Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Dịch Full 

Chương 1218


Chương 1218

Nhưng… nhưng anh ta không thể khống chế được, ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay của cậu ta, một đường hướng xuống dưới.

Từng chiếc cúc áo lần lượt được cởi ra, lộ ra cơ ngực, bộ ngực, cuối cùng chiếc áo sơ mi cũng hoàn toàn được cởi ra.

Diên đã bước đến giường.

Cậu ta đang đứng, mà Halley đang ngồi, tạo ra sự chênh lệch về chiều cao.

Ánh mắt của anh ta, gần bằng thắt lưng của Diên.

Tay cậu ấy cũng từ từ đặt trên thắt lưng.

Lách cách.

Một âm thanh giòn rã, ổ khóa được mở ra.

Âm thanh này, trần ngập bên tai, cũng gõ vào trái tim và linh hồn của anh ta..

Cuối cùng Halley cũng hồi thần lại, thấy cậu ta vẫn còn hành động, anh ta nhíu mày.

Anh ta giơ tay ra, giữ chặt hai tay cậu ta, ngăn cản động tác tiếp theo của Diên.

Cơ thể Diên cũng run rẩy, bởi vì cậu ta cũng đang sợ.

Bị người ta cưỡng ép, và mình tự nguyện, là hai chuyện khác nhau.

Cậu ta cho rằng cả đời này mình không thể tiếp nhận được một người đàn ông, nhưng cậu ta vậy mà lại có thể thỏa hiệp.

Halley nhảy xuống giường, nhặt quần áo vứt hỗn loạn trên người cậu ta, sau đó quay lưng lại, không dám tiếp tục nhìn cậu ta nữa.

Anh ta đau khổ ôm đầu, tay xuyên qua tóc ngắn, điên cuồng gầm lên một tiếng.

“Mẹ nó, đây là chuyện gì vậy? Cậu vậy mà lại thỏa hiệp sao? Con mẹ nó”

Anh ta mắng chửi, nhưng đến cuối cùng giọng nói càng lúc càng nhỏ, bởi vì anh ta không biết nên nói cái gì nữa.

Anh ta cũng không biết, rốt cuộc là mình điên, hay Diên điên nữa.

“Anh muốn hay là không muốn”

Giọng nói của Diên, lạnh nhạt truyền đến từ phía sau.

Không nhanh không chậm, từ từ.

Halley nghe thấy có chút sụp đổ.

Anh ta quay người lại phức tạp nhìn cậu ta: “Diên, rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy? Cậu vì muốn Cố Thành Trung chết, con mẹ nó cái gì cũng có thể làm được sao?”

“Cơ thể tôi đã không còn trong sạch nữa rồi”

“gì?”

“Tôi từng bị đàn ông cưỡng hiếp, cho nên anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi. Mặc đồ nữ, chỉ là một sự khác biệt trong cuộc sống. Tôi nghĩ, lên giường với đàn ông, chắc cũng là như vậy”

Cậu ta giả vờ bình tĩnh, nhưng ngón tay bất giác siết chặt lại.

Halley nghe thấy vậy, cau mày, sái bước lên trước giữ lấy vai cậu ta.

Anh ta trầm thấp gào lên: “Ai, ai ra tay? Tôi giết nó”

Lời nói tràn đầy thù địch.

Anh ta còn không dám ra tay, tên khốn nào dám làm như vậy?

“Những người đó đã bị tôi tra tấn đến chết rồi, những vẫn còn người đứng phía sau, tôi nghi ngờ chính là người trong hoàng thất. Chỉ khi diệt cả vương triều này, đổi một quân chủ khác, tôi tất nhiên sẽ tra được là ai. Cho nên, tôi không chỉ vì trả thù Cố Thành Trung, tôi cũng muốn minh oan cho chính mình”

“Mẹ nó”

Halley nghe xong, anh ta không thể bình tĩnh được.
 
Chương 1219


Chương 1219

“Được, ông đây giúp cậu, nếu như tôi biết là ai làm, tôi sẽ đóng đinh nó lên giá thập tử, giết không thương tiếc”

“Nếu người đó là vương huynh của anh thì sao?”

“Giết”

Halley mạnh mẽ nhả ra một từ.

Anh ta hung dữ nheo mắt, đôi mắt xanh như biển lớn trong bóng tối vậy, khuấy động nước ngầm.

“Diên, tôi không cần thân thể của cậu, cậu vốn dĩ không có tình cảm với tôi, tôi cũng không cần một thân thể không có tình cảm. Nhưng tôi không thu hồi lại điều kiện của mình, nói không chừng ngày nào đó tôi lại muốn. Tôi muốn cậu vĩnh viễn nhớ đến tôi, nhớ cậu nợ tôi”

“Được, cảm ơn nhiều.”

Diên nghe thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Halley thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của cậu ta, trái tim đau đớn.

Cả đời này, sao mình lại gặp phải tên khốn kiếp này chứ, câu mất hồn mình như vậy.

Bỏ đi bỏ đi.

“Hợp tác vui vẻ.”

Cậu ta nhàn nhạt nhả ra bốn từ, rồi quay ngời rời đi, nhưng vẫn chưa đi đến cửa đã bị Halley gọi lại.

Anh ta ngại ngùng, muốn nói lại thôi.

“Cái đó… đợi một chút, tôi… tôi còn lời…”

“Lời gì “Hay là…”

Anh ta cào đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Hay là, tối nay cậu ở lại đây? Tôi đảm bảo sẽ không động tay động chân? Tôi chỉ muốn… chỉ muốn thử cảm giác ôm người mình yêu đi ngủ là thế nào thôi? Coi như bồi thường cho tôi một chút được không?”

“Halley”

Mặt Diên lạnh lùng, lông mày đều cau chặt lại.

Halley thấy cậu ta tức giận, vội vàng xua tay bỏ qua.

“Coi như tôi nói lung tung, đừng coi là thật, cậu trở về đi. Tối hôm nay, đã nhóm lửa tôi Anh ta có chút thất vọng đi vào phòng tắm, cảm thấy mình cần phải tắm nước lạnh một chút.

Nhưng khi đi ra, vậy mà lại phát hiện có một người đang năm trên giường?

Diên?

Cậu ta đang đọc tạp chí, cũng thay đồ ngủ, hình như đã tắm xong rồi.

Cậu ta mặc một bộ đồ ngủ màu xanh nước biển, cả người đều lười biếng mà tôn quý.

“Cậu… cậu…”

Anh ta chỉ vào cậu ta, nửa ngày cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

“Không phải muốn bồi thường sao? Còn muốn nữa không? Không muốn thì tôi đi đây, còn ở đó chậm chạp nữa?”

“Muốn, tôi muốn”

Halley kích động xông đến, nhanh chóng vén chăn lên chui vào.

Nhưng… nhưng không dám tiến lại quá gần, giữ khoảng cách.

Chiếc giường lớn dài hai mét, nhưng anh ta lại cảm thấy nó vô cùng chật chội.

Mà thân thể Diên cũng co chặt lại, nếu như không phải là mình nợ Halley quá nhiều, cậu ta hoàn toàn sẽ không điên như vậy.

Thoát khỏi một kiếp, vậy mà còn đồng ý đầu gối má kề cái gì chứ.

Với đàn ông?

Chắc là mình điên rồi.
 
Chương 1220


Chương 1220

Những ngón tay cầm tạp chí, vô thức siết chặt lại.

“Cậu… cậu xem xong chưa? Tắt đèn đi ngủ nhé?”

“ừ”

Diên phát ra một tiếng mũi, sau đó đặt đồ xuống, tắt đèn ở đầu giường.

Trong phòng, đột nhiên rơi vào yên tĩnh.

Halley nghe thấy hơi thở nặng nề của mình, bởi vì căng thẳng.

Tất cả những điều này đều quá ảo tưởng rồi, cũng vô cùng chân thật.

Những thứ này, anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, anh ta không dám làm nhục Diên.

Trong mơ, cũng chỉ là năm tay ôm ấp, nếu như không cẩn thận hôn lên miệng, ngày hôm sau đều oán hận mình một ngày.

Cho rằng thái độ của mình không đoan chính, đã dở trò lưu manh.

Cậu ta trong lòng mình, là một tồn tại không thể phá vỡ được.

Hai người nằm trên một chiếc giường, nhưng khoảng cách giữa hai bọn họ rất lớn, không ai tiến lại gần một chút.

Trong bóng tối, Halley nói: “Tôi… tôi có mơ cũng chưa từng nghĩ tới, vậy mà tôi có thể nằm ngủ cùng giường với cậu. Diên, tôi sẽ cố hết sức, cho cậu tất cả những gì mà cậu muốn”

¡ sao? Vậy anh thì sao?”

“Tôi? Chỉ cần cậu vui, thì tôi cũng vui. Hạnh phúc của cậu, chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi”

“Nhưng anh, cuối cùng vẫn không có được thứ mà mình muốn”

“Diên, thật sự yêu một người chính là thành toàn và buông tay, mà không phải là chiếm hữu. Lúc trước cậu rất hiểu, nhưng sao lại càng ngày càng không hiểu vậy? Có điều cũng đúng, trước kia cậu rất rộng lớn, nguyện ý hy sinh chính mình, thành toàn cho tất cả mọi người, nhưng không ai quan tâm đến sự hy sinh của cậu, còn hung hăng đâm cậu một đao”

“Bây giờ cậu tràn đây vết thương, đã không thể hy sinh được nữa, cho nên cậu mới muốn lấy lại tất cả những bất công đó. Giống như một đứa trẻ vậy, như thế cũng tốt, cậu vẫn luôn kìm nén cảm xúc của mình, ngược lại có một loại cảm giác tụ họp trước khi núi lửa phun trào vậy”

“Có thể là bởi vì trước kia tôi quá buông thả, bây giờ hiểu được rất nhiều. Mà cậu chưa bao giờ buông thả, cũng nên tùy ý vì mình một lần”

“Diên, đi làm những chuyện mà cậu muốn, không cần phải suy nghĩ đến người khác. Cậu chống đỡ mọi thứ, chỉ có chính mình đau. Mà tôi không muốn để cậu như vậy. Cho dù trời có sập xuống, cũng có Halley tôi đỡ cho cậu. Ai dám động đến cậu, trừ khi tôi chết, thì phải bước qua người tôi. Nếu không, tôi sẽ không để người đó đạt được mong muốn”

Halley nói từng từ một.

Cậu ta đang gần trong gang tấc, nhưng anh ta chỉ có thể nắm chặt tay, không dám quá nửa điểm.

Trong bóng tối, không có ai trả lời, hơi thở của Jane rất bình ổn.

Anh ta không biết cậu ấy đang tỉnh hay ngủ rồi.

“Diên, tôi hy vọng cậu hạnh phúc.”

Sau khi Halley trầm giọng nói xong những lời này, cũng nhắm mắt lại.

Bên cạnh có hơi thở của cậu ta, anh ta đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.

Đêm này Diên không biết đã ngủ thế nào.

Đợi khi cậu ta tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai nữa.

Khoảng cách giữa hai người không chút nhăn nhó, nói rõ anh ta cả đêm đều không lại gân một bước.

Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài, bên ngoài mặt trời đã lên cao, cao hơn mực biển.

‘William đeo kính râm, đang dùng bữa, nhìn thấy cậu ta đi đến, nâng ly sâm panh lên.

“Ngài Jane, tối qua ngủ ngon quá nhỉ?”

Diên biết ý của anh ta, không khỏi lạnh lùng trừng một cái.
 
Chương 1221


Chương 1221

“Tối qua, không xảy ra chuyện gì cả.”

“Chậc chậc chậc, tôi thật sự không nhìn nhầm người mà, sau này Thân vương Halley nhất định sẽ là một Quân Vương tốt. Lần này chúng ta nhất định sẽ chiến thắng. Nào, chúc mừng trước một ly đi”

‘William đưa ly rượu đến, nhưng cậu ta không tiếp lấy.

“Halley đâu?”

“Đi rồi, anh ta nhờ tôi nói với cậu, trở về chuẩn bị làm phò mã, giả vờ kết hôn với công chúa Cecilia, như vậy các bộ trưởng nội các mới có thể giúp cậu tham gia chính trị một cách hợp lý, cũng có thể giúp cậu trong ứng ngoài hợp. Đợi đến khi cậu lên Vương vị, sẽ tiếp xúc hôn ước của hai người. Có điều, truyền ra tin tức, sợ Hứa Trúc Linh sẽ có hiểu nhầm không đáng có. Cậu có muốn đi giải thích với cô ta một chút không?”

‘William “tốt bụng” nhắc nhở.

“Không cần phải thăm dò đối tác của anh hết lần này đến lần khác đâu. Chuyện này khiến người khác không thoải mái. William, làm tốt việc của anh, đừng có thăm dò lập trường của tôi.”

‘William nghe thấy vậy, không khỏi bật cười, sờ mũi, không nói gì nữa.

Quả nhiên, không thể xem thường anh ta, nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng ai còn thể tin được, người này có khả năng thay đổi triều đại của đất nước chứ.

Diên lên bờ, cũng lúc đó các phương tiện truyền thông đều đưa tin về hôn lễ của cậu ta và công chúa Cecilia.

Thời gian đính hôn cũng đã chuẩn bị xong rồi, tin tức truyền đến tai Charlie, anh ta lập tức đến tìm Cecilia.

Nhưng cô ta vẫn kiên trì như vậy, thậm chỉ còn chuyển ra khỏi vị trí Vương hậu.

Công thêm sự đồng ý của tất cả các quan chức, dù sao công chúa liên hôn, sẽ giành được kết quả tốt nhất cho gia tộc Manhattan.

Hứa Trúc Linh thông qua tivi mới biết được chuyện này, điều này làm cô rất ngạc nhiên.

Bạch Minh Châu cũng nghiêng đầu suy nghĩ rất lâu: “Rốt cuộc Diên đang suy nghĩ cái gì vậy? Không phải thích cậu sao? Sao lại chuyển qua đính hôn với người khác vậy?”

“Đừng nói linh tinh, tớ đã có chồng con rồi, cậu ấy cũng phải tìm hạnh phúc của mình rồi.”

“Hạnh phúc? Liên hôn chính trị, làm gì có hạnh phúc chứ? Sao tớ lại nhớ, Cacilia có ý với .Josh nhỉ? Vòng quyền quý thật là loạn mà, cái này cũng có thể ở cùng nhau sao? Cậu nói xem, có phải bọn họ chỉ vì một chút lợi ích, mới lại một lần sao? Tớ cảm thấy chính là như vậy, liên hôn không có tình cảm, coi là gì chứ?”

“Chuyện này không liên quan đến tớ, con đường này là do cậu ấy tự chọn”

Cô vùi đầu vào tiếp tục làm việc của mình, không nói gì nữa.

Nếu đứng ở lập trường bạn bè, cô nhất định sẽ lập tức liên hệ với rốt cuộc, thuyết phục cậu ấy suy nghĩ lại.

Nhưng bây giờ, cô không còn lập trường ấy nữa.

Cho dù cậu ta có tình cảm hay không, có thái độ gì với liên hôn này, cô cũng không thể can thiệp.

Cô không biết, rốt cuộc luôn đang đợi điện thoại của cô.

Tâm trạng của cậu ta rất phức tạp.

Cậu ta vẫn luôn nhìn màn hình đen sì, mong đợi Hứa Trúc Linh gọi điện thoại đến hỏi.

Trách móc, chất vấn, cho dù chúc phúc cũng được.

Nhưng lại không có gì cả, đến cả một tin nhắn cũng không có.

Bởi vì đã là người xa lạ rồi, cho nên sự lựa chọn của cậu ta, không có liên quan gì đến cô.

Đến cả chúc phúc cũng không có.

Cậu ta tức giận ném điện thoại xuống đất.

Điện thoại rơi xuống đất, bốp một tiếng, vỡ tan nát.

Laura vừa mới bước vào bị động tĩnh này dọa sợ.

“Cậu chủ” Cô ta sợ hãi kêu lên.

“Nói” Cậu ta lạnh lùng nói.
 
Chương 1222


Chương 1222

“Thân vương Halley tiếng đến nhà hàng Tây, tìm Hứa Trúc Linh.

Người theo dõi ở nhà hàng thức ăn Tây vừa mới báo cáo”

Mặc dù Laura vô cùng ghét Hứa Trúc Linh, nhưng cô ta không dám báo cáo chậm trễ, nếu không cô ta sẽ sống không bằng chết.

Diên nghe thấy vậy, trái tìm co rút lại, cơ thể nhảy khỏi sô pha.

“Halley, đi tìm cô ấy làm gì? Lế nào muốn làm khó cô ấy sao?”

Mặc dù trong lòng cảm thấy không thể nào, nhưng cậu ta vẫn không thể yên tâm, lập tức lên đường.

Hứa Trúc Linh bên này đã ngồi trong xe Halley rồi, trong lòng có chút lo lắng.

Cô mới chỉ gặp Halley vài lần thôi, nhưng thật sự không quen biết, mà anh ta lại cười toe toét nhìn mình, khiến da đầu cô tê dần.

Anh ta còn ân cần bưng trà đưa nước, gọt táo bóc cam cho cô, cô lại càng sợ hãi hơn.

“Ăn đi, tôi vất vả gọt đấy, làm sao? Không nể mặt sao?”

“Không… không có.”

Cô căng thẳng đưa một miếng vào miệng, nhưng không dám uống nước, sợ bên trong có bỏ thuốc gì đó.

Anh ta là Thân Vương, mời mình đến phủ làm khách, mình sao dám có gan từ chối chứ.

Cố Thành Trung nhất định đã nhận được tin rồi, nhất định sẽ đuổi đến.

Khi cô đang suy nghĩ, điện thoại đặt bên bàn trà sáng lên, là Cố Thành Trung gọi đến.

Cô vô cùng căng thẳng nhìn Halley, mà anh ta vẫn cười tươi.

“Nhận đi, đừng căng thẳng, tôi cũng không phải là bắt cóc. Tôi chỉ muốn mời cô đến phủ tôi ngồi một chút, nhận, cô không nhận tôi phải nhận hộ cô đấy”

Halley thấy cô mãi không động đậy, anh ta giơ tay lấy điện thoại ấn nghe.

“Trúc Linh”

Giọng nói lo lắng của Cố Thành Trung truyền ra từ điện thoại.

“Đừng lo lắng, là tôi, Halley đây”

“Là anh? Trúc Linh đâu? Anh làm gì cô ấy rồi? Tôi cảnh cáo anh, đừng động đến cô ấy, nếu không tôi sẽ lật cả phủ Thân Vương của anh lên: “Tôi tính một chút, anh đuổi đến bên tôi, chắc cũng mất khoảng hai mươi phút, sau đó lại tình thời gian đội hộ vệ của tôi ngăn lại, cộng lại cũng phải bốn mươi phút. Tính đi tính lại, cũng dài đấy, thời gian dài như vậy, dường như làm cái gì cũng được.”

“Anh muốn làm gì?” Cố Thành Trung không khống chế được sự tức giận của mình, gầm lên.

“Tôi còn chưa nói gì cả, sao anh lại suy nghĩ linh tinh thế chứ? Tôi và bà Cố ở phủ đợi anh, đợi anh đến”

Nói xong, anh ta chậm rãi cúp điện thoại.

Hứa Trúc Linh trừng to mắt, tràn đầy hoảng sợ nhìn anh ta.

Cơ thể co chặt dính vào cửa xe, bàn tay nhỏ nắm chặt lại.

“Anh… anh muốn làm gì tôi? Tôi chưa từng đắc tội với anh”

“Không có sao? Trí nhớ của cô không tốt lắm thì phải, tôi thích Diên, tôi không lấy được. Cậu ấy thích cô, cũng không lấy được. Cô không làm cái gì cả, nhưng lại trói chặt được trái tim cậu ấy. Mà tôi, cái gì cũng nếm thử rồi, nhưng lại không nhận được một chút tâm ý nào. Chỉ dựa vào điểm này, tôi đã có thể giết cô vô số lần rồi”

“Nhưng… nhưng đây không phải là chuyện rất lâu rồi sao? Tại sao bây giờ anh mới ra tay với tôi?”

“Bởi vì cậu ấy sắp kết hôn với em gái tôi, tôi không thể giữ được cậu ấy, cản trở cậu ấy nữa”

“Anh… anh muốn giết tôi sao? Cố Thành Trung sẽ không tha cho anh đâu”

“Vậy thì làm sao chứ? Dù sao tôi cũng không muốn sống nữa, cũng phải lôi theo ai đó xuống địa ngục. Cô và tôi, cùng nhau chúc phúc.

Cecilia và Diên đi”

“Anh… tên điên này, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
 
Chương 1223


Chương 1223

Cả người Hứa Trúc Linh lạnh toát, rõ ràng đang là mùa hè, nhưng cô lại cảm giác như mình rơi vào một hâm băng vậy, toàn thân rét run.

Anh ta chỉ cười, không nói lời nào nữa, nụ cười khiến người ta rùng rợn.

Đúng lúc này, hình ảnh trước mắt cô càng ngày càng mờ đi, dần dần không thể tập trung được.

Cô bị hạ thuốc rồi sao?

Từ lúc nào vậy, rõ ràng cô không uống gì cả mà.

Đúng lúc này, Halley lắc dao gọt hoa quả.

“Hoa quả tất nhiên không sao, nước uống cũng không có vấn đề, nhưng tôi đã bôi thuốc lên dao, cô có thể làm gì tôi chứ? Cô nhóc vẫn khả cảnh giác, nhưng quá mềm lòng rồi.”

Hứa Trúc Linh mở miệng, còn muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được.

Cuối cùng cơ thể nghiêng đi, chìm vào giấc ngủ.

Khi Halley vác Hứa Trúc Linh xuống, đúng lúc nhìn thấy Diên vội vàng chạy đến.

Diên sải bước tiến lên phía trước, nhưng lại bị đội hộ vệ cản lại.

Cậu ta không thể nào tiến lên, tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy?”

“Tôi muốn giúp cậu”

Halley thu lại mọi ngả ngớn, khoảng khắc nhìn thấy cậu ta, biểu cảm vô cùng tập trung.

Trong đôi mắt xanh thẫm ấy, có một tình yêu sâu đậm, nhưng vẫn luôn bị kìm nén, không thể giải phóng.

Anh ta cảm thấy mình nên vì cậu ta mà làm chút gì đó.

Cậu ta không nên rộng lượng như vậy, chỉ muốn Hứa Trúc Linh sống là được, bọn họ nên ở cùng nhau.

Cậu ta giết Cố Thành Trung, cậu ta sẽ cô đơn đến già.

Như thế hoàn toàn không phải là hạnh phúc.

Nếu như đã lựa chọn ích kỷ, thì tại sao không làm đến tận cùng chứ.

“Tôi cảnh cáo anh, anh đừng làm gì lung tung, nếu không tôi sẽ giết anh”

Nếu như “Cậu vì cô ta mà muốn giết tôi sao?” Halley nghe thấy vậy, đồng tử co rút lại.

“Đúng, thả cô ấy ra” Diên không hề do dự.

Halley híp mắt lại, không quan tâm đến cậu ta, trực tiếp vác người vào trong nhà.

Khi đi, cũng không quên phân phó thuộc hạ nhẹ tay một chút, đừng làm tổn thương đến cậu ta, để cậu ta nguyên vẹn mang vào.

Halley đặt cô lên giường, cũng để Diên tiến vào.

Diên thoát khỏi khống chế, lập tức xông lên trước, đấm một đấm vào mặt Halley.

“Đừng động vào cô ấy, tôi đã nói đừng động vào cô ấy. Anh mang cô ấy đến đây làm gì?”

Halley bị đấm một đấm không nhẹ, cơ thể đập vào tủ đầu giường, mới ổn định được thân hình.

Đội hộ vệ thấy vậy, muốn xông lên, nhưng lại vị Halley ngăn lại.

Những người khác đều nhận lệnh ở ngoài cửa, không được vào trong.

“Cậu tức giận, ông đây cũng tức giận. Rõ ràng cậu muốn có được cô ta, nhưng lại nói cái gì mà muốn cô ta sống tốt. Trái với lương tâm, không đau sao?”

“Ông đây ghét nhất điểm này của cậu, không dám yêu không dám hận, dám làm cũng không dám nhận, là đàn ông sao? Không đúng, con mẹ nó cậu không được coi là đàn ông, ông đây sớm muộn gì cũng bị cậu chọc, làm cậu. Thân mật, chậm chạp giống như phụ nữ , “Anh…”

Diên còn chưa nói xong, đã bị anh ta cắt ngang.

“Đừng có nói với tôi cái này cái kia, cái tôi muốn chính là cậu được hạnh phúc, cậu dám cô độc đến già, tôi sẽ làm cậu. Cho nên, cậu tự mình nhìn lấy. Thật sự là rắc rối, chuyện gì cũng đẩy cho ông đây”

Anh ta lao lên, dựa vào sức lực của mình mạnh hơn Diên, trực tiếp cạy miệng cậu ta ra, nhét vài viên thuốc vào.
 
Chương 1224


Chương 1224

“Khụ khụ”

Cậu ta không ngừng ho khan, muốn nôn ra, nhưng không thể làm được.

“Anh cho tôi uống cái gì?”

“Thuốc kích dục”

“Anh… anh điên rồi?”

“Hoặc là cậu làm cô ta, hoặc là ông đây làm cậu, tự mình chọn”

Halley vô cùng bá đạo nói.

Sau đó ra ngoài đóng cửa lại.

Đội hộ vệ nhìn thấy anh ta, không dám thở.

Bọn họ đều là tâm phúc của Halley, chỉ nghe lời của mình anh ta, hôm nay cho dù nghe thấy cái gì, họ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời.

Bọn họ rất ngạc nhiên, không ngờ chủ của mình lại hồ đồ không lối thoát như vậy, rõ ràng biết Diên là đàn ông, nhưng vẫn sai càng thêm sai.

“Nhìn cái gì mà nhìn, đều cút hết đi cho tôi” Halley gầm lên.

Tất cả mọi người, ngay ngắn lui xuống.

Mà anh ta vẫn dựa ở cửa, cơ thể nặng nề, trượt xuống từng chút một, ngồi trên mặt đất.

Đây là cách duy nhất mà anh ta có thể ép buộc cậu ấy.

Nếu như lần này thất bại, Diên vẫn u mê không tỉnh ngộ, vậy anh ta sẽ cùng phát điên với cậu ấy một lần.

Đáng, mọi chuyện đều rất đáng.

Trong phòng, Hứa Trúc Linh bị trúng rất ít thuốc mê, cho nên dần dần tỉnh lại.

Cô nhìn thấy khung cảnh xa lạ, trong lòng sợ hãi, nhanh chóng đi mở cửa. Nhưng cửa không mở được.

Cửa sổ cũng bị khóa lại không thể nào chạy thoát.

Mà trong phòng tắm lại truyền ra tiếng nước chảy, chứng minh có người ở bên trong, khiến cô sợ hãi run lên.

Lẽ nào, Halley sẽ làm mất đi sự trong trắng của mình sao?

Diên ướt đẫm trong nước lạnh, dục vọng toàn thân cũng dần dần biến mất, khiến cậu ta dễ chịu hơn rất nhiều.

Cậu ta không biết Hứa Trúc Linh đã tỉnh lại chưa, có chút lo lắng, không nhịn được ra ngoài kiểm tra.

Đẩy cửa đi ra, thì nhìn thấy cô đang run rẩy, trong tay cầm bình hoa đang giơ lên.

“Là… là cậu? Sao lại là cậu?”

Hứa Trúc Linh đã chuẩn bị chiến đấu đến chết, nhưng không ngờ người đi ra lại là Diên.

Cô lập tức đặt bình hoa xuống, đi về phía cậu ta.

Toàn thân cậu ta ướt sũng, vô cùng thảm hại.

“Đừng qua đây, tôi bị hạ thuốc rồi” Cậu ta lập tức ngăn lại.

Nghe thấy vậy, bước chân của cô dừng lại.

Cô đứng tại chỗ ngẩn ra nhìn cậu ấy.

Halley muốn hai người bọn họ phát sinh quan hệ sao?

Anh ta muốn thành toàn cho Jane, hủy hoại mình sao?

Diên nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, trái tim đau đớn.

Cậu ta thở ra một hơi, nói: “Tôi không biết tôi đã uống cái gì, tác dụng của thuốc mạnh thế nào, bao giờ kết thúc. Nhưng bây giờ cô ở cùng tôi, rất không an toàn, cô cách xa tôi một chút, xác định cô không sao là tốt rồi, tôi sợ cô tự sát. Tôi ở trong phòng tắm, cho dù phát ra âm thành gì, đều đừng quan tâm đến tôi. Cho đến khi Halley thả cô ra ngoài, biết chưa?”
 
Chương 1225


Chương 1225

Hứa Trúc Linh sợ đến nỗi không tìm thấy giọng nói của mình, chỉ có thể gật đầu.

Diên rất muốn nói với cô, mình sẽ không làm tổn hại cô.

Nhưng lời đến bên miệng, nhưng lại không thể nói ra được.

Không tổn hại. Vậy mục đích mình kết liên minh với Halley là gì chứ?

Vì cho mình một lời giải thích sao?

Giải thích cho tình yêu cả đời này không thể có được sao?

Cậu ta nắm chặt tay, cảm nhận ngọn lửa tà ác đang xông lên dưới bụng, lại dâng trào.

Cuối cùng cậu ta chỉ nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, rất sâu.

Cậu ta quay người đi vào phòng tắm, bởi vì dục vọng đang trào dâng, cậu ta có chút không khống chế được, tiếng đóng cửa rất vang.

Hứa Trúc Linh sợ đến nỗi hét lên, ngay sau đó cô ôm chặt lấy miệng mình.

Mắt cô đỏ hoe, không ngừng đập cửa, cầu xin Halley thả mình ra ngoài.

“Anh ở bên ngoài đúng không? Anh thả tôi ra ngoài”

“Anh có ý xấu gì vậy chứ? Nếu như anh đã nói thích cậu ta, vậy anh không hiểu tính của cậu ta sao? Cậu ta sẽ không động vào tôi, rõ ràng anh biết rõ, cậu ta tình nguyện để mình chết, cũng sẽ không động đến tôi: “Halley, anh mở cửa ra. Anh mở cửa ra.”

“Diên”

Hứa Trúc Linh thấy anh ta mãi không trả lời, lại lo lắng cho Diên ở trong phòng tắm.

Bên trong ngoại trừ tiếng nước, còn có âm thanh đồ vật rơi.

“Diên, cậu không sao chứ? Cậu đừng làm thương mình.”

Cô không ngừng gõ cửa, rốt cuộc cũng không thể yên tâm.

“Đi… đi ra…”

Giọng nói của cậu ta đau khổ, dường như đang kìm nén cái gì đó.

Hứa Trúc Linh đang lo lắng thì thoại trong phòng vang lên.

Cô dường như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, vội vàng bò đến.

“Alo, cứu mạng”

“Là tị Đối diện truyền đến giọng nói lạnh lùng của Halley.

¡, không ai có thể cứu cô”

“Anh… rốt cuộc anh muốn làm gì? Cậu ta sẽ không động vào tôi, rốt cuộc anh…”

Cô còn chưa nói xong, đã bị giọng nói lạnh lùng của Halley ngắt lời.

“Tất nhiên tôi hiểu cậu ấy, sao cậu ấy có thể ngoan ngoãn nghe lời được chứ. Cậu ấy không chủ động, lẽ nào cô không biết sao?”

“Cái gì?”

“Thuốc này là do tôi đặc biệt cho người tạo ra, nếu không giải quyết, người sẽ bị dục hỏa thiêu thân, không quá một tiếng, huyết mạch sẽ sưng lên mà chết. Đã qua hai mươi phút rồi, lại qua mười phút nữa, hai người còn chưa xảy ra cái gì, vậy cô trơ mắt nhìn cậu ấy chết đi sao?”

“Anh”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy toàn thân run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo.

Cô không ngờ Halley lại tàn nhẫn như vậy, vậy mà lại tuyệt đường như vậy.

“Anh không sợ… không sợ cậu ta chết sao?”

“Yên tâm, tôi sẽ để cô bồi theo, để hai người sinh không cùng thời, chết phải chôn cùng huyệt”

Giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng, u ám, rõ ràng là buổi sáng, nhưng cô lại cảm giác như mình đang ở trong địa ngục tối tăm vậy.

Cô còn muốn nói gì đó, nhưng Halley không cho cô cơ hội, trực tiếp cúp điện thoại.
 
Chương 1226


Chương 1226

Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, kim giây tích tắc tích tắc.

Mỗi một kim đều như chọc vào tim cô, thủng lỗ chỗ.

Cô nhễ nhại mồ hôi, ngón tay bị véo đến trắng bệch.

Rốt cuộc cô nên làm thế nào đây?

“Halley… Halley nhất định là đang lừa người, sao anh ta có thể nỡ để Diên chết được chứ?”

“Không đâu.”

“A”

Đúng lúc này, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng hét xé tim phế phổi của Diên.

Trái tim cô kịch liệt run lên, nhìn thời gian đang dần dần ép gần.

Rốt cuộc cô không nhịn được nữa, xông vào phòng tắm, không ngừng gõ cửa.

“Diên… Diên cậu không sao chứ? Cậu đừng dọa tôi.”

“C Chỉ một chữ mà thôi, âm thanh rời rạc.

Trái tim cô không ngừng run rẩy.

Rốt cuộc mình phải làm thế nào đây?

Khi cô đang lúng túng, cánh cửa kính mờ đột nhiên phát tiếng đập nặng nề.

Máu tươi.

Trên nắm đấm toàn là máu tươi, thuận theo đường kính mà rơi xuống.

Cô bị dọa sợ, một bệt xuống đất, trừng to mắt, đồng tử co rút lại.

Cô quỳ trên mặt đất, gõ cửa.

“Di cậu không sao chứ? Cậu đừng dọa tôi mà? Cậu… cậu để tôi vào đi, tôi…”

Khi cô nói, răng run rẩy, răng đụng vào đầu lưỡi, vô cùng đau.

Nước mắt, âm thầm rơi xuống.

“Cậu mở cửa ra, tôi cứu cậu”

“Cút”

Cậu ta bên trong, phát ra tiếng gầm gừ đau khổ.

“Diên”

Ngay khi hai người đang bế tắc, cửa đột nhiên bị mở ra, Halley hoảng loạn chạy vào.

“Cút ra”

Anh ta đẩy Hứa Trúc Linh ra, muốn phá cửa vào, nhưng lại sợ Hứa Trúc Linh nhìn thấy mặt xấu xí của Diên.

May mà anh ta đã cầm chìa khóa, vội vàng mở ra.

Sau đó cô lập Hứa Trúc Linh bên ngoài.

Bên trong, một mớ hỗn độn.

Halley kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, trái tim vô cùng đau đớn.

Nước trong bồn tắm đã sớm nhuộm thành màu đỏ.

Trên cánh tay, lồng ngực cậu ta đều là những vết thương sắt bén.

Trên mặt đất có mảnh thủy tinh, trong tay cậu ta cầm một bình rượu VỠ.

Bây giờ Halley hối hận muốn chết, khi đã đặt một tủ rượu nhỏ trong phòng tắm.

Anh ta nên bỏ hết mọi thứ nguy hiểm ra ngoài.

Anh ta nhanh chóng lấy thuốc giải trong túi ra.

Tác dụng của thuốc này quá mạnh rồi, người sẽ thật sự bị bạo thể mà chết.
 
Chương 1227


Chương 1227

Chỉ là lâu hơn một chút, sở dĩ nói là một tiếng là lừa Hứa Trúc Linh, để thúc giục cô ta nhanh chóng hành động mà thôi.

Thời gian càng lâu, cậu ta sẽ càng chịu khổ nhiều hơn.

Dục vọng dâng cao, nhưng không thể trút được, cả người sẽ như bị hàng nghìn con kiến cắn.

Hơn nữa thời gian lâu rồi sẽ xuất hiện ảo giác.

Anh ta muốn đưa viên thuốc vào miệng Diên, nhưng Diên lại cắn chặt môi lại.

Môi không còn một tia máu, trên mặt cùng đầy mồ hôi.

“Để Hứa Trúc Linh ra ngoài.”

Cậu ta dùng hết sức lực toàn thân, nói từng chữ một.

Cậu ta tức giận, đôi mắt xanh thâm tràn đầy tia máu.

“Cậu”

“Thả cô ấy đi, nếu không tôi chết cũng không uống”

“Ông đây phục cậu rồi”

Halley măng sau đó trực tiếp lấy bộ đạm phân phó một chút, người của đội hộ vệ đi vào mang người đi.

“Nhanh uống thuốc vào, mặc dù trong hai giờ giải cũng được, nhưng cậu sẽ rất đau khổ”

Anh ta muốn đút thuốc, nhưng không ngờ cậu ta vậy mà lại dùng sức đẩy anh ta xuống.

Halley ở gần mép bồn tắm, một người không đứng vững, cả thể ngã xuống bồn tắm.

Nước, nhanh chóng tràn vào người anh ta.

Anh ta muốn ngồi dậy, nhưng không ngờ Diên cũng lao tới.

Halley trừng to mắt, muốn nói gì đó, nhưng miệng anh ta nhanh chóng bị chặn lại.

Nước hoàn toàn quyện lấy hai người.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.

Nửa tiếng sau, Halley hung hăng đẩy cửa đi ra, quần áo xộc xệch, toàn thân ướt đẫm.

Anh ta nhìn vào phòng tắm, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, anh ta nhìn sâu một cái, vội vàng nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hứa Trúc Linh bị nhốt trong một căn phòng tối.

Cô rất sợ hãi, cô rúc vào một góc, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cái gì.

Cô dường như nghe thấy tiếng súng, cũng lo lắng Cố Thành Trung sẽ xảy ra chuyện.

Trong bóng tối, nỗi sợ hãi nhanh chóng nuốt lấy cô.

Cô rất sợ những câu chuyện kỳ lạ, không thích những nơi tối tăm, bây giờ lại càng sợ Cố Thành Trung sẽ xảy ra chuyện.

Cô sợ hãi đến nỗi toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Cô nghiến chặt răng, không để mình ngất đi, trong miệng nếm được vị máu.

Cô nhất định phải đợi Cố Thành Trung đến.

Đúng lúc này, điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên.

Tủ đầu giường năm bên cạnh, ngay trong tầm tay.

Âm thanh này giống như trong một bộ phim ma mà cô mới xem, tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm.

Cô bị dọa co rụt người lại, không dám nghe máy.

Nhưng điện thoại gọi đến từng cuộc một, hoàn toàn không có ý buông tha cho cô.

Cuối cùng cô bất lực, run rẩy giơ tay.

“Alo… alo…”

“Anh Trung thật là nhiều thủ đoạn mà, vậy mà lại đánh hết đội vệ sĩ của tôi, thậm chí còn có hai người chết”
 
Chương 1228


Chương 1228

“Vợ tôi đâu?”

Bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Cố Thành Trung, còn mang theo tức giận.

Cô lập tức lớn tiếng nói, nhưng hai người bên kia dường như không thể nghe thấy vậy.

Cô dần dần từ bỏ, nhận ra được ý đồ khác của Halley.

Anh ta muốn mình nghe thấy cái gì?

Mà lúc này, trong phòng khách, toàn thân Cố Thành Trung là máu.

Trong đó có của mình, của người khác.

Anh bị bắn trúng vai, máu tươi tuôn ra, nhưng dường như anh không hề cảm nhận được vậy, cơ thể cao thẳng, tay cầm một khẩu súng màu đen, chĩa vào đầu Halley.

Nhưng anh ta chỉ cần làm tổn thương Trúc Linh một chút, anh cũng sẽ tiễn Halley đi gặp Diêm Vương.

“Đừng kích động, người tôi nhất định sẽ thả, giữa hai chúng ta cần gì phải động súng chứ?”

“Trả người cho tôi”

“Tôi nhớ ở phương Đông các người có một câu gọi là vật về chủ cũ, tôi chỉ sợ không thể trả Hứa Trúc Linh lại trọn vẹn mà thôi?”

“Anh động vào chỗ nào của cô ấy tôi sẽ phế chỗ đó của anh”

“Tôi nhốt cô ta và Diên vào cùng một phòng, tôi hạ thuốc, không tin thì anh nhìn xem”

Anh ta mở máy tính bảng ra, bên trong là máy giám sát.

Không có phần Diên ở trong phòng tắm, nhưng Hứa Trúc Linh ngoài cửa được quay lại rất rõ ràng.

Cô lo lắng không yên, đi đi lại lại, không ngừng cầu cứu.

Đến cuối cùng, thỏa hiệp đến cửa phòng tắm, chủ động gõ cửa.

Video đến đây thì dừng lại.

“Thế nào, còn muốn tiếp tục xem không? Tôi sợ nội dung tiếp theo quá hương diễm, anh không chịu đựng được.”

Anh ta còn chưa nói xong, Cố Thành Trung đã lao đến, đấm một phát vào mặt anh ta.

Halley không kịp phòng bị, cả người ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu.

Nếu không phải xung quanh có người ngăn cản, e rằng Cố Thành Trung đã muốn đánh chết anh ta.

Thư ký của anh cũng bảo vệ Cố Thành Trung, đề phòng người khác gây bất lợi cho anh.

Halley đứng dậy, bình tĩnh lau khóe miệng, nhàn nhạt nhìn Cố Thành Trung, nói: “Anh Trung, một người phụ nữ mà thôi, anh phải nghiêm túc như vậy sao? Anh muốn người phụ nữ thế nào, cao thấp gầy béo, xinh đẹp vô song tôi đều có thể tìm cho anh. Sao anh phải treo trên một cái cây như vậy chứ?”

“Trả cô ấy lại cho tao, trả cho tao”

Cố Thành Trung không ngừng gào lên, dường như anh có tính vũ phu, vài người đàn ông to lớn giữ lấy anh, nhưng cũng không thể giữ nổi.

“Anh còn muốn cô ta làm gì chứ? Không bằng thành toàn cho người ta, để cô ta ở cạnh Diên. Anh muốn làm cái gì, tôi đều có thể làm giúp anh”

“Tao nói, trả cô ấy cho tao, mày không nghe thấy sao. Nếu không tao sẽ để mày chết mà không có chỗ chôn thân, trả cho tao”

Cố Thành Trung giống như một người điên vậy, tức giận, tràn đây vẻ thù địch, ánh mắt tràn đầy tơ máu, khiến người ta run rẩy.

Anh giống như một dã thú, cho dù là lông sắt cũng không thể nhốt được.

Halley cũng không ngờ anh lại nổi điên như vậy, cuối cùng vuốt mũi, nói: “Được, trả lại cho anh là được, dù sao tàn hoa bại liễu như vậy, Diên cũng không hiếm lạ”

“Mày câm miệng cho ông”
 
Chương 1229


Chương 1229

Cố Thành Trung muốn ra tay với anh ta, nhưng bởi vì có người ngăn cản, cuối cùng bắn ba phát súng lên trần nhà.

Hứa Trúc Linh ở trong căn phòng trống, nghe thấy mọi chuyện, tất cả nỗi sợ hãi đều biến mất không còn vết tích.

Nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, cô bị ép uống một loại thuốc, rất nhanh đã mất đi ý thức, tiếp theo bất tỉnh nhân sự.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, người đã ở trong bệnh viện rồi.

Mùi thuốc khử trùng quen thuộc khiến cô cảm thấy ân tâm hơn rất nhiều, ít ra mình không thể phủ Thân Vương.

Sắc trời bên ngoài đã tối, xem ra đã là đêm rồi, trên mu bàn tay cô vẫn còn đang châm kim tiêm, truyền dịch dinh dưỡng.

Cô nằm chút mệt, cũng có chút đói, cô nhìn thấy trái cây trên bàn trà.

Cô vén chăn lên, nhưng lại phát hiện không có dao gọt trái cây.

Cố Thành Trung đi đâu rồi?

Nếu như là trước kia, nhất định đang ở bên giường đợi mình.

Cô muốn đi ra ngoài, nhưng phát hiện cửa bị khóa, bên trong hoàn toàn không mở ra được.

Cô đứng bên cửa sổ, muốn xem là tầng bao nhiêu.

Phát hiện bên ngoài cửa sổ có vòng chắn an toàn, mình không thể nhìn ra ngoài được.

Cô tìm một lúc, cũng không tìm được điện thoại của mình, gõ cửa một lúc cũng không có ai trả lời, cô có chút bất lực.

Ngay khi cô đang khó hiểu, không ngờ cửa được đẩy ra, cô nhìn thấy Cố Thành Trung và Bạch Minh Châu.

Nhưng anh không đi vào, mà giúp bọn họ đóng cửa lại.

Bạch Minh Châu cũng phức tạp nhìn cô, mở miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

“Cậu làm sao vậy? Kỳ quái, sao anh ấy lại không đi vào? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trúc Linh, tớ biết bây giờ cậu đang rất đau khổ, tớ biết cậu không phải tự nguyện, tình hình lúc đó, cậu vì cứu người, chỉ có thể hy sinh chính mình, chúng tớ đều có thể hiểu được. Cậu đừng có tạo áp lực tâm lý quá lớn, cậu coi như là nằm mơ thấy ác mộng đi, rất nhanh sẽ trôi qua thôi”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, cảm thấy mơ màng, mình không hiểu một chữ nào cả.

“Cậu… Minh Châu, cậu đang nói cái gì vậy?”

Cô hoang mang nhìn cô ấy.

Bạch Minh Châu cào đầu, bình thường cô ấy vẫn luôn vào thẳng vấn đề, nhưng lúc này lại đi vòng vo, cô ấy cũng có chút không thoải mái.

Nhưng… Nhưng chuyện này quá nghiêm trọng rồi, liên quan đến cả đời này của bạn mình, mình không thể cẩu thả được.

“Chính là… chính là chuyện của cậu và Diên, cậu đừng có nghĩ không thông, cậu ngủ một giấc, chúng ta sẽ coi như chuyện này đã qua rồi. Nếu như cậu canh cánh trong lòng, vậy chúng ta tìm một nhà thôi miên, thôi miên một chút, quên đi đoạn thời gian này. Dù sao chuyện nào cũng sẽ có cách giải quyết, cậu đừng có tự sát là tốt rồi”

“Trúc Linh, cậu đừng có tự sát, cậu còn có tớ, còn có Cố Thành Trung mà”

Cô ấy nắm chặt tay cô, nghiêm túc nói.

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, rốt cuộc mới nhận ra.

Cô suýt chút nữa thì quên mất, mình vẫn chưa giải thích chuyện này.

Cô và Diên không hề xảy ra chuyện gì cả.

“Sao lại là cậu đến? Cố Thành Trung đâu, sao anh ấy lại không đến thăm tớ?” Cô tò mò hỏi.
 
Chương 1230


Chương 1230

“Anh ấy cũng muốn vào, nhưng anh ấy sợ cậu thấy anh ấy rồi sẽ cảm thấy áy náy. Vì vậy anh ấy mời tớ đến đây an ủi cậu. Nhìn cậu có vẻ như vượt qua không khó lắm, cậu đã nghĩ thông rồi sao?”

Bạch Minh Châu nghỉ ngờ nhìn cô.

Hứa Trúc Linh mà cô ta biết là một người rất rõ ràng, yêu một người là cả thể xác lẫn tinh thần đều sẽ chung thủy với anh ta.

Nếu cô ở cùng người khác, cho dù bị ép buộc, cô cũng sẽ không thể vượt qua cửa ải của chính mình.

Nhưng bây giờ, như thể cô không sao, ngược lại khiến cho cô ta khiếp sợ.

“Trúc Linh, cậu không sao chứ?”

“Cậu cảm thấy sau khi tớ làm chuyện có lỗi với Cố Thành Trung, tớ còn có thể tốt đẹp đứng ở chỗ này sao?”

“Đó là bởi vì Cố Thành Trung đã cất giấu tất cả những thứ nguy hiểm ở đâu đó, cậu biết không? Cậu không phát hiện ra giấy dán tường có phủ một lớp bọt sao?”

Khi Hứa Trúc Linh nghe vậy, cô mới nhận thấy răng có một lớp bọt trên tường, sờ vào thấy mềm.

Khoảnh khắc đó, trái tim lập tức ấm lên.

Chỉ có kẻ ngốc này mới có thể bảo vệ tâm tình của cô cẩn thận như vậy.

Theo lý thuyết, tâm tình của anh giờ này cũng không thể chịu nổi.

Đôi mắt cô dần dần ẩm ướt, bởi vì cô cảm động.

Nhưng Bạch Minh Châu lại kinh hãi.

“Đừng khóc, tớ nói gì sai phải không? Trúc Linh, chúng ta phải sống mạnh mẽ. Chỉ khi còn sống, chúng ta mới có hy vọng.”

“Tớ không sao” Cô lau nước mắt, không giải thích nữa, vì sợ hiểu lầm càng thêm sâu.

“Tớ và Diên không có phát sinh cái gì cả, cuối cùng Halley đã gửi thuốc giải đến. Sau đó tớ được đưa vào một căn phòng khác, rồi chuyện gì xảy ra tớ cũng không biết nữa”

“Nói cách khác, cậu và Diên vẫn còn trong sạch?”

“Ừ. Chuyện này cảm ơn cậu ta nhiều lắm. Tớ thực sự muốn thỏa hiệp. Tớ không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết trước mắt mình. Nếu không, tớ sẽ áy náy cả đời, cảm thấy cậu ta chết trong tay tớ”

Lúc cô nhắc đến chuyện này thì cảm thấy tâm tình vô cùng nặng nề.

Nếu cô thật sự làm chuyện có lỗi với Cố Thành Trung, cho dù anh không bận tâm, cô cũng sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng.

Cho dù còn sống, cô cũng không thể tiếp tục cùng Cố Thành Trung được.

Giờ nghĩ lại, Halley vẫn luôn mang ý nghĩ này, tìm cách chia rẽ vợ chồng họ.

Lần này chính Diên đã cứu mình, những gì cô nợ cậu ta thực sự càng ngày càng không rõ ràng.

“Đã như vậy thì tớ không lo nữa, thật sự làm tớ sợ muốn chết. Nếu cậu chết rồi, tớ sống sẽ rất tẻ nhạt, không có ai để tớ bắt nạt cả.”

“Cậu có bao giờ bắt nạt tớ đâu, có điều thật sự cảm ơn cậu.”

Một người chỉ sau khi gặp khó khăn thì mới có thể biết được ai là người chân thành với mình.

Cô và Bạch Minh Châu đã là bạn thân của nhau vài năm, sau này lại làm bạn thân thêm vài chục năm nữa.

Bạch Minh Châu nghe mấy lời đó thì mắt đỏ hoe, ôm cô một cái thật ấm áp.

“Vậy để tớ gọi Cố Thành Trung vào. Anh ấy đã lo lắng cả một ngày rồi, vết thương còn chưa băng bó kỹ càng, đã bắt đầu đích thân đi bố trí phòng bệnh, vì sợ người khác không cẩn thận sẽ để lại đồ vật nguy hiểm. Sau đó anh ấy lại chạy đi tìm tớ, dạy tớ nói từng chữ với cậu thế nào, thật sự rất hao tổn tâm huyết”

“Chà, cậu đưa tên ngốc kia vào đi, nhưng đừng nói với anh ấy, để tớ tự nói”
 
Chương 1231


Chương 1231

“Tên ngốc? Người ta gặp cậu mới ngốc như thế, cậu phải chịu trách nhiệm với người ta cả đời đó: “Biết rồi” Hứa Trúc Linh cười nói.

Bạch Minh Châu nhanh chóng bước ra khỏi phường.

“Thế nào?” Cố Thành Trung lo lắng hỏi.

Bạch Minh Châu giả vờ vẻ mặt trịnh trọng nói: “Cô ấy không muốn gặp tôi, anh phải đích thân vào nói. Anh… anh đi đi, nói cho tốt”

Khi Cố Thành Trung nghe thấy lời này, trái tim của anh ta co rút lại.

Nếu Bạch Minh Châu ra mặt cũng không được, chuyện này không còn con đường vẹn toàn nữa sao?

“Cô ấy không muốn sống nữa sao?”

Giọng nói khẽ run, bán đứng trái tim đang bất an của anh lúc này.

Vẻ mặt anh ngưng trọng, đôi môi mỏng hơi tái nhợt khiến người ta có chút xót xa.

Bạch Minh Châu lắc đầu: “Cô ấy không có muốn tự sát, chỉ là…”

Lúc đó, cô ta có chút mềm lòng, muốn kể hết mọi chuyện.

Nhưng cô ta còn chưa nói hết đã nghe anh bật cười một tiếng, giống như tự cười nhạo chính mình.

“Tôi hiểu rồi, cô ấy không có đòi sống đòi chết, nhưng cô ấy nhất định sẽ ly hôn với tôi. Theo tính khí của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ đi ra khỏi nhà mà không lấy bất cứ thứ gì của Cố Thành Trung tôi.”

“Ơ..” Bạch Minh Châu lui ở trong lòng.

Cô ta không nói gì, cũng không muốn tiếp tục gây hiểu lầm, chính là anh đã suy nghĩ quá nhiều, không quan tâm đến việc của anh nữa.

Cố Thành Trung không vào cửa, mà xoay người rời đi.

“Sao anh lại đi?” Bạch Minh Châu khó hiểu.

“Đi lấy mấy thứ, nói chuyện rõ ràng với cô ấy”

Trong vòng mười phút, Cố Thành Trung quay lại, trên tay cầm hai tập tài liệu.

Một dày một mỏng.

Bạch Minh Châu rất tò mò, hỏi thêm mấy câu, anh cũng không nói gì.

Khuôn mặt anh nghiêm nghị, còn có chút khó coi.

Anh đứng ở cửa hồi lâu, cuối cùng thu hết can đảm cầm nắm cửa, đẩy cửa đi vào.

Hứa Trúc Linh đứng ở trước cửa sổ, ánh trăng dịu dàng chiếu vào trên mặt cô, có chút trong trẻo lạnh lùng.

Đồng phục bệnh nhân quá rộng khiến thân hình cô trở nên nhỏ nhắn lạ thường.

Nếu là trước đây, anh sẽ bước tới ôm chặt cô vào lòng, nhưng bây giờ anh thậm chí còn không dám.

Sợ rằng hành vi quá đáng của anh sẽ kích thích trái tim nhạy cảm của cô ấy lúc này.

“Trúc Linh”

Anh gọi tên cô, giọng nói hơi khàn, ẩn chứa trong đó tình yêu bất tận.

Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy âm thanh, cô mới quay người lại.

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, trái tim cô cũng đau dữ dội.

“Anh đến rồi”

Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói nhỏ nhẹ.

“Ừm, có phải em có chuyện.

“Có, anh có muốn nghe không?”

“Không muốn nghe, một chữ cũng không muốn nghe”
 
Chương 1232


Chương 1232

Anh dứt khoát nói: “Bởi vì lời em nói, không có chữ nào anh thích nghe cả. Nhưng anh hiểu được tính khí của em, nếu như bây giờ anh ép buộc em, em nhất định sẽ đau đến không muốn sống, anh sẽ cho em thời gian trị liệu. “

Hứa Trúc Linh vừa mở miệng, đã chuẩn bị tâm tư thật tốt để nói ra thì đã bị Cố Thành Trung cắt ngang, khiến cô không thể thốt ra lời nào.

Thực sự là muốn nói sự thật, nhưng lại không cho người ta cơ hội.

“Cái đó… em không cần thời gian trị liệu”

“Em quyết tâm ly hôn với anh sao? Không được. Chúng ta có thể ly thân trước, em bình tĩnh trước đã, khi tâm trạng ổn định mới nói chuyện sau. Anh biết bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh có thể biến mất khỏi mắt em, nhưng em không thể ly dị với anh được.”

“Tại sao?”

Cô hơi kinh ngạc: “Em… em không phải là…”

“Vậy thì sao?” Cố Thành Trung nói từng chữ.

“Em không phải là nạn nhân duy nhất của vụ việc này, anh cũng vậy mà. Anh an ủi em… còn bản thân anh thì sao?”

“Anh là đàn ông, không cần an ủi”

“Đây là logic gì anh không đau lòng sao? Người phụ nữ anh yêu lại ở chung giường với người đàn ông khác. Trong lòng anh cảm thấy không ổn đúng không?”

Nhất định sẽ rất đau.

“Hơn nữa con đường này là do em tự chọn”

Cô nói thêm một câu, trong lòng có chút bất an.

Điều này là không công bằng với Cố Thành Trung.

Cố Thành Trung nghe vậy, hai tay lặng lẽ siết chặt, hai mắt đầy tơ máu, giống như một con mãnh thú dần dần mất kiểm soát, đã đến mức sắp sụp đổ.

Nỗi đau chạm vào một cái, lập tức bùng nổ.

“Trong lòng anh thật sự rất khó chịu. Không người đàn ông nào có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này. Nhưng vậy thì sao? Chỉ cần em còn sống, còn ở bên cạnh anh, cảm xúc tiêu cực của anh sẽ cực kì nhỏ.

Anh chỉ cần em cố gắng quên đi những thứ này, em có thể không?”

“Em..”

Đối mặt với câu trả lời này, Hứa Trúc Linh không cách nào chống đỡ được.

Anh không quan tâm đến bản thân, xưa nay anh luôn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.

Anh… trong lòng anh có đau hay không, anh chưa từng để ý.

“Rốt cuộc phải thế nào em mới đồng ý không ly hôn với anh?”

“Nếu em phải rời đi? Nếu không rời đi, em sống không nổi. Vậy anh buông tay sao?”

Cô thận trọng hỏi, tự hỏi Cố Thành Trung sẽ làm gì.

Chọn nắm chặt tay cô, hoặc chọn tôn trọng cô, để cô rời đi.

Trong lòng cô hi vọng anh sẽ buông tay, sau này có sai lệch gì cũng mong Gố Thành Trung có thể bỏ qua cho cô.

Anh không phải đang hành hạ cô, mà là đang làm khó dễ cô, tự cho mình đau đớn và xấu hổ.

Cố Thành Trung nghe mấy điều này, anh rơi vào trầm mặc.

Anh lặng lẽ nắm chặt tay, cuối cùng vẫn im lặng.

Anh lấy ra hai tập tài liệu rồi đưa cho cô.
 
Chương 1233


Chương 1233

Cô tò mò mở nó ra, từ khi anh bước vào cửa cô đã để ý đến nó rồi.

Quyển thứ nhất mỏng hơn là bản thuận tình ly hôn, bên A là anh và bên B là mình.

Chỉ là đối với cột phân chia tài sản ly hôn, bên B phải tuân thủ đầy đủ các điều kiện của bên A, phục tùng vô điều kiện.

Hứa Trúc Linh không nghĩ nhiều, nếu ly hôn, cô nhất định sẽ đi ra khỏi nhà.

Rốt cuộc, mọi chuyện của nhà họ Cố đều do một mình Cố Thành Trung làm, ngoài việc ăn uống cô cũng không có làm gì.

Nhưng một hồ sơ khác đã khiến cô bị sốc.

Cái gọi là tuân theo tài sản của anh không phải để cô ra khỏi nhà, mà là đưa cho cô tất cả tài sản trên danh nghĩa của anh, bao gồm toàn bộ 20% cổ phần ở .J.C và tập đoàn Cố thị.

Cố Thành Trung còn lại gì?

Một mình, còn có cổ phần của tổng giám đốc tập đoàn Cố thị.

Cô nhìn anh chăm chằm, ngây người ra nhìn anh, nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.

Không biết bắt đầu từ đâu.

“Nếu em thấy không thành vấn đề thì ký tên đi. Nhưng em đợi anh, sớm muộn gì anh cũng sẽ giành lại em về”

Anh nói từng chữ một.

“Không phải… phân chia tài sản này…

“Cái gì? Có bất đồng gì sao? Nếu em không đồng ý, chúng ta không cần ly hôn. Trước tiên ly thân được không? Em không ly hôn với anh được không? Cho dù em không cần anh, thì con cái thì sao? Được rồi, anh còn cần em hơn cả chúng. Trúc Linh, đừng rời khỏi anh có được không?

Cuối cùng anh cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình, sải bước về phía trước, ôm chặt cô vào lòng.

Bàn tay to đưa xuyên qua mái tóc cô, dùng sức ôm lấy.

Khi cơ thể mềm mại của cô nằm trong vòng tay anh, mang theo nhiệt độ quen thuộc, trái tim anh cuối cùng cũng được bình yên trở lại.

Chỉ cần cô không rời khỏi mình, anh có thể cho đi bất cứ thứ gì.

Hứa Trúc Linh cảm nhận được tình yêu của anh, nơi mềm yếu nhất trong trái tim cô sụp đổ ngay lập tức.

Tay cô run lên, cuối cùng cô kiễng chân lên, dùng sức ôm chặt cổ anh, đáp lại càng chặt hơn.

Cảm nhận được sự chủ động của cô, trái tim của Cố Thành Trung run lên.

Cô ấy không chống lại mình, điều đó có nghĩa là mọi thứ vẫn còn đường xoay sở?

“Trúc Linh, cho dù không nghĩ tới anh, em cũng phải nghĩ đến con, ba và anh hai, bọn họ đều rất thích em. Nếu em cảm thấy không qua được, chúng ta sẽ quên ký ức đau buồn này nhé.”

“Cố Thành Trung thật ra em lừa anh.” Giọng cô nghẹn ngào.

“Lừa gạt, cho dù em có lừa gạt anh cái gì, anh cũng cam tâm tình nguyện.”

“Em và Diên không xảy ra chuyện gì hết, chuyện này không hề lừa anh”

“Không xảy ra, anh không quan tâm… Cái gì?” Cố Thành Trung lúc đầu không để ý, nhưng nghe một hồi, anh nhận ra có gì đó không ổn.

Anh tỉnh ngộ ra, kích động tách khỏi người cô rồi siết chặt vai cô bằng đôi bàn tay to lớn của mình.

“Em… anh nói cái gì? Em nói lại đi.”

“Anh bóp em đau.”

“Hơ hơ”

Anh nhanh chóng buông tay, tay chân luống cuống không biết đặt vào đâu.

“Cuối cùng, Halley chạy đến, mang thuốc giải theo, còn em được an bài trong một căn phòng khác. Mấy lời anh và Halley nói em đều nghe được hết. Halley muốn cho anh hiểu lầm, đều em nhìn xem anh lựa chọn thế nào, muốn em cũng đau lòng.”
 
Chương 1234


Chương 1234

“Nhưng… không, tình yêu của anh dành cho em ngoài sức tưởng tượng của bất kỳ ai, kể cả của em”

Sau sự việc này, cô nhận ra rằng tình yêu mà cô đáp lại anh chưa bằng một phần vạn tình yêu mà anh dành cho cô.

Dù là cô móc tim móc phổi, bỏ ra toàn bộ, cũng đã đến cực hạn.

Còn anh ấy thì đã vượt quá giới hạn, mang cho mình tất cả.

Cố Thành Trung nghe được, như trút gánh nặng.

“Em có biết lúc anh xông vào, anh không muốn làm gì cả, chỉ muốn có em. Anh thật sự rất sợ em sẽ rời khỏi anh, dùng cách chết đi, đối với anh quá mức tàn nhẫn. Cũng may, cũng may”

Anh ấy không ngừng niệm hai chữ “Tốt quá”.

Những giọt nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt Hứa Trúc Linh không thể khống chế được nữa mà rơi xuống.

“Có điều, Hứa Trúc Linh, em có thể hứa với anh một điều không?”

“Điều gì?” Cô nhìn anh đầy nghỉ ngờ.

“Sau này dù có thật sự gặp phải bất trắc gì, em cũng không được buông bỏ bản thân mình, cũng không được buông bỏ anh. Có cửa ải lớn hơn đi chăng nữa, chỉ cần vợ chồng chúng ta đồng lòng thì đều có thể vượt qua. Anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em. Dù là… Dù là lân này em vì cứu người mà mất đi trong sạch thì cũng không được buông bỏ bản thân mình. Em vì Diên mà có thể hy sinh thân mình, vậy sao em có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy?”

Từng lời nói của anh đều vô cùng sâu sắc, không phải lọt vào tai, mà là tận đáy lòng.

Tâm hồn cô cũng đang rung động sâu sắc.

Cô rất bao dung với người khác, nhưng tại sao cô lại hà khắc với anh đến vậy, không cho anh chút đường lui nào.

“Em…”

Cô há hốc mồm, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Vì yêu cho nên mới trở nên ích kỷ.

Lời cô còn chưa nói ra khỏi miệng, miệng cũng đã bị anh chặn lại.

Lúc đầu, nụ hôn thận trọng và ngập ngừng, như thể cô ánh trăng soi bóng dưới nước, không chân thật như thể có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Thời gian trôi qua, nụ hôn càng ngày càng sâu, cô không cách nào cưỡng lại được.

Cuối cùng, đắm chìm trong vòng tay của anh, không thể tự giải thoát.

Hai người không biết quần áo rơi xuống đất từ lúc nào.

Khi làn da của cô chạm vào không khí mát lạnh, cô hơi tỉnh táo lại.

Mở đôi mắt mờ ảo của mình, nhìn cảnh trước mặt mà cô giật mình.

Trên người anh.

Một vết đạn trên vai và một vết dao dài ở bụng dưới, vết thương không được chữa trị, thậm chí đến băng gạc băng bó cũng không có, máu tươi cũng thẩm thấu vào áo sơ mi đen.

“Anh… vết thương của anh…

Cô bị sốc đến mức đặt bàn tay nhỏ của mình lên ngực anh, ngăn lại động tác kế tiếp của người đàn ông.

“Không đau, tiếp tục.”

“Tiếp tục cái đầu anh, đi băng bó cho em”

“Nhưng anh muốn”

“Thì sao?”

Hứa Trúc Linh hung hăng trừng mắt nhìn: “Em sắp nổi giận đấy”

“Được rồi được rồi.”

Cố Thành Trung tiếc nuối giơ tay đầu hàng.
 
Chương 1235


Chương 1235

Không còn cách nào, nỗi sợ hãi bên trong thực sự không phải là tin đồn, mà là có thật.

Ngay sau đó bác sĩ chạy tới, vừa thở dài vừa băng bó, nói Cố Thành Trung không chịu ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, vết thương lẽ ra phải được chữa trị từ lâu, nếu không bây giờ đã thành vảy rồi.

“Ông không nói lời nào thì cũng không ai ói ông câm đâu.” Cố Thành Trung có chút không hài lòng nói.

“Câm miệng cho em. Bác sĩ, ông nói tiếp đi, nếu anh ấy còn làm ra chuyện gì không tốt thì ông cứ nói ra để tôi cho anh ấy một bài học”

“Anh Cố quá không nghe lời. Cơ thể bị thương còn phải bố trí phòng bệnh, người khác đụng vào một chút đã nổi trận lôi đình, tính khí thật xấu.”

“Bác sĩ”

Cố Thành Trung có chút hư đốn muốn ngăn cản bác sĩ nói quá nhiều.

Nhưng anh chưa kịp nói gì, Hứa Trúc Linh đã nhìn anh chăm chằm bằng ánh mắt dữ tợn.

Thái độ của anh bỗng chốc mềm nhũn ra.

“Vợ à, anh không có khoa trương như ông ta, anh rất rất biết điều, xử lý vết thương xong anh mới bắt đầu bận bịu công việc”

Cố Thành Trung bất đắc dĩ nhìn cô, ở trước mặt Hứa Trúc Linh, anh ta thật sự không có một chút tính khí nào.

Tấm thớt này e rằng trên đời này chỉ có một con dao duy nhất là cô có thể chặt xuống được.

“Bác sĩ, còn nữa không?”

“Đúng vậy, chúng tôi không được phép tới gần bà Cố, y như thể chúng tôi sẽ ăn thịt người vậy. Thay quần áo, cũng không phải là nữ y tá làm thì tự anh ta đòi làm”

“Cố Thành Trung?”

“Anh sợ nữ y tá có vấn đề bên trong”

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, suýt chút nữa tắt hơi.

Lý do này cũng có thể nghĩ ra được, đúng là cực phẩm.

“Bác sĩ, còn gì nữa không?”

“Không, anh Gố thật sự rất yêu cô, vì cô bận bịu trước sau. Chúng tôi nhìn cũng rất đau lòng, sợ thân thể anh ta có làm bằng sắt đá cũng ngã xuống, thế thì sẽ mất nhiều hơn được. Bà Cố thật là có phúc, ông già tôi đây nhìn cũng ghen ty đó.”

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì hơi xấu hổ.

Ông ấy nói đúng, mình thực sự rất may mắn, đời này gặp được Cố thành Trung, có thể tay trong tay bạch đầu giai lão với anh, là nguyện vọng lớn nhất của cô.

Cô nhìn anh, cười ngọt ngào với anh.

Mà anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bắt tay cô, dùng sức như vậy, lòng bàn tay thêm dày và ấm áp.

Rất nhanh, vết thương đã được xử lý xong, bác sĩ đã chỉ định, nhớ không chạm vào nước, không vận động mạnh, vì sợ vết thương bị hở.

Cố Thành Trung nghe vậy nhíu mày, biết mình sẽ không được ăn thịt nhiều ngày.

Sớm biết như vậy thì anh đã mặc áo chống đạn tiến vào rồi.

Cuối cùng, Cố Thành Trung nằm trên giường bệnh để Hứa Trúc Linh chăm sóc.

Nếu như trước đây anh là người không từ bỏ ý đồ, không dính dáng đến Halley, e rằng thời gian càng kéo dài, cô càng nghĩ không thông sẽ rất nguy hiểm.

Bây giờ cô đã an toàn, làm sao anh có thể dễ dàng để Harley đi?

Đêm đó, phủ thân vương có một trận hỏa hoạn, Halley suýt chết trong đó.

Khi mọi người bước ra, phủ thân vương cũng đã bị thiêu rụi.

Halley không biết phải làm sao, đành tạm thời, ở tạm trong cung.
 
Chương 1236


Chương 1236

Nhưng không ai dám điều tra kỹ lưỡng, rốt cuộc là do Halley ra tay trước, nếu để đại sứ quán can thiệp để vạch rõ tận cùng thì nhà họ Cố làm sao có thể nhìn Hứa Trúc Linh phải chịu uất ức được chứ.

Lần này Halley bị chơi đùa quá mức, Charles gây áp lực, còn Diên thì không để ý đến mình.

Ngược lại anh ta càng ra sức cảm ơn người kia.

Tin tức Cố Thành Trung nằm viện nhanh chóng đến tai anh hai.

Cố Thiện Linh đến thăm, còn có Tạ Quế Anh cũng đi cùng.

Tạ Quế Anh là bác sĩ, ít nhiều cũng biết một chút, nhìn xem thành phần thuốc một chút.

Tạ Quế Anh cũng rất thức thời, thấy anh không có chuyện gì thì cô ta liền đi ra ngoài, nhường lại không gian cho anh em bọn họ.

Hứa Trúc Linh rửa trái cây và đưa qua, đi ngang qua quầy thuốc, không ngờ lại đụng phải Tạ Quế Anh đang đi ra khỏi đó.

“Bác sĩ Tạ?”

“Hứa Trúc Linh?”

Tạ Quế Anh cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua, trong đó thoáng qua một chút kỳ quái.

“Sao cô lại ở đây?”

“Ồ, tôi… tôi bị lạc. Tôi thấy có người bên trong, nên muốn đến hỏi đường. Bệnh viện này giống y như mê cung vậy, khiến tôi lượn qua lượn lại đến choáng váng luôn”

“Đi xuống thang máy đẳng kia. Cuối cùng là phòng Cố Thành Trung.

Đừng đi nhầm”

“Được”

Tạ Quế Anh vừa cười vừa định bước đi, ngay sau đó nghĩ tới điều gì đó, đỏ bừng gò má hỏi: “Cái kia… Trúc Linh, cô thấy Edward thế nào?”

Hứa Trúc Linh nghe thế, cô cảm thấy Tạ Quế Anh lúc yêu thật có dáng vẻ của một cô gái nhỏ.

Vốn dĩ cô còn lo lắng Tạ Quế Anh có ý với Cố Thành Trung, nhưng hiện tại xem ra cô đã nghĩ quá nhiều rồi.

Vân là bác sĩ Tạ và Edward rất xứng đôi.

“Bác sĩ Edward là một quý ông lịch thiệp, thành tựu cũng không nhỏ. Cả hai đều là chuyên gia tâm thần học. Hai người cũng có rất nhiều chủ đề. Nếu hai người thực sự ở bên nhau, quả là trời đất tác hợp đó.”

“Thật sao? Xưa nay tôi chưa từng yêu bao giờ, tôi cũng không biết.

Cậu ấy nói rằng anh ấy yêu tôi, tôi không biết có nên tin hay không”

Cô ta vò mạnh quần áo của mình, dáng vẻ đầy xấu hổ.

“Vậy thì cô có thích anh ấy không?”

“Tôi không muốn tìm người mình thích, mà muốn tìm người thích mình, như thế thì anh ấy sẽ chiều chuộng tôi.”

“Điều này..”

Hứa Trúc Linh nghe nghe vậy, cô có chút không thể hiểu được.

“Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu anh ấy thành tâm, tôi cũng sẽ thích anh ấy” Tạ Quế Anh tiếp tục nói thêm.

Hứa Trúc Linh lúc này mới gật đầu, cảm thấy mọi việc thật sự không thể gấp gáp, cần phải từ từ bồi dưỡng.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Hứa Trúc Linh rời đi.

Từ lúc Tạ Quế Anh quay lại, nụ cười trên khóe miệng cô ta hơi cứng lại, cuối cùng nổi lên một vòng cung tinh tế, chính là một nụ cười khinh bỉ đáng sợ.
 
Chương 1237


Chương 1237

Edward không thể lọt vào mắt xanh của cô ta. Thứ cô ta muốn là quyền lực, tiền bạc và địa vị. Cô ta phải là người làm chủ, là chúa tể thống trị vận mệnh của người khác.

Cố Thành Trung rất nhanh liền dọn về nhà, hoàng gia cũng náo loạn.

Một khi cuộc hôn nhân giữa Diên và Cecilia được định đoạt, họ sẽ bắt đầu tham gia vào chính trị, thế như chẻ tre.

Có sự đàn áp quân sự của William bên ngoài, còn có Halley bên trong trong ứng ngoài hợp.

Hơn nữa, các bộ trưởng trong nội các từ lâu đã không hài lòng với sự chuyên chế của Charles, chỉ cần ai đó đứng ra, tất cả sẽ đồng ý mà phụ họa theo.

Người ngoài nhìn thấy cung điện nguy nga, còn bên trong sớm đã bị kiến hôi đục cho trống rỗng.

Ngai vàng của Charles đang bị đe dọa, nhưng vẫn không sợ hãi phản kháng.

Cuối cùng, Halley đã bị chặn trước cung điện.

Halley mặc bộ quần áo quý tộc lộng lẫy, đeo một thanh kiếm trên thắt lưng.

Trang phục này là biểu tượng cho quyền lực tối cao của hoàng gia.

Anh ta chĩa kiếm về phía Charles nói: “Chuyện kia là anh làm phải không?”

“Chuyện… chuyện gì?”

Charles cũng không biết anh ta đang nói chuyện gì.

“Chỉ có anh mới làm điều đó, bởi vì Diên đe dọa đến địa vị của anh, cho nên anh đã sai người làm tổn thương Jane, đúng không?”

Ở Manhattan chỉ có Charles là có động cơ, thật sự không tìm được người thứ hai.

Charles nghe như thế thì cả người phát run: “Tôi… tôi đã cử người đến ám sát Jane, nhưng người của tôi còn chưa kịp đến gần cậu ta thì đã bị giải quyết rồi, tôi… làm sao tôi có thể làm tổn thương cậu ta được?”

“Vương đệ, anh em ta chí thân, bây giờ cậu vì một người ngoài chĩa kiếm vào anh cả của mình sao?”

“Vốn dĩ anh không nên nói dối tôi, chỉ anh mới có thể làm tổn thương đến cậu ta. Đừng có nói chuyện anh em chí thân với tôi, lúc anh động đến cậu ta thì tình anh em của chúng ta cũng đã bị anh tự mình cắt đứt rồi. Huống chỉ, chúng ta có tình nghĩa sao? Chúng ta vừa sinh ra đã trong hoàn cảnh anh chết tôi sống, minh tranh ám đấu giữa chúng ta còn thiếu sao?”

“Nhưng tôi không quan tâm đến cái ngai vàng này, nếu như anh đã có được rồi, thì nên giữ phép tắc, thể hi không nên động vào người mà tôi yêu nhất Thanh kiếm ra khỏi vỏ, đánh một tia sáng sắc bén, cuối cùng rơi xuống cổ anh ta.

Anh sáng lạnh lẽo ép gần, kiếm ảnh đáng sợ.

Hơi nghiêng một chút, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào da thịt, máu tươi trào ra khí độ của một vị vua đi. Anh Charles cảm thấy khí tức của chết chóc.

Halley sẽ giết mình.

Anh ta không thể chết, không thể chết.

Đúng lúc này, trong đầu anh ta lóe lên một tia sáng, anh ta nhớ đến một người.

“Là… là Lucia.”

“Cái gì?”

“Lucia mới là người đứng phía sau, là cô ta dạy tôi làm như vậy.

Lance thất thế cũng là công lao của cô ta. Người phụ nữ này, tâm tư thâm sâu, vô cùng độc ác, cô ta gả cho anh chính là vì muốn trả thù Kaitlin và Cố Thành Trung.

“tucia?”

Halley gọi đội hộ vệ đến, hỏi tung tích của Lucia, nhưng phát hiện cô ta đã chạy trốn rồi.

Bởi vì cô ta là chị ruột của Jane, nên anh ta không hề nghĩ nhiều, khoảnh khắc đầu tiên khi vào chính điện cũng không đi hậu cung.

“Đuổi theo cho tôi”

Anh ta cau mày, hạ lệnh xuống, sau đó nhìn Charles.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top