Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Truyền Nhân Thần Y

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Truyền Nhân Thần Y
Chương 780: C780: Ngày mốt đi làm


Cho dù trước đó không lâu, trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lê thị, Mã Hiểu Lộ may mắn chiếm ưu thế, nhưng điều này không thể đại diện cho việc công ty của Mã Hiểu Lộ đã trở thành tập đoàn hàng đầu Hoa Hạ, huống chỉ có thể vượt qua tập đoàn Lê thị.

Mà hành động này của Lê Dương, cô thực sự hơi không hiểu rõ, bèn theo bản năng quay lại nhìn Tô Vũ đang mỉm cười ngồi bên cạnh, hy vọng lúc này anh có

thể đưa ra ý kiến gì đó.

Lúc này trong lòng Tô Vũ hơi vui mừng, thực tế anh cũng như Mã Hiểu Lộ, luôn đoán trong lòng hôm nay Lê Dương tìm hai người họ có mục đích gì.

Ngay cả anh cũng không nghĩ Lê Dương sẽ làm vậy, hơn nữa còn trực tiếp như thế. Điều này khiến Tô Vũ có cảm giác như đang muốn ngủ thì có người đưa gối vậy.

So với bất cứ ai, Lê Dương đều có lợi thế trời cho, thậm chí nếu thay thế Mã Hiểu Lộ, có lế hiệu quả còn tốt hơn cả Mã Hiểu Lộ.

Bởi người này có thủ đoạn, cũng có bản lĩnh phi thường, tầm nhìn siêu việt. Quan trọng nhất, Tô Vũ cảm thấy anh ta có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Thử nghĩ xem, ở độ tuổi như Lê Dương, mới đây bị thua đau, bây giờ đã chủ động xin chỉ giáo.


Cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, hôm qua bị đối thủ đánh trọng thương, hôm nay đã đến xin làm đệ tử học nghệ.

Nhiều người sẽ cảm thấy không thể nhún nhường như vậy, cảm thấy làm vậy dường như đang thừa nhận mình kém hơn đối phương.

Đôi khi thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình là điều rất khó khăn, bởi vì khó thuyết phục được lòng mình.

'Tô Vũ cầm chén trà uống một ngụm rồi đáp: "Ngày mốt đi làm, được không?” Lê Dương và Mã Hiểu Lộ cùng ngỡ ngàng. Mã Hiểu Lộ ngạc nhiên vì Tô Vũ lại đồng ý yêu cầu của Lê Dương.

Còn Lê Dương sửng sốt vì khi nói ra quyết định này, Tô Vũ thậm chí không hỏi ý kiến của Mã Hiểu Lộ.

Lúc này, lời Tô Vũ nói có hiệu lực hay không, trong lòng Lê Dương không khỏi đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Chỉ thấy anh ta lập tức quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ, dù sao người tiếp xúc bàn bạc với anh ta luôn là Mã Hiểu Lộ.

Mà anh ta cũng biết, Mã Hiểu Lộ mới là người đại diện pháp luật thực sự.

Nói cách khác, cho dù lời Tô Vũ nói có trọng lượng, thì cũng phải được Mã Hiểu Lộ gật đầu mới có hiệu lực phải không?

Tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc không hiểu, nhưng đây là ở ngoài, hơn nữa chỉ là tuyển dụng một nhân viên mà thôi.

Nếu mình trực tiếp từ chối, chắc chắn sẽ khiến Tô Vũ mất mặt. Thực tế Tô Vũ cũng biết, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không từ chối, bởi tuy ở nhà Tô Vũ ngoan ngoãn nghe lời Mã Hiểu Lộ.

Nhưng ở ngoài, Mã Hiểu Lộ không bao giờ tùy hứng nũng nịu, có thể nói ở ngoài bà chủ này tự nguyện làm vật đính kèm cho Tô Vũ.


"Ừm, đúng rồi, ngày mốt đi làm, anh có thể về dọn dẹp đồ đạc. Nhưng tôi phải nói trước, tôi không thể trả lương cho anh quá cao đâu."

Thấy Mã Hiểu Lộ đồng ý, Lê Dương nở nụ cười, cầm chén trà trước mặt lên:

"Có lương hay không đều không sao. Nếu đã vậy, chúng ta dùng trà thay rượu, khẩu ước đã được gõ định, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Nói xong, Lê Dương cố ý dừng ánh mắt trên người Tô Vũ thêm một giây.

Tuy từ đầu đến cuối, Tô Vũ không nói nhiều, nhưng Lê Dương có thể cảm nhận được từ anh một loại khí chất.

Nói đến nhân vật lớn, anh ta cũng gặp nhiều rồi, nhưng khí chất tự nhiên mang đến cảm giác kính sợ như Tô Vũ, anh ta chưa từng cảm nhận ở bất cứ ai.

Đó là một loại cảm giác hết sức tự tin vào bản thân, khiến người ta không khỏi kính ngưỡng.

Cộng thêm những lời anh nói lúc nãy, Mã Hiểu Lộ không phản bác, mà quyết định ngay lập tức, có thể thấy được.

Người này mới là nội lực thực sự, chỗ dựa thực sự của Mã Hiểu Lộ. Mà anh ta cũng tin, lần trước mình thua, phần lớn là do người này.


"Xem ra, vẫn là mình quá non nớt, lúc điều tra, lại bỏ qua một nhân vật quan trọng như vậy." Lê Dương lắc đầu thầm nghĩ trong lòng.

"Này, sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy? Anh không biết anh ta là ai à?" Rời khỏi câu lạc bộ, Mã Hiểu Lộ bĩu môi không vui nói với Tô Vũ.

Tô Vũ lại cười, đưa tay ôm cô vào lòng nói: "Vậy em nói cho anh biết anh ta là ai đi? Lý lịch người ta đã nằm đó rồi, công ty khác cũng đang tranh nhau mời, chúng ta có lý do gì mà không nhận?”

Mã Hiểu Lộ giận dỗi đạp chân nói: "Anh ta... anh ta không phải người tốt. Anh †a vào công ty chắc chắn có ý đồ gì đó, có ý xấu.

Tô Vũ li3m môi hỏi: "Bà xã, anh thấy não em bây giờ ngày càng lớn rồi đấy. Công ty chúng ta không có bí mật nghiên cứu khoa học gì, chẳng lẽ em còn lo anh ta đánh cắp sao?"

"Vậy anh dựa vào đâu mà tin anh ta? Anh quên trước đây anh ta làm những gì rồi à?"

"Nói anh tin anh ta dựa vào đâu à, thái độ, thái độ của anh ta rất thành khẩn, hơn nữa ánh mắt tỏa ra ngọn lửa khát khao học hỏi. Còn những việc anh ta làm trước kia, người ta đã giải thích rồi, hoàn toàn là hành vi thương mại, hơn nữa là hợp pháp. Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé mà."
 
Chương 781: C781: Thăng chức


Lê Diệu Huy vỗ vai Lê Dương nói: "Nào, cùng ăn sáng với ông. Cháu không ở trong gia tộc, cháu muốn ra ngoài làm gì? Cháu cần bao nhiêu vốn?"

Bởi vì Lê Diệu Huy cảm thấy, việc Lê Dương nói ra ngoài trải nghiệm, hẳn là muốn tự lập, từng bước từ tầng lớp thấp nhất, nhất định cần một khoản vốn khởi động.

Mà khoản vốn này Lê Diệu Huy chắc chắn sẽ cho anh ta.

Lê Dương dìu Lê Diệu Huy nói: "Không cần, không cần gì cả."

Lê Diệu Huy nhíu mày: "Không cần gì cả? Vậy cháu định làm sao?”

"Cháu muốn..." Lê Dương kể lại ý định trong lòng cho Lê Diệu Huy, hai người vừa trò chuyện, vừa đi ăn sáng.

"Uầy, hóa ra công ty em còn có hình thức như vậy, anh vẫn tưởng chỉ như xưởng nhỏ thôi." Tô Vũ đến công ty của Mã Hiểu Lộ, cũng khen không ngớt.

Bởi không chỉ diện tích đất không nhỏ, mà nhiều nơi cần có đều có, rất có cảm giác công ty lớn.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Chính anh mới là xưởng nhỏ đấy."


Nhưng động tác Mã Hiểu Lộ nắm cánh tay Tô Vũ lại thu hút ánh mắt của không ít nhân viên công ty.

"Người này là ai vậy?" Một số nhân viên trong công ty thì thầm bàn tán.

"Còn phải nói nữa à, chắc chắn là chồng của sếp Mã chúng ta rồi, cô không thấy hai người thân mật như vậy sao." Một người bên cạnh nói.

"Nói thật, đây là lần đầu gặp đó, cũng khá phong độ, nhưng tiếc là ăn bám thôi."

"Im cái miệng thối của cô đi, cẩn thận sếp Mã nghe được rồi sa thải cô luôn đấy.

Cũng đúng, Tô Vũ lần đầu đến công ty, nhân viên không quen biết anh là bình thường, cộng thêm bây giờ Mã Hiểu Lộ đã là một nhân vật nổi tiếng.

Tuy không như Triệu Mộng Nhã đến mức ai cũng chăm chú nhìn, nhưng trong giới kinh doanh cũng tạo nên một thần thoại không nhỏ.

Trong mắt nhiều người, người như vậy, nhất định phải là một anh hùng vĩ đại mới xứng đôi với cô.

Mà Tô Vũ, rõ ràng trong mắt họ, không phải người như thế, dù sao họ chưa bao giờ nghe nói gì về Tô Vũ cả.

Cho nên xếp anh vào loại ăn bám cũng là chuyện bình thường. "Vào đi, đây là văn phòng của em." Mã Hiểu Lộ đẩy cửa văn phòng mình nói.

Tô Vũ trực tiếp ngồi lên ghế của Mã Hiểu Lộ, xoay vòng hai vòng nói: "Nói chứ, ngồi vào đây, anh cũng thấy có cảm giác làm sếp rồi đấy."

"Đứng dậy đi, đây là chỗ cho anh ngồi à?" Mã Hiểu Lộ giả vờ không vui nói.

Sau đó Tô Vũ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy, rồi Mã Hiểu Lộ bấm điện

thoại trên bàn nói: "Gọi Chu Triệt và Tôn Kỳ đến văn phòng tôi một chút."


Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thư ký trong điện thoại đáp một tiếng, sau đó Mã Hiểu Lộ nói: "Tối qua em suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy vẫn là hai người họ sẽ đáng tin cậy hơn một chút, lát nữa hỏi ý kiến họ xem."

Tô Vũ nhún vai nói: "Tối qua em vừa lên giường là ngủ rồi, em nghĩ lúc nào thế?"

Mã Hiểu Lộ lập tức tức giận, nhìn Tô Vũ nói: "Em chỉ là mệt nên ngủ thôi."

Nói rồi không quan tâm đây có phải văn phòng hay không, hai người bắt đầu đùa giỡn tán tỉnh.

"Này, chị Hiểu Lộ gọi chúng ta là có ý gì vậy?" Ngoài hành lang, Chu Triệt lắc lư thẻ làm việc trước ngực nói với Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hít sâu một hơi nói: "Tôi đâu có biết, chắc lại có dự án gì đó, cứ theo. phương châm của chị Hiểu Lộ là được."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa văn phòng của Mã Hiểu Lộ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến họ không dám nhìn.

Nên chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng, Mã Hiểu Lộ quay lại thấy, vội vàng đứng dậy khỏi người Tô Vũ nói: "Vào đi."


Hai người bước vào, Tô Vũ xoa cổ ngồi trên ghế sô pha, hai người hơi lúng túng chào hỏi anh.

"Ờ, chị Hiểu Lộ, chúng tôi có làm phiền hai người không?" Chu Triệt liếm môi hơi ngại ngùng hỏi.

"Ngồi đi, hôm nay gọi các cậu là có chuyện nghiêm túc." Mã Hiểu Lộ nói với hai người, sau đó tự đi qua đóng cửa lại.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tăng lương cho hai chúng tôi à?" Chu Triệt tò mò hỏi.

"Ừm, nói chính xác hơn thì cũng không khác mấy. Tôi hỏi các cậu, nếu phải thăng chức cho các cậu, các cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?" Tô Vũ ngồi ngả lưng ra ghế nói với hai người.

'Tôn Kỳ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: "Thăng chức?"

Phải biết, hiện tại trong công ty, vị trí của họ đã không thấp, muốn lên cao hơn, chỉ còn vị trí của Mã Hiểu Lộ. Nên Tôn Kỳ không hiểu ý Tô Vũ nói là gì.

"Thôi, tôi nói luôn vậy, tôi định nhường vị trí này cho một trong hai cậu ngồi." Mã Hiểu Lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 782: C782: Không gánh vác nổi


Đây là điều cô và Tô Vũ đã bàn bạc, bởi họ nghĩ làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ có sự tranh giành với nhau, đến lúc đó xem ai có quan điểm tốt hơn.

Nói xong hai người nhìn nhau, đều bày tỏ không hiểu nổi, bởi hiện tại công ty đang thăng hoa, sao Mã Hiểu Lộ lại đột nhiên muốn từ chức?

"Không phải, chị Hiểu Lộ, chị đang đùa phải không?" Chu Triệt lên tiếng trước. "Các cậu thấy tôi có vẻ đang đùa không?" Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.

Lúc này hai người lại nhìn Tô Vũ, phải biết bình thường Tô Vũ chưa từng đến công ty, lần này đến chắc là có chuyện quan trọng gì đó, nhưng họ không thể nghĩ ra, chuyện quan trọng này...

Lại là thay đổi ban lãnh đạo công ty, thật ra dù là ai trong hai người, cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

"Chị Hiểu Lộ, tôi nói trước nhé, tôi căn bản không phải hạng người này, chị cũng biết lúc đầu tôi quyết định theo chị, là vì Phi Phi mà. Dù sao tôi tự biết mình nặng nhẹ thế nào, nếu chị giao công ty cho tôi, tôi chưa chắc đã không làm sụp. đổ trong chốc lát. Việc này, tôi thấy Tôn Kỳ thích hợp hơn, tìm Tôn Kỳ đi."

Chu Triệt vẫy tay trước, thừa nhận mình khó gánh vác trọng trách.

Chu Triệt vốn là công tử nhà giàu từ nhỏ, đúng là không có kinh nghiệm trong mảng này, không phải anh ta không muốn, thực tế nếu có thể ngồi vào vị trí của Mã Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ có thể khiến người nhà tự hào.

Nhưng vấn đề chính là, anh ta biết mình không đủ tư cách, mà lúc đó nếu làm công ty lộn xộn, anh ta cũng không có cách giải thích, nên anh ta thà đừng nghĩ đến sẽ tốt hơn.


Ngược lại, trong lòng anh ta, Tôn Kỳ dù ở năng lực nghiệp vụ hay tầm nhìn đều vượt trội hơn anh ta rất nhiều, nên nếu Mã Hiểu Lộ muốn nhường chỗ, Tôn Kỳ là một lựa chọn không tồi, ít nhất trong lòng anh ta nghĩ vậy.

Nói thật, lời lẽ này của Chu Triệt, khiến Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ cùng ngạc nhiên.

Bởi theo lý thì đây là cơ hội thăng chức, Chu Triệt không những không tranh thủ, mà còn đề cử người khác.

Nhưng thực tế, họ đều hiểu rõ, chẳng lẽ Mã Hiểu Lộ giao vị trí chủ tịch cho ai, thì công ty sẽ là của người đó sao?

Điều này là không thể, người đại diện pháp luật của công ty vẫn là Mã Hiểu Lộ.

Nói cách khác, công ty vẫn là công ty của Mã Hiểu Lộ, như vậy ai ngồi vị trí này, ngược lại như ngồi trên đống lửa.

Bởi hiện tại công ty đã đạt đến tầm cao như vậy, tin rằng bất cứ ai lên cũng sẽ biểu hiện bình thường thôi.

Ngược lại, nếu có sơ suất gì, thực sự khó giải trình, nên Chu Triệt cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó khăn.

Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là Chu Triệt thực sự cảm thấy, mình không phải hạng người này.

Chu Triệt nói xong, ba người đều nhìn Tôn Kỳ, muốn nghe anh ta có ý kiến gì. Chỉ thấy Tôn Kỳ nuốt nước bọt nói: "Chị Hiểu Lộ, có lẽ tôi cũng không được. Tôi tự biết mình là người khá cứng nhắc, chị bảo làm gì, tôi có thể làm được

không tồi, nhưng để tôi đưa ra quyết định, tôi thấy thực sự quá khó.

Hơn nữa tôi không có năng lực lãnh đạo, tôi nghĩ cũng thấy chắc chắn mình không làm được, nên chị Hiểu Lộ cứ tìm người khác thích hợp đi."

Nói xong, Tô Vũ cũng gật đầu, có người vốn là như vậy, anh ta là người tài, nhưng không phải người tài giỏi.

Không thể gánh vác cũng là chuyện rất bình thường.


"Được rồi, vậy thì các cậu về trước đi, để tôi nghĩ thêm." Mã Hiểu Lộ cười nói với hai người.

Bước ra khỏi văn phòng, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí lòng bàn tay cũng ra mồ hôi lạnh.

"Này, tôi thực sự không được, sao cậu cũng từ chối vậy? Tôi thấy cậu khá thích hợp mà." Chu Triệt nhẹ nhàng đẩy Tôn Kỳ nói.

Tôn Kỳ lắc đầu: "Tôi cũng vậy, thực sự không gánh vác nổi, cậu nói xem một nhân viên nhỏ trong công ty đột nhiên bảo làm chủ tịch, chắc chắn không được, tôi tự biết rõ."

"Ài, thấy chưa, không ngờ em lại trở thành người không thể thay thế Hiểu Lộ nhún vai, tỏ vẻ hơi bất lực.

Tô Vũ nhẹ nhàng bóp vai Mã Hiểu Lộ nói: "Em vẫn luôn là người không thể thay thế mà."

"Vậy bây giờ làm sao đây? Như keo chó không thể vứt bỏ được nữa rồi." Mã Hiểu Lộ chu môi nói.

"Hay đăng tuyển dụng đi?"

Tô Vũ cũng hơi bất lực hỏi.

"Đợi từ Yên Kinh về rồi tính."


Ngày hôm sau, tại lễ trao giải doanh nhân trẻ Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ có thể nói là gây tiếng vang lớn.

Trực tiếp nhận giải doanh nhân trẻ có ảnh hưởng nhất.

Dưới sân khấu ngoài tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đồng nghiệp cũng có nhiều người thì thầm.

"Người này là ai vậy? Sao trước giờ chưa nghe nói bao giờ?”

"Cậu không biết à? Nhưng Thư Tất thì chắc cậu biết chứ?”

"Ồ, cậu nói người sáng lập Thư Tất, chính là cô ấy?"

"Đúng rồi, nghe nói chỉ trong vài tháng, tài sản đã vượt hàng chục tỷ, triển vọng không giới hạn, lát nữa chúng ta đi làm quen đi."

Lễ trao giải kết thúc, tay Mã Hiểu Lộ cầm một xấp danh thiếp, lập tức cảm thấy buồn cười.
 
Chương 783: C783: Ứng cử viên


"Em được hoan nghênh như vậy từ khi nào vậy nhỉ."

Để phối hợp với Mã Hiểu Lộ tham dự buổi trao giải, hôm nay Tô Vũ cũng mặc vest, hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu.

"Đi thôi, về khách sạn trước, rồi ở Yên Kinh chơi vài ngày cho vui." Tô Vũ nhận danh thiếp từ tay Mã Hiểu Lộ nói.

Sau đó, hai người gật đầu bước ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, có người đi tới, Mã Hiểu Lộ thấy thì lập tức nhíu mày. "Sao anh ta lại đến đây?"

Tô Vũ nhướn mày nói: "Hai người quen nhau à?”

"Anh ta chính là..." Mã Hiểu Lộ chưa kịp nói hết, đối phương đã đến

Và chủ động đưa tay thân thiện nói: "Chào sếp Mã, chúng ta lại gặp nhau rồi."


Mã Hiểu Lộ cũng khá lịch sự bắt tay đối phương, sau đó đối phương lại nói với 'Tô Vũ: "Lê Dương, vị này chắc là chồng của sếp Mã, thật là một cặp trời sinh."

Tô Vũ cũng bắt tay đối phương, lúc này Lê Dương làm động tác mời nói: "Sếp Mã, có rảnh không, chúng ta nói chuyện chút đi."

Trong lòng Mã Hiểu Lộ, Lê Dương này không phải người tốt. Hơn nữa giờ ở 'Yên Kinh, nói cách khác là sân nhà của Lê Dương, biết đâu anh ta còn giở trò gì nữa.

Thấy thái độ của Mã Hiểu Lộ dường như không muốn gặp, Lê Dương nói: "Sếp Mã không cần lo, chuyện đã qua rồi, lần này tôi đến xin chỉ giáo, không có ý gì khác, chỉ là tận tình chủ nhà thôi."

Thấy đối phương có vẻ thành tâm, Mã Hiểu Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Vũ.

Người sau gửi cho cô ánh mắt an tâm, dù sao giữa ban ngày ban mặt, anh không tin Lê Dương có thể làm gì họ, trừ phi anh ta không muốn sống nữa.

Nhân lúc Lê Dương đi lấy xe, Tô Vũ hỏi: "Anh ta là ai vậy?”

Mã Hiểu Lộ nhếch mũi nói: "Người suýt làm sụp đổ công ty chúng ta, trước đây người cạnh tranh giá ác ý chính là anh ta."

Tô Vũ cười nói: "Không †ồi, tên nhóc này cũng khá tinh mắt, mà thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn."

Có thể nhìn ra tiềm năng của Thư Tất trước khi nó mở ra thị trường toàn quốc, đúng là có con mắt tinh tường.

Ít nhất Tô Vũ tin, người biết Thư Tất trên toàn quốc không ít, nhưng có thể nhìn ra tiềm năng này ngay từ đầu, thực sự không nhiều, Lê Dương là một trong số đó.

Hơn nữa bản lĩnh của anh ta cũng phi thường, biết ra tay lúc nào.

Nếu Lê Dương có thể suy tính trước trên con đường này, Tô Vũ cảm thấy thực sự hơi khó giải quyết.

Có c gọi là chỉ có thực sự giao đấu mới biết có phải bạn bè thật tâm hay không, bây giờ Tô Vũ cảm thấy có chút ý này với Lê Dương.


"Gó gì không tồi, em nhìn anh ta là thấy phiền, anh ta chính là kẻ xấu." Mã Hiểu Lộ không có cảm tình gì với người này, dù sao mới đối đầu không lâu, cô cảm thấy lần này đi chắc là bữa tiệc Hồng Môn.

Dù sao trước đây mọi người là kẻ thù, nếu Mã Hiểu Lộ đổi vai với anh ta, cô nhất định sẽ muốn bóp chết mình, bởi chính Mã Hiểu Lộ khiến Lê Dương ngã một cú lớn như vậy.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy người này rất có năng lực, chỉ không biết bản lĩnh ra sao.

Nếu lần này anh ta thực sự muốn kết giao với Mã Hiểu Lộ, chứng tỏ người này có bản lĩnh không nhỏ, đáng để giao phó trọng trách.

Dường như người này đủ điều kiện trở thành ứng cử viên tổng giám đốc công ty của Mã Hiểu Lộ.

'Tô Vũ cũng muốn xem thử, nếu người này không từ chối, có lẽ thực sự có thể.

Nhưng thực ra Tô Vũ không mấy hy vọng, bởi người có thể gây ra sóng gió lớn như vậy, gia cảnh của họ cũng không nhỏ, sao có thể bỏ doanh nghiệp gia đình đến công ty của Mã Hiểu Lộ chứ?

Hai người theo Lê Dương đến một câu lạc bộ cao cấp tên Thiên Hương Viên, trên đường Mã Hiểu Lộ cứ lầm bầm.

Nói Lê Dương chính là cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt gì.


Dù sao không lâu trước đó hai người vẫn là đối thủ kinh doanh không đội trời chung, giờ Lê Dương đột nhiên muốn tận tình chủ nhà, người bình thường cũng sẽ cảm thấy có ý đồ khó lường.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, bởi trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói, Lê Dương này là người nhà họ Lê, một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ.

Tuy Tô Vũ không quá hiểu nhà họ Lê là gia tộc thế nào, nhưng có thể được gọi là một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ, hẳn không phải nhà nhỏ nào.

Mà người như vậy, trên thương trường gặp bất lợi, theo lý thì không thể dùng thủ đoạn hạ lưu để trả thù.

Dù sao trước đó ở cổng lễ trao giải, có không ít người thấy Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ rời đi cùng anh ta, nếu thực sự xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên anh ta sẽ là đối tượng nghi vấn hàng đầu, cộng thêm Mã Hiểu Lộ vừa nhận giải lớn, có thể nói đang thời hưng thịnh ở đầu ngọn gió, ai lại ngu đến mức muốn làm gì cô lúc này chứ?

Mà nếu nói là trả thù, Lê Dương nên đối mặt trực diện, tức là đánh trên lĩnh vực kinh doanh mới đúng, tấn công trực diện Mã Hiểu Lộ và công ty cô mới phải.

Nên Tô Vũ cảm thấy hôm nay Lê Dương không phải đến gây rắc rối, thậm chí trực giác nói với anh, người này hiện tại không phải kẻ thù.
 
Chương 784: C784: Tôi muốn đến công ty cô làm việc


"Hai vị mời vào trong này." Một phục vụ đẩy cửa phòng riêng lớn, Lê Dương rất kính cẩn đón hai người vào.

Sau đó Lê Dương vẫy tay cho phục vụ, ra hiệu họ có thể đi xuống.

Toàn bộ phòng riêng có cửa sổ sát sàn lớn, ánh sáng tốt, nhiệt độ vừa phải, đặc biệt là hương thơm nhẹ nhàng của trầm hương tỏa trong không khí, khiến người ở đây cảm thấy tâm thần thanh tịnh.

Lê Dương nhẹ nhàng đóng cửa, mời hai người ngồi, rồi tự tay pha hai chén trà đặt trước mặt họ.

Ngồi đối diện thoải mái cười nhìn Mã Hiểu Lộ có vẻ không vui nói: "Sếp Mã, tôi biết trong lòng cô vẫn canh cánh, nhưng cô nghĩ lại xem, cuối cùng cô kiếm được bạc tỷ, còn tôi thì lỗ sạch vốn liếng rồi. Theo lý thì người không vui nên là tôi chứ không phải cô mà?”

Lời nói của Lê Dương nhắc nhở Mã Hiểu Lộ, bởi đây đúng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ thấy Mã Hiểu Lộ cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ai kiếm tiền của anh? Công ty chúng tôi chưa từng làm ăn với anh nha."


Mã Hiểu Lộ làm thế này là trở mặt không biết người, khiến Lê Dương cũng chỉ biết cười trừ, liên tục gật đầu nói: "Được được, có cái gọi là không đánh không quen, bây giờ chúng ta có thể tính là bạn rồi chứ?"

Mã Hiểu Lộ cong môi nói: "Không tính, chúng ta là người lạ, nói đi, hôm nay anh muốn gì? Chúng tôi không có rảnh uống trà với anh đâu."

Mã Hiểu Lộ không coi anh ta là kẻ thù đã là tốt lắm rồi, còn bạn bè thì Mã Hiểu Lộ thực sự không hề nghĩ tới.

Nhưng thực tế, từ xưa đến nay vẫn có một quy luật, cho dù nhiều người có thể không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Người hiểu rõ nhất về bạn, tuyệt đối là kẻ thù của bạn, và người như vậy. thường là người thích hợp nhất để làm bạn.

"Sếp Mã, như lời cô nói, chúng ta là người lạ, người lạ thì cô có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch được không? Tôi thừa nhận trước đây đúng là tôi có làm sai một số. Nhưng cô cũng hiểu, đây là trong phạm vi kinh doanh cho phép, từ xưa đến nay vẫn vậy. Có người bị đè chết, có người không có cơm ăn, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc vẫn luôn tồn tại.

Nhưng tôi không phải người nhỏ nhen, cho dù thực ra đến giờ trong lòng vẫn còn hơi bực bội, là cô khiến tôi ngã một cú lớn. Nhưng đồng thời tôi cũng không thể không thừa nhận cô giỏi hơn tôi, nên tôi có một nguyện vọng..."

Lúc này những gì Lê Dương nói đều là thật tâm, thực tế người như anh ta ở xã hội này không nhiều lắm.

Đó là thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình, người như vậy thực sự không nhiều, cho dù nhiều người đã nhận ra, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.


Mã Hiểu Lộ nghe xong lời nói của Lê Dương, điều đầu tiên nghĩ đến là, Lê Dương muốn một lần nữa bàn với cô về chuyện hợp tác Thư Tất.

Dù sao bây giờ Thư Tất đã hoàn toàn mở ra thị trường toàn quốc, Lê Dương nhận quyền đại lý từ tay Mã Hiểu Lộ, cũng là chuyện ăn chắc không lỗ.

Mà Mã Hiểu Lộ cũng nghĩ rất rõ, dù sao tập đoàn Lê thị cũng là tập đoàn lớn của Hoa Hạ, có thể khai thác nguồn lực trên tay họ, đúng là cách nhanh để Thư Tất phát triển mạnh.

"Anh muốn nhận quyền đại lý Thư Tất từ tay tôi à? Điều này tôi có thể đồng ý, nhưng nếu anh nói đến mua đứt gì đó, thì xin lỗi." Mã Hiểu Lộ trước tiên thể hiện thái độ.

Muốn nhận quyền đại lý thì có thể, đây tuyệt đối là đại lý lớn nhất, nhưng muốn mua đứt, trước đây Mã Hiểu Lộ không đồng ý, giờ cũng không đồng ý.

Nhưng Lê Dương lại liên tục lắc đầu, rồi lấy từ túi trong của áo vest ra một phong bì vàng, đưa cho Mã Hiểu Lộ nói: "Sếp Mã, đây là đơn tự giới thiệu của tôi, tôi muốn đến công ty cô làm việc, cho dù là nhân viên cấp thấp nhất cũng được."


Đây chính là kết quả mà Lê Dương suy nghĩ cả đêm mới đưa ra.

Công ty của Mã Hiểu Lộ có thể trong vài tháng đạt đến trình độ như hiện tại, nhất định có lý do và đạo lý của nó.

Hơn nữa có thể trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lrr thị mà toàn thân trở ra, thậm chí giành được danh lợi, đây chính là điều Lê Dương cảm thấy mình nên học hỏi.

Chỉ là câu nói này của Lê Dương lại khiến Mã Hiểu Lộ ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, thật ra, đúng là khiến cô cảm thấy rất bất ngờ và sửng sốt.

Đối phương là ai chứ? Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị, hơn nữa là ứng cử viên sáng giá của người kế nhiệm nhà họ Lê.
 
Chương 785: C785: Ngày mốt đi làm


Cho dù trước đó không lâu, trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lê thị, Mã Hiểu Lộ may mắn chiếm ưu thế, nhưng điều này không thể đại diện cho việc công ty của Mã Hiểu Lộ đã trở thành tập đoàn hàng đầu Hoa Hạ, huống chỉ có thể vượt qua tập đoàn Lê thị.

Mà hành động này của Lê Dương, cô thực sự hơi không hiểu rõ, bèn theo bản năng quay lại nhìn Tô Vũ đang mỉm cười ngồi bên cạnh, hy vọng lúc này anh có

thể đưa ra ý kiến gì đó.

Lúc này trong lòng Tô Vũ hơi vui mừng, thực tế anh cũng như Mã Hiểu Lộ, luôn đoán trong lòng hôm nay Lê Dương tìm hai người họ có mục đích gì.

Ngay cả anh cũng không nghĩ Lê Dương sẽ làm vậy, hơn nữa còn trực tiếp như thế. Điều này khiến Tô Vũ có cảm giác như đang muốn ngủ thì có người đưa gối vậy.

So với bất cứ ai, Lê Dương đều có lợi thế trời cho, thậm chí nếu thay thế Mã Hiểu Lộ, có lế hiệu quả còn tốt hơn cả Mã Hiểu Lộ.

Bởi người này có thủ đoạn, cũng có bản lĩnh phi thường, tầm nhìn siêu việt. Quan trọng nhất, Tô Vũ cảm thấy anh ta có sự trưởng thành vượt xa tuổi tác.

Thử nghĩ xem, ở độ tuổi như Lê Dương, mới đây bị thua đau, bây giờ đã chủ động xin chỉ giáo.


Cũng giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, hôm qua bị đối thủ đánh trọng thương, hôm nay đã đến xin làm đệ tử học nghệ.

Nhiều người sẽ cảm thấy không thể nhún nhường như vậy, cảm thấy làm vậy dường như đang thừa nhận mình kém hơn đối phương.

Đôi khi thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình là điều rất khó khăn, bởi vì khó thuyết phục được lòng mình.

'Tô Vũ cầm chén trà uống một ngụm rồi đáp: "Ngày mốt đi làm, được không?” Lê Dương và Mã Hiểu Lộ cùng ngỡ ngàng. Mã Hiểu Lộ ngạc nhiên vì Tô Vũ lại đồng ý yêu cầu của Lê Dương.

Còn Lê Dương sửng sốt vì khi nói ra quyết định này, Tô Vũ thậm chí không hỏi ý kiến của Mã Hiểu Lộ.

Lúc này, lời Tô Vũ nói có hiệu lực hay không, trong lòng Lê Dương không khỏi đặt một dấu chấm hỏi lớn.

Chỉ thấy anh ta lập tức quay sang nhìn Mã Hiểu Lộ, dù sao người tiếp xúc bàn bạc với anh ta luôn là Mã Hiểu Lộ.

Mà anh ta cũng biết, Mã Hiểu Lộ mới là người đại diện pháp luật thực sự.

Nói cách khác, cho dù lời Tô Vũ nói có trọng lượng, thì cũng phải được Mã Hiểu Lộ gật đầu mới có hiệu lực phải không?

Tuy trong lòng có nhiều nghi hoặc không hiểu, nhưng đây là ở ngoài, hơn nữa chỉ là tuyển dụng một nhân viên mà thôi.

Nếu mình trực tiếp từ chối, chắc chắn sẽ khiến Tô Vũ mất mặt. Thực tế Tô Vũ cũng biết, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không từ chối, bởi tuy ở nhà Tô Vũ ngoan ngoãn nghe lời Mã Hiểu Lộ.

Nhưng ở ngoài, Mã Hiểu Lộ không bao giờ tùy hứng nũng nịu, có thể nói ở ngoài bà chủ này tự nguyện làm vật đính kèm cho Tô Vũ.

"Ừm, đúng rồi, ngày mốt đi làm, anh có thể về dọn dẹp đồ đạc. Nhưng tôi phải nói trước, tôi không thể trả lương cho anh quá cao đâu."


Thấy Mã Hiểu Lộ đồng ý, Lê Dương nở nụ cười, cầm chén trà trước mặt lên:

"Có lương hay không đều không sao. Nếu đã vậy, chúng ta dùng trà thay rượu, khẩu ước đã được gõ định, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."

Nói xong, Lê Dương cố ý dừng ánh mắt trên người Tô Vũ thêm một giây.

Tuy từ đầu đến cuối, Tô Vũ không nói nhiều, nhưng Lê Dương có thể cảm nhận được từ anh một loại khí chất.

Nói đến nhân vật lớn, anh ta cũng gặp nhiều rồi, nhưng khí chất tự nhiên mang đến cảm giác kính sợ như Tô Vũ, anh ta chưa từng cảm nhận ở bất cứ ai.

Đó là một loại cảm giác hết sức tự tin vào bản thân, khiến người ta không khỏi kính ngưỡng.

Cộng thêm những lời anh nói lúc nãy, Mã Hiểu Lộ không phản bác, mà quyết định ngay lập tức, có thể thấy được.

Người này mới là nội lực thực sự, chỗ dựa thực sự của Mã Hiểu Lộ. Mà anh ta cũng tin, lần trước mình thua, phần lớn là do người này. .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||


"Xem ra, vẫn là mình quá non nớt, lúc điều tra, lại bỏ qua một nhân vật quan trọng như vậy." Lê Dương lắc đầu thầm nghĩ trong lòng.

"Này, sao anh lại đồng ý dễ dàng vậy? Anh không biết anh ta là ai à?" Rời khỏi câu lạc bộ, Mã Hiểu Lộ bĩu môi không vui nói với Tô Vũ.

Tô Vũ lại cười, đưa tay ôm cô vào lòng nói: "Vậy em nói cho anh biết anh ta là ai đi? Lý lịch người ta đã nằm đó rồi, công ty khác cũng đang tranh nhau mời, chúng ta có lý do gì mà không nhận?”

Mã Hiểu Lộ giận dỗi đạp chân nói: "Anh ta... anh ta không phải người tốt. Anh †a vào công ty chắc chắn có ý đồ gì đó, có ý xấu.

Tô Vũ liếm môi hỏi: "Bà xã, anh thấy não em bây giờ ngày càng lớn rồi đấy. Công ty chúng ta không có bí mật nghiên cứu khoa học gì, chẳng lẽ em còn lo anh ta đánh cắp sao?"

"Vậy anh dựa vào đâu mà tin anh ta? Anh quên trước đây anh ta làm những gì rồi à?"

"Nói anh tin anh ta dựa vào đâu à, thái độ, thái độ của anh ta rất thành khẩn, hơn nữa ánh mắt tỏa ra ngọn lửa khát khao học hỏi. Còn những việc anh ta làm trước kia, người ta đã giải thích rồi, hoàn toàn là hành vi thương mại, hơn nữa là hợp pháp. Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé mà."
 
Chương 786: C786: Để anh ta thay vị trí của em


Tô Vũ vỗ vai cô rồi giải thích.

Dường như sau lời giải thích của Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ cũng dần hiểu ra một số điều.

Tuy trong lòng vẫn hơi khó chịu, nhưng xem ra không ảnh hưởng lắm.

"Vậy anh định sắp xếp anh ta vào vị trí gì?"

Dù sao nói gì thì nói, Lê Dương cũng là thành viên quan trọng của hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị.

Giờ đến công ty mình, để người ta từ cấp thấp làm lên. Thứ nhất, quả thực là hơi lãng phí tài năng.

Thứ hai, lại khiến người ta cảm thấy mình hẹp hòi, dù sao ai cũng biết trước. kia họ từng có tranh đấu gay gắt.

Lần này quay lại, mình cho anh ta vị trí nhỏ, thì có vẻ lòng dạ đàn bà. Tô Vũ hít sâu một hơi rồi nói: "Vị trí của em." "Hả?" Mã Hiểu Lộ không phản ứng kịp.


"Anh nói, để anh ta thay vị trí của em." Tô Vũ nhắc lại, đặc biệt nhấn mạnh một chút.

Mã Hiểu Lộ đưa tay sờ trán Tô Vũ, rồi nói: "Anh bị sốt hả?" "Không, anh nói thật đấy." Tô Vũ giải thích. Lê Dương này là họ hàng xa của anh à? Hay hai người có giao dịch gì đó

không muốn lộ ra ánh sáng?" Không trách Mã Hiểu Lộ nghĩ nhiều, bởi vì vị trí này của cô không phải tầm thường, sao có thể tùy tiện giao cho người ngoài chứ?

Thực tế, đây là suy nghĩ của đa số mọi người, dùng người thân không dùng người tài, từ xưa đã có.

"Đều không phải, em nghĩ xem, so với bất cứ ai trong công ty, kể cả em, trình độ của Lê Dương cũng không thua kém. Quan trọng nhất, lý do chính là anh ta từng làm việc ở tập đoàn Lê thị, những gì anh ta hiểu còn nhiều hơn em."

Một nhà lãnh đạo, anh ta không nhất thiết phải biết rất nhiều, anh ta chỉ cần hiểu cách nhận biết người và sử dụng người là đủ.

Như Mã Hiểu Lộ, cô không cần biết quá trình sản xuất Thư Tất, cô chỉ cần tìm người biết quá trình là được.

Tô Vũ có thể nhận ra Lê Dương, biết chắc anh ta nhất định đủ tư cách đảm nhiệm vị trí này.

Nói cách khác, Lê Dương vẫn trong tâm kiểm soát của Tô Vũ, đây chính là mối quan hệ Bá Nhạc và Thiên Lý Mã.

Rốt cuộc không thể thoát khỏi một chân lý bất biến, Thiên Lý Mã vẫn là ngựa, còn Bá Nhạc vẫn là người.

Chỉ có con người mới có thể điều khiển Thiên Lý Mã, mà Tô Vũ cũng không lo Thiên Lý Mã Lê Dương sẽ thoát cương bỏ chạy, bởi vì Lê Dương không có lý do làm như vậy.

Anh ta chủ động đến công ty Mã Hiểu Lộ, chỉ là một sự khiêm tốn muốn học hỏi mà thôi.

Nghe xong lời giải thích của Tô Vũ, Mã Hiểu Lộ cũng không nói gì thêm. €ó lẽ là ở bên Tô Vũ lâu rồi, cô cũng trở nên cởi mở hơn.

Xét cho cùng, tất cả chẳng phải vì tiền sao. Mà tiền dường như cũng không quan trọng đến vậy.


"Thôi được, anh nói vậy thì cứ vậy đi. Mình đi dạo chút nhé, em chưa từng đến Yên Kinh đâu." Mã Hiểu Lộ nắm tay Tô Vũ nói.

"À, đúng rồi, dạo này em có vẻ không nói là em đói nhỉ." Tô Vũ vừa nghe Mã Hiểu Lộ muốn đi dạo, lập tức nghĩ đến ăn.

Dù sao phụ nữ, thông thường chưa bao giờ có sức đề kháng gì đối với ăn.

Mã Hiểu Lộ treo túi xách lên vai Tô Vũ, rồi nói: "Đúng ha, em cũng không biết, dạo này em không có thói quen dậy ăn đêm nữa, lạ thật."

Thực ra, Tô Vũ không nói thì thôi, vừa nói ra, Mã Hiểu Lộ mới để ý, không chỉ lượng ăn của mình gần đây giảm.

Ngay cả tiếng chim hót trước kia thường nghe thấy trong đầu, không biết từ khi nào cũng biến mất, Mã Hiểu Lộ nghĩ có lẽ nó đang ngủ rồi.

Tô Vũ cũng hơi nhíu mày, theo lý thì bây giờ Mã Hiểu Lộ đang mang thai, cộng thêm có Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu, nên lượng ăn phải tăng mới đúng.

Mà gần đây anh cũng không cho Mã Hiểu Lộ ăn thuốc gì, tình huống này đúng là khiến anh cũng hơi bất ngờ.

"Em đưa tay cho anh." Tô Vũ đưa tay nắm lấy tay Mã Hiểu Lộ.

Rồi Tô Vũ dùng linh khí của mình từ từ thăm dò cơ thể Mã Hiểu Lộ. Một lát sau, Tô Vũ không khỏi nhíu mày.


"Sao lại biến mất?" Tô Vũ thầm nghĩ, bởi trước đây Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu vẫn hấp thụ linh khí của mình, nhưng lần này, Tô Vũ không tìm thấy dấu vết của Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu.

Cứ như nó căn bản không tồn tại trong cơ thể Mã Hiểu Lộ, nhưng Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu vốn không có thực thể, rời khỏi vật chủ Mã Hiểu Lộ, chẳng lẽ có nghĩa nó

đã bị diệt toàn thân rồi sao?

Chẳng lẽ khi đối phó với Hoàng Ngư Ma Ma, khiến Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu không thể không hiện chân thân, làm nó hoàn toàn bị tổn thương thần nguyên?

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Vũ cảm thấy hơi tiếc nuối, thậm chí có chút tự trách.

Bởi nếu mình phát hiện sớm hơn, có lẽ sẽ không có kết quả như bây giờ. "Sao vậy?" Thấy sắc mặt Tô Vũ hơi không ổn, Mã Hiểu Lộ lên tiếng hỏi.

"Không có gì, sau này em không cần ăn nhiều như vậy nữa." Nói thật, giờ Tô Vũ có một cảm giác con mình chết yểu, trong lòng rất khó chịu.

"Ê, hình như lâu rồi, anh chưa từng đi dạo phố với em nhỉ." Khi hai người đi đến khu thương mại Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ nói.
 
Chương 787: C787: Gặp người quen


"Em có lý lẽ không vậy, trước kia em có cho anh đi cùng bao giờ đâu?" Tô Vũ nhún vai bất đắc dĩ nói.

Nói về trước kia thái độ của Mã Hiểu Lộ với Tô Vũ, đó là ghét đến mức không muốn nhận người này.

Nói đến đây, Mã Hiểu Lộ không nhịn được cúi đầu cười trộm: "Anh đúng là người vô vị thật, đâu có đàn ông nào hẹp hòi ghi thù như anh chứ."

"Nhanh nhìn kia kìa, đẹp quá." Mã Hiểu Lộ chỉ vào một chiếc áo khoác nam màu lông lạc đà trong tủ kính nói với Tô Vũ.

"Ừm, đúng là khá đẹp, nhưng hình như là áo nam mà."

"Đúng rồi, chính là áo nam, mua cho anh đấy." Nói rồi Mã Hiểu Lộ không quan tâm kéo Tô Vũ đi vào.

"Chào mừng quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì được không ạ?" Một nhân viên bán hàng xinh xắn, mỉm cười đón tiếp hai người.

Mã Hiểu Lộ chỉ vào tủ trưng bày nói với nhân viên: "Lấy chiếc áo khoác màu lạc đà đó cho tôi xem."


Nhân viên gật đầu, sau đó lấy xuống, vừa giới thiệu với Mã Hiểu Lộ, nói đây là mẫu mới nhất hiện nay, chất liệu gì đó.

Mã Hiểu Lộ sờ thử nói: "Cũng khá thoải mái, đi thử đi."

Tô Vũ cong môi nhận lấy áo khoác đi vào thay đồ, bên này Mã Hiểu Lộ vẫn đang dạo trong cửa hàng, có lẽ do nhiệt độ điều hòa trong cửa hàng hơi cao, khiến Mã Hiểu Lộ hơi nóng, nên theo bản năng kéo cổ áo mình.

Chính động tác vô tình này, khiến miếng ngọc bội đeo trên cổ cô lộ ra, mắt nhân viên bán hàng lập tức nhìn thấy miếng ngọc bội đó.

"Không thể trùng hợp vậy chứ?" Cô ta thầm nghĩ trong lòng, để xác minh một số việc, nhân viên bán hàng đó tiến lên nói với Mã Hiểu Lộ: "Chào cô, xin hỏi miếng ngọc bội trên cổ cô, có phải mua ở triển lãm trang sức Tân Hải trước đây không?”

Mã Hiểu Lộ quay đầu thuận tay rút miếng ngọc bội từ cổ áo ra nói: "Đúng vậy, sao cô biết?"

Bởi miếng ngọc bội này lúc đó tốn không ít tiền, là thứ Mã Hiểu Lộ cảm thấy quý giá nhất.

Tất nhiên quý giá ở đây, không chỉ vì giá trị của nó, mà còn một phần lý do là, đây là món quà đầu tiên Tô Vũ tặng cô, ngàn vàng không đổi.

"Xin lỗi cô, tôi có thể xem qua được không?" Nhân viên cúi người hỏi.

Mã Hiểu Lộ nghĩ thầm, dù sao cũng chỉ xem qua, cũng không sao, hơn nữa nếu mình không nói, cũng sẽ không ai biết giá trị của vật này.

Vì thế cô tháo ra đưa cho nhân viên bán hàng, sau đó nhân viên đó dùng hai tay cẩn thận nhận lấy.

Cầm trên tay, vẫn mang cảm giác ấm áp, chỉ thấy cô ta nhìn miếng ngọc bội trong tay, dần dần kích động, thậm chí mắt đã rưng rưng nước mắt.


"Cô... cô sao vậy?" Mã Hiểu Lộ tất nhiên cũng thấy sự bất thường của đối phương, nên lên tiếng hỏi.

Nhân viên bán hàng hít sâu một hơi rồi dùng hai tay trả lại miếng ngọc bội cho Mã Hiểu Lộ, đồng thời cúi sâu người nói: "Cô gái này, thực sự cảm ơn cô."

Mã Hiểu Lộ đeo lại miếng ngọc bội, hơi lạ lùng hỏi: "Không sao, chỉ nhìn qua một cái mà cô nói cảm ơn gì chứ."

Nhân viên bán hàng lắc đầu nói: "Không phải, là cô đã cứu mạng mẹ tôi, nên tôi phải cảm ơn cô."

Mã Hiểu Lộ sửng sốt, bày tỏ không hiểu lắm, lúc này đối phương mới nhận ra, Mã Hiểu Lộ không nhận ra cô ta.

"Chào cô, nếu tôi không nhìn nhầm, miếng ngọc bội này hẳn là cô mua từ tay một người họ Triệu phải không?" Nhân viên hỏi.

Do thời gian trôi qua khá lâu, Mã Hiểu Lộ cố gắng nhớ lại, dường như lúc đó người ta được gọi là lão Triệu, nên gật đầu.

Nhân viên tiếp tục nói: "Vậy là không sai rồi, tôi là con gái ông ấy, tôi tên Triệu Vân Thiến. Đây là món đồ sưu tầm cha tôi yêu thích nhất, lú nặng, nên mới đành lòng bán nó. Cảm ơn các vị lúc đó sẵn lòng mua nó với giá cao như vậy, nếu không, tôi nghĩ mẹ tôi đã không còn nữa."

Nói đến đây, Mã Hiểu Lộ hơi cảm động, không ngờ ở đây còn gặp được người quen.


Nói đến đây, trong lòng Mã Hiểu Lộ còn hơi tự hào.

Mặc dù lúc đầu mua miếng ngọc bội này, cô đau lòng rất lâu.

Cho dù công ty mình đã thành công lên sàn, và có chỗ đứng trong giới kinh doanh như bây giờ, nhớ lại chuyện bỏ ra năm triệu mua một miếng ngọc bội như vậy, cô vẫn thấy đau lòng.

Bởi ngọc đá dù có đẹp đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một hòn đá mà thôi.

Nhưng điều Mã Hiểu Lộ không biết là, hòn đá này đã liên tiếp cứu cô hai lần, đặc biệt là khi Hoàng Ngư Ma Ma xuất hiện, có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.

Đúng lúc này, Tô Vũ mặc chiếc áo khoác màu lạc đà bước ra, trông cũng có chút cảm giác phong độ nhã nhặn.

Mã Hiểu Lộ đứng dậy nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Vân Thiến, ra hiệu cô ta đang đi làm, nên thu lại cảm xúc.
 
Chương 788: C788: Người tốt có phúc báo


Dù sao cảm kích thì cảm kích, Mã Hiểu Lộ cũng không cho họ nhiều tiền như vậy không công, người ta cũng dùng một miếng ngọc để trao đổi.

Cái gọi là mua bán hoàn toàn dựa vào sự tình nguyện của hai bên, hôm nay gặp nhau ở đây chỉ có thể nói là một loại duyên phận thôi.

"Thật không ngờ, cái áo này khá hợp với anh đấy." Mã Hiểu Lộ đi qua chỉnh lại cổ áo cho Tô Vũ rồi nói.

Triệu Vân Thiến cũng dụi mắt, rồi hít sâu một hơi nói: "Đúng vậy, vị tiên sinh này mặc chiếc áo khoác này, trông rất lịch lãm phong độ bất phàm."

Mã Hiểu Lộ quay lại cười với Triệu Vân Thiến, rồi gật đầu nói: "Vậy được, lấy cái này, bao nhiêu tiền?”

Mã Hiểu Lộ vừa nói, vừa tìm nhãn mác trên áo. 'Tô Vũ nhấc tay áo lên nhìn, nói về loại áo này thực ra anh không thích lắm,

chủ yếu là b: n hành động, nhưng anh biết nếu mình nói ra, Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ không vui.

"Em thực sự muốn mua quần áo cho anh à, mặt trời mọc đằng tây rồi." Tô Vũ nói đùa.


"Hứ, anh nói gì vậy chứ, nhưng nghĩ lại kỹ, hình như đúng là em chưa mua quà cho anh mấy, nói đi, anh còn thích gì nữa, hôm nay bổn cung có tâm trạng tốt, đều đồng ý hết."

Mã Hiểu Lộ đúng là có tâm trạng rất tốt, quan trọng nhất là khi biết hành động trước đây của mình đã cứu mạng một người, khó tránh khỏi trong lòng sẽ có chút cảm giác thành tựu.

"Cô gái này, vị tiên sinh này, hai người n nhân của nhà chúng tôi, tôi không biết báo đáp thế nào. Hôm nay gặp được hai người ở đây, đây chính là một loại duyên phận, chiếc áo này coi như tôi tặng vị tiên sinh này."

Triệu Vân Thiến đứng bên cạnh cúi người nói.

Đồng thời, Mã Hiểu Lộ cũng lấy nhãn mác từ trong lòng Tô Vũ ra, cầm lên xem, lập tức ngay cả Mã Hiểu Lộ cũng giật mình.

Chiếc áo khoác này, giá nhãn mác lên đến 58 ngàn, hơn nữa trong cửa hàng không có bảng giảm giá, tức là đây là giá gốc.

Người ta nói ở Yên Kinh cái gì cũng đắt, câu này quả nhiên danh bất hư. truyền.

Tuy nói chỉ hơn năm mươi ngàn, với Mã Hiểu Lộ không tính là gì, giờ cô cũng có thể gánh vác được.

Nhưng với Triệu Vân Thiến, Mã Hiểu Lộ có đủ lý do tin rằng, đây tuyệt đối là một khoản chỉ tiêu không nhỏ.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thử nghĩ xem, một nhân viên bán hàng ở cửa hàng độc quyền này, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Chắc tặng một chiếc áo như vậy, có thể tương đương. hai ba tháng lương của cô ấy rồi.


Cho nên dù thế nào, hôm nay Mã Hiểu Lộ tuyệt đối không thể để Triệu Vân 'Thiến móc hầu bao, nếu không cô sẽ áy náy trong lòng.

"Cô nói gì vậy, trước kia chúng tôi đâu có cho tiền cô không công, thế này không thể để cô trả tiền được, hay vầy đi, tôi nghe nói nhân viên các cô mua hàng, thường sẽ có chiết khấu đúng không?”

Mã Hiểu Lộ biết nếu trực tiếp từ chối, không nhận lòng tốt của người ta, sẽ khiến đối phương hơi khó xử, nên đưa ra một cách mà Triệu Vân Thiến không mấy từ chối được.

Quả nhiên, Triệu Vân Thiến cũng không khăng khăng, mà cười nói. "Đúng vậy, nhân viên nội bộ mua hàng, có thể hưởng ưu đãi tám phần trăm."

"Vậy được, cô giúp chúng tôi mua, nhưng tiền này phải do chúng tôi trả được chứ?" Mã Hiểu Lộ cười nói với Triệu Vân Thiến.

Triệu Vân Thiến gật đầu, sau đó Mã Hiểu Lộ lấy chiếc áo khoác từ trên người Tô Vũ đưa cho Triệu Vân Thiến.

"Hai vị chờ chút, tôi qua đó tính hóa đơn cho hai vị." Triệu Vân Thiến nhận lấy áo khoác rồi nói.

Đợi đối phương rời đi, Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ đứng trong cửa hàng nhìn, Tô Vũ hỏi.

"Sao thế, hai người quen nhau từ trước à?" Lúc nãy Tô Vũ bước ra, đã thấy rõ ràng mắt cô gái kia rưng rưng nước mắt.


Nếu nói Mã Hiểu Lộ là một chàng trai phong độ, còn có khả năng nói mấy lời sến súa, khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Mã Hiểu Lộ là con gái, sao vài ba câu đã khiến người ta cảm động vậy chứ.

"Không phải, anh biết không, đây còn tính là người quen đấy. Miếng ngọc bội này anh biết mà, lúc đầu chúng ta mua ở triển lãm trang sức Tân Hải. Cô gái này chính là con gái của ông bác đó.

Vì lúc đó chúng ta mua miếng ngọc bội này, giúp mẹ cô ấy đang bệnh nặng có tiền chữa bệnh, nên khi cô ấy nhìn thấy chúng ta, trong lòng rất biết ơn.

Đây gọi là người tốt có phúc báo, đi đâu cũng dễ nói chuyện. Xem ra sau này em nhất định phải làm nhiều việc thiện.”

Mã Hiểu Lộ chu môi tự gật gù nói. Tô Vũ cũng gật đầu, nói thật anh cũng không nghĩ còn có tầng quan hệ này ở bên trong.

"Giờ biết làm nhiều việc thiện rồi à? Trước kia anh nói muốn mua miếng ngọc. bội này, em còn không cho cơ."

"À, đúng rồi, lâu nay trong lòng em vẫn tò mò, chưa hỏi anh! Lần trước, ở cửa hàng châu báu, viên đá hoa mai trông không mấy bắt mắt đó, sao Thiện lão tướng quân lại sẵn lòng bỏ ra mười triệu mua nhỉ?"
 
Chương 789: C789: Không còn linh khí


Đây vẫn luôn là điều Mã Hiểu Lộ không hiểu nổi. Phải biết, nếu truy nguyên gốc rễ, viên đá này còn là nguồn gốc.

Bởi chính chỉ phí từ viên đá hoa mai đó, mới giúp cô có thành tựu như hôm nay.

Mà xét cho cùng, tại sao viên đá đó lại đáng giá nhiều tiền như vậy, Mã Hiểu Lộ thực sự hơi không nghĩ ra.

Nói là trước kia ông chủ cửa hàng châu báu không biết hàng, khả năng này vốn không lớn.

Hơn nữa cho dù ông chủ không biết hàng, Tô Vũ trúng mánh, nhưng Tô Vũ lại biết giá trị của nó thế nào chứ?

Còn về pháp khí, thứ này giải thích hơi phiền phức. Tô Vũ cũng không muốn giải thích, bởi sẽ dính líu đến nhiều vấn đề hơn.

Đến lúc đó nói mười ngày nửa tháng cũng không nói rõ, nên Tô Vũ dang tay nói với Mã Hiểu Lộ.

"Đưa anh xem miếng ngọc bội trên cổ em đi."


Mã Hiểu Lộ cũng không do dự, nên tháo ra đưa cho Tô Vũ, rồi như đứa trẻ ham học hỏi, kéo tay Tô Vũ nói.

"Anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao viên đá đó đáng giá nhiều tiền như vậy?"

Tô Vũ cầm miếng ngọc bội mà Mã Hiểu Lộ vẫn đeo trên người, nhẹ nhàng cân nhắc rồi ngồi lên ghế bên cạnh.

Loại cửa hàng độc quyền này, thông thường đều có chỗ nghỉ ngơi, thậm chí nếu được, khách hàng coi nơi này như chỗ thư giãn, ngồi nửa ngày uống cốc cà phê cũng không vấn đề gì.

Sau đó Tô Vũ mở miệng nói bừa: "Em biết Nữ Oa nương nương không?”

Nói xong Mã Hiểu Lộ sửng sốt, sao lại liên quan đến Nữ Oa nương nương?

"ý anh là, viên đá trông không mấy bắt mắt đó, chính là đá vá trời Nữ Oa nương nương luyện năm xưa?" Về chuyện Nữ 0a luyện đá vá trời xanh, trên mảnh

đất Hoa Hạ này truyền từ đời này sang đời khác.

Thậm chí còn có rất nhiều phiên bản kỳ quái, nhưng nhìn chung nhiều người đều biết đây chỉ là thần thoại truyền thuyết, chưa chắc đã là thật.

Mà bây giờ Tô Vũ nói vậy, rất dễ khiến Mã Hiểu Lộ nghĩ theo hướng đó.

Nói nếu thực sự là đá vá trời gì đó, bán nhiều tiền như vậy cũng không phải không có lý.

Tô Vũ cười nói: "Sao có thể chứ, nếu Nữ Oa nương nương dùng loại đá đó vá trời, giờ trời đã sớm vỡ rồi."

Thực tế về chuyện luyện đá vá trời xanh, tuy Tô Vũ không tận mắt thấy. Nhưng anh từng nghe qua, ở tiên giới cũng có chuyện này xảy ra.

Mà nói trên trái đất, thay vì nói luyện đá vá trời, không bằng nói luyện khí vá trời.


Bởi phía trên trái đất đúng là có một tầng không nhìn thấy, nhưng có thể sờ thấy lá chắn không khí.

Dùng để chống lại tổn thương từ bên ngoài, nếu không có lá chắn bảo vệ này, trái đất bây giờ đã sớm thủng lỗ chỗ, chắc chắn không thể tồn tại sự sống.

Còn việc này có phải do Nữ Oa nương nương năm xưa làm hay không, thì không biết.

Nhưng có một điểm Tô Vũ rất rõ ràng, đó là chỉ vài trăm năm nữa, trái đất có lẽ thực sự sẽ xuất hiện một người vá trời.

Bởi vì nhìn hiện tại, lá chắn bảo vệ phía trên trái đất đã xuất hiện lỗ hổng lớn, nếu không sửa chữa, mặc kệ tiếp tục như vậy, trái đất trong khoảnh khắc mất đi

sự bảo vệ, sinh linh trên đó sẽ bị hủy diệt.

"Vậy sao viên đá trước đó lại liên quan đến Nữ Oa nương nương?" Mã Hiểu Lộ hỏi tận gốc.

"Đó chẳng phải là đá hỏng mà Nữ Oa nương nương luyện ra sao, tùy tiện ném sang một bên, rồi người đời sau nhặt được tự nhiên thành bảo vật vô giá." Tô Vũ

tùy tiện bịa chuyện cho Mã Hiểu Lộ tưởng tượng.


Nhân lúc này, Tô Vũ từ từ dùng một tia linh khí bao bọc toàn bộ miếng ngọc. bội trên tay anh.

Vừa rồi Mã Hiểu Lộ coi như nhắc nhở anh, viên đá trước đó là một pháp khí.

Tương tự, miếng ngọc bội mà Mã Hiểu Lộ vẫn đeo trên người cũng là một pháp khí, lúc đầu để rót linh khí vào đây, Tô Vũ đã tốn không ít sức.

Nhưng lần này, điều khiến Tô Vũ kinh ngạc là, linh khí vốn có trong ngọc bội, đã biến mất không thấy đâu.

Không chỉ vậy, toàn bộ viên ngọc vốn là một vật chứa linh khí tự nhiên, nhưng lúc này Tô Vũ cảm nhận được.

Vật chứa này không biết lúc nào đã bị mở một lỗ, giống như có thứ gì đó chui ra, khiến linh khí bên trong thoát ra ngoài.

Mà bây giờ, viên đá này trong mắt Tô Vũ, đúng là đã không khác gì viên đá bình thường.

Ít nhất tuyệt đối không thể đóng vai trò bảo vệ chủ nhân như pháp khí. Nghĩ đến đây, Tô Vũ lắc đầu hơi tiếc nuối. Trước đó là thần nguyên của Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu trong cơ thể Mã Hiểu Lộ cạn kiệt, giờ linh khí trong miếng ngọc này lại thoát ra ngoài, những chuyện này đều xảy ra lúc Tô Vũ không hay biết.
 
Chương 790: C790: Không còn cách nào


Mà đến giờ Tô Vũ cũng chưa liên tưởng ra, tất cả đều liên quan đến Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu, không chỉ vậy, chính nhờ linh khí anh rót vào miếng ngọc trước đó, nên mới khiến Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu có thể tỉnh lại từ trạng thái ngủ say.

Mà miếng ngọc này thực tế đã sớm vỡ nát, nhưng không cản trở tác dụng bảo. vệ chủ nhân của nó.

Trước đó nuốt Băng Linh Hàn Tàm là Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu, sau đó thiêu đốt Hoàng Ngư Ma Ma cũng là Hỏa Vũ Kim Sí Kiêu.

Nhưng có thể nói chính nhờ pháp khí mà Tô Vũ cố ý tặng Mã Hiểu Lộ trước đó, nên đã hai lần cứu mạng cô.

Đúng lúc này, Triệu Vân Thiến đã tính tiền xong, đồng thời gói áo khoác đi tới.

Mã Hiểu Lộ vẫn đang chìm đắm trong những thần thoại truyền thuyết không có thật mà Tô Vũ vừa kể, thấy Triệu Vân Thiến đi tới, cũng vội thu hồi suy nghĩ.

Đứng dậy, nhận lấy túi xách nhỏ từ tay Tô Vũ, lấy ra một thẻ tín dụng đưa cho Triệu Vân Thiến nói: "Không có mật mã."


Triệu Vân Thiến đưa hai tay nhận lấy, rồi hơi cúi người nói: "Cô gái này, mời cô qua bên này đăng ký, điền một số thông tin cơ bản được không? Chúng tôi tiện khảo sát sản phẩm, còn có một số việc bảo hành sau này. Tất cả cửa hàng chuyên doanh toàn quốc của chúng tôi, đều được hưởng dịch vụ giặt khô miễn phí trọn đời."

Ý Triệu Vân Thiến đại khái là, Mã Hiểu Lộ tiêu nhiều tiền ở đây như vậy, tức là trở thành hội viên của họ, điền một số thông tin cá nhân cơ bản vẫn rất cần thiết.

Nói xong Mã Hiểu Lộ cũng không nghỉ ngờ, dù sao thời buổi này chuyện như vậy nhiều vô kể.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Rất nhanh Mã Hiểu Lộ điền xong một số thông tin cá nhân, tay cầm áo khoác. nói với Triệu Vân Thiến: "Chúc mẹ cô sớm khỏe lại, cả nhà đoàn viên."

Triệu Vân Thiến gật đầu nói: "Xin mượn lời chúc tốt đẹp của cô Mã, hai vị đi thong thả."

Nhìn Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ rời đi, một nhân viên bán hàng trong cửa hàng tò mò hỏi: "Thiến Thiến, đây là họ hàng hay bạn bè của em à?”

Triệu Vân Thiến hít sâu một hơi rồi đáp: 'Ân nhân. À chị Trương, chị trông hộ em chút, em đi vệ sinh."

Nói xong Triệu Vân Thiến trực tiếp chạy ra ngoài cửa hàng, chị Trương ở phía sau nhíu mày tự lẩm bẩm: "Đi vệ sinh? Trong cửa hàng không phải có nhà vệ sinh sao?"

Bên này Triệu Vân Thiến tìm một chỗ tương đối yên tĩnh, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.


Chẳng bao lâu, điện thoại được nghe máy: "A lô, cha, con... con tìm thấy người đó rồi, mẹ được cứu rồi."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Con chắc chắn chứ?"

Triệu Vân Thiến nhìn quanh, xác định không có ai, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chắc chắn, rất chắc chắn, là một cô gái, cổ cô ấy đeo miếng ngọc cha bán cho cô ấy trước kia."

"Ừm ừm, biết rồi, đừng đánh rắn động cỏ."

"Con hiểu, con đã lấy được thông tin liên lạc của cô ấy, cả địa chỉ nhà, cần gửi cho cha không?"

"Gửi qua đi, chúng ta cũng thực sự bó tay rồi." Nói xong đoạn này, Triệu Minh Quân nhìn người vợ nằm trên giường bệnh, đeo máy thở, mạng sống bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Ánh mắt toàn là bất lực và tuyệt vọng, nếu ông ta còn lựa chọn nào khác, ông ta tuyệt đối sẽ không làm vậy, nhưng ông ta lại không nỡ nhìn người vợ chung chăn gối chết trước mặt mình.

"Còn muốn mua gì nữa? Để em xem nào, mua thêm cho anh cái quần, rồi mua đôi giày đi. Đàn ông mang giày da mới đẹp, hơn nữa nhất định phải là loại giày da buộc dây."

Mã Hiểu Lộ theo hình tượng hoàn mỹ trong lòng, chuẩn bị cho Tô Vũ một cuộc đại cải tạo.


Lúc này cô đã bắt đầu nghiên cứu, xem lát nữa có nên cho Tô Vũ một kiểu tóc khác biệt không.

Nhưng suy nghĩ của Tô Vũ lại hoàn toàn không ở mấy thứ này, chỉ thấy anh cúi đầu nhìn miếng ngọc bội trên tay mình.

Căn chặt răng, giờ miếng ngọc bội này không dùng được nữa, anh thầm nghĩ, xem có thể tìm được miếng ngọc nào khác chế thành pháp khí không.

Bởi dù sao mình không thể lúc nào cũng ở bên Mã Hiểu Lộ, có một bùa hộ mệnh, ít nhiều vẫn khiến anh an tâm hơn một chút.

Nếu thực sự không được, đến lúc đó sẽ đi tìm ở núi hình vòng cung dưới đáy biển, chỉ là tương đối phiền phức hơn thôi.

"Nếu nương nương đã nói vậy, thì thần chỉ có thể tuân mệnh thôi. À em biết ở Yên Kinh có triển lãm trang sức nào giống lần trước ở Tân Hải không?"

Tô Vũ vừa nói, vừa đeo miếng ngọc bội lên cổ Mã Hiểu Lộ.
 
Chương 791: C791: Cảm giác được người khác chăm sóc


Mã Hiểu Lộ gật đầu nói: "Cái này tất nhiên biết rồi, người dân cả Hoa Hạ đều biết. Yên Kinh có một chợ đồ cổ nổi tiếng nhất, tên Phan Gia Viên, rất nhiều đồ cổ ở chỗ đó đều có bán. Sao thế, anh lại muốn xem à?"

Thực tế lúc này Mã Hiểu Lộ cũng hứng thú, phải biết tuy người ta hay nói đồ cổ có nhiều nước, nhưng Tô Vũ lại có thể liên tục đắc thủ trong lĩnh vực này.

Trước sau cộng lại đã kiếm được nhiều tiền rồi, bức tranh trước kia, giờ còn treo trong bảo tàng đấy.

Nên Mã Hiểu Lộ cũng muốn đi xem, không phải vì tiền, thuần túy chỉ là thú vui, dù sao cũng giống như đánh bạc, có cảm giác tim đập nhanh hơn.

Tô Vũ nhìn ra tâm tư nhỏ của Mã Hiểu Lộ, nên cong môi đáp: "Giờ anh không có một xu dính túi, anh muốn đi xem, em cũng phải cho chút tiền tiêu vặt chứ?"

Mã Hiểu Lộ nhe răng cười nói: "Không thành vấn đề, hôm nay chúng ta đi tàn sát bốn phương."

Sau đó hai người lại mua thêm một số quần áo, chủ yếu là của Tô Vũ.

Trong ấn tượng của anh, chưa từng mua nhiều quần áo một lúc như vậy.


Hơn nữa mỗi bộ đều do Mã Hiểu Lộ kỹ tính lựa chọn, điều này khiến Tô Vũ có cảm giác được người khác chăm sóc, nói thật cảm giác này với anh, đúng là hơi xa lạ.

Nhiều người cho rằng người có năng lực mạnh, họ không cần bất cứ ai quan tâm, bởi bản thân họ đã đủ mạnh, những thứ nhỏ nhặt của người khác, thực sự

không đáng kể.

Tuy nhiên, chỉ người thực sự mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được, thực ra nội tâm họ rất cô đơn, họ cũng khao khát có người sưởi ấm tâm hồn họ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

Tô Vũ rất biết ơn, bên cạnh mình có người như Mã Hiểu Lộ, một người có thể tâm linh tương thông với anh.

Mua một đống quần áo xong, hai người trước tiên cất hết quần áo về khách sạn, rồi ăn một số món ngon địa phương ở một quán ăn vô danh nào đó.

Sau đó bắt một chiếc taxi trực tiếp đến phố đồ cổ Phan Gia Viên ở Yên Kinh.

Lúc này vừa hay là bảy tám giờ tối, rất nhiều cửa hàng mới mở cửa, cả con phố đèn đuốc sáng trưng người đông nghìn nghịt.

Trong đó không ít người tay cầm kính lúp, cẩn thận xem mấy món đồ cũ trên tay.

Các ông chủ thô kệch mà tỈ mỉ đồ của mình. Thực tế phần lớn đều là lừa gạt.

"Em từ nhỏ đã biết Yên Kinh có một phố đồ cổ như vậy, nhưng chưa từng đến." Mã Hiểu Lộ như một cô gái lớn nắm tay Tô Vũ nói.


Đúng lúc Tô Vũ định đáp lại, đột nhiên Mã Hiểu Lộ kéo anh lao sang bên cạnh, 'Tô Vũ còn chưa kịp định thần là có chuyện gì.

Mã Hiểu Lộ đã cầm lên một bầu rượu bóng loáng trong một cửa hàng.

Bầu rượu này nhìn bên ngoài có màu xanh thẫm, lớp bao bọc và màu sắc đó mang đến cảm giác niên đại xa xưa.

Lúc này Mã Hiểu Lộ cầm trên tay có vẻ rất yêu thích, còn bắt chước dáng vẻ các cao thủ võ lâm trong phim giả vờ uống rượu.

"Ấy chà, cô gái này phải cẩn thận đấy, thứ này va chạm hỏng là không đáng tiền nữa." Lúc này một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình hơi mập, đội mũ lưỡi trai từ trong chạy ra.

Hơi ngồi xomr xuống, làm tư thế đỡ, sợ Mã Hiểu Lộ sơ ý làm rơi bầu rượu khỏi tay thì ông ta có thể đỡ kịp thời.

Mã Hiểu Lộ tất nhiên cũng biết một số quy củ trên thị trường đồ cổ, có câu nói chưa ăn thịt lợn cũng từng thấy lợn chạy mà.

Đồ cũ, thường rất mong manh, hơi bất cẩn là có thể bị hỏng.

Mã Hiểu Lộ nâng hai tay đặt bầu rượu về vị trí cũ, rồi xoa xoa nói: "Ông chủ, bầu rượu này có gì đáng nói không?”

Thường đằng sau mấy thứ này đều có câu chuyện, cho dù không có, ông chủ cũng có thể bịa ra.


Chỉ cần có thể liên hệ một chút với danh nhân thời xưa, giá trị sẽ tăng gấp bội. Chỉ thấy ông chủ ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Sao thế, cô gái định mua à?"

Vừa nghe câu này, Tô Vũ đã biết ông chủ này chắc là tay lính mới, đâu có chuyện vừa lên đã hỏi người ta có định mua không chứ?

Mã Hiểu Lộ cười đáp: "Trông khá đẹp."

"Tôi nói cho cô biết, bầu rượu này không đơn giản đâu. Đó là một dây leo mọc trên đỉnh gió núi Côn Lôn, trải qua mấy ngàn năm mưa nắng, hơn ba trăm năm trước, mới được người tiền triều hái xuống, làm thành bầu rượu này.

Cô đừng thấy bề ngoài nó tầm thường, rượu đựng trong đó sẽ thơm ngon hơn rượu bình thường."

Lời bịa đặt của ông chủ khiến Mã Hiểu Lộ sửng sốt, trong mắt cô, càng nhìn càng giống bảo bối.

Nhưng Tô Vũ cũng hiếm khi vạch trần, đỉnh núi Côn Lôn băng tuyết, cỏ cây không mọc nổi, anh tò mò dây leo này mọc từ dưới đất lên, hay rơi từ trên trời xuống?

Nếu Mã Hiểu Lộ thích, chỉ cần đối phương không đòi giá quá đáng, Tô Vũ đều có thể nhắm một mắt mở một mắt.
 
Chương 792: C792: Tiêu tiền mua vui


Ông chủ cửa hàng đồ cổ khen bầu rượu đó thao thao bất tuyệt, suýt nữa nói thành đồ thần tiên thượng cổ để lại.

Nhưng quả thực cũng có tác dụng nhất định, Mã Hiểu Lộ rõ ràng bị ông chủ lừa đến sửng sốt, thậm chí khi nhìn bầu rượu đó còn có cảm giác cẩn thận dè dặt.

"Vậy... vậy thứ này chắc chắn rất đắt nhỉ?" Lúc này trong lòng Mã Hiểu Lộ thực ra đã không định mua nó lắm.

Bởi bầu rượu này với cô, không có công dụng gì lớn lắm. Thực tế đồ cổ thật, có mấy thứ còn công dụng trong xã hội hiện đại chứ?

'Tác dụng của chúng nhìn chung là truyền thừa văn hóa, chứng kiến lịch sử, nếu cứ phải nói, hẳn còn có chút tác dụng trang trí.

Khiến chủ nhân mang đến cảm giác phụ thuộc tao nhã.

Nói về bầu rượu này, nếu mua về, Tô Vũ cảm thấy ngoài treo lên tường ra, thực sự không biết còn dùng làm gì.

Ông chủ vừa nghe giọng điệu này của Mã Hiểu Lộ, đã biết mình có lẽ khen quá lời rồi.


Bởi mỗi người đều có mức tiêu dùng của mình, những gì mình nói lúc nãy, ai nghe cũng sẽ có cảm giác giá trị ngàn vàng.

Nói cách khác, đã cho người tiêu dùng ảo giác mua không nổi.

Để kích thích ham muốn tiêu dùng của khách hàng, lại không để đồ của mình quá mất giá.

Ông chủ liếm môi nói: "Cái đó, cô gái xinh đẹp này. Cô là khách đầu tiên của tôi hôm nay, lấy cái giá mở hàng tốt, bầu rượu này tôi không lấy lời của cô, nếu cô thấy được thì năm mươi ngàn lấy đi."

"Hả, năm mươi ngàn?" Mã Hiểu Lộ trợn mắt há mồm.

Vừa rồi dự đoán trong lòng của cô là giá trị bầu rượu này ít nhất cũng phải một triệu, dù sao cũng kéo ra tận dây leo độc nhất trên núi Côn Lôn.

Cô nào có nghĩ đến chỉ có năm mươi ngàn.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mã Hiểu Lộ, ông chủ tưởng giá này có phải quá cao rồi không.

Thực tế theo lề lối ở đây, bất kể đồ gì cũng không niêm yết giá rõ ràng, không như đường trắng than đá trên thị trường, bao nhiêu tiền một cân thì bấy nhiêu tiền một cân.

Ở đây chú trọng việc thổi lừa gạt hát, hoàn toàn dựa vào một cái miệng và đôi mắt sắc sảo nhìn thấu người tiêu dùng.

Anh không chỉ cần nhìn ra mức tiêu dùng của người tiêu dùng, anh còn phải tùy cơ ứng biến tại chỗ, gán cho mấy thứ đó một câu chuyện thần kỳ.

€ó thể nói, ngành này, thực tế cũng không dễ dàng như nhìn bề ngoài.

"Cái đó, cô gái xinh đẹp à, cô cũng đừng thấy đắt, tôi đã không kiếm tiền lời rồi. Tôi nói cho cô biết, thứ này cô mang về tùy tiện bán lại, chắc chắn tăng gấp bội."


Ông chủ tiếp tục lừa gạt, lúc này chính là lúc đấu trí tâm lý hai bên, nếu ông chủ tiếp tục dùng giảm giá để giữ chân người tiêu dùng.

Chắc chắn sẽ khiến người tiêu dùng nghi ngờ thứ này trong lòng, phải biết thị trường đồ cổ bất kể lúc nào, hàng giả chắc chắn còn nhiều hơn hàng thật.

Chỉ lấy phố đồ cổ Phan Gia Viên này mà nói, ít nhất hơn tám mươi phần trăm đồ đều là hàng thủ công.

Mỗi ngày không biết bao nhiêu người bị lừa ở đây, trong đó còn không ít kẻ tự xưng là chuyên gia.

Được ông chủ nói vậy, Mã Hiểu Lộ đã muốn lập tức móc ví mua luôn rồi.

Nhưng cuối cùng vẫn quay đầu nhìn Tô Vũ, ánh mắt đó là đang hỏi anh thấy thế nào.

Phải biết hai lần trước giao dịch kiếm tiền với đồ cổ văn vật, đều là nhờ Tô Vũ.

Tô Vũ mỉm cười, con người có lúc không nhất thiết phải tinh ranh việc gì, thỉnh thoảng đóng vai ngốc nghếch ngược lại sẽ thoải mái hơn.

Đừng làm người không chịu thiệt thòi, thiệt thòi đổi lấy niềm vui thì Tô Vũ cảm thấy rất đáng.


Như bây giờ, tuy Mã Hiểu Lộ đang hỏi ý kiến anh.

Nhưng Tô Vũ có thể nhìn ra từ ánh mắt của cô, cô rất muốn, cô cảm thấy thứ này là thật.

Nếu lúc này Tô Vũ nói với cô đừng mua, thứ này là một món đồ thủ công, căn bản không đáng giá nhiều như vậy.

Thế thì Mã Hiểu Lộ chắc chắn sẽ thất vọng, thậm chí vì mấy chuyện nhỏ này mà làm nhạt đi tâm trạng tốt đẹp hôm nay, đây là điều Tô Vũ không muốn thấy.

Hơn nữa, chỉ có mấy chục ngàn thôi, ông chủ kiếm tiền vui, Mã Hiểu Lộ tiêu tiền cũng vui, cớ sao không làm?

Tô Vũ nhìn bầu rượu đó, sau đó ra vẻ nghiêm túc nói nhỏ với Mã Hiểu Lộ: "Mình nhanh mua lại đi, thứ này đúng là bảo vật hiếm có, ông chủ căn bản không biết hàng."

Nói xong, Mã Hiểu Lộ liếc mắt nhìn ông chủ, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý mừng thầm.

Không ngờ vừa đến đã gặp may mắn thế này, trong lòng cô vui còn không kịp.
 
Chương 793: C793: Người bình thường không vào được


Ông chủ tưởng hai người đang bàn bạc, nên rèn sắt khi còn nóng nói: "Tôi nói này, cô thấy tôi đã thành ý vậy rồi, các cô cũng đừng chần chừ, lấy cái giá tốt mở hàng đi."

Mã Hiểu Lộ quay lại nói với ông chủ: "Đây là chính ông nói, năm mươi ngàn không được đổi ý nhé?"

Ông chủ sửng sốt, đổi ý sao được chứ? Nên lắc đầu nói. "Hôm nay thì vậy, ngày mai đã có thể không phải."

"Vậy được, tôi lấy, ông gói lại cho tôi đi." Mã Hiểu Lộ vừa lấy thẻ ngân hàng từ túi ra, vừa nói với ông chủ.

Ông chủ thấy Mã Hiểu Lộ cũng khá thẳng thắn, lập tức vui vẻ cười toe toét: "Đúng là mở cửa gặp quý nhân. Tôi gói lại cho các vị ngay, bầu rượu này cả Phan Gia Viên các vị cũng không tìm được cái thứ hai đâu."

Nhân lúc Mã Hiểu Lộ trả tiền, Tô Vũ quét mắt một vòng quanh cửa hàng, cửa hàng này phần lớn là đồ gỗ chạm khắc, còn có đồ đồng và thư pháp. Không có nguyên thạch có thể thành pháp khí mà Tô Vũ muốn tìm.

"À ông chủ, ông có biết chỗ nào ở đây bán ngọc, tốt nhất là ngọc cổ không?”

Bởi vì mình và Mã Hiểu Lộ mới đến lần đầu, không rõ lề lối gì ở đây, ông chủ hẳn sẽ hiểu biết ít nhiều.


Ông chủ quẹt thẻ xong, hai tay trả lại thẻ ngân hàng cho Mã Hiểu Lộ rồi nói: "Cái này... nói thật trên thị trường bây giờ, đồ ngọc thật không nhiều, phần lớn đều là hàng nhái, nhưng nếu anh muốn thử vận may, có thể đến lâu điêu khắc ngọc. phía trước kia xem. Nhưng đó không phải chỗ ai cũng vào được."

Ông chủ vừa nói, vừa đặt bầu rượu vào một hộp giấy.

'Tô Vũ gật đầu, dù sao hôm nay đến đây chơi, nếu tìm được nguyên thạch tất nhiên là tốt nhất, thực sự không tìm được, cũng không sao.

"Tại sao người bình thường không vào được? Chẳng lẽ nơi đó không mở cửa đón khách?" Mã Hiểu Lộ tò mò hỏi.

Ông chủ liếm môi nói: "Cô cũng có thể hiểu vậy, lầu điêu khắc ngọc đó có chế độ hội viên, vì an toàn, người vào đều phải nộp tiền đặt cọc cao. Rồi mới được vào."

Ông chủ nói xong, Mã Hiểu Lộ nhíu mày, đây là lân đầu cô nghe nói, mua đồ còn phải nộp tiền đặt cọc mới cho bán.

"Đúng là một cửa hàng giết người cướp của, tôi đoán đồ bên trong, tám chín phần là hàng giả, hơn nữa khỏi nói chắc chắn rất ít khách."

Mã Hiểu Lộ bĩu môi nói.

Nhưng ông chủ lại liên tục vẫy tay nói: "Cô gái xinh đẹp này, cô hiểu lầm rồi, lầu điêu khắc ngọc đó mỗi ngày đều người đến kẻ đi tấp nập. Hơn nữa ra vào toàn là chủ nhân không thiếu tiền, đồ cũng cơ bản đều là thật, nếu các vị có bản lĩnh thì vào xem, chắc chắn có thể tìm được ngọc cổ mà các vị muốn."

Nói xong Tô Vũ cũng hứng thú, tò mò hỏi: "Vậy ông chủ có thể dẫn chúng tôi vào không?”

Ông chủ lắc đầu nói: "Cửa hàng nhỏ của chúng tôi, làm sao có bản lĩnh đó. Các vị tìm người khác giúp đi, tôi thực sự bó tay."

Ông chủ nói vậy, chắc hẳn thực sự không giúp được gì.


Phải biết nếu ông ta có thể giúp, chắc chắn còn có thể kiếm chác được gì đó từ hai người Tô Vũ.

Bước ra khỏi cửa hàng, Tô Vũ nghĩ trong lòng, lầu điêu khắc ngọc này rốt cuộc là nơi nào, sao lại bí ẩn thần bí vậy.

Còn Mã Hiểu Lộ lại ôm bầu rượu trong lòng, như có được bảo bối không chịu buông tay.

"Này, anh nói xem bầu rượu này chúng ta mang về bán được bao nhiêu?" Mã Hiểu Lộ dùng khuỷu tay huých Tô Vũ hỏi.

"Cái này anh cũng không biết, chắc ít nhất cũng phải vài triệu." Dù sao Mã Hiểu Lộ cũng không thể thực sự mang về bán lại.

Phải biết bây giờ cô không thiếu chút tiền này, hoàn toàn chỉ là thú vui.

Và thỏa mãn chút tâm lý mua được món hời, chỉ cần Mã Hiểu Lộ vui, Tô Vũ cảm thấy chút tiền này rất đáng.

Người xưa vì muốn có được nụ cười của người đẹp, còn có thể đốt lửa trêu chọc chư hầu, giờ tiêu mấy chục ngàn khiến Mã Hiểu Lộ vui lâu như vậy, sao lại

không được chứ.


"Hehe, không ngờ anh cũng có tài thật, sao trước kia em không nhìn ra nhỉ? À, anh mua ngọc cổ làm gì thế?"

Mã Hiểu Lộ hoàn hồn hỏi.

"Em xem, lần trước anh mua cho em miếng ngọc này. Giờ chúng ta có tiền rồi, có phải nên mua một số đồ đáng để kỷ niệm tặng gia đình không? Cha mẹ em, cha mẹ anh và bà ngoại nữa."

Tô Vũ nói cho Mã Hiểu Lộ ý định ban đầu của mình.

Thực tế trong lòng anh cũng nghĩ như vậy thật.

Chỉ là, lại không phải thứ gì đáng để kỷ niệm, mà là muốn tìm một số ngọc có thể làm thành pháp khí, tặng cho người mà mình quan tâm và người quan tâm mình, dùng để bảo đảm an nguy cho họ.

Tuy nhiên, thực ra Tô Vũ không ôm hy vọng quá lớn, bởi lần trước ở triển lãm trang sức Tân Hải.
 
Chương 794: C794: Có khách quý


Nhiều đồ như vậy, Tô Vũ cũng chỉ phát hiện có một cái dùng được, cho nên hôm nay cho dù đến Phan Gia Viên, Tô Vũ cũng chỉ nghĩ thử vận may thôi.

Hơn nữa, bây giờ còn chưa chắc đã được thuận lợi đi vào lầu điêu khắc ngọc kia.

Chẳng bao lâu, hai người đã đi đến trước lầu điêu khắc ngọc mà ông chủ vừa nói.

Đúng như lời ông chủ nói, không phải ai cũng ra vào tùy tiện được, ở cửa có mấy bảo an canh gác.

Người ra vào đều phải quẹt thẻ, hẳn là chỉ mở cửa cho hội viên. Mã Hiểu Lộ nhìn xong, đảo mắt nói: "Xong rồi, không vào được rồi."

Nhưng Tô Vũ lại nhướn mày nói: "Chưa chắc, tuy chúng ta không vào được, nhưng có thể nhờ người dẫn chúng ta vào mà."

"Ai cơ, chẳng lế anh còn quen ai ở Yên Kinh?" Mã Hiểu Lộ chớp chớp đôi mắt †o long lanh, gió nhẹ làm tung bay mái tóc, vuốt xe qua lại trên gương mặt tinh xảo.

'Tô Vũ nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cô, vén ra sau tai, rồi nói: "Anh thấy em thực sự là mang thai một lần ngốc ba năm đấy. Nhân viên chúng ta vừa tuyển, không phải là người Yên Kinh sao?"

"Nhân viên? Ồ... ý anh là Lê Dương à? Đúng thật." Mã Hiểu Lộ nói rồi trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Lê Dương.


Lầu điêu khắc ngọc này là chế độ hội viên, hơn nữa nhìn bây giờ, người ra vào. hẳn đều là nhân vật có máu mặt ở Yên Kinh.

Mà Lê Dương đó chính là rắn đầu sỏ ở Yên Kinh, cho dù anh ta không phải hội viên ở đây, thì với công tử nhà họ Lê, muốn cho hai người vào, chắc hẳn không phải chuyện khó.

"A lô, sếp Mã gọi cho tôi muộn vậy có việc gì à?" Lúc này Lê Dương đang bận bịu bàn giao một số việc ở công ty, bận đến choáng váng đầu óc.

"Muộn à? Cuộc sống về đêm mới bắt đầu mà. Thôi, không nói nhiều lời thừa với anh, bọn tôi đang ở Phan Gia Viên, muốn vào lầu điêu khắc ngọc, anh có cách nào không?" Mã Hiểu Lộ trực tiếp vào thẳng vấn đề nói trong điện thoại.

Lê Dương sửng sốt: "Các cô ở Phan Gia Viên à? Đúng là thoải mái thật, các cô cứ vào thẳng đi, báo tên tôi là được. Thôi, các cô đợi chút, tôi cho người ra đón các cô."

"Vậy làm phiền nhé." Mã Hiểu Lộ nói một câu rồi cúp máy.

"Xong rồi, Lê Dương bảo chúng ta đợi chút, sế có người ra đón chúng ta." Mã Hiểu Lộ ôm hộp nhảy nhót phấn khích.

Nhưng không may, vô tình va phải một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bên cạnh.

Chỉ thấy đối phương lập tức ném ánh mắt không vui về phía Mã Hiểu Lộ, Mã Hiểu Lộ vội xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, thực sự do tôi không cẩn thận."

Người phụ nữ đó phủi tay, rồi liếc Mã Hiểu Lộ một cái, không nói gì mà bước vào lầu điêu khắc ngọc.

Vừa đi đến cửa lầu điêu khắc ngọc, hai bảo an dường như nhận được thông báo gì đó.

Vì thế đưa tay chặn người đó lại nói: "Cô gái này, xin chờ chút, bên chúng tôi có khách quý đến, phiền cô nhường đường một chút."

"Khách quý? Khách quý nào, anh biết tôi là ai không?" Người phụ nữ đó lập tức không vui.

Bảo an gật đầu nói: "Biết."


"Nếu đã biết, còn không mau tránh ra." Bình thường cô ta quen nhe nanh múa vuốt trước mặt người ngoài, loại bảo an này trong mắt cô ta chỉ như chó canh cửa, cô ta chưa bao giờ để tâm.

'Trong mắt cô ta, mình cao quý hơn đối phương không biết bao nhiêu lần.

Nhưng cô ta nói xong, bảo an vẫn không có ý tránh ra.

"Chính vì biết cô là ai, nên mới không thể nhường đường."

Lời này của bảo an coi như chọc giận hoàn toàn đối phương, nhưng bảo an nói cũng không phải không có lý.

Bởi vừa rồi họ nhận được tin trong tai nghe, có khách quý đến.

Mà người phụ nữ này họ đã gặp không biết bao nhiêu lần, nên tuyệt đối không thể là khách quý mà quản lý nói.

"Cút ra cho tôi, có tin tôi bảo quản lý các người sa thải các người không? Chỉ là chó canh cửa thôi, ở đây giả vờ làm sói đuôi to cái gì chứ?”

Người phụ nữ không kiềm chế nổi cảm xúc của mình nữa, chỉ vào mũi hai bảo an mắng chửi om sòm.

Còn hai bảo an hoàn toàn không thèm để ý cô ta, cứ như hoàn toàn không nghe thấy.


Thực tế, bình thường họ gặp không ít người làm ầm ï như vậy.

Mà họ cũng hiểu rõ trong lòng, mình không thể so sánh với người ta, người ta mắng vài câu mình thì cứ coi như không nghe thấy vậy.

Lâu dần quen rồi sẽ ổn thôi, có thể nói thực ra họ chịu đựng rất nhiều áp lực.

Như người đến đây, hoàn toàn có thể dùng mấy phần vui mấy phần buồn để hình dung.

Người kiếm được tiền, tùy tiện cho họ tiền boa là chuyện bình thường.

Nhưng người lỗ vốn, thậm chí bị người ta cướp mất miếng ăn, cũng không ít người trút giận lên người họ, với những điều này họ chỉ có thể nhịn.

Tuy bảo an không đáp trả, nhưng người phụ nữ đó vẫn lải nhải không ngừng, hơn nữa lời mắng chửi càng lúc càng khó nghe.

Đến cuối cùng, Mã Hiểu Lộ đứng bên cạnh cũng không nghe nổi nên đa lên tiếng.
 
Chương 795: C795: Bây giờ tôi tát cô một cái


"Chị này, họ chỉ là người làm thuê thôi, chị cần gì nói năng khó nghe vậy? Đây là quyết định của quản lý, nếu chị thực sự bất mãn, chị có thể gọi điện thoại khiếu nại họ mà."

Có lẽ Mã Hiểu Lộ không nói còn đỡ, vừa nói xong, lập tức khiến cô ta chĩa mũi nhọn vào Mã Hiểu Lộ.

Phải biết vừa rồi còn là Mã Hiểu Lộ vô tình va phải cô ta. "Ồ, cô lại là cái thá gì, lại còn dạy dỗ tôi ở đây." Người phụ nữ đó quay đầu nhìn Mã Hiểu Lộ cười lạnh một tiếng rồi nói.

"Tôi không phải đồ gì cả, tôi chỉ nói, mọi người nên thông cảm cho nhau chút. Không cần..."

Mã Hiểu Lộ chưa nói hết, người phụ nữ đó đã cướp lời nói: "Lúc tôi ở đây lăn lộn, còn không biết cô đang chơi đất sét ở đâu, lại còn bảo tôi thông cảm lẫn nhau, vậy tôi cho cô có qua có lại.

Vừa rồi không phải cô va vào tôi sao, tôi vốn là người rất công bằng, tôi trả lại là được. Hai người các anh, ai muốn giúp việc, tôi cho người đó mười ngàn, vừa rồi con điếm này va vào tôi thế nào, thì va lại cô ta y như vậy."

"Chát!"

Cô ta vừa dứt lời, má trái không biết bị thứ gì tát mạnh một cái.


Trong nháy mắt cả khuôn mặt cô ta méo mó, không chỉ vậy, hai cái răng bên trái, thậm chí trực tiếp bay ra khỏi miệng.

'Thoáng chốc miệng cô ta đầy mùi tanh của máu. Nhưng cô ta căn bản không kịp phản ứng vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

"Giờ tôi tát cô một cái, cô cũng phải trả lại chứ hả?" Tô Vũ liếc nhìn người phụ nữ nằm trên đất quên khóc la nói.

Mã Hiểu Lộ giật mình hoảng sợ, Tô Vũ ra tay cũng quá nặng rồi.

Với Tô Vũ, người phụ nữ này làm ầm ï trước mặt người khác thế nào, anh đều mặc kệ, nhưng vừa rồi cô ta nói Mã Hiểu Lộ là "con điểm".

Nếu Tô Vũ còn có thể nhịn được, vậy thì anh không phải đàn ông.

"Anh làm gì vậy!" Mã Hiểu Lộ kéo tay Tô Vũ, giọng điệu hơi trách móc nói Tô Vũ ra tay quá nặng.

Thực tế, Tô Vũ đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không, người này đã sớm chết rồi.

Người phụ nữ đó khi ngẩng đầu lên, cả bên mặt trái đã sưng phồng lên cao, trông như cái bánh bao, thậm chí còn hơi buồn cười.

"A, các người... các người đợi đấy, tôi sẽ khiến các người ăn không ngon ngủ không yên." Người phụ nữ đó chẳng màng hình tượng, ngồi dưới đất đạp chân.

Lúc này nước mũi nước mắt đã hòa làm một.

Mã Hiểu Lộ muốn tiến lên đỡ đối phương dậy, dù sao bây giờ đối phương đã bị thương, cô không muốn có hậu quả nghiêm trọng.

Nhưng lại bị Tô Vũ kéo lại, loại phụ nữ này đúng là thiếu đòn.


Chắc hẳn có chút bối cảnh gì đó quanh đây, nên ở ngoài quen thói ỷ thế hiếp người, với người như vậy, Tô Vũ chưa bao giờ có chút thương hại đồng cảm.

"Quản lý." Đúng lúc này, quản lý từ trong chạy ra, bảo an quay đầu gọi. Kiếm Hiệp Hay

"Rốt cuộc chuyện này là sao?" Quản lý nhìn người phụ nữ ngồi dưới đất hỏi.

Hai bảo an nhìn Tô Vũ, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, ý là, tất cả đều do Tô Vũ gây ra.

Quản lý quay đầ Ngôn, thực sự xin lỗi."

nhìn Tô Vũ, rồi đi qua đỡ người phụ nữ dưới đất dậy nói: "Cô Thấy là quản lý, cô Ngôn kia chỉ vào hai người Tô Vũ nói: "Quản lý Liêu, tôi muốn anh giúp tôi đánh gấy chân bọn chúng, bao nhiêu tiền cũng được."

Quản lý Liêu hít sâu một hơi, dù sao cô Ngôn cũng là hội viên của lầu điêu khắc ngọc của họ, hơn nữa còn là khách quen.

Hôm nay bị người ta đánh ở đây, dường như đúng là anh ta cần đưa ra lời giải thích.

Nhưng, vì nhận được tin trước nên anh ta biết có hai khách quý đến, vì thế anh †a mới tự mình ra đón.


Nếu là bình thường, trong tình huống như vậy, anh ta chắc chắn sẽ thiên vị về phía cô Ngôn không chút do dự.

Chỉ thấy quản lý Liêu chỉnh lại quần áo, đi đến bên Tô Vũ và Mã Hiểu Lộ hỏi: "Hai vị, xin hỏi có phải Tô tiên sinh và cô Mã không?"

Mã Hiểu Lộ gật đầu, xác nhận thân phận với đối phương xong, quản lý Liêu làm động tác mời, cúi sâu người nói: "Mời hai vị khách quý vào trong, tôi xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra, mong hai vị rộng lòng bỏ qua cho."

Tô Vũ nhướn mày, xem ra mặt mũi của Lê Dương ở Yên Kinh cũng không nhỏ đấy.

Hai bảo an nghe xong cũng giật mình lắp bắp, họ biết sẽ có khách quý đến, nhưng nào ngờ, khách quý này lại đi bộ đến.

Hơn nữa trông mộc mạc bình dị như vậy, thậm chí căn bản không dính dáng gì đến khách quý.

Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong, nước biển không thể đo lường được.

May mà vừa rồi họ không nói gì vô lễ với người ta.
 
Chương 796: C796: Thăng chức


Lê Diệu Huy vỗ vai Lê Dương nói: "Nào, cùng ăn sáng với ông. Cháu không ở trong gia tộc, cháu muốn ra ngoài làm gì? Cháu cần bao nhiêu vốn?"

Bởi vì Lê Diệu Huy cảm thấy, việc Lê Dương nói ra ngoài trải nghiệm, hẳn là muốn tự lập, từng bước từ tầng lớp thấp nhất, nhất định cần một khoản vốn khởi động.

Mà khoản vốn này Lê Diệu Huy chắc chắn sẽ cho anh ta.

Lê Dương dìu Lê Diệu Huy nói: "Không cần, không cần gì cả."

Lê Diệu Huy nhíu mày: "Không cần gì cả? Vậy cháu định làm sao?”

"Cháu muốn..." Lê Dương kể lại ý định trong lòng cho Lê Diệu Huy, hai người vừa trò chuyện, vừa đi ăn sáng.

"Uầy, hóa ra công ty em còn có hình thức như vậy, anh vẫn tưởng chỉ như xưởng nhỏ thôi." Tô Vũ đến công ty của Mã Hiểu Lộ, cũng khen không ngớt.

Bởi không chỉ diện tích đất không nhỏ, mà nhiều nơi cần có đều có, rất có cảm giác công ty lớn.

Mã Hiểu Lộ chu môi nói: "Chính anh mới là xưởng nhỏ đấy."


Nhưng động tác Mã Hiểu Lộ nắm cánh tay Tô Vũ lại thu hút ánh mắt của không ít nhân viên công ty.

"Người này là ai vậy?" Một số nhân viên trong công ty thì thầm bàn tán.

"Còn phải nói nữa à, chắc chắn là chồng của sếp Mã chúng ta rồi, cô không thấy hai người thân mật như vậy sao." Một người bên cạnh nói.

"Nói thật, đây là lần đầu gặp đó, cũng khá phong độ, nhưng tiếc là ăn bám thôi."

"Im cái miệng thối của cô đi, cẩn thận sếp Mã nghe được rồi sa thải cô luôn đấy.

Cũng đúng, Tô Vũ lần đầu đến công ty, nhân viên không quen biết anh là bình thường, cộng thêm bây giờ Mã Hiểu Lộ đã là một nhân vật nổi tiếng.

Tuy không như Triệu Mộng Nhã đến mức ai cũng chăm chú nhìn, nhưng trong giới kinh doanh cũng tạo nên một thần thoại không nhỏ.

Trong mắt nhiều người, người như vậy, nhất định phải là một anh hùng vĩ đại mới xứng đôi với cô.

Mà Tô Vũ, rõ ràng trong mắt họ, không phải người như thế, dù sao họ chưa bao giờ nghe nói gì về Tô Vũ cả.

Cho nên xếp anh vào loại ăn bám cũng là chuyện bình thường. "Vào đi, đây là văn phòng của em." Mã Hiểu Lộ đẩy cửa văn phòng mình nói.

Tô Vũ trực tiếp ngồi lên ghế của Mã Hiểu Lộ, xoay vòng hai vòng nói: "Nói chứ, ngồi vào đây, anh cũng thấy có cảm giác làm sếp rồi đấy."

"Đứng dậy đi, đây là chỗ cho anh ngồi à?" Mã Hiểu Lộ giả vờ không vui nói.

Sau đó Tô Vũ cũng chỉ đành ngoan ngoãn đứng dậy, rồi Mã Hiểu Lộ bấm điện

thoại trên bàn nói: "Gọi Chu Triệt và Tôn Kỳ đến văn phòng tôi một chút."


Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.

Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.

Thư ký trong điện thoại đáp một tiếng, sau đó Mã Hiểu Lộ nói: "Tối qua em suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy vẫn là hai người họ sẽ đáng tin cậy hơn một chút, lát nữa hỏi ý kiến họ xem."

Tô Vũ nhún vai nói: "Tối qua em vừa lên giường là ngủ rồi, em nghĩ lúc nào thế?"

Mã Hiểu Lộ lập tức tức giận, nhìn Tô Vũ nói: "Em chỉ là mệt nên ngủ thôi."

Nói rồi không quan tâm đây có phải văn phòng hay không, hai người bắt đầu đùa giỡn tán tỉnh.

"Này, chị Hiểu Lộ gọi chúng ta là có ý gì vậy?" Ngoài hành lang, Chu Triệt lắc lư thẻ làm việc trước ngực nói với Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ hít sâu một hơi nói: "Tôi đâu có biết, chắc lại có dự án gì đó, cứ theo. phương châm của chị Hiểu Lộ là được.". đam mỹ hài

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trước cửa văn phòng của Mã Hiểu Lộ, nhưng cảnh tượng bên trong khiến họ không dám nhìn.

Nên chỉ có thể ho nhẹ hai tiếng, Mã Hiểu Lộ quay lại thấy, vội vàng đứng dậy khỏi người Tô Vũ nói: "Vào đi."


Hai người bước vào, Tô Vũ xoa cổ ngồi trên ghế sô pha, hai người hơi lúng túng chào hỏi anh.

"Ờ, chị Hiểu Lộ, chúng tôi có làm phiền hai người không?" Chu Triệt liếm môi hơi ngại ngùng hỏi.

"Ngồi đi, hôm nay gọi các cậu là có chuyện nghiêm túc." Mã Hiểu Lộ nói với hai người, sau đó tự đi qua đóng cửa lại.

"Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tăng lương cho hai chúng tôi à?" Chu Triệt tò mò hỏi.

"Ừm, nói chính xác hơn thì cũng không khác mấy. Tôi hỏi các cậu, nếu phải thăng chức cho các cậu, các cậu cảm thấy mình có thể đảm nhiệm vị trí nào?" Tô Vũ ngồi ngả lưng ra ghế nói với hai người.

'Tôn Kỳ bày ra vẻ mặt ngơ ngác: "Thăng chức?"

Phải biết, hiện tại trong công ty, vị trí của họ đã không thấp, muốn lên cao hơn, chỉ còn vị trí của Mã Hiểu Lộ. Nên Tôn Kỳ không hiểu ý Tô Vũ nói là gì.

"Thôi, tôi nói luôn vậy, tôi định nhường vị trí này cho một trong hai cậu ngồi." Mã Hiểu Lộ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
 
Chương 797: C797: Không gánh vác nổi


Đây là điều cô và Tô Vũ đã bàn bạc, bởi họ nghĩ làm như vậy, hai người chắc chắn sẽ có sự tranh giành với nhau, đến lúc đó xem ai có quan điểm tốt hơn.

Nói xong hai người nhìn nhau, đều bày tỏ không hiểu nổi, bởi hiện tại công ty đang thăng hoa, sao Mã Hiểu Lộ lại đột nhiên muốn từ chức?

"Không phải, chị Hiểu Lộ, chị đang đùa phải không?" Chu Triệt lên tiếng trước. "Các cậu thấy tôi có vẻ đang đùa không?" Mã Hiểu Lộ hỏi ngược lại.

Lúc này hai người lại nhìn Tô Vũ, phải biết bình thường Tô Vũ chưa từng đến công ty, lần này đến chắc là có chuyện quan trọng gì đó, nhưng họ không thể nghĩ ra, chuyện quan trọng này...

Lại là thay đổi ban lãnh đạo công ty, thật ra dù là ai trong hai người, cũng chưa từng nghĩ đến, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

"Chị Hiểu Lộ, tôi nói trước nhé, tôi căn bản không phải hạng người này, chị cũng biết lúc đầu tôi quyết định theo chị, là vì Phi Phi mà. Dù sao tôi tự biết mình nặng nhẹ thế nào, nếu chị giao công ty cho tôi, tôi chưa chắc đã không làm sụp. đổ trong chốc lát. Việc này, tôi thấy Tôn Kỳ thích hợp hơn, tìm Tôn Kỳ đi."

Chu Triệt vẫy tay trước, thừa nhận mình khó gánh vác trọng trách.

Chu Triệt vốn là công tử nhà giàu từ nhỏ, đúng là không có kinh nghiệm trong mảng này, không phải anh ta không muốn, thực tế nếu có thể ngồi vào vị trí của Mã Hiểu Lộ, chắc chắn sẽ có thể khiến người nhà tự hào.

Nhưng vấn đề chính là, anh ta biết mình không đủ tư cách, mà lúc đó nếu làm công ty lộn xộn, anh ta cũng không có cách giải thích, nên anh ta thà đừng nghĩ đến sẽ tốt hơn.


Ngược lại, trong lòng anh ta, Tôn Kỳ dù ở năng lực nghiệp vụ hay tầm nhìn đều vượt trội hơn anh ta rất nhiều, nên nếu Mã Hiểu Lộ muốn nhường chỗ, Tôn Kỳ là một lựa chọn không tồi, ít nhất trong lòng anh ta nghĩ vậy.

Nói thật, lời lẽ này của Chu Triệt, khiến Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ cùng ngạc nhiên.

Bởi theo lý thì đây là cơ hội thăng chức, Chu Triệt không những không tranh thủ, mà còn đề cử người khác.

Nhưng thực tế, họ đều hiểu rõ, chẳng lẽ Mã Hiểu Lộ giao vị trí chủ tịch cho ai, thì công ty sẽ là của người đó sao?

Điều này là không thể, người đại diện pháp luật của công ty vẫn là Mã Hiểu Lộ.

Nói cách khác, công ty vẫn là công ty của Mã Hiểu Lộ, như vậy ai ngồi vị trí này, ngược lại như ngồi trên đống lửa.

Bởi hiện tại công ty đã đạt đến tầm cao như vậy, tin rằng bất cứ ai lên cũng sẽ biểu hiện bình thường thôi.

Ngược lại, nếu có sơ suất gì, thực sự khó giải trình, nên Chu Triệt cảm thấy đây là một nhiệm vụ khó khăn.

Tất nhiên quan trọng nhất, vẫn là Chu Triệt thực sự cảm thấy, mình không phải hạng người này.

Chu Triệt nói xong, ba người đều nhìn Tôn Kỳ, muốn nghe anh ta có ý kiến gì. Chỉ thấy Tôn Kỳ nuốt nước bọt nói: "Chị Hiểu Lộ, có lẽ tôi cũng không được. Tôi tự biết mình là người khá cứng nhắc, chị bảo làm gì, tôi có thể làm được

không tồi, nhưng để tôi đưa ra quyết định, tôi thấy thực sự quá khó.

Hơn nữa tôi không có năng lực lãnh đạo, tôi nghĩ cũng thấy chắc chắn mình không làm được, nên chị Hiểu Lộ cứ tìm người khác thích hợp đi."

Nói xong, Tô Vũ cũng gật đầu, có người vốn là như vậy, anh ta là người tài, nhưng không phải người tài giỏi.

Không thể gánh vác cũng là chuyện rất bình thường.


"Được rồi, vậy thì các cậu về trước đi, để tôi nghĩ thêm." Mã Hiểu Lộ cười nói với hai người.

Bước ra khỏi văn phòng, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí lòng bàn tay cũng ra mồ hôi lạnh.

"Này, tôi thực sự không được, sao cậu cũng từ chối vậy? Tôi thấy cậu khá thích hợp mà." Chu Triệt nhẹ nhàng đẩy Tôn Kỳ nói.

Tôn Kỳ lắc đầu: "Tôi cũng vậy, thực sự không gánh vác nổi, cậu nói xem một nhân viên nhỏ trong công ty đột nhiên bảo làm chủ tịch, chắc chắn không được, tôi tự biết rõ."

"Ài, thấy chưa, không ngờ em lại trở thành người không thể thay thế Hiểu Lộ nhún vai, tỏ vẻ hơi bất lực.

Tô Vũ nhẹ nhàng bóp vai Mã Hiểu Lộ nói: "Em vẫn luôn là người không thể thay thế mà."

"Vậy bây giờ làm sao đây? Như keo chó không thể vứt bỏ được nữa rồi." Mã Hiểu Lộ chu môi nói.

"Hay đăng tuyển dụng đi?"

Tô Vũ cũng hơi bất lực hỏi.

"Đợi từ Yên Kinh về rồi tính."


Ngày hôm sau, tại lễ trao giải doanh nhân trẻ Yên Kinh, Mã Hiểu Lộ có thể nói là gây tiếng vang lớn.

Trực tiếp nhận giải doanh nhân trẻ có ảnh hưởng nhất.

Dưới sân khấu ngoài tiếng vỗ tay nồng nhiệt, đồng nghiệp cũng có nhiều người thì thầm.

"Người này là ai vậy? Sao trước giờ chưa nghe nói bao giờ?”

"Cậu không biết à? Nhưng Thư Tất thì chắc cậu biết chứ?”

"Ồ, cậu nói người sáng lập Thư Tất, chính là cô ấy?"

"Đúng rồi, nghe nói chỉ trong vài tháng, tài sản đã vượt hàng chục tỷ, triển vọng không giới hạn, lát nữa chúng ta đi làm quen đi."

Lễ trao giải kết thúc, tay Mã Hiểu Lộ cầm một xấp danh thiếp, lập tức cảm thấy buồn cười.
 
Chương 798: C798: Ứng cử viên


"Em được hoan nghênh như vậy từ khi nào vậy nhỉ."

Để phối hợp với Mã Hiểu Lộ tham dự buổi trao giải, hôm nay Tô Vũ cũng mặc vest, hơn nữa cũng không cảm thấy khó chịu.

"Đi thôi, về khách sạn trước, rồi ở Yên Kinh chơi vài ngày cho vui." Tô Vũ nhận danh thiếp từ tay Mã Hiểu Lộ nói.

Sau đó, hai người gật đầu bước ra ngoài.

Nhưng vừa ra khỏi cửa, có người đi tới, Mã Hiểu Lộ thấy thì lập tức nhíu mày. "Sao anh ta lại đến đây?"

Tô Vũ nhướn mày nói: "Hai người quen nhau à?”

"Anh ta chính là..." Mã Hiểu Lộ chưa kịp nói hết, đối phương đã đến

Và chủ động đưa tay thân thiện nói: "Chào sếp Mã, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Mã Hiểu Lộ cũng khá lịch sự bắt tay đối phương, sau đó đối phương lại nói với 'Tô Vũ: "Lê Dương, vị này chắc là chồng của sếp Mã, thật là một cặp trời sinh."


Tô Vũ cũng bắt tay đối phương, lúc này Lê Dương làm động tác mời nói: "Sếp Mã, có rảnh không, chúng ta nói chuyện chút đi."

Trong lòng Mã Hiểu Lộ, Lê Dương này không phải người tốt. Hơn nữa giờ ở 'Yên Kinh, nói cách khác là sân nhà của Lê Dương, biết đâu anh ta còn giở trò gì nữa.

Thấy thái độ của Mã Hiểu Lộ dường như không muốn gặp, Lê Dương nói: "Sếp Mã không cần lo, chuyện đã qua rồi, lần này tôi đến xin chỉ giáo, không có ý gì khác, chỉ là tận tình chủ nhà thôi."

Thấy đối phương có vẻ thành tâm, Mã Hiểu Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn Tô Vũ.

Người sau gửi cho cô ánh mắt an tâm, dù sao giữa ban ngày ban mặt, anh không tin Lê Dương có thể làm gì họ, trừ phi anh ta không muốn sống nữa.

Nhân lúc Lê Dương đi lấy xe, Tô Vũ hỏi: "Anh ta là ai vậy?”

Mã Hiểu Lộ nhếch mũi nói: "Người suýt làm sụp đổ công ty chúng ta, trước đây người cạnh tranh giá ác ý chính là anh ta."

Tô Vũ cười nói: "Không †ồi, tên nhóc này cũng khá tinh mắt, mà thủ đoạn cũng đủ tàn nhẫn."

Có thể nhìn ra tiềm năng của Thư Tất trước khi nó mở ra thị trường toàn quốc, đúng là có con mắt tinh tường.

Ít nhất Tô Vũ tin, người biết Thư Tất trên toàn quốc không ít, nhưng có thể nhìn ra tiềm năng này ngay từ đầu, thực sự không nhiều, Lê Dương là một trong số đó.

Hơn nữa bản lĩnh của anh ta cũng phi thường, biết ra tay lúc nào.

Nếu Lê Dương có thể suy tính trước trên con đường này, Tô Vũ cảm thấy thực sự hơi khó giải quyết.

Có c gọi là chỉ có thực sự giao đấu mới biết có phải bạn bè thật tâm hay không, bây giờ Tô Vũ cảm thấy có chút ý này với Lê Dương.

"Gó gì không tồi, em nhìn anh ta là thấy phiền, anh ta chính là kẻ xấu." Mã Hiểu Lộ không có cảm tình gì với người này, dù sao mới đối đầu không lâu, cô cảm thấy lần này đi chắc là bữa tiệc Hồng Môn.

Dù sao trước đây mọi người là kẻ thù, nếu Mã Hiểu Lộ đổi vai với anh ta, cô nhất định sẽ muốn bóp chết mình, bởi chính Mã Hiểu Lộ khiến Lê Dương ngã một cú lớn như vậy.


Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, ngược lại cảm thấy người này rất có năng lực, chỉ không biết bản lĩnh ra sao.

Nếu lần này anh ta thực sự muốn kết giao với Mã Hiểu Lộ, chứng tỏ người này có bản lĩnh không nhỏ, đáng để giao phó trọng trách.

Dường như người này đủ điều kiện trở thành ứng cử viên tổng giám đốc công ty của Mã Hiểu Lộ.

'Tô Vũ cũng muốn xem thử, nếu người này không từ chối, có lẽ thực sự có thể.

Nhưng thực ra Tô Vũ không mấy hy vọng, bởi người có thể gây ra sóng gió lớn như vậy, gia cảnh của họ cũng không nhỏ, sao có thể bỏ doanh nghiệp gia đình đến công ty của Mã Hiểu Lộ chứ?

Hai người theo Lê Dương đến một câu lạc bộ cao cấp tên Thiên Hương Viên, trên đường Mã Hiểu Lộ cứ lầm bầm.

Nói Lê Dương chính là cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt gì.

Dù sao không lâu trước đó hai người vẫn là đối thủ kinh doanh không đội trời chung, giờ Lê Dương đột nhiên muốn tận tình chủ nhà, người bình thường cũng sẽ cảm thấy có ý đồ khó lường.

Nhưng Tô Vũ lại không nghĩ vậy, bởi trước đó Mã Hiểu Lộ đã nói, Lê Dương này là người nhà họ Lê, một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ.

Tuy Tô Vũ không quá hiểu nhà họ Lê là gia tộc thế nào, nhưng có thể được gọi là một trong tứ đại gia tộc Hoa Hạ, hẳn không phải nhà nhỏ nào.


Mà người như vậy, trên thương trường gặp bất lợi, theo lý thì không thể dùng thủ đoạn hạ lưu để trả thù.

Dù sao trước đó ở cổng lễ trao giải, có không ít người thấy Mã Hiểu Lộ và Tô Vũ rời đi cùng anh ta, nếu thực sự xảy ra chuyện gì.

Tất nhiên anh ta sẽ là đối tượng nghi vấn hàng đầu, cộng thêm Mã Hiểu Lộ vừa nhận giải lớn, có thể nói đang thời hưng thịnh ở đầu ngọn gió, ai lại ngu đến mức muốn làm gì cô lúc này chứ?

Mà nếu nói là trả thù, Lê Dương nên đối mặt trực diện, tức là đánh trên lĩnh vực kinh doanh mới đúng, tấn công trực diện Mã Hiểu Lộ và công ty cô mới phải. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

Nên Tô Vũ cảm thấy hôm nay Lê Dương không phải đến gây rắc rối, thậm chí trực giác nói với anh, người này hiện tại không phải kẻ thù.
 
Chương 799: C799: Tôi muốn đến công ty cô làm việc


"Hai vị mời vào trong này." Một phục vụ đẩy cửa phòng riêng lớn, Lê Dương rất kính cẩn đón hai người vào.

Sau đó Lê Dương vẫy tay cho phục vụ, ra hiệu họ có thể đi xuống.

Toàn bộ phòng riêng có cửa sổ sát sàn lớn, ánh sáng tốt, nhiệt độ vừa phải, đặc biệt là hương thơm nhẹ nhàng của trầm hương tỏa trong không khí, khiến người ở đây cảm thấy tâm thần thanh tịnh.

Lê Dương nhẹ nhàng đóng cửa, mời hai người ngồi, rồi tự tay pha hai chén trà đặt trước mặt họ.

Ngồi đối diện thoải mái cười nhìn Mã Hiểu Lộ có vẻ không vui nói: "Sếp Mã, tôi biết trong lòng cô vẫn canh cánh, nhưng cô nghĩ lại xem, cuối cùng cô kiếm được bạc tỷ, còn tôi thì lỗ sạch vốn liếng rồi. Theo lý thì người không vui nên là tôi chứ không phải cô mà?”

Lời nói của Lê Dương nhắc nhở Mã Hiểu Lộ, bởi đây đúng là sự thật không thể chối cãi. Chỉ thấy Mã Hiểu Lộ cầm chén trà nhấp một ngụm, sau đó nói: "Ai kiếm tiền của anh? Công ty chúng tôi chưa từng làm ăn với anh nha."


Mã Hiểu Lộ làm thế này là trở mặt không biết người, khiến Lê Dương cũng chỉ biết cười trừ, liên tục gật đầu nói: "Được được, có cái gọi là không đánh không quen, bây giờ chúng ta có thể tính là bạn rồi chứ?"

Mã Hiểu Lộ cong môi nói: "Không tính, chúng ta là người lạ, nói đi, hôm nay anh muốn gì? Chúng tôi không có rảnh uống trà với anh đâu."

Mã Hiểu Lộ không coi anh ta là kẻ thù đã là tốt lắm rồi, còn bạn bè thì Mã Hiểu Lộ thực sự không hề nghĩ tới.

Nhưng thực tế, từ xưa đến nay vẫn có một quy luật, cho dù nhiều người có thể không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy.

Người hiểu rõ nhất về bạn, tuyệt đối là kẻ thù của bạn, và người như vậy. thường là người thích hợp nhất để làm bạn.

"Sếp Mã, như lời cô nói, chúng ta là người lạ, người lạ thì cô có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch được không? Tôi thừa nhận trước đây đúng là tôi có làm sai một số. Nhưng cô cũng hiểu, đây là trong phạm vi kinh doanh cho phép, từ xưa đến nay vẫn vậy. Có người bị đè chết, có người không có cơm ăn, đạo lý thắng làm vua thua làm giặc vẫn luôn tồn tại.

Nhưng tôi không phải người nhỏ nhen, cho dù thực ra đến giờ trong lòng vẫn còn hơi bực bội, là cô khiến tôi ngã một cú lớn. Nhưng đồng thời tôi cũng không thể không thừa nhận cô giỏi hơn tôi, nên tôi có một nguyện vọng..."

Lúc này những gì Lê Dương nói đều là thật tâm, thực tế người như anh ta ở xã hội này không nhiều lắm.

Đó là thừa nhận đối thủ mạnh hơn mình, người như vậy thực sự không nhiều, cho dù nhiều người đã nhận ra, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.


Mã Hiểu Lộ nghe xong lời nói của Lê Dương, điều đầu tiên nghĩ đến là, Lê Dương muốn một lần nữa bàn với cô về chuyện hợp tác Thư Tất.

Dù sao bây giờ Thư Tất đã hoàn toàn mở ra thị trường toàn quốc, Lê Dương nhận quyền đại lý từ tay Mã Hiểu Lộ, cũng là chuyện ăn chắc không lỗ.

Mà Mã Hiểu Lộ cũng nghĩ rất rõ, dù sao tập đoàn Lê thị cũng là tập đoàn lớn của Hoa Hạ, có thể khai thác nguồn lực trên tay họ, đúng là cách nhanh để Thư Tất phát triển mạnh.

"Anh muốn nhận quyền đại lý Thư Tất từ tay tôi à? Điều này tôi có thể đồng ý, nhưng nếu anh nói đến mua đứt gì đó, thì xin lỗi." Mã Hiểu Lộ trước tiên thể hiện thái độ.

Muốn nhận quyền đại lý thì có thể, đây tuyệt đối là đại lý lớn nhất, nhưng muốn mua đứt, trước đây Mã Hiểu Lộ không đồng ý, giờ cũng không đồng ý.

Nhưng Lê Dương lại liên tục lắc đầu, rồi lấy từ túi trong của áo vest ra một phong bì vàng, đưa cho Mã Hiểu Lộ nói: "Sếp Mã, đây là đơn tự giới thiệu của tôi, tôi muốn đến công ty cô làm việc, cho dù là nhân viên cấp thấp nhất cũng được."


Đây chính là kết quả mà Lê Dương suy nghĩ cả đêm mới đưa ra.

Công ty của Mã Hiểu Lộ có thể trong vài tháng đạt đến trình độ như hiện tại, nhất định có lý do và đạo lý của nó.

Hơn nữa có thể trong cuộc đối đầu với tập đoàn Lrr thị mà toàn thân trở ra, thậm chí giành được danh lợi, đây chính là điều Lê Dương cảm thấy mình nên học hỏi.

Chỉ là câu nói này của Lê Dương lại khiến Mã Hiểu Lộ ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, thật ra, đúng là khiến cô cảm thấy rất bất ngờ và sửng sốt.

Đối phương là ai chứ? Thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Lê thị, hơn nữa là ứng cử viên sáng giá của người kế nhiệm nhà họ Lê.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top