Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 1120


Kiều Phương Hạ vừa xem danh sách thức ăn mà Đường Minh Kỷ gửi từ điện thoại qua cho cô, vừa chậm rãi cùng Thịnh Ninh Đan ở trước các quầy hàng tham  quan.

“Thịt bò đã mua rồi, thịt heo ba rọi mua rồi, cá mú mua rồi, chân của hoàng đế cũng mua rồi.

” Thịnh Ninh Đan nhỏ giọng nhắc đến mở thức ăn trong tay người vệ sĩ phía sau.

Chợt khựng lại một chút, cô ấy bĩu môi nói: “Anh ta nhấn mạnh khoanh vào cá ngừ vây xanh, nhưng mình đi lòng vòng trong siêu thị được một hồi lâu rồi mà cũng đâu thấy cái thứ này,”.


“Rõ ràng là muốn ăn lẩu, thế mà cứ khăng khăng muốn tìm cá ngừ vây xanh, còn yêu cầu là loại cá mắc nhất nữa, đâu phải muốn tìm là có được đâu” Kiều Phương Hạ cũng nhịn không được mắng chửi Đường Minh Kỷ vài câu: “Đúng là đại thiếu gia cao quý”
Hai người họ vừa tìm vừa đi dạo đến khu thuỷ sản bên trong cùng, Kiều Phương Hạ quét mắt nhìn một vòng, nói: “Nếu chỗ này không có nữa, vậy cái thứ đó thật sự không có rồi”
“Vậy chúng ta đi vào trong một lần nữa xem sao” Thịnh Ninh Đan gật đầu nói.

“Vậy em vào xem thử đi, chị qua bên kia mua một chút đồ.

” Kiều Phương Hạ nhìn thấy ở phía cách đó không xa có bán các loại sản phẩm chăm sóc da và dầu gội, thầm đoán cái thứ mà Đường Minh Kỷ muốn tìm chính là ở đó, liền lập tức nói với Thịnh Ninh Đan rồi rời đi.

“Được” Thịnh Ninh Đan ngoan ngoãn gật gật đầu.

Kiều Phương Hạ và Thịnh Ninh Đan chia nhau ra, cô liền xoay người đi về phía bên kia.

Cô đi loanh quanh được một hồi, khi không thấy ai ở gần đó, cô liền bước đến một dãy kệ phía trước và cúi đầu nhìn xuống.

Có nhiều mẫu mã khác nhau, còn có một số sản phẩm mới lạ mà Kiều Phương Hạ chưa từng thấy trước đây.


Cô hơi nhướng mày, lấy điện thoại di động trong túi ra, chụp vài tấm ảnh của Đường Minh Kỷ, hỏi anh ta: “Anh nhìn xem, anh muốn mẫu mã thế nào.


Đường Minh Kỷ ở phía bên kia hồi lâu không có đáp lại.

Kiều Phương Hạ cúi đầu lượn lờ ở trước khu kệ hàng hóa đó, chăm chú đọc kỹ phần giới thiệu của từng món sản phẩm, dần dần cô có chút mất kiên nhẫn.

Người bán hàng gần đó liếc nhìn Kiều Phương Hạ một lúc, ánh mắt có chút vi diệu.

“Anh ta rốt cuộc muốn cái nào?” Kiều Phương Hạ nghiến răng nghiến lợi, cau mày tiếp tục nhắn tin thoại thúc giục Đường Minh Kỷ thêm một lần nữa: “Nhanh lên, anh không thấy xấu hổ, tôi cũng thấy xấu hổ đấy”
Cách khoảng chừng một phút sau, phía bên Đường Minh Kỷ trả lời và khoanh tròn món sản phẩm ở phía cùng bên trái trong bức ảnh.

“Tôi muốn cái loại lớn nhất” Đường Minh Kỷ lại gửi tiếp một tin nhắn thoại tới.


Cậu bé tốt, cừ lắm.

Kiều Phương Hạ nhịn không được cong khóe miệng, toàn thân nổi hết cả da gà, không ngờ anh ta đã gần ba mươi rồi, mà vẫn có thể sung sức đến vậy.

Truyện Phương Tây
Đúng là cô khá thân với Đường Minh Kỷ, thế nhưng cô còn chưa thân đến cái mức độ đó.

Cô cắn răng cầm lấy mẫu sản phẩm ở dưới cùng bên trái liếc nhìn kích cỡ của nó, khi đang đọc kỹ con số, thì bất thình lình có một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến: “Món dưới cùng”
Kiều Phương Hạ theo bản năng nói câu “Cảm ơn”
Ngay khi lời nói vừa dứt, thì cô bất chợt mới phản ứng lại.

.


 
Chương 1121


Khi cô quay đầu nhìn về phía đối diện, thì ánh mắt của Lê Đình Tuấn cũng đang hờ hững nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc lâu sau, cô cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào chiếc hộp đóng gói màu đỏ mà cô đang cầm trên tay.

“Tôi.

” Cô vô thức muốn giải thích, thế nhưng vừa nói được một lời, ánh mắt cô đã rơi vào Tô Minh Nguyệt, người đang theo sau Lệ Đình Tuấn ở cách đó không xa.


Tô Minh Nguyệt đang đẩy chiếc xe đẩy, bên trong còn có vài món thức ăn, đáy mắt còn hiện lên chút ý mỉa mai, cô ta cũng đang nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Chuyện rất hiển nhiên rằng cô ta cùng với Lê Đình Tuấn đến đây để mua sắm.

Trong tức khắc, Kiều Phương Hạ liền bình tĩnh trở lại.

“Chị ơi, em mua được cá ngừ vây xanh rồi” Thịnh Ninh Đan thật không đúng lúc dẫn theo vệ sĩ chạy về phía Kiều Phương Hạ, còn vui cười nói với cô.

Kiều Phương Hạ thu hồi tầm mắt, lại đưa mắt liếc nhìn Lê Đình Tuấn một cái, rồi xoay người và cúi xuống cầm lấy cái gói có kích cỡ lớn nhất, thị uy mà đụng đưa trước mặt Lệ Đình Tuấn.

Sau đó, cô nhẹ nhàng ném nó vào xe đẩy của mình, rồi xoay người đi về phía Thịnh Ninh Đan.

“Chị biết bọn họ à?” Khi thấy ánh mắt giữa Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn có giao tiếp với nhau, Thịnh Ninh Đan tò mò hỏi thêm một câu.

“Không quen biết.

” Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi trả lời.


Dứt lời, cô hỏi ngược lại Thịnh Ninh Đan: “Mọi thứ đều mua đủ chưa?”
“Các món ăn đã mua gần đủ hết rồi” Thịnh Ninh Đan gật gật đầu.

“Nếu đủ cả thì chúng ta đi thanh toán thôi” Kiều Phương Hạ một bên thản nhiên nói, một bên xoay người đi về phía quầy thanh toán.

Thịnh Ninh Đan nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía Lê Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt bọn họ, trong lúc đuổi theo Kiều Phương Hạ, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Làm sao em thấy bọn họ có chút quen mặt nhỉ?”.

“Bởi vì bọn họ trông rất tầm thường” Kiều Phương Hạ không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Ờm.

.

” Thịnh Ninh Đan muốn nói rằng nếu hai người vừa rồi được gọi là người tầm thường, vậy thì trên đời này có lẽ không có mấy người nào được gọi là đẹp trai và đẹp gái đâu.

Cô ấy lại quay đầu nhìn thêm một cái nữa, xác định rằng đó không phải là mắt hoặc thẩm mỹ của bản thân có vấn đề.

Nhưng Kiều Phương Hạ nói cái gì chính là cái đó, kể từ hôm nay trở đi, cô ấy chính là con chó nhỏ theo chân Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ nói cái gì cũng đúng cả.


Ngay cả khi cô nói sai, cũng trở thành đúng.

“Nhưng cái anh đó cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta” Thịnh Ninh Đan lại nhịn không được ngứa miệng nói thêm một câu.

“Có thể là do em xinh đẹp quá đó” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc mà trả lời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Ninh Đan nhịn không được có chút đỏ lên: “Nhưng anh đó hình như không phải.

.


“Nha đầu ngốc, chuyện của người lạ mà em để ý nhiều như vậy làm gì chứ? Kiều Phương Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Ba mẹ em không dạy em rằng em không thể tùy tiện đi đồng cảm người khác sao? Nếu người mà em đồng cảm là người xấu thì sao?”.


 
Chương 1122


Thịnh Ninh Đan nhẹ nhàng đô” một tiếng, nếu như Kiều Phương Hạ không cho cô ấy quan tâm, vậy thì cô ấy sẽ không để ý nữa.

Cô ấy đoán rằng chắc hẳn đối phương là người hâm mộ của Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn lẳng lặng đứng ở phía xa, nhìn bóng dáng của Kiều Phương Hạ xoay người biến mất trong góc rẽ, Tô Minh Nguyệt ở phía sau mới tiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đình Tuấn, thời gian đã muộn rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu trước nhé.


Trong khi cô ta nói chuyện, còn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn.


Mới vừa đụng vào nó, Lê Đình Tuấn đã nhấc chân đuổi theo đến nơi Kiều Phương Hạ vừa biến mất.

“Đình Tuấn” Tô Minh Nguyệt vụt mất anh, thoáng sững sờ, sau đó liền lập tức gọi anh lại: “Bác gái đang đợi chúng ta trở về”
“Cô mua xong đồ thì qua đó trước đi” Lê Đình Tuấn cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng trả lời.

Người Phó Minh Tuyết đợi là anh và Kiều Phương Hạ, mà không phải là anh và Tô Minh Nguyệt.

Kiều Phương Hạ và Thịnh Ninh Đan hai người cùng nhau thanh toán xong, nhìn vào những con số đáng kinh ngạc trên tấm thẻ tín dụng đều nhịn không được cau mày.

Đường Minh Kỷ mua cho cô một chiếc điện thoại di động, cô bỏ ra giá gấp mười lần để mua thức ăn cho anh ta, chuyện mua bán này đúng là không thua lỗ.

Đồ vật này nọ có chút nhiều, một tay vệ sĩ không thể vận chuyển được hết, lại cần phải quay trở lại lối ra để lấy chúng.

Thịnh Ninh Đan lên xe trước, Kiều Phương Hạ đang chuẩn bị theo sau, thì Đường Minh Kỷ lại gửi đến một tin nhắn thoại vào điện thoại cô.

Kiều Phương Hạ liếc nhìn Thịnh Ninh Đan đang ở bên trong xe, tạm dừng chân lại, quay đầu tránh ra vài bước, nghe Đường Minh Kỷ nói gì đó.


“Lúc mua Thịnh Ninh Đan không phát hiện chứ?” Đường Minh Kỷ hỏi.

“Chút việc cỏn con này, anh cũng muốn tạo sự bất ngờ sao?” Kiều Phương Hạ hơi cau mày, trả lời lại tin nhắn thoại của anh ta.

“Tôi chỉ là sợ cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt cô và những người khác, da mặt của cô ấy mỏng lắm” Đường Minh Kỷ lập tức lại gửi thêm một tin nhắn thoại tới.

Kiều Phương Hạ nghĩ đến hai người họ thanh toán vừa rồi, vệ sĩ nhìn thấy cái con số sáu mươi tư trên đó, anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Hôm nay quả thật là Kiều Phương Hạ bị tên chó chết Đường Minh Kỷ này làm mất hết mặt mũi rồi.

Có lẽ tình bạn giữa hai người bọn họ sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.

Cô đang định đáp lại Đường Minh Kỷ một câu, thì bất thình lình phía sau có một bàn tay vươn đến cướp lấy chiếc điện thoại trên tay cô.

“Bà mẹ mày, chán sống rồi à, điện thoại của ông nội mày cũng dám cướp hả?” Kiều Phương Hạ trở tay chộp lấy góc điện thoại, vừa định giật lại để cho người bên kia biết tay, nhưng vào khoảnh khắc xoay người nhìn lại, thì cô lại nhìn thấy Lê Đình Tuấn đứng ở phía sau mình.

Hai người đối mắt nhìn nhau, đầu ngón tay của Lê Đình Tuấn hơi dùng lực một chút, cướp lấy điện thoại của Kiều Phương Hạ vào trong tay mình, liếc nhìn lịch sử trò chuyện giữa cô và Đường Minh Kỷ, sau đó anh lại ngước mắt lên nhìn Kiều Phương Hạ.


Sau đó, ngón tay từ từ vuốt màn hình vài lần, rồi lật lại lịch sử trò chuyện vài lần.

Kiều Phương Hạ không hiểu tại sao lại có chút chột dạ, cô hơi sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại giật lấy điện thoại di động của mình từ tay của Lệ Đình Tuấn.

Cô hốt hoảng cất điện thoại vào trong túi, khi định xoay người quay trở lại xe, nhưng Lê Đình Tuấn lại nắm lấy cổ tay cô và kéo cô đi sang một hướng khác.

“Anh buông tôi ra” Kiều Phương Hạ giãy giụa được một lúc, nhưng vẫn không thể thoát ra, cô mới cau mày trầm giọng nói.

Lê Đình Tuấn vẫn không hề giảm bớt lực tay, quay đầu đưa mắt nhìn Thịnh.

Ninh Đan đang ở bên trong xe, hỏi cô: “Bạn gái của Đường Minh Kỷ?”
Trong giọng nói kèm theo vài phần uy hiếp.

.


 
Chương 1123


Thịnh Ninh Đan phát hiện Kiều Phương Hạ bị người kéo đi, liền lập tức lên tiếng gọi cô qua cửa kính xe: “Chị ơi”
Kiều Phương Hạ cắn chặt răng, quay đầu lại khẽ cười với Thịnh Ninh Đan, an ủi nói: “Không sao, chị sẽ cùng anh ta nói vài câu”
Trong mắt Thịnh Ninh Đan lập tức lộ ra vài phần khó hiểu, tầm mắt dừng ở bàn tay đang nắm lấy Kiều Phương Hạ của Lệ Đình Tuấn.

Chẳng phải Kiều Phương Hạ vừa nói còn nói rằng cô không biết người đàn ông này sao? làm sao…
“Trông khá đặc biệt đấy, không giống với những người bạn gái trước của anh ta” Lê Đình Tuấn lại liếc nhìn về phía Thịnh Ninh Đan, nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Tôi đoán Đường Minh Kỷ hẳn là rất thích cô ấy”

Sắc mặt của anh có phần lãnh đạm, ngữ khí lại mang theo mười phần uy hiếp.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Kiều Phương Hạ nhịn không được nhíu mày.

“Tôi không làm gì cả, chỉ là hy vọng cô có thể cùng tôi ăn một bữa cơm” Lê Đình Tuấn thu hồi ánh mắt, lại nhìn chằm.

chằm vào Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói.

“Tôi cảm thấy lần trước chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi, hà tất anh Lệ phải tiếp tục tự khiến mình khó xử và tự làm mình không vui?” Kiều Phương Hạ hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn đáp lại anh.

“Huống hồ anh bỏ lại Tô tiểu thư một mình ở đó, anh không sợ cô ấy không thoải mái sao?”
Lê Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc tới Tô Minh Nguyệt, nhịn không được lại khẽ nhíu mày.


Thịnh Ninh Đan ở bên trong xe đắn đo được một lúc, cô lấy trong túi ra một cây gậy điện chống kẻ xấu, rồi sau đó bước xuống xe xem chuyện gì đang xảy ra.

“Chị có cần giúp đỡ không?” Thịnh Ninh Đan thận trọng bước ra khỏi xe, hai tay chắp sau lưng và hỏi Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn hai người đồng thời quay đầu lại liếc nhìn Thịnh Ninh Đan một cái, Lê Đình Tuấn nhìn thấy động tác đưa tay ra sau lưng của cô ấy, đáy mắt không khỏi lộ ra một chút châm chọc.

Cô gái này tuy còn nhỏ, nhưng trông khá can đảm đấy.

Vô Nhật Huy ở cách đó không xa cũng đi về phía bọn họ, nhìn chằm chằm vào Thịnh Ninh Đan.

Thịnh Ninh Đan lại không hề nhận ra rằng mình đang gặp nguy hiểm, mà chỉ lo chậm rãi về phía Lê Đình Tuấn và Kiều

Phương Hạ hai người bọn họ.

Không khí có chút căng thẳng.

Lê Đình Tuấn vừa định muốn phân phó Vô Nhật Huy, giải quyết thứ rắc rối không ngừng làm gián đoạn bọn họ, thì Kiều Phương Hạ bỗng nhiên mở miệng, trầm giọng nói với Thịnh Ninh Đan: “Quay trở lại”
Thịnh Ninh Đan lập tức bị thái độ nghiêm túc của Kiều Phương Hạ làm cho sợ hãi, dừng chân lại tại chỗ.

Kiều Phương Hạ thấy cô ấy không chịu rời đi, cô lại nói với cô ấy bằng giọng ra lệnh: “Quay về trên xe ngồi mau, chị đã nói là em không cần quan tâm chuyện này”
Thịnh Ninh Đan ngây ngẩn cả người, đôi mắt to tròn hơi ửng đỏ..


 
Chương 1124


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô ấy cảm thấy tình hình có chút không ổn, nên có lòng tốt muốn giúp Kiều Phương Hạ.

Vệ sĩ đi lấy thức ăn đã quay trở lại, nhìn thấy Kiều Phương Hạ đang giằng co với Lê Đình Tuấn, ánh mắt có chút đề phòng.


Mặc Hàn Bảo yêu cầu bọn họ bảo vệ Kiều Phương Hạ, không chỉ để đề phòng mọi nguy hiểm có thể xảy ra xung quanh cô, mà còn để ngăn chặn Lê Đình Tuấn.

Trước khi rời đi, Mặc Hàn Bảo đã nói đi nói lại căn dặn với bọn họ rằng nếu trong tình huống Kiều Phương Hạ không
tình nguyện mà Lê Đình Tuấn cưỡng ép làm bất cứ điều gì với cô, bọn họ nhất định phải ra tay ngăn chặn ngay lập tức.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy Thịnh Ninh Đan uất ức bước quay trở lại xe, cô lại nhìn về phía người của Mặc Hàn Bảo ở cách đó không xa.

Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ thấp giọng nói với đối phương: “Anh đưa Thịnh tiểu thư trở về trước đi, cô ấy đói rồi”.

Đây là chuyện giữa cô và Lê Đình Tuấn, mà cô sẽ không bao giờ muốn để nó đi ảnh hưởng đến người khác.


Đặc biệt là khi ánh mắt Lệ Đình Tuấn nhìn về phía Thịnh Ninh Đan vừa rồi, đáy mắt anh vốn đã có chút không kiên nhẫn, khi Lê Đình Tuấn bắt đầu không kiên nhẫn, tình huống sẽ trở nên nguy hiểm.

/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Chỉ là đi ăn một bữa cơm cùng Lê Đình Tuấn mà thôi, mà phải làm to chuyện như vậy, không biết là do bọn họ mất trí hay là Lê Đình Tuấn mất trí đây.

Cô ra hiệu tạm ngưng cho người của Mặc Hàn Bảo và nói: “Tôi sẽ dùng bữa với anh ta, các người đi về trước đi, mang Thịnh tiểu thư trở về”
“Nhưng mà.” Đối phương do dự một chút.


“Không có nhưng mà, ăn một bữa cơm mà thôi, không cần căng thẳng như vậy” Kiều Phương Hạ không đợi đối phương nói thêm điều gì, mà trả lời nói.

Thái độ của Kiều Phương Hạ rất kiên quyết, những người đi cùng không còn cách nào khác, những người vừa vây quanh tới lại từ từ tản ra.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy bọn họ mang Thịnh Ninh Đan rời đi, đèn chiếu hậu ở phía sau chiếc xe biến mất ở phía xa.

Cơn mưa rào càng lúc càng nặng hạt, Lê Đình Tuấn cầm lấy chiếc ô mà Vô Nhật Huy đưa tới và mở nó ra, che mưa cho Kiều Phương Hạ..


 
Chương 1125


Kiều Phương Hạ mặt không chút thay đổi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh, tầm mắt cô lại lướt qua vai anh và rơi vào người Tô Minh Nguyệt vừa đi ra khỏi siêu thị sau khi mua thức ăn một mình.

Hai người đối mắt nhìn nhau từ xa.

Không hiểu tại sao, vẻ mặt của Tô Minh Nguyệt có chút bất an và lo lắng đến kỳ lạ, như thể cô ta đang sợ hãi điều gì đó.

Kiều Phương Hạ biết rằng chung quy ngày này cũng sẽ diễn ra.


Cô và Tô Minh Nguyệt khẳng định sẽ có một ngày nói rõ ràng trước mặt Lệ Đình Tuấn, dù sao Tô Minh Nguyệt là mẹ ruột của Đình Trung, thay vì cứ để Lê Đình Tuấn đắn đo giữa
hai người bọn họ, không ngừng dây dưa không dứt, chi bằng cứ để ba người cùng nhau nói chuyện giải quyết cho rõ ràng.

“Đi thôi” Lê Đình Tuấn thấp giọng nói với cô.

Kiều Phương Hạ thu hồi ánh mắt, xoay người và đi về phía một chiếc xe khác cùng với Lệ Đình Tuấn.

Sau khi lên xe, hai người không nói lời nào, Lê Đình Tuấn lái xe, Kiều Phương Hạ ngồi ở hàng ghế sau xe, cô lấy điện thoại di động ra gửi cho Đường Minh Kỷ một tin nhắn: “Tôi tạm thời có chút chuyện, mọi người ăn trước đi, không cần chờ tôi”
“Hả?” Đường Minh Kỷ nhanh chóng gửi một tin nhắn tới: “Thức ăn đều mua xong sao? Cô còn đi đâu vậy?”
“Tôi sẽ quay lại tối nay” Kiều Phương Hạ chỉ đáp lại một vài từ ngắn gọn, cũng không giải thích nhiều, rồi khóa màn hình điện thoại và cất lại vào túi.

Đây là chuyện giữa cô và Lê Đình Tuấn, cô không muốn những người khác dính vào.

Thật ra Kiều Phương Hạ không thực sự quen thuộc với thành phố Hạ Du lắm, khi cô còn đi học, về cơ bản cuộc sống của cô chỉ có hai điểm là giữa nhà trường và nhà họ Lệ.


Cô nhìn chằm chằm qua cửa sổ xe và phát hiện rằng Đình Tuấn đang đi trên con đường mà cô chưa từng thấy qua trước đây.

Anh không đưa cô về Hoàng Gia, cũng không phải quay về nhà họ Lệ hoặc là nhà họ Phó.

Ước chừng một tiếng đồng hồ sau, khi sắc trời nhá nhem tối, Lê Đình Tuấn lái xe đến một khu vực tương đối phồn hoa và giàu có, xung quanh cơ bản đều là những khu biệt thự biệt lập.

Anh rẽ xe vào một khu hẻm nhỏ, băng qua con đường quanh co rợp bóng cây và dừng lại trước căn nhà trong cùng.

Một chiếc xe đã đậu trước nhà để xe dưới tầng hầm, ngôi nhà đang sáng đèn, lúc này chắc có người đang ở trong nhà.

“Xuống xe đi” Lê Đình Tuấn tháo dây an toàn và thấp giọng nói với Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn vào ngôi nhà và thấy ai đó mở cửa từ bên trong, dường như người đó biết bọn họ sẽ tới đây, cũng không hề cảm thấy kinh ngạc.

“Đây là đâu?” Kiều Phương Hạ khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn Lê Đình Tuấn, trầm giọng hỏi anh.


“Cô vào trong sẽ biết thôi” Lê Đình Tuấn thoáng nhìn cô và nhàn nhạt đáp.

Dứt lời, anh đứng dậy bước xuống xe, mở ô và cửa xe cho Kiều Phương Hạ.

Nếu Kiều Phương Hạ đã bước đến đây, cô sẽ không có ý định lùi bước.

Cô không nói gì nhiều, cầm lấy áo khoác một bên mặc vào rồi bước xuống xe.

Phía sau, Tô Minh Nguyệt và Vô Nhật Huy hai người cũng vừa mới chạy tới.

“Tô tiểu thư, xuống xe đi” Vô Nhật Huy tắt đèn xe, hướng về phía Tô Minh Nguyệt nói..


 
Chương 1126


Tô Minh Nguyệt nhìn hai người cách đó không xa qua cửa kính xe, không lên tiếng, cũng không bước xuống xe.

Lệ Đình Tuấn che ô, chiếc ô rất lớn, anh lại đem hơn phân nửa chiếc ô dời sang chỗ Kiều Phương Hạ đang bước xuống xe, vai anh đã bị cơn mưa làm cho ướt đẫm.

Tô Minh Nguyệt nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên, cô ta nhịn không được khẽ mỉm cười tự giễu.

Anh cứ luôn như vậy, coi Kiều Phương Hạ còn quan trọng hơn chính bản thân mình, ai cũng có thể nhìn thấy rõ điều đó từ những chi tiết nhỏ này.


Kỳ thật ngay từ đầu cô ta đã biết rõ, kể từ cái khoảnh khắc cô ta biết rằng Lê Đình Tuấn thích Kiều Phương Hạ, thì cô ta đã hiểu rõ rằng mình không thể đánh bại Kiều Phương Hạ.

Cho nên cô ta mới lựa chọn từ bỏ Lệ Đình Tuấn, có ý định kích thích anh bằng chuyện cô ta và Tống Thanh Hào đang ở cùng nhau, nói không chừng còn có thể có chút cơ hội.

Thế nhưng cô ta không ngờ rằng hành vi từ bỏ của mình dường như lại thành toàn cho Lê Đình Tuấn.

Sau khi Kiều Phương Hạ rời đi, Tô Minh Nguyệt nghĩ rằng cơ hội của mình lại đến lần nữa, cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó Lê Đình Tuấn vẫn sẽ quay trở lại bên cạnh cô ta.

Suy cho cùng, anh thậm chí đã ra lệnh ngăn cấm giúp đỡ những người trong nhà họ Kiều và không cho phép bọn họ giúp đỡ Kiều Phương Hạ ở nước ngoài.

Cô ta còn tưởng rằng anh đã tuyệt tình như vậy, chắc hẳn giữa anh và Kiều Phương Hạ đã không còn cơ hội nào nữa.

Cô ta tưởng rằng cuối cùng Lê Đình Tuấn cũng sẽ thuộc về cô ta, tất cả những điều đó chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài mà thôi.


Nhưng ai ngờ rằng đời không như mơ, Kiều Phương Hạ đã trở lại, Lê Đình Tuấn lại mềm lòng.

Tưởng chừng như không điều gì có thể làm giảm đi tình cảm của Lê Đình Tuấn dành cho Kiều Phương Hạ, mà ngược lại, mọi nỗ lực của cô ta đã bỏ ra càng đẩy Lê Đình Tuấn đến gần Kiều Phương Hạ hơn.

Mọi thứ cô ta làm trong nửa tháng qua đều lại trở nên công cốc mà thôi.

“Tô tiểu thư?” Vô Nhật Huy đợi Tô Minh Nguyệt được hơn nửa phút sau, anh ta lại lên tiếng gọi cô ta một lần nữa: “Có thể xuống xe rồi”
Dọc đường đi, biểu hiện của Tô Minh Nguyệt có chút không đúng, Vô Nhật Huy quan sát nhìn cô ta mấy lần liền phát hiện sự khác thường của cô ta.

Anh ta cảm thấy rằng Tô Minh Nguyệt có thể là đang chột dạ.

Những điều mà Tô Minh Nguyệt làm với Đình Trung và Kiều Phương Hạ, anh ta đều thấy rõ ở trong mắt, Tô Minh Nguyệt xấu xa đến mức nào, đương nhiên không cần thiết phải nhắc đến.

Sau lưng Tô Minh Nguyệt khẳng định còn làm không ít chuyện xấu xa mà anh ta không biết.


Người phụ nữ không có lương tâm và mất hết tính người này sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

Anh ta tin rằng sau đêm nay Tô Minh Nguyệt và Lệ Đình Tuấn sẽ không còn quan hệ gì nữa, Phó Minh Tuyết cũng sẽ không còn cảm tình với người phụ nữ này.

Cô ta sẽ phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm sai.

Tô Minh Nguyệt đảo mắt, đôi mắt nhìn Vô Nhật Huy, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Các người đều thích cô ta.”
“Tô tiểu thư nói sai rồi, ngoài công việc ra, tôi và mợ chủ không có bất kỳ tình yêu nam nữ nào cả, làm sao có thể yêu thích được” Sắc mặt Vô Nhật Huy lạnh lùng trả lời: “Từ trước tới nay, thái độ của tôi đối với cô chủ yếu phụ thuộc vào thái độ của cô đối với Đình Trung mà thôi”.

“Chỉ là một con chó của nhà họ Lệ mà thôi, còn dám nói chuyện với tôi như vậy” Tô Minh Nguyệt nhàn nhạt cười lạnh nói: “Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà”
Vô Nhật Huy cũng không hề tức giận, anh ta với giọng điệu điềm nhiên đáp trả lại: “Một con chó còn có thể dùng một ngón tay bóp chết cô, vậy cô là cái thá gì?”.


 
Chương 1127


“Anh” Tô Minh Nguyệt bị Vô Nhật Huy đáp trả đến nhất thời nghẹn lời.

“Anh cái gì mà anh? Tôi sẽ nói lại lần nữa, xuống xe” Vô Nhật Huy không kiên nhẫn nói.

Chuyện đã đến nước này rồi, Tô Minh Nguyệt lại còn còn dám kiêu ngạo như vậy, đúng là điều mà Vô Nhật Huy không thể ngờ tới.

Anh ta thật không biết ai đã cho người phụ nữ này lòng tin để khiến cô ta có thể chết mà vẫn không biết hối cải thế này.


Tô Minh Nguyệt tức giận cầm lấy túi xách của mình, sau đó lại dữ dằn nói với Vô Nhật Huy: “Anh đi xuống cầm ô cho tôi”.

“Thật xin lỗi cô, tôi còn phải đi lấy thức ăn, hôm nay bà chủ sẽ cùng mợ chủ và cậu hai ba người ăn một bữa cơm đoàn viên, đây mới là công việc của tôi” Vô Nhật Huy không vội chậm rãi đáp lại.

Dứt lời, anh ta lại liếc mắt nhìn Tô Minh Nguyệt, nhàn nhạt nói: “Tôi là một con chó của nhà họ Lệ, không phải con chó của Tô Minh Nguyệt cô đâu.


Tô Minh Nguyệt nhìn thấy Vô Nhật Huy nhấc chân bước xuống xe, sắc mặt liên tục thay đổi.

Thế nhưng hiện tại kế hoạch của cô ta đã thất bại rồi, cho dù tối ngày hôm nay cô ta có trở mặt với Lệ Đình Tuấn và Phó Minh Tuyết đi nữa, cô ta cũng còn có đường lui.

Cô ta nhất định sẽ khiến Vô Nhật Huy phải hối hận.

Sau một lúc lâu, Tô Minh Nguyệt chật vật dầm mưa bước nhanh chạy về phía cổng biệt thự.


Ngôn Tình Sủng
Khi cô ta bước vào, Phó Minh Tuyết nhìn cô ta một cái, liền lập tức yêu cầu dì đi lấy khăn cho cô ta và hỏi: “Sao con lại bị ướt hết rồi?”
Tô Minh Nguyệt nhận lấy khăn mặt, miễn cưỡng cười nói với Phó Minh Tuyết: “Trên xe không có ô, bác gái không sao đâu ạ, bác đừng lo lắng”
“Bằng không con lên phòng tắm rửa trước đi, còn lâu mới bắt đầu ăn cơm” Phó Minh Tuyết lại nhìn cô ta một cái, rồi đề nghị nói.

Tô Minh Nguyệt liếc nhìn qua Lê Đình Tuấn đang lau nước mưa cho Kiều Phương Hạ ở bên cạnh, Lê Đình Tuấn chỉ coi cô ta như người vô hình, thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến cô ta.

Cô ta trầm mặc mất vài giây, nhu hoà nói với Phó Minh Tuyết: “Vậy được ạ, con đi tắm trước nhé”
Dứt lời, cô ta đi lướt qua mấy người họ, bước lên lầu.

Phó Minh Tuyết nhìn ra sự lạnh nhạt của Lê Đình Tuấn đối với Tô Minh Nguyệt, thoáng nhìn qua Lê Đình Tuấn một cái, rồi nói: “Đều là con tự mình đồng ý qua đây ăn cơm tối phải không?”
Đúng là Lê Đình Tuấn đồng ý đến ăn tối, tuy nhiên anh không đến đây để hòa giải với Tô Minh Nguyệt, mà để tính sổ với Tô Minh Nguyệt.


Một lát nữa Phó Minh Tuyết sẽ hiểu được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh cũng không cãi lại, mà chỉ lãnh đạm gật gật đầu, rồi xoay người đưa chiếc áo khoác ướt đẫm của Kiều Phương Hạ cho dì.

Kiều Phương Hạ không biết đêm nay là tới ăn cơm với Phó Minh Tuyết.

Lúc cô bước vào nhìn thấy Phó Minh Tuyết, cô mới chợt hiểu ra, nhưng chỉ có thể mặt dày phối hợp với Lệ Đình Tuấn đóng một vở kịch.

Trước mặt Phó Minh Tuyết, cô không muốn thể hiện rằng mình đã chia tay với Lê Đình Tuấn, chuyện này vẫn là nên để Lê Đình Tuấn tự mình nói với Phó Minh Tuyết thì hơn.

Nhưng cô lại không muốn ở cùng với Lệ Đình Tuấn, sau khi suy nghĩ một lúc, cô thấp giọng nói với Phó Minh Tuyết: “Con giúp bác nhặt rau”.


 
Chương 1128


Phó Minh Tuyết liếc nhìn cô một cái, gật đầu với biểu hiện có chút phức tạp, trả lời: “Được.


Đúng lúc bà ấy cũng có chút chuyện muốn nói riêng với Kiều Phương Hạ.

Lệ Đình Tuấn đi đến thư phòng để gọi điện hội nghị, trước khi bước vào cửa, anh khẽ liếc nhìn qua Kiều Phương Hạ một cái.


Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn lại anh, sau đó xoay người theo Phó Minh Tuyết đi vào phòng bếp.

“Mẹ nhớ rõ, hình như con rất thích ăn tôm” Phó Minh Tuyết đứng ở gần bên bệ bếp vừa cẩn thận xử lý chỉ tôm, vừa nói chuyện với Kiều Phương Hạ ở bên cạnh.

“Vâng, con thích ăn tôm” Kiều Phương Hạ đi đến bên cạnh Phó Minh Tuyết, giúp bà ấy lột chỉ tôm, thấp giọng trả lời.

Phó Minh Tuyết gật gật đầu, khựng lại vài giây, rồi nói: “Phương Hạ, kỳ thực là mẹ muốn biết là con có suy nghĩ gì về Đình Tuấn”
Kiều Phương Hạ nghe thấy Phó Minh Tuyết tự xưng mình là “mẹ” thì cô hơi sững lại.

Phó Minh Tuyết lại hơi cúi đầu, cũng không nhìn Kiều Phương Hạ.

Một khi bà ấy đã nói những lời như vậy rồi, cũng có nghĩa là bà ấy đã ngầm thừa nhận thân phận của Kiều Phương Hạ.

Phó Minh Tuyết cảm thấy rằng mình cũng không cần phải nói thêm bất cứ điều gì.

Hai từ “mẹ” này đã đủ để đại diện cho thái độ của bà ấy đối với Kiều Phương На.


Bà ấy sẽ không tiếp tục làm khó dễ nữa.

Về phần những mâu thuẫn mà Kiều Phương Hạ và Lê Đình Tuấn không thể giải quyết được, đó cũng là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan gì đến bà ấy.

Kiều Phương Hạ ngơ ngác nhìn bà ấy, cũng không lên tiếng.

Bởi vì vừa rồi cô nhìn thấy Tô Minh Nguyệt quen thuộc đi lên lầu tắm, chứng tỏ Tô Minh Nguyệt đã sống ở đây rồi.

Cô cho rằng Phó Minh Tuyết đã nhận định thân phận của Tô Minh Nguyệt, cô nghĩ rằng trong lòng Phó Minh Tuyết, cô đã bị đuổi ra khỏi trò chơi.

Nhưng cô không ngờ…
Phó Minh Tuyết trầm mặc vài giây, khi nhìn thấy Kiều Phương Hạ không nói lời nào, mới quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ, câu nghĩa thấm thía nói: “Những tin tức giải trí của mấy ngày hôm trước, mẹ cũng đã xem qua một ít”
“Mẹ cũng biết về chuyện của Trạm Khánh Minh, Đình Tuấn đã nói rõ với mẹ rằng ngày hôm đó là do nó đi đưa chìa khoá xe cho con, nhưng chuyện giữa con và nhà họ Đường, mẹ muốn biết rằng con có thích Đường Minh Kỷ hay không?”
“Nếu con thích Đường Minh Kỷ, không còn thích Đình Tuấn nữa, vậy gia đình mẹ cũng sẽ không ép buộc con, mẹ cũng sẽ không ép con nhất định phải gả cho Đình Tuấn”

Kiều Phương Hạ không nghĩ tới Phó Minh Tuyết lại hỏi về vấn đề này, cô hơi sững sờ, sau đó liền lập tức trả lời: “Không có, con không thích Đường Minh Kỷ, con và anh ta chỉ đơn giản là quan hệ lợi ích và bạn bè thuần túy mà thôi.


“Ồ, vậy thì tốt” Phó Minh Tuyết thở phào nhẹ nhõm và gật đầu đáp lại.

Chỉ cần Kiều Phương Hạ không phải thích người khác là được, điều đó chứng tỏ những tin tức là cái đó hoàn toàn là hư cấu.

Những chuyện hư cấu này làm sao mà có, chỉ e rằng quả thực không thể thoát khỏi liên can đến Tô Minh Nguyệt, trong lòng bà ấy tự có tính toán riêng.

Vào lúc mọi người ngồi ăn tối cùng nhau, bà ấy sẽ biết mà ủng hộ Kiều Phương Hạ.

.


 
Chương 1129


Phó Minh Tuyết trìu mến nhìn Kiều Phương Hạ, sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy thì con có chịu phải ủy khuất nào không? Có phải bên trong có hiểu lầm gì khiến con không hài lòng với Đình Tuấn?”
Kiều Phương Hạ cúi đầu, im lặng lột chỉ tôm.

Sau một lúc lâu, cô mới thấp giọng trả lời: “Không có ủy khuất.


“Nếu không có ủy khuất, vậy thì tại sao từ khi con vào cửa mà vẫn chưa nói một lời nào với Đình Tuấn” Từ khi bọn họ bước vào cửa, Phó Minh Tuyết đã bắt đầu quan sát bọn họ, bà ấy có thể nhận ra được.


“Hơn nữa, mẹ có nhìn thấy một mẩu tin nói rằng mẹ đi dạo phố với Tô Minh Nguyệt và nói rằng mẹ đã nhận định cô ta là con dâu của nhà họ Lệ, có phải là con cũng nhìn thấy rồi không?”
Đây là việc của Phó Minh Tuyết, Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ tới phải chất vấn bà ấy điều gì cả, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối.

Mà khi Phó Minh Tuyết chủ động đề cập đến nó, đó cũng là điều Kiều Phương Hạ không ngờ tới.

Kiều Phương Hạ trầm mặc không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn bà ấy.

Nhưng đây cũng là điều cô muốn biết và tại sao trước đó Phó Minh Tuyết lại đưa món quà của cô và Lê Đình Tuấn tặng bà ấy chuyển tặng cho Tô Minh Nguyệt.

Dù cho Phó Minh Tuyết đã nhận định cô là con dâu.

“Chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi” Phó Minh Tuyết áy náy cười nhìn cô và nói: “Kỳ thật là bởi vì vào đại thọ lần thứ tám mươi của bà cụ của nhà họ Tô, nhà họ Tô đã chọn đội thiết kế của nhà mẹ, Tô Minh Nguyệt mới đến gặp mẹ, ngày hôm đó mẹ cùng cô ta đi đặt một món quà sinh nhật cho bà cụ”
“Không ngờ rằng đúng lúc hai người lại bị phóng viên lén chụp được và làm ầmĩ chuyện này”
Kiều Phương Hạ sững sờ trong vài giây, sau đó cô trả lời: “Mẹ, đó không phải là lỗi của mẹ, không nên là mẹ đi nói lời xin lỗi với con”

“Nhưng điều đó cũng là do mẹ mà ra, không phải sao?” Phó Minh Tuyết hỏi
ngược lại.

Kiều Phương Hạ thầm nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp hỏi Phó Minh Tuyết: “Kỳ thật con còn có một chuyện muốn hỏi mẹ”
“Con cứ nói đi.


“Vào lần mẹ tổ chức sinh nhật trước đó, Đình Tuấn và con đã tặng cho mẹ một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ đó.


Lời của Kiều Phương Hạ vừa mới nói được một nửa, Phó Minh Tuyết đã vén cổ tay áo sơ mi của mình lên: “Không phải đồng hồ vẫn đeo trên tay mẹ sao? Có chuyện gì à?”
Kiều Phương Hạ hơi sững lại, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay Phó Minh Tuyết.

Vậy trước đó, chiếc đồng hồ mà Tô Minh Nguyệt đang đeo không phải là chiếc đồng hồ trên tay Phó Minh Tuyết sao?

Trong lúc đó, cô mới chợt hiểu ra.

Cho nên, Tô Minh Nguyệt đã cố ý, cô ta cố tình để lộ chiếc đồng hồ đó trước mặt cô để khiến cô hiểu lầm.

Bởi vì Tô Minh Nguyệt luôn luôn biết thái độ của Phó Minh Tuyết đối với cô như thế nào, cho nên cô ta mới nắm chắc rằng cô chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm Phó Minh Tuyết hỏi về chiếc đồng hồ và đoán rằng cô nhất định sẽ hiểu lầm.

Kể cả việc Tô Minh Nguyệt đến Hoàng Gia Gửi quần áo cho Lê Đình Tuấn, cũng đã được tính toán trước.

Có lẽ cô đã hiểu lầm Lê Đình Tuấn.

.


 
Chương 1130


“Không có chuyện gì cả” Kiều Phương Hạ trầm mặc mất vài giây, nhẹ giọng trả lời Phó Minh Tuyết.

Dứt lời, cô tiếp tục xử lý tôm trong tay mình.

Phó Minh Tuyết chỉ nhìn Kiều Phương Hạ một cái, khi thấy bộ dạng cô hơi suy tư, bà ấy cũng không tiếp tục hỏi cô thêm điều gì nữa.

Dì ở một bên chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, Phó Minh Tuyết và Kiều Phương Hạ xử lý hết số tôm đó, Phó Minh Tuyết nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Mẹ lên.


coi cô ta thế nào rồi, sao tắm lâu thế này, còn chưa thấy xuống nữa”
Kiều Phương Hạ trầm mặc không lên tiếng gật gật đầu.

Phó Minh Tuyết lên lầu, gõ cửa phòng của Tô Minh Nguyệt.

Tô Minh Nguyệt không có đáp lại, Phó Minh Tuyết đẩy cửa đi thẳng vào trong
phòng tắm vẫn còn tiếng nước, Tô Minh Nguyệt vẫn chưa tắm rửa xong.

Phó Minh Tuyết cân nhắc một lúc, sau đó xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đợi Tô Minh Nguyệt bước ra.

Nếu Tô Minh Nguyệt còn muốn giữ lấy một chút thể diện, kỳ thực Phó Minh Tuyết cũng không muốn trở mặt với cô ta ở trước mặt mọi người, dù sao cô gái này cũng khá đáng thương, chỉ vừa mới mang thai đứa con của Tống Thanh Hào, Tống Thanh Hào lại xảy ra tai nạn máy bay, vì nguyên nhân này nhà họ Tô còn đoạn tuyệt quan hệ với cô ta.

Bà ta vẫn đang suy nghĩ lát nữa sẽ nói như thế nào với cô ta, thì bất chợt lại bị một thứ gì đó trên bàn trang điểm của Tô Minh Nguyệt thu hút.

Bà ấy cầm lấy món đồ trên bàn, kinh ngạc quan sát kỹ lại vài lần.


Khi Tô Minh Nguyệt mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn thấy Phó Minh Tuyết đang ngồi trước bàn trang điểm, cô ta thoáng giật mình: “Bác gái, bác.


Khi vừa mới nói được vài câu, Phó Minh Tuyết đã cầm lấy thứ trong tay đứng dậy, quay sang Tô Minh Nguyệt, thấp giọng nói: “Về cái thứ này, con có lời gì cần giải thích không?”
Tô Minh Nguyệt nhìn chiếc đồng hồ mà Phó Minh Tuyết đang cầm trên tay, nó còn giống hệt với chiếc đồng hồ trên cổ tay của bà ấy, đáy mắt cô ta thoáng hiện lên một tia hoảng sợ.

Sắc mặt của cô ta càng khẳng định phỏng đoán của Phó Minh Tuyết.

Vẻ mặt của Phó Minh Tuyết trầm xuống, thấp giọng hỏi ngược lại: “Tại sao con lại mua một chiếc đồng hồ giả giống hệt bác, còn cố tình đeo nó ở trước mặt Phương Hạ? Con muốn cho cô ấy hiểu lầm rằng bác khinh thường cô ấy đến mức nào sao? Món quà mà cô ấy tặng bác đều có thể chuyển tặng nó lại cho người khác, đúng không?”
“Không phải đâu, bác gái, đều là vì con thích quá.

” Tô Minh Nguyệt lập tức sốt ruột nói lời biện giải cho mình.

“Con đừng nói cái gì mà thích quá nhưng không có khả năng mua nó, bác sẽ không tin” Phó Minh Tuyết lạnh lùng đáp.


Phó Minh Tuyết đã không còn muốn hỏi cô ta đã làm gì trước đây nữa.

Bà ấy đối xử với Tô Minh Nguyệt tốt như vậy, Tô Minh Nguyệt lại lợi dụng bà ấy để đạt được mục đích của mình để đối phó với người trong nhà bà ấy.

Bà ấy nhìn chằm chằm vào Tô Minh Nguyệt, bình tĩnh nói: “Cho dù bác có cho chó mèo đi lạc ở ven đường ăn, bọn chúng cũng đều biết ơn hơn đấy”
“Tô Minh Nguyệt, con đến cả cầm thú cũng không bằng
Vậy mà bà ấy vẫn luôn âm thầm giúp đỡ Tô Minh Nguyệt, khi Tô Minh Nguyệt lâm vào hoàn cảnh sa sút nhất, ngay cả nhà họ Tô cũng không thèm dòm ngó tới cô ta, chính là bà ấy đã nhờ dì ở nhà mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đến đưa cơm cho Tô Minh Nguyệt.

Lòng tốt của bà ấy, hóa ra lại được cho con chó ăn hết.

.


 
Chương 1131


Tô Minh Nguyệt nghe được những lời này càng thêm hoảng hốt, vội vàng giải thích: “Bác gái, không có, bác làm ơn hãy nghe con giải thích vài câu được không?”
“Bác không muốn nghe” Lời cô ta còn chưa kịp nói hết, Phó Minh Tuyết liền lạnh lùng trả lời.

Chỉ riêng sự việc này thôi cũng đủ khiến bà ấy vô cùng thất vọng về Tô Minh Nguyệt rồi.

Nói xong bà ấy tùy tiện ném chiếc đồng hồ giả lên trên bàn trang điểm.


Chiếc đồng hồ và vào gương trang điểm, chiếc gương bị nứt vỡ ngay lập tức.

Âm thanh lớn khiến Tô Minh Nguyệt càng thêm rùng mình.

Phó Minh Tuyết lại vô cùng bình tĩnh, thờ ơ nhìn chằm chằm vào cô ta: “Con không cần phải tỏ ra bộ đáng thương như thế này trước mặt bác, bởi vì những gì con đã làm thật sự rất đáng giận”.

“Nếu con còn muốn giữ lại thêm một chút thể diện, bác khuyên con nên thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây ngay bây giờ.

Bác sẽ cho con mượn xe, ngày mai bác sẽ bảo tài xế đến lái trở về”
Phó Minh Tuyết mặt không chút thay đổi nói xong những lời này, cũng không thèm quay đầu lại mà rời khỏi phòng Tô Minh Nguyệt và đi thẳng xuống lầu.

Dưới lầu, Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ đều nghe được tiếng gương vỡ vụn, Lê Đình Tuấn ngưng hẳn cuộc họp video vẫn còn đang dang dở, lập tức bước nhanh ra khỏi thư phòng kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra.

Kiều Phương Hạ ở gần cầu thang hơn, cô đã chạy lên cầu thang rồi.


Nghe được tiếng động của Lê Đình Tuấn, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn anh một cái.

Kiều Phương Hạ cảm nhận được Phó Minh Tuyết chắc hẳn là bà ấy đã biết được chuyện gì đó, cô sợ Phó Minh Tuyết đi lên giằng co với Tô Minh Nguyệt, Tô Minh Nguyệt bị ép đến bước đường cùng sẽ làm ra chuyện thương tổn đến Phó Minh Tuyết.

Hai người đối mắt nhìn nhau, Kiều Phương Hạ lập tức sốt sắng chạy lên lầu trước.

Mới vừa đi được nửa đường, thì đã thấy Phó Minh Tuyết ung dung bước ra khỏi phòng.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Trong lúc Kiều Phương Hạ quan sát Phó Minh Tuyết, liền lên tiếng hỏi bà ấy.

“Không có gì” Phó Minh Tuyết đáp lại một nụ cười dịu dàng với Kiều Phương Hạ.

Trước đây bà ấy luôn có thành kiến với Kiều Phương Hạ, bà ấy luôn cảm thấy rằng đứa trẻ do An Phương Diệp dạy dỗ khẳng định cũng có nhân phẩm xấu như An Phương Diệp, bất kể Kiều Phương Hạ làm gì, bà ấy cũng đều cảm thấy là sai trái cả, đều cảm thấy không thuận mắt.


Nhưng bây giờ bà ấy đã hiểu, An Phương Diệp có thể dạy được Kiều Phương Hạt điều gì chứ? Khi đó, mỗi ngày ngoài việc mải mê tiêu tiền để làm giàu, hưởng lạc thú quyền lực và tiền bạc ra, thì chắc hẳn bà ta căn bản còn không có thời gian để giáo dục con cái.

Sự thật là Kiều Phương Hạ người mà bà ấy vẫn luôn chán ghét lại chưa từng làm sai điều gì cả, ngược lại người mà bà ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc lại đâm lén sau lưng bà ấy.

Phó Minh Tuyết bỗng nhiên cảm thấy rằng đôi khi hành vi cố chấp ương ngạnh của mình là sai.

Không phải lúc nào bà ấy cũng đúng cả.

Cũng như từ rất lâu về trước, Lệ Quốc Chiến không thể chịu đựng nổi mà chất vấn bà ấy một câu: “Phó Minh Tuyết, tại sao bà lại không thể cho tôi thêm một cơ hội? Bà chưa bao giờ làm sai chuyện gì sao? Bà có thể đảm bảo rằng về sau bà sẽ không bao giờ mắc sai lầm hay không?”.


 
Chương 1132


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hôm nay bà ấy thừa nhận, bà ấy đã làm sai rồi, bà ấy không nên vọng tưởng rằng mình có thể cảm hóa được một con sói đầy tham vọng.

Kiều Phương Hạ nghe được tiếng nức nở truyền đến trong căn phòng phía sau Phó Minh Tuyết, cô lướt qua vai bà ấy, liếc nhìn vào cửa căn phòng.

Phó Minh Tuyết lập tức dùng thân thể của mình chặn lại, trở tay đóng cửa lại, tỏ ra như không có việc gì nói với Kiều Phương Hạ: “Dì chắc là đã sắp chuẩn bị xong bữa tối rồi phải không?”

“Cũng gần chuẩn bị xong rồi ạ” Kiều Phương Hạ lập tức gật gật đầu.

“Vậy rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi” Phó Minh Tuyết nhàn nhạt trả lời.

Trong lúc nói chuyện bà ấy đã đi tới, nhẹ nhàng kéo lấy tay Kiều Phương Hạ, rồi đi xuống lầu.

Lệ Đình Tuấn liếc nhìn hai người bọn họ.

“Con đứng im ở đó làm gì? Đi ăn cơm, không phải tới nhìn mẹ” Phó Minh Tuyết cười cười với Lê Đình Tuấn và nói.


Dì ở một bên đặt bốn bộ chén đũa lên bàn ăn, Phó Minh Tuyết liếc mắt nhìn một bộ chén đũa thừa, trực tiếp nói: “Bỏ một bộ đi.”
[Diendantruyen.Com] Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Kiều Phương Hạ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cắn một miếng nhai trong im lặng.

Phó Minh Tuyết hài lòng gật đầu, đặt đũa xuống, mới nhàn nhạt nói: “Phương Hạ, kỳ thật có một chuyện mẹ nên nói với con từ lâu rồi, nhưng trước nay vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Hôm nay được dịp, mẹ sẽ nhân cơ hội này, chúng ta vừa ăn vừa nói.

Đình Tuấn cũng rất hiếm khi có cơ hội ngồi cùng bàn với mẹ ăn tối như vậy, tất cả đều là nhờ cả vào con đấy.”
Kiều Phương Hạ liếc nhìn về phía Lê Đình Tuấn một cái, cô lại cung kính trả lời Phó Minh Tuyết: “Mẹ nói đi”
Phó Minh Tuyết thở dài, nói: “Đình Tuấn có thái độ như thế nào đối với con, từ trước đến nay mẹ đều thấy rõ ở trong mắt, mặc dù mẹ không phải là một người mẹ hoàn hảo, ngay cả một bàn ăn đơn giản cũng không thể tự tay làm được, thậm chí ngay cả món Đình Tuấn thích ăn mẹ cũng không biết nấu, tuy nhiên người hiểu con trai mình nhất không ai có thể sánh bằng mẹ.”

“Tính cách của nó có chút quái gở và lạnh lùng, trông khá giống với mẹ, nó không biết cách dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm xúc của mình, nhưng nó sẽ thể hiện cảm xúc của mình bằng hành động, đây là điểm mạnh, nhưng cũng là điểm yếu của nó.

Từ đầu đến cuối, Đình Tuấn chỉ thích có một mình con, cho dù Tô Minh Nguyệt đã quen biết nó nhiều năm như vậy, nhưng chung quy nó vẫn không hề thích cô ta.”
Phó Minh Tuyết giúp Lê Đình Tuấn nói ra những lời này, Kiều Phương Hạ vẫn là có chút sửng sốt.

“Trước đây mẹ không quan tâm lắm đến đời sống và tình cảm của nó, mẹ cũng không muốn quản thúc hoặc có thể do thái độ tiêu cực của mẹ, nên mới khiến con hiểu lầm điều gì đó”
“Nhưng đó chỉ là do mẹ không quản thúc mà thôi, mẹ cũng không hề tỏ ra những thái độ gì khác với những người cô gái xung quanh nó, bởi vì cuộc hôn nhân thất bại của mẹ và Lệ Quốc Chiến đã khiến mẹ hiểu ra được một đạo lý răng miễn cưỡng không có hạnh phúc, cho nên mẹ cũng sẽ không cưỡng ép Đình Tuần phải lấy ai làm vợ trong tương lai”..


 
Chương 1133


“Bởi vì chuyện trước đó ông ngoại đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho A Đô, mẹ còn vì thế mà trở về cãi nhau với ông ngoại, về chuyện này con có thể hỏi Triều Mai Hoàng, nếu con cho rằng mẹ nói bừa”
“Ngay cả khi mẹ từng có thành kiến với con vì mẹ con trước đây, đối với việc con quen Đình Tuấn, mẹ cũng chưa từng ép buộc nó phải chia tay với con”
“Đúng vậy, chuyện này anh có thể làm chứng” Lê Đình Tuấn trầm mặc trong vài giây, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay dưới bàn của Kiều Phương Hạ, thấp giọng nói.

Đầu ngón tay của Kiều Phương Hạ hơi rút lại, khựng lại vài giây, nhưng chung quy cô vẫn không rút ra khỏi tay của Lê Đình Tuấn.


Phó Minh Tuyết liếc nhìn hai người một cái, rồi lại nói: “Ông ngoại cũng giống như mẹ, nhưng thật ra ông ấy rất yêu mến con, cho nên từ hôm nay trở đi, con không cần phải băn khoăn về thái độ của các trưởng bối, chỉ cần hai con muốn kết hôn, vậy thì cứ tổ chức kết hôn, mọi người đều sẽ tỏ ra ủng hộ và lý giải mà thôi.”
“Trước đây mẹ đã muốn nói với con những điều này rồi, nhưng mẹ vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Đúng dịp hôm nay, lần này giới truyền thông cố tình xuyên tạc về mối quan hệ giữa mẹ và Tô Minh Nguyệt, nên mới làm chuyện rồi tung lên như vậy?
Phó Minh Tuyết dừng lại một chút, lại tiếp tục nói: “Về việc lấy quà của các con chuyển tặng lại cho người khác, Phó Minh Tuyết mẹ chưa bao giờ làm ra hành vi không chín chắn như vậy.

Cho dù mẹ có ném vào thùng rác, mẹ cũng sẽ không bao giờ đưa đồ tặng cho người khác”
“Sau này không được phép hiểu lầm mẹ vì những chuyện nhảm nhí này nữa, nó sẽ khiến mẹ cảm thấy rất mất mặt và buồn lòng”
“Huống hồ, chiếc đồng hồ mà con và Đình Tuấn tặng mẹ rất có giá trị.


Giá thị trường đã lên tới tám con số, làm sao mẹ có thể tùy tiện tặng nó cho Tô Minh Nguyệt được?”.

Kiều Phương Hạ khá kinh ngạc, thế nhưng Phó Minh Tuyết đã biết rằng cô đã hiểu nhầm vấn đề này, vừa rồi khi họ ở trong phòng bếp, vì cô còn chưa hỏi hết câu hỏi của mình kia mà.

Phó Minh Tuyết nhìn thấy đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên vẻ kinh ngạc, lại nói: “Về sau, con cũng nên thảo luận những chuyện này nhiều hơn với Đình Tuấn
mới phải, nếu là Đình Tuấn tới hỏi mẹ một tiếng, không phải là không có hiểu lầm rồi sao?”
Trong giọng điệu của Phó Minh Tuyết có ẩn chứa một chút trách cứ.

Lệ Đình Tuấn ngồi ở một bên nghe Phó Minh Tuyết nói xong, từ đầu đến cuối anh cũng không có lên tiếng, mà chỉ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều Phương Hạ đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình.

Thì ra cô đã phải chịu nhiều oan ức đến như vậy.


Đều là do trước đây anh đã lơ là và không để ý đến những thay đổi cảm xúc của Kiều Phương Hạ.

Mãi cho đến lúc này, anh mới biết rằng điều khiển Kiều Phương Ha hiểu lầm không chỉ đơn giản là về bộ quần áo đó.

“Đúng vậy, em nên nói với anh sớm hơn” Anh cụp mắt xuống và yêu chiều nhìn thẳng vào Kiều Phương Hạ, rồi nhẹ giọng nói với cô.

Kiều Phương Hạ cũng không phải là không nghĩ tới chuyện nói với Lệ Đình Tuấn, chỉ là vào hoàn cảnh lúc đó, khiến cô tức giận đến mức mất đi lý trí và khiến cô mất đi khả năng phán đoán cơ bản của mình..


 
Chương 1134


Huống hồ, nếu không phải là hôm nay Phó Minh Tuyết nói với cô những lời thật lòng này, làm sao cô có thể biết được trong lòng Phó Minh Tuyết đang suy nghĩ cái gì?
Hiện tại cô đã hiểu rõ, đều là do cô đã hiểu lầm Phó Minh Tuyết và Lê Đình
Tuấn hai người họ.

Cô ngập ngừng một lúc, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết mình nên nói gì mới phải.


“Được rồi, cũng là lỗi của con, con cũng không nên trách Phương Hạ nữa” Phó Minh Tuyết liếc mắt nhìn hai người họ, giảng hoà nói: “Ăn tối trước đi, các món ăn sắp nguội cả rồi”
Hôm nay bà ấy gọi Kiều Phương Hạ đến ăn tối, chính là muốn để cho hai người bọn họ nói rõ mọi chuyện với nhau, tránh để không có bất kỳ khoảng cách và hiểu lầm nào.

.

Truyện Trọng Sinh
Bây giờ mục đích đã đạt được, trái tim treo lơ lửng của bà ấy cũng được thả lỏng.

Lệ Đình Tuấn làm sao nỡ trách cứ Kiều Phương Hạ thêm điều gì? Anh thương yêu cô còn không kịp nữa mà.

Bây giờ ngẫm nghĩ lại, có lẽ tất cả những lời cô nói sau cơn hôn mê khi tỉnh dậy ở nước Thanh Sơn đều chỉ là lời nói khi tức giận mà thôi.

Tô Minh Nguyệt đã giở trò ở trước mặt Kiều Phương Hạ từ khi nào, điều đó đã không còn quan trọng nữa.


Điều quan trọng là hành vi của cô ta đã hoàn toàn khiến anh tức giận.

Bề mặt cô ta đã làm không ít hành vi khiến người ta khinh bỉ đến vậy rồi, còn ở sau lưng thì đương nhiên càng không cần phải nói đến.

Anh tưởng rằng Tô Minh Nguyệt đã rút ra được bài học từ trước, anh tưởng rằng trong khoảng thời gian này cô ta trông ngoan ngoãn hơn trước không ít, đúng là thực sự muốn thay đổi và hối cải rồi, ai ngờ rằng cô ta đang âm thầm thực hiện một kế hoạch lớn.

Đại thọ lần thứ tám mươi của bà cụ nhà họ Tô, Tô Minh Nguyệt mượn cơ hội tiếp cận Phó Minh Tuyết và sống tại nhà Phó Minh Tuyết, chỉ e rằng đó cũng là một bước trong kế hoạch của Tô Minh Nguyệt.

Bản lĩnh của Tô Minh Nguyệt đúng là lớn quá rồi.

Điều anh thực sự muốn biết là sau khi anh đã ngăn chặn hết mọi tin tức xấu trên hot search về Kiều Phương Hạ, cô ta làm sao có thể tung thêm những tin tức xấu khác để làm cho mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng hơn.


Chẳng phải cô ta đã rơi vào hoàn cảnh nghèo khổ túng thiếu, thậm chí còn đến mức phải đến câu lạc bộ để tiếp khách bồi rượu rồi sao?
Chỉ dựa vào một mình cô ta, làm sao có thể có bản lĩnh thông thiên như vậy trong tay?
Tô Minh Nguyệt có vấn đề.

Anh buông lỏng bàn tay của Kiều Phương Hạ ra, rồi cầm đũa lên gắp cho cô một vài món cô yêu thích, đồng thời còn trầm giọng ra lệnh cho người đứng ở bên ngoài nhà ăn: “Cử người theo dõi Tô Minh Nguyệt và canh chừng cô ta suốt hai mươi bốn trên hai mươi bốn”
“Vâng” Bên ngoài nhà ăn, Vô Nhật Huy lập tức thấp giọng đáp lại.

Tô Minh Nguyệt lần này thê thảm rồi, Vô Nhật Huy biết chắc rằng vào một ngày nào đó cô ta sẽ bị vạch trần thôi, Lê Đình Tuấn chính là muốn thực hiện một chiêu lớn để dồn cô ta vào chỗ chết đây mà.

Ai bảo cô ta tự tìm đến cái chết, cứ khăng khăng đưa mình đến trước mũi súng chứ?.


 
Chương 1135


Ở trên lầu, Tô Minh Nguyệt thu dọn hành lý và ngồi trên sàn nhà, nghe thấy tiếng cười nói rôm rả thấp thoáng vọng vào qua khe cửa.

Sự náo nhiệt và ấm áp ở tầng dưới không liên quan gì đến cô ta.

Rất hiển nhiên rằng Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn lại hòa giải.


Cô ta sững sờ nhìn mình trong tấm gương cao từ trần đến sàn, đôi mắt đỏ hoe lem lét vì khóc.

Sau một lúc lâu, cô ta nhẹ nhàng lấy mu bàn tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt.

“Mày khóc lóc thảm thiết đáng thương thế này, nhưng có ai thương xót cho mày chứ?”
Tô Minh Nguyệt mỉm cười nhìn mình trong gương, tự hỏi bản thân mình.

“Bọn họ chỉ biết cười nhạo sự đáng thương của mày mà thôi, đặc biệt là Kiều Phương Hạ, cô ta chỉ chờ xem mày trông như thế nào khi bị đánh bại sa sút mà thôi”
“Tô Minh Nguyệt, mày không có thua, chỉ bởi vì lần này Phó Minh Tuyết thiên vị Kiều Phương Hạ mà thôi.”
Cô ta tự lẩm bẩm vài câu, dùng tay chống lấy tủ quần áo ở bên cạnh đứng lên.


Cô ta cầm lấy chiếc vali, lại nhìn quanh khoảng không trống rỗng một cái, rồi khẽ cười: “Sớm muộn gì, những thứ này đều sẽ thuộc về tao, Kiều Phương Hạ chỉ mượn tạm vài ngày, sau cùng nó vẫn phải trả lại cho tao mà thôi.”
Nói xong, cô ta kéo lấy chiếc vali bước ra khỏi phòng, một mình cách hành lý bước xuống lầu một cách khó khăn.

Khi cô ta bước xuống lầu dưới, trong phòng ăn dần dần mất đi tiếng nói, Phó Minh Tuyết đang quay mặt nhìn về hướng cô ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

Tô Minh Nguyệt dừng chân lại, đặt chiếc vali xuống, hơi cúi đầu về phía Phó Minh Tuyết, nhẹ giọng nói:”Xin lỗi bác gái, lần này con để bác thất vọng rồi”
“Cái lời nói này thật là” Phó Minh Tuyết thu hồi lại tầm mắt, bà ấy vừa cất lời vừa tự tay múc một bát canh đưa đến tay Kiều Phương Hạ.

“Có khi nào con không làm bác thất vọng? Hay là con đã từng làm điều gì đó khiến bác vui vẻ và bất ngờ sao?”
“Con..” Tô Minh Nguyệt sửng sốt, ngón tay của hai bàn tay buông thõng bên cạnh cấu thật sâu vào trong lòng bàn tay.


“Về sau không có chuyện gì quan trọng, con không cần phải tới tìm bác nữa, bác rất bận” Phó Minh Tuyết tiếp tục nói thêm một câu, nhưng vẻ mặt bà ấy lại rất bình tĩnh và tao nhã: “Con dâu bác cũng sẽ hiểu lầm”
Dứt lời, bà ấy lại khẽ cười và trìu mến nói với Kiều Phương Hạ: “Con mau uống đi, món canh tẩm bổ được hầm từ chiều tới giờ, mẹ đặc biệt chuẩn bị cho con đấy”
Kiều Phương Hạ cầm lấy cái bát và nhẹ giọng nói: “Cảm ơn mẹ”
Sau khi nhập một ngụm canh, cô khẽ liếc nhìn Tô Minh Nguyệt vẫn đang đứng im ở đó.

Đáy mắt Tô Minh Nguyệt đỏ hoe nhìn gia đình vui vẻ hòa thuận của bọn họ.

“Đình Tuấn, bên ngoài lạnh như thế, anh xem Tô tiểu thư ăn mặc mỏng manh như vậy, anh có thể nhẫn tâm sao? Anh cho cô ta mượn áo khoác thêm một lần nữa đi?” Kiều Phương Hạ dùng thìa nhẹ nhàng khuấy động vây cá trong bát, điềm nhiên nói với Lệ Đình Tuấn ở bên cạnh mình..


 
Chương 1136


“Anh cho cô ta mượn quần áo từ khi nào?” Lệ Đình Tuấn mặt không biến sắc hỏi ngược lại.

Tô Minh Nguyệt cả người nhịn không được cứng đờ.

Cô ta không ngờ rằng Kiều Phương Hạ sẽ trực tiếp nói về chuyện chiếc áo khoác ở trước mặt Lệ Đình Tuấn thế này.

“Nhưng vào nửa tháng trước, Tô tiểu thư đã đích thân đến Hoàng Gia để trả lại quần áo cho anh, nói rằng anh cho cô ta mượn mà.


Chẳng lẽ Tô tiểu thư lại nói dối?” Đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên một tia giễu cợt nhàn nhạt, cô lại giường mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt.

“Vậy sao?” Lệ Đình Tuấn cũng đưa mắt nhìn về phía Tô Minh Nguyệt đang đứng trong phòng khách.

Cái câu “vậy sao” của anh không biết là đang hỏi Kiều Phương Hạ hay là đang hỏi Tô Minh Nguyệt.

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Tô Minh
Nguyệt cảm thấy từng đợt hàn ý xuyên đến lạnh cả sống lưng.

“Tô tiểu thư, tôi từng cho cô mượn quần áo sao? Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?” Lệ Đình Tuấn khẽ cười với cô ta, anh nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

Lúc này, giọng điệu của Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt giống như đang đối xử với một người xa lạ hoàn toàn không quen biết cô ta vậy.

Tô Minh Nguyệt thà rằng lúc này cho Lệ Đình Tuấn mắng mình vài câu, còn tốt hơn anh dùng thái độ như vậy nói chuyện với cô ta.


Cô ta không hề nhìn thấy một chút cảm tình nào trong đáy mắt của anh, ngay cả một dấu vết tình cảm bạn bè bình thường cũng không hề có.

Cô ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Cô ta đã thực sự sợ hãi, không khỏi lùi lại một bước nhỏ trong tiềm thức.

Cô ta rất quen thuộc với hành vi này của Lệ Đình Tuấn, vào mỗi lần trước đây khi cô ta nhìn thấy Lệ Đình Tuấn có hành vi như vậy, đó đều là vào lúc anh đối xử với những người bắt nạt cô ta, khi anh đến bảo vệ và chăm sóc cô ta.

Hiện tại, Lệ Đình Tuấn lại sử dụng thái độ và ánh mắt như vậy đối xử với cô ta, làm sao cô ta có thể không sợ hãi?
Cô ta có chút sốt sắng, đưa mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang bên cạnh Lệ Đình Tuấn: “Tôi nói những lời như vậy từ khi nào? Lúc tôi tới đó, tôi chỉ nói là tôi tới trả lại áo khoác.

Tôi không có nói đó là áo khoác của Đình Tuấn, cô ngậm máu phun người”
“Vậy đó có thể là do tôi hiểu lầm rồi” Kiều Phương Hạ hơi nhíu mày, nhẹ giọng trả lời.

“Nhưng Tô tiểu thư đã đưa một chiếc áo khoác của đàn ông đến Hoàng Gia, cô lại không nói rõ ràng đó là của ai, thì đương nhiên là tôi cảm thấy nó khẳng định là của Đình Tuấn rồi, hơn nữa chiếc áo khoác đó còn có mùi cơ thể của Đình Tuấn”

Kiều Phương Hạ đương nhiên là cố ý rồi.

Nếu như Tô Minh Nguyệt đã chơi khăm cô rồi, vậy thì cô cũng sẽ sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông vậy, chắc hẳn cũng không phải là quá đáng.

“Tôi..” Tô Minh Nguyệt còn chưa kịp lên tiếng, Vô Nhật Huy ở cách cô ta vài bước đã tiến lên tát mạnh vào miệng cô ta một cái.

Đối mặt với sự chênh lệch của sức mạnh, Tô Minh Nguyệt trông như một tờ giấy mỏng manh, bị đánh đến mất kiểm soát và ngồi bệt xuống mặt đất.

Tô Minh Nguyệt nhất thời bị đánh đến đờ đẫn, một hồi lâu sau, thanh âm “ong ong” trong đầu mới dừng lại được.

“Anh dám đánh tôi” Cô ta lau đi vết máu nơi khóe miệng, run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía Vô Nhật Huy, người đang đứng sừng sững như một tòa tháp sắt ở trước mặt mình..


 
Chương 1137


“Tôi tránh để làm bẩn tay của cậu hai và mợ chủ mà thôi, Tô tiểu thư không phải nói rằng chúng tôi là chó sao? Vậy một người làm chó như tôi, chỉ có thể đánh thay mà thôi” Vô Nhật Huy mặt không biến sắc mà đáp lại cô ta.

Trước kia Tô Minh Nguyệt dùng thái độ gì đối xử với Vô Nhật Huy, Kiều Phương Hạ đều xem ở trong mắt, trong lòng cũng biết rất rõ.

Vừa lúc, Vô Nhật Huy tự mình ra tay giúp cô trút giận, cũng trút được giận cho bản thân Vô Nhật Huy.

“Vô Nhật Huy đại diện cho ý của tôi, Tô tiểu thư cảm thấy rằng tôi không dám đánh cô sao?”

Lệ Đình Tuấn cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại Tô Minh Nguyệt.

“Trong lòng Tô tiểu thư hẳn là rất rõ ràng, những người chọc giận tôi đều sẽ nhận được kết cục như thế nào nhỉ?
Tô Minh Nguyệt lại kinh ngạc nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn chính là đang ép cô ta xin lỗi, xin lỗi với Kiều Phương Hạ.

Nếu hôm nay cô ta không xin lỗi trước khi rời đi, Lệ Đình Tuấn nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.

Cô ta lập tức đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Phó Minh Tuyết đang ngồi ở một bên, nhưng Phó Minh Tuyết chỉ mãi cúi đầu ăn, tựa hồ như bà ấy không hề muốn quan tâm đến mọi chuyện đang xảy ra vào lúc này.

Tô Minh Nguyệt cứ tưởng rằng hôm nay mình bỏ đi là xong rồi.

Ai ngờ rằng tên tiện nhân Kiều Phương Hạ này.

“Cô có cần tôi đích thân dạy cô nên làm như thế nào không?” Lệ Đình Tuấn lại nhẹ giọng hỏi cô ta.


Những câu từ nhẹ nhàng, thế nhưng nó lại giống như một tảng đá nặng đè thẳng lên người Tô Minh Nguyệt.

Những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên vành mắt Tô Minh Nguyệt.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày Lệ Đình Tuấn lại đối xử với cô ta
như thế này, mối quan hệ giữa cô ta và Lệ Đình Tuấn trong suốt hai mươi mấy năm qua lại bị con tiện nhân Kiều Phương Hạ này hủy hoại.

Cô ta nghiền chặt răng nuốt giọt máu tanh vào trong miệng xuống.

Sau một lúc lâu, cô ta bò dậy khỏi mặt đất, nhìn về phía Lệ Đình Tuấn có vẻ mặt thờ ơ ở bên cạnh Kiều Phương Hạ.

“Tôi xin lỗi, Phương Hạ.”
Cô ta nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, khó khăn thốt ra vài từ để nói với cô.

Trong lúc nói chuyện, cô ta còn quay người đến trước mặt Kiều Phương Hạ và quỳ xuống.


Kiều Phương Hạ nhìn thấy Tô Minh Nguyệt trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, cô hơi nhướng mày.

Tô Minh Nguyệt cố nén giọt nước mắt tủi nhục của mình lại, run rẩy tiếp tục nói với Kiều Phương Hạ: “Nếu tôi lại có lần sau nữa.”
“Lần sau?” Lệ Đình Tuấn cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Tô Minh Nguyệt cả người không khỏi rùng mình một cái, sau đó đáp lại: “Không có, tôi sẽ không có lần sau nữa, tôi sẽ không phạm phải sai lầm nữa”
Nếu bây giờ cô ta không cúi đầu tạ lỗi với Kiều Phương Hạ, thì chuyện gì sẽ xảy ra với cô ta, trong lòng cô ta biết rất rõ.

“Xin lỗi, Phương Hạ” Cô ta lại xin lỗi Kiều Phương Hạ một lần nữa.

Phó Minh Tuyết nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi của Tô Minh Nguyệt, liếc nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang đứng ở đối diện..


 
Chương 1138


Bà ấy thấy Kiều Phương Hạ chỉ đang cụp mắt từ từ uống bát canh trong tay mình, cô không lên tiếng, cũng không có biểu thị tha thứ hay không tha thứ với lời xin lỗi của Tô Minh Nguyệt, bà ấy đắn đo một lúc, nhàn nhạt cất lời nói với Lệ Đình Tuấn: “Được rồi, ăn cơm tiếp đi, đừng làm mất hứng ăn”
Lệ Đình Tuấn cũng đưa mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ một cái, khi thấy cô dường như không có ý định tiếp tục truy cứu nữa, liền lập tức ra hiệu cho Vô Nhật Huy.

Vô Nhật Huy tiện tay kéo Tô Minh Nguyệt bị đánh đến tóc tại bù xù đứng lên khỏi mặt đất.

“Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô xuất hiện trước mặt tôi nữa” Vào lúc cô ta sắp bị lôi ra khỏi cửa, Kiều Phương Hạ đột nhiên không nhanh không chậm nói: “Nếu cô có thể làm được, những chuyện trước đây sẽ được bỏ qua”
Tô Minh Nguyệt chật vật đứng ở cửa nhìn Kiều Phương Hạ.


Sau một lúc lâu, cô ta gắng gượng nuốt cơn tức này xuống, thấp giọng trả lời: “Được, tôi biết rồi”
Kiều Phương Hạ không nói thêm lời gì nữa, Vô Nhật Huy lại nhìn về phía Tôi Minh Nguyệt.

Tô Minh Nguyệt biết rằng nơi này đã không còn chỗ chứa đựng mình nữa, cô ta nghiến răng nghiến lợi, kéo chiếc vali của mình từng bước từng bước đi ra khỏi nhà của Phó Minh Tuyết.

Trong cơn mưa, cô ta một mình xách chiếc va li nhét vào hàng ghế sau ô tô của Phó Minh Tuyết một cách khó nhọc.

Khi đặt chiếc vali xuống, cô ta còn không cẩn thận làm xước ngón tay của mình.

Mười ngón tay liền với lòng bàn tay, cô ta không kìm được nước mắt lần nữa vì cơn đau.

Tuy nhiên, khi những giọt nước mắt lăn xuống, cô ta đã không phân biệt được thứ trên mặt mình là nước mưa hay nước mắt nữa rồi.

Cô ta quay đầu nhìn những người trong nhà qua cửa sổ kính trong suốt sát sàn.


Một gia đình hạnh phúc hòa thuận, người mẹ tốt bụng và đàn con hiếu thảo đang vui vẻ trò chuyện, dường như sự tồn tại trước đây của cô ta không hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ một chút nào cả.

Cô ta trông giống như một chú hề đang diễn hài kịch vậy.

Trong những năm qua, cô đã cố gắng chăm chỉ để lấy lòng Phó Minh Tuyết và cố gắng thể hiện trước mặt Lệ Đình Tuấn, nhưng kết quả cho tới bây giờ cô ta mới phát hiện ra rằng mình không là gì trong mắt bọn họ cả.

Bọn họ đuổi cô ta đi một cách phũ phàng trước sự chứng kiến của những người đầy tớ thấp hèn này, còn tuyệt tình hơn là đuổi một con chó.

Ngay cả khi cắt đứt liên lạc với nhà họ Tô, cô ta cũng chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

Nỗi đau của ngón tay bị thương còn không đau bằng một phần mười nỗi đau trong lòng cô ta lúc này.

Vô Nhật Huy cầm ô đứng ở một khoảng xa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, đợi cô ta một lúc rồi nói: “Tô tiểu thư còn không định rời đi? Hay là muốn chúng tôi tự mình đuổi cô đi?”
Tô Minh Nguyệt bị cơn mưa lớn dội liên tiếp đến nỗi không thể mở mắt được, đôi mắt cô ta đỏ hoe, nhếch nhác nhìn về phía Vô Nhật Huy.


“Tôi sẽ khiến các người phải hối hận” Cô ta nhìn Vô Nhật Huy, lau đi vết máu ở khóe miệng và mũi, rồi nhẹ giọng nói với anh ta.

Đêm nay cô ta phải chịu tủi nhục như thế nào, cô ta đều sẽ bắt bọn họ phải trả giá gấp bội lần.

Nói xong, cô ta quay người bước lên xe và đóng sầm cửa lại.

Lúc khởi động xe, cô lại liếc nhìn đám người Lệ Đình Tuấn bọn họ thêm một lần cuối cùng, sau đó nhấn ga mà không quay đầu nhìn lại lần nữa.

Vô Nhật Huy nhịn không được âm thầm cười lạnh một tiếng.

Khi anh ta nhìn Tô Minh Nguyệt lái xe rời đi, rồi xoay người ra lệnh cho vệ sĩ phía sau lặng lẽ đi theo sau, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh ta..


 
Chương 1139


Lúc nãy Tô Minh Nguyệt nói rằng cô ta sẽ khiến bọn họ hối hận sao?
Ai đã cho cô ta sự tự tin để nói những điều như vậy? Chỉ dựa vào cô ta và nhà họ Tô, liệu có thể đối đầu với Lệ Đình Tuấn không?
Thật hiển nhiên là không có khả năng.

Cho nên ai mới là người đã cho cô ta sự tự tin này?
Vô Nhật Huy đứng im ở đó một hồi lâu, mưa to lộp bộp rơi xuống chiếc ô trên đầu, anh ta nhớ tới những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên phản ứng lại, phía sau Tô Minh Nguyệt chắc hẳn là có người đang giúp cô ta.


Lệ Đình Tuấn chắc hẳn là cũng đã nhận ra điều gì đó, nên anh mới yêu cầu anh ta cử người theo dõi cô ta suốt hai mươi bốn trên hai mươi bốn.

“Đuổi theo cô ta ngay lập tức, từ hôm nay trở đi nếu cô ta có liên lạc tiếp xúc với ai, ắt phải báo cáo đầy đủ chi tiết” Vô Nhật Huy lập tức trầm giọng ra lệnh cho vệ sĩ ở một bên.

“Vâng”
“Ăn thêm cái này đi” Phó Minh Tuyết vừa gắp thức ăn cho Kiều Phương Hạ vừa dịu dàng nói với cô.

Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ăn trong im lặng.

Ba người bọn họ lúc trước đều có lỗi về chuyện của Tô Minh Nguyệt, cho nên bọn họ cũng ngầm không nhắc tới ba chữ Tô Minh Nguyệt này.


Phó Minh Tuyết thấy Lê Đình Tuấn ăn không nhiều, liền cầm lấy chai rượu ở một bên tự tay rót thêm nửa ly rượu cho Lệ Đình Tuấn và chậm rãi nói: “Chai rượu Romanee Conti này là hôm trước có một người bạn tặng cho mẹ, không phải là con thích loại rượu này sao? Con uống thêm đi”.

Phó Minh Tuyết liên tục rót rượu cho Lê Đình Tuấn uống, ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể hiểu rằng Phó Minh Tuyết đang cố tình muốn giữ Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ hai người ở đây ngủ lại đêm nay.

Bà ấy chuốc say anh rồi, thì sẽ có lý do bắt bọn họ ở lại.

Trong lòng anh hiểu rõ, nhưng ngoài miệng anh không nói gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngày mai con còn phải đi công tác”
“Đi công tác có gì quan trọng chứ, hơn nữa đó cũng là chuyện của ngày mai” Phó Minh Tuyết liếc nhìn anh một cái rồi nói.

Lê Đình Tuấn không tiếp tục nói nữa, Phó Minh Tuyết rót cho anh bao nhiêu thì anh cứ uống bấy nhiêu, ước chừng uống được hơn nửa chai rượu, Phó Minh Tuyết biết Lệ Đình Tuấn có thể uống thêm được bao nhiêu, nên không rót thêm cho anh nữa.

Đúng lúc có một cuộc gọi đến, Phó Minh Tuyết đặt đũa xuống, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, nói: “Ông ngoại gọi tới?

Dứt lời, bà ấy đứng dậy đi tới phòng khách ở một bên tránh mặt bọn họ và hàn huyên vài câu với Phó Viễn Hạo.

Trong nhà ăn chỉ còn lại Lê Đình Tuấn và Kiều Phương Hạ hai người, Lê Đình Tuấn lại gắp thêm một món ăn khác vào bát của Kiều Phương Hạ, sau đó thuận thế lại nhìn về phía cô một cái, nhẹ giọng hỏi cô: “Em vẫn còn giận anh sao?”
Kiều Phương Hạ đưa mắt nhìn anh một cái, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng từ trên người anh truyền đến và trả lời: “Không có
Tuy rằng Lê Đình Tuấn quả thật cũng có sai, nhưng chuyện này không phải là vấn đề của riêng anh, mà cũng vì bản thân cô quá xúc động.

Kiều Phương Hạ đã nhìn thấy rõ thái độ của Lệ Đình Tuấn, vào giờ phút này cô đã hiểu được, chút tình cảm của Lệ Đình Tuấn dành cho Tô Minh Nguyệt trước đây, quả thật anh cũng chỉ vì nể mặt Tống Thanh Hào.

.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top