Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện
Chương 120: C120: Chương 120


“ Bà khoe khoang cái gì chứ. Cháu gái bà có hợp đến đâu cũng xứng để ngồi vào chỗ vị hôn thê của Tần thiếu chắc. Vị trí đó vốn thuộc về Kiều tiểu thư rồi.” Người phụ nữ bĩu môi.

“ Bà tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng. Nếu để Ôn Ý nghe được bà sống không yên với người ta đâu. “

“ Xì. Sợ cái gì chứ! Ai lại không biết Kiều Hân bị suy thận, giờ chắc vẫn ở trong bệnh viện chạy thận rồi. Lại nói đến thân thể yếu ớt đó có thể giúp Tần gia nối dõi tông đường được sao? Tần gia sớm muộn cũng hủy hôn thôi. Đến lúc đó chưa biết chừng cháu gái tôi có thể thế chỗ cũng nên. “

Giang Mận Chi cực kỳ huênh hoang. Bà ta không hề để Kiều Hân vào mắt. Một người lúc nào cũng ốm yếu nằm trong bệnh viện làm sao có thể lôi kéo được cảm tình của nam nhân. Nếu là trước kia thì bà cảm thấy không có khả năng, nhưng mà bây giờ thời thế đã khác, bà ta hiện không ngại nhồi nhét cháu gái mình vào một chỗ với Tần Mặc.

Giang Hiểu Đồng so với Kiều Hân có mấy phần thua kém đâu, cũng là người chín người mười. Cả hai cùng Tần Mặc là thanh mai trúc mã, quen biết nhau từ nhỏ, Giang Hiểu Đồng còn quen biết Tần Mặc sớm hơn hai năm. Dựa vào cái gì mà hôn ước lại rớt xuống người Kiều Hân.

Nghĩ đến cũng thật nực cười. Kiều gia lúc trước làm gì có cửa hơn thua với Giang gia, nếu không phải nhờ ả Ôn Ý kia thì Kiều gia cũng không có ngày hôm nay. Cũng vì ả mà mối hôn sự này mới rớt xuống người Kiều Hân.

Thật đáng hận.

Giang Mận Chi nghiến răng nghiến lợi.

Từ thuở còn thơ ấu bà ta đã không thích ả Ôn Ý rồi. Cái gì Ôn Ý cũng hơn bà ta. Còn có tài năng đánh đâu trúng đó khiến ai cũng phải loá mắt. Đi đến đâu cũng nổi bật khiến bà ta dù có làm cách nào cũng không thể lôi kéo được sự chú ý.

Nhưng đã làm người thì làm sao có thể thuận buồm xuôi gió mãi mãi được. Hôn nhân của Ôn Ý chính là hố sâu khiến cuộc đời ả không thể vui vẻ nổi.

Nhưng mà đáng hận thay con gái Ôn Ý là Kiều Hân lại chính là bản sao của ả. Vận may đầy mình làm gì cũng giỏi trong miệng người khác chính là con gái nhà người ta, chẳng thể nào chê trách nổi. Nhưng đó là trước kia còn bây giờ không phải là con ma ốm sao.

Giang Mận Chi nghĩ đến đó không nhịn được mà cười khinh một tiếng.


Giang Mận Chi nghĩ đến cháu trai cháu gái mình đều là bạn thời thơ ấu của Tần Mặc, quan hệ cực kỳ tốt. Kiều Hân giờ đây chẳng khác gì bức tường đổ sập, cháu gái bà chỉ việc bước qua thôi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Bà ta không tin Tần Mặc sẽ không có chút tình cảm nào với cháu gái mình.

Giang Hiểu Đồng dù sao cũng là một đại mỹ nhân, là đóa hoa rực rỡ mà vạn ong bướm đều muốn. Lại còn là một người tài giỏi không hề thua kém ai.

Một người như vậy chắc chắn sẽ thu hút được Tần Mặc.

Gió tầng nào gặp mây tầng đấy. Xung quanh Tần Mặc chỉ có mỗi cháu gái bà ta là phù hợp nhất thôi. Đến lúc đó thành đôi là chuyện sớm muộn.

Người phụ nữ bên cạnh không nhìn nổi nữa, lập tức lên tiếng đáng vỡ giấc mộng của Giang Mận Chi.

" Thẩm phu nhân, bà bớt nghĩ đến việc chia cắt mối nhân duyên của người khác đi thì hơn. "

" Tôi nói cho bà biết Kiều tiểu thư sớm muộn cũng sẽ xuất viện thôi. Tôi nghe nói cô ấy được phẫu thuật ghép thận rồi. Hiện giờ đang ở trong bệnh viện hồi phục kia kìa. "

Giang Mận Chi tựa hồ như sét đánh ngang tai, sửng sốt mà thốt lên: " Không thể nào? "

" Sao lại không thể. Người ta chỉ bị suy thận thôi, ghép thận rồi không phải sẽ khỏe lại sao. "

" Làm sao có thể như thế được. " Giang Mận Chi lẩm bẩm, biểu cảm khó tin.

" Thẩm phu nhân không muốn tin thì thôi. Đợi đến lúc Kiều tiểu thư đi lại khỏe mạnh đứng trước mặt bà lúc đấy bà không muốn tin cũng phải tin. " Người phụ nữ cười khinh, sau đó nhìn qua chiếc đồng hồ hiệu trên tay, khẽ chau mày.

" Giờ đã muộn rồi. Tôi có việc nên phải về trước. Vậy nhé. Chào Thẩm phu nhân. " Người phụ nữ vừa nói xong liền đứng dậy cũng không đợi hồi âm mà quay gót rời đi.

Giang Mận Chi dáng vẻ như mất sổ gạo, hai tay cọ xát vào nhau, bộ móng giả lỡ quẹt vào da âm thầm rỉ máu.

Dưới sân đấu. Sắc mặt Đông Phương Hạo không được tốt lắm, hắn biết dù mình có bắn tốt đến mức nào cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm đều bắn trúng vào ô có số điểm cao nhất được.

Dù có may mắn được tròn 30 điểm thì vẫn phải đấu thêm một vòng nữa. Đến lúc đó độ khó cao lên khả năng Đông Phương Hạo giành chiến thắng càng thấp.

Đông Phương Hạo uể oải nhìn qua Tần Mặc. Hắn suy nghĩ một lát rồi khẽ lại gần Tần Mặc, nhỏ giọng nói:

" Anh họ. "

Tần Mặc vừa bỏ khẩu súng xuống còn chưa kịp cởi găng tay thì nghe có người gọi mình, hắn mới chậm rãi ngẩn đầu.

Nhìn thấy người đến là Đông Phương Hạo, hắn ôn hoà.

" Sao không chuẩn bị bắn mà lại đây làm gì? "


" Ờ thì là em muốn nhờ anh một chuyện. " Đông Phương Hạo lí nhí, biểu cảm nặng nề.

" Chuyện gì? " Hiếm khi thấy Đông Phương Hạo nhờ mình, Tần Mặc không khỏi bất ngờ.

" Nếu như em mà được 30 điểm thì vòng sau anh nhường em thắng được không? " Đông Phương Hạo nhẹ giọng nhờ vả.

Tần Mặc nhíu mày.

" Em muốn thắng?"

Đông Phương Hạo gật đầu lia lịa.

Tần Mặc suy nghĩ một hồi, lâu sau cười nhạt nói: " Nếu mà bây giờ em không được 30 điểm thì sao? Đến lúc đó anh muốn nhường em cũng không được. "

" Vậy thì anh đổi giải thưởng với em đi. Dù sao anh cũng không cần nó đâu mà, phải không?"

" Không. Anh rất cần nó. "

Đông Phương Hạo kinh ngạc.

" Anh muốn dùng nó để làm gì? "

" Tặng. "

" Cho ai chứ?"

" Vị hôn thê của anh. Kiều Hân sắp xuất viện rồi. Thân là hôn phu không phải nên mang thứ gì đó đến tặng sao. Anh thấy giải thưởng hôm nay rất vừa ý, cực kỳ thích hợp. "


Đông Phương Hạo không còn lời gì để nói. Món quà này có chủ rồi. Đông Phương Hạo thật sự giành không được.

Hắn buồn bực nhưng không có cách nào khác. Lúc sau mới lủi thủi muốn rời đi thì Tần Mặc lên tiếng hỏi: " Hạo, em rất muốn phần thưởng này sao? "

Đông Phương Hạo chậm chạp lắc đầu.

" Không hẳn. Chỉ là giải nhất thôi. "

Tần Mặc thấy biểu cảm buồn bã của Đông Phương Hạo nhất thời có chút không yên lòng, một phần cảm giác bức bối dấy lên.

" Lần sau nếu em có muốn thứ gì anh sẽ nhường cho em. "

Đông Phương Hạo chớp mắt, cười khổ.

" Anh à, em không phải là ăn xin cần bố thí. Chỉ là lúc này em không còn cách nào khác nên muốn nhờ anh thôi. Chứ em vẫn muốn tự mình giành lấy được thứ mình muốn. "

" Anh không cần phải vì dì mà ân cần với em đâu. "

" Thôi em đi đây. Trọng tài hối rồi. "

Đông Phương Hạo nói xong quay đầu rời đi.

Tần Mặc trầm mặc nhìn theo, biểu cảm không mấy vui vẻ.
 
Chương 121: C121: Chương 121


Tần Mặc nghĩ một lát cũng cảm thấy mình ân cần quá mức. Tuy bọn họ trên danh nghĩa là anh em họ nhưng về nhiều mặt vẫn nên xa cách một chút.

Dù rằng Đông Phương Hạo là người nhờ vả thì Tần Mặc cũng chỉ có thể giúp sức một chút. Không thể nhường lại dễ dàng, càng chẳng thể nhiều lần giúp sức cũng không nên tỏ ra thái độ có thể tùy ý cho đi những thứ ngoại vật kia. Chưa nói đến việc Đông Phương Hạo sẽ suy nghĩ ra sao thì về mặt tâm lý Đông Phương Hạo liền nghĩ tới người dì của mình.

Người có lòng muốn giúp sức nhưng vì mối quan hệ giữa hai nhà Đông Phương Hạo chỉ dám mở miệng thử, được thì hắn rất vui không được hắn không dám cưỡng cầu. Nhưng Tần Mặc lại lỡ miệng muốn giúp hắn như thể bố thí khiến lòng riêng của Đông Phương Hạo không cách nào mà bay biến.

Thông gia nhà khác thì ân cần thân thiết như thể cùng dòng máu, dù chỉ là quan hệ ngoại giao đi nữa cũng không ngại tay bắt mặt mừng. Nhưng quan hệ giữa Tần gia và Đông Phương gia lại khác. Trên thương trường chưa đánh nhau đã là may mắn.

Vì chuyện Tần Hoàng đã làm với Đông Phương Lăng khiến gia chủ Đông Phương gia cực kỳ phẫn nộ. Hận không thể xé Tần Hoàng ra thành trăm mảnh. Nhưng vì gia thế của Tần gia cùng với mấy bô lão già đang ở bên nước ngoài kia, nên chẳng dám làm nên chuyện gì quá đáng. Chỉ dám nhẫn nhịn nhắc nhở mong rằng Đông Phương Lăng có thể sống tốt một chút.

Nhưng đó là bệnh tâm lý, Tần Hoàng ngoài mặt không để Đông Phương Lăng thiếu thốn thứ gì nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn đến Đông Phương Lăng nào có cảm xúc, cùng lắm thì chỉ có sự chiếm hữu dành cho món đồ đi bên cạnh mình đến cuối đời thôi.

Đông Phương Lăng bị tổn thương về mặt tình cảm dù có bao nhiêu thứ tốt đẹp xung quanh, tiền tài bảo vật dùng mãi không hết đi nữa thì khi bị ánh mắt kia nhìn đến, thì tâm lý của Đông Phương Lăng đã không còn cách nào quay trở lại như trước.

Chính mình bị mắc kẹt trong lồng giam, trái tim vỡ vụn, tâm lý yếu đến mức không còn có thể ngăn cản được bất cứ thứ gì.

Người của Đông Phương gia có đến thăm cũng không thể khiến tình trạng Đông Phương Lăng tốt lên được chút nào. Bọn họ đau khổ, tức giận lại oán trách mình. Và càng nung nấu mối hận với Tần Hoàng. Chỉ chờ ngày đày đọa Tần Hoàng khiến hắn sống không bằng chết.

Đông Phương gia không chỉ hận Tần Hoàng mà còn hận Tần Mặc. Bởi nguyên do Đông Phương Lăng không thể ly hôn cũng vì Tần Mặc.

Gia chủ và một số người ở Đông Phương gia luôn chán ghét khi nhìn Tần Mặc. Mỗi dịp có tiệc bọn họ chỉ mong Tần Mặc tốt nhất không nên đến. Mà dù có đến cũng chỉ nhận được sự ghẻ lạnh của Đông Phương gia ngoại trừ một người là Đông Phương Hạo.


Hồi nhỏ Đông Phương Hạo chính là cái đuôi nhỏ hiền lành gọi một tiếng anh họ, hai tiếng anh trai, ba tiếng lão đại. Nhiều lần cũng chọc cười Tần Mặc. Bọn họ hai đứa trẻ bằng tuổi nhau cùng nhau trải qua thời trẻ trâu nghịch ngợm, nhưng chỉ được một thời gian bọn họ đã không thể cùng chơi với nhau được nữa.

Đến lúc gặp lại cả hai người như đang đứng ở một thế giới khác vậy. Một người ở trên cao được ca ngợi là nhi đồng thiên tài, một người ngơ ngác đứng nhìn trong đám người kinh hô một tiếng.

Vì người nhà, vì sự ngăn trở giữa lối suy nghĩ cùng sự trưởng thành khác nhau đã khiến cả hai dần xa cách, nhưng ở một phương diện nào đó trong lòng Đông Phương Hạo vẫn luôn tự hào và kính trọng Tần Mặc.

Nhưng Tần Mặc không biết, trong lòng buồn bực càng vì điểm số lúc này của Đông Phương Hạo mà thêm khó chịu.

Tần Mặc thiết nghĩ phải chăng mình dùng lời không tốt chọc đến tự trọng của Đông Phương Hạo, nên mới khiến hắn thể hiện không tốt dẫn đến số điểm mới càng ngày càng thụt so với lần bắn đầu.

Tần Mặc oán trách mình nhưng lại không biết Đông Phương Hạo lúc này lo ngại chính mình dùng lời quá nặng, sợ khiến Tần Mặc mất lòng.

Đông Phương Hạo hiếm khi có dũng khí bắt chuyện với Tần Mặc lại vì miệng nhanh hơn não khiến câu chuyện kết thúc không vui vẻ. Hắn cực kỳ để ý đến điều này dẫn tới không tập trung mà nhiều lần bắn không chuẩn.

Đến khi cuộc thi cá nhân kết thúc Đông Phương Hạo người có tiềm năng được giải nhì liền rớt xuống giải ba với số điểm là 26.

Đông Phương Hạo buồn thúi ruột nhưng đã không còn cách nào để thay đổi. Hắn đành cầm giải ba mà u buồn thở ngắn thở dài.



Lê Hiếu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nổi gân xanh, nhưng hắn không thể làm ra hành động gì bởi Sở Thiên Vũ đã ngăn hắn lại.


Cục diện này không cho phép Lê Hiếu làm theo bản tính của mình nữa, nhưng hắn cũng không thể nhục nhã mà quỳ xuống xin lỗi Doãn Tùng Khiết được. Thực sự không thể được!

Điều này chẳng khác nào giết Lê Hiếu.

Người như Lê Hiếu kiêu ngạo có lòng tự trọng, bản năng không cho phép hắn hạ mình trước ai ngoại trừ kẻ mạnh mà hắn công nhận. Mà người như Doãn Tùng Khiết đánh thì không đánh lại hắn, bộ dạng lại yếu ớt nhưng ánh mắt lại khiến người khác cực kỳ chán ghét.

Giống như thiên địch trời sinh, Lê Hiếu không ưa người này.

Bây giờ dám bảo hắn quỳ xuống xin lỗi. Mơ cũng thật đẹp đi!

Lê Hiếu hừ lạnh. Huênh hoang hất cằm.

" Mày nằm mơ. Có chết tao cũng không quỳ. "

Lê Hiếu vừa nói xong còn chưa kịp nhìn xem bản mặt trắng bệch tức giận không làm gì được của người nọ, thì bản thân hắn đã bị một lực mạnh đè quỳ xuống đến mức không thể đứng dậy được.

Lê Hiếu chấn động ngẩn đầu nhìn người phía trên. Thấy rõ ánh mắt lạnh toát của Sở Thiên Vũ cả người Lê Hiếu phát run vì tức giận. Hắn gầm lên.

" Sở Thiên Vũ, cậu đang làm gì vậy?"


Sở Thiên Vũ lạnh nhạt trả lời: " Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. "

Lê Hiếu chết lặng. Môi mấy máy cũng không nói thêm cái gì nữa.

Thấy Lê Hiếu im lặng chấp nhận trong lòng Sở Thiên Vũ cũng không vui vẻ nổi. Đối với hắn hành động này cũng mất mặt không kém.

Lê Hiếu là người cùng phe, bản thân hắn chịu nhục Sở Thiên Vũ làm sao có sắc mặt tốt. Nếu không phải không còn cách nào khác Sở Thiên Vũ cũng đã không chủ trương hành động.

Sở Thiên Vũ lúc này chỉ mong đối phương giữ lấy lời. Nếu không hắn cũng chỉ có thể cá chết lưới rách.

" Lê Hiếu, xin lỗi đi. "

Lê Hiếu nghiến răng, vô tình cắn trúng lưỡi vài lần mới chậm chạp nói:

" Xin lỗi. " Giọng hắn âm ỉ, uất hận.

Doãn Tùng Khiết mỉm cười lắc đầu một cái, nói: " Không nghe rõ. Nói lại đi. "

Lê Hiếu trừng mắt, như muốn vùng dậy đánh vào bản mặt kia của Doãn Tùng Khiết. Nhưng khổ nỗi toàn thân hắn như đeo phải cục tạ nặng trăm tấn, nhúc nhích một cái cả người đau đớn, mồ hôi hắn chảy đầm đìa vì áp lực mạnh mẽ ở phía trên, khiến hắn tức giận không thể làm gì được.

Sở Thiên Vũ nhíu mày.

" Làm lại. "


Lê Hiếu cay nghiến.

" Xin lỗi. "

Doãn Tùng Khiết sắc mặt lạnh toát, khuôn mặt thanh tú thoát tục, ánh mắt đẹp đẽ thoáng lạnh thấu xương. Thanh âm như tiếng đàn êm dịu khẽ động sát khí nói:

" Không đủ thành ý. "

Lê Hiếu nhịn không nổi nữa. Tức giận quát lớn.

" Mày còn chê không đủ thành ý cái gì! Tao đã xuống nước rồi. Mày đừng quá đáng. "

" Mày tốt nhất nên ngậm mồm và chấp nhận đi. Nếu không đừng trách tao lần sau gặp lại sẽ khiến mày sống không yên nổi. "

Cặp mắt Lê Hiếu đỏ ngầu. Rõ ràng động sát tâm. Ai nhìn đến cũng phải khiếp sợ. Tiếc thay Doãn Tùng Khiết lại đối với ánh mắt này không những không sợ hãi ngược lại càng khinh miệt.

Doãn Tùng Khiết cười mỉa, lạnh nhạt nhìn Sở Thiên Vũ, nói:

" Con chó này của Sở thiếu hình như không thích sủa dễ nghe lại thích sủa khó nghe làm cho tôi rất khó chịu. Muốn nghe chó xin lỗi thật sự đối với nó hơi khó, dù sao nó cũng chẳng phải là người. Nhưng tôi vẫn mong Sở thiếu nhanh chóng dạy lại. Để thỏa thuận này của chúng ta còn tiếp tục. "

Lê Hiếu trợn mắt. Trong lòng như vỡ vụn. Hắn vậy mà bị gọi là chó. Cái loại súc vật chỉ trung thành với chủ kia. Mà chủ ở đây lại là Sở Thiên Vũ, hắn cực kỳ không cam lòng, cực kỳ phẫn nộ. Lê Hiếu cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.

Sở Thiên Vũ khó chịu nhăn mày. Doãn Tùng Khiết miệng lưỡi thật độc địa. Thật sự khác biệt so với vẻ ngoài của hắn.
 
Chương 122: C122: Chương 122


Sở Thiên Vũ nói: " Doãn thiếu, nói chuyện nên biết chừng mực. Lê Hiếu có như thế nào cậu cũng không nên sỉ nhục chú ấy như vậy. "

Doãn Tùng Khiết cười như không cười.

" Sở thiếu nói như vậy là muốn nói tôi đã làm sai sao? "

Doãn Tùng Khiết ngồi dậy đứng đối diện Sở Thiên Vũ. Ánh mắt hờ hững, ý niệm có chút hung hăng.

" Theo như tôi biết Sở thiếu đâu có phải là loại người lễ độ đến vậy. Trong mắt của cậu thật sự coi loại người này không phải súc vật thì hẳn là một quân cờ nhỉ? Một quân cờ vô tri vô giác mặc ta điều khiển, thì cần gì phải ra sức bảo vệ tôn nghiêm của nó. Loại chuyện này không phải rất phí sức sao? "

" Càng huống hồ cậu cũng không phải chủ nhân thật sự của nó. Dù nó có biết ơn cậu đi chăng nữa thì nó có thể giúp được cậu cái gì. Chỉ cần chủ nhân thật sự của nó ra lệnh thì dù có là ân nhân, nó chắc chắn cũng không chần chừ mà lao đến cắn xé. Người như cậu hẳn là nên biết được những chuyện này rồi chứ. "

" Có làm ơn mắc oán hay không tôi cũng không cần Doãn thiếu ra sức. Khách của tôi đứng trên đất của tôi, tất nhiên tôi sẽ bảo vệ. " Sở Thiên Vũ khẳng định.

" Vậy sao. " Doãn Tùng Khiết cười châm chọc. " Nhưng hiện tại Sở thiếu hình như đâu thể bảo vệ được. "

" Không phải vị khách quý hóa của cậu vẫn đang quỳ gối trên mặt đất xin lỗi tôi hay sao? " Doãn Tùng Khiết lười biếng nhìn Lê Hiếu bản mặt vẫn còn sốc đang quỳ gối, khẽ nhắc nhở.

Lê Hiếu bị nhắc tên, hung dữ nhìn Doãn Tùng Khiết như hận không thể lao đến cắn nuốt hắn.


Sở Thiên Vũ thất thủ, chính mình bị người khác châm biếm đến mức hiện tại không biết nên phản ứng như thế nào.

Lời Sở Thiên Vũ nói hồi nãy như một trò cười trong mắt Doãn Tùng Khiết vậy.

Miệng lưỡi của Doãn Tùng Khiết như đao như dao găm, mỗi lần lên tiếng là một lần rạch một vết thương trên người đối phương, trên mũi dao còn bôi độc từng giây từng phút làm tê liệt từng mạch máu, xâm chiếm mọi giác quan khiến người ta hoàn toàn không có khả năng phản bác.

Chính Mạc Khuynh Châu người được mệnh danh là Mạc Kiền Khôn cũng phải nuốt một ngụm nước bọt vì lo ngại. Hắn lo ngại lẫn e sợ Doãn Tùng Khiết. May mắn bọn hắn hiện ở cùng phe nếu mà đối đầu, Mạc Khuynh Châu cũng phải toát hết mồ hôi khi đối chọi với Doãn Tùng Khiết.

Doãn Tùng Khiết lạnh nhạt, biểu cảm nhàm chán lại có phần khinh thường. Nhưng lời nói ra không hiểu sao lại u uất.

" Sở thiếu biết không. Tôi rất ghét cậu. "

Doãn Tùng Khiết ghét cái bản mặt này của Sở Thiên Vũ. Ghét từng hành động, những việc mà hắn làm. Và vừa ghen tị với những gì Sở Thiên Vũ có.

Sự đố kỵ và ghen ghét này của Doãn Tùng Khiết đã không ít lần khiến chính bản thân hắn kinh tởm. Nhưng thời gian đã bào mòn tâm hồn hắn khiến hắn đã không còn có ý muốn bài trừ nó nữa. Dần dần hắn lấy nó làm bia chắn cho những ý niệm xấu trong lòng mình.

Sở Thiên Vũ khó hiểu. Bản thân hoài nghi không biết mình đã từng chọc phải thiếu niên này.

" Tôi nhớ là tôi chưa từng gặp qua cậu. Rốt cuộc là vì cái gì cậu đối địch với tôi?"

" Không nhất thiết phải gặp mặt thì tôi mới ghét cậu. Lí do tôi ghét cậu, cậu có thể tìm được câu trả lời trên người Ninh Ninh. " Doãn Tùng Khiết cười lạnh.

Sở Thiên Vũ kinh ngạc đến chấn động.

" Doãn Tùng Khiết, ý cậu là sao? Chuyện này có liên quan gì đến Ninh Ninh! "

Cặp mắt Sở Thiên Vũ nhuộm đỏ vì tức giận, toàn thân len lỏi cỗ lệ khí, bàn tay siết chặt đến mức đỏ tấy đang kìm hãm lại hành động.

Lâm Tố Ninh là vảy ngược trên người Sở Thiên Vũ, mọi chuyện liên quan đến cô đều khiến hắn để tâm.

Doãn Tùng Khiết vừa nhắc đến trong lòng Sở Thiên Vũ đã tràn ngập nỗi lo, hắn không khỏi suy nghĩ hiện tại cô như thế nào. Liệu Doãn Tùng Khiết có làm gì nguy hại đến cô không?


Sở Thiên Vũ sợ hãi. Hắn dường như đã tưởng tượng ra bản thân mình chạy ra khỏi căn phòng này, điên cuồng tìm cô ngoài sảnh chính nhưng tìm mãi cũng không nhìn thấy bóng dáng cô.

Nỗi sợ tràn lan khắp toàn thân khiến hắn không thể quản lí được biểu cảm trên khuôn mặt mình nữa. Nó méo mó đến mức đáng thương.

Sở Thiên Vũ chạm vào chiếc khuy hình con thiên nga được cài trên áo mình, mới khiến lòng hắn yên tâm hơn một chút.

Doãn Tùng Khiết còn đang thích thú nhìn biểu cảm như trời sập trên khuôn mặt Sở Thiên Vũ, lát sau liền thấy Sở Thiên Vũ chạm vào cổ áo trên người mình, ban đầu Doãn Tùng Khiết không mấy quan tâm nhưng khi nhìn thấy chiếc khuy áo kia sắc mặt hắn bỗng chốc sầm lại.

Lúc đầu Doãn Tùng Khiết không chú ý đến chiếc khuy áo hình con thiên nga ấy vậy mà lại là đồ đôi. Trong lòng hắn khó chịu cùng cực.

Không phải coi nhau là anh em sao? Mang đồ đôi là cho ai xem chứ?

Doãn Tùng Khiết lạnh giọng.

" Chiếc khuy áo đó là do Ninh Ninh tặng sao? "

" Đúng vậy. Tôi với Ninh Ninh mang cùng nhau. " Sở Thiên Vũ nói.

" Tôi không có mù. " Doãn Tùng Khiết tức giận. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khuy áo như muốn cướp lấy nó vậy.

Sở Thiên Vũ hỏi: " Cậu với Ninh Ninh có quan hệ gì? "


" Có thể gọi thẳng tên thân mật của em ấy như vậy thì chỉ có người thân hoặc bạn bè mà thôi. Tôi không biết Ninh Ninh liệu có người bạn như cậu. "

" Không biết Sở thiếu đang nói đến loại quan hệ nào? "

" Trên đời này có rất nhiều loại quan hệ. Ví như người quen, bạn bè, người thân hay người yêu. "

" Riêng tôi thì đang hướng đến loại quan hệ người yêu với Ninh Ninh. " Doãn Tùng Khiết cười khiêu khích.

Sở Thiên Vũ cau mày, ánh mắt chập chờn ý muốn giết người.

Tất cả mọi người trong căn phòng đều trợn mắt kinh ngạc. Bọn họ chưa từng gặp qua ngươi nào ngay trước mặt hôn phu của người khác dám nói muốn làm người yêu với hôn thê của họ. Đây không khác gì hành động ngu ngốc chọc vào tổ ong cả.

Bọn họ lo ngại nhìn Doãn Tùng Khiết, sợ hãi không dám nhìn thử biểu cảm của Sở Thiên Vũ. Tuy không nhìn nhưng bọn họ ít nhiều cũng đoán ra được ánh mắt chực chờ muốn giết người của Sở Thiên Vũ rồi. Dù sao có là ai khi nghe nói như vậy chắc chắn đều sẽ có ý niệm này.

Nhiều người lo lắng nhìn Doãn Tùng Khiết như vậy nhưng thái độ của hắn vẫn dửng dưng như không có chuyện gì. Ánh mắt của hắn vừa hứng khởi vừa tò mò nhìn Sở Thiên Vũ.

Sở Thiên Vũ tuy trong lòng tức giận muốn bùm nổ, nhưng khi hắn nghĩ đến hôn ước của hắn và Lâm Tố Ninh cùng thái độ của cô trong thời gian qua, hắn liền cảm thấy Doãn Tùng Khiết khó có thể cướp được người của hắn. Tuy nhiên Sở Thiên Vũ vẫn lo ngại khả năng của Doãn Tùng Khiết. Với gương mặt mỹ lệ thoát tục cùng miệng lưỡi uyển chuyển kia vạn nhất lay động được Lâm Tố Ninh thì sao?
 
Chương 123: C123: Chương 123


Tiếng gió xào xạc giữa đêm trời lạnh lẽo va vào ô cửa sổ, thân mật cọ vào cành cây tán lá, lại làm cho lòng người lạnh tới khó tả.

Hoa Nhan điềm nhiên từ bệnh viện trở về, sắc mặt tuy xanh xao nhưng thể trạng hoàn toàn tốt.

Như dự đoán của Hoa Nhan bác sĩ không tìm ra bản thân cô có bệnh, chỉ là sắc mặt bác sĩ hơi khó coi đối với cơ thể suy nhược trầm trọng của cô. Sau đó là một loạt câu hỏi, kiểm tra rồi lại liệt kê đủ thứ cuối cùng cô lại phải ôm một bịch thuốc về.

Cô thừa biết uống mấy thứ thuốc này đối với cô không có tác dụng, nhưng Dương Niệm Tuyết lại đồng tình với bác sĩ nhiệt liệt bắt cô ôm về. Cô không buồn giải thích với họ, một mặt ngoan ngoãn gật đầu. Cũng khiến bọn họ an tâm hơn chút.

Tuy thuốc mang về rồi nhưng cô có uống hay không thì không ai biết được.

Nghĩ đến đó cô không khỏi nhoẻn miệng cười.

Dương Niệm Tuyết vừa nói chuyện với quản gia xong, quay đầu lại thấy Hoa Nhan cười tươi rói không biết là cười cái gì, cô cất tiếng gọi.

" Ninh Ninh, đứng đó cười cái gì vậy? Đi theo mình lên phòng. "

" Đến liền đây. " Hoa Nhan bừng tỉnh vội bước đến.

" Mà ông nội với ba mẹ cậu ngủ sớm vậy sao? "

Hoa Nhan nhìn ngó xung quanh. Cô nhớ lúc từ nhà Cố Thanh Phong rời đi cũng chưa muộn lắm, lại đến bệnh viện cũng chưa đến một tiếng. Vậy nên hiện tại hẳn trong khoảng mười rưỡi đến mười một giờ. Có khả năng người nhà Dương Niệm Tuyết đã ngủ hết rồi, nên cô đến cũng không thấy xuất hiện.

Dương Niệm Tuyết lắc đầu.

" Ông nội mình có việc nên chưa về còn ba mẹ mình thì hôm qua đã xuất ngoại rồi, bác cả mình chắc là đang ở công ty tối nay hẳn sẽ không về đâu. "


" Vậy à. " Hoa Nhan không hỏi gì thêm.

Dương Niệm Tuyết nhìn bịch thuốc trong tay Hoa Nhan nhắc nhở.

" Mình bảo giúp việc mang nước với mức hoa quả lên phòng rồi. Cậu tí nữa uống thuốc sẽ không cảm thấy đắng đâu. "

Hoa Nhan cười gượng, nhìn bịch thuốc với ánh mắt ghét bỏ.

Cô đã cố gạt nó ra khỏi tầm mắt rồi thế mà Dương Niệm vẫn còn nhớ đến nó. Cô cực kỳ u sầu.

Thuốc lại là thuốc. Cô uống nhiều đến mức sắp sình bụng luôn rồi.

Ban đầu cô còn vui vẻ khi chỉ cần uống loại thuốc Sở Thiên Vũ đưa thôi, nhưng không ngờ ba mẹ cô lại nhồi nhét cho cô đủ loại dược tăng cường sức khỏe khác. Đến cả thức ăn không phải đông trùng hạ thảo thì là canh nhân sâm đặc biệt có gan ngỗng, nhớ đến mùi vị đó khiến cô một lời khó nói hết.

Cô từng nghe nói bổ quá cũng không tốt ngược lại còn hại thân. Nhưng cô không dám mở miệng khuyên nhủ ba mẹ, sợ khiến niềm tin duy nhất mà ba mẹ dựa vào sẽ đổ nát. Vậy nên cô đành thuận theo.

Hiện tại lại phải uống thêm thứ thuốc này nghĩ thôi cô đã thấy mệt mỏi rồi.

Cô uể oải dụi mắt, miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài.

" Tiểu Tuyết à. Giờ mình buồn ngủ quá. Thuốc này để mai hẵng uống. "

Dương Niệm Tuyết nhìn bộ dạng của cô, nghiêm túc nói: " Tối nay mua thì tối nay uống. Không kì kèo gì hết. "

" Nhưng mà mình buồn ngủ lắm. Bây giờ lên phòng là mình sẽ lập tức nằm xuống ngủ thôi. Không uống tối nay cũng không mất cái gì đâu. " Hoa Nhan khoác tay Dương Niệm Tuyết nịnh nọt, ánh mắt cầu khẩn.


" Lúc ở tiệc mình có uống thuốc rồi. Đó là thuốc chính có lợi cho sức khỏe của mình. Vậy nên giờ không cần uống thuốc này đâu. "

Dương Niệm Tuyết thở dài, nhìn Hoa Nhan như một người mẹ hiền lo lắng cho con nhỏ.

" Mình bảo cậu uống là muốn tốt cho cậu chứ có hại cậu đâu. Mình biết uống thuốc nhiều cũng không tốt. "

Hoa Nhan gật đầu như gà mổ thóc. " Biết mà biết mà. Tiểu Tuyết đều luôn nghĩ cho mình. "

Dương Niệm Tuyết nói tiếp.

" Nhưng mà cậu vẫn phải uống thuốc bổ sung vitamin và thuốc bổ phổi. "

" Cái này không cần uống cũng được mà. "

" Không cần uống cái đầu cậu. " Dương Niệm Tuyết cau mày nắm lấy cánh tay Hoa Nhan đưa lên trước mặt.

" Cậu nhìn cánh tay da bọc xương cùng khuôn mặt sắp giống màu bánh cốm của mình đi rồi hẵng nói. Còn uống thuốc bổ phổi kia không xung khắc với bất cứ loại thuốc nào hết, thân thể cậu suy nhược uống vào chỉ có tốt chứ không gây hại."

" Sao cậu biết uống vào sẽ không xung khắc, cậu làm sao biết nó có thành phần gì. " Hoa Nhan thắc mắc.

Dương Niệm Tuyết khịt mũi.

" Tất nhiên là mình có hỏi bác sĩ rồi. Đâu có giống cậu ngồi im một chỗ mà tâm hồn không biết lang thang nơi nào. "


Hoa Nhan cười gượng, cô không biết nên nói cái gì. Trong lòng có chút xấu hổ. Cô cứ ngỡ bản thân ngồi im, gương mặt chăm chú giống học sinh chăm ngoan đang nghe giảng, thì sẽ không bị phát hiện ra bản thân mình không chú tâm. Vậy mà vẫn bị nhìn ra. Thật sự quá thất trách đi.

Cô nghĩ bụng lần sau diễn tốt thêm một chút chắc không bị nhìn ra đâu.

Trong khi Hoa Nhan suy nghĩ thì Dương Niệm Tuyết đã lấy đi bịch thuốc xong vẫy tay người giúp việc ngăn bà ấy lên phòng, trực tiếp mang ly nước và mức lại chỗ Dương Niệm Tuyết.

Hoa Nhan vẫn chưa biết chuyện gì. Mơ hồ chìm trong suy nghĩ của mình.

Bất chợt một ly nước đưa tới trước mặt Hoa Nhan khiến cô giật mình. Cô ngẩn đầu lên thì Dương Niệm Tuyết đã nhét vào miệng cô những viên thuốc khác nhau lại thêm một miếng mức táo ngọt, sau đó bảo cô cầm lấy ly nước tự mình uống.

Hoa Nhan mặt nhăn nhó mà nuốt trọn những gì có trong miệng mình một cách khó khăn.

Tuy cùng lúc uống thuốc với miếng mức táo nhưng vẫn không thể khiến vị đắng trong khoang miệng cô bớt hơn một chút nào. Chắc là do hồi nãy cô vội vàng nuốt xuống mà lỡ cho miếng táo đi trước, nên vị thuốc mới có thêm thời gian tan trong miệng rồi hòa tan vị ngọt của mức táo. Nên giờ đây trong miệng cô vẫn còn thoang thoảng vị đắng.

Nét mặt cô cực kỳ khó coi.

Cô rõ là cố gắng tránh rồi nhưng đến cuối cùng vẫn phải uống thuốc. Thật sự rất buồn bực.

Dương Niệm Tuyết lại như không thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô, đơn phần giao lại đồ vật cho người giúp việc.

" Uống thuốc xong rồi. Giờ cậu có thể đi ngủ được rồi. "

Hoa Nhan phồng má, giận hờn nói.

" Mình hết buồn ngủ rồi. Cậu tự mình đi ngủ đi. Ngươi giúp việc sẽ dẫn mình đến phòng cho khách. "

" Nói gì kì vậy. Có khi nào cậu đến nhà mình mà ở phòng cho khách đâu. Toàn ngủ chung với mình mà. "


" Đó là lúc trước còn bây giờ mình không có muốn ngủ chung phòng với người khác. "

" Chứ không phải cậu giận mình vì mình bắt cậu uống thuốc à. " Dương Niệm Tuyết vạch trần.

" Mình làm sao trẻ con thế được. Cậu đừng có mà bụng ta suy ra bụng người. " Hoa Nhan toát mồ hôi vội lấp liếm.

Hoa Nhan cô không phải trẻ con, chỉ là bị hành động của Dương Niệm Tuyết chọc giận thôi. Với lại cô lớn rồi không muốn ngủ chung giường với người khác. Hai điểm này cộng lại vậy nên mới không muốn cùng Dương Niệm Tuyết ngủ chung.

Chắc chắn không phải giận hờn đâu!

Dương Niệm Tuyết bĩu môi, bản thân cũng rất uất ức. Dương Niệm Tuyết cũng chỉ là vì nghĩ cho Hoa Nhan thôi mà. Tuy làm ra loại hành động mà không có sự đồng ý của người khác nhưng cũng đâu cần phải tỏ thái độ với Dương Niệm Tuyết như vậy chứ.

Dương Niệm Tuyết nói: " Tùy cậu. Không muốn ngủ với mình thì thôi mình cũng không ép. Nhưng mình nói trước, đêm khuya mà nghe thấy tiếng đập cửa hay tiếng khóc ai oán từ dưới gầm giường hoặc là có bóng trắng nào xuất hiện dọa cậu cũng đừng có mà gọi mình. Mình sẽ không đến đâu. "

Hoa Nhan ngơ ngác xong lại bật cười.

Dương Niệm Tuyết tính khí này thật sự quá mức dễ thương đi. Hoa Nhan không phải trẻ con cần gì sợ mấy lời dọa ma không có chứng cứ thiết thực này. Dương Niệm Tuyết nói như vậy là muốn làm cô sợ hãi mà quay ra ngủ cùng phòng với Dương Niệm Tuyết sao?

Hiện tại trong lòng Dương Niệm Tuyết cực kỳ đắc ý. Dương Niệm Tuyết khi còn nhỏ từng áp dụng mấy lời dọa ma này với Lâm Tố Ninh khiến cô khiếp sợ mà không dám ngủ một mình trong khoảng thời gian rất dài. Bây giờ áp dụng lại Dương Niệm Tuyết nắm chắc tám đến chín phần thành công.

Đảm bảo tối nay Hoa Nhan sẽ ngủ ở phòng mình.

Dương Niệm Tuyết dụng tâm muốn Hoa Nhan ngủ cùng phòng mình thật ra là có lí do.

Thân hình Hoa Nhan trông thì gầy gò, hơi thiếu da thiếu thịt nhưng làn da lại cực kỳ mềm mại ôm vào rất thích. So với mấy con thú nhồi bông trong phòng Dương Niệm Tuyết tốt hơn rất nhiều.

Dương Niệm Tuyết nhớ Hoa Nhan lúc ở trên xe chọt vào má cô mấy lần, tối nay cô chọt lại. Có qua cũng phải có lại. Vậy nên Dương Niệm Tuyết làm không sai.

Lại nghĩ đến lâu rồi bọn họ vẫn chưa tâm sự nên tối nay là một đêm thích hợp để làm việc đó. Dương Niệm Tuyết thật sự có rất nhiều chuyện muốn kể với Hoa Nhan. Bởi vậy nên Dương Niệm Tuyết đã nói vậy rồi Hoa Nhan tốt nhất vẫn nên chọn ngủ chung phòng đi.
 
Chương 124: C124: Chương 124


Dương Niệm Tuyết mặt mày cau có, hắng giọng nói: " Cậu cười cái gì? Buồn cười lắm sao? Mình chỉ nhắc nhở cậu thôi. Không ngủ chung thì không ngủ chung. Bổn tiểu thư không có cậu vẫn ngủ ngon. "

Dương Niệm Tuyết liếc mắt nhìn Hoa Nhan, nhận ra cô không sợ, Dương Niệm Tuyết tức muốn độn thổ.

Dương Niệm Tuyết lưỡng lự mãi vẫn không chịu rời đi. Hờn dỗi mà liếc xéo Hoa Nhan mấy lần.

Hoa Nhan cố nén cười, thân mật mà khoác tay Dương Niệm Tuyết, bộ dáng nũng nịu, giọng ngọt như mật nói:

" Ôi! Mình sợ quá! Tối nay chúng ta ngủ chung đi. "

" Tiểu Tuyết nhớ bảo vệ mình khỏi mấy con ma đó nha! "

Hoa Nhan cười trêu ghẹo. Ngón tay nhỏ nhắn ranh mãnh chọt một cái vào má Dương Niệm Tuyết.

" Dũng sĩ diệt ma Tiểu Tuyết mau mau hộ tống tiểu thư mềm yếu đến chỗ an toàn nào. "

Dương Niệm Tuyết bị trêu đùa ngượng đến đỏ mặt.

" Mình muốn chửi tục. Mình muốn mắng cậu. " Dương Niệm Tuyết thì thầm.

Dương Niệm Tuyết cố nén cơn giận trong lòng mình nói:

" Lâm Tố Ninh, cậu thu lại bộ dáng như trà xanh đó đi. Nếu hồi nãy cậu không cười, mình thật sự cho rằng cậu sợ thật đấy. "

" Mình diễn giỏi lắm sao? " Hoa Nhan phấn khởi, tựa hồ như đang được nhận lời khen vậy.

" Không! Cậu diễn rất tệ. Còn không bằng diễn viên tuyến mười tám nữa. " Dương Niệm Tuyết lắc đầu, cực lực chê.


" Ài. Mình còn tưởng sẽ được làm diễn viên chứ. " Hoa Nhan mặt buồn thiu, than thở.

Dương Niệm Tuyết nhìn Hoa Nhan một lượt từ trên xuống dưới. Sắc mặt khó coi.

" Chỉ dựa vào nhan sắc này cậu chắc chắn sẽ nổi. Nhưng mà thân thể này của cậu liệu có chịu được sự khắc nghiệt từ giới giải trí hay không? Cậu vật vã chưa được mấy ngày thì nằm liệt giường rồi còn đâu. "

" Quả thật là vậy. "

" Cậu muốn làm diễn viên lắm sao? " Dương Niệm Tuyết thấy Hoa Nhan buồn bã không nhịn được mà hỏi.

Tuy sức khỏe Hoa Nhan yếu thật nhưng tiềm lực kinh tế thì rất lớn. Nếu Hoa Nhan nhất quyết muốn vào cũng không phải không thể được.

Dương Niệm Tuyết nhớ đến vài năm trước trong giới thượng lưu có một tiểu thư danh môn muốn dấn thân vào giới giải trí.

Nhưng bị người nhà kiên quyết phản đối vì trong mắt bọn họ giới giải trí là nơi mua vui sâu trong đó còn rất bẩn thỉu và phức tạm, loại người gì cũng có.

Một tiểu thư danh gia vọng tộc được nuôi dưỡng như hoa trong nhà kính làm sao có thể tiến thân vào giới giải trí được. Càng huống hồ sức khỏe của vị tiểu thư đó cũng chỉ tốt hơn Hoa Nhan một chút.

Vị tiểu thư đó khi sinh ra bị mắc bệnh tim mạch bẩm sinh, chỉ cần ra đứng ngoài trời nắng chưa đến mười phút liền ngất đi, thẳng đến khi gần tuổi đôi mươi mới coi như tốt lên một chút.

Phải nói vị tiểu thư đó rất kiên trì, rùm beng được vài tháng cuối cùng gia đình cũng phải chấp nhận.

Đến nay cũng đã được hai năm rồi. Vị tiểu thư đó cũng có được một chỗ đứng nhất định trong giới giải trí, không ai dám đắc tội với cô, phải nói đi đến đâu đều vinh sủng đến đó. Mà những gì vị tiểu thư đó có được ngày hôm nay chín mười phần cũng vì có gia đình giúp sức.

Tiền tài đi đôi với tài lực mà. Nâng đỡ một diễn viên đối với một danh môn thế gia mà nói là chuyện dễ dàng.

Nếu Hoa Nhan muốn thì với tài lực của Lâm gia cô chắc chắn thuận buồm xuôi gió.

Hoa Nhan thật ra chỉ nói vậy thôi chứ cô hoàn toàn không hề có ý muốn làm diễn viên, càng chẳng muốn vào giới giải trí làm gì. Trong thâm tâm cô chính là muốn làm một con cá mặn chỉ việc nằm một chỗ thức ăn được dâng đến tận miệng, không có gì hạnh phúc hơn.

Hiện tại Hoa Nhan có thể ung dung mà nghĩ đến mình có thể làm một con cá mặn. Nhưng nếu là kiếp trước, cô chỉ hận không thể lao vào các công việc bán thời gian ngay lập tức.

Phải nói cuộc sống hiện tại của cô giống như một giấc mộng màu hồng vậy.

Hoa Nhan nói:

" Không có. "

" Thật không đấy. Nếu cậu thật sự muốn mình sẽ mở đường cho cậu. Đảm bảo trên con đường cậu đi chỉ thấy hoa nở thôi. "

" Ninh Ninh, cậu không việc gì phải lo hết. Tùy ý làm theo mong muốn của cậu đi. "

Hoa Nhan mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như vì sao, êm dịu lại nhẹ nhàng.

" Tiểu Tuyết, cậu thật tốt. "

Thanh âm Hoa Nhan mềm mại, tựa nước chảy mây trôi. " Hiện tại mình chỉ muốn hưởng thụ thời gian này thôi. Chúng ta cứ vui vẻ trong ba năm thanh xuân này đi. Còn sau này làm công việc gì chúng ta cứ từ từ nghĩ. Ba năm đủ mà. "


" Vậy là không làm diễn viên thật hả? "

" Không. " Hoa Nhan chắc nịch.

" Tiếc ghê. "

" Cậu tiếc cái gì? "

" Tiếc cho gương mặt thiên thần này của cậu này! Cậu chỉ cần đứng trên sân khấu bao nhiêu ánh mắt đều lay động vì cậu thôi. "

" Vậy cậu cứ mơ mộng đi. Sẽ chẳng bao giờ có ngày đó đâu. "

" Nói gì kì vậy. Sao lại không có chứ. Cậu từng biểu diễn rất nhiều lần rồi mà. "

" Hả! Biểu diễn? "

" Mấy cái giải thưởng piano ở nhà cậu, chính là cậu biểu diễn mà giành lấy không phải sao? Cậu có phải lúc trước ngã cầu thang mà quên mất không? " Dương Niệm Tuyết nhíu mày, lo lắng hỏi.

Hoa Nhan một lúc sau mới nhớ ra những giải thưởng được đặt trong tủ kính ở phòng mình.

" À, mình quên mất. "

" Cậu, thật sự không sao đấy chứ? "

" Không sao. "

" Thôi không nói nữa. Đêm khuya rồi, chúng ta mau mau đi ngủ thôi. Đứng đây lâu quá. Chân mình mỏi lắm rồi. " Hoa Nhan gượng cười.

" Ừ, đi ngủ thôi. " Dương Niệm Tuyết cũng không hỏi gì thêm. Thật sự cho rằng Hoa Nhan nhất thời quên mất thôi.

Sắc mặt của Hoa Nhan không tốt lắm. Cô đi từng bước lên cầu thang trông rất nặng nề.


Hoa Nhan nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, lẩm bẩm cái gì đó.



Sở Thiên Vũ lạnh lùng nói: " Doãn thiếu biết gì không. Quan hệ giữa tôi và Ninh Ninh gắn bó không khác gì kéo sơn, chẳng ai chen chân vào quan hệ của chúng tôi được cả. Chúng tôi thân thiết đến mức không ai có thể chia cắt được. "

" Mộng tưởng của Doãn thiếu tốt nhất vẫn nên bỏ đi thì hơn. "

Doãn Tùng Khiết cười nhạt.

" Có phải là mộng tưởng hay không thì phải thử mới biết chứ. "

" Cậu đến lúc đó đừng quá thất vọng. " Sở Thiên Vũ gằn từng chữ một.

" Tôi cũng mong Sở thiếu đến lúc đó cũng đừng quá tuyệt vọng. "

Doãn Tùng Khiết nói xong liền tiến tới chỗ Dương Quân, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý.

Dương Quân thở dài một hơi, cảm xúc nặng nề.

Khoảng một tiếng trước khi Dương Quân đến bữa tiệc đã nhận được một tin nhắn nặc danh. Ban đầu Dương Quân không mấy để tâm, nghĩ rằng đó là tin rác, lập tức muốn chặn tài khoản này, nhưng dòng tin nhắn tiếp theo được gửi tới đã khiến Dương Quân từ bỏ ý định này.

[ Tôi biết Sở Thiên Vũ lấy bằng chứng liên quan đến vụ thảm sát của con trai ông ra trao đổi để có được hải cảng Mata. Nếu ông hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp ông xóa sạch những bằng chứng đó.]

[ Tất nhiên, ông có thể nhìn nó lần cuối để biết được ai là người đứng sau. Và hơn hết tôi có thể giúp ông che đậy những việc làm dơ bẩn từ con trai cả của ông. ]

[ Nếu ông không đồng ý thì tôi không biết được ngay sáng ngày mai các toà soạn sẽ viết gì về gia đình ông đâu. Anh em trong nhà tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện rất mất mặt sao. ]
 
Chương 125: C125: Chương 125


Dương Quân đọc đến đó sắc mặt trắng bệch không còn một giọt máu, mí mắt ông giật mạnh, lo lắng không thôi.

Dương Quân nhanh chóng cùng người thần bí kia thương lượng. Lại ra lệnh trợ lý điều tra ID của tài khoản này.

[ Dương Quân: Tôi làm sao tin cậu được. Lỡ như cái gì cậu cũng không làm khiến tôi đắc tội với Sở Thiên Vũ, còn bằng chứng mà cậu đang nói kia đến lúc đó cậu không đưa tôi thì sao? Ít nhất cậu cũng phải cho tôi cái để làm tin chứ. ]

Người thần bí kia một lúc lâu cũng không thấy phản hồi tin nhắn, khiến lòng Dương Quân càng thêm bấn loạn. Ông lo lắng mà hối thúc trợ lý nhanh chóng tìm ra người thần bí kia là ai.

Trợ lý vừa nghe điện thoại vừa cẩn trọng đáp lại Dương Quân. Chậm chạp một lúc mới nghe được báo cáo từ phía cục tình báo của tập đoàn.

Trợ lý lo ngại nhìn Dương Quân, nhẹ giọng nói:

“ Ông chủ, chúng ta không thể tìm ra được tài khoản kia. Mọi người trong cục tình báo cố gắng tấn công nhưng không thể tìm ra được bất cứ thông tin gì. Khả năng chống xâm nhập của người kia quá mạnh, trong khoảng thời gian ngắn rất khó để tìm ra. “

Dương Quân loáng thoáng nghe được lời trợ lý nói, cặp mắt ông lúc này dán chặt vào màn hình, ông cố nén cơn giận trong lòng mình, chần chừ lúc lâu cũng không biết đáp lại như thế nào.

Vừa mới nghe thấy trợ lý trả lời xong thì tin nhắn của kẻ thần bí kia gửi tới. Giọng điệu trong tin nhắn kia như ôn thần, chốc chốc moi móc tim gan ông ra nhào nặn một lượt.

[ Ông có tin tưởng tôi hay không đều không quan trọng. ]


[ Không bằng ông xem thử cái này trước rồi hẵng quyết định. ]

Một tệp đính kèm được gửi đến. Dương Quân run rẩy ấn vào, hàng loạt tấm ảnh cùng văn bản hiện ra trước mắt ông.

Đôi mắt đen láy của ông ươn ướt giọt nước, khi nhìn vào khuôn mặt thân quen mà từ lâu ông đã không còn nhìn thấy.

Khắp người đàn ông loang lổ vết thương, máu thịt lẫn lộn, lửa cháy chung quanh, khói xám mịt mù, trông mặt người đàn ông vật vã đang cố gắng kéo lê người phụ nữ đang bất tỉnh trên người cũng không ít vết thương. Toàn cảnh trong bức ảnh diễn tả bằng hai chữ thảm kịch cũng không đủ.

Dương Quân đổ lệ, ông ta không dám nhìn nữa vội vàng thoát ra khỏi tệp, cũng không quên sao lưu.

Dương Quân vẫn còn hoài nghi với người thần bí này, nhưng ông ta thật sự không còn cách nào khác.

Phản bội lại lời hứa với Sở Thiên Vũ tuy không phải là hành động tốt đẹp, uy tín của ông cũng bị giảm đi vài phần.

Nhưng nếu không chấp thuận với yêu cầu của người thần bí kia, tập đoàn của ông trong sáng ngày mai sẽ gặp một trận sóng lớn uy hiếp đến căn cơ của tập đoàn. Còn về phía Sở Thiên Vũ, loại quan hệ quen biết này ngồi xuống bàn một chút, ắt sẽ có chỗ để thương lượng.

Suy nghĩ một lát Dương Quân đành phải chấp thuận.

[ Dương Quân: Tôi sẽ làm theo lời cậu. Mong cậu giữ lời. ]

[ Tất nhiên. Hợp tác vui vẻ. ]

[ À, ông cũng không nên cố điều tra về tôi đâu. Tài khoản này là giả, trước mười hai giờ tối nay sẽ bị xóa hoàn toàn. Nếu ông cố chấp điều tra. Tôi dám chắc rằng hệ thống cả tập đoàn của ông sẽ bị tê liệt. Lúc đó có bao nhiêu tổn thất ông hẳn tính được chứ nhỉ. ]

[ Dương Quân: Tôi biết rồi. ]

Dương Quân hắng giọng bảo trợ lý bên cạnh dừng lại. Trợ lý gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Dương Quân làm theo mọi yêu cầu của kẻ thần bí kia.

Tiết lộ số tiền đấu thầu mà ông ta đã thương lượng trước đó với Sở Thiên Vũ sau đó gọi điện cho Mạc Khuynh Châu bọn họ. Bên Mạc Khuynh Châu biết tin liền bất ngờ không thôi, ngập ngừng một lát bọn họ cũng chuẩn bị xong mọi thứ.


Bỗng nhiên có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, Mạc Khuynh Châu có nghi ngờ nhưng sau khi nhận cuộc điện thoại từ Tần Mặc, Mạc Khuynh Châu đành dẹp bỏ hoài nghi, thuận ý mà làm.

Lúc gặp Doãn Tùng Khiết, Mạc Khuynh Châu càng trở nên khẩn trương. Trước đó tuy được nhắc qua nhưng khi trực tiếp gặp mặt thật sự khiến Mạc Khuynh Châu thấp thỏm, lo ngại. Ắt cũng vì xuất thân của Doãn Tùng Khiết.

Doãn Tùng Khiết híp mắt cười nói: " Trao đổi không thành công. Có vẻ như chúng ta phải hoàn thành thủ tục rồi. "

" Chú Cố, nên làm thôi. "

Cố Tích thở một cách nặng nề. Ông nhẹ nhàng đưa hợp đồng chuyển tài sản cho Dương Quân kí tên.

Dương Quân lấy bút từ trên bàn, vừa mới mở nắp ra thì tiếng gầm chói tai từ miệng Lê Hiếu phát ra, khiến hành động của ông bất chợt dừng lại.

Lê Hiếu gầm thét như một con vật đang cố gắng kêu cứu, lại như chú chó con run rẩy khúm núm cầu xin.

Tiếng bốp bốp vang lên cùng những lời xin lỗi nặng nề, hành động quỳ xuống như không có lòng tự tôn, thái độ khẩn xin khép nép liên tục dập đầu.

" Thật xin lỗi. "

" Đều là lỗi của tôi. "

" Tôi xin lỗi cậu, Doãn Tùng Khiết. "


Giọng nói Lê Hiếu khàn khàn, tưởng chừng như sắp khóc. Trong mắt hiện lên tia máu, vầng trán đỏ đến mức muốn rỉ máu.

Bộ dạng này của Lê Hiếu thảm hại đến mức nực cười. Sự cao ngạo trong người hắn không biết đã bị bao nhiêu cái dập đầu làm tan vỡ rồi.

Sở Thiên Vũ ngơ ngác, trợn mắt khó tin. Hắn muốn ngăn cản nhưng lại không cách nào di chuyển được. Dường như trong tâm trí hắn đã ngầm coi đây là sợi dây nghịch chuyển giúp hắn có một lối thoát.

Lê Hiếu dập đầu một cái lại xin lỗi thêm một lần. Hành động nhanh lại dứt khoát giống như chỉ cần hắn dừng lại thì sẽ không thể tiếp tục được nữa.

Lê Hiếu tự biết bản thân mình ngu ngốc, ngạo mạn đến mức nào. Vốn ỷ mình có quyền có khả năng đánh đấm, tuy không phải mức cao siêu nhưng một mình hắn thật sự có thể đối trọi được với tám người.

Nhưng hắn chỉ là người biết nhận lệnh mà đánh, dường như hiếm khi vận dụng đầu óc. Boss cũng đã từng nhiều lần bảo hắn học tập nhiều một chút, vận động trí óc, lại nên biết cách nhìn người nhưng hắn học không thông, học qua nhiều lần cũng không thể khiến hắn nhớ được.

Dù vậy Boss cũng không ghét bỏ hắn, ngược lại đối với hắn càng ngày càng tin tưởng. Mà niềm tin này đến từ lòng trung thành của hắn.

Đây là lần đầu tiên Boss giao nhiệm vụ kiểu này cho hắn, chắc chắn có dụng ý trong đó nhưng hắn lại không thể hiểu được thôi. Hắn có ngông cuồng, ngạo mạn đến mức nào thì nhiệm vụ của Boss giao tuyệt đối không thể thất bại.

Vậy nên dù có như thế nào hắn cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Lòng tự tôn hay bất cứ thứ gì, hắn lúc này có thể vứt bỏ không do dự.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top