Dịch Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 542


Chương 542

Gô ta đang nằm tay Niệm Sơ cho nên cô ta tăng thêm chút lực. Ngay lập tức, Lâm Niệm Sơ hiểu ra điều gì đó, thăng bé nhanh chóng chạy về phía Lâm Minh.

Lâm Minh đang ngồi ở mép giường bệnh, cho nên bé chạy đến và ôm lấy cánh tay của Lâm Minh rất dễ dàng, miệng bé không ngừng gọi cha.

Lâm Minh tức giận hất tay bé ra rồi nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc đầy vẻ chán ghét và nói: “Mau dắt nó ra ngoài nếu không tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nó nữa!”

Tuy biểu cảm trên gương mặt của Lâm Thùy Ngọc đầy lo lắng nhưng tốc độ đi đến dắt đứa bé này đi rất chậm.

Lâm Niệm Sơ thấy Lâm Minh không thích bé một chút nào và còn muốn đuổi bé đi thì bé lập tức nghĩ ngay đến những lời mà Lâm Thùy Ngọc đã nói với bé.

Nếu cha không thích bé thì bé sẽ chết. Bé không muốn chết.

Lâm Niệm Sơ ôm Lâm Minh không chịu buông ra, bé bỗng khóc ré lên, bé vừa khóc vừa mắng Lê Nhược Vũ: “Đồ người phụ nữ xấu xa, cô trả mẹ lại cho tôi! Cô trả cha lại cho tôi!

Tôi không muốn chết, cô đứng có tranh giành cha với tôi!”

Lê Nhược Vũ đau cả đầu do tiếng khóc ré lên của đứa trẻ. Hơn nữa, đứa trẻ kia còn không ngừng gọi cha, trong đầu cô nổ tung một tiếng.

Không quan tâm đến vết thương ở trên người, cô khó khăn ngồi dậy, nhìn khuôn mặt đang khóc của Lâm Niệm Sơ không chớp mắt: “Cháu nói…cháu nói cái gì? Cháu vừa mới nói ai là cha của cháu?”

Lâm Niệm Sơ hung dữ trừng mắt nhìn Lê Nhược Vũ, nước mắt nước mũi đầm đìa: “Ông ấy là cha tôi, ông ấy là cha tôi! Cô là người xấu! Muốn cướp cha của tôi đi!”

Cả thân thể và trái tim của Lê Nhược Vũ đều run lên.

Đây là con của Lâm Minh, đứa trẻ này lại là con của Lâm Minh…

Trách không được đứa trẻ này luôn luôn đối đầu với cô…

Hoá ra nó lại là con của Lâm Minh.

Nếu như Lâm Thùy Ngọc là mẹ của đứa trẻ này, vậy thì những lời trước kia Lâm Minh thề son sắt nói với chính bản thân mình, tất cả đều là nói dối.

Anh ấy không những chạm vào Lâm Thùy Ngọc, mà còn chạm vào từ rất nhiều năm trước.

Nếu không thì làm sao có thể có một đứa bé lớn như thế này.

Lê Nhược Vũ đau khổ hét lớn: “Lâm Minh, anh đã từng nói rằng sẽ không lừa em, nhưng anh lại lừa em hết lần này đến lần khác”

Con của anh ấy cũng đã lớn như vậy, tuổi của đứa trẻ này còn lớn hơn thời gian mà hai người bọn họ kết hôn, vậy thì cô là gì đây!

Cô là gì trong mối quan hệ này đây!

“Anh nói cho em biết, rốt cuộc thì em là gì?” Trách không được Hạ Tư Duệ lại nói cô sống giống như một con chim hoàng yến nơi giống như thế này, cô cũng có con chim hoàng yến đâu.

Chuyện mà tất cả mọi người đều biết, lại chỉ có một mình cô mơ hồ không hiểu rõ.

“Lâm Minh, tại sao vào lúc em đã đặt tất cả mọi thứ của em, toàn tâm toàn ý vì cuộc hôn nhân này thì anh lại làm ra chuyện như vậy với em! Trái tim em không phải sắt đá, em cũng cảm thấy đau! Tình yêu của anh cũng không phải thuốc có thể trị bách bệnh, em cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi!”

Gương mặt của Lê Nhược Vũ trằng bệch không còn chút máu, tái nhợt mỏng manh như một tờ giấy trắng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 543


Chương 543

Lâm Minh bỏ mặc đứa con trai đang đứng một bên, đột ngột ôm lấy Lê Nhược Vũ: “Anh xin lỗi, anh không có ý định giấu diếm em, anh chỉ muốn giải quyết mọi việc ổn thỏa rồi mới nói cho em biết”

“Việc của Hạ Tư Duệ đã như vậy, bây giờ nó vẫn là như vậy! Anh nói xem em có thể tin tưởng anh như thế nào được nữa!” Đầu của cô.

đau như muốn nứt ra, cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương để bản thân có thể bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào thì cô cũng không thể bình tĩnh lại được Vào lúc này, cuối cùng Lâm Thùy Ngọc cũng đi qua bên này, chậm rãi ôm đứa trẻ lên, cô ta dẫn theo đưa bé đi ra ngoài.

Lâm Niệm Sơ khóc lóc giấy dụa không chịu nghe lời, cũng không biết là vô tình hay , bàn tay nhỏ bé hất tung cái gối đang kê ở tay của Lê Nhược Vũ ra.

Kim tiêm rơi ra ngoài, làm rách da của Lê Nhược Vũ, chỗ bị rách máu chảy ra, còn có máu chạy ngược vào ống dẫn truyền thẳng vào bên trong chai nước thuốc.

Chất lỏng màu trắng ban đầu cũng dân dần chuyển thành màu đỏ.

Hốc mắt của Lê Nhược Vũ cũng đã khóc đến mức sưng đỏ, nhưng chút đau đớn ở trên người vẫn không bằng nỗi đau ở trong lòng cô.

Đứa bé của Lâm Minh vẫn đang đứng trước mặt cô, trước đó cô vẫn còn ngu ngốc cho rằng bản thân làm không tốt mới khiến cho đứa trẻ này chán ghét như vậy.

“Lâm Minh, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao? Con của anh và cô ấy cũng đã lớn đến như thế này rồi, vậy thì em là gì chứ?”

Tâm trạng của Lê Nhược Vũ bắt đầu trở nên kích động, huyết dịch phía sau lưng chảy ra ngoài theo đường ống dẫn: “Đến cuối cùng, em lại chính là người phụ nữ xấu xa đã hủy hoại gia đình hạnh phúc của đứa trẻ này hay sao?”

Lâm Minh vội vàng rút cây kim đã lệch ở trên lưng Lê Nhược Vũ ra, chặt chẽ ôm lấy cô ấy: “Anh xin lỗi, anh có thể giải thích, anh có thể giải thích cho em nghe”

“Em là vợ của anh, em là người vợ duy nhất trong cuộc đời này của anh, đứa trẻ đó chỉ là một tai nạn, thật sự chỉ là một tai nạn thôi”

Lâm Minh ôm chặt lấy cơ thể của cô, còn cô thì chết lặng, nằm gọn trong vòng tay của anh Hai cánh tay của cô bị anh giữa chặt, không thể cử động được, chỉ có thể lấy răng căn thật mạnh lên vai của anh để trút giận.

Mãi đến khi có thể cảm nhận được mùi máu qua lớp áo, cô mới chầm chậm buông vai của anh ra: “Lâm Minh, anh luôn như vậy, anh vẫn luôn như thế này…”

Luôn vào lúc cô dỡ bỏ mọi phòng bị, hoàn toàn tin tưởng vào anh thì sự thất lại tát cô một cái thật mạnh, cướp đi hạnh phúc của cô.

“Con người anh vốn dĩ là như vậy, làm em lầm tưởng, tưởng mình đã có được hạnh phúc.

nhưng hóa ra tất cả chỉ là do em tưởng tượng.

Lâm Niệm Sơ là con trai của anh, anh bảo em phải làm sao bây giờ? Em phải làm sao bây giờ…2” Vành mắt cô ửng đỏ, đôi mắt thấm đảm nước mắt: “Em mệt mỏi, thực sự mệt mỏi quá “

Lâm Minh ôm lấy cô, kéo cô dựa vào vai anh: “Em mệt mỏi có thể dựa vào anh, anh luôn làm chỗ dựa cho em, những chuyện đã qua hãy cứ để nó qua đi có được không em.

Đứa bé này đến chỉ là ngoài ý muốn, anh biết thời gian qua anh không tốt, anh là thäng tồi, thằng khốn nạn, làm nhiều điều sai trái nhưng tất cả chỉ là quá khứ, em tha thứ cho anh có được không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 544


Chương 544

“Bây giờ em đang rất rối, xin anh cho em chút thời gian để em suy nghĩ có được không?” Lê Nhược Vũ dùng sức lực yếu ớt còn lại để thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Cô suy yếu dựa vào giường: “Lâm Minh, anh cho em chút thời gian để bình tĩnh lại có được không? “

“Được” Lâm Minh miễn cưỡng bất lực nói: “Anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì gọi anh, anh vào ngay với em”

Vừa lúc đó, Lâm Thùy Ngọc ôm con từ phòng bệnh bước ra ngoài, nhưng cô †a đứng ngoài cửa không biết đang xem trò vui hay đang có âm mưu gì khác. Cô ta ôm con đứng im tại chỗ lẳng lặng nhìn vào bên trong phòng.

Lâm Minh quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Thùy Ngọc và Lâm Niệm Sơ, sắc mặt anh trầm xuống bước nhanh ra bên ngoài.

Hoàng Ánh vừa nhìn thấy không ổn vội vàng đuổi theo: “Quân!”

Lâm Thùy Ngọc đứng ở cửa vốn chỉ muốn xem kịch vui, xem Lê Nhược Vũ và Lâm Minh náo loạn, như thế nào biến bản thân thành người gây rối, làm phiền người khác, dẫn đến tai họa cho bản thân.

Ánh mắt Lâm Minh quá đáng sợ, ánh mắt của anh như muốn bóp chết cô ta và con trai vậy.

Nếu như bây giờ cô ta chạy ra thì chẳng khác nào đang chột dạ, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh đứng yên tại chỗ dù trong lòng cô ta đang run sợ.

Sắc mặt Lâm Minh âm trầm, con ngươi thâm sâu không thấy đáy, không ai biết bây giờ anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh gãn giọng: “Lâm Thùy Ngọc “

“Lâm Minh..” lòng bàn tay cô ta ứa ra mồ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

hôi lạnh nhưng Lâm Thùy Ngọc vẫn phải giả vờ bình tĩnh, tỏ ra tự nhiên khi đối diện với anh.

Khoé miệng Lâm Minh khẽ nhếch , ánh mắt lạnh như băng: “Tôi cho cô một phút, mang theo đứa bé này cút đi.”

Lâm Thùy Ngọc năm chặt bàn tay bé nhỏ của con, tim đập mạnh: “Tổng giám đốc Lâm, bệnh của Niệm Sơ còn chưa được trị khỏi, anh.

không thể tuyệt tình với nó như vậy”

“Tôi đã cho cô cơ hội, nhưng chính cô lại không biết quý trọng nó” Lâm Minh quay người đi, đóng cửa phòng bệnh, anh không muốn tạp âm bên ngoài quấy rầy đến Lê Nhược Vũ đang nghỉ ngơi. “Tâm tư của của cô thật xấu xa, tôi không nói ra chẳng qua là vì tôi mắc nợ đứa bé này quá nhiều, cô đã không biết xấu hổ thì tôi cũng không cần cho cô mặt mũi “Tổng giám đốc Lâm, anh không thể đối xử với chúng tôi như vậy, Niệm Sơ là con trai của anh mà” Lâm Thùy Ngọc bối rối…bắt đầu suy tính Không thể như vậy được.

Lê Nhược Vũ đã biết tới sự tồn tại của Niệm Sơ, sau bao nhiêu ồn ào Lâm Minh nên cảm thấy Lê Nhược Vũ không phải người vợ tốt, cảm thấy phiền mới đúng. Tại sao lại có thể đuổi Niệm Sơ đi chứ? Niệm Sơ là đứa con ruột thịt của anh màt “Tôi biết rõ nó là con của tôi, nhưng tương lai tôi và vợ của tôi cũng có thể sinh thêm thật nhiều thật nhiều đứa trẻ khác. Nếu như các người cho rằng đứa bé không nên có mặt trên đời này thật sự có thể làm loạn cuộc sống của tôi, vậy thì tôi chỉ có thể sớm đưa cho các người một đáp án chính xác.” Lâm Minh chỉ có trước mặt Lê Nhược Vũ mới luôn cảm thấy bất an, còn trước mặt người khác anh luôn là người có ý chí sắt đá, quyết đoán và tàn nhẫn: “Hoặc là mang theo đứa trẻ này ra nước ngoài, hoặc là…”

Anh dừng một chút, ánh mắt rũ xuống, chống lại ánh mắt bất an của Lâm Niệm Sơ: “Nếu như đã không muốn chữa bệnh, muốn chết vậy thì chết luôn là được rồi, nó thế này cũng đâu khác gì đi tìm chết, giữa tôi và nó căn bản cũng không có tình cảm, tôi cần gì phải để ý đến sự sống chết của một người xa lạ”

Hoàng Ánh nghe xong mặt mũi trắng bệch, kéo tay Lâm Minh không cho hẳn nói lếp: “Quân, không nên nói những lời này trước mặt đứa bé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 545


Chương 545

“Mẹ, sự nhãn nại và sức chịu đựng của con cũng có giới hạn” Lâm Minh tựa như muốn làm thật, muốn vứt bỏ đứa bé này.

“Mẹ không đồng ý, nếu như con thật sự muốn ép cháu của mẹ chết, vậy thì giết mẹ luôn cho rồi”

‘Vành mắt Hoàng Ánh đỏ lên, đau lòng ngồi xổm xuống ôm lấy Lâm Niệm Sơ: “Nếu con dám đuổi con trai mình đi, nếu đứa bé xảy ra chuyện gì thì mẹ cũng không sống nổi”

Trong lòng Lâm Minh thầm căng thẳng, lần đầu tiên bà dùng tính mạng uy hiếp anh như vậy.

“Mẹ biết con không thích đứa nhỏ, mẹ cũng nhìn ra, căn bản không thể nào thay đổi được việc này. Mẹ cũng không ép con. Đợi đến lúc tìm được quả tim thích hợp với đứa trẻ này, làm xong phẫu thuật thì con muốn đưa đứa trẻ này đi đâu cũng được. Nhưng nó bây giờ vẫn chỉ là một bệnh nhân, đến cả tính mạng của bản thân nó cũng không thể nào bảo vệ được, bây giờ con không thể cứ đuổi nó đi như thế được”

Nhìn thấy Lâm Minh không có ý định thoả hiệp, Hoàng Ánh đành cắn răng nói: “Chỉ cần trị khỏi bệnh cho đứa bé, những chuyện còn lại thì con muốn thế nào cũng được, mẹ cũng không xen vào nữa. “

“Được” Lúc này anh mới nghiêm nghị đáp lời.

“Nhưng nếu cuối cùng thực sự không tìm thấy tim phù hợp cho nó…”

“Nếu thực sự tìm không được trái tim phù hợp thì là do số mệnh Niệm Sơ không tốt, nhưng đuổi nó đi ngay lúc này chính là muốn lấy mạng của nó” Hoàng Ánh nói: “Mặc kệ là có thể chữa khỏi bệnh cho nó hay không, mẹ.

sẽ đều thực hiện theo lời mẹ đã hứa, mặc kệ giữa hai người các con đang xảy ra vấn đề gì”

Lâm Minh âm trầm gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc: “Món nợ trước giờ với đứa trẻ này tôi có thể không tính toán, Lâm Thùy Ngọc chính cô cũng đã nói, là do cô không trông giữ con cho tốt”

Lâm Thùy Ngọc run rẩy nói: “Bây giờ anh muốn thế nào? “

“Lâm Niệm Sơ nhiều lần ra tay đánh Lê Nhược Vũ..” Lâm Minh giống như quỷ Satan, lạnh lùng ra lệnh: “Hoặc là cô tự mình ra tay, hoặc là tôi sẽ gọi người giúp cô thực hiện”

Lâm Thùy Ngọc run sợ, tự tay tát chính mình một cái tát thật mạnh, lại lấy tay kia tát mạnh thêm một cái.

Cô không dám chậm trễ, phát nào phát nấy đều dùng hết sức lực, hai tiếng “Bốp” giòn tan vang lên, vừa thấm lại vừa đau Lâm Minh nhìn chảm chäm cô ta: “Tát xong rồi?”

Khuôn mặt Lâm Thùy Ngọc bắt đầu đau nhức, nghe vậy cô bèn lấy tay che mặt, cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Niệm Sơ chỉ đạp mợ chủ hai cái” Lâm Thùy Ngọc cảm thấy cô ta lại tát lại chính mình hai cái cũng coi như công bằng.

Đáy mắt anh chợt lóe tia sáng quỷ dị, Lâm Minh bỗng cười lạnh nói: “Không phải cô nói bản thân cô không để ý đứa trẻ, mãi tới khi Nhược Vũ té xỉu cô mới có mặt hay sao, vậy tại sao cô lại biết cô ấy bị đạp hai cái?”

Cô vốn nghĩ răng Lâm Minh chỉ muốn phát tiết, muốn trừng phạt mình trả thù cho mợ chủ thôi, không nghĩ tới anh lại ở đây đào sẵn hố đợi cô nhảy vào.

Lâm Thùy Ngọc trợn tròn mắt, tránh né ánh mắt của Lâm Minh, muốn tìm lý do biện minh cho mình nhưng lại chẳng tìm thấy lý do nào phù hợp.

Lâm Minh cười lạnh: “Mới vừa rồi còn mang theo đứa trẻ đi xin lỗi, nói năng đầy lý lẽ cơ mà sao giờ lại không nói gì, hả?”

Lâm Thùy Ngọc đứng yên tại chỗ lúng túng nửa ngày cũng không biết nên nói gì, đẫn đo mãi cuối cùng vẫn không thốt ra lò Hoàng Ánh cũng không phải kẻ ngốc, chẳng qua vừa rồi chỉ mải lo cho đứa trẻ mà gạt đi những khúc mắc đẳng sau. Bây giờ nghe con trai nói vậy, bà cũng hiểu đại khái câu chuyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 546


Chương 546

Nhất định Lâm Thùy Ngọc đã trông thấy nhưng cô ta lại không ngăn cản, để mặc đứa trẻ tìm Nhược Vũ trút giận. Cô ta bề ngoài tỏ vẻ dịu dàng đơn thuần nhưng thâm tâm lại không được như vậy.

Hoàng Ánh chỉ nghĩ cô ta có dã tâm nhưng lại không thể ngờ đứa trẻ dám cả gan làm vậy cũng là nhờ công Lâm Thùy Ngọc xúi giục: “Được rồi, đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, lần sau kêu cô ta chú ý chút là được”

Dù sao cô ta cũng là người mà Lâm Niệm Sơ gần gũi nhất, nếu thật sự làm gì cô ta thì trong lòng của đứa trẻ này cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

“Còn chưa đánh xong đâu” Lâm Minh dùng ánh mắt lạnh lùng liếc về phía Lâm Thùy Ngọc: “Phòng quan sát đã gửi đoạn video được ghi lại vào hôm đó cho tôi, đứa nhỏ này đã tay đấm chân đá với vợ tôi không ít, mà cô chỉ tát mình có hai cái nhẹ nhàng như vậy. Cô đã là không có sức vậy thì hay là để tôi nhờ bảo vệ tới giúp cô?”

Mặt mũi Lâm Thùy Ngọc trắng bệch, video đã bị tra ra vậy thì cô ta phải tự tát mình bao nhiêu cái mới đủ?

Mặt cô ta nhất định sẽ bị tát đến sưng lên không còn nhìn ra được.

Lâm Minh ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Niệm Sơ, anh chậm rãi nói: “Cha hói con, lần trước con ngã như thế nào? Lại bị ai đánh cho một cái hả?”

Lâm Niệm Sơ sợ hãi không dám nói. Hoàng Anh nhíu mày: “Lê Nhược Vũ vô tình đụng vào đứa nhỏ, không ai trách cô ta cả, bây giờ con hỏi vậy là có ý gì?” Anh cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: “Thế này đi, mẹ vào phòng giám sát với Lâm Thùy Ngọc đi.” Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Anh vô cùng khó chịu. Bà vất vả nuôi anh lớn lên, kết quả anh lại quay lưng chống đối mọi chỗ chỉ vì một người phụ nữ.

“Mẹ không đi”

“Vậy con sẽ dẫn mẹ qua đây xem một đoạn video! “Quân, ý của con là gì?”

“Con chỉ muốn mẹ biết sự thật”

“Chỉ cần đứa nhỏ này có thể sống tốt, mẹ không quan tâm những thứ khác.”

“Mẹ, trước đây mẹ không như vậy”.

“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn cháu của mình sống tốt” Hoàng Anh bảo vệ Lâm Niệm Sơ, vì đây là người cháu đầu tiên của nhà họ Lâm,

Lâm Minh lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thùy Ngọc nói: “Cô đứng đây làm gì? Còn phải chờ tôi mời cô qua à?”

Lâm Thùy Ngọc rụt cổ nhìn về phía Hoàng Anh cầu cứu, Hoàng Anh cũng đang rối bời, chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào cả. Lâm Thúy Ngọc không còn cách nào khác che mặt đi về phía phòng giám sát. Hoàng Anh đỡ lấy đứa cháu nhỏ đứng lên nói: “Mẹ đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi” Lâm Minh không ngăn cản.

Bác sĩ đi tới, nói: “Hay là Tổng giám đốc Lâm đi vào phòng họp nghỉ ngơi đi, đứng ở cửa buồn như thế này, rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà xã của anh, hiện tại tình trạng thai nhi của bà xã anh cực kỳ không ổn định.”

Tình trạng thai nhi? Hoàng Ánh dừng lại. Lâm Minh đột nhiên ngẩng đầu, hù dọa bác sĩ một trận: “Tình trạng thai nhi gì cơ?”

“Anh không biết sao? Bà chủ đang mang thai.” Bác sĩ thận trọng giải thích. Nhưng vì vừa rồi cô ấy bị va đập mạnh vào bụng nên suýt bị sẩy thai. Tốt nhất là nên nằm trên giường không được di chuyển lung tung.”

“Cô ấy đang mang thai, cô ấy đang mang thai .” Lâm Quần thì thào, cuối cùng vui mừng lao vào phòng bệnh. Lê Nhược Vũ ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn suy nghĩ điều gì đó. Anh vừa xông vào, vừa ôm chặt cô, vừa nói: “Thật tốt, tốt quá..” Cô đang mang thai, cô có con riêng của anh, cô sẽ không bỏ anh cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này. Cho dù là vì bọn nhỏ, cô nhất định sẽ không rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 547


Chương 547

“Lâm Minh, anh buông em ra, anh ôm chặt quá, em cảm thấy không thoải mái.”

“Tổng giám đốc Lâm, trước hết hãy bỏ bà xã anh ra, bà xã anh bây giờ rất yếu, không được gây sức ép. Anh không thể ôm chặt như vậy được.”

Lời nói của bác sĩ như thể làm người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Minh vội vàng buông ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi”

Đáy mắt Lâm Minh có một tia gần như điên cuồng, càng như thế này, Lê Nhược Vũ càng rối loạn, môi mở ra, ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”

Anh nắm chặt tay cô, bàn tay to bao bọc chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Chúng ta sẽ có thêm một đứa bé, Nhược Vũ, em mang thai rồi” Lê Nhược Vũ đột nhiên sửng sốt, cô có thai, lúc này lại mang thai.

Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không chính xác, cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.

Bụng dưới quả nhiên có thêm một ít thịt, cô còn tưởng mình đang mập lên, không nghĩ tới là đang mang thai. Tại sao, lại có thai vào thời điểm này. Lệ Nhược Vũ sững người, trên mặt không có một tia vui mừng.

Mấy tháng nay, Lâm Minh ngày nào cũng cố gắng làm mưa làm gió ở trên người cô, sau khi làm mưa làm gió xong còn chắn ở bên trong sống chết không chịu đi ra, anh nói là muốn có con. Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.

Cô bị chậm kinh, bác sĩ cũng nói cô có cơ địa lạnh không dễ có thai.

Thật không ngờ, cô có thai thật. Lê Nhược Vũ cứng đờ, chậm rãi củi đầu, nhìn bụng dưới khá bằng phẳng của mình, trong lòng trở nên một quả bóng, “Em… có thai.”

Con của bọn họ, anh và những đứa trẻ khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô. Bây giờ cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao giờ? Con của anh và Lâm Thùy Ngọc phải làm sao?

“Đúng vậy, em đang mang thai, chúng ta sẽ có em bé” Lâm Minh cố nén kích động trong lòng, không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương..

“Nhóc con… Cánh tay từ từ buông xuống bụng dưới, biết mình còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng anh không thể không chạm vào cô.

Đây là con của cô và Lâm Minh, nhưng cũng là con của cô. Hoàng Anh đưa đứa bé về phòng rồi vội vàng chạy về, bà kéo bác sĩ với ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Cô ta đang mang thai, Nhược Vũ thật sự có thai?!”

“Vâng, thưa mợ chủ đã mang bầu” Bác sĩ cười nói: “Chúc mừng bà, đây là một chuyện rất vui ạ”.

“Tuyệt, tuyệt vời! Nhược Vũ đang mang thai!” Hoàng Anh không nhịn được cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Nhược Vũ. Lê Nhược Vũ sờ bụng, nhìn nụ cười yêu thương đến bất ngờ của Hoàng Anh, trong lòng càng thêm phức tạp. Có vẻ như Hoàng Anh rất thích trẻ con, vừa mới mang thai, thái độ của bà đối với chính có thay đổi ngay lập tức. Sau khi sinh con xong, bà nhất định sẽ tập trung vào cháu trai, mối quan hệ mẹ chồng – con dấu nhanh chóng dịu đi. Nhưng … đứa bé này đến không đúng lúc. Vấn đề của Lâm Niệm Sơ còn không được giải quyết, đứa trẻ đã đến rồi.

Lâm Niệm Sơ ở ngay phòng bệnh bên cạnh, lần nào gặp cô cũng chửi mắng như kẻ thù, cô thật sự không thể chấp nhận được đứa trẻ đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 548


Chương 548

Cô vừa phải chăm sóc con mình, vừa phải canh chừng đứa trẻ đó, những ngày như vậy thật quá mệt mỏi.

Lê Nhược Vũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Minh, bình thản, lãnh đạm nói: “Em muốn về nước Mỹ để dưỡng thai”

Cô học xong đại học ở nước Mỹ. Ở thành phố Hà Nội, nhà của cô và bạn bè của cô đã không còn nữa. Nước Mỹ là nơi duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Nụ cười của Lâm Minh trở nên cứng ngắc nói: “Đừng nói nhảm, em đang mang thai, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt”

“Nhưng không phải chỉ có em, là anh phải chăm sóc, anh còn phải chăm sóc con trai của anh.” Tay cô xoa nhẹ bụng dưới: “Bây giờ em đang rất rối loạn, nhà họ Lâm, Lâm Niệm Sơ, cả thái độ của mẹ nữa, em cần phải đưa nhận định mới trong hôn nhân của chúng ta”

Giống như Hạ Tư Duệ đã nói, hiện tại cô đang sống trong chiếc lồng chim bằng vàng mà anh đúc cho chính cô, anh là người duy nhất trong thế giới của cô, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài và cô không thể làm được cần phải nhận định chính xác.

Cô cần bình tĩnh. Mà có được sự bình tĩnh là tiền đề cô rời khỏi nơi đã trói buộc mình một cách vô hình, Lâm Quản trịnh trọng từ chối: “Nhược Vũ, em không thể rời anh đi được, em càng không thể mang theo con chúng ta rời khỏi anh.”

Anh không thể chịu được việc cô bỏ đi một mình, chưa kể bây giờ cô còn đang mang thai đứa con của họ.

“Em chỉ muốn bình tĩnh lại. Sau khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, em sẽ suy nghĩ đến chuyện khác. Chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cho dù là có muốn ly hôn hay không thì em sẽ trở về nói rõ với anh.”

Lời nói của cô như những nhát dao sắc bén, tuy nhẹ nhàng nhưng chỉ cần rơi vào người anh sẽ khiến anh máu me đầm đìa. Ly hôn. Hai chữ nghiêm trọng như vậy nhưng cô lại nói ra một cách dễ dàng.

Ánh mắt của anh trở nên xót xa: “Em không thể tước đoạt đi quyền được sống cùng với vợ và con của anh, như vậy thật là quá tàn nhẫn. Anh cũng muốn được nhìn con mình lớn lên, cảm nhận cử động của thai nhi và là người đầu tiên ôm con khi con ra đời”

Lê Nhược Vũ bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh: “Lâm Niệm Sơ và Lâm Thùy Ngọc, anh định làm thế nào với họ? Hai gái cùng hầu một chồng? Hai đứa trẻ, và hai người mẹ của chúng nó, anh muốn sắp xếp như thế nào đây?”

Anh lo lắng giải thích: “Mẹ của Lâm Niệm Sơ là chị của Lâm Thùy Ngọc, Lâm Thùy Vân. Lâm Thùy Vân đã chết rồi, không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Lâm Thủy Ngọc cả. Anh thề, giữa anh vào Lâm Thủy Ngọc hoàn toàn không có chuyện gì cả”.

Hai mắt Lệ Nhược Vũ ấm áp, mùi chua xót: “Mặc dù vậy, Lâm Niệm Sơ cũng tồn tại. Đứa bé đó là người chứ không phải đồ vật. Dù không muốn, anh cũng không thể vứt bỏ”

Cho dù Lâm Minh không muốn nuôi nấng Lâm Niệm Sơn, thì Hoàng Anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Hoàng Anh rất thích trẻ con…

“Đưa em đến nước Mỹ để dưỡng thai đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần” Tay của Lê Nhược Vũ xoa nhẹ bụng dưới của cô, cho dù bây giờ cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho con của mình.

Ngay cả khi đứa trẻ đến không đúng lúc, cô cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ. Đứa trẻ không chỉ là con của Lâm Minh, không chỉ là kết tinh của cuộc hôn nhân này mà còn là báu vật của riêng cô. Lâm Quần lắc đầu, không hề chấp nhận chuyện này: “Không, cả em và con của em đều không thể rời đi được.”

Cổ họng Lê Nhược Vũ hơi nghẹn lại: “Nếu em không ra đi thì con em thật sự có thể an toàn đến lúc được sinh ra hay sao? Em còn không thể bảo vệ chính mình, con của tôi … em làm sao có thể giữ an toàn cho nó.”

Trái tim của Lâm Minh như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào một cái: “Nhược Vũ”

“Nếu anh thật sự muốn tốt cho em, tốt cho con và tốt cho cả tương lai sau này của chúng ta thì anh hãy đi em rời khỏi đây một thời gian. Hiện giờ tâm trí của em thật sự rất rối bời, em không dám tin tưởng bất kì điều gì. Cho dù là chuyện gì cũng làm em cảm thấy sợ hãi, Sợ mọi người có chuyện giấu diếm em, em không muốn tiếp tục sống như một con rồi nữa”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 549


Chương 549

Đôi mắt cô đỏ hoe: “Lúc trước tới đây cũng chỉ có mình em. Bị giấu giếm hay lừa dối cũng không sao cả, cùng làm thì em tự chịu đựng vết thương của chính mình, đó là do em tự làm tự chịu, nhưng bây giờ thì em không thể.”

Cô cố kìm nén sự nghẹn ngào: “Bây giờ em đã có con, em hy vọng con của em có thể được tự do và hạnh phúc. Ít nhất thì nó cũng có thể bình an”

Lê Nhược Vũ chưa bao giờ nói những lời như vậy với anh, trong lòng của Lâm Minh cảm thấy đau đớn: “Được, em có thể ra nước ngoài, anh sẽ cùng đi với em”.

Hoàng Anh lo lắng ngắt lời: “Không, cả hai đều không được ra nước ngoài”.

“Ra nước ngoài thì có gì tốt? Nếu con không muốn nhìn thấy Niệm Sơ thì mẹ sẽ để cho người khác chăm sóc nó, không để nó xuất hiện trước mặt con”

Hoàng Anh kéo con trai mình: “Con còn định đi theo để gây thêm rắc rối à, làm sao có thể để con dâu đang mang thai mà ra nước ngoài một mình?”

Bác sĩ kịp thời nói: “Bà chủ nói không sai, tình trạng của mợ chủ thực sự không thích hợp với một chuyến bay đường dài ra nước ngoài. Mợ chủ đã nhận một cú đá vào bụng nên sẽ có khuynh hướng sẩy thai. Hiện giờ tình trạng của mẹ và thai nhi đều không ổn định, nếu vất vả quả độ thì nhất định sẽ không giữ được đứa trẻ”

Lời nói của bác sĩ khiến cho ba người bọn họ trở nên bình tĩnh lại. Đầu ngón tay của Lê Nhược Vũ lạnh buốt: “Tôi có khuynh hướng sảy thai?”.

“Đúng vậy, cô chủ quả yểu. Thời gian gần đây tốt nhất là cô nên nằm yên trên giường để dưỡng thai. Tốt nhất là đừng động đậy. Có muốn xoay người hay bước xuống giường cũng nên cẩn thận” Bác sĩ lại nói: “Thai nhi vừa hơn hai tháng, mới được thành hình vốn dĩ rất yếu, cơ thể của cô chủ lại càng yếu ớt, nếu không chăm sóc chu đáo thì đứa trẻ chắc chắn không thể giữ được”

Trái tim cô đau nhói: “Con tôi…”

“Thưa cô, cô hãy chăm sóc nó. Vẫn còn 70% hy vọng để đứa trẻ có thể ra đời an toàn” Cô chớp mắt và nước mắt nhanh chóng trượt dài trên mả. Cô quả ngây thơ, ngây thơ đến độ trở nên ngốc nghếch, Nếu cô có thể thông minh hơn và tránh được đứa bé Lâm Niệm Sơ kia thì bây giờ con của cô không cần phải chịu đựng những đau khổ cùng với cô như thế này.

“Mợ chủ hãy nằm xuống đi, lần truyền thuốc tiếp theo của cô đã đến rồi. Cô cũng đừng cử động lung tung lúc đặt kim tiêm, nếu không đứa trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng

Lê Nhược Vũ lau nước mắt rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Bây giờ đứa trẻ là thứ quý giá nhất của cô, cô phải bảo vệ đứa con của mình.

Thấy tình hình của Lệ Nhược Vũ đã ổn định, Hoàng Anh thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, hãy yên tâm ở bệnh viện dinh dưỡng, mẹ sẽ bố trí thêm y tá chăm sóc, chỉ cần con không nghĩ đến chuyện ra nước ngoài nữa thì con của con chắc chắn sẽ ổn định lại thôi.”

Lâm Minh nhìn chằm chằm: “Không cần, con sẽ chăm sóc Nhược Vũ và đứa trẻ” Hoàng Anh biết ngay con trai mình đang định ngủ lại bệnh viện.

Bà ta ngẫm nghĩ lại cũng thấy bây giờ việc có thể giữ được đứa nhỏ trong bụng Lê Nhược Vũ là điều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Hoàng Anh quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Lý, đứa con trong bụng của Nhược Vũ cũng là con của Lâm Minh, anh nghĩ nếu làm phẫu thuật ghép tủy thì có bao nhiêu phần trăm thành công?”

“Cùng cha khác mẹ thì tỷ lệ thành công phải là 50%”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 550


Chương 550

“Nếu đứa con trong bụng Vũ sinh ra, nó có thể làm cấy ghép với Niệm Sơ ngay lập tức được không?” Hoàng Anh suy nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn, thể chất của Niệm SƠ quả yếu, bệnh tình cũng ngày càng chuyển biến xấu đi, cơ bản là không thể đợi được nữa rồi”. Hoàng Ánh suy nghĩ một hồi rồi tàn nhẫn nói: “Anh có thể chọc dò và lấy máu cuống rốn của đứa trẻ để xét nghiệm được không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Tình huống của mợ chủ không thích hợp để chọc dò lấy máu cuống rốn. Mặc dù chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng nó cũng có rủi ro. Đứa bé trong bụng của mợ chủ vẫn còn quá nhỏ, không những nó chưa phát triển mà còn có xu hướng sảy thai. nữa”

“Sau bao lâu thì có thể làm?” Không phải Hoàng Ánh, mà là Lâm Quận thanh âm nói. Đó là Lâm Quần! Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ít nhất phải mất một tháng nữa, tùy thuộc vào thể trạng của cô chủ”. Lâm Minh trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, anh ra ngoài trước đi” Hoàng Anh bảo với bác sĩ: “Mau gọi y tá đến, truyền nước cho Nhược Vũ thêm lần nữa”

“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ cho người lại ngay”.

Lê Nhược Vũ nằm úp sấp ở trên giường, nước mắt rốt cục không thể ngăn lại nữa, nó không ngừng trượt qua khoẻ mắt của cô rồi biến mất trên mặt gối: “Sao anh không hỏi ý kiến em? Đây là con của em, có muốn làm tiểu phẫu hay không chẳng phải nên hỏi em trước hay sao?”

Cô cho rằng Hoàng Anh rất vui khi biết tin cô có thai vì bà ấy thích trẻ con. Nhưng bây giờ thực chất có vẻ là không phải như vậy. Hoàng Anh và Lâm Minh đã rất mong đợi cô có thai, chỉ để tiến hành ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ Lâm Niệm Sơ là con cháu của họ, vậy con của cô là gì? ! Một thiết bị điều trị hay là một công cụ lấy máu?!

“Con không đồng ý làm tiểu phẫu lấy máu cuống rốn” Lê Nhược Vũ nói.

“Nhược Vũ, con không thể ích kỷ như vậy được. Dù nó không phải là con của con nhưng dù sao nó cũng là một sinh mạng. Con không thể thấy chết mà không cứu được.” Hoàng Anh trở nên lo lắng khi bị cô từ chối.

Lâm Minh cũng đã làm xét nghiệm với Lâm Niệm Sơ, nhưng không phù hợp. Bây giờ chỉ có đứa con trong bụng của Lê Nhược Vũ là hy vọng duy nhất, bà ấy không bao giờ cho phép Lê Nhược Vũ từ chối.

“Con không làm tiểu phẫu chọc dò” Hai tay Lê Nhược Vũ nhẹ nhàng che trước bụng dưới của cô, thân hình mỏng manh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Cô cũng không phải máu lạnh đến mức không muốn cứu Lâm Niệm Sơ.

Nhưng mà bây giờ cơ thể của cô cũng chưa ổn định, vậy mà lúc này họ lại muốn chọc dò để lấy máu cuống rốn của con cô mang đi cứu người khác?

Nếu có chuyện gì xảy ra với con cô thì sao? Ai sẽ đảm bảo an toàn cho con cô khi làm phẫu thuật chọc dò cuống rốn?

“Mẹ nói rằng con máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm tiểu phẫu” Họ đều chỉ nghĩ đến Lâm Niệm Sơ, chỉ có mình cô mới có thể bảo vệ được con mình.

Lâm Minh sợ có kích động quá sẽ làm tổn thương đứa trẻ, trầm giọng giải thích: “Trước khi cơ thể em ổn định lại thì sẽ không làm tiểu phẫu chọc dò đầu”

Lời nói của Lâm Minh hoàn toàn khiến trái tim Lê Nhược Vũ lạnh đi, cô nhìn Lâm Minh một cách hoài nghi: “Anh cũng nghĩ như vậy sao?” Lâm Niệm Sơ là con của anh, chẳng lẽ đứa con trong bụng cô không phải sao?

Lâm Quần nói: “Sức khoẻ của em và thai nhi sẽ là ưu tiên hàng đầu, chúng ta sẽ không làm xét nghiệm nếu như cơ thể của em không chịu đựng được.”

Lê Nhược Vũ yếu ớt ôm lấy chính mình: “Anh nói sau khi thân thể ổn định. Vậy nếu như sức khỏe em không thể ổn định lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 551


Chương 551

Từ trước đến nay Lê Nhược Vũ luôn không có được cảm giác an toàn. Đặc biệt là khi biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị Hạ Đông Quân phản bội, tất cả những người cô có thể tin tưởng đều trở nên mơ hồ, cô không dám tin bất kỳ ai.

Cô muốn có câu trả lời chính xác cho tất cả những câu hỏi. Lâm Minh còn chưa nói gì thì người trả lời đầu tiên là Hoàng Ánh: “Đương nhiên là không rồi, nhất định phải lấy máu cuống rốn” Hoàng Anh hạ quyết tâm: “Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ chăm sóc thân thể, chuyện lấy máu cuống rốn cũng không cần phải giải phẫu, cơ bản là không thể xảy ra vấn đề gì được

Lê Nhược Vũ cứng rắn phản bác lại: “Con không muốn, con không muốn, không muốn!” Tại sao con của của lại bị bắt làm vật hy sinh cho đứa con ngoài giá thú của Lâm Minh? Cô không muốn!

*Nhược Vũ, anh sẽ không ép em. Chuyện lấy máu cuống rốn đợi cơ thể em ổn định lại rồi nói sau” Lâm Minh ôm cô, cố gắng trấn an cố.

Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi khiến cô càng lạnh sống lưng, rốt cuộc anh vẫn muốn lấy con của bọn họ để cứu Lâm Niệm So.

Tay chân của Lê Nhược Vũ lạnh ngắt, cô nhìn Lâm Minh thất vọng: “Em đang hỏi anh, mấy ngày nay anh gấp gáp muốn em mang thai có phải là vì Lâm Niệm Sơ không? Đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật”.

Lâm Minh bị câu hỏi của cô làm cho sững người. Anh rất nóng lòng muốn cô có thai vì muốn giữ cô lại bên cạnh anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng từng nghĩ đến chuyện làm xét nghiệm, Nếu như kết quả xét nghiệm của con bọn họ có thể phù hợp với Lâm Niệm Sơ thì sau này anh sẽ không nợ đứa trẻ kia cái gì cả.

Mặc kệ sau này đứa trẻ đó có sống hay là chết thì anh đều không nợ nó điều gì, anh có thể buông tay mà chẳng bận tâm gì.

Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng không sao…. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm phù hợp thì chẳng phải mọi người đều vui mừng sao? Lâm Minh dừng lại một lát rồi gật đầu.

“Quả nhiên là như vậy, tôi hiểu… tôi hiểu rồi.” Lê Nhược Vũ kéo chăn mền lên rồi xoay người về phía khác, không nhìn anh nữa.

Sự thay đổi trong thái độ của cô khiến anh.

không khỏi hoảng hốt, anh muốn chạm vào cơ thể của cô, để hai mắt nhìn vào nhau nhưng nghĩ đến lời khuyên của bác sĩ anh không dám hành động sơ suất nữa.

Chỉ có thể kiềm cớ mà hỏi: “Em hiếu cái gì?”

“Hiểu rõ những gì mà lẽ ra tôi phải hiểu từ lâu” Cô cuộn mình thành một quả bóng, cố gắng dùng cánh tay mảnh mai của mình sưởi ấm cho con.

Đối với họ, đứa con của cô chỉ là một thứ để mà lấy máu và chỉ có cô mới có thể bảo vệ đứa bé, chỉ có bản thân cô.

Lâm Minh nhìn bóng lưng yếu ớt của cô, nhịn không được mà giải thích: “Em đừng nghĩ lung tung, cho dù như thế nào thì đối với anh mà nói, em và con vẫn quan trọng nhất, không có gì có thể so sánh với em và con cả”

Giọng cô trầm thấp và nghẹn ngào: “Vậy ng mình, nhẹ giọng thì anh có thể không lấy máu cuống rốn của con chúng ta được không?”

Lâm Minh năm chặt tay thành năm đấm, có vẻ do dự.

“Được rồi …” Sự an toàn của mẹ con họ quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Nhưng Hoàng Ánh không để anh nói hết câu, được cái gì mà được?

Chuyện này có thể đồng ý được sao?

“Đó chỉ là một vết đâm xuyên qua dây rốn Dù rủi ro nhưng nó không nguy hiểm đến tính mạng của con và con của con. Tại sao con cứ sống chết không đồng ý như vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 552


Chương 552

Sợ rằng tâm trạng không thoải mái của Lê Nhược Vũ sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cô và làm tổn thương con cô, Hoàng Ánh kiên nhẫn nói về điều tốt hay điều xấu: “Niệm Sơ là cháu trai của mẹ và đứa trẻ trong bụng của con cũng là cháu của nhà họ Lâm, mẹ sẽ không thiên vị bên nào cả. Chỉ là tình hình của Niệm Sơ bây giờ rất nguy cấp, chỉ cần con chịu đau một chút để cứu mạng nó mà thôi”

“Mẹ biết thân phận của Niệm Sơ khiến cho.

con không vui. Nhưng đó đều là chuyện của quá khứ rồi, con có không vui cũng không thay đổi được gì. Chỉ bằng hãy rộng lượng một chút, chấp nhận Niệm Sơ, để đứa con trong bụng của con ghép tủy cho nó. Nếu như cấy ghép thành công thì đứa bé Niệm Sơ này sẽ biết ơn con cả đời”

Lê Nhược Vũ cuộn mình thành một quả bóng, khóc thầm, cô hỏi Hoàng Ánh: “Nếu hôm nay, đứa con trong bụng tôi không giữ lại được.”

Sự thuyết phục của Hoàng Ánh đã bị chặn lại.

“Nếu như con tôi mất đi vì hai cú đá của Lâm Niệm Sơ thì sao?”

Hoàng Ánh không nói nên lời.

“Các người cứ coi như con tôi không còn nữa được không?”

“Có ai lại nguyền rủa con mình như thế bao giờ?” Nhìn thấy sự cứng đầu của Lê Nhược Vũ, Hoàng Ánh hoàn toàn sa sầm mặt: “Vũ, cô đừng quên thân phận của mình, cô vẫn là con dâu nhà họ Lâm, cô nên xem nhà họ Lâm..”

Lê Nhược Vũ chợt mỉm cười, nước mắt và nụ cười hòa vào nhau làm ướt đâm má cô: “Vậy thì … ly hôn”

Hoàng Ánh tròn mắt, cô nghỉ ngờ lỗ tai của mình.

Cô đã nói gì?

Ly hôn?

Lê Nhược Vũ thật sự nói muốn ly hôn vào lúc này?

“Ly hôn đi, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần con tôi thôi” Cô sẽ không bao giờ để sự sống của con cô vào tay kẻ khác, cũng không muốn con mình bị trói buộc ở nhà họ Lâm.

Nếu vậy thì tốt nhất là nên ly hôn.

Dù chỉ có một mình thì cô cũng sẽ chăm sóc con thật tốt.

Ngay cả khi không có một gia đình trọn vẹn, cô cũng sẽ dành hết tình yêu thương cho.

con của cô.

“Nhược Vũ!” Lâm Minh vội vàng ngắt lời cô: “Anh biết rằng em rất tức giận, nhưng em không thể lấy chuyện ly hôn ra mà nói lung tung”

“Tôi không nói nhảm, cũng không có ý lấy ly hôn ra để uy hiếp” Giọng cô nhàn nhạt lạnh lùng: “Tôi biết bây giờ anh đang ở trong tình thế khó xử. Lâm Niệm Sơ là con của nhà Lâm.

Cho dù anh có thể buông tay, nhà họ Lâm cũng không thể. Tính tình của Lâm Niệm Sơ không hề biết chừng mực, cho dù con của tôi có được sinh ra một cách bình an hay không thì sống chung với nó tôi cũng không thể yên lòng”

“Những chuyện này anh sẽ sắp xếp, sau khi bệnh của nó được chữa khỏi, anh sẽ đưa nó đi”

Lâm Minh không chấp nhận hai từ “ly hôn”

được nói ra từ miệng cô: “Sau khi em khỏe hơn, chỉ cần làm xét nghiệm thôi. Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng là mạng sống của Lâm Niệm Sơ”

“Nhưng nếu như xét nghiệm phù hợp, con tôi sẽ phải rút tủy để hành phẫu thuật cho đứa trẻ kia ngay khi nó vừa mới chào đời”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 553


Chương 553

Đứa trẻ vừa cất tiếng khóc chào đời, vẫn còn nhỏ như vậy mà đã phải chịu trách nhiệm cứu vớt sinh mệnh một người.

Khi Lê Nhược Vũ nghĩ đến cảnh tượng đó cô cảm thấy thật đau lòng: “Ra đi không có nghĩa là biến mất hay vĩnh biệt, sau này nó nhất định sẽ quay lại. Chờ đến khi con lớn lên, cho đến khi con có thể đi học, người trong trường mẫu giáo hỏi con chúng ta vì sao không cùng một mẹ với Lâm Niệm Sơ thì anh muốn nó trả lời thế nào? Thậm chí còn có người sẽ chê cười nó, nói rằng con chúng ta sinh ra là để chữa bệnh cho Lâm Niệm Sơ và nó sẽ cảm thấy khó chịu đến thế nào?”

Bàn tay to lớn của Lâm Minh vuốt ve bờ vai nghẹn ngào của cô qua chăn bông: “Tin vào anh, sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu?”

“Lần nào tôi cũng đã tin anh, nhưng lần nào anh cũng nói dối em. Quá tam ba bận, nhưng anh hãy đếm lại xem anh đã lừa dối tôi bao nhiêu lần rồi”

“Nhược Vũ…”

“Trước đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi nói ra từ ly hôn tôi đột nhiên cảm thấy rất thoải mái. Ly hôn thật là tốt, đứa con là của mình tôi. Nó không cần phải gánh vác sinh mạng của ai khác, nó có thể yên ổn bình an ở lại trong bụng của tôi”

“Tôi hứa với anh nếu đứa trẻ sau khi sinh ra an toàn và khỏe mạnh thì tôi sẽ dẫn nó đến làm phẫu thuật cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ.

Nhưng bây giờ con của tôi còn chưa ổn định được, nó còn chưa được sinh ra, tôi tuyệt đối sẽ không để nó gặp bất cứ sự nguy hiểm nào”

Lâm Minh siết chặt nằm tay rồi lại buông lỏng, buông lỏng rồi siết chặt, nhưng lông mày cau lại của anh trong thoáng chốc không khỏi: “Không lấy máu cuống rốn cũng được, nhưng tuyệt đối không thể ly hôn”

Lê Nhược Vũ im lặng và không đưa ra bất kỳ phản ứng nào.

Hoàng Ánh không thể chịu đựng được nữa, con trai của bà ta chưa từng cư xử nhún nhường với người khác như vậy?

“Muốn ly hôn cũng được, nhưng cấy ghép tuỷ nhất định phải làm”

Lê Nhược Vũ đột nhiên trở mình ngồi dậy: “Tại sao?”

“Khi mang thai không thể ly hôn. Dù muốn ly hôn thì ít nhất cũng phải đợi đến khi đứa trẻ hết thời kỳ bú sữa mẹ. Trong giai đoạn này, cô.

vẫn là con dâu của nhà họ Lâm. Vì vậy cô cũng phải cân nhắc vì nhà họ Lâm. Niệm Sơ cũng là con trai của Lâm Minh, tại sao cô không nghĩ cho Lâm Minh một chút chứ? Chỉ yêu cầu cô làm xét nghiệm cuống rốn, cho dù là có nguy hiểm nhưng cũng không bảo con cô đi chết, sao cô lại không hiểu chuyện như vậy?”

Bị ép đến tình thế tuyệt vọng, Lê Nhược Vũ gần như cảm thấy nghẹt thở, cô luống cuống ôm đầu, chật vật tìm cơ hội cho mình.

Nhưng dù có làm gì đi chăng nữa, cô cũng không thể thoát khỏi tình cảnh khốn khó này.

Cô gần như hét lên: “Tôi chỉ muốn con tôi được sinh ra một cách an toàn?!”

Các bác sĩ và y tá đi cùng thuốc thấy Lê Nhược Vũ quá kích động, vội vàng đè cô không cho cô động đậy.

Ống nhỏ giọt được điều chỉnh, đầu kim mát lạnh đâm vào mạch máu của cô: “Đây là lọ thuốc mới được điều chế. Mợ không được di chuyển nó nữa, thưa mợ. Như vậy rất dễ gây thương tích cho bản thân và đứa trẻ.”

Với thân thể không cử động được, cô thì thầm: “Tôi đau bụng… Bụng, đau…”

Bác sĩ cảm thấy có gì đó không ổn: “Đưa đi cấp cứu trước!”

Tâm trí của Lâm Minh đều đi theo cô, nhưng không thể nào đi vào trong được, chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 554


Chương 554

‘Vẻ mặt của Hoàng Ánh trở nên không tốt: “Nhược Vũ thật không hiểu chuyện gì cả, chỉ là gật đầu một cái thôi. Sao lại làm mọi thứ trở nên ồn ào, xấu hổ như vậy chứ”

Lâm Minh đưa đôi mắt lặng lẽ nhìn không chớp mắt vào cửa phòng cấp cứu, trầm giọng nói một tiếng: “Mẹ”

“Lâm à”

“Nếu bác sĩ đi ra và nói với chúng ta rãng đứa trẻ không còn nữa thì con lấy cái gì làm phẫu thuật ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ”

Hoàng Ánh sửng sốt.

*Mẹ đừng quan tâm đến chuyện giữa chúng con nữa. Con biết, từ trước cho tới giờ.

mẹ luôn hy vọng con sống tốt, hi vọng toàn bộ nhà họ Lâm sống tốt. Nhưng thứ mà con muốn và thứ mà mẹ đang cố gắng cân bằng vốn không giống nhau” Lâm Minh dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo mùi thuốc sát trùng lan tràn quanh chóp mũi anh, hít một hơi thôi, đã cảm thấy được cái lạnh thấu tim gan: “Con chỉ cần cô ấy và con con, ngoài ra con không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác.”

Đôi mắt Hoàng Ánh đỏ cả lên, bà nói với anh: “Nhưng con là con trai của mẹ, Niệm Sơ là con trai của con mà!”

“Vậy đứa nhỏ trong bụng Nhược Vũ thì sao, nó không phải là con của con sao?” Lòng Lâm Minh nặng trĩu tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, làm cho anh có cảm giác chỉ hít thở thôi cũng thật khó khăn: “Nếu như không giữ được đứa nhỏ, chắc chẳn con cũng sẽ mất cô ấy”

“A Quân!”

Lâm Minh nhảm hai mắt lại, khóe mắt anh hơi phiếm hồng: “Mẹ, chúng ta trao đổi điều kiện lần cuối cùng nhé”

“Nếu như con của con và Nhược Vũ có thể giữ lại, mẹ không được tới làm phiền cô ấy nữa. Ngay cả Lâm Niệm Sơ và Lâm Thùy Ngọc cũng phải cách xa cô ấy một chút. Con sẽ thuyết phục cô ấy, chờ đến khi thân thể cô ấy ổn định, cho dù là có phải lừa gạt cô ấy, con cũng sẽ lừa cô ấy tới làm phẫu thuật cấy ghép cho Lâm Niệm Sơ” Lâm Minh hạ quyết tâm, giọng nói của anh lạnh lùng đến mức đáng sợ: “Cho dù kết quả cuộc phẫu thuật có thế nào đi chăng nữa, con cũng sẽ hết lòng quan tâm, giúp đỡ, cố gắng đảm bảo cho thằng bé được bình an”

“Nhưng, nhưng từ nay về sau, Lâm Niệm Sơ không được phép xuất hiện trong cuộc sống của con. Mẹ, nếu như mẹ muốn dùng Lâm Niệm Sơ để ép con, ép Nhược Vũ. Vậy con cũng không ngại lập tức dừng lại mọi trị liệu đang tiến hành cho thăng bé”

“Dừng lại mọi trị liệu ư2 Con muốn Niệm Sơ chết sao?”

“Chết thì chết đi, coi như con là một kẻ ích kỷ, vô tình. Nếu như để thãng bé được sống sót mà phải dùng cuộc hôn nhân của con và Nhược Vũ cùng với đứa nhỏ trong bụng Nhược Vũ để đánh đổi, vậy thì thà rãng con để thằng bé chết đi”

Hoàng Ánh bị dáng vẻ quyết tuyệt của con trai bà dọa cho phát sợ, bà cũng biết con trai quan tâm đến Lê Nhược Vũ và đứa bé trong bụng cô đến nhường nào.

Hít một hơi thật sâu bà cắn răng nói: “Được, mẹ đồng ý với con. Nhưng con phải đảm bảo bản thân nói được làm được, nhất định phải giúp Niệm Sơ làm xét nghiệm. Nếu như quá trình xét nghiệm thành công, phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho thằng bé”

“Chắc chắn con sẽ làm được. Nhưng mẹ cũng phải đồng ý với điều kiện con đưa ra. Mẹ đừng quên, nếu như mọi người có ý định đến quấy rầy cô ấy và con của con, con sẽ lập tức dừng lại toàn bộ những gì đang trợ cấp cho Lâm Niệm Sơ”

Hoàng Ánh cần răng đồng ý.

Điên rồi, điên rồi, đứa con trai này của bà điên thật rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 555


Chương 555

Lâm Minh đã đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật rất lâu.

Tin tức mà bác sĩ mang đến không phải là tin tức tốt nhất đối với anh lúc này, thế nhưng cũng không phải là tin xấu nhất.

“Cô nhà đã không sao rồi, đứa bé cũng đã được giữ lại. Nhưng cơ thể của cô nhà quá yếu, thật sự không thể chịu thêm bất cứ chút kích thích nào nữa” Bác sĩ xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi lạnh tiếp tục nói: “Chuyện ăn uống sinh hoạt thường ngày cũng phải cẩn thận, nếu không cần phải xuống giường thì tốt nhất đừng nên xuống. Việc tốt nhất cần làm là năm yên một chỗ tĩnh dưỡng cơ thể. Bây giờ, bất cứ một tác động nào cũng đều có khả năng dẫn đến sinh non”

“Tôi biết rồi” Lâm Minh thở ra một hơi, lúc này sao anh có thể buông lỏng bản thân được.

Lê Nhược Vũ nằm trên xe đẩy, được đưa tới phòng bệnh tĩnh dưỡng.

Bác sĩ cẩn thận từng li từng tí một hỏi Lâm Minh: “Anh có muốn vào thăm cô ấy chút không?”

Anh nặng nề gật đầu, rồi theo bác sĩ đi vào phòng bệnh.

Lê Nhược Vũ đang năm ở trên giường, so với trước đó sắc mặt của cô càng thêm khó coi.

Ống truyền dịch gắn trên cánh tay không ngừng truyền chất dinh dưỡng vào trong cơ thể cô. Nhìn cô mỏng manh, yếu ớt tựa như có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.

Lâm Minh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường cô. Bàn tay to lớn của anh cẩn thận từng li từng tí một bao quanh bàn tay lạnh lẽo như băng của cô, giúp bàn tay cô ấm lên đôi chút, cũng muốn qua đó truyền cho cô chút hơi ấm của bản thân mình Lê Nhược Vũ ngủ rất say, nhưng anh lại không dám ngủ, cũng không dám chớp một lấy một cái, cứ chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô như thế.

Anh muốn đưa tay chạm lên bụng cô một chút, lại sợ làm tổn thương đến đứa bé đang trong đó. Bàn tay Lâm Minh lơ lửng ở giữa không trung sau đó lại chậm rãi thu về.

Anh chỉ có thể khẽ hôn lên mu bàn tay của cô thì thầm nói: “Chắc chắn đứa nhỏ sẽ không sao đâu. Con của chúng ta chắc chắn sẽ là cục cưng kiên cường nhất trên thế giới. Chắc chắn sẽ không có chuyện gì hết”

Lúc Lê Nhược Vũ tỉnh lại lân nữa đã là buổi trưa ngày hôm sau. Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đôi mắt ngập tràn tơ máu của Lâm Minh.

Cô nhẹ nhàng giật lầu ngón tay, anh đã lập tức nắm chặt lấy tay cô, vội vã hỏi: “Sao thế em? Có chỗ nào không thoải mái không?

Anh đi gọi bác sĩ nhé!”

Cô mấp máy môi khẽ nói: “Tôi..con.

“Con không sao hết, cục cưng của chúng ta vẫn còn ở đó’“

Nghe được đáp án này từ miệng anh, nét cười dần hiện ra trên khuôn mặt yếu ớt của cô.

Tốt quá, cục cưng vẫn còn ở đó.

Lâm Minh nắm lấy tay cô bảo: “Chắc chắn em không biết bản thân em tuyệt vời nhường nào đâu. Bây giờ trong bụng em có tận hai cục cưng đấy. Là hai cục cưng sinh đôi. Thế nên nhất định em phải cố gắng chăm sóc cho bản thân thật khỏe mạnh”

“Sinh đôi sao?” Nét cười trên khuôn mặt cô chợt tắt: “Ý của anh là, có thể làm xét nghiệm độ phù hợp hai lần cho Lâm Niệm Sơ, đúng không?”

Thân thể anh đột nhiên cứng lại, vội vã nói: “Không phải, ý anh không phải như thế.

Với anh mà nói em quan trọng nhất. Em và con là quan trọng nhất”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 556


Chương 556

Đôi môi cô trắng bệch không có lấy một tia hồng hào. Lê Nhược Vũ không nói nổi một chữ nào, tựa như kiệt sức tới nơi rồi: “Nếu như tôi và con là quan trọng nhất, vậy anh có thể đồng ý với tôi, không dùng phương pháp chọc cuống rốn để lấy máu của cục cưng đem đi xét nghiệm được không?”

Cõi lòng cô mang theo hy vọng tràn trề khi đặt câu hỏi cho anh, thế nhưng cái cô nhận được lại là sự im lặng không đáp lời của anh.

Lê Nhược Vũ rất muốn cười. Nhưng cô cười không nổi, chỉ có thể cố gắng hấp háy mắt, không cho nước mắt rơi xuống.

Anh vừa nói anh yêu cô, anh cũng yêu con.

Nhưng bên cạnh cô và con anh còn quá nhiều thứ khác để yêu…

“Lâm Minh, hay là chúng ta cứ nghe theo lời mẹ đi. Đợi đến khi đứa nhỏ được sinh ra, chúng ta sẽ ly hôn” Nước mắt vẫn không kìm nén được chảy vào trong khóe môi cô, vị mặn chát từ đầu lưỡi lan vào đến tận đáy lòng cô: “Em không cần bất cứ thứ gì hết, chỉ cần con thôi”

“Không cho phép em suy nghĩ lung tung như thế. Không tốt cho con một chút nào”

Anh bình tĩnh nhẹ giọng từ chối cô: “Sau này không cho phép em nói máy lời như thế nữa.

Trước hết em cứ cố gắng bồi dưỡng thân thể cho thật tốt”

“Bồi dưỡng thân thể cho tốt là vì muốn làm xét nghiệm lấy máu cuống rốn cho Lâm Niệm Sơ sao, tôi không cam lòng! Tôi không cam lòng!”

Nếu như Lâm Niệm Sơ không đá vào hai chân cô, bây giờ con của cô cũng đâu có bị tổn thương, yếu ớt như thế mọi người ai ai cũng đang rình rập, chỉ đợi con cô thành hình sẽ mang đi làm xét nghiệm độ phù hợp với Lâm Niệm Sơ.

Thật sự cô không cam lòng.

Lâm Minh thấy tâm trạng của cô đột nhiên bị kích động như thế, vội vàng rung chuông gọi bác sĩ tới *Mợ chủ, mợ không thể kích động được.

Bây giờ cơ thể mợ quá yếu ớt, mợ chỉ cần làm ra vài động tác lớn một chút thôi đều có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Thế nên mợ tuyệt đối không thể kích động được.”

Nghe xong lời của bác sĩ nói, Lê Nhược Vũ cố gắng hít sâu để bản thân bình tĩnh lại, nhưng cô không làm được.

Bác sĩ quay đầu lại nhìn về phía Lâm Minh nói: “Tổng giám đốc Quân, anh đi ra ngoài trước đi. Anh ở đây, tâm trạng của mợ chủ không thể ổn định được”

Lâm Minh bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lê Nhược Vũ, nhẫn nhịn cảm giác đau lòng không ngừng dâng lên, cất bước đi ra khỏi phòng bệnh.

Mãi đến tận khi hình bóng của anh biến mất khỏi tầm mắt cô, Lê Nhược Vũ mới có thể bình tính lại một chút.

Thế nhưng, nước mắt vẫn dâng lên, đong đầy trong đôi mắt cô.

Lâm Minh sợ Lê Nhược Vũ sinh non, càng sợ đứa nhỏ xảy ra chuyện. Thế nên anh không dám tới làm phiền cô, mỗi ngày anh chỉ dám đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn vào.

Có lẽ tâm trạng của Lê Nhược Vũ càng ngày càng đi xuống. Thế nên ngoại trừ những lúc bác sĩ tới kiểm tra cô mới mở miệng nói mấy câu liên quan đến tình hình đứa nhỏ, còn lại những lúc bình thường, cả ngày cô cũng không mở miệng nói lấy một câu Phụ nữ có thai dễ buồn bực dẫn tới trâm cảm, điều này khiến cho Lâm Minh càng cảm thấy bất an.

Lúc nhận được điện thoại từ Lâm Minh, Hà Duy Hùng vừa mới cãi nhau với Lê Minh Nguyệt một trận xong.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 557


Chương 557

Anh ta thực sự không hiểu rốt cuộc trong đầu Lê Minh Nguyệt chứa những thứ ngổn ngang gì không biết nữa. Anh †a dùng tiền thuê cô, là muốn cô đóng giả làm bạn gái mình chứ không phải bỏ tiền ra thuê cô về làm người giúp việc!

Đêm nay anh ta phải tham dự một bữa tiệc, trong bữa tiệc này tất cả mọi người đều theo bạn gái. Thế nên Hà Duy Hùng cũng đã suy nghĩ tới chuyện sẽ dẫn Lê Minh Nguyệt tới đó.

Kết quả thì sao chứ, không biết trong đầu Lê Minh Nguyệt nghĩ cái gì mà cho dù những người kia có nói thế nào cô cũng đều vui cười hớn hở tiếp lời. Cho dù có bị người ta mắng cũng làm như không thấy, không thèm để ý.

Cuối cùng có người còn dám trêu chọc cô, kêu cô đi hỗ trợ mang đồ ăn lên, Thế mà cô lại thật sự đi giúp đỡ người phục vụ mang đồ ăn lên, thậm chí còn bày ra dáng vẻ vô cùng mừng rỡ.

Hà Duy Hùng cũng bị Lê Minh Nguyệt làm cho tức gần chết. Thế nhưng Lê Minh Nguyệt còn không tự ý thức được vấn đề của bản thân mình ở đâu. Trên trở về nhà còn ngẩng đầu ưỡn ngực tranh luận với anh ta nữa.

Hà Duy Hùng vô tình nói mấy câu nặng lời, khiến cho hai mắt Lê Minh Nguyệt đỏ lên, phải mất một lúc lâu sau mới có thể trở về màu sắc vốn có.

Tuy rằng đôi mắt đã bình thường trở lại, nhưng cô vẫn không thèm để ý đến anh ta. Lê Minh Nguyệt tự nhốt bản thân mình trong phòng không nói, còn dám khóa trái cửa.

Lâm Minh gọi điện tới kêu Hà Duy Hùng dẫn Lê Minh Nguyệt đến thăm Lê Nhược Vũ.

Tốt nhất là có thể khiến cho Lê Minh Nguyệt ở lại bệnh viện với cô nhiều thêm một chút.

Hà Duy Hùng vừa nghe thấy thế, trong lòng đau đớn không thôi Lâm Minh kia thật đáng chết. Nếu như lúc trước Lê Nhược Vũ đi theo anh ta, chí ít đến bây giờ anh ta cũng chưa có đứa con ngoài giá thú nào tìm tới cửa?

Khẽ thở hắt ra một hơi, Hà Duy Hùng vẫn cảm thấy không yên lòng. Anh ta nhanh chóng khoác áo ngủ chạy đi gõ cửa phòng Lê Minh Nguyệt một chuyến.

“Lê Minh Nguyệt, ra đây đi. Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

Lê Minh Nguyệt không thèm đáp lại, cô vẫn còn đang hờn dỗi “Lê Minh Nguyệt, ra đây mau. Ra đây bàn chuyện chính sự”

Lê Minh Nguyệt khịt mũi một cái, tức giận không thèm đáp lời anh ta.

Có lần nào mà anh ta không dùng chiêu nói chuyện chính sự để gạt cô ra ngoài?

Kết quả thì sao chứ? Sau khi lừa được cô ra ngoài rồi, lần nào anh ta cũng khiến cô mất mặt. Cho dù cô không muốn đi, không phải cũng bị anh ta lừa đi hay sao?

Nếu như anh ta đã ngại mất mặt thì tìm những cô gái khác là được rồi. Anh ta có giàu như thế, nhiều tiền như thế, thuê một mình cô là thuê, thuê nhiều người khác cũng là thuê, không phải sao?

Không thấy cô trả lời, Hà Duy Hùng đập mạnh lên ván cửa mấy cái rồi gào lên: “Lê Minh Nguyệt, Nhược Vũ mang thai rồi”

Thân thể nhỏ bé của Lê Minh Nguyệt lập tức nhảy lên, như một làn khói chạy tới cửa, trợn to hai mắt nhìn anh ta: “Nhược Vũ mang thai á?”

Người ta vẫn thường nói, kiếp này có duyên cùng họ, chắc chẩn ba kiếp trước đã từng là người một nhà.

Cho tới nay cảm giác mà Lê Minh Nguyệt dành cho Lê Nhược Vũ chính là cảm giác như vậy. Có lẽ rất nhiều năm về trước, hai người là chị em cùng huyết thống cũng nên €ô rất thích Lê Nhược Vũ, cái thích xuất phát từ bản năng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 558


Chương 558

Lê Minh Nguyệt thích khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành của Lê Nhược Vũ, thích tính cách dịu dàng phóng khoáng của cô, còn thích cả trái tim thiện lương khoan dung của cô ấy nữa..

Tuy rằng những chuyện này không liên quan gì tới bản thân Lê Minh Nguyệt, nhưng cô thích Lê Nhược Vũ như thế, nên theo bản năng sẽ quan tâm đến Lê Nhược Vũ hơn.

Lê Minh Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ cô và Lê Nhược Vũ thật sự có chút họ hàng thân thích cũng nên.

Hà Duy Hùng tiếp tục nói: “Là mang thai sinh đôi đấy”

“Má nó, Lâm Minh mạnh mẽ ghê hai Lần đầu mang thai đã là sinh đôi, Nhược Vũ chịu nổi sao!” Lê Minh Nguyệt kích động tựa như chính cô đang mang thai vậy: “Tôi muốn đến thăm Nhược Vũ, muốn xem xem cái bụng sinh đôi so với cái bụng sinh một khác gì nhau.”

“Bầu đôi bầu đơn có giống nhau hay không thì tôi không biết. Thế nhưng tình hình của Nhược Vũ gần đây không được tốt cho lắm. Cô ấy có hiện tượng sinh non, sợ rằng không giữ được đứa bé”

“Nhược Vũ bị làm sao thế?”

Hà Duy Hùng vội vã lùi lại cách xa Lê Minh Nguyệt vài mét, bình tĩnh nói: “Cô về phòng thu dọn ít quần áo và đồ dùng cá nhân đi, tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho cô biết.”

Lê Minh Nguyệt đứng ngay ở cửa không chịu di chuyển bước chân. Cô vươn tay ôm ngực bày ra dáng vẻ đau tim lắm nói: “Anh cứ nói cho tôi nghe trước đi, bây giờ trái tim tôi đã không nghe tôi sai khiến nữa rồi.”

Hà Duy Hùng cũng biết đầu óc Lê Minh Nguyệt hơi ngốc nghếch, sợ cô không biết nói chuyện, nói sai cái gì thì không hay.

Thế nên anh ta mang mọi chuyện giữa Lê Nhược Vũ và Lâm Minh nói cho Lê Minh Nguyệt biết, đồng thời cũng căn dặn cô mấy ngày tới phải giữ mồm giữ miệng trước mặt Lê Nhược Vũ, không được nói lung tung.

Phải biết lẩn tránh tất cả các đề tài không nên nói, chỉ nói mấy chuyện mang tính thư thái, chớ nên khiến cho Lê Nhược Vũ suy nghĩ quá nhiều.

“Tâm tình tốt, cơ thể mới tốt” Hà Duy Hùng phát biểu tổng kết: “Sự tồn tại của cô, chính là để khiến tâm tình Nhược Vũ tốt”

Lê Minh Nguyệt dùng sức gật đầu: “Anh nói có lý, tôi đi thu dọn đồ đạc”

Cô nhanh như chớp chạy về phòng, nhanh chóng thu dọn quần áo.

Giữa Lê Minh Nguyệt và Hà Duy Hùng, rõ ràng không hợp lại nhưng có thể luôn cột vào nhau, bởi vì Lê Nhược Vũ.

Họ không giống về kế hoạch cuộc sống, cũng không giống về nhu cầu sinh hoạt và tiêu dùng, mức độ tư tưởng và thế giới quan càng không giống.

Nhưng bọn họ vẫn có thể ầm ï cho đến bây giờ, tất cả đều dựa vào ba chữ Lê Nhược Vũ.

Mặc kệ bên ngoài tranh cãi thế nào, đối với sự việc có bao nhiêu bất đồng.

Nhắc đến Lê Nhược Vũ, hai người lập tức thống nhất chiến tuyến, giống như lúc này.

Lê Minh Nguyệt không mang thù, Hà Duy Hùng cũng không so đo cuộc cãi vã trước đó của bọn họ khó nghe thế nào, thu dọn đồ đạc xong chạy nhanh nhất đến bệnh viện.

Xem từ góc độ này, hai người có một loại tương xứng kỳ lạ.

Lê Minh Nguyệt vừa thấy vẻ yếu ớt của Lê Nhược Vũ. Lập tức quyến định ở lại bệnh viện bảo vệ không chịu đi.

Lê Nhược Vũ thấy Lê Minh Nguyệt, vẻ mặt cũng mềm mại hơn nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 559


Chương 559

Thân thể Lê Nhược Vũ quá yếu, bác sĩ dặn không được xuống giường, Lê Minh Nguyệt sợ cô khó chịu còn cẩn thận vắt khăn nóng lau người cho cô.

Lê Nhược Vũ có chút đau lòng cô: “Nguyệt, cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.”

Lê Minh Nguyệt là bạn của cô, không phải người hầu của cô, Lê Minh Nguyệt đối với cô quá tốt, trong lòng cô luôn có chút áy náy.

“Tôi không mệt, lau cổ xong cho cô, tôi sẽ ngồi bên giường tán gẫu với cô” Lê Minh Nguyệt là đứa trẻ lớn lên ở một trấn nhỏ, cô làm việc tùy tiện không so đo gì, rõ ràng đến thăm Lê Nhược Vũ chọc cô vui vẻ, nhưng chăm sóc người còn chu đáo hơn y tá Y tá chỉ là lấy tiền làm việc, rất nhiều chuyện làm cũng không tỉ mi.

Vì giữ thai, Lê Nhược Vũ vẫn không xuống giường, ngay cả xoay người ngồi dậy cũng phải cẩn thận, giữ thai mệt như vậy, đối với cơ thể mẹ quả thật là đày đọa to lớn, Lê Minh Nguyệt đau lòng muốn chết.

Lê Minh Nguyệt cẩn thận hỏi: “Có thể cử động cổ một chút không? Tôi lau cho cô thoải mái chút”

Lê Nhược Vũ quay đầu, xoay cổ.

Chiếc khăn mềm mại nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ cô, giọng nói của Lê Minh Nguyệt nhẹ nhàng: “Được rồi, đổi bên”

Cô bị vẻ mặt đáng sợ của Lê Minh Nguyệt chọc cười, nghiêng đầu sang bên khác.

Mã Kim ấm áp lau cổ cô, Lê Minh Nguyệt bỗng nhiên kinh ngạc kêu lên: “Nhược Vũ, Nhược Vũ, vết bớt sau gáy cô thật đẹp! Là hình trái tim, còn là màu hồng!”

Lê Nhược Vũ bình thường đều xoã tóc, dấu vết sau cổ rất ít người thấy.

Cô cười, dịu dàng giải thích: “Thật ra không phải là vết bớt, là vết sẹo, lúc nhỏ thích chơi đùa, ngã ngửa về phía sau đập vào cổ.

Chảy rất nhiều màu để lại vết sẹo, thịt non mới dài ra màu nhạt hơn chút, không ngờ chó ngáp phải ruồi tạo thành dáng vẻ này”

“Có người để lại vết sẹo chính là hủy hoại nhan sắc, nhưng vết sẹo của cô thật sự rất đẹp”

Lê Minh Nguyệt nhịn không được cảm thán, quả nhiên cùng là người nhưng khác mệnh, một vết sẹo có thể làm ra hiệu quả khác biệt lớn như vậy.

“Vết sẹo mà thôi, nào có khoa trương như’ cô nói” Vị trí đó quá xa, cô tự xem không tiện, cũng không quá chú ý, chỉ thấy qua gương, đại khái là có hình trái tim.

Lê Minh Nguyệt lấy điện thoại di động lén chụp một tấm, đưa tới trước mặt cô: “Này, cô tự xem, có phải rất đẹp không?”

Cô ngưng mắt nhìn, quả thật rất nổi b: nếu không nói, thật nhìn không ra là một vết sẹo.

Lê Minh Nguyệt tùy ý đặt điện thoại bên cạnh giường của cô, lại lục trong túi mình những câu chuyện cười chuẩn bị trước đó, tìm một vài chuyện cười cho Lê Nhược Vũ.

Cô luôn cẩn thận ghi nhớ trách nhiệm của mình, làm Lê Nhược Vũ vui vẻ chút, làm cục cưng trong bụng Nhược Vũ cũng vui vẻ chút.

Thực ra câu chuyện Lê Minh Nguyệt kể không quá buồn cười, nhưng vẻ nghiêm túc của Lê Minh Nguyệt luôn có thể khiến Lê Nhược Vũ nở nụ cười.

Nói không rõ vì sao, chỉ cần Lê Minh Nguyệt không có việc gì nói chuyện với cô, cô có thể hấp thu năng lượng từ trên người Lê Minh Nguyệt.

Cô cũng biết, Lê Minh Nguyệt rất quan tâm đ ến cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 560


Chương 560

Cho dù Lê Minh Nguyệt không nói gì, cô có thể từ trong ánh mắt của Lê Minh Nguyệt nhìn ra mọi thứ.

Duyên phận thực sự là một điều rất kỳ lạ, có lúc, thậm chí Lê Nhược Vũ sẽ nghĩ, kiếp trước của mình và Lê Minh Nguyệt có phải là chị em ruột hay không.

Điện thoại di động của Lê Minh Nguyệt rơi bên giường, màn hình còn sáng, trên màn hình là tấm hình chụp sau gáy cô.

Một hình trái tim tình yêu màu hồng nhạt.

Giờ nghĩ lại, Lâm Minh hẳn rất thích trái tim hồng này.

Nghĩ đến Lâm Minh, ánh mắt Lê Nhược Vũ không khỏi ảm đạm một chút.

Kế từ ngày hôm đó Lâm Minh rời đi, nửa tháng nay anh vẫn chưa từng xuất hiện lại Cô chỉ là ba đến năm lần sẽ phát hiện anh nhìn lén ở cửa, chỉ lén nhìn mà thôi, không tiến vào.

Đôi khi cô cũng sẽ mềm lòng, muốn gọi tên anh, muốn gọi anh vào.

Nhưng nghĩ đến hai đứa con trong bụng mình còn chưa ổn định, cô làm sao cũng không mở miệng được.

Anh cũng là cha của đứa bé, nhưng lại muốn cục cưng của cô có thể tốt lên để ghép tủy cho một đứa trẻ khác…

Lê Minh Nguyệt rất để tâm chăm sóc Lê Nhược Vũ.

‘Vừa nhìn thấy Lê Nhược Vũ phân tâm, chỉ sợ cô suy nghĩ lung tung làm bản thân phiền n, lập tức đánh gãy suy nghĩ của cô, khiến cô quên đi những chuyện không vui đó.

Có sự chăm sóc của Lê Minh Nguyệt, cơ thể của Lê Nhược Vũ đã hồi phục khá tốt.

Bác sĩ nói, quan sát thêm nửa tháng nữa, nếu không có vấn đề gì, có thể rời giường đi qua đi lại thích hợp.

Nhưng nhất định phải cẩn thận, đặc biệt cẩn thận.

Lê Minh Nguyệt vui vẻ lập tức nói tin này cho Hà Duy Hùng.

Hà Duy Hùng vui mừng, lập tức mang hoa đến bệnh viện thăm Lê Nhược Vũ.

Thật ra không cần mượn tin tức làm lời cớ, Hà Duy Hùng cũng mỗi ngày sẽ đến bệnh viện thăm cô.

Hà Duy Hùng nắm bắt tiêu chuẩn rất tốt, mỗi ngày đến một chuyến, phần lớn ở lại nửa giờ, nhiều nhất là một giờ sẽ rời đi, không lưu lại điểm sơ hở cho bất kỳ ai có thể khuếch đại lên.

Mặc dù người ngoài bới không ra khuyết điểm, nhưng người trong nhà có thể nhận thấy điều không thích hợp.

Hà Duy Hùng bình thường ghét bệnh viện nhất, ghét mùi thuốc khử trùng, ngửi thấy sẽ muốn nôn mửa. Nếu không phải chuyện cần thiết, anh ta chắc chắn không đến bệnh viện, càng miễn bàn nửa tháng này mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, hoàn toàn không bình thường.

Hà Vi Nhiên biết em trai mình có một trái tim ‘ph óng đãng’ cỡ nào, có tiền án vừa ý người phụ nữ có chồng, cậu ta cũng không phải chưa phạm qua.

Vừa ý chơi đùa người khác cũng chỉ quá khứ, nếu thật sự vừa ý Lê Nhược Vũ… thì không tốt lắm.

Hà Vi Nhiên thấp tha thấp thỏm theo em trai đến bệnh viện, nhìn thấy trong phòng ngoài Lê Nhược Vũ còn có Lê Minh Nguyệt, lúc này mới yên tâm.

Hóa ra người em trai vừa ý không phải Lê Nhược Vũ mà là người chăm sóc Lê Nhược Vũ.

Người chăm sóc cũng không có gì đáng xấu hổ mà, em trai còn giấu giếm, có nhàm chán không?

Em trai vừa đi, Hà Vi Nhiên gọi Lê Minh.

Nguyệt ra ngoài, muốn trò chuyện với em dâu tương lai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
770,331
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 561


Chương 561

Lê Minh Nguyệt muốn cầu cứu Hà Duy Hùng, nhưng Hà Vi Nhiên không cho cô ấy cơ hội đã túm thẳng cô ấy đi Nhìn thấy dáng vẻ Lê Minh Nguyệt nơm nớp lo sợ đi theo sau Hà Vi Nhiên, Lê Nhược Vũ không khỏi bật cười, thật ra Hà Vi Nhiên rất tốt, Lê Minh Nguyệt sẽ biết sau khi tiếp xúc.

Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng cứng trên mặt, bởi vì Lâm Thuỳ Ngọc xuất hiện ở cửa với vẻ châm chọc, chậm rãi đi về phía cô.

Trận này của Lâm Thuỳ Ngọc trải qua có vẻ không được tốt lắm, vẻ mặt có chút chán nản, ánh mắt cũng u ám.

Lê Nhược Vũ cảm thấy bất an, cẩn thật nâng người mình lên, từ trên giường ngồi dậy.

Cảnh giác vươn tay, bấm chuông cứu hộ.

“Cô không cần phải phòng tôi như vậy, dù tôi có ngu đến đâu, cũng sẽ không làm gì cô lúc không có ai, trừ khi giết cô” Lâm Thuỳ Ngọc từng bước đến gần cô: “Giết người phải đền mạng, tạm thời tôi không muốn chết, huống gì, tôi còn đợi đứa trẻ trong bụng cô cứu con tôi đấy”

‘Sau khi Lê Nhược Vũ bấm chuông cứu thương mới thả lỏng một chút.

‘Vẻ khăng khăng của Lâm Thuỳ Ngọc khiến cô cảm thấy bực bội: “Đó là con của chị cô, không có chút liên quan gì đến cô”

Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện là bình thường.

Nhưng Lâm Thuỳ Ngọc lại lôi kéo đứa bé gọi cô ta là mẹ, có thể thấy rắp tâm làm bậy.

Sắc mặt Lâm Thuỳ Ngọc lạnh lùng: “Con của chị tôi, làm sao không liên quan gì đến tôi, chị tôi chết rồi, người thân nhất của Niệm Sơ chính là tôi”

Lê Nhược Vũ cười nhẹ, trong nụ cười mang theo ý trào phúng, cũng không biết trào phúng cô ta, hay đang trào phúng bản thân.

“Nếu cô đến đây để nói với tôi những chuyện hoàn toàn không cần thiết này. Tôi không hề muốn biết cô nghĩ thế nào, muốn làm thế nào”

“Cô không quan tâm chuyện của tôi, tôi không tin, cô cũng không hiếu kỳ chút nào nào đối với chị gái tôi”

Lòng Lê Nhược Vũ đau đớn, thân thể cứng nhất trong phút chốc.

Lâm Thuỳ Ngọc chú ý đến biểu cảm nhỏ của cô, tiếp tục nói: “chủ tịch Lâm làm việc cẩn thận bao nhiêu cô cũng biết, nếu anh không muốn, cho dù ở bên cạnh anh nhiều năm, Lưu Ly thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh, cũng không có cách bò lên giường anh càng đừng nói đến có đứa trẻ của nhà họ Lâm”

Kéo dài giọng điệu, Lâm Thuỳ Ngọc cố ý kẹp chặt chủ đề: “Mà chị tôi có thể, điều này biểu đạt cái gì, trong lòng cô cũng hiểu rõ”

“Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu”

Lê Nhược Vũ cố gắng khống chế nỗi buồn nhấp nhô bất định của mình, khiến bản thân bình tĩnh lại.

“Nhưng cô không thể không hiểu, nếu cô và chủ tịch Lâm không ly hôn, sau này cô phải nuôi nấng Niệm Sơ, cho nên cô nhất định phải biết, vị trí của Niệm Sơ là như thế nào” Lâm Thuỳ Ngọc cuối cùng bước đến đứng bên giường bệnh của Lê Nhược Vũ, mắt không hề chớp nhìn Lê Nhược Vũ Lê Nhược Vũ hít sâu một hơi để điều chỉnh nỗi buồn, trên cánh tay vẫn còn ống truyền dịch, cô không thể dùng lực, nếu không kim truyền dịch sẽ lại nhảy ra.

Cô dặn đi dặn lại mình, không được kích động, nhất định không thể kích động, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.

Trong bụng có hai cục cưng đợi cô bảo vệ. Cô nhất định không thể bị Lâm Thuỳ Ngọc cố ý k1ch thích.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom