Truyền Nhân Thần Y

Dịch 

Chương 586: C586: chỉ thấy lão tiểu tử này


Đúng lúc Tô Vũ đang quyết định có nên xác định lại phương hướng tiến lên hay không.

Nandi ở bên cạnh cũng nhảy xuống từ lưng lạc đà, hai tay chống nạnh nói: "Các anh cảm thấy bây giờ càng lúc càng xa sông ngầm, đúng vậy đấy, điều đó cho thấy chúng ta sắp tìm thấy thành cổ đó rồi."

Tô Vũ hơi nghi hoặc, bởi vì theo suy luận, thành cổ hẳn phải ở bên bờ sông ngầm, tại sao càng xa lại càng gần chứ?

Tô Vũ còn chưa kịp mở miệng, Bạch Nhãn Hạt Tử đã lên tiếng trước.

Chỉ thấy lão tiểu tử này dùng khuỷu tay lau miệng rồi nói: "Đồ ngoại quốc vô lương tâm, tôi thấy cậu đúng là bụng dạ khó lường, muốn hại chết chúng tôi, rõ ràng là càng lúc càng xa mục tiêu, vậy mà cứ bảo sắp tới rồi. Đã tới rồi thì cậu tìm cái thành cổ đó ra cho tôi xem nào?"

Tâm trạng lúc này của Bạch Nhãn Hạt Tử mang đậm tính chất lợi dụng việc công để trả thù riêng.

Tuy nhiên Nandi không thèm để ý đến ông ta, cũng không có ý định giải thích, cầm lấy bình rượu đựng sữa chua từ tay Bạch Nhãn Hạt Tử, đậy nắp lại, rồi lấy ống nhòm từ lưng lạc đà, bắt đầu quan sát.


Lúc này Xuyên Thiên Hầu tò mò, tuy anh ta chưa bao giờ hành động trong sa mạc, nhưng anh ta tự tin rằng phương pháp mình áp dụng chắc chắn không sai.

Suốt dọc đường đi, anh ta đều men theo dấu vết của sông ngầm mà đi, bây giờ đột nhiên rời xa sông ngầm, anh ta cho rằng chắc chắn là đã lệch hướng.

Vậy mà Nandi lại bảo sắp tới rồi, điều này phải giải thích thế nào đây?

"Vị tiên sinh này, anh có thể nói rõ ràng hơn một chút được không? Chúng ta đã lệch khỏi lòng sông cổ, tại sao anh lại bảo sắp tới rồi?" Xuyên Thiên Hầu nhìn Nandi đang quan sát địa hình mà hỏi.

"Anh là một cao thủ, tôi nhìn ra điều đó, dọc đường anh vẫn luôn chú ý vẽ bản đồ trong đầu. Tôi tin rằng không có tôi, anh cũng có thể dẫn họ men theo dấu vết của lòng sông cổ mà đi tới đây. Về điều này, tôi rất khâm phục anh, nhưng kinh nghiệm của anh đi tới đây thì hết tác dụng rồi."

Nandi vừa nói vừa cất ống nhòm trong tay đi.

Xuyên Thiên Hầu gật đầu: "Ồ, nguyện văn kỳ tường."(nghĩa: mong được nghe chi tiết)

Nói xong, Nandi nhíu mày: "Nguyện văn kỳ tường, là ý gì?"

Người nước ngoài đôi khi tuy có thể giao tiếp bình thường với người Hoa Hạ, nhưng lại không thể hiểu được nền văn hóa lịch sử lâu đời 5000 năm của Hoa Hạ.

Mà thành ngữ chính là viên ngọc sáng trong lịch sử văn hóa Hoa Hạ, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để diễn đạt ý nghĩa sâu sắc nhất, đây mới là tinh hoa quốc túy mà không ai ăn cắp được của Hoa Hạ.

Bạch Nhãn Hạt Tử đứng bên cạnh nghe xong cũng cười, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy trình độ văn hóa của mình đã đạt tới mức có thể truyền đạo dạy học.

"Mẹ kiếp, nếu cậu không hiểu thì cứ hỏi chú này, tôi có thể giải thích cho cậu mà. Ý nghĩa của nguyện văn kỳ tường ấy, nói đơn giản một chút là bảo cậu nói rõ ràng minh bạch ngọn ngành sự việc, tôi nói vậy cậu hiểu chưa?"


Bạch Nhãn Hạt Tử mỉm cười và giải thích với Nandi.

Tuy nghe xong lời giải thích của Bạch Nhãn Hạt Tử, anh ta đã hiểu "Nguyện văn kỳ tường" có nghĩa là gì, nhưng lông mày lại nhíu chặt hơn lúc nãy.

"Mẹ... mẹ kiếp, cái này lại có ý gì?" Nandi hỏi xong, Bạch Nhãn Hạt Tử che miệng cười khúc khích, đây chính là câu cửa miệng của Phó Cổ.

Mà một câu có thể trở thành câu cửa miệng của Phó Cổ thì làm sao có thể là lời hay ý đẹp được?

Nhưng Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không thể nói đây là đang chửi người ta, nếu không thì tên ngoại quốc này chắc chắn sẽ trở mặt nổi giận với ông ta mất.

Thế là ấp úng giải thích: "Cái này... ý của “mẹ kiếp” ấy, đại khái là khen cậu rất thông minh, đây là ngôn ngữ tinh túy của người Hoa Hạ chúng tôi."

Nghe xong, Nandi giống như một học sinh gật gật đầu, nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử giơ ngón cái lên với ông ta: "Ông là người Hoa Hạ thông minh, mẹ kiếp!"

Bạch Nhãn Hạt Tử vốn định vung nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Ai bảo người ta đang học rồi áp dụng chứ? Ai bảo đây còn là thứ ông ta mới dạy cho người ta? Ông ta cũng chẳng biết tìm nơi nào để nói lý lẽ.


Mấy người bên cạnh thấy Bạch Nhãn Hạt Tử ngậm bồ hòn làm ngọt, lập tức cũng muốn cười, nhưng lại không cười thành tiếng.

Một lát sau, Xuyên Thiên Hầu thu lại ý cười, nói với Nandi: "Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao anh bảo chúng ta sắp tới rồi?"

Lúc này Nandi vẫn đang lặp lại câu "mẹ kiếp" của Bạch Nhãn Hạt Tử lúc nãy, nghe thấy Xuyên Thiên Hầu nói chuyện với mình, hoàn hồn lại mở miệng định nói: "Mẹ..."

Nhưng chưa kịp nói ra thì Xuyên Thiên Hầu đã vội vàng xua tay: "Được rồi được rồi, tôi không thông minh đến vậy đâu, giờ cũng không phải lúc khen nhau, giải quyết chuyện trước mắt đã rồi tính."

Nandi gật đầu, chắc sau này tên ngoại quốc này sang Hoa Hạ, đang đi trên phố vô cớ bị người ta đánh còn chẳng biết lý do. . truyen bjyx

"Anh quả thật đã tìm thấy dấu vết của lòng sông cổ, chỉ có điều anh chẳng nhận ra sao, dấu vết của lòng sông cổ đang dần biến mất, theo lời anh, hoặc là chúng ta đã lệch hướng, hoặc là sông ngầm đã biến mất, đúng không?"

Nandi cũng lập tức lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
 
Chương 587: C587: Ở giữa xuất hiện thêm thứ gì


Nghe xong, Xuyên Thiên Hầu gật đầu, tỏ ý đồng ý quan điểm này, sau đó Nandi tiếp tục: "Thực ra, chúng ta quả thật đã khá xa lòng sông cổ, nhưng không phải lệch hướng, khoảng cách ngang giữa chúng ta và nó không thay đổi, chỉ có khoảng cách dọc là tăng lên thôi, tôi nói vậy anh hiểu chứ?"

Nghe xong, Xuyên Thiên Hầu cau mày: "Ý anh là, con sông ngầm vốn dẫn đường cho chúng ta, đột nhiên chôn sâu dưới lòng đất, nhưng tại sao lại vậy?"

Bởi vì theo lẽ thường, nếu bị cát vàng che phủ, khoảng cách từ sông ngầm đến mặt đất phải tương đối ổn định, họ đi dọc đường cũng đúng là tình hình như vậy.

Nhưng điều khiến anh ta không hiểu là, tại sao đột nhiên con sông ngầm đó lại chôn sâu dưới lòng đất?

Nandi cười rồi nói: "Cái này thực ra rất dễ hiểu, vốn dĩ giữa chúng ta và sông ngầm chỉ cách nhau lớp cát, nhưng giờ giữa cát và sông ngầm lại xuất hiện thêm một thứ, tự nhiên sẽ khiến khoảng cách từ chúng ta đến sông ngầm tăng lên, những dấu vết vốn thuộc về lòng sông cổ cũng biến mất."

"Ở giữa xuất hiện thêm thứ gì, là thứ gì vậy?" Dạ Oanh ở bên cạnh cũng không hiểu nổi, sa mạc này chẳng phải chỉ toàn cát sao?


Nghe xong, Tô Vũ hít sâu một hơi, đứng dậy cười nói: "Thứ ngăn cách giữa cát và sông ngầm, chắc hẳn chính là tòa thành cổ trong truyền thuyết phải không?"

Cùng với việc Nandi liên tục gật đầu, mọi người mới nhận ra, hóa ra tòa thành cổ mà họ mải miết tìm kiếm, giờ phút này đã nằm dưới chân họ rồi.

Vừa nghe nói tòa thành cổ khổ công tìm kiếm thực ra đang ở ngay dưới chân mình, tất cả mọi người đều trở nên phấn khích.

Đặc biệt là Bạch Nhãn Hạt Tử, mấy ngày qua có thể nói là đã chịu đủ khổ cực, hận không thể nhảy ngay vào trong thành, lấy đồ xong rồi nhanh chóng rời đi, sau này sẽ không bao giờ đến cái sa mạc chẳng mọc được cọng cỏ, chẳng có con kiến nào này nữa.

"Ê ê, tôi nói nếu bây giờ đã biết thành cổ ở ngay dưới chân chúng ta rồi, vậy chúng ta còn đứng ngây ra đó làm gì, thằng béo kia, cậu không phải giỏi đào hố nhất sao?

Nhanh chóng tìm một chỗ ở đây đào cái hố để chúng ta xuống được, bao nhiêu người ở Tân Hải đang chịu cảnh nước sôi lửa bỏng. Chúng ta há có thể lơi lỏng nửa phần chứ. Nhớ đào cái hố rộng một chút nhé, eo ông chú này không tốt lắm đâu."

Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử thể hiện đầy đủ khí chất thủ lĩnh của mình, vung tay một cái, ra lệnh cho đám người Địa Lý Bính nhanh chóng xuống thành cổ tìm báu vật ngay lập tức.

Nhưng Địa Lý Bính hoàn toàn không thèm để ý tới lão tiểu tử này, mà bốc một nắm cát vàng từ dưới đất, tung lên trời nói: "Tô tiên sinh, đây là sa mạc, muốn đào xuống thì độ khó có thể tưởng tượng được, mà cho dù miễn cưỡng tạo ra lối vào, thì bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ. Đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ bị mắc kẹt trong thành cổ."

Nghe đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử nảy ra một kế, nói: "Không nhìn ra thằng béo cũng khá có kinh nghiệm đấy, tôi thấy thằng béo nói rất có lý, xét đến sự an toàn của mọi người, tôi nghĩ các cậu xuống dưới, tôi ở trên này canh chừng cho, dù sao bây giờ tôi ngoài cái giọng to ra cũng chẳng có tác dụng gì mấy."


Bạch Nhãn Hạt Tử tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để lươn lẹo, ai cũng biết xuống dưới sẽ nguy hiểm, Bạch Nhãn Hạt Tử tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nói cho hay thì lão tiểu tử này đang canh gác ở ngoài, nói khó nghe chút, chẳng phải là nếu xảy ra chuyện gì bất trắc, thì có thể chuồn đi nhanh nhất sao.

Mà ở trong sa mạc thì canh gác cái gì chứ? Trước đây khi đám Dạ Oanh hành động quả thực có chuyện canh gác này, không chỉ canh gác, rất nhiều lúc còn phải ngụy trang cho hành động của mình đến mấy tầng.

Nhưng ở trong sa mạc, xét theo tình hình hiện tại mà nói, dường như hoàn toàn không cần thiết.

Bởi vì cho dù lối vào sụp đổ, chẳng lẽ còn trông chờ Bạch Nhãn Hạt Tử đào lại hay sao?

Nhưng với những chuyện này, Tô Vũ không quá lo lắng, chỉ cần tìm được chỗ, anh sẽ có cách xuống dưới, mà còn có thể an toàn trở lên.


Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử nói: "Sao mà được chứ? Ông là đội trưởng của chúng tôi, ông ở trên này, chúng tôi sẽ như rắn mất đầu, đến lúc đó ở dưới chắc chắn sẽ loạn như nồi cháo. Vì vậy, ông không chỉ phải xuống, mà còn phải xuống trước tiên."

Lời Tô Vũ vừa dứt, Bạch Nhãn Hạt Tử muốn khóc mà không có nước mắt, vốn còn định nói gì đó để tranh thủ, nhưng Tô Vũ không cho ông ta cơ hội này, mà quay đầu nói với đám người Dạ Oanh.

"Các người nhanh chóng kiểm tra tình hình, tìm một vị trí thích hợp, mở một lối vào."

Dạ Oanh và mọi người gật đầu, lần lượt bắt tay vào chuẩn bị hành động.

Nhưng Nandi ở bên cạnh mở nắp bình rượu uống một ngụm rồi nói: "Sa mạc rộng lớn như vậy, các anh tìm đến bao giờ? Bản ghi chép của cha tôi từng ghi chép vị trí lối vào của tòa thành cổ này, đó là một tòa tháp cao, ông ấy đã từ đỉnh tháp xuống thành cổ, chỉ có điều phải xem vận may thôi, bởi tòa tháp cao đó không phải lúc nào cũng lộ trên mặt cát."
 
Chương 588: C588: nghĩ đến đây


Phải nói rằng, về mức độ hiểu biết tòa thành cổ này, trong đoàn người này, Nandi chắc chắn là người hiểu rõ nhất, bởi theo lời anh ta, cha anh ta từng đến đây, không chỉ vậy còn để lại một quyển sổ ghi chép làm manh mối.

Còn tòa tháp cao trong thành cổ, ước chừng giống như đảo nhỏ giữa đại dương, theo thủy triều lên xuống mà đảo nhỏ cũng khi ẩn khi hiện.

Còn trong sa mạc, tòa tháp cao chính là hòn đảo nhỏ, cát chính là nước biển, thứ ảnh hưởng đến độ cao của cát hẳn phải là gió.

Bão cát trong sa mạc thúc đẩy cồn cát không ngừng di chuyển, như vậy sẽ khiến tòa tháp cao đó thỉnh thoảng lộ ra khỏi mặt cát, chỉ cần tìm được tòa tháp cao này, Tô Vũ và mọi người sẽ có thể thuận lợi tiến vào thành cổ, mà không phải lo lắng lối vào sẽ bị cát lấp đầy, khiến người bên trong vĩnh viễn không có cách nào ra ngoài.

Nghĩ đến đây, hướng giải quyết vấn đề đã rất rõ ràng, giờ mọi người đã đến phía trên thành cổ, việc còn lại là tìm ra vị trí chính xác của tòa tháp cao đó trong biển cát này.


Tuy nói mục tiêu đã thu hẹp dần, nhưng trong sa mạc này, nơi ngay cả vật làm mốc cũng khó tìm, muốn tìm ra một chút manh mối nhỏ nhoi kia quả thực chẳng khác gì mò kim đáy bể, thậm chí dường như đúng là phải như Nandi nói, tất cả đều phải trông chờ vào vận may.

"Này, ông không phải vẫn luôn khoe khoang rằng ông là họ hàng xa của mẹ tổ nương nương sao, ông chắc hẳn là người được chân thần che chở, ông nhất định biết tòa tháp cao đó ở đâu đúng không." Xuyên Thiên Hầu vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi.

Bạch Nhãn Hạt Tử cười lạnh một tiếng, nhún vai nói: "Tôi nói cậu có nhầm không đấy râu xồm, tôi có chút quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương, điều này ai cũng biết. Nhưng đây là sa mạc, sa mạc đâu phải nơi mẹ tổ nương nương quản lý, đây là địa bàn của lão Hồ Đại, cậu nói mấy thứ này với tôi cũng vô dụng."

Dạ Oanh cười cười nói: "Dù sao họ đều là thần, biết đâu bình thường còn ngồi ăn cơm uống trà với nhau, ông đi nói vài câu, biết đâu lại có cơ hội, hay là phiền cụ nhà ông thử xem?"

"Tôi nói với cô này, cô không thể nói bừa được đâu, chọc giận chân thần thì cô sẽ bị báo ứng đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử liên tục ngắt lời Dạ Oanh.

Đúng lúc này, chiếc đồng hồ trên tay Nandi đột nhiên rung lên hai cái, tất nhiên tiếng động nhỏ này không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Chỉ thấy Nandi vươn vai, bình thản nói với mọi người: "Các anh cứ từ từ bàn bạc, biết đâu vị thần mà các anh nói sẽ phù hộ cho các anh, tôi qua bên kia đi tiểu đây."

Nói xong, Nandi bước đi, lén lút đeo chiếc tai nghe giấu trong cổ áo vào tai, nhẹ nhàng bấm một cái.


"Alô, tìm thấy chưa?" Nandi đi đến sau cồn cát cách xa Tô Vũ và mọi người rồi nói.

Một người đàn ông trong tai nghe trả lời: "Nandi tiên sinh, chúng tôi đã tìm thấy vị trí cụ thể của tòa tháp cao đó, ở hướng tây bắc của ngài, cách khoảng 5000 mét, tôi đã đánh dấu trên bản đồ chung rồi."

"Làm tốt lắm, tôi biết rồi, giờ các anh hãy tìm cách ẩn nấp đi, tôi sẽ dẫn con mồi tới." Nandi nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.

Đeo lại chiếc tai nghe vào trong cổ áo, Nandi c ởi thắt lưng ra tiểu tiện.

Còn bên này, ngoại trừ Tô Vũ, những người khác đều bó tay, muốn tìm cái tháp cao gì đó dưới biển cát này thì nói dễ hơn làm.


"Tiên sinh, thực sự xin lỗi, chúng tôi hơi luống cuống trong sa mạc này, thật là xấu hổ." Dạ Oanh hơi cúi đầu, tỏ vẻ hơi ngại vì không giúp được gì cho Tô Vũ.

Tô Vũ thì thờ ơ nhún vai: "Không sao, có gì mà xấu hổ, lấy đồ ăn ra, mọi người bổ sung chút năng lượng, chuẩn bị lát nữa xuống thành cổ đi."

Lời của Tô Vũ khiến tất cả mọi người đều sững sờ, Xuyên Thiên Hầu vốn là cao thủ thám sát địa hình, nhưng anh ta tự nhận rằng mình không nhìn ra bất cứ manh mối nào trong biển cát mênh mông này, vậy mà giờ Tô Vũ lại tự tin nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ anh đã biết vị trí chính xác của tòa tháp cao đó rồi sao?

"Tô tiên sinh, ý anh là anh đã biết tòa tháp cao tượng trưng cho lối vào thành cổ ở đâu rồi ư?" Xuyên Thiên Hầu trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng mình.

Tô Vũ cười cười nói: "Không, tôi cũng giống như các anh, thậm chí tôi còn không bằng các anh ở phương diện này. Nhưng trong nhóm chúng ta, có người biết tòa tháp cao đó ở đâu, và anh ta sẽ dẫn chúng ta đến đó."
 
Chương 589: C589: anh tin rằng


Thấy Tô Vũ tự tin như vậy, ba người Dạ Oanh không hẹn mà cùng đồng loạt đặt ánh mắt lên người Bạch Nhãn Hạt Tử, nói đến người có năng lực này trong nhóm họ, có lẽ chỉ có Bạch Nhãn Hạt Tử.

Bởi vì trên đường đi, ngoài việc kêu khổ liên miên, Bạch Nhãn Hạt Tử dường như chẳng có tác dụng gì lớn, mà Tô Vũ không thể nào dẫn một tên vô dụng vào sa mạc, tăng thêm gánh nặng cho mình, nói cách khác, rất có thể Bạch Nhãn Hạt Tử sẽ đóng vai trò quan trọng trong việc tìm lối vào.

Thấy mấy người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng thấy nổi da gà, liên tục sờ mặt mình nói: "Các người nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có hoa à? Tôi nói với các người, tôi thực sự không biết cái lối vào chó má gì đó ở đâu đâu, đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa."

Lúc này trong mắt Bạch Nhãn Hạt Tử thậm chí còn mang chút sợ hãi, bởi ông ta lo những người này nghĩ ra trò gì đó bất lợi cho mình.

"Thôi, đừng làm khó ông ta nữa, người mà tôi nói không phải ông ta đâu." Tô Vũ đứng bên nhìn Nandi đang đi về phía này nói.


Anh tin rằng Nandi sẽ sớm mang đến tin tốt cho họ.

Quả nhiên, Nandi đi đến gần, vẫy tay với mọi người nói: "Mọi người nghe tôi nói, vừa nãy tôi đã quan sát địa hình bên này trên đỉnh cồn cát, kết hợp với bản ghi chép mà cha tôi để lại, tôi nghĩ vị trí của tòa tháp cao đó hẳn là ở hướng tây bắc không xa chỗ chúng ta."

Tô Vũ gật đầu đứng dậy nói với mọi người: "Đã vậy thì mọi người thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường thôi."

Dạ Oanh nhìn Tô Vũ, rồi cố ý liếc sang Nandi, trong lòng cũng đã hiểu ra.

Hóa ra người mà Tô Vũ nói có thể dẫn họ tìm ra tòa tháp cao đó, chính là Nandi.

Suy nghĩ kỹ một chút thì cũng có thể hiểu được, bởi vì trước khi họ vào sa mạc, đã có rất nhiều người đi vào sa mạc trước, mà Nandi chắc chắn đã sớm biết, muốn vào thành cổ, cách duy nhất chính là tìm ra tòa tháp cao đó.

Còn những người đi vào sa mạc trước họ, rõ ràng là để tìm tòa tháp cao đó, nhưng tuy đi theo Nandi quả thực vẫn có thể tìm thấy lối vào thành cổ, nhưng đồng thời cũng có một vấn đề rất đáng lo ngại, đó là người của Nandi hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng.


Nói cách khác, đó đúng là lối vào thành cổ, nhưng đồng thời cũng hẳn là cạm bẫy mà Nandi đã bố trí sẵn, nếu cứ thế mà nhảy vào, liệu có hơi liều lĩnh quá không?

"Hê hê, này anh bạn ngoại quốc, sao cậu lại nói cái tháp cao gì đó ở hướng tây bắc chứ? Nếu chúng ta mù quáng đi như vậy mà không tìm thấy mục tiêu, lỡ như lạc đường thì sao?" Bạch Nhãn Hạt Tử đi đầu lo lắng cho sự an nguy của mình.

Nandi ngồi lại lên lưng lạc đà nói: "Vốn dĩ chuyện này phải xem vận may thôi, nếu không tìm thấy tòa tháp thì nhiều lắm là quay về, tôi thì chẳng sao cả."

Nói xong, Nandi nhẹ nhàng thúc bụng lạc đà, đi về hướng tây bắc.

"Tô tiên sinh, tôi thấy đi theo một tên ngoại quốc thế này, thực sự hơi thiếu tin cậy, tôi nghĩ chúng ta cứ ở đây tìm thử xem, nếu thực sự không tìm thấy thì chúng ta quay về được không?" Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu nhìn Tô Vũ cười hì hì nói.

"Tôi biết, chuyến này dẫn ông đi xa nhọc nhằn, ông cũng thực sự có thể hơi không chịu nổi, tôi nghĩ thế này đi, hay là ông cứ đợi chúng tôi ở đây, nếu chúng tôi không tìm thấy tòa tháp, chẳng phải vẫn có thể quay lại sao?" Tô Vũ nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử nói đùa.


Mà Bạch Nhãn Hạt Tử cũng không phải kẻ ngốc, nói đợi ở ngoài sa mạc thì còn được, chứ ở đây là trung tâm sa mạc, nếu tách khỏi đội ngũ thì rất có thể cái đang chờ ông ta chính là cái chết.

"Tô tiên sinh, làm sao tôi có thể là loại người đó chứ? Có câu nói, vạn dặm trường chinh đã đi được rồi, chỉ còn thiếu chút run rẩy này thôi, dù thế nào tôi cũng phải nghiến chặt răng, ở bên cạnh mọi người chứ." Bạch Nhãn Hạt Tử nói xong cũng trèo lên lưng lạc đà, chạy theo Nandi.

"Tô tiên sinh, chúng ta thực sự phải đi theo Nandi sao? Anh hẳn biết rõ, nếu anh ta thực sự tìm thấy tòa tháp thì điều đó chứng tỏ, anh ta và những người kia quả thực là đồng bọn, hơn nữa họ luôn liên lạc với nhau, chúng ta liều lĩnh đi qua, rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Đây không phải sự lo lắng nhạy cảm của một người phụ nữ, mà là mối lo mà bất cứ ai cũng sẽ có.
 
Chương 590: C590: Tòa tháp cao


Bởi vì đối phương có ưu thế tuyệt đối về quân số, ý đồ dụ dỗ họ từng bước sa bẫy cũng rất rõ ràng, liều lĩnh đuổi theo như vậy, e rằng ai cũng sẽ thấy không ổn. Bởi vì trên tay đối phương rốt cuộc có vũ khí trang bị tiên tiến gì, họ hoàn toàn không biết.

Tô Vũ gật đầu nói: "Vậy bây giờ cô còn cách nào hay hơn không? Yên tâm đi, nếu Nandi thực sự muốn ra tay với chúng ta thì đã sớm ra tay rồi, mục tiêu của anh ta không phải chúng ta, nhưng chúng ta lại có thể lợi dụng anh ta để tìm thứ chúng ta muốn, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, cuối cùng xem ai có thủ đoạn cao minh hơn."

Tô Vũ hiểu rõ, mục tiêu của Nandi chắc chắn không phải họ, mà là thứ họ tìm thấy trong thành cổ, nói cách khác, trước khi chưa tìm thấy thứ đồ, tất cả bọn họ đều tuyệt đối an toàn.

Mà Tô Vũ còn tin rằng, cho dù tìm thấy thứ đồ trong thành cổ, thì tất cả bọn họ cũng sẽ không sao, bởi anh có sự tự tin như vậy.

Mấy tên không đáng kể kia, chẳng lẽ còn có thể làm gì anh sao?

Còn đối với Dạ Oanh và những người khác, Tô Vũ cũng không sợ, trong lòng họ cho dù có lo lắng đến mấy, cũng sẽ không lùi bước.

Bởi vì một người lãnh đạo giỏi, trước khi làm bất cứ việc gì, đều nên xem xét đến vấn đề an toàn của những người theo sau mình.


Họ tin rằng, Tô Vũ tuyệt đối đã cân nhắc đầy đủ, phải biết rằng không chỉ họ. đang mạo hiểm, Tô Vũ cũng đang dùng sinh mạng của chính mình để mạo hiểm.

Lùi lại vạn bước mà nói, đúng như Tô Vũ đã nói, người của Nandi muốn động thủ thì đã sớm động thủ rồi, không thể nào đợi đến bây giờ.

Mà mục tiêu của họ cũng là thứ đồ trong thành cổ mà Tô Vũ và mọi người đang tìm kiếm, cho nên trước khi chưa tìm thấy thứ đồ đó, tất cả bọn họ đều an toàn. Truyện Huyền Huyễn

Hành động của đám người Nandi hiện tại càng chứng minh rằng, trong thành cổ quả thực có thứ mà Tô Vũ muốn có được.

Còn về thứ này rốt cuộc là gì, Tô Vũ cũng rất mong đợi.

Đúng như Tô Vũ dự đoán, đoàn người đi theo Nandi, đi không bao lâu, đã thấy bên cạnh cồn cát màu vàng kim xuất hiện một đỉnh tháp màu than chì trong †âm mắt.

ði chao, mọi người mau nhìn kìa, cái đó, có phải là tòa tháp cao mà mọi người đang tìm không?" Bạch Nhãn Hạt Tử là người đầu tiên nhìn thấy tòa tháp đen đó, thế là hơi phấn khích chỉ về phía trước nói.

"Tạ ơn Chúa, cuối cùng chúng ta cũng tìm thấy lối vào thành cổ rồi." Nandi cũng mở rộng hai tay mang tính tượng trưng, làm bộ dạng thành kính cảm tạ thần linh.

Nhưng thực tế, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của anh ta. Cho đến hiện tại, kế hoạch của anh ta đều đang vận hành bình thường trên quỹ đạo mà anh ta đã định sẵn.

“Tiên sinh, chúng ta đến rồi." Dạ Oanh quay đầu nhìn Tô Vũ bằng ánh mắt hơi phức tạp.

Thực ra cô ta đang hỏi, tiếp theo nên làm gì.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.


Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Tô Vũ gật đầu, nhảy xuống từ lưng lạc đà nói: "Giờ thì phải xem các cô đấy, dọn dẹp lối vào đi, rồi chuẩn bị xuống dưới."

Dạ Oanh gật đầu, cùng hai người kia cầm xẻng đi qua đó.

Đỉnh tháp của tòa tháp cao này nằm ở phía tây của một cồn cát, chỉ lộ ra một phần rất nhỏ.

Nhưng cho dù chỉ là một phần rất nhỏ, được tô điểm bởi cát vàng mênh mông, vẫn trông rất nổi bật, cộng thêm có dấu vết xây dựng nhân tạo rõ ràng, cho nên rất dễ khiến người ta đoán ra, đây chính là lối vào thành cổ, nơi tòa tháp cao tọa lạc.

Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử nhảy xuống từ lưng lạc đà, ngồi phịch xuống cát thở dài một hơi nói: "Ôi, suýt nữa thì mất cái mạng già rồi, cuối cùng cũng đến nơi rồi."

Nandi đi tới, thuận tay đưa bình rượu của mình cho ông ta nói: "Muốn ăn mừng một chút không?"


Bạch Nhấn Hạt Tử vừa thấy là rượu, lập tức nước miếng suýt chảy ra, li3m li3m lưỡi nói: "Cái này thì phải có chứ, phải có chứ."

Cầm lấy bình rượu uống một ngụm, Bạch Nhãn Hạt Tử hỏi: "Này anh bạn ngoại quốc, lát nữa vào trong rồi, chúng ta nên đi thế nào đây? Ông cha già quá cố của cậu có vẽ bản đồ chỉ tiết gì không, giờ chúng ta đều là bạn bè cả, lúc này không cần giấu giếm làm gì đúng không?”

Nandi giơ hai tay nói: "Cái này tôi không có, bởi vì tôi căn bản không vào. trong."

Bạch Nhãn Hạt Tử cau mày nói: "Này, mấy người nước ngoài có phải đều kỳ quặc thế không? Đã đến rồi, sao cậu lại không vào, vậy cậu đến đây rốt cuộc là để làm gì? Tôi nói cho cậu biết, nhưng mà mấy thứ chôn trong sa mạc này, cậu lấy ra cái gì cũng bán được giá lớn, đồ cổ, mấy người nước ngoài các cậu có khái niệm này không?”

Lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói quả thực không sai, tòa thành cổ này đã bị chôn sâu dưới lòng đất hơn 3000 năm, cho dù chỉ lấy ra một cái nồi niêu bát đũa bên trong.

Khi đem ra ngoài, đó đều là cổ vật, thứ có thể gọi là cổ vật, chắc chắn là có giá trị không nhỏ.

Vốn dĩ, Bạch Nhãn Hạt Tử cho rằng, mục đích Nandi đến đây chính là tìm báu vật.
 
Chương 591: C591: Tôi không xuống


Nhưng ai ngờ tên ngoại quốc này lại có cảm giác coi tiền bạc như rác rưởi, thứ bày ra trước mắt lại khinh thường không thèm để ý, thực sự khiến Bạch Nhãn Hạt Tử hơi không nghĩ thông.

"ôi, dùng cổ huấn của người Hoa các ông mà nói, thì đó chính là lòng tham không đáy như rắn muốn nuốt voi, thứ bên trong này, không ai có thể lấy đi được, bởi vì nó vốn thuộc về sa mạc, kẻ nào dám lấy đi, đều sẽ bị trừng phạt, sẽ mất mạng đấy."

Nandi nhìn tòa tháp cao kia cúi sâu người nói.

Anh ta không phải đang nói điều hù dọa, trong thành cổ rốt cuộc có thứ gì, anh ta không rõ lắm, nhưng có một điều anh ta biết.

Đó là trong thành cổ có một loại virus tên Haifra rất đáng sợ, người vào trong hễ sơ suất một chút sẽ bị loại virus này lây nhiễm, cuối cùng sẽ chết thảm.

Anh ta dẫn Tô Vũ và mọi người đến đây, nhưng lại không có ý định tự mình xuống dưới.

Bởi vì anh ta không muốn vô cớ để mạng mình bỏ lại chỗ này.

"Ối dào, tôi nói mấy người nước ngoài gan nhỏ thật đấy, phần lớn mấy truyền thuyết cổ xưa đó đều là lừa người thôi. Hơn nữa, cậu không vào thì cậu đến đây làm gì chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử trả lại bình rượu cho Nandi hỏi.


"Đôi khi giá trị tỉnh thần cao hơn giá trị vật chất, tôi đến đây chính là để dẫn cha tôi đến xem, giờ đã đến rồi, tâm nguyện của tôi đã hoàn thành." Nandi lấy ra mặt dây chuyền trước ngực nói.

Bạch Nhãn Hạt Tử gật gật đầu: "Không ngờ cậu cũng khá hiểu đạo hiếu, chỉ riêng điểm này thôi, ông chú tôi cũng sẽ không ăn một mảnh đâu. Chính cậu dẫn chúng tôi tìm được chỗ này, đến lúc đó, mang ra thứ gì tốt từ trong thành cổ, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ có phần của cậu, tôi sẽ không để cậu về tay không đâu, yên tâm đi."

Bạch Nhấn Hạt Tử bình thường keo kiệt, bây giờ lại hào phóng, làm như thể đồ trong thành cổ đều là của nhà ông ta không bằng.

Nandi cười cười, không nói gì, anh ta tất nhiên muốn đồ trong thành cổ, không chỉ muốn, mà còn muốn tất cả bọn họ vĩnh viễn ở lại trong thành cổ.

"Tô tiên sinh, tôi thấy tên mũi to ngoại quốc kia hơi lạ lạ, cậu ta lại không cùng chúng ta vào thành cổ, bên trong nhiều báu vật thế mà cậu ta đều không

muốn, ngài nói xem cậu ta có phải là một tên ngốc toàn tập không?"

Bạch Nhãn Hạt Tử chạy đến bên tòa tháp cao, vừa nhìn Dạ Oanh và những người khác không ngừng dọn đẹp lối đi, vừa nói với Tô Vũ.

Tô Vũ quay đầu nhìn Nandi đang đứng ở xa, rồi cười cười.

Xem ra, Nandi hẳn là muốn ngồi không hưởng lợi, bởi anh ta biết người bình thường nếu vào thành cổ, rất dễ bị nhiễm loại virus chết người Haifra này.

Cho nên loại nguy hiểm này, anh ta muốn để Tô Vũ và mọi người đi dò đường trước.

Nandi muốn ngồi không hưởng thành quả, Tô Vũ cũng không ép buộc can thiệp, nếu không ngoài ý muốn, đợi đến khi Tô Vũ và mọi người vào trong rồi, người của Nandi sẽ lần lượt tụ tập đến đây.

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Bởi vì tòa tháp cao là lối vào thành cổ, đồng thời cũng là lối ra duy nhất.


Bất kể Tô Vũ và mọi người trong thành cổ có tìm được cách khống chế virus Haifra hay không.

Sau khi họ ra ngoài, Nandi cũng sẽ không để lại bất cứ kẻ sống sót nào.

Nhưng chiêu này, dùng với người khác có lẽ có tác dụng, nhưng đối với Tô Vũ, thì phải xem Nandi có bản lĩnh đó không đã.

Chỉ một lúc sau, Địa Lý Bính từ trong tòa tháp cao đi ra, phủi phủi cát vàng trên người rồi nói.

"Tô tiên sinh, lối đi hẳn đã được dọn dẹp xong rồi, đây là tầng cao nhất của tòa tháp, cũng là tầng hẹp nhất, càng xuống dưới không gian càng lớn, không biết thông đến chỗ nào."

Tô Vũ gật đầu nói: "Tốt, đã vậy thì chúng ta lập tức xuất phát xuống dưới thôi."

Nói xong liền đẩy Bạch Nhãn Hạt Tử một cái: "Đi nào đội trưởng, dẫn đường cho chúng tôi đi."

Bạch Nhãn Hạt Tử thò đầu nhìn xuống dưới, đen kịt một màu, nhìn vào là thấy nổi da gà.

"Này, thẳng béo, cậu không phải là người có kinh nghiệm nhất sao? Hay là cậu dẫn đầu đi, ông chú này chân tay không linh hoạt, sợ không cẩn thận sẽ vấp ngã." Bạch Nhãn Hạt Tử tuy muốn xuống dưới, bởi vì theo suy đoán của ông ta, dưới này có không ít báu vật.


Cho dù không thể mang đi hết, thì cũng có thể mở rộng tầm mắt. Nhưng ông †a lại không muốn xuống trước, bởi ai cũng biết, người đi đầu tiên chính là đang dò mìn cho người khác, ông ta không muốn làm tên chết oan này.

Địa Lý Bính cũng không nói gì nhiều, chuyện tương tự thế này anh ta đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, thế là một tay cầm đèn pin, một tay cầm xẻng dẫn

đầu bước ra.

Còn Bạch Nhãn Hạt Tử đương nhiên là theo sát ngay phía sau, Xuyên Thiên Hầu vác theo một ít thứ như dây thừng, lương thực đi vào thứ ba.

Dạ Oanh nhìn Tô Vũ lo lắng nói: "Tô tiên sinh, chúng ta xuống hết, liệu có..."

Dạ Oanh muốn nói, nếu họ xuống hết, như vậy Nandi muốn làm gì thì làm, ý cô ta là không biết có nên để một người ở trên canh chừng Nandi không.

Tô Vũ lắc đầu: "Đi thôi, bây giờ tất cả chúng ta ở cùng nhau mới đảm bảo an toàn."
 
Chương 592: C592: Nhà tù thời cổ


Ngược lại người ở lại chắc hẳn mới là người nguy hiểm nhất, bởi vì đến lúc người của Nandi tụ tập đến đây, một người làm sao có thể đối phó với nhiều người như vậy chứ?

Dạ Oanh gật đầu, cũng đi theo vào trong, Tô Vũ lớn tiếng nói với Nandi: "Anh bạn à, anh có thể giúp chúng tôi trông lạc đà được không, chúng tôi sẽ quay lại

rất nhanh thôi!"

Nandi ngồi trên cát vẫy tay: "Các anh cứ đi đi, tôi trông cho các anh là được rồi.

Nói xong, Tô Vũ cười cười, xoay người cũng đi theo vào lối vào trên đỉnh tòa tháp cao.

Tòa tháp cao này nhìn hẳn là lấy đá tại chỗ, xếp chồng lên nhau mà thành. Áp dụng phương pháp xây dựng truyền thống đế rộng đỉnh hẹp.

Xung quanh đều được bao kín, cho nên càng đi xuống, ngoài việc không gian càng lớn, cát cũng càng ít.

Điều khiến Tô Vũ thấy kỳ lạ là, tòa tháp cao này dường như hơi khác với tháp cao trong nước.


Bởi vì bên trong không cúng bái tượng Phật, Quan Âm hay gì cả.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, mấy hình tượng đó đều là thần thoại truyền thuyết Hoa Hạ, ở nước ngoài không có cũng rất bình thường.

Càng đi xuống, tuy không gian càng lớn, nhưng không khí dường như càng áp lực.

Thậm chí có một cảm giác âm u lan tỏa trong không khí, mang lại cho người †a một áp lực khó tả.

"Rốt cuộc đây là chỗ quái quỷ gì vậy, nổi hết cả da gà rồi." Bạch Nhãn Hạt Tử xoa xoa cánh tay than phiền.

Dạ Oanh dừng lại ở vị trí tầng thứ năm tính từ trên xuống, dùng đèn pin chiếu vào chân tường bên cạnh, từ từ đi qua.

Lúc này ánh mắt mọi người cũng nhìn theo.

Chỉ thấy ở góc tường có mấy cái xương màu xám trắng, nhìn hình dáng hẳn là xương người.

Mấy cái xương này do thời gian quá lâu, nên cơ bản đều đã hóa thạch. Bạch Nhấn Hạt Tử vốn định đi lên đá mấy cái, nhưng lại bị Dạ Oanh kéo lại.

"Phải tôn trọng người chết, hắn đang nhìn ông đấy." Nói xong, Dạ Oanh ngước mắt nhìn quanh.

"Cô đừng có dọa tôi, người này chết không biết bao nhiêu ngàn năm rồi, hắn ở đâu mà nhìn tôi chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử khinh thường nói.

Còn Xuyên Thiên Hầu và Địa Lý Bính thì rất tin tưởng Dạ Oanh, bởi cô ta thường không nói ra mấy chuyện không có căn cứ.

"Cô phát hiện gì à?" Tô Vũ ở phía sau hỏi. Dạ Oanh lắc đầu, rồi lại gật đầu: "Tôi cũng không chắc lắm, vì không hiểu rõ lắm về văn hóa nước ngoài. Tôi đoán, nơi này có lẽ không phải tháp Phật như

chúng ta nghĩ."


"Không phải tháp Phật, vậy là cái gì?" Bạch Nhãn Hạt Tử lùi lại một bước nhỏ. hỏi.

"Tôi nghi ngờ, đây hẳn là nhà tù thời cổ, không gian xung quanh kín mít, người này hẳn đã bị nhốt chết ở đây, hơn nữa linh hồn của hắn có lẽ mãi mãi ở lại trong tòa tháp này." Dạ Oanh mạnh dạn đoán mò nói.

”A? Cô đừng nói mấy lời này dọa tôi, trên đời này làm gì có ma chứ." Bạch Nhãn Hạt Tử liên tục xua tay phủ nhận.

“Còn có phải hay không, tôi cũng không biết, nhưng mấy cái này không quan trọng, chúng ta cẩn thận một chút là được."

Dạ Oanh nói xong, dẫn đầu bước xuống tầng dưới.

Ở tầng dưới, loại xương tương tự như tầng trên càng lúc càng nhiều, hơn nữa có thể cảm nhận được, dưới này so với trên kia càng ẩm ướt hơn.

Đoàn người không để ý đến mấy bộ xương người chết kia, mà tiếp tục đi xuống dưới.

Cả tòa tháp tổng cộng có mười ba tầng, ở tầng dưới cùng đã là vách đá tự nhiên, theo suy đoán, tòa tháp này hẳn được xây dựa vào núi, bởi tầng dưới cùng

này, có một mặt rõ ràng là vách núi tự nhiên.


Vì nó không đều đặn phẳng lì, mà diện tích toàn bộ tầng dưới cùng đã rất lớn rồi, nhìn sơ qua, đủ bằng hai sân bóng rổ.

Bạch Nhấn Hạt Tử giơ đèn pin lên chiếu, lập tức chửi thề om sòm.

"Này, có nhầm không vậy, người nước ngoài nghèo đến thế cơ à, đi một đường toàn xương người chết, cứ như đi vào bãi tha ma vậy, chẳng có thứ gì tốt

cả. Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử cau mày, bởi ông ta nhìn thấy một thứ hay ho. Ngay lúc này, trong chùm sáng của đèn pin trên tay Bạch Nhấn Hạt Tử, đột nhiên xuất hiện một người có cánh, nhưng vừa nhìn đã biết đây là người giả, đứng im tại chỗ, bất động.

Bạch Nhãn Hạt Tử định đi qua xem trên người kia có gì tốt không.

Hành động liều lĩnh của Bạch Nhấn Hạt Tử bị Tô Vũ kéo lại.

"Cậu làm gì vậy? Tôi đâu có giành với các cậu, đến lúc có thứ gì tốt, chẳng phải chúng ta sẽ chia đều sao."

Bạch Nhãn Hạt Tử tưởng Tô Vũ lo mình giấu riêng báu vật, nên mới nói vậy. "Nếu ông muốn chết thì cứ qua đó đi." Bởi Tô Vũ có thể cảm nhận được, trong cơ thể pho tượng đá sống động không xa kia, có một luồng khí tà ác đang trào dâng.
 
Chương 593: C593: Pho tượng đá


Nói cách khác, pho tượng đá này rất có thể là vật sống, còn tại sao lại ở chỗ này, Tô Vũ tạm thời không biết, thực ra anh cũng không muốn biết.

Dạ Oanh cũng gật đầu: "Chúng ta đừng quấy rầy nó thì hơn."

"Không phải, rốt cuộc các người đang nói gì vậy? Vào đây rồi cứ thần thần bí bí, chẳng lẽ pho tượng đá này còn sống nữa à?” Bạch Nhãn Hạt Tử phớt lờ lời cảnh báo của Tô Vũ và Dạ Oanh, cho rằng họ quá cẩn thận dè dặt.

"Tôi hỏi ông, ông nghĩ pho tượng đá này đứng ở đây bao lâu rồi?" Dạ Oanh giơ đèn pin nhìn pho tượng trước mặt, cao ngang người bình thường, nhưng diện mạo cực kỳ dữ tợn xấu xí, còn có hai cái tai dài nhọn.

Bạch Nhấn Hạt Tử chẳng cần nghĩ ngợi đã nói: "Cái này còn phải nói sao? Ít nhất cũng phải có lịch sử hơn ngàn năm chứ. Theo tôi nói, cái này chắc chắn là một loại đồ thờ của người nơi đây ngày xưa, cô xem trông ghê rợn thế kia, y như quỷ vậy.

Nhưng mà nói lại, cái này trông cũng khá chân thực, công nghệ thời xưa mà đạt được trình độ này, quả thực đã rất không dễ rồi. Chỉ đáng tiếc, là hơi nặng quá, nếu không khiêng ra ngoài thì biết đâu bán được giá cao."

Bạch Nhãn Hạt Tử này hầu như cái gì cũng có thể khiến ông ta liên hệ với tiền.


Thực ra cho dù trước đây đám người Dạ Oanh vẫn luôn bị người ta khinh miệt là bọn trộm mộ, họ cũng có quy tắc của riêng mình.

Cái gọi là trộm cũng có đạo, tuy việc họ làm không phải chuyện tốt, nhưng chuyện xấu cũng không làm tuyệt, sẽ không như Bạch Nhãn Hạt Tử, thấy một pho tượng đá cũng nghĩ đến chuyện khiêng ra ngoài.

"Tôi nói cho ông biết, nó không phải tượng đá, nó chính là quỷ." Nghe lời của Dạ Oanh, Bạch Nhãn Hạt Tử vội rụt tay đang duỗi ra về.

"Cô đừng dọa tôi, tôi không phải loại dễ bị dọa đâu." Bạch Nhãn Hạt Tử rõ ràng vẫn hơi không tin.

"Vừa nãy ông cũng đã nói rồi, pho tượng đá này ở đây đã có lịch sử hơn ngàn năm, vậy ông nói tôi nghe, sao trên người nó lại không có chút bụi nào?" Dạ Oanh chỉ vào pho tượng nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.

Đây có lẽ là thói quen nghề nghiệp của đám người Dạ Oanh, bởi tiếp xúc nhiều rồi, trước đây mỗi lần họ xuống mộ cổ, bất kể thứ gì bên trong cũng đều phủ một lớp bụi dày.

Theo lẽ thường, nơi này hẳn không khác mấy so với trong mộ cổ, vậy mà trên pho tượng đá này lại không có chút bụi nào, thực sự khiến người ta thấy hơi kỳ lạ.

Còn rốt cuộc kỳ lạ chỗ nào, Dạ Oanh tạm thời cũng không biết.

"Bởi vì nó vốn không ở đây." Tô Vũ ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

"Tại sao, là ai chuyển nó đến đây?" Bạch Nhãn Hạt Tử nuốt nước bọt hỏi.

"Không phải người nào cả, nó tự đến đây, thôi, đừng đi chọc nó, mau đi thôi."


Tô Vũ nói xong thì dùng đèn pin trong tay chiếu vào một cái hang núi ở phía trước không xa, đây là lối vào duy nhất, tin rằng đi qua cái hang này, sẽ có thể vào thành cổ.

"Tô tiên sinh, ý anh là, pho tượng đá đó tự chạy đến chỗ đó? Sao có thể chứ? Làm sao tượng đá có thể tự di chuyển được?" Dạ Oanh cũng theo đó mà hoang mang.

Tô Vũ quay đầu nhìn họ nói: "Tôi có nói nó là tượng đá bao giờ đâu? Nên di chuyển được cũng không lạ, đừng để ý đến nó nữa, chúng ta mau đi thôi."

Nói xong, Tô Vũ dẫn đầu đi vào trong hang núi, Bạch Nhãn Hạt Tử quay đầu lại nhìn pho tượng kia một cách e dè, mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Rồi chạy theo sau lưng Tô Vũ.

Cả hang núi trông rất đơn sơ, khắp nơi đá tảng lởm chởm, trong đám đá tảng hai bên trái phải còn có một ít thạch anh, lấp lánh phát sáng dưới ánh đèn pin.

Nhưng lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử lại chẳng có tâm trạng đi đào nữa, giờ ông †a có một cảm giác khó tả, cứ như trong bóng tối có vô số cặp mắt đang nhìn

chằm chằm vào ông ta vậy.


Khiến ba vạn sáu nghìn lỗ chân lông trên người ông ta đều mở ra.

Đừng nói là Bạch Nhãn Hạt Tử, ngay cả ba người Dạ Oanh vốn đã quen thuộc đối với mấy thứ này, lúc này cũng thấy hơi rùng mình sởn gai ốc theo bản năng.

Nói đến thứ mà một người sợ nhất là gì, tin rằng mười người thì chín người sẽ nói là bóng tối, thực ra không phải bóng tối, mà là nỗi sợ với những sự vật không biết, không gian không biết, bởi không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đây là một thử thách lớn đối với khả năng chịu đựng tâm lý của một người.

"Này thằng béo, cậu không phải có thuốc lá à? Đưa ông chú này một điếu." Bạch Nhãn Hạt Tử muốn thử dùng cách này để giảm bớt áp lực.

Nhưng Địa Lý Bính kia hoàn toàn chẳng thèm để ý đến ông ta, mà bước nhanh vượt qua bên cạnh ông ta rồi nhún vai, ý bảo mình không có.

Đúng lúc Bạch Nhãn Hạt Tử định chửi vài câu để giải tỏa bầu không khí ngột ngạt, Tô Vũ đi ở phía trước nhất đột nhiên giơ tay ra hiệu mọi người dừng bước.

Khi mọi người dừng bước, dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập "thình thịch".
 
Chương 594: C594: Xác sống


Dạ Oanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau nói: "Là tiếng nước, là sông ngầm, chúng ta hẳn đã rất gần tòa thành cổ đó rồi."

Tô Vũ gật đầu, sau đó đoàn người tăng nhanh bước chân, chỉ một lúc sau, cửa hang bắt đầu trở nên rộng rãi, tuy ánh đèn pin không thể khiến họ nhìn thấy tất cả trước mắt, nhưng chỉ dựa vào âm thanh cũng có thể phân biệt ra.

Ở phía trước họ, ở sâu trong khe núi có một con sông ngầm cuồn cuộn chảy, tiếng nước "ào ào" va đập vào đá, phát ra tần số cố định qua hàng ngàn năm.

"Ôi chao, biết thế thì chúng ta mang cái đèn pin to hơn một chút, bây giờ căn bản không biết trước mắt trông như thế nào." Bạch Nhãn Hạt Tử càu nhàu một câu, bởi trước mắt có thể thấy là một sườn dốc, mà nếu không ngoài ý muốn, dưới chân dốc hẳn phải là sông ngầm.

Nhưng do không nhìn thấy tình hình bên dưới ra sao, nên ít nhất Bạch Nhãn Hạt Tử không dám tùy tiện đi xuống từ đây, bởi độ dốc của sườn dốc này không nhỏ, lỡ như xuống dưới gặp phải nguy hiểm gì, muốn lên lại cũng không phải chuyện dễ dàng.

“Tôi nói này, hay là chúng ta quay lại đi, các người xem này, dưới này ngoài nước ra, chắc chẳng có thứ gì đâu." Vừa nói Bạch Nhãn Hạt Tử vừa tùy ý giơ đèn pin của mình chiếu về phía đường đi đến.

Nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn xuống, lập tức dọa ông ta sợ đến mức hồn xiêu phách lạc.

"Sống rồi, sống rồi kìa!" Bạch Nhấn Hạt Tử bị dọa đến mức giọng nói cũng thay đổi.


Bởi vì ngay lúc này ở phía sau họ, cách chưa đến hai mươi mét, rõ ràng có một người đang đứng.

Mà người đó e rằng ai nhìn thấy cũng sẽ thấy tim đập thịch thịch, toàn thân da gã ta có màu gần như than.

Quần áo trên người đã sớm rách nát, nhưng chỉ xét về kiểu dáng mà nói, không giống trang phục người hiện đại.

Trong hai hốc mắt sâu hoắm, một đôi đồng tử không chút ánh sáng nào, vô hồn nhìn mấy người bên này.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Theo tiếng la hét om sòm của Bạch Nhãn Hạt Tử, những người khác cũng lần lượt quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy nơi mà ánh đèn pin vừa đủ chiếu tới trong hang động có một người đang đứng, trong phút chốc cũng thấy da đầu tê đại.

Đối với thi thể, đám người Dạ Oanh có thể nói là đã thấy nhiều rồi, cái gì mà mở quan tài vẫn sống động như thật, hay là nước bốc hơi chỉ còn da bọc xương, có dạng gì mà bọn họ chưa thấy qua chứ?

Nhưng như vị trước mắt này, còn có thể đứng thẳng mà dường như còn có thể tự do hoạt động, thì họ chưa từng nghe nói đến.

Bởi theo kiến thức cơ bản mà nói, cái hang núi này không tính là quá rộng, hơn nữa trên đường đi cũng không có ngã rẽ nào.

Nói cách khác, nếu giữa đường có một cái xác thế này, thì họ không có lý do gì để không nhìn thấy mới đúng.


Vậy mà bây giờ đột nhiên xuất hiện ở phía sau, chỉ có một khả năng, đó là cái xác này tự mình biết di chuyển, hơn nữa đã lặng lẽ đi theo sau lưng họ, không biết bao lâu rồi.

"Cái... cái này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy? Đột nhiên xuất hiện ở đây, dọa chết người ta đấy." Bạch Nhãn Hạt Tử theo bản năng lùi lại mấy bước.

Mãi đến khi trốn ra sau lưng Địa Lý Bính, ông ta mới gom đủ dũng khí, run rẩy hỏi.

Đối với chuyện này, thực ra đám người Dạ Oanh cũng không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, bởi tình huống như vậy, quả thực cũng là lần đầu họ gặp phải.

Nhưng dù thế nào, bây giờ thứ này xuất hiện ở đây, họ có lý do để tin rằng, tuyệt đối không phải điềm báo tốt lành gì.

Xuyên Thiên Hầu lấy ra một thứ đen sì từ trong ba lô, Bạch Nhãn Hạt Tử tưởng là lựu đạn nên vội vàng ngăn lại.

"Ê, cậu đừng nóng vội chứ, ném lựu đạn ở chỗ này, lỡ như hang sập thì chúng ta chẳng phải đi đời cả đám sao?”

"Đây là móng lừa đen, khắc chế cương thi đấy." Nói xong, Xuyên Thiên Hầu ném móng lừa đen trong tay cho Dạ Oanh đang ở phía trước.

"Tô tiên sinh, anh lùi ra sau một chút. Thứ này rất có thể là lấy mạng đấy." Dạ Oanh cảm thấy Tô Vũ nhìn thế nào cũng giống một thư sinh yếu ớt.


Gặp tình huống như vậy, không bị dọa vỡ mật ngay từ đầu đã là rất tốt rồi.

Giờ họ đã được Tô Vũ mời đến, vậy thì họ nên dùng hết khả năng của mình để đảm bảo an toàn cho Tô Vũ.

Chỉ có điều, Tô Vũ lại chẳng để bụng. Cái xác sống trước mặt này, hẳn chính là kết quả sau khi bị Haifra lây nhiễm.

Tuy rằng mấy cái xác sống này đã sớm mất đi ý thức chủ quan, hơn nữa tàn nhãn thích máu, nhưng đối với Tô Vũ mà nói căn bản chẳng đáng nhắc đến.

Lúc này, anh còn thích thú đùa cợt Bạch Nhãn Hạt Tử. "Đội trưởng, trước đây tôi có đọc trên báo, hình như là nói, thi thể thời cổ cũng khá đáng giá, mà ông xem này, cái xác này bảo quản hoàn chỉnh thế này,

tôi thấy mang ra ngoài biết đâu kiếm được cả đống tiền đấy."

Nói xong, anh còn quay đầu nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử, ý là đang xin ý kiến của ông ta.
 
Chương 595: C595: Cắt đứt trung khu thần kinh


Tuy rằng hiện giờ cái xác sống kia tạm thời không có bất cứ động tác nào, cũng không có ý định lao về phía họ.

Nhưng chỉ riêng cái bộ dạng của nó, Bạch Nhãn Hạt Tử đã chẳng muốn liếc thêm lần nào nữa, còn đâu tâm trạng nghĩ đến chuyện lấy nó đi đổi tiền chứ.

"Mẹ nó, cậu có nhầm không đấy? Cái thứ này mà cắn cậu một phát thì mất mạng đấy. Mỹ nữ, mỹ nữ cô mau ném cái, cái móng lừa đen gì đó qua đi, cô bảo. nó cút nhanh lên đi."

Bạch Nhấn Hạt Tử sợ đến mức muốn đuổi còn không kịp đối với cái xác sống kia.

Dạ Oanh liếc ông ta một cái rồi cũng không nói gì, nếu cái này là cương thi thì chỉ có nhét vào miệng nó mới có tác dụng. Hơn nữa baay giờ Dạ Oanh vẫn chưa biết, cách đối phó với cương thi Hoa Hạ này có dùng được với cương thi nước ngoài hay không.

Cái gọi là, đôi bên hận thù, khó có thể nhường nhìn, người dũng cảm tất thắng, lúc này, họ cũng chỉ có thể liều một phen.


Nhưng Tô Vũ lại không căng thẳng như những người khác, chẳng qua chỉ là một thứ vô dụng mà thôi.

"Hắn hẳn là cư dân trong thành, đừng quấy rầy hắm." Tô Vũ nói xong, đầu ngón tay khẽ bật ra, kim vô sắc phản quang nhanh chóng lướt qua trong bóng tối, lặng lẽ xuyên qua cổ họng cái xác chết kia, cắt đứt thần kinh trung ương của nó.

Sau đó cái xác sống kia như quả bóng xì hơi, lập tức mềm nhữn ngã xuống đất.

Nói trắng ra, loại xác sống này cũng chỉ là con rối, thứ thực sự điều khiển chúng, hẳn là một loại bản năng, bởi vì sau khi nhiễm virus Haifra, bản năng thèm máu mới khiến chúng hành động.

Mà với cơ cấu cơ thể người, muốn hành động thì nhất định phải thông qua hệ thần kinh mới có thể điều khiển, cho nên cách đơn giản nhất để giải quyết chúng, chính là trực tiếp cắt đứt trung khu thần kinh của chúng.

Nhìn xác chết nằm cách đó không xa, Tô Vũ thở dài não nề. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì những xác sống tương tự như thế này có lẽ đã xuất hiện rất nhiều trên khắp các ngõ ngách đường phố thành phố Tân Hải.

Điều khiến Tô Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc là, loại xác sống này dưới tác dụng của virus Haifra, lại có thể giữ được tình trạng không phân hủy suốt ngàn năm, quả thực là một điều kỳ tích.

Khi thấy thi thể nằm trên mặt đất vô hại với người và vật, Bạch Nhãn Hạt Tử lại phấn chấn tinh thần trở lại, thò đầu ra từ vai của Địa Lý Bính nói: 'Ê... chắc chắn là được mẹ tổ nương nương phù hộ rồi. Mẹ tổ nương nương phát hiện ra tôi gặp nguy hiểm, nên từ trên trời giáng xuống một đạo thiên sát, trực tiếp lấy đi mạng sống của nó."

Dạ Oanh tiến lên kiểm tra một chút, sau khi xác định không có nguy hiểm gì, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Xuyên Thiên Hầu quay đầu nhìn Bạch Nhấn Hạt Tử trêu chọc: "Này đội trưởng, ông còn biết xấu hổ không vậy? Trước đó ông không phải nói chỗ này là sa mạc, mẹ tổ nương nương không quản lý tới sao? Sao giờ lại qua đây nói nhảm vậy?"

Bạch Nhấn Hạt Tử thấy nguy hiểm đã được giải trừ, lại một lần nữa ra vẻ đội trưởng của mình, hắng giọng nói: "Chuyện đó ấy mà, tuy rằng chúng ta ăn uống đi vệ sinh ngủ nghỉ đều không có gì khác biệt, nhưng vẫn phải có sự phân chia tôn tỉ trật tự chứ. Tôi là đội trưởng của các cậu, điều này quả thực không sai. Nhưng mà, tục ngữ có câu không lớn hơn cậu 3 tuổi thì cũng lớn hơn 2 tuổi, sao cậu có thể trực tiếp gọi tôi là đội trưởng được, phải gọi tôi là chú chứ, hiểu không? Về điểm này, thằng béo là lễ phép nhất đấy.

Nói xong, tên Bạch Nhãn Hạt Tử này còn không quên võ vai Địa Lý Bính.

Mọi người đều nhìn nhau không nói gì, tên Bạch Nhãn Hạt Tử này chính là điển hình của kiểu người luôn mặt dày, với điều kiện không uy hiếp tính mạng của ông ta thì mặt mũi chắc chắn là quan trọng nhất.

"Ê, chú Bạch à, ông xem cái đồ chơi kia sao lại, sao lại đứng dậy rồi kìa?" Địa Lý Bính chỉ vào sau lưng Bạch Nhãn Hạt Tử, mặt đầy kinh hãi nói.

Lời này làm Bạch Nhãn Hạt Tử sợ đến nỗi "vèo' một tiếng nhảy vọt lên cao hơn một trượng, rồi lại trốn ra sau lưng Địa Lý Bính, ngước mắt nhìn lên.


Chỉ thấy cái xác sống kia nằm sấp trên mặt đất bất động, chẳng giống như đã bò dậy như Địa Lý Bính nói.

"Tôi nói cậu này, thằng béo chết tiệt, lấy chú của cậu ra đùa giỡn đúng không? Tôi nói cho cậu biết này, tôi là người thực sự có quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương, kẻ nào đắc tội với tôi, đều sẽ không có kết cục tốt đâu. Điều này thì Tô tiên sinh hiểu rõ hơn bất cứ ai, tôi ở trên biển có thể hô mưa gọi gió, như cá gặp nước ấy mà."

Bạch Nhấn Hạt Tử dùng sức đẩy Địa Lý Bính một cái rồi nói. . ngôn tình tổng tài

Tô Vũ cười cười, nếu nói những chuyện của tên này ở trên biển ra, cộng thêm chuyện tên này bị chó cắn kể cho mọi người nghe, chắc chắn sẽ khiến tên này mất hết thể diện, không còn chỗ nào mà trốn.

Nhưng ông ta cứ khăng khăng nói mình có quan hệ huyết thống gì đó với mẹ †ổ nương nương, Tô Vũ cũng không muốn vạch trần ông ta. Dù sao cuộc đời đã quá khó khăn rồi, có những chuyện đừng nên vạch trần thì hơn.
 
Chương 596: C596: Nhiệm vụ cấp bách trước mắt


"Được rồi, bây giờ không phải lúc tán gẫu. Nếu các người có hứng thú, đợi chúng ta ra ngoài, mua một chai rượu ngon, để Bạch Nhấn Hạt Tử kể cho mà nghe những kỳ tích của ông ta trên biển. Hiện tại, nhiệm vụ cấp bách của chúng †a vẫn là điều tra cho rõ, rốt cuộc thứ gì ở đây đang kiềm chế sự lây lan không ngừng của virus Haifra. Tìm ra phương pháp rồi nhanh chóng quay về.

Ngoài ra, còn một chuyện mọi người phải chú ý, nếu tôi đoán không nhầm, trong thành cổ, những xác sống tương tự như vừa rồi có lẽ vẫn còn rất nhiều. Lúc đó các người tự lo cho bản thân là được rồi. Còn Bạch Nhãn Hạt Tử thì không cần phải bận tâm, bởi vì ông ta là người được mẹ tổ nương nương che

chở. Tô Vũ vỗ tay, nói cho mọi người biết nhiệm vụ cấp bách trước mắt. Thứ nhất, nơi này quả thực không phải chỗ để ở lâu.

Thứ hai, là vì tình hình của thành phố Tân Hải hiện tại hẳn đã đến mức nước sôi lửa bỏng, không cho phép Tô Vũ và mọi người chậm trễ, nhất định phải thúc. ngựa tăng tốc.

Bạch Nhãn Hạt Tử vừa nghe vậy thì lập tức bối rối, mấy lời nói về việc có quan hệ huyết thống gì đó với mẹ tổ nương nương, thuần túy chỉ là ông ta nói bừa, dù sao cũng chưa từng đi xét nghiệm DNA.


Giờ nghe nói lát nữa nếu gặp nguy hiểm gì, mọi người sẽ bỏ mặc ông ta, ông †a tất nhiên là người đầu tiên không đồng ý.

"Này này, các người có nhầm không đấy, vừa nãy nếu không có tôi thì các người làm sao phát hiện con quái vật phía sau? Nếu không có tôi, biết đâu các. người đã bị nó đánh lén rồi. Giờ lại qua cầu rút ván, coi chừng các người sẽ bị báo ứng đấy."

Theo suy đoán của Tô Vũ, hồi đó hẳn là tất cả mọi người ở tòa thành cổ này đều nhiễm virus Haifra, từ đó biến thành loại xác sống không tình cảm như vừa nãy.

Nói cách khác, bây giờ khắp nơi trong thành cổ cũng rất có thể đều là loại xác sống đó, nếu thực sự đánh động chúng, đến lúc đó xảy ra một trận hỗn chiến trong cảnh đèn tắt lửa tối trong thế giới ngầm này, Bạch Nhấn Hạt Tử tay chân già cả, thực sự cũng có thể xảy ra chuyện bất trắc gì đó cũng không chừng.

Bởi có lẽ đã có thể xác định, vị trí của thành cổ hản là ở phía dưới cái hang núi này, vì hiện giờ âm thanh dòng nước đã rất rõ ràng, thậm chí còn có thể ngửi thấy một chút hơi nước, nói cách khác lúc này đoàn người hẳn đã rất gần con sông ngầm kia rồi.

Xuyên Thiên Hầu và Địa Lý Bính lấy dây thừng từ trong ba lô ra, rồi dùng đinh đá cố định, sau đó lần lượt trượt xuống dọc theo dây thừng.

Kế đó là Bạch Nhãn Hạt Tử, hiện tại lão già này như đi trên băng mỏng, nói gì cũng không chịu đi ở đầu đội ngũ, tất nhiên cũng không thể đi ở cuối cùng, suy đi tính lại ông ta thấy ở giữa mới là vị trí an toàn nhất.


Nhìn từng người lần lượt xuống dưới sườn dốc, Dạ Oanh hơi e dè nhìn về phía đầu kia của hang núi, trên mặt đầy vẻ lo lắng.

"Sao vậy? Có chuyện gì à?" Tô Vũ cũng nhìn theo rồi hỏi. Dạ Oanh nổi tiếng là cẩn thận, không có cách nào khác, làm nghề này của họ từ trước đến nay luôn phải cẩn thận mới sống lâu, bởi mỗi lần xuống mộ chắc chắn đều nguy hiểm vạn phần, bất cứ khâu nào cũng không thể sơ suất.

Cộng thêm lần trước ở khu vực Biên Thận họ đã ăn quả đắng, chết nhiều người như vậy, cô ta không muốn lần này lặp lại sai lầm.

Dạ Oanh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tô tiên sinh, tôi thấy nơi này thực sự quá bất thường, trực giác bản năng nói với tôi rằng, đi tiếp về phía trước, chắc chắn sẽ có nguy hiểm chưa biết. Hơn nữa tình huống "người sống" vẫn tồn tại sau mấy ngàn năm như thế này, tôi cũng là lần đầu gặp phải, cho nên Tô tiên sinh, anh chắc chắn chúng ta vẫn phải tiếp tục đi chứ?"

"Haha, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, chẳng lẽ bây giờ cô bảo tôi quay đầu về à? Hơn nữa, vừa nãy cô cũng đã thấy rồi đấy, trong đội chúng ta, còn có một người được chân thần che chở, cô đừng bận tâm gặp bao nhiêu xác sống như vừa nãy, cũng chẳng ăn thua gì đâu, cô cứ yên tâm đi."


Nói xong, Tô Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình, bảo cô ta rằng trong lòng anh đều đã tính toán cả rồi.

Về việc tại sao lúc nãy cái xác sống kia đột nhiên ngã xuống, đến giờ trong lòng Dạ Oanh vẫn còn hơi nghi hoặc, nhưng dù là lý do gì, chắc chắn không thể nào như lời Bạch Nhãn Hạt Tử nói, là vì ông ta có quan hệ huyết thống với mẹ tổ nương nương. Cái này chỉ có thể lừa trẻ con thôi.

Mà thực ra, Dạ Oanh cũng không thực sự lo lắng về xác sống, chỉ cần không quá nhiều, tin rằng vẫn có thể ứng phó được. Bởi vừa nãy cô ta cũng đã thấy, loại xác sống đó dường như hơi chậm chạp, ít nhất là không linh hoạt lắm.

Thứ cô ta thực sự lo lắng là một thứ khác: "Tô tiên sinh, tôi đang lo lắng, cái thứ đó."
 
Chương 597: C597: Chúng ta cũng có cánh


Nói rồi Dạ Oanh giơ tay chỉ vào trong hang tối om.

Dạ Oanh đang lo lắng pho tượng đá mà họ nhìn thấy lúc từ trên tháp đi xuống, lúc đó khi Dạ Oanh nhìn thấy thứ đó, trong lòng mơ hồ có một bản năng nhắc nhở cô ta, thứ này rất tà môn.

Mà bây giờ lại nhìn thấy xác sống hành động không kiểm soát được, cô ta với tâm tư tỉnh tế bắt đầu hơi lo lắng, tất cả những điều này liệu có liên quan gì đó với pho tượng đá kỳ lạ kia không?

Trong lòng cô ta còn có một suy nghĩ táo bạo hơn, đó là pho tượng kia, liệu có thể trong lúc vô tình, đột nhiên cũng sống dậy không?

Tô Vũ cũng nhìn theo hướng tay Dạ Oanh chỉ, rồi nói: "Cô đang lo lắng những người của Nandi ở bên ngoài à?”

Dạ Oanh lắc đầu, tuy rằng thực ra đây cũng là một phần, nhưng giờ lại không phải vấn đề lo lắng hàng đầu của Dạ Oanh.

"Không phải, anh nói rồi, trước khi chúng ta lấy được đồ, người của Nandi sẽ không thể ra tay với chúng ta, hơn nữa họ hản biết trong thành cổ nguy hiểm vạn phần, cho nên không thể nào xuống đây. Thứ tôi lo lắng là pho tượng đá đó, chính là pho tượng kỳ lạ mà chúng ta đã thấy lúc vào đây."

Dạ Oanh nói ra nỗi lo trong lòng, dù sao phòng bệnh hơn chữa bệnh, cũng tránh lúc đó tay chân luống cuống.


Tô Vũ gật đầu, phải nói rằng Dạ Oanh này dù là năng lực quan sát, hay năng lực cảm nhận nguy hiểm đều rất mạnh, điều này khiến Tô Vũ thấy tìm cô ta đến

đây quả thực không sai.

"Cô lo nó đột nhiên sống dậy đúng không?” Tô Vũ nói xong, Dạ Oanh khẽ gật đầu.

"Cô nghĩ đó là thứ gì?" Tô Vũ khoanh tay trước ngực hỏi.

“Không biết, có lẽ là tà thần?"

Tô Vũ nhíu mày nói.

"Gần đúng rồi, cô có biết không, trên thế giới này có một loại Quỷ hút máu? Chúng do dơi từ thời cổ đại đến từ địa ngục hóa thành, pho tượng đá đó hẳn chính là tổ tiên của Quỷ hút máu, hơn nữa hản là nó có thể tự do hành động, so với mấy cái xác sống kia, nói không chừng nó còn có trí tuệ. Chỉ có điều hiện tại không biết vì lý do gì, khiến nó tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say, sống dậy cũng

không phải là không có khả năng."

Nghe lời Tô Vũ xong, sắc mặt Dạ Oanh thay đổi hẳn, đó là một cảm giác hoảng sợ bất an, như đối mặt với kẻ thù lớn.

"Vậy... vậy nếu nó thực sự sống dậy thì sao?" Dạ Oanh hỏi.

"Sợ gì chứ? Nó chẳng qua chỉ nhiều hơn chúng ta một đôi cánh thôi mà? Không cần sợ, chúng ta cũng có." Tô Vũ cười đáp.

"Chúng ta cũng có? Cánh à?”

Tô Vũ gật đầu nhìn xuống sườn dốc cao hỏi: "Dám nhảy xuống từ đây không?”


Chưa đợi Dạ Oanh trả lời, Tô Vũ đã nắm lấy cánh tay cô ta nhảy xuống. Dạ Oanh sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại, giữa không trung sau lưng Tô

Vũ bỗng nhiên mọc ra một đôi cánh nửa trong suốt, như cánh bướm không ngừng đập.

Đây là một kỹ năng cơ bản của Phục Ma Điện Thần Vực Tông, "Linh khí hóa cánh", chỉ cần vận dụng linh hoạt, cộng thêm trong cơ thể có đủ linh khí, là có thể phóng ra bên ngoài, ở tiên giới không hiếm, nhưng ở đây e rằng sẽ bị người ta gọi là quái vật.

Khi Dạ Oanh mở mắt ra, cô ta và Tô Vũ đã đáp xuống ổn định trên một phiến đá xám xanh.

Quay đầu lại, mấy tia sáng lấp lánh của đèn pin đang chạy về phía này.

"Chúng ta đã nhảy xuống rồi à?" Dạ Oanh không dám tin nhìn tấm đá dưới chân mình hỏi.

"Đúng vậy, chúng ta cũng có cánh mà."

Lúc nói chuyện, ba người kia đã chạy tới, dẫn đầu là Địa Lý Bính, chỉ thấy anh †a chạy nhanh, giống như một quả bóng thịt khổng lồ.

"Các người? Các người nhảy thẳng xuống à?" Địa Lý Bính dùng đèn pin chiếu vào hai người, kinh ngạc hỏi.


Dạ Oanh cũng không biết nên giải thích thế nào, giờ cô ta cũng chưa hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì, chỉ biết là, lúc đó Tô Vũ nắm lấy cánh tay cô ta, rồi nhắm mắt lại là cô ta đã xuống rồi.

"Ê, các người xuống kiểu gì vậy, có phải các người có thứ gì đó như dù không? Sớm biết thế thì các người lấy ra sớm đi? Hại tôi từ trên đó trượt xuống suýt bong gân đó." Bạch Nhãn Hạt Tử chạy tới rồi hơi oán trách nói.

"Thôi, nhanh làm việc đi." Tô Vũ không giải thích, bởi mấy chuyện này căn bản giải thích cũng không rõ ràng được.

Nhìn bóng lưng Tô Vũ bước nhanh về phía sông ngầm, Xuyên Thiên Hầu đi đến bên cạnh Dạ Oanh hỏi: "Cái... cái vừa nấy là sao vậy?"

Dạ Oanh nhún vai, rồi hơi mở hai tay ra làm động tác vỗ cánh: "Cánh!"

Nói xong, cô ta bám sát theo Tô Vũ, sở dĩ Tô Vũ dẫn Dạ Oanh trực tiếp nhảy xuống từ trên cao, rồi hạ cánh an toàn.

Ý đồ chính là dùng cách này để nói cho Dạ Oanh biết, căn bản không cần lo lắng bất cứ thứ gì ở đây. Bởi vì dù xảy ra bất cứ bất trắc nào, Tô Vũ đều có cách giải quyết.
 
Chương 598: C598: Toàn gạch ngói vụn


Mà thực tế, Tô Vũ quả thực đã đạt được hiệu quả khiến Dạ Oanh an tâm, thử nghĩ xem, từ vách núi cao như vậy trực tiếp nhảy xuống, hơn nữa còn mang theo. một người nhảy xuống, lại không tổn hại mảy may, người này còn có thể là người bình thường sao?

Nếu cứ phải nói, thì bây giờ Dạ Oanh càng sẵn lòng tin rằng, Tô Vũ mới chính là người được chân thần che chở mà Bạch Nhãn Hạt Tử nói, mà một người như vậy, cô ta không có bất cứ lý do gì để không tin tưởng.

Mấy người đuổi theo không lâu, trước mắt họ đã xuất hiện từng tòa kiến trúc thành bang cổ xưa, chỉ có điều trông đổ nát không chịu nổi, nhiều chỗ do thời gian mai một mà đã lung lay sắp đổ.

Thậm chí khiến người ta có cảm giác, một trận gió cũng có thể khiến bức. tường thành dày đó sụp đổ.

tôi còn tưởng, chỗ này sẽ có kho báu gì cơ? Hóa ra chỉ toàn gạch ngói vụn, các người nói xem người thời xưa nghèo đến vậy sao?" Bạch Nhãn Hạt Tử vừa thấy một mảnh đổ nát, lập tức xìu xuống.


"Không phải ông nói, đồ để lâu năm đều có thể được gọi là cổ vật sao? Ông xem mấy cái gạch ngói vụn kia, chẳng phải cũng là cổ vật, mang ra ngoài còn có thể lấp đầy khoảng trống lịch sử thời kỳ này, sẽ có tác dụng thúc đẩy rất lớn đối với phát hiện khảo cổ, hay là ông đi chọn vài cái nhìn vừa mắt đi?"

Địa Lý Bính dùng khuỷu tay huých Bạch Nhãn Hạt Tử, chẳng hề che giấu ý trêu chọc của mình.

"Xéo xéo xéo, thằng béo mày, đường xa thế này mà cậu bảo tôi mang về hai viên gạch vụn, cậu định biến tôi thành thăng hề trước mặt người khác à?" Bạch Nhãn Hạt Tử cáu kỉnh mắng Địa Lý Bính.

Còn Xuyên Thiên Hầu lúc này lại chăm chú quan sát tình hình biến hóa xung quanh, bởi theo suy đoán trước đó, trong thành cổ biết đâu vẫn còn loại xác sống mà họ nhìn thấy trong hang núi lúc nấy, chỉ cần mấy con quái vật đó dám manh động, Xuyên Thiên Hầu sẽ dùng cái xẻng trong tay chặt đầu từng tên.

Dạ Oanh lúc này đã tỉnh táo lại từ cú sốc vừa rồi, bèn đi đến bên cạnh Tô Vũ hỏi: "Tô tiên sinh, không biết thứ chúng ta vẫn luôn tìm kiếm là gì? Cuối cùng ở chỗ nào?"

Tuy cô ta biết Tô Vũ đang tìm cách khống chế virus Haifra, nhưng cô ta không sao tin nổi, trong thành cổ tàn tạ này lại có thể có bảo vật gì, hay là có linh dược nào đó.

Tô Vũ nhìn quanh một lượt rồi nói: "Thành thật mà nói, tôi cũng không biết là thứ gì, càng không biết nó ở chỗ nào."

Điều Tô Vũ nói quả thực là sự thật, anh không biết thứ mình đang tìm rốt cuộc là một vật thể, một trạng thái, hay là một sinh vật.


Nói xong, Tô Vũ lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng tôi nghĩ, câu trả lời này rất có thể hẳn phải ở trong sông ngầm."

Đối với điều này, Tô Vũ gần như có thể khẳng định.

Bởi nơi này từng bị virus Haifra xâm lấn, điểm này đã là sự thật không thể chối cãi.

Mà virus Haifra lại lây lan qua nước, nói cách khác, tòa thành cổ xây bên bờ

sông này, không có bất cứ lý do gì mà lại không có loại virus này trong nước.

Còn nếu trong nước cũng tồn tại loại virus này, vậy thì sớm phải đã theo dòng sông lan rộng đến mọi ngóc ngách trên thế giới rồi, nhưng sự thật lại không như thế.


Nguyên nhân có lẽ chỉ có một, trong nước có thứ gì đó, hoặc là thực vật, hoặc là động vật, hoặc là một thứ ở trạng thái kỳ lạ mà người ta chưa từng nghĩ đến, chính nó đã vĩnh viễn giam cầm loại virus Haifra đáng sợ này trong tòa thành cổ hơn ba ngàn năm này.

Mãi cho đến sau này có một nhà thám hiểm vô tình phát hiện ra tòa thành cổ này, và từ trong thành cổ vô ý mang virus Haifra ra ngoài, từ đó rơi vào tay nhà họ Thân ở Hoa Hạ, qua tay Thân Kiến Quốc chuyển đến tay Hoàng Ngư Ma Ma, mới gây nên tai ương hiện tại của thành phố Tân Hải.

Vì vậy, truy tìm nguồn gốc, chuyện bắt đầu từ đâu, thì nên kết thúc ở đó, cho nên Tô Vũ tin chắc rằng, cách giải quyết nhất định phải ở trong tòa thành cổ này, hơn nữa khả năng ở trong nước sẽ lớn hơn một chút.

Nghe xong, Bạch Nhãn Hạt Tử tùy ý đá mấy viên gạch vụn ở bên đường, rồi thúc giục mọi người: "Tôi nói này, mọi người cũng đã thấy rồi đấy, trong cái thành cổ này, ngoài mấy cái mảnh vỡ này ra chẳng có gì cả, tôi thấy, tuyệt đối cũng sẽ không có cách gì khống chế cái virus chó má gì đó đâu.

Hơn nữa các người cũng đã thấy rồi đấy, trong thành này có loại xác sống vô lý kia, biết đâu, còn có cả ma nữa. Tôi làm đội trưởng nhất định phải nghĩ đến an nguy của mọi người, theo ý tôi, chúng ta cứ dừng ở đây thôi.
 
Chương 599: C599: Tới sông ngầm


Nhanh chóng quay đầu về, nếu không rất có thể chính chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng đấy. Còn mấy chuyện cứu thế giới gì đó, cứ để anh hùng lo. cho xong, tôi nghe nói ở nước ngoài có siêu nhân với người nhện gì đó, năng lực của họ lớn thế, trách nhiệm này cũng nên giao cho họ thôi."

Vốn dĩ lý do ông ta muốn đến đây, hoàn toàn không phải vì tìm cách khống chế virus Haifra gì cả, thuần túy chỉ là muốn xem trong thành này có báu vật gì không, rồi ra ngoài kiếm một món tiền lớn.

Giờ xem ra chẳng có gì cả, ông ta tất nhiên muốn nhanh chóng quay về, dù sao nơi này âm u đáng sợ, ông ta cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Tô Vũ lắc đầu, cũng có thể hiểu được tâm lý nhỏ nhen của Bạch Nhãn Hạt Tử, dù sao bây giờ ông ta là kẻ ăn no không biết người đói, bởi ông ta sẽ không bị nhiễm virus Haifra, cho nên có thể ngủ yên, sống chết của người khác không liên quan lắm đến ông ta, ông ta cũng không muốn làm anh hùng cứu thế.

Tô Vũ cười nhắc nhở: "Bạch Nhãn Hạt Tử, đừng trách tôi không nhắc, ông tưởng bây giờ ông ra ngoài là có thể sống à? Đừng quên ông ra khỏi bệnh viện kiểu gì, nếu quay về, họ nhất định sẽ trói ông lại, rút cạn máu của ông."

Vừa nói đến đây, Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức tỉnh ngộ, trước đây ở bệnh viện, bác sĩ đã từng phát hiện trong máu của ông ta tồn tại thứ chất xám chó má gì đó, thứ đó có thể chữa trị bệnh nhân nhiễm virus Haifra.


Nói cách khác, bây giờ máu của ông là thuốc duy nhất, nếu lần này họ không tìm được cách khống chế virus Haifra, quay về đối mặt với nhiều bệnh nhân như vậy, ông ta chắc chắn cũng không còn mạng sống.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhấn Hạt Tử li3m môi nó 'Ối chao, Tô tiên sinh, ngài nói gì vậy chứ? Sao Bạch Nhãn Hạt Tử tôi lại có thể lùi bước trước trận chiến được chứ? Giống như lần trước trên biển ấy, nguy hiểm thế mà tôi vẫn đợi ngài quay lại đấy thôi.

Tôi vừa nãy thấy thằng béo hơi sợ, cộng thêm chuyện này cũng không liên quan lắm đến họ, để không liên lụy người vô tội, cho nên tôi với tư cách đội trưởng nhất định phải nói rõ mọi chuyện, nếu họ muốn thì tất nhiên có thể theo, dù sao tôi tuyệt đối không thể về tay không, tuyệt đối không thể."

Nhìn sắc mặt Bạch Nhãn Hạt Tử thay đổi nhanh hơn lật sách, Xuyên Thiên Hầu và Dạ Oanh đều liếc ông ta một cái, không nói gì nữa. Địa Lý Bính đi đến bên cạnh Bạch Nhãn Hạt Tử, giơ ngón tay giữa về phía ông ta, còn dùng cái bụng to đụng đụng vào ông ta nói.

"Tôi sợ bao giờ? Vừa nãy rõ ràng là ông sợ đến mức run lẩy bẩy suốt đấy nhé.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

"Thằng béo chết tiệt này chỉ thích nói bậy, vu khống ông chú này, ông chú này ăn muối còn nhiều hơn cơm cậu ăn, cảnh tượng lớn thế nào mà tôi chưa thấy qua chứ. Trên mặt biển sóng to gió lớn, dời núi lấp biển, còn có cả giao long, thằng nhóc thối như cậu mà nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến tè ra quần thôi."

Bạch Nhấn Hạt Tử nói mấy lời cứng rắn, thể hiện mình tuyệt đối không phải vì sợ mà muốn lùi bước.

Cả nhóm cứ men theo tiếng nước, dần dần đến gần con sông ngầm đó, nhưng điều khiến mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ là.


Trên đường đi, họ không biết đã đi qua bao nhiêu kiến trúc cổ hình dạng khác nhau, nhưng lại không nhìn thấy loại xác sống mà trước đó đã thấy trong hang núi.

Hiện tượng này lại không khiến họ cảm thấy an tâm, mà ngược lại càng lúc càng căng thẳng, bởi bây giờ không nhìn thấy, cũng không thể chứng minh chúng không tồn tại.

Nếu đột nhiên từ chỗ nào đó thành đàn thành lũ chạy ra, họ đâu có ba đầu sáu tay mà đối phó.

Đi khoảng chừng nửa tiếng, tiếng nước bên tai đã ầm ầm đỉnh tai nhức óc, dòng sông ngầm cuồn cuộn hiện ra trước mắt cả nhóm.

Nghe thấy tiếng nước ngay gần đây, Bạch Nhãn Hạt Tử sải chân chạy tới, phải biết từ lúc vào thành cổ này đến giờ, ông ta vẫn chưa uống nước, giờ đã khát không chịu nổi rồi.

Cho nên nhìn thấy sông ngầm, tất nhiên ông ta phải chạy tới uống cho đã trước tiên.

Dạ Oanh vội vàng giơ tay định kéo Bạch Nhãn Hạt Tử lại, bởi Tô Vũ đã nói, trong nước này rất có thể có virus Haifra, mà Bạch Nhãn Hạt Tử trực tiếp uống nước, chẳng phải sẽ nhiễm loại virus đó sao?


Người bình thường uống nước sông ngầm ở đây thì một trăm phần trăm sẽ nhiễm virus Haifra.

Nhưng Tô Vũ hiểu rõ, Bạch Nhãn Hạt Tử chắc chắn sẽ không, cho nên cũng không có ý ngăn cản ông ta, cứ để ông ta uống cho đã đi.

Tô Vũ quay đầu lại nói với Dạ Oanh và những người khác: "Lấy đồ đã chuẩn bị ra đi"

Địa Lý Bính gật đầu, đặt ba lô của mình xuống đất, rồi kéo khóa, lấy từ trong đó ra mấy quả pháo lạnh lơ lửng.

Loại pháo lạnh này là đồ chuyên dụng của quân khu dùng để chiếu sáng ban đêm, sau khi bản ra, sẽ tự động mở một cái dù nhỏ.

Khiến pháo lạnh lưu lại trên không lâu hơn, từ đó kéo dài thời gian chiếu sáng của nó.
 
Chương 600: C600: Dòng sông máu


Mà ở trên con sông ngầm rộng rãi này, sử dụng loại pháo lạnh này để thăm dò rõ tình hình cụ thể trên mặt sông, quả thực là vô cùng thích hợp.

Đúng lúc Dạ Oanh chuẩn bị bắn pháo lạnh, đột nhiên, Bạch Nhãn Hạt Tử vốn đang cúi xuống uống nước bên bờ sông kêu thét lên.

"A!"

Mọi người đều tưởng lão già này có phải đã rơi xuống sông không, chỉ có điều quay đầu lại nhìn mới phát hiện, không biết vì sao Bạch Nhãn Hạt Tử lại

ngồi phịch xuống đống cát đá bên bờ sông.

Hơn nữa cứ liên tục đạp chân xuống đất, bộ dạng đó dường như muốn tránh xa con sông ngầm kia.

"Ông gào cái gì vậy?" Tô Vũ quay đầu lại cáu kỉnh nói với Bạch Nhãn Hạt Tử.

Mà lúc này, Bạch Nhãn Hạt Tử đã lăn lộn bò tới, hơn nữa cứ liên tục nhổ nước bọt xuống đất, dường như muốn nhổ hết nước vừa uống vào bụng ra ngoài.

"Ôi chao, Tô tiên sinh mau cứu tôi, mau cứu tôi với." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa móc họng oe khan, vừa nói.


"Rốt cuộc ông đang phát cái điên gì vậy? Không nói rõ thì tôi ném ông xuống sông luôn đấy." Tô Vũ giơ chân đá Bạch Nhãn Hạt Tử một cái, cáu kỉnh hỏi.

Lúc này sắc mặt Bạch Nhãn Hạt Tử còn khó coi hơn cả cha mẹ chết.

“Nước... cái nước đó có vấn đề!" Bạch Nhãn Hạt Tử chỉ vào mặt nước nói với mọi người.

"Nước có vấn đề, nước thì có vấn đề gì chứ?" Dạ Oanh cau mày.

"Ối, cô tự đi mà xem. Trong sông ngầm này đâu phải nước, mà là máu, toàn bộ đều là máu đấy." Lời Bạch Nhấn Hạt Tử vừa dứt, mọi người đều không khỏi giật mình.

Trong sông ngầm toàn bộ đều là máu, nghe quả thực hơi khó tin một chút.

Nghĩ đến đây, mọi người giơ đèn pin trong tay, ba bước nhập hai đến bên bờ sông.

Chỉ là vừa ngước mắt nhìn lên, tất cả đều không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Bởi ngay trước mặt họ, trong con sông ngầm cuồn cuộn này, dưới ánh đèn pin, đúng là đang ánh lên màu đỏ tươi.

Trông giống như một dòng sông máu vậy.

Nhìn đến đây, ngoại trừ Tô Vũ, tất cả mọi người đều sững sờ, không biết nên giải thích hiện tượng khó tin trước mắt này thế nào.

"Chẳng lẽ, đây chính là thứ có thể khống chế virus Haifra sao?" Tô Vũ lẩm bẩm trong lòng.

Điều đầu tiên Tô Vũ nghĩ đến, không phải là trong con sông này là máu loãng, bởi đây căn bản là chuyện không thể nào.

Bởi thử nghĩ xem, nếu đây thực sự là một dòng sông máu, vậy thì chắc chắn sẽ có mùi tanh nồng nặc, nhưng họ lại không ngửi thấy mùi này, tức là con sông. này chỉ đơn thuần thay đổi màu nước mà thôi.


Còn nếu là vì nước ở đây có thể khống chế virus Haifra, thì thực ra mọi chuyện hơi rắc rối một chút.

Bởi như vậy vẫn là trị ngọn chứ không trị gốc, chẳng lẽ lại chuyển nước ở đây đến thành phố Tân Hải, rồi đổ vào sông ngòi ở Tân Hải sao? Đây đơn giản là chuyện viển vông, căn bản không thể nào thực hiện được.

"Tô tiên sinh, đây..." Dạ Oanh quay đầu lại nhìn Tô Vũ nói.

Sự việc đã phát triển đến mức này, cần Tô Vũ đưa ra một thái độ rõ ràng, nói cho họ biết tiếp theo rốt cuộc nên làm thế nào.

Tô Vũ hít sâu một hơi, anh không tin con sông ngầm này vốn dĩ đã như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, hoặc có nguyên nhân đặc biệt nào đó, mới khiến con sông này thay đổi màu sắc.

Hiện tại anh phải tìm hiểu rõ rốt cuộc là nguyên nhân gì đã thay đổi tất cả.

"Trước hết hãy nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh đã." Tô Vũ quay đầu lại nói với ba người.

Dạ Oanh gật đầu, sau đó, ba người cầm pháo lạnh, điều chỉnh hướng, 'bùm bùm bùm' ba tiếng, bắn lên không trung phía trên mặt nước.

Theo một loạt tiếng "lách tách" sau đó, ba quả pháo lạnh bùng cháy rực rỡ giữa không trung, trong phút chốc chiếu sáng không gian rộng lớn xung quanh.

Ba quả pháo lạnh như ba mặt trời nhỏ, khiến không gian dưới lòng đất bị bao phủ bởi bóng tối hơn ba ngàn năm, một lần nữa cảm nhận được mùi vị của ánh sáng.


Nhưng mọi người đều biết, ánh sáng này hẳn sẽ ngắn ngủi, thời gian pháo. lạnh có thể cháy rất hạn chế, trước sau có lẽ cũng chỉ gần mười phút.

Vì vậy phải tranh thủ thời gian nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, rồi đề ra phương án tiến lên tiếp theo.

Dạ Oanh lấy ống nhòm từ trong ba lô ra, vốn định đưa cho Tô Vũ, chỉ có điều lại bị anh từ chối.

Chỉ thấy trong đôi đồng tử của Tô Vũ có một tia tử khí bốc lên, tuy rằng Tử Cực Linh Đồng quả thực thần kỳ.

Nhưng do bây giờ Tô Vũ vẫn là phàm nhân, vẫn chưa thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.

Tuy nhiên nhờ ánh sáng của pháo lạnh, Tô Vũ có thể quan sát tình hình xung quanh không sót thứ gì.

Chiều rộng của cả mặt sông lên đến hai ba trăm mét, bờ sông đối diện là vách núi cheo leo, căn bản không có chỗ đặt chân.

Còn ở thượng nguồn sông không xa có một thác nước cao gần năm mươi mét, tiếng nước "ầm ầm', chính là do thác nước này tạo thành.
 
Chương 601: C601: Nhảy xuống sông


Mà khi nhìn thấy thác nước, trên mặt Tô Vũ lộ ra nụ cười nhẹ.

Bởi nước đổ xuống từ trên thác nước, trong vắt vô cùng, Tô Vũ thậm chí có thể nhìn thấy từng con cá béo múa đuôi liên tục trong thác nước.

Từ đó có thể thấy, nước đổ xuống từ trên thác nước, vẫn còn trong vắt vô cùng, nói cách khác, vấn đề không phải ở thượng nguồn sông.

Hắn là khi nước chảy đến chỗ này, không biết vì lý do gì đã biến thành màu đỏ máu.

Mà nếu không có gì bất ngờ, lý do này hẳn phải ở đáy nước của vùng nước này.

Mà lý do này, cũng rất có thể chính là đáp án mà Tô Vũ đi đường xa vạn dặm muốn tìm kiếm.


"Tô tiên sinh, là trong nước này có thứ gì đó, hay là có loại thực vật nào đó." Rõ ràng, Dạ Oanh tinh tế cũng đã phát hiện ra điểm này.

Tô Vũ gật đầu, anh tin chắc thứ anh muốn tìm nhất định ở trong nước này.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.

Con sông ngầm rộng lớn như vậy, sau khi chảy qua nơi này đã biến thành màu đỏ như máu, cho dù trong nước có động vật hay thực vật gì đó, hẳn cũng tuyệt đối không thể có hiệu quả như vậy.

Phải biết rằng nước sông ngầm không phải nước tù đọng, mà là nước chảy, muốn nhuộm màu nước, đâu phải chuyện dễ dàng, bởi nó liên tục được làm mới.

Cho nên, trong nước có thứ gì đó, điều này là chuyện chắc chắn, còn là thứ gì, hiện tại tạm thời Tô Vũ chưa biết, nhưng có thể khẳng định là thứ này chắc hẳn không phải vật bình thường, bởi sự thần kỳ của nó đã vượt ra ngoài phạm trù của vật bình thường.

"Mẹ kiếp, nơi này rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết rồi, mới khiến nước ở đây bị nhuộm đỏ mà không phai màu. Tô tiên sinh, tôi thấy nơi này rất có thể là pháp trường thời cổ, cho nên oán khí ở đây nhất định rất nặng, tôi nghĩ, chúng ta vẫn nên đi nhanh thôi? Biết đâu nơi này thực sự có ma cũng nói không chừng."


Lúc này Bạch Nhãn Hạt Tử cũng đã nôn gần hết rồi, khi phục hồi tinh thần lại chỉ nghĩ đến chuyện rời đi, bởi nơi này tuy trông tạm thời không có nguy hiểm gì.

Nhưng chỉ cảnh tượng quái dị trước mắt này cũng khiến người ta cảm thấy không phải điềm báo tốt lành gì.

Những người khác đều không nói gì, đợi Tô Vũ đưa ra sắp xếp cuối cùng cho. họ, Tô Vũ nhìn pháo lạnh liên tục rơi xuống phía trước, hít sâu một hơi rồi nói.

"Thứ tôi muốn, hẳn là ở dưới nước, tôi muốn xuống xem thử." Lời Tô Vũ vừa dứt, Dạ Oanh đã lắc đầu nói: 'Không được, lần này chúng †a ra

ngoài không mang theo dụng cụ lặn, giờ nước sông ngầm này chảy rất nữa toàn bộ màu nước đỏ như vậy, tầm nhìn dưới nước hẳn rất thấp.

Hơn nữa mặt nước rộng thế này, cho dù dưới đó thực sự có thứ gì đi nữa, phạm vi lớn như thế, xuống dưới tìm kiếm thì phải tìm đến năm nào tháng nào, lỡ như dưới nước xảy ra bất trắc gì, người trên bờ căn bản không có cơ hội triển khai cứu hộ."

Lời Dạ Oanh nói rất đúng chỗ, nếu là người bình thường, cho dù có thứ quý giá đến mấy tồn tại trong một con sông ngầm thế này, hẳn cũng sẽ không liều lĩnh muốn xuống nước tìm kiếm.


Bởi vẫn câu nói đó, diện tích con sông ngầm này quá lớn, dòng nước quá xiết, †ầm nhìn có lẽ không quá năm mét, trong tình huống không có thiết bị lặn chuyên nghiệp cùng thiết bị chiếu sáng hỗ trợ, không ai sẽ đề nghị nhảy thẳng xuống như vậy.

Lúc này Địa Lý Bính ở bên cạnh bước ra nói: "Theo tôi, chúng ta có thể để đội trưởng của chúng ta xuống đó, không phải ông ta có quan hệ huyết thống gì đó với mẹ tổ nương nương sao? Trước đó cứ nói không có nước, mẹ tổ nương nương không quản được, giờ thì tốt rồi, chỗ này chẳng phải có nước rồi sao? Đội trưởng xuống dưới nói vài lời hay ho, biết đâu có thể không tốn sức mà mang lên thứ Tô tiên sinh muốn."

Bạch Nhấn Hạt Tử vừa nghe đây là kiểu lại lấy ông ta ra đùa, bèn thong thả nói: "Này, thằng béo à, cậu không quản nổi cái miệng thối của cậu à, mẹ tổ nương nương là ở trên biển, cậu có hiểu biển là gì không? Đây là sông, là thuộc về sự quản lý của Long Vương gia, dù sao nói với cậu thì cậu cũng không hiểu đâu."

"Tô tiên sinh, ngài muốn xuống dưới, tôi cũng không ngăn ngài, với kỹ năng bơi lội của ngài, tôi rất yên tâm. Tranh thủ lúc còn sớm, đi nhanh về nhanh, chúng tôi sẽ đợi ngài ở chỗ này." Bạch Nhấn Hạt Tử quay đầu lại nói thêm với Tô Vũ một câu, cái dáng vẻ đó, chính là đang bảo Tô Vũ đừng sợ, cứ dũng cảm tiến lên là được, còn ông ta à, đương nhiên là đứng tại chỗ chờ lệnh, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.

Dạ Oanh vừa nghe tên Bạch Nhãn Hạt Tử này đưa ra ý kiến thối, trong bóng tối thế này mà nhảy xuống, làm sao còn mạng sống chứ, vừa định bảo Tô Vũ nghĩ cách khác, ai ngờ, Tô Vũ thực sự tin lời Bạch Nhấn Hạt Tử, lao mình nhảy "tốm" một tiếng xuống dòng sông ngầm cuộn trào.
 
Chương 602: C602: Động đất


Hành động này khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, thế này đơn giản là không muốn sống nữa rồi.

"Cái này..." Dạ Oanh giơ tay ra dường như muốn vớt Tô Vũ lên từ dưới nước.

"Ối dào, tôi nói đừng lo mà, kỹ năng bơi lội của cậu ta tốt lắm, lần trước trên biển ấy, chính là mặt biển còn đang cháy, chắc chắn các người không thể tưởng tượng nổi đâu, cậu ta cũng trực tiếp nhảy xuống luôn đấy, cho nên sẽ không sao đâu. Thằng béo, mau lấy đồ trong ba lô ra, đưa ông chú ăn chút đi, vừa nãy nôn nhiều quá, giờ đói rồi."

Tình huống trên mặt biển lần trước như vậy mà Tô Vũ cũng dám nhảy xuống không chút do dự, cuối cùng còn trở về lành lặn, cho nên thực ra Bạch Nhãn Hạt Tử chẳng lo lắng gì.

Còn tuy Dạ Oanh vẫn không yên trong lòng, nhưng vừa nấy từ vách núi cao như vậy mà anh vẫn trực tiếp nhảy xuống, Dạ Oanh nghĩ có lẽ đây chính là vốn liếng của Tô Vũ.


"Nandi tiên sinh, bọn họ xuống dưới lâu vậy rồi, có khi nào xảy ra bất trắc gì không?" Những người canh gác ở ngoài tòa tháp cao, quả nhiên như Tô Vũ dự đoán, những người tiến vào sa mạc trước đó giờ đã tập trung hết ở vị trí lối ra, là để tung một lưới bắt sạch bọn họ.

"Hừ, dưới đó rốt cuộc lớn cỡ nào không ai biết cả, thứ họ muốn tìm là gì cũng không biết, cho nên cần cho họ thời gian, anh hiểu không?” Lời Nandi vừa dứt.

Đột nhiên, mặt cát dưới chân rung chuyển mạnh. Tiếp đó là những cơn rung lắc liên tục với tần suất dày đặc, khiến mọi người có cảm giác như thể có thứ gì đó sắp từ dưới cát trồi lên, và vật thể ấy có vẻ không hề nhỏ.

"Nandi tiên sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải động đất không?" Theo. những đợt rung lắc ngày một gia tăng, những người phía trên có cảm giác khó đứng vững.

"Tất cả mọi người rút lui đến vị trí an toàn." Nandi vung tay ra hiệu, nói với tất cả mọi người.

Bởi vì gặp phải động đất giữa sa mạc không phải chuyện đùa. Rất có thể sẽ hình thành một cái hố cát, một khi bị hút vào trong đó, sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.

Mọi người rút lui ra ngoài khoảng một cây số, cát dưới chân dường như mới từ từ ngừng chuyển động. Nandi cầm ống nhòm, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía ngọn tháp cao ban đầu, trong lòng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bản năng mách bảo anh ta, mọi việc đang diễn ra bây giờ có lẽ có liên quan đến hành động của đám người Tô Vũ trong thành cổ. Nếu thực sự là như vậy, khi thành cổ sụp đổ, những người bên trong sẽ không bao giờ thoát ra được nữa.

Anh ta không phải đang lo lắng cho sự an nguy của Tô Vũ và những người kia, mà đang lo sợ nếu không mang được vật đó về cho Bá tước Vladimir, anh ta sẽ gặp kết cục ra sao.


"Trời ơi, sắp sụp đổ rồi, sắp sụp đổ rồi. Dưới lòng đất có Ngao Ngư, nó sắp trồi lên rồi" Bạch Nhãn Hạt Tử ở bên bờ sông ngầm cũng cảm nhận được tình hình bất ổn. So với bên trên, tình hình phía dưới còn nghiêm trọng hơn.

Ngoài những tiếng "ầm ầm' vang lên khi đá lớn nhỏ rơi xuống nước, phía sau còn có tòa thành cổ vốn đã lung lay sắp đổ. Tường thành đổ nát như những quân domino, chỉ cần lay nhẹ một cái là "lách cách" đổ sụp một mảnh. Nếu có thể nhìn thấy, phía sau lưng họ chắc chắn là mây bụi cuồn cuộn ập đến.

"Tôi nói này, chúng ta mau rời khỏi đây đi, nếu cái tháp cao kia sụp xuống, chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi chỗ này đâu." Nghĩ đến việc có thể phải sống cả đời trong nơi tối tăm này, Bạch Nhãn Hạt Tử như muốn khóc mà không ra nước mắt.

Giờ đây, hy vọng duy nhất của ông ta là có thể nhanh chóng rời khỏi đây, hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.

Khi đối mặt với sinh tử, con người thực sự sẽ lúng túng tay chân.

Đặc biệt là khi phải đưa ra lựa chọn giữa ranh giới sống chết, càng khiến người ta khó xử. Lúc này, Dạ Oanh cũng hoảng hốt cả người.


iều đang hiện hữu trước mắt là, rất có thể sắp phải đối mặt với cảnh trời long đất lở. Theo lẽ thường, vì sự an toàn của mọi người, nên rút lui với tốc độ nhanh nhất mới phải.

Nhưng Dạ Oanh lại nghiến chặt răng, không nói một lời. Cô ta quay đầu nhìn dòng sông ngầm đang cuồn cuộn sóng dữ vì đá rơi xuống. Tô Vũ vẫn đang ở dưới kia, nếu họ cứ thế này rời đi, lỡ như Tô Vũ trèo lên thì sẽ ra sao?

"Ôi trời, các người còn do dự gì nữa, cứ do dự thêm nữa, tất cả chúng ta sẽ thực sự chết ở đây đấy, các người không sợ chết à?" Bạch Nhãn Hạt Tử gần như muốn dùng tay lôi kéo đám người Dạ Oanh rời đi.

Một lúc lâu sau, Dạ Oanh thở dài thườn thượt rồi nói: "Các người mang theo. ông ta rút lui nhanh đi, tôi ở lại."

Địa Lý Bằng là người đầu tiên không đồng ý. Anh ta hiểu rõ chắc chắn phải có người ở lại đón Tô Vũ, nhưng người đó không nên là Dạ Oanh.
 
Chương 603: C603: Sống cùng sống chết cùng chết


"Không được, cô và Cao Cá Tử dẫn ông ta đi trước đi, tôi ở lại đợi Tô tiên sinh. Dù sau này có xảy ra chuyện gì bất trắc, ở dưới lòng đất, cách của tôi vẫn nhiều hơn các người." Địa Lý Bính vừa nói vừa đẩy Dạ Oanh và Xuyên Thiên Hầu.

Anh ta nhắc nhở họ lúc này thời gian gấp rút không phải lúc do dự, mau rời đi thôi.

Thực tế, lời nói của Địa Lý Bính cũng có lý. Bởi vì ở dưới lòng đất, cách của anh ta chắc chắn nhiều hơn một chút.

Trước đây, họ cũng từng gặp tình huống bị mắc kẹt trong mộ cổ địa cung, lúc này thường phải tự cứu lấy mình. Cách thường dùng nhất là từ trong mộ thất đào ngược ra ngoài.

Điều này đòi hỏi rất cao với người đào. Bởi vì bị nhốt trong không gian kín dưới lòng đất, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm bản thân. Vì một đường hầm trộm mộ không thể hình thành, người bên trong thường không còn sức lực dư thừa để đào cái thứ hai, cuối cùng chỉ có thể chờ chết.

Trong các cuộc khai quật khảo cổ của quốc gia, tình huống những tên trộm mộ mang theo nhiều đồ vàng bạc bị mắc kẹt vĩnh viễn trong mộ thất như thế này có thể nói là thường xuyên xảy ra.


Mặc dù Địa Lý Bính chắc chắn là người có kinh nghiệm nhất, nhưng nơi này không giống những nơi khác.

Đây là nước ngoài, Địa Lý Bính không hiểu rõ tình hình địa phương. Hơn nữa, phía trên toàn là cát, nghĩa là đường hầm trộm mộ này rất có thể căn bản không thể hình thành.

Ai cũng biết, bây giờ ai chọn ở lại, người đó có thể sẽ không bao giờ đi ra được nữa.

Dạ Oanh vẫn còn hơi do dự, còn Bạch Nhãn Hạt Tử lúc này đã sốt ruột như: kiến bò trên chảo nóng.

"Trời ơi, lúc này rồi mà mấy người còn già mồm cãi láo, nếu không đi nữa, tất cả sẽ chết ở đây. Tôi nói này thằng béo, cậu cũng đừng đợi cậu ta nữa. Biết đâu bây giờ cậu ta đã bị dòng nước cuốn đi đâu rồi. Với lại, cậu cũng thấy rồi đấy, trên kia nhiều đá rơi loạn xạ như vậy, trúng phải là chết ngay. Nhanh đi thôi, nhanh lên!"

Bạch Nhấn Hạt Tử vươn tay kéo mạnh Địa Lý Bính một cái, nhưng anh chàng này lại không nhúc nhích. Anh ta liếc mắt ra hiệu cho Dạ Oanh và Xuyên Thiên Hầu: "Mau đi đi, nếu có cơ hội, tôi vẫn muốn cùng hành động với mọi người."

Xuyên Thiên Hầu nghiến chặt răng, vốn định quay người bỏ đi, nhưng lại thấy quay lưng lúc này sao mà khó khăn đến thế.

Anh ta không thể bỏ lại đồng đội sống chết có nhau mà tự mình chạy trốn. Như vậy, dù có sống sót, anh ta cũng sẽ mãi sống trong sự dẫn vặt và bất an.

"Dạ Oanh, cô dẫn ông ta ra ngoài đi, tôi phải ở lại. Không cầu sống cùng nhau


nhưng cầu chết cùng nhau." Xuyên Thiên Hầu kiên định nói ra những lời này, khiến lòng Địa Lý Bính cảm thấy ấm áp. Anh ta không biết đã không cảm nhận được. cảm giác xúc động như thế này là gì bao lâu rồi.

Địa Lý Bính không nói nhiều, hai mắt ngấn lệ, vỗ vai Xuyên Thiên Hầu: "Anh em tốt.”

Không biết là bị cảm động bởi tình cảm giữa hai người, hay vì Dạ Oanh đã chuẩn bị tinh thần đi đến cùng, lúc này cô ta cũng đứng bên cạnh hai người nói: "Nếu không đi, vậy thì tất cả chúng ta cùng ở lại."

Nhìn thấy tình cảnh ấy, Bạch Nhãn Hạt Tử cảm thấy tất cả bọn họ đều là những kẻ ngu ngốc: "Trời ơi, các người có bị điên không vậy? Nếu không tham gia vào cái đội quân cảm tử gì đó thì tôi thấy đúng là nhân tài không được trọng dụng mà. Thôi được rồi, mọi người bảo trọng nhé, khi nào tôi thoát ra ngoài, nhất định sẽ đốt giấy vàng bac cúng các người."

Nói xong, Bạch Nhãn Hạt Tử cũng chẳng quan tâm nhiều nữa. Tuy chỉ là một cái mạng thối, nhưng dù sao cũng là cái mạng, vẫn phải trân trọng. So với đám người Dạ Oanh, ông ta tự nhận thấy mình còn biết quý trọng mạng sống hơn.

Nhìn theo ánh sáng lờ mờ của Bạch Nhãn Hạt Tử dần khuất xa, Địa Lý Bính lấy từ túi ra một bao thuốc lá, đưa cho Xuyên Thiên Hầu một điếu rồi châm lửa hút một hơi.

"Không phải anh hết thuốc rồi sao?" Xuyên Thiên Hầu hỏi, miệng ngậm điếu thuốc.


"Hừ, thứ này chỉ dành cho những kẻ gan dạ mới được hưởng thôi. Lần trước ở Biên Thận, chúng ta đại nạn không chết. Xem ra hôm nay cũng đến lúc phải đi đến đích rồi. Nghĩ lại thì cuộc đời của chúng ta cũng coi như đã quá oanh liệt rồi." Địa Lý Bính nói sau khi hút một hơi dài.

"Ôi... các người đã gần chết rồi mà vẫn có thể nói những lời ấy à." Dạ Oanh lắc đầu, giọng nói đượm chút tuyệt vọng.

Thực ra, họ hiểu rõ hơn ai hết, nếu nơi này thực sự sụp đổ, chắc chắn họ không thể thoát ra kịp.

Bởi vì từ đây đến hang động ít nhất cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó, nơi này có lẽ đã sập xuống từ lâu rồi.

Và dù không sập, hang động cũng rất có thể đã bị đá tảng chặn lối thoát. Chạy trốn chỉ là một cuộc vũng vẫy trước lúc chết mà thôi.
 
Chương 604: C604: Bạch nhãn hạt tử quay lại


Dưới lòng dòng sông ngầm cuồn cuộn, Tô Vũ đang dùng linh khí của mình không ngừng nâng lên một tảng đá to bằng quả bóng rổ.

Bởi qua khảo sát, anh nhận ra nguyên nhân của mọi việc chính là từ tảng đá có vẻ ngoài xấu xí này.

Điều anh không ngờ tới là, chính vì muốn lấy tảng đá này mà toàn bộ thành cổ đang đối mặt với nguy cơ sụp đổ.

Bề mặt tảng đá đã bám đầy những chất cặn từ dòng nước, nên không thể nhìn thấy bên trong là cái gì.

Nhưng Tô Vũ có thể cảm nhận được bằng thần thức, bên trong tảng đá này có một thứ gì đó, mang một sức mạnh thần kỳ khó lòng kiểm soát.

Bởi vì có một ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy bên trong tảng đá, và hàng trăm năm qua không ngừng tỏa năng lượng ra ngoài.

Tô Vũ cảm thấy, đây chính là lý do vì sao virus Haifra ở nơi này không lan ra ngoài, bởi một chút năng lượng tỏa ra từ ngọn lửa kia đã khiến tất cả virus xâm


nhập vào dòng nước bị tiêu diệt trong nháy mắt.

Và bây giờ, nếu Tô Vũ có thể khai thác được thứ này một cách khéo léo, chắc chắn sẽ đạt hiệu quả phi thường.

Nhưng anh cần phải thận trọng, vì có lẽ trên thế giới chỉ có một thứ duy nhất này. Nếu vô tình làm vỡ nó, thì có thể coi như xong đời.

"Am"

Nương theo một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, một tảng đá khổng lồ từ trên trời rơi xuống, đập mạnh lên mặt nước, sóng nước cuồn cuộn tràn lên bờ khiến mọi người phải vội tránh né.

Trong lúc tránh né, Dạ Oanh nhìn thấy ở đường đi lúc trước có một điểm sáng đang dần lớn lên, có lẽ là có người đang chạy nhanh về phía này.

Không lâu sau, người đó đã chạy tới gần, hai tay chống nạnh, thở hồng hộc.

Nhìn kỹ, người này chính là Bạch Nhãn Hạt Tử sợ chết, chạy trốn để cầu sống kia.

"Ông không phải đã đi rồi sao? Sao giờ lại quay lại đây?" Dạ Oanh cau mày hỏi.

"Đi cái con khỉ, bây giờ không ai có thể đi đâu được nữa hết. Tôi thấy chúng ta nhảy xuống nước tự vẫn còn hơn bị những xác sống trong thành cổ xé ra từng mảnh nhỏ."

Vừa rồi không phải Bạch Nhãn Hạt Tử không muốn chạy trốn, một là đường về đã bị những tòa nhà đổ nát chặn lối, không còn lối đi.

Thứ hai, cũng là lý do quan trọng nhất, không biết từ lúc nào, từ những đống đổ nát kia trồi lên những xác sống mà trước đây họ đã nhìn thấy trong hang động.


Số lượng nhiều đến kinh ngạc. Bạch Nhãn Hạt Tử tự nhận nếu dám đi qua đó, chắc chắn sẽ bị những thứ vô nhân đạo ấy xé ra từng mảnh.

Thực ra không ai biết, tảng đá trong dòng nước và hàng ngàn xác sống trong thành cổ này có mối liên hệ mật thiết.

Có thể nói, những xác sống ấy trở thành như vậy là vì tảng đá kia.

Vì vậy, mục đích tồn tại của chúng ở đây là để đảm bảo không ai lấy được vật thể trong dòng sông.

Chính hành động lấy vật thể đó đã khuấy động toàn bộ xác sống trong thành, dẫn đến cảnh trời long đất lở này.

Dù Bạch Nhấn Hạt Tử nói thành cổ phía sau có hàng ngàn xác sống khiến tất cả kinh hãi.

Nhưng điều thực sự khiến họ sợ hãi là con quái vật mà họ vẫn tưởng là tượng đá dưới chân tháp cao.

Bởi lúc này, nó cũng đã thức tỉnh, mở đôi mắt đỏ ngầu ra. "Xoetl"

Một tiếng vỗ nước vang lên, Tô Vũ lao ra khỏi dòng nước, tay cầm một tảng đá hình elip.


Những chất cặn trên bề mặt đã được loại bỏ, toàn thân tảng đá trong suốt như thạch anh tự nhiên.

Bên trong có một cái xương dài khoảng một thước, ngọn lửa đỏ như máu đang toả ra từ cái xương ấy.

Nhưng vì tiếng động trời long đất lở, nên không ai nhận ra lúc này Tô Vũ đã lên bờ.

Bạch Nhấn Hạt Tử thở hồng hộc vài cái rồi ngồi phệt xuống đất, bỗng nhiên òa khóc nức nở, tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng.

"Đây là cái thói đời gì vậy chứ, người ta vẫn nói người tốt không sống lâu, tai họa kéo dài ngàn năm. Các người nói xem, sao lúc bình thường tôi lại thích làm việc thiện chứ?" Ý Bạch Nhãn Hạt Tử muốn nói rằng vì mình là người tốt nên mới gặp số kiếp ngắn ngủi, phải chết ở đây.

"Ai bảo ông bình thường thích làm việc thiện?" Một giọng nói vang lên từ phía sau lưng họ.

Tất cả mọi người quay lại nhìn, thấy là Tô Vũ đang đứng cách đó không xa, trong tay ôm tảng đá kia.
 
Chương 605: C605: Thoát chết


Thấy Tô Vũ bình an vô sự, ai nấy đều mừng rỡ, suýt nữa thì nhảy cẵng lên.

Nhưng vì quá đỗi vui mừng, họ lại bỏ qua một điều, đó là rốt cuộc Tô Vũ đã trèo lên khỏi dòng sông như thế nào, bởi quần áo trên người anh hoàn toàn khô ráo.

"Ê, thằng nhóc chết tiệt, tôi biết mạng cậu cứng lắm. Nhưng cậu có biết bây giờ chúng ta đã bị bao vây không, phía sau toàn là xác sống, chúng ta không thể

đi ra ngoài đâu." Bạch Nhãn Hạt Tử vừa mừng một nửa rồi lại thất vọng.

Bởi dù Tô Vũ vừa lên khỏi dòng sông, có vẻ cũng không thể thay đổi tình thế nguy hiểm trước mắt.

"Đi thôi, tôi sẽ dẫn các người ra ngoài. Hãy nhớ rằng bên ngoài vẫn còn người đang đợi chúng ta đấy." Tô Vũ nói xong rồi bước đi trước.

Những người còn lại đương nhiên phải đi theo sát, đồng thời mỗi người nắm chặt vũ khí trong tay, bởi Bạch Nhãn Hạt Tử đã nói trong thành cổ đều là xác sống.

Muốn ra ngoài, buộc phải đi xuyên qua thành cổ, lúc đó chắc chắn sẽ phải chiến đấu với những xác sống.

Nhưng điều khiến tất cả bất ngờ là, ngay cả khi họ chưa kịp nhìn thấy những xác sống, hiểm họa đã ngụy trang dưới màn đêm, lao thẳng về phía họ.


Chỉ cảm nhận được một cơn lốc mang mùi máu tanh tưởi xộc thẳng đến.

'Tô Vũ nhướng mày, giơ tay ngăn mọi người lại: 'Chờ chút, có thứ gì đó đang tới."

Nghe vậy, Dạ Oanh, Địa Lý Bính và Xuyên Thiên Hầu lưng dựa lưng, cầm đèn pin cảnh giác nhìn quanh. Nhưng nhìn kỹ khắp nơi lại chẳng có gì cả.

Ít ra trong tầm mắt của họ không có dấu hiệu nguy hiểm, nên cũng buông lỏng cảnh giác.

Đúng lúc Dạ Oanh định hỏi thì bỗng có thứ gì đó "xẹt" một cái bay qua đỉnh đầu họ.

Khi cô ta kịp phản ứng, toàn thân đã bị treo lơ lửng giữa không trung.

Hóa ra là con Quỷ hút máu từ trên núi lao xuống, lướt qua đỉnh đầu mọi người với tốc độ kinh khủng, đồng thời giơ vuốt nanh ngoạm lấy tóc Dạ Oanh, nhấc bổng cô ta lên.

"Dạ Oanh..." Địa Lý Bính và Xuyên Thiên Hầu đồng thanh la lên.

Họ vội ném vũ khí trong tay về phía đó.

Tô Vũ nhướng mày, vốn định ra tay giúp sức, nhưng ngay khi vừa giơ tay lên thì đã thấy:

"Vu" một tiếng, Dạ Oanh rơi xuống từ trên không.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mêtruyệnhót nhé các bạn.


Không phải vì con Quỷ hút máu buông tay, mà là nhờ Dạ Oanh phản ứng kịp, mặc dù cô ta không nhìn rõ thứ bắt mình là gì.

Nhưng thứ có thể nhấc bổng một người lên khỏi mặt đất thì tuyệt đối không phải là thứ tốt lành gì.

Nếu để nó bắt được mình, chỉ có nằm chờ chết mà thôi.

Nên trong tình huống nguy cấp, Dạ Oanh rút một con dao nhỏ từ bắp chân, dùng một tay cắt phăng mái tóc của mình, khiến cô ta rơi xuống từ trên không.

Nhưng lúc này, cô ta đã ở trên không cao hơn 20 mét so với mặt đất. Nếu rơi †õm xuống đất, chắc chắn không chết cũng sẽ tàn phế.

Nhưng mọi việc xảy ra quá nhanh, chưa ai kịp phản ứng thì Dạ Oanh đã rơi xuống với tốc độ cực nhanh.

Lúc này, theo bản năng con người thì không thể nào cứu được cô ta.

Cho dù có ai đó đứng dưới đỡ Dạ Oanh, người đó chắc chắn sẽ bị thương nặng hơn cô ta.

Tất cả đều nhắm mắt lại theo bản năng, vì tốc độ rơi không phải đùa. Chỉ nghe "phịch" một cái, Dạ Oanh thực sự rơi xuống từ trên cao hơn 20 mét.

Nhưng rồi lại thấy cô ta vật vã tóc tai rũ rượi, vùng vẫy bò dậy, mọi người vội chạy lại.

Nhìn kỹ, ai cũng thấy may mắn cho Dạ Oanh.


Ban đầu không ai dám đỡ cô ta, ngay cả Tô Vũ cũng không kịp phản ứng, vì mọi việc xảy ra quá bất ngờ.

Dù sao phản ứng cũng cần thời gian.

Nhưng nếu con người không dám đỡ, thì xác sống lại không ngần ngại. Lúc rơi xuống, Dạ Oanh đập trúng ngay một xác sống. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

'Tên này vừa trồi lên từ dưới đất, chưa kịp định hướng thì đã bị đè bẹp.

Lực va chạm khi Dạ Oanh rơi xuống thực sự khoogn nhỏ, đã làm xẹp cả lồ ng ngực xác sống dưới người cô ta.

"Không sao chứ?" Xuyên Thiên Hầu chạy lại, kéo tay Dạ Oanh hỏi.

Dạ Oanh ho khẽ vài tiếng. Tuy thoát chết nhưng rơi từ trên cao như vậy, dù đập xuống bất cứ thứ gì cũng khó tránh khỏi đau đớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top