Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Trọng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 160: Ai là kẻ phản bội ? (1)


- “TOÀN ĐỘI TẬP HỢP!”

Không có dấu hiệu báo trước, đột nhiên David gân cổ rống lên một tiếng rõ to làm cho những tên đội viên đang liên mồm hứng khởi thảo luận về trận chiến lúc nãy không khỏi giật thót mình một cái.

Từng người vội vàng lục tục chạy lại đứng vào vị trí của mình, xếp thành hàng ngay ngắn chỉnh tề ở trước mặt David.

Sau hai lần thành công đột kích, cả David và hai đứa em của hắn trong mắt từng tên người chơi này đều trở nên cao lớn lạ thường. Bọn họ cảm giác được như mình đã trở thành một tên quân nhân thực thụ vậy.

Nhìn đám người lộn xộn chen lấn xếp vào hàng, David chỉ đứng thẳng sống lưng chắp tay phía sau mà nhìn.

Qua một hồi lâu, sau khi cảm thấy đã ổn định lại xong đội hình, David ánh mắt vô cảm mà nhìn lấy năm tên thanh niên mà Ami và Dendi đã nói qua trước đó, rồi mới đưa tay chỉ điểm từng người và mở miệng lên tiếng.

- “Năm người các ngươi, mời bước ra khỏi hàng.”

Phía bên trong đội ngũ hơn trăm người, năm tên thanh niên bị chỉ điểm đích danh có chút giật mình kinh ngạc. Sau đó, một tên thanh niên da trắng như dẫn đầu cả nhóm năm người chậm rãi bước ra khỏi hàng.

Những tên đồng bạn của hắn ở bên cạnh thấy vậy cũng chỉ biết cúi đầu bước ra khỏi hàng. Bọn họ trước đó cũng đã nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra khi mà làm như vậy.

David chờ cho năm người bước ra đầy đủ mới tiếp tục lên tiếng, giọng nói có chút lạnh lùng.

- “Trước khi đi ta đã có mệnh lệnh tuân theo sự chỉ huy của hai đứa trẻ này. Các ngươi tại sao lại muốn làm trái lại mệnh lệnh?”

Tên thanh niên dẫn đầu có chút bối rối, tuy nhiên hắn cũng không ngượng ngùng gì mà ngược lại rất thẳng thắng bày tỏ.

- “Thưa chỉ huy trưởng, ta trước đó không phải muốn trái lệnh, chỉ là hai đứa trẻ này quá nhỏ. Ta sợ rằng lỡ như bọn họ chỉ huy lung tung lại làm hỏng chuyện lớn thì sẽ càng phiền phức nên mới đề nghị chúng nó nói ra mệnh lệnh của ngài để có gì mọi người vẫn có thể bàn tính với nhau mà tiện phối hợp hành động.”

Lời nói thẳng thừng, lại thêm gương mặt hắn rất nghiêm túc làm cho David cũng không khỏi vơi đi những nghi vấn trong lòng. Tuy nhiên mọi chuyện chưa biết rõ nên hắn cũng không dám vội vàng đưa ra kết luận.

Bốn tên thanh niên bên cạnh thấy anh em mình bị David truy hỏi, rồi im lặng một lúc lâu không nói gì thì cũng có chút chột dạ. Liền, bọn họ thay nhau mở miệng biện minh.

- “Chỉ huy trưởng, Tom nói đúng đó. Dù sao bọn ta cũng chỉ là muốn hỏi một chút về kế hoạch hành động để tiện mà phối hợp thôi.”

- “Phải đó, chỉ huy, lỡ như hai đứa bé này chỉ huy lung tung thì cũng khó mà phối hợp được lắm.”

- “Đúng vậy, đúng vậy. Trước đó chúng ta vẫn chưa biết phó chỉ huy khả năng thế nào nữa thì làm sao giám tin tưởng được chứ.”

- “Chỉ huy xin đừng trách phạt chúng ta được không, dù sao cũng đã qua rồi. Lúc nãy chúng ta chiến đấu cũng rất hăng hái mà…”



Từng cái miệng liên tục xả đạn vào lỗ tai David làm đầu óc của hắn cũng có chút mông lung đi.

- “IM LẶNG!”

Không thể chịu đựng được nữa, David quát lớn một tiếng vào mặt những thanh niên lắm lời này. Cả đám năm người hoảng hồn, ngậm miệng lại không nói nữa, chỉ biết cúi đầu đứng thẳng như chờ đợi David hành quyết.

David đôi mắt như chim ưng chăm chú nhìn lấy gương mặt của từng người như muốn xem xem bọn họ có nói dối hay không.

Bởi sau một khoảng thời gian biến động, những người còn lại trong đội Lính Đánh Thuê thì chỉ có một là gián điệp, hoặc hai là những người trung thành đầy nhiệt huyết và tình cảm với [The Alliance].

Dù sao David cũng không muốn trách lầm những người rất nhiệt tình vì công hội này. Thế nên chuyện này hắn rất đắng đó khó mà đưa ra quyết định.

Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, David đứng im không nói gì chỉ có đôi mắt vẫn chăm chú nhìn năm người làm cho bọn họ trong lòng càng trở nên lo lắng. Có tên không nhịn được bắt đầu vò đầu bứt tai, bàn tay cũng liên tục chà xát vào nhau.

Bỗng nhiên trong không khí im lặng này, chợt vang lên tiếng nói của một cô gái. Giọng nói lanh lãnh nhưng lại rất rõ ràng.

- “Ta nghi ngờ bọn họ là gián điệp đó chỉ huy trưởng! Lúc chiến đấu ta thường trông thấy bọn họ cập kè, thì thào bàn luận gì đó một lúc rất lâu á...”

Tiếng nói của cô gái này lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả David và năm tên thanh niên kia.

Nhưng chưa đợi David phản ứng trả lời lại lại thì những người trong nhóm thanh niên kia liền gân cổ lên phản bác.

- “Ngươi đừng có vu khống! Chúng ta làm sao lại là gián điệp chứ?!”

- “Bọn ta chỉ muốn kế hoạch thành công tốt đẹp là sai sao?!”

- “Này! Trước đó cãi nhau thì mọi chuyện đã xong rồi. Các ngươi cũng đừng có mang thù mà vu oan giá họa cho người khác chứ. Đừng nghĩ mình là con gái thì bọn ta không dám làm gì nhé.”



Liên tục tiếng cãi nhau, mắng chửi qua lại giữa hai bên một nhóm nam một nhóm nữ người chơi bắt đầu bạo phát.

Nhìn cảnh tượng càng lúc càng trở nên hỗn loạn, David chỉ biết chống tay lên trán, âm thầm buồn phiền than thở ‘Tại sao trong đội lại có mấy thành phần ăn hại như vậy chứ trời…’

Thời gian đã không còn nhiều, tuy rằng đoàn người [The Throne] hành quân tốc độ phải chậm hơn tiểu đội của bọn họ rất nhiều nhưng bản thân David cũng không biết được sắp tới sau khi đánh đột kích một lần cuối cùng này xong liệu sẽ phải chiến với Boss Griffin Lãnh Chúa nữa hay không.

Thế nên nhanh chóng giải quyết chuyện phiền phức của đội ngũ ở nơi này rồi nhanh chóng lên đường rời đi tìm cơ hội tập kích một lần cuối cùng nữa mới là thượng sách.

Liền, David quát lớn một tiếng dẹp loạn đám đội viên đang ồn ào như cái chợ cá này. Cả không gian xung quanh lập tức quay trở lại yên tĩnh ngay.

Riêng chỉ có nhóm nam thanh niên và thiếu nữ kia vẫn đang trợn trừng mắt nhìn nhau như kẻ thù, phải một sống hai chết với đối phương.

David đôi chân mày nhíu chặt nhìn lấy hai nhóm người này, bất chợt một ý nghĩ khác thường xuất hiện trong đầu hắn.

Ánh mắt không tự chủ mà nhìn về phía đám người thiếu nữ và nhóm người thanh niên này quan sát kỹ lại.

Hắn chợt kinh ngạc khi phát hiện, người của hai phe lại có một điểm rất khác biệt nhau. Ngay lập tức David trầm giọng lên tiếng gọi hai cô gái trong nhóm người kia ra.

- “Hai người các ngươi, xin mời ra đây nói chuyện một chút!”

Giọng nói đã có chút lạnh lẽo bên trong làm cho những tên đội viên xung quanh đó cũng có chút sợ hãi.

Bọn họ từ lúc bắt đầu tham gia đội Lính Đánh Thuê này cho đến bây giờ dù rằng đã nhận được rất nhiều ưu đãi và phúc lợi nhưng đồng thời cũng đều phải chịu đựng rất nhiều sự chèn ép đến từ những công hội khác.

Tuy nhiên với tính cách và công sức bỏ ra để được gia nhập vào [The Alliance] của những người này, bọn họ thà rằng ở lại mà vượt qua khó khăn chứ không muốn rời đi vì họ đều là những người trẻ tuổi máu nóng muốn chứng tỏ mình cho mọi người.

Chính vì vậy mà việc David có thể mời bọn họ ra khỏi đội Lính Đánh Thuê chính là một chuyện rất khó chấp nhận.

Hai cô gái trẻ khoảng chừng 23 tuổi trở lại chậm chạp bước ra khỏi hàng ngũ đi đến trước mặt David, đứng ngay bên cạnh đám người chơi nam kia.

Bọn cô gái dẫn đầu mở miệng tố cáo những tên thanh niên kia ngay khi vừa tới liền lập tức mở miệng giải thích với David.

- “Chỉ huy trưởng! Ta nói đều là thật á, lúc nãy bọn họ quả thật có hành động rất lạ thường. Không tin ngài hỏi thử những người xung quanh xem.”

Vừa nói cô gái vừa chỉ trỏ về những HaDwpa4 tên đội viên khác ở phía sau. Bất quá ánh mắt của David vẫn chăm chú mà nhìn nàng không rời một tấc, hay nói đúng hơn thì hắn chính là đang nhìn lấy biệt danh trong game của nàng.

Chợt đôi mắt của hắn tràn ngập sát khí, miệng cũng gằn giọng, âm điệu như là đang nghiến răng mà nói.

- “NGƯƠI LÀ GIÁN ĐIỆP CÓ PHẢI KHÔNG?!”

Không ai thấy rõ được gương mặt ẩn đang giấu sau lớp khăn của hắn lúc này đã tràn đầy lạnh lẽo dường như muốn đóng băng.
 
Chương 161: Ai là kẻ phản bội ? (2)


Cô gái ngay khi nghe được lời của David nói thì gương mặt thoáng chốc liền biến sắc, vẻ hoảng sợ không tự chủ mà xuất hiện trên gương mặt, thế nhưng cũng rất nhanh lại bị nàng che dấu đi bằng nụ cười xòa.

- “Haha… chỉ huy trưởng, ngài đừng nói đùa như vậy chứ. Nếu ta là gián điệp thì đã không đứng ra bênh vực hai đứa trẻ này mà cứ để đám người này làm ồn ào rối loạn mọi chuyện lên rồi.

Đến lúc đó dù cho không có chúng ta thì kế hoạch của ngài chẳng phải sẽ càng thêm rối rắm sao? Ngài thử nghĩ xem có phải như vậy không?”

Nàng vừa cười gượng vừa nói, lý lẽ và dẫn chứng cũng rất xác thực làm cho những tên đội viên khác cũng không khỏi âm thầm gật đầu tán đồng.

Bất quá khi David nhìn xuống thì lập tức trông thấy ngón cái trên bàn tay phải của nàng liên tục chà xát vào thân cây pháp trượng mà mình đang cầm, bàn tay trái cũng đang xiết chặt.

Híp mắt lại rồi nhìn vào mắt nàng một hồi lâu, thế nhưng hắn cảm giác có vẻ như là cô gái này đang lẩn trốn ánh mắt của mình. Cứ mỗi khi hai ánh mắt va chạm với nhau thì mắt nàng liền lập tức đảo đi, nhìn về phía bên trái của mình như đang tìm kiếm cái gì đó vậy.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, dùng tất cả kinh nghiệm mà hắn đã học được từ những góc tối của xã hội, chợt David nhếch mép nở một nụ cười tà. Hắn cất bước đi chậm ra phía sau lưng cô gái và đồng bạn của nàng đang đứng bên cạnh.

Vừa đi hắn vừa cất tiếng mà nói, giọng điệu bình tĩnh lại thêm cả khuôn mặt bị bịt kín bởi lớp khăn che làm mọi người không nhìn ra được cảm xúc của hắn ngay lúc này là đang vui hay giận.

- “Khởi đầu, sau khi nghe người khác kể lại thì bản thân ta cũng nghĩ là như vậy... Tuy nhiên!”

Càng nói về cuối, giọng điệu của David càng kéo dài ra làm cho sự tò mò trong lòng mỗi như càng lúc càng lớn, ánh mắt của họ không khỏi càng trở nên chăm chú, lỗ tai cũng đã vểnh lên chờ đợi cho phần tiếp theo sau đó.

Cũng ngay lúc này, bước chân của hắn cũng đã dừng lại ở ngay sát phía sau lưng của cô gái trẻ.

David từ từ xoay người ép sát ngực hắn vào lưng cô gái, gương mặt cũng luồn qua bờ vai rồi nhẹ giọng nói bên tai nàng.

- “… ngươi diễn xuất quá tệ!”

Vừa nói xong câu này, không chờ cô gái có bất kì phản ứng nào, David đưa ngón áp út của tay phải mình luồn vào trong vòng tròn trên cán của thanh Nanh Độc, nhờ vòng tròn đó mà mượn lực xoay dao một vòng rồi cầm ngược vào trong tay.

Không ngần ngại hay chần chừ một giây phút nào, David một tay trái bịt miệng cô gái, một tay phải cầm Nanh Độc liên tục đâm vào ngực đối phương.

-220 (Điểm yếu)

-330 (Chí mạng)



Keng! - Ngài vừa giết chết người chơi Bithcy, ác ý công kích người chơi điểm PK gia tăng lên 1.

Keng! - Đồng đội của ngài, Bithcy đã tử vọng.

Hai âm thanh hệ thống vang lên bên tai David, như tiếng còi báo hiệu cho hắn nên dừng lại việc công kích.

Hoàn thành chém giết xong cô gái này, hắn từ từ buông lỏng thân thể, đầu chậm rãi nghiêng nhìn về phía đồng bạn của nàng.

Ở ngay bên cạnh, cô gái còn lại bị David nhìn tới liền không tự chủ được mà đổ mồ hôi lạnh khắp cả người. Trong cơn hốt hoảng, nàng giơ tay chỉ vào mặt David mà lớn tiếng chất vấn.

- “Tại sao ngươi lại giết người?! Ngươi muốn giết người bịt miệng phải không? Ta thấy ngươi mới chính là gián điệp!"

Giọng nói run rẩy truyền khắp cả ngọn đồi dốc, thế nhưng David lại không có bất kì hồi âm nào cho nàng mà vẫn tiếp tục tiến tới.

Trông thấy David không có phản ứng vẫn tiếp tục mà bước đi cô gái lập tức gs2ni1j xoay người về phía sau lớn tiếng kêu gào như muốn tìm kiếm sự đồng cảm từ những tên đội viên khác.

- “Bọn ta từ lúc tham gia đội Lính Đánh Thuê đến giờ đều phải nhẫn nhục chịu đựng, bây giờ ngươi không nói rõ lý do lại ra tay giết hại đồng đội là sao?! Ngươi coi chúng ta là gì? Nếu biết có người như vậy trong [The Alliance] ta trước kia thà là bỏ đi chứ cũng không ở lại đây để chịu khổ như vậy!”

Giọng nói tràn ngập thương cảm như thể toàn bộ mọi chuyện đều là lỗi của David.

Những tên đội viên ở phía sau cũng bị lời nói của cô gái trẻ kia khơi dậy một chút phẫn nộ trong lòng, bởi hành động của chỉ huy mình quá là ngang ngược đi, mọi chuyện chưa kịp nói rõ thì đã ra tay giết người rồi.

Bất quá tuy là có phẫn nộ cùng khó hiểu nhưng cũng không có ai đứng ra lên tiếng, bên vực cho hai cô gái này. Bọn họ ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía David như chờ câu trả lời của hắn.

Nhưng David lúc này lại không nói gì, chỉ chậm rãi đi về phía cô gái còn lại đang lớn tiếng mắng chửi hắn kia làm một số người đàn ông thích ra tay làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng muốn xông lên cản hắn lại.

‘Soạt phập’

"Tê Liệt"

-280 (Điểm yếu)

-30 (Đổ máu)

-15 (Bỏ Độc)



Đột ngột không có dấu hiệu báo trước, David ánh mắt lạnh lùng vung Nanh Độc lướt ngang qua cổ cô gái trẻ, sau đó lập tức đâm ngược trở lại cắm vào người đối phương.

Tốc độ quá nhanh làm cô gái không kịp có bất kì phản ứng nào, lập tức bị dính đòn. Lưỡi dao cắt qua da thịt tuy không đổ máu nhưng âm thanh và hình ảnh kia cũng đã đủ làm người khác lạnh cả sống lưng.

Cô gái thân thể cứng đờ trợn tròn mắt mà nhìn lấy David, thế nhưng điều đó cũng không làm cho hắn dừng tay.

Thanh Nanh Độc trong tay David liên tục lướt qua cơ thể của cô gái tốc độ nhanh đến nỗi người khác chỉ nhìn thấy một vệt bóng ảnh của cánh tay hắn.

Keng! - Ngài vừa giết chết người chơi Sleva, ác ý công kích người chơi điểm PK gia tăng lên 1.

Keng! - Đồng đội của ngài, Sleva đã tử vong.

Chỉ cho đến khi âm thanh hệ thống vang lên bên tai David, hắn rốt cục mới ngừng tay, đầu chậm rãi ngẩng lên nhìn về phía đám đội viên đang trợn mắt nhìn mình nãy giờ.

Ami và Dendi cũng có chút sợ hãi nhìn về phía David, nhất là Dendi có chút không hiểu vì sao anh mình lại ra tay với hai cô chị gái tốt bụng đã bênh vực cho mình này.

Bất quá rất nhanh giọng nói của David liền vang lên như đánh thức bọn họ khỏi sự phẫn nộ, nghi ngờ và sợ hãi đó.

- “Các ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại làm như vậy phải không?”

Không gian xung quanh yên tĩnh càng làm cho giọng nói của David vang vọng thêm, cảm giác lạnh lẽo từ trong từng câu chữ lại như được khuếch đại thêm.

Đám người đội viên kia ngoại trừ trong lòng vẫn còn có chút phẫn nộ thì còn lại đều là sự tò mò và khó hiểu. Nghe David hỏi như vậy bọn họ không khỏi chăm chú, dựng lên tinh thần mà nhìn lấy hắn chờ đợi câu trả lời cho những chuyện kì quái này.

David nhìn quanh mọi người một vòng, sau đó kéo xuống khăn bịt mặt của mình rồi bước đến bên cạnh nhóm năm người thanh niên đứng gần đó. Cái biệt danh trên đầu lúc này đã có chút ngã sang màu cam vì điểm PK tăng cao, làm bộ dáng của hắn càng có thể một chút dữ tợn.

Mấy tên thanh niên trông thấy David gương mặt đằng đằng sát khí đang hướng về phía mình mà đến thì trong lòng không khỏi hoảng sợ. Vài tên yếu tim không tự chủ được mà bước lùi bước chân về sau, dường như có dấu hiệu muốn bỏ chạy.

Bất quá tên thiếu niên gọi Tom kia dường như không có quá nhiều phản ứng. Hắn chỉ lặng im đứng thẳng sống lưng, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn lấy mắt David mà không hề sợ hãi gì.

David như cảm giác được cái nhìn của Tom mà ngẩng đầu sáng nhìn hắn. Sau đó bước chân cũng đổi hướng, đi đến trước mặt hắn cho đến khi hai đôi mắt cách nhau không quá nửa mét, nhìn trừng trừng lấy đối phương.
 
Chương 162: Kết cục


Bỗng dưng, David giơ bàn tay phải của mình lên đến oJ4Vg64 trước mặt Tom, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

‘Bộp’

Thanh niên da trắng Tom cũng hiểu ý, đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay của David, ý cười cũng xuất hiện tràn đầy trên cả gương mặt. Cả hai người cho nhau một cái huých vai thật mạnh rồi mới tách ra.

Vừa đưa tay còn lại vỗ mạnh lấy bắp tay của Tom, David vừa nhìn về phía những tên thanh niên còn lại, mỉm cười gật đầu, mở giọng tán thưởng chân thành.

- “Làm rất tốt! Cảm tạ vì đã luôn ủng hộ và đặt lợi ích [The Alliance] lên hàng đầu. Ta tự hào vì có những người anh em cũng như đồng đội là các ngươi.”

Nói đoạn hắn xoay người về phía sau, đứng đối mặt với đám đội viên đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi mới lớn tiếng hùng hồn mà nói.

- “Các ngươi thật quá sai lầm khi luôn đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài của họ. Đừng dùng cảm tính của mình mà hãy dùng thêm cả trí óc nữa.

Ta không nói các ngươi là tính toán chi ly, mà chỉ là muốn khuyên các ngươi đừng phung phí lòng tin của mình vào những người không đáng. Cứ như chuyện lúc nãy, không phải cứ vẻ bề ngoài đẹp đẽ lại thêm cách đối xử rất tốt với các ngươi thì họ nhất định sẽ là người tốt.”

Vừa nói dứt câu, hắn liền ngừng lại một chút như để thời gian cho đám người này kịp thời tiêu hóa hết ý nghĩa trong lời nói của mình. Ánh mắt của hắn cũng nhìn về phía Dendi tựa như cũng là đang dạy bảo hắn.

Không quá lâu sau đó, David tiếp tục lớn tiếng, thế nhưng trong giọng nói đã không còn lạnh lùng như trước đó mà ngược lại rất trầm ấm và tràn ngập khí thế bên trong.

- “Hãy nhìn lấy biệt danh trên đầu của bọn họ rồi nói cho ta biết các ngươi thấy được gì?!”

Vừa nói David vừa chỉ về phía đám người thanh niên này, ánh mắt cũng bắt đầu quan sát phản ứng của mọi người xung quanh.

Chờ cho bọn họ đưa mắt nhìn về phía năm tên thanh niên kia, hắn mới tiếp tục cất tiếng mà nói, giọng điệu dần dần cất lên càng cao hơn.

- “Phải! Chính là tên của bọn họ đều đã đổi màu, cũng như tên của các ngươi đều đã ngã sang màu vàng, không còn là một màu trắng tinh nữa. Thậm chí màu vàng của họ còn sậm hơn rất nhiều so với một vài người trong số các ngươi nữa.

Điều đó chứng minh rằng, bọn họ đã chiến đấu bằng cả trái tim và tâm trí của mình, dùng toàn bộ sức mạnh để chiến đấu với kẻ địch cho tới giây phút cuối cùng vì những người đồng đội của họ. Mà người đó chính là các ngươi!

Một kẻ gián điệp liệu có thể làm như vậy sao?! Những hành động của bọn họ trước đó làm cho các ngươi thấy phản cảm, vậy thì bây giờ thì sao?”

Nói đến đoạn cuối, David gần như là rống lên tựa như muốn toàn bộ những người ở đây này tự hỏi lại bản thân họ.

Những tên đội viên nghe đến đây ánh mắt không khỏi nhìn về phía mặt đất nơi có cái xác của hai cô gái đã vừa bị giết chết. Bất quá bởi vì hệ thống đã phục sinh lại người chơi nên hiện tại hai cái xác đều đã biến mất.

Tuy nhiên dòng chữ thông báo của hệ thống vẫn còn tồn lại trong giao diện tin nhắn cho nên có người mở ra xem lại thì liền trông thấy tên của hai cô gái kia đều là màu trắng tinh. Điều đó cũng có nghĩa là trong suốt hai đợt tập kích vừa qua, bọn họ đều đã không tham gia chém giết bất cứ kẻ địch nào bên phía [The Throne].

Vậy là lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra tất cả nguyên nhân của những hành động lạ thường mà David vừa thực hiện. Ánh mắt của bọn họ lúc này nhìn hắn đã không còn chút phẫn nộ nào ngược lại là càng nhiều hơn vẻ thán phục.

Trong lòng bọn họ cũng không khỏi xuất hiện một tia hâm mộ và xấu hổ đối với năm chàng trai trẻ trước mặt mình bởi vì những ý nghĩ trước đó mà mình đã gán ghép cho đối phương.

Đối với vấn đề biệt danh của hai cô gái trẻ kia đều là một màu trắng tinh hoặc nói đúng hơn là không có đóng góp bất kì công sức vào việc chém giết một người nào trong hai đợt tập kích, mọi người ở đây tất nhiên cũng hiểu rõ nguyên nhân từ lâu nhưng chỉ là do không ai chú ý đến mà thôi.

Bởi nếu hai người bọn họ cùng nhau hợp tác tấn công và kẻ địch bị giết chết thì số điểm PK khi giết người đó sẽ chia đều ra cho từng người. Tức là 0,5 điểm cho mỗi người.

Rồi sau đó theo điểm PK tăng dần thì cái biệt danh trong game của họ sẽ bị chuyển đổi từ từ thành một màu khác. Từ trắng ngã dần sang vàng và cam, đến cuối cùng sẽ là một màu đỏ sậm.

Đây là hệ thống quy định để làm cho người khác có nhận rõ đối phương là kẻ có điểm PK cao hay thấp. Mà lựa chọn hợp tác hay rút lui, bởi không ai lại muốn đi săn Boss rồi bị đồng bạn của mình giết chết cả.

Tuy nhiên hệ thống vẫn chưa dừng lại tại đó. Đối với những người có điểm PK quá cao, vượt qua 100 điểm, thì xung quanh người của hắn sẽ xuất hiện một vầng hào quang và nó cũng không thể xóa hoặc ẩn dấu đi bằng bất kì cách nào ngoại trừ việc giảm thiểu điểm PK xuống dưới mức 100 điểm.

Màu của hào quang này bắt đầu từ đỏ rồi dần dần ngã sang đến màu đen tùy theo số điểm PK mà bọn họ đang mang trên người nhiều hay ít. Đây là để cho người chơi có thể lập tức nhận ra đối phương là kẻ cuồng sát để kịp thời né tránh đi hoặc hợp lực giết chết.

Bởi trong tận thế không tránh khỏi sẽ xuất hiện những thành phần như vậy. Những nhà lập trình game chính là muốn tạo cho người khác một thói quen và ý thức giữ gìn trật tự của xã hội vì chính phủ cũng không thể quản lý hết tất cả mọi người trong thời buổi loạn lạc.

Cũng nhờ những báo hiệu của hệ thống này mà những tên người chơi này mới lập tức nhận ra được sự khác biệt giữa họ và những cô gái trẻ kia. Bởi mỗi người trong số bọn họ đều đang mang trên mình một lượng PK nhất định.

Tuy không quá cao nhưng cũng đã đủ để làm đổi màu biệt danh trong game và không có ai trong số họ lại mang lên biệt danh game đang là màu trắng cả, chỉ trừ một số người ẩn tàn đi cả tên thật lẫn biệt danh của mình như Đình Tấn đã làm mà thôi.

Bất quá đối với David thì khác. Khi gia nhập nhóm, hệ thống sẽ bắt buộc người chơi hiển thị biệt danh với chỉ huy. Vì vậy cho nên hắn có thể trông thấy rõ tất cả tên của bọn họ mà nhận định ra được kẻ phản bội lần này.

Lúc này ánh mắt cũng hắn vẫn tiếp tục càn quét xung quanh để tìm ra một vết màu trắng trên biệt danh của những tên đội viên này.

Sau một hồi quan sát, cảm thấy đã không còn có bất kì sự hiện diện nào của những tên gián điệp, David mới bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ của mình rồi lớn giọng mà hô hào.

- “Hãy nhớ kỹ, những người anh em của ta. Chúng ta là chiến đấu vì danh dự của [The Alliance]. Nếu các ngươi gặp phải khó khăn, hãy nói với ta hoặc đội trưởng. Bọn ta nhất định sẽ không bạc đãi bất cứ ai trong số các ngươi.

Thế nên đừng vì chút lợi lộc nhỏ mà bán bỏ đi những người anh em của các ngươi trong gia đình [The Alliance] này. Ngươi không những sẽ mất đi những người anh em luôn sẵn sàng đứng ra giúp đỡ mình, mà còn bị những tên thành viên [The Throne] kia khinh thường, thậm chí là phỉ nhổ vào mặt…”

Không gian xung quanh một mảnh trầm lặng. Đối với những người lớn tuổi, khoảng từ 25 trở lên, bọn họ đã nếm trải qua quá nhiều thử thách cuộc sống. Thế nên ai cũng muốn tìm cho mình một bến đỗ vững chắc.

Việc bị mua chuộc đối với họ có lẽ sẽ khó khăn hơn một chút, bởi tiền bạc có thể đối với họ cũng không còn là một vấn đề quá quan trọng. Chỉ trừ khi xuất hiện một vài trường hợp cá biệt thì có lẽ kết quả sẽ khác.

Tuy nhiên điều này lại trái ngược gần như hoàn toàn đối với những người trẻ tuổi. Bởi bọn họ vẫn còn có thể bị cám dỗ bởi rất nhiều thứ.

Nghe David nói xong những người trẻ tuổi trong đội cũng không khỏi trầm tư suy nghĩ, bởi chắc có lẽ họ cũng đã từng bị kẻ địch dụ dỗ qua.

Ngừng lại một chút, David mới tiếp tục dùng giọng nói trầm ấm, truyền cảm của mình như để củng cố lòng tin cho đám thanh niên này.

- “…Có lẽ các ngươi chưa cảm giác được, thế nhưng ta nghĩ trong tương lai [The Alliance] có thể sẽ trở thành gia đình thứ hai của các ngươi.

Và mục tiêu của chúng ta chính là dùng sức của mình bảo vệ nó, làm cho nó càng ngày càng lớn mạnh lên. Ta biết để làm được điều đó thì sẽ phải bỏ ra rất nhiều công sức và vượt qua rất nhiều gian khổ. Nhưng ta tin rằng chúng ta sẽ làm được. Bởi vì chúng ta là [The Alliance]!

Thế nên chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, ta không hi vọng sẽ lại tiếp tục xuất hiện trong tương lai. Bởi chính ta cũng không muốn bị phản bội bởi những người mà bản thân ta vẫn luôn coi là anh em trong nhà. Để rồi phải tự tay giết chết kẻ đó.

Các ngươi đã hiểu rõ được chưa?!”

‘RÕ!’

Hơn trăm người đồng thanh hô lên, trong lòng cũng tràn ngập cảm xúc về bởi những lời David nói đã đánh động được nội tâm của bọn họ.

David khóe miệng mang theo nụ cười, hét lên.

- “Tốt! Lên đường tiếp tục đợt tập kích cuối cùng rồi quay trở về trợ giúp đội trưởng giết Boss!”

Nói xong hắn đưa tay kéo khăn che lại khuôn mặt của mình rồi xoay người cất bước chạy về phía đoàn người đang khuất dần ở phía xa, cách đó hơn trăm mét.

Cả đoàn người chơi triệu hồi sư lẫn đạo tặc, lục tục nối bước nhau theo sau thân ảnh của David trong hào khí và mộng tưởng về một [The Alliance] hùng mạnh do chính tay mình chung tay góp sức xây dựng nên.

 
Chương 163: Âm mưu, phản tập kích


Trong hơn 15 phút mà David và đoàn đội do hắn chỉ huy bị trì hoãn bởi việc điều tra làm rõ kẻ gián điệp, đoàn người [The Throne] do Henry dẫn đầu lúc này đã đi được hơn trăm mét vượt qua ngọn đồi dốc nơi bọn họ đang dừng chân.

Ngay sau khi David vừa giết chết hai cô gái gián điệp của [The Throne], không quá lâu sau đó Henry liền lập tức nhận được một phần tin nhắn mật.

Hơi kinh ngạc một chút, Henry liền mở ra bảng giao diện hệ thống kiểm tra nội dung phần tin nhắn này.

- “Henry thiếu gia, đám người vừa tập kích ngài hai lần vừa rồi đang chuẩn bị mai phục trên đoạn đường sắp tới nữa đó. Bất quá bọn họ cũng không còn quá nhiều sức chiến đấu, có 50 tên triệu hồi sư nhưng đã sắp cạn kiệt MP rồi. Bọn họ chắc cũng chỉ có thể trụ vững trong khoảng 15 phút thôi ngoài ra còn có 72 tên đạo tặc khác nữa, sức chiến đấu ta cũng không biết được rõ lắm. Xin ngài hãy cẩn thận kẻo bị tập kích lần nữa nha.

Tái bút: Ngài cũng đừng có quên chuyện đã hứa với người ta đó nha.”

Nội dung chính là tình báo về toàn bộ những thông tin của đoàn đội do Đình Tấn và hai đứa em mình chỉ huy. Tất cả đều được nêu ra rất tỉ mỉ, ắt hẳn cô gái này chính là người dẫn đầu tố cáo năm chàng thanh niên lúc nãy.

Bởi do nàng chiếm được thiện cảm của Dendi mà được tiếp cận hắn và Ami ở khoảng cách rất gần. Hầu như những thông tin hai đứa trẻ bàn bạc ra đều bị nàng nghe trộm hết.

Xem xong phần tin nhắn này, Henry không khỏi nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường. Hắn đưa tay chống cằm, mắt chăm chú nhìn về một điểm dường như đang trầm tư suy nghĩ điều gì đó.

Đầu óc đang bận suy nghĩ thế nhưng hắn vẫn không ngừng lại bước chân một chút nào. Đám người cứ như vậy chậm chạp mà tiến tới vùng lãnh thổ của con Boss Griffin Lãnh Chúa.

Một hồi lâu sau, Henry mới đưa tay bấm tin nhắn gửi cho cả bốn tên đội trưởng dưới tay mình tập họp lại để bàn chuyện. Trong lúc bấm gửi tin nhắn, khuôn mặt hắn lại chợt trở nên dữ tợn, nở một nụ cười gằn rồi thì thào.

- “Lần này để xem bọn mày còn chạy đi đâu. Khà khà…”



Ngay sau khi nhận được tin nhắn của Henry, rất nhanh không quá 1 phút 30 giây, bốn tên đội trưởng đã có mặt, bước chân bước chậm giữ khoảng cách mà đi theo sau lưng Henry.

- “Một chốc nữa sẽ có vài con chó ra đây tìm cách cắn lén. Ta muốn một mẻ tóm gọn bọn chúng. Các ngươi có làm được không?”

Henry giọng nói rất bình tĩnh, hai tay chắp sau lưng, mặt ngửa lên trời tựa như đi tản bộ. Bốn tên đội trưởng nghe hắn nói xong cũng không khỏi giật mình một chút, sau đó đều là cúi đầu suy nghĩ tìm cách.

Mở miệng đầu tiên là tên Ai Kiu Ai, giọng nói có chút phấn khởi tựa như rất tự tin với kế hoạch của mình.

- “Thưa thiếu gia, chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó trú ẩn một đội đạo tặc và thích khách rồi giảm lại tốc độ hành quân. Chờ cho bọn chúng xông tới cắn lén thì lập tức ùa ra bao vây chém giết, hốt gọn một mẻ. Ngài xem có được không?”

Vừa nhanh mồm nhanh miệng mà nói, ánh mắt của hắn cũng vừa nhìn chằm chằm lấy Henry đầy vẻ mong đợi.

Bất quá Henry lại không có quá nhiều phản ứng. Hắn chỉ gật đầu, ngậm miệng mà ừ một tiếng rồi im lặng không nói gì. Phản ứng này làm tên Ai Kiu Ai cũng có vẻ hơi bối rối một chút.

Ngay sau đó, tên đội trưởng Huyền Thoại cũng kịp thời phản ứng lại, liên tục gật đầu mà nói.

- “Đúng vậy đó thiếu gia, cứ giao cho thuộc hạ. Chắc chắn sẽ một mẻ hốt gọn, giết sạch không chừa một tên nào.”

Khoảng thời gian vừa qua, chỉ có hắn và Bò Cạp vẫn là chưa bị ảnh hưởng quá nhiều từ hai đợt tập kích.

Hắn là mưu tính nếu lần này có thể thành công chặn đứng được nhóm người của David hoặc tốt hơn nữa là một mẻ hốt gọn thì Henry chắc chắn sẽ có ấn tượng tốt hơn với hắn để rồi sau này lại giao cho hắn quản lý [The Throne] thì sẽ càng tốt.

Phải biết làm hội trưởng đồng nghĩa với việc nắm trong tay hơn một nửa tài chính của đội Lính Đánh Thuê. Nếu được Henry đề bạt, không được chức vị hội trưởng thì phó hội vẫn sẽ là nắm trong lòng bàn tay.

Đến lúc đó, tiền và quyền nắm trong tay hắn sẽ có thể tha hồ mà sống cuộc sống an nhàn sung sướng.

Trông thấy tên Huyền Thoại vội vàng gấp gáp như vậy, tên Ollay đội trưởng cũng không khỏi âm thầm cười khổ. Vừa qua hai đợt tập kích, đội pháp sư của hắn gần như bị giết đi một phần ba quân số.

Nếu lại tham lam mà nhảy vào cái hố lớn lần này, lỡ như không bò ra được thì chức vị đội trưởng của hắn cũng khó mà giữ được nữa.

Khó khăn lắm mới giành được lòng tin của Henry mà bò lên tới mức này, hắn cũng không dám mang nó ra để đánh cuộc khi không đủ chắc chắn.

Vậy là trong số bốn tên đội trưởng dưới tay mình, Henry chỉ mới lấy được ý kiến Fmjhozvp từ hai người. Trong lòng hắn cũng rất phân vân bởi chính hắn cũng đã có một kế hoạch sơ bộ, muốn hỏi đám người này chỉ để chắc chắn hoàn mỹ hơn thôi.

Bị hai tên Ai Kiu Ai và Huyền Thoại nhìn chăm chăm Henry cũng không có quá nhiều phản ứng mà chỉ gật nhẹ đầu ừ một tiếng, thái độ giống hệt như lúc nãy đã làm với Ai Kiu Ai.

Cả hai tên đội trưởng bị dội nước lạnh thế nhưng bọn họ vẫn giữ hi vọng rằng ‘Thiếu gia sẽ cho mình cơ hội’.

Vì thế ánh mắt bọn họ vẫn luôn nóng rực mà nhìn lấy bóng lưng của Henry ở phía trước.

Tuy nhiên, cả đoàn người vẫn tiếp tục bước đi đến hơn chục mét mà Henry vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng dường như đang suy tính điều gì đó.

Chờ một hồi lâu vẫn không thấy ai nói gì Henry vừa định mở miệng nói ra kế hoạch mà hắn đã tổng kết ra được từ suy nghĩ của mình và kết hợp với ý kiến của hai tên đội trưởng đã nói.

Tuy nhiên đúng ngay lúc này tên Bò Cạp lại mở miệng trước chặn lại những lời đang muốn nói ra của hắn.

- “Thiếu gia, ta nghĩ bọn khốn này rất ranh mãnh. Nếu như hành động quá lộ liễu thì chúng chắc chắn sẽ không dễ dàng mắc câu đâu.”

Lời nói của Bò Cạp như một hồi chuông cảnh tỉnh Henry đang trong cơn mộng tưởng mà không nghĩ chu đáo mọi chuyện.

Trầm tư suy nghĩ một hồi, Henry mới chú ý đến Bò Cạp vẫn còn đang im lặng nhìn hắn. Cảm giác đối phương như đã có phương án giải quyết, hắn lập tức thúc giục.

- “Ngươi có cách giải quyết sao?”

Bò Cạp gật nhẹ đầu, mở giọng bình tĩnh chậm rãi nói.

- “Có thì cũng có, nhưng mà khả năng thành công lại không lớn lắm.”

Giọng nói của hắn có hơi phân vân do dự làm cho Henry trong lòng như có con kiến đang bò trên chảo nóng. Hắn gấp gáp túm lấy cổ áo Bò Cạp kéo lại sát người mình rồi giận dữ nói.

- “Đã có kế hoạch thì nói mau, làm gì cứ lưỡng lự kéo dài thời gian vậy?!”

Trông thấy Henry có chút tức giận, Bò Cạp cũng hơi hốt hoảng vội vàng kề sát miệng vào tai đối phương rồi thì thầm, kể về kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra.

Vừa nói ánh mắt hắn như đang lập lòe từng tia sắc lạnh, giọng nói cũng tràn ngập sát khí trong từng câu chữ.

Henry mới đầu nghe nói còn có chút bâng khuâng thế nhưng càng nghe về sau, hắn liền càng cảm thấy kế hoạch này quả thật rất tốt, rất hoàn mĩ. Liền không kìm chế được hưng phấn trong lòng, hắn lập tức ra lệnh cho đám người đội trưởng này.

- “Tốt! Rất tốt! Như vậy, Bò Cạp. Ngươi điều động người đi thực hiện chuyện kế hoạch của mình đi. Những tên còn lại cũng nhanh chóng đi phối hợp với Bò Cạp. Ta muốn lần này không có con cá nào bị lọt lưới, các ngươi nhớ rõ chưa?!”

‘Rõ!’

Bốn tiếng hô chắc nịt, rõ ràng như để khẳng định cho Henry rằng kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công.

Tên Henry gật đầu một cái, sau đó vung tay làm cho những tên đội trưởng ngay lập tức tản ra bắt đầu chạy về hàng ngũ của mình sắp xếp chuẩn bị.

Chỉ còn lại một mình Henry và nhóm vệ sĩ hơn 10 tên đàn ông to lớn cùng với ông lão quản gia vẫn đang bước chậm dẫn đầu cả đàn bước chậm về phía lãnh thổ của Boss Griffin.
 
Chương 164: Tiến công, tập kích lần thứ ba


Hơn 15 phút sau, David đã dẫn dắt đoàn đội của hắn vượt qua mặt của đám người [The Throne], chặn ngay con đường mòn cách lối vào vùng đất trũng kia khoảng 500 mét.

Tiêu tốn nhiều thời gian như vậy cũng bởi hắn phải đi một con đường vòng khá dài để tránh thoát khỏi tầm mắt của kẻ địch, tìm kiếm cho mình một vị trí địa lý thích hợp cho việc mai phục.

Hiện tại, David đang ngồi cùng Dendi và Ami ở ngay trên một vách đá, độ cao không quá 5 mét nằm ngay sát bên cạnh con đường đi vào vùng lãnh thổ của con Griffin.

Ngay ở phía sau lưng hắn là Jimmy trong đội đạo tặc và Tom trong đội triệu hồi sư. Hai chàng trai trẻ này cũng đã được David đề bạt lên làm tiểu đội trưởng cho một nhóm tổ đội khoảng 20 người.

Trong tương lai, có thể [The Alliance] sẽ phát triển càng ngày càng lớn mạnh, vì vậy nên nó cũng sẽ rất cần rất nhiều người có khả năng và tiềm lực phát triển lớn để vận hành.

Chính vì vậy Đình Tấn đã nhắc nhở những người trong đội, tìm và chú ý những tên thành viên trong đội của mình để kịp thời phát hiện những mầm mống tốt, đề bạt và bồi dưỡng từ từ chuẩn bị cho dần dần cho tương lai.

Bây giờ trong đoàn đội đã có thêm hai người trợ giúp, gánh nặng trong việc chỉ huy của David cũng dần dần được giảm nhẹ lại. Hắn lúc này chỉ việc sắp xếp ra một kế hoạch tốt rồi truyền đạt lại để họ tự chỉ huy là được.

- “Bây giờ chi ra làm ba nhóm, triệu hồi sư sẽ do Dendi và Tom chỉ huy. Các ngươi phân ra hai đường đánh thẳng vào bên sườn, phá vỡ đội hình của đối phương. Nhưng nhớ chừa sức để bảo vệ, che chắn cho bọn ta rút lui như đợt tập kích trước đó ấy.

Còn Jimmy, ngay khi có lệnh của ta thì ngươi dẫn theo một đội tấn công bên trái. Chúng ta chỉ có 10 phút thôi, đánh xong lập tức rút lui vào bên trong. Nghe rõ không?”

David giọng nói bình tĩnh phân công cho từng người. Hắn đã dành hơn 10 phút để quan sát động tĩnh của đối phương, sau khi đã cảm thấy an toàn mới lên kế hoạch như vậy.

Vì đội triệu hồi sư đã gần hết MP cho nên cuộc tập kích này không thể diễn ra quá lâu, hơn nữa đối phương cũng đã tiến đến rất gần với địa điểm chiến trường bên trong vùng đất trũng.

David cảm nhận được sau hai đợt tập kích, bọn chúng đều không có dấu hiệu mắc câu, thế nên hắn cũng không muốn phí phạm thời gian ở ngoài này chạy lòng vòng mà muốn nhanh chóng quay trở lại tập kết với đoàn đội của Đình Tấn chuẩn bị chống đỡ.

Ngoài ra, trong quá trình quan sát, David cũng đã tìm ra được thân ảnh của Henry. Khởi đầu hắn muốn lập một kế hoạch đánh rắn dập đầu, tiêu diệt cơ quan đầu não của kẻ địch.

Thế nhưng đến khi trông thấy đội hộ vệ có hơn 10 tên luôn đi sát bên cạnh hắn lại thêm đoàn chiến sĩ và đấu sĩ ở phía sau, David vì an toàn của đội viên nên chỉ có thể từ bỏ kế hoạch này.

Thay vào đó là lựa chọn đánh vào bên sườn nơi của những tên pháp sư và cung thủ đang xếp thành từng nhóm mà bước đi.

Tuy rằng có hơi thắc mắc và khó hiểu khi đám người này vẫn không có quá nhiều đề phòng dù đã bị tập kích hai lần, chết đi một số lượng lớn đội viên.

Nhưng sau khi đã quan sát kỹ lưỡng xung quanh, không tìm thấy được bất cứ nhóm người nào mai phục, tập kích nên David cũng không có quá nhiều suy nghĩ và lo lắng về vấn đề này.

Ba người Dendi, Jimmy và Tom sau khi nghe được kế hoạch của David liền trầm ngâm một chút như đang mường tượng ra diễn biến của cuộc tấn công lần này. Sau đó cả ba người đưa mắt nhìn nhau rồi âm thầm gật nhẹ đầu.

Sau đó cả nhóm người đứng lên, quay trở về đội của mình bắt đầu điều chỉnh sắp xếp, phân công chi tiết cho từng người.



Ở phía bên dưới vách đá, đội Lính Đánh Thuê [The Throne] với hơn 2.000 người cứ chậm rãi cất bước tiến về phía trước. Henry cùng với ông lão quản gia và hơn 10 tên hộ vệ vẫn là nhóm người đi đầu, dẫn đường cho đoàn đội ở phía sau.

Gương mặt của tên Henry lúc này dường như đang rất vui vẻ, khóe miệng liên tục cười mỉm không ngừng.

Không khí dường như có chút buồn tẻ làm hắn không nhịn được quay sang nói chuyện tán dóc với ông lão quản gia.

- “Này chú Tim, lần này nếu kế hoạch thành công thì không biết cổ phiếu của [The Throne] sẽ tăng lên bao nhiêu nhỉ? Chú đoán thử xem.”

Đi ở bên cạnh, ông lão quản gia Tim đang thất thần suy nghĩ điều gì đó, khi nghe được giọng nói của Henry thì không khỏi giật mình một cái. Có chút lúng túng vì không nghe rõ được toàn bộ câu hỏi, ông lão có chút lúng túng mà nói.

- “Thưa thiếu gia, ta cũng không biết nữa…”

Câu trả lời của ông lão Tim dường như làm cho Henry có vẻ cụt hứng một hồi. Hắn liếc mắt nhìn qua gương mặt già nua với nhiều nếp nhăn bên cạnh của ông ta rồi thu hồi ánh mắt, không nói gì nữa.

Bất quá dường như hắn đang suy nghĩ tự tìm câu trả lời cho mình, nên đôi mắt nhìn về phía trước không hề có một tiêu cự nhất định. Nụ cười trên khóe miệng cũng lập tức xuất hiện trở lại như đã quên chuyện của ông lão Tim trước đó.

Cũng ngay lúc này, ở trong đoàn người phía sau, đội hình đã có chút lộn xộn không được ngay ngắn như lúc trước đó. Mà bốn tên đội trưởng cũng đang túc trực tại chính trong đội ngũ mà mình chỉ huy.

Bên cạnh mỗi người bọn họ thường tập trung từ 4 - 5 tên thành viên khác, có vẻ như là thân tín cấp dưới của họ. Những nhóm người này liên tục châu đầu ghé tai vào nhau như đang thảo luận, âm mưu điều gì đó, vì nụ cười gian xảo đôi lúc lại xuất hiện trên gương mặt của họ.

Đoàn người cứ chậm chạp mà đi tới, đến khi đoàn đội nghề nghiệp viễn trình, do tên Ollay và Ai Kiu Ai chỉ huy, vừa vượt qua một vùng núi đá dựng đứng, có chút cao, chợt không biết từ đâu lại xuất hiện những cái bóng che khuất ánh sáng trên đầu họ.

Một vài tên người chơi nhận ra dị thường lập tức ngẩng đầu dqyO354b lên nhìn bầu trời, nhưng vì ánh nắng chói chang làm hắn không nhìn thấy được gì ngoài một điểm đen đang dần dần phóng to, rơi xuống vị trí của mình.

Đến khi bọn họ nhìn ra kia là quái vật thì đã quá muộn.

‘Rầm rầm rầm…’

-130

-260 (Điểm yếu)



Âm thanh va chạm liên tục vang lên, những con Song Giác Thú không đột nhiên từ trên vách đá, bay tự do rơi xuống ngay vào giữa đội hình của những tên pháp sư này.

Lực va đập khi rơi xuống lại thêm trọng lượng nặng nề của những con Song Giác Thú này làm cho những tên pháp sư và cung thủ không kịp trở tay, ngay lập tức bị đè xuống ngã nằm ra đất, nhận lấy sát thương thay cho bọn chúng.

- “Báo động có kẻ địch tập kích!”

- “Địch tập kích! Mau mau cứu viện!”



Tiếng hô hào lập tức lan rộng ra khắp cả đoàn người. Những tên thợ săn, đạo tặc và thích khách lập tức làm ra phản ứng, nhanh chân mà tới trước.

Tuy nhiên, do đội của bọn họ là đi trước nên khoảng cách cũng khá xa với nơi bị tập kích, vì vậy mà phải tiêu tốn một chút thời gian mới tiếp cận được đoàn người chơi nghề nghiệp đánh xa đang bị những con Song Giác Thú hành hạ ở phía sau.

- “Á! Tanker đâu rồi! Mau giúp đỡ nhanh lên!”

- “Cứu mạng! Khốn kiếp! Mau giết con Song Giác Thú này nhanh lên.”



Tiếng gào thét kêu thảm, cầu cứu vang lên liên hồi. Tên đội trưởng Ollay và Ai Kiu Ai cũng rất nhanh phản ứng lại, liên tục gào thét ra lệnh, chỉ huy đám đội viên của mình làm ra chống trả.

Bất quá dường như những tên triệu hồi sư đã nhớ rõ mặt của bọn họ, nhìn ra đối phương là chỉ huy nên lập tức điều động Song Giác Thú chạy đến công kích quấy rối.

Đứng ở trên vách đá, David và hơn 60 tên đạo tặc còn lại vẫn đang chờ đợi thời cơ. Ngay khi đàn Song Giác Thú đã xé rách được một khoảng không bên trong đội hình của đối phương, hắn lập tức thét lên.

- “Toàn đội tấn công, giết!”

‘Giết…’

Vừa hét lên hắn vừa thả mình nhảy xuống mặt đất bên dưới. Những tên đội viên ở phía sau cũng lập tức rống lên, nhảy theo chỉ huy trưởng của mình. Để lại một nhóm người triệu hồi sư vẫn ở lại trên vách đá, tiếp tục điều khiển Song Giác Thú.

Không ai trong số bọn họ lại chú ý được bên trong đội hình của nhóm người chơi pháp sư và cung thủ này lại đang lấp ló vài tên người chơi trang bị giáp nặng như Terrell.
 
Chương 165: Sập bẫy


- “Chia nhau tản ra xung quanh!”

David chân đạp lên xác một tên pháp sư, xoay người về phía sau mở miệng gào thét ra lệnh cho những người đội viên đang rơi từ trên không xuống.

‘Phịch phịch…’

Jimmy cùng với nhóm tiểu đội của hắn cũng nhanh chóng đáp xuống ngay sát bên cạnh David, liền ngay tiếp theo sau đó là những tên đạo tặc khác, lục tục thay phiên nhau rơi xuống đất.

Ngẩng đầu nhìn mặt chỉ huy của mình, Jimmy hướng về phía hắn gật nhẹ đầu một cái rồi xoay lưng về phía sau rống lên.

- “Tấn công phía bên trái, chia nhau ra hành động!”

Vừa nói xong hắn lập tức lao nhanh về phía bên trái. Nơi đó có khoảng 20 con Song Giác Thú đang khổ cực chống đỡ lấy công kích của đám người pháp sư và dskCmo5g cung thủ đứng ở phía sau.

Hơn 20 tên đạo tặc cầm chặt vũ khí của mình kích động vừa chạy vừa la hét theo sát bước chân của Jimmy.

Nhìn lấy bóng lưng của đám người này dần dần cách xa, David lập tức dẹp bỏ những nỗi lo lắng trong lòng. Hắn hướng về phía những tên đội viên rơi xuống tiếp theo sau đó lớn giọng ra lệnh.

- “Những người còn lại toàn bộ tiến công phía bên phải. Nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Những tên đội viên này nhanh chóng nhận mệnh lệnh của David, lập tức cầm vũ khí xông về phía bên phải của mình.

Đứng trên vách đá, Dendi nhìn xuống bên dưới thì trông thấy cả đoàn người nối dài của [The Throne], tựa như một con rắn lớn, đã bị hai đội đạo tặc và Song Giác Thú chặt đứt, phân tách ra làm hai đoạn.

Trong đó phía bên trái do Jimmy phụ trách có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi đoàn người ở phía sau số lượng khá ít, cùng với nghề nghiệp chủ yếu đều là pháp sư và cung thủ, lực sát thương tuy lớn nhưng đã bị tiếp cận thì cũng khó bề mà phản ứng kịp.

Riêng phía bên phải phải chống đỡ rất nhiều sự công kích đến từ đoàn người chơi viễn trình đang lợi dụng thời cơ không bị ai tập trung mà phát ra kỹ năng.

Hơn 30 con Song Giác Thú được phân chia về phía bên này bắt đầu có dấu hiệu sụt giảm, rồi lại được những tên triệu hồi sư nhanh chóng triệu hồi bù đắp lại.

David dẫn đầu một nhóm người xông về phía những tên pháp sư đang ẩn nấp phía sau đám đồng đội của họ đang bị Song Giác Thú vật lộn trên đất mà tự do xả kỹ năng.

Cầm ngược hai thanh Nanh Độc trong tay, David bật lên "Ngự Phong" kỹ năng, gia tăng tốc độ mà vẫn có thể kịp thời phản ứng, lướt nhanh vượt qua khỏi những chướng ngại vật là những con Song Giác Thú và con mồi của chúng.

Những tên đội viên theo sau hắn cũng không quá dễ dàng, một vài người đôi khi lại bị chặn đứng bởi những tên pháp sư đang tháo chạy hoặc những người đồng đội làm cho số lượng người đuổi kịp David giảm dần theo thời gian.

Nhìn thấy có người lao nhanh tới đội hình của mình, tên Ai Kiu Ai lập tức hốt hoảng hét lớn ra lệnh.

- “Toàn bộ pháp sư công kích lấy tên đạo tặc đang lao tới kia! Nhanh lên!”

Xung quanh hắn có hơn 10 tên pháp sư ngay lập tức nhận ra David là mục tiêu mà chỉ huy vừa ra lệnh chém giết. Bọn họ không chần chừ chút nào, chuyển đổi mục tiêu, giơ pháp trượng hướng về phía David mà bắt đầu đọc chú ngữ vẽ ký hiệu ma pháp.

‘Hỏa cầu thuật’

Miss

‘Địa thứ’

Miss

‘Lưỡi đao gió’

-80



Lần lượt những kỹ năng được tung ra, bay nhanh về phía David. Bất quá tốc độ phản ứng của hắn cũng không chậm, đa số những kỹ năng đều bị hắn nhẹ nhàng tránh né đi, đánh lên trên mặt đất hoặc bay về phía sau.

Duy chỉ có vài kỹ năng bay đến cùng một lúc, làm chặn luôn cả đường lui nên hắn mới không tránh né được mà bị trúng đòn.

Một vài tên đội viên theo sau cũng không may bị trúng phải đạn lạc. Tuy nhiên số lượng rất ít cũng không đáng kể, bởi đa số kỹ năng đều là tập trung hướng về phía David mà đánh tới.

Lượng HP của bọn họ cũng dần dần giảm đi, đến khi tiếp cận hàng ngũ pháp sư và cung thủ đứng ở phía ngoài cùng thì mỗi người hầu như đều đã bị đánh hụt đi một phần tư ống HP.

Riêng chỉ có David là vẫn còn tràn đầy, chỉ mất đi một ít HP. Hắn nhờ vào tốc độ gần như gấp ba lần người chơi bình thường của mình mà hoàn hảo né tránh rất nhiều đòn công kích.

David lướt vào giữa đám người, đạp lên vai hoặc đầu của bọn họ rồi nhào lộn trên không có khi lại ngã người lăn lộn trên mặt đất.

"Tê Liệt"

-260 (Điểm yếu)

-35 (Đổ máu)

-18 (Bỏ Độc)

‘Róc xương’

-135



Cầm hai thanh Nanh Độc trong tay, hắn liên tục vung vẫy tung ra kỹ năng hoặc công kích bình thường. Khi thì cắt chém vào đầu kẻ địch trong lúc cơ thể đang ở trên không, khi thì lại đang lăn lộn trên mặt đất cắt vào chân hoặc cơ thể của bọn họ.

Sát thương tuy không cao thế nhưng hiệu ứng gây ra lại bù đắp rất nhiều cho những thiếu hụt của David.

Mục tiêu không cố định, nhưng nhờ vậy mà hắn đã hấp dẫn thù hận của rất nhiều người, làm cho bọn họ không tự chủ được đều tập trung công kích hắn mà quên mất vẫn còn có một đám đạo tặc đang xông tới ở phía sau.

Tên Ai Kiu Ai cũng nằm trong số những tên pháp sư chỉ mải mê lo tập trung công kích David. Bất quá hắn liền sực nhớ lại phía sau vẫn còn có người đang xông lên, nhưng dù vậy cũng đã quá muộn.

‘Soạt soạt…’

-58

-116 (Điểm yếu)

"Tê Liệt"

‘Róc Xương’

‘Song Kích’ (Double Attack)



Hậu quả của việc mãi mê công kích mà không để ý đến phía sau là một loạt những tên đạo tặc dễ dàng xông vào phá vỡ đội hình của bọn họ.

Ai Kiu Ai cũng bị một tên đạo tặc lướt tới công kích, nhưng may mắn là hắn thành công né tránh đòn đánh của đối phương.

Hắn vừa lăn lộn trên mặt đất để né tránh những đòn công kích dồn dập như vũ bão của tên đạo tặc này, vừa gân cổ gào rống lên.

- “Bò Cạp ngươi còn chờ gì nữa?! Mau ra tay đi!”

David mới đầu có chút không chú ý đến những âm thanh xung quanh, bởi hắn phải tập trung 100% tinh thần để né tránh những đòn công kích đang dồn dập hướng về phía mình mà tới.

Hơn nữa kỹ năng va chạm cùng với tiếng người chơi hò hét ở xung quanh lần lộn cùng nhau làm cho không khí xung quanh rất ồn ào, lấn át cả tiếng kêu gào của tên Ai Kiu Ai.

Tuy nhiên chỉ chưa đến 5 phút sau, những tên đội viên của hắn làm việc rất hăng hái nên đã nhanh chóng thu gặt rất nhiều sinh mạng của những tên pháp sư và cung thủ. Nhờ vậy áp lực mà David phải gánh chịu cũng dần dần được giảm đi.

Cũng ở thời điểm hiện tại, những con Song Giác Thú số lượng đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại không tới 30 con, trong đó 15 con vẫn còn tập trung ở phía bên phải để hỗ trợ cho nhóm của Jimmy.

Nơi này của David do phải đối kháng với rất nhiều luồng công kích nên số lượng bị giảm mạnh, đến giờ đã chỉ còn lại 12 - 13 con thôi.

Dù vậy những tên triệu hồi sư vẫn liên tục triệu hồi lại bù đắp số lượng lại thêm đoàn đạo tặc vào quấy phá đám pháp sư và cung thủ công kích nên số lượng của những con Song Giác Thú dường như có dấu hiệu tăng thêm.

Cho đến lúc này, hắn mới chú ý đến khoảng thời gian cho cuộc tập kích đã trải qua hơn một nửa, chỉ còn lại hơn 7 phút để cho hắn và cả đội kịp thời rút lui. Đồng thời những tiếng cầu cứu, chửi mắng của tên Ai Kiu Ai và một vài tên thành viên [The Throne] khác ở xung quanh cũng lọt vào tai của David.

Nghe được tiếng gọi, David đôi chân mày không khỏi nhíu chặt lại. Một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện trong lòng, làm hắn không khỏi trở nên lo lắng, chồn bồn.

Rút lui về một khu vực an toàn, sau đó đưa ánh mắt nhìn lấy bốn phía khu vực xung quanh, David cũng không nhận ra dấu hiệu nào của việc mình bị bao vây, mai phục.

Thế nhưng nỗi bất an trong người lại không hề vơi đi chút nào, ngược lại dường như đang có xu thế tăng thêm.
 
Chương 166: Lọt vào vòng vây


Bất chợt, đôi mắt David nhìn về phía đám đông hàng ngũ pháp sư và cung thủ đang lùi về sau bên kia. Hắn đột nhiên phát hiện một tên cầm khiên và búa lớn, mang trên mình một bộ giáp nặng, cồng kềnh.

- “Khốn kiếp! Làm sao lại có trọng giáp chiến sĩ ở đây?!”

Kinh ngạc, tức giận mắng một tiếng, David liền từ bỏ quan sát khu vực địa hình xung quanh, vừa phân tâm né tránh công kích vừa tìm kiếm trong hàng ngũ kẻ địch xem tình hình là như thế nào.

Cứ như vậy, lia mắt nhìn không quá nửa phút mà hắn đã tìm ra hơn chục thân ảnh mang vẻ bề ngoài của những tên chiến sĩ, đấu sĩ, đạo tặc và thích khách… đang ẩn nấp trong đội hình của những tên nghề nghiệp viễn trình.

David mãi phân tâm suy nghĩ một lúc, đến khi phục hồi tinh thần lại thì mới chợt nhớ đến những tên đội viên vẫn đang sôi máu, dần dần lấn sâu vào giữa hàng ngũ của đối phương để chém giết.

- “Đội tanker, hành động! Mau dựng thành hàng rào.”

Cùng lúc đó, một tiếng thét lên của tên đội trưởng Bò Cạp, vang lên khắp cả khu vực xung quanh nơi David đang đứng.

Gương mặt của hắn lập tức biến sắc, miệng cũng không chần chừ một giây phút nào lập tức hướng về những tên đội viên của mình gào thét lên, đến mức khàn cả giọng.

- “Rút lui! Toàn đội rút lui!”

Tuy nhiên, đến khi hắn nhận ra tình thế hiện tại của mình thì có vẻ như mọi chuyện đã quá muộn.

Trong đoàn người [The Throne] đông đảo, ngay khi có mệnh lệnh của tên đội trưởng Bò Cạp, đám người chơi nghề nghiệp cận chiến ẩn giấu giữa đám đông pháp sư và cung thủ ở phía sau, lập tức xông ra làm thành hàng rào bao vây lấy những đoàn đội của David.

Khoảng không được đám Song Giác Thú và những tên đạo tặc gian nan đánh giết, mở rộng ra từ đầu đến giờ nhanh chóng có người tiến lên, che lấp lại. Đây cũng chính là những điểm mà David đã dự tính để rút lui, sau khi hết thời gian.

Dòng người [The Throne] nối dài, bị xé rách ra làm hai đoạn trước đó, nhanh chóng được kéo liền lại bởi những hàng ngũ người chơi nghề nghiệp chiến sĩ và đấu sĩ.

Đội hình lộn xộn trước đó của bọn chúng nhanh chóng được chỉnh chu lại ngay ngắn. Những tên pháp sư, cung thủ và thợ săn nhanh chóng có được khoảng trống mà sắp xếp lại đội hình của họ, bắt đầu phát ra công kích về phía kẻ tập kích.

Bức tường người chặn ở hai bên sườn của đoàn người [The Throne] nhanh chóng được gia cố từ một hàng thành hai hàng, ba hàng… Nhóm người của David ngay tức thì cũng bị vây vào bên trong.

Những tên đạo tặc trong đội của David chưa kịp làm ra phản ứng cho mệnh lệnh của chỉ huy mình thì lập tức đã bị một vài tên người chơi nghề nghiệp cận chiến của đối phương tiếp cận, đánh úp.

"Xung Phong"

‘Ầm’

-45



Ngay cả David cũng không tránh khỏi, đúng lúc hắn vừa phân tâm xoay lưng về phía sau, thì liền bị một tên chiến sĩ cầm khiên lớn sử dụng "Xung Phong" kỹ năng lao tới, đâm thẳng vào người.

Cả thân thể của David bị đánh bay đi về phía sau hơn 2 mét tựa như vừa bị một chiếc xe tải ủi trúng.

Nhưng may mắn là vẫn chưa có xuất hiện hiệu ứng choáng hay tê liệt trên người nên David rất nhanh lấy lại được thăng bằng, tiếp đất.

- “Toàn đội tập trung rút lui!”

Vừa tiếp đất, hắn lập tức lớn tiếng kêu gào ra lệnh. Thế nhưng cả đội, hơn 30 người do hắn dẫn dắt, đã gần như đã bị bao vây hoàn toàn. Có chưa đến 5 người có thể thoát ra khỏi vòng vây của kẻ địch để tập họp lại bên cạnh hắn.

Đàn Song Giác Thú vẫn đang được đám triệu hồi sư ra sức điều khiển chống trả mãnh liệt, hỗ trợ cho những tên đạo tặc tránh đi.

Bất quá số lượng đám người chơi cận chiến bên [The Throne] dường như càng ngày gia tăng càng đông làm cho đàn Song Giác Thú cũng có chút lực bất tòng tâm.

David nhìn thấy tình cảnh như vậy nắm tay không khỏi siết chặt. Hắn âm thầm nghiến răng, nhìn xung quanh tìm kiếm điểm yếu trong đội hình của đối phương để mở một đường máu rút đi.

Ngay lúc này, đột nhiên tiếng hét của Jimmy đột nhiên truyền đến bên tai hắn.

- “Chỉ huy trưởng!”

Giật mình xoay người lại, David liền trông thấy thân ảnh của Jimmy cùng với tiểu đội của hắn. Tuy nhiên tiểu đội hơn 20 tên đạo tặc lúc này chỉ còn lại không đến một nửa.

- “Chuyện gì vậy?! Sao chỉ còn lại bấy nhiêu đây người thôi?”

Trông thấy tình huống của tiểu đội Jimmy, David không kìm chế được kinh ngạc trong lòng, mở miệng bật thốt lên. Hắn là nhớ rõ trước đó, phần đuôi của đoàn người [The Throne] bị tách ra có rất ít kẻ địch, chỉ khoảng 50 tên.

Nếu Jimmy có thể thành công đánh giết hết kẻ địch thì đây sẽ là con đường chính để cả đoàn đội của hắn rút đi. Nhưng bây giờ Jimmy lại đến đây, trong lòng David càng không khỏi trở nên bất an thêm.

Nghe David hỏi, Jimmy thần sắc có chút hốt hoảng vội vàng gấp gáp nói.

- “Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa thưa chỉ huy. Đột nhiên không biết từ nơi nào nhảy ra một đám đạo tặc với thích khách lao vào tấn công làm cho cả đội có chút trở tay không kịp, vài anh em cũng bị giết trong lúc đó.

Đàn Song Giác Thú cũng bị chèn ép rất nhiều, bọn ta không chống đỡ được nữa, cũng không biết giải quyết thế nào nên mới lùi về sau tập trung tới chỗ của chỉ huy ngài tìm cách.”

Như nghe thấy sự bất lực trong giọng nói của Jimmy, David gương mặt càng trở nên trầm trọng thêm.

Xung quanh chiến trường, trong lúc David đang suy nghĩ tìm cách thì từng con Song Giác Thú vẫn tiếp tục lần lượt thay nhau ngã xuống. Đám đạo tặc cũng đang phải vật lộn với hai, ba tên người chơi cận chiến khác bên phía đối phương.

Mặc dù thực lực trung bình của những người thành viên [The Alliance] có chút cao hơn đối phương, thế nhưng với số lượng áp đảo thì mọi chuyện rất khó mà nói.

David bây giờ mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy rập của đối phương và không thể thoát ra. Hắn cũng không thể liều lĩnh xông lên ập vào để giải cứu những tên đội viên kia.

Một mình hắn không thể cứu hết được bọn họ, mà nếu kéo người đi giải cứu không khéo lại bồi thêm vào đó thì không bắt được gà còn mất nắm gạo nữa.

Ánh mắt hắn nhìn lên trên vách đá bên kia nơi có hai đứa trẻ Ami, Dendi và thanh niên Tom đang đứng cùng với cả đội triệu hồi sư. Bọn họ cũng đang phải liên tục vừa uống MP thuốc vừa triệu hồi lại Song Giác Thú thú đắp cho những con đã chết.

David chợt lại nhìn về phía trước của đoàn người [The Throne], nơi có tên Henry thủ lĩnh của đám người này đang đứng, một ý nghĩ táo bạo đột nhiên xuất hiện trong lòng hắn.

Nghĩ là làm, David lập tức mở bảng giao diện tin nhắn mật gửi chỉ thị cho Dendi và Tom. Tình thế hiện tại đã không cho phép hắn chần chừ, phân vân quá lâu.

Gửi tin nhắn xong, trong thời gian chờ đợi Dendi và Tom điều động lực lượng, hắn mới xoay người, nhìn về phía Jimmy và những người trong tiểu đội, giọng khàn khàn mà nói.

- “Jimmy, mọi người. Ta... thật sự xin lỗi vì những thất bại trong việc sắp xếp tập kích lần này.

Nhưng mà hiện tại ta đang có một kế hoạch khác, tuy nhiên nó sẽ rất cần sự giúp đỡ của các ngươi và cũng có thể chúng ta đều sẽ chết mà không thể thành công...

Một hồi nữa, đàn Song Giác Thú sẽ mở ra một đường máu cho chúng ta đào thoát. Bây giờ các ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, hoặc theo ta tiếp tục chiến đấu hoặc lựa chọn rời khỏi nơi này, trở về tập kết với nhóm của đội trưởng. Mặc các ngươi quyết định thế nào, ta cũng đều sẽ không trách cứ hay để bụng gì cả.”

Cả đoàn đạo tặc có chút kinh ngạc nhìn nhau. Sau đó có một tên đội viên đứng ra lớn tiếng cười nói.

- “Haha, chỉ huy trưởng. Chỉ là chết một lần thôi, mất một ít kinh nghiệm, rơi vài món đồ là xong có gì phải nghiêm trọng như vậy.”

Dường như lời nói của hắn làm cho bầu không khí nặng nề lúc này vơi đi rất nhiều. Những tên đội viên khác cũng lục tục thay nhau chen lời.

- “Phải đó chỉ huy trưởng. Sợ gì bọn chó này chứ, cùng lắm là chết thôi.”

- “Bây giờ phải làm gì ngài cứ nói đi, bọn ta đều theo đến cùng.”

- “Hahaha… Hôm nay giết cũng đã tay rồi, bây giờ giết thêm vài mạng nữa có chết cũng là kiếm lời thôi chỉ huy trưởng. Làm gì phải căng thẳng vậy…”



David ánh mắt chăm chú nhìn lấy những đội viên của mình. Bây giờ hắn mới hiểu rõ, làm một tên chỉ huy như Đình Tấn là khó khăn đến nhường nào.

Khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà, hắn gật mạnh đầu một cái, giơ thanh Nanh Độc chỉ về phía đầu của đoàn người, nơi đầy rẫy những tên chiến sĩ và đấu sĩ đang cầm khiên đứng phòng thủ. Miệng gằng từng chữ mà nói.

- “Ta cần các ngươi hỗ trợ để tiếp cận nơi đó…”

Những tên đội viên ánh mắt chăm chú nhìn lấy hắn, đến khi trông thấy đối phương quay đầu lại nhìn mình, bọn họ đều không tự chủ được mà đồng loạt gật mạnh đầu. Gương mặt nghiêm nghị như nói lên ý chí quyết tử chiến đến cùng của họ.

Mà ngay khi lời David vừa nói xong, đột nhiên hơn 30 con Song Giác Thú còn lại trên chiến trường đồng loạt từ bỏ con mồi của chúng rồi tụ tập lại thành một nhóm đội hình mũi tên, xông thẳng về phía bức tường ba lớp bên ngoài cùng, do những tên chiến sĩ đang dựng khiên xếp thành hàng, nối liền hai đoạn của đoàn người [The Throne] bị tổ đội của David chặt đứt trước đó.

- “Theo sau, hỗ trợ ta!”

David lập tức nắm bắt thời dyzXobN1 cơ, không chần chừ chút nào hét lớn một tiếng rồi cầm hai thanh Nanh Độc xông lên, theo sau đàn Song Giác Thú đang dẫn đầu mở đường.

‘Giết…’

Hơn 20 tên đạo tặc cũng lập tức cầm chặt vũ khí của mình rống lên rồi cất bước chạy theo sau David.
 
Chương 167: Mở đường máu


‘Ầm ầm ầm…’

-110

-240 (Điểm yếu)



Âm thanh va chạm vang lên không ngừng, bên cạnh đó những con số sát thương đỏ lòm cũng liên tục xuất hiện trên đầu những tên thành viên [The Throne] kia.

Những con Song Giác Thú như những cổ máy ủi, lại thêm sắp xếp theo kiểu đội hình mũi tên làm cho bọn chúng chẳng khác nào một con dao nhọn, đâm và xé rách bức tường vững chắc của những tên chiến sĩ kia.

Ba hàng chiến sĩ cầm khiên chống đỡ rất nhanh bị phá ra một lỗ hổng đủ cho bốn người đi qua. Đồng thời cả đàn Song Giác Thú cũng bị đối phương chặn lại, hoặc giết chết mất một nửa số lượng.

Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng bởi nhiệm vụ của chúng cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Có được kẽ hở, David ngay lập tức không chần chừ chút nào xông lên, theo sát phía sau đàn Song Giác Thú vượt qua lỗ hổng này.

Cả đội đạo tặc do hắn chỉ huy cũng nhanh chóng lợi dụng lúc đám người [The Throne] chưa kịp phản ứng, xông lên lấp lại lỗ hổng mà chạy theo David vượt ra bên ngoài.

"Xung Phong"

‘Ầm’

-80 (Điểm yếu)



Nhưng không phải ai cũng hoàn toàn may mắn mà dễ dàng vượt qua như vậy. Một tên đạo tặc trong đội của David không may chạy chậm sau cùng, đến khi sắp vượt qua khỏi khu vực nguy hiểm thì liền bị một tên chiến sĩ của dycJJLvS [The Throne] sử dụng "Xung Phong" ủi trúng người, đánh bay ngược sang một bên.

Thân thể tên đạo tặc này như diều đứt dây bay sang phía đối diện, nơi có một nhóm người chơi cận chiến khác vẫn đang xông tới, tìm cách ngăn chặn truy giết đoàn đội của David.

Đón tiếp hắn chính là vô số thanh vũ khí vung tới đâm chém vào cơ thể. Không quá 3 giây, tên đạo tặc xui xẻo này lập tức được hệ thống tiễn về thành, để lại trên đất một đống tiền đồng và hai món trang bị 15 cấp màu trắng.

Bên tai vang lên âm thanh đồng đội đã tử vong, thế nhưng David cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ về những chuyện này. Sau khi vượt ra khỏi vòng vây, thì hắn lập tức lao nhanh, hướng về chếch phía bên phải mà đi.

- “Khốn kiếp! Mau đuổi theo không đừng cho bọn chúng trốn thoát…”

Phía bên trong đoàn người, tên Huyền Thoại tức giận, liên tục giơ tay múa chân chỉ về phía bóng lưng của David mà phẫn nộ, mắng chửi rồi ra lệnh cho đám thuộc hạ.

Bởi David là chạy theo đường vòng cung, dọc theo bên cánh trái của đoàn người [The Throne] đang nối dài này, thế nên những tên đạo tặc và thích khách của chúng mặc dù chênh lệch về trang bị và cấp độ cũng có thể đuổi kịp bọn họ.

Những tên đội trưởng khác cũng liên mồm gào rống, ra lệnh cho đội viên của mình. Riêng chỉ có tên Bò Cạp gương mặt âm trầm nhìn về phía bên trên vách núi đá phía sau.

Bỗng dưng hắn quay về phía một tên người chơi chiến sĩ, dường như là thân tín của hắn, nhỏ giọng mà nói.

- “Dẫn một nhóm chiến sĩ ẩn nấp sát vách núi đá rồi đi lên phía trên kiểm tra thử. Gặp tên nào của [The Alliance] thì giết không tha!”

- “Dạ rõ, thưa đội trưởng.”

Tên chiến sĩ này dường như nghe ra được sát khí ẩn chứa trong lời nói của Bò Cạp, cả sống lưng của hắn không khỏi dựng thẳng lên, giọng cũng có chút run mà hô lên.

Bò Cạp không nói gì nữa, chỉ phẩy tay ra hiệu cho hắn có thể rời đi. Ánh mắt liền quay lại tiếp tục nhìn về phía đoàn đội của David đang liều mạng chạy đi, khóe miệng tự dưng nhếch lên, nở một nụ cười có chút khinh thường rồi nhỏ giọng lẩm bẩm chỉ đủ để cho hắn nghe.

- “Hừ, không biết tự lượng sức mình…”

Trở lại với David…

Ngay lúc này hắn đang phải dẫn đầu đoàn người chạy nhanh về phía trước đầu của đoàn người [The Throne].

Bởi những tên đội viên và đàn Song Giác Thú tốc độ không thể sánh bằng mình nên David chỉ có thể kìm chế lại vận tốc, giữ cho cả nhóm luôn ở một khoảng cách gần nhau.

Do phía bên phải đều không có ai công kích, rất an toàn cho nên David được bao bọc lại bởi gần 24 tên đạo tặc chủ yếu ở bên cánh trái và phía sau lưng.

Phía bên ngoài còn có 12 con Song Giác Thú làm thành một phần tư vòng cung, hai lớp vỏ bọc, che chở lấy đoàn người bên trong khỏi những kỹ năng ma pháp và mũi tên đến từ đoàn người [The Throne] phía bên phải.

Như chạy đi giữa làn mưa bom bão đạn thời chiến tranh, David dù được bảo vệ nhưng vẫn phải luôn cẩn thận cảnh giác xung quanh.

‘Hỏa cầu thuật’

‘Ầm’

-110



Đột nhiên một viên quả cầu lửa ma pháp từ trên không nhiễu xạ xuống, hướng về phía đầu hắn bay tới.

David nhẹ nhàng cúi đầu xuống dễ dàng né tránh đi. Khoảng cách của quả cầu lửa với đầu của hắn gần đến nỗi David có thể cảm nhận được hơi nóng phát ra từ bên trong.

Quả cầu lửa đánh hụt mục tiêu lập tức va chạm với một tên đạo tặc chạy sát bên cạnh hắn. Âm thanh va chạm ầm ĩ vang lên làm cho những tên đội viên ở bên cạnh đều có chút giật mình.

Tên đạo tặc ăn trúng đạn lạc này bị sóng khí phát ra từ quả cầu lửa đánh cho có chút loạng choạng bước chân ngay lập tức muốn té, thế nhưng cũng tại thời điểm hắn sắp ngã xuống thì lại được một bàn tay của David kéo lên, tiếp tục lôi đi.

Cũng vì vậy mà tốc độ của hắn lập tức bị giảm chậm lại, làm những tên đội viên ở phía sau không khỏi trì hoãn lại bước tiến của họ. Thế nhưng một màn bỏ qua đại cục mà ra tay hỗ trợ đồng đội này cũng rơi vào trong mắt của bọn họ.

Riêng tên đạo tặc được giúp đỡ thì rất nhanh lấy lại được thăng bằng. Vừa chạy tiếp hắn vừa chăm chú nhìn đôi mắt lạnh lùng và gương mặt ẩn giấu sau lớp khăn bịt mặt của David, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác khác lạ, tựa như là chiến hữu đồng cam cộng khổ ở trên chiến trường, sẵn sàng hi sinh vì đồng đội.

- “Cám ơn chỉ huy trưởng.”

Hắn không kìm lòng được mà bật thốt lên một câu cảm tạ. Bất quá David chỉ liếc nhìn hắn rồi gật nhẹ đầu một cái, sau đó thì tiếp tục tăng tốc.

Tuy nhiên, David chắc chắn không nghĩ ra rằng, chỉ một hành động nhỏ này lại làm cho những tên đạo tặc bên cạnh dâng lên một cảm xúc, một niềm tin và ngưỡng mộ trong lòng, biến bọn họ trở thành một tín đồ trung thành nhất của hắn.

"Xung Phong"

‘Ầm ầm…’

-45 -50…

Ngay lúc này, đột nhiên âm thanh va chạm liên tục vang lên. Chính là bởi những tên chiến sĩ ở phía trước của đội ngũ [The Throne] đã kịp thời xông tới chặn đón.

Bọn họ đa số đều mang khiên lớn, sử dụng kỹ năng "Xung Phong" mà lao thẳng tới đội hình đang lướt đi như gió của David.

Đối tượng va chạm đầu tiên đa số đều là những con Song Giác Thú. Bởi tốc độ của đàn Song Giác Thú cũng không chậm thế nên rất nhiều tên người chơi do sức mạnh và sức phòng thủ không đủ nên lập tức bị đánh bay ngược trở lại, đánh vào trong đội hình đang xông lên ở phía sau của chúng.

Nhờ vậy mà làm trì hoãn lại tốc độ của những tên đi phía sau cùng với làm rối loạn trận hình của họ.

- “Tiếp tục xông tới không được ngừng!”

David tập trung né tránh những đòn công kích đang hướng về phía mình mà tới, đồng thời miệng cũng không ngừng gào thét cho đám đội viên của hắn.

"Xung Phong"

Miss

‘Trọng kích’

Miss



Vận dụng tối đa dây thần kinh phản xạ của mình, thân thể David như một con cá chạch luồn lách né qua những đòn công kích của kẻ địch.

Với những tên chiến sĩ đang xung phong mà tới, hắn luôn lựa chọn đúng thời điểm bật người, nhảy lộn một vòng qua đầu của đối phương.

Những thanh kiếm hoặc đao, búa lớn vung tới cũng bị hắn nhẹ nhàng tránh né. Nhiều lúc những lưỡi kiếm kia chỉ cách thân thể hắn chưa đến 5 cm nhưng đều không có cơ hội đánh trúng.

Phía bên vòng ngoài đàn Song Giác Thú số lượng dần dần bị giảm đi. Do những con bên ngoài phải va chạm lấy kẻ địch mà tốc độ đã bị giảm lại. Dù là vậy nhưng số lượng của bọn chúng vẫn còn đến 7 con.

Thế nhưng như vậy cũng là quá đủ, nhờ có đàn Song Giác Thú David và cả đội đạo tặc đã thành công, không có chút hao tổn nào mà vượt qua được đám người chơi cận chiến kia của đối phương hướng thẳng về phía nhóm hơn 10 người đang dẫn đầu cả đoàn đội [The Throne].
 
Chương 168: Kế hoạch liều lĩnh


Vừa lao nhanh mà đi, trong đầu David cũng không khỏi âm thầm hối hận vì trước đó đã không âm thầm tính toán kỹ lưỡng về những khả năng đối phương có thể ẩn giấu mai phục bên trong đội ngũ.

Đồng thời cũng có một chút nuối tiếc, bởi nếu biết trước đối phương có mai phục và cả đội sẽ bị tổn thất lớn như vậy hắn là sẽ không do dự gì tấn công thẳng vào vị trí đầu não của đối phương.

Thế nhưng bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Hắn muốn vớt một cú chót, nếu thành công thì có thể làm rối loạn trận hình của đối phương. Thậm chí làm ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của chúng, giúp cho Đình Tấn phía bên kia có thêm thời gian mà hoàn thành chém giết con Griffin Lãnh Chúa rồi rút đi.

Nếu thất bại thì cũng xem như tổn thất thêm một chút nữa mà thôi. Dù sao bây giờ cả đội của hắn đã bị diệt đi gần hết rồi chỉ còn lại chưa đến một phần tư lúc ban đầu.

Nghĩ đến đây, David âm thầm siết chặt thanh Nanh Độc trong tay, bước chân cũng bắt đầu gia tốc. "Ngự Phong" kỹ năng còn 1 lần cuối cùng sử dụng trong ngày cũng được hắn chuẩn bị sẵn sàng bật lên bất cứ lúc nào.

Bất quá mọi chuyện cũng không xuông xẻ như vậy. Ngay khi cả đội của David tiến vào khoảng cách 20 mét nơi nhóm người dẫn đầu kia, cũng là đồng nghĩa với việc tự lao đầu vào vòng vây của kẻ địch.

Một nhóm hơn 50 tên người chơi nghề nghiệp cận chiến lập tức cầm lên vũ khí xông ra chặn đầu tiểu đội của David, dẫn đầu của đám người này chính là tên đội trưởng Bò Cạp.

Ở phía sau lại có thêm một nhóm khác bắt đầu dựng thành hàng rào, bảo vệ chặt chẽ không để lộ một kẽ hở.

Đứng ở phía sau hàng rào của những tên người chơi nghề nghiệp cận chiến, Henry ánh mắt hơi híp lại nhìn lấy nhóm người ít ỏi đang xông tới như không hề sợ hãi.

Trong lòng đã có chút không mấy hài lòng về cách làm việc của đám người thuộc hạ này, hắn liền không ngại mà lên tiếng mắng chửi để giải tỏa ra bên ngoài.

- “Khốn kiếp! Đúng là lũ ăn hại mà… Làm có chút chuyện cũng không xong, lại còn để cho lũ côn trùng này bò lên tới được trên đây nữa chứ.”

Ông lão quản gia đứng bên cạnh lập tức bị hắn làm cho giật thót tim. Bất quá nghe kỹ lại thì cũng không dính dáng gì tới mình. Suy nghĩ một chút, lão ta mới mở miệng nhẹ giọng khuyên bảo.

- “Hình như Bò Cạp đã cho người ra chặn đón rồi thưa thiếu gia. Trước đó có thể là do bọn chúng chống trả dữ dội quá, người của chúng ta cũng có chút sơ sót mà để sổng mất một nhóm nhỏ này. Chắc chỉ một chút nữa thôi thì liền có thể tiêu diệt sạch sẽ nên ngài cũng đừng quá lo lắng.”

Henry nghe câu trả lời của lão Tim thì dường như càng trở nên mất hứng. Hắn hừ lạnh một rồi lạnh lùng nói.

- “Hừ! Ngươi bây giờ gửi tin nhắn nói cho bọn chúng biết, lần này mà để xảy ra chuyện làm hỏng kế hoạch của ta nữa thì chuẩn bị tinh thần đi.”

- “Dạ… dạ… thiếu gia bớt giận, ta sẽ truyền lời ngay!”

Lão quản gia Tim giọng có chút run rẩy mà trả lời, sau đó lập tức mở ra giao diện tin nhắn mật truyền tin, hối thúc đám người đội trưởng kia.

Henry nói xong liền im lặng tiếp tục quan sát lấy tình hình lúc này của nhóm người David.

Trong khoảng thời gian Henry đang nói chuyện với ông lão quản gia Tim, khoảng cách giữa hai nhóm người cũng dần dần được rút ngắn đi.

David hiểu ý giảm dần tốc độ của mình lại, nhưng tay lại liên tục vung vẫy về phía trước mặt, làm ra dấu hiệu tiếp tục tiến lên, miệng cũng liên tục hô to.

- “Toàn đội giảm tốc độ, theo sau đàn Song Giác Thú!”

Jimmy cùng với những tên đội viên ngay lập tức nhận lệnh, giảm chậm lại tốc độ.

Phía trên vách đá dựng đứng bên kia, Dendi cùng với Tom cũng chú ý đến hành động của David. Ngay lập tức Tom hiểu ý, hướng về Dendi mà nói.

- “Đội trưởng chắc là ra hiệu cho chúng ta xông lên trước.”

Dendi nhìn về JfO16iy phía thân ảnh đang vừa chạy vừa vung vẫy tay của David, suy nghĩ một chút liền gật đầu. Cả hai người nhanh chóng hướng về đội viên truyền đạt lại mệnh lệnh.

Đàn Song Giác Thú nhanh chóng vượt qua mặt đám người chơi đạo tặc do David dẫn dắt, xông thẳng về phía những tên thành viên [The Throne] cũng đang xung phong mà tới.

‘Rầm rầm… loảng xoảng…’

-90

-80



Va chạm giữa hai bên rất nhanh thì xảy ra. Những tên chiến sĩ của [The Throne] xung phong lên đầu ngay lập tức bị đàn Song Giác Thú ủi bay, đánh lên người những tên đồng đội của họ ở phía sau cũng đang xông tới.

Con số sát thương đỏ lòm liên tục nổi lên trên đầu của đàn Song Giác Thú lẫn đám người [The Throne] kia.

Những tên người chơi nghề nghiệp chiến sĩ và đấu sĩ này sức học hỏi cũng khá cao. Chỉ sau vài lần chiến đấu với nhóm người của Đình Tấn, rất nhanh thì bọn họ đã học và bắt chước được cách chống đỡ của những con Bộ Xương Chiến Sĩ. Người phía sau đưa khiên chống đỡ lấy lưng của đồng đội ở trước mặt mình.

Không đến 2 giây, thế lao tới của đàn Song Giác Thú đã bị đội chiến sĩ này hoàn toàn chặn đứng.

Ngay lúc này, chạy phía sau cùng của đoàn người, tên Bò Cạp cảm giác thời cơ đã đến nên lập tức hét lớn ra lệnh.

- “Đạo tặc và thích khách bọc ra hai bên cánh, tự do công kích. Chiến sĩ cùng với đấu sĩ lập tức dựng hàng rào chặn lại đối phương!”

Vừa nói hắn vừa vung tay xô đẩy lên lưng của một số tên đội viên đứng gần mình nhất, rồi chỉ tay về phía mà bọn họ cần đi.

Một bức tường người do hai hàng chiến sĩ và đấu sĩ ngay tức khắc được dựng lên. Những tên đấu sĩ với lợi thế cầm kích hoặc trường thương cùng với khiên nên khoảng cách công kích xa hơn, dựng lên một bức tường với đầy những cây nhọn chĩa ra ngoài thì càng có vẻ thích hợp khi chống đỡ với người và những con quái vật kích cỡ nhỏ.

Chiến sĩ thì ngược lại. Trong tay bọn họ cầm đao, búa, rìu và kiếm kết hợp cùng với khiên lớn thì càng có vẻ chắc chắn và kiên cố hơn.

Những con Song Giác Thú liên tục dùng hai cái sừng lớn trên lưng mình vừa ủi vừa hất tung lên những cái khiên, mặc kệ cho những thanh vũ khí đang vung chém, đâm lên cơ thể chúng.

Nhìn phía hai bên trái phải đều đang có một nhóm lớn những tên đạo tặc và thích khách xông tới, David đôi mắt nhìn chăm chăm về phía bức tường rào của đối phương. Sau đó đôi mắt lóe lên như đã có phương án giải quyết, hắn hướng về những tên đội viên của mình lớn tiếng rống lên.

- “Đạp lên lưng Song Giác Thú vượt qua hàng tường rào của chúng!”

Nói đoạn hắn lập tức tiên phong đi đầu, chân phải đạp mạnh mà nhảy lên lưng con Song Giác Thú. Sau đó từng bước chính xác đạp vào đầu hoặc vai của những tên chiến sĩ và đấu sĩ kia, nhẹ nhàng vượt ra phía sau.

Thanh niên trẻ Jimmy và những tên trong tiểu đội của hắn, luôn là những người theo sát sau lưng David từ đầu đến giờ, cũng nhanh chóng bắt chước theo, lần lượt từng người nhanh chóng vượt qua được hàng rào, tiếp tục chạy theo sau bóng lưng của David.

Nhìn lấy tình cảnh này, tên Henry nhìn thấy tình cảnh này thì tức đến nổ phổi, mặt đỏ lên liên tục la lối, mắng chửi đám thuộc hạ của mình.

- “Khốn nạn! Lũ ngu ngốc này! Mau chặn chúng lại, vũ khí của các ngươi đâu rồi sao không công kích mà cứ để chúng đạp lên đầu mình thế?!”

Đám chiến sĩ và đấu sĩ lúc này có khổ mà nói không nên lời. Bởi một là bọn họ có vung vẩy vũ khí của mình công kích, thế nhưng đối phương lại quá nham hiểm chỉ toàn lựa những góc chết làm bọn họ rất khó lòng mà vung vẩy vũ khí đánh trúng được đối phương.

Thứ hai là ở trước mặt lại có một đám Song Giác Thú liên tục chèn ép làm bọn họ không thể nào rảnh rỗi tay chân.

Những tên đạo tặc và thích khách đang xông ra hai bên cũng bị bối rối tay chân nhanh chóng quay ngược trở lại chặn đón một nửa số người trong đội của David vừa vượt qua hàng rào.

Một nửa số người còn lại vẫn đang cố gắng bắt chước đồng đội của mình đạp lên vai lưng của đối phương, tuy nhiên những tên [The Throne] lần này đã học khôn mà giãn cách đội hình ra nên để vượt qua được hàng rào này càng lúc càng trở nên khó khăn hơn.

David trong lòng lo lắng, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn về phía những tên đồng đội ở phía sau. Bất chợt ngay lúc này toàn bộ những con Song Giác Thú đột nhiên biến mất không thấy đâu làm cho hắn không khỏi kinh ngạc đưa mắt trông về phía vách đá bên kia.

Hiện tại nơi đó bỗng dưng xuất hiện rất nhiều người, đông nghìn nghịt. Nhìn thấy tình cảnh này, David không khỏi xuất hiện một dự cảm không tốt.
 
Chương 169: 1 vs 1


Thế nhưng tình cảnh trước mắt lại không cho phép hắn nghĩ nhiều, David chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho Dendi và Tom có thể giải quyết được khó khăn của họ.

Mất đi đàn Song Giác Thú, những tên đội viên còn lại trong đội đạo tặc ngay lúc này càng khổ không thể tả.

Bọn họ không thể trực tiếp leo lên vai của kẻ địch, bởi đối phương không phải khúc gỗ đứng im.

Liền chậm trễ chỉ một chút thôi, bọn họ đều phải trả giá đắt. Hậu quả là cả đám người lập tức bị bao vây chém giết không thương tiếc.

Nhìn thấy tình cảnh này, David âm thầm nghiến răng, nắm tay cũng siết chặt lại. Hắn biết bây giờ mình đã không còn đường lui nữa rồi.

Liền, David xoay đầu lại lớn giọng mà nói với Jimmy cùng với tiểu đội, tám tên đạo tặc còn lại.

- “Tiếp tục xông lên!”

Nói đoạn, hắn bắt đầu gia tốc xông về phía tên Henry đang ẩn nấp phía sau một hàng rào khác nữa. Thế nhưng mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy.

Tên đội trưởng Bò Cạp hơi híp đôi mắt lại nhìn lấy nhóm người đang liều mạng xông lên của David. Hắn quay đầu sang bên cạnh, nhìn những tên thuộc hạ của mình, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho bọn họ.

Một tên thích khách lập tức hiểu ý của hắn, liền cầm vũ khí của mình quay về phía sau lớn giọng nói.

- “Theo ta đi chặn bọn côn trùng [The Alliance] này lại!”

Vừa nói xong liền cầm vũ khí xông về phía đoàn người của David. Phía sau có hơn 20 tên thích khách khác cũng nhanh chân theo sau lưng hắn.

Tên đội trưởng Bò Cạp lúc này cũng cất bước đi về phía David, người đang dẫn đầu nhóm đạo tặc. Trong tay cầm hai thanh dao găm không tự chủ được mà siết chặt lại, không biết là vì căng thẳng hay hưng phấn.

Phía sau lưng hắn, hai tên thích khách dường như là thân tính cũng lập tức bước nhanh đi theo.



Cũng ngay lúc này, cả tiểu đội 10 người của David lập tức trông thấy có một nhóm người bên phía quân đoàn của [The Throne], với số lượng gấp đôi nhóm của mình, đang lao tới liền không khỏi siết chặt vũ khí trong tay.

Jimmy thần sắc ngưng trọng, sau đó hướng về David nghiêm túc nói.

- “Chỉ huy trưởng, ngươi lùi lại một chút đi. Để anh em xông lên trước chặn lại cho.”

Đang chạy phía trước, đột nhiên nghe giọng nói của hắn, David lập tức quay đầu về phía sau nhìn lại. Hai ánh mắt chạm nhau, không nói một lời, thế nhưng hàm ý bên trong thì cả hai người đều hiểu rõ.

David gật mạnh đầu một cái, không nói một lời. Bước chân bắt đầu giảm tốc độ, lùi dần về phía sau đội hình.

Những tên đạo tặc trong đội lập tức hiểu ý, vượt lên lập thành một đội hình tam giác bao vây David vào bên trong.

- “Chỉ huy trưởng, anh em chỉ có thể đưa ngươi đến đây. Chúc ngươi kế hoạch thành công!”

Đúng lúc này, một tên đạo tặc cũng hơi lớn tuổi, độ khoảng 30, hướng về phía David gật đầu trầm giọng nói. Lời nói bên trong chứa đầy ý chí quyết tử, càng làm cho David không khỏi siết chặt hai thanh Nanh Độc trong tay, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía đám người đang lao nhanh về phía mình.

Hai nhóm người chơi cận chiến nghề nghiệp loại hình tốc độ thế nhưng một bên là đạo tặc một bên là thích khách, rất nhanh thì bắt đầu va chạm lấy nhau.

‘Giết! For The Alliance…’

Không biết là ai trong tiểu đội mở đầu hét lớn một tiếng, liền ngay sau đó Jimmy cùng với tám tên đạo tặc còn lại trong tiểu đội lục tục vung lên vũ khí của mình hô to khẩu hiệu như muốn lấy thêm sĩ khí để tiếp tục gia tốc bước tiến của họ.

Nghe đồng đội khí thế hừng hực, liều mình không sợ chết như vậy, máu của David trong người cũng đang sôi huY3VsV lên. Trong lòng âm thầm ghi nhớ từng cái tên của những người này, bước chân cũng không hề chậm lại chút nào, theo sát lấy bọn họ.

‘Rầm rầm… bịch bịch…’

Đi đầu là Jimmy ngay tức thì bị hai tên thích khách chặn lại, thế nhưng hắn không hề lùi bước chút nào. Những tên đạo tặc đội viên khác ngay sau đó cũng lập tức xảy ra va chạm với đoàn người bên kia.

David tới sau cùng, lợi dụng đám người bên kia đang bị đồng đội của mình vây chặn tạo ra một khoảng không, hắn lập tức nhún người đạp lên vai Jimmy, bật người nhảy lên cao hơn bốn mét rồi lướt nhanh qua phía sau của đám thích khách này.

Nhìn thấy David đã thành công vượt qua, những tên đạo tặc trong đội lập tức tách ra khỏi vòng vây, chia nhau tản ra tự do hành động, chiến đấu với đoàn thích khách bên phía [The Throne].

Cả hai bên đều là loại hình tốc độ nên cũng cần phải có khu vực trống trải để thi triển, thế nên bọn họ đều rất ăn ý nhau không ai muốn vo thành một cục để chiến đấu.

Nhóm người của David có chút yếu thế hơn bởi bọn họ hiện tại đang phải vật lộn với một nhóm người có số lượng gấp đôi mình.

Riêng phần David, ngay khi vừa vượt qua được đoàn thích khách này, nghĩ rằng đã an toàn nên vừa tiếp đất thì hắn lập tức muốn lao nhanh đi tiếp.

Bỗng dưng không biết từ đâu lại xuất hiện ra ba tên thích khách khác, tựa hồ đã chờ sẵn hắn ở đó, ngay khi David vừa đáp xuống đất thì liền xông lên công kích hắn ngay tức khắc.

Miss

Miss



Cũng may, tuy rằng có hơi kinh ngạc bất quá, nhờ vào tốc độ cao hơn gần như gấp ba lần người bình thường nên David rất dễ dàng né tránh công kích đến từ ba tên thích khách của [The Throne] kia.

Thế nhưng đột nhiên ngay khi David đang nghiêng đầu, lách người sang một bên để né tránh công kích của một tên thích khách thì bỗng dưng không biết từ đâu lại xuất hiện một thanh dao găm, hướng từ phía trên đâm xuống mà mục tiêu là ở giữa trán của hắn.

‘Soạt…’

Miss

Nhưng may mắn David vẫn còn dư lực mà kịp thời ngã người về phía sau một chút. Thanh dao găm lướt ngang qua sống mũi và ngực, khoảng cách gần đến nỗi hắn có thể cảm nhận được hơi lạnh của kim loại từ lưỡi dao.

Lập tức lùi về sau vài bước giữ khoảng cách, David hai tay vẫn cầm chặt lấy hai thanh Nanh Độc mà đan chéo trước ngực để phòng thủ bị tấn công.

Tuy nhiên, dường như ba tên thích khách còn lại không có ai lại có ý định tiếp tục công kích hắn.

Bình tĩnh tâm thần nhìn lại, David liền trông thấy một tên đàn ông hơi lớn tuổi hơn mình một chút. Mà ba tên thích khách vừa đánh nhau với hắn hiện tại cũng đang đứng vây quanh tên đàn ông đó.

- “Ngươi rất khá, thế nhưng chỉ đến đây thôi!”

Lạnh lùng thốt ra một câu, sau đó tên đàn ông này liền ngoắc tay về phía sau, ra hiệu cho ba tên thích khách kia đồng thời cũng nghiêng đầu sang một bên rồi nói.

- “Ta muốn solo với hắn, các ngươi đừng nhúng tay.”

Ba tên thích khách kia lập tức hiểu ý, bước lùi về sau một bước khoanh tay mà đứng. Ánh mắt chăm chú nhìn lấy David, chỉ cần hắn có dấu hiệu muốn bỏ chạy, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức xông ra cản lại.

Tên đàn ông kia chính là gã đội trưởng Bò Cạp. Hắn trước đó đi sau cùng cũng là có dụng ý, muốn có thêm thời gian để tìm ra điểm yếu của David.

Quan sát con mồi từ lúc hắn dẫn đội mở đường máu chạy tới nơi đây, hắn liền phát hiện đây chỉ là một tên gà mờ có trang bị và thuộc tính hơi cao thôi. Ngoài ra những kỹ thuật đều là rất thấp. Thế nên hắn có tự tin một mình là đủ để giết chết đối phương.

Mục đích cũng là lấy "le" một chút, để lại hình tượng uy mãnh trong lòng đám thuộc hạ. Mà một cái khác chính là hắn nhìn ra David có trang bị rất tốt mà điểm PK lại khá cao, nếu giết chết đối phương chắc chắn có thể thu hoạch không ít.

Nhưng để ba tên thích khách kia ra tay thì hắn rất khó lòng mà đòi được trang bị. Cho nên Bò Cạp mới quyết định ra kế sách này, nhất tiễn hạ song điêu.

Hơn nữa, đám đạo tặc thành viên của David tuy đã bị bao vây, nhưng để diệt sạch bọn chúng thì cũng cần có một chút thời gian. Thế nên hắn cũng không sợ rằng có thể chậm trễ kế hoạch quan trọng ở sau, có thể tranh thủ để mà đùa giỡn với David một chút.

Hai người bắt đầu chăm chú nhìn nhau, bước chân chậm rãi đi đến gần như đang tìm sơ hở của đối phương để ra tay, đến khi khoảng cách chỉ còn 3 mét thì tên Bò Cạp chợt quát một tiếng, tăng tốc hướng về phía David mà đến.

- “Tốc độ thật nhanh!”

Trong lòng David không khỏi thất kinh, thân thể lập tức lùi nhanh ra phía sau, tùy thời cơ chuẩn bị ứng phó với công kích của tên Bò Cạp.

Tên Bò Cạp bởi vì là một đội trưởng thế nên ưu tiên về trang bị dĩ nhiên là phải hơn rất nhiều so với những tên đội viên của hắn. Lại thêm làm đội trưởng cũng rất nhàn nhã, có rất nhiều thời gian cho hắn tu luyện.

Thế nên chênh lệch về tốc độ của hắn với David là rất thấp, không như những tên người chơi bình thường khác.

Tên Bò Cạp nhanh chóng đến gần David, mở màn là một cú ‘Đâm Ngang’ (Tạc Kích). Kỹ năng này chính là một trong ba kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp thích khách, chuyên sử dụng dao găm vung ngang một nửa vòng cung rồi đánh lên người của kẻ địch. Gây ra một lượng sát thương gấp đôi bình thường, đồng thời làm tê liệt đối thủ trong 2 giây.

Thế nhưng cách dùng của tên Bò Cạp lúc này so với những tên thích khách khác có điểm bất đồng ở chỗ thân thể nghiêng sang một bên, tay phải cầm dao găm đâm xiên từ dưới lên, tốc độ nhanh chóng mặt khiến người ta khó lòng phòng bị.

Tạc Kích của tên Bò Cạp phong kín tất cả đường đi của David. Hắn rất tự tin vào đòn công kích sắc bén này, nhất định sẽ thành công khống chế đối phương.

- “Tên này quả thật có chút kĩ năng…”

David không dám khinh địch, thân hình hơi hơi nghiêng, xoay một vòng 360 độ sang một bên, tay phải cũng xuất ra một cái "Tê Liệt" hướng về phần đầu, đáp trả lại công kích của Bò Cạp.

Tạc Kích dĩ nhiên không có hiệu quả, nhìn thấy David phản kích vung dao đâm tao, trên lưỡi dao có lập lòe ánh sáng kỹ năng, tên Bò Cạp cũng không hốt hoảng, bình tĩnh mà cúi người một cái thành công né tránh "Tê Liệt".

Đồng thời cũng vung dao từ dưới đâm xuyên lên ngực của David. Đây chính là một đòn kỹ năng ‘Xuyên Tim’ của nghề nghiệp thích khách. Nếu bị đâm trúng, đối phương sẽ phải chịu một lượng sát thương gấp 6 lần bình thường, đồng thời càng phải chịu thêm hiệu ứng ‘Đổ máu’ bằng một lần công kích bình thường trong 5 giây sau.

Nhìn thấy dao găm của tên Bò Cạp đâm tới, David hoàn toàn không tránh không né. Hắn lợi dụng thế tới từ cánh tay đang vung ngang, sau khi sử dụng "Tê Liệt" kỹ năng, để xuất ra một cái ‘Đánh Ngất’.

Chính là sử dụng cán của thanh Nanh Độc hướng về phía đầu của đối phương đập tới, làm cho đối phương rơi vào hôn mê, sẽ tỉnh lại sau 5 giây hoặc nếu hắn tiếp tục công kích.

Kỹ năng này David rất ít sử dụng bởi nó chỉ áp dụng cho người chơi, còn với quái vật thì vô hiệu. Lại thêm hắn đã có "Tê Liệt" nên ‘Đánh Ngất’ kỹ năng cũng là có chút vô dụng.

‘Xuyên Tim’ cùng ‘Đánh Ngất’, lấy cứng đối cứng hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt. Một cái là kĩ năng có tính sát thương cao, cái kia là kĩ năng đánh ngất. Với hiệu quả của ‘Đánh Ngất’, tên Bò Cạp rất khó tưởng tượng mình tiếp theo sau đó sẽ phải chịu bao nhiêu đòn, bao nhiêu sát thương.

- “Khá lắm!”

Tên Bò Cạp thầm hô lên một tiếng rồi thu tay phải lại, dừng động tác. Thân thể một lần nữa nghiêng sang một bên, học tập David xoay người một vòng, lượn ra phía sau lưng đối thủ mà công kích, đồng thời tránh né kỹ năng ‘Đánh Ngất’ của David.
 
Chương 170: Hạ sát


Kỹ năng ‘Đánh Ngất’ thất bại, nhìn thấy dao găm của đối phương sẽ đâm trúng mình, David đôi mắt lóe lên một cái, lập tức bước về phía trước một bước rồi đột ngột gia tốc xoay người sang một bên, đối diện với tên Bò Cạp, tay phải xuất ra một kích, kèm theo kỹ năng "Róc Xương".

Đây chính là một loại kỹ năng cơ bản của nghề nghiệp đạo tặc nhưng lại rất khó sử dụng. Cũng bởi vì nó yêu cầu phải đánh trúng vào vị trí có xương hoặc ở giữa những khớp xương trên cơ thể của kẻ địch thì mới có tác dụng, gây ra tê liệt trong hai giây kèm theo gấp 2.5 lần sát thương bình thường.

David trước giờ được sự chỉ dạy của Đình Tấn vẫn luôn luyện tập kỹ năng này nhưng chưa có cơ hội sử dụng, đến nay thời điểm mấu chốt hắn mới kịp mang ra dùng.

Tên Bò Cạp cũng không nghĩ đến David trong tình huống như vậy mà còn có thể phản kích. Nhìn lấy thanh Nanh Độc nhanh như tia chớp, đang hướng về phía mặt của mình đâm xuống, hắn hoảng hồn lập tức đưa hai tay đang cầm ngược dao găm của mình ra, đan xéo FdIxKgi1 vào nhau rồi kích hoạt kỹ năng ‘Khóa công kích’.

‘Thịch’

-16 (Đón Đỡ)

-3 (Đổ Máu)

-1 (Bỏ Độc)

Công kích của David vừa gần đến người của tên Bò Cạp đã bị ngăn chặn lại bởi hai thanh dao găm. Mũi dao dừng sát ở ngay trước trán của tên Bò Cạp, làm cho hiệu quả tê liệt của kỹ năng "Róc Xương" không được kích hoạt.

Cũng chính vì vậy mà lượng sát thương chỉ tính ở một đòn công kích bình thường, lại thêm hệ thống phán định đã bị đón đỡ nên lập tức chỉ còn lại 20% sát thương ban đầu.

Những hiệu ứng thêm vào từ hai thanh vũ khí Nanh Độc của David cũng liên tục xuất hiện trên đầu của tên Bò Cạp. Bất quá sát thương cũng rất ít ỏi, không rút đi được bao nhiêu HP của hắn thì đã bị lượng HP khôi phục tự động lấp lại.

‘Khóa Công Kích’, đây cũng là một loại kỹ năng riêng của thích khách, chỉ áp dụng cho với người chơi, không có hiệu quả với quái vật. Nhưng dù vậy nhiều lúc kỹ năng này cũng tỏ ra rất hiệu quả, chẳng hạn như lúc này.

Đón đỡ được công kích của David, tên Bò Cạp lập tức né ra, cả hai người nhanh chóng kéo dài khoảng cách đến hơn 10 mét mới dừng lại. Ngực tên Bò Cạp liên tục thở phập phồng, vì tình huống nguy hiểm lúc nãy đã tiêu tốn không ít năng lượng của hắn.

Vừa rồi chỉ là thời gian dò xét, tên Bò Cạp ý thức được, đối thủ cũng không đơn giản nên ngay tức khắc thu hồi lại thái độ khinh miệt khi nãy.

Chỉ trong vài giây vừa qua, không biết hai người đã giao thủ mấy lần, chỉ thấy bóng ảnh liên tiếp chớp động, ba tên thích khách bên ngoài kia cũng chỉ nhìn thấy được hai cái bóng xáp lại rồi nhanh chóng tách ra.

- “Thân thủ thật nhanh!”

Một tên thích khách không khỏi thầm trầm trồ một tiếng. Nếu để hắn bước vào chiến đấu với một trong hai người này, có lẽ không biết sẽ chịu được bao nhiêu giây.

‘Tốc độ ngang nhau?!’

Trong đầu của hai tên thích khách còn lại cũng không khỏi xuất hiện ý nghĩ này. Một nghề nghiệp chuyên về khống chế và khả năng phản ứng, một nghề nghiệp lại chuyên về sát thương bạo phát và tốc độ làm cho bọn họ khó lòng phân thắng thua.

Phía sau hàng rào bảo vệ, Henry cũng nhìn thấy được trận chiến của hai người. Mặc dù chỉ là bóng ảnh mờ nhạt, thế nhưng cũng đã đủ để làm hắn hơi hơi sững người, có chút kinh ngạc, bởi vì mặc kệ là tốc độ di chuyển hay tốc độ công kích, David cũng không hề kém cạnh so với Bò Cạp.

Trong mắt Henry, Bò Cạp vốn lấy tốc độ làm gốc, nổi tiếng nhờ tốc độ, David thì theo hắn nghĩ bất quá chỉ là tay non, có thể bức tên Bò Cạp như vậy thì quả thật không đơn giản.

Đột nhiên có một ý nghĩ tiếc hận xuất hiện trong lòng Henry, bởi nếu trước đó hai người đã có hợp tác, nếu như hòa khí mời hắn về có lẽ bây giờ [The Throne] đã có thêm một mãnh tướng.

Bất quá ý nghĩ này cũng rất nhanh bị hắn dẹp bỏ bởi sự kiêu ngạo trong dòng máu đang chảy trong người không cho phép hắn có bất kỳ ý nghĩ nào như vậy.

Thế nhưng Henry lại không nghĩ ra rằng, tất cả những gì David làm được ngay lúc này đều là nhờ có bàn tay của hắn thúc đẩy.

Cũng vì nhờ có Henry mà David mới bắt gặp và đi theo được Đình Tấn, rồi được bồi dưỡng cho đến khi cường đại như bây giờ.

Từ lúc bắt đầu giao thủ, thực lực của David và Bò Cạp đã không phân cao thấp, thắng bại chỉ ở một ý nghĩ. David muốn thắng, trừ bỏ thực lực cũng cần một chút may mắn.

Sau một đợt tấn công, David liền hiểu được mình và tên đàn ông nghề nghiệp thích khách này ngang sức ngang tài. Tuy nhiên trong suy nghĩ của hắn, muốn phân thắng bại cũng không phải là chuyện khó khăn. Bởi hắn vẫn còn một con bài chưa lật.

Liền, David ánh mắt lạnh lùng, mở miệng bình tĩnh mà nói.

- “Ngươi chỉ có vậy thôi sao?!”

Giọng nói có chút khinh thường lại thêm đôi mắt lạnh cùng với gương mặt ẩn giấu trong chiếc khăn bịt mặt của David, làm cho tên Bò Cạp không khỏi tức giận lên.

Bất quá hắn cũng cố gắng giữ bình tĩnh mà đáp trả.

- “Đừng quá ngạo mạn, một hồi nữa thì ngươi sẽ thấy thôi!”

Nói xong hắn lập tức lao nhanh về phía David. Tốc độ dường như đã nhanh hơn lúc nãy.

David cũng có chút kinh ngạc khi thấy tên Bò Cạp lại có thể gia tăng tốc độ của mình lên nữa. Tuy nhiên điều đó cũng không ảnh hưởng đến hắn quá nhiều.

Nắm tay đưa lên, kéo ngón tay cái vòng quanh cổ mình, làm ra dấu hiệu cắt yết hầu. David khóe miệng nở một nụ cười, sau đó kích hoạt kỹ năng "Ngự Phong".

Tên Bò Cạp trông thấy David có hành động khiêu khích như vậy thì càng trở nên tức giận. Bước chân chạy ngay đến khi chỉ còn cách David năm mét thì giẫm mạnh xuống đất, bay lướt trên không mà tới.

Hai tay cũng nhanh chóng vung lấy dao găm hướng về đầu của David sử dụng một cái ‘Tạc Kích’ nữa.

Thế nhưng ở phía đối diện, David cũng không hề động tay động chân mà chỉ đứng im một chỗ, bởi vì trong mắt hắn lúc này, động tác của tên Bò Cạp quả thật rất chậm. Chậm đến nỗi không khác gì những cụ già đang tập dưỡng sinh.

Chờ cho đến khi tên Bò Cạp chỉ còn cách mình một mét, David mới quát lớn một tiếng, dậm chân tại chỗ nhảy lên cao về phía trước. Người ngoài trông thấy không khác gì hắn tự chủ động lao mình vào dao găm đang vung tới của tên Bò Cạp.

Hai thanh Nanh Độc trên tay cũng được hắn vung lên tựa như tia chớp, hướng về cái đầu, đang lộ ra không có gì để bảo vệ, của tên Bò Cạp.

"Bịch"

-20

David động thủ sau nhưng lại tới trước, cả người hắn lướt nhanh tới trước mặt của tên Bò Cạp, làm cho thanh dao găm đang vung ngang lập tức đánh vào khoảng không.

Chỉ có khuỷu tay của hắn là đánh lên bờ vai của David mà thôi, làm hệ thống phán định chỉ là một ít sát thương do va chạm. Thế nhưng tên Bò Cạp thì ngược lại.

"Tê Liệt"

‘Phập’

-420 (Chí Mạng)

-22 (Đổ Máu)

-11 (Bỏ Độc)



Đầu của hắn thì lại bị thanh Nanh Độc trên tay phải David đâm sâu vào, cả người lập tức cứng đờ. Chỉ có ánh mắt của hắn là đang trợn trừng lền, miệng thì cũng lẩm bẩm liên tục

- “Không thể nào! Làm sao có thể như vậy được?!”

Thế nhưng sự thật phũ phàng trước mắt làm hắn không thể chối bỏ. Thân thể tên Bò Cạp nặng nề rơi xuống đất, do hiệu ứng từ kỹ năng "Tê Liệt" nên hắn không thể làm ra hành động gì cả.

Cũng bởi hắn không thể nào nghĩ đến, dù bản thân mình đã ẩn dấu về tốc độ tối đa của bản thân thế nhưng lại gặp ông nội cũng đang ẩn dấu, mà lại còn ghê gớm hơn cả mình nữa.

Nhưng bây giờ tất cả đã quá muộn, tên Bò Cạp bị sa cơ thất thế, nằm té lăn trên mặt đất.

‘Phịch…’

‘Phập phập phập…’

-110

-220 (Điểm Yếu)

-330 (Chí Mạng)



Lợi dụng tốc độ như tia chớp của mình, David thân ảnh như một cái bóng lướt đi theo sát cơ thể của tên Bò Cạp đang bay xà xuống mắt đất vì mất khống chế, liên tục dùng hai thanh Nanh Độc đâm vào người hắn không ngừng nghỉ.

Những con số sát thương liên tục nổi lên trong ánh mắt tuyệt vọng của tên Bò Cạp. Đặc biệt là hiệu ứng Bỏ Độc càng lúc càng được cộng dồn lên, sát thương càng cao hơn.

Ba tên thích khách đứng bên ngoài cũng lập tức trợn mắt, há mồm kinh ngạc mà nhìn tình cảnh này. Ngay tức khắc bọn chúng liền cầm lên vũ khí của mình muốn xông vào giải cứu đội trưởng của chúng.

Bất quá tốc độ chạy của bọn chúng còn chậm hơn so với tốc độ công kích của David rất nhiều.

Keng! - Ngài vừa giết chết người chơi Bò Cạp. Ác ý công kích người chơi điểm PK tăng lên 1 điểm.

Chờ cho đến khi bọn chúng đến được bên cạnh hắn thì âm thanh thông báo hắn đã giết người của hệ thống cũng liền vang lên bên tai.

‘Bịch’

David như đã có chuẩn bị trước, ngay khi nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, thân hình chợt lóe, chân giơ cao đá cái xác của tên Bò Cạp về phía ba tên thích khách đang chạy tới kia.

Sau đó nương theo tốc độ đang gia tăng lên gấp 6 lần so với một tên người chơi bình thường, vòng quanh sau lưng bọn chúng, bước chân cấp tốc chạy về phía tên Henry.

Toàn bộ quá trình chém giết 1 vs 1 này xảy ra chưa đến 20 giây. David hoàn toàn làm bất ngờ những tên người chơi đã có mặt tại đây và đã quan sát trận chiến đấu này của hắn.

Đặc biệt là tên Henry kia. Ngay lúc này hắn đang âm thầm siết chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi mà nhìn về phía thân ảnh đơn độc đang lao tới, với ý định muốn vượt qua hàng rào được dựng lên bởi hai hàng chiến sĩ và đấu sĩ người chơi. Ánh mắt bên trong tràn đầy nỗi tiếc hận.

- “Vì sao ta lại không có cao thủ như vậy bên người!”
 
Chương 171: Mạng đổi mạng (1)


Tuy rằng có chút tiếc nuối vì bỏ lỡ mất một viên ngọc quý, thế nhưng tên Henry cũng rất nhanh bình tĩnh lại tâm tình của mình.

Trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần có tiền thì sẽ giải quyết được mọi chuyện và David cũng không phải là người duy nhất có thực lực như vậy.

Chuyện trước đó, tên Bò Cạp thất bại tuy rằng làm hắn có chút tức giận nhưng cũng không quá nhiều. Bởi hắn đã có quyết định thay máu cho đội Lính Đánh Thuê của mình rồi.

Liền giữ ý nghĩ như vậy trong đầu, Henry ánh mắt lại tiếp tục quan sát chiến trường cùng với thân ảnh đang lao nhanh mà tới của David.

Lúc này, chín tên đạo tặc trong tiểu đội của David đã gần như bị tiêu diệt sạch sẽ. Chỉ duy nhất còn lại một tên thanh niên trẻ, chính là Jimmy đang dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy vòng quanh. Kéo theo sau đó là hai, ba tên thích khách khác đang co chân chạy thục mạng đuổi theo.

Thế nhưng một mình hắn cũng không thể nào trốn thoát cả một đại đội nên rất nhanh thì hắn đã bị bao vây.

Ngoan cường chống đỡ một hồi, cũng không qua đến 5 giây sau đó, Jimmy thân thể mới ngã ngửa ra đất, để lại bên cạnh là một đống tiền đồng cùng với hai món trang bị trắng 15 cấp.

Mà ngay lúc này, David cũng đã tiếp cận được bức tường chiến sĩ đang ngăn đón, che chở cho nhóm người của tên Henry.

Gương mặt bình tĩnh, Henry nhìn lấy David đang liều mạng chạy tới, trong lòng cũng không sợ hãi gì mấy.

Hắn cũng không tin rằng David còn có khả năng vượt qua cả hàng phòng vệ vững chắc với gần 100 tên chiến sĩ và đấu sĩ này. Ở đây đều có thể nói là tinh anh trong tinh anh của [The Throne], thế nên hắn rất tự tin với sự an toàn mà bọn họ mang lại.



Đối với David lúc này, hắn từ khi kích hoạt lượt cuối cùng để sử dụng "Ngự Phong" kỹ năng trong ngày đến hiện tại đều đã vượt qua hơn một nửa thời gian, chỉ còn lại không đến 15 giây.

Nhìn hàng phòng vệ làm thành một bức tường hình vòng cung, với ba lớp được dựng lên bởi hàng trăm tên chiến sĩ ở trước mặt, David trong lòng cũng có chút không dám chắc mình có thể vượt qua được như đã làm với tổ đội của mình ở trước đó.

Bất quá, đã đi được đến đây thì hắn cũng không còn có lựa chọn nào khác. Hoặc là cố gắng vượt qua bức tường nào hoàn thành ám sát kẻ chủ mưu, hoặc là thất bại rồi bị đám người đang truy đuổi theo ở phía sau tóm gọn, đưa về thành.

Âm thầm cắn răng, David đôi mắt chăm chú nhìn hàng đấu sĩ đầu tiên với những cây thương, giáo nhọn chĩa ra ngoài cùng với tấm khiên đang được dựng đứng lên nằm bên cạnh.

20 mét

10 mét…

David bước chân bắt đầu gia tốc tới tối đa, dường như những mũi thương nhọn kia đối với hắn thì không đáng sợ là bao.

Ngay khi chỉ còn cách không quá 2 mét, bước chân giẫm mạnh xuống đất, hắn lộn người bay cao lên không trung. Những mũi thương nhọn chĩa ra, hướng về phía David đâm tới đều chỉ cách không quá một tấc.

‘Soạt soạt…’

-60 -65…

Liên tục những con số sát thương nổi lên trên đầu David bởi những thanh thương dài và kích nhọn kia bị đối phương giơ lên đâm vào cơ thể hắn. Điểm số HP của hắn ngay lập tức bị cắt giảm đi, tốc độ nhanh đến chóng mặt.

David như không hề cảm giác được đau đớn, nhào lộn một vòng trên không sau đó hai tay đưa ra tựa như một con khỉ lớn nhanh nhạy, tóm lấy thân một cây thương dài đang chĩa về phía mình.

‘Bịch’

Bám chặt thân thương, trì hoãn lại tốc độ đang lao tới của mình, David an toàn tránh né được toàn bộ những mũi thương đang hướng về phía hắn đâm tới ở phía sau.

Không ngừng lại một giây phút nào, David chân đạp lấy vai của một tên chiến sĩ rồi nhún mạnh, bật người bay cao hơn 3 mét lao về phía bên trong, nơi mà tên Henry đang đứng cùng với ông lão quản gia và nhóm cận vệ của hắn.

Toàn bộ quá trình xảy ra trong chớp mắt, nối liền nhau không dứt. Nhanh đến nỗi những tên chiến sĩ và đấu sĩ xung quanh đó chưa kịp phản ứng lại thì David đã vượt qua hàng phòng ngự mà bọn họ lập nên.

Những tên chiến sĩ và đấu sĩ ở khoảng cách xa hơn đều ngay lập tức vòng ra phía sau ngăn đón. Tuy nhiên bởi tốc độ của David quá nhanh nên chỉ có một vài tên gần đó nhất là thành công tới được kịp thời, chặn đầu hắn.

David cả người nghiêng về phía trước xông tới như một con báo săn, trông thấy những tên thành viên [The Throne] đang ngăn đón mình, hắn không hề sợ hãi chút nào, ánh mắt chăm chú nhìn lấy từng động tác của họ.

Một thanh kiếm vung ngang hướng về phía đầu của của David mà tới. Hắn ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn lấy lưỡi kiếm đang lao tới, đầu hơi cúi xuống một chút.

‘Vù…’

Miss



Âm thanh của tiếng gió ma sát với không khí vang lên rõ mồn một bên tai, David dường như có thể cảm nhận được lưỡi kiếm lạnh lẽo đang lướt ngang qua mũ áo khoác của mình.

10 giây, khoảng thời gian còn lại mà "Ngự Phong" kỹ năng có thể duy trì. David ánh mắt lướt qua kiểm tra một cái, rồi ngay tức khắc tập trung nhìn lại những tên người chơi đang lao về phía mình.

Khoảng cách lúc này của hắn với tên Henry cũng chỉ còn chưa đến 8 mét. Xung quanh hắn 10 tên cận vệ với đủ mọi loại nghề nghiệp trong Anh Hùng từ cung thủ, thợ săn, pháp sư, cho đến võ sĩ, chiến sĩ, đấu sĩ, đạo tặc và thích khách, kể cả linh mục và triệu hồi sư đều có mặt.

Xông tới đầu tiên là một tên đạo tặc và một tên thích khách, tuy rằng tốc độ cao hơn người chơi bình thường rất nhiều thế nhưng bọn họ đều vẫn chưa đạt tới trình độ của tên Bò Cạp.

David hơi xoay chuyển bước chân, cả người hướng sang bên phải một chút. Hai tên hộ vệ kia cũng ngay tức khắc chuyển hướng theo, cắm đầu xông tới.

Ngay khi chỉ còn 2 mét, tên đạo tặc sử dụng "Tê Liệt" kỹ năng hướng về phía đầu David đâm tới. Còn lại một tên thích khách cũng bật người bay lên không, cánh tay vung ngang tung ra ‘Tạc Kích’. Hai người phân ra hai bên trái phải, muốn chặn hết đường lui của đối phương.

Bất quá, David ngay lúc này lại không chính diện cứng đối cứng với bọn họ mà đột nhiên cả người hơi nghiêng, hai bàn chân giẫm mạnh xuống đất, nhảy sang bên trái. Làm cho hai tên hộ vệ kia, đều vồ vào khoảng không.

Lộn người trên mặt đất một vòng, David lấy lại thăng bằng rồi ngay tức khắc bật người đứng lên tiếp tục chạy.

‘Phập phập… vù’

-80 -80 -Miss

Thế nhưng đón tiếp hắn là hai mũi tên bất ngờ mà tới, phân biệt cắm vào hai bờ vai. David vừa định thần nhìn lại thì lập tức hoảng hồn, vội vàng cúi đầu né tránh một quả cầu lửa vẫn còn đang bay tới.

Ở phía trước mặt của Henry, ba tên nghề nghiệp viễn trình cung thủ, pháp sư và thợ săn, lần lượt lắp tên, giơ nỏ, triệu hồi kỹ năng tiếp tục đánh về phía David.

Vẫn chưa dừng lại tại đó, một tên võ sĩ mang theo một con Song Giác Thú bên người, ngay khi David vừa đứng dậy thì đã tiến đến tung đòn công kích, không cho hắn kịp thở dốc.

Chỉ còn lại 7 giây, David ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh, âm thầm cắn răng liều mạng chịu đựng hai đòn công kích này của đối phương. Hai tay ôm đầu, tiếp tục chạy nhanh về phía trước.

"Xung Phong"

-80

‘Thuẫn Kích’

-70



Không cẩn thận chú ý phía sau của tên võ sĩ và con Song Giác Thú, David ngay tức khắc chịu thêm hai đòn công kích từ một tên chiến sĩ và một tên đấu sĩ khác nữa.

Càng tệ hại hơn là David cả thân thể đã bị tê liệt bởi hai đòn công kích bằng kỹ năng không chế của bọn họ.

Ở phía sau, tên võ sĩ và con Song Giác Thú đã bị hắn vượt qua cũng ngay tức thì đuổi kịp, bắt đầu ra sức công kích. Riêng hai tên đạo tặc và thích khách thì vẫn đang chạy nhanh mà tới.

David âm thầm nghiến răng, trong lòng liên tục gào thét ‘Nhanh lên!’ như để rút ngắn khoảng thời gian của hiệu quả kỹ năng không chế này. Thanh HP đang tuột xuống quá mức nguy hiểm cũng bị hắn bỏ mặc.

Hai giây tuy ngắn, nhưng lúc này đối với David lại dài như cả thế kỷ. Đến lúc lấy lại được quyền khống chế cơ thể, hắn không khỏi cảm giác như được sống lại. Ngay lập tức, hắn bước lùi về sau tránh thoát những công kích đang tiếp tục hướng về phía mình mà tới.

Sau đó không chờ cho đám người hộ vệ kia phản ứng lại, David lập tức nhào về phía trước, nơi tên Henry đang đứng cùng với bốn tên hộ vệ còn lại, chỉ còn cách chưa tới 4 mét nữa thôi.

Ngay lúc David đã thoát ra được vòng vây, tên Henry thần sắc có chút kinh ngạc, trong lòng cũng không khỏi hoảng hốt lên.

Hắn cũng không ngờ rằng David lại có thể thoát ra khỏi vòng vây của những tên hộ vệ của mình. Phải biết Henry là mướn đám người chơi này từ một phòng studio khá có tiếng, tất cả trong số bọn họ đều là cao thủ hạng 1.

Bất quá khi nhìn lại ống HP của David chỉ còn lại chưa đến 1/4, tên Henry cũng không còn quá nhiều sợ hãi gì.
 
Chương 172: Mạng đổi mạng (2)


Ba tên hộ vệ nghề nghiệp viễn trình đứng bên cạnh Henry ngay khi thấy David vừa thoát ra khỏi vòng vây thì lập tức phát ra công kích liên tục, ý đồ muốn nhanh chóng hạ gục, trước khi hắn kịp thời chạy đến.

Bất quá với tốc độ của David vẫn còn đang trong "Ngự Phong" kỹ năng hỗ trợ, ba người không kịp mở ra lượt thứ hai công kích thì hắn đã tiếp cận được với Henry.

Thân ảnh chợt lóe lên, David tay phải tung ra một cái "Tê Liệt" hướng về phía cổ của tên Henry mà đâm tới.

"Tê Liệt"

‘Keng’

Miễn dịch

Đột nhiên, ngay khi David vừa lướt tới vung lên thanh Nanh Độc thì một bóng người chợt xuất hiện, chặn ngay phía trước người của Henry. Trong tay hắn cầm một cây đoản trượng cùng với một tấm khiên, đây chính là dấu hiệu nhận biết cho một tên linh mục.

Tấm khiên nhỏ chỉ có đường kính hơn 3 tấc thế nhưng lại hoàn mỹ thành công đón đỡ đòn tấn công của David.

‘Phập phập… đùng’

-160 (Điểm Yếu)

-140 (Điểm Yếu)

-270 (Chí Mạng)



Bị chặn lại dù chỉ là một giây, thế nhưng ba tên chức nghiệp viễn trình đứng bên cạnh cũng không phải hạng xoàng.

Thân thể David lập tức trở thành mục tiêu sống, liên tiếp bị đánh trúng ba đòn vào điểm yếu, thậm chí quả cầu lửa còn đánh lên đầu của hắn gây ra đòn chí mạng gấp ba lần sát thương.

Thời gian "Ngự Phong" kỹ năng cũng chỉ còn lại không tới 4 giây, David cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ.

Hắn ngay lập tức làm ra phản ứng, cả thân thể xoay một vòng muốn lách sang bên trái, ‘Đánh Ngất’ cũng được tay phải của hắn thi triển ra, cán dao hướng về phía mặt của tên Henry mà đánh tới.

Đứng phía sau lưng của tên linh mục, Henry cũng có chút hoảng sợ, bước chân không tự chủ lùi về phía sau một bước. Nhưng sau đó tình huống lại làm cho hắn khôi phục một chút lòng tin.

Ngay khi David vừa bị chặn lại đòn "Tê Liệt" đầu tiên, gã linh mục này dường như đã đoán trước được suy nghĩ của hắn mà xoay người sang trái lùi về phía sau một bước.

‘Đánh Ngất’

‘Choang’

Miễn dịch

Đòn đánh tiếp theo của David lại tiếp tục đánh lên chiếc khiên tròn kia của tên linh mục. Dường như đã sử dụng kỹ năng "Ngự Thuẫn Thuật", trên tấm khiên của hắn lập lòe bốn đốm sáng, sau hai đòn đánh của David đã bị mất đi hai. Sát thương nhận vào đều bị hóa giải đi hết.

‘Phập phập… đùng’

-154 (Điểm Yếu)

-210 (Chí Mạng)

-240 (Chí Mạng)



Và cái giá phải trả cho việc này chính là tiếp tục bị ba đòn công kích đánh lên người kéo ống HP của David xuống chỉ còn lại một khoảng nhỏ, chưa đến 800 điểm.

Bị chặn lại hai lần, David đã có chút kinh ngạc về phản ứng của FwiJn5Ng đối phương. Bất quá hắn cũng không có thời gian để phân vân, mà lập tức nghiêng người lại tiếp tục lướt về phía bên phải, muốn vượt qua đối phương.

Tên linh mục này lập tức bước tới một bước hơi chếch về phía bên phải, muốn tiếp tục chặn đón ngăn lại David. Thế nhưng đột nhiên, thân thể của David chợt khựng lại giữa chừng, xoay một vòng lách người sang bên trái làm hắn không kịp trở tay.

Tay cầm đoản trượng của hắn giơ ra theo phản xạ tự nhiên của cơ thể như tựa như một tên cầu thủ bóng rổ muốn đưa tay cản lại đối thủ, nhưng tất cả đều là vô hiệu.

Đứng ở phía sau tên Henry, ông lão quản gia và tên triệu hồi sư hộ vệ gương mặt cũng trở nên kinh hoảng, vội vàng đuổi tới muốn dùng thân thể che chở cho hắn. Nhưng tốc độ của bọn họ làm sao sánh được với của David.

Chỉ còn lại không tới 3 giây cuối cùng của "Ngự Phong" kỹ năng, David lập tức xông tới trước mặt Henry cầm dao găm vung ngang, nhắm ngay vào giữa khớp xương cổ của hắn mà tung ra kỹ năng ‘Róc Xương’.

‘Phập…’

-900 (Chí Mạng)

-25 (Đổ Máu)

-12 (Bỏ Độc)



Trong ánh mắt hoảng sợ của tên Henry, mũi dao ngọt ngào cắt ra da thịt, cắm sâu vào trong cổ, gây ra một lượng sát thương khủng bố, gấp 7.5 lần sát thương đòn công kích bình thường, rút đi gần một phần ba trong tổng số 3100 điểm lượng máu của hắn.

Đồng thời hiệu ứng phụ gây ra tê liệt cũng lập tức được kích hoạt, làm cả thân thể tên Henry cứng đờ không thể di chuyển, cùng với những sát thương kèm theo đến từ hai thanh Nanh Độc đang liên tục rút đi HP.

Chưa dừng tay tại đó, David lợi dụng lúc đối phương không thể cử động mà cầm Nanh Độc luân phiên nhau đâm vào cơ thể, nơi những vị trí yếu hại để lấy thêm lượng sát thương gấp đôi.

Chỉ chưa tới một giây, David đã đâm ra gần bốn nhát dao, làm cho ống HP của tên Henry nhanh chóng bị rút xuống, gần như đã vượt qua một nửa.

‘Phập phập… đùng’

-159 (Điểm Yếu)

-234 (Chí Mạng)

-270 (Chí Mạng)



Ở bên ngoài, ba tên nghề nghiệp viễn trình không hề dừng tay một giây, tiếp tục phát ra đợt công kích thứ ba đánh tới David.

Mũi tên cùng với quả cầu ma pháp thay phiên nhau đánh lên người hắn, rút đi một lượng lớn HP, kéo ống HP của hắn xuống chỉ còn một tia mong manh gần như là không nhìn thấy.

David liếc nhìn ống HP của mình một cái, 18/2985, trông thấy con số này, hắn không khỏi âm thầm may mắn. Nhưng bàn tay vẫn không hề dừng lại chút nào, tiếp tục dùng dao găm đâm vào người tên Henry.

Hai giây tê liệt lúc này cũng vừa đúng thời gian mà kết thúc. Lấy lại được quyền khống chế thân thể, Henry gương mặt hoảng sợ, lập tức kéo ra khoảng cách với David, bước lùi về phía tên linh mục như để tìm kiếm sự che chở mà quên mất rằng hắn vẫn là có thể công kích giết chết David trước khi hắn kịp đánh đến mình.

Nhưng bởi vì nỗi sợ hãi đã lấp đầy trong trí não làm hắn không thể nghĩ thêm được gì khác ngoài chuyện ‘Chạy!!! HP của mình hiện tại đã chỉ còn hơn 1400 điểm, nếu tiếp tục để tên điên này đâm thêm vài nhát dao thì chắc sẽ phải bỏ mạng mất’.

Chính vì thế mới tạo điều kiện cho David có cơ hội tiếp tục truy kích.

Trông thấy tên Henry đã muốn lùi bước thì David nào có dễ dàng cho hắn chạy thoát khỏi tay mình. Nanh Độc trong tay lập tức vung ngang một cái, ý định muốn cưỡng chế sử dụng kỹ năng ‘Róc Xương’.

Mặc dù có thể sẽ bị giảm đi một nửa hiệu quả, đồng thời cũng gia tăng tiêu hao MP gấp đôi, thế nhưng như vậy thì cũng là cao hơn đòn công kích bình thường của hắn nhiều lắm.

‘Róc Xương’

‘Soạt…’

-540 (Chí Mạng)

-25 (Đổ Máu)

-60 (Bỏ Độc)



Mũi dao thành công cắm vào trên lưng tên Henry, làm thân thể của hắn bị tê liệt, khựng lại một giây. Thanh HP cũng lập tức bị giảm xuống chỉ còn chưa đến 800 điểm.

Xung quanh ông lão quản gia Tim cùng với gã linh mục kia bởi vì tốc độ chậm hơn David quá nhiều nên không kịp lao ra đón đỡ một kích này thay cho Henry.

Bọn họ trong mắt David đều đang là ở tư thế xông tới, bất quá bởi vận tốc giữa hai bên chênh lệch quá nhiều mà dường như mọi thứ đều tựa như đang quay chậm lại vậy.

Ánh mắt lóe ra từng tia sắc lạnh, David tiếp tục vung lên hai thanh Nanh Độc, muốn lợi dụng một giây tê liệt mà cho Henry một kích cuối cùng.

Nhưng cũng ngay lúc này đột nhiên hệ thống âm thanh lại vang lên bên tai David như một hồi chuông cảnh báo, phép màu của cô bé lọ lem đã hết.

Keng! - Hiệu quả kỹ năng "Ngự Phong" của ngài đã hết hiệu lực, toàn bộ tốc độ giảm xuống 100%.

Trái tim David không khỏi ngừng lại khi nghe được hồi thông báo này. Những tưởng mọi chuyện sẽ thành công nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện vào giây phút cuối cùng.

Mọi thứ bắt đầu trở lại bình thường, lão quản gia lao tới bên trái muốn đưa người lên đón đỡ mũi dao thay cho tên Henry. Tên linh mục thì ở phía bên phải, cầm khiên xông lên, khoảng cách đã vừa sát bên.

David khóe mắt như muốn nứt ra, theo như hắn tính toán chỉ cần đâm trúng một dao nữa thôi tên Henry sẽ phải lìa đời, bởi lượng sát thương Chí Mạng gấp ba lần cùng hiệu quả Đổ Máu và Bỏ Độc kéo dài trong 5 giây.

Trong lòng không cam tâm tình nguyện mọi hi sinh của anh em trong đội đều sẽ bị trở nên vô ích chỉ bởi một nhát dao cuối cùng này. David nắm tay xiết càng chặt thêm vào hai thanh Nanh Độc, miệng hét lớn một tiếng như để có thể tăng tốc lên.

- “Aaaaaa…”

‘Choang’

Miễn dịch…

Âm thanh va chạm giữa kim loại với kim loại vang lên như gõ một nhịp vào tim David. Mũi thanh Nanh Độc đang cầm bên tay phải của hắn đánh lên một chiếc khiên, nhưng chỉ phá vỡ một đốm sáng trên bề mặt tấm khiên đó, hóa giải đi toàn bộ sát thương của đòn công kích.

Nhưng…

‘Phập’

Ông lão quản gia lớn tuổi mắt mờ chân chậm, ngay khi mũi dao đâm vào da thịt của tên Henry thì lão mới kịp thời xông tới.

-390 (Chí Mạng)

-25 (Đổ Máu)

-72 (Bỏ Độc)



Kết quả chính là thanh Nanh Độc kia thành công bồi thêm một phát vào lưng vai trái của đối phương, ngay ở vị trí trái tim của tên Henry, kéo lượng máu của hắn xuống càng thấp, chỉ còn lại chưa đến 300 điểm.

Đồng thời, lượng HP của hắn vẫn còn đang tiếp tục đi xuống bởi hiệu ứng Đổ Máu và Bỏ Độc đến từ hai thanh Nanh Độc.

‘Phập phập… đùng’

-159 (Điểm Yếu)

-234 (Chí Mạng)

-270 (Chí Mạng)



Ngay sau đó một khắc, David lập tức lãnh trọn ba đòn công kích của ba tên hộ vệ nghề nghiệp viễn trình đứng sát bên cạnh. Gã linh mục kia cũng hoảng hốt, sợ David sẽ tiếp tục ra tay mà vung đoản trượng sử dụng kỹ năng của hắn.

Sáu tên hộ vệ khác của Henry đã bị David bỏ qua, lúc này cũng lục tục chạy trở về. Bất quá tất cả cũng đã xong, bởi ngay khi nhận sát thương đầu tiên từ mũi tên của tên cung thủ hộ vệ kia, David đã mất đi toàn bộ số HP của cùng của mình, thân thể như khúc gỗ mục ầm ầm ngã xuống đất tử vong.

Ánh mắt của hắn lúc chết đi, ngoài một chút kinh ngạc ra thì toàn bộ còn lại trong đó đều là phẫn nộ và không cam tâm.

Khung cảnh xung quanh lập tức trở nên vắng lặng trở lại. Toàn bộ tiểu đội hơn 130 người của David, không một ai còn sống sót.
 
Chương 173: Thoát chết trong gang tấc


Tên Henry ánh mắt hoảng hốt, sợ hãi khi trông thấy lượng HP đang nhanh chóng tuột xuống, vượt qua mức nguy hiểm, gần như chỉ cần một giây nữa thôi, hiệu ứng Bỏ Độc cùng với Đổ Máu sẽ giết chết hắn.

Thế nhưng ngay lúc này, tên linh mục lại ra tay.

"Sinh Mệnh Cứu Rỗi"

+780



Ngay tại thời điểm David vừa ngã xuống, cũng là lúc gã linh mục kia vừa hoàn thành xong phép triệu hồi của hắn.

Trong vòng bán kính 5 mét xung quanh gã lập tức xuất hiện một vòng tròn, những sợi ánh sáng mỏng như tơ liên tục từ bên dưới mặt đất bốc lên.

Ống HP của tên Henry ngay lập tức được kéo lại một đoạn lớn, lập tức thoát khỏi vòng nguy hiểm.

David trông thấy một màn này lập tức trợn tròn mắt lên kinh ngạc, thân thể ngã xuống thế nhưng ánh mắt vẫn mở lớn trừng trừng, chất chứa đầy nỗi không cam tâm bên trong.

Tên Henry may mắn thoát khỏi cái chết, liền không nhịn được vui vẻ mà cười lớn một hồi. Bàn tay cũng liên tục vỗ vai tên linh mục vừa cười vừa nói.

- “Làm tốt lắm Long! Khi nào trở về lập tức sẽ có thưởng cho ngươi… Hahaha”

Phía bên cạnh, gã linh mục gọi Long kia chỉ im lặng gật đầu một cái. Mái tóc đen được cắt sát và gương mặt hơi thô, cùng với làn da vàng rám nắng của một người châu Á càng làm cho hắn trông càng giống như một tên linh mục sống cuộc sống tu hành khắc khổ, không màng danh lợi.

Dù rằng nghe được Henry sẽ có thưởng cho thế nhưng gương mặt của hắn vẫn vô cảm không vui không buồn.

Long bình thản tiến lại gần vị trí xác của David, tay phải vừa làm dấu theo hình chữ thập vừa lẩm bẩm, thì thầm trong miệng. Âm thanh cũng chỉ đủ cho mình hắn nghe.

- "Nhân danh Cha, và Con và Thánh Thần".

Vừa đọc nhẩm, tay phải của hắn cũng vừa chậm rãi đưa lên chạm trán, ngực và vai trái rồi cuối cùng là tới vai phải tạo thành một hình chữ thập. Dấu thánh giá kết thúc cũng là lúc hắn vừa thốt ra một tiếng: "Amen" cuối cùng.

Bằng tất cả thái độ và lòng thành kính của mình, hắn đưa tay phải lên miệng rồi hôn nhẹ lấy tựa như để cầu xin sự tha thứ và cứu rỗi cho bản thân mình hay là cho kẻ địch mà hắn đã giết chết thì vẫn là không ai biết được.

Làm xong những việc này, Long mới cúi người nhặt lên một chiếc nhẫn cùng với hai con dao găm rồi lật qua lật lại đánh giá một chút. Đôi mắt càng ngày càng sáng lên, đến nỗi đống tiền đồng bên cạnh đều bị hắn bỏ qua.

Nhìn F75PWe6O thân ảnh chỉ cao 1 mét 75 của Long đang thu thập chiến lợi phẩm, Henry dường như cũng biết tính tình của hắn nên không nói gì nhiều.

Hơn nữa những món đồ kia của David thì hắn cũng không quan tâm nhiều lắm, trong lòng cũng là có chút xem thường bởi những tên người chơi này rất khó lấy ra được cái gì hấp dẫn được hắn.

Nếu hắn biết rằng, ba món đồ kia đều là cực phẩm bên trong cực phẩm trang bị, mà một trong số ba món đó còn có một trang sức đồ đỏ, đủ làm đỏ mắt cả đám cao thủ hiện tại, thì chắc sẽ tiếc hận thêm mấy hôm nữa cũng không chừng.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn xung quanh một chút, Henry bắt đầu ra lệnh cho ông lão quản gia.

- “Ngươi gọi bọn vô dụng kia tập họp, chỉnh chu đội ngũ của chúng lại đi, rồi tới đây ta có chuyện cần nói. Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục lên đường thôi. Sẵn tiện hỏi bọn người Hồng Môn Hội kia đã tới điểm hẹn chưa.”

Nói xong hắn xoay người bước nhanh về phía vùng đất trũng ở trước mặt. Nơi đó đã thấp thoáng thấy được một bóng dáng to lớn và khói bụi đang bay mịt mù một góc trời.

- “Vâng thưa thiếu gia.”

Ông lão quản gia lập tức cúi đầu nhận lệnh. Lão ta cũng không dám nói gì nhiều, bởi lúc nãy đáng lẽ ông lão đã có thể thành công chặn được đòn đánh cuối cùng của David nếu nhưng kịp thời phản ứng sớm hơn.

Thế nhưng lão lại không làm được nên sợ rằng Henry ghi nhớ, nếu nói nhiều hắn lại mất hứng thì khổ.

Liền, lão Tim vừa gửi tin nhắn xong không quá 5 phút sau, đoàn người đã trở lại ngay hàng thẳng lối, nhanh chân đuổi theo nhóm của tên Henry, mà phía sau lưng hắn cũng đã tập họp đủ ba tên đội trưởng cùng 10 tên hộ vệ, chỉ vắng mặt mỗi tên Bò Cạp vì đã bị David hạ sát trước đó.

Không khí xung quanh bọn họ bây giờ đang là một mảnh căng thẳng, trầm lặng bởi bọn họ đều biết lúc này tên Henry đang rất không hài lòng vì chuyện vừa rồi.

- “Một hồi nữa, nếu kế hoạch quan trọng của ta mà có xảy ra biến cố nào khác thì các ngươi nên hiểu số phận của mình đi. Tốt nhất là nên noi theo gương thằng Tướng Quân.”

Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ mình có thể bị phạt thế nào thì đột nhiên tên Henry lại mở lời nói chuyện. Giọng nói có chút lạnh không khỏi làm cho ba tên đội trưởng này rùng mình một cái.

Nghe đến cái tên Tướng Quân, ông lão quản gia không khỏi rùng mình một cái, cả đám ba người này cũng lập tức ríu rít gật đầu, run giọng thề thốt bảo đảm.

- “Vâng vâng… ta sẽ cố hết sức.”

- “Xin thiếu gia yên tâm, lần này nhất định sẽ không xảy ra biến cố nào khác đâu.”

- “Thiếu gia đừng lo, kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thành công mà.”



Nghe cả ba người nhanh mồm nhanh miệng thề thốt như vậy, hắn cũng không khỏi âm thầm lườm bọn họ một cái, rồi hừ lạnh không hồi đáp gì nữa. Lúc này mới làm cả ba tên kia thở ra một hơi, nhẹ lòng.

Nhìn thấy Henry đã nói xong, lúc này ông lão quản gia Tim mới bước lên trước trình báo.

- “Thiếu gia, đám người Hồng Môn Hội đã tới rồi. Do tên Trần Cận Hùng dẫn đầu, có khoảng 700 người.”

Henry nghe xong chỉ im lặng gật nhẹ đầu, rồi trầm tư dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Lão Tim cũng không nói gì chỉ lẳng lặng vừa bước đi vừa nhìn theo hắn.

- “Nói bọn chúng xông vào trước đi, chúng ta cũng lập tức sẽ tới nơi rồi. Cho bọn chúng vào dọn dẹp làm con tốt thí trước, đến lượt chúng ta thì vào hốt cú chót thôi. Khà khà khà…”

Một hồi sau Henry mới mở giọng ra lệnh cho lão quản gia, đôi mắt hắn cũng hơi híp lại, lời nói cũng sặc mùi âm mưu trong đó. Nói đến cuối hắn còn không kìm được mà cười thầm rất âm hiểm.

Ông lão Tim nghe xong cũng không khỏi rùng mình một cái, chỉ trả lời ‘Vâng’ một tiếng rồi lập tức xoay người về một hướng khác gửi tin, không dám nhìn hắn lâu.



Ngay lúc ông lão quản gia vừa bấm gửi tin nhắn đi, ở một nơi khác tên Trần Cận Hùng nhận được tin nhắn thì lập tức mở ra xem.

- “Ông chủ của ta có lệnh lập tức tiến công, bọn ta sẽ đến ngay bây giờ.”

Nội dung tin nhắn khá đơn giản, thế nhưng làm cho tên Trần Cận Hùng gương mặt trầm đi không ít. Hắn xem xong thì cũng không nhịn được mà chửi thầm.

- “Khốn kiếp! Định đem bọn ta làm con chốt thí để làm ngư ông đắc lợi à?!”

Vừa tức giận siết chặt nắm tay, ánh mắt hắn cũng vừa nhìn về phía trước.

Hiện tại nơi hắn đang đứng là ở trên một vách đá cao, bề mặt có chút dốc đứng. Phía bên dưới là một vùng đất trũng rộng lớn tựa như một cái hồ đã cạn khô, mà ở giữa hồ đang xảy ra một cuộc chiến giữa một con quái vật và một nhóm người với số lượng không thua kém gì với đoàn đội mà hắn mang theo.

Con quái vật thân thể to lớn, đang bị một nhóm hơn trăm người dùng dây thừng quấn quanh, siết chặt như một cái bánh chưng.

Bị trói buộc không thể công kích, nó chỉ có thể nằm chịu trận, mặc cho phía bên ngoài còn có hơn 300 tên nghề nghiệp viễn trình khác đang tự do công kích.

Ngay lúc này, sử dụng chức năng dò xét của hệ thống, tên Trần Cận Hùng liền lập tức nhận ra số lượng HP của con quái vật kia đã không còn nhiều, chỉ vẻn vẹn hơn 2000 điểm một chút mà thôi.

Thế nhưng hắn biết để đánh rơi ống HP của con quái vật đến số lượng 2000 điểm này, cả nhóm người kia đã tiêu tốn không ít thời gian. Chí ít là trước đến khi hắn tới đây, tức là khoảng nửa giờ trước thì nó đã chỉ còn hơn 4000 điểm mà thôi.

Điều đó đồng nghĩa với việc nếu hắn muốn mò chỗ tốt thì phải nhanh chóng hạ gục con quái vật này trước khi đám người [The Throne] đến là không đủ thời gian.

Trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, gã Trần Cận Hùng càng lúc càng rối vì không còn có cách nào khác để giải quyết vấn đề này.

Âm thầm cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng, hắn xoay người về sau lớn tiếng nói.

- “Tất cả mọi người tập trung, chuẩn bị tấn công giành Boss!”

Nói xong hắn lập tức đưa mắt nhìn về phía hai tên gần nhất, dường như là thân tín của hắn rồi thì thầm nói nhỏ.

- “Một hồi hai người các ngươi dẫn đội, nhớ phải chú ý một điều, không cần thiết phải liều mạng. Chỉ cần vờn quanh quấy rối không cho bọn chúng giết Boss là được. Hiểu không?!”

Hai tên thích khách này đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật mạnh đầu một cái rồi thầm hô.

- “Rõ rồi, đường chủ.”

Tên Trần Cận Hùng gật nhẹ đầu một cái tỏ ý hài lòng, sau đó vừa vung tay lên cao vừa xoay người về phía sau, chỉ về phía con quái vật to lớn kia rồi hét lớn.

- “Toàn đội cận chiến tấn công! Những người khác ở lại nghe ta chỉ huy!”

‘Giết…’

Lời hắn vừa nói xong thì lập tức hai tên thích khách thân tín kia lập tức hét lớn một tiếng, dẫn đầu xông lên.

Những người thuộc hạ của bọn họ, mang nghề nghiệp cận chiến cũng ngay tức khắc vừa hô hào vừa chạy đuổi theo sau.



Ở phía bên dưới vách đá, đang chiến đấu với con Griffin lãnh chúa mà lại nghe được tiếng kêu gọi của đám người này, Đình Tấn ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn về phía bên trái thì lập tức trông thấy một đám người đang lộn xộn chạy nhanh, xông tới đây.

Hắn cũng là có một chút kinh ngạc nhưng lại không quá nhiều, bởi trước đó khi đang chỉ huy thì Đình Tấn đã nhận được tin nhắn mật gửi từ David trở về.

- “Xin lỗi đội trưởng... do sơ suất của ta mà cả đội đã bị toàn diệt rồi. Hiện tại, kẻ địch cũng đang trên đường đến đây, quân số cũng khoảng xấp xỉ 2000 người, xin hãy cẩn thận. Ta và các anh em sẽ mang tiếp tế tới ngay!”

Nhận được tin nhắn này, Đình Tấn cũng là có chút không hiểu. Bởi trước đó hắn cũng đã căn dặn không nên liều mạng, vậy mà David lại làm trái lệnh thì có chút lạ.

Thế nhưng ‘Binh bất yếm trá’, ở trên chiến trường thì điều gì cũng khó nói trước được. Hơn nữa, từ những hiểu biết về tính cách của David cùng với kết quả vừa nhận được, hắn lập tức có thể suy đoán ra một chút về thực lực của đoàn người [The Throne] lần này.

Bởi nếu muốn tóm gọn một nhóm đạo tặc, đặc biệt là một tên cao thủ chuyên về loại hình tốc độ và khống chế như David thì rất khó mà nói chắc được. Vậy mà bọn người kia lại làm được thì quả thật là có chút thủ đoạn.

Trầm ngâm một chút, hắn liền gửi lại tin nhắn trả lời cho David, dặn dò hắn không cần phải tới nữa.

Dù sao từ thành đến nơi này cũng là tiêu tốn không ít thời gian, chờ tổ đội của hắn đến đây thì có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong.

Hơi híp mắt lại nhìn qua chiến trường một chút, Đình Tấn đầu óc nhanh chóng sắp xếp phân công lại nhân lực sao cho thích hợp nhất.
 
Chương 174: Hồng Môn Hội đột kích


Từ lúc nhận được tin nhắn của David đến hiện tại cũng không quá 5 phút, thế nhưng kẻ địch lại có thể kịp thời chạy đến đây tấn công quấy rối, mà số lượng thì lại càng khác hơn trong tình báo làm Đình Tấn cũng có chút suy nghĩ.

- “Có thể đây là một nhóm người khác nữa…”

Miệng hắn không khỏi thì thầm lẩm bẩm một chút những ý nghĩ trong đầu. Ánh mắt như một cái máy quét liếc nhìn quanh chiến trường, tìm và tính toán toàn bộ những thông số quan trọng.

Ngay lúc này con Griffin Boss Lãnh Chúa bị đoàn đội hơn 400 người do Đình Tấn chỉ huy liên hợp cùng với hơn 150 con vong linh, mài đi gần hết HP. Hiện tại chỉ còn 2300 trong tổng số 44.400 điểm HP của nó.

Thế nhưng tốc độ tuột máu của con Griffin đã giảm xuống chỉ còn khoảng 10 - 20 điểm mỗi giây.

Nguyên nhân cũng bởi số lượng MP của đoàn đội viễn trình nghề nghiệp do Đình Tấn chỉ huy đã sắp sửa đến hồi cạn kiệt. Bản thân của hắn cũng đã sử dụng hơn 2/3 lượng thuốc khôi phục mang theo trong chuyến đi lần này.

Toàn bộ sát thương chủ yếu đều đến từ đám người chơi nghề nghiệp cung thủ và thợ săn, cùng với đội Bộ Xương Cung Thủ của Đình Tấn.

Hắn không dám cho bọn họ toàn lực công kích bởi không chắc một hồi lâu sau đó lại có thể sẽ còn phải chiến một trận sinh tử nữa.

Nếu như đến lúc đó bởi vì đã cạn kiệt MP mà hoàn toàn không còn sức chống trả nào, để rồi bị giết đi thì có thể toàn bộ công sức và sinh mạng của những người đã hi sinh trong cả buổi sáng này sẽ đổ sông đổ bể hết.

Hơn thế nữa, hắn còn muốn làm một món quà tặng cho đám người âm thầm tính toán với mình lần này.

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Đình Tấn bắt đầu lên tiếng hạ lệnh.

- “Ameerah, Louis dẫn đội rút lui! Những người khác giữ nguyên vị trí!”

Phía bên kia cách đó không quá 10 mét, hai người Ameerah và Louis đang vòng quanh tìm chỗ trống để công kích lấy con Griffin thì liền nghe được giọng nói của Đình Tấn.

Dù có hơi bất ngờ một chút, nhưng bọn họ rất nhanh dừng lại mọi hoạt động của mình, lớn tiếng gọi lên những tên trong đội mà họ phụ trách quay trở lại tập họp với đoàn người chơi nghề nghiệp viễn trình của Đình Tấn.

Không đến 1 phút sau, hơn trăm người, chủ yếu mang hai nghề nghiệp thích khách và võ sĩ, đã đứng trước mặt của Đình Tấn.

Nhìn xung quanh, quan sát trạng thái của bọn họ một chút, thấy rằng chỉ có một chút mỏi mệt, còn lại thì vẫn là rất tỉnh táo, Đình Tấn trong lòng mới càng yên tâm thêm một chút.

Hắn chỉ là lo sợ, bọn họ đã chiến đấu một thời gian dài như vậy sẽ không tránh khỏi mệt mỏi về tinh thần và xuất hiện một vài ý nghĩ bỏ cuộc mà thôi. Nếu như đã không có vấn đề gì, Đình Tấn liền lập tức lớn tiếng phát ra sắp xếp tiếp theo cho họ.

- “Phía bên kia đang có người xông tới đây muốn phá rối chúng ta. Thế nhưng bọn chúng chỉ là lũ tôm tép nhỏ nhoi thôi, còn đám cá mập lớn vẫn còn ẩn nấp ở phía sau.”

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía bên trái của mình. Cả nhóm người lập tức bị lời nói và hành động của hắn hấp dẫn sự chú ý, không khỏi tò mò nhìn sang hướng cánh tay của hắn đang chỉ về.

- “Ôi đệt! Đám chó con này lại dám nhảy ra cắn lén!”

- “Chém chết cha tụi nó đi!”



Lập tức có người không nhịn được trầm trồ, tức giận thốt lên bởi ngay lúc này bọn họ đã bỏ rất nhiều công sức vào con Boss Griffin. Nếu để cho đám người kia cướp mất thì quả thật là có chút không chịu đựng được.

Thấy mọi người đã bắt đầu lấy lại được một chút chiến ý, Đình Tấn khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lớn tiếng hô.

- “Phải! Tụi chó điên này muốn cướp miếng ăn của chúng ta. Bây giờ các ngươi theo sự sắp xếp của chỉ huy, theo sát phía sau đám vong linh, đồng thời hỗ trợ bọn chúng chém giết sạch sẽ đám người này. Có làm được không?!”

Nắm tay siết chặt giơ lên, thét lớn một câu cuối cùng. Đình Tấn thành công kích thích sự máu nóng trong người của những tên đội viên này.

"Chiến... chiến... chiến..."

Hơn trăm tên lập tức lớn giọng đồng thanh hét lên, sau đó lập tức lấy ra vũ khí của mình liên tục vung vẫy như để chứng minh cho việc bọn họ đã sẵn sàng ứng chiến.

Nhìn thấy một màn này, Đình Tấn mới bắt đầu dùng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh cho đám Bộ Xương Chiến Sĩ và Tang Thi, từ bỏ công kích con Griffin Lãnh Chúa mà xông về phía kẻ địch.

Khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhếch mép, hắn đưa mắt nhìn về phía Ameerah và Louis gật nhẹ đầu ra hiệu, nói một câu khẩu hình ‘Cẩn thận!’.

Hai người cũng nhìn hắn rồi gật đầu như muốn nói một tiếng ‘Đã hiểu’ rồi xoay người hét lên, gọi đội của mình dẫn đầu xông về phía đám người Hồng Môn Hội đang lao nhanh mà tới kia.

Bên kia, những tên người chơi cận chiến của Hồng Môn Hội lập tức nhìn thấy có một đàn vong linh tách ra khỏi con Griffin, rồi lao nhanh về phía mình.

Những con bộ xương kia trong tay cầm khiên và rìu mới đầu có chút lộn xộn, thế nhưng trên đoạn đường chạy tới, bọn chúng dần dần sắp xếp lại thành một đội hình mũi tên với nhiều lớp chồng lên nhau.

Không hiểu vì sao từng hàng Bộ Xương Chiến Sĩ xếp thành hình mũi tên kia có chút lệch đi vị trí nhưng lại rất có quy tắc, xen kẻ lẫn nhau và giữ một khoảng cách nhất định giữa mỗi hàng.

Nhìn lấy tình cảnh này lại nhìn về phía đoàn đội của mình, sự khác biệt này không khỏi làm những tên thành viên Hồng Môn Hội có chút lo sợ cho cú va chạm sắp tới.

Bất quá mọi chuyện vẫn chưa dừng lại tại đó, bên cạnh những con bộ xương kia thì vẫn còn có đám quái vật hình người không có lớp da ngoài.

Bọn chúng đang chạy chồm như một con báo săn, dần dần tụ họp thành một vòng cung, làm bọn người Hồng Môn Hội không khỏi cảm giác như mình đang đâm đầu vào miệng của một con quái vật.

Thế nhưng đến khi phía sau lại gia nhập thêm hơn trăm tên người chơi khác nữa thì bọn họ đã bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi trong lòng. Những ưu thế về thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng đều bị bọn chúng quăng mất ra sau đầu.

Dường như cảm giác được sự biến hóa của suy nghĩ trong lòng đám thành viên Hồng Môn Hội, một tên thích khách dẫn đầu, được gã Trần Cận Hùng giao cho nhiệm vụ chỉ huy đoàn đội lần này, lập tức lớn tiếng trấn an.

- “Không cần phải sợ, phía sau chúng ta vẫn còn hơn 300 anh em viễn trình yểm trợ nữa. Chỉ cần cản lại được thì chắc chắn sẽ nhanh chóng giết sạch được bọn chúng mà thôi! Hơn nữa nhiệm vụ của chúng ta chỉ là quấy rối, không phải ”

Lời nói tuy rằng cũng đã có hiệu quả, trấn an đám người này vượt qua sợ hãi một chút, thế nhưng sự căng thẳng trong lòng của bọn họ cũng là không tránh khỏi.

Khoảng cách có hơn trăm mét, nhưng với tốc độ toàn lực của hai bên thì cũng không mất thời gian bao nhiêu.

‘Rầm rầm rầm…’

-8 (Đón đỡ)

-43



Không quá 2 phút, toàn bộ những tên Bộ Xương Chiến Sĩ đã va chạm với đoàn đội, gần 300 tên, người chơi nghề nghiệp cận chiến của đám người Hồng Môn Hội kia.

Tuy nhiên, bởi vì trước đó bọn chúng là lao tới trong tư thế tay cầm, vai chống khiên nên những va chạm kia đa số đều đánh lên mặt tấm khiên lớn.

Hàng đầu tiên có hơn 20 con Bộ Xương Chiến Sĩ va chạm lấy kẻ địch, thế nhưng ăn trọn sát thương thì chưa đến 5 con nữa.

Đa số đều đã thành công đón đỡ được và giảm đi 80% lượng sát thương, làm cho những con số màu đỏ nổi lên trên đầu bọn chúng thấp đến đáng thương.

Bỗng nhiên ngay lúc vừa va chạm xong, hàng thứ nhất Bộ Xương Chiến Sĩ đột nhiên nương theo lực phản chấn mà bước lùi về sau.

Phía sau hàng thứ hai Bộ Xương Chiến Sĩ lập tức liền vượt qua kẻ hở đâm thẳng vào đội của Hồng Môn Hội, đánh bay những tên đã bị cản lại trước đó làm cho đội hình ở phía sau cũng bị ảnh hưởng theo, ngã trái ngã phải.

Cuối cùng, cú va chạm với mũi tên hàng thứ ba Bộ Xương Chiến Sĩ giống như một cọng cỏ đè chết con lạc đà. Toàn bộ đội hình của những tên Hồng Môn Hội lập tức bị đánh vỡ sự liên kết, như một đồng ruộng sau cơn mưa bão, người trước ngã nằm đè lên người sau.

‘Phốc phốc… ầm ầm ầm…’

-12 (Đón đỡ)

-15 (Đón đỡ)

-75



Cũng ngay lúc này, công kích của đám người chơi viễn trình Hồng Môn Hội đã đánh đến. Từng lớp tên dày đặt, trộn lẫn với những kỹ năng ma pháp đánh vào giữa đội hình của đám Bộ Xương Chiến Sĩ.

Dường như đã biết trước, toàn bộ hai hàng đầu tiên của đội Bộ Xương Chiến Sĩ ngay khi vừa va chạm xong và lùi về phía sau, thì lập tức đưa khiên xương của chúng lên cao đón đỡ toàn bộ công kích trên trời.

Chỉ riêng có hàng đầu tiên Bộ Xương Chiến Sĩ là lãnh trọn toàn bộ sát thương, cùng với những con Tang Thi đang xông lên trước tiên ở phía sau thì mới bị dính vài đòn, cũng không quá đáng kể.

Ngay sau đó, hai đội võ sĩ và thích khách do hai người Ameerah, Louis dẫn đầu lập tức đã FBnC4hgb tiếp cận được đội hình của đối phương, theo sát phía sau đám Tang Thi mà lao vào chém giết.

Tay nắm chặt vũ khí của mình, Ameerah gương mặt nhỏ bé, non choẹt lại là hăng máu nhất, gân cổ mà gào thét lên.

- “FOR THE ALLIANCE! GIẾTTT…”

‘Búa Và Rìu’

‘Ầm ầm’

-1684 (Chí Mạng)

-1670 (Chí Mạng)

Nói đoạn, nàng lập tức bật người nhào lộn người lên không, rồi tung ra một đòn mạnh nhất, bổ hai gót chân thon gọn của mình xuống ngay vào giữa đầu một tên chiến sĩ bên trong đội hình của kẻ địch.

Sát thương khủng bố từ 30 điểm, lại được gấp ba lần bởi đòn đánh chí mạng làm cho tên chiến sĩ tội nghiệp kia bị thuấn sát ngay tức khắc.

Ở bên cạnh, trông thấy Ameerah nhanh chóng xông vào giữa lòng địch, Louis với gương mặt lạnh lùng cũng không hề hò hét hay nói một lời nào.

Thế nhưng cả thân thể hắn thì lại bắt đầu mọc ra lông xám, tròng trắng trong mắt chuyển thành màu vàng, gương mặt cũng đang biến dạng thành sói.

Cả thân thể con người của Louis đang chạy bằng hai chân cũng bắt đầu nghiêng về phía trước, từ từ bắt chước giống như loài sói mà chạy chồm bằng bốn chân.

‘Hú…’

Tru lên một tiếng rõ to, hắn cũng theo sau Ameerah, không hề sợ hãi mà xông vào giữa đoàn người của đối phương vung vẫy móng vuốt mà chém giết.

Hơn trăm tên đội viên còn lại cũng không chần chừ bước chân, theo sát phía sau chỉ huy của bọn họ, khí thế hùng hồn gào thét lên. Chiến ý hoàn toàn vượt qua khoảng thời gian trước đó, khi chiến đấu với con Griffin.

‘GIẾT!!!...’

Đội hình cận chiến của đám người Hồng Môn Hội gần như đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi sự hung hãn của đám người chỉ ngang ngửa quân số với mình.

Hai tên thích khách đứng bên ngoài khu vực va chạm vội vàng gào thét lên.

- “Con mẹ nó! Mau đứng lên lập lại đội hình a! Các ngươi muốn chết sao mà cứ nằm dưới đất vậy?!”

- “Chiến sĩ với đấu sĩ đâu rồi? Nhanh chống đỡ, ngăn lại kẻ địch a…”
 
Chương 175: Bại lui, tháo chạy


Đám thuộc hạ khi nghe hai tên thân tín của gã Trần Cận Hùng kia liên mồm mắng chửi mình, thì trong lòng cũng không khỏi tức giận, có khổ mà không nói nên lời.

Không phải bọn họ không muốn phản kháng, thế nhưng thực lực giữa đôi bên lại chênh lệch quá lớn làm cho sự chống trả của bọn họ dường như đã trở nên không đáng kể chút nào.

Chiến đấu diễn ra hoàn toàn áp đảo về một phía, Ameerah và Louis như hai con mãnh hổ lạc vào bầy cừu non, liên tục đánh giết kẻ địch mà không thể bị ai ngăn cản.

Toàn bộ những tên đội viên của bọn họ cũng xông vào phụ giúp đám vong linh gặt hái sinh mệnh của kẻ địch.

‘Phốc phốc phốc… ầm ầm…’

-12 (Đón Đỡ)

-80

-154…

Ở phía bên ngoài, đám người chơi nghề nghiệp viễn trình do chính tay tên Trần Cận Hùng chỉ huy liên tục phát ra công kích. Gần như cứ mỗi giây thì sẽ có một đợt mưa tên và kỹ năng ma pháp đánh trả vào đoàn người của Ameerah và Louis.

Hơn 300 tên người chơi đánh vào, số lượng đòn công kích có thể nói là dày đặt, phủ kín cả một vùng của chiến trường.

Bất quá, đa số đòn công kích đều bị đám Bộ Xương Chiến Sĩ lao ra đón đỡ. Chỉ có những tên thích khách và võ sĩ do mãi mê chiến đấu mà không kịp ẩn nấp vào bên trong hàng ngũ của Bộ Xương Chiến Sĩ mới bị đánh trúng.

Ameerah và Louis thì không cần phải nói. Với tốc độ không hề thua kém David khi chưa sử dụng ngự phong, lại thêm thân thể linh hoạt cùng với phản xạ thần kinh hơn người bình thường gần như gấp đôi, hầu như những đòn công kích aOw1YDM đánh đến Ameerah đều bị nàng tránh đi hoặc sẽ được những con Bộ Xương Chiến Sĩ đứng ra thay nàng đón đỡ.

Ngược lại, với Louis thì không cần làm ra quá nhiều động tác dư thừa. Tốc độ khôi phục HP của hắn hiện tại đã tăng lên đến 70 điểm mỗi giây. Tức là ngang ngửa với việc liên tục sử dụng một bình thuốc trung cấp.

Chưa kể đến sức phòng thủ lẫn tốc độ đều tăng cao làm cho Louis gần như trở nên bất tử trước những tên người chơi có thực lực yếu hơn hắn rất nhiều lần này.

Nếu đem so sánh với đoàn đội của David trước đó thì nhóm người của Ameerah và Louis chỉ là ngang nhau thực lực, không ai mạnh hơn ai. Nhưng mà bởi vì có đám vong linh của Đình Tấn cho nên áp lực của hai bên là khác nhau rất nhiều.

Chính vì vậy, sức phá hoại của đoàn đội do Ameerah và Louis chỉ huy mới mạnh mẽ hơn rất nhiều so với đội của David.

Cũng trong lúc cả hai bên đang chiến đấu căng thẳng, đứng ở trên vách đá, tên Trần Cận Hùng trông thấy tình hình càng lúc càng không ổn, nắm tay không khỏi xiết chặt lại, gương mặt cũng càng ngày càng đen.

Bản thân hắn cũng không nghĩ rằng cả đoàn đội của mình lại sẽ bại trong khi đột kích một nhóm người đã tiêu hao rất nhiều sau khi chiến đấu một khoảng thời gian dài, mà quân số lại ít hơn mình.

Hai tên thích khách dẫn đội cũng lập tức nhận ra được điều này. Không chần chừ chút nào, bọn hắn lập tức quay về phía đoàn đội hét lớn ra lệnh.

- “Rút quân! Đông Môn, Bắc Môn nhanh rút lui trở về…”

- “Tây Môn và Nam Môn giữ vững đội hình từ từ lui về.”

Hồng Môn Hội cứ mỗi Đường sẽ chia ra làm "Tứ Môn", hiện tại mỗi hai môn do một gã thích khách chỉ huy, bọn họ liên tục kêu gào làm cho đám đội viên đang căng thẳng, không chú ý cũng là không được

Những tên thuộc hạ của bọn họ lập tức như nghe được thánh ân, gương mặt không khỏi kích động tựa như vừa được giải thoát khỏi địa ngục.

Bọn họ lập tức nhận lệnh, từ từ tập trung lại bước đều lui về phía sau. Đồng thời cũng cố gắng chống trả với những người của [The Alliance] trước mặt.

Thế nhưng Ameerah và Louis làm sao lại để cho bọn họ dễ dàng thoát đi như vậy được.

Ngay khi nghe được chỉ huy của bọn họ đang gân cổ gào rống mệnh lệnh rút lui, Ameerah lập tức gọi lấy đội viên của mình toàn lực xông tới đuổi giết.

Riêng Louis cũng không chậm trễ, một mình đơn độc xông vào giữa lòng địch nhắm ngay đến vị trí của một tên thích khách đang đứng hò hét chỉ huy kia mà xông tới.

‘Gào…’

Vừa chạy chồm, miệng sói liên tục gào thét như một con dã thú, hai móng vuốt sắc bén trên tay của hắn liên tục vung vẫy ra xung quanh. Một tên chiến sĩ không biết tự lượng sức mình mà đứng ra, chặn lại đường đi của hắn.

‘Bốp… Soạt’

-559 (Chí mạng)



Ngay lập tức, móng vuốt va chạm lấy phần đầu của tên chiến sĩ, lực lượng mạnh mẽ đánh bay hắn qua một bên, va đập vào người những tên đồng bạn của hắn ở phía bên cạnh.

Tên thích khách kia ngay lập tức chú ý tới động tĩnh của Louis. Trông thấy đối phương đang hướng về phía mình mà đến, gã thích khách này lập tức hoảng hốt vội vàng hô to, ra lệnh cho những tên thuộc hạ xung quanh.

- “Mau! Nhanh! Lập tức chặn lại tên người sói kia nhanh lên!”

Hai chân của hắn cũng nhanh chóng lùi bước về phía sau, lẫn trốn vào đám đông hàng ngũ đang chen lấn của đám thuộc hạ.

Chen lấn, xô đẩy chạy thục mạng một hồi, cảm thấy khoảng cách đã an toàn mà phía sau cũng đã không còn động tĩnh gì, tên thích khách chỉ huy này mới xoay đầu về phía sau nhìn lại thử.

Thế nhưng quan sát một hồi mà thân ảnh của Louis thì không thấy đâu, hắn mới dừng lại bước chân rồi đưa mắt như muốn nhìn kỹ tình hình xung quanh.

Đột nhiên ngay lúc này, một tên đàn em của hắn lại hét to lên. Trong giọng nói tràn ngập sự hoảng sợ.

- “Lão Đại! Cẩn thận phía trên!”

Tên thích khách vừa ngẩng đầu nhìn lên thì kinh ngạc đến đứng tim, vội vàng muốn lách người né tránh. Bất quá mọi chuyện đã chậm.

“Phập… rốp…”

-535 (Chí Mạng)

Một cái miệng rộng, đỏ như máu với đầy rẫy những răng nanh sắc nhọn lập tức cắn ngay vào cổ hắn. Lực xiết chặt của chiếc hàm mạnh đến nỗi tên thích khách có thể nghe được tiếng xương cốt trên cổ mình như đang bị cắn gãy, vỡ ra thành mảnh vụn.

Đây chính là Louis vừa bật người bay tới, muốn vồ lấy tên thích khách này. Cả thân thể lộn ngược trên không, đầu chúi xuống cắn vào cổ đối phương.

Ngay khi bắt được con mồi, Louis theo bản năng dồn trọng tâm cơ thể lên nửa thân người sau, để cho hai chân tiếp đất. Lực lao tới quá mạnh làm cho tên thích khách đang cắn trên cổ lập tức bị hắn nhất bổng, bay ngược lên trên không.

Hai chân vừa tiếp đất, Louis cả thân thể hơi chồm về phía trước, móng vuốt trên chân cũng cắm xuống đất như để có thêm điểm tựa.

‘Ầm…’

Toàn bộ cơ bắp trên cổ lập tức bị kéo căng lên, kéo một nửa vòng cung từ phải sang trái, đập mạnh thân thể tên thích khách kia xuống đất.

‘Gào…’

Louis mở miệng buông bỏ rời khỏi cổ của tên thích khách mà gào thét một tiếng, các ngón trên bàn tay khép lại để móng vuốt kề sát nhau tựa như một lưỡi dao, liên tục đâm vào ngực con mồi, tốc độ nhanh đến nỗi không nhìn thấy rõ được cánh tay hắn mà chỉ thấy những bóng mờ lướt qua lại.

Bốn vuốt đâm vào, âm thanh hệ thống báo hiệu hắn đã ác ý giết người liên vang lên bên tai. Toàn bộ quá trình chém giết con mồi không kéo dài quá 5 giây làm cho những tên thuộc hạ của tên thích khách dù đứng ngay bên cạnh cũng không kịp trở tay.

Ở phía bên ngoài, Đình Tấn đều nhìn thấy toàn bộ một màn săn giết này, đồng thời cũng đã nhận ra được chuyện đối phương sẽ rút lui. Thậm chí là đã sớm dự đoán trước được việc này cách đó không lâu.

Ngay khi trông thấy bọn họ bắt đầu co cụm lại thành một nhóm, Đình Tấn khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tà, trong đầu cũng không ngừng lại dùng tinh thần truyền lệnh cho đám vong linh kia tự do xông tới truy kích.

Hơn 350 tên nghề nghiệp cận chiến của Hồng Môn Hội chỉ chống chịu không đến 15 phút thì liền bị một nhóm người, nhân số chỉ khoảng 270 người, chém giết đi gần 1/3 quân số, chỉ còn lại chưa đến 170 người và thậm chí là vẫn còn đang giảm xuống nữa.

Điều này quả thật là một cơn ác mộng với bọn họ bởi từ trước tới nay, chuyên làm việc hống hách không sợ ai, coi ai ra gì từ hiện thực lẫn trong game, bọn họ đã quen với suy nghĩ:

- ‘Hội của ta là mạnh nhất. Sẽ không ai dám chống lại nếu không sẽ phải nhận lấy sự trả thù mạnh mẽ và tàn bạo nhất’.

Thế nên lần thất bại này làm bọn họ không khỏi tự hỏi lại bản thân, tự xem xét lại Hồng Môn Hội của họ có quả thật như là những gì trước giờ mình đã từng suy nghĩ hay không.

Tuy nhiên những điều này chỉ là trong suy nghĩ vẫn vơ sau đó của đám người Hồng Môn Hội mà thôi. Hiện tại, với tình hình một bên lùi một bên tiến như thế này thì chẳng mấy chốc bọn họ có thể sẽ bị diệt sạch.

Chính bởi sức công phá của hai nhóm nghề nghiệp võ sĩ và thích khách thì không có gì để bàn cãi, chỉ có một chút điểm yếu là phòng thủ hơi thấp hơn so với những nghề nghiệp cận chiến khác mà thôi.

Tuy nhiên, ở đây đã có những con vong linh trâu bò súc vật kia làm lá chắn, không hề sợ hãi với cái chết thì điểm yếu của hai nghề nghiệp kia đã bị khắc phục đến mức triệt để, quả thật là gần như vô đối khi khi chiến với kẻ địch có thực lực và quân số ngang nhau.

Đình Tấn ở bên ngoài trông thấy tình cảnh này thì trong lòng không khỏi an tâm nhiều hơn.

Vung tay triệu hồi một đám vong linh đã tử vong để bổ sung lại quân số, hắn liền cũng không tiếp tục quan sát cuộc chiến này nữa, mà bắt đầu quay trở lại với con Boss Griffin Lãnh Chúa.

Bởi vì có đám người võ sĩ của Ameerah và thích khách của Louis rời đi, cho nên tốc độ đánh quái vật càng ngày càng xuống chậm.

Có thể nói bây giờ HP của con Griffin đang giảm xuống theo chỉ số hàng đơn vị, thậm chí có lúc không giảm xuống mà ngược lại còn đang tăng lên nữa.

Cả đội chiến sĩ do Terrell chỉ huy từ đầu đến giờ vẫn rất chăm chỉ mà hoạt động. Hầu như không có dấu hiệu nào của kẻ phản bội, dù cho Đình Tấn đã cố gắng suy nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng cũng không thể nhận biết bên trong đội có còn gián điệp nữa hay không.

Chính vì vậy, tầm nhìn của hắn bắt đầu tập trung vào ba đội còn lại do Ameerah, Louis và chính hắn chỉ huy.
 
Chương 176: Dị biến phát sinh


Đứng trên vách đá cao ở phía xa, gã Trần Cận Hùng nắm tay không khỏi siết chặt lại đến nỗi móng tay hắn đã muốn cắm sâu vào trong da thịt.

Trong lòng bồn chồn, vừa lo lắng mà cũng vừa nôn nóng, đứng ngồi không yên bởi hắn không biết lúc nào đám người [The Throne] sẽ đến đây.

Chỉ trong chưa đây 15 phút, toàn bộ đội cận chiến của hắn đã bị diệt đi gần một nửa quân số rồi. Đã vậy mà đối phương vẫn chưa đến nơi thì không biết hắn có thể trụ vững được trong bao lâu.

- “Toàn lực công kích, yểm trợ đội cận chiến rút lui.”

Thế nhưng bây giờ đã đâm lao thì phải đành theo lao thôi, gã Trần Cận Hùng cũng không suy nghĩ dài dòng, lập tức hạ xuống mệnh lệnh cho toàn đội viễn trình do hắn chỉ huy.

Tuy nhiên vì để chắc chắn, hắn cũng nhanh chóng gửi tin nhắn cho ông lão quản gia, hối thúc bọn họ nhanh chóng đến đây tiếp viện.



Trong khi bọn người Hồng Môn Hội đang phải cố gắng vật lộn, chống chọi với sức mạnh khủng bố chỉ đến từ hai đoàn đội của [The Alliance], gã Henry lúc này cũng đã tới được vùng đất trũng phía bên trong.

Phía trước mặt, khoảng cách ước tính không quá 300 mét đã có thể trông thấy thân ảnh to lớn của con Boss Griffin Lãnh Chúa.

Henry trong lòng cũng có chút nôn nóng, bước chân không khỏi trở nên gấp rút hơn, làm cho cả đội ở phía sau cũng bắt đầu tăng tốc theo hắn.

Ngay lúc đi được khoảng trăm mét, ông lão quản gia Tim đột nhiên tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng trình báo về nội dung tin nhắn của gã Trần Cận Hùng đã gửi.

- “Thiếu gia, Hồng Môn Hội sắp không xong rồi, [The Alliance] cũng sắp giết được Boss, chúng ta có nên tăng tốc lên hay là kích hoạt ‘Cái Đó’ không?”

Hơi bất ngờ một chút khi nghe tin tức đến từ ông lão quản gia, Henry ánh mắt trầm ngâm một chút, bước chân cũng không dừng lại một giây phút nào.

Một vài giây sau, hắn lập tức đã có phương án giải quyết. Giọng nói bình tĩnh không có quá nhiều lo lắng những chuyện ông lão quản gia vừa nói.

- “Ừm... Kích hoạt ‘bom hẹn giờ’ đi. Còn lũ Hồng Môn Hội đó thì mặc kệ chúng nó, chó săn mà thôi, chết thì tìm con khác.”

Nghe giọng nói bình thản mà lại tàn nhẫn của tên Henry, ông lão quản gia không khỏi thấy lạnh sống lưng, không biết liệu sau này liệu lão ta có trở thành một con chó săn thứ hai không nữa.

Bất quá bổn phận làm một gã người hầu, lão cũng không có quá nhiều chọn lựa cho mình. Chỉ biết âm thầm thở dài một hơi, ‘Vâng’ một tiếng rồi mở bảng giao diện tin nhắn, gửi đi mệnh lệnh cho rất nhiều người.

Trở lại với cả đoàn người của Đình Tấn…

Sau khi truy giết đám người Hồng Môn Hội được một đoạn, Đình Tấn cảm thấy khoảng cách của đoàn đội [The Alliance] với đội viễn trình của đối phương đã bước vào vùng nguy hiểm rồi.

Nên nhớ, viễn trình nghề nghiệp khi đánh khoảng cách càng xa độ chính xác sẽ càng giảm đi, lực lượng lẫn sát thương cũng đều sẽ có giảm mạnh bởi đây là game giả lập gần như 100% độ tương đồng với hiện thực.

Chính vì vậy khi đến càng gần, hai đội vong linh là Bộ Xương Chiến Sĩ và Tang Thi càng khó lòng mà đảm bảo an toàn được cho cả đoàn đội. Thế nên việc truy giết có thể sẽ xảy ra nguy hiểm, gây ra thiệt hại không ít cho cả đội.

Hơn thế nữa, sau một khoảng thời gian hơn 20 phút chiến đấu, đối phương cũng đã tử vong rất nhiều.

Bên mình chỉ là tiêu hao vài chục con vong linh sinh vật, cùng với vài tên thành viên không may mắn. Điều này đã quá có lời cho hắn rồi, không nhất thiết phải tham thêm một chút lợi ích nhỏ mà đánh mất đi lợi thế của mình.

Giữ ý nghĩ như vậy, Đình Tấn lập tức liền gửi tin ra lệnh cho Ameerah và Louis dẫn đội quay trở về không được đuổi giết nữa.

Cả đoàn người nhanh chóng có thứ tự mà rút lui. Võ sĩ và thích khách đội viên rút lui ra khỏi chiến trường trước tiên. Tang Thi và Bộ Xương Chiến Sĩ vẫn tiếp tục ở lại chiến đấu.

Đến khi cả đoàn người của Ameerah và Louis đã thoát ra khỏi vùng công kích của đối phương thì Đình Tấn mới ra lệnh cho hai đàn vong linh sinh vật kia rút lui trở về, tiếp tục chiến đấu với Boss.

Nhìn hai người Ameerah và Louis cùng với những tên đội viên khác, ngực thở phập phồng vì có lẽ đang mệt thế nhưng gương mặt sáng lạng tươi rói kia lại không che giấu được vẻ hứng khởi của bọn họ.

Chiến đấu với quái vật là một chuyện, thế nhưng chiến đấu với người chơi lại là một chuyện khác. Đặc biệt là được kề vai sát cánh cùng với thần tượng của họ. Cảm giác kích thích và hưng phấn không thể diễn tả thành lời.

- “Làm rất tốt, nghỉ ngơi một phút sau đó tiếp tục xông lên chém giết Boss!”

Đình Tấn ngay lúc này cũng không tiếc rẻ một lời khen cho những điều xuất sắc mà bọn họ đã làm được trước đó. Đồng thời cũng không quên phát ra mệnh lệnh tiếp theo.

Cả đám ngươi hò reo một tiếng rồi bắt đầu ngồi xuống khôi phục lại tráng thái của mình. Ánh mắt cũng sẵn tiện bắt đầu quan sát lấy tình hình của con Boss Griffin Lãnh Chúa.

Trong khoảng thời gian vừa qua khi chiến đấu với đám người Hồng Môn Hội, lượng sát thương gây ra bị giảm đi do phải rút đi một nhóm nhân lực làm cho lượng HP của con Griffin không những không tiếp tục giảm đi mà ngược lại còn khôi phục một ít.

Trước đó HP của nó chỉ còn chưa đến 2.000 điểm thế nhưng hiện tại đã vượt qua 3.500 điểm rồi.

Không khéo nếu kéo dài tình hình này chỉ 10 phút nữa thôi thì nó có thể vượt qua trở lại 4000 điểm, làm cho công sức đánh giết hơn nửa giờ trước đó của bọn họ trở thành công cốc.

Cũng bởi trong khoảng thời gian này, Đình Tấn vừa phải chỉ huy, khống chế nhịp điệu công kích của đám người chơi viễn trình vừa phải phân tâm điều khiển quan sát tình hình cuộc chiến với đám người Hồng Môn Hội.

Thế nên hiệu quả cũng là phải giảm đi một ít. Bất quá kDxZJPL điều này cũng là nằm trong tầm tính toán của hắn.

Nhìn đoàn người chơi cận chiến do hai đội chiến sĩ và đấu sĩ gọp lại đang cố sức giữ lấy dây thừng, liên tục hò reo lấy nhịp để không bị rối loạn kia, Đình Tấn không khỏi âm thầm vui mừng.

Bởi bọn họ sau hơn nhiều giờ liên tục chiến đấu, tuy rằng sức chịu đựng là có chút vượt quá giới hạn của họ, thế nhưng là không ai lại bỏ cuộc.

Terrell lúc này cũng không quá cực khổ như ban đầu nữa, mà ngược lại khá thảnh thơi, vừa nắm dây hò reo cùng đội viên của hắn lại vừa cười giỡn nói chuyện vui vẻ cùng vài tên thanh niên trẻ tuổi khác nhỏ hơn hắn.

Không khí đang yên lành và rất náo nhiệt làm cho những tên đội viên ở bên này cũng không khỏi âm thầm muốn gia nhập vào.

Thế nhưng đội nhiên ngay lúc này, ánh mắt như chim ưng của Đình Tấn lại chợt phát hiện một tên chiến sĩ đang thao tác giao diện hệ thống game. Một dự cảm không tốt đột nhiên xuất hiện trong lòng làm hắn không khỏi lo lắng lên.

- “Này! Tên chiến sĩ kia! Ngươi đang làm gì vậy? Mau dừng tay!”

Miệng không kìm được lập tức thét lên, Đình Tấn vừa gọi vừa lao nhanh về phía Boss.

Thế nhưng tên chiến sĩ kia dường như không có dấu hiệu gì là dừng tay. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Đình Tấn một cái rồi lập tức buông bỏ sợi dây thừng trong tay.

Cầm lên vũ khí của mình, gã chiến sĩ này lập tức xông nhanh về phía tên đồng đội bên cạnh, không ngầng ngại gì mà vung kiếm của hắn chém vào người đối phương.

Và quả thật điều Đình Tấn lo sợ đã tới, hành động của gã chiến sĩ này giống như một tiếng còi báo hiệu cho những tên đồng bọn khác của hắn ‘Thời điểm hành đồng đã tới’.

Ngay tức thì trong đội cận chiến do Terrell dẫn dắt lập tức có thêm 9 tên chiến sĩ và 10 gã đấu sĩ khác buông bỏ dây thừng mà nhào tới tấn công người gần nhất bên cạnh họ.

Chưa dừng lại tại đó, dưới ánh mắt đỏ lên vì giận dữ của Đình Tấn, bảy tên pháp sư và tám tên cung thủ bên trong đội viễn trình nghề nghiệp cũng không chần chừ giơ lên pháp trượng và cung của mình hướng về đồng đội của bọn họ mà công kích.

Cả đoàn đội đang sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, chiến đấu với boss thì lập tức bị một nhóm nhỏ người này khuấy động, làm rối loạn đội hình cả lên.

Vừa vung vẫy vũ khí, bọn chúng vừa lớn giọng gào thét.

- “Chiến thắng chỉ thuộc về The Throne!!!” (Victory for The Throne)

Tiếng gọi rơi vào tai đám thành viên của [The Alliance] nghe thật chói tai không chịu được, cơn tức giận cùng sát khí trong lòng lập tức bị bọn chúng khơi dậy.
 
Chương 177: Dẹp loạn (1)


Chạy được hơn nửa đoạn đường, Đình Tấn quay đầu về sau nhìn lại thì trông thấy đội ngũ của mình đã hỗn loạn đến mức không thể tả nổi bằng lời.

Chỉ bởi 15 tên gián điệp lật mặt quấy rối mà toàn bộ những người ở đây đều không khống chế được bản thân mà liên tục phát ra công kích đánh nhau lộn xộn.

Những tên gián điệp rất khôn khéo liên tục luồn lách giữa đám đông sử dụng kỹ năng công kích những người ở cách xa bọn chúng. Đồng thời trong lúc bỏ chạy cũng liên tục hô lớn.

- “Có kẻ phản bội công kích quấy rối, mau mau đánh chết hắn!”

- “Tên kia chính là gián điệp! Mau công kích hắn đi anh em…”



Một số người trong lúc hỗn loạn không chú ý rõ diễn biến câu chuyện, khi trông thấy đồng đội của mình công kích về một người khác và liên tục xung quanh cũng có người hô lên như vậy thì cứ tưởng có mệnh lệnh từ Đình Tấn nên cũng bắt chước giơ vũ khí của mình công kích theo.

Chính vì vậy mà vài tên đội viên vẫn chưa phát hiện chuyện gì xảy ra thì lập tức bị mũi tên hoặc ma pháp kỹ năng đánh trúng, sát thương nổi lên trên đầu lại kết hợp với tiếng gọi to của đám gián điệp làm bọn họ hiểu lầm lập tức công kích loạn xạ sang những người vô tội xung quanh.

Cứ như một cuộc bạo loạn đang dần dần lan rộng ra trong đội ngũ của Đình Tấn. Dần dần, đám người chơi nghề nghiệp viễn trình trong [The Alliance] hoàn toàn lâm vào cừu hận mờ mắt.

Bọn họ quên mất nhiệm vụ của mình là chém giết với Boss, mà bắt đầu chuyển sang công kích lấy đồng đội mà họ xem là gián điệp. Tình hình cứ như thế càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn.

Bất quá trong cái rủi cũng có cái may, đoàn đội của Ameerah và Louis chỉ huy dường như không có gián điệp trà trộn vào. Hiện tại chỉ có nhóm của bọn họ vẫn là còn kỷ luật xếp hàng ngay ngắn, bình ổn nhất.

Hai cô cậu trẻ này cũng muốn xông lên chém giết gián điệp thế nhưng đã bị Đình Tấn đưa tay ngăn cản.

Hai người tuy rằng trong lòng có chút không hiểu thế nhưng bọn họ cũng không muốn hoặc có thể nói là không dám cãi lệnh của Đình Tấn ngay lúc này.

Và cũng ở ngay trong đội cận chiến đang khống chế Boss của Terrell. Nơi của bọn hắn mặc dù là đội bị phát động quấy rối sớm nhất thế nhưng tình hình lại ổn thỏa hơn cả.

Đấy là cũng may nhờ có Terrell nhanh trí. Ngay khi trông thấy có kẻ phản bội công kích anh em trong hội, hắn ngay tức khắc dùng giọng nói trầm vang của mình rống lên đến cả lấn át tiếng kêu của con Griffin Boss.

- “Toàn đội giữ vững đội hình! Nếu ai buông dây ra thì ta sẽ lập tức xác định là gián điệp, đá ra khỏi [The Alliance]. Mặc kệ những con chó đang công kích kia, tập trung giữ lấy Boss!”

Chính vì thế mà những tên đội viên đang muốn nổi điên, buông ra dây thừng để công kích đáp trả những tên đánh lén dxrfyxrm mình thì ngay lập tức tỉnh táo lại.

Bỏ mặc những tên phản bội kia đang giơ đao giơ kiếm, hoặc dùng thương đâm chém lấy mình, bọn họ vẫn tiếp tục giữ chặt lấy dây thừng, theo nhịp điệu mà tiếp tục kéo, xiết chặt giữ lấy Boss.

Tuy nói là không quan tâm thế nhưng sự ảnh hưởng của bọn họ cũng là rất lớn. Bởi nhiều người bị đánh trúng lực lượng chênh lệch nhau liền lập tức có hiệu quả bị đánh lùi làm bọn họ khó lòng mà tiếp tục giữ chặt lấy dây thừng.

Nếu như không sớm giải quyết chuyện này, có thể bọn họ sẽ làm xổng mất con Griffin Lãnh Chúa cũng không chừng.

Xung quanh chiến trường lúc này đều là một mảnh hỗn loạn, duy chỉ có nhóm vong linh sinh vật của Đình Tấn thì vẫn tiếp tục tập trung chuyên môn của chúng, phát ra công kích về phía Boss.

Dường như những tên phản bội và sự hỗn loạn mà bọn họ mang đến không hề ảnh hưởng đến những con vong linh này một chút nào.

Đối với Đình Tấn. Ngay khi có biến thì hắn đã lập tức quay đầu lại quan sát tình hình trong đội. Với cặp mắt như chim ưng cùng với bộ não sở hữu IQ hơn 200 của hắn thì đám kẻ gián điệp kia có lẫn trốn hay thậm chí là muốn chạy thoát đi thì cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Liếc nhìn sơ qua một chút, Đình Tấn không ra tay ngay lập tức mà tiếp tục chờ thêm một lúc. Hắn không phải là không biết cách giải quyết, thế nhưng mà muốn câu cá lớn thì phải thả mồi thơm.

Nếu có thể thành công một lần quét sạch hết gián điệp trong hội ngay lúc này thì toàn bộ [The Alliance] có thể nói là sở hữu một đội hình tinh anh và trung thành đông đảo nhất trong thế giới Anh Hùng này.

Đây cũng chính là mục đích chính mà Đình Tấn muốn hướng tới khi lập ra kế hoạch lớn đi săn Boss lần này.

Một hồi lâu sau đó, phía bên Louis và Ameerah không có động tĩnh gì khác lạ, phía bên Terrell cũng đã xuất hiện thêm năm tên đấu sĩ khác nữa. Quân số của đoàn đội cũng dần dần giảm xuống, đã chết đi cũng không ít.

Nhất là bên phía đoàn đội của Terrell, số lượng thành viên chết đi đã vượt qua mốc 20 người. Cũng bởi bọn họ là đứng chịu trận cho những tên gián điệp công kích.

Sát thương của chiến sĩ và đấu sĩ thì không phải ai cũng cao như Terrell và thêm nữa là lượng phòng thủ của hai nghề nghiệp này cũng cao nhất trong số những nghề nghiệp còn lại, cho nên lượng sát thương phát ra là rất ít.

Nhưng nếu tấn công vào điểm yếu hoặc chí mạng thì mọi chuyện lại sẽ khác, đặc biệt là những tên trong đội của Terrell vì phải cầm cố, giữ chân Boss nên chỉ có thể đứng im như cọc gỗ mặc cho những kẻ phản bội kia công kích lấy mình. Chính vì thế mà mới có nhiều người chết như vậy.

Thế nhưng bất hạnh cho Đình Tấn là những tên gián điệp trong cả hai đội của Terrell và của hắn thì quá gian xảo nên vẫn chưa có đứa nào bị giết chết.

Bù lại Đình Tấn cũng đã phát hiện ra thêm bốn nhân vật khả nghi trong đội viễn trình của mình, nên tính ra trong cuộc giao dịch lần này, hắn là không lỗ được.

Cảm giác thời gian thả mồi như vậy là đã đủ rồi, hắn lập tức hít một hơi thật sâu hướng về đám hỗn loạn trước mặt mà rống lớn một tiếng.

- “Tất cả lập tức dừng tay, ai còn tiếp tục công kích thì ta sẽ lập tức đánh gục!”

Vừa nói hắn vừa dùng tinh thần truyền lệnh cho đám Tang Thi đang vây quanh trên cơ thể của con Boss Griffin lãnh chúa.

Những con Tang Thi đang say sưa cắt xé, gặm nhấm da thịt của con Griffin ngay khi nhận được lệnh của Đình Tấn thì lập tức từ bỏ chuyện đang làm, nhảy tự do rơi xuống mặt đất bên dưới.

Sau đó bọn chúng dùng tốc độ nhanh nhất tản ra xung quanh, bắt đầu càn quét 25 tên gián điệp đang quấy rối cả đoàn đội của Terrell, từ nãy đến giờ.

‘Bịch…’

-645

...

- “Á… cứu…”

- “Đừng… đừng đến đây!”



Bọn gián điệp của [The Throne] ngay lập tức phải nhận lấy cái kết mà bọn chúng đáng phải nhận.

Từng con Tang Thi từ trên không rơi xuống, có vài con cũng rơi ngay vào người của những tên gián điệp kia.

Chúng liên tục dùng móng vuốt sắc bén và hàm răng lởm chởm kinh tởm của mình mà cấu xé lấy con mồi của chúng.

Những kẻ phản bội kia trước giờ vẫn chưa thấy được sự khủng bố của Tang Thi. Lần này lại được nhìn tận mắt, sờ tận tay thì cảm nhận đầu tiên cũng không khỏi xuất hiện sự hoảng sợ cùng với kinh tởm.

Nhiều tên gián điệp lanh lẹ muốn ra sức chống đối, thế nhưng bọn chúng lại quên mất rằng sức mạnh của đám vong linh này không phải là những người có đẳng cấp như chúng có thể chống lại.

Dưới sự đàn áp của hơn 50 con Tang Thi, không quá mười giây toàn bộ những kẻ phản bội trong nhóm của Terrell đã hoàn toàn bị đánh gục.

Tuy nhiên trong đội viễn trình của Đình Tấn thì vẫn còn đang rất hỗn loạn, đám người bên trong không có dấu hiệu gì là muốn ngừng lại.

Dường như những tên gián điệp vẫn còn tin chắc rằng bọn chúng vẫn chưa bị Đình Tấn phát hiện nên vẫn tiếp tục quấy rối mà không biết rằng, một nhóm đồng bọn của chúng đã bị diệt sạch.
 
Chương 178: Dẹp loạn (2)


Đình Tấn lúc này đang rất phẫn nộ bởi sự lộng hành của đám gián điệp này. Bọn chúng chẳng những không tiếc mà bán rẻ đi anh em trong hội lại còn chẳng xem lời nói của hắn ra gì.

- “Không dùng vũ lực là không được mà…”

Khóe mắt híp lại, miệng hắn lẩm bẩm một câu. Trong đầu lập tức tập trung nghĩ đến đám Bộ Xương Cung Thủ, sau đó dùng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh xông vào săn giết toàn bộ những tên phản bội mà hắn đã phát hiện.

Ngay tức khắc sau đó, đang cầm cung giơ lên tấn công con Griffin, đám Bộ Xương Cung Thủ nhận được chỉ lệnh của chủ nhân mình thì liền thu hồi mũi tên và cất giữ thanh cung lên trên lưng, sau đó rút ra hai thanh dao găm bằng xương mà chúng cắm ở hai bên hông.

Không chần chừ một giây phút nào, 36 con Bộ Xương Cung Thủ cấp tốc xông vào đoàn người chơi nghề nghiệp viễn trình đang đánh nhau lộn xộn, không phân biệt địch ta, ở ngay bên cạnh.

Chúng không ngần ngại mà vung vẫy vũ khí của mình công kích đám gián điệp mà Đình Tấn chỉ điểm ra lệnh.

Một tên cung thủ gián điệp đang cầm cung trong tay, vừa lắp tên xong và đang định giơ cung lên bắn về phía một tên pháp sư ở đối diện thì bỗng nhiên phía sau gáy của hắn lại cảm giác hơi nhói một cái.

-2898 (Chí Mạng)

Trong khoảnh khắc đó, gương mặt của hắn bỗng trở nên kinh hoảng, ánh mắt trợn trừng có kinh ngạc cùng với không dám tin như gặp phải một chuyện rất khủng khiếp vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Thân thể hắn cứng đờ như một khúc gỗ, bị một cơn gió thổi lay qua thì ngã sấp mặt lờ ra phía trước, để lộ một bóng người đang đứng ở phía sau.

Chính là thân ảnh ốm gầy của một con Bộ Xương Cung Thủ. Dao găm cầm trong tay nó vẫn chưa kịp thu hồi, hốc mắt đen ngòm trống rỗng chỉ có một ngọn lửa linh hồn màu xanh dương đang lập lòe lướt nhìn xung quanh.

Chậm rãi thu hồi lại dao găm đang giơ lên ngang ngực, nó sau khi giết xong tên cung thủ gián điệp kia thì không hề có bất cứ hành động nào khác mà chỉ đứng im tại đó.

Chỉ có cái đầu vẫn là lia trái lia phải tựa như đang canh chừng đám người xung quanh. Nếu như chỉ cần có ai giơ lên vũ khí của họ thì lập tức nó sẽ không ngần ngại gì mà phóng tới, hạ sát đối phương như vừa làm với tên cung thủ kia.

Cả đám người chơi bên cạnh trông thấy một màn này, rồi lại bị ánh mắt kia nhìn tới thì thân thể họ như bị đóng băng, cả người đổ mồ hôi lạnh, đứng đờ ra, quên cả việc tiếp tục công kích.

Một kích thuấn sát đối thủ, đây chính là sức mạnh của đám Bộ Xương Cung Thủ, bởi lượng sát thương của chúng là dựa trên gấp 1.8 lần chỉ số thuộc tính tinh thần của Đình Tấn, tức hiện tại đã là vượt qua con số 1000 điểm.

Đó là chưa kể đến việc chúng là theo bản năng chuyên tấn công vào những vị trí yếu hại trên thân người. Gây ra một lượng sát thương lớn gấp 2 - 3 lần bình thường.

Trước đó bởi liên tục tấn công những con quái vật cấp độ cao, những tên người chơi này vẫn chỉ là cảm thấy bọn chúng là có chút mạnh hơn so với người chơi bình thường rất nhiều.

Thế nhưng suy nghĩ hiện tại của bọn họ chính là đám Bộ Xương Cung Thủ này quả thật rất khủng bố không thua kém gì những con Boss hình người cấp độ trùm cuối trong những trò chơi trước đó bọn họ đã gặp.

Đã vậy số lượng của bọn chúng lại còn rất đông đảo và có thể tăng thêm, phụ thuộc vào thực lực của người triệu hồi ra chúng. Cả đám người chơi nghĩ đến đây thì không tự chủ được mà quay đầu nhìn về phía Đình Tấn, đang đứng cách đó không xa.

Sự việc tương tự như vậy liên tục xảy ra, lan rộng dần dần dần đến toàn bộ chiến trường hỗn loạn mà đám đội viên này tạo thành.

Cho đến khi toàn bộ 15 tên gián điệp và cả bốn người mà Đình Tấn nghi ngờ, trong đoàn đội người chơi viễn trình, đều bị giết sạch. Đó cũng chính là lúc cơn hỗn loạn đã hoàn toàn bị dập tắt.

Toàn bộ quá trình này xảy ra zFQ1jJp rất nhanh nhưng kết thúc cũng nhanh không kém. Tuy rằng hậu quả mà bọn chúng để lại là có chút lớn, con số người chết là có hơn 40, thế nhưng bù lại cái mà Đình Tấn nhận được lại càng lớn hơn.

Ánh mắt của hắn lúc này nhìn xung quanh chỉ còn lại hơn 400 người này đều không còn quá nhiều nghi ngờ, chỉ có tin nhiệm và thân thiết.

Chợt sực nhớ có một chuyện quan trọng phải làm, Đình Tấn lập tức mở ra giao diện quản lý của đội Lính Đánh Thuê, sau đó mở ra bảng danh sách những tên thành viên chính thức của đội, loại bỏ một số cái tên mà hắn đã phát hiện và tiêu diệt.

Sau một lúc thao tác, Đình Tấn mới thở phào một hơi dài, xem lại danh sách thành viên lúc này chỉ còn đúng 600 người, khóe miệng âm thầm không kìm nén được vui vẻ mà nở một nụ cười.

Người dở thì có thể đào tạo thành giỏi, thế nhưng tính cách nhiệt huyết và lòng trung thành là thứ mà hắn không thể thay đổi. 600 người ở ngay trong bảng danh sách lúc này, mới chính là thứ tài nguyên quý giá nhất mà hắn thu hoạch được trong chuyến đi lần này.

Bất quá sự yên bình trở lại chưa được bao lâu thì đột nhiên Đình Tấn lại phát hiện ở phía sau cả đoàn đội đột nhiên xuất hiện rất nhiều chấm đen đang di động.

Bởi vì lúc này vẫn còn là buổi trưa, ánh nắng mặt trời rất gay gắt làm tầm nhìn của hắn có chút không rõ ràng được, thế nhưng chăm chú nhìn kỹ một hồi lâu Đình Tấn lập tức kinh ngạc.

Những chấm đen kia chính là bóng người, mà số lượng thì rất đông đúc, có khoảng hơn 2000 người là ít. Đấy là chưa kể bọn họ đang xông về phía của hắn với tốc độ rất nhanh.

Đình Tấn ngay lập tức liền nghĩ đến đám người của hội [The Throne]. Khoảng thời gian trước khi David gửi tin về cho đến sau khi bị hai lần quấy rối vừa qua, chắc cũng là vừa đủ để bọn họ lên đường tiến đến nơi đây.

Ánh mắt hắn híp lại thành một đường, nhìn chăm chú lấy đội hình của đối phương. Trong đầu cũng âm thầm suy tính bắt đầu lên kế hoạch.

Sau một lúc lâu, Đình Tấn mới thu hồi suy nghĩ của mình rồi quay đầu nhìn về phía những tên đội viên của mình, thét lên một tiếng thật to.

- “Toàn đội tập họp, theo sau ta!”

Nói xong, Đình Tấn không chần chừ, nhấc lên bước chân đi đến nơi đoàn đội của Terrell, nơi đám người kia vẫn còn đang phải vật lộn với con Griffin Lãnh Chúa.

Gần 300 người khác, kẻ đang ngồi lập tức đứng dậy, người đang đứng thì nhanh chân chạy đến xếp vào vị trí của bọn họ trong hàng ngũ, theo sau bước chân của Đình Tấn.

Ngay khi đến gần chỉ cách con Griffin không tới 5 mét, Đình Tấn dừng lại, xoay người về phía sau nhìn lấy đám đội viên này. Phía sau lưng của hắn cũng là một nửa người trong đội của Terrell và con Boss Griffin đang liên tục gào thét.

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi lấy tinh thần, Đình Tấn chậm rãi mở mắt nhìn về phía Ameerah và Louis gật nhẹ đầu, rồi lớn giọng hùng hồn mà nói.

- “Kể từ bây giờ, ngoại trừ những người nghề nghiệp đấu sĩ và chiến sĩ, còn lại những nghề nghiệp khác sẽ do Ameerah và Louis tiếp nhận chỉ huy!”

Hai cô cậu này dường như đã được dặn dò trước đó, ngay khi được Đình Tấn gọi tên thì lập tức bước ra khỏi hàng ngũ, tiến đến đứng ngay bên cạnh hắn, sau đó bắt đầu phát ra mệnh lệnh đầu tiên của bọn họ.

- “Ai mang nghề nghiệp võ sĩ và thích khách, thì theo sau ta!”

Ameerah dõng dạc nói, sau đó lập tức xoay người bước đi. Tiếp đó, Louis cũng không chậm trễ bước lên phát biểu, trong giọng nói thì lại khá lạnh nhạt, không có cảm xúc gì.

- “Còn lại viễn trình nghề nghiệp, theo sau ta!”

Nói đoạn hắn cũng nhanh chân bước theo Ameerah.

Những tên đội viên chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng không muốn làm trái sự sắp xếp của đội trưởng, lục tục chia cắt ra, phân biệt thành hai nhóm theo sau từng người chỉ huy đã được chỉ định trước đó.

Vừa đi bọn họ vừa xoay lưng nhìn lại thì ngạc nhiên khi trông thấy Đình Tấn không có đi theo bọn họ mà bắt đầu lồm cồm bò lên thân thể của con Griffin.

Sau đó từ trong ba lô của hắn bay ra một sợi dây thừng thật dài, tựa như một con rắn biết bay có sinh mạng riêng.

Nó bắt đầu luồn lách vòng qua cổ của con Griffin nhiều vòng rồi quay trở lại cột chặt vào thân mình của Đình Tấn làm cả thân thể của hắn dán sát vào lớp lông vũ trên cổ.

Cuối cùng xung quanh con Griffin lãnh chúa lúc này chỉ còn lại cả đoàn người chơi cận chiến do Terrell chỉ huy, đang phải vật lộn giữ chặt Boss. Xung quanh bọn họ được bao bọc lại bởi đám vong linh sinh vật của Đình Tấn.

Nằm ngửa mặt lên trời, ánh nắng có chút chói làm hắn cũng khôi khỏi có chút khó chịu. Nhắm mắt lại dưỡng thần, tiện tay lấy ra thuốc khôi phục uống vào, Đình Tấn khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà rồi lẩm bẩm.

- “Đến đây đi, để cho [The Alliance] bắt đầu tỏa sáng thôi…”
 
Chương 179: Tới nơi


Đoàn người do Louis và Ameerah dẫn dắt chỉ huy lúc này đã rời khỏi vùng chiến trường, cách vị trí của con Griffin khoảng 50 mét.

Do Ameerah chỉ huy, đoàn người chơi thích khách và võ sĩ dẫn đầu đoàn người bước nhanh về phía một vách đá khá dốc. Louis dẫn dắt những tên nghề nghiệp viễn trình như pháp sư, cung thủ và thợ săn nối bước theo sau.

Đột nhiên ngay khi đến một đoạn dốc lưng chừng giữa vách đá, Ameerah ngừng lại bước chân xoay người về phía sau rồi hô to ra lệnh.

- “Toàn đội cận chiến tản ra xung quanh canh gác, đề phòng kẻ địch công kích, đánh lén!”

Những tên đội viên lập tức thi hành mệnh lệnh, phân chia nhau ra các phía, thậm chí có người còn leo lên dốc đá ở phía trên cao theo sự chỉ đạo của Ameerah để canh gác, đề phòng.

Louis ngay lúc này cũng dừng lại bước chân, không nói một lời nào chỉ đưa tay lên cao bàn tay nắm chặt lại ra hiệu giữ nguyên đội hình.

Toàn bộ những tên trong đội viễn trình do hắn dẫn dắt cũng đều là người thông minh nên lập tức hiểu ý mà dừng lại bước chân, ánh mắt bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh cùng với tình hình chiến trường ở phía sau.



Trong lúc đoàn người Ameerah và Louis rời đi, Đình Tấn nằm trên lưng con Griffin bắt đầu lớn tiếng, bàn kế hoạch cùng với Terrell và cả đội của hắn.

- “Terrell! Các anh em! Một lúc nữa khi có hiệu lệnh của ta thì lập tức giải phóng trói buộc với con Griffin rồi dùng tốc độ nhanh nhất của các ngươi quay trở về tụ tập với đội của Ameerah và Louis. Có nghe rõ không?!”

Nghe được lời nói của Đình Tấn, Terrell cùng những tên chiến sĩ và đấu sĩ có mặt ở đây cũng bị kinh ngạc không hết.

Không kìm được sự lo lắng trong lòng, một vài tên đội viên nhanh chóng hỏi lại hắn.

- “Thế còn ngươi thì sao đội trưởng?”

Những tên đội viên xung quanh cũng không nhịn được mở miệng quan tâm khuyên bảo.

- “Ngươi không rời khỏi đây sẽ rất nguy hiểm đó đội trưởng!”

- “Phải đó đội trưởng, rời khỏi đây thôi không cần phải liều mạng như vậy đâu…”



Nghe những lời quan tâm của đám đội viên này, Đình Tấn trong lòng không khỏi dâng lên một trận ấm áp, thế nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, lớn tiếng mà trả lời lại.

- “Cám ơn các ngươi, ta đã có kế hoạch riêng sẽ không sao đâu!”

Sau khi được sự trấn an của Đình Tấn, những tên đội viên lúc này cũng có vẻ an tĩnh xuống một chút, không tiếp tục nói nhiều nữa.

Thế nhưng sự lo lắng trong lòng là không tránh khỏi, bởi Đình Tấn không chỉ là đầu não mà còn là biểu tượng tinh thần của toàn bộ [The Alliance].

Nếu như hắn tử vong thì có thể sẽ rất loạn đi, niềm tin vào chiến thắng đều là hắn tạo dựng cho bọn họ, mất đi hắn cũng đồng nghĩa đi mất đi hi vọng có thể thành công chiến thắng được kẻ địch lớn lần này.

Terrell tinh tế phát hiện gương mặt của những tên đội viên xung quanh vẫn còn trầm trọng vì không bớt lo. Đầu óc nhanh nhạy, hắn liền mở lời khuyên bảo.

- “Đội trưởng nếu đã có kế hoạch tự tin như vậy thì chắc chắn những bước kế tiếp sẽ thành công thôi. Các ngươi lo nghĩ cũng không có tác dụng gì đâu, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là phải tuân theo mệnh lệnh mà thi hành. Đừng làm chuyện dư thừa rồi gây rối làm ảnh hưởng đến kế hoạch của đội trưởng.”

‘Rõ…’

Lời nói của Terrell vừa phát ra xong, những tên đội viên âm thầm suy nghĩ một chút liền tỉnh táo tinh thần lại ngay. Những lo lắng trước đó không cánh mà bay, tiêu tán đi gần hết, chiến ý cũng lập tức quay trở lại mà đồng thanh hô to.

Nhìn thấy đoàn đội của mình đã bình ổn trở lại, Đình Tấn trong lòng cũng là yên tâm không ít.

Kế hoạch hạ sát Boss rồi an toàn rút đi trước khi những kẻ quấy rối đến đây đã thất bại, mà trả giá chính là hi sinh một đội do David chỉ huy.

Bước kế hoạch cuối cùng cũng là phần quan trọng nhất trong chuyến đi này hắn quyết không để có bất kì trục trặc nào chen ngang, để rồi dẫn đến thất bại, bởi vì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng gây ảnh hưởng tới rất nhiều dự tính trong tương lai của hắn.



Trong khi đoàn người của Đình Tấn đang bận bịu tất bật chuẩn bị đối phó với kẻ địch thì đám người [The Throne] do Henry dẫn đầu vẫn đang cấp tốc chạy tới với sự tự tin chiến thắng gần như tuyệt đối.

Trước đó khi Henry ra lệnh ‘kích hoạt bom hẹn giờ’ cho lão quản gia, trong lòng của hắn tràn ngập tự tin. Bước chân cũng là khá nhàn nhã không như bây giờ rất gấp gáp.

Hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới thành công xây dựng một đội gián điệp như vậy.

Với số lượng gián điệp mà mình đã gài vào [The Alliance], Henry tin tưởng chỉ cần bọn họ một khi vùng dậy liền có thể phá hỏng toàn bộ thành quả lao động của đám người Đình Tấn.

Thậm chí là làm cho con boss nổi điên lên, tàn sát hết sạch những kẻ đã bao vây, muốn chém giết nó trong cả buổi sáng này.

Thế nhưng không quá lâu sau đó, gương mặt của hắn liền trầm xuống, đến mức muốn chảy ra nước khi nhận được tin toàn bộ gián điệp hoặc những người mà hắn mua chuộc được đều đã bị tiễn đưa về thành.

Henry vừa tức giận lại càng gấp gáp nên lập tức mới tăng tốc độ tiến quân, nếu không thì hắn cũng không phải hì hục mà chạy như lúc này.

Vừa chạy Henry vừa âm thầm mắng chửi thầm những gã gián điệp vô dụng kia. Đồng thời cũng hướng về ông lão quản gia Tim ở bên cạnh mà ra lệnh.

- “Gọi cho lũ Hồng Môn Hội kia đi, chúng ta tới nơi rồi. Chuẩn bị chiến đấu thôi.”

- “Vâng thưa thiếu gia.”

Ông lão quản gia cung kính mà đáp. Lập tức liền bắt đầu soạn tin nhắn gửi đi.

Ngay lúc này, Henry liền âm thầm quan sát tình hình Boss ở trước mặt. Khoảng cách đã chỉ còn trên dưới 150 mét, hắn đã có thể nhìn rõ được thân ảnh con Griffin đang quằn quại, 2flOEPJ vùng vẫy trên mặt đất.

Tiếng kêu gào của nó, Henry cũng đã có thể loáng thoáng nghe thấy đôi chút.

Mở ra chức năng dò xét hướng về con Griffin, Henry đôi mắt không khỏi sáng lên khi nhìn thấy con số 4755/44.400.

Hắn là không hiểu ý nghĩa của con số này đại diện cho cái gì, mà nghĩ rằng "Những người trong [The Alliance] với cách thức giết boss theo kiểu "Thời tiền sử" thế này mà còn đánh boss gần chết được thì nói gì là đại quân hùng mạnh của mình".

Thế nên cứ ảo tưởng rằng chỉ với chút HP ít ỏi đó thì cả đại quân của hắn liền có thể càng quét chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Chính vì vậy, Henry vẫn còn mang theo một chút ý niệm khinh thường ở trong lòng đối với con Griffin Boss này.

Khoảng cách càng ngày càng gần, đột nhiên khi trông thấy người của đối phương bắt đầu có đại hành động, từ bỏ chiến đấu với Boss mà chạy đi về phương xa, Henry không nhịn được buồn cười mà mở miệng cười lớn một tiếng.

Trong đầu hắn không khỏi tưởng tượng ra gương mặt hốt hoảng, lo sợ của Đình Tấn khi trông thấy đại quân của mình đang xông tới, rồi hấp tấp bỏ của chạy lấy người.

Sự tự tin của hắn càng lúc càng củng cố nhiều hơn. Đến một lúc không kìm chế được nữa, Henry ngạo mạn xoay đầu hướng về phía sau rống lớn.

- “Bọn chó đó đang bỏ chạy vì sợ hãi chúng ta. Các ngươi còn chờ gì nữa, mau xông lên giết sạch bọn chúng cho ta!!”

Đám đội viên [The Throne] trước đó cũng đã trông thấy hành động của đối phương.

Nghe được lời kêu gọi của Henry, cả đám bọn chúng càng trở nên hưng phấn và tin chắc rằng, hơn 2000 người bọn họ nhất định có thể diệt sạch cả Boss lẫn toàn bộ đoàn đội của Đình Tấn.

Ba tên đội trưởng Ai Kiu Ai, Ollay và Huyền Thoại lúc này cũng đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra ý tưởng ‘Cơ hội chuộc lỗi đã tới’ trong mắt đối phương.

Ngay tức khắc không chần chừ chút nào, Huyền Thoại lập tức hô to dẫn đầu.

- “Toàn bộ đội cận chiến, xếp thành đội hình số 1, xông về phía trước!”

Hai tên Ai Kiu Ai và Ollay lãnh đội pháp sư, cung thủ và thợ săn cũng ngay tức khắc truyền lệnh cho đội viên của bọn họ tiến công.

Rất nhanh, toàn bộ một đoàn người nối dài của hội [The Throne] nhanh chóng tản ra, xếp thành đội hình tựa như một mũi tên khổng lồ, đâm thẳng về phía con Griffin Boss Lãnh Chúa và nhóm người của Đình Tấn.

Khoảng cách 200 mét không tới, bắt đầu nhanh chóng được rút ngắn lại. Cứ như đồng hồ đếm ngược thời gian…
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com

Có thể bạn cũng thích?

Back
Top