Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1868


Chương 1868

“Chú cảnh sát, bố cháu mới là người xấu, chú bắt bố cháu là được rồi, nhất định đừng bắt anh ấy, nếu không được thì chú bắt cháu đi, anh ấy là người tốt…

Hu hu…”

Đứa bé năm tuổi khóc nhiều đến nỗi còn không thành tiếng.

Cảnh sát nghe xong thì trầm lặng, thở dài nhìn cô bé.

“Yên tâm đi, bọn chú sẽ lấy lại công bằng cho cháu.”

Sau đó cảnh sát nhìn về phía Diệu Miêu: “Sếp, người này không phải bị ngốc đúng không?”

Không lâu sau, Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đến xử lý việc này, đưa Diệu Miêu đi, sau đó đến bệnh viện.

Phó Thanh Viên mất quá nhiều máu, bây giờ vẫn hôn mê.

Phần đầu bị thương nặng, gây nên chấn động não nhẹ.a Sau khi chụp chiếu, phát hiện đầu cậu ta còn tích máu, là do nhiều năm †ạo nên.

Bởi vì Phó Thanh Viên là con của Phó Minh Nam, Úy Như nhất thời không tiếp nhận được, sau đó phát điên.

Sau khi bà ấy bị điên, nhìn thấy cậu †a tâm trạng không ổn định, suýt nữa là bóp chết cậu ta.

Phó Minh Nam là người không có nhân tính, nhốt cậu ta thật nhiều năm, hê có chuyện gì không vừa ý là lại đánh cậu ta.

Lâu dần, cậu ta mắc chứng sợ hãi, tâm trí mãi mãi dừng lại khi là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Diệu Miêu cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao cậu ta lại đứng ra bảo vệ cho cô bé đó, nhất định là nghĩ đến lúc đầu mình cũng không có chỗ dựa như vậy, bị người thân hành hạ đến chất.

Cậu ta không hề sai, người sai là những người đã sinh cậu ta ra, người sai là những người nuôi dưỡng cậu ta, mà lại làm tổn thương cậu ta!

Diệu Miêu đứng đăng sau Hứa Trúc Linh, thế nhưng lại không dám bước lên trước.

Trên đầu cậu ta quấn từng tâng băng gạc, cả người rơi vào hôn mê.

Cô ấy nhìn đã thấy đau lòng, không có dũng khí để bước lên trước.

Từ trước đến giờ Hứa Trúc Linh chưa từng nhìn thấy Diệu Miêu yên lặng như vậy, cô ấy nhìn Phó Thanh Viên không hề chớp mắt, giường như không thể nhìn thấy bất kể thứ gì khác.

Y tá sắp đâm vào cô ấy rồi mà cũng không biết tránh đi.

Hứa Trúc Linh nghĩ thấy cũng phải, bình thường hai người họ thân với nhau nhất, đột nhiên một người lại ngã xuống, người còn lại nhất định sẽ thấy khó chịu.

“Diệu Miêu, chúng ta về nhà trước, ngày mai lại đến thăm Phó Thanh Viên được không?”

“Tôi có thể ở lại đây, ở cùng anh ấy không?”

“Cô còn không chăm sóc được chính bản thân mình, sao có thể ở lại cùng người bệnh được chứ?”

“Tôi có thểt”

Cô ấy kiên định nói.

Đúng lúc Hứa Trúc Linh còn định nói cái gì đó, Cố Thành Trung đột nhiên lên tiếng: “Để cô ấy ở lại đi, anh nghĩ Phó Thanh Viên cũng cần cô ấy.”

“Vậy… Vậy được thôi.”

Cố Thành Trung dặn dò bệnh viện, bảo đảm rằng Diệu Miêu sẽ không xảy ra chuyện.

Hứa Trúc Linh đang mang thai, không thể ở lại bệnh viện, Cố Thành Trung cũng có rất nhiều việc chưa giải quyết xong.
 
Chương 1869


Chương 1869

Ở bệnh viện có thư ký trông coi, một khi có tin tức gì sẽ báo cho họ.

Chuyện này bọn họ không nói cho vợ chồng Cố Đình Sâm biết, sợ hai người đó quá lo lắng, phải chạy bôn ba khắp nơi.

Cố Thành Trung định đợi người tỉnh dậy hãng nói, ít nhất bây giờ đã chắc chắn rằng không còn nguy hiểm đến tính mạng, đợi hồi phục như bình thường là được.

Buổi tối, Diệu Miêu đợi y tá đi khỏi mới trèo lên giường.

“Đồ ngốc, tôi sẽ báo thù cho cậu.

Cậu nói đúng, đàn ông không được đánh phụ nữ, người trưởng thành không được đánh phụ nữ, người già và trẻ em.

Có những người, đáng phải chết!”

Bàn tay nhỏ của cô ấy dịu dàng vuốt khuôn mặt cậu ta, hơi ấm từ tay tỏa ra.

Thế nhưng khi nói những lời này, cô ấy lại lạnh lùng đến mức đáng $ợ, không mang theo một tia tình cảm nào.

Thân hình gầy gò của cô ấy được phản chiếu trong ánh trăng, lạnh lùng và tuyệt tình.

Diệu Miêu híp mắt lại, quay người rời đi.

Tên nghiện rượu đó ở cùng một bệnh viện với bọn họ.

Cô ấy dựa theo góc chết tránh được camera, chui vào một phòng làm việc không có người, thay bộ đồ y tá và đeo khẩu trang lên.

Cô ấy dễ dàng tránh được camera, đảm bảo không có ai phát hiện ra mình.

Cô ấy đi vào phòng bệnh của tên nghiện rượu, ông ta hình như đang ngủ say, còn phát ra tiếng ngáy khò khò.

Cô ấy lạnh lùng nhếch miệng lên, không tiếng động lại gần.

Giữa hai ngón tay cô ấy có một ống tiêm, chỉ một mũi có thể làm ông ta về trời.

Cô ấy làm việc mà không cần nghĩ đến hậu quả, cô ấy chẳng phải là loại người lương thiện gì, cũng không quan tâm đến việc tên nghiện rượu nây chết rồi, cô bé đó sẽ không còn chỗ để nương tựa.

Cô ấy lại dần, không do dự đâm một mũi vào cổ đối phương.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Người đàn ông đó đang chìm trong giấc ngủ cảm nhận được đau đớn, lập tức tỉnh dậy, trừng lớn mắt.

Ông ta nhìn thấy một đôi mắt âm u, bên trong đó chứa đầy hơi thở của sự chết chóc.

Ông ta vô cùng kinh ngạc, muốn ngồi dậy, thế nhưng toàn thân không có chút sức lực nào.

Cổ ông ta rất đau, ông ta vô thức giơ tay ra sờ, phát hiện ra là một ống tiêm.

“Cô… Cô làm gì tôi vậy?”

“Đưa ông về trời.”

“Tôi… Tôi không đắc tội với ai cả, tại sao cô lại làm vậy với tôi? Cứu mạng…

Cứu với…’ Ông ta muốn kêu gào, thế nhưng toàn thân không có sức lực, âm thanh cũng trở nên yếu ớt hơn.

Một lúc sau, ông ta từ trên giường bệnh ngã bịch xuống đất.

Ham muốn sống làm ông ta bò ra phía ngoài cửa.

Diệu Miêu chỉ lạnh lùng nhìn, nếu như không phải ở bệnh viện có nhiều người, lại phức tạp, cộng thêm việc có thể đánh động đến cảnh sát.
 
Chương 1870


Chương 1870

Ngộ nhỡ Cố Thành Trung nhìn thấy gì đó, cô ấy không thể tiếp tục ở lại nhà họ Cố nữa.

Nếu không, cô ấy nhất định sẽ cho ông ta sống không được mà chết cũng không xong!

Loại người như thế này phải bị giày vò đến chết mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng cô ấy.

Cuối cùng, tên nghiện rượu cũng hấp hối ở trên đất, không động đậy gì được nữa.

Qua nửa tiếng nữa, thi thể sẽ lạnh đi.

Mà ngoài báo cáo rằng trúng độc rượu, bác sĩ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì về cái chết này.

Cô ấy quay lại phòng, trái tim nóng nảy ban đầu bỗng nhiên bình yên trở lại.

Nhìn Phó Thanh Viên đang ngủ trên giường bệnh, tim cô ấy lập tức mềm nhữn.

Cô ấy bất đắc dĩ thở dài: “Tên ngốc này, tốt bụng như vậy làm gì chứ? Cậu bị thương đến mức này rồi, không đi báo thù cái xã hội này là tốt lắm rồi, tại sao còn phải đối xử tử tế với người khác? Đúng là sẹo liền rồi quên mất việc mình bị thương đúng không, trí nhớ kém vậy sao?”

Cô ấy bị cái thế giới tàn nhẫn này làm tổn thương nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ.

Cô ấy sẽ không để bất kỳ ai làm hại bản thân mình, hễ có ai dám làm chuyện ấy sẽ không có được kết cục tốt.

Cô ấy ghét đàn ông, cho dù là người đàn ông tốt như Cố Thành Trung cũng thấy chán ghét đến cực độ.

Thế nhưng chỉ duy nhất có Phó Thanh Viên làm trái tim cô ấy không thể kháng cự lại được.

Quá khứ của bọn họ giống nhau như vậy, đều bị thế giới này làm cho thương đầy mình, trái tim đã sớm vỡ nát rồi.

Thế nhưng cô ấy không làm được cái việc lấy ơn báo oán, giúp đỡ người khác.

Cô ấy không muốn làm người tốt, bởi vì người xưa hay nói người tốt không sống lâu.

Cô ấy thà làm một người phụ nữ độc ác có tội nghìn năm còn hơn!

“Lần sau đừng ngốc như vậy nữa, cùng lắm chị đây bảo vệ cậu là được rôi!”

Cô ấy bất đắc dĩ nói, bàn tay nhỏ sờ vào gương mặt cậu ta: ‘Đúng là một tên ngốc, nếu như cậu lớn hơn một chút, nói không chừng chị đây còn có thể làm vợ cậu.”

Cô ấy không nhịn được mà nói đùa một câu.

Thế nhưng vừa nói ra, nụ cười bên miệng đông cứng lại.

Bộ dạng của cô ấy như thế này, làm sao có thể làm vợ người khác được chứ? Đúng là nực cười, nếu như đầu óc cậu ta bình thường, làm sao có thể cần một người phụ nữ như cô ấy, người thông minh chứ không phải người ngốc.

Cô ấy tự cười chính mình, cứng nhắc thu tay về, khoảnh khắc ấy, ánh mắt nhìn cậu ta còn có chút tự tỉ.

Cô ấy im lặng đứng ở phía cửa sổ, không dám động tay động chân, sợ răng sẽ làm nhuốm bẩn tâm hồn thuần khiết của cậu ta.

Phó Thanh Viên hôn mê trong bệnh viện mất hai ngày mới từ từ tỉnh lại.

Bác sĩ lại chụp chiếu một lần nữa, phát hiện phần tụ máu trong đầu cậu ta đang có xu thế tan ra.

Bác sĩ nói rồi, sự khiếm khuyết trong tâm trí cậu ta là do cục máu tụ trong đầu gây ra, bây giờ đã tan ra rồi, nói không chừng Phó Thanh Viên có thể dần dần hồi phục, sau này có thể trở thành người bình thường.

Cố Thành Trung nghe vậy thì để lộ ra ánh mắt vui vẻ.

Chỉ có Diệu Miêu là vui buồn lẫn lộn.

Phó Thanh Viên được đón về nhà để dưỡng bệnh, sau khi hai vợ chồng Cố Đình Sâm biết chuyện liền trách móc Cố Thành Trung không báo cáo.
 
Chương 1871


Chương 1871

Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại dám giấu bọn họ một cách kỹ càng.

May mà Phó Thanh Viên không có trở ngại gì mới khiến cho hai vợ chông thở phào một hơi.

Úy Như cũng dần dần chấp nhận đứa trẻ này, đối với chuyện trước đây cũng hối hận không thôi.

Mà Cố Đình Sâm coi cậu ta như con của mình, không có chút thành kiến nào, chỉ mong cậu ta có thể bình an, mạnh khỏe là được.

Phó Thanh Viên vấn thấy rất lạ lãm với người mẹ này, cũng có một chút mong ngóng.

Úy Như vừa đến gần, cậu ta liền gỡ xuống tất cả phòng bị.

Trong lòng cậu ta vẫn khát vọng có bố mẹ.

Cả một nhà vui vẻ với nhau, làm Diệu Miêu cảm thấy mình không có cách nào hòa nhập.

Cô ấy như một người khác loài, vô cùng rõ ràng.

Sau đó khi vợ chồng Cố Đình Sâm quay về, cảnh sát mới đưa cô bé kia đến.

Bố của cô bé đã qua đời, cảnh sát cũng đã giúp cô bé liên lạc với mẹ của mình, yêu cầu bà ta hoàn thành nghĩa vụ nuôi dưỡng của mình, còn giúp cô bé tìm một gia đình nhận nuôi, không lâu sau phải rời đi rồi.

Trước khi đi, cô bé nhỏ cứ khăng khăng phải cảm ơn Phó Thanh Viên, tuy rằng cảnh sát sợ nhà họ Cố, nhưng vẫn thấp thỏm đi đến.

Bước vào cửa, cảnh sát ngồi không yên, chỉ dám ở phòng khách uống trà.

Cô bé vẫn còn nhỏ mà lại dám chạy loạn các phòng.

Phó Thanh Viên đang ở vườn hoa phơi nắng, Diệu Miêu ngoan ngoãn ở một bên bóc quýt.

Cô bé nhìn thấy cậu ta thì sáng mắt lên, lập tức chạy đến: “Anh!”

Nói xong, cô bé xông vào lòng Phó Thanh Viên.

Diệu Miêu nhíu chặt mày lại, oán thầm trong lòng.

Mới tý tuổi đầu, không biết xấu hổ, xông vào lòng người lớn như thế, còn ra thể thống gì nữa?

Phó Thanh Viên ngăn cản, Diệu Miêu trực tiếp nắm lấy góc áo của cô bé, kéo cô bé ra khỏi Phó Thanh Viên. ; “Không thấy anh ấy còn đang bị thương sao? Phía sau lưng có vết thương to lắm đấy, em cứ xông vào như thế, anh ấy đập vào ghế thì đau lắm.”

Diệu Miêu cũng không ngại đối phương còn nhỏ tuổi, không nể tình mà trách mắng. : Cô bé nghe thấy vậy thì nhìn Phó Thanh Viên một cách đáng thương.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Xin lỗi anh, em nhìn thấy anh thì kích động quá…”

Phó Thanh Viên chỉ cười, xoa xoa mái tóc của cô bé.

Cô bé đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đầu tóc được chải gọn gàng, gương mặt trắng trẻo hơn rất nhiều.

Đúng là một đứa bé xinh đẹp, có tiềm năng, đổi một gia đình khác nhất định sẽ có một hoàn cảnh khác.

“Sao em lại đến đây?”

“Anh, em sắp phải rời khỏi Đà Nẵng, em sợ sau này không được gặp lại anh nữa, vậy nên đến đây để nói lời tạm biệt với anh. Đây là tiền trong túi anh, em trả lại cho anh, em trộm đồ là em không đúng, sau này em sẽ thay đổi. Nhưng…

Nhưng số tiền này em có thể giữ lại không, em muốn giữ lại làm kỷ niệm.”

“Không cần trả cho anh, Diệu Miêu đã dạy anh, đã tặng đồ cho người khác thì không được đòi lại.”

“Tên ngốc, trước khác nay khác, cậu đòi lại cả ví tiền cho tôi!”
 
Chương 1872


Chương 1872

Diệu Miêu nhỏ giọng nói thầm, bàn tay hung hăng bóc vỏ quýt.

“Miêu Miêu, cậu đang nói gì vậy?”

Phó Thanh Viên nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn chân thành và nhiệt tình như trước.

Cậu ta ngồi dưới ánh nắng, gương mặt dịu dàng, đúng là một thiếu niên khôi nCô tuấn tú.

Tuổi vẫn chưa qua hai mươi, bộ dạng đường đường chính chính, nếu như không phải là một tên ngốc, chỉ sợ có không ít người đẹp lại gần để nịnh bợ rồi.

Diệu Miêu vấy tay, tỏ ra không có việc gì.

Phó Thanh Viên mím môi, không nói gì nữa.

Cậu ta không lấy tiền, đưa cho cô bé.

“Anh, anh tên là gì vậy?”

“Phó Thanh Viên.”

Cậu ta nói tên của mình.

Diệu Miêu nghe vậy, tim cô ấy đập lộp bộp.

Phó Thanh Viên…

Cái tên này là do Phó Minh Nam đặt, trước đây cô ấy không hiểu cái tên này nghĩa là gì, căn bản cũng không quan tâm, huống hồ từ trước đến giờ Phó Thanh Viên đều không nói.

Bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra ý nghĩa của cái tên này.

Cô ấy ngây ra nhìn cậu ta, khóe miệng Phó Thanh Viên đang cong lên, nụ cười như gió xuân tháng ba, làm lòng người ấm áp.

Bối cảnh của cậu ta đã vỡ nát như vậy rồi, thế nhưng tấm lòng vẫn dịu dàng như lúc đầu.

Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào mới có thể giữ được cái tâm ban đầu như thế này, trở thành một người ấm áp, đối xử tử tế với người khác?

“Anh Phó Thanh Viên, trước đây em tên là Lý Thái Nghiên, bố mẹ mới đặt tên mới cho em là Dư Hân. Anh cứ gọi em là em Hân được rồi. Sau này em lớn sẽ trở lại Đà Nẵng, làm vợ anh có được không?”

“Vợ… Vợ là cái gì cơ?”

“vợ?”

Vấn đề này cũng làm cô bé ngây ra.

Cô bé gãi đầu, nói: “Chính là người ở cùng anh, ăn cơm cùng anh, chơi cùng anh.

“Hả? Đấy chính là vợ sao? Vậy thì anh có rồi!”

“Ai vậy?”

Cô bé vô cùng thất vọng hỏi.

“Cô ấy đó.”

Phó Thanh Viên bình thản chỉ sang Diệu Miêu ở bên cạnh, Diệu Miêu đang ngồi ăn quýt, nghe được lời này thì kinh ngạc đến nỗi quýt cũng rơi xuống đất.

Vợ… Định nghĩa của vợ là như vậy sao?

Còn phải ngủ cùng, làm chuyện xấu hổ cùng nhau nữal “Vậy… Vậy được rồi… Vậy thì chị ơi, chị làm vợ anh ấy, em làm em gái của anh là được rồi. Nếu như chị không làm nữa, chị nói với em, em sẽ làm vợ của anh.”

“Chị làm chứ, ai nói chị không làm, chị làm vợ.”

Diệu Miêu vội vàng nói.
 
Chương 1873


Chương 1873

Mới tý tuổi học gì không học, lấy học kiểu lấy thân báo đáp như ở trong phiml : Cô bé nghe thấy câu này, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

“Được rồi được rồi, em cũng cảm ơn rồi, phải quay về rồi, chú cảnh sát đang đợi kìal”

Diệu Miêu không nhẫn nại được mà giục cô bé, cô bé cứ đi được ba bước lại quay đầu lại, cả mặt là sự tiếc nuối.

Nhìn thấy cô bé rời đi, Diệu Miêu mới thở phào một hơi.

Cô ấy tiếp tục bóc quýt cho Phó Thanh Viên.

“Tên ngốc, cậu đừng có để ý đến nó, toàn nói mấy điều lung tung.”

“Ừ, biết rồi. Vậy tôi có vợ chưa?”

Câu hỏi này làm cho Diệu Miêu một lúc sau vẫn không thể hoàn hồn, nói: “Cậu không có, có… Cũng không phải là Í tôi. Những lời này đừng nói lung tung, bị truyền ra ngoài thì không hay đâu.”

Cô ấy vội vã đứng lên, đột nhiên muốn rời đi.

Lần này còn làm cô ấy bất an hơn cái lần cô dạy cậu ta làm việc xấu, không nhịn được mà muốn chạy trốn.

Phó Thanh Viên vẫn ở chỗ cũ không động đậy gì, chỉ im lặng nhìn bóng lưng của cô ấy khi rời đi, trong ánh mắt lóe lên một ánh sáng kỳ lạ.

Bởi vì Phó Thanh Viên bị bệnh phải nằm viện, tin tức không được truyền ra ngoài, cô ấy phải một mình đi ra.

Tránh đi camera giám sát, cô ấy dễ dàng trốn ra ngoài.

“Ông chủ, sao ông lại đến Đà Nẵng vậy? Không phải ông nói đến Đà Nẵng sẽ dính phải rất nhiều phiền phức sao?

Ở đây có tôi lo là được rồi, ông cứ yên tâm đi.”

“Vốn dĩ tôi không muốn đến, thế nhưng Nhật Kinh làm to chuyện rồi, tôi không ngồi yên được.”

“Ông chủ đang lo lắng về Hứa Trúc Linh sao?”

“H Bên kia điện thoại không phát ra tiếng gì nữa, Diệu Miêu đoán có lẽ cũng vì điều này.

“Hiện tại Hứa Trúc Linh rất ổn, bên cạnh cũng có Phó Thiết Ảnh bảo vệ, trước đây tôi cảm nhận được xung quanh biệt thự có người lạ hành động, hai ngày nay không thấy nữa, có lẽ bị người khác xử lý rồi.”

“Tôi tin người Phó Minh Nam bồi dưỡng ra được, thế nhưng chuyện gì cũng không chắc chắn. Cô tiếp tục ở lại nhà họ Cố, ngoài ra, giúp tôi đưa một đồ vật tới Nhật Kinh.”

“Nhật Kinh Xuyên Hi sao?”

PÙ”

Một âm thanh phát ra từ bên kia điện thoại, rất nhanh đã biến mất, sau đó rơi vào trâm lặng.

Diệu Miêu không nói gì nữa, biết rằng người này như một điều kiêng kị trong lòng ông chủ.

Cô ấy vội vàng cúp điện thoại, điến địa điểm đã hẹn, lấy đồ vật.

Hôm nay muốn đưa đi có chút khó khăn, ngày mai lại tìm thời gian khác vậy.

Cô ấy quay trở lại biệt thự, không có ai biết được cô ấy đã rời khỏi một lúc.

Đương nhiên, chuyện này không giấu được Phó Thanh Viên.

Nếu như không có sự che giấu của Phó Thanh Viên, cô ấy cũng không thể rời đi dễ dàng như vậy được.
 
Chương 1874


Chương 1874

“Tên ngốc, ngày mai giúp tôi một việc, có thể tôi phải ra ngoài một lúc.”

“Diệu Miêu, cô muốn làm gì vậy?”

“À, đi gặp một người.”

“Ai thế?”

“Thật ra tôi cũng không rõ quan hệ của anh ta với ông chủ, chắc là có nợ với nhau?” Cô ấy không phòng bị với Phó Thanh Viên, miệng của cậu ta còn chắc chắn hơn cả thành sắt, chỉ cần cậu ta hứa, vậy thì nhất định những lời này đều được nuốt ở trong bụng, cũng không nói với bất kỳ ai nửa câu nào.

Người cô ấy có thể tin tưởng trên thế giới này quá ít, một người là ông chủ đã cứu cô từ khổ cực lâm than, một người còn lại là Phó Thanh Viên đơn thuần như tờ giấy.

“Diệu Miêu, rốt cuộc tại sao cô lại đến nhà họ Cố?”

“Tôi sẽ không làm hại bọn họ, ít nhất là tôi không nhận được mệnh lệnh như vậy, tôi đến để bảo vệ Hứa Trúc Linh, thuận tiện bảo vệ luôn tên ngốc như cậu.”

“Tôi nói cho cậu biết, không thể tin được lời nói của đàn ông. Bây giờ ngay cả lời nói của phụ nữ cũng không thể tin, đặc biệt là những người xinh đẹp.

Đàn ông ở bên ngoài phải học được cách bảo vệ bản thân mình. Cậu đẹp trai như vậy, thân thể lại cường tráng, nhỡ đâu bị người phụ nữ dâm đãng nào đó nhìn trúng, bao dưỡng thì phải làm sao?”

“Suy cho cùng, nhìn cậu cũng hấp dẫn như vậy! Bộ dạng giường như… Rất ngon miệng.

Lòng háo sắc của cô ấy nổi lên, không nhịn được mà nhếch môi, lộ ra vẻ mặt tham lam, không nhịn được nghiêng người qua…

Cô đã từng gặp qua vô số đàn ông, muôn hình muôn vẻ có loại nào mà cô chưa thấy.

Lần này gặp phải người như Cố Thành Trung, cô cũng không thấy có gì lạ thường, nhưng người mang tấm lòng son như Phó Thanh Viên thì ngược lại, đây là lần đầu tiên cô gặp được.

Trong mắt Diệu Miêu, cậu ta chính là một bảo vật trên đời này. ‘ Cô bước đến trước mặt cậu ta, rồi dừng lại gần ngay trước mắt.

Ngay cả hơi thở cực nóng của cậu ta cô cũng có thể cảm nhận được, nó đang lướt qua mặt cô, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, khiến lòng cô có chút ngứa ngáy.

“Cậu… Sao cậu không né?”

“Tại sao tôi phải tránh?” Phó Thanh Viên nghiêm túc hỏi lại cô với ánh mắt vô hại.

“Cậu không sợ… Tôi sẽ ăn cậu sao?”

“Cô ăn tôi thế nào? Hấp hay là nướng? Tôi đáng yêu như thế này, cô nỡ lòng ăn tôi sao?”

Phó Thanh Viên nhìn cô, vẻ mặt có chút tội nghiệp, ánh mắt tỏ ra đáng thương.

Diệu Miêu không biết làm thế nào với cậu ta cả, bất đắc dĩ xua tay.

Cho dù cô là người thấy sắc là nhào đến, nhưng vẫn không dám ra tay với cậu ta.

Thật sự cô không nð, trong lòng cảm thấy mình đang phạm tội, làm hại một thiếu nam ngây thơ vô tội. ˆ Ngay khi cô muốn rút lui, không ngờ không cẩn thận nghiêng ngả một cái, cả người lại nặng nề ngã xuống thêm lần nữa.

Cô ngã thẳng vào trong lồng ngực Phó Thanh Viên, lần này miệng đối miệng, mũi đối mũi.

Cô lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn dung nhan anh tuấn đang được phóng đại trước mắt mình.

Phó Thanh Viên cũng sửng sốt, cũng nheo mắt lại nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút kỳ dị.
 
Chương 1875


Chương 1875

Cuối cùng Diệu Miêu là người lấy lại tỉnh thần trước, cô vội vàng đứng thẳng người dậy, tay đưa lên lau miệng lung tung vài cái.

“Ngoài ý muốn… Chỉ là ngoài ý muốn.”

Tay Phó Thanh Viên vô thức sờ lên môi mình, rất mềm mại, cũng có chút mát lạnh.

Cảm giác này đúng là rất kỳ quái.

“Cái đó… Chuyện này cũng phải giữ bí mật, không được nói với đám Trúc Linh, hơn nữa… Không thể làm chuyện này với người khác, dù là đàn ông, phụ nữ, người già hay trẻ nhỏ đều không được, biết chưa?”

Cô vội vàng dặn dò cậu ta, sau đó xoay người chạy trối chết.

Rõ ràng không phải là cô cố ý, tất cả đều là ngoài ý muốn, nhưng mà không hiểu sao cô vẫn có chút chột dạ.

Cô vừa đi đến cửa, đang muốn ra ngoài, không ngờ đột nhiên lại nghe thấy tiếng Phó Thanh Viên từ phía sau truyền đến.

“Vậy tôi có thể làm thế với cô được không?” Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Nghe thấy thế, chân Diệu Miêu hơi loạng choạng một cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.

Làm sao cô dám trả lời câu hỏi này, cho nên chỉ có thể vội vàng chạy trốn nhanh như chớp.

Ở trong phòng, khóe miệng Phó Thanh Viên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý, cậu ta khẽ liếm cánh môi mình, dường như chưa thỏa mãn lắm.

Hình như… Ăn rất ngon.

Một chỗ nào đó trên cơ thể, dường như cũng đang từ từ thức tỉnh.

Ngày hôm sau, nhân lúc Hứa Trúc Linh nghĩ trưa, Diệu Miêu lén rời khỏi chỗ này, đi đến Hội quán Nhật Kinh, Nhật Kinh Xuyên Hi đang ở đó.

Lúc ra ngoài cô đội mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín mắt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Trước cửa ra vào có rất nhiều bảo vệ đang đứng canh giữ, tuy nhiên lại không ngăn nổi một cô gái nhỏ.

Cô vào trong dễ dàng như đi vào chỗ không người, men theo bờ tường đi vào nhà trong.

Những lưới điện kia đối với cô mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì.

Khi cô xuất hiện trong sân, mới có người phát hiện ra, ngay lập tức cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Vô số người ào ào xông đến, bao vây cô chặt chẽ.

Nhật Kinh Xuyên Hi đang ở trong phòng pha trà, khi trông thấy Diệu Miêu thì nhíu mày lại.

Đàn em khuyên ông ta trở về phòng, ở chỗ này không an toàn, nhưng mà Nhật Kinh Xuyên Hi lại xua tay.

“Là cô, tôi từng trông thấy cô, cô là… Người của cô ấy! Nhanh, tất cả đều lui ra, tôi muốn nói chuyện một mình với cô ấy!”

“Thưa ngài, chuyện này…”

Đàn em định nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị ông ta cố ý đuổi ra ngoài.

Trong phòng trống trải, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nhật Kinh Xuyên Hi kích động bước tới hỏi: ‘Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

“Chủ nhân rất ổn, cô ấy bảo tôi đưa đồ đến đây.

“Vậy mà… Vậy mà cô ấy lại chủ động tìm tôi, đưa gì tới cho tôi vậy?”

Diệu Miêu lấy cái hộp ra, tận tay đưa cho Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, bàn tay gầy gò của ông ta run rẩy mở ra, bên trong là một bông hoa cài đầu có chút cũ kỹ.
 
Chương 1876


Chương 1876

Đây là di vật của mẹ ông ta, là bông hoa bà ấy cài lên mái tóc khi mặc áo kimono hoa lệ kết hôn với bố ông ta.

Sau này mẹ ông ta bị cưỡng ép mang về Công ty Nhật Kinh, hai người xa nhau mỗi người một phương, chỉ có bông hoa cài đầu này là được bảo tồn nguyên vẹn.

Cuối cùng rơi vào trong tay ông ta, ông ta tặng nó cho người mình yêu.

Vốn dĩ anh và cô có thể hạnh phúc cả đời, có một đôi trai gái, nhưng kết quả…

Một đóa hoa cài đầu đã bị đốt cháy, chỉ còn lại một đóa hoa này thôi.

Cô sai Diệu Miêu từ ngàn dặm xa xôi đưa nó lại cho ông ta, là muốn anh làm chút gì đó cho đứa bé sao?

Ông ta run rẩy vuốt ve từng ánh hoa, lúc này ánh mắt đã đục ngầu.

“Cô ấy… Cô ấy có bảo cô nhắn gì cho tôi không?”

“Không có.”

“Vậy cô ấy… Sống có tốt không? Có gầy không? Sức khỏe thế nào? Hiện giờ đang ở…”

“Xin lỗi, tôi không thể trả lời những chuyện này được.” Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vẫn chưa nói xong, đã bị Diệu Miêu vô tình cắt ngang. “Chủ nhân đã không còn lời nào để nói với anh nữa, tôi là người của chủ nhân, cũng sẽ không để lộ ra bất kỳ tin tức nào về cô ấy, nếu chủ nhân muốn gặp anh, tất nhiên sẽ để anh tìm được, nếu như cô ấy không muốn, cho dù anh có chết, cô ấy cũng không thèm tới đây nhìn một cái.”

“Cô ấy vẫn còn hận tôi! Cô ấy vẫn hận tôi!”

Ông ta khóc rống lên nước mắt chảy xuống ào ào, tay nắm chặt đóa hoa cài đầu kia, dáng vẻ vô cùng hối hận.

Thật ra Diệu Miêu cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hai người bọn họ, nhưng nợ tình sao dễ trả.

Chủ nhân của cô tốt như vậy, chắc chăn là do người đàn ông vô tình này đã phụ bạc cô ấy.

Quạ nào mà chẳng màu đen, đàn ông không ai là tốt cả.

Diệu Miêu vụng trộm vào trong, lúc ra ngoài thì ngược lại đi rất thoải mái.

Thật ra cô không biết, mỗi một tiếng nói một hành động của cô, đều bị giám sát chặt chẽ.

Chiếc đồng hồ trên tay cô có thể quấy nhiễu tín hiệu, thuận tiện cho việc ẩn nấp, cũng có thể truy tìm hành tung của người khác.

Trước kia Phó Thanh Viên sẽ không phí sức động tay động chân vào đồng hồ của cô, nhưng bây giờ không giống như ngày trước.

Phó Thanh Viên là người của nhà họ Cố, cậu ta tuyệt đối không để cho người nào làm tổn thương Hứa Trúc Linh.

Trước kia lừa cậu ta rất dễ, cậu ta rất trung thành với bạn bè, cho nên Diệu Miêu nói gì thì chính là cái đó.

Nhưng mà bây giờ cậu ta đã có suy nghĩ và bản lĩnh của mình, biết được chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.

Cậu ta chỉ cần ở trong biệt thự nhà họ Cố, cũng biết rõ tất cả hành tung của Diệu Miêu.

Cô ở nơi nào, nói cái gì, gặp phải ai, cậu ta đều biết rõ.

Nhìn tình hình trước mắt, Diệu Miêu hoàn toàn vô hại, nhưng người chủ nhân mà cô luôn miệng nhắc đến rốt cuộc là ai, có liên quan gì với ngài Nhật Kinh?
 
Chương 1877


Chương 1877

Diệu Miêu tính toán thời gian để quay về, vừa vào đến nhà đã trông thấy pho viên đang vui vẻ xếp lego, loại cậu ta đang chơi là loại phức tạp nhất rồi, nếu không có chuyện gì làm cậu ta còn đi giải mấy đề toán khó.

Cô từng nghiên cứu tạo ra vài APP với cậu ta, việc này cô còn có chút hứng thú, nhưng mà chỉ nhìn thấy đề toán thôi là cô đau hết cả đầu rồi.

“Chơi không chán à?”

“Bởi vì không còn trò gì khác để chơi, những thứ kia không dễ chơi.”

Mô hình máy bay Transformers…

Mấy món đồ chơi này cậu ta đều ném sang một bên, cậu ta có thể tháo rời tất cả linh kiện nhỏ nhất ra, sau đó lắp lại nguyên vẹn như ban đầu.

Trí nhớ kinh người, có bản lĩnh xem qua là không quên được.

Hơn nữa tư duy cũng nhanh nhạy, trình độ tính nhẩm đạt đến mức kinh khủng.

Lập trình viên như vậy, sợ là công ty nào cũng điên cuồng muốn cướp đoạt.

Không có việc gì làm thì phá tường lửa nhà người khác, xem trộm tài liệu bí mật của người ta.

Một quả bom hẹn giờ như vậy, nếu như bị người khác biết được, sợ là trong lòng sẽ không yên ổn.

“Chán quát”

Cô nằm bò ra bàn, tay chống cằm, đối với những thứ này cô không có chút hứng thú nào cả.

Cô thích chinh phục đàn ông, sau đó đàn ông chỉnh phục thế giới, biến tướng coi như bản thân đã chinh phục thế giới.

“Vậy cô muốn chơi trò gì?”

“Thích… Trêu đùa điểm yếu của đàn ông, thích… Đùa bỡn tình cảm…”

“Điểm yếu của đàn ông là gì?”

“Haiz, cậu còn nhỏ, không hiểu được đâu.”

Bản chất của cô là chị đại, nhưng lại phải ngụy trang thành cô nhóc ngọt ngào động lòng người.

Đúng là đáng bị chém ngàn.đao.

Phó Thanh Viên nghe thấy thế thì không hỏi thêm nữa, cậu ta luôn có cảm giác trong lòng Diệu Miêu cất giấu rất nhiều tâm sự.

Cậu ta cũng không sốt ruột, một ngày nào đó sẽ biết thôi.

Ngày tháng sau này vẫn còn dài…

Nhật Kinh Xuyên Hi vẫn luôn lấy cớ bị ốm, đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên không ai dám đến quấy rầy ông ta.

Mấy ngày hôm nay không biết ông ta nghĩ thế nào, vậy mà lại ra ngoài xử lý chuyện của hiệp hội thương mại, vốn dĩ chuyện tuyển cử của hiệp hội thương mại đã xác định thời gian từ trước rồi, không hiểu sao lại kéo dài ba tháng.

Tin tức này đối với Cố Thành Trung đúng là tin tốt, khiến anh có đủ thời gian chuẩn bị.

Phía bên này vô cùng vui mừng, còn người của Công ty Nhật Kinh lại cực kỳ bất mãn.

Vốn dĩ bọn họ định giải quyết dứt khoát chuyện này, không ngờ lại kéo dài thêm ba tháng.

Người của Công ty Nhật Kinh cũng không ngồi yên được nữa, bọn họ lập tức phái người đi tìm Nhật Kinh Xuyên Hi.
 
Chương 1878


Chương 1878

Xuyên Hi biết sau khi công bố tin tức này, chắc chắn đám người của Công ty Nhật Kinh sẽ không nCôi yên, nhưng ông ta chưa bao giờ nghĩ đến, người đến tìm ông ta lại là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

Người thừa kế Công ty Nhật Kinh.

Từ trước đến giờ người thừa kế công ty tất cả đều là phụ nữ, ngày xưa chính mẹ của anh cũng là người thừa kế.

Mẹ ông ta không hài lòng với chuyện hôn nhân do gia tộc sắp đặt, nên đã chạy trốn, về nước gặp được bố ông ta.

Hai người gặp nhau trên máy bay, vừa gặp đã yêu, bởi vì khác biệt về nCôn ngữ, nên mẹ ông ta phải nhờ bố ông ta giúp không ít.

Hai người thường xuyên qua lại, dân dần nảy sinh tình cảm, rồi sau đó ở bên nhau.

Sau này khi mẹ ông ta bị bắt về, không biết bà đã thỏa hiệp gì với bọn họ, mới bảo vệ được tính mạng của hai bố con ông ta. : Cuối cùng mẹ ông ta lại lập gia đình, lại sinh con, nếu xét về vai vế, Xuyên Lăng Tử phải gọi anh một tiếng cậu.

Sức khỏe của mẹ Xuyên Lăng Tử không tốt, cho nên từ khi còn rất nhỏ bà đã được dạy bảo nghiêm khắc, sau đó bà cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, đã trở thành người thừa kế kiết xuất nhất trong vòng mấy trăm năm qua.

Bà là trưởng nữ, thiên tư xuất chúng, hơn nữa còn xinh đẹp động lòng người, không biết có bao nhiêu người ở nước Pháp muốn lấy bà làm vợ, thậm chí người của hoàng thất cũng có ý với bà, còn có cả tin đồn, bà là vợ tương lai của Thiên hoàng nữa.

Nhưng rốt cuộc chân tướng thế nào, thì không ai biết.

Huống chỉ đã nhiều năm rồi ông ta không quay về gia tộc, cũng không để ý chút nào đến chuyện công ty.

“Xuyên Lăng Tử đến rồi à?”

“Chào cậu, hôm nay Xuyên Lăng Tử cố ý đến đây để thăm cậu.”

Xuyên Lăng Tử mặc áo kimono, người hơi cúi gập xuống, chờ đến khi ông ta ngồi xuống ghế, Xuyên Lăng Tử mới quỳ gối trên bồ đoàn, bắt đầu rót †rà cho ông ta.

“Người lớn trong nhà ở xa không thể tới đây được, cho nên để Xuyên Lăng Tử tới đây tập luyện một chút. Cháu vừa đến đây đã nghe được tin tức cậu muốn lùi thời gian tuyển cử lại, trong lòng cháu có chút kinh ngạc, cậu, nếu hôm nay cậu không cho cháu một câu trả lời hợp lý, cháu cũng không có cách nào báo cáo lại kết quả công việc với gia tộc, cậu… Chắc có lế cậu không làm khó con cháu mình đâu nhỉ?”

Cô ta ngước mắt lên nhìn Xuyên Hi, đôi mắt dài hẹp dường như có thể câu hồn đoạt phách.

Bên trong còn cất chứa vài phần kiên nghị quyết đoán.

Giống như nếu ông ta không trả lời rõ ràng, cô ta sẽ không bỏ qua.

Nhật Kinh Xuyên Hi không dám đánh giá thấp năng lực của cô ta, cho dù bản thân là cậu của cô ta, nhưng ở trong gia tộc anh chỉ là một đứa con riêng, tiếng nói không có trọng lượng, ai sẽ thèm quan tâm sống chết của ông ta.

Nếu như không phải do ông ta có thế lực của mình ở Đà Nẵng, căn bản gia tộc sẽ không cho ông ta bước vào cửa.

“Vốn dĩ cậu cũng muốn góp công sức vì gia tộc, nhưng mà đám người kia của thương hội lại bắt tay nhau không cho tôi làm thế, vốn dĩ hoạt động ấy sẽ phải tiến hành vào cuối tháng, nhưng lại bị bọn họ liên hợp bỏ phiếu lùi lại. Thiểu số phục tùng đa số, tôi bất đắc dĩ mới phải làm vậy, Xuyên Lăng Tử, nếu như cháu cảm thấy cậu đang lừa cháu, cháu có thể đến thương hội hỏi thăm một chút, hiện giờ cậu đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bọn họ không thể vô duyên vô cớ ra tay với gia tộc chúng ta, nên đành phải ngáng chân chống lại cậu.”

Hơn nữa, mấy tập đoàn sản xuất dược phẩm chỉ nhánh của gia tộc chúng ta cũng bị đả kích rất lớn, rất nhiều lần mở cuộc họp rồi nhưng không ai thèm đến.”
 
Chương 1879


Chương 1879

“Cháu biết, là do nhà họ Cố, Cố Thành Trung đúng không?”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cầm chén trà nhỏ bằng sứ lên, móng tay đỏ tươi nhẹ nhàng chạm vào hoa văn trên đó.

Khóe miệng cong lên nở ra một nụ cười khó hiểu, cặp môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, giống như yêu nữ vậy.

Cô ta là thiên tài trăm năm khó gặp của nước Pháp, khiến người khác ngưỡng mộ.

Hơn nữa cô còn thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp như hoa, người bình thường không thể lọt vào mắt cô ta, cho dù là con cháu trong hoàng thất cô cũng chẳng thèm ngó tới.

Người cô ta muốn, là người có thể chinh phục cô ta, đánh bại được cô ta.

“Cháu có tính toán gì không?”

“Thế này cũng tốt, cháu vừa tới đây, cũng cần thăm dò lai lịch của đối phương thời gian, không vội, không vội, trò chơi chỉ mới vừa bắt đầu thôi.”

Cô ta nở nụ cười, giọng nói du dương vô cùng êm tai.”

“Được rồi, cậu cũng đã mệt, cháu sẽ không làm phiền cậu nữa, Xuyên Lăng Tử cáo lui.”

Nói xong, Xuyên Lăng Tử đứng dậy rời khỏi chỗ này, đôi guốc gỗ dưới chân cất bước tạo ra từng tiếng “Lộc cộc.”

Tin tức cô ta đến đây vẫn chưa truyền ra ngoài, vậy mà giữa trưa, trong phòng làm việc, máy tính của Cố Thành Trung nhận được một bức thư nặc danh.

Bên trong vậy mà lại là toàn bộ tư liệu về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử. Hai mươi lăm tuổi, người thừa kế Công ty Nhật Kinh, trong gia tộc này địa vị của phụ nữ rất cao, đàn ông quá nửa đều là ở rể.

Mười tuổi cô ta đã có thể đi theo mẹ mình, quản lý tất cả các khoản mục của tập đoàn lớn.

Mười lăm tuổi khi mẹ cô ta bị bệnh nặng từ chức, cô ta không tiếp tục đi học, mà tiếp quản xí nghiệp của gia tộc.

Trong thời gian ba năm, cô ta đã khiến tất cả những người có địa vị trong nhà thật lòng khâm phục mình.

Sau đó cô ta quay lại trường học, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã hoàn thành việc học, lấy được tấm bằng thạc Sĩ.

Năm nay cô ta hai mươi tư tuổi, quyền thế trong tay càng lớn hơn, biết nhìn xa trông rộng, quản lý công ty từ trên xuống dưới ngay ngắn.

Người này tuy bản thân là phụ nữ, nhưng lại rất có dã tâm, thực lực cũng không hề yếu hơn đàn ông.

Tranh cường háo thắng, lòng dạ độc ác.

Trước đây có lần ở đấu trường, không cẩn thận bị người quyết đấu ngộ thương, ngã xuống phòng khách, bị rách tay chảy máu.

Miệng vết thương không phải quá lớn, nhưng cô ta lại ghi hận trong lòng, năm ấy cô ta mới mười hai tuổi, đã sai người đánh chết tươi gã đấu sĩ kia.

Con cô ta lại đứng ở bên cạnh quan sát, xem người ta chấp hành.

Từ nhỏ đã vô máu lạnh.

Cố Thành Trung mở phần tài liệu này ra xem, bên trong rất tường tận, có ghi lại tất cả những chuyện mà Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử từng trải qua từ khi còn bé đến bây giờ.
 
Chương 1880


 

Chương 1880

Ngay cả lịch sử tình trường của cô †a cũng có, tất cả đều là gia tộc có chức có quyền ở nước Pháp, ngay cả con cháu nhà quý tộc hoàng tộc cũng có.

Nhưng cuối cùng tất cả đều bị cô ta đá, đám đàn ông kia chỉ biết than khóc.

Cố Thành Trung đưa phần tài liệu này cho Phó Thiết Ảnh xem, sau khi xem xong sắc mặt Phó Thiết Ảnh rất kỳ quái, giống như đang cố nhịn cười.

“Sao thế?”

“Cô gái này… Quá độc ác, đến tôi cũng có chút bội phục.” Anh ta nhíu mày lại nói: “Phó Minh Nam muốn bồi dưỡng anh thành kẻ mất hết tính người, cho nên anh mới thế này, nhưng cô ta, trời sinh đã như vậy, không có cách nào cứu được.”

“Ngay cả anh muốn chống lại cô ta, chỉ sợ cũng phải đau đầu một phen.’ “Anh cảm thấy cô ta có nhược điểm nào không?”

“Cót Phó Thiết Ảnh nói ngay không cần nghĩ ngợi.

“Nhìn vào lịch sử tình trường của cô †a là chứng minh tốt nhất, cô ta là người có dã tâm bừng bừng, có dục vọng chiếm giữ rất lớn, quen với việc thứ gì cũng phải nắm trong tay mình. Cô ta giống như Võ Tắc Thiên thời hiện đại, cô †a kết bạn với đám người kia, toàn là con cháu nhà có chức có quyền, tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cuối cùng tất cả đều bị cô ta đá.”

“Cô ta thích hưởng thụ quá trình chinh phục rồi vứt bỏ, càng thích đàn ông vì cô ta mà buồn bực không vui, gục ngã không dậy nổi, như vậy mới có thể thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.”

“Sau khi cô ta biết em là đối thủ của cô ta, rất có thể cô ta sẽ lập tức thích em, muốn đánh bại em, chinh phục em, cho dù là cạnh tranh trong chuyện buôn bán, hay là cạnh tranh trong chuyện tình cảm, dù thật ra cô ta không thích em, cô ta vẫn muốn chiếm được em sau đó thì vứt bỏ.”

“Hay là, chúng ta thay đổi thân phận GI”

Cố Thành Trung nghiêm túc nói, đúng là anh cũng nghĩ tới điều này, nên mới gọi Phó Ảnh tới đây.

Hai người bọn họ ở cùng nhau lâu như vậy, đã trở thành anh em một lòng, ăn ý với nhau từ lâu rồi.

Hiện giờ nếu hai người trao đổi thân phận, chắc chắc không ai có thể phát hiện ra được.

Nghe thấy thế, Phó Ảnh vội vàng lắc đầu: ‘Không thể như thế được, anh có vợ rồi.”

“Em cũng có vợ rồi, vậy phải làm thế nào?”

“Nhưng đối phương hướng về phía em mà đến, là hướng về phía em đó, em trai à, anh không giúp gì được, huống chỉ, nói không chừng đây là cách duy nhất để đánh bại Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, em phải tận dụng cho thật tốt nhé, thăng hay thua, khả năng phải dựa vào điều này.”

Nghe thấy thế, lông mày Cố Thành Trung nhăn lại.

Phó Thiết Ảnh lại tiếp tục phân tích.

“Nếu như, một kẻ có vợ có con, trên có già dưới có trẻ, vì cô ta mà thần hồn điên đảo, vứt bỏ vợ con, có phải cô ta sẽ cảm thấy càng có thành tựu không?”

“Đừng nói nữa, em sẽ không làm chuyện có lỗi với Trúc Linh.”

Cố Thành Trung từ chối thẳng thừng, không hề nghĩ ngợi.

Trước đây vì chuyện của Tạ Quế Anh, anh cố ý giả vờ lạnh lùng, đến bây giờ anh vấn còn tự trách.

Cho dù chỉ là giả vờ, nhưng khi nói mấy câu tuyệt tình, bất kể là người nói hay người nghe đều cảm thấy lòng đau như cắt. : Anh không muốn Hứa Trúc Linh lại phải trải qua cảnh ấy thêm lần nữa.

Với lại, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là ai cơ chứ, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, muốn lừa được cô ta chắc chắn phải dùng không ít chiêu trờ.

Lỡ như bị thất thân, vậy thì không ổn rồi.

Anh sợ chơi với lửa có ngày chết cháy.
 
Chương 1881


Chương 1881

Không được không được!

Phó Thiết Ảnh vẫn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng lại nhịn không nói tiếp.

Bọn họ đều biết chuyện này là cơ hội duy nhất, nhưng bọn họ không dám mạo hiểm.

Thương trường như chiến trường, chỉ cần nắm được nhược điểm của đối phương thì sẽ không buông tha.

Nếu như Gố Thành Trung bằng lòng tham gia trò chơi này, đối với Hứa Trúc Linh cũng tốt, khiến người ngoài nghĩ rằng hắn đã yêu người khác, sẽ không khiến người ta săm soi Hứa Trúc Linh quá nhiều nữa.

Nhưng, làm vậy quá nguy hiểm.

Phụ nữ thông minh, là loại khó chơi nhất.

Nếu khi đổi lại là anh ta, anh ta cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với Châu Vũ.

Anh mím môi, khẽ võ lên vai Cố Thành Trung nói: “Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, anh không sợ chết, sẵn lòng cùng chung hoạn nạn với em, dù sao anh vẫn nợ em nhiều như vậy, cũng đã đến lúc tôi phải trả cho em rồi.”

“Anh tin tưởng, Châu Vũ sẽ kiêu ngạo vì anh, khi trở về chắc chắn sẽ khen anh đấy.”

“Anh ra ngoài trước đi, để em yên lặng suy nghĩ một lát.’ Cố Thành Trung có chút đau đầu.

Nghe thấy thế Phó Thiết Ảnh quay người rời khỏi đó, vừa ra khỏi cửa anh đã gặp phải Hứa Trúc Linh.

Cô chuẩn bị mang trà vào, không ngờ bọn họ lại nói chuyện nhanh như vậy.

“Anh định về bây giờ à? Không ở lại ăn cơm chiều sao? Anh còn chưa kịp uống một hớp trà nào đâu đấy.”

“Bây giờ cậu ấy đang đau đầu, cô đừng vào đó làm ảnh hưởng đến cậu ấy.

“Sao thế?”

Hứa Trúc Linh nghe ra được vẻ nghiêm trọng trong lời anh ta nói, trong lòng cảm thấy lo lắng.

Phó Thiết Ảnh định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn không nói.

Về chuyện này, thôi đừng cho cô ấy biết rõ thì tốt hơn.

“Được rồi, cô cứ vào đi, nói không chừng bây giờ cậu ấy đang cần cô đó, tôi sẽ không quấy rầy nữa, bên J&C vân còn nhiều chuyện cần tôi xử lý, tôi đi trước đây.”

Nói xong Phó Thiết Ảnh lập tức ra về.

Hứa Trúc Linh đứng ở cửa phòng làm việc, do dự không biết mình có nên vào hay không.

Hiện giờ ngoài công ty ra lúc nào Cố Thành Trung cũng ở trong phòng làm việc, trước kia anh còn về phòng đi ngủ, trò chuyện với cô và con.

Nhưng bây giờ có đôi khi arih bận đến mức buổi tối cũng ngủ trong phòng làm việc.

Nhìn anh như thế, cô đau lòng.

Chuyện của công ty cô không giúp được gì, chỉ có thể chuẩn bị đồ ăn bổ dưỡng để bồi bổ sức khỏe cho anh.

Cô khế hít sâu một hơn, dùng hết dũng khí gõ cửa.

Rất nhanh, giọng nói khàn khàn của anh đã truyền đến từ trong phòng.

Cô đẩy cửa bước vào, thấy anh đang cau mày, sắc mặt u ám, xem ra anh gặp phải chuyện gì đó rất khó giải quyết.

Cô buông khay trà xuống, muốn qua đó xoa bóp bả vai cho anh, đúng lúc đó cô lại trông thấy hình ảnh trên màn hình máy tính.
 
Chương 1882


Chương 1882

Là ảnh chụp một cô gái.

Cô gái ấy rất xinh đẹp, ngay cả cô nhìn thấy cũng không nhịn được cảm thán một phen.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy giật mình như vậy.

Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, xinh đẹp và quyến rũ.

Đôi môi đỏ mọng, vô cùng có khí chất.

“Đây là…”

Cô còn chưa nói hết câu, Cố Thành Trung đã đóng tài liệu lại, sau đó nói: “Không có gì.”

Nghe thấy thế, cô mấp máy môi nhưng không hỏi lại.

Hứa Trúc Linh vừa xoa bóp bả vai cho anh vừa hỏi: ‘Có mệt không? Nghỉ ngơi một lát uống chén trà nhé, em đang nướng bánh bích quy việt quất dưới bếp, đợi lát nữa cho anh nếm thử.”

“Ừ, em vất vả rồi.”

Anh khế đưa tay ra giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, rồi kéo cô vào trong lòng, đặt cô ngồi lên trên đùi anh.

“Em đang có thai, cũng đừng suốt ngày xuống bếp như thế, ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt vào.

“Nhưng mà quá nhàm chán, em không thể đến nhà hàng, cũng không thể đến tập đoàn thăm anh, chỉ có thể ở trong nhà, đúng là quá khó chịu. Em chỉ có mỗi sở thích nhỏ nhỏ như vậy, anh để em làm đi, nếu không thì… Nếu không người em sẽ mốc meo mất! Hơn nữa, con trai anh cũng sẽ kháng nghị đó.”

Cô nghịch ngợm chỉ tay vào bụng mình, đẩy mọi tội lỗi lên người anh.

Vốn dĩ tâm trạng của Cố Thành Trung rất nặng nề, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, chút lo lắng trong lòng ngay lập tức tan thành mây khói.

Trong nháy mắt lòng anh cảm thấy yên bình, đầu óc cũng trống rỗng, không còn nghĩ đến bất kỳ chuyện buồn phiền nào nữa.

Có cô ở bên, anh không hoảng sợ, không rối loạn, cũng không buồn phiền.

Anh ôm chặt cô nói: ‘Sao em biết nó là con trai? Anh lại hy vọng nó con gái hơn, dịu dàng động lòng người giống như em là tốt nhất.”

“Hay là… Lúc nào đó chúng ta đi siêu âm thử xem là con trai hay là con gái?”

“Không cần, anh không có thành kiến gì, chỉ là anh cảm thấy có con gái sẽ được anh trai nuông chiều, còn con trai thì… Anh không thích có quá nhiều đàn ông tranh giành phụ nữ với anh, không thoải mái.”

Cố Thành Trung râu rĩ nói.

Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt lườm anh, khi cô có thai lần đầu, anh cũng như vậy.

“Ông xã, lâu lắm rồi anh không ôm hôn nhấc bổng em lên cao rồi đó.”

“Xin lỗi…”

Cố Thành Trung vừa nói câu xin lôi, đã bị Hứa Trúc Linh ngăn cả.

“Không sao cả, em hiểu mà, em biết anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, anh không có thời gian ở bên cạnh em, gần gũi em, là do công việc quá mệt mỏi nên quên mất. Không sao cả, em vẫn nhớ, em sẽ chủ động gân gũi thân mật với anh.”

“Thơm anh, ôm anh… Chỉ là nhấc bổng lên thì không được, anh thật sự quá nặng.”

Cô hôn lên mặt anh vài cái, sau đó ôm thật chặt lấy cổ anh, hai cơ thể dính sát vào nhau chỉ cách một lớp quần áo mỏng, yên lặng hưởng thụ độ ấm của đối phương.

“Trúc Linh…”
 
Chương 1883


Chương 1883

Nghe thấy lời cô nói, trái tim anh không rung động là giả.

Nhưng cô càng thấu hiểu cho anh như vậy, anh lại càng áy náy.

“Trúc Linh, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em, em có tin anh không?”

MIIITTẺ Cô lập tức trả lời, không hề do dự chút nào.

“Vậy là tốt rồi.”

Anh ôm cô thật chặt, trong lòng đã có quyết định.

Cho dù con đường kia là con đường tắt, có lẽ còn là con đường duy nhất đi đến thắng lợi, nhưng anh vẫn vứt bỏ.

Cả đời này của anh, sẽ không làm chuyện gì phụ lòng cô dù chỉ là một chút, nếu không thì hổ thẹn với trời đất, hổ thẹn với tình cảm cô dành cho anh.

Hứa Trúc Linh chỉ dựa vào trong lòng anh một lát, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Vậy mà anh lại ngủ thiếp đi, rốt cuộc anh đã mệt mỏi đến mức nào? ˆ Thấy anh như vậy cô rất đau lòng, cô rón rén đứng dậy, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên cho anh.

Sau đó cô còn tiện tay thu dọn lại đồ đạc trên bàn làm việc, lúc không cẩn thận tay cô khẽ chạm vào còn chuột, màn hình máy tính lập tức sáng lên.

Đó là một bức email, trên đó viết…

“Tư liệu về Nhật Kinh Xuyên Lăng tt) Nhật Kinh…

Là người của Công ty Nhật Kinh sao?

Cô căng thẳng nắm chặt con chuột, mắt nhìn về phía Cố Thành Trung, thấy anh vẫn đang ngủ say, không có chút dấu hiệu sắp tỉnh nào cả.

Xem một chút, có lẽ cũng không sao đâu nhỉ?

Dù sao, giữa hai người cũng không có bí mật gì.

Xuất phát từ sự tò mò, cô không nhịn được ấn mở ra, lúc này cô mới phát hiện ra tấm ảnh ban nãy cô nhìn thấy là Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

Ngay cả ảnh chụp thường ngày cũng xinh đẹp không gì sánh được, giống như tiên tử xuống phàm trần.

Trong số những người cô từng gặp, cô cảm thấy Bạch Minh Châu giống hoa hồng đỏ nhất, tính cách thẳng thắn đanh đá, yêu ghét rõ ràng.

Nhưng hôm nay khi nhìn thấy ảnh chụp của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, cô cảm thấy, cô ta chính là hoa hồng, còn là hoa hồng dại.

Nhìn sóng mắt lưu chuyển của cô †a, cũng có thể trông thấy được dục vọng và dã tâm ở trong đi.

Cô đọc từ đầu đến cuối một lượt, sau đó lông mày vô thức nhăn lại.

Gần nửa đời người của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, có thể nói là truyền kỳ.

Cô cảm thấy Cố Thành Trung đã rất thông minh rồi, không ngờ trên đời này còn có một người khác cũng có thiên tư xuất sắc như thế. Cô đã nhớ kỹ cái tên này rồi.

Sau đó cô đóng tài liệu lại, điả vờ như mình không làm qì.

Một lát sau cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng làm việc.

Suốt cả buổi chiều cô đều hơi mất tập trung, trong lòng không yên, mí mắt vân luôn nhảy lên.

Cô cố ý lên mạng tìm hiểu thử, phát hiện ra trong mắt mọi người nước Pháp, cô ta chính là nữ thần trên bầu trời.
 
Chương 1884


Chương 1884

Có thể gặp cô ta một lần, cho dù chết cũng không nuối tiếc.

Cô còn xem rất nhiều video, tất cả đều là về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

Cô gái dưới ánh đèn, giống như…

Nữ vương.

Cô ta không cần dựa vào đàn ông, cũng có thể sống rất xuất sắc, khiến người khác không thể không ngưỡng mộ.

Người con gái như vậy, lại là đối thủ của Cố Thành Trung, cô ta còn đại biểu cho toàn bộ Công ty Nhật Kinh nữa.

Cố Thành Trung làm cách nào đấu lại được?

Nhưng là còn người thì luôn luôn có nhược điểm.

Nhược điểm của Cố Thành Trung ngoài cô ra, chính là trách nhiệm.

Nếu anh cảm thấy đó là trách nhiệm của mình, anh sẽ không bao giờ ích kỷ trốn tránh.

Nhược điểm của Phó Thiết Ảnh là Châu Vũ và Cố Thành Trung, chỉ cần dùng Cố Thành Trung để khích tướng, thử lần nào chuẩn lần đó.

Nhược điểm của Bạch Minh Châu chính là tính tình nóng nảy, làm việc không suy xét đến hậu quả.

Nhược điểm của Cố Ngọc Vy là tính tình quá cứng rắn, cầm được thì buông cũng được, dám yêu dám hận, trong mắt thật sự không chứa nổi hạt cát, không muốn tạm bợ.

Còn nhược điểm của cô là hai tay trói gà không chặt, trí thông minh không đủ dùng, tham ăn giỏi ngủ…

Vừa nghĩ đến bản thân, trong đầu Hứa Trúc Linh lập tức hiện lên rất nhiều từ.

Cô vội vàng cắt ngang dòng suy nghĩ, không dám nghĩ tiếp nữa.

Muốn chống lại cô thật sự quá đơn giản, chỉ cần chút đồ ăn ngon nói không chừng đã lừa được cô rồi.

Cô giơ tay lên khẽ xoa trán, đầu đổ đầy mồ hôi, có chút tự ti mặc cảm.

Vậy nhược điểm của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử là gì?

Hiếu thắng!

Đúng, chính là hiếu thắng!

Gặp được người mạnh hơn, có thể khích lệ khiến cô ta càng mạnh hơn nữa.

Cô ta thích dùng thái độ của người thắng cuộc, khiến người thua cúi đầu quy phục, để thỏa mãn lòng tự đại của mình.

Cô ta cũng thích chủ động xuất kích, thích gì sẽ năm lấy trong tay, dục vọng chiếm hữu rất mạnh.

Chỉ cần là thứ cô ta muốn, cô ta sẽ không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để đạt được.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Thứ mà cô ta không cần, cô ta sẽ không thèm nhìn thêm một cái.

Vậy cô ta muốn gì nhỉ?

Khả năng là muốn tìm người mạnh hơn cô ta, sau đó để cô ta chinh phục, chứng minh bản thân. : Hứa Trúc Linh chậm rãi phân tích, cuối cùng đưa ra một kết luận đáng sợ.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử muốn chinh phục Cố Thành Trung.

Muốn nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của anh, cô ta sẽ dương dương đắc ý.

Nghĩ như vậy cho nên trong lòng Hứa Trúc Linh lập tức khó chịu, bản thân là phụ nữ, trông thấy một người phụ nữ khác hoàn mỹ giỏi giang như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là tự tỉ.

Đừng nói phụ nữ, ngay cả đàn ông đứng trước mặt cô ta, đều ảm đạm biến sắc.
 
Chương 1885


Chương 1885

Căn bản cô không thể sánh băng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử.

Đột nhiên cô cảm thấy rất sợ hãi, nỗi sợ đến từ sâu trong linh hồn.

Nhưng cô cũng không biết mình đang sợ điều gì nữa.

Ngay khi cô đang nghĩ ngợi lung tung, thì Cố Thành Trung gõ cửa bước vào.

“Anh ngủ quên mất sao em không gọi anh dậy?”

“Hả?”

Cô giật mình bối rối tắt máy tính đi nói: “Sao anh ngủ ít vậy?”

“Lại làm gì lén lút sau lưng anh đó?”

“Em đang chơi trò chơi trên mạng, không phải anh nói máy tính có phóng xạ sao? Em sợ anh măng em.”

Cô vừa cười vừa nói, che giấu sự chột dạ của mình.

“Em đi rửa hoa quả cho anh ăn nhé, được không?”

DU, Cô đi theo anh xuống lầu, coi như là bữa ăn nhẹ buổi chiều, còn có cả bánh phô mai nữa.

Phó Thanh Viên và Diệu Miêu cũng đến đây, hai người vui vẻ ăn uống không điểm dừng.

Bốn giờ chiều, Cố Thành Trung lại bị gọi đến tập đoàn, hình như có một hội nghị quan trọng, xem ra buổi tối chưa chắc đã về được.

Bà người ngồi trong nhà, Hứa Trúc Linh có chút thất thần.

“Trúc Linh?”

“Hả?” Cô nhìn Diệu Miêu.

“Tớ gọi cậu bao nhiêu lần rồi đó, cậu đang nghĩ gì thế?”

“Không có, không nghĩ gì cả, cậu gọi tớ làm gì?”

“Tối nay ăn lẩu được không? Làm nổi lẩu cá chua cay, hay là ăn lẩu cay?”

“Ăn lầu…” Cô rất muốn ăn, nhưng cô đang có thai không thể ăn được, có thể ăn canh xuông được không nhỉ? Dùng xương heo để hầm canh. “Làm lẩu uyên ương đi, gân đây tớ bị nóng trong người, không ăn cay được, tớ muốn ăn nước hầm xương.”

“Để tôi bảo phòng bếp làm.”

Phó Thanh Viên quay người đi dặn dò phòng bếp.

Diệu Miêu chống cằm hỏi cô: “Trúc Linh, cậu gặp phải chuyện gì không vui thế?”

“Tớ đang lo lắng…”

“Lo lắng chuyện gì?”

“Lo lắng người phụ nữ mới tới kia.”

Người phụ nữ mới tới nào?

Diệu Miêu hơi sửng sốt.

Diệu Miêu vẫn luôn suy nghĩ đến lời Hứa Trúc Linh nói, buổi tối sau khi cơm nước xong xuôi, cô cố ý điều tra thử xem gần đây ở Đà Nẵng có chuyện gì lớn không.

Cô vừa ra khỏi nhà, sao biết được có cô gái nào vừa mới tới?

Danh tiếng của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thật sự quá lớn, vừa đến Đà Nẵng thôi mọi người đã xôn xao, Diệu Miêu dễ dàng điều tra ra được.

Nửa đêm, Diệu Miêu thay quần áo rồi trốn đi theo đường cửa sổ.
 
Chương 1886


Chương 1886

Cô vừa ra ngoài, Phó Thanh Viên đã phát hiện ra, anh ta yên lặng giúp cô che tất cả camera giám sát lại.

Nhìn theo điểm đỏ đang di chuyển trên bản đồ, vậy mà lại hướng về phía hội quán Đà Nẵng.

Hội quán Đà Nẵng là hội sở xa hoa nhất ở Đà Nẵng, đã bị người của Công ty Nhật Kinh bao trọn rồi.

Bên trong có rất nhiều bẫy rập, bảo vệ cũng rất cao cấp, cô đến chỗ đó làm gì?

Trong lòng Phó Thanh Viên có chút lo lắng, cậu ta vội vàng xâm nhập vào hệ thống an toàn của hội quán. ‘ Vừa xâm nhập vào, cậu ta đã gặp phải bức tường lửa.

Đây không phải do hội quán thiết lập, mà là do người của Công ty Nhật Kinh tạo ra.

Cho dù là cậu ta, cũng phải phí chút thời gian mới phá giải được.

Mắt thấy điểm đỏ trên bản đồ càng ngày càng đến gần hội quán, trán cậu ta đổ đầy mồ hôi, cuối vùng vào giây phút khi Diệu Miêu nhảy lên tường, cậu ta đã thành công phá giải được.

Lúc đến nơi Diệu Miêu đã bật thiết bị nhiễu sóng, để quấy nhiều tín hiệu.

Cô nhảy lên bức tường phát hiện ra còi báo động không vang lên, trong lòng còn có chút âm thâm đắc ý.

Cô muốn biết người phụ nữ Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử kia rốt cuộc lợi hại đến mức nào, vậy mà lại có thể khiến Hứa Trúc Linh buồn rầu như thế.

Chủ nhân đã nói, chuyện của Hứa Trúc Linh cũng chính là chuyện của cô.

Cô có thể hết, nhưng không thể để Hứa Trúc Linh xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ đến đây tìm hiểu thôi, có lẽ không có nguy hiểm gì đâu.

Huống hồ cô cũng có năng lực không nhỏ, cho dù bị phát hiện cũng có thể an toàn thoát ra.

Cô không biết Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử ở phòng nào, chỉ có thể cẩn thận tìm kiếm.

Điểm đỏ trong đồng hồ chợt lóe lên, có thể dựa vào đó để tìm người.

Tầng một có rất nhiều bảo vệ, vô số điểm đỏ chẳng chịt.

Cô lợi dụng trời tối, bò theo ống nước bên ngoài bức tường.

Lúc bò ra ngoài, cô không cẩn thận lọt vào ống kính camera giám sát bên dưới, nhưng lại không bị bất cứ kẻ nào chú ý đến.

Cô cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ là do đối phương cố ý.

Cô nhìn thấy một căn phòng trên tầng ba chỉ có một bóng người, thì lập tức bò vào qua cửa sổ hành lang tâng ba.

Lúc cô đang chuẩn bị chui qua cửa sổ, bước vào hành lang, không ngờ lại nghe thấy tiếng còi báo động truyền tới.

“Không xong rồi, có người xâm nhập tường lửa.”

“Có người vào trong hội quán, bảo vệ cô chủ!”

Ngay lập tức tất cả đám bảo vệ đều ào ào xông ra ngoài.

Diệu Miêu nhíu mày, không dám chần chờ, lập tức chạy trốn.

Nhưng không còn kịp nữa rồi, bên dưới lầu tất cả đều là người, bọn họ đang cầm súng chĩa thẳng vào cô.

Mặc dù cô có mặc áo chống đạn, nhưng không thể bảo vệ được chân tay, chỉ sợ hôm nay sẽ phải trở thành mục tiêu sống.

Cô bị vây quanh ở bãi cỏ trong tâng một, cuối cùng cũng được nhìn thấy Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rốt cuộc là thân thánh phương nào như ý nguyện.

Diệu Miêu tự nhận vẻ ngoài của mình cũng đẹp đến mức khiến đàn ông nhìn qua là đổ gục, nhưng bây giờ khi cô nhìn thấy Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, vậy mà cô lại giật mình.
 
Chương 1887


Chương 1887

Một cô gái như cô, vậy mà lại bị vẻ ngoài của một cô gái khác hấp dần.

Cô nhíu mày nhìn thẳng vào cô ta, ánh mắt không hề chớp.

Dung nhan tuyệt thết Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thấy cô gái kia nhìn mình không chớp mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, xòe chiếc quạt xếp màu đen ra, che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Khóe mắt cô ta cong lên, lộ ra vẻ quyến rũ, nhưng không phải là phong trần, mà là thanh nhã.

Xinh đẹp tuyệt trần hóa ra là như thế này.

Một lúc lâu sau Diệu Miêu mới lấy lại tinh thần, cô nhìn thoáng qua ánh mắt đầy vui vẻ của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, và khóe miệng đắc ý rnang theo nụ cười cợt nhả.

Dáng người cô ta rất cao, trước lồi sau vểnh, cái cằm hơi hếch lên trên.

Cô ta đứng trên bậc thang, cả người phát ra khí thế kinh người.

Cuối cùng Diệu Miêu cũng hiểu được, vì sao Hứa Trúc Linh lại lo lắng rồi.

Không chỉ cô ấy, sợ rằng bất cứ người phụ nữ nào khác trông thấy vẻ ngoài của Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử đều có cảm giác ấy.

“Đêm hôm khuya khoắt, cô đến chỗ ở của tôi, làm gì?”

Cô ta dùng tiếng Việt lưu loát, rố ràng, âm cuối còn cất cao lên, khiến người nghe ngứa ngáy trong lòng.

Diệu Miêu tự nhận cô có thủ đoạn quyến rũ đàn ông, nhưng không tránh khỏi vẫn lộ ra vẻ cố ý không được tự nhiên.

Còn Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại khác, cô ra phát ra vẻ quyến rũ giống như bản năng.

“Đã nghe nhắc đến danh tiếng của cô chủ Xuyên Lăng Tử từ lâu, cho nên tôi muốn đến xem thử.”

“Đàn ông muốn ngắm vẻ đẹp của tôi, tôi còn có thể hiểu được, nhưng một cô gái nhỏ như cô, vì sao lại làm chuyện giống như kẻ trộm làm vậy?”

“Lỡ như, tôi thích gái đẹp thì sao?”

Diệu Miêu cũng không thèm để ý đến điều gì, dù sao cô đã bị người ta giữ lại rồi, nếu tỏ ra sợ hãi cũng không giải quyết được chuyện gì, thà cứ giả vờ giả vịt còn hơn.

Nếu như cô ta không ra lệnh cho đám người kia ra tay với cô, nói không chừng cô còn có cơ hội trở mình.

Đúng lúc này, có người vội vàng chạy tới từ phía sau, rồi nói thâm vào tai Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử điều gì đó.

“Không tìm được?”

“Đúng vậy, địa chỉ IP đã bị che giấu, đối phương là cao thủ.”

“Cao thủ? Chỉ có thể chứng minh người của chúng ta là rác rưởi! Tôi luốn thích người có năng lực, mau đi tìm, tìm được người kia, để anh ta làm việc cho tôi, tôi sẽ có phân thưởng.”

“Vâng, cô chủ.”

Cuộc đối thoại nhanh chóng kết thúc, sau đó Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử lại nhìn về phía Diệu Miêu nói: ‘Đồng lõa của cô là ai? Nói ra, tôi có thể thả cho cô một con đường sống.”

“Đồng lõa? Không phải cô nhìn lầm chứ, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi thôi, lấy đâu ra đồng lõa?”

“Cô không thành thật, tôi rất không thích, đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi, đúng là múa rìu qua mắt thợi”

Đột nhiên nụ cười trên mặt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vịt tắt, cô ta bỏ chiếc quạt xếp trong tay xuống, sắc mặt lạnh như băng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top