Dịch Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 480


Tần Thuỷ San thay đồ của người giúp việc ra, Nguyễn Tri Hạ phái tài xế đưa cô ta về.

Nhìn Tần Thuỷ San lên xe rời đi, Nguyễn Tri Hạ đột nhiêm cảm thấy hơi nhàm chán.

Cũng may cô còn có thể lên mạng.

Có thể là gần đây lên hot search nhiều, trước đây Nguyễn Tri Hạ không có thói quen lướt Facebook, nhưng bây giờ khi không có việc gì thì cô sẽ lên Facebook xem danh sách hot search.

Cô đăng nhập vào Facebook, đề tài hấp dẫn số một với cô chính là một tin tức bất ngờ.


Mấy chữ “Trần Tuấn Tú huỷ bỏ hợp đồng với Thịnh Hải” cứ vậy mà xuất hiện trên bảng danh sách.

Nguyễn Tri Hạ nhấn vào xem, sau đó cô mới phát hiện bạn bè trên mạng đều bùng nổ rồi.

“Thật hay giả thế? Thời gian trước, người sáng lập thần bí XN của Thịnh Hải viết một bài thật dài đăng trên facebook, bài viết còn chưa qua bao lâu mà ảnh đế Trần đã huỷ bỏ hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải rồi?”
“Tôi cảm thấy rằng có thế ảnh đế Trần muốn tự mình làm ông chủ để kiếm tiền.”
“Nói thật, những năm này, tập đoàn truyền thông Thịnh Hải đã dành hết nguồn lực tốt nhất cho Trần Tuấn Tú rồi, hầu như nguồn lực nào cũng rất lợi hại.

Nhìn tổng quát các kịch bản mà Trần Tuấn Tú nhận đi, có bộ nào kém không? Nếu như không dùng toàn lực để nâng đỡ cho Trần Tuấn Tú thì tập đoàn truyền thông Thịnh Hải có thể tạo ra rất nhiều siêu sao.

Thế mà khi vừa cầm được giải thì lại trở mặt không nhận người!”
Bài viết này có hơn ngàn lượt like và lượt bình luận nên rất hot.

Bình luận có người phản bác người đăng bài, nhưng cũng có người đồng ý với chủ topic.

Ngay cả Nguyễn Tri Hạ khi đọc bài viết này, cô cũng cảm thấy chủ topic nói rất có lí.


Mấy năm nay Trần Tuấn Tú nổi tiếng nhưng không hề có scandal, một chuyện này thôi cũng đã làm cho tập đoàn truyền thông Thịnh Hải bỏ rất nhiều công sức rồi.

Trần Tuấn Tú huỷ bỏ hợp đồng sẽ làm cho tập đoàn truyền thông Thịnh Hải tổn thất rất lớn.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ phải nghĩ sâu một chút.

Là Trần Tuấn Tú muốn huỷ bỏ hợp đồng hay là Tư Mộ Hàn muốn huỷ bỏ hợp đồng đây?
Nguyễn Tri Hạ muốn gọi điện hỏi Tư Mộ Hàn, nghĩ đến lúc này Tư Mộ Hàn đang ở Tư thị, lại sợ làm phiền anh, Nguyễn Tri Hạ liền gọi cho Cố Tri Dân.

Cố Tri Dân có lẽ cũng đang bận, không nhấc máy của cô.

Qua một hồi Cố Tri Dân gọi lại cho cô.

Chưa đợi Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, Cố Tri Dân đã nói: “Tôi biết, em muốn hỏi về chuyện ảnh đế Trần chấm dứt hợp đồng đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ trả lời: “Đúng vậy.”
“Sáng sớm hôm nay Mộ Hàn đã gọi điện cho tôi, nói muốn chấm dứt hợp đồng với ảnh đế Trần, hơn nữa cậu ta còn đưa tin ra ngoài, thật là… Sắp tới kỳ nghỉ rồi còn gây cho tôi một việc lớn như vậy…”
Cố Tri Dân lải nhải oán trách một trận, Nguyễn Tri Hạ an ủi anh ta vài câu rồi cúp máy.


Vừa cúp máy điện thoại lại reo lên lần nữa.

Cô nhìn vào, phát hiện là Nguyễn Lập Nguyên gọi đến.

Đã lâu Nguyễn Lập Nguyên không tìm cô, đột nhiên gọi điện cho cô làm gì?
Chẳng lẽ lại là vì chuyện của Nguyễn Hương Thảo?
Nghĩ đến Trần Tuấn Tú có thể sẽ đưa Nguyễn Hương Thảo ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ liền khó chịu như nhét miếng bông gòn vào trong cổ họng vậy.

Nguyễn Hương Thảo đã nhiều lần muốn hại chết Nguyễn Tri Hạ, khó khăn lắm đã đưa cô ta vào tù, tưởng rằng trong tù cô ta có thể tự kiểm điểm lại vài năm, nhưng giữa chừng lại xuất hiện một tên Trần Tuấn Tú…
Nguyễn Tri Hạ thậm chí có một số suy nghĩ đen tối, sớm biết như vậy chi bằng để Tư Mộ Hàn hành hạ cô ta đến sống không bằng chết.

Ý tưởng này vừa nảy ra, bản thân Nguyễn Tri Hạ cũng giật nảy mình.

Cô chạm vào bụng mình, lẩm bẩm: “Bé cưng, ý nghĩ vừa nãy của mẹ là không đúng, con đừng học theo…”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 481


Trong lúc cô lơ đãng, điện thoại do không có ai nghe máy nên đã tự động ngắt máy.

Nguyễn Tri Hạ cất điện thoại vào, cũng không định gọi lại cho ông ta, dù sao nếu họ có chuyện gì thì vẫn sẽ gọi thêm lần nữa.

Chưa tới vài phút, Nguyễn Lập Nguyên thực sự đã gọi lại.

Lần này, Nguyễn Tri Hạ nhấc máy.


Giọng của Nguyễn Lập Nguyên rất lạnh lùng: “Mày có gặp mẹ mày không?”
“Sao vậy?” Ngoại trừ lần trước Nguyễn Tri Hạ từng gọi điện cho Tiêu Giai Kỳ ra, đã lâu cô chưa gặp lại Tiêu Giai Kỳ.

Nguyễn Lập Nguyên hơi khựng lại: “Bà ta đã mất tích được vài ngày rồi, không đến tìm mày à?”
Dù Nguyễn Tri Hạ không định quan tâm đến Tiêu Giai Kỳ nữa, nhưng nghe ông ta nói vậy, trong lòng cũng trở nên nặng trĩu: “Không có.”
Tiêu Giai Kỳ ở trước mặt người nhà họ Nguyễn, mức nhẫn nại khác với lẽ thường, thông thường sẽ không rời khỏi nhà họ Nguyễn, nhưng Nguyễn Lập Nguyên lại bảo rằng bà ta đã mất tích vài ngày rồi…
Nguyễn Tri Hạ hỏi Nguyễn Lập Nguyên: “Ông đã làm gì bà ta rồi?”
“Tao có thể làm được gì bà ta chứ? Bà ta tự mình bỏ đi!” Trong giọng nói của Nguyễn Lập Nguyên chứa theo cơn thịnh nộ, giọng nói rất to, rống đến lỗ tai Nguyễn Tri Hạ tê liệt.

“Nếu không phải ông đã làm gì bà ta, bà ta sẽ tự bỏ đi sao, ông tưởng tôi ngốc à?” Nguyễn Tri Hạ cũng không nói lời ngon ngọt, trực tiếp lạnh lùng đáp trả.

“Chẳng phải mày không quan tâm đến bà ta nữa sao? Bây giờ muốn hỏi tội tao à? Người ngay cả chị gái ruột của mình cũng có thể đưa vào tù, tao không có đứa con gái ác độc như mày!”
Nguyễn Lập Nguyên nhắc đến chuyện này liền vô cùng phẫn nộ.


Nguyễn Tri Hạ cắn răng: “Trùng hợp thật, tôi cũng không có chị gái và người bố muốn dồn tôi vào chỗ chết.”
“Đừng nói những lời khó nghe như vậy, Hương Thảo chỉ là tạm thời không thông suốt mà thôi, chẳng phải bây giờ mày vẫn yên ổn sao! Mày đâu phải không biết từ nhỏ con bé đã được nuông chiều, mày không thể nhường nhịn nó một chút à!”
Nguyễn Lập Nguyên cảm thấy đều do lỗi của Nguyễn Tri Hạ.

…..Mày đâu phải không biết từ nhỏ con bé đã được nuông chiều!
……Mày không thể nhường nhịn nó một chút à!
Bàn tay Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại không ngừng siết chặt lại, mạch máu trên mu bàn tay hiện lên rõ rệt.

“Tôi nhường cô ta vậy thì ai nhường tôi? Ông cũng biết cô ta được nuông chiều, cho nên bây giờ phải đưa vào tù để nhận được sự giáo dục, tất cả đều do một tay ông tạo ra, ông thật là một người cha tốt, con gái mình không dạy dỗ cho đàng hoàng, cũng cần bị người khác giáo huấn, ông chiều chuộng cô ta nhưng không có đủ năng lực dung túng cô ta, ông đoán xem bây giờ Nguyễn Hương Thảo có oán hận ông không?”
Sự dung túng và nuông chiều không có nguyên tắc của Nguyễn Lập Nguyên dành cho Nguyễn Hương Thảo, hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình sai ở chỗ nào, cho dù có lỗi cũng đẩy sang người khác.

Mà lời của Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn nói trúng tim đen của ông.

Hôm qua, khi gặp Nguyễn Hương Thảo, Nguyễn Hương Thảo còn mắng ông ta vô dụng.

Nguyễn Lập Nguyên tức đến không nói nên lời, cuối cùng tắt máy luôn.


Nguyễn Tri Hạ để điện thoại xuống, suy nghĩ kỹ càng liền gọi điện báo cảnh sát.

Ngay cả bản thân Nguyễn Lập Nguyên cũng nói Tiêu Giai Kỳ đã mất tích được vài ngày, thời gian đó chắc chắn không ngắn.

Sau khi báo cảnh sát, Nguyễn Tri Hạ nghĩ cũng không thể ngồi không đợi tin tức, cô dự định về nhà họ Nguyễn một chuyến.

Bây giờ Tư Mộ Hàn không Nguyễnn chế cô ra ngoài, nhưng khi cô ra ngoài nhất định phải dẫn theo vệ sĩ.


Chiếc xe dừng lại ở trước cửa biệt thự nhà họ Nguyễn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 482


Vệ sĩ mở cửa giúp Nguyễn Tri Hạ, cô vừa bước một chân xuống, một chiếc xe thể thao không biết từ đâu đến, bay nhanh qua quẹt phải góc áo của tên vệ sĩ mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, vệ sĩ ngây người vài giây mới phản ứng lại hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”
Cô còn chưa xuống xe thì có chuyện gì chứ!
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Còn anh?”
“Tôi không sao.” Vệ sĩ lắc đầu.


Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn để ý đến khi vệ sĩ đi bộ bước chân có chút lảo đảo, xem ra đã bị dọa rồi.

Nguyễn Tri Hạ xuống xe, nhìn về hướng chiếc xe thể thao chạy, nhưng phát hiện đã không còn bóng dáng của chiếc xe thể thao đó nữa.

Nguyễn Tri Hạ dời tầm mắt về, lại nhạy bén nghe được tiếng của chiếc xe thể thao.

Chiếc xe đó lại quay trở về, ở trước xe bọn họ quay đầu xe một góc chín mươi độ, để xe ngang giữa lòng đường, người đàn ông trẻ tuổi lái xe kia lúc này tháo kính râm xuống, tự cho là rất ngầu mà hất tóc lên, nhìn về hướng Nguyễn Tri Hạ nói: “Này, cô không sao chứ!”
Lời này nghe có vẻ không chân thành tí nào.

Người đàn ông đang lái một chiếc xe thể thao Ferrari, đầu tóc chỉnh chu gọn gàng, còn cố tình dùng keo xịt tóc tạo một kiểu tóc rất trào lưu, cả người đầy hàng hiệu, trông có vẻ ra dáng…
Nguyễn Tri Hạ quen người này.

“Này, cô gái kia cô tên gì, trông có vẻ hơi quen.”
Người đàn ông trẻ tuổi nói, chống lên viền cửa sổ của chiếc xe mui trần nhảy từ trong xe ra, bước thẳng về phía Nguyễn Tri Hạ.


Khi nhìn rõ khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, người đàn ông trẻ tuổi huýt sáo: “Trông xinh đẹp thật đấy.”
Vệ sĩ chắn lại ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ra vẻ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nguyễn Tri Hạ hơi cau mày: “Anh hai, em là Tri Hạ.”
Người đàn ông trước mặt chính là anh trai cùng cha khác mẹ đi du học ở nước ngoài của Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Thời Yến.

Đồng thời, anh ta cũng là anh ruột cùng cha cùng mẹ của Nguyễn Hương Thảo.

“Hả?” Nguyễn Thời Yến tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cô nói cô là ai? Nguyễn Tri Hạ sao? Tuy tôi đã không về nhà vài năm, nhưng cũng biết cô ta không phải như thế này…”
Nguyễn Thời Yến ở nước ngoài khoảng bảy đến tám năm, nhận không ra cô cũng là chuyện bình thường.

Nguyễn Lập Nguyên sớm đã nghe thấy tiếng xe thể thao, ông ta bước ra từ trong biệt thự: “Thời Yến, con lại đi đua xe à?”
Nguyễn Thời Yến vừa nhìn thấy Nguyễn Lập Nguyên, liền nói với ông ta như đang nói đùa: “Bố, người đẹp này bảo rằng cô ta là Tri Hạ!”
Nguyễn Thời Yến nói xong, hung hãn nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói với Nguyễn Lập Nguyên: “Tri Hạ cho dù có con gái mười tám tuổi thay đổi lớn thế, cũng không thể có tướng mạo như thế này, bố nói có buồn cười không, ha ha ha!”

Nguyễn Lập Nguyên sắc mặt tái mét nhìn Nguyễn Thời Yến một cái mới quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô đến đây làm gì?”
“Không phải bố nói mẹ mất tích đã mấy ngày rồi sao? Con đến để hỏi thăm tình hình.” Nguyễn Tri Hạ mặc dù đối với Tiêu Giai Kỳ chẳng có trông mong gì, nhưng đối với chuyện của bà không thể không quan tâm.

“Chẳng có gì hay để hỏi cả, thì là mất tích rồi.” Nguyễn Lập Nguyên bởi vì chuyện của Nguyễn Hương Thảo, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy phiền.

Nguyễn Tri Hạ sớm đã đoán được thái độ này của Nguyễn Lập Nguyên, cũng không muốn nói nhiều thêm nữa: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đến lúc có tin tức của cảnh sát đại khái sẽ nói cho ông.”
Cô quay đầu nhìn Nguyễn Thời Yến một cái, sau đó quay người trở vào trong xe.

Nguyễn Thời Yến nghe cuộc đối thoại giữa Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Lập Nguyên, cuối cùng mới tin rằng cô gái xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Lập Nguyên nghe xong những lời của Nguyễn Tri Hạ, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Nguyễn Thời Yến còn đang nhìn theo hướng Nguyễn Tri Hạ, liền quát mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không vào! Vừa về cái là liền cùng một đám không ra gì đua xe, ra cái thể thống gì chứ, con….”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 483


Chưong 483:
Nguyễn Thời Yến không kiên nhẫn nghe mấy lời càm ràm của Nguyễn Lập Nguyên, chạy theo hướng Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, đừng đi vội thế chứ, cùng nhau ăn một bữa cơm đã.”
Nguyễn Lập Nguyên trợn mắt, hét lên: “Thời Yến, quay lại!”
Thời Yến không quan tâm sự tức giận của ông ta, chỉ vẫy vẫy tay, tựa hồ không để ý nói: “Nhiều năm không gặp Tri Hạ rồi, cùng cô ấy đi ăn một bữa cơm cũng không được à, bố cứ về trước đi, lớn tuổi rồi đừng động một tí là tức giận.”
Nguyễn Tri Hạ đã lên xe.

Cửa xe kéo xuống, cô cũng nghe thấy những lời Nguyễn Thời Yến nói.


Trong cả nhà họ Nguyễn này, nếu phải nói rằng có một người thực sự đối tốt với Nguyễn Tri Hạ, thì đó chính là Nguyễn Thời Yến rồi.

Nguyễn Thời Yến là con trai, sau này sẽ là người thừa kế nhà họ Nguyễn, tự nhiên sẽ được người trong nhà cưng chiều, đến người giúp việc trong nhà cũng phải kính trọng Nguyễn Thời Yến vài phần.

Nguyễn Thời Yến từ nhỏ đã rất nghịch ngợm, thích chơi những thứ linh tinh vớ vẩn.

Lúc lên cấp ba, thì bắt đầu tụ tập một nhóm bạn không ra gì cùng đi đua xe, đi bar, uống rượu, cả ngày chơi bời lêu lổng khắp nơi.

Cậu thích chơi bời, không nghề ngỗng gì, nhưng tâm địa không xấu.

Ít nhất, trên đường đi học về, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ bị bạn học bắt nạt, cũng sẽ giúp cô đe dọa những người bắt nạt cô bỏ chạy.

Điểm này, đủ đề khiến Nguyễn Tri Hạ niệm tình cậu ta rất lâu.

Chỉ là, hai người hơn kém nhau bốn tuổi, lúc Nguyễn Tri Hạ lên cấp hai, Nguyễn Thời Yến đã bị đưa ra nước ngoài rồi.

Nguyễn Lập Nguyên tức đến mức trên đỉnh đầu muốn bốc khói, nhưng cũng hết cách với Nguyễn Thời Yến.


Đứa con trai này của ông cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, cũng không biết giống ai nữa.

Ông không quản nổi đứa con trai này!
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Nguyễn Lập Ngôn bị Nguyễn Thời Yến làm cho tức giận đi vào biệt thự, bên tai liền vang lên âm thanh mang theo ý cười của Nguyễn Thời Yến: “ Tìm một chỗ ăn cơm đi, anh mời em.”
“ Để em mời anh.” Nguyễn Tri Hạ quay đầu, cười cười với Nguyễn Thời Yến.

Nguyễn Thời Yến bị nụ cười của cô làm cho thất thần, mấy giây sau mới phản ứng lại: “ Được, mấy người đi trước, anh và em lái xe theo sau.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ đến tốc độ lái xe vừa rồi của Nguyễn Thời Yến, da đầu liền căng lên, nói: “Anh đi trước đi, chúng ta đến Kim Hải ăn cơm.”
Cô thực sự sợ kĩ năng lái xe của Nguyễn Thời Yến.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Câu lạc bộ cao cấp Kim Hải.

Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Thời Yến, ngồi đối diện nhau trong phòng bao.

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh Nguyễn Thời Yến, anh cầm menu lật một trang rồi gọi món: “ Cái này, cái này, cả cái này nữa…..”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, Nguyễn Thời Yến ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính khí vẫn chẳng thay đổi mấy.


Ăn chơi lêu lổng, vung tay quá trớn.

Lúc món cuối cùng đưa lên, trên bàn ăn gần như chẳng còn chỗ để đặt xuống.

“Nghe nói em thay Hương Thảo gả cho cho nhà họ Tư rồi? Thế nào, Tư Mộ Hàn đó chung sống có tốt không?” Giọng điệu của Nguyễn Thời Yến, giống như nói chuyện với người bạn cũ lâu năm không gặp vậy.

Nguyễn Tri Hạ có chút cảm khái, nhưng cũng không đem hết mọi chuyện kể cho Nguyễn Thời Yến nghe.

“Anh vì chuyện của Nguyễn Hương Thảo mà quay về.”
Giọng điệu chắc chắn của Nguyễn Tri Hạ khiến Nguyễn Thời Yến ngây ra một lúc.

Anh đặt đũa xuống, cười với Nguyễn Tri Hạ: “Lúc còn nhỏ em đã thông minh hơn Hương Thảo, sau khi lớn lên may mắn cũng tốt hơn nó.” truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 484


Nguyễn Thời Yến từng ra tay giúp đỡ cô, nhưng cuối cùng anh vẫn là anh trai ruột của Nguyễn Hương Thảo.

Về điểm này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ rất rõ ràng.

“Em không có may mắn hơn chị ta, chỉ là không có ý đồ xấu như chị ta.” Ý cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ dần tắt: “Anh có biết chị ta đã bao lần muốn đẩy em vào đường chết không? Em đối với nhà họ Nguyễn vốn đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chị ta cùng bố hết lần này đến lần khác lợi dụng em, em chỉ là quyết định không thể nhẫn nhịn thêm nữa mà thôi.”
Nguyễn Thời Yến hít một hơi sâu, hỏi: “Mẹ em đâu? Em cũng không quản à?”
Nguyễn Tri Hạ không nói, Nguyễn Thời Yến nhếch miệng nói: “Lần này, anh quả thực là bởi vì chuyện của Hương Thảo mà quay về, cho dù nó có phạm bao nhiêu lỗi lầm, nó vẫn là em gái ruột của anh, anh không thể trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện.”
“Anh đang trách em?” Nguyễn Tri Hạ hỏi ngược lại anh.


Hai người nhìn nhau, trầm lặng một lúc lâu, Nguyễn Tri Hạ tự giễu cười: “Trong mắt các người, cho dù em suýt chút nữa bị Nguyễn Hương Thảo hại chết một người hai mạng, đến cuối cùng em vẫn nên giống như là người không có việc gì, không tính toán với Nguyễn Hương Thảo, đúng không?”
“Anh không phải ý này, anh chỉ là….” Nguyễn Thời Yến ngây ra một lúc, dường như cũng không nghĩ ra nên nói cái gì, cuối cùng chỉ đành trầm mặc.

“Em có chút mệt, xin phép về trước, anh cả anh cứ từ từ ăn.”
Nguyễn Thời Yến ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.

Nguyễn Tri Hạ thanh toán hóa đơn xong, liền rời khỏi Kim Hải.

Trong xe, tài xế hỏi cô: “Mợ chủ, bây giờ về thẳng nhà ạ?”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một lúc, nói: “Đến Tư thị.”
Bây giờ là thời gian ăn trưa, nếu cô đến Tư thị tìm Tư Mộ Hàn, có lẽ có thể cùng anh ăn cơm trưa.

Rất nhanh liền đến Tư thị.

Nguyễn Tri Hạ không xuống xe, xuyên qua cửa kính ô tô nhìn vào cánh cửa lớn Tư thị, cúi đầu nhấc điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Tư Mộ Hàn.


Vô thức ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Tư Mộ Hàn từ trong Tư thị đi ra.

Bên cạnh anh là Tư Đình Phong, đằng sau là một nhóm nam nữ mặc đồ Tây, bước chân đều rất vội vã.

Nguyễn Tri Hạ do dự một lát, vẫn là nên gọi cho Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn lúc đó đã đến bãi đỗ xe, đang mở cửa chuẩn bị lên xe, có lẽ điện thoại kêu, anh dừng lại, cúi đầu cầm điện thoại.

Anh lúc đó vừa cầm điện thoại, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh của Tư Mộ Hàn: “Sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Đang bận à?”
Tư Mộ Hàn kiệm lời như vàng, trả lời một tiếng: “Ừ.”
“Không có chuyện gì, em chỉ gọi điện hỏi thôi.”
“Vậy cứ thế trước đã.” truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
Ngắt điện thoại, Nguyễn Tri Hạ liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn bước lên xe.

Nhìn thấy xe của Tư Mộ Hàn bọn họ đi rồi, Nguyễn Tri Hạ mới dặn dò tài xế: “Quay về thôi.”

Tài xế khởi động xe, chuẩn bị quay xe rời đi, phía trước có một chiếc xe chạy tới, con đường này hẹp, tài xế chỉ đành giảm tốc độ nhường cho chiếc xe kia qua.

Kết quả, chiếc xe kia dừng lại bên cạnh xe của Nguyễn Tri Hạ.

Lúc sau, bóng dáng cao lớn của Tư Mộ Hàn từ trong xe bước ra.

Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, cả người còn có chút ngây ngốc.

Cô lẩm bẩm gọi một tiếng: “ Tư Mộ Hàn?”
Tài xế phải ứng rất nhanh, xuống xe thay Tư Mộ Hàn mở cửa xe ghế sau.

Tư Mộ Hàn cúi người ngồi vào trong xe, nhìn thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc, nhịn không nổi xoa đầu cô, âm thanh mang theo chút ý cười: “Sớm đã nhìn thấy em rồi.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 485


Nguyễn Tri Hạ sững sờ: “Anh làm sao nhìn thấy em?”
“Nhìn thấy xe.” Tư Mộ Hàn vươn tay, trên tay dùng ít lực, kéo cô vào trong lòng anh.

Cúi đầu hôn lên trán cô một cái, đem ngón tay cô đùa nghịch trong lòng tay mình: “ Sau này đến tìm anh, cứ trực tiếp nói, nhỡ anh không nhìn thấy em, trở về lại tức giận với anh.”
Nguyễn Tri Hạ nghe những lời này, rút tay mình về: “Em nhỏ nhen như thế sao? Em từ lúc nào vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận với anh chứ?”
“Ừm, không có.” Tư Mộ Hàn gật đầu, dáng vẻ vô cùng chính trực.

Nguyễn Tri Hạ nắm tay đấm anh hai cái.


Sức lực không mạnh, đánh vào người anh không đau không ngứa.

Tư Mộ Hàn bắt lấy tay cô: “Đi ăn cơm.”
Nguyễn Tri Hạ vào giờ tìm anh, chắc chắn vẫn chưa ăn cơm.

“Vừa nãy,em nhìn thấy anh và hai người cùng lên xe, có phải có chuyện cần làm không? Không quan trọng à?” Nguyễn Tri Hạ quả thực không muốn làm lỡ dở công việc của anh.

“Ăn cơm cùng em càng quan trọng hơn.” Tư Mộ Hàn nói, đưa tay chạm lên bụng cô: “Em bây giờ là hai người, không được để đói bụng.

Nguyễn Tri Hạ trừng mắt liếc anh một cái, nụ cười trên mặt Tư Mộ Hàn càng sâu hơn.

…….

Hai người tìm một nhà hàng ăn cơm.

Đồ ăn Tư Mộ Hàn gọi đều là món Nguyễn Tri Hạ thích ăn.


Khẩu vị gần đây của cô có thay đổi lớn, Tư Mộ Hàn dựa theo sở thích trước đây của cô gọi món.

Nguyễn Tri Hạ có chút đói, cầm đũa lên liền ăn.

Ngược lại Tư Mộ Hàn ăn không được bao nhiêu, Nguyễn Tri Hạ gắp một miếng khoai tây cho vào miệng, hỏi anh: “Sao anh không ăn?”
“Anh ăn rồi.” Tư Mộ Hàn vừa nói, vừa gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát cô.

Khẩu vị gần đây của Nguyễn Tri Hạ quả thực nhiều hơn một chút, đồ ăn Tư Mộ Hàn gọi lại hợp với khẩu vị của cô, cuối cùng bị cô ăn hết hơn một nửa.

Cô nghĩ đến chuyện hủy hợp đồng giữa Trần Tuấn Tú và tập đoàn giải trí Thịnh Hải, không nhìn được hỏi anh: “Em nhìn thấy tiêu đề hot trên facebook rồi, là anh đề nghị hủy hợp đồng?”
Cô không nhắc đến tên của Trần Tuấn Tú, Tư Mộ Hàn tự nhiên cũng biết.

“Ừ.”
Nhắc đến Trần Tuấn Tú, niềm vui trên mặt Tư Mộ Hàn bống chốc biến mất, sắc mặt có chút sa sầm.

Trần Tuần Tú sẽ đến tòa án, rõ ràng anh ta đã có tính toán việc đưa Nguyễn Hương Thảo ra ngoài.

Trần Tuần Tú đã mặc kệ bản thân, nhất định muốn đứng về phía đối lập với anh, vậy anh cũng không cần nể nang nữa.


Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Nguyễn Tri Hạ có được câu trả lời khẳng định của anh, cũng trầm mặc một lúc.

Tư Mộ Hàn chủ động đề nghị hủy bỏ hợp đồng với Trần Tuấn Tú, đây là một tín hiệu, tín hiệu hai người chính thức đoạn tuyệt quan hệ.

Nguyễn Tri Hạ lại nghĩ đến bài viết đầy cảm xúc trên facebook của Tư Mộ Hàn.

Cô hơi nhăn mày, khẽ hỏi Tư Mộ Hàn: “ Anh đã từng… nói chuyện lại với anh ta chưa? Có lẽ anh ta có nỗi khổ gì khó nói thì sao?”
Cô vừa mới quen việc gọi Trần Tuấn Tú là “anh cả”.

Tư Mộ Hàn trầm mặc một lúc, ánh mắt thâm trầm nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, em nên hiểu rõ hơn anh chứ, có nỗi khổ không thể trở thành lí do để một người vứt bỏ tự tôn của mình lăn vào đống bùn lầy.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 486


Tất cả những việc Trần Tuấn Tú làm, với Nguyễn Hương Thảo cùng nhau làm loạn, hoàn toàn không còn phong độ của lúc đầu.

Tư Mộ Hàn dường như cũng không quá đau lòng, ngược lại dường như có chút tiếc nuối cho Trần Tuấn Tú.

Nguyễn Tri Hạ nói không rõ loại cảm giác này, dù sao Tư Mộ Hàn con người này rất khó hiểu, con người Trần Tuấn Tú cô cũng không hiểu.

Trên thế giới này, có người nào mà không có nỗi khổ riêng, nhưng nỗi khổ đó không phải là lí do để một người làm xằng làm bậy.


………
Chuyện Tư Mộ Hàn đã quyết định, thì không có đừng lui
Tin tức Trần Tuấn Tú hủy bỏ hợp đồng với công ty giải trí Thịnh Hải lan rộng, các tuyền thông phương tiên liên tục đưa tin.

Còn có rất nhiều nhân vật truyền thông lớn cũng đăng những bài viết trên facebook liên quan đến chuyện này.

Liên tục mấy ngày, trên mạng toàn bộ đều là chuyện này.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ phát hiện, trong những người quan tâm đến chuyện này, ngoài dân mạng hóng chuyện qua đường và fan của Trần Tuấn Tú ra, còn có một bộ phận những người bởi vì “ người sáng lập Thịnh Hải XN” mới quan tâm đến đến chuyện này.

Ngày chuyện này nổ ra, người sáng lập Thịnh Hải XN đăng lên facebook: “Ngài Trần Tuấn Tú và tập đoàn truyền thông Thịnh Hải hủy bỏ hợp đồng trong hòa bình, mọi người không cần đoán linh tinh, mười năm đồng hành cùng nhau, chúc tốt lành.”
Bài facebook đơn giản lại mộc Tư này được chia sẻ hơn chục nghìn lần.

Thậm chí có dân mạng còn đem bài viết này phân tích rất sâu sắc.

“Cảm thấy giọng điệu của XN dường như bất đắc dĩ.”

“Không hiểu tại sao Trần Tuấn Tú đột nhiên lại hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Hải.”
“Tôi cảm thấy vẫn giống như mọi người đoán, Trần Tuấn Tú muốn một mình nhanh chóng gây dựng sự nghiệp.

“Tôi dự đoán, Trần Tuấn Tú sau khi rời khỏi truyền thông Thịnh Hải, chưa chắc sẽ vinh quang như trước đây.”
“……”
Mọi người dường như đều cho rằng là Trần Tuấn Tú đề nghị hủy bỏ hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải.

Nghĩ vậy cũng đúng, dù sao trong mắt mọi người, công ty luôn lấy lợi ích làm đầu, truyền thông Thịnh Hải không thể chủ động hủy bỏ hợp đồng với cái cây hái ra tiền Trần Tuấn Tú này.

Bọn họ tự nhiên cho rằng là Trần Tuấn Tú chủ động hủy bỏ hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải trước.

Còn truyền thông Thịnh Hải vào ngày tin tức nổ ra, toàn bộ kênh quan hệ công chúng đem chuyện hủy bỏ hợp đồng hướng về phía “ Trần Tuấn Tú chủ động đề nghị hủy bỏ hợp đồng”
Trên mạng cũng nhận định rằng Trần Tuấn Tú chủ động hủy bỏ hợp đồng.

Còn Trần Tuấn Tú nhìn sóng gió trước mắt bị truyền thông Thịnh Hải dẫn dắt, cũng không giải thích nhiều, chỉ đăng một bài viết dài trên facebook, tỏ ý cảm ơn với truyền thông Thịnh Hải những năm gần đây.


Cảm ơn “Người sáng lập XN”
Facebook của anh chiếm được vô số like.

Lúc độ hot của tin tức Trần Tuấn Tú và tập đoàn truyền thông Thịnh Hải giảm xuống, cũng đã gần cuối năm, rất nhiều công ty cũng bắt đầu nghỉ Tết.

Trong lúc này, đồn Công an liên hệ với Nguyễn Tri Hạ một lần, nói có tin tức của Tiêu Giai Kỳ, muốn cô đến đồn Công an một chuyến.

Nguyễn Tri Hạ gọi cho Nguyễn Lập Nguyên, Nguyễn Lập Nguyên không hề nhận điện thoại.

Nguyễn Tri Hạ chỉ đành một mình đến đồn Công an một chuyến.

Kết quả, cô đến đồn Công an, nhìn thấy không chỉ là Tiêu Giai Kỳ bình yên vô sự, mà còn có Thẩm Sơ Hoàng..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 487


Tiêu Giai Kỳ mặc áo khoác màu táo đỏ, trang điểm tinh tế, còn cầm một chiếc túi xách hàng hiệu mới tinh, giống như mất tích chịu khổ chỗ nào?
Thẩm Sơ Hoàng vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, trên mặt liền lộ ra nụ cười, dịu dàng gọi cô: “ Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ chau mày, không để ý đến Thẩm Sơ Hoàng, đến trước mặt Tiêu Giai Kỳ hỏi bà: “Mẹ mấy ngày nay đi đâu?”
Tiêu Giai Kỳ nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu dặn dò cô: “Mẹ gần đây không đi đâu, chỉ là cãi nhau với bố con, ở lại chỗ Sơ Hoàng một thời gian, mẹ nói với con, thời gian này may mà có Sơ Hoàng chăm sóc, nhất định phải cảm ơn cậu ấy.”
Nguyễn Tri Hạ không quen thân thiết với Tiêu Giai Kỳ như vậy, chau mày rút tay mình ta, lạnh lùng nói: “Nếu đã không sao thì về nhà đi.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt, lại khiến cho Tiêu Thanh Hà hơi ngại ngùng.


Bà ta xấu hổ rút tay về, quay đầu liếc nhìn Thẩm Sơ Hoàng.

Thẩm Sơ Hoàng hiền hòa cười với bà ta, tính tình vô cùng tốt.

Ánh mắt Tiêu Thanh Hà cũng kiên định hơn một chút: “Tri Hạ, chúng ta đi ra ngoài rồi nói.”
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Thẩm Sơ Hoàng liền đi đến cạnh Nguyễn Tri Hạ nói chuyện với cô.

Có điều, anh ta còn chưa đến gần Nguyễn Tri Hạ thì đã bị vệ sĩ cản lại.

Sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng hơi thay đổi, lập tức lại khôi phục như thường, giống như đùa giỡn mà nói: “Anh chỉ muốn nói vài câu với em mà thôi, thế mà mấy vệ sĩ này lại cảnh giác như vậy, bộ Tư Mộ Hàn xem em là phạm nhân à?”
Giọng điệu anh ta nghe qua cứ như là đang đùa giỡn với bạn thân vậy.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết tình cảm của anh ta cũng chẳng thân thiết đến thế, đương nhiên cũng không cảm thấy anh ta đang nói đùa.


Anh ta cố ý nói như vậy, là lại muốn soi mói chuyện giữa cô và Tư Mộ Hàn?
Cô không hiểu Thẩm Sơ Hoàng lên cơn gì, lại cứ níu lấy cô không tha.

“Lúc ngài Thẩm đây học tiếng Trung chắc hẳn rất kém nhỉ? Nếu không thì, sao đến cả vệ sĩ mà cũng không biết là gì? Có muốn tôi giải thích cho anh nghe xem vệ sĩ là nghề gì không?”
Nguyễn Tri Hạ lộ vẻ mỉa mai nhìn Thẩm Sơ Hoàng.

Thẩm Sơ Hoàng cảm thấy, ánh mắt Nguyễn Tri Hạ đang nhìn anh ta cứ như đang nhìn một người xấu.

Sắc mặt anh ta âm u, nhưng vẫn mạnh miệng muốn gỡ hòa: “Đương nhiên anh biết vệ sĩ là gì, có điều, anh chỉ đến gần em một chút mà bọn họ đã chặn lại, có phải hơi quá đáng không?”
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ thờ ơ: “Không hề quá đáng chút nào, dù sao chúng ta cũng chẳng thân quen gì mấy.”
Tiêu Thanh Hà ở bên cạnh lúc này đột nhiên lên tiếng: “Tri Hạ, con không nên nói chuyện với Sơ Hoàng như vậy.

Mẹ biết trước đây con và cậu ấy có chút hiểu lầm, nhưng con có thể nể mặt cậu ấy trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm sóc mẹ, nắm tay làm hòa với cậu ấy có được không?”
Sơ Hoàng?
Nghe thật thân thiết nhỉ.


Nguyễn Tri Hạ không biết Thẩm Sơ Hoàng làm sao mà gặp được Tiêu Thanh Hà, lại làm sao mà săn sóc bà ta.

Cô biết rõ, không có gì mà tự dưng lại ân cần, không trộm cắp thì cũng là lừa đảo.

Cô cũng không tin, Thẩm Sơ Hoàng là vì nhớ đến lúc trước từng có tình cảm với Hạ Hương Thảo, cho nên mới đưa Tiêu Thanh Hà về chăm sóc.

“Giữa chúng con đâu có hiểu lầm gì? Nắm tay làm hòa gì chứ?” Nguyễn Tri Hạ ra vẻ nghi hoặc nhìn Tiêu Thanh Hà: “Hạ Hương Thảo là con gái của mẹ, lúc trước cô ta lại đính hôn với ngài Thẩm đây, thì một người tốt bụng như ngài Thẩm, nhìn thấy mẹ lạc lõng bên ngoài, đưa mẹ về chăm sóc cũng là chuyện thường tình thôi mà?”
Tiêu Thanh Hà nói bóng nói gió cũng chỉ để nói giúp Thẩm Sơ Hoàng, xem ra mấy hôm nay Thẩm Sơ Hoàng chăm sóc bà ta rất tốt, cũng thuyết phục rất tốt.

“Tri Hạ…”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 488


“Con còn có việc, đi về trước đây.” Nguyễn Tri Hạ giả vờ nhìn đồng hồ: “Ngài Thẩm đây có lòng tốt như vậy, chắc hẳn sẽ không để bụng mà đưa mẹ của vợ sắp cưới cũ của anh về nhà đâu nhỉ?”
Trước đây, Thẩm Sơ Hoàng đưa Tiêu Thanh Hà về, mục đích là để tiếp cận Nguyễn Tri Hạ.

Anh ta cũng hiểu một chút về tình hình của nhà họ Hạ, đương nhiên biết Nguyễn Tri Hạ đối xử rất tốt với mẹ cô.

Nhưng bây giờ xem ra chuyện cũng không hẳn là vậy.

Nguyễn Tri Hạ đã nói đến mức này, anh ta chỉ còn cách nhận lời: “Sao lại để bụng chứ, đương nhiên là cam tâm tình nguyện rồi.”

“Vậy tôi đi trước.”
Nguyễn Tri Hạ cũng chẳng nhìn Tiêu Thanh Hà nữa, xoay người lên xe.

Tiêu Thanh Hà sắc mặt bối rối đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn xe của Nguyễn Tri Hạ đi xa, trong lòng mờ mịt.

Nguyễn Tri Hạ quá lạnh nhạt với bà ta.

Nguyễn Tri Hạ vừa đi, sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng liền trầm xuống: “Bác Hạ, cháu đưa bác về.”
Tiêu Thanh Hà thấy sắc mặt Thẩm Sơ Hoàng không tốt, nói: “Con đừng để ý, chắc là vì gần đây Tri Hạ mang thai, tâm trạng không tốt lắm, cho nên…”
Lời của bà ta kích thích Thẩm Sơ Hoàng, anh mạnh mẽ nắm cánh tay Tiêu Thanh Hà, giọng điệu âm trầm: “Bác vừa nói gì, bác lặp lại lần nữa xem!”
Tiêu Thanh Hà bị dáng vẻ này của Thẩm Sơ Hoàng dọa sợ: “Sơ Hoàng, cháu làm sao vậy?”
Mấy ngày nay, thái độ của Thẩm Sơ Hoàng đối với bà ta đều vô cùng hiền hòa, thậm chí còn cho người đưa bà ta ra ngoài mua sắm.

Anh ta đột nhiên trở mặt, Tiêu Thanh Hà bị dọa không nhẹ.

Thẩm Sơ Hoàng lập tức khôi phục dáng vẻ ôn hòa lúc trước, nhẹ giọng hỏi: “Bác nói cô ấy mang thai?”
“Đúng vậy.”
Tiêu Thanh Hà thấy anh ta trở lại như thường, lúc này mới nhẹ nhõm thở ra.


Vừa nãy chắc là bà ta nhìn nhầm thôi.

“Cháu biết rồi, bây giờ cháu đưa dì về.” Thẩm Sơ Hoàng rũ mắt, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước, nhưng lại lộ ra một cảm giác khác lạ.


Chuyện lần này đối với Nguyễn Tri Hạ mà nói, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ thoáng qua, qua rồi thì liền quên.

Gần đến cuối năm, Nguyễn Tri Hạ đoán, lễ mừng năm mới năm nay, Tư Mộ Hàn hẳn sẽ mang cô về nhà cổ.

Dù sao thì, đây cũng là giao thừa đầu tiên kể từ khi Tư Mộ Hàn tiếp quản Mạc thị, về tình về lý anh vẫn nên quay về nhà cổ.

Cho dù Tư Mộ Hàn có quyền tùy ý làm bậy, muốn đến thì đến, không muốn đi thì không đi chăng nữa.

Nhưng cuối cùng, khoản nợ này vẫn là tính lên cô.

Hai ngày trước kỳ nghỉ của Mạc thị, Nguyễn Tri Hạ đã bắt tay vào thu xếp đồ đạc để quay về nhà cổ.


Mặc dù trong nhà cổ cũng chẳng thiếu thứ gì, nhưng nói chung, đồ mình quen dùng vẫn tốt hơn nhiều.

Buổi tối, Tư Mộ Hàn trở về khá muộn.

Nguyễn Tri Hạ đã rửa mặt xong xuôi, ôm máy tính chuẩn bị soạn bản thảo một chút rồi sẽ đi ngủ.

Tư Mộ Hàn cầm áo khoác âu phục đi từ ngoài vào, tóc tai hơi rối, cả người thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.

“Về rồi à.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh.

Trời lạnh, cho dù đã mở hệ thống sưởi, Nguyễn Tri Hạ vẫn mặc áo ngủ lông mềm như nhung, khiến cho cả người trông vừa mềm mại vừa ấm áp..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 489


Từ sau khi mang thai, cô đều rúc ở trong nhà, người làm chăm sóc tỉ mỉ, chính cô làm việc và nghỉ ngơi cũng rất có quy tắc.

Thế nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều so với trước đây, ngồi dưới ánh đèn, trắng đến nỗi như đang phát sáng.

Cô ngồi trong góc ghế sofa, hai chân duỗi thẳng, máy tính đặt trên chân, tóc rối bù, da như tuyết, tóc như mun.

Đôi mắt giống như con mèo nhìn anh chăm chú, lộ ra vài phần khác thường khiến người ta động lòng.


Tư Mộ Hàn tiện tay ném áo khoác, đi đến trước mặt cô, cúi người ném máy tính trên chân cô qua một bên, ngồi xuống cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.

Nguyễn Tri Hạ lúc nhìn thấy anh cầm máy tính của mình lên đã hoảng hốt: “Anh ném nhẹ thôi…”
Tư Mộ Hàn dường như không hài lòng với việc cô đến lúc này còn quan tâm đến máy tính, thò tay vào áo cô sờ soạng một hồi, hơi mạnh tay mà nhéo chỗ trước ngực cô.

Ngay sau đó, lên tiếng xấu xa nói: “Hình như to hơn rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vỗ một cái “bốp” lên tay anh: “Đau quá, bỏ tay ra!”
“Chỉ chạm chút thôi.”
Đàn ông trời sinh đã có tính phản nghịch, bạn càng không cho anh ta làm, anh ta càng muốn làm.

Nguyễn Tri Hạ càng không cho anh chạm, anh càng muốn chạm.

Một cánh tay Tư Mộ Hàn ôm eo cô, cánh tay kia ôm khuỷu chân cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, để càng tiện động tay động chân với cô.

Cũng may Tư Mộ Hàn có chừng mực, đùa một chút rồi thôi.


Nhưng hai người đã hơi thở gấp.

Đột nhiên, Tư Mộ Hàn thì thầm một câu: “Cô về rồi.”
Nguyễn Tri Hạ tạm thời có chút không kịp phản ứng.

Cô của Tư Mộ Hàn?
Cô nghi ngờ một chút, chợt nghĩ tới, cô Tư Mộ Hàn, không phải là mẹ Trần Tuấn Tú sao?
Mặc dù cô chưa từng gặp cô của Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn cũng chưa từng đề cập với cô về cô của anh, nhưng theo anh quan hệ hai anh em giữa Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú, cũng có thể nhìn ra quan hệ giữa Tư Mộ Hàn và cô của anh cũng không tệ.

Mặc dù Tư Mộ Hàn chỉ thản nhiên nói một câu nói như vậy, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn nghe ra sự trầm xuống trong giọng anh.

Cho dù vì quan hệ giữa anh và Trần Tuấn Tú đã rạn nứt, anh nhìn thấy cô bản thân không biết đối xử thế nào, tâm trạng cũng không thể lên xuống nhiều như vậy…
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, đối diện với anh, nhẹ giọng hỏi anh: “Bà ấy trở về có vấn đề gì sao?”
Lần trước Nguyễn Chính Tu nói với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cũng không biết.

Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn cô chăm chú hai giây, đưa tay giúp cô gạt sợi tóc trên trán, vẻ mặt và giọng nói đã như bình thường, giọng lạnh nhạt nói: “Không có gì, ngày mai chúng ta có thể phải quay về nhà cổ một chuyến.”
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ từng nói muốn giúp anh, nhưng việc này quá phiền toái, anh không muốn để cho cô phiền muộn vì việc này.


Lúc ở cùng với anh, anh vẫn mong cô có thể thoải mái vui vẻ một chút.

Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn không biết gì về vụ án bắt cóc năm đó, thời gian càng trôi qua, Tư Mộ Hàn càng không nỡ để cho cô biết quá nhiều về chuyện liên quan đến vụ án bắt cóc năm đó.

Nguyễn Tri Hạ đã sớm chuẩn bị xong để về nhà cổ, rất dứt khoát gật đầu: “Được.”
Điều này cũng làm cho Tư Mộ Hàn có chút kinh ngạc.

Nhưng, sáng hôm sau, lúc nhìn Nguyễn Tri Hạ đã sớm sắp xếp xong va li hành lý, anh mới biết lúc trước Nguyễn Tri Hạ đã chuẩn bị xong để về nhà họ Tư.

Tư Mộ Hàn bật cười, cầm va ly hành lý của cô để lại: “Không cần mang đồ đạc, chỉ là về ăn một bữa cơm thôi.”
“Sắp đến tết rồi, năm nay anh nên về nhà ăn tết chứ?” Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua va li hành lý, lại muốn đi tới lấy về..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 490


Tư Mộ Hàn nhanh tay nhanh mắt giữ tay cô lại: “Nhiều năm chưa về nhà cổ ăn tết như vậy, năm nay không về cũng không sao.”
Nguyễn Tri Hạ mở miệng vẫn muốn nói gì đó, đã bị Tư Mộ Hàn cắt ngang: “Được rồi, đi thôi, đừng nghĩ những chuyện nhàm chán này nữa.”
Về nhà ăn tết là chuyện nhàm chán…

Hai người cùng nhau về nhà cổ.

Cổng lớn vẫn là một đám người bảo vệ chào đón bọn họ trở lại, nhưng ít phô trương hơn so với lần đầu tiên bọn họ trở về.


Nguyễn Tri Hạ đã biết một lần, lần này tự nhiên cũng không cảm giác gì lớn.

Có thể là gần đây số lượng người giúp việc và bảo vệ trong nhà đã tăng lên, cô đã có chút quen với cuộc sống như thế.

Nghĩ vậy, cô cảm thấy Tư Mộ Hàn đối với cô thực sự rất hào phóng rồi.

Người khác đều nói nhà giàu thâm sâu như biển, ít nhất cho tới bây giờ, cô vẫn chưa được cảm nhận nó thế nào.

Chủ yếu là bởi vì gần đây tính cách Tư Mộ Hàn tốt hơn nhiều, gần như chuyện gì cũng theo ý cô.

“Cậu chủ, mợ chủ.”
Dọc đường đi, đều có người giúp việc và bảo vệ kính cẩn chaò bọn họ.

Đến phòng khách, Nguyễn Tri Hạ vẫn không nhìn thấy người bên trong, chợt nghe thấy một giọng phụ nữ kích động vang lên.

“Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn theo giọng nói, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác ngoài màu đỏ sậm đi đến bên này.


Bà ấy không trang điểm nhiều, trên người cũng không mang đồ trang sức không cần thiết, thoạt nhìn rất thanh lịch.

Bà ấy đi về phía Tư Mộ Hàn, đưa tay nắm lấy cánh tay anh.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ liền hiểu rõ, người phụ nữ này chắc hẳn là cô Tư Mộ Hàn rồi.

“Cô.” Tư Mộ Hàn mặt không thay đổi kêu một tiếng, nhưng rất bình tĩnh kéo Nguyễn Tri Hạ lui về sau nửa bước, tránh tay của Tư Liên.

Trên mặt Tư Liên thoáng ngạc nhiên.

Tay bà ấy vẫn hơi giơ lên, cứ như vậy cứng đơ giữa không trung.

Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút ngại ngùng.

Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn cũng không nhìn cô, chỉ nắm lấy vai cô trấn an nhéo một cái, ý bảo cô yên tâm.


“Chúng ta đã một hai năm không gặp rồi nhỉ.” Sắc mặt Tư Liên đã khôi phục như thường, bà ấy vẻ mặt khoan dung nhìn Tư Mộ Hàn: “Trước có nghe nói Tiểu Thành lén lút chạy về nước tìm cháu, khiến cháu thêm phiền phức rồi.”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng gật đầu: “Vâng.”
“…” Người đàn ông này lại có thể gật đầu??
“Anh họ, anh mà nói em phiền phức, em mới không mang thêm phiền phức cho anh ấy.”
Giọng Tư Gia Thành đột nhiên vang lên từ phía sau.

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, ngạc nhiên quay đầu lại, liền nhìn thấy Tư Gia Thành mặc một áo lông màu xanh nhạt đi về phía bên này.

“Tiểu Thành!” Cô đã một thời gian không gặp Tư Gia Thành, vẫn rất nhớ cậu ấy.

Tư Gia Thành nhếch miệng cười, chạy về phía cô: “Chị Tri Hạ!”
“Hình như lại cao hơn rồi.” Nguyễn Tri Hạ đưa tay so trên đầu mình, cảm thấy Tư Gia Thành cao hơn trước đây một chút..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 491


“Đúng không? Em cũng cảm thấy em cao hơn một chút, nhưng anh em…” Tư Gia Thành đang nói đột nhiên dừng lại, giọng trở nên có chút miễn cưỡng: “Bọn họ đều nói em không cao hơn.”
Nguyễn Tri Hạ tất nhiên cũng nghe được thằng bé vứa mới nói hai chữ “anh ấy”.

Xem ra Tư Gia Thành cũng đã biết, chuyện Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn rồi.

Nguyễn Tri Hạ cười một tiếng, đưa tay lên đầu thằng bé vỗ nhẹ một cái.

Tư Gia Thành gãi đầu một cái, giống như có chút ngượng ngùng, quan tâm hỏi: “Nghe nói chị có thai rồi?”

Thằng bé quan sát Nguyễn Tri Hạ: “Nhưng thoạt nhìn không giống.”
“Ngốc à, bây giờ em bé vẫn còn nhỏ, hai tháng nữa mới lớn lên.” Nguyễn Tri Hạ không nhịn được lại gõ gõ đầu cậu.

“Đây là Tri Hạ nhỉ.”
Giọng Tư Liên chen vào, Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành đồng thời quay đầu lại nhìn về phía bà ấy.

Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện, vừa rồi lúc cô và Tư Gia Thành nói chuyện, Tư Mộ Hàn và Tư Liên hình như không nói gì.

Cô vừa mới nói chuyện với Tư Gia Thành, dựa vào Tư Mộ Hàn không gần như vậy, Tư Mộ Hàn kéo cô đến bên cạnh, ý sâu xa giới thiệu: “Đây là vợ cháu, Nguyễn Tri Hạ.”
Sau đó lại nhìn về phía Tư Liên nói với Nguyễn Tri Hạ: “Đây là cô anh.”
Tư Mộ Hàn vừa giới thiệu Tư Liên, Nguyễn Tri Hạ liền ngoan ngoãn gọi: “Chào cô, cháu là Tri Hạ.”
“Thật xinh đẹp.” Tư Liên nở nụ cười, tạo cảm giác rất dịu dàng.

Bà ấy nói xong, lại bổ sung một câu: “Đẹp hơn so với trong hình.”
Nguyễn Tri Hạ vô cùng kinh ngạc: “Hình nào?”
“Em chụp gửi cho mẹ em.” Tư Gia Thành đi đến bên cạnh Tư Liên, đưa tay nắm lấy vai Tư Liên: “Con nói trước với mẹ rồi, bên ngoài chị Tri Hạ đẹp hơn.”
Nguyễn Tri Hạ nhếch khóe miệng, mỉm cười.


Tư Đình Phong không biết cũng đi đến từ lúc nào: “Đừng đứng ở đây nữa, đi vào ngồi đi.”
Nguyễn Tri Hạ có chút xoắn xít, quan hệ Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong không tốt, rốt cuộc cô có cần chào Tư Đình Phong không nhỉ?
Tư Mộ Hàn không cho cô thời gian rầu rĩ, kéo cô đi vào bên trong: “Đi vào ngồi thôi.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống, Tư Gia Thành đi tới bên cạnh cô, tò mò hỏi cái này cái kia.

Không ai nhắc chuyện Trần Tuấn Tú.

Đúng lúc này, Trần Tuấn Tú và Tư Ân Nhã cùng nhau từ bên ngoài đi vào.

Kể từ lần trước cãi vã với Tần Thủy San ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn bị thua thiệt, Tư Ân Nhã cũng đổ chuyện này lên người Nguyễn Tri Hạ, cũng càng thêm chán ghét Nguyễn Tri Hạ.

Cô chưa bao giờ tỏ ra thân thiện khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, liếc mắt một cái liền khinh thường dời ánh mắt đi.

Gần đây Trần Tuấn Tú cùng Tư Mộ Hàn bởi vì chuyện hủy bỏ nên mâu thuẫn leo thang.

Bốn người ai cũng không chủ động để ý tới người khác.

Bầu không khí trong đại sảnh trở nên bế tắc, khiến người ta phiền lòng.


.

truyện ngôn tình
Nguyễn Tri Hạ không được tự nhiên, Tư Mộ Hàn thì khác, trên mặt không nhìn ra một tí khác thường nào, thậm chí còn đưa tay lên mâm đựng trái cây trên bàn trà chọn lấy một quả mắc ca lớn, bóc ra đưa cho Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ bội phục sự bình tĩnh của anh trong thời điểm này.

Nếu như anh cũng giống như một người không có chuyện gì, Nguyễn Tri Hạ cũng yên tĩnh trở lại.

Dù sao cũng là diễn kịch, diễn càng giống thì càng đạt được mục đích.

“Thật giòn, anh cũng ăn một quả đi.” Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đút một quả mắc ca vào trong miệng Tư Mộ Hàn..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 492


Quả mắc ca là vị bơ, con gái rất ưa thích mùi hương trong vắt như vậy.

Tư Mộ Hàn không thích loại mùi vị này, nhưng vẫn cau mày nhai nuốt vào.

“Mẹ.” Trần Tuấn Tú ngồi xuống bên người Tư Liên, giọng điệu ân cần: “Sao lại không gọi điện cho con biết trước, con đi đón mẹ.”
Tư Ân Nhã cũng ngồi xuống kế bên Trần Tuấn Tú, hùa theo: “Đúng vậy, dì, hiếm khi dì trở về một lần, vừa lúc anh cả cũng ở trong nước, cũng nên để anh đi đón dì.”
Nụ cười trên mặt Tư Liên rất nhạt: “Tuấn Tú quá bận, cũng không phải không có ai đón mẹ, không có gì to tát…”
Thoạt nhìn ba người bên kia rất hòa thuận, Nguyễn Tri Hạ bên này thì lộ ra quạnh quẽ rồi.


Tư Mộ Hàn từ từ bóc vỏ quả mắc ca, Tư Đình Phong ngồi đối diện anh, cũng không mở miệng nói chuyện.

Thật vất vả nhịn đến lúc ăn cơm.

Nguyễn Tri Hạ còn tường ăn cơm xong xuôi là có thể trở về rồi.

Kết quả ăn được một nửa cơm, Tư Ân Nhã chỉ vào điện thoại lớn tiếng nói: “Anh cả, trên mạng có người nói xấu anh.”
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ khẩn trương, cũng không phải lo lắng người khác nói xấu Trần Tuấn Tú như thế nào, mà lo lắng đến lúc đó lại lôi Tư Mộ Hàn vào.

Tư Mộ Hàn là người sáng lập truyền thông Thịnh Hải, hẳn là nhà họ Tư biết rõ điều này, nhưng chuyện hủy bỏ hợp đồng lần này cũng không thấy Trần Tuấn Tú nhúng tay.

Có thể là bậc cha chú nhà họ Tư chẳng muốn để ý chút chuyện nhỏ này, nhưng bây giờ đương sự hai bên trong chuyện này đều ở đây.

Trần Tuấn Tú biểu hiện rất bình tĩnh: “Không cần phải để ý, cơm nước xong xuôi rồi nói sau, bây giờ trên mạng có một vài người thích nói mò.”
“Không phải, anh được mọi người tìm kiếm trên mạng rất nhiều, mức độ được chú ý rất cao này, nói trước kia anh từng hành hạ chết con chó con trong đoàn diễn, nghe nói người vạch trần chuyện này cùng làm chung đoàn làm phim với anh đó…”

Tư Ân Nhã cũng làm ở đài truyền hình này, dính đến ngành giải trí, đương nhiên cũng sẽ chú ý tin tức giải trí.

“Quả thực là nực cười, làm sao có thể có chuyện đó, anh là người tốt như vậy…” Tư Ân Nhã cố ý giả bộ nói chuyện rất tự nhiên, nhưng trong giọng nói khó mà giấu được muốn nịnh nọt.

Nguyễn Tri Hạ lườm cô ta một cái.

Tư Ân Nhã phát hiện muốn bám lấy Tư Mộ Hàn quá khó khắn, nên lấy lui bám lấy Trần Tuấn Tú sao?
Nguyễn Tri Hạ duỗi một ngón tay xuống dưới bàn chọc eo Tư Mộ Hàn một cái, ý muốn hỏi anh, Trần Tuấn Tú gặp chuyện này có phải là anh làm hay không.

Trực giác của cô, Tư Mộ Hàn không chỉ muốn hủy hợp đồng với Trần Tuần Tú đơn giản như vậy.

Anh là một người thù phải trả, nhất định sẽ từ chỗ của Trần Tuần Tú lấy lại thứ gì đó.

Cô chọc một cái, cả bàn tay đã bị Tư Mộ Hàn túm lại.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu, Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn lại, điềm nhiên như không có việc gì gắp đồ ăn cho cô: “Ăn nhiều một chút, ăn no rồi trở về đi.”
Nguyễn Tri Hạ nghiêng nghiêng đầu, trừng hai mắt, tỏ ra nghi vấn của mình.


Tư Mộ Hàn khẽ lắc đầu, giải đáp nghi ngờ của cô.

Lập tức, anh ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Tú.

Ánh mắt hai người giao nhau trên không, không ai chủ động nói một câu, cũng không có biểu hiện dư thừa.

Nhưng những người khác đều cảm nhận được bầu không khí kỳ lại.

Trần Tuấn Tú dời ánh mắt trước, cười không thèm để ý chút nào: “Đương nhiên không có chuyện này, người nhàm chán nói chuyện nhàm chán mà thôi, Ân Nhã không cần xem nữa, ăn cơm đi.”
Anh ta đã nói như vậy, Tư Ân Nhã vội vàng hùa theo: “Đúng vậy.”
Tư Ân Nhã để điện thoại di động xuống, miệng không có nhàn rỗi, cô tò mò hỏi: “Anh, tại sao anh lại hủy hợp đồng với truyền thông Thịnh Hải? Em cảm thấy truyền thông Thịnh Hải đối xử với anh cũng khá tốt.”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 493


Lời nói vừa thốt ra, bầu không khí trên bàn cơm lại rơi vào trạng thái bế tắc kỳ lạ.

Nguyễn Tri Hạ có hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Tư Ân Nhã không biết Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau màn của truyền thông Thịnh Hải?
Nghĩ lại, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy không có gì đáng trách.

Tư Mộ Hàn là người có tính tình lãnh đạm, anh vốn không thích người nhà họ Tư, cũng không có tình cảm gì với Tư Ân Nhã, Tư Ân Nhã không biết anh là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải cũng là chuyện rất bình thường.

Lần này Trần Tuấn Tú không cười nữa, sắc mặt không vui liếc Tư Ân Nhã một cái.


Tư Ân Nhã tỏ vẻ không hiểu, không biết mình nói sai chỗ nào.

Tư Liên vẫn luôn không lên tiếng liền gặp đồ ăn vào trong chén Tư Ân Nhã, hiền lành nói: “Ân Nhã, nếm thử món này đi.”
“Cảm ơn cô.” Tư Ân Nhã cẩn thận liếc trộm Trần Tuấn Tú, không nói thêm gì nữa, vùi đầu ăn cơm.


Thật vất cả mới ăn cơm xong, Nguyễn Tri Hạ cho rằng cuối cùng cũng có thể trở về.

“Mộ Hàn, đến phòng làm của bố, bố có lời muốn nói với con.”
Tư Đình Phong vừa nói lời này, Nguyễn Tri Hạ liền biết lát nữa đi không được rồi.

Nguyễn Tri Hạ thở dài, đẩy Tư Mộ Hàn: “Anh đi đi, em ở chỗ này chờ anh.”
Tư Mộ Hàn không nói hai lời, nắm lấy cô đi thẳng tới phòng làm việc của Tư Đình Phong.

“Bố của anh có chuyện muốn nói với anh, anh dẫn em đi làm gì?” Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy muốn hất tay anh ra.


Giọng điệu Tư Mộ Hàn vô cùng đứng đắn: “Vừa ăn cơm xong, đưa em đi mấy bước cho tiêu thức ăn.”
Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không thể lấy cớ tốt hơn được sao…?”
Lặp lại lần nữa.” Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn cô.

Nguyễn Tri Hạ rụt cổ một cái, lắc đầu giả câm.

Đã đến của phòng làm việc của Tư Đình Phong, Tư Mộ Hàn đẩy cửa ra dẫn Nguyễn Tri Hạ theo vào.

Tư Đình Phong thấy Nguyễn Tri Hạ đi theo sau anh, khẽ nhíu mày: “Sao Tri Hạ không trò chuyện với Ân Nhã bọn họ?”
Ý của lời này chính đại khái là: Tôi với con nói chuyện, cô cũng tới đây làm gì?
“Có lời gì cứ nói.” Sau khi Tư Mộ Hàn dẫn Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống ghế sofa xong, mới ngẩng đầu nhìn Tư Đình Phong nói.

Cằm Tư Đình Phong căng thẳng, rất rõ ràng là bị thái độ của Tư Mộ Hàn chọc tức.

Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn Tư Đình Phong, lại liếc mắt nhìn Tư Mộ Hàn, phát hiện lúc hai bố con này tức giận cũng rất giống nhau nha.


“Bố nghĩ con đồng ý tiếp quản nhà Tư thị là đã nghĩ thông suốt.” Tư Đình Phong làm mặt lạnh, vừa mở miệng không giận mà nghiêm.

Nguyễn Tri Hạ cũng vô thức ngồi nghiêm chỉnh hơn.

Tư Mộ Hàn cong môi cười: “Xem ra tôi cũng cần uốn nắn ông, tôi là vì ông nội mới trở về tiếp quản cục diện rối rắm này của nhà họ Tư.”
Tư Đình Phong bị anh chọc tức đến thở phập phồng, ông nhìn chằm chằm vào Tư Mộ Hàn một lúc mới dặn ra hai chữ: “ Tốt lắm!”
Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.

May mà sức khỏe Tư Đình Phong vẫn tốt, nếu không sớm muộn cũng bị Tư Mộ Hàn chọc tức đến sinh bệnh.

“Ha.”
Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng:
“Nhà họ Tư bây giờ đang là tình trạng gì, trong lòng ông tự biết rõ, bị một lũ già đó lấy đi gần nửa quyền lực, có bao nhiêu sổ sách giả trong tài vụ đã được thực hiện? Ông đều biết hết sao?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 494


Nếu như không phải vì tình hình của nhà họ Tư gặp rắc rối, khỏang thời gian trước anh cũng không phải tăng ca thường xuyên như vậy.

Tư Đình Phong biết điều Tư Mộ Hàn nói là thật nên cũng không thể phản bác.

Ông thở một hơi thật dài, hỏi Tư Mộ Hàn:
“Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chuyện của Tuấn Tú đi.”
Tư Mộ Hàn cau mày, híp con ngươi lại, đợi câu nói tiếp theo của Tư Đình Phong.


“Con mở công ty điện ảnh và truyền hình ở ngoài, những năm nay Tuấn Tú đều là nghệ sĩ dưới trướng công ty con đúng không? Chuyện gần đây các con đòi hủy hợp đồng là do con nói ra trước sao?”
Bên ngoài đều truyền tin là do Tuấn Tú đề nghị hủy hợp đồng, nhưng Tư Đình Phong lại không dễ lừa như bọn họ.

Tư Đình Phong dùng giọng điệu khởi binh hỏi tội, nghe có chút lạ.

Tư Mộ Hàn không cảm xúc đáp lại:
“Ông đến đây là muốn bênh vực kẻ yếu sao?”
Dường như Tư Đình Phong cũng nhận ra giọng điệu của mình không đúng, nên ông cũng nhẹ nhàng hơn:
“Bố và cô con là anh em ruột, tình cảm của con và Tuấn Tú từ nhỏ đã rất tốt, nhà họ Tư này bao nhiêu người đang nhòm ngó vào vị trí của con cũng là điều con đã biết, từ nhỏ con đã thân thiết với Tuấn Tú, hai đứa phải giữ quan hệ với nhau, sau này cũng dễ chăm sóc lẫn nhau…”
“Muốn chăm sóc thì ông tự đi mà chăm sóc.”
Tư Mộ Hàn cảm thấy nhàm chán liền đứng dậy:.

Đam Mỹ Sắc
“Chuyện của ông tôi không quản, chuyện của tôi ông cũng đừng quản.”

Nói xong, anh quay người đưa tay về phía Nguyễn Tri Hạ:
“Nguyễn Tri Hạ, chúng ta về nhà.”
Ánh mắt anh nhìn cô không lạnh kẽo như khi nhìn Tư Đình Phong, gương mặt anh tuấn ấy là một chút dịu dàng, động lòng người lại ấm áp.

Nguyễn Tri Hạ đem tay mình đặt vào lòng bàn tay anh:
“Vâng.”
Hai người cầm tay nhau rời đi.

Bên trong văn phòng chưa đóng cửa kia là âm thanh đập phá đồ đạc.

Nguyễn Tri Hạ lo lắng nhìn Tư Mộ Hàn.

Tư Mộ Hàn cười an ủi cô, đáy mắt dường như mang theo ý trào phúng:
“Đồ của ông ta, tuỳ ông ta đập thôi.”
Nguyễn Tri Hạ vẫn có chút lo lắng, Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong bất hòa như nước với lửa cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa rồi, nhưng cũng không thể nào cả đời đều như vậy chứ.


Cô nhìn ra Tư Đình Phong vẫn có ý muốn làm lành với Tư Mộ Hàn.

Người đàn ông như Tư Đình Phong, cho dù có quá đáng hơn nữa thì cũng sẽ không sắp xếp vụ án bắt cóc như vậy để đối phó với vợ mình.

Nguyễn Tri Hạ cho rằng giữa Tư Mộ Hàn và Tư Đình Phong có lẽ chỉ là hiểu lầm.

Chỉ là, hiểu lầm này không phải ngày một ngày hai tạo thành, muốn từ bỏ hiểu lầm cũng chỉ có thể từ từ mà làm

……
Lúc hai người xuống dưới lầu đã nhìn thấy Tư Gia Thành nhảy từ trên sofa xuống, ánh mắt nôn nóng nhìn bọn họ:
“Anh họ, chị Tri Hạ, hai người muốn về sao?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 495


“Ừm, sao vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra Tư Gia Thành có điều muốn nói.

Tư Gia Thành lắc đầu, nũng nịu nói:
“Đã lâu rồi em không đến chỗ anh chị, em về nhà hai người ở mấy ngày được không?”
“Không được.”
“Được.”

Hai âm thanh không hẹn mà cùng vang lên.

Người nói “ không được” là Tư Mộ Hàn, nói “được” chính là Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, gia tăng giọng điệu nói: “Anh bảo không được sao?”
Tư Mộ Hàn muốn gật đầu.

Nhưng trực giác mách bảo anh rằng nếu anh gật đầu, tối nay chắc chắn sẽ bị Nguyễn Tri Hạ đuổi ra khỏi phòng ngủ.

Tư Mộ Hàn liếc Tư Gia Thành, rồi nhàn nhạt đáp một tiếng:
“Ồ.”
Chữ “ồ” này rõ rành rành toát ra sự không tình nguyện, Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được rồi.

Nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì, cười tít mắt nói với Tư Gia Thành:
“Cậu đã nói với mẹ chưa?”
Mặc dù quan hệ của Trần Tuấn Tú và Tư Mộ Hàn đã rạn nứt rồi, nhưng Tư Gia Thành cũng chỉ là một đứa trẻ.


Không thể vì chuyện của người lớn mà đối xử lạnh nhạt với một đứa trẻ được.

Tư Gia Thành gật đầu lia lịa:
“Nói rồi.”
……
Tư Gia Thành trước kia cũng sống ở chỗ Tư Mộ Hàn, ở đó vẫn còn quần áo của cậu ấy, bây giờ muốn qua ở cũng chẳng cần sắp xếp đồ đạc gì nữa, có thể sang ở luôn.

Lúc lên xe, Tư Gia Thành dường như lo sợ Tư Mộ Hàn sẽ hối hận vậy, cậu nhảy tót lên xe như một con thỏ rồi vẫy tay với Nguyễn Tri Hạ:
“Chị Tri Hạ, mau lên xe.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn vừa quét qua, Tư Gia Thành lập tức ngậm mồm.

Nguyễn Tri Hạ đang định lên xe thì bị Tư Mộ Hàn giữ lại.

Sau khi anh ngồi lên trước mới giơ tay về phía Nguyễn Tri Hạ, ý bảo cô lên xe.


Nguyễn Tri Hạ trợn mắt lên nhìn trời, người đàn ông này có cần nhỏ mọn như vậy không? Cô lên xe, Tư Mộ Hàn ngồi giữa ngăn cách cô và Tư Gia Thành.

Nguyễn Tri Hạ và Tư Gia Thành nhìn nhau cách “ một dòng sông”, từ ánh mắt của đối phương có thể nhìn thấy sự kì thị với Tư Mộ Hàn.

Nguyễn Tri Hạ nhớ đến lúc trước trên bàn ăn, Tư Ân Nhã nói Trần Tuấn Tú lại bị người ta bôi nhọ rồi, nên cô lấy điện thoại ra lên mạng.

Tình hình trên mạng còn gay go hơn cả Nguyễn Tri Hạ tưởng tượng.

Nguyễn Tri Hạ đến gần Tư Mộ Hàn nói nhỏ vào tai anh:
“Thật sự không phải anh làm sao?”
Tư Mộ Hàn vẫn là bộ dạng không chút cảm xúc đó, nhưng giọng điệu của anh lại hết súc khoa trương:
“Việc nhỏ như vậy cũng cần anh phải ra tay sao?”.


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 496


Muốn biết nhân phẩm của một người ra sao, thông thường có thế thấy từ những hành động nhỏ nhặt nhất.

Chủ đề Trần Tuấn Tú ngược đãi chết động vật cực kì hot, hơn nữa còn có ảnh chụp đi kèm.

Có điều ảnh không quá rõ ràng, nhưng từ thân hình, hình dáng đều thể hiện rõ ràng là Trần Tuấn Tú.

Ảnh chụp là chụp liên tục.

Từ khi Trần Tuấn Tú nhấc con chó lên ném xuống nền đất, cả quá trình được chụp thành năm tấm ảnh.


Dùng cách nói của cộng đồng mạng thì đây chính là đả kích chí mạng.

Lần này, đa số cộng đồng mạng đều không đứng về phía Trần Tuấn Tú nữa.

Đối với một Trần Tuấn Tú chưa bao giờ có tin đồn thất thiệt, tài liệu đen này có thể sẽ là đả kích mang tính hủy diệt đối với cuộc đời nghệ sĩ của anh ta.

“Hình tượng sụp đổ rồi chứ gì!”
“Từ lâu đã thấy tên Trần Tuấn Tú này có vấn đề rồi, làm gì có ai không có một tin đồn xấu nào cơ chứ.”
“Đây chính là hậu quả của việc hủy hợp đồng với tập đoàn truyền thông Thịnh Đỉnh, có cái cây to như Thịnh Đỉnh rồi mà vẫn không biết đủ, vừa hủy hợp đồng đã bị người ta truyền tin xấu, vị khá chua, phê đấy chứ?”
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ dừng ở câu bình luận cuối cùng.

Thế giới giải trí rất thâm trầm, phức tạp, mặc dù Trần Tuấn Tú là người nổi tiếng, nhưng đó cũng là do có tập đoàn truyền thông Thịnh Hải -anh cả của thế giới giải trí chống lưng cho, nên mới có thể thuận buồm xuôi gió như vậy.

Mà anh ta hủy hợp đồng với Thịnh Hải, mất đi chiếc ô bảo vệ, những người muốn trèo lên trên đương nhiên sẽ nhân cơ hội này đạp Trần Tuấn Tú một phát.

Một tướng thành danh, vạn lính phơi thây.

Trong giới giải trí luôn có người muốn trèo cao.


Mà vị trí cao nhất cũng chỉ có mấy người, đương nhiên phải đạp người khác xuống thì mình mới có cơ hội bò lên.

Mà Trần Tuấn Tú chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí, từ lâu đã có người muốn đạp anh ta xuống rồi.

Con người đôi khi chính là như vậy, đối với việc chưa từng phạm sai lầm bao giờ, hoặc là người phạm sai lầm cực ít, chỉ cần bọn họ phạm phải một lỗi nhỏ, cũng sẽ bị phóng đại ra vô hạn.

Còn loại người tội ác tày trời, chỉ cần làm một việc thiện, cũng sẽ được phóng đại ra khủng khiếp.

Đại đa số thời điểm, mọi người đối với kẻ xấu rất có lòng khoan dung.

Nguyễn Tri Hạ không quá chắc chắn tính chân thực về câu chuyện bôi nhọ của Trần Tuấn Tú, nhưng cô biết, danh tiếng của Trần Tuấn Tú sẽ bị tổn hại nặng.

Dù sao anh ta cũng làm diễn viên nhiều năm như vậy, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ có chút phức tạp.

Dọc đường đi, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ có chút sa sút, về đến nhà, cô không nhịn được mở miệng hỏi Tư Mộ Hàn: “Chuyện này là thật sao?”
Nguyễn Tri Hạ chợt hiểu ra một chút, hồi đó khi Trần Tuấn Tú làm cho ảnh chụp lén cô lên hotsearch, vì sao Tư Mộ Hàn vẫn muốn cho Trần Tuấn Tú cơ hội.

Bởi vì cô bây giờ, giống như Tư Mộ Hàn thời điểm đó.


Dứt bỏ thân phận em họ của Tư Mộ Hàn, Trần Tuấn Tú là diễn viên khiến cô làm fan bảy tám năm, cô thực sự không muốn tin anh ta lại sẽ hành hạ động vật nhỏ đến chết.

Hồi đại học của cô có một bạn cùng phòng không thích động vật nhỏ, thấy mèo nhỏ chó nhỏ đều chạy rất xa, nhưng không thấy cô ấy làm gì với mèo nhỏ chó nhỏ.

Trong tâm lý học từng nói, phải hành hạ động vật nhỏ đến chết, là một loại biểu hiện của rối loạn tâm thần.

Nếu như loại rối loạn tâm thần bị bóp méo này không được giải quyết kịp thời, bọn họ có thể chuyển đối tượng hãm hại từ động vật sang người.

Nói đơn giản, chính là một loại thay đổi tâm lý biến thái.

“Thật thật giả giả, ai quan tâm?” Rõ ràng Tư Mộ Hàn không quá quan tâm chuyện này.

Anh quan tâm kết quả..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 497


Anh thấy Nguyễn Tri Hạ cau mày dáng vẻ nghĩ mãi không ra, hơi suy nghĩ, liền nói thật: “Chuyện này trước đây anh chưa từng nghe qua, tính chân thực không thể chắc chắn hoàn toàn, thế nhưng những ai muốn đối phó với anh ta đều có chuẩn bị mà đến, bọn họ dám lộ chuyện bôi nhọ như vậy, sẽ không sợ bị người khác tìm được sơ hở.”
Không tìm được sơ hở…
“Ý của anh là, chuyện này là thật?” Mặt Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc.

Tư Mộ Hàn tiếp tục đề tài này, chỉ vỗ vỗ đầu cô: “Về phòng nghỉ ngơi một lúc đi.”
Anh biết Nguyễn Tri Hạ là người hâm mộ Trần Tuấn Tú, nếu như chuyện này là thật, đối với cô mà nói vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.


Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm.”
Cô thực sự cần phải trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.

Lúc đi qua phòng của Tư Gia Thành, Nguyễn Tri Hạ dừng lại.

Trước đó khi vừa về đến, Tư Gia Thành liền quay về phòng, nói không ở lâu như vậy nhìn bên trong xem có còn dáng vẻ lúc trước.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.

“Chị Tri Hạ?” Tư Gia Thành thấy Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc.

Nguyễn Tri Hạ cong môi, lộ ra một nụ cười rất nhạt: “Vừa đúng lúc chị đi ngang qua, chuẩn bị quay về phòng.”
Tư Gia Thành rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì: “Ồ, chị quay về phòng có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ cẩn thận quan sát Tư Gia Thành, mới phát hiện khóe mắt của thằng bé hình như có chút đỏ.


Cô không trực tiếp hỏi thằng bé bị làm sao, chỉ nói: “Chị không có việc gì.”
Dáng vẻ Tư Gia Thành rõ ràng cho thấy có chuyện muốn nói với cô, nhưng giả vờ ung dung nói: “Cùng xem phim đi?”
“Được.” Tâm sự của một đứa trẻ rất khó giấu, nhưng Nguyễn Tri Hạ cũng không vạch trần thằng bé.

Trong biệt thự có phòng chiếu phim, nhưng bình thường Nguyễn Tri Hạ là một người không hứng thú xem.

Đây là lần đầu tiên vào.

Không gian bên trong rất lớn, sofa cũng rất rộng, hai người mỗi người ôm một hộp khoai tây chiên sắp xếp ngồi, chờ phim bắt đầu.

Phim là Tư Gia Thành chọn, lúc bắt đầu, Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện là phim hoạt hình trẻ con…
“Sột Soạt.”
Nguyễn Tri Hạ bỏ một miếng khoai tây chiên vào miệng: “Em nhất định phải xem cái này sao?”

Tư Gia Thành cầm một miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, ậm ờ không rõ nói: “Kính già yêu trẻ biết chưa? Chúng ta không thể chỉ nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho cháu em một chút.”
“Cháu?”
Tư Gia Thành chỉ chỉ bụng cô: “A, em bé ở đây.”
“…”
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Bây giờ em bé vẫn chỉ là một phôi thai thôi.”
Tư Gia Thành giảm âm thanh phim xuống một chút, vẻ mặt hiếu kỳ: “Vậy em bé không nghe được chúng ta nói chuyện?”
“Ừ.”
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, ánh mắt dịu dàng sờ sờ cái bụng vẫn còn phẳng của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Gia Thành: “Em muốn nói với chị chuyện gì?”
“Chuyện anh em và anh họ, em đã biết rồi.” Tư Gia Thành nói xong còn thở dài, bộ dạng giống như một ông cụ non.

“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ biết cậu vẫn có lời muốn nói, cũng không ngắt lời..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 498


“Trước kia có từng nói, thời gian em ở chung với anh họ, so với thời gian ở chung với bố mẹ và anh trai em còn nhiều hơn, bố mẹ em thoạt nhìn rất yêu thương nhau, anh ruột em nhìn có vẻ là người rất ôn hòa, nhưng luôn cảm thấy thiếu chút gì đó…”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt: “Thiếu chút gì?”
Mặc dù Tư Gia Thành nói nghe có chút khó tin, nhưng Nguyễn Tri Hạ nghe được đây là suy nghĩ thật lòng của cậu.

“Em cũng không biết nói rõ loại cảm giác này…” Tư Gia Thành có chút phiền não gãi đầu một cái, đột nhiên chạy đến chỗ bình hoa rút một bông hoa giả ra.

Thằng bé giơ bông hoa lên trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Giống như bông hoa này, thực sự rất đẹp, nhưng chỉ là giả.”
“Ý của em là, em cảm thấy người nhà em đều rất giả tạo?” Chữ “giả tạo” cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ nói rất nhỏ, bởi vì cô không chắc chắn Tư Gia Thành có ý này hay không.


“Em cảm thấy bọn họ giống như đều đeo mặt nạ.”
Tư Gia Thành cúi đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang vô cùng căng thẳng, hai lông mày cau lại.

Nguyễn Tri Hạ không biết tình hình gia đình Tư Gia Thành, tình cảm bố mẹ cậu bé thế nào, cô không rõ lắm.

Nhưng cô biết, anh trai thằng bé Trần Tuấn Tú chắc chắn là có vấn đề.

Nguyễn Tri Hạ thử thăm dò hỏi cậu: “Em xem tin tức anh em trên mạng chưa?”
“Xem rồi.” Sắc mặt Tư Gia Thành liền thay đổi: “Lúc còn rất nhỏ, nhà bọn em có một con mèo trắng lớn, em và anh em đều rất thích, bình thường nó ngủ ở phòng hai bọn em, nhưng có buổi tối nó đến phòng của anh em, sáng hôm sau lúc thức dậy, em đã nhìn thấy cả người nó đều là máu nằm ở hàng rào bên cạnh…”
Giọng của thằng bé có chút hơi run: “Mẹ nói, nó bị con chó Berger Đức nhà hàng xóm cắn chết…”
Nguyễn Tri Hạ không đành lòng hỏi lại, sờ sờ đầu thằng bé: “Đừng nghĩ nữa, mẹ em đã nói bị con chó Berger Đức cắn chết, vậy chắc chắn là vậy rồi.”
Tư Gia Thành lắc đầu: “Thế nhưng chị nhà hàng xóm nói, con chó Berger Đức nhà chị ấy vẫn luôn buộc ở trong sân, chị ấy sẽ không nói dối, chị ấy cũng rất thích con mèo trắng lớn nhà em.”
Nguyễn Tri Hạ không biết phải nói gì.

Tư Gia Thành đang ở cái tuổi nổi loạn nhất, nhưng cũng rất nhạy cảm.

Cậu có thể nhạy cảm cảm nhận được, thay đổi trong mối quan hệ giữa mỗi thành viên trong gia đình.


Theo cách nói của thằng bé, ngoại trừ bí mật của Trần Tuấn Tú bị lộ ra, mối quan hệ bố mẹ cậu chắc chắn cũng không hài hòa giống như vẻ bên ngoài.

Nhà bọn họ, chắc chắn có vấn đề.

Cuối cùng, phim cũng xem không xong, Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng Tư Gia Thành.

Tư Gia Thành sống lâu năm ở nước ngoài, ở trong nước cũng không có bạn bè nào, những lời này có lẽ đã nén trong lòng thật lâu, nhưng chưa tìm được ai để trút bầu tâm sự.

Đúng lúc Nguyễn Tri Hạ tình nguyện nghe cậu nói, cậu liền một mạch nói ra hết.

Từ những chuyện anh nói, cũng loáng thoáng nghe ra được chút đầu mối.

Bố mẹ bằng mặt không bằng lòng, anh trai ngoài mặt ôn hòa nhưng thực tế lại hành hạ chết động vật nhỏ.

Những chuyện như vậy đối với Tư Gia Thành đang ở độ tuổi này mà nói, chắc canh có chút ảnh hưởng.


Nguyễn Tri Hạ ra khỏi phòng chiếu phim, đúng lúc gặp được Tư Mộ Hàn đang muốn đi tìm mình.

Cô đi phía trước, Tư Gia Thành theo sau.

Tư Mộ Hàn sầm mặt, rõ ràng đối với việc Tư Gia Thành rủ Nguyễn Tri Hạ đi xem phim có chút tức giận.

Lúc trước Nguyễn Tri Hạ đối phó đám người nhà họ Tư có chút mệt mỏi, đã nói muốn về nghỉ ngơi, còn bị Tư Gia Thành kéo đi xem phim, anh đương nhiên không vui vẻ gì với Tư Gia Thành.

Tư Gia Thành bĩu môi, lùi ra sau Nguyễn Tri Hạ.

Lâu rồi không gặp, ánh mắt anh họ vẫn có lực sát thương như thế.

Sợ quá đi mất..


 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 499


Nguyễn Tri Hạ dùng ánh mắt không vừa lòng nhìn Tư Mộ Hàn, xoay người nói với Tư Gia Thành: “Tiểu Thành, cậu về phòng nghỉ đi.”
“Vâng.” Tư Gia Thành như được giải thoát, nhanh chóng chạy như bay.

Tư Mộ Hàn mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Nguyễn Tri Hạ, em bây giờ là hai người, không nên chạy theo nó, nó chính là đứa trẻ càn quấy…”
“Không nghe, không nghe, vương bát niệm kinh.”.

Nguyễn Tri Hạ dùng tay bịt kín lỗ tai, vừa nói vừa đi về phòng ngủ.


Mặt Tư Mộ Hàn lập tức đen lại, tức giận đến mức giọng nói trầm xuống: “Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, vươn tay vỗ nhẹ bụng mình, chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Đừng to tiếng như vậy, dọa cục cưng.”
Tư Mộ Hàn hít sâu một hơi, thầm nói mình không cần phải so đo với người phụ nữ ngốc này.

Nguyễn Tri Hạ nhìn bộ dạng anh cố nén tức giận không phát tác, cố nhịn không cười, nhưng lại nghĩ anh đều vì muốn tốt cho cô, liền quay lại kéo cánh tay anh, vẻ mặt lấy lòng: “Được rồi, được rồi, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Trước mặt Nguyễn Tri Hạ, Tư Mộ Hàn phát cáu thật nhanh mà nguôi giận cũng nhanh.

Trở về phòng, Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn ấn lên giường, kéo chăn cho cô, ra lệnh: “Ngủ.”
Nguyễn Tri Hạ cùng Tư Gia Thành tâm sự lâu như vậy, bây giờ cô không buồn ngủ: “Em có lời muốn nói với anh.”
“Ngủ dậy rồi nói.” Tư Mộ Hàn không để ý tới ánh mắt mong đợi của cô.

Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý, lập tức nói: “Tình cảm của cô và dượng của anh có tốt không?”
“Trong mắt ông nội, bọn họ là cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc.” Tư Mộ Hàn nói xong cũng cười tự giễu.

Ở trong mắt ông nội, mẹ và Tư Đình Phong cũng là cặp vợ chồng hạnh phúc.

“Nhưng mà Tiểu Thành vừa mới nói với em, cậu ấy cảm thấy bố mẹ mình không thực hạnh phúc, có cảm giác bằng mặt không bằng lòng…” Nguyễn Tri Hạ hơi xúc động: “Nếu chúng ta ở bên nhau thật lâu, có khi nào cũng biến thành một cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng không?”

Tư Mộ Hàn vô cùng nghiêm túc trả lời: “Sẽ không.”
“Thật sao?” Nguyễn Tri Hạ cảm động.

Kết quả, một giây sau, cô liền nghe Tư Mộ Hàn sâu kín nói: “Mang thai con của anh còn suy nghĩ đến loại chuyện này, em là muốn đi ra ngoài tìm người đàn ông khác sao?”
Giọng điệu này có chút nguy hiểm.

Nguyễn Tri Hạ liếc trộm anh một cái, phát hiện anh híp mắt bình tĩnh nhìn cô, có cảm giác như nếu cô nói ra đáp án anh không hài lòng, anh sẽ lập tức chỉnh đốn cô.

Nguyễn Tri Hạ luôn là người tham sống sợ chết.

Cô bắt lấy cánh tay Tư Mộ Hàn, cười đến mức mặt đầy sáng lạn: “Sao có thể chứ? Làm gì có người đàn ông nào đẹp hơn anh, có tiền hơn anh đâu.”
“Ý của em là, nếu có người đàn ông nào đó đẹp hơn anh, nhiều tiền hơn anh, em không cần anh nữa?” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn càng thêm nguy hiểm.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy mình đã vô cùng chú ý mà trả lời rồi, nhưng mà Tư Mộ Hàn chính là không đi theo con đường bình thường.

Khắp thành phố Hà Dương này, còn có người đàn ông nào đẹp trai hơn anh, có nhiều tiền hơn anh sao?

Hoàn toàn không có khả năng.

Cô đây là đổi phương thức khen anh mà.

Kết quả, trọng tâm anh nắm được hoàn toàn khác ý cô muốn biểu đạt.

Quả nhiên cô không theo kịp mạch suy nghĩ của người thông minh.

“Sao có thể chứ?” Nguyễn Tri Hạ cất cao giọng, cố gắng làm cho giọng điệu của mình nghe thành khẩn một chút.

Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi nguội lạnh, lại không nói chuyện.

Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay anh: “Em nói thật đó.”.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom