Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 600


Cái bạt tai này Nguyễn Tri Hạ đã dùng hết sức, Tư Mộ Hàn không hề có sự đề phòng bị cô tát đến đầu nghiêng sang một bên, trên khuôn mặt trắng trẻo bỗng xuất hiện vết đỏ.

Tư Mộ Hàn vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu, giọng điệu có chút lạnh lùng nhưng lại bình tĩnh đến lạ thường: “Các người ra ngoài trước.”
“Anh họ.” Tư Gia Thành có chút lo lắng họ, đứng tại chỗ không động đậy.

Tư Mộ Hàn không hề nhìn cậu, Tư Gia Thành đành nhấc chân bước ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn.


Hai người đã không gặp trong suốt nửa năm hơn, lại gặp nhau trong trường hợp như thế.

Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn vẻ yếu ớt của Nguyễn Tri Hạ, giọng nói không kìm được dịu dàng hơn nhiều: “Em nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác đợi sức khỏe em khỏe lại hãy nói.”
Con đã mất tích, Nguyễn Tri Hạ vốn không còn ý muốn nghỉ ngơi nữa.

Hơn nữa trong lòng cô vô cùng khẳng định là Tư Mộ Hàn đã mang con đi.

Cô không có kẻ thù ở Sydney, mà người bên cạnh cô toàn là người của Tư Mộ Hàn, ngoài Tư Mộ Hàn không ai có thể mang đứa bé đi vào lúc cô vừa sinh con xong.

Vào giây phút trước còn chìm đắm trong niềm vui làm mẹ, một giấc tỉnh dậy phát hiện con đã mất tích.

Nguyễn Tri Hạ sụp đổ: “Tư Mộ Hàn, tôi cầu xin anh, anh trả con lại cho tôi, nó vừa mới ra đời còn nhỏ như vậy…”
Tư Mộ Hàn chưa từng thấy qua bộ dạng này của Nguyễn Tri Hạ.

Cho dù trước kia cô bị người người nhà họ Tư bắt nạt đến quá đáng như thế cũng chưa từng thấy cô khóc.

Trong đôi mắt luôn bình tĩnh của anh lóe lên một tia hoảng hốt hiếm thấy.

Một hồi lâu anh mới tìm lại giọng nói của mình: “Nguyễn Tri Hạ, em bình tĩnh một chút nghe anh nói.”

“Không, tôi chỉ cần con thôi.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, nước mắt tuôn trào như mưa.

Tư Mộ Hàn cảm thấy cổ họng mình như bị bông gòn chặn lại, không nói được gì cả.

Đứa bé không phải anh mang đi, nhưng đứa bé đã mất tích.

Nguyễn Tri Hạ khóc càng dữ dội hơn nên đã gợi lên sự chú ý của y tá.

“Chuyện gì vậy? Vừa sinh con xong khóc cái gì?”
Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn vào y tá, y tá bị ánh mắt lạnh lùng của anh dọa đến rụt cổ lại, vội quay người bước ra ngoài.

Cuối cùng Tư Mộ Hàn bảo bác sĩ đến tiêm thuốc an thần, lúc này Nguyễn Tri Hạ mới ngủ được.

Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường bệnh, trên mặt còn để lại những vệt nước mắt chưa khô, dù đã ngủ say nhưng lông mày vẫn nhíu chặt lại.

Tư Mộ Hàn đưa tay ấn nhẹ lên lông mày cô, cho đến khi lông mày nhíu lên của cô giãn ra anh mới đưa tay phủi những sợi tóc dính trên mặt cô ra, khom xuống hôn lên trán cô.

Thật ra ngày sinh dự tính của Nguyễn Tri Hạ là một tuần sau, vì vậy anh tính sẵn thời gian qua đây sớm.


Nhưng không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại sinh con sớm một tuần.

Cốc cốc!
Bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đều đặn.

Tư Mộ Hàn biết người đến là Thời Dũng.

Anh lại nhìn vào Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường bệnh rồi mới đứng dậy bước ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ đang ở phòng bệnh cao cấp, bên ngoài còn có một phòng khách nhỏ.

Người bước vào quả thật là Thời Dũng.

Chưa đợi Tư Mộ Hàn lên tiếng, Thời Dũng đã nói với vẻ vô cùng nghiêm nghị: “Tôi đã điều tra đứa bé có cái bớt ở lòng bàn chân đó quả thật không phải con của anh và mợ chủ, tôi đã điều tra tất cả trẻ sơ sinh hôm nay của bệnh viện này… Không tìm thấy con của anh và mợ chủ.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 601


Khi nói những chữ cuối cùng, giọng nói của Thời Dũng rõ ràng nhỏ hơn nhiều.

Tư Mộ Hàn nắm chặt hai tay, dùng sức đến gân xanh trên mu bàn tay anh nổi lên hết.

Thời Dũng ở bên cạnh không dám lên tiếng cũng không biết phải nói gì.

Hồi lâu, giọng nói ảm đạm của Tư Mộ Hàn vang lên hỏi: “Còn gì nữa?”
Thời Dũng nhìn thoáng qua Tư Mộ Hàn vẫn bất chấp nói ra sự suy đoán của mình: “Tôi đã kiểm tra camera không có vấn đề gì cả, tôi nghi ngờ đứa bé đã bị đánh tráo từ trong phòng phẫu thuật, bị người khác đánh cắp, cũng chính là nói đã có người nhắm vào mợ chủ từ lâu.”
Những thứ anh có thể điều tra đã tra hết rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ vấn đề từ gốc.


Có lẽ khi trong phòng phẫu thuật, đứa bé đã bị người khác đánh tráo.

Người đánh tráo đứa bé cố tình dùng một đứa bé khác trong bệnh viện thay thế, ý đồ rất rõ ràng chính là muốn họ phát hiện đứa bé đã bị đánh cắp.

Thời Dũng nói xong liền cẩn thận chú ý phản ứng của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn cứ ngồi đó không động đậy, cả người căng cứng như một sợi dây cung kéo căng ra, dường như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng Tư Mộ Hàn không đập phá đồ, cũng không lên tiếng.

Anh đứng dậy bước ra ngoài.

Thời Dũng hơi lo lắng Tư Mộ Hàn cũng đi theo ra ngoài.

Vào lúc Thời Dũng đóng cửa lại liền nghe thấy một tiếng “ầm” lớn vang ra.

Thời Dũng quay đầu lại nhìn liền thấy Tư Mộ Hàn đập mạnh lên tường, trên xương tay đã tróc da rớm máu.


Nhưng dường như anh không cảm thấy đau vậy, một cú lại một cú đấm lên tường.

“Cậu chủ.”
Thời Dũng kêu lên muốn ngăn anh lại.

Nhưng anh nào có thể ngăn được Tư Mộ Hàn đang nổi điên, tay anh vừa chạm vào Tư Mộ Hàn đã bị anh ta hất tung ra ngoài.

Tư Mộ Hàn có luyện qua võ, Thời Dũng ngã mạnh xuống đất, trong chốc lát đau đến không động đậy được dứt khoát nằm dưới đất luôn.

Hơn nửa năm nay, Tư Mộ Hàn làm việc như cái máy, anh thân là trợ lý đặc biệt của Tư Mộ Hàn đương nhiên cũng bận tối mặt chưa hề dừng lại nghỉ ngơi.

Vốn tưởng rằng lần này theo Tư Mộ Hàn đến Sydney, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ sẽ làm lành, như vậy anh sẽ có thời gian nghỉ ngơi, cuộc sống tốt hơn chút.

Nào ngờ không những không tốt mà còn tệ hơn.


Cho đến ngày Nguyễn Tri Hạ xuất viện, cô vẫn chưa gặp lại con mình.

Từ ban đầu mất đi lý trí cho đến bây giờ Nguyễn Tri Hạ đã hoàn toàn bình tĩnh lại.


Trên xe.

“Đợi em ở cữ xong, chúng ta về thành phố Hà Dương.” Giọng nói của Tư Mộ Hàn phá vỡ sự yên tĩnh trong xe.

Nguyễn Tri Hạ biếng nhác dựa lên lưng ghế, thậm chí lười nhìn anh: “Đây chính là mục đích của anh? Vì muốn ép tôi về thành phố Hà Dương nên mang con tôi đi?”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, nhìn vẻ giận dữ của Tư Mộ Hàn, cô nhếch mép lên nói với giọng đầy mỉa mai: “Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen anh, anh tức giận sao?”
Hơn nửa năm không gặp, tính tình của Tư Mộ Hàn không tốt đi nhưng lòng kiên nhẫn của anh lại được cải thiện.

Những ngày nay bất kể cô châm chọc anh chọc tức anh thế nào, anh cũng không nổi giận với cô.

Điều này có chút không giống với Tư Mộ Hàn mà cô quen..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 602


Nhưng Tư Mộ Hàn càng có lòng kiên nhẫn với cô, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy là do Tư Mộ Hàn chột dạ nên mới làm vậy.

Cô nghĩ không ra, ngoài Tư Mộ Hàn còn có ai muốn mang con cô đi.

Hồi lâu, Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc nói: “Nếu em không về thành phố Hà Dương, có thể suốt đời này em cũng không gặp được con nữa.”
Nếu sự hiểu lầm này khiến Nguyễn Tri Hạ cam tâm tình nguyệt theo anh về thành phố Hà Dương, vậy anh sẽ tiếp tục cho cô hiểu lầm.

Anh nhận ra trong lòng Nguyễn Tri Hạ đứa bé còn quan trọng hơn cả anh.


Nếu đứa bé không bị đánh cắp, bây giờ có thể họ đã làm lành rồi.

Dù không thể làm lành cũng sẽ không lạnh lùng với nhau như vậy.

Nếu Nguyễn Tri Hạ biết đứa bé bị đánh cắp, Tư Mộ Hàn có thể chắc chắn rằng Nguyễn Tri Hạ tuyệt đối sẽ không theo anh về thành phố Hà Dương.

Đứa bé vẫn chưa tìm được, nhưng anh nhất định phải mang Nguyễn Tri Hạ về.

Bây giờ anh hối hận rồi, lúc đó không nên bỏ mặc một mình Nguyễn Tri Hạ chạy trốn.

Giọng điệu của Tư Mộ Hàn nghe có vẻ lạnh lùng.

Nguyễn Tri Hạ tức đến run rẩy: “Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận?”
“Phải.” Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Em ngoài việc theo anh về thành phố Hà Dương ra không còn lựa chọn nào khác, nếu không suốt đời này em đừng mong gặp lại con nữa.”
Lời của Tư Mộ Hàn dọa đến Nguyễn Tri Hạ một hồi lâu mới phản ứng lại.

Một lúc sau, Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác lên tiếng hỏi anh: “Chẳng phải anh nói không phải anh mang con đi à?”

Ban đầu khi cô chất vấn Tư Mộ Hàn thì Tư Mộ Hàn đã một mực phủ nhận.

Nguyễn Tri Hạ cũng từng lung lay, cũng từng nghi ngờ có phải mình đoán sai rồi không.

Nhưng nếu loại bỏ Tư Mộ Hàn ra, cô thực sự nghĩ không ra còn có ai sẽ đánh tráo mang con cô đi.

Trong lòng có chút vương vấn, nhưng không ngờ Tư Mộ Hàn lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, còn dùng chuyện này để uy hiếp cô.

Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Tư Mộ Hàn vẫn mặt không cảm xúc, giữa hàng lông mày đều toát ra vẻ lạnh thấu xương: “Đương nhiên là anh, ngoài anh ra còn có ai mang con đi được?”
Nguyễn Tri Hạ mím chặt môi, nghiến răng thốt ra hai chữ: “Bỉ ổi!”
“Vì vậy bây giờ tốt nhất em ngoan ngoãn nghe lời anh.” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa đưa tay ra muốn chạm vào mặt Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu né tránh tay của anh, trong mắt toát ra vẻ chán ghét.


Hành động Tư Mộ Hàn dùng đứa bé để uy hiếp Nguyễn Tri Hạ đã có tác dụng.


Trong tháng tiếp theo, Nguyễn Tri Hạ không khóc không quấy, yên phận dưỡng bệnh.

Ngoài ra, cô cũng không nói thêm một lời nào với Tư Mộ Hàn.

Đối với sự xa lánh của Nguyễn Tri Hạ, tuy Tư Mộ Hàn có tức giận nhưng chưa bao giờ thực sự phát cáu với cô.

Nguyễn Tri Hạ có chút khâm phục sức chịu đựng của Tư Mộ Hàn.

Sáng sớm khi ăn cơm, Tư Mộ Hàn bỗng lên tiếng: “Chuyến bay tối mai, về thành phố Hà Dương.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy cuối cùng đã nói với anh câu đầu tiên trong cả tháng nay: “Sau khi trở về thì được gặp con chưa?”
Tư Mộ Hàn chẳng nói đúng sai nhìn cô: “Còn chưa về em đã ra điều kiện với anh rồi à?”
Nguyễn Tri Hạ nổi giận đùng đùng kêu tên anh: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn rũ mắt xuống, thong thả ung dung cắt miếng trứng trong dĩa, giọng nói không chút cảm xúc: “Em không có tư cách ra điều kiện với anh.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 603


Nguyễn Tri Hạ nắm chặt hai tay nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn, không nói ra một câu nào cả.

Tối ngày hôm sau, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn ngồi lên chuyến bay trở về thành phố Hà Dương.

Chuyến bay đã đến Sân bay quốc tế thành phố Hà Dương vào sáng sớm ngày Thứ ba.

Hai người về không thông báo với ai cả, nhưng vẫn thấy Cố Tri Dân và Thẩm Lệ ở sân bay.

Nửa năm nay Thẩm Lệ thực sự rất bận, nét mặt mệt mỏi nhưng trông rất tươi tắn.


“Tri Hạ, chào mừng trở về.” Thẩm Lệ bước qua ôm chầm lấy Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Thẩm Lệ buông cô ra sau đó quan sát kỹ lưỡng Nguyễn Tri Hạ, nói: “Sao cậu trông gầy vậy?”
Cô nhớ trước khi Nguyễn Tri Hạ sinh con, khi cô gọi video với Nguyễn Tri Hạ, sức khỏe và khí sắc của Nguyễn Tri Hạ đều rất tốt.

Cô sinh con, Tư Mộ Hàn cử người qua đó chăm sóc cô sao lại có thể càng chăm sóc càng ốm được?
Nguyễn Tri Hạ nhếch mép hỏi: “Vậy sao?”
Thẩm Lệ cũng phát hiện vẻ mặt của Nguyễn Tri Hạ có chút không ổn, không hề toát ra niềm vui khi vừa được làm mẹ.

Cô nghĩ đến gần đây khi cô gọi cho Nguyễn Tri Hạ nói muốn mở video ra nhìn bé cưng, nhưng Nguyễn Tri Hạ cứ ấp a ấp úng cho qua xong chuyện.

“Xảy ra chuyện gì rồi? Đứa bé đâu?” Thẩm Lệ vừa hỏi vừa nhìn xung quanh.

Sau lưng Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ là một dàn vệ sĩ đi theo, nhưng không hề có bóng dáng của đứa bé.

Không ai trả lời câu hỏi của Thẩm Lệ.

Vì không ai có thể trả lời được.


Tư Mộ Hàn cau mày đưa tay nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ bước ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ hơi chống cự muốn giãy ra nhưng sức tay của Tư Mộ Hàn quá lớn, cô càng vùng vẫy anh càng nắm chặt hơn, sức tay mạnh đến như muốn bóp gãy xương tay cô vậy.

Cho đến khi cô bị Tư Mộ Hàn ép ngồi vào xe.

Vừa ngồi vào trong xe, Nguyễn Tri Hạ đã lạnh giọng nói: “Tư Mộ Hàn, sao anh không dám nói với Tiểu Lệ là anh đã mang con đi? Anh cũng biết chột dạ sao?”
Tư Mộ Hàn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của cô, khuôn mặt bình thản không buồn không vui.

Nếu không phải hai người ngồi cạnh nhau, Nguyễn Tri Hạ cũng nghi ngờ có thể Tư Mộ Hàn không nghe được lời cô nói.

Bất kể cô nói gì, Tư Mộ Hàn cũng không có phản ứng gì cả.

Cuối cùng cô nói đến mệt mỏi nên đã yên tĩnh lại.

Chiếc xe lái đến một khu dân cư cao cấp nào đó trong thành phố Hà Dương.

Hầu hết những người có thể sống ở đây đều giàu có quyền quý.


Bây giờ Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn gặp được con nên đành phải chấp nhận sự sắp đặt của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn dẫn cô đến căn hộ anh ở.

Đồ dùng trong căn hộ không nhiều, ngoại trừ những thứ cần thiết như ghế sofa tivi, ngay cả bàn ăn cũng không có, trong nhà không một chút sức sống nào cả.

“Ngồi.” Tư Mộ Hàn ấn Nguyễn Tri Hạ xuống ghế sofa, xoay người rót ly nước cho cô.

Nguyễn Tri Hạ nhận lấy ly nước hỏi: “Khi nào anh mới cho em gặp con?”
Tư Mộ Hàn chăm chú nhìn cô một hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu cả đời này anh không cho em gặp con, có phải cả đời này em đều nói chuyện với anh như vậy không?”
“Phải.” Gần như không hề có bất cứ do dự nào, Nguyễn Tri Hạ liền đưa ra câu trả lời khẳng định.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn bỗng chốc trở nên vô cùng u ám.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ, con quan trọng hơn anh?.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 604


Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Vậy em đừng mong gặp được con.”
Tuy Tư Mộ Hàn cũng có lúc tốt bụng, nhưng hầu hết anh đều là một người lòng dạ hung ác, Nguyễn Tri Hạ không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh.

“Tư Mộ Hàn, anh đừng như vậy, chúng ta hãy nói từ từ có được không?”
Nguyễn Tri Hạ thực sự đã sợ rồi, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn đục: “Bây giờ em cũng trở về rồi, em sẽ không chạy trốn nữa nhưng còn còn quá nhỏ, nó mới một tháng tuổi, con nên lớn lên bên cạnh mẹ, anh cho em gặp con, để em chăm sóc con có được không?”
Nói tới cuối cùng cô đã bắt đầu nghẹn ngào, khóe mắt ửng đỏ.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khó chịu cực kỳ.


Cô chỉ cần nghĩ đến con gái một tháng tuổi của mình không biết đang ở đâu bị người như thế nào bế đi, trong lòng liền rất khó chịu.

Họ có chăm sóc nó tốt như người mẹ ruột này không?
Có do khóc nhiều quá mà bị người ta chán ghét sau đó khinh miệt nó không?.

Truyện Đoản Văn
Mọi người thường nói rằng làm mẹ sẽ trở nên kiên cường.

Nhưng người kiên cường bao nhiêu thì yếu đuối bấy nhiêu.

Nguyễn Tri Hạ chỉ cần nghĩ đến đây đã không kìm được đau lòng.

Con gái cô còn nhỏ như vậy…
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không lên tiếng liền đưa tay nắm lấy tay anh van xin: “Được không?”
Trong khóe mắt đỏ ửng của cô ứa đầy nước mắt, dường như sẽ tràn ra từ khóe mắt trong giây phút tiếp theo.

Tư Mộ Hàn chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi chỗ khác.

Cổ họng anh khó khăn chuyển động, buộc phải nuốt những lời muốn nói ra trở về.


Anh thậm chí có chút hi vọng, nếu lúc đầu anh có thể nghĩ ra cách bỉ ổi như vậy ép Nguyễn Tri Hạ trở về.

Ít ra khi Nguyễn Tri Hạ đau lòng, anh vẫn có thể trả con lại cho cô, khiến cô vui vẻ.

Mà bây giờ anh chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô đau lòng như vậy.

Tư Mộ Hàn cứ không lên tiếng, biểu cảm của Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh nhạt.

Cô hít sâu một hơi, đưa tay che mặt lại, che lại khuôn mặt nước mắt lưng tròng của mình.

Tư Mộ Hàn không nói lời nào giang tay ôm cô vào lòng.

Nguyễn Tri Hạ tay đấm chân đá anh thế nào, anh cũng không buông tay.

Hai người vừa ngồi máy bay đường dài trở về vốn đã hơi mệt mỏi, Nguyễn Tri Hạ cãi nhau với Tư Mộ Hàn không bao lâu đã mệt đến ngủ thiếp đi.

Tư Mộ Hàn ôm cô vào phòng ngủ, để cô lên giường.

Anh đã ngủ trong phòng ngủ này nửa năm, bây giờ cuối cũng cũng có nữ chủ nhân rồi.


Tư Mộ Hàn ở bên giường nhìn Nguyễn Tri Hạ một lúc rồi đứng dậy vào phòng tắm lấy khăn ra lau mặt cho cô.

Trước kia Nguyễn Tri Hạ có khóc qua, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt, không lau lát hồi thức dậy sẽ rất khó chịu.

Vừa lau xong mặt cho Nguyễn Tri Hạ, điện thoại Tư Mộ Hàn liền reo lên.

Anh vội lấy điện thoại ra tắt âm.

Ngẩng đầu lên nhìn Nguyễn Tri Hạ thấy cô không bị làm ồn, lúc này mới đứng dậy nhẹ tay nhẹ chân cầm điện thoại bước ra ngoài nghe máy.

Là Thời Dũng gọi đến.

Trong một tháng ở Sydney, Thời Dũng luôn bận điều tra chuyện của đứa bé nhưng không có kết quả gì cả.

Dù sao cũng là một đứa bé vừa chào đời, rất khó tìm được..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 605


Tư Mộ Hàn đi đến trước cửa sổ sát đất bắt máy, trầm giọng hỏi: “Có tiến triển gì không?”
Thời Dũng nói: “Có một chút manh mối nhưng vẫn chưa xác nhận, tạm thời có liên quan trực tiếp với những người bên nhà họ Tư…”
Thời Dũng tạm thời không thể nói rõ trong điện thoại.

Tư Mộ Hàn suy sét trong giây lát nói: “Qua đây nói.”
Thời Dũng đến rất nhanh.

Anh vào cửa cung kính gọi một tiếng: “Cậu chủ.”

Tư Mộ Hàn nhìn thoáng qua anh, tỏ ý anh nhỏ tiếng một chút.

Sau đó anh dặn dò Thời Dũng: “Cậu đến phòng làm việc trước.”
Thời Dũng hiểu rõ gật đầu bước thẳng vào phòng làm việc.

Tư Mộ Hàn lại trở về phòng ngủ thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ say, lúc này mới đóng cửa phòng lại đi vào phòng làm việc.

Cửa phòng ngủ vừa được đóng lại, Nguyễn Tri Hạ vốn đang ngủ say trên giường chợt mở mắt ra.

Trước đó, khi Tư Mộ Hàn lau mặt cho cô thì cô đã thức rồi, chẳng qua là giả vờ ngủ mà thôi.

Tư Mộ Hàn cứ không cho cô gặp con, điều này rất kỳ lạ.

Tư Mộ Hàn tuy rất lạnh nhạt nhưng khi tốt với cô thì thực sự rất tốt, cho nên bây giờ anh vẫn kiên quyết không cho cô gặp con thì có chút kỳ lạ.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Trước đó cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa nặng nề, đó chắc là tiếng cửa chính căn hộ nên trong phòng ngủ cô vẫn có thể cảm nhận được.


Nguyễn Tri Hạ bước đến gần cửa nhìn quả nhiên có một đôi giày nam không phải của Tư Mộ Hàn.

Người đàn ông có thể đến nhà tìm Tư Mộ Hàn, ngoại trừ Cố Tri Dân thì chính là Thời Dũng.

Mà Cố Tri Dân là một con người ồn ào, nếu anh ta đến nhà sẽ không yên tĩnh như vậy.

Vậy người đến nhà chỉ có thể là Thời Dũng.

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía cửa phòng làm việc, rón rén áp sát vào.

Cửa phòng làm việc làm bằng gỗ, tiếng cô vặn mở cửa cũng rất nhỏ.

Thông qua khe cửa cô thấy Tư Mộ Hàn đang đứng nói chuyện với Thời Dũng.

Thời Dũng đưa một thứ trong tay tựa như tài liệu cho Tư Mộ Hàn: “Cậu chủ, đây là tình trạng tiền vốn bất thường của người nhà họ Tư, trong đó cậu cả có một khoản tiền được phân bổ đến tài khoản nước ngoài, tôi cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến việc cô chủ nhỏ mất tích.”
Tư Mộ Hàn không tỏ rõ thái độ về chuyện này, trầm lặng một hồi rồi lên tiếng: “Những người khác trong nhà họ Tư thì sao?”
Thời Dũng khép tài liệu lại, lắc đầu nói: “Những người khác tạm thời chưa điều tra được có vốn lưu động bất thường.”

Hai người bắt đầu nói một số chuyện khác mà Nguyễn Tri Hạ không hiểu gì mấy.

Cô đóng cửa lại, đầu óc có chút bối rối.

“Cậu cả” mà Thời Dũng nói, cô biết đó là Trần Tuấn Tú.

Vậy “Cô chủ nhỏ” mà Thời Dũng nói có phải là con gái của cô và Tư Mộ Hàn không?
Thực sự không phải Tư Mộ Hàn lén cử người đánh tráo, mang con đi sao?
Nhưng việc con gái cô mất tích có liên quan gì đến Trần Tuấn Tú?
Trước kia sau khi phát hiện con mất tích, phản ứng đầu tiên của cô chính là cảm thấy Tư Mộ Hàn mang con đi, đó là vì ngoài Tư Mộ Hàn ra cô nghĩ không ra còn có ai sẽ mang con đi nữa.

Nếu con là do Trần Tuấn Tú cử người đến mang đi, vậy anh ta có ý đồ gì chứ?
Chỉ vì muốn chống đối với Tư Mộ Hàn?.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 606


Nếu thực sự là Trần Tuấn Tú, vậy anh ta sẽ đối xử với con gái cô thế nào?
Hơi lạnh ùa vào trong người Nguyễn Tri Hạ từng chút một, khiến cô rùng mình không thôi.

Nếu là Tư Mộ Hàn mang con đi, ít ra còn có thể đảm bảo con đang an toàn.

Nhưng nếu thực sự là Trần Tuấn Tú…
Nguyễn Tri Hạ lảo đảo liền đưa tay vịn lấy tường mới miễn cưỡng đứng vững lại.


Cô vốn không dám tưởng tượng, Trần Tuấn Tú sẽ đối xử con gái cô thế nào…
Cảm nhận được tiếng nói chuyện của người bên trong đang vang ra ngoài cửa, Nguyễn Tri Hạ chợt bừng tỉnh nhận ra mình còn đứng trước cửa, cô vội chạy về phòng mình.

Cũng không cần phải giả ngủ nữa, cô cầm lấy điện thoại dựa lên đầu giường, giả vờ như vừa thức dậy ngồi chơi điện thoại.

Khi Tư Mộ Hàn mở cửa bước vào đã thấy Nguyễn Tri Hạ đang dựa vào đầu giường chơi điện thoại.

Tư Mộ Hàn ngồi xuống bên giường: “Dậy rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ không hề ngẩng đầu lên: “Ừm.”
Tuy cô cứ nhìn vào điện thoại nhưng cô vẫn lặng lẽ chú ý đến phản ứng của Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn hơi giơ tay lên dường như muốn sờ vào đầu cô, nhưng chỉ giơ lên vài giây liền bỏ xuống.

Sau đó cô nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Tư Mộ Hàn: “Đói chưa? Muốn ăn gì?”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh: “Anh biết nấu cơm?”
Tư Mộ Hàn tựa như không ngờ Nguyễn Tri Hạ sẽ hỏi điều này, hoặc có thể nói anh không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại nói chuyện với anh một cách ôn hòa như vậy, anh chợt ngây người rồi ho nhẹ hai tiếng nói: “Anh không biết, anh bảo người bên Kim Hải mang đến.”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Trong tủ lạnh có thức ăn không? Để em làm.”

Tư Mộ Hàn lắc đầu.

“Vậy chúng ta ra ngoài mua đi.” Nguyễn Tri Hạ vén chăn lên bước xuống giường.

Tư Mộ Hàn vội đứng dậy không có bất kỳ hành động nào, nhưng đôi mắt đó vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ lại muốn ra ngoài mua thức ăn với anh.

Tuy đây không phải là chuyện to tát gì, nhưng sau khi trải qua cuộc chiến tranh lạnh lâu như vậy khiến Tư Mộ Hàn có chút lo sợ.

Nguyễn Tri Hạ mang dép xong thấy anh vẫn đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cô, cô lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Em không thể ra ngoài à.”
Tư Mộ Hàn không lên tiếng chỉ nắm tay cô bước ra ngoài.

Tư Mộ Hàn lái xe chở cô đến siêu thị ở gần đó.

Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn thích ăn gì nên chọn thức ăn gì vốn không cần hỏi anh, lấy xong bỏ thẳng vào trong giỏ hàng.


Tư Mộ Hàn im lặng xách giỏ hàng theo sau cô, rõ ràng là người đàn ông cao to lạnh lùng đẹp trai, nhưng bộ dạng này lại trông ngoan ngoãn như một con sư tử được thuần hóa.

Những khách hàng đi ngang qua đều không kìm được nhìn Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt tò mò, trong đó còn hàm chứa một tia hâm mộ.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn không hề quan tâm đến ánh mắt của người ngoài.

Một người chọn thức ăn, người kia cầm giỏ hàng.

Nhưng bầu không khí vốn hài hòa này đã bị phá vỡ bởi một giọng nói.

“Tri Hạ?”
Trong giọng nói của người đàn ông quen thuộc lại xa lạ mang theo một sự kinh ngạc..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 607


Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, nghe được tiếng nhìn qua thì thấy khuôn mặt của người đàn ông cũng quen thuộc không kém.

Nguyễn Tri Hạ sau khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, giọng nói bất chợt nâng cao lên: “Trần Tuấn Tú?”
“Lâu rồi không gặp, không ngờ Tri Hạ vẫn còn nhớ tôi.” Trần Tuấn Tú bước về phía cô, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi.

Do trước kia Nguyễn Tri Hạ nghe lén được cuộc đối thoại giữa Tư Mộ Hàn và Thời Dũng, nên lúc này khi gặp được Trần Tuấn Tú sắc mặt cô cũng trở nên rất khó coi.

Ấn tượng cô đối với Trần Tuấn Tú vốn đã đủ tệ rồi, bây giờ lại vì chuyện của con nên càng không có chút thiện cảm nào với Trần Tuấn Tú.


Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen1.one
Nguyễn Tri Hạ chỉ cười khẩy một tiếng, còn chưa đợi cô lên tiếng, Tư Mộ Hàn cầm giỏ hàng đi theo sau cô đã bước lên chắn lại trước mặt cô, ngăn cách tầm nhìn giữa cô và Trần Tuấn Tú.

“Mộ Hàn cũng ở đây à, trùng hợp vậy, mua thức ăn sao?” Trần Tuấn Tú nhìn thấy Tư Mộ Hàn, trên mặt càng hớn hở hơn.

Tư Mộ Hàn không nói năng gì cả, kéo theo Nguyễn Tri Hạ rời khỏi.

“Tuấn Tú thì ra anh ở đây à, em tìm anh lâu lắm rồi đấy.”
Nguyễn Tri Hạ vốn muốn đi chợt nghe thấy giọng nói này, cô không kìm được dừng bước lại.

Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Nguyễn Hương Thảo đang dựa sát vào bên người Trần Tuấn Tú.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Nguyễn Hương Thảo cũng nhìn về phía cô.

Lúc Nguyễn Hương Thảo thấy Nguyễn Tri Hạ bỗng chốc trợn to mắt: “Nguyễn Tri Hạ? Chẳng phải cô chết rồi sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhếch mép: “Để cô thất vọng rồi.”

Thật là oan gia ngõ hẹp, vừa trở về đã gặp phải Trần Tuấn Tú và Nguyễn Hương Thảo.

Trần Tuấn Tú làm ra vẻ nổi giận lườm Nguyễn Hương Thảo: “Nói bậy gì đó, cô đâu phải không biết những truyền thông đó thích nói bậy không có căn cứ.”
“Cũng đúng đó, chút chuyện nhỏ này vốn không phải chuyện gì cả, giả chết thoát tội cũng không phải chuyện kỳ lạ gì nữa, nhớ lúc đó em vào tù chẳng phải cũng được anh cứu ra hay sao.” Nguyễn Hương Thảo cười với vẻ mặt ngọt ngào.

Nguyễn Tri Hạ nắm chặt hai tay, hít sâu một hơi khiến mình bình tĩnh lại.

Lúc này Tư Mộ Hàn nãy giờ không lên tiếng bỗng nói: “Trần Tuấn Tú, quản lý tốt người phụ nữ của mình.”
Nguyễn Hương Thảo liền trốn ra sau lưng Trần Tuấn Tú, làm nũng nói: “Tuấn Tú, em sợ quá.”
Tư Mộ Hàn cười khẩy, cả người đều toát ra hơi thở ảm đạm: “Biết bây giờ đụng chết người cần đền bao nhiêu tiền không? Chỉ hơn ba tỷ thôi thì có thể mua được một mạng người, có phải rất rẻ tiền không?”
Nguyễn Hương Thảo vừa nghe những lời Tư Mộ Hàn nói liền ngây người, trong mắt lóe lên tin hốt hoảng, trốn ở sau lưng Trần Tuấn Tú không dám nói thêm gì nữa.

Cô còn nhớ lúc đó Tư Mộ Hàn đã đối phó cô như thế nào.

Cô biết người đàn ông Tư Mộ Hàn này biến thái đến mức nào, anh ta nói như vậy, nói không chừng sẽ mua ai đó để đụng chết cô.


Những chuyện trước kia Tư Mộ Hàn làm với cô đã ăn sâu vào trong trái tim cô, khiến cô vừa nghĩ đến đã khiếp sợ không thôi.

Thấy Nguyễn Hương Thảo sợ đến vậy, Tư Mộ Hàn cũng chỉ cười khẩy một tiếng, kéo theo Nguyễn Tri Hạ rời khỏi.


Trên đường về nhà, cả hai người đều im lặng.

Nguyễn Tri Hạ đang nghĩ cuộc trò chuyện trước đó của Tư Mộ Hàn và Thời Dũng.

Nếu con gái cô thực sự bị Trần Tuấn Tú mang đi, mà bây giờ Trần Tuấn Tú đang ở bên nhau với Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo lại ghét cô như vậy…
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ bỗng chốc trở nên xanh xao.

Tư Mộ Hàn ở bên cạnh luôn chú ý đến Nguyễn Tri Hạ, anh dễ dàng phát hiện được sự bất thường của Nguyễn Tri Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 608


Chưong 608:
Tư Mộ Hàn dừng xe bên lề đường, lên tiếng hỏi cô: “Sao vậy? Sắc mặt khó coi đến vậy.”
“Anh nói cho em biết, có phải Trần Tuấn Tú mang con đi không?” Nguyễn Tri Hạ chợt quay đầu qua đưa tay túm lấy góc áo anh, dùng sức đến như nắm lấy cọng rơm cứu sống cuối cùng.

Tư Mộ Hàn trông có vẻ trì trệ, hóa ra cô đã nghe được cuộc trò chuyện giữa anh và Thời Dũng.

Anh nắm chặt tay Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu chắc chắn nói: “Không phải Trần Tuấn Tú.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nói: “Anh đừng gạt em nữa, em muốn nghe sự thật, bây giờ còn có gì em không thể chịu đựng nữa chứ?”

Ban đầu cô tưởng là Tư Mộ Hàn đã mang con đi.

Sau khi trở về thành phố Hà Dương, cô phát hiện sự việc không đơn giản như thế, nghe anh đề cập đến Trần Tuấn Tú.

Bây giờ cô đã đưa ra ý nghĩ tồi tệ nhất, cô không thể chịu đựng anh gạt cô thêm một lần nữa.

“Không có gạt em.” Tư Mộ Hàn nghiêm túc giải thích với cô: “Thời Dũng chỉ điều tra được số tiền được phân bổ đến nước ngoài thuộc tài khoản của Trần Tuấn Tú, nhưng cũng không thể chứng tỏ rằng chuyện này là do anh ta làm, anh ta không có khả năng này.”
Có thể thần không biết quỷ không hay đánh tráo con anh trong phòng mổ, tuyệt đối không phải là điều Trần Tuấn Tú có thể làm được.

Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

Cô tin lời Tư Mộ Hàn nói.

Hơn nữa dù bản lĩnh Trần Tuấn Tú lớn đến mấy cũng không thể đấu lại Tư Mộ Hàn.

Cô hoàn toàn tin tưởng điều này.

“Vậy là ai?” Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Vậy rốt cuộc là ai đã đánh tráo con đi?”

Vấn đề này, Tư Mộ Hàn không trả lời được.

Đã một tháng rồi, một chút manh mối cũng không có.

Nhưng lại điều tra được Trần Tuấn Tú.

Mà Trần Tuấn Tú cũng được xem là một nửa người nhà họ Tư.

Manh mối chỉ vào Trần Tuấn Tú cũng có nghĩa là chỉ vào nhà họ Tư.

Nửa năm nay, anh vì muốn điều tra rõ ràng triệt để về chuyện của mẹ anh năm xưa nên hành động hơi nhiều.

Anh vừa điều tra cũng có người cản trở anh trong âm thầm.

Nếu chuyện lần này cũng là do nhà họ Tư gây ra, vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện của mẹ anh năm xưa.

Họ đang cảnh cáo anh hay là muốn uy hiếp anh, bây giờ vẫn chưa sáng tỏ.


Nguyễn Tri Hạ không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã có chung suy nghĩ với anh.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ trầm lặng của Tư Mộ Hàn, hồi lâu mới nói: “Liên quan đến nhà họ Tư?”
Chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn năm xưa liên quan đến người nhà họ Tư, nửa năm trước vụ ông cụ ngã xuống cầu thang liên quan đến nhà họ Tư, cô bị vu cáo hãm hại là người đẩy ông cụ Tư xuống cầu thang cũng liên quan đến nhà họ Tư.

Nguyễn Tri Hạ không dám tin hỏi: “Họ rốt cuộc muốn làm gì?”
“Bất kể họ muốn làm gì, anh cũng sẽ không để họ đạt được, anh sẽ tìm con của chúng ta về.” Tư Mộ Hàn nhìn cô, trông rất kiên quyết.

Nguyễn Tri Hạ buông góc áo anh ra: “Đó không phải chuyện của một mình anh, đó cũng là con của em.”
Hai người trở về căn hộ nhưng Nguyễn Tri Hạ không có tâm trạng nấu cơm nữa, cuối cùng hai người bảo người bên Kim Hải mang thức ăn đến.

Nhưng không ăn được bao nhiêu..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 609


Ăn xong đã là buổi chiều.

Đồ Nguyễn Tri Hạ mang đến không nhiều, sắp xếp đơn giản lại rồi kêu Tư Mộ Hàn vào.

Tư Mộ Hàn thấy cô đã dọn sẵn hành lý liền sa sầm mặt: “Em muốn làm gì?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi, hít sâu một hơi nói: “Chúng ta tạm thời ở riêng đi.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, ánh mắt có vẻ nguy hiểm: “Có ý gì?”
So với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều: “Bây giờ chúng ta không phải quan hệ vợ chồng hợp pháp nữa, không cần phải sống chung với nhau, có chuyện gì đợi tìm được con rồi hãy nói sau.”

Khoảng thời gian này cô đã hao tốn tâm sức.

Tư Mộ Hàn tốn mất một tháng vẫn không có tin tức gì về đứa bé cả.

Mà cô ở đây ngoại trừ sự chờ đợi vô tận và đau khổ thì còn có thể làm được gì chứ?
Mà chuyện giữa cô và Tư Mộ Hàn, trước khi tìm được con trở về, cô không có dư sức để ứng phó anh.

Tư Mộ Hàn vô cùng cố chấp: “Chúng ta có thể trở thành quan hệ vợ chồng hợp pháp bất cứ lúc nào.”
Trên chuyện này Nguyễn Tri Hạ cũng không thỏa hiệp: “Hoặc là anh để tôi đi, hoặc là như lúc trước vậy anh cứ bảo vệ sĩ trông chừng tôi.”
Cô là một người mẹ ngay cả con mình cũng không bảo vệ được.

Mỗi lần hễ gặp chuyện, cô đều trong trạng thái hoàn toàn bị động.

Cô không muốn như vậy nữa.

Lời cô nói dường như đã chọc tức Tư Mộ Hàn.

Sắc mặt của anh thoắt cái trở nên vô cùng u ám, trong lòng Nguyễn Tri Hạ hơi thắt chặt lại.


Tư Mộ Hàn sẽ đồng ý sống riêng chứ?
Nhưng lúc này Tư Mộ Hàn lại lên tiếng: “Được.”
Nguyễn Tri Hạ có chút kinh ngạc, cô không ngờ Tư Mộ Hàn thực sự sẽ đồng ý.

Nhưng rất nhanh, trái tim Nguyễn Tri Hạ lại trũng xuống bởi câu nói tiếp theo của anh.

Tư Mộ Hàn bổ sung một câu: “Nhưng anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Nguyễn Tri Hạ cảnh giác nhìn anh.

Đôi mắt Tư Mộ Hàn có vẻ như lóe lên một ý cười, khẽ hé môi mỏng nói từng chữ một: “Đăng ký kết hôn.”
Nguyễn Tri Hạ trợn tròn mắt: “Cái gì?”
Cô gần như nghi ngờ có phải mình nghe lầm rồi không.

Là cô nói không đủ rõ ràng, hay là khả năng hiểu của anh có vấn đề?
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Anh nói lại một lần nữa.”
Tư Mộ Hàn tất nhiên không lại lần nữa mà nói: “Không kết hôn thì làm sao thêm tên con lên sổ hộ khẩu?”
Nguyễn Tri Hạ sững sờ.



Nguyễn Tri Hạ chưa từng nghĩ đến sẽ vì lý do này mà đăng ký kết hôn với Tư Mộ Hàn.

Ngày hai người đi đăng ký kết hôn, họ đã điền tên con lên sổ hộ khẩu.

Một nhà ba người trên sổ hộ khẩu.

Chủ hộ Tư Mộ Hàn.

Vợ Nguyễn Tri Hạ.

Con gái Tư Hạ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 610


Tư Mộ Hàn thấy cô nhìn sổ hộ khẩu ngây người liền nói: “Tên này đã nghĩ sẵn từ lâu rồi, con trai con gái đều dùng được.”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay chạm nhẹ lên hai chữ “Tư Hạ”.

Con gái mà cô chỉ gặp qua một lần tên là Tư Hạ.

Cô như nghĩ được gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn.

Cô phát hiện Tư Mộ Hàn cũng giống cô, đang mê mẩn nhìn chằm chằm lên hai chữ “Tư Hạ” trên sổ hộ khẩu.


Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Lúc con ra đời rất xinh đẹp, giống anh.”
Cô từng gặp Tư Hạ dù chỉ có một lần.

Mà Tư Mộ Hàn ngàn dặm xa xôi chạy đến lại không gặp được lần nào.

Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhưng không máu lạnh.

Đứa con mất tích, trong lòng anh chắc hẳn cũng rất khó chịu.

Tư Mộ Hàn nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn cô, hồi lâu mới gật đầu nói với giọng khàn đục: “Ừm.”

Hôm đó Nguyễn Tri Hạ đã dọn ra ngoài.

Nhà cô thuê cách khu dân cư cao cấp của Tư Mộ Hàn ở hơi xa.

Nhưng khá là sạch sẽ, môi trường cũng không tệ.

Buổi tối cô hẹn Thẩm Lệ ra cùng ăn cơm.


Thẩm Lệ vẫn chưa biết chuyện của đứa bé.

Tri Hạ Nghĩ suy nghĩ cảm thấy sớm muộn Thẩm Lệ cũng sẽ biết chuyện này nên đã nói với cô ấy.

“Mất tích?” Thẩm Lệ nghe xong lời cô nói, phản ứng dữ dội như trong tưởng tượng của cô: “Mẹ kiếp, lũ này là kẻ điên à? Không bằng cầm thú, đứa bé nhỏ như vậy mà họ cũng cướp mất? Có tính người không vậy!!”
Tri Hạ cúi đầu không lên tiếng.

Năm xưa chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn, sau này là chuyện của ông cụ Tư đã đủ để chứng tỏ họ không có tính người.

Thẩm Lệ tức đến sắp khóc, Nguyễn Tri Hạ rót cho cô một ly nước: “Tớ tin ở hiền sẽ gặp lành, chúng ta chắc chắn sẽ tìm được nó.”
Tuy Thẩm Lệ không được an ủi lắm, nhưng cô biết trong lòng Nguyễn Tri Hạ chắc chắn khó chịu hơn cô.

Thẩm Lệ uống cạn ly nước: “Bây giờ cậu có dự định gì?”
“Tớ và Tư Mộ Hàn tạm thời tách ra, con phải tìm, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.” Cô mong muốn tìm được con hơn bất kỳ ai, nhưng thực tế là ngay cả Tư Mộ Hàn cũng hết cách.

Cô không phải cành vàng lá ngọc gì cả, từ nhỏ đã nếm trải đắng cay ngọt bùi, không có gì có thể đánh bại cô.

Thẩm Lệ bỗng chốc không biết nên nói gì liền đổi chủ đề: “Ừm, kịch bản trước kia mà cậu ký với Tần Thủy San đã quay chưa?”

“Đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, chắc sắp quay rồi.” Thật ra bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ lắm, vì sau lần cuối chỉnh sửa kịch bản cô đã không còn liên lạc với Tần Thủy San nữa.

Thẩm Lệ nhắc nhở cô: “Vậy cậu có thể liên lạc cô ta, đến lúc đó có thể đến hiện trường xem thử, nói không chừng cần cậu hướng dẫn lại…”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu.

Bây giờ cô quả thật cần làm một số chuyện.

Nhưng điều khiến Nguyễn Tri Hạ bất ngờ là cô vẫn chưa chủ động tìm Tần Thủy San.

Tần Thủy San đã chủ động tìm đến cô.

Ngày hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ Tần Thủy San.

Tần Thủy San nói không khách sáo tí nào cả: “Nghe nói cô về thành phố Hà Dương rồi? Về rồi cũng không tìm tôi, tiền tới tay rồi cô không biết tôi nữa đúng không?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 611


Nguyễn Tri Hạ hiếm khi có hứng thú nói đùa với cô ta: “Cô biết vậy còn gọi cho tôi?”
Tần Thủy San tức đến bật cười: “Nguyễn Tri Hạ, cô hống hách lắm đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nín cười, nghiêm túc nói: “Không dám, ngày mai tôi mời cô uống cà phê?”
“Được thôi.” Tần Thủy San dứt khoát đồng ý.

Hai người hẹn ở một quán cafe hẻo lánh.

Quán đó không dễ tìm được, lúc Tần Thủy San đến còn bực bội nói: “Cô tìm cái nơi quỷ quái gì vậy, tôi kiếm hết nửa giờ vẫn đang loay hoay tại chỗ!”

“Cùng lắm tôi mời cô uống hai ly.” Nguyễn Tri Hạ nói và kêu nhân viên phục vụ đến.

Tần Thủy San thực sự gọi hai ly cafe.

Nguyễn Tri Hạ cạn lời, cô gái này đôi khi có chút ấu trĩ.

Tần Thủy San vừa thêm đường vào cà phê vừa nói: “Cô về đúng lúc thật, ngày mốt sẽ quay bộ “Thất thành”, đến lúc đó lễ khai máy cô cũng phải đi.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm.”
Kịch bản chính thức được quay đầu tiên của cô, cô tất nhiên phải đi.

Tần Thủy San thấy cô trả lời dứt khoát như vậy liền tỏ ra vẻ ngạc nhiên: “Trước kia cô là nhân vật chủ đề, đến lúc đó có thể cô sẽ bị truyền thông bao vây, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý đấy.”
Nguyễn Tri Hạ nửa nói đùa nửa nghiêm túc nói: “Chẳng phải vừa đúng lúc sao? Đúng lúc có thể tạo chủ đề cho “Thất thành”, hâm nóng trước, không chừng còn chưa chiếu đã nổi tiếng rồi đấy.”
“Xí!” Tần Thủy San liếc nhìn cô: “Là vàng sớm muộn cũng sẽ tỏa sáng, ai thèm dùng cách này để tạo chủ đề chứ!”
Tiếp xúc lâu với Tần Thủy San, Nguyễn Tri Hạ đối với tính tình của Tần Thủy San cũng hiểu một chút.

Tần Thủy San là con gái một trong nhà, gia thế tốt thực sự.


Có lẽ vừa vặn bởi vì quá hiểu biết đối với nếp sống trong giới, cô ngược lại lại không bị đồng hóa.

Tần Thủy San làm việc vô cùng nghiêm túc, có nề nếp, nói năng có chút phẩm vị, gọi là có khí chất.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tần Thủy San cho là thật, lúc này mới chỉnh sắc mặt, nói: “ Đây là điều khó tránh, chỉ cần có thể bước vào giới giải trí, sớm muộn gì cũng đứng trước mặt công chúng, để bọn họ xem, phán xét.”
Tần Thủy San thấy cô nói như vậy, cũng không khuyên nhiều: “ Được, cô tự biết mình là được.”
…….

Ngày mùng 6 tháng 8, khởi quay.

Thời tiết tháng tám vẫn vô cùng nóng nực.

Nguyễn Tri Hạ vì muốn hành động thuận tiện, không có mặc váy, mà mặc chiếc áo sơ mi vô cùng đơn giản và một chiếc quần dài đen.

Cô vô cùng xinh đẹp, dáng đẹp, phối đen trắng đơn giản, cũng được cô mặc rất thời thượng.

Cô và Tần Thủy San đã hẹn gặp nhau ở trong thành phố, sau đó cùng nhau đến địa điểm quay.


Tần Thủy San nhìn cô một thân trang điểm mộc mạc, lắc đầu nói: “ Mặc dù bây giờ cô không còn là mợ chủ nhà họ Tư, những cũng không cần vứt bỏ bản thân như thế, cô không trang điểm cứ thế ra ngoài? Có thể tôn trọng một chút đoàn phim chúng tôi không?”
“ Tôi trang điểm nhẹ.” Nguyễn Tri Hạ một bên mở cửa đi vào, một bên giải thích.

Cô có trang điểm, nhưng rất nhẹ, cũng rất đơn giản.

Chính là vẽ chút lông mày, tô một chút son.

“ Không trang điểm cũng có thể so với nữ chính của chúng ta rồi.” Tần Thủy San tiếp tục trêu đùa cô.

Nguyễn Tri Hạ nhàn nhạt cười, không nói gì.

Nghi thức khởi quay tổ chức ở ngay điểm lấy cảnh đầu tiên, là ở một trường trung học bỏ hoang ở một nội thành cũ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 612


Từ trong thành phố lái xe qua đó cũng mất khoảng một tiếng đồng hồ.

Tần Thủy San tư cách là nhà sản xuất, là sự tồn tại quyền uy nhất trong tổ làm phim.

Thế nên, lúc Tần Thủy San đến, người tổ kịch bản đều cơ bản đã đến đủ rồi.

Nữ chính là một sinh viên được chọn từ học viện điện ảnh, nam chính nghe nói là người nổi tiếng, Tần Thủy San cũng chỉ nhắc qua một lần với Nguyễn Tri Hạ, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không biết đó là ai.


Tần Thủy San vừa đến, liền hỏi: “ Hứa Mộ Hàn đến chưa?”
Nguyễn Tri Hạ theo sau cô nghe đến ba chữ “ Hứa Mộ Hàn”, cả người liền ngây ra.

Cô có chút ấn tượng với cái tên Hứa Mộ Hàn này.

Chủ yếu là bởi vì, lúc trước khi Tần Thủy San cải trang thành người giúp việc trà trộn vào biệt thự của Tư Mộ Hàn, bởi vì Tư Ân Nhã nhắc đến cái tên này, liền đánh nhau với Tư Ân Nhã một trận.

Trận đó đánh vô cùng ghê gớm.

Cũng bởi sau vụ đánh nhau đó Tần Thủy San tự yêu cầu rời đi.

Hứa Mộ Hàn là nghệ sĩ lão làng, được đánh giá là rất chính trực trong giới giải trí, nhân duyên cũng rất tốt, fan trung thành rất nhiều.

Tác phẩm của anh ta, nổi tiếng không có mấy cái, những mỗi một bộ điều được đánh giá rất tốt, từng hợp tác với rất nhiều đạo diễn có tiếng tăm, trong nước không có diễn viên nào vượt qua nổi.

Thế nên, giá trị đương nhiên cũng không rẻ.


Mà hôm này là ngày khởi quay, Tần Thủy San vừa đến liền hỏi Hứa Mộ Hàn, điều này khiến Nguyễn Tri Hạ không thể không nghi ngờ.

Không phải nói quay phim mạng sao?
Phim mạng chủ yếu xem là số lượng, thế nên, bình thường không phải tác phẩm lớn gì, phim mạng đều sẽ mời diễn viên hạng hai, hạng ba, hoặc trực tiếp mời người mới.

Mà thù lao phim của Hứa Mộ Hàn…..

Nguyễn Tri Hạ kéo kéo Tần Thủy San, hỏi cô: “ Nam chính mà cô tìm, là Hứa Mộ Hàn?”
“ Đúng vậy.” Tần Thủy San nói sau, trên mặt còn lộ chút xấu hổ, nhìn xung quanh một lượt, cô kéo Nguyễn Tri Hạ đến một góc nói: “ Chuyện lần trước tôi đánh nhau mới Tư Yên Nhã, cô đừng để Hứa Mộ Hàn biết.”
Nguyễn Tri Hạ ngây ra một lúc: “ Được.”
“ Cô Tần.”
“ Chuyện gì?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn còn muốn tìm Tần Thủy San hỏi thêm một chút, cô ấy liền bị người khác gọi đi.

Nguyễn Tri Hạ hiện giờ thực sự rất tò mò, Tần Thủy San kéo bao nhiêu đầu tư để quay Mất Thành
Lúc này, trợ lí của Tần Thủy San rót nước đưa cho Nguyễn Tri Hạ: “ Cô Hạ, cô uống nước.”
“ Cám ơn.” Nguyễn Tri Hạ nhận lấy nước.


Qua một lúc, đợi Tần Thủy San xong việc, lúc này mới quay lại tìm Nguyễn Tri Hạ.

“ Trời nóng quá.” Tần Thủy San uống nước quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “ Nhưng nhất định phải quay xong trước mùa đông, như vậy mới có thể công chiếu vào mùa đông được.”
Nguyễn Tri Hạ do dự một lát hỏi: “ Cô kéo bao nhiêu đầu tư, kinh phí dự trù là bao nhiêu?”
Tần Thủy San cũng không giấu cô, nói thẳng: “Một trăm năm mươi tỷ.”
“Một trăm năm mươi tỷ?” Nguyễn Tri Hạ bị con số này là cho kinh ngạc.

Một trăm năm mươi tỷ đối với một bộ phim mạng mà nói, cũng coi là một số tiền lớn.

“Một trăm năm mươi tỷ mà không đủ, tôi còn có thể kéo đầu tư, thêm tiếp.” Ngữ khí của Tần Thủy San vô cùng thoải mái.

Nguyễn Tri Hạ gạt sợi tóc trên trán, nhẹ giọng hỏi: “ Không sợ không kiếm lại được à?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 613


Tần Thủy San suy nghĩ một lát, nói: “ Không kiếm lại được thì làm sao? Cùng lắm lần sau không hợp tác với cô nữa.”
Cô nói xong, lại vươn tay vỗ lưng Nguyễn Tri Hạ: “ Nói đùa đấy, hiện tại còn chưa quay, trước tiên không cần lo có kiếm được tiền hay không, nếu mỗi lần làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến kết quả một lượt, vậy thì mệt mỏi biết bao nhiêu.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “ Nói cũng đúng.”
Tần Thủy San đứng dậy: “ Đi thôi, tôi giới thiệu cô với đoàn phim một chút.”
Nhân viên trong đoàn phim rất nhiều, đi một vòng, Nguyễn Tri Hạ cũng không thể quen hết toàn bộ.

Nhưng có thể nhìn ra, Tần Thủy San ở trong tổ phim lời nói rất có trọng lượng, bởi vì Tần Thủy San giới thiệu Nguyễn Tri Hạ làm quen với họ, bọn họ đối với Nguyễn Tri Hạ rất khách sáo.


Trong đó có một người lúc nghe tên của cô, ánh mắt có một chút dò xét, những cũng không hỏi nhiều.

Làm quen hết một vòng, Hứa Mộ Hàn cuối cùng cũng tới.

Hứa Mộ Hàn dáng người cao to, tóc tai gọn gàng, để chút râu, khuôn mặt sáng sủa, làn da lúa mạch khiến anh càng thêm nam tính.

Bởi vì không giống với những tiểu thịt tươi trẻ tuổi được mọi người yêu thích trên màn hình, thế nên Hứa Mộ Hàn chỉ có thể đi theo phái thực lực, những nhân vẫn đã từng diễn qua đại đa số là loại kiên cường.

Tần Thủy San nhìn thấy anh ta, liền gọi một tiếng: “ Hứa Mộ Hàn.”
“ Có chuyện?” Hứa Mộ Hàn đi đến, ánh mắt lướt qua người Tần Thủy San một lượt.

Tần Thủy San vươn tay vỗ vai Nguyễn Tri Hạ: “ Giới Thiệu với cậu một chút, đây là biên kịch Nguyễn Tri Hạ của Mất Thành.”
Hứa Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt lộ một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại vô cùng lịch thiệp: “ Cô Hạ, xin chào.”
Nguyễn Tri Hạ cười: “ Xin chào! Trước đây tôi có xem qua phim của anh.”
Hứa Mộ Hàn là nhân vật chính, thế nên sẽ càng bận hơn, mới nói chuyện bọn họ được hai câu liền bị đạo diễn gọi qua.

…..


Nghi thức khởi quay còn thuận lợi hơn trong tưởng tượng.

Thuận lợi đến mức Nguyễn Tri Hạ kết thúc xong trở về nhà, đều không bị nhà báo tấn công.

Thuận lợi đến mức không bình thường.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lúc, gọi cho Tư Mộ Hàn một cuộc.

Người đầu bên kia điện thoại giống như vẫn luôn chờ đợi điện thoại của cô, chỉ cần reo lên một tiếng liền nhận.

“ Nguyễn Tri Hạ.”
Nghe thấy giọng nói của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ phút chốc có chút hốt hoảng.

Tư Mộ Hàn chỉ là sau khi gọi cô một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người trầm mặc một lúc, Nguyễn Tri Hạ mới lên tiếng trước nói: “ Hôm nay em đến đoàn làm phim.”
Tư Mộ Hàn ngữ khí không thay đổi nói: “ Ừ.”.


Truyện Võng Du
Nguyễn Tri Hạ quay lại thành phố Hà Dương cũng không phải bí mật gì, cô và Tần Thủy San hợp tác, đến lễ khởi quay Mất Thành, cái này cũng không phải bí mật.

Người làm tin tức trong nghề, mũi đều mẫn cảm hơn bình thường, mà Nguyễn Tri Hạ là một người mang tính chủ đề như vậy, không thể không bị giới truyền thông chú ý.

Đầu năm, vụ án ông cụ Tư ầm ĩ cả thành phố, mà sau đó cô đốt biệt thự của Tư Mộ Hàn, có lời đồn nói cô bị cháy chết.

Những lời này đều vô cùng có tính tranh luận.

Nguyễn Tri Hạ không biết Tư Mộ Hàn làm thế nào âm thầm xử lí chuyện này, cô chỉ biết trên mạng tin tức liên quan đến cô và vụ án ông cụ Tư một chút cũng không thấy.

Được xử lí vô cùng sạch sẽ..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 614


Thời gian sau đó hơn nửa năm, đã chẳng còn ai nói đến chuyện này nữa.

Mặc dù chuyện này đã là quá khứ, nhưng cuối cùng vẫn là không có phương pháp giải quyết rõ ràng.

Giới truyền thông không dám đi tìm người nhà họ Tư, nhưng bọn họ có thể đi tìm Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn một chút ý chủ động nói thật cũng không có, liền nói thẳng: “ Anh cho người đuổi hết đám người truyền thông?”
Đám phóng viên truyền thông đó chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội phỏng vấn cô, sau nghi thức khởi quay, căn bản không có người đến tìm cô, chắc chắn là bị người khác thu xếp rồi.


Ở thành phố Hà Dương, người có năng lực này, không phải chính là Tư Mộ Hàn sao?
Tư Mộ Hàn nghe lời của cô, vẫn luôn im lặng.

Im lặng chính là thừa nhận.

Nguyễn Tri Hạ hít sâu một hơi, nói: “ Đây là chuyện của em, em tự biết chừng mực, anh lo cho bản thân mình là được rồi.”
Cô từng suy nghĩ kĩ, tình cảnh của Tư Mộ Hàn thực ra không hề tốt.

Cô không biết nhà họ Tư có bí mật gì, nhưng rất rõ rằng tất cả đều nhắm vào Tư Mộ Hàn.

Một lúc sau, giọng nói của Tư Mộ Hàn trầm thấp vang lên: “ Nguyễn Tri Hạ, không được kích động.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ đập nhanh một nhịp, ngây ra một lúc, đột ngột ngắt điện thoại.

Cô thực ra sớm đã chuẩn bị tốt bị phóng viên truyền thông phỏng vấn, đám phóng viên nhất định sẽ hỏi cô chuyện của ông cụ họ Tư.

Tư Hạ rất có khả năng bị người nào đó nhà họ Tư bắt đi, đến lúc đó, nếu như cô ở trước mặt đám phóng viên nói ra chuyện không nên nói, đám người nào đó nhà họ Tư sẽ tìm đến cô.


Chỉ cần tiếp cận được người nhà họ Tư, cô mới có cơ hội nghe ngóng được tung tích của Tư Hạ.

Cô không thể cứ mãi trong trạng thái bị động được, không thể cứ ngồi chờ chết, chờ đợi vô vọng sẽ khiến cô hao mòn, khiến cô phát điên.

Tư Mộ Hàn vô cùng thông minh, sớm đã đoán ra suy nghĩ của cô.

Nhưng, chuyện này, cô không có đường lui.

Cô phải làm chút chuyện gì đó cho Tư Hạ.

………….

Mất Thành thuận lợi khởi quay, Nguyễn Tri Hạ bình thường cũng không có nhiều việc, thế nên lúc rảnh rỗi liền đi theo đoàn làm phim.

Cô và Tần Thủy San hai người ngồi dưới ô che nắng, Tần Thủy San một bên uống nước một bên hỏi cô: “ Trời nóng như vậy, ở nhà ngồi điều hòa không tốt sao? Đúng rồi, con cô đâu? Sau khi cô trở về tôi chưa từng cô thấy nhắc đến con.”
Ý cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ vô cùng nhạt, cô trực tiếp làm lơ lời của Tần Thủy San, hỏi: “ Nhà báo mà cô liên lạc có đáng tin không? Có thể đến không?”

Nguyễn Tri Hạ mấy ngày nay cũng nhận được điện thoại phỏng vấn của mấy nhà báo truyền thông, cô đồng ý phòng vấn, nhưng mấy nhà báo ấy không phải gần sát giờ liền lật lòng, thì chính là giữa đường xảy ra chuyện.

Nguyễn Tri Hạ làm sao không hiểu là trò quỷ Tư Mộ Hàn làm.

Thế là, cô chỉ đành tìm Tần Thủy San.

“ Người tôi tìm có đáng tin cậy không á? Cứ chờ xem.” Tần Thủy San nhìn Nguyễn Tri Hạ vài giây, nửa đùa nửa thật nói: “ Cô vì tạo độ hot cho Mất Thành, cũng khá liều mạng đó.”
Thời tiết quá nóng, cho dù là có ngồi dưới ô tránh nắng, cũng sẽ chảy mồ hôi.

Nguyễn Tri Hạ lấy khăn giấy lau mồ hôi, ngữ khí rất nhạt: “ Tôi còn không phải vì sợ nợ tiền cô, sự nghiệp của tôi mới có chút khởi sắc, không muốn làm hỏng tên tuổi của Nguyễn Tri Hạ tôi.”
Tần Thủy San liếc cô một cái, không nói gì thêm, cũng không biết là có tin lời cô không.

Đại khái nội dung mà Nguyễn Tri Hạ và Tần Thủy San nói là, vì muốn để Mất Thành nổi tiếng trước khi phát sóng, cô xung phong đi đầu tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, trước tiên tạo độ hot cho Mất Thành..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 615


Hiện tại mỗi một bộ phim muốn lúc phát sóng, đều sẽ lên mạng mua đề tài tạo độ hot, đây cũng được xem là một quy tắc tuyên truyền trong ngành.

Tần Thủy San mặc dù không quá đồng ý Nguyễn Tri Hạ dùng bản thân tạo độ hot, nhưng Nguyễn Tri Hạ nói bản thân không để ý, cô ta cũng không nói thêm gì nữa.

Trên mặt kinh doanh, cô đương nhiên cũng muốn Mất Thành càng hot càng tốt.

Tần Thủy San thực sự cho rằng Nguyễn Tri Hạ là vì Mất Thành mới nhận phỏng vấn, còn không quên nhắc nhở cô: “ Được rồi, bọn họ có lẽ rất nhanh sẽ đến, những câu hỏi của họ có lẽ sẽ có chút sắc bén, nếu cô không chống đỡ nổi, có thể lén gọi điện cho tôi.”

Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “ Tôi biết rồi, cám ơn cô.”
Cô là thật lòng cảm ơn Tần Thủy San.

Lúc đầu Tần Thủy San mua kịch bản của cô, để cô có tiền ra nước ngoài, hiện tại lại giúp cô nhiều như vậy, vô thực sự rất cảm ơn Tần Thủy San.

Tần Thủy San lườm cô: “ Dẻo miệng.”
……..

Không lâu sau, nhà báo mà Tần Thủy San sắp xếp giúp Nguyễn Tri Hạ đến.

Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị rời khởi đoàn làm phim, liền bị nhà báo vây lấy.

“ Chào cô, Cô Hạ, tôi là nhà báo của XX, có một vài câu hỏi muốn hỏi cô….”
“ Chào cô! Tôi là nhà báo của XX…..”
“ Cô Nguyễn Tri Hạ…..”

Đám người nhà báo không ít,vây kín đường đi của Nguyễn Tri Hạ.

Trên mặt Nguyễn Tri Hạ lộ ra một chút kinh ngạc, nhưng lại không có một chút hoang mang.

Cô vén sợi tóc bên tai, ngữ khí tự nhiên: “ Tôi biết các người có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng thời gian của tôi có hạn, hy vọng mọi người có thể chọn cái trọng điểm.”
“ Xin hỏi Cô Hạ, sau trận phóng hỏa biệt thự của cậu Tư nửa năm trước, cô đã đi đâu? Đều nói cô sợ tội bỏ trốn, cô thấy thế nào?”
“ Cô Hạ, cô hiện tại gióng trống khua chiêng trở về thành phố Hà Dương, cô không lo người nhà họ Tư gây phiền phức sao?”
“ Hiện tại cô và cậu Tư vẫn là quan hệ vợ chồng chứ?”
“ Có thật là cô đẩy ông của nhà họ Tư xuống cầu thang không?”
“………”
Câu hỏi của nhà báo hết câu này đến câu khác dồn đạp về phía Nguyễn Tri Hạ.

Sắc mặt Nguyên Tri Hạ không thay đổi, biểu cảm vô cùng bình tĩnh: “ Các người hỏi quá nhiều, trước tiên tôi sẽ trả lời chuyện mà mọi người quan tâm nhất, ngài Tư không phải do tôi đẩy, nếu không hiện tại tôi cũng không để hiên ngang đứng ở đây, dù sao chúng ta cũng là xã hội pháp luật, lưới trời lộng lồng, thưa mà không lọt, các người nói có đúng không?”
Lưới trời lồng lồng, thưa mà không lọt.


Vụ bắt cóc của Tư Mộ Hàn và mẹ anh, chuyện ông cụ nhà họ Tư bị ngã cầu thang, thậm chí Tư Hạ bị người khác bế đi mất…..

Người khởi xướng sau những chuyện này, rồi sẽ có một ngày, sẽ bị người khác lột cái áo giả dối bên ngoài, chịu sự xét xử của chính nghĩa.

Chân tướng vẫn chưa tra được, chỉ là bởi vì giấu quá kĩ, sớm muộn cũng có ngày bị đào lên.

Lúc Nguyễn Tri Hạ nói đến đoạn này, giọng điệu chân thành mà thản nhiên, để cho các ký giả đặt câu hỏi cũng có chút kinh ngạc.

Tình cảnh nhất thời có chút yên tĩnh.

Nguyễn Tri Hạ tiếp tục nói: “Tôi cũng không có làm chuyện trái lương tâm, đương nhiên cũng không sợ người nhà họ Tư tới tìm tôi, huống chi, người nhà họ Tư cũng biết lý lẽ như vậy, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đến tìm tôi gây phiền toái.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 616


Cô nói quả thực là có lý.

Nhà họ Tư quyền lực lớn, nếu như Nguyễn Tri Hạ thật sự làm cái gì đó với ông cụ Tư, nhà họ Tư không thể nào để cho cô bình yên vô sự trở lại thành phố Hà Dương.

Lúc này, không biết là ký giả nào đặt câu hỏi: “Hơn nửa năm trước trong trận hỏa hoạn cũng không tìm được cô, cho nên người khác đều cho rằng cô đã chết, vậy thì hơn nửa năm đó cô đã đi đâu? Tại sao hoàn toàn không có tin tức?”
Nguyễn Tri Hạ giương mắt quét một vòng ký giả trước mặt, nghĩ tới cuộc sống trong nửa năm, nghĩ tới chỉ gặp mặt con gái được một lần, thản nhiên nói: “Dưỡng sức khỏe.”
Ba chữ đơn giản khái quát cuộc sống trong nửa năm.


Ký giả đuổi đến tận cùng không buông: “Là bởi vì ở trong trận hỏa hoạn đó bị thương sao? Như vậy bây giờ cô cùng cậu chủ Tư là quan hệ như thế nào? Các người còn là quan hệ vợ chồng không? Hay là hai người đã ly dị?”
Nguyễn Tri Hạ trực tiếp bỏ qua nửa câu đầu của ký giả: “Về việc tôi với Tư Mộ Hàn là quan hệ như thế nào, đây là chuyện riêng của tôi, xin lỗi.”
Có lúc không thể nói quá nhiều, coi như là nói dối, cũng phải chừa cho bản thân một con đường sống.

Nửa năm này cô quả thực là ở nước ngoài an tĩnh dưỡng bệnh, nhưng cô cũng không thừa nhận là bị thương trong trận hỏa hoạn đó.

Ký giả cũng không bỏ qua, vẫn cố chấp hỏi: “Cô đối với chuyện này tránh né không nói, có phải biểu thị cô cùng cậu chủ Tư đã ly dị, không còn là quan hệ vợ chồng nữa?”
Tư Mộ Hàn bây giờ đã sang lại Tư thị, ở trên thương trường thuộc dạng hào môn quyền quý, quyền thế rất mạnh, khai thác một chút quan hệ nam nữ của Tư Mộ Hàn, có thể so với chuyện của ông cụ Tư, chuyện còn hài hước hơn.

Quan hệ bây giờ của Tư Mộ Hàn với Nguyễn Tri Hạ, không chỉ là truyền thông muốn biết, bao nhiêu người trong giớithượng lưu của thành phố Hà Dương đều chờ muốn leo lên, nhất cử muốn có được vị trí bà Tư của nhà họ Tư.

Nguyễn Tri Hạ rủ mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh không muốn nói nhiều: “Xin lỗi, không thể trả lời.”
Tần Thủy San không đi xa, vẫn luôn chú ý tình hình bên này.


Thấy Nguyễn Tri Hạ đã không muốn nói, liền tỏ ý để cho nhân viên đi qua làm việc.

Nhân viên nhận được chỉ thị của cô, liền đi tới, đem Nguyễn Tri Hạ cùng ký giả tách ra: “Được rồi được rồi, phỏng vấn kết thúc.”
“Cô Tư, mời cô nói một chút…”
Ký giả còn không cam lòng muốn có được câu trả lời của Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ xoay người đi về hướng khác.

Tần Thủy San đi qua.

“Cô với Tư Mộ Hàn rốt cuộc đã ly hôn chưa?” Cô cùng giống những ký giả kia, đối với quan hệ của Tư Mộ Hàn với Nguyễn Tri Hạ cảm thấy vô cùng hứng thú.

Nguyễn Tri Hạ dừng bước lại, quay đầu tỉ mỉ quan sát cô ấy.

“Nhìn tôi như vậy làm gì?” Tần Thủy San sờ mặt mình một cái, ánh mắt Nguyễn Tri Hạ mặc dù rất bình tĩnh, nhưng bị nhìn chằm chằm, cô vẫn là có chút không được tự nhiên.


Qua mấy giây, Nguyễn Tri Hạ mới lặng lẽ nói một câu: “Cô có hứng thú với Tư Mộ Hàn?”
Tần Thủy San nghĩ đến bộ dạng lạnh lùng của Tư Mộ Hàn, liền vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, cười như không cười nói: “Vậy tôi sẽ không nói cho cô biết.”
“Này! Cô…” Tần Thủy San bị cô làm cho nghẹn lời, chỉa về phía cô thật lâu mới nói ra Một câu: “Tôi mới vừa giúp cô giải vây đó!”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu hướng về phía cô ấy cười: “Cám ơn cô, tôi mời cô ăn cơm.”
Tần Thủy San: “…”
Cô đã sớm nói người phụ nữ Nguyễn Tri Hạ này, lớn lên nhìn giống cái bình hoa, không biết trong lòng xấu xa đến mức nào.

……
Chuyện Nguyễn Tri Hạ tiếp nhận phỏng vấn, rất nhanh liền được báo đưa tin..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 617


Rất nhanh liền lên hot search, đề tài đứng nhất bảng xếp hạng.

Số người thảo luận cũng không ngừng tăng thêm.

Nguyễn Tri Hạ mở máy ra, đem tên Facebook đổi thành Tri Hạ, sau đó chứng nhận thêm V, thừa nhận thông tin là: biên kịch《 Mất Thành 》.

Đề tài Facebook sau khi tung ra, thì có người tìm được Facebook của Nguyễn Tri Hạ.


Số lượng người hâm mộ Facebook Nguyễn Tri Hạ không ngừng tăng lên.

Tài khoản Facebook này của cô, là lúc trước cô lập cùng Nguyễn Hương Thảo.

Có điều, lúc cô xác nhận, đem Facebook xóa hết, bây giờ trong Facebook chỉ có mấy tin, tất cả đều liên quan đến đoàn làm phim 《 Mất Thành 》.

Bài Facebook đầu tiên vừa đăng, bình luận phía dưới bỗng nhiên tăng lên.

Nguyễn Tri Hạ nhìn một lượt các bình luận, phát hiện có người hóng chuyện, cũng có người châm chọc.

“Thì ra là người đàn bà đã từng gả vảo hào môn.”
“Khẳng định đã sớm ly dị với cậu chủ Tư, nếu không thì sao có chuyện ở đây viết kịch bản tự nuôi mình.”
“Có người nhìn thấy cô ta chưa? Dáng dấp đẹp không?”
“Mất Thành? Cái tên này vừa nghe liền biết không phải phim hay ho gì.”
“Cho nên ông cụ Tư rốt cuộc có phải do người đàn bà này làm hại?”
“Mất Thành “ vừa mới khai máy, người đàn bà này liền tiếp nhận phỏng vấn, là muốn tạo độ hot đây mà!”
“……”

Đối với những thứ bình luận này, Nguyễn Tri Hạ đều cười một tiếng mặc kệ, không rảnh để ý.

Những người nên tìm cô, tự nhiên sẽ đến tìm cô.

Chuyện cô muốn làm cũng đã làm, chờ bọn họ tìm tới cửa là được.

Có điều, trước khi những người đó tìm tới cửa, Nguyễn Tri Hạ ngược lại lại gặp Tư Mộ Hàn trước.

Nguyễn Tri Hạ tắt Facebook, đang chuẩn bị nấu cơm tối, tiếng chuông cửa vang lên.

Đôi mắt mào của Nguyễn Tri Hạ nhìn qua, lúc phát hiện là Tư Mộ Hàn, hơi sửng sốt một chút, cũng không có mở cửa.

.

truyện teen hay
Cô không phải rất muốn mở cửa.


Giống như là biết trong lòng Nguyễn Tri Hạ đang suy nghĩ gì, Tư Mộ Hàn giơ tay trên cửa gõ hai cái, lạnh lùng nói: “Nguyễn Tri Hạ, anh biết em có đó, hoặc là em mở cửa, hoặc là anh kêu người tới đập.”
Bạo lực!
Nguyễn Tri Hạ mím môi, chỉ có thể mở cửa ra, nhìn cũng không nhìn anh lấy một cái, mở cửa liền xoay người trở lại phòng.

Tư Mộ Hàn hiển nhiên đang giận dữ, sau khi anh đi vào, “ầm ” một tiếng đóng cửa lại, đi lên trước kéo cánh tay Nguyễn Tri Hạ lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Nguyễn Tri Hạ, anh đã nói với em như thế nào, bảo em không được kích động!”
Ngón tay Tư Mộ Hàn giống như cái kìm, kìm thật chặt cánh tay cô, cô định giãy giụa nhưng cảm giác không nhúc nhích được chút nào.

Nguyễn Tri Hạ không còn cách nào, chỉ có thể thả lỏng hô hấp nói: “Em không có kích động, em rất rõ, em bây giờ cũng rất bình tĩnh! Em chính là muốn để cho bọn họ chủ động tới tìm em!”
“Em biết bọn họ là hạng người gì sao? Em để cho bọn họ chủ động tới tìm em, ông nội và Tư Hạ cũng là ví dụ rất tốt, em…”
Nguyễn Tri Hạ nghe anh nhắc tới Tư Hạ, giọng cũng trở nên có chút kích động: “Tư Hạ? Tư Hạ chỉ là một đứa trẻ mới sinh ra, con bé đắc tội bọn họ rồi sao? Không có! Đám người nhà họ Tư các người, đã sớm mất trí không có nhân tính rồi, một mực ngồi chờ chết còn không bằng chủ động tấn công!”
Lời của Nguyễn Tri Hạ vừa nói ra, trong phòng liền rơi vào tĩnh mịch
Hai người đứng đối mặt với nhau, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 618


Hồi lâu, Tư Mộ Hàn thở dài, trong giọng nói hiếm thấy có một chút mệt mỏi: “Bọn họ đối với anh có chỗ cố kỵ, anh không thể đem em ra mạo hiểm.”
Mấy năm này, anh điều tra vụ án của mẹ vẫn không có manh mối, vừa có một chút manh mối, liền mất tung tích.

Anh cũng từng cho là, có lẽ thật sự là mình suy nghĩ nhiều.

Có lẽ vụ án anh với mẹ bị bắt cóc, cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Cho đến khi ông cụ Tư xảy ra chuyện.


Trước khi ông cụ Tư xảy ra chuyện, đi tìm anh, nói chờ yên ổn qua năm, liền đem chuyện anh muốn biết đều nói cho anh.

Nhưng ông cụ Tư lại không thể qua hết năm đó.

Buổi sáng đầu năm, từ trên cầu thang té xuống, lúc tỉnh lại, đã ngây ngốc không có thần trí.

Rồi sau đó, Nguyễn Tri Hạ trở thành hung thủ hãm hại ông cụ Tư.

Tất cả những thứ này đều là cảnh cáo của người nhà họ Tư đối với anh.

Một số người nhà họ Tư, không muốn để cho anh biết chân tướng phía sau vụ án của mẹ anh năm đó, bọn họ không ngừng dùng người bên cạnh anh để uy hiếp anh.

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Cho dù không lấy em ra mạo hiểm, thì có thể không quan tâm sao?”
Cô nói xong, lại bổ sung một câu: ” Chuyện của ông nội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh còn rõ hơn em, cho dù cái gì em cũng không làm, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho em, em chỉ qua là không hiểu, bọn họ tại sao phải phí hết tâm tư như vậy đi đối phó anh.”
Nguyễn Tri Hạ mấy ngày nay cũng nghĩtới chuyện này một lần.

Lúc ông cụ Tư xảy ra chuyện, cô liền nghi ngờ Tư Đình Phong và Tư Liên.


Đêm giao thừa, cô từng nhìn thấy Tư Đình Phong và Tư Liên hai người bí mật đi vào trong một căn phòng, sau đó ông cụ Tư xảy ra chuyện, cô bị vu oan hãm hại.

Những chuyện này xem ra đều là cố ý làm.

Cô vẫn không biết bọn họ tại sao phải làm như vậy, cũng không biết Tư Mộ Hàn giấu cái gì, cho đến khi không thấy Tư Hạ nữa, Nguyễn Tri Hạ mới bừng tỉnh hiểu một chút.

Bọn họ đang uy hiếp Tư Mộ Hàn, cũng muốn hãm chân Tư Mộ Hàn.

Bọn họ muốn Tư Mộ Hàn ngoan ngoãn nghe lời.

Nguyễn Tri Hạ nói xong, vẫn ngước mắt nhìn Tư Mộ Hàn.

Cô nghĩ, nếu như Tư Mộ Hàn nói cho cô biết một ít sự thật thì tốt rồi.

Tư Mộ Hàn chỉ là đổi đề tài: “Anh đói rồi.”
“Đói rồi thì đi ăn cơm.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, né người lui về hướng bên cạnh, tỏ ý anh có thể đi.


Tư Mộ Hàn không chỉ không đi, ngược lại trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, ung dung nói: “Anh không biết nấu cơm.”
Nguyễn Tri Hạ cũng không mềm lòng chút nào: “Đi nhà hàng ăn.”
Biểu cảm trên mặt Tư Mộ Hàn cũng bình thường không có gì khác biệt, giọng đứng đắn lại có chút vô lại: “Nhà hàng cơm ăn không ngon.”
Nguyễn Tri Hạ đi tới bên cạnh anh: “Anh đây là quyết định muốn nương nhờ chỗ này của em sao?”
Tư Mộ Hàn dựa vào phía sau một chút, vẫn ung dung nói: “Chúng ta có giấy đăng kỳ kết hôn rồi.”
Nếu không phải muốn làm hộ khẩu cho Tư Hạ, cô sẽ không gấp gáp như vậy đi làm giấy đăng ký kết hôn với Tư Mộ Hàn.

Cô chỉ nghĩ rằng, trên hộ khẩu viết tên Tư Hạ, như vậy sẽ có một nơi để dựa vào.

Cho dù chỉ là gặp qua một lần, cô cũng muốn cho Tư Hạ biết, ba mẹ đều yêu thương cô bé.

Nguyễn Tri Hạ cuối cùng vẫn không có lòng dạ đuổi Tư Mộ Hàn đi, cô trừng mắt nhìn Tư Mộ Hàn một cái: “Chờ chút.”
Sau đó, cô liền xoay người đi vào phòng bếp..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 619


Sau khi đưa mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ vào phòng bếp, Tư Mộ Hàn bắt đầu quan sát nhà Nguyễn Tri Hạ thuê.

Căn nhà đơn giản một phòng khách, không lớn, nhưng rất sạch sẽ, đồ xài trong nhà cũng không phải rất nhiều, so với nhà trọ còn buồn tẻ hơn một chút, nhưng lại tràn đầy hơi thở của Nguyễn Tri Hạ.

Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng chớp mắt, dựa vào ghế sofa rồi vô tình ngủ mất.

Lúc Nguyễn Tri Hạ làm cơm xong đi ra, mới phát hiện Tư Mộ Hàn đã ngủ.

Cô do dự một chút, vẫn đưa tay đẩy Tư Mộ Hàn một cái: “Ăn cơm đi.”

Tư Mộ Hàn mở mắt ra, mới vừa tỉnh ngủ trong mắt có một chút mờ mịt, chứng tỏ giờ phút này anh vẫn chưa tỉnh hẳn.

Nguyễn Tri Hạ thấy anh mở mắt, đang muốn lấy tay lại, nhưng không ngờ lúc này Tư Mộ Hàn chợt duỗi tay kéo cô.

Không chỉ có như vậy, sau khi kéo cô, liền thuận thế dùng một chút lực ôm cô vào trong ngực.

Nguyễn Tri Hạ đứng hình, bị anh kéo như vậy một cái, trọng tâm không vững, liền trực tiếp té vào trong ngực anh.

Đàn ông ngực to lớn lại thêm cứng rắn, Nguyễn Tri Hạ ngã vào trong ngực anh, bị đụng có chút đau.

Trên mặt Nguyễn Tri Hạ đầy tức giận: “Tư Mộ Hàn!”
Tư Mộ Hàn giống như không nghe thấy, cánh tay khác nhanh chóng đặt lên eo Nguyễn Tri Hạ, đem cô ôm thật chặc vào trong ngực.

.

Kiếm Hiệp Hay
Cơ thể phụ nữ mềm mại thơm tho, ôm vào trong ngực mềm giống như là một vũng nước.


Tư Mộ Hàn vùi đầu vào cổ Nguyễn Tri Hạ ngửi một chút, giọng nói có chút buồn: “Lúc anh ở một mình trong nhà, mỗi lần ngủ thì sẽ nằm mơ thấy em, mỗi lần ôm em vào trong ngực cũng chỉ là không khí, lúc tỉnh lại, trong không khí ngay cả một chút hơi thở của em cũng không có, làm sao lại nhẫn tâm như vậy, đốt biệt thự cháy sạch sẽ như vậy…”
Nếu như biệt thự vẫn còn đó, anh ít nhất cũng còn có thể ở biệt thự tìm được một chút hơi thở quen thuộc.

Nguyễn Tri Hạ không nghĩ tới anh lại đột nhiên nói đến điều này, cả người đều cứng đờ.

Nguyễn Tri Hạ nhích người một cái, phát hiện căn bản không nhúc nhích được.

Cô cảm thấy Tư Mộ Hàn người này có thể là cầm tinh con trâu.

Nói tới chuyện đốt biệt thự, cô cảm thấy tức giận.

“Em nhẫn tâm? Em nếu như nhẫn tâm, cũng sẽ không giúp anh lấy cây bút máy kia ra, sớm biết em liền trực tiếp đem cây bút máy kia thiêu đốt cùng rồi!”
“Nhưng em không có.” Giọng Tư Mộ Hàn đột nhiên thay đổi: “Em không nỡ.”
Nguyễn Tri Hạ sững sờ một chút, không nghĩ sẽ cùng anh tiếp tục cái đề tài này: “Buông tay, nếu không sau này đừng nghĩ tới chuyện bước vào cửa nhà em.”
Uy hiếp của cô dường như có chút tác dụng.

Cánh tay Tư Mộ Hàn ôm eo cô buông lỏng một chút, Nguyễn Tri Hạ muốn nhân cơ hội bò dậy, nhưng không ngờ Tư Mộ Hàn ấn đầu cô liền hôn xuống.

Nguyễn Tri Hạ đi bao lâu, Tư Mộ Hàn cũng từng đó thời gian không thân mật với Nguyễn Tri Hạ.


Một tháng trước lúc ở Sydney, không thấy Tư Hạ nữa, tình trạng của Nguyễn Tri Hạ luôn không tốt, anh ngoài việc nghĩ đủ cách để cho người chăm sóc cô, để cho cô vui vẻ một chút, căn bản cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.

Tư Mộ Hàn hôn cũng giống như con người anh vậy, tùy tiện lại bá đạo.

Dùng sức như muốn đem Nguyễn Tri Hạ nuốt xuống.

Anh cạy răng môi Nguyễn Tri Hạ ra, khí thế hung hăng công thành cướp trì, giống như là muốn chiếm hết cô vậy.

Đàn ông ở phương diện này đặc biệt có thiên phú, hai tay Nguyễn Tri Hạ bị một tay anh bấu vào, một tay khác của anh giữ gáy cô, khống chế cô vững vàng, không cho phép cô chạy khỏi.

Đến khi Nguyễn Tri Hạ hơi khôi phục một chút thần trí, vị trí của cô đã hoán đổi với Tư Mộ Hàn, cả người cô quần áo xộc xệch bị đè trên ghế sofa.

Mặc dù trong phòng mở điều hòa, nhưng mùa hè quần áo quá mức ít ỏi, trên người hai người quần áo sớm đã bị mồ hôi thấm ướt..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom