Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1668


Nghe Kỷ Nguyệt Trâm nói, kiếp trước bọn họ cũng không được ở bên nhau, đời này cũng coi như là không đau khổ mà chết.

Vậy kiếp sau đi, nhưng cầu nguyện bản thân sẽ sớm ngày gặp lại, tránh cho cô ấy sợ hãi, tránh cho cô ấy sóng gió Phát súng cuối cùng, vang vọng ở bên tai.

Cố Thành Trung không cảm thấy đau đớn, không nhịn được nhíu mày mở mắt.

Phát súng cuối cùng dĩ nhiên lại bắn lên trên trân nhà, lỗ hổng đen ngòm đang bốc hơi.

Tình hình này là sao vậy?

Chính vào lúc này, bên tai truyền đến tiếng khóc nức nở của Hứa Trúc Linh.

“Cố Thành Trung!”

Cô ấy đi ra từ phòng giám sát, một đường chạy như điên xuống dưới, sau đó nhào vào trong lòng anh ấy.

Vậy mà câu đầu tiên anh nói lại “Anh bẩn lắm, toàn là máu, sẽ làm bẩn quần áo của em……….. quần áo em đang mặc rất đẹp………..

Khóe miệng của anh giương lên một nụ cười ấm áp, nhìn cô ấy bình yên vô sự, cả trái tịm đều trở nên ấm áp, giống như không còn cảm nhận được đau khổ nữa.

Anh cố sức lau tay, nhưng trên người không có chỗ nào là sạch cả, cuối cùng chỉ có thể thả tay xuống bên lưng.

Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này, cả trái tim đều như tan chảy.

Đã là lúc nào rồi, còn quan tâm đến quân áo của cô?

“Cố Thành Trung.”

Cô không để ý tới, sít sao ôm anh vào trong lòng, nước mắt giàn giụua.

“Đừng khóc……anh không còn sức để giúp em lau nước mắt đâu.”

Anh yếu ớt nói.

“Diên, tôi cầu xin anh, tìm bác sĩ có được hay không, anh ấy mất máu nhiều quá sẽ chết đó!”

Cô ôm chặt anh, hai mắt đẫm lệ nhìn Diên, quỳ trên mặt đất.

Diên sâu sắc nhìn cô, vây vẫy tay, bác sĩ đợi sẵn lập tức đi vào.

Cố Thành Trung rất nhanh được khiêng lên đưa vào một gian phòng đã được chuẩn bị sẵn, mùi nước khử trùng dần dần lan tỏa.

“Yên tâm đi, mỗi phát súng của tôi đều không bắn trúng chỗ hiểm, cũng sẽ không làm anh ta tàn tật, chẳng qua là phải nằm trên giường dưỡng bệnh một đoạn thời gian, chịu chút hình phạt mà thôi.”

Phó Minh Tước nói.

“Diên, tôi đã giúp anh hoàn thành việc rồi, tôi và Phó Thanh Viên tự do rồi, từ nay về sau, chuyện của anh và nhà họ Phó tôi sẽ không tham gia nữa.”

R0) k9) Diên lãnh đạm nói, muốn nói với Hứa Trúc Linh vài lời, nhưng nhìn cô lo lắng không yên chờ ở cửa, liền không nói thành lời, cuối cùng lựa chọn trâm mặc.

Phó Minh Tước sắp phải đi, anh còn phải tiếp tục mang tro cốt của Ngọc Diệp đi xa.

Anh đợi ở cửa nói lời tạm biệt với Diên.

“Cậu đột nhiên nhìn thấu, tôi rất kinh ngạc, tôi còn tưởng cậu nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.”
 
Chương 1669


“Tôi vẫn luôn chứng minh, tôi và Cố Thành Trung, ai yêu nhiều hơn.”

“Sau đó thì sao?” Phó Minh Tước hiếu kỳ hỏi.

“Tôi tự nhận ra, tình yêu của tôi không ít hơn so với Cố Thành Trung, vậy †ại sao Trúc Linh chọn anh ta chứ không chọn tôi, cho dù tôi không xuất hiện vào thời điểm phù hợp nhất, nhưng…….. vấn muốn khiến trong tâm cô ấy lưu lại chút bóng hình của tôi, nhưng lựa chọn của cô ấy vẫn kiên định như vậy, chưa từng vì tôi mà dao động.”

“Tôi là một người đàn ông, tôi không cam tâm thua một người đàn ông ngang bằng tôi, vậy cho nên tôi vẫn luôn chứng minh, thậm chí suýt nữa đánh mất bản thân, quên đi ước nguyện ban đầu khi tôi yêu cô ấy.”

“Lúc đầu, thích cô ấy nên không nỡ †ạo áp lực cho cô ấy, nhưng hiện tại tôi lại ép cô ấy đến không còn đường sống.

Nhưng Cố Thành Trung, khi đối mặt với sống chết cũng chưa từng nghĩ đến làm hại cô ấy. Từ lần trước khi cùng anh ta giao dịch, lúc muốn anh ta một mạng đổi một mạng, tôi liền biết bản thân thua ở chỗ nào.”

“Anh ta nguyện ý lấy tính mạng của bản thân, đi cứu mạng Hứa Trúc Linh.

Mà Hứa Trúc Linh cũng vì anh ta, tình nguyện chết cũng phải bảo vệ danh tiết, không chịu phản bội anh ta. Bọn họ đều đưa ra thứ quý giá nhất, không cầu báo đáp. Còn tôi vẫn luôn tìm kiếm một kết quả. Lần này thua triệt để rồi.”

“Cậu lân này nghĩ thông suốt như vậy, dường như làm tôi có chút xúc động.”

Phó Minh Tước trêu đùa nói.

“Quá mệt rồi.”

Diên sâu xa nói, từ đầu đến cuối đều không có được tình yêu nên quá mệt rồi, cậu cũng không có cách nào nói phục bản thân khi có thể từ bỏ.

Nhưng hiện tại, cậu không thể không từ bỏ, khoảng cách giữa cậu và Cố Thành Trung thực sự quá lớn rồi.

“Cũng tốt, bước ra được sẽ khiến bản thân tốt hơn. Tôi còn có việc, đi trước đây, trước khi đi cũng cân đưa chút quà cho Phó Minh Nam.”

Khóe miệng anh giương lên, lộ ra một nụ cười gian xảo âm hiểm.

“Đúng rồi, cậu thực sự bàn giao dịch với Phó Minh Nam?”

“Không có, ông ta không xứng, chẳng qua là đưa một chút quyền hạn, để ông ta có thể ở London mở rộng chút quyền lực, nhưng cũng là ở dưới tình hình hoàng thất không nguy cấp.

Vốn dĩ là muốn mượn việc đổi lấy thuốc giải, nhưng không nghĩ đến Hắc Ảnh lại đem viên thuốc giải duy nhất cho người khác.”

“Cậu không nghĩ đến, tôi cũng không nghĩ đến, đây mới chính là điểm thú vị nhất.”

Phó Minh Tước sờ sờ mũi, lộ ra chút nụ cười xấu xa.

Món quà mà anh ta muốn đưa cho Phó Minh Nam có liên quan đến điều này.

Diên tiên Phó Minh tước xong, bèn nhốt mình trong phòng.

Mà Hứa Trúc Linh một tấc cũng không rời canh giữ trước cửa, đợi bác sĩ đi ra.

Phẫu thuật ước chừng tiến hành 3 tiếng đồng hồ, mới đem được 5 viên đạn lấy ra ngoài.

Phó Minh Tước cũng quá ngoan độc rồi, mặc dù không đến mức thương tật chết người, nhưng cũng khiến cho máu thịt mơ hồ, nhất định là rất đaul Cô muốn thắp hương cho chị, nguyền rửa Phó Minh Tước đi đường té ngã, ăn cơm mắc nghẹn, luôn táo bón, thường xuyên mất tiên!

Anh rể chó má, chỉ biết bắt nạt người.
 
Chương 1670


Chương 1670

Cô một bên lo sợ bất an đợi kết quả, một bên trong lòng điên cuồng mắng Phó Minh Tước.

Cuối cùng, cửa phòng cũng mở ra, bên ngoài cũng sắp đến hoàng hôn rồi.

Bác sĩ cả đầu đầy mồ hôi, nói: “Bệnh nhân an toàn rồi, cô có thể đi vào thăm, anh ta đang đợi cô.”

“anh ấy vấn tỉnh táo sao?”

“Đúng vậy, bệnh nhân từ chối sử dụng thuốc gây mê, chúng tôi cũng bị dọa sợ luôn. Hiện bệnh nhân rất yếu, cô vào phòng xem đi.”

Từ chối sử dụng thuốc mê.

Nghe đến mấy chữ này, cô cảm thấy kinh ngạc.

Cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Thành Trung yếu ớt không thể tả nằm trên giường bệnh.

Cánh môi khô khốc không chứa bất kì tia máu nào.

Ánh mắt của anh cũng không còn sáng như vậy nữa, giờ phút này chỉ khép hờ đầy mệt mỏi.

Ngực của anh vẫn đang phập phồng lên xuống chứng tỏ anh còn sống.

Cô lập tức chạy đến trước giường, nhìn thấy trên người anh chỗ nào cũng được băng bó, có chỗ máu tươi thấm đỏ cả băng vải.

“Em đến rồi à?”

Tiếng anh ấy nhẹ nhàng có chút vô lực.

“Vì sao anh lại không tiêm thuốc mê, anh bị điên rồi sao?”

“Anh muốn phẫu thuật kết thúc có thể lập tức nhìn thấy em, vì vậy không tiêm nữa.”

“Anh lúc nào thấy em mà không được? Có cần phải nén đau đến vậy để lấy viên đạn ra không?”

Nói rồi nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Anh không tiêm thuốc mê đó chỉ là vì muốn khi kết thúc phẫu thuật có thể nhìn thấy cô.

Tên ngốc này!

“Đáng chứ.”

Hai từ này lực vang lên vô cùng khác thường.

Trái tim cô run rẩy, trong lòng gợn lên vô số đợt sóng.

Cô nói không nên lời, nước mắt nóng bỏng rơi xuống.

Anh muốn nâng tay lên giúp cô lau nước mắt nhưng toàn thân vô lực.

Anh mạnh mẽ tiếp tục nâng tay lên nhưng bị cô cầm lấy.

“Anh đừng động đậy nữa!”

“Vậy em đừng khóc nữa.”

“Em vốn dĩ là không kìm được, em †ự mình lau.”

Cô sờ lung tung, nhìn dáng vẻ của anh như vậy, nghẹn ngào nói: “Có phải là rất đau không? Đã bị bắn trúng nhiều như vậy.”

“Em nhìn thấy rồi đúng không?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy liên gật nhẹ đầu, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.

“Cô ở phòng quan sát nhìn thấy tất cả, cô luôn muốn hét lên nhưng miệng bị chặn lại, không thể phát ra âm thanh nào cả.”
 
Chương 1671


Chương 1671

Cô không ngừng giấy dụa nhưng lại bị Diên dùng lực giữ lại. Cô giống như con thú nhỏ bị nhốt trong lồng sắt, chỉ có thể giơ mắt lên nhìn người yêu thương nhất bị thương tổn mà không cách nào chạy ra được.

Thời khắc đó, trái tim cô đau nhói như bị đứt ra từng khúc.

Cô thực sự cho răng Phó Minh Tước muốn giết anh. Thời khắc đó cô đã nghĩ rằng, nếu như anh chết rồi thì cô cúng không thiết sống nữa.

Cô vốn nghĩ rằng, nếu như anh chết rồi cô sẽ tiếp tục sống để thay anh chống đỡ tập đoàn Cố Linh, thay anh chăm sóc bố mẹ anh, thay anh chăm sóc con cái.

Nhưng thực tế chứng minh, lúc nhìn thấy anh toàn thân đây máu cô chỉ muốn cùng anh chết đi, cùng anh chôn chung trong một quan tài.

Cô vốn không phải là một người phụ nữ mạnh mẽ, từ đầu đến cuối cô đều là cô gái nhỏ của anh.

Cây đại thụ to lớn đã bị ngã xuống, chỗ dựa vững chắc đã không còn thì cô còn lí do gì để mạnh mẽ chống đỡ chứ?

“Dọa tới em rồi đúng không? Diên không nên để em nhìn thấy, hình ảnh nhất định rất đẫm máu, anh sợ em sẽ gặp ác mộng mất.”

“Cố Thành Trung… Anh thực sự điên rồi sao, không biết phân biết chủ yếu và thứ yếu. Trọng điểm là em sẽ nằm mơ thấy ác mộng sao? Anh sẽ chết đấy, anh có biết không?”

“Anh không sợ chết.”

“Vậy anh sợ cái gì chứ?” Cô hạ giọng gào thét.

“Anh sợ…” Anh có chút khựng lại, ấm áp nói: “Anh sợ mất em.”

Lời này vang vọng bao trùm bên tai vô cùng ma mị, đánh thẳng vào nội tâm.

Trái tim cô nén lại một hồi, nước mắt cũng dừng lại trong chớp mắt, không còn rơi xuống nữa.

Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn, im lặng lau nước mắt mà không nói một lời nào.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm lắng.

Cố Thành Trung đánh vỡ sự an tĩnh, anh hít một hơi thật sâu.

Trong nháy mắt cô trở nên căng thăng: Sao vậy?”

“Cả người đau nhức…”

“Có thuốc giảm đau không? Hay là em đi tìm bác sĩ?”

“Có thuốc giảm đau, ở…”

Lời nói phía sau cô nghe không rõ, bởi vì tiếng của anh thực sự rất nhỏ.

Cô nghe không được liền tiến gần lại để nghe.

Cơ thể tiến lại gần, hai khuôn mặt càng ngày càng dựa gần lại với nhau.

Một giây sau anh bỗng nhiên hôn lên má cô.

Cô sửng sốt trong phút chốc.

“Đây chính là thuốc giảm đau của anh, các loại thuốc khác đều không tốt bằng.”

“Nếu như hôn môi thì tốt hơn nhiều.”

Anh liếm liếm cánh môi, bày ra bộ dạng chưa thỏa mãn.

Chỉ tiếc là đôi tay anh không cử động được, nếu không nhất định sẽ ôm chặt lấy cơ thể cô.

Phó Minh Tước bắn một phát vào cánh tay trái, một phát bắn vào bả vai phải làm cho cả hai tay anh đều không thể cử động. Hứa Trúc Linh nghe đến lời này hai má bỗng chốc đỏ bừng.
 
Chương 1672


Chương 1672

Đã đến thời khắc sống còn như vậy rồi mà anh vẫn còn thâm trạng để nói đùal “Cố Thành Trung, anh có biết là anh quá đáng lắm không? Anh có thể đứng đắn một chút được không?”

“Yêu em là việc làm đứng đăn nhất của anh, hơn nữa phải đứng đắn cả đời này.”

Giọng anh trầm thấp chậm chạp, nhẹ nhàng phát ra từng chữ từng câu một.

Tuy giọng anh rất khẽ nhưng ai cũng không thể hoài nghi được trọng lượng trong đó.

Mỗi một chữ đều vô thanh vô tức đánh động vào tiếng lòng của cô.

Cô vô thức xiết chặt bàn tay nhỏ bé, trầm lặng một hồi, sau đó…

Cô ôm lấy cổ của anh, chủ động đưa đôi môi qua.

Nếu như anh đã không thể ôm lấy cô vậy thì cô sẽ mở đôi tay ra để ôm lấy anh. : Ôm thật chặt, hôn lấy đôi môi anhI Nụ hôn này rất dài rất lâu, không khí cũng trở nên ám muội mấy phần.

Hứa Trúc Linh vân luôn ở trước giường chăm sóc anh. Anh đau đến khó có thể đi vào giấc ngủ. Cô hiện tại hết cách rồi vì vậy đành tìm chuyện cười cho anh.

Cô biết Cố Thanh Trung rất lạnh lùng, nhưng không thể nghĩ rằng anh lại có thể lạnh lùng đến như vậy, rất khó để chọc cười.

Cô rơi vào tình cảnh vô cùng ngượng ngùng. Nhìn cả người anh đều là vết thương, bản thân cô rất buồn Nhưng khi đọc truyện cười vậy mà cô có thể cười đến gần chết.

Cô rất ngượng ngùng, vậy mà Cố Thành Trung lại không một biểu cảm, trịnh trọng nhìn cô. Trong ánh mắt như muốn hỏi cô có cái gì đáng cười lắm sao?

Cô cười cũng không được mà không cười cũng chả xong. Khuôn mặt nhỏ nhắn rất nhanh trở nên vặn vẹo co quắp.

Cô quyết định từ bỏ, đi tìm kiếm †ruyện phương Tây nhưng anh cũng chẳng có chút hứng thú nào. Cho đến khi… Cô đọc đến Thủy Hử, Tam Quốc Diễn Nghĩa thì anh mới có chút hứng thú.

Có lúc cô đọc sai chữ, anh còn không nể gì mà uốn nắn ocô, tiện thể phổ cập kiến thức lịch sử cho cô.

Cô trong phút chốc liền cảm thấy nhức đầu, đã ra khỏi cửa trường rồi tại sao lại còn có một thầy giáo ở đây?

“Em biết không, trẻ không xem Thủy Hử, già không xem Tam Quốc. Bởi vì trong Thủy Hử có tình tiết bạo lực không phù hợp với sự phát triển của thiếu niên. Mà trong Tam Quốc lại có quá nhiều mưu kế, người già rồi vốn dĩ rất khôn khéo, đã nhìn thấu cả một đời lại còn học những mưu kế này thì sẽ thành tinh mất.”

“Còn em thì nằm ở giữa khoảng này.

Em hơn ba mươi tuổi thì đã biến thành tỉnh rồi hơn nữa còn rất bạo lực. Hai quyển này em đều không cần xem.”

“Có phải là em gặp phải những từ rất hiếm gặp phải không?”

Cố Thành Trung tàn nhẫn phá vỡ sự thao thao bất tuyệt của cô.

Trong nháy mắt cô cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, khuôn mặt vô cùng ngượng ngùng.

“Bỏ đi, không đọc sách nữa, xem phim thôi.”

“Không xem trinh thám lý luận, cũng không xem các loại thế lực tài chính kia, anh cùng em xem phin Hàn Quốc đi.”

Sợ anh đưa ra yêu cầu, cô nhanh chóng nói trước.

“Ừ, xem phim Hàn Quốc.”

Tinh thần Cố Thành Trung vốn rất phấn chấn, xem xong một bộ liền có thể thành công đi vào giấc ngủ, không đếm xỉa gì đến sự đau đớn trên cơ thể.
 
Chương 1673


Chương 1673

Cô cũng thở nhẹ một hơi. Cuối cùng thì anh có thể nghĩ ngơi rồi.

Cô thật cẩn thận bước ra khỏi phòng tìm Diên nói chuyện.

Cho dù như thế nào thì cô cũng cảm ơn vì anh đã không xuống tay.

Cô tiến đến gõ cửa, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong.

“Vào đi.”

Hứa Trúc Linh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy sắc mặt anh ta có phần tái nhợt, ánh mắt nhìn cô cũng rất phức tạp. Trong nhất thời cổ họng cô có chút tác nghẹn.

“Cảm ơn.”

Hai chữ vô cùng nặng nề.

“Ngoài ra em không có gì khác muốn nói với tôi sao?”

“Sau này anh sẽ tìm thấy người phù hợp với anh…”

“Bỏ đi, em tốt hơn vấn là không mở miệng nói ra.”

Lời của cô vần chưa nói xong liền bị Giãn không thương tiếc cắt ngang.

“Hứa Trúc Linh, em tự do rồi. Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ lấy tư cách yêu em để ràng buộc em nữa, đồng thời tôi cũng chúc phúc cho hai người. Lần này thực ra là một cuộc thử nghiệm để tôi buông tay. Trừ khi để tôi tin rằng Cố Thành Trung vì em mà đến cả mạng sống cũng không cần. Nhưng mà em lại nói trước với rồi rằng em có thể vì anh ta mà không cần mạng nữa.”

“Hứa Trúc Linh, em quả thực là làm tốt lắm.

Câu cuối cùng chưa đầy oán niệm, lời nói vô cùng u ám.

Cô mím chặt đôi môi, không biết phải trả lời như thế nào.

“Chiều nay tôi sẽ về London, sau này sẽ không bao giờ quấy rầy các người nữa. Về phía Phó Minh Nam, dã tâm của ông ta rất lớn. Người ông ta muốn đối phó thực sự là vợ chồng Cố Đình Sâm, em cẩn thận một chút.”

“Tôi có thể giúp Cố Thành Trung nhưng em phải là người đến cầu xin tôi.

Tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào những chuyện vụn vặt này nữa. Dù sao đi nữa thì cũng đừng để anh ta đến cầu xin tôi. Nhìn thôi cũng thấy đáng ghét rồi.”

“Cảm ơn anh, Diên.”

“Em ngoài câu này ra thì không còn câu nào mới lạ hơn sao?”

“Lần sau gặp lại anh, tôi sẽ mang theo loại hồng trà mà anh thích, còn có bánh quy mà tôi tự làm nữa.”

Cô thoáng nghĩ rồi khóe miệng vẽ nên đường cong và nói.

“Tôi muốn ăn bánh kem có vị matcha.”

“Được, vậy anh ở nhà chuẩn bị nguyên liệu đi, lần sau đến sẽ dùng phòng bếp nhà anh.”

Cô nói đến những lời này liền thở phào nhẽ nhõm. Cuộc trò truyện phảng phất giống như lần đầu tiên gặp mặt của hai người.

Trận tuyết đầu mùa vừa rơi ở London không lâu, cô ở đầu đường nhìn thấy Diên mặc một bộ trang phục lộng lẫy, nhìn thoáng qua có phần ngạc nhiên.

Giống như búp bê bước ra từ trong truyện tranh vậy. Mái tóc xoăn đài và xõa bồng bềnh trên váy.

Chỉ đáng tiếc con búp bê này không biết đi và cũng không biết nói chuyện.

Anh sẽ an tĩnh qua từng nét bút, nét họa nằm gọn trong lòng bàn tay bạn, họa vào trong tư tưởng của bạn chính là sự yếu ớt.
 
Chương 1674


Chương 1674

Diên như vậy sau thời gian ba năm đã thay đối nhanh chóng và đứng trước mặt cô như bây giờ.

Dáng người rắn rỏi không còn yếu ớt vô lực như lúc đầu. Bây giờ là một bờ vai rắn chắc cùng bóng lưng rộng lớn.

Từ váy thành âu phục, từ nữ tính đến anh tuấn.

Từ hiền lành đến hiện tại… bất đắc dĩ trở thành kẻ tính kế.

Môi bước đi của anh cô đều chứng kiến.

Hai người đều thay đổi rồi nhưng vân chưa quên tư tưởng ban đầu.

Như vậy là đủ rồi.

Chuyến bay chiều nay của Giản sẽ do Halley trực tiếp lái trực thăng riêng đến đón anh về nhà. : Hứa Trúc Linh nhìn anh rời đi.

Trên phi cơ, Halley hỏi: “Vì sao vẫn không nói cho bọn họ sự tồn tại của Cynthia?”

Diên nghe thấy lời này môi khẽ mím lại không nói lời nào.

“Tư lợi cậu giấu đi thực sự là không nhỏ chút nào!”

Diên vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ là ly rượu cầm trên tay có phân cứng đờ.

“Bỏ đi, tôi cũng lười không muốn nói chuyện với cậu, dù sao thì cậu cũng không nghe tôi nói. €ynthia càng lớn càng giống Hứa Trúc Linh, tôi xem thử cậu giấu được nhất thời chứ có giấu được cả đời không?”

Halley tức giận nói.

Diên nghe thấy lời này tâm trạng anh trong nháy mắt cũng ngưng đọng lại.

Giấu được nhất thời, giấu cả đời có được không?

Lời này, anh cũng đã liên tục tự hỏi bản thân. : Ở bên này, Hứa Trúc Linh cũng đã đưa Cố Thành Trung về nhà tĩnh dưỡng.

Châu Vũ cũng đến thăm vài lần, tuy răng tinh thân không tốt như trước nhưng tâm tình rất tốt, lúc tỉnh táo đều nói cười.

Lúc cô ấy nói chuyện đột nhiên ngủ thiếp đi, sau đó liền bị Nhạc Tư đưa đi.

Nhưng đến ngày thứ ba, người đến không phải là Châu Vũ mà là Nhạc Tư.

Không thấy Châu Vũ nữa.

Nhạc Tư sử dụng hết tất cả nguồn lực đều không thể tìm thấy.

Hơn nữa việc này liên quan đến một người. Cậu không dám khẳng định.

“Ai? Cậu không dám khẳng định sao?”

“Cậu chủ Phó Minh Tước.”

“Anh ta?”

Hứa Trúc Linh nghe đến tên anh ta thì da đầu trở nên tê dại. Tại sao lại có thể liên quan đến anh ta?

“Nếu thực sự là cậu chủ ra tay thì tôi căn bản không có biện pháp nào cả.

Trước đây xã hội đen đều là do.cậu chủ quản lý. Tại địa bàn quen thuộc của cậu ấy tìm người căn bản là vô dụng. Tôi biết mối quan hệ giữa bà Gố và cô Vũ rất tốt, vì vậy tôi đến để xin bà Cố giúp ` tôi.

“Nếu như đại ca của tôi quay trở về mà không thấy cô Đình thì anh ấy… anh ấy nhất định sẽ phát điên mất.”
 
Chương 1675


Chương 1675

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng vấn còn sợ hãi.

Cố Thành Trung điên lên rất đáng sợ. Phó Thiết Ảnh là anh em của anh, cả hai người đều là người cố chấp, từ sâu bên trong đều chảy dòng máu giống nhau.

Mà Phó Thiết Ảnh còn tệ hơn nữa.

Anh ta vốn đã cực đoan, làm ra bất kỳ chuyện điên rồ gì cũng không đáng ngạc nhiên. Không có việc anh ta không dám làm, chỉ có việc anh ta không làm mà thôi.

Chuyện này rất nghiêm trọng. Cô không cách nào tự đưa ra quyết định nên liền đi tìm Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung nghe vậy lông mày anh cũng cau lại.

“Phó Minh Tước và Châu Vũ có quan hệ gì không?”

“Thực ra là không có quan hệ gì. Đại ca vẫn luôn bảo vệ cô Châu Vũ rất kĩ.

Nhưng hẳn là cậu chủ biết được quan hệ của cô Đình với đại ca. Lúc trước khi đề cập với đại ca đại ca việc giải quyết Dương Việt, còn nổ súng làm cô Đình bị thương. Đại ca vì chuyện này đã rất tức giận, náo loạn một phen với cậu chủ.”

“Vì vậy, anh ta biết quan hệ giữa Phó Thiết Ảnh với Châu Vũ.

“Đúng vậy. Không lẽ… cậu chủ muốn báo thù đại ca, vì vậy đã ra tay từ cô Vũ sao?”

“Không đâu, Phó Minh Tước không phải là kẻ so đo tiểu tiết như vậy. Anh ta rõ ràng là muốn trả thù…” Mặt Cố Thành Trung lạnh xuống, khẽ nói: “Anh ta muốn báo thù thực sự là Phó Minh Nam.”

“Ông Nam? Chuyện này làm sao có thể chứ?”

“Còn mấy ngày nữa Phó Thiết Ảnh trở vê?”

“Lễ ra chỉ cần vài ngày, nhưng lại bị chậm trễ do vài chuyện vặt vãnh. Tất cả đều là do ông Nam bàn giao.”

“Xem ra Phó Minh Tước và Phó Minh Nam đã thông đồng với nhau rồi.

Phó Minh Nam sợ là đã biết chuyện của anh ta với Châu Vũ rồi nhưng hiện tại vân chưa có tin tức truyền ra. Xem ra Phó Minh Tước vẫn chưa đem người giao cho Phó Minh Nam”

“Không được, không thể để cho ông chủ biết được!”

Sắc mặt Nhạc Tư cứng lại.

“Cố Thành Trung, anh nghĩ cách đi.

Nếu như Phó Minh Tước đem người giao cho tên ác ma kia thì Châu Vũ có còn đường sống không?”

“Hiện tại chỉ có thể tìm Phó Minh Tước trước.”

Anh bất lực nói. Tìm không thấy Phó Minh Tước thì tất cả đều phí công.

Cũng chỉ có anh ta mới có bản lĩnh đem người đi dưới mắt của Nhạc Tư.

Thợ săn tiền thưởng với phần thưởng cao nhất trong danh sách không phải là đến một cách vô ích.

Cố Thành Trung đây một khi tìm người thì phải tìm ra manh mối.

Nói đúng ra là Phó Minh Tước cố ý để lộ ra sơ hở.

Trong một quán rượu cũ nát, Phó Minh Tước đang uống thứ bia rẻ tiền Anh ta mặc một bộ đồ rất tùy tiện nhưng vấn không thể giấu đi được khí chất cao quý cùng với hơi thở nguy hiểm trên người..

Không ít cô gái muốn đến gần bắt chuyện nhưng lại bị sự lạnh lùng của anh ta chặn lại.

Hứa Trúc Linh dìu Cố Thành Trung đi vào. Qua mấy ngày tĩnh dưỡng anh đã hồi phục rất nhanh.

Thể chất của anh vấn luôn tốt hơn người khác, cho nên người khác cần phải nằm trên giường nửa tháng, còn anh mới chỉ sau năm ngày là anh có thể găng gượng xuống đất, vết thương cũng dần dần lành lại, có thì cũng đã đóng vảy lại rồi.
 
Chương 1676


Chương 1676

“Lại gặp mặt rồi.”

Anh ta nhàn nhạt nói.

“Anh vấn nợ tôi năm phát súng.”

Hứa Trúc Linh không nói, chỉ hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.

“Đừng trách tôi, tôi cũng chỉ là đang làm việc thay người khác. Chỉ có như vậy tôi mới có thể hoàn toàn đổi lấy sự tự do cho bản thân và không bị Phó Minh Nam truy sát. Còn có Phó Viên, cậu ấy cũng được tự do rồi. Phó Viên không chỉ là em trai tôi, cậu ấy cũng là em trai cùng mẹ khác cha của cậu đấy.

Tôi giúp đỡ không chỉ mình tôi thôi đâu.”

“Vậy thì hai phát.”

“Tại sao cậu lại nhỏ mọn vậy? Nếu như không phải tôi bắn, Diên tùy tiện tìm một cái, cậu nghĩ cậu vấn còn đường sống sao?”

Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy anh ta nói cũng đúng.

Ngộ nhỡ người khác không có mắt, không nắm chắc được sẽ thành vết thương chí mạng hoặc trở thành người tàn phế thì phải làm sao?

Lời này nói ra, chẳng khác nào cô còn phải cảm kích anh ta?

“Tại sao tôi lại không biết anh là người biết nói chuyện như thế, rất biết cách ngụy biện?” Cố thành Trung khinh thường liếc nhìn anh ta, nâng ly rượu lên nói: “Nhưng mà, thực sự phải cảm kích anh. Năm phát bắn của anh để Diên thành toàn cho chúng tôi. Cũng cảm ơn anh đã không lẫn lộn chuyện riêng để giết tôi.”

“Khách sáo rồi. Từ sau khi Ngọc Diệp mất đi, ai cũng không đáng chết.

Tôi đáng chết nhất, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục sống.”

Anh ta cười khổ rồi trút bia xuống bụng.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này nhất thời trong lòng cũng cảm thụ được.

Phó Minh Tước à…

Là người làm bạn căm thù, nhưng mà cũng là người khiến bạn không thể căm thù quá vài giây.

“Được rồi, quay lại chuyện chính đi.

Châu Vũ mất tích có phải là do anh làm không?”

Cố Thành Trung nghiêm mặt lại thâm sâu nhìn anh ta.

Phó Minh Tước nhướn mày cười nhẹ: “Nếu như tôi làm thì sao? Với bộ dạng của cậu như thế này còn muốn cướp người từ trong tay của tôi sao?”

“Tại sao lại đụng vào cô ấy? Châu Vũ vô tội mài” : Hứa Trúc Linh vội vàng nói.

“Ai cũng vô tội, nhưng cô ta ở bên Hắc Ảnh thì cô ta có rơi vào kết cục nào đi nữa cũng đừng oán trách người khác.

Là cô ta tự tìm đến thôi.” Phó Minh Tước lạnh lùng nói: “Cô thì có tội tình gì đâu? Chắng phải là bị Cố Thành Trung liên lụy sao? Ngọc Diệp thì sao? Ngọc Diệp cũng là bởi vì tôi. Vì sao cuộc chiến giữa đàn ông lại liên lụy đến phụ nữ? Bởi vì phụ nữ chính là sự uy hiếp.”

“Phó Minh tước, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hứa Trúc Linh căn bản nghe không hiểu những lời sâu xa của anh ta. Cô chỉ muốn biết sự an nguy của Châu Vũ.

Cố Thành Trung vươn tay nắm chặt lòng bàn tay của cô, hơi ấm truyền đến khiến cô bình tĩnh lại.
 
Chương 1677


Chương 1677

Cô kìm nén sự nóng nảy của mình, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh, phân hận nhìn Phó Minh Tước.

“Anh muốn để cha con họ trở thành kẻ thù của nhau?” Cố Thành Trung lập tức đoán được mục đích của Phó Minh Tước. : “Thực ra quan hệ của bọn họ cũng không được hòa thuận. Trong lòng Hắc Ảnh luôn oán hận Phó Minh Nam nhưng lại không thể không chịu sự khống chế của ông ta. Tất cả những thứ mà anh ta có đều là do Phó Minh Nam cho. Nếu như bỏ trốn thì về cơ bản là không có chỗ dung thân. Anh ta chỉ có thể làm việc giúp Phó Minh Nam. Nhưng năng lực của anh ta càng lớn, Phó Minh Nam càng kiêng dè.”

“Phó Minh Nam đã bí mật đào tạo một nhóm sát thủ để bảo vệ bản thân.

Chính là vì sợ sau này Hắc Ảnh sẽ ra tay với ông ta. Bọn họ rất khó để đi đến bước xung đột trực tiếp với nhau, vì vậy †ôi cần giúp bọn họ một tay.”

“Khi tôi biết được lúc anh ta cải trang thành Dương Việt và yêu cầu tôi giết người, tôi đã rất buồn bực. Một người thực vật làm sao có thế lọt vào mặt anh ta. Tôi phát hiện trong đó có liên quan đến một người phụ nữ, vì vậy đã bắn Châu Vũ khiến anh ta nổi giận.”

“Một bóng dáng đến ánh sáng cũng không thể nhìn thấy không ngờ lại có thể rung động. Thật sự là rất đáng kinh ngạc. Những năm này Phó Minh Nam dạy anh ta cách tuyệt tình tuyệt nghĩa, mất hết tính người. Anh ta đến cả bố mẹ ruột của mình cũng như anh em ruột thịt đều không do dự mà ra tay. Vậy mà có thể mềm lòng trước một người phụ nữ.”

“Tôi liền nói cho Phó Minh Nam sự tôn tại của Châu Vũ coi như là một món quà cho ông ta trước khi đi. Phó Minh Nam vẫn cần Hắc Ảnh cho nên tuyệt đối sẽ không để anh ta bị người khác gài bấy. Vì vậy Phó Minh Nam phái anh †a đi London, còn tôi thì bắt người lại.

“Vì sao anh không giao cho Phó Minh Nam ngay từ đầu?”

Đây mới là việc mà Cố Thành Trung cảm thấy hứng thú nhất.

Phó Minh Tước nghe vậy liền trâm lặng một hồi lâu, uống từ ly này sang ly khác.

Dường như những lời này rất khó để mở miệng.

Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề. Cuối cùng Phó Minh Tước nhẹ nhàng lắc đầu mà không nói một lời nào. : Cố Thành Trung quay đầu lại nhìn Hứa Trúc Linh nói: “Em lên xe trước đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.”

Hứa Trúc Linh hiểu rằng lời chuẩn bị nói tiếp theo không thích hợp để cô nghe.

Cô mặc dù rất lo lắng cho Châu Vũ nhưng cô biết bản thân cô không thể làm gì được. Vì vậy cô không ở lại đây quấy rầy thêm nữa.

Cô vừa rời đi Phó Minh Tước mới mở miệng nói khẽ.

“Tôi đích thực là muốn động vào cô †a, nhưng tôi lại không thể ngờ rằng cô †a lại chủ động đi theo tôi.”

“Châu Vũ tự nguyện sao?”

“Ừ, cô ta… là một người phụ nữ thông minh, rất giống với Gia Bảo lúc trước. Người lúc nào cũng bướng bỉnh, ai khuyên gì cũng không nghe. Chuyện này thật quá phức tạp. Anh… anh cứ yên lặng ở bên ngoài quan sát biến cố đi”

Phó Minh Tước nói mập mờ không rõ nhưng Cố Thành Trung cũng đoán được bảy tám phần. : “Anh thấy con người của Phó Thiết Ảnh như thế nào?”

“Tôi rất ít khi tiếp xúc với anh ta, nhưng đó không phải là người dễ thỏa thuận, kiểu người tàn nhẫn.”

“Tôi cảm giác được người em ruột này của tôi chỉ có hơn chứ không hề kém tôi.”

Cố Thành Trung giương môi lên làm lộ ra nụ cười vô cùng ý vị.

“Vì vậy anh đã gặp được một đối thủ mạnh rồi.”
 
Chương 1678


Chương 1678

“Tuy nhiên, rắc rối anh ta cần giải quyết trước tiên không phải là tôi mà là Phó Minh Nam. Bây giờ tôi đã biết tất cả những gì tôi muốn biết, tôi cũng nên quay về rồi. Làm phiền anh giúp tôi một tay, tôi chính là vì anh nên mới bị thương thành như vậy đấy anh họ!”

Anh cố tình nghiến chặt răng hai chữ cuối cùng.

“Gọi anh rể đi, tôi không muốn có quan hệ họ hàng gì với Phó Minh Nam.”

Cố Thành Trung cười nhẹ. Cuối cùng hai người đàn ông cũng tiêu tan hết hiêm khích lúc trước.

“Đầu tiên đừng giao Châu Vũ ra, hãy cho tôi một chút thời gian.”

“Anh muốn làm gì?”

“Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của tôi và Phó Thiết Ảnh. Người phụ nữ này không chỉ là sợi dây ràng buộc giữa anh †a và Phó Minh Nam, mà còn là sợi dây ràng buộc giữa tôi và anh ta. Có thể tác động đến cục đá cứng đầu này hay không cần phải xem lần này rồi.”

Phó Minh Tước nghe vậy hai hàng lông mày liền nhíu lại.

Anh ta liếc nhìn Cố Thành Trung từ trên xuống dưới, nói: “Bao lâu? Bệnh của cô ấy sẽ trì hoãn được bao lâu?

Không biết Tạ Quế Anh có thể chế ra được thuốc giải hay không?”

“Năm ngày, chậm nhất năm ngày.

Phó Minh Nam thúc giục tôi giao người.

Hơn nữa, Phó Thiết Ảnh cũng nhận được tin tức rồi. Chống đỡ dưới mắt anh ta năm ngày tôi sẽ rất khó chịu!”

“Năm ngày.”

Nghe xong sắc mặt Cố Thành Trung trở nên nghiêm trọng. Năm ngày là quá ngắn nhưng như vậy vẫn còn tốt hơn là không có.

Anh gật đầu nói: “Được, vậy thì vất cả cho anh rồi, anh rể.”

“Chỉ cần dựa vào hai chữ “anh rể” này, anh nhất định phải giúp tôi rồi.”

Phó Minh Tước nhếch miệng cười.

Anh nhanh chóng quay trở lại xe.

Bóng dáng của Phó Minh Tước cũng đã biến mất vào màn đêm sâu thảm.

Hứa Trúc Linh vội vàng nhìn anh, cô thực sự rất muốn biết kết quả.

Anh xoa má cô nói: “Gia Bảo, đây là sự lựa chọn của bản thân Châu Vũ, em cần phải tôn trọng cô ấy. Phó Minh Tước không giao cô ấy cho Phó Minh Nam, bởi vì anh ấy vẫn còn do dự, vì anh ấy vân còn lương tâm.”

“Châu Vũ vì sao lại muốn như vậy?”

“Ảnh Họa Bì rất khó cảm hóa, chỉ có thể ép buộc ông ta. Châu Vũ rất thông minh, cô ấy biết bản thân chính là mắt xích then chốt. Bọn họ rốt cuộc có duyên phận hay không chúng ta nói không tính. Phải xem bọn họ nỗ lực thực hiện như thế nào”

“Châu Vũ… sẽ chết sao?”

“Vậy em phải xem Phó Thiết Ảnh muốn cô ấy chết không. Phó Thiết Ảnh có lẽ đã nhận được tin tức rồi, chắc sẽ nhanh chóng đến thôi. Gia Bảo, sống chết có số. Đến cả anh cũng không thể chống cự lại. Nhưng việc anh có thể làm trước khi chết chính là sắp xếp hết mọi chuyện thỏa đáng cho em.”
 
Chương 1679


Chương 1679

“Đừng nói những lời xúi quẩy như Am vậy.

Cô nghe xong cảm thấy vô cùng khó chịu, sau đó liền ôm chặt lấy anh.

“Em không tin số mệnh, em chỉ tin anh!”

“Được, vậy chúng ta đều không tin số mệnh mà sẽ tin tưởng lẫn nhau. Em sống thì anh cũng sống.”

Cô ra sức gật đầu.

Tin tức rất nhanh đã truyền đến tai của Phó Thiết Ảnh. Phó Thiết Ảnh lập tức bỏ lại chuyện ở London, nhanh chóng quay trở về.

Anh ta nhìn căn phòng trống rỗng, toàn thân bao phủ sự lạnh lẽo làm cho người khác sợ hãi.

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng như tờ, đến thở cũng không dám thở ra một hơi mạnh, đầu thì cúi thấp xuống, không một ai dám ngẩng đầu nhìn anh ta.

Đến cả Nhạc Tư cũng quỳ trên mặt đất, thân thể khẽ run lên.

Làm việc không đến chốn, tội tăng thêm một phần.

Phó Thiết Ảnh lạnh lùng nhìn quanh căn phòng, tất cả mọi nơi ở đây đều tràn đầy hơi thở của cô ấy, nhưng mà bóng dáng của cô ấy thì lại chẳng thấy đâu..

Anh ta đã phái nhiều người như vậy đến bảo vệ, ngay cả đàn em đắc lực nhất không rời khỏi của anh ta. Vậy mà người vần bị bắt đi mất.

Một người trưởng thành đang sống, vậy mà lâu như vậy rồi vẫn không thể tìm ra địa chỉ.

Vô dụng, tất cả đều vô dụng!

Anh cần nhóm người vô dụng này thì có tác dụng gì chứ?

Anh ta bóp cổ Nhạc Tư và trực tiếp nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất. Vẻ mặt của Nhạc Tư ngay lập tức trở nên nhăn nhó vì đau đớn.

“Cậu từng hứa cái gì? Bất cứ người nào làm hại đến Châu Vũ thì đều phải bước qua thi thể của cậu. Cậu còn sống mà về gặp tôi làm gì? Để tôi nhìn rồi nổi điên sao?”

“Đại…đại ca…em…cầu xin anh, hãy để em giúp đỡ tìm kiếm cô Vũ, sau khi tìm được…em chắc chắn sẽ lấy cái chết †ạ tội!”

Nhạc Tư đau khổ giấy dụa.

Phó Thiết Ảnh nghe thấy những lời này thì đôi mắt phượng thâm sâu kia bông nhiên híp lại, bên trong xẹt qua ánh sáng đáng sợ.

Cuối cùng, Nhạc Tư đang nhếch nhác ngã trên mặt đất lập tức quỳ dậy không dám nói gì nữa.

“Là ai làm?”

“Là…là cậu cả.”

“Phó Minh Tước!”

Ba chữ này là được rít ra từ trong kế răng, mang theo tràn đầy phân nộ.

Chuyện đầu tiên Phó Thiết Ảnh quay về chính là triển khai hình thức tìm kiếm trải rộng tại Đà Nẵng, nhưng cũng chỉ biết được rất ít manh mối, căn bản không tìm được nơi dừng chân của Phó Minh Tước. : Anh ta quá quen thuộc với cách thức làm việc của hắc đạo, cũng quá hiểu biết về tác phong làm việc của mình.

Anh ta là thợ săn tiền thưởng xếp hạng cao nhất trên bảng, không chỉ biết chấp nhận nhiệm vụ mà còn biết che giấu hơi thở của mình, dù sao cũng là người thường xuyên làm chuyện nguy hiểm, thứ không thiếu nhất chính là kẻ thù.

Anh ta có thể bình an vô sự đến hôm nay đương nhiên cũng sẽ có cách chạy trốn độc đáo của riêng mình.
 
Chương 1680


Chương 1680

Tìm kiếm ba ngày không có kết quả, Phó Thiết Ảnh đã nóng vội mất hết kiên nhấn.

Anh ta có thể nghe ngóng được tin tức từ chỗ Phó Minh Nam, không có tin tức gì liên quan tới Châu Vũ vậy chứng †ỏ rằng bên phía Phó Minh Nam vẫn chưa bắt được người.

Chỉ cần bên đó chưa tìm được, vậy thì anh ta vẫn còn cơ hội.

Phó Thiết Ảnh không tìm được Phó Minh Tước, vậy thì chỉ còn cách dùng chiêu hiểm khiến anh ta tự tới tìm mình.

Mồi dụ duy nhất chính là… Phó Minh Diệp.

Càng gần đến năm mới, thời tiết ngày càng lạnh hơn.

Người nhà họ Quý cũng trở nên bận rộn hơn rất nhiều. Duyệt binh cuối năm, tổng kết cuối năm bên phía chính phủ, Quý Mặc Nhiên chạy khắp nơi tham gia thuyết giảng, Quý Quốc Thịnh thì lại buôn bán ở nước ngoài không về.

Quý Cảnh An và Quý Khiêm đã đi bộ đội, năm nay có thể về hay không còn không nói chắc được.

Quý Thiên Kim trở thành người nhàn nhất nhà họ Quý này, không có chuyện gì thì chơi đùa với đứa trẻ.

Minh Diệp đã hiểu chuyện rồi, nhìn cứ như một bà cụ non vậy, mỗi ngày đi học tan học đều cực kỳ ngoan ngoãn, làm bài tập cũng không cần mình chỉ dạy mà mỗi lần đều có thể hoàn thành xuất sắc.

Mỗi lần đón cô bé tan học thì thầy cô đều phải khen cô bé cả một lúc mới chịu thả bọn họ rời đi.

Còn Gố Hy hoặc là ở lại nhà họ Quý vài ngày, hoặc là đón vê bên nhà cũ nhà họ Cố, chạy qua chạy lại cả hai bên cực kỳ vui vẻ, ngược lại không có nhiều thời gian thân cận với bố mẹ cậu.

Quý Thiên Kim vừa đón Minh Diệp về nhà liền phát hiện trong nhà có hơi không đúng lắm.

Có người từng đến đây!

Đây là trực giác chỉ có của phụ nữ, mà trực giác của bà ta trước nay đều luôn rất chuẩn.

Bà ta giao Minh Diệp cho người làm rồi hỏi hôm nay có người nào tới đây không, nhưng người làm lại lắc đầu nói không có.

Vì vậy bà ta liền một mình đi lên lầu, sau đó liền phát hiện cửa phòng ngủ đang mở ra.

Trong lòng bà ta âm thầm cảnh giác, vội vàng cầm lấy một cái bình hoa, cẩn thận từng li từng tí bước qua.

Bà ta đẩy cửa ra liền thấy có một bóng người đang đứng trước cửa sổ.

“Ông là…”

Lời còn chưa nói xong thì đã tắt nghẹn lại giữa cổ họng.

Bà ta hoảng hốt nhìn vào bóng lưng của ông ta, nửa ngày cũng nói không ra lời.

“Ông…

Người đó chầm chậm quay thân lại, là… Tần Nhâm Thành.

“Ông về rồi?”

Trong lòng Quý Thiên Kim run rẩy, ngay cả tiếng nói cũng nghẹn ứ.

“Đúng vậy, tôi về rồi, Thiên Kim”

Ông ta tràn đầy thâm tình mà hô lên tên bà ta, bước lên trước muốn sờ mặt bà ta.

Quý Thiên Kim nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt không tiếng động rơi xuống.

Bà ta vô thức nắm chặt lấy tay ông „ ta, trong lòng có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lại nghẹn ứ nói không ra lời.
 
Chương 1681


Chương 1681

Nhưng, một giây sau khi bà ta nắm lấy tay ông ta thì sắc mặt liền cứng lại, lập tức lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn ông ta.

“Ông không phải Tần Nhâm Thành, ông là ai?”

Sắc mặt Quý Thiên Kim tràn đầy ác liệt, bàn tay nắm chặt miệng bình hoa.

“Quả nhiên cái mặt nạ này vẫn không đủ hoàn mĩ, dù sao cũng không phải được tạo ra từ người có tay nghề nổi tiếng mà.”

“Không phải vấn đề của mặt nạ, mà là trong lòng bàn tay cậu không có vết sẹo mà tôi quen thuộc, cậu không phải Tân Nhâm Thành, cậu là… Hắc Ảnh?”

“Cảm ơn đã nói cho tôi biết, Ảnh Họa Bì chưa chết. Năm xưa khi ông ta rơi vào tay tôi, tôi còn cảm thấy buồn bực, sao ông ta có thể dễ dàng trúng chiêu như vậy.”

“Nhưng tôi không ngờ ông ta lại giả chết nên không hề kiểm tra thi thể, muốn khích bác ly gián mối quan hệ giữa nhà họ Quý và nhà họ Cố. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một điểm nghỉ hoặc, cảm ơn bà hôm nay đã giải đáp cho tôi. Ảnh Họa Bì rất thông minh, biết tìm cho mình một con quỷ chết thay.”

Sắc mặt Quý Thiên Kim cực kỳ ngưng trọng, tuy thời gian làm vợ chồng giữa bà ta và Tân Nhâm Thành không lâu nhưng tình sâu nghĩa nặng, không có ai có thể phá vỡ được.

Lúc bà ta ở riêng một mình với thi thể thì đã bắt đầu điều tra, sau đó phát hiện quả nhiên người này không phải chồng mình, và cũng tìm ra được lời nhắn lại của Tân Nhâm Thành.

Đoạn thời gian đó bà ta luôn bận rộn chính là vì muốn tìm ra chứng cứ phạm tội của Phó Minh Nam.

Mà Tần Nhâm Thành thì vẫn luôn ẩn nấp trong bóng tối tìm kiếm tội chứng.

Thế lực của Phó Minh Nam thật sự quá mạnh, khó có thể lay động được, muốn nhổ sạch tận gốc thì bắt buộc phải chuẩn bị vẹn toàn, nếu không sẽ bị Phó Minh Nam căn ngược lại một cái.

“Nơi này là nhà họ Quý, cậu đừng có mà láo xược! Đừng thấy tôi là phụ nữ, thủ đoạn của tôi không yếu hơn bất cứ tên đàn ông nào. Đấu với tôi, cậu sẽ phải chịu thiệt đó!”

“Yên tâm, tôi không có ác ý gì với bà, cho dù biết Ảnh Họa Bì còn sống thì tôi cũng không quan tâm đến. Động tĩnh mấy tháng nay của bà ở Hắc Đạo tôi đều biết đến, tôi đoán mục đích của bà rất đơn giản chính là muốn diệt trừ Phó Minh Nam. Tôi rất vui với chuyện này, sẽ không làm khó đâu.”

“Vậy cậu tới đây làm gì, lại còn mang mặt nạ của chồng tôi!”

“Bởi vì…tôi tới để mượn một người.”

Phó Thiết Ảnh cực kỳ âm trầm nói.

Rõ ràng đang giữa thanh thiên bạch nhật, bên ngoài ánh nắng ấm áp, nhưng…Quý Thiên Kim lại thấy cực kỳ lạnh lẽo.

Một trận lạnh lếo từ lòng bàn chân xuyên tới tận đỉnh đầu, khiến bà ta cóng tới mức không dời nổi bước chân.

Tên đời sau này rất mạnh, còn mạnh hơn cả Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung như mãnh thú, mà anh ta thì lại giống dã thú, có thể không chút nhân tính mà nói, ánh sáng trong mắt khi nhìn người khác của anh ta đều tràn ngập vẻ chán ghét dữ tợn.

“Ai?”

“Phó Minh Diệp! Bố con bé đưa người của tôi đi mất, đến nay vẫn không chịu lộ mặt, tôi chỉ có thể ra nước cờ này thôi. Phiền bà giúp tôi nói với anh †a, ngày mai chúng tôi đổi người, nếu không…con gái của anh ta sẽ tan xương nát thịt!”

“Cậu dám!”

Quý Thiên Kim sốt ruột nói.

“Bà thử xem tôi dám hay không!”
 
Chương 1682


Chương 1682

Phó Thiết Ảnh đột nhiên tức điên lên, trực tiếp tóm lấy ly thủy tinh trên đầu tủ tàn nhãn ném mạnh xuống đất: “Kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi đã tìm trọn ba ngày, trọn cả ba ngày! Ông đây không rảnh chơi trò chơi vụng về này với anh ta, ngày mai tôi không thấy được người thì mọi người đều đừng hòng sống tốt! Tôi chẳng qua cũng chỉ có một cái mạng, chả sao cả, không giống các người còn có mối quan hệ gia đình.”

“Không có chuyện gì là ông đây không dám làm!”

Phó Thiết Ảnh vẫn luôn có gắng nhãn nhịn đến giờ phút này, anh ta vốn không phải người có tính tình tốt gì, trước kia khi có Châu Vũ ở bên thì còn biết bớt bớt lại.

Nhưng bây giờ Châu Vũ đã không rõ sống chết, anh ta đang hận không thể lật tung trời đất, hủy diệt thế giới này.

Anh ta không được sống tốt thì cũng muốn cho tất cả mọi người đều sống không yên ổn giống mình.

Phó Thiết Ảnh đi về phía cửa phòng, nhìn dáng vẻ như là muốn dẫn người đi, Quý Thiên Kim muốn ra tay nhưng tốc độ sao có thể nhanh bằng anh ta được.

Anh ta nhấc tay lên đập vào cổ khiến bà ta trực tiếp ngất trên mặt đất, sau đó liền xoay người xuống lầu.

Người hầu nhìn thấy Phó Thiết Ảnh lúc này đang đeo mặt nạ Tân Nhâm Thành xuống lầu thì đều la hét ầm ï nói là xác chết vùng dậy, vội vàng kêu bảo vệ tới.

Nhưng Phó Thiết Ảnh cứ như đang ở chỗ không người, đám người này căn bản không khống chế được anh ta mà ngược lại còn bị anh ta đánh cho lăn lộn đầy đất.

Cuối cùng, anh ta kéo Phó Minh Diệp đang đứng sau lưng người hầu qua, kẹp vào dưới nách rồi đưa đi…

Phó Thiết Ảnh tung tin Phó Minh Diệp bị bắt cóc, đợi chờ Phó Minh Tước tìm đến tận cửa.

Nhưng không thấy Phó Minh Tước đến mà chỉ có Châu Vũ gọi điện thoại.

Vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Châu Vũ vang lên. : “Nghe nói anh bắt cóc con gái nhà người ta à?”

“Châu Vũ? Em đang ở đâu để tôi đến cứu em.”

Phó Thiết Ảnh sốt sắng hỏi.

“Anh không cứu được tôi đâu, bố nuôi của anh muốn lấy mạng tôi, chẳng qua Phó Minh Tước cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh mà thôi.”

“Phó Minh Tước đã phản bội Phó Minh Nam lâu rồi, anh ta có Diên giúp đỡ, hoàn toàn không cần phải nghe theo lệnh của Phó Minh Nam. Có phải ông ấy ép em nói như vậy không?”

“Phó Thiết Ảnh…” Phía đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng gọi trâm ấm của cô ấy, Châu Vũ ngừng lại rất lâu rồi mới lại bảo: “Rốt cuộc tôi là gì ở trong trái tim anh?”

Phó Thiết Ảnh bị câu hỏi ấy làm cho nghẹn lời, mất một lúc lâu vẫn không trả lời được.

Anh ta chau mày, giờ hoàn toàn không phải là lúc cho những suy nghĩ rối bới, anh ta chỉ muốn đưa cô ấy trở về bình yên mà thôi. : Nếu như rơi vào tay Phó Minh Nam thì cô ấy không có khả năng sống sót.

Anh ta…

Chỉ không muốn cô ấy chết.

“Trả lời tôi đi, tại sao anh lại muốn cứu tôi? Anh ép Tạ Quế Anh nghiên cứu ra thuốc giải, anh tốn bao công sức bắt cóc Phó Minh Diệp, ép Phó Minh Tước nộp mình. Anh sợ Phó Minh Nam bắt được tôi, vậy thì… Câu hỏi được đặt ra ở đây là, trong lòng anh, rốt cuộc sự tôn tại của tôi có ý nghĩa thế nào?

“Người tình của anh, từng có quan hệ xác thịt, chỉ có ở trên giường mới là lúc mối quan hệ của chúng ta thắm thiết nhất, còn những khi khác thì sao?
 
Chương 1683


Chương 1683

Tôi là người tình bí mật không danh phận của anh, hay là… người thương mà anh không nỡ lòng dứt bỏ?

“Ở bên cạnh anh, tôi có thân phận gì, địa vị gì, anh sẽ cho tôi những gì?

Phó Thiết Ảnh ạ, anh chưa bao giờ từng thực sự suy nghĩ kĩ càng về những câu hỏi này hay sao?

“Anh không cho tôi được cái gì thì tại sao lại muốn cứu tôi? Chẳng qua là chết mất một người tình thôi mà, anh còn có thể gặp được người tốt hơn.

Phụ nữ dịu dàng, ngoan ngoãn, biết điều hơn tôi nhiều lắm, việc gì anh cứ phải nhập nhằng với tôi?”

“Tôi… đừng ép tôi!” Anh ta nghẹn lại một lúc lâu, mãi mới khẩn thiết hét lên được mấy tiếng.

“Phó Thiết Ảnh ạ… muốn cứu người cũng phải nêu ra được lí do chứi”

Châu Vũ ngao ngán bất lực.

Đợi anh ta mở lòng ra, thấy được những suy nghĩ chân thật trong tâm trí mà khó đến vậy sao?

Anh ta chọn cách im lặng, có những lời rõ ràng đã ra gần đến miệng nhưng không sao thốt ra được.

Như thể có viên nham thạch nóng bỏng mắc kẹt trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, đau khố vô cùng.

Đã mấy lần ấp úng định nói ra nhưng không sao nói được thành lời.

Nắm tay cứ siết chặt rồi lại buông, lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lâu trôi qua.

Châu Vũ dần dần mất đi kiên nhẫn, đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi thất vọng ngập tràn.

Cô ấy tưởng rằng dùng cách ép buộc thì anh ta sẽ thừa nhận mình.

Thế nhưng rốt cuộc vẫn xôi hỏng bỏng không.

“Phó Thiết Ảnh, có phải anh định đợi đến khi tôi chết rồi, mới nhận ra… tình cảm anh dành cho tôi không? Gái anh cần không chỉ là một người tình? Có phải… thực sự đợi đến khi tôi chết đi, anh mới nói được một câu… Anh yêu em hay không?”

Khi nói những lời này, giọng cô ấy cô run run nghẹn ngào, từng lời từng chữ như tiếng sấm rền đập mạnh vào nơi thắm sâu trong tâm trí, khiến anh ta ngây dại.

“Phó Thiết Ảnh, đừng làm hại đứa trẻ đó, con bé không có tội tình gì, Phó Minh Tước cũng không sai. Tất cả đêu do tôi cam lòng tình nguyện, bởi vì… tôi không muốn làm người tình của anh.

Lòng tham của tôi muốn có nhiều hơn nữa, tôi muốn có danh phận, tôi muốn có lí do, tôi muốn một tình yêu có thể công khai. Còn anh… tối tăm bẩn thỉu, khiến cho tôi trước sau đều có địch. Ở bên anh, tôi phải làm trái lương tâm của mình, vờ như không hay biết những chuyện ghê tởm mà anh làm.

“Không ở bên anh thì anh lại không thể buông tha cho tôi.

“Vậy nên, không phải Phó Minh Nam muốn giết tôi mà là bản thân tôi muốn chết! Vả lại, tôi với anh trong sạch thị tại sao anh lại lo lắng việc Phó Minh Nam sẽ xuống tay với tôi? Anh không có trái tim, sẽ không có tình cảm, tôi chẳng là gì hết. Chẳng qua là tôi đã làm thật trong màn kịch giả vờ này mà thôi, để thua mất thân xác, thua cả tình cảm.

“Phó Thiết Ảnh, nếu như anh dám động tới một sợi tóc của đứa trẻ đó, tôi có làm ma cũng sẽ không tha thứ cho anh! Tôi sẽ hận anh, hận rằng anh đã mất hết nhân tính, đến trẻ con cũng không buông tha. Làm người bỉ ổi cũng có giới hạn thôi, đừng để tôi xem thường anhl”

Nói rồi, Châu Vũ không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để hồi đáp, thẳng thừng kết thúc cuộc gọi. : Phó Thiết Ảnh siết chặt chiếc di động, vẫn giữ nguyên tư thế nghe máy, mãi không trở về được trạng thái bình thường.

Còn ở phía đầu bên kia điện thoại, trạng thái căng thẳng của Châu Vũ trong khoảnh khắc khi cô cúp máy bỗng chốc tựa như đàn đứt dây, toàn thân yếu ớt ngã ra ghế sô pha.

“Thế nào?” Phó Minh Tước sốt sắng hỏi.
 
Chương 1684


Suýt nữa anh ta đã không nhịn được, thực sự trao đổi con tin.

Sắc mặt Châu Vũ nhợt nhạt, do độc †ố ngấm ngày càng sâu Cô ấy nhếch môi cười, muốn trấn an anh ta.

“Con gái anh sẽ không sao đâu.”

“Cô chắc chứ? Phó Thiết Ảnh là người thế nào thì cô hiểu rõ hơn tôi. Anh ta là một con quái vật, không hề có pháp tắc gì cả, người già trẻ nhỏ gì anh †a cũng sẽ ra tay.”

“Anh ấy… thực sự có thay đổi, hiềm nỗi Phó Minh Nam không nuôi dạy anh ấy đàng hoàng. Thật ra… anh ấy có thể trở thành người tốt, anh ấy đã học được rất nhiều điều, anh ấy cũng có lương trị, cũng đã biết phân biệt đúng sai, cũng bắt đầu trân trọng mạng sống của người khác rồi, thật đấy!”

Sợ Phó Minh Tước không tin, cô ấy giương mắt nhìn tha thiết, mong sao anh ta tin tưởng mình lấy một lần.

Hay nói một cách chính xác là tin tưởng Phó Thiết Ảnh một lần.

Thật ra cô ấy rất hoang mang, dĩ nhiên cô ấy hiểu rõ những sự thay đổi của Phó Thiết Ảnh, nhưng vẫn không thực sự chắc chắn, thật lòng rất sợ anh ta sẽ đánh mất lí trí trong cơn giận dữ, ngay đến đứa trẻ cũng không tha.

Nếu như anh ta thực sự làm như vậy thì không thể nào còn có thể cứu rồi được kẻ liều mạng này nữa.

Cô ấy… sẽ từ bỏ hoàn toàn, từ nay về sau, không dính dáng gì đến anh ta nữa.

Đường ai nấy đi, anh ta bước theo con đường sinh tôn của anh ta, còn cô sẽ đi qua cây cầu Nại Hà của mình.

Tâm trạng Phó Minh Tước rối bời, năm đấm siết chặt, những đường gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.

Anh ta không muốn đem mạng sống của Minh Diệp ra đánh cược, bởi anh ta không trả nổi cái giá đó.

Đó là sinh mệnh mà Ngọc Diệp để lại cho anh ta, tiếp nối cho sự tồn tại của cô ấy.

Anh ta đã mất Ngọc Diệp rồi, không thể mất thêm Minh Diệp nữa, “Tôi không thể đánh cược bất cứ thứ gì vào tên điên này được!”

Cuối cùng, Phó Minh Tước lựa chọn từ chối.

Anh ta túm tay cô ấy, chuẩn bị kéo ra khỏi cửa, nhưng Châu Vũ không muốn, cô ấy không muốn quay trở về bên Phó Thiết Ảnh.

“Vậy thì anh… vậy thì anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, để tôi gửi tin nhắn `) cho anh ấy.

“Cô định làm gì?”

Tay Châu Vũ run run gõ một dòng chữ và gửi đi.

Cô ấy bảo Phó Thiết Ảnh đưa đứa bé đến nhà họ Quý ngay bây giờ, nếu không cả cuộc đời này sẽ không nói với anh ta một câu, nhìn anh ta thêm một lần nào nữa.

“Cô tưởng chỉ dựa vào một câu nói vô thưởng vô phạt là có thể khơi dậy lương tâm của thằng điên đó sao?”

“Người không bận tâm khi đọc câu đó dĩ nhiên sẽ thấy vô cảm. Nhưng nếu như người có lòng thì đó sẽ như một câu thân chú.”

Cô ấy siết chặt chiếc điện thoại di động, bản thân cô ấy cũng muốn biết rốt cuộc mình có địa vị thế nào trong lòng anh ta.

Chưa đầy một phút sau, điện thoại rung chuông, Phó Thiết Ảnh đã trả lời tin nhắn.

“Được.”

Chỉ có một chữ, nhưng Châu Vũ không thể trực tiếp khóc.
 
Chương 1685


Khi Phó Minh Tước nhìn thấy con gái, anh ta cũng im lặng, lông mày đang cau lại dân dần giãn ra.

Có lẽ người này vẫn còn cứu được, nhưng thượng đế duy nhất có thể cứu được anh ta, chính là Châu Vũ. , Trong vòng nửa giờ, Phó Minh Diệp đã bị đưa về nhà họ Lý.

Không chỉ vậy, Phó Thiết Ảnh còn mua cho cô bé rất nhiều đồ chơi và những bộ váy công chúa xinh đẹp.

Khi về đến nhà Phó Minh Diệp còn nhảy nhót, cảm ơn Phó Thiết Ảnh vài lần.

Khi rời đi, Phó Thiết Ảnh không nói một lời, điêu này khiến Quý Thiên Kim cảm thấy thế giới đã thay đổi.

Chồn thực sự chúc tết gà, hơn nữa còn còn không có ý định gì.

Một tin nhắn khác vang lên từ điện thoại di động của Châu Vũ.

“Những gì em nói, tôi đã làm rồi, tôi chỉ có một yêu cầu, kêu Phó Minh Tước để em yên. Em còn sống, tôi còn có thể bình tĩnh, nhưng nếu em chết, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

“Vậy là, anh vấn chưa nghĩ ra, anh là gì của tôi?”

Châu Vũ gửi tin nhắn này đi, nhưng nhưng lại như bỏ đá xuống biển vậy không có bất kỳ phản hồi nào.

Trái tim cô cũng từng chút trùng xuống, cuối cùng rơi xuống vực sâu, xuống vực sâu lạnh lẽo.

Cuối cùng điện thoại đã bị Phó Minh Tước lấy đi, tín hiệu của anh ta đã bị Phó Thanh Viên chặn từ lâu, cho dù Phó Thiết Ảnh có rất nhiều cao thủ hacker cũng không thể phá được tường lửa do Phó Thanh Viên đặt.

Phó Minh Nam đã ngầm thúc giục anh ta mấy lần, yêu cầu anh ta ra tay với Châu Vũ.

Phó Minh Nam mấy năm nay luôn đau khổ vì không thể kiểm soát được Phó Thiết Ảnh, ngay cả khi nên cạnh ông ta có những vệ sĩ mạnh nhất xung quanh, cũng vấn khiến ông ta thức trăng đêm.

Vũ khí giết người mà một tay ông ta dạy dỗ ra, sức mạnh vô địch.

Làm cho người khác sợ, nhưng cũng làm cho chính mình sợ.

Nếu một người có thể dễ dàng khống chế Phó Thiết Ảnh, giống như lúc ban đầu ai có thể điều khiển Ngọc Diệp là sẽ có thể làm cho Phó Minh Tước đầu hàng vậy. : Châu Vũ là vũ khí của anh ta.

Anh ta vân luôn trì hoãn tới hôm nay, ngày mai chính là thời gian năm ngày mà anh ta và Cố Thành Trung đã thỏa thuận.

Anh ta không thể trốn, nếu không sẽ không chỉ có ông ta gặp nguy hiểm mà còn có Phó Thanh Viên và Minh Diệp.

“Ngày mai, tôi dẫn cô đi gặp Phó Minh Nam, cô có sợ không?”

“Không.”

Châu Vũ lắc nhẹ đầu, trong mắt không có chút rụt rè, tràn đầy vẻ đắc ý.

“Vậy thì cô có hối hận vì đã yêu một con quái vật như vậy không?”

“Anh ấy không phải là một con quái vật.

Châu Vũ lo lắng nói: “Anh ấy… chỉ là không gặp được thầy tốt thôi, nên mới không được học những điều hay lẽ phải.

Nếu anh dạy một đứa bé giết người, thì nó sẽ nghĩ rằng giết người là đúng. Nếu anh dạy nó có tri thức hiểu lễ nghĩa, dạy nó tuân theo nội quy và luật lệ, vậy thì nó sẽ tốt. Đoàn xiếc mua con khỉ về để thuần hóa nó, con khỉ đó có sai à? Rõ ràng là rạp xiếc đang làm sai. “

“Lần sau gặp được Phó Thiết Ảnh, tôi sẽ nói cho nó biết, cô so sánh nó với con khi!”

Phó Minh Tước nhướng mày nói.

Bầu không khí nghiêm trọng ban đầu ngay lập tức trở nên thoải mái.
 
Chương 1686


Châu Vũ mím môi bất lực nói: “Anh ấy … anh ấy thật ra rất đáng thương, anh ấy không ghét Cố Thành Trung, mà là ghen tị với anh ấy. Anh ấy ghen tị với anh ấy vì anh ấy có anh em, có cha mẹ và người yêu, nhưng anh ấy thì cái gì cũng không có. Rõ ràng là cùng ra đời nhưng anh ấy chỉ chậm một phút thôi mà cuộc sống của hai người họ đã rất khác nhau. ˆ “Nếu anh Trung coi những năm tháng không gặp chị Trúc Linh là địa ngục thì nơi Phó Thiết Ảnh sống là gì đâu? Nó còn tệ hơn cả địa ngục! Anh ấy đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chúng ta không thể để anh ấy tiếp tục sai nữa. Chúng ta nên thay đổi anh ấy, có phải không? “

“Chúng tôi không phải là giáo viên.

Chúng tôi không có kiên nhân như cô.

Khi chúng tôi gặp những kẻ độc ác, chúng tôi muốn kết liễu cuộc sống của họ, đó là cách hiệu quả nhất để họ không làm tổn thương người khác!”

“Vậy lúc trước anh cũng không phải là người tốt gì, anh cũng nên bị giết sao?” Châu Vũ rụt cổ, nhìn thẳng Phó Minh Tước không chút sợ hãi, nói thẳng.

Phó Minh Tước nghe vậy không khỏi nở nụ cười, nói: ‘Cô thật đúng là không sợ chết.”

“Nếu tôi sợ, tôi sẽ không hạ độc rồi!”

“Cô gái bướng bỉnh, tính tình mạnh mẽ, cũng chỉ có em mới có thể thuần phục được Phó Thiết Ảnh tôi.”

“Tôi không thuần phục anh ấy, nhưng… khi anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ tự động thu lại nanh vuốt của mình.

Ngay cả khi vô tình cũng làm tổn thương tôi, cũng không phải ý muốn của anh ấy. Thực ra, anh ấy yêu tôi, tôi biết đó, chỉ là anh ấy không biết mà thôi! “

Trong đôi mắt to đen láy của cô ấy dần mất hết ánh sáng và trở nên đờ đẫn.

Nó giống như một viên ngọc trai sáng, ngay lập tức bị phủ một lớp bụi.

“Thật đáng tiếc … cô sắp chết rồi.”

“Ừ, tôi sắp chết, nhưng … tôi muốn cầu xin anh một điều cuối cùng. Anh chỉ cần giúp tôi một chuyện thôi, sẽ không gây rắc rối cho anh đâu, cũng phần nào cứu được con gái anh, anh có thể…đồng ý với tôi một yêu cầu. “

“Nể tình của Minh Diệp tôi sẽ nhớ, cô nói tôi nghe thử xem.”

“Anh có thể … đừng từ bỏ anh ấy, cho anh ấy một cơ hội không. Tôi không muốn anh ấy chết, cho dù … anh ấy rất tội lỗi, đã làm tổn thương rất nhiều người. Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể đại nghĩa diệt thân, nhưng hóa ra tôi là con người, tôi cũng có khuyết điểm, tôi muốn anh ấy sống tốt ”.

“Anh ấy có thể trở nên ngay thẳng và dũng cảm, anh ấy có thể trở nên tốt bụng và ưu tú. Anh ấy thiếu một người có thể nhắc nhở anh ấy rằng anh ấy làm đúng hay là sai. Xin các anh… đừng từ bỏ anh ấy.”

“Sợ rằng, chỉ có cô tin tưởng cậu ta có thể là người tốt thôi, đúng không?”

Phó Minh Tước khế nói.

Đột nhiên anh ta không đành lòng, không đành lòng cứ như vậy để cô ấy chết.

Tuổi lớn rồi, sau khi trút bỏ được những hận thù, anh ta trở nên mềm lòng hơn rất nhiều.

“Anh đồng với tôi đi, được không?”

“Được rồi, tôi hứa với cô.”

“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, †ứ mã nan truy!”

“Ừ, tôi cần gì phải nói một đăng làm một nẻo với một cô bé.”

Châu Vũ nghe vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 1687


Ngày hôm sau, tình trạng của Châu Vũ trở nên trâm trọng hơn, cô đã không uống thuốc mầy ngày toàn dựa vào thuốc trợ tim.

Cánh tay trắng như tuyết toàn là, khiến người ta không chịu nổi.

Phó Minh Tước đưa cô ấy đến một †òa nhà thương mại, là căn cứ của Phó Minh Nam.

Khi chuẩn bị xuất phát, Châu Vũ đã đặc biệt trang điểm để trông có sức sống hơn. : Khi Phó Minh Nam nhìn thấy cô ấy, đôi mắt đục ngầu của ông ta lập tức sáng lên, như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó quý giá vô cùng.

“Cuối cùng con cũng đưa cô ấy đến cho bố! Phó Minh Tước, hãy nói cho bố biết con muốn gì, bố có thể hứa với con.”

“Tôi không muốn bất cứ thứ gì hết.

Nếu có thể, tôi thậm chí muốn trả lại tất cả máu trên cơ thể mình cho bố. Đây là thứ bẩn thỉu nhất trong cuộc đời tôi.”

Phó Minh Tước ảm đạm nói, lời nói đầy khinh thường.

Phó Minh Nam nghe vậy không khỏi khó chịu, ông ta không có chút tình cảm nào với đứa con trai này hết, nó có sống hay chết thì ông ta cũng không quan tâm.

“Nếu đã như vậy, bố chúng ta sau này không ai phiền ai, sau này con đi nơi nào ta cũng sẽ không gây phiền toái cho con. Con thật sự đã cho ta một món quà lớn. Có nó, ta sẽ không sợ tên súc sinh kia làm phản nữa.”

Châu Vũ nghe xong những lời này, lập tức lạnh sống lưng.

Phó Thiết Ảnh vì ông ta vào sinh ra †ử, nhưng trong miệng ông ta Phó Thiết Ảnh chỉ là “súc sinh”?

Ông ta không hề coi Phó Thiết Ảnh là người chút nào!

Cô ấy nghiến răng dữ dội và giữ chặt con dao găm băng tay giấu trong tay áo.

Súng sẽ bị cảm ứng được nên hoàn toàn không thể mang theo.

Trước khi bọn họ vào đã bị lục soát, cô ấy không biết Phó Minh Tước làm sao lại mang được dao quân đội của Thuy Sĩ vào.

Trước khi vào phòng, anh ta đã đưa cho cô ấy một con dao quân đội của Thụy Sĩ.

Trước khi chết, điều duy nhất cô ấy có thể làm cho Phó Thiết Ảnh là giải thoát cho anh ta!

Phó Minh Tước mím môi, không trả lời Phó Minh Nam.

Anh ta không có gì để nói về người cha tán tận lương tâm này.

Anh ta chỉ hận chính mình không có năng lực kết thúc sinh mạng của ông ta.

Khi anh ta quay người rời đi, anh nhìn Châu Vũ thật sâu như nói rằng cô tự mình cầu nguyện đi. : Sau khi anh ta đi, Phó Minh Nam nhìn Châu Vũ bằng ánh mắt tàn nhẫn và khát máu, trong lòng càng thêm đắc ý.

Đây cũng là lần đầu tiên Châu Vũ được nhìn thấy nhân vật phản diện được đồn đại.

Ngoài năm mươi tuổi, xương cốt còn rất chắc, chắp tay phía sau, cả người có vẻ thù địch.

Trên mặt còn có một vết sẹo xấu xí, giống như con giun đất, uốn lượn từ khóe mày xuống má.

Lúc này ông ta đang nhìn chính mình, hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng mang theo ý cười.

“Gô là người phụ nữ mà súc sinh đó để ý? Chậc chậc chậc, khó mà đề phòng được, là tôi không dạy nó đàng hoàng, làm nó động lòng rồi. “

“Là ông làm cho anh ấy trở thành dáng vẻ hiện tại! Một thân một mình, mất hết tính người!”

Châu Vũ tố cáo hành động xấu xa của ông ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top