Dịch Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 2387


Chương 2387

Ván bài này, ông ta đánh cược thắng rồi.

Nhưng Sí Ma cao hứng chưa được hai giây, cơ thể Tân Trạm chợt ngừng lại, sau đó anh đứng dậy.

“Tiền bối, tôi cảm thấy không đúng” Anh nhìn về phía Sí Ma bằng ánh mắt hoài nghỉ: “Nếu mục đích ban đầu của chiến trường Sát Lục là để giảm thiểu sự giết chóc giữa hai bên tiên và ma, vậy vì sao lại phải bố trí hàng loạt Tiên Tàng để hai bên tranh đoạt với nhau?”

“Đó đương nhiên là để thử các cậu, xem xem khi đối diện với lợi ích và dục vọng, liệu các cậu có nhịn được mà không đại khai sát giới không” Sí Ma trả lời.

“Vậy vì sao Sát Lục sẽ ban thưởng chứ không ban phạt?”

Tân Trạm chau mày hỏi lại.

“Đó không phải là phần thưởng, mà là phép thử dành cho các cậu. Đáng tiếc cậu đã lầm đường lạc lối” Sí Ma đối đáp trôi chảy.

Mục đích của chiến trường Sát Lục không phải để giết chóc, mọi thứ đều là phép thử của tiên nhân?

Tân Trạm ngẩn người, anh cảm giác không hợp lý chỗ nào đó, nhưng lại không giải thích được.

“Bản tôn thấy bản tính của cậu không xấu, trước kia lại không có quá nhiều tội nghiệt, vốn định cho cậu một cơ hội, không ngờ cậu lại ngu dốt không chịu hối cải. Đã thế cậu cứ ở yên đây chịu sự trừng phạt, tự kiểm điểm suốt ba nghìn năm đi”

Sí Ma thấy Tân Trạm lộ vẻ suy tư, trong lòng cảm thấy sốt ruột vô cùng. Ông ta hừ lạnh một tiếng, vươn tay thả xuống một phòng giam ngay bên cạnh Tân Trạm.

“Tân Trạm, tôi hỏi lại một lần cuối, cậu đã biết sai chưa?”

Sí Ma quát.

Nhưng vào ngay lúc này, Tân Trạm đột nhiên ngẩng đầu lên. Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi.

“Tiền bối, tôi không nghĩ mình sai” Tân Trạm vừa dứt lời, Sí Ma lập tức cảm thấy hồi hộp.

“Giết chóc trăm vạn sinh linh, cậu còn cho rằng mình đúng?” Sí Ma quát to.

“Xin hỏi tiền bối, khi còn nhỏ có từng giết chết con kiến chưa? Khi lớn lên có từng ăn thịt không? Tu vi của ông vô cùng cường đại, vậy trên con đường tu luyện này, ông có từng ra tay sát hại những tu sĩ khác không? Hơn nữa, trong cuộc chiến tiên ma thượng cổ của các ông, số sinh linh chết đi nhiều không đếm xuể, khốc liệt gấp trăm nghìn lần tình hình lục địa bây giờ, vậy sao không thấy các ông trừng phạt những tiên tôn, ma tôn đó?” Cặp mắt trong trẻo của Tân Trạm nhìn thẳng về phía Sí Ma.

“Đúng là trong không gian tiên ma này tôi đã giết không ít †u sĩ và mãnh thú. Nhưng mãnh thú vốn là thứ vô tri, trong đầu chỉ biết giết chóc, thậm chí lúc đói bụng ngay cả đồng loại cũng có thể ăn vào bụng. Loại thú này, tôi giết chúng không có gì sai.

Còn về phần những tu sĩ kia, tôi chưa từng sát hại bất cứ tu sĩ vô tội nào. Đối phương muốn giết tôi, vậy tôi giết gã là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôi không nghĩ chuyện này là sai.

Cho nên, nếu tiền bối muốn bắt tôi quỳ xuống nhận tội, xin lỗi, tôi không đồng ý”

Sau đó, Tân Trạm đứng thẳng dậy trước mặt Sí Ma, đón nhận áp lực cao tận trời của ông ta.

“Được, rất tốt, nếu cậu đã ngu dốt không chịu hối cải như vậy, tôi sẽ nhốt cậu lại nghìn năm!”

Trong lòng Sí Ma vô cùng tức giận, ông ta rống lớn một tiếng, sau đó chĩa ra một ngón tay, phòng giam to lớn kia bay lên, đổ ầm về phía Tân Trạm.

“Tân Trạm, cậu đánh cược như vậy có phải quá mạo hiểm không?”

Phù Ma đứng trong đầu anh nhìn thấy nhà giam đổ xuống thì lo lắng nói.

“Dù gì cũng phải đánh cươcc một lần, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chiến trường Sát Lục không phải như thế. Với lại, nếu ông ta thật sự muốn giam tôi tại đây, vậy tôi sẽ dùng thuật Phật độn để chạy trốn thử xem” Tân Trạm cắn răng, nói.

Khi Sí Ma xuất hiện, hai người vẫn không ngừng trao đổi với nhau, cuối cùng Tân Trạm đưa ra kết luận, đó là không thể nhận tội. Ngoại trừ nguyên nhân mà anh vừa nói, còn có một điểm quan trọng nữa, đó chính là tiên quyết do Thiên Hỏa Tiên Tôn để lại mà anh đã lấy được kia.
 
Chương 2386


Chương 2386

Cuối cùng, bảng Sát Lục hoàn toàn biến mất phía chân trời, mọi người cũng cảm thấy bị không gian loại trừ vô cùng mãnh liệt, sau đó bóng dáng cả đám biến mất.

Mà hào quang màu vàng xung quanh Tân Trạm cũng dần dần được thu lại.

Chờ khi tất cả mọi người đã rời khỏi, một cột sáng đột ngột giáng xuống từ trên trời bao vây lấy Tân Trạm hệt như lúc ban đầu vậy.

Tiếp đó, Tân Trạm cảm thấy xung quanh cơ thể xuất hiện một lực hút, lôi anh bay lên trời cao. Sau một hồi hoa mắt chóng mặt, lần thứ hai Tân Trạm mở mắt ra, anh đã tới một không gian chỉ độc một màu xám. Bầu không khí trong không gian này vô cùng yên tĩnh, liếc mắt nhìn quanh bốn phía cũng không thấy một bóng người nào.

“Xem ra những người khác đều được truyền tống khỏi nơi này, chỉ có mình mình ở lại. Là vì điển tịch Sát Lục kia ư?” Tân Trạm nghĩ thầm trong lòng, trước khi mình rơi vào chỗ này, quyển điển tịch kia đã biến mất không thấy bóng dáng. Quyển điển tịch đó giống hệt như Tiên Tàng Chi Đồ vậy, chỉ là một vật ảo, không phải bảo khí thật.

“Tân Trạm, cậu đã biết tội của mình chưa?” Ngay lúc Tân Trạm đang quan sát bốn phía, tiếng quát tháo như sóng gầm đột ngột vang lên. Không gian chớp động, hệt như sắp bị nghiền nát, mặt đất dưới chân Tân Trạm cũng rung lên. Tiếp đó, một làn sương đen khuếch tán khắp không gian, tiếp bước chân cộp cộp vang lên, phá vỡ bâu không khí yên tĩnh của nơi này.

Một vị lão giả vóc người cao lớn, tóc tai bù xù, hai con ngươi ánh lên tia sáng đổ, dáng đi như rồng như hổ đang bước về phía Tân Trạm, trông ông ta hệt như một vị tuyệt thế tôn giả thời viễn cổ. Trong mắt ông ta hiện lên sự phẫn nộ, khuôn mặt giăng đầy vẻ thất vọng.

“Đã biết tội?”

Tân Trạm hoảng hốt, anh hoàn toàn không biết chính mình đã làm sai chuyện gì.

“Cậu là một tiên tu, lại ở chiến trường tiên ma này giết chết hàng trăm vạn sinh linh, chẳng lẽ còn chưa biết lỗi sao?”

Sí Ma quát to: “Hay cậu còn đang tính ngụy biện?”

Đôi mắt ông ta như có điện, vừa nói, đôi mắt ấy vừa quét ánh nhìn lạnh lẽo khắp bốn phương tám hướng, một cỗ áp lực lạnh thấu xương ập tới, khiến cả thần trí lẫn cơ thể của Tân Trạm run lên không ngừng. Đây là cảm giác khi đối diện với kẻ mạnh, cảm giác sợ hãi theo bản năng.

“Tiền bối, đây không phải là chiến trường Sát Lục sao, tôi làm như vậy sai ở chỗ nào??” Mồ hôi chảy đầy trên trán Tân Trạm, anh vội cúi đầu đáp.

“Chiến trường Sát Lục là nơi mà cậu có thể không ngừng lạm sát người vô tội sao?” Sí Ma lớn tiếng quát, lại bước lên thêm một bước.

Tân Trạm cảm thấy áp lực trên người lại tăng lên, đè ép anh đến độ thở không nổi, đứng không vững.

“Mục đích tạo ra chiến trường này là để giáo hóa chúng sinh, lấy chiến đấu để ngừng chiến tranh. Kết quả, đám phàm phu tục tử các cậu lại hiểu sai mục đích, chế tạo ra tội nghiệt lớn như vậy. Là một kẻ giết nhiều người nhất trong số đó, cậu vẫn cho rằng mình không sai?” Sí Ma tiến thêm ba bước, khoảng cách giữa ông ta và Tân Trạm chỉ còn khoảng ba mét.

“Mục đích của chiến trường Sát Lục là để ngăn chặn sự giết chóc lại ư?” Đầu Tân Trạm như nổ tung, trong lúc nhất thời anh cảm giác được có chỗ nào đó không hợp lý, nhưng dưới áp lực to lớn mà Sí Ma mang lại, anh không còn thời gian để suy xét mọi chuyện nữa.

Lời ông ta nói và thứ anh hiểu khác nhau quá lớn, trong một chốc Tân Trạm không có cách nào hiểu thấu được mọi chuyện.

“Truyền tống cậu tới không gian này là vì muốn dạy dỗ cậu một phen, để mai sau cậu biết hành sự cẩn thận hơn. Mau quỳ xuống nhận tội, sau đó cút khỏi đây!”

Sí Ma thấy dáng vẻ này của Tân Trạm thì mừng thầm trong lòng, sau đó mở miệng quát lớn.

Lúc bấy giờ, ông ta khuếch đại hơi thở của mình tới mức cao nhất, hệt như có áp lực của một ngọn núi lớn đang không ngừng đè ép lên người Tân Trạm.

“Mục đích của chiến trường tiên ma này không phải là giết chóc, tôi sai rồi”

Sắc mặt Tân Trạm trở nên trắng bệch, tiếp đó hai chân anh mềm nhũn ra theo bản năng, chuẩn bị quỳ xuống. Trong mắt Sí Ma ánh lên sự vui sướng, chỉ cần Tân Trạm quỳ xuống, nghĩa là anh đã đồng ý với lời ông ta nói. Tiếp đó ông ta chỉ cần quát mắng một phen, rồi đuổi anh đi, vậy thì anh sao còn nhớ tới phần thưởng nữa chứ.
 
Chương 2389


Chương 2389

Cỗ uy áp đầy trời kia khiến anh đổ một thân mồ hôi lạnh, thiếu chút nữa đã quỳ xuống nhận tội, tận bây giờ trong lòng bàn tay anh vẫn đang nắm sẵn thuật Phật độn đây này, kết quả chỉ là trò đùa thôi sao?

“Ha hả, vãn bối, cậu đừng giận, không phải cậu đã thuận lợi qua ải rồi sao?” Ngạn Tiên cười nói: “Nói đi, cậu là người thắng của chiến trường Sát Lục lần này, cậu muốn được thưởng cái gì, tôi sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn cậu.”

“Phần thưởng?” Trong lòng Tân Trạm như trút xuống gánh nặng, anh nhẹ nhàng thở ra. Đây mới là kết quả mà anh suy đoán, trước đó bị Sí Ma đe dọa, thiếu chút nữa đã mất đi.

Còn chuyện anh muốn cái gì, ngay tại thời khắc chờ đợi chiến trường kết thúc, anh đã có đáp án rồi.

“Tiền bối, tôi muốn được ban thưởng cho căn nguyên thời gian, không biết có được không?” Tân Trạm nói.

“Căn nguyên thời gian? Vãn bối, tu vi của cậu mới chỉ là hợp thể tam phẩm, sao lại phải gấp gáp thông hiểu căn nguyên thời gian làm chỉ, chuyện đó có khả năng sẽ hao phí rất nhiều thời gian của cậu đấy”

Ngạn Tiên vốn tươi cười đầy mặt, nhưng khi nghe đến đó, nụ cười của ông ta thu lại, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Mặc dù ở tại thời kỳ Thượng Cổ, khi tiên ma tồn tại khắp nơi trên mặt đất, số người thông hiểu được thời gian, cũng là dạng lông phượng sừng lân.

Hai người vốn tưởng rằng, Tân Trạm sẽ muốn một ít thần binh hoặc là tiên quyết, không nghĩ tới thứ anh muốn lại là căn nguyên.

“Tiền bối không phải bảo muốn gì cứ việc nói sao? Tôi chỉ muốn mình thứ đó.” Tân Trạm nghiêm túc nói.

Anh muốn thứ đó, tự nhiên không phải là bắn tên không đích. Khi rời khỏi nhà họ Tân, cha đã truyền cho anh một chiêu một lóng tay của thánh nhân, chiêu thức để lại cho anh ấn tượng quá sâu sắc.

Chỉ một lóng tay, thời gian ngừng lại, linh khí điên cuồng đâm xuyên cả không gian. Kẻ địch không thể ngăn cản, thậm chí không có thời gian ngăn cản.

Bởi vì quy tắc của thời gian đã bị cha nằm trong tay.

Chiêu thức này, ngoại trừ người cũng có khả năng lý giải được căn nguyên thời gian còn ai có thể né tránh nổi chứ?

Nếu anh cũng có tuyệt chiêu như vậy, đó tuyệt đối sẽ trở thành đòn sát thủ mạnh mẽ nhất. Một khi nắm giữ được loại phép thuật nghịch thiên này, với tu vi hợp thể của anh, muốn giết chết một kẻ ở độ kiếp cũng không phải không có khả năng.

Hơn nữa tuy phép thuật này vô cùng mạnh mẽ, nhưng hạn chế với tu vi không quá cao.

Cha từng đặc biệt dặn dò, muốn nắm giữ một lóng tay thánh nhân, chuyện khó khăn nhất chính là sở hữu được cả hai loại căn nguyên thời gian và không gian.

Nói cách khác, yêu cầu về linh khi của phép thuật này rất nhỏ, nhưng độ lĩnh ngộ căn nguyên thì phải cực cao.

Tân Trạm có thể nắm trong tay căn nguyên không gian, hoàn toàn là nhờ chút may mắn và sự cố gắng không ngừng của bản thân. Nhưng căn nguyên thời gian, bây giờ ngay cả cánh cửa anh còn không đụng đến được, nếu muốn dựa vào chính bản thân để nắm giữ hoàn toàn nó, không biết phải chờ tới năm nào.

Nếu đã gặp được tiên duyên ban thưởng, vậy Tân Trạm nhất định phải tranh thủ một phen. Dù sao cũng là mạo hiểm tánh mạng mới có được, tự nhiên phải lấy được lợi ích lớn nhất chứ.

“Nếu ý cậu đã quyết, tôi sẽ không khuyên nữa” Ngạn Tiên nghĩ ngợi một lát, rồi đột nhiên mở miệng nói: “Vật có quan hệ với căn nguyên thời gian, trong kho tàng bảo bối này thật ra có một thứ”

Ngạn Tiên đang tính nói Sí Ma lại đột ngột truyền âm vào đầu ông ta, nói với ông ta: “Ngạn Tiên, có dám đánh cuộc một lần nữa không?”

“Sí Ma, ông thua đến độ mù quáng rồi à? Chuyện đã tới nước này, còn gì để cá cược nữa đâu”’ Ngạn Tiên cau mày nói.
 
Chương 2390


Chương 2390

“Cá xem người này, có thể tìm ra được vật liên quan tới căn nguyên thời gian trong số những phần thưởng kia không.”

Sĩ Ma cười lạnh nói: “Nếu tôi thua, cùng lắm thì tôi đáp ứng thêm với ông một điều kiện nữa, nếu tôi thắng, tôi cũng không cần phần thưởng”

“Ông chỉ đơn giản là chán ghét vãn bối này thôi, đúng không?” Ngạn Tiên nghe xong thì liên tục lắc đầu.

Xem ra lần này Sí Ma thật sự bị Tân Trạm chọc giận rồi.

Cuộc mua bán này, chỉ hại không lợi. Lão già này bị vây ở chiến trường Sát Lục nghìn vạn năm, kết quả khó khăn lắm gặp được một tên vãn bối, hù dọa không thành còn bị đối phương cãi ngược lại, xem ra đã tức đến mất lý trí rồi.

“Sao, chuyện này ông chỉ lời không lỗ, có dám đánh cuộc không?” Sí Ma cười nói.

“Cược, nhưng một lời đã định, ông không thể nuốt lời”

Ngạn Tiên quyết đoán nói.

Thời đại tiên ma đã sớm là quá khứ, hai người bọn họ mặc dù là tàn hồn, nhưng vẫn biết thời thế bây giờ đã khác xa lúc trước.

Cho nên đối với một tên vãn bối xuất hiện ngay lúc này, hai người không đồng tình, cũng chẳng để tâm.

Trong mắt Ngạn Tiên, việc ban thưởng bảo vật cho Tân Trạm hoàn toàn không thú vị bằng chuyện cá cược với Sí Ma không?” Ngạn Tiên nghe xong thì liên tục lắc đầu.

Xem ra lần này Sí Ma thật sự bị Tân Trạm chọc giận rồi.

Cuộc mua bán này, chỉ hại không lợi. Lão già này bị vây ở chiến trường Sát Lục nghìn vạn năm, kết quả khó khăn lắm gặp được một tên vãn bối, hù dọa không thành còn bị đối phương cãi ngược lại, xem ra đã tức đến mất lý trí rồi.

“Sao, chuyện này ông chỉ lời không lỗ, có dám đánh cuộc không?” Sí Ma cười nói.

“Cược, nhưng một lời đã định, ông không thể nuốt lời”

Ngạn Tiên quyết đoán nói.

Thời đại tiên ma đã sớm là quá khứ, hai người bọn họ mặc dù là tàn hồn, nhưng vẫn biết thời thế bây giờ đã khác xa lúc trước.

Cho nên đối với một tên vấn bối xuất hiện ngay lúc này, hai người không đồng tình, cũng chẳng để tâm.

Trong mắt Ngạn Tiên, việc ban thưởng bảo vật cho Tân Trạm hoàn toàn không thú vị bằng chuyện cá cược với Sí Ma.

Cho nên đối với một tên vãn bối xuất hiện ngay lúc này, hai người không đồng tình, cũng chẳng để tâm.

Trong mắt Ngạn Tiên, việc ban thưởng bảo vật cho Tân Trạm hoàn toàn không thú vị băng chuyện cá cược với Sí Ma của cậu rồi”

“Nếu như không có được vậy cũng là do vận may của cậu, chứng minh cậu không có cơ duyên này với nó.” Ngạn Tiên giới thiệu nói.

Tân Trạm nhận lấy nén hương, khẽ nhíu mày.

Vì sao phần thưởng của chiến trường Sát Lục lại phức tạp như vậy. Hơn nữa vừa rồi Ngạn Tiên mới nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, tại sao lại như vậy?

Tân Trạm lại nhìn thoáng qua Sí Ma ở bên cạnh không nói gì.

Sau đó Ngạn Tiên vẽ lên lòng bàn tay, bỗng nhiên có một cửa thông đạo cực lớn mở ra trước mặt ba người.

Xuyên qua cửa này có thể nhìn thấy bên trong đầy những rương bảo vật màu vàng cam đang lơ lửng trên không trung.

Mặc dù bị ngăn cách bởi rương bảo vật, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng rực rỡ của những thứ bên trong nó đang lưu chuyển, và hiển nhiên là tất cả các thứ đã bị khóa bên trong đều là những báu vật quý giá.

“Lấy được giải thưởng cũng rất đơn giản. Chỉ cần cậu chạm vào rương bảo vật, nó sẽ tự động được xác nhận khi cậu mở nó, nhưng mà cậu chỉ có một cơ hội duy nhất” Ngạn Tiên nói.
 
Chương 2393


Chương 2393

Hơn nữa nếu như anh không thông thạo thiên hỏa bộ và tiêu hao máu huyết mở huyết độn ra, anh hoàn toàn không thể nào bay hết được cả không gian này, thậm chí còn không hề biết chuyện có mười rương bảo vật như vậy.

Rõ ràng là một phần thưởng, kết quả lại tiêu hao nhiều tinh lực và chỉ phí của bản thân mình như thế, giờ lại biến thành một trò chơi may rủi à?

“Phù Ma, ông nói hai vị tôn giả kia có phải lại đang đánh cược tôi hay không?” Tân Trạm nói.

“Vấn bối, tuy rằng có căn nguyên thời gian bảo vật nhưng nó cực kỳ quý báu, tôi không thể nào dễ dàng cho cậu được.

Nhưng mà ở đây có một nén hương.”

Chỉ trong nháy mắt Ngạn Tiên đã thay đổi chủ ý, đưa một nén hương có thể châm lên cho Tần Trạm.

“Lát nữa tôi sẽ mở cửa kho báu, cậu có thể đi vào bên trong đi tìm đồ vật mà cậu muốn tìm”

“Nhưng cậu phải chú ý sau khi đốt nén hương này lên sẽ phân biệt được bảo vật căn nguyên thời gian trong phạm vi hơn ba trăm mét, lúc đó chính là cơ hội của cậu. Nhưng thời gian cháy của nén hương này có hạn, cho nên cậu có nắm chắc cơ hội được hay không thì phải tùy thuộc vào bản lĩnh của cậu rồi”

“Nếu như không có được vậy cũng là do vận may của cậu, chứng minh cậu không có cơ duyên này với nó.” Ngạn Tiên giới thiệu nói.

Tân Trạm nhận lấy nén hương, khẽ nhíu mày.

Vì sao phần thưởng của chiến trường Sát Lục lại phức tạp như vậy. Hơn nữa vừa rồi Ngạn Tiên mới nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại, tại sao lại như vậy?

Tân Trạm lại nhìn thoáng qua Sí Ma ở bên cạnh không nói gì.

Sau đó Ngạn Tiên vẽ lên lòng bàn tay, bỗng nhiên có một cửa thông đạo cực lớn mở ra trước mặt ba người.

Xuyên qua cửa này có thể nhìn thấy bên trong đầy những rương bảo vật màu vàng cam đang lơ lửng trên không trung.

Mặc dù bị ngăn cách bởi rương bảo vật, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng rực rỡ của những thứ bên trong nó đang lưu chuyển, và hiển nhiên là tất cả các thứ đã bị khóa bên trong đều là những báu vật quý giá.

“Lấy được giải thưởng cũng rất đơn giản. Chỉ cần cậu chạm vào rương bảo vật, nó sẽ tự động được xác nhận khi cậu mở nó, nhưng mà cậu chỉ có một cơ hội duy nhất” Ngạn Tiên nói.

“Tiền bối, kho báu này nhiều báu vật như vậy, xin hỏi tôi có thể tìm kiếm trong thời gian bao lâu?” Tân Trạm nhìn số lượng rương báu bật nhiều như sao trên trời kia, mở miệng hỏi.

“Cái này, ba ngày đi. Có điều cậu không cần lo lắng. Ba ngày ở nơi đây không giống với thế giới bên ngoài. Lúc nào cậu rời đi, những người khác cũng sẽ dịch chuyển ra bên ngoài cùng với cậu:’ Ngạn Tiên lại bổ sung nói.

“Vậy nếu như vấn bối gặp vấn đề gì ở trong đó, liệu có thể giao tiếp xác nhận với tiền bối được không?” Tân Trạm lại hỏi thêm một câu.

“Cái này đương nhiên là không được. Trong không gian ban thưởng này tôi không có tư cách được đi vào. Sau khi cậu đi vào trong đó chúng tôi cũng không biết được tình hình thế nào, cũng không thể nào liên lạc với cậu được” Sí Ma nói.

Đùa cái gì vậy chứ, bản thân ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tân Trạm lại hỏi đông hỏi tây nữa.

Trong các rương bảo vật có chứa thứ gì, kỳ thật bọn họ đều biết vô cùng rõ ràng. Tên nhóc này lại rất xảo quyệt, lỡ như lỡ lời nói ra điều gì, ngược lại sẽ để cho Tân Trạm chiếm được của hời.

Ngạn Tiên nhìn thoáng qua Sí Ma, cũng không nói gì nữa.

Tân Trạm gật đầu, anh cũng không có gì để hỏi nữa bèn cất bước tiến vào bên trong không gian này.
 
Chương 2392


Chương 2392

Đợi đến khi tính toán được ổn ổn rồi, Tân Trạm tìm được một nơi có nhiều rương bảo vật nhất, lúc này anh mới lấy nén hương ra, dùng linh hỏa châm hương.

“Quả nhiên không có chuyện may mãn như vậy.”

Nén hương này tỏa khói nghỉ ngút, Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu. Rương bảo vật xung quanh không hề có bất kỳ phản ứng nào, điều này chứng tỏ rương bảo vật bản nguyên không có trong khu vực này của anh.

Ánh sáng ngôi sao trên ấn đường của anh nháy lên, anh trực tiếp mở dịch chuyển Càn Khôn.

Sau đó phối hợp với Thiên hỏa bộ, Tân Trạm nhanh chóng vút đi mất.

Với linh quang bao vây làm cho nén hương không đến mức tắt đi, chỉ trong nháy mắt Tân Trạm đã bay qua từng khoảng từng khoảng khu vực khác nhau.

“Tân Trạm, có rồi!” Phù Ma đột nhiên quát to một tiếng.

Đồng thời Tân Trạm cũng đã phát hiện một làn sương khói rõ ràng ngưng tụ lại thành sợi mảnh nhẹ nhàng bay về phía rương bảo vật bên tay trái.

Lễ nào lại đơn giản như vậy sao?

Tân Trạm hơi hoảng hốt. Suy nghĩ lâu như vậy đã có được kết quả rồi.

Bay người qua bên đó, bàn tay Tân Trạm đặt lên trên rương bảo vật, nhất thời từ từ xuất hiện một lực đẩy.

Chỉ cần chính mình mở vật này ra sẽ lập tức bị đẩy ra khỏi thế giới này.

Mà lúc này trong không gian màu xám kia, Ngạn Tiên và Sí Ma cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.

“Tên ngu ngốc này sắp thất bại rồi” Vẻ mặt Sí Ma đầy vẻ vui sướng toại nguyện. Ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, trong rương bảo vật là một Ma công, hoàn toàn không phải là vật của căn nguyên thời gian.

Hai tay Ngạn Tiên chắp sau lưng đứng một bên, sắc mặt không chút thay đổi.

“Không đúng, tôi không nên sốt ruột như vậy”

Bỗng nhiên bàn tay đặt lên trên rương bảo vật của Tân Trạm động đậy, đôi mắt anh cũng di chuyển.

Tuy rằng không gian giấu báu vật này không nhỏ, nhưng đối với tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng không tính là lớn.

Nén hương trong tay anh cháy còn chưa được ba phần đã tìm được vật đó rồi, đơn giản như vậy thì cần gì phải đi luẩn quẩn một vòng lớn làm gì chứ.

Tân Trạm âm thầm ghi nhớ vị trí rương bảo vật này lại, tính anh cẩn thận muốn xác định lại một chút.

Có điều lần này bay ra ngoài không có vấn đề gì, nhưng nhanh chóng đã khiến cho sắc mặt Tân Trạm trở nên u ám.

Cách đó không xa, anh phát hiện có một chiếc rương bảo vật thứ hai làm cho nén hương thay đổi.

“Chẳng lẽ trong phần thưởng này có hai loại căn nguyên thời gian sao?” Phù Ma kinh ngạc nói.

“Không đúng, tôi nhớ rõ ràng vị tiên tôn tóc trắng kia đã nói chỉ có một loại thôi.”

Tân Trạm lắc đầu nhớ kỹ vị trí của rương bảo vật này, tiếp tục bay đi.

Sau đó lại tìm được cái thứ ba, cái thứ tư.

Đến cuối cùng, Tân Trạm mở thuật huyết độn ra, không tiếc tiêu hao tinh huyết, trước khi nén hương tắt ngúm, anh đã hoàn toàn bay khắp một lượt không gian này.

Cuối cùng, sắc mặt Tân Trạm xám xịt lơ lửng giữa không trung.

Mười cái, vậy mà trong không gian này lại có mười cái rương bảo vật hấp dẫn nén hương.

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì mà Ngạn Tiên đã nói, mà đối phương lại không hề nhắc nhở anh.

Trong lòng Tân Trạm có chút bực bội. Nếu không phải bản thân anh cẩn thận, mở ngay chiếc rương bảo vật mà anh tìm thấy đầu tiên ra, há chẳng phải đã lãng phí hết cơ hội hay sao?
 
Chương 2391


Chương 2391

“Tiền bối, kho báu này nhiều báu vật như vậy, xin hỏi tôi có thể tìm kiếm trong thời gian bao lâu?” Tân Trạm nhìn số lượng rương báu bật nhiều như sao trên trời kia, mở miệng hỏi.

“Cái này, ba ngày đi. Có điều cậu không cần lo lắng. Ba ngày ở nơi đây không giống với thế giới bên ngoài. Lúc nào cậu rời đi, những người khác cũng sẽ dịch chuyển ra bên ngoài cùng với cậu” Ngạn Tiên lại bổ sung nói.

“Vậy nếu như vãn bối gặp vấn đề gì ở trong đó, liệu có thể giao tiếp xác nhận với tiền bối được không?” Tân Trạm lại hỏi thêm một câu.

“Cái này đương nhiên là không được. Trong không gian ban thưởng này tôi không có tư cách được đi vào. Sau khi cậu đi vào trong đó chúng tôi cũng không biết được tình hình thế nào, cũng không thể nào liên lạc với cậu được” Sí Ma nói.

Đùa cái gì vậy chứ, bản thân ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý cho Tân Trạm lại hỏi đông hỏi tây nữa.

Trong các rương bảo vật có chứa thứ gì, kỳ thật bọn họ đều biết vô cùng rõ ràng. Tên nhóc này lại rất xảo quyệt, lỡ như lỡ lời nói ra điều gì, ngược lại sẽ để cho Tân Trạm chiếm được của hời.

Ngạn Tiên nhìn thoáng qua Sí Ma, cũng không nói gì nữa.

Tân Trạm gật đầu, anh cũng không có gì để hỏi nữa bèn cất bước tiến vào bên trong không gian này.

“Ngạn Tiên, tại sao lại cho cậu ta nén hương đó? Không phải đã nói trước để cho cậu ta tự mình đoán ra hay sao?”

Đợi cho Tân Trạm rò ¡ đi, Sí Ma có hơi không bằng lòng.

“Nén hương này của tôi cũng không phải thẳng tay đưa cho cậu ta báu vật luôn, chỉ là cho cậu ta cơ hội chọn một trong mười cái mà thôi.” Ngạn Tiên cười nói.

“Nếu như người này có thể chọn ra được vật có ẩn chứa căn nguyên thời gian trong số mười rương bảo vật, vậy đó cũng là tiên duyên của cậu ta. Tôi đâu có phải là Ma Tu, không làm được dứt khoát như thế”

“Hừ, dối trá”

Sí Ma híp mắt nhìn ông ta, cũng không nói gì thêm nữa.

Chọn một trong mười, tên nhóc này hoàn toàn không có cơ hội để mà chọn ra một vật bị ngăn cách bởi chiếc rương bảo vật được che đậy kỹ càng khỏi tất cả sự dò xét của thần hồn.

Ông ta xé rách một khoảng không gian, vị trí của Tân Trạm đang đứng hiện ra ở trước mặt bọn họ.

Rõ ràng những gì vừa mới nói trước đó đều là lời nói “Nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Trong không gian giấu bảo vật này, Tân Trạm lơ lửng trong đó, nhíu chặt đôi lông mày.

Bản thân lúc này giống như đang đặt mình trong dải ngân hà, bốn phía xung quanh bị ánh sáng thần kỳ của rương bảo vật bao quanh giống như một ngôi sao tỏa sáng.

Tùy tiên quét một lượt, số lượng hàng ngàn vạn, mà phạm vi trôi lơ lửng dường như cũng không nhìn được tới điểm cuối.

Nếu như muốn tìm kiếm căn nguyên thời gian trong số nhiều bảo vật như thế này, quả thực là một chuyện viển vông.

“Đây là phần thưởng của chiến trường tiên ma, cũng có nghĩa là trong số những báu vật này vừa có Tiên quyết lại vừa có Ma công. Nếu như chính mình không tìm thấy căn nguyên thời gian kia, có được Tiên quyết cũng bằng không. Nếu mà lấy được Ma công thì gần như cũng lãng phí”

Tân Trạm nhíu mày, không rõ tại sao phần thưởng này lại phải sắp đặt phức tạp như vậy.

Anh không hề châm nén hương trước mà bay lượn xung quanh một vòng, xác nhận sự lớn nhỏ của không gian này một chút.

Nhưng Ngạn Tiên có nói, nén hương này chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi hơn ba trăm mét có vật chưa căn nguyên thời gian hay không, cho nên chính anh bắt buộc phải tính toán cẩn thận.

Dù sao có thời gian ba ngày, Tân Trạm cũng sẽ không hấp tấp quá mức mà đánh mất cơ hội.
 
Chương 2394


Chương 2394

“Ngạn Tiên, tại sao lại cho cậu ta nén hương đó? Không phải đã nói trước để cho cậu ta tự mình đoán ra hay sao?”

Đợi cho Tân Trạm rời đi, Sí Ma có hơi không bằng lòng.

“Nén hương này của tôi cũng không phải thẳng tay đưa cho cậu ta báu vật luôn, chỉ là cho cậu ta cơ hội chọn một trong mười cái mà thôi.” Ngạn Tiên cười nói.

“Nếu như người này có thể chọn ra được vật có ẩn chứa căn nguyên thời gian trong số mười rương bảo vật, vậy đó cũng là tiên duyên của cậu ta. Tôi đâu có phải là Ma Tu, không làm được dứt khoát như thế”

“Hừ, dối trá “

Sí Ma híp mắt nhìn ông ta, cũng không nói gì thêm nữa.

Chọn một trong mười, tên nhóc này hoàn toàn không có cơ hội để mà chọn ra một vật bị ngăn cách bởi chiếc rương bảo vật được che đậy kỹ càng khỏi tất cả sự dò xét của thần hồn.

Ông ta xé rách một khoảng không gian, vị trí của Tân Trạm đang đứng hiện ra ở trước mặt bọn họ.

Rõ ràng những gì vừa mới nói trước đó đều là lời nói dối.

“Nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.”

Trong không gian giấu bảo vật này, Tân Trạm lơ lửng trong đó, nhíu chặt đôi lông mày.

Bản thân lúc này giống như đang đặt mình trong dải ngân hà, bốn phía xung quanh bị ánh sáng thần kỳ của rương bảo vật bao quanh giống như một ngôi sao tỏa sáng.

Tùy tiên quét một lượt, số lượng hàng ngàn vạn, mà phạm vi trôi lơ lửng dường như cũng không nhìn được tới điểm cuối.

Nếu như muốn tìm kiếm căn nguyên thời gian trong số nhiều bảo vật như thế này, quả thực là một chuyện viển vông.

“Đây là phần thưởng của chiến trường tiên ma, cũng có nghĩa là trong số những báu vật này vừa có Tiên quyết lại vừa có Ma công. Nếu như chính mình không tìm thấy căn nguyên thời gian kia, có được Tiên quyết cũng bằng không. Nếu mà lấy được Ma công thì gần như cũng lãng phí”

Tân Trạm nhíu mày, không rõ tại sao phần thưởng này lại phải sắp đặt phức tạp như vậy.

Anh không hề châm nén hương trước mà bay lượn xung quanh một vòng, xác nhận sự lớn nhỏ của không gian này một chút.

Nhưng Ngạn Tiên có nói, nén hương này chỉ có thể cảm ứng được trong phạm vi hơn ba trăm mét có vật chưa căn nguyên thời gian hay không, cho nên chính anh bắt buộc phải tính toán cẩn thận.

Dù sao có thời gian ba ngày, Tân Trạm cũng sẽ không hấp tấp quá mức mà đánh mất cơ hội.

Đợi đến khi tính toán được ổn ổn rồi, Tân Trạm tìm được một nơi có nhiều rương bảo vật nhất, lúc này anh mới lấy nén hương ra, dùng linh hỏa châm hương.

“Quả nhiên không có chuyện may mãn như vậy.”

Nén hương này tỏa khói nghỉ ngút, Tân Trạm bất đắc dĩ lắc đầu. Rương bảo vật xung quanh không hề có bất kỳ phản ứng nào, điều này chứng tỏ rương bảo vật bản nguyên không có trong khu vực này của anh.

Ánh sáng ngôi sao trên ấn đường của anh nháy lên, anh trực tiếp mở dịch chuyển Càn Khôn.

Sau đó phối hợp với Thiên hỏa bộ, Tân Trạm nhanh chóng vút đi mất.

Với linh quang bao vây làm cho nén hương không đến mức tắt đi, chỉ trong nháy mắt Tân Trạm đã bay qua từng khoảng từng khoảng khu vực khác nhau.

“Tân Trạm, có rồi!” Phù Ma đột nhiên quát to một tiếng.

Đồng thời Tân Trạm cũng đã phát hiện một làn sương khói rõ ràng ngưng tụ lại thành sợi mảnh nhẹ nhàng bay về phía rương bảo vật bên tay trái.

Lễ nào lại đơn giản như vậy sao?

Tân Trạm hơi hoảng hốt. Suy nghĩ lâu như vậy đã có được kết quả rồi.

Bay người qua bên đó, bàn tay Tân Trạm đặt lên trên rương bảo vật, nhất thời từ từ xuất hiện một lực đẩy.
 
Chương 2395


Chương 2395

Chỉ cần chính mình mở vật này ra sẽ lập tức bị đẩy ra khỏi thế giới này.

Mà lúc này trong không gian màu xám kia, Ngạn Tiên và Sí Ma cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.

“Tên ngu ngốc này sắp thất bại rồi” Vẻ mặt Sí Ma đầy vẻ vui sướng toại nguyện. Ông ta nhìn thấy rất rõ ràng, trong rương bảo vật là một Ma công, hoàn toàn không phải là vật của căn nguyên thời gian.

Hai tay Ngạn Tiên chắp sau lưng đứng một bên, sắc mặt không chút thay đổi.

“Không đúng, tôi không nên sốt ruột như vậy”

Bỗng nhiên bàn tay đặt lên trên rương bảo vật của Tân Trạm động đậy, đôi mắt anh cũng di chuyển.

Tuy rằng không gian giấu báu vật này không nhỏ, nhưng đối với tu sĩ Hợp Thể cảnh cũng không tính là lớn.

Nén hương trong tay anh cháy còn chưa được ba phần đã tìm được vật đó rồi, đơn giản như vậy thì cần gì phải đi luẩn quẩn một vòng lớn làm gì chứ.

Tân Trạm âm thầm ghi nhớ vị trí rương bảo vật này lại, tính anh cẩn thận muốn xác định lại một chút.

Có điều lần này bay ra ngoài không có vấn đề gì, nhưng nhanh chóng đã khiến cho sắc mặt Tân Trạm trở nên u ám.

Cách đó không xa, anh phát hiện có một chiếc rương bảo vật thứ hai làm cho nén hương thay đổi.

“Chẳng lẽ trong phần thưởng này có hai loại căn nguyên thời gian sao?” Phù Ma kinh ngạc nói.

“Không đúng, tôi nhớ rõ ràng vị tiên tôn tóc trăng kia đã nói chỉ có một loại thôi.”

Tân Trạm lắc đầu nhớ kỹ vị trí của rương bảo vật này, tiếp tục bay đi.

Sau đó lại tìm được cái thứ ba, cái thứ tư.

Đến cuối cùng, Tân Trạm mở thuật huyết độn ra, không tiếc tiêu hao tinh huyết, trước khi nén hương tắt ngúm, anh đã hoàn toàn bay khắp một lượt không gian này.

Cuối cùng, sắc mặt Tân Trạm xám xịt lơ lửng giữa không trung.

Mười cái, vậy mà trong không gian này lại có mười cái rương bảo vật hấp dẫn nén hương.

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì mà Ngạn Tiên đã nói, mà đối phương lại không hề nhắc nhở anh.

Trong lòng Tân Trạm có chút bực bội. Nếu không phải bản thân anh cẩn thận, mở ngay chiếc rương bảo vật mà anh tìm thấy đầu tiên ra, há chẳng phải đã lãng phí hết cơ hội hay sao?

Hơn nữa nếu như anh không thông thạo thiên hỏa bộ và tiêu hao máu huyết mở huyết độn ra, anh hoàn toàn không thể nào bay hết được cả không gian này, thậm chí còn không hề biết chuyện có mười rương bảo vật như vậy.

Rõ ràng là một phần thưởng, kết quả lại tiêu hao nhiều tinh lực và chỉ phí của bản thân mình như thế, giờ lại biến thành một trò chơi may rủi à?

“Phù Ma, ông nói hai vị tôn giả kia có phải lại đang đánh cược tôi hay không?” Tân Trạm nói.

“Có khả năng này. Những tiên ma Thượng Cổ này chưa chắc đã để ý đến đám tu sĩ đời sau như chúng ta. Ông xem từ lúc bắt đầu Sí Ma hù dọa ông, Ngạn Tiên đó đang làm gì?”

Phù Ma cũng hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu chúng ta thực bị ông ta dọa dẫm sẽ không có bất kỳ lợi lộc gì. Ngạn Tiên này cũng sẽ không quan tâm. Dù sao hai người này cũng là sinh linh của Thượng Cổ, không thân thiết với chúng ta như vậy đâu: “Nói không chừng hai người bọn họ hoàn toàn khinh thường tu sĩ đời sau, coi chúng ta như quân cờ để trêu đùa”

Nói đến đây, trong đôi mắt Tân Trạm cũng xẹt qua một tia tức giận.

Anh thật sự cảm thấy hơi bực bội.

Lúc trước Sí Ma lấy sự uy phong hù dọa anh thì thôi đi, hiện giờ chín mươi chín phần trăm là hai người họ cùng kết với nhau đùa giỡn anh.

Chẳng bù cho lúc trước bản thân anh còn có chút tôn trọng hai người họ, mà hiện một chút đó đã hết sạch.
 
Chương 2398


Chương 2398

“Tôi chắc chắn, hơn nữa Sí Ma ông cũng là tu vi Độ Kiếp cảnh, không có tư cách của tôi, có thể nhìn xuyên thấu vật này được hay không mà ông còn không rõ à”‘ Ngạn Tiên cũng nhíu mày nói.

“Tên nhóc này có hơi kỳ lạ. Ngạn Tiên, có thể đưa thần thức vào dò xét hay không” Sí Ma nói.

“Hiện giờ đã tới cực hạn, nếu lại xâm nhập dò xét, tên nhóc này có thể cảm nhận được hai chúng ta” Ngạn Tiên nói.

“Vậy sợ cái gì, lẽ nào cậu ta còn có thể có ý kiến hay sao?”

Sí Ma nghỉ ngờ nói.

Ngạn Tiên nhìn chăm chú ông ta một cái, thản nhiên nói: “Ông quên rồi à, ông đã từng nói tôi không thể nào dò xét được tàng bảo địa này”

“Vậy ngược lại không thể tiếp tục rồi. Nếu không há chẳng phải tôi và ông sẽ mất mặt trước tu sĩ đời sau hay sao?”

Sí Ma nhất thời nghẹn lời.

Đối mặt với loại vãn bối như Tân Trạm, thật ra trong lòng bọn họ có một cảm giác giỏi giang hơn người, vì bọn họ cho là thời kỳ Thượng Cổ mới là thời kỳ đỉnh cao của tu sĩ, đám con cháu đời sau này đều chẳng ra thể thống gì, không đáng nhắc tới.

Nhưng nếu như Tân Trạm làm gì đó, bọn họ phải tự bỏ đi lời nói đầu của mình mà chạy tới quan sát, như vậy sẽ không có phong cách gì cả.

“Có lẽ đang giả vờ tỏ ra huyền bí nguy hiểm thôi, cứ từ từ chờ xem” Sí Ma nói.

Thời gian không ngừng trôi qua, lần này Tân Trạm cũng không gấp gáp.

Dù sao chỉ được chọn một trong mười thứ, bản thân cũng không thể chọn được ra bản nguyên, vậy chỉ bằng bồi dưỡng cho Phệ Thiên Trùng nhiều một chút còn hơn.

Nếu như mượn lần này có thể nuôi dưỡng ra mười vạn Phệ Thiên Trùng, như thế cũng là một thu hoạch lớn rồi.

Điều duy nhất khiến cho Tân Trạm tiếc nuối chính là Phệ Thiên Trùng ba đầu tinh anh của bản thân anh quá to lớn, không hợp thi triển ra ở nơi đây.

Bằng không một miếng nó cắn, rương bảo vật trong này sẽ lập tức thiếu mất một góc, Ngạn Tiên và Sí Ma kia nhất định sẽ phát hiện ra ngay.

Cứ như vậy, Tân Trạm ở bên trong đã được hai ngày.

Chưa tới hai vạn Phệ Thiên Trùng trong tay anh đã sinh sôi nảy nở lên tới con số tám vạn.

Trong không gian màu xám, ánh mắt của Sí Ma và ngạn điên đã đỏ bừng bừng.

Thằng nhóc khốn kiếp này, còn chưa ló mặt ra à?

Thời gian trước một ngày, rốt cuộc Sí Ma không nhịn được nữa, tranh thủ lúc nhắc nhở Tân Trạm, thần thức lại quét một lượt bên trong.

Mà một lần thần thức lướt qua này, suýt chút nữa Sí Ma đã ngã xuống đất.

Tên khốn kiếp này, vậy mà ông ta không biết tên này đã dùng Phệ Thiên Trùng khét tiếng thời Thượng Cổ để gặm từng rương bảo vật một.

Có lẽ không chỉ một lần, bởi vì mỗi chiếc rương bảo vật, Tân Trạm đều sờ qua sờ lại vài lần, hơn nữa vị trí còn ở cùng một chỗ.

“Ngạn Tiên, thằng nhóc này để cho Phệ Thiên Trùng ăn không ngừng, lẽ nào chúng ta không thể ngăn cản cậu ta sao?”

Sí Ma kêu lên.

“Không ngăn cản được” Sắc mặt Ngạn Tiên cũng rất khó coi.

Lá gan của tên nhóc Tân Trạm này thật sự to bằng trời.

Giở trò trước mặt hai tiên tôn ma tôn, âm thầm cho đám trùng ăn vật liệu của rương bảo vật. Ông ta đã sống nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy có kẻ nào dám làm như vậy.

“Tôi cho cậu ta thời gian ba ngày, trạng thái của chúng ta trong không gian này ông cũng rất rõ ràng, có quy tắc hạn chế.

Tên này là người chiến thắng, không thể nào tùy ý để chúng ta chỉ phối”
 
Chương 2397


Chương 2397

Hơn nữa trong không gian này có đến hàng ngàn hàng vạn rương bảo vật, thì ra lợi ích thật sự đều năm ở đây.

Nếu như muốn Phệ Thiên Trùng của mình lớn lên, số lượng bổ thiên kim thạch tiêu hao quả thực nhiều vô số. Mà vừa hay những rương bảo vật này có thể bù đắp một chút.

“Tân Trạm, cậu làm như vậy có phải quá đáng quá không”

Phù Ma nghe được ý tưởng của Tân Trạm, sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.

“Bên ngoài còn có hai vị tiên tôn Thượng Cổ tồn tại đặc biệt đang theo dõi đó, kết quả cậu lại ở trong này âm thâm trộm bổ thiên kim thạch của rương bảo vật? Nếu mà bị phát hiện ra còn không phải bị đánh chết à”

Những cái này đều là báu vật được để lại từ thời Thượng Cổ, mà Tân Trạm lại định cuỗm đi những báu vật được sắp đặt này.

“Nếu tiên tôn ma tôn này đã coi chúng ta là quân cờ, vậy tôi đây khách khí với bọn họ làm gì chứ?”

Tân Trạm hừ lạnh một tiếng nói: “Nếu bị phát hiện, cùng lắm thì thử thi triển phật độn thuật rời đi. Hơn nữa không phải bọn họ đã nói không nhìn được tất cả những gì xảy ra ở đây hay sao. Tôi sẽ coi lời này của họ là thật”

“Lại nói tôi cũng đâu có nhìn được vật bên trong, bọn họ có nói không được phá hỏng rương bảo vật à?”

“Hơn nữa hai người này đến để giúp tôi lấy giải thưởng.

Bọn họ chỉ là một tàn hồn, làm sao có tư cách đã ra tay với tôi còn thêm ý kiến”

Phù Ma nghe xong nhất thời sửng sốt, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, lời Tân Trạm nói quả thực có đạo lý.

“Vậy cứ làm tới đi. Đám tiên ma này không coi chúng ta ra gì, chúng ta cũng chẳng cần coi trọng bọn họ”” Phù Ma nói.

Tân Trạm cũng là cười. Tuy rằng nói là không từ giá nào, nhưng cũng không thể để cho bọn họ dễ dàng nhìn ra manh mối được.

Nếu không bản thân bị dịch chuyển ra ngoài, kế hoạch này cũng sẽ thất bại theo.

“Bắt đầu từ ấu trùng trước đã”

Máu huyết linh thú Thượng Cổ, bản thân anh có được không ít từ tiên tông cổ xưa, phương diện này hoàn toàn không thiếu gì.

Thời gian tiếp theo, Tân Trạm lần lượt chạm vào từng chiếc rương bảo vật, mỗi cái mười phút, cũng đủ để bồi dưỡng cho mấy chục Phệ Thiên Trùng, nhưng vẫn là kiểu dáng cũ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được dấu hiệu bị hư hỏng.

“Rốt cuộc tên nhóc này bị làm sao vậy chứ?”

Trong không gian màu xám, đối mặt với hình ảnh vòng xoáy kia, Sí Ma và Ngạn Tiên đều có chút ngây người.

Vốn dĩ đang xem Tân Trạm đặt tay lên rương bảo vật, tưởng rằng anh đã chọn nó rồi, hơn nữa bên trong đó chỉ là Tiên quyết, cũng không phải là căn nguyên.

Nhưng không ngờ rằng Tân Trạm lại cứ sờ sờ như vậy, rồi lại buông tay ra.

Chuyện tiếp theo xảy ra khiến cả hai người hoàn toàn ngớ ra.

Dường như Tân Trạm đang lau chùi hết các thứ này, lân lượt chạm vào từng chiếc rương bảo vật. Nếu như tìm trong mười cái thì cũng thôi đi, đẳng này tiếp đó anh còn chạy qua một bên tìm những rương bảo vật khác nữa.

Đây là anh đang lau sạch bụi phủ trên rương đó à? Vấn đề là nơi tàng bảo địa này hoàn toàn không có một chút bụi bẩn nào, ở đâu ra chuyện cần cậu lau chứ.

“Ngạn Tiên, ông chắc chắn có rương bảo vật ngăn cách, dù có thế nào thì các tu sĩ cũng không nhìn được cơ duyên bên trong đúng không?” Sĩ Ma đột nhiên hỏi.
 
Chương 2396


Chương 2396

“Nhưng hiện tại chúng ta phải làm sao đây? Có mười cái phải chọn ra một, chuyện này khó quá đi mất:’ Phù Ma nói.

“Không vội. Chúng ta cứ đi xem trước đã rồi nói sau”“

Tân Trạm hít sâu một hơi, tạm thời nén giận, thu hết mười cái rương bảo vật xếp ra trước mặt thành một hàng.

“Thú vị đấy. Tên nhóc này muốn nhìn ra sự khác nhau bên trong đó, nhưng mà vô dụng thôi.”

Trong không gian màu xám, Sí Ma nhếch miệng cười to như thể nhìn thấy bộ dạng đau khổ vò đầu bứt tai của Tân Trạm.

“Ngạn Tiên, phải chọn một trong mười cái, ông nói xem cậu ta có thể có bao nhiêu cơ hội chọn đúng? Tôi cảm thấy cậu ta chẳng có cơ hội nào cả”

Ngạn Tiên lại chỉ cười mà không nói, nhìn vào bên trong.

“Những chiếc rương này đều giống nhau như đúc, hoàn toàn không thấy có điểm gì khác nhau cả”

Sau một hồi quan sát rất lâu, Tân Trạm cũng lắc đầu.

Hơn nữa bên trong rương bảo vật này có một tấm chắn tiên khí khiến cho thần thức không thể xuyên thấu vào bên trong, cho dù vận dụng tiên khí cũng không được.

Mà bên ngoài lại có vỏ rương che phủ, bất kể là Thiên Minh Nhãn hay là mắt thần cũng không thể nào mở được.

“Hơn nữa vỏ ngoài này lại là loại gỗ gì đó.”

Tân Trạm nheo mắt lại, cầm lấy một cái rương bảo vật.

Sau khi anh tự mình thử một chút, vật này cực kỳ cứng rắn, không lộ ra một chút khe hở nào cả.

Cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có một phần mười cơ hội có thể lấy được bằng cách suy đoán thuần túy.

“Có cần thử Phệ Thiên Trùng không?”

Trong lòng Tân Trạm hơi nảy lên. Rương bảo vật này rất kiên cố, nhưng Phệ Thiên Trùng còn có thể gặm cắn được cả tiên ma.

Dù sao cũng đoán được, nếu Phệ Thiên Trùng phá hỏng vật này, cùng lắm thì cái thứ mà anh muốn cũng mất thôi.

Hạ quyết tâm như vậy, Tân Trạm gọi ra một con Phệ Thiên Trùng từ không gian nuôi trùng trong lòng bàn tay của mình, sau đó trùng này nhẹ nhàng gặm một miếng trên rương bảo vật.

Tiếng lách cách vang lên khẽ khàng, rương bảo vật nhất thời bị Phệ Thiên Trùng cắn một mảnh nhỏ.

“Hả?”

Tân Trạm cũng nhướng mày.

Không phải vì Phệ Thiên Trùng gặm căn rương bảo vật mà là bản thân anh mệnh lệnh cho nó cắn một miếng thử xem sao, nhưng Phệ Thiên Trùng này lại kích động cắn đến ba bốn miếng.

Trông bộ dạng này hoàn toàn không phải là tấn công theo sự ra lệnh của anh mà giống như đang ăn cơm.

“Chất liệu gỗ được sử dụng cho rương bảo vật này có thành phần của bổ thiên kim thạch?”

Trái tim Tân Trạm lập tức đập mạnh.

Bổ thiên kim thạch này là một trong những linh khoáng thạch cứng nhất trên thế giới, mà rương bảo vật này cũng có tính chất cực kỳ cứng rắn, thậm chí thanh kiếm đồng còn không thể chém được ra dấu vết nào.

Nói như vậy, trong này có bổ thiên kim thạch cũng không có gì lạ cả.

Nhưng vậy chẳng phải có nghĩa, toàn bộ nơi mà bản thân anh đang ở đây đều là đồ ăn của Phệ Thiên Trùng hay sao?

Phát hiện này khiến cho đôi mắt Tân Trạm sáng bừng lên.

Chất liệu của rương bảo vật này là bổ thiên kim thạch, vậy chính mình cần gì phải lãng phí sức lực cho đám Phệ Thiên Trùng ăn tử kim linh tệ chứ, tìm kiếm linh khoáng thạch phiền phức như vậy làm gì.
 
Chương 2399


Chương 2399

“Vậy làm sao chỉnh đốn cậu ta được? Ông xem ý của tên nhóc này đi, nhất định cậu ta sẽ kéo dài thời gian đủ ba ngày, sao đó tùy tiện tìm một rương bảo vật mang ra ngoài.” Sí Ma phát điên nói.

Vốn dĩ hai người chỉ coi Tân Trạm là một quân cờ, nghĩ muốn tùy ý đùa giỡn, lúc này bọn họ lại không bình tĩnh nổi, trong lòng vô cùng nôn nóng.

“Hơn nữa hứng thú của tên nhóc này càng ngày càng lớn, những rương bảo vật bị gặm càng ngày càng nhiều. Ông đã nghĩ đến chưa, lần này chiến trường tiên ma đóng cửa rồi, nhưng còn lần sau thì sao?”

“Đến lúc đó người chiến thắng mới xuất hiện ở đây, kết quả phát hiện tất cả rương bảo vật đều bị phá hỏng, ông cảm thấy người đó sẽ nghĩ thế nào?”

Khóe miệng Ngạn Tiên cũng run rẩy vài cái.

Nếu như cảnh tượng đó thật sự xuất hiện, vậy thì phong cách của cả hai người bọn họ đều sẽ mất sạch.

Giải thưởng đều là thứ hỏng rách tả tơi, còn uy phong Tiên Tôn Ma Tôn cái chó gì nữa?

“Vậy giờ ông nói phải làm sao đây? Tôi lại không thể lôi cậu ta ra ngoài. Trước đó cũng không xảy ra loại chuyện như thế này, không gian màu xám chưa cho tôi quyền hạn làm điều này”

“Hù dọa cậu ta, cứ nói đã làm rõ rồi, chúng tôi đã phát hiện ra rồi. Nói thế để lừa cậu ta ra ngoài” Sí Ma nói.

“Ông cảm thấy với đầu óc của tên nhóc kia sẽ dễ bị chúng †a lừa như vậy sao?” Ngạn Tiên đỡ trán nói: “Huống chỉ cậu ta dám làm như vậy, hẳn là có sự gan lì không sợ chuyện này bị bại lộ”

“Đến lúc đó cậu ta hỏi ngược lại chúng ta, tại sao biết hết tất cả, vì sao lại lấy cậu ta ra đánh cược, ông định trả lời thế nào đây?”

Sĩ Ma ngớ người. Ông ta tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng nhưng lại không nói được ra câu nào.

Nhìn thấy hình ảnh bên trong vòng xoáy, Tân Trạm kia đang tùy ý làm bậy, bọn họ hận không thể vả một cái tát chết tên nhóc này.

Hơn nữa với tu vi Ma Tôn của mình, thật sự chỉ là chuyện một cái tát mà thôi.

Nhưng ông ta lại chỉ có thể tức giận giậm chân, lẽ nào hai người bọn họ còn không xử lý nổi một vãn bối hay sao?

“Đe dọa không bằng dụ dỗ. Chi bằng trực tiếp đưa căn nguyên thời gian cho cậu ta, để cậu ta tự mình chủ động ra ngoài?” Ngạn Tiên nói.

“Cứ như vậy mà cho cậu ta, vậy thì ai thắng ai thua?” Sí Ma cắn răng nói.

“Coi như hòa nhau, thế nào?”

“Được thôi.”

Ngạn Tiên và Sí Ma cực kỳ không cam lòng. Kỳ thật cho dù là tình huống bình thường cũng sẽ không có chuyện tu sĩ muốn cái gì là cho cái đó.

Dù sao phần thưởng chiến trường là vì cải thiện thế hệ trẻ chứ không phải để cản trở bọn họ.

Nếu những gì vãn bối muốn là một cái gì đó không phù hợp với bản thân họ, như vậy hai người cũng sẽ không cho.

Thay vào đó là chọn một trong ba.

Trong đó hai cái được Ngạn Tiên và Sí Ma xác định cho tu sĩ, phù hợp với người đó. Vật còn lại là vật mà tu sĩ muốn có.

Tất cả đều giao cho tiên duyên vận mệnh quyết định.

Nhưng bọn họ thật sự không nhịn nổi khi chứng kiến tên nhóc này phá hoại tàng bảo địa.

Cho nên dứt khoát đưa thẳng cho cậu ta, như vậy có lẽ vừa lòng Tân Trạm rồi chứ.

“Tiểu hữu Tân, thời gian cũng sắp hết rồi, vẫn chưa có lựa chọn gì sao?”

Ngay lúc Tân Trạm không ngừng nuôi dưỡng Phệ Thiên Trùng, một giọng nói vang vọng trời đất lại vang lên.

“Là giọng của tiên tôn tóc trắng. Có điều nghe có vẻ ôn hòa hơn trước” Trái tim Tân Trạm hơi nhảy lên.
 
Chương 2400


Chương 2400

“Thưa tiền bối, vãn bối vẫn đang tìm kiếm. Rương bảo vật căn nguyên thật sự quá khó có thể nắm chắc được, tôi định †ìm thêm một lúc nữa”

Ngạn Tiên nghe vậy khóe miệng run rẩy một chút.

Tân Trạm này quả thực nói dối không chớp mắt.

Tìm kiếm? Tìm kiếm cái chó gì!

Rõ ràng cậu đang âm thầm cho trùng ăn vật liệu của rương bảo vật!

Tuy rằng bản thân đã nhìn thấy rõ ràng tận mắt nhưng ông †a lại không thể đi vạch trần, thật sự là oan trái uất ức mà.

“Ha ha, thật ra thì những rương bảo vật này nhìn có vẻ hoàn toàn giống nhau, hơn nữa bên trong cũng có tiên khí phong ấn, thật không dễ tìm kiếm chút nào”

Ngạn Tiên cười tủm tỉm nói: “Có điều tôi thấy tiểu hữu tìm kiếm vất vả, cho nên chúng tôi quyết định ngoại lệ, cho cậu cơ hội chọn một trong ba.”

Nói xong, Ngạn Tiên trực tiếp nói cho Tân Trạm biết ba vị trí của rương bảo vật.

“Chọn một trong ba cái?”

Đôi mắt Tân Trạm xẹt qua một tia nghi ngờ.

Sao Ngạn Tiên này lại đột nhiên có lòng tốt như vậy. Lúc trước không có ưu đãi này, bản thân anh ngu ngơ bên trong đó hai ngày mà giờ đã giảm bớt độ khó xuống rồi?

Linh khí của mình ở bên trong đó đã tiêu hao quá nhiều à?

Như vậy cũng không đúng lắm. Bởi vì thời gian ba ngày là Ngạn Tiên tự mình nói ra, không tồn tại vấn đề thời gian.

“Lế nào chuyện mình cho Phệ Thiên Trùng gặm ăn rương bảo vật đã bị ông ta biết rồi sao.”

Trái tim Tân Trạm hơi động, anh vẫn vô cùng bình tĩnh tiếp tục thăm dò nói: “Tiền bối, vấn bối tôi thật sự cảm ơn cơ hội mà ông đã cho tôi. Nhưng mà chọn một trong ba vẫn quá khó để chọn ra được. Tôi vẫn nên cân nhắc kỹ thêm một ngày nữa vậy”

“Cân nhắc thêm một ngày nữa?”

Ngạn Tiên và Sí Ma gần như đồng thời phun máu.

“Như vậy đi, tôi trực tiếp chỉ cho cậu chiếc rương bảo vật có chứa thẻ ngọc căn nguyên, như thế đã được rồi chứ?” Ngạn Tiên áp chế ngọn lửa giận trong lòng nói.

“Có thể đưa trực tiếp sao, không phải tiền bối đã nói không thể à?” Tân Trạm nhướng mày nói.

“Ngoại lệ, vốn dĩ không cho phép đâu” Ngạn Tiên nói.

Tân Trạm cười lạnh một tiếng, xem ra chính mình đoán đúng rồi.

Hai người này đã xác thực được, phát hiện anh đang phá hoại rương bảo vật mới có thể sảng khoái thỏa hiệp với anh như vậy.

Hơn nữa nếu như hai người này đã có thể quan sát được nội dung bên trong, trước đó còn đưa cho anh nén hương, rõ ràng là cố ý đùa giỡn mình.

“Như vậy tốt rồi, ngoài thẻ ngọc căn nguyên này, ông lão tôi còn tăng cậu thêm một phần quà. Cậu là người nhà họ Tân đúng không, vậy thì món đồ này nhất định sẽ có ích với cậu” Sí Ma không nhịn được lên tiếng nói.

“Vật phẩm có liên quan đến nhà họ Tân, hơn nữa còn rất quan trọng?” Trái tim Tân Trạm đập mạnh.

“Cái này ông lão tôi có thể bảo đảm với cậu” Sí Ma nghiến răng nói.

“Năm đó lúc chiến trường tiên ma này mở ra, tổ tiên nhà họ Tân của cậu đã từng đưa quà chúc mừng tới. Có điều cuối cùng thứ ấy cũng không được dùng làm phần thưởng, cho nên nó vẫn luôn ở trong tay chúng tôi.”

“Vì vậy chỉ cần cậu đồng ý rời đi, tôi nhất định sẽ đưa vật đó cho cậu.”

“Làm sao tôi có thể xác nhận lời của tiền bối nói là thật hay giả” Tân Trạm nheo mắt lại nói.

“Cùng lắm thì tôi đưa cho cậu trước, như vậy đã được chưa hả. Nhưng cậu cũng phải cam đoan, ngay bây giờ lập tức đi ra ngoài không ở trong đó nữa”

Tân Trạm suy tư một lát bèn gật đầu.
 
Chương 2401


Chương 2401

Nếu như đối phương đã phát hiện chuyện mình làm rồi, tiếp tục làm nữa cũng sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy tốt hơn hết là nên đồng ý với bên kia.

Căn nguyên thời gian, cộng thêm cả đồ vật gì đó của nhà họ Tân, hẳn là lớn hơn so với thu hoạch trong một ngày này.

Sau khi Tân Trạm gật đầu thì không gian đột nhiên vang lên một tiếng “vút”.

Sau đó có một lệnh bài cổ màu xanh đồng rơi vào tay của Tân Trạm.

Mặt trước của lệnh bài đó chỉ có một chữ “Tân” rất to, còn mặt sau thì là một hình vẽ phức tạp, giống như cảnh sông núi.

Tân Trạm đưa linh khí vào trong tấm lệnh bài nhưng lại không có tác dụng gì.

Không biết lệnh bài này được làm từ chất liệu gì nhưng có thể chắc chắn một điều là không thể đưa linh khí vào trong nó được.

Làm sao để xem được thứ này đây? Nó chỉ là một miếng lệnh bài rất bình thường, dù cho có nói nó là đồ của người phàm thì e rằng cũng sẽ không có ai nghỉ ngờ.

“Tiền bối, đây là thứ có ích rất lớn cho người nhà họ Tân sao?”

Tân Trạm ngơ ra, cảm giác như mình đã bị lừa.

“Khặc khặc, ngày trước tổ tiên của nhà cậu đã từng nói, tu sĩ nào có được vật này thì có thể đến nhà họ Tân nhận báo đáp hậu hĩnh, cụ thể là gì thì tôi không biết” Sí Ma cười khô khan và nói.

“Thôi được rồi, cầm lấy thẻ ngọc bản mệnh của cậu đi”

Ngạn Tiên hối thúc.

Tân Trạm lắc đầu, mặc dù tính tình của hai người này kì quặc nhưng trông có vẻ họ vẫn rất thích thể diện, hơn nữa, nhìn thái độ của hai người họ thì chắc cũng không có ý tạo ra đồ giả để lừa anh.

Hai người Sí Ma nhìn thấy Tân Trạm nắm lấy hộp báu vật thì thở phào.

Nhưng đột nhiên Tân Trạm dừng lại, hai người họ cũng lập tức thót tim.

Chắc không phải cái tên khốn này đang giở trò gì đấy chứ?

“Hai vị tiền bối, tôi muốn hỏi nếu như tôi lấy báu vật đi thì phải chăng hộp báu vật này sẽ không còn tác dụng nữa không?” Tân Trạm nói.

“Về mặt nguyên tắc thì là như thế” Sí Ma vẫn chưa nói dứt câu thì đột nhiên nghĩ đến suy nghĩ của Tân Trạm, mí mắt ông †a giật nhẹ lên.

“Vậy vãn bối đã hiểu rồi”

Tân Trạm mỉm cười, nếu như hai người họ đã biết anh lấy hộp báu vật đi cho trùng ăn thì anh cũng không cần phải giấu giếm nữa.

Lần này Tân Trạm cho trùng gặm sạch hết hộp báu vật trước mặt họ rồi sau đó vận dụng linh khí, đánh nát lá chắn bằng tiên khí đó.

Ngay lập tức, thẻ ngọc đó liền bay vào tay của Tân Trạm.

“Đúng là vật có liên quan đến căn nguyên thời gian”

Tân Trạm nhìn lướt một lượt nội dung trong thẻ ngọc rồi Tân Trạm nhìn lướt một lượt nội dung trong thẻ ngọc rồi gật đầu.

“Được rồi, bây giờ cậu hãy đi trước đi” Ngạn Tiên thở phào, cuối cùng thì tên nhốc này cũng đi.

Âm!

Đột nhiên khu vực đó rung lắc mạnh, Tân Trạm không hề chống trả mà để mặc cho không gian đó ép mình ra ngoài.

Cảnh vật trước mắt anh liền thay đổi, Tân Trạm cũng dịch chuyển rất nhanh trong không gian.
 
Chương 2402


Chương 2402

“Đây là thế giới bên ngoài, mình đã bị đưa thẳng ra ngoài rồi sao?”

Tân Trạm cảm nhận không gian xung quanh, những dãy núi cao chạm đến tận mây hiện ra rất rõ ràng, điều này chứng †ỏ anh đã trở về trong sơn mạch ma vực.

“Hèn gì hai tôn giả đó chỉ có thể đàm phán với mình, thì ra vì khi mình lấy được phần thưởng thì sẽ rời khỏi đó ngay, bọn họ muốn trừng phạt mình cũng không có cơ hội”

Sau khi Tân Trạm xác định xong phương hướng thì búng người lên không.

Cùng lúc đó, bên ngoài chiến trường tiên ma.

Có rất nhiều cao thủ đang tập trung.

Lối đi bị đóng lại đồng nghĩa với việc cuộc chiến giữa tiên và ma đã kết thúc.

“Lần này chiến tranh nổ ra, chỉ có Khương Thời Miễn, một trong năm ngũ tử của ma giới tham gia, còn bên phía các gia tộc của môn phái tu tiên thì cũng vắng mặt Thiên Kiêu, e rằng Khương Thời Miễn đã giành được thắng lợi lớn rồi”

“E rằng nếu Khương Thời Miễn giành được thắng lợi trong trận chiến lần này thì trong lần bình chọn ngũ tử tiếp theo anh †a sẽ leo lên hạng nhất mất”

Mọi người tụm năm tụm bảy, bàn tán xôn xao.

Nhưng Khương Thời Miễn vẫn là chủ đề được bàn luận nhiều nhất.

Phần lớn những người ở đó đều cho rằng Khương Thời Miễn sẽ là người giành được phần thắng cuối cùng.

Nhưng đột nhiên lối vào không gian lóe sáng lên, vô số tu sĩ bay ra từ trong lối vào không gian đó và đáp đất trong phạm vi một trăm mét.

Các cao thủ đều hướng mắt nhìn về những tu sĩ đó.

Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy có người xuất hiện thì lập tức bay qua hỏi thăm.

Ba ngày trước thì lối vào chiến trường này đã bị bịt kín, những tu sĩ đến chậm một bước như bọn họ vô cùng nuối tiếc, chỉ có thể đến hỏi thăm tình hình bên trong cho đỡ ghiền mà thôi.

“Đạo hữu Lý, rốt cuộc tình hình bên trong chiến trường tiên ma thế nào? Khương Thời Miễn có giành được thắng lợi cuối cùng hay không?”

“Đúng vậy, có phải bên trong có vô số cơ duyên và tiên thảo không?”

Trước những câu hỏi của mọi người, vị tu sĩ họ Lý với đôi mắt đỏ ửng và khuôn mặt trắng bệch đã đơ cứng mặt, sau đó thì khóc lên thảm thiết.

Khắp nơi đều là cơ duyên, chỗ nào cũng có báu vật sao?

“Các vị đạo hữu, sau khi tôi vào đó thì không thấy tiên thảo hay báu vật gì cả, ngoại trừ hai ngày hoạt động ra thì thời gian còn lại đều ở trong động phủ, mãi cho đến khi kết thúc thí luyện”

“Đáng sợ, chiến trường đó thật sự rất đáng sợ, các anh đừng hỏi tôi nữa, đi hỏi người khác đi, tôi phải tìm một chỗ an toàn để ngủ một giấc, tôi đã căng thẳng mất ba ngày ba đêm rồi”

Tu sĩ họ Lý nói xong thì bỏ đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.

“Thế này là thế nào?”

Những đạo sĩ đó đều không hiểu gì hết, bọn họ liền kéo người khác đến hỏi.

Nhưng đến chỗ nào hỏi cũng gặp phải tình huống y như thế.

Hỏi càng nhiều thì những tu sĩ không có duyên vào trong chiến trường càng cảm thấy kinh ngạc hơn.

Lúc ở bên trong, Khương Thời Miễn đã trở thành ác ma giết người, anh ta không cần hỏi lý do thì đã giết chết hết những tu sĩ khác.

Khiến cho tất cả mọi người chỉ có thể lẩn trốn, đừng nói đến tiên duyên, họ chỉ cầu mong giữ được mạng sống thôi.

Hơn nữa tu vi của anh ta vô cùng biến thái, anh ta cầm trên tay một quyển sổ màu đen, tám cao thủ của Tinh Thiên Tông đều đã bị anh ta giết chết, còn có thiên tài của ma giáo Cuồng Nguyệt và Huyết Đồ Môn cũng đều chết trong tay anh †a.
 
Chương 2403


Chương 2403

Nhưng cuối cùng, không ngờ Khương Thời Miễn đó lại chết, anh ta chết trong tay một tu sĩ bị thương có tên là Tân Trạm, khát vọng giành được vị trí số một của cuộc chiến cũng vì thế mà kết thúc.

“Tân Trạm là ai? Là người của tông môn nào mà lại có thực lực mạnh đến thế?”

Các tu sĩ đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ Khương Thời Miễn mà bọn họ xem trọng lúc đầu đã bị đánh bại, lại còn mọc lên một tu sĩ có tên là Tân Trạm.

Chuyện này đã trở thành vấn đề gây thắc mắc của rất nhiều tu sĩ, bọn họ không kiêm được sự tò mò, hỏi thăm xôn xao.

Mấy ngày này, một số chuyện của Tân Trạm ở nhà họ Tân cũng đã được truyền đến đây.

“Đứa con thứ năm của Tân Hoàng của Tân Hoàng triều vừa mới nhận tổ quy tông thì đã được tổ tiên cấp cao nhất của nhà họ Tân công nhận, anh ta còn đánh bại cao thủ giới hợp thể là Hách Tác Kì chỉ bằng tu vi giới phân thần”

“Nhưng lúc đó anh ta chỉ mới ở cảnh giới phân thần mà bây giờ đã có thể giết chết Khương Thời Miễn đã đạt bát phẩm của giới hợp thể rồi sao?”

Sau khi tất cả các tu sĩ biết được thì đều xuýt xoa vì không thể tin nỗi.

Tên tuổi của Tân Trạm đã bắt đầu được lan truyền khắp sơn mạch ma vực.

Còn sắc mặt của tông chủ tông Trảm Hồn của Khương Thời Miễn thì lại càng khó coi hơn, thiên tài được tông môn mình bồi dưỡng ra lại cứ thế mà bị giết chết. Vốn dĩ ông ta định tìm Tân Trạm tính sổ nhưng ông ta vẫn chưa rời khỏi đó thì đã bị các tông chủ và trưởng lão của Tinh Thiên Tông và ma giáo Cuồng Nguyệt vây lại xung quanh để chất vấn khiến ông ta nhất thời không có thời gian rãnh.

Trong lòng ông ta cũng vô cùng nôn nóng và bực bội, cái tên Khương Thời Miễn này cũng thật là đáng ghét, chết thì chết, lại còn gây ra bao nhiêu kẻ thù cho tông môn.

Sau khi Tân Trạm đáp đất thì liền thi triển phép mô phỏng hơi thở, khôi phục lại ngoại hình và hơi thở như lúc đi cùng với bọn Tiết Phong trước đây.

Khuôn mặt thật của anh lúc chém giết trên chiến trường chỉ có Ngô Bình Nhi và anh hai là biết được thôi.

Hai người đó đã cùng anh vào sinh ra tử nên đương nhiên họ sẽ không bán đứng anh.

Tân Trạm bay lên không trung, phán đoán vị trí xong thì bay về Tụ Bảo Các.

Chiến trường tiên ma bị đóng lại, bọn họ cũng nên tiếp tục lên đường.

Ở bên ngoài Tụ Bảo Các, mọi người đã hẹn nhau địa điểm tập hợp.

Hai cha con Tiết Phong và Tiết Ngọc Tuyết cũng như Lão Ngô và những người đồng hành khác đều đang đợi ở đó.

Tân Trạm bay lướt qua và đáp đất thì phát hiện ra Cung Doãn và Ngô Bình Nhi đã về đó trước anh rồi.

“Đại sư Trình, từ đầu đến cuối tôi đều không tìm thấy anh trên chiến trường, tôi còn lo lắng anh gặp nguy hiểm nữa chứ”

Giọng Cung Doãn vang lên.

Cung Doãn về đến nơi trước, nhìn thấy Tân Trạm quay về thì liền tỏ ra kích động.

Anh ta đã từng nhận ơn của Tân Trạm, vốn dĩ định bảo vệ Tân Trạm trên chiến trường nhưng không ngờ lại không tìm thấy anh, chuyện này khiến anh ta cảm thấy rất tự trách.

Bây giờ anh ta nhìn thấy Tân Trạm bình an trở về, khí tức cũng mạnh hơn một bậc thì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không ngờ đại sư bình an vô sự, lại còn gia tăng tu vi, chúc mừng đại sư” Cung Doãn khen ngợi anh.

Đại sư không hổ danh là đại sư, mới có mấy ngày mà đã đột phá bốn phẩm cấp, Cung Doãn càng lúc càng thấy khâm phục anh.

Sư muội của Cung Doãn đứng bên cạnh anh ta thì lại tò mò quan sát Tân Trạm một lượt, khóe miệng cô ta khẽ nhích nhẹ, ánh mắt thoáng qua vẻ thất vọng.
 
Chương 2404


Chương 2404

Đại sự huynh nói Tân Trạm lợi hại như vậy khiến cô ta vô cùng tò mò với Tân Trạm.

Nhưng bây giờ khi cô ta nhìn thấy được Tân Trạm thật sự thì thấy anh không chỉ có tu vi bình thường mà còn chỉ là một †u sĩ tam phẩm cảnh giới hợp thể mà thôi, hơn nữa cũng hoàn toàn không có khí chất của nhân vật lớn.

Chắc nếu có đánh nhau thì còn không bằng cả cô ta.

Thật sự không biết tại sao đại sư huynh của cô ta lại để tâm đến người này như thế, lẽ nào anh ta đã bị lừa rồi sao?

“Vì vận may tốt nên tôi đã có được một báu vật của tiên giới, sau đó thì liên tục bế quan để nâng cao tu vi”

Tân Trạm không để ý đến những tâm tư phức tạp thoáng vụt qua của người phụ nữ bên cạnh, chỉ cười lạnh lùng và không nói gì thêm.

“May mà đại sư bế quan, nghe nói phía nam chiến trường giết chóc đánh nhau rất khốc liệt, ngoài Khương Thời Miễn ra thì còn có một người tên Tân Trạm, đều vô cùng lợi hại, rất nhiều cao thủ đều đã bị giết chết” Cung Doãn đến giờ vẫn còn kinh sợ, nói.

“Nhưng Tân Trạm đó cũng thật sự rất lợi hại, trước đây cứ lẳng lặng không nghe tên tuổi gì nhưng lại có thể giết chết người có được bảo vật như Khương Thời Miễn, e rằng sau này sẽ nổi danh khắp sơn mạch ma vực rồi”

Lúc này Ngô Bình Nhi cũng đỡ Lão Ngô bước qua.

“Cảm ơn đạo hữu Trình” Lão Ngô gật đầu, mỉm cười với Tân Trạm rồi nói.

Rõ ràng là Ngô Bình Nhi đã nói cho ông ta biết được một vài chuyện xảy ra bên trong.

“Tiần bối khách sáo rồi, Ngô Bình Nhi cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều” Tân Trạm khách sáo trả lời lại.

Anh đang nói thì đột nhiên Lão Ngô ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa, chau chặt mày lại, sắc mặt đột nhiên trở nên tối sầm.

Tân Trạm cũng quay đầu lại thì nhìn thấy hai bóng người đang từ trên không trung đáp xuống đất.

“Ngô Thành Thất, lão già nhà ông đã đến sơn mạch ma vực rồi mà sao lại không đến gặp tôi, may mà đệ tử của tôi nhìn thấy Ngô Bình Nhi mới phát hiện ra ông ở đây”

Tiếng cười lớn ngông cưồng vang lên, hai bóng người nối tiếp nhau đáp xuống đất.

Trước mặt anh là một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặt mày hồng hào với bộ râu dài.

Còn người đứng sau lưng ông ta thì lại là một người đàn ông kiêu ngạo mặc áo khoác màu đỏ, người đó có thân hình cao lớn với đôi mắt như mắt rắn độc, nhìn xuyên qua đám đông.

Trước khi ông lão đáp đất thì đã chế giễu Lão Ngô như đang ở chốn không người.

“Chậc chậc, trông ông già nua thế kia, chắc thật sự giống như bên ngoài đồn, tuổi thọ đã sắp hết, sắp chết đến nơi rồi phải không?”

Ngô Bình Nhi nghe thấy vậy thì lập tức nổi giận nhưng Lão Ngô thì chỉ mỉm cười, võ nhẹ lên vai của cháu gái rồi tiến về trước một bước.

“Ngụy Ngạn Quân, đúng là lão đây đã nghĩ nhiều quá rồi, tôi vốn tưởng rằng ông đã chết, còn cảm thấy ngại vì đã làm kinh động đến giấc ngủ ngàn năm của ông, không ngờ ông vẫn còn sống” Lão Ngô cũng nói lại mà không hề khách sáo.

“Miệng lưỡi của ông vẫn độc như thế, cũng không biết còn có thể sống được mấy năm nữa” Ngụy Ngạn Quân cười lạnh lùng và nói.

“Tóm lại tôi vẫn sống lâu hơn ông, chắc còn có thể thắp hương làm tuần bảy ngày của ông nữa đấy” Lão Ngô châm chọc lại.

Hai người họ đối đầu nhau, khí tức bất giác lan tỏa ra xung quanh.

Đột nhiên trời đất biến sắc, uy áp cực mạnh không ngừng va vào nhau giữa hai người họ.

Tân Trạm cũng có cảm giác khó thở, lùi về sau một bước.

Rõ ràng Ngụy Ngạn Quân này cũng giống như Lão Ngô, đều là đại năng cảnh độ kiếp.

Còn những người khác thì lại càng thảm hơn, thậm chí có một số người yếu còn bị lùi về sau đến mấy chục bước mới dừng lại.

Ngụy Ngạn Quân tinh mắt, quan sát hết lần này đến lần khác giống như một con sói đói đang chọn người để nuốt chứng.
 
Chương 2405


Chương 2405

Theo như tin tức mà ông ta có được thì ông già Ngô Thành Thất này đã gần hết tuổi thọ, bây giờ tu vi đã giảm sút, mười phần còn chưa đến một phần.

Vì vậy ông ta mới hào hứng chạy đến, xem thử có thể kiếm chát được gì từ ông lão này hay không.

Nhưng bây giờ theo như ông ta thấy thì đối phương không chỉ khí tức sung mãn mà còn tràn đầy tinh thần.

Mặc dù trông có vẻ rất già nua nhưng ai biết được có phải cố tình giả bộ hay không.

Dù sao thì lòng dạ của ông lão này cũng rất tinh ranh, ông †a cũng không phải chưa từng mắc bãy.

“Hehe, xem ra lời đồn là giả, vốn dĩ tôi còn định đến khóc thương cho ông, xem ra vẫn phải đợi thêm hai ngày nữa”

Ngụy Ngạn Quân nhắm mắt lại, thu ánh mắt về.

“Vậy thì e rằng ông không sống nổi đến ngày đó rồi” Lão Ngô lạnh lùng nói.

Ngụy Ngạn Quân chau mày, Ngô Thành Thất thật sự quá bình tĩnh, giống như một giếng nước cổ, không hề có một chút gợn sóng nào.

Ông ta không nhìn ra được kẽ hở nên quyết định liếc mắt ra hiệu cho người thanh niên ở bên cạnh.

“Đệ tử, gặp tiền bối mà không lên chào hỏi sao?”

Người thanh niên hiểu ý, anh ta tiến về trước mấy bước, mỉm cười và lên tiếng.

“Vãn bối là Nhạc Vấn Hào, kính chào Lão Ngô” Người thanh niên khách sáo chắp tay chào.

“Nhạc Vấn Hào, mới mấy năm mà cậu đã từ cảnh giới hợp thể sơ kì lên đến đỉnh cao cảnh giới hợp thể rồi, chắc là đã phải tốn không ít công sức tu luyện ma công nhỉ?”

Lão Ngô lạnh lùng nói: “Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, mặc dù ma công có thể tiến bộ nhanh nhưng tác dụng phụ lại rất lớn, cậu phải cẩn thận, đừng để bị mắc lừa sư phụ cậu”

“Tiền bối dạy phải, vãn bối sẽ cẩn thận, phải học hỏi thêm em Ngô Bình Nhi” Lạc Văn mỉm cười và nói.

“Nhưng em Ngô Bình Nhi cũng đừng trách anh nói em một câu, anh thấy em nói nói cười cười với những người này thì còn tưởng đâu trên đường đi em đã kết bạn được với cao thủ thế nào, kết quả nghe được vài câu thì mới biết một tên là đồ nhác gan còn một tên là rùa rụt cổ”

Đột nhiên Nhạc Vấn Hào nhìn sang Cung Doãn và Tân Trạm, mỉm cười khiêu khích, không chút e dè.

“Tu vi kém thì không nói, đến lá gan cũng kém, sau này em Ngô Bình Nhi nên tránh xa loại người này một chút, cẩn thận bị đám vô dụng này làm ảnh hưởng đến trái tim vấn đạo của em”

“Vị đạo hữu này nói thế là có ý gì?” Sắc mặt Cung Doãn hơi nặng trĩu.

Rõ ràng những lời nói chuyện của anh ta và Tân Trạm đã bị người thanh niên đó nghe thấy, nhưng đó chỉ là những lời nói chuyện lúc rãnh rỗi giữa bạn bè với nhau mà thôi, nếu như nói đến gan dạ thì lẽ nào anh ta từng sợ sao?

Cung Doãn cũng không phải người dễ tính, dù sao thì anh †a cũng là đại sư huynh của Thiên Kiếm Tông, dù cho đối phương có là đỉnh cao của cảnh giới hợp thể thì anh ta cũng sẽ không chịu nhịn như thế.

“Chưa nghe rõ sao? Tôi nói hai người các anh đều là phế vật” Nhạc Vấn Hào mỉm cười, chỉ vào Cung Doãn và Tân Trạm rồi lớn tiếng nói.

Anh ta vừa hét lên thì rất nhiều tu sĩ ở cách đó không xa đã lập tức nghe thấy và đều nhìn về phía bên này.

“Anh muốn chết sao?”

Mặt Cung Doãn lạnh như băng, thanh kiếm dài màu đen xuất hiện trong tay của anh ta.

“Dám đối đầu với tôi, tôi thấy người muốn chết là anh mới đúng”

Sắc mặt Nhạc Vấn Hào liền trở nên nặng trĩu, đột nhiên anh ta giơ bàn tay lên, một làn sóng khí liền ập về phía Cung Doãn.

Linh khí kinh động đất trời đó lan tỏa khắp nơi, giống như sóng biển cuồn cuộn, ào ào ập đến mang theo sát ý cực mạnh làm chấn động cả hư không.
 
Chương 2406


Chương 2406

Không chỉ uy lực đạt đến đỉnh cao giới hợp thể mà còn bao trọn lấy toàn bộ mấy người Tân Trạm và Cung Doãn ở bên trong.

Sự ra tay ở mức độ đó rõ ràng không phải chỉ là tùy tiện thi triển mà là sức mạnh đã được âm thầm tích tụ từ trước.

Ngụy Ngạn Quân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó thì nheo mắt lại, quan sát hành động của Lão Ngô.

“Ngô Thành Thất, tôi cố ý bảo đệ tử của tôi khiêu khích và ra tay, tôi xem thử rốt cuộc ông sẽ làm thế nào?”

“Nếu như ông không động thủ thì mấy tên phế vật này sẽ chết chắc, việc ông mở to mắt nhìn những người bạn đồng hành của mình vì mình mà chết không giống với tính cách của ông. Điều này chứng tỏ đúng là ông đã đến thời kì sắp hết tuổi thọ rồi.

Ngụy Ngạn Quân cười lạnh, ông ta không muốn trực tiếp ra tay với Ngô Thành Thất.

Dù sao hai người cũng là những cường giả của Độ Kiếp Cảnh, một khi không có lý do gì ra tay, Ngụy Ngạn Quân cho dù bị thiệt thòi cũng là đáng đời, hơn nữa còn bị người khác cười nhạo.

Nhưng nếu như đồ đệ ra tay thì sẽ khác.

Người trẻ tuổi ai mà không có sự kiêu ngạo, dễ dàng ra tay cũng là chuyện thường tình.

Cho dù Ngô Thành Thất có ra tay ngăn cản, thì mình mới ra tay, có bước đệm này hai người cũng không quá ồn ào.

Linh lực dâng lên, bao vây xung quanh khiến mọi người trở nên nghẹt thở.

“Mày dám!”

Cung Doãn phẫn nộ, không ngờ tên Nhạc Vấn Hào này lại ngông cuồng như vậy, có hai vị trưởng lão ở bên mà dám ra tay.

Thêm nữa Nhạc Vấn Hào ra tay không hề cảnh báo trước, còn ra tay đột ngột.

Anh ta không kịp phòng bị nên bị hóa cảnh uy áp này đánh trúng người giống như một bức tường đang đè trên cơ thể.

Sắc mặt Cung Doãn trắng bệch, trong chốc lát bị đánh bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu.

Mà lực uy áp thuận thế bay thẳng về phía Tân Trạm.

Ánh mắt của Tân Trạm lóe lên một tia rét lạnh, nhìn lướt qua Nhạc Vấn Hào và Ngụy Ngạn Quân.

Tên Nhạc Vấn Hào và mọi người không quen biết nhau, kết quả vô duyên vô cớ khiêu chiến, bây giờ còn chủ động ra tay, có thể biết được mục đích không đơn thuần, cũng không coi bọn họ ra gì.

Linh khí uy áp này, cũng không khó né tránh, chỉ cần sử dụng Càn Khôn dịch chuyển, hoặc là Thiên Hỏa Bộ là có thể lập tức né tránh.

Nhưng bản thân né được rồi, vậy những tu sĩ phía sau không kịp phòng bị sẽ gặp xui xẻo rồi.

Phải biết rằng trong đám người này, có những người tu sỉ đạt đến Hợp Thế Cảnh sơ cấp.

Chiêu này giáng xuống, dễ dàng giết chết mấy vị tu sĩ.

Vì để do thám tình hình sức khỏe của Lão Ngô, vừa xông lên đã tùy tiện giết người không hổ là phái Ma Tu.

Tân Trạm cười lạnh, anh không chỉ không tránh mà còn tiến lên một bước.

“Trình đại sư, mau lùi xuống” Cung Doãn vô cùng kinh ngạc.

“Ngu xuẩn”

Nhạc Vấn Hào cười lạnh, chiêu Ba Đào linh pháp này là một trong những thủ đoạn quen thuộc của anh ta, cộng thêm tu vi tiên đỉnh Hợp Thể Cảnh, giống như cách né tránh của Cung Doãn cũng sẽ bị thương, mà Tân Trạm là Hợp Thể Cảnh cấp ba thì chắc chắn sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.

Bùm!

Trong ánh mắt của mọi người, luồng linh khí này như làn sóng phẫn nộ mạnh mẽ đâm thẳng vào người của Tân Trạm.

Khí tức đó bao vây lấy Tân Trạm, âm thanh vang dội vang lên tứ phương.

Sau đó tình hình mà Nhạc Vấn Hào nghĩ đến không hề xảy ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom