Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tuyệt Đại Long Y

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Tuyệt Đại Long Y
Chương 221: C221: Đối phương là kẻ cờ bạc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Trong lúc này, không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện tăng lên thực lực của bản thân.

Sáng hôm sau, tại sân bay quốc tế Trung Châu thị. Một chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh.

Kiều Hãn đeo kính râm, mặc áo trắng, đi xuống cầu thang cùng với một người phụ nữ vóc dáng cao gầy.

Tê Đại Khí và ông Khánh chờ đã lâu.

Trên đường đi nhà họ Trần, Tề Đại Khí kể lại từ đầu đến cuối chuyện Kiều Phương bị ám sát và đã bắt được một tên sát thủ.

Sau đó, Tề Đại Khí lại kể tiếp về mối xích mích giữa Triệu Lâm và Tề Nguyên.

Khi Tề Đại Khí nói xong, bên trong xe Rolls-Royce trở nên yên ắng một lúc lâu.

Ông Khánh không nói lời nào, loại chuyện này tương đương với xúc phạm nhà họ Kiều, người có quyền quyết định duy nhất là Kiều Hãn.


Kể cả khi Kiều Hãn nói là gi ết chết Tê Nguyên, Tề Đại Khí có thể không tiếp thu, nhưng Tê Đại Khí cần phải đi làm.

“Tiểu Lâm nói sao?” Kiều Hãn mặt mày bình tĩnh hỏi ngược lại.

Tê Đại Khí nghĩ nghĩ, rồi lặp lại những thỏa thuận giữa mình và Triệu Lâm.

Kiều Hãn gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong mắt lại toát lên vẻ ngạc nhiên, dường như đứa cháu trai kia của mình năm nay mới hai mươi tuổi thôi nhỉ?

Vậy mà nó lại khá là bình tĩnh khi xử lý vấn đề.

Nếu đổi lại là mình... mình sế dạy dỗ luôn cả Tề Đại Khí!

Lúc Kiều Hãn đang nghĩ ngợi, Tê Đại Khí nghiêm túc nói: “Long tôn, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng có lỗi, tôi mong là sẽ nhận được trừng phạt tương ứng.”

Tê Đại Khí không dám lơ là một chút nào. Ông ta rất rõ ràng thế lực sau lưng Kiều Hãn đáng sợ đến mức nào.

Thay vì đợi đối phương tính sổ, không bằng tự mình chủ động nhận sai, có khi sẽ được xử lý nhẹ hơn.

“Ông cứu chị tôi, còn bắt được một tên sát thủ, đây chính là công lao. Con trai của ông ngang ngược lỗ m ãng, định hại chị tôi và cháu trai tôi...

Có điều ông đã tự vặn gấy ngón tay mình, chứng tỏ ông đã biết mình dạy con không được và biết mình mắc sai lầm gì.

Bây giờ cứ chờ xem biểu hiện trong tương lai của ông đi.” Kiều Hãn không rảnh nghĩ nhiều về loại chuyện này. Rốt cuộc thì đôi ba cái trò vặt vãnh của loại người ăn chơi trác táng như Tê Nguyên không đủ để ông coi trọng.

Sau khi được câu trả lời khẳng định của Kiều Hãn, Tề Đại Khí vội vàng nói: “Sau này tôi nhất định sẽ chú ý dạy dỗ con cái.


À phải rồi, hiện nay tôi đã biết được chỗ trốn của hai tên sát thủ chạy thoát trước đó, cũng đã cho người theo dõi rồi.

Những người khác còn đang trên đường đi. Đêm nay sẽ tụ họp lại, chưa chắc có thể bắt sống, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng chạy thoát!”

Tê Đại Khí lang bạt giang hồ đã lâu, vậy nên hiểu rất rõ giá trị của bản thân mình nằm ở đâu.

Kiều Hãn tha cho ông ta, có một phần là vì đối phương “nhân từ” “rộng lượng”, nhưng nhiều hơn cả là vì ông ta đang làm rất tốt nhiệm vụ của mình.

Nếu làm không được thì chẳng có cái gì đáng nói cả. “Có thẩm vấn được gì từ tên sát thủ kia không?” Kiều Hãn hỏi.

“Đối phương là kẻ cờ bạc, trước khi ám sát Kiều Phương, từng bị một người tên Lão La thu mua, nói là sau khi làm xong chuyện sẽ cho một triệu tệ.

Sau khi được huấn luyện thân thủ và ngụy trang, hắn bị sắp xếp đi ám sát Kiều Phương.

Sự chênh lệch về năng lực của hắn và hai tên sát thủ đến sau là rất lớn.” Tê Đại Khí nói đúng sự thật.

“Ông Khánh, ông thấy sao?” Kiều Hãn hỏi ông cụ bên cạnh. Ông Khánh nghĩ nghĩ rồi nói: “Vị họ Nguyên kia có lẽ không đến mức bất chấp tất cả giống như chúng ta từng suy đoán, nếu không thì sẽ không đi tìm


một tên sát thủ không đủ chuyên nghiệp trong lần ám sát đầu tiên.”

“Đây chỉ là một loại khả năng. Còn gì nữa không?” Kiều Hãn mặt mày như thường, tiếp tục hỏi.

Ông Khánh từng là một thành viên trong đội quân sư của Kiều Hãn.

“Gòn một khả năng nữa là lần ấy không phải là ám sát.” Ông Khánh nghiêm túc nói.

“Không phải là ám sát?” Tề Đại Khí nhíu mày.

Kiều Hãn gật đầu, ra hiệu cho ông Khánh tiếp tục nói.

Ông Khánh lạnh nhạt nói: “Có lẽ chỉ là một lần nhắc nhở, cảnh cáo, trêu đùa, giống như là khi thợ săn nhìn thấy con cừu, không nổ súng bắn chết con cừu ngay lập tức, mà sẽ nổ súng lên trên không trung để thưởng thức dáng vẻ thất thố khi sợ hãi của con cừu.”
 
Chương 222: C222: Có khi nào cô ta cũng là người


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Thưởng thức dáng vẻ thất thố khi sợ hãi của con cừu?

Nghe cái cách hình dung như thế, cái loại cảm giác “điên cuồng” “tàn nhẫn” “hài hước” gần như đập vào mặt Tê Đại Khí.

Rốt cuộc là một loại đối thủ thế nào mới xứng để hình dung như vậy?

Tê Đại Khí không nhịn được nhìn thoáng qua Kiều Hấn. Điều khiến ông ta ngạc nhiên là Kiều Hãn dường như rất vừa lòng với hình dung của ông Khánh, nên cứ gật đầu liên tục.

“Tôi nhớ lúc nấy ông nói sát thủ vào nhà thành công, chỉ là sau đó bị một cô gái ngăn cản?” Kiều Hấn hỏi Tề Đại Khí.

“Đúng vậy!” Tề Đại Khí khẳng định. “Có điều tra cô ta chưa?” Kiều Hãn hỏi.

“Cô ta tên Giang Oanh Oanh, là đồng nghiệp mới của Kiều tiểu thư, vừa mới dọn đến cách vách nhà họ Kiều. Buổi sáng Kiều tiểu thư có thể tránh thoát khỏi xe đâm là vì có cô ta cứu giúp.


Có điều, thân phận của cô ta là giả. Từ khi Kiều tiểu thư xảy ra chuyện, cô ta không còn đi trường học dạy học nữa, cứ vậy mà hoàn toàn mất tung mất tích.” Tê Đại Khí nói theo sự thật.

“Có khi nào cô ta cũng là người của nhà họ Nguyên hay không?” Ông Khánh mặt mày bình tĩnh nhìn về phía Kiều Hãn.

“Không thể nào.” Kiều Hãn lắc đầu phủ nhận, nói: “Với tính cách của ông hai nhà họ Nguyên, nếu lần đầu ám sát thành công thì đại khái là muốn chém hai chân của chị tôi, hoặc là đánh cho chị tôi tê liệt nửa người. Tóm lại là ông ta nhất định sẽ giữ lại tánh mạng của chị tôi, khiến chị tôi sống không bằng chết.

Cùng lý, đến lần ám sát thứ hai, sát thủ đi vào nhà, nếu không có cô gái kia ngăn cản thì sát thủ nhiều lắm chỉ đánh gãy chân hoặc gấy tay hoặc rạch nát mặt chị tôi thôi.

Sau đó... sát thủ sẽ quay lại cảnh chị ấy đau đớn la hét, để ông ta thưởng thức dáng vẻ khổ sở của chị ấy.”

Lúc nói chuyện, Kiều Hãn không thay đổi một chút sắc mặt nào, giống như là đang nói một chuyện bình thường thôi.

Có điều, Tê Đại Khí nghe nghe rồi nổi da gà, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là cái loại kẻ điên nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?

Ông Khánh gật nhẹ đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với cách nói của Kiều Hãn.

“Nếu ông hai nhà họ Nguyên thích chơi như vậy, thì chúng ta chơi cùng ông †a một trận đi!” Kiều Hãn cười hờ hững: “Dùng cách chơi của ông ta, đi chơi với ông ta, còn phải chơi k1ch thích hơn nữa mới được.”

“Lỡ như cả nhà họ Nguyên đánh trả lại thì sao?” Trong mắt ông Khánh lộ ra vẻ lo lắng.

Bởi vì ân oán năm xưa, nhà họ Kiều và nhà họ Nguyên thù ghét nhau lâu lắm rồi. Mãi đến dạo gần đây, khi thế hệ cũ thoái vị, thế hệ mới lên nắm quyền, ích lợi lớn hơn mâu thuẫn, hai nhà mới dần qua lại với nhau.


Nếu làm theo ý của Kiều Hãn thì... có lẽ mâu thuẫn giữa hai nhà sẽ một lần nữa trở nên gay gắt!

“Hòa bình là đánh ra tới, chứ không phải là một bên hèn nhát thỏa hiệp nhường nhịn.”

Kiều Hãn cười nói: “Ông hai nhà họ Nguyên thích thích bao gái sinh con ở khắp nơi đúng không?

Vậy thì xử lý một hai người, sau đó công khai đưa đến nhà họ Nguyên, để nhà họ Nguyên xem xét đúng sai.”

Trong nhất thời, ông Khánh và Tê Đại Khí ngồi bên trong xe rơi vào im lặng. Tề Đại Khí đổ mồ hôi ướt nhẹp cả áo.

Ông Khánh không nói một lời, hiển nhiên là bị sốc trước đề nghị của Kiều Hãn.

“Tiểu thư còn chưa quay về gia tộc... Nếu ông cụ không vui thì phải làm sao. bây giờ?” Ông Khánh nói ra điều lo lắng cuối cùng.

Phản ứng của nhà họ Nguyên rất quan trọng. Nhưng mà ý kiến của nhà họ Kiều càng quan trọng hơn. Năm xưa ông cụ Kiều đã công khai đuổi Kiều Phương ra khỏi nhà.


Hiện giờ, nhà họ Kiều vì một người bị đuổi ra khỏi nhà mà đi khai chiến với nhà họ Nguyên...

Lỡ như ông cụ nổi giận thì biết làm sao? “Tôi đã nói chuyện của chị tôi với ông già nhà tôi rồi.” Kiều Hãn bình tĩnh nói.

Ông Khánh vểnh tai lên lắng nghe. Đây là chuyện gia đình, ông ta không tiện hỏi tới cùng, chỉ đành phải lắng nghe.

Kiều Hãn mỉm cười, hỏi ngược lại ông Khánh: “Ông theo ông già mười mấy năm rồi. Ông đoán xem ông ấy nói thế nào?”

“Ông ấy là một người mạnh miệng mềm lòng. Đương nhiên, ông ấy cắt đứt tình cảm cha con với tiểu thư, cũng là vì cách làm của tiểu thư quá kiên quyết, khiến ông ấy không còn đường lui.

Tôi nhớ ông ấy từng rất cưng chiều tiểu thư. Người già rồi, thế nào cũng sẽ hay nhớ về những chuyện vui vẻ trước đây.
 
Chương 223: C223: Các anh đi chuẩn bị đồ ăn trước đi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Tôi đoán là ông ấy sẽ im lặng, để mặc cho ông xử lý?” Ông Khánh nghiêm túc suy đoán.

“Đúng vậy, ông ấy nói hiện nay tôi là long tôn, tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi, ông ấy không quản được.” Kiều Hãn võ tay cười to.

Nghe vậy, ông Khánh liền buông lỏng sầu lo trong lòng.

Ông cụ ngoài miệng nói mặc kệ, chứ trong lòng biết rõ tình cảm giữa hai chị em Kiều Hãn và Kiều Phương rất tốt, đây cũng là một cách tỏ thái độ đấy thôi.

“Vậy tôi sẽ đi thu thập tình báo. Chờ khi xác định người được chọn, tôi sẽ đưa cho ông xem.” Ông Khánh nói.

“Ừ, đừng chỉ chọn một hai người, rốt cuộc thì người ta tặng cho chị tôi một phần quà lớn như thế, lúc đáp lễ tôi phải trả thêm cả tiền lời mới là lễ phép.” Kiều Hãn thuận miệng nói.

“Vâng!” Ông Khánh cung kính đáp.

Tê Đại Khí nghe nghe mà toát mồ hôi lạnh đầy trán.


Đây là lần thứ hai ông ta trò chuyện ngay mặt Kiều Hãn.

Ông ta có thể cảm nhận được một loại cảm giác kh ủng bố, kh ủng bố kiểu hững hờ.

Người đàn ông chỉ mới hơn ba mươi tuổi kia, khi nói đến những chuyện “đáng sợ” “kh ủng bổ” “dơ bẩn”, trong mắt không có một chút cảm xúc nào.

Dường như đó chỉ là một chuyện nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Khoảng nửa tiếng sau, Kiều Hãn tới nhà họ Trần.

Ba người Triệu Lâm, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đi ra cửa tiếp đón.

Kiều Hãn bước xuống xe, nhìn lướt qua Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ, trên mặt mang theo ý cười khi gặp lại bạn bè cũ. Có điều, khi nhìn đến chân què của Trần Cửu Kỳ, ý cười trên mặt Kiều Hãn liền trở nên gượng gạo.

“Tiểu Hãn, cậu... thay đổi nhiều quá!” Trần Cửu Kỳ cảm thán.

“Ăn nhiều cơm thì lớn thôi! Anh Long Tượng cũng thay đổi nhiều lắm mà! Trước đây anh ấy rất thích mặc áo sơ mi hoa. Còn bây giờ, anh xem anh ấy tây trang giày da, mặt mày tỏa sáng, làm gì còn dáng vẻ ăn chơi khi ấy nữa?” Kiều Hãn cười ha ha, nói tiếp với Trần Cửu Kỳ: “Anh Cửu Kỳ, chỉ có anh là không thay đổi thôi. Anh vẫn nghiêm nghị, ít nói cười như trước đây!”

Hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ nghe giọng điệu nhẹ nhàng thân quen của Kiều Hãn, nổi lo lắng trong lòng đều tan biến hết.

Bọn họ vốn cho rằng Kiều Hãn sẽ trở nên “trưởng thành” “xa cách”. Bây giờ xem ra, đối phương vẫn còn nhớ đến tình cảm ngày xưa.

Kiều Hãn nhìn lướt qua Triệu Lâm, vẻ nhẹ nhàng tươi cười chợt biến mất. Ông dường như đã nhận ra một chuyện khó lường gì đó.

“Lần trước cậu gặp con, con vẫn còn ở cảnh giới thứ nhất, bây giờ thăng cấp rồi hả, thiên phú tốt đấy chứ!” Kiều Hãn hơi ngạc nhiên.

Lần đầu tiên ông đến nhà Triệu Lâm, ông đã biết Triệu Lâm đang tu luyện.


Có điều, khi ấy ông và Triệu Lâm còn chưa quen thuộc nên cũng không vạch trần.

Đến hôm nay thế cục thay đổi, Triệu Lâm đã bước vào cảnh giới thứ hai, ông có thể nói chuyện rõ ràng được rồi.

“Con vẫn còn đang trong quá trình tìm hiểu.” Triệu Lâm trả lời.

Triệu Lâm không hề ngoài ý muốn khi Kiều Hãn nói vậy. Anh từng nghe hai vị chú nhà họ Trần nói Kiều Hãn chính là “thanh đao” của nhà họ Kiều, giải quyết rất nhiều chuyện máu me của nhà họ Kiều.

Kiều Hãn vốn định nói thêm gì đó, nhưng thấy xung quanh đều là người ngoài, bèn nói: “Dẫn đường đi, tôi muốn gặp chị tôi. Vài ngày không gặp rồi, tôi nhớ chị tôi quá đi!”

“Cô ấy đang cho mèo ăn ở sau vườn.” Trần Long Tượng nói tiếp. Kiều Hãn gật đầu, hỏi Triệu Lâm: “Con biết đường không?”

Triệu Lâm thấy cậu muốn mình dẫn đường thì lập tức nhận ra được rằng đối phương có chuyện muốn nói với mình. Vậy nên anh đáp lời: “Biết đường.”

“Các anh đi chuẩn bị đồ ăn trước đi! 2.5 người nhà họ Kiều chúng tôi muốn nói chuyện riêng với nhau!” Kiều Hãn cười nói.

Đối với tính cách “nghịch ngợm” của Kiều Hãn, hai người Trân Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều rất bình tĩnh, dường như đã từng thấy một Kiều Hãn như vậy rồi.


Chờ lúc Triệu Lâm và Kiều Hãn đi vào trang viên, Trần Long Tượng chủ động mời Tề Đại Khí và ông Khánh đã xuống xe: “Hai vị, mời vào bên trong!”

“Không cần, chúng tôi còn có chuyện cần phải làm.”

Ông Khánh từ chối.

Trần Cửu Kỳ hỏi Tề Đại Khí: “Hiện nay sát thủ có khai ra tin tức có giá trị gì không?”

“Tôi không tiện nói cụ thể. Ông có thể đi hỏi long tôn.”

Tê Đại Khí và Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ xem như là người quen.

Nhưng với loại chuyện này, ông ta chỉ có thể trả lời bằng thái độ xử lý công việc.

Thấy vậy, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ đều không hỏi nữa.
 
Chương 224: C224: Ngay sau đó


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Con trưởng thành nhanh hơn dự đoán của cậu rất nhiều.” Ở trước mặt ông Khánh và Tề Đại Khí, Kiều Hãn lúc nào cũng nghiêm nghị. Nhưng khi đi chung Triệu Lâm, cả người ông đều trở nên thả lỏng.

Triệu Lâm cười xấu hổ. Anh thật sự không đoán được rằng trước đây cậu đã nhìn thấu chuyện mình đang tu luyện.

Đồng thời, anh cũng rất ngạc nhiên, không biết đối phương làm sao nhìn thấu được, lại còn có thể biết được cảnh giới cụ thể của mình nữa.

Kiều Hãn dường như hiểu được suy nghĩ của anh, chủ động giải thích: “Môn phái nào cũng có sở trường riêng. Nhà họ Kiều chúng ta có một pháp môn tên là Vọng Khí Thuật.”

Triệu Lâm chợt nảy lên một ý, lập tức vận chuyển Hỏa Nhãn Kim Tinh của mình.

Ngay sau đó, anh liền nhìn thấy từng dòng chân khí hùng hậu chảy xuôi khắp người Kiều Hãn.

Triệu Lâm tiếp tục nhìn về phía đan điền của ông, vốn định xem kỹ bên trong đan điền của ông.

Nhưng đập vào mắt anh là một mảng sương mù dày đặc.

Đan điền của Kiều Hãn dường như có một điểm thần kỳ nào đó ngăn cản Hỏa Nhãn Kim Tinh của anh.


“Vọng Khí Thuật kém hơn Hỏa Nhãn Kim Tinh nhà họ Triệu một chút. Con đừng nhìn, nếu con muốn biết cảnh giới hiện nay của cậu, thì con ít nhất phải bước lên cảnh giới thứ tư.” Kiều Hãn kinh nghiệm phong phú, gần như vừa bắt đầu liền nhận ra rằng đứa cháu trai của mình đã bị lời nói của mình ảnh hưởng, vận dụng năng lực đi xem cảnh giới của mình.

“Cảnh giới thứ tư rất quan trọng hả?” Triệu Lâm hỏi.

Gần như tất cả mọi người đều đang nhắc anh về cảnh giới thứ tư.

Giang Tước Nhi, Trần Cửu Kỳ, thậm chí là ông cụ Trần.

Bây giờ ngay cả cậu mình cũng nhấn mạnh về cảnh giới thứ tư. Điều này khiến cho lòng tò mò của Triệu Lâm lên đến đỉnh điểm.

“Chờ khi nào con lên cảnh giới thứ ba thì cậu mới có thể nói cho con biết. Nếu bây giờ nói cho con về bí mật ở cảnh giới thứ tư thì chính là hại con.” Kiều Hãn lắc

đầu, thu lại ý cười trên mặt, nói với giọng điệu nghiêm túc.

Triệu Lâm muốn nói lại thôi. Có điều, nghĩ đến chuyện Kiều Hãn chắc chắn sẽ không hại mình, anh liền chủ động đè nén sự tò mò trong lòng, gật đầu đồng ý.


Thấy cháu trai chịu nghe lời khuyên của mình, Kiều Hãn nhìn cháu trai bằng ánh mắt khen ngợi.

Lúc này, hai người họ đã đi qua trang viên nhà họ Trần, đến vườn hoa sau nhà thủy tạ.

Kiều Phương đang cùng Trần Thi Mạn chơi với mèo.

Hai người phụ nữ đang cười nói trên thảm hoa, không hề nhận ra Triệu Lâm và Kiều Hãn mới đến.

Triệu Lâm và Kiều Hãn nhìn thấy cảnh kia, cả hai đều ngầm hiểu mà dừng bước lại, để cho Kiều Phương được vui vẻ ngay tại khoảnh khắc này.

Kiều Hãn thấy dáng vẻ hiếm khi vui vẻ của chị gái, tùy tiện đút tay vào trong túi quần, nói: “Dường như con rất sốt ruột tăng lên thực lực của mình.”

“Thế giới này phức tạp hơn so với tưởng tượng của con. Con chỉ có thể cần cù bù thông minh.” Triệu Lâm nghiêm túc nói.

“Cần cù bù thông minh?” Kiều Hãn nghĩ nghĩ về câu này, sau đó nhìn thoáng qua cháu trai của mình, cười nói: “Tính cách khiêm tốn của con không hề giống với thằng cha của con chút nào!”

“Hả?” Đây là lần đầu tiên Triệu Lâm nghe thấy có người nhắc đến cha mình ngoài mẹ mình.

Kiều Hãn thấy anh muốn nghe thì tiếp tục cười nói: “Con biết nếu cha con gặp. tình cảnh hiện tại của con, thì ông ta sẽ nói gì và làm gì không?”

Trên mặt Triệu Lâm hiện lên vẻ tò mò.
 
Chương 225: C225: Cô bé rất có ánh mắt


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Ông cười nói: “Cha con sẽ dùng hình thức tự ngược để tăng lên thực lực của mình, sau đó dùng tất cả mọi cách có thể để đi thu thập kẻ thù.”

“Ông ta không bình tĩnh được như con. Ông ta là kiểu người nóng tính, lại còn cực kì tự tin.” Kiều Hãn cười nói.

“Mẹ con chưa từng nói cho con nghe những chuyện này.” Triệu Lâm nhìn mẹ mình đang chơi với mèo, nói.

“Chị ấy không cố ý gạt con. Chị ấy chỉ là sợ cuộc đời của con sẽ phải vất vả thôi.” Kiều Hãn nói đầy ẩn ý.

Ngay lúc này, Kiều Phương cuối cùng cũng thấy hai người trong vườn hoa. “Vậy ông ấy đối xử tốt với mẹ con không?” Triệu Lâm hỏi.

“Người làm em vợ như cậu cảm thấy khá tốt.” Kiều Hãn cười đáp lời, sau đó vẫy tay với Kiều Phương, rồi thong thả đi về phía Kiều Phương.

Trần Thi Mạn nhìn thấy Triệu Lâm và Kiều Hấn đi tới thì hơi thay đổi sắc mặt. Cô ta không nhịn được dừng tầm mắt trên người Kiều Hãn một lát.

Người đàn ông này... trông có vẻ quen quen? Dường như là cô ta từng gặp ở đâu rồi?

“Đây là em trai ruột của dì.” Kiều Phương chủ động giới thiệu với Trần Thi Mạn.


“Chào chú.” Trần Thi Mạn lịch sự chào hỏi. “Con là con của ai vậy?” Kiều Hãn cười hỏi. “Cha con là Trần Cửu Kỳ!” Trần Thi Mạn nhẹ giọng nói.

“Khá tốt, con đính hôn chưa? Cháu trai của chú không tệ, con có hứng thú hay không?” Kiều Hãn trêu ghẹo.

Triệu Lâm bình tĩnh mà nhìn. Anh đã quen với tính tình của cậu anh rồi.

Trần Thi Mạn nhếch môi, vô thức liếc sang Triệu Lâm một cái, không dám trả lời.

“Nói bừa cái gì vậy? Em đừng ở đây mai mối lung tung!” Kiều Phương nói.

Kiều Hãn vẫn cứ cười hớn hở.

“Vậy chú dì trò chuyện đi, con vừa lúc có chuyện cần làm.” Trần Thi Mạn thấy bọn họ đều là người một nhà, chỉ có mình là người ngoài, liền đoán được là bọn họ có chuyện muốn nói, bèn thuận thế nói đi.

Kiều Hãn nhìn đối phương đi xa, cười nói: “Cô bé rất có ánh mắt!”

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, chắc chắn là vội vàng đến đây, đi suốt một đường không chịu nghỉ ngơi, đúng không?” Kiều Phương thấy bọng mắt Kiều Hãn thâm đen, đôi mắt có chút đục ngầu, liền biết là Kiều Hãn sốt ruột đi đường.

Ông chính là người có tính tình như vậy.

“Không có đâu, em chỉ thuận đường đến thăm chị thôi.” Kiều Hãn cười phủ nhận.


“Nói hươu nói vượn.” Kiều Phương oán trách một câu.

Kiều Hãn vẫn cứ cười như cũ, rồi dời tầm mắt về phía con mèo hoa nằm trên mặt cỏ ở cách đó không xa đang mở to đôi mắt nhìn chằm chằm ba người bọn họ.

“Ơ? Con mèo kia..."

Kiều Hãn cảm thán.

“Em cũng thích động vật nhỏ hả?”

Kiều Phương ngạc nhiên.

Bà nhớ rõ em trai mình không hề thích các loại động vật nhỏ.

“Em lúc nào cũng thích, thích đến mức ngày nào cũng phải gặp mới được.” Kiều Hãn nghiêm trang nói.

Triệu Lâm cong môi cười.

Kiều Phương cũng cười đánh ông một cái.


Kiều Hãn cười ha ha, giải thích: “Trước đó mẹ rảnh nên nuôi một con mèo hoa chơi với mình. Lúc đầu cha có chút bài xích, không thích mèo nhiều lông, có khi còn cảm thấy mèo hung dữ. Chị đoán xem sau đó thế nào?”

“Thế nào?”

Kiều Phương vô thức hỏi lại.

“Hiện giờ cha đi đâu cũng phải ôm theo con mèo, coi nó như là con mình vậy. Mẹ còn vì con mèo mà cãi nhau rất nhiều lần với cha.” Kiều Hãn cười nói.

Nghe vậy, Kiều Phương sửng sốt.

Triệu Lâm rũ mắt xuống, cái đầu của cậu mình thật là lợi hại, mới tới đây nói có vài câu thôi là đã dời đề tài đến trên người mẹ mình rồi.

Ông đang nói mèo đấy hả?

Không phải! Rõ ràng là đang nói ông nội đã thay đổi thái độ với mẹ mình rồi!
 
Chương 226: C226: Nói chuyện gì


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Kiều Hãn thấy Kiều Phương vẫn im lặng thì tiếp tục nói: “Lúc cha biết em đến Trung Châu thị, cha có cố ý đi tìm em để nói chuyện.”

“Nói chuyện gì?” Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.

Triệu Lâm cũng vểnh lỗ tai lên nghe.

Kiều Hãn rũ mắt, cười nói: “Chị cũng biết mà, cha là một người da mặt mỏng, cho dù có một số việc đã làm sai, thì nhiều lắm là ngồi nghe chỉ trích, chứ không chịu thừa nhận là mình sai hoặc là đi giải thích.

Vậy mà hôm ấy, cha lại đột nhiên thảo luận với em về kinh nghiệm nuôi mèo.

Cha nói rằng trước đây mình không đủ kinh nghiệm, hiểu lầm chỉ cần cho mèo thức ăn mèo là nó sẽ giống như chó con mà quấn lấy mình.

Chỉ là sự thật không phải như thế. Mèo là mèo, chó là chó. Mèo cũng có tính tình của mèo.

Làm người nuôi mèo, phải tôn trọng tính tình của mèo, tôn trọng một vài điểm mèo không thích, vậy thì mới có thể vui vẻ bên nhau.”


Nói đến đây, Kiều Hãn không nhịn được cong môi, dường như là đang vui sướng khi người gặp họa, nói tiếp: “Cha còn nói trước đây không đủ kinh nghiệm, mắc phải rất nhiều sai lâm khi nuôi mèo, bảo em cảnh giác một chút, đừng để

giống như cha.”

Kiều Hãn nói chuyện với giọng điệu trêu ghẹo và vui vẻ. Nhưng mỗi một câu nói của ông đều đánh thẳng vào trong lòng Kiều Phương.

Bà gần như là đỏ mắt ngay lập tức, nước mắt chảy dài trên mặt.

“Ngẫm lại nhiều năm qua, cha cũng không dễ dàng. Rốt cuộc thì cha lần đầu làm cha, mỗi ngày còn có rất nhiều chuyện lung tung cần xử lý, mà em cũng đi gây chuyện khắp nơi, khiến cha phải bận rộn xử lý hậu quả.

Dù vậy, em cũng khá là bình tĩnh, vì em cũng là lần đầu tiên làm con của cha.

Cha không soi mói tật xấu của em, em cũng không soi mói vấn đề của cha, vậy nên những năm qua hai cha con rất là hòa thuận.”

Kiều Hãn cười nói.


Mỗi một câu nói của ông chỉ như là tán gẫu chuyện nhà. Nhưng đối với Kiều Phương mà nói, mỗi một chữ một câu đều như một cái đục đâm thẳng vào tim bà, đâm ra hết kiên cường, ấm ức, nhớ nhung, kỷ niệm... trong nhiều năm qua của bà.

Kiều Phương đột nhiên gào khóc.

Triệu Lâm đứng tại chỗ. Lúc này, anh chỉ có thể đứng ngay đây, bởi vì dù có làm gì thì cũng là dư thừa.

Đứng từ góc độ của anh, anh có thể hiểu cho mẹ mình đang buông thả cảm xúc. Rốt cuộc thì ngay trước mặt cha mẹ của mẹ, mẹ chỉ là một đứa nhỏ thôi.

Hơn hai mươi năm qua, chắc chăn là mẹ cũng từng ở vô số đêm đen, nghĩ tới chuyện về nhà hoặc là đi gặp cha mẹ một lần.

Có điều... mẹ rất kiên cường, một mình gánh hết tất cả. Kiều Hãn đi lên ôm chị gái, nhẹ nhàng vỗ lên vai chị gái để an ủi. Ông nói: “Đến lúc về nhà rồi. Hơn nữa... dù chị không muốn gặp bọn họ, thì chị cũng nên dẫn Tiểu Lâm đi gặp ông ngoại, hoặc là để cha gặp cháu ngoại, đúng không?”

Kiều Phương vẫn còn khóc nức nở trong lòng ngực em trai.

Một lát sau, Kiều Phương đã hơi bình tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt, nhìn thoáng qua Triệu Lâm đang đứng ở một bên.

Bà im lặng một lát rồi nói: “Để chị nghĩ lại đã.” Kiều Hãn biết bà định nói chuyện với Triệu Lâm xong rồi mới quyết định.

Vậy nên ông nhắc nhở: “Ừ, nhưng chị phải nghĩ nhanh một chút, chị cũng biết sắp đến sinh nhật bảy mươi tuổi của cha rồ
 
Chương 227: C227: Nghe vậy


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sau khi bùng nổ cảm xúc, Kiều Phương muốn được yên lặng một mình, đại khái là vì muốn suy nghĩ những gì cần làm trong thời gian sắp tới.

Sau khi Triệu Lâm và Kiều Hãn đưa bà về phòng, Kiều Hãn lấy một hộp thuốc lá từ trong lòng ngực ra, châm một điếu thuốc cho mình, hít mây nhả khói, nói: “Thật ra thì mẹ con rất lợi hại, còn là một người rất hiếu thắng.”

“Con biết. Vậy nên con mới dốc sức mà tăng mạnh thực lực của mình.” Triệu Lâm chủ động nói tiếp: “Cậu, con có một vài chuyện muốn nghiêm túc thảo luận với cậu. Con cảm thấy... có một vài chuyện chỉ có thể nói với cậu.”

Kiều Hãn mỉm cười nhìn lướt qua anh rồi gật nhẹ đầu.

Triệu Lâm hỏi: “Với tình huống hiện nay của con, con cần phải làm gì mới có thể làm cho cuộc sống của hai mẹ con con yên ổn trở lại?”

“Chỉ cần yên ổn thôi?” Kiều Hãn hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mà con cảm thấy hơi khó khăn, bởi vì con hiểu biết rất ít về nhà họ Nguyên.” Triệu Lâm nói thẳng.


“Hai anh em nhà họ Trần nói cho con biết hả?” Kiều Hãn chợt nghiêm mặt, ánh mắt trở nên sắc bén. Ông nhạy bén mà bắt được từ ngữ mấu chốt là “nhà họ Nguyên”.

“Là tự con lấy được tin tức từ con đường khác. Hai chú nhà họ Trần nói là khi nào con tu luyện đến tầng thứ tư hoặc thứ năm Tam Thanh Công mới đồng ý nói cho con biết.” Triệu Lâm bình tĩnh giải thích.

Sắc mặt Kiều Hãn dịu lại vài phần.

“Có một số chuyện, một khi con biết, chưa chắc sẽ có lợi cho con.” Kiều Hãn giải thích, rũ mắt xuống, bình tĩnh nói tiếp: “Con của hiện nay chỉ cần làm tốt hai chuyện là được.”

“Chuyện gì?” Triệu Lâm hỏi.

“Một là bảo vệ tốt chính mình, lanh lợi một chút, đừng bị nhà họ Nguyên xử lý hay là bắt cóc tống tiền. Hai là tăng lên thực lực của mình, nhanh chóng bước. vào cảnh giới thứ tư.” Kiều Hãn nói ngắn gọn.

Triệu Lâm hỏi: “Con chỉ có thể bị động như vậy hay sao?”

Mối thù giết mẹ không đội trời chung!

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.


Nếu không diệt trừ được nhà họ Nguyên thì Triệu Lâm tuyệt đối không thể ngủ ngon được.

“Nếu không thì sao chứ? Chẳng lẽ con định một mình đấu với cả nhà họ Nguyên hả?” Kiều Hãn trêu ghẹo.

“Con có thể nói chuyện với bọn họ, ví dụ như là con thay mẹ tạm thời nhận lỗi với bọn họ.” Triệu Lâm nói rất nghiêm túc.

Hiện nay nhà họ Nguyên xuất quỷ nhập thần, một tay che trời, nhận lỗi với nhà họ Nguyên cũng được, hay là làm như thế nào cũng được, Triệu Lâm có thể tiếp nhận hết.

Chỉ cần anh và mẹ có thể sống sót trong giai đoạn hiện nay là được.

“Con định chờ khi nào mình tu luyện Tam Thanh Công đến tầng thứ tư hoặc tầng thứ năm thì lại đi tìm đối phương tính sổ?” Kiều Hãn nhìn một cái là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của cháu trai mình.

Triệu Lâm im lặng, không nói một lời nào.

“V¡ nhà họ Nguyên kia không phải đồ ngốc. Ông ta đã ra tay rồi thì nhất định sẽ làm chết hai mẹ con con. Hành vi của con... chỉ khiến ông ta càng thêm phấn khích, cho rằng con sợ hãi ông ta, và ông ta sẽ làm nhiều hơn thế nữa.” Kiều Hãn hút thuốc, thuận miệng nói.


Nghe vậy, Triệu Lâm im lặng.

Một câu ngắn ngủn của Kiều Hãn giống như là một ngọn núi đè nặng lên vai anh.

“Con đừng lo chuyện này nữa, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống đi. Trước khi đến Trung Châu thị, cậu đã gọi điện cho ông già rồi.

Ông ấy tỏ vẻ cậu đã ngồi vị trí này, có một số chuyện tự cậu quyết định là được. Ông ấy sẽ không hỏi, cũng sẽ không nhúng tay vào.

Giao tiếp với hổ báo là không được mềm yếu, dù chỉ là một chút thôi. Con nhất định phải nhìn thẳng vào đôi mắt nó, liều mạng vật lộn với nó, hoặc là đánh cho nó tàn phế, hoặc là thuần phục nó thành một con chó chỉ biết nức nở, lại hoặc là làm thịt nó.

Sau đó, con hãy treo xác chết của nó lên trên cao, để cho đám hổ báo khác. tận mắt nhìn thấy và hiểu rằng hóa ra chúng nó mới là con mồi.”

Dứt lời, Kiều Hãn ném tàn thuốc trong tay xuống mặt đất, sau đó dùng một chân dẫm tắt đầu thuốc.
 
Chương 228: C228: Không tin


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

"Tôi?"

Tổ trưởng Lý chỉ vào mũi mình, cả khuôn mặt đen như đáy nồi, “Cả cái trường Đại học Khoa học và Công nghệ này cũng không có ai dám kiêu ngạo với lão Lý tôi như vậy, tôi nói lại, mau bỏ chân của cậu ra, nếu không tôi sẽ đánh cậu, cậu có tin không?”

"Không tin!"

Lưu Phong nói ra hai chữ này không chút do dự, thậm chí cái chân đang giãm lên Đỗ Lâu còn day day trên mặt cậu ta.

AhI

Đỗ Lâu cảm giác được mặt mình sắp bị nghiền nát, đau đớn khiến cậu ta hét lên thảm thiết, khóe miệng rỉ máu.

“Tên nhóc này, mày đúng là muốn chết rồi!” Tổ trưởng Lý rút từ thắt lưng ra một cây gậy cao su đập vào đầu Lưu Phong.

Cây gậy cao su khi vung lên phát ra tiếng huýt sáo mạnh mẽ, chứng tỏ Tổ trưởng Lý chắc chắn đã dùng hết sức lực. Nếu bị cây gậy này đập mạnh vào đầu, bất cứ ai cũng sẽ bị vỡ đầu chảy máu, thậm chí nặng thì còn chấn thương não.

Binh!

Một âm thanh nghèn nghẹt làm chấn động trái tim của rất nhiều sinh viên đang theo dõi.


Lúc này, tất cả những người chứng kiến cảnh này đều bất giác há hốc miệng, bởi vì cây gậy không phải đánh vào đầu Lưu Phong mà là vào tay ông ta.

"Ông già, ra tay cũng thật tàn nhẫn đấy!" Lưu Phong vừa cười vừa nói, và đột nhiên thu tay phải lại.

Tổ trưởng Lý suýt bị Lưu Phong đánh suýt bay ra ngoài, cây gậy cao su cũng tự nhiên rơi xuống.

"Mẹ kiếp! Lại cướp..." Binh!

Đội trưởng Lý tức giận hét lên, nhưng ông ta vừa đứng thẳng dậy, cây gậy cao. su bị Lưu Phong giật lấy đã như gió mạnh tát vào mặt ông ta.

Ahl

Dưới cái nhìn của mọi người, da mặt bên trái của Đội trưởng Lý bị rách ra, cơ thể ngã xuống đất, thậm chí còn trượt trên mặt đất ra xa hai ba mét.

"Mẹ kiếp! Lưu Phong đánh Quỷ Kiến Sầu."

"Tin lớn đấy, lần này Lưu Phong đã gây ra hoạ lớn rồi. Quỷ Kiến Sầu sở dĩ lợi hại như vậy, là bởi vì ông ta là họ hàng của Phó hiệu trưởng Trương!”

"Đây không tính là tin tức, nếu Lưu Phong không gây chuyện thì mới là chuyện lạ đấy!”

Lưu Phong đương nhiên có thể nghe được tiếng bàn tán của các bạn học, nhưng liệu hắn có quan tâm đ ến một họ hàng của Phó hiệu trưởng không?

Câu trả lời là chắc chắn Lưu Phong sẽ không bao giờ quan tâm.

Tuy nhiên, khi Đội trưởng Lý bị đánh, bốn nhân viên bảo vệ chạy tới cùng ông †a chắc chắn sẽ để ý.

"Thằng nhóc này, mày dám đánh Đội trưởng Lý, mày xong đời rồi."

"Đánh nó, đánh nó một trận trước rồi nói."

"Lên" Bốn nhân viên bảo vệ lao về phía Lưu Phong với bốn cây gậy cao su trên tay.


Tuy nhiên, bốn tên này không hiểu Lưu Phong trước mặt mạnh đến mức nào, trong mắt anh Phong, tốc độ của bốn tên này cực kỳ chậm, động tác đánh cũng cực kỳ cứng nhắc.

Binh!

'Tên đầu tiên lao tới vừa giơ chiếc gậy cao su lên đã bị đánh trúng ngay cổ. Dưới lực lượng khủng khiếp, thân thể anh ta bay đi năm sáu mét, nếu Lưu Phong không nương tay, có lẽ đốt sống cổ của anh ta đã bị chặt đứt.

Tên thứ hai lao vào, anh ta thậm chí còn không nhận ra rằng người bạn đồng hành của mình đang bị đánh bay, thay vào đó anh ta tận dụng cơ hội này, tiếp tục dùng gậy cao su đánh Lưu Phong.

Nhưng Lưu Phong nhẹ nhàng nhấc chân lên, tên to lớn Đỗ Lâu bay thẳng lên cao gần 1,7 mét và rơi xuống, gậy cao su của nhân viên bảo vệ đập mạnh vào bên trái mặt cậu ta.

Tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh nghèn nghẹt khi thanh cao su va vào Đỗ Lâu, kèm theo đó là tiếng xương gấy kêu lạo xạo.

Đỗ Lâu muốn hét thật to giữa không trung để giảm bớt cơn đau đớn, nhưng cậu ta không thể hét lên vì hàm đã bị đập nát, thậm chí cả dây thanh quản cũng bị tổn thương. Người đàn ông to lớn cao hơn 1,9 mét bị nhân viên bảo vệ đánh bay hơn hai mét giữa không trung trước khi rơi xuống đất một cách nặng nề.

Cùng lúc đó, chân phải của Lưu Phong đột nhiên đá ra, bàn chân cỡ 43 đập vào bụng dưới của nhân viên bảo vệ.

ỢI

Nhân viên bảo vệ bị đá bay lên không trung, bay về phía sau bảy tám mét như: mây, thân thể đập vỡ bảng thông báo của hội sinh viên thành hai nửa.

Binh binh!


Hai nhân viên bảo vệ còn lại cũng không được tha, Lưu Phong lao ra như một viên đạn đại bác, vung cây gậy cao su trong tay khiến hai người cuối cùng ngã xuống đất.

"Lưu Phong! Đồ hung thủ đáng chết! Cậu đã bị đuổi học, lại còn dám quay lại trường để hành hung."

Lúc này, giọng nói của Thang Thần Vũ đột nhiên vang lên.

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói, hơn mười người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng tổng hợp.

Người dẫn đầu là Thang Thần Vũ, còn có một người đàn ông đầu trọc khoảng năm mươi tuổi đi bên cạnh, cả hai người trông đều có vẻ vô cùng tức giận.

Phía sau hai người phần lớn đều là những ông chú trung niên, đều mặc vest, bụng phệ, thoạt nhìn thì là nhân viên quản lý của trường Đại học Khoa học và Công nghệ.

"voP

Lưu Phong cười nói: "Đây không phải là Trưởng phòng Giáo vụ Thang Thần Vũ sao? Tôi cũng đang muốn tìm cô để xin một lời giải thích đây, anh Phong tôi sao lại bị đuổi học?”

“Chỉ dựa vào việc cậu thích hành hung, đã đủ chưa?”
 
Chương 229: C229: Trưởng phòng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sắc mặt Thang Thần Vũ lạnh lùng, nói: “Lúc này tôi còn thấy cậu không chỉ đánh bạn học, mà còn làm bị thương nhân viên bảo vệ và Tổ trưởng tổ bảo vệ.”

Sắc mặt người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh Thang Thần Vũ càng khó coi hơn, thậm chí còn chỉ vào Lưu Phong, hét lớn: "Cảnh sát không phải đã bắt cậu đi rồi sao? Tại sao cậu lại quay lại đây? Hung thủ, hung thủ tuyệt đối, Trường Đại học. Khoa học và Công nghệ Đông Hải tuyệt đối không thể chấp nhận một sinh viên như cậu.”

"Ông là tên nào?" Lưu Phong vẻ mặt giễu cợt hỏi.

"Tên nào?" Khóe miệng người đàn ông hói giật giật, "Cậu nghe cho kỹ đây, tôi tên là Trương Hưng Chấn, là phó hiệu trưởng trường Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải. Thông báo đuổi học cậu là do tôi ký, cậu không phục sao?"?". Тhử thách tì𝘮 t𝑟a𝙣g gốc, géc gô ~ ТRuMТRUY𝗲 N.𝚅N ~

Xi

Lưu Phong cười lạnh nói: "Phục ông? Chỉ là một phó hiệu trưởng nhỏ bé mà thôi! Vốn dĩ tôi chỉ muốn làm một anh chàng đẹp trai khiêm tốn, nhưng luôn có những người tự cho mình là đúng như ông giả vờ ngầu, khiến tôi muốn khiêm tốn cũng không được! Ông thật sự nghĩ rằng ông ký tên là có thể đuổi học tôi sao?”

"Tôi không thể đuổi học cậu?!"

Trương Hưng Chấn tức giận đỏ bừng mặt, cuối cùng phẫn nộ cười nói: "Tiểu tử cậu không khiêm tốn thì có thể làm được gì? Hôm nay tôi sẽ đuổi học cậu, cậu không khiêm tốn đi, xem cậu có thể trở thành sinh viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ lần nữa không.”


"OKI Đáp ứng nguyện vọng của ông!"

Lưu Phong lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số, rất bình tĩnh nói: “Lão. quỷ, tôi là Lưu Phong, hiện tại đang học tại trường Đại học Khoa học và Công nghệ Đông Hải, nhưng có người muốn đuổi học tôi, lúc này là ba giờ hai mươi, tôi

hy vọng ông có thể giải quyết chuyện này trong vòng một giờ.”

Người ở đầu bên kia điện thoại nghe xong lời của Lưu Phong liền im lặng.

Nhưng năm giây sau, trong điện thoại đột nhiên vang lên một thanh âm cực

kỳ kích động: "Lưu Phong? Gậu nói cậu là Long Uyên Kiếm Lưu Phong? Tiểu tử này, bốn năm trước, cậu đã được bên quân đội phong làm liệt sĩ rồi mà, sao cậu

có thể...

"Được rồi! Đừng lảm nhảm với tôi nữa."

Lưu Phong ngắt lời đối phương, rất bình tĩnh nói: “Hơn bốn năm này, tôi ở phương Tây làm gì, bộ phận các ông tuyệt đối không thể không biết. Lão quỷ, tôi gọi điện cho ông không phải để ôn lại chuyện cũ, giải quyết rắc rối cho tôi trong vòng một giờ, nếu không thì rắc rối của ông càng lớn đấy!”

Nói xong những lời này, Lưu Phong trực tiếp cúp điện thoại.

Ha ha!

Hầu hết các lãnh đạo bước ra từ tòa nhà văn phòng tổng hợp đều nhìn Lưu Phong và cười chế nhạo.

Thang Thần Vũ thậm chí còn trực tiếp mỉa mai nói: "Lưu Phong, cậu không cần giả vờ khoa trương, lần trước sau khi cậu đánh Đỗ Lâu, tôi đã sai người điều tra cậu. Đừng mong đợi đại tiểu thư nhà họ Dương sẽ ra mặt giúp cậu, tôi u tra rất rõ ràng rằng cậu chỉ là vệ sĩ của Dương Thi Văn mà thôi. Chỉ dựa vào việc hôm nay cậu hành hung người trước tòa nhà văn phòng tổng hợp, cho dù ông Dương Đỉnh đích thân đến, cậu cũng phải bị sa thải. "

Xem ra đàn bà đều ghi thù, Thang Thần Vũ không chỉ điều tra Lưu Phong, còn điều tra ra được Lưu Phong là vệ sĩ của Dương Thi Văn.


Trước mặt nhiều người như vậy, Thang Thần Vũ lộ ra thân phận vệ sĩ của Lưu Phong, lại gây xôn xao dư luận.

"Gái gĩ? Anh Phong chỉ là một vệ sĩ?"

"Tôi biết Dương Thi Văn, người đẹp đi cùng xe với Anh Phong đó, đã có tên trong danh sách hoa khôi trên diễn đàn trường Đại học Khoa học và Công nghệ rồi”

"Trời ơi, điều này giải thích vì sao công phu của Lưu Phong lại tốt như vậy. Này! Đây là chuyện tốt. Anh Phong là vệ sĩ của Dương Thi Văn, nghĩa là họ không phải là người yêu, vậy thì chúng ta có cơ hội rồi!"

Đầu óc của rất nhiều nữ sinh viên thật lợi hại, lúc này mà họ vẫn còn là những kẻ cuồng dâm.

Về phần rất nhiều nam sinh, cách nhìn của họ đối với Lưu Phong đã thay đổi rất nhiều. Suy cho cùng, con trai dễ có tâm lý cạnh tranh hơn, nếu Lưu Phong không có địa vị nổi bật, trong mắt một số chàng trai, hắn đương nhiên sẽ không cao siêu hơn những người khác.

Thậm chí có một số chàng trai nhanh trí, bắt đầu có chủ ý đối với Dương Thi Văn. Dù sao Dương đại tiểu thư xinh đẹp như vậy, nhưng có Lưu Phong ở bên cạnh, có một vài nam sinh không dám bắt chuyện với Dương Thi Văn, bây giờ thân phận của Lưu Phong đã bị bại lộ, sự kính sợ của rất nhiều người đối với Lưu Phong cũng không còn nữa.

Thang Thần Vũ tiếp tục nói: "Lưu Phong, có phải bây giờ cậu cảm thấy mất mặt không? Với tính cách của cậu, lúc này nên nổi giận mới đúng chứ! Nếu có bản lĩnh đánh cả tôi đi, tôi đảm bảo cậu không chỉ mất tư cách học tại trường Đại học Khoa học và Công nghệ, mà còn mất việc, thậm chí phải ngồi tù”.

"Trưởng phòng Thang nói rất hay!"

Trương Hưng Chấn tiến lên một bước, vị Phó hiệu trưởng này rất ngạo mạn, nói: “Chúng ta làm giáo dục, với tư cách là người làm giáo dục, phải dám đấu tranh chống lại những tên côn đồ như Lưu Phong! Chỉ khi chúng ta có trách nhiệm, mới có thể giáo dục ra những học sinh có năng lực và có trách nhiệm. Phó hiệu trưởng tôi đứng đây, Lưu Phong, chẳng phải cậu rất giỏi đánh người sao? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi, nếu tôi lùi lại một bước, tôi


Bốp!

Không đợi Trương Hưng Chấn nói xong, một viên gạch đỏ đã lộn nhào trên không và bay tới, đập mạnh vào mặt Trương Hưng Chấn.

Lần này, không biết có bao nhiêu sinh viên rớt hàm xuống đất vì quá sốc.

Có lẽ do lực quá lớn nên viên gạch đỏ sau khi đập vào Phó hiệu trưởng Trương đã vỡ thành ba mảnh, những mảng lớn bột đỏ và máu bay tứ tung.

Oa al

Tiếng hét của Trương Hưng Chấn vang vọng không ngừng trước tòa nhà văn phòng tổng hợp, ông ta lấy hai tay ôm mặt, lùi lại bảy tám bước, cuối cùng ngồi xuống đất.

Lưu Phong lúc này đi tới vỗ tay nói: rằng tôi không dám sao! Tại sao muốn khiêm tốn cũng khó khăn như vậy? Luôn có những kẻ ngốc muốn bị đánh, tôi phiền quá!”

Là ông bảo tôi đánh ông, ông thật sự cho.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top