Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh
Chương 120: Lý Thiết Trụ và Thúy Hoa (5)


Anh vội vàng đưa Nhậm Đông Thăng đến bệnh viện và sắp xếp ổn thỏa xong, trời đã tối muộn.

Nhậm Xuyên ngồi chăm sóc một bên, Giang Hoàn ôm bụng ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve bụng mình.

Nhậm Xuyên không biết phải chửi bậy sao nữa: "Anh không thể mang thai."

Anh thật sự không biết Giang Hoàn nghĩ gì trong đầu: "Anh là đàn ông, còn mẹ nó là công nữa!"

Giang Hoàn trợn to hai mắt: "Ai nói anh không thể mang thai!"

Hắn cẩn thận vuốt ve bụng mình, trong mắt ngập tràn yêu thương: "Ông cha ta đã nói, chạm đúng công tắc sẽ mang thai."

Nhậm Xuyên "..."

Mẹ nó, cạn lời thật.

Anh thở dài như từ bỏ cái gì: "Được, anh sinh đi, tôi muốn xem anh có thể sinh ra cái gì."

Giang Hoàn trợn to hai mắt: "Em nói con chúng ta là "cái gì" hả?"

Nhậm Xuyên: "..."

Nhậm Đông Thăng trên giường bệnh đột nhiên thở mạnh: "Hộc-!"

Nhậm Xuyên lao tới: "Bố!"

"Có..." - Nhậm Đông Thăng không nói được nữa, "Có..."

Nhậm Xuyên thật sự bó tay toàn tập, vội vàng muốn giải thích rõ ràng: "Bố đừng nghe anh ta nói bậy!"

Giang Hoàn còn ôm bụng tự hào, dõng dạc tuyên bố: "Không sai! Bố! Bố sắp có cháu rồi!"

Nhậm Đông Thăng trợn mắt, ú ớ một tiếng rồi lại ngất đi.

Nhậm Xuyên cảm nhận được sự kiệt quệ mà anh chưa từng trải qua trong đời.

Anh trút hết bồn lửa giận lên đầu Giang Hoàn: "Nếu bố bị anh làm cho tức chết, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi nhà!"

Giang Hoàn sửng sốt: "Ôm... ôm con bỏ chạy..."

Nhậm Xuyên: "..."

"Thôi." - Anh thở dài thườn thượt, tức giận với kẻ ngu si không có đáng, "Còn chưa ăn cơm, anh muốn ăn gì không?"

Giang Hoàn suy nghĩ một chút: "Móng giò hầm đi, cho lợi sữa."

Nhậm Xuyên khô cạn lời rồi: "Anh nên ăn một ít óc lợn, nghe nói bổ não."

Giang Hoàn ôm bụng thút thít: "Anh đang mang thai, em không cho anh ăn móng giò sao? Đồ móng giò bự!"

"Rồi rồi rồi!" - Nhậm Xuyên vung tay lên đầu hàng, "Còn muốn ăn gì nữa không?"

Giang Hoàn suy nghĩ thêm: "Vải đi, nghe nói sau khi ăn vải, da của con sẽ giống như vải, còn có nho, nếu ăn nhiều nho, mắt của con sẽ vừa đen vừa sáng như nho."

Nhậm Xuyên không nhịn được xen vào: "Nếu không thì về nhà ăn gà, nghe bảo ăn vào rồi con sinh ra sẽ bước đi như bay đấy."

"Được được được!" - Giang Hoàn vỗ tay thật lớn, "Vậy thì ăn gà!"

Nhậm Xuyên: "..."

Nói về gà, chẳng có tí văn minh nào cả.*

(Đoạn này tác giả dùng ngôn ngữ mạng sử dụng từ đồng âm để làm câu đùa, mình tra thấy cũng không quan trọng lắm cũng chưa tìm thấy câu nào tương đương trong tiếng Việt nên thôi kệ đó đi hen.)

Có lẽ do vẻ mặt của Nhậm Xuyên có chút ảo diệu, Giang Hoàn tưởng lầm anh ghét bỏ hắn, cho nên ghé lại gần, vụng về lấy lòng: "Em yên tâm, nhất định là sinh ra con trai, sinh con xong anh sẽ ra đồng làm việc."

Này là thiết lập tính cách cô vợ nhỏ tội nghiệp đây hả.

"Sinh trai hay gái gì cũng như nhau." - Nhậm Xuyên thở dài, sờ sờ bụng hắn, "Anh dưỡng thai đi."

Mang thai thì mang thai, chỉ cầu xin hắn thành thật và đừng gây sự gì là được.

Khi Nhậm Xuyên đang nói chuyện với bác sĩ, Giang Hoàn đang ăn. Nhậm Xuyên đi thanh toán viện phí, Giang Hoàn đang ăn. Nhậm Xuyên hoàn thành các thủ tục cho Nhậm Đông Thăng rồi quay lại, Giang Hoàn vẫn đang ăn.

Nhậm Xuyên khó hiểu: "Bình thường tôi tệ với anh lắm à?"



Giang Hoàn nấc lên vì ăn quá nhiều, nhưng vẫn ăn tiếp: "Ăn nhiều thì con mới hấp thụ được nhiều dinh dưỡng."

Nhậm Đông Thăng trên giường bệnh mơ màng tỉnh dậy, cất giọng yếu ớt: "Xuyên Nhi..."

"Ối, bố." - Nhậm Xuyên vội vàng bước tới nắm tay ông, "Đừng nghe tên khùng này ăn nói bậy bạ, hoàn toàn không có thai..."

Ánh mắt của Nhậm Đông Thăng hướng về phía cái bụng đang căng cứng của Giang Hoàn, ông suýt chút nữa ngưng thở: "Sáu... sáu tháng..."

Nhậm Xuyên: "..."

Anh không nói nên lời: "Chút nữa là tám tháng rồi."

Đồng tử của Nhậm Đông Thăng đột nhiên nở to, giọng nói ông run run: "Đàn ông sinh con... nhanh như vậy sao?"

Ông đột ngột nắm lấy cổ tay Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi, đến nước này rồi thì bố không giấu con nữa..."

Nhậm Xuyên muốn tắt thở đến nơi rồi: "Lẽ nào không phải mẹ... mà là bố sinh con ra sao?"

Nhậm Đông Thăng: "...Nếu bố nói là con được mẹ con sinh ra, thì con có thất vọng không..."

Nhậm Xuyên: "... Bố, bây giờ nói chuyện không cần thở mạnh đâu."

"Đứa nhỏ sinh ra rồi." - Nhậm Đông Thăng cầm tay Nhậm Xuyên, thú nhận, "Bố đã tiết kiệm quỹ giáo dục, còn mua hai căn nhà ở học khu, đó giờ bố không dám nói với con, nhưng chuyện đến nước này rồi thì bố cũng không giấu..."

Nhậm Xuyên không chịu nổi mà ngắt lời Nhậm Đông Thăng: "...Vâng."

Ai có thể nhìn thấy sự bất lực một người đàn ông gánh trên đôi vai của mình.

Chưa tới mấy phút sau khi tỉnh lại, Nhậm Đông Thăng đã bắt đầu đuổi người: "Đưa Giang Hoàn về nhà, nó không nên ở lại bệnh viện."

"Không sao đâu, bố." - Nhậm Xuyên làm sao có thể yên tâm để Nhậm Đông Thăng một mình trong bệnh viện, "Bây giờ anh ấy chạy tám trăm mét cũng không thành vấn đề."

"Xuyên Nhi!" - Nhậm Đông Thăng cao giọng, "Trong bụng nó là con của con!"

Nhậm Xuyên không biết mình nên làm ra biểu cảm gì: "Không phải..."

Nhậm Đông Thăng hít sâu một hơi: "Không phải con con?!"

Nhậm Xuyên thầm nghĩ này là gì nữa đây: "Không phải..."

Nhậm Đông Thăng hít thở không thông: "Có phải là con của con hay không mà con cũng không biết sao?!"

Nhậm Xuyên: "...Biết, là con của con."

Anh thật sự không dám ở lại với Nhậm Đông Thăng nữa, nếu đêm nay Giang Hoàn không sinh con ngay tại đây, e rằng sự việc sẽ không giải thích được.

"Con sẽ gọi người tới chăm sóc bố." - Nhậm Xuyên thở dài, đứng dậy, "Bọn con về nhà trước."

Nhậm Đông Thăng nhìn Giang Hoàn với khuôn mặt đầy ý cười hiền hậu: "Về nhà rồi muốn ăn gì thì nói với chồng con, đừng kén, càng nhịn càng thiệt thòi cho đứa nhỏ."

Giang Hoàn ngẩng đầu lên khỏi bát: "Thật sao? Bố, vậy con ăn thoải mái."

"Cứ thả cửa!" - Nhậm Đông Thăng đột nhiên vỗ xuống giường, "Ăn được thì cứ ăn!"

Nhậm Xuyên ôm trán thở dài một hơi: "Ăn xong rồi còn sinh..."

Anh đưa Giang Hoàn về nhà: "Bố, con đi đây."

"Đi đường cẩn thận!" - Nhậm Đông Thăng lớn tiếng kêu lên, đi ra khỏi phòng bệnh vẫn còn nghe thấy, "Cẩn thận giữ cháu cho bố! Đảm bảo bố tròn con vuông!"

Giang Hoàn vỗ bụng mình giống như vỗ một quả dưa hấu: "Em nghe bố nói gì chưa?"

Nhậm Xuyên chỉ muốn thở dài: "Em nghe thấy rồi."

Giang Hoàn ngẩng đầu, ưỡn ngực: "Anh, Lý Thiết Trụ, cuối cùng cũng có thể sống mà ngẩng cao đầu!"

Cửa thang máy mở ra, một cặp vợ chồng bước vào. Người vợ đang ôm bụng, được chồng đỡ, trên tay cầm nhiều tờ giấy xét nghiệm khác nhau.

Giang Hoàn nghiêng người lại gần: "Chị gái mấy tháng rồi?"

Chị bầu nhìn hắn một cái rồi xoa bụng, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ: "Sáu tháng."

"Thật khéo quá!" - Giang Hoàn đột nhiên vỗ bụng mình, "Tôi cũng sáu tháng!"

Chị bầu: "..."

Người chồng nhìn Giang Hoàn và Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới một lần, vội vàng bảo vệ vợ mình ở phía sau, ý tứ rõ ràng không cần phải nói ra.



"Xin lỗi, xin lỗi..." - Cửa thang máy mở ra, Nhậm Xuyên kéo Giang Hoàn bỏ chạy, liên tục xin lỗi, "Thực xin lỗi, đầu óc có vấn đề..."

"Em có ý gì!" - Ra khỏi thang máy, Giang Hoàn không vui, hất tay anh ra, "Anh sinh cho em một đứa con, em nói anh đầu óc có vấn đề?"

"Ý em là..." - Nhậm Xuyên không biết phải nói như thế nào, "Chúng ta đều đã lớn tuổi, không thể nói với người ngoài, đứa nhỏ có khả năng dễ bị sảy."

Giang Hoàn trầm tư, sờ sờ bụng: "Ừ, cũng đúng."

Nhậm Xuyên thở dài thườn thượt.

Bắt taxi về nhà, Nhậm Xuyên mệt mỏi dựa vào cửa kính xe, nghĩ rằng một ngày náo loạn có thể xem như đã qua.

Giang Hoàn mơ hồ cảm thấy bụng có chút khó chịu, vì vậy dựa đầu vào vai Nhậm Xuyên, cau mày nói: "Bụng anh hơi..."

"Sao thế?" - Nhậm Xuyên lập tức căng thẳng, giống như Giang Hoàn thật sự đang mang thai, "Đau à?"

Trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ hoang đường: "Sắp sinh sao?"

"Không thoải mái." - Giang Hoàn nắm chặt cổ tay Nhậm Xuyên, "Hôn anh đi."

Nhậm Xuyên ngẩng đầu, hôn lên trán hắn: "Đỡ hơn chưa?"

Giang Hoàn lại ưỡn bụng: "Hôn con mình đi."

Nhậm Xuyên: "..."

Tài xế taxi và Nhậm Xuyên nhìn nhau qua kính chiếu hậu: "..."

Giang Hoàn thúc giục: "Nhanh lên!"

Nhậm Xuyên vô cùng miễn cưỡng cúi xuống hôn một cái lên bụng Giang Hoàn.

"Không đau nữa." - Giang Hoàn ghé sát vào tai Nhậm Xuyên, cực kỳ hạnh phúc, "Không đau chút nào."

"Hay là..." - Nhậm Xuyên không biết thế nào lại nói, "Đừng sinh nữa..."

Giang Hoàn ôm bụng không vui: "Thế sao được!"

Nhậm Xuyên hỏi một câu: "Anh nói xem, sau khi sinh rồi thì cho con nối dõi tông đường cho nhà họ Lý của anh hay nhà họ Nhậm của em?"

Giang Hoàn: "..."

Hỏi hay lắm.

Nhậm Xuyên vỗ vỗ bụng của hắn: "Nên là, chúng ta sẽ không sinh, sinh ra quá phiền phức..."

Cái vỗ này không mạnh không nhẹ, nhưng cảm giác của Giang Hoàn ập đến: "Chờ đã, hình như anh..."

Xe taxi vừa dừng, Giang Hoàn đã lập tức đẩy cửa xe lao ra, thang máy cũng không đi mà chạy chậm lên lầu.

Nhậm Xuyên theo sát phía sau, chỉ sợ hắn bị làm sao, vừa vào nhà liền thấy Giang Hoàn vọt vào nhà vệ sinh.

"Sao vậy?" - Nhậm Xuyên đập cửa phòng tắm, "Anh không sao chứ?"

Tiếng rên rỉ đau đớn của Giang Hoàn phát ra từ trong phòng tắm: "Không được rồi, anh..."

Tim Nhậm Xuyên lập tức nhảy lên tới cổ họng, thầm nghĩ có khi hắn không mang thai giả mà là mang thai thật!

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng hét chói tau của Giang Hoàn: "Á!"

Nhịp thở của Nhậm Xuyên đột nhiên ngừng lại.

Một giây sau, cửa phòng tắm mở ra, Giang Hoàn không mặc quần lao ra ngoài, tay cầm quần lót, trên mặt toàn là sợ hãi: "Sảy thai..."

Ánh mắt Nhậm Xuyên hướng về quần lót trên tay hắn, miếng vải loang lổ vết máu, lúc này anh cũng hoảng sợ: "Mau đi viện! Anh nằm xuống đừng nhúc nhích, em gọi 120!"

Anh lấy điện thoại ra: "Xin chào, chồng tôi bị sảy thai cần xe cấp cứu."

Y tá nghe điện thoại im lặng một lúc: "Chồng... anh?"

"Đúng đúng đúng!" - Nhậm Xuyên lo lắng, "Sảy thai rồi!"

"Ừm... xin hỏi anh muốn đến khoa nào?"

Nhậm Xuyên cũng không rõ Giang Hoàn trong tình huống này nên khám ở khoa nào: "Khoa hậu môn trực tràng? Hay khoa sản?"
 
Chương 121: Cuối cùng cũng cầu hôn


Cầm kết quả kiểm tra của Giang Hoàn, Nhậm Xuyên bị một nhóm phóng viên chặn trước cửa phòng mổ.

"Xin hỏi, anh đang cố tình nhầm lẫn phải không?"

"Xin hỏi, điều gì khiến anh tin rằng đàn ông có thể sinh con?"

"Anh đã bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nổi tiếng theo cách này chưa?"

"Anh có thể nói lên suy nghĩ của mình vào lúc này không?"

Xe cấp cứu chạy trên đường nhanh như chớp, tin tức về đàn ông sinh con lan nhanh như cháy rừng.

Giang Hoàn vừa bước vào phòng phẫu thuật, các phóng viên đã phi tới rồi.

Nhậm Xuyên không còn biết tâm trạng của mình nên như thế nào, đừng nói đến nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với máy quay: "Tôi..."

Thấy anh như có điều muốn nói, các phóng viên đưa micro tới.

Micro kề bên miệng, Nhậm Xuyên lại không nói gì, lần lượt tháo từng cúc áo, cởi áo khoác ngoài ra.

Các phóng viên càng trông đợi, dí micro vào miệng anh.

Nhậm Xuyên nhìn các phóng viên có mặt ở đây một chút, tóm lấy một cái micro thử âm thanh: "Tôi muốn nói..."

Tất cả các thiết bị ghi âm đã được bật sẵn, nhắm vào anh.

"...Tôi đã nhảy từ cửa sổ bệnh viện này ba lần, hôm nay sẽ là lần thứ tư."

Hai phút sau, hành lang hỗn loạn, Nhậm Xuyên bám vào bệ cửa sổ làm bộ muốn nhảy, các phóng viên kéo áo anh và gào khóc: "Đừng nhảy! Ít nhất live stream xong rồi hẵng nhảy!"

Ngoài ra còn có các phóng viên đang tận tâm đưa tin: "Ăn nhiều bụng lớn, bị trĩ chảy máu, lại bị xem như đàn ông sinh con. Đây là nhân tính vặn vẹo hay vô đạo đức? Hy vọng các phóng viên dưới âm tào địa phủ có thể tiếp tục theo dõi đưa tin!"

Giang Hoàn bị đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, cong mông nằm ở trên giường, nhìn bên cạnh giường bệnh của mình thấy Chúc Khải Phong đang thong thả ăn quýt.

Giang Hoàn ôm mông rống giận: "Tại sao lại là cậu!"

Hoàng Phủ Thiết Ngưu! Tình địch của hắn!

Chúc Khải Phong liếc hắn một cái: "Chồng của anh vẫn đang ngồi trên bệ cửa sổ không chịu xuống, Thôi Minh Hạo đang phẫu thuật, bố vợ anh thì đang nằm viện, chỉ có mình tôi mới tới trông anh được thôi."

Giang Hoàn đột nhiên vỗ giường một cái: "Cậu tới cười nhạo tôi!"

Đương nhiên Chúc Khải Phong đến xem trò cười, bằng không thì tới làm gì: "Đúng vậy, tôi tới cười vào mặt anh."

"Biết ngay!" - Giang Hoàn hung hăng trừng hắn, "Cho dù tôi không sinh được con, Thúy Hoa cũng không thể thuộc về cậu!"

Chúc Khải Phong nghẹn sặc: "Anh gọi Xuyên Nhi là Thúy Hoa? Nó không đánh anh sao?"

"Thúy Hoa không phải cái tên cậu có thể gọi!" - Giang Hoàn sắp tức chết rồi, "Cậu đừng hòng chia rẽ chúng tôi!"

Chúc Khải Phong biết là nếu tin đàn ông sảy thai thì đầu óc cũng chẳng tốt rồi, nhưng không ngờ tình trạng Giang Hoàn lại tệ như vậy.

"Tôi..." - Hắn đứng lên, "Tôi đi kiếm Xuyên Nhi trở lại trông anh."

"Về đi!" - Giang Hoàn tức nổ phổi, "Không cho cậu gặp em ấy!"

Chúc Khải Phong đi nhanh hơn: "Tôi thấy anh đúng là quá mức không bình thường..."

Giang Hoàn giãy giụa muốn xuống giường, nhưng cái mông thật sự không hợp tác, chưa đi được hai bước liền ngã xuống đất, chiếc dép bay lên đụng phải cây truyền dịch, cây truyền dịch ngã xuống đập trúng lọ hoa, lọ hoa bốp một phát rơi trúng đầu Giang Hoàn nhờ phản ứng dây chuyền.

Chúc Khải Phong: "..."

Không liên quan gì đến hắn nha!

Giang Hoàn bị lọ hoa rơi trúng đầu choáng váng quay cuồng, những gì xảy ra mấy ngày nay hiện lên trong đầu như đèn kéo quân.

Lý Thiết Trụ và Thúy Hoa...

Bé cưng và heo...

Lái máy kéo đưa Nhậm Xuyên đi hóng gió...

Lái máy kéo đến cửa hàng 4S để sửa xe...

Đàn ông mang thai...

Con mẹ nó còn sảy thai...

Loạt chấn động này thực sự quá lớn, như bão táp mưa sa vả hắn phát ngu.

Giang Hoàn nằm trên mặt đất, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhậm Xuyên...

Muốn giết hắn...

Trùng hợp vào lúc này, Chúc Khải Phong lôi kéo Nhậm Xuyên vào phòng bệnh: "Xem chồng mày đi, tao thấy anh ta hơi không bình thường..."

Nhậm Xuyên hoàn toàn không muốn nhìn Giang Hoàn: "Giờ mà bình thường mới lạ."



Chúc Khải Phong không tin, nhìn Giang Hoàn nằm cứng đơ trên mặt đất, hỏi hắn: "Anh bình thường không?"

Giang Hoàn nhất thời không nói nên lời, không biết nên trả lời như thế nào: "Tôi bình thường... hay không bình thường?"

Chúc Khải Phong: "..."

Nhậm Xuyên nhận ra điều gì đó, trên mặt hiện ra nụ cười nguy hiểm: "Nhớ rồi à?"

"Nhớ gì cơ?" - Giang Hoàn giả ngu, "Anh còn đang chìm đắm trong nỗi đau mất con không thể nào kiềm chế."

Nhậm Xuyên thản nhiên dựng cây truyền dịch lên, lắc lư hai lần: "Họ Giang..."

Giang Hoàn thấy không ổn, lưu loát đứng dậy khỏi mặt đất, run rẩy lui về phía sau: "Anh vừa mới sảy thai! Em không thể làm vậy với anh! Đừng tới đây... Anh báo cáo em với hội phụ nữ... Đừng tới..."

Nhậm Xuyên giơ cây truyền dịch quét ngang qua, gầm lên: "Anh bò tới đây chết cho tôi!"

Giang Hoàn thấy tình hình không ổn liền bỏ chạy: "Cứu mạng! Giết người!"

Nhậm Xuyên vác cây truyền dịch đuổi tới: "Anh đứng lại đây cho tôi!"

Chúc Khải Phong sốc óc khi chứng kiến ​​tất cả chuyện này diễn ra, lấy điện thoại hướng về phía hai người họ, bắt đầu phát sóng trực tiếp: "Cả nhà ơi nhớ thả tim và follow nhé, cho mọi người xem bản tin theo dõi mới nhất về vụ việc đàn ông sảy thai, cặp chồng chồng ra tay đánh lộn, tình cảm vỡ tan rồi..."

"Dừng tay!" - Bị đuổi đánh hơn một giờ, Giang Hoàn thật sự chạy không nổi nữa, hai tay ôm đầu gối, thở hổn hển nói, "Anh mệt quá..."

Mang theo cây truyền dịch, Nhậm Xuyên cũng mệt, chỉ xuống dưới chân: "Anh, lại đây, quỳ xuống."

Giang Hoàn chần chừ: "...Anh vẫn có thể chạy thêm tám trăm mét nữa."

"Mẹ..." - Nhậm Xuyên chạy hết nổi, anh đã mệt đến tê liệt, "Tôi không đâu."

"Bạo lực gia đình là không nên." - Giang Hoàn nhân cơ hội giật lấy cây truyền dịch từ tay anh, đụng vào vai anh, "Đi đi, chồng mời em ăn ngon."

Bọn họ cũng không biết mình chạy tới đâu, trời đã về khuya, nhìn xung quanh hình như chỉ có một quán KFC mở cửa 24/7.

Giang Hoàn vác cây truyền dịch, nắm tay Nhậm Xuyên, đưa anh đi ăn KFC.

Nhậm Xuyên ngồi tại chỗ không muốn nhúc nhích: "Cho tôi một cái cánh gà nướng."

"Ăn kem đi." - Giang Hoàn có âm mưu từ trước, "Em chạy toát mồ hôi nhễ nhại, ăn kem giải nhiệt đi."

"Không." - Nhậm Xuyên không ăn kem, "Tôi muốn ăn cánh gà nướng."

"Kem!"

"Cánh gà nướng!"

"Kem!"

"Cánh gà nướng!"

...

Giang Hoàn thật sự không thể cãi lại Nhậm Xuyên, đi đến bàn gọi món, gọi hai chiếc cánh gà nướng, rồi lấy ra một chiếc nhẫn origami: "Cậu nghĩ cách giúp tôi bỏ chiếc nhẫn này vào trong cánh gà nướng được không?"

Nhân viên phục vụ: "..."

Giang Hoàn bưng cánh gà nướng trở lại, Nhậm Xuyên ghét bỏ tốc độ của hắn: "Có hai cái cánh gà nướng thôi mà sao lâu thế?"

"Tại..." - Giang Hoàn không lựa lời mà nói, "Cánh gà không có sẵn, vừa giết..."

Nhậm Xuyên: "..."

Anh thở ra một hơi từ trong mũi, cắn mạnh một cái cánh gà: "Anh đừng tưởng mua cho tôi cánh gà nướng thì tôi sẽ tha cho anh. Khi nào tôi hết mệt tôi vẫn sẽ đánh anh!"

Giang Hoàn thầm nói, vậy nên anh nhét một chiếc nhẫn vào cánh gà nướng của em, anh không tin lúc anh cầu hôn em vẫn muốn đánh anh!

Hắn thậm chí còn có chút tự đắc, về mặt sinh tồn không ai có thể so với sếp Giang!

Nhậm Xuyên một hơi ăn hết cả hai cái cánh gà nướng, xoa bụng rồi ợ lên: "Hợ-!"

Giang Hoàn: "!!!"

Hắn khiếp sợ nhìn đống xương trên bàn, sau đó nhìn Nhậm Xuyên: "Lúc em ăn không thấy gì lạ sao?"

Nhậm Xuyên thắc mắc: "Thấy cái gì?"

Lần này đến lượt Giang Hoàn hít thở không thông, dù chiếc nhẫn không phải bằng kim loại mà được gấp bằng giấy, nhưng cũng không phải thứ có thể ăn được!

Nhậm Xuyên xắn tay áo: "Được rồi, lại đây, quỳ xuống..."

Thấy sắp bị đánh, Giang Hoàn lập tức hô dừng: "Chờ đã!"

Nhậm Xuyên cau mày: "Anh lại làm sao đấy?"

Giang Hoàn nhìn trời nhìn đất: "Ừ thì... Anh nghĩ em còn cần ăn cánh gà nướng."

Nhậm Xuyên: "..."



Giang Hoàn chạy như bay tới bàn gọi món, lấy giấy gấp mười chiếc nhẫn ngay tại chỗ, nhìn nhân viên phục vụ: "Tôi muốn mười cái cánh gà nướng."

Nhân viên phục vụ: "..."

Giang Hoàn mang cánh gà nướng trở lại, lần này đặc biệt dặn dò Nhậm Xuyên: "Em ăn cẩn thận, từ tốn, không nên ngấu nghiến."

Tay Nhậm Xuyên đang vươn ra cầm lấy cánh gà nướng khựng lại giữa không trung: "Anh hạ độc tôi à?"

Giang Hoàn: "..."

"Không!" - Giang Hoàn không nhịn được hét lớn một tiếng, "Anh hạ độc em làm gì!

Nhậm Xuyên nhìn hắn chằm chằm: "Anh ăn một cái trước đi."

Giang Hoàn: "..."

"Anh..." - Hắn luống cuống kiếm cớ, "Anh vừa mới phẫu thuật trĩ, không nên ăn..."

"Vừa phẫu thuật xong thì không thể chạy, mà anh đi như bay còn gì!" - Nhậm Xuyên cãi, rồi đột nhiên vỗ bàn, "Ăn!"

Giang Hoàn đành phải vươn tay lấy một cái cánh gà nướng, cẩn thận cắn một miếng: "Em xem... Không có độc..."

Nhậm Xuyên nhìn chằm chằm hắn như đang giám sát công trình: "Ăn cho hết!"

Giang Hoàn: "..."

Giang Hoàn suýt chút nữa bị chiếc nhẫn trong cánh gà làm cho nghẹn chết, tuyệt vọng nuốt nước bọt, kìm lại vẻ mặt đau khổ: "Anh ăn xong rồi, em ăn đi."

"Gói mang về." - Nhậm Xuyên không ăn, "Không thể ăn nữa."

"Không!" - Giang Hoàn đập bàn, "Nhất định phải ăn!"

"Tại sao!" - Nhậm Xuyên không khỏi hét lên, "Ăn không được nữa còn bảo ăn! Rốt cuộc anh có yêu tôi không!"

"Anh..." - Giang Hoàn thầm nghĩ em không ăn thì làm sao anh cầu hôn được, anh không cầu hôn được thì sẽ bị đánh, "Anh bởi vì quá yêu em nên mới muốn em ăn thêm."

Nhậm Xuyên: "Tôi..."

"Nhớ lại khi chúng ta giả vờ ốm trong bệnh viện." - Giang Hoàn bắt đầu thuyết phục bằng tình và lý, "Anh nghèo mà em cũng nghèo, một cái cánh gà nướng chia ra hai người cùng ăn, lúc đó anh đã thề, chắc chắn tương lai anh sẽ cho em ăn cánh gà nướng đến chán mới thôi!"

Hắn chỉ vào cánh gà nướng trên bàn: "Mấy cái cánh gà nướng này là tình yêu sâu đậm của anh dành cho em!"

Nhậm Xuyên: "..."

Gượng ép quá nha.

Suy nghĩ một chút, Nhậm Xuyên cầm một cánh gà nướng lên: "Được, tôi ăn."

"Ăn từ từ." - Giang Hoàn dặn dò, "Em ăn trúng cái gì lạ thì phải nhổ ra."

"Trong cánh gà nướng thì có thể có gì kỳ lạ..." - Nhậm Xuyên vừa cắn một miếng thì lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Giang Hoàn nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

Nhưng mà Nhậm Xuyên nhai hai lần rồi nuốt.

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên tự hỏi tại sao hắn trông như kiểu sống không còn gì luyến tiếc như vậy, cầm cái cánh gà nướng tiếp theo: "Sao đấy?"

Lần này anh biết ý, xé đôi cái cánh gà nướng, cuối cùng cũng tìm được chiếc nhẫn giấu bên trong.

Nhưng chiếc nhẫn bằng giấy bị thịt gà bóng nhẫy bao bọc, bề mặt nổi đầy dầu mỡ, trông thật sự tệ.

Nhậm Xuyên: "..."

Giang Hoàn quỳ một gối ở KFC: "Nhậm Xuyên, gả cho anh đi."

Sau khi tỏ tình ở chuồng lợn, sếp Giang lại cầu hôn ở KFC.

"Không!" - Nhậm Xuyên rống lên, "Cút đi!"

Màn cầu hôn lãng mạn anh tưởng tượng đâu! Nhẫn kim cương lớn đâu! Hoa hồng đâu! Điệu valse đâu!

"Đừng!" - Giang Hoàn đuổi theo phía sau, "Em đeo thử đi! Anh gấp dựa trên vòng ngón tay em đấy!"

Nhậm Xuyên ở phía trước bước đi như bay: "Cút! Tôi không đồng ý!"

"Anh rất chân thành!"

"Cút!"

"Thử một lần thôi!"

"Cút đi!"

"Nhậm Xuyên!"

"Cút cút cút!"
 
Chương 122: Kết hôn (1)


Giang Hoàn ngẫm lại, tại sao Nhậm Xuyên không đồng ý lời cầu hôn của hắn?

Chắc là do chiếc nhẫn không hợp.

Vì vậy, hắn lấy chiếc nhẫn khảm kim cương hồng trị giá hai trăm triệu từ ngân hàng ra.

Tất nhiên, nhẫn hai trăm triệu phải khác chứ.

Phải dùng giấy thơm nâng niu, nếu không cẩn thận thì sẽ mất.

Nếu làm mất, đừng nói cầu hôn, mà là đem chôn thẳng xuống đất luôn, Nhậm Xuyên không thể ở bên cạnh hắn.

Cầu hôn ở KFC thất bại.

Giang Hoàn bắt đầu lên kế hoạch cầu hôn lần thứ N.

Buổi tối, Nhậm Xuyên đòi ăn vặt, om sòm lăn lộn trên ghế sô pha: "Em muốn ăn! A a a a! Muốn ăn! Rất muốn ăn!"

Bóng đèn lóe sáng trên đầu Giang Hoàn một tiếng, hắn giả bộ như không còn cách nào nữa, xắn tay áo bước vào phòng bếp: "Lần này thôi! Nói cho em biết! Cái nhà này là do anh làm chủ..."

Còn chưa nói hết câu, hắn đã nhìn thấy Nhậm Xuyên đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt "giết chết anh".

Lời ra đến khóe môi bị Giang Hoàn nuốt ngược trở lại.

Đàn ông phải nghe lời trái tim!

"Nghe lời em." - Giang Hoàn cười lấy lòng, cực kỳ nịnh nọt, như một tiểu thái giám bên cạnh thái hậu nương nương, "Đương nhiên trong nhà vợ anh có tiếng nói nhất!"

Nhậm Xuyên cao quý lạnh nhạt cười gằn, quay lại lướt điện thoại.

Đàn ông phải dạy, không dạy thì không biết địa vị của mình trong gia đình!

Tôi thấy anh hơi quá rồi đấy! 

Giang Huyên bước vào bếp, lấy ra một gói mì bò dưa cải, bật bếp nấu mì.

Sau đó, hắn móc chiếc nhẫn kim cương hồng từ trong túi ra rồi ném nó vào trong bát.

Hắn đã tưởng tượng ra cảnh Nhậm Xuyên ăn hết mì rồi mò ra chiếc nhẫn trong nước súp, mắt mũi cảm động, khóc lóc thảm thiết.

Hắn lúi húi bưng bát mì đến trước mặt Nhậm Xuyên: "Bữa khuya đến rồi đây!"

Nhậm Xuyên thấy đó là mì ăn liền, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng tột độ: "Anh cho em ăn mì gói à!"

Anh ngúng nguẩy: "Em không ăn!"

Giang Hoàn: "..."

Hắn nâng bát mì như thể đang bày đồ cúng: "...Đây không phải là mì ăn liền bình thường."

Giang Hoàn dùng giọng nói của phát thanh viên truyền hình để trịnh trọng giới thiệu: "Mì là mì thịt bò dưa cải bắp của Lào vận chuyển từ Thành Đô, xúc xích giăm bông được vận chuyển từ Sơn Đông sau đó đi qua Thiểm Tây, ngay cả nồi nấu mì cũng được sử dụng từ Thượng Hải đến Hàng Châu."

Hắn kết luận: "Đây không phải là mì ăn liền bình thường."

Nhậm Xuyên: "..."

Có nhất thiết phải khiến tôi nhìn anh với ánh mắt thất vọng không?

Nhậm Xuyên nổi đóa: "Em muốn ăn khuya mà anh dùng mì ăn liền lừa gạt em! Quả nhiên là không còn yêu nữa! Đồ chó! Chia tay đi!"

Giang Hoàn: "!!!"

Chưa cầu hôn được mà đã nói chia tay rồi?!

Tình yêu biến mất rồi hả!

Giang Hoàn quỳ xuống một cái rầm, hai tay đưa bát mì gói, vẻ mặt thành khẩn: "Anh sai rồi, em ăn một miếng đi."

Nhậm Xuyên: "???"

Sao mà mọi thứ đến mức quỳ gối rồi?

Anh hơi không hiểu lắm nha?

Anh bỏ qua tình tiết quan trọng nào à?



Đừng nói quỳ xuống, dập đầu lạy luôn còn được, Giang Hoàn quỳ trên mặt đất, đầu gối lết đến trước Nhậm Xuyên: "Em ăn một miếng, một miếng thôi."

Ngập ngừng một chút, hắn nhớ ra chỉ ăn một miếng thì không thể thấy chiếc nhẫn dưới đáy bát mì, liền vội vàng đổi giọng: "Không không không, ăn nhiều hơn chút, ăn nhiều hơn chút."

Nhậm Xuyên kiên quyết không ăn mì: "Không! Em muốn ăn tôm hùm đất! Tê cay!"

Giang Hoàn giằng co với anh: "Ăn xong mì tôm rồi ăn tôm hùm đất!"

Nhậm Xuyên càng không làm như vậy: "Ăn mì tôm rồi làm sao còn bụng ăn tôm hùm đất nữa!"

Giang Hoàn rướn cổ hét lớn: "Anh chiều em quá rồi đúng không!"

Nhậm Xuyên kinh ngạc nhìn hắn.

Tên cẩu nam nhân này dám nói chuyện với anh như vậy?!

Tính tình của Nhậm Xuyên đột nhiên nổi lên, anh cầm bát mì lên rồi đi vào phòng tắm, ném vào bồn cầu rồi nhấn nút xả nước.

Giang Hoàn không kịp ngăn lại: "..."

Em không muốn biết rằng em vừa dội mất 200 triệu đâu.

Giang Hoàn không biết phải nói gì nữa, bàn tay duỗi ra còn chưa thu lại, đau lòng cực hạn khiến mặt mũi hắn méo mó: "...Em phá của thật đấy."

Nhậm Xuyên: "..."

Tên khốn này không chỉ hung dữ với anh, mà còn nói anh phá của!

Nhậm Xuyên lập tức thu dọn hành lý, xách vali đẩy cửa rời đi: "Anh ở một mình tới già đi! Tạm biệt!"

Giang Hoàn: "..."

Hắn lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, nên đi vớt chiếc nhẫn không? Hay đuổi theo vợ trước?

Nhậm Xuyên bắt taxi đến nhà Thôi Minh Hạo, gọi điện cho Chúc Khải Phong, ba người bắt đầu mở van mồm, thậm chí còn gọi giao món lẩu tới.

Nhậm Xuyên cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái sau khi ngửi mùi lẩu cay thơm ngon, anh uống sữa Vượng Tử, than vãn với hai thằng bạn thân: "Tao chấm dứt với Giang Hoàn rồi!"

Thôi Minh Hạo nhìn Chúc Khải Phong: "Lần cuối cùng nó nói câu này là khi nào?"

Chúc Khải Phong cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn: "Lần gần đây nhất là hai ngày trước."

Thôi Minh Hạo nhìn Nhậm Xuyên: "Trung bình hai ngày một lần, mày không thấy nên ngẫm lại sao?"

Nhậm Xuyên buồn bực: "Ngẫm lại cái gì?"

Thôi Minh Hạo đẩy kính của mình lên, chẩn đoán: "Tần suất có kinh quá thường xuyên, ảnh hưởng đến cuộc sống về đêm của hai vợ chồng."

"Tao không tới tháng!" - Nhậm Xuyên duỗi đũa hướng về phía miếng dạ dày trong nồi, "Do hắn quá khốn nạn!"

Đầu đũa trước khi chạm vào miếng dạ dày đã bị Thôi Minh Hạo kẹp lại.

Thôi Minh Hạo lạnh lùng nhìn anh: "Cho mày ăn à?"

Nhậm Xuyên chớp chớp mắt giả vờ đáng yêu: "Tao không phải là mèo con yêu thích của mày sao?"

Thôi Minh Hạo nhìn Chúc Khải Phong: "Nói cho nó biết nó nên ăn cái gì."

Chúc Khải Phong cầm một củ cải trắng đưa cho anh: "Gặm đi."

Nhậm Xuyên: "..."

Vẻ mặt của anh có chút cứng đơ, khóe miệng miễn cưỡng nhúc nhích: "Ăn... ăn sống à?"

Chúc Khải Phong lại đưa cho anh một hũ muối: "Chấm thêm tí muối cũng được."

Nhậm Xuyên cầm củ cải trắng: "..."

Nhất thiết phải để tao nhìn mày với ánh mắt thất vọng à?

Thôi Minh Hạo và Chúc Khải Phong nhiệt tình thưởng thức nồi lẩu, Nhậm Xuyên ngồi một bên, tay cầm củ cải trắng, tủi thân gặm nhấm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bạn thân: "Ăn một miếng dạ dày, tao muốn ăn một miếng..."

Thôi Minh Hạo lườm nguýt: "Không có phần của mày đâu!"

Nhậm Xuyên khóc lóc, tủi thân quá đi.



Anh lập tức xách hành lý về nhà, mẹ kiếp, hai thằng bạn thân vứt đi được rồi!

Giang Hoàn thuê người trục vớt, tay cầm chiếc nhẫn kim cương hồng bị mất đi rồi tìm lại được, không biết tâm trạng của mình nên như thế nào.

Đội cứu hộ rời đi, thảo luận: "Chậc chậc, người giàu nghĩ gì trong đầu chúng ta thật sự không biết được."

"Đúng, sao tôi lại có thể dùng bàn tay đeo hai trăm triệu để lau mông được."

"Không biết dùng bàn tay đeo hai trăm triệu để lau mông là loại trải nghiệm gì."

"Hôm nay tôi sẽ viết một bài trên Zhihu kể lại cảm giác mò ra hai trăm triệu từ trong cống!"

Giang Hoàn: "..."

Nhỏ giọng một chút được không, hắn đâu có điếc?

Nhậm Xuyên trở lại đúng lúc này, anh nhìn đội cứu hộ đi qua với ánh mắt khó hiểu, sau đó nhìn về phía Giang Hoàn: "..."

Anh hơi ngập ngừng, nói: "Vì một bát mì ăn liền... có đáng không?"

Giang Hoàn: "..."

Nhậm Xuyên lại hỏi hắn: "Mò ra chưa?"

Giang Hoàn thẳng thắn gật đầu: "Ra rồi..."

Nhậm Xuyên nhìn chằm chằm vết nâu trên khóe miệng hắn, do dự hồi lâu: "..."

Một số đàn ông không đáng giá đến thế, vứt đi thôi.

Giang Hoàn vừa mới ăn sô cô la xong: "..."

Nhậm Xuyên kêu rên: "Cả đời này đừng có hôn em nữa!"

Giang Hoàn cố gắng giải thích rõ ràng: "Không phải, em nghe anh giải thích..."

"Cút đi! Không nói!"

"Anh không ăn cứt!"

"Anh còn dám nói ra miệng!"

"Anh thực sự không ăn cứt!"

"Trời đất thiên địa ơi! Cứu tôi với!"

...

Giang Hoàn không được lên giường, lưu lạc tới chen chúc ở ổ chó cùng với Bé Cưng.

Bé Cưng bất lực nhìn hắn: "..."

Giang Hoàn oan ức: "Con cũng đừng ghét bỏ bố chứ?"

Bé Cưng thở dài thườn thượt, quay đầu sang một bên.

Nó đã trả giá quá nhiều cho gia đình này.

Giang Hoàn nhìn Bé Cưng, bóng đèn trên đỉnh đầu lại sáng lên.

Có thể để Bé Cưng đưa nhẫn cho Nhậm Xuyên!

Giang Hoàn xoa đầu Bé Cưng: "Bé Cưng ơi..."

Bé Cưng ghét bỏ nhìn hắn: "..."

Giang Hoàn khuyên can đủ đường, cuối cùng hắn cũng thuyết phục được Bé Cưng để nó ngậm chiếc nhẫn.

Bé Cưng mở cửa phòng ngủ chính và bước vào.

Giang Hoàn đợi sẵn ở cửa, chỉ cần Nhậm Xuyên thốt lên một tiếng kinh ngạc, liền xông vào quỳ một gối cầu hôn.

Một phút, hai phút, ba phút...



Nửa tiếng...

Một giờ...

Giang Hoàn đứng đến chân tê dại, không nhịn được nữa đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy Nhâm Xuyên đã ôm Bé Cưng ngủ rồi.

Giang Hoàn: "..."

Hắn hét lên: "Nhẫn đâu!"

Nhậm Xuyên bị đánh thức, giật mình, sợ tới mức ngồi dậy nói: "Nhẫn gì?"

Giang Hoàn tìm kiếm trên dưới, chăn mền gối đều bị ném trên mặt đất, nhấc đầu Bé Cưng, mở mồm nó ra.

Nhưng chiếc nhẫn kim cương hồng đã biến mất.

Ánh mắt của Giang Hoàn hướng về phía bụng Bé Cưng.

Thật sự quá đột ngột.

Đêm hôm khuya khoắt, còn phải đưa Bé Cưng đến bệnh viện thú y.

Bác sĩ chụp X-quang cho Bé Cưng, xác nhận chiếc nhẫn kim cương hồng nằm trong bụng nó, kê một số loại thuốc nhuận tràng, "Chờ nó đi ngoài, nếu không đi ra được thì phải mổ."

Giang Hoàn trầm mặc nhìn thuốc nhuận tràng trong tay.

Chiếc nhẫn kim cương hồng này bị nguyền rủa à?

Tại sao lại không thể không dính líu đến cứt chứ?

Hai ngày tiếp theo đại khái như thế này.

Khi Giang Hoàn dắt chó đi dạo vào buổi sáng và buổi tối, chỉ cần Bé Cưng đại tiện, hắn sẽ lao tới nhặt lên, cẩn thận tìm xem có chiếc nhẫn nào trong đó không.

Nhậm Xuyên đứng trên lầu, nhìn qua cửa sổ, nhìn Giang Hoàn nhặt cứt chó giơ lên trước mặt mình: "..."

Thế giới của người trưởng thành phải chịu đựng mệt mỏi như vậy sao?

Cuối cùng khi Giang Hoàn tìm thấy chiếc nhẫn kim cương hồng trong đống phân chó, hắn đã suýt khóc.

Mất đi rồi tìm lại được!

Sau khi trải qua trận chiến đấu vật vã hai lần, Giang Hoàn quyết định không bao giờ làm cái gì kỳ lạ nữa.

Hắn học hỏi kinh nghiệm từ Internet, đưa Nhậm Xuyên và mời một nhóm người thân và bạn bè đến nhà hàng Tây Finney dùng bữa tối, khi tiếng nhạc vang lên, toàn bộ phục vụ trong nhà hàng đều đứng dậy và kêu to: "Marry him!"

Hắn quỳ một gối xuống, hướng về phía Nhậm Xuyên đưa ra một chiếc nhẫn kim cương hồng: "Em sẽ lấy anh chứ?"

Nhậm Xuyên nhìn chiếc nhẫn kim cương hồng một chút, sau đó nhìn Giang Hoàn: "...Anh nói cho em biết anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu?"

Giang Hoàn: "..."

Hốt hoảng quá đi mất.

Hắn phớt lờ vấn đề, trốn tránh: "Lấy anh nhé!"

"Trước tiên hãy nói cho em biết anh tìm thấy nó ở đâu!"

"Đừng chạy! Cưới anh đi!"

"Trong cứt chó à?!"

"Anh tìm được ở đâu không quan trọng! Điều quan trọng là anh phải cưới em!"

"Cút! Đời này em không thể đeo chiếc nhẫn này!"

"Nhậm Xuyên!"

"Anh cút đi!"

Thôi Minh Hạo được mời ăn tối, nhìn Chúc Khải Phong, Chúc Khải Phong lại nhìn Mạnh Xuân, Mạnh Xuân lại nhìn Chung Niệm, "..."

Họ cùng nâng ly: "Nên ăn thì ăn! Nên uống thì uống!"

"Tân hôn đại cát! Vì dân trừ hại! Khắp chốn mừng vui!"
 
Chương 123: Kết hôn (2)


Trong lời van xin khổ sở và nước mắt cay đắng của Giang Hoàn, Nhậm Xuyên đã tự tay ngâm chiếc nhẫn kim cương hồng với cồn khử trùng trong 24 giờ và khử trùng bằng đèn tia cực tím, sau đó gửi nó đến một nơi chuyên chăm sóc đá quý để đánh bóng, cuối cùng xịt lên hương thơm cao quý của Rome, hoàn toàn không nhìn ra đây là một chiếc nhẫn được nhặt ra từ phân.

Xong xuôi rồi Nhậm Xuyên mới thỏa mãn, đeo lên chiếc nhẫn kim cương hồng trị giá 200 triệu này.

Nhưng không phải trên ngón đeo nhẫn.

"Tại sao!" - Giang Hoàn tức giận, "Anh vất vả hơn nửa đời người!!! Không phải là để đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út sao!!!"

"Đeo không vừa." - Nhậm Xuyên cho hắn một lý do chính đáng, "Em tăng cân."

Anh còn trách cứ Giang Hoàn tất cả những chuyện này: "Nếu không phải do anh thì em đã không tăng cân."

"Anh là một người đàn ông thương vợ!!!" - Giang Hoàn không thể tin được, "Có thằng chồng nào mà không muốn vợ mình nhiều thịt một chút chứ."

"Em không quan tâm." - Nhậm Xuyên không nói lý, "Là lỗi của anh."

Giang Hoàn không chịu thua, đích thân giúp anh đeo nhẫn, rồi thực sự phát hiện ra không thể dùng bạo lực để đeo nhẫn vào ngón áp út, dù thế nào thì nó cũng lệch vài phân, không thể vừa khít hoàn toàn.

"Coi như là nhẫn đeo giữa ngón đi." - Nhậm Xuyên thể hiện vô cùng thờ ơ, "Hoặc đeo ở ngón giữa."

Giang Hoàn hành động rất kiên quyết: "Không!!!"

"Thế anh muốn làm gì?" - Nhậm Xuyên ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Chặt ngón tay em đi hả?"

Vậy càng không được, Giang Hoàn trầm tư suy nghĩ, rồi yêu cầu Nhậm Xuyên: "Bây giờ em nên bắt đầu giảm cân rồi."

Nhậm Xuyên lập tức nổi giận: "Anh lật mặt còn nhanh hơn lật sách!!! Vừa rồi còn nói mình là đàn ông thương vợ!!! Mục đích là bồi dưỡng da thịt cho em!!!"

Giang Hoàn cũng nghẹn ngào nhìn anh: "Nhưng không phải là làm cho em mập đến mức không đeo vừa nhẫn!!!"

"Anh vốn dĩ không quan tâm đến em chút nào!!!" - Nhậm Xuyên cãi, "Anh chỉ quan tâm ngón áp út của em!!! Anh đi mà yêu đương với ngón tay đi!!!"

Nói xong anh liền bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ tên khốn Giang Hoàn ở nhà.

Sếp Nhậm bỏ nhà ra đi có quy trình cố định, thậm chí trong tủ còn có một cái vali chuẩn bị sẵn từ lâu, không cần đóng gói từng cái quần cái áo, có thể xách đi luôn.

Giang Hoàn cũng hiểu rất rõ quy trình này của Nhậm Xuyên, trước khi sếp Nhậm bước ra khỏi nhà, hắn phải quỳ xuống rồi ôm đùi anh mà khóc, nói về việc lần đầu tiên gặp nhau, mấy năm trôi qua, rồi nói đến chuyện tối qua ăn mấy quả trứng gà, chấm nhiều hay ít nước tương.

Về cơ bản, phải mất vài giờ để hoàn thành quy trình.

Mà lúc này, Nhậm Xuyên về cơ bản đã nguôi giận.

Giang Hoàn hoàn toàn có thể xuôi chèo mát mái lấy vali từ trong tay anh bỏ vào trong tủ, nhân tiện ôm Nhậm Xuyên đẩy xuống giường, làm vài chuyện xấu hổ.

Tuy nhiên, hôm nay Giang Hoàn thấy rằng hệ thống hành động này không xài được nữa.

Khi hắn vừa ôm đùi Nhậm Xuyên định gào khóc, Nhậm Xuyên liền đá hắn một cái, thoát khỏi hắn một cách gọn gàng sạch sẽ, mở cửa rời đi.

Câu "Lần đầu gặp mặt anh đã nghĩ em đẹp trai rồi, dù bị nấm chân, nhưng anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên..." của hắn thậm chí còn chưa kịp nói ra mồm.

Sếp Nhậm quyết tâm không giảm cân là thật.

Nhưng Giang Hoàn muốn ngón áp út của anh đeo nhẫn cũng là thật.

Sao kết hôn mà lại không có nhẫn được!!!



Sếp Giang và sếp Nhậm đã phát động một cuộc chiến tranh lạnh phi thường.

Vì giảm cân.

Sau khi bỏ nhà ra đi, chỉ có ba nơi mà Nhậm Xuyên có thể đến, đó là nhà cũ, nhà của Thôi Minh Hạo, nhà của Chúc Khải Phong.

Không biết đã bao nhiêu lần bị Nhậm Xuyên quấy rầy chuyện tốt trên giường, Chúc Khải Phong đã đổi mật khẩu nhà và chặn phương thức liên lạc của Nhậm Xuyên.

Nhậm Đông Thăng cũng rất khéo léo nói rằng ông sẽ không can thiệp vào chuyện của người trẻ, ông đã đến thời điểm muốn an dưỡng tuổi già, nhưng nếu có cháu trai thì mọi chuyện sẽ khác...

Cả hai lựa chọn hàng đầu đều đã bị từ chối, Nhậm Xuyên xách hành lý tới nhà của Thôi Minh Hạo.

Là một con chó độc thân, Thôi Minh Hạo bất đắc dĩ phải chịu áp lực không đáng có ở độ tuổi này, hàng ngày hắn băn khoăn về nan đề thế kỷ là nên lấy dao làm thịt Nhậm Xuyên hay là làm thịt Giang Hoàn.

Áp lực tinh thần có chút nặng nề, bác sĩ Thôi của chúng ta hơi rụng tóc.

"Lần này là sao nữa?" - Thôi Minh Hạo sau khi tan làm nhìn thấy Nhậm Xuyên đang chơi game ở nhà mình, không biết là lần thứ mấy bỏ nhà đi, "Giang Hoàn bạo hành mày?"

Nhậm Xuyên ném máy chơi game trên tay: "Còn nghiêm trọng hơn bạo lực gia đình!!!"

"Ồ." - Thôi Minh Hạo muốn vỗ tay, "Cuối cùng thì cũng phải chia tay!"

"Anh ta muốn tao giảm cân!!!" - Nhậm Xuyên không chịu nổi mà hét lên, "Tên chó đấy muốn tao giảm cân!!!"

Thôi Minh Hạo nhìn bạn thân mình từ trên xuống dưới một lượt, chưa đề cập đến cái gì khác, chỉ là nhìn bụng dưới hơi nhô lên, trông như ít nhất ba tháng, hắn hiếm thấy mà khen một câu: "Giang Hoàn nuôi heo rất tốt."

"Có thể nhịn cũng không thể chịu nổi!!!" - Nhậm Xuyên giống như là một con khủng long bạo chúa, "Tao không hề mập!!! Nuôi heo con khỉ gió!!!"

Thôi Minh Hạo không thể hiểu nổi cuộc chiến của mấy đứa yêu nhau, hắn chỉ muốn yên bình: "Tại sao Giang Hoàn lại muốn mày giảm cân?"

"Bởi vì tao không đeo vừa nhẫn." - Nhậm Xuyên thực sự oan ức, "Ảnh vốn dĩ không yêu tao, ảnh yêu ngón áp út của tao, ảnh không muốn sống với tao đến hết đời, mà muốn sống cùng ngón tay đeo nhẫn của tao..."

Sếp Nhậm như đọc sớ, nói suốt hai tiếng đồng hồ về việc Giang Hoàn không yêu anh, ép anh giảm cân, thậm chí không ngăn cản trước khi anh bỏ nhà đi.

Thôi Minh Hạo ghi âm lại hết, chuyển tiếp cho Giang Hoàn.

Chỉ chốc lát sau, Giang Hoàn hồi âm: "Tôi không yêu em ấy ở chỗ nào!!! Tôi chỉ muốn em ấy đeo nhẫn!!! Trước khi em ấy rời khỏi nhà tôi có ngăn cản mà! Tôi ôm đùi em ấy!!! Tôi..."

Tai trái Thôi Minh Hạo nghe Nhậm Xuyên lẩm bẩm, tai phải lại nghe Giang Hoàn rít gào, hắn thực sự không phải là sim kép có kênh thoại kép, cảm thấy có chút tâm thần phân liệt.

"Mẹ nó." - Thôi Minh Hạo hung ác nghĩ thầm, "Làm thịt cả hai đi."

Hắn thả trống não hoàn toàn, đảm bảo rằng âm thanh vào tai trái rồi đi ra tai phải, mặc cho hai người Nhậm Xuyên và Giang Hoàn gào thét thế nào thì hắn cũng bất động như núi Thái Sơn, thậm chí còn đọc xong một luận văn tiếng Anh mới về u dạ dày.

Cứ như vậy cho đến bữa tối, Nhậm Xuyên cuối cùng cũng dừng lại, sờ sờ bụng của mình: "Tao đói rồi, ăn gì đây?"

"Ăn rắm." - Thôi Minh Hạo không thèm để ý đến anh, "Tự đặt giao đồ ăn đi, mày còn muốn tao nấu cho mày ăn à?"

"Hai chúng ta không có tình cảm sao?" - Nhậm Xuyên không thể tin mà nhìn hắn, "Khi còn bé mày bị bệnh, đều là tao..."

"Khi còn bé tao bị con mẹ nó bệnh đến tám chín phần đều là do mày đẩy tao xuống nước." - Thôi Minh Hạo lau kính, nhìn anh, "Mày còn dám nhắc."

Vấn đề này, Nhậm Xuyên đúng là không có lý, hiếm thấy anh đuối lý mà im lặng, tự đặt thức ăn ngoài.



Canh cá, lẩu tê cay, gà chảy nước miếng... Nói tóm lại là dầu nhiều, cay nồng, thường ngày Giang Hoàn không cho anh ăn cái gì, Nhậm Xuyên sẽ gọi món đó, hoàn toàn giải phóng bản thân, để cho tên khốn Giang Hoàn kia hối hận!!!

Thôi Minh Hạo không bao giờ ăn thức ăn ngoài, hắn nấu cháo với ngũ cốc rồi tiện tay ghi lại cảnh Nhậm Xuyên ăn uống.

Thôi Minh Hạo: "Chuyển một nghìn, nói cho anh biết bây giờ Nhậm Xuyên đang làm gì."

Giang Hoàn: #Chuyển một nghìn nhân dân tệ cho bạn tốt Nữ vương Thôi#

Thôi Minh Hạo yên tâm nhận bao lì xì, gửi đoạn video nhỏ, sau đó ăn cháo ngũ cốc.

Một giây sau, điện thoại của hắn muốn nổ.

Tin nhắn chuyển đến giống như một quả bom, nổ tung điên cuồng, khiến hắn gần như choáng váng, chỉ có thể liếc nhìn thông tin mà Giang Hoàn gửi tới giữa các lần nhắn.

Giang Hoàn: "Không cho em ấy ăn những cái này!"

Giang Hoàn: "Đổ hết đi!"

Giang Hoàn: "Tôi nhớ gần nhà cậu có một quán chay!"

Giang Hoàn: "Không được thì để tôi nấu cho em ấy một chút cháo!"

Giang Hoàn: "Em ấy thật sự không thể ăn ớt!!!"

Mãi cho đến khi đạt đến giới hạn WeChat, Giang Hoàn cuối cùng cũng dừng nhắn.

Hắn gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu gần như cầu khẩn: "Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi sẽ không ép em ấy giảm cân, đừng..."

Thôi Minh Hạo đưa điện thoại đến cho Nhậm Xuyên, chỉ thấy Nhậm Xuyên cũng không động đũa tới một bàn đầy đồ ăn cay Tứ Xuyên này, đũa còn đang kẹp một miếng huyết vịt, ngây người.

"Nghĩ gì vậy?" - Thôi Minh Hạo đẩy anh một cái.

"Tao vừa mới phát hiện ra..." - Nhậm Xuyên cũng không biết mình bị làm sao, lúc đặt đồ ăn ngoài anh thực sự có khoái cảm trả thù, nhưng khi đồ ăn được giao đến, ngửi thấy vị cay nồng, anh lại nhớ đến bát cháo Giang Hoàn nấu.

"Mẹ nó..." - Nhậm Xuyên mạnh tay lau mắt, sau đó lại mắng một tiếng, "Đồ chó..."

Thôi Minh Hạo bấm vào tin nhắn thoại gần nhất mà Giang Hoàn gửi, mở cho Nhậm Xuyên nghe: "Anh ta vừa gửi cho tao."

Nhậm Xuyên vừa nghe giọng điệu gấp gáp cùng âm cuối run rẩy của Giang Hoàn đã không chịu nổi, miếng huyết vịt trên đầu đũa chợt rung lên rồi rơi mất, "Tao..."

Thôi Minh Hạo xoa nhẹ đầu anh: "Tao nấu cháo ngũ cốc rồi, cho mày một bát..."

"Ăn cháo làm gì!" - Nhậm Xuyên đột nhiên đứng lên, "Tao phải về nhà!!!"

Anh vội vàng thu dọn hành lý, lao ra cửa như gió, còn không quên trêu chọc Thôi Minh Hạo mẹ góa con côi: "Tao có người nấu cháo cho! Mày tự nấu rồi ăn đi hahahahaha!!!"

Trong cơn tức giận, Thôi Minh Hạo nhận hết tất cả chuyển khoản Giang Hoàn gửi cho, ụ á, lo lắng cho đôi tình nhân này đều là dư thừa!!!

Chưa đầy nửa giờ sau khi Nhậm Xuyên rời đi, hắn nhìn thấy một tin nhắn hiện lên trên WeChat do Giang Hoàn gửi: "Đã về đến nhà."

Giang Hoàn đặt điện thoại xuống, liếc nhìn Nhậm Xuyên đang quyết tâm giảm cân bằng cách chủ động ăn bắp cải luộc ở bàn, lặng lẽ đứng dậy bấm đồng hồ hẹn giờ, xem thời gian trên đó, khúc khích, "Sáu tiếng hai mươi mốt phút, không phá vỡ kỷ lục nha."

Cẩu nam nhân mãi mãi vẫn là cẩu nam nhân.

Điều này sẽ không thay đổi.
 
Chương 124: Kết hôn (3)


Nhậm Xuyên mất nửa tháng để giảm cân, cuối cùng cũng có thể đeo nhẫn.

Giang Hoàn rất hài lòng, liền bắt đầu bước tiếp theo, chuẩn bị cho hôn lễ.

Xác định ngày cưới, chọn trang phục, mời họ hàng, bạn bè, trang trí địa điểm tổ chức...

Có rất nhiều việc phải làm, đủ để khiến bất cứ đôi tình nhân trẻ nào cũng phải sứt đầu mẻ trán.

Giang Hoàn đã thể hiện những phẩm chất mà một sếp tổng cần phải có vào thời điểm này, chia nhỏ nhiệm vụ khổng lồ phức tạp ra giao cho người có chuyên môn, còn hắn thì phụ trách phần ôm Nhậm Xuyên nằm nướng đến khi mặt trời lên cao, rồi mới bò lên công ty quẹt thẻ.

Sếp Giang không còn tinh thần hăng hái làm việc chăm chỉ, bây giờ hắn giống như đã về hưu non, không cần biết cái gì gọi là thái độ cầu tiến, ngày nào cũng uống trà, đi dạo với sếp Nhậm, cuộc sống vô cùng tốt đẹp.

Sau khi trải qua một trận ốm nặng, sếp Nhậm đã hiểu được đạo lý hôm nay có rượu thì hôm nay say, trung bình một ngày anh có thể nói ba lần: "Hay bán công ty cho người khác đi, em không muốn đi làm nữa."

Tại bàn ăn sáng, hai vị sếp tổng đối mặt với bánh mì và sữa, suy nghĩ rất nghiêm túc về tương lai của công ty họ: "..."

"Không được." - Giang Hoàn giãy giụa, "Chúng ta không thể suy như vậy."

Nhậm Xuyên nằm nhoài trên bàn ăn, đến ngồi cũng lười biếng: "Nhưng em thật sự không muốn đi làm."

Giang Hoàn cũng nằm theo trên bàn ăn: "Anh cũng không muốn đi làm..."

Trong hành lang của tòa tháp đôi, Mạnh Xuân và Chung Niệm trong bộ vest và giày da, mỗi người cầm một chiếc điện thoại, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại: "..."

"Em gọi không được." - Chung Niệm đè nén sự phẫn nộ của mình, "Họ Giang chặn em rồi!"

Mạnh Xuân cũng tức giận: "Họ Nhậm cũng chặn anh rồi!"

Xưng hô trên miệng họ từ cung kính gọi "sếp" đến "họ Giang" và "họ Nhậm" hiện tại, đã đi không ít hơn hành trình dài năm vạn dặm của Hồng quân, gian nan khốn khổ không kém gì việc leo lên núi tuyết băng qua bãi cỏ.

Còn đang sống sờ sờ mà bị bức ép thành ra thế!!!

Mạnh Xuân và Chung Niệm nhìn nhau, trong lòng chỉ có một ý nghĩ...

Mưu quyền soán vị thôi!!!

"Bọn họ sắp kết hôn rồi..." - Mạnh Xuân gần như nghiến răng nghiến lợi, "Không tới làm việc, như biến mất ở trên đời..."

Chung Niệm cũng nghiến răng tứa máu: "Mà khi chúng ta kết hôn... đêm hôm trước vẫn còn phải tăng ca!!! Thậm chí kết hôn xong cũng không có một ngày nghỉ!!! Còn bị tặng hai cái cốc cực kì sỉ nhục!!!"

Họ đồng thời gầm lên với vẻ mặt dữ tợn: "Chủ nghĩa tư bản độc ác!!!"

Cùng lúc đó, hai vị sếp tổng vẫn đang nằm trên bàn ăn không muốn dậy, đồng thời hắt hơi một cách dữ dội: "Hắt xì!"

Nhậm Xuyên nhìn Giang Hoàn: "Có người mắng chúng ta à?"

Giang Hoàn nhìn Nhậm Xuyên: "Không thể nào, hai ta làm gì có cái gì đáng trách."

Hai vị sếp tổng không chỉ không tỉnh táo, còn không tự biết mình!!!

Bọn họ cứ như vậy cho đến tận đêm trước lễ cưới, bởi vì chỉ có Nhậm Xuyên có nhà bố mẹ, theo lệ cũ, anh phải ở nhà cũ vài ngày trước lễ cưới, Nhậm Đông Thăng đích thân ra lệnh cho anh về nhà.

Nhưng quy củ không nói Giang Hoàn không được đi.

Cứ như vậy, sếp Giang cùng anh về nhà cũ.

"Không phải chứ, em đã nói bố rồi, thời đại nào rồi mà còn cần làm bộ như thế." - Trên đường trở về nhà cũ, Nhậm Xuyên càm ràm, "Thật ra em nghĩ bố muốn chúng ta về nhà, chỉ là không tiện nói thẳng. Kết hôn thì sao? Em không lấy chồng xa, đều ở Bắc Kinh, lúc nào cũng có thể gặp nhau, hơn nữa..."

"Nhậm Xuyên..." - Giang Hoàn lái xe, khéo léo mở miệng nói, "Em..."



Nhậm Xuyên vẫn còn lầm bầm: "Quay lại nhà cũ không phải là không thể, trên lý thuyết, trước khi kết hôn đúng là cần phải về thăm nhà, nhưng..."

Giang Hoàn có điều muốn nói: "Nhậm Xuyên, em đừng..."

"Nhưng em thật sự không đồng ý với sự mê tín phong kiến ​​của bố!" - Nhậm Xuyên đột ngột vỗ đùi cái bép, "Người già rồi cũng hồ đồ, em thấy bố cũng sắp tới tuổi bị lẫn rồi..."

Giang Hoàn cuối cùng cũng ngắt lời anh: "Nhậm Xuyên... Anh đang gọi điện thoại với bố..."

Sếp Nhậm choáng váng hết cả đầu: "..."

Nhậm Đông Thăng đã nghe thấy hết những lời của Nhậm Xuyên mà không rơi một chữ: "..."

Giang Hoàn không biết nên nói cái gì, chỉ thương cảm nhìn Nhậm Xuyên, đây là do em tự tìm đường chết, đừng trách anh không cứu em.

Xe chạy tới cửa nhà cũ mới dừng lại, khi xuống xe, bắp chân của Nhậm Xuyên đã mềm nhũn ra, nếu không phải Giang Hoàn nhanh tay lẹ mắt đỡ lên, anh đã ngã xuống đất.

"Em..." - Giọng Nhậm Xuyên run rẩy, "hơi sợ ..."

"Không sao." - Giang Hoàn an ủi, "Ít nhất đó là bố ruột của em."

Từ "bố ruột" như một nhát búa tạ đập vào tim Nhậm Xuyên, khiến trái tim anh nhảy lên kịch liệt.

Lỡ đâu sau này không phải nữa thì sao...

Nhậm Xuyên sợ hãi bước vào nhà cũ, thậm chí không dám cởi giày, để vậy thì dễ dàng chạy trốn hơn.

Nhậm Đông Thăng ngồi trên ghế sô pha với một tách trà nóng trên tay, bên tay khác là một cây thước kẻ, hiển nhiên là đã đợi rất lâu rồi.

Giang Hoàn không đành lòng nhìn Nhậm Xuyên bị phạt, liền muốn cầu xin ông: "Cái kia... Bố..."

Đoán chừng Nhậm Đông Thăng có lẽ không muốn đánh con trai mình trước mặt hắn, vì vậy ông nói thẳng với Giang Hoàn: "Con lên lầu đi."

Giang Hoàn không thể làm gì hơn ngoài liếc nhìn Nhậm Xuyên, giơ ngón tay cái với anh, ý là tự cầu phúc cho mình đi.

Sau khi Giang Hoàn lên lầu, Nhậm Xuyên đứng dính vào tường, cố gắng làm hòa với Nhậm Đông Thăng: "Ừm... bố..."

"Tôi không có con trai như anh." - Nhậm Đông Thăng hậm hực, "Tôi không quen biết anh."

"Sao lại không quen biết!" - Nhậm Xuyên hô to, "Con là con ruột bố chăm từng li từng tí!"

Nhậm Đông Thăng tàn sát anh trong một câu nói: "Tôi già cả lẫn rồi."

Nhậm Xuyên không còn gì để nói: "..."

"Con nói nhảm thôi..." - Nhậm Xuyên thở dài, "Bố phóng khoáng độ lượng đừng chấp con..."

Nhậm Đông Thăng cầm cây thước đánh lên mông anh: "Thằng nhóc thúi, không đánh một ngày là nhảy lên nhà lật nóc! Anh nói bố anh là cái gì cơ? Tôi cho anh mượn ba mươi lá gan!!!"

Trên lầu hai, sếp Giang đang vểnh tai lên nghe động tĩnh ở dưới lầu, ớn lạnh dâng lên, vội xoa xoa cánh tay, thậm chí còn cảm thấy mông mình bắt đầu đau.

Hắn bước vào phòng ngủ của Nhậm Xuyên, muốn tìm thứ như dầu hoa hồng để chuẩn bị cho Nhậm Xuyên.

Phòng ngủ này Nhậm Xuyên ở từ khi còn nhỏ, đã chứng kiến ​​thời thơ ấu và thậm chí toàn bộ thanh xuân của anh, sau khi lớn lên và rời khỏi nhà, Nhậm Đông Thăng vẫn duy trì sắp xếp của phòng ngủ này, chị San San cũng dọn dẹp nó hai lần một tuần.

Nhưng Giang Hoàn rất ít khi đi vào, khi đến nhà cũ cùng Nhậm Xuyên cũng không ở trong phòng này nên có chút không quen, hắn chỉ theo bản năng cho rằng trong ngăn kéo của thiếu niên thời kỳ trưởng thành đều sẽ có dầu hoa hồng và thuốc trị thương.

Hắn ngồi vào bàn của thiếu niên Nhậm Xuyên, mở ngăn kéo dưới bàn, tìm kiếm từng hộc, đột nhiên, một hộp bánh quy bằng sắt lọt vào tầm mắt hắn.



Hộp bánh quy này là loại bánh quy bơ nhập khẩu, khi Nhậm Xuyên còn nhỏ, đồ ăn nhập khẩu đều là thứ hiếm lạ, nhưng với mức kinh tế của nhà họ Nhậm, anh ăn ba bữa một ngày không có vấn đề gì.

Nhưng Giang Hoàn biết hồi bé Nhậm Xuyên bị sâu răng, Nhậm Đông Thăng không cho anh ăn đồ ngọt.

Một hộp bánh quy như vậy sẽ không xuất hiện trong sinh hoạt thường ngày của anh.

Hơn nữa, chiếc hộp này rất đẹp và tinh tế, kiểu dáng không hề lỗi thời dù hơn chục năm sau mới nhìn lại.

Vì vậy Giang Hoàn theo bản năng cho rằng cái hộp này chứa đồ vật quan trọng.

Đây có lẽ là bí mật của Nhậm Xuyên tuổi niên thiếu.

Giang Hoàn lấy cái hộp ra khỏi ngăn kéo, lắc hai cái, nghe thấy bên trong có thanh âm rất nhẹ, cảm giác được trong đó không giống có cái gì.

Hắn bỗng nhiên ngập ngừng, phân vân không biết có nên mở nó ra không.

Về mặt tình cảm, hắn cực kì muốn biết Nhậm Xuyên thời niên thiếu đã giấu những bí mật gì, có thể là vài món trang sức lặt vặt, có thể là thư tình của con gái, cũng có thể là một tờ bảng điểm đã ố vàng, tóm lại... là thứ tượng trưng cho tuổi trẻ mà hắn đã bỏ lỡ và sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng lý trí nói cho hắn biết rằng không hay ho gì khi tự ý nhìn trộm bí mật của người khác.

Giang Hoàn cứ như vậy nội chiến với bản thân mình, nội tâm vô cùng phức tạp, đột nhiên ngón tay hắn chạm vào một dãy số bên ngoài hộp bánh quy - XXXX31.

Số đuôi là ba mươi mốt, sếp Giang vui vẻ nghĩ, năm nay mình ba mươi mốt tuổi, những thứ trong đó có thể liên quan đến mình, cho nên nhìn qua một chút chắc sẽ không có chuyện gì.

Hắn nín thở nhìn hộp bánh quy trên tay, mang theo tâm trạng mong đợi, cẩn thận mở một góc.

Hộp bánh không phải là chiếc hộp Pandora, không chứa bí mật kinh thiên động địa nào trong đó, chỉ có một phong thư đơn giản.

Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy có chút thất vọng, liền cầm lá thư mở ra xem.

Mép của tờ giấy viết thư đã ngả sang màu vàng, có thể thấy được năm tháng xa xôi, mở đầu là một câu tâm tình kinh điển bằng tiếng Anh với nét chữ lạ mắt: "You are my today and all of my tomorrows. (Người là hôm nay và là tất cả ngày mai của tôi.)"

Giang Hoàn lẩm bẩm "hay thật", rồi tiếp tục nhìn xuống, đơn giản nghĩ rằng đây là bức thư tình mà Nhậm Xuyên nhận được khi còn niên thiếu.

Nhưng càng xem, hắn càng thấy kỳ quái.

Hắn quá quen thuộc với nội dung của bức thư này, thậm chí cả nét chữ, hắn...

Trong đầu hắn hiện lên một ký ức xa xôi, khi mới vừa lên đại học, hắn đã viết một bức thư tình với tình yêu thầm kín rồi đặt nó vào hốc cây táo ở cổng trường Cao đẳng Trinity.

Hắn đã để lại mã số sinh viên của mình trên lá thư, và nếu có ai đó nhìn thấy và liên lạc với hắn, thì họ sẽ kết thành bạn đời.

Hô hấp của Giang Hoàn dần ngừng lại, hắn run rẩy lật bức thư đến trang cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy một dãy số vô cùng quen thuộc ở cuối.

Mã số sinh viên của hắn.

Ầm một tiếng, dòng chảy thời gian ở giây phút này như trời giáng.

Giang Hoàn thậm chí có chút choáng váng.

Bức thư tình của hắn đã bị Nhậm Xuyên lấy đi.

Đó là... thiếu niên Nhậm Xuyên.

Bọn họ chưa bao giờ lạc mất nhau.

Mà mỗi người trong thế giới của riêng mình, cố gắng hết sức, xuyên qua thời gian và lao vào vòng tay của nhau.

Bọn họ chính là... một đôi trời sinh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top