Dịch Vạn Cổ Long Đế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Tất nhiên rồi


Nhà họ Lâm không có Lâm Hồng Bân giữ nhà, những người khác chỉ là một đám tôm tép mà thôi.

Cây non ngồi trên vai Lâm Thần, hỏi: “Nhãi ranh, chúng ta giết thẳng tới nhà họ Lâm hả?”

“Tất nhiên rồi.” Lâm Thần không chút cảm xúc nói: “Ta muốn bọn họ nếm thử những nỗi đau mà ta đã trải qua!”

Chỉ mới vài ngày trước, mình còn là thiên kiêu số một nổi tiếng khắp Đại Thương quốc, giành không ít vinh quang về cho Đại Thương quốc, công danh trên thân, nở mày nở mặt.

Nhưng những chuyện kế tiếp giống như ác mộng.

Đầu tiên là bị phụ tử Phong Bất Diệt hãm hại trong Linh Lộ, huyễn thú bị giết, tu vi bị phế, bị ném về hoàng thành giống như ném rác rưởi.

Sau đó là nhận hết nhục nhã từ Đại Thương quốc, từ Tô Huyễn Tuyết, từ... nhà họ Lâm!

Tất cả đều làm cho Lâm Thần cảm thấy chạnh lòng.

Hắn của hiện giờ đã không còn là vị thiếu niên thiên kiêu đã từng tràn đầy nhiệt huyết, sẵn sàng hi sinh tất cả vì gia tộc vì Đại Thương quốc kia nữa!

Hiện giờ hắn chỉ còn có một người thân duy nhất.

Đó là Lâm Ninh Nhi!

Ngoài nàng ra thì mọi thứ khác có liên quan gì đến hắn chứ?

Vứt bỏ mọi vinh quang đã từng gánh trên vai, từ đây chỉ sống vì chính mình!

Trước phủ nhà họ Lâm, khách đến đầy nhà, khá nhiều con cháu nhà họ Lâm đi ra đi vào, trông rất bận rộn.

“Ngươi nghe nói chưa, Lâm Thần giết rất nhiều thiếu gia gia tộc trong núi Tử Liên...”

“Chậc, đúng là kẻ điên!”

“Ha hả, chắc là mới ngã xuống từ trên cao, trong chốc lát không tiếp thu được nên phát bệnh điên.”

“Thằng nhãi kia rất dối trá, mặt ngoài trông có vẻ chính trực, thực tế lại đi gian lận để có thành tích cao, bị Phong Kiếm tông đánh tàn rồi ném trả về, làm nhà họ Lâm ta phải xấu hổ.”

Một số đệ tử nhà họ Lâm tụ tập bên nhau bàn tán chuyện Lâm Thần.

Lúc này, một vị thiếu niên che mặt ngang nhiên đi tới, đứng bên trong cánh cửa đang mở rộng.

Một mình chặn luôn cửa lớn phủ đệ.

Một gốc cây non ngồi trên vai hắn.

Cây nói cười nói: “Nhãi ranh, nhà họ Lâm các ngươi đều là một đám ăn cháo đá bát... Ngươi hi sinh nhiều cho gia tộc đến vậy, mà bọn họ lại không hề nhớ đến điểm tốt của ngươi.”

“Vậy nên ta đã giết trở lại.”

Lâm Thần gỡ khăn che mặt xuống, trong mắt lập loè sát

“Lâm Thần!”

“Ngươi còn dám trở về hải”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Lâm Mộc!


“Mau, mau báo với đại trưởng lão!”

Đám đệ tử nhà họ Lâm vốn đang thắc mắc thân phận của thiếu niên che mặt. Khi thấy hắn gỡ miếng vải đen

xuống, sắc mặt một đám lập tức trở nên tái nhợt.

Trong đầu bọn họ chợt hiện lên vẻ khủng bố của Lâm Thần!

Hắn đúng là sát thần của cả một thế hệ! “Ẩm!”

Lâm Thần bước chân lên, một luồng linh khí khủng bố theo đó tản ra.

Hắn không chút cảm xúc nói: “Hôm nay ta trở về đây là để giết sạch đám cấp cao nhà họ Lâm. Nếu các ngươi tự hủy tu vi, lăn ra gia tộc, thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng. Còn nếu dám nói nhảm thì ta đây sẽ giết hết!”

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Vài tiếng linh khí liên tiếp vang lên, hơn mười người đệ tử nhà họ Lâm đều gọi ra huyễn thú của mình.

Gã dẫn đầu cười lạnh: “Lâm Thần, ngươi bớt làm ra vẻ cho ta đi, ai chẳng biết Sói Đỏ của ngươi đã bị giết? Một ngươi không có huyễn thú thì bày ra vẻ uy phong cái gì?”

Bóng dáng Lâm Thần lướt nhanh như chớp.

“Xoát!"

Trong tay hắn có thêm một lưỡi dao được làm từ dây leo.

Hắn giết suốt một đường, dù là huyễn thú hay là đệ tử nhà họ Lâm đều bị chém bay ra đất, không một ai là đối thủ của hắn.

Trong nhất thời, tiếng kêu rên vang khắp phủ nhà họ Lâm.

“Ngươi... ngươi...” dẫn đầu há hốc mồm, ngồi bệt xuống đất, con ngươi Lâm Thần biết gã ta. Gã là con trai của nhị trưởng lão, đệ đệ Lâm Minh Nghĩa của Lâm Minh Huân.

“Xoát!"

Lâm Thần ra tay quyết đoán, đi lên chém một bên vai Lâm Minh Nghĩa, lạnh giọng hỏi: “Nói đi, tỷ của ta ở đâu?”

Trước mắt Lâm Minh Nghĩa tối sầm, suýt chút nữa đau đến mức ngất xỉu.

Sau đó, cơn đau lại ập đến, gã lớn tiếng kêu khóc: “Lâm Ninh Nhi bị... bị nhốt trong hậu viện. Có điều vừa rồi ta thấy Lâm Mộc đi qua. Hắn... hắn nói muốn nếm thử hương vị của nàng trước khi nàng bị đưa đi nhà họ Lâm.”

Lâm Mộc!

Con ngươi Lâm Thần co rụt lại, cơn giận lập tức bùng lên dữ dội.

Lâm Mộc là thị vệ đứng đầu nhà họ Lâm, có thực lực tầng năm cảnh giới Địa Linh.

Hắn ta làm người tham tài háo sắc, mình đã từng nhiều lần phạt cảnh cáo hắn ta, chắc là hắn ta ghi hận trong lòng.

“Lâm Mộc, ngươi dám!” Lâm Thần đâm một dao vào trong ngực Lâm Minh Nghĩa, rồi chợt hét lớn một tiếng, giận dữ vọt về phía hậu viện.

Trong mắt hắn lộ ra màu đỏ tươi, như là hóa thành một con thú dữ.

“Chậc chậc, nhãi ranh này lại muốn giết sạch sẽ rồi!” Cây non ngồi trên vai Lâm Thần, cảm thán.

Lần trước ở trong rừng cây, đối mặt với đám công tử thế gia, hắn là như thế.

Lần này hắn cũng là như thết

Vảy rồng chính là một nơi không ai được chạm vào!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Kẽo kẹt


Trước hậu viện.

“Lâm Mộc đại nhân, cô ấy phải gả cho thiếu gia nhà họ Trương...” Một tên thị nữ mặt mày lộ vẻ khó xử nói.

“Bốp!”

Lâm Mộc tát sang một cái, tát bay luôn tên thị nữ kia.

Hắn ta đi lên một bước, cười dữ tợn nói: “Trương Kiêu là một kẻ điên chơi đàn bà xong liền giết. Hắn làm gì để ý Lâm Ninh Nhi có trong sạch hay không. Mẹ nó, lúc trước tên khốn Lâm Thần kia nhiều lần dạy dỗ ta trước mặt mọi người, làm ta mang tai mang tiếng, hôm nay ta phải nếm thử mùi vị của tỷ tỷ hắn mới được.”

Thị nữ co rúm người run bần bật.

“Kẽo kẹt.”

Cửa phòng mở ra, Lâm Ninh Nhi rũ đôi tay đi ra.

Nàng xinh đẹp hơn người, sắc mặt tái nhợt trông có vẻ ốm yếu.

Nàng đang nắm chặt một mảnh sứ sắc bén trong tay.

Lâm Ninh Nhi vốn định tự sát trên đường đi gả cho nhà họ Trương. Vậy thì trước khi chết, có lẽ có thể nhìn thấy được đệ đệ một lần.

Nhưng mà hiện giờ xem ra là không đợi được rồi.

“Lâm Ninh Nhị, thay vì lợi cho người ngoài, không bằng lợi cho ta, đúng không?”

Lâm Mộc ngẩng đầu lên, vẻ mặt vặn vẹo phấn khích, một loại kích động khó có thể kiềm chế được.

Lâm Ninh Nhi cười thảm một tiếng. Nàng biết mình không hề có tu vi, một khi bị Lâm Mộc phát hiện ra gì đó thì dù mình có muốn chết cũng không chết được.

“Tiểu Thần, là tỷ tỷ vô dụng, không thể tiếp tục chăm sóc đệ...

“Chỉ mong đệ có thể chạy thoát nơi đây, tỷ tỷ trên trời có linh thiêng sẽ tiếp tục phù hộ đệ.”

Lâm Ninh Nhi nổi cơn tàn nhẫn cầm mảnh sức cắt cổ mình. _

“Keng!"

Lâm Mộc phản ứng với tốc độ cực nhanh, búng tay bắn ra một luồng linh khí đánh ngã Lâm Ninh Nhi.

Mảnh sứ trong tay nàng cũng bị linh khí nghiền nát thành bột mịn.

“Ta còn chưa nếm thử mùi vị của ngươi, muốn chết hả? Ngươi không được chết!” Lâm Mộc cười dữ tợn nhào tới.

“Lâm Mộc!” Lúc này, tường viện nổ tung.

Một bóng dáng nhảy vọt qua, giống như một con rồng đang nổi điên, kéo lực lượng vạn tấn, đâm về phía Lâm Mộc.

Trong phút chốc, Lâm Mộc sống lưng phát lạnh, hai chân run lên.

Tốc độ của đối phương rất nhanh, nhanh đến mức khó có thể trốn thoát được, Lâm Mộc chỉ có thể nổi giận gầm lên một tiếng, ném ra một lá chắn, chắn ngay trước người.

“Răng rắc!”

Một tiếng động lớn vang lên, lá chắn được làm bằng tinh cương lập tức vỡ ra.

Lực lượng khổng lồ phát ra từ nó đánh bay Lâm Mộc.

Tiếng gãy xương vang lên, thân thể hắn ta đâm sụp hai vách tường liên tục mới dừng lại được.

Trong đống đổ nát, Lâm Mộc cố gắng đứng dậy, lại cảm thấy cả người mềm oặt, phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vô cùng tái nhợt.

Hắn ta giận dữ tới mức con ngươi co rút lại. Lá chắn kia chính là Linh Binh cấp hai đấy!

Vậy mà lại bị đâm vỡ!

Nếu không phải Linh Binh thay mình chắn lại một ít thì chắc là mình đã mất mạng rồi.

“Lâm Thần, là... là ngươi hả!”

Khi thấy rõ mặt mày đối phương, trong lòng Lâm Mộc run lên, một đôi con ngươi co rút dữ dội.

“Gia tộc đang đuổi bắt ngươi ở khắp nơi. Vậy mà ngươi còn dám tới đây!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Cản hắn lại!


Lâm Mộc muốn đựng dậy từ mặt đất, nhưng vì vết thương rất nặng nên lại phun ra một ngụm máu tươi.

Điều làm hắn ta cảm thấy sợ hãi chính là rõ ràng huyễn thú của Lâm Thần đã bị giết, mà sao Lâm Thần lại còn có được sức lực mạnh như vậy?

“Dám nảy ý đồ xấu với tỷ ta hả? Lâm Mộc, ngươi to đúng là to gan!”

Lâm Thần vẻ mặt dữ tợn, bước nhanh lên trên, đấm một quyền xuống.

Đầu quyền bao phủ một lớp vỏ cây, cứng rắn như thiết, nên mạnh xuống ngực Lâm Mộc.

“Răng rắc!”

Xương ngực của Lâm Mộc bị vỡ ra, trái tim cũng bị lực lượng khổng lồ đè ép thành máu loãng.

Hắn ta nghiêng đầu, không còn hô hấp.

Rõ ràng là cao thủ tầng năm cảnh giới Địa Linh, lại không kịp gọi ra huyễn thú ngay trước mặt Lâm Thần.

“Tiểu Thần, đệ... đệ khôi phục tu vi rồi hả?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lâm Ninh Nhi lộ ra vẻ vui mừng.

Nàng lảo đảo bước lên ôm chặt Lâm Thần.

Sau đó, nước mắt tuôn rơi giống như hạt cườm đứt dây, làm ướt đầu vai của Lâm Thần.

“Tỷ, là do đệ không bảo vệ tốt tỷ, làm tỷ chịu ấm ức.”

Lâm Thần nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Ninh Nhị, kiên định nói: “Từ nay về sau, đệ sẽ không bao giờ để người ngoài ức hiếp tỷ nữa.”

Lâm Ninh Nhi vốn đang cười, nhưng rất nhanh thì thay đổi sắc mặt: “Tiểu Thần, gia tộc đang đuổi bắt đệ ở khắp nơi, nhân lúc bọn họ còn chưa về, đệ mau chạy ra khỏi Vân

Thành đi, chạy càng xa càng tốt.”

“Tỷ, đệ dẫn tỷ đi.” Lâm Thần nói với giọng điệu nhẹ nhàng ấm áp.

Lâm Ninh Nhi đang định nói chuyện thì chợt thấy trên đầu Lâm Thần có một cây non.

Cây non đang mở to đôi mắt nhỏ của mình nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Ninh Nhi hoảng sợ: “Tiểu Thần, nó... nó là...”

“Tỷ, đây là huyễn thú mới của đệ.” Lâm Thần túm cây non từ trên đầu xuống, cười nói: “Chờ lúc rảnh đệ sẽ giải thích với tỷ. Bây giờ chúng ta đi thôi.”

“Ừ”

Lâm Ninh Nhi thật lòng vui mừng vì Lâm Thần đã khôi phục tu vi, mọi vẻ chán nản ban đầu đều tan biến hết.

Lâm Thần đi vào từ đường gia tộc, tìm được bài vị của ông nội Lâm Thiên Mệnh.

“Ông nội, nhà họ Lâm tình người bạc bẽo, nếu ông tiếp tục ở lại đây thì chẳng khác gì chịu nhục nhã. Ta dẫn ông cùng nhau đi.”

Lâm Thần cất bài vị vào trong nhẫn trữ vật, rồi cõng Lâm Ninh Nhi chạy ra ngoài.

“Loẹt xoẹt!”

Một đám đệ tử nhà họ Lâm chạy tới bao vây Lâm Thần.

“Lâm Thần, ngươi muốn chạy trốn hả, nằm mơ đi thôi!"

“Ngươi không chỉ mang đến sự xấu hổ cho gia tộc, mà còn dám giết chết Nhất Minh thiếu gia, hôm nay bọn ta phải

bắt được ngươi để hỏi tội!”

Đám đệ tử nhà họ Lâm kia đều thuộc một mạch bên Lâm Hồng Bân.

Bọn họ mặt mày âm trầm, sát ý dày đặc. “Tiểu Thần..”

Lâm Ninh Nhi siết chặt nắm tay, sắc mặt tái nhợt: “Tỷ... tỷ có làm liên lụy đệ không?”

“Ha ha, đám vô dụng kia không cản được đệ!” Lâm Thần cười lớn nói: “Tỷ, nhìn đệ này!”

Dứt lời, cả người Lâm Thần bùng nổ linh khí nồng đậm, Vạn Mộc Tranh Vanh Thể được thể hiện ra một cách toàn diện, một luồng sinh cơ khổng lồ quanh quẩn xung quanh hắn.

Cây non lại bò lên trên đầu Lâm Thần.

Nó biến đôi tay thành hai sợi roi dài, cười nói: “Để Thụ ca giúp các ngươi thả lỏng gân cốt!”

“Bùm! Bùm! Bùm” Lâm Thần lao nhanh ra ngoài, mỗi một bước chân chạm xuống mặt đất đều phát ra tiếng nổ vang, dẫn tới mặt sân chấn động liên tục.

“Cản hắn lại!”

Một đám đệ tử nhà họ Lâm gọi huyễn thú ra. Bọn họ còn chưa kịp có động tác gì thì Lâm Thần đã lướt qua đâm bay bọn họ.

“Rầm!”

Một gã đệ tử vừa lúc cản trước mặt Lâm Thần, bị Lâm Thần đâm bay ra ngoài, còn chưa kịp rơi xuống dưới đất đã văn lên vài tiếng gãy giòn, xương cốt hoàn toàn vỡ vụn.

Lâm Thần giống như là một con thú dữ phát điên, người nào cản người đó chết.

“Đứng lại!”

Một gã thanh niên cưỡi con cọp răng kiếm đánh về phía Lâm Thần.

Cây non quất cây roi dài lên không trung, quất một cái “bốp” lên mặt gã thanh niên kia.

Gã hét thảm một tiếng, rơi xuống từ trên lưng cọp răng kiếm, một nửa khuôn mặt bê bết máu thịt.

Lâm Thần lao nhanh ra phủ đệ, rồi chợt khựng bước lại.

Trước mặt hắn, một đôi mắt đỏ tươi đang nhìn xuống từ trên cao, sát ý đẫm toàn thân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Là Lâm Hồng Bân!


Là Lâm Hồng Bân!

Trên vai Lâm Hồng Bân là một con kên kên đầu nhỏ. Đó là huyễn thú cấp bốn Kên Kên Mỏ Kiếm của ông ta.

Mỏ của kên kên sắc bén giống như mũi kiếm nên mới có tên là Kên Kên Mỏ Kiếm.

“Thằng khốn kiếp, ngươi lại dám... giết hai đứa con trai của ta! Hôm nay ta phải lột da róc xương, làm ngươi sống không được chết không xong mới được!”

Lâm Hồng Bân mặt mày dữ tợn khủng bố, gào lên một tiếng, chấn động không trung.

Phía sau Lâm Hồng Bân là một đám cao thủ trong gia tộc.

Sau khi thấy Lâm Thần, đôi mắt bọn họ đều đỏ bừng, chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Trên đường phố đã có nhiều người vây xem.

“Hừ, Lâm Thần thế mà lại giết chết Lâm Nhất Minh và Lâm Nhất Long!”

“Không thể nào, chẳng phải là hắn... bị Phong Kiếm tông hủy bỏ tu vi rồi sao?”

“Đúng vậy, huyễn thú bị giết là chẳng khác gì đồ vô dụng!”

“Chẳng lẽ là hắn có kỳ ngộ gì đó?”

Lâm Thần ánh mắt lạnh băng. Hắn võ võ tay Lâm Ninh Nhi, ý bảo nàng cứ an tâm.

Sau đó, hắn cười lạnh nói: “Các ngươi thông đồng với Phong Kiếm tông, lừa gạt tỷ của ta, làm nàng chủ động gả cho thiếu gia nhà họ Trương, đổi lại được một viên độc đan, mưu toan dùng độc đan giết ta, nào ngờ bị ta giết ngược lại. Lâm Nhất Long và Lâm Nhất Minh đều đáng chết!”

“Thằng khốn kiếp, câm miệng!” Lâm Hồng Bân nổi giận, trong mắt tràn ngập tơ máu.

“Nhãi ranh, chỉ sợ là trận chiến này có chút khó đánh.”

Cây non cười nhe răng: “Có điều, Thụ ca sẽ theo ngươi tới cùng!”

Trong sân, sát ý dày đặc đang bốc lên.

Lâm Hồng Bân đã nổi giận tới mức cực điểm.

Hai đứa con trai của mình đều là rồng trong biển người. Không ngờ bọn chúng đều chết trong tay Lâm Thần. “Ầm!”

Trong đất trời chợt có linh khí nổ tung.

Lâm Hồng Bân tụ tập linh khí bóp cổ Lâm Thần.

Khí thế khủng bố lan tràn xung quanh khiến người ta phải khó thở.

Kên Kên Mỏ Kiếm hét to lên một tiếng, dùng chiếc mỏ sắc nhọn đâm mạnh về phía Lâm Thần.

Vừa ra tay là sát chiêu!

Hiển nhiên là Lâm Hồng Bân không định để Lâm Thần sống sót rời khỏi gia tộc.

Giờ phút này, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ... giết Lâm Thần báo thù cho Long Nhi và Minh Nhi.

“Giết!” Trong mắt Lâm Thần bùng nổ sát ý. Hắn biết mình cần phải mở ra một con đường máu.

Hắn không hề lùi bước, siết chặt năm ngón tay, đánh một quyền vào tay Lâm Hồng Bân.

Theo một tiếng vang lớn, làn sóng không khí quay cuồng, mặt đất dưới chân Lâm Thần nứt ra.

Cả người Lâm Thần bay vụt qua, dựa vào cơ thể mạnh mẽ, làm tan hết toàn bộ lực lượng đến từ một chiêu của Lâm Hồng Bân.

Cây non nhảy bật lên, cầm hai cây dao gỗ sắc bén đánh với Kên Kên Mỏ Kiếm.

Tuy rằng nó không cao to, nhưng mà lực lượng lại rất mạnh.

Mỗi một lần chém ra đều có tiếng vang xoẹt xoẹt chém đứt không khí.

Ánh xanh hiện lên, Lâm Thần tụ tập lực lượng Đế Quyết tấn công lần nữa.

“Thằng khốn kiếp, chết cho ta!” Lâm Hồng Bân giơ tay chặn một quyền của Lâm Thần, rồi nắm chặt cánh tay của Lâm Thần, năm ngón tay như

móng vuốt đại bàng đột nhiên vặn xoắn.

Đây chính là “Phân Gân Đoạn Cốt Thủ” - một võ kỹ độc đáo do Lâm Hồng Bân sáng tạo ra.

“Bùm!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Huyễn thú cấp một?


Nhưng mà hình ảnh trong tưởng tượng không có xuất hiện.

Lâm Thần không chỉ không có bị vặn gãy xương cốt, mà ngược lại ánh xanh bùng nổ bắn Lâm Hồng Bân ra ngoài.

Sau đó, hắn quay người sang một bên, dùng đầu vai nặng như búa tạ đâm vào trong ngực Lâm Hồng Bân.

Lâm Hồng Bân rên rỉ một tiếng, lùi ra sau một khoảng cách dài, còn không quên trở tay cào lên cổ Lâm Thần, để lại năm vết máu sắc bén.

Trong lần đánh nhau này, hai bên đều bị thương. Sau khi đứng vững, Lâm Hồng Bân nhìn sang bên cạnh, phát hiện cây non đang đánh nhau tới tấp với Kên Kên Mỏ Kiếm.

Trên đầu cây non có một dòng khí màu vàng nhạt đang quanh quẩn.

Nếu không nhìn kỹ là sẽ rất khó thấy.

Mà dòng khí màu vàng là biểu hiện của huyễn thú cấp một.

“Huyễn thú cấp một?”

Lâm Hồng Bân khinh thường cười lạnh: “Thảo nào ngươi có thể khôi phục cảnh giới. Hóa ra là ngươi dùng bí pháp để có thêm một con huyễn thú. Có điều, vậy thì sao chứ? Huyễn thú cấp một là sự tồn tại vô dụng nhất, kết cục cuối cùng cũng giống nhau cả thôi.”

Dứt lời, ông ta lao lên lần nữa, sát ý lạnh thấu xương.

“Tỷ, nắm chặt đệ!”

Trong mắt Lâm Thần hiện lên lửa giận, mình cần phải mau chóng mở ra một con đường máu.

Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ rơi vào cảnh khó lòng chạy thoát.

Mau, mau, maul

Lâm Thần giận dữ gào lên, một mình liều mạng lao ra ngoài, ý chí chiến đấu dâng trào.

Hắn không muốn lùi, cũng không thể lùi! Trên lưng hắn còn cõng tỷ tỷ. Rõ ràng có vài đòn tấn công Lâm Thần có thể nghiêng người né tránh. Nhưng vì tránh làm tỷ tỷ bị thương, hắn chỉ có thể dùng thân thể mình cản lại.

Vài giây sau, cánh tay, ngực và xương sườn của Lâm Thần đều bị đánh đến mức máu me bê bết.

Cơn đau thấu tim, cho dù là Vạn Mộc Tranh Vanh Thể cũng không khôi phục theo kịp.

“Lâm Thần, ngươi dám giết Huân Nhi của ta, hôm nay ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu!”

Nơi xa truyền đến tiếng gào thét, nhị trưởng lão vọt tới nhanh như chớp, cây thương sắc bén trong tay ông ta tựa như rồng lao ra từ biển, đâm về phía Lâm Ninh Nhi sau lưng Lâm Thần bằng một đường cong quỷ dị.

Trong không khí vang lên tiếng xé rách.

Nhị trưởng lão biết rõ Lâm Thần vô cùng quan tâm người tỷ tỷ bệnh hoạn kia của hắn.

Nếu đã vậy thì để cho hắn trải nghiệm nỗi đau người thân bị giết trước khi chết đi!

Lâm Thần bị Lâm Hồng Bân cuốn lấy, không thể quay người né tránh.

Thấy cây thương sắp rơi xuống sau lưng, Lâm Thần trợn †o mắt tới mức sắp nứt ra.

Hắn quát lớn một tiếng, dốc sức nghiêng người, chụp lấy mũi thương.

“Phụt!”

Mũi thương đâm thủng lòng bàn tay Lâm Thần, máu chảy đầm đìa.

Lâm Thần cắn chặt răng, vô số dây leo sinh ra từ lòng bàn tay hắn, quấn chặt cây thương kia.

Tròng mắt nhị trưởng lão co rút lại. Ông ta còn chưa kịp nghĩ ra cách đánh trả, thì thấy dây leo chợt đẩy nhanh tốc độ đâm thủng cổ ông ta.

“Ùng ục ùng uc!”

Dây leo điên cuồng hút tinh hoa sinh mệnh trong cơ thể nhị trưởng lão.

Chỉ trong vòng vài giây, cơ thể nhị trưởng lão trở nên hoàn toàn khô quát.

Lâm Thần rút cây thương đâm thủng lòng bàn tay ra, con ngươi đẫm máu, ánh mắt kiên quyết, giết vê phía Lâm Hồng Bản.

Lâu hai tửu quán bên cạnh đường phố.

Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trân mặc váy trơn màu trắng ngồi bên cửa sổ, lười biếng mà nhìn trận chiến đẫm máu bên dưới.

“Thằng nhãi kia chính là Lâm Thần? Quả nhiên là có chút máu điên trong người, huyễn thú cũng rất độc đáo!” Thiếu nữ hơi nhướng mày, rõ ràng là cảm thấy hứng thú.

“Tiểu thư, mục đích chuyến đi lần này của chúng ta là lấy bài vị của Lâm Thiên Mệnh nhà họ Lâm, không cần thiết phải lãng phí thời gian lên người một tên nhãi ranh đã bị phế bỏ.” Bên cạnh thiếu nữ là một vị phu nhân phong thái duyên dáng.

Thiếu nữ hơi nhíu mày nói: “Hay là để ta ra tay kết thúc cảnh lộn xộn bên dưới kia đi?”

“Dì Liên, dì nói xem hắn có thể thoát chết được không?” Thiếu nữ cười như không cười: “Nói ra cũng thú vị, nếu không phải Phong Bất Diệt dốc sức để đứa con trai rác rưởi của ông ta giành được hạng nhất cuộc chiến Linh Lộ, thì chắc là sắp tới ta và Lâm Thần sẽ còn gặp nhau nhiều lần. Tiếc rằng ở thời đại này, không ai chịu nói lý cả, mọi người chỉ xem thực lực thôi.”

“Hắn kéo không được bao lâu nữa.” Dì Liên lắc đầu.

“Ầm!”

Lúc này, một tiếng nổ điếc cả tai vang lên.

Lâm Thần lấy bị thương đổi bị thương, dựa vào tư thế không muốn sống, mạnh mẽ lao ra khỏi vòng vây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Hắn bị thương rất nặng!


Lâm Thần dùng hết sức lực va chạm với Lâm Hồng Bân, đánh cho đối phương lùi ra mấy chục mét.

Mà hắn cũng không chịu nổi, cả cánh tay mềm oặt buông thống bên người, xương cốt hoàn toàn gấy vụn.

Hắn bị thương rất nặng!

Lâm Thần dựa vào sức lực mạnh mẽ đến từ thể chất để bùng nổ liên tục, ánh mắt tỉnh táo lại điên cuồng.

“Thằng khốn kiếp, muốn chạy hả, đuổi theo cho ta!”

Lâm Hồng Bân giận tím mặt. Ông ta quay đầu gọi Kên Kên Mỏ Kiếm, định dựa vào tốc độ của nó để đuổi giết Lâm Thần.

Nhưng khi nhìn lại, con ngươi Lâm Hồng Bân co rụt lại.

Kên Kên Mỏ Kiếm thương tích đầy mình, thể lực cạn kiệt, rõ ràng là rất khó có thể chiến đấu tiếp nữa.

Trái tim ông ta đập thình thịch.

Cây con kia chỉ mới là huyễn thú cấp một mà thôi, sao có thể đánh thắng được Kên Kên Mỏ Kiếm của mình chứ?

Trên người Lâm Thần có rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể để hắn sống sót được!

Đang lúc mọi người định tiếp tục đuổi giết Lâm Thần, một luồng khí đáng sợ đến mức tận cùng đột nhiên lướt qua phủ xuống, cắt đứt đường đi trước mặt bọn họ.

“Ầm!”

Dưới dòng linh khí khủng bố kia, con đường bị chặt đứt, tạo thành một khe rãnh đáng sợ.

Khe rãnh kia sâu ít nhất mấy chục mét.

Một bóng dáng lười nhác bước ra khỏi tửu lâu.

Nàng đảo đôi mắt đẹp, tầm mắt dừng trên người Lâm Hồng Bân, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là người quản nhà họ Lâm hiện nay hả?”

Theo câu hỏi của thiếu nữ, khá nhiều người vây xem đều hít vào một hơi, trong lòng như bị tảng đá khổng lồ đè nặng.

Trên người thiếu nữ toát ra một loại khí chất cao quý khó có thể phai mờ, lời ăn tiếng nói tựa như tiên nữ giáng

trần, khiến người ta vô thức nảy sinh lòng sùng bái.

Chỉ dựa vào khí thế thôi là đã áp chế toàn trường khiến mọi người không thể hô hấp.

Phải mạnh đến cỡ nào mới có thể làm được như thế này?

“Ta... đúng vậy...” Lâm Hồng Bân cúi đầu. Ông ta vô cùng bực bội trước lời chất vấn của thiếu nữ. Nhưng mà ông ta lại không dám bày ra một chút không kiên nhẫn.

Từ khí chất và khí thế của đối phương là có thể thấy được thực lực của nàng rất cao.

Nhất là chiêu thức lúc nấy, trực tiếp làm ra một khe rãnh.

Ít nhất cũng phải đạt tới tầng tám cảnh giới Địa Linh mới có thể làm được.

“Chết tiệt, để thằng nhãi kia chạy mất rồi!”

Tộc trưởng của một gia tộc nhỏ cực kì tức giận, quát lên với Lâm Hồng Bân: “Ngươi đã hứa với bọn ta là sẽ giết chết Lâm Thần để có lời bàn giao với bọn tal”

“ồn ào!” Thiếu nữ nhíu mày, búng tay một cái.

“Phụt!” Đầu của gã tộc trưởng kia nổ tung, hóa thành một đám mây máu.

Từ đầu đến cuối, không một ai thấy rõ nàng ra tay khi nào.

Cái cảnh này gây chấn động tới tất cả mọi người. Ngay cả Lâm Hồng Bân cũng vô cùng ngạc nhiên.

Ông ta mấp máy môi, ngập ngừng nói: “Cô nương... cô đến nhà họ Lâm ta để làm gì vậy?”

Ông ta không tin một sự tồn tại ghê gớm như thế lại đột nhiên tới đây mà chẳng có lý do gì.

“Bài vị của Lâm Thiên Mệnh đang ở từ đường nhà họ Lâm ngươi hả?”

Thiếu nữ ngoắc ngón tay: “Lấy ra đưa tai” “Bài vị của Lâm Thiên Mệnh?”

Lâm Hồng Bân sửng sốt. Ông ta không hiểu hành động của đối phương là sao.

Lâm Thiên Mệnh đã chết nhiều năm rồi, vì sao lại đột nhiên có người tới đòi bài vị của hắn?

Chẳng lẽ là trên bài vị có bí mật gì đó?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Thằng nhãi kia lấy đi bài vị rôi?


Hay là nói đối phương có liên quan đến Lâm Thiên Mệnh?

“Tiểu thư nhà ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi điếc rồi hả?”

Vị phu nhân khí chất duyên dáng kia đi tới, trong đôi mắt phượng tràn đầy vẻ khinh thường.

Thật ra thì bà có chút ngoài ý muốn khi thấy thiếu nữ mới vừa ra tay.

Theo hiểu biết của bà về tiểu thư, hành động của nàng trông có vẻ thích thì làm, nhưng thực tế lại là đang giúp Lâm Thần thoát khỏi cảnh nguy hiểm.

Dù vậy, bà cũng không nghĩ gì nhiều.

Chắc là vì tiểu thư nhà mình cảm thấy vui nên ra tay giúp đỡ thằng nhãi kia.

Thân phận giữa hai người chênh lệch cao như đom đóm và trăng sáng, cả cuộc đời sẽ không có bất cứ giao thoa nào.

“Thưa cô nương, trước đó Lâm Thần đã xông vào từ đường lấy đi bài vị của Lâm Thiên Mệnh rồi.” Một gã đệ tử nhà họ Lâm đứng ra trả lời.

“Ồ?” Thiếu nữ nhíu mày.

Thằng nhãi kia lấy đi bài vị rôi?

Bây giờ muốn đuổi theo hắn cũng không kịp nữa.

Trong bài vị của Lâm Thiên Mệnh có giấu một bí mật.

Đây chính là mục đích tới đây lần này của nàng. Đam Mỹ Hiện Đại

“Tiểu thư...” Dì Liên đi lên, muốn nói lại thôi.

“Thôi bỏ đi, để hắn đi đi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại nhau mà.” Thiếu nữ xua xua tay, lười biếng mà quay người, đi lên xe ngựa đỗ bên đường.

Thấy xe ngựa ởi xa rồi, khá nhiều tộc trưởng đi tới, nổi giận hỏi: “Nàng... nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Nếu không phải thiếu nữ chặn ngang thì chắc là bọn họ đã giết chết Lâm Thần lâu rồi!

Sao có thể để hắn chạy thoát chứ? Nhìn theo xe ngựa, Lâm Hồng Bân run rẩy cả người, đôi môi tái nhọt: “Trên xe ngựa có... có ký hiệu của Ly Hỏa tông!”

“Ly Hỏa tông?”

Nghe vậy, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Ly Hỏa tông là tông môn mạnh hơn cả Phong Kiếm tông, cũng là tông môn mạnh nhất Hội Ngũ Quốc.

Hội Ngũ Quốc là một thế lực với lãnh thổ rộng lớn được tạo thành từ năm quốc gia Đại Thương, Đại Tề, Đại Hạ, Đại Thần, Đại Từ.

Nếu thiếu nữ đến từ Ly Hỏa tông thì có thể thấy rõ được thân phận của nàng.

Nghe đồn con gái Tô Vũ Vi của tông chủ Ly Hỏa tông có thiên phú nổi danh Hội Ngũ Quốc, hành vi tự mình lại cá tính, được xưng là công chúa của Hội Ngũ Quốc.

Chẳng lẽ thiếu nữ kia là Tô Vũ Vi?

“Nếu thật sự là nàng thì tại sao nàng lại đòi bài vị của Lâm Thiên Mệnh?”

Một gã đệ tử thuộc nhà họ Lâm hét lên: “Lão già Lâm Thiên Mệnh kia chết đã nhiều năm rồi, đáng lẽ phải bị người ta quên hết mới đúng chứt”

Không ai trả lời gã.

Bởi vì không ai biết.

Lâm Hồng Bân đau khổ nhắm mắt lại. Một lát sau, ông †a đột nhiên gào một tiếng vang tận trời.

Lần này không thể giết chết Lâm Thần. Vậy tương lai sẽ còn cơ hội giết chết Lâm Thần nữa sao?

Lâm Thần chạy như điên ra khỏi thành, trốn vào trong sơn động giấu sâu trong núi Tử Liên kia.

Nơi đây bị sương mù dày đặc bao trùm, dù có được huyễn thú có thể truy xét hơi thở thì cũng rất khó tìm ra được.

Sau khi đặt Lâm Ninh Nhi xuống, Lâm Thần dựa mạnh vào vách núi, mở to miệng thở hổn hển.

Một đường chạy trốn đã làm thể lực của hắn tới mức cạn kiệt.

“Tiểu Thần, đệ... đệ bị thương rất nặng.”

Lâm Ninh Nhi nhấp nháy nước mắt. Nàng nhẹ nhàng lau máu tươi trên mặt Lâm Thần.

“Tỷ, đệ không sao... Lâm Thần nhếch miệng cười.

Nhờ có Vạn Mộc Tranh Vanh Thể, không bao lâu nữa là hắn có thể khôi phục.

Lâm Ninh Nhi gật đầu, đang định mở miệng nói chuyện thì cơ thể chợt run lên, khuôn mặt trở nên tái nhợt với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, cả người tỏa ra một luồng khí lạnh, toàn thân cuộn tròn lại bên nhau.

“Tiểu Thần, tỷ... tỷ lạnh quá...” Lâm Ninh Nhi vẻ mặt đau đớn, giọng nói nghẹn ngào.

Con ngươi Lâm Thần co rụt lại.

Không xong rồi, hàn độc của tỷ tỷ lại tái phát!

Hắn vội vàng mở nhân trữ vật tìm đan dược, nhanh chóng lấy một lọ đan dược ra, mở ra thì lại thấy bên trong trống rỗng.

“Không có thuốc giải!” Lâm Thần cực kì sốt ruột.

Trước đây Lâm Ninh Nhi toàn dựa vào đan dược kia để giảm bớt đau khổ khi hàn độc phát tác.

Trong lúc nóng lòng, Lâm Thần nắm cây non: “Ngươi là cây Hồng Mông thời Thái Cổ mà, ngươi kiến thức rộng rãi mà, mau nghĩ cách cứu tỷ của ta đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Tiểu Thần


Cây non không dám lề mề, vội vàng thả ra dây leo quấn quanh cổ tay Lâm Ninh Nhi.

Sau khi khám xong, cây non nhíu chặt mày: “Hàn độc đã thấm sâu vào tủy xương, chỉ dựa vào đan dược là rất khó để trị tận gốc...”

“Có cách nào khác không?” Lâm Thần nôn nóng hỏi.

“Ta chỉ có thể giảm bớt bệnh tình của nàng, nhưng mà trị ngọn không trị gốc, nếu muốn trị tận gốc hàn độc thì chắc là phải cần lực lượng ngọn lửa thuần khiết mới được...” Cây non vẻ mặt nghiêm túc. Tuy rằng bình thường nó hay đùa giỡn, nhưng cứ gặp chuyện quan trọng là nó sẽ rất nghiêm túc.

“Tạm thời giảm bớt đi. Sau này ta sẽ dẫn tỷ tỷ đi tìm người tài chữa bệnh.”

Trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ căng thẳng.

Trước đây đều là dùng đan dược để giảm bớt bệnh tình của Lâm Ninh Nhi.

Đan dược kia tên là Tam Hỏa Hoàn, bên trong chứa ba loại hỏa khí có thể áp chế hàn độc.

“Ừ”

Cây non điều khiển dây leo đâm thủng làn da Lâm Ninh Nhi. Sau đó, một luồng khí lạnh tận xương tỏa ra ngoài, ánh sáng màu xanh bao phủ lên, chạm vào làn da là khiến người ta nổi da gà.

Cuối cùng, tất cả khí lạnh bên ngoài đã bị dây leo hút hết đi.

Vài phút sau, cây non mới hút hết khí lạnh trong cơ thể Lâm Ninh Nhị, rồi thở phào ra.

"Ợ!"

Cây non ợ ra một hơi, một luồng khí lạnh tận xương phả ra từ trong miệng nó.

Mặt mày Lâm Ninh Nhi hồng hào hơn rất nhiều. Một lát sau, nàng từ từ mở mắt: “Tiểu Thần..."

“Tỷ đừng nghĩ nhiều, đệ sẽ dẫn tỷ đi chữa bệnh.” Lâm Thần vội vàng an ủi.

Lâm Ninh Nhi cười khẽ, dịu dàng nói: “Tiểu Thần, đệ không cần phải gánh vác quá nhiều thay tỷ, tỷ... tỷ không muốn trở thành gánh nặng của đệ.”



“Sao có thể chứ, đệ có một người bạn rất tốt, hắn là thần y chữa bệnh cứu người, lần này đệ sẽ dẫn tỷ đi gặp hắn khám bệnh. Chỉ cần tỷ tỷ hết bệnh rồi là có thể tu luyện. Đến khi ấy, ngày nào đệ cũng sẽ dạy tỷ tu luyện.” Lâm Thần vừa an ủi vừa dỗ dành nàng.

Một lát sau, Lâm Ninh Nhi tiến vào mộng đẹp. Lâm Thần nắm cây non đi ra ngoài sơn động.

“Với loại tình huống như tỷ của ta, rốt cuộc có cách nào hay không?”

Khi hắn nói chuyện, cánh tay hơi run rẩy, giọng điệu hơi nghẹn ngào.

Đối mặt với kẻ địch, Lâm Thần không hề sợ hãi, cho dù bị thương nặng đầy người, đôi mắt cũng sẽ không chớp một cái.

Nhưng lúc đối mặt với hàn độc của tỷ tỷ, hắn có vẻ vô cùng bất lực.

“Ta có thể tạm thời giúp nàng hút khí lạnh. Nhưng nói đến cùng cũng không thể trị tận gốc hàn độc. Ta đã nói rồi, cần phải có lực lượng ngọn lửa thuần khiết mới có thể loại bỏ hàn độc... Trong các thế lực gần đây, có tông môn nào am hiểu lực lượng ngọn lửa hay không?” Cây non đặt câu hỏi.

“Có...” Lâm Thần siết nhẹ nắm tay: “Ly Hỏa tông!” Ly Hỏa tông mạnh hơn Phong Kiếm tông rất nhiều.

Tông môn mạnh nhất Hội Ngũ Quốc chỉ có thể là Ly Hỏa tông!

Có điều, Ly Hỏa tông có rất nhiều yêu cầu cho việc nhận đệ tử.

Cần phải có được huyễn thú cấp bốn trở lên, đồng thời huyễn thú cần phải có thuộc tính thiên hướng ngọn lửa.

Chỉ có như vậy mới xem như có cơ hội vào Ly Hỏa tông tu luyện.

Đương nhiên là có ngoại lệ.

Nếu ngươi có thiên phú cực cao là có thể làm cho Ly Hỏa tông vứt bỏ tất cả quy củ nhận ngươi vào tông môn.

Tuy rằng Lâm Thần của trước kia là thiên kiêu số một Đại Thương quốc, nhưng vẫn còn chưa tới mức lọt vào mắt xanh của Ly Hỏa tông.

Bởi vậy có thể thấy được muốn trở thành đệ tử của Ly Hỏa tông là một việc khó khăn đến mức nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Nói bậy!


“Ừ, vậy chờ xong việc ở đây, chúng ta liền đi Ly Hỏa tông.” Cây non thuận miệng nói.

“Đi Ly Hỏa tông... ngươi biết yêu cầu tuyển đệ tử của Ly Hỏa tông khắc nghiệt cỡ nào không?”

Lâm Thần không nhịn được nói móc: “Yêu cầu thấp nhất là huyễn thú cấp bốn, ngươi mới có cấp một, ngay cả một bước thấp nhất kia cũng không qua được.”

Cây non giận dữ: “Nói bậy! Tức chết ta rồi! Ta chính là cây Hồng Mông thời thái cổ, rong chơi vũ trụ, trấn áp muôn đời! Trên đời này không ai có thể xem thường Thụ ca! Nhớ năm xưa...”

“Đừng nhớ năm xưa nữa, nhớ hiện tại đi!”

Lâm Thần võ lá cây xanh mượt trên đầu cây non rồi thở dài.

Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội.

Mỗi năm Ly Hỏa tông đều sẽ tổ chức khảo nghiệm tại hoàng thành năm quốc để lựa chọn đệ tử.

Người giành hạng nhất là thiên kiêu đặc chiêu, có thể phá cách trúng tuyển.

“Tính ra thì mấy hôm nay là thời gian thu nhận đệ tử của Ly Hỏa tông. Ta phải nhanh chóng đến hoàng thành mới được."

Nhìn từng mảng mây mù trước mắt, trong mắt Lâm Thần hiện lên vẻ quyết tâm.

Trước mắt đã có một con đường đi rồi, dù thế nào thì mình cũng phải kiên trì đi xong.

“Xoát! Xoát! Xoát!”

Đúng lúc này, trên vách núi truyền đến từng tiếng lướt qua không khí.

Rõ ràng là có bóng dáng đang xuyên qua sương mù dày đặc.

Lâm Thần giật mình, vội vàng trốn ra sau tảng đá lớn, vểnh tai lên lắng nghe.

Tổng cộng có bảy người đang vọt tới chỗ sâu trong núi Tử Liên.

“Nhà họ Lâm cho rằng chỉ dựa vào nửa bản tàn đồ kia là có thể hợp tác với chúng ta thăm dò di tích núi Tử Liên, đúng là buồn cười!”

“Đã có cơ hội chiếm riêng rồi, vì sao phải gọi bọn họ chứ?”

“Mau, sắp tới giờ rồi!”

“Thành công thì phải đi ngay, lão già Lâm Hồng Bân kia khó đối phó lắm!”

Cuộc đối thoại giữa vài người theo tiếng gió truyền vào trong tai Lâm Thần.

“Người nhà họ Trương?” Lâm Thần hơi nheo mắt lại. Vậy là đã rõ ràng mọi chuyện rồi.

Nhà họ Trương và nhà họ Lâm mỗi bên có một nửa bản tàn đồ, định hợp tác thăm dò di tích núi Tử Liên. Một nửa bản tàn đồ của nhà họ Lâm đang trong tay mình, chính là bản tàn đồ trong nhãn trữ vật của Lâm Nhất Minh. Nhà họ Trương đã thông qua thủ đoạn khác biết địa điểm cụ thể của di tích núi Tử Liên, chuẩn bị ném nhà họ Lâm ra, chiếm riêng cho mình.

Sau khi tự hỏi, Lâm Thần quyết định chơi lớn một lần.

Hắn nhẹ nhàng cống Lâm Ninh Nhi, bóng người bay nhanh qua sương mù dày đặc đuổi theo đám người.





Dựa vào Vạn Mộc Tranh Vanh Thể, Lâm Thần có thể cảm ứng hoa cỏ cây cối xung quanh.

Cả một khu rừng rậm rộng lớn đều rơi vào tầm mắt hắn.

Lâm Thần theo sau bảy người với một khoảng cách an toàn.

“Nhãi ranh, ngươi lớn gan thật đấy, ngay cả loại chuyện vui này cũng muốn xen vào.”

Cây non thở dài: “Thụ ca vốn là một gốc cây thận trọng bảo thủ, bây giờ đã bị ngươi dạy hư luôn rồi.”

“Nhát gan chính là nhát gan, đừng có dát vàng lên mặt mình!” Lâm Thần bĩu môi.

Thỉnh thoảng có tiếng yêu thú rít gào cực to truyền đến từ chỗ sâu trong núi Tử Liên.

Càng vào sâu càng nhận ra được sự hung ác của yêu thú đang đè nén xung quanh.

Thảo nào ít có người dám đi vào đây.

Thật sự là rất nhiều yêu thú, chỉ hơi sơ sẩy thôi là sẽ trở thành đồ ăn.

Chỉ mới nửa canh giờ thôi mà bảy người nhà họ Trương phía trước đã bị yêu thú tấn công năm lần.

May là bọn họ thực lực mạnh mẽ mới không gặp nguy hiểm.

Dẫn đầu chắc là gia chủ Trương Huyền của nhà họ Trương, thực lực tầng sáu cảnh giới Địa Linh.

Sáu người còn lại đều là cao thủ trong nhà họ Trương, tất cả đều là thực lực tầng năm cảnh giới Địa Linh.

Mấy người phía trước đột nhiên dừng lại.

Lâm Thần nhìn theo, trong mắt lướt nhanh qua vẻ không ngờ.

Trên vách núi phía trước có một hang động bị cây cối che phủ.

Kinh Lôi phủ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Giết đi!


Trương Huyền nhìn hang động trước mặt, trong mắt lướt nhanh qua vẻ phấn khích: “Kinh Lôi phủ! Nghe nói có một vị cao thủ cảnh giới Thiên Linh từng ngã xuống tại núi Tử Liên. Trước khi chết, hắn để lại tất cả những gì mình từng học được trong một hang động. Chắc là hang động này rồi!”

Đám người phía sau ông ta đều vô cùng kích động. “Phụ thân, nếu nhà họ Trương ta chiếm riêng mọi bảo vật trong Kinh Lôi phủ, thì chắc là có thể nhảy lên vị trí đứng đầu bốn đại gia tộc.”

Một thanh niên ngoại hình tuấn tú đi ra với vẻ mặt mong chờ.

Hắn ta tên Trương Lân, là con trai của Trương Huyền, thiếu chủ nhà họ Trương.

Huyễn thú của Trương Lân là Bò Cạp Đuôi Xanh, thực lực mạnh mẽ, rất là nổi tiếng.

Mà Lâm Ninh Nhi là phải gả cho Trương Lân làm thiếp! “Đúng vậy, lần này nhà họ Lâm bị tổn thất nặng nề, chờ sau khi chúng ta lấy được bảo vật bên trong Kinh Lôi phủ thì sẽ thâu tóm nhà họ Lâm.”

Trương Huyền cười lớn nói: “Tất cả các ngươi đều lên tinh thần cho tal”

“Vâng!” Mọi người gật đầu.

Sau đó, Trương Huyền gọi huyễn thú ra, dẫn đầu nhảy vào trong hang động.

Mọi người đều đi theo vào, không chừa một ai canh giữ hang động.

Xem ra là nhà họ Trương tin chắc rằng nhà họ Lâm đang loạn trong giặc ngoài, không thể đuổi theo tới đây.

Sau khi xác nhận đám người đã đi vào chỗ sâu trong hang động, Lâm Thần mới từ từ đi ra khỏi lùm cây, ánh mắt lóe lên.

Trên lưng, Lâm Ninh Nhi vì quá mệt mỏi nên vẫn còn đang ngủ.

Lâm Thần nhắm mắt lại, dùng ý thức nối liền với thực vật trong hang động.

May là bên trong có chút rêu xanh, tuy rằng rất ít nhưng cũng có thể mang đến một chút cảm giác cho Lâm Thần.

“Vút!” Lâm Thần tăng nhanh tốc độ vọt vào bên trong. “Grừt”

Lâm Thần mới đi được một lát thì có tiếng rít gào truyền ra từ trong hang động. Hiển nhiên là bên trong có yêu thú.

Một tiếng rít gào kia khiến cả hang động đều rung chuyển.

“Không xong rồi! Là Gấu Vảy Lạnh, yêu thú tầng sáu cảnh giới Địa Linh!”

“Giết đi! Cùng lên giết chết con súc vật kia đi!”

Đủ loại tiếng ồn truyền ra, sau đó là tiếng chém giết yêu thú.

Thú dữ rít gào, vô cùng dữ dội.

Lâm Thần thông qua cảm giác đến từ rêu phong đứng nhìn cả trận chiến đấu.

Gấu Vảy Lạnh cao khoảng năm mét, thực lực mạnh mẽ, cả người phủ kín vảy cứng như băng.

Mỗi một chưởng đánh ra đều mang theo tiếng đá vụn rơi rụng không trung.

“Giết đi! Tốt nhất là hai bên đều bị thương! Dù sao cuối cùng cũng là ta chiếm hời!”

Khóe miệng Lâm Thần không nhịn được cong lên.

Tinh thần chiến đấu đang tăng lên từng chút một.

Hắn đã lên kế hoạch cho mọi thứ trong tương lai rồi.

Trước khi rời khỏi Vân Thành, hắn cần phải giải quyết một số việc và người.

“Âm!” Một tiếng vang lớn chấn động hang động.

Lâm Thần cảm giác được Gấu Vảy Lạnh đã đột phá bao vây, chụp một chưởng lên người Trương Lân.

Tuy Bò Cạp Đuôi Xanh của Trương Lân đã liều mạng ngăn cản giúp hắn ta nhưng hắn ta vẫn không thể tránh

được một chưởng kia.

Trương Lân phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị chưởng bay ra ngoài như một kẻ tàn phế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Phụ thân mặc kệ con đi


Hắn đau đến mức cả khuôn mặt đều nhăn nhó. “Lân Nhi!”

Trương Huyền bùng nổ cơn giận, liên tục giục Rắn Bạc Lửa Đốm đánh về phía Gấu Vảy Lạnh.

Rắn Bạc Lửa Đốm lè lưỡi, dùng hàm răng sắc nhọn cắn một ngụm lên cổ Gấu Vảy Lạnh.

Lần này nó rốt cuộc cắn được vảy của Gấu Vảy Lạnh, thành công rót nọc độc vào trong cơ thể Gấu Vảy Lạnh.

Gấu Vảy Lạnh nhận ra nguy hiểm, giận dữ gào lên, phát điên đâm về phía một gã trưởng lão nhà họ Trương.

Lần va chạm này thế mà lại đâm thẳng gã trưởng lão kia vào vách động, biến thành một cái bánh đẫm máu.

Sau đó, Gấu Vảy Lạnh bắt đầu loạng choạng bước chân.

Vài giây sau, Gấu Vảy Lạnh ngã xuống mặt đất, không còn sinh cơ.

Có trưởng lão định đi lột da Gấu Vảy Lạnh, nhưng bị Trương Huyền ngăn cản: “Chờ lấy được bảo vật rồi lại đi xử lý con súc vật này!”

“Lân Nhi, con sao rồi?” Trương Huyền đi lên định đỡ Trương Lân dậy.

“Phụ thân mặc kệ con đi. Mọi người đi trước đi, để tránh xảy ra ngoài ý muốn.”

Trương Lân xua xua tay, vẻ kích động tràn đầy trong mắt: “Nếu có thể lấy được công pháp do vị cao thủ kia truyền lại, thì con chắc chắn sẽ trở thành thiên kiêu số một Đại Thương quốc. Đến khi ấy, con muốn cho Tô Huyễn Tuyết quỳ gối trước mặt conl”

“Ừ!" Trương Huyền gật đầu, dẫn năm gã trưởng lão còn lại đi sâu vào trong hang động.

Đã giết một con Gấu Vảy Lạnh rồi, không ai biết tiếp theo có còn nguy hiểm nữa hay không.

Trương Lân bị thương nặng, tất nhiên sẽ kéo chân sau trong chiến đấu. Không ai săn sóc hắn ta được, không bằng để hắn ta ở đây nghỉ ngơi.

Trương Lân ngồi xếp bằng, vận chuyển linh khí trong cơ thể, bắt đầu khôi phục vết thương.

Đến nay hắn ta vẫn chưa gia nhập tông môn là vì đang đợi.

Đợi sau khi lấy được truyền thừa, hắn ta sẽ đi hoàng thành tham gia buổi khảo nghiệm do Ly Hỏa tông tổ chức.

Trong Hội Ngũ Quốc, tuy có nhiều tông môn, nhưng chỉ có Ly Hỏa tông mới có thể được hắn ta coi trọng.

“Chờ ta gia nhập Ly Hỏa tông, Tô Huyễn Tuyết ngươi sẽ phải ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Trương Lân ta thôi!”

Trên mặt Trương Lân hiện lên vẻ hưng phấn bệnh hoạn, thậm chí bởi vì quá kích động mà cơ thể run nhẹ lên.

Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện trước mặt hắn ta một cách rất đột ngột!

Vẻ tươi cười đắc ý trên mặt Trương Lân lập tức cứng đờ, giống như là bị tạt một chậu nước lạnh, da đầu không nén được tê dại.

Dù thế nào thì hắn ta cũng không ngờ sẽ là Lâm Thần!

“Lâm... Lâm Thần! Tại sao lại là ngươi... Trương Lân khàn giọng nói.

Hắn ta cố gượng người bỏ chạy ra sau, nhưng cơn đau đớn dữ dội làm hắn ta không thể nào nhúc nhích.

Lâm Thần!

Một Lâm Thần đã từng là thiên kiêu số một Đại Thương quốc!

Một Lâm Thần bị Phong Kiếm tông đánh tàn sau trở thành một tên vô dụng!

Vậy mà lại là hắn! Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi, vẻ mặt lạnh băng đi lên: “Nghe nói ngươi đề nghị với gia tộc là để tỷ của ta làm thiếp cho ngươi?”

Mỗi một chữ đều như một cây đao đâm xuyên qua trái tim Trương Lân.

“Lâm Thần, chuyện này không phải do ta mong muốn, là nhà họ Lâm các ngươi...”

Trương Lân khó lòng giải thích. Dưới cơn sợ hãi tột độ, hắn ta quên mất cả kêu cứu.

Lâm Thần đi lên một bước, dây leo trong tay lập tức đâm vào giữa mày Trương Lân.

Tàn nhẫn!

Quyết đoán!

“Ùng ục ùng ucl” Dây leo hấp thu sinh cơ trên người Trương Lân.

Vài giây sau, Lâm Thần rút dây leo ra, nhắm mắt tiêu hóa.

“Nhãi ranh, ngươi đúng là càng ngày càng tàn nhẫn!” Cây non trêu ghẹo.

Lâm Thần gật đầu, không tỏ ý kiến.

Qua một khoảng thời gian thích ứng, hắn đã không còn phản cảm loại chuyện này nữa.

Trải qua vài lần lên xuống phập phồng, trái tim Lâm Thần đã càng thêm cứng cỏi.

Chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn, thì hắn cũng có thể dứt khoát giết người, gánh chịu vô số tiếng xấu.

Vì bảo vệ người mình muốn bảo vệ, hắn sẵn lòng trả giá tất cả.

Trước đây hắn luôn suy xét vì gia tộc.

Là cái thế đạo đáng chết này bắt buộc hắn phải trưởng thành!

Sau khi giết chết Trương Lân, Lâm Thần nheo mắt, dựa sát vách động, lặng lẽ đi tiếp vào bên trong.

Hắn cực kỳ có kiên nhân giống như là một kẻ đi săn.

Trước khi con mồi mắc câu, hắn tuyệt đối sẽ không gây ra tiếng động nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Giết đến cùng đi!


Ở sâu trong hang động, người nhà họ Trương đang chém giết với các yêu thú khác.

Kinh Lôi phủ rất lớn, tất nhiên là không thể chỉ có một con Gấu Vảy Lạnh bảo vệ.

Lâm Thần mặt mày càng thêm lạnh băng. Dưới sự cảm giác của hắn, nhà họ Trương liên tục có trưởng lão bị thương nặng, kể cả dẫn đầu Trương Huyền cũng cả người đẫm máu, hô hấp phập phồng, và con Rắn Bạc Lửa Đốm trước mặt ông ta cũng đã mình đầy thương tích.

“Giết đến cùng đi!” Trương Huyền hét lớn: “Chỉ cần có thể lấy được bảo vật thì mọi hi sinh đều đáng giái”

“Phụt!” Lại một gã trưởng lão vì không kịp tránh né mà bị yêu thú đâm trúng.

Đến tận đây, đã có hai gã trưởng lão chết, ba gã trưởng lão bị thương.

Trương Huyền cắn chặt răng, trong mắt đều là lửa giận. Không thể rút luil

Đã đi tới đây rồi, nếu rút lui thì tất cả đều sẽ thất bại trong gang tấc!

Gia tộc đã bị tổn thất nhiều cao thủ, cách duy nhất để ngăn chặn tổn thất là mang hết bảo vật trong Kinh Lôi phủ về nhà.

Bọn họ cứ vậy mà chém giết thêm một lát nữa. Sau khi một con yêu thú cuối cùng ngã xuống, Trương Huyền dùng một tay còn lại chống lên vách động há mồm thở dốc.

Trước mặt ông ta chỉ còn lại một gã trưởng lão đang đứng.

Mà tình huống của gã kia cũng không ổn, máu tươi đầy người, cả người đã kéo tới mức cực hạn.

“Cuối cùng cũng giết sạch đám súc vật kia rồi!”

Trương Huyền loạng choạng đẩy ra cánh cửa đồng thau cuối cùng ở trước mặt.

Khi cánh cửa đồng thau được mở ra, trong mật thất lập tức bùng nổ ánh sáng rực rỡ của linh ngọc.

Từng đám linh ngọc được chất đống trên mặt đất. Hai linh văn, ba linh văn, muốn mấy linh văn cũng có. Ngoài linh ngọc ra còn có vài quyển công pháp. Trên vách mật thất cũng có chữ viết.

“Lần này nhà họ Trương ta quật khởi thật rồi!” Trương Huyền khàn giọng nói, kích động đến mức cả người run rẩy.

Sau đó, ông ta sai gã trưởng lão kia: “Ngươi vào trước đi!”

Gã trưởng lão căng da đầu đi vào. Bên trong yên tĩnh, không hề có tiếng động, cũng không có yêu thú đánh lén.

“Tốt lắm! Tốt lắm!”

Lúc này, Trương Huyền mới yên lòng, cười lớn đi vào trong mật thất.

Gã trưởng lão đang định đi theo thì chợt vang lên một tiếng động nhỏ. Một dây leo sắc bén đâm xuyên qua trái tim gã từ phía sau.

Gã trợn to mắt, bọt máu liên tục trào ra từ khóe môi.

Gã bị hút cạn một ít sinh cơ còn sót lại trong cơ thể, lại không phát ra nổi một tiếng động nào.

Lâm Thần cẩn thận đặt Lâm Ninh Nhi xuống đất, rồi một người một cây đi vào trong mật thất.

“Lấy hết toàn bộ linh ngọc cho tal”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Lâm Thần!


Trương Huyền đang đắm chìm trong cơn mừng như điên, không hề phát hiện sau lưng có người đi tới.

“Xoát!”

Lâm Thần đánh một chưởng về phía sau tai Trương Huyền.

Trương Huyền cảm nhận được sức gió ập đến, con ngươi co rút dữ dội, dựa vào bản năng cơ thể tránh sang một bên.

“Lâm Thần! Là ngươi!”

Trương Huyền lùi ra sau mấy bước, sắc mặt trở nên cực kì khó coi.

Chẳng lẽ hắn vẫn luôn lặng lẽ theo sau? Nếu thật là vậy thì trên đường tới đây...

Con ngươi Trương Huyền hơi đỏ lên. Ông ta trợn to đôi mắt: “Lân Nhi của ta..."

“Chết rồi.”

Lâm Thần đi lên một bước, vẻ mặt lạnh băng, lạnh lùng nói: “Bây giờ đến lượt ông, gia chủ nhà họ Trương!”

“Ta sẽ giết chết tên súc vật ngươi!” Trương Huyền lập tức mất đi lý trí, gào lên lao về phía Lâm Thần.

Rắn Bạc Lửa Đốm bật người nhảy nhanh lên người Lâm Thần.

Trong miệng nó ánh lên vẻ sắc bén của răng độc.

“Con rắn kia, ăn một cây gậy của Thụ ca đi!”

Cây non nhảy xuống từ trên vách đá, trong tay nắm một cây gậy gỗ rắn chắc, đánh cho Rắn Bạc Lửa Đốm ngã nhào xuống đất.

Cây non nó đã mai phục lâu lắm rồi.

Rắn Bạc Lửa Đốm bị đánh choáng đầu hoa mắt.

Trước đó nó đã bị thương nặng trong lúc đánh nhau với yêu thú, vậy nên lực lượng tốc độ đều yếu di.

“Tê tê tê!”

Rắn Bạc Lửa Đốm vô cùng giận dữ ngẩng đầu lên, một đôi mắt đậu xanh nhìn chằm chằm cây non.

Huyễn thú cấp một! Sự tồn tại của loại cấp bậc này chính là đồ rác rưởi!

Nếu không phải nó bị thương nặng thì làm gì đến lượt cây non kiêu ngạo?

Lâm Thần siết chặt năm ngón tay va chạm với một tay của Trương Huyền.

“Bịch!”

Một tiếng va chạm vang lên, Lâm Thần lùi ra sau vài bước, nửa bên cánh tay có chút tê dại.

Hắn thầm chấn động với lực lượng của Trương Huyền.

Ông ta đã bị thương nặng thế này rồi mà vẫn còn có sức bùng nổ cao như vậy.

Nếu hai bên đều ở lúc thực lực cao nhất thì tất nhiên là mình không phải là đối thủ của ông ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Lần này phát tài rồi!


Bên kia, Trương Huyền càng thêm không dễ chịu.

Ông ta vốn chỉ còn lại một tay, lúc này lại bị đánh mạnh vào, miệng vết thương xé rách lần nữa, đau đớn mức khuôn mặt nhăn nhó, suýt chút nữa chết ngất đi.

Lâm Thần tấn công liên tục với các đòn mạnh mẽ, bóng dáng cường tráng như một con báo săn.

Sau khi vận chuyển Đế Quyết, cánh tay hắn phủ thêm ánh xanh, quyền như sấm sét, nổ vang liên tục.

Lúc đầu Trương Huyền còn có thể đỡ quyền được. Nhưng trải qua vài lần qua lại, ông ta đã không còn linh hoạt nữa.

Lâm Thần không chút nương tay, đấm mạnh vài quyền,

Trương Huyền đau đến mức cả người run rẩy, không nhịn được hét lên.

“Răng rắc!” Lâm Thần nhanh tay đấm liên tục.

Trong đó có một quyền nên xuống cánh tay Trương Huyền, nện gãy luôn cánh tay còn lại của ông ta.

Trương Huyền đau toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng gọi Rắn Bạc Lửa Đốm: “Mau tới giúp ta!”

Nhưng mà huyễn thú Rắn Bạc Lửa Đốm của ông ta đã bị cây non nắm chỗ bảy tấc, cuộn tròn thành một vòng.

Cây non chỉ vết cắn trên người mình, cười ha ha nói: “Dám cắn Thụ ca hả, ngươi cũng không sợ cộm răng!”

Nọc độc của Rắn Bạc Lửa Đốm không hề có tác dụng với cây non.

Trước đó cây non mạo hiểm bị cắn một ngụm, ra tay nhanh như tia chớp nắm chỗ bảy tấc của Rắn Bạc Lửa Đốm rồi kéo nó lên.

Thấy cảnh kia, con ngươi Trương Huyền co rút lần nữa.

Ông ta lùi ra sau vài bước, không nhịn được gào lên: “Lâm Thần, dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Lâm Thần cười lạnh, đấm một quyền vào mặt Trương Huyền.

Đối mặt với một vị cao thủ, hắn không dám lề mề một chút nào.

“Phụt!”

Đầu Trương Huyền đập lên vách đá, vỡ nát giống như quả dưa hấu.

Gia chủ nhà họ Trương, cao thủ tâng sáu cảnh giới Địa Linh, chết ngay tại chỗ!

“Phù phù..”

Sau khi đánh chết Trương Huyền, Lâm Thần thở hổn hển vài hơi.

Nhìn rất nhiều bảo vật trong mật thất, trong mắt hắn hiện lên vẻ phấn khích.

Lần này phát tài rồi! “Tiểu Thần, đây... đây là đâu vậy?”

Ngoài mật thất, Lâm Ninh Nhi tỉnh lại từ cơn hôn mê, thấy cảnh trước mặt thì mặt mày tái nhợt.

“Không sao đâu tỷ, bọn họ đã bị đệ giết sạch rồi.” Lâm Thần cười nói.

Sau đó, hắn giải thích chân tướng cho nàng nghe. “Tiểu Thần, sao đệ lại mạo hiểm như vậy chứ!”

Lâm Ninh Nhi bụm miệng, nước mắt chợt trào ra.

Nàng biết rất rõ ràng Lâm Thần làm mọi thứ là vì mình.

Nếu không phải mình mắc hàn độc, cần phải điều trị gấp, thì hắn hoàn toàn có thể tìm một chỗ yên tĩnh, từ từ tăng lên cảnh giới.

Với thiên phú của hắn, sớm muộn gì cũng có thể đạt tới cảnh giới cao nhất.

Làm gì cần liều mạng như bây giờ?

“Tỷ, đệ nói rồi, từ nay về sau, đệ nhất định sẽ không làm tỷ chịu một chút ấm ức nào nữa.”

Lâm Thần tươi cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lâm Ninh Nhi: “Đợi đệ giết Lâm Hồng Bân xong rồi, chúng ta sẽ ra khỏi Vân Thành và đi Hoàng Thành!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Còn nữa không?


Dãy núi Tử Liên vào lúc chạng vạng có nhiều chướng khí hơn ban ngày.

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”

Trong sơn động giữa lưng chừng vách núi liên tục vang lên tiếng nhai nuốt. Truyện Mạt Thế

Trên mặt đất bày ra rất nhiều linh ngọc hai linh văn quý giá. Cây non ngồi dưới đất, liên tục nhét linh ngọc vào trong miệng, nhai linh ngọc như là nhai kẹo.

Là do nó có hàm răng khỏe mạnh, có thể cắn nát linh ngọc, chứ đổi thành người khác là hàm răng bị vỡ thành từng mảnh luôn rồi.

“Ăn hết rồi. Còn nữa không?”

Cây non đột nhiên lấy hụt, mới nhận ra rằng mình đã ăn hết linh ngọc rồi.

Lâm Thần thở dài, lại đưa vài viên linh ngọc cho nó.

“Lâm Thần, ngươi keo kiệt quá đi!” Cây non vẻ mặt khinh thường: “Chẳng phải là còn linh ngọc ba linh văn nữa sao? Sao không lấy ra cho ta ăn?”

“Để ngươi ăn hết linh ngọc thì lấy đâu ra tiền đi đường?” Lâm Thần tức giận trừng nó một cái.

Tuy thằng nhãi này có năng lực tiêu hóa mạnh, có thể chuyển hóa linh ngọc trong bụng thành linh khí để tu luyện, nhưng mà cũng vừa phải thôi.

Đi xa nhà, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán.

Nếu không chuẩn bị một ít linh ngọc thì chắc là sẽ bị khó xử ở mọi bề.

“Tiểu Thần, đệ đặt tên cho huyễn thú chưa?” Lâm Ninh Nhi ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cảnh này, đôi mắt đẹp cong thành trăng non.

“Chưa đặt tên.” Lâm Thần cười cười.

Trong mấy ngày qua, gần như lúc nào hắn cũng đang trong cảnh nguy hiểm.

Mỗi ngày vừa thức dậy là tu luyện, là tăng thực lực, làm gì có thời gian suy nghĩ những chuyện khác.

Lâm Ninh Nhi nâng cây non lên, mỉm cười nói: “Hay là để tỷ đặt cho nó một cái tên đi? Nó ăn nhiều, vậy đặt tên là “Nuốt Nuốt, được không?”

“Nuốt Nuốt?”

Lâm Thần nghe vậy, chợt nở nụ cười: “Tỷ muốn đặt sao cũng được.

Cho dù tỷ đặt cho nó tên “Thùng Cơn thì đệ cũng không phản đối.”

“Ngươi mới là Thùng Cơm đấy!” Cây non trừng mắt, lá xanh trên đầu run run.

Sau đó, nó nghiêm túc gật đầu: “Cái tên này... hừm, không tệ lắm, vậy từ đây Thụ ca tên là 'Nuốt Nuốt'!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Trời đất bao la


Rõ ràng là nó đã khắc sâu chữ “ăn” vào trong xương cốt.

Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất!

Cái tên Nuốt Nuốt đúng là rất phù hợp với khí chất của mình.

Đêm nay, Nuốt Nuốt ăn hơn hai mươi linh ngọc nhị linh văn, bảy linh ngọc ba linh văn, rốt cuộc tăng lên một tầng.

Một người một cây leo lên tầng năm cảnh giới Địa LinhI

Khi trời vừa sáng, Lâm Thần cõng Lâm Ninh Nhi ra khỏi núi Tử Liên.

Hắn vốn định chạy về gia tộc giết con chó già Lâm Hồng Bân kia, nhưng nghĩ lại thì thấy mình cõng theo tỷ tỷ, muốn làm gì cũng không tiện.

Nếu trong chiến đấu vô tình làm tổn thương tỷ tỷ thì không ổn lắm.

Tỷ tỷ không thể tu luyện, cơ thể yếu ớt, không chịu nổi linh khí đánh trúng.

Sau khi ra khỏi Vân Thành, Lâm Thần tiêu tiền mướn một chiếc xe ngựa, chạy trên quan đạo.

Chỉ cần đi nửa ngày là có thể đến Hoàng Thành. Trên đường đi, hắn thỉnh thoảng trò chuyện với phu xe.

“Nhìn dáng vẻ của công tử, chắc là đi Hoàng Thành chữa bệnh hả?” Phu xe cười hỏi.

“Ừ” Lâm Thần gật đầu.

Đối phương không phải người của Vân Thành, không nhận ra thân phận của mình.

Phu xe cười to: “Hoàng Thành đúng là ghê gớm, Đại Thương chúng ta cũng ngày càng phồn vinh... Phải rồi, ngươi biết công chúa Tuyết không, nàng vừa mới vào Phong Kiếm tông có ba ngày thôi đã được Phong Bất Diệt nhận làm đệ tử quan môn, nghe nói ngay cả Ly Hỏa tông cũng tung cành ô liu với nàng.”

Khi nghe được tin tức về Tô Huyễn Tuyết, vẻ mặt Lâm Thần trở nên lạnh băng, nhiệt độ trong cả thùng xe chợt giảm xuống.

“Tiểu Thần, thả lỏng đi...” Lâm Ninh Nhi vội vàng vỗ vai Lâm Thần, ý bảo hắn đừng tức giận.

Phu xe dường như hoàn toàn không phát hiện ra điều gì. Hắn ta thở dài, tiếp tục cảm khái: “Chỉ tiếc cho Lâm

Thần đã từng là thiên kiêu số một Đại Thương quốc chúng †a, bây giờ lại bị biếm thành tiện dân...”

“Phong Kiếm tông nói hắn gian lận trong Linh Lộ. Ta cảm thấy bên trong còn có bí mật gì đó. Tuy rằng ta chưa từng tiếp xúc với Lâm Thần, nhưng mà ta cũng biết được nhân phẩm của hắn. Hắn vì gia tộc, vì quốc gia chinh chiến năm năm, một lòng một dạ với việc tu luyện, với loại tính cách kiêu ngạo kia thì có chết cũng sẽ không gian lận.”

“Một đạo lý mà ngay cả bình dân bá tánh như ta cũng hiểu, thì sao Hoàng Thành có thể không hiểu được? Đúng là kỳ lạ, cứ phải bỡn cợt một vị đã từng là thiên kiêu làm chỉ, chẳng lẽ lời nói của Phong Kiếm tông đều là đúng sao?”

Phu xe có nghỉ ngờ, không nhịn được nói thêm vài câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chuẩn bị một ít thức ăn


Lâm Thần cúi đầu, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc.

Kể từ khi nếm đủ thăng trầm, Lâm Thần đã không còn để ý sự đánh giá của người ngoài dành cho hắn.

Tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao. Hắn đã xác định được con đường mình sắp đi rồi. Xe ngựa đi thẳng tới Hoàng Thành.

Trả tiền xe xong, Lâm Thần chợt ngẩng đầu nhìn cổng lớn Hoàng Thành.

Đây là một tòa cổ thành hùng vĩ ẩn mình trong núi non. Cả tòa thành lộ ra cảm giác xa xưa và tang thương.

Lâm Thần nói với ánh mắt bình tĩnh: “Tỷ, lần trước là tỷ cõng đệ đi ra từ nơi này.”

Mình bị thành chủ Triệu Vô Ky xét xử ngay trên quảng trường Hoàng Thành.

Ông ta tước đoạt hết công danh của mình, làm mình thê thảm giống như chó nhà có tang.

Còn ra lệnh cho tất cả mọi người không được cho tỷ tỷ mượn xe ngựa.

Lâm Ninh Nhi vốn có thân thể yếu ớt, lại cõng mình đi ba ngày ba đêm về đến gia tộc.

Lâm Thần sẽ không quên mối thù đẫm máu kial

“Tiểu Thần, hứa với tỷ tỷ là đừng kích động.”

Trong mắt Lâm Ninh Nhi đều là vẻ lo lắng: “Đệ từng bị phế tu vi, cho dù có lại thức tỉnh một con huyễn thú, thì vẫn còn kém so với thiên kiêu thật sự... Chúng ta hiện giờ như bèo không rễ, cho dù trong lòng đệ có hận thù, thì cũng phải cố gắng nhịn. Chúng ta không có chỗ dựa, không đắc tội nổi với những thế lực kia.”

Lâm Thần gật đầu, dịu dàng nói: “Tỷ, tỷ yên tâm, đệ sẽ không kích động.”

Bên cạnh, Nuốt Nuốt đứng trên vai Lâm Thần, nghe vậy thì bĩu môi.

Bảo thằng nhãi này nhịn? Nói giỡn hải

Với tính cách của hắn thì có thù cũng không để qua đêm.

Lâm Thần mang mũ che, cõng Lâm Ninh Nhi.

Hắn đi tìm một tửu lầu ở tạm, đồng thời hỏi thăm tin tức về việc Ly Hỏa tông mở lôi đài.

Quả nhiên là mình tới đúng lúc. Ly Hỏa tông mở lôi đài trên quảng trường Hoàng Thành vào hôm qua, có khoảng bốn năm mươi thiếu niên báo danh.

Trải qua nhiều vòng sàng lọc đã tiến vào trận chung kết.

Con trai Triệu Long của thành chủ Triệu Vô Ky, thất hoàng tử Đại Thương quốc, thất đệ Tô Thành của Tô Huyễn Tuyết, sẽ bắt đầu trận đấu cuối cùng sau một canh giờ nữa.

Rốt cuộc chỉ có một vé đi Ly Hỏa tông.

Dù là ai cũng rất muốn vé đi Ly Hỏa tông kia.

Nếu có thể đi vào Ly Hỏa tông, cho dù là đệ tử ngoại môn, thì cũng sẽ trở thành kẻ cao hơn một bậc so với người thường tại Hội Ngũ Quốc.

Rốt cuộc Ly Hỏa tông chính là tông môn mạnh nhất mài

Sau khi Lâm Ninh Nhi ngủ rồi, Lâm Thần đội nón che đi xuống lầu.

“Chuẩn bị một ít thức ăn, chờ khi nào tỷ của ta thức dậy thì đưa lên.”

Lâm Thần đưa một viên linh ngọc cho tiểu nhị.

“Vâng, khách quan cứ yên tâm.”

Sau khi thấy linh ngọc, đôi mắt tiểu nhị sáng bừng lên. “Lâm Thần, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, khi ngươi xuất hiện tại Hoàng Thành, ngươi sẽ lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận.”

Nuốt Nuốt nhắc nhở hắn một câu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Triệu Long


“Hiện giờ ta chỉ còn có một đường có thể đi thôi!"

Lâm Thần nói với giọng điệu bình tĩnh: “Muốn chữa bệnh cho tỷ tỷ, chỉ có thể nhờ vào sự ra tay của cao thủ Ly Hỏa tông, mà chỉ có khi trở thành đệ tử của Ly Hỏa tông, mới có tư cách đi nhờ giúp đỡ. Hàn độc trong cơ thể tỷ tỷ ngày càng nghiêm trọng, nếu không có cao thủ ra tay giúp tỷ ấy loại bỏ thì chắc là... không kéo được bao lâu nữa”

Hắn hiểu rất rõ mọi thứ trong kế hoạch cho tương lai.

Hắn cũng hiểu rất rõ mình cần cái gì.

Gia nhập Ly Hỏa tông, không chỉ có thể chữa bệnh cho tỷ tỷ, mà còn có thể làm mình tránh khỏi sự đuổi giết của Phong Kiếm tông.

Ngoài Ly Hỏa tông ra, không còn tông môn nào có thể vượt qua được Phong Kiếm tông.

Trên quảng trường Hoàng Thành. Tiếng người xôn xao.

Xung quanh có hàng chục nghìn người vây xem, tất cả đều đang đợi kết quả của trận chiến.

Dù là Tô Thành hay Triệu Long thì đều là thiên kiêu của Đại Thương quốc.

Với thiên phú của bọn họ, bọn họ có thể lựa chọn gia nhập tông môn khác từ lâu rồi.

Nhưng bọn họ không làm vậy.

Bọn họ đều đang đợi lôi đài lần này của Ly Hỏa tông! Trên lôi đài, hai bóng người đứng sừng sững như rồng. Triệu Long, Tô Thành!

“Triệu Long, thực lực của ngươi không tệ, tiếc là chỉ có một vé đi Ly Hỏa tông.”

Tô Thành mặt mày hiện lên vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Trong trận chiến lần này, ta nhất định phải lấy được nó. Nếu bây giờ ngươi rút lui thì còn có thể tránh được đau đớn da thịt”

Triệu Long không chút khách sáo nói: “Nghe nói Voi Đen Ánh Bạc của thất hoàng tử cực kì mạnh mẽ, hôm nay ta muốn

thỉnh giáo một trận.”

Hai bên khí thế như điện, đối chọi gay gắt, tinh thần chiến đấu dâng trào.

Trên đài cao có một vị thanh niên mặt mày âm nhu đang ngồi.

Hắn ta là trưởng lão ngoại môn Từ Khôn của Ly Hỏa tông, chuyên phụ trách lôi đài tuyển chọn đệ tử lần này ở Đại

Thương quốc.

Hai bên trái phải của Từ Khôn, một bên là Triệu Vô Ky, một bên là một vị lão thái giám trong cung có thực lực rất cao.

Từ Khôn nhìn giờ rồi lạnh nhạt nói: “Trận chung kết, bắt đầu!”

“Âm!” Một tiếng nổ lớn vang lên. Hai người đầu gọi ra huyễn thú của mình.

Huyễn thú của Tô Thành là Voi Đen Ánh Bạc cấp bốn, vóc dáng cao lớn, khí thế như một ngọn núi.

Còn huyễn thú của Triệu Long là Báo Lưỡi Dao Gió cấp bốn, trên lưng có một cái bờm dài lóe lên vẻ sắc bén.

“Chỉ là cấp bốn thôi hả, haizz, vẫn còn kém một chút.”

“Đúng vậy, ta cho rằng thấp nhất cũng là huyễn thú cấp năm cơ đấy!"

“Ta chợt nhớ đến Lâm Thần, hắn cưỡi Sói Đỏ giết sạch mười vạn người trong thành đối địch, uy phong biết bao nhiều.”

“Rõ là một vị thiên kiêu, làm gì không làm, đi gian lận làm chi không biết.”

Người xem nhỏ giọng bàn tán.

Bọn họ cho rằng trận chung kết này sẽ kịch liệt hơn trong tưởng tượng.

Nhưng mà hiện thực làm cho bọn họ hơi thất vọng.

Đa số thiên kiêu Đại Thương quốc chỉ có huyễn thú cấp bốn.

Nói ra thì dường như chỉ có Tô Huyễn Tuyết và Lâm Thần là có huyễn thú tiến hóa tới mức cấp năm.

Cùng là ở trên quảng trường hoàng thành, mọi người vô thức đi so sánh Triệu Long và Tô Thành với Lâm Thần ngày ấy bị hủy bỏ công danh.

So sánh mới thấy đúng là kém rất nhiều.

“Chờ đã!”

Ngay lúc hai bên sắp lao vào chiến đấu, nơi xa đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp.

Đám người chủ động tách ra, để lộ bóng dáng một vị thiếu niên.

Hắn đội nón che, không thấy rõ mặt mày, quanh thân tỏa ra sát khí khó có thể hình dung.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,964
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Lệ khí rất mạnh!


Bước chân hắn mạnh mẽ như rồng, vững chắc như núi.

Một đường đi tới khiến áp lực trong lòng người ta đột nhiên tăng cao.

“Hắn... là ai vậy?” Một số người xem đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.

Trong sân, Từ Khôn, Triệu Vô Ky, lão thái giám và rất nhiều cao thủ khác đều nhíu mày nhìn người tới.

Thiếu niên từ từ ngẩng đầu lên, dưới nón che là một đôi mắt lạnh lẽo chất chứa tia máu.

Hung ác và bá đạo giống như thú dữ thời Thái Cổ!

Nhất là sát ý trong mắt hắn, tựa như xâm nhập vào linh hồn người, khiến người không rét mà run.

Lệ khí rất mạnh!

Sát ý rất đậm!

“Là ngươi! Lâm Thần!”

Triệu Vô Ky dẫn đầu phản ứng lại đây. Ông ta ngạc nhiên, rồi lại cười nhạo: “Ngươi tới đây làm gì? Lần trước ngươi bị đuổi ra khỏi Hoàng Thành giống như một con chó chết, bây giờ còn có mặt mũi quay lại nữa hả?”

Lâm Thần!

Vừa nghe thấy cái tên này, khá nhiều người xem đồng thời chấn động.

Là hắn! Là vị thiên kiêu số một đã từng của Đại Thương quốc!





Bắt đầu từ năm mười ba tuổi, cưỡi Sói Đỏ, chinh chiến vì gia tộc, chinh chiến vì quốc gial

Tự mình sáng tạo ra vô số kỳ tích! Nhưng trong cuộc chiến Linh Lộ, bởi vì gian lận trong chiến đấu, bị tông chủ Phong Bất Diệt của Phong Kiếm tông

giết chết huyễn thú, hủy bỏ tu vi, ném trả về đây.

Ngày ấy, tại quảng trường Hoàng Thành, Triệu Vô Ky tự mình xét xử Lâm Thần.

Tước hết công danh của hắn, xóa đi mọi vinh quang của hắn.

Cuối cùng là Lâm Ninh Nhi cõng hắn trở về gia tộc.

Vốn tưởng rằng cả đời này Lâm Thần đều sẽ sống một cuộc sống bình thường. Nào ngờ hắn lại trở về rồi.

“Dựa theo quy củ, ai cũng có thể báo danh lôi đài chiến.”

Lâm Thần nói với giọng điệu bình tĩnh, gắn từng chữ một: “Ta, Lâm Thần, tuyên bố tham gia lôi đài chiến lần này, tranh đoạt vé đi Ly Hỏa tông!”

“Đúng là một kẻ không biết trời cao đất rộng!”

Triệu Vô Ky cười to: “Huyễn thú của ngươi bị giết, tu vi cũng bị hủy bỏ, chẳng khác gì một tên tàn phế, vậy mà còn muốn tham gia lôi đài chiến, ha ha ha, đi làm gì, tìm mất mặt hả?”

Những người xem khác cũng phản ứng lại.

“Mấy ngày trước, ta tận mắt nhìn thấy hắn bị phế, xương cốt cả người vỡ vụn, thê thảm lắm!”

“Đây là vết sẹo lành đã quên đau hả?”

“Đáng đời hắn, chính mình gian lận bị phế, còn không chịu nhận ý tốt của công chúa Tuyết!”

“Nói như rồng leo làm như mèo mửa, hắn tưởng hắn còn là thiên kiêu số một Đại Thương nữa saol”. Truyện Việt Nam

Phần lớn người xem đều mang đầy ác ý với Lâm Thần.

Rốt cuộc, nhìn một vị thiên kiêu đã từng rất nổi danh ngã xuống đáy cốc là một chuyện khiến bọn họ cảm thấy rất vui sướng.

“Lâm Thần, ta từng nghe nói về ngươi.” Từ Khôn từ từ lên tiếng: “Thiên phú của ngươi không tệ, chỉ tiếc không phải là huyễn thú thuộc tính lửa. Nếu là vậy thì trước đây Ly Hỏa tông

bọn ta đã mời ngươi gia nhập và trở thành đệ tử nội môn rồi.”

Người nhận được lời mời gia nhập từ tông môn đều là đệ tử nội môn.

Và sẽ có đãi ngộ cao hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều.

Đệ tử ngoại môn không có nhiều yêu cầu cứng nhắc như đệ tử nội môn.

Nhưng mà ruồi bọ lại nhỏ cũng là thịt!

Đây chính là lý do vì sao Triệu Long muốn liều mạng tranh giành một vé đệ tử ngoại môn Ly Hỏa tông kia với Tô Thành.

Lâm Thần bỏ hết ngoài tai lời nói của mọi người.

Hắn ánh mắt lạnh băng, giọng điệu bình tĩnh: “Ta tới dự thi, các ngươi dám ứng chiến hay không?”

Bóng dáng hắn ngạo nghễ sừng sững giống như một thanh thần kiếm.

Thiếu niên mũi nhọn, sắc bén hơn người.

“Lâm Thần!" Lão thái giám nói với giọng điệu nham hiểm: “Đây không phải là nơi mà ngươi có thể gây chuyện. Mau cút ra khỏi Hoàng Thành cho tai”

“Sao hả, các ngươi không dám hả?”

Lâm Thần nhướng mày, khinh thường nói: “Tô Thành, Triệu Long, các ngươi... lại không dám nhận lời mời khiêu chiến của một tên tàn phể như ta sao?”

“Làm càn!” Triệu Long chợt quát một tiếng, “Lâm Thần, ngươi đây là... chủ động tìm chết hải!”

Phía sau hắn, ánh mắt Báo Lưỡi Dao Gió càng thêm âm trầm, sát ý dày đặc.

Triệu Vô Ky đảo mắt, chợt cười lạnh nói: “Tiểu Long, nếu hắn khăng khăng tìm chết thì con hãy thỏa mãn hắn đi!”

Lần trước ông ta không tìm được cơ hội ra tay. Lần này tất nhiên phải chém giết Lâm Thần ngay tại chỗ để tránh phiền phức sau này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom