói gì thêm.

Mười hai phút sau, hai người đã tới biệt thự của Tư Mộ Hàn.


Nguyễn Tri Hạ vừa xuống xe liền chạy nhanh vào trong.

Lúc trước cô từng ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn, vì vậy rất quen thuộc đối với biệt thự của anh, cô bước vào phòng khách liền trực tiếp chạy lên lầu, đi đến phòng của Tư Hạ.

Tư Hạ đang truyền nước, bình truyền nước nhỏ đang treo trước giường, cô bé mệt mỏi nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Nguyễn Tri Hạ đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng: ” Tri Hạ?”
Cặp mắt của Tư Hạ vừa đen vừa sáng, lông mi cũng rất dài, nhưng không cong, lúc ngủ nhắm mắt lại, lông mi thẳng dài cụp xuống che lại cặp mắt.

Khuôn mắt nhỏ nhắn bị chăn che đi một nửa, lúc hit thở cánh mũi phập phồng phập phồng.

Đặc biệt khiến người ta muốn thương xót.

Tư Hạ ngủ không sâu, Nguyễn Tri Hạ chỉ mới gọi nhẹ một tiếng cô bé đã mở mắt ra.

Cô bé không biết gì xoay chuyển con ngươi, sau đó khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ lập tức híp mắt cười” Mẹ ơi.”
Vừa nói liền đưa hai tay ra muốn Nguyễn Tri Hạ ôm.


Nguyễn Tri Hạ sớm đã nhìn ra cô bé muốn gì, lúc Tư Hạ đưa tay ra cô liền đè xuống cánh tay của con bé: ” Đừng nhúc nhích, trên tay còn có kim châm đấy.”
Tư Hạ nghe vậy, quay đầu nhìn mu bàn tay của mình, lập tức nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, chỉ là không khóc ra tiếng.

Bộ dạng này của con bé khiến trái tim của Nguyễn Tri Hạ thắt lại.

Nguyễn Tri Hạ sờ sờ đầu con bé: ” Không sao đâu, Tri Hạ sẽ sớm khỏi bệnh thôi.”
Tư Hạ ngoan ngoãn gật đầu: ” Dạ ”
Cô bé dùng cánh tay còn lại không bị kim đâm nắm chặt tay của Nguyễn Tri Hạ:” Mẹ đừng đi.”
” Không đi, mẹ ở đây với con.

” Nguyễn Tri Hạ mỉm cười gật gật đầu.

Tư Hạ một ngày một đêm không gặp cô, nói nhỏ gì đó, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Nguyễn Tri Hạ nhét nhét góc mền vào cho con bé, như có cảm giác gì đó quay đầu lại, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn không biết tự bao giờ đã đứng ở phía sau lưng cô.

Cô bị Tư Mộ Hàn dọa giật mình, tức giận nói:” Anh vào từ khi nào vậy.



Tư Mộ Hàn không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt của Tư Hạ:” Ngủ rồi à.”
” Ừ ” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa hỏi khẽ:” Sao lại bị cảm vậy?”
Tư Mộ Hàn ngữ khí lãnh đạm nói:” Tối hôm qua, con bé nửa đêm chạy ra ngoài tìm em.”
Anh thường ngủ không sâu giấc, nửa đêm nghe thấy động tĩnh bên ngoài đi ra xem, phát hiện Tư Hạ chân trần đứng trước cửa khóc thút thít tìm mẹ.

Nửa đêm rồi, anh đi đâu để tìm mẹ cho con bé đây?
Cuối cùng không còn cách nào, Tư Mộ Hàn chỉ có thể ôm con bé về phòng mình ngủ.

Cho dù là như vậy nó cũng bị cảm rồi.

Nhưng, buổi sáng lúc Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại tới, Tư Hạ vẫn còn đang ngủ, lúc đó Tư Mộ Hàn không biết con bé đã phát sốt rồi..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 959


Rất nhanh, tin tức biên kịch của Mất Thành cũng tới tham gia hoạt động tối này đã được truyền đi.

Thỉnh thoảng có người tới tìm Tần Thủy San, mượn cơ hội quan minh chính đại đánh giá Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ trong lòng biết rõ, những người này ngoại trừ bị hấp dẫn bởi thân phận là nhà biên kịch Mất Thành của cô, càng tò mò hơn là vì cô là ” Vợ trước ” của Tư Mộ Hàn.

Đi qua trao đổi danh thiếp cùng cô có một số là đạo diễn, cũng có nhà đầu tư, và một số diễn viên.


Ứng phó cũng không khó.

” Chà, đây không phải là Nguyễn Tri Hạ, biên kịch Mất Thành danh tiếng lẫy lừng của chúng ta đây sao?”
Lúc này, một giọng nói kì lạ phát ra từ phía sau lưng Nguyễn Tri Hạ.

Không cần quay đầu nhìn lại, Nguyễn Tri Hạ cũng có thể nghe ra đây là giọng nói của ai.

Chỉ là vì giọng nói này quá quen thuộc.

Nguyễn Tri Hạ không quay đầu lại, Nguyễn Hương Thảo đi vòng qua trước mặt cô, thờ ơ nói: ” Mới không gặp bao lâu đã không nhớ tôi rồi sao? người bạn họ Lưu đó của cô vết thương thế nào rồi?”
Nguyễn Hương Thảo hôm nay mặc chiếc váy màu đen trễ ngực, cách trang điểm đậm giống như trước đây, ánh mắt cô nhìn Nguyễn Tri Hạ là một sự oán hận muốn giấu cũng không giấu được.

Hoặc là, cô ta vốn dĩ không muốn giấu.

Nguyễn Tri Hạ lui về phía sau nửa bước, sắc mặt lạnh lẽo: ” Nhờ có sự quan tâm của chị, vết thương của anh ấy đã đỡ hơn rất nhiều rồi.”

Nguyễn Hương Thảo cười ra tiếng, lời nói ra mười phần khiêu khích:” Vậy em phải cảm ơn chị đấy, lúc đó chị chỉ cắt mất dây thắng xe mà thôi.”
Nguyễn Tri Hạ siết chặt hai tay, khớp xương ngón tay trở nên trắng bệch.

Cô lạnh nhạt nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo, giọng nói băng lãnh:” Vậy chị hãy cầu nguyện người che chở phía sau chị có thể che chở cho chị suốt cuộc đời.”
Ánh mắt Nguyễn Hương Thảo hiện lên vẻ điên cuồng, trong giọng nói lộ ra sự độc ác:” Bảo vệ tôi cả đời ư, cô nghĩ là cô có thể sống một đời sao? chỉ cần báo thù được cho Tuấn Tú, tôi sống bao lâu thì có gì ghê gớm.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, con ngươi đột nhiên co lại, Cô Hạ giọng xuống chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: ” Nguyễn Hương Thảo, cái chết của Trần Tuấn Tú thì liên quan gì đến chúng tôi? bom nổ trên đảo là do anh ta tự chôn, tôi cũng là người bị hại mà.”
” Người bị hại? ha!”
Nguyễn Hương Thảo hừ lạnh một tiếng, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, giọng nói đè nén sự oán hận: ” Cô là người bị hại vậy tại sao cô vẫn còn sống? mà Tuấn Tú đã chết rồi? tại sao cô và Tư Mộ Hàn vẫn còn sống, chỉ có Tuấn Tú thì chết!”
Nguyễn Hương Thảo nói đến câu sau, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên dữ tợn.

Cảm xúc của cô ta trở nên có phần kích động, âm lượng cũng theo đó nâng cao, giọng nói sắc bén: ” Cô nói cho tôi biết tại sao! ngươi chết không phải là các người, mà lại là Tuấn Tú.!”
Giọng nói của Nguyễn Hương Thảo hấp dẫn sự chú ý của những người khác.

Nguyễn Tri Hạ mắt lạnh nhìn Nguyễn Hương Thảo phát rồ, Nguyễn Hương Thảo ngay cả khả năng phân biệt thị phi cũng mất rồi.


Trong mắt cô ta, mặc kệ Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn có làm sai hay không, Trần Tuấn Tú chết rồi thì bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn nhất.

Từ nhỏ, Nguyễn Hương Thảo đã được đối xử như công chúa ở nhà họ Nguyễn.

Tiêu Giai Kỳ dung túng cho cô ta, Nguyễn Tri Hạ cũng vì Tiêu Giai Kỳ, từ nhỏ vẫn luôn nghe lời Nguyễn Hương Thảo.

Cũng chính vì sự dung túng của bọn họ, khiến cho Nguyễn Hương Thảo trở thành người như vậy.

Nguyễn Hương Thảo gặp phải việc không như ý, chỉ biết đỗ lỗi cho người khác, cô ta không bao giờ tự xét lại mình.

Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng đáp lại một câu:” Vì anh ta tự làm tự chịu!”
Nguyễn Hương Thảo đã không khống chế được cảm xúc của mình, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, sau một khắc liền giơ tay lên muốn đánh Nguyễn Tri Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 960


Chẳng qua là Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn chú ý đến mọi cử động của Nguyễn Hương Thảo, dáng người cô cũng cao hơn chút so với Nguyễn Hương Thảo, vì thế có thể bắt được cánh tay đang vung tới của Nguyễn Hương Thảo một cách nhẹ nhàng.

Tay của Nguyễn Hương Thảo bị chặn lại, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận: ” Nguyễn Tri Hạ, buông tay ra!”
Nguyễn Tri Hạ không những không buông, ngược lại còn dùng sức đấy cô ta về phía trước một cái.

Nguyễn Hương Thảo bị kéo lảo đảo hai bước suýt nữa té ngã.

Nguyễn Tri Hạ nét mặt không thay đổi nói:” Người không bao giờ biết tự xét lại bản thân sớm muộn gì cũng sẽ nhận quả báo.”

” Cô…” Nguyễn Hương Thảo đang muốn nói tiếp, quản lý của cô Hà Tâm Nguyệt không biết từ đâu tới: ” Hương Thảo.


Hà Tâm Nguyệt cắt đứt lời nói của Nguyễn Hương Thảo, giơ tay muốn kéo Nguyễn Hương Thảo lại nhưng Nguyễn Tri Hạ không buông tay.

Lúc trước Hà Tâm Nguyệt cũng cùng tới bệnh viện, dĩ nhiên cũng biết Nguyễn Tri Hạ.

Lúc nãy cô ta có nghe nói đến biên kịch của Mất Thành cũng đến tham gia buỗi lễ tối nay, còn định đưa Nguyễn Hương Thảo tới làm quen, nhưng không ngờ tới Nguyễn Tri Hạ chính là biên kịch của Mất Thành.

Hà Tâm Nguyệt khẽ nhíu mày nhìn Nguyễn Tri Hạ: ” Cô Hạ, phiền cô buông tay ra.”
” Quản cho tốt người của cô, nếu không tới lúc đó cùng chị ta chết lúc nào cũng không hay.” Nguyễn Tri Hạ hất tay Nguyễn Hương Thảo ra, nửa câu sau nói rất nhỏ.

Hà Tâm Nguyệt đỡ Hà Hương Thảo, cười nhạo một tiếng:” Vết thương của người đó đỡ hơn chưa? cho dù Hương Thảo của chúng tôi có lúc có hơi tùy hứng, cô có thể làm được gì cô ấy?”
Cô ta nói xong khinh thường nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, sau đó mang Nguyễn Hương Thảo rời khỏi.

Tần Thủy San vừa cùng một vị đạo diễn nói chuyện hai câu, cũng chú ý động tĩnh phí bên này của Nguyễn Tri Hạ, nhưng không thể phân thân được, bây giờ mới đến.


Cô nàng lên tiếng hỏi Nguyễn Tri Hạ: ” Có chuyện gì thế?”
Nguyễn Tri Hạ cười nói: ” Không sao, cô bận tiếp đi, tôi một mình cũng được.”
” Được, có việc gì không giải quyết được cứ tìm tôi.” Tần Thủy San gật đầu với cô, sau đó xoay người tiếp tục bận rộn.

Nguyễn Tri Hạ giương mắt nhìn theo hướng Nguyễn Hương Thảo rời đi.

Hà Tâm Nguyệt đưa Nguyễn Hương Thảo ra ngoài, giống như muốn đi toilet.

Đi toilet có nhất thiết phải đi hai người không?
Hà Tri Hạ cảnh giác nhìn tứ phía liên đi theo.

Cô xuyên qua đám người nhanh chóng đuổi kịp Nguyễn Hương Thảo và Hà Tâm Nguyệt.

Phía trước truyền tới giọng nói bực mình của Nguyễn Hương Thảo:” Cô buông ra, tôi tự đi được.



Hà Tâm Nguyệt buông tay ra: ” Hương Thảo, bất cứ việc gì cô cũng phải nhẫn nhịn, lúc nãy có nhiều người như vậy, nếu như cô muốn ầm ĩ lên với Nguyễn Tri Hạ như vậy thì rất mất mặt đấy, cô nghe tôi một câu…”
” Bốp!”
Hà Tâm Nguyệt chưa nói xong đã bị Nguyễn Hương Thảo tát cho một cái.

” Cô đang dạy lại tôi cách làm việc sao? cô có tư cách gì để nói với tôi những lời này? Là do tôi đối xử với cô quá tốt?” Nguyễn Hương Thảo nói xong lại giơ tay tát thêm một cái vào mặt Hà Tâm Nguyệt.

” Nhớ cho kĩ, tôi làm việc gì không không tới lượt cô quản thúc.” Nguyễn Hương Thảo vòng hai tay trước ngực, giống như tức giận lai nhấc chân hung hăn đá cô ta một cái.

Hà Tâm Nguyệt suýt nữa té lăn trên đất nhưng không lên tiếng.

Hai giây sau, Hà Tâm Nguyệt lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, đổ ra hai viên đưa cho Nguyễn Hương Thảo:” Hương Thảo, cô uống thuốc trước đi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 961


” Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, tinh thần tôi không có vấn đề gì, tôi rất bình thường, không cần uống loại thuốc này!” Nguyễn Hương Thảo trừng cô ta một cái, xoay người rời đi.

Hà Tâm Nguyệt nhặt thuốc ở dưới đất lên, cảnh giác nhìn xung quanh giống như đang xác định là không có nhà báo nào đi theo.

Đại khái là xác định không có nhà báo, cô ta mới vội vã chạy theo sau Nguyễn Hương Thảo.

Đợi bọn họ đi hết, Nguyễn Tri Hạ mới từ một bên đi ra.

Nguyễn Tri Hạ hồi tưởng lại lần gặp gỡ này với Nguyễn Hương Thảo, nghĩ kĩ cũng phát hiện có chỗ khác thường,

Lúc trước, cô và Nguyễn Hương Thảo không hợp nhau, Nguyễn Hương Thảo gặp là châm chọc khiêu khích cô, nhưng lại không giống như bây giờ, mới hai ba câu đã không khống chế được cảm xúc, bộ dạng hận không thể nhào lên cấu xé cô.

Vì vậy, tinh thần của Nguyễn Hương Thảo có vấn đề mới có thể dễ dàng mất khống chế cảm xúc.

Nếu cô ta như vậy, không ai chắc chắn được cô ta sẽ làm ra những chuyện gì.

Nguyễn Tri Hạ xoay người, chậm rãi bước về phía hội trường, mạch suy nghĩ bay xa.

Nguyễn Hương Thảo đã để mắt tới cô rồi, Lưu Chiến Hằng là người đầu tiên bị cô liên lụy.

Nhưng Nguyễn Hương Thảo không dám ra tay với Tư Mộ Hàn, nhưng nếu cô ta biết sự tồn tại của Tư Hạ, chỉ sợ là…..

Nguyễn Hương Thảo một lòng muốn đưa cô vào chỗ chết.

Dù bây giờ Nguyễn Hương Thảo không làm gì được cô, nhưng nếu như để Nguyễn Hương Thảo biết được sự tồn tại của Tư Hạ, Nguyễn Tri Hạ không dám tưởng tượng Nguyễn Hương Thảo sẽ làm gì Tư Hạ.

Vì vậy, để Tư Hạ bên cạnh Tư Mộ Hàn mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, dựa vào tường, rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn.


Điện thoại vang lên một hồi mới có người nhấc máy.

Tư Mộ Hàn nhận điện thoại nhưng không lập tức mở miệng lên tiếng.

Nguyễn Tri Hạ gọi tên anh ta: ” Tư Mộ Hàn?”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ:” Nói.”
Giọng nói thoạt nghe rất lạnh nhạt, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra được trong giọng nói ấy có sự bất mãn.

Nguyễn Tri Hạ suy tư trong chốc lát, đoán chắc là do cô mang Tư Hạ guiwr nhờ nhà anh ta nên anh ta có vẻ không vui.

Nguyễn Tri Hạ giọng nói thành khẩn: ” Xin lỗi, không báo trước cho anh đã đưa Tri Hạ đến chỗ của anh.”
” Đã đưa đến đây rồi thì đừng nghĩ đến việc đón về.” Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn trong điện thoại nghe ra có xúc cảm hơn, không có một chút tình cảm dư thừa nào.

Khoảng thời gian gần đây, Nguyễn Tri Hạ đã quen với một Tư Mộ Hàn lạnh lùng như vậy rồi.

Cô đáp lại một tiếng: ” Được.”
Tư Mộ Hàn không lập tức đáp lại.

Đầu dây bên kia im lặng vài giây liền cúp điện thoại.


Nguyễn Tri Hạ đem điện thoại đến trước mặt xem, cười khổ.

Người đàn ông này, có lúc thật sự lạnh nhạt đến nỗi khiến cô cảm thấy…không biết phải làm sao mới được.

Nguyễn Tri Hạ cất điện thoại, tâm tình không tốt lắm đi ra ngoài.

Hoạt động này làm người ta cảm thấy mệt, cô dự định đi ra chào Tần Thủy San một tiếng rồi đi về.

Lúc này, một bóng dáng cao lớn phía trước mặt đi tới.

” Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn qua, sửng sốt vài giây mới chính xác gọi tên anh ta.

” Thẩm Sơ Hoàng.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 962


Người ở phía đối diện đi tới không phải ai khác mà là Thẩm Sơ Hoàng.

Kí ức cuối cùng của cô và Thẩm Sơ Hoàng có chút mơ hồ.

Cô có thể nhớ tới là Thẩm Sơ Hoàng của năm mười mấy tuổi.

Vì vậy, Thẩm Sơ Hoàng trước mặt đối với cô mà nói có chút lạ lẫm.

Thẩm Sơ Hoàng mặc một bộ đồ tây màu xanh lam đậm, cắt may vừa vặn thân người càng tăng thêm vài phần ưu nhã.


Vẻ mặt anh ta có chút kích động: ” Thật là em sao.”
Anh ta đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ, giơ tay ra về phía cô, nhưng chớp mắt một cái giống như nhớ ra điều gì, đột nhiên rụt tay lại, thoạt nhìn có vài phần luống cuống.

” Mấy ngày trước giới truyền thông đưa tin rằng em đã xuất hiện, tôi không dám tin, không ngờ đúng thật là em.” Thẩm Sơ Hoàng nói xong, lại như cảm thán lại lần nữa: ” Không ngờ đúng thật là em.”
Anh ta lặp đi lặp lại mấy lần ” Thật đúng là em ”
Cách ba năm kể từ khi cô dạo một vòng bên bờ sinh tử, cái nhìn sự việc của Nguyễn Tri Hạ đã có sự thay đổi ít nhiều.

Nếu Nguyễn Hương Thảo không lấy cái chết của Trần Tuấn Tú đổ lên đầu cô, có thể cô sẽ nguyện ý bỏ qua mọi thù oán với Nguyễn Hương Thảo.

Huống hồ chi là Thẩm Sơ Hoàng.

Thẩm Sơ Hoàng sớm đã không còn nợ cô cái gì.

” Đúng là em.” Nguyễn Tri Hạ cong môi cười nói: ” Đã lâu không gặp.


Thẩm sơ hàng cũng nói theo ;” Đã lâu không gặp.”

Nguyễn Tri Hạ để ý thấy tay để xuôi bên người của Thẩm Sơ Hoàng một chốc nắm chặt, một chốc buông lỏng.

Đó là phản ứng của một người lúc căng thẳng hồi hộp mới có.

Nguyễn Tri Hạ trong lòng phức tạp nhìn anh ta, ngập ngừng nói: ” Còn bạn đang đợi em, em đi qua đó trước.”
” Được.” Thẩm Sơ Hoàng có chút cứng nhắc gật gật đầu, đứng tại chỗ nhìn cô bước đi.

Nguyễn Tri Hạ đi phía trước, cảm giác ánh mắt của Thẩm Sơ Hoàng vẫn luôn nhìn vào cô khiến cô không khỏi bước nhanh hơn.

Lúc cô bước vào hội trường lần nữa, không tìm thấy Tần Thủy San, chỉ có thể gọi điện cho cô nàng.

Hên là Tần Thủy San rất nhanh đã bắt điện thoại.

” Tôi có chút mệt rồi, muốn về nhà trước.”
” Được, cô về nhà trước đi, nhưng cẩn thận cánh nhà báo đó.”
Nếu Tần Thủy San không nhắc nhở, có lẽ cô đã quên điểm này.

” Tôi biết rồi, cô cũng về sớm đi.” Cô cúp máy đi ra ngoài.


Lúc đi ra ngoài cô mới nhớ ra, tối nay cô không nhìn thấy Thẩm Lệ.

Mới nghĩ ra, giọng nói của Thẩm Lệ đã truyền tới: ” Tri Hạ.


Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Tri Dân và Thẩm Lệ hai người họ đang đi tới.

” Không ngờ cậu cũng tham gia hoạt động này, nếu biết cậu sẽ tới tớ trực tiếp đi tìm cậu là được rồi.

” Thẩm Lệ vừa đi tới gần đã oán trách cô:” Nói tới phải trách tên ngốc Cố Tri Dân đó, cậu ta lái xe không biết lái đi đâu, bây giờ chúng tôi mới tới…”
Cố Tri Dân đi theo phía sau nói:” Cái này sao trách tôi được? không phải cậu nói đường đó kẹt xe, kêu tôi đổi đường khác mà đi sao?”
Thẩm Lệ quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta.

Cố Tri Dân lập tức nín thinh..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 965


Cô Hạ…
Xưng hô lạ lẫm như thế, xem ra là vô cùng tức giận.

Nguyễn Tri Hạ nhìn anh một cái, đưa tay cầm tờ báo lên.

Trang đầu tờ báo, là ảnh chụp tối hôm qua cô bị phóng viên vây kín, Thẩm Sơ Hoàng đem áo khoác lên trên người cô.

Lúc Thẩm Sơ Hoàng choàng áo khoác cho cô, bởi vì ngạc nhiên nên cô ngẩng đầu nhìn anh ta.


Mà bài báo này viết, ánh mắt cô nhìn anh ta bị lý giải ra thành “Ẩn ý đưa tình” “Không nén nổi tình cảm” các loại từ ngữ nói về tình yêu.

Nguyễn Tri Hạ xem qua loa nội dung một chút, liền phát hiện người viết bài báo này là cố ý dẫn dắt mọi người.

Bài báo còn nhắc lại chuyện trước kia, chuyện Nguyễn Hương Thảo tố Nguyễn Tri Hạ cướp chồng sắp cưới của cô ta.

Chuyện cô thay Nguyễn Hương Thảo gả vào nhà họ Tư, cũng không phải là bí mật gì, chỉ cần là người quan tâm, điều tra một chút là biết được.

Mà trước kia cô cũng từng thích Thẩm Sơ Hoàng, lại cũng là chuyện mà ai ai cũng biết.

Bạn bè của Nguyễn Tri Hạ vốn rất ít, ngoại trừ Nguyễn Hương Thảo sẽ rảnh rỗi đem chuyện này nói cho truyền thông, còn ai vào đây rảnh rỗi như vậy?
Nguyễn Hương Thảo thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào.

Cô ta sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể làm khó dễ Nguyễn Tri Hạ.

Lúc Nguyễn Tri Hạ đang nhìn tờ báo, Tư Mộ Hàn lại đang nhìn cô.

Anh nhìn thấy đầu tiên là Nguyễn Tri Hạ nhíu nhíu mày, nhưng rất nhanh sắc mặt cô liền tự nhiên trở lại, cũng không vội giải thích.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn trầm xuống mấy phần, giữa lông mày lộ ra một luồng tà khí.


Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy có vật gì đó giống như muốn lao ra từ trong lồng ngực.

.

Truyện Nữ Phụ
Có hơi không kìm nén được.

Nguyễn Tri Hạ xem hết bài báo, mới quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.

Kết quả, cô vừa quay đầu, liền đối mặt với vẻ mặt âm trầm của Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ không kìm được rùng mình một cái.

Cô đưa trả lại bài báo, mím môi nói: “Cậu chủ Tư không biết hiện tại một số người làm truyền thông thích nhất là đâm bị thóc chọc bị gạo sao? Bọn họ viết cái gì anh liền tin cái đó?”
Nguyễn Tri Hạ nói đến đây, khẽ cười một tiếng: “Không nhìn ra, cậu chủ Tư lại ngây thơ như vậy đấy.”
Cô mở miệng một câu “Cậu chủ Tư”, nghe vào trong tai Tư Mộ Hàn, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai, sắc mặt tự nhiên cũng không được dễ nhìn.

Nguyễn Tri Hạ không cam lòng yếu thế cùng anh nhìn nhau.


Đột nhiên, Tư Mộ Hàn đưa tay giữ cằm của cô: “Nguyễn Tri Hạ, có phải em cho là, tôi luôn im lặng cho phép em xuất hiện ở xung quanh tôi, là em có thể không cần kiêng kỵ gì hay không? Em không khỏi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi.”
Sức lực trên tay anh có chút mạnh, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi đau, nhưng cũng chỉ là nhíu nhíu lông mày, không hề lên tiếng.

Tư Mộ Hàn thấy thế, tăng thêm sức lực trên tay: “Không còn gì để nói? Hả?”
Nguyễn Tri Hạ chỉ chỉ tay anh đang giữ cằm của cô, ra hiệu hiện tại cô đã đau đến mức nói không ra lời.

Lông mày Tư Mộ Hàn nhăn lại, đột nhiên hất tay ra.

Anh buông lỏng tay, Nguyễn Tri Hạ liền đưa tay sờ lên cằm của mình, vừa rồi cô cảm thấy Tư Mộ Hàn là muốn bóp nát cằm của cô.

Tư Mộ Hàn thờ ở nhìn cô cắn môi nhẹ nhàng hít vào một hơi, ngược lại quay đầu về một bên.

Lúc này, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng giải thích cùng anh: “Trước kia thật sự là em từng thích Thẩm Sơ Hoàng, nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong, liền bị Tư Mộ Hàn lạnh lùng đánh gãy: “Im miệng, tôi không muốn nghe, em đi đi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 966


Câu đầu tiên đã khó nghe như vậy, anh lại càng không muốn nghe câu tiếp theo.

Anh không muốn nghe cô gái này kể chuyện về người đàn ông khác.

“Em…”
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ sẽ không để cho Tư Mộ Hàn rời đi như vậy, chỉ là, cô vừa mới mở miệng, Tư Mộ Hàn liền thô bạo kéo cô ra ngoài.

“Tư Mộ Hàn!”
Sau mấy giây Nguyễn Tri Hạ bị anh cứng rắn lôi ra ngoài, mới phản ứng được bắt đầu giãy dụa.


Chút sức lực này của cô, căn bản Tư Mộ Hàn cũng không để vào mắt.

Anh không nói lời nào dắt tay của cô, liền muốn đem cô kéo ra ngoài cửa.

Nguyễn Tri Hạ không lay chuyển được anh, tính tình cũng nóng lên.

Cô mở miệng nói: “Tư Mộ Hàn, anh ngang ngược không biết lý lẽ, anh là kẻ ngu sao? Loại bài báo kia anh cũng tin? Anh quên em cũng coi như thôi, em cũng không trách anh, bây giờ anh lại bởi vì một bài báo vô căn cứ như vậy đối xử với em, anh như vậy thật sự em sẽ tức giận!”
Nói đến phần sau, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết cô đang nói gì.

Dù sao chính là nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Khoảng cách từ ghế sô pha đến ngoài cửa rất gần, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết Tư Mộ Hàn có nghe lọt tai lời cô nói hay không.

Đến cửa, Tư Mộ Hàn lôi cô đem cô đẩy ra ngoài cửa, liền muốn hất tay của cô ra.

Anh quăng mấy cái, cũng không hất được tay Nguyễn Tri Hạ ra.


Anh nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn cúi đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, em có chút liêm sỉ nào hay không?”
Nguyễn Tri Hạ oán hận nhìn anh chằm chằm, có chút uất ức, cắn răng, nói: “Không có!”
Vừa dứt lời, cô liền dùng một cái khác tay khác ôm lấy cổ Tư Mộ Hàn, đem kéo anh xuống.

Nhất thời Tư Mộ Hàn không có đề phòng, liền thuận thế bị cô ôm lấy cổ cúi đầu, còn thấp đến vừa vặn Nguyễn Tri Hạ có thể hôn anh.

Nguyễn Tri Hạ hơi ngửa đầu, liền vừa vặn có thể hôn anh.

Không tốn chút sức lực nào.

Trước kia khi ở cùng Tư Mộ Hàn, luôn luôn là Tư Mộ Hàn chủ động gần gũi cô.

Mà tất cả kinh nghiệm của cô cũng đều có được từ Tư Mộ Hàn, cơ bản đều là Tư Mộ Hàn chỉ dẫn cho cô.

Số lần cô chủ động hôn anh, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cô hôn anh có chút không lưu loát, sau khi đụng vào môi Tư Mộ Hàn, mút lung tung hai cái, liền hung hăng cắn anh một cái giống như cho hả giận.

Một cái tay khác của cô đang siết Tư Mộ Hàn thật chặt, cho nên cũng cảm giác được rất rõ ràng cơ thể Tư Mộ Hàn thoáng cứng lại.


Sau một khắc, bàn tay của Tư Mộ Hàn liền đỡ lấy phần gáy của cô, một cái tay khác đang bị Nguyễn Tri Hạ giữ lấy, trực tiếp vòng qua eo Nguyễn Tri Hạ vòng lại, khiến cho Nguyễn Tri Hạ dán vào trong ngực của anh.

Anh đổi khách thành chủ khiến cho nụ hôn này sâu hơn.

Nguyễn Tri Hạ bị anh giam ở trong ngực, dựa vào trong lồng ngực dày rộng của anh, hơi thở lẫn vào nhau…
Bao lâu rồi bọn họ không ở gần nhau như vậy?
Rất lâu, đã rất lâu rồi.

Nguyễn Tri Hạ vươn tay, ôm lấy eo Tư Mộ Hàn, hơi ngửa đầu phối hợp với nụ hôn của anh.

Hành động của cô dường như khiến anh hài lòng, nụ hôn và hô hấp của anh đều trở nên nặng nề hơn một chút.

Cô gái trong ngực mềm mại không xương, mềm mại giống như một vũng nước, Tư Mộ Hàn cảm thấy mình dùng sức bấm một cái là có thể khiến cô bị thương..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 967


Anh kiềm chế động tác trên tay, chỉ có thể hôn cô càng thêm ngang ngược suồng sã.

“Xoảng!”
Người giúp việc đi qua nhìn thấy hai người đứng ở cổng hôn nhau, hoảng sợ làm rơi cái đĩa trong tay xuống đất.

Âm thanh này hơi chói tai, cũng đánh thức Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ đột nhiên tỉnh táo lại, biết được còn có người khác cũng ở đây, vội vàng đưa tay muốn đẩy Tư Mộ Hàn ra.


Tư Mộ Hàn dường như không muốn cứ kết thúc như vậy, lúc rời đi, còn dùng sức cắn một cái ở trên môi của cô.

Anh vừa buông lỏng, Nguyễn Tri Hạ liền nhanh chóng lui về sau hai bước.

Tư Mộ Hàn nhìn vết máu trên môi của cô, vẫn chưa thỏa mãn liếm môi của mình một cái, chỗ đó của cô, là do anh vừa mới cắn rách.

Nguyễn Tri Hạ cũng nếm được một chút vị tanh nồng, hiển nhiên cũng biết Tư Mộ Hàn cắn rách khóe miệng của mình.

Mà khóe môi Tư Mộ Hàn cũng rướm một vệt máu, cô biết được là do vừa rồi cô cắn rách, mặt lập tức liền đỏ.

Đôi mắt đen của Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô, cũng không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt của anh hơi biến đổi, vô cảm nhìn Nguyễn Tri Hạ nói: “Lúc em hôn Thẩm Sơ Hoàng, cũng nhiệt tình như vậy?”
Mặt Nguyễn Tri Hạ biến sắc, toàn thân cô cứng ngắc đứng ở nơi đó, qua mấy giây, cô nắm bàn tay lại, mới cảm giác được ngón tay của mình thật lạnh.

Cô không thể tin được, lời này là do Tư Mộ Hàn nói ra.

Bọn họ đều nói Tư Mộ Hàn là người đàn ông vừa lạnh lùng hà khắc lại vừa đáng sợ.


Thế nhưng, bọn họ lại quên mất, người đàn ông càng từ trong vực sâu bò dậy, lại càng hiểu được cái gì phải quý trọng.

Trước kia, dù là Tư Mộ Hàn cũng từng ghen tuông với Thẩm Sơ Hoàng, nhưng cũng sẽ không nói ra lời tổn thương người khác như thế.

Bọn họ là người lớn, không phải là đứa trẻ, biết lời nào làm tổn thương người khác nhất, cho dù là khi không khống chế nổi tức giận nhất, nếu không vì quan tâm, thì cũng dành lại một đường cho nhau, không nói lời làm tổn thương người khác nhất.

Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ, từ kinh ngạc chuyển sang thất vọng, Tư Mộ Hàn đều thấy ở trong mắt, thậm chí đáy lòng của anh cũng dâng lên một cảm giác khủng hoảng không nói rõ được.

Anh hơi có chút thất thần.

Nguyễn Tri Hạ cắn môi, giọng hơi nghẹn ngào: “Em còn nhiệt tình hơn, muốn thử một chút không?”
Cô nói xong, cúi đầu cười một tiếng, nâng tay lên liền hướng mặt Tư Mộ Hàn đánh xuống.

“Bốp!”
Âm thanh rõ ràng đặc biệt chói tai.

Tư Mộ Hàn hơi nghiêng đầu, nửa gương mặt bị đánh hơi đỏ lên.


Cho dù là bị Nguyễn Tri Hạ quăng một cái tát, cũng không tổn hại gì khuôn mặt hoàn mỹ của anh.

Tay Nguyễn Tri Hạ hơi tê tê, cô lạnh lùng hỏi anh: “Cảm nhận được nhiệt tình của em chưa?”
Mặt Tư Mộ Hàn lạnh như băng quay đầu, trong đôi mắt đen như mực dường như cũng đọng lại một tầng lạnh lẽo: “Lúc trước tôi nói em không kiêng kỵ gì cả, là đã đánh giá quá thấp em rồi, em đâu chỉ không kiêng kỵ gì cả, quả thực chính là gan to bằng trời.”
Không giống như ánh mắt của anh, giọng nói của anh nghe cũng không có lạnh lùng như vậy, nhưng cũng đủ dọa người.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới bắt đầu sợ.

Sao lại kích động tát Tư Mộ Hàn như vậy?
Thế nhưng, lời anh vừa mới nói cũng quá tổn thương người khác.

Nguyễn Tri Hạ cắn môi, hoàn toàn chính là giọng điệu bình đã mẻ không sợ rơi vỡ: “Anh muốn thế nào?”
Tư Mộ Hàn vô cùng tức giận bật cười, anh nhìn Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu, xoay người lạnh lùng nói: “Đem người phụ nữ này ném ra ngoài cho tôi!”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 968


Sau một phút, thật sự có bảo vệ đi tới, muốn đem Nguyễn Tri Hạ ném ra.

Nguyễn Tri Hạ hơi đơ người, Tư Mộ Hàn làm thật?
Rõ ràng bảo vệ so với Nguyễn Tri Hạ còn sợ Tư Mộ Hàn hơn, bọn họ thực sự đem Nguyễn Tri Hạ kéo ra cổng biệt thự, ném ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ bị ngã ra trên đất, cũng không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, chỉ là hơi mờ mịt.

Thật sự Tư Mộ Hàn để cho người ta đem cô ném ra ngoài?

Nguyễn Tri Hạ chậm rãi từ dưới đất đứng lên, phủi bụi trên người một cái, lạc quan nghĩ, ít nhất cô cũng vừa mới đánh anh một cái tát không phải sao?
Nếu so sánh giống như cô tương đối có lợi hơn.

Bảo vệ sau khi đem Nguyễn Tri Hạ ném ra, liền trở về tìm Tư Mộ Hàn báo cáo lại tình hình: “Cậu chủ, chúng tôi đã đem cô ấy ném ra.”
Tư Mộ Hàn yên lặng nhìn chằm chằm bảo vệ mấy giây, hỏi anh ta: “Ném như thế nào?”
Bảo vệ cẩn thận trả lời: “Chính là ném trên mặt đất.”
Âm cuối còn chưa nói xong, Tư Mộ Hàn đã nhấc chân hướng trên người anh ta đạp, giọng nói mang mấy phần tức giận không nói rõ: “Bảo các người ném các người liền ném? Bảo các người đi chết các người cũng đi sao?”
Bảo vệ cứ thế mà bị Tư Mộ Hàn đạp một cái, hơi cúi đầu không dám nói lời nào.

Không phải chính cậu chủ nói muốn đem người phụ nữ kia ném ra sao?
Bây giờ bọn họ làm theo lệnh của Tư Mộ Hàn, kết quả ngược lại Tư Mộ Hàn không hài lòng.

Suy nghĩ của cậu chủ thật sự là càng ngày càng khó đoán.

Bảo vệ cẩn thận dò xét Tư Mộ Hàn một chút, dò hỏi: “Ý của cậu chủ là…”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, phất phất tay, ra hiệu anh ta không cần nói, lui xuống đi.


Sau khi bảo vệ đi rồi, Tư Mộ Hàn vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm ra cổng một lúc, liền sa sầm khuôn mặt đi tới.

Cửa biệt thự trống rỗng, chỗ nào còn có bóng dáng Nguyễn Tri Hạ.

Tay Tư Mộ Hàn xuôi ở bên người nắm thành nắm đấm, giữa lông mày ẩn giấu một vệt tức giận.


Trên đường Nguyễn Tri Hạ lái xe trở về, nhận được điện thoại của Thẩm Sơ Hoàng.

Hiển nhiên Thẩm Sơ Hoàng đã biết tin tức kia.

Anh ta trấn an Nguyễn Tri Hạ: “Chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ cho người xử lý.”
Hiện tại nhà họ Thẩm đã nằm trong tay Thẩm Sơ Hoàng, bản thân anh ta cũng là người có dã tâm, ba năm nay Thẩm thị phát triển rất nhanh, anh ta ở trên thương trường cũng bộc lộ tài năng, cũng mới tiến vào thị trường thành phố Hà Dương, năng lực xử lý tin tức vẫn phải có.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ rõ ràng, chuyện này là do những người làm truyền thông kia làm hại, không phải Thẩm Sơ Hoàng gây ra.


Thẩm Sơ Hoàng bằng lòng chủ động xử lý chuyện này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất biết ơn.

Lòng cô phức tạp nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Vốn là không muốn có quá nhiều liên quan với Thẩm Sơ Hoàng, nhưng chuyện xảy ra như vậy, khiến cho người ta vô cùng bất đắc dĩ.

Giữa người với người, có đôi khi muốn có một mối quan hệ gắn bó rất khó, có đôi khi muốn vạch rõ quan hệ, không ai nợ ai, cũng rất khó.

Khi xử lý chuyện, thường thường rất khó tìm ra một phương pháp hoàn hảo.

Lời lẽ Thẩm Sơ Hoàng rất thành khẩn nói: “Chuyện này lúc đầu cũng là do anh, nếu như anh không chủ động đi tìm em, cũng sẽ không bị truyền thông chụp được ảnh để thêu dệt vô cớ, chuyện này là tại anh suy nghĩ không được đủ chín chắn.”
Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Giống như là nhận ra được tâm trạng lúc này của Nguyễn Tri Hạ, Thẩm Sơ Hoàng đúng lúc lên tiếng: “Hiện tại Thẩm thị cũng đang ở giai đoạn đi lên cao, hình tượng của anh cũng rất quan trọng, cho dù lần này truyền thông đưa ra ảnh chụp của anh cùng những người phụ nữ khác, anh cũng sẽ xử lý như vậy.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 969


Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, trả lời: “Tôi biết.”
Thật ra thì, nếu nhất định phải tính toán rõ ràng, vẫn là do cô làm liên lụy Thẩm Sơ Hoàng.

Thẩm Sơ Hoàng thuận theo cô nói: “Anh còn có chút việc, anh cúp máy trước.”
Cúp điện thoại xong, Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị cất điện thoại di động đi, liền có điện thoại của Lưu Chiến Hằng gọi tới.

Lưu Chiến Hằng đi thẳng vào vấn đề hỏi cô: “Bây giờ em đang ở đâu vậy? Tin tức kia là chuyện gì xảy ra? Em có thể xử lý không?”

Nguyễn Tri Hạ cũng đoán được, Lưu Chiến Hằng gọi điện thoại tới là hỏi chuyện này.

Cô bật cười nói: “Không có việc gì, đã có người xử lý.”
Đầu kia im lặng trong chốc lát, hỏi: “Là Thẩm Sơ Hoàng?”
Trong lòng Lưu Chiến Hằng đã thông suốt, anh ta có thể đoán được chuyện này là do Thẩm Sơ Hoàng xử lý, Nguyễn Tri Hạ mới không thấy có gì lạ lùng.

Nguyễn Tri Hạ nửa đùa nửa thật nói: “Bác sĩ Lưu thông minh như vậy, chuyện gì cũng không thể qua mặt được anh.”
“Tôi chỉ dựa theo logic cơ bản để phân tích chuyện này.” Lưu Chiến Hằng dừng một chút lại nói tiếp: “Nếu như là Tư Mộ Hàn ra tay, sẽ không có khả năng để tin tức này lộ ra, sao còn có thể xuất hiện ở trên trang đầu buổi sáng được?”
Nguyễn Tri Hạ yên lặng.

Cô nhớ tới chuyện lúc trước ở biệt thự của Tư Mộ Hàn, tâm trạng không khỏi sa sút mấy phần.

“Tôi đang lái xe, không nói chuyện với anh nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nói lời này, rất rõ ràng là không muốn cùng anh ta nhắc đến Tư Mộ Hàn.


Lưu Chiến Hằng cũng rất biết điều, không nhắc tới Tư Mộ Hàn nữa.

“Lái xe cẩn thận.”
“Ừm.”
Nguyễn Tri Hạ ném di động qua một bên, đưa tay bực bội vò tóc của mình, tăng nhanh tốc độ xe một chút.

Cô lái xe về chung cư, vừa mới dừng lại, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước xuống từ một chiếc xe khác ở bãi đỗ xe.

Nguyễn Tri Hạ mở cửa xe đi xuống, đi về hướng cô ấy, gọi một tiếng: “Tiểu Lệ?”
Thẩm Lệ quay đầu, đưa tay đỡ lấy bờ vai của cô, tỉ mỉ đánh giá cô: “Cậu về rồi? Không sao chứ? Tớ đã nhìn thấy tin tức, ông chủ có làm gì cậu hay không?”
Sáng nay, cô ấy bị Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại đánh thức, rời giường thay quần áo liền theo Nguyễn Tri Hạ đi xem xe, cũng không có thời gian xem tin mới gì.

Tận đến khi cô ấy và Nguyễn Tri Hạ tách ra, sau khi Nguyễn Tri Hạ lái xe đi tìm Tư Mộ Hàn, cô ấy mới nhìn thấy tin tức Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Sơ Hoàng.

Khi đó, chắc chắn Nguyễn Tri Hạ đã đến nhà Tư Mộ Hàn.


Coi như cô ấy gọi điện thoại nhắc nhở Nguyễn Tri Hạ, cũng không giải quyết được vấn đề, liền trực tiếp lái xe đến nhà Nguyễn Tri Hạ đợi cô.

Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ nghiêm túc hỏi Thẩm Lệ: “Cậu cảm thấy anh ấy sẽ làm gì tớ?”
Thẩm Lệ nghĩ nghĩ, nói: “Dùng ánh mắt dọa chết cậu?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
Đôi mắt Thẩm Lệ chuyển động, hỏi dò: “Không có khả năng anh ấy trực tiếp đem cậu ném ra ngoài chứ?”
Nguyễn Tri Hạ cong cong môi, lộ ra một cái vẻ mặt cười như không cười, dẫn đầu đi ở phía trước, đi về phía cửa thang máy.

“Vẻ mặt này của cậu là có ý gì?” Thẩm Lệ đứng ở sau lưng cô: “Anh ấy anh ấy anh ấy… anh ấy sẽ không thật sự đem cậu ném ra chứ?”
Nguyễn Tri Hạ đi vào thang máy, nhìn chằm chằm bảng hiển thị số tầng không ngừng chậm chạp thay đổi, nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 970


Thẩm Lệ vẫn còn có chút không tin: “Cậu đang nói đùa tớ?”
“Chủ yếu là bởi vì tớ cho anh ấy một cái tát.” Nguyễn Tri Hạ vừa mới dứt lời, Thẩm Lệ liền không khỏi trừng lớn hai mắt.

Cô ấy ngớ ra mất mấy giây, sắp xếp lại một chút từ ngữ, nói: “Chờ một chút, cậu để cho tớ tỉnh táo đã, cậu cho ông chủ một cái tát, sau đó anh ấy cho người đem cậu ném ra ngoài, chuyện là như vậy?”
Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Đúng lúc này cửa thang máy cũng mở ra, Nguyễn Tri Hạ liền nhấc chân đi ra ngoài.


Thẩm Lệ tiếp tục đuổi theo: “Không dám tưởng tượng tới dáng vẻ ông chủ khi phải ăn tát, nhất định vô cùng dọa người, nhưng mà, cậu cho anh ấy một cái tát, còn có thể nguyên vẹn đứng ở chỗ này, tớ lại có một loại cảm giác anh ấy đối với cậu đã là ban ơn khác với bình thường rồi đó.”
Nguyễn Tri Hạ dừng bước, nghi ngờ hỏi Thẩm Lệ: “Tư Mộ Hàn trước mặt cậu đáng sợ như vậy? Mặc dù tính tình anh ấy không tốt, lòng dạ cũng độc ác, nhưng tuyệt đối không phải loại người tổn thương người vô tội…”
Nói đến phần sau, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên ngừng lại.

Bởi vì cô nhớ tới, hiện tại Tư Mộ Hàn luôn cố tình gây sự, không chịu nói lý lẽ chút nào.

Thẩm Lệ thấy biểu cảm của cô không thích hợp, cũng không nói chuyện.

.

||||| Truyện đề cử: Văn Khương Công Chúa |||||
Vào phòng, Nguyễn Tri Hạ rót cho Thẩm Lệ một ly nước: “Bây giờ tính tình của anh ấy so với trước kia còn kém hơn, tớ và Thẩm Sơ Hoàng bị viết bài báo nói linh tinh một trận, Tư Mộ Hàn giống như rất tức giận, nói rất khó nghe, lúc ấy tớ cũng là quá tức giận nên mới ra tay.”
Vẻ mặt Thẩm Lệ ngay thẳng, nói: “Nếu như đổi một góc độ khác để nói, anh ấy sẽ tức giận, rõ ràng là anh ấy rất quan tâm, cậu có cảm thấy đúng là rất hợp lý không?”
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống đối diện Thẩm Lệ, không hề lạc quan giống như cô ấy: “Vậy cũng không đúng lắm.”
Thẩm Lệ hỏi: “Vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?”

“Tớ nghĩ trước tiên im lặng hai ngày, lúc trở về thăm Tri Hạ lại nghĩ cách cùng anh ấy nói chuyện một chút, hiện tại anh ấy có thể như vậy, chỉ là vì anh ấy bị mất đi trí nhớ mấy năm vừa rồi, cũng không yêu tớ, tớ cũng không thể giận dỗi với anh ấy?”
Nguyễn Tri Hạ thở dài, hơi thu mắt lại, giọng nói có mấy phần sa sút: “Nếu tớ thật sự giận dỗi anh ấy, anh ấy cũng sẽ không giống như trước kia đến dỗ dành tớ nữa.”
Trong giọng nói có mấy phần tủi thân mà chính cô cũng không có phát hiện.

Thẩm Lệ cũng không biết nói gì, cô ấy cảm thấy tình hình của hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, khiến cho người ta rất đau đầu.


Từ sau ngày Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn chia tay trong không vui, đã hai ba ngày Tư Mộ Hàn chưa từng nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ.

Gần đây Nguyễn Tri Hạ xuất hiện ở trước mắt anh tần suất rất cao, đột nhiên hai ba ngày không gặp cô, anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Mà Thời Dũng cũng rất nhạy cảm phát hiện ra, mấy ngày hôm nay Tư Mộ Hàn tan ca đều trực tiếp về nhà, không có đi đến chỗ Nguyễn Tri Hạ ăn cơm.

Tư Hạ cũng bị đưa về chỗ Tư Mộ Hàn.

Chẳng lẽ, hai người này tại thời điểm anh ta không biết, lại xảy ra chuyện gì?

Thời Dũng ôm một xấp tài liệu đặt vào trước mặt Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, đây là mấy tài liệu khẩn cấp.”
Tư Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sau cái bàn làm việc mặt không đổi sắc, hai tay tự nhiên đặt ở trên thành ghế, đôi mắt cũng không biết đang nhìn chỗ nào.

Nhưng anh nghe được lời Thời Dũng, vẫn lên tiếng đáp lại: “Ừm.”
Trong lòng Thời Dũng nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi.

Đang định ra ngoài, Tư Mộ Hàn lại đột nhiên lên tiếng gọi anh ta lại.

“Thời Dũng.”
“Cậu chủ còn có việc gì vậy?”
Thời Dũng lập tức quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn, cung kính hỏi anh..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 971


“Cậu và vợ cậu…” Tư Mộ Hàn cau mày lại càng nhíu chặt mày.

Dường như anh hơi bực bội, dừng một chút, mới nói tiếp: “Các cậu có cãi nhau không?”
Thời Dũng hơi kinh ngạc khi Tư Mộ Hàn hỏi loại vấn đề này, nhưng trên mặt anh ta cũng không có biểu hiện gì: “Đương nhiên là có.”
Dường như Tư Mộ Hàn cảm thấy rất hứng thú đối với vấn đề này, ngước mắt nhìn anh ta, vẻ mặt thành thật hỏi: “Sau khi cãi nhau sẽ thế nào?”
“Cô ấy không để ý tới tôi, tôi… Cũng không để ý tới cô ấy.” Đây là lần đầu tiên Thời Dũng bị Tư Mộ Hàn hỏi loại việc riêng tư này, cũng hơi xấu hổ mở miệng.


Ánh mắt Tư Mộ Hàn hơi trầm xuống: “Vậy phải làm sao?”
Có thể Tư Mộ Hàn không phát hiện được, lúc anh nói lời này, hai đầu lông mày mang theo nghi hoặc không biết xử lý thế nào hết sức rõ ràng.

Lòng Thời Dũng sáng như gương, gần như có thể chắc chắn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cãi nhau.

Nói cãi nhau cũng không hắn là chính xác, có thể do Tư Mộ Hàn nói lời gì khó nghe, chọc Nguyễn Tri Hạ tức giận, hai người lâm vào chiến tranh lạnh.

“Nếu như không phải vấn đề nguyên tắc, tôi sẽ chủ động làm hòa với cô ấy, tình cảm phụ nữ tương đối tinh tế tỉ mỉ, có đôi khi chỉ là nổi nóng mà thôi.”
Thời Dũng cảm thấy, Tư Mộ Hàn đã chủ động tìm anh ta hỏi loại vấn đề này, cũng coi như một chuyện tốt.

Vấn đề nguyên tắc ư?
Tư Mộ Hàn nghĩ đến tờ báo kia, lạnh giọng nói: “Thẩm Sơ Hoàng thật sự là mối tình đầu của Nguyễn Tri Hạ?”
Hiện tại anh bị mất trí nhớ không sai, nhưng chuyện nên biết anh đều biết hết.

Trước khi anh ở cùng Nguyễn Tri Hạ, nhưng một người phụ nữ cũng không có, ngược lại Nguyễn Tri Hạ thì tốt rồi, còn có cái gì mà mối tình đầu.


Trên trán Thời Dũng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Đây hoàn toàn là một đề tài trí mạng.

Nếu không nói thật, Tư Mộ Hàn sẽ tức giận, nếu nói thật, Tư Mộ Hàn càng tức giận.

Tư Mộ Hàn là người thông minh cỡ nào, thấy Thời Dũng do dự chậm chạp không mở miệng, anh còn có cái gì không hiểu.

Anh hừ lạnh một tiếng: “Tôi đã biết, cậu ra ngoài đi.”
Thời Dũng thở dài một hơi, đang định ra ngoài, lại đột nhiên nhớ ra một chuyện khác.

“Cậu chủ, trước cậu chủ dặn tôi tìm bác sĩ thôi miên, tôi đã tìm được mấy bác sĩ tương đối có danh tiếng, cậu chủ xem…”
Thời Dũng nói đến đây, liền ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tư Mộ Hàn.


Nói đến chuyện này, sắc mặt Tư Mộ Hàn bỗng nhiên phát lạnh: “Trước hết tìm người thử một lần mấy bác sĩ thôi miên kia, nếu như bọn họ có thể phong tỏa được ký ức con người, hãy để cho bọn họ tới gặp tôi.”
Thời Dũng khẽ vuốt cằm: “Tôi hiểu rồi.”
“Mặt khác, còn có một việc muốn nói cùng cậu chủ một chút.”
Tư Mộ Hàn khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì thì nói ngắn gọn một lần.”
“Là chuyện liên quan tới Lưu Chiến Hằng, anh ta là tiến sĩ tâm lý học, định cư ở nước ngoài, ba năm trước được đội hình sự mời về nước…”
Không đợi Thời Dũng nói xong, Tư Mộ Hàn liền ngắt lời anh ta: “Nói điểm chính.”
“Lưu Chiến Hằng ở nước ngoài, là chuyên gia tâm lý học tương đối có danh tiếng, thời gian anh ta ở trong nước còn quá ngắn, cho nên tiếng tăm ở trong nước cũng không nổi lắm, tâm lý học và thôi miên nói theo một nghĩa nào đó đều là một, cậu chủ có muốn tìm anh ta thử xem một chút hay không?”
Biểu cảm trên mặt Tư Mộ Hàn cũng không thay đổi rõ ràng, giọng nói của anh cũng rất nhẹ: “Cậu cảm thấy tôi có muốn tìm anh ta thử một chút không?”
Càng là lúc không biểu hiện cảm xúc gì, ngược lại càng là lúc tức giận.

Đây là Tư Mộ Hàn đang tức giận..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 974


Thẩm Lệ vỗ vỗ bả vai Nguyễn Tri Hạ, gọi tên của cô: “Tri Hạ?”
Người uống say phản ứng sẽ trở nên chậm chạp, đầu tiên là Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên, mơ màng trợn mắt nhìn Thẩm Lệ một chút, sau đó mới lên tiếng: “Ừm?”
Đây là vô cùng say rồi.

Thẩm Lệ gọi nhân viên phục vụ tới trả tiền, liền đỡ Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.

Mặc dù nhìn Nguyễn Tri Hạ gầy như vậy, nhưng là vóc dáng cũng không tính là thấp, Thẩm Lệ mất khá nhiều sức mới đỡ được cô.


Cô ấy còn phải cảm ơn người đại diện của mình, luôn luôn đốc thúc cô ấy rèn luyện thân thể, mới khiến cho cô ấy có thể lực tốt như vậy, đỡ được con ma men Nguyễn Tri Hạ này.

Lúc Thẩm Lệ đỡ Nguyễn Tri Hạ tới cửa, bên ngoài đi tới một đám người.

Cho dù Thẩm Lệ đã cố ý tránh đi, nhưng lại không có đề phòng được Nguyễn Tri Hạ…
Nguyễn Tri Hạ uống đến mức mơ mơ hồ hồ, miệng lẩm bẩm gọi tên Tư Mộ Hàn, vung tay lên, lại vừa đúng đánh vào mặt người nào đó trong đám người kia.

“Bốp” một tiếng vô cùng rõ ràng.

Thẩm Lệ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng kịp phản ứng lại, thay Nguyễn Tri Hạ xin lỗi: “Thật xin lỗi, bạn của tôi uống say, không phải cô ấy cố ý.”
“Xin lỗi mà có ích, thì cần cảnh sát làm gì? Tuổi còn trẻ đi đường không mang theo mắt à? Mày…” Người kia nói một lời kịch cũ rích, liền bắt đầu chửi ầm lên.

Thẩm Lệ chưa bao giờ cũng không phải là một người chịu nhẫn nhịn, nhưng bởi vì cô ấy còn phải đỡ Nguyễn Tri Hạ, lại kiêng dè đối phương có nhiều người, cũng chỉ có thể kéo khóe miệng cười.


Người bình thường trong tình huống này, nói hai câu là thôi.

Thế nhưng, người kia nói mãi không chịu thôi.

Thẩm Lệ cắn môi, cố gắng dùng một loại giọng điệu hiền lành kiên nhẫn nói: “Thật xin lỗi, bạn của tôi uống nhiều quá, nên mới không cẩn thận đánh trúng anh, nếu như anh có chỗ nào không hài lòng, hoặc là muốn xử lý như thế nào, chúng tôi sẵn lòng phối hợp.”
“Phối hợp?” Ánh mắt người kia lưu luyến ở trên mặt Thẩm Lệ, giọng điệu có vẻ hơi mang theo ý tứ sâu xa.

Thẩm Lệ ở trong ngành giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, đả kích ngấm ngầm hay công khai đều đã thấy được, hạng người gì chưa gặp qua?
Cô nén giận, lên tiếng hỏi: “Ngài muốn xử lý như thế nào?”
Thẩm Lệ có chút may mắn, hôm nay cô ấy đi ra ngoài không có trang điểm, ăn mặc cũng rất đơn giản, cùng hình ảnh trên màn ảnh cũng có sự khác nhau nhất định, cho nên người chưa quen thuộc cô ấy rất khó nhận ra cô ấy.

Người kia chuyển đề tài, có ý riêng nói: “Dù sao các cô cũng là tới ăn cơm, trở về sớm như vậy để làm gì? Cùng mấy anh đây ăn bữa cơm, chuyện này coi như qua, nếu không người khác lại nói chúng tôi làm khó hai cô gái, như thế là không tốt, đúng không?”
Thẩm Lệ cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn anh ta, người này là coi các cô là tiếp viên sao?
Con người sống ở trên đời, kiểu gì cũng sẽ gặp phải mấy tên rác rưởi.


“Đã như thế này, vậy chúng ta liền báo cảnh sát đi, giao cho cảnh sát xử lý.” Thẩm Lệ nói, liền trực tiếp lấy điện thoại di động ra báo cảnh.

Người đàn ông đó thấy Thẩm Lệ lấy điện thoại ra muốn báo cảnh sát, cũng không bận tâm nói: “Cô hù dọa tôi? Cô nghĩ tôi sợ sao? Hả?”
Thẩm Lệ thực sự đã gọi điện cho cảnh sát, phớt lờ hắn và cô trực tiếp nói địa chỉ cho cảnh sát.

“Chết tiệt, con tiện nữ này thực sự đã gọi điện báo cảnh sát.” Hắn nói rồi túm lấy tóc Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ sớm đã xác định chính xác vị trí ghế sofa bên cạnh, cô trực tiếp ném Nguyễn Tri Hạ lên ghế sofa, lùi lại và dẫn người đàn ông đó qua một bên.

Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ rất say, bị Thẩm Lệ làm như vậy nên đã tỉnh táo một chút..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 975


Cô khẽ nheo mắt và nhìn thấy Thẩm Lệ đứng cách đó không xa, bao quanh là một đám người.

Lúc này, những người đó chỉ uy hiếp đe dọa Thẩm Lệ, không động thủ.

Tuy nhiên, Nguyễn Tri Hạ không biết rằng họ không động thủ, cô chỉ nghĩ rằng Thẩm Lệ bị ức hiếp, bất luận họ đang nói gì, cô loạng choạng đứng dậy, lấy chai rượu rỗng trên bàn ăn rồi đi qua đó.

Nguyễn Tri Hạ lúc này với bộ dạng say khướt, cầm chai rượu với nét mặt vô cảm, nhìn dáng điệu có vài phần làm người ta khiếp sợ.


Nhìn thấy cô với bộ dạng như vậy, những người bên cạnh nhao nhao lùi sang một bên, trông họ như có chút kiêng dè Nguyễn Tri Hạ.

“Mẹ nó, mày quỳ xuống gọi ba tiếng cha, bố mày có thể cân nhắc tha cho, còn nếu như mày…”
Khi Nguyễn Tri Hạ đi qua, hắn đang nói những lời khó nghe với Thẩm Lệ, Nguyễn Tri Hạ giơ chai bia lên, đập trực tiếp vào đầu hắn.

Người đó bị Nguyễn Tri Hạ đập cho đầu váng mắt hoa, lập tức ôm đầu và hét lớn: “Mẹ nó, đứa nào đập bố mày!”
Nguyễn Tri Hạ quăng chai rượu đi, cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh nhấc ghế đập vào người hắn.

.

đam mỹ hài
Hắn không có sự phòng bị, bị ghế đập cho ngã xuống đất.

Nguyễn Tri Hạ lần mò cái dĩa từ trên bàn ăn bên cạnh, bước tới và giẫm lên người hắn: “Mẹ nó, mày là ai? Bắt Thẩm Lệ gọi mày bằng cha sao? Cố Tri Dân còn phải gọi cậu ấy là tổ tiên, mày là cái thá gì? Sao? Mày nói đi, mày là cái thá gì?”
Thẩm Lệ đứng bên cạnh ngẩn người ra, không nói ra lời.

Nguyễn Tri Hạ là say thật hay say giả vậy?
Lần trước nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ uống rượu say, hình như đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.


Lúc đó tuổi trẻ lông bông, Nguyễn Tri Hạ được cô dẫn đi làm không ít “việc tốt”.

Bị Nguyễn Tri Hạ giẫm lên người, mặt hắn biến sắc, vừa che đầu vừa hét lớn: “Bọn mày nhìn cái gì? Còn không mau đến giúp bố mày!”
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy, nhếch môi cười nhạt, ánh mắt sắc bén như dao nhìn quanh mọi người xung quanh, cầm cái dĩa và chỉ về phía bọn họ: “Đừng ai qua đây, tôi bị bệnh tâm thần, nếu như tôi lỡ tay thì các người sẽ ra sao, tôi sẽ không bị bắt giữ.”
Những người đó bị Nguyễn Tri Hạ dọa, sợ chết không dám tiến lên.

Lúc này, người quản lý dẫn cảnh sát đến.

“Chính bọn họ đang gây rối ở đây.”
Thực ra người quản lý vừa nãy đã chú ý đến Thẩm Lệ và đám người này, nhưng một bên có rất nhiều người, người quản lý quyết đoán kịp thời, trực tiếp gọi cảnh sát đến.

Đồn cảnh sát cách đây không xa, bình thường họ lại đi tuần ở đây, vừa hay họ quen thuộc nơi này, liền đi thẳng tới đây.

Thẩm Lệ vừa nghe thấy cảnh sát đến, liền bước tới và kéo Nguyễn Tri Hạ lại.

Nguyễn Tri Hạ lúc này đã tỉnh rượu quá nửa, cô đẩy Thẩm Lệ ra: “Cô là ai? Đừng qua đây.”
Cô nói và đưa mắt ra hiệu cho Thẩm lệ, để Thẩm Lệ giả vờ như không quen cô.


Thẩm Lệ sẽ lên núi cùng đoàn làm phim vào ngày mai để quay phim, nếu như hôm nay cùng vào đồn cảnh sát, ngày mai có thể sẽ có tin tức lớn.

Thẩm Lệ vẫn còn muốn nói điều gì đó, Nguyễn Tri Hạ trực tiếp kéo người bị cô đánh đến gần cảnh sát.

Dáng vóc người bị cô đánh cũng không cao, gầy như một con khỉ, vì thế cô mới có thể kéo hắn ta.

Vị cảnh sát nhìn Nguyễn Tri Hạ, cô say rượu nhưng không bị thương, rồi quay lại nhìn người đàn ông không say rượu nhưng đầu lại nổi một cục u, sắc mặt kỳ lạ nói: “Đi theo tôi làm bản tường trình.”
Bằng cách này, Nguyễn Tri Hạ đã đến đồn cảnh sát cùng với người đàn ông kia để viết bản tường trình.

Đến tới đồn cảnh sát, Nguyễn Tri Hạ rất hợp tác viết bản tường trình.

“Họ tên?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 976


“Nguyễn Tri Hạ”
“Bao nhiêu tuổi?”
“26 tuổi.”
“Nghề nghiệp?”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc và nói: “Biên kịch.”
Cô có gương mặt xinh đẹp lại rất hợp tác như thế này, thái độ của cảnh sát đối với cô được xem là nhẹ nhàng,mềm mỏng.


Vị cảnh sát lật quyển sổ ghi chép trong tay sang trang mới nói: “Hãy nói về chuyện đã xảy ra.”
“Tôi đã uống quá nhiều, đi đường không chú ý nhìn, vô tình va phải anh ta, anh ta liền mắng chửi người.

Anh biết là những người khi say rất khó kiểm soát được cảm xúc của bản thân, anh ta mắng chửi tôi thì thôi, còn mắng chửi cả gia đình tôi…”
Nửa đoạn trước là thật, nửa đoạn sau là bịa đặt.

Cô không có sự thành thạo trong diễn xuất như Thẩm Lệ, nhưng cô đã sắp xếp các lý do lại một cách có trật tự,mạch lạc.

Đó chỉ là một vụ án nhỏ bình thường và cảnh sát cũng không quan tâm lắm.

Cảnh sát nói: “Sự việc này chúng tôi sẽ đứng ra giảng hòa, đến lúc đó…”
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô tiến gần lên phía trước, sáp đến trước mặt cảnh sát, nét mặt thần bí hỏi: “Tôi bị tạm giam phải không?”
Cảnh sát gật đầu, không hiểu gì nhìn cô: “Ừ.”
Nếu anh nhìn không nhầm thì biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ này dường như là…hưng phấn?

“Vậy có phải là tôi cần tìm một người tới bảo lãnh cho tôi không?” Nguyễn Tri Hạ nói xong: “Vậy trước tiên hãy để tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Cô lấy điện thoại ra, nheo mắt tìm số điện thoại của Tư Mộ Hàn và gọi cho anh.

Lúc này đã mười giờ đêm.

Giọng Tư Mộ Hàn vang lên trong điện thoại với chút cảm giác mơ hồ.

Giọng anh vẫn rất hay nhưng những gì anh nói thì không hay lắm.

“Nguyễn Tri Hạ, em lại muốn chơi trò gì vậy?”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ vẫn còn hơi say, cô dựa vào ghế nói: “Tư Mộ Hàn, em đang ở đồn cảnh sát, anh có muốn đến bảo lãnh em không?
Giọng cô giống như bình thường, chỉ có điều là nói chậm hơn một chút, lại liên hệ tới những gì cô nói, nghe có vẻ hơi đáng thương.

Lúc này, Tư Mộ Hàn vẫn đang trong phòng sách xử lý văn kiện, anh nghe thấy Nguyễn Tri Hạ nói vậy, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi mới xác nhận hỏi lại một lần nữa: “Em đang ở đâu?”

“Đồn cảnh sát, cảnh sát ở đây đều rất hung dữ…”
Người cảnh sát ngồi đối diện với Nguyễn Tri Hạ: “…”
Tư Mộ Hàn nhìn xuống, nhìn vào thời gian ở góc dưới bên phải của máy tính.

Mười giờ đêm, vào giờ này vẫn còn bảo anh tới đồn cảnh sát để bảo lãnh cho cô…
Tư Mộ Hàn cảm thấy rằng sự kiên nhẫn của cả đời mình đều đã dành cho Nguyễn Tri Hạ.

“Nguyễn Tri Hạ, tôi dựa vào đâu để đi bảo lãnh em? Câu chuyện với ý nghĩ kỳ lạ của em ngày càng không thực tế rồi đấy, tôi không có…”
“Em là người của anh, anh không tới bảo lãnh cho em thì ai có thể bảo lãnh cho em, anh mau đến đi, em đợi anh.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong, cô đưa điện thoại lên trước mặt, đôi mắt nheo lại thành một đường may mới có thể nhìn thấy nút màu đỏ để cúp máy..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 977


Cô cúp máy và phát hiện rằng vị cảnh sát ngồi đối diện cô đang nhìn cô bằng ánh kỳ lạ.

Thấy vị cảnh sát cứ suy nghĩ về mình, Nguyễn Tri Hạ đành phải ngẩng đầu lên nhìn cảnh sát và hỏi: “Tại sao lại nhìn tôi như vậy?”
Cảnh sát hỏi: “Cô vừa gọi điện thoại cho Tư Mộ Hàn sao?”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, cô lập tức thừa nhận: “Đúng vậy.”
Cảnh sát liền hỏi tiếp: “Tư Mộ Hàn – Giám đốc điều hành Tư thị sao? Cô tên là Nguyễn Tri Hạ?”
“Ừ, ừ.” Vì cảnh sát hỏi hai câu nên Nguyễn Tri Hạ “ừ” hai lần.


Đôi mắt vị cảnh sát sáng lên.

Vui mừng, vị cảnh sát tiến về phía trước và rút ngắn lại khoảng cách giữa mình và Nguyễn Tri Hạ.

Anh ta nói từng chữ một, nghiêm túc hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Vậy cô…chính là người biên kịch của bộ phim Mất Thành?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào cảnh sát trong vài giây, có lẽ vì cảm thấy đồng phục mà anh ta khoác trên người rất có sức uy hiếp, cô liền lời ngay nói thật gật đầu: “Vâng.”
Cảnh sát nghe cô nói vậy, vui mừng nắm tay lại và đập vào mặt bàn, sau đó hỏi cô: “Cô Hạ, tôi muốn hỏi một chút, tập cuối cùng của bộ đầu tiên, tại sao Vệ Cận Thành bị bắt vào tù, là do anh ta phạm án thật hay là có người hãm hại anh ta?”
Nguyễn Tri Hạ lẩm bẩm: “Tập cuối cùng của bộ phim Mất Thành?”
“Đúng vậy!” Người cảnh sát nhìn cô kỳ vọng.

“Anh cũng xem Mất Thành à, cảm ơn đã ủng hộ.” Nguyễn Tri Hạ rất hòa đồng và mỉm cười với cảnh sát.

Mất Thành là bộ phim hồi hộp và kịch tính mang yếu tố điều tra hình sự, nhưng vì cô không đủ hiểu biết về phương diện này, đã tra rất nhiều tài liệu, nhưng cô luôn lo lắng sẽ có những thiếu sót và bị mọi người chỉ trích.

Vì vậy, cô đã cố gắng tránh viết về những cuộc điều tra hình sự, đa số đều là sơ bộ, qua loa.


“Không, trước tiên hay nói cho tôi biết rốt cuộc tại sao Vệ Cận Thành lại bị bắt vào tù!” Người cảnh sát nôn nóng.

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm vào anh ta trong vài giây nói: “Vệ Cận Thành vào tù, phía trước có mai phục, anh nghiêm túc theo dõi bộ phim, chắc chắn có thể nhìn ra.”
Lúc này, một nữ cảnh sát khác đã đến, hình như cô ấy đưa tài liệu gì đó cho vị cảnh sát này.

Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, nữ cảnh sát đó nhân tiện hỏi một câu: “Vụ án gì vậy?”
“Vụ án nhỏ.” Người cảnh sát nói xong, anh ta quay sang tiếp tục hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ, những gì cô nói tôi đều biết, nhưng cô biết rằng có rất nhiều hướng giải thích, cho dù giải thích theo hướng nào thì cũng đều hợp lý, có rất nhiều sự tranh cãi và tôi muốn biết câu trả lời chính thức là gì.”
Nữ cảnh sát kia chuẩn bị đi, nhưng sau khi nghe những gì anh nói, cũng tiến đến gần: “Anh chị đang nói về bộ phim Mất Thành sao?”
Vị cảnh sát hào hứng giới thiệu cho cô ấy: “Đây là Cô Hạ – biên kịch bộ phim Mất Thành.”
Nữ cảnh sát trợn tròn mắt ngạc nhiên và ngồi xuống phía bên kia: “Tôi cũng có một câu hỏi…”
Sau đó, lại có một người khác đến, vây quanh Nguyễn Tri Hạ hỏi đông hỏi tây.

Đây là khoảng thời gian Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị cho bộ phim Mất Thành 2, cô xem lại bộ phim Mất thành từ đầu đến cuối rất nhiều lần.

Mỗi tình tiết, chi tiết trong phim cô đều hiểu rất rõ.

Những câu hỏi của bọn họ, cô đều có thể giải đáp từng câu.


Tuy nhiên, cô không nói gì về việc bắt giam nam chính Vệ Cận Thành – người mà tất cả bọn họ đều muốn biết.

Đây là điểm bán chạy lớn nhất của bộ phim Mất Thành 2, cô không thể nói cho họ được.

Khi Tư Mộ Hàn đến, anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Một nhóm cảnh sát vây quanh Nguyễn Tri Hạ và hỏi cô một cách nồng nhiệt.

Nguyễn Tri Hạ cũng rất kiên nhẫn giúp họ giải đáp.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tư Mộ Hàn gần như nghi ngờ rằng Nguyễn Tri Hạ đang trêu đùa anh nên mới cố ý chạy đến đồn cảnh sát..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 978


Nhưng trong lòng anh biết rất rõ, việc này không phải trò chơi của trẻ con.

Đi cùng Tư Mộ Hàn đến đây, còn có Thời Dũng.

Vị cảnh sát đầu tiên cho Nguyễn Tri Hạ làm bản tường trình, đầu tiên nhìn thấy Thời Dũng, anh ta ho một tiếng và nói: “Túm tụm lại làm gì vậy? Không làm việc à!”
Nhóm cảnh sát sau đó mới giải tán.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, đôi mắt liền sáng lên khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn.


Cô đứng dậy và muốn đi về phía Tư Mộ Hàn.

Tuy nhiên, cô chỉ mới đứng dậy liền cảm thấy choáng váng, loạng choạng rồi ngã về phía trước.

Tư Mộ Hàn nhanh tay nhanh mắt bước tới một bước đỡ cô.

Ngay khi đến gần, anh ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mùi quen thuộc trên người anh, ngẩng đầu lên và mỉm cười với anh, đưa tay ra túm lấy vạt áo của anh: “Đã tới thật rồi.”
Khi cô nói cũng nồng nặc mùi rượu.

Ấn đường của Tư Mộ Hàn thắt lại, đặt Nguyễn Tri Hạ trở lại ghế, hơi nghiêng đầu và nói với Thời Dũng: “Đi xử lý đi.”
“Vâng.”
Thời Dũng thưa một tiếng rồi lập tức đi làm thủ tục bảo lãnh Nguyễn Tri Hạ ra ngoài.

Sau khi hoàn thành các thủ tục, Tư Mộ Hàn gọi Nguyễn Tri Hạ một cách lạnh lùng: “Còn không đi sao? Muốn để tôi dìu em à?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, thuận theo tiếng gọi của đáy lòng mình và gật đầu: “Vâng.”
“Úi chà!”Tư Mộ Hàn cười nhạt, quay lại và bước ra ngoài.

“Này!” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, lảo đảo muốn theo kịp Tư Mộ Hàn.


Chỉ có điều là trong lòng cô rất muốn làm nhưng sức không đủ.

Cô rất chóng mặt và bước đi lảo đảo, không vững.

Thời Dũng nhìn thấy vậy liền bước lên trước dìu cô.

Ai biết được rằng Tư Mộ Hàn sớm đã đi trước anh ta lại dường như có đôi mắt phía sau.

Tư Mộ Hàn dừng lại nhưng không quay đầu lại nói: “Không được dìu cô ấy.”
Thời Dũng đưa tay ra một nửa,cứng đờ tay và thu tay lại, thì thầm nói với Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ chú ý một chút, đi chậm lại.”
“Không được.” Bước chân của Nguyễn Tri Hạ nhanh hơn: “Tư Mộ Hàn đâu rồi, tôi phải đi nhanh hơn để tìm anh.”
Dáng người cao lớn đi phía trước khẽ dừng lại, bước chân anh chậm lại một chút.

Nguyễn Tri Hạ lảo đảo đuổi theo anh, cô nắm chặt tay Tư Mộ Hàn không buông.

Tư Mộ Hàn vung tay ra nhưng không được.

Cũng không biết phụ nữ khi say rượu lấy đâu ra sức mạnh như vậy.


Anh quay đầu lại, đối diện anh là nụ cười ngốc nghếch của Nguyễn Tri Hạ: “Bắt được anh rồi.”
Cô nói chậm, nghe có vẻ ngớ ngẩn, ngu ngốc.

Cô không chỉ có vẻ ngu ngốc khi nói mà cô còn trông thật ngu ngốc vào lúc này.

Tư Mộ Hàn không thể vung tay cô ra, anh bị cô túm tay kéo đi.

.

đam mỹ hài
Tri Hạ rất chóng mặt, hai tay cứ ôm lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn.

Hơn nửa thân người cô dựa vào cơ thể anh, nhờ vào sức của anh mà bước về phía trước.

Tư Mộ Hàn cảm thấy sự kiên nhẫn của bản thân sẽ đạt tới giới hạn cao nhất trong giây tiếp theo..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 979


Tuy nhiên, cứ sau mỗi giây, anh lại tự nhủ bản thân nhẫn nại thêm một giây nữa.

Cứ như vậy, anh bị Nguyễn Tri Hạ ôm lấy cánh tay đi đến bãi đỗ xe.

Thời Dũng bước lên phía trước mở cửa xe giúp anh.

Tư Mộ Hàn đưa tay ra, anh muốn kéo tay của Nguyễn Tri Hạ đi.

Nhưng …anh lại không thể kéo tay Nguyễn Tri Hạ đi.


Tư Mộ Hàn nhắm mắt lại với một sự tức giận, bực bội trong giọng điệu: “Anh có phải chuẩn bị treo cánh tay của mình đón tết không?
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt, trông như sắp ngủ thiếp đi: “Tại sao phải đón tết cùng cánh tay của anh, em muốn cùng anh đón tết.”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn u ám, không vui, bế Nguyễn Tri Hạ và ném thẳng vào trong xe.

Động tác của anh không hề nhẹ nhàng một chút nào, Nguyễn Tri Hạ bị ngã hơi đau.

Cô sờ tay lên đầu rồi chầm chậm ngồi dậy, muốn dựa người vào ghế nhưng ghế sau của xe không có tay vịn ở hai bên như ghế bình thường.

Vì vậy cô dựa người vào ghế thì sẽ ngay lập tức bị trượt sang hai bên.

Cơ thể trượt xuống, Nguyễn Tri Hạ dùng tay chống lên miếng đệm ghế và tiếp tục dựa vào.

Cứ làm như vậy hết lần này đến lần khác, cũng không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, dáng vẻ không biết mệt mỏi đó trông có vẻ ngu ngốc.

Hàng loạt các hành động của cô đều được thu vào trong tầm mắt của Tư Mộ Hàn.

Thời Dũng đứng cạnh cửa xe, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ rồi lại nhìn gương mặt u ám dường như sẽ kéo Nguyễn Tri Hạ ra ngoài bất cứ lúc nào của Tư Mộ Hàn.


Thời Dũng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh: “Cậu chủ, lên xe thôi.”
Tư Mộ Hàn nhếch môi, trong mắt anh có chút ghét bỏ nhưng vẫn ngồi vào trong.

Nguyễn Tri Hạ vẫn tiếp tục những hành động mà cô vừa làm.

Tư Mộ Hàn ngồi vào trong xe và dựa vào cạnh cửa xe, anh muốn cố gắng hết mức giữ khoảng cách với Nguyễn Tri Hạ.

Thời Dũng ngồi phía trước lái xe, xem xét tình hình của Nguyễn Tri Hạ, anh lái xe êm nhất có thể, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn không ngồi vững, cô lắc qua lắc lại và đập vào cửa sổ cứng.

Ầm một tiếng, nghe đã cảm thấy đau rồi.

Anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu với một chút lo lắng, Tư Mộ Hàn vẫn ngồi đó bất động như núi với gương mặt lạnh lùng, không tỏ ra lo lắng cho Nguyễn Tri Hạ đang lắc qua trái lắc qua phải ngay bên cạnh anh.

Thời Dũng thở dài suốt.

Sau khi Nguyễn Tri Hạ uống say, ngoài việc đặc biệt xung động và dễ gây sự,gây rối ra thì mọi thứ khác đều ổn, cũng không nôn như thế.

Tuy nhiên, cô không thể nôn nữa, cũng không thể chịu được việc lắc qua lắc lại như thế này.


“Ói…”
Nguyễn Tri Hạ che miệng lại trong tiềm thức, ói một tiếng.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn nghiêm nghị: “Nguyễn Tri Hạ, em muốn làm gì?”
“Có một chút…” Nguyễn Tri Hạ nghe thấy giọng nói của anh, cô nghiêng người về phía anh, trọng tâm không vững và trực tiếp bổ nhào vào người anh.

Sau đó, cô nói nốt hai từ phía sau: “Muốn nôn.”
Tư Mộ Hàn đưa tay ra đỡ lấy cơ thể của cô, anh bế tắc một lúc rồi mới nói: “Dừng xe!”
Thời Ducng vội vàng dừng xe lại.

Nguyễn Tri Hạ ngả vào lòng anh, cô ngửi thấy mùi quen thuộc, thở dài hài lòng, chà vào ngực anh và nhắm đôi mắt lại.

Thất vậy, Tư Mộ Hàn không vui đẩy cô ra: “Nguyễn Tri Hạ, muốn nôn thì xuống xe mà nôn.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 980


“Không muốn…không muốn nôn nữa rồi…” Nguyễn Tri Hạ nói không liên tục, cô lại chà vào quần áo của anh và hơi thở dần dần ổn định.

“Không muốn nôn nữa thì ngồi cho ngay ngắn”
Tư Mộ Hàn nói xong, thấy Nguyễn Tri Hạ không cử động, anh liền đưa tay đẩy cô ra.

Lúc này mới phát hiện ra rằng cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Nguyễn Tri Hạ lúc ngủ so với bình thường không khác lắm, đôi mắt cô quá mê hoặc lòng người.

Bình thường khi cô mở mắt, từ cái nhìn đầu tiên đã cho người ta cảm thấy cô rất xinh đẹp.


Khi cô ngủ thiếp đi và nhắm đôi mắt lại, nhìn trông có chút ngây thơ, so với tuổi thật thì cô trẻ hơn nhiều.

Thời Dũng ngồi phía trước lái xe, thấy Tư Mộ Hàn gọi mình nhưng lại không cử động, đành phải gọi anh: “Cậu chủ?”
Tư Mộ Hàn khẽ ngước mắt lên và nói: “Không sao rồi.”
Thời Dũng nghe thấy vậy liền tiếp tục lại xe.

Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ một lúc lâu.

Không thể kiềm chế lòng mình, anh đưa tay vén sợi tóc ở trán cô ra sau tai.

Anh nhận ra rằng bản thân làm việc này có vẻ rất tự nhiên.

Trước đây anh thường làm những chuyện thân mật như thế này với Nguyễn Tri Hạ rồi sao?
Mặc dù Thời Dũng đã nói cho Tư Mộ Hàn về chuyện giữa anh và Nguyễn Tri Hạ nhưng chuyện đó chỉ có thể khiến anh có một chút thiện cảm với cô và dễ dàng chấp nhận cô hơn.

Nó không thể khiến cho anh trong một thời gian ngắn mà đem lòng yêu cô.

Anh nhìn thấy những nỗ lực của Nguyễn Tri Hạ.

Xe dừng lại trước cửa biệt thự của Mjac Mộ Hàn.


Ngay khi xe dừng lại, liền có một vệ sĩ đến mở cửa cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ xuống xe và đi thẳng vào biệt thự.

Người giúp việc nghênh đón: “Cậu chủ…”
Bước chân của Tư Mộ Hàn không dừng lại, anh dặn dò: “Tìm một người tắm cho cô ấy.”
Lúc này Tư Hạ đã ngủ rồi, anh bước đi rất nhẹ nhàng.

Anh bế cô vào căn phòng mà trước đây cô đã từng ở, căn phòng đó vẫn giữ nguyên trạng.

Người giúp việc bước vào, Tư Mộ Hàn đứng dậy và nói: “Cho cô ấy tắm trước rồi thay quần áo.”
Người giúp việc gật đầu: “Vâng.”
Tư Mộ Hàn quay người trở về phòng của mình.

Anh trở về phòng tắm rồi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Anh trở mình ngồi dậy, đưa tay lên ấn vào ấn đường và bật đèn ngủ, ngồi lặng yên trong vài giây rồi đắp chăn nằm xuống giường.

Anh mở cửa đi thẳng ra ngoài và dừng lại bên ngoài cửa phòng của Nguyễn Tri Hạ.


Đứng trước cửa phòng cô, anh sững lại một lúc.

Anh kẽ cau mày, xoay tay nắm cửa và đẩy cửa ra.

Người hầu có lẽ sợ Nguyễn Tri Hạ nửa đêm thức giấc nên bật đèn ngủ cho cô.

Ánh đèn lờ mờ, nhìn không rõ nét.

Tư Mộ Hàn bước đến và đứng trước giường, Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu ngủ không ổn định, đôi lông mày hơi nhíu lại.

Khi anh phản ứng lại, anh thấy rằng ngón tay của anh đã chạm vào ấn đường của cô.

Anh sững lại một lúc, ngón tay cứng lại, dứt khoát ấn lên ấn đường của cô một cách nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, hành động của anh không có tác dụng vỗ về, lông mi của Nguyễn Tri Hạ run rẩy vài lần và cô mở mắt..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
766,563
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 983


Nguyễn Tri Hạ dỗ dành Tư Hạ xong quay lại nhìn Tư Mộ Hàn, thấy anh vẫn cầm tờ báo, mím môi nói: “Cảm ơn anh hôm qua đã tới đón em.

Em đi trước.”
Cô nói xong cũng không rời đi ngay mà ngồi im trên ghế thêm một lúc.

Chắn chắn Tư Mộ Hàn sẽ không bỏ báo xuống nhìn cô, cô liền đứng dậy rời đi.

Đợi đến lúc Nguyễn Tri Hạ rời đi, Tư Mộ Hàn mới ném tờ báo trong tay sang một bên.

Tư Hạ đặt miệng lên mép đĩa, tay cầm dĩa bới trứng rán vào miệng, đôi mắt cô ngước lên nhìn Tư Mộ Hàn.


Khi nhìn thấy quầng mắt màu đen dưới mắt Tư Mộ Hàn, cô bé cười lớn: “Mắt của ba ba giống mắt gấu trúc.”
Tư Mộ Hàn khẽ mím môi, đem đĩa trứng rán của mình đưa cho Tư Hạ: “Ăn nhiều một chút.”
Tư Hạ vừa ăn vừa tò mò nhìn mặt anh.

Mọi người đều nói đôi mắt của Tư Hạ giống anh, nhưng anh cảm thấy Tư Hạ giống Nguyễn Tri Hạ nhiều hơn.

Tư Hạ chỉ là một đứa trẻ, anh không thể đối xử như Nguyễn Tri Hạ, nghĩ gì nói đó.

Anh chỉ có thể quay mặt sang một bên, không đối diện với cô bé.

Tối hôm qua sau khi trở về phòng, không hiểu sao cả đêm anh không ngủ được.

Nếu vừa nãy anh không lấy tờ báo để che mặt mà để Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy đôi mắt gấu trúc của anh, không biết cô sẽ lại nghĩ linh tinh cái gì.

………..

Khi Nguyễn Tri Hạ ra khỏi biệt thự của Tư Mộ Hàn, cô liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ nhanh chóng nghe điện thoại.

Âm thanh trong điện thoại là tiếng ở sân bay, thỉnh thoảng thông báo thông tin chuyến bay.


Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Cậu đã tới sân bay rồi sao?”
“Ừ.

Tớ sắp lên máy bay.” Thẩm Lệ nói xong đưa cốc nước trong tay cho trợ lý, rồi đi đến một góc nhỏ giọng nói: “Đêm qua ông chủ lớn đã đến đón cậu sao? Anh ta trực tiếp mang cậu về nhà hả?”
Tối qua, khi cô đến đồn cảnh sát định đón Nguyễn Tri Hạ ra thì cảnh sát nói với cô rằng Nguyễn Tri Hạ đã được đón đi, hơn nữa còn bị một nữ cảnh sát xin chữ ký.

Nguyễn Tri Hạ theo bản năng gật đầu, sau đó lại lập tức nhớ rằng Thẩm Lệ không thể nhìn thấy hành động bây giờ của cô, liền lên tiếng nói: “Là tớ gọi điện cho anh ấy.”
“Cậu gọi cho anh ta rồi anh ta tới đón cậu? Nếu nói anh ta không có cảm giác với cậu, tớ thật sự không tin…”
Lúc này, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của trợ lý Thẩm Lệ: “Chị Lệ, đã đến lúc lên máy bay.”
Thẩm Lệ thấp giọng trả lời một câu: “Em lên trước đi.”
Rồi cô lại nói chuyện điện thoại tiếp: “Tri Hạ, tớ lên máy bay trước.

Qua đó tớ còn phải đi một chuyến xe lửa và ô tô.

Có lẽ sẽ không có thời gian để liên lạc với cậu.

Chờ tớ quay về, không chừng ông chủ lớn của cậu cũng đã khôi phục trí nhớ.”
“Lên đường bình an.

Nếu có thời gian tớ sẽ sang đó tham quan.”

“Tới đó quá xa, giao thông lại bất tiện.

Cậu không nên đi.”
“Được rồi.

Cậu nhanh lên máy bay đi.”
Nguyễn Tri Hạ giục Thẩm Lệ tắt máy, đứng bên lề đường bắt taxi để quay về.

Trong phòng trống không, Nguyễn Tri Hạ thay quần áo, ôm laptop và máy tính bảng đến trước cửa sổ, chuẩn bị làm việc.

Dù đã xem “Mất thành” nhiều lần, nhưng cô vẫn phải chú ý kĩ đến các chi tiết, không để xuất hiện lỗi quá rõ ràng, sẽ bị người xem phát hiện ra.

Trong ngành sản xuất này, một nửa là cạnh tranh với chính mình, một nửa là cạnh tranh với người xem.

Khi viết một cuộc họp kinh doanh nhỏ hoặc một hành động hủy diệt thì có khả năng phải tra cứu hơn mười trang tư liệu.

Nhưng cuối cùng chỉ cần dùng một hoặc hai trang mà thôi..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom