Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tuyết Rơi Nơi Xích Đạo - Zhihu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Tuyết Rơi Nơi Xích Đạo - Zhihu

admin

Độc Tôn Tam Giới
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
1,010,076
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Tuyết Rơi Nơi Xích Đạo - Zhihu

Tuyết Rơi Nơi Xích Đạo - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Ảnh đế hàng đầu Hứa Dịch Nhiên sắp ly hôn rồi.

Người hâm mộ hò reo trong siêu thoại, mừng rỡ vì anh trai của họ cuối cùng cũng thoát khỏi người phụ nữ điên này là tôi.

Họ còn liệt kê ra một số tội lớn của tôi:

Thích dựa hơi, ham kiểm soát, ăn mặc quê mùa, chẳng xứng với anh ta ở điểm nào.

Hứa Dịch Nhiên đứng đối diện, cầm tờ đơn ly hôn tôi đã soạn sẵn, mãi không chịu ký.

[Tại sao muốn ly hôn?]

[Đã nói là tin đồn là giả rồi, còn tặng em cái túi, em còn không hài lòng điều gì nữa.]

Tôi lắc đầu, không nói gì.

Làm vợ Hứa Dịch Nhiên bao lâu thì tôi đã làm kẻ điên bấy lâu, tôi đã quen rồi.

Chỉ là hôm qua tôi lật lại những bức ảnh hồi mười tám tuổi của mình.

Tôi mới bàng hoàng nhớ ra.

Trước đây tôi rõ ràng không phải như vậy.
 
Chương 1


1.

 

Một tài khoản tiếp thị nào đó bất ngờ lên hot search.

 

Có người trong cuộc gửi bài tiết lộ, ảnh đế hàng đầu Hứa Dịch Nhiên cuối cùng cũng sắp ly hôn rồi.

 

Tài khoản tiếp thị nhấn mạnh nhiều lần, lần này tin tức chắc chắn là thật.

 

Người hâm mộ của Hứa Dịch Nhiên hoàn toàn bùng nổ.

 

Họ ăn mừng trong siêu thoại, truyền tai nhau tin tức phấn khởi này.

 

Đặc biệt là một blogger có tên [Hứa Dịch Nhiên chúc gà hôm nay đã ly hôn chưa], trực tiếp đăng bài bốc thăm trúng thưởng trên Weibo, giải thưởng lên tới năm mươi nghìn tệ.

 

[Chúc mừng anh trai nhà tôi thoát khỏi người phụ nữ điên, bài Weibo này sẽ bốc thăm năm người chia đều năm mươi nghìn tệ, ps: Gà nhanh vào xem, toàn là bình luận ác ý.]

 

Khu bình luận một mảnh hưởng ứng:

 

[Đệ nhất thích dựa hơi trong giới giải trí, ép chồng mình công bố vào đúng ngày nhận giải, thật ghê tởm.]

 

[Nghe nói lần trước Hứa Dịch Nhiên đóng phim với Trần Tuyết Ca ở đoàn phim, gà mái ở bên cạnh giám sát suốt.]

 

[Ra ngoài lúc nào cũng mặt mộc, không chú ý ăn mặc, một con thú nhồi bông hai mươi tệ có thể treo trên túi hai năm, cố tình hạ thấp giá trị của Hứa Dịch Nhiên, ý đồ quá rõ ràng.]

 

[Thương anh trai của các bạn quá, cô ta không thấy chồng mình mất mặt sao?]

 

[Anh trai tôi quá lụy tình rồi, loại phụ nữ này nên đá đi từ lâu.]

 

...

 

Có lẽ là đã nghe quá nhiều lời ác ý hơn thế này, cuối cùng sự chú ý của tôi vẫn bị giải thưởng thu hút.

 

Mười nghìn tệ?

 

Cũng coi như là một khoản tiền lớn rồi.

 

Tôi tiện tay chia sẻ lại, cũng tham gia bốc thăm.

 

Cánh cửa [cạch] một tiếng bị người ta mở ra.

 

Hứa Dịch Nhiên phong trần mệt mỏi đứng ở lối vào, đôi lông mày sắc bén nhíu lại đầy tức giận, có vẻ rất không vui.

 

[Anh về rồi à?]

 

Tôi bước tới, định cúi xuống nhặt dép lê.

 

Nhưng Hứa Dịch Nhiên đã nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức kéo tôi vào lòng.

 

Trên người Hứa Dịch Nhiên còn mang theo hơi lạnh của mùa đông, đột ngột xộc vào mũi tôi.

 

Nhưng giọng điệu của anh còn lạnh lẽo hơn:

 

[Tài khoản tiếp thị là thế nào, anh đã nhờ người tra rồi, người tiết lộ là cùng một số điện thoại với em.]

 

[Tự biên tự diễn rất vui sao?]

 

2

 

Tôi không ngờ mọi chuyện lại nhanh chóng bại lộ như vậy.

 

Suýt quên mất.

 

Bây giờ anh ấy là ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới giải trí.

 

Đang là lúc đắc ý trên thương trường, kết giao rộng rãi, tra một số điện thoại không phải là chuyện khó.

 

[Vui chứ.]

 

Tôi giả vờ thoải mái, cho anh xem bài đăng trên Weibo mà tôi đã dùng tài khoản phụ chia sẻ lại.

 

[Có thể giúp anh lên hot search, còn có thể tham gia bốc thăm. Anh có muốn thử bốc thăm không?]

 

Hứa Dịch Nhiên như thường lệ, liếc qua một cách qua loa, căn bản không xem kỹ nội dung bên trên.

 

Anh ấy vốn không thích chơi những phần mềm mạng xã hội này.

 

Vì vậy, mỗi khi tôi bị những lời lẽ mắng mỏ làm cho tức giận, Hứa Dịch Nhiên luôn nói nhẹ nhàng:

 

[Đã bảo em đừng chơi mấy thứ vô bổ này rồi mà, em không nghe, tự chuốc lấy phiền phức.]

 

Giống như vẻ hời hợt với tôi lúc này.

 

[Lần sau đừng đùa những trò đùa như thế này nữa, anh không cần em mang lại cho anh sự nổi tiếng kỳ lạ như thế này...]

 

Ánh mắt Hứa Dịch Nhiên dừng lại ở chiếc bàn không xa, giọng nói đột ngột dừng lại.

 

Bước nhanh tới, quan sát một hồi lâu.

 

Lông mày anh càng nhíu chặt:

 

[Chúc Oánh Chi, em thực sự muốn ly hôn với anh sao?]

 

3

 

Anh ta cầm tờ đơn ly hôn mà tôi đã ký tên, dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng hành động chủ động tìm tài khoản tiếp thị để tiết lộ của tôi là có chủ đích.

 

Tôi muốn ly hôn, càng không phải là đùa giỡn với anh ta.

 

Hứa Dịch Nhiên hơi bực bội:

 

[Tại sao?]

 

[Chỉ vì tin đồn giữa anh và Trần Tuyết Ca đó ư? Em còn đang giận dỗi với anh sao?]

 

Gần đây bộ phim mới của họ đã ra mắt.

 

Đoàn phim tụ tập ăn uống nhưng lại bị paparazzi chụp được cảnh hai người trò chuyện riêng trên phố.

 

Hôm sau tôi tình cờ đến thăm đoàn phim, Hứa Dịch Nhiên đã giải thích rất lâu mới khiến tôi tin anh.

 

Đây cũng là một trong những lý do khiến người hâm mộ anh mắng tôi.

 

Sự im lặng của tôi khiến Hứa Dịch Nhiên dần mất kiên nhẫn.

 

[Đã nói là giả rồi, còn tặng em một chiếc túi Birkin và móc khóa Hermes mới. Em còn không hài lòng điều gì nữa.]

 

Anh ta tiếp tục nói:

 

[Vừa hay cái móc khóa hình con thú trên túi vải của em cũ rồi...]

 

Nghe anh ta đột nhiên nhắc đến móc khóa hình con thú, khiến trái tim tôi đau nhói.

 

Người hâm mộ của Hứa Dịch Nhiên luôn mắng tôi ăn mặc rách rưới, không xứng với anh ta, một móc khóa hình con thú có thể dùng được hai năm.

 

Nhưng họ không biết, tôi và Hứa Dịch Nhiên từng có một đứa con.

 

Tôi đã đặt tên cho con bé, may rất nhiều váy nhỏ, dành cho con bé căn phòng có ánh sáng tốt nhất.

 

Tôi đặt đầy búp bê và ngôi sao trên chiếc giường công chúa nhỏ, mỗi ngày đều mong chờ con bé đến.

 

Có lẽ con bé không thích người mẹ như tôi.

 

Thiên thần nhỏ đó vẫn bay đi.

 

Dọn sạch căn phòng nhỏ của con bé, chỉ còn lại một chú gấu bông cô đơn.

 

Gấu bông không tiện mang theo nên tôi làm thành móc khóa, mang theo bên mình.

 

Niềm thương nhớ duy nhất của tôi đối với con gái, cứ thế trở thành [bằng chứng] cho sự nghèo hèn của tôi.

 

4

 

Người ngoài không hiểu thì thôi.

 

Hứa Dịch Nhiên sao có thể không hiểu chú gấu nhỏ đó có ý nghĩa gì đối với tôi?

 

[Chi Chi, em đừng như vậy.]

 

[Năm đó mất con anh cũng rất đau lòng. Nhưng bỏ qua, chúng ta mới có thể đón nhận cuộc sống mới.]

 

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

 

Cảm xúc căng thẳng như dây đàn, chỉ cần chạm vào là đứt.

 

Hứa Dịch Nhiên nhận ra mình đã lỡ lời, cố gắng tiến lên an ủi cảm xúc của tôi.

 

[Đừng có đụng vào em!]

 

Tôi đột ngột hất tay anh ta ra, giọng nói sắc nhọn chói tai.

 

[Ngày em một mình phá thai trong bệnh viện, anh đang nhận giải thưởng trong tiệc tối.]

 

[Khi em vừa khóc lóc vừa dọn sạch phòng của con, anh người lao động mẫu mực này đang đóng phim ở đoàn phim.]

 

[Chỉ có một mình em đau khổ, chẳng phải anh đã sớm đi đón nhận cuộc sống mới rồi sao?]

 

Nỗi buồn và tức giận như thủy triều nhấn chìm tôi.

 

Nỗi tủi hờn giấu kín bấy lâu nay theo nước mắt tuôn trào.

 

Khi lấy lại bình tĩnh.

 

Tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đập vỡ gương trang điểm trên sàn nhà.

 

Gương vỡ tan tành, phản chiếu hình ảnh kinh ngạc của Hứa Dịch Nhiên.

 

Tôi cũng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, toàn thân run rẩy.

 

Vẻ điên cuồng này, đúng là giống một người phụ nữ điên.

 

Rốt cuộc từ khi nào mà mọi chuyện lại trở nên như thế này?

 

Tôi cũng không nhớ nữa.

 

Chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của chính mình:

 

[Hứa Dịch Nhiên, em nghiêm túc đấy, chúng ta ly hôn đi.]

 

5

 

Hứa Dịch Nhiên từ từ lấy lại bình tĩnh sau cú sốc.

 

Anh ta không hiểu.

 

Người vợ luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng có một lời oán trách, sao đột nhiên lại trở nên sắc sảo như người lạ, còn nói muốn ly hôn.

 

Hứa Dịch Nhiên vo nát tờ đơn ly hôn, vứt vào sọt rác.

 

Đầu óc anh ta có chút trống rỗng, vô thức nói cho qua chuyện:

 

[Gần đây anh mới ký hợp đồng cược với người khác, trong tay còn đang nắm hai bộ phim truyền hình sắp bùng nổ, xét về công hay tư, bây giờ đều không thích hợp để ly hôn.]

 

[Em bình tĩnh lại rồi chúng ta từ từ nói chuyện.]

 

Anh ta không nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu tuyệt vọng của tôi nữa, quay người bước ra khỏi nhà.

 

6

 

[Cái gì! Là chị dâu tự mình tiết lộ với bên marketing?]

 

Hôm nay chuyện Hứa Dịch Nhiên muốn ly hôn đã truyền khắp giới giải trí.

 

Mọi người đều cho rằng Hứa Dịch Nhiên không muốn chịu đựng nữa.
 
Chương 2


Dù sao, ban đầu là Chúc Oánh Chi theo đuổi anh Nhiên, ầm ĩ khắp thành phố, ai cũng nghĩ là anh ta bị cô ấy làm phiền nên mới cưới cô ấy.

 

Nhưng không ngờ, lần này lại là Chúc Oánh Chi chủ động tiết lộ với bên marketing.

 

Rõ ràng là muốn dùng dư luận để ép Hứa Dịch Nhiên, cũng giống như... đã quyết tâm ly hôn.

 

Điều này khiến hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc.

 

[Ôi anh Nhiên, chúc mừng! Cuối cùng cô ta cũng chịu buông tha cho anh rồi!]

 

[nhân cơ hội này mở Weibo, tuyên bố ly hôn, rồi lập một thiết lập nhân vật si tình, đăng ảnh tự sướng buồn bã, ngược đãi một số người hâm mộ, chắc chắn sẽ lên hot search.]

 

[Người hâm mộ của anh đã mong chờ ngày này từ lâu rồi, chúc sự nghiệp của anh lên một tầm cao mới!]

 

Hứa Dịch Nhiên ngồi giữa những lời bàn tán ồn ào, cầm ly rượu, không hiểu sao lại cau mày.

 

[Đừng nói bậy.]

 

Mấy năm nay anh ta bận rộn với sự nghiệp, đối với những lời đồn đại lộn xộn bên ngoài, anh ta có nghe thấy nhưng không để tâm lắm.

 

Anh ta luôn cho rằng, hôn nhân là chuyện của hai người.

 

Đóng cửa lại sống tốt cuộc sống của mình thì tốt hơn bất cứ điều gì, người khác nói gì, căn bản không quan trọng.

 

Lúc đầu, Chúc Oánh Chi sẽ cảm thấy tủi thân vì những lời nói đó, thỉnh thoảng phàn nàn.

 

Dần dần, dường như cô ấy cũng học được cách điều chỉnh tâm trạng của mình, không còn lải nhải với anh ta về những điều này nữa.

 

Những người bạn xung quanh cười ha hả.

 

Mọi người đều cho rằng anh ta ghét Chúc Oánh Chi, ly hôn là một sự giải thoát.

 

Mối hôn nhân này bắt đầu rất khó khăn.

 

Nhưng đối với Chúc Oánh Chi, không thể nói là ghét, càng không đến mức phải ly hôn.

 

Nghĩ đến đôi mắt sưng đỏ của cô ấy, Hứa Dịch Nhiên càng thêm bực bội và lo lắng.

 

Anh ta không nắm bắt được nguồn gốc của cảm xúc này.

 

7

 

Khi về đến nhà, đèn phòng nhỏ trên tầng hai vẫn sáng.

 

Trước đây đây là phòng em bé mà cô ấy chuẩn bị.

 

Mỗi lần cãi nhau, Chúc Oánh Chi đều lấy cớ mình bị suy nhược thần kinh, mất ngủ, rồi chuyển đến đây ở một mình.

 

Hứa Dịch Nhiên dừng bước ở cửa.

 

Anh ta chưa bao giờ chủ động làm hòa, hôm nay thấy cô ấy khóc như vậy, không bằng phá lệ một lần.

 

Nhưng cũng không muốn hạ mình quá nhiều.

 

Hứa Dịch Nhiên nói với cánh cửa hé mở:

 

[Bình tĩnh lại chưa?]

 

[Chúng ta nói chuyện.]

 

Trong phòng có tiếng động nhỏ đáp lại anh ta.

 

Hứa Dịch Nhiên khẽ nhếch miệng.

 

Quả nhiên cách này hiệu quả.

 

Có một khoảnh khắc, anh ta thậm chí còn cảm thấy, Chúc Oánh Chi đang lấy lui làm tiến, đề cập đến chuyện ly hôn chỉ muốn anh ta dỗ dành cô ấy.

 

[Vừa rồi lời anh nói có hơi nặng nề nhưng em tự ý đi tiết lộ mà không được sự đồng ý của anh cũng không đúng. Điểm này, chúng ta coi như hòa nhau.]

 

Anh ta đưa ra phương án an ủi cô ấy:

 

[Chúng ta sẽ có thêm một đứa con nữa. Lần này, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.]

 

Trong phòng vẫn sột soạt.

 

Hứa Dịch Nhiên nhận ra có điều không ổn.

 

Anh ta đột ngột mở cửa.

 

Trên giường gọn gàng, căn bản không có dấu vết của người nằm.

 

Chỉ có một bức ảnh chụp nhanh của Chúc Oánh Chi được đặt trên tủ đầu giường.

 

Cô ấy mười tám tuổi, mắt sáng răng trắng, cười rạng rỡ.

 

Hứa Dịch Nhiên sải bước đến trước tủ quần áo để kiểm tra.

 

Bên trong trống rỗng.

 

Chúc Oánh Chi đã đi rồi.

 

Đi một cách dứt khoát và gọn gàng.

 

8

 

Lý do Hứa Dịch Nhiên từ chối ly hôn đủ lý trí, đủ lạnh lùng.

 

Nhưng cũng nằm trong dự đoán của tôi.

 

Vì vậy, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi một cách lặng lẽ.

 

Không lấy được tờ giấy đó, tôi sẽ dùng cách khác để tự do.

 

Thu hồi suy nghĩ, giơ tay gõ cửa lớn trước mặt.

 

Viện trưởng trại trẻ mồ côi thấy tôi, vui vẻ đón ra.

 

[Là cô Chúc!]

 

Bà ấy lại có chút tò mò.

 

[Ồ, lần trước cô không phải nói là sẽ đưa anh Hứa đến cùng sao?]

 

[Anh ấy sẽ không đến.]

 

Trong ánh mắt ngạc nhiên của viện trưởng Lý, tôi bình tĩnh cười cười:

 

[Chúng con ly hôn rồi.]

 

Bây giờ, cha mẹ tôi đã không còn trên đời, anh chị em lại đều đã có gia đình, không muốn làm phiền họ quá nhiều.

 

Sau khi mất đi đứa bé, tôi dần dần chán nản, nảy sinh ý định muốn tài trợ cho một trại trẻ mồ côi.

 

Cuối cùng đã chọn nơi này.

 

Trước khi rời đi, tôi muốn đến đây xem thử.

 

Viện trưởng Lý muốn an ủi tôi.

 

Nhưng những đứa trẻ đáng yêu phía sau bà ấy như những quả pháo, tranh nhau xông ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự phấn khích:

 

[Oa oa, chị Oánh Chi hôm nay đẹp quá.]

 

[Oa oa, chị gái lâu lắm rồi không đến.]

 

[Hôm nay không ai được chạy nhanh hơn tôi, tôi phải là người đầu tiên ôm được chị Oánh Chi!]

 

[Hành lý của chị gái to quá! Chắc chị ấy xách nặng lắm, mau đi giúp chị ấy nào…]

 

Náo nhiệt nhưng tràn đầy tình yêu thương và nhớ nhung chân thành.

 

Tôi bị vây quanh, được cưng chiều, thậm chí có chút bối rối.

 

Nơi này và ngôi nhà trống trải, lạnh lẽo kia hoàn toàn khác biệt.

 

Bỗng nhiên tay tôi nhẹ bẫng.

 

Không biết ai đã xách đi mất vali.

 

Cùng lúc đó, một chiếc áo khoác dày được khoác lên vai tôi.

 

Lúc này tôi mới phát hiện, mình đã đứng trong tuyết quá lâu, mũi đã đỏ ửng.

 

[Không ai được đụng vào cô ấy.]

 

Giọng nói của người đàn ông có chút tức giận.

 

Những đứa trẻ tủi thân rụt tay lại.

 

Anh ta nhận ra mình hơi hung dữ, lại mềm giọng:

 

[… Các con mới khỏi cảm, lỡ truyền sang cho cô ấy thì thầy không chăm sóc nổi.]

 

9

 

Người nói là giáo viên giáo dục đặc biệt của trại trẻ mồ côi, Bùi Lương Thời.

 

Lần trước tôi đến, đã gặp anh ta vài lần nhưng không quen.

 

Tôi nghe nói gia cảnh của anh giáo viên họ Bùi này khá tốt, không biết tại sao, anh ta lại luôn đến trại trẻ mồ côi nhỏ bé này.

 

[Chị gái, lần này chị có thể ở lại chơi với chúng em nhiều hơn không!]

 

Cô bé nhào vào người tôi làm nũng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu đầy vẻ mong chờ, khiến tôi không nỡ nói ra hai chữ [rời đi].

 

Bùi Lương Thời dùng tay trái xách một đứa, tay phải xách một đứa, kéo đám trẻ con ra khỏi người tôi.

 

Anh ta giả vờ dừng bước, quay đầu nhìn tôi:

 

[Cô Chúc, mấy hôm nữa trường có cuộc thi vẽ tranh, nếu cô có thể ở lại tham gia, chắc chắn bọn trẻ sẽ rất vui.]

 

Nơi này không có bạo lực mạng, cũng sẽ không có ai luôn liên hệ tôi với Hứa Dịch Nhiên, coi tôi là phụ thuộc của anh ta.

 

Hay là... ở lại đây một thời gian đi.

 

Tôi gật đầu, trả lời:

 

[Được.]

 

10

 

Cuộc thi vẽ tranh của bọn trẻ kết thúc trong tiếng cười nói rộn ràng.

 

Chỉ còn tôi và Bùi Lương Thời bận rộn dọn dẹp tàn cuộc trong lớp học.

 

[Nghe viện trưởng Lý nói, cô Chúc cũng học vẽ.]

 

Bùi Lương Thời đột nhiên hỏi.

 

Tôi hơi ngượng ngùng nói:

 

[Vâng, đúng vậy nhưng sau khi kết hôn thì không còn cầm bút nữa.]

 

[Anh ấy không muốn tôi vẽ tranh?]

 

Hứa Dịch Nhiên quả thực không muốn tôi tiếp tục vẽ tranh.

 

Chúng tôi đã cãi nhau vài lần, anh ta cho rằng tiền anh ta kiếm đủ để nuôi tôi, việc tổ chức triển lãm tranh để phô trương là hành động vô nghĩa.

 

Sau đó có một lần tôi vẫn lén tổ chức triển lãm tranh.

 

Không biết sao Hứa Dịch Nhiên lại biết được.

 

Anh ta thay đổi thái độ, rất khoa trương đặt rất nhiều hoa tươi đến tận nơi, kết quả bị người ta chụp lại đăng lên mạng.

 

Cư dân mạng mắng tôi lợi dụng danh tiếng của Hứa Dịch Nhiên, chủ đề dần dần chuyển sang chế giễu tác phẩm của tôi, công kích cá nhân.

 

Tôi tức đến run tay, chạy đến nơi chụp ảnh chất vấn anh ta, có phải cố ý hay không.

 

Nhưng trước mặt mọi người, Hứa Dịch Nhiên ôm tôi nhẹ nhàng dỗ dành.

 

Anh ta nói tôi hiểu lầm anh ta rồi, anh ta chỉ muốn tôi vui vẻ hơn, càng không nghĩ sẽ gây ra phản ứng dây chuyền như vậy.

 

Biểu cảm xin lỗi chân thành của Hứa Dịch Nhiên khiến tôi tự nghi ngờ bản thân.

 

Có phải tôi quá nhạy cảm rồi không?

 

Rõ ràng Hứa Dịch Nhiên là vì tôi, vậy mà tôi còn nổi giận với anh ta.

 

[Cũng có thể coi là vậy, đôi khi tôi cũng thấy, những chuyện này hình như chẳng có ý nghĩa gì.]

 

Tôi tự giễu cười cười.

 

[Làm việc nhất định phải được phú dư ý nghĩa sao?]

 

[Vì thích nên đáng để làm, cô đừng nghe anh ta.]

 

[Hứa Dịch Nhiên nhân phẩm tệ như vậy, chỉ biết PUA vợ mình, tôi thấy anh ta sống còn chẳng có ý nghĩa gì.]

 

Bùi Lương Thời nhíu đôi mày thanh tú, hừ lạnh một tiếng.

 

Anh ta như nhận ra điều gì đó, lại bắt đầu vội vàng giải thích:
 
Chương 3


[Không dọa cô chứ? Thực ra tôi rất có học thức, chỉ là tôi là anti-fan của Hứa Dịch Nhiên, đã sớm muốn mắng anh ta rồi.]

 

Bình thường có rất nhiều người mắng tôi.

 

Nhưng nghe người khác mắng Hứa Dịch Nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên.

 

Bùi Lương Thì phác họa vài nét, vẽ một con chó nhưng khuôn mặt lại giống hệt Hứa Dịch Nhiên.

 

Nỗi uất ức trong lòng vì hành động trẻ con của anh ta mà tan biến đi không ít.

 

Tôi cười ngặt nghẽo.

 

[Thật khéo, tôi cũng là anti-fan của Hứa Dịch Nhiên.]

 

Dứt lời, tôi cầm bút, vẽ thêm một đống phân lên mặt thằng đàn ông khốn nạn đó.

 

Ánh mắt tôi dừng lại ở vết hằn nhẫn nhạt trên ngón áp út.

 

Giống như sau khi tháo bỏ xiềng xích, vết thương đang dần lành lại.

 

11

 

Hôm nay là ngày thứ tư Chúc Oánh Chi rời đi.

 

Lúc đầu Hứa Dịch Nhiên còn rất bình tĩnh.

 

Cha mẹ Chúc Oánh Chi đã mất, lại không thường xuyên liên lạc với cô, hẳn là không còn nơi nào để đi.

 

Cô ta có thể đi đâu được?

 

Cô ta chỉ có thể quay về bên anh ta.

 

Nhưng mấy ngày nay đều yên ắng, Chúc Oánh Chi thậm chí còn không gọi một cuộc điện thoại.

 

Hôm qua, Hứa Dịch Nhiên không nhịn được, gọi điện cho cô ta.

 

Không ngờ, Chúc Oánh Chi tắt máy, như thể biến mất khỏi thế giới này vậy.

 

Lần thứ sáu đạo diễn hô cắt, Hứa Dịch Nhiên bực bội đứng dậy.

 

Mấy ngày nay anh ta luôn mất tập trung, càng không thể nhập tâm vào vai diễn.

 

Đạo diễn bối rối.

 

[Dịch Nhiên à, nghe nói gần đây cậu ly hôn rồi, đã lấy lại tự do, không còn chuyện phiền lòng, càng không nên có trạng thái này chứ...]

 

Hứa Dịch Nhiên cau mày, lần đầu tiên nổi giận ở nơi công cộng:

 

[Mẹ kiếp ai ly hôn?]

 

Cả phim trường im phăng phắc.

 

Tất cả mọi người đều nhận ra phản ứng của Hứa Dịch Nhiên... có vẻ không giống với những gì bên ngoài đồn đại.

 

Lúc này, có một anh giao hàng thò đầu vào:

 

[Ảnh đế Hứa có ở đây không? Đơn hàng của anh đến rồi.]

 

Hứa Dịch Nhiên đi tới xem.

 

Bốn kiện hàng, xếp ngay ngắn, không biết bên trong là gì.

 

[Gần đây tôi không mua gì cả.]

 

Anh ta lạnh lùng nói.

 

Anh giao hàng gãi đầu:

 

[Bên trong có ba kiện hàng được gửi đến từ mấy ngày trước nhưng vì tuyết rơi nên giao chậm hơn một chút.]

 

[Ai gửi?]

 

[Là một cô Chúc nào đó.]

 

Hứa Dịch Nhiên gần như thốt ra:

 

[Cô ta đâu?]

 

[Cái này thì... chúng tôi cũng không biết. Cô ấy gửi đồ đến đây trước, trả một khoản tiền lớn, bảo chúng tôi mỗi ngày gửi một kiện cho anh. Còn nói rằng, phải đến khi anh ký nhận mới thôi.]

 

Hứa Dịch Nhiên nhạy bén nắm bắt được từ khóa quan trọng.

 

Anh ta đột nhiên cảm thấy tim mình đập thình thịch, vội vàng xé toạc bao bì của bưu kiện.

 

Bốn bưu kiện có ngày gửi khác nhau, bên trong đều là một loại tài liệu giống hệt nhau——

 

Là thỏa thuận ly hôn mà Chúc Oánh Chi đã ký.

 

Hứa Dịch Nhiên đột nhiên hiểu ra ý của anh giao hàng.

 

Nếu anh ta không đồng ý, vậy thì Chúc Oánh Chi sẽ mỗi ngày gửi cho anh ta một bản, không biết mệt mỏi, cho đến khi anh ta ký nhận.

 

Điều này cũng có nghĩa là.

 

Từ đầu đến cuối, cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện làm lành, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quay về.

 

Mùa đông trời quang.

 

Nhưng ánh nắng mặt trời lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.

 

Sau một hồi im lặng, Hứa Dịch Nhiên đột nhiên xé nát tất cả các thỏa thuận ly hôn.

 

12

 

Ăn tối xong.

 

Bùi Lương Thì mặc áo khoác đen, cùng mấy đứa trẻ gõ cửa nhà tôi.

 

Mắt anh ta sáng lấp lánh.

 

Hai bàn tay cũng lạnh cóng, thỉnh thoảng đưa lên tai để sưởi ấm.

 

Chúng nó nhìn nhau ra hiệu.

 

[Chị Oánh Chi, cùng ra sân chơi nào!]

 

[Đúng rồi, bên ngoài tuyết dày lắm, vui lắm!]

 

Tôi đành mặc áo lông vũ để chiều chúng nó.

 

Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy của Bùi Lương Thì đang nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Anh ta rất tự nhiên đưa tay ra, kéo khóa áo tôi, kéo lên cao hơn một chút.

 

Khi Bùi Lương Thì làm xong động tác này, cả hai chúng tôi đều hơi sững sờ.

 

[Tay anh lạnh đến mức làm em sợ à?]

 

Tôi dời mắt đi:

 

[Không có.]

 

Khi sắp đi đến cổng lớn, Bùi Lương Thì đột nhiên có chút căng thẳng, nắm lấy tay áo tôi.

 

[Chúc Oánh Chi, em có thể nhắm mắt lại trước không?]

 

Đám trẻ cũng phụ họa theo.

 

Tôi nhắm mắt lại.

 

Thế giới chìm vào bóng tối.

 

Dưới sự dẫn dắt của Bùi Lương Thì và đám trẻ, tôi đi đến giữa sân.

 

[Ba.]

 

[Hai.]

 

[Một!]

 

Mở mắt ra, đêm đông bỗng ấm áp, mỗi đứa trẻ trên tay đều cầm một ngọn nến nhỏ.

 

Trong sân bày đầy những chú vịt con và người tuyết nhỏ làm bằng băng tuyết.

 

Phản chiếu ánh nến, sáng rực như sao.

 

Viện trưởng Lý đứng ở giữa, đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ.

 

Trên đó là chiếc bánh kem dâu tây mà tôi thích nhất.

 

Không biết ai là người đầu tiên hô lên:

 

[Chúc mừng sinh nhật! Chị Oánh Chi mà chúng em yêu quý nhất!]

 

Hóa ra, hôm nay là sinh nhật tôi.

 

Hốc mắt tôi ươn ướt.

 

Cảnh tượng trước mắt này đẹp đến mức không chân thực.

 

Cho đến khi đám trẻ nhảy nhót nhét một con gấu bông vào tay tôi.

 

Con gấu bông này cùng loại với con treo trên túi vải của tôi.

 

Chỉ có điều đường may xiên xẹo, còn mặc một chiếc váy đỏ mới toanh.

 

[Chị Oánh Chi, đây là do chúng em tự làm đấy!]

 

[Lúc trước chị ở cùng chúng em xem phim hoạt hình, mỗi lần có con gấu bông xuất hiện, chị đều ngồi một mình khóc lén, thật ra chúng em đã phát hiện ra từ lâu rồi.]

 

[Viện trưởng và thầy Bùi nói, có thể là vì con gấu bông đó khiến chị nhớ đến những chuyện không vui.]

 

[Từ giờ trở đi, mỗi khi chị nhìn thấy nó, chị sẽ nghĩ đến chúng em, sẽ không còn buồn nữa!]

 

Tôi che mặt, khóc không thành tiếng.

 

Hai vai run rẩy không ngừng, nước mắt chảy qua kẽ tay.

 

Bùi Lương Thì ở bên cạnh luống cuống tay chân:

 

[Không phải, sao em lại khóc thế này.]

 

[Đều, đều tại anh, anh đưa ra cái chủ ý tồi tệ gì thế này, làm em khóc mất rồi…]

 

Anh ta luống cuống lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi.

 

Cổng viện.

 

Hứa Dịch Nhiên đứng im tại chỗ, trên vai phủ một lớp tuyết dày.

 

Ánh mắt anh ta bình tĩnh lướt qua đám trẻ và ánh nến ấm áp.

 

Cuối cùng, dừng lại ở đôi tay đang lau nước mắt cho tôi của Bùi Lương Thì.

 

Đôi mắt đen chứa đầy sát khí, cố gắng đè nén toàn bộ sóng ngầm.

 

[Oánh Chi, em chạy xa như vậy, đúng là không ngoan.]

 

13

 

Từ Bắc Kinh đến khu ngoại ô nơi có trại trẻ mồ côi mất tới năm tiếng lái xe.

 

Đáng lẽ phải ở đoàn phim đóng phim, Hứa Dịch Nhiên lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

 

Anh ta vẫn chưa ký à?

 

Không khí không ổn, viện trưởng Lý dẫn đám trẻ lặng lẽ rời đi.

 

Chỉ còn Hứa Dịch Nhiên nhìn Bùi Lương Thì.

 

Anh ta chế nhạo:

 

[Vị này, vợ tôi thỉnh thoảng sẽ giận dỗi với tôi nhưng chúng tôi chưa ly hôn. Nếu anh còn lòng tự trọng thì nên biết rằng hành vi xen vào hôn nhân của người khác không chỉ vi phạm pháp luật, mà còn rất hèn hạ.]

 

Không biết Bùi Lương Thì bị gì mà cố chấp thế.

 

Không những không rời đi, còn thuận theo lời Hứa Dịch Nhiên nói tiếp:

 

[Nhưng trên mạng nói rằng hai người không hòa hợp, đã ly hôn rồi.]

 

[Thôi thì, tạm thời chưa ly hôn cũng không sao.]

 

Anh ta cong môi, dùng ánh mắt nhìn rác rưởi nhìn Hứa Dịch Nhiên, nhấn mạnh từng chữ:

 

[Sớm, muộn, cũng, phải, ly, hôn.]

 

Hai người trước mặt dần trở nên điên rồ.

 

Tôi vội kéo góc áo Bùi Lương Thì, áy náy hạ giọng:

 

[Xin lỗi, làm phiền thầy rồi.]

 

[Còn lại để em tự xử lý là được, cảm ơn thầy.]

 

Bùi Lương Thì lập tức mềm giọng:

 

[Vậy em ở gần đây trông chừng em, có chuyện gì thì gọi anh, anh luôn ở đây.]

 

Nói xong, anh ta cười híp mắt vuốt góc áo mình, rồi mới rời đi.

 

Hứa Dịch Nhiên nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa rồi của tôi.
 
Chương 4


Một lúc lâu sau mới mở miệng:

 

[Suốt bốn ngày, em chơi trò biến mất, tắt máy, trốn đến đây, là để tìm người đàn ông khác?]

 

[Anh ta là ai, hai người quen nhau từ khi nào.]

 

Lại hơi nhíu mày.

 

[Chúc Oánh Chi, tốt nhất em nên nói ra câu trả lời trước khi anh hết kiên nhẫn.]

 

Tôi bình tĩnh trả lời:

 

[Anh đừng có nói bừa, thầy Bùi là tình nguyện viên ở đây.]

 

[Đồ chuyển phát nhanh gửi cho anh chắc anh đã nhận được rồi chứ?]

 

Hứa Dịch Nhiên khựng lại.

 

[Chưa nhận được.]

 

14

 

Ngay sau đó, đưa túi mua sắm trên tay cho tôi.

 

Rất né tránh vấn đề vừa rồi:

 

[Hôm trước anh đặt mẫu túi mới nhất, mấy nữ diễn viên cùng đoàn đều đeo cái này.]

 

[Em mở ra xem thử, có hợp không.]

 

Mỗi lần Hứa Dịch Nhiên thấy áy náy đều sẽ tặng túi cho tôi.

 

Chỉ cần anh ta để ý một chút sẽ phát hiện, tôi chưa từng đeo cái nào.

 

Tôi được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, từ thời thiếu nữ đã có những thứ này rồi.

 

Tôi chịu nhận, chỉ vì muốn anh ta tặng, dù không phải túi, tôi cũng sẽ vui lắm.

 

Lần này, tôi không nhận lấy túi, trực tiếp hất tay anh ta ra.

 

[Nếu trước đây là do em truyền đạt thông tin gì sai thì hôm nay chúng ta nói rõ luôn]

 

[Hứa Dịch Nhiên, em không yêu anh nữa nên em muốn ly hôn với anh.]

 

Anh ta như không nghe thấy.

 

Cúi xuống nhặt túi trên tuyết, cố chấp muốn nhét vào tay tôi.

 

Tôi mất kiên nhẫn lùi lại.

 

[Em nói, em không yêu anh nữa, anh không hiểu sao?]

 

Không biết Hứa Dịch Nhiên có nghe vào không.

 

Chỉ là giọng nói có phần u ám.

 

[Đừng nói lời tức giận. Từ năm mười tám tuổi em đã thích anh, đến nay đã bảy năm rồi, sao em có thể không yêu anh được?]

 

Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo.

 

Hứa Dịch Nhiên hoàn hồn, đầy giọng mỉa mai:

 

[Không yêu anh, vậy là yêu người khác rồi.]

 

[Là thầy Bùi nhỏ nhắn kia nhắn tin cho em đúng không?]

 

Anh ta vô cùng chắc chắn.

 

Giật lấy điện thoại của tôi, muốn chứng minh tôi ngoại tình nhưng lại nhìn thấy tin nhắn thông báo trên màn hình:

 

[Chúc mừng bạn đã trúng giải thưởng một vạn tệ trong nội dung do blogger [Hôm nay Hứa Dịch Nhiên chúc gà ly hôn chưa] đăng tải.]

 

Sự ghen tuông và tức giận của Hứa Dịch Nhiên đột ngột dừng lại.

 

Bởi vì, anh ta vào mục bình luận.

 

Thấy tận hơn một nghìn bình luận chỉ trích.

 

Tất cả đều đến từ người hâm mộ của anh ta, xen lẫn ảnh chân dung đen trắng [chúc gà] do AI tổng hợp, cùng những từ ngữ độc địa cay nghiệt như thích dựa hơi, ham kiểm soát, ăn mặc quê mùa.

 

Một góc tảng băng khiến tôi đau khổ, cuối cùng cũng nổi lên vào lúc này.

 

Hứa Dịch Nhiên nắm chặt điện thoại, khớp xương dần trắng bệch.

 

[... Những điều này tại sao em không nói với anh sớm hơn?]

 

15

 

Vẻ kinh ngạc của anh ta, khiến tôi thực sự muốn cười.

 

[Hứa Dịch Nhiên, anh nhớ lại thật kỹ xem, em thực sự chưa từng nói sao?]

 

Lồng ngực anh ta phập phồng dữ dội:

 

[Nhưng anh thực sự không biết bọn họ lại làm đến mức này.]

 

[Chi Chi, chuyện này em chịu ấm ức rồi, cho anh một ngày, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng...]

 

[Không cần.]

 

Tôi thở dài.

 

[Chỉ vì lúc đầu là em chủ động theo đuổi anh, trên mạng đều đồn là em ép anh công khai, anh chưa từng giải thích rõ ràng, rõ ràng là anh tự nguyện.]

 

[‘Không chơi phần mềm mạng xã hội’ quả là một cái cớ tuyệt vời, anh coi trọng sự nghiệp, không bao giờ can thiệp vào người hâm mộ của mình, vậy anh có biết hành vi này của mình là đang ngầm cho phép bọn họ bạo lực mạng với em không?]

 

[Trong mắt người ngoài, anh là ông chồng hoàn hảo, còn em là kẻ điên rồ, là vết nhơ trong sự nghiệp của anh. Nhưng chỉ cần anh có một chút xót thương với người vợ này thì sao có thể để em bị mắng chửi lâu như vậy?]

 

[Hứa Dịch Nhiên, rõ ràng là anh dạy em phải im miệng.]

 

Trong mắt mờ đi vì sương mù.

 

Trong lòng càng thêm chua xót.

 

[Đúng rồi, còn một chuyện nữa, anh nên biết.]

 

[Năm đó, em vô tình nghe anh nói với người quản lý, mặc dù mong chờ đứa trẻ đó nhưng lại cảm thấy nó đến không đúng lúc.]

 

[Đó là lần đầu tiên em biết anh có suy nghĩ như vậy, cũng vì thế mà em mới bất an, giẫm hụt chân cầu thang và ngã xuống.]

 

Tôi không buồn vì mối tình dang dở này.

 

Tôi chỉ rất tự trách, nếu như lúc đó không hoảng loạn như vậy thì có phải sẽ không giẫm hụt cầu thang và sinh con thuận lợi không?

 

Đáng tiếc hơn, tôi không kịp nói với con rằng, dù ba không chào đón con thì vẫn còn mẹ yêu con.

 

Hứa Dịch Nhiên chưa bao giờ ngờ sự thật lại như vậy, vô cùng kinh ngạc.

 

Giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngực anh ta ngày càng nặng nề, sắp không thở nổi.

 

Cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ vết nứt lớn trong tình cảm của chúng tôi.

 

Đó không phải là một chuyện nào đó, cũng không phải là chuyện sớm chiều.

 

Anh ta đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cứu vãn từ lâu rồi, sự tỉnh ngộ này đã quá muộn.

 

Đôi tay bên hông anh ta nắm chặt thành nắm đấm, đôi mắt hoảng sợ:

 

[Chi Chi, anh thề với trời, lúc đó anh tuyệt đối không có ý đó!]

 

[Sao anh có thể không mong chờ con bé chứ? Khoảng thời gian đó anh chỉ quá mệt mỏi, lo lắng mình không thể thoát ra khỏi công việc, không thể làm một người ba tốt!]

 

Lần đầu tiên anh ta bộc lộ cảm xúc như vậy.

 

Nhưng tôi không còn bất kỳ sự mong đợi nào nữa.

 

[Chi Chi, là anh nói sai rồi.]

 

Anh ta hoảng loạn chặn tôi lại.

 

[Anh sẽ khiến những người hâm mộ đã mắng em phải trả giá, sau này anh sẽ không đóng phim nữa, mỗi ngày đều ở bên em, đưa em đi giải tỏa tâm trạng, chúng ta sẽ có thêm em bé!]

 

[Cho anh một cơ hội cuối cùng.]

 

[Đừng đi... được không?]

 

Hứa Dịch Nhiên vốn giỏi đóng vai người chồng hoàn hảo, lúc này lại gần như hèn hạ cầu xin.

 

Trước đây khi tưởng tượng đến cảnh chia tay, tôi luôn cảm thấy sẽ đau như xé thịt.

 

Nhưng đến lúc này mới phát hiện, càng đau thì càng nên nhổ sớm.

 

Đến lúc này, trong lòng chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm.

 

Trước khi quay người rời đi, tôi lạnh lùng buông một câu:

 

[Nếu anh vẫn cố chấp, vậy chúng ta sẽ tiến hành thủ tục ly hôn theo pháp luật.]

 

[Đến lúc đó, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, hoặc có ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh không.]

 

[Tôi cũng sẽ cho anh và những người hâm mộ của anh biết: "Kẻ điên" thực sự là như thế nào.]

 

16

 

Vòng qua góc sân, tôi thấy Bùi Lương Thì đang lặng lẽ đợi tôi.

 

Anh ấy cau mày tiến lại.

 

[Em ổn chứ?]

 

[Hứa Dịch Nhiên có làm em khóc không? Có động tay động chân với em không?]

 

Nói xong, Bùi Lương Thì nhìn về phía sau tôi.

 

Người đàn ông mặc đồ đen vẫn đứng nguyên tại chỗ.

 

Những chiếc túi mua sắm xung quanh lộn xộn, nửa chìm trong tuyết.

 

Khóe mắt anh ta đỏ hoe, không nhúc nhích nửa bước, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một tấm ảnh chụp lấy liền.

 

Anh ta chăm chú vuốt ve rất lâu, như thể đang lấy hết can đảm, rồi lại bước theo.

 

[Anh yên tâm đi, không có.]

 

Tôi cười đáp.

 

[Nhưng mà, anh nhìn gì vậy?]

 

Tôi định quay đầu lại.

 

Bùi Lương Thì đột nhiên che mắt tôi lại.

 

Cả người anh ấy cũng nghiêng về phía tôi.

 

Nhìn từ phía sau, trông giống như vai kề vai, rất thân mật.

 

Thấy bước chân Hứa Dịch Nhiên đột nhiên dừng lại, Bùi Lương Thì cười híp mắt quay đầu lại.

 

[Ồ, không có gì, cái thứ chó má kia đi rồi, không nhìn cũng được, đỡ cho em thêm buồn.]

 

Tôi ừ một tiếng.

 

Mặc kể anh ta.

 

Tôi không còn quan tâm nữa.

 

[Vừa nãy anh nói "Sớm muộn gì cũng phải ly hôn", ưm sẽ không giận anh chứ?]

 

[Hay là, em đã thay đổi suy nghĩ, không định chia tay anh ta nữa?]

 

Bùi Lương Thì lén nhìn sắc mặt tôi.

 

Tôi lắc đầu.

 

[Hứa Dịch Nhiên không đồng ý ly hôn nhưng em đã quyết định tiến hành thủ tục pháp lý rồi.]

 

[Sau đó, sẽ làm những gì mình muốn làm.]

 

Cuộc sống bị hôn nhân trói buộc giống như nhấn nút tạm dừng.

 

Nghỉ ngơi đủ rồi, tôi cũng nên cầm lại cây cọ, nghiêm túc suy nghĩ về cuộc sống mới sắp tới.

 

[Em muốn đi đâu?]

 

Bùi Lương Thì vội vàng hỏi.

 

[Có thể... ở lại thêm một thời gian nữa không?]

 

17

 

Dù có chậm chạp đến đâu, cũng có thể nhận ra sự kỳ lạ của Bùi Lương Thì.

 

Nhưng tôi chưa tự luyến đến mức nghĩ rằng một người đàn ông chỉ gặp vài lần sẽ thích mình.
 
Chương 5: Hoàn


Vì vậy, tôi càng tò mò, tại sao dạo này anh ấy lại bất thường như vậy.

 

[Tôi ở đây bao lâu thì có vẻ cũng không ảnh hưởng đến công việc của anh nhỉ?]

 

[Hay là thầy giáo Bùi muốn đuổi em đi?]

 

Tôi dừng lại ở cuối hành lang, cười tủm tỉm quay lại.

 

Bùi Lương Thì giật mình:

 

[Sao lại thế! Em đừng hiểu lầm!]

 

[Anh không muốn em đi!]

 

[Vậy thì thầy giáo Bùi còn muốn nói gì nữa?]

 

[Anh... anh...]

 

Anh ấy nghiến chặt răng.

 

[Anh thực sự có rất nhiều điều muốn nói nhưng thời điểm này không thích hợp.]

 

Tôi gật đầu.

 

[Được, vậy thì đừng nói nữa.]

 

Rồi quay người bỏ đi.

 

Bùi Lương Thì hít một hơi thật sâu, không ngờ tôi lại không tò mò chút nào.

 

[Chúc Oánh Chi, em đứng lại đó!]

 

[Sao em lại bỏ đi thật vậy!]

 

Hôm nay ra khỏi cửa đúng là nên xem lịch.

 

Sao lại có một hai người, cứ khóc lóc thảm thiết sau lưng tôi, đuổi theo tôi, không cho tôi đi.

 

Nhưng tôi không dừng bước.

 

Người phía sau nhanh chóng đuổi theo.

 

[Anh thực sự không nhịn được nữa rồi, anh nói được không.]

 

[Em còn nhớ tài khoản vẽ tranh mà em đã hủy trước đây không? Từ khi em còn vài chục người hâm mộ, anh đã bắt đầu theo dõi em rồi...]

 

[Sau đó anh phát hiện ra em là đàn chị, hơn anh hai khóa. Anh đã lén sưu tầm tranh của em, bắt chước phong cách của em.]

 

Lần này đến lượt tôi ngạc nhiên.

 

Bùi Lương Thì thực sự đã theo dõi tài khoản vẽ tranh của tôi?

 

Anh ấy tiếp tục nói:

 

[Sau đó, anh nghe nói em kết hôn với người mình thích nhưng không vẽ tranh nữa.]

 

[Buổi triển lãm tranh ẩn danh mà em tổ chức sau đó, anh cũng đã đến, hôm đó em mặc một chiếc váy màu xanh lá cây.]

 

Bùi Lương Thì hẳn là đang nói đến buổi triển lãm tranh duy nhất sau khi kết hôn của tôi.

 

Ngay cả mô tả trang phục của tôi cũng trùng khớp.

 

Điều đó đủ chứng minh, anh ấy không nói dối.

 

Giọng nói của Bùi Lương Thì dần nhỏ lại, vị đắng lan tỏa trong ánh đèn vàng mờ ảo.

 

[Những lời bàn tán trên mạng, anh luôn thấy vô cùng nực cười. Bởi vì anh biết, Chúc Oánh Chi đã từng hùng hồn nói về triết lý sáng tác tranh của mình trong hội trường của trường, tuyệt đối không phải như những gì họ nói! Họ không hiểu em chút nào, một đám não tàn cuồng theo đuổi thần tượng!]

 

Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi, mặt hơi đỏ.

 

[Anh thực sự đã thuê rất nhiều thủy quân để cãi nhau với họ!]

 

[... Cho đến khi đến đây, anh phát hiện ra em còn tốt hơn cả những gì anh tưởng tượng, chỉ là em yêu nhầm người thôi.]

 

Tôi khoanh tay, Bùi Lương Thì trông như sắp ngất đi vì thiếu oxy:

 

[Rốt cuộc anh muốn nói gì.]

 

Anh ấy hít một hơi thật sâu, chuẩn bị lời lẽ:

 

[Từ lần đầu tiên gặp lại em, anh đã không muốn bỏ lỡ em nữa. Vì vậy, anh đã cố gắng hết sức để ở lại đây, tất cả đều là để có thể gặp lại em.]

 

[Chúc Oánh Chi, anh thích em.]

 

[Anh biết bây giờ em không hiểu anh, cũng không có tâm trạng để yêu đương... nhưng có thể cho anh một tấm bảng số, để anh được chờ ở vị trí đầu tiên không?]

 

Ngày 18, làng giải trí bỗng nhiên nổ tung.

 

Hai tin tức quan trọng cùng lúc lên hot search.

 

Một là ảnh đế Hứa Dịch Nhiên lần đầu tiên đăng ký phần mềm mạng xã hội.

 

Đăng bài dài để làm rõ những lời đồn đại không đúng sự thật về cuộc hôn nhân của mình, đồng thời công khai đáp trả những lời chỉ trích vợ mình.

 

Tin còn lại là tin tôi khởi kiện ly hôn, còn có một danh sách dài những người bị kiện.

 

Tất cả những người hâm mộ và các tài khoản tiếp thị đã chửi bới, quấy rối tôi đều bị đưa ra tòa.

 

Hai tin này xuất hiện trước sau, không tránh khỏi việc những người tinh ý nhận ra có điều không ổn.

 

Đặc biệt là bài đăng dài của Hứa Dịch Nhiên.

 

Chỉ có người hâm mộ vẫn còn mê muội, nói rằng anh trai nhà mình bị PUA thảm hại.

 

Những người ngoài cuộc bắt đầu nhận ra sự không ổn -

 

Kết hôn ba năm, luôn xây dựng hình tượng ông chồng tốt nhưng lần đầu tiên lại công khai bảo vệ vợ mình, làm sao có thể là người đàn ông tốt như lời người hâm mộ nói?

 

Có một cư dân mạng nhiệt tình nào đó đã lợi dụng độ hot này để đăng bức ảnh con búp bê trên túi vải của tôi lên.

 

Anh ta nói mình là nhà thiết kế đã giúp tôi thiết kế phòng trẻ em vào thời điểm đó.

 

Còn giải thích nguồn gốc của con búp bê nhỏ này.

 

Cuối cùng mọi người cũng hiểu được, con búp bê này đại diện cho một câu chuyện đáng buồn như thế nào, không liên quan gì đến sự keo kiệt, bủn xỉn.

 

Dư luận đổ dồn về phía tôi.

 

Danh tiếng của Hứa Dịch Nhiên tụt dốc không phanh, nhất thời, mọi người đều chỉ trích anh ta.

 

Thậm chí có người còn đề nghị tôi mở buổi phát sóng trực tiếp để vạch trần gã đàn ông tồi tệ.

 

Tôi lặng lẽ đóng trang web, nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

 

Trên mạng, người tốt hay kẻ xấu đều nằm trong lòng bàn tay của lưu lượng, không ai quan tâm sự thật thực sự là gì.

 

Tôi không cần phải tự chứng minh với đám đông hỗn loạn.

 

Từ nay về sau, sống tốt cuộc đời của mình, như vậy là đủ rồi.

 

Ngày 19, ngày ly hôn chính thức có hiệu lực, tôi đã mua vé máy bay, chuẩn bị bay đến Kenya vào ngày hôm sau.

 

Vừa tạm biệt bọn trẻ và bác sĩ Lý xong, đang chuẩn bị vào phòng.

 

Nhưng lại bị bóng đen ở cửa dọa sợ.

 

Má Bùi Lương Thì ửng hồng, hơi men tỏa ra, cúi đầu, có chút đáng thương ngồi xổm ở đó.

 

[Bùi Lương Thì, anh đừng ngủ ở đây, sẽ bị cảm lạnh đấy.]

 

Tôi cố gắng kéo anh ta dậy.

 

Nhưng giây tiếp theo, bàn tay to lớn của người đàn ông này nắm lấy tay tôi, thế nào cũng không chịu buông ra.

 

[Em sắp đi rồi, cứ để anh chết vì bệnh đi, anh thực sự không muốn sống nữa.]

 

Cổ họng hơi ươn ướt.

 

Bùi Lương Thì vô cùng tủi thân.

 

Người đàn ông này luôn sợ chọc tôi khóc nhưng không ngờ rằng, chính anh ta mới là người dễ khóc nhất.

 

Trong lòng ấm áp, mềm nhũn.

 

Không giống Hứa Dịch Nhiên.

 

Trong thời gian ở trại trẻ mồ côi này, tiếp xúc với anh ta, tôi phát hiện ra Bùi Lương Thì đơn thuần, thẳng thắn, trông có vẻ hậu đậu nhưng luôn có thể chăm sóc tốt cảm xúc của người khác.

 

Quan trọng nhất là, nguyên nhân anh ta đến trại trẻ mồ côi này, cũng chỉ là muốn giúp đỡ bọn trẻ.

 

Nếu không phải vì lòng tốt, Bùi Lương Thì cũng sẽ không gặp lại tôi.

 

Bản chất anh ta thực sự là một người rất lương thiện.

 

Ví dụ như bây giờ.

 

Giống như một chú chó lớn, còn rất đáng yêu.

 

Tôi dừng lại một chút.

 

[Nếu anh chết vì bệnh, ai sẽ dạy bọn trẻ vẽ tranh?]

 

[Chúng sẽ có giáo viên mới.]

 

[Vậy nếu anh chết vì bệnh, ai sẽ đợi em trở về?]

 

Toàn thân Bùi Lương Thì run lên.

 

Anh ta không thể tin được nhìn tôi.

 

[Em nói gì cơ?]

 

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

 

[Chờ một chút, anh cảm thấy mình hơi say rồi.]

 

Bùi Lương Thì giơ tay tát vào mặt mình.

 

Tôi giật mình, vội vàng ngăn anh ta lại.

 

[Em nói lại lần nữa đi, được không.]

 

Bùi Lương Thì nhìn thẳng vào tôi, nhỏ giọng cầu xin.

 

Nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tôi, thế nào cũng không chịu buông ra.

 

Tôi đành phải dỗ dành anh ta một chút:

 

[Em nói, Bùi Lương Thì, đợi em trở về.]

 

Anh ta bị bất ngờ vui mừng đánh úp.

 

Đôi mắt trong nháy mắt sáng như sao.

 

... Người này, đúng là dễ dỗ thật.

 

Rời khỏi Hứa Dịch Nhiên, tôi vốn không định nhanh chóng bắt đầu một mối quan hệ thân mật.

 

Nhưng tôi sẽ không vì thế mà mất đi khả năng yêu người khác.

 

Nếu có duyên thì thuận theo tự nhiên.

 

Còn chưa kịp định thần lại.

 

Bùi Lương Thì nhẹ nhàng nâng gáy tôi, một tay khác vòng lấy eo tôi, để tôi áp sát vào anh ta.

 

Hơi thở nóng bỏng phả xuống.

 

Nụ hôn của anh ta mang theo mùi rượu nhàn nhạt, vừa vội vàng vừa khao khát, như thể đã chờ đợi rất lâu.

 

Dịch nước bọt giao hòa, hơi thở run rẩy.

 

Có vẻ như có thứ gì đó đang chống vào tôi.

 

Bùi Lương Thì nhanh chóng lấy lại tinh thần.

 

Trong mắt thoáng chút tỉnh táo, mặt đỏ tai hồng buông tôi ra.

 

[Không phải ý đó, không cần tiến triển nhanh như vậy.]

 

[Chỉ là... lần đầu hôn em, anh không nhịn được, mềm quá.]

 

Tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.

 

Tôi vốn tưởng rằng giữa những người trưởng thành, tình đến thì hành động là chuyện thường tình.

 

Hành động của Bùi Lương Thì lại có chút đặc biệt.

 

Cái đầu lông xù của anh ta thấu lại gần thì thầm bên tai tôi:

 

[Nhưng mà, đợi em trở về, chúng ta sẽ luyện tập nhiều hơn.]

 

20

 

Hứa Dịch Nhiên ngồi trong xe.

 

Rõ ràng đã bật hết cỡ chế độ sưởi ấm nhưng vẫn thấy lạnh.

 

Chỉ cần nhìn vào tờ giấy thông báo ly hôn trên ghế phụ, cái lạnh đó như muốn thấm vào tận xương tủy.

 

Còn có cảnh tượng vừa tận mắt chứng kiến kia nữa

 

Chuyến này anh đến là để đưa đồ cho Chúc Oánh Chi.

 

Chỉ là muốn tá cớ nhìn cô thêm một lần nữa.

 

Cửa trại trẻ mồ côi mở toang.

 

Hứa Dịch Nhiên nhìn thấy Bùi Lương Thì cẩn thận nâng gáy Chúc Oánh Chi để hôn.

 

Còn cô nhắm mắt, ngoan ngoãn mặc cho người đàn ông muốn làm gì thì làm.

 

Hứa Dịch Nhiên vô thức tức giận.

 

Nhưng khi anh ta bước ra, mới nhớ ra rằng họ đã ly hôn rồi.

 

Hoàn toàn chia tay, không còn chung sống một nhà, bị tước đoạt mọi quyền được ghen tuông, tức giận.

 

Hứa Dịch Nhiên đành phải đặt hộp giấy xuống, rồi bỏ chạy.

 

Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, mở điện thoại, tìm thấy Weibo có ID là [Chi Chi cố lên], bấm vào.

 

Đây là ngày hôm đó khi dùng điện thoại của cô để xem khu bình luận mà anh ta ghi nhớ lại.

 

Quả nhiên bên trong toàn là những mảnh tâm trạng.

 

Hứa Dịch Nhiên bắt đầu đọc kỹ:

 

Ngày 3 tháng 10

 

Rõ ràng đã nấu xong bữa tối nhưng hôm nay Dịch Nhiên đột nhiên nói anh ấy không về nhà.

 

Tôi đổ bỏ đồ ăn đã nguội lạnh, không có chút cảm giác thèm ăn nào.

 

Hình như đã rất lâu rồi chúng tôi không ngồi xuống đàng hoàng, cùng nhau ăn một bữa cơm.

 

Ngày 15 tháng 10

 

Trần Tuyết Ca đẹp thật, hy vọng lần này phim của họ sẽ nổi tiếng.

 

Đúng rồi, tôi biết lần này có cảnh hôn, còn chuẩn bị kẹo cao su trong bộ vest của Dịch Nhiên trước.

 

Những cư dân mạng đáng ghét! Tôi không phải là người kiểm soát tuyệt đối gì cả! Tôi cũng rất ủng hộ anh ấy nhận nhiều kịch bản hay!

 

À đúng rồi.

 

Hôm nay tay ngứa, gửi kèm một bức hướng dương tôi đã bí mật phác họa nhé~

 

Ngày 27 tháng 11

 

Dịch Nhiên và Trần Tuyết Ca đi ăn bị chụp ảnh.

 

Anh ấy... ngoại tình sao?

 

Tôi không dám hỏi, không dám đối mặt với câu trả lời đó.

 

Ngày 1 tháng 12

 

Hôm nay không nhịn được, vì chuyện lần trước họ đi ăn đó, tôi đã nổi nóng với Dịch Nhiên ở phim trường.

 

Tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của các nhân viên xung quanh, mới nghĩ đến việc mình có thể bị chụp ảnh lại.

 

Vợ chồng cãi nhau thôi mà.

 

Chắc không đến nỗi nhàm chán như vậy, bị người ta đăng lên mạng chứ?

 

Hu hu hu, lại là một ngày sợ bị bạo lực mạng.

 

Nhưng mà... chụp thì chụp đi.

 

Trong mắt đám fan kia, tôi vốn chẳng có tiếng tăm gì.

 

Ngày 20 tháng 12

 

Lại khóc tỉnh giấc.

 

Mệt quá.

 

Nhớ con quá.

 

Dịch Nhiên ngủ rất say bên cạnh tôi.

 

Nhưng tại sao trong lòng tôi vẫn thấy trống rỗng.

 

Ngày 27 tháng 12

 

Hôm qua lật lại những bức ảnh hồi mười tám tuổi, có chút nhớ những ngày tháng đó.

 

Hứa Dịch Nhiên, em muốn ly hôn rồi.

 

...

 

Đọc xong những dòng này, Hứa Dịch Nhiên như tận mắt chứng kiến cô chìm đắm trong đau khổ và cảm xúc giày vò, dần dần trở thành hình ảnh trong mắt người ngoài.

 

Còn anh ta lại là kẻ khởi xướng đáng ghê tởm đến nhường nào.

 

Hứa Dịch Nhiên lạnh toát tay chân lật đến bài đăng mới nhất.

 

Thời gian là ba ngày trước.

 

Chi Chi cố lên:

 

Hôm nay ngủ dậy tự nhiên.

 

Biết thế ly hôn sớm cho rồi!

 

Bùi Lương Thì đưa em đi nặn người tuyết.

 

Em tặng con búp bê cũ cho người tuyết.

 

Tạm biệt con yêu, nếu có thể, hãy đến làm con gái của mẹ lần nữa.

 

Mẹ sẽ dũng cảm thử một cuộc sống mới!

 

Kèm theo là một bức ảnh tự sướng của Bùi Lương Thì và Chúc Oánh Chi.

 

Họ đứng cạnh người tuyết, vai kề vai, Bùi Lương Thì lặng lẽ đặt tay lên vai Chúc Oánh Chi.

 

Ánh sáng ấm áp của mùa đông hiện lên trong mắt hai người.

 

Ngực Hứa Dịch Nhiên thắt lại.

 

Tay anh ta đưa vào túi, bên trong là bức ảnh chụp lấy liền mà anh ta cố tình giấu đi, không trả lại.

 

Anh ta giật mình nhận ra đã rất lâu rồi mình không thấy Chúc Oánh Chi cười rạng rỡ như vậy.

 

Phải mất mát thì mới ngộ ra sao?

 

Nếu sớm nhận ra, liệu có thể cứu vãn được không?

 

Không ai có thể đưa ra câu trả lời cho anh ta nữa.

 

- Hết -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top