Dịch Full Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Nhà Họ Dương Sắp Phát Đạt Rồi 2


Nói xong vài câu, hai người Dương Viễn Minh rời đi.

Dương Lỗi đi tới trước cửa nhà.

Hắn đang mở cửa thì đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói kinh hỉ.
"Anh Tiểu Lỗi."
Giọng nói rất trong trẻo.

Dương Lỗi nhìn về phía tiếng nói phát ra.

Lúc này, cách đó không xa có một cô gái mặc áo phông màu xanh, trông rất xinh đẹp, mặt mũi trắng trẻo, có thể đánh giá là tám trên mười điểm.
"Tiểu Lan?" Nhìn thấy cô gái này, Dương Lỗi cười nói.
“Anh Tiểu Lỗi, thật sự là anh sao.” Trương Lan chạy tới, trên mặt lộ ra một tia vui sướng.
Cô ta khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, không ít hơn Dương Lỗi bao nhiêu tuổi.
Trương Lan và Dương Lỗi là bạn học tiểu học và trung học.

Lên cấp ba thì học cùng trường nhưng khác lớp.
Trong mắt Trương Lan hiện lên một tia vui mừng, Dương Lỗi của bây giờ vẫn cao lớn đẹp trai, giống như trong trí nhớ của cô ta.
Dương Lỗi cười hỏi: "Hôm nay cậu được nghỉ sao?"
Hiện tại, Trương Lan nhất định đã đi làm rồi.

Trước đó, Dương Lỗi chưa từng thấy cô ta trong tiểu khu, vì vậy chắc là hôm nay được nghỉ.

Trương Lan gật đầu, cười nói: "Trước đây công ty tăng ca, hiện tại nghỉ ngơi hai ngày, nên em trở về thăm thôn một chút."
"Ừm, hiện tại cậu làm việc gì?"
"Hiện tại em làm việc trong một siêu thị, là một nhân viên thu ngân."
Hai người cứ thế trò chuyện.
"Tiểu Lan."
Đột nhiên, một giọng nói khác vang lên.

Một người phụ nữ trung niên rất lớn đi tới.
“Mẹ.” Nhìn thấy người phụ nữ này, Trương Lan gọi một tiếng.
“Dì Trương.” Dương Lỗi cũng chào người phụ nữ này.
Người phụ nữ này là Trương Hồng Mai, mẹ của Trương Lan.
Trương Hồng Mai và Trương Hồng Anh thích khoe con trai mình là chị em ruột.
"Ừ." Trương Hồng Mai gật đầu với Dương Lỗi, sắc mặt có chút lạnh lùng.
Bà ta không nói gì, nhìn con gái, nói: "Tiểu Lan, nhà có khách đến, con theo mẹ về."
"Mẹ, để con nói thêm mấy câu với anh Tiểu Lỗi." Trương Lan nói.
"Nói cái gì? Sau này không có thời gian nói nữa sao? Trong nhà rất bận!"
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên cau mày trách móc cô ta.
Lúc này, cho dù là Trương Lan hay Dương Lỗi, thì đều cảm nhận rõ ràng tình cảnh của người phụ nữ trung niên.
Dương Lỗi liếc nhìn Trương Hồng Mai.

Đây là đang không cho Trương Lan tiếp xúc với hắn sao?
Nhưng vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, không chút thay đổi.
Thấy mẹ tức giận, Trương Lan chỉ có thể nhìn Dương Lỗi, nói: "Anh Tiểu Lỗi, em về nhà trước đây."
"Ừ." Dương Lôi cười gật đầu.
Lúc này, Trương Hồng Mai kéo Trương Lan đi.

Trương Lan đột nhiên bất mãn hỏi: "Mẹ, hôm nay mẹ sao vậy? Lửa giận lớn vậy ạ? Với lại hôm nay ai tới nhà mình vậy ạ? Hình như trước đó mẹ không nói."
Người phụ nữ trung niên Trương Hồng Mai nói: "Ở nhà không có ai."
Trương Lan nghe vậy càng thêm bất mãn, nói: "Mẹ, mẹ nói với con trong nhà không có ai? Vừa rồi con với anh Tiểu Lỗi đang nói chuyện mà."
Dương Lỗi là đối tượng mối tình đầu của cô ta, cô ta vẫn chưa quên được.

Không dễ gì mới gặp được, đang định vui vẻ nói vài câu, lại bị mẹ cắt ngang.
"Mẹ chính là không cho con tiếp xúc với Dương Lỗi." Trương Hồng Mai trầm giọng nói.
Nghe được lời của bà ta, Trương Lan sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Mẹ, tại sao?"
"Tại sao?"
Trương Hồng Mai nói: "Lẽ nào con không biết tình hình của gia đình Dương Lỗi sao? Nghe nói bệnh của Dương Lỗi đã tiêu tốn hết vài triệu.

Gia đình hắn đã bán căn nhà mà bọn họ mua ở huyện rồi.


Bọn họ cũng vay tiền của nhiều người trong thôn.

Hiện giờ con tìm Dương Lỗi làm gì.

Nếu hắn mượn tiền nhà chúng ta thì sao?"
"Hiện tại, rất nhiều gia đình trong thôn đều không tiếp xúc với nhà Dương Lỗi nữa."
Bà ta nhìn con gái nói: "Mẹ biết con thích tên nhóc nhà họ Dương này, nhưng hiện tại Dương Lỗi có gì? Không nhà không xe, lại nợ người ngoài một khoản lớn.

Nếu tương lai con hẹn hò với Dương Lỗi, ở chung nhà thuê với hắn, sau đó cùng nhau vất vả trả nợ sao?"
Trương Lan không nói gì nữa.
Mặc dù cô ta thích Dương Lỗi, nhưng khiến cô ta ở chung với Dương Lỗi không nhà không xe, hơn nữa còn phải cùng nhau trả nợ, cô ta chắc chắn không bằng lòng.
Cô ta lại không phải là một cô bé mới lớn, cái gì cũng không hiểu.

Cô ta đã tốt nghiệp mấy năm rồi, bản thân cũng có tiêu chuẩn sống.
Thích là một chuyện, nhưng có ở bên nhau không lại là chuyện khác.
Trương Hồng Mai nhìn con gái, nói: “Tiểu Lan, trong tiểu khu này hiện giờ có rất nhiều lời đàm tiếu.

Hiện tại, con còn đang trong giai đoạn kết thân xem mắt.

Nếu có bất kỳ tin đồn nào với tên nhóc nhà họ Dương, thì còn ai đến nhà chúng ta cầu thân?”
Một cô gái hai mươi lăm tuổi được coi là “trong tuổi” kết thân xem mắt rồi, qua hai mươi lăm tuổi được coi là “quá tuổi”.
"Cho nên, về sau con nhất định phải giữ khoảng cách với Dương Lỗi, biết không? Tuyệt đối không thể để người trong thôn đàm tiếu.

Có một số người không muốn thấy người khác sống tốt.

Con lớn lên xinh đẹp như vậy, bọn họ chỉ mong sao con gả cho một người có điều kiện nghèo khó." Trương Hồng Mai nói.
Trương Lan trầm mặc một lát, gật đầu nói: "Mẹ, con hiểu rồi."

Bọn họ đang nói chuyện, thì lúc này Dương Lỗi lấy một ít đồ ra để phơi.

Phía bên kia đường có một người phụ nữ trung niên mập mạp đi tới.

Người phụ nữ đó chính là Trương Hồng Anh.
Bà ta nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt bà ta tràn đầy nụ cười, vội vàng đi tới, cười nói: "Tiểu Lỗi, đang phơi đồ à."
Bà ta lấy ra một túi đồ, nói: "Đây là một ít đồ tốt từ vùng núi quê dì gửi đến, nhiều quá nhà ăn không hết, nên cho nhà cháu một ít."
Hôm qua, sau khi biết Dương Lỗi viết tiểu thuyết có thể kiếm được hàng trăm nghìn mỗi tháng, bà ta rõ ràng đã rất ngạc nhiên đến sững sờ.
Buổi tối, bà ta lại gọi điện cho con trai.

Lý Chí biết Dương Lỗi viết tiểu thuyết thì cũng rất kinh ngạc.

Anh ta đã đặc biệt quan tâm một chút.

Sau khi anh ta phân tích thì ước tính cuốn sách [Che trời] của Dương Lỗi ít nhất cũng phải kiếm được hơn 400.000 nhân dân tệ trong tháng này!
Hay lắm, hơn 100.000 trực tiếp biến thành hơn 400.000 tệ, Trương Hồng Anh càng chấn kinh hơn.
Sau đó, bà ta liền nghĩ cách lấy lòng gia đình Dương Lỗi.
400.000 tệ một tháng, vậy thì một năm sẽ là 5.000.000 tệ đó.

Nhà họ Dương sắp phất lên rồi! Sau này tuyệt đối sẽ giàu nhất trong thôn!
Lúc này, không nịnh bợ tốt, sau này phát đạt rồi, không biết sẽ có bao nhiêu người xu nịnh nữa, bọn họ chưa chắc đã được xếp vào hàng.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Hối Hận 1


Vì vậy, người lanh mồm lanh miệng như bà ta vậy mà lại không nói bất cứ điều gì với bên ngoài.

Thấy vậy, Dương Lỗi vội vàng nói: "Dì Trương, không cần đâu, dì khách sáo quá.

"
Tuy nhiên, Trương Hồng Anh không phải là người mà Dương Lỗi có thể ngăn cản, cuối cùng vẫn phải nhận.

Ở phía xa, Trương Hồng Mai nhìn thấy tình hình phía đó, thì trong mắt bà ta hiện lên sự nghi ngờ.

"Chị cả bị sao vậy? Sao chị lại nhiệt tình với tên nhóc nhà họ Dương như vậy?"
Bà ta và Trương Hồng Anh là chị em.

Bà ta vẫn rất hiểu chị cả mình, với tính cách của chị cả, có lẽ sẽ khoe khoang về con trai mình trước mặt cả nhà Dương Lỗi, còn tặng đồ, căn bản là không thể nào.

Suy nghĩ một hồi, đợi Trương Hồng Anh đi tới, bà ta vội vàng chạy tới gọi: "Chị.

"
"Hồng Mai.


"
Nhìn thấy Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh mỉm cười.

Bà ta nhìn thấy Trương Lan, ánh mắt bà ta đột nhiên sáng lên, nói: "Tiểu Lan cũng ở đây à, trông càng ngày càng xinh đẹp.

"
"Chị, vừa rồi sao chị lại tặng đồ cho tên nhóc nhà họ Dương?" Trương Hồng Mai không khỏi hỏi: "Đó không phải là đồ mẹ gửi tới sao? Gửi ít quá chị còn không nỡ ăn.

"
Nghe thấy câu hỏi của Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh thần bí nói: "Hồng Mai, em không biết điều này phải không? Để chị nói cho em biết, nhà họ Dương sắp phát đạt rồi.

"
"Phát đạt?" Nghe xong, Trương Hồng Mai liền sửng sốt.

Trương Hồng Mai sửng sốt, nhà họ Dương sắp phát đạt rồi?
Sau đó, Trương Hồng Anh nói chuyện Dương Lỗi viết tiểu thuyết cho bà ta nghe.

“Tiểu Chí nhà chị nói, hiện giờ tiểu thuyết mà Dương Lỗi viết xếp thứ nhất trên trang web tiểu thuyết lớn lắm, một tháng ít nhất cũng phải kiếm được 400.

000 tệ!”
Trương Hồng Anh nói: “Hôm qua chị thấy Dương Viễn Minh đi trả nợ mấy nhà, mỗi lần trả đều là mấy chục ngàn.

Đây đều là tiền mà Dương Lỗi viết tiểu thuyết kiếm được.


Lúc này, Trương Hồng Mai hoàn toàn ngây dại.

“400.

000 tệ một tháng?” Trong mắt bà ta lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thôn Dương Gia là một thôn nhỏ, tiền lương của nhóm trẻ trong thôn cũng không ai vượt quá mười ngàn, chủ yếu chỉ toàn vài ngàn tệ!
Thế mà, con trai nhà họ Dương bây giờ lại có thể kiếm được tận bốn trăm ngàn một tháng?
Đây là khái niệm gì?
Một tháng bốn trăm ngàn, vậy thì một năm chẳng phải là năm triệu sao?
Số tiền đó đủ để mua bốn đến năm ngôi nhà trong huyện thành!

Trương Hồng Anh nói xong thì nhìn về phía Trương Lan, ánh mắt sáng lên: “Hồng Mai, hiện giờ Dương Lỗi đang độc thân, mà Tiểu Lan nhà chúng ta lại xinh đẹp như thế này, để con bé tiếp xúc với Dương Lỗi một chút, nói không chừng lại thành đôi đấy! Một khi thành đôi thì sau này gia đình em sẽ hưởng phúc rồi! Tiểu Lan trước kia là bạn học của Dương Lỗi, thế lại càng tốt.


Bà ta không ngừng nói, vẻ mặt của Trương Hồng Mai thì càng thêm chấn động, nghe được câu này thì trong mắt tràn đầy vẻ hối hận.

Vừa rồi, khi con gái bà ta nói chuyện với Dương Lỗi, bà ta lại không chút khách khí để Trương Lan rời đi, còn lộ ra vẻ không hài lòng, không muốn con gái có tiếp xúc gì với Dương Lỗi.

Ai cũng có thể đoán ra nguyên nhân, chắc chắn là do bà ta ghét bỏ điều kiện gia đình của Dương Lỗi!
Nhưng mà, bây giờ bà ta lại nghe được thì ra Dương Lỗi biết kiếm tiền như vậy, hai tháng đã có thể trả nợ sạch sẽ cho gia đình.

Một năm kiếm được năm triệu, mười năm là năm mươi triệu! Trời ơi, khắp các hộ gia đình ở thôn Dương Gia, rồi còn cả mười mấy thôn làng lân cận nữa, làm gì có gia đình nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Con gái của bà ta và Dương Lỗi hoàn toàn có hi vọng, nhưng lại bị chính tay bà ta phá hủy!
Nghe nói càng kiếm được nhiều tiền thì càng kiêu ngạo, vừa rồi biểu hiện của bà ta rõ ràng như vậy, Dương Lỗi làm sao có thể có ấn tượng tốt về bà ta được?
“Mẹ, con hận mẹ chết đi được!”
Sắc mặt của Trương Lan cũng thay đổi liên tục, nhìn về phía cánh cửa nhà Dương Lỗi lúc này đã đóng chặt.

Cô ta nhìn thoáng qua mẹ mình một chút, sau đó tức giận bỏ đi.

“Hồng Mai, có chuyện gì thế?” Lúc này, Trương Hồng Anh cũng phát hiện ra có gì không ổn, không nhịn được dò hỏi.

Vẻ mặt Trương Hồng Mai tràn đầy tiếc hận, kể chuyện vừa rồi cho chị gái.

Trương Hồng Anh nghe thế thì cũng biến sắc.


Lúc bà ta vừa nhìn thấy Trương Lan thì lập tức cảm thấy nếu như Trương Lan và Dương Lỗi tiếp xúc một chút thì nói không chừng có thể ở bên nhau, thế thì nhà bọn họ và nhà Dương Lỗi cũng trở thành họ hàng rồi!
Kết quả là em gái bà ta lại ngu xuẩn như thế.

“Chị cả, sao chị không nói với em sớm hơn chứ?’ Trương Hồng Mai phàn nàn.

Nếu sớm biết Dương Lỗi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì bà ta đã không có thái độ như vậy.

Chuyện tốt đẹp đã bị bà ta phá hỏng hết rồi.

Nghe được lời phàn nàn của Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh cũng lập tức bất mãn: “Chẳng phải chị cũng chỉ vừa mới biết à? Chưa kịp nói với em.


Bà ta vô cùng khó chịu, mình có lòng tốt muốn mai mối cho cháu gái một mối nhân duyên tốt đẹp, kết quả là cô em gái ngu xuẩn của mình lại làm ra chuyện như thế kia.

Làm hỏng chuyện rồi còn quay ra trách bà ta!
!
Dương Lỗi không biết chuyện của hai chị em Trương Hồng Mai, nếu như biết thì chắc hắn cũng chỉ nói một câu: “Mọi người nghĩ nhiều rồi.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: Hối Hận 2


Hắn không có bất cứ tình cảm gì với Trương Lan, hắn đã có cô gái mà mình thích.
“Hôm nay đã là mười ba rồi, tháng tư qua được gần một nửa, giờ lại tiếp tục đăng chương mới! Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chờ nhận được tiền lương tháng tư là nhà mình sẽ không còn nợ nần gì nữa.”
Dương Lỗi có thể ước tính tiền nhuận bút của mình thông qua lượng đặt mua.
Trong lòng hắn hơi động, giao diện trong đầu lại hiện lên.
Tiểu thuyết, âm nhạc, phim truyền hình, điện ảnh...
Lúc này chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, còn những ô khác đều mờ.
“Làm thế nào để mở những ô biểu tượng này? Hiện giờ Giá trị danh vọng của mình đã đạt tới hơn tám trăm ngàn rồi, sao nó vẫn không có chút phản ứng nào?”
Dương Lỗi đoán là những ô biểu tượng còn lại chắc cũng là dùng Giá trị danh vọng để đổi, chắn hắn vẫn chưa đạt yêu cầu.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó không nghĩ nữa.
“Tiếp tục đăng chương mới!”
...
Sau đó, [Che trời] vẫn giữ nguyên tốc độ, cập nhật 100.000 chữ mỗi ngày.
Tình tiết không ngừng phát triển, Diệp Phàm cũng càng ngày càng mạnh.


Nhưng mà, đối với anh ta mà nói, tâm nguyện lớn nhất chính là trở lại Trái đất.
Trải qua bao nhiêu cố gắng, cuối cùng anh ta cũng từ Bắc Đẩu tinh vực quay về!
Nhưng mà, sau khi trở về, anh ta lại không còn được gặp cha mẹ mình nữa.
“Cha, mẹ!”
Diệp Phàm không kìm được nước mắt, anh ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ ở Bắc Đẩu, nhưng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.

Thế mà bây giờ, sau khi trở lại Trái đất, anh ta không nhịn nổi nữa, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Quyển nhật ký bám đầy tro bụi giống như nặng cả ngàn tấn, khiến hai tay anh ta run rẩy.

Cha mẹ tuổi già sức yếu, trong lúc ngủ đều gọi tên anh ta, thế nhưng lúc tỉnh lại chỉ có nước mắt làm bạn.
“Sắp sang năm mới rồi, mọi chuyện vẫn giống trước kia, chỉ có hai người chúng tôi.

Tiểu Phàm, nếu như con đột nhiên trở về, xuất hiện bên cạnh cha mẹ thì tốt biết bao.”
“Tết Nguyên Tiêu đến rồi, đáng lẽ ngày này gia đình phải đoàn viên, nhưng nhà chúng tôi lại quạnh quẽ vô cùng.

Chúng tôi nói phải đi ngủ sớm, nhưng lại thao thức đến tận hừng đông.

Eo đau nhức, chân tay mỏi rã rời, không biết chúng tôi còn có thể chờ Tiểu Phàm mấy năm nữa.”
...
Diệp Phàm khóc lớn, quỳ trên mặt đất, run rẩy nâng quyển nhật ký trong tay.

Từng chữ từng chữ đều như nhát dao đâm vào trái tim anh ta, khiến anh ta đau đớn không sao chịu nổi.


Hai người già yếu làm sao sống qua những năm tháng đó chứ? Hai mắt anh ta nhòe nước mắt, những tờ giấy đã ố vàng, nặng hơn cả núi.
...
Xuất phát đến Thái Sơn, sau đó bị đưa đến Bắc Đẩu tinh vực tu luyện hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới trở về được, nhưng kết quả là cả cha mẹ đều đã chết, chỉ còn lại một quyển nhật ký, kể cho anh ta những năm qua bọn họ đã sống như thế nào.
Cho đến tận lúc chết, hai người cũng không biết con trai mình đã gặp phải chuyện gì.
Ba ngày sau khi đặt VIP, [Che trời] đã chiếm vị trí đầu tiên trong bảng danh sách bán chạy nhất, chưa từng bị tụt lại phía sau, mức độ phổ biến càng ngày càng được tăng cao.

Số lượng người đặt trước [Che trời] đã vượt quá hai mươi ngàn, đạt đến con số 20.400, số lượng người theo dõi cũng đạt tới con số 18.000!
Mấu chốt là [Che trời] cập nhật quá nhanh, nếu như cập nhật chậm hơn một chút thì rất có thể lượng đặt trước đạt tới 30.000.
Sau khi ra mắt chương mới, khu bình luận hoàn toàn bùng nổ.
“Nhà tác giả ở đâu thế? Cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi cho tác giả chút đồ tốt.”
“Đúng dịp, tôi cũng có chút đồ muốn gửi cho tác giả.”
“Haizz, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ lại chẳng thể chờ, đây đúng là một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai.”
“Tôi cảm thấy viết như vậy rất tốt, một người đắc đạo gà chó thăng thiên là chuyện quá xưa rồi.

Một vị cường giả quật khởi thì ít nhiều cũng phải từ bỏ thứ gì đó, nếu như cuộc đời cường giả quá viên mãn thì ngược lại sẽ cảm giác như thiếu cái gì đó.”
“Biết là xưa rồi, nhưng tôi vẫn muốn được đọc một kết thúc có hậu.”
...
Rất nhiều độc giả đều đang bàn tán.

Không biết có bao nhiêu người chờ mong Diệp Phàm trở lại Trái đất một lần nữa, nhưng không ai ngờ lại có kết cục như thế này.
Không chỉ có độc giả, chỉ một lát sau, Dương Lỗi nhận được tin nhắn, là do em gái mình là Dương Tiểu Đình nhắn tới.
Dương Tiểu Đình: “Ôi, anh ơi, sao anh lại viết cha mẹ của Diệp Phàm chết vậy?”
Sau khi biết được [Che trời] là do anh trai mình viết thì Dương Tiểu Đình lập tức đi đọc thử, sau đó đã bị thu hút.

Nhân vật yêu thích nhất của cô trong tiểu thuyết là bạch y Thần vương Khương Thái Hư, lúc trước cô còn quấn lấy Dương Lỗi, bảo hắn nhất định phải viết phần kết của Thần vương tốt một chút.
Dương Lỗi nhìn thấy tin tức này thì tùy ý hỏi: “Em viết [Hoa Thiên Cốt] thế nào rồi?”
Nghe thấy Dương Lỗi hỏi câu này, Dương Tiểu Đình lập tức hưng phấn lên, trả lời: “Anh, hiện giờ [Hoa Thiên Cốt đã được 30.000 chữ, hôm nay đã được ký kết rồi.”
Bây giờ cô tràn đầy nhiệt huyết, ban ngày đi làm, buổi tối ở nhà phần khởi viết [Hoa Thiên Cốt].
Văn phong của cô rất tốt, cộng thêm việc Dương Lỗi chuẩn bị cho cô một phần dàn ý rất chi tiết, thế nên cô viết càng nhanh hơn.
Dương Lỗi: “Ừm, viết cho tốt vào, lát nữa anh đẩy chương cho em.”
Kết thúc trò chuyện, Dương Lỗi ở sau chương [Che trời] đề cử truyện [Hoa Thiên Cốt] của Dương Tiểu Đình một chút.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Mở Khóa Âm Nhạc


“Truyện do em gái tôi viết, mọi người có hứng thú có thể tới đọc một chút.”
Sau khi quảng cáo cho [Hoa Thiên Cốt] xong thì Dương Tiểu Đình lại lập tức nhắn tin cho hắn, số lượng người ấn lưu truyện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt quá 20.000, rồi còn có rất nhiều bình luận.
“Em gái Thạch Đầu đại lão viết truyện? Tới xem một chút.”
“Em gái Thạch Đầu, em có thể mở máy tính của Thạch Đầu đại lão ra, sau đó gửi hết tất cả bản thảo của anh ấy ra ngoài được không? Nếu như có thể, tôi lập tức sẽ khen thưởng hậu hĩnh.”
“Vị thần cuối cùng của trời đất? Nội dung không tệ, ủng hộ!”
...
Hiệu quả đề cử của Dương Lỗi rất mạnh, nhưng chuyện [Hoa Thiên Cốt] có thể đi được bao xa thì vẫn còn phải phụ thuộc vào bản thân Dương Tiểu Đình.
Dương Lỗi cùng lắm cũng chỉ có thể cung cấp cho cô một số ý tưởng, không thể nào cầm tay chỉ việc luôn cho cô được.
Sau khi nhắn lại cho Dương Tiểu Đình xong, trong lòng Dương Lỗi bỗng nhiên hơi động.
Trong đầu hắn hiện lên một giao diện.
“Ô biểu tượng Âm nhạc...!Sáng lên rồi?”
Thời gian mới trôi qua một tuần, lúc đó chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, thế mà bây giờ ô biểu tượng Âm nhạc cũng sáng lên rồi!

“Vậy mà cần tận một triệu Giá trị danh vọng!”
Lúc này, Giá trị danh vọng của hắn vừa vặn đạt tới một triệu.
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, ý thức nhanh chóng tiến vào ô biểu tượng [Âm nhạc].
Ngay lập tức, một dãy bài hát xuất hiện trước mặt hắn.
[Giá trị danh vọng đã có: 1.000.009]
[Sứ thanh hoa]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Giang Nam]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thất lý hương]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Xích linh]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
...
[Yến về tổ]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Giấc mơ ban đầu]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Gió nổi lên rồi]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Cô dũng giả]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thiếu niên]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
...
Tất cả những bài hát đều hiện lên trước mặt Dương Lỗi, giá cả cũng được ghi chú rõ ràng.
“Bài nào cũng cần một triệu giá trị danh vọng, chẳng trách lúc trước không mở ra được.”
Dương Lỗi hơi kinh ngạc, một quyển tiểu thuyết chỉ có giá mười ngàn giá trị danh vọng, thế mà một bài hát lại tốn đến tận một triệu! Giá cả trực tiếp tăng lên gấp trăm lần!
Ý thức của hắn nhanh chóng liếc nhìn sang những ô biểu tượng phin điện ảnh truyền hình các loại.

Hắn có thể phán đoán được những ô biểu tượng đó muốn mở được chắc chắn cần càng nhiều giá trị danh vọng hơn!
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía một bài hát.

“Ừm? Sứ Thanh Hoa...!đây là đồ sứ sao?”
Hắn nhìn bài hát xếp đầu tiên, trong lòng nảy sinh hứng thú.
Lấy tên đồ sứ đặt tên cho ca khúc, nước Hạ chưa từng có bài nào như thế này cả.
“Để xem bài hát của thế giới khác có gì khác với thế giới của mình không?”
Hắn ấn mở, sau đó một giai điệu du dương vang lên trong đầu hắn.
“Nét phác họa đơn giản...”
Mấy phút sau, Dương Lỗi nhanh chóng nghe xong ca khúc này, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đây là thể loại ca khúc gì?”
Sau khi nghe xong [Sứ Thanh Hoa], Dương Lỗi rõ ràng đã bị chấn động.
Lời bài hát vô cùng cổ kính và tao nhã, giai điệu cũng rất lạ, Dương Lỗi cảm thấy nếu như bài hát này được công bố thì chắc chắn sẽ lập tức trở nên nổi tiếng!
“Để xem những ca khúc khác như thế nào?”
Dương Lỗi lại bắt đầu nghe những bài hát khác.
[Giang Nam], [Thất Lý Hương]...!những bài hát xếp hàng đầu đều rất êm tai, Dương Lỗi cảm thấy bài nào cũng có thể trở thành ca khúc kinh điển!
Nếu như những bài hát này được phát hành, vậy thì hoàn toàn có thể thu về lợi nhuận hàng trăm triệu!
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm.
“May mà hồi đại học mình đã gia nhập câu lạc bộ âm nhạc, học được cách chơi một số loại nhạc cụ.”

Từ nhỏ đến lớn, Dương Lỗi đều rất yêu thích â nhạc.

Hắn thông minh nên học nhạc cụ cũng rất nhanh.
Với nền tảng như thế này, cho dù hắn có sáng tác được bài hát thì đoán chừng cũng không có người nào nghi ngờ.
“Nhưng mà bây giờ chỉ có thể mua được một bài.”
Dương Lỗi nhìn giá trao đổi một chút, bất đắc dĩ thở dài.
Một triệu giá trị danh vọng có thể đổi được một trăm quyển tiểu thuyết, nhưng bây giờ lại chỉ có thể đổi lấy một ca khúc.
Mặc dù đây đều là những ca khúc hay, nhưng làm thế nào để những ca khúc đó tạo ra được giá trị tương ứng thì mới là mấu chốt của vấn đề.
“Bây giờ đổi bài hát nào được đây? Còn phải làm thế nào để tạo ra giá trị nữa?”
Vạn sự khởi đầu nan, cho dù Dương Lỗi biết trong tay mình đều là những ca khúc hay, nhưng những người khác không biết, cũng không ai biết hắn với tư cách một nhạc sĩ cả.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng, nếu bây giờ hắn đổi lấy một bài hát, sau đó bán cho một công ty âm nhạc thì chắc chắn sẽ không có giá cao,cũng lắm là mười ngàn hoặc hai mươi ngàn thôi.
Hắn không có danh tiếng, làm gì có người nào không có não mà bỏ ra giá cao để mua bài hát của hắn chứ?

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Gió Nổi Lên 1


Không có danh tiếng, cho dù chất lượng ca khúc không tồi cũng không thể khiến người khác trả giá cao để mua nó.

Giống như hiện tại ở nước Hạ có không ít nhà soạn nhạc hàng đầu, khi vừa mới bắt đầu viết nhạc và lời bài hát, một số ca khúc cũng không thể bán được bao tiền.

Giống như nhà soạn nhạc hàng đầu Phương Văn, hiện tại chỉ cần giúp người khác phổ nhạc thì mức giá 1 triệu tệ đã là thấp nhất.

Nhưng khi anh ta vừa mới ra mắt, viết một bài hát dù chất lượng rất cao, người khác tìm mua toàn bộ bản quyền với giá hai triệu tệ, cuối cùng tạo ra lợi nhuận hàng trăm triệu cho người đó.

Nhưng bán bản quyền toàn bộ ca khúc đi thì lợi nhuận hàng trăm triệu không liên quan đến Phương Văn.

Hiện tại, Dương Lỗi đang gặp phải tình huống như vậy.

Hắn yên lặng suy tư, nghĩ xem nên dùng bài hát nào.

Đổi tiểu thuyết, mỗi một cuốn sách chỉ cần mười nghìn giá trị danh vọng, khoảng chừng vài giờ là có thể thu thập đủ, cho nên Dương Lỗi không lo lắng giá trị danh vọng không đủ dùng.

Nếu đổi ca khúc, Dương Lỗi cũng sẽ không luyến tiếc giá trị danh vọng.


Dù sao giá trị danh vọng cũng chỉ là điểm ảo không ảnh hưởng đến hắn ở hiện thực, nhưng giá trị danh vọng đổi ra ca khúc tuyệt đối có thể tạo ra thu nhập nhất định cho hắn.

Đối với Dương Lỗi hiện tại mà nói kiếm tiền là quan trọng nhất.

Việc quan trọng nhất hiện tại là trả hết nợ nần, giải quyết vấn đề phiền não của cha mẹ mình.

“Đúng rồi, cô út là ca sĩ, mình gọi điện thoại hỏi cô một chút xem có cách gì làm cho ca khúc nổi tiếng lên không?” Dương Lỗi thầm nghĩ trong lòng.

Hắn trực tiếp gọi điện thoại đến cho cô Dương Tuyết Nhu.

“Alo, Tiểu Lỗi, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho cô?”
Di động vang lên vài tiếng chuông phổ thông, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: “Đúng rồi, hai ngày nữa cô phải về thành phố một chuyến, đến lúc đó sẽ về quê.


Nghe vậy, trong lòng Dương Lỗi liền động, hỏi: “Cô út, cô quay về thành phố có việc gì sao?”
“Còn không phải trường học cũ có buổi lễ sao? Cô cháu dù sao cũng là một ca sĩ nên đến trường cũ tăng thêm chút nào nhiệt.


Cô út Dương Tuyết Nhu cười nói với Dương Lỗi.

Cô nói đùa một câu rồi lại nói: “Gần đây công ty không có việc gì, vừa vặn trường học cũ gọi điện thoại mời nên cô trở về thành phố.


Ở thành phố Lan có một vài trường đại học, trong đó có đại học Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan là trường học cũ của Dương Tuyết Nhu.

Nói về Dương Tuyết Như, trước đây cũng từng là một ca sĩ nổi tiếng.

Ban đầu cuộc sống của Dương Tuyết Nhu thực sự bình thường, vô cùng bình thường, cô ấy được nhận vào trường đại học Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan, hai năm sau tốt nghiệp đại học thì cô ấy kết hôn với chú nhỏ Dương Lỗi.

Chồng của cô út Dương Lỗi là một nghiên cứu sinh, anh ấy làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước và kiếm được 300.

000 tệ mỗi năm cho nên gia đình không thiếu thốn tiền bạc.


Sau khi Dương Tuyết Nhu kết hôn xong thì mang thai, an tâm ở nhà sinh con nhỏ.

Sau khi sinh con, cô ấy xem tin tức về một cuộc thi hát dành cho phụ nữ được phát trên TV, lúc đó cô ây không biết phải làm gì, vì sở thích của mình, cô ấy chạy đến đăng ký.

Dương Tuyết Nhu rất thích hát, cô ấy hát rất hay, thậm chí cô ấy còn thường xuyên xuất hiện trên sân khấu khi còn học đại học.

Cuộc thi hát dành cho nữ vừa mới diễn ra, đây là lần đầu tiên, Dương Tuyết Nhu vượt qua khó khăn vào vòng trong và cuối cùng lọt vào top 10! Vừa vặn ở vị trí thứ mười!
Mặc dù nó không thể tiến vào top ba, nhưng nó vẫn là một thứ hạng không tồi.

Khi trên con đường ca hát, một công ty âm nhạc tìm đến ký hợp đồng với Dương Tuyết Nhu.

Lúc ấy Dương Tuyết Nhu cũng xem như là một người khá nổi tiếng, nhưng thời gian trôi qua, danh tiếng của cô ấy không ngừng giảm sút, và bây giờ về cơ bản cô ấy đang ở trong tình trạng bị công ty bỏ mặc.

Một công ty âm nhạc mỗi năm ký hợp đồng với rất nhiều ca sĩ như vậy, trong đó có một số cần được đặc biệt quan tâm, còn lại phần lớn là tùy ý họ, họ có thể chọn hát một bài do bộ phận nhạc sĩ viết lời và sáng tác của công ty viết.

Nếu ca hát trở nên phổ biến, công ty sẽ đến hỗ trợ.

Nếu nó không phổ biến, công ty không quan tâm.

Bây giờ Dương Tuyết Nhu đang ở trong trạng thái rất tự do.

Tuy nhiên, Dương Tuyết Nhu không quá quan tâm vào những điều này, thỉnh thoảng cô ấy phát hành một bài hát trên Internet, tất nhiên, tỷ lệ nghe và tỷ lệ thanh toán của bài hát không cao.

Nghe những gì Dương Tuyết Nhu nói, đột nhiên Dương Lỗi có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.


Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn hỏi thẳng: "Cô út, cô đã chọn bài hát để hát ở trường đại Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan chưa?”
Dương Tuyết Nhu gật đầu và bất đắc dĩ nói: "Không có nhiều bài hát thích hợp để hát trong hội trường đại học nên cô lựa bài >
Bài hát này là một bài hát cổ điển, nhưng hầu như trường đại học nào cũng hát nó, và nó đã bị hát đến nhàm chán.

Trong khi nói chuyện với Dương Tuyết Nhu, ý thức Dương Lỗi đã nghe một bài hát
Bỗng nhiên hắn nói: "Cô út, chỗ cháu có một bài hát, cô có muốn nghe thử không?"
Lúc này hắn đã chọn được một bài hát rất thích hợp cho sinh viên đại học nghe.

Cho dù là hắn, khi nghe bài hát này cũng có nhiều cảm xúc.

"Ồ? Tiểu Lỗi, cháu viết nhạc ư?"
Nghe vậy, Dương Tuyết Nhu mỉm cười nói.

Cháu trai cô ấy – hắn là một người vô cùng thông minh, vào năm thứ nhất, Dương Lỗi đã đam mê âm nhạc, lúc đó hắn cũng học piano và guitar.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Gió Nổi Lên 2


Khi Dương Lỗi vừa tròn mười tám tuổi, lúc đó hắn đã thử soạn, biên khúc, mất thời gian hai tháng cuối cùng hắn thật sự đã nghĩ ra một vài thứ và viết ra một ca khúc.

Lời bài hát, sáng tác và phối khí của bài hát này đều do một mình Dương Lỗi thực hiện!
Vào thời điểm đó, Dương Tuyết Nhu coi cháu trai mình là một thiên tài âm nhạc.

Bài hát mà Dương Lỗi sản xuất năm 18 tuổi đã được đưa vào một trong những album của cô ấy vào thời điểm đó và tốc độ phát lại trên Internet khá tốt.

Vì vậy, Dương Tuyết Nhu đã không ngạc nhiên khi nghe Dương Lỗi nói rằng hắn đã sáng tác một bài hát khác.

Dương Lôi cười gật đầu, nói: "Vâng, bài hát kia còn đang trong giai đoạn sáng tác, nhưng lời bài hát, âm nhạc và phối khí nhất định sẽ hoàn thành trong hai ngày tới, chờ cô út trở về thành phố nhất định có thể nghe thử.


Nghe những lời của Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu mỉm cười và nói: "Được rồi, Tiểu Lỗi , cô sẽ nghe nó khi đến thành phố Giang Lăng, nếu nghe không tồi thì cô sẽ biểu diễn ở lễ hội của trường Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan.


Trong ánh mắt cô ấy hiện lên tia hứng thú.

"Đúng rồi, Tiểu Lỗi bài hát đó tên là gì?"
Dương Lôi cười nói: "Gió nổi lên.



"Gió nổi lên?" Dương Tuyết Nhu lặp lại cái tên này lần nữa.

Cô ấy cười nói: "Tiểu Lôi, hai ngày nữa cô sẽ trở về đến lúc đó nhất định sẽ nghe kỹ một chút.

"
"Vâng, cô út, cô cứ yên tâm đi, cháu sẽ không khiến cô phải thất vọng.

" Dương Lôi cười nói.

Nói chuyện một hồi, hai người cúp điện thoại.

Mà ý thức của Dương Lỗi tiến vào âm nhạc trong đầu, trực tiếp tập trung vào một bài hát.

"Nếu cô út đi hát ở đại hội của trường đại học rồi thì mình cũng không cần phải tìm phương án khác!".

Trong tay Dương Lỗi có rất nhiều bài hát hay, hắn sẽ không trực tiếp bán đi, cho dù có bán đi, cũng sẽ không bán được giá cao.

Đây là trường hợp của những người mới vào nghề, không có tiếng tăm thì dù bài hát có hay đến đâu cũng bị người khác hạ giá.

Vì vậy, Dương Lỗi sẽ chọn phát hành bài hát ngay từ đầu.

Chỉ cần đem từ ngữ, nhạc điệu đi đăng kí bản quyền thì cho dù bài hát được phát hành, người khác cũng không thể sử dụng nó cho mục đích thương mại, chẳng hạn như biểu diễn hòa nhạc, biểu diễn trực tiếp, v.

v.

Nước Hạ rất chặt chẽ về việc bảo vệ bản quyền bài hát.

Cho nên, đầu tiên cho ra mắt bài hát, để bài hát có một ít tiếng tăm, như vậy chắc chắn bán được nhiều hơn việc đi tìm công ty âm nhạc.

Còn bây giờ hiển nhiên là một cơ hội không tệ.


Ở Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, giữa mấy chục nghìn sinh viên xuất hiện một ca khúc hay, chắc chắn sẽ có một số người yêu thích, vậy thì độ hot liền có một ít rồi…
Theo phán đoán của Dương Lỗi, bài hát này nói không chừng có thể phát hành trên trang web của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, vì lúc trước Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan đều sẽ chọn một ca khúc trong Hội trường để phát trên mạng.

Một khi thật sự xuất hiện, vậy thì chắc chắn có sinh viên đăng bài, như vậy độ hot sẽ càng tăng.

Đương nhiên, đây là dự đoán của Dương Lỗi, cho dù kết quả thế nào, biểu diễn trong hội trường chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích.

Đợi có tiếng tăm, hắn liền có thứ để đưa ra giao dịch rồi.

Trên thực tế, Dương Lỗi cũng có thể để mình hát.

Nhưng hắn không hề có hứng thú với việc tự mình làm dẫn chương trình, tự mình sáng tác âm nhạc đăng lên, tự mình xuất hiện tuyên truyền…
Làm hậu trường thoải mái hơn, nắm chắc bản quyền, ngồi im lấy tiền, hà cớ gì phải làm một người nổi tiếng, đi đường đều bị người khác vây quanh?
Có người rất thích cảm giác làm người nổi tiếng, nhưng Dương Lỗi lại không thích.

Một điểm quan trọng nhất, bán các bài hát ngay từ đầu là một cách hay để tạo kết nối.

Đương nhiên, đợi đến sau này có tiếng tăm rồi, Dương Lỗi chắc chắn sẽ tự mình mở công ty âm nhạc, tự mình kí kết ca sĩ.

Cho dù ra sao, kế hoạch bắt đầu của hắn chính là bán các bài hát, dùng cách nhanh nhất lấy danh tiếng.

Kết nối mọi người song song với bán bài hát, chuẩn bị cho việc mở công ty âm nhạc sau này.

"Trao đổi!"

Nhìn ca khúc ở danh sách trong đầu, Dương Lỗi không hề do dự, trực tiếp lựa chọn trao đổi!
Một trăm giá trị danh vọng liền tiêu sạch trong nháy mắt, lúc này Dương Lỗi không hề đau lòng.

Giá trị danh vọng mất đi, có thể kiếm tiền mới là chân chính.

trao đổi, trên mặt Dương Lỗi lại lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

Sau khi trao đổi, hắn không chỉ có thể liên tục nghe bài , hơn nữa trong đầu hắn còn xuất hiện rất nhiều thông tin đều liên quan đến như viết lời, sáng tác nhạc, phổ nhạc… đều trong lòng bàn tay!
Giai điệu của không hề phức tạp, nếu Dương Lỗi nghe liên tục, dành một chút thời gian có thể làm ra hoàn toàn, nhưng bây giờ hắn không muốn tốn thời gian.

Dùng nhạc cụ gì ở thời điểm nào, phổ nhạc thế nào để làm ra một cách hoàn chỉnh, hắn chỉ muốn theo thông tin trong đầu làm ra một lần là được.

"Như vậy sau này bất kể ca khúc phức tạp ra sao, mình chỉ cần trao đổi, đều có thể dễ dàng sáng tác ra!"
Trên mặt Dương Lỗi hiện vẻ mừng rỡ.

Sau đó, Dương Lỗi bắt đầu đăng kí bản quyền cho ca khúc này.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Cô Út Đến Rồi


Sau khi đăng kí bản quyền, Dương Lỗi liền bắt đầu sáng tác ca khúc
Trong nháy mắt liền trôi qua hai ngày, còn cô út Dương Tuyết Nhu của hắn cuối cùng quay về rồi.

Ngồi xe đi về nhà ga của thành phố, đứng tại cổng, nhìn thấy một cô gái đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai bước ra khỏi cổng.

"Cô út".

Dương Lỗi liền bước ra.

Cha Dương Lỗi có một em trai, một chị gái, một em gái, người phụ nữ trước mặt chính là Dương Tuyết Nhu nhỏ nhất trong thế hệ của Dương Viễn Minh, cô út của Dương Lỗi.

Tuổi Dương Tuyết Nhu không lớn, bây giờ còn chưa đến ba mươi lăm tuổi, lúc Dương Lỗi ra đời, Dương Tuyết Nhu vừa mới mười tuổi, có thể nói, Dương Tuyết Nhu không giống cô út của Dương Lỗi, ngược lại giống như chị gái.

Lúc bị bệnh, Dương Tuyết Nhu cũng không hề do dự lấy ra ba trăm nghìn trong tài khoản tiết kiệm của mình.

"Tiểu Lỗi, bây giờ nhìn có vẻ lanh lợi hơn rồi!" Dương Tuyết Nhu nhìn cháu trai của mình, vui mừng nói.

Trước đó sức khỏe Dương Lỗi bình phục, về nhà, cô ấy đặc biệt chạy từ thành phố Hộ về.


"Dạ, bây giờ sức khỏe của cháu rất tốt!"
Dương Lỗi nói: "Cô út, chúng ta về nhà trước, cháu đã sáng tác bài hát kia xong rồi".

"Sáng tác xong rồi sao?" Dương Tuyết Nhu mỉm cười.

Vì hôm sau chính là hội trường của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, cho nên thời gian vẫn rất cấp bách, vừa về đến nhà, Dương Tuyết Nhu liền muốn xem bài hát.

Nhận lấy văn bản, Dương Tuyết Nhu vô thức đọc tên của ca khúc này.

?"
"Cô út, bài hát này cháu thu âm một lần, cô nghe trước đi".

Âm nhạc nổi lên, Dương Lỗi phát phần thu âm trước đó một lần.

"Suốt chặng đường lúc đi lúc nghỉ"
"Dấu chân chàng trai trẻ lang bạt khắp nơi"
"Khoảnh khắc trước lúc rời trạm xe"
"Lại có hơi do dự.

"
!
Dương Uyết Nhu nghe cẩn thận, ánh mắt của cô ấy càng ngày càng sáng lên.

Sau khi nghe xong một lượt, Dương Tuyết Nhu mừng rỡ nói: "Tiểu Lỗi, bài hát này quá hay rồi".

Giai điệu lúc bắt đầu rất hay, cô ấy bị thu hút ngay lập tức.

Còn trong bài hát này, Dương Tuyết Nhu có hơi đồng cảm.

Như mở đầu: "!.

khoảnh khắc trước khi rời trạm xe lại có hơi do dự, chợt mỉm cười nhận ra nỗi nhớ vốn cồn cào dẫu đã về đến quê nhà! "
Viết dáng vẻ nhớ nhà da diết của một người rời xa nhà lúc nhỏ đến già mới quay về.


Dương Tuyết Nhu và chồng mình định cư ở thành phố Hộ, mỗi lần ngồi xe lửa về nhà, trong lòng của cô ấy vừa quen thuộc mà cũng xa lạ.

Nhà, mãi mãi là bến cảng trong tim, cho dù ở đâu quay về nhà một lần nữa, cũng đều trở nên bình yên.

Như lời bài hát: Còn bây giờ khi đã đi một vòng thế gian này, tất thảy mọi lưu luyến, đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm, lại chẳng kịp trở tay mà sa vào nụ cười của em".

Dương Tuyết Nhu nhớ tới cô gái trước kia cùng mình đi làm thuê chung, có lúc trái tim phiền muộn của cô ấy nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô gái kia, tâm trạng sẽ tốt lên.

Thanh xuân nhiệt huyết cũng tươi đẹp, nhưng cũng đi kèm theo từng nuối tiếc, những người đã đi xa, những câu chuyện dần dần bị lãng quên!
Theo từng tiếng ca, Dương Tuyết Nhu không tự chủ mà nhớ đến một số chuyện lúc trước.

Giai điệp êm tai, lại làm bản thân sinh ra cảm thông, cho nên theo Dương Tuyết Nhu thấy, đây chắc chắn là một bài hát hay!
Nhớ đến là Dương Lỗi viết, nghĩ đến một số chuyện xảy ra với Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu có hơi đau lòng.

Một bài hát, những người khác nhau có lý giải khác nhau, đối với Dương Lỗi mà nói, phần sau bài hát này có một câu "Cứ ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa" chẳng phải nói cho dù Dương Lỗi gặp bất cứ biến cố lớn thế nào, nhưng vẫn giữ vững lòng tin, không hề sợ hãi phong ba, tiếp tục cố gắng bước tiếp.

Nghe lời nhận xét của Dương Tuyết Nhu, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Cô út, bài hát hày cô hát ở Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan thì thế nào?"
Nghe thấy lời đề nghị của Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu nghĩ ngợi rồi nói: "Được chứ! Bài hát này rất phù hợp cho sinh viên đại học nghe".

Cô ấy hát cho hội trường Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan chứ không phải là thương diễn, dù sao Đại học khoa học kĩ thuật Giang Lăng là trường học cũ của cô ấy, cho nên cố ấy có quyền rất lớn cho việc hát bài hát nào.

Đương nhiên, những bài hát dung tục chắc chắn không được.


Nhưng là một bài hát rõ ràng miêu tả về thanh xuân, không trái với quy định ca khúc trong sân trường.

Nói xong Dương Tuyết Nhu lại hỏi: Tiểu Lỗi, cháu đã đăng kí bản quyền cho bài hát này chưa? Nhất định phải đăng kí trước, không thì có người khác nghe được, tranh đăng kí trước thì không xong".

"Yên tâm, cô út, cháu đã đăng kí xong hai ngày trước rồi".

Dương Lỗi mỉm cười nói: "Nếu cô út nghĩ được, vậy chúng ta đi đến phòng thu âm thu lại bài hát này".

Hai cô cháu đi đến phòng thu âm.

Một cách nhanh chóng, bài hát được thu âm xong.

"Tiểu Lỗi, nếu nổi tiếng, cô út nhất định ra sức vì cháu trả một cái giá tốt".

Dương Tuyết Nhu mỉm cười nói.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Hội Trường 1


Viết ra bài hát, bây giờ đối với Dương Lỗi mà nói, bán đi là tốt nhất.

Dương Lỗi không có thứ gì, chỉ dùng một bài hát đơn thuần rất khó kiếm được bao nhiêu tiền.
Những công ty lớn kia hoạt động, số tiền kia mới có thể vào như nước.
Dương Lỗi cũng có suy nghĩ này, điều hắn cần làm chính là nắm chắc bản quyền là được.
...
Trong nháy mắt liền trôi qua hai ngày, Dương Tuyết Nhu và Dương Lỗi đều đến Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan.
Dương Lỗi vẫn luôn ở nhà, vừa hay ra ngoài một chút.
"Tiểu Lỗi, cháu đi dạo quanh trường, cô đi trước đây".

Sau khi Dương Tuyết Nhu nói xong, liền đi chuẩn bị việc biểu diễn hội trường, còn Dương Lỗi liền đi dạo trong trường đại học.
Trong khuôn viên trường, từng sinh viên đang đi lại, toát lên hơi thở trẻ trung tràn trề.
Hai mươi tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của đời người.

So sánh mà nói, Dương Lỗi cảm thấy bản thân hai mươi lăm tuổi đã già.
Hắn nhớ đến cuộc sống của mình trong trường học, liền lấy điện thoại ra, nhấn vào nhóm kk được ghim ở đầu, sau đó kích vào, nhưng nhóm kk kia hiển thị đã gạch bỏ.
Yên lặng liếc nhìn ghi chép cuộc nói chuyện trước kia, Dương Lỗi nhớ đến cô gái xinh đẹp với đôi mắt sáng, buộc tóc đuôi ngựa.
"Ay ya, bạn học, tôi nhớ nhầm đường rồi, thật ngại quá".

Cô gái tốt bụng dắt Dương Lỗi quẹo trái quẹo phải trong Đại học Thanh Bắc, sau đó tự mình chóng mặt, cô ấy nhìn Dương Lỗi nói xin lỗi.
Lặng lẽ quan sát một lúc, Dương Lỗi thở dài trong lòng.
Ánh mắt nhìn xuống dưới, lúc này nhóm kk của lớp cấp ba đã im ắng gần nửa tháng lại rất sôi nổi, nhìn xuống đã có tới hơn 99 tin.
Dương Lỗi kích vào, thì ra có bạn học cấp ba kết hôn.
Người kết hôn tên là Vương Tiểu Minh, ban đầu ở lớp cấp ba không hề nổi bật, thành tích xếp cuối lớp, còn lúc thi đại học, Vương Tiểu Minh không thi đậu liền không đi học nữa, mà ra ngoài làm thuê.
Dương Lỗi mơ hồ biết được một số chuyện liên quan đến Vương Tiểu Minh, nghe nói Vương Tiểu Minh bây giờ mở một nhà hàng, tự mình làm ông chủ.
"Hôm nay tôi kết hôn, các bạn học có thể tụ họp một chút vào buổi trưa gần nhà hàng Lý Duyệt Tân".

Vương Tiểu Minh nói trong nhóm.
"Ha ha, giám đốc Vương mời, chúng tôi đương nhiên phải đi!"
"Bây giờ giám đốc Vương làm ăn càng ngày càng lớn, trước đó tôi đi đến nhà hàng kia, oa, rất nhiều người đó".
“Đúng vậy, giám đốc Vương chính là người giỏi nhất trong lớp chúng ta bây giờ".
Trong nhóm liên tục nói chuyện, một số người nói lời thể hiện sự tâng bốc.
Bây giờ mọi người cho dù học đại học, cũng tốt nghiệp đại học vài năm rồi, sớm cảm nhận được cái gì gọi là xã hội.
Vương Tiểu Minh trong nhóm rất khiêm tốn đáp lại: "Đâu dám, đâu dám, làm ăn nhỏ mà thôi".
Trong nhóm rất náo nhiệt.
Dương Lỗi khẽ nhìn một lát, hắn không biết chuyện hôm nay Vương Tiểu Minh kết hôn, xem hình trong nhóm, rõ ràng có rất nhiều bạn học đi, chắc là Vương Tiểu Minh mời.
Dương Lỗi không nhận được lời mời, điều này rất bình thường.

Lúc hắn học cấp ba vẫn đứng hạng nhất trong lớp, cho nên trên cơ bản hắn không hợp giao thiệp với người có thành tích kém hơn một chút, mọi người đều có vòng quan hệ nhỏ của mình, những người ngồi hàng trước, những người ngồi hàng sau…
"Lớp trưởng?"
Chính lúc nhìn tin nhắn trong nhóm, bỗng nhiên đằng sau một giọng nói vang lên, trong giọng nói dường như có vẻ không chắc chắn.
Quay người lại nhìn, Dương Lỗi nhìn thấy một cô gái đeo kính.
Khuôn mặt cô gái không phải quá xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, lúc này trong tay cầm hai cuốn sách.
"Lớp trưởng, thật sự là cậu sao?" Cô gái này nhìn khuôn mặt của Dương Lỗi, vui mừng nói: "Dáng vẻ của cậu không thay đổi chút nào?"
"Chu Cầm?"
Nhìn thấy cô gái này, Dương Lỗi hơi kinh ngạc.
Chu Cầm là bạn học cấp ba của hắn, thành tích học tập của hắn lúc cấp ba vẫn là thứ nhất, cho nên luôn đảm nhận chức lớp trưởng, về Chu Cầm, chính là lớp phó học tập.
Chu Cầm đi qua, cô ấy không ngờ rằng, lại gặp được Dương Lỗi trong trường này.
"Lớp trưởng, làm sao cậu đến Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan?" Chu Cầm hỏi.
Cô ấy biết Dương Lỗi lúc trước thi vào Đại học Thanh Bắc, chuyện sau này thì không biết nữa.
Dù sao cho dù là bạn học cấp ba, nhưng gia đình không cạnh nhau, chuyện xảy ra với Dương Lỗi cô ấy căn bản không biết.
Dương Lỗi mỉm cười nói: "Hôm nay không phải Hội trường của đại học kinh tế tài chính thành phố Lan sao? Vừa hay rảnh rỗi, vào xem một lát".
Hắn nhìn về Chu Cầm hỏi: "Tại sao cậu ở đây?"
Thành tích của Chu Cầm cũng rất tốt, có thể trở thành lớp phó học tập, thành tích của cô ấy có thể đi đâu được chứ? Mặc dù không thi vào đại học Thanh Bắc, nhưng thi được 985 điểm.
Nghe Dương Lỗi hỏi, Chu Cầm mỉm cười nói: "Bây giờ tôi là giảng viên của Đại học kinh tế tài chính Thành phố Lan".

Sau khi cô ấy tốt nghiệp quay về nhà làm việc, thi vào giảng viên của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, bây giờ là một người hướng dẫn của lớp học.
"Ồ, giảng viên?" Dương Lỗi kinh ngạc nhìn về Chu cầm, tính cách của Chu Cầm rât dịu dàng.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của cô ấy, quả thực rất giống giáo viên.
"Đúng rồi, lớp trưởng, lớp chúng ta có một số bạn học làm việc ở thành phố Vu, bình thường chúng tôi hay tụ họp.

Lát nữa họ cũng sẽ đi qua hội trường Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, đến lúc đó gặp nhau một lúc".

Chu Cầm mỉm cười hỏi.
Tính ra, cô ấy và Dương Lỗi sau khi tốt nghiệp cấp ba, Dương Lỗi tham gia hai lần họp lớp, sau đó cũng không gặp nhau nữa.
Nghe Chu Cầm nói vậy, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Được".
Rất nhiều bạn học sau khi tốt nghiệp lựa chọn về quê phát triển, điều này rất bình thường.
...

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Hội Trường 2


Đi tới sân trường lớn của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, Dương Lỗi không đi lên, liền nhìn dọc theo sân trường.
Tính ra, hắn rời trường mấy năm rồi, bây giờ dường như lại quay về cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ ban đầu.
"Lớp trưởng, thật sự là cậu rồi!"
"Lớp trưởng, lâu quá không gặp!"
Chu Cầm rời đi một lúc, lại có bốn người đến bên cạnh, hai nam hai nữ.
Họ nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt nở nụ cười, đi qua chào hỏi.
Dương Lỗi lúc trước là lớp trưởng, danh tiếng trong lớp rất cao.
Khả năng ghi nhớ của Dương Lỗi rất tốt, cũng nhận ra nhóm người, mỉm cười gọi từng cái tên.
Bạn học tụ họp, đương nhiên là nói qua tình hình của mỗi người, một người nam nhìn về Dương Lỗi, mỉm cười hỏi: "Lớp trưởng, bây giờ cậu đang làm gì?"
Một cô gái nhìn về Dương Lỗi, cười hi hi nói: "Lớp trưởng trước kia thi đậu Đại học Thanh Bắc, bây giờ ít nhất cũng đi vào tập đoàn công ty lớn rồi".
Trước kia, Dương Lỗi chính là thủ khoa của thành phố, thậm chí phóng viên đặc biệt đến phỏng vấn.
Nghe xong, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Bây giờ viết tiểu thuyết trên mạng".
"Viết tiểu thuyết?"
Nghe Dương Lỗi nói, những người có mặt đều sững sờ.
Ban đầu Dương Lỗi lỗi lạc ra sao? Thủ khoa thi đại học, đi vào đại học Thanh Bắc, có tiếng ở thành phố Vu một khoảng thời gian.
Theo họ thấy, Dương Lỗi sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Bắc ít nhất cũng làm việc trong top 500 công ty lớn, bây giờ lại chạy đi viết tiểu thuyết?

Trong mắt rất nhiều người, viết tiểu thuyết quả thực không phải là công việc đàng hoàng, dù sao tiểu thuyết thứ đồ này học vấn kém, dù là trình độ tiểu học cũng có thể viết được.
Lúc cấp ba, một số học sinh đam mê tiểu thuyết, bị giáo viên bắt được, đều phê bình nghiêm khắc, thậm chí gọi cả phụ huynh.
Cho nên, theo rất nhiều người, tiểu thuyết không phải thứ gì đó hay ho.
Đường đường thủ khoa lại đi viết tiểu thuyết? Đây không thể không nói trái ngược rất lớn.
"Được rồi, hội trường bắt đầu rồi, chúng ta không nói những việc này nữa".
Một cậu thanh niên trước đó có quan hệ khá tốt với Dương Lỗi, thấy biểu cảm của mọi người, vội vàng mỉm cười nói.
Đều bước vào xã hội một vài năm, tâm tư của mỗi người đều khôn khéo hơn, vừa gặp lại nhau ngược lại không đến nỗi chê cười đối phương điều gì.
Mọi người không nói về chuyện công việc nữa, nói về chuyện của Vương Tiểu Minh, một cô gái nói bây giờ Vương Tiểu Minh thật sự phát đạt rồi, tài sản ước tính có mấy triệu, là người giỏi nhất trong lớp.
Một bạn học khác nói sau khi xem xong hội trường sẽ tham gia hôn lễ của Vương Tiểu Minh.
Còn có một bạn học nói Vương Tiểu Minh không mời anh ta, anh ta không đi.
Dương Lỗi ở bên cạnh nghe một số bạn học nói chuyện, vừa hứng thú nhìn về hội trường của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan.
Sau khi trôi qua hơn một giờ, người dẫn chương trình cao gầy ăn mặc xinh đẹp trên sân khấu, thật ra chính là sinh viên năm ba, cô ấy mỉm cười tuyên bố: "Tiếp theo xin mời học tỷ khóa 3 trường chúng ta Dương Tuyết Nhu mang đến bài hát , nói cho mọi người biết, đây là một bài hát mới vừa xuất hiện".
"Kế tiếp xin mời đàn chị khóa 03 Dương Tuyết Nhu mang đến cho chúng ta ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, nói cho mọi người biết, đây chính là một ca khúc mới vừa ra mắt nha."
Sau khi nói xong, người dẫn chương trình liền rời khỏi sân khấu.
Mà sau khi cô ấy vừa nói xong, rõ ràng có vài tiếng nghị luận vang lên.
"Ca khúc mới? Hình như lúc trước tôi nghe nói là hát bài《 Chúc Bạn Thượng Lộ Bình An 》”.
"Không biết ca khúc mới này thế nào? Tên là 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 à?"
Âm thanh của loa trên sân khấu trường rất lớn, mặc dù phía dưới có chút ồn ào, nhưng mà âm thanh vẫn có thể truyền khắp khu vực như cũ.
"A, thế mà hát bài 《 Gió Nổi Lên Rồi 》?" Lúc này trên mặt Chu Cầm ở bên cạnh Dương Lỗi lộ ra một tia nghi hoặc.
"Sao vậy? Chu Cầm?" Một cậu trai tò mò hỏi.
Chu Cầm giải thích: "Lúc trước ca khúc được chọn là 《 Chúc Bạn Thượng Lộ Bình An 》."
Cô ấy là giáo viên, biết rõ các tiết mục trong buổi lễ lần này, không nghĩ tới thế mà đổi ca khúc.
"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?" Dương Lỗi nhìn về phía sân khấu, nhìn cô út của mình bước lên sân khấu.
Tiếng Piano chậm rãi vang lên, giống như tiếng suối chảy, êm tai, khiến cho tinh thần mọi người thoải mái.
"Giai điệu mở đầu rất hay, nghe rất hay."
"Đúng vậy, quả nhiên là một ca khúc mới, bằng không ca khúc hay như vậy không thể nào không bị tôi phát hiện được."
Một số người nghị luận.
Tiếng Piano vang lên, sau đó là tiếng trống dồn dập, tiếp theo là tiếng đàn organ, cùng với tiếng đàn organ vang lên, cuối cùng Dương Tuyết Nhu mở miệng.

"Cả chặng đường lúc đi lúc dừng
Theo dấu vết của thiếu niên phiêu bạt
Khoảnh khắc trước khi bước ra khỏi nhà ga
Trong lòng lại có chút do dự
Không khỏi cười mình càng đến gần quê hương lại lo sợ
Vẫn chẳng thể tránh khỏi
Mà bầu trời của Trường Dã
Vẫn ấm áp như lúc trước
Làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa.

.

.

.

.

."


.

.

.

.

.
Sau đoạn mở đầu ngắn ngủi, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.
"Nghe hay đó."
Nói thật, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này có tính hình ảnh rất mạnh, nương theo âm nhạc, ca từ, trong đầu bọn họ thế mà hiện lên từng hình ảnh.
Trước đại học, trên cơ bản bọn họ đều ở trong nhà, cho dù học trung học, cũng là ở thành phố quê nhà, mà học đại học, đối với bọn họ mà nói là lần đầu tiên chân chính rời khỏi nhà.
Lúc quay trở lại lần nữa, vừa quen thuộc mà lại xa lạ.
Không chỉ có các sinh viên, mà rất nhiều thầy cô, đàn ông trung niên cũng có những cảm nhận khác nhau, đối với bọn họ mà nói, xác thật là đã ở bên ngoài rất lâu.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Vườn Trường《 Gió Nổi Lên Rồi 》


Mỗi lần về nhà, đều lo lắng cha mẹ mình có già hơn chút nào không, tóc có bạc thêm chút nào hay không.

Đúng là càng đến gần quê hương lại lo sợ mà!
Âm thanh nói chuyện phía dưới dường như nhỏ hơn một chút, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.

"Thuở mới nhận biết thế gian này
Lưu luyến biết bao
Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt
Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần
Hiện giờ đã đi qua thế gian này
Tất cả lưu luyến
Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm
Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em"
Nghe đến đó, theo âm điệu vang lên, rất nhiềusinh viên thậm chí cảm thấy da đầu có chút run lên, nhiệt huyết trong lòng dường như cũng bị châm lên, lời ca giống như đã hoàn toàn đi vào trong lòng bọn họ.

Lúc này, bọn họ là những thiếu niên mới bước chân vào đời, hăng hái, cho rằng tương lai thế giới đều sẽ bị bọn họ dẫm nát dưới chân.

Ngày trước lúc mới vừa nhận biết thế gian này, cực kỳ lưu luyến, cũng cam nguyện xông pha khói lửa một lần, loại tự tin và thần thái trong từng câu chữ này hoàn toàn làm cho người ta có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, cái mà người ta gọi là tuổi trẻ khinh cuồng, tràn đầy nhiệt huyết.

Mà đi qua thế gian này, nhìn thấy được sự phức tạp của nó, lại gần như vẫn giữ được cái loại tâm tính tuổi trẻ như trước, chưa từng bị năm tháng chà đạp.

Nhịp trống dồn dập, âm nhạc càng ngày càng dâng trào, âm điệu của ca khúc cũng không tự giác mà càng lúc càng cao, trái tim của mọi người cũng không ngừng dâng cao theo âm nhạc này.


Hầu như toàn bộ người nghe đều biết, kế tiếp sẽ là phần điệp khúc của ca khúc.

Quả nhiên, sau đó giọng ca của Dương Tuyết Nhu trở nên lớn hơn, giai điệu cũng cao lên.

"Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này
Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng
Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười
Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy
Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ
Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi
Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa"
Điệp khúc chấm dứt, âm nhạc cũng nhẹ nhàng trở lại.

Mà lúc này rất nhiều người cảm thấy nhiệt huyết trong cơ thể bắt đầu dâng trào.

Phần điệp khúc rõ ràng là đang viết về một thiếu niên hăng hái, hướng tới thế giới to lớn, nhưng thanh xuân dần qua đi, đột nhiên cảm thấy bắt đầu có chút mệt mỏi khi đi một mình quá xa, những người đã gặp gỡ chậm rãi rời xa, những chuyện đã trải qua chậm rãi biến mất.

Giống như thanh xuân, có tươi đẹp, nhưng tươi đẹp qua đi lại càng có nhiều sự tiếc nuối.

Lúc này những sinh viên này giống như là đã trải qua những việc này vậy.

"Ca khúc này thật là hay.

"
"Đúng vậy đó, tôi nghe mà cảm thấy da đầu run lên, trong lòng không biết là có cảm giác gì.

"
Rất nhiều sinh viên không còn dáng vẻ thàn nhiên như lúc trước nữa, mà chăm chú lắng nghe.

Trên sân khấu, Dương Tuyết Nhu tiếp tục hát.

"Đoạn đường ngắn ngủn vừa đi vừa dừng
Cũng đã đi được một khoảng cách
Chẳng biết những lời vỗ về là chuyện xưa hay là đoạn tâm tình
Có lẽ chờ mong cũng chỉ là kẻ địch của thời gian
Gặp lại em lần nữa
Trong ánh nắng ban mai se lạnh
Em mỉm cười thật ngọt ngào
Từ lúc mới vừa nhận biết thế gian này

Lưu luyến biết bao
Nhìn đường chân trời giống như ở ngay trước mắt
Cũng từng cam nguyện phiêu bạt xông pha khói lửa một lần
Hiện giờ đã đi qua thế gian này
Tất cả lưu luyến
Đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm
Lại không kịp đề phòng mà sa vào nụ cười của em
Tôi từng choáng ngợp với sự rộng lớn của thế giới này
Cũng từng đắm chìm trong những lời mơ mộng
Không thật không giả, không hề giãy dụa, không sợ chê cười
Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy
Những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ
Trái tim đã rung động, thì cứ tùy duyên thôi"
Bắt đầu lần nữa, lúc này trong sân thể dục gần như không có một âm thanh, tất cả mọi người đều đang lắng nghe bài hát này.

Sau đó, một đoạn nhạc dạo tương đối dài vang lên, trong đoạn nhạc này có sự hòa âm giữa đàn ghi-ta điện, trống, Bass điện, v.

v…, giống như viên đá rơi vào trong nước, chảy vào trong lòng mọi người.

Không thể không nói, một đoạn nhạc dạo này thật sự rất kinh điển, nó gần như thể hiện ra trọn vẹn cảm xúc đặc biệt trong lòng mọi người, khi mọi người nghe bản nhạc này, trong mắt có vẻ hưởng thụ.

Một bản nhạc hay, thật sự có thể làm cho người ta hưởng thụ.

"Gió đêm thổi qua những sợi bạc ẩn trong hàng tóc mai
Xoa dịu đi những vết sẹo mà hồi ức xưa để lại
Ánh mắt em đã lúc mờ lúc tỏ, nụ cười em đẹp như hoa
Hoàng hôn che khuất những bước chân tập tễnh của em
Đi đến bức tranh giấu ở đầu giường
Trong bức tranh em cúi đầu nói chuyện

Tôi vẫn cảm thán trước sự to lớn của thế giới này
Cũng say đắm trong những lời tâm tình của thuở thiếu thời
Chẳng còn màng thật giả, chẳng thiết tha vùng vẫy, cũng chẳng bận tâm những lời chê cười
Cứ thế tôi trả lại thanh xuân cho em
Kể cả những ngón tay từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ
Những rung động sẽ bay đi theo gió
Nhân danh tình yêu, em đồng ý chứ?"
Nhạc dạo qua đi, cuối cùng tiếng ca vang lên, xen lẫn với tiếng Piano cuối cùng, ca khúc này rốt cuộc cũng kết thúc.

Sau đó, sau yên lặng ngắn ngủi, toàn bộ sân thể dục lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Quá hay, đây là ca khúc vườn trường hay nhất mà tôi từng nghe.

"
"Không chỉ có ca từ hay, mà giai điệu cũng vô cùng hay, nhất là đoạn nhạc ở đoạn sau kia, thật sự là nghe đã cái lỗ tai.

"
"Mà bầu trời của Trường Dã vẫn ấm áp như lúc trước, làn gió thổi qua gợi lại hồi ức ngày xưa, ca từ thật là đẹp quá.

"
"Trường Dã là huyện Trường Dã của nước Hạ sao?"

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Video Tuyên Truyền Vườn Trường 1


"Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy, những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ, a, thanh xuân của tôi, tôi đã học đại học năm 3 rồi, còn một năm rưỡi nữa sẽ tốt nghiệp."
"Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa, chúng ta đang đi trên con đường thanh xuân, bất kể tương lai có bao nhiêu gian nan hiểm trở, tôi cũng sẽ dũng cảm tiến về phía trước."
"Gió Nổi Lên Rồi, tên này, giống như thanh xuân của chúng ta đang bắt đầu khởi động vậy."
"Trước đó không nghe kỹ, ca khúc này tên là 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 phải không? Để tôi tìm thử, tôi quyết định, về sau đây chính là nhạc chuông riêng cho KK của tôi."
"A, sao lại không tìm ra."
Rất nhiều người trong lòng không hiểu sao cảm thấy dâng trào, dường như trong lòng đang bắt đầu dâng trào nhiệt huyết.
Ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này hát về thanh xuân, sự hăng hái của thiếu niên, tự tin, nhiệt huyết, sau đó dần dần trưởng thành, vẫn là cái loại tâm tính của tuổi trẻ đó, chưa từng bị năm tháng chà đạp bào mòn, như ca từ đã viết, trải qua mọi thứ, cuối cùng vẫn ngược sáng mà đi như cũ, mặc kệ gió táp mưa sa.
Dương Lỗi không biết là, ở một thời không khác, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này quả thật rất thích hợp với vườn trường, rất nhiều trường đại học đều hát, thậm chí được lưu hành thời gian rất dài ở trong các trường đại học, cao đẳng, là ca khúc được yêu thích nhất trong lòng rất nhiều người, làm cho người ta khó có thể quên.
Bởi vì, đây là đại biểu cho thanh xuân của mỗi người.
Nhưng mà, rất nhiều người lấy điện thoại di động ra tìm ca khúc này, nhưng lại không tìm được một chút thông tin nào cả.
Lúc này ở bên cạnh Dương Lỗi, trong mắt mấy người Chu Cầm đều hiện lên một tia hồi ức.

"Bài hát này thật là hay."
"Đúng vậy đó, khiến tôi nhớ lại cuộc sống học sinh trung học trước kia, thật muốn trải qua thêm một lần trung học nữa."
Trung học, từng là nơi mà bọn họ muốn thoát khỏi nhất, nhưng mà hiện tại bước ra xã hội vài năm, nhớ lại trung học, những năm tháng đó đối với bọn họ mà nói là khó quên nhất.
Càng là người đã từng trải, khi nghe《 Gió Nổi Lên Rồi 》lại càng có cảm xúc, lúc này tất cả bọn họ đều bị gợi lên hồi ức.
Sau khi Dương Tuyết Nhu hát xong 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, buổi lễ cũng đã tới hồi kết thục.
Dương Lỗi trò chuyện với mấy người Chu Cầm một lúc, không nghĩ tới Dương Tuyết Nhu lại gọi điện thoại tới, bảo hắn đến ký túc xá một chuyến.
"Thật ngại quá, tôi có chút việc phải đi trước."
Cúp điện thoại, Dương Lỗi nói xin lỗi với mấy người Chu Cầm.
"Không có gì."
"Lớp trưởng, có thời gian mọi người cùng nhau đi ra ăn một bữa cơm."
Mấy người đều cười nói.

Bọn họ cũng muốn rời đi, có hai người chuẩn bị đi tham gia hôn lễ của Vương Tiểu Minh.
"Nhất định." Dương Lỗi mỉm cười.
Nhìn Dương Lỗi rời đi, một cậu trai bỗng nhiên mở miệng nói: "Ai, không nghĩ tới lớp trưởng thi đậu đại học Thanh Bắc, hiện tại lại đang viết tiểu thuyết."
Nhìn anh ta nói chuyện, dường như là cố ý nói như vậy.
Ở trước mặt Dương Lỗi không tiện nói gì, chẳng lẽ không thể nói ở sau lưng sao?
Hơn nữa xem cậu trai này nói dường như là có vẻ tiếc hận, về phần có phải tiếc hận hay không, thì không biết.
Nghe được lời của anh ta, một cô gái thở dài, nói: "Lớp trưởng lợi hại như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, hẳn là có rất nhiều công ty tranh nhau nhỉ?"
Cô ta cũng không hiểu được, sao Dương Lỗi lại đi viết tiểu thuyết.
Cô ta có biết về tiểu thuyết, hoàn toàn có thể vừa đi làm vừa viết, nhưng mà Dương Lỗi chỉ nói viết tiểu thuyết, lại không nói đến những công việc khác, hiển nhiên, Dương Lỗi là đang viết toàn thời gian.

Lúc này, một cậu trai khác, cũng chính là người có quan hệ khá tốt với Dương Lỗi mở miệng nói: "Viết tiểu thuyết thì sao chứ? Lớp trưởng lợi hại như vậy, cho dù viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm được tiền."
"Khó lắm." Lúc này lại có một cô gái nói: "Viết tiểu thuyết kiếm tiền rất ít, lúc trước tôi có một người anh họ ở nhà viết tiểu thuyết, không kiếm được tiền, bị cha mẹ đuổi ra ngoài.

Tôi nghe nói viết cái này không có mấy người có thể chân chính kiếm được tiền."
Bọn họ nói một hồi, cũng đều tự tan.
Mà cậu trai có quan hệ tốt với Dương Lỗi kia suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn cho Dương Lỗi.
"Lớp trưởng, hiện tại cậu đang viết tiểu thuyết gì vậy, tôi tìm xem một chút."

.

.

.

.


.
Bên kia, Dương Lỗi đi đến nơi, lúc này nơi này không chỉ có Dương Tuyết Nhu, mà còn có một vài lãnh đạo trường mặc chính trang.
Nhìn thấy Dương Lỗi, một người dẫn đầu đi đến cửa, cười nói: "Bạn trẻ Dương quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn trẻ thế này mà đã có tài hoa như vậy, sáng tác ra ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này."
Dương Tuyết Nhu giới thiệu một chút, người đàn ông trung niên đi đầu này là Phó bí thư Đoàn ủy của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, tên là Lý Hải.
Nói một chút, Dương Lỗi mới biết được mục đích của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan là tìm mình.
Bởi vì bộ phận tuyên truyền của bọn họ chuẩn bị chế tác một video tuyên truyền về Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, đối với các trường đại học, cao đẳng mà nói, việc tuyên truyền rất quan trọng, ít nhất là nửa năm sẽ phát một video tuyên truyền, gia tăng danh tiếng trường học một chút.
Mà hiện tại, Lý Hải nhìn trúng ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này, chuẩn bị dùng để làm nhạc nền cho video tuyên truyền về Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan.
Biết việc này, sắc mặt Dương Lỗi không thay đổi, nhưng trong lòng thì rất vui mừng.
Thật sự là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này được trình diễn ở buổi lễ của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, vốn chính là để tạo danh tiếng.
Mà hiện tại, nếu làm ca khúc chủ đề cho video tuyên truyền, chắc chắn càng có thể gia tăng độ nổi tiếng.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Video Tuyên Truyền Vườn Trường 2


Lý Hải nhìn Dương Lỗi, nước Hạ bảo vệ bản quyền ca khúc rất tốt, làm ca khúc chủ đề video tuyên truyền, hiển nhiên là để hấp dẫn càng nhiều học sinh ưu tú gia nhập trường đại học của bọn họ, đây là mục đích hàng đầu, cho nên phải được người nắm bản quyền đồng ý.
Sử dụng trực tiếp không thông qua Dương Lỗi, đây thật sự là trái với luật bản quyền ca khúc.
Lý Hải nói xong, Dương Lỗi cười nói: "Bí thư Lý, cô út tôi tốt nghiệp tại quý trường, đương nhiên ca khúc mà tôi viết này có thể dùng làm ca khúc chủ đề cho video tuyên truyền của quý trường, đây là vinh hạnh của tôi."
Chuyện tốt như vậy, sao Dương Lỗi có thể từ chối chứ?
"Ha ha, vậy cảm ơn bạn học Dương Lỗi." Lý Hải cười to nói.
Hai bên nói một hồi, Dương Lỗi không định ở lại lâu, cùng Dương Tuyết Nhu rời đi.
Đương nhiên, Dương Tuyết Nhu sẽ quay trở lại sau, để phối hợp với Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan chế tác video tuyên truyền.
"Tiểu Lỗi, cô chưa từng nghĩ rằng ca khúc mà mình hát lại có thể được trường học cũ chọn làm video tuyên truyền."
Trên đường đi, rõ ràng Dương Tuyết Nhu rất vui vẻ.
Cô nhìn đứa cháu của mình, cười nói: "Vẫn là Tiểu Lỗi quá lợi hại."
Dương Lỗi cười nói: "Đó là nhờ cô út hát hay."
Nói thật, kỹ năng ca hát của Dương Tuyết Nhu vẫn rất tốt, bằng không lúc trước cũng sẽ không đơn thương độc mã, từ một ca sĩ nghiệp dư xông ra, cuối cùng đạt được xếp hạng thứ mười trong cuộc thi ca hát quy mô lớn kia.
Trong lòng hắn chờ mong, chờ mong 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 nhanh chóng trở nên thịnh hành.

.


.

.

.

.
Rời khỏi trường học, Dương Lỗi mở di động của mình ra, thấy được tin nhắn của bạn học kia gửi tới.
Hắn trả lời lại: "Tiểu thuyết tên là 《 Che Trời 》."
Sau khi trả lời xong, Dương Lỗi nhìn nhóm chat lớp trung học một chút, lúc này bên trong nhóm đã có rất nhiều tin nhắn.
Mở ra nhìn một chút, vậy mà lại đang nói đến hắn.
"Hôm nay tôi gặp lớp trưởng ở Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan."
"Oa, Trương Lâm, hiện tại lớp trưởng thế nào rồi?"
"Hiện tại cậu ấy đang làm gì?"
"Này còn phải nói? Với thành tích tốt nghiệp của lớp trưởng, đoán chừng có thể tiến vào top 500 doanh nghiệp lớn!"
"Chưa chắc, nói không chừng có thể đi vào sở nghiên cứu làm công tác nghiên cứu."
Đề tài về Dương Lỗi vẫn có tính thời sự rất cao, một ít bạn học đều đang thảo luận.
Còn có bạn học khoa trương nói hiện tại Dương Lỗi đã có thu nhập tiền triệu mỗi năm, nhất thời gây nên một trận náo loạn.
Mấu chốt là thời kì trung học, vị trí đầu toàn khối vẫn luôn bị Dương Lỗi chiếm lấy, là một học bá có chỉ số thông minh cao!
Ở trong mắt mọi người, sau khi tốt nghiệp Dương Lỗi chắc chắn là người kiếm được nhiều tiền nhất lớp.
Về phần Vương Tiểu Minh mở nhà hàng, lúc trước mọi người đã khen ngợi rất nhiều.
Trương Lâm trả lời lại: "Lớp trưởng nói hiện tại cậu ấy đang viết tiểu thuyết."
Tin tức này vừa ra, rõ ràng bên trong nhóm rất kinh ngạc.
"Lớp trưởng đang viết tiểu thuyết?"
"Không thể nào? Viết tiểu thuyết có thể kiếm bao nhiêu tiền?"

"Tiểu thuyết đó tên là gì vậy?"
Mọi người bắt đầu nghị luận.
Nhìn từng lời bình luận, lúc này tâm trạng Trương Lâm rất tốt, lúc học trung học anh ta thích một cô gái, viết thư tình cho cô gái đó, nhưng mà cô bé kia lại thích Dương Lỗi, cũng viết thư tình cho Dương Lỗi.
Cho nên, trong lòng anh ta vẫn có chút ghen tị với Dương Lỗi.
Hiện tại mọi người đều đã tốt nghiệp nhiều năm, có người tốt có người không tốt.
Lúc trước Dương Lỗi được hoan nghênh nhất ở trong lớp học, thậm chí lấy điểm số cao nhất toàn thành phố thi đậu vào đại học Thanh Bắc, giờ lại đang viết tiểu thuyết.
Thật ra loại nghề nghiệp này cũng không phải là vẻ vang lắm.
"Hừ, trước kia được hoan nghênh như vậy, được nhiều cô gái thích như vậy, hiện tại không biết những cô gái này sẽ nghĩ thế nào?" Trương Lâm nhìn từng bạn học trả lời lại, trong lòng rất là sung sướng.
Bên kia, Triệu Minh đang xem tin nhắn trên nhóm lớp.
Triệu Minh chính là bạn học có quạn hệ khá tốt với Dương Lỗi, lúc này anh ta đang ở trong cửa hàng của mình, anh ta tự mình mở một tiệm mì nhỏ, sau một năm cũng có thể đủ ăn.
Nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, trong lòng anh ta thầm nghĩ Trương Lâm thật là một kẻ tiểu nhân.
"Hả, có tin nhắn lại?"
Lúc trước Triệu Minh hỏi tiểu thuyết mà Dương Lỗi viết, lúc này Dương Lỗi đã nhắn tin đến.
Anh ta nhìn một chút, trong mắt lập tức lộ ra một tia khiếp sợ.
"《 Che Trời 》?"
Lúc này Dương Lỗi trả lời lại hai chữ.
"Lớp trưởng, bộ tiểu thuyết mà cậu viết kia tên là 《 Che Trời 》?"
Triệu Minh rất thích xem tiểu thuyết, mà trang web tiếng Trung Bác Đằng là trang web tiểu thuyết lớn nhất nước Hạ, bình thường anh ta đều lên đây để tìm tiểu thuyết xem, mà 《 Che Trời 》 là một trong mấy quyển tiểu thuyết mà anh ta thích nhất, thậm chí anh ta còn nạp tiền mua phần thưởng.
Khiếp sợ qua đi, Triệu Minh lại hưng phấn nói: "Lớp trưởng, cậu quá lợi hại, chẳng trách lại viết tiểu thuyết toàn thời gian."

Đương nhiên anh ta biết 《 Che Trời 》 có thể kiếm được bao nhiêu tiền!
Sau khi hưng phấn, bên trong nhóm lại xuất hiện từng tin nhắn.
Triệu Minh trực tiếp mở nhóm chat ra, gửi tin nhắn: "Vừa rồi tôi đã biết được tiểu thuyết mà lớp trưởng viết, mọi người biết là bộ nào không?"
"Bộ nào vậy, Triệu Minh?"
"Cậu đúng là học xấu rồi, còn thừa nước đục thả câu với các bạn học cũ."
Tin nhắn gửi đi, lập tức có bạn học trả lời lại.
Triệu Minh trả lời: "Bộ tiểu thuyết mà lớp trưởng viết tên là 《 Che Trời 》."
Sau yên lặng ngắn ngủi, các tin nhắn lần lượt xuất hiện bên trong nhóm.
"Mẹ ơi, 《 Che Trời 》!"
"Lớp trưởng cũng quá trâu bò đi chứ!"
"《 Che Trời 》 là lớp trưởng viết?"
Có vài bạn nam đều hưng phấn nói.
Trên thực tế, cũng không có nhiều người xem tiểu thuyết như vậy, phần lớn người trong nhóm đều không xem tiểu thuyết, cho nên cũng không quá hiểu biết với nó.
Ở trong lòng những người này, viết tiểu thuyết cũng là thuộc loại không làm việc đàng hoàng, ngại nói ra ngoài.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Lớp Trưởng Trâu Bò


"《 Che Trời 》 là sách gì vậy?"
"Sách này rất nhiều người xem sao?"
Có rất nhiều người nghi hoặc hỏi.
Có một bạn nam rất là kích động, nói: "《 Che Trời 》 đương nhiên là trâu bò rồi! Đây chính là bộ tiểu thuyết vẫn luôn giữ vững vị trí bán chạy số một trên trang web tiếng Trung Bác Đằng, tôi biết một tác giả, luôn đứng top mười trong danh sách bán chạy nhất, đây là tiền nhuận bút tháng trước viết tiểu thuyết của anh ta, mọi người có thể xem một chút."
Bạn nam này gửi lên ảnh chụp màn hình tiền nhuận bút của một cuốn tiểu thuyết, tiền nhuận bút của cuốn tiểu thuyết này vào ba tháng là 310.000 tệ!
Sáu con số kia, quả thật khiến mọi người trong nhóm chấn kinh.
Hiện tại mọi người đều mới đi làm không đến vài năm, phần lớn tiền lương đều là mấy ngàn, vượt qua 10.000 tệ đã là rất giỏi rồi!
Mục tiêu của bọn họ là sau này tiền lương có thể đạt tới 20.000, 30.000 tệ, như vậy là đã vô cùng thỏa mãn.
Mà hiện tại, đột nhiên có người viết sách một tháng kiếm được 310.000 tệ! Đây quả thật làm cho bọn họ mở rộng ra tầm mắt.
Không tiếp xúc với một ngành, thật sự sẽ không biết rốt cuộc ngành này kiếm được bao nhiêu tiền!
"Mẹ ơi! 310.000 tệ! Là thật sao?"
"Đương nhiên, tác giả của cuốn tiểu thuyết này là đại thần, một tháng quả thật có thể thoải mái kiếm được mấy trăm ngàn tệ!"
"Viết sách kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Xếp hạng trong top mười của trang web tiểu thuyết một tháng có thể kiếm được 310.000 tệ, sách mà lớp trưởng viết vẫn luôn chiếm vị trí thứ nhất, vậy thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ?"
"Tôi đoán chừng có thể là 500.000 tệ."
"Trời ạ, một tháng 500.000 tệ! Chẳng trách hiện tại lớp trưởng viết tiểu thuyết! Top 500 công ty lớn cũng không có được tiền lương cao như vậy đúng không?"

"Sao có thể được? Mấy giám đốc điều hành kia lương một năm còn chưa đến 2 triệu tệ, lớp trưởng viết sách một tháng 500.000 tệ, một năm mười hai tháng, thì phải là 6 triệu tệ! Có mấy người một năm có thể kiếm được 6 triệu tệ chứ?"
"Chẳng trách có thể thi đậu đại học Thanh Bắc! Lớp trưởng đúng là lợi hại!"
"Lúc trước tôi nói lớp trưởng một năm thu vào 1 triệu tệ, các cậu còn cười tôi, không nghĩ tới lớp trưởng kiếm được còn hơn xa vậy!"
"Lớp trưởng thật trâu bò!"
"Lớp trưởng thật trâu bò!"

.

.

.

.

.
Bên trong nhóm, theo 《 Che Trời 》 xuất hiện, hướng gió thảo luận nhanh chóng thay đổi, đều nói Dương Lỗi lợi hại.
"Một tháng có thể kiếm được 500.000 tệ?"
Chu Cầm và những cô gái khác lúc trước gặp Dương Lỗi vô cùng khiếp sợ, lúc trước trong lòng các cô còn có một chút thất vọng với Dương Lỗi, không nghĩ tới bị vả mặt lại là các cô!
Không nói nhiều, nếu viết tiểu thuyết một tháng có thể kiếm hơn 10.000 tệ, các cô đều sẽ thôi việc, chuyên tâm viết tiểu thuyết rồi.
"Ai nha, sao lại không nói chuyện với lớp trưởng thêm mấy câu chứ?"
Lúc này trong lòng hai cô gái đã gặp Dương Lỗi hối hận.
Đám người Chu Cầm khiếp sợ, lúc này Trương Lâm ghen tị với Dương Lỗi lại càng khiếp sợ, hoàn toàn khó có thể tin được.
"Sao có thể?"
Anh ta ấn mở ảnh chụp màn hình tiền nhuận bút 310.000 tệ kia, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng vẻ mặt trở nên có chút suy sụp.
Làm sao mà so được đây? Thu nhập một tháng của Dương Lỗi có thể so được với thu nhập của anh ta trong vài năm.
Sau đó, Trương Lâm lập tức gửi một tin nhắn vào nhóm lớp: "Lớp trưởng trâu bò."


.

.

.

.

.
Dương Lỗi không trả lời những tin nhắn bên trong nhóm, mấy năm nay, tâm tính của hắn đã trưởng thành hơn so với đại đa số mọi người.
"《 Gió Nổi Lên Rồi 》 đã ra mắt, không biết có thể hot đến tình trạng gì?"
Lúc này Dương Lỗi thầm nghĩ trong lòng.
Buổi lễ của trường Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan đã chấm dứt, nhưng mà diễn đàn Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan lại rất sôi nổi, mà bọn họ thảo luận nhiều nhất chính là ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》kia.
Hiện tại diễn đàn của nước Hạ đang ở vào thời kỳ đỉnh cao, thu hút rất nhiều người tham gia.
Trên thực tế, một ca khúc hay bất kể là ở nơi nào, cũng đều có thể nhanh chóng tản ra ánh sáng thuộc về mình.
"Bài hát 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 trong buổi lễ trường hôm nay quá hay, nhưng mà tôi không tìm thấy bài hát này ở trên mạng."
"Tôi cũng tìm không thấy, lúc trước học tỷ Dương Tuyết Nhu nói đây là một ca khúc mới."
"Khi nào thì ca khúc mới này sẽ đổ bộ trên KuGou đây."
"Gấp gấp gấp, ai có bản trực tiếp《 Gió Nổi Lên Rồi 》, gửi cho tôi một bản, người tốt cả đời bình an."

"Mọi người không cần phải gấp, tôi đã quay lại toàn bộ hiện trường buổi lễ rồi, lập tức sẽ đăng lên."
Trên Diễn đàn của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, rất nhiều người đang thảo luận.

Một trong những video được đăng tải có lượt bấm xem và lượt trả lời nhiều nhất.
Video trong bài đăng chính là bản hoàn chỉnh của [Gió nổi lên rồi] do Dương Tuyết Nhu hát trên sân khấu.
Trong đó có một bình luận có lượt trả lời nhiều nhất.
“Tôi nghe nói trường học chế tạo video tuyên truyền, [Gió nổi lên rồi] sẽ trở thành ca khúc chủ đề chính.”
Phía dưới có rất nhiều lượt trả lời.
“Thật sao?”
“Không thể đâu? Trường học không có thông báo gì cả.”
Tác giả của câu trả lời thề son sắt nói: “Đương nhiên là thật.

Mọi người cứ đợi là được, có lẽ nhiều nhất là hai ngày nữa sẽ được công bố.”
……

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Nổi Tiếng


Hai ngày trôi qua nhanh chóng, mà video tuyên truyền của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan cuối cùng cũng ra lò!
Dương Lỗi là chủ sở hữu bản quyền cũng nhận được!
Hắn mở ra xem.

Đoạn mở đầu của video tuyên truyền hiển thị cổng của Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan.

Trên màn hình xuất hiện mấy dòng chữ.
[Gió nổi lên rồi].
Từ/khúc: Mộc Dịch
Nhạc khúc: Mộc Dịch
Biểu diễn: Dương Tuyết Nhu sinh viên khoá 03
MV mấy phút liền, bộ phận tuyên truyền của Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan rất có năng lực, chế tạo rất tốt.
“Chất lượng không tồi, không biết có thể đạt đến nhiệt độ như nào?” Trong lòng Dương Lỗi thầm nói.
Bọn họ nhìn thấy rồi, lúc này sinh viên của Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan đều nhìn thấy rồi.

Video này được đăng trên trang web chính thức của trường, nhưng trong thời gian ngắn nó đã xuất hiện trên KK.
"Woa, bài hát [Gió nổi lên rồi] thực sự đã trở thành ca khúc chủ đề trong video tuyên truyền của trường chúng ta."

"Người đăng nó là đại thần thực sự."
"Quá hay.

Trước đó, tôi luôn tìm bài hát này, bây giờ cuối cùng tôi cũng có thể nghe rồi."
Nhiều sinh viên rất vui mừng.
Hôm qua nghe thấy bài hát này, thật ra rất nhiều người đều tìm kiếm, nhưng đều không tìm thấy.

Hôm nay nó liền xuất hiện, lúc này bọn họ tất nhiên rất vui vẻ.
Nghe được một bài hát hay, rất nhiều người nghe một lần căn bản không thỏa mãn.
Mà trên Weibo Tinh Tinh, video tuyên truyền được đăng trên trang web chính thức của Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan cũng nhận được rất nhiều bình luận, hơn nữa còn có một số lượt chia sẻ.
Những người chia sẻ đều là sinh viên đã tốt nghiệp Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan.
Sau khi trở thành người nổi tiếng, trường cũ thực sự là một nền tảng tài nguyên rất tốt.

Rất nhiều người nổi tiếng của trường cũ là một đoàn thể nhỏ.

Bọn họ nhất định sẽ tương tác một chút.
"Trường cũ càng ngày càng tốt."
"Bài hát này hát về tuổi trẻ, tôi đã rất xúc động."
Rất nhiều người nổi tiếng bước ra từ Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan đang chia sẻ.
Độ nóng của [Gió nổi lên rồi] đang dần tăng lên, mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Dương Lỗi.
Quá trình lên men này nhất định cần một khoảng thời gian, Dương Lỗi cũng đã chuẩn bị tinh thần, hắn cũng không vội.
Lúc này, giá trị danh vọng của hắn không đủ để đổi lấy bài hát thứ hai, bán [Gió nổi lên rồi] thì sẽ không còn nữa, cho nên từ từ chờ [Gió nổi lên rồi] nổi tiếng hơn.

Nếu như vậy, thì sau này hắn bán ra bài hát thứ hai mới có thể bán với giá tốt hơn!
......
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã sắp hết tháng 5 rồi!
Mỗi ngày, Dương Lỗi vẫn đang cập nhật [Che trời]!
Mà lúc này, [Che trời] đã được đăng hơn nửa ở trên mạng.

Về phần toàn bộ cuốn sách, cuối cùng đều đã được Dương Lỗi chuyển hết ra ngoài!
Xét cho cùng, kể từ khi cuốn sách mới [Che trời] được xuất bản, Dương Lỗi đã viết bản thảo với tốc độ hơn 100.000 từ mỗi ngày.


Cho dù sau khi đặt VIP, hắn thêm 100.000 từ mỗi ngày, thì bản thảo của hắn cũng không ngừng tăng!
"Toàn bộ cuốn sách [Che trời] đã được hoàn thành, tiếp theo nên viết cuốn nào đây?" Dương Lỗi nghĩ thầm.
Chuyển xong [Che trời] ra ngoài, hắn cũng không thể ngừng, cần phải viết bản thảo của cuốn thứ hai.
Trong lòng vừa động, giao diện trong đầu Dương Lỗi liền xuất hiện.
[Tiểu thuyết] [Âm nhạc] [Phim truyền hình] [Phim điện ảnh] [Trò chơi] [Douyin]…
Lúc này, biểu tượng [Tiểu thuyết] và [Âm nhạc] đều đang sáng, những biểu tượng khác vẫn trong trạng thái tối.
Dương Lỗi nhìn qua giá trị danh vọng của mình.

Lúc này, giá trị danh vọng của hắn là 900.000, còn một chút nữa là hắn có thể đổi bài hát thứ hai rồi.
Dương Lỗi liếc qua biểu tượng [Âm nhạc], hắn không đi vào.

Ý thức của hắn trực tiếp đi vào giao diện [Tiểu thuyết].
Dương Lỗi hơi suy nghĩ một chút, liền chọn một cuốn tiểu thuyết.
“Đổi!”
Trong lòng vừa động, cuốn tiểu thuyết này liền được hắn đổi ra.

Tiểu thuyết tên là [Thế giới hoàn mỹ].
[Thế giới hoàn mỹ] là tiền truyện của [Che trời], toàn bộ câu chuyện tàn khốc hơn [Che trời] rất nhiều.

Đến cuối cùng, một mình Thiên đế Hoang độc đoán muôn đời, để lại một thế giới “hoàn mỹ”.

Thế giới của [Che trời] cũng là một thế giới bị chia cắt, người sau có thể ổn định tu luyện.

Dương Lỗi đều vô cùng thích hai cuốn tiểu thuyết này.

Nếu đã viết [Che trời], vậy thì không thể thiếu [Thế giới hoàn mỹ].
Sau khi đổi ra, Dương Lỗi không lãng phí thời gian nữa.
“Bắt đầu gõ chữ!”
Hắn nhanh chóng viết bản thảo, còn phát hành [Thế giới hoàn mỹ] thì hắn vẫn chưa nghĩ tới.
Hiện tại, mỗi ngày cập nhật hơn 100.000 từ của [Che trời] đã khiến người ta kinh ngạc rồi.

Theo tính toán thời gian, trong tháng 6, cũng chính là nửa tháng sau, chắc có thể sẽ hoàn thành [Che trời], đến lúc đó rồi phát hành [Thế giới hoàn mỹ], sự nối tiếp hoàn mỹ.
……
Một ngày lại nhanh chóng trôi qua, độ nóng của [Gió nổi lên rồi] vẫn đang tăng lên.
Mà sau khi Dương Tuyết Nhu hát [Gió nổi lên rồi] hơn một tuần, độ nóng của bài hát này trên mạng đột nhiên bạo tăng!
"Đại hội của Đại học Thanh Sơn, bài hát [Gió nổi lên rồi] sẽ đưa bạn trở về tuổi thanh xuân!"
“[Gió nổi lên rồi], chúng ta cũng sắp tốt nghiệp rồi!"
"Thần khúc vườn trường [Gió nổi lên rồi]!"
......

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Mua Bài Hát 1


Từng tin tức xuất hiện.
Mà những tin tức này đều được Dương Tuyết Nhu gửi cho Dương Lỗi.
"Tiểu Lỗi, [Gió nổi lên rồi] nổi rồi!" Cô ấy hưng phấn nói.
Dương Lỗi nhìn qua, hóa ra bài hát [Gió nổi lên rồi] này là do sinh viên Đại học Thanh Sơn biểu diễn trong buổi đại hội của trường.
Bản quyền của ca khúc có sự phân chia chi tiết.

Nếu được sử dụng cho các mục đích nhất định, chẳng hạn như lợi nhuận, thì phải trả phí bản quyền.
Ngoài ra, giống như là video tuyên truyền của Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan, nó cũng nhằm mục đích tuyển sinh nên cần có sự cho phép của Dương Lỗi.
Còn về phần biểu diễn ở đại hội trường, nếu là ca sĩ thì không được tùy tiện hát lại bài của người khác.
Nhưng không phải ca sĩ, chỉ là học sinh hát trong đại hội của trường, không có mục đích gì đặc biệt, thì trong trường hợp này không cần sự đồng ý của Dương Lỗi, trực tiếp hát là được.
Hội hè của Đại học Thanh Sơn rất nổi tiếng trong số các trường, vì đại hội của trường tổ chức giống như buổi hòa nhạc.

Mấy năm nay, đại hội của trường có lượt mở xem trực tuyến rất cao.


Năm trước, đại hội của trường có lượt mở xem trực tuyến hơn 100 triệu!
Mà năm nay, Đại học Thanh Sơn lần nữa lại được phong thần nhờ bài hát [Gió nổi lên rồi]! Bản song ca nam nữ thậm chí còn được dân mạng gọi là bài hát top của đại hội!
"Woa, Đại học Thanh Sơn quả nhiên không làm tôi thất vọng! Lần này lại xuất hiện một bài hát hay nữa!"
“[Gió nổi lên rồi]! Bài hát này quá hay.

Tôi ra trường mấy năm rồi mà nghe lại cứ bồi hồi nhớ về tuổi thanh xuân!"
"Quá hay, tôi đã nghe lặp lại hàng chục lần rồi!"
"Tôi là sinh viên Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan.

Bài hát [Gió nổi lên rồi] này là bài hát chủ đề trong video tuyên truyền của trường chúng tôi!"
"Gợi ý nên nghe bản của Dương Tuyết Nhu của Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan.

Đó là bản gốc, tôi cảm thấy cũng rất hay."
"Nhanh nhanh nhanh! Tôi không tìm thấy bài hát [Gió nổi lên rồi] trên web âm nhạc."
......
Video đại hội của Đại học Thanh Sơn đã có hàng triệu lượt truy cập trong một thời gian ngắn, số lượng phản hồi thậm chí lên tới gần 100.000!
Dương Lỗi đang xem, trong lòng thầm nghĩ: "Không ngờ ca khúc này không nổi mấy ở Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan, nhưng lại nổi ở Đại học Thanh Sơn."
"Dựa theo tốc độ này, có lẽ rất nhanh sẽ có công ty âm nhạc đến tìm mình."
Hắn không có ý nghĩ sẽ tự mình tải bài hát lên, sau đó kiếm tiền.
Khả năng của một người là có hạn.

Nếu bán cho công ty âm nhạc, thì hắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn với sự quảng bá đầy đủ của công ty âm nhạc.
Vấn đề là bây giờ, danh tiếng là điều quan trọng nhất đối với hắn.
Ngoài ra, có nhiều bài hát chất lượng cao như vậy, Dương Lỗi tạm thời chỉ chuẩn bị làm một nhạc sĩ xuất sắc, hắn không có ý tưởng về việc thành lập công ty hay bất cứ điều gì khác.
Bản thân hắn không thích điệu cao.


Nếu thực sự tự mình tải bài hát lên, thì đến những phương diện như quảng bá, xuất đầu lộ diện, lại lãng phí thời gian và sức lực.
Vì vậy, trong kế hoạch của Dương Lỗi, bản quyền của những bài hát này sẽ được nắm chắc trong tay hắn, sau đó sẽ bán quyền biểu diễn.
Không ảnh hưởng đến cuộc sống, hàng tháng lặng lẽ thu tiền, cuộc sống như vậy không phải rất tốt sao?
Hơn nữa, một điểm quan trọng nhất là những bài hát này là kế hoạch kết giao nhân mạch của Dương Lỗi!
Cái gọi là của cải tăng lên đến một mức độ nhất định, thì nhất định phải tiếp xúc với những thứ khác, nếu không, càng nhiều tiền là họa, không phải phúc.

Cũng giống như đứa trẻ giữ tiền, dễ bị người khác cướp hoặc lừa mất.
Một người thông minh như Dương Lỗi không thể nào không nghĩ đến điểm này.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hắn không tự mình chuẩn bị thực hiện ở giai đoạn đầu của bài hát.
Cho dù sau này hắn thành lập một công ty âm nhạc, thì hắn vẫn sẽ tiếp tục bán một số bài hát này, rồi hợp tác với các công ty âm nhạc khác.
......
Tiếp theo, Dương Lỗi vừa gõ chữ, vừa theo dõi sự phát triển của [Gió nổi lên rồi].
Mà vào ngày cuối cùng của tháng 5, cuối cùng hắn cũng nhận được cuộc gọi từ cô út Dương Tuyết Nhu.
"Tiểu Lỗi, công ty âm nhạc Hải Lam nơi cô làm việc đã chú ý đến bài hát [Gió nổi lên rồi], đang có ý định mua bản quyền.

Họ hỏi cô cách liên hệ với cháu.


Bây giờ cháu muốn liên hệ hay là từ chối?"
Chuyện đại hội của trường Đại học Thanh Sơn lên hot search đã trôi qua ba ngày, nhưng số lượt xem video này vẫn đang không ngừng tăng lên.

Lúc này đã tăng lên hơn 20 triệu, số lượng bình luận đã lên tới 300.000!
Mà bình luận nhiều nhất là nói về bài [Gió nổi lên rồi]...
Lúc này, chắc chắn sẽ có người của công ty âm nhạc chú ý đến.
Những người làm âm nhạc là những người nhạy cảm nhất với dòng nhạc thịnh hành trên thị trường hiện nay.
Họ đã tra cứu và phát hiện bài hát này vẫn chưa có trên các trang web âm nhạc, điều này đã khiến các công ty âm nhạc quan tâm.
Nhưng người biểu diễn bài hát này là Dương Tuyết Nhu.

Về phần lời, nhạc đều là một người tên Mộc Dịch làm, căn bản chưa ai từng nghe qua cái tên này, muốn tìm cũng không được.
Công ty của Dương Tuyết Nhu tên là Công ty âm nhạc Hải Lam, cũng là một trong những công ty hàng đầu ở nước Hạ.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Mua Bài Hát 2


Triệu Hướng Linh là tổng giám đốc của Công ty âm nhạc Hải Lam, chịu trách nhiệm quảng cáo, tuyên truyền cho một số ca sĩ đã ký hợp đồng.
Thực ra một công ty âm nhạc thì có rất nhiều ca sĩ.

Mỗi năm một công ty âm nhạc lớn sẽ ký hợp đồng với rất nhiều ca sĩ, nhưng thực tế họ không quan tâm đến phần lớn những ca sĩ này.
Tất nhiên, nếu một ca sĩ hát một bài hát nổi tiếng, sau đó có lưu lượng và danh tiếng, thì công ty âm nhạc sẽ phân bổ nguồn lực cho ca sĩ đó.
Nếu không có tiếng tăm thì sẽ ở lại cho đến khi chấm dứt hợp đồng.
"Tổng giám đốc Triệu, mời cô xem một chút video này."
Triệu Hướng Linh đang nghe một vài bài hát do bộ phận sáng tác của công ty sáng tác.

Là một công ty lớn, nhất định phải có bộ phận sáng tác lời bài hát của riêng mình.
Đương nhiên, năng lực của bộ phận này nói chung là có hạn.

Những người viết lời và sáng tác hàng đầu đều không muốn gia nhập những công ty âm nhạc lớn này.
Bởi vì khi đã tham gia rồi, thì những bài hát họ viết chỉ có thể được sử dụng bởi công ty này.

Nếu bản thân là một nhạc sĩ độc lập, viết ra một bài hát hay, thì hoàn toàn có thể bán giá cao.

Nếu nhiều công ty âm nhạc cạnh tranh mua, thì lợi nhuận chắc chắn sẽ cao hơn.
Triệu Hướng Linh nhìn video trước mặt.

Đó là video về đại hội của trường đại học Thanh Sơn.
Trong video, bài hát [Gió nổi lên rồi] được hát giống như một bản hòa tấu khiến lòng người dâng trào.
Sau khi xem xong video, Triệu Hướng Linh lại xem bình luận, rồi hỏi: "Đây là video đại hội của trường đại học Thanh Sơn, xem cái này có ích lợi gì?"
"Giám đốc Triệu, cô xem tiếp cái này đi."
Người đến lại vội vàng nhấp vào một video khác.

Video này là đại hội của trường Đại học tài chính kinh tế thành phố Lan.
"Đây là...!do Dương Tuyết Nhu hát sao?"
Nhìn Dương Tuyết Nhu trong video, Triệu Hướng Linh có chút khó hiểu.
Bài hát [Gió nổi lên rồi] rất hay, thậm chí Dương Tuyết Nhu của công ty bọn họ còn hát nó.
"Đúng vậy, tổng giám đốc Triệu, [Gió nổi lên rồi] là do Dương Tuyết Nhu hát trước, Đại học Thanh Sơn chỉ hát lại thôi."
“Ồ?”
Trong lòng Triệu Hướng Linh hơi động: “Sao tôi chưa từng nghe qua bài hát này nhỉ?”
Triệu Hướng Linh nhớ cô ta chắc chắn chưa bao giờ nghe qua giai điệu đẹp như vậy ở phần đầu của [Gió nổi lên rồi].
Dương Tuyết Nhu là ca sĩ được công ty ký hợp đồng vài năm trước, lúc đó là ký hợp đồng trong một cuộc thi hát, nổi tiếng được một thời gian nhưng sau đó độ nổi tiếng liền biến mất.
Cô ta biết Dương Tuyết Nhu, nhưng cô ta không coi trọng Dương Tuyết Nhu.
Triệu Hướng Linh ngồi trên ghế trong phòng làm việc yên lặng nghe bài hát, nghe xong lại bấm nghe lại.
Nghe xong hai lần, trong mắt Triệu Hướng Linh lộ ra hứng thú rõ ràng.
“Bài hát này được sáng tác khi nào vậy?” Triệu Hướng Linh hỏi.
Bài hát này rất hay, từ con mắt chuyên nghiệp của Triệu Hướng Linh, bài hát này có tiềm năng trở lên rất hot!
Cho dù là cô ta, thì cũng có thể nghe ra cộng hưởng trong [Gió nổi lên rồi], không thể không nghe đi nghe lại nó.

“Tổng giám đốc Triệu, đây không phải bài hát của công ty chúng ta.” Một cô gái chừng hai mươi mấy tuổi lắc đầu.
“Không phải?”
Nghe vậy, Triệu Hướng Linh sửng sốt.
Dương Tuyết Nhu là ca sĩ của công ty bọn họ, những bài hát cô ấy hát về cơ bản là của công ty bọn họ, ít nhất chúng có bản quyền.
Học sinh tùy tiện hát thì không sao, nhưng ca sĩ không được phép hát trực tiếp bài của người khác trong hội trường hàng chục nghìn người, như vậy là vi phạm bản quyền.
"Chẳng lẽ là Dương Tuyết Nhu liên hệ với một nhạc sĩ đỉnh cấp ở bên ngoài?"
Đối với những tiểu trong suốt (*) trong công ty như Dương Tuyết Nhu mà nói, ngoại trừ việc lựa chọn những bài hát mà công ty đặt ở đó, thì bọn họ cũng có thể tự mình liên hệ với những người viết lời và sáng tác nhạc ở bên ngoài.
tiểu trong suốt (*): là những người có độ tồn tại thấp, thậm chí gần như không nổi tiếng trên mạng xã hội.
Nếu cảm thấy bài hát do công ty cung cấp không hay, thì có thể tự tìm bài hát.

Nếu có những nhà soạn nhạc hàng đầu giúp đỡ thì càng tốt.
Miễn là nó trở nên hot, thì công ty sẽ chỉ có lợi.
Theo quan điểm của Triệu Hướng Linh, rõ ràng là Dương Tuyết Nhu đã liên hệ với một nhà soạn nhạc bên ngoài.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Hướng Linh mở phía trước của video ra xem.
"Mộc Dịch? Nhạc và lời của bài hát [Gió nổi lên rồi] đều do Mộc Dịch viết? Người toàn năng này là ai?"
Triệu Hướng Linh không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy vài cái tên giống hệt nhau.
Rất nhiều người viết lời nhạc hàng đầu không am hiểu soạn nhạc, rất nhiều nhạc sĩ hàng đầu cũng không am hiểu viết lời.


.

.

Trong nghệ thuật có sự chuyên môn, một ca khúc hay, phần lớn đều được tạo ra nhờ sự hợp tác của vài người.
Về phần toàn năng, am hiểu soạn nhạc, viết lời, biên khúc,.v.v…, thì cực nhỏ, theo Triệu Hướng Linh biết thì không quá năm người.
Hơi ngẫm nghĩ một chút, Triệu Hướng Linh nói: "Liên hệ Dương Tuyết Nhu chưa? Vị Mộc Dịch kia có lai lịch gì?"
Kết giao với người soạn nhạc, viết lời giỏi là chuyện mà công ty âm nhạc cần phải làm.
Cô gái đi tới vội vàng nói: "Đã liên hệ rồi, nhưng mà tạm thời còn chưa có thông tin chính xác."
"Chưa có thông tin chính xác?" Triệu Hướng Linh hơi nhíu mày.
Cô ta trực tiếp nói: "Nếu bản quyền《 Gió Nổi Lên Rồi 》còn chưa bán đi, chúng ta phải mua lại, phải bắt vào trong tay."
Với ánh mắt của cô ta, một khi ca khúc này được đưa vào hoạt động, có khả năng rất lớn có thể trở nên nổi tiếng.
Số liệu trong tay về ca khúc này hiển nhiên đã chứng minh ánh mắt của cô ta.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Chia Phần Trăm Ca Khúc 1


Chỉ mười ngày ngắn ngủn, không dựa vào tuyên truyền chuyên nghiệp, thế nhưng đã lên hot search, với hàng triệu lượt click vào, có thể thấy được tiềm lực của nó thế nào!
Một khi công ty bọn họ toàn lực đẩy mạnh tuyên truyền thì sẽ có thể tăng lên bao nhiêu đây?
Một ca khúc hot chắc chắn có thể mang đến lợi ích rất lớn cho công ty!
"Đã biết, Tổng giám đốc Triệu." Cô gái gật đầu.
Nhìn cô gái rời đi, Triệu Hướng Linh thầm nghĩ trong lòng: "Hi vọng ca khúc này còn chưa bị bán đi."
Dựa theo suy đoán của cô ta, các công ty âm nhạc khác hẳn là chưa mua, bởi vì nếu mua, sẽ không thể để cho Dương Tuyết Nhu biểu diễn.
Dương Tuyết Nhu chính là người của Công ty âm nhạc Hải Lam bọn họ, công ty âm nhạc khác sẽ đưa ca khúc cho người của công ty cô hát sao? Đây là chuyện không có khả năng.
Từ đó phán đoán, rất có khả năng bản quyền của《 Gió Nổi Lên Rồi 》vẫn còn nằm ở trong tay vị Mộc Dịch kia.
Một lúc sau, cô gái kia lại đi đến, vui vẻ nói: "Tổng giám đốc Triệu, đối phương đồng ý liên hệ, trao đổi về chuyện bản quyền《 Gió Nổi Lên Rồi 》."

.


.

.

.

.
Bên kia, Dương Lỗi nhận được điện thoại của Dương Tuyết Nhu.
"Cuối cùng cũng đến rồi sao?" Khóe miệng Dương Lỗi lộ ra vẻ tươi cười.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn chú ý đến tình huống của《 Gió Nổi Lên Rồi 》, đoán chừng trong mấy ngày nay, nhất định sẽ có công ty âm nhạc liên hệ hắn.
Trong lòng nghĩ, Dương Lỗi cười nói: "Cô út, cô để cho bọn họ liên hệ cháu đi."
Hiện tại, 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 đã lên hot search, nhưng trên thực tế, độ hot này đang thong thả chậm lại.
Nếu không có nhiều phương thức tuyên truyền, một ca khúc hay nhất định sẽ không truyền bá được bao xa.
Vài phút sau, di động Dương Lỗi lại vang lên.
"A lô, xin chào." Dương Lỗi nhìn dãy số điện thoại lạ một chút, dãy số này giống với số mà Dương Tuyết Nhu gửi tới, hắn biết thân phận của đối phương, liền trực tiếp nói.
"Xin chào, có phải là Dương Lỗi tiên sinh, tác giả của《 Gió Nổi Lên Rồi 》không?" Đối phương dò hỏi.
Dương Lỗi: "Là tôi."
Đầu dây bên kia rõ ràng là một giọng nữ trưởng thành: "Tôi là Triệu Hướng Linh, là Tổng giám đốc công ty âm nhạc Hải Lam, hẳn là vừa rồi Dương Tuyết Nhu đã nói với cậu rồi phải không? Thật xin lỗi vì mạo muội quấy rầy cậu, lần này gọi điện thoại đến, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề."
Dương Lỗi: "Cô nói đi."
Triệu Hướng Linh: "Công ty của chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này, không biết Dương tiên sinh có ý định bán không?"
"Quả nhiên là đến mua ca khúc." Trong lòng Dương Lỗi thầm nghĩ, hắn nói thẳng: "Tôi đồng ý bán ca khúc, các cô có thể ra được giá bao nhiêu?"

Triệu Hướng Linh: "Công ty của chúng tôi dự định mua đứt ca khúc này, 300.000 tệ.

Đương nhiên, quyền tác giả của ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này vẫn là Dương tiên sinh, điều này chúng tôi sẽ không sửa đổi."
Lúc này Triệu Hướng Linh cũng biết thân phận của Dương Lỗi, biết hắn là một người mới hoàn toàn.
Ở trong giới soạn nhạc, viết lời, đối với lính mới, cho dù viết ra được một ca khúc hay, thì trên thực tế giá cả cũng sẽ không quá cao.
Chất lượng quá kém sẽ không ai mua, chất lượng trung bình, thì bình thường công ty âm nhạc sẽ ra giá từ 5000 đến 100.000 tệ để mua lại toàn bộ bản quyền.
Về phần chất lượng cao, có thể bán được giá cao hơn một chút, có thể đạt tới 200.000, 300.000 tệ.
Kỳ thật những người viết lời, nhạc sĩ chưa có tên tuổi đều đồng ý.
Bởi vì quyền tác giả vẫn là của mình, một khi ca khúc nổi tiếng, tên tuổi của bọn họ cũng tăng vọt lên, tên tuổi tăng lên thì về sau giá bán ca khúc tự nhiên cũng sẽ tăng theo, không chỉ có giá cả, mà còn được chia phần trăm.
Mấu chốt là một ca khúc không có chân chính đưa ra thị trường, sẽ không ai biết rốt cuộc nó có thể nổi hay không? Có thể nổi đến trình độ nào.
Cho nên, đối với rất nhiều người mới mà nói, đều nguyện ý trực tiếp bán bản quyền ca khúc đi.
Triệu Hướng Linh ra giá 300.000 tệ, kỳ thật đây là cái giá rất cao.
Nghe được lời của Triệu Hướng Linh, Dương Lỗi lắc đầu nói: "Ngại quá, Tổng giám đốc Triệu, tôi chỉ muốn bán quyền phát sóng."
Nói giỡn, trong đầu hắn có nhiều ca khúc như vậy, 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 đều đang xếp hạng đầu, theo Dương Lỗi thấy chắc chắn là có thể nổi.
Lúc này, hắn chắc chắn không muốn bán bản quyền.

Hiện tại hắn cũng không thiếu tiền, cho nên, hắn chỉ muốn nhận phương thức chia phần trăm.
Bán bản quyền đi, về sau nếu hắn muốn hát bài này, thì phải được sự đồng ý của công ty âm nhạc?
Mà có bản quyền, về sau thậm chí hắn có thể trực tiếp thu hồi ca khúc này.
"Từ chối?"
Nghe được lời của Dương Lỗi, Triệu Hướng Linh ở bên kia điện thoại hơi nhíu mày.
Thật ra rất nhiều người mới đều nguyện ý bán toàn bộ bản quyền ca khúc đầu tay, dù sao một ca khúc rốt cuộc sẽ như thế nào, tương lai có thể nổi hay không, cho dù là bản nhân ca sĩ, cũng thật sự không rõ lắm.
"Dương tiên sinh, nếu không hài lòng về giá, chúng ta có thể thương lượng lại một chút.

Tôi có thể thêm cao nhất 100.000 tệ, cũng chính là 400.000 tệ mua đứt bản quyền《 Gió Nổi Lên Rồi 》." Triệu Hướng Linh mở miệng lần nữa, nói.
Trên thực tế, 300.000 tệ chính là giá thăm dò của cô ta, còn chưa đạt tới mức giá cao nhất ở trong lòng cô ta.
Trong lòng của cô ta giá cao nhất là 600.000 tệ!

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Chia Phần Trăm Ca Khúc 2


Tuy rằng rất cao, nhưng mà lúc này《 Gió Nổi Lên Rồi 》 đã có xu thế trở thành một bản hit nhỏ, cô ta tin một khi mình vận dụng các loại thủ đoạn tuyên truyền, nhất định《 Gió Nổi Lên Rồi 》sẽ bùng nổ mạnh, tương lai kiếm lời 600.

000 tệ chắc chắn không phải là việc gì khó.

Dương Lỗi lắc đầu, nói: "Tổng giám đốc Triệu, tôi sẽ không bán bản quyền, chúng ta có thể chọn một phương thức hợp tác khác.

"
Ngoại trừ một giá bán đứt bản quyền, một loại khác chính là giá quy định cộng thêm hình thức chia phần trăm.

Triệu Hướng Linh trầm mặc vài giây, nói: "Nếu chọn hình thức chia phần trăm, chúng tôi chỉ có thể đưa ra giá quy định là 50.

000 tệ, về phần chia phần trăm, phần lời sẽ chia 3%, phần nhạc sẽ chia 3%, biên khúc sẽ chia 3%, cho nên chúng tôi nguyện ý đưa ra 9%.

"
Nghe được lời của Triệu Hướng Linh, Dương Lỗi nở nụ cười.

Nếu hắn đã bán ca khúc, thì đương nhiên là rất hiểu biết đối với thị trường âm nhạc hiện tại của nước Hạ.


Lời, nhạc, biên khúc,.

v.

v… đều là 3%, thật ra đây là mức chia phần trăm thấp nhất với người mới.

Nhưng giá quy định mà Triệu Hướng Linh cho hắn xem như cao, thông thường người mới nếu chọn hợp đồng chia phần trăm, giá quy định ước tính vào khoảng mấy ngàn tệ.

Nhưng mà, lúc này chỉ ngắn ngủn vài ngày,《 Gió Nổi Lên Rồi 》đã lên hot search, tiềm lực lớn cỡ nào?
Lúc trước Dương Lỗi không trực tiếp tìm công ty âm nhạc, cũng là vì để cho 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 bày ra tiềm lực tương ứng, như vậy mới có thể chia phần trăm càng nhiều.

"Tổng giám đốc Triệu, chia phần trăm quá thấp, tiềm lực của ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này rất lớn, hiện tại video trên mạng của Đại học Thanh Sơn đã vượt qua 10 triệu lượt truy cập, rất nhiều bình luận đều là đang nói về ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này, chia 9% quá ít.

"
Dương Lỗi nói thẳng: "Đây là giá cho một người mới hoàn toàn, tôi tin Tổng giám đốc Triệu hẳn là cũng có thể nhìn ra tiềm lực của《 Gió Nổi Lên Rồi 》.

"
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủn, Triệu Hướng Linh hoàn toàn cảm nhận được Dương Lỗi khó chơi.

Trầm mặc một chút, Triệu Hướng Linh hỏi: "Ý của Dương tiên sinh là?"
Dương Lỗi mỉm cười, nói: "Tôi cũng không nhiều lời với Tổng giám đốc Triệu, ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này hoàn toàn do tôi chế tác ra, lời, nhạc, biên khúc, ghi âm,.

v.

v… đều là do một mình tôi hoàn thành, cộng những cái này lại, tôi muốn được chia ít nhất 20%.

"
"Hai mươi phần trăm, quá cao.

" Nghe vậy, Triệu Hướng Linh lắc đầu: "Việc chia phần trăm thế này đối với ca khúc của người mới chỉ từng xuất hiện ba lần.


"
Trên thực tế, bất kỳ chỗ nào cũng đều có thị trường tương ứng, giống như là thị trường bán ca khúc của một người mới.

Cho dù ca khúc viết có hay cỡ nào, cũng không thể được trích phần trăm quá cao.

Bên trong ngành có nhiều người viết lời và nhạc sĩ như vậy, nếu chia phần trăm cho một người mới cao như vậy, thì sau này tin tức công ty âm nhạc Hải Lam bọn họ mua 《 Gió Nổi Lên Rồi 》nhất định sẽ truyền ra ngoài.

Nếu người mới mà đã cao như vậy, thì báo giá của toàn bộ ngành sản xuất sẽ bị tổn hại rất lớn.

Đối với những người mới khác mà nói, ca khúc của tôi cũng không tệ, dựa vào đâu mà cô lại chỉ chia phần trăm cho tôi thấp như vậy?
Đối với những người viết lời, nhạc sĩ mà nói, cô chia phần trăm cho một người mới cao như vậy, còn tôi có tên tuổi lớn như vậy, ca khúc hay như vậy, có phải là càng nên cho nhiều hơn không?
Giống như bán một món đồ vật gì đó, nếu giá lung tung, thì chắc chắn sẽ phá hư thị trường của loại này đồ vật này, làm cho thị trường hỗn loạn.

Cho nên, Dương Lỗi cũng biết ca khúc đầu tay của mình, muốn 30%, 40%, gần như là một việc không có khả năng.

Ca khúc mới được chia phần trăm cao nhất là 20%, ba ca khúc kia đều đã được phát hành, thịnh hành ở trên thị trường, trở nên hot mới được chia phần trăm cao như vậy.

Cho nên, Dương Lỗi dứt khoát nói ra yêu cầu của mình.

Nghe được lời của Triệu Hướng Linh, Dương Lỗi bình tĩnh nói: "Tổng giám đốc Triệu, hợp tác giữa chúng ta có thể chậm rãi thương nghị.


Vừa rồi Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan gọi điện thoại cho tôi, nói có người muốn liên hệ tôi, nếu không có chuyện gì khác tôi cúp máy trước.

"
Nghe được lời của Dương Lỗi, sắc mặt Triệu Hướng Linh hơi thay đổi.

Có người liên hệ Dương Lỗi, chẳng lẽ là các công ty âm nhạc khác?
Nước Hạ có rất nhiều công ty âm nhạc, những công ty âm nhạc này đều cạnh tranh với nhau, thị trường lớn như vậy, nếu cô chia một miếng bánh ngọt ra thành nhiều phần hơn, thì tôi sẽ bị ít đi, có thể thấy được sự cạnh tranh kịch liệt.

Triệu Hướng Linh rất xem trọng ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này, hiện tại bởi vì quan hệ với Dương Tuyết Nhu nên cô ta được liên lạc trước với Dương Lỗi, sau này nếu《 Gió Nổi Lên Rồi 》 bị công ty âm nhạc khác mua đi, về sau một khi《 Gió Nổi Lên Rồi 》nổi tiếng, như vậy chắc chắn cô ta sẽ phải chịu lửa giận của người phía trên.

Trầm mặc một chút, Triệu Hướng Linh thở dài một hơi, nói: "Dương tiên sinh, chúng tôi tiếp nhận yêu cầu của cậu.

"
Trên thực tế, cô vẫn có thể làm chủ được việc chia 20%.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Ký Kết Hợp Đồng


"Ngoại trừ chia 20%, chúng tôi vẫn đưa ra giá quy định là 50.

000 tệ như cũ, nhưng mà chúng tôi có một điều kiện cần ghi vào hợp đồng.

" Triệu Hướng Linh nói.

"Đồng ý?" Dương Lỗi mỉm cười, theo suy đoán của hắn, xác suất rất cao Triệu Hướng Linh sẽ đồng ý với điều kiện của hắn.

Hắn hỏi: "Điều kiện gì?"
Triệu Hướng Linh nói: "Về sau nếu Dương tiên sinh viết ra những ca khúc khác, sẽ ưu tiên hợp tác với công ty âm nhạc Hải Lam chúng tôi.

"
Hiện tại Dương Lỗi mới bao nhiêu? Hai mươi lăm tuổi!
Chỉ hai mươi lăm tuổi đã viết ra 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, hơn nữa lời, nhạc, biên khúc đều là tự mình làm, Dương Lỗi thật sự rất có tài hoa!
Lúc trước cô ta gọi điện thoại hỏi Dương Tuyết Nhu một chút, biết Dương Lỗi lúc mười tám tuổi đã viết một ca khúc, còn trực tiếp bán cho công ty, biết tin tức này, cô ta lại càng kinh sợ.

Dương Lỗi, tuyệt đối là một vị thiên tài âm nhạc chân chính.

Với tài hoa, tuổi tác như vậy của hắn, không có khả năng chỉ có một ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》 này.


Cho nên, Triệu Hướng Linh muốn chiếm một chút ưu thế.

Đối với điều kiện này, Dương Lỗi đồng ý, nói: "Có thể, nhưng mà nếu các công ty âm nhạc khác đưa ra điều kiện hơn 10%, thì tôi sẽ chọn hợp tác với công ty âm nhạc khác.

Ngoài ra, ca khúc mà tôi viết ưu tiên đưa cho cô út Dương Tuyết Nhu của tôi.

"
Dựa theo cách nói của hắn, nếu công ty âm nhạc Hải Lam chia 20%, công ty âm nhạc khác chia 22%, vậy hắn nhất định sẽ hợp tác với công ty âm nhạc kia.

Về phần Dương Tuyết Nhu bây giờ là người của công ty âm nhạc Hải Lam, âm nhạc Hải Lam mua ca khúc của Dương Lỗi, cũng có thể giao cho những người khác hát.

Đương nhiên Dương Lỗi muốn để cho cô út của mình hát ca khúc của mình.

Đối với Dương Lỗi phòng thủ cẩn thận, Triệu Hướng Linh chỉ cảm thấy mình thật sự không chiếm được một chút lợi ích nào.

"Dương tiên sinh, tôi đồng ý điều kiện của cậu.

" Triệu Hướng Linh bất đắc dĩ.

Hai bên đạt thành thỏa thuận, tiếp đó công ty âm nhạc Hải Lam soạn thảo tốt hợp đồng, đi đến Giang Lăng, tìm Dương Lỗi ký hợp đồng.

Sau khi cúp điện thoại không lâu, Dương Tuyết Nhu liền gọi điện thoại tới.

Dương Tuyết Nhu là ca sĩ, nhưng mà hiện tại cô ấy không nổi tiếng lắm, cho nên, cho dù hát một ca khúc, cũng được chia phần trăm rất ít.

Về sau thu nhập ròng của《 Gió Nổi Lên Rồi 》, âm nhạc Hải Lam chiếm 75%, Dương Lỗi chiếm 20%, về phần Dương Tuyết Nhu chỉ chiếm 5%.

Nếu ca khúc này để cho một vị ca sĩ có danh tiếng hát, chắc chắn sẽ không chỉ chia phần trăm như vậy.

Nhưng mà Dương Tuyết Nhu vẫn rất vui mừng, nói không ngừng với Dương Lỗi.

"Tiểu Lỗi, đại khái một, hai ngày nữa là sẽ ký xong hợp đồng, đến lúc đó 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 sẽ có thể có mặt trên KuGou Music.


"
KuGou Music, là nền tảng âm nhạc lớn nhất nước Hạ.

Khi một ca khúc ra mắt, nhất định sẽ được đăng tải lên mạng, người khác muốn nghe ca khúc này, chỉ có thể vào nền tảng âm nhạc để tải xuống.

Mỗi một ca khúc đều thu phí, lần đầu tiên được nghe miễn phí, về sau nếu muốn nghe, được miễn phí ba mươi giây đầu tiên, muốn nghe một bài đầy đủ, thì phải mất phí.

Giá tải xuống một ca khúc là một Nhân dân tệ.

Một Nhân dân tệ này khấu trừ 20% phí nền tảng, phí kênh,v.

v….

, đại khái còn khoảng 80 xu được chuyển về cho công ty.

.

.

Dương Lỗi được chia 20%, cho nên có 16 xu.

Nếu lại trừ thuế, thì đại khái còn 14 xu.

Nói cách khác, nếu 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 được đăng tải lên KuGou Music, mỗi một lần tải xuống, Dương Lỗi có 14 xu thu nhập ròng.


Đương nhiên, việc này có quan hệ đến tên tuổi của Dương Lỗi, nếu như ca khúc là do một vị ca sĩ hàng đầu, hoặc là người viết lời, người soạn nhạc hàng đầu viết, ca khúc được đăng tải lên KuGou Music, KuGou Music sẽ lấy phí nền tảng và các phí khác ít đi một chút, ít nhất có thể chỉ khấu trừ 5% phí nền tảng, hơn 90% sẽ thuộc về công ty và ca sĩ.

Giống như là tác giả bình thường và tác giả đại thần của Trang web tiếng Trung Bác Đằng vậy, hình thức chia phần trăm chắc chắn là khác nhau.

Đối với Dương Lỗi hiện tại mà nói, chỉ là vừa mới bắt đầu, cho nên cũng không có cách nào, chỉ có thể từ từ, tích lũy tên tuổi của mình.

"Không biết tương lai 《 Gió Nổi Lên Rồi 》sẽ có bao nhiêu lượt tải?" Dương Lỗi thầm nghĩ trong lòng.

Ở trên KuGou Music, ca khúc được tải xuống nhiều nhất thậm chí lên đến hơn trăm triệu, tức là có 100 triệu người bỏ tiền ra tải xuống một ca khúc.

Nước Hạ cực kỳ xem trọng bản quyền ca khúc, bất cứ ai ca hát với mục đích lợi nhuận, đều phải trả phí tương ứng cho chủ sở hữu bản quyền ca khúc, cho nên không có nhiều cách để nghe nhạc miễn phí.

Do đó, tương đối nhiều người lựa chọn tải về, như vậy thì mình có thể nghe nó mọi lúc.

Dù sao chỉ có một Nhân dân tệ, chỉ bằng giá một chai nước khoáng, tốn một Nhân dân tệ, là có thể nghe ca khúc đó miễn phí cả đời, rất phải chăng.



 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
826,471
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Đăng Lên Trang Web Âm Nhạc 1


Mặc dù nói như vậy, nhưng ca khúc có lượt tải xuống vượt qua một trăm triệu cũng không nhiều.

Toàn bộ KuGou Music cộng thêm một số trang web âm nhạc khác, cũng chỉ có ba ca khúc có lượt tải xuống vượt qua một trăm triệu.
Còn hơn ba trăm bài.
Đừng thấy số lượng này rất nhiều, đó là số lượng tích luỹ trong thời gian mấy chục năm của nước Hạ.

Bình quân một năm cũng xuất hiện hơn mười bài hát có lượt tải xuống vượt qua mười triệu, lại tính bình quân một tháng chỉ có một bài.
Đối với nước Hạ vô cùng coi trọng bản quyền của ca khúc mà nói, tỷ lệ này thật sự không cao.
Hơn ba trăm ca khúc này, ca khúc nào cũng rất nổi tiếng, được lưu truyền rộng rãi.

Ban đầu đều hot ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ.
Còn ba bài đầu tiên hoàn toàn là sự tồn tại top đầu.
……
Một ngày trôi qua nhanh chóng, đoàn người Triệu Hướng Linh của công ty âm nhạc Hải Lam cuối cùng cũng đến thành phố Giang Lăng, hợp đồng và những thứ khác đều đã được chuẩn bị xong.
Dương Lỗi bán quyền biểu diễn của ca khúc [Gió nổi lên rồi] cho công ty âm nhạc Hải Lam, giá là 50.000 cộng thêm chia 20% lợi nhuận.

Sau này Dương Lỗi viết nhạc, ưu tiên bán cho công ty âm nhạc Hải Lam.
……
Trên hợp đồng, từng nội dung hiện ra trước mặt.

Dương Lỗi tỉ mỉ xem, cũng sửa đổi một số chi tiết.
Hợp tác với công ty âm nhạc vẫn cần cẩn thận một chút, chỉ hơi không chú ý đến một điều ước, thì sau đó sẽ dẫn đến ảnh hưởng rất lớn.
Cuối cùng, tất cả đã có kết quả.
“Anh Dương, hợp tác vui vẻ.

Hai ngày sau chúng tôi sẽ đăng tải ca khúc [Gió nổi lên rồi] lên KuGou Music.” Triệu Hướng Linh nhìn Dương Lỗi, trên mặt nở nụ cười.
“Hợp tác vui vẻ.” Dương Lỗi cũng cười, nói.
……
Công ty âm nhạc Hải Lam hành động rất nhanh.

Khi [Gió nổi lên rồi] còn chưa ra mắt, bọn họ đã bắt đầu sử dụng một số kênh để tuyên truyền cho bài hát.
Là một trong những công ty âm nhạc lớn nhất ở nước Hạ, tất nhiên bọn họ có một số kênh quảng cáo.
Rất nhiều bài hát do nhiều ca sĩ tự mình sáng tác ra, họ hoàn toàn có thể tự đăng lên các trang web âm nhạc, nhưng tại sao họ lại chọn hợp tác với các công ty âm nhạc?
Đó là vì các công ty âm nhạc có nhiều nguồn lực và phương tiện hơn để quảng bá các bài hát.
Mà trên trang web KuGou Music, bài hát mới [Gió nổi lên rồi] thế mà cũng đã chiếm vị trí được đề xuất trên trang chủ, khiến nhiều người có thể nhìn thấy hơn.
Đây nhất định là phương pháp của công ty âm nhạc Hải Lam.
Mà vào lúc 12 giờ trưa ngày 2 tháng 5, cuối cùng [Gió nổi lên rồi] đã được phát hành trên KuGou Music.
......
Lâm Nguyên đã tốt nghiệp được ba năm rồi.

Anh ta từng muốn lập nghiệp, tham vọng của anh ta cao hơn cả trời.
Đáng tiếc, ba năm ngắn ngủi này gần như đã mài nhẵn góc cạnh của anh ta.
Thành tích học tập xuất sắc trước đây lại không giúp anh ta có nhiều lợi thế trong xã hội.
Ba năm trước, anh ta còn tràn đầy sức sống, nhưng bây giờ anh ta còn không dám về nhà.

Lại là một ngày mệt mỏi, Lâm Nguyên trở về căn nhà trọ chỉ có hơn mười mét vuông mà mình thuê, anh ta mở máy tính, bật KuGou Music, bắt đầu nghe nhạc.
Sau khi làm việc mệt mỏi, anh ta thích nghe nhạc để thư giãn.
Sau khi xem qua các bài hát trong danh sách phát, Lâm Nguyên tùy ý lật danh sách xem có bài hát nào mới không.
"Hửm? [Gió nổi lên rồi]?"
Lâm Nguyên nhìn thấy một bài hát do KuGou Music đề cử.
"Thanh xuân không hối tiếc, bài hát [Gió nổi lên rồi] sẽ đưa bạn trở về tuổi thanh xuân của mình."
“Tuổi thanh xuân?”
Nhìn giới thiệu, trong lòng Lâm Nguyên âm thầm nói, sau đó mở ra nghe.
Âm thanh của các loại nhạc cụ vang lên, giai điệu rất đẹp.
“Nhạc của bài hát này không tồi.” Trong lòng Lâm Nguyên bình luận.
Sau đó, lời nhạc vang lên.

“Suốt chặng đường hết đi lại dừng
Trôi dạt theo vết tích một thời thiếu niên phiêu bạt
Trước khoảnh khắc đặt chân tới trạm xe đó
Bỗng dưng lại có chút phân vân
..."
Lời bài hát dường như đánh trúng trái tim của Lâm Nguyên.
Ở bên ngoài làm việc chăm chỉ trong nhiều năm, lúc này anh ta cũng không dám về nhà.
Anh ta im lặng lắng nghe.

"Ta từng vật vã không thoát khỏi sự rộng lớn của thế giới này
Cũng từng đắm chìm trong những lời nói mơ mộng
Không biết thật giả, không hề vùng vẫy, cũng chẳng sợ bị cười chê
Tôi từng dâng tất thảy nhiệt huyết thanh xuân cho cô gái ấy
Và những ngón tay từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ
Nếu tim này đã rung động thì cứ để mọi thứ tùy duyên thôi mà
Cứ ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa.”
Từng câu hát đều ăn sâu vào lòng người, Lâm Nguyên không khỏi nghĩ đến tuổi thanh xuân của mình.
Tuổi trẻ của anh ta cũng đầy nhiệt huyết, nhưng nhiều tiếc nuối.
Những hạnh phúc và những chuyện không vui đó giờ đây được gợi lại với một sức quyến rũ đặc biệt, khiến người ta thật khó quên.
Anh ta chỉ lặng lẽ ngồi đó, thoáng chút sự hồi tưởng hiện lên trong đôi mắt mệt mỏi.
"Cương Tử, anh Lý...!các anh vẫn ổn chứ?"
Khi còn trẻ, anh ta có một nhóm anh em tốt, nhưng bây giờ, bọn họ đã lâu không liên lạc rồi.
Lâm Nguyên cứ ngồi im lặng như thế, anh ta nhấp vào [Gió nổi lên rồi] để bắt đầu phát lại, nhưng lần này chỉ phát trong 30 giây, liền hiển thị nghe lại cần phải trả tiền.
Thấy vậy, Lâm Nguyên trực tiếp nhấp vào để mua bài hát mà không do dự.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom