Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Full Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn

Dịch Full Truyện Kinh Dị Cryptic + Truyện Ma Ngắn
Chương 40: C40: Tuổi


Một ngày nọ, tôi bắt một chuyến tàu điện ngầm để về nhà. Khi ấy chỉ còn khoảng 10 phút nữa là đúng 12 giờ đêm. Đi được một đoạn thì tàu dừng lại ở trạm kế tiếp và một người đàn ông bước lên tàu. Sau khi cửa đóng lại, người đàn ông nọ như sực nhớ ra điều gì đó, bắt đầu nhìn dáo dác những hành khách xung quanh.

Anh ta nhìn tôi và hỏi, “Xin lỗi vì mạo muội, nhưng cho tôi hỏi có phải năm nay cậu 28 tuổi không?”

“Đúng vậy, nhưng sao anh biết?”, tôi ngạc nhiên hỏi lại. Nhưng anh ta không trả lời, mà tiếp tục vội vàng hỏi người bên cạnh.

"Năm nay anh 45 tuổi phải không?"


"Ừ..."

"Có phải bà 62 tuổi không?"

"Sao cậu biết?"


Cứ như vậy, người đàn ông nọ hỏi hết những hành khác có mặt trong toa tàu. Dường như anh ta sở hữu một năng lực đặc biệt, chỉ nhìn người vào người khác là có thể biết được tuổi của họ.

Từ đó đến khi tàu tới bến còn khoảng 15 phút, toàn bộ hành khác bao gồm cả tôi đều rất kinh ngạc trước khả năng khác thường của người đàn ông kia, ai nấy đều nhìn anh ta bằng ánh mắt vừa tò mò vừa có phần sợ hãi. Cho đến khi anh ta hỏi người cuối cùng có mặt trong toa tàu - một người phụ nữ.

"Năm nay chị 50 tuổi phải không?"

"Đúng vậy, nhưng chỉ còn 5 phút nữa là tôi bước sang tuổi 51 rồi." Người phụ nữ kia trả lời.

Nghe xong anh ta mặt mày tái mét, toàn thân cứng đờ không nói được câu nào nữa.
 
Chương 41: C41: Giấc Mơ Kỳ Lạ


Có một cặp vợ chồng nọ sống cùng nhau.

Trong suốt 1 tháng, ngày nào cũng vậy, người chống luôn có những giấc mơ giống hệt nhau. Anh ấy thậm chí còn không chắc đó có phải mơ hay không?

Anh ấy luôn luôn tỉnh dậy đột ngột vào lúc nửa đêm.

Rồi anh ta nhìn thấy 1 người đàn ông trông giống hệt mình, đang bám vào trần nhà. Hắn ta xoay đầu lại, nhìn anh ấy và nói: “Mày đã sống đủ rồi. Hãy hoán đổi vị trí đi”

Và nó đã trở thành nói quen vào mỗi sang khi người chồng chào vợ mình bằng câu nói : “Anh lại thấy giấc mơ đó đêm qua”

Vì điều đó xảy ra liên tục nên người vợ bắt đầu cảm thấy lo lắng.


Nhưng rồi một buổi sáng, người chồng ngủ dậy và tất cả những gì anh ấy nói với vợ là ” Chào buổi sáng”.

Nó khiến cô ấy ngạc nhiên và hỏi lại chồng mình: “Anh không thấy giấc mơ kì lạ đó đêm qua sao?”

Người chồng trả lời: ” Giấc mơ nào cơ?”
 
Chương 42: C42: Cố Gắng Tự Tử


Trên đường đi làm về tôi thường đi qua 1 tòa nhà bỏ hoang do bị phá hủy.

Tuy nhiên, tòa nhà này lại trở nên nổi tiếng với việc tự tử vì rất nhiều người đã nhảy xuống từ bên trên.

Tôi cũng đã từng được nghe nhiều tin đồn về việc nhìn thấy ma ở quanh đó.

Hơn nữa, có rất ít đèn đường ở khu vực xung quanh nên nó càng trở nên rùng rợn vào ban đêm.

Một hôm, tôi làm việc quá giờ và phải đi qua tòa nhà đó vào khoảng 11h đêm.

Tôi thực sự sợ hãi và nghĩ rằng tôi đã trông thấy vài cái bóng trên sân thượng tòa nhà.


“!!??”

Tôi cảm giác như tim mình đã ngừng đập ngay lúc đó vậy.

Tôi nhìn kĩ lại và lần này, tôi chắc chắn có 1 người đang đứng trên sân thượng.

Ôi không, đó có phải ma không…?

Trong lúc tôi còn đang nghĩ, bóng người đó bỗng nhảy xuống dưới.

Tôi nghe thấy một tiếng đổ ập xuồng và thấy thân thể của 1 người phụ nữ nằm sõng soài trên mặt đường bê tông.


Tôi lập tức gọi cấp cứu và chạy lại đỡ cô ấy dậy.
Cả người cô ấy bê bết máu và chân thì bị vặn một cách kì dị.

Cô ấy không phải ma nhưng khiến tôi thực sự kinh hãi.

Tôi nhìn thấy vài người đứng trên ban công tòa nhà và nghĩ chắc hẳn họ đã nghe thấy tiếng đổ và muốn biết chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, xe cứu thương đến và mang người phụ nữ ấy đi.

Tôi về nhà nhưng chẳng thể ngủ được bởi những hình ảnh đó cứ tái hiện lại trong đầu.

Ngày hôm sau tôi được thông báo rằng người phụ nữ đó bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn sống.

Thật may khi nó chỉ dừng lại ở việc cố gắng tự tử.

Nếu cô ấy chết, nó sẽ khiến tôi bị khủng hoảng mất.
 
Chương 43: C43: Nguyền Rủa


Tôi mới kiếm được 1 bản của Cuốn sách về Sự nguyền rủa.

Ở trang đầu, cuốn sách viết: “Nếu các bước được làm chính xác theo chỉ dẫn, lời nguyền sẽ được tạo ra. Tuy nhiên, nếu làm sai, lời nguyền sẽ nhằm vào chính người tạo ra nó. Bạn vẫn muốn tiếp tục chứ? “

Tất nhiên rồi!

Tôi có vài người mà tôi sẽ không bao giờ tha thứ chừng nào tôi còn sống.


Vì thế tôi đã bắt đầu lật quyển sách. Và làm theo chỉ dẫn trong đó.

Bước một: Đầu tiên, nhắm mắt lại và hình dung khuôn mặt của người bạn muốn gieo lời nguyền.Quá dễ. Khuôn mặt hắn ta là thứ tôi không bao giờ quên.

Tôi hình dung khuôn mặt hắn rõ ràng nhất có thể.

Ok, xong. Giờ thì sang bước tiếp theo…


Bước hai : Tưởng tượng hình thức trừng phạt mà bạn muốn.

Điều này cũng quá dễ.

Tôi sẽ khiến hắn phải nếm trải mọi sự đau khổ có thể tưởng tượng được trên Trái đất. Và đảm bảo rằng hắn sẽ chết trong nỗi đau đớn tột cùng.

Rồi, xong. Tiếp theo…?

Bước ba: Giờ thì mở mắt ra.
 
Chương 44: C44: Tái Chế


Tôi đang ở nhà ga, ngồi trên 1 băng ghế dài và chờ tàu đến.

Ngay sau đó, một người phụ nữ tay ôm một đứa bé đến và ngồi cạnh tôi.

Tôi thì rất thích trẻ con nên đã không thể không nhìn chăm chăm vào đứa bé đáng yêu đó.

Người phụ nữ nhận ra điều đó và bắt chuyện với tôi một cách thân thiện.


“Anh biết không, nó không phải là một đứa trẻ đâu, nó là một cái túi”.

Vừa nói, cô ta vừa lật áo nó ra và cho tôi xem một cái khóa kéo ở phần bụng đứa bé.

Đến lúc đó tôi mới nhận thấy rằng mắt nó có vẻ được làm bằng thủy tinh.


” Nhìn nó giống thật quá”

“Vâng, tôi biết. Phải mất rất nhiều công sức, và cả thời gian nữa. Nhưng điều đó không làm tôi bận tâm. Vì tôi thích những thứ tái chế” – Cô ta mỉm cười trả lời.

Ngay sau đó thì tàu tới, cô ta đứng dậy và bước lên tàu.

Tôi đã định cùng lên chuyến tàu đó nhưng tôi không thể cử động được.

Cả người tôi trở nên cứng đờ và cứ thế nhìn chằm chằm vào con tàu cho đến khi nó khuất hẳn.
 
Chương 45: C45: Bà Già Nhà Giữ Xe


Bà già nhà giữ xe

Vào một buổi chiều, một phụ nữ vừa ra khỏi trung tâm mua sắm sau đợt giảm giá. Cô ấy trông có vẻ vui. Cô ấy đang tới chỗ để xe và trút mớ đồ vừa mua vào cốp. Vừa xong, cô ấy đóng cốp xe lại và thấy một bà già tiến tới.


Bà già nói : "Cháu ơi, liệu cháu có thể cho ta đi nhờ về nhà không ? Ta không có xe, mà đã phải đi bộ cả ngày rồi." Cô gái nói "Cháu rất sẵn lòng." Và cô mở cửa xe cho bà già. Trong lúc đang vòng sang bên kia xe, cô nhìn vào xắc của mình và thốt lên "Ôi chết tiệt, cái thẻ tín dụng của mình... Chắc phải quay vào tìm đã." Bà già nói: "Ta sẽ đợi cháu ở đây nhé".


Cô gái quay trở vào tìm người giúp. Rồi cô tìm thấy người bảo vệ khu mua sắm và kể rõ sự tình. Họ cùng trở lại xe cô gái và cửa xe đã bị mở toang. Ở chỗ ngồi sau xe là cái túi của bà già khi nãy. Bên trong cái túi là một chiếc váy phụ nữ, với bộ tóc giả màu xám tro, cùng với đó là con dao bầu lớn, một cái máy quay và một cuộn băng dính...
 
Chương 46: C46: Em Trai


Tôi đã từng có một người em trai.
Ký ức duy nhất của tôi về nó là khi tôi chia sẻ với nó những viên kẹo dẻo mà tôi được cho trong bữa tiệc trà.

Dù vậy, em trai tôi đã qua đời khi mới chỉ một tháng tuổi.

Em ấy vẫn sẽ sống mãi trong tim chúng tôi.
 
Chương 47: C47: Điếc???


Cách đây không lâu, cái tai nghe giá 24.000 yên của tôi đột nhiên không hoạt động nữa.
Tôi đã nghe nhạc quá lớn trong một thời gian dài, đột nhiên có thứ gì đó bị gãy và không còn một âm thanh nào phát ra.
Quá tức giận, tôi ném mạnh cái TV xuống sàn nhà.
Sự va chạm giữa TV và sàn nhà truyền đến giác quan của tôi.

Tôi đang làm cái gì thế này?
Cái TV đó giá tận 150.000 yên.
Nhưng may thay, chỗ tôi ném TV xuống được lót thảm, tuy cảm nhận được sự va chạm nhưng tôi không hề nghe thấy tiếng rơi đập.
Liệu nó có hỏng không nhỉ? Vừa nghĩ tôi vừa đập nhẹ vào nó.

Nó vẫn phát hình như thường, nhưng lại không phát ra tiếng.
Tốt thật! Giờ thì cái TV 150.000 yên cũng hỏng nốt.
Hôm nay hình như hơi yên tĩnh.
Có lẽ nhân cơ hội này tôi sẽ ra ngoài đi dạo một chút.
 
Chương 48: C48: Bóng Người


Trên đường đi làm về tôi thường đi qua 1 tòa nhà bỏ hoang do bị phá hủy.

Tuy nhiên, tòa nhà này lại trở nên nổi tiếng với việc tự tử vì rất nhiều người đã nhảy xuống từ bên trên.

Tôi cũng đã từng được nghe nhiều tin đồn về việc nhìn thấy ma ở quanh đó.

Hơn nữa, có rất ít đèn đường ở khu vực xung quanh nên nó càng trở nên rùng rợn vào ban đêm.

Một hôm, tôi làm việc quá giờ và phải đi qua tòa nhà đó vào khoảng 11h đêm.

Tôi thực sự sợ hãi và nghĩ rằng tôi đã trông thấy vài cái bóng trên sân thượng tòa nhà.


“!!??”

Tôi cảm giác như tim mình đã ngừng đập ngay lúc đó vậy.

Tôi nhìn kĩ lại và lần này, tôi chắc chắn có 1 người đang đứng trên sân thượng.

Ôi không, đó có phải ma không…?

Trong lúc tôi còn đang nghĩ, bóng người đó bỗng nhảy xuống dưới.

Tôi nghe thấy một tiếng đổ ập xuồng và thấy thân thể của 1 người phụ nữ nằm sõng soài trên mặt đường bê tông.


Tôi lập tức gọi cấp cứu và chạy lại đỡ cô ấy dậy.
Cả người cô ấy bê bết máu và chân thì bị vặn một cách kì dị.

Cô ấy không phải ma nhưng khiến tôi thực sự kinh hãi.

Tôi nhìn thấy vài người đứng trên ban công tòa nhà và nghĩ chắc hẳn họ đã nghe thấy tiếng đổ và muốn biết chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, xe cứu thương đến và mang người phụ nữ ấy đi.

Tôi về nhà nhưng chẳng thể ngủ được bởi những hình ảnh đó cứ tái hiện lại trong đầu.

Ngày hôm sau tôi được thông báo rằng người phụ nữ đó bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn sống.

Thật may khi nó chỉ dừng lại ở việc cố gắng tự tử.

Nếu cô ấy chết, nó sẽ khiến tôi bị khủng hoảng mất.
 
Chương 49: C49: Những Khối U


Tôi có những khối u này từ khi tôi còn bé.

Tôi có thể nhớ tôi đã rất tự ti vì chúng, giấu chúng trong túi áo, lấy quyển sách che đi hay giấu trong cặp. Bọn ở trường không hề đả động gì đến nó trước mặt tôi, nhưng tôi biết bọn nó đang cười sau lưng tôi.

Tôi cũng nhớ là đã từng bảo ba mẹ tôi đưa đi khám. Những khối u trên tay tôi trông như ... (cái này không biết dịch như nào. Nguyên văn: “The growths on my hands seemed to be the elephant in the room back then” ). Họ nói chúng rất bình thường rồi đánh trống lảng sang chuyện khác. Nhưng tôi biết nó không hề ổn.


Hồi bé tôi đã thử cắt bỏ chúng đi, nhưng không ích gì cả. Kéo, dao, đồ gọt vỏ khoai, cố cắt hay nạo chúng ra khỏi bàn tay tôi ... nhưng tôi không thể vì không thể chịu được những cơn đau thấu tim gan.

Nhưng hôm nay lại khác. Thật tuyệt vời là bạn có thể gây tê với vài mảnh garo và một chai Jack Daniels (cái này là rượu hả các bác, em không rành vụ này ) . Lúc đầu tôi định dùng một con dao thật bén để cắt chúng, nhưng tôi chợt nghĩ rằng việc cố cắt qua từng thớ thịt ở khối u có thể sẽ rất khó khăn khi tôi đang xỉn. Tôi quyết định chuyển sang kế hoạch B.


Tôi phải thật khẩn trương. Tôi thấy đầu nhẹ nhẫng và bắt đầu thấy quay quay. Bàn tay và cẳng tay tôi trở nên xanh xao vì thiếu máu (chắc thằng bé buộc garo rồi), không thể đợi lâu hơn được nữa. Tiếng kêu vo vo của cái máy xay sinh tố khiến tôi hồi hộp, sẵn sàng làm cái việc mà tôi muốn làm khi lần đầu nhìn vào cái thứ dị dạng trên tay tôi.

Tôi đưa tay trái vào trước. Cái cảm giác bất ngờ khi lưỡi dao bén ngót cắt qua từng miếng thịt khiến tôi gai cả người, nhưng thật ngạc nhiên khi thấy rượu phát huy tác dụng – tôi đã nghĩ là nó phải đau hơn cơ. Tôi có thể nghe thấy tiếng kim loại sắc bén quay vòng và cắt chúng, đúng theo dự định của tôi. Tôi ấn tay tôi vào mạnh hơn. Tất cả những ký ức tồi tệ ấy, tất cả sự xấu hổ - tất cả những thứ khủng khiếp ấy đã biến mất, chỉ còn là những thớ thịt dầy đỏ ngầu.

Tôi tỉnh cơn phê, kịp thời rút tay ra trước khi lưỡi dao phệt sâu hơn (chỗ này là before the blades hit knuckle” nhưng không biết dịch như thế nào cho hay). Tôi mỉm cười, say sưa ngắm bàn tay mới của tôi. Ở chỗ đã từng là nhưng khối u ấy, máu chảy đầm đìa. 5 đã xử lý, 5 cái chuẩn bị... (“five down, and five to go”)
 
Chương 50: C50: Tự Sát


Một ông đại gia sống với cháu họ ở ngoại ô. Một hôm, đứa cháu gọi cảnh sát báo tin ông ấy đã tự sát. Đến hiện trường, ông ta nằm trên vũng máu, khẩu súng ở tay phải, viên đạn xuyên qua đầu, tay trái ông vẫn cầm 1 máy ghi âm. Họ cho bật đoạn băng cuối vừa ghi, giọng ông già vang lên "Cuộc đời này thật vô nghĩa. Vĩnh biệt" rồi Bùm! Đoạn băng tắt.

Trên khẩu súng chỉ có vân tay của ông ấy. Hôm sau đứa cháu bị bắt. Tại sao?
 
Chương 51: C51: Ma


Tôi, Jack, Marky chuẩn bị đi chụp ảnh ma.
"Ở căn nhà này từng có một vụ thảm sát rất ghê rợn. Người chồng đã bị móc mắt, người vợ thì bị đâm đến chết và 2 đứa con thì bị thắt cổ"
"Mày đang cố doạ tao đấy à?"
Bọn tôi chụp khắp nhà, trên tường, dưới đất. Nhiều chỗ trong nhà tôi thấy máu còn dính.

Ghê thật. Nhưng chả có gì lạ cả. Chúng tôi tụ tập lại dưới sảnh.
"Có ai thấy gì không?"
"Chả thấy gì"

"Tao cũng không"
"Không nhìn thấy gì hết"
Vậy là chả có con ma nào. Chán thật. Nhưng tôi lại thấy an tâm.
Thật sự là đêm đó chả có con ma nào. Chỉ có người với người.
 
Chương 52: C52: Bồn Tắm Cũ


Kể từ khi bố mẹ tôi mua cái bồn tắm có chân (clawfoot bathtub), tôi bắt đầu cảm thấy không được thoải mái mỗi khi đi vào phòng tắm. Bố tôi nói rằng nó là loại bồn tắm cổ của thời Victorian, nhưng tôi nghi ngờ rằng bố tôi chỉ vớ đại nó ở trong một cửa hàng đồ cũ rẻ tiền. Hầu hết, những đồ vật trong nhà tôi toàn những thứ cổ và cũ, nói chung là những đồ vật đó đều đã được người khác sử dụng trước khi đến nhà tôi. Bố tôi thì lại không thể nào cưỡng lại được sức hút của những món đồ cổ giá rẻ.

Tôi cảm thấy cái bồn tắm cổ kia làm tôi khó chịu. Có lẽ là do cái màu sắc tối tăm, xấu xí và những vết bẩn màu nâu đỏ trên cái bồn đó. Cũng có thể là do những cái chân bằng sắt luôn luôn thò ra ngoài các cạnh của bồn tắm. Nó trông giống như những bàn chân của một con quái thú khổng lồ nào đó. Đôi lúc, tôi tưởng tượng trong đầu rằng cái bồn đó đột nhiên đứng lên và chạy ra khỏi phòng tắm khi tôi quay lưng đi chỗ khác.

Hàng ngày, bố mẹ tôi luôn cãi nhau vì mọi thứ. Ngay cả những vấn đề rất nhỏ cũng đủ châm ngòi cho một trận cãi vã kéo dài hàng giờ. Tôi thậm chí chẳng có nổi một giây phút bình yên khi ở trong nhà. Cả một ngày dài, bố mẹ tôi không hề ngừng cãi vã, từ vấn đề này lại nảy sinh ra vấn đề khác.

Khi đêm xuống, họ vẫn tiếp tục to tiếng với nhau, trong hoàn cảnh đó, tôi luôn trùm một cái gối lên đầu để khỏi phải nghe họ tranh luận và khóc một mình cho tới khi rơi vào giấc ngủ. Với tất cả những thứ hỗn loạn đó, tôi thường cảm thấy rất mệt mỏi.


Gần đây, tôi bắt đầu nghi ngờ về sự tỉnh táo của mình. Mọi lần tôi bước vào phòng tắm để tắm hoặc chải răng, tôi thấy vài điều kì lạ. Khi nhìn vào gương, tôi có thể thấy cái bồn tắm đằng sau tôi.

Có một lần, tôi đã nghĩ rằng tôi thấy máu chảy ra từ cái vòi nước trong bồn. Nhưng khi tôi quay lại thì lại thấy cái vòi nước đã được khóa. Trong một lần khác, tôi nghĩ tôi thấy một bóng người đang ngồi trong bồn tắm và hình như đầu của cái bóng đang quay về một bên. Tôi quay lại và nhìn xung quanh, tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi nhưng rốt cuộc cũng chẳng có ai trong bồn tắm cả.

Bất cứ khi nào tôi cởi quần áo và bước vào bồn tắm, tôi lại cảm thấy như bị theo dõi. Tóc sau gáy tôi dựng đứng vì có cảm giác như ai đó đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Một lần, khi tôi đang tắm, tôi làm rớt cục xà phòng. Khi tôi cúi xuống để nhặt, tôi mất thăng bằng và ngã về phía sau. Đột nhiên, tôi có cảm giác như có một bàn tay nắm lấy tôi và giữ tôi ở dưới nước.

Tôi đã rất sợ và cố gắng vùng vẫy thật mạnh, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cái bàn tay vô hình đó. Tôi thở hổn hển, tôi nghĩ rằng tôi đã nghe thấy tiếng cười vang vọng khắp phòng tắm.

Sáng hôm sau, tôi quyết định đi một chuyến đến tiệm đồ cổ mà bố tôi đã mua cái bồn tắm. Khi tôi hỏi chủ tiệm về cái bồn tắm cổ mà ông ta đã bán vài ngày trước, tôi đã sốc vì câu chuyện mà ông ta kể cho tôi.

Chủ tiệm đã nói rằng cái bồn đó từng thuộc về một tên sát nhân nổi tiếng tên là George Haigh. Tôi bắt đầu run lên vì sợ.


Haigh luôn dụ dỗ các cô gái trẻ về nhà hắn ta và bảo họ đi tắm. Khi họ đang tắm, hắn ta sẽ để mắt đến họ qua một cái lỗ nhỏ hắn đục trên tường. Khi họ mất cảnh giác, hắn sẽ tận dụng cơ hội để chạy vào và giữ đầu của họ ở dưới nước cho tới khi họ ngộp thở.

Sau đó, hắn ta sẽ chặt nhỏ cơ thể của họ bằng một cái rìu và quăng những miếng thịt đó vào thùng rác. Sau khi phát hiện một số cô gái trẻ bị mất tích trong khu vực, những hành động khủng khiếp của hắn ta đã bị phát hiện.

Một người hàng xóm đã điều tra cái thùng rác của hắn và báo cho người đến bắt hắn. Người ta bắt hắn và đưa ra xét xử. Hắn bị kết tử bằng cách treo cổ.

Tôi rất hoảng sợ. Tôi nhận ra rằng tôi phải thuyết phục bố mẹ vất cái bồn tắm kia đi trước khi có chuyện tồi tệ xảy ra. Sau đó, tôi đã chạy thật nhanh về nhà.

Khi về tới nhà, tôi thấy bố ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách. Cái TV thì tắt và căn nhà đột nhiên lại có một sự im lặng chết chóc.


“Bố ơi, mẹ đâu rồi?” Tôi hỏi bố.
“Bà ấy đang tắm trên kia kìa”, bố trả lời, “Để bố lên đó kiểm tra xem.”

Tôi ngồi trên ghế sofa khi bố tôi lên trên lầu. Ngôi nhà thật sự rất yên tĩnh, nó khiến tôi cảm thấy lo lắng. Bình thường, căn nha đâu có yên lặng thế này. Đột nhiên, tôi nghe thấy một loạt tiếng động lạ từ tầng trên cùng với tiếng bước chân chậm và tiếng động đó đang đi xuống cầu thang.

Bố tôi xuất hiện. Hình như cái nhìn của bố hơi kỳ lạ. Sau đó, tôi nhận ra ông ấy đang cầm một cái rìu đẫm máu trên tay.

“Mẹ con đã tắm xong rồi”, ông ấy nói. “Bây giờ đến lượt con đấy.”
 
Chương 53: C53: Điều Ước


Một ngôi sao đáp xuống bên một cô gái.

“Bất cứ thứ gì cô muốn, tôi sẽ thực hiện nó cho cô, nhưng chỉ một mà thôi”, ngôi sao nói.

Cô bé đã khóc từ nãy đến giờ.

“Xin hãy làm cho mọi người trong gia đình tôi biến mất hết đi! Tôi thật sự ghét họ lắm!”


Buổi sáng hôm sau khi thức dậy, cô bé xuống dưới nhà vào phòng ăn nhưng mẹ cô, cha cô và cả ông anh lớn, tất cả mọi người vẫn có mặt ở đó như thường lệ.

Cô bé hối tiếc vì đã ước điều ước đó.

Buổi tối đó, ngôi sao xuất hiện trước cô một lần nữa.


“Cô bé đã hạnh phúc rồi chứ?” - ngôi sao hỏi.

Cô bé đáp lại, “làm ơn đi, hãy thu hồi lại điều ước của tôi ngày hôm qua được không?”

Ngôi sao nói, “một khi điều ước đã được thực thi, không cách nào thay đổi được nó.”

Và cô bé khóc.
 
Chương 54: C54: Tối Nay Ăn Gì


Tôi có một gia đình tuyệt vời. Cha mẹ tôi luôn làm tôi vui vẻ và cho tôi tất cả những gì tôi muốn. Điều đó là đương nhiên bởi tôi là đứa duy nhất trong nhà. Anh trai và chị gái tôi đều đã lên đại học. Tôi được nhận nuôi khá trễ sau anh chị, cho nên tôi chưa từng gặp mặt họ mà chỉ xem qua album ảnh. Và đa số các bức ảnh chụp đều là chụp lúc hai người đó còn nhỏ. Cha mẹ tôi bảo rằng họ luôn cãi vả nhau và bỏ đi, cho nên không lạ gì khi họ chả bao giờ gọi điện thoại về nhà. Và họ phải giữ lại những tấm ảnh khi họ còn nhỏ vì lúc đó quan hệ của mọi người đều tốt đẹp. Nhưng tôi không thể phàn nàn gì, cha mẹ đã nuông chiều tôi bởi vì họ không muốn điều đó xảy ra lần nữa. Họ có thể hơi quan tâm che chở tôi thái quá, nhưng đều là do khu vực gần chúng tôi hay xảy ra mấy vụ trẻ con mất tích. Và họ quyết định để tôi học tại nhà vì họ bảo rằng hệ thống giáo dục ở trường đã làm hư những đứa con đầu của họ.


Họ hay tham gia vào các công việc cộng đồng và rất nổi tiếng trong khu phố. Nhưng chẳng có đứa trẻ nào quanh đây cả, cho nên tôi chỉ biết ru rú trong nhà. Và gia đình tôi nó những kiểu cách ngớ ngẩn như bao gia đình khác, nhưng tôi khá thích chúng. Mỗi tối tôi sẽ nghe gọi “Joey! Đến lúc dọn bàn ăn rồi con!”. Và điều này nghe có vẻ cực, nhưng mẹ tôi luôn dành thời gian để làm và in thực đơn cho buổi tối, tôi thấy việc này khá thú vị đấy chứ.


Nhưng vào hôm qua, tôi sơ ý làm vỡ một khung ảnh của anh trai tôi. Cha đã chạy vào phòng và xua tôi ra ngoài. Chỉ là vỡ kính thôi, nhưng tôi đoán là ông ấy sợ tôi bị thương đấy. Ừm, nhưng tôi đã phát hiện ra sau lưng tấm hình có viết gì đó, dường như là ngày tháng năm gì đấy. Hôm sau, tôi vào phòng cha mẹ để tìm họ. Và tôi đã vô tình trông thấy bức ảnh kia.


Thế nên tôi cầm nó lên và xem cái ngày ghi phía sau. Sau đó tôi đứng hình một lúc. Tim tôi như ngừng đập và cả người toát mồ hôi lạnh.



“Joey?” Cha chợt gọi tôi ở sau lưng.


Tôi giật bắn người. Tôi giấu tấm ảnh vào túi và làm như chẳng có việc gì xảy ra cả.


Hôm nay, tôi ở trong phòng xem tấm ảnh đó. Anh ấy trông không lớn hơn tôi là mấy, và mọi thứ trông bình thường, nhưng nó cũng khiến tôi mờ mịt và khó hiểu.



Rồi tôi nghe thấy tiếng gọi, “Joey! Đến lúc dọn bàn ăn rồi con!”


Hơi lạ là hôm nay sớm hơn so với mấy bữa tối thường ngày, nhưng tôi vẫn đi xuống bếp dọn bàn.


Thông thường, tôi sẽ ngửi thấy mùi món ăn khi tôi rời phòng, nhưng hôm nay lại không. Có lẽ tôi sắp bệnh hay gì đấy. Mẹ tôi đã đặt săn thực đơn ở trên bàn. Lần này bà ấy làm hơi quá. Thực đơn được trang trí bởi những chữ cái hoa mỹ và những đường viền màu vàng óng. Cho tới khi tôi đọc xong bữa tối là gì thì tôi bắt đầu choáng váng. Giờ thì tấm ảnh kia đã quá rõ ràng rồi! Trong bức ảnh, anh trai tôi tầm tuổi tôi, nhưng ngày gì phía sau là mới chụp vào năm ngoái! Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ khi tôi nhận ra điều này có ý nghĩa thế nào. Tôi có thể nghe tiếng cha mình đang mài dao ở trong bếp. Trên thực đơn tối nay, chỉ có một từ ngắn gọn.


Joey.
 
Chương 55: C55: Chạy Trốn


Tôi có một người cha dượng, nhưng ông ta luôn luôn căm ghét tôi. Khi mẹ tôi cưới ông ta và để ông ta vào sống trong nhà của chúng tôi, cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục. Ông ta luôn cố gắng tìm ra lỗi của tôi trong mọi việc tôi làm, luôn miệng chửi bới và hét tên của tôi. Đối với ông ta, tôi không bao giờ có thể làm đúng một việc gì đó.

Mọi sự việc hỗn loạn ở nhà bắt đầu ảnh hưởng tới cuộc sống ở trường của tôi. Tôi không thể tập trung vào việc học và điểm số của tôi bắt đầu tụt xuống. Tại bàn ăn tối, tôi đã rất lo sợ và vì thế, tôi không thể ăn được bất kì thứ gì. Dần dần, tôi bắt đầu xa lánh mọi người và không đi chơi với đám bạn của tôi nữa. Mọi thứ bắt đầu tồi tệ hơn. Tôi đã trở thành một bao cát để cha dượng trút mọi cơn tức giận. Ông ta bắt đầu đánh đập tôi vì những lý do rất nhỏ. Ông ta là một người đàn ông khỏe mạnh và tôi quá nhỏ bé để có thể chống lại ông ta. Mỗi cú đấm và đá của ông ta khiến tôi đau về cả mặt tinh thần lẫn thể xác. Không lâu sau đó, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc bệnh trầm cảm và họ bảo tôi nên bắt đầu dùng thuốc. Sau tất cả, mẹ tôi từ chối đứng ra can thiệp giúp tôi. Rõ ràng là bà ấy đã chọn người chồng mới cưới thay vì tôi. Điều đó đã khiến tôi tổn thương rất nhiều. Tôi đã từ bỏ hy vọng và cầu nguyện cho tới ngày tôi có thể chạy trốn khỏi nơi này.

Một ngày kia, tôi không thể chịu đựng nổi nữa và tôi đã chạy trốn khỏi căn nhà đó. Tôi đã đi rất xa, nhưng rồi cảnh sát vẫn tìm thấy tôi và đưa tôi về căn nhà đó. Khi họ đưa tôi về tới nhà, cha dượng của tôi đã đứng sẵn ở trước cửa chờ tôi. Ông ta đã rất tức giận. Khi cảnh sát rời khởi nhà tôi, cha dượng quay sang tôi và nói. "Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi đây à?"


Đêm hôm đó, ông ta đã đánh tôi hai lần. Tôi đã khóc một mình cho tới khi tôi ngủ thiếp đi. Sau đó, tình trạng bạo lực leo thang. Mỗi buổi tối khi ông ta đi làm về, tôi đã tránh gặp mặt ông ta nhưng có vẻ như nó chẳng có ích gì. Ông ta bắt đầu nghĩ ra hàng trăm lý do để có thể đánh tôi. Tôi không thể hiểu được làm thế nào một con người có thể trở nên xấu xa và tàn nhẫn đến mức đó. Có vẻ như việc đánh tôi đã trở thành một trò chơi đối với ông ta. Mỗi lần ông ta đánh tôi, tôi có thể thấy khuôn mặt ông ta biểu hiện sự thích thú cực độ. Dần dần, cơ thể của tôi đã bị bao phủ bởi những vết bầm tím.

Cuối cùng, ông ta đã đi quá xa. Vào một buổi tối, ông ta đã đánh tôi tệ đến mức tôi không thể cử động hay di chuyển được. Tôi chỉ có thể nằm trên sàn nhà và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi không biết rằng tôi đã bị nội thương. Mẹ tôi cầu xin ông ta đưa tôi đến bệnh viện nhưng ông ta đã phớt lờ mẹ tôi đi. Ông ta nói rằng tôi chỉ giả vờ ra vẻ đau đớn thôi. Trong đêm, tôi nằm trên sàn nhà, rên rỉ trong đau đớn và từ từ bất tỉnh. Sáng hôm sau, mẹ tôi kiểm tra tôi. Tuy nhiên, đã quá muộn. Tôi đã chết rồi.

Thời gian trôi qua...
Tôi không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua...

Đột nhiên, tôi thấy một ánh sáng.
Tôi nghe thấy một giọng nói, "Chúc mừng ông bà, đây là một bé trai khỏe mạnh!"
Tôi bắt đầu khóc.
Chậm rãi, tôi mở mắt ra.
Tôi thấy một người đàn ông và một phụ nữ đang nhìn tôi.
Họ nở một nụ cười rất rộng.
Người đàn ông cúi xuống và chạm vào má tôi.
Bằng một giọng nhẹ nhàng, ông nói, "Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể trốn thoát à?"
 
Chương 56: C56: Mẹ Đâu Rồi?


Có một tài xế taxi thường dậy từ sáng sớm để đi làm và thường trở về rất muộn. Vợ của ông ta bị mất tích và bỏ lại đứa con gái năm tuổi cho ông ta. Ông ta làm việc rất lâu nên không có nhiều thời gian ở nhà để chăm sóc con gái.

Hàng xóm của ông ta là một người phụ nữ. Cô ấy tự nguyện sẽ trông nom cô bé khi ông ta đi làm. Mỗi đêm, cô bé thường không ngủ và luôn khóc lóc gọi tên người cha của cô bé. Nhưng đến một đêm, cô bé ngừng khóc. Từ ngoài cửa phòng ngủ, người hàng xóm nghe thấy tiếng cười của cô bé. Cứ như cô bé đang nói chuyện với ai vậy.

“Ồ, cha của cô bé chắc hẳn hôm nay về sớm”, người hàng xóm nghĩ.


Cô ấy mở cửa phòng ngủ và thấy cô bé đang ngồi một mình trên giường, cười trong bóng tối. Không có ai khác ở trong phòng. Người hàng xóm đứng người một hồi, nhưng rồi cũng quyết định tìm hiểu hành vi kì lạ này.

“Cháu đang nói chuyện với ai khi mà cha cháu vẫn còn đang làm việc ở ngoài kia thế?” Cô ấy hỏi.

“Mẹ cháu,” cô bé đáp lại. “Bất cứ khi nào cháu cảm thấy cô đơn và khóc, mẹ đều đến và ôm lấy cháu rồi hôn lên má cháu.”


Câu nói đó đã khiến cho người phụ nữ bị sốc. “Nhưng gì luôn ở đây và cửa trước đã khóa rồi cơ mà,” Cô ấy nói. “Làm sao mà mẹ cháu có thể vào đây được?”

Cô bé chỉ tay vào cửa tầng hầm và thì thầm vào tai người hàng xóm, “Bà ấy bò ra từ trong đó...”

Một cơn ớn lạnh xuyên thẳng vào xương sống của người hàng xóm và cô ấy ngay lập tức gọi cho cảnh sát với đôi bàn tay run rẩy.
 
Chương 57: C57: Lời Cảnh Báo (the Warning)


Ngay sau khi tôi bắt đầu học trung học, mẹ tôi mất tích.
Bố tôi bảo rằng mẹ đã ngoại tình.
"Bà ấy đã bỏ rơi cả hai bố con ta và đi mất rồi" - Bố nói.
Nhìn khuôn mặt buồn rầu của bố, tôi quyết định sẽ luôn là một đứa con gái yêu thương và trung thành với ông.
Nhưng từ khi mẹ tôi biến mất, những việc kì lạ bắt đầu xảy ra trong ngôi nhà.
Cả ngôi nhà dường như bị bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo.
Cửa đột nhiên bật mở mà không có ai chạm vào, và đồ đạc trên giá thì tự động rơi.

Tôi kiểm tra thì thấy giày của mẹ vẫn còn được để ở lối vào, và sự nghi ngờ của tôi trở nên chắc chắn.
Nếu bà ấy bỏ đi thì một đôi giày phải mất tích chứ.
Nhưng tất cả giày của bà vẫn còn ở đó. Bố tôi hẳn đã giết mẹ ngay trong ngôi nhà.

Vì sao? Vì cái gì? Tôi cảm thấy sự thôi thúc gặm nhấm mình hỏi ông nhưng tôi vẫn không thể.
Nếu mẹ tôi chết và bố tôi bị bắt, tôi sẽ phải tự lo cho mình.
Bố thật sự yêu mẹ. Nếu mẹ tôi là người đã phản bội, bà ấy xứng đáng với những gì đã xảy ra với bản thân.

Mình sẽ giả vờ như không có gì xảy ra cả. Tôi quyết định.

Nhưng những việc kì lạ không dừng lại.
Một ngày khi đang nằm trên giường, nửa ngủ nửa thức thì tôi nghe thấy âm thanh của tiếng bước chân đi quanh ngôi nhà.
Pitter-patter pitter-patter...
Đó không phải là bố tôi.
Âm thanh cứ trở nên gần hơn.
Pitter-patter pitter-patter...
"Đi đi. Làm ơn hãy đi đi!"
Kể cả khi đã cầu nguyện, dấu chân vẫn tới phòng tôi và bước vào.
Tôi cảm thấy hơi thở ấm áp trên má mình.
Tôi ti hí mắt nhìn thì thấy khuôn mặt của mẹ đang ở ngay phía trên mình, trông xấu xa và đầy đe dọa.
Rồi bà nói vào tai tôi:
"R.....ra ng.......ngoài..."


Mình không thể ở lại căn nhà này thêm nữa. Tôi nghĩ, nhưng tôi không thể nghĩ ra nguyên nhân nào để thuyết phục bố tôi chuyển nhà.
Điều kì lạ là, dường như tôi là người duy nhất cảm thấy sự hiện diện của ma. Bố tôi chả cảm thấy gì.
Từ khi mẹ tôi biến mất, bố đã đổi việc làm và bắt đầu làm việc tại nhà để có thể chăm sóc tôi tốt hơn. Ông cũng làm hầu hết việc nhà. Sau khi thấy tình yêu thương và sự tận tâm ông ấy dành cho mình, tôi không tài nào khiến bản thân hỏi ông rằng "Bố đã giết mẹ, phải không?"

Vậy nên, tôi lại trải qua nhiều ngày vờ như không có gì.
Một buổi chiều khi đang ngồi ở bàn cafe, tôi cảm thấy có thứ gì cắn ngón chân mình. Nó thật sự rất đau.
Tôi nhìn xuống bàn để xem cái gì đã gây ra cơn đau, và tôi thấy mẹ ở đó.
Mẹ tôi đang nằm dưới cái bàn.

Bố tôi, đang nấu ăn trong bếp, cảm thấy điều gì đó và hỏi: "Con ổn chứ, Mami ?". Nhưng tôi chỉ trả lời "Không có gì. Chỉ là con nhớ ra có vài bài tập cần làm thôi."
"Bữa tối sắp xong rồi. Sao con không tới đây và làm ở bàn bếp?"
Tôi ngoan ngoãn trả lời ông và mở cặp của mình ra.
Đó là lần đầu tiên tôi để ý thấy một tờ ghi chú, được gấp làm bốn, nằm giữa cặp.
Tôi mở nó ra và thấy vài chữ được viết vội vàng bằng tay của mẹ:
"Mami, khẩn trương chạy mau lên, cha con điên rồi."

Mẹ đã cố gắng cảnh báo tôi suốt một thời gian dài.
 
Chương 58: C58: Tự Tử Hụt


Trên đường đi làm tôi thường đi ngang qua 1 chung cư bỏ hoang do sắp bị phá đi.
Nó đã trở thành một nơi nổi tiếng do có nhiều người nhảy lầu. Tôi đã nghe nhiều lời đồn là có ma bên trong và gần khu đó.
Hơn nữa, nơi đó có rất ít đèn đường nên rất đáng sợ vào buổi tối.

Một đêm, tôi làm việc muộn và phải ra về ngang nó lúc 11 giờ. Tôi rất sợ.
Rồi tôi nghĩ mình đã thấy một cái bóng trên mái tòa nhà.
"!!?"

Tôi gần như đứng tim.
Tôi nhìn kĩ lại và chắc chắn rằng có một người đang đứng trên mái.
Ôi không, là ma sao...?
Vừa nghĩ đến đó thì cái bóng nhảy xuống.
Tôi nghe tiếng động và thấy một người phụ nữ đang nằm trên đường.

Ngay lặp tức tôi gọi cấp cứu và chạy đến chỗ cô ta.

Toàn thân cô ta đẫm máu và chân thì bị bẻ sang một bên.
Cô ta không phải ma nhưng thế này còn kinh dị hơn nhiều.
Tôi thấy vài người đang tựa vào ban công của khu nhà và nghĩ chắc họ đã nghe tiếng động và ra xem thử có chuyện gì.

Sau đó một chiếc xe cấp cứu đến và chở cô ta đi. Tôi về nhà nhưng không thể ngủ được vì trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh đó.

Ngày hôm sau tôi nghe tin cô ta bị thương nặng nhưng vẫn sống.
Thật mừng đó chỉ là một vụ tự tử hụt, nếu không chắc tôi sẽ bị ám ảnh cả đời mất.
 
Chương 59: C59: Ở Bữa Tiệc


Bữa trước tôi có tổ chức một bữa tiệc ở nhà.
Suốt buổi tiệc tôi chụp rất nhiều ảnh, và sau khi đem đi rửa, tôi nhận thấy một chuyện kinh hoàng.
Có một bức ảnh chụp bạn tôi đang cười và đứng trước tủ, cánh cửa tủ mở hé, và từ khe hở có một phụ nữ, khuôn mặt trắng bệt với cái miệng đỏ đang nhìn thẳng vào tôi


Tôi rất hoảng loạn, và ngay lập tức mời một nhà tâm linh đến kiểm tra bức ảnh.

Nhưng ông ấy nói: "Tôi chẳng phát hiện năng lượng tâm linh nào phát ra từ nó, đây không phải một bức ảnh ma"

Cám ơn trời, thật là nhẹ cả người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top