Truyền Nhân Thần Y

Dịch 

Chương 746: C746: Nói rõ ràng


"Tiếp theo là tin tức nổi bật tuần này, tin rằng nhiều khán giả bạn bè, gần đây hẳn đã hoàn toàn bị Thư Tất kỳ diệu chinh phục. Tôi cũng không ngoại lệ, ngay cả tổ chức y tế quốc gia cũng đánh giá cao nó. Chúng ta hãy nghe viện sĩ nổi tiếng của Viện Khoa học Quốc gia Nguyễn Lập Quốc nhìn nhận thế nào."

Một tuần sau, các đài truyền hình phát thanh lớn và báo chí toàn quốc đều là đánh giá tốt về Thư Tất. Ngay cả quốc gia cũng đánh giá cao, điều này khiến Thư Tất hoàn toàn nổi đình nổi đám.

Nhưng vài nhà vui mừng vài nhà buồn, lúc này Lê Dương ở Yên Kinh có sắc mặt âm trầm, đến bây giờ anh ta vẫn mơ màng chưa biết rốt cuộc là sao.

Thời gian gần đây, công ty của Mã Hiểu Lộ rõ ràng đã ngừng thu mua nguyên liệu.

Mình cũng đã tốn hơn hai mươi tỷ tài sản tích trữ dược liệu, theo lý thì, hiện tại đối phương căn bản không thể có thành phẩm mới đúng.

Nhưng tại sao vẫn có năng lực mở thị trường toàn quốc? Chẳng lẽ đối phương đổi công thức thuốc?

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị người ta đẩy ra, Lê Dương nhíu mày nhìn người vừa vào nói: "Làm gì vậy, hấp ta hấp tấp, trời sập rồi à?"


Người đó thở hổn hển hai hơi rồi nói với Lê Dương: "Lê công tử, không ổn rồi, chúng ta... chúng ta có lẽ bị lừa rồi."

Lê Dương liếc anh ta đáp: "Nói rõ ràng, sao lại bị lừa?"

Người đó hai tay chống lên bàn làm việc nói: "Lê công tử, dược liệu, dược liệu có vấn đề."

Cả người Lê Dương sửng sờ, dược liệu sao lại có vấn đề?

"Ý anh là, dược liệu chúng ta thu mua trên thị trường toàn là giả?" Đây là vấn đề có thể xuất hiện mà Lê Dương nghĩ đến đầu tiên.

Nếu dược liệu thực sự có vấn đề, thực ra anh ta không lo lắm, bởi vì trực tiếp tìm người bán là được.

Anh ta không tin, ở Hoa Hạ còn có người dám lừa nhà họ Lê trắng trợn như vậy.

Người đó lắc đầu đáp: "Không phải, là dược liệu chúng ta thu mua, toàn bộ đều nhập khẩu từ nước ngoài về. Hơn nữa vừa rồi tôi mới phát hiện người bán mấy dược liệu này, chính là công ty TNHH đầu tư Vũ Lộ, chúng ta có lẽ bị họ lừa rồi."

Nghe đến đây, Lê Dương cảm thấy chuyện có lẽ hơi khác rồi. Trước đó anh ta cứ nghĩ tại sao rõ ràng đã cắt đứt nguồn nguyên liệu sản xuất Thư Tất, nhưng tại sao Thư Tất vẫn có thể sản xuất bình thường.

Anh ta còn tưởng không biết đối phương có đổi công thức không, xem ra chắc hẳn đối phương đã thu mua dược liệu ở hải ngoại.

Mà bây giờ đối phương dám bán tháo ra nhiều vậy, nguyên nhân chỉ có một, chính là nguyên liệu nhập khẩu từ nước ngoài về rẻ hơn một chút so với trong nước, họ sẽ có lợi nhuận rất lớn từ đó.


"Anh nói gì? Điều tra nguồn gốc nguyên liệu của họ chưa, từ chỗ nào đến? Có giấy phép không?" Lê Dương đứng dậy hỏi.

Bởi vì xuất nhập khẩu dược liệu, vốn có kiểm soát khá nghiêm ngặt, đây cũng là một nguyên nhân khiến anh ta sơ suất.

Bởi lượng nguyên liệu xuất nhập khẩu lớn như vậy, liên quan đến vốn lớn như vậy, anh ta tuyệt đối không thể không hề hay biết mới đúng.

Mà nếu đối phương buôn lậu trái phép, hậu quả mang lại cũng có thể khiến Mã Hiểu Lộ không gánh nổi.

Người đó nuốt nước bọt rồi nói: "Họ dùng tàu hàng của công ty AG, công ty AG ở Hoa Hạ được hưởng quyền miễn mọi thuế quan."

Để thúc đẩy phát triển thương mại trong nước, tập đoàn lớn xuyên quốc gia như công ty AG, đúng là được hưởng giấy thông hành xanh này ở Hoa Hạ.

"Hơn nữa thông báo của họ ở bộ phận quan hệ công chúng là, mấy thứ này không phải hàng hóa, mà là quà tặng. Là quà bên Malawi tặng lại cho họ vì họ viện trợ." Người đó nói xong.

"Rầm" một tiếng, Lê Dương đấm mạnh hai nắm tay lên bàn làm việc, ngay sau đó "xoảng" một tiếng, anh ta ném tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất.


Có thể nói giờ phút này cả người Lê Dương sắp tức nổ phổi, khó trách trước đó Mã Hiểu Lộ tự tin như vậy, hóa ra sự tự tin của cô là công ty AG.

Khó trách cắt nguồn nguyên liệu mà cô vẫn có thể sản xuất bình thường, hóa ra là tìm được nguồn nguyên liệu khác.

Mà vốn dĩ anh ta nghĩ, bây giờ lỗ chút vốn cũng không sao, chỉ cần công ty của Mã Hiểu Lộ không chống đỡ nổi, quyền sở hữu Thư Tất nhất định sẽ thuận lợi rơi vào tay mình.

Đến lúc đó, mấy dược liệu trên tay mình cũng sẽ có ích, nói cách khác, giai đoạn đầu lỗ chút vốn không sao, giai đoạn sau vẫn có thể kiếm lại.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, nếu không có gì bất ngờ, trước đây thứ Lê Dương thu mua về là vàng, nhưng muốn bán ra, thì sẽ là rác.

"Nhanh... nhanh bán tháo hết dược liệu trên tay chúng ta ra. Tất cả..." Lúc này mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng Lê Dương.
 
Chương 747: C747: anh ta ý thức được mình


Nếu không thể nhanh chóng cắt lỗ, lần này có thể nói anh ta sẽ ngã một cú lớn.

Tính đến nay, tiền chi vào dược liệu đã lên đến hơn hai mươi tỷ tài sản. Đây là chuyện anh ta đã bảo đảm trước mặt ông cụ trong nhà, nếu lật thuyền thì anh ta không biết phải báo cáo làm sao, thực tế cũng không có cách nào báo cáo.

Người đó gật đầu, cũng biết bây giờ tình hình có lẽ rất khẩn cấp, quay người bước nhanh chạy ra ngoài.

Chỉ là có lẽ bản thân Lê Dương cũng rõ, trên thị trường dám thu mua dược liệu giá cao như vậy chỉ có anh ta và Mã Hiểu Lộ trước kia.

Mà bây giờ đối phương đã bắt đầu bán tháo dược liệu, điều này chứng tỏ đối phương không thể thu mua với giá cao như vậy nữa.

Thậm chí có lẽ sẽ chịu ảnh hưởng của lượng tích trữ nhiều như vậy, và giá dược liệu hải ngoại còn thấp hơn chút so với trước.

Lê Dương ngồi trên ghế, hai tay che mặt, chỉ thấy ngực mình rất bức bối, có cảm giác muốn phát tiết nhưng lại không tìm được chỗ phát tiết.


Anh ta ý thức được mình có lẽ là bắt gà không được còn mất nắm gạo, được ít mất nhiều.

...

"Nào, hãy nâng ly chúc mừng Thư Tất có thể mở ra thị trường toàn quốc nào." Bên thành phố Tân Hải, Thư Tất có thể lên kệ thành công trên thị trường toàn quốc, công ty của Mã Hiểu Lộ cũng đương nhiên mở tiệc ăn mừng.

Mã Hiểu Lộ nói xong, mọi người nâng ly chúc mừng.

Tô Vũ ngồi bên cạnh tay cầm một ly sâm banh, dùng mũi nhẹ nhàng ngửi, nhưng từ đầu đến cuối đều không uống.

Từ Thiên Thành và Thẩm Ngạo ở bên cạnh cũng cười toe toét.

Trước đó họ còn tưởng lần này sẽ lỗ đến nhà bà ngoại, nhưng ai ngờ, tất cả đều nằm trong dự liệu của Tô Vũ, ba hạ năm trừ không chỉ bù lại toàn bộ tổn thất trước đó, mà còn lãi không ít.

"Tô tiên sinh, nói thật, lần này tôi thực sự bội phục ngài, không giơ ngón cái lên cũng không được." Từ Thiên Thành đặt ly rượu trên tay xuống khen Tô Vũ không ngớt lời.

Tô Vũ quay đầu nhìn Từ Thiên Thành rồi nói: "Vậy ý ông là, mấy việc trước đó, thực ra ông không mấy bội phục tôi à?"

Từ Thiên Thành liên tục vẫy tay nói: "Ê, tôi có nói đâu. Tôi chỉ nói lần này tôi bội phục sát đất thôi."

Thẩm Ngạo cũng cười ở bên cạnh, nhưng Tô Vũ lại nhẹ nhàng gõ gõ bàn nói với hai người: "Dừng, các ông thấy trong tất cả mọi người ai đáng tin cậy hơn?"


Tô Vũ nhìn những người đang vây quanh Mã Hiểu Lộ ăn mừng không xa hỏi.

Hai người nhìn nhau, không hiểu ý Tô Vũ, chỉ thấy Thẩm Ngạo nhíu mày nói: "Đáng tin cậy gì cơ?"

Tô Vũ hít một hơi rồi đáp: "Ý tôi là, nếu trong nhiều người như vậy tìm một người đến tiếp quản công ty, ai sẽ đáng tin cậy hơn?"

Bởi vì hai người Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành không phải người của công ty của Mã Hiểu Lộ, nhưng lại hiểu khá sâu về công ty của Mã Hiểu Lộ, có thể đưa ra ý kiến không pha tạp bất cứ ý chủ quan nào, nên Tô Vũ muốn nghe họ nói thế nào.

Dù sao sớm muộn gì công ty cũng phải giao ra, anh không muốn mỗi ngày Mã Hiểu Lộ đều mệt mỏi như vậy.

"Tiếp quản công ty à? Tôi thấy cậu nhóc họ Chu kia được, chính là cậu rót rượu bên đó, nhà họ chính là gia tộc châu báu nổi tiếng Tân Hải, nghe quen tai nhìn quen mắt, hẳn cũng hiểu biết chút chứ." Từ Thiên Thành chỉ Chu Triệt cách đó không xa nói.

Vừa nói xong Thẩm Ngạo đã cắt ngang lời Từ Thiên Thành: "Thôi thôi, ông nhìn người gì mà chẳng chuẩn tí nào. Tô tiên sinh, tôi tiến cử một người cho ngài, chắc chắn đáng tin. Chính là Tôn Kỳ đó, nhiều lúc quyết định trọng đại trong công ty, phu nhân đều không hỏi người khác, nhưng sẽ hỏi ý kiến cá nhân của cậucô ấy, tôi thấy giao cho cậu ấy chắc chắn không sai."

Nói xong Từ Thiên Thành cũng vỗ đùi nói: "Đúng đúng đúng, tôi quên mất người này, toàn thân cậu nhóc họ Chu kia có khí chất phong lưu, sợ là khó gánh vác trọng trách. Chính là Tôn Kỳ đó, tôi cũng thấy không tệ, kiến thức chuyên môn vững, hơn nữa tôi vừa nhìn đã biết là loại đáng tin cậy."


Thực ra trước đó Tô Vũ cũng nghĩ trong lòng, nhưng có một điểm Tô Vũ hơi không yên tâm. Chính là Tôn Kỳ đúng là có năng lực, nhưng trước kia anh ta luôn theo người khác, do người khác dẫn dắt.

Nói cách khác, nếu để anh ta tự tay nắm cờ hiệu, có khi còn thiếu chút năng lực lãnh đạo.

Nhưng việc này, Tô Vũ cảm thấy tạm thời cũng không cần vội, vẫn nên bàn bạc với Mã Hiểu Lộ một chút, dù sao người đại diện pháp luật công ty vẫn là Mã Hiểu Lộ, mình không dám quyết thay cô.

Đúng lúc này, Bạch Nhãn Hạt Tử cầm ly rượu lắc lư đi tới.

"Tô tiên sinh, thật sự chúc mừng nha." Bạch Nhãn Hạt Tử đi tới cụng ly với Tô Vũ rồi cười nói.

Tô Vũ cong môi: "Ồ, hôm nay mặt trời mọc đằng tây à, ông còn chưa bắt đầu nói nhảm."
 
Chương 748: C748: lão già này


Bởi theo lý mà nói, buổi tụ tập thế này, Bạch Nhãn Hạt Tử hẳn đã say khướt từ lâu rồi mới đúng.

"Tô tiên sinh nói gì vậy. Hôm nay người đến toàn người tầng lớp thượng lưu, tôi mà say rồi nói bậy, chẳng phải gây phiền phức cho Tô tiên sinh sao." Bạch Nhãn Hạt Tử liếc mắt ra hiệu với Thẩm Ngạo và Từ Thiên Thành bên cạnh.

"Nói đi, có việc gì." Tô Vũ nhấp một ngụm sâm banh, rồi nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.

Lão già này, vừa nhấc mông lên là Tô Vũ đã biết ông ta sắp thả kiểu rắm gì.

Chỉ thấy Bạch Nhãn Hạt Tử liếm môi rồi nói: "Đúng là chẳng giấu được cậu cái gì. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, cái hành động của chúng ta ấy, bao giờ mới bắt đầu được?"

Bạch Nhãn Hạt Tử đang quan tâm chuyện Tô Vũ sắp đi Biên Thận, phải biết lâu nay ông ta vẫn luôn chú ý việc này.

Mà gần đây lại xảy ra nhiều chuyện, ông ta sợ Tô Vũ quên mất, nên nhân cơ hội này qua nhắc nhở một chút.

Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử cười nói: "Nhìn bộ dạng của ông, có vẻ còn sốt ruột hơn tôi ấy?"


Bạch Nhãn Hạt Tử liên tục nhe răng cười nói: "Đó chẳng phải việc Tô tiên sinh giao sao, tôi nhất định phải để tâm chứ, thời gian này tôi cũng chuẩn bị kỹ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường."

"Giờ vẫn chưa được, ít nhất còn phải đợi vài tháng, nhớ lời tôi nói với ông trước đó, cai rượu, thời gian này nếu tôi còn nghe nói ông say xỉn bên ngoài, hành động đó sẽ không có phần của ông." Tô Vũ nói xong, dùng ngón tay chọc chọc vào ngực Bạch Nhãn Hạt Tử.

Bởi vì thời gian gần đây phải dẫn Mã Hiểu Lộ ra ngoài thư giãn, cộng thêm vết thương của Dạ Oanh cũng không phải một sớm một chiều là khỏi được, ít nhất cũng cần vài tháng nghỉ dưỡng.

Nhưng Tô Vũ có kế hoạch, phải về từ Biên Thận trước khi Mã Hiểu Lộ sinh con, nên chuyến đi Biên Thận này, nhất định phải thành công.

Buổi tiệc kết thúc, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đi trên con phố có gió lạnh thổi, xung quanh bốn bề yên tĩnh lạ thường.

Lá cây tiêu điều bị gió thu cuốn lên, cọ xát mặt đất phát ra tiếng "xào xạc", hai người sóng bước đi, động tác rất nhẹ, như đang lo bước chân của mình sẽ ảnh hưởng đến người đang say giấc.

Mã Hiểu Lộ hơi co cổ lại, rõ ràng là cảm thấy hơi lạnh.

Tô Vũ đưa tay ôm cô vào trong áo khoác của mình, rồi siết chặt lại.

"Đã bảo gọi tài xế lái thay rồi, em cứ đòi đi bộ, nếu bị cảm thì sao." Tô Vũ quan tâm mang chút trách móc nói.

Bởi vì Mã Hiểu Lộ uống rượu, nên không thể lái xe. Nhưng điều Mã Hiểu Lộ cân nhắc lại là, chiếc xe đó chỉ ngồi được hai người, có tài xế thì chỉ ngồi được một người.

Cô không muốn tách khỏi Tô Vũ, cộng thêm cô cũng muốn cảm nhận chút tĩnh lặng của đêm nay.

"Hứ, bảo anh đi vài bước mà anh đã sốt ruột vậy rồi." Mã Hiểu Lộ ngẩng đầu chu môi nói với Tô Vũ.

Tô Vũ rất biết điều ngậm miệng lại, sau đó hỏi: "À đúng rồi, anh muốn bàn với em chuyện này."


"Anh nói đi." Mã Hiểu Lộ cúi đầu hứng thú giẫm từng chiếc lá.

Tưởng tượng mình như đang giẫm trên mặt lá sen, còn duỗi hai tay giữ thăng bằng, lo ngại ngã xuống.

Mà Tô Vũ cũng rất phối hợp nắm tay cô, giúp cô giữ vững thân hình.

"Trước đó em đã hứa với anh, nếu Thư Tất có thể lên kệ thành công trên toàn quốc, em sẽ giao ra vị trí chủ tịch, để người khác quản lý công ty, em làm thành viên hội đồng là được." Tô Vũ nói xong, Mã Hiểu Lộ dừng lại.

"Anh thực sự định giao công ty ra à?" Trước đó Mã Hiểu Lộ tưởng Tô Vũ chỉ nói vậy vì quan tâm cô, bây giờ xem ra, có vẻ là nghiêm túc.

"Anh chẳng phải cũng vì nghĩ cho con sao, giờ em mang thai, áp lực công việc lớn như vậy không tốt cho con." Tô Vũ nhẹ nhàng vuốt bụng Mã Hiểu Lộ nói.

Tuy bây giờ chưa có thay đổi rõ ràng lắm, nhưng trong mắt Tô Vũ thì nơi này đúng là đang ấp ủ một sinh mệnh nhỏ.

Mà điều Tô Vũ không biết là, đây không chỉ là một sinh mệnh nhỏ, mà còn là một kỳ tích nhỏ.

"Em cũng vì nghĩ cho con mà. Em làm mẹ, dù thế nào cũng nên để lại chút gì đó cho con chứ. Em muốn cho con mình làm phú nhị đại, loại ăn mặc vô lo ấy." Đây có lẽ là điều mọi cha mẹ đều mong muốn.


Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy: "Ôi, con còn chưa ra đời, em đã nghĩ nhiều như vậy, con cháu tự có phúc của con cháu. Sau này thế đạo thế nào ai mà biết, nên thôi mình đừng nhọc lòng. Giờ nghe lời anh, giao công ty ra, rồi chúng ta đi chơi, cuộc sống là phải biết tận hưởng."

Mã Hiểu Lộ cũng không phản bác nữa, chuyển sang hỏi: "Giao ra, giao cho ai, Tôn Kỳ, em thấy không tệ."

Mã Hiểu Lộ cũng nghĩ ngay đến Tôn Kỳ, điều này khiến Tô Vũ càng tin tưởng người này.

"Thế này đi, lúc nào em sàng lọc từng người phù hợp trong lòng em xem, dù sao công ty lớn như vậy không thể quyết định vội được."

Mã Hiểu Lộ gật đầu, cũng không phản đối ý của Tô Vũ.

...

"Dương Dương, chuyện này là sao?" Đêm khuya Lê Dương vừa về nhà, đã thấy ông nội mình ngồi trên ghế thái sư ở sảnh chính, tay cầm gậy chống.

Hiện tại vấn đề nhà họ Lê đang đối mặt, tất nhiên Lê Diệu Huy cũng biết hết.
 
Chương 749: C749: Nói xong


Bây giờ trên thị trường, dược liệu mà Lê Dương thu mua giá cao, giá đang giảm kiểu nhảy lầu, đã rớt khỏi mức trung bình mấy năm trước.

Mà công ty của Mã Hiểu Lộ cũng vận hành bình thường, Lê Diệu Huy đương nhiên biết, chuyện đã xảy ra sơ suất, nên ông ta cần Lê Dương cho ông ta một lời giải thích.

Thực tế làm sao Lê Dương không biết mấy chuyện này, giải thích, anh ta còn muốn một lời giải thích đấy.

Chỉ thấy anh ta hít sâu một hơi, từ từ đi qua trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lê Diệu Huy nói: "Xin lỗi ông nội, để ông thất vọng rồi."

"Ông không cần cháu xin lỗi, phạm sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là cháu không biết mình sai ở chỗ nào." Lê Diệu Huy dùng gậy chống trên tay gõ gõ xuống đất nói.

Trên thực tế nhìn bề ngoài, Lê Dương lỗ gần hai mươi tỷ, cho dù là nhà họ Lê thì cũng có thể dùng câu tổn thương nặng nguyên khí để hình dung.

Chỉ là điều này vẫn chưa đủ tổn thương đến gân cốt nhà họ Lê, mà bao năm nay Lê Diệu Huy hy vọng có thể bồi dưỡng ra một người có thể cầm lái cho nhà họ Lê.

Lê Dương nghiến răng nói: "Ông nội, sau lưng họ có công ty AG, nếu không có công ty này, cháu nhất định có thể thành công."

Lê Diệu Huy nhìn Lê Dương nói: "Thực sự là công ty AG sao? Cháu thực sự cảm thấy là lỗi của công ty AG sao? Cháu vẫn chưa ý thức được cháu thực sự sai ở chỗ nào, cứ quỳ ở đây đi, lúc nào nghĩ ra, lúc đó hãy đứng dậy."


Nói xong, Lê Diệu Huy chống gậy đứng dậy vào phòng ngủ.

Lê Dương siết chặt hai nắm tay, nếu không phải công ty AG, đúng là anh ta đã thành công rồi.

"Làm việc gì phải tìm nguyên nhân từ bản thân nhiều hơn." Lê Diệu Huy vào phòng để lại một câu như vậy.

Nhìn bề ngoài, đúng là sự xuất hiện của công ty AG đã phá vỡ bố cục của anh ta. Nhưng chính xác hơn một chút, không phải lỗi của công ty AG, mà là bản thân Lê Dương quá cứng đầu tự phụ, quá tự tin.

Anh ta cảm thấy mình khi đối mặt Mã Hiểu Lộ, có ưu thế tuyệt đối, nên căn bản không tìm hiểu đối thủ thấu đáo.

Hơn nữa khi chuyện xuất hiện biến hóa, anh ta mơ màng không phát hiện kịp thời, đây mới là nguyên nhân chính dẫn đến tổn thất lần này.

Mà Lê Diệu Huy chính là muốn anh ta ở đây suy ngẫm cho tốt, khiến anhta ý thức được rốt cuộc sai ở chỗ nào.

Bởi sai lầm vĩnh viễn không thể là việc, mà là người, chỉ có người mới có khả năng phạm sai lầm.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua cửa sổ sát sàn màu xanh, như bàn tay mềm mại không xương của thiếu nữ vuốt ve trên người Mao Đầu.

Tên nhóc hơi động đôi tai, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.

"Reng reng!"

Đúng lúc này, Mã Hiểu Lộ đang rửa mặt, điện thoại của cô đặt trong phòng đột nhiên reo lên. Tô Vũ mặc đồ ngủ cầm điện thoại đi ra: "Điện thoại của em này."

"Ồ." Mã Hiểu Lộ nhanh chóng nhổ bọt trong miệng, cầm khăn lau miệng rồi nghe máy.

"Mao Đầu, lại đây." Tô Vũ đứng trên ban công nói với Mao Đầu cách đó không xa.


Mao Đầu chống chân trước, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, lê chân sau như tàn tật bò đến bên Tô Vũ: "Sáng sớm có chuyện gì vậy?"

Tô Vũ nhẹ nhàng véo tai Mao Đầu nói: "Mấy hôm nữa, có lẽ chúng tao sẽ đi một thời gian, mày phải trông nom nhà cửa cho tốt."

Mao Đầu lắc đầu thật mạnh, chớp chớp mắt nói: "Đi bao lâu vậy?"

"Chắc khoảng ba tháng." Tô Vũ suy nghĩ rồi đáp.

"Vậy tôi cũng muốn đi."

"Ờ, mày biết đó, mang thú cưng lên máy bay rất phiền phức."

Đúng lúc này, Mã Hiểu Lộ đi ra, ngồi bên cạnh Tô Vũ, lúc này biểu cảm của cô không khác Mao Đầu bao nhiêu, rõ ràng là vẻ chưa tỉnh ngủ.

Cả người như không xương nằm úp lên lưng Tô Vũ nói: "Mai đi Yên Kinh với em được không?"

"Hửm? Đi Yên Kinh làm gì?" Tô Vũ không hiểu hỏi.

"Vừa rồi trên điện thoại nói, Yên Kinh có một hội nghị biểu dương doanh nhân trẻ gì đó, mời em đi tham dự." Mã Hiểu Lộ nằm trên người Tô Vũ đáp.


Nói đến doanh nhân trẻ, Mã Hiểu Lộ tuyệt đối tính là người xuất sắc trong đó, biết đâu đi còn có thể lấy giải thưởng gì cũng nói không chừng.

Tiện thể chắc hẳn còn có thể quen nhiều đối tác làm ăn.

"Được, vậy hôm nay anh cùng đến công ty với em, thực hiện sơ bộ chuyện tối qua đã bàn, thế nào?"

Mã Hiểu Lộ tất nhiên biết ý Tô Vũ nói là gì nên gật đầu đồng ý.

...

Trong khu nhà họ Lê ở Yên Kinh, Lê Dương quỳ cả đêm trong đại sảnh, hai chân sớm đã tê dại.

Cũng không biết là do đêm khuya vắng lặng tự mình suy ngẫm kỹ, hay cú đả kích lần này khiến anh ta trưởng thành không ít trong một đêm.

Anh ta cuối cùng cũng ý thức được, vấn đề nằm ở bản thân mình, mình quá kiêu ngạo.
 
Chương 750: C750: Nghĩ ra chưa


Trước kia dựa vào nhà họ Lê ở sau lưng, anh ta có thể muốn làm gì thì làm, thực tế trước kia tuy Lê Dương đúng là có một số thủ đoạn trên thương trường, nhưng nếu so với một số con cháu đại gia tộc, tuyệt đối tính là loại phải thiết thực.

Đây cũng là lý do tại sao ông cụ trong nhà thiên vị anh ta như vậy, bởi ít nhất anh ta không dựa vào thế lực gia tộc, muốn làm gì thì làm bên ngoài.

Ngược lại còn có thể tự mình độc lập chống đỡ một công ty, tuy là dưới sự trợ giúp của gia tộc, nhưng tuyệt đối cũng là một việc đáng khen.

Lần này tính là một bài học quan trọng nhất đời anh ta, sẽ có tác dụng bước ngoặt với cuộc đời anh ta.

"Nghĩ ra chưa?" Sáng sớm hôm sau, Lê Diệu Huy chống gậy đi ra, nhìn cháu trai quỳ trong đại sảnh, khó tránh khỏi cũng hơi đau lòng.

Lê Dương gật đầu nói: "Ông nội, cháu biết sai rồi, sai ở cháu, là cháu không tìm hiểu rõ đối phương, cũng không thực sự nhận thức bản thân."


Lê Diệu Huy đi qua, gật đầu nói: "Ừm, đứng dậy đi."

Nói xong, Lê Dương định đứng dậy, lại phát hiện hai chân đã tê rần, lưng vừa dùng sức, lại quỳ xuống.

Lê Diệu Huy vội vàng ném gậy trên tay đỡ lấy anh ta, rồi dìu anh ta đứng dậy, thậm chí đưa tay phủi bụi trên đầu gối của Lê Dương.

Hành động này khiến ngực Lê Dương ấm áp, có một dòng nước nóng chảy trong mắt hơi cay.

Lúc này anh ta mới thấy ông nội già rồi, hồi nhỏ, khi mình chơi dưới đất dính đầy bùn, ông nội cũng phủi bụi cho mình như vậy.

"Dương Dương, biết tại sao bao năm nay nhà họ Lê chúng ta luôn hưng thịnh không?" Lê Diệu Huy tựa vào mép bàn đứng dậy, ngồi lại ghế bên cạnh hỏi.

Lê Dương đáp: "Vì chúng ta có nhiều tài nguyên, chúng ta có nhiều kênh, chúng ta có gốc rễ sâu ở Hoa Hạ."

Lê Diệu Huy lắc đầu lại vẫy tay nói: "Đều không phải, Dương Dương, nhà họ Lê có nhiều con cháu, nhưng ông lại chỉ đặc biệt coi trọng cháu. Cháu nhớ lời ông nói với cháu hôm nay, đừng bao giờ coi thường đối thủ, cũng đừng bao giờ xem thường bản thân. Ông hy vọng cháu có thể trưởng thành, có thể lớn lên, có thể gánh vác ngọn cờ nhà họ Lê, ông tin nhà họ Lê trên tay cháu, nhất định sẽ còn lên một tầng lầu so với bây giờ."

Lê Dương cúi đầu thật sâu, mình vừa mới khiến gia tộc tổn thất nặng nề, nhưng ông nội lại không trách nhiều, cho dù anh ta nhìn, cũng thấy học phí lần này thực sự hơi quá đắt.

Bao nhiêu năm nay, anh ta cũng biết ông nội kỳ vọng vào mình, nên càng như vậy anh ta càng thấy có lỗi với ông nội.


Mà lần này, tin rằng Lê Diệu Huy cũng không biết phải tốn bao nhiêu lời, mới có thể dẹp yên việc này.

Bao năm nay, ông nội không biết lau mông cho mình bao nhiêu lần, nên lần này anh ta quyết định tự mình gánh vác hậu quả này, ít nhất không thể để ông nội khó xử như vậy.

"Ông nội, cháu có thỉnh cầu." Lê Dương nhìn Lê Diệu Huy nghiêm túc nói.

"Nói đi."

"Cháu muốn từ chức vị trí thành viên hội đồng quản trị công ty, cháu muốn ra ngoài trải nghiệm một chút, cháu không thể luôn sống dưới sự che chở của ông nội. Khi nào cháu cảm thấy mình có năng lực, có thể làm được, cháu sẽ quay lại." Lê Dương nghiến răng nói kiên quyết.

Nói thật, khi nghe Lê Dương nói thỉnh cầu này, Lê Diệu Huy đúng là hơi sửng sốt.


Phải biết ngay cả người trong gia tộc, muốn từng bước ngồi vào vị trí hiện tại của Lê Dương, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng Lê Dương có thể nói từ chức là từ chức, vốn dĩ Lê Diệu Huy định từ chối.

Nhưng nghĩ lại, ông ta hiểu ra, đây là Lê Dương tự gánh vác hậu quả sai lầm của mình, là một thái độ có trách nhiệm, ông ta nên cảm thấy vui mừng.

Ít nhất bây giờ nhìn thái độ hiện tại của Lê Dương, đúng là đã trưởng thành không ít, hơn nữa cũng chứng minh con mắt nhìn người của ông ta trước đây không sai, người này tuyệt đối xứng đáng được giao phó cả nhà họ Lê.

Lê Diệu Huy cười gật đầu: "Dương Dương, nói thật, cháu khiến ông nội nhìn với cặp mắt khác xưa. Ít nhất, nếu ông nội ở tuổi của cháu, trong tình huống của cháu bây giờ, ông cũng không dám quyết định như vậy. Ông nghĩ một đêm, cháu cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Ông tôn trọng lựa chọn của cháu, vẫn câu nói đó, đừng để ông thất vọng."

Lê Dương có thể nhìn thấy, trong mắt Lê Diệu Huy lóe lên tia sáng kỳ vọng.
 
Chương 751: C751: Thăng chức


Lê Diệu Huy vỗ vai Lê Dương nói: "Nào, cùng ăn sáng với ông. Cháu không ở trong gia tộc, cháu muốn ra ngoài làm gì? Cháu cần bao nhiêu vốn?"

Bởi vì Lê Diệu Huy cảm thấy, việc Lê Dương nói ra ngoài trải nghiệm, hẳn là muốn tự lập, từng bước từ tầng lớp thấp nhất, nhất định cần một khoản vốn khởi động.

Mà khoản vốn này Lê Diệu Huy chắc chắn sẽ cho anh ta.

Lê Dương dìu Lê Diệu Huy nói: "Không cần, không cần gì cả."

Lê Diệu Huy nhíu mày: "Không cần gì cả? Vậy cháu định làm sao?”

"Cháu muốn..." Lê Dương kể lại ý định trong lòng cho Lê Diệu Huy, hai người vừa trò chuyện, vừa đi ăn sáng.

"Uầy, hóa ra công ty em còn có hình thức như vậy, anh vẫn tưởng chỉ như xưởng nhỏ thôi." Tô Vũ đến công ty của Mã Hiểu Lộ, cũng khen không ngớt.

Bởi không chỉ diện tích đất không nhỏ, mà nhiều nơi cần có đều có, rất có cảm giác công ty lớn.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Chính anh mới là xưởng nhỏ đấy."


Nhưng động tác Mã Hiểu Lộ nắm cánh tay Tô Vũ lại thu hút ánh mắt của không ít nhân viên công ty.

"Người này là ai vậy?" Một số nhân viên trong công ty thì thầm bàn tán.

"Còn phải nói nữa à, chắc chắn là chồng của sếp Mã chúng ta rồi, cô không thấy hai người thân mật như vậy sao." Một người bên cạnh nói.

"Nói thật, đây là lần đầu gặp đó, cũng khá phong độ, nhưng tiếc là ăn bám thôi."

"Im cái miệng thối của cô đi, cẩn thận sếp Mã nghe được rồi sa thải cô luôn đấy.

Cũng đúng, Tô Vũ lần đầu đến công ty, nhân viên không quen biết anh là bình thường, cộng thêm bây giờ Mã Hiểu Lộ đã là một nhân vật nổi tiếng.

Tuy không như Triệu Mộng Nhã đến mức ai cũng chăm chú nhìn, nhưng trong giới kinh doanh cũng tạo nên một thần thoại không nhỏ.

Trong mắt nhiều người, người như vậy, nhất định phải là một anh hùng vĩ đại mới xứng đôi với cô.

Mà Tô Vũ, rõ ràng trong mắt họ, không phải người như thế, dù sao họ chưa bao giờ nghe nói gì về Tô Vũ cả.

Cho nên xếp anh vào loại ăn bám cũng là chuyện bình thường. "Vào đi, đây là văn phòng của em." Mã Hiểu Lộ đẩy cửa văn phòng mình nói.

Tô Vũ trực tiếp ngồi lên ghế của Mã Hiểu Lộ, xoay vòng hai vòng nói: "Nói chứ, ngồi vào đây, anh cũng thấy có cảm giác làm sếp rồi đấy."

"Đứng dậy đi, đây là chỗ cho anh ngồi à?" Mã Hiểu Lộ giả vờ không vui nói.

Sau đó Tô Vũ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy, rồi Mã Hiểu Lộ bấm điện

thoại trên bàn nói: "Gọi Chu Triệt và Tôn Kỳ đến văn phòng tôi một chút."


Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thư ký trong điện thoại đáp một tiếng, sau đó Mã Hiểu Lộ nói: "Tối qua em suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy vẫn là hai người họ sẽ đáng tin cậy hơn một chút, lát nữa hỏi ý kiến họ xem."

Tô Vũ nhún vai nói: "Tối qua em vừa lên giường là ngủ rồi, em nghĩ lúc nào thế?"

Mã Hiểu Lộ lập tức tức giận, nhìn Tô Vũ nói: "Em chỉ là mệt nên ngủ thôi."

Nói rồi không quan tâm đây có phải văn phòng hay không, hai người bắt đầu đùa giỡn tán tỉnh.

"Này, chị Hiểu Lộ gọi chúng ta là có ý gì vậy?" Ngoài hành lang, Chu Triệt lắc lư thẻ làm việc trước ngực nói với Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hít sâu một hơi nói: "Tôi đâu có biết, chắc lại có dự án gì đó, cứ theo. phương châm của chị Hiểu Lộ là được."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa văn phòng của Mã Hiểu Lộ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến họ không dám nhìn.

Nên chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng, Mã Hiểu Lộ quay lại thấy, vội vàng đứng dậy khỏi người Tô Vũ nói: "Vào đi."


Hai người bước vào, Tô Vũ xoa cổ ngồi trên ghế sô pha, hai người hơi lúng túng chào hỏi anh.

"Ờ, chị Hiểu Lộ, chúng tôi có làm phiền hai người không?" Chu Triệt liếm môi hơi ngại ngùng hỏi.

"Ngồi đi, hôm nay gọi các cậu là có chuyện nghiêm túc." Mã Hiểu Lộ nói với hai người, sau đó tự đi qua đóng cửa lại.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tăng lương cho hai chúng tôi à?" Chu Triệt tò mò hỏi.

"Ừm, nói chính xác hơn thì cũng không khác mấy. Tôi hỏi các cậu, nếu phải thăng chức cho các cậu, các cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?" Tô Vũ ngồi ngả lưng ra ghế nói với hai người.

'Tôn Kỳ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: "Thăng chức?"

Phải biết, hiện tại trong công ty, vị trí của họ đã không thấp, muốn lên cao hơn, chỉ còn vị trí của Mã Hiểu Lộ. Nên Tôn Kỳ không hiểu ý Tô Vũ nói là gì.

"Thôi, tôi nói luôn vậy, tôi định nhường vị trí này cho một trong hai cậu ngồi." Mã Hiểu Lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 752: C752: Không gánh vác nổi


Đây là điều cô và Tô Vũ đã bàn bạc, bởi họ nghĩ làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ có sự tranh giành với nhau, đến lúc đó xem ai có quan điểm tốt hơn.

Nói xong hai người nhìn nhau, đều bày tỏ không hiểu nổi, bởi hiện tại công ty đang thăng hoa, sao Mã Hiểu Lộ lại đột nhiên muốn từ chức?

"Không phải, chị Hiểu Lộ, chị đang đùa phải không?" Chu Triệt lên tiếng trước. "Các cậu thấy tôi có vẻ đang đùa không?" Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.

Lúc này hai người lại nhìn Tô Vũ, phải biết bình thường Tô Vũ chưa từng đến công ty, lần này đến chắc là có chuyện quan trọng gì đó, nhưng họ không thể nghĩ ra, chuyện quan trọng này...

Lại là thay đổi ban lãnh đạo công ty, thật ra dù là ai trong hai người, cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

"Chị Hiểu Lộ, tôi nói trước nhé, tôi căn bản không phải hạng người này, chị cũng biết lúc đầu tôi quyết định theo chị, là vì Phi Phi mà. Dù sao tôi tự biết mình nặng nhẹ thế nào, nếu chị giao công ty cho tôi, tôi chưa chắc đã không làm sụp. đổ trong chốc lát. Việc này, tôi thấy Tôn Kỳ thích hợp hơn, tìm Tôn Kỳ đi."

Chu Triệt vẫy tay trước, thừa nhận mình khó gánh vác trọng trách.

Chu Triệt vốn là công tử nhà giàu từ nhỏ, đúng là không có kinh nghiệm trong mảng này, không phải anh ta không muốn, thực tế nếu có thể ngồi vào vị trí của Mã Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ có thể khiến người nhà tự hào.

Nhưng vấn đề chính là, anh ta biết mình không đủ tư cách, mà lúc đó nếu làm công ty lộn xộn, anh ta cũng không có cách giải thích, nên anh ta thà đừng nghĩ đến sẽ tốt hơn.


Ngược lại, trong lòng anh ta, Tôn Kỳ dù ở năng lực nghiệp vụ hay tầm nhìn đều vượt trội hơn anh ta rất nhiều, nên nếu Mã Hiểu Lộ muốn nhường chỗ, Tôn Kỳ là một lựa chọn không tồi, ít nhất trong lòng anh ta nghĩ vậy.

Nói thật, lời lẽ này của Chu Triệt, khiến Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ cùng ngạc nhiên.

Bởi theo lý thì đây là cơ hội thăng chức, Chu Triệt không những không tranh thủ, mà còn đề cử người khác.

Nhưng thực tế, họ đều hiểu rõ, chẳng lẽ Mã Hiểu Lộ giao vị trí chủ tịch cho ai, thì công ty sẽ là của người đó sao?

Điều này là không thể, người đại diện pháp luật của công ty vẫn là Mã Hiểu Lộ.

Nói cách khác, công ty vẫn là công ty của Mã Hiểu Lộ, như vậy ai ngồi vị trí này, ngược lại như ngồi trên đống lửa.

Bởi hiện tại công ty đã đạt đến tầm cao như vậy, tin rằng bất cứ ai lên cũng sẽ biểu hiện bình thường thôi.

Ngược lại, nếu có sơ suất gì, thực sự khó giải trình, nên Chu Triệt cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó khăn.

Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là Chu Triệt thực sự cảm thấy, mình không phải hạng người này.

Chu Triệt nói xong, ba người đều nhìn Tôn Kỳ, muốn nghe anh ta có ý kiến gì. Chỉ thấy Tôn Kỳ nuốt nước bọt nói: "Chị Hiểu Lộ, có lẽ tôi cũng không được. Tôi tự biết mình là người khá cứng nhắc, chị bảo làm gì, tôi có thể làm được

không tồi, nhưng để tôi đưa ra quyết định, tôi thấy thực sự quá khó.

Hơn nữa tôi không có năng lực lãnh đạo, tôi nghĩ cũng thấy chắc chắn mình không làm được, nên chị Hiểu Lộ cứ tìm người khác thích hợp đi."

Nói xong, Tô Vũ cũng gật đầu, có người vốn là như vậy, anh ta là người tài, nhưng không phải người tài giỏi.

Không thể gánh vác cũng là chuyện rất bình thường.


"Được rồi, vậy thì các cậu về trước đi, để tôi nghĩ thêm." Mã Hiểu Lộ cười nói với hai người.

Bước ra khỏi văn phòng, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí lòng bàn tay cũng ra mồ hôi lạnh.

"Này, tôi thực sự không được, sao cậu cũng từ chối vậy? Tôi thấy cậu khá thích hợp mà." Chu Triệt nhẹ nhàng đẩy Tôn Kỳ nói.

Tôn Kỳ lắc đầu: "Tôi cũng vậy, thực sự không gánh vác nổi, cậu nói xem một nhân viên nhỏ trong công ty đột nhiên bảo làm chủ tịch, chắc chắn không được, tôi tự biết rõ."

"Ài, thấy chưa, không ngờ em lại trở thành người không thể thay thế Hiểu Lộ nhún vai, tỏ vẻ hơi bất lực.

Tô Vũ nhẹ nhàng bóp vai Mã Hiểu Lộ nói: "Em vẫn luôn là người không thể thay thế mà."

"Vậy bây giờ làm sao đây? Như keo chó không thể vứt bỏ được nữa rồi." Mã Hiểu Lộ chu môi nói.

"Hay đăng tuyển dụng đi?"

Tô Vũ cũng hơi bất lực hỏi.

"Đợi từ Yên Kinh về rồi tính."


Ngày hôm sau, tại lễ trao giải doanh nhân trẻ Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ có thể nói là gây tiếng vang lớn.

Trực tiếp nhận giải doanh nhân trẻ có ảnh hưởng nhất.

Dưới sân khấu ngoài tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đồng nghiệp cũng có nhiều người thì thầm.

"Người này là ai vậy? Sao trước giờ chưa nghe nói bao giờ?”

"Cậu không biết à? Nhưng Thư Tất thì chắc cậu biết chứ?”

"Ồ, cậu nói người sáng lập Thư Tất, chính là cô ấy?"

"Đúng rồi, nghe nói chỉ trong vài tháng, tài sản đã vượt hàng chục tỷ, triển vọng không giới hạn, lát nữa chúng ta đi làm quen đi."

Lễ trao giải kết thúc, tay Mã Hiểu Lộ cầm một xấp danh thiếp, lập tức cảm thấy buồn cười.
 
Chương 753: C753: Ứng cử viên


"Em được hoan nghênh như vậy từ khi nào vậy nhỉ."

Để phối hợp với Mã Hiểu Lộ tham dự buổi trao giải, hôm nay Tô Vũ cũng mặc vest, hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu.

"Đi thôi, về khách sạn trước, rồi ở Yên Kinh chơi vài ngày cho vui." Tô Vũ nhận danh thiếp từ tay Mã Hiểu Lộ nói.

Sau đó, hai người gật đầu bước ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, có người đi tới, Mã Hiểu Lộ thấy thì lập tức nhíu mày. "Sao anh ta lại đến đây?"

Tô Vũ nhướn mày nói: "Hai người quen nhau à?”

"Anh ta chính là..." Mã Hiểu Lộ chưa kịp nói hết, đối phương đã đến

Và chủ động đưa tay thân thiện nói: "Chào sếp Mã, chúng ta lại gặp nhau rồi."


Mã Hiểu Lộ cũng khá lịch sự bắt tay đối phương, sau đó đối phương lại nói với 'Tô Vũ: "Lê Dương, vị này chắc là chồng của sếp Mã, thật là một cặp trời sinh."

Tô Vũ cũng bắt tay đối phương, lúc này Lê Dương làm động tác mời nói: "Sếp Mã, có rảnh không, chúng ta nói chuyện chút đi."

Trong lòng Mã Hiểu Lộ, Lê Dương này không phải người tốt. Hơn nữa giờ ở 'Yên Kinh, nói cách khác là sân nhà của Lê Dương, biết đâu anh ta còn giở trò gì nữa.

Thấy thái độ của Mã Hiểu Lộ dường như không muốn gặp, Lê Dương nói: "Sếp Mã không cần lo, chuyện đã qua rồi, lần này tôi đến xin chỉ giáo, không có ý gì khác, chỉ là tận tình chủ nhà thôi."

Thấy đối phương có vẻ thành tâm, Mã Hiểu Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Vũ.

Người sau gửi cho cô ánh mắt an tâm, dù sao giữa ban ngày ban mặt, anh không tin Lê Dương có thể làm gì họ, trừ phi anh ta không muốn sống nữa.

Nhân lúc Lê Dương đi lấy xe, Tô Vũ hỏi: "Anh ta là ai vậy?”

Mã Hiểu Lộ nhếch mũi nói: "Người suýt làm sụp đổ công ty chúng ta, trước đây người cạnh tranh giá ác ý chính là anh ta."

Tô Vũ cười nói: "Không †ồi, tên nhóc này cũng khá tinh mắt, mà thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn."

Có thể nhìn ra tiềm năng của Thư Tất trước khi nó mở ra thị trường toàn quốc, đúng là có con mắt tinh tường.

Ít nhất Tô Vũ tin, người biết Thư Tất trên toàn quốc không ít, nhưng có thể nhìn ra tiềm năng này ngay từ đầu, thực sự không nhiều, Lê Dương là một trong số đó.

Hơn nữa bản lĩnh của anh ta cũng phi thường, biết ra tay lúc nào.

Nếu Lê Dương có thể suy tính trước trên con đường này, Tô Vũ cảm thấy thực sự hơi khó giải quyết.

Có c gọi là chỉ có thực sự giao đấu mới biết có phải bạn bè thật tâm hay không, bây giờ Tô Vũ cảm thấy có chút ý này với Lê Dương.


"Gó gì không tồi, em nhìn anh ta là thấy phiền, anh ta chính là kẻ xấu." Mã Hiểu Lộ không có cảm tình gì với người này, dù sao mới đối đầu không lâu, cô cảm thấy lần này đi chắc là bữa tiệc Hồng Môn.

Dù sao trước đây mọi người là kẻ thù, nếu Mã Hiểu Lộ đổi vai với anh ta, cô nhất định sẽ muốn bóp chết mình, bởi chính Mã Hiểu Lộ khiến Lê Dương ngã một cú lớn như vậy.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy người này rất có năng lực, chỉ không biết bản lĩnh ra sao.

Nếu lần này anh ta thực sự muốn kết giao với Mã Hiểu Lộ, chứng tỏ người này có bản lĩnh không nhỏ, đáng để giao phó trọng trách.

Dường như người này đủ điều kiện trở thành ứng cử viên tổng giám đốc công ty của Mã Hiểu Lộ.

'Tô Vũ cũng muốn xem thử, nếu người này không từ chối, có lẽ thực sự có thể.

Nhưng thực ra Tô Vũ không mấy hy vọng, bởi người có thể gây ra sóng gió lớn như vậy, gia cảnh của họ cũng không nhỏ, sao có thể bỏ doanh nghiệp gia đình đến công ty của Mã Hiểu Lộ chứ?

Hai người theo Lê Dương đến một câu lạc bộ cao cấp tên Thiên Hương Viên, trên đường Mã Hiểu Lộ cứ lầm bầm.

Nói Lê Dương chính là cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt gì.


Dù sao không lâu trước đó hai người vẫn là đối thủ kinh doanh không đội trời chung, giờ Lê Dương đột nhiên muốn tận tình chủ nhà, người bình thường cũng sẽ cảm thấy có ý đồ khó lường.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, bởi trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói, Lê Dương này là người nhà họ Lê, một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ.

Tuy Tô Vũ không quá hiểu nhà họ Lê là gia tộc thế nào, nhưng có thể được gọi là một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ, hẳn không phải nhà nhỏ nào.

Mà người như vậy, trên thương trường gặp bất lợi, theo lý thì không thể dùng thủ đoạn hạ lưu để trả thù.

Dù sao trước đó ở cổng lễ trao giải, có không ít người thấy Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ rời đi cùng anh ta, nếu thực sự xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên anh ta sẽ là đối tượng nghi vấn hàng đầu, cộng thêm Mã Hiểu Lộ vừa nhận giải lớn, có thể nói đang thời hưng thịnh ở đầu ngọn gió, ai lại ngu đến mức muốn làm gì cô lúc này chứ?

Mà nếu nói là trả thù, Lê Dương nên đối mặt trực diện, tức là đánh trên lĩnh vực kinh doanh mới đúng, tấn công trực diện Mã Hiểu Lộ và công ty cô mới phải.

Nên Tô Vũ cảm thấy hôm nay Lê Dương không phải đến gây rắc rối, thậm chí trực giác nói với anh, người này hiện tại không phải kẻ thù.
 
Chương 754: C754: Tôi muốn đến công ty cô làm việc


"Hai vị mời vào trong này." Một phục vụ đẩy cửa phòng riêng lớn, Lê Dương rất kính cẩn đón hai người vào.

Sau đó Lê Dương vẫy tay cho phục vụ, ra hiệu họ có thể đi xuống.

Toàn bộ phòng riêng có cửa sổ sát sàn lớn, ánh sáng tốt, nhiệt độ vừa phải, đặc biệt là hương thơm nhẹ nhàng của trầm hương tỏa trong không khí, khiến người ở đây cảm thấy tâm thần thanh tịnh.

Lê Dương nhẹ nhàng đóng cửa, mời hai người ngồi, rồi tự tay pha hai chén trà đặt trước mặt họ.

Ngồi đối diện thoải mái cười nhìn Mã Hiểu Lộ có vẻ không vui nói: "Sếp Mã, tôi biết trong lòng cô vẫn canh cánh, nhưng cô nghĩ lại xem, cuối cùng cô kiếm được bạc tỷ, còn tôi thì lỗ sạch vốn liếng rồi. Theo lý thì người không vui nên là tôi chứ không phải cô mà?”

Lời nói của Lê Dương nhắc nhở Mã Hiểu Lộ, bởi đây đúng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ thấy Mã Hiểu Lộ cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ai kiếm tiền của anh? Công ty chúng tôi chưa từng làm ăn với anh nha."


Mã Hiểu Lộ làm thế này là trở mặt không biết người, khiến Lê Dương cũng chỉ biết cười trừ, liên tục gật đầu nói: "Được được, có cái gọi là không đánh không quen, bây giờ chúng ta có thể tính là bạn rồi chứ?"

Mã Hiểu Lộ cong môi nói: "Không tính, chúng ta là người lạ, nói đi, hôm nay anh muốn gì? Chúng tôi không có rảnh uống trà với anh đâu."

Mã Hiểu Lộ không coi anh ta là kẻ thù đã là tốt lắm rồi, còn bạn bè thì Mã Hiểu Lộ thực sự không hề nghĩ tới.

Nhưng thực tế, từ xưa đến nay vẫn có một quy luật, cho dù nhiều người có thể không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Người hiểu rõ nhất về bạn, tuyệt đối là kẻ thù của bạn, và người như vậy. thường là người thích hợp nhất để làm bạn. W𝐞b‎ đọc‎ 𝒏ha𝒏h‎ tại‎ ⩵‎ t𝑟ù𝗺t‎ 𝑟𝘂𝒚ệ𝒏.𝙑𝒏‎ ⩵

"Sếp Mã, như lời cô nói, chúng ta là người lạ, người lạ thì cô có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch được không? Tôi thừa nhận trước đây đúng là tôi có làm sai một số. Nhưng cô cũng hiểu, đây là trong phạm vi kinh doanh cho phép, từ xưa đến nay vẫn vậy. Có người bị đè chết, có người không có cơm ăn, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc vẫn luôn tồn tại.

Nhưng tôi không phải người nhỏ nhen, cho dù thực ra đến giờ trong lòng vẫn còn hơi bực bội, là cô khiến tôi ngã một cú lớn. Nhưng đồng thời tôi cũng không thể không thừa nhận cô giỏi hơn tôi, nên tôi có một nguyện vọng..."

Lúc này những gì Lê Dương nói đều là thật tâm, thực tế người như anh ta ở xã hội này không nhiều lắm.

Đó là thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình, người như vậy thực sự không nhiều, cho dù nhiều người đã nhận ra, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.


Mã Hiểu Lộ nghe xong lời nói của Lê Dương, điều đầu tiên nghĩ đến là, Lê Dương muốn một lần nữa bàn với cô về chuyện hợp tác Thư Tất.

Dù sao bây giờ Thư Tất đã hoàn toàn mở ra thị trường toàn quốc, Lê Dương nhận quyền đại lý từ tay Mã Hiểu Lộ, cũng là chuyện ăn chắc không lỗ.

Mà Mã Hiểu Lộ cũng nghĩ rất rõ, dù sao tập đoàn Lê thị cũng là tập đoàn lớn của Hoa Hạ, có thể khai thác nguồn lực trên tay họ, đúng là cách nhanh để Thư Tất phát triển mạnh.

"Anh muốn nhận quyền đại lý Thư Tất từ tay tôi à? Điều này tôi có thể đồng ý, nhưng nếu anh nói đến mua đứt gì đó, thì xin lỗi." Mã Hiểu Lộ trước tiên thể hiện thái độ.

Muốn nhận quyền đại lý thì có thể, đây tuyệt đối là đại lý lớn nhất, nhưng muốn mua đứt, trước đây Mã Hiểu Lộ không đồng ý, giờ cũng không đồng ý.

Nhưng Lê Dương lại liên tục lắc đầu, rồi lấy từ túi trong của áo vest ra một phong bì vàng, đưa cho Mã Hiểu Lộ nói: "Sếp Mã, đây là đơn tự giới thiệu của tôi, tôi muốn đến công ty cô làm việc, cho dù là nhân viên cấp thấp nhất cũng được."


Đây chính là kết quả mà Lê Dương suy nghĩ cả đêm mới đưa ra.

Công ty của Mã Hiểu Lộ có thể trong vài tháng đạt đến trình độ như hiện tại, nhất định có lý do và đạo lý của nó.

Hơn nữa có thể trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lrr thị mà toàn thân trở ra, thậm chí giành được danh lợi, đây chính là điều Lê Dương cảm thấy mình nên học hỏi.

Chỉ là câu nói này của Lê Dương lại khiến Mã Hiểu Lộ ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, thật ra, đúng là khiến cô cảm thấy rất bất ngờ và sửng sốt.

Đối phương là ai chứ? Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị, hơn nữa là ứng cử viên sáng giá của người kế nhiệm nhà họ Lê.
 
Chương 755: C755: Ngày mốt đi làm


Cho dù trước đó không lâu, trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lê thị, Mã Hiểu Lộ may mắn chiếm ưu thế, nhưng điều này không thể đại diện cho việc công ty của Mã Hiểu Lộ đã trở thành tập đoàn hàng đầu Hoa Hạ, huống chỉ có thể vượt qua tập đoàn Lê thị.

Mà hành động này của Lê Dương, cô thực sự hơi không hiểu rõ, bèn theo bản năng quay lại nhìn Tô Vũ đang mỉm cười ngồi bên cạnh, hy vọng lúc này anh có

thể đưa ra ý kiến gì đó.

Lúc này trong lòng Tô Vũ hơi vui mừng, thực tế anh cũng như Mã Hiểu Lộ, luôn đoán trong lòng hôm nay Lê Dương tìm hai người họ có mục đích gì.

Ngay cả anh cũng không nghĩ Lê Dương sẽ làm vậy, hơn nữa còn trực tiếp như thế. Điều này khiến Tô Vũ có cảm giác như đang muốn ngủ thì có người đưa gối vậy.

So với bất cứ ai, Lê Dương đều có lợi thế trời cho, thậm chí nếu thay thế Mã Hiểu Lộ, có lế hiệu quả còn tốt hơn cả Mã Hiểu Lộ.

Bởi người này có thủ đoạn, cũng có bản lĩnh phi thường, tầm nhìn siêu việt. Quan trọng nhất, Tô Vũ cảm thấy anh ta có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Thử nghĩ xem, ở độ tuổi như Lê Dương, mới đây bị thua đau, bây giờ đã chủ động xin chỉ giáo.


Cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, hôm qua bị đối thủ đánh trọng thương, hôm nay đã đến xin làm đệ tử học nghệ.

Nhiều người sẽ cảm thấy không thể nhún nhường như vậy, cảm thấy làm vậy dường như đang thừa nhận mình kém hơn đối phương.

Đôi khi thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình là điều rất khó khăn, bởi vì khó thuyết phục được lòng mình.

'Tô Vũ cầm chén trà uống một ngụm rồi đáp: "Ngày mốt đi làm, được không?” Lê Dương và Mã Hiểu Lộ cùng ngỡ ngàng. Mã Hiểu Lộ ngạc nhiên vì Tô Vũ lại đồng ý yêu cầu của Lê Dương.

Còn Lê Dương sửng sốt vì khi nói ra quyết định này, Tô Vũ thậm chí không hỏi ý kiến của Mã Hiểu Lộ.

Lúc này, lời Tô Vũ nói có hiệu lực hay không, trong lòng Lê Dương không khỏi đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Chỉ thấy anh ta lập tức quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ, dù sao người tiếp xúc bàn bạc với anh ta luôn là Mã Hiểu Lộ.

Mà anh ta cũng biết, Mã Hiểu Lộ mới là người đại diện pháp luật thực sự.

Nói cách khác, cho dù lời Tô Vũ nói có trọng lượng, thì cũng phải được Mã Hiểu Lộ gật đầu mới có hiệu lực phải không?

Tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc không hiểu, nhưng đây là ở ngoài, hơn nữa chỉ là tuyển dụng một nhân viên mà thôi.

Nếu mình trực tiếp từ chối, chắc chắn sẽ khiến Tô Vũ mất mặt. Thực tế Tô Vũ cũng biết, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không từ chối, bởi tuy ở nhà Tô Vũ ngoan ngoãn nghe lời Mã Hiểu Lộ.

Nhưng ở ngoài, Mã Hiểu Lộ không bao giờ tùy hứng nũng nịu, có thể nói ở ngoài bà chủ này tự nguyện làm vật đính kèm cho Tô Vũ.


"Ừm, đúng rồi, ngày mốt đi làm, anh có thể về dọn dẹp đồ đạc. Nhưng tôi phải nói trước, tôi không thể trả lương cho anh quá cao đâu."

Thấy Mã Hiểu Lộ đồng ý, Lê Dương nở nụ cười, cầm chén trà trước mặt lên:

"Có lương hay không đều không sao. Nếu đã vậy, chúng ta dùng trà thay rượu, khẩu ước đã được gõ định, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Nói xong, Lê Dương cố ý dừng ánh mắt trên người Tô Vũ thêm một giây.

Tuy từ đầu đến cuối, Tô Vũ không nói nhiều, nhưng Lê Dương có thể cảm nhận được từ anh một loại khí chất.

Nói đến nhân vật lớn, anh ta cũng gặp nhiều rồi, nhưng khí chất tự nhiên mang đến cảm giác kính sợ như Tô Vũ, anh ta chưa từng cảm nhận ở bất cứ ai.

Đó là một loại cảm giác hết sức tự tin vào bản thân, khiến người ta không khỏi kính ngưỡng.

Cộng thêm những lời anh nói lúc nãy, Mã Hiểu Lộ không phản bác, mà quyết định ngay lập tức, có thể thấy được.

Người này mới là nội lực thực sự, chỗ dựa thực sự của Mã Hiểu Lộ. Mà anh ta cũng tin, lần trước mình thua, phần lớn là do người này.


"Xem ra, vẫn là mình quá non nớt, lúc điều tra, lại bỏ qua một nhân vật quan trọng như vậy." Lê Dương lắc đầu thầm nghĩ trong lòng.

"Này, sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy? Anh không biết anh ta là ai à?" Rời khỏi câu lạc bộ, Mã Hiểu Lộ bĩu môi không vui nói với Tô Vũ.

Tô Vũ lại cười, đưa tay ôm cô vào lòng nói: "Vậy em nói cho anh biết anh ta là ai đi? Lý lịch người ta đã nằm đó rồi, công ty khác cũng đang tranh nhau mời, chúng ta có lý do gì mà không nhận?”

Mã Hiểu Lộ giận dỗi đạp chân nói: "Anh ta... anh ta không phải người tốt. Anh †a vào công ty chắc chắn có ý đồ gì đó, có ý xấu.

Tô Vũ liếm môi hỏi: "Bà xã, anh thấy não em bây giờ ngày càng lớn rồi đấy. Công ty chúng ta không có bí mật nghiên cứu khoa học gì, chẳng lẽ em còn lo anh ta đánh cắp sao?"

"Vậy anh dựa vào đâu mà tin anh ta? Anh quên trước đây anh ta làm những gì rồi à?"

"Nói anh tin anh ta dựa vào đâu à, thái độ, thái độ của anh ta rất thành khẩn, hơn nữa ánh mắt tỏa ra ngọn lửa khát khao học hỏi. Còn những việc anh ta làm trước kia, người ta đã giải thích rồi, hoàn toàn là hành vi thương mại, hơn nữa là hợp pháp. Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé mà."
 
Chương 756: C756: Thăng chức


Lê Diệu Huy vỗ vai Lê Dương nói: "Nào, cùng ăn sáng với ông. Cháu không ở trong gia tộc, cháu muốn ra ngoài làm gì? Cháu cần bao nhiêu vốn?"

Bởi vì Lê Diệu Huy cảm thấy, việc Lê Dương nói ra ngoài trải nghiệm, hẳn là muốn tự lập, từng bước từ tầng lớp thấp nhất, nhất định cần một khoản vốn khởi động.

Mà khoản vốn này Lê Diệu Huy chắc chắn sẽ cho anh ta.

Lê Dương dìu Lê Diệu Huy nói: "Không cần, không cần gì cả."

Lê Diệu Huy nhíu mày: "Không cần gì cả? Vậy cháu định làm sao?”

"Cháu muốn..." Lê Dương kể lại ý định trong lòng cho Lê Diệu Huy, hai người vừa trò chuyện, vừa đi ăn sáng.

"Uầy, hóa ra công ty em còn có hình thức như vậy, anh vẫn tưởng chỉ như xưởng nhỏ thôi." Tô Vũ đến công ty của Mã Hiểu Lộ, cũng khen không ngớt.

Bởi không chỉ diện tích đất không nhỏ, mà nhiều nơi cần có đều có, rất có cảm giác công ty lớn.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Chính anh mới là xưởng nhỏ đấy."


Nhưng động tác Mã Hiểu Lộ nắm cánh tay Tô Vũ lại thu hút ánh mắt của không ít nhân viên công ty.

"Người này là ai vậy?" Một số nhân viên trong công ty thì thầm bàn tán.

"Còn phải nói nữa à, chắc chắn là chồng của sếp Mã chúng ta rồi, cô không thấy hai người thân mật như vậy sao." Một người bên cạnh nói.

"Nói thật, đây là lần đầu gặp đó, cũng khá phong độ, nhưng tiếc là ăn bám thôi."

"Im cái miệng thối của cô đi, cẩn thận sếp Mã nghe được rồi sa thải cô luôn đấy.

Cũng đúng, Tô Vũ lần đầu đến công ty, nhân viên không quen biết anh là bình thường, cộng thêm bây giờ Mã Hiểu Lộ đã là một nhân vật nổi tiếng.

Tuy không như Triệu Mộng Nhã đến mức ai cũng chăm chú nhìn, nhưng trong giới kinh doanh cũng tạo nên một thần thoại không nhỏ.

Trong mắt nhiều người, người như vậy, nhất định phải là một anh hùng vĩ đại mới xứng đôi với cô.

Mà Tô Vũ, rõ ràng trong mắt họ, không phải người như thế, dù sao họ chưa bao giờ nghe nói gì về Tô Vũ cả.

Cho nên xếp anh vào loại ăn bám cũng là chuyện bình thường. "Vào đi, đây là văn phòng của em." Mã Hiểu Lộ đẩy cửa văn phòng mình nói.

Tô Vũ trực tiếp ngồi lên ghế của Mã Hiểu Lộ, xoay vòng hai vòng nói: "Nói chứ, ngồi vào đây, anh cũng thấy có cảm giác làm sếp rồi đấy."

"Đứng dậy đi, đây là chỗ cho anh ngồi à?" Mã Hiểu Lộ giả vờ không vui nói.

Sau đó Tô Vũ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy, rồi Mã Hiểu Lộ bấm điện

thoại trên bàn nói: "Gọi Chu Triệt và Tôn Kỳ đến văn phòng tôi một chút."


Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thư ký trong điện thoại đáp một tiếng, sau đó Mã Hiểu Lộ nói: "Tối qua em suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy vẫn là hai người họ sẽ đáng tin cậy hơn một chút, lát nữa hỏi ý kiến họ xem."

Tô Vũ nhún vai nói: "Tối qua em vừa lên giường là ngủ rồi, em nghĩ lúc nào thế?"

Mã Hiểu Lộ lập tức tức giận, nhìn Tô Vũ nói: "Em chỉ là mệt nên ngủ thôi."

Nói rồi không quan tâm đây có phải văn phòng hay không, hai người bắt đầu đùa giỡn tán tỉnh.

"Này, chị Hiểu Lộ gọi chúng ta là có ý gì vậy?" Ngoài hành lang, Chu Triệt lắc lư thẻ làm việc trước ngực nói với Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hít sâu một hơi nói: "Tôi đâu có biết, chắc lại có dự án gì đó, cứ theo. phương châm của chị Hiểu Lộ là được."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa văn phòng của Mã Hiểu Lộ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến họ không dám nhìn.

Nên chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng, Mã Hiểu Lộ quay lại thấy, vội vàng đứng dậy khỏi người Tô Vũ nói: "Vào đi."


Hai người bước vào, Tô Vũ xoa cổ ngồi trên ghế sô pha, hai người hơi lúng túng chào hỏi anh.

"Ờ, chị Hiểu Lộ, chúng tôi có làm phiền hai người không?" Chu Triệt liếm môi hơi ngại ngùng hỏi.

"Ngồi đi, hôm nay gọi các cậu là có chuyện nghiêm túc." Mã Hiểu Lộ nói với hai người, sau đó tự đi qua đóng cửa lại.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tăng lương cho hai chúng tôi à?" Chu Triệt tò mò hỏi.

"Ừm, nói chính xác hơn thì cũng không khác mấy. Tôi hỏi các cậu, nếu phải thăng chức cho các cậu, các cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?" Tô Vũ ngồi ngả lưng ra ghế nói với hai người.

'Tôn Kỳ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: "Thăng chức?"

Phải biết, hiện tại trong công ty, vị trí của họ đã không thấp, muốn lên cao hơn, chỉ còn vị trí của Mã Hiểu Lộ. Nên Tôn Kỳ không hiểu ý Tô Vũ nói là gì.

"Thôi, tôi nói luôn vậy, tôi định nhường vị trí này cho một trong hai cậu ngồi." Mã Hiểu Lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 757: C757: Không gánh vác nổi


Đây là điều cô và Tô Vũ đã bàn bạc, bởi họ nghĩ làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ có sự tranh giành với nhau, đến lúc đó xem ai có quan điểm tốt hơn.

Nói xong hai người nhìn nhau, đều bày tỏ không hiểu nổi, bởi hiện tại công ty đang thăng hoa, sao Mã Hiểu Lộ lại đột nhiên muốn từ chức?

"Không phải, chị Hiểu Lộ, chị đang đùa phải không?" Chu Triệt lên tiếng trước. "Các cậu thấy tôi có vẻ đang đùa không?" Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.

Lúc này hai người lại nhìn Tô Vũ, phải biết bình thường Tô Vũ chưa từng đến công ty, lần này đến chắc là có chuyện quan trọng gì đó, nhưng họ không thể nghĩ ra, chuyện quan trọng này...

Lại là thay đổi ban lãnh đạo công ty, thật ra dù là ai trong hai người, cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

"Chị Hiểu Lộ, tôi nói trước nhé, tôi căn bản không phải hạng người này, chị cũng biết lúc đầu tôi quyết định theo chị, là vì Phi Phi mà. Dù sao tôi tự biết mình nặng nhẹ thế nào, nếu chị giao công ty cho tôi, tôi chưa chắc đã không làm sụp. đổ trong chốc lát. Việc này, tôi thấy Tôn Kỳ thích hợp hơn, tìm Tôn Kỳ đi."

Chu Triệt vẫy tay trước, thừa nhận mình khó gánh vác trọng trách.

Chu Triệt vốn là công tử nhà giàu từ nhỏ, đúng là không có kinh nghiệm trong mảng này, không phải anh ta không muốn, thực tế nếu có thể ngồi vào vị trí của Mã Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ có thể khiến người nhà tự hào.

Nhưng vấn đề chính là, anh ta biết mình không đủ tư cách, mà lúc đó nếu làm công ty lộn xộn, anh ta cũng không có cách giải thích, nên anh ta thà đừng nghĩ đến sẽ tốt hơn.


Ngược lại, trong lòng anh ta, Tôn Kỳ dù ở năng lực nghiệp vụ hay tầm nhìn đều vượt trội hơn anh ta rất nhiều, nên nếu Mã Hiểu Lộ muốn nhường chỗ, Tôn Kỳ là một lựa chọn không tồi, ít nhất trong lòng anh ta nghĩ vậy.

Nói thật, lời lẽ này của Chu Triệt, khiến Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ cùng ngạc nhiên.

Bởi theo lý thì đây là cơ hội thăng chức, Chu Triệt không những không tranh thủ, mà còn đề cử người khác.

Nhưng thực tế, họ đều hiểu rõ, chẳng lẽ Mã Hiểu Lộ giao vị trí chủ tịch cho ai, thì công ty sẽ là của người đó sao?

Điều này là không thể, người đại diện pháp luật của công ty vẫn là Mã Hiểu Lộ.

Nói cách khác, công ty vẫn là công ty của Mã Hiểu Lộ, như vậy ai ngồi vị trí này, ngược lại như ngồi trên đống lửa.

Bởi hiện tại công ty đã đạt đến tầm cao như vậy, tin rằng bất cứ ai lên cũng sẽ biểu hiện bình thường thôi.

Ngược lại, nếu có sơ suất gì, thực sự khó giải trình, nên Chu Triệt cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó khăn.

Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là Chu Triệt thực sự cảm thấy, mình không phải hạng người này.

Chu Triệt nói xong, ba người đều nhìn Tôn Kỳ, muốn nghe anh ta có ý kiến gì. Chỉ thấy Tôn Kỳ nuốt nước bọt nói: "Chị Hiểu Lộ, có lẽ tôi cũng không được. Tôi tự biết mình là người khá cứng nhắc, chị bảo làm gì, tôi có thể làm được

không tồi, nhưng để tôi đưa ra quyết định, tôi thấy thực sự quá khó.

Hơn nữa tôi không có năng lực lãnh đạo, tôi nghĩ cũng thấy chắc chắn mình không làm được, nên chị Hiểu Lộ cứ tìm người khác thích hợp đi."

Nói xong, Tô Vũ cũng gật đầu, có người vốn là như vậy, anh ta là người tài, nhưng không phải người tài giỏi.

Không thể gánh vác cũng là chuyện rất bình thường.


"Được rồi, vậy thì các cậu về trước đi, để tôi nghĩ thêm." Mã Hiểu Lộ cười nói với hai người.

Bước ra khỏi văn phòng, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí lòng bàn tay cũng ra mồ hôi lạnh.

"Này, tôi thực sự không được, sao cậu cũng từ chối vậy? Tôi thấy cậu khá thích hợp mà." Chu Triệt nhẹ nhàng đẩy Tôn Kỳ nói.

Tôn Kỳ lắc đầu: "Tôi cũng vậy, thực sự không gánh vác nổi, cậu nói xem một nhân viên nhỏ trong công ty đột nhiên bảo làm chủ tịch, chắc chắn không được, tôi tự biết rõ."

"Ài, thấy chưa, không ngờ em lại trở thành người không thể thay thế Hiểu Lộ nhún vai, tỏ vẻ hơi bất lực.

Tô Vũ nhẹ nhàng bóp vai Mã Hiểu Lộ nói: "Em vẫn luôn là người không thể thay thế mà."

"Vậy bây giờ làm sao đây? Như keo chó không thể vứt bỏ được nữa rồi." Mã Hiểu Lộ chu môi nói.

"Hay đăng tuyển dụng đi?"

Tô Vũ cũng hơi bất lực hỏi.

"Đợi từ Yên Kinh về rồi tính."

Ngày hôm sau, tại lễ trao giải doanh nhân trẻ Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ có thể nói là gây tiếng vang lớn.


Trực tiếp nhận giải doanh nhân trẻ có ảnh hưởng nhất.

Dưới sân khấu ngoài tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đồng nghiệp cũng có nhiều người thì thầm.

"Người này là ai vậy? Sao trước giờ chưa nghe nói bao giờ?”

"Cậu không biết à? Nhưng Thư Tất thì chắc cậu biết chứ?”

"Ồ, cậu nói người sáng lập Thư Tất, chính là cô ấy?"

"Đúng rồi, nghe nói chỉ trong vài tháng, tài sản đã vượt hàng chục tỷ, triển vọng không giới hạn, lát nữa chúng ta đi làm quen đi." .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Lễ trao giải kết thúc, tay Mã Hiểu Lộ cầm một xấp danh thiếp, lập tức cảm thấy buồn cười.
 
Chương 758: C758: Ứng cử viên


"Em được hoan nghênh như vậy từ khi nào vậy nhỉ."

Để phối hợp với Mã Hiểu Lộ tham dự buổi trao giải, hôm nay Tô Vũ cũng mặc vest, hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu.

"Đi thôi, về khách sạn trước, rồi ở Yên Kinh chơi vài ngày cho vui." Tô Vũ nhận danh thiếp từ tay Mã Hiểu Lộ nói.

Sau đó, hai người gật đầu bước ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, có người đi tới, Mã Hiểu Lộ thấy thì lập tức nhíu mày. "Sao anh ta lại đến đây?"

Tô Vũ nhướn mày nói: "Hai người quen nhau à?”

"Anh ta chính là..." Mã Hiểu Lộ chưa kịp nói hết, đối phương đã đến

Và chủ động đưa tay thân thiện nói: "Chào sếp Mã, chúng ta lại gặp nhau rồi."


Mã Hiểu Lộ cũng khá lịch sự bắt tay đối phương, sau đó đối phương lại nói với 'Tô Vũ: "Lê Dương, vị này chắc là chồng của sếp Mã, thật là một cặp trời sinh."

Tô Vũ cũng bắt tay đối phương, lúc này Lê Dương làm động tác mời nói: "Sếp Mã, có rảnh không, chúng ta nói chuyện chút đi."

Trong lòng Mã Hiểu Lộ, Lê Dương này không phải người tốt. Hơn nữa giờ ở 'Yên Kinh, nói cách khác là sân nhà của Lê Dương, biết đâu anh ta còn giở trò gì nữa.

Thấy thái độ của Mã Hiểu Lộ dường như không muốn gặp, Lê Dương nói: "Sếp Mã không cần lo, chuyện đã qua rồi, lần này tôi đến xin chỉ giáo, không có ý gì khác, chỉ là tận tình chủ nhà thôi."

Thấy đối phương có vẻ thành tâm, Mã Hiểu Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Vũ.

Người sau gửi cho cô ánh mắt an tâm, dù sao giữa ban ngày ban mặt, anh không tin Lê Dương có thể làm gì họ, trừ phi anh ta không muốn sống nữa.

Nhân lúc Lê Dương đi lấy xe, Tô Vũ hỏi: "Anh ta là ai vậy?”

Mã Hiểu Lộ nhếch mũi nói: "Người suýt làm sụp đổ công ty chúng ta, trước đây người cạnh tranh giá ác ý chính là anh ta."

Tô Vũ cười nói: "Không †ồi, tên nhóc này cũng khá tinh mắt, mà thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn."

Có thể nhìn ra tiềm năng của Thư Tất trước khi nó mở ra thị trường toàn quốc, đúng là có con mắt tinh tường.

Ít nhất Tô Vũ tin, người biết Thư Tất trên toàn quốc không ít, nhưng có thể nhìn ra tiềm năng này ngay từ đầu, thực sự không nhiều, Lê Dương là một trong số đó.

Hơn nữa bản lĩnh của anh ta cũng phi thường, biết ra tay lúc nào.

Nếu Lê Dương có thể suy tính trước trên con đường này, Tô Vũ cảm thấy thực sự hơi khó giải quyết.

Có c gọi là chỉ có thực sự giao đấu mới biết có phải bạn bè thật tâm hay không, bây giờ Tô Vũ cảm thấy có chút ý này với Lê Dương.


"Gó gì không tồi, em nhìn anh ta là thấy phiền, anh ta chính là kẻ xấu." Mã Hiểu Lộ không có cảm tình gì với người này, dù sao mới đối đầu không lâu, cô cảm thấy lần này đi chắc là bữa tiệc Hồng Môn.

Dù sao trước đây mọi người là kẻ thù, nếu Mã Hiểu Lộ đổi vai với anh ta, cô nhất định sẽ muốn bóp chết mình, bởi chính Mã Hiểu Lộ khiến Lê Dương ngã một cú lớn như vậy.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy người này rất có năng lực, chỉ không biết bản lĩnh ra sao.

Nếu lần này anh ta thực sự muốn kết giao với Mã Hiểu Lộ, chứng tỏ người này có bản lĩnh không nhỏ, đáng để giao phó trọng trách.

Dường như người này đủ điều kiện trở thành ứng cử viên tổng giám đốc công ty của Mã Hiểu Lộ.

'Tô Vũ cũng muốn xem thử, nếu người này không từ chối, có lẽ thực sự có thể.

Nhưng thực ra Tô Vũ không mấy hy vọng, bởi người có thể gây ra sóng gió lớn như vậy, gia cảnh của họ cũng không nhỏ, sao có thể bỏ doanh nghiệp gia đình đến công ty của Mã Hiểu Lộ chứ?

Hai người theo Lê Dương đến một câu lạc bộ cao cấp tên Thiên Hương Viên, trên đường Mã Hiểu Lộ cứ lầm bầm.

Nói Lê Dương chính là cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt gì.


Dù sao không lâu trước đó hai người vẫn là đối thủ kinh doanh không đội trời chung, giờ Lê Dương đột nhiên muốn tận tình chủ nhà, người bình thường cũng sẽ cảm thấy có ý đồ khó lường.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, bởi trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói, Lê Dương này là người nhà họ Lê, một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ.

Tuy Tô Vũ không quá hiểu nhà họ Lê là gia tộc thế nào, nhưng có thể được gọi là một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ, hẳn không phải nhà nhỏ nào.

Mà người như vậy, trên thương trường gặp bất lợi, theo lý thì không thể dùng thủ đoạn hạ lưu để trả thù.

Dù sao trước đó ở cổng lễ trao giải, có không ít người thấy Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ rời đi cùng anh ta, nếu thực sự xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên anh ta sẽ là đối tượng nghi vấn hàng đầu, cộng thêm Mã Hiểu Lộ vừa nhận giải lớn, có thể nói đang thời hưng thịnh ở đầu ngọn gió, ai lại ngu đến mức muốn làm gì cô lúc này chứ?

Mà nếu nói là trả thù, Lê Dương nên đối mặt trực diện, tức là đánh trên lĩnh vực kinh doanh mới đúng, tấn công trực diện Mã Hiểu Lộ và công ty cô mới phải.

Nên Tô Vũ cảm thấy hôm nay Lê Dương không phải đến gây rắc rối, thậm chí trực giác nói với anh, người này hiện tại không phải kẻ thù.
 
Chương 759: C759: Tôi muốn đến công ty cô làm việc


"Hai vị mời vào trong này." Một phục vụ đẩy cửa phòng riêng lớn, Lê Dương rất kính cẩn đón hai người vào.

Sau đó Lê Dương vẫy tay cho phục vụ, ra hiệu họ có thể đi xuống.

Toàn bộ phòng riêng có cửa sổ sát sàn lớn, ánh sáng tốt, nhiệt độ vừa phải, đặc biệt là hương thơm nhẹ nhàng của trầm hương tỏa trong không khí, khiến người ở đây cảm thấy tâm thần thanh tịnh.

Lê Dương nhẹ nhàng đóng cửa, mời hai người ngồi, rồi tự tay pha hai chén trà đặt trước mặt họ.

Ngồi đối diện thoải mái cười nhìn Mã Hiểu Lộ có vẻ không vui nói: "Sếp Mã, tôi biết trong lòng cô vẫn canh cánh, nhưng cô nghĩ lại xem, cuối cùng cô kiếm được bạc tỷ, còn tôi thì lỗ sạch vốn liếng rồi. Theo lý thì người không vui nên là tôi chứ không phải cô mà?”

Lời nói của Lê Dương nhắc nhở Mã Hiểu Lộ, bởi đây đúng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ thấy Mã Hiểu Lộ cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ai kiếm tiền của anh? Công ty chúng tôi chưa từng làm ăn với anh nha."


Mã Hiểu Lộ làm thế này là trở mặt không biết người, khiến Lê Dương cũng chỉ biết cười trừ, liên tục gật đầu nói: "Được được, có cái gọi là không đánh không quen, bây giờ chúng ta có thể tính là bạn rồi chứ?"

Mã Hiểu Lộ cong môi nói: "Không tính, chúng ta là người lạ, nói đi, hôm nay anh muốn gì? Chúng tôi không có rảnh uống trà với anh đâu."

Mã Hiểu Lộ không coi anh ta là kẻ thù đã là tốt lắm rồi, còn bạn bè thì Mã Hiểu Lộ thực sự không hề nghĩ tới.

Nhưng thực tế, từ xưa đến nay vẫn có một quy luật, cho dù nhiều người có thể không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Người hiểu rõ nhất về bạn, tuyệt đối là kẻ thù của bạn, và người như vậy. thường là người thích hợp nhất để làm bạn.

"Sếp Mã, như lời cô nói, chúng ta là người lạ, người lạ thì cô có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch được không? Tôi thừa nhận trước đây đúng là tôi có làm sai một số. Nhưng cô cũng hiểu, đây là trong phạm vi kinh doanh cho phép, từ xưa đến nay vẫn vậy. Có người bị đè chết, có người không có cơm ăn, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc vẫn luôn tồn tại.

Nhưng tôi không phải người nhỏ nhen, cho dù thực ra đến giờ trong lòng vẫn còn hơi bực bội, là cô khiến tôi ngã một cú lớn. Nhưng đồng thời tôi cũng không thể không thừa nhận cô giỏi hơn tôi, nên tôi có một nguyện vọng..."

Lúc này những gì Lê Dương nói đều là thật tâm, thực tế người như anh ta ở xã hội này không nhiều lắm.

Đó là thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình, người như vậy thực sự không nhiều, cho dù nhiều người đã nhận ra, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.


Mã Hiểu Lộ nghe xong lời nói của Lê Dương, điều đầu tiên nghĩ đến là, Lê Dương muốn một lần nữa bàn với cô về chuyện hợp tác Thư Tất.

Dù sao bây giờ Thư Tất đã hoàn toàn mở ra thị trường toàn quốc, Lê Dương nhận quyền đại lý từ tay Mã Hiểu Lộ, cũng là chuyện ăn chắc không lỗ.

Mà Mã Hiểu Lộ cũng nghĩ rất rõ, dù sao tập đoàn Lê thị cũng là tập đoàn lớn của Hoa Hạ, có thể khai thác nguồn lực trên tay họ, đúng là cách nhanh để Thư Tất phát triển mạnh.

"Anh muốn nhận quyền đại lý Thư Tất từ tay tôi à? Điều này tôi có thể đồng ý, nhưng nếu anh nói đến mua đứt gì đó, thì xin lỗi." Mã Hiểu Lộ trước tiên thể hiện thái độ.

Muốn nhận quyền đại lý thì có thể, đây tuyệt đối là đại lý lớn nhất, nhưng muốn mua đứt, trước đây Mã Hiểu Lộ không đồng ý, giờ cũng không đồng ý.

Nhưng Lê Dương lại liên tục lắc đầu, rồi lấy từ túi trong của áo vest ra một phong bì vàng, đưa cho Mã Hiểu Lộ nói: "Sếp Mã, đây là đơn tự giới thiệu của tôi, tôi muốn đến công ty cô làm việc, cho dù là nhân viên cấp thấp nhất cũng được."


Đây chính là kết quả mà Lê Dương suy nghĩ cả đêm mới đưa ra.

Công ty của Mã Hiểu Lộ có thể trong vài tháng đạt đến trình độ như hiện tại, nhất định có lý do và đạo lý của nó.

Hơn nữa có thể trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lrr thị mà toàn thân trở ra, thậm chí giành được danh lợi, đây chính là điều Lê Dương cảm thấy mình nên học hỏi.

Chỉ là câu nói này của Lê Dương lại khiến Mã Hiểu Lộ ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, thật ra, đúng là khiến cô cảm thấy rất bất ngờ và sửng sốt.

Đối phương là ai chứ? Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị, hơn nữa là ứng cử viên sáng giá của người kế nhiệm nhà họ Lê.
 
Chương 760: C760: Ngày mốt đi làm


Cho dù trước đó không lâu, trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lê thị, Mã Hiểu Lộ may mắn chiếm ưu thế, nhưng điều này không thể đại diện cho việc công ty của Mã Hiểu Lộ đã trở thành tập đoàn hàng đầu Hoa Hạ, huống chỉ có thể vượt qua tập đoàn Lê thị.

Mà hành động này của Lê Dương, cô thực sự hơi không hiểu rõ, bèn theo bản năng quay lại nhìn Tô Vũ đang mỉm cười ngồi bên cạnh, hy vọng lúc này anh có

thể đưa ra ý kiến gì đó.

Lúc này trong lòng Tô Vũ hơi vui mừng, thực tế anh cũng như Mã Hiểu Lộ, luôn đoán trong lòng hôm nay Lê Dương tìm hai người họ có mục đích gì.

Ngay cả anh cũng không nghĩ Lê Dương sẽ làm vậy, hơn nữa còn trực tiếp như thế. Điều này khiến Tô Vũ có cảm giác như đang muốn ngủ thì có người đưa gối vậy.

So với bất cứ ai, Lê Dương đều có lợi thế trời cho, thậm chí nếu thay thế Mã Hiểu Lộ, có lế hiệu quả còn tốt hơn cả Mã Hiểu Lộ.

Bởi người này có thủ đoạn, cũng có bản lĩnh phi thường, tầm nhìn siêu việt. Quan trọng nhất, Tô Vũ cảm thấy anh ta có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Thử nghĩ xem, ở độ tuổi như Lê Dương, mới đây bị thua đau, bây giờ đã chủ động xin chỉ giáo.


Cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, hôm qua bị đối thủ đánh trọng thương, hôm nay đã đến xin làm đệ tử học nghệ.

Nhiều người sẽ cảm thấy không thể nhún nhường như vậy, cảm thấy làm vậy dường như đang thừa nhận mình kém hơn đối phương.

Đôi khi thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình là điều rất khó khăn, bởi vì khó thuyết phục được lòng mình.

'Tô Vũ cầm chén trà uống một ngụm rồi đáp: "Ngày mốt đi làm, được không?” Lê Dương và Mã Hiểu Lộ cùng ngỡ ngàng. Mã Hiểu Lộ ngạc nhiên vì Tô Vũ lại đồng ý yêu cầu của Lê Dương.

Còn Lê Dương sửng sốt vì khi nói ra quyết định này, Tô Vũ thậm chí không hỏi ý kiến của Mã Hiểu Lộ.

Lúc này, lời Tô Vũ nói có hiệu lực hay không, trong lòng Lê Dương không khỏi đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Chỉ thấy anh ta lập tức quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ, dù sao người tiếp xúc bàn bạc với anh ta luôn là Mã Hiểu Lộ.

Mà anh ta cũng biết, Mã Hiểu Lộ mới là người đại diện pháp luật thực sự.

Nói cách khác, cho dù lời Tô Vũ nói có trọng lượng, thì cũng phải được Mã Hiểu Lộ gật đầu mới có hiệu lực phải không?

Tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc không hiểu, nhưng đây là ở ngoài, hơn nữa chỉ là tuyển dụng một nhân viên mà thôi.

Nếu mình trực tiếp từ chối, chắc chắn sẽ khiến Tô Vũ mất mặt. Thực tế Tô Vũ cũng biết, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không từ chối, bởi tuy ở nhà Tô Vũ ngoan ngoãn nghe lời Mã Hiểu Lộ.

Nhưng ở ngoài, Mã Hiểu Lộ không bao giờ tùy hứng nũng nịu, có thể nói ở ngoài bà chủ này tự nguyện làm vật đính kèm cho Tô Vũ.


"Ừm, đúng rồi, ngày mốt đi làm, anh có thể về dọn dẹp đồ đạc. Nhưng tôi phải nói trước, tôi không thể trả lương cho anh quá cao đâu."

Thấy Mã Hiểu Lộ đồng ý, Lê Dương nở nụ cười, cầm chén trà trước mặt lên:

"Có lương hay không đều không sao. Nếu đã vậy, chúng ta dùng trà thay rượu, khẩu ước đã được gõ định, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Nói xong, Lê Dương cố ý dừng ánh mắt trên người Tô Vũ thêm một giây.

Tuy từ đầu đến cuối, Tô Vũ không nói nhiều, nhưng Lê Dương có thể cảm nhận được từ anh một loại khí chất.

Nói đến nhân vật lớn, anh ta cũng gặp nhiều rồi, nhưng khí chất tự nhiên mang đến cảm giác kính sợ như Tô Vũ, anh ta chưa từng cảm nhận ở bất cứ ai.

Đó là một loại cảm giác hết sức tự tin vào bản thân, khiến người ta không khỏi kính ngưỡng.

Cộng thêm những lời anh nói lúc nãy, Mã Hiểu Lộ không phản bác, mà quyết định ngay lập tức, có thể thấy được.

Người này mới là nội lực thực sự, chỗ dựa thực sự của Mã Hiểu Lộ. Mà anh ta cũng tin, lần trước mình thua, phần lớn là do người này.


"Xem ra, vẫn là mình quá non nớt, lúc điều tra, lại bỏ qua một nhân vật quan trọng như vậy." Lê Dương lắc đầu thầm nghĩ trong lòng.

"Này, sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy? Anh không biết anh ta là ai à?" Rời khỏi câu lạc bộ, Mã Hiểu Lộ bĩu môi không vui nói với Tô Vũ.

Tô Vũ lại cười, đưa tay ôm cô vào lòng nói: "Vậy em nói cho anh biết anh ta là ai đi? Lý lịch người ta đã nằm đó rồi, công ty khác cũng đang tranh nhau mời, chúng ta có lý do gì mà không nhận?”

Mã Hiểu Lộ giận dỗi đạp chân nói: "Anh ta... anh ta không phải người tốt. Anh †a vào công ty chắc chắn có ý đồ gì đó, có ý xấu.

Tô Vũ liếm môi hỏi: "Bà xã, anh thấy não em bây giờ ngày càng lớn rồi đấy. Công ty chúng ta không có bí mật nghiên cứu khoa học gì, chẳng lẽ em còn lo anh ta đánh cắp sao?"

"Vậy anh dựa vào đâu mà tin anh ta? Anh quên trước đây anh ta làm những gì rồi à?"

"Nói anh tin anh ta dựa vào đâu à, thái độ, thái độ của anh ta rất thành khẩn, hơn nữa ánh mắt tỏa ra ngọn lửa khát khao học hỏi. Còn những việc anh ta làm trước kia, người ta đã giải thích rồi, hoàn toàn là hành vi thương mại, hơn nữa là hợp pháp. Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé mà."
 
Chương 761: C761: Thăng chức


Lê Diệu Huy vỗ vai Lê Dương nói: "Nào, cùng ăn sáng với ông. Cháu không ở trong gia tộc, cháu muốn ra ngoài làm gì? Cháu cần bao nhiêu vốn?"

Bởi vì Lê Diệu Huy cảm thấy, việc Lê Dương nói ra ngoài trải nghiệm, hẳn là muốn tự lập, từng bước từ tầng lớp thấp nhất, nhất định cần một khoản vốn khởi động.

Mà khoản vốn này Lê Diệu Huy chắc chắn sẽ cho anh ta.

Lê Dương dìu Lê Diệu Huy nói: "Không cần, không cần gì cả."

Lê Diệu Huy nhíu mày: "Không cần gì cả? Vậy cháu định làm sao?”

"Cháu muốn..." Lê Dương kể lại ý định trong lòng cho Lê Diệu Huy, hai người vừa trò chuyện, vừa đi ăn sáng.

"Uầy, hóa ra công ty em còn có hình thức như vậy, anh vẫn tưởng chỉ như xưởng nhỏ thôi." Tô Vũ đến công ty của Mã Hiểu Lộ, cũng khen không ngớt.

Bởi không chỉ diện tích đất không nhỏ, mà nhiều nơi cần có đều có, rất có cảm giác công ty lớn.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Chính anh mới là xưởng nhỏ đấy."


Nhưng động tác Mã Hiểu Lộ nắm cánh tay Tô Vũ lại thu hút ánh mắt của không ít nhân viên công ty.

"Người này là ai vậy?" Một số nhân viên trong công ty thì thầm bàn tán.

"Còn phải nói nữa à, chắc chắn là chồng của sếp Mã chúng ta rồi, cô không thấy hai người thân mật như vậy sao." Một người bên cạnh nói.

"Nói thật, đây là lần đầu gặp đó, cũng khá phong độ, nhưng tiếc là ăn bám thôi."

"Im cái miệng thối của cô đi, cẩn thận sếp Mã nghe được rồi sa thải cô luôn đấy.

Cũng đúng, Tô Vũ lần đầu đến công ty, nhân viên không quen biết anh là bình thường, cộng thêm bây giờ Mã Hiểu Lộ đã là một nhân vật nổi tiếng.

Tuy không như Triệu Mộng Nhã đến mức ai cũng chăm chú nhìn, nhưng trong giới kinh doanh cũng tạo nên một thần thoại không nhỏ.

Trong mắt nhiều người, người như vậy, nhất định phải là một anh hùng vĩ đại mới xứng đôi với cô.

Mà Tô Vũ, rõ ràng trong mắt họ, không phải người như thế, dù sao họ chưa bao giờ nghe nói gì về Tô Vũ cả.

Cho nên xếp anh vào loại ăn bám cũng là chuyện bình thường. "Vào đi, đây là văn phòng của em." Mã Hiểu Lộ đẩy cửa văn phòng mình nói.

Tô Vũ trực tiếp ngồi lên ghế của Mã Hiểu Lộ, xoay vòng hai vòng nói: "Nói chứ, ngồi vào đây, anh cũng thấy có cảm giác làm sếp rồi đấy."

"Đứng dậy đi, đây là chỗ cho anh ngồi à?" Mã Hiểu Lộ giả vờ không vui nói.

Sau đó Tô Vũ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy, rồi Mã Hiểu Lộ bấm điện

thoại trên bàn nói: "Gọi Chu Triệt và Tôn Kỳ đến văn phòng tôi một chút."


Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thư ký trong điện thoại đáp một tiếng, sau đó Mã Hiểu Lộ nói: "Tối qua em suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy vẫn là hai người họ sẽ đáng tin cậy hơn một chút, lát nữa hỏi ý kiến họ xem."

Tô Vũ nhún vai nói: "Tối qua em vừa lên giường là ngủ rồi, em nghĩ lúc nào thế?"

Mã Hiểu Lộ lập tức tức giận, nhìn Tô Vũ nói: "Em chỉ là mệt nên ngủ thôi."

Nói rồi không quan tâm đây có phải văn phòng hay không, hai người bắt đầu đùa giỡn tán tỉnh.

"Này, chị Hiểu Lộ gọi chúng ta là có ý gì vậy?" Ngoài hành lang, Chu Triệt lắc lư thẻ làm việc trước ngực nói với Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hít sâu một hơi nói: "Tôi đâu có biết, chắc lại có dự án gì đó, cứ theo. phương châm của chị Hiểu Lộ là được."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa văn phòng của Mã Hiểu Lộ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến họ không dám nhìn.

Nên chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng, Mã Hiểu Lộ quay lại thấy, vội vàng đứng dậy khỏi người Tô Vũ nói: "Vào đi."


Hai người bước vào, Tô Vũ xoa cổ ngồi trên ghế sô pha, hai người hơi lúng túng chào hỏi anh.

"Ờ, chị Hiểu Lộ, chúng tôi có làm phiền hai người không?" Chu Triệt liếm môi hơi ngại ngùng hỏi.

"Ngồi đi, hôm nay gọi các cậu là có chuyện nghiêm túc." Mã Hiểu Lộ nói với hai người, sau đó tự đi qua đóng cửa lại.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tăng lương cho hai chúng tôi à?" Chu Triệt tò mò hỏi.

"Ừm, nói chính xác hơn thì cũng không khác mấy. Tôi hỏi các cậu, nếu phải thăng chức cho các cậu, các cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?" Tô Vũ ngồi ngả lưng ra ghế nói với hai người.

'Tôn Kỳ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: "Thăng chức?"

Phải biết, hiện tại trong công ty, vị trí của họ đã không thấp, muốn lên cao hơn, chỉ còn vị trí của Mã Hiểu Lộ. Nên Tôn Kỳ không hiểu ý Tô Vũ nói là gì.

"Thôi, tôi nói luôn vậy, tôi định nhường vị trí này cho một trong hai cậu ngồi." Mã Hiểu Lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 762: C762: Không gánh vác nổi


Đây là điều cô và Tô Vũ đã bàn bạc, bởi họ nghĩ làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ có sự tranh giành với nhau, đến lúc đó xem ai có quan điểm tốt hơn.

Nói xong hai người nhìn nhau, đều bày tỏ không hiểu nổi, bởi hiện tại công ty đang thăng hoa, sao Mã Hiểu Lộ lại đột nhiên muốn từ chức?

"Không phải, chị Hiểu Lộ, chị đang đùa phải không?" Chu Triệt lên tiếng trước. "Các cậu thấy tôi có vẻ đang đùa không?" Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.

Lúc này hai người lại nhìn Tô Vũ, phải biết bình thường Tô Vũ chưa từng đến công ty, lần này đến chắc là có chuyện quan trọng gì đó, nhưng họ không thể nghĩ ra, chuyện quan trọng này...

Lại là thay đổi ban lãnh đạo công ty, thật ra dù là ai trong hai người, cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

"Chị Hiểu Lộ, tôi nói trước nhé, tôi căn bản không phải hạng người này, chị cũng biết lúc đầu tôi quyết định theo chị, là vì Phi Phi mà. Dù sao tôi tự biết mình nặng nhẹ thế nào, nếu chị giao công ty cho tôi, tôi chưa chắc đã không làm sụp. đổ trong chốc lát. Việc này, tôi thấy Tôn Kỳ thích hợp hơn, tìm Tôn Kỳ đi."

Chu Triệt vẫy tay trước, thừa nhận mình khó gánh vác trọng trách.

Chu Triệt vốn là công tử nhà giàu từ nhỏ, đúng là không có kinh nghiệm trong mảng này, không phải anh ta không muốn, thực tế nếu có thể ngồi vào vị trí của Mã Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ có thể khiến người nhà tự hào.

Nhưng vấn đề chính là, anh ta biết mình không đủ tư cách, mà lúc đó nếu làm công ty lộn xộn, anh ta cũng không có cách giải thích, nên anh ta thà đừng nghĩ đến sẽ tốt hơn.


Ngược lại, trong lòng anh ta, Tôn Kỳ dù ở năng lực nghiệp vụ hay tầm nhìn đều vượt trội hơn anh ta rất nhiều, nên nếu Mã Hiểu Lộ muốn nhường chỗ, Tôn Kỳ là một lựa chọn không tồi, ít nhất trong lòng anh ta nghĩ vậy.

Nói thật, lời lẽ này của Chu Triệt, khiến Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ cùng ngạc nhiên.

Bởi theo lý thì đây là cơ hội thăng chức, Chu Triệt không những không tranh thủ, mà còn đề cử người khác.

Nhưng thực tế, họ đều hiểu rõ, chẳng lẽ Mã Hiểu Lộ giao vị trí chủ tịch cho ai, thì công ty sẽ là của người đó sao?

Điều này là không thể, người đại diện pháp luật của công ty vẫn là Mã Hiểu Lộ.

Nói cách khác, công ty vẫn là công ty của Mã Hiểu Lộ, như vậy ai ngồi vị trí này, ngược lại như ngồi trên đống lửa.

Bởi hiện tại công ty đã đạt đến tầm cao như vậy, tin rằng bất cứ ai lên cũng sẽ biểu hiện bình thường thôi.

Ngược lại, nếu có sơ suất gì, thực sự khó giải trình, nên Chu Triệt cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó khăn.

Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là Chu Triệt thực sự cảm thấy, mình không phải hạng người này.

Chu Triệt nói xong, ba người đều nhìn Tôn Kỳ, muốn nghe anh ta có ý kiến gì. Chỉ thấy Tôn Kỳ nuốt nước bọt nói: "Chị Hiểu Lộ, có lẽ tôi cũng không được. Tôi tự biết mình là người khá cứng nhắc, chị bảo làm gì, tôi có thể làm được

không tồi, nhưng để tôi đưa ra quyết định, tôi thấy thực sự quá khó.

Hơn nữa tôi không có năng lực lãnh đạo, tôi nghĩ cũng thấy chắc chắn mình không làm được, nên chị Hiểu Lộ cứ tìm người khác thích hợp đi."

Nói xong, Tô Vũ cũng gật đầu, có người vốn là như vậy, anh ta là người tài, nhưng không phải người tài giỏi.

Không thể gánh vác cũng là chuyện rất bình thường.


"Được rồi, vậy thì các cậu về trước đi, để tôi nghĩ thêm." Mã Hiểu Lộ cười nói với hai người.

Bước ra khỏi văn phòng, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí lòng bàn tay cũng ra mồ hôi lạnh.

"Này, tôi thực sự không được, sao cậu cũng từ chối vậy? Tôi thấy cậu khá thích hợp mà." Chu Triệt nhẹ nhàng đẩy Tôn Kỳ nói.

Tôn Kỳ lắc đầu: "Tôi cũng vậy, thực sự không gánh vác nổi, cậu nói xem một nhân viên nhỏ trong công ty đột nhiên bảo làm chủ tịch, chắc chắn không được, tôi tự biết rõ."

"Ài, thấy chưa, không ngờ em lại trở thành người không thể thay thế Hiểu Lộ nhún vai, tỏ vẻ hơi bất lực.

Tô Vũ nhẹ nhàng bóp vai Mã Hiểu Lộ nói: "Em vẫn luôn là người không thể thay thế mà."

"Vậy bây giờ làm sao đây? Như keo chó không thể vứt bỏ được nữa rồi." Mã Hiểu Lộ chu môi nói.

"Hay đăng tuyển dụng đi?"

Tô Vũ cũng hơi bất lực hỏi.

"Đợi từ Yên Kinh về rồi tính."


Ngày hôm sau, tại lễ trao giải doanh nhân trẻ Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ có thể nói là gây tiếng vang lớn.

Trực tiếp nhận giải doanh nhân trẻ có ảnh hưởng nhất.

Dưới sân khấu ngoài tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đồng nghiệp cũng có nhiều người thì thầm.

"Người này là ai vậy? Sao trước giờ chưa nghe nói bao giờ?”

"Cậu không biết à? Nhưng Thư Tất thì chắc cậu biết chứ?”

"Ồ, cậu nói người sáng lập Thư Tất, chính là cô ấy?"

"Đúng rồi, nghe nói chỉ trong vài tháng, tài sản đã vượt hàng chục tỷ, triển vọng không giới hạn, lát nữa chúng ta đi làm quen đi."

Lễ trao giải kết thúc, tay Mã Hiểu Lộ cầm một xấp danh thiếp, lập tức cảm thấy buồn cười.
 
Chương 763: C763: Ứng cử viên


"Em được hoan nghênh như vậy từ khi nào vậy nhỉ."

Để phối hợp với Mã Hiểu Lộ tham dự buổi trao giải, hôm nay Tô Vũ cũng mặc vest, hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu.

"Đi thôi, về khách sạn trước, rồi ở Yên Kinh chơi vài ngày cho vui." Tô Vũ nhận danh thiếp từ tay Mã Hiểu Lộ nói.

Sau đó, hai người gật đầu bước ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, có người đi tới, Mã Hiểu Lộ thấy thì lập tức nhíu mày. "Sao anh ta lại đến đây?"

Tô Vũ nhướn mày nói: "Hai người quen nhau à?”

"Anh ta chính là..." Mã Hiểu Lộ chưa kịp nói hết, đối phương đã đến

Và chủ động đưa tay thân thiện nói: "Chào sếp Mã, chúng ta lại gặp nhau rồi."


Mã Hiểu Lộ cũng khá lịch sự bắt tay đối phương, sau đó đối phương lại nói với 'Tô Vũ: "Lê Dương, vị này chắc là chồng của sếp Mã, thật là một cặp trời sinh."

Tô Vũ cũng bắt tay đối phương, lúc này Lê Dương làm động tác mời nói: "Sếp Mã, có rảnh không, chúng ta nói chuyện chút đi."

Trong lòng Mã Hiểu Lộ, Lê Dương này không phải người tốt. Hơn nữa giờ ở 'Yên Kinh, nói cách khác là sân nhà của Lê Dương, biết đâu anh ta còn giở trò gì nữa.

Thấy thái độ của Mã Hiểu Lộ dường như không muốn gặp, Lê Dương nói: "Sếp Mã không cần lo, chuyện đã qua rồi, lần này tôi đến xin chỉ giáo, không có ý gì khác, chỉ là tận tình chủ nhà thôi."

Thấy đối phương có vẻ thành tâm, Mã Hiểu Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Vũ.

Người sau gửi cho cô ánh mắt an tâm, dù sao giữa ban ngày ban mặt, anh không tin Lê Dương có thể làm gì họ, trừ phi anh ta không muốn sống nữa.

Nhân lúc Lê Dương đi lấy xe, Tô Vũ hỏi: "Anh ta là ai vậy?”

Mã Hiểu Lộ nhếch mũi nói: "Người suýt làm sụp đổ công ty chúng ta, trước đây người cạnh tranh giá ác ý chính là anh ta."

Tô Vũ cười nói: "Không †ồi, tên nhóc này cũng khá tinh mắt, mà thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn."

Có thể nhìn ra tiềm năng của Thư Tất trước khi nó mở ra thị trường toàn quốc, đúng là có con mắt tinh tường.

Ít nhất Tô Vũ tin, người biết Thư Tất trên toàn quốc không ít, nhưng có thể nhìn ra tiềm năng này ngay từ đầu, thực sự không nhiều, Lê Dương là một trong số đó.

Hơn nữa bản lĩnh của anh ta cũng phi thường, biết ra tay lúc nào.

Nếu Lê Dương có thể suy tính trước trên con đường này, Tô Vũ cảm thấy thực sự hơi khó giải quyết.

Có c gọi là chỉ có thực sự giao đấu mới biết có phải bạn bè thật tâm hay không, bây giờ Tô Vũ cảm thấy có chút ý này với Lê Dương.


"Gó gì không tồi, em nhìn anh ta là thấy phiền, anh ta chính là kẻ xấu." Mã Hiểu Lộ không có cảm tình gì với người này, dù sao mới đối đầu không lâu, cô cảm thấy lần này đi chắc là bữa tiệc Hồng Môn.

Dù sao trước đây mọi người là kẻ thù, nếu Mã Hiểu Lộ đổi vai với anh ta, cô nhất định sẽ muốn bóp chết mình, bởi chính Mã Hiểu Lộ khiến Lê Dương ngã một cú lớn như vậy.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy người này rất có năng lực, chỉ không biết bản lĩnh ra sao.

Nếu lần này anh ta thực sự muốn kết giao với Mã Hiểu Lộ, chứng tỏ người này có bản lĩnh không nhỏ, đáng để giao phó trọng trách.

Dường như người này đủ điều kiện trở thành ứng cử viên tổng giám đốc công ty của Mã Hiểu Lộ.

'Tô Vũ cũng muốn xem thử, nếu người này không từ chối, có lẽ thực sự có thể.

Nhưng thực ra Tô Vũ không mấy hy vọng, bởi người có thể gây ra sóng gió lớn như vậy, gia cảnh của họ cũng không nhỏ, sao có thể bỏ doanh nghiệp gia đình đến công ty của Mã Hiểu Lộ chứ?

Hai người theo Lê Dương đến một câu lạc bộ cao cấp tên Thiên Hương Viên, trên đường Mã Hiểu Lộ cứ lầm bầm.

Nói Lê Dương chính là cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt gì.


Dù sao không lâu trước đó hai người vẫn là đối thủ kinh doanh không đội trời chung, giờ Lê Dương đột nhiên muốn tận tình chủ nhà, người bình thường cũng sẽ cảm thấy có ý đồ khó lường.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, bởi trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói, Lê Dương này là người nhà họ Lê, một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ.

Tuy Tô Vũ không quá hiểu nhà họ Lê là gia tộc thế nào, nhưng có thể được gọi là một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ, hẳn không phải nhà nhỏ nào.

Mà người như vậy, trên thương trường gặp bất lợi, theo lý thì không thể dùng thủ đoạn hạ lưu để trả thù.

Dù sao trước đó ở cổng lễ trao giải, có không ít người thấy Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ rời đi cùng anh ta, nếu thực sự xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên anh ta sẽ là đối tượng nghi vấn hàng đầu, cộng thêm Mã Hiểu Lộ vừa nhận giải lớn, có thể nói đang thời hưng thịnh ở đầu ngọn gió, ai lại ngu đến mức muốn làm gì cô lúc này chứ?

Mà nếu nói là trả thù, Lê Dương nên đối mặt trực diện, tức là đánh trên lĩnh vực kinh doanh mới đúng, tấn công trực diện Mã Hiểu Lộ và công ty cô mới phải.

Nên Tô Vũ cảm thấy hôm nay Lê Dương không phải đến gây rắc rối, thậm chí trực giác nói với anh, người này hiện tại không phải kẻ thù.
 
Chương 764: C764: Tôi muốn đến công ty cô làm việc


"Hai vị mời vào trong này." Một phục vụ đẩy cửa phòng riêng lớn, Lê Dương rất kính cẩn đón hai người vào.

Sau đó Lê Dương vẫy tay cho phục vụ, ra hiệu họ có thể đi xuống.

Toàn bộ phòng riêng có cửa sổ sát sàn lớn, ánh sáng tốt, nhiệt độ vừa phải, đặc biệt là hương thơm nhẹ nhàng của trầm hương tỏa trong không khí, khiến người ở đây cảm thấy tâm thần thanh tịnh.

Lê Dương nhẹ nhàng đóng cửa, mời hai người ngồi, rồi tự tay pha hai chén trà đặt trước mặt họ.

Ngồi đối diện thoải mái cười nhìn Mã Hiểu Lộ có vẻ không vui nói: "Sếp Mã, tôi biết trong lòng cô vẫn canh cánh, nhưng cô nghĩ lại xem, cuối cùng cô kiếm được bạc tỷ, còn tôi thì lỗ sạch vốn liếng rồi. Theo lý thì người không vui nên là tôi chứ không phải cô mà?”

Lời nói của Lê Dương nhắc nhở Mã Hiểu Lộ, bởi đây đúng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ thấy Mã Hiểu Lộ cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ai kiếm tiền của anh? Công ty chúng tôi chưa từng làm ăn với anh nha."


Mã Hiểu Lộ làm thế này là trở mặt không biết người, khiến Lê Dương cũng chỉ biết cười trừ, liên tục gật đầu nói: "Được được, có cái gọi là không đánh không quen, bây giờ chúng ta có thể tính là bạn rồi chứ?"

Mã Hiểu Lộ cong môi nói: "Không tính, chúng ta là người lạ, nói đi, hôm nay anh muốn gì? Chúng tôi không có rảnh uống trà với anh đâu."

Mã Hiểu Lộ không coi anh ta là kẻ thù đã là tốt lắm rồi, còn bạn bè thì Mã Hiểu Lộ thực sự không hề nghĩ tới.

Nhưng thực tế, từ xưa đến nay vẫn có một quy luật, cho dù nhiều người có thể không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Người hiểu rõ nhất về bạn, tuyệt đối là kẻ thù của bạn, và người như vậy. thường là người thích hợp nhất để làm bạn.

"Sếp Mã, như lời cô nói, chúng ta là người lạ, người lạ thì cô có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch được không? Tôi thừa nhận trước đây đúng là tôi có làm sai một số. Nhưng cô cũng hiểu, đây là trong phạm vi kinh doanh cho phép, từ xưa đến nay vẫn vậy. Có người bị đè chết, có người không có cơm ăn, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc vẫn luôn tồn tại.

Nhưng tôi không phải người nhỏ nhen, cho dù thực ra đến giờ trong lòng vẫn còn hơi bực bội, là cô khiến tôi ngã một cú lớn. Nhưng đồng thời tôi cũng không thể không thừa nhận cô giỏi hơn tôi, nên tôi có một nguyện vọng..."

Lúc này những gì Lê Dương nói đều là thật tâm, thực tế người như anh ta ở xã hội này không nhiều lắm.

Đó là thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình, người như vậy thực sự không nhiều, cho dù nhiều người đã nhận ra, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.


Mã Hiểu Lộ nghe xong lời nói của Lê Dương, điều đầu tiên nghĩ đến là, Lê Dương muốn một lần nữa bàn với cô về chuyện hợp tác Thư Tất.

Dù sao bây giờ Thư Tất đã hoàn toàn mở ra thị trường toàn quốc, Lê Dương nhận quyền đại lý từ tay Mã Hiểu Lộ, cũng là chuyện ăn chắc không lỗ.

Mà Mã Hiểu Lộ cũng nghĩ rất rõ, dù sao tập đoàn Lê thị cũng là tập đoàn lớn của Hoa Hạ, có thể khai thác nguồn lực trên tay họ, đúng là cách nhanh để Thư Tất phát triển mạnh.

"Anh muốn nhận quyền đại lý Thư Tất từ tay tôi à? Điều này tôi có thể đồng ý, nhưng nếu anh nói đến mua đứt gì đó, thì xin lỗi." Mã Hiểu Lộ trước tiên thể hiện thái độ.

Muốn nhận quyền đại lý thì có thể, đây tuyệt đối là đại lý lớn nhất, nhưng muốn mua đứt, trước đây Mã Hiểu Lộ không đồng ý, giờ cũng không đồng ý.

Nhưng Lê Dương lại liên tục lắc đầu, rồi lấy từ túi trong của áo vest ra một phong bì vàng, đưa cho Mã Hiểu Lộ nói: "Sếp Mã, đây là đơn tự giới thiệu của tôi, tôi muốn đến công ty cô làm việc, cho dù là nhân viên cấp thấp nhất cũng được."


Đây chính là kết quả mà Lê Dương suy nghĩ cả đêm mới đưa ra.

Công ty của Mã Hiểu Lộ có thể trong vài tháng đạt đến trình độ như hiện tại, nhất định có lý do và đạo lý của nó.

Hơn nữa có thể trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lrr thị mà toàn thân trở ra, thậm chí giành được danh lợi, đây chính là điều Lê Dương cảm thấy mình nên học hỏi.

Chỉ là câu nói này của Lê Dương lại khiến Mã Hiểu Lộ ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, thật ra, đúng là khiến cô cảm thấy rất bất ngờ và sửng sốt.

Đối phương là ai chứ? Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị, hơn nữa là ứng cử viên sáng giá của người kế nhiệm nhà họ Lê.
 
Chương 765: C765: Ngày mốt đi làm


Cho dù trước đó không lâu, trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lê thị, Mã Hiểu Lộ may mắn chiếm ưu thế, nhưng điều này không thể đại diện cho việc công ty của Mã Hiểu Lộ đã trở thành tập đoàn hàng đầu Hoa Hạ, huống chỉ có thể vượt qua tập đoàn Lê thị.

Mà hành động này của Lê Dương, cô thực sự hơi không hiểu rõ, bèn theo bản năng quay lại nhìn Tô Vũ đang mỉm cười ngồi bên cạnh, hy vọng lúc này anh có

thể đưa ra ý kiến gì đó.

Lúc này trong lòng Tô Vũ hơi vui mừng, thực tế anh cũng như Mã Hiểu Lộ, luôn đoán trong lòng hôm nay Lê Dương tìm hai người họ có mục đích gì.

Ngay cả anh cũng không nghĩ Lê Dương sẽ làm vậy, hơn nữa còn trực tiếp như thế. Điều này khiến Tô Vũ có cảm giác như đang muốn ngủ thì có người đưa gối vậy.

So với bất cứ ai, Lê Dương đều có lợi thế trời cho, thậm chí nếu thay thế Mã Hiểu Lộ, có lế hiệu quả còn tốt hơn cả Mã Hiểu Lộ.

Bởi người này có thủ đoạn, cũng có bản lĩnh phi thường, tầm nhìn siêu việt. Quan trọng nhất, Tô Vũ cảm thấy anh ta có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Thử nghĩ xem, ở độ tuổi như Lê Dương, mới đây bị thua đau, bây giờ đã chủ động xin chỉ giáo.


Cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, hôm qua bị đối thủ đánh trọng thương, hôm nay đã đến xin làm đệ tử học nghệ.

Nhiều người sẽ cảm thấy không thể nhún nhường như vậy, cảm thấy làm vậy dường như đang thừa nhận mình kém hơn đối phương.

Đôi khi thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình là điều rất khó khăn, bởi vì khó thuyết phục được lòng mình.

'Tô Vũ cầm chén trà uống một ngụm rồi đáp: "Ngày mốt đi làm, được không?” Lê Dương và Mã Hiểu Lộ cùng ngỡ ngàng. Mã Hiểu Lộ ngạc nhiên vì Tô Vũ lại đồng ý yêu cầu của Lê Dương.

Còn Lê Dương sửng sốt vì khi nói ra quyết định này, Tô Vũ thậm chí không hỏi ý kiến của Mã Hiểu Lộ.

Lúc này, lời Tô Vũ nói có hiệu lực hay không, trong lòng Lê Dương không khỏi đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Chỉ thấy anh ta lập tức quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ, dù sao người tiếp xúc bàn bạc với anh ta luôn là Mã Hiểu Lộ.

Mà anh ta cũng biết, Mã Hiểu Lộ mới là người đại diện pháp luật thực sự.

Nói cách khác, cho dù lời Tô Vũ nói có trọng lượng, thì cũng phải được Mã Hiểu Lộ gật đầu mới có hiệu lực phải không?

Tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc không hiểu, nhưng đây là ở ngoài, hơn nữa chỉ là tuyển dụng một nhân viên mà thôi.

Nếu mình trực tiếp từ chối, chắc chắn sẽ khiến Tô Vũ mất mặt. Thực tế Tô Vũ cũng biết, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không từ chối, bởi tuy ở nhà Tô Vũ ngoan ngoãn nghe lời Mã Hiểu Lộ.

Nhưng ở ngoài, Mã Hiểu Lộ không bao giờ tùy hứng nũng nịu, có thể nói ở ngoài bà chủ này tự nguyện làm vật đính kèm cho Tô Vũ.

"Ừm, đúng rồi, ngày mốt đi làm, anh có thể về dọn dẹp đồ đạc. Nhưng tôi phải nói trước, tôi không thể trả lương cho anh quá cao đâu."

Thấy Mã Hiểu Lộ đồng ý, Lê Dương nở nụ cười, cầm chén trà trước mặt lên:


"Có lương hay không đều không sao. Nếu đã vậy, chúng ta dùng trà thay rượu, khẩu ước đã được gõ định, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Nói xong, Lê Dương cố ý dừng ánh mắt trên người Tô Vũ thêm một giây.

Tuy từ đầu đến cuối, Tô Vũ không nói nhiều, nhưng Lê Dương có thể cảm nhận được từ anh một loại khí chất.

Nói đến nhân vật lớn, anh ta cũng gặp nhiều rồi, nhưng khí chất tự nhiên mang đến cảm giác kính sợ như Tô Vũ, anh ta chưa từng cảm nhận ở bất cứ ai.

Đó là một loại cảm giác hết sức tự tin vào bản thân, khiến người ta không khỏi kính ngưỡng.

Cộng thêm những lời anh nói lúc nãy, Mã Hiểu Lộ không phản bác, mà quyết định ngay lập tức, có thể thấy được.

Người này mới là nội lực thực sự, chỗ dựa thực sự của Mã Hiểu Lộ. Mà anh ta cũng tin, lần trước mình thua, phần lớn là do người này. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Tuyết Phủ Cánh Dơi
4. Đường Đua Xanh Hẹn Ước

=====================================

"Xem ra, vẫn là mình quá non nớt, lúc điều tra, lại bỏ qua một nhân vật quan trọng như vậy." Lê Dương lắc đầu thầm nghĩ trong lòng.

"Này, sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy? Anh không biết anh ta là ai à?" Rời khỏi câu lạc bộ, Mã Hiểu Lộ bĩu môi không vui nói với Tô Vũ.

Tô Vũ lại cười, đưa tay ôm cô vào lòng nói: "Vậy em nói cho anh biết anh ta là ai đi? Lý lịch người ta đã nằm đó rồi, công ty khác cũng đang tranh nhau mời, chúng ta có lý do gì mà không nhận?”

Mã Hiểu Lộ giận dỗi đạp chân nói: "Anh ta... anh ta không phải người tốt. Anh †a vào công ty chắc chắn có ý đồ gì đó, có ý xấu.

Tô Vũ liếm môi hỏi: "Bà xã, anh thấy não em bây giờ ngày càng lớn rồi đấy. Công ty chúng ta không có bí mật nghiên cứu khoa học gì, chẳng lẽ em còn lo anh ta đánh cắp sao?"

"Vậy anh dựa vào đâu mà tin anh ta? Anh quên trước đây anh ta làm những gì rồi à?"

"Nói anh tin anh ta dựa vào đâu à, thái độ, thái độ của anh ta rất thành khẩn, hơn nữa ánh mắt tỏa ra ngọn lửa khát khao học hỏi. Còn những việc anh ta làm trước kia, người ta đã giải thích rồi, hoàn toàn là hành vi thương mại, hơn nữa là hợp pháp. Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé mà."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top