Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Dịch Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Chương 362


"Có điều Hiên nhi cũng đã ba ngày không có tin tức gì rồi, điện thoại cũng không gọi được, bạt vô âm tín."  

<

Thạch Vân Phi mở miệng nói: "Kim Khuê, cậu đi Vô Ảnh Tông một chuyến, để xem có chuyện gì xảy ra, nếu Hiên nhi vẫn chưa đạt được món chí bảo kia, cũng không cần phải lề mề chậm chạp gì nữa, tìm cơ hội giết chết cái tên đại trưởng lão gì đó đi, trăm tông hội võ chỉ một thời gian ngắn nữa là bắt đầu rồi, nó không có quá nhiều thời gian để lãng phí đâu."  

Advertisement

"Trăm tông hội võ lần này, vùng núi giữa núi và biển và vùng núi nơi thâm sâu vân vụ đều gần như có rất nhiều thiên tài trẻ tuổi, vùng núi tế trời của chúng ta nhất định phải đưa ra một địa tông đỉnh phong, tuyệt đối không thể bị thua, nếu không thì sẽ mất hết thể diện của vùng núi tế trời."  

Thạch Vân Phi khẽ cười nói: "Sau khi thuyết phục một hồi, cha tôi đã quyết định, ban cho Hiên nhi một cơ hội lớn, nếu như Hiên nhi nắm được cơ hội lần này, thực lực đạt đến địa tông đỉnh phong, thì rất dễ dàng, thậm chí là có thể chạm đến ngưỡng cửa thiên tông."  

"Vâng!"  

"Vậy thì tiểu nhân sẽ đi đến Vô Ảnh Tông, thúc giục thiếu gia Thạch Hiên nhanh chóng trở về." Người hầu Kim Khuê cung kính trả lời.  

"Ừm." Thạch Vân Phi khoát tay nói: "Đi đi."  

"Tuân lệnh!"  

Kim Khuê chắp tay, lập tức quay người biến mất.  

"Trăm tông hội võ, ha ha, Hiên nhi, lần này con nhất định phải biểu hiện cho tốt một chút nhé."  

Sau khi nhìn Kim Khuê rời đi, Thạch Vân Phi lộ ra một nụ cười: "Nếu con có thể thay vùng núi tế trời này thắng được cuộc tranh tài, nhất định sẽ nhận được sự ưu ái của sơn chủ, đến lúc đó, chi của chúng ta cũng được xem như nở mày nở mặt rồi, không cần nhìn sắc mặt của lão nhị rồi."  

Sơn chủ Thái Sơn, có hai trai một gái..  

Thạch Vân Phi, là con trai trưởng trong nhà, theo lý thuyết thì có tư cách thừa kế chức vụ sơn chủ.  

Nhưng thiên bẩm tu luyện của ông ta, mặc dù vượt qua đại đa số người bình thường khác, nhưng lại không bằng con trai thứ hai của sơn chủ.  

Vì thế, Sơn chủ Thái Sơn đối với lão nhị cực kỳ ưu ái, giống như định cố ý đem vị trí của mình để truyền cho lão nhị.  

Ðiều này khiến cho nội tâm Thạch Vân Phi cực kỳ khó chịu, rõ ràng mình mới là con trai trưởng, con của mình là Thạch Hiên mới là cháu trai trưởng của sơn chủ Thái Sơn, tại sao lại để cho lão nhị tiếp quản Thái Sơn chứ?  

Nhưng sơn chủ Thái Sơn, ở vùng núi tế trời này lại có quyền lên tiếng hoàn toàn, lời ông ta nói cũng chính là quyền uy, không ai dám làm trái quyết sách của sơn chủ.  

Vùng núi tế trời rất đông trưởng lão hộ pháp, tất nhiên nhìn ra được sơn chủ ưu ái lão nhị như thế, nên liền liên tục nịnh nọt, từ đó không thèm để ý đến người anh Thạch Vân Phi.  

Cho đến nay, địa vị của Thạch Vân Phi ở vùng núi tế trời đều tương đối khó xử.  

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, ông ta dồn hết tâm tư, đau khổ cầu khẩn, sơn chủ Thái Sơn cuối cùng cũng quyết định cho Thạch Hiên một cơ hội tốt.  

"Hiên nhi, sơn chủ đã nhìn trúng con rồi, con tuyệt đối đừng để cha thất vọng nhé."  

Nhắc đến Thạch Hiên, khuôn mặt Thạch Vân Phi lộ ra một vẻ rất tự hào và đầy kỳ vọng. 
 
Chương 363


Con trai của ông ấy có nhiều, nhưng Thạch Hiên là người có tư chất tốt nhất.  

<

Vì thế, Thạch Vân Phi đối với Thạch Hiên cực kỳ ưu ái, có dược liệu tốt hay bảo bối gì, toàn bộ đều đưa cho Thạch Hiên.  

Advertisement

Thạch Hiên cũng nhờ vào đó mà mới hai mươi lăm tuổi đã đặt chân đến địa tông hậu kỳ.  

Thiên phú như thế, ở vùng núi tế trời là thiên tài trẻ tuổi số một.  

Nếu không thì sơn chủ Thái Sơn cũng sẽ không quyết định cho Thạch Hiên một cơ hội lột xác như vậy.  

"Lão nhị, đợi Hiên nhi thay vùng núi tế trời này đánh bại đông đảo những thanh niên cao thủ, đạt được vinh quang cao nhất, tôi xem ông có dám ở trước mặt tôi phách lối nữa không!"  

"Nghe nói Đa Bảo Các hôm nay có một buổi đấu giá, không biết có món đồ thích hợp với Hiên nhi hay không, mình phải đi xem thử, nếu có, dù là khuynh gia bại sản cũng phải lấy bằng được!"  

Thạch Vân Phi cười lạnh hai tiếng, lập tức thân thể cũng biến mất.  

...  

Cùng lúc đó.  

Hoàn Nam, Cửu Phong Sơn.  

Nơi đây dãy núi bao quanh, có chín ngọn núi cực kỳ dễ thấy, cao vút trong mây, to lớn mạnh mẽ.  

Nơi này chính là tổng bộ liên minh Cửu Môn, mỗi một ngọn núi đều đại diện cho một tông môn, hỗ trợ lẫn nhau.  

Nằm lọt trong đỉnh núi cao nhất có một tòa nhà lớn màu trắng đen xen kẽ nhau, ngói đen, vách hồng, tường đầu ngựa, kiểu kiến trúc Huệ Châu điển hình.  

Lúc này, một bé gái bốn tuổi đang núp ở bên hiên giữa sân trong đình viện khóc thút thít.  

Bé gái này không phải là ai khác, mà chính là Tô Du Du.  

Vết thương của cô bé mặc dù nặng, nhưng cơ thể cô bé lại không giống bình thường, qua ba ngày tĩnh dưỡng, đã khỏi hẳn rồi.  

Bây giờ, Tô Du Du từ chỗ Thiên Sơn Tuyết biết được tin Tô Thương đã chết, trong lòng cực kỳ bi thương, nước mắt như mưa, hình dáng nhỏ bé làm người khác cực kỳ thương yêu.  

Lúc này, một bé trai mặc trang phục màu xanh đi đến, cũng bốn tuổi như thế, cơ thể cao khoảng một mét hai, mặc bộ võ phục cổ trang trông cực kỳ khỏe khoắn.  

Cậu bé có khuôn mặt đẹp trai, tóc dài đuôi sam, có một băng quấn đầu, cực kỳ hợp với trang phục của cậu bé.  

Bé trai đứng bên cạnh Tô Du Du, khuôn mặt đẹp trai lộ ra một vẻ khinh thường, thản nhiên nói: "Em gái, em khóc cái gì mà khóc, không phải mẹ đã nói rồi sao, cái người tên Tô Thương đó không học hành không nghề nghiệp, là một công tử bột siêu cấp, ông ta vốn không xứng đáng làm cha, chết cũng đã chết rồi."
 
Chương 364


Em gái.  

<

Cậu bé này vậy mà lại gọi Tô Du Du là em gái.  

"Tô Tinh Hà!"  

Advertisement

Lúc này Tô Du Du mới ngẩng đầu, khóc lóc nói: "Anh im đi, anh không được nói xấu cha, cha không có ăn chơi, cha là siêu cấp cao thủ!"  

"Ha ha, Tô Du Du, anh đâu có nói lời này, là mẹ nói mà."  

Cậu bé tên Tô Tinh Hà khoanh tay cười khẩy nói: "Hơn nữa, siêu cấp cao thủ cái khỉ gì, còn chả bảo vệ được con gái."  

"Anh nghe mẹ nói rồi, ba ngày trước ở Giang Bắc, phong ấn của em đã giải trừ một lần, lại còn bị thương nặng như vậy."  

Tô Tinh Hà bĩu môi nói: "Nếu anh đoán không sai, em vì bảo vệ tên vô dụng Tô Thương kia cho nên mới giải trừ phong ấn đúng chứ."  

"Đúng là rác rưởi, lớn như vậy còn cần con gái bảo vệ. Tô Du Du, loại người này sao xứng làm cha chúng ta chứ?"  

Tô Tinh Hà khinh bỉ nói: "Lúc trước anh đã khuyên em là đừng đi Giang Bắc, cũng đừng gặp ông ta, mà em hết lần này tới lần khác không nghe."  

"Nếu không phải lần này mẹ tới kịp thì e rằng em đã mất mạng rồi."  

"Tô Tinh Hà, em không cần anh quan tâm!"  

Tô Du Du nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh có biết cha tốt đến mức nào không, cha sẽ bế em, kể chuyện cho em nghe, làm bữa sáng cho em, anh đã được đối đãi như vậy chưa?"  

"Anh..."  

Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Tinh Hà nghẹn đến đỏ bừng, lập tức bĩu môi nói:  "Xí, thế có gì tốt, anh mới không thèm. Nói chung, đồ vô dụng Tô Thương không có tư cách làm cha anh!"  

"Anh là đồ vô dụng, anh mới là đồ vô dụng!"  

Tô Du Du bị chọc giận, đứng lên nắm chặt nắm đấm, hung dữ đe dọa: "Tô Tinh Hà, nếu anh còn dám nói thêm một câu không hay về cha nữa, em... em sẽ đánh anh đó!"  

"Tô Du Du, em phách lối cái gì, nếu không phải em nhận được công lực trăm năm của bà nội thì anh cũng chẳng sợ em đâu!" Mặc dù giọng điệu Tô Tinh Hà cứng rắn, nhưng có thể thấy rõ cậu bé có chút chột dạ.  

"Hừ, tôi phách lối thế đấy thì sao!"  

Tô Du Du đi tới chỗ Tô Tinh Hà, thở phì phò nắm lấy cổ áo Tô Tinh Hà, sau đó chuẩn bị ra tay.  

"Ấy, đừng!"  

Tô Tinh Hà thấy Tô Du Du muốn đánh thật, nhất thời sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội vàng cầu xin tha thứ: "Em gái, em đừng đánh anh, cùng lắm thì sau này anh không nói Tô Thương là đồ vô dụng nữa."  

"Thế còn được!"  

Tô Du Du buông cổ áo Tô Tinh Hà ra, lập tức hung dữ nói: "Đừng có gọi tôi là em gái, Tô Tinh Hà, chúng ta là sinh đôi, nhưng em sinh ra trước, anh phải gọi em là chị gái!"  

"Nói láo!"  

Tô Tinh Hà không vui, cắn răng nói: "Rõ ràng anh đi ra trước, em là em gái, anh là anh trai!"  

"Anh nói ai nói láo?"  
 
Chương 365


"Em đó!"  

<

"Hử?" Tô Du Du nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Tinh Hà một cái.  

Advertisement

"Á, em em em... Là em nói láo."  

Tô Tinh Hà sợ hú hồn, nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dùng giọng điệu cầu xin tha thứ nói: "Chị, chị gái, chị không được đánh em đâu, em là em trai ruột đáng yêu của chị, nếu lỡ chị đánh em bầm dập xấu xí sau này em không tìm được vợ thì làm sao."  

"Phụt!"  

Tô Du Du nghe vậy nhịn không được cười thành tiếng, bĩu môi nói: "Tô Tinh Hà, em mới bây lớn mà đã muốn tìm vợ rồi à, không thấy xấu hổ hả!"  

"Xí, chuyện này có gì đáng xấu hổ đâu, đàn ông tìm vợ là chuyện thường tình mà."  

Tô Tinh Hà ngẩng đầu ưỡn ngực, trịnh trọng nói: "Hơn nữa, Tô Du Du, vốn dĩ chị không hiểu khổ tâm của em."  

"Em tìm vợ không phải vì bản thân, mà em tìm là vì mẹ."  

"Mẹ chăm sóc hai chúng ta quá vất vả, ngày nào cũng đều giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta, em đau lòng lắm."  

Tô Tinh Hà ngay thẳng nói: "Em đã suy nghĩ kỹ rồi, chờ sau này khi em lớn lên em sẽ cưới 18 cô vợ, để cho các cô ấy giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà lau bàn, thế thì mẹ sẽ không vất vả như vậy nữa."  

"Tô Du Du, chị đối xử với em tốt chút đi, sau này em sẽ bảo vợ em giặt quần áo cho chị, còn bảo các cô ấy nấu ăn ngon cho chị." Tô Tinh Hà nghiêm túc nói.  

"Xì, chị mới không thèm."  

Tô Du Du bĩu môi, sau đó nhớ tới Tô Thương, mới vừa vui vẻ được một lát đã lại buồn bã: "Nếu có cha ở đây thì tốt rồi."  

Vừa nói xong, Tô Du Du lập tức nghẹn ngào, hốc mắt hơi ướt, nước mắt tuôn trào.  

"Tô Du Du, con gái mấy chị thật là, động một chút là khóc, phải chi bà nội truyền công lực trăm năm cho em là được rồi."  

Tô Tinh Hà thấy Tô Du Du khóc thì khinh bỉ bĩu môi, nhưng không dám nói ra suy nghĩ trong lòng vì sợ bị đánh, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chả biết Tô  Thương kia có cái gì tốt!"  

"Tô Tinh Hà, em nói xem cha có còn sống hay không?" Tô Du Du chợt ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói: "Sao chị cứ luôn cảm thấy cha vẫn chưa chết."  

"Chắc chắc ông ta chết rồi, mẹ sẽ không lừa chúng ta đâu. Tô Du Du, chị đừng nghĩ đến ông ta nữa, cứ coi như ông ta không tồn tại."  

Tô Tinh Hà không hề quan tâm Tô Thương, nhưng thấy Tô Du Du đau lòng, trong lòng cậu bé cũng không thoải mái, vì thế chuyển đề tài: "Tô Du Du, chị nói cho em nghe với, ở thành phố chơi vui không, mấy ngày nay chị ở Giang Bắc chơi gì vậy?"  

"Vui lắm."  

Tô Du Du vừa lau nước mắt, vừa nhớ lại những chuyện khi ở cùng Tô Thương: "Trong thành phố có rất nhiều đồ ăn ngon, có cả khu vui chơi. Cha dẫn chị tới khu vui chơi, chị đã chơi vòng xoay ngựa gỗ nè, chơi đu quay, với cả xe lửa nhỏ nổi tiếng trên mạng nữa..."  

Pla pla pla, Tô Du Du nói không ngừng, nước mắt cũng theo đó tuôn trào.  

Có điều Tô Tinh Hà không nhìn thấy nước mắt của Tô Du Du, mà bị thành phố trong miêu tả của Tô Du Du hấp dẫn.  

"Thì ra thành phố vui như vậy..."
 
Chương 366


Đôi mắt nhỏ của Tô Tinh Hà chuyển động, không khỏi xúc động, không biết đang tính toán cái gì.  

<

Dưới mái hiên cách đó không xa.  

Advertisement

Thiên Sơn Tuyết mặc váy trắng, tháo mặt nạ ra nhìn hai đứa nhỏ cạnh sân vườn, nhất là Tô Du Du. Mà hốc mắt cô ta cũng ẩm ướt.  

"Tô Thương, tính toán thời gian thì chắc bây giờ anh cũng đã được chôn cất rồi đúng chứ. Anh cứ yên tâm, dù anh đã chết nhưng ở trong lòng tôi, anh vẫn luôn còn sống, tôi sẽ lấy thân phận là góa phụ của anh, sẽ giữ mình cả đời vì anh, sẽ không gả cho người khác!"  

Thiên Sơn Tuyết đau khổ nói: "Mặc dù lúc trước tôi tiếp cận anh là có mục đích, nhưng cũng coi như tôi không phụ lòng anh, sinh cho anh một trai một gái, có người nối nghiệp anh."  

Không tệ lắm.  

Lúc trước Thiên Sơn Tuyết sinh đôi, sinh ra một trai một gái, đều mang họ Tô Thương, đặt tên là Tô Du Du và Tô Tinh Hà.  

Có điều, hai đứa nhỏ này chỉ có Tô Du Du là nhớ cha mình, gần như ngày nào cũng nhắc tới cha trước mặt Thiên Sơn Tuyết, không thèm ăn uống mà chỉ muốn gặp cha.  

Mà Tô Tinh Hà, chẳng những không có thiện cảm với Tô Thương, mà còn vô cùng xem thường Tô Thương, cảm thấy Tô Thương là đồ vô dụng không xứng làm cha của mình.  

Có lẽ đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái.  

Cho nên lần này đi Giang Bắc, Thiên Sơn Tuyết cũng không có dẫn theo Tô Tinh Hà, mà chỉ dẫn Tô Du Du đi cùng, muốn làm cho giấc mơ của con gái được trọn vẹn, để cho con gái cảm nhận được một chút tình thương của cha.  

"Tô Thương, tôi sẽ lập cho anh một ngôi mộ chôn cất, ngày lễ tết sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho anh. Chờ mong kiếp sau có thể gặp lại anh."  

Thiên Sơn Tuyết khẽ nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng đau khổ, sau đó lập tức bỏ đi.  

Cô ấy không tiến lên an ủi Tô Du Du, bởi vì cô ấy cũng khó chịu. Cô ấy sợ thấy con gái khóc, bản thân cũng nhịn không được mà rơi nước mắt...

Thiên Sơn Tuyết là minh chủ liên minh Cửu Môn, thường ngày công việc rất bận rộn, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều cần cô ấy xử lý.  

Nhưng cô rất quan tâm hai đứa trẻ, ngay cả khi bận rộn cô ấy cũng sẽ tự tay giặt quần áo và nấu ăn cho tụi trẻ.  

Thiên Sơn Tuyết biết, hai đứa nhỏ Tô Du Du và Tô Tinh Hà không có tình thương của cha, thế nên cô ấy không muốn hai đứa nhỏ cũng mất đi tình thương của mẹ.  

Hôm nay cô ấy đã giặt quần áo và nấu ăn xong xuôi, cho nên cô ấy đã đến trụ sở chính Cửu Môn để xử lý công việc.  

Tất nhiên do Tô Du Du và Tô Tinh Hà còn quá nhỏ nên vẫn cần người chăm sóc, bởi vậy bình thường Thiên Sơn Tuyết đều sẽ sắp xếp hai người giúp việc làm bạn với hai đứa nhỏ.  

Bất tri bất giác đã đến đêm khuya.  

Trong vườn nhà, Tô Du Du quá mức đau lòng nên chỉ ăn chút đồ rồi ngủ mất.  

Tô Tinh Hà xem TV một lát, rồi cũng nằm trên sô pha tiến vào mộng đẹp.  

Hai người giúp việc thấy vậy thì ôm Tô Tinh Hà trở lại phòng, nhẹ nhàng đặt Tô Tinh Hà lên giường, sau đó lập tức rời khỏi.  

"Mạt Lị, cô đã nghe nói về chuyện của minh chủ chưa, Tô Thương chết rồi thì thật tốt, chỉ là một tên vô dụng ở thành phố mà thôi, chẳng xứng với minh chủ."  

"Này, cô thì biết cái gì chứ, tôi thấy minh chủ không vui vẻ, có lẽ cô ấy thích Tô Thương kia ấy chứ."
 
Chương 367


"Mặc dù tôi chưa từng gặp anh ta, không biết trông anh ta thế nào, nhưng chắc chắn không đẹp trai như công tử Mặc Đao. Công tử Mặc Đao không ghét bỏ minh chủ sinh con mà còn đang theo đuổi minh chủ nữa, nếu hai người bọn họ có thể đến với nhau thì tốt rồi."  

<

"Công nhận, công tử Mặc Đao là thiên kiêu kiệt xuất nhất ở vùng núi nơi thâm sâu Vân Vụ, hình như sẽ đại diện vùng núi nơi thâm sâu Vân Vụ tham gia Bách Tông hội võ, đến lúc đó dĩ nhiên có thể vươn lên vị trí đầu bảng, thanh niên tài giỏi đẹp trai như vậy mới xứng với minh chủ chúng ta."  

...  

Advertisement

Hai người giúp việc canh giữ bên ngoài sân nhà, tán gẫu về chuyện của Thiên Sơn Tuyết vô cùng nhập tâm.  

Vì thế, một bóng người nhỏ xuất hiện ở phía hai người mà không ai phát hiện ra.  

Bóng người này đương nhiên là Tô Tinh Hà.  

Vừa rồi cậu bé chỉ giả vờ ngủ mà thôi.  

Từ khi nghe Tô Du Du nói thành phố rất vui, Tô Tinh Hà lập tức xúc động muốn đi thành phố chơi đùa một lần.  

"Hê hê, cô vợ Mạt Lị, cô vợ Bạch Chỉ, chồng hai người tôi đây muốn xuất núi rồi, hai người yên tâm, lần này tôi đi Giang Bắc nhất định sẽ tìm thêm vài cô vợ cho hai người có thêm mấy chị em."  

Tô Tinh Hà đeo bao quần áo đã chuẩn bị trước nằm sấp trên mái tường đầu ngựa, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.  

Cậu bé xoay người nhảy xuống, nhanh chóng biến mất trong đêm tối, thoáng chốc rời khỏi núi Cửu Phong.  

"Hê hê, Giang Bắc, ông nội đến rồi đây!"  

"Các người đẹp thành phố chuẩn bị nghênh đón chồng các cô đi. Hê hê, hê hê hê!"  

Tô Tinh Hà hăng hái cười, sau đó lấy một gói bánh quy gấu con, một cái cốc giữ nhiệt, còn có một bình sữa trong túi đeo ra.  

Tiếp sau đó, Tô Tinh Hà thuần thục pha cho mình 200ml sữa, ngậm bình sữa uống một ngụm lớn.  

Sau khi uống vài ngụm, cậu bé xé bao bì bánh quy gấu con ra ăn vài cái.  

Sữa kết hợp với bánh quy là công thức mà Tô Tinh Hà thích nhất. Đồ đạc bỏ nhà ra đi đều mang theo đầy đủ, rõ ràng đã có âm mưu từ lâu, chứ không phải mới chợt nảy sinh.  

Sau khi ăn no uống đủ, Tô Tinh Hà nhìn bình sữa trống rỗng, nghiêm túc nói: "Sau khi rời khỏi cô vợ Mạt Lị và cô vợ Bạch Chỉ, không có ai cọ rửa bình sữa cả."  

"Không được, đến thành phố mình nhất định phải mau chóng tìm một người vợ, để cô ấy rửa bình sữa cho mình."  

"Mình chính là ông lớn, mình không thèm làm loại công việc cọ rửa này."  

Tô Tinh Hà thuận tay bỏ bình sữa vào trong túi, sau đó chạy nhanh như chớp, biến mất trong đêm tối mênh mông.  

Mặc dù cậu bé chỉ mới bốn tuổi, nhưng Tô Tinh Hà trời sinh chiến thắng ma quỷ, lại lớn lên ở núi Cửu Phong, ăn rất nhiều thiên tài địa bảo. Dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã là cao thủ Tông Sư rồi.  

Hơn nữa, cậu bé trộm bảo bối của ông nội, dù gặp phải siêu cấp cao thủ cũng không sợ hãi, thế nên cậu bé dám vào thành phố một mình là chuyện dễ hiểu.  

À đúng rồi.  

Quên nói ông cố của Tô Tinh Hà cũng chính là ông nội của Thiên Sơn Tuyết, là lão minh chủ của liên minh Cửu Môn, oai phong trong giới luyện võ.  

Chính là một tay ông ta làm nên thành công của liên minh Cửu Môn, hình thành quái vật khổng lồ có thể ngang sức với tam đại chí cường tông phái.
 
Chương 368


Có thể không khoa trương chút nào, cho dù là sơn chủ vùng núi tế sơn Thái Sơn, lão nhân Thiên Khải của vùng núi giữa núi và biển, hay là lão độc vật của vùng núi nơi thâm sâu Vân Vụ nhìn thấy lão minh chủ cũng phải nhượng bộ ba phần.  

<

Đương nhiên không thể khinh thường bảo bối của nhân vật này.  

Advertisement

Bình thường lão minh chủ rất xem trọng món đồ kia, hận không thể ôm ngủ, ngay cả Thiên Sơn Tuyết cũng không có cơ hội được diện kiến.  

Thế nhưng lão minh chủ lại vô cùng cưng chiều cháu ngoại Tô Tinh Hà này.  

Bản thân rõ ràng là ông cố ngoại của Tô Tinh Hà, nhưng ông ta cảm thấy khó chịu, nhất định phải để cho Tô Tinh Hà gọi mình là ông nội, cho rằng như vậy mới là người một nhà.  

Cậu bé Tô Tinh Hà đầu óc khôn lanh này đã sớm có tính toán bỏ nhà lưu lạc ở chốn thành thị. Để ứng phó tình huống bất ngờ mà cậu bé đã trộm bảo bối của lão minh chủ.  

"Vợ lớn, vợ bé, hê hê, đều là của mình!"  

Tô Tinh Hà đeo túi nặng chạy một mạch như điên, giống như con thỏ chạy nhảy, vô cùng hăng hái.  

...  

Chập tối ngày hôm sau.  

Trang viên nhà họ Tô, phòng của Tô Thương.  

Két.  

Nương theo một tiếng vang giòn giã, Tô Thương chậm rãi mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.  

"Cuối cùng cũng đột phá đến luyện khí tầng tám."  

Tô Thương hoạt động gân cốt, cười khẽ nói: "Thương thế cũng đã khỏi hẳn, di chứng của việc thi triển huyết tế để lại cũng được viên cổ đan dược của Hoa Thời Mạc hóa giải."  

"Bây giờ gặp phải Thiên tông lần nữa, mình chắc chắn chạy trốn, nếu thi triển huyết tế, thậm chí có thể giết ngược lại cao thủ Thiên Tông."  

Tô Thương cười nói: "Có điều, cái giá của huyết tế khá lớn, bây giờ mình có thêm một át chủ bài."  

Nghĩ tới đây, Tô Thương mở bàn tay ra, chìa khóa Đông phủ lập tức hiện lên, tản ra sức mạnh trời cao mạnh mẽ chấn động bốn phương.  

"Thứ này quá mức thần bí, với nhãn lực của mình vậy mà nhìn không ra phẩm cấp của nó."  

Tô Thương nhìn chìa khóa Đông phủ, sau đó cười nói: "Có điều, nó thật sự rất mạnh."  

"Nếu bây giờ mình đưa toàn bộ linh khí vào chìa khóa Đông phủ, sức mạnh mà nó bộc phát ra hoàn toàn có thể chém giết Thiên Tông."  

Tô Thương nói tiếp: "Nếu như mình tiết lộ huyết tế bí thuật, lại truyền thụ linh khí, đồng thời sử dụng hai con át chủ bài, chỉ sợ Thiên Tông trung kỳ cũng không tiếp được một kích của chìa khóa Đông phủ."  

Bây giờ, Tô Thương có năng lực tự bảo vệ mình cực mạnh, nhưng điều này còn lâu mới đủ.  

Một thanh niên ở vùng núi tế trời, chính là hậu kỳ Địa Tông, quỷ mới biết đồ cổ nơi đó có sức mạnh ghê gớm ra sao.  

Vì kế hoạch bây giờ vẫn là phải nâng cao sức mạnh.  

"Gần đây mình thăng cấp quá thường xuyên, phải chậm lại một chút. Có điều, bây giờ mình có nguồn sức mạnh dồi dào của đá năng lượng, vẫn có thể tạo ra vài tên cao thủ." 
 
Chương 369


Tính toán đến đây, Tô Thương nhất thời nhớ tới ông nội.  

<

Đêm đó anh đã biết, ông nội là cao thủ cảnh giới hậu kỳ Địa Tông.  

Nếu mình dùng chút thủ đoạn, tiêu hao một chút đá năng lượng thì hoàn toàn có thể khiến cho ông nội đặt chân vào Thiên Tông.  

Advertisement

Chẳng qua Tô Thương không muốn để cho ông nội tiếp tục tu luyện võ thuật, tính để cho ông nội tu tiên cùng mình.  

Thứ nhất, hệ thống võ thuật khá yếu.  

Tiếp theo, người tu luyện võ thuật tuổi thọ có hạn, chân khí không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng linh khí thì khác.  

Nếu là người bên cạnh anh thì sớm muộn gì Tô Thương cũng sẽ để cho bọn họ trở thành tu chân giả, cùng anh trường sinh.  

Nếu chuyển từ võ thuật qua tu chân thì cần phải bắt đầu lại từ đầu, mặc kệ võ thật đã tu luyện tới cảnh giới gì đều sẽ biến thành tu chân giả luyện khí tầng một.  

Nếu đã như vậy, bây giờ Tô Thương chẳng muốn giúp ông nội đặt chân vào Thiên Tông, tránh phải lãng phí đá năng lượng.  

Anh suy nghĩ một chút, tạo ra một Thiên Tông cũng cần hơn một trăm viên đá năng lượng.  

Mặc dù Tô Thương vẫn còn hơn một ngàn viên đá năng lượng, nhưng cũng không thể lãng phí, nhất định phải tận dụng cho tốt.  

Ông nội không phù hợp, còn mấy người hầu Quách Ý, Lưu Huy, Vương Trại, Đổng Văn Thắng thì cảnh giới lại quá thấp.  

Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thương cuối cùng xác định được một người tốt nhất, đó chính là đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư!

Cảnh giới của Hứa Sơn Cư là địa tông đỉnh phong, cách thiên tông chỉ còn một bước.  

Mấy ngày trước, lúc Tô Thương thu phục ông ấy, quả thực là đã phải sử dụng một số mánh khóe.  

Dù là Hứa Sơn Cư không có chìa khóa của Đông phủ thì Tô Thương cũng không có cách nào mà đánh bại một cách dễ dàng.  

Hiện tại Tô Dương muốn ổn định tay chân, cũng không muốn bóp chết nhân tài, phải đột phá thêm lần nữa, nâng cao thực lực của Hứa Sơn Cư, điều này trái lại cũng là một lựa chọn tốt.  

Bây giờ.  

Tô Thương và Hứa Sơn Cư đã ký kết khế ước chủ tớ, lòng trung thành của Hứa Sơn Cư tất nhiên là không cần nghi ngờ.  

Dù cho Hứa Sơn Cư đa phần là mạnh hơn, nhưng cũng bị ràng buộc bởi Tô Thương. Nếu có suy nghĩ muốn làm phản, thì ông ấy nhất định phải chết.  

Nghĩ đến đây, Tô Thương lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Đổng Văn Thắng.  

"Cậu chủ, mấy hôm nay cậu đi làm cái gì vậy, bốn ngày trước tại trang viên nhà họ Tô truyền đến làn sóng chân khí khổng lồ, sau đó ông chủ nhà họ Lý là Lý Thuần Phong và thần y Hoa Thời Mạc, tất cả đều đến nhà họ Tô, nhà họ Tô xảy ra chuyện gì sao?"  

"Ừm."  

Tô Thương không giấu diếm, vì để Đổng Văn Thắng càng thêm tin phục chính mình, thế là nói như thật: "Buổi tối bốn ngày trước, tông chủ Vô Ảnh Tông Đoàn Tứ Hải đột nhiên xuất hiện ở trang viên nhà họ Tô, muốn tiêu diệt nhà họ Tô."  

"Tông... Tông chủ..."  

Đổng Văn Thắng nghe nói như vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, hơi thở dồn dập hơn, run rẩy cuống họng nói ra: "Cậu, cậu chủ, nghe nói tông chủ là cao thủ thiên tông, cậu... cậu có sao không?"  
 
Chương 370


"Ha ha, tôi có thể có chuyện gì được chứ."  

<

"Vậy tôi yên tâm rồi, tông chủ bây giờ đang ở đâu rồi, những người khác trong nhà họ Tô cũng không sao chứ?" Đổng Văn Thắng thở dài một hơi rồi hỏi tiếp.  

"Không có gì đáng lo ngại, còn về Đoàn Tứ Hải..."  

Advertisement

Tô Thương cười cười, sau đó bình thản nói ra: "Tôi sao có thể để ông ta đi được chứ, ông ta đã bị tôi giết rồi."  

"Cái gì?"  

"Giết!"  

Đầu dây bên kia điện thoại của Đổng Văn Thắng, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, liên tục kinh sợ: "Cậu chủ, cậu, cậu giết tông chủ Vô Ảnh Tông?"  

"Ừm." Tô Thương gật đầu.  

"Đây..."  

Đổng Văn Thắng nghẹn họng không nói nên lời, trong lòng cực kỳ dao động, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng nữa.  

Tông chủ Vô Ảnh Tông, thiên tông mạnh mẽ, người sáng lập ra cả một tông phái, từng theo học ở vùng núi tế trời, nghe nói thầy của ông ấy là sơn chủ Thái Sơn, oai phong lẫm liệt trong giới cổ võ.  

Nhưng bây giờ, tông chủ lại chết trong tay cậu ấy, mà cậu chủ chỉ là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, điều này thật sự khiến người nghe kinh hãi.  

"Thôi đừng nói về chuyện này nữa, Đổng Văn Thắng, Hứa Sơn Cư vẫn đang ở cạnh ông chứ, ông với ông ấy, đến chợ đen Cửu Môn chờ tôi, tôi lập tức qua đó, hôm nay, tôi muốn giúp ông ấy đặt chân lên thiên tông."  

"Vâng, cậu chủ!"  

Đổng Văn Thắng một mực cung kính trả lời, ông ấy đối với mệnh lệnh của Tô Thương thì không dám có chút chần chờ nào.  

"Ừm."   

Tô Thương gật đầu, lập tức tắt điện thoại, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.  

Anh ấy lựa chọn chợ đen Cửu Môn để hẹn Đổng Văn Thắng và Hứa Sơn Cư là có mục đích, định để Lưu Huy và Vương Trại tìm hiểu một chút tình hình.  

Bởi vì anh ấy có lẽ đoán được, người đưa Du Du đi có đến khoảng chín, mười phần chính là Thiên Sơn Tuyết, có lẽ Lưu Huy và Vương Trại sẽ biết một số tin tức mật.  

Sau khi rời khỏi phòng, Tô Thương liền đến phòng khách trang viên,  vừa đúng lúc gặp phải Lý Nguyệt.  

"Tô Thương!"  

Lý Nguyệt nhìn thấy Tô Thương, bỗng nhiên hết sức vui mừng, kích động mà hỏi: "Sao anh bước xuống giường được, vết thương của anh ổn rồi sao?"  

"Ừm."  

Tô Thương đi đến, ôm Lý Nguyệt thật chặt vào ngực, hít thật sâu mùi tóc của Lý Nguyệt, dịu dàng nói: "Vợ à, anh đã khỏi hẳn rồi, cảm ơn em mấy hôm nay đã chăm sóc anh."  

"Tuy anh hôn mê, nhưng tất cả những việc em làm, anh đều có thể cảm nhận được, vợ à, anh yêu em, từ nay về sau anh sẽ dùng tính mạng của mình để yêu em." Tô Thương nghiêm túc hứa hẹn.  

"Tô Thương..."  
 
Chương 371


Lý Nguyệt cực kỳ cảm động, trong hốc mắt chảy ra nước mắt, nức nở nói: "Anh có thể tỉnh lại được là tốt rồi, em cứ tưởng cả đời này anh sẽ không tỉnh lại nữa, làm em sợ muốn chết, mười mấy tiếng này, em thật sự cực kỳ lo lắng cho anh."  

<

"Anh biết, vợ à, anh đều biết hết mà."  

Advertisement

Tô Thương ấn nhẹ vào đầu Lý Nguyệt, ôm thậy chặt cô ấy, chỉ hận không thể dung nhập cơ thể của vợ vào mình, vĩnh viễn không xa: "Bảo bối, anh hứa với em, sau này anh sẽ bảo vệ tốt cho mình, không để em phải lo lắng nữa."  

"Cắt!"  

Lý Nguyệt sau vài giây cảm động, liền đẩy Tô Thương ra, vừa lau nước mắt vừa bĩu môi nói: "Ai là bảo bối của anh chứ, buồn nôn chết đi được ấy, mà anh nói thế không thấy xấu hổ sao?"  

"Hi hi, em đúng mà, em là bảo bối của anh." Tô Thương mặt dày mày dạn nói, đồng thời muốn hôn Lý Nguyệt.  

"Em không phải, mà anh đừng hôn em, anh đã ngủ mất bốn ngày, vẫn chưa đánh răng, em chê anh..."  

Lý Nguyệt đang nói, nhưng Tô Thương đã trực tiếp hành động, miệng đè lên miệng cô ấy rồi.  

Lúc đầu, Lý Nguyệt có giãy giụa, miệng phát ra tiếng ô ô, nhưng mà rất nhanh liền ngoan ngoãn đồng tình theo.  

Hai người hôn thêm vài phút sau đó mới tách ra,Tô Thương dường như vẫn cảm thấy chưa đã, lại chẹp chẹp hôn lên khuôn mặt của vợ, lúc này mới hài lòng mà dừng lại.  

"Được rồi, Tô Thương, đừng làm loạn nữa, em nói cho anh nghe một chuyện quan trọng đây."  

Lúc này, Lý Nguyệt vừa lau nước miếng trên mặt, vừa nói: "Mẹ của Du Du nhắn tin cho em, cô ấy nói đã đưa Du Du đi rồi, nhắn để em không cần phải lo lắng."  

"Mẹ của Du Du không phải Giang Tuyết Nhi à, Tô Thương, anh gặp Giang Tuyết Nhi rồi sao,? Cô ấy đưa Du Du đi lúc nào, sao em lại không biết thế?" Lý Nguyệt mặt đầy nghi ngờ nói.  

Hả?  

Du Du được mẹ đưa đi sao?  

Không đúng.  

Mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi, chuyện này là do Lưu Huy vận dụng thế lực của Cửu Môn mới điều tra ra được, chắc chắn sẽ không sai.  

Mà buổi tối bốn ngày trước, người mang theo Du Du đi, trên mặt có đeo mặt nạ hình bướm, nếu không có gì khác thì chắc chắn là của Thiên Sơn Tuyết.  

Giang Tuyết Nhi, Thiên Sơn Tuyết...Giữa hai người này, chẳng lẽ lại có quan hệ gì sao?  

Tô Thương khẽ nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ sự tình.  

"Tô Thương, anh đang nghĩ gì vậy?" Lý Nguyệt càng thêm tò mò, hỏi dòi: "Cuối cùng là anh đã gặp Giang Tuyết Nhi ở đây hay chưa?"  

"Vẫn chưa."  

Tô Thương lấy lại tinh thần, cười an ủi nói: "Vợ à, nếu mẹ của Du Du đã gửi tin cho em báo Du Du vẫn an toàn, thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng đâu."  

"Ừm, lo lắng, mà cũng không phải lo lắng."  

Lý Nguyệt gật đầu, nói: "Em chủ yếu là muốn gặp Giang Tuyết Nhi, lần trước từ biệt đến giờ đã năm năm rồi."  

"Lúc trước cô ấy cảm thấy làm chuyện có lỗi với em, vì thế trước khi đi, không chào tạm biệt em, trước đây thân nhau như vậy, đột nhiên lại tách biệt ra, nói thật, năm năm nay em luôn nhớ đến cô ấy." 
 
Chương 372


"Lúc vừa tách biệt nhau, em còn thường xuyên mơ đến cô ấy, mơ đến khoảng thời gian tươi đẹp mà ba chúng ta ở một nơi cùng đi du lịch, học hành."  

<

Lý Nguyệt nói tiếp: "Bây giờ cô ấy là mẹ của Du Du, em lại càng muốn gặp cô ấy hơn, em muốn nói cho cô ấy biết, em không hận cô ấy, không muốn khiến cô ấy phải tự trách mình nữa, ba người chúng ta có thể ở chung với nhau giống như trước, em không ngại những chuyện này đâu."  

Advertisement

"Vợ à."  

Mặc dù Tô Thương đã hiểu rõ tính tình của Lý Nguyệt, nhưng khi nghe được những lời Lý Nguyệt nói ra đó, trong lòng anh ấy vẫn luôn hết sức cảm động.

"Tô Thương, anh nhất đinh phải tìm được Giang Tuyết Nhi, sắp xếp cho cô ấy gặp em." Lúc này, Lý Nguyệt nghiêm túc nói ra.  

"Ừm, được, anh đi thăm cha và ông nội một chút, sau đó đi đến chợ đen Cửu Môn, nghe ngóng tin tức của Giang Tuyết Nhi."  

Tô Thương vuốt vuốt vào mái tóc dài như thác nước của vợ, khẽ cười nói: "Chợ đen Cửu Môn trải dài khắp thiên hạ, tìm hành tung của Giang Tuyết Nhi thì cũng không phải khó lắm đâu."  

"Dạ, dạ."  

Lý Nguyệt vui vẻ gât đầu, giống như con chim non đang dính vào trước ngực Tô Thương.  

Hai người vuốt ve an ủi nhau một lúc, Lý Nguyệt liền chào tạm biệt với Tô Thương.  

Mấy hôm nay, cô ấy vẫn luôn bên cạnh Tô Thương, tối qua mới về nhà nghỉ ngơi được một chút, có lẽ là quá mệt nên một tiếng trước mới tỉnh ngủ, sau đó ăn nhẹ một chút rồi chạy ngay đến để tìm Tô Thương.  

Bây giờ, cô ấy muốn đến trường xem thử, vì sau này còn phải bận rộn công việc ở lớp đào tạo nữa nên cô ấy cũng phải có trách nhiệm với những học sinh đó.  

Sau khi Tô Thương đưa Lý Nguyệt rời đi, Quách Ý liền đi lên phía trước.  

Anh ấy lúc nãy đã nhìn thấy Tô Thương rồi, nhưng do nhìn thấy hai người đang ân ái với nhau nên nhất thời không tiện bước lên để làm phiền.  

"Đại thiếu gia." Quách Ý cung kính chào hỏi.  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Tôi tìm cậu cũng không có chuyện gì lớn đâu, bọn người Tiêu Đình đều không sao chứ?"  

"Không, vệ sĩ nhà họ Tô dưới sự điều trị của Hoa thần y, gần như đều đã hoàn toàn khôi phục rồi." Quách Ý kính sợ trả lời.  

"Ừm, ông nội và cha của tôi ở đâu, đưa tôi đi gặp bọn họ." Tô Thương thản nhiên nói.  

"Vâng."  

Quách Ý trả lời, sau đó đi phía trước dẫn đường, rất nhanh đã đưa Tô Thương đến lối vào ở dưới lòng đất.  

"Đại thiếu gia, lão gia và ông chủ vẫn đang ở trong mật thất tĩnh dưỡng, vết thương của họ tương đối nghiêm trọng, gần đây không muốn ra ngoài, một mình cậu vào đó đi."  

Khi Quách Ý nói ra, nhắc đến vết thương của Tô Kiền Khôn và Tô Thần binh, anh ấy liền lộ ra một vẻ bi thương.  

"Được."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó liền nhanh chân đi vào mật thất dưới đất. 
 
Chương 373


Lúc này.  

<

Trong phòng mật thất.  

Advertisement

Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh nằm ở trên giường của mình, đến khả năng ngồi dậy cũng không có, hai người họ sắc mặt đều rất khó coi, không khí có chút nặng nề.  

"Cha, đều tại con không tốt, nếu như không phải con, thì người ở vùng núi tế trời sẽ không tìm đến tận cửa thế này." Lúc này, Tô Thần Binh tự trách nói.  

"Không liên quan đến con, đây đều là số mệnh của nhà họ Tô."  

Tô Kiền Khôn lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Nhà họ Tô chúng ta, kế thừa từ mấy ngàn năm, chứng kiến lịch sử thăng trầm, tất cả đều có số định sẵn, một tiểu tông chủ cảnh giới thiên tông, lại có thể tiêu diệt nhà chúng ta hay sao?"  

"Cha, thực lực của chú Huyền Thiên, cuối cùng là mạnh như thế nào, cha có thể thấy được không?" Tô Thần Binh đột nhiên hỏi.  

"Không rõ."  

Tô Kiền Khôn lắc đầu lần nữa, sau đó nghiêm túc nói: "Từ đầu đến cuối, cha đều nhìn không ra cảnh giới của cậu ấy, năng lượng trong cơ thể cậu ấy, khác hẳn so với người bình thường, gần như không phải chân khí, hay hoặc là không phải chân khí tầm thường, không thể nhìn ra như bình thường được."  

"Nhưng có thể xác định chính là hiền đệ Tô Huyền Thiên của cha, bối cảnh bất phàm, cậu ấy chính là cứu tinh của nhà họ Tô chúng ta."  

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Buổi tối bốn ngày trước đó, nếu không phải cậu ấy ra tay thì nhà họ Tô chúng ta chắc chắn sẽ khó mà thoát được tai kiếp này."  

"Cha, ý của cha là, ngày đó, người loại bỏ tông chủ Vô Ảnh Tông, chính là Tô Huyền Thiên?" Tô Thần Binh kinh ngạc nói  

"Gần như là như vậy."  

Tô Kiền Khôn lại nói: "Mặc dù chúng ta bị một sức mạnh khổng lồ đánh ngất, không nhìn thấy rõ rốt cuộc đã xẩy ra chuyện gì."  

"Nhưng đêm đó ở trong trang viên lại không có người khác, không phải cậu ấy thì còn là ai được chứ?" Tô Kiền Khôn hỏi lại.  

Tô Thần Binh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đưa ra nghi ngời: "Nhưng trước khi chúng ta hôn mê, đã tận mắt nhìn thấy chú ấy bị Đoàn Tứ Hải đánh bại, lại còn bị trọng thương, bị thế rồi mà còn có thể giết ngược lại nữa sao?"  

"Có lẽ, cậu ấy vận dụng một loại con át chủ bài nào đó, dù sao thì hiền đệ của cha bối cảnh cũng bất phàm."  

Tô Kiền Khôn suy đoán, sau đó chuyển chủ đề khác, thản nhiên nói: "Được rồi, chúng ta đừng đoán bừa nữa, lần sau trực tiếp gặp mặt thì hỏi cho rõ ràng không được sao, chúng ta vẫn nên lo lắng nhiều cho Tô Thương thì hơn."  

"Cha không nghĩ là đêm đó nó cũng về trang viên nhà họ Tô, còn bị Đoàn Tứ Hải đánh cho trọng thương, được lắm, cuối cùng nó cũng có chút trách nhiệm rồi." Tô Kiền Khôn tán thưởng.  

"Cha, con thấy cha đang suy nghĩ quá nhiều rồi đó."  

Tô Thần Binh nghe vậy, khinh miệt nói: "Nếu như con đoán không sai, tiểu tử Tô Thương kia chỉ là trùng hợp về nhà mà thôi, với tính khí của nó, khi xảy ra chuyện thì phản ứng đầu tiên chắc chắn là chạy trốn, nó có cái rắm gì mà trách nhiệm chứ."  

"Cmn!"  

Tô Thương đúng ở bên ngoài một lúc, nghe nói như thế thì chịu không được mà đi vào mật thất, tối sầm mặt mày nói: "Cha, trong lòng cha, con kinh khủng đến thế sao? Con có còn là con của cha nữa không đó, sao lại độc ác với con như thế."  

"Tô Thương?"  

"Con nghe cũng đã nghe được rồi, vốn dĩ cha cũng không muốn nói sau lưng con, mà lời cha nói đâu có sai chứ, nếu con có chút trách nhiệm, sao mà mỗi ngày đều đi quán bar...hả... khoan đã!" 
 
Chương 374


Tô Thần Binh đang nói, bỗng nhiên nhận ra được một chuyện, đột nhiên vui vẻ nói: "Tô Thương, con có thể xuống giường được, vết thương của con đã khỏi hẳn rồi sao?"  

<

"Ừm."  

Advertisement

Tô Thương gật đầu, sau đó nửa đùa nửa thật nói: "Cha, nhưng mà con có nghe nói, bây giờ cha trở thành người tàn phế rồi, có thể là cả đời nằm trên giường, cha lại độc ác với con, cẩn thận con rút ông dưỡng khí ra, dù là bác sĩ nói cha còn có thể cấp cứu thì con cũng nhất định sẽ rút."  

"Này, thằng nhóc khốn nạn kia, uổng công ông đây nuôi dưỡng mày lớn như thế!” Khuôn mặt Tô Thần Binh tối sầm lại nói.  

"Ha ha, cha yêu à, con đùa với cha thôi, Hoa thần y đã tìm được phương pháp chữa bệnh cho cha và ông nội rồi, hai người sẽ rất nhanh chóng có thể đứng dậy được thôi."  

Tô Thương vừa cười vừa nói: "Hai người vui vẻ lên chút, đừng có mà sầu não uất ức nữa."  

Từ đầu đến cuối, anh ấy vẫn luôn tin mình có thể luyện chế thành công Sinh xương đan, để chữa bệnh cho cha và ông nội.  

Vì thế, Tô thương nhìn thấy cha và ông nội nằm ở trên giường, không khí có chút bi thương, mới có thể mở miệng nói đùa, xua tan không khí bi thương bên trong mật thất.  

"Thật sao?" Tô Thần Binh nghe được lời Tô thương nói, đột nhiên cực kỳ vui sướng.  

Tô Kiền Khôn kích động, đồng thời nói: "Tô Thương, chuyện này là thật sao?"  

"Vâng."  

Tô Thương cười cười nói: "Hoa thần y đã đi thu thập dược liệu rồi, việc hai người đứng dậy được chỉ là sớm muộn mà thôi."  

"Ha ha, quá tốt rồi!"  

Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh nhận được câu trả lời, thi nhau nở nụ cười, cảm xúc rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn.  

"Cha, ông nội, người đêm hôm đó, rốt cuộc là ai, khi con đến đó, sao lại thấy tên kia muốn giết hai người chứ?" Lúc này, Tô Thương hỏi lại.  

Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh nghe vậy, hai người nhìn nhau, sau đó đều lựa chọn im lặng.  

Sau khi dừng lại khoảng vài giây, Tô Kiền Khôn mở miệng nói: "Tô Thương, chuyện này sớm muộn gì con cũng phải biết, có điều, cũng không biết con có dũng khí để nghe hay không?"  

"Có!"  

Tô thương nghiêm túc nói: "Là một phần tử của nhà họ Tô, con muốn cùng nhà họ Tô tồn vong!"  

"Huồng hồ bây giờ, con đã là người luyện võ rồi, mà lại đang tiến bộ thần tốc đây.”  

Vừa nói, Tô Thương phóng ra một luồng chân khí, ngụy trang cho bản thân mình trở thành hóa kình đỉnh phong, sau đó tiếp tục nói: "Ông nội, ông nhìn xem, cháu đã đặt chân đến hóa kình đỉnh phong rồi."  

"Thật sự là hóa kình đỉnh phong!”  

"Ha ha, tốt tốt tốt, không hổ là cháu trai của ông, đã không tu luyện thì thôi, vừa tu luyện thì đã tiến bộ kinh người rồi!"  

Tô Kiền Khôn quan sát Tô Thương một lúc, lộ ra vẻ cực kỳ vui sướng, sau đó đưa ra quyết định: "Thế này đi, một tuần sau là đến ngày giỗ của mẹ cháu, đến lúc đó, ông sẽ để cho Thần Binh nói rõ hết tất cả mọi chuyện cho cháu biết."  

"Cha!" Tô Thần Binh nghe vậy, thoáng nhìn sang Tô Kiền Khôn.
 
Chương 375


"Tô Thương nói đúng, nó là một phần tử của nhà họ Tô, có tư cách để biết chuyện này."  

<

Tô Kiền Khôn thản nhiên nói: "Chuyện này cha đã quyết định rồi, con dựa theo lời cha nói mà làm."  

"Vâng."  

Advertisement

Mệnh lệnh của Tô Kiền Khôn, Tô Thần Binh từ trước đến nay đều không dám phản bác lại, mà là gật đầu đồng ý.  

Tô Kiền Khôn gật gù hài lòng, ông ấy nhìn chằm chằm Tô Thương rồi hỏi: “Tô Thương, tối hôm đó cháu có thấy ai đã giết Tông chủ Vô Ảnh Tông  Đoàn Tứ Hải không?”  

“Ai là Đoàn Tứ Hải?” Tô Thương biết rõ còn cố ý hỏi.  

“Là người muốn tiêu diệt nhà họ Tô.” Tô Thần Binh trả lời.  

“Ồ, thì ra là ông ta.”  

Bỗng nhiên Tô Thương tỉnh ngộ, sau đó nói: “Cháu cũng không tận mắt thấy ai giết Đoàn Tứ Hải. Lúc cháu đến trang viên của nhà họ Tô thì ông và cha đều bị hôn mê rồi. Cả Lý Nguyệt và Du Du cũng hôn mê, cháu còn tưởng rằng bọn họ đã chết rồi nữa, cháu giận đến mức không thể kiềm chế được, ngay lập tức muốn giết Đoàn Tứ Hải.”  

“Nhưng ông ta quá mạnh, một chưởng là đã đánh bay cháu rồi. Là Tô Huyền Thiên đã cứu cháu.”  

Tô Thương nói thêm: “Mặc dù cháu không tận mắt nhìn thấy, nhưng nhất định là Tô Huyền Thiên đã giết ông ta đó.”  

“Ừm.”  

Tô Kiền Khôn nghe vậy, gật đầu nói: “Được rồi, Tô Thương, tình trạng vết thương của cháu vừa mới hồi phục. Ông và cha cháu cũng cần nghỉ ngơi, cháu về trước đi.”  

“Lúc trước Hoa thần y vẫn chưa trị khỏi cho chúng ta, công việc lớn nhỏ của nhà họ Tô tạm thời giao cho cháu quản lý. Tiêu Đình và Quách Ý, cháu có thể sai khiến theo ý muốn.”  

“Được, ông nội. Nhà họ Tô cứ giao cho cháu, ông có thể yên tâm rồi.”  

Tô Thương cười nhẹ, bỗng nhớ đến một chuyện lập tức hỏi nói: “Đúng rồi, ông nội. Xác của Đoàn Tứ Hải ở đâu rồi?”  

Đoàn Tứ Hải là kẻ mạnh của Thiên tông, máu và khí trong cơ thể rất tràn đầy.  

Chất dinh dưỡng chất lượng tốt như vậy, nhất định không thể lãng phí. Lấy cho Thục Phân nuốt vào, chắc chắn Thục Phân cũng sẽ càng tiến xa thêm một bước.  

“Xác sao?” Tô Kiền Khôn nghi ngờ nói: “Cháu hỏi cái này làm gì?”  

“Tên đó rất đáng chết, lại dám đánh đến nỗi xương hai người vỡ nát. Còn muốn giết hai người, cháu không nuốt nổi cục tức này.”  

Tô Thương không nói sự thật, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cháu muốn lôi xác ông ta ra đánh, như vậy mới trút được cơn giận của cháu.”  

“Tô Thương, tính tình con quá trẻ con, muốn đạt được thành công thì nhớ đừng có tính tình trẻ con như vậy. Huống hồ, con người phải có lòng khoan dung, ông ta đã chết rồi. Con đánh xác ông ta thì có ích lợi gì chứ?”  

Tô Thần Binh nói lời thâm tình: “Ông nội con sẽ không nói cái xác ở đâu đâu, con bỏ cuộc đi…”  

Tô Thần Binh đang nói thì bị Tô Kiền Khôn cắt ngang, vô cùng giận dữ nói: “Cái xác đã giao cho Tiêu Đình xử lý rồi, chắc còn chưa chôn. Cháu đi tìm Tiêu Đình, cháu trai, đánh mạnh một chút. Đánh cho xương cốt của tên đó nát hết cho ông, trông chờ vào cháu đó!”  

“Được, ông nội cứ giao cho cháu. Ông yên tâm, cháu sẽ khiến ông ta chết không toàn thây, bảo đảm khiến ông hài lòng.” Tô Thương cười nói.  

“Được được được.” Tô Kiền Khôn lộ ra nụ cười hài lòng khi thù lớn đã trả được.  

“Ông nội, cha, cháu đi trước đây.”  

Ngay sau đó, Tô Thương chào tạm biệt rồi đi ra khỏi mật thất dưới đất.  

“Cha, không phải cha thường dạy con, con người phải có lòng khoan dung sao. Chỉ là một cái xác mà thôi, hành hạ nó làm gì.”
 
Chương 376


“Khoan dung cái rắm, nếu không phải tên đó ra tay đánh bại cha. Thạch Hiên sao lại có cơ hội làm cho ông đây tàn phế, phải độc ác với ông ta, cho dù chết đi nữa cũng phải hành hạ. Con người phải có lòng khoan dung cái gì chứ, chỉ là nói mà thôi. Có thù tất báo mới là lẽ đúng!”  

<

Tô Kiền Khôn quở mắng nói: “Con khoan dung quá mức rồi. May là còn có Tô Thương làm ấm lòng cha.”  

Tô Thần Binh: “...”  

Advertisement

Sau khi rời khỏi mật thất dưới lòng đất, Tô Thương nhìn thấy Tiêu Đình, anh đi thẳng vào vấn đề. Rất nhanh đã ở trong căn nhà bên cạnh, nhìn thấy xác của Đoàn Tứ Hải.  

Bên cạnh còn có một cái xác đang nằm. Đích thị là địa tông hậu kỳ Thạch Hiên.  

“Đại thiếu gia, trong người hai người này có chân khí dâng trào. Đã chết được bốn ngày nhưng xác không có hiện tượng thối rữa. Tôi định đưa đến nơi hỏa táng, cậu tìm xác của bọn họ làm cái gì?” Tiêu Đình tò mò hỏi.  

Quách Ý bên cạnh nghe thấy rồi cau mày: “Tiêu Đình, chuyện của đại thiếu gia, còn phải báo lại với cậu à?”  

“Đương nhiên không cần.”  

“Vậy cậu đừng hỏi nhiều!” Quách Ý nghiêm mặt nói, anh ta đối xử với Tô Thương vô cùng tôn kính, không gì có thể so sánh được.  

Tiêu Đình hoang mang, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ.  

Anh ấy nhớ Quách Ý không có thiện cảm tốt với đại thiếu gia, giống như mình vậy. Đều cảm thấy hổ phụ sinh khuyển tử, đại thiếu gia không xứng làm con trai của chủ nhân.  

Bây giờ sao vậy chứ, tại sao Quách Ý lại kính nể với đại thiếu gia như thế?  

Tô Thương không có trả lời câu hỏi của Tiêu Đình, ánh mắt rơi và xác của Đoàn Tứ Hải và Thạch Hiên. Không do dự mà đặt thi thể vào trong vòng lưu trữ.  

“Cái… Cái gì, cái xác… Biến mất rồi!”  

Tiêu Đình nhìn thấy cảnh này mặt mày lập tức tái mét, vội vã xông vào phòng nhìn xung quanh. Kết quả phát hiện thực sự không thấy cái xác nữa rồi.  

Sao lại có thể?  

Gặp quỷ rồi sao?  

Mặt mày Tiêu Đình đầy sự kinh ngạc.  

“Quách Ý, cậu nói chuyện của tôi cho Tiêu Đình đi. Dặn dò cậu ấy giữ bí mật, tôi còn có chuyện khác, đi trước đây.”  

Tô Thương cười rồi xoay người rời khỏi trang viên nhà họ Tô, lái xe đi thẳng đến chợ Đen Cửu Môn.  

“Tạm biệt đại thiếu gia.”  

Sau khi Tô Thương đi, Quách Ý nhìn Tiêu Đình, cười nhẹ: “Người anh em, cậu may mắn rồi.”  

“Ý gì Quách Ý. Sao càng ngày tôi càng hồ đồ rồi?” Tiêu Đình cau mày nói.  

“Ha ha.”  

Quách Ý nở nụ cười, rồi sau đó mở lòng bàn tay ra, ngưng tụ ra một quả cầu chân khí.  

“Tông sư!”  

“Quách Ý, cậu đã bước vào cảnh giới của tông sư rồi!”  

Tiêu Đình vô cùng kinh ngạc, không thể tin mà nói: “Điều này không thể nào, thực lực của cậu và tôi tương đương nhau. Năng lượng luôn đạt đến đỉnh cao phù hợp với sức lực của bản thân, sao đột nhiên có thể lên tông sư chứ!”  

“Với năng lực của bản thân tôi, nhất định sẽ không trở thành tông sư nhanh như vậy đâu. Tất cả mọi thứ đều là đại thiếu gia đã ban cho tôi, thực ra đại thiếu gia…”  

Quách Ý không che giấu nữa, theo như ý của Tô Thương. Nói cho Tiêu Đình biết đầu đuôi ngọn ngành về thân phận khác của Tô Thương và những chuyện Tô Thương đã làm.  

Tiêu Đình, rốt cuộc cũng ngẩn người rồi.  

…  
 
Chương 377


Nửa tiếng sau.  

<

Tô Thương đã đến chợ Đen Cửu Môn, anh không dịch dung thành Tô Huyền Thiên mà sải bước lớn tiến vào trong.  

Trên đường đến chợ Đen Cửu Môn, Tô Thương âm thầm quan sát Thục Phân trong vòng lưu trữ.  

Advertisement

Bây giờ, Thục Phân vẫn còn ngủ say, anh nghĩ chắc là do một lần nó nuốt quá nhiều máu tươi, nên vẫn chưa có tiêu hóa hết.  

Tô Thương không có làm phiền Thục Phân, muốn xem xem lần này rốt cuộc nó phát triển đến mức nào, bèn lấy lại tinh thần.  

“Tô… Tô Thương?”  

Tô Thương vào cửa chợ Đen Cửu Môn, Lưu Huy và Vương Trại nhìn thấy anh thì cau mày.  

Trước kia gặp mặt Lưu Huy và Vương Trại, Tô Thương đều sẽ cải trang thành Tô Huyền Thiên. Cho nên, hai người này còn không biết Tô Thương chính là Tô Huyền Thiên.  

Ngay lúc đó.  

Lưu Huy nhìn Tô Thương, nghĩ đến chuyện giữa Tô Thương và minh chủ. Cho nên giận dữ không thôi, sắc mặt khó chịu nói: “Công tử Tô, chợ Đen Cửu Môn không chào đón cậu, mời cậu về cho!”  

“Ha ha.”  

Tô Thương bật cười, xoay qua nói: “Lưu Huy, anh nhìn xem tôi là ai?”  

Nói rồi Tô Thương không do dự mà dịch dung thành dáng dấp của Tô Huyền Thiên.  

“Chủ… Chủ nhân!”  

Lưu Huy và Vương Trại vừa thấy như vậy, vội vã quỳ rạp xuống đất, chắp tay cung kính nói: “Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!”  

“Đứng lên đi.”  

Tô Thương lại khua tay lần nữa trở về hình dáng ban đầu, sau đó hỏi: “Lưu Huy, Tô Thương không có gây sự gì với anh. Hình như anh khó chịu với Tô Thương lắm, có chuyện gì sao?”  

“Chủ nhân, tôi…”  

Lưu Huy dừng lại, anh ta biết bản thân và chủ nhân có loại liên hệ gì. Ở trước mặt chủ nhân, bản thân không có cách nào nói dối, bèn nói: “Chủ nhân, chuyện này nói ra thì phức tạp lắm. Có liên quan đến Giang Tuyết Nhi, tôi không muốn nhiều lời, chủ nhân…”  

“Giang Tuyết Nhi?”  

Tô Thương vừa nghe thấy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị nói: “Tôi đến tìm anh, là muốn hỏi về Giang Tuyết Nhi. Nói, Giang Tuyết Nhi làm sao, chuyện anh khó chịu với Tô Thương có liên quan gì đến Giang Tuyết Nhi. Nói không chừng, anh quen biết Giang Tuyết Nhi, vì yêu mà sinh thù hận cho nên căm ghét Tô Thương?”  

“A!”  

“Tôi không dám!”  

Lưu Huy ngay lập tức bị dọa sợ, anh ta vừa đứng lên lại quỳ rạp xuống đất lần nữa.  

Tình huống bây giờ, anh ta biết bản thân không nói thì phiền phức sẽ càng lớn, bèn nói: “Báo cáo chủ nhân, Giang Tuyết Nhi đã là minh chủ liên minh của Cửu Môn chúng tôi.”  

“Tôi biết đồ bỏ đi Tô Thương đó… Không không không, tôi nói sai rồi. Tô Thương không phải là đồ bỏ đi, cậu không phải là đồ bỏ đi.”  

Lưu Huy vội đổi lời, nói tiếp: “Nhưng lúc trước tôi cho rằng Tô Thương là đồ bỏ đi. Còn minh chủ chúng tôi mới là người tuyệt vời, vừa nghĩ đến minh chủ vì Tô Thương mà sinh ra một người con gái. Trong lòng tôi đầy căm phẫn, cảm thấy không đáng thay cho minh chủ, cho nên mới…”  

“Chủ nhân, tôi sai rồi, mong chủ nhân trách phạt!” Nói xong lời cuối cùng, Lưu Huy dập đầu, cơ thể run bần bật.  

Nghe lời này xong, Tô Thương bị sững người, biểu cảm hết sức đặc sắc.  

Thiên Sơn Tuyết, thế mà lại là Giang Tuyết Nhi?
 
Chương 378


Giang Tuyết Nhi.  

<

Tô Thương có một loại tình cảm khác thường đối với người phụ nữ này, mỗi lần anh nghĩ đến cô ấy đều cảm thấy vô cùng mắc nợ.  

Dù sao lúc trước bản thân say rượu phạm sai lầm, cho dù là có người cố ý sắp xếp nhưng chuyện anh ngủ với cô ấy là sự thật.  

Advertisement

Sau khi biết được mẹ của Du Du là Giang Tuyết Nhi, sự áy náy trong lòng Tô Thương ngày càng sâu.  

Một người phụ nữ rời xa quê hương, một thân một mình sinh ra Du Du, hơn nữa còn chăm sóc cho Du Du tốt như vậy. Mỗi lần Tô Thương nghĩ như vậy, trái tim lại nhói đau.  

Nếu không phải mối nguy hại của nhà họ Tô vẫn chưa được giải trừ, anh đã sớm cho người tìm kiếm Giang Tuyết Nhi, nhất định phải đối xử tốt với Giang Tuyết Nhi giống như lời dặn dò lúc trước của Lý Nguyệt.  

Lúc này, trong lòng Tô Thương vô cùng ngạc nhiên khi biết được Thiên Sơn Tuyết chính là Giang Tuyết Nhi.  

Bởi vì trong ấn tượng của anh, Giang Tuyết Nhi chỉ là một cô gái yếu đuối, dịu dàng, nhát gan, lúc nào cũng cần người bảo vệ.  

Lúc trước Giang Tuyết Nhi bị ức hiếp ở nhà họ Giang, Tô Thương còn thường xuyên ra mặt bảo vệ Giang Tuyết Nhi bé nhỏ đáng thương này.  

Mà Thiên Sơn Tuyết lại là minh chủ liên minh Cửu Môn, sức mạnh sâu không lường được, lạnh lùng, tính cách khiến người khác phải cách xa ra ngàn dặm.  

Đây là hai kiểu tính cách hoàn toàn trái ngược, sao họ có thể là cùng một người được chứ?  

Nhưng Tô Thương biết, Lưu Huy không nói dối, nếu không chắc chắn anh sẽ nhìn ra được.  

Nói cách khác, Thiên Sơn Tuyết thật sự là Giang Tuyết Nhi!  

"Ông chủ, lúc trước minh chủ không cho tôi nói chuyện này cho anh biết, mà anh cũng không hỏi cho nên tôi cũng không lắm miệng."  

Lúc này, Lưu Huy kính cẩn lễ phép, sợ hãi nói: "Không phải tôi cố ý gạt anh, mong ông chủ xem xét cho."  

"Ừm."  

Tô Thương lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Cậu đứng lên đi, chuyện này không trách cậu."  

"Cảm ơn ông chủ." Lưu Huy như trút được gánh nặng nơm nớp lo sợ đứng dậy, khom lưng đứng sang bên cạnh.  

"Tôi hỏi cậu, Giang Tuyết Nhi... Thiên Sơn Tuyết, bây giờ cô ấy đang ở đâu?" Tô Thương hỏi.  

"Thưa ông chủ."  

Lưu Huy chưa kịp nói, Vương Trại bên cạnh đã nói: "Bốn ngày trước minh chủ đã trở về núi Cửu Phong rồi."  

"Núi Cửu Phong?"  

"Đúng vậy." Vương Trại nói tiếp: "Núi Cửu Phong Sơn là trụ sở chính của liên minh Cửu Môn, nằm ở phía nam tỉnh An Huy."  

"Ừm, tôi biết rồi." Tô Thương nhìn Vương Trại, hỏi tiếp: "Lúc Thiên Sơn Tuyết đi, có dẫn Tô Du Du đi không?"  

"Đúng vậy, lúc ấy cô Du Du bị thương nặng, minh chủ sắp xếp cho chúng ta xong xuôi thì vội vàng rời đi." Vương Trại trả lời.  

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Tô Thương thở phào nhẹ nhõm.  

Thiên Sơn Tuyết là Giang Tuyết Nhi, cũng chính là mẹ của Du Du, cô ấy mang Du Du đi, chắc chắn Du Du sẽ không có chuyện gì.  

"Ông chủ, thật ra minh chủ vốn không có ý định ở lại Giang Bắc, lần này cô ấy tới Giang Bắc một là vì mượn sức anh, hai là bởi vì cô Du Du."  

Lưu Huy không còn sợ hãi nữa, vội vàng nói tin tức mình biết cho ông chủ: "Tôi nghe người ta nói, cô Du Du thường xuyên nhắc tới cha, muốn gặp cha, cho nên minh chủ mới đành dẫn cô bé đến thăm Tô Thương." 
 
Chương 379


"Có điều, có lẽ minh chủ còn không biết, Tô Thương và Tô Huyền Thiên đều là anh, nếu không chắc chắn sẽ không rời khỏi Giang Bắc nhanh như vậy."  

<

Lưu Huy nói tiếp: "Theo tôi biết, đến bây giờ minh chủ không hề tái hôn. Tuy rằng xung quanh có rất nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy đều xem nhẹ."  

Advertisement

"Nếu như tôi không đoán sai, trong lòng minh chủ vẫn có anh. Nhưng trong mắt cô ấy, anh là người bình thường cho nên không muốn tiếp xúc với anh nữa."  

Lưu Huy nhìn Tô Thương, nêu ý kiến: "Ông chủ, không thì anh có muốn nói chuyện anh là Tô Thương cho minh chủ biết không, có thể nếu minh chủ biết rồi thì sẽ đến Giang Bắc lần nữa."  

Tô Thương nghe như vậy, phản ứng đầu tiên là đồng ý, cảm thấy ý này không tệ.  

Có điều khi nghĩ lại, mối nguy hại của nhà họ Tô vẫn chưa được giải trừ triệt để, anh giết Thạch Hiên ở vùng núi tế trời, lại giết tông chủ Vô Ảnh Tông  - Đoàn Tứ Hải, vùng núi tế trời sẽ phát hiện nhanh thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho cường giả đến Giang Bắc.  

Lúc này không thích hợp kéo Giang Tuyết Nhi xuống nước, vẫn nên để cô ấy chăm sóc tốt cho Du Du.  

Tuy rằng thế lực của liên minh Cửu Môn lớn mạnh, đứng sau loại quái vật không *** vùng núi tế trời, vùng núi giữa núi và biển, vùng núi nơi thâm sâu Vân Vụ này, Giang Tuyết Nhi cũng là minh chủ liên minh Cửu Môn.  

Có điều như hiểu biết trước đây, liên minh Cửu Môn không phải là một khối bền chắc, cũng không phải minh chủ độc đoán.  

Cho dù Thiên Sơn Tuyết có muốn bảo vệ nhà họ Tô thì những người phụ trách Cửu Môn cũng sẽ không đồng ý.  

Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Thương không muốn gây thêm phiền phức cho Thiên Sơn Tuyết, chờ đến khi giải quyết triệt để được mối nguy hại của nhà họ Tô rồi anh sẽ tự đi tìm cô ấy.  

Nghĩ như vậy, Tô Thương lắc đầu nói: "Tạm thời không nên nói cho cô ấy biết, nhà họ Tô đang có chút phiền phức, cứ chờ tôi xử lý xong xuôi rồi sẽ đi núi Cửu Phong tìm cô ấy."  

"Đã rõ."  

Lưu Huy và Vương Trại nghe vậy, cùng gật đầu chắp tay.  

"Ừm."  

Tô Thương khẽ gật gù, sau đó hỏi: "Lúc trước tôi bảo Đổng Văn Thắng dẫn người đến chợ đen Cửu Môn, giờ bọn họ đã đến chưa?"  

"Đã đến rồi, đang chờ anh ở lầu hai."  

Lưu Huy cung kính trả lời, sau đó thật cẩn thận hỏi: "Ông chủ, Đổng Văn Thắng tôi biết, chủ nhân nhà họ Đổng, lão giả bên cạnh ông ta là mà thực lực quá kinh khủng."  

Tô Thương không giấu diếm, cười nói: "Ông ta là đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, Hứa Sơn Cư."  

"Hứa Sơn Cư!"  

Lưu Huy nghe được cái tên này lập tức chấn động, khó hiểu nói: "Ông chủ, không phải Hứa Sơn Cư là kẻ địch của anh sao, mấy ngày trước anh còn bày mưu lấy đá năng lượng của ông ta, sao bây giờ..."  

"Ha ha, bây giờ không còn là kẻ thù nữa rồi." Tô Thương cười khẽ nói: "Ông ta cũng giống như các cậu, bây giờ là cấp dưới của tôi, chỉ có thể nghe theo lệnh của tôi. Nếu không chỉ cần tôi có ý nghĩ trong đầu, lập tức có thể xóa sổ."  

"Cấp dưới. " Hứa Sơn Cư cảnh giới địa tông đỉnh phong lại là cấp dưới của anh."  

Lưu Huy khiếp sợ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó càng cảm thấy ông chủ sâu không lường được, kính nể nói: "Ông chủ uy vũ!"  

"Ông chủ uy vũ!" Vương Trại cũng vội vàng làm theo. 
 
Chương 380


Tô Thương cười sau đó sải bước đi vào chợ đen Cửu Môn.  

<

Vừa đi được vài bước anh đã quay đầu lại nhìn Lưu Huy và Vương Trại, thản nhiên nói: "Hai người các cậu cũng vào đi, hôm nay tôi có thời gian giúp các cậu nâng cao sức mạnh."  

"Cảm ơn ông chủ!"  

Advertisement

Lưu Huy và Vương Trại mừng rỡ như điên, chắp tay khom lưng nói cảm ơn xong, lập tức theo chân Tô Thương đi vào.  

Vài phút sau, Tô Thương dẫn theo Lưu Huy và Vương Trại đi lên lầu hai, đẩy cửa bước vào.  

Đổng Văn Thắng và Hứa Sơn Cư chờ trong phòng đã lâu.  

Nhìn thấy Tô Thương đi vào, hai người vội vã khom lưng hành lễ, cung kính nói: "Kính chào ông chủ!"  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu, anh nhìn Hứa Sơn Cư cười khẽ nói: "Hứa Sơn Cư, chân khí của ông khôi phục rất nhanh, mới bốn ngày mà đã khôi phục đỉnh phong rồi."  

"Cũng nhờ chủ nhân Đổng đã tiêu số tiền lớn mua dược liệu bổ sung chân khí cho tôi."  

Hứa Sơn Cư không dám ngẩng đầu nhìn Tô Thương, dè dặt nói: "Cũng phải cảm ơn chủ nhân tối hôm đó không nặng tay, tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi."  

Ngày đó sau khi trở về, Đổng Văn Thắng lập tức nói thân phận Tô Thương cho Hứa Sơn Cư biết.  

Cho nên, dù cho Tô Thương không có dịch dung thành Tô Huyền Thiên, nhưng Hứa Sơn Cư cũng nhận ra.  

Bây giờ Hứa Sơn Cư không chỉ khâm phục thực lực của Tô Thương, mà còn khâm phục tính cách của Tô Thương.  

Một người chịu đựng ở ẩn nhiều năm như vậy, chịu đựng đủ lời châm chọc khiêu khích, bị mọi người mắng là đồ siêu cấp ăn chơi, là kẻ dốt nát kém cỏi, nhưng vẫn không lộ diện.  

Tính cách này thật khiến người ta kính nể. Hơn nữa còn có thiên phú kinh khủng, hơn 20 tuổi đã có thực lực dọa người như vậy, nhất định tương lai không xa sẽ là người tài, tiền đồ rộng mở!  

Có vẻ như đi theo một chủ nhân như vậy cũng là một lựa chọn không tồi.  

Tô Thương cảm nhận được sự cung kính của Hứa Sơn Cư đối với mình, trong lòng lại hết sức hài lòng, khẽ cười nhẹ nói: "Được, được, cứ đi theo tôi, ông sẽ rất nhanh sẽ phát hiện ra rằng, việc đi theo tôi là một quyết định hoàn toàn chính xác."  

"Thuộc hạ hiểu rồi."  

Hứa Sơn Cư gật đầu cung kính, sau đó giống như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên lộ ra một vẻ lo lắng: "Cậu chủ, thuộc hạ vốn là đại trưởng lão Vô Ảnh Tông, bây giờ bỗng nhiên quy phục cậu, chỉ sợ tông chủ Vô Ảnh Tông sẽ không chịu để yên đâu."  

"Tông chủ Đoàn Tứ Hải, cao thủ thiên tông, thực lực thâm sâu khó lường, nếu như ông ta biết chuyện này, thì chắc chắn sẽ đến Giang Bắc gây phiền phức cho cậu, cậu..."  

Hứa Sơn Cư đang nói, nhưng bị Tô Thương chặn lại, cười nói: "Đoàn Tứ Hải bị tôi giết chết rồi."  

"Đổng Văn Thắng, ông không nói chuyện này cho Hứa Sơn Cư biết sao?" Tô Thương nhìn về phía Đổng Văn Thắng.  

"Thưa cậu chủ, khi tôi nhận điện thoại của cậu, tôi liền liên hệ với đại trưởng lão, vội vàng chạy đến đây, còn chưa kịp nói gì hết." Đổng Văn Thắng cười nói.  

"Ồ."  

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn sang Hứa Sơn Cư, tiếp tục nói: "Buổi tối bốn ngày trước, tôi đã đánh chết Đoàn Tứ Hải rồi."
 
Chương 381


"Cái gì, đây là..."  

<

Hứa Sơn Cư nghe vậy, toàn bộ khuôn mặt đầy vẻ chấn động, không thể tin được mà nói: "Cậu chủ, ngày đó cậu đánh bại tôi, bằng chính thực lực của cậu, nhưng tôi có thể cảm nhận được, thực lực của cậu cũng không cao hơn tôi quá nhiều."  

Advertisement

"Mà Thiên Tông và địa tông đỉnh phong, khoảng cách ở giữa là cách biệt quá lớn, sao cậu có thể loại bỏ được Đoản Tứ Hải chứ." Sau khi kịp phản ứng, Hứa Sơn Cư lộ ra một nụ cười khổ, cũng không tin chuyện này.  

"Ha ha."  

Tô Thương nghe vậy, đầu tiên là cười to, sau đó đột nhiên phóng ra một luồng uy thế kinh khủng, trong nháy mắt dồn ép Hứa Sơn Cư.  

Cậu!  

Luồng khí tức này, dũng mãnh đáng sợ, mọi thứ bày biện trong phòng đều đang bị làm cho rung chuyển.  

"Uy...Uy thế mạnh quá!"  

Hứa Sơn Cư giật nảy cả mình, dưới luồng khí tức này, cơ thể không khống chế được mà uốn lượn, cuối cùng bay nhảy rồi quỳ dưới đất, bộ dạng ông ấy thấp thỏm lo âu nói: "Thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không nên nghi ngờ cậu chủ, xin cậu chủ thu hồi khí tức lại."  

Lúc trước, là thời điểm Tô Thương ở mức luyện khí tầng thứ bảy, thì có thể đánh bại Hứa Sơn Cư ở cảnh giới địa tông điền phong rồi.  

Bây giờ, Tô Thương thành công đặt lên đến luyện khí tầng thứ tám, khí tức mạnh mẽ không chỉ gấp đôi, có thể đánh nhau với thiên tông sơ kỳ, tất nhiên có thể nhẹ nhàng ép Hứa Sơn Cư rồi.  

"Ừm."  

Tô Thương thu hồi uy thế của mình, khẽ cười nhẹ nói: "Hứa Sơn Cư, bây giờ đã tin tôi có năng lực giết chết Đoàn Tứ Hải rồi chứ."  

"Tin tưởng, thuộc hạ tin tưởng." Hứa Sơn Cư như trút được ghánh nặng, vội vàng trả lời.  

"Đại trưởng lão."  

Đổng Văn Thắng bên cạnh thấy cảnh này, vừa cười vừa nói: "Cậu chủ không chỉ giết Đoàn Thứ Hải, mà nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão của Vô Ảnh Tông các ông cũng đều bị cậu chủ giết chết."  

"Bây giờ, Vô Ảnh Tông chỉ là một cái xác rỗng, cái tông môn này nếu có tồn tại được thêm bao lâu đi nữa, thì cũng sẽ bị thế lực khác thay thế thôi, ông không cần lo lắng gì cả, không ai dám tìm đến cậu chủ gây phiền phức đâu." Nói đến cậu chủ, Đổng Văn Thắng tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.  

"Được, Hứa Sơn Cư, ông đứng lên đi, hôm nay tôi muốn giúp ông đặt chân lên thiên tông." Tô Thương nhấc tay lên cười nói.  

"Thiên...thiên tông."  

Hứa Sơn Cư chậm rãi đứng dậy, biểu cảm có chút kinh ngạc, mặc dù ông ấy không muốn nghi ngờ cậu chủ, nhưng mà chuyện này có phần quá hư ảo rồi.  

Mặc dù mình đặt chân đến địa tông đỉnh phong nhiều năm, nhưng cũng không phải nói tùy tiện là có thể trở thành cao thủ thiên tông được, cậu chủ có thể có phương pháp gì chứ?  

Chẳng lẽ, cậu chủ vì muốn triển khai Đề hồ quán đỉnh, để đem chân khí truyền cho mình sao?  

Nghĩ đến đây, Hứa Sơn Cư trực tiếp phủ nhận cái suy nghĩ này luôn.  

Đề hồ quán đỉnh, thực sự có thể giúp người ta đột phá.  

Cho dù là người bình thường, khi đi qua Đề hồ quán đỉnh, cũng có thể trở thành cao thủ luyện võ.  

Nhưng mà Đề hồ quán đỉnh, đối với người áp dụng nó thì tổn hại cực kỳ lớn. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top