Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Thế Cường Long

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Thế Cường Long
Chương 1492: Chính thất đấy!


 

Loại chuyện này đối với Tề Đẳng Nhàn không có ý nghĩa lớn, nhưng đối với phụ nữ mà nói là loại chuyện thiêng liêng.  

 

Hơn nữa, Lý Vân Uyển trả giá nhiều như vậy, dù cô ta có muốn ngôi sao trên trời, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ nghĩ cách để có thể hái sao xuống.  

 

Cũng vừa hay ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn mang Lý Vân Uyển đến gặp Giáo Hoàng.  

 

Hắn đi thẳng vào vấn đề, nói rằng hắn muốn Giáo Hoàng làm chứng cho tình cảm và ban phước cho họ.  

 

Giáo Hoàng cũng đã từng làm qua loại chuyện này, nhưng để ông ta tư mình ra mặt đều phải là quý tộc hoàng thất của một số quốc gia, hoặc là một vài vị lãnh đạo nhất định.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn tiêu hết sáu tỷ, hơn nữa lại còn là Tổng giám mục khu phía Nam, tương lai có thể giúp ích rất nhiều, loại chuyện chỉ cần xài miệng lưỡi như này, tất nhiên Giáo Hoàng sẽ đáp ứng với hắn.  

 

Vì vậy, trong giáo đường rực rỡ nhất của Thánh giáo, ở trước của tượng Thánh Chủ.  

 

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển cùng đặt tay lên Thánh điển trong tay Giáo Hoàng, trước nhân chứng là Giáo Hoàng, nói ra một câu "Tôi nguyện ý".  

 

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc có chút ngượng ngùng của Lý Vân Uyển, trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm cảm thán một tiếng, thái độ vốn tùy ý cũng trở nên nghiêm túc cùng thành kính.  

 

Giáo hoàng cầm cành ô liu, chấm một ít nước thánh, vẩy nhẹ lên sợi tóc và quần áo của hai người, nói vài câu ban phước cùng lời khen ngợi.  

 

“Tề giáo chủ, cậu phải đối xử với phu nhân của mình thật tốt! Cô ấy sẽ không bao giờ rời xa cậu, hết mực chung thuỷ, lại xinh đẹp dịu dàng như thế, cậu hẳn là nên quý trọng như trân bảo.” Giáo Hoàng đặt tay lên tay hai người.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tất nhiên tôi sẽ làm vậy!”  

 

Sắc mặt Lý Vân Uyển dần đỏ lên, đối với cô ta hai chữ phu nhân này có ý nghĩa vô cùng lớn!  

 

Chính thất đấy!  

 

Giáo Hoàng chậm rãi nói: "Tôi chúc phúc cho hai người, cũng nguyện để Thánh Chủ vĩnh viễn phù hộ hai người, amen..."  

 

Sau khi buổi lễ kết thúc, cả hai cúi đầu trước Giáo Hoàng sau đó cùng bày tỏ lòng biết ơn.  

 

"Thật hạnh phúc! Đúng là trải nghiệm lãng mạn nhất thế giới, em chưa bao giờ mơ đến việc tình yêu của mình có thể nhận được phước lành của Giáo Hoàng! "Lý Vân Uyển vừa ra khỏi giáo đường đã nhảy nhót, xoay vài vòng.  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa định đưa tay ôm nàng đã nghe thấy khụ khụ hai tiếng, hắn quay đầu nhìn, thì ra là Christian đang dùng vẻ mặt không được tốt lắm nhìn hắn.  

 

“Tề giáo chủ, cậu đã là Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta, ở bên ngoài phải chú ý một chút!” Christian nhỏ giọng nói.  

 

“Hiểu rồi!” Tề Đẳng Nhàn tức giận đáp ứng một tiếng, nghĩ thầm chờ ông và lão thái thái vào phòng, ông đây sẽ mang Thánh điển đến tụng trước cửa phòng ông cho xem.  

 

Tâm trạng của Lý Vân Uyển giờ đây rất phấn khích, đối với cô ta mà nói, đây là một sự kiện vô cùng vô cùng trọng đại.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút kỳ quái, sao phụ nữ cứ thích những thứ không thực tế này nhỉ?

Tề Đẳng Nhàn cùng Lý Vân Uyển rời khỏi nước Thiên Chủ, định đi du lịch hai ba ngày ở các nước xung quanh rồi mới quay trở về Hương Sơn.  

 

Dù sao thì thời gian mà hắn và Lý Vân Uyển gặp mặt nhau không nhiều lắm, cả hai đều mỗi người mỗi một phương, đương nhiên phải tận dụng khoảng thời gian này để bù đắp.  

 

 

Gần đây ăn hàu sống nhiều quá khiến Tề Đẳng Nhàn có chút nhớ hương vị của thận dê.  

 

 

Nhưng đáng tiếc là người phương Tây không ăn nội tạng động vật nên chỉ có thể bổ sung thể lực bằng hàu.  

 

 

Anh vẫn nhớ mùi vị lấy thận cừu ra khỏi bếp than, rắc chút ớt bột lên rồi cho vào miệng, vừa nóng vừa béo.  

 

 

"Phong cảnh ở những thành phố phương Tây được lưu giữ rất tốt, thật hâm mộ!" Sau khi dạo một điểm danh lam thắng cảnh xong, Lý Vân Uyển cảm thán một tiếng.  

 

 

"Aiz..." Tề Đẳng Nhàn nghe được cũng lắc đầu.  

 
 
Chương 1493: "Trong chuyện này chắc hẳn có ý gì đó..."


 

Về phía phương Tây, chính phủ rất coi trọng việc lưu giữ các tòa nhà lịch sử và cảnh quan đô thị, vì vậy khách du lịch nước ngoài có thể cảm nhận được dấu vết lịch sử nơi đây một cách trực quan nhất.  

 

Trong quá trình du lịch ở các nước xung quanh nước Thiên Chủ, Tề Đẳng Nhàn bị rất nhiều tín đồ Thánh giáo nhận ra, ai nấy đều đến tìm hắn chụp ảnh chung, tiện thể để hắn ban phước.  

 

Vì thế Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ đành học theo dáng vẻ của Giáo Hoàng, giơ quyền trượng trong tay lên, gõ nhẹ vào đầu các tín đồ, sau đó nói một loạt nào là Thánh Chủ phù hộ các kiểu...  

 

"Một lần ban phước tôi thu mười ngàn đô. Em nghĩ sao?” Tề Đẳng Nhàn bỗng quay đầu hỏi, hắn cảm thấy ý này không tệ.  

  Advertisement

Lý Vân Uyển thì dở khóc dở cười đáp lời: "Anh thu mười ngàn đô? Em chỉ sợ Giáo Hoàng biết được sẽ cho anh lãnh một chiêu Avada Kedavra ngay tức khắc!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẫm lại thấy cũng đúng, thôi quên đi, chuyện như này sao lại thu tiền được?  

 

Hắn lấy thẻ ngân hàng của mình ra, thở dài: "Số tiền tôi vừa kiếm được bây giờ chỉ còn lại bốn triệu!"  

 

“Em biết gì không, bốn triệu đô này, là... Sự quật cường cuối cùng của tôi!”   

 

Lý Vân Uyển ngẩn người, nói: "Nói quái gì vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn bỗng lớn tiếng nói: "Năm đó Trần Đao Tử có thể dùng hai mươi đồng để thắng được ba mươi bảy triệu, Tề Đẳng Nhàn đây cũng sẽ dùng bốn triệu để kiếm được năm tỷ... Hoàn toàn không phải vấn đề!”  

 

“...”  

 

Lý Vân Uyển im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Em cảm thấy anh vẫn nên trở về nước Thiên Chủ tìm Giáo Hoàng một chút để xem có phải có thứ gì bẩn thỉu đang đeo bám trên người anh?”  

 

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn cô ta một cái: "Hiện tại tôi chỉ đang lo về tiền mà thôi, lúc trước không coi trọng tiền bạc, bây giờ nợ nần mới biết thật không dễ dàng!”   

 

Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: "Anh còn nợ bao nhiêu?"  

 

"Riêng hai người Gucinsky và Venogradov, trước đó đã trả một ít, bây giờ tổng cộng còn nợ hơn ba tỷ..." Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút đau răng, "Ừm, đô la."  

 

Lý Vân Uyển cũng cảm thấy số tiền này không nhỏ, lắc đầu nói: "Nếu như là em trước kia nghe được con số này, cho dù là tiền của Hoa Quốc cũng bị doạ chết tới nơi. Anh cố lên, em không giúp nổi anh đâu!”  

 

“Phải nghĩ cách để kiếm tiền ở Hương Sơn với Kinh Đảo mới được, nếu không thì không biết món nợ này đến khi nào mới có thể trả!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Lý Vân Uyển nhún vai, cũng không biết quỷ xui xẻo nào sẽ bị ngôi sao quả tạ Tề Đẳng Nhàn chiếu vào, dù sao tổn thất cũng là chuyện khó tránh khỏi.  

 

Bây giờ tên này mang nợ quá nhiều, rất để ý tới chuyện tiền bạc, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không dễ dàng buông tha.  

 

Sau một ngày tham quan, cả hai trở về khách sạn nghỉ ngơi.  

 

Lý Vân Uyển rất biết cách làm việc, dùng một chiêu "Hắc Bạch song sát" móc sạch ví của Tề giáo chủ.  

 

Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn nhận được một tấm thiệp mời, điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc khi người gửi tới mời lại là Tokalevsky.  

 

Tokalevsky là người mạnh nhất trong số rất nhiều đầu sỏ của Tuyết Quốc, tài lực không phải mạnh nhất nhưng đầu óc và năng lực của ông ta luôn ở hàng đầu.  

 

Ngay cả con cáo già Vinogradov cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ trong tay Tokalevsky.  

 

"Sao Tokarevsky lại đến Ý? Ông ta chuẩn bị nhập khẩu pháo Ý để về khai chiến với chính phủ à?" Tề Đẳng Nhàn cầm thiệp mời, cảm thấy có chút kì lạ.  

Lý Vân Uyển nói: "Chạy đến Ý rồi mà cũng nhận được thư mời, xem ra anh rất được chào đón nhỉ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là đầu sỏ của Tuyết Quốc gửi đến, mời tôi đến nhà máy rượu Potter làm khách. Tên này chính là đại ca của đám đầu sỏ."  

 

 

“Nhưng tôi cũng không có bất kì giao lưu gì với ông ta, với cả Ngỗng đầu to và Lão nho cũng không có ấn tượng gì tốt về ông ta."  

 

 

"Trong chuyện này chắc hẳn có ý gì đó..."  

 

 

Đang nói chuyện, hắn bỗng cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nàng chân dài này đang lần theo áo ngủ chui vào.  

 

 

"Buổi sáng cũng là thời gian tốt để rèn luyện cơ thể đó Giáo chủ đại nhân của em!" Giọng nói dịu dàng mà gợi cảm của Lý Vân Uyển vang lên bên tai hắn, mang theo chút ấm áp khiến người ta rung động.  

 
 
Chương 1494: "Chào Tổng giám mục!”


 

 Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: "Sao có thể để con cháu qua loa bất kính với tín ngưỡng được? Chủ nhật đó là sau khi cầu nguyện... Ừm..."  

 

Lý Vân Uyển bị lời nói đứng đắn này của hắn chọc cười, hỏi: "Tín ngưỡng của anh không phải là tất đen đấy chứ?”  

 

Đến khoảng ba giờ chiều, Tề Đẳng Nhàn bảo khách sạn sắp xếp xe, sau đó dẫn Lý Vân Uyển đi dự tiệc ở trang viên Potter, trước khi đi hắn còn gọi điện thoại cho Roben của kỵ sĩ đoàn.  

 

Lực lượng của Thánh giáo ở phương Tây vô cùng lớn mạnh, mà Kỵ sĩ đoàn của bọn họ lại càng là một đám người hung hãn hơn so với bình thường.  

  Advertisement

Cho dù có thế lực trâu bò cỡ nào, cũng không có ai dại gì mà trêu vào bọn họ.  

 

Những hiệp sĩ của Kỵ sĩ đoàn này không chỉ có võ nghệ phi thường mà còn mang trong mình khí chất của Thánh giáo, động thủ với bọn họ chẳng khác gì tự mình tìm rắc rối.  

 

Trang viện Porter là một nhà máy rượu vang nổi tiếng ở Ý, người ta đồn rằng đây là sản nghiệp của gia đình Mafia Porter.  

  Advertisement

Sau khi Tề Đẳng Nhàn cùng Lý Vân Uyển đến trang viên Potter, đã nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang đứng nghênh đón ở cửa.  

 

"Ông ta là Tokalevsky à? Em hay thấy ông ta trên báo..." Lý Vân Uyển nhỏ giọng nói, "Người này nhìn qua có hơi hung dữ?"  

 

“Ừm, ông ta chính là Boris Tokarevsky, người lợi hại nhất trong số đầu sỏ ở Tuyết Quốc." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói thêm, "Kẻ chủ mưu vụ án đẫm máu tháng mười.”  

 

Gần đây mặc dù Lý Vân Uyển cũng gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng phần vì khí chất của Tokalevsky có hơi đặc biệt nên cô ta hơi sốc.  

 

Có thể nói đây chính là ông trùm hàng đầu thế giới!  

 

“Ha ha ha, hoan nghênh hai vị!” Sau khi Tokalevsky nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển, nhanh chóng nở nụ cười đi tới, vô cùng đón tiếp.

Tề Đẳng Nhàn cho rằng mình có quan hệ tốt với Gusinski và Vinogradov thì cũng nên hoà nhã với Tokalevsky  

 

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngài Tokalevsky!" Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra bắt với Tokalevsky, giọng điệu thản nhiên.  

 

"Ha ha ha ha, tôi mới là người ngưỡng mộ đã lâu! Tề tiên sinh bây giờ chính là Tổng giám mục khu vực phía Nam, tôi nịnh còn không kịp.” Tokalevsky nói.  

 

Sau đó ông ta dẫn hai người vào bên trong trang viên, giới thiệu chủ sở hữu của trang viên, Cap Potter.  

 

Cap Potter là một ông già gần bảy mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc bạc được chải gọn thành búi, trông rất có tinh thần.  

 

Tokalevsky nói: "Cap là cha đỡ đầu nổi tiếng của giớ mafia Ý, là người đứng đầu gia đình Potter.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu với Cap: "Xin chào ngài.”  

 

Cap cúi đầu lại một cách lịch sự: "Chào Tổng giám mục!”  

 

Sau khi ngồi xuống bàn, những người hầu nhanh chóng mang lên một chai rượu vang, tất cả được sắp xếp theo từng năm một.  

 

Những thứ này đều là rượu vang đỏ quý giá của trang viên Potter, uống một bình là hết, tuyệt đối không có được chai thứ hai giống như vậy.  

 

Những bảo vật như thế này thường được các nhà máy rượu trưng bày như thể là di sản, cho dù muốn mua thì cũng gần như không có cách nào mua được..  

 

“Hôm nay biết được Tề tiên sinh muốn tới nên Cap đã đem bảo vật ra chiêu đãi đấy!” Tokarevsky cười nói.  

"Đều là nhờ vào mặt mũi của ông đấy chứ? Tôi tò mò không biết tại sao ông Tokalevsky đây lại xuất hiện ở Ý?” Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.  

 

 

"Chúng tôi đã thảo luận về một số hợp tác với chính phủ Ý và đang có kế hoạch xây dựng một sân bay lớn ở đây, đòi hỏi vốn đầu tư khoảng bốn tỷ đô la." Tokarevsky nói.  

 

 

Những tên đầu sỏ Tuyết Quốc này hầu như đều cực kỳ giàu có, dù sao chỉ cần lạm phát mấy đợt là đủ khiến ví tiền của người dân trong nước trống rỗng rồi.  

 

 

Tình hình tài chính hiện tại của chính phủ Tuyết Quốc kể ra còn không bằng được 50% tài chính của vài nhà tài phiệt cộng lại.  

 

 

Lý Vân Uyển nhìn thấy những loại rượu vang đỏ này cũng có chút phấn khích, hiện tại cô ta cũng là một người có khẩu vị, rất kén chọn rượu vang đỏ.  

 

 

"Mọi người cứ nói chuyện, để bảo bối của trang viên Potter cho tôi." Lý Vân Uyển bưng ly rượu lên, bảo người hầu rót cho mình một ly rồi từ từ nếm.  

 
 
Chương 1495: Chỉ sợ cũng hết cách thoát thân.


"Sao vậy, không hợp khẩu vị à?" Tokarevsky hỏi.  

 

 

"Không phải, hôm nay là chủ nhật của Thánh giáo, tôi không thể uống rượu." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói.  

 

Lý Vân Uyển suýt nữa phun ra số rượu vừa uống, lời này cũng đứng đắn quá ha! Sáng nay là ai bảo cô ta vểnh lên thêm một chút vậy?  

 

Cap thờ ơ nói: "Không sao, số rượu này cậu có thể mang về.”  

 

Tề Đẳng Nhàn có chút tò mò vì sao Tokalevsky lại thể hiện thiện ý như vậy với mình, hắn hiểu rất rõ những tên đầu sỏ Tuyết Quốc này ai nấy đều là nhân tài của nhân tài, làm sao có thể làm việc gì vô nghĩa được.  

 

Nhất định là Tokalevsky có chuyện muốn hắn giúp đỡ hay gì đó.  

 

Nhưng mà ông ta không mở miệng nói, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không chủ động hỏi làm gì.  

 

Hơn nữa, hắn còn cảm giác được trong góc khuất của trang viên, dường như đang toả ra một loại sát khí khó có thể phát hiện.  

 

Cuối cùng vẫn là Tokalevsky không thể chịu được, ông ta đi vào vấn đề chính: "Tôi nghe nói, Irena Jinva Suslev đã từng làm việc dưới trướng của cậu?"  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy thì khẽ nhíu mày, hắn nghĩ tới đủ loại chuyện nhưng duy chỉ không nghĩ tới chuyện Tokalevsky sẽ hỏi tới Irena Jinva!  

 

Sau khi nghe được tên của Irena Jinva, Lý Vân Uyển cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tokalevsky.  

 

Cô không nhịn được nói xen vào: "Không phải là Irena Jinva Romanov sao? Trở thành Suslev từ lúc nào vậy?”  

 

Tokalevsky mỉm cười đáp: "Cô ấy có một số thân thế mà phu nhân không bao giờ biết."   

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đúng là Irena Jinva đã từng làm việc với tôi.”  

 

“Không biết Tề tiên sinh có thể giao cô ấu cho tôi không? Hiện tại thế cục Của Tuyết Quốc vô cùng phức tạp, tôi rất cần nhân tài như cô ấy.” Tokalevsky mỉm cười, chà nhẹ bàn tay mình.  

 

Trong mắt Tề Đẳng Nhàn hiện lên ý không vui, quả nhiên là do hành động của chính phủ Tuyết Quốc quá manh động, khiến cho Tokalevsky sinh nghi, cũng muốn có được Irena Jinva!  

 

Ông nội của Irena Jinva quá trâu bò, chính phủ Tuyết Quốc muốn cô ta hỗ trợ giương biểu ngữ chống lại những kẻ đầu sỏ và kiếm lợi từ nó... có lẽ Tokarevsky cũng như vậy, sau đó bắt đầu chơi trò chơi với chính phủ Tuyết Quốc.  

 

Tuy rằng cô ta thông minh hơn người nhưng một khi bị cuốn vào loại tranh giành này, chỉ sợ cũng hết cách thoát thân.  

 

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tề Đẳng Nhàn, Tokalevsky nhanh chóng nói tiếp: "Đương nhiên, Tokalevsky tôi cũng không phải là người chỉ biết chuộc lợi từ người khác! Chỉ cần Tề tiên sinh ngài giao Irena Jinva cho tôi, nhà máy rượu của trang viên Potter này sẽ thuộc về ngài!”  

 

Tuy rằng danh tiếng của nhà máy rượu Porter không bằng các nhà máy rượu vang hàng đầu như Bordeaux, Hồng Nhan Dung, hay La Tu nổi tiếng thế giới, nhưng đây cũng là xưởng lớn, nếu bán đấu giá cũng thu được hai đến ba tỷ mét đô la là ít.  

 

"Chỉ nhà máy rượu Potter thôi cũng đã đủ để cho cậu trả nợ cho hai lão già Gucinsky và Venogradov rồi!" Tokalevski cười ha hả nói.  

 

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không mấy dễ nhìn, hắn biết hai tên Gucinsky và Vinogradov nhất định đã lấy tin tức này ra để giao dịch với Tokalevsky, nếu không làm sao ông ta biết hắn mượn tiền hai người đó?  

Với những kẻ đầu sỏ đang nhảy múa trên lưỡi dao này, trong từ điển của họ không có hai từ đáng tin cậy.  

 

 

Tuy nhiên tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của Tề Đẳng Nhàn, mối quan hệ của hắn với Gusinski và Venogradov mặc dù không tệ nhưng cũng không keo sơn đến mức cùng hội cùng thuyền.  

 

 

Lý Vân Uyển nghe được Tokalevsky muốn dùng trang viên Potter để đổi lấy Irena Jinva, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.  

 

 

Điều đầu tiên cô ta suy nghĩ chính là, giao dịch này có nên làm không, dù sao lợi ích cũng lớn…  

 

 

Nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy làm như vậy với một người phụ nữ thì quá không công bằng.  

 

 

Vì thế cô ta nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, người thực sự đưa ra quyết định cuối cùng.  

 
 
Chương 1496: Lý tưởng có đáng tiền không?


 

Rượu vang đỏ có hương vị ngon chứng minh dễ bán.  

 

Dễ bán thì có thể chứng minh cho giá trị của trang viên rất cao.  

 

Lý Vân Uyển biết Cap đang mượn cơ hội tìm đề tài nên không tiếp lời, kiểu đối khẩu giữa các đại lão cao cấp này rất có tính nghệ thuật.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu: "Với tôi sinh mệnh là vô giá, giao dịch như vậy, tôi không muốn làm.”  

 

Tokalevsky sửng sốt: "Có phải Tề tiên sinh đang thấy quá ít tiền không? Ha ha, trang viên Potter này cũng không nhỏ, nếu như cậu không muốn vận hành thì có thể bán lại.”  

 

Cap cũng mỉm cười nói: "Tokalevsky tiên sinh nói đúng, trang viên Potter cũng rất đáng giá, đừng xem thường nó.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thờ ơ: "Nếu tôi giao dịch với các người, vậy tôi có khác gì những kẻ mà tôi căm ghét?”  

 

“Thôi được rồi, tôi sẽ tìm Gusinski và Venogradov để nói chuyện, bọn họ sẽ miễn khoản nợ kia cho cậu!"  

  Advertisement

“Vẫn như cũ, Cap tiên sinh vẫn đưa trang viên Potter cho cậu!”  

 

“Thành ý như vậy đã đủ hay chưa?!"  

 

Vẻ mặt Tokalevsky trở nên lạnh lùng, sau đó ông ta nghiêm túc nói.  

 

Bỗng nhiên ông ta thay đổi thái độ lạnh lùng như vậy cũng chính là đang nói cho Tề Đẳng Nhàn biết số tiền thật sự đã không nhỏ, đã đến giới hạn của ông ta.  

 

Lý Vân Uyển nghe được thì vô cùng khiếp sợ, chỉ là một Irena Jinva mà thôi, có đáng để cho Tokalevsky trả giá nhiều như vậy không? Trang viên Potter cùng với khoản nợ của Tề Đẳng Nhàn…  

 

Ngay cả tâm trí của cô ta cũng bắt đầu điên cùng dao động.  

 

Một ý nghĩ quái quỷ nảy ra trong đầu cô ta: "Có thể được!"  

 

Mặc dù cô ta biết rằng một khi Irena Jinva rơi vào tay Tokalevsky, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại khẽ lắc đầu: "Tôi nghĩ ông hiểu lầm ý của tôi, ý của ta là giao dịch này, dù ông có ra giá thế nào tôi cũng không làm!”  

 

Ngay sau khi hắn nói xong lời này, cả Tokalevsky lẫn Cap đều ngây ngẩn cả người.  

 

Một lát sau, Tokalevsky nhìn chằm chằm vào Tề Đẳng Nhàn, sau đó từ từ nở nụ cười, tiếng cười lúc đầu còn khá nhỏ, nhưng dần dần trở nên lớn hơn.  

 

Cap ở một bên cũng giống như ông ta, cười to theo, giống như vừa nghe được chuyện gì rất buồn cười.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn không cười, vẻ mặt rất lạnh lùng.  

 

“Ha ha ha ha, Tề tiên sinh, cậu đang đùa giỡn cái gì vậy?”  

 

“Cậu là một kẻ phản quốc, trước đó còn là kẻ kh ủng bố coi mạng người như rơm rạ!”  

 

"Bây giờ tôi dùng mấy tỉ đô chỉ để đổi lấy một người trong tay cậu, vậy mà cậu lại không đồng ý?"  

 

"Ha ha ha. Đây thực sự là trò đùa buồn cười nhất của năm nay, cậu đang giả vờ cao thượng cho ai xem?"  

 

“Nếu cậu thực sự cao thượng như vậy, tại sao lại hợp tác bới Gusinsky và Vinogradov? Nếu cậu thật sự thanh cao như vậy, vì sao lại phải mượn tay quân phiệt Nãi Tín để bình định Quang Dương!”  

 

Tokalevsky đưa tay chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn, cười lớn nói: "Không phải cậu thật sự cho rằng mình trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam là nhân cách trở nên cao thượng chứ? Người như cậu không thể lên thiên đàng được đâu, Thánh Chủ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cậu chỉ đáng theo chúng ta xuống địa ngục!”  

Tokalevski rõ ràng không tin Tề Đẳng Nhàn là người có nguyên tắc, ông ta cho rằng loại hành động từ chối này của hắn là vô cùng ngây thơ và buồn cười.  

 

 

Lý tưởng có đáng tiền không? Nguyên tắc có đáng tiền không?  

 

 

Trong mắt những tên đầu sỏ Tuyết Quốc như bọn họ, chỉ có lợi ích mới là trên hết!  

 

 

Ở trước lợi nhuận tuyệt đối, cho dù là người thân cũng có thể bán.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đương nhiên tôi không phải là người cao thượng gì, có nói tôi giết người như rơm rạ cũng không sai. Nhưng tôi là người có nguyên tắc! Sở dĩ con người là con người vì họ có giới hạn đạo đức. Đối với tôi Irena Jinva có thể không có giá trị gì nhiều, bán cô ấy với mức giá tốt giống như là điều mà ai cũng sẵn sàng làm."  

 

 

“Nhưng mà tôi không làm được."  

 
 
Chương 1497: "Em sợ cái gì?”


 Sắc mặt Tokalevsky trở nên lạnh lùng, ông ta thấp giọng nói: "Cậu có biết trên thế giới này chưa có ai dám từ chối tôi hay không? Cho dù là tổng thống Tuyết Quốc nghe ý kiến của tôi cũng phải cẩn trọng suy nghĩ!”  

 

 

“Có phải cậu thật sự nghĩ rằng mình làm Tổng giám mục khu vực phía Nam là đã giỏi rồi?”  

 

“Đừng tưởng rằng tôi không biết số tiền kia cậu dùng để làm gì!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Ông là cái gì mà tôi không thể từ chối? Nếu bây giờ tôi lấy mạng của ông, chuyện đó còn quan trọng sao."  

 

Lúc này Cap lắc đầu: "Tề tiên sinh đừng quá tự cao, chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng mình được Thánh chủ bảo vệ đến bất khả xâm phạm sao?”  

 

Sau khi nói xong lời này, ông ta khẽ búng ngón tay.  

 

Ngay lập tức trên người Tề Đẳng Nhàn xuất hiện hơn mười chấm đỏ chằng chịt, thậm chí ngay cả trên người Lý Vân Uyển ở bên cạnh hắn cũng đều phủ đầy chấm đỏ.  

 

Rõ ràng, hai người đã bị các tay súng ẩn nấp nhắm vào.  

 

Chỉ cần Cap ra lệnh một tiếng, ai nấy đều thành cái sàng ngay.  

 

Một năm qua Lý Vân Uyển mặc dù cũng đã trải qua không ít hiểm ác, gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng trong nháy mắt bị nhiều súng như vậy tập trung vào người thì vẫn nhịn không được mà tê dại, tay chân run rẩy.  

 

Tề Đẳng Nhàn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, dịu dàng nói: "Em sợ cái gì?”  

 

Lý Vân Uyển mím môi: "Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ. Cùng lắm thì chết chung..."  

 

Tokalevsky lạnh mặt nói: "Bây giờ cậu thay đổi ý định còn kịp, giao Irena Jinva cho tôi, sau đó trang viên này sẽ thuộc về cậu! Còn nếu cậu không thức thời, tôi sẽ giết cậu và tự mình đi tìm cô ấy.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Ông có biết cầm nhiều súng như vậy chĩa vào một vị giáo chủ của Thánh giáo, hơn nữa còn là Tổng giám mục khu vực phía Nam, hậu quả sẽ như thế nào không? Đây là hành động dị giáo, nếu như ở hàng trăm năm trước sẽ bị trói lên thập giá rồi thiêu sống."  

 

“Cậu quá tự cao rồi, danh tiếng của Tổng giám mục khu vực phía Nam kia chẳng qua cũng chỉ là bỏ tiền ra mua." Cap lắc đầu.  

 

Tokalev cũng cười hai tiếng, lười trả lời những lời này.  

 

Ông ta đứng dậy, từ trên cao và nhìn vào hắn: "Tôi không biết làm thế nào mà hai kẻ ngốc Gusinski và Venogradov lại kết giao với người như cậu, thực sự ngu đến sợ!”  

 

“Bây giờ cậu chọn lựa đi, mạng của cậu hay mạng của người khác.”  

 

"Tôi sẽ cho cậu ba giây để suy nghĩ, nếu không..."  

 

"Sẽ... Bùm!”  

 

Lúc nói lời ra này, hắn vươn một tay ra như đang cầm súng, tay khẽ run, sau đó đặt ở trước miệng mà thổi.  

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên: "Sở dĩ bọn họ kết giao với tôi là bởi vì tôi không khốn nạn như các người.”

 

Vẻ mặt Tokalevsky lạnh đi, tràn ngập sát ý nhìn Tề Đẳng Nhàn. 

 Ông ta là đầu sỏ to gan lớn mật, là người giàu sánh ngang với một nước, là người có thể chống lại chính phủ, trên thế giới này làm gì có chuyện gì mà ông ta không dám làm nữa. 

 Bao gồm cả việc dùng súng để bắn chết Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo trong chính trang viên này. 

 "Ông biết các người đã quá tin tưởng tôi không? Thực sự cho tôi quá nhiều cơ hội.” Tề Đẳng Nhàn thở dài. 

 Vừa dứt lời, hắn đá xuống cái bàn trước mặt, ầm một tiếng, toàn bộ bàn bị đá vỡ vụn, mảnh vỡ bay lên! 

 Ngay sau đó, cơ thể hắn nghiêng về phía trước, mông thậm chí vẫn còn ngồi trên ghế, bàn tay to đã bóp cổ Tokalevsky 

 Cap ở một bên không khỏi kinh hãi, ông ta sợ tới mức vội vàng lui về phía sau hai bước, giận dữ nói: "Cậu vẫn còn dám phản kích? Cậu không muốn sống nữa sao!” 

 Tề Đẳng Nhàn bóp cổ Tokalevsky, nhấc ông ta tới trước mặt mình, thản nhiên nói: "Năm đó một sát thủ què vẫn có thể đuổi hoàng đế chạy quanh cây cột, dựa vào cái gì mà ông cảm thấy có thể chắc chắn đánh bại được kẻ thù của một nước như tôi?” 

 Cổ Tokarevsky đỏ lên, sắc mặt ông ta dần chuyển từ đỏ sang xanh, lượng không khí có thể hít thở đang giảm dần. 

 Cảm giác hít thở khiến cho đầu ông ta bắt đầu đau nhức, hai mắt hoa lên. 
 
Chương 1498: “Tôi không phải dị giáo!”


 Đúng lúc này, một đám người xông vào trang viên Potter. 

 Những người này mặc áo choàng màu đỏ, bên ngoài mặc một cái khóa giáp màu bạc, đầu đội mũ bảo hiểm màu bạc sáng bóng, trên thắt lưng đều đeo một thanh thập tự kiếm. 

 “Là Kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo!” Nhìn thấy những người xông vào này, sắc mặt Cap biến đổi trong nháy mắt. 

 Tề Đẳng Nhàn cười cười, cũng may hắn là giang hồ lão luyện, cảm thấy trên trời không thể nào rớt xuống miếng mồi béo bở như vậy được cho nên đã sớm liên lạc với Roben, Thủ lĩnh của Kỵ sĩ đoàn, 

 Roben cũng dành sự tôn trọng nhất định cho vị Tổng giám mục khu vực phía Nam mới này, nhanh chóng ra lệnh cho Kỵ sĩ đoàn đóng quân ở Ý xuất đầu lộ diện. 

 Thế lực của Thánh giáo quá lớn, hầu như ở mỗi quốc gia xung quanh nước Thiên Chủ đều có vô số giáo đường, mà trong những giáo đường trọng điểm đều sẽ thành lập ra một Kỵ sĩ đoàn. 

 Kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo vừa vào trang viên đã mang đến cho người ta một loại cảm giác bị áp lực, những kỵ sĩ này đều được các các giáo chủ Thánh giáo lựa chọn kỹ lưỡng, mỗi một người đều có võ nghệ cùng tố chất cơ thể hơn người, đồng thời cũng tuyệt đối trung thành với Thành giáo! 

 Lý Vân Uyển nhìn thấy các kỵ sĩ Thánh giáo đến hộ giá thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Dọa chết tôi rồi! Lần đầu tiên bị nhiều súng như vậy chĩa vào.” 

 Vị thủ lĩnh đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, một tay đặt lên ngực, quỳ một gối xuống đất chào hỏi: "Tổng giám mục!” 

 Tề Đẳng Nhàn nói: "Đứng lên đi, nguyện cho vinh quang của Thánh Chủ vĩnh viễn chiếu rọi trên người cậu!” 

 Thủ lĩnh nhanh chóng đứng dậy, nhìn thoáng qua Tokalevsky đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm trong tay, trong lòng thầm khiếp sợ. 

 Đây chính là đầu sỏ Tokarevsky của Tuyết Quốc đó! Cứ như vậy bị Tổng giám mục nắm trong tay? 

 Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném Tokalevsky xuống, lạnh lùng nói: "Nơi này có tà giáo dị giáo, âm mưu làm nhơ uy nghiêm của Thánh Chủ, muốn bắn chết Tổng giám mục mới nhận chức này ở đây! Thủ lĩnh, cậu thử nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?” 

 Thủ lĩnh nghe nói như vậy thì giận dữ, thấp giọng nói: "Từ trước đến nay ở đâu có dị giáo ở đó có chúng ta đến trừng phát! Nếu đã âm mưu toan làm nhơ uy nghiêm của Thánh Chủ thì cũng có nghĩa là coi toàn bộ Thánh giáo của chúng ta là kẻ địch. Chúng tôi, Kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo sẽ tiêu diệt chúng bằng mọi giá!” 

 Sau khi nói xong lời này, anh ta đột nhiên rút thập tự kiếm của mình ra, hơn hai mươi kỵ sĩ ở đây cũng nhao nhao rút kiếm, trên người ai nấy đều mang theo sát khí kinh người. 

 Sắc mặt của Tokarevsky và Cap cứng đờ. 

 Xem ra sự quan tâm của Giáo Hoàng đối với Tề Đẳng Nhàn không thờ ơ như bọn họ tưởng tượng mà là thật sự coi trọng! 

 Nếu không, một tên bỏ tiền ra mua chức Tổng giám mục như Tề Đẳng Nhàn lại có thể điều động được người của kỵ sĩ đoàn? 

 Hai người cũng đều rất rõ ảnh hưởng to lớn của Thánh giáo ở phương Tây, nếu như bị Thánh giáo liệt vào danh sách dị giáo thì cả đời này cũng không thể đứng dậy! 

 Tokalevski thì không hề gì, ông ta vốn là tên đầu sỏ coi trời bằng vung, sau khi trở lại Tuyết Quốc thì có gì mà sợ, nhưng Cap thì khác... Ông ta là người Ý, là chủ của gia đình Potter, cha đỡ đầu của giới mafia! Nếu tịch thu gia sản của ông ta, ông ta muốn chạy trốn cũng phải gánh cả gia tộc Potter theo sau, kiểu gì cũng xong đời. 

 Dù là đàn em trong giới mafia cũng tuyệt đối sẽ không ủng hộ ông ta nữa. 

 Những tay súng đang mai phục trong trang viên của Cap nhìn thấy nhiều kỵ sĩ của Thánh giáo như vậy thì sợ co rúm lại. 

 Đối đầu với kỵ sĩ của Thánh giáo? Khác gì chống chọi với đức tin của cả phương Tây, mạng sống của bọn họ cũng chẳng là gì cả! 

 “Tôi không phải dị giáo!” Cap đen mặt nói, nhưng trong lòng đã hoảng sợ. 

 Có quỷ mới biết tại sao Thánh giáo lại coi trọng cái tên dùng tiền mua chức Tổng giám mục này như vậy, tại sao người của kỵ sĩ đoàn lại trung thành với hắn vậy chứ! 

 Phải biết rằng để điều động được kỵ sĩ của Thánh giáo cũng không phải là chuyện dễ, cho dù đám Hồng Y giáo chủ kia ra mặt cũng chưa chắc được, trừ khi gặp phải chuyện gì thực sự quan trọng. 

 Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn có thể hô mưa gọi gió như vậy là bởi vì Giáo Hoàng coi trọng hắn, hoặc là đang nói ông ấy coi trọng khu vực phía Nam! Còn có một điểm quan trọng hơn chính là khi phô bày sức mạnh, sẽ khiến cho tất cả mọi người tin tưởng linh hồn của Tham Tôn đang trú ngụ trong người hắn. 

 Mang theo hào quang như vậy, Tề Đẳng Nhàn chỉ muốn điều động kỵ sĩ đoàn, làm sao Roben dám không cho hắn chút mặt mũi này? 

 Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm sao ông chứng minh được?!” 

 Cap trầm mặt nói: "Trong nhà tôi còn bày tượng Thánh Chúa, mỗi ngày tôi đều bái lạy đúng giờ..." 

 “Đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn che dấu mình là dị giáo mà thôi, không đủ để trở thành chứng cứ!” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói. 

 Các kỵ sĩ của Thánh giáo đều cầm kiếm, ánh mắt khó chịu nhìn Cap. 

 Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng, bọn họ cũng mặc kệ Cap là ai, từng giây từng phút băm con người dị giáo này ra thành thịt bằm! 

 Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy sảng khoái, mẹ nó... Người Thánh giáo chính đúng là trâu bò, ngay cả cha đỡ đầu cho mafia cũng bị dọa đến mức co rúm lại, sáu tỷ đô này của hắn cũng không phải là lỗ. 
 
Chương 1499: Từ khi nào thành thế này rồi?


 Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra nụ cười hiền. 

 "Tôi vừa nhớ ông Cap là một người sùng đạo, chỉ vừa xảy ra chút mâu thuẫn. Thật ra tôi không muốn nhận tiền đâu..." 

 "Nhưng ông ta nói số tiền kia dùng để truyền bá đạo cho Thánh Chủ, cứ ép tôi phải nhận lấy!" 

 "Hai người chúng tôi mâu thuẫn như vậy cho nên ông ta mới thẹn quá hóa giận, sai người dùng súng uy hiếp tôi nhận tiền, để cho tôi đi truyền bá đạo của Thánh Chủ..." 

 Chương 1024: Tay trái tay phải 

 Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, đám kỵ sĩ bối rối một lúc. 

 Có chuyện như vậy nữa sao? 

 Dùng súng ép buộc Tổng giám mục nhận tiền để Tổng giám mục dùng tiền đó đi truyền bá lời dạy của Thánh Chủ?! 

 Lý Vân Uyển thì nhìn đến ngây người, đã lâu không gặp, da mặt của tên Tề Đẳng Nhàn này càng ngày càng dày, thủ đoạn lừa tiền cũng ngày càng thuần thục, cái gì cũng có thể quy ra được. 

 "Kể cả vị Tokalevsky tiên sinh này cũng vậy, ông ta là một tín đồ cuồng đạo, vì ép tôi nhận tiền mà thậm chí không tiếc dùng tính mạng để uy hiếp!" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói. 

 "Tôi rất tôn trọng sự sùng đạo của hai vị tiên sinh đối với Thánh giáo của chúng ta, nhưng mà hai người cũng nên chú ý về cách thức thể hiện sự thành kính của mình một chút." 

 "Cách thức như vậy quá mức cực đoan, rất dễ bị coi là dị giáo!" 

 Thủ lĩnh ở một bên ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn biểu diễn, mở miệng hỏi: "Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?” 

 Một đám kỵ sĩ Thánh giáo cũng đần mặt nhìn nhau, không rõ họ đang xướng cái gì. 

 "Ôi, nếu hai nhà tài trợ... hai vị giáo đồ đã thành kính như thế, tôi sẽ thay Thánh Chủ nhận lấy số tiền này!" 

 “Đợi sau khi tôi đến Nam Dương xây dựng giáo đường, sẽ không quên khắc tên của hai vị giáo đồ lên trên bia đá." 

 Tề Đẳng Nhàn nói, hướng tay phải về phía Cap và Tokalevsky duỗi ra. 

 Tokalevsky không khỏi run rẩy, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, dù sao thì mình cũng là người đuối lý, chỉ có thể cắn răng lấy chi phiếu trong túi ra, viết một tấm chi phiếu một trăm triệu đô la. 

 Tề Đẳng Nhàn nhận lấy, vội nói với Cap còn chưa ra tay: "Tín đồ Cap thật sự quá hào phóng, vì truyền bá lời dạy của Thánh Chúa mà đã tuyên bố phải quyên góp hơn năm trăm triệu đô la.” 

 Trong lòng Cap mắng cha mắng mẹ hắn, tuy ông ta là cha đỡ đầu trong giới mafia, hơn nữa còn là chủ nhân của gia tộc Potter, nhưng một lúc đưa ra nhiều tiền như vậy vẫn rất đau lòng. 

 Ông ta cũng đâu phải Tokalevsky, đâu phải là đầu sỏ có thể cướp đoạt tiền của nhân dân… 

 Số tiền đó của ông ta là kiếm từ từng cây đạn dược, từng món hàng lậu, có dễ tí nào đâu? 

 Thủ lĩnh kinh ngạc nói: "Thì ra Cap tiên sinh là giáo đồ sùng đạo như vậy, thật sự là tấm gương cho thế hệ chúng tôi! Vừa rồi còn nhầm Cap tiên sinh là dị giáo, tôi thực sự hối hận.” 

 Tề Đẳng Nhàn vội nói: "Tôi cũng phải sám hối hành vi của mình, là tôi lầm tưởng ông ấy là dị giáo trước... Tất cả đều là lỗi của tôi!” 

 Cap biết Tề Đẳng Nhàn đang uy hiếp mình, nếu bây giờ ông ta không lấy tiền ra nhất định sẽ bị tên này mượn cớ để đánh tên ông ta vào danh sách dị giáo, đành cắn răng móc chi phiếu viết số tiền. 

 Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận được hai tấm chi phiếu, hắn rút tay phải về, sau đó lại đưa tay trái ra ngoài. 

 “???” 

 Tokalevsky và Cap nhìn hắn với khuôn mặt khiếp sợ, còn chưa đủ? 

 Lại thấy Tề Đẳng Nhàn móc quyền trượng từ đâu ra, cầm bằng tay phải, giọng điệu ôn nhu: "Thánh Chủ đã nói nếu đã duỗi tay trái ra thì phải duỗi cả tay phải.” 

 Lý Vân Uyển khiếp sợ, không phải là "nếu người ta tát vào mặt bên trái của bạn, hãy thò mặt ra bên phải ra" sao? Từ khi nào thành thế này rồi? 

 "WDNM!" Tokalevski chửi thầm trong lòng nhưng vẫn cắn răng lấy ra thêm một tấm chi phiếu, viết thêm một trăm triệu cho hắn. 

 Tề Đẳng Nhàn nói với Cap: "Vừa rồi không phải ông nói muốn đưa trang viên này cống hiến cho Thánh Chủ, ủ rượu để phụng Thánh Chủ vào chủ nhật sao, Cap tiên sinh thật hào phóng, khiến thế hệ tôi ngưỡng mộ không thôi!” 

 Cap đen mặt quay đầu lại gọi người hầu đi lấy giấy chứng nhận bất động sản, sau đó giao thẳn cho Tề Đẳng Nhàn. 

 "Cầu xin vinh quang của Chúa mãi chiếu rọi lên hai người! Avada... Ừm... A Di... Amen!” Tề Đẳng Nhàn cầm quyền trượng trong tay, dùng vẻ mặt nghiêm túc vung nhẹ lên, sau đó gõ lên vai hai người. 

 Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đừng nói là hắn lại muốn "Avada Kedavra" đấy chứ? 
 
Chương 1500: Có chuyện như vậy nữa sao?


 Lúc này Tề Đẳng Nhàn lúc này quay đầu lại nhướn mày với Lý Vân Uyển, ý tứ đại khái là —— em thấy tôi đỉnh không? 

 Khóe miệng Lý Vân Uyển nở một nụ cười nhẹ, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt bỗng biến đổi mang theo sự bất mãn và lạnh lùng. 

 "Ơ sao đột nhiên biến sắc? Chê mình không kiếm đủ nhiều à? "Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta ngẩn người. 

 Nhưng hắn nhất định không ngờ tới, Lý Vân Uyển đã đoán già đoán non ra được mối quan hệ giữa hắn và Irena Jinva. 

 Lý Vân Uyển cũng không phải đồ ngốc. 

 Tokalevsky nói, trước đây Irena Jinva làm việc cho hắn chứ không nói cô ta làm việc cùng Hướng Đông Tinh... 

 Nhưng khi Irena Jinva đến Mễ quốc giúp Lý Vân Uyển làm việc, bên ngoài mặt lại nói là Hướng Đông Tinh sắp xếp tới! 

 Hơn nữa nhìn thái độ Tề Đẳng Nhàn kiên quyết như thế, thoáng cái cô ta đã hiểu ra được mối quan hệ giữa tên cặn bã này và Irena Jinva nhất định không đơn giản! 

 “Thôi không sao, để về nhà nói ngọt ngào một chút là được." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh suy nghĩ. 

 Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cap và Tokarevsky: "Tâm ý của hai vị, bổn giáo chủ và Thánh Chủ đều đã nhận được! Trang viên này hiện tại đã nằm dưới danh nghĩa Thánh Chủ, xin mời hai vị rời đi.” 

 Trong lòng Cap thầm mắng mẹ nhà hắn, làm gì có ai quá đáng như vậy bao giờ cơ chứ! 

 Ngay cả thủ lĩnh cũng cảm thấy cách làm của Tổng giám mục đối với hai vị đại ân chủ này có hơi tàn nhẫn. 

 “Hừ!” 

 Sau khi Tokalevsky rời khỏi trang viên, ông ta không khỏi hừ một tiếng, tức đến mức mặt đỏ bừng. 

 Ông ta chưa từng chịu thiệt thòi như vậy? Dù là khi đấu tranh với chính phủ của Tuyết Quốc, ông ta vẫn luôn là kẻ nắm giữ tất cả, vậy mà hôm nay lại phải chịu sự sỉ nhục này! 

 “Thằng nhóc chết tiệt này, sẽ có một ngày mình tự tay giết nó!” Tokarevsky thầm nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu đi ra ngoài. 

 Cap nói theo: "Tokalevsky tiên sinh, trang viên của tôi đã bị như vậy... Những điều kiện giữa chúng ta…” 

 “Chuyện còn chưa thành, điều kiện cái gì?!" Tokalevsky quay đầu lại, lạnh lùng hỏi. 

 Cap vừa nghe xong, trong lòng đã bắt đầu chửi mẹ ông ta mười ngàn lần, nhưng vẫn cắn răng nhịn cục tức xuống. 

 Được rồi, nhịn xuống nhịn xuống, ai bảo Tokalevsky trâu bò như vậy, còn có liên quan đến cả chính phủ Ý, thật sự không để trêu vào. 

 Không còn cách nào khác, số lượng mafia do Cap quản lý có rất nhiều ở Ý, mà cũng chỉ là mafia hạng hai mà thôi. 

 Nếu như dưới trướng ông ta là mafia hạng nhất thì cho dù chính phủ Ý hay Tokalevsky có trâu bò đến đâu, cũng chẳng là cái thá gì trước mặt ông ta. 

 Tề Đẳng Nhàn cũng là một người hào phỏng, nhanh chóng đi vào hầm rượu lấy rất nhiều rượu vang quý ra phân phát cho các kỵ sĩ của kỵ sĩ đoàn. 

 Thủ lĩnh có chút xấu hổ nói: "Như vậy hơi kì thì phải?" 

 “Gì mà kì? Mọi người tận trung vì Thánh Chúa, uống hai chén rượu thì có làm sao?” Tề Đẳng Nhàn trả lời. 

 Các kỵ sĩ lấm lét nhìn nhau một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy ý tốt của Tề Đẳng Nhàn. 

 Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, EQ của mấy tên người phương Tây này thật sự quá thấp, vẫn là văn hóa giao tiếp của Hoa Quốc cao thâm hơn chút!

Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, đám kỵ sĩ bối rối một lúc. 

 Có chuyện như vậy nữa sao? 

 Dùng súng ép buộc Tổng giám mục nhận tiền để Tổng giám mục dùng tiền đó đi truyền bá lời dạy của Thánh Chủ?! 

 Lý Vân Uyển thì nhìn đến ngây người, đã lâu không gặp, da mặt của tên Tề Đẳng Nhàn này càng ngày càng dày, thủ đoạn lừa tiền cũng ngày càng thuần thục, cái gì cũng có thể quy ra được. 

 "Kể cả vị Tokalevsky tiên sinh này cũng vậy, ông ta là một tín đồ cuồng đạo, vì ép tôi nhận tiền mà thậm chí không tiếc dùng tính mạng để uy hiếp!" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói. 

 "Tôi rất tôn trọng sự sùng đạo của hai vị tiên sinh đối với Thánh giáo của chúng ta, nhưng mà hai người cũng nên chú ý về cách thức thể hiện sự thành kính của mình một chút." 

 "Cách thức như vậy quá mức cực đoan, rất dễ bị coi là dị giáo!" 

 Thủ lĩnh ở một bên ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn biểu diễn, mở miệng hỏi: "Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?” 

 Một đám kỵ sĩ Thánh giáo cũng đần mặt nhìn nhau, không rõ họ đang xướng cái gì. 

 "Ôi, nếu hai nhà tài trợ... hai vị giáo đồ đã thành kính như thế, tôi sẽ thay Thánh Chủ nhận lấy số tiền này!" 

 “Đợi sau khi tôi đến Nam Dương xây dựng giáo đường, sẽ không quên khắc tên của hai vị giáo đồ lên trên bia đá." 

 Tề Đẳng Nhàn nói, hướng tay phải về phía Cap và Tokalevsky duỗi ra. 
 
Chương 1490: "Vậy ông nói chuyện với tôi như vậy?"


 

"Tiểu thư tiểu thư, cô nhìn tên chó kia có phải khá giống tên họ Tề?!" Long Á Nam nhìn tin tức, nhịn không được mà hô một tiếng.  

 

Ngọc Tiểu Long đang từ trong phòng đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy ống kính dần dần kéo gần, quay thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tròng mắt cô suýt rớt xuống đất, kinh ngạc nói: "Mẹ kiếp?!”   

 

Có thể khiến cho người như Ngọc Tiểu Long nói ra hai chữ này khó như lên trời, có thể thấy được cô đang sốc như thế nào.  

 

"Khó trách hắn tự tin như vậy, thì ra là gia nhập Thánh giáo, hơn nữa còn tham gia Đại điển của Thánh giáo, còn mặc Hồng Y?!" Ngọc Tiểu Long há to miệng, vô cùng khiếp sợ nói.  

 

Long Á Nam cũng kinh ngạc đến mức nói không nên lời: "Ngay từ đầu tôi cũng đã từng nghĩ xem hắn sẽ dùng cách nào để tẩy trắng, hoá ra là cách này..."  

 

Ngọc Tiểu Long mím môi: "Hắn làm thế nào vậy? Dù sao thì cũng mang danh khủng bố, vậy mà có thể khiến Giáo Hoàng đứng ra phong hắn làm Tổng giám mục khu phía Nam?”   

 

Long Á Nam lắc đầu: "Người này thật sự trâu bò!”  

 

Ngọc Tiểu Long chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới bộ Hồng Y này do Tề Đẳng Nhàn bỏ ra sáu tỷ đô mới mua được.  

 

Giáo Hoàng đồng ý làm giao dịch này cùng Tề Đẳng Nhàn một phần cũng là vì hành vi của hắn không đến nỗi nào, không nổ mìn hay làm tổn thương dân chúng, hoặc chuyện vi phạm đạo đức gì đó. Nếu hắn thật sự lái máy bay đâm vào tòa nhà, chỉ một thoáng đã giết chết hàng trăm, hàng ngàn người, dù Thánh Chủ có hạ phàm cũng không thể rửa sạch cho hắn.  

 

"Giờ thì vui rồi, hắn làm Tổng giám mục khu vực phía Nam, những người nhà họ Triệu sẽ sưng mặt lên cho coi! Mấy ngày nay chúng ta chỉ cần đứng xem náo nhiệt là được rồi, sẽ thú vị lắm đây." Trên mặt Ngọc Tiểu Long hiện ra một nụ cười lạnh.  

 

Không phải Triệu Huyền Hoàng thích tính kế lắm sao? Chiêu này của Tề Đẳng Nhàn không biết ông ta có tính được không?  

 

Giờ phút này, Tề Đẳng Nhàn bước lên sân khấu trước sự vây quanh của đông đảo giáo sĩ, hắn đứng trước mặt Giáo Hoàng.  

 

Giáo Hoàng mặc áo bào trắng, đầu đội vương miện, nhận quyền trượng từ khay trong tay của giáo sĩ ở bên cạnh, trịnh trọng nói: "Tề giáo chủ, từ hôm nay trở đi, cậu chính là tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta! Hy vọng cậu sẽ làm gương, nêu cao sự thành kính đối với Thánh Chủ, truyền bá ân sủng và sự vinh quang của Ngài... Hãy để thế giới, được cứu rỗi, để cho tất cả chúng sinh biết đến lòng nhân từ!”   

 

Tề Đẳng Nhàn đưa tay nhận lấy quyền trượng từ Giáo Hoàng, ngữ khí vang dội nói: "Vâng thưa Giáo Hoàng tôn kính! Tôi nhất định sẽ gánh vác trọng trách mà Thánh Chủ đã ban."  

 

Đôi mắt Giáo Hoàng nhìn chằm chằm vào hắn, thậm chí ánh mắt còn mang theo sát khí và cảnh cáo.  

 

Giáo Hoàng đang sợ hắn sẽ giơ quyền trượng lên và hô “Avada Kedavra” trên sóng trực tiếp trước toàn thế giới.  

 

"Cầu xin vinh quang của Chúa ở cùng cậu!"  

 

"Cầu xin ân huệ của Chúa ở cùng cậu!"  

 

"Cầu xin Chúa..."  

 

Giáo Hoàng đưa tay vào trong một cái bát lớn đắt tiền, nhúng nước từ bên trong, rắc lên đầu và quần áo Tề Đẳng Nhàn, miệng cầu nguyện.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi có chút kích động, đây chính là người đứng đầu tôn giáo quyền lực nhất thế giới đang làm lễ cho hắn sao? Sau khi làm phép xong, liệu có thể dùng được “Avada Kedavra” chứ?  

 

"Được rồi, cậu đi xuống đi, hy vọng cậu có thể gánh vác trách nhiệm này." Giáo Hoàng ân cần nói.  

 

“Vâng thưa Giáo Hoàng bệ hạ tôn kính!” Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, sau đó cầm quyền trượng đi xuống sân khấu.  

 

Lúc bước xuống, Tề Đẳng Nhàn khẽ vung quyền trượng, trong lòng thầm niệm chú một câu.  

 

Điều này người ngoài không chút để tâm.  

 

Nhưng Giáo Hoàng biết tên trẻ con này đang làm cái trò mèo gì, chắc lại "Avada Kedavra" chứ gì?!  

 

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút thất vọng, lặng lẽ về chỗ ngồi.  

 

Hồng Y giáo chủ xung quanh đều biểu hiện ra sự ngưỡng mộ, thay nhau chúc mừng hắn thành công trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam.  

Christian trầm giọng nói: "Tề giáo chủ, nếu cậu đã trở thành đại giáo chủ khu phía Nam vậy thì phải ra dáng một chút, không thể tùy ý như trước, biết không?”  

 

 

“Tôi là Tổng giám mục khu vực phía Nam, so với Hồng Y giáo chủ các vị thì chức vụ của ai cao hơn?” Tề Đẳng Nhàn nhịn không được hỏi.  

 

 

"Của cậu." Christian nói.  

 

 

"Vậy ông nói chuyện với tôi như vậy?" Tề Đẳng Nhàn ngạo nghễ.  

 

 

“...”  

 

 

Christine suýt bị tên này làm cho tức chết, hậm hực quay đầu, không nói lời nào.  

 
 
Chương 1491: "Đúng vậy, đau lòng muốn chết."


Các phóng viên nhiên đều là người có EQ cao, trong trường hợp này không có bất cứ ai hỏi Tề Đẳng Nhàn về vụ khủng bố, thậm chí ngay cả mâu thuẫn giữa hắn và gia tộc Rothschild cũng không đề cập tới một dấu chấm câu.  

 

 

Điều này khiến cho Tề Đẳng Nhàn thầm kinh ngạc, hắn đã chuẩn bị một đống lý do mà sao không ai hỏi?  

 

Các phóng viên cũng không phải kẻ ngốc...  

 

Hiện tại Tề Đẳng Nhàn đã là Tề giáo chủ rồi, hơn nữa còn là Tổng giám mục khu vực phía Nam!  

 

Hỏi hắn những câu hỏi như vậy có khác gì nghi ngờ lựa chọn của Giáo Hoàng? Có khác gì đang tát vào mặt Thánh giáo? Đến lúc đó Thánh giáo nổi giận thì ai gánh vác được trách nhiệm này?  

 

Huống chi trong nền văn minh phương Tây, tín ngưỡng Thánh giáo chiếm đại đa số, rất nhiều phóng viên đều là giáo đồ đương nhiên không thể nào hỏi tới vấn đề này.  

 

Cứ như vậy, chuyện thân phận khủng bố của Tề Đẳng Nhàn bị bỏ qua.  

 

Thậm chí, khi tin tức phát sóng, việc hắn lộ diện khiến các đại gia đình ở Hoa Quốc nhanh chóng dự cảm được điều không ổn, lập tức liên hệ với bộ phận liên quan để xóa bỏ tất cả thông tin hắn là khủng bố.  

 

Dám nói Tổng giám mục đầu tiên trên thế giới của Thánh giáo là khủng bố? Đùa nhau đấy à?  

 

Chuyện liên quan đến tín ngưỡng đều vô cùng nhạy cảm, nhất định phải phản ứng linh hoạt, nếu không sẽ rất thảm khốc.  

 

Lần này coi như Tề Đẳng Nhàn thành công bắt được huyết mạch.  

 

Dù sao thì mức độ chú ý tới Thánh giáo là cao nhất, người tín giáo cũng là nhiều nhất, nếu hắn đi giáo phái khác, cho dù có làm phương trượng gì đó cũng vô dụng.  

 

Triệu gia là người đầu tiên định nghĩa Tề Đẳng Nhàn là kẻ chủ mưu khủng bố, sau khi một vài ông lớn đứng ra nói về chuyện này, cùng với việc Tề Đẳng Nhàn được Giáo Hoàng bổ nhiệm làm Tổng giám mục, bỗng chốc vô cùng bị động.  

 

Phó Phong Vân cũng không phải người rảnh rỗi, ông ta nhanh chóng lợi dụng áp lực dư luận bắt đầu ra tay.  

 

Trong lúc nhất thời, một số lão đại bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, dư luận vô cùng nhạy cảm, một vài tín đồ Thánh giáo ngồi không yên, bắt đầu lên tiếng chất vấn tại sao lại dám nói Tổng giám mục của bọn họ là khủng bố? Đây có phải là phân biệt đối xử với Thánh giáo hay không?  

 

Quan hệ giữa Hoa Quốc và các nước phương Tây vốn đã tương đối căng thẳng, huống chi việc này liên quan đến vấn đề tín ngưỡng, lại có Phó Phong Vân mượn việc này cố ý làm khó dễ, các ông chủ lớn hợp tác với gia tộc Rothschild như ngồi trên sáp, ai nấy đều vô cùng khó chịu.  

 

Vì thế đành thoả hiệp với một số người để chuyện này có thể yên ổn.  

 

Tề Đẳng Nhàn từ buổi lễ trở về, khó tránh khỏi cảm giác có chút mệt mỏi với những lễ nghi rườm rà này, còn phải ứng phó với các phóng viên toàn cầu, thật làm cho người ta đau đầu không thôi.  

 

Lý Vân Uyển lại vô cùng cao hứng: “Bây giờ anh có thể quang minh chính đại trở về Hoa Quốc, để em xem còn ai dám nhằm vào anh nữa!”   

 

Tề Đẳng Nhàn cũng có chút đắc ý, nhưng sau đó lại nói: "Chức tổng giám mục này cũng không làm được bao lâu, dù sao cũng là bỏ tiền ra mua. Chờ sau khi hứa hẹn với Giáo Hoàng xong xuôi là có thể thoái vị nhường chỗ cho người khác!”  

 

Thực tế hắn cũng không muốn ở tiếp tục làm trong Thánh giáo, mục đích của hắn vô cùng rõ ràng, chỉ gia nhập để tẩy trắng cho bản thân.  

 

Hiện tại hắn đã thành công, không cần lo lắng về tội danh khủng bố sẽ gây ra chuyện gì nữa, thân phận này đối với hắn mà nói cũng không có quá nhiều ý nghĩa.  

Huống gì làm Tổng giám mục phiền toái muốn chết, phải xử lý một đống giáo vụ, ngẫm đi ngẫm lại chỉ tổn đau não, hơn nữa chuyện của Hắc Thuỷ phải làm sao bây giờ?  

 

 

Đến lúc đó, trên tin tức phát sóng nghi ngờ Tề giáo chủ ra vào Thuỷ hội, đến lúc đó thanh danh của hắn làm sao mà cứu được nữa?  

 

 

“Sáu tỷ đô, ngẫm lại lòng đau như đao cắt!” Lý Vân Uyển có chút đau lòng nói.  

 

 

"Đúng vậy, đau lòng muốn chết." Tề Đẳng Nhàn buồn bã đáp lại, ôm cô ta sưởi ấm.  

 

 

Lý Vân Uyển dùng ngón tay chọc nhẹ vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện anh đồng ý với em, khi nào thì làm?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhã nói: "Yên tâm, tôi tiêu nhiều tiền ở chỗ Giáo Hoàng như vậy là để chứng minh sự thành kính, chút chuyện nhỏ này làm sao ông ta có thể từ chối?”  
 
Chương 1492: Chính thất đấy!


 

Loại chuyện này đối với Tề Đẳng Nhàn không có ý nghĩa lớn, nhưng đối với phụ nữ mà nói là loại chuyện thiêng liêng.  

 

Hơn nữa, Lý Vân Uyển trả giá nhiều như vậy, dù cô ta có muốn ngôi sao trên trời, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ nghĩ cách để có thể hái sao xuống.  

 

Cũng vừa hay ngày hôm sau, Tề Đẳng Nhàn mang Lý Vân Uyển đến gặp Giáo Hoàng.  

 

Hắn đi thẳng vào vấn đề, nói rằng hắn muốn Giáo Hoàng làm chứng cho tình cảm và ban phước cho họ.  

 

Giáo Hoàng cũng đã từng làm qua loại chuyện này, nhưng để ông ta tư mình ra mặt đều phải là quý tộc hoàng thất của một số quốc gia, hoặc là một vài vị lãnh đạo nhất định.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn tiêu hết sáu tỷ, hơn nữa lại còn là Tổng giám mục khu phía Nam, tương lai có thể giúp ích rất nhiều, loại chuyện chỉ cần xài miệng lưỡi như này, tất nhiên Giáo Hoàng sẽ đáp ứng với hắn.  

 

Vì vậy, trong giáo đường rực rỡ nhất của Thánh giáo, ở trước của tượng Thánh Chủ.  

 

Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển cùng đặt tay lên Thánh điển trong tay Giáo Hoàng, trước nhân chứng là Giáo Hoàng, nói ra một câu "Tôi nguyện ý".  

 

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc có chút ngượng ngùng của Lý Vân Uyển, trong lòng Tề Đẳng Nhàn thầm cảm thán một tiếng, thái độ vốn tùy ý cũng trở nên nghiêm túc cùng thành kính.  

 

Giáo hoàng cầm cành ô liu, chấm một ít nước thánh, vẩy nhẹ lên sợi tóc và quần áo của hai người, nói vài câu ban phước cùng lời khen ngợi.  

 

“Tề giáo chủ, cậu phải đối xử với phu nhân của mình thật tốt! Cô ấy sẽ không bao giờ rời xa cậu, hết mực chung thuỷ, lại xinh đẹp dịu dàng như thế, cậu hẳn là nên quý trọng như trân bảo.” Giáo Hoàng đặt tay lên tay hai người.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Tất nhiên tôi sẽ làm vậy!”  

 

Sắc mặt Lý Vân Uyển dần đỏ lên, đối với cô ta hai chữ phu nhân này có ý nghĩa vô cùng lớn!  

 

Chính thất đấy!  

 

Giáo Hoàng chậm rãi nói: "Tôi chúc phúc cho hai người, cũng nguyện để Thánh Chủ vĩnh viễn phù hộ hai người, amen..."  

 

Sau khi buổi lễ kết thúc, cả hai cúi đầu trước Giáo Hoàng sau đó cùng bày tỏ lòng biết ơn.  

 

"Thật hạnh phúc! Đúng là trải nghiệm lãng mạn nhất thế giới, em chưa bao giờ mơ đến việc tình yêu của mình có thể nhận được phước lành của Giáo Hoàng! "Lý Vân Uyển vừa ra khỏi giáo đường đã nhảy nhót, xoay vài vòng.  

 

Tề Đẳng Nhàn vừa định đưa tay ôm nàng đã nghe thấy khụ khụ hai tiếng, hắn quay đầu nhìn, thì ra là Christian đang dùng vẻ mặt không được tốt lắm nhìn hắn.  

 

“Tề giáo chủ, cậu đã là Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo chúng ta, ở bên ngoài phải chú ý một chút!” Christian nhỏ giọng nói.  

 

“Hiểu rồi!” Tề Đẳng Nhàn tức giận đáp ứng một tiếng, nghĩ thầm chờ ông và lão thái thái vào phòng, ông đây sẽ mang Thánh điển đến tụng trước cửa phòng ông cho xem.  

 

Tâm trạng của Lý Vân Uyển giờ đây rất phấn khích, đối với cô ta mà nói, đây là một sự kiện vô cùng vô cùng trọng đại.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút kỳ quái, sao phụ nữ cứ thích những thứ không thực tế này nhỉ?

Tề Đẳng Nhàn cùng Lý Vân Uyển rời khỏi nước Thiên Chủ, định đi du lịch hai ba ngày ở các nước xung quanh rồi mới quay trở về Hương Sơn.  

 

Dù sao thì thời gian mà hắn và Lý Vân Uyển gặp mặt nhau không nhiều lắm, cả hai đều mỗi người mỗi một phương, đương nhiên phải tận dụng khoảng thời gian này để bù đắp.  

 

 

Gần đây ăn hàu sống nhiều quá khiến Tề Đẳng Nhàn có chút nhớ hương vị của thận dê.  

 

 

Nhưng đáng tiếc là người phương Tây không ăn nội tạng động vật nên chỉ có thể bổ sung thể lực bằng hàu.  

 

 

Anh vẫn nhớ mùi vị lấy thận cừu ra khỏi bếp than, rắc chút ớt bột lên rồi cho vào miệng, vừa nóng vừa béo.  

 

 

"Phong cảnh ở những thành phố phương Tây được lưu giữ rất tốt, thật hâm mộ!" Sau khi dạo một điểm danh lam thắng cảnh xong, Lý Vân Uyển cảm thán một tiếng.  

 

 

"Aiz..." Tề Đẳng Nhàn nghe được cũng lắc đầu.  

 
 
Chương 1493: "Trong chuyện này chắc hẳn có ý gì đó..."


 

Về phía phương Tây, chính phủ rất coi trọng việc lưu giữ các tòa nhà lịch sử và cảnh quan đô thị, vì vậy khách du lịch nước ngoài có thể cảm nhận được dấu vết lịch sử nơi đây một cách trực quan nhất.  

 

Trong quá trình du lịch ở các nước xung quanh nước Thiên Chủ, Tề Đẳng Nhàn bị rất nhiều tín đồ Thánh giáo nhận ra, ai nấy đều đến tìm hắn chụp ảnh chung, tiện thể để hắn ban phước.  

 

Vì thế Tề Đẳng Nhàn cũng chỉ đành học theo dáng vẻ của Giáo Hoàng, giơ quyền trượng trong tay lên, gõ nhẹ vào đầu các tín đồ, sau đó nói một loạt nào là Thánh Chủ phù hộ các kiểu...  

 

"Một lần ban phước tôi thu mười ngàn đô. Em nghĩ sao?” Tề Đẳng Nhàn bỗng quay đầu hỏi, hắn cảm thấy ý này không tệ.  

  Advertisement

Lý Vân Uyển thì dở khóc dở cười đáp lời: "Anh thu mười ngàn đô? Em chỉ sợ Giáo Hoàng biết được sẽ cho anh lãnh một chiêu Avada Kedavra ngay tức khắc!”  

 

Tề Đẳng Nhàn ngẫm lại thấy cũng đúng, thôi quên đi, chuyện như này sao lại thu tiền được?  

 

Hắn lấy thẻ ngân hàng của mình ra, thở dài: "Số tiền tôi vừa kiếm được bây giờ chỉ còn lại bốn triệu!"  

 

“Em biết gì không, bốn triệu đô này, là... Sự quật cường cuối cùng của tôi!”   

 

Lý Vân Uyển ngẩn người, nói: "Nói quái gì vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn bỗng lớn tiếng nói: "Năm đó Trần Đao Tử có thể dùng hai mươi đồng để thắng được ba mươi bảy triệu, Tề Đẳng Nhàn đây cũng sẽ dùng bốn triệu để kiếm được năm tỷ... Hoàn toàn không phải vấn đề!”  

 

“...”  

 

Lý Vân Uyển im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Em cảm thấy anh vẫn nên trở về nước Thiên Chủ tìm Giáo Hoàng một chút để xem có phải có thứ gì bẩn thỉu đang đeo bám trên người anh?”  

 

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn cô ta một cái: "Hiện tại tôi chỉ đang lo về tiền mà thôi, lúc trước không coi trọng tiền bạc, bây giờ nợ nần mới biết thật không dễ dàng!”   

 

Lý Vân Uyển nhịn không được hỏi: "Anh còn nợ bao nhiêu?"  

 

"Riêng hai người Gucinsky và Venogradov, trước đó đã trả một ít, bây giờ tổng cộng còn nợ hơn ba tỷ..." Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút đau răng, "Ừm, đô la."  

 

Lý Vân Uyển cũng cảm thấy số tiền này không nhỏ, lắc đầu nói: "Nếu như là em trước kia nghe được con số này, cho dù là tiền của Hoa Quốc cũng bị doạ chết tới nơi. Anh cố lên, em không giúp nổi anh đâu!”  

 

“Phải nghĩ cách để kiếm tiền ở Hương Sơn với Kinh Đảo mới được, nếu không thì không biết món nợ này đến khi nào mới có thể trả!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Lý Vân Uyển nhún vai, cũng không biết quỷ xui xẻo nào sẽ bị ngôi sao quả tạ Tề Đẳng Nhàn chiếu vào, dù sao tổn thất cũng là chuyện khó tránh khỏi.  

 

Bây giờ tên này mang nợ quá nhiều, rất để ý tới chuyện tiền bạc, chỉ cần có cơ hội thì nhất định không dễ dàng buông tha.  

 

Sau một ngày tham quan, cả hai trở về khách sạn nghỉ ngơi.  

 

Lý Vân Uyển rất biết cách làm việc, dùng một chiêu "Hắc Bạch song sát" móc sạch ví của Tề giáo chủ.  

 

Ngày hôm sau Tề Đẳng Nhàn nhận được một tấm thiệp mời, điều này làm cho hắn có chút kinh ngạc khi người gửi tới mời lại là Tokalevsky.  

 

Tokalevsky là người mạnh nhất trong số rất nhiều đầu sỏ của Tuyết Quốc, tài lực không phải mạnh nhất nhưng đầu óc và năng lực của ông ta luôn ở hàng đầu.  

 

Ngay cả con cáo già Vinogradov cũng phải chịu thiệt thòi không nhỏ trong tay Tokalevsky.  

 

"Sao Tokarevsky lại đến Ý? Ông ta chuẩn bị nhập khẩu pháo Ý để về khai chiến với chính phủ à?" Tề Đẳng Nhàn cầm thiệp mời, cảm thấy có chút kì lạ.  

Lý Vân Uyển nói: "Chạy đến Ý rồi mà cũng nhận được thư mời, xem ra anh rất được chào đón nhỉ?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn đáp: "Là đầu sỏ của Tuyết Quốc gửi đến, mời tôi đến nhà máy rượu Potter làm khách. Tên này chính là đại ca của đám đầu sỏ."  

 

 

“Nhưng tôi cũng không có bất kì giao lưu gì với ông ta, với cả Ngỗng đầu to và Lão nho cũng không có ấn tượng gì tốt về ông ta."  

 

 

"Trong chuyện này chắc hẳn có ý gì đó..."  

 

 

Đang nói chuyện, hắn bỗng cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nàng chân dài này đang lần theo áo ngủ chui vào.  

 

 

"Buổi sáng cũng là thời gian tốt để rèn luyện cơ thể đó Giáo chủ đại nhân của em!" Giọng nói dịu dàng mà gợi cảm của Lý Vân Uyển vang lên bên tai hắn, mang theo chút ấm áp khiến người ta rung động.  

 
 
Chương 1494: "Chào Tổng giám mục!”


 

 Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói: "Sao có thể để con cháu qua loa bất kính với tín ngưỡng được? Chủ nhật đó là sau khi cầu nguyện... Ừm..."  

 

Lý Vân Uyển bị lời nói đứng đắn này của hắn chọc cười, hỏi: "Tín ngưỡng của anh không phải là tất đen đấy chứ?”  

 

Đến khoảng ba giờ chiều, Tề Đẳng Nhàn bảo khách sạn sắp xếp xe, sau đó dẫn Lý Vân Uyển đi dự tiệc ở trang viên Potter, trước khi đi hắn còn gọi điện thoại cho Roben của kỵ sĩ đoàn.  

 

Lực lượng của Thánh giáo ở phương Tây vô cùng lớn mạnh, mà Kỵ sĩ đoàn của bọn họ lại càng là một đám người hung hãn hơn so với bình thường.  

  Advertisement

Cho dù có thế lực trâu bò cỡ nào, cũng không có ai dại gì mà trêu vào bọn họ.  

 

Những hiệp sĩ của Kỵ sĩ đoàn này không chỉ có võ nghệ phi thường mà còn mang trong mình khí chất của Thánh giáo, động thủ với bọn họ chẳng khác gì tự mình tìm rắc rối.  

 

Trang viện Porter là một nhà máy rượu vang nổi tiếng ở Ý, người ta đồn rằng đây là sản nghiệp của gia đình Mafia Porter.  

  Advertisement

Sau khi Tề Đẳng Nhàn cùng Lý Vân Uyển đến trang viên Potter, đã nhanh chóng nhìn thấy một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang đứng nghênh đón ở cửa.  

 

"Ông ta là Tokalevsky à? Em hay thấy ông ta trên báo..." Lý Vân Uyển nhỏ giọng nói, "Người này nhìn qua có hơi hung dữ?"  

 

“Ừm, ông ta chính là Boris Tokarevsky, người lợi hại nhất trong số đầu sỏ ở Tuyết Quốc." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói thêm, "Kẻ chủ mưu vụ án đẫm máu tháng mười.”  

 

Gần đây mặc dù Lý Vân Uyển cũng gặp qua không ít nhân vật lớn, nhưng phần vì khí chất của Tokalevsky có hơi đặc biệt nên cô ta hơi sốc.  

 

Có thể nói đây chính là ông trùm hàng đầu thế giới!  

 

“Ha ha ha, hoan nghênh hai vị!” Sau khi Tokalevsky nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển, nhanh chóng nở nụ cười đi tới, vô cùng đón tiếp.

Tề Đẳng Nhàn cho rằng mình có quan hệ tốt với Gusinski và Vinogradov thì cũng nên hoà nhã với Tokalevsky  

 

"Ngưỡng mộ đã lâu, ngài Tokalevsky!" Tề Đẳng Nhàn đưa tay ra bắt với Tokalevsky, giọng điệu thản nhiên.  

 

"Ha ha ha ha, tôi mới là người ngưỡng mộ đã lâu! Tề tiên sinh bây giờ chính là Tổng giám mục khu vực phía Nam, tôi nịnh còn không kịp.” Tokalevsky nói.  

 

Sau đó ông ta dẫn hai người vào bên trong trang viên, giới thiệu chủ sở hữu của trang viên, Cap Potter.  

 

Cap Potter là một ông già gần bảy mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc bạc được chải gọn thành búi, trông rất có tinh thần.  

 

Tokalevsky nói: "Cap là cha đỡ đầu nổi tiếng của giớ mafia Ý, là người đứng đầu gia đình Potter.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu với Cap: "Xin chào ngài.”  

 

Cap cúi đầu lại một cách lịch sự: "Chào Tổng giám mục!”  

 

Sau khi ngồi xuống bàn, những người hầu nhanh chóng mang lên một chai rượu vang, tất cả được sắp xếp theo từng năm một.  

 

Những thứ này đều là rượu vang đỏ quý giá của trang viên Potter, uống một bình là hết, tuyệt đối không có được chai thứ hai giống như vậy.  

 

Những bảo vật như thế này thường được các nhà máy rượu trưng bày như thể là di sản, cho dù muốn mua thì cũng gần như không có cách nào mua được..  

 

“Hôm nay biết được Tề tiên sinh muốn tới nên Cap đã đem bảo vật ra chiêu đãi đấy!” Tokarevsky cười nói.  

"Đều là nhờ vào mặt mũi của ông đấy chứ? Tôi tò mò không biết tại sao ông Tokalevsky đây lại xuất hiện ở Ý?” Tề Đẳng Nhàn cười hỏi.  

 

 

"Chúng tôi đã thảo luận về một số hợp tác với chính phủ Ý và đang có kế hoạch xây dựng một sân bay lớn ở đây, đòi hỏi vốn đầu tư khoảng bốn tỷ đô la." Tokarevsky nói.  

 

 

Những tên đầu sỏ Tuyết Quốc này hầu như đều cực kỳ giàu có, dù sao chỉ cần lạm phát mấy đợt là đủ khiến ví tiền của người dân trong nước trống rỗng rồi.  

 

 

Tình hình tài chính hiện tại của chính phủ Tuyết Quốc kể ra còn không bằng được 50% tài chính của vài nhà tài phiệt cộng lại.  

 

 

Lý Vân Uyển nhìn thấy những loại rượu vang đỏ này cũng có chút phấn khích, hiện tại cô ta cũng là một người có khẩu vị, rất kén chọn rượu vang đỏ.  

 

 

"Mọi người cứ nói chuyện, để bảo bối của trang viên Potter cho tôi." Lý Vân Uyển bưng ly rượu lên, bảo người hầu rót cho mình một ly rồi từ từ nếm.  

 
 
Chương 1495: Chỉ sợ cũng hết cách thoát thân.


"Sao vậy, không hợp khẩu vị à?" Tokarevsky hỏi.  

 

 

"Không phải, hôm nay là chủ nhật của Thánh giáo, tôi không thể uống rượu." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói.  

 

Lý Vân Uyển suýt nữa phun ra số rượu vừa uống, lời này cũng đứng đắn quá ha! Sáng nay là ai bảo cô ta vểnh lên thêm một chút vậy?  

 

Cap thờ ơ nói: "Không sao, số rượu này cậu có thể mang về.”  

 

Tề Đẳng Nhàn có chút tò mò vì sao Tokalevsky lại thể hiện thiện ý như vậy với mình, hắn hiểu rất rõ những tên đầu sỏ Tuyết Quốc này ai nấy đều là nhân tài của nhân tài, làm sao có thể làm việc gì vô nghĩa được.  

 

Nhất định là Tokalevsky có chuyện muốn hắn giúp đỡ hay gì đó.  

 

Nhưng mà ông ta không mở miệng nói, Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không chủ động hỏi làm gì.  

 

Hơn nữa, hắn còn cảm giác được trong góc khuất của trang viên, dường như đang toả ra một loại sát khí khó có thể phát hiện.  

 

Cuối cùng vẫn là Tokalevsky không thể chịu được, ông ta đi vào vấn đề chính: "Tôi nghe nói, Irena Jinva Suslev đã từng làm việc dưới trướng của cậu?"  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe nói như vậy thì khẽ nhíu mày, hắn nghĩ tới đủ loại chuyện nhưng duy chỉ không nghĩ tới chuyện Tokalevsky sẽ hỏi tới Irena Jinva!  

 

Sau khi nghe được tên của Irena Jinva, Lý Vân Uyển cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tokalevsky.  

 

Cô không nhịn được nói xen vào: "Không phải là Irena Jinva Romanov sao? Trở thành Suslev từ lúc nào vậy?”  

 

Tokalevsky mỉm cười đáp: "Cô ấy có một số thân thế mà phu nhân không bao giờ biết."   

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Đúng là Irena Jinva đã từng làm việc với tôi.”  

 

“Không biết Tề tiên sinh có thể giao cô ấu cho tôi không? Hiện tại thế cục Của Tuyết Quốc vô cùng phức tạp, tôi rất cần nhân tài như cô ấy.” Tokalevsky mỉm cười, chà nhẹ bàn tay mình.  

 

Trong mắt Tề Đẳng Nhàn hiện lên ý không vui, quả nhiên là do hành động của chính phủ Tuyết Quốc quá manh động, khiến cho Tokalevsky sinh nghi, cũng muốn có được Irena Jinva!  

 

Ông nội của Irena Jinva quá trâu bò, chính phủ Tuyết Quốc muốn cô ta hỗ trợ giương biểu ngữ chống lại những kẻ đầu sỏ và kiếm lợi từ nó... có lẽ Tokarevsky cũng như vậy, sau đó bắt đầu chơi trò chơi với chính phủ Tuyết Quốc.  

 

Tuy rằng cô ta thông minh hơn người nhưng một khi bị cuốn vào loại tranh giành này, chỉ sợ cũng hết cách thoát thân.  

 

Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Tề Đẳng Nhàn, Tokalevsky nhanh chóng nói tiếp: "Đương nhiên, Tokalevsky tôi cũng không phải là người chỉ biết chuộc lợi từ người khác! Chỉ cần Tề tiên sinh ngài giao Irena Jinva cho tôi, nhà máy rượu của trang viên Potter này sẽ thuộc về ngài!”  

 

Tuy rằng danh tiếng của nhà máy rượu Porter không bằng các nhà máy rượu vang hàng đầu như Bordeaux, Hồng Nhan Dung, hay La Tu nổi tiếng thế giới, nhưng đây cũng là xưởng lớn, nếu bán đấu giá cũng thu được hai đến ba tỷ mét đô la là ít.  

 

"Chỉ nhà máy rượu Potter thôi cũng đã đủ để cho cậu trả nợ cho hai lão già Gucinsky và Venogradov rồi!" Tokalevski cười ha hả nói.  

 

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không mấy dễ nhìn, hắn biết hai tên Gucinsky và Vinogradov nhất định đã lấy tin tức này ra để giao dịch với Tokalevsky, nếu không làm sao ông ta biết hắn mượn tiền hai người đó?  

Với những kẻ đầu sỏ đang nhảy múa trên lưỡi dao này, trong từ điển của họ không có hai từ đáng tin cậy.  

 

 

Tuy nhiên tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu của Tề Đẳng Nhàn, mối quan hệ của hắn với Gusinski và Venogradov mặc dù không tệ nhưng cũng không keo sơn đến mức cùng hội cùng thuyền.  

 

 

Lý Vân Uyển nghe được Tokalevsky muốn dùng trang viên Potter để đổi lấy Irena Jinva, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn.  

 

 

Điều đầu tiên cô ta suy nghĩ chính là, giao dịch này có nên làm không, dù sao lợi ích cũng lớn…  

 

 

Nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy làm như vậy với một người phụ nữ thì quá không công bằng.  

 

 

Vì thế cô ta nhìn vào Tề Đẳng Nhàn, người thực sự đưa ra quyết định cuối cùng.  

 
 
Chương 1496: Lý tưởng có đáng tiền không?


 

Rượu vang đỏ có hương vị ngon chứng minh dễ bán.  

 

Dễ bán thì có thể chứng minh cho giá trị của trang viên rất cao.  

 

Lý Vân Uyển biết Cap đang mượn cơ hội tìm đề tài nên không tiếp lời, kiểu đối khẩu giữa các đại lão cao cấp này rất có tính nghệ thuật.  

 

Tề Đẳng Nhàn lại lắc đầu: "Với tôi sinh mệnh là vô giá, giao dịch như vậy, tôi không muốn làm.”  

 

Tokalevsky sửng sốt: "Có phải Tề tiên sinh đang thấy quá ít tiền không? Ha ha, trang viên Potter này cũng không nhỏ, nếu như cậu không muốn vận hành thì có thể bán lại.”  

 

Cap cũng mỉm cười nói: "Tokalevsky tiên sinh nói đúng, trang viên Potter cũng rất đáng giá, đừng xem thường nó.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thờ ơ: "Nếu tôi giao dịch với các người, vậy tôi có khác gì những kẻ mà tôi căm ghét?”  

 

“Thôi được rồi, tôi sẽ tìm Gusinski và Venogradov để nói chuyện, bọn họ sẽ miễn khoản nợ kia cho cậu!"  

  Advertisement

“Vẫn như cũ, Cap tiên sinh vẫn đưa trang viên Potter cho cậu!”  

 

“Thành ý như vậy đã đủ hay chưa?!"  

 

Vẻ mặt Tokalevsky trở nên lạnh lùng, sau đó ông ta nghiêm túc nói.  

 

Bỗng nhiên ông ta thay đổi thái độ lạnh lùng như vậy cũng chính là đang nói cho Tề Đẳng Nhàn biết số tiền thật sự đã không nhỏ, đã đến giới hạn của ông ta.  

 

Lý Vân Uyển nghe được thì vô cùng khiếp sợ, chỉ là một Irena Jinva mà thôi, có đáng để cho Tokalevsky trả giá nhiều như vậy không? Trang viên Potter cùng với khoản nợ của Tề Đẳng Nhàn…  

 

Ngay cả tâm trí của cô ta cũng bắt đầu điên cùng dao động.  

 

Một ý nghĩ quái quỷ nảy ra trong đầu cô ta: "Có thể được!"  

 

Mặc dù cô ta biết rằng một khi Irena Jinva rơi vào tay Tokalevsky, nhất định sẽ không có kết quả gì tốt.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại khẽ lắc đầu: "Tôi nghĩ ông hiểu lầm ý của tôi, ý của ta là giao dịch này, dù ông có ra giá thế nào tôi cũng không làm!”  

 

Ngay sau khi hắn nói xong lời này, cả Tokalevsky lẫn Cap đều ngây ngẩn cả người.  

 

Một lát sau, Tokalevsky nhìn chằm chằm vào Tề Đẳng Nhàn, sau đó từ từ nở nụ cười, tiếng cười lúc đầu còn khá nhỏ, nhưng dần dần trở nên lớn hơn.  

 

Cap ở một bên cũng giống như ông ta, cười to theo, giống như vừa nghe được chuyện gì rất buồn cười.  

 

Nhưng Tề Đẳng Nhàn không cười, vẻ mặt rất lạnh lùng.  

 

“Ha ha ha ha, Tề tiên sinh, cậu đang đùa giỡn cái gì vậy?”  

 

“Cậu là một kẻ phản quốc, trước đó còn là kẻ kh ủng bố coi mạng người như rơm rạ!”  

 

"Bây giờ tôi dùng mấy tỉ đô chỉ để đổi lấy một người trong tay cậu, vậy mà cậu lại không đồng ý?"  

 

"Ha ha ha. Đây thực sự là trò đùa buồn cười nhất của năm nay, cậu đang giả vờ cao thượng cho ai xem?"  

 

“Nếu cậu thực sự cao thượng như vậy, tại sao lại hợp tác bới Gusinsky và Vinogradov? Nếu cậu thật sự thanh cao như vậy, vì sao lại phải mượn tay quân phiệt Nãi Tín để bình định Quang Dương!”  

 

Tokalevsky đưa tay chỉ vào mũi Tề Đẳng Nhàn, cười lớn nói: "Không phải cậu thật sự cho rằng mình trở thành Tổng giám mục khu vực phía Nam là nhân cách trở nên cao thượng chứ? Người như cậu không thể lên thiên đàng được đâu, Thánh Chủ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cậu chỉ đáng theo chúng ta xuống địa ngục!”  

Tokalevski rõ ràng không tin Tề Đẳng Nhàn là người có nguyên tắc, ông ta cho rằng loại hành động từ chối này của hắn là vô cùng ngây thơ và buồn cười.  

 

 

Lý tưởng có đáng tiền không? Nguyên tắc có đáng tiền không?  

 

 

Trong mắt những tên đầu sỏ Tuyết Quốc như bọn họ, chỉ có lợi ích mới là trên hết!  

 

 

Ở trước lợi nhuận tuyệt đối, cho dù là người thân cũng có thể bán.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: "Đương nhiên tôi không phải là người cao thượng gì, có nói tôi giết người như rơm rạ cũng không sai. Nhưng tôi là người có nguyên tắc! Sở dĩ con người là con người vì họ có giới hạn đạo đức. Đối với tôi Irena Jinva có thể không có giá trị gì nhiều, bán cô ấy với mức giá tốt giống như là điều mà ai cũng sẵn sàng làm."  

 

 

“Nhưng mà tôi không làm được."  

 
 
Chương 1497: "Em sợ cái gì?”


 Sắc mặt Tokalevsky trở nên lạnh lùng, ông ta thấp giọng nói: "Cậu có biết trên thế giới này chưa có ai dám từ chối tôi hay không? Cho dù là tổng thống Tuyết Quốc nghe ý kiến của tôi cũng phải cẩn trọng suy nghĩ!”  

 

 

“Có phải cậu thật sự nghĩ rằng mình làm Tổng giám mục khu vực phía Nam là đã giỏi rồi?”  

 

“Đừng tưởng rằng tôi không biết số tiền kia cậu dùng để làm gì!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng: "Ông là cái gì mà tôi không thể từ chối? Nếu bây giờ tôi lấy mạng của ông, chuyện đó còn quan trọng sao."  

 

Lúc này Cap lắc đầu: "Tề tiên sinh đừng quá tự cao, chẳng lẽ cậu thực sự cho rằng mình được Thánh chủ bảo vệ đến bất khả xâm phạm sao?”  

 

Sau khi nói xong lời này, ông ta khẽ búng ngón tay.  

 

Ngay lập tức trên người Tề Đẳng Nhàn xuất hiện hơn mười chấm đỏ chằng chịt, thậm chí ngay cả trên người Lý Vân Uyển ở bên cạnh hắn cũng đều phủ đầy chấm đỏ.  

 

Rõ ràng, hai người đã bị các tay súng ẩn nấp nhắm vào.  

 

Chỉ cần Cap ra lệnh một tiếng, ai nấy đều thành cái sàng ngay.  

 

Một năm qua Lý Vân Uyển mặc dù cũng đã trải qua không ít hiểm ác, gặp qua rất nhiều sóng to gió lớn, nhưng trong nháy mắt bị nhiều súng như vậy tập trung vào người thì vẫn nhịn không được mà tê dại, tay chân run rẩy.  

 

Tề Đẳng Nhàn vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, dịu dàng nói: "Em sợ cái gì?”  

 

Lý Vân Uyển mím môi: "Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ. Cùng lắm thì chết chung..."  

 

Tokalevsky lạnh mặt nói: "Bây giờ cậu thay đổi ý định còn kịp, giao Irena Jinva cho tôi, sau đó trang viên này sẽ thuộc về cậu! Còn nếu cậu không thức thời, tôi sẽ giết cậu và tự mình đi tìm cô ấy.”  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Ông có biết cầm nhiều súng như vậy chĩa vào một vị giáo chủ của Thánh giáo, hơn nữa còn là Tổng giám mục khu vực phía Nam, hậu quả sẽ như thế nào không? Đây là hành động dị giáo, nếu như ở hàng trăm năm trước sẽ bị trói lên thập giá rồi thiêu sống."  

 

“Cậu quá tự cao rồi, danh tiếng của Tổng giám mục khu vực phía Nam kia chẳng qua cũng chỉ là bỏ tiền ra mua." Cap lắc đầu.  

 

Tokalev cũng cười hai tiếng, lười trả lời những lời này.  

 

Ông ta đứng dậy, từ trên cao và nhìn vào hắn: "Tôi không biết làm thế nào mà hai kẻ ngốc Gusinski và Venogradov lại kết giao với người như cậu, thực sự ngu đến sợ!”  

 

“Bây giờ cậu chọn lựa đi, mạng của cậu hay mạng của người khác.”  

 

"Tôi sẽ cho cậu ba giây để suy nghĩ, nếu không..."  

 

"Sẽ... Bùm!”  

 

Lúc nói lời ra này, hắn vươn một tay ra như đang cầm súng, tay khẽ run, sau đó đặt ở trước miệng mà thổi.  

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên: "Sở dĩ bọn họ kết giao với tôi là bởi vì tôi không khốn nạn như các người.”

 

Vẻ mặt Tokalevsky lạnh đi, tràn ngập sát ý nhìn Tề Đẳng Nhàn. 

 Ông ta là đầu sỏ to gan lớn mật, là người giàu sánh ngang với một nước, là người có thể chống lại chính phủ, trên thế giới này làm gì có chuyện gì mà ông ta không dám làm nữa. 

 Bao gồm cả việc dùng súng để bắn chết Tổng giám mục khu vực phía Nam của Thánh giáo trong chính trang viên này. 

 "Ông biết các người đã quá tin tưởng tôi không? Thực sự cho tôi quá nhiều cơ hội.” Tề Đẳng Nhàn thở dài. 

 Vừa dứt lời, hắn đá xuống cái bàn trước mặt, ầm một tiếng, toàn bộ bàn bị đá vỡ vụn, mảnh vỡ bay lên! 

 Ngay sau đó, cơ thể hắn nghiêng về phía trước, mông thậm chí vẫn còn ngồi trên ghế, bàn tay to đã bóp cổ Tokalevsky 

 Cap ở một bên không khỏi kinh hãi, ông ta sợ tới mức vội vàng lui về phía sau hai bước, giận dữ nói: "Cậu vẫn còn dám phản kích? Cậu không muốn sống nữa sao!” 

 Tề Đẳng Nhàn bóp cổ Tokalevsky, nhấc ông ta tới trước mặt mình, thản nhiên nói: "Năm đó một sát thủ què vẫn có thể đuổi hoàng đế chạy quanh cây cột, dựa vào cái gì mà ông cảm thấy có thể chắc chắn đánh bại được kẻ thù của một nước như tôi?” 

 Cổ Tokarevsky đỏ lên, sắc mặt ông ta dần chuyển từ đỏ sang xanh, lượng không khí có thể hít thở đang giảm dần. 

 Cảm giác hít thở khiến cho đầu ông ta bắt đầu đau nhức, hai mắt hoa lên. 
 
Chương 1498: “Tôi không phải dị giáo!”


 Đúng lúc này, một đám người xông vào trang viên Potter. 

 Những người này mặc áo choàng màu đỏ, bên ngoài mặc một cái khóa giáp màu bạc, đầu đội mũ bảo hiểm màu bạc sáng bóng, trên thắt lưng đều đeo một thanh thập tự kiếm. 

 “Là Kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo!” Nhìn thấy những người xông vào này, sắc mặt Cap biến đổi trong nháy mắt. 

 Tề Đẳng Nhàn cười cười, cũng may hắn là giang hồ lão luyện, cảm thấy trên trời không thể nào rớt xuống miếng mồi béo bở như vậy được cho nên đã sớm liên lạc với Roben, Thủ lĩnh của Kỵ sĩ đoàn, 

 Roben cũng dành sự tôn trọng nhất định cho vị Tổng giám mục khu vực phía Nam mới này, nhanh chóng ra lệnh cho Kỵ sĩ đoàn đóng quân ở Ý xuất đầu lộ diện. 

 Thế lực của Thánh giáo quá lớn, hầu như ở mỗi quốc gia xung quanh nước Thiên Chủ đều có vô số giáo đường, mà trong những giáo đường trọng điểm đều sẽ thành lập ra một Kỵ sĩ đoàn. 

 Kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo vừa vào trang viên đã mang đến cho người ta một loại cảm giác bị áp lực, những kỵ sĩ này đều được các các giáo chủ Thánh giáo lựa chọn kỹ lưỡng, mỗi một người đều có võ nghệ cùng tố chất cơ thể hơn người, đồng thời cũng tuyệt đối trung thành với Thành giáo! 

 Lý Vân Uyển nhìn thấy các kỵ sĩ Thánh giáo đến hộ giá thì nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Dọa chết tôi rồi! Lần đầu tiên bị nhiều súng như vậy chĩa vào.” 

 Vị thủ lĩnh đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn, một tay đặt lên ngực, quỳ một gối xuống đất chào hỏi: "Tổng giám mục!” 

 Tề Đẳng Nhàn nói: "Đứng lên đi, nguyện cho vinh quang của Thánh Chủ vĩnh viễn chiếu rọi trên người cậu!” 

 Thủ lĩnh nhanh chóng đứng dậy, nhìn thoáng qua Tokalevsky đang bị Tề Đẳng Nhàn nắm trong tay, trong lòng thầm khiếp sợ. 

 Đây chính là đầu sỏ Tokarevsky của Tuyết Quốc đó! Cứ như vậy bị Tổng giám mục nắm trong tay? 

 Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném Tokalevsky xuống, lạnh lùng nói: "Nơi này có tà giáo dị giáo, âm mưu làm nhơ uy nghiêm của Thánh Chủ, muốn bắn chết Tổng giám mục mới nhận chức này ở đây! Thủ lĩnh, cậu thử nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?” 

 Thủ lĩnh nghe nói như vậy thì giận dữ, thấp giọng nói: "Từ trước đến nay ở đâu có dị giáo ở đó có chúng ta đến trừng phát! Nếu đã âm mưu toan làm nhơ uy nghiêm của Thánh Chủ thì cũng có nghĩa là coi toàn bộ Thánh giáo của chúng ta là kẻ địch. Chúng tôi, Kỵ sĩ đoàn của Thánh giáo sẽ tiêu diệt chúng bằng mọi giá!” 

 Sau khi nói xong lời này, anh ta đột nhiên rút thập tự kiếm của mình ra, hơn hai mươi kỵ sĩ ở đây cũng nhao nhao rút kiếm, trên người ai nấy đều mang theo sát khí kinh người. 

 Sắc mặt của Tokarevsky và Cap cứng đờ. 

 Xem ra sự quan tâm của Giáo Hoàng đối với Tề Đẳng Nhàn không thờ ơ như bọn họ tưởng tượng mà là thật sự coi trọng! 

 Nếu không, một tên bỏ tiền ra mua chức Tổng giám mục như Tề Đẳng Nhàn lại có thể điều động được người của kỵ sĩ đoàn? 

 Hai người cũng đều rất rõ ảnh hưởng to lớn của Thánh giáo ở phương Tây, nếu như bị Thánh giáo liệt vào danh sách dị giáo thì cả đời này cũng không thể đứng dậy! 

 Tokalevski thì không hề gì, ông ta vốn là tên đầu sỏ coi trời bằng vung, sau khi trở lại Tuyết Quốc thì có gì mà sợ, nhưng Cap thì khác... Ông ta là người Ý, là chủ của gia đình Potter, cha đỡ đầu của giới mafia! Nếu tịch thu gia sản của ông ta, ông ta muốn chạy trốn cũng phải gánh cả gia tộc Potter theo sau, kiểu gì cũng xong đời. 

 Dù là đàn em trong giới mafia cũng tuyệt đối sẽ không ủng hộ ông ta nữa. 

 Những tay súng đang mai phục trong trang viên của Cap nhìn thấy nhiều kỵ sĩ của Thánh giáo như vậy thì sợ co rúm lại. 

 Đối đầu với kỵ sĩ của Thánh giáo? Khác gì chống chọi với đức tin của cả phương Tây, mạng sống của bọn họ cũng chẳng là gì cả! 

 “Tôi không phải dị giáo!” Cap đen mặt nói, nhưng trong lòng đã hoảng sợ. 

 Có quỷ mới biết tại sao Thánh giáo lại coi trọng cái tên dùng tiền mua chức Tổng giám mục này như vậy, tại sao người của kỵ sĩ đoàn lại trung thành với hắn vậy chứ! 

 Phải biết rằng để điều động được kỵ sĩ của Thánh giáo cũng không phải là chuyện dễ, cho dù đám Hồng Y giáo chủ kia ra mặt cũng chưa chắc được, trừ khi gặp phải chuyện gì thực sự quan trọng. 

 Sở dĩ Tề Đẳng Nhàn có thể hô mưa gọi gió như vậy là bởi vì Giáo Hoàng coi trọng hắn, hoặc là đang nói ông ấy coi trọng khu vực phía Nam! Còn có một điểm quan trọng hơn chính là khi phô bày sức mạnh, sẽ khiến cho tất cả mọi người tin tưởng linh hồn của Tham Tôn đang trú ngụ trong người hắn. 

 Mang theo hào quang như vậy, Tề Đẳng Nhàn chỉ muốn điều động kỵ sĩ đoàn, làm sao Roben dám không cho hắn chút mặt mũi này? 

 Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Làm sao ông chứng minh được?!” 

 Cap trầm mặt nói: "Trong nhà tôi còn bày tượng Thánh Chúa, mỗi ngày tôi đều bái lạy đúng giờ..." 

 “Đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn che dấu mình là dị giáo mà thôi, không đủ để trở thành chứng cứ!” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, thản nhiên nói. 

 Các kỵ sĩ của Thánh giáo đều cầm kiếm, ánh mắt khó chịu nhìn Cap. 

 Chỉ cần Tề Đẳng Nhàn ra lệnh một tiếng, bọn họ cũng mặc kệ Cap là ai, từng giây từng phút băm con người dị giáo này ra thành thịt bằm! 

 Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy sảng khoái, mẹ nó... Người Thánh giáo chính đúng là trâu bò, ngay cả cha đỡ đầu cho mafia cũng bị dọa đến mức co rúm lại, sáu tỷ đô này của hắn cũng không phải là lỗ. 
 
Chương 1499: Từ khi nào thành thế này rồi?


 Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, trên mặt lộ ra nụ cười hiền. 

 "Tôi vừa nhớ ông Cap là một người sùng đạo, chỉ vừa xảy ra chút mâu thuẫn. Thật ra tôi không muốn nhận tiền đâu..." 

 "Nhưng ông ta nói số tiền kia dùng để truyền bá đạo cho Thánh Chủ, cứ ép tôi phải nhận lấy!" 

 "Hai người chúng tôi mâu thuẫn như vậy cho nên ông ta mới thẹn quá hóa giận, sai người dùng súng uy hiếp tôi nhận tiền, để cho tôi đi truyền bá đạo của Thánh Chủ..." 

 Chương 1024: Tay trái tay phải 

 Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, đám kỵ sĩ bối rối một lúc. 

 Có chuyện như vậy nữa sao? 

 Dùng súng ép buộc Tổng giám mục nhận tiền để Tổng giám mục dùng tiền đó đi truyền bá lời dạy của Thánh Chủ?! 

 Lý Vân Uyển thì nhìn đến ngây người, đã lâu không gặp, da mặt của tên Tề Đẳng Nhàn này càng ngày càng dày, thủ đoạn lừa tiền cũng ngày càng thuần thục, cái gì cũng có thể quy ra được. 

 "Kể cả vị Tokalevsky tiên sinh này cũng vậy, ông ta là một tín đồ cuồng đạo, vì ép tôi nhận tiền mà thậm chí không tiếc dùng tính mạng để uy hiếp!" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói. 

 "Tôi rất tôn trọng sự sùng đạo của hai vị tiên sinh đối với Thánh giáo của chúng ta, nhưng mà hai người cũng nên chú ý về cách thức thể hiện sự thành kính của mình một chút." 

 "Cách thức như vậy quá mức cực đoan, rất dễ bị coi là dị giáo!" 

 Thủ lĩnh ở một bên ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn biểu diễn, mở miệng hỏi: "Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?” 

 Một đám kỵ sĩ Thánh giáo cũng đần mặt nhìn nhau, không rõ họ đang xướng cái gì. 

 "Ôi, nếu hai nhà tài trợ... hai vị giáo đồ đã thành kính như thế, tôi sẽ thay Thánh Chủ nhận lấy số tiền này!" 

 “Đợi sau khi tôi đến Nam Dương xây dựng giáo đường, sẽ không quên khắc tên của hai vị giáo đồ lên trên bia đá." 

 Tề Đẳng Nhàn nói, hướng tay phải về phía Cap và Tokalevsky duỗi ra. 

 Tokalevsky không khỏi run rẩy, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, dù sao thì mình cũng là người đuối lý, chỉ có thể cắn răng lấy chi phiếu trong túi ra, viết một tấm chi phiếu một trăm triệu đô la. 

 Tề Đẳng Nhàn nhận lấy, vội nói với Cap còn chưa ra tay: "Tín đồ Cap thật sự quá hào phóng, vì truyền bá lời dạy của Thánh Chúa mà đã tuyên bố phải quyên góp hơn năm trăm triệu đô la.” 

 Trong lòng Cap mắng cha mắng mẹ hắn, tuy ông ta là cha đỡ đầu trong giới mafia, hơn nữa còn là chủ nhân của gia tộc Potter, nhưng một lúc đưa ra nhiều tiền như vậy vẫn rất đau lòng. 

 Ông ta cũng đâu phải Tokalevsky, đâu phải là đầu sỏ có thể cướp đoạt tiền của nhân dân… 

 Số tiền đó của ông ta là kiếm từ từng cây đạn dược, từng món hàng lậu, có dễ tí nào đâu? 

 Thủ lĩnh kinh ngạc nói: "Thì ra Cap tiên sinh là giáo đồ sùng đạo như vậy, thật sự là tấm gương cho thế hệ chúng tôi! Vừa rồi còn nhầm Cap tiên sinh là dị giáo, tôi thực sự hối hận.” 

 Tề Đẳng Nhàn vội nói: "Tôi cũng phải sám hối hành vi của mình, là tôi lầm tưởng ông ấy là dị giáo trước... Tất cả đều là lỗi của tôi!” 

 Cap biết Tề Đẳng Nhàn đang uy hiếp mình, nếu bây giờ ông ta không lấy tiền ra nhất định sẽ bị tên này mượn cớ để đánh tên ông ta vào danh sách dị giáo, đành cắn răng móc chi phiếu viết số tiền. 

 Sau khi Tề Đẳng Nhàn nhận được hai tấm chi phiếu, hắn rút tay phải về, sau đó lại đưa tay trái ra ngoài. 

 “???” 

 Tokalevsky và Cap nhìn hắn với khuôn mặt khiếp sợ, còn chưa đủ? 

 Lại thấy Tề Đẳng Nhàn móc quyền trượng từ đâu ra, cầm bằng tay phải, giọng điệu ôn nhu: "Thánh Chủ đã nói nếu đã duỗi tay trái ra thì phải duỗi cả tay phải.” 

 Lý Vân Uyển khiếp sợ, không phải là "nếu người ta tát vào mặt bên trái của bạn, hãy thò mặt ra bên phải ra" sao? Từ khi nào thành thế này rồi? 

 "WDNM!" Tokalevski chửi thầm trong lòng nhưng vẫn cắn răng lấy ra thêm một tấm chi phiếu, viết thêm một trăm triệu cho hắn. 

 Tề Đẳng Nhàn nói với Cap: "Vừa rồi không phải ông nói muốn đưa trang viên này cống hiến cho Thánh Chủ, ủ rượu để phụng Thánh Chủ vào chủ nhật sao, Cap tiên sinh thật hào phóng, khiến thế hệ tôi ngưỡng mộ không thôi!” 

 Cap đen mặt quay đầu lại gọi người hầu đi lấy giấy chứng nhận bất động sản, sau đó giao thẳn cho Tề Đẳng Nhàn. 

 "Cầu xin vinh quang của Chúa mãi chiếu rọi lên hai người! Avada... Ừm... A Di... Amen!” Tề Đẳng Nhàn cầm quyền trượng trong tay, dùng vẻ mặt nghiêm túc vung nhẹ lên, sau đó gõ lên vai hai người. 

 Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, đừng nói là hắn lại muốn "Avada Kedavra" đấy chứ? 
 
Chương 1500: Có chuyện như vậy nữa sao?


 Lúc này Tề Đẳng Nhàn lúc này quay đầu lại nhướn mày với Lý Vân Uyển, ý tứ đại khái là —— em thấy tôi đỉnh không? 

 Khóe miệng Lý Vân Uyển nở một nụ cười nhẹ, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt bỗng biến đổi mang theo sự bất mãn và lạnh lùng. 

 "Ơ sao đột nhiên biến sắc? Chê mình không kiếm đủ nhiều à? "Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta ngẩn người. 

 Nhưng hắn nhất định không ngờ tới, Lý Vân Uyển đã đoán già đoán non ra được mối quan hệ giữa hắn và Irena Jinva. 

 Lý Vân Uyển cũng không phải đồ ngốc. 

 Tokalevsky nói, trước đây Irena Jinva làm việc cho hắn chứ không nói cô ta làm việc cùng Hướng Đông Tinh... 

 Nhưng khi Irena Jinva đến Mễ quốc giúp Lý Vân Uyển làm việc, bên ngoài mặt lại nói là Hướng Đông Tinh sắp xếp tới! 

 Hơn nữa nhìn thái độ Tề Đẳng Nhàn kiên quyết như thế, thoáng cái cô ta đã hiểu ra được mối quan hệ giữa tên cặn bã này và Irena Jinva nhất định không đơn giản! 

 “Thôi không sao, để về nhà nói ngọt ngào một chút là được." Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh suy nghĩ. 

 Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cap và Tokarevsky: "Tâm ý của hai vị, bổn giáo chủ và Thánh Chủ đều đã nhận được! Trang viên này hiện tại đã nằm dưới danh nghĩa Thánh Chủ, xin mời hai vị rời đi.” 

 Trong lòng Cap thầm mắng mẹ nhà hắn, làm gì có ai quá đáng như vậy bao giờ cơ chứ! 

 Ngay cả thủ lĩnh cũng cảm thấy cách làm của Tổng giám mục đối với hai vị đại ân chủ này có hơi tàn nhẫn. 

 “Hừ!” 

 Sau khi Tokalevsky rời khỏi trang viên, ông ta không khỏi hừ một tiếng, tức đến mức mặt đỏ bừng. 

 Ông ta chưa từng chịu thiệt thòi như vậy? Dù là khi đấu tranh với chính phủ của Tuyết Quốc, ông ta vẫn luôn là kẻ nắm giữ tất cả, vậy mà hôm nay lại phải chịu sự sỉ nhục này! 

 “Thằng nhóc chết tiệt này, sẽ có một ngày mình tự tay giết nó!” Tokarevsky thầm nghiến răng nghiến lợi, cúi đầu đi ra ngoài. 

 Cap nói theo: "Tokalevsky tiên sinh, trang viên của tôi đã bị như vậy... Những điều kiện giữa chúng ta…” 

 “Chuyện còn chưa thành, điều kiện cái gì?!" Tokalevsky quay đầu lại, lạnh lùng hỏi. 

 Cap vừa nghe xong, trong lòng đã bắt đầu chửi mẹ ông ta mười ngàn lần, nhưng vẫn cắn răng nhịn cục tức xuống. 

 Được rồi, nhịn xuống nhịn xuống, ai bảo Tokalevsky trâu bò như vậy, còn có liên quan đến cả chính phủ Ý, thật sự không để trêu vào. 

 Không còn cách nào khác, số lượng mafia do Cap quản lý có rất nhiều ở Ý, mà cũng chỉ là mafia hạng hai mà thôi. 

 Nếu như dưới trướng ông ta là mafia hạng nhất thì cho dù chính phủ Ý hay Tokalevsky có trâu bò đến đâu, cũng chẳng là cái thá gì trước mặt ông ta. 

 Tề Đẳng Nhàn cũng là một người hào phỏng, nhanh chóng đi vào hầm rượu lấy rất nhiều rượu vang quý ra phân phát cho các kỵ sĩ của kỵ sĩ đoàn. 

 Thủ lĩnh có chút xấu hổ nói: "Như vậy hơi kì thì phải?" 

 “Gì mà kì? Mọi người tận trung vì Thánh Chúa, uống hai chén rượu thì có làm sao?” Tề Đẳng Nhàn trả lời. 

 Các kỵ sĩ lấm lét nhìn nhau một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy ý tốt của Tề Đẳng Nhàn. 

 Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, EQ của mấy tên người phương Tây này thật sự quá thấp, vẫn là văn hóa giao tiếp của Hoa Quốc cao thâm hơn chút!

Nghe Tề Đẳng Nhàn nói như vậy, đám kỵ sĩ bối rối một lúc. 

 Có chuyện như vậy nữa sao? 

 Dùng súng ép buộc Tổng giám mục nhận tiền để Tổng giám mục dùng tiền đó đi truyền bá lời dạy của Thánh Chủ?! 

 Lý Vân Uyển thì nhìn đến ngây người, đã lâu không gặp, da mặt của tên Tề Đẳng Nhàn này càng ngày càng dày, thủ đoạn lừa tiền cũng ngày càng thuần thục, cái gì cũng có thể quy ra được. 

 "Kể cả vị Tokalevsky tiên sinh này cũng vậy, ông ta là một tín đồ cuồng đạo, vì ép tôi nhận tiền mà thậm chí không tiếc dùng tính mạng để uy hiếp!" Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc nói. 

 "Tôi rất tôn trọng sự sùng đạo của hai vị tiên sinh đối với Thánh giáo của chúng ta, nhưng mà hai người cũng nên chú ý về cách thức thể hiện sự thành kính của mình một chút." 

 "Cách thức như vậy quá mức cực đoan, rất dễ bị coi là dị giáo!" 

 Thủ lĩnh ở một bên ngơ ngác nhìn Tề Đẳng Nhàn biểu diễn, mở miệng hỏi: "Cho nên tình huống hiện tại rốt cuộc là thế nào?” 

 Một đám kỵ sĩ Thánh giáo cũng đần mặt nhìn nhau, không rõ họ đang xướng cái gì. 

 "Ôi, nếu hai nhà tài trợ... hai vị giáo đồ đã thành kính như thế, tôi sẽ thay Thánh Chủ nhận lấy số tiền này!" 

 “Đợi sau khi tôi đến Nam Dương xây dựng giáo đường, sẽ không quên khắc tên của hai vị giáo đồ lên trên bia đá." 

 Tề Đẳng Nhàn nói, hướng tay phải về phía Cap và Tokalevsky duỗi ra. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top