Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!
Dịch Full Tôi Là Đạo Sĩ
Quyển 4 - Chương 15: Gặp lại người xưa


Xe khách dừng tại bến gần một thị trấn thuộc tỉnh Cao Bằng, mọi thứ vẫn như vậy, vẫn là khung cảnh này 3 năm về trước. Ông bác trăm cân từ đằng xa hồ hởi tiến lại gần chúng tôi, tất nhiên là tôi vẫn nhận ra ổng. Người mà từng đưa cho bạn số đá quý tương đương 200 củ thì có lẽ cả cuộc đời này cũng không sao quên được.

Chúng tôi lại tiếp tục lên con xe ô tô của ông bác béo tiến về thị trấn trung du nằm khuất sau dãy núi. Có lẽ sau 3 năm thì vùng đất này cũng thay da đổi thịt khá nhiều, không còn con đường đất đầy ổ gà ổ vịt nữa mà thay thế nó là một con đường nhựa thẳng tắp phẳng lỳ.

Sau hơn một tiếng mài đũng quần trên ghế ô tô thì tôi cũng đã đến ngôi làng. Mà không thể nói là ngôi làng nữa, khi mà đan xen với các căn nhà sàn đã mọc lên vài căn biệt thự kiểu phương tây. Có lẽ nơi này đã trở thành một nơi phát triển du lịch, tôi đoán là như vậy.

Nhưng mọi người ở đây vẫn nhận ra chúng tôi, nhất là một anh hùng diệt cương thi như tôi thì lại càng được trọng vọng hơn ( Dù chỉ là anh hùng rởm). Ba chúng tôi được người dân tiếp đãi bằng những món đặc sản dân tộc và tất nhiên là tôi không thể từ chối thịnh tình của họ.

Đang mải mê ngấu nghiến đặc sản dân tộc thì một anh thanh niên mặc áo dân tộc chạy vào với bộ dạng hối hả. Chàng ta lắp bắp hồn hển như người hết hơi vậy:

- Già làng.... ơi...! Con phát hiện có người... phá mộ...!

Ông bác già sửng sốt trợn tròn mắt cắt lời:

- Có phải ngôi mộ cổ nằm ở gần hang núi phía Bắc không?

Anh dân tộc tu bình nước một hơi rồi hổn hển nói tiếp:

- Chắc...vậy...! Tôi vừa nãy có việc đi gần qua khu cấm địa...! Bỗng thấy... nơi đấy... núi đá... vương vãi bụi mờ... che phủ...! Nghi là có người phá... cổ mổ...! Nên về báo với mọi người... luôn!

Ông bác già xách lấy đồ nghề rồi ra hiệu cho tôi và Xao Jin đi nhanh về phương bắc. Chuyện gì mà khiến cho ổng sốt sắng đến như vậy? Bỏ dở cả bữa cơm dang ăn! -_-

Những kẻ trộm mộ rốt cuộc là ai? Bí mật trong cổ mộ là như thế nào? Hồi sau sẽ rõ!
 
Quyển 4 - Chương 16: Vào mộ


- Có mùi thuốc súng! Đúng là có kẻ vừa dùng mìn phá mộ!

Ổng bác già cầm đám đá vụn lên mũi ngửi rồi lên tiếng cất lời. Chúng tôi nhìn về phía hang động đầy gạch đá lởm chởm, có vẻ như không chỉ mỗi chúng tôi biết đến sự tồn tại của lăng mộ này. Phải chăng bên trong cổ mộ này có báu vật? Tôi nhìn về phía ông bác già với thái độ hoài nghi.

Ông bác già lạnh lùng ra hiệu cho chúng tôi cùng đi vào hang động, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi thuốc súng thật khiến lỗ mũi tôi cảm thấy khó chịu. Tôi bật đèn pin rồi tiến thật chậm vào khoảng không u tối trước mặt, cảm giác cứ như đi vào một con đường âm u sâu hun hút không có điểm dừng vậy. Bỗng nhiên tên Xao Jin giơ tay ra hiệu:

- Dừng lại...! Chúng ta đã đến cửa mộ rồi...!

Tôi soi đòn pin xung quanh xem có phát hiện gì không, và đúng thật, đây có vẻ như là cửa mộ. Hai bên tường là hình khắc của 2 con hổ nhìn trông có vẻ uy nghiêm và dữ tợn, ngoài ra còn có mấy dòng chữ tàu nữa mà tôi nhìn không luận được ra.

- Có vẻ như đây nà mộ của vị quan nhà Thanh! Biểu tượng Hổ nà để chỉ những vị quan nớn, giống như Nong được ví như dòng tộc ái tân giác na vậy!

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn rồi lên tiếng hỏi:

- Làm sao cậu biết đây là mộ quan nhà Thanh? Biết đâu là nhà Minh, nhà Nguyên gì đó thì sao?

Tên người tàu chỉ vào hình khắc con hổ rồi ôn tồn trả lời:

- Kĩ lăng khắc hình lày theo những gì tôi từng đọc trong sách thì ló xuất hiện vào khoảng hơn 100 lăm trước đổ nại! Cũng có nghĩa nà vào khoảng cuối đời nhà Thanh! Với cả dòng chữ lày nà tên dòng họ vị quan được chôn cất tại lơi lày!

Ông bác già nhìn tên Xao Jin rồi khẽ mỉm cười xác nhận:

- Cậu đoán đúng rồi! Đây đúng là cổ mộ đời nhà Thanh! Có vẻ như cậu đang thắc mắc một số truyện khác nữa phải không?

Tên người tàu bước tiếp về phía trước nhưng vẫn lên tiếng với thái độ bàng quang:

- Đạo sĩ Mao Sơn không quan tâm nhiều đến chuyện thế tục! Với cả việc cổ mộ đời nhà Thanh nại xuất hiện ở địa phận Việt Lam, chắc chắn có nguyên do của ló! Cứ đi tiếp rồi sẽ biết thôi...!

Chúng tôi lại tiếp tục đi tiếp về phía trước, càng đi vào sâu thì những họa tiết trong hang động càng rõ nét hơn. Ổng bác già ra hiệu cho chúng tôi ngừng lại rồi tập trung nghe ngóng:

- Hình như có tiếng động gì tiến về phía chúng ta thì phải? Mọi người cẩn thận...!

Chúng tôi lép sâu một cái ngách nhỏ gần đó rồi chờ đợi, khoảng gần một phút sau khoảng chục người chạy ra với bộ dạng hớt hải, trên khuôn mặt họ lộ rõ vẻ kinh hoàng như vừa gặp phải điều gì đáng sợ lắm. 

Ông bác già suy nghĩ một hồi rồi lạnh lùng cất lời:

- Mọi việc có vẻ không ổn rồi? Có vẻ như đã có biến động bên trong cổ mộ!

- Bịch... Bịch... Bịch...!

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau... Hình như có tiếng gì đó đang nhảy đến đây thì phải! Phải chăng là... 
 
Quyển 4 - Chương 17: Thây biến


Tôi cầm chặt "Phá Hồn Kiếm" rồi từ từ ngó mắt ra đường chính, không có ai cả. Tiếng động lúc này cũng không còn vang lên nữa, không gian hun hút im lặng đến đáng sợ. Ông bác già cũng có vẻ lo lắng nên ôn tồn lên tiếng:

- Tình hình này nếu đi sâu vào bên trong cũng không ổn! Chúng ta cứ đi ra ngoài trước rồi từ từ bàn mưu tính kế!

Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc chúng tôi gần ra đến bên ngoài hang động thì bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển. Bọn người đào mộ đã đặt mìn lấp hang động mất rồi, tôi hoang mang không biết làm sao nữa, chẳng lẽ bị chôn sống trong cổ mộ này cả đời sao? Tôi đưa mắt nhìn về phía sư phụ với giọng điệu cầu cứu:

- Giờ phải làm sao đây sư phụ? Con không muốn chết khô ở trong này đâu!

- Bình tĩnh đi! Cổ mộ bao giờ cũng sẽ có một, hai cửa phụ! Lếu chúng ta tìm thấy thì sẽ ra được khỏi đây thôi! Nhưng muốn ra cũng không dễ đâu...!

Tên Xao Jin nghiêm mặt cắt lời tôi, ông bác già rọi đèn pin về phía con đường độc đạo rồi tỏ ý tán thành:

- Xao Jin nói đúng! Giờ chúng ta phải tuyệt đối bình tĩnh...! Chỉ cần đến được cuối cổ mộ là sẽ ra được bên ngoài thôi...! 

Chúng tôi lại quay trở lại con đường cũ, đi sâu vào bên trong cổ mộ. Càng vào sâu trong mộ, thì tôi càng cảm thấy bất an đến lạ thường, hình như chướng khí nơi này có vẻ gì đó không ổn. thực sự không ổn tí nào.

Đi vào khoảng nửa tiếng, thì cuối đường phát ra một ánh sáng yếu ớt le lói. Chúng tôi chính thức tiến vào đại sảnh cổ mộ...

Công nhận là ngôi cổ mộ trông có vẻ rất dị, giữa đại sảnh kê hơn vài chục phiến đá to như cái giường đơn vậy, ở phía cuối đại sảnh có hai chiếc quan tài gỗ màu đen giống như phim cổ trang Trung Quốc. Tôi đi lanh quanh xem có thấy gì hot không, nhỡ đâu lại kiếm được đồ cổ hay vật quý nào bán ra tiền thì sao. 

Nhưng ngoài những phiến đá mốc meo và hai cái quan tài gỗ thì chẳng có hiện kim nào đáng giá cả, tôi thất vọng chau mày nhìn về phía ông bác già và tên người tàu. Thái độ của họ hình như đang lo lắng chuyện gì đó, bất chợt khuôn mặt ổng bác già tái xanh lại khi sờ lên phiến đá:

- Xác đâu.. rồi...! Sao xác... ở đây... lại không còn...!

- Bịch... Bịch... Bịch...!

Tiếng động kì lạ lúc nãy lại vang lên sau lưng tôi, tên người tàu và ông bác già nhìn về hướng của tôi rồi lôi kiếm gỗ ra thủ thế. Không cần phải ngoái cổ lại tôi cũng biết, cái thứ đang ở sau lưng tôi là cái gì rồi....
 
Quyển 4 - Chương 18: Át chủ bài


Tôi lao nhanh về phía ông bác già, rồi đứng sau lưng họ. Đúng là không ngoài dự đoán, một đám cương thi nam có, nữ có, trẻ em có đang nhảy loi choi tiến về phía chúng tôi.

Ông bác già lôi trong túi một tập đạo bùa ra, rồi chĩa kiếm gỗ lao về phía đám cương thi. Tên Xao jin cũng từ đằng sau lao đến hỗ trợ cho ổng, còn tôi thì đương nhiên không biết làm gì thôi thì cứ đứng xem cho nó xôm có gì tùy cơ ứng biến.

Kiếm gỗ chạm vào cương thi tóe ra tia lửa điện chói mắt, nhưng hình như không có xi nhê gì với chúng. Cứ định dán bùa vàng lên trán chúng, thì con cương thi khác lại lao vào ngăn cản. Giống như bọn chúng là một tập thể đoàn kết hỗ trợ cho nhau vậy.

Ông bác già và tên người tàu có vẻ bối rối trước bọn cương thi, hai đạo sĩ đối đầu với hơn hai mươi con cương thi phải nói chẳng khác gì lấy trứng chọi đá, dù có là thiên sư Mao Sơn cũng không thể lấy một chọi mười được.

Đang mải suy nghĩ xem có cách nào giải quyết hay không, thì tiếng động kì lạ bịch bịch bịch lại một lần nữa phát ra sau lưng tôi. Từ từ ngoái cổ ra phía sau nhìn, mắt tôi trợn tròn khi thấy 2 con cương thi đang nhe nanh chĩa đôi bàn tay sắc nhọn về phía mình.

Tất nhiên không cần phải nói, tôi lấy hết sức bình sinh chạy bán sống bán chết. Thật lòng không phải vì tôi sợ, mà trình độ của tôi lúc này thì quả thật đối đầu với chúng nó chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết.

Tôi chạy một lúc lâu, rồi lạng choạng ngã vật xuống nền đất. Ngoái cổ nhìn lại phía sau một lần nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm khi đã cắt đuôi được hai con cương thi.

Tâm trạng tôi lúc này thật sự rất hỗn loạn, tôi không biết phải làm gì nữa. Giờ chạy trốn cũng không thể thoát được lũ cương thi, mà quay lại hỗ trợ ông bác già thì khả năng lên bảng đếm số còn cao hơn.

Tôi tự đấm đầu mình cố suy nghĩ xem có cách gì khả quan hơn không, rồi đôi mắt tôi chợt lóe sáng. Sao có thể quên được nó chứ, rõ ràng tôi đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ trước rồi mà.

Tôi mỉm cười lấy quân át chủ bài của mình ra, rồi quay lại đại sảnh với tư thế của một chiến binh kiêu hãnh. Nhìn về phía ông bác già và tên người tàu vẫn đang chật vật đối đầu với đám cương thi, tôi tiến lại gần rồi hét thật lớn ra hiệu cho họ:

- Hai người tạm thời tránh ra xa đi! Bọn cương thi này cứ để tôi giải quyết! 
 
Quyển 4 - Chương 19: Bảo vật bí ẩn


- Mày lo cho thân mày trước đi! Đây không phải là truyện đùa đâu!

Ông bác già vừa cau mày lên tiếng vừa vất vả chống đỡ đợt tấn công từ đám cương thi, nhưng tôi không quan tâm đến lời ổng nói. Tôi mỉm cười nói lớn với chất giọng ồm ồm:

- Tôi không đùa đâu! Mọi người tránh xa ra đi! Để mình tôi xử lý chuyện này!

Ông bác già nhìn về hướng tôi, rồi ông hơi ngạc nhiên không hiểu tôi đang làm cái quái gì nữa. Từ từ ổng do dự rồi ra hiệu cho Xao Jin lùi lại phía sau tôi hồi sức, bọn cương thi nhảy thật nhanh về phía tôi và chĩa đôi bàn tay sắc nhọn chực chờ cấu xé những sinh vật sống trước mặt.

Nhưng hình như chúng không để ý đến sự hiện diện của tôi mà chỉ nhìn về phía hai người kia, tôi nhẹ nhàng đi đến trước mắt bọn cương thi rồi dán từng đạo bùa màu vàng lên trán của chúng không sót một tên nào cả.

Một không gian im lặng bao trùm đại sảnh, những con cương thi đứng bất động như tượng đá khiến ông bác già và tên người tàu sững sờ vì kinh ngạc. Ổng nhìn về phía tôi rồi trợn mắt lên tiếng:

- Sao mày có thể làm được như thế?

Tôi bỏ cái mask thở oxy ra rồi mỉm cười trả lời:

- Tất nhiên là con dùng pháp bảo hiện đại bình thở oxy rồi! Thầy quên là cương thi bị mù à? Bọn chúng chỉ có thể phát hiện sinh vật sống qua hơi thở mà thôi:3

Ông bác già nhìn tôi gật đầu mỉm cười như có vẻ tự hào lắm, tên Xao Jin cũng có vẻ thán phục trước những gì tôi vừa làm được. Tất nhiên đừng trông mặt mà bắt hình dong, có thể hiện tại tôi không giỏi bằng các người nhưng chưa biết ai mới là người gánh team đâu:v. Tôi nhìn về phía bọn cương thi rồi nhăn mặt bâng quơ hỏi:

- Còn lũ cương thi này thì tính sao hả thầy?

Ông bác già nhìn về phía đám cương thi rồi lạnh lùng trả lời:

- Để tránh tai họa về sau! Đốt xác chúng đi!

Thế là ba chúng tôi sắp xếp đám cương thi sát lại gần nhau rồi châm một mồi lửa hỏa thiêu bọn chúng. Trong thời gian hỏa táng, tôi lại đi mày mò xung quanh xem có kiếm được gì đáng giá không. Chứ chẳng lẽ cổ mộ quan nhà Thanh lại không chôn theo vật gì quý giá thì vô lý quá.

Ở giữa hình khắc đằng sau hai chiếc quan tài hình như có cái gì phát sáng le lói, tôi từ từ tiến lại gần đó để ngó thử xem, biết đâu lại phát hiện bảo vật gì giá trị thì sao. Một chiếc rương nhỏ làm bằng gỗ tỏa ra mùi hương nhè nhẹ được trảm khắc họa tiết rồng phượng rất cầu kì và được đính bảo ngọc bên trên.

Bảo vật... Chắc chắn là bảo vật...! Quả này thì không muốn phát tài cũng không được rồi...! Tôi khẽ mỉm cười nhẹ nhàng cầm lấy chiếc rương nhỏ rồi len lén cất ngay vào trong túi, bỗng nhiên kệ đá rung chuyển, từ xung quanh một màu khói xạm tỏa ra từ tứ phía.

- Cẩn thận...! Trong khói có độc...!

Nghe thấy tiếng Xao Jin hét lên, tôi vội vàng chạy nhanh từ phía họ, một tiếng động lớn vang lên sau lưng tôi làm rung chuyển một góc hang động. Ông bác già và Xao Jin nhìn về phía 2 chiếc quan tài, thái độ của họ dần dần thay đổi từ ngạc nhiên, sững sờ rồi tái mặt:

- Cái oán khí lặng lề này... chẳng nẽ nà...!

Giọng Xao Jin run run lên tiếng, ông bác già lạnh lùng giữ chặt thanh kiếm gỗ rồi khẽ gật đầu xác nhận:

- Cái mùi hôi này chỉ có thể là nó... cấp bậc cương thi tinh...!
 
Quyển 4 - Chương 20: Giao chiến cương thi tinh


Mùi tử khí phát ra nồng nặc xung quanh hai chiếc quan tài gỗ làm chúng tôi phải che mũi lùi lại ra đằng sau, 2 con cương thi một nam một nữ trong chiếc quan tài từ từ đứng thẳng đứng dậy.

Chúng nhe răng phả ra làn khí xanh rồi chĩa đôi bàn tay với những móng vuốt đen sắc nhọn về phía chúng tôi. Tôi khẽ mỉm cười rồi lại đeo mask oxy vào miệng tiến thẳng về phía chúng, một khi đã có pháp bảo hiện đại này thì đừng nói là cương thi tinh ngay cả siêu cấp thi vương tôi cũng chẳng coi ra cái nghĩa địa gì luôn.

Tôi tiến gần đến chúng, rồi cầm đạo bùa màu vàng định dán lên trán 2 con cương thi. Nhưng hình như có gì đó không ổn, đôi mắt chúng hình như nhìn thẳng về phía tôi, miệng chúng nhe răng ra với thái độ hằm hè lộ vẻ sự tức giận.

- Lùi lại mau! Cương thi tinh không bị mù đâu...!

Tôi vẫn chưa kịp định hình lại sự việc thì đã thấy thân thể mình bay về một phía, rồi ngã bổ nhào xuống mặt đất. Ngực của tôi cảm thấy ê ẩm hết sức sau quả vạt tay cực mạnh của con cương thi tinh đực, tôi nhăn nhó định quay sang mắng ông bác già cho bõ ghét vì không can ngăn sớm hơn nhưng có lẽ mọi việc lúc này không ổn...

Ông bác già và tên Xao Jin đang vất vả chống đỡ lại từng đợt tấn công của con cương thi tinh đực, nhìn điệu bộ của họ thì biết ngay lần này là lành ít dữ nhiều rồi. Tôi xoa ngực cho đỡ đau rồi cố gắng gượng dậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hình như có gì đó thiếu sót, con thi tinh đực đang đánh nhau với 2 người họ vậy con thi tinh cái đâu?

Tiếng gầm gừ sau lưng, làm gáy tôi bỗng nhiên rùng mình. Tôi nhanh trí lộn một vòng sang ngang vừa kịp lúc tránh được 10 đầu ngón tay của con thi tinh cái, nhìn chục lỗ sâu hoăm hoắm trên nền đất, vầng trán tôi toát mồ hôi hột. May mà mình tránh kịp không thì đã ngắm gà khỏa thân rồi.

Tất nhiên là sau khi được chiêm ngưỡng sức mạnh của con thi tinh cái, bản thân tôi chỉ biết chạy và chạy. Nhưng con hàng cấp boss này không còn dễ chơi như mấy con crẹp lúc trước, dù tôi có chạy nhanh đến mấy thì nó cũng nhảy nhanh hơn và chặn đường lùi của tôi.

Sau một hồi vần nhau như mèo đuổi chuột, bản thân tôi đã không còn sức để chạy tiếp nữa. Nhưng tôi không thể đầu hàng dễ dàng như vậy được, nắm chặt "phá hồn kiếm" trong tay, tôi nhăn mặt nhìn về con thi tinh cái rồi gầm gừ hét lớn:

- Dồn tao vào đường cùng...? Tao hấp CMM!

Tôi lao thật nhanh đến con thi tinh cái rồi đâm mạnh " Phá Hồn Kiếm " vào ngực nó.

- Phập....!

Tiếng vật nhọn xuyên qua cơ thể, đôi mắt tôi nhìn thẳng về phía ngực con cương thi. Kiếm của tôi không thể đâm qua cơ thể mình đồng da sắt của nó, vậy âm thanh lúc nãy từ đâu phát ra...?

Tôi cúi xuống nhìn lại bụng của mình, nó đang bị 5 đầu ngón tay của con thi tinh cái đâm xuyên qua. Hàm răng của con thi tinh cái cắm phập thẳng vào cổ của tôi, một dòng máu đỏ từ từ chảy ra và tôi biết chắc chắn một điều:

- Lần này mình xong thật rồi...!
 
Quyển 4 - Chương 21: Cương Thi Vương


Cơ thể tôi đổ gục xuống nền đất lạnh, người tôi giật lên liên hồi, đôi mắt lờ mờ nhìn khoảnh khắc xung quanh lần cuối. Mình sẽ chết thật sao? Không còn được gặp lại gia đình nữa sao? Cả một tương lai hạnh phúc bên ý trung nhân vỡ tan như vậy sao?

Tôi không cam tâm, quyết không cam tâm, chắc chắn không cam tâm. Tôi gồng mình lấy hết sức bình sinh cố gắng đứng thẳng dậy, ôm chặt vết thương ở bụng và lê từng bước nặng nề.

Cơ thể tôi bắt đầu nóng dần lên, những vết thương do con thi tinh cái gây ra bỗng nhiên sùi bọt và lan tỏa khắp cơ thể. Hình như những vết thương đó từ từ thu nhỏ dần rồi liền lại như chưa từng tồn tại vậy.

Tôi bắt đầu cảm nhận được một nguồn sức mạnh cực lớn trong cơ thể, nó như đang muốn phát tiết ra, muốn trỗi dậy, muốn... bùng cháy. Tôi nhận ra nó rồi... cái cảm giác này... sức mạnh của quỷ vương Pandaka... Tại sao tôi lại có được nó chứ? Rõ ràng là đại quỷ thần vương đã quay trở về la sát giới rồi mà?

Nhưng tôi không quan tâm, nhặt lại Phá Hồn Kiếm, tôi cảm thấy lúc này mình có thể tiêu diệt được 2 con cương thi tinh. Khẽ mỉm cười, tôi lao thật nhanh đến con thi tinh cái và song phi cước vào lưng của nó.

Cơ thể con cương thi tinh cái đập thẳng xuống nền đất, Con thi tinh đực trợn mắt nhìn tôi rồi nhe hàm răng sắc nhọn toan lao đến xé xác tôi, tôi khẽ lách người rồi đá quét vào mặt nó làm thân hình thi tinh đực bay về phía 2 chiếc quan tài.

Ông bác già và tên Xao Jin trố mắt nhìn tôi như không thể tin những gì vừa xảy ra, nếu là cách đây 10 phút trước thì chắc ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được là mình làm được như vậy. Nhưng giờ thời thế đã thay đổi, và hiện tại chỉ có tôi mới có thể chuyển bại thành thắng.

- Grào.....!

Con thi tinh cái lao đến điên cuồng chĩa đôi bàn tay sắc nhọn đâm về phía tôi, nhưng giờ phản ứng của nó đối với tôi là quá chậm. Tôi nắm chặt Phá Hồn Kiếm chém thẳng xuống, đôi bàn tay của con thi tinh cái rụng rời nằm dưới mặt đất. Nó ré lên đau đớn,rồi hoảng sợ bỏ chạy về phía con cương thi tinh đực nhưng có lẽ mọi thứ đã muộn...

- Chết đi...! Yêu nghiệt...!

Tôi phi thân đến đâm thẳng Phá Hồn Kiếm vào sau ngực con thi tinh cái, đôi mắt nó run run nhìn về phía con thi tinh đực như có ý cầu cứu. Tôi rút mạnh lưỡi kiếm ra, con thi tinh cái đổ nhào xuống mặt đất rồi bỗng nhiên tan chảy thành nước, một sình nước bốc mùi hôi thôi khó ngửi.

Con thi tinh đực nhìn về phía sình nước, nó rống lên tiếng kêu dữ dội. Cơ thể nó bỗng nhiên tỏa ra oán khí đỏ rực như lửa vậy, đôi mắt nó trợn tròn nhìn về phía tôi rồi rít lên tiếng gì đó mà tôi nghe không hiểu...

Ông bác già bỗng buông thanh kiếm gỗ xuống, còn tên Xao Jin thì lắp bắp miệng không nói rõ lên lời. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía tên người tàu rồi bâng quơ lên tiếng hỏi:

- Con cương thi nói cái gì vậy?

Tên Xao Jin nhìn về phía tôi, giọng nói run run trả lời:

- Chúng mày sẽ phải chết hết...! Cương thi... mà biết lói... chỉ có thể nà... Cương... Thi.... Vương...!
 
Quyển 4 - Chương 22: Cứu tinh bí ẩn


- Cương thi vương là cái thá gì chứ? Cơ thể bốc mùi hơn lúc trước là có thể dọa được tao sao? giỏi thì đến đây nào?

Tôi nhếch mép cười một cách ngạo mạn nhìn về phía con cương thi vương, rõ ràng trong thời điểm hiện tại với sức mạnh này thì tôi chẳng ngại bố con thằng nào cả. Con cương thi vương hằm hè nhìn về phía tôi, gáy tôi có cảm giác hơn ớn lạnh, một nỗi sợ hãi đang bao trùm khắp cơ thể mình.

Tôi có cảm giác như một luồng sát khí đang lao đến phía mình, lùi người về phía sau một chút để tránh nỗi sợ hãi đó bỗng nhiên tôi thấy tay áo mình có những vết cắt lờ mờ. Nó đang ở sát trước mặt tôi, cái khuôn mặt gớm ghiếc đó, mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra từ cơ thể của nó.

- Grào...!

Cương thi vương hét lên trước mặt tôi, một âm thanh thật khiến cho người ta phải rùng mình vì ghê sợ, mà ghê sợ nhất chính là mùi hôi thối tỏa ra từ miệng của nó. Tôi đưa "Phá Hồn Kiếm " lên, lấy hết sức bình sinh bổ thẳng xuống đầu của nó:

- Keeng....!

Tiếng kêu khô không khốc vang lên, cương thi vương nhe răng nở nụ cười mỉa rồi đưa 2 tay bóp lấy cổ tôi ném thẳng về phía góc tường. Tôi cố gắng gượng dậy nhìn về phía cương thi vương, nó đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào, miệng lẩm bẩm tiếng tàu gì đó tôi nghe dần dần ngộ ra:

- Mày giết thê tử của tao? Tao quyết phanh thây xẻ thịt mày...!

10 ngón tay sắc nhọn của cương thi vương chĩa thẳng xuống quyết đưa tôi vào cửa tử, tôi né người sang trái hết sức bình sinh cố chạy ra khỏi tầm kiểm soát của con cương thi. Nhưng vừa hoàn hồn thì cương thi vương đã ở trước mặt tôi từ lúc nào, nó nắm lấy cổ áo tôi rồi ném thật mạnh cả thân thể tôi về phía quan tài.

Lúc này tôi mới nhận ra sự đáng sợ của đại ma đầu thi vương, một thứ sức mạnh tối thượng. Hai chân nó không còn nhảy cà tưng nữa, mà hình như nó đang bay lờ lờ trên mặt đất vậy. Lúc này toàn thân tôi run lẩy bẩy, tôi đang sợ, sợ một cách thật sự.

- Trói chặt nó lại...!

Ông bác già ném chỉ đỏ về phía tên Xao Jin, rồi hét thật lớn. Hai người họ chạy vòng quay con cương thi vương, rồi dùng hết sức bình sinh kéo thật chặt. Con cương thi vương rống lên một tiếng, Ầm... một áp lực cực mạnh đẩy ông bác già và tên Xao Jin bay về phía góc tường. 

Con cương thi vương phi thân đến, chĩa 2 bàn tay với móng vuốt sắc nhọn cùng với khuôn mặt nhăn nhó vì phẫn nộ:

- Nạp mạng đi nhãi con...!

- Yêu nghiệt...! Chớ lộng hành...!

Một bóng người lao đến, đá mạnh vào người con cương thi khiến nó lùi lại vài bước... Hình như tôi đã gặp người này ở đâu rồi thì phải... Loáng thoáng từ đằng xa, ông bác già ngạc nhiên nhìn về phía người đó rồi thốt lên với giọng điệu kinh ngạc:

- Sư phụ...!
 
Quyển 4 - Chương 23: Gặp lại bà nội nuôi


Ông bác già vừa kêu lên sư phụ ư? Lẽ nào đó chính là lữ tiên đạo trưởng? Không thể nào... rõ ràng nghe bố mẹ tôi kể lại thì bà nội nuôi của tôi đã mất từ lâu rồi mà... Nhưng... trong lòng tôi vẫn thắc mắc về lời nhắn bóc phốt ông bác già trong quyển sổ của bà,không thể tự nhiên nó bỗng nhiên hiện ra được. Phải chăng bà nội nuôi của tôi còn sống? và đó chính là người đang đứng trước mặt tôi...

Vị cứu tinh đó tuổi ngoài 60, tuy tóc đã bạc đầu nhưng phong thái vẫn còn uyển chuyển và minh mẫn lắm. Bà ta ra hiệu cho tôi lùi về phía ông bác già và tên Xao Jin, rồi bà chĩa kiếm gỗ về phía con cương thi vương dõng dạc lên tiếng:

- Yêu nghiệt phương bắc to gan! Dám làm loạn ở nước việt nam này,bắt nạt cháu nội ngoan của ta! Hôm nay ta sẽ thế thiên hành đạo cho mày vĩnh bất siêu sinh!

Cương thi vương đứng bật thẳng dậy, nó nhếch mép nhe răng cười với thái độ coi thường bà lão. Nó lẩm nhẩm thần chú gì đó, một luồng tà khí nồng nặc tỏa ra khắp nơi khiến chúng tôi phải nhăn mặt lùi lại vài bước.

Bà lão tiến về phía ba chúng tôi, rồi khẽ nói nhỏ với ông bác già:

- Cương thi vương ngoài sấm sét của thiên lôi ra thì không có cách nào tiêu diệt được nó đâu! Ngươi mau cùng hai tên nhóc con này đi qua cửa phụ bên trái ra ngoài hang động lập đàn mượn ngũ lôi đi! Ta sẽ ở lại cản đường rồi dẫn dụ nó ra ngoài!

Ông bác già nhìn về phía bà lão, giọng nói run run lên tiếng:

- Để người ở lại một mình... con không yên tâm chút nào...! Sư phụ...!

Bà lão hét lớn cắt lời:

- Nhanh lên...! Ta bảo ra là ra....!

Ông bác già hạ quyết tâm ra hiệu cho hai chúng tôi chạy ra theo cửa phụ, tất nhiên là con cương thi vương không để chúng tôi toại nguyện. Nó phi thân đến định chặn đường trước mặt chúng tôi, nhưng bà lão đã nhanh chân chạy đến trước mặt cương thi vương cản lại nó.

Trận chiến trong đó ra sao, tôi không biết được nữa. Lúc này tôi chỉ biết tiến thẳng về phía trước và tìm đường ta bên ngoài, tiếng gió thổi vi vu như báo hiệu thế giới bên ngoài không còn xa nữa.

Cuối cùng thì chúng tôi cũng thoát khỏi cổ mộ, ngay lập tức ông bác già ra hiệu cho chúng tôi nhanh chóng cắm cờ, lập đàn xin trời mượn sét. Thời gian vô cùng cấp bách nên tuyệt đối không thể có sai sót, từ đằng sau một tiếng động rung chuyển bên trong hang động như thức tỉnh chúng tôi:

- Con quái vật sắp ra khỏi cổ mộ rồi!
 
Quyển 4 - Chương 24: Tận diệt


- Uỳnh....!

Khói bụi mù mịt từ trong hang động tỏa ra, một bóng người bay ra rồi ngã sõng soài trước mặt đất. Tôi chạy lại gần đỡ bà nội đứng dậy, khuôn mặt bà nhăn nhó đau đớn nhìn về phía cửa hang động rồi bà khẽ lên tiếng:

- Đã lập đàn xong chưa?

Tôi dìu bà nộ về phía pháp đàn rồi ôn tồn trả lời:

- Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi rồi bà ạ!

- Vậy làm phép triệu hồi ngũ lôi...!

Rồi bà dồn khí lực trong người, ném đạo bùa tung trời miệng lẩm nhẩm:

- Lạy ngọc hoàng đại đế, lạy tam thánh thiên tôn...!

Con xin được phép mời thiên lôi trợ giúp diệt yêu nghiệt gian tà...!

Từ trong hang động, một bóng người lao đến pháp đàn. Nó chĩa mười ngón tay sắc nhọn quyết phá tan trận pháp đang lập, ông bác già, tôi và Xao Jin lập tức lao đến ngăn cản cương thi vương quyết không cho nó gây ảnh hưởng đến trận pháp đang lập.

Chúng tôi vất vả cố câu giờ càng lâu càng tốt, nhưng có vẻ sức người có hạn. Đại ma đầu cương thi vương đã thoát ra khỏi tam giới ngay cả bà nội nuôi của tôi cũng không phải là đối thủ thì ba chúng tôi cũng chỉ là vật cản đường ngắn hạn mà thôi.

Bỗng nhiên, sấm sét vang trời, không khí mưa giông bao tụ. Có vẻ như ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của chúng tôi nên sai thiên lôi trợ giúp, bà nội nhìn về phía tôi rồi hét thật lớn:

- Mau ném " Phá Hồn Kiếm " lên trên trời...!

Tôi ném mạnh thanh kiếm lên trời, một tia sét từ đâu đánh mạnh vào thanh kiếm tạo ra một tiếng nổ đoàng. Bà nội nhảy lên cao giữ chặt Phá Hồn Kiếm rồi đâm thật mạnh xuống đầu Cương Thi Vương.

Tất nhiên là nó không cam chịu đứng yên bất động, cương thi vương xỉa 10 đầu ngón tay sắc nhọn về phía trên định đâm vào người bà nội tôi. Nhưng ông bác già và tên người tàu giữ hai tay của nó và ghìm mạnh xuống, còn tôi thì ôm chặt bụng cương thi vương cố gắng không để nó vùng vẫy!

- Nạp mạng đi! Yêu nghiệt....!

Rốp...! " Phá Hồn Kiếm " đâm thẳng xuyên qua đầu cương thi vương xuống dưới tận yết hầu, cơ thể nó run lên lẩy bẩy rồi kêu lên đau đớn. Bà nội hét lên ra hiệu cho chúng tôi chạy nhanh khỏi chỗ đó:

- Chạy mau...! Nó sắp nổ tung rồi....!

- Bùm....!

Cơ thể cương thi vương nát tan thành vạn mảnh, bốc cháy xì xèo khét lẹt kèm theo mùi hôi thối khó ngửi. Trên mặt đất, chỉ còn lại thanh " Phá Hồn Kiếm " đang nằm trơ trọi bốc khói nghi ngút...

Vậy là cuối cùng mọi việc cũng kết thúc, tôi nhìn mọi thứ xung quanh rồi thở phào nhẹ nhõm. Định cầm " Phá Hồn Kiếm " cho vào trong túi thì bỗng một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay tôi:

- Mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu...!
 
Quyển 4 - Chương 25: Thà không làm đạo sĩ


Người nắm lấy cổ tay tôi là hắn, Xao Jin. Tôi ngước lên nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, nhưng tôi dần hiểu ra là hắn đang muốn gì:

- Việc các người muốn, ngộ đã nàm xong! Giờ đã đến núc lên kết thúc mọi chuyện đi!

Bà nội ngạc nhiên nhìn về phía chúng tôi rồi lên tiếng hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì nữa?

Ông bác già lúc đầu còn ấp úng, nhưng sau khi bị bà nội nuôi của tôi vặn hỏi thì ổng thở dài rồi kể hết đầu đuôi câu chuyện. Bà nội nuôi đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nhìn tôi cất lời:

- Nguyễn Đ! Cháu đưa " Phá Hồn Kiếm " cho Xao Jin đi!

Tôi sững sờ không biết nói sao nữa, cảm giác trong tôi lúc này là vô cùng, vô cùng khó chịu. Bà nội không tin là tôi có thể đánh bại tên người tàu đấy sao? Thật sự là tôi không cam lòng khi phải đưa pháp bảo cho hắn, nhưng nó đâu có phải là của tôi? Chủ nhân thực sự của nó vẫn là Lữ Tiên Đạo Trưởng!

Tôi mím miệng cố gắng che giấu cảm xúc rồi đưa " Phá Hồn Kiếm " cho Xao Jin. Hắn nghiêm túc nhận lấy pháp bảo từ tôi, rồi cho vào túi của hắn. Rồi hắn nhẹ nhàng cất lời hỏi:

- Còn một pháp bảo " Thâu hồn kính ", không biết là Lị có đang giữ ló không? Có thể cho Ngộ xin nại được không?

- Đừng được voi đòi tiên nữa! Đưa lại Phá hồn kiếm cho ngươi là ta đã nể tình sư phụ năm xưa lắm rồi!

Bà nội tôi quắt mắt lên nhìn về phía Xao Jin, hắn có vẻ bối rối nhưng vẫn nhẹ nhàng rụt rè lên tiếng:

- Mong trưởng bối thông cảm! Việc lày nà do sư phụ Mao Tiểu Phi chỉ thị cho con đi tìm...! Con thực nòng cũng rất khó xử...!

- Vậy ta sẽ cùng ngươi quay về Mao Sơn...! Vậy là ngươi có thể dễ dàng ăn nói rồi...! Cũng đã lâu lắm rồi ta chưa có dịp gặp lại đại sư huynh! 

Bà nội khẽ mỉm cười lên tiếng, Xao Jin cũng không dám làm càn nhẹ nhàng mỉm cười thuận ý. Ông bác già mắt rưng rưng nhìn về phía bà nội, ổng quỳ rạp xuống miệng khẽ run run cất lời:

- Sư phụ... đồ nhi bất hiếu...! Con biết là người khó lòng...cho con quay về làm đệ tử của người...! Chỉ xin người...hãy tha thứ.. tội lỗi con đã gây ra...!

Bà nội thở dài rồi nhìn về phía ông bác già:

- Dù sao... truyện cũ đã qua... có trách móc cũng không được gì...! Nếu ngươi dạy dỗ cháu nội ta đến nơi đến chốn..! Thì ngươi vẫn sẽ là đại đệ tử của Lữ Tiên Đạo Trưởng...!

Ông bác già quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu nhưng nước mắt ổng vẫn từ từ nhỏ giọt xuống dưới mặt đất. Bà nội nuôi nhìn về phía tôi trìu mến, nhưng thực sự lúc này tôi không biết phải làm sao nữa.

Tôi chỉ biết ngước nhìn bà nội cùng tên Xao Jin bước đi về hướng bắc. Có lẽ tôi đã có lựa chọn riêng cho mình... tôi không muốn làm đạo sĩ Mao Sơn nữa...!

*****************************************

- Người nói sao...! Ngươi không muốn làm đạo sĩ nữa...!

Ông bác già nhìn về phía tôi với thái độ ngạc nhiên, tôi khẽ mỉm cười rồi thở dài lên tiếng:

- Con chỉ không muốn làm đạo sĩ Mao Sơn nữa thôi...! Con không thích học đạo pháp của bọn người tàu...!

Ông bác già khẽ nhếch mép rồi nhấm nháp tách trà:

- Có phải vì chuyện " Phá Hồn Kiếm " phải không? Không ngờ lòng dạ ngươi cũng thuộc hạng tiểu nhân đấy? 

Tôi im lặng trước lời khích đểu của ông bác già, vì có lẽ những lời ông bác già nói về tôi là hoàn toàn chính xác. Tôi ghen ăn tức ở, tôi cảm thấy bị xỉ nhục, tôi không muốn đi theo con đường đạo thuật của bà nội mình.

- Một kì tài học đạo như người nếu mà bỏ thì cũng uổng...! Hãy đến địa chỉ trong giấy này... ngươi sẽ được như ý muốn!

Vừa cất lời, ổng vừa lấy card visit trong túi áo ra đưa cho tôi. Tôi nhìn vào địa chỉ ghi trên card, đôi mắt sửng sốt vì kinh ngạc:

- Nhưng có chắc là họ sẽ nhận con làm đệ tử không?

Ông bác già nhìn về phía chân trời, đôi mắt lộ vẻ niềm suy tư:

- Nếu ngươi đi cùng cái H, thì khả năng là được....

**********************************************

Tại một tòa nhà cao tầng nằm trong quận Cầu giấy.

Gã đàn ông đưa mắt nhìn về phía đám người với thái độ bực dọc:

- Thất bại... từ atula vương... đến việc vào cổ mộ lấy báu vật... mọi việc đều thất bại... nuôi chúng mày thì thà nuôi con chó giữ nhà còn có ích hơn...! Cút ra ngoài cho tao...!

Lũ người kia không dám thái độ, tự biết ý lủi thật nhanh ta ngoài. Gã đàn ông bí ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi rít điếu xì ga một hơi thả trôi làn khói thật chậm:

- Cục tâm linh miền bắc... Chúng mày dám đối đầu với tao... Được...! Trò chơi giờ mới chỉ đang bắt đầu thôi...! 

Đâu đó trong căn phòng vẫn còn văng vẳng một bài hát nghe ai oán não nề!

Rừng hoang vu.... Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù....

Ngàn gió ru.... Muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù....

Vạc kêu sương.... Buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường...

Đàn đóm vương.... Như bóng ai trong lúc đêm trường về....
 
Quyển 5 - Chương 1: Bước về phía trước


Các bạn có bao giờ tin vào số phận? Số phận là gì? Là do ông trời sắp đặt hay là do bản thần mình nắm lấy? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết là dù muốn hay không thì tôi vẫn phải bước tiếp con đường của cuộc đời mình.

Nhìn sang bên cạnh, nàng đang dựa đầu vào vai tôi ngủ một cách nhẹ nhàng. Cảm giác này thật là êm dịu và hạnh phúc làm sao, tôi muốn nó trôi mãi.... trôi mãi....

Mọi người chắc đang thắc mắc là hiện tại chúng tôi đang đi đâu, có lẽ đó là một nơi chứa đựng linh khí của việt nam... Xã chí linh tỉnh Hải Dương... Vâng! Điểm đến của chúng tôi chính là côn sơn kiếp bạc.

Chúng tôi xuống xe tại một thị trấn nhỏ gần khu di tích, nhìn nàng có vẻ tùy tiệu và mệt mỏi. Tôi lo lắng nhẹ nhành hỏi:

- Em mệt à? Chúng ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi trước nhé...!

Nàng khẽ gật đầu như thuận ý, chúng tôi lại bước tiếp trên con đường nhỏ cố gắng tìm xem có một khách sạn hay nhà nghỉ nào không. Tất nhiên chỗ này gần khu di tích nên việc kiếm nơi nghỉ chân cũng không khó khăn mấy.

Sau khi đã sắp xếp đồ đạc, tôi và nàng đi xuống khu phòng khách kiếm cái gì lót dạ. Sau khi gọi một đĩa gà rang muối, thịt bò xào hành tây và một bát cánh măng, chúng tôi vui vẻ nói chuyện chờ đợi thức ăn bưng lên.

Ngồi gần đó là mấy tay thanh niên bản xứ đang cười nói khá to, hình như họ đang bàn luận gì đó rôm rả lắm. Tay áo vàng cười hênh hếch rồi đưa chuyện làm quà:

- Chúng mày biết không? Tài phép của thầy Hoạt cực kì ảo diệu, nghe mấy người dân kể lại là ổng đã từng một mình tả xung hữu đột bắt hàng chục oán hồn một lúc...!

Tay áo xanh như có ý coi thường rồi chề môi cắt lời:

- Sao bằng thầy Vi! Bọn mày đã từng nghe nói ai bắt quỷ nhập tràng ở xóm trên chưa? Chính ổng đấy!

Tay áo đỏ gạt tay như không đồng tình với 2 tay kia:

- Thua.. Thua hết! Ai là người đứng đầu gia tộc họ Trần? Thầy Toàn... tài phép của ổng phải nói là đứng đầu miền bắc này...! À không... Đứng đầu cái Việt Nam này luôn...!

Có thật như vậy không... Tôi cũng không biết nữa... Nhưng rõ ràng mấy tay thanh niên này đang say mèm... Mà đối với người say thì chỉ nên tin một nửa... Tay áo đỏ lờ đờ nhìn về phía chúng tôi, đôi mắt y có vẻ như đang xoáy về phía nàng cũng với nụ cười tỏ vẻ dâm ô:

- Người đẹp...! Không ngờ... ở đây cũng có người đẹp...!

Hai tay kia cũng quay lại nhìn về phía chúng tôi rồi nở nụ cười hềnh hệch. Tôi vẫn nhẹ nhàng nhấm nháp ngụm trà tỏ vẻ không quan tâm, để xem chúng mày định dở trò gì.

Tay áo đỏ định sờ vào vai nàng nhưng nàng nhanh tay gạt ra rồi đấm thẳng giữa ngực hắn. Hắn lảo đảo về phía sau mấy bước rồi ngã vật xuống kêu đau đớn, có vẻ lần này thì được xem kịch hay rồi đây.
 
Quyển 5 - Chương 2: Dòng họ bắt ma


Hai tay kia thấy bạn mình bị đánh ngã bổ nhoài, liền tức giận cầm ghế định lao vào ăn thua đủ với nàng. Tất nhiên là tôi không thể ngồi yên được nữa, tôi đứng dậy nhanh chân đá mạnh vào hạ bộ 

tay áo vàng rồi dứt tóc tay áo xanh lên gối giữa mặt hắn.

Hai tay say rượu loạng quạng ngã xuống, bà chủ quán nhanh trí ra can tôi lại rồi xin xỏ cho họ. Tôi không muốn làm căng nên bảo bà chủ mang đồ ăn lên phòng tránh làm mất nhã hứng, nhưng tâm tư tôi vẫn còn hơi thắc mắc: Liệu dòng họ nhà Trần có thực sự là đệ nhất bắt ma không?

Ngay sáng hôm sau, chúng tôi hỏi bà chủ quán đường đến nhà dòng họ Trần. Lúc đầu bà ấy còn hơi ái ngại không muốn trả lời, nhưng khi thấy tôi xòe ra vài tờ polymer thì tôi cũng biết được điều mà mình cần.

Men theo con đường về phía tây rồi nhìn lại địa chỉ mà ông bác già gửi tôi thoáng hơi do dự, tại sao địa chỉ trên biển lại là khám bệnh đông y chứ? Hay là có sự nhầm lẫn nào ở đây?

Chúng tôi đánh liều bước vào đó, nói chung bên trong khu khám bệnh quá đỗi bình thường, mà nói chung thì căn phòng mang màu sắc hơi hoài cổ. Mấy người già cả ngồi trên chiếc ghế gỗ như đang chờ đến lượt khám bênh, đối diện là một thanh niên đang ngồi lau mấy cái bình, hình như hắn làm nhiệm vụ chuẩn bị toa thuốc.

- Hai người đến khám bệnh à?

Tiếng nói phát ra từ đằng sau chúng tôi, tôi quay mặt lại nhìn về phía khuôn mặt ôn hòa đó. Một thanh niên trẻ xêm xêm trạc tuổi tôi đang mỉm cười nhìn về phía chúng tôi, tôi khẽ mỉm cười rồi nhỏ nhẹ đáp lại:

- Chúng tôi không phải đến để khám bệnh! Xin hỏi cậu đây có phải là nơi ở của họ Trần không?

Tên thanh niên nhíu mày ngạc nhiên nhìn chúng tôi rồi ôn tồn đáp lại:

- Đúng rồi! Các người muốn tìm ai?

Tôi mỉm cười gằn giọng trả lời một cách rõ ràng:

- Chúng tôi muốn đến học bắt ma...!

Tên thanh niên đăm chiêu nhìn về phía tôi với điệu bộ khó hiểu, rồi hắn khẽ mỉm cười hỏi lại:

- Anh đến từ nơi khác à?

- Sao cậu biết?

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn rồ buột miệng hỏi lại. Hắn nhìn tôi mỉm cười rồi lắc đầu:

- Anh đến uổng công rồi! Dòng họ Trần không dạy cho người ngoại tộc đâu! Tốt nhất là hai người nên về đi!

- Sư huynh có chuyện rồi! Làng bên có người bị tà nhập!

Một đứa trẻ khoảng tầm 12,13 tuổi hớt hải lên tiếng, tên thanh niên có vẻ biến sắc liền cùng đứa trẻ đi vào chuẩn bị đồ nghề rồi chạy nhanh về cuối phố!

Tất nhiên là chúng tôi đã đến đây thì không thể đi về uổng công được, cứ đi theo tên thanh niên biết đâu lại có bất ngờ...
 
Quyển 5 - Chương 3: Tà khí ẩn mình


Dưới chân đồi nhưng khung cảnh nơi này như mờ mờ ảo ảo vậy, lúc đến gần đây tôi đã nhìn thấy một mùi tà khí đang xâm lấn nơi này. Nhưng tôi và nàng chỉ có thể đứng từ xa và trốn sau cây nhìn về phía họ.

Một thôn dân đang dựa vào thân cây, đôi mắt hắn lờ đờ nhìn về phía khoảng không trước mặt, miệng sùi bọt mép lắp bắp điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Tên thanh niên trẻ ở quán đông y bắt mạch người bệnh rồi khẽ chau mày, có vẻ vụ việc lần này không ổn.

Hắn ra hiệu cho đứa trẻ đi kiếm ai đó, rồi hắn lấy trong túi ra hộp châm cứu lấy kim đâm lên kinh mạch người bệnh. Một lúc sau đứa trẻ chạy về theo bên cạnh là một trung niên tuổi tầm 40, khuôn mặt người trung niên này lộ rõ vẻ hiền từ đức độ.

Ông ta tiến lại gần người bệnh, khuôn mặt khẽ biến sắc rồi vội lấy trong người ra vật gì đó đưa vào miệng người bệnh. Sau lưng người bệnh bỗng nhiên khí tà thoát ra lan tỏa khắp xung quanh, gã trung niên cắn đầu ngón tay vẽ gì đó vào khoảng không rồi ấn chú lên giữa trán người thôn dân.

Một cơn gió mạnh từ đâu đó thổi tới cuốn theo tà khí ngút trời, gã trung niên ra hiệu cho tên thanh niên và đứa trẻ đưa người bệnh rời khỏi nơi đó. Rồi ổng nghiêm mặt nhìn ngó xung quanh như đang e ngại điều gì đó sắp xảy ra.

Nhưng luồng tà khí đó cũng không dám lại gần, chỉ thoang thoảng từ khoảng cách khá xa nhìn về phía người trung niên như có ý e dè. Có lẽ thời điểm này không phải lúc thích hợp đối với cả hai phía...

Tôi cùng nàng quay trở về khách sạn nghỉ ngơi, hôm nay xem ra cũng có chút thu hoạch. Ít ra thì tôi cũng biết được vài điều về dòng họ bắt ma này không chỉ là hư danh và...

- Em vẫn không hiểu sao chúng ta cứ phải đến gia tộc họ Trần để học bắt ma làm gì? Nhiệm vụ của tổng bộ lần này có vẻ hơi khó hiểu!

Tôi mỉm cười trước câu hỏi của nàng, tôi lấy tay sờ lên má nàng rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Vậy cứ coi như là chúng ta đi du lịch đi! Đã lâu lắm rồi chúng mình cũng không bồi dưỡng tình cảm...! Cứ xem như lần này... là một công đôi ba việc đi...!

Nàng e thẹn cúi mặt quay đi, nhưng tôi biết chắc là nàng hạnh phúc lắm và tôi cũng vậy. Tôi đắp chăn cho nàng ngủ trưa rồi ngồi lên chiếc ghế sa lon gần đó, có những bí mật chưa cần thiết phải nói ra... ít nhất là vào lúc này.
 
Quyển 5 - Chương 4: Mộc tinh


Đêm hôm đó, tôi mặc vội chiếc áo khoác rồi rảo bước ra ngoài đường. Biết chắc rằng sẽ có biến sắp xảy ra nên tôi không thể dẫn nàng theo được, nhỡ có gì bất trắc thì tôi sẽ ân hận cả đời mất.

Càng đi về phía trước thì mùi âm khí tỏa ra càng nồng nặc, chắc chắn là có thứ gì đó ở đằng trước. Đúng như tôi đã tiên liệu, nó chắc chắn sẽ không bỏ qua cho những người ở gia tộc họ Trần, chỉ là nhất thời lúc này tôi không biết gọi nó là cái gì nữa.

Tôi lấp vào một con hẻm gần đó rồi nhìn he hé về phía cửa chính nhà thuốc đông y, cánh cửa gỗ vẫn đóng im ỉm như không có gì bất thường. Đâu đây tiếng gió lạnh thấu xương từ cuối đường thổi tới kèm theo là một mùi hôi tanh khó ngửi, chắc chắn là cái thứ sáng nay tôi gặp nó đang ở đây.

Phía cuối con đường bỗng có bóng người xuất hiện, người đó lê từng bước cứng ngắc cùng theo đó là tiếng lá khô rơi xào xạc tạo ra khung cảnh vô cùng u ám, ghê rợn. Hắn dừng lại trước cổng chính nhà họ Trần rồi ngước nhìn lên biển hiệu, miệng hắn rít lên từng lời ken két khó nghe:

- Đêm đông lạnh lẽo - Chẳng được yên thân - Muốn tìm tri kỷ - Cho tâm ấm lòng...

Hắn cứ rít đi rít lại câu đó đến chục lần, nghe cực kì não nề. Bỗng từ trên không một cây gậy gỗ rơi thẳng xuống ngay trước mặt hắn, người lạ mặt tái mặt đi có vẻ sợ hãi nhưng hắn vẫn lấy hết can đảm nắm chặt cây gậy gỗ rồi rít thật lớn:

- Đêm đông lạnh lẽo - Chẳng được yên thân - Muốn tìm tri kỷ - Cho tâm ấm lòng...

- Yêu nghiệt! Vẫn cố tình làm loạn ở chốn linh thiêng! Đừng trách ta đây đại khai sát giới!

Tiếng hét vang lên làm choáng cả một vùng trời! Nhưng tôi biết đó không phải tiếng hét bình thường... Đó là âm thần...! Cánh cửa chính bật tung ra, một bóng người lao nhanh đến phi thân giữa ngực kẻ lạ mặt làm hắn bay mạnh vào góc tường.

Tôi nhận ra người mới xuất hiện, đó là gã trung niên mà tôi thấy sáng nay dưới chân đồi. Gã cầm một cành roi dâu chỉ thẳng về phía người lạ mặt rồi nghiêm mặt quát lớn:

- Mộc tinh ngàn năm...! Làm thần một cõi không muốn... lại muốn làm yêu?

Người lạ mặt chậm rãi đứng dậy rồi lê từng bước về phía trước, trong ánh sáng le lói đó khuôn mặt của hắn từ từ lộ ra thật quá đỗi kinh hoàng... Hắn không phải con người, cái thân hình đang di chuyển đó chỉ là cái gốc cây, chân hắn là rễ cây, tay hắn là cành cây trông hết sức kinh dị.

- Khửa... Khửa... Khửa.... Thần hay yêu chỉ khác nhau do tín ngưỡng của con người! Vì sao mày cho rằng tao là yêu chứ? Biết đâu tao lại là sơn thần thì sao?

Gã trung niên nhăn mặt vuốt nhẹ cành roi dâu rồi dùng âm thần hét thật lớn:

- Thần mà đi hại người? Thần mà gian tà độc ác? Trong mắt ta thì ngươi chỉ là yêu quái mà thôi...! Đền tội đi...!

Chú thích: Âm thần là chỉ một thuật nói chuyện giữa thần, quỷ, đạo sĩ mà người thường không thể nghe được! Giống như kiểu âm dương thính giác vậy -_-
 
Quyển 5 - Chương 5: Thiện ác đối đầu


Cành roi dâu từ trên không lao vút xuống người mộc tinh, một tia lửa tóe ra trong khoảng không tĩnh mịch. Mộc tinh lùi lại vài bước đưa tay lên thủ thế, rồi hắn đưa cánh tay tới tạo thành một cành cây lao đến toan trói chặt gã trung niên.

Gã trung niên nhanh trí né người sang một bên, rồi dùng cành roi dâu vụt mạnh vào cành cây đang ngo ngoe trước mặt. Mộc tinh rụt tay thật nhanh về nhưng không kịp, một tiếng Xoẹt...! vang lên, trên nền đất là những cành cây gãy đang co quắp lại vì lửa thiêu.

Mộc tinh ôm lấy tay nhăn nhó lại vì đau đớn, hắn nghiến răng ken két nhìn về phía gã trung niên:

- Từ trước đến giờ nước sông không phạm nước giếng...! Hôm nay mày vì lũ phá rừng, diệt muông liệu có đáng hay không?

Gã trung niên lạnh lùng chĩa cành roi dâu về phía Mộc tinh tỏ vẻ không thỏa hiệp:

- Trong nhân gian này, dù người hay yêu đều phải tuân theo luật trời! Ngươi tự ý phá bỏ giới nghiêm vượt qua phép trời đã không còn xứng đáng làm thần nữa...! Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo đánh tan tu vi của người...!

Mộc tinh cúi mặt im lặng, một màu đêm ảm đạm khiến khung cảnh chung quanh thêm phần rờn rợn. Hai bàn tay hắn nắm chặt lại tạo thành tiếng động răng rắc tỏ vẻ liều chết đến cùng:

- Mày đã muốn đại khai sát giới thì đứng trách tao đồng quy ư tận!

Hôm nay nếu không phải tao chết thì là mày chết! Trói....!

Bốn rễ cây từ dưới chân gã trung niên bất ngờ mọc ra trói nghiến hai tay hai chân của gã. Gã trung niên cố hết sức gồng mình dãy dụa nhưng càng dùng lực thì rễ cây càng trói chặt hơn. Mộc tinh nở nụ cười nham hiểm rồi từ từ đi đến trước mặt gã:

- Khựa khựa khựa...! Sao hả...? Mày không ngờ được là từ nãy đến giờ tao câu giờ sao?

Gã trung niên tức giận cố gắng vung cành roi dâu xuống đầu mộc tinh, nhưng rễ cây nghiến chặt lại làm bàn tay gã bỗng nhiên rụng rời ra.

- Yêu tinh bỉ ổi! Có giỏi thì đường hoàng một đấu một với ta xem nào? Dùng trò mèo tiểu nhân mà cũng dám xưng là thần à?

- Vô độc bất trượng phu...! Muốn nói lý thì xuống âm tào mà trình bày với diêm vương...!

Dứt lời Mộc tinh dùng bàn tay sắc nhọn toan đâm thẳng vào bụng gã trung niên, bỗng nhiên từ trong hẻm một bóng người lao đến đá thẳng vào mạng sườn của hắn làm thân hình đồ sộ của mộc tinh bổ nhào xuống mặt đất.

- Tao XCM mày...!
 
Quyển 5 - Chương 6: Dâng sớ xin thần


Tôi hạ cánh xuống mặt đất rồi nhanh chân chạy đến cởi trói cho gã trung niên, gã ngạc nhiên nhìn tôi miệng run run hỏi:

- Cậu là....!

- Khi nào thắng được con yêu quái đã rồi hãy nói chuyện tiếp đi!

Tôi nhăn mặt lấy hai tay dứt mạnh rễ cây ra khỏi người gã, bỗng nhiên gáy tôi có cảm giác lành lạnh. Một tiếng gầm gừ khe khẽ rít lên đằng sau lưng tôi:

- Nhãi con...! Dám đánh lén tao...! Vậy mày cũng lên đường theo nó đi....!

- Bang...!

Một tiếng kêu chát chúa vang lên, tôi quay mặt lại xem chuyện gì xảy ra chỉ thấy mộc tinh bị đẩy ra xa vài bước. Đâu đó vẫn thấy một làn khói mỏng đang phảng phất trong không trung, gã trung niên đã thoát khỏi rễ cây từ lúc nào.

- Tiểu tử mau lấp vào một góc...! Kẻo tự nhiên thành ruồi muỗi chết oan!

Bố khỉ nhà gã! Tôi vừa cứu gã xong giờ gã lại coi tôi là chướng ngại vật đuổi đi ngay được. Nhưng thấy khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc của gã thì chắc chắn chuyện này không phải đùa, thì thôi cứ thử để trâu bò đánh nhau tiện thể xem trình độ của gã trung niên này đến đâu.

Tôi lại chạy về phía con hẻm rồi từ từ hé mắt ngó ra xem diễn biến tiếp tục của trận quyết đấu, gã trung niên nghiêm mặt lấy trong túi ra một vật gì đó rồi dùng âm thần lên tiếng:

- Mộc tinh...! Ta xem ngươi lần này còn dùng trò mèo gì để đấu lại nữa...!

Tên mộc tinh tái mặt lại khi nhìn thấy vật thể kì lạ của gã trung niên, hắn lùi lại rồi xua tay lắp bắp:

- Đừng... đừng mà...! Tôi biết lỗi rồi....! Tôi không dám hại người nữa...! Tha cho tôi đi mà...!

Gã trung niên đưa vật thể kì lạ đó ra trước mặt rồi lấy tay bắt quyết, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ vật kì lạ đó rốt cuộc là cái gì. Một miếng kim loại màu ánh bạc, hình như nó có vẻ gì đó giống một cái lệnh bài.

- Gửi sớ trời, mời chư tiên! Về đây chứng giám nhập thân con tiêu diệt yêu ma tà đạo! Kính khẩn "Tản Viên Sơn Thánh" giáng trần!

Một ánh sáng trên trời chiếu thẳng xuống người gã trung niên tỏa ra bá khí ngút trời. Phép thuật này hình như hơi quen quen, tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải, thôi đúng rồi.... Thỉnh thần linh....
 
Quyển 5 - Chương 7: Sơn Tinh giáng lâm


Một làn hơi nóng tỏa ra khắp người gã trung niên, đôi mắt hắn sáng rực lên nhìn về phía trước. Mộc tinh sợ hãi lấy hết sức bình sinh chạy về phía con đường, nhưng bỗng nhiên hắn đứng khựng lại, hai chân hắn run rẩy như vừa nhìn thấy điều gì đó.

- Ngươi muốn chạy đi đâu...? 

Gã trung niên bước từng bước nặng nề tiến về phía Mộc tinh, tay gã vẫn còn đang nắm chặt cành roi dâu. Mộc tinh sợ hãi lắp bắp không nói lên thành lời, hắn đưa hai tay lên mặt như có ý tránh né đại họa sắp ráng xuống đầu:

- Tản Viên Sơn Thánh đại nhân! Tiểu thần biết sai rồi...! Xin tha cho tiểu thần một con đường sống...!

- Đường trước mặt đấy...! Chạy đi....!

Tiếng nói ồm ồm phát ra từ miệng gã trung niên như vang dội khắp một vùng trời. Mộc tinh nhìn về phía con đường sau lưng hắn, rồi hắn lại nhìn về phía gã trung niên, rõ ràng hắn đang rất do dự không biết phải làm gì nữa nên chạy hay không?

Một cơn gió thổi mạnh ùa đến, hình hài Mộc tinh từ từ biến mất vào màn đêm tĩnh lặng. Gã trung niên vẫn đứng bất động giữa con đường đất phủ đầy bụi, gã đưa tay lên khoảng không trước mặt lẩm nhẩm điều gì đó rồi hét thật lớn:

- Dời non lấp bể....!

Mặt đất dưới chân tôi bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, hình như có điều gì khác lạ đang xảy ra. Từ trong khoảng không, một hình bóng quen thuộc bị đánh bật trở lại xuống nền đất. Mộc tinh nhăn nhó vì đau đớn, hắn cố gắng gồng mình đứng dậy nhưng xem ra đã lực bất tòng tâm. Gã trung niên lạnh lùng nhìn về phía Mộc Tinh rồi khẽ mỉm cười:

- Bản thể của người là mộc luôn chịu sự chi phối từ ta! Dù ngươi có trốn xuống tận trời cuối đất thì ta vẫn có cách moi được ngươi lên...!

Gã trung niên lẩm nhẩm niệm chú rồi ấn mạnh ngón trỏ lên trán mộc tinh, một ấn chú màu đỏ hiện lên trên trán hăn. Gã trung niên lạnh lùng nói tiếp:

- Nể tình người biết nghĩ cho vạn vật chim muông, lại mới phạm sai lần đầu! Ta tha cho ngươi một con đường sống! Nếu như lần sau còn đi ngược thiên lý tuyệt không nể tính! Giờ thì cút...! 

Mộc Tinh quỳ rạp xuống lạy gã trung niên rồi vội vã biến thành làn gió bay đi. Gã trung niên cũng nhắm mắt chắp hai tay lại rồi lẩm nhẩm hô lớn:

- Xa loan thánh giá...... Hồi cung....!

Thân hình gã trung niên bỗng nhiên đổ gục xuống nền đất lạnh, tôi vội vàng chạy đến rồi đỡ gã dậy. Có thâm niên trong việc thỉnh thần linh nên tôi cũng không lạ gì mấy việc này, chỉ cần ấn nhẹ huyệt ở hai bên thái dương là tỉnh lại ngay.

Đôi mắt gã từ từ mấp máy nhìn mọi thứ chung quanh, rồi gã đứng thẳng dậy thở dài nhìn về phía tôi:

- May là có cậu...! Không thì hôm nay ta lành ít dữ nhiều...! Mà sao...! 

Gã trung niên bỗng im lặng rồi nhìn về phía tôi với giọng điệu hoài nghi:

- Chắc chắn cậu không phải người thường...! Đôi mắt của cậu là thiên nhãn....!
 
Quyển 5 - Chương 8: Thiên nhãn


- Thiên nhãn...? Có lẽ ông nhầm rồi! Đúng là mắt tôi khác người thường nhưng là âm dương nhãn chứ không phải là thiên nhãn!

Tôi khẽ mỉm cười đáp lời với gã, gã trung niên suy nghĩ một lát rồi trầm tư nhìn về phía tôi. Gã lắc đầu rồi vồn vã lên tiếng:

- Không thể... Không thể nào! Ta có thể dám chắc trăm phần trăm đôi mắt của cậu là thiên nhãn...! Âm dương nhãn chỉ có thể nhìn thấy hai cõi âm dương nghĩa là cùng lắm thì cậu cũng chỉ nhìn thấy được ma quỷ bình thường! Nhưng đằng này...!

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía gã, rốt cuộc lời ổng nói là có ẩn ý gì? Tôi vội vàng gặng hỏi:

- Ý ông là sao? 

- Mộc Tinh tuy là cây ngàn năm tu luyện nhưng hắn cũng được phong cấp sơn thần vùng này! Nghĩa là hắn cũng được liệt vào hàng thần linh! Theo lý thì dù cậu có âm dương nhãn cũng không thể nhìn thấy hắn...! Chỉ có một khả năng mắt của cậu là thiên nhãn vạn người có một mà thôi...!

Gã trung niên ôn tồn lên tiếng trả lời, tôi cũng gãi đầu nhăn mặt thắc mắc:

- Ông cũng nhìn thấy Mộc Tinh đó thôi...? Chẳng nhẽ ông cũng có thiên nhãn...?

Gã trung niên bất ngờ cười lớn rồi đưa tay ra trước mặt tỏ vẻ không đồng tình:

- Cái này thì không so được...! Vì khả năng của ta là tô luyện mà thành...! Trong gia tộc họ Trần hiện tại cũng chỉ có bốn người có khả năng này thôi...! Và ta là một trông số đó...!

Tôi sững sờ nhìn về phía gã trung niên, hóa ra gã... à mà không ông ấy là một trong những người đứng đầu gia tộc bắt ma họ Trần... Đúng là thái sơn ngay trước mặt mà cứ nghĩ là hòn non bộ mà. Tôi vội vàng quỳ rạp xuống miệng hô lớn:

- Con có mắt như mù mong cao nhân thứ tội! 

Ông chú vội vàng đỡ tôi đứng dậy rồi ôn tồn hỏi:

- Ầy ầy! Không cần đa lễ! Cậu đến đây là có chuyện gì? Cứ nói ra nếu giúp được trong khả năng ta quyết không từ nan!

- Dạ! Con đến đây là mong muốn được học đạo thuật bắt ma ạ...!

Tôi định nói tiếp thì bỗng nhiên ông chú vội vàng cắt lời:

- Không cần nói nữa...! Nếu là việc đó thì cậu về đi...! Dù cậu có thiên nhãn hay là kì tài học đạo thì ta cũng vô phương...! Trước giờ gia tộc họ Trần không dạy đạo thuật cho người ngoài...!

Tôi túm chặt lấy quần ông chú rồi lại bắt đầu với bài kể nghèo kể khổ, lấy cớ là mất bao nhiêu công sức đi từ Hà Nội đến đây, chưa kể là hỏi han khắp nơi mới biết gia tộc họ Trần đứng đầu về khả năng bắt ma không ai có thể sánh kịp mới xin đến học đạo.

Ông chú lúc đầu có vẻ cứng rắn lắm nhưng khi nghe đến đoạn gia tộc họ Trần bắt ma số một không ai có thể sánh kịp thì thái độ có vẻ ậm ờ gật gù thuận ý. Chiêu này dù là ở bất cứ đâu chỉ cần thay đổi bình cũ rượu mới thì chưa bao giờ là lỗi thời:3 quen rồi... quen rồi! Ka ka!

Ông chú lại đỡ tôi đứng dậy rồi thở dài lên tiếng:

- Thấy cậu cũng thành tâm mà lại có tài chưa kể đến việc có căn duyên, nếu mà bỏ qua thực sự rất uổng phí. Nhưng người có quyền quyết định lại là huynh trưởng của ta, ông ta đi vắng mấy hôm nay đến mai mới về. Hay là chiều mai cậu quay lại đây, có gì ta sẽ tác động thêm còn việc ổng có đồng ý hay không thì còn tùy thuộc vào duyên phận của cậu nữa! 

Biết đến mức này là hết sức của ông chú nên tôi cũng chỉ biết lễ tạ ổng rồi xin phép về nhà chuẩn bị. Còn việc có được gia tộc họ Trần nhận làm đệ tử hay không thì có lẽ còn phải xem ý trời thế nào đã.
 
Quyển 5 - Chương 9: Xin làm đệ tử


Sáng hôm sau tôi gọi nàng dậy chuẩn bị mọi thứ trước khi đến gặp người đứng đầu gia tộc họ Trần. Nàng có vẻ bất ngờ nên ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Người ta từng nói là họ Trần không nhận đệ tử ngoại tộc mà? Đến nữa thì giải quyết được vấn đề gì nữa?

Tôi khẽ mỉm cười thu dọn mọi thứ vào balo rồi nhẹ nhàng cất lời:

- Cứ thử lần cuối...! Nếu không được nữa thì chúng ta về Hà Nội!

Sau khi đã thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi trả phòng rồi đi thẳng về phía con đường cái. Nhưng tôi không vội tiến về phía nhà họ Trần mà rẽ vào chợ gần đó, lại nói về chuyện này thì dân gian ta thường có câu:" Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn". Nhưng gia tộc họ Trần trước giờ liêm khiết lấy việc giúp đời là chính thì làm gì có chuyện nhận đút lót.

Nếu không thể xài tiền thì ít ra cũng nên có chút thành ý để bày tỏ tấm lòng, may ra thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn thì sao. Nên sáng sớm hôm nay tôi đã vào chợ và đặt một mâm xôi trắng và một con lợn quay tuy không đáng giá mấy nhưng nhìn chung cũng tươm tất.

Đứng trước cửa chính nhà họ Trần, lòng tôi cảm thấy hồi hộp không yên. Liệu hôm nay mọi việc có suôn sẻ hay không? Thôi thì " mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên " cứ để cho ông trời quyết định vậy. Tên thanh niên mở cửa nhìn chúng tôi rồi thở dài cất lời:

- Lại là các người à? Hôm qua tôi đã nói rồi! Gia tộc họ Trần không nhận đệ tử khác họ! Hai người mau về đi!

Tôi mỉm cười trìu mến rồi vội vàng lên tiếng:

- Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ mong được diện kiến thầy Toàn một lần! Còn việc nhận hay không nhận thì chúng tôi cũng không dám làm phiền mọi người lần thứ ba...!

Gã thanh niên nhăn mặt rồi lắc đầu từ chối:

- Tôi cũng không muốn làm khó các người...! Nhưng thầy Toàn đi bắt ma vẫn chưa về nên....!

- Có chuyện gì thế?

Giọng nói lạnh lùng pha chút điềm đạm phát ra từ phía sau lưng tôi, một người đàn ông trung niên khoảng tầm 50 tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ sương gió nhưng đôi mắt thì vẫn lấp lánh tinh anh. Gã thanh niên vội vã chạy đến bên người đàn ông rồi cầm lấy chiếc túi của ổng cùng với giọng điệu khá tôn kính:

- Dạ bẩm thầy đã về ạ? Hai người này muốn đến học đạo, con đã bảo là gia tộc họ Trần không nhận đệ từ ngoại tộc nhưng họ nhất quyết không đi! Cứ muốn phải gặp được thầy...!

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn về phía tôi rồi lại đưa mắt nhìn về phía nàng. Đôi mắt ổng bỗng trợn tròn tỏ vẻ ngạc nhiên, miệng run run lắp bắp:

- Cô là....!

Sáng hôm sau tôi gọi nàng dậy chuẩn bị mọi thứ trước khi đến gặp người đứng đầu gia tộc họ Trần. Nàng có vẻ bất ngờ nên ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- Người ta từng nói là họ Trần không nhận đệ tử ngoại tộc mà? Đến nữa thì giải quyết được vấn đề gì nữa?

Tôi khẽ mỉm cười thu dọn mọi thứ vào balo rồi nhẹ nhàng cất lời:

- Cứ thử lần cuối...! Nếu không được nữa thì chúng ta về Hà Nội!

Sau khi đã thu dọn đồ đạc xong, chúng tôi trả phòng rồi đi thẳng về phía con đường cái. Nhưng tôi không vội tiến về phía nhà họ Trần mà rẽ vào chợ gần đó, lại nói về chuyện này thì dân gian ta thường có câu:" Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn". Nhưng gia tộc họ Trần trước giờ liêm khiết lấy việc giúp đời là chính thì làm gì có chuyện nhận đút lót.

Nếu không thể xài tiền thì ít ra cũng nên có chút thành ý để bày tỏ tấm lòng, may ra thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn thì sao. Nên sáng sớm hôm nay tôi đã vào chợ và đặt một mâm xôi trắng và một con lợn quay tuy không đáng giá mấy nhưng nhìn chung cũng tươm tất.

Đứng trước cửa chính nhà họ Trần, lòng tôi cảm thấy hồi hộp không yên. Liệu hôm nay mọi việc có suôn sẻ hay không? Thôi thì " mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên " cứ để cho ông trời quyết định vậy. Tên thanh niên mở cửa nhìn chúng tôi rồi thở dài cất lời:

- Lại là các người à? Hôm qua tôi đã nói rồi! Gia tộc họ Trần không nhận đệ tử khác họ! Hai người mau về đi!

Tôi mỉm cười trìu mến rồi vội vàng lên tiếng:

- Hôm nay chúng tôi đến đây chỉ mong được diện kiến thầy Toàn một lần! Còn việc nhận hay không nhận thì chúng tôi cũng không dám làm phiền mọi người lần thứ ba...!

Gã thanh niên nhăn mặt rồi lắc đầu từ chối:

- Tôi cũng không muốn làm khó các người...! Nhưng thầy Toàn đi bắt ma vẫn chưa về nên....!

- Có chuyện gì thế?

Giọng nói lạnh lùng pha chút điềm đạm phát ra từ phía sau lưng tôi, một người đàn ông trung niên khoảng tầm 50 tuổi, khuôn mặt lộ rõ vẻ sương gió nhưng đôi mắt thì vẫn lấp lánh tinh anh. Gã thanh niên vội vã chạy đến bên người đàn ông rồi cầm lấy chiếc túi của ổng cùng với giọng điệu khá tôn kính:

- Dạ bẩm thầy đã về ạ? Hai người này muốn đến học đạo, con đã bảo là gia tộc họ Trần không nhận đệ từ ngoại tộc nhưng họ nhất quyết không đi! Cứ muốn phải gặp được thầy...!

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn về phía tôi rồi lại đưa mắt nhìn về phía nàng. Đôi mắt ổng bỗng trợn tròn tỏ vẻ ngạc nhiên, miệng run run lắp bắp:

- Cô là....!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top