Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1968


Chương 1968

Nhưng Ngôn Phúc Lâm lại viện cớ nói một lát còn có chuyện quan trọng cần phải đi xử lý.

“Chúng ta đều là tập đoàn kinh doanh mỹ phẩm, có thể tìm hiểu lẫn nhau cách kinh doanh cũng như thị trường kinh doanh, tôi rất vui lòng trao đổi kinh nghiệm với quý Công ty, đây đều là hình thức kinh doanh của công ty chúng tôi mấy năm qua, còn có cả các nhóm khách hàng nữa, nếu như anh không chê thì có thể mang về từ từ tham khảo.”

“Cái này…”

Người phụ trách thấy Ngôn Phúc Lâm đã sớm chuẩn bị hết tất cả tài liệu thì đột nhiên ngơ ngác.

Đối phương rõ ràng là có chuẩn bị sẵn trước khi tới đây mà.

Anh ta có chuyện nhưng lại không thể nói được, phải kiềm chế suốt cả bữa cơm.

Sau khi quay về, khi Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử biết nhiệm vụ đã thất bại bèn chau mày lại.

“Đồ vô dụng!”

Cô ta tức giận nắm lấy một cái gạt tàn thuốc và ném đi.

Người phụ trách hoàn toàn không hề né tránh mà chỉ đứng yên tại chỗ chịu trận thôi.

Phần trán chảy máu và rất đau nhưng vấn không dám lên tiếng, anh ta chỉ lấy tay lau một cái rồi cố chịu đựng.

“Nhặt lên ngay.”

Cô ta lạnh lùng nói.

Người phụ trách nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nhặt nó lên, anh ta còn không quên dùng vạt áo cẩn thận lau đi vết máu dính trên bề mặt như thể sợ làm vấy bẩn cái gạt tàn quý giá này vậy.

“Đi ra ngoài.”

Cô ta thấy anh ta là bực mình nên chán ghét nói.

Người phụ trách nhanh chóng luống cuống đi ra ngoài.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử châm một điếu thuốc và nhẹ nhàng dùng ngón tay cái búng tàn thuốc rơi vào trong cái gạt tàn.

Cô ta định sẽ nhu cương kết hợp, cho anh ta lợi lộc sau đó sẽ uy hiếp thêm một chút, trên cơ bản chuyện nhà họ Ngôn cô ta đã nắm chắc phần thắng rồi.

Nhưng bây giờ cô ta hoàn toàn không còn cách liên hệ với nhà họ Ngôn.

Ngôn Phúc Lâm đối với cô ta dường như không chút sợ sệt, lẽ nào có ai đó chống lưng sao?

Chắng lẽ người đó chính là Cố Thành Trung.

Rõ ràng anh ta đến bản thân mình còn lo liệu chưa xong mà.

Nhưng làm thế nào mà anh ta lại biết mình sẽ ra tay với Ngôn Phúc Lâm chứ?

Cô phả ra một làn khói, trong làn khói mờ ào đó, đôi mắt hồ ly tỉnh của cô ta dường như biết nói chuyện vậy, mang theo chút quyến rũ chết người.

Cô ta gọi điện thoại cho đàn em của mình và bảo cậu ta hãy gửi thư mời cho Cố Thành Trung, lần này cô ta sẽ đứng ra mời cơm để cám ơn anh lần trước đã tiếp đãi tận tình.

Có qua có lại mới chính là đạo lý kinh doanh khi làm ăn. ; Cô ta chọn một nhà hàng tây sang trọng, trên người mặc bộ đồ sườn xám để lộ đường cong cơ thể tuyệt đẹp.

Bộ sườn xám với chất liệu nhung màu tím đậm làm toát ra vẻ cao quý và †ao nhã.

Cô ta cố tình đến muộn một chút cốt đề Cố Thành Trung đợi mình.
 
Chương 1969


Chương 1969

Khi đến, cô ta thấy anh đang ngồi một mình ở vị trí gân cửa sổ, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó nên không nhận ra sự có mặt của mình.

Chỉ nhìn góc nghiêng này của anh thôi thì cô ta phải thừa nhận rằng Cố Thành Trung thật sự rất điển trai.

Vả lại tính cách còn rất thu hút nữa, thật khiến người ta không thể quên được mà.

Cô ta chỉ nhìn thôi mà trái tim đã không ngừng đập liên hồi rồi.

Bao nhiêu năm qua cô ta chưa bao giờ có cái cảm giác này.

Cô ta hít một hơi thật sâu, cố nén sự kích động trong lòng và tiến lên võ nhẹ vào vai anh.

“Tôi đến trê rồi, anh gọi món chưa?”

“Vẫn chưa, ưu tiên phụ nữ.”

Nguyên tắc của Cố Thành Trung là không để xảy ra chuyện mờ ám với phụ nữ nhưng anh cũng là một người rất có giáo dục.

Cho dù anh không thích Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nhưng phép lịch sự tối thiểu thì vân phải có.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, trái tim đã bất giác thình thịch đập nhanh.

Cô ta có thói quen mang theo một cái quạt hương và nhẹ nhàng che đôi môi lại.

Sau khi gọi món xong thì chuyên thực đơn qua cho anh, Cố Thành Trung gọi món ngay sau đó.

“Cô Nhật Kinh hôm nay hẹn tôi ra nói chuyện dự án, không biết là…”

“Dự án này sẽ do công ty Nhật Kinh đầu tư, người phụ trách sẽ do anh lựa chọn, lợi nhuận thu được sẽ chia đều.”

“Như thế e là sẽ thiệt hại rất nhiêu đấy.”

“Tôi chỉ muốn thể hiện chút thành ý của mình thôi, số tiền đó tôi hoàn toàn không đề mắt đến, tôi nghĩ anh Cố chắc cũng không bận tâm đâu, tôi chỉ là ‘mượn hoa dâng phật thôi, từ khi đến Đà Nẵng đang mang đến nhiều phiền phức, e là anh Cố cũng rất đau đầu vì sự xuất hiện của tôi nên xem như đây là để tạ lỗi với anh vậy.”

“Nếu như cô Nhật Kinh biết mình đã đến làm phiến thì tại sao còn nhúng tay vào chuyện đất nước của chúng tôi thế?”

“Ờ Châu Á không chỉ có quốc gia của các anh, tất cả chúng ta đều có cơ hội cạnh tranh với nhau nhưng chúng tôi muốn nắm giữ phần thăng lớn hơn, những quốc gia lân cận không có năng lực cạnh tranh, chỉ có Đà Nẵng…vậy nên vì đất nước của mình tôi không thể làm khác được.”

“Nếu như anh Cố đồng ý nhường chức Tổng giám đốc hiệp hội thương mại cho chúng tôi thì ân tình này tôi sẽ mãi khắc ghi trong lòng. Coi như là…Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử này nợ anh một ân tình, anh muốn tôi dùng cách nào để trả ơn anh cũng được.”

Cảm xúc của cô ta rất kích động khi nói những lời này. , Thật ra trận chiến này cô ta đã nắm chắc phần thắng, chỉ là vẫn muốn đánh nhanh thắng nhanh thôi.

Nguồn vốn của công ty Nhật Kinh thật sự rất mạnh, nếu như trực tiếp tạo sức ép thì chỉ trong vòng một tháng Cố Thành Trung sẽ phải đầu hàng thôi.

Nhà họ Cố hoàn toàn không thể so sánh với công ty Nhật Kinh với mấy trăm năm lịch sử.

Quả thực là quá yếu ớt rồi.

Nhưng cô ta cũng là người có lòng trân trọng người tài giỏi, dùng tốc độ tia chớp đề đánh bại một người tài giỏi thì quả là có chút đáng tiếc.

Gô ta vẫn chưa thật sự nhìn thấy khả năng của anh, mặc dù trong mắt cô ta anh chỉ là một con rối không hơn không kém.

 
 
Chương 1970


Chương 1970

Tổng Công ty đã không ngừng hối thúc cô ta hãy giải quyết nhanh gọn, đừng ở đó tốn thời gian nữa, ở quê nhà còn nhiều việc đợi cô ta xử lý.

Nhưng cô ta…vẫn có chút không nỡ.

Cô ta nhìn người đàn ông phong độ ngời ngời trước mặt, khuôn mặt điển trai thân hình vạm vỡ, trong ánh mắt không giấu nổi sự yêu mến dành cho anh.

Cô ta sống trên đời bao lâu nay, vương tôn quý tộc đã thấy qua, con nhà hào môn giàu có cũng thấy qua.

Nhưng họ chỉ là loại tư chất tâm thường, trong số đó cũng có vài người xuất chúng nhưng thật sự không thể so sánh với cô ta được.

Cô ta tự cho rằng thủ đoạn của mình rất hiểm độc, và những gì cô ta gặp phải cũng là những người bất chấp thủ đoạn trên thương trường.

Chỉ có Cố Thành Trung là người khí chất nhất, chuyện gì cũng rất chừng mực, không làm chuyện có lỗi với lương tâm, với đất nước của mình.

Nhưng ngày xưa anh không phải như thết Cô ta đã cho người đi điều tra chuyện của Cố Thành Trung từ nhỏ cho tới lúc lớn, cô ta phát hiện mấy năm trước ở Thành Trung anh cũng là một con người bất chấp thủ đoạn, một người vì đạt được mục đích có thể bất chấp hậu quả.

Thủ đoạn khi làm việc có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, Tập đoàn .J&C có thể sừng sững ở Đà Nẵng và phát triển chỉ trong vòng vài năm tất cả đều bởi vì sự bất chấp thủ đoạn của Cố Thành Trung.

Chỉ người người nào đó dám cản đường thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp.

Con người này vốn là một loài động vật máu lạnh, có thể so sánh với cô ta.

Nhưng anh ta đã dần dần thay đổi rồi.

Trở thành một người có nguyên tắc riêng.

Có chuyện làm, có chuyện không làm.

Không sử dụng nhiều thủ đoạn nham hiểm nữa nhưng vấn có thành tích đáng nể.

Cố Thành Trung bây giờ là trụ cột của Đà Nẵng, nếu như anh chỉ là dòng yếu kém, chỉ biết dùng những thủ đoạn dơ bẩn để tranh giành quyền lực thì bây giờ cũng không thể trở thành người đứng đầu ở Đà Nẵng rồi.

Anh có trách nhiệm, có gánh vác, là người đàn ông chính trực ngay thẳng.

Thử hỏi có người phụ nữ nào không muốn trao cả đời mình cho người đàn ông như thế chứ.

Cô ta từng gặp rất nhiêu người đàn ông cạn tình cạn nghĩa, vì lợi ích của gia tộc mà bán đứng vợ con.

Nếu không phải công ty Nhật Kinh trọng nữ khinh nam thì e là cô ta cũng giống như Nhật Kinh Lê Sa, sớm muộn cũng trở thành vật hy sinh thôi.

Trong lòng cô ta thật sự rất ngưỡng mộ Hứa Trúc Linh, cũng thật lòng cảm thấy người phụ nữ vô dụng như thế không xứng với mẫu đàn ông ưu tú như Cố Thành Trung.

Người đàn ông ưu tú phải phối với người phụ nữ ưu tú mới phải!

Cô ta cúi đầu nhẹ, trong lòng không ngừng có một dự định nhưng lại không nói ra.

Bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng!

Nhưng cô đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

“Anh Cố, chắc anh cũng biết thế lực công ty Nhật Kinh rồi đấy, rải rác khắp thế giới, đó là công ty mỹ phẩm cao cấp hàng đầu thế giới, hôm nay tôi sẽ tự quyết định dùng một nửa công ty là quà cưới, chân thành mời anh làm chồng của tôi, tôi và anh sẽ liên kết lại, giới kinh doanh sẽ nằm trọn trong tay chúng ta!”
 
Chương 1971


Chương 1971

“Cô Nhật Kinh có bị hồ đồ không?

Tôi là người đã có vợ, còn có đứa con trai nữal”

Cố Thành Trung chau mày lại, giọng nói có chút u ám.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử bình tĩnh nói: “Thế thì đã sao, kết hôn rồi không thể ly hôn sao? Tôi biết đứa con không phải là của anh, tôi đồng ý nuôi dưỡng nó, sau này tôi cũng sẽ không can thiệp vào tương lai của nó.”

“Nếu tôi sinh con gái thì sẽ thừa kế công ty Nhật Kinh, sinh con trai thì thừa kế Đà Nẵng, đây không chỉ là một cuộc hôn nhân, cũng là một sự kết hợp hoàn hảo.”

“Anh Cố, tôi ngưỡng mộ anh nên muốn anh làm chồng tôi, tôi cũng nguyện ý làm một người vợ đúng mực!”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thành khẩn nói những lời này, trong ánh mắt phát ra ánh sáng lấp lánh.

Lần đầu tiên cô ta đặt xuống sự kiêu hãnh của mình để bình tính bàn bạc, thậm chí còn có chút thái độ cầu xin nữa.

Chỉ cần anh đồng ý ly hôn thì sao cũng được. : Trong mắt cô ta, Cố Thành Trung xứng đáng sở hữu một nửa công ty Nhật Kinh.

Cố Thành Trung nghe xong bèn chìm vào trong trạng thái im lặng, anh nhìn người phụ nữ trước mặt mình.

Lúc này cô ta không phải là người phụ nữ mạnh mẽ, cũng không phải là người đứng đầu gia tộc mà chỉ…khao khát là một người phụ nữ cao khát hôn nhân, khao khát gia đình mà thôi.

Gô ta từng gặp gỡ nhiều người nhưng vẫn chưa tìm được một nửa lý tưởng của mình.

Anh là đối thủ.

Là đối thủ đáng trân trọng!

“Cô Nhật Kinh đã uống say rồi, để tôi đưa cô về.”

“Tôi không hề uống say, tôi không thích người khác từ chối mình, cái giá phải trả khi từ chối tôi không phải ai cũng gánh chịu nổi đâu.”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trở nên gấp gáp, đôi mày nhíu hết lại.

Nhưng cho dù là tức giận thì cô ta trông vẫn xinh đẹp khiến những người đàn ông xung quanh nhìn ngơ ngác cả mắt.

Người phụ nữ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đủ để khiến bất kỳ người đàn ông phải điên đảo tinh thần.

Nhưng khuôn mặt Cố Thành Trung lại cứng đờ, không có biểu cảm gì cả.

Anh mím môi không nói gì cả.

“Anh mau trả lời tôi đi!”

Cô ta trở nên gấp gáp, bất giác đưa tay ra năm chặt vạt áo của anh.

Chính lúc này phía sau lưng đã vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Ông xã, em đến trễ rồi.”

Hứa Trúc Linh nở nụ cười rạng rỡ bước tới và ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Trung.

Trong khoảnh khắc cô vừa cất giọng thì Cố Thành Trung đã lạnh lùng hất tay cô ta ra và đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Trúc Linh rồi cẩn thận ôm sau lưng cô và cùng nhau ngồi xuống.

“Sao em đến trễ vậy?”

“Em bị kẹt xe, hai người đã ăn chưa?”
 
Chương 1972


Chương 1972

“Chưa, em đến vừa đúng lúc đó, anh đã giúp em gọi món rồi.”

Sau khi nói xong anh mới nhớ đến việc vẫn còn một Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đang ở đây: “Xin lỗi, tôi quên mất nói với cô Nhật Kinh là tôi dẫn cả vợ đi cùng nữa.”

“Sao anh có thể quên chứ?” Hứa Trúc Linh hơi khó chịu nói.

“Mãi bàn chuyện công việc nên nhất thời quên mất.”

“Cô Nhật Kinh đừng giận, anh ấy gọi cho tôi nói cô mời cơm để cảm ơn việc lần trước vợ chồng tôi tiếp đãi, tôi cũng Ï cảm thấy có chút ngại ngùng nên ghé đi mua cho cô một món quà nhỏ nên bảo anh ấy đến trước, nào, cô xem có thích món quà này không.”

Cô chuyên cái túi qua, nụ cười trên khuôn mặt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trở nên cứng đờ đi.

Lại một lần nữa…

Cố Thành Trung lại một lần nữa sỉ nhục mình!

Ngón tay cô ta run run mở nó ra, bên trong là một viên Sapphire, xem màu sắc thì cũng không rẻ đâu: “Quá quý giá rồi, tôi không thể nhận Ai.”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chỉ cảm thấy kinh tởm thôi nên từ chối ngay.

“Không được, đây là màu xanh tôi không thể đeo, đây chẳng phải đang dự đoán tôi sẽ bị cắm sừng sao?”

Hứa Trúc Linh nở nụ cười nói, cho dù là đồ ngốc thì cũng hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ngơ ngác, cảm thấy cô không thể giả vờ được nữa.

Cô ta đanh mặt lại.

Cô ta nhìn Cố Thành Trung tối sâm mặt lại: “Không ngờ anh Gố lại rượu mời không uống uống rượu phạt, ba lân bảy lượt đều như thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa, còn nữa, bà Cố đúng không?

Ngày tháng còn dài, chúng ta cứ từ từ chờ xem.”

Nói rồi cô ta lập tức đứng dậy lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Hứa Trúc Linh không ngờ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại nổi giận cứ thế quay đầu bỏ đi.

Cô chỉ muốn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử tự biết đường rút lui chứ không có ý chọc tức cô ta.

Nhưng bây giờ sự việc có vẻ hơi nghiêm trọng rồi.

“Có phải là em không nên đến không? Em đã nói từ đầu là em không đến rồi, Cô chưa nói xong đã bị Cố Thành Trung cắt ngang.

“Không sao, mọi thứ đều nằm trong dự đoán cả.”

Cố Thành Trung nhẹ nhàng an ủi lòng gấp gáp của cô.

“Anh…anh đang cố tình sao? Gố tình chọc tức cô ta?”

Một lúc sau cô mới phản ứng lại.

“Anh muốn để cô ta biết anh yêu em nhiều đến nhường nào, trân trọng em nhiều đến nhường nào nên không thể có ai cướp anh đi được.”

Anh ôm chặt cô và đau khổ nhắm mắt lại.

Hứa Trúc Linh kinh ngạc vùi đầu vào trong lòng anh, cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang tỏa ra khí chất bi thương.

Rất u uất cũng rất phức tạp, dường như đang ẩn chứa nhiều gì đó.

Hối hận, căm hờn, bất lực?

Những cảm xúc tiêu cực này lại không ngừng dâng lên giống như thủy triều cứ không ngừng đập vào người khiến mình trở nên ngơ ngác.
 
Chương 1973


Chương 1973

Còn về việc…

Cô không biết nên đối mặt thế nào, vừa há miệng muốn nói gì đó nhưng không biết bây giờ mình nên nói cái gì.

Cô không biết sự bi thương của anh từ đâu mà đến, vừa muốn đẩy anh ra nhưng lại không thể làm được gì cả.

Cô chỉ còn cách vòng tay qua eo của anh và ra sức ôm lấy.

“Cố Thành Trung, cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên cạnh anh, cho dù là vinh nhục hay sông chết.”

Anh chỉ thốt ra một âm tiết trâm ngâm, ngắn gọn nhưng lại đây mà sức mạnh.

Hai người trở về nhà không bao lâu thì Cố Thành Trung nhận được cuộc gọi của cấp dưới.

Dự án hợp tác với bên công ty Nhật Kinh gặp trục trặc rồi, bên công trường sử dụng nguyên liệu kém chất lượng nên gây chết người, bây giờ kinh động tới bên cảnh sát, họ đang vào cuộc để điều tra. : Toàn bộ dự án đều bị dừng lại, cảnh sát điều tra được Tập đoàn Cố Linh dùng nguyên liệu kém chất lượng để lừa gạt người hợp tác với mình là công ty Nhật Kinh nên gây ra án mạng.

Cố Thành Trung nghe thấy tin tức này thì chau hết mày lại, anh không ngờ tốc độ trả thù của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại nhanh như vậy.

Mặc dù không đủ để gây ra tổn thương nghiêm trọng, sau khi điều tra sẽ có chỗ hở nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sẽ có cách hoặc là giết người diệt khẩu, hoặc là chết không đối chứng.

Cho dù chứng minh được Gố Linh không liên quan thì Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng sẽ không để cái họa này rơi lên đâu mình đâu.

Cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ qua chuyện, điều này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Cố Linh.

Mặc dù con kiến không đủ khả năng để làm con voi dao động nhưng cái đạo vì một con kiến diệt cả tổ kiến thì anh vẫn hiểu.

Đây chỉ mới là sự khởi đầu thôi, e là những chuyện đáng sợ hơn còn đang đợi mình phía sau nữa.

Bây giờ Hứa Trúc Linh đã có thai hơn bốn tháng rồi, bụng cũng ngày càng to lên chỉ có điều cơ thể cô thon gọn nên mặc đồ giấu bụng đi nên không thấy thôi.

Nhiều nhất chỉ giấu thêm một tháng nữa thôi, tới lúc đó tin tức cô có thai sẽ bị tiết lộ ra bên ngoài.

Một khi tin tức này để lộ ra thì anh chắc chắn sẽ bị kìm hãm lại, động một cái sẽ ảnh hưởng đến toàn thân.

Anh không hề nói cho Hứa Trúc Linh biết chuyện này vì sợ cô sẽ lo lắng, chỉ nói là công ty gặp chuyện nên phải đi xử lý.

Anh không ngờ khi vừa về công ty thì gặp phải Khương Anh Tùng, anh ta râu ria lởm chởm y như người vô gia cư vậy, khi nhìn thấy Cố Thành Trung thì chỉ biết cười ngơ ngác thôi.

“Thưa anh…tôi, tôi vê rồi đây.”

Anh ta vò đầu bứt tóc có chút bối rối.

“Sao cậu lại về rồi? Lâm Thanh Huyền đâu?”

“Lẽ ra tôi đưa cô ấy đi vòng quanh thế giới và không rời nửa bước, bây giờ tôi biết tin tức này, tôi đã ở bên cạnh anh lâu như thế, bây giờ là thời khắc quan trọng thì làm sao thiếu tôi được chứ?”

“Còn cô ấy ở đâu?”

‘““Cô ấy…lần này không quan tâm nữa, cô ấy muốn đi đâu thì đi, cho dù có quay về bên cạnh Phó Minh Nam tôi cũng mặc kệ, chỉ có điều…cô ta sẽ không thể tiếp tục lợi dụng tôi để làm hại anh nữa?”

“Cậu buông tay rồi sao?”

“Không thể buông tay cũng phải ép mình buông tay, miễn cưỡng không hạnh phúc.”
 
Chương 1974


Chương 1974

Khương Anh Tùng cười đau khổ một cái.

Cố Thành Trung vốn không muốn những người thân cận anh tham dự vào, dính vào sẽ có nguy hiểm nhưng Khương Anh Tùng quả thực sẽ giúp đỡ mình rất nhiều và không cần anh bận tâm nhiều. : Anh không hề từ chối và võ vai anh một cái nói: “Miễn cưỡng không hạnh phúc ư? Tôi mặc kệ có hạnh phúc hay không, tôi chỉ bận tâm đến việc hạnh phúc có phải của tôi hay không, nếu phải thì mọi thứ sẽ trở nên rất dễ dàng.”

“Những lời này…”

Khương Anh Tùng cảm thấy hơi khó hiểu, nhất thời vẫn chưa hiểu được ý của anh là gì.

Cố Thành Trung không nói nhiều mà chuyển qua chủ đề khác.

“Lần này cậu quay về có dự định gì không, cậu đối với công ty Nhật Kinh có sự hiểu biết nào không?”

“Tôi đi đến Hà Nội ở nước Nga thì phát hiện Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử quả là rất thông minh nhưng tính cách hống hách của cô ta đã làm nhục rất nhiều con trai nhà giàu nhưng những gia tộc đó đều nể nang địa vị xã hội của công ty Nhật Kinh nên không dám lên tiếng, trong đó có không ít hoàng thân quý tộc nữa, chỉ cần cô ta phạm sai lầm thì rất nhiều người đạp đổ.”

“Cây cao thì hứng gió, còn gì nữa.”

“Lúc quay về tôi có thấy ông Tư, ông ấy có nói cho tôi nghe suy nghĩ của ông và bảo tôi hãy khuyên nhủ anh, thật ra tôi cũng cảm thấy ra tay với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là lựa chọn tốt nhất, cô †a chủ động thể hiện thiện chí với anh nhưng anh lại làm khó và từ chối cô ta, đã vậy còn cố tình đưa cô Hứa đến chọc tức nữa, đây rõ ràng là bị dồn ép quá nên mới sử dụng biện pháp mạnh đáp trả.

“Mặc dù nơi này không phải Hà Nội nhưng sức ảnh hưởng của công ty Nhật Kinh trên thế giới là cực lớn, nếu như cô ta bày âm mưu gì đó thì chúng ta hoàn toàn không thể dự đoán được, điều duy nhất có thể làm chính là ra tay nhanh hơn đối thủ trước.”

“Bây giờ cô ta không đạt được nên trong lòng cứ canh cánh, trọng tâm chính là ở chỗ này…”

“Đủ rồi!”

Khương Anh Tùng còn chưa nói xong thì Cố Hoàng Trung đã nghiêm giọng cắt ngang: “Đi ra ngoài, không có cách nào khác thì đừng nhắc đến những thứ này!”

“Thưa anh…”

Khương Anh Tùng sắc mặt có chút nghiêm trọng, cuối cùng lại bị Cố Thành Trung đuổi ra ngoài.

Khương Anh Tùng quay lưng rời khỏi, Phó Thiết Ảnh xuất hiện kịp thời, hai người trốn vào trong phòng nghỉ.

“Quả nhiên anh ta vẫn cứng đầu như thế, không thể nào phụ Hứa Trúc Linh được.”

“Đúng vậy, mắt thấy hai người họ trải qua hết bao nhiêu gian khó mới có thể ở bên nhau, anh Cố vấn yêu cô Hứa nhất.”

“Trừ khi Hứa Trúc Linh chết đi…nếu không thì không cách nào xoay chuyển đâu!”

“Cậu nói cái gì?”

Khương Anh Tùng nghe thấy lời này bèn quay qua nhìn anh ta với vẻ kinh ngạc, đôi mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Anh ta không dám tin những lời này được thốt ra từ trong miệng Phó Thiết Ảnh.

Những lời này nếu để Cố Thành Trung nghe được thì tiêu đấy, anh em cũng khỏi làm luôn. : Phó Thiết Ảnh chạm ánh mắt với anh ta và nhún nhún vai, khóe môi nở ra nụ cười chua chát.

Hai người yên lặng nhìn nhau không nói thêm câu nào nữa, không khí xung quanh cũng yên lặng lạ thường.

Họ đâu biết rằng những lời họ nói đã lọt vào tai người khác rồi.
 
Chương 1975


 

Chương 1975

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử từ lâu đã cắm sẵn tai mắt trong Tập đoàn Cố Linh rồi, từ chức thấp cho đến chức cao.

Chỉ cần là con người thì đều có điểm yếu cả.

Có điểm yếu sẽ dễ dàng nắm thóp, biết bao nhiêu là Hội đồng quản trị, chắc chắn phải có người này người kia.

Cô ta không có cách nào thám thính những gì xảy ra trong phòng làm việc của Cố Thành Trung nhưng bên ngoài có ai đi ngang qua, nói những câu gì thì cô ta đều nắm rõ.

Đây cũng là do lần trước Hứa Trúc Linh đột nhiên xuất hiện ở phòng nghỉ đã tạo sự đả kích lớn cho cô ta nên mới quyết định làm thế, cô ta chấp nhận rủi ro bị Cố Thành Trung phát hiện mà mua chuộc lòng người và sắp xếp nội gián.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử khi nghe những lời này thì bất giác chau hết mày lại.

Chỉ cần Hứa Trúc Linh chết đi thì Cố Thành Trung sẽ không còn lý do để từ chối mình nữa.

Cô ta có lòng tin có thể chiếm được trái tim của Cố Thành Trung, dù sao thì không có người đàn ông nào có thể từ chối…cơ thể của mình cả! Cô ta nở ra nụ cười đầy nham hiểm, đôi môi đỏ chót đầy khiêu khích và quyến rũ.

Gô ta nhất định phải đẩy Hứa Trúc Linh vào chõ chết.

Hứa Trúc Linh dần dần cảm thấy thoải mái hơn, cơ thể cũng không mấy nặng nề nữa.

Thời kỳ đầu thai kỳ cô không ốm nghén nhiều mà ngược lại còn ăn rất ngon miệng nữa nhưng bây giờ lại phản tác dụng, đụng chút là buồn nôn rồi.

Cố Thành Trung rất lo lắng nên cứ không ngừng hỏi bác sĩ làm thế nào, đến bác sĩ cũng hết cách rồi.

Phụ nữ mang thai không thể uống thuốc bậy bạ được, vả lại ốm nghén cũng là hiện tượng bình thường trong thai kỳ, đa số thai phụ đều cố chịu đựng cả.

Vả lại cũng bốn tháng rồi, thời kỳ ốm nghén chắc cũng kết thúc rồi.

Nhưng Hứa Trúc Linh không những không khỏi mà mấy ngày nay còn có dấu hiệu nghén nặng hơn nữa, bác sĩ chỉ có thể an ủi cô vài hôm là khỏi ngay thôi.

Cô ăn được, ăn nhiều nhưng nôn cũng nhiều nên mới vài ngày đã tiêu tụy thấy rõ. | Cố Thành Trung không còn cách nào khác chỉ có thể ở nhà chăm sóc cô và nghiên cứu một số món ăn ngon giúp cô thoải mái hơn thôi.

Cô không thể ra ngoài vì sợ người ta sẽ nghỉ ngờ nên không dám gặp gỡ ai cả, càng ít người biết chuyện này thì cô và con sẽ càng an toàn, cô không dám làm gì lầm đường lỡ bước, cho dù có chán thì cũng phải cố chịu đựng.

Chỉ là…tội nghiệp Cố Thành Trung cũng bị nhốt vào trong “cái lồng’ xa hoa này, còn làm chậm trễ nhiều công việc khác của anh nữa.

“Thật ra…anh không cần phải lo cho em đâu, những người làm trong nhà cũng rất đáng tin cậy, đối xử với em cũng rất tốt nên anh không cần phải lo lắng, anh cũng ở nhà mấy hôm rồi, như thế sẽ khiến người ta nghi ngờ đó.”

“Không sao, anh không an tâm về em, vả lại bây giờ anh cũng có thể xử lý chuyện của tập đoàn mà.”

“Vụ án thế nào rồi? Mặc dù chuyện này đã hạ nhiệt nhưng em cứ cảm thấy dư luận cứ nghiêng về một phía, trên mạng có người còn nói Cố Linh ngược đãi nhân viên nên mới gây ra án mạng…”

“Em đang mang thai thì đừng nghĩ đến những chuyện này, nào thử cái này đi, đây là canh ô mai khai vị anh nấu cho em đấy.”

Anh cắt ngang lời cô rồi bưng chén canh ô mai nóng hổi lên khiến cô ngạc nhiên không thốt nên lời.
 
Chương 1976


Chương 1976

Công ty nào cũng có ngoại bao, bình thường công ty ngoại bao xảy ra chuyện gì thì Tập đoàn cũng không hỏi khiếu, dù sao một doanh nghiệp lớn như thế với rất nhiều tầng lớp quản lý, ai mà quản cho nổi nhiều như thế chứ.

Vả lại trước đây vân bình yên vô sự, chỉ dạo gần đây mới xuất hiện nhiều tin tức trái chiều thôi.

Công ty ngoại bao vốn không liên quan nay cũng bị bêu xấu.

Cho dù Cố Linh muốn kiện ra tòa thì bao nhiêu vụ cũng phải từ từ mới được.

Quay qua quay lại phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, đợi pháp luật trả lại sự công bằng thì danh tiếng của Cố Linh cũng bị hủy hoại hết rồi.

Cô không thể đi ra ngoài nhưng trong nhà có thể lên mạng nên cô vân biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Bây giờ Cố Thành Trung đang đứng ở đầu ngọn sóng, ngày nào cô cũng phải sợ sệt lo lắng anh sẽ gặp chuyện.

Nhưng bộ dạng thảnh thơi của anh lại giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Gô biết anh đang rất mệt mỏi, chỉ là đang cố gắng gánh chịu mọi thứ một mình thôi.

Gô ăn vào rồi lại nôn ra hết, cuối cùng chỉ còn cách đi ngủ mới khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn thôi.

Thấy cô ngủ say, Cố Thành Trung đau lòng sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò đi rất nhiều của cô.

Trong ánh mắt anh là sự đau xót xen lẫn sự đau khổ.

Chính lúc này điện thoại anh vang lên, là một số điện thoại quen thuộc.

Anh do dự một lát rồi lựa chọn bắt máy. ; “Người tôi đã tìm được rồi, anh xác nhận phải làm thế thật sao?”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng kèm theo chút khó chịu.

“.”

Cố Thành Trung chìm vào trong sự im lặng rất lâu vân chưa thấy lên tiếng trả lời.

Đối phương quát lớn: “Cố Thành Trung, rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy hả? Lúc đầu tôi nguyên vẹn giao cô ấy cho anh mà anh đối xử với cô ấy thế sao? Anh có biết chuyện này đối với cô ấy nguy hiểm đến nhường nào không?”

“Lần nào anh tìm đến tôi cũng giúp anh làm việc, anh biết rõ nguyên nhân má, tôi không phải vì anh mà là vì cô ấy, tôi biết cho dù tôi có làm gì thì cũng không có cách nào thay thế được vị trí của anh trong lòng cô ấy, tôi chỉ đang làm việc vô ích nhưng tôi vẫn giúp anh.”

“Cho dù tôi không có được cô ấy nhưng tôi vẫn muốn cô ấy sống tốt! Lúc đó anh hứa với tôi cái gì, nào là sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì, sẽ thề chết bảo vệ cô ấy, đây chính là thứ gọi là tình yêu của anh sao?”

“Đúng vậy…đây chính là khái niệm tình yêu của tôi.”

Cố Thành Trung im lặng hồi lâu mới lên tiếng và đau khổ nhắm mắt lại.

Dưới ánh trăng soi sáng, giọt nước mắt ấm nóng bất giác rơi xuống.

Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, dày dặn vô cùng.

Anh mở mắt ra lần nữa và dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cơ thể nhỏ bé đang ngủ say trên giường.

Cô nằm nghiêng người và cuộn tròn lại.

Anh có thể chịu đựng phong ba bão táp nhưng cô thì không thể chịu được.
 
Chương 1977


Anh giống như ngôi nhà nhưng đã có lỗ hổng đang điên cuồng bị dột nước.

Cô có thể tránh được nơi này nhưng không tránh được nơi khác.

Sớm muộn gì anh cũng không thể bảo vệ được cô.

Thế thì…anh sẽ đích thân ra tay.

“Anh…Cố Thành Trung, tôi muốn giết chết anh” ộ “Nếu cô ấy chết rồi thì mạng tôi anh cứ tùy tiện lấy đi nhưng hãy đợi tôi giải quyết công ty Nhật Kinh cho xong đã.”

Những lời nói này, từng câu từng chữ cứng rắn kiên định, mang theo quyết tâm chưa từng có.

“Anh…”

Đối phương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi và không nói hết cả câu.

“Chuyện này anh muốn giúp thì giúp, tôi sẽ không nói thêm chữ nào nữa, còn kết quả ra sao thì cứ nghe theo ý trời vậy.”

Nói rồi Cố Thành Trung đã trực tiếp cúp máy.

Lời nói thốt ra tuy vô tình nhưng ngón tay lại không ngừng run rẩy, mu bàn tay năm lấy điện thoại cũng nổi đây gân xanh.

Bây giờ là thời gian đặc biệt nên Phó Thiết Ảnh thay Cố Thành Trung quản lý công việc trong công ty, đợi Hứa Trúc Linh thoải mái hơn thì Cố Thành Trung mới quay trở lại.

Châu Vũ cũng nghỉ học một thời gian, Phó Thiết Ảnh lo lắng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. : Bố Châu cũng bắt đầu đón nhận người con rể lớn tuổi này, mặc dù ông ta thường xuyên bị sự thẳng thắn của Phó Thiết Ảnh làm cho tức chết nhưng anh ta lại thật lòng đối đãi với Châu Vũ nên ông ta cũng dần dần đón nhận.

Tối nào Phó Thiết Ảnh cũng mang cho Châu Vũ rất nhiều món ăn ngon, cứ y như Cố Thành Trung năm xưa vậy.

Châu Vũ thì giống như loài chim non chờ thức ăn ở tổ vậy.

Hứa Trúc Linh không thể ăn uống nên chỉ có thể giương mắt nhìn Châu Vũ ăn lẩu xiên que, canh chua cay, xiên que lạnh, đồ xào cay…

Lâu lâu còn nhai cả chân giò hâm nước tương và món xiên nướng lộn xộn nữa.

Rõ ràng cả hai đều là những đầu bếp cao cấp nhưng cô lại thích ăn những món linh tỉnh hơn.

Món nào không cay cô còn có thể ăn vài miếng, món cay thì chỉ có thể ngửi mùi hương thôi.

Hứa Trúc Linh chỉ muốn nhanh chóng sinh con ra rồi ăn một bữa thật no nê. : “Phó Thiết Ảnh, em muốn uống nước ép!”

Châu Vũ ngồi trên ghế sô pha bắt đầu gọi lớn lên.

Phó Thiết Ảnh lập tức chuẩn bị cho cô ta một ly nước ép, ngoài ra còn có cả sữa tươi dành cho bà bầu nữa.”

“Ăn trái cây không? Tôi đi rửa cho hai người.”

“Muốn muốn muốn!”

Chưa đợi Hứa Trúc Linh trả lời thì cô ta đã nói: “Chị Trúc Linh thích ăn trái xoài còn em muốn ăn bưởi.”

“Được thôi.”

Phó Thiết Ảnh không nói không rằng đi vào trong nhà bếp, Hứa Trúc Linh cười nói: “Bây giờ cũng xem như yên ổn rồi, ngày tháng trôi qua êm đềm rồi đó.”

Châu Vũ đỏ hết cả mặt và dùng đôi tay nhỏ nhắn quạt quạt.
 
Chương 1978


Chương 1978

“Nếu không phải có chị Trúc Linh thì em cũng không thể quen biết với anh ấy, vì vậy chị và anh Cố là người làm mai cho tụi em đó, anh ấy từ người không có gia đình, bây giờ có mọi thứ rồi, nơi này không còn là căn nhà lãnh lẽo đối với anh ấy nữa, anh ấy ngại nói lời cảm ơn nên em sẽ nói thay.”

“Anh ấy rất lo lắng cho cái thai trong bụng chị, cho dù xảy ra chuyện gì thì tụi em cũng sẽ ở bên cạnh chị, trong nhà có em còn ra ngoái có anh ấy, chị nhất định có thể bình bình an an sinh đứa bé ra.

“Em đừng nói những lời đáng sợ như thế, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.”

Cô an ủi Châu Vũ nhưng thật ra là đang nói cho chính mình nghe dù tác dụng không lớn lắm.

Đã đến thời gian nghỉ ngơi của Hứa Trúc Linh rồi, cô ăn một chút rồi quay về phòng nghỉ.

Đợi cô rời đi thì Châu Vũ mới vội vàng hỏi: “Anh trai của anh đâu, hơn mười giờ rồi còn chưa về sao?”

“Tối nay chắc không về rồi, bộ phận pháp lý của công ty muốn nổ tung luôn rồi, những dự án ở bên ngoài không ngừng xảy ra những vụ án mạng phải kiện tụng, toàn bộ đều bị chính phủ ra lệnh ngừng lại hết rồi.”

“Nhà họ Quý cũng có thông tin nói không dễ dàng để đối phó, bởi vì vụ án này rất tỉ mỉ, hoàn toàn không có điểm yếu, bây giờ anh ta đang chỉnh lý lại điều luật và cuộc họp báo sắp tới, công ty cần cho giới truyên thông và người dân một câu trả lời rõ ràng, lần này xem như bị đánh vào mặt rồi.”

“Cái gì? Chẳng lẽ phải để Tổng giám đốc đích thân ra xin lỗi sao? Huống hồ gì đây không phải là lỗi của chúng ta, ai ai cũng biết chuyện này do công ty Nhật Kinh gây ra mài! Anh trai của anh lòng tự tôn cao như thế, lại là một người rất có khí phách, sao có thể xin lỗi trước mặt giới truyền thông chứ?”

“Cho dù chúng ta có nhân chứng vật chứng cho thấy chuyện án mạng không liên quan đến chúng ta nhưng quả thật đã gây ra sự hoang mang cho xã hội, anh ấy là nhân vật đứng đầu nên nhất định phải làm tấm gương, anh hiểu rõ anh ba là người thế nào, nếu như có thể thì anh nguyện đứng ra thay anh ấy chịu đựng nhưng anh ấy từ chối, không để cho anh đi.”

Anh ta muốn tráo đổi thân phận với Cố Thành Trung và thay anh ra nhận lỗi nhưng Cố Thành Trung đã từ chối lời đề nghị này.

Đây là trách nhiệm của anh nên anh sẽ không đùn đẩy.

Vả lại tin tức lan truyền ra cũng là danh tiếng của Cố Thành Trung, mặt mũi cũng đã mất rồi, sao lại còn để tâm đến những nghỉ thức đó chứ?

“Nhưng…chị Trúc Linh biết thì làm sao có thể chịu nổi đây?”

Châu Vũ cảm thấy rất đau lòng khi nghĩ đến hình ảnh nhỏ bé của Hứa Trúc Linh, trong lòng cô sẽ có suy nghĩ gì khi thấy chồng mình phải công khai nhận lỗi đây?

Ngày hôm sau, trong lúc Hứa Trúc Linh đang ngồi trước tivi thì nhìn thấy tin tức được ghi trực tiếp.

“Anh Cố, xin hỏi anh nghĩ sao về việc những vụ án mạng xảy ra gần đây ở những dự án của anh?”

“Tổng giám đốc Cố, quý công ty bị điều tra ra sử dụng vượt chỉ tiêu chất đốt cháy gây nguy hiểm cho cơ thể, nhưng công ty ông lại sản xuất những bộ quần áo đắt tiền như vậy liệu ông có cảm thấy có lỗi với khách hàng hay không?”

“Tổng giám đốc Gố, xin hỏi ông xử lý thế nào về việc quý công ty sử dụng nguyên liệu kém chất lượng để lừa gạt người tiêu dùng đây.”

“Tổng giám đốc Gố, bây giờ trên mạng đều là những người tiêu dùng đang chỉ trích ông, đã vậy còn chắn ngay cửa Tập đoàn yêu cầu lấy lại công bằng nữa, ông nghĩ sao về chuyện này?”

“Gia đình nạn nhân yêu cầu kiện ra | tòa, quý công ty có dự định sẽ thuê luật sư kiện với những gia đình nghèo khó đó đến khi họ cạn kiệt tiền bạc hay không?”

Từng câu từng chữ như thể lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim của Cố Thành Trung.

Đồng thời cũng đâm sâu vào lòng Hứa Trúc Linh.
 
Chương 1979


Chương 1979

Hình ảnh Cố Thành Trung trên tỉ vi điềm tĩnh đáng tin cậy với bộ vest đóng thùng phong độ ngời ngời.

Y như cây thông giữa mùa đông vẫn đứng thẳng trước gió cho dù có chịu đựng bao nhiêu phong ba bão táp.

Nếu như là trước đây thì anh chắc chắn sẽ lạnh lùng liếc mắt không để người phóng viên thứ hai có cơ hội đặt câu hỏi.

Nhưng bây giờ ánh mäắt kia đã mất đi khí thế lạnh lùng ngược lại còn rộng lượng lễ độ, dịu dàng hơn rất nhiều.

Anh nhìn vào ống kính và cúi người thật sâu và trấn trọng nói một câu.

Z:u “Xin lôi.

Chỉ hai chữ ngắn gọn thôi nhưng y như tia sét đánh thẳng vào trái tim Hứa Trúc Linh.

Anh đứng dậy và nhìn vào ống kính với ánh mắt kiên định và nói: “Lời xin lỗi này không phải thừa nhận những chuyện này do Tập đoàn Cố Linh gây ra, có người đã vu oan giá họa, những chứng cứ có liên quan đã trình lên cho cơ quan có thẩm quyền bởi vì yêu câu của bên tư pháp nên những chứng cứ này tạm thời không thể công khai nhưng chắc chắn sẽ có kết quả sớm thôi.”

“Tôi nhất định sẽ tìm được người đứng sau những chuyện này và trả sự trong sạch cho Cố Linh, cũng như lấy lại công băng cho những người vô tội bị hại trong chuyện này, Mặc dù cái chết của những người này không phải do Cố Linh gây ra nhưng chuyện hậu sự của họ tôi vẫn sẽ lo liệu chu toàn bởi vì khi ký kết hợp đồng đã ghi rõ nếu bị thương vong khi làm việc thì Cố Linh sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

“Còn những gì mọi người vừa nói xin hãy cẩn trọng đừng để dư luận dắt mũi, mọi người là phóng viên nên đưa ra những tin chính xác cho độc giả, tôi sế bảo vệ lợi ích cho công ty và lên tiếng vì sự thật, đồng thời cũng sẽ trừng trị kẻ xấu.”

“Hôm nay tôi Cố Thành Trung đưa ra lời xin lỗi dưới cương vị là Tổng giám đốc Tập đoàn Gố Linh, bởi vì chuyện của Cố Linh đã gây ra chấn động lớn cho mọi người và làm tốn nhiều thời gian của mọi người, Cố Thành Trung tôi sẽ lấy mình làm gương, hỗ trợ phía cảnh sát để nhanh chóng tìm ra chủ mưu đứng sau lưng những chuyện này.

Sau đó anh lại một lần nữa cúi người xin lỗi trước ống kính.

Tiếp theo anh giao mọi chuyện cho Khương Anh Tùng xử lý còn mình thì đi vào trong hậu trường.

Mặc dù cuộc họp báo chỉ diễn ra trong vòng hai mươi phút ngắn ngủi nhưng cũng tạo ra sự phản ứng nhiệt liệt trong dư luận.

Khoảnh khắc Hứa Trúc Linh nhìn thấy anh cúi đầu xin lỗi thì khóe mi ướt đẫm nước mắt.

Gô giữ chặt miệng mới không khiến mình phát ra tiếng khóc.

Cố Thành Trung kiêu hãnh ngạo mạn sao lại dễ dàng bị khuất phục như thế chứ?

Đây không phải là lỗi của anh nhưng vì muốn an ủi dư luận và bảo toàn mặt mũi cho Cố Linh nên anh không thể không đứng ra nói lời xin lỗi.

Nhìn bề ngoài mặc dù anh trông rất bình tĩnh nhưng trong lòng chắc chắn…chắc chắn là rất đau.

Điều này đồng nghĩa với việc lòng tự tôn của anh bị vỡ toang và bị chà đạp dưới đất. : Con người cao ngạo kiêu hãnh như anh đã bao giờ phải làm như thế chứ?

Hứa Trúc Linh rất đau lòng, cô chỉ muốn gánh chịu những thứ này thay cho anh.

Cô muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại không dám, thế nhưng lúc này Cố Thành Trung lại gọi đến.

Cô lau đi nước mắt và cố ép mình không thể để lộ sơ hở, không thể để anh biết mình đã khóc.

“Sao…sao thế?”

Cô ra sức ngụy trang cho giọng nói kính trở nên bình thản hơn một chút.

“Trúc Linh”

Chỉ hai từ ngắn gọn thôi nhưng lại mạnh mẽ đầy năng lượng, còn mang thêm chút cưng chiều nữa.
 
Chương 1980


Chương 1980

Lúc này trong phòng nghỉ, Cố Thành Trung nặng nề cởi bỏ bộ áo khoác và kéo cà vạt xuống, những nút áo gần cổ cũng được gỡ ra.

Những cơn gió lạnh buốt không ngừng lùa vào từ khung cửa sổ mới khiến anh hít thở bình thường được.

Anh ngồi xuống ghế sô pha và cúi nhẹ người, khủy tay đặt trên đầu gối.

Anh cúi đầu xuống như thể bỗng chốc bị đánh bại vậy.

Trong ánh mắt của anh đầy những sợi máu đỏ tươi, tối qua anh không về nhà cũng vì chuẩn bị những lời nói này.

Anh không ngừng lặp lại lời xin lồi và tập luyện cúi đầu nhận lỗi trước gương không biết bao nhiêu lần.

Anh chỉ muốn trực tiếp xông vào bóp chết bản thân thôi.

Anh không sợ mất mặt, anh chỉ sợ…Hứa Trúc Linh nhìn thấy mình mất mặt.

“Trúc Linh…anh…anh làm em mất mặt rồi.”

Anh nói mấy chữ nhưng đứt quãng, cuối cùng cũng thốt ra từ khóe môi.

Lẽ ra Hứa Trúc Linh có thể chịu đựng được nhưng khi nghe anh nói thế cô đã chịu không nổi mà trào nước mắt.

Trước đây luôn là mình làm sau khiến anh mất mặt phải để anh đi giải quyết hậu quả.

Từ khi nào anh phải nói những lời này thế? ý “Không có! Anh không có!” Cô nói lớn: “Người đàn ông của em chịu khuất phục, là nam tử hán đại trượng phu, anh cúi đầu nhận lỗi cũng là để chu toàn mọi thứ, anh không có khiến em mất mặt mà ngược lại em còn cảm thấy anh rất nam tính, rất đàn ông, so với những con người giả tạo kia thì mạnh mẽ hơn rất nhiều, Cố Thành Trung, anh đang ở công ty hả? Em sẽ đến tìm anhI”

“Đừng đến, đừng nhìn bộ dạng của anh bây giờ…anh cũng cảm thấy chán ghét bản thân, anh biết em chắc chăn đã xem trực tiếp rồi và anh đoán em chắc chắn đang khóc, còn anh…không muốn để em khóc nhưng anh gọi điện thoại đến em khóc càng dữ dội hơn nữa.”

“Cố Thành Trung…em muốn gặp anh.”

“Không cần, anh cần phải tự trị liệu cho bản thân, đợi đến khi anh xuất hiện trước mặt em thì anh vẫn sẽ là Cố Thành Trung ngày nào, sẽ không…thảm hại như thế đâu.”

“Trúc Linh, anh còn có việc bận, anh cúp máy trước đi.”

Cố Thành Trung cúp máy và dùng hai tay ôm đầu mình.

Trong phòng nghỉ rộng lớn chỉ có một mình anh, bóng lưng trông cô đơn và bi thương vô cùng.

Anh giống như một con sư tử bị thương vậy, không muốn để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình mà chỉ một mình gặm nhấm nỗi đau.

Trong lúc Hứa Trúc Linh đang khóc lóc đau khổ thì Phó Thiết Ảnh đẩy cửa bước vào, thấy cô đau lòng như thế bèn chuyền cho cô khăn giấy.

“Tôi ở ngoài đã nghe thấy hết rồi, bây giờ là lúc anh trai tôi yếu đuối nhất nên chị đừng đi, hãy ở nhà nghỉ ngơi đi.”

“Chính bởi vì anh ấy yếu đuối mới cần có sự xuất hiện của tôi, lúc này tôi càng phải có mặt bên cạnh anh ấy.”

“Người đàn ông những lúc này cân có thời gian để trị liệu vết thương, chúng tôi mất mặt trước cả thế giới cũng không sao nhưng trước mặt người mình yêu thì không thể. Đối với người khác có thể không nề nang nhưng đối với người mình yêu lại phải cẩn thận hết mức có thể.”
 
Chương 1981


Chương 1981

“Hình tượng của anh trai tôi trong mắt chị vốn dĩ rất kiên cường kiêu hãnh, anh ấy chưa bao giờ phải cúi mình như thế bao giờ, anh ấy sợ nhất chính là để chị thấy bộ dạng này của anh ấy, Con thú đầu đàn có bao giờ lại để lộ vẻ yếu đuối trước mặt con cái bao giờ chứ?”

“Nhưng tôi…không thể giúp được anh ấy cái gì cả”

Hứa Trúc Linh khó chịu nói.

“Chị ở bên cạnh anh ấy chính là sự giúp đỡ tốt nhất rồi, cho dù ở bên ngoài anh ấy có ra sao thì con diều cuối cùng cũng sẽ quay trở về trong vòng tay của chị thôi.”

Phó Thiết Ảnh võ võ vai của cô bảo cô đừng quá đau lòng kẻo lại ảnh hưởng đến thai nhỉ.

Còn Hứa Trúc Linh chỉ có thể giả vờ trấn tĩnh đợi Cố Thành Trung quay về thôi.

Đợi anh…

Đợi anh quay về nhà…

Cả một ngày cô đều suy nghĩ lung †ung.

Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với Cố Thành Trung, cũng chưa từng tiếp xúc với nhà họ Cố.

Trong thế giới nhỏ bé của cô, Hứa Đức Thắng là một sự tồn tại có thể hô mưa gọi gió, một tay che trời.

Mình có thể sống tốt hay không đều phụ thuộc vào một câu nói của ông ta.

Cô từng nghe đến nhà họ Gố, đó là một sự tồn tại ngoài tâm với của cô.

Giống như… thần tiên!

Sấm chớp đùng đùng, mọi người đều sợ hãi.

Sau này quen biết Cố Thành trung, rồi khi biết được diện mạo, thân phận và địa vị của anh thì lại càng cảm thấy cao đến nỗi không thể với tới, khoảng cách vô cùng lớn.

Giống như sự khác biệt giữa mây và. | bùn vậy.

Thần tiên thì sao có thể ở bên người phàm được chứ? Đó là một sự sỉ nhục đối với thân tiên.

Nhưng… Từ lúc nào lại phát hiện Cố Thành Trung không phải thần tiên nhỉ?

Có thể là lúc anh bị thương, nằm trên giường bệnh, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc.

Có thể là lúc mình sắp chết, anh tin vào lời nói quỷ thần.

Có lẽ là những lúc anh cũng có khẩn cầu người khác, để người ta bảo vệ mình.

Có lẽ là lúc đứa bé sắp mất, anh không biết phải làm thế nào, anh bất lực, chỉ có thể đau đớn khổ sở.

Có lẽ là lúc anh cần diễn kịch để đối phó với Tạ Quế Anh, không ngần ngại mà đầu độc chính mình.

€ó lẽ là lúc anh cần mình, ôm chặt lấy cô, không thể cử động…

Trong mắt người ngoài, tổng giám đốc tập đoàn Gố Linh là một sự tồn tại cao tít tắp.

Chỉ một cái giãm chân đã uy phong lãm liệt, không ai dám chống lại.

Quả thực Cố Thành Trung là như Vậy.

Người không quen đều cảm thấy như vậy, cảm thấy anh chính là bá chủ thiên hạ, tồn tại như một vị thần.

Muốn gió có gió, muốn mưa có mưa.

Nhưng chỉ có Hứa Trúc Linh là từng thấy Cố Thành Trung chân thật nhất.

Tìm hiểu từng chút, dần kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Anh biết đau, anh sẽ bị thương, cũng cần có người an ủi, ôm lấy anh.
 
Chương 1982


Chương 1982

Anh cũng biết làm nũng, tỏ ra dễ thương, giận dôi hay nhỏ nhen.

Anh sẽ cãi nhau với bạn, lo lắng cho bạn, không có gì cũng sẽ ghen tuông.

Anh sẽ chảy máu, năm liệt giường không dậy, nghìn cân treo sợi tóc.

Anh sẽ chịu sự kiểm soát của người khác, bị bức đến bất lực, sẽ lực bất tòng tâm.

Vị thần trong lòng mọi người sẽ không ngã xuống.

Bất cứ khi nào anh cúi xuống thì hình tượng trong lòng mọi người sẽ sụp đổ.

Nhưng Hứa Trúc Linh thì sẽ không.

Cố Thành Trung trong mắt cô, chính là một người sống sờ sờ ra đấy, có máu có thịt, biết đau biết la.

Vì vậy, hình tường của anh trong mắt mình chưa từng sụp đổ, mà qua việc này, sẽ càng làm mới sự hiểu biết của cô về Cố Thành Trung, giống như lại hiểu anh nhiều thêm chút nữa.

Nhìn thấy một Cố Thành Trung nhân từ hơn! : Cô muốn khóc, cũng muốn cười.

Khóc là đau lòng, mà cười… là vì càng yêu anh hơn.

Cả ngày cô không làm sao ăn uống được, vì con nên miễn cưỡng nuốt vài miếng, nhưng lại không muốn Cố Thành Trung bận đến mười một mười hai giờ mới về, hôm nay là lần đầu tiên anh về nhà lúc tám giờ.

Làm lụng vất vả về nhà, vội vã cởi vest treo trên giá treo đồ, còn chưa kịp cởi cà vạt.

Vừa mở miệng anh đã không vui nói: “Phó Thiết Ảnh nói cả ngày em không ăn gì, chuyện này là thế nào? Cho dù em không nghĩ cho con trong bụng thì cũng phải nghĩ cho mình chứ!”

“Anh… Sao anh về sớm vậy?”

“Anh đoán cục cưng muốn ăn cơm anh làm, cho nên vội về nấu cơm cho em.

Anh không nhắc đến chữ nào về chuyện ban ngày, lao một mạch vào bếp.

Hứa Trúc Linh tựa vào khung cửa, nhìn bóng dáng đang bận rộn bên trong.

Đeo tạp dề một cách đầy thuần thục, sau đó bắt đầu cắt rau, làm nóng nồi.

Hứa Trúc Linh chỉ nhìn như vậy nhưng lại không kiềm được, hốc mắt đỏ lên, vội tiến lên một bước, từ phía sau ôm chặt lấy anh.

Khuôn mặt nhỏ nhăn dán vào lưng anh, khẽ chớp mắt, nước mắt nóng hổi thấm ướt áo sơ mi của anh.

Người Cố Thành Trung run lên dữ dội, anh khựng lại, thật lâu sau cũng không phản ứng.

Một lúc lâu sau anh mới khẽ nói: “Ra ngoài đợi anh đi, ở đây chõ nào cũng khói dầu, ngửi vào không tốt cho sức khỏe.”

“Làm gì có khói dầu đâu, anh chí muốn bảo em ra ngoài mà thôi. Em muốn ôm anh, cả đời này em cứ muốn ôm anh không buông tay đấy!”

“Được được được, anh mong sao cả đời này được em ôm. Nhưng… em ôm anh như vậy anh làm sao nấu cơm cho em được chứ.”

“Em không muốn ăn cơm, em muốn ôm anh.”

“Vậy có thể về phòng ngủ ôm anh không?”

“Vậy cũng được.”

Cô thở hắt, buông người anh ra.

Anh mở tủ lạnh, còn rửa một ít trái cây, nói: “Ấn lót dạ trước đi, lát nữa lại làm mì thịt bò cho em.”

“Cố Thành Trung…”
 
Chương 1983


Chương 1983

Cô thì thào gọi tên anh, vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng anh cứ nhân nhịn không nói mới khiến cô buồn hơn.

Cô không muốn đâm thủng, chỉ có thể diễn kịch cùng anh.

Hai người quay về phòng, Cố Thành Trung gọt táo, lột cam cho cô.

Anh đút, cô ăn một miếng.

“Sao lại khóc rồi?”

Anh cau mày, ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên gò má cô.

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì lập tức chạm thử, phát hiện mình đã chảy nước mắt đầy mặt rồi.

Vì sao cô lại khóc, chẳng lẽ anh không biết sao?

Cô vội lau khóe mắt, mũi cay xè: “Không… không có gì.”

Cố Thành Trung thấy thế thì đau lòng kéo cô vào lòng, nói: “Anh biết em lo lắng cho anh, em xem chẳng phải bây giờ anh đang khỏe mạnh yên ổn đây sao? Còn em đấy, mắt sưng thành hai quả hạch đào rồi này, không đẹp gì cả.”

“Nhưng em… nhưng em thấy anh chịu tủi thân mà em lại không làm được gì, em… em khó chịu.”

“Không, có em là được rồi. Vì có em nên anh mới biết co biết duôi, vì có em nên anh mới có thể vượt qua mọi chuyện dễ dàng như mây trôi. Anh của quá khứ sẽ để ý người khác nghĩ về anh thế nào, nhưng anh của hiện tại chỉ quan tâm em nghĩ về anh thế nào thôi.

Sở dĩ anh dám công khai xin lỗi là bởi vì anh biết, bất kỳ ai cũng có thể coi thường anh, nhưng người phụ nữ anh yêu sẽ không bao giờ coi thường anh.”

“Đã vậy thì cũng chẳng có gì to tát Co “Nhưng…”

Cô đang muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị anh dứt khoát chặn miệng lại.

Môi mỏng áp xuống, hơi mát lạnh.

Buồn sầu triền miên như đang dốc bầu tâm sự trong yên lặng.

Những lời nói còn lại trong cổ họng cô đều bị nuốt xuống.

Cô không vùng vấy né tránh mà chủ động nghiêng người, cánh tay củ sen của cô vòng qua cổ anh, kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cơ thể dán vào nhau, có thể cảm nhận rõ được độ ấm của nhau.

Trái tim cô khẽ run lên, lần đầu tiên điên cuồng như vậy, cô thế mà lại dứt khoát đè Cố Thành Trung xuống giường.

EI0PUO/l8IT1MTSM Chút lý trí còn lại của Cố Thành Trung nói cho anh biết cô đang mang thai, anh nới rộng khoảng cách giữa hai người, ấn chặt bả vai cô.

“Không được, cơ thể em…”

“Đã bốn tháng rồi, bác sĩ nói thai nhỉ rất ổn định, có thể làm chuyện đó vừa phải thôi, cũng có lợi cho việc sinh nở của mẹ đấy!” : “Nhưng em còn nghén lắm..”

“Vậy thì có sao? Anh có phải đàn ông không thế, yếu đuối thế sao?”

Hiếm khi Hứa Trúc Linh cứng rắn như vậy, cô cần phải trút bỏ hết những cảm xúc đau khổ của mình, mà Cố Thành Trung lại càng cần phải trút bỏ hơn nữa.

Đau khổ của anh không thể nào nói với người ngoài, bởi vì anh là đàn ông, anh là chủ một gia đình, là người câm lái của tập đoàn.

Cho dù là người yêu, anh em hay bố mẹ bên cạnh anh thì anh cũng không thể nói.

Một khi anh kể khổ thì những người dựa vào anh làm thế nào mà chống đỡ được nữa đây.

€ó chuyện nhưng không thể nói ra, chỉ có thể làm gì đó khác để trút hết.
 
Chương 1984


Chương 1984

Mà tình dục chính là cách giải quyết tốt nhất…

Chân tay cô lúng túng cởi cúc áo sơ mi của anh, càng sốt ruột thì chân tay lại càng loạn xạ.

Loay hoay vài lần mà vấn không mở được cúc áo khiến cô toát mồ hôi hột.

Hứa Trúc Linh bất lực, toàn bộ kích tình và dũng khí đều dần bị mài mòn.

Cô không khỏi thở hắt một hơi, buông thống vai, nói: “Bỏ đi, quả nhiên con người ta không thể kích động được, không muốn làm anh nữa.”

“Hửm?”

Cố Thành Trung sững sờ, anh bị cô thuyết phục rồi, hơn nữa cô còn dùng cách khích tướng anh, khiến máu nóng anh dồn hết về chỗ đó, chỉ hận không thể ăn cô ngay lập tức, thế mà cô nói không làm là không chịu làm nữa?

“Mới thế em đã bỏ cuộc rồi?”

“Hết cách rồi, nút áo không nghe lời, có lẽ hôm nay không thích hợp, em xuống đây.”

Cô đang định xuống, nhưng không ngờ Gố Thành Trung lại nắm chặt cổ tay cô.

Lòng bàn tay anh ấm áp, thậm chí còn hơi nóng, có một loại cảm giác in trên cổ tay rất khó tả.

“Chuyện có gì to tát đâu?”

Cố Thành Trung khế cau mày, sau đó một tay kéo mạnh, nút áo bung ra.

Hứa Trúc Linh ngẩn tò te, hoảng hốt trước hành động này của anh.

Cái quỷ gì thế, áo này đắt lắm đấy, cứ thế này mà hỏng à? Có nhầm lẫn gì không! : Trong khi cô còn đang bàng hoàng thì Cố Thành Trung gõ vào đầu cô: “Đến lượt em rồi.”

“Em… em làm gì?”

Cô chột dạ nuốt nước bọt, không biết vì sao vừa rồi lại kích động như vậy, nhưng giờ thì cô hơi sợ.

Cô rụt đầu lại, cười khan hai tiếng: “Bỏ đi, không còn sớm nữa, em xả nước cho anh tắm nhé?”

“Em đang muốn làm ở nhà vệ sinh à? Không được, mặc dù có thảm chống trượt nhưng vẫn sợ xảy ra tai nạn. Ở đây đi, nếu em không tới vậy thì để anh chủ động.”

NO LG Cô buồn bực không nói nên lời, mấy cái nút này đúng là hư đốn, giờ cô chẳng còn chút dũng khí nào nữa rồi.

Cô ở trên, ngây người nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, mặt đỏ tía tai.

“Không thì anh nhắm mắt lại đi, không được mở ra, em cố gắng… cố gắng làm anh thoải mái.”

Câu nói ngắn ngủi này đã gợi lên vô số mơ mộng, vẻ mặt Cố Thành Trung sáng lên, trái tim cũng mềm nhữn.

“Được.”

Chỉ một chữ ngắn gọn, nhưng lại vô cùng dịu dàng.

Anh từ từ nhắm mắt, cảm nhận đôi môi và đầu lưỡi tỉnh tế của cô.

Cảm nhận đôi bàn tay mềm mại không xương của cô.

Cảm nhận làn da mềm mịn như tơ lụa của cô.

Cảm nhận mái tóc dài như thác nước của cô.

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng mà hoảng loạn của cô.

Cảm nhận… Cô áp vào tai anh, thì thầm gợi tình gọi tên anh, hết lân này đến lần khác.

“Cố Thành Trung… chồng ơi, em yêu anh, em rất rất yêu anh.”

Đêm nay đã được định sẵn là một đêm rất dài.
 
Chương 1985


Chương 1985

Hôm sau, Hứa Trúc Linh nặng nề tỉnh dậy, bóng dáng Cố Thành Trung bên cạnh đã không thấy đâu nữa rồi.

Việc đầu tiên cô làm chính là mở mạng, đọc tin tức dư luận.

Bởi vì Cố Thành Trung công khai xin lỗi nên đã dập được sự bất bình của công chúng, mọi người cũng không mù quáng hùa theo mà bắt đầu hành xử lý trí hơn.

Điều này có ý nghĩa rất lớn với danh tiếng của tập đoàn Cố Linh.

Lúc cô nhìn thấy tin này thì thở phào nhẹ nhõm.

Cô dậy đánh răng rửa mặt, lúc này đột nhiên nhận được điện thoại của một người bạn cũ.

“Trúc Linh, cậu không sao chứ? Giờ tớ đang ở sân bay Đà Nẵng, sẽ lái xe đến nhà cậu ngay, cậu ngoan ngoấn ở nhà đợi tớ, tớ đến ngay đây.”

“Minh Châu? Sao cậu lại đến đây?

Không phải cậu đang mang thai đứa thứ hai à?”

Hứa Trúc Linh hơi bất ngờ.

Sau khi cô ấy với Ôn Mạc Ngôn ở bên nhau, chẳng bao lâu sau thì có tin tốt, cô ấy mang thai lần nữa.

Ôn Mạc Ngôn rất để ý đến đứa con thứ hai này, bởi vì lúc sinh Ôn Mạc Âu cô ấy mất rất nhiều máu, suýt chút nữa thì mất mạng.

Anh ta không có bất cứ liên quan nào, nhưng vấn luôn cảm thấy áy náy với Bạch Minh Châu.

Sau khi biết cô ấy mang thai thì lập tức đặt chỗ ở trung tâm chăm sóc điều dưỡng sau sinh tốt nhất thế giới để dưỡng thai.

Bởi vì trung tâm chăm sóc sau sinh này hơi khép kín cho nên hai người ít khi lên lạc với nhau.

Bây giờ, có lẽ đứa bé vừa ra đời không lâu nhỉ?

Nửa tiếng sau, Bạch Minh Châu che chăn kín mít đến.

Cô ấy theo đuổi thời trang, nhưng hiện tại sắp vào hè rồi, cô ấy lại che chăn kín mít.

Vào nhà rồi mới dám cởi áo khoác ra.

Còn Ôn Mạc Ngôn là người hộ tống, đi theo chăm sóc này kia.

“Minh Châu, cậu thế này là…”

“Tớ vừa sinh được một tuần, còn chưa ra cử. Trung tâm chăm sóc đó chán quá, cho nên muốn về nhà, cũng để bố chồng nhìn cháu gái, nhưng không ngờ vừa ra khỏi trung tâm thì nghe được tin tức ở Đà Nẵng.”

“Cậu cũng biết bố chồng tớ rồi, chuyện gì cũng là nhà họ Ôn quan trọng nhất, ép chị Thanh Hoàn không được xen vào chuyện này. Bảo sao mấy tháng rồi tớ không liên lạc được với chị Thanh Hoàn, còn tưởng là chị ấy bận lắm, không ngờ là bị bố chồng tớ giam trong nhà.”

“Tớ với Ôn Mạc Ngôn nghe tin, còn chưa về nhà đã chạy đến đây đấy.”

“Đừng sợ, tớ với Ôn Mạc Ngôn đã bàn bạc rồi, cho dù trận này có khó đánh thế nào, cho dù phải bồi thường bao nhiêu đi nữa thì nhà họ Ôn cũng sẽ ở bên hai người mà.”

“Minh Châu, cậu đừng đùa, kích động quá rồi đấy, đừng nói bố chồng cậu nữa, tớ sẽ không đồng ý đâu! Xí nghiệp của gia tộc, không thể làm ẩu được đâu.”

“Xí nghiệp gia tộc thì sao? Xí nghiệp mất rồi thì đợi thời trở lại, nếu cậu mất rồi thì tớ cũng mất luôn bạn thân! Có gì mà so sánh được với một người sống sờ sờ ra đấy chứ?”

Bạch Minh Châu sốt ruột nói.

Hứa Trúc Linh nghe thấy thế thì cổ họng nóng lên, nghẹn đến nổi không thốt nên lời.
 
Chương 1986


Chương 1986

Bạch Minh Châu thấy thế, vội ôm cô vào lòng, sau đó đột nhiên cảm thấy bụng cô đụng vào mình.

Mặc dù không lộ rõ lắm nhưng dù sao cô ấy cũng là người đã hai lần mang thai, đoán cái là biết ngay.

“Bụng cậu…”

Cô ấy vô cùng kinh ngạc.

Hứa Trúc Linh gật đầu, đối mặt với người bạn thân nhất của mình, cô cũng không có gì để giấu cả.

Phụ nữ phải cẩn thận nhất là trong thời gian ở cữ, một khi gặp phải chuyện gì đó thì rất dễ để lại bệnh.

Nhưng khi cô ấy vừa nghe được tin tức thì lập tức chạy đến đây, thậm chí em bé vừa sinh cũng bỏ lại rồi.

Phần tình nghĩa này, cô đã không thể đáp trả lại hết được.

Giữa bạn thân thì không cần đền đáp, bởi vì cả hai đều biết bỏ ra vì đối phương, cho nên sẽ không tính toán nhiều như vậy.

“Ôn Mạc Ngôn, anh câm rồi à? Anh nói gì đi chứ?”

Bạch Minh Châu hung dữ trừng mắt với Ôn Mạc Ngôn.

Hai người vân như vậy, một thì phong cách mạnh mẽ, là nữ trung hào ki ệt; một thì điềm đạm ấm áp như ánh mặt trời.

Ôn Mạc Ngôn cười, đẩy gọng kính màu vàng trên sống mũi, đôi mắt phượng hẹp dài càng thêm rạng rỡ.

“Minh Châu nói đúng đấy, vật ngoài thân có chết thì cũng không so được † với người sống. Huống hồ, càng không so được với quan hệ giữa em với Minh Châu, anh với anh Thành Trung cũng là anh em thân thiết. May mà anh biết trước khi mọi chuyện kết thúc, không thì thật sự xấu hổ hết sức. Bây giờ còn có thể bỏ ra chút sức lực, cho dù thành công hay thất bại thì lòng cũng không thẹn.”

“Anh có thể bắt đầu từ hai bàn tay trắng, cho dù vất vả khó khăn một chút thì cũng sống được. Dù sao thì Minh Châu cũng đã đồng ý với anh rồi, lúc anh nghèo khó thì cô ấy sẽ không tái hôn.”

“Được rồi được rồi, không cần nói vế sau đâu!”

Bạch Minh Châu không vui nói: “Anh ấy cẩn thận, nghỉ ngờ sau này tớ sẽ tái hôn. Ôn Mạc Ngồn, trong từ điển của em chỉ có góa phụ chứ không có ly hôn.”

“Phải phải phải, anh nói sai rồi.”

Ôn Mạc Ngôn lập tức thuận theo Bạch Minh Châu, không hề cáu kỉnh một chút nào.

Hứa Trúc Linh thấy họ như vậy thì không khỏi bật cười.

Tốt quá…

Thấy mọi người đều có cặp có đôi, thật hạnh phúc quát!

Bạch Minh Châu ở nhà với cô, cũng làm quen với Châu Vũ, ba người chơi bài đấu địa chủ.

Trong tập đoàn, người đàn ông bắt đầu lên kế hoạch.

Cố Thành Trung cũng nhận được email từ Nhật Kinh Xuyên Hi.

“Thừa lúc cô ta hoảng loạn, giết cô ta.

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi không đầu không đuôi nhưng lại giấu một âm mưu †o lớn.

“Phương pháp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử hung ác như vậy liệu có ổn không? So với cái lũ tàn nhãn kia thì đúng là một người cực kì độc ác đấy!

Đã vậy… Chúng ta dùng em gái của cô ta để uy hiếp đi, kiếm chút lợi!”

Bạch Minh Châu đánh xuống ba lá “Vương Tuấn Khải”, lật ra một lá Ngô Lỗi.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, lập tức tiếp lời.
 
Chương 1987


Chương 1987

“Đừng đừng, Lê Sa là cô gái tốt, không được lợi dụng cô ấy. Hơn nữa Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không chịu phục tùng đâu. Cậu ba cây hai hả, bốn lá Hồ Cal”

“Đánh không nổi đâu không nổi đâu, bốn Hồ Ca này ai muốn lên không?”

“Tớ đây ra một Hoäc Kiến Hoa với đôi mi hoàn mỹ, có ai muốn không?”

“Lưu Hạo Nhiên cơ bụng xuất sắc, chị dám tiếp không…”

Châu Vũ đánh lật lá mười.

“Quả thật chị Lê Sa rất tốt, trước đó mình cũng thấy qua người rồi, chị còn dạy tớ pha trà dâng hương, còn nói chút chuyện trong gia tộc nữa. Chị ấy là con thứ, ví trí trong nhà khá gượng gạo.”

“Hai người chưa xuống bài đúng không? Mình ra hai anh trai nhỏ Bạch Kính Đình, phá vương, còn ai muốn lên không? Còn mỗi một lá Trương Nhất Sơn, mình chắc thắng rồi.”

“Sợ nha sợ nha, Minh Châu, kỹ thuật đấu địa chủ của cậu cao quá, đánh không lại rồi.” ý “Hắn là vậy, trong những tháng mình ở nước ngoài, cùng bên đó đấu địa chủ phải mất tới chín tháng. Xong còn mạt chược, bài cửu, tớ cũng đều không ở Trung Quốc!”

“Ván nữa đi ván nữa đi, mấy thanh son môi này thua vào tay chị đấy. Đau lòng quá, mã màu em thích nhất mà.”

Châu Vũ tội nghiệp nói.

“Đừng đau lòng, bao giờ về lại kêu chồng em mua thêm một chút là được!

Hứa Trúc Linh, nhanh lên nào, giao cây Christian Louboutin phiên bản giới hạn ra đây!”

Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ, bàn đấu địa chủ này chắc chăn là bàn có giá trị nhan sắc cao nhất trong lịch sử, cũng là bàn đánh bạc xa hoa nhất.

Cái cách chơi này chính là do Bạch Minh Châu nghĩ ra, in diện mạo các nam thần tượng lên toàn bộ bài bằng máy in 3D, có thể sờ thấy rõ ràng các bộ phận trên gương mặt cùng với cơ thể, có cảm giác…kì quá.

Giống như… đang khinh nhờn các nam thần vậy! : Nhưng Bạch Minh Châu cũng không nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy chơi thế này thật sự rất kích thích, cô còn làm ra bộ mạt chược các thịt tươi nữa.

Tất cả đều là những lưu lượng tuyệt mỹ hàng đầu đại diện phái thần tượng, đã chơi là phải chơi tới sướng mắt như vậy chứ nhỉ!

“Anh trai nhỏ Trương Nhất Sơn sao lại đẹp trai như vậy cơ chứ, thiếu nhiên hanh cao lưu manh, vừa đẹp vừa hư hỏng. Nhịn không được rồi, hôn cái đã _ ồi hãng đánh ra vậy!”

Bạch Minh Châu ôm lá bài, trước khi đánh ra còn hôn hôn hai cái.

“Cái này… chị Minh Châu, bớt lại chút, đây đều là giả thôi mà.”

Châu Vũ đối mặt với các cô, cách Hứa Trúc Linh cùng Bạch Minh Châu tương đối gần, đưa lưng về phía cửa, cái gì cũng không nhìn thấy.

Nhưng Châu Vũ lại thấy được!

“Vì nó là giả nên mới chỉ hôn hai cái.

Nếu là thật, chị đây lập tức lao tới ôm người!”

“Trúc Linh, cậu thích ai vậy?”

“Tớ? Tớ thích Vương Tuấn Khải, một chàng thiếu niên thực thanh tú. Có cái cảm giác giống như còn sót lại cái sự 1 rẻ con, thật đẹp đế quá mà.”

“Vậy cậu cảm thấy Vương Tuấn Khải so với Cố Thành Trung ai đẹp hơn?”

Bạch Minh Châu đột nhiên muốn hỏi một câu.

“Hở?” Hỏi Hứa Trúc Linh vấn đề này, một đứa nhóc trẻ tuổi, một ông chú thành thục, lấy đâu ra biện pháp mà so sánh đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top