Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Dịch Full 

Chương 440: Lễ Cưới Này Bị Phá Hủy Rồi!


“Đồ bất hiếu! Cô đứng lại cho tôi!” Rốt cuộc Tô Khôn cũng lên tiếng.

Tô Khôn sải bước xông đến trước mặt Tô Lạc Ly, giơ tay lên cho cô một bạt tai! 
Khi ấy Mục Nhiễm Tranh cũng không kịp phản ứng.


“Cô cố ý đến phá đám, đúng không? Dù thế nào thì Vân Vân cũng là em gái cô, Diệu Diệu là em trai cô!” 
“Dù thế nào thì con cũng là con ruột của bố!" 
Tô Lạc Ly nổi giận, nói.

Trước đó trong bữa tiệc, cô vẫn luôn giữ bình tĩnh, tốc độ nói cũng rất chậm.

Đây là lần duy nhất cô gào lên! 
“Bố, bây giờ con vẫn gọi bố một tiếng bố này, bổ sờ lên ngực mình tự hỏi bản thân xem bố có xứng với tiếng gọi bố này của con không?!” 
Tô Khôn nghẹn họng nói không ra lời, nói cho cùng ông ta cũng đuối lý.

“Khi mẹ con mang thai con, bố đang ở bên ngoài bao nuôi người đàn bà khác! Bởi vì mẹ con không sinh được con trai nên bố đối xử lạnh nhạt với mẹ! Mẹ vừa mới qua đời là bố đón người đàn bà bố nuôi bên ngoài vào cửa ngay!” 
Đôi mắt cô rung rung.


Công cha như núi Thái Sơn, trước kia Tô Lạc Ly không muốn oán giận Tô Khôn, vì dẫu sao ông ta cũng là bố của cô.

Đây là lần đầu tiên cô bộc bạch nỗi lòng.

“Bố hỏi bản thân bố đi, từ khi ba người kia đến cái nhà này, con và bố ngồi trên bàn cơm ăn với nhau được mấy lần? Người giúp 
việc làm việc còn được nhận lương, còn con thì sao?” 
Lời chất vấn của Tô Lạc Ly làm Tô Khôn không trả lời được.

“Bố là bố của con, trong cơ thể con đang chảy dòng máu của bố, con không nên ăn nói ngỗ nghịch với bố như thế.

Hôm nay con cũng nói với bố, một ngày nào đó con trai con gái sinh đôi của bố không cần bố nữa thì Tô Lạc Ly con vẫn có thể nuôi bố!” 

Nói xong, Tô Lạc Ly quay đầu đi ngay, Mục Nhiễm Tranh theo sau cô.

Tô Khôn đứng yên tại chỗ như bị rút mất hồn phách.

Lễ cưới này bị phá hủy rồi! 
Tuy Tô Nhược Vân mặc áo cưới giá trị không nhỏ, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô ta đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta không hề xứng với chiếc áo cưới này!.


 
Chương 441: Chẳng Thể Nào Tẩy Trắng Được Nữa!


Ánh mắt của Mộ Dung Dịch cũng trở nên lạnh lùng, chẳng qua ngại vì ở đây còn có nhiều người nên không tiện nổi giận. 
Ngồi trên xe về nhà, đầu óc Tô Lạc Ly vẫn cử rối bời. 
Mặt của cô đã sưng lên. 
Mục Nhiễm Tranh xoay đầu sang nhìn cô. 
“Đau không?” 

“Không bằng nỗi đau trong lòng” Tô Lạc Ly nói với giọng mệt mỏi. 
Tuy đã đoán được Tô Khôn sẽ thiên vị Tô Nhược Vân, nhưng Tô Lạc Ly không ngờ khi biết cô ta muốn dồn cô vào chỗ chết, ông ta vẫn thiên vị vô điều kiện như thế. 
“Ôi trời, được rồi, không ngờ cô còn nói ngay trước mặt mọi người là sau này sẽ nuối ông ta cơ đấy.

Cô nên tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con mới phải!” 
Mục Nhiễm Tranh cũng cực kỳ tức giận. 
“Không, tôi phải nuôi chứ.

Tôi muốn nuôi ông ta để ông ta sống trong sự áy náy cả đời!” 
Mục Nhiễm Tranh lặng lẽ thở dài, mấy năm nay Tô Lạc Ly sống khổ quá. 
“Lạc Ly, cô vẫn quá mềm lòng.


Nếu là tôi, tôi sẽ tiết lộ chuyện họ cố ý khiến bệnh của Kiêm Mặc phát tác! Con người có ai lại làm việc ấy, còn không bằng súc vật! Đó là tội giết người chưa đạt!” 
“Đâu phải chúng ta không có chứng cử, hai sinh viên kia chính là chứng cứ.

Hân Hân nói, hai sinh viên đó bằng lòng làm chứng!” 
“Hơn nữa cô nên nói luôn ân oán giữa cô với Mộ Dung Dịch ra.

Ban đầu Vương Vãn.

Hương không muốn con gái mình lấy người 
ta vì cảm thấy nhà họ Mộ Dung nghèo, sau đó biết nhà bọn họ giàu có, thế là Tô Nhược Vân quyến rũ Mộ Dung Dịch hết lần này đến lần khác! Xé toạc gương mặt dối trá của họ trước mặt tất cả mọi người! Để mọi người thấy được bộ mặt thật của họ!” 
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy Tô Lạc Ly vẫn còn nhẹ tay lắm. 

Nếu tiết lộ hai chuyện này thì Tô Nhược Vân chẳng thể nào tẩy trắng được nữa! 
“Tôi không muốn kéo Kiếm Mặc vào, bởi vì tôi mà bệnh của thằng bé tái phát, tôi không muốn họ lấy Kiểm Mặc làm cái bia để nhằm vào.” 
Mục Nhiễm Tranh không nói nên lời.

Nói cho cùng, Tô Kiêm Mặc vẫn là nhược điểm trí mạng của Tô Lạc Ly. 
Đương nhiên cô không muốn kéo Tô Kiêm Mặc vào nữa. 
“Còn Mộ Dung Dịch, mối tình này đã qua, 
tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống hạnh phúc với chú của anh.”.


 
Chương 442: Đen Thui Độc Địa Thế Mà”


Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng trân trối.

Chẳng biết từ bao giờ Tô Lạc Ly đã vô cùng trân trọng tình cảm giữa cô và Ôn Khanh Mộ, cô cũng không muốn bất kỳ ai quấy nhiều.

Từ đây, cô lại có thêm một nhược điểm nữa.


Tô Lạc Ly day thái dương.

“Đám cưới của cô ta xem như bị phá hỏng rồi, có lẽ cô ta lại phải vội vàng tẩy trắng, dù sao cũng sẽ bị giày vò một thời gian” 
“Tôi nghĩ cô ta không tẩy trắng nổi đâu, đen thui độc địa thế mà?” 
“Đúng rồi, chú của anh nói làm xong thì bảo anh về với tôi” 
Tức khắc Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lạc Ly đầy hoảng sợ.

“Chú ấy muốn làm gì? Sẽ không đánh tôi đấy chứ?” 
“Tôi đâu biết anh ấy muốn làm gì.

” 
Mắt Mục Nhiễm Tranh trợn to! 
“Cô không biết hỏi chú ấy à?” 
“Hỏi anh ấy làm gì, anh đi là biết mà” 

“Giời ạ! Tô Lạc Ly, cô không có tí nghĩa khí gì cả.

Người anh em này vì cô mà lao vào nước sôi lửa bỏng, không ngại nguy nan, cô không thể đẩy tôi vào hố lửa được! Nhất định là chú ấy muốn đánh tối.

Không được, tôi muốn xuống xe!” 
Mục Nhiễm Tranh lập tức bảo tài xế dừng xe.

Nhưng tài xế nào nghe lời anh, Tô Lạc Ly chưa lên tiếng thì làm sao có thể dừng xe được? 
“Dù hôm nay anh chạy thoát được thì ngày 
mai anh thoát được chắc? Hơn nữa chưa chắc anh ấy đã muốn đánh anh, tại sao anh ấy lại phải đánh anh?” 
Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.

Trước mặt đám em, anh là ông tướng, nhưng trước mặt Ôn Khanh Mộ lại thành thỏ để: 

“Tôi giấu chuyện clip.

Đã lâu tôi không lộ diện chú ấy sẽ không trách tôi, nhưng giờ cô lại bị tát một cái, liệu chú ấy có trách tôi không?” 
Mục Nhiễm Tranh càng nghĩ càng sợ.

Ban đầu khi tin tức bị tung ra, Mục Nhiễm Tranh muốn công khai clip.

Đoạn clip ấy là do ngày hôm đó anh quay cho vui thôi, không ngờ lại có tác dụng quan trọng.

Nhưng rồi anh nghĩ, chi bằng cứ để chuyện này phát triển, đến khi Tô Nhược Vân đang đắc ý thì cho cô ta một vố đau điếng!.


 
Chương 443: Nguy Rồi!


Cho nên Mục Nhiễm Tranh mới không lộ diện trong thời gian dài như thế.

“Vậy anh tự bảo trọng đi” 
Tô Lạc Ly nín cười.

“Không được! Lạc Ly, hai chúng ta có phải anh em tốt không thế?” 
Tô Lạc Ly xua tay, lắc đầu với Mục Nhiễm Tranh.


“Tôi là thím của anh, sao có thể là anh em tốt của anh được.

Hơn nữa tôi là nữ!” 
“Cô thấy chết mà không cứu đấy à? Trời ạ, đường đường một đấng nam nhi như tôi chẳng lẽ hôm nay phải phí hoài tuổi xuân ư?" 
Mục Nhiễm Tranh ôm đầu, ngửa mặt lên trời hét to! 
“Phiền anh chú ý từ ngữ, phí hoài tuổi xuân là để hình dung nữ giới.

” 
Thấy Mục Nhiễm Tranh sợ hãi thế kia, Tô Lạc Ly cảm thấy thật thú vị.

Tô Lạc Ly nhanh chóng đi đến khu Rainbow.

Mấy hôm nay, tình hình của Tô Kiềm Mặc đã không còn vấn đề gì nữa, vì vậy cậu cũng trở lại trường học.


Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng không ở bệnh viện mà trở về khu Rainbow.

Mục Nhiễm Tranh trốn sau lưng Tô Lạc Ly.

Hai người họ vừa bước đến bậc cửa, ôn Khanh Mộ đã hùng hổ đi đến, tay anh còn mang theo vũ khí! 
Nguy rồi! 
Vừa vào cửa đã bị đánh, hơn nữa còn có vũ khí! 
“Chú à, cháu không cố ý thật mà! Cháu chỉ nghĩ khi Tô Nhược Vân đắc ý thì công khai clip, cháu thừa nhận lúc đầu cháu không nên giấu giếm mọi người!” 
Mục Nhiễm Tranh hạ quyết tâm, anh đứng 
yên và nhắm hai mắt lại y hệt khúc gỗ.

Anh cảm giác mình đang được ăn cả ngã về không.

“Xin lỗi chú, hôm nay cháu không bảo vệ Lạc Ly cho tốt, khiến cô ấy bị một bạt tại.

Nhưng Tô Khôn đánh quá nhanh, cháu thật sự không kịp phản ứng mà!” 

Mục Nhiễm Tranh vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong miệng vẫn cứ thì thầm.

Nhưng mà hình như không phải là bị đánh!  
Đã qua một lúc lâu rồi, cái gì phải tới thì cũng đã tới rồi.

Mục Nhiễm Tranh dè dặt mở mắt ra, anh nhìn thấy gì? 
Ôn Khanh Mộ cầm một túi chườm đá xoa lên mặt Tô Lạc Ly một cách cẩn thận.

Tình yêu nồng thắm tràn ra từ trong ánh mắt.

“Có đau không?”.


 
Chương 444: Chương 434


“Không đau, anh hỏi nhiều quá đấy” 
ối má ơi! 
Anh còn đứng lù lù ở đây đấy, hai người này lại thân thiết với nhau rồi! 
Thì ra thứ Ôn Khanh Mộ cầm không phải vũ khí để đánh người, mà là túi chườm đá cho Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly liếc Mục Nhiễm Tranh.

“Đừng gần em thế, còn có người khác mà.


” Tô Lạc Ly nhỏ giọng.

"A.


Bấy giờ Ôn Khanh Mộ mới nhớ ra Mục Nhiễm Tranh cũng đến.

“Mình cháu ở đó lẩm bẩm gì đấy? Còn 
không vào nhà đi à?” Ôn Khanh Mộ nói với Mục Nhiễm Tranh.

“Thì ra hai người vừa mới biết còn có cháu 
đây à?” 
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy bị tổn thương sâu sắc.

Hôm nay anh đến không phải để chịu đòn, hôm nay anh đến là để ăn cơm chó.

Mục Nhiễm Tranh ngồi trên ghế sofa, trên bàn đã chuẩn bị sẵn trái cây.

Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly cũng đến đó.


Lúc đi ngang qua Mục Nhiễm Tranh, Ôn Khanh Mộ còn ẩn đầu anh xuống.

“Nhãi ranh, rõ ràng có clip mà sao không lấy ra sớm chút hả?” 
“Cháu muốn để cho Tô Nhược Vân trở nên đắc ý đến mức không còn biết trời đất trăng sao gì nữa thì cháu sẽ lấy clip ra cho cô ta nểm mùi!” 
Mục Nhiễm Tranh mỉm cười với ôn Khanh Mộ.

“Lần này coi như cháu lập công, đây là phần thưởng cho cháu.

” 
Ôn Khanh Mộ lấy từ dưới gầm bàn ra một chiếc hộp vuông vắn đưa cho Mục Nhiễm Tranh.

Thấy thế mắt anh sáng rực lên.

Tô Lạc Ly lập tức dịch lại gần.

“Có thứ gì hay cho tôi xem với!” 
Mục Nhiễm Tranh mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay.


“Chú, đây là thật ạ? Cho cháu thật ạ?” 
Thậm chí giọng của Mục Nhiễm Tranh còn hơi run rẩy.

.

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ t r ù m t r u у ệ n.

ME ++
Tô Lạc Ly cầm lên xem xét.

“Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà, còn chẳng nạm kim cương nữa, anh có cần kích động như thế không?” 
Tô Lạc Ly trả đồng hồ lại.

.


 
Chương 445: Có Cần Lộ Liễu Vậy Không Hả


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Cô biết cái gì? Đây là đồng hồ của hãng Aston Martin đấy!”
Tô Lạc Ly tỏ ra khinh bỉ.

“Đồng hồ hãng gì thì cũng chỉ là một chiếc đồng hồ thôi, chẳng phải vàng cũng chẳng phải bạc, cũng chẳng nạm kim cương, có phải là anh không nổi đâu.”
“Tô Lạc Ly, cô có bị ngốc không đấy? Lẽ nào cô không biết đồng hồ Aston Martin.


chính là chìa khóa xe Aston Martin sao?”
Mục Nhiễm Tranh lập tức đeo đồng hồ lên.

Aston Martin mà anh tha thiết ước mơ!
“Cái gì? Chìa khóa xe?”
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ khó hiểu.

“Em cũng muốn có xe thể thao à? Nhưng em không biết lái xe, khi nào em biết lái thì anh cũng mua cho em một chiếc”
“Xe thể thao?!”
Tô Lạc Ly há hốc mồm nhìn Mục Nhiễm Tranh, tên này kiếm lời quá vậy?
“Anh ta cũng chỉ cống hiến một đoạn clip thôi mà, anh đưa cho anh ta thứ quý như thế à?”
“Em cảm thấy hơi quá à? Thế anh lấy lại” Ôn Khanh Mộ nói.


Mục Nhiễm Tranh lập tức ôm tay giấu trong ngực, bảo vệ chặt chẽ chiếc đồng hồ kia.

“Tô Lạc Ly!”
“À, đúng là lần này anh ta lập công, nên thưởng cho anh ta, không quá, không quá
chút nào cả” Tô Lạc Ly sửa miệng ngay.

Ôn Khanh Mộ cười khẽ.

“Được, nghe lời em.”
Nguy cơ được hóa giải, rốt cuộc Mục Nhiễm Tranh cũng giữ được đồng hồ của mình.


Nhưng mà có phải anh ăn hơi nhiều cơm chó rồi không?
Chú của anh cưng chiều vợ thì đúng là không ai bằng!
“Chú, cảm ơn chú tặng cháu xe thể tháo! Chú yên tâm, về sau cháu nhất định sẽ nghe lời chú! Không, cháu phải làm súng của chú, chú chỉ vào đâu thì cháu bắn ở đó!"
Tự dưng lại được một chiếc xe thể thao? Đương nhiên Mục Nhiễm Tranh phải bày tỏ lòng trung thành.

“Làm súng của chú?”
Ôn Khanh Mộ mỉm cười nhìn Tô Lạc Ly.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 446: Chương 436


Không ngờ lại nói đề tài đen tối như thế ngay trước mặt mình! 
Mục Nhiễm Tranh không biết nên nói gì nữa.

Tô Lạc Ly liên tục nháy mắt ra hiệu với ôn Khanh Mộ, thậm chí đá chân anh dưới bàn ý bảo anh nói chuyện chú ý một chút.

Mục Nhiễm Tranh cười xấu hổ.


“Có phải cháu sắp làm chủ không?” 
Hai người này gắn bó keo sơn, chắc hẳn sắp có tin vui rồi nhỉ? 
“Làm chủ? Nếu chú thím có con thì cháu cũng chỉ có thể làm anh.

” 
Hự, lại trúng đòn! 
Vốn dĩ Mục Nhiễm Tranh còn muốn ở lại ăn tối, dù sao cũng lâu rồi anh chưa được thưởng thức tay nghề của Tô Lạc Ly, giờ thấy thế này, anh ăn cơm chó nó lắm rồi.

Vì vậy anh cũng không ở lâu, đi gặp Aston Martin của mình vẫn hơn.

Tuy mấy năm qua Mục Nhiễm Tranh đóng không ít phim, cũng nhận đại diện cho nhiều thương hiệu, kiếm được rất nhiều tiền, thế nhưng bố mẹ của anh cảm thấy anh vẫn còn nhỏ, nhiều tiền như thể đặt trong tay anh thì sợ anh phung phí, bởi vậy tiền của anh đều do bố mẹ cất giữ.

Anh muốn mua một chiếc xe thể thao từ rất lâu rồi, nhưng bố mẹ mãi không đồng ý nên anh cũng không mua được.


Lần này thì tốt quá rồi, Ôn Khanh Mộ đưa luôn cho anh một chiếc, phải biết rằng ôn Khanh Mộ chính là cái cớ tốt nhất! 
Mục Nhiễm Tranh lái xe Aston Martin nghênh ngang rời đi.

Trong phòng chỉ còn hai Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ.

“Anh yêu, hôm nay phải cảm ơn anh.

” 
Tô Lạc Ly ngẩng lên và nở nụ cười rạng rỡ với Ôn Khanh Mộ.

“Cảm ơn anh làm gì? Anh đâu có giúp gì em.

” Ôn Khanh Mộ chuyển tầm mắt sang hướng khác ngay.


Ban đầu Tô Lạc Ly nói việc này không cần anh lo.

Nhưng trước đó họ cũng đã nghĩ đến việc Tô Nhược Vân có thể sẽ sắp xếp truyền thông ở bên ngoài để ngăn cản cô vào nơi tổ chức lễ cưới.

Vốn dĩ Tô Lạc Ly cho rằng mình phải tốn chút công sức mới vào được, không ngờ lại đi vào rất thuận lợi.

Ngoài ra, trực tiếp mở clip ngay trong lễ cưới cũng phải một việc dễ dàng.

Ngoài anh ra thì còn ai có thể làm được chứ?.


 
Chương 447: Chúng Tôi Mất Hết Thể Diện Rồi!”


“Hôm nay nếu không có anh bảo vệ thì mọi 
việc sẽ không được thuận lợi như vậy? 
“Em không trách anh à?” 
Ôn Khanh Mộ vẫn lo Tô Lạc Ly sẽ nổi giận, dù sao trước đó hai người họ cũng đã nói rõ với nhau là anh không được nhúng tay vào chuyện này.

“Anh giúp em mà em lại còn trách anh, em đâu phải người ngang ngược như thế?” 
“Trước kia em ngang ngược như thế đấy, anh giúp em mà em còn trách anh!” Ôn Khanh Mộ bắt đầu tính nợ cũ.


“Vậy hôm nay em cũng ngang ngược luôn!” 
Tô Lạc Ly bĩu môi.

“Được rồi, được rồi, anh không nói nữa!” 
Ôn Khanh Mộ đầu hàng ngay lập tức.

một phía khác, có vài người lại không dễ chịu chút nào.

Sau khi Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh rời đi, lễ cưới chỉ có thể kết thúc vội vàng, sau đó là phần tiệc cưới.

Sang phần tiệc cưới, nhiều khách khứa đã bỏ đi rồi, gia đình Tô Nhược Vân quá quắt khiến vài người căm ghét, thể là rời đi luôn.

Hội trường tiệc cưới to như thế mà cuối cùng chỉ còn hơn nửa khách mời ở lại.


Nhưng Tô Nhược Vân vẫn phải gượng cười vui vẻ.

Vẻ mặt của Lâm Thanh Phượng cũng lộ vẻ tức giận.

Đến khi tiến hết khách khứa đi rồi, bà ta ngồi phịch xuống ghế.

“Lần này, nhà họ Mộ Dung chúng tôi mất hết thể diện rồi!” 
Bà ta liếc Tô Nhược Vân, trong mắt tràn đầy căm hận.

Bà ta đã nể mặt cô ta vì lấy ra nhiều tiền cứu giúp nhà họ Mộ Dung vượt qua nguy cơ rồi đấy, nếu không bà ta đã mắng cô ta xối xa rồi! 
“Bà thông gia à, bà nói thế là không vừa tai tôi rồi, mất hết thể diện là thế nào chứ!” 
Bây giờ Vương Vãn Hương ít nhiều cũng có tự tin khi nói chuyện với Lâm Thanh Phượng.

“Lẽ nào không đúng à? Nhà bà từ già đến trẻ có ai là không mất mặt không? Giờ lại khiến cả nhà họ Mộ Dung chúng tôi cũng mất mặt luôn rồi đây này!”.


Lâm Thanh Phượng nói với giọng điệu khinh miệt.

“Bà!” 
Vương Vãn Hương bị câu từ già đến trẻ” của Lâm Thanh Phượng chọc giận.

“Còn không phải bởi vì cái con ranh Tô Lạc Ly chết tiệt đó!” 
“Cô ta không phải người nhà bà à? Dù sao cũng không trách bọn tôi được!” 
Vương Vãn Hương cũng tự biết đuối lý, cho nên không tiếp tục tranh cãi với Lâm Thanh Phương nữa.

.


 
Chương 448: Kết Quả Cả Nhà Đều Thành Trò Cười!


“Mẹ, sao không tìm thấy chị con?” Tô Nhược Diệu đi tới hỏi.

“À, đúng vậy, mãi không thấy Vân Vân thể.

Lẽ nào con bé này vẫn phiền não về chuyện này?” 
Vương Vãn Hương lập tức kéo Tô Nhược Diệu lên tầng.


Trong căn phòng Tô Nhược Vân thay quần áo vang lên tiếng vải vóc bị xé rách, cùng với tiếng chửi rủa của phụ nữ.

Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu đẩy cửa vào.

Họ thấy Tô Nhược Vân đã thay quần áo bình thường, cô ta đang xé váy cưới mình vừa thay ra! 
Vẻ mặt cô ta cực kỳ hung ác, hoàn toàn coi váy cưới như Tô Lạc Ly để mà mặc sức trút 
giận! 
“Con khốn, con khốn! Tô Lạc Ly, mày là thứ khốn nạn!” 
“Ôi trời, Vân Vân của mẹ, áo cưới đắt lắm đấy, con đừng xé nữa, con xé chẳng phải là phía tiền à?” 
Vương Vãn Hương vội vàng ngăn cản Tô Nhược Vân.

“Mẹ, mẹ cứ để chị con xé đi.

Dù sao kết hôn xong thì váy cưới cũng không mặc được nữa, cứ để chị con trút giận đi, trong lòng chị ấy đang khó chịu mà!” 

Tô Nhược Diệu đứng bên cạnh nói.

“Xé đi, xé đi, dù sao cũng chỉ mặc một lần 
này thôi.

Nhà chúng ta bây giờ đã khác xưa rồi, có tiền rồi!” 
Rốt cuộc Vương Vãn Hương vẫn đau lòng cho Tô Nhược Vân.

Đám cưới thế kỷ êm đẹp là thế, kết quả cả nhà đều thành trò cười! 
Tô Nhược Vân chợt dừng lại, sau đó nhìn về phía Vương Vạn Hương.

“Mẹ, sao mẹ lại ngu ngốc đến mức trúng kế của Tô Lạc Ly vậy! Sở dĩ cô ta nói thế là để mẹ đảnh cô ta đấy, giờ thì cái danh mẹ kể độc ác của mẹ được chứng thực rồi đấy!” 
Tô Nhược Vân lớn tiếng chỉ trích.


Thật ra Vương Vãn Hương cũng cảm thấy hối hận, bà ta khóc òa lên! 
“Mẹ biết đâu được chứ? Mẹ nghe cô ta nói thế, trong lòng mẹ dễ chịu được chắc? Mẹ cũng đánh cô ta quên rồi, ai biết! hu hu.

hu! " 
“Đánh quen, sao mẹ lại có thể đánh cô ta ngay trước mặt bao nhiêu người như thế?!” 
“Được rồi chị à, có phải chị không biết tính mẹ đâu, mẹ giận thế thì sao nguôi được!” Tô Nhược Diệu nói.

Tô Nhược Vân trừng Tô Nhược Diệu luôn.

.


 
Chương 449: Đúng Là Vác Đá Ghé Chân Mình!


“Còn cả em nữa! Em làm con gái nhà người ta mang bầu đấy! Chẳng phải chị đã nói với em là mang cô ta đi phá thai à? Chị cho em bao nhiêu tiền như thế mà em lại dẫn cô ta đi phòng khám chui!” 
Tô Nhược Vân bị đứa em trai này chọc tức chết mất.

Rõ ràng phải đi nạo phá thai cũng chỉ tốn mấy nghìn tệ thôi, cô ta cho đối phương tổng cộng năm mươi nghìn là hy vọng em 
mình có thể dùng tiền giải quyết chuyện này.


Mua ít đồ cho cô gái kia rồi em chuyện này xuống! 
Tô Nhược Diệu cười “khà khà”.

“Em tiêu rồi nên sau đó không đủ, cho nên mới dẫn cô ta đến phòng khám chui.

Bạn học của em nói không có vấn đề gì, chỉ là cô ta.

” 
“Cô ta đã tìm đến tận nhà, thể sao không dùng tiền giải quyết đi?!” Tô Nhược Vân phẫn nộ quát.

“Do mẹ không cho em đi, mẹ nói họ làm thế để lừa tiền thôi! Bảo em không cần quan tâm!” 
Tô Nhược Diệu còn cảm thấy mình rất oan ức.


“Lần này thì hay rồi, để cho Tô Lạc Ly nắm thóp rồi đấy! Bị cô ta chơi một vố đau.

điếng! Chị nên làm bây giờ?” 
Tô Nhược Vân hoảng sợ.

“Chuyện này thì có khó gì đâu chị? Với thực lực của chị và anh rể, tiêu chút tiền bịt 
miệng cánh truyền thống này không được à?" 
Tô Nhược Diệu tỏ vẻ không tán đồng.

“Em biết cái gì? Nếu thật sự có thể tiêu tiền là xong việc thì đã dễ xử lý!” 
Bởi vì Tô Nhược Vân cực kỳ coi trọng đảm cưới này, thế nên mới rất nhiều bạn bè giới truyền thông, ngoài ra còn có vài nhà báo không mời mà tới.

Vì không để bỏ sót tít báo của bất kỳ phương tiện truyền thông nào, hễ ai có thể nhà báo là đều có thể vào.


Vì vậy bản thân Tô Nhược Vân cũng không biết rốt cuộc có những bên truyền thông nào có mặt ở hiện trường, dù muốn dùng tiền bịt miệng cũng không biết dùng tiền ở đậu ấy chứ! 
Đúng là vác đá ghé chân mình! 
Cho dù có thể khiến một vài phương tiện truyền thông chính thống im miệng thì vẫn có nhiều truyền thông thể cơ mà, nhất định tin tức này sẽ bị tiết lộ ra ngoài! 
Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Bỗng nhiên, Tô Nhược Diệu đằng hắng một tiếng.

“Anh rể, anh đến rồi à!” 
Tô Nhược Vân nghe thấy thế, lập tức xoay người cầm cốc nước trên bàn, đổ một chút ra rồi vỗ lên mặt mình!.


 
Chương 450: Chương 440


“Con không sống nổi nữa, con không sống nổi nữa!” 
Nói rồi Tô Nhược Vân chạy đến chỗ cửa sổ.

Vương Vãn Hương đuổi theo ngay lập tức.

“Vân Vân, con tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột mà!” 
Vương Văn Hương ôm chặt lấy Tô Nhược Vân.


“Mẹ, mẹ buông con ra, cứ để con chết đi thì hơn, con mất thể diện lắm rồi! Đây là đám cưới duy nhất trong đời con, con không còn mặt mũi gặp người khác nữa!” 
Tô Nhược Vân khóc sướt mướt, chỉ muốn tìm đến cái chết.

“A Dịch, con còn không mau tới đây? Mẹ sắp không giữ được con bé rồi!” Vương Vãn Hương hô ngay lên với Mộ Dung Dịch.

Mộ Dung Dịch đau đầu lắm rồi, anh ta cũng là một người đàn ông sĩ diện, hôm nay xảy ra chuyện thế này cũng khiến anh ta mất hết mặt mũi.

Vừa rồi ở tầng dưới anh ta còn bị Mộ Dung Thụy quở trách một lúc.

“Vẫn chưa quậy đủ à?!” Mộ Dung Dịch nổi giận gào lên.

Tô Nhược Vân và Vương Vãn Hương đều bị tiếng quát của anh ta dọa hết hồn.

“Chưa diễn đủ nữa à?” 

Tô Nhược Vân xoay người lại, nhìn Mộ Dung Dịch với đôi mắt đẫm lệ.

“Anh Dịch, anh nói thế là có ý gì? Ngay cả anh cũng không tin em ư?” 
“Em cho anh một lý do để tin em” 
Giọng nói của Mộ Dung Dịch hết sức lạnh lùng.

Tô Nhược Vân cắn răng.

“Được, nếu ngay cả anh cũng không tin em, vậy thì em cũng không còn lý do gì để sống tiếp nữa, cứ để em chết luôn đi!” 
Nói xong, Tô Nhược Vân nhanh chóng lên bệ cửa sổ và mở cửa ra! 
Ngay lúc Vương Vãn Hương còn chưa kịp 
phản ứng, Tô Nhược Vân đã chuẩn bị nhảy xuống.

Mộ Dung Dịch hoàn toàn không ngờ Tô Nhược Vân sẽ nhảy thật! 
Anh ta lao nhanh đến chỗ cửa sổ, trong khoảnh khắc Tô Nhược Vân nhảy ra ngoài thì kéo tay cô ta lại! 
“Em điên rồi à?” 

“Ngay cả anh cũng không tin em thì em sống còn có ý nghĩa gì nữa, để em chết đi thì hơn.

Anh buông em ra!” 
Tô Nhược Vân treo lơ lửng ở cửa sổ.

Mộ Dung Dịch sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Vương Vãn Hương cũng không biết làm gì bây giờ.

“Vân Vân à, con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn mà!" 
“Anh Dịch, tại sao ngay cả anh cũng không tin em?.


 
Chương 451: Chương 441


Thật ra em biết, anh vẫn yêu chị em, anh chưa bao giờ yêu em cả.

Vì thế anh chỉ tin lời của chị ấy chứ không tin em!” 
“Nhanh lên đây cho anh!” Mộc Dung Dịch tức giận hô to: “Tô Nhược Diệu! Còn không mau lại đây giúp đỡ!” 
Với sự giúp đỡ của Tô Nhược Diệu, hai người họ hợp lực, cuối cùng cũng kéo được Tô Nhược Vân lên.

Tô Nhược Vân bị trầy da khá nhiều chỗ.


Cô ta ngơ ngác ngồi dưới đất, không nói gì cả.

“Được rồi, chuyện này đã qua rồi, về nhà thôi.

” 
Giọng nói của Mộ Dung Dịch vẫn vô cùng lạnh nhạt.

“Anh Dịch, anh có yêu em một chút nào không?” 
Tô Nhược Vân giống như bị rút mất linh hồn, đôi mắt cô ta trống rỗng và ảm đạm.

Mộ Dung Dịch không nói gì.

Tô Nhược Vân cười gượng.

“Anh Dịch, thế cho nên anh vẫn không tin em phải không?” 
Mộ Dung Dịch liếc cô ta.


“Đã làm hay chưa, trong lòng em rõ ràng nhất!” 
“Phải, em rõ ràng nhất!” 
Tô Nhược Vân ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt là con dao gọt hoa quả trên bàn.

“Em muốn chứng minh mình là trong sạch!” 
Cô ta nói xong, trong lúc mọi người đều không kịp phản ứng, cô ta vọt lên đến chỗ cái bàn rồi cầm con dao lên, cứa vào cổ tay mình! 
Máu tươi văng tung tóe! 
Mộ Dung Dịch lập tức tiến lên cướp lấy con dao! 
Một tay anh ta vội vàng giữ chặt vết thương của Tô Nhược Vân.

“Anh Dịch, nếu anh không tin em thì hãy để em chết đi.

Em phải dùng cái chết để chứng minh bản thân mình trong sạch!” 
“Em đúng là kẻ điên!” 
“Em là kẻ điên đấy, em yêu anh đến phát điên rồi! Em không thể nào chịu đựng được anh không tin em!” 
Vừa khóc, Tô Nhược Vân vừa nói với Mộ Dung Dịch bằng giọng điệu bình tĩnh lạ thường.


Vương Vãn Hương sợ chết khiếp.

“Vân Vân, sao con ngốc thế hả, đứa con ngu ngốc của mẹ!” 
“Còn không mau gọi xe cứu thương!” Mộ Dung Dịch gào lên giận dữ! 
Xe cứu thương đến trong tiếng còi inh ỏi.

Với giới truyền thông mà nói, đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Mọi người đều đang khẩn trương viết tin tức cho ngày hôm sau.

.


 
Chương 452: Thật Là Sung Sướng!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Có quá nhiều tin tức trong lễ thành hôn này!
Tin tức của ngày hôm sau xuất hiện đúng hạn.

Mẹ của Tô Nhược Vân là kẻ thứ ba.

Tô Nhược Vân là do kẻ thứ ba sinh ra.


Tô Nhược Vân là em gái cùng cha khác mẹ chỉ nhỏ hơn ba tháng của Tô Lạc Ly.

Em trai của Tô Nhược Vân khiến người ta mang bầu nhưng không nhận trách nhiệm, để nhà gái đi phòng khám chui làm phẫu
thuật nạo thai, không chỉ một đồng.

Tô Nhược Vân cố ý đăng clip khiến mọi người hiểu lầm, còn thuê thủy quân bôi nhọ Tô Lạc Ly.

Những chuyện này đều được đưa tin và lên hot search.

Sáng sớm, Tô Lạc Ly đã nhận được điện thoại của Mục Nhiễm Tranh.

Mục Nhiễm Tranh báo nội dung từng tin tức cho Tô Lạc Ly nghe.

Điều khiển Tô Lạc Ly bất ngờ mà đến cả những phương tiện truyền thông chính thông do Tô Nhược Vân mời tới cũng không bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào.


Đáng lý ra, tối hôm qua Tô Nhược Vân cũng phải có hành động gì đó, ít nhất cũng sẽ bịt
miệng những phương tiện truyền thông chính thống ấy, không đến mức toàn bộ cánh truyền thông cùng tấn cống như vậy.

Chưa biết chừng tương lai còn có đường cứu vãn.

Nhưng lại chẳng có gì cả.

“Chắc chắn lần này Tô Nhược Vân không có cơ hội xoay mình rồi, thật là sung sướng!” Dường như Mục Nhiễm Tranh rất phấn khởi: “Tôi lại nói cho cô một tin tức hả lòng hả dạ nữa nhé, tối qua Tô Nhược Vân tự sát day!"
“Cái gì? Tự sát ư?”
Điều này khiến cho Tô Lạc Ly vô cùng ngạc nhiên.

“Còn giả được chắc? Tôi cố ý cử người đến đó trông chừng, có xe cứu thương tới cơ mà, nghe nói là ban đầu Tô Nhược Vân.

nhảy cửa sổ, sau đó cắt cổ tay!”
“Sau đó thì sao?”

“Không có sau đó, đưa đến bệnh viện, không biết sống chết thế nào?
“Không chết đâu, cô ta diễn cho Mộ Dung Dịch xem thôi.

Lợi thế duy nhất của cô ta bây giờ là Mộ Dung Dịch, dĩ nhiên cô ta phải lấy được sự tin tưởng của anh ta.”
Tô Lạc Ly vẫn rất hiểu Tô Nhược Vân.

“Ồ, thì ra là vậy.”
“Tôi không nói chuyện với anh nữa.

Tôi phải đi xem chú của anh đây, giờ anh ấy vẫn chưa dậy đâu.”
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 453: Sao Có Thể Nói Là Không Nghỉ Ngơi Đủ Chứ”


“Gần đây ngày nào anh cũng đi ngủ trước mười giờ, sáng hôm sau tám giờ mới dậy, sáng nay còn dậy lúc mười giờ hơn.

Sao có thể nói là không nghỉ ngơi đủ chứ?” 
“Nghe em này, ngày mai đến bệnh viện khám đi” 
“Không cần phải làm vậy đâu, sức khỏe của anh ổn lắm, hay là đêm qua anh khiến em chưa thỏa mãn nên em mới có ý kiến?” 
Ôn Khanh Mộ nở nụ cười xấu xa rồi nhéo mặt Tô Lạc Ly.


“Hay là tối nay để anh đền bù lại cho em nhé?” 
“Bây giờ em đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy! Đừng có ép em phải nổi giận với anh.

Anh có chịu đi bệnh viện không hả?” 
Tô Lạc Ly bỗng nghiêm mặt lại, điều này khiến cho Ôn Khanh Mộ không kịp trở tay.

Nụ cười trên mặt Ôn Khanh Mộ cứng đờ lại.

“Anh đi, anh có nói là không đi đâu, sao em lại giận rồi?” 
Ôn Khanh Mộ dùng tay trái ôm Tô Lạc Ly vào lòng mình.

Tô Lạc Ly rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ, khẽ thở phào một hơi.

“Trong nhà đã có một bệnh nhân rồi, em không muốn có thêm một người nữa đâu.

Anh nghe lời em đi nhé?” 

Giọng của cô ẩn chứa đầy sự bất lực.

Mấy năm qua, Tô Kiêm Mặc phải ra ra vào vào bệnh viện rất nhiều lần, điều này đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Cô thật sự hy vọng rằng Ôn Khanh Mộ sẽ không có vấn đề gì.

“Anh nghe lời em, ngày mai anh sẽ đến bệnh viện, em đừng khóc nữa.

” 
Giọng nói của Ôn Khanh Mộ tràn đầy sự yêu chiều.

“Vâng.

” 
Ôn Khanh Mộ biết rõ, lần này anh đã khiến Tô Lạc Ly phải lo rồi.


Nhưng mà anh biết bản thân mình đang gặp phải vấn đề gì rồi.

Sáng hôm sau, anh đã dậy trước cả Tô Lạc Ly, thật ra là anh đã để điện thoại xuống gối của mình rồi chỉnh âm lượng chuông điện thoại lên mức to nhất.

Như vậy thì anh có thể rời giường đúng giờ rồi.

Anh cố gắng hết sức để nhìn mình có vẻ tràn đầy sức sống.

“Cục cưng, em nhìn đi, em không gọi anh thì anh vẫn dậy được này! Chuyện ngủ dậy này phải xem anh có muốn hay không thôi.

Mấy hôm trước anh thả lỏng người, không muốn rời giường thôi mà”.


 
Chương 454


Ôn Khanh Mộ xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của Tô Lạc Ly.

“Em nhìn đi, rõ ràng là anh đang rất khỏe 
mạnh, hay là hôm nay không đi bệnh viện nữa nhé?” 
Nhưng Tô Lạc Ly đã quyết tâm rồi.

“Thế thì vẫn phải đi, để anh khám một lượt thì em mới yên tâm được” 
“Thôi được rồi.


” 
Trên đường đến bệnh viện, Ôn Khanh Mộ ngồi nói chuyện luôn miệng, cố chứng tỏ với Tô Lạc Ly rằng mình đang rất tỉnh táo.

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn thấy rất lo lắng.

“Ôi chao, cục cưng, em cứ yên tâm đi, sức khỏe của anh ổn lắm! Anh không chết được 
đâu!” 
Tô Lạc Ly quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ mở to mắt ra.

“Sao vậy, anh nói sai gì à?” 
“Không được nói từ đó!” 
“Từ nào cơ?”.

Tô Lạc Ly lại quay đầu đi chỗ khác, đó là từ mà cô ghét nhất! 

Ôn Khanh Mộ lập tức ôm lấy Tô Lạc Ly vào lòng mình.

“Được rồi, anh chỉ nói đùa với em thôi, anh muốn em yên tâm thôi mà.

Anh không sao cả.


Đến bệnh viện, hai người đi thẳng đến phòng khám tổng quát.

Chu Lễ Thành và các bác sĩ khác đều đợi sẵn ở đó rồi.

Hôm qua Tô Lạc Ly đã gọi điện thoại cho Chu Lễ Thành, bảo ông ta chuẩn bị cho tốt.

Vốn dĩ Tô Lạc Ly cũng định vào phòng khám cùng anh, nhưng Ôn Khanh Mộ lại đẩy cô ra ngoài.

“Sao nào? ở nhà em chưa nhìn đủ, giờ kiểm tra sức khỏe em cũng muốn đi vào theo à?” 
Các bác sĩ và y tá đừng chờ gần đó đều cúi mặt xuống, cười thầm.


Tô Lạc Ly đỏ mặt.

“Anh nói luyên thuyên gì đấy?” 
“Được rồi, em ngoan ngoãn đợi bên ngoài này đi, để anh vào khám nào”.

Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly lên rồi hôn nhẹ lên môi cô.

Tô Lạc Ly đành phải ngồi ngoài đợi anh.

Sau khi vào phòng khám thì ôn Khanh Mộ mới chịu bỏ lớp ngụy trang của mình ra, bây giờ anh vẫn cảm thấy rất mệt mỏi.

.


 
Chương 455: Sao Bảo Là Hiệu Quả Rất Tốt Cơ mà


Ôn Khanh Mộ ngồi ở trên ghế.

Chu Lễ Thành để cho các bác sĩ và y tá lúc nãy rời khỏi phòng kiểm tra sức khỏe qua cửa khác.

“Sếp Ôn, thế này là sao vậy? Hôm qua mọi chủ gọi điện cho tôi, tôi thấy rất bất ngờ” 
“Gần đây tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, chắc Vì thế nên cô ấy nghi ngờ” 
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ cũng tràn đầy sự bất lực, bởi vì kiểm tra sức khỏe cần 

phải lấy máu để xét nghiệm các kiểu nên sáng nay Tô Lạc Ly không cho anh ăn gì cả.

“Buồn ngủ?” 
“Dạo gần đây tôi cứ ngủ mê mệt mãi, cũng chẳng hiểu là có chuyện gì nữa, cứ cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng muốn ngủ” 
Tất nhiên là Ôn Khanh Mộ cũng biết sự thay đổi của mình.

“Sếp Ôn, có vẻ như đây là hậu quả của việc mất quá nhiều máu” 
Ôn Khanh Mộ cũng nghĩ ra rồi.

“Nếu như tôi đoán không nhầm thì máu của các anh không thể tái sinh lại được, mà chỉ có thể dùng máu bổ máu mà thôi.

Lần trước anh hiến máu cho Tô Kiềm Mặc, lần này lại hiến gấp đôi, có vẻ như cơ thể anh đã không thể chịu thêm được nữa rồi.

” 

Ôn Khanh Mộ thầm thở dài.

Sao anh lại không nghĩ ra được chuyện này chứ.

“Còn có việc nữa.

Sếp Ôn, lần trước có mặt 
mợ chủ nên tôi không có cơ hội để nói với anh.

” 
Vẻ mặt của Chu Lễ Thành rất nghiêm trọng.

“Chuyện gì?” 
“Có lẽ lần sau anh không nên truyền máu cho Tô Kiềm Mặc nữa.


” 
“Tại sao? Sao bảo là hiệu quả rất tốt cơ mà?" 
Ôn Khanh Mộ lập tức cảm thấy căng thẳng.

“Đúng là hiệu quả rất tốt, nhưng anh cũng biết đấy, lần vừa rồi chúng ta đã phải truyền gấp đôi lượng máu mới có thể khiến cho Tô Kiếm Mặc bình thường lại.

Nếu như tôi đoán không nhầm thì nếu lần tới Tô Kiếm Mặc phát bệnh thì dù có gấp đôi lượng máu thì vẫn không đủ dùng” 
Ôn Khanh Mộ nhíu mày lại, cũng chưa nghĩ ra được cách giải quyết khác.

“Cậu ấy có thể khỏe mạnh được bao lâu nữa? Lần này truyền gấp đôi máu, về lý mà nói thì chắc có thể duy trì được lâu lâu một chút đúng không?”.


 
Chương 456: Cậu Ấy Không Thể Chết Được”


Chu Lễ Thành lẳng lặng cúi đầu xuống. 
Mãi một lúc sau ông ta mới ngẩng đầu lên. 
“Chuyện này khó nói lắm.

Hiệu quả của lần truyền máu này không tốt bằng lần trước.


Không dám giấu anh, nếu như anh không truyền máu thì cậu ấy đã chết rồi.

Sau khi phát bệnh, chúng tôi phải dùng các loại thuốc và máy móc thì mới duy trì được sự sống.

Có thể nói là trái tim của cậu ấy đã ngừng hoạt động rồi, hay nói cách khác thì bây giờ Tô Kiềm Mặc đã chết rồi.”.

||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Ôn Khanh Mộ khẽ day phần trán giữa hai lông mày. 
Nếu như Tô Kiềm Mặc chết thì Tô Lạc Ly sẽ đau lòng muốn chết mất. 
“Không được, cậu ấy không thể chết được.” 
“Sếp ôn, thật ra, tôi thấy anh nên nói thẳng với mợ chủ càng sớm càng tốt, anh cũng không thể truyền máu cho Tô Kiềm Mặc mãi được.


Bây giờ giữ tính mạng của cậu ấy lại như vậy, chẳng khác nào là đang cho mợ chủ và Tô Kiềm Mặc dùng thuốc phiện cả. 
Biểu cảm của Chu Lễ Thành rất nghiêm túc. 
“Gì cơ?” 
“Anh nghĩ lại xem.

Anh đang liên tục trao niềm hy vọng cho họ, nhưng hy vọng càng nhiều thì nỗi thất vọng sẽ càng lớn, giống như nghiện vậy.

Nhất là mợ chủ, cô ấy đang cảm thấy Tô Kiềm Mặc sẽ không chết, nhưng nếu có một ngày cậu ấy qua đời thì cô ấy sẽ đau lòng hơn rất nhiều” 
“Nếu như anh không truyền máu, họ không có hy vọng thì đợi đến ngày Tô Kiềm Mặc chết thật rồi thì họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bây giờ không còn như trước nữa...” 
“Nhưng mà sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn cậu ấy chết chứ?” 
Ôn Khanh Mộ ôm lấy đầu, cảm thấy rất bối rối. 
“Anh hãy chấp nhận sự thật đi.


Bác sĩ chúng tôi ai cũng tin vào số phận cả.” 
Chu Lễ Thành vỗ vai Ôn Khanh Mộ. 
“Bây giờ cơ thể anh đang có phản ứng mạnh như vậy, nếu anh còn cho máu lần.

nữa thì có lẽ sẽ không sống nổi nữa đâu.” 
Chu Lễ Thành biết Ôn Khanh Mộ là một người lương thiện, nếu như ông ta không nói quá lên thì Ôn Khanh Mộ sẽ không chịu dừng lại. 
“Được rồi, tôi đã hiểu” Ôn Khanh Mộ bất đắc dĩ trả lời. 
Chu Lễ Thành lấy ra bốn túi máu đưa cho Ôn Khanh Mộ..


 
Chương 457


“Tôi biết, những túi máu đã được ướp lạnh này không có tác dụng gì nhiều đối với anh, nhưng có thì vẫn tốt hơn là không chứ? Nếu như anh cần thì cứ gặp tôi mà lấy.

” 
Ôn Khanh Mộ không hề do dự mà uống cạn sạch bốn túi máu.

Cơ thể anh đã khỏe hơn trước được đội chút.

Nhưng mà, đối với anh mà nói thì máu ướp lạnh cũng không thể bù đắp lại được lượng máu mà anh đã mất.


“Có cách nào để tôi khá hơn không?” 
“Sếp Ôn, nếu nghĩ kỹ lại thì chắc anh cũng không cần tôi nhắc đâu.

Anh là nửa người nửa ma cà rồng, tất nhiên là màu tươi sẽ có 
thể giúp anh cảm thấy khỏe hơn rồi, nhưng mà.

” 
“Còn có cách nào khác ngoài cách này không?” 
Chu Lễ Thành nhìn về phía Ôn Khanh Mộ, trịnh trọng cắt ngang lời ông ta.

Trừ cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác cả.

“Với cả, sếp Ôn, tôi cũng cần phải nhắc anh một chuyện, anh nên dừng chuyện phòng the lai.


Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lễ Thành với vẻ mặt khó hiểu.


“Chuyện phòng the chỉ làm cho anh cảm thấy mệt mỏi hơn thôi, mà bây giờ sức khỏe của anh đang không ổn, hai người tuyệt đối không nên sinh hoạt kiểu đó với nhau, nếu không thì càng ngày anh sẽ càng cảm thấy mệt mỏi hơn đấy.

” 
Vậy là Ôn Khanh Mộ lại càng cảm thấy bối rối hơn.

“Lát nữa tôi nên nói với mợ chủ thế nào đây?” 
Ôn Khanh Mộ nghĩ ngợi, sau đó thì thầm vào tại Chu Lễ Thành.

Tô Lạc Ly ngồi chờ ở bên ngoài, có y tá cầm cốc trà sữa nóng hổi cho cô.

Khoảng ba tiếng sau, Ôn Khanh Mộ mới đi ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe.

“Anh đã nói là không sao rồi, em còn không chịu tin.

” 
Lúc đi ra, Ôn Khanh Mộ lộ rõ vẻ đắc ý, cực kỳ huênh hoang.


Tô Lạc Ly đứng dậy, đi về phía Chu Lễ Thành.

“Viện trưởng Chu, tình hình thế nào rồi?” 
“Mợ chủ ngồi xuống đi, để tôi nói chi tiết hơn ạ.

” 
“Ông mau nói đi!” 
“Mợ đừng có vội, sức khỏe của sếp Ôn không có vấn đề gì đáng ngại cả, anh ấy chỉ bị thiếu máu nên mới bị thèm ngủ, khoảng thời gian tới cứ điều dưỡng thêm là được.

” 
“Thật vậy à?” 
Tại sao Tô Lạc Ly cứ cảm thấy không đáng tin lắm nhỉ?.


 
Chương 458: “được Rồi Em Đã Hiểu”


“Thật đấy, thưa mợ chủ, đây là kết quả kiểm tra sức khỏe của sếp Ôn, về cơ bản thì mọi thứ đều bình thường” 
Chu Lễ Thành đưa một xấp kết quả xét nghiệm cho Tô Lạc Ly xem.

Mà Tô Lạc Ly cũng không cúi đầu xuống xem, dù sao thì có xem thì cô cũng chẳng hiểu.

“Vậy tại sao anh ấy lại cứ ngủ li bì suốt thế? Dù có bị thiếu máu thì cũng không đến mức phải ngủ nhiều như vậy chứ?” 
“Chuyện này là do khoảng thời gian trước kia sếp Ôn đã mệt mỏi quá, gần đây anh ấy được thả lỏng, cộng thêm việc bị thiếu 

máu, ngủ nhiều là việc bình thường, cứ từ từ điều dưỡng lại bằng con đường ăn uống là được.

” 
Giọng điệu của Chu Lễ Thành rất bình tĩnh, duy trì hình tượng thường thấy của một bác sĩ.

“Em nghe thấy chưa, tại bình thường em.

không cho anh ăn thịt nên giờ anh bị thiếu chất rồi đấy.

” 
Ôn Khanh Mộ hừ một hơi.

Tô Lạc Ly cảm thấy hơi áy náy, dù sao thì gần đây Ôn Khanh Mộ dưỡng thương, cô vẫn luôn cho anh ăn uống những món rất thanh đạm.

“Được rồi, em đã hiểu” 

Ôn Khanh Mộ đưa tay trái lên, ôm lấy bả vai của Tô Lạc Ly.

“Tại có em bên cạnh nên anh mới cảm thấy thoải mái như vậy đấy, ưu khuyết điểm lẫn lộn với nhau hết rồi.

” 
Nói xong, Ôn Khanh Mộ cũng chẳng buồn bận tâm xung quanh, cứ thể hôn lên môi Tô Lạc Ly một cái.

Chu Lễ Thành thấy hai người tình cảm với nhau như vậy thì cũng hiểu ý anh, mỉm cười.

“Nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi về trước đây, cảm ơn viện trưởng Chu.

“Không cần khách sáo, đây là công việc của tôi mà.

” 

Sau khi về nhà, Tô Lạc Ly bảo dì Phương đi mua ít thịt về, xem ra là cô đang muốn bồi bổ sức khỏe cho Ôn Khanh Mộ.

Mặc dù Chu Lễ Thành vẫn luôn nói Ôn Khanh Mộ không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng mà Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Ôn Khanh Mộ thấy Tô Lạc Ly bận rộn trong bếp thì tự quay về phòng ngủ.

Đúng lúc anh chuẩn bị nằm lên giường nghỉ ngơi một lúc thì điện thoại lại đổ chuông.

Mục Chỉ Huyên gọi cho anh.

.


 
Chương 459: “nghiêm Trọng Đến Thế Cơ Ạ”


Ôn Khanh Mộ nhìn màn hình điện thoại, 
sửng sốt vài giây rồi mới nghe máy.

“Alo, mę.


“Con trai, gần đây con không được khỏe à?” Giọng nói lo lắng của Mục Chỉ Huyên vang lên ở đầu dây bên kia.


“Không a, con vẫn rất khỏe mạnh” 
“Con lừa được mẹ chắc?” 
Ôn Khanh Mộ ấn tay vào trán.

Xem ra có một người mẹ có năng lực đoán.

trước được tương lai cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho.

“Mẹ, mẹ tiên đoán được ra cái gì rồi?” 
“Lời tiên đoán của mẹ là con hút máu của 
một cô gái! Gần đây có chuyện gì với con vậy? Con không khỏe à?” 
“Con! gần đây con bị thương, bị mất máu nên lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi.

” Ôn 
Khanh Mộ trả lời nửa thật nửa giả.


“Máu của ma cà rồng chúng ta không tự động tái sinh lại được, chỉ có một cách duy nhất là dùng máu để bổ máu mà thôi.

Nếu như con hút máu của người khác thì sẽ rất dễ để lộ thân phận.

” 
“Không có gì đáng ngại đầu mẹ, con chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thôi là sẽ ổn thôi.

” 
Vừa mới giải quyết được Tô Lạc Ly xong thì lại đến lượt mẹ rồi!  
“Nếu như con cảm thấy mệt mỏi thì chứng tỏ rằng con đã mất quá nhiều máu rồi, cứ như vậy mãi cũng không ổn” 
“Nghiêm trọng đến thế cơ ạ?” 
“Tất nhiên là có rồi! Bây giờ con đang ở xã hội loài người, làm chuyện gì cũng phải tốn sức lực.

Nếu không có máu thì con định làm thế nào?” 
“Bây giờ con đang uống máu đông lạnh rồi, chắc chẳng mấy chốc nữa là sẽ khỏe lại thôi, mẹ không cần lo đâu.

” 

“Máu đông lạnh cũng chẳng có tác dụng mấy đối với chúng ta đâu! Tiểu Mộ, mẹ đã có lời tiên đoán là con sẽ hút máu của một cô gái rồi!” 
Đối với ôn Khanh Mộ thì chỉ có hai tình huống mới có thể khiến anh hút máu người.

Thứ nhất là vào đêm trăng tròn, khi anh gặp phải người thì anh sẽ không thể khống chế nối bản thân.

Thứ hai là khi anh mất quá nhiều máu, cần gấp máu người để cứu bản thân thì anh cũng sẽ không kiềm chế được bản thân mà hút máu người.

“Mẹ, vậy mẹ có thấy rõ gương mặt cô gái đó không?” 
“Không, đây là vấn đề chính của câu chuyện này à? Vấn đề chính ở đây là con 
phải bổ sung máu ngay! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì con sẽ nguy hiểm đấy!” Mục Chi Huyên phẫn nộ gào lên.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top