Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Dịch Full 

Chương 480: Ôn Khanh Mộ Đang Đấu Tranh Tâm Lý


“A Khanh, tôi cũng không muốn ép cậu, nhưng thấy Mạch Nhiên như vậy, tôi rất đau lòng cho cô ấy.

Một người ngoài cuộc như tôi còn thấy đau lòng, chẳng lẽ cậu không có một chút cảm động nào sao? Cậu tự hỏi bản thân mình đi, Lạc Ly đã làm được gì cho cậu?” 
Ôn Khanh Mộ vẫn im lặng, không nói gì. 
“Tôi biết cậu không dễ gì mới yêu được một người, thế này đi, đợi Lạc Ly quay về cậu hãy nói cho cô ta biết thân phận thực sự của cậu.


Nếu Lạc Ly có thể chấp nhận được điều đó thì hãy coi như tôi chưa nói gì hết. 
Nếu cô ta không chấp nhận được, vậy thì cậu hãy ly hôn với cô ta và đến với Mạch Nhiên, thế nào?” 
“Sớm muộn gì thì cậu cũng phải nói cho cô ta biết, đừng nói với tôi là cậu định giấu cô ta cả đời” 
Phải, anh có thể giấu được cô cả đời không? 
Lúc này Ôn Khanh Mộ mới nhận ra rằng anh vẫn luôn tự lừa mình dối người. 
Anh và Tô Lạc Ly chẳng qua chỉ là có thể ở bên nhau thêm một ngày thì ở bên nhau thêm một ngày vậy. 
“Mạch Nhiên biết được thân phận thật của cậu cũng không xa lánh cậu, còn nhiều lần vì cậu mà ngay cả mạng sống cũng chẳng tiếc.

Nếu cậu phụ lòng cô ấy thì cậu thật sự không bằng loài cầm thú!” 
Dạ Bân nghiến răng, vỗ mạnh hai cái lên vai Ôn Khanh Mộ. 
“Cậu tự thu xếp cho ổn thỏa đi” 

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra. 
Y tả bước ra ngoài. 
“Sếp Ôn, bệnh nhân không có trở ngại gì lớn, nhưng vì trước đây bị thiếu máu nên sau khi mất máu sẽ hơi khó chịu.

Vết thương không sâu, cũng không có gì quá nghiêm trọng.” 
“Tôi biết rồi.” 
Dạ Bân không đi vào, chỉ có Ôn Khanh Mộ vào trong một mình. 
Tiêu Mạch Nhiên đã tỉnh. 
Vẻ mặt của Ôn Khanh Mộ rất nghiêm trọng, anh bước vào cũng không biết nên nói gì. 
“A Khanh, anh đã đỡ hơn chưa?” 
“Tôi ổn rồi.”.


Truyện Sủng
Tiêu Mạch Nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm. 
“ổn rồi thì tốt, em còn sợ không đủ máu” 
Mặc dù sắc mặt Tiêu Mạch Nhiên trắng bệch, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn rất đẹp. 
Ôn Khanh Mộ ngồi ở bên giường, cau mày lại. 
“A Khanh, anh không cần cảm thấy áp lực đâu, em cam tâm tình nguyện làm vậy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn anh báo đáp em điều gì, chỉ cần anh không sao là được rồi.” 
Ôn Khanh Mộ không đáp lời. 
Giữa hai người họ dường như chẳng có gì để nói. 
“A Khanh, em biết mình để Dạ Bân cho anh uống thuốc ngủ mà không bàn bạc trước với anh là không đúng, nhưng nếu không làm như vậy thì em cũng lo lắng...!hi vọng anh đừng trách em.”.


 
Chương 481: “cô Hiểu Là Tốt Rồi”


“Mạch Nhiên, tôi rất biết ơn cô” 
Ôn Khanh Mộ nói.

Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức trở nên rạng rỡ hơn.

“Cái gì mà biết ơn với không biết ơn chứ, em cũng có làm gì đâu, anh tuyệt đối đừng có gánh nặng tâm lý, đều là em tự! ” 
“Nhưng! ” 
Không đợi Tiêu Mạch Nhiên nói hết câu, ôn Khanh Mộ đã cướp lời trước.


“Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cô được.

” 
Nụ cười trên mặt Tiêu Mạch Nhiên lập tức cứng đờ lại.

Vì thế, ngoài sự biết ơn ra thì anh không còn tình cảm gì khác đối với cô ta.

“Tôi rất biết ơn cô đã làm mọi thứ vì tội, cũng cảm ơn sự yêu mến của cô dành cho 
tôi, nhưng rất xin lỗi, tôi đã có Ly Ly rồi! ” 
Tôi đã có Ly Ly rồi!  
Câu nói này như một con dao đâm vào trái tim Tiêu Mạch Nhiên.

Bởi vì anh đã có Tô Lạc Ly nên trái tim anh không thể chứa thêm được ai khác nữa! 
Ôn Khanh Mộ biết anh từ chối cô ta như vậy thực sự là rất tàn nhẫn, đặc biệt là còn vào lúc người con gái này vừa mới vì mình mà suýt nữa đã mất mạng.

Nhưng đúng như những gì anh nói, anh đã có Tô Lạc Ly rồi.


“Phụt một tiếng, Tiêu Mạch Nhiên đột nhiên bật cười! 
Tiếng cười này khiến Ôn Khanh Mộ ngơ ngác.

Thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc Tiêu Mạch Nhiên sẽ khóc một trận lớn.

“A Khanh, anh xem, em biết là anh sẽ hiểu lầm mà.

Em hiến máu cho anh xuất phát từ việc em là bạn anh, em phải giúp đỡ anh, đương nhiên em biết tình cảm của anh với Lạc Ly rất tốt, em và Lạc Ly cũng là bạn bè tốt, sao em có thể phá vỡ tình cảm giữa hai người được?” 
Phản ứng của Tiêu Mạch Nhiên thực sự nằm ngoài dự đoán của Ôn Khanh Mộ.

“Thế nên ngay từ đầu em đã nói là anh đừng có áp lực tâm lý, đây đều là do em tự nguyện.

Trước đây em rất thích anh, nhưng em cũng có tôn nghiêm của mình.

Anh là đàn ông đã kết hôn, nhưng em còn chưa yêu đương bao giờ, dù thế nào thì cũng là anh không xứng với em!” 
Tiêu Mạch Nhiên vẫn luôn duy trì nụ cười tao nhã, không hề tỏ vẻ gì thiếu chừng mực.

“A Khanh, cứ nói như này đi, nếu bây giờ 

anh và Lạc Ly ly hôn, anh có quay đầu lại tìm em thì cũng chưa chắc em đã đồng ý anh đâu! Bây giờ anh đã là hàng second hand rồi”.

Tiêu Mạch Nhiên nói với vẻ ung dung và thoải mái, không hề có một chút buồn bã vì bị từ chối ngay tại chỗ.

Trái tim Ôn Khanh Mộ đã thả lỏng hơn.

“Cô hiểu là tốt rồi.

” 
“Đương nhiên là em hiểu chứ? 
Tiêu Mạch Nhiên ngáp một cái, “Em hơi buồn ngủ rồi, không nói chuyện với anh nữa, em ngủ một giấc trước đây”.

.


 
Chương 482: “vậy Em Cảm Ơn Anh Trước Nha”


“Được, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ và y tác chăm sóc cô ở đây.

Đợi đến khi có thể ra viện, cô vẫn nên ở bên chỗ hoa viên Crystal đi, dưỡng sức khỏe cho tốt” 
“Vậy em cảm ơn anh trước nha.

” 
Tiêu Mạch Nhiên nói xong thì nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.


Ôn Khanh Mộ lập tức nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Sau khi Ôn Khanh Mộ rời đi, Tiêu Mạch Nhiên từ từ mở mắt ra, ánh mắt đã mất đi thần thái của lúc trước, trông vô cùng cô đơn.

Anh đã sắp xếp cho cô ta ở trong phòng bệnh riêng của mình, thậm chí còn đón cô ta đến ở tại hoa viên Crystal, còn bố trí cả chuyên gia dinh dưỡng chế biến món ăn bổ dưỡng cho cô ta.

Tất cả những điều này không phải là vì anh yêu cô ta, không phải là vì anh có một chút tình cảm với cô ta.

Mà tất cả chỉ là để cảm ơn, chỉ có vậy mà thôi.

Tiêu Mạch Nhiên chỉ cảm thấy trái tim mình đang dần lạnh đi từng chút một, lạnh đến thấu xương.

Sau khi hút máu của Tiêu Mạch Nhiên, tình trạng của Ôn Khanh Mộ đã có chuyển biến tốt, đã hồi phục lại trạng thái như ngày trước.


Màu xanh lam trong đáy mắt anh cũng khôi phục lại vẻ rực rỡ như trước.

Hai ngày hôm nay, mỗi buổi chiều sau khi tan làm, Ôn Khanh Mộ đều đến bệnh viện hỏi thăm Tiêu Mạch Nhiên một chút.

Nhưng mỗi lần đến anh chỉ ngồi một lát, hỏi han một chút chứ không ở lại lâu.

Hai ngày sau Tiêu Mạch Nhiên được xuất viện, Ôn Khanh Mộ sai người đón cô ta đến hoa viên Crystal, Tiêu Mặc Nhiên cũng không từ chối.

Ôn Khanh Mộ ra lệnh cho Vương Vĩ chăm sóc cho Tiêu Mạch Nhiên thật tốt, cho đến khi sức khỏe của cô ta hoàn toàn bình phục mới thôi.

Ôn Khanh Mộ bảo Dạ Bân dừng hết mọi công việc sắp tới của cô ta.

Hoa viên Crystal thực sự rất lớn, lớn đến mức có hơi trống trải.

Một mình Tiêu Mặc Nhiên bước trên thảm cỏ, trong lòng ngập tràn nỗi cô đơn.


Trước đây cô ta cũng từng tới đây, cũng từng nghe Dạ Bân nhắc đến việc Ôn Khanh Mộ nuôi rất nhiều động vật ở đây.

Trên đường đột nhiên gặp được hai người giúp việc, vừa khéo lại là Triệu Ni Ni, còn người còn lại tên là Tiểu Cầm.

“Phiền hai người cho tôi muốn hỏi một chút, những động vật mà anh Ôn nuôi đang đâu, có thể chỉ đường cho tôi không?” 
Triệu Ni Ni và Tiểu Cầm nhìn nhau.

“Hiện giờ những động vật mà cậu chủ nuôi đều không ở đây, chúng được nuôi trong rừng hết rồi ạ” Triệu Ni Ni trả lời.

.


 
Chương 483: “là Một Tin Xấu”


“Vậy làm phiền hai người rồi” Tiêu Mạch Nhiên bước về phía trước.

Triệu Ni Ni đảo mắt qua lại.

“Tiểu Cầm, cô quay về trước đi, để tôi đi cùng cô Tiêu kéo cô ấy bị lạc” 
Tiểu Cầm cũng không nghĩ nhiều, “Vậy cô đi đi, tôi về trước nhé” 
Triệu Ni Ni lập tức đuổi theo Tiêu Mạch Nhiên.

“Cô Tiêu, cô đã ở đây hai lần rồi, xem ra cậu chủ đã để cô vào trong lòng rồi” 
Tiêu Mạch Nhiến cong môi cười.


“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi.

” 
“Tôi có thể nhìn ra trong lòng cậu chủ có cô, cô là người đầu tiên đến ở trong biệt thự này, ngay cả Tô Lạc Ly cũng chưa từng đến đây!” 
Tiêu Mạch Nhiên nhìn Triệu Ni Ni.

“Cô biết Tô Lạc Ly ư?” 
“Không giấu gì cô, trước đây tôi từng được quản gia Vương Vĩ điều qua phục vụ Tổ Lạc Ly ở khu Rainbow” 
"Ồ, hóa ra là vậy.

” 
“Theo tôi thấy thì Tô Lạc Ly chẳng bằng 
một đầu ngón tay của cô! Cô ta là một kẻ rất nhiều mưu mô!” 
Triệu Ni Ni bĩu môi.

Nếu không phải tại Tô Lạc Ly thì cô ta cũng không đến nỗi bị đuổi về.

bên đó phục vụ nhàn biết bao, hơn nữa tiền lương cũng cao gấp đôi! 
“Vậy cô hãy kể cho tôi nghe về Tô Lạc Ly đi!" 
“Được!” Triệu Ni Ni hào hứng đáp lại, sau đó cùng đi bộ với Tiêu Mạch Nhiên.


Tại khu Rainbow.

Ôn Khanh Mộ đã hồi phục lại tinh thần và sức lực, hiển nhiên còn có sức sống hơn lúc trước rất nhiều.

Anh đã tắm xong từ sớm, sau đó nằm lên giường.

Một lúc sau, Tô Lạc Ly gửi một lời mời gọi video đến.

“Cục cưng, em có nhớ anh không?” 
“Sao mới sớm như vậy mà anh đã lên giường rồi?” 
Bình thường đều phải giục năm lần bảy lượt anh mới chịu lên giường, không ngờ hôm nay lại lên giường nằm sớm như vậy.

“Ngủ sớm thì thời gian sẽ trôi nhanh hơn! Hì hi!" 
Ôn Khanh Mộ kéo camera điện thoại đến bên cạnh giường của mình, vỗ lên chỗ mà Tô Lạc Ly vốn hay nằm ngủ.

“Em xem anh đáng thương chưa này, ngày nào cũng ôm gối của em ngủ” 
Tô Lạc Ly mím môi cười.

“Chỉ biết lắm lời thôi, nói như thể anh không thể sống thiếu em vậy.


Em thấy mấy ngày xa em, cuộc sống của anh cũng khá tốt đấy chứ, ngày nào cũng ăn được ngủ được.

” 
“Này! Đó chẳng phải là vì anh nghe lời em sao! Là em bảo anh ăn uống, ngủ nghỉ cho tốt, vậy lần sau em còn đi nữa là anh sẽ tuyệt thực.

” 
“Được rồi được rồi, đùa anh thôi, em có chuyện muốn nói với anh.

” 
“Em nói đi.

” 
“Là một tin xấu.

”.


 
Chương 484: “im Miệng! Anh Có Thôi Đi Không”


Sắc mặt Ôn Khanh Mộ lập tức chìm xuống.

“Buổi quay phim bị hoãn?” 
Tô Lạc Ly lè lưỡi.

“Anh yêu của em đúng là đoán như thần!” 
“Bớt nịnh nọt đi! Chẳng phải hôm qua em còn nói Nhất định hôm nay có thể quay Xong, ngày mai sẽ trở về sao?” 
Trong lòng Ôn Khanh Mộ cũng rất không 

vui! 
“Kế hoạch không theo kịp thay đổi sao? Đáng lẽ hôm nay có thể quay xong nhưng trời lại đổ mưa lớn, khiến mọi kế hoạch của bọn em bị gián đoạn, dự kiến ngày mai cũng có mưa, không biết có thể quay xong hay không nữa.

” 
Qua điện thoại, Tô Lạc Ly đã trông thấy sắc mặt Ôn Khanh Mộ đen như đáy nồi.

“Được rồi, được rồi, cũng đâu phải là em 
không muốn về, hiện tại em chỉ muốn lập tức bay đến bên cạnh anh, đợi bao giờ quay xong thì em sẽ về nhà, vậy là có thể ở bên cạnh anh rồi” 
“Anh còn sự lựa chọn nào khác sao!” 
Ôn Khanh Mộ không hề tức giận.

“Mấy ngày nay anh hãy suy nghĩ kỹ, muốn ăn gì thì liệt kê một bản thực đơn cho em, khi nào về nhà em sẽ làm cho anh được không?” 
Tô Lạc Ly nịnh nọt.

Mà cũng kỳ lạ, nhà người khác đều là nam dỗ nữ, còn nhà hai người thì ngược lại, lúc nào cũng là nữ dỗ nam! 
“Chị bằng em bảo anh viết ra từng tư thế mà anh muốn làm, sau đó mỗi tư thế làm nửa tiếng!” 
Vậy thì cô còn sống được nữa sao? 

“Hì hì, em cứ về muộn một tiếng thì anh sẽ thêm một tư thế, để anh xem em có dám chậm trễ thời gian hay không?” 
“Nào có nhiều tư thế như vậy?” 
“Có chứ, nếu không tin thì bao giờ về anh sẽ thực nghiệm cho em xem!” 
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ bằng ánh mắt xem thường.

“Lần nào nhắc tới chuyện này thì anh đều vui vẻ! Lần này không biết nói gì khác à!” 
“Biết chứ, ngoài tư thế ra thì địa điểm thân 
mật cũng rất quan trọng.

Chúng ta đã thử làm trên giường, phòng tắm, còn có thể thử.

” 
“Im miệng! Anh có thôi đi không?” 
“Hì hì!” 
“Ai bảo em không nói cho anh biết? Đợi em đặt vé máy bay xong sẽ nói cho anh biết, lần này anh không cần tới đón em nữa, tránh bị phóng viên chụp được, anh cứ ở nhà đợi em là được.

” 

“Vậy được, em đặt vé máy bay xong thì nói cho anh biết, anh sẽ sai người đến đón em” 
“Vâng, được rồi, cứ quyết định như vậy đi.

” 
Sau khi nói xong, hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó tắt video rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, coi như ông trời giúp đỡ nên thành phố W không còn mưa nữa, vì vậy Tô Lạc Ly cũng đã quay phim xong.

Để về nhà sớm hơn một chút nên cô đặt vé máy bay buổi tối, khoảng hơn mười giờ tối là đến nơi, cô lập tức nói với Ôn Khanh Mộ.

Khỏi phải nói ôn Khanh Mộ vui nhường nào, anh tan làm và về nhà từ rất sớm.

.


 
Chương 485: “sếp Ôn Phái Các Anh Đến Đây À”


“Di Phương, hôm nay Ly Ly sẽ về, dì nấu 
thêm mấy món cô ấy thích.

Cô ấy thích ăn đồ cay, chẳng hạn như đậu hủ Tứ Xuyên, gà xào ớt hay nộm khoai tây chua cay! dì xem rồi làm nhé” 
“Vâng thưa cậu, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!” 
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ôn Khanh Mộ lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn.

“Cậu lập tức phải xe đi đón mợ chủ, nhớ dẫn theo vài người nữa, cô ấy đi chuyến bay hơn mười giờ, các cậu đến sớm hơn một chút là được, không cần sớm quá đâu.


” 
“Vâng thưa sếp Ôn, tôi lập tức đi làm ngay” 
Kể từ lần trước Tô Lạc Ly bị đánh ở sân bay, Ôn Khanh Mộ cũng đề phòng hơn.

E rằng sau này anh không thể đích thân đến sân bay đón cô, ai bảo người phụ nữ của anh càng ngày càng nổi tiếng cơ chứ.

Chuyến bay của Tô Lạc Ly khá đúng giờ, máy bay hạ cánh vào lúc mười giờ.

Từ Phóng và Lục Uy Nhiên xách hành lý, ba người đi ra ngoài.

Có lẽ đã hơi muộn nên không đụng phải phóng viên mai phục gì đó, mọi thứ đều rất thuận lợi.

Tô Lạc Ly nhìn ngó xung quanh một lúc, lập tức có người bước tới.

“Mợ chủ, chúng tôi ở đây! Sếp Ôn bảo chúng tôi đến đón mơ” 
Một gương mặt xa lạ xuất hiện trước mặt Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly đã từng gặp người mà trước đây Ôn Khanh Mộ phải tới, nhưng có thực sự chưa từng gặp người trước mặt.


Quả thực Tập đoàn Dark Reign có rất nhiều lái xe, Từ Phóng cũng không thể nhận ra tất cả.

“Sếp Ôn phái các anh đến đây à?” 
Từ Phóng vẫn cảnh giác, dù sao thì anh ta cũng chưa từng thấy mấy người này.

Người kia lập tức gật đầu.

“Đúng vậy, xe của chúng tôi ở bên kia, mọi người qua đó cùng chúng tôi đi.

” 
Người đó lập tức đi về phía trước.

Ba người đi theo sau.

Có hai chiếc xe sang trọng đang đậu ở đây, tất cả đều là Rolls Royce, rất giống phong cách của Ôn Khanh Mộ.

Người kia mở cửa xe ra.

“Mời mợ chủ lên xe!” 

Từ Phóng giơ một tay ra ngăn trước mặt Tô Lạc Ly.

“Mợ chủ chờ một chút.

” 
Nói xong, Từ Phóng đi một vòng quanh hai chiếc xe.

Biển số của xe thuộc Tập đoàn Dark Reign đều thống nhất có chữ “O”, đây là điều có một không hai ở Thành phố Z.

Quả thực hai chiếc xe này cũng có chữ “O”.

Từ Phóng đi vòng trở về.

“Mợ chủ, không sao rồi, mợ có thể lên xe”.


 
Chương 486: Chúng Tôi Không Thấy Mợ Chủ Đâu Cả!”


Tô Lạc Ly mở cửa sổ ra, “Hai người về nhà sớm đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Điều này cũng phù hợp với tính cách của Tô Lạc Ly, mỗi lần về Tô Lạc Ly bảo người khác phái người đưa hai người họ về nhà.

Vì vậy Ôn Khanh Mộ cũng đã nhớ kỹ.

Từ Phóng mỉm cười, sếp Ôn thật sự càng ngày càng chiều mợ chủ rồi.

Lục Uy Nhiên liếc nhìn người lái xe này, sau đó cùng Từ Phóng lên chiếc xe khác.


“Mợ chủ, chuyến đi này mợ đã vất vả rồi, mợ uống cốc trà sữa trước đi.”
Lái xe đưa cho Tô Lạc Ly một cốc trà sữa nóng hổi.

“Nếu mợ đói bụng thì bên này còn có đồ ngọt, nhưng sếp Ôn nói đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mợ ở nhà, về nhà không cần phải ăn nữa”.

Tô Lạc Ly cầm cốc trà sữa và khẽ mỉm cười.

“Người đàn ông này đúng là càng ngày càng săn sóc”
“Đúng vậy, sếp Ôn ngày càng yêu mợ chủ hơn, mợ chủ ngồi vững nhé, tôi xuất phát đây”
Hai chiếc xe nhanh chóng tách ra, mỗi xe đi một ngả.

Một chiếc xe khác đưa Từ Phóng và Lục Uy Nhiên về nhà.

Sân bay cách khu Rainbow khá xa, hơn nữa bây giờ đã hơn mười giờ rồi.


Tô Lạc Ly ngáp một cái, mấy ngày nay cô luôn quay phim nên cảm thấy rất mệt, để khi về có tinh thần và sức lực đối phó với Ôn Khanh Mộ nên cô quyết định ngủ một giấc.

“Khi nào đến thì anh gọi tôi, tôi ngủ một giấc trước đã”
“Vâng thưa mợ, phải một tiếng nữa mới về đến nhà, mơ ngủ đi.”
Tô Lạc Ly cầm một chiếc áo rồi đắp lên người, sau đó ngủ thiếp đi.

Tại khu Rainbow
Ôn Khanh Mộ luôn ở trong trạng thái phấn khởi, vừa chơi game vừa ngâm nga một khúc hát.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi anh chơi xong một ván game, cầm điện thoại lên nhìn thì đã mười một giờ.

Chắc cô sắp về rồi.

Anh cất thiết bị chơi game rồi đi xuống lầu.

“Mọi người đi ngủ đi”.


Anh không muốn đến khi Tô Lạc Ly về trong nhà vẫn còn bóng đèn.

Dì Phương và Lê Hoa cũng hiểu ý mà về phòng.

Ôn Khanh Mộ ngồi trước bàn ăn, có lẽ bây giờ Tô Lạc Ly đã xuống máy bay rồi.

Anh đang định gọi cho Tô Lạc Ly thì chuông điện thoại đã vang lên trước.

.

Truyện Linh Dị
“Sếp Ôn, không ổn rồi, chúng tôi không thấy mợ chủ đâu cả!”.


 
Chương 487: Đây Là Nhà Mình Ư


“Cái gì mà không thấy đâu?” 
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ đột nhiên thay đổi.

“Chúng tôi luôn đợi ở bên ngoài, còn tưởng rằng máy bay bị hoãn, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy mợ chủ đi ra nên bèn vào xem nhưng lại phát hiện chuyến bay của 
mợ chủ hạ cánh đúng giờ! Đã qua hơn một tiếng rồi mà chúng tôi vẫn không thấy mợ chủ, có phải mợ chủ rời đi bằng xe khác rồi không ạ?” 
“Không thể nào!” 

“Trên đường đi chúng tôi xảy ra va chạm với một chiếc xe khác nên bị muộn một chút, có lẽ mợ chủ không chờ được nên tự bắt taxi rời đi rồi.

Sếp Ôn, anh có muốn gọi điện thoại hỏi mợ chủ không ạ?” 
Ôn Khanh Mộ không nói gì mà lập tức cúp máy, sau đó gọi điện thoại cho Tô Lạc Ly.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được” 
Không liên lạc được?! 
Ôn Khanh Mộ có một dự cảm không lành.

Tất cả xe của anh đều là xe sang, khi đi trên đường thì xe khác đều phải tránh! Bởi vì nếu đụng phải thì không ai có thể bồi thường nổi! 
Sao trên đường đi đón người lại bị đụng xe một cách trùng hợp như vậy! 
Gay rồi! 

Ôn Khanh Mộ lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn.

“Lập tức tập hợp người lại, có thể mợ chủ bị bắt cóc rồi!” 
“Vâng!” 
Cũng may là mới chỉ một tiếng, có lẽ bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp! 
Lúc Tô Lạc Ly tỉnh lại thì đã là sáng hôm 
sau, trong trà sữa mà cô uống có pha thuốc ngủ nên cô ngủ rất sâu.

Cô vừa mới mơ màng tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ.

Đây là nhà mình ư? 
Không, hoàn toàn không phải.


Đồ trang trí ở đây đều là đồ mang màu sắc và hương vị cổ xưa, thậm chí có một khoảnh khắc Tô Lạc Ly còn nghi ngờ rằng mình đã xuyên không.

Chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? 
Nhưng cô cẩn thận phân biệt ra rằng gối và giường mà mình dùng đều là đồ hiện đại.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? 
Đầu Tô Lạc Ly vẫn còn mơ hồ, cô đang định xuống giường thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói.

.


 
Chương 488


“Ở trong phòng này à?” 
“Đúng vậy, chính là phòng này ạ” 
Cạch một tiếng, cửa được mở ra.

Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào phòng, bộ đồ thoải mái khiến ông toát ra sức hút riêng của một người đàn ông trưởng thành.

Tô Lạc Ly nhìn ông một lượt từ trên xuống dưới, cô vô thức dựa vào giường.


“Ông là ai, tại sao muốn bắt cóc tôi?” 
Có vẻ như đây là một vụ bắt cóc! Có lẽ vấn đề xảy ra trên người lái xe lạ mặt đêm qua! 
Hoắc Vũ Long nhìn Tô Lạc Ly, vành mắt không khỏi ẩm ướt.

Quả nhiên Tô Lạc Ly rất giống người chị gái đã mất của mình! 
Ông vẫn còn nhớ hồi chị mình bỏ nhà ra đi 
cũng trạc tuổi Tô Lạc Ly bây giờ.

Vì vậy ký ức của ông cũng dừng lại ở độ tuổi đó của chị gái! 
“Cậu là cậu của cháu, đứa nhỏ ngốc!” 
Giọng nói của Hoắc Vũ Long hơi run rẩy.

“Cậu? Ông nhầm rồi, tôi không có cậu!” 
Tô Lạc Ly đầy cảnh giác trước người đàn ông trước mặt.


“Cậu chính là cậu của cháu, mẹ cháu tên là Hoắc Vũ Nhu, cậu là cậu của cháu, tên là Hoắc Vũ Long” 
“Ông Hoắc, xin lỗi, ông thật sự nhầm rồi, tên của mẹ tôi không phải Hoắc Vũ Nhu, bà ấy tên là Tô Ngọc, xin ông hãy tha cho tôi.

” 
Giọng điệu của Tô Lạc Ly rất bình tĩnh, cô cũng nghe ra được từ lời nói của người đàn ông này rằng đây không phải một vụ bắt cóc đơn giản, chắc hẳn là nhận người thân.

Nếu không thì sao cô bị bắt tới đây mà còn nằm ngủ thoải mái trên giường, không bị trói chân tay? 
Cảm xúc của Hoắc Vũ Long hơi kích động, ông xoay người đi, dùng ngón tay lau nước mắt trên mặt.

Ông cố gắng hít một hơi để mình bình tĩnh lai.

“Người đâu, mang đồ lại đây!” 
Một người giúp việc ôm một chồng gì đó tới và đưa đến trước mặt Tô Lạc Ly.


Tô Lạc Ly đã nhìn thấy rõ, đó là mấy album ảnh, có thể là đã nhiều năm nên đều là ảnh đen trắng.

“Tên của mẹ cháu không phải Tô Ngọc, đó là tên mà bà ấy đổi sau khi bỏ nhà đi để người nhà không tìm được.

Tên thật của bà ấy là Hoắc Vũ Nhu, từng là có cả nhà họ Hoắc bọn cậu.

” 
Tô Lạc Ly như thể đang nghe kể chuyện vậy, hoàn toàn không biết lời nói của người đàn ông này đáng tin đến mức nào.

.


 
Chương 489: Chính Là Bức Ảnh Gia Đình Này


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Cháu gái, nếu cháu không tin thì cứ xem album ảnh trong tay cháu, xem người đó có giống cháu không?” 
Tô Lạc Ly cẩn thận mở album ra.

Khi nhìn thấy người trong ảnh, cô vô cùng sợ hãi! 
Cô nhanh chóng lật vài trang.

Người trong ảnh đúng là mẹ cô - Tô Ngọc! 

Nhà họ Hoắc luôn có thói quen chụp ảnh, vậy nên sau khi trưởng thành, Hoắc Vũ Nhu cũng có không ít ảnh chụp.

“Không, không thể nào!” 
Ban đầu Tô Lạc Ly không dám tin, cho đến khi cô nhìn thấy một bức ảnh! 
Đó là một bức ảnh gia đình, trong ảnh có bốn người và đây cũng là một bức ảnh đen trång.

Tô Lạc Ly vẫn nhớ cô thường xuyên thấy mẹ cầm một tấm ảnh đen trắng và ngẩn người.

Nhưng mẹ cô chưa từng cho cô xem tẩm ảnh đen trắng đó, cho đến một lần cô lại thấy mẹ mình vừa cầm tấm ảnh đó vừa lén lau nước mắt.

Cô bèn đi về phía trước muốn xem bức ảnh đó, nhưng khi tay cô còn chưa chạm vào bức ảnh đó.

Mẹ cô lập tức nổi giận xé bức ảnh đó, cuối cùng chỉ còn lại một góc của mẹ cô, phần còn lại đều bị xé thành mảnh nhỏ và ném vào thùng rác.


Tô Lạc Ly có ấn tượng rất sâu sắc về nửa bức ảnh còn lại.

Chính là bức ảnh gia đình này.

Dù chưa từng nhìn thấy bức ảnh nguyên vẹn nhưng cô đã từng thấy góc ảnh của mę.

cùng một bộ quần áo, cùng kiểu tóc, tư thế và cả nụ cười.

“Cháu gái, có lẽ bây giờ cháu tin cậu rồi chứ?” 
Tô Lạc Ly cảm thấy không thể tin được.

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” 
“Chẳng lẽ cho tới nay mẹ cháu cũng chưa từng nhắc với cháu về nhà bố mẹ đẻ của bà ấy ư?” 
Ánh mắt Tô Lạc Ly có chút mờ mịt.


“Mẹ cháu mất từ rất sớm, lúc đó cháu còn nhỏ nên rất nhiều chuyện đều không nhớ.

Cháu chỉ nhớ mẹ từng nói rằng ông bà ngoại rất thương bà ấy, chứ không nói gì khác.

” 
Hoắc Vũ Long thở dài một hơi.

“Người chị này của cậu đúng là quá ngốc” 
“Tại sao mẹ cháu lại bỏ nhà đi?” 
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 490


“Năm đó bố cháu chẳng qua chỉ giao rượu đến cho nhà cậu, không ngờ lại để ông ta tán tỉnh được chị gái cậu, nhưng về sau nhà cậu mới biết chuyện này.

Cậu chỉ nhớ rằng bỗng một ngày, chị gái cậu về nhà và nói muốn kết hôn, khi đó bà ấy chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn đang học đại học” 
Tô Lạc Ly không ngắt lời Hoắc Vũ Long, cô có thể nhìn thấy vẻ u buồn trong ánh mắt Hoắc Vũ Long..


Hãy tìm đọc trang chính ở { TRЦмtr цуen.мE }
“Nhà cậu là dòng dõi thư hương nên đương nhiên không thể cho phép làm những chuyện như vậy.

Không ngờ chị gái cậu lại nói rằng mình đã có thai, lúc đó bố cậu rất tức giận.

Vào những năm đó, không chồng mà chửa là chuyện mà nhà cậu tuyệt đối không thể chấp nhận được.” 
“Có thai?” 
Nhưng xét thời gian thì có vẻ không đúng! 
“Chẳng lẽ cháu còn có anh hay chị ư?” 

Nói đến đây, Hoắc Vũ Long thở dài với vẻ vô cùng hối hận. 
“Nếu không phải là do bố cháu thì có lẽ cháu thật sự đã có một người anh hoặc chị” 
“Đứa trẻ...!mất rồi ư?” 
Hoắc Vũ Long không khỏi thở dài rồi gật đầu. 
“Chị gái cậu đã bỏ trốn cùng bố cháu, có lẽ đứa trẻ đã mất vào thời điểm đó, cụ thể là mất như thế nào thì cậu cũng không rõ lám." 
“Thảo nào.” 
Gần ba mươi tuổi mẹ cô mới sinh ra cô, đa số người của thế hệ trước đều sinh con ở độ tuổi ngoài hai mươi, rất ít người gần ba mươi tuổi mới sinh. 
Hồi học mẫu giáo, cô phát hiện ra rằng bố mẹ của các bạn trong lớp trẻ hơn bố mẹ 
mình rất nhiều. 

“Từ nhỏ sức khỏe của chị gái cậu đã không được tốt lắm, bà ấy luôn được tĩnh dưỡng trong phòng, ngoại trừ việc học ra thì không phải làm bất cứ việc gì cả.

Có lẽ cũng là do lần sảy thai đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, cho nên cách nhiều năm như vậy bà ấy mới sinh ra cháu” 
Trong lòng Tô Lạc Ly cảm thấy rất đau buồn. 
Vì người đàn ông này mà mẹ cô đã từ bỏ vinh hoa phú quý, rời xa người nhà, thậm chí là mất cả đứa con của mình. 
Nhưng sau khi mẹ cô dưỡng sức khỏe xong và mang thai lại lần nữa, thì người đàn ông của bà đã phản bội bà. 
“Mẹ của cháu thật ngốc, bố cháu hoàn toàn không đáng”.


 
Chương 491: Cháu Phải Nhớ Kỹ Bài Học Của Mẹ Cháu”


“Đâu chỉ là không đáng, ông ta nên bị phanh thấy xé xác! Khi ở nhà chị cậu đã trải 
qua cuộc sống thế nào, ăn ngon mặc đẹp, cơm bưng nước rót, nhưng khi ở nhà họ Tô thì lại trải qua cuộc sống ra sao?!” 
Hoắc Vũ Long phẫn nộ hét lên.

“Sức khỏe của mẹ cháu không tốt, có thể là sinh con quá muộn nên ông bà nội đều không thích bà ấy, nhất là sau khi sinh cháu, mọi người trong nhà thích con trai, mẹ cháu muốn sinh con trai cho bố cháu, cho nên! ” 
Nhắc đến những điều này, trong mắt Tô Lạc Ly cũng rưng rưng nước mắt.


Nếu không phải do tên đàn ông tồi Tô Khôn thì có lẽ mẹ mình đã không chết, em trai mình cũng sẽ là một đứa trẻ khỏe mạnh.

Hoắc Vũ Long lau nước mắt.

“Lạc Ly à, vì vậy cháu phải nhớ kỹ bài học của mẹ cháu.

” 
Tô Lạc Ly không hiểu những gì Hoắc Vũ 
Long nói cho lắm.

“Mấy hôm trước cháu quay phim cũng mệt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi”.


Hoắc Vũ Long nói xong thì đi ra ngoài, ông còn dặn dò mấy người giúp việc: “Chăm sóc cô cả thật tốt!” 
Nghe thấy cậu cô cả, Tô Lạc Ly lại có chút không thoải mái.

Mọi chuyện luôn đầy kịch tính, không ngờ cô lại trở thành cô cả của nhà họ Hoắc.

Tô Lạc Ly chợt nhớ tới một chuyện, đã qua một đêm rồi, Ôn Khanh Mộ không đợi được cô, chắc hẳn anh đã sắp phát điên rồi nhỉ? 
Cô lập tức tìm điện thoại di động bên người nhưng không tìm thấy.

“Điện thoại đâu?” 
Tô Lạc Ly xuống giường, có người giúp việc đang trông coi ngoài cửa.

“Cô cả, cô có gì muốn dặn dò ạ?” 

“Điện thoại của tôi đâu? Người hôm qua đưa tôi đến đây có đưa điện thoại cho các cô không?” 
Người giúp việc lắc đầu.

“Tôi không nhìn thấy điện thoại của cô cả à.


Tô Lạc Ly đang định nói gì đó thì nghe thấy có người đang gọi mình.

“Lạc Ly! Ôi, người một nhà với nhau mà lại không nhận ra nhau!”.


 
Chương 492: Không Lẽ Sở Nhuận Chi Là Bà Hoắc Sao


Tô Lạc Ly nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Sở Nhuận Chi.

Cô vẫn nhớ lần trước Sở Nhuận Chi chế giễu mình! 
Nhà họ Hoắc? 
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhận ra, hóa ra chính là nhà họ Hoắc nổi tiếng ở thành phố S! 

Không lẽ Sở Nhuận Chi là bà Hoắc sao? 
Sở Nhuận Chi đi tới, vội vàng nắm lấy tay Tô Lạc Ly.

“Lạc Ly, chuyện lần trước là lỗi của mợ, mợ chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã lên tiếng răn dạy cháu, khiến cháu trở thành trò cười, mợ thực sự xin lỗi” 
“Đều đã qua rồi.

” Tô Lạc Ly nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, vốn dĩ cô cũng không phải người hay ghi thù.

“Đều nhờ có tri thức hiểu lễ nghĩa của mợ, mặc dù chưa từng gặp những mợ đã nhiều lần nghe cậu của cháu nói rằng bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng và hiền lành, bây giờ gặp được cháu thì mợ đã tin rồi.

” 
Sở Nhuận Chi kéo Tô Lạc Ly vào phòng.

“Lạc Ly, mợ đã nghe nói về chuyện của 
cháu, đúng là đứa trẻ số khổ, mấy năm này cháu và Kiểm Mặc phải chịu khổ rồi.


” 
Sở Nhuận Chi kéo tay Tô Lạc Ly, trông rất thân mật.

“Cháu nói xem, nếu như cậu cháu tìm được các cháu sớm hơn thì chẳng phải các cháu đã không phải khổ sở như vậy rồi không? Haiz! Dù sao thì khoảng thời gian khổ sở đó đã qua, coi như là khổ tận cam lại, từ nay về sau đây sẽ là nhà của các cháu, xảy ra chuyện gì thì đã có cậu mợ làm chỗ dựa cho các cháu!” 
Nghe những lời này, trong lòng Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy ấm áp.

Có người làm chỗ dựa.

Từ nhỏ đến lớn, điều cô mong mỏi nhất chính là có thể có người làm chỗ dựa cho mình.

“Tạm thời cháu cứ sống ở đây đi, thiếu gì thì cứ bảo mợ” 
Tô Lạc Ly đang định nói gì đó thì Sở Nhuận Chi đã nói một tràng.

“Cậu mợ có hai đứa con, một trai một gái.

Đứa lớn đang học đại học, đứa thứ hai là nữ, buổi trưa tan học mới về nhà, nó mà nhìn thấy cháu thì chắc sẽ vui lắm!” 

“Tiểu Nhã rất thích cháu! Nó rất thích phim truyền hình và phim điện ảnh mà cháu đóng.

Nếu nó biết cháu là chị họ nó thì có lẽ nó sẽ rất vui!”.

Sở Nhuận Chi tiếp tục nói khiến Tô Lạc Ly không thể chen lời.

“Được rồi, Lạc Ly à, cháu nghỉ ngơi trước đi, mợ còn có việc phải làm nên đi ra ngoài trước.

” 
“Vâng ạ.

”.


 
Chương 493


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sở Nhuận Chi nói xong thì rời đi, Tô Lạc Ly cũng không kịp hỏi được gì.

Điện thoại của cô, cô cần liên lạc với Ôn Khanh Mộ! 
Mặc dù Hoắc Vũ Long dặn mấy người giúp việc gọi cô là cô cả của nhà họ Hoắc.


Nhưng cô cả là cô mới đến đây, cho nên cũng không dám đi lung tung trong nhà người ta.

Cho đến tận buổi trưa, Hoắc Tư Nhã đi học về, năm nay cô bé mới lên lớp mười, còn nhỏ tuổi.

Tô Lạc Ly chưa kịp phản ứng thì đã thấy một cô bé mặc bộ đồng phục xanh trắng đang chạy như điện tới đây.

"Chi ho!" 
Hoắc Tư Nhã ôm lấy Tô Lạc Ly.

“Tuyệt quá, tuyệt quá đi mất, không ngờ Tô Lạc Ly lại là chị họ của mình!” 
Thần tượng của mình lại đột nhiên trở 
thành chị họ của mình, Hoắc Tư Nhã cảm thấy như thể một cái bánh từ trên trời rơi xuống vậy! 

Cô bé cảm thấy chỉ trong phút chốc mình.

đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời! 
“Em chính là Tiểu Nhã à?” 
“Vâng, vâng ạ! Em chính là Tiểu Nhã! Chị họ, có thể gặp được chị là một điều rất tốt! Em vui lắm, cả buổi sáng em đều không học, em muốn đến gặp chị từ sáng nhưng bố em nói rằng chị đang ngủ, không cho em đến quấy rầy chị! Cuối cùng em cũng được gặp chị rồi!” 
“Tiểu Nhã, em có điện thoại không? Chị có thể dùng điện thoại của em được không?” 
Hoắc Tư Nhã nhặn mũi lại.

“Em không có điện thoại, bố em không cho em dùng, bố bảo năm nay em đã lên lớp chín, sắp phải thi cấp ba rồi nên nhất quyết không mua điện thoại cho em, các bạn 
cùng lớp của em đều có điện thoại rồi” 
“À, vậy à.


” 
Tô Lạc Ly không khỏi cảm thấy hơi thất Vọng.

“Chị họ, chị muốn gọi điện thoại a? Để em dẫn chị đi tìm anh trai là được! Nhất định anh ấy sẽ đồng ý giúp chị!” 
Nói xong, Hoắc Tư Nhã kéo Tô Lạc Ly đi ra khỏi cửa.

Hai người xuyên qua từng hành lang mang mùi hương và màu sắc cổ xưa, đi đến một căn phòng.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 494


“Anh cả, anh có ở trong đó không?” Hoắc Tư Nhã gọi với vào trong phòng.

Cửa mở ra, Giản Ngọc bước ra từ bên trong.

Khoảnh khắc nhìn thấy Giản Ngọc, Tô Lạc Ly trợn tròn mắt.

Có đánh chết cô cũng không ngờ mình sẽ gặp Giản Ngọc ở đây.

“Anh Ngọc! sao anh lại.


” 
Giản Ngọc nhìn Hoắc Tư Nhã: “Tiểu Nhã, em ra ngoài chơi trước đi, anh có đôi lời.

.

muốn nói với chị họ em” 
Hoắc Tư Nhã lè lưỡi.

“Được rồi, em không làm bóng đèn của anh chị nữa!” 
Hoắc Tư Nhã che miệng cười, nhìn Giản Ngọc rồi lại nhìn Tô Lạc Ly, sau đó tung tăng chạy đi.

Giản Ngọc bước vào phòng.

“Em vào đi.

” 
Tô Lạc Ly nhanh chóng đi vào.


“Anh Ngọc, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao anh lại ở đây?” 
Trong đầu Tô Lạc Ly có vô số dấu chấm 
hỏi.

Giản Ngọc bình tĩnh ngồi trên ghế, rót cho mình một tách trà rồi từ từ nhâm nhi.

“Cưng à, cảm giác có nhà là như thế nào?” 
Anh ta hoàn toàn không có ý trả lời câu hỏi của Tô Lạc Ly.

“Anh Ngọc, anh mau nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra đi!” 
Tô Lạc Ly ngồi lên ghế.

Giản Ngọc lại lấy một tách trà nhỏ xinh xắn 
ra, cũng rót từ bình tử sa.

“Nếm thử xem trà này có hương vị thế nào.

” 

“Bây giờ em nào có tâm tư uống trà với anh? Chuyện này là sao?” 
Giản Ngọc vẫn bình thản nếm trà, dư vị tưởng chừng như vô tận.

“Anh Ngọc!” Tô Lạc Ly nổi giận, hét lên với Giản Ngọc.

“Cục cưng, em giận rồi à? Em sốt ruột như thể làm gì?” 
“Em có thể không sốt ruột sao? Nếu bây giờ anh chỉ muốn uống trà, không có thời gian giải thích với em thì cho em mượn điện thoại đi!” 
“Em mượn điện thoại làm gì? Gọi cho Ôn Khanh Mộ?” 
“Đúng!” 
Tô Lạc Ly không phủ nhận: “Em cần báo bình an cho anh ấy.

” 
“Không cần” 
“Thế nào gọi là không cần?”.


 
Chương 495: Cô Đã Bị Giam Lỏng Ở Đây


“Anh không cho em mượn điện thoại được, nhà họ Hoắc cũng sẽ không cho phép em tiếp xúc với sản phẩm điện tử có thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

” 
Tô Lạc Ly hoảng sợ nhìn Giản Ngọc.

Chẳng lẽ đây là bắt cóc? 
Tô Lạc Ly chợt nghĩ đến nểu Hoắc Vũ Long có thể biết chính xác thông tin chuyến bay của cô, vậy chắc hẳn ông cũng biết nhà cô 

đâu, tại sao không đến nhận nhau luôn mà lại chơi kiểu bắt cóc này? 
Sau khi suy xét cẩn thận kỹ lưỡng, quả thực có quá nhiều điểm đáng nghi! 
Giản Ngọc cười khẽ.

“Anh thực sự không còn cách nào khác, VÌ em vẫn không tin anh nên anh mới phải dùng cách này.

” 
Quả nhiên là vậy! 
“Cậu em là bố nuôi của anh, em còn nhớ câu chuyện anh kể cho em không? Chính bố nuôi đã đưa anh từ rừng về, sau đó nuôi dạy anh thành người.

” 
“Anh khuyên em vừa nhận lại người thân thì hãy chung sống hoà thuận” 
Tô Lạc Ly hung dữ trợn mắt nhìn Giản Ngọc.

“Vậy nên tất cả những việc này đều là quỷ kế của anh?” 

“Quỷ kế? Cưng à, anh muốn em nói đây là diệu kế của anh hơn.

” 
Đôi mắt Giản Ngọc nhướn lên một cách quyến rũ mà xấu xa.

Tô Lạc Ly đập mạnh xuống bàn, ra khỏi phòng Giản Ngọc.

Cô phát hiện ngoài cửa vẫn luôn có người lặng lẽ quan sát mình, nhìn vẻ ngoài không thấy gì nhưng thực tế lại đang theo dõi cô.

Cô đã bị giam lỏng ở đây.

Một lúc sau, người giúp việc tới gọi cô ăn trưa, cô đi thẳng tới phòng ăn.

Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi đã ngồi trên bàn, Hoắc Tư Nhã vội vàng kéo cô đến ngồi bên cạnh, một lúc sau Giản Ngọc cũng tới.


Sở Nhuận Chi nói chuyện rôm rả trên bàn ăn, giới thiệu với Tô Lạc Ly tình hình trong nhà.

Tô Lạc Ly vẫn chưa có cơ hội để nói.

“Ai da, cháu thấy đấy, bây giờ chỉ còn thiếu 
mỗi con trai mì và Kiểm Mặc thôi là đủ người rồi!” 
Cuối cùng Tô Lạc Ly cũng đã tìm thấy cơ hội.

“Chắc cậu mợ chưa biết điều này, cháu kết hôn rồi vậy nên còn thiếu chồng cháu nữa.

”.


 
Chương 496


Cô vừa nói xong câu này, bầu không khí trên bàn ăn lập tức thay đổi.

Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi đều cảm thấy hơi lúng túng.

Hoắc Tư Nhã chợt ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Ly.

“Chị họ, chị kết hôn rồi?” 
“Đúng vậy, chị kết hôn hơn một năm rồi, chỉ là chưa công bố với người ngoài thôi.


” 
“Vậy chồng chị là ai? Trông anh ấy thế nào? Có đẹp trai không?” 
Trẻ con đầu biết quan hệ thiệt hơn trong này, Hoắc Tư Nhã vẫn rất hào hứng.

“Anh ấy rất đẹp trai, có cơ hội chị sẽ giới thiệu cho em làm quen.

” 
“Được, được! Thời gian trước chị công khai trên Weibo đã có bạn trai, em còn tưởng người đó là anh cả em! Em xem ảnh được đăng trên báo, mặc dù không có khuôn mặt chính diện nhưng thấy cũng giống anh cả! Vậy chị thấy chồng chị đẹp trai hay anh cả em đẹp trai?” 
Hoắc Tư Nhã càng nói càng hưng phấn.

“Tiểu Nhã, ăn xong rồi mau đến trường đi, đừng để muộn” Hoắc Vũ Long lạnh lùng nói.

“Không muốn đầu bố, vẫn còn sớm mà!” 
Hoắc Tư Nhã hoàn toàn không hiểu ý Hoắc Vũ Long.


“Tiểu Nhã! Có phải bố đã từng nói với con 
là ăn không nói, ngủ không tiếng không?” 
“Nhưng chẳng phải mẹ.

” 
Hoắc Tư Nhã còn chưa nói xong, Sở Nhuận Chi đã lập tức nháy mắt với cô bé.

“Tiểu Nhã, mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi hoc.


Hoắc Tư Nhã lè lưỡi, và nhanh cơm vào miệng rồi đi ngay.

Trước khi đi, cô bé còn nói với Tô Lạc Ly: “Chị họ, tối em về chúng ta nói chuyện tiếp nhé!” 
Sau khi Hoắc Tư Nhã đi, bầu không khí trên bàn ăn càng thêm gượng gạo.

“Cậu à, đột nhiên cậu cho người trói cháu tới đây, cháu còn chưa kịp nói với chồng.


Điện thoại cháu cũng mất rồi, hay là cậu đưa cháu về đi, hôm khác cháu đưa anh ấy tới thăm cậu.

” 
Tô Lạc Ly thử dò hỏi.

Đương nhiên Hoắc Vũ Long và sở Nhuận Chi tiết Tô Lạc Ly đã kết hôn, nhưng họ không ngờ vừa nhận nhau Tô Lạc Ly đã đề cập đến chuyện này.

“Lạc Ly, cháu vừa về hay là ở lại mấy hôm đã rồi đi?” Sở Nhuận Chi bắt đầu hoà giải.

“Ở lại vài hôm cũng được, nhưng cháu phải nói với chồng một tiếng để anh ấy ở nhà không lo lắng cho cháu.

Mợ có thể cho cháu mượn điện thoại được không?”.


 
Chương 497: Nhưng Cháu Đã Kết Hôn Rồi


Sở Nhuận Chi cứng họng, lập tức đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.

Họ vừa mới nhận lại cô cháu gái này nên không muốn làm cho mối quan hệ trở nên căng thẳng.

“Cháu đừng uổng phí sức lực nữa, cậu sẽ không để cháu đi đâu, mấy ngày này cháu nhà đi, cử coi đây là nhà của mình.

” 

Trong giọng nói lãnh đạm của Hoắc Vũ Long lộ rõ vẻ uy nghiêm.

“Đương nhiên cháu không coi cậu là người ngoài, nhưng cháu đã kết hôn rồi, cháu có nhà riêng của mình.

” 
Tô Lạc Ly cũng không hề tỏ ra yếu thế.

“Từ nay về sau đây sẽ là nhà của cháu, ngoài nơi này ra cháu không còn nhà nào khác! Hãy quên người chồng của cháu đi, hai đứa không hợp!” 
“Cháu không hiểu câu này của cậu, cậu còn chưa gặp anh ấy, sao cậu biết chúng cháu không hợp?” 
“Cháu! ” 
Hoắc Vũ Long nhìn Sở Nhuận Chi.

“Theo cậu đến phòng làm việc, cậu sẽ nói cho cháu biết lý do tại sao không hợp!” 
Hoắc Vũ Long đứng dậy bước đi, Tô Lạc Ly theo sau, mà Giản Ngọc cũng đi cùng!

Vẻ mặt Hoắc Vũ Long nghiêm nghị.

Tô Lạc Ly chờ ông nói.

“Lạc Ly, cậu vốn định để cháu làm quen với người nhà vài ngày rồi mới nói, nhưng xem ra cháu đã không đợi được nữa.

” 
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy Giản Ngọc thì đã đoán được đại khái.

“Cậu có gì cứ nói đi ạ”.

“Cậu sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn nhân của cháu với Ôn Khanh Mộ!” 
Tô Lạc Ly không hề bị kích động.


“Cậu à, cậu không thấy bây giờ nói câu này đã muộn rồi sao? Cháu đã kết hôn với anh ấy, về mặt pháp luật, chúng cháu là vợ chồng.

Đây là sự thật.

” 
“Vậy ly hôn đi! Tóm lại cậu sẽ không để cháu gái mình ở cùng ma cà rồng!” 
Hoắc Vũ Long nói rất quyết đoán, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Tô Lạc Ly liếc nhìn Giản Ngọc.

“Cậu cũng tin chuyện ma cà rồng sao? Đây là chuyện không có thật! Trên đời làm gì có ma cà rồng, cho dù thật sự có thì anh ấy cũng không phải!”.


 
Chương 498: Tính Tình Đều Ngang Bướng Như Nhau!


Dù sao Hoắc Vũ Long cũng là em trai mẹ, là bề trên của mình nên Tô Lạc Ly vẫn phải giữ phép lịch sự.

“Lạc Ly! Cháu có thể không tin lời Ngọc Nhi, cháu có thể cho rằng nó nói dối, cũng có thể cho rằng nó có mục đích khác, nhưng ngay cả lời của cậu mà cháu cũng không nghe sao? Cậu sẽ hại cháu sao?” 
Hoắc Vũ Long vừa nói vừa vỗ ngực.

“Đương nhiên cậu sẽ không hại cháu, chỉ là có thể cậu đã đọc quá nhiều tiểu thuyết hoặc xem quá nhiều phim rồi, ngay cả chuyện không có thật này mà cũng tin!” 

“Lạc Ly! Sao cháu lại không tin chứ? Trên đời này thật sự có ma cà rồng, mà người đàn ông kết hôn với cháu lại chính là ma cà rồng, cháu ở bên cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.

” 
Tô Lạc Ly vô trán, thật sự không biết nên nói thế nào với họ.

“Cháu ở cùng anh ấy cũng một thời gian rồi, nếu anh ấy là ma cà rồng thì sao cháu lại.

không biết chứ? Hơn nữa nếu anh ấy muốn hại cháu thì đã làm từ lâu rồi.

” 
“Cậu chỉ có thể nói là cậu ta giả vờ quá tốt, còn về việc tại sao đến giờ cậu ta vẫn chưa hại cháu có thể là thời cơ chưa tới, hoặc có thể cậu ta đã thật sự yêu cháu.

” 
Hoắc Vũ Long lặng lẽ thở dài.


“Lạc Ly, cháu ở cùng cậu ta sẽ không có kết cục tốt đầu, ma cà rồng không có tính người, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ lấy mạng cháu!” 
Tô Lạc Ly thấy không thuyết phục được Hoắc Vũ Long thì cũng hơi mất kiên nhẫn.

“Cậu à, vậy thì thế này đi.

Tình cảm chúng cháu vẫn đang rất tốt, cháu về hỏi anh ấy xem thế nào nhé?” 
Hoắc Vũ Long phát hiện cháu mình quả giống chị gái, tính tình đều ngang bướng như nhau! 
“Lạc Ly!” 
“Cậu à, chúng ta cũng có thể coi như người 
một nhà, cậu để cháu đi đi, có phải cháu không quay lại nữa đâu!” 
Tô Lạc Ly quay người định đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Hoắc Vũ Long đột nhiên quát lên.


Tô Lạc Ly dừng bước.

“Cháu không tin cậu cũng được, nhưng cậu sẽ không bao giờ để cho cháu đi!” 
Tô Lạc Ly quay lại, nhìn Hoắc Vũ Long vẫn đang tức giận.

“Sao cậu phải làm thế chứ?” 
Tô Lạc Ly nhìn Giản Ngọc.

.


 
Chương 499: Ôn Khanh Mộ Sẽ Rất Lo Lắng!


“Cháu biết cậu rất yêu quý cậu con trai nuôi này, nhưng cháu và chồng cháu cũng rất yêu nhau.

Xin cậu đừng phá hỏng mối quan hệ giữa chúng cháu chỉ vì người con trai nuôi này của cậu.

” 
“Lạc Ly ơi Lạc Ly, cháu thật hồ đồ! Cháu đã yêu ma cà rồng đấy!” 
Tô Lạc Ly đột nhiên bị Hoắc Vũ Long chọc cười.


“Cháu thật sự không biết nên nói gì với cậu nữa.

” 
“Cháu không nên yêu cậu ta! Cậu sẽ không để cháu đi đâu, mấy ngày này cháu ở lại đây đi, không có lệnh của cậu, cháu sẽ không bao giờ ra được khỏi cửa nhà họ 
Hoắc!” 
Lần này Hoắc Vũ Long rất nghiêm túc.

Tô Lạc Ly khẽ cau mày.

“Nếu cháu cứ đi thì sao?” 
“Vậy cháu thử xem.

” 
“Cậu đang ép cháu đấy!” 

“Không phải cháu cũng đang ép cậu sao? Lạc Ly, nói thật nếu năm đó cậu không để mẹ cháu đi thì mẹ cháu sẽ không thảm như thế.

Vậy nên cậu sẽ không để cháu đi theo con đường của bà ấy, cậu đã sai một lần.

rồi, cậu sẽ không sai lần thứ hai nữa đâu!” 
Hoắc Vũ Long gần như cắn răng nghiến lợi để nói lời này.

Đúng vậy, khi ông biết số phận bi thảm của Hoắc Vũ Nhu thì hối hận xanh ruột.

Nếu không phải ông còn trẻ tuổi thiếu hiểu 
biết, để cho chị gái đi thì chắc chị ông vẫn có thể yên ổn sống cuộc đời vinh hoa phú quý này.

Ông không thể bảo vệ chị gái chu đáo cả đời, vậy nên chỉ có thể đặt hy vọng vào những đứa con của bà.

Ông không thể để Tô Lạc Ly đi! 
Tô Lạc Ly chậm rãi trở về phòng mình.


Trên đường về, cô cũng nhân tiện quan sát nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hoắc thật sự được bảo vệ rất nghiêm ngặt, đúng là nhà giàu nhất thành phố S.

Tường ngoài sân thành cổ này rất cao, cô không thể nhảy ra ngoài được, chưa kể xung quanh lúc nào cũng có người đi tuần.

Chắc chắn Ôn Khanh Mộ sẽ rất lo lắng! 
Thành phố Z.

Ôn Khanh Mộ cả đêm không ngủ dường như phát điện, đang yên đang lành chờ cô về nhà, sao tự dưng lại biến mất?.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top