Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Truyền Nhân Thần Y

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Truyền Nhân Thần Y
Chương 1020: C1020: Nước tiểu hơi đỏ


Lúc này, Tiêu Tuyết Ny lấy giấy bút ghi chép nghiêm túc, có thể nói bây giờ đối mặt với bệnh của Mạnh Đông Dương, Tiêu Tuyết Ny còn nghiêm túc hơn anh ta.

Bởi đây tính là bệnh nhân đầu tiên mà Tiêu Tuyết Ny khám độc lập sau khi bái Tô Vũ làm sư phụ, cô ấy không mong lần đầu tiên đã thất bại.

"Hỏi cậu một câu hơi riêng tư một chút, dạo này phân của cậu màu gì, có thể nói cho tôi biết không?" Tiêu Tuyết Ny hơi ngượng ngùng hỏi.

"Nước tiểu hơi đỏ, rồi phân hơi trắng." Mạnh Đông Dương đáp lại đơn giản.

"Bụng dưới thường xuyên cảm thấy đau nhói, cứ như bị kim châm đúng không?" Ghi chép xong, Tiêu Tuyết Ny suy đoán nói.

Mạnh Đông Dương liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy đấy."


Nghe Tiêu Tuyết Ny nói ra triệu chứng bệnh của mình, Mạnh Đông Dương tỏ ra hơi phấn khích, bởi đây chẳng phải đang nói Tiêu Tuyết Ny có cách chữa sao?

Qua tìm hiểu đơn giản, Tiêu Tuyết Ny đã xác định cơ bản, bây giờ Mạnh Đông Dương gần như tính là bị thi độc xâm nhập cơ thể khoảng một tháng. Mặc kệ tình hình phát triển thì cuối cùng sẽ là toàn thân bắt đầu hoại tử chảy mủ, tứ chi cứng đờ dẫn đến liệt giường, sau đó không lâu thứ chờ đợi chính là cái chết.

"Tình hình của cậu, tôi đã hiểu sơ qua rồi. Nhưng lời khó nghe tôi phải nói trước, tôi không có mười phần nắm chắc có thể chữa khỏi, chúng ta thử ba ngày trước, nếu tình hình không thể chuyển biến tốt, cậu vẫn nên đi tìm sư phụ tôi."

Tiêu Tuyết Ny viết xong ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Dương nói.

Mạnh Đông Dương đứng dậy cúi sâu người nói: "Cảm ơn chị."

Đây là một cơ hội của Mạnh Đông Dương, có thể nói là hy vọng lớn nhất, bởi từ khi cơ thể mình xuất hiện bất thường, chỉ có Tiêu Tuyết Ny biết không phải bệnh ngoài da nào, mà là thi độc xâm nhập cơ thể.

Đối với anh ta mà nói đây là một khởi đầu tốt, ít nhất chứng tỏ bác sĩ nhìn ra căn nguyên cơ bản của bệnh, tiếp theo khi dùng thuốc chí ít cũng tính là đối chứng kê đơn.

Mà tuy Tiêu Tuyết Ny không có mười phần nắm chắc, nhưng cô ấy vẫn khá tự tin, ít nhất cho dù không thể dứt bệnh, nhưng chí ít cũng có thể giảm nhẹ tình hình hiện tại của anh ta. Tệ nhất cho dù mình thất bại, vẫn còn có Tô Vũ.

Vì Mạnh Đông Dương là do Tô Vũ giới thiệu đến, nên Tô Vũ không thể thấy chết không cứu.

"Thế này đi, tôi sắp xếp cậu ở lại nhà hàng trước, cậu xuống dưới tìm Phó Cổ, chính là quản lý đó, bảo anh ta sắp xếp cho cậu một phòng, rồi cậu nghỉ ngơi chút đã, tôi cần lập phương án điều trị tiếp theo."

Nói xong, Mạnh Đông Dương nhìn Tiêu Tuyết Ny, không có ý định rời đi, Tiêu Tuyết Ny sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta như nhớ ra gì đó nói: "Tôi không phải muốn hại cậu, tôi là bác sĩ, tôi là người có chứng chỉ hành nghề y."


Tiêu Tuyết Ny tưởng Mạnh Đông Dương không tin mình, nên muốn tìm chứng chỉ của mình. Nhưng Mạnh Đông Dương lại liên tục vẫy tay nói: "Không phải, không phải, ý tôi không phải vậy, thực ra tôi muốn nói cảm ơn, chưa từng có ai tốt với tôi như vậy."

Nhìn Mạnh Đông Dương bộc lộ chân tình, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy cậu thanh niên đứng trước mặt mình hơi đáng thương, "chưa từng có ai tốt với anh ta như vậy", câu nói này phản chiếu quá nhiều sự bất lực, ẩn giấu sự cay đắng và tủi thân trong cuộc sống quá khứ của anh ta.

Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Cậu nói gì vậy, vừa rồi không phải cậu còn gọi tôi là chị sao, nhanh đi đi, bây giờ tôi phải nghiêm túc lập phương án điều trị."

Bên này Mạnh Đông Dương vừa rời đi, Tiêu Tuyết Ny đã chu môi bắt đầu suy nghĩ phương án điều trị cụ thể trong đầu.

"Thi độc xâm nhập cơ thể, trước tiên hẳn là gan, rồi gây tuần hoàn máu không thông, dẫn đến tay chân lạnh lẽo, rồi là cái này..."

Vừa nghĩ, Tiêu Tuyết Ny vừa viết lên giấy, đối với cô ấy đây tuyệt đối tính là một thử thách hoàn toàn mới.

Cả buổi chiều, Tiêu Tuyết Ny hủy hết các cuộc hẹn có sẵn, toàn tâm toàn ý lập phương án điều trị cho Mạnh Đông Dương, cuối cùng cô ấy quyết định hạ bút thành văn, một trong một ngoài, xem sẽ có hiệu quả không.


Đúng lúc cô ấy vừa định đi chuẩn bị dược liệu, điện thoại của mình lại reo lên, cầm lên xem, là cuộc gọi của Mã Hiểu Lộ.

"A lô, sư nương có chuyện gì vậy?"

"Chị chỉ hỏi thăm một chút, tình hình của Mạnh Đông Dương thế nào rồi?" Không phải đi làm nên sau khi Mã Hiểu Lộ ở nhà cả ngày cũng tỏ ra hơi chán, đồng thời cũng thực sự quan tâm Mạnh Đông Dương, có lẽ vẫn là vì thương hại đồng cảm.

"Ừm, gần như có cách rồi, đang bận đi chuẩn bị dược liệu đây." Tiêu Tuyết Ny vừa đi ra ngoài, vừa trả lời.

"Ồ, em phải tận tâm đấy, Mạnh Đông Dương là đứa trẻ số khổ, cậu ấy rất kiên cường, chắc hẳn em hiểu ý chị chứ."

"Biết rồi, em nhất định sẽ không phụ lòng nhờ vả đâu."
 
Chương 1021: C1021: bên kia


Chỉ là mấy chuyện này không thể nói cho Mã Hiểu Lộ, nếu không cô chắc chắn sẽ hỏi tiếp, rồi khó tránh khỏi sẽ liên quan đến lai lịch của mấy viên ngọc của Mạnh Đông Dương.

"Câu hỏi của em nhiều thật, nhanh đi thôi, muộn vậy rồi ngày mai còn phải về Tân Hải đấy." Tô Vũ nhẹ nhàng đẩy Mã Hiểu Lộ.

"Đúng rồi, ngày mai Lê Dương còn phải đến công ty nhậm chức." Nói xong hai người bắt một chiếc taxi về khách sạn.

...

"Cốc cốc cốc!"

Bên kia, hai người Tô Vũ rời đi không lâu, cửa phòng của Mạnh Đông Dương đã bị gõ. Đúng như Tô Vũ đoán trước, hai anh em Mạnh Đông Dương ở lầu điêu khắc ngọc quả thực hơi phô trương, nên thu hút một số kẻ có ý đồ xấu.


"Đại ca, sao không có phản ứng vậy?" Ba gã đàn ông ngoài cửa nhìn nhau, không biết phải làm sao, bởi vì gõ cửa nửa ngày như vậy rồi nhưng không ai mở, cũng không ai nói gì.

Nhưng từ khe cửa họ vẫn thực sự có thể thấy bên trong có đèn sáng. Gã đàn ông cầm đầu nhổ bãi nước bọt xuống đất nói: "Phá cửa cho tao, hai đứa nhóc này, xem chúng nó còn chạy đi đâu được."

Từ khi họ rời khỏi lầu điêu khắc ngọc, mấy tên này đã bám theo họ. Vừa rồi họ cũng đã thấy, khi hai người Tô Vũ rời khỏi đây đã mang theo mấy viên ngọc trước đó. Điều này chứng tỏ, họ đã hoàn thành giao dịch, giờ trên tay Mạnh Đông Dương hẳn có một lượng lớn tiền mặt, họ nhắm vào tiền trên tay Mạnh Đông Dương mà đến.

Còn nói tại sao họ lại chọn mục tiêu là Mạnh Đông Dương, mà không phải hai người Tô Vũ, là vì khi ra ngoài ông chủ đã dặn dò, hai người kia không được động vào. Bởi họ không biết đối phương là ai, ông chủ đằng sau đã điều tra rõ rồi.

Làm nghề cướp của như họ, nếu không điều tra rõ lai lịch của đối phương trước khi ra tay, sớm đã không biết chết ở cái cống nào rồi.

"Rầm!"

Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị phá, ba người lần lượt xông vào định bắt hai anh em Mạnh Đông Dương. Chỉ là khi vào trong, cả căn phòng không còn cái gì cả, đâu có người nào chứ.

"Đại ca, có tờ giấy ở đây." Một tên nhìn thấy tờ giấy trên bàn.

Tên cầm đầu vung tay nói: "Cũng không phải không biết bố mày không biết chữ, đọc đi."

Tên kia li3m môi nói: "Đại ca, em chỉ biết mỗi chữ đại thôi."

Nói xong tên thứ ba cầm tờ giấy xem rồi nói: "Đại ngốc, mày không bắt được tao đâu!"


"Đại ca, bọn nó chạy rồi, hình như bọn nó biết chúng ta đang theo dõi, nên chạy trước rồi." Tên đọc tờ giấy nói.

Đúng lúc này ông chủ nhà trọ chạy lên: "Các người..."

Chưa dứt lời thì ông ta đã thấy ổ khóa cửa phòng bị hỏng, cùng ánh mắt không thiện cảm của ba tên trong phòng, lập tức nuốt lời sắp nói vào, chuyện này làm sao ông ta không hiểu chứ?

"Các người... các người cần nước nóng không? Nếu cần thì xuống lầu lấy, tôi vừa đun xong. Nếu không có gì thì tôi đi trước đây."

Nói xong, ông chủ rất biết điều quay người xuống lầu. Nếu trực tiếp hô bắt trộm, biết đâu họ tóm mình xử ngay tại chỗ. Hơn nữa trong phòng khách của ông ta cũng không có gì đáng giá, cứ giả vờ không biết gì mới là sáng suốt.

"Đại ca làm sao đây?" Một tên hỏi.

"Còn làm sao được nữa? Người đã chạy rồi chẳng lẽ chúng ta còn ở đây qua đêm à?" Nói xong, hắn ta dẫn đầu bước ra ngoài.


Trong phòng, dưới gầm giường, Mạnh Đông Dương ôm chặt miệng Mạnh Cầm, không cho cô bé phát ra bất cứ âm thanh nào. Qua hơn mười phút, xác định mấy tên kia đã rời đi, hai anh em mới bò ra từ gầm giường.

Vừa rồi khi tiễn đám Tô Vũ đi, Mạnh Đông Dương đã thấy mấy kẻ lén lút ở dưới lầu, anh ta nhận ra là người xuất hiện ở lầu điêu khắc ngọc. Họ xuất hiện ở đây, nghĩ cũng biết là có ý đồ xấu.

Vốn dĩ anh ta định nếu mấy tên đó đi theo đám Tô Vũ, sẽ gọi điện báo cho Tô Vũ cẩn thận một chút. Nhưng ai ngờ mấy tên đó không đi theo Tô Vũ, nên mục tiêu chắc chắn là anh ta. Chính xác hơn là tấm séc tiền mặt chưa cầm chắc trên tay anh ta.

Nhưng nếu muốn chạy, chắc chắn không kịp, bởi mấy tên đó chắc chắn sẽ canh ở cửa ra vào đợi họ đi ra. Nên Mạnh Đông Dương nghĩ ra cách này để đánh lừa.

Viết một tờ giấy để trên bàn, nói với họ mình đã sớm phát hiện ra họ. Mà thử nghĩ xem, bất cứ người bình thường nào khi biết có người muốn hại mình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là chạy.

Nên ba tên kia nghĩ Mạnh Đông Dương đã chạy rồi, ai lại nghĩ, hai anh em trốn dưới gầm giường chứ? Đây chính là lấy độc trị độc, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.
 
Chương 1022: C1022: nghe tiếng gõ cửa


"Anh trai, mấy người vừa rồi là ai vậy?" Mạnh Cầm rõ ràng bị dọa không nhẹ, vừa rồi nếu không phải Mạnh Đông Dương bịt miệng cô bé, chắc chắn cô bé đã bị dọa sợ đến mức la lên rồi.

"Kẻ xấu, Cầm Nhi, em nhớ kỹ người chết vì tiền, chim chết vì ăn, đừng tùy tiện tin bất cứ ai, lòng hại người không nên có, nhưng lòng phòng người không thể không có." Những điều này của Mạnh Đông Dương đều là đạo sống tổng kết ra từ việc va chạm xã hội.

Đừng thấy anh ta tuổi không lớn mà lầm, rất nhiều đạo lý anh ta lại hiểu rõ hơn ai hết, đây là những thứ người đi học ở trường không thể cảm nhận được, phải nói xã hội mới là trường đại học tốt nhất, nhưng trường đại học này sẽ khiến có người học hư, có người học tốt.

Đúng lúc hai anh em thở phào, cửa phòng lại một lần nữa bị gõ.

Nghe tiếng gõ cửa, hai anh em lập tức giật mình.

Đồng thời nghĩ trong lòng, có phải mấy tên kia quay lại không. Phản ứng đầu tiên của Mạnh Cầm là chui xuống gầm giường, nhưng chưa kịp bò xuống đất, cửa phòng đã "két" một tiếng bị đẩy ra.

Bởi ổ khóa trước đó đã bị phá hỏng, nên lần này đẩy nhẹ là mở ra.


Mạnh Đông Dương cũng căng thẳng vô cùng, dù sao mặc kệ có thế nào, số tiền này tuyệt đối không thể để mấy tên đó lấy được.

Chỉ thấy anh ta theo bản năng quay đầu nhìn vị trí cửa sổ, chưa kể từ đây nhảy xuống sẽ bị thương hay không.

Cho dù không bị thương thì mình cũng không có cơ hội, bởi có lan can bảo vệ cộng với không thể bỏ Mạnh Cầm lại, mình một mình chạy.

Đúng lúc họ hoảng loạn, một người đàn ông trung niên đeo kính bước vào, tay còn xách một ấm nước nóng.

Vừa thấy là ông chủ nhà trọ, Mạnh Đông Dương thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi ông chủ biết chỗ này có lẽ xảy ra chuyện gì đó, mà lâu như vậy không có động tĩnh, ông ta nghĩ không biết có xảy ra án mạng không, nếu thế thì to chuyện.

Nên mượn cớ mang nước nóng lên xem lại.

Khi nhìn thấy hai người Mạnh Đông Dương và Mạnh Cầm ngồi trên giường, ông chủ cũng thở phào nhẹ nhõm, may là không xảy ra chuyện gì, nếu không trong nhà trọ mình có người chết, mình cũng đừng nghĩ chuyện làm ăn nữa.

"Mấy người vừa rồi đâu rồi?" Ông chủ bước vào, nhẹ nhàng đặt ấm nước vào góc tường.

Vừa rồi ông chủ đến, hai anh em trốn dưới gầm giường cũng nghe rõ mồn một. Nên họ biết, lúc này ông chủ đến, hẳn là có ý tốt.

"Ồ, họ đã đi rồi, cảm ơn nước nóng của chú." Ý lời này của Mạnh Đông Dương, chính là nói nếu không có gì thì ông chủ có thể đi được rồi.

Vừa rồi mấy người kia là ai, ông chủ làm ăn mấy chục năm, làm sao không biết chứ.


Tùy tiện phá cửa như vậy, loại người này người bình thường còn tránh không kịp.

"Này, hai đứa theo chú đi, chú đổi phòng khác cho, phòng này khóa hỏng rồi, ở trong không an toàn." Ông chủ nói xong, chỉ vào ấm nước nóng ở góc tường.

Mạnh Đông Dương gật đầu, xách ấm nước nóng theo ông chủ vào một phòng khác.

...

Một đêm yên tĩnh, sáng hôm sau Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đã đáp chuyến bay sớm về Tân Hải.

Trong phòng họp công ty, các cấp quản lý lớn nhỏ đã tề tựu đông đủ. Mã Hiểu Lộ mỉm cười cầm micro mà thư ký đưa nói với mọi người.

"Các vị, từ khi thành lập đến nay, mọi người cùng chứng kiến sự trưởng thành của công ty, có thể nói sự huy hoàng của công ty ngày hôm nay, không thể thiếu bất cứ ai có mặt ở đây.

Nhưng, vì lý do cá nhân của tôi, tôi tuyên bố sẽ từ chức chủ tịch hội đồng quản trị."

Lời này của Mã Hiểu Lộ vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt bắt đầu bàn tán xôn xao.


Bởi bây giờ cả công ty hẳn đang trong giai đoạn tăng trưởng nhanh, chưa kể những thứ khác, chỉ riêng thị trường trong nước của Thư Tất vẫn chưa mở rộng hoàn toàn.

Sau này còn có thị trường quốc tế, có thể nói công ty trong tương lai không xa sẽ vươn lên thành tập đoàn xuyên quốc gia. Mà vào lúc này, với tư cách người sáng lập công ty, trụ cột chính của đội ngũ, sao Mã Hiểu Lộ có thể vội vàng rút lui chứ?

Mọi người bên dưới bàn tán qua lại, nhưng không ai đặt ra câu hỏi gì, dù sao điều này liên quan đến vấn đề rốt cuộc ai sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị tiếp theo.

Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển tương lai của cả công ty, thậm chí không nói đến công ty, cơ cấu nhân viên trong cả công ty, cùng tình hình cấu thành tiền lương, rất có thể sẽ xảy ra thay đổi lớn.

Trước đó Mã Hiểu Lộ đã tìm Chu Triệt và Tôn Kỳ nói chuyện này, nên Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ cũng biết Mã Hiểu Lộ muốn nhường người có tài.

Trước đó họ còn nghĩ, tạm thời chưa có nhân viên thích hợp, chuyện này sẽ gác lại một chút. Không ngờ nhanh như vậy Mã Hiểu Lộ đã công khai tuyên bố chuyện này, xem ra hẳn là đã tìm được người phù hợp.

"Sếp Mã, chị... chị từ chức thì ai sẽ chủ trì đại cục của công ty đây?" Bên dưới cuối cùng có người không nhịn được lên tiếng.
 
Chương 1023: C1023: bước lên trước


Mã Hiểu Lộ mỉm cười đứng dậy nói: "Tất nhiên tôi đã cân nhắc chu toàn chuyện này, tiếp theo tôi sẽ long trọng giới thiệu với mọi người, tân chủ tịch hội đồng quản trị công ty chúng ta, hãy cùng vỗ tay chào đón Lê Dương tiên sinh."

Nói xong, Lê Dương đứng dậy từ một chiếc ghế bên dưới, đưa tay cài nút áo vest.

Đối mặt với nhiều nhân viên như vậy, người bình thường có lẽ sẽ căng thẳng, nhưng với Lê Dương chỉ như từ phòng họp này đến phòng họp khác.

Hoàn toàn có thể dùng từ quen tay để hình dung.

Bước lên trước, Lê Dương hơi cúi người rất lịch thiệp bắt tay Mã Hiểu Lộ.

Rồi Mã Hiểu Lộ nói với tất cả mọi người có mặt: "Vị này chính là tân chủ tịch hội đồng quản trị công ty chúng ta, Lê Dương tiên sinh, giờ chúng ta mời Lê Dương tiên sinh nói đôi lời với mọi người."

Sau đó Mã Hiểu Lộ đưa micro trên tay cho Lê Dương.


Lê Dương hắng giọng rồi lên tiếng: "Các vị, hôm nay rất vui được gặp mặt mọi người ở đây, tôi cũng rất vinh hạnh trong thời gian làm việc sắp tới, có thể vui vẻ chung sống với mọi người. Đồng thời tôi cũng rất cảm ơn sự tin tưởng của sếp Mã, cho tôi cơ hội rèn luyện bản thân như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, không phụ kỳ vọng của sếp Mã và mọi người."

Thực tế, Lê Dương quả thực có rất nhiều phương pháp và kỹ xảo trong quản lý công ty.

Điều này hẳn là nhờ sự dạy dỗ của Lê Diệu Huy từ nhỏ đến lớn, từ rất nhỏ, Lê Dương đã biết một đạo lý: muốn dẹp loạn bên ngoài trước hết phải ổn định bên trong.

Một công ty muốn phát triển vững vàng, nội bộ nhất định phải vững chắc, không thể nói đoàn kết một lòng, nhưng ít nhất phải làm được nhất trí đối ngoại.

Anh ta cũng biết, rất nhiều công ty cũ, giống như cây già, khó tránh khỏi sẽ có sâu mọt.

Cho dù như tập đoàn Lê thị luôn phòng ngừa như vậy, tình hình cũng vậy, những nhà quản lý này đều thấy trong mắt.

Lý do không thanh lý, là vì không có lợi cho sự phát triển của công ty, cộng với mấy con sâu mọt không ảnh hưởng lớn. Thứ công ty lớn tìm kiếm chính là sự ổn định.

Còn như công ty mới có tiềm năng lớn của Mã Hiểu Lộ, cơ sở của họ thực tế không sâu.

Tuy không thể tồn tại loại sâu mọt của công ty lớn, nhưng lại giống một nắm cát năm bè bảy mảng, việc Lê Dương cần làm chính là kết họ thành một sợi dây thừng, đoàn kết lại mới là mục đích anh ta đến đây.

Kết thúc cuộc họp, Mã Hiểu Lộ dẫn Lê Dương vào văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị: "Sau này đây sẽ là văn phòng của anh."

Lê Dương cười bước qua ngồi trước vào ghế, rồi vỗ vỗ nói: "Cũng được, tuy thua chiếc ghế trước của tôi một chút, nhưng vẫn chấp nhận được. À sếp Mã mời tôi đến, định cho tôi quyền lớn cỡ nào thế?"


Đây thực ra là vấn đề mà Lê Dương khá quan tâm, tuy Mã Hiểu Lộ đã mời anh ta làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty.

Nhưng rốt cuộc vẫn là mời, bà chủ và người đại diện pháp luật vẫn là Mã Hiểu Lộ, giống như mối quan hệ giữa hoàng đế và thái thượng hoàng vậy. Nếu thái thượng hoàng không nhường quyền, hoàng đế chỉ là cái vỏ rỗng.

Mà Lê Dương muốn thay đổi công ty, tất nhiên phải biết trên tay mình rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực.

Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi, theo như Tô Vũ nói trước đó, nếu đã chọn đối phương, thì nên tin tưởng đối phương mười phần.

Cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không dùng, nếu tuyển người ta đến, mình vẫn nắm quyền lớn.

Một là, không cần thiết tuyển người ta.

Hai là, ngược lại còn thêm một nhân viên cần quản lý.

Mã Hiểu Lộ cảm thấy lời Tô Vũ nói rất có lý, nên gõ nhẹ bàn nói: "Chỉ cần anh không bán công ty, anh muốn làm thế nào cũng được."


Lê Dương nghe xong, cảm thấy trong lòng ngọt ngào, vội thò người ra hỏi: "Hóa ra quyền lực của tôi đã đến mức có thể bán công ty rồi à?"

"Dù sao bây giờ công ty giao cho anh rồi, anh có tất cả quyền hành, nhưng có một điểm, đây là điều kiện tiên quyết, không được làm công ty tệ hơn bây giờ. Nếu không tôi sẽ sa thải anh."

Mã Hiểu Lộ chống tay lên bàn nói với Lê Dương.

"Ê ê, công ty bây giờ ở mức nào cô cũng biết mà, tôi nói thẳng luôn, bảo đảm duy trì mức hiện tại của công ty đã rất không dễ rồi, đừng nghĩ làm lớn làm mạnh nhé. Giờ tôi có thể bắt đầu sử dụng quyền lực của mình chưa?"

Lê Dương nhướn mày nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi.

Mã Hiểu Lộ gật đầu, Lê Dương bấm nút đỏ trên điện thoại nội bộ của thư ký trên bàn.

"Sếp Mã có gì c ần sao ạ?" Thư ký nói trong điện thoại.
 
Chương 1024: C1024: mà người


"Tôi họ Lê, nhớ kỹ. Giờ lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến." Lê Dương nói một câu rồi cúp thẳng điện thoại, rồi nhìn Mã Hiểu Lộ nói.

"Sếp Mã, chẳng lẽ còn muốn xem tôi làm việc thế nào à? Tôi làm việc nên cũng không có thời gian nói chuyện với cô."

Mã Hiểu Lộ nhún vai, xách túi nhỏ của mình bước ra ngoài.

Chẳng bao lâu, thư ký gõ cửa bước vào, nhìn Lê Dương đang nghịch bút ở bàn làm việc nói: "Sếp Lệ, tôi là thư ký của anh, anh có thể gọi em là Tiểu Vân, xin hỏi có gì cần tôi làm không?"

Lê Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy nói: "Cũng xinh đấy, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tâm trạng làm việc của tôi, cô đi lấy danh sách nhân viên công ty, cùng bảng lương cho tôi."

Tiểu Vân gật đầu quay người bước ra ngoài.

Bên này công ty vừa đổi chủ tịch, cả công ty khó tránh khỏi bàn tán xôn xao.

Mà người có thể biết tin tức mới nhất, chắc chắn chính là thư ký riêng của chủ tịch, Tiểu Vân.


Tiểu Vân vừa bước ra khỏi văn phòng, không ít người vây quanh, trong đó còn có mấy người phụ trách dự án, cùng mấy trưởng phòng và quản lý bộ phận.

"Tiểu Vân, sao rồi, chủ tịch nói gì?" Có người lên tiếng hỏi.

Tiểu Vân lắc đầu nói: "Không nói gì, chỉ bảo tôi lấy danh sách nhân viên công ty cùng bảng lương cho anh ấy xem."

Nói xong Tiểu Vân đi lấy tài liệu, còn bên này mọi người vẫn tiếp tục bàn tán. . đam mỹ hài

"Các anh chị nói xem, chủ tịch mới này có ý gì?"

"Anh còn không nhìn ra à? Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa chứ gì, danh sách nhân viên và bảng lương, tôi đoán, không phải cắt giảm nhân sự thì cũng tìm cách khấu trừ lương."

"Ôi, tôi cũng nghĩ vậy, chắc chắn sếp Mã không biết mở lời thế nào, nên mới tìm một người như vậy đến. Dù sao anh ta cũng không sợ đắc tội người ta, cắt giảm nhân sự quyết liệt thôi."

"Tôi nói này, các anh chị đừng bi quan thế được không, công ty người ta cắt giảm nhân sự đều vì công ty không thuận lợi, cần tăng thu giảm chi. Công ty chúng ta bây giờ đang lên như diều gặp gió, không có lý do gì mà cắt giảm nhân sự."

"Thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì? Đâu phải chúng ta quyết định được, vẫn nên làm tốt việc trên tay mình đi."

Một nhóm người bàn tán một lúc, cũng không có kết quả gì, nên lần lượt quay về vị trí làm việc của mình.

...

"Này, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy? Sao đột nhiên lại muốn giao công ty cho người khác quản lý?"

Ra khỏi công ty, Mã Hiểu Lộ cùng hai cô bạn thân, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ đến một tiệm bánh ngọt mà họ thường đến trước kia.


Chỉ là, vì công ty của Mã Hiểu Lộ, nên đã lâu lắm rồi không đến.

Giờ ba người ngồi lại với nhau, nhìn kỹ, dường như họ đều thay đổi, lại dường như đều không đổi.

"Là Tô Vũ đấy, anh ấy nói không muốn tớ quá mệt, nên bảo tớ giao công ty ra ngoài, còn nói muốn đi du lịch vòng quanh nước ngoài, hai cậu có muốn đi cùng không?"

Mã Hiểu Lộ ăn một miếng bánh rồi nói.

Triệu Phi Phi nhẹ nhàng xoa bụng mình nói: "Cậu xem tớ thế này còn chạy lung tung được không? Chắc con đẻ ở nước ngoài mất. Nhân cơ hội này, tớ cũng nghỉ việc luôn, an tâm chờ sinh."

Lục An Kỳ tò mò hỏi: "Hiểu Lộ, trước kia công ty mới đăng ký, cũng bận rộn vậy mà, sao bây giờ Tô Vũ mới nghĩ đến việc đau lòng cho cậu?"

Nói xong, Triệu Phi Phi cũng gật đầu liên tục: "Đúng đấy, phải biết, lúc đó còn vất vả hơn bây giờ nhiều."

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Anh ấy đâu phải đau lòng cho tớ. Là đau lòng cho anh ấy."

Nói rồi, cô chỉ vào bụng mình, Lục An Kỳ không hiểu ý gì, Triệu Phi Phi lập tức hiểu ra, phấn khích nói.


"Hiểu Lộ, cậu có thai đúng không?"

Mã Hiểu Lộ gật đầu ngượng ngùng, lúc này Triệu Phi Phi khom người qua nói: "Cậu giấu kín thật đấy, mấy tháng rồi? Tớ không quan tâm, con cậu và con tớ, hoặc là kết nghĩa kim lan, hoặc là kết làm vợ chồng, tớ ở đây định sẵn cho chúng rồi."

Lục An Kỳ cười khổ nói: "Vậy tớ thì sao?"

"Cậu á, cậu nhanh lên đi." Triệu Phi Phi cười đáp.

Lúc này Mã Hiểu Lộ chợt nhớ ra một chuyện, nên nói với Triệu Phi Phi: "Đúng rồi, Phi Phi cậu có bầu trước cưới sau, cậu và Chu Triệt bao giờ tổ chức đám cưới thế?"

Triệu Phi Phi cong môi nói: "Ôi, cậu xem tớ thế này, còn mặc được váy cưới không? Bọn tớ đã bàn rồi, trước tiên đi đăng ký kết hôn, rồi đợi con sinh xong mới tổ chức đám cưới, cũng không tính là có bầu trước cưới sau."

"Ôi, giờ nghĩ lại thời gian trôi nhanh thật. Hình như mới hôm qua các cậu cùng than phiền công ty tăng ca, chớp mắt hai đứa đều sắp làm mẹ rồi, tớ thậm chí còn cảm thấy không biết có đang mơ hay không nữa." Lục An Kỳ khoác tay Mã Hiểu Lộ cảm thán.

Mà thực tế, với Mã Hiểu Lộ thì tất cả chuyện này sao mà chẳng giống như đang mơ chứ?
 
Chương 1025: C1025: Thế nào


"Thế nào? Hôm nay vẫn thuận lợi chứ?"

Thấy Mã Hiểu Lộ về, Tô Vũ vội đứng dậy từ trên ghế sofa, lấy chiếc túi nhỏ từ tay cô hỏi.

"Ôi, em thấy, ngay lúc em nói giao công ty cho Lê Dương, trong lòng em nhẹ nhõm, cứ như bỏ được gánh nặng ngàn cân, sau này cuối cùng cũng có thể ngủ nướng rồi."

Mã Hiểu Lộ ngồi phịch xuống ghế sofa, tinh thần cả người trông đúng là rất thư thái.

Đây chính là kết quả Tô Vũ muốn, anh có thể không cần gì khác, chỉ cần người mình quan tâm yêu thương, có thể vô ưu vô lo vui vẻ mỗi ngày, thế là đủ rồi.

"Anh đã lên kế hoạch tuyến đường cho chúng ta rồi, em xem này, chúng ta xuất phát từ chỗ này, rồi đến đây, bảo tàng Louvre và thánh đường Hồi giáo này cũng phải đi, trang viên Mandala..."

Tô Vũ lấy ra bản đồ thế giới, chỉ cho Mã Hiểu Lộ tuyến đường sơ bộ trong chuyến đi này của họ.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Còn chỗ này nữa, em muốn đến Santorini, còn cả đây, dù sao cũng phải đi hết, anh phải đi cùng em."


Tô Vũ cười nói: "Được, anh đi cùng em, em làm phiên dịch cho anh, chúng ta hai người đi ba người về thế nào?"

Thực tế Tô Vũ cũng chỉ nói vậy thôi, anh còn phải tranh thủ đến Biên Thận một chuyến trước khi con ra đời.

Mà điều khiến anh không ngờ hơn là, kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa, một số chuyện bất ngờ, thường sẽ đảo lộn mọi sắp xếp.

...

Một căn hầm bí ẩn ở thành phố Tân Hải, Triệu Minh Quân nhận được tin tức Tô Vũ đến đây.

Cả căn hầm hơi ẩm ướt, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt tí tách cùng ánh đèn vàng vọt làm bạn.

"Thánh nhân, tôi... tôi đã tìm ra tung tích người đó rồi." Triệu Minh Quân quỳ xuống đất, cúi đầu nói với một người ngồi trên ghế, ẩn mình trong ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Người này mặc một chiếc áo khoác đen, tóc đã bạc trắng hoàn toàn, và rụng nhiều, lộ ra da đầu có vân.

Sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, và đầy những rãnh do năm tháng để lại.

Đây chính là "thánh nhân" mà Triệu Minh Quân nói đến.

Thời gian trước, để chữa bệnh cho vợ mình, Triệu Minh Quân đã bán viên ngọc mà mình sưu tầm nhiều năm với giá năm triệu tại triển lãm châu báu ở thành phố Tân Hải.

Chỉ là, cơ thể vợ mình như một cái hố không đáy, căn bản không lấp đầy nổi.


Dù bỏ ra bao nhiêu tiền, tình hình chẳng những không thuyên giảm chút nào, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng. Nhìn vợ mỗi ngày một tệ hơn, Triệu Minh Quân lo lắng không yên.

Điều khiến ông ta càng bất lực hơn là, tiền cũng ngày một ít đi, khi thấy sắp cùng đường bí lối nhìn vợ mình chết.

Người tự xưng là "thánh nhân" trước mắt này xuất hiện, và vừa mở miệng đã hỏi ông ta về tung tích viên ngọc trước kia.

Lúc đó Triệu Minh Quân thắc mắc, viên ngọc đó vẫn luôn là bảo vật riêng của ông ta, rất ít cho người khác xem.

Theo lý mà nói, người ngoài không nên biết mới đúng.

Mà cho dù sau khi bán cho Mã Hiểu Lộ họ, họ dùng để triển lãm, khiến viên ngọc có chút danh tiếng, đối phương cũng không nên tìm đến mình, mà phải tìm người mua viên ngọc trước kia chứ.

Sau đó, Triệu Minh Quân đã thành thật nói với đối phương tin tức viên ngọc đã bán đi.

Chỉ là, vị thánh nhân này lại bảo ông ta, nhờ ông ta tìm người mua viên ngọc, và để đáp lại hắn ta có thể giúp chữa khỏi bệnh cho vợ ông ta.

Cái gọi là, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng,khi thấy vợ mình bị bệnh nguy kịch, Triệu Minh Quân quyết định thử một lần. Nên đã đồng ý điều kiện của vị thánh nhân này, giúp hắn ta tìm người mua viên ngọc lúc đầu, chính là Tô Vũ.


Để đáp lại, vị thánh nhân cũng cho Triệu Minh Quân thuốc, bảo ông ta về cho vợ uống.

Triệu Minh Quân nửa tin nửa ngờ làm theo, mà điều khiến ông ta bất ngờ là, hôm sau vợ ông ta vốn bị bệnh nằm liệt giường lâu ngày, lại đứng dậy được, hơn nữa sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.

Điều này khiến Triệu Minh Quân nhìn thấy hy vọng, ông ta bắt đầu tin lời vị thánh nhân kia.

Hơn nữa đối phương chỉ muốn tìm Tô Vũ, còn đến lúc đó viên ngọc có đổi chủ được không là chuyện giữa họ, không liên quan đến ông ta.

Ông ta chỉ cần tìm ra người đó là được.

Vì thế Triệu Minh Quân bắt đầu tìm người khắp nơi, vì trước đó không để lại phương thức liên lạc, nên cũng thực sự không dễ dàng lắm.

Cộng thêm trước đó có một số bạn bè, vì vợ mình bị bệnh, mượn tiền người ta đến giờ chưa trả được, nên cũng không tiện nhờ người khác giúp dò hỏi.
 
Chương 1026: C1026: Sao lần này nhanh vậy


Cứ thế, chuyện này kéo dài đến tận bây giờ. Cho đến khi con gái mình ở Yên Kinh có dịp tình cờ gặp Mã Hiểu Lộ, và lấy được số điện thoại cùng địa chỉ nhà họ.

"Ồ? Sao lần này nhanh vậy?" Thánh nhân dùng giọng như cưa gỗ khiến người ta buồn nôn nói.

Triệu Minh Quân không dám ngẩng đầu nói: "Trời không phụ lòng người, tôi dốc hết sức cuối cùng cũng biết địa chỉ nhà và phương thức liên lạc của đối phương."

"Sao còn không đưa lên đây?" Thánh nhân hơi kích động mở to hốc mắt.

Nhưng Triệu Minh Quân quỳ dưới đất lại không lập tức nói thông tin mình biết cho hắn ta, mà nói.

"Thánh nhân, thuốc của vợ tôi đâu?"

Với Triệu Minh Quân, đây mới là chuyện quan trọng nhất.


Từ khi uống thuốc mà thánh nhân cho, bệnh tình của vợ mình đúng là thuyên giảm, và ngày một như tiến gần đến người bình thường.

Nhưng lại không thể ngừng, một khi ngừng thuốc sẽ suy sụp, thậm chí tình hình còn tệ hơn trước.

Vì lâu như vậy mà mình cũng không có tin tức gì, nên thánh nhân cố ý khấu trừ lượng thuốc, dùng cách này thúc giục Triệu Minh Quân.

"Ông không có cửa mặc cả với tôi, đưa thứ tôi muốn cho tôi, vợ ông mới có thể sống, nếu không, tôi nghĩ ông cũng rõ bà ta sống không quá nửa tháng."

Triệu Minh Quân không còn lựa chọn, chỉ có thể lấy từ trong túi ra tờ giấy ghi toàn bộ thông tin về Tô Vũ đã viết sẵn đưa cho thánh nhân.

Đây là lần đầu Triệu Minh Quân nhìn thấy tay thánh nhân, làn da khô quắt, bên dưới là từng đường mạch máu rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy máu trong mạch máu không ngừng lưu động.

Khiến người ta sợ hãi, cứ như bàn tay ác quỷ, tựa hồ có thể lập tức lấy đi mạng người.

Thánh nhân nhận tờ giấy từ tay Triệu Minh Quân xem rồi cười lớn: "Hahaha, cuối cùng cũng để tao tìm ra, cuối cùng cũng để tao tìm ra."

"Thánh nhân, thuốc đâu? Thuốc của vợ tôi đâu?" Triệu Minh Quân quỳ trước mặt thánh nhân cầu xin.

"Cầm lấy." Nói xong, không biết thánh nhân lấy từ đâu ra một viên thuốc đen đặt vào tay Triệu Minh Quân.

Chỉ là Triệu Minh Quân cảm thấy, nó hơi khác với thuốc đã thấy trước đó.


Buổi chiều ánh nắng luôn có vẻ uể oải khác thường, ba ngày sau khi sắp xếp xong ca phẫu thuật cho bà nội, Mạnh Đông Dương một mình đáp máy bay đến Kim Lăng, và rất thuận lợi tìm được nơi tên Ngự Thiện Cung mà Tô Vũ nói.

Vốn trước đó Mạnh Đông Dương đã mang tâm thế nhất định phải chết, dù sao trong ký ức mơ hồ của anh ta, cha mình cũng chết vì loại bệnh này.

Đó là một loại bệnh tra tấn người ta rất nhiều, cũng rất kinh khủng, cho đến khi toàn bộ cơ bắp da thịt người chết đều hoại tử chảy mủ, vẫn duy trì ý thức rất rõ ràng. Với bất cứ ai, đây có lẽ đều là một sự giày vò sánh ngang địa ngục.

Mạnh Đông Dương vốn định kiếm đủ tiền, sắp xếp xong ca phẫu thuật cho bà nội, và giải quyết vấn đề đi học của em gái, rồi mình sẽ tìm một nơi hiếm bóng người trong rừng già núi sâu, lặng lẽ kết thúc mạng sống trẻ trung này của mình.

Nhưng gió thổi đường chuyển, vào lúc này anh ta lại gặp được Tô Vũ, và biết sinh mạng của mình dường như còn có bước xoay chuyển mới, tất nhiên thực tế cho dù đã đứng trước cửa Ngự Thiện Cung.

Mạnh Đông Dương vẫn mang tâm thái nửa tin nửa ngờ, hoặc nói anh ta nghi ngờ trong lòng, đây không phải một nhà hàng sao? Dường như nhìn thế nào cũng không dính dáng gì đến bác sĩ.

Hít sâu một hơi, Mạnh Đông Dương bước vào.

"Hoan nghênh quý khách, mời vào trong." Một nhân viên phục vụ xinh xắn cười tươi chào đón Mạnh Đông Dương, và định dẫn anh ta đến một chỗ ngồi tương đối thoải mái hơn.


Đi được vài bước Mạnh Đông Dương dừng lại nhìn cô nhân viên nói: "Chào cô, xin hỏi trong tiệm các cô có người tên Tiêu Tuyết Ny không?"

Nhân viên cười gật đầu đáp: "Tiêu Tuyết Ny là sếp của chúng tôi, xin hỏi anh tìm cô ấy có việc gì không?"

Nghe đến đây, Mạnh Đông Dương thở phào, ít nhất chứng minh nơi này đúng là có một người như vậy, đã đến rồi nên Mạnh Đông Dương tiếp tục nói: "Ồ, tôi đến đây để tìm cô ấy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

Vì khi Mạnh Đông Dương đến đã hơn hai giờ chiều, trong tiệm cơ bản không còn khách ăn, nhân viên vệ sinh đang bận dọn dẹp, đồng thời Phó Cổ đang ở quầy tính sổ hôm nay, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên này anh ta cũng bước qua.

"Quản lý, vị tiên sinh này nói muốn tìm sếp." Nhân viên thuận lý thành chương đẩy việc lên người Phó Cổ, còn có báo hay không là do quản lý quyết định.

Phó Cổ vẫy tay nói: "Cô xuống làm việc đi."

Nhân viên gật đầu quay người rời đi: "Cậu tìm sếp chúng tôi làm gì?"
 
Chương 1027: C1027: Ơ là thế này


Mạnh Đông Dương đánh giá Phó Cổ một chút rồi đáp: "Ồ, tôi tìm cô ấy có việc quan trọng, một người tên Tô Vũ bảo tôi đến tìm cô ấy."

Khi nói ra tên Tô Vũ, Phó Cổ cũng hiểu ra chuyện gì, đương nhiên cũng không cần cản trở, nên làm động tác mời nói với Mạnh Đông Dương: "Cậu bạn trẻ, mời qua bên này ngồi một lát, tôi lập tức lên báo một tiếng."

Mạnh Đông Dương gật đầu, sau đó Phó Cổ quay người lên lầu. Lúc này Tiêu Tuyết Ny nằm trên ghế nhắm hờ mắt dường như đang dưỡng thần. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiêu Tuyết Ny không mở mắt trực tiếp nói: "Vào đi."

Sau một tiếng "két", Phó Cổ đẩy cửa bước vào, mang vẻ áy náy nói: "Ơ, sếp xin lỗi nhé, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi."

"Không sao, là có chuyện gì sao?" Tiêu Tuyết Ny mở mắt nhìn Phó Cổ hỏi.


"Ơ là thế này, dưới lầu có một cậu thanh niên đến, nói Tô tiên sinh bảo cậu ta đến tìm cô, không biết là chuyện gì." Phó Cổ nói sơ qua tình hình, sau đó Tiêu Tuyết Ny nhíu mày, rồi đứng dậy trực tiếp đi xuống.

"Chính là cậu bạn trẻ này." Xuống lầu, Phó Cổ giới thiệu.

Tiêu Tuyết Ny thân thiện đưa tay phải ra nói: "Chào cậu, tôi chính là Tiêu Tuyết Ny." . Đọc 𝒕hêm nhiều 𝒕ru𝙮ện ở ﹢ TrùmTru𝙮ệ n.𝒗n ﹢

Mạnh Đông Dương quay đầu lại ngây người, anh ta không ngờ Tiêu Tuyết Ny này lại là một cô gái tóc vàng mắt xanh, hơn nữa lại xinh đẹp rực rỡ như vậy, anh ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, nhưng đồng thời lại thấy hơi ngại, hai gò má hơi nóng lên.

Sững sờ một lúc, Mạnh Đông Dương mới phản ứng lại, đưa tay phải bắt tay Tiêu Tuyết Ny nói: "Chào cô, tôi tên Mạnh Đông Dương."

"Cô pha một bình trà mang lên văn phòng tôi." Tiêu Tuyết Ny dặn nhân viên bên cạnh một câu rồi nói với Mạnh Đông Dương: "Chúng ta lên trên nói chuyện đi."

Vì là người mà Tô Vũ gọi đến, hơn nữa nói tìm cô ấy có chuyện gì đó, hẳn là một số chuyện tương đối riêng tư, nên Tiêu Tuyết Ny bảo anh ta lên văn phòng nói.

"Sư phụ bảo anh tìm tôi làm gì?" Vào văn phòng, Tiêu Tuyết Ny quay đầu rót một tách trà rồi nói với Mạnh Đông Dương.

"Sư phụ?" Mạnh Đông Dương sửng sốt.


"Ồ, chính là Tô Vũ, anh ấy chính là sư phụ tôi." Tiêu Tuyết Ny giải thích.

"Trẻ như vậy đã làm sư phụ rồi à?" Mạnh Đông Dương nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra, dù sao không nên biết thì tốt nhất đừng biết thì hơn.

Sau đó Mạnh Đông Dương li3m lưỡi nhìn Tiêu Tuyết Ny nói: "Chị Tuyết Ny đừng sợ nhé."

Nói xong Mạnh Đông Dương nhẹ nhàng vén áo mình lên, để lộ ra một mảng lớn thi ban trên bụng, nhưng Tiêu Tuyết Ny chỉ nhìn một cái, Mạnh Đông Dương đã vội vàng buông áo xuống.

Rõ ràng đây là bí mật mà Mạnh Đông Dương không dễ dàng cho người khác xem: "Tô tiên sinh nói, chị có thể giúp tôi, bảo tôi đến tìm chị."

Tiêu Tuyết Ny nhẹ nhàng cắn môi, mục đích Mạnh Đông Dương đến tìm mình, Tiêu Tuyết Ny đại khái đã rất rõ ràng, hẳn chính là vì mấy vết thi ban trên người anh ta.


Mà Tiêu Tuyết Ny biết rõ trong lòng, đây chắc chắn không phải bệnh ngoài da bình thường, nếu không Tô Vũ chắc chắn sẽ không bảo Mạnh Đông Dương đến tìm cô ấy. Mà Tô Vũ không tự mình ra tay, tất nhiên Tiêu Tuyết Ny hiểu mục đích của Tô Vũ, đó là đang thử thách mình.

"Cậu... cậu bị sao vậy? Trên người còn nhiều vết như vậy nữa không?" Tiêu Tuyết Ny không như Tô Vũ nhìn một cái đã nhận ra đây là thi ban.

"Đây là thi ban, trên người ngoài chỗ này ra còn một số nữa, nhưng diện tích không lớn lắm, chỗ này nổi bật nhất." Mạnh Đông Dương nói ra tình hình của mình, còn rốt cuộc bị nhiễm thi ban thế nào, Mạnh Đông Dương cảm thấy không cần nói quá rõ, bởi dường như cũng không có tác dụng quá lớn với việc chữa trị cho mình.

Thi ban, đây còn là lần đầu tiên Tiêu Tuyết Ny nghe nói đấy thứ này, mà phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là hơi không biết phải làm sao.

Thực tế cô ấy vẫn áp dụng quy trình của bệnh viện, phản ứng đầu tiên là muốn kiểm tra toàn thân Mạnh Đông Dương để tìm rõ nguyên nhân bệnh đã.
 
Chương 1028: C1028: Sư nương


Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy, e là bệnh viện cũng không kiểm tra ra kết quả gì, nếu không Tô Vũ cũng sẽ không bảo Mạnh Đông Dương đến tìm cô ấy, trực tiếp đến bệnh viện khám da liễu là xong.

Hơn nữa vừa rồi đã nghe Mạnh Đông Dương nói, cái này là thi ban, tuy Tiêu Tuyết Ny không phải bác sĩ da liễu, nhưng dù sao cũng làm việc ở bệnh viện lâu như vậy rồi. Cô ấy cũng từng nghe nói không ít bệnh ngoài da, nấm chân tay, chàm, mề đay phần lớn đều do một số nấm gây ra.

Còn có bệnh lupus ban đỏ hệ thống cũng đã từng gặp, nhưng thi ban thì đúng là lần đầu Tiêu Tuyết Ny nghe nói, nên thoáng chốc trong lòng không có đối sách gì. Mà lúc này Mạnh Đông Dương đang nhìn cô ấy đầy mong đợi, dù sao đây cũng là chuyện lớn liên quan đến tính mạng anh ta, đặt lên người ai hẳn cũng sẽ ôm một chút hy vọng.

Tiêu Tuyết Ny nhíu mày rồi nói với Mạnh Đông Dương: "Ơ, cậu chờ chút, tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay."

Mạnh Đông Dương gật đầu, sau đó Tiêu Tuyết Ny bước ra ngoài, dù sao người này là do Tô Vũ bảo đến, mà về thi ban gì đó cô ấy lại hoàn toàn không biết, với thái độ nghiêm túc có trách nhiệm với bệnh nhân.


Tiêu Tuyết Ny không dám ra tay mù quáng, nên vẫn hỏi Tô Vũ rốt cuộc là chuyện gì, đến lúc đó cô ấy mới có thể nắm chắc trong lòng.

Trên ban công của Ngự Thiện Cung, Tiêu Tuyết Ny gọi điện cho Tô Vũ, chẳng bao lâu, điện thoại đã được nhấc máy.

"A lô, Tuyết Ny, có chuyện gì vậy?" Người nghe điện thoại không phải Tô Vũ, mà là Mã Hiểu Lộ.

"Sư nương, sư phụ đâu ạ? Em có việc tìm anh ấy."

Mã Hiểu Lộ ngồi trên ghế sofa xem tivi nói: "Cả ngày ở dưới tầng hầm với Mao Đầu không biết làm gì, thỉnh thoảng còn tạo ra mấy mùi kỳ quái, chị thực sự lo một ngày nào đó anh ấy sẽ cho nổ nhà mất."

Nghe đến đây, lại liên tưởng đến lần trước mình luyện thuốc ở Dịch Phúc Quán, sơ ý đốt cả con phố, Tiêu Tuyết Ny không nhịn được cười.

"Em chờ chút nhé, chị đi gọi anh ấy ngay đây." Mã Hiểu Lộ nói một câu rồi ném điện thoại lên ghế sofa, chạy xuống tầng hầm gõ cửa.

"Có chuyện gì thế? Không phải không cho em xuống đây sao?" Tay Tô Vũ còn cầm mấy cây thảo dược, mở cửa nói với Mã Hiểu Lộ.

"Em mới lười quản anh làm gì, Tuyết Ny gọi điện cho anh, nói có việc tìm anh." Mã Hiểu Lộ bịt mũi, dường như mùi bên trong không được dễ ngửi lắm.


Tô Vũ gật đầu, quay người nói với Mao Đầu trong tầng hầm: "Mày trông chừng chút, tao quay lại ngay."

Mao Đầu vẫy đuôi nhìn chằm chằm biến hóa trong lò, với cái gọi là thuật luyện đan này, Mao Đầu cũng cảm thấy rất mới lạ, nên nó cũng muốn xem kỹ rốt cuộc là thế nào, biết đâu còn có thể học được một vài chiêu cũng nói không chừng.

Mà mấy ngày nay Tô Vũ tăng ca luyện chế đan dược, thực tế là để phòng khi cần.

"A lô, lâu như vậy cũng không thấy cô, chạy đi đâu vậy?" Tô Vũ cầm điện thoại nói thẳng.

"Đâu có chạy đâu, dạo này, trong bệnh viện cũng không có gì, nên tôi ở bên Kim Lăng nhiều hơn chút." Thực ra đây chỉ là một cái cớ mà Tiêu Tuyết Ny tự thuyết phục mình thôi.

Tuy nói việc trong bệnh viện đúng là không nhiều, nhưng đây lại không phải toàn bộ lý do cô ấy ở Kim Lăng nhiều hơn. Thứ thực sự khiến cô ấy ở lại Kim Lăng lâu, là một người khiến cô ấy rơi vào lưới tình. Nhưng những điều này đều là bí mật trong lòng phụ nữ.


"Được rồi, không nói mấy chuyện này với anh nữa, có một người tên Mạnh Đông Dương, là anh bảo cậu ta đến tìm tôi đúng không?" Tiêu Tuyết Ny trực tiếp vào thẳng vấn đề, dù sao Mạnh Đông Dương vẫn đang đợi trong văn phòng.

Tô Vũ mỉm cười, xem ra Mạnh Đông Dương hẳn đã thuận lợi tìm được Tiêu Tuyết Ny: "Đúng vậy, là tôi bảo cậu ta đến tìm cô, thế nào, cô có cách không?"

Tiêu Tuyết Ny lập tức bày ra vẻ mặt đầy đắng chát: "Sư phụ, đồ đệ mấy cân mấy lạng mà anh còn không rõ à, tôi làm sao có cách chứ."

"Vậy thời gian dài thế này cô làm gì hả? Mấy quyển sách thuốc lần trước tôi bảo cô xem, cô có nghiêm túc đọc không vậy?" Thực ra ngoài truyền thụ cho Tiêu Tuyết Ny một số thuật luyện đan, Tô Vũ cũng chẳng dạy cô ấy thứ gì thực dụng, chỉ bảo cô ấy đọc một số sách thuốc, mục đích chính là để củng cố cơ sở, đạt đến mức hạ bút thành văn.

Nhưng những thứ ghi chép trong mấy quyển sách thuốc đó, cứ như nội dung trong sách giáo khoa vậy, cơ bản hoàn toàn không nhất quán với nội dung kiểm tra, nên lúc này, Tiêu Tuyết Ny hoàn toàn mò mẫm, không biết nên bắt tay từ đâu.
 
Chương 1029: C1029: Ý anh là bệnh di truyền à


"Sư phụ à, mấy quyển sách thuốc đó cũng không ghi chép thi ban nên chữa thế nào mà, anh bảo tôi nên làm sao đây." Tiêu Tuyết Ny chu môi, như đang làm nũng.

Mà Tô Vũ tất nhiên sẽ không cố ý làm khó Tiêu Tuyết Ny, anh đẩy Mạnh Đông Dương cho Tiêu Tuyết Ny, chắc chắn biết Tiêu Tuyết Ny có cách xử lý.

"Thi ban, thực ra chính là triệu chứng biểu hiện trên da sau khi cơ thể nhiễm thi độc, có thể nói thi ban chỉ là một triệu chứng, muốn chữa khỏi bệnh này, phải thanh trừ thi độc trong cơ thể, giờ cô nghĩ kỹ xem có bao nhiêu cách thanh trừ thi độc?"

Tô Vũ từng bước dẫn dắt Tiêu Tuyết Ny học đi đôi với hành, phải biết trong mấy quyển sách thuốc đó đúng là không ghi chép gì về thi ban, nhưng lại có ghi chép về thi độc. Tiện thể nhân cơ hội này xem Tiêu Tuyết Ny có nghiêm túc đọc mấy quyển sách thuốc không.

"Ừm, thi độc á, phải xem trúng độc sâu cạn thế nào, nếu trúng độc không sâu, ngải cứu bình thường cùng trần bì và mật rắn là có thể trục xuất, nhưng nếu trúng độc sâu, cần dùng cách đặc biệt tìm chỗ thi độc ứ đọng trong cơ thể, rồi nhổ bỏ thi độc."


Tiêu Tuyết Ny nói xong, Tô Vũ gật đầu hài lòng nói: "Không tồi, xem ra dạo này có chăm chỉ, vậy giờ cô biết nên làm thế nào chưa?"

Tiêu Tuyết Ny lắc đầu, rõ ràng vẫn chưa tự tin lắm với bản thân, dù sao nói miệng và làm tay hoàn toàn là hai chuyện: "Mấy cái này tuy tôi biết, nhưng tôi đâu biết trong cơ thể Mạnh Đông Dương, thi độc có sâu lắm không."

"Ôi, sao tôi lại có đồ đệ dốt như cô chứ, cô không biết chẳng lẽ xô không thể hỏi à? Chẳng lẽ bệnh nhân còn không hiểu rõ tình hình của mình hơn tôi sao?" Trên sách thuốc chắc chắn có ghi chép, thời gian khác nhau sau khi thi độc xâm nhập cơ thể thì triệu chứng cũng khác nhau, Tô Vũ muốn Tiêu Tuyết Ny tự đi phán đoán những điều này.

Thực ra y đạo trăm khoanh vẫn quanh một đốm, rốt cuộc vẫn phải dùng đến vọng văn vấn thiết truyền thống, không ai có thể chữa khỏi bệnh mà không biết gì cả, cho dù là Tô Vũ cũng không thể.

Mấy quyển sách thuốc trên tay Tiêu Tuyết Ny, không phải có thể tùy tiện mua được ở hiệu sách nào, đó là Tô Vũ kết hợp tình hình thực tế trên trái đất viết ra, có thể nói trên đó có rất nhiều phương pháp bất truyền.

Nhưng lại căn bản không có ví dụ minh họa bất cứ chứng bệnh nào, chắc hẳn quyển sách này hoàn toàn mới đối với cả trái đất, không có bất cứ ví dụ thực tế nào để tham khảo, cần Tiêu Tuyết Ny không ngừng mò mẫm và tìm hiểu sâu.

Nghe lời Tô Vũ xong, Tiêu Tuyết Ny chu môi, rồi nói: "Được rồi, vậy tôi thử xem, nhưng anh tốt nhất đừng hy vọng quá lớn." Vì chưa từng thử bao giờ, nên Tiêu Tuyết Ny tỏ ra hơi thiếu tự tin.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Hiểu Lộ lên tiếng: "Để em đoán xem nào, chắc chắn là Mạnh Đông Dương tìm được Tuyết Ny, hỏi chuyện bà nội đúng không?"

Tô Vũ đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Mã Hiểu Lộ nói: "Chỉ đoán đúng một nửa, đúng là Mạnh Đông Dương tìm được cô ấy, nhưng lại không phải chuyện bà nội, mà là chuyện của chính cậu ta."


"Chuyện của cậu ta? Cậu ta bị bệnh à?" Mã Hiểu Lộ nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa là bệnh giống cha cậu ta."

Lần trước ở Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ từng biết từ miệng Mạnh Cầm chuyện cha cô bé mất ngay sau khi cô bé sinh ra không lâu. Hơn nữa sau này nghe người trong làng nói, tình trạng lúc chết của ông ấy rất thảm.

"Ý anh là bệnh di truyền à? Vậy Cầm Nhi có bị loại bệnh này không?" Mã Hiểu Lộ cảm thấy gia đình họ đã đủ khó khăn rồi, giờ lại người này bệnh người kia bệnh, thật đáng thương.

"Tưởng tượng của em phong phú thật, ai bảo em là bệnh di truyền? Yên tâm đi, Tuyết Ny chắc chắn sẽ có cách, thôi không nói nữa, anh còn việc phải làm." Nói xong Tô Vũ quay người một lần nữa trở lại tầng hầm.

...


Trong văn phòng của Tiêu Tuyết Ny ở Ngự Thiện Cung, Tiêu Tuyết Ny nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi nói: "Xin lỗi, vừa rồi ra ngoài gọi điện cho sư phụ."

Mạnh Đông Dương lắc đầu ra hiệu không sao, sau đó Tiêu Tuyết Ny nhớ lại nội dung trong sách thuốc hỏi: "À, tôi hỏi cậu mấy câu nhé, cậu nhất định phải trả lời thành thật, tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."

Mạnh Đông Dương gật đầu nói: "Ừm, tôi nhất định sẽ hợp tác hết sức, chị hỏi đi."

"Dạo này lúc ngủ vào ban đêm, cậu có thấy tay chân lạnh cóng, thậm chí đôi khi còn bị lạnh đến tỉnh giấc không?" Vì thi độc xâm nhập, ảnh hưởng đầu tiên chính là tứ chi tay chân, từ từ hơi lạnh lẽo, rồi dần dần sẽ mất cảm giác, cuối cùng liệt giường, trơ mắt nhìn cơ thể mình từng chút một liên tục hoại tử.

"Ừm, đúng là hơi lạnh, không chỉ vậy nếu tay chân lâu không cử động, còn có cảm giác hơi tê. Đặc biệt là lúc sáng dậy, ngón tay hơi không cử động nổi, phải rất lâu mới khôi phục được." Mạnh Đông Dương thành thật đáp.
 
Chương 1030: C1030: Nước tiểu hơi đỏ


Lúc này, Tiêu Tuyết Ny lấy giấy bút ghi chép nghiêm túc, có thể nói bây giờ đối mặt với bệnh của Mạnh Đông Dương, Tiêu Tuyết Ny còn nghiêm túc hơn anh ta.

Bởi đây tính là bệnh nhân đầu tiên mà Tiêu Tuyết Ny khám độc lập sau khi bái Tô Vũ làm sư phụ, cô ấy không mong lần đầu tiên đã thất bại.

"Hỏi cậu một câu hơi riêng tư một chút, dạo này phân của cậu màu gì, có thể nói cho tôi biết không?" Tiêu Tuyết Ny hơi ngượng ngùng hỏi.

"Nước tiểu hơi đỏ, rồi phân hơi trắng." Mạnh Đông Dương đáp lại đơn giản.

"Bụng dưới thường xuyên cảm thấy đau nhói, cứ như bị kim châm đúng không?" Ghi chép xong, Tiêu Tuyết Ny suy đoán nói.

Mạnh Đông Dương liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy đấy."


Nghe Tiêu Tuyết Ny nói ra triệu chứng bệnh của mình, Mạnh Đông Dương tỏ ra hơi phấn khích, bởi đây chẳng phải đang nói Tiêu Tuyết Ny có cách chữa sao?

Qua tìm hiểu đơn giản, Tiêu Tuyết Ny đã xác định cơ bản, bây giờ Mạnh Đông Dương gần như tính là bị thi độc xâm nhập cơ thể khoảng một tháng. Mặc kệ tình hình phát triển thì cuối cùng sẽ là toàn thân bắt đầu hoại tử chảy mủ, tứ chi cứng đờ dẫn đến liệt giường, sau đó không lâu thứ chờ đợi chính là cái chết.

"Tình hình của cậu, tôi đã hiểu sơ qua rồi. Nhưng lời khó nghe tôi phải nói trước, tôi không có mười phần nắm chắc có thể chữa khỏi, chúng ta thử ba ngày trước, nếu tình hình không thể chuyển biến tốt, cậu vẫn nên đi tìm sư phụ tôi."

Tiêu Tuyết Ny viết xong ngẩng đầu nhìn Mạnh Đông Dương nói.

Mạnh Đông Dương đứng dậy cúi sâu người nói: "Cảm ơn chị."

Đây là một cơ hội của Mạnh Đông Dương, có thể nói là hy vọng lớn nhất, bởi từ khi cơ thể mình xuất hiện bất thường, chỉ có Tiêu Tuyết Ny biết không phải bệnh ngoài da nào, mà là thi độc xâm nhập cơ thể.

Đối với anh ta mà nói đây là một khởi đầu tốt, ít nhất chứng tỏ bác sĩ nhìn ra căn nguyên cơ bản của bệnh, tiếp theo khi dùng thuốc chí ít cũng tính là đối chứng kê đơn.

Mà tuy Tiêu Tuyết Ny không có mười phần nắm chắc, nhưng cô ấy vẫn khá tự tin, ít nhất cho dù không thể dứt bệnh, nhưng chí ít cũng có thể giảm nhẹ tình hình hiện tại của anh ta. Tệ nhất cho dù mình thất bại, vẫn còn có Tô Vũ.

Vì Mạnh Đông Dương là do Tô Vũ giới thiệu đến, nên Tô Vũ không thể thấy chết không cứu.

"Thế này đi, tôi sắp xếp cậu ở lại nhà hàng trước, cậu xuống dưới tìm Phó Cổ, chính là quản lý đó, bảo anh ta sắp xếp cho cậu một phòng, rồi cậu nghỉ ngơi chút đã, tôi cần lập phương án điều trị tiếp theo."

Nói xong, Mạnh Đông Dương nhìn Tiêu Tuyết Ny, không có ý định rời đi, Tiêu Tuyết Ny sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh ta như nhớ ra gì đó nói: "Tôi không phải muốn hại cậu, tôi là bác sĩ, tôi là người có chứng chỉ hành nghề y."


Tiêu Tuyết Ny tưởng Mạnh Đông Dương không tin mình, nên muốn tìm chứng chỉ của mình. Nhưng Mạnh Đông Dương lại liên tục vẫy tay nói: "Không phải, không phải, ý tôi không phải vậy, thực ra tôi muốn nói cảm ơn, chưa từng có ai tốt với tôi như vậy."

Nhìn Mạnh Đông Dương bộc lộ chân tình, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy cậu thanh niên đứng trước mặt mình hơi đáng thương, "chưa từng có ai tốt với anh ta như vậy", câu nói này phản chiếu quá nhiều sự bất lực, ẩn giấu sự cay đắng và tủi thân trong cuộc sống quá khứ của anh ta.

Tiêu Tuyết Ny cười nói: "Cậu nói gì vậy, vừa rồi không phải cậu còn gọi tôi là chị sao, nhanh đi đi, bây giờ tôi phải nghiêm túc lập phương án điều trị."

Bên này Mạnh Đông Dương vừa rời đi, Tiêu Tuyết Ny đã chu môi bắt đầu suy nghĩ phương án điều trị cụ thể trong đầu.

"Thi độc xâm nhập cơ thể, trước tiên hẳn là gan, rồi gây tuần hoàn máu không thông, dẫn đến tay chân lạnh lẽo, rồi là cái này..."

Vừa nghĩ, Tiêu Tuyết Ny vừa viết lên giấy, đối với cô ấy đây tuyệt đối tính là một thử thách hoàn toàn mới.

Cả buổi chiều, Tiêu Tuyết Ny hủy hết các cuộc hẹn có sẵn, toàn tâm toàn ý lập phương án điều trị cho Mạnh Đông Dương, cuối cùng cô ấy quyết định hạ bút thành văn, một trong một ngoài, xem sẽ có hiệu quả không.


Đúng lúc cô ấy vừa định đi chuẩn bị dược liệu, điện thoại của mình lại reo lên, cầm lên xem, là cuộc gọi của Mã Hiểu Lộ.

"A lô, sư nương có chuyện gì vậy?"

"Chị chỉ hỏi thăm một chút, tình hình của Mạnh Đông Dương thế nào rồi?" Không phải đi làm nên sau khi Mã Hiểu Lộ ở nhà cả ngày cũng tỏ ra hơi chán, đồng thời cũng thực sự quan tâm Mạnh Đông Dương, có lẽ vẫn là vì thương hại đồng cảm.

"Ừm, gần như có cách rồi, đang bận đi chuẩn bị dược liệu đây." Tiêu Tuyết Ny vừa đi ra ngoài, vừa trả lời.

"Ồ, em phải tận tâm đấy, Mạnh Đông Dương là đứa trẻ số khổ, cậu ấy rất kiên cường, chắc hẳn em hiểu ý chị chứ."

"Biết rồi, em nhất định sẽ không phụ lòng nhờ vả đâu."
 
Chương 1031: C1031: Chẳng phải nên tin tưởng anh ta sao


Sau khi cúp điện thoại, cửa phòng đã bị gõ, một người giúp việc mở cửa, Triệu Phi Phi ôm bụng bầu lớn từ ngoài bước vào.

"Mau vào đây, hôm nay tớ chuẩn bị riêng cho cậu đồ bổ thai đấy." Mã Hiểu Lộ bước lên khoác tay Triệu Phi Phi nói.

"Ê, tớ nói cậu này, cái tên Lê Dương đó, cậu chắc chắn anh ta không phải đang làm bừa chứ?" Triệu Phi Phi vào nhà trước tiên đã nói đến chuyện công ty.

Vì dạo này, tin tức về công ty của Mã Hiểu Lộ cứ liên tục như sóng vỗ, trên tin tức tivi cũng đưa tin không ít, bây giờ nhiều người thèm thuồng muốn vào làm ở công ty của Mã Hiểu Lộ, mức độ nóng không thua gì nhiều đơn vị quốc doanh.

Lý do rất đơn giản, vì sau khi Lê Dương nhậm chức đã điều chỉnh lương nhân viên quy mô lớn, nhìn chung tóm lại là, tăng năm mươi phần trăm trên cơ sở lương cũ, điều này tuyệt đối đủ khiến đông đảo nhân tài trong xã hội đua nhau ùn ùn kéo đến.

Đây chính là bước đầu tiên Lê Dương cải cách mạnh mẽ công ty của Mã Hiểu Lộ, sức mạnh của doanh nghiệp thường được quyết định bởi tố chất tổng thể của nhân viên, mà nhân viên ưu tú nên có mức lương cao hơn, như vậy mới xứng với sự ưu tú của họ, đồng thời cũng có thể khiến họ an tâm ở lại công ty.


Hành động này của Lê Dương, bề ngoài nhìn qua là đang tăng lương cho. nhân viên, nhưng thực tế lại đang tuyên bố, công ty này bây giờ đã có thực lực đối đầu với doanh nghiệp quốc doanh, đồng thời cũng đang dùng cách này tập hợp. nhân tài.

Nhân tài chính là cơ sở của doanh nghiệp, có nhân tài ưu tú, mới có thể khiến doanh nghiệp có sức cạnh tranh hơn, mới có thể khiến doanh nghiệp đứng vững trong phong ba bão táp. Như vậy nhìn qua tựa như đang tăng áp lực cho công ty, nhưng thực tế áp lực này chỉ là tạm thời.

Bởi rất nhanh những nỗ lực này sẽ có hồi báo phong phú hơn.

"Nếu đã giao cho anh ta rồi, chẳng phải nên tin tưởng anh ta sao? Nếu tớ cứ chỉ tay năm ngón ở bên cạnh, sẽ khiến anh ta không thể thi triển tài năng, ít nhất hiện giờ mà nói, hoạt động cơ bản của công ty rất tốt." Mã Hiểu Lộ bày tỏ sự tán thành với quyết sách này của Lê Dương.

Mà không ngoài dự đoán, không lâu sau, Lê Dương sẽ tiến hành một cuộc điều tra kiểu như đánh giá trong công ty, mục đích chính là thanh lọc một số nhân viên có năng lực không tương xứng với mức lương, rồi để những nhân viên ưu tú có tiềm lực hơn gia nhập vào, tiến hành một lần thay máu lớn cho doanh nghiệp.

Tất nhiên điều này hẳn cần một quá trình, trong quá trình này, Lê Dương sẽ thẩm định nhân viên nào có thể ở lại, nhân viên nào không thể ở lại, đây chính là muốn đẹp loạn bên ngoài trước hết phải ổn định bên trong.

Chỉ khi đã tự rèn luyện mình mạnh mẽ hơn, mới có thể thi triển tài năng bên ngoài. Hơn nữa để tránh hiềm nghi, sau khi Lê Dương nhậm chức, không có một phi vụ làm ăn nào hợp tác với tập đoàn Lê thị. Anh ta muốn dựa vào thực lực của mình khiến công ty này trở thành công ty lớn có thể được đặt lên bàn cân trên †oàn quốc, đến lúc đó anh ta mới có thể mạnh mẽ tiếp quản tập đoàn Lê thị.

"Dù sao, cậu là sếp, cậu quyết định thế nào cũng được. Chỉ là đáng ti như hồi trước chúng ta đi làm, có thể gặp sếp tốt như vậy thì tốt biết mấy."

Vừa nhớ lại chỗ làm trước kia, mấy ông sếp hận không thể cho nhân viên ăn cỏ vắt sữa, Triệu Phi Phi không nhịn được muốn phỉ nhổ.

Mà thực tế rất nhiều người cũng sẽ nghĩ vậy làm vậy, nhưng loại người này trong mắt Lê Dương, đơn giản là ngu muội tột cùng.


Trong mắt anh ta, một ông chủ chỉ biết bóc lột nhân viên, thì công ty của ông ta cách chuyện phá sản cũng không xa, bởi loại người này tầm nhìn hạn hẹp, căn bản không ý thức được đạo lý nhân tài ưu tú đáng giá ngàn vàng.

"Cậu quản nhiều như vậy làm gì, cậu đã làm phu nhân giàu có rồi, còn quản làm gì nhiều vậy." Mã Hiểu Lộ cười lắc đầu nói.

"Cốc cốc cốc!"

Đúng lúc hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm, cửa phòng lại một lần nữa bị gõ. Mã Hiểu Lộ nhướng mày, hôm nay dường như chỉ có Triệu Phi Phi nói sẽ

đến, đâu có ai khác đâu.

Tiểu Thúy chạy qua mở cửa, lúc này ở cửa có một người đàn ông mặc áo khoác đen, chỉ thấy hai tay anh ta nhét trong túi áo, cúi đầu không nói gì.


"Anh... anh tìm ai?" Tiểu Thúy đánh giá người đó từ trên xuống dưới, nghi hoặc hỏi.

"Xin hỏi cô Mã Hiểu Lộ có ở đây không?” Người đến chính là "thánh nhân” nói chuyện với Triệu Minh Quân ở tầng hầm trước đó.

Tiểu Thúy không mời người đó vào, mà lên tiếng hỏi: "Xin hỏi ngài là ai?"

"Ai vậy?" Thấy Tiểu Thúy đứng ở cửa nửa ngày, Mã Hiểu Lộ đứng dậy tiến lên hỏi.

Tiểu Thúy dùng một tay chống khung cửa, theo bản năng sẽ không để người xa lạ vào nhà.

"Xin hỏi cô chính là cô Mã Hiểu Lộ phải không?” Thánh nhân nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Lộ, vô cảm hỏi.
 
Chương 1032: C1032: Thánh nhân đến


Khi nhìn thấy mặt người này, Mã Hiểu Lộ thoáng chốc giật mình, ngay cả lưng cũng lạnh toát, bởi người này nhìn sơ qua, cứ như xác chết trong phim vậy.

"Tôi... là tôi, xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?" Mã Hiểu Lộ theo bản năng cắn môi, tỏ ra hơi căng thẳng, hoặc nói hơi sợ người này đột nhiên mất kiểm soát lao đến căn mình một cái.

Thánh nhân khế cười rồi nói: "Hóa ra cô chính là Mã Hiểu Lộ, hân hạnh hân hạnh, tôi là Hà Thạc, nghe nói thời gian trước tại tị lãm châu báu Tân Hải cô từng tình cờ có được một viên ngọc tự nhiên nguyên vẹn, không biết việc này có đúng không?"

Hà Thạc trực tiếp vào thẳng vấn đề, Mã Hiểu Lộ vô thức sờ viên ngọc đeo. trước ngực, tò mò trong lòng: Sao người này biết được nhỉ?

Hơn nữa người này trước đó cô không quen, ấn tượng đầu tiên của Mã Hiểu Lộ là có cảm giác hơi không thiện ý, khiến cô đề phòng theo bản năng.


Nhưng cuối cùng Mã Hiểu Lộ vẫn gật đầu, bởi đối phương đã trực tiếp tìm đến tận cửa, vậy hản là đã có được tin tức xác thực, giờ mình nói cho đối phương, ngược lại còn có thể biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì.

Sau đó, Mã Hiểu Lộ trực tiếp đưa tay vào ngực lôi viên ngọc ra nói: "Chính là nó, xin hỏi vị tiên sinh này hôm nay đến vì việc gì?"

Khi Mã Hiểu Lộ lấy viên ngọc ra, đôi mắt vốn như bị lụa mỏng che của Hà Thạc lập tức lóe sáng, sau đó nhìn chằm chằm nó không rời, tay Mã Hiểu Lộ di chuyển đến đâu, ánh mắt hắn ta theo đến đó, chỉ thiếu trực tiếp giật lấy.

Nhìn đến đây, Mã Hiểu Lộ vội giấu viên ngọc vào ngực, rồi bốn mắt nhìn nhau với người đó, như đang chất vấn đối phương rốt cuộc muốn làm gì.

Qua một lúc, Hà Thạc cuối cùng cũng tỉnh lại rồi nói: "Cô gái này, tôi muốn mua viên ngọc trên tay cô, cô ra giá đi."

Mã Hiểu Lộ thầm gật đầu trong lòng: Hóa ra là muốn mua viên ngọc này.

Tuy không biết đối phương trăm cay nghìn đắng như vậy để mua viên ngọc này, rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng Mã Hiểu Lộ biết rõ trong lòng, thứ này không bán, dù người nào ra giá nào cũng không bán, bởi đây là món quà đầu tiên Tô Vũ tặng cô, ý nghĩa kỷ niệm rất quan trọng.

"Xin lỗi, tiên sinh, viên ngọc này rất quan trọng với tôi, tôi không bán, nên ngài về đi." Mã Hiểu Lộ cười đáp một câu, Hà Thạc nhíu mày, vốn còn định nói gì đó, lại sợ đánh rắn động cỏ, cuối cùng vẫn nhịn lại.


"Nếu đã là vật yêu thích của cô, vậy tôi không cướp đồ người ta yêu thích nữa, vậy tạm biệt, sau này còn gặp lại." Nói xong Hà Thạc quay người còng lưng nhanh chóng rời khỏi cửa.

Hà Thạc sống hơn ba trăm năm đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra, đối phương không phải người thiếu tiền, nói cách khác người ta nói không bán là không bán, nếu mình dây dưa quá sẽ khiến đối phương sinh lòng nghỉ ky, bất lợi cho việc triển khai kế hoạch tiếp theo.

Mà hắn ta đã đợi hai trắm năm, chẳng lế còn vội vàng một khắc này sao? Chỉ là bây giờ trong mắt Hà Thạc, đối phương chính là kẻ không uống rượu mời mà muốn uống rượu phạt, hắn ta nhất định phải có viên ngọc đó.

"Vừa rồi là ai vậy?" Lúc này gần đến giờ cơm, Tô Vũ từ tầng hầm bước ra, vỗ tay hỏi.

"Không biết, nói là muốn mua viên ngọc này của em, tất nhiên em sẽ không bán cho hắn ta rồi." Mã Hiểu Lộ hoàn toàn không để tâm chuyện này, cô nghĩ chuyện này hẳn sẽ trôi qua như vậy, nhưng thực tế mọ chuyện mới chỉ vừa bắt đầu.

Trong một phòng khách của Ngự Thiện Cung ở Kim Lăng, Mạnh Đông Dương và Tiêu Tuyết Ny đối diện với một thùng gỗ lớn, bên trong đựng đầy chất lỏng đen sì, vẫn liên tục bốc khói trắng.


Tiêu Tuyết Ny thỉnh thoảng còn bỏ thêm một số dược liệu đã nghiền nát vào, qua một lúc lâu Tiêu Tuyết Ny không mấy chắc chắn nói với Mạnh Đông Dương: "Hắn là gần được rồi, cậu vào thử xem."

Mạnh Đông Dương li3m môi, rõ ràng là hơi không tin Tiêu Tuyết Ny, bởi nhìn cái này chẳng khác gì món ăn đen tối kia: "Chị... chị chắc chắn không sao chứ?"

Mạnh Đông Dương nói xong, Tiêu Tuyết Ny lại bỏ thêm một số dược liệu vào, sau đó nói: "Giờ hẳn gần được rồi, ôi dào, dù sao cũng thử xem, sẽ không sao đâu."

Lúc này Mạnh Đông Dương trong mắt Tiêu Tuyết Ny như một con chuột bạch thí nghiệm, cô ấy thậm chí còn mong chờ hơn Mạnh Đông Dương, không biết sẽ có hiệu quả hay không.

Thực ra hẳn là không quá có khả năng xuất hiện tác dụng phụ gì, chỉ là Tiêu Tuyết Ny không biết liều lượng cụ thể của mấy dược liệu này, bởi thể chất, cân nặng, tình hình bệnh của mỗi bệnh nhân khác nhau, những điều này đều sẽ ảnh hưởng đến liều lượng thuốc.
 
Chương 1033: C1033: bước lên trước


Mã Hiểu Lộ mỉm cười đứng dậy nói: "Tất nhiên tôi đã cân nhắc chu toàn chuyện này, tiếp theo tôi sẽ long trọng giới thiệu với mọi người, tân chủ tịch hội đồng quản trị công ty chúng ta, hãy cùng vỗ tay chào đón Lê Dương tiên sinh."

Nói xong, Lê Dương đứng dậy từ một chiếc ghế bên dưới, đưa tay cài nút áo vest.

Đối mặt với nhiều nhân viên như vậy, người bình thường có lẽ sẽ căng thẳng, nhưng với Lê Dương chỉ như từ phòng họp này đến phòng họp khác.

Hoàn toàn có thể dùng từ quen tay để hình dung.

Bước lên trước, Lê Dương hơi cúi người rất lịch thiệp bắt tay Mã Hiểu Lộ.

Rồi Mã Hiểu Lộ nói với tất cả mọi người có mặt: "Vị này chính là tân chủ tịch hội đồng quản trị công ty chúng ta, Lê Dương tiên sinh, giờ chúng ta mời Lê Dương tiên sinh nói đôi lời với mọi người."

Sau đó Mã Hiểu Lộ đưa micro trên tay cho Lê Dương.


Lê Dương hắng giọng rồi lên tiếng: "Các vị, hôm nay rất vui được gặp mặt mọi người ở đây, tôi cũng rất vinh hạnh trong thời gian làm việc sắp tới, có thể vui vẻ chung sống với mọi người. Đồng thời tôi cũng rất cảm ơn sự tin tưởng của sếp Mã, cho tôi cơ hội rèn luyện bản thân như vậy, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, không phụ kỳ vọng của sếp Mã và mọi người."

Thực tế, Lê Dương quả thực có rất nhiều phương pháp và kỹ xảo trong quản lý công ty.

Điều này hẳn là nhờ sự dạy dỗ của Lê Diệu Huy từ nhỏ đến lớn, từ rất nhỏ, Lê Dương đã biết một đạo lý: muốn dẹp loạn bên ngoài trước hết phải ổn định bên trong.

Một công ty muốn phát triển vững vàng, nội bộ nhất định phải vững chắc, không thể nói đoàn kết một lòng, nhưng ít nhất phải làm được nhất trí đối ngoại.

Anh ta cũng biết, rất nhiều công ty cũ, giống như cây già, khó tránh khỏi sẽ có sâu mọt.

Cho dù như tập đoàn Lê thị luôn phòng ngừa như vậy, tình hình cũng vậy, những nhà quản lý này đều thấy trong mắt.

Lý do không thanh lý, là vì không có lợi cho sự phát triển của công ty, cộng với mấy con sâu mọt không ảnh hưởng lớn. Thứ công ty lớn tìm kiếm chính là sự ổn định.

Còn như công ty mới có tiềm năng lớn của Mã Hiểu Lộ, cơ sở của họ thực tế không sâu.

Tuy không thể tồn tại loại sâu mọt của công ty lớn, nhưng lại giống một nắm cát năm bè bảy mảng, việc Lê Dương cần làm chính là kết họ thành một sợi dây thừng, đoàn kết lại mới là mục đích anh ta đến đây.

Kết thúc cuộc họp, Mã Hiểu Lộ dẫn Lê Dương vào văn phòng chủ tịch hội đồng quản trị: "Sau này đây sẽ là văn phòng của anh."

Lê Dương cười bước qua ngồi trước vào ghế, rồi vỗ vỗ nói: "Cũng được, tuy thua chiếc ghế trước của tôi một chút, nhưng vẫn chấp nhận được. À sếp Mã mời tôi đến, định cho tôi quyền lớn cỡ nào thế?"


Đây thực ra là vấn đề mà Lê Dương khá quan tâm, tuy Mã Hiểu Lộ đã mời anh ta làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty.

Nhưng rốt cuộc vẫn là mời, bà chủ và người đại diện pháp luật vẫn là Mã Hiểu Lộ, giống như mối quan hệ giữa hoàng đế và thái thượng hoàng vậy. Nếu thái thượng hoàng không nhường quyền, hoàng đế chỉ là cái vỏ rỗng.

Mà Lê Dương muốn thay đổi công ty, tất nhiên phải biết trên tay mình rốt cuộc có bao nhiêu quyền lực.

Mã Hiểu Lộ hít sâu một hơi, theo như Tô Vũ nói trước đó, nếu đã chọn đối phương, thì nên tin tưởng đối phương mười phần.

Cái gọi là dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ người thì không dùng, nếu tuyển người ta đến, mình vẫn nắm quyền lớn.

Một là, không cần thiết tuyển người ta.

Hai là, ngược lại còn thêm một nhân viên cần quản lý.

Mã Hiểu Lộ cảm thấy lời Tô Vũ nói rất có lý, nên gõ nhẹ bàn nói: "Chỉ cần anh không bán công ty, anh muốn làm thế nào cũng được."


Lê Dương nghe xong, cảm thấy trong lòng ngọt ngào, vội thò người ra hỏi: "Hóa ra quyền lực của tôi đã đến mức có thể bán công ty rồi à?"

"Dù sao bây giờ công ty giao cho anh rồi, anh có tất cả quyền hành, nhưng có một điểm, đây là điều kiện tiên quyết, không được làm công ty tệ hơn bây giờ. Nếu không tôi sẽ sa thải anh."

Mã Hiểu Lộ chống tay lên bàn nói với Lê Dương.

"Ê ê, công ty bây giờ ở mức nào cô cũng biết mà, tôi nói thẳng luôn, bảo đảm duy trì mức hiện tại của công ty đã rất không dễ rồi, đừng nghĩ làm lớn làm mạnh nhé. Giờ tôi có thể bắt đầu sử dụng quyền lực của mình chưa?"

Lê Dương nhướn mày nhìn Mã Hiểu Lộ hỏi.

Mã Hiểu Lộ gật đầu, Lê Dương bấm nút đỏ trên điện thoại nội bộ của thư ký trên bàn.

"Sếp Mã có gì c ần sao ạ?" Thư ký nói trong điện thoại.
 
Chương 1034: C1034: mà người


"Tôi họ Lê, nhớ kỹ. Giờ lập tức đến văn phòng của tôi một chuyến." Lê Dương nói một câu rồi cúp thẳng điện thoại, rồi nhìn Mã Hiểu Lộ nói.

"Sếp Mã, chẳng lẽ còn muốn xem tôi làm việc thế nào à? Tôi làm việc nên cũng không có thời gian nói chuyện với cô."

Mã Hiểu Lộ nhún vai, xách túi nhỏ của mình bước ra ngoài.

Chẳng bao lâu, thư ký gõ cửa bước vào, nhìn Lê Dương đang nghịch bút ở bàn làm việc nói: "Sếp Lệ, tôi là thư ký của anh, anh có thể gọi em là Tiểu Vân, xin hỏi có gì cần tôi làm không?"

Lê Dương mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô ấy nói: "Cũng xinh đấy, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tâm trạng làm việc của tôi, cô đi lấy danh sách nhân viên công ty, cùng bảng lương cho tôi."

Tiểu Vân gật đầu quay người bước ra ngoài.

Bên này công ty vừa đổi chủ tịch, cả công ty khó tránh khỏi bàn tán xôn xao.

Mà người có thể biết tin tức mới nhất, chắc chắn chính là thư ký riêng của chủ tịch, Tiểu Vân.


Tiểu Vân vừa bước ra khỏi văn phòng, không ít người vây quanh, trong đó còn có mấy người phụ trách dự án, cùng mấy trưởng phòng và quản lý bộ phận.

"Tiểu Vân, sao rồi, chủ tịch nói gì?" Có người lên tiếng hỏi.

Tiểu Vân lắc đầu nói: "Không nói gì, chỉ bảo tôi lấy danh sách nhân viên công ty cùng bảng lương cho anh ấy xem."

Nói xong Tiểu Vân đi lấy tài liệu, còn bên này mọi người vẫn tiếp tục bàn tán.

"Các anh chị nói xem, chủ tịch mới này có ý gì?"

"Anh còn không nhìn ra à? Quan mới nhậm chức đốt ba đống lửa chứ gì, danh sách nhân viên và bảng lương, tôi đoán, không phải cắt giảm nhân sự thì cũng tìm cách khấu trừ lương."

"Ôi, tôi cũng nghĩ vậy, chắc chắn sếp Mã không biết mở lời thế nào, nên mới tìm một người như vậy đến. Dù sao anh ta cũng không sợ đắc tội người ta, cắt giảm nhân sự quyết liệt thôi."

"Tôi nói này, các anh chị đừng bi quan thế được không, công ty người ta cắt giảm nhân sự đều vì công ty không thuận lợi, cần tăng thu giảm chi. Công ty chúng ta bây giờ đang lên như diều gặp gió, không có lý do gì mà cắt giảm nhân sự."

"Thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì? Đâu phải chúng ta quyết định được, vẫn nên làm tốt việc trên tay mình đi."

Một nhóm người bàn tán một lúc, cũng không có kết quả gì, nên lần lượt quay về vị trí làm việc của mình.

...

"Này, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào vậy? Sao đột nhiên lại muốn giao công ty cho người khác quản lý?"

Ra khỏi công ty, Mã Hiểu Lộ cùng hai cô bạn thân, Triệu Phi Phi và Lục An Kỳ đến một tiệm bánh ngọt mà họ thường đến trước kia.


Chỉ là, vì công ty của Mã Hiểu Lộ, nên đã lâu lắm rồi không đến.

Giờ ba người ngồi lại với nhau, nhìn kỹ, dường như họ đều thay đổi, lại dường như đều không đổi.

"Là Tô Vũ đấy, anh ấy nói không muốn tớ quá mệt, nên bảo tớ giao công ty ra ngoài, còn nói muốn đi du lịch vòng quanh nước ngoài, hai cậu có muốn đi cùng không?"

Mã Hiểu Lộ ăn một miếng bánh rồi nói.

Triệu Phi Phi nhẹ nhàng xoa bụng mình nói: "Cậu xem tớ thế này còn chạy lung tung được không? Chắc con đẻ ở nước ngoài mất. Nhân cơ hội này, tớ cũng nghỉ việc luôn, an tâm chờ sinh."

Lục An Kỳ tò mò hỏi: "Hiểu Lộ, trước kia công ty mới đăng ký, cũng bận rộn vậy mà, sao bây giờ Tô Vũ mới nghĩ đến việc đau lòng cho cậu?"

Nói xong, Triệu Phi Phi cũng gật đầu liên tục: "Đúng đấy, phải biết, lúc đó còn vất vả hơn bây giờ nhiều."

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Anh ấy đâu phải đau lòng cho tớ. Là đau lòng cho anh ấy."

Nói rồi, cô chỉ vào bụng mình, Lục An Kỳ không hiểu ý gì, Triệu Phi Phi lập tức hiểu ra, phấn khích nói.


"Hiểu Lộ, cậu có thai đúng không?"

Mã Hiểu Lộ gật đầu ngượng ngùng, lúc này Triệu Phi Phi khom người qua nói: "Cậu giấu kín thật đấy, mấy tháng rồi? Tớ không quan tâm, con cậu và con tớ, hoặc là kết nghĩa kim lan, hoặc là kết làm vợ chồng, tớ ở đây định sẵn cho chúng rồi."

Lục An Kỳ cười khổ nói: "Vậy tớ thì sao?"

"Cậu á, cậu nhanh lên đi." Triệu Phi Phi cười đáp.

Lúc này Mã Hiểu Lộ chợt nhớ ra một chuyện, nên nói với Triệu Phi Phi: "Đúng rồi, Phi Phi cậu có bầu trước cưới sau, cậu và Chu Triệt bao giờ tổ chức đám cưới thế?"

Triệu Phi Phi cong môi nói: "Ôi, cậu xem tớ thế này, còn mặc được váy cưới không? Bọn tớ đã bàn rồi, trước tiên đi đăng ký kết hôn, rồi đợi con sinh xong mới tổ chức đám cưới, cũng không tính là có bầu trước cưới sau."

"Ôi, giờ nghĩ lại thời gian trôi nhanh thật. Hình như mới hôm qua các cậu cùng than phiền công ty tăng ca, chớp mắt hai đứa đều sắp làm mẹ rồi, tớ thậm chí còn cảm thấy không biết có đang mơ hay không nữa." Lục An Kỳ khoác tay Mã Hiểu Lộ cảm thán.

Mà thực tế, với Mã Hiểu Lộ thì tất cả chuyện này sao mà chẳng giống như đang mơ chứ?
 
Chương 1035: C1035: Thế nào


"Thế nào? Hôm nay vẫn thuận lợi chứ?"

Thấy Mã Hiểu Lộ về, Tô Vũ vội đứng dậy từ trên ghế sofa, lấy chiếc túi nhỏ từ tay cô hỏi.

"Ôi, em thấy, ngay lúc em nói giao công ty cho Lê Dương, trong lòng em nhẹ nhõm, cứ như bỏ được gánh nặng ngàn cân, sau này cuối cùng cũng có thể ngủ nướng rồi."

Mã Hiểu Lộ ngồi phịch xuống ghế sofa, tinh thần cả người trông đúng là rất thư thái.

Đây chính là kết quả Tô Vũ muốn, anh có thể không cần gì khác, chỉ cần người mình quan tâm yêu thương, có thể vô ưu vô lo vui vẻ mỗi ngày, thế là đủ rồi.

"Anh đã lên kế hoạch tuyến đường cho chúng ta rồi, em xem này, chúng ta xuất phát từ chỗ này, rồi đến đây, bảo tàng Louvre và thánh đường Hồi giáo này cũng phải đi, trang viên Mandala..."

Tô Vũ lấy ra bản đồ thế giới, chỉ cho Mã Hiểu Lộ tuyến đường sơ bộ trong chuyến đi này của họ.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Còn chỗ này nữa, em muốn đến Santorini, còn cả đây, dù sao cũng phải đi hết, anh phải đi cùng em."


Tô Vũ cười nói: "Được, anh đi cùng em, em làm phiên dịch cho anh, chúng ta hai người đi ba người về thế nào?"

Thực tế Tô Vũ cũng chỉ nói vậy thôi, anh còn phải tranh thủ đến Biên Thận một chuyến trước khi con ra đời.

Mà điều khiến anh không ngờ hơn là, kế hoạch mãi mãi không theo kịp biến hóa, một số chuyện bất ngờ, thường sẽ đảo lộn mọi sắp xếp.

...

Một căn hầm bí ẩn ở thành phố Tân Hải, Triệu Minh Quân nhận được tin tức Tô Vũ đến đây.

Cả căn hầm hơi ẩm ướt, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt tí tách cùng ánh đèn vàng vọt làm bạn.

"Thánh nhân, tôi... tôi đã tìm ra tung tích người đó rồi." Triệu Minh Quân quỳ xuống đất, cúi đầu nói với một người ngồi trên ghế, ẩn mình trong ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng.

Người này mặc một chiếc áo khoác đen, tóc đã bạc trắng hoàn toàn, và rụng nhiều, lộ ra da đầu có vân.

Sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc, và đầy những rãnh do năm tháng để lại.

Đây chính là "thánh nhân" mà Triệu Minh Quân nói đến.

Thời gian trước, để chữa bệnh cho vợ mình, Triệu Minh Quân đã bán viên ngọc mà mình sưu tầm nhiều năm với giá năm triệu tại triển lãm châu báu ở thành phố Tân Hải.

Chỉ là, cơ thể vợ mình như một cái hố không đáy, căn bản không lấp đầy nổi.


Dù bỏ ra bao nhiêu tiền, tình hình chẳng những không thuyên giảm chút nào, ngược lại còn ngày càng nghiêm trọng. Nhìn vợ mỗi ngày một tệ hơn, Triệu Minh Quân lo lắng không yên.

Điều khiến ông ta càng bất lực hơn là, tiền cũng ngày một ít đi, khi thấy sắp cùng đường bí lối nhìn vợ mình chết.

Người tự xưng là "thánh nhân" trước mắt này xuất hiện, và vừa mở miệng đã hỏi ông ta về tung tích viên ngọc trước kia.

Lúc đó Triệu Minh Quân thắc mắc, viên ngọc đó vẫn luôn là bảo vật riêng của ông ta, rất ít cho người khác xem.

Theo lý mà nói, người ngoài không nên biết mới đúng.

Mà cho dù sau khi bán cho Mã Hiểu Lộ họ, họ dùng để triển lãm, khiến viên ngọc có chút danh tiếng, đối phương cũng không nên tìm đến mình, mà phải tìm người mua viên ngọc trước kia chứ.

Sau đó, Triệu Minh Quân đã thành thật nói với đối phương tin tức viên ngọc đã bán đi.

Chỉ là, vị thánh nhân này lại bảo ông ta, nhờ ông ta tìm người mua viên ngọc, và để đáp lại hắn ta có thể giúp chữa khỏi bệnh cho vợ ông ta.

Cái gọi là, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng,khi thấy vợ mình bị bệnh nguy kịch, Triệu Minh Quân quyết định thử một lần. Nên đã đồng ý điều kiện của vị thánh nhân này, giúp hắn ta tìm người mua viên ngọc lúc đầu, chính là Tô Vũ.


Để đáp lại, vị thánh nhân cũng cho Triệu Minh Quân thuốc, bảo ông ta về cho vợ uống.

Triệu Minh Quân nửa tin nửa ngờ làm theo, mà điều khiến ông ta bất ngờ là, hôm sau vợ ông ta vốn bị bệnh nằm liệt giường lâu ngày, lại đứng dậy được, hơn nữa sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.

Điều này khiến Triệu Minh Quân nhìn thấy hy vọng, ông ta bắt đầu tin lời vị thánh nhân kia.

Hơn nữa đối phương chỉ muốn tìm Tô Vũ, còn đến lúc đó viên ngọc có đổi chủ được không là chuyện giữa họ, không liên quan đến ông ta.

Ông ta chỉ cần tìm ra người đó là được.

Vì thế Triệu Minh Quân bắt đầu tìm người khắp nơi, vì trước đó không để lại phương thức liên lạc, nên cũng thực sự không dễ dàng lắm.

Cộng thêm trước đó có một số bạn bè, vì vợ mình bị bệnh, mượn tiền người ta đến giờ chưa trả được, nên cũng không tiện nhờ người khác giúp dò hỏi.
 
Chương 1036: C1036: Sao lần này nhanh vậy


Cứ thế, chuyện này kéo dài đến tận bây giờ. Cho đến khi con gái mình ở Yên Kinh có dịp tình cờ gặp Mã Hiểu Lộ, và lấy được số điện thoại cùng địa chỉ nhà họ.

"Ồ? Sao lần này nhanh vậy?" Thánh nhân dùng giọng như cưa gỗ khiến người ta buồn nôn nói.

Triệu Minh Quân không dám ngẩng đầu nói: "Trời không phụ lòng người, tôi dốc hết sức cuối cùng cũng biết địa chỉ nhà và phương thức liên lạc của đối phương."

"Sao còn không đưa lên đây?" Thánh nhân hơi kích động mở to hốc mắt.

Nhưng Triệu Minh Quân quỳ dưới đất lại không lập tức nói thông tin mình biết cho hắn ta, mà nói.

"Thánh nhân, thuốc của vợ tôi đâu?"

Với Triệu Minh Quân, đây mới là chuyện quan trọng nhất.


Từ khi uống thuốc mà thánh nhân cho, bệnh tình của vợ mình đúng là thuyên giảm, và ngày một như tiến gần đến người bình thường.

Nhưng lại không thể ngừng, một khi ngừng thuốc sẽ suy sụp, thậm chí tình hình còn tệ hơn trước.

Vì lâu như vậy mà mình cũng không có tin tức gì, nên thánh nhân cố ý khấu trừ lượng thuốc, dùng cách này thúc giục Triệu Minh Quân.

"Ông không có cửa mặc cả với tôi, đưa thứ tôi muốn cho tôi, vợ ông mới có thể sống, nếu không, tôi nghĩ ông cũng rõ bà ta sống không quá nửa tháng."

Triệu Minh Quân không còn lựa chọn, chỉ có thể lấy từ trong túi ra tờ giấy ghi toàn bộ thông tin về Tô Vũ đã viết sẵn đưa cho thánh nhân.

Đây là lần đầu Triệu Minh Quân nhìn thấy tay thánh nhân, làn da khô quắt, bên dưới là từng đường mạch máu rõ ràng, thậm chí còn có thể thấy máu trong mạch máu không ngừng lưu động.

Khiến người ta sợ hãi, cứ như bàn tay ác quỷ, tựa hồ có thể lập tức lấy đi mạng người.

Thánh nhân nhận tờ giấy từ tay Triệu Minh Quân xem rồi cười lớn: "Hahaha, cuối cùng cũng để tao tìm ra, cuối cùng cũng để tao tìm ra."

"Thánh nhân, thuốc đâu? Thuốc của vợ tôi đâu?" Triệu Minh Quân quỳ trước mặt thánh nhân cầu xin.

"Cầm lấy." Nói xong, không biết thánh nhân lấy từ đâu ra một viên thuốc đen đặt vào tay Triệu Minh Quân.

Chỉ là Triệu Minh Quân cảm thấy, nó hơi khác với thuốc đã thấy trước đó.


Buổi chiều ánh nắng luôn có vẻ uể oải khác thường, ba ngày sau khi sắp xếp xong ca phẫu thuật cho bà nội, Mạnh Đông Dương một mình đáp máy bay đến Kim Lăng, và rất thuận lợi tìm được nơi tên Ngự Thiện Cung mà Tô Vũ nói.

Vốn trước đó Mạnh Đông Dương đã mang tâm thế nhất định phải chết, dù sao trong ký ức mơ hồ của anh ta, cha mình cũng chết vì loại bệnh này.

Đó là một loại bệnh tra tấn người ta rất nhiều, cũng rất kinh khủng, cho đến khi toàn bộ cơ bắp da thịt người chết đều hoại tử chảy mủ, vẫn duy trì ý thức rất rõ ràng. Với bất cứ ai, đây có lẽ đều là một sự giày vò sánh ngang địa ngục.

Mạnh Đông Dương vốn định kiếm đủ tiền, sắp xếp xong ca phẫu thuật cho bà nội, và giải quyết vấn đề đi học của em gái, rồi mình sẽ tìm một nơi hiếm bóng người trong rừng già núi sâu, lặng lẽ kết thúc mạng sống trẻ trung này của mình.

Nhưng gió thổi đường chuyển, vào lúc này anh ta lại gặp được Tô Vũ, và biết sinh mạng của mình dường như còn có bước xoay chuyển mới, tất nhiên thực tế cho dù đã đứng trước cửa Ngự Thiện Cung.

Mạnh Đông Dương vẫn mang tâm thái nửa tin nửa ngờ, hoặc nói anh ta nghi ngờ trong lòng, đây không phải một nhà hàng sao? Dường như nhìn thế nào cũng không dính dáng gì đến bác sĩ.

Hít sâu một hơi, Mạnh Đông Dương bước vào.

"Hoan nghênh quý khách, mời vào trong." Một nhân viên phục vụ xinh xắn cười tươi chào đón Mạnh Đông Dương, và định dẫn anh ta đến một chỗ ngồi tương đối thoải mái hơn.


Đi được vài bước Mạnh Đông Dương dừng lại nhìn cô nhân viên nói: "Chào cô, xin hỏi trong tiệm các cô có người tên Tiêu Tuyết Ny không?"

Nhân viên cười gật đầu đáp: "Tiêu Tuyết Ny là sếp của chúng tôi, xin hỏi anh tìm cô ấy có việc gì không?"

Nghe đến đây, Mạnh Đông Dương thở phào, ít nhất chứng minh nơi này đúng là có một người như vậy, đã đến rồi nên Mạnh Đông Dương tiếp tục nói: "Ồ, tôi đến đây để tìm cô ấy, xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

Vì khi Mạnh Đông Dương đến đã hơn hai giờ chiều, trong tiệm cơ bản không còn khách ăn, nhân viên vệ sinh đang bận dọn dẹp, đồng thời Phó Cổ đang ở quầy tính sổ hôm nay, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên này anh ta cũng bước qua.

"Quản lý, vị tiên sinh này nói muốn tìm sếp." Nhân viên thuận lý thành chương đẩy việc lên người Phó Cổ, còn có báo hay không là do quản lý quyết định.

Phó Cổ vẫy tay nói: "Cô xuống làm việc đi."

Nhân viên gật đầu quay người rời đi: "Cậu tìm sếp chúng tôi làm gì?"
 
Chương 1037: C1037: Ơ là thế này


Mạnh Đông Dương đánh giá Phó Cổ một chút rồi đáp: "Ồ, tôi tìm cô ấy có việc quan trọng, một người tên Tô Vũ bảo tôi đến tìm cô ấy."

Khi nói ra tên Tô Vũ, Phó Cổ cũng hiểu ra chuyện gì, đương nhiên cũng không cần cản trở, nên làm động tác mời nói với Mạnh Đông Dương: "Cậu bạn trẻ, mời qua bên này ngồi một lát, tôi lập tức lên báo một tiếng." . Truyện Nữ Cường

Mạnh Đông Dương gật đầu, sau đó Phó Cổ quay người lên lầu. Lúc này Tiêu Tuyết Ny nằm trên ghế nhắm hờ mắt dường như đang dưỡng thần. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiêu Tuyết Ny không mở mắt trực tiếp nói: "Vào đi."

Sau một tiếng "két", Phó Cổ đẩy cửa bước vào, mang vẻ áy náy nói: "Ơ, sếp xin lỗi nhé, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi."

"Không sao, là có chuyện gì sao?" Tiêu Tuyết Ny mở mắt nhìn Phó Cổ hỏi.


"Ơ là thế này, dưới lầu có một cậu thanh niên đến, nói Tô tiên sinh bảo cậu ta đến tìm cô, không biết là chuyện gì." Phó Cổ nói sơ qua tình hình, sau đó Tiêu Tuyết Ny nhíu mày, rồi đứng dậy trực tiếp đi xuống.

"Chính là cậu bạn trẻ này." Xuống lầu, Phó Cổ giới thiệu.

Tiêu Tuyết Ny thân thiện đưa tay phải ra nói: "Chào cậu, tôi chính là Tiêu Tuyết Ny."

Mạnh Đông Dương quay đầu lại ngây người, anh ta không ngờ Tiêu Tuyết Ny này lại là một cô gái tóc vàng mắt xanh, hơn nữa lại xinh đẹp rực rỡ như vậy, anh ta không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần, nhưng đồng thời lại thấy hơi ngại, hai gò má hơi nóng lên.

Sững sờ một lúc, Mạnh Đông Dương mới phản ứng lại, đưa tay phải bắt tay Tiêu Tuyết Ny nói: "Chào cô, tôi tên Mạnh Đông Dương."

"Cô pha một bình trà mang lên văn phòng tôi." Tiêu Tuyết Ny dặn nhân viên bên cạnh một câu rồi nói với Mạnh Đông Dương: "Chúng ta lên trên nói chuyện đi."

Vì là người mà Tô Vũ gọi đến, hơn nữa nói tìm cô ấy có chuyện gì đó, hẳn là một số chuyện tương đối riêng tư, nên Tiêu Tuyết Ny bảo anh ta lên văn phòng nói.

"Sư phụ bảo anh tìm tôi làm gì?" Vào văn phòng, Tiêu Tuyết Ny quay đầu rót một tách trà rồi nói với Mạnh Đông Dương.

"Sư phụ?" Mạnh Đông Dương sửng sốt.


"Ồ, chính là Tô Vũ, anh ấy chính là sư phụ tôi." Tiêu Tuyết Ny giải thích.

"Trẻ như vậy đã làm sư phụ rồi à?" Mạnh Đông Dương nghĩ trong lòng, nhưng không nói ra, dù sao không nên biết thì tốt nhất đừng biết thì hơn.

Sau đó Mạnh Đông Dương li3m lưỡi nhìn Tiêu Tuyết Ny nói: "Chị Tuyết Ny đừng sợ nhé."

Nói xong Mạnh Đông Dương nhẹ nhàng vén áo mình lên, để lộ ra một mảng lớn thi ban trên bụng, nhưng Tiêu Tuyết Ny chỉ nhìn một cái, Mạnh Đông Dương đã vội vàng buông áo xuống.

Rõ ràng đây là bí mật mà Mạnh Đông Dương không dễ dàng cho người khác xem: "Tô tiên sinh nói, chị có thể giúp tôi, bảo tôi đến tìm chị."

Tiêu Tuyết Ny nhẹ nhàng cắn môi, mục đích Mạnh Đông Dương đến tìm mình, Tiêu Tuyết Ny đại khái đã rất rõ ràng, hẳn chính là vì mấy vết thi ban trên người anh ta.


Mà Tiêu Tuyết Ny biết rõ trong lòng, đây chắc chắn không phải bệnh ngoài da bình thường, nếu không Tô Vũ chắc chắn sẽ không bảo Mạnh Đông Dương đến tìm cô ấy. Mà Tô Vũ không tự mình ra tay, tất nhiên Tiêu Tuyết Ny hiểu mục đích của Tô Vũ, đó là đang thử thách mình.

"Cậu... cậu bị sao vậy? Trên người còn nhiều vết như vậy nữa không?" Tiêu Tuyết Ny không như Tô Vũ nhìn một cái đã nhận ra đây là thi ban.

"Đây là thi ban, trên người ngoài chỗ này ra còn một số nữa, nhưng diện tích không lớn lắm, chỗ này nổi bật nhất." Mạnh Đông Dương nói ra tình hình của mình, còn rốt cuộc bị nhiễm thi ban thế nào, Mạnh Đông Dương cảm thấy không cần nói quá rõ, bởi dường như cũng không có tác dụng quá lớn với việc chữa trị cho mình.

Thi ban, đây còn là lần đầu tiên Tiêu Tuyết Ny nghe nói đấy thứ này, mà phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là hơi không biết phải làm sao.

Thực tế cô ấy vẫn áp dụng quy trình của bệnh viện, phản ứng đầu tiên là muốn kiểm tra toàn thân Mạnh Đông Dương để tìm rõ nguyên nhân bệnh đã.
 
Chương 1038: C1038: Sư nương


Nhưng suy nghĩ kỹ lại, Tiêu Tuyết Ny cảm thấy, e là bệnh viện cũng không kiểm tra ra kết quả gì, nếu không Tô Vũ cũng sẽ không bảo Mạnh Đông Dương đến tìm cô ấy, trực tiếp đến bệnh viện khám da liễu là xong.

Hơn nữa vừa rồi đã nghe Mạnh Đông Dương nói, cái này là thi ban, tuy Tiêu Tuyết Ny không phải bác sĩ da liễu, nhưng dù sao cũng làm việc ở bệnh viện lâu như vậy rồi. Cô ấy cũng từng nghe nói không ít bệnh ngoài da, nấm chân tay, chàm, mề đay phần lớn đều do một số nấm gây ra.

Còn có bệnh lupus ban đỏ hệ thống cũng đã từng gặp, nhưng thi ban thì đúng là lần đầu Tiêu Tuyết Ny nghe nói, nên thoáng chốc trong lòng không có đối sách gì. Mà lúc này Mạnh Đông Dương đang nhìn cô ấy đầy mong đợi, dù sao đây cũng là chuyện lớn liên quan đến tính mạng anh ta, đặt lên người ai hẳn cũng sẽ ôm một chút hy vọng.

Tiêu Tuyết Ny nhíu mày rồi nói với Mạnh Đông Dương: "Ơ, cậu chờ chút, tôi ra ngoài một lát sẽ quay lại ngay."

Mạnh Đông Dương gật đầu, sau đó Tiêu Tuyết Ny bước ra ngoài, dù sao người này là do Tô Vũ bảo đến, mà về thi ban gì đó cô ấy lại hoàn toàn không biết, với thái độ nghiêm túc có trách nhiệm với bệnh nhân.


Tiêu Tuyết Ny không dám ra tay mù quáng, nên vẫn hỏi Tô Vũ rốt cuộc là chuyện gì, đến lúc đó cô ấy mới có thể nắm chắc trong lòng.

Trên ban công của Ngự Thiện Cung, Tiêu Tuyết Ny gọi điện cho Tô Vũ, chẳng bao lâu, điện thoại đã được nhấc máy.

"A lô, Tuyết Ny, có chuyện gì vậy?" Người nghe điện thoại không phải Tô Vũ, mà là Mã Hiểu Lộ.

"Sư nương, sư phụ đâu ạ? Em có việc tìm anh ấy."

Mã Hiểu Lộ ngồi trên ghế sofa xem tivi nói: "Cả ngày ở dưới tầng hầm với Mao Đầu không biết làm gì, thỉnh thoảng còn tạo ra mấy mùi kỳ quái, chị thực sự lo một ngày nào đó anh ấy sẽ cho nổ nhà mất."

Nghe đến đây, lại liên tưởng đến lần trước mình luyện thuốc ở Dịch Phúc Quán, sơ ý đốt cả con phố, Tiêu Tuyết Ny không nhịn được cười.

"Em chờ chút nhé, chị đi gọi anh ấy ngay đây." Mã Hiểu Lộ nói một câu rồi ném điện thoại lên ghế sofa, chạy xuống tầng hầm gõ cửa.

"Có chuyện gì thế? Không phải không cho em xuống đây sao?" Tay Tô Vũ còn cầm mấy cây thảo dược, mở cửa nói với Mã Hiểu Lộ.

"Em mới lười quản anh làm gì, Tuyết Ny gọi điện cho anh, nói có việc tìm anh." Mã Hiểu Lộ bịt mũi, dường như mùi bên trong không được dễ ngửi lắm.


Tô Vũ gật đầu, quay người nói với Mao Đầu trong tầng hầm: "Mày trông chừng chút, tao quay lại ngay."

Mao Đầu vẫy đuôi nhìn chằm chằm biến hóa trong lò, với cái gọi là thuật luyện đan này, Mao Đầu cũng cảm thấy rất mới lạ, nên nó cũng muốn xem kỹ rốt cuộc là thế nào, biết đâu còn có thể học được một vài chiêu cũng nói không chừng.

Mà mấy ngày nay Tô Vũ tăng ca luyện chế đan dược, thực tế là để phòng khi cần.

"A lô, lâu như vậy cũng không thấy cô, chạy đi đâu vậy?" Tô Vũ cầm điện thoại nói thẳng.

"Đâu có chạy đâu, dạo này, trong bệnh viện cũng không có gì, nên tôi ở bên Kim Lăng nhiều hơn chút." Thực ra đây chỉ là một cái cớ mà Tiêu Tuyết Ny tự thuyết phục mình thôi.

Tuy nói việc trong bệnh viện đúng là không nhiều, nhưng đây lại không phải toàn bộ lý do cô ấy ở Kim Lăng nhiều hơn. Thứ thực sự khiến cô ấy ở lại Kim Lăng lâu, là một người khiến cô ấy rơi vào lưới tình. Nhưng những điều này đều là bí mật trong lòng phụ nữ.


"Được rồi, không nói mấy chuyện này với anh nữa, có một người tên Mạnh Đông Dương, là anh bảo cậu ta đến tìm tôi đúng không?" Tiêu Tuyết Ny trực tiếp vào thẳng vấn đề, dù sao Mạnh Đông Dương vẫn đang đợi trong văn phòng.

Tô Vũ mỉm cười, xem ra Mạnh Đông Dương hẳn đã thuận lợi tìm được Tiêu Tuyết Ny: "Đúng vậy, là tôi bảo cậu ta đến tìm cô, thế nào, cô có cách không?"

Tiêu Tuyết Ny lập tức bày ra vẻ mặt đầy đắng chát: "Sư phụ, đồ đệ mấy cân mấy lạng mà anh còn không rõ à, tôi làm sao có cách chứ."

"Vậy thời gian dài thế này cô làm gì hả? Mấy quyển sách thuốc lần trước tôi bảo cô xem, cô có nghiêm túc đọc không vậy?" Thực ra ngoài truyền thụ cho Tiêu Tuyết Ny một số thuật luyện đan, Tô Vũ cũng chẳng dạy cô ấy thứ gì thực dụng, chỉ bảo cô ấy đọc một số sách thuốc, mục đích chính là để củng cố cơ sở, đạt đến mức hạ bút thành văn.

Nhưng những thứ ghi chép trong mấy quyển sách thuốc đó, cứ như nội dung trong sách giáo khoa vậy, cơ bản hoàn toàn không nhất quán với nội dung kiểm tra, nên lúc này, Tiêu Tuyết Ny hoàn toàn mò mẫm, không biết nên bắt tay từ đâu.
 
Chương 1039: C1039: Ý anh là bệnh di truyền à


"Sư phụ à, mấy quyển sách thuốc đó cũng không ghi chép thi ban nên chữa thế nào mà, anh bảo tôi nên làm sao đây." Tiêu Tuyết Ny chu môi, như đang làm nũng.

Mà Tô Vũ tất nhiên sẽ không cố ý làm khó Tiêu Tuyết Ny, anh đẩy Mạnh Đông Dương cho Tiêu Tuyết Ny, chắc chắn biết Tiêu Tuyết Ny có cách xử lý.

"Thi ban, thực ra chính là triệu chứng biểu hiện trên da sau khi cơ thể nhiễm thi độc, có thể nói thi ban chỉ là một triệu chứng, muốn chữa khỏi bệnh này, phải thanh trừ thi độc trong cơ thể, giờ cô nghĩ kỹ xem có bao nhiêu cách thanh trừ thi độc?"

Tô Vũ từng bước dẫn dắt Tiêu Tuyết Ny học đi đôi với hành, phải biết trong mấy quyển sách thuốc đó đúng là không ghi chép gì về thi ban, nhưng lại có ghi chép về thi độc. Tiện thể nhân cơ hội này xem Tiêu Tuyết Ny có nghiêm túc đọc mấy quyển sách thuốc không.

"Ừm, thi độc á, phải xem trúng độc sâu cạn thế nào, nếu trúng độc không sâu, ngải cứu bình thường cùng trần bì và mật rắn là có thể trục xuất, nhưng nếu trúng độc sâu, cần dùng cách đặc biệt tìm chỗ thi độc ứ đọng trong cơ thể, rồi nhổ bỏ thi độc."


Tiêu Tuyết Ny nói xong, Tô Vũ gật đầu hài lòng nói: "Không tồi, xem ra dạo này có chăm chỉ, vậy giờ cô biết nên làm thế nào chưa?"

Tiêu Tuyết Ny lắc đầu, rõ ràng vẫn chưa tự tin lắm với bản thân, dù sao nói miệng và làm tay hoàn toàn là hai chuyện: "Mấy cái này tuy tôi biết, nhưng tôi đâu biết trong cơ thể Mạnh Đông Dương, thi độc có sâu lắm không."

"Ôi, sao tôi lại có đồ đệ dốt như cô chứ, cô không biết chẳng lẽ xô không thể hỏi à? Chẳng lẽ bệnh nhân còn không hiểu rõ tình hình của mình hơn tôi sao?" Trên sách thuốc chắc chắn có ghi chép, thời gian khác nhau sau khi thi độc xâm nhập cơ thể thì triệu chứng cũng khác nhau, Tô Vũ muốn Tiêu Tuyết Ny tự đi phán đoán những điều này.

Thực ra y đạo trăm khoanh vẫn quanh một đốm, rốt cuộc vẫn phải dùng đến vọng văn vấn thiết truyền thống, không ai có thể chữa khỏi bệnh mà không biết gì cả, cho dù là Tô Vũ cũng không thể.

Mấy quyển sách thuốc trên tay Tiêu Tuyết Ny, không phải có thể tùy tiện mua được ở hiệu sách nào, đó là Tô Vũ kết hợp tình hình thực tế trên trái đất viết ra, có thể nói trên đó có rất nhiều phương pháp bất truyền.

Nhưng lại căn bản không có ví dụ minh họa bất cứ chứng bệnh nào, chắc hẳn quyển sách này hoàn toàn mới đối với cả trái đất, không có bất cứ ví dụ thực tế nào để tham khảo, cần Tiêu Tuyết Ny không ngừng mò mẫm và tìm hiểu sâu.

Nghe lời Tô Vũ xong, Tiêu Tuyết Ny chu môi, rồi nói: "Được rồi, vậy tôi thử xem, nhưng anh tốt nhất đừng hy vọng quá lớn." Vì chưa từng thử bao giờ, nên Tiêu Tuyết Ny tỏ ra hơi thiếu tự tin.

Sau khi cúp điện thoại, Mã Hiểu Lộ lên tiếng: "Để em đoán xem nào, chắc chắn là Mạnh Đông Dương tìm được Tuyết Ny, hỏi chuyện bà nội đúng không?"

Tô Vũ đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Mã Hiểu Lộ nói: "Chỉ đoán đúng một nửa, đúng là Mạnh Đông Dương tìm được cô ấy, nhưng lại không phải chuyện bà nội, mà là chuyện của chính cậu ta."


"Chuyện của cậu ta? Cậu ta bị bệnh à?" Mã Hiểu Lộ nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, hơn nữa là bệnh giống cha cậu ta."

Lần trước ở Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ từng biết từ miệng Mạnh Cầm chuyện cha cô bé mất ngay sau khi cô bé sinh ra không lâu. Hơn nữa sau này nghe người trong làng nói, tình trạng lúc chết của ông ấy rất thảm.

"Ý anh là bệnh di truyền à? Vậy Cầm Nhi có bị loại bệnh này không?" Mã Hiểu Lộ cảm thấy gia đình họ đã đủ khó khăn rồi, giờ lại người này bệnh người kia bệnh, thật đáng thương.

"Tưởng tượng của em phong phú thật, ai bảo em là bệnh di truyền? Yên tâm đi, Tuyết Ny chắc chắn sẽ có cách, thôi không nói nữa, anh còn việc phải làm." Nói xong Tô Vũ quay người một lần nữa trở lại tầng hầm.

...


Trong văn phòng của Tiêu Tuyết Ny ở Ngự Thiện Cung, Tiêu Tuyết Ny nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi nói: "Xin lỗi, vừa rồi ra ngoài gọi điện cho sư phụ."

Mạnh Đông Dương lắc đầu ra hiệu không sao, sau đó Tiêu Tuyết Ny nhớ lại nội dung trong sách thuốc hỏi: "À, tôi hỏi cậu mấy câu nhé, cậu nhất định phải trả lời thành thật, tôi mới có thể hốt thuốc đúng bệnh."

Mạnh Đông Dương gật đầu nói: "Ừm, tôi nhất định sẽ hợp tác hết sức, chị hỏi đi."

"Dạo này lúc ngủ vào ban đêm, cậu có thấy tay chân lạnh cóng, thậm chí đôi khi còn bị lạnh đến tỉnh giấc không?" Vì thi độc xâm nhập, ảnh hưởng đầu tiên chính là tứ chi tay chân, từ từ hơi lạnh lẽo, rồi dần dần sẽ mất cảm giác, cuối cùng liệt giường, trơ mắt nhìn cơ thể mình từng chút một liên tục hoại tử.

"Ừm, đúng là hơi lạnh, không chỉ vậy nếu tay chân lâu không cử động, còn có cảm giác hơi tê. Đặc biệt là lúc sáng dậy, ngón tay hơi không cử động nổi, phải rất lâu mới khôi phục được." Mạnh Đông Dương thành thật đáp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top