Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Dịch Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 960


“Hứng thú xấu xa của anh thật sự là đòi mạng mà” Thẩm Minh Hân cau mày trả lời: “Sớm biết thế này hôm nay em sẽ không qua đây”
“Nếu như em lựa chọn hôn anh thì anh cũng không có ý kiến gì đâu.

Dù sao mọi người cũng đều thân quen như vậy cơ mà” Trạm Khánh Minh vui cười, hớn hở đáp lời.

Thẩm Minh Hân không nói lời nào cả, lại quăng cho anh ta cái nhìn khinh thường.

Trạm Khánh Minh không có một trăm người phụ nữ thì cũng phải có đến tám mươi cô.


Nếu như cô ấy hôn Trạm Khánh Minh cũng đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp với tám mươi người phụ nữ kia.

Chỉ vừa mới nghĩ tới chuyện đó thôi là cả người cô ấy đã nổi hết cả da gà lên rồi.

Mọi người trên bàn đánh bài không một ai lên tiếng.

Chưa qua được vài phút, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lại quay đầu sang Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi cô: “Cô nhìn xem bài này tôi nên đi thế nào?”
Kiều Phương Hạ nhìn quân bài xếp trên bàn, lại nhìn quấn bài trong tay Trạm Khánh Minh.

Tuy rằng có thật sự không biết đánh bài như thế nào, nhưng vẫn hiểu sơ sơ một chút ít.

Trạm Khánh Minh chỉ cần ăn quân bài Thẩm Minh Hân mới đánh ra kia là sẽ ù ngay, như vậy là thắng rồi.

Nếu như cô không để cho Trạm Khánh Minh thắng thì chính là đang hướng về Lệ Đình Tuấn.

Nhưng mà vừa rồi Trạm Khánh Minh đã cho cô ra rìa, cô rất vất vả mới nương nhờ Lệ Đình Tuấn giữ lại được, không thể lại chọc giận anh ta nữa.


Cô nghĩ ngợi một chút, cầm lấy quân bài mà Thẩm Minh Hân vừa mới đánh, vô cùng cẩn thận hỏi ngược lại anh ta: “Ăn à?”
Trạm Khánh Minh đang thử dò xét Kiều Phương Hạ, thấy Kiều Phương Hạ nói ăn, anh ta không nhịn được mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Cục cưng ngốc nghếch ơi, đây là ù rồi”
“Mới có hơi mười mấy phút mà anh đã ù rồi?” Thẩm Minh Hân nghe vậy cả khuôn mặt ngơ ngác, cô ta theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Khuôn mặt Lệ Đình Tuấn vẫn lạnh nhạt, lật ngửa các quân bài của mình ra, nhìn về phía Trạm Khánh Minh bên đối diện.

“Nói đi, chọn mạo hiểm hay là nói thật lòng” Khóe miệng Trạm Khánh Minh mang theo ý cười nhìn về phía anh.

Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây rồi nói: “Nói thật lòng.”
“Thế này thú vị rồi đấy” Trạm Khánh Minh cân nhắc một chút, lại liếc nhìn anh chăm chú hỏi: “Anh có yêu vợ của mình không?”
Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Dừng lại vài giây, anh thấp giọng trả lời: “Tôi yêu cô ấy còn hơn chính bản thân mình.”
Kiều Phương Hạ đoán được Trạm Khánh Minh sẽ hỏi câu hỏi kiểu này, nhưng mà cô lại không đoán được Lệ Đình Tuấn sẽ trả lời như vậy.


Cô kinh ngạc nhìn vào mắt anh, trái tim đập thình thịch mạnh mẽ như muốn nhảy ra ngoài.

Thật ra Trạm Khánh Minh rất tò mò về cô gái Phó Kiều bên cạnh Lệ Đình Tuấn rốt cuộc có quan hệ gì với anh.

Lệ Đình Tuấn chắc chắn rất yêu vợ của mình, nếu không anh cũng sẽ không kết hôn với cô ấy.

Nhưng mà anh ta không ngờ rằng thế mà Lệ Đình Tuấn lại ở trước mặt Phó Kiều nói trắng trợn ra như vậy.

Anh ta hướng mắt nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình, muốn nhìn xem phản ứng của cô sẽ như thế nào.

Nhưng mà Kiều Phương Hạ đã nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, cúi đầu giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt.

“Màn khoe khoang tình cảm này hơi nhức mắt đấy” Hoắc Thanh Phong ngồi một bên đánh giá ba người bọn họ, mỉm cười giảng hòa..


 
Chương 961


Trạm Khánh Minh lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Anh..”
“Tôi đã thật lòng trả lời câu hỏi anh đặt ra rồi” Lệ Đình Tuấn không đợi anh ta lại hỏi thêm gì nữa, lập tức đáp lại.

“Được thôi” Trạm Khánh Minh ngượng ngùng cười nói.

Ván thứ hai là Thẩm Minh Hân thắng, người ngồi đối diện với Thẩm Minh Hân phải nhận trừng phạt.

Ván thứ ba lại là Trạm Khánh Minh thắng.


Từ sau khi Kiều Phương Hạ nghe thấy câu thổ lộ gián tiếp kia của Lệ Đình Tuấn, tâm trạng của cô vẫn cứ thấp thỏm không yên.

Mãi cho tới khi Trạm Khánh Minh nói “thập tam yêu”, lúc này cô mới nhận ra Lệ Đình Tuấn lại thua rồi.

“Hôm nay vận may của anh lên hương hay sao thế, thập tam yêu mà cũng có thể chạm tới!” Thẩm Minh Hân kinh ngạc nói.

Trạm Khánh Minh cũng nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Kỳ thật vừa rồi anh ta đang tính toán ra bài, xem rốt cuộc Lệ Đình Tuấn sẽ ra quân nào.

Nhưng anh ta lại phát hiện Lệ Đình Tuấn đang đánh bừa, cố ý nhường lại cho anh ta.

Hôm nay Lệ Đình Tuấn không định thắng, anh sẽ không để cho anh ta có bất kỳ cơ hội nào chạm vào Kiều Phương Hạ.

“Nói đi, lần này chọn nói thật lòng hay là mạo hiểm” Trạm Khánh Minh nhướng mày hỏi Lệ Đình Tuấn ở phía đối diện.

Lệ Đình Tuấn hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Trạm Khánh Minh hứng thú nhìn hai người bọn họ liếc mắt qua lại, anh ta cảm thấy Lệ Đình Tuấn chắc hẳn sẽ lại lựa chọn nói thật lòng.


Nhưng mà lần này anh ta muốn hỏi một câu ác hơn, e là loại câu hỏi sẽ khiến Lệ Đình Tuấn trở mặt với anh ta.

“Nói thật lòng.”
Quả nhiên lần này Lệ Đình Tuấn vẫn lựa chọn bảo vệ Kiều Phương Hạ, lựa chọn nói thật lòng.

“Đã nói trước rồi đó, chúng ta chỉ đang chơi trò chơi thôi, không được trở mặt đâu nhé”
Trạm Khánh Minh nở nụ cười, nói với Lệ Đình Tuấn.

“Anh hỏi đi” Sắc mặt Lệ Đình Tuấn không một chút thay đổi, trả lời anh ta.

Ở trước mặt Kiều Phương Hạ, ngoài chuyện đó anh vẫn lừa gạt cô ra, anh không hề có bất kỳ bí mật gì khác đối với cô, cũng không sợ cô nghe thấy bất kỳ chuyện gì có liên quan đến anh.

Cả người Trạm Khánh Minh hơi hơi tựa vào bàn đánh bài, nhìn vào Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng hỏi anh: “Tuấn, anh nói thật đi, anh đã ngủ với mấy người phụ nữ rồi?”
Lệ Đình Tuấn im lặng mấy giây, lại hướng mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ.

Lần này Kiều Phương Hạ lại không nhìn vào anh nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, sắc mặt cô không một chút thay đổi, hơi cúi đầu nhìn xuống, từ từ gõ tin nhắn trả lời lại người nhắn.


“Một người” Qua một hồi lâu, Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng trả lời.

“Không phải chứ?” Trạm Khánh Minh lại không nhịn được hơi nhướng mày nhìn anh.

Người kinh ngạc không thôi là Trạm Khánh Minh.

Tất cả những người đang ngồi đây nghe thấy đáp án này, không có ai là không bất ngờ.

Động tác gõ chữ trên tay Kiều Phương Hạ chợt dừng lại.

Qua một lúc lâu cô lại ngước mắt nhìn vào mắt Lệ Đình Tuấn.

Anh nói dối.

Làm sao mà anh có thể chỉ ngủ với một người được chứ? Giả sử nếu đúng như vậy, sao mà anh cùng với Tô Minh Nguyệt sinh ra Đình Trung được? Lẽ nào anh tự nguyện quyên t*ng trùng hay sao?.


 
Chương 962


“Chọn nói thật lòng lại nói dối thì phải chịu phạt đấy” Trạm Khánh Minh không đợi mọi người nghi ngờ Lệ Đình Tuấn, khuôn mặt anh ta đầy vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, lập tức nở nụ cười gọi người giúp việc đang hầu bên cạnh: “A Chiêu, đi xuống hầm ngầm lấy hai chai rượu Brandy XO tới đây.”
Hầm rượu ở ngay gần đây, A Chiêu lập tức gọi người mang hai chai rượu đó tới.

Lệ Đình Tuấn không nói lời nào, nhìn Trạm Khánh Minh mở rượu.

Rượu Brandy còn có biệt danh uống vào là say, hơn nữa độ mạnh chai 30 của Trạm Khánh Minh này đều trên bốn mươi tám độ, chỉ cần mở một chai thì người có tửu lượng cao đến mấy cũng sẽ say.


“Ba ly, quỹ tắc cũ nhé” Trạm Khánh Minh tự mình rót rượu cho anh, để cho A Chiêu đưa đến tận tay cho Lệ Đình Tuấn.

Lệ Đình Tuấn cũng không buồn bực, nhẹ nhàng đưa tay bưng một ly pha lê đầy ba bốn trăm ml, liếc mắt vài cái, cũng không phát ra tiếng mà uống cạn trước một ly.

Vừa đặt ly rượu xuống, anh lại bình thản nói: “Nếu như mọi người không tin, bây giờ tôi có thể thu xếp một người đi hỏi Vô Nhật Huy.”
Thẩm Minh Hân tin chuyện này, cô ấy lặng lẽ liếc nhìn sang Kiều Phương Hạ.

Bởi vì Thẩm Viên Quân đã từng nói với cô ấy một vài chuyện của Lệ Đình Tuấn.

“Vậy để tôi gọi cho” Thẩm Minh Hân thu hồi ánh mắt của mình lại, đồng thời mím môi cười nói: “Nếu như Tuấn không nói dối, vậy thì anh Trạm đây phải tự phạt hai ly, trừng phạt gấp đôi”
Trạm Khánh Minh không khỏi nhíu chặt lông mày.

“Sao nào?” Thẩm Minh Hân lại khích bác anh ta.

“Gọi luôn đi.


Ai sợ hai ly rượu này chứ?” Trạm Khánh Minh im lặng vài giây, thản nhiên trả lời cô ấy.

Dù sao anh ta cũng không tin, làm sao mà Lệ Đình Tuấn có thể chỉ ngủ với một người phụ nữ cơ chứ, ít nhất cũng phải là hai người.

Vợ của anh, thêm cả Phó Kiều bên cạnh nữa.

Anh ta hơi ngả người ra sau, dựa vào đệm da thật trên lưng ghế, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ đang nói chuyện với Hà Vận về chuyện trang phục trong buổi lên sân khấu đầu tiên.

Trạm Khánh Minh và như lơ đãng nhìn điện thoại của cô vài lần.

Nhìn thấy cô đang nói chuyện công việc, anh ta lại chuyển tầm mắt nhìn sang nơi khác.


Kiều Phương Hạ cúi mắt nhìn chằm chằm vào mẩy nhãn hiệu mà Hà Vận đã lựa chọn rồi gửi cho cô, dường như đang tự cân nhắc về chuyện của bản thân mình.

Nhưng mà trong lòng cô lại rất rõ ràng, Trạm Khánh Minh chắc chắn phải uống hai ly rượu này rồi.

Vô Nhật Huy là người đi guốc trong bụng Lệ Đình Tuấn, mặc dù Lệ Đình Tuấn không hề dặn dò trước với anh ta, nhưng Vô Nhật Huy cũng sẽ biết nên làm thế nào để đối phó với câu hỏi của Lệ Đình Tuấn một cách hoàn hảo.

Thẩm Minh Hân thấy không có ai phản đối, lập tức hỏi Lệ Đình Tuấn số điện thoại của Vô Nhật Huy.

Cô ấy hắng giọng mấy tiếng rồi gọi vào số của Vô Nhật Huy.

Qua khoảng nửa phút mà không thấy Vô Nhật Huy nhấc máy, Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn sang Lệ Đình Tuấn, cất giọng hỏi anh: “Có phải anh ta không nghe điện thoại của người lạ không?”.


 
Chương 963


Lệ Đình Tuấn nhìn vào mắt cô ấy, đang muốn lên tiếng nói chuyện thì trong điện thoại đã có người nhấc máy.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói đang cố ý đè thấp của Vô Nhật Huy: “Alo?”
Thẩm Minh Hân dừng lại một chút, hỏi anh ta: “Là Vô Nhật Huy sao? Tôi là Thẩm Minh Hân, anh còn nhớ tôi không?”
Đầu dây bên kia vô cùng im lặng, qua vài giây mới truyền tới giọng nói của Vô Nhật Huy: “Có, đương nhiên là tôi nhớ”.

Cuộc điện thoại này của Thẩm Minh Hân gọi tới không đúng lúc chút nào.

Vô Nhật Huy vừa mới dỗ dành Đình Trung ngủ say, động tĩnh trong điện thoại suýt chút nữa đã đánh thức Đình Trung.


Anh ta nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại, lúc này mới hỏi ngược lại cô ấy: “Cô Thẩm, có chuyện gì sao?”
Thật ra Thẩm Minh Hân cũng rất ngại ngùng, bởi vì cô ấy và Vô Nhật Huy chẳng thân quen gì với nhau cả.

Nhưng mà vì Lệ Đình Tuấn, cuộc điện thoại này có ra sao cũng phải kiên trì gọi.

Cô ấy cân nhắc một chút, trả lời lại: “Chuyện là thế này.

Tôi và anh trai Thẩm Viên Quân đang chơi ở câu lạc bộ bên này.

Tôi chơi mạo hiểm bị thua, bọn họ giật dây tôi
gọi điện hỏi anh một câu hỏi.”
“Đã sắp mười một giờ rồi mà vẫn đang ở bên ngoài à?” Đầu dây bên kia dùng một chút rồi hỏi ngược lại.

Hoắc Thanh Phong ngồi một bên nhìn về phía điện thoại của Thẩm Minh Hân.

Chỉ một câu nói bất thình lình nhưng rõ ràng mang trong đó vài phần quan tâm thân thiết.

Thẩm Minh Hân cũng hơi sửng sốt, lập tức hạ thấp giọng trả lời anh ta: “Không sao, anh trai tôi cũng ở bên cạnh, đợi lát nữa anh sẽ đưa tôi về”

“Ừ” Vô Nhật Huy bên kia lại im lặng một lúc mới hỏi cô ấy: “Có vấn đề gì, cô nói đi.”
“À, thì là bọn họ đều đang muốn biết Lệ Đình Tuấn… Ừm, thì là, anh ấy đã ngủ với mấy người phụ nữ?” Thẩm Minh Hân nói lòng vòng mấy câu, cuối cùng thấp giọng hỏi.

Nghĩ ngợi một chút, cô ấy lại căng da đầu giải thích vài câu: “Tôi biết đối với anh mà nói, vấn đề này có hơi ép buộc làm khó anh, tôi cũng hết cách rồi.

Tôi chọn mạo hiểm nên mới bị bọn họ ép phải gọi điện thoại cho anh.”
“Quả thật là vấn đề này tôi không tiện trả lời.

Đây là chuyện riêng tư của cậu hai nhà chúng tôi.” Thẩm Minh Hân vừa dứt lời, Vô Nhật Huy ở bên kia đã thấp giọng đáp lời cô ấy.

Trạm Khánh Minh và Lệ Đình Tuấn đưa mắt nhìn nhau.

Khó trách người mà Lệ Đình Tuấn tin tưởng tuyệt đối chính là Vô Nhật Huy.

Thật ra loại câu hỏi bình thường này có trả lời cũng không sao cả, nhưng từ những chi tiết nhỏ như vậy có thể nhìn ra được phẩm chất của anh ta, người này thật sự cực kỳ trung thành với Lệ Đình Tuấn.

Cũng không biết Lệ Đình Tuấn đã dùng thủ đoạn gì mà khiến cho Vô Nhật Huy trung thành hết mực với anh như vậy.

“Vậy… Tôi không làm khó anh nữa” Thẩm Minh Hân cũng không ngờ rằng Vô Nhật Huy lại từ chối đầy dứt khoát như vậy.


Nhưng mà Vô Nhật Huy không chịu nói ra, cô ấy cũng không biết làm thế nào.

Cô ấy hơi dừng một chút, lại nói tiếp: “Vậy tôi cúp máy đây”
“Cô Thẩm, đợi đã” Cô ấy vừa nói ra câu này, Vô Nhật Huy lại thấp giọng mở miệng.

“Sao thế?” Thẩm Minh Hân vừa nghe thấy thế, lời nói này dường như mang theo ý hấp dẫn, ngón tay đang chuẩn bị nhấn nút kết thúc cuộc gọi lập tức khựng lại giữa không trung.

“Nếu như thua khi chọn mạo hiểm thì phải uống rượu phạt à?” Vô Nhật Huy hỏi ngược lại cô ấy.

Thẩm Minh Hân liếc mắt nhìn sang Lệ Đình Tuấn, đáp lại một tiếng “Ừm” đầy mơ hồ.

Nếu như cô ấy không có được đáp án thì Lệ Đình Tuấn sẽ phải uống ba ly, hy vọng Vô Nhật Huy có thể có tâm linh tương thông mà cảm ứng được.

“Cậu hai nhà chúng tôi đang ở bên cạnh cô đúng không?” Bất thình lình Vô Nhật Huy lại hỏi tiếp..


 
Chương 964


Một câu nói này đã khiến cho những người đang ngồi ở đây nổi hết da gà.
Thẩm Minh Hân ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, giác quan thứ sáu của Vô Nhật Huy thật là kỳ diệu.

Lệ Đình Tuấn chắc không phải là tình yêu của người đàn ông này đấy chứ?
“Không có.” Cô ấy dừng lại vài giây sau đó tiếp tục kiên trì trả lời.

“Nói cho các người thì cũng không sao cả” Vô Nhật Huy khẽ cười và nói: “Người phụ nữ mà người khác đã chạm qua, cậu hai của chúng tôi sẽ không động tới, anh ấy chỉ có một người phụ nữ”
Thẩm Minh Hân đã đoán đúng, quả thật Lệ Đình Tuấn không nói dối, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất là Kiều Phương Hạ.
Nghe được câu trả lời này, thật ra người đầu tiên thở phào nhẹ nhõm chính là cô ấy.
“Còn muốn hỏi gì nữa không? Vô Nhật Huy im lặng vài giây, sau đó lại khẽ hỏi Thẩm Minh Hân.
“Hết rồi.

Cảm ơn anh” Thẩm Minh Hân trả lời điện thoại một cách nhẹ nhàng.
Lệ Đình Tuấn sẽ tăng tiền lương cho anh ta.
Mặc dù khi Thẩm Minh Hân được biết tiền lương của Vô Nhật Huy nhiều đến cỡ nào từ miệng của Thẩm Viên Quân, cô ấy đã kinh ngạc suýt thì rớt cả cằm.

Nhưng Lệ Đình Tuấn nhất định đối xử với anh ta càng tốt hơn, vì anh ta xứng đáng.
Trên danh nghĩa thì Lệ Đình Tuấn có một công ty bảo vệ được mở cách đây mấy năm, dùng danh nghĩa của Vô Nhật Huy để đăng ký trực tiếp bơm số vốn lên tới mười chữ số.


Mà nghe nói đây chính là số cổ phần mà Lệ Đình Tuấn đã cho Vô Nhật Huy trước đó, coi như số tiền thù lao.
Kể từ sau khi tập đoàn WL và tập đoàn Champs sát nhập, tài sản trên danh nghĩa của Vô Nhật Huy lại tăng lên gấp bội.

Có thể nói, tài sản trong tay anh ta đè bẹp khối tài sản dòng họ của đại đa số các phú nhị đại ở thành phố Hạ Du.
“Về sớm chút.” Thẩm Minh Hân lập tức cúp máy.

Vô Nhật Huy ở đầu bên kia cũng chỉ nhẹ nhàng dặn dò một câu rồi cũng tắt máy.
Thẩm Minh Hân nhanh chóng thu hồi điện thoại, vẻ mặt phức tạp, trầm mặc nhìn mấy người xung quanh một lượt, theo bản năng mà nhìn Kiều Phương Hạ nhiều hơn.
Nhưng Kiều Phương Hạ chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ nghịch điện thoại di động, giống như chẳng nghe thấy mấy chuyện vừa xảy ra.
Kiều Phương Hạ cảm thấy Vô Nhật Huy nói dối, cho nên sau khi nghe thấy câu trả lời của Vô Nhật Huy, cô mới có thể bình tĩnh, hòa nhã như vậy.

Cô đã sớm đoán được Vô Nhật Huy sẽ trả lời như vậy, chắc chắn lời nói của anh ta không phải sự thật.

Nó giống như việc bạn bè bao che tính xấu cho nhau.
Trạm Khánh Minh cũng liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Cho nên, nếu người phụ nữ ngủ với Lệ Đình Tuấn kia chính là vợ của anh, vậy Phó Kiều rất có thể vẫn chưa mất lần đầu.
Phía bên cạnh, Thẩm Minh Hân mỉm cười rót đầy một ly rượu mạnh rồi đẩy đến tay Trạm Khánh Minh và nói: “Anh Trạm, vậy anh uống hay không uống đây?”
Trạm Khánh Minh cầm lấy ly rượu, uống vài ngụm đã cạn ly, anh ta dừng lại vài giây sau đó nhìn chằm chằm vào Lệ Đình Tuấn và nói: “Cái này không tính, anh ta khẳng định đoán ra em muốn hỏi tụi anh cái gì?”
“Lời nói thật mà các anh cũng không tin” Lệ Đình Tuấn không nhịn được mà nhếch khoé miệng: “Tôi còn có thể làm gì bây giờ?”.


 
Chương 965


Trừ khi anh moi tim mình ra đem đến trước mặt cho Kiều Phương Hạ và bọn họ xem.

“Vậy năm mươi, năm mươi đi.

Chuyện này cũng không còn cách nào có thể chứng thực được” Hoắc Thanh Phong ở bên cạnh lên tiếng nói với hai người: “Đều uống cạn một ly là xong.


Trạm Khánh Minh không nói gì nữa, Lệ Đình Tuấn cũng không phản đối, và trò chơi lại tiếp tục.


Bởi vì Lệ Đình Tuấn làm rối loạn, Trạm Khánh Minh cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, tâm trí không tập trung vào ván bài, cho nên Thẩm Minh Hân ngồi dưới nhà của Lệ Đình Tuấn dễ dàng chiếm hời và thắng liên tiếp hai ván.

“Nếu cô còn thắng nữa thì tôi chỉ có thể chọn mạo hiểm hôn cô thôi.

” Người đàn ông ngồi đối diện Thẩm Minh Hân bị thua nên có chút dở khóc dở cười, anh ta tỏ vẻ uy hiếp cô ấy và nói.

“Anh cứ thử xem” Hoắc Thanh Phong thản nhiên đáp lại đối phương một câu:
“Anh đây muốn cậu phải bò ra ngoài.


“Biết rồi, Tiểu Hân là bảo bối trong lòng anh, không ai dám động đến”
Thẩm Minh Hân lại mím môi nhìn bài trên tay và không nói gì, giống như không có nghe thấy hai người kia đang nói thật hay nói đùa nữa.

Cô ấy nghĩ ngợi, vừa nãy hình như cô ấy không có đáp lại câu nói cuối cùng của Vô Nhật Huy, như vậy hơi không được lịch sự.

Hoắc Thanh Phong cười đùa với đối phương, đồng thời cũng thu hồi lại ánh mắt và chuyển tầm nhìn đến chỗ Thẩm Minh Hân.


Sau khi Thẩm Minh Hân nói chuyện điện thoại xong bèn im lặng bất thường.

Từ nhỏ tính tình của cô ấy đã ồn ào ầm ĩ, chỉ cần thức dậy là miệng nói liên tục không ngừng, trừ khi là có tâm sự.

Ván tiếp theo là người đàn ông đối diện Thẩm Minh Hân thắng.

Thẩm Minh Hân nhìn bộ dạng đắc ý của anh ta bèn bĩu môi, nói với giọng không vui: “Tôi chọn nói thật”
“Tôi giúp Hoắc Thanh Phong hỏi một câu” Người đàn ông cười nói.

“Nếu anh không hỏi giúp anh ta thì thật đúng là có lỗi với Hoắc Thanh Phong” Trạm Khánh Minh ở bên cạnh lười biếng phụ họa theo.

Làn da của anh ta thuộc tone trắng lạnh, sau khi uống cạn ly rượu mạnh đó xong trên người cảm thấy hơi nóng, làn da chuyển sang màu hồng, cổ áo sơ mi phanh rộng, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai Kiều Phương Hạ, bộ dạng có vài phần phóng đãng.

Đôi mắt của Trạm Khánh Minh có điểm giống mẹ anh ta, đuôi mắt hơi xếch lên
giống như mắt phượng, khiến cho cả khuôn mặt mê hoặc không ít, nhất là lúc này khi ánh mắt anh ta mang theo một hai phần ngà ngà say, lại càng mê hoặc hơn.

Thẩm Minh Hân nhìn vào đôi mắt anh ta, cảm thấy người đàn ông này uống rượu còn quyến rũ hơn so với một người phụ nữ như cô ấy, cho nên lập tức quay ra khinh bỉ, trả lời bằng giọng điệu khó chịu: “Không nói chuyện không ai bảo anh bị cấm đâu.



“Bình thường anh vẫn rất chiều em, nói chuyện với anh như vậy có biết lớn nhỏ không hả?” Trạm Khánh Minh vươn tay làm giả động tác bắn súng vào đầu cô ấy.

Thẩm Minh Hân không nhịn được khẽ nhíu mày.

Thế nhưng nghĩ đến bộ dạng người đàn ông này nổi lên thú tính, cô ấy đành ngậm ngùi nuốt lời nói vào trong bụng.

Người đàn ông đối diện lại nhìn về phía Hoắc Thanh Phong, giúp anh ta hỏi Thẩm Minh Hân một câu: “Cô có thích Hoắc Thanh Phong không?”
Thẩm Minh Hận biết ngay sẽ hỏi vấn đề này.

Cô ấy suy tư vài giây, sau đó thản nhiên trả lời: “Tôi thích Hoắc Thanh Phong, giống với sự yêu thích của mấy người đối với anh ấy, không khác gì cả.

”.


 
Chương 966


Trạm Khánh Minh không nhịn được cay mày lại, nhìn nhìn Hoắc Thanh Phong: Ây da, đối xử cưng chiều người ta như bảo bối, kết quả chỉ là tình cảm phổ thông bình thường, Hoắc Thanh Phong nhà chúng ta thật là đáng thương quá đi.


Trái lại Hoắc Thanh Phong không buồn quan tâm, anh ta đã sớm biết Thẩm Minh Hân không có ý nghĩ gì khác đối với anh ta.

Anh ta đưa ta xoa vết đỏ mà vừa nãy Trạm Khánh Minh để lại trên gáy của Thẩm Minh Hân và nói: “Không sao, tôi biết rồi”
Kỳ thật Thẩm Minh Hân cực kỳ chán ghét thái độ làm lốp dự phòng của Hoắc Thanh Phong, anh ta càng đối xử tốt với cô ấy thì trong lòng cô ấy càng cảm thấy khó chịu.


Cô ấy không hy vọng trong tương lai có một ngày cô ấy sẽ vì cảm động và áy náy với anh ta mà đồng ý lựa chọn ở bên cạnh anh ta.

Không khí trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không lên tiếng, tiếp tục sờ bài trong suy tư.

Thẩm Minh Hân cũng không có ham muốn thắng thua, ván bài này đánh thật lộn xộn, mỗi ván kéo dài chừng nửa giờ, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lên tiếng: “Ngại quá, tôi lại thắng rồi”
Kiều Phương Hạ đã bàn xong công việc với Hà Vận, cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn qua bài của Trạm Khánh Minh, quả nhiên anh ta lại thẳng.

Cho nên Lệ Đình Tuấn lại phải tiếp tục nhận phạt.

Lúc này e là Trạm Khánh Minh sẽ lại hỏi ra một vấn đề càng quá đáng hơn.

Kiều Phương Hạ lại dời ánh mắt đến chỗ Lệ Đình Tuấn, không ngờ Lệ Đình Tuấn cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô, hai người nhìn nhau vài giây.

Lần này không đợi Trạm Khánh Minh lên tiếng, Lệ Đình Tuấn đã mở miệng trước, anh thản nhiên nói: “Lần này tôi chọn mạo hiểm”
Lệ Đình Tuấn là người đầu tiên chọn hình phạt mạo hiểm trong đêm nay.


Thẩm Minh Hân sửng sốt, lập tức nháy mắt ra hiệu với Lệ Đình Tuấn.

“Tốt lắm, anh chọn một người đi” Trạm Khánh Minh ngước mắt nhìn về phía anh, nhịn không được cau mày mà trả lời.

Lệ Đình Tuấn đặt bài trong tay xuống và đứng lên.

Anh lại nhìn đến Trạm Khánh Minh, sau đó chậm rãi vô tư đi tới bên cạnh Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn anh đi tới trước mặt mình trong sự ngạc nhiên, còn chưa kịp từ chối thì Lệ Đình Tuấn đã nâng cằm cô lên và cúi đầu hôn xuống.

Trong phòng càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hai người hôn nhau thân mật một cách rõ ràng.

Nhất là Trạm Khánh Minh đang ngồi ngay bên cạnh, thế nhưng Lệ Đình Tuấn vẫn thật sự hôn cô.

Mãi cho đến mười mấy giây sau, Kiều Phương Hạ quay mặt đi tránh đôi môi của anh, lúc đó nụ hôn của hai người mới chấm dứt.

Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt xuống nhìn chằm chằm vào môi của cô, lại nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi vết cắn đỏ do anh lưu trên môi, sau đó mới buông lỏng tay ra.


Đã mười hai giờ đêm, Kiều Phương Hạ nên đi nghỉ ngơi rồi.

Mặc kệ nhiệm vụ của cô có thể hoàn thành hay không, anh cho cô một tiếng đồng hồ cuối cùng.

Trong vòng một tiếng đồng hồ cuối cùng mà cô không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ trực tiếp ngả bài với Trạm Khánh Minh, đó là khi anh cầm áo khoác lên vai cô, cho cô một sự cảnh cáo.

Nếu Trạm Khánh Minh bằng lòng đưa cô về phòng, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tự nhiên là tốt nhất.

Tửu lượng của Trạm Khánh Minh không được tốt lắm, vừa rồi anh khiến Trạm Khánh Minh phải uống rượu, cũng là vì để cho cô có thể hành động một cách thuận tiện hơn.




 
Chương 967


Nhưng nếu như Trạm Khánh Minh không đưa cô về phòng, anh nhất định không thể chịu được ngày mai phải tiếp tục nhìn Trạm Khánh Minh giữ Kiều Phương Hạ bên người, động tay động chân với cô.

Hiện tại anh đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.

Thật sự chọc giận anh, anh có thể đánh bật cả Quân Diệt.

Kiều Phương Hạ đã hiểu ý đồ cảnh cáo trong ánh mắt của anh, hai người lại nhìn nhau vài giây, Lệ Đình Tuấn xoay người lại đi tới ngồi xuống chỗ của mình.


Giống như người vừa làm ra hành động hoang đường ban nãy không phải là anh vậy.

Kiều Phương Hạ hơi cúi đầu ngồi bên cạnh Trạm Đình Xuyên, mà lần này Trạm Đình Xuyên không nói được lời nào, anh ta bưng ly rượu lên uống hết số rượu còn lại trong ly, sau đó lại tiếp tục đánh bài như không có chuyện gì xảy ra.

Lệ Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh quen biết nhau ở nước ngoài.

Trái tim của Trạm Khánh Minh có tật, lúc đó có một vụ ám sát nhằm vào anh ta đã suýt chút nữa giết chết anh ta.

Đúng vào lúc anh ta sắp không chống đỡ được nữa thì Lệ Đình Tuấn đã vừa vặn xuất hiện cứu giúp.

Mặc dù có người nói với Trạm Khánh Minh rằng sự xuất hiện đúng lúc của Lệ Đình Tuấn có thể chính là một âm mưu.

Bởi vì Lệ Đình Tuấn muốn phát triển quyền lực trong giới thương mại, nếu chỉ dựa vào quan hệ của một mình anh thì không đủ cho anh có thể đứng vững, Trạm Khánh Minh có thể cho anh thứ anh muốn.

Nhưng Trạm Khánh Minh cảm thấy cho dù có thế thì anh ta cũng không quan tâm.


Lệ Đình Tuấn giỏi giở thủ đoạn, nhưng bản thân anh ta cũng không hơn Lê Đình
Tuấn bao nhiêu, hơn nữa loại người như Lệ Đình Tuấn mới đủ tư cách làm bạn với anh ta, những người khác anh ta không để vào mắt.

Đêm nay, vì người phụ nữ Phó Kiều này mà Lệ Đình Tuấn ầm ĩvới anh ta như thế.

Khiến trái tim anh ta hơi băng giá.

Tình cảm anh em suốt mười năm, tính ra còn chẳng bằng một người phụ nữ mới quen được vài tháng.

Không khí trong phòng càng lúc càng trở nên tế nhị.

“Không chơi nữa” Trạm Khánh Minh ngửa bài ra, bỗng nhiên ném lên bàn, vẻ mặt thản nhiên đứng dậy và nói.

“Anh không chơi nữa à?” Thẩm Minh Hân lập tức giương mắt nhìn anh ta: “Vốn dĩ định trông chờ vào hàng triệu Euro mà vài hôm nay mấy người thua em để đi lấy chiếc xe mới mà”
“Em thích xe có kiểu dáng số hiệu kích cỡ thế nào thì gửi qua cho anh, anh mua cho em là được, tốn công tốn sức như vậy làm cái gì” Trạm Khánh Minh lại cười.


Dứt lời, anh ta nghiêng đầu nhìn Lệ Đình Tuấn phía đối diện và nói: “Còn có thể trông cậy vào Tuấn mua cho em à?”
Lời này của Trạm Khánh Minh nói ra cũng là mang theo vài phần hàm ý, chỉ thiếu điều nói trực tiếp với Thẩm Minh Hân rằng anh ta biết đêm nay cô ấy hướng về Lệ
Đình Tuấn, ý nói cô ấy tốn sức cũng không thu được kết quả gì.

Những người ở đây đều là những người thông minh, không cần phải nói toẹt ra, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có thể hiểu.

Thẩm Minh Hân giả bộ nghe không hiểu.

Thật ra Thẩm Minh Hân cũng đang kéo dài thời gian cho Kiều Phương Hạ, nếu Trạm Khánh Minh đưa cô về phòng, sau đó sẽ không có ai có thể giúp cô được nữa.

.


 
Chương 968


Thẩm Minh Hân im lặng mấy giây, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn trở lên lạnh lùng nói: “Bây giờ mới chỉ chơi được hai ba tiếng, thật nhàm chán.”
“Em còn muốn có ý nghĩa thế nào?”
Trạm Khánh Minh cười một tiếng rồi quay sang chào hỏi Hoắc Thanh Phong: “Tới đây Tiểu Phong, ngồi chỗ tôi này, nếu anh muốn tiếp tục đánh với con bé thì cho anh cơ hội thể hiện, anh muốn con bé thua một tòa nhà cũng được.”
“Em không muốn đánh với anh ta.” Thẩm Minh Hân quăng bài trong tay đi rồi đáp: “Quay về em lại phải trả lại anh ta.”

“Em có trả hay không thì bọn anh cũng không xen vào” Trạm Khánh Minh lười biếng đáp: “Anh đây mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi, sáng mai máy bay sẽ cất cánh lúc mười giờ nên tám chín giờ phải dậy rồi.”
Vừa dứt lời anh ta lập tức đến bên cạnh Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Kiều Phương Hạ và anh ta nhìn nhau một cái rồi cũng đứng dậy theo.

Lúc hai người rời khỏi phòng, từ đầu đến cuối tầm mắt của Lệ Đình Tuấn đều rơi vào hình bóng bọn họ.

Thẩm Minh Hân nhìn Lê Đình Tuấn mấy lần, không nhịn
được nhẹ giọng hỏi: “Hai người đang có chuyện gì vậy? Anh không thể nói thật sao? Nếu Khánh Minh biết thân phận cô ấy thì sao có thể gây chuyện với anh…”
Lệ Đình Tuấn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía chiếc đồng hồ quả lắc cổ trong góc phòng, thấp giọng nói: “Phiền cô một chuyện”
Phòng ngủ của Trạm Khánh Minh hướng ra biển, Kiều Phương Hạ đứng trước cửa sổ kính sát đất có thể nhìn toàn cảnh hai trăm bảy mươi độ, nhìn ra bên ngoài mấy lần.


Ban đêm rất đẹp, cảnh mưa lác đác trên bãi biển lại càng đẹp.

Từ góc độ của cô nhìn ra ngoài thì có thể nhìn thấy căn phòng mà bọn họ vừa ở.

Sau lưng, Trạm Khánh Minh đẩy cửa đi vào, anh ta đi tới sau lưng cô, đưa tay ôm eo cô rồi nhàn nhạt nói: “Cô muốn tắm trước hay tôi tắm trước?”.

Bạn tình của Trạm Khánh Minh cơ bản một hai tháng sẽ đổi một lần, không lâu dài.


Kiều Phương Hạ được giới thiệu vào với danh nghĩa này.

Trước đây, nếu may mắn có thể được Trạm Khánh Minh coi trọng thì cũng có thể vượt được qua ba tháng, vì vậy mà phụ nữ bên đều tranh đấu muốn tranh thủ cơ hội như vậy, nói không chừng nếu may mắn thì có thể nhảy một cái trở thành nữ chủ nhân của Thịnh Lâu.

Nhưng Trạm Khánh Minh đều nhìn thấu suy nghĩ của những người này, đối với phụ nữ, anh ta chỉ cảm thấy họ giống như món đồ chơi trong tay anh ta, gọi tới thì tới, bảo đi thì đi.

Trạm Khánh Minh chỉ cảm thấy buồn cười khi Lê Đình Tuấn gây chuyện với anh ta chỉ vì một người không biết tự trọng, chỉ vì mấy triệu mà nghĩ đủ cách để trở thành người phụ nữ hèn hạ bên cạnh anh ta như vậy..


 
Chương 969


Anh ta sẽ ngủ với Kiều Phương Hạ, ngày mai cũng sẽ mang Kiều Phương Hạ đi theo, để cho Lê Đình Tuấn tận mắt nhìn một chút xem người phụ nữ vì tiền này rốt cuộc có đức hạnh gì.

“Anh đi tắm trước đi.” Kiều Phương Hạ im lặng mấy giây rồi nhẹ giọng đáp lại anh ta.

“Hay chờ lát nữa chúng ta cùng tắm nhé?” Trạm Khánh Minh lại giống như không nghe thấy câu trả lời của Kiều Phương Hạ, ghé bên tai cô thấp giọng hỏi: “Hử?”

Không đợi Trạm Khánh Minh hôn lên cô, Kiều Phương Hạ đột nhiên xoay người một cái, nhẹ nhàng lùi lại hai bước, đứng đối diện với Trạm Khánh Minh.

Trạm Khánh Minh đối mặt với cô mấy giây, như cười như không hỏi nhỏ: “Sao vậy? Không nỡ bỏ Tuấn sao?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, rũ mắt liếc nhìn cổ áo sơ mi đang mở rộng của Trạm Khánh Minh, thứ cô muốn đã gần trong gang tấc.

Nhưng cô lại không thể theo kế hoạch là đánh ngất xỉu người đàn ông này rồi rời đi.

Kiều Phương Hạ đang cân nhắc.

Bởi tối nay cô đã nhìn ra giữa Lê Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh chắc chắn không phải chỉ là xã giao qua loa, Lê Đình Tuấn rất cần mối quan hệ với Trạm Khánh Minh, cũng rất tín nhiệm anh ta, dường như Trạm Khánh Minh đối với Lê Đình Tuấn cũng như vậy.


Tối nay Lê Đình Tuấn đã hy sinh vì có rất nhiều, trong lòng Kiều Phương Hạ vô cùng rõ.

Cô không thể vì nhiệm vụ của mình mà phá hỏng sự tín nhiệm giữa hai người họ.

Chế độ trừng phạt của Quân Diệt là chế độ chỉ cần một người phạm tội thì cả nhà sẽ bị vạ lây, nhất là đối với tình huống sau khi đã nhận nhiệm vụ lại hủy bỏ giữa đường.

Dù sao tổ chức phải tính có kỷ luật thì mới có thể quản lý người dưới tốt hơn.

Kiều Phương Hạ đã từng trơ mắt nhìn một người vào tổ chức sau cô, vì tình cảm riêng mà vứt bỏ nhiệm vụ rồi bị phế.

Những người cấp trên của Quân Diệt đều rất máu lạnh, Kiều Phương Hạ đã được lĩnh hội rất sâu sắc.


Mấy năm nay cô đều cố gắng muốn thăng cấp trong Quân Diệt cũng là vì cô muốn thay đổi cái chế độ này, cô muốn thay đổi quy tắc.

Trước khi về nước Anh Phương, Kiều Phương Hạ đã từng đại náo một lần với King, cũng là vì cô không thể hiểu được tại sao King là một trong những nhà đầu tư lớn phía sau Quân Diệt lại không thể thay đổi quy tắc cố hữu của nó.

King biết cô đau lòng đối với chuyện của bạn mình, nhưng anh ấy cũng đã từng bày tỏ quan điểm rõ ràng rằng chỉ dựa vào một mình anh ấy thì không có cách nào rung chuyển những người cấp trên thống nhất làm ra quyết sách.

Đây cũng là lý do anh ấy khuyên Kiều Phương Hạ rút khỏi Quân Diệt bởi Kiều Phương Hạ làm việc hay bị cảm xúc chi phối, anh ấy sợ một ngày nào đó cô cũng sẽ rơi vào kết quả như vậy..


 
Chương 970


Nhưng Kiều Phương Hạ là người phụ nữ duy nhất lọt vào bảng xếp hạng top mười sát thủ thuê toàn cầu, đây cũng chính là lý do Quân Diệt vô cùng coi trọng cô, cũng không định để cô ra đi.

Nửa năm qua Kiều Phương Hạ chỉ nhận hai nhiệm vụ, phía trên đã hơi bất mãn với cô.


Nếu lần này cô không có được sợi dây chuyền thì sợ rằng Quân Diệt sẽ lập tức gọi cô về nước Thanh Sơn và tiến hành xử phạt.

Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng, chỉ nhìn Trạm Khánh Minh một hồi rồi nhẹ giọng đáp: “Ừ, tôi vẫn không bỏ được anh ấy”.

Trạm Khánh Minh đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt ngà ngà say nhìn chằm chằm cô: “Gan cô cũng thật lớn”
“Có nghĩ tới hậu quả không?”
Giọng anh ta rất bình tĩnh, nghe không ra vui giận.

Kiều Phương Hạ đã chuẩn bị xong tư tưởng để Trạm Khánh Minh trừng phạt.


Cô không thể phản kháng, nếu không Trạm Khánh Minh chắc chắn sẽ phát hiện ra thân phận cô có vấn đề, còn phát hiện tối nay Lê Đình Tuấn đã bênh vực cô.

“Có nghĩ tới.” Cô không thay đổi sắc mặt, đứng đối diện với Trạm Khánh Minh rồi nhẹ giọng trả lời.

Trạm Khánh Minh khẽ cười một tiếng: “Cho nên cuối cùng
cô đang cố tình tạo sự chú ý với tôi để khiến tôi cảm thấy cô rất đặc biệt, hay là vì… cô thật sự rất yêu anh ta?”
Đã đến bước này, nếu Kiều Phương Hạ nói vì anh ta thì chỉ còn thiếu cởi quần áo lên giường, nhưng tại sao đột nhiên cô lại không thể nói?
Chẳng lẽ, tới Thịnh Lâu không phải là mục đích của tất cả phụ nữ sao? Nghĩ đủ mọi cách để có được sự cưng chiều của anh ta, trở thành người phụ nữ của anh ta.


Trong lòng Trạm Khánh Minh hơi nghi hoặc, đây là lần đầu tiên trong đời anh ta có cảm giác không thể nhìn thấy một người phụ nữ.

Kiều Phương Hạ đắn đo mấy giây rồi bình tĩnh trả lời: “Tôi không bỏ anh ấy được, tôi không muốn làm anh ấy bị tổn thương”
Trạm Khánh Minh nghe vậy lại khẽ cười một tiếng.

“Nhưng đã đến bước này, không phải em muốn dừng là có thể dừng” Lúc nói chuyện, anh ta mang theo ánh mắt suồng sã quét qua dáng vẻ yểu điệu thú vị của Kiều Phương Hạ..


 
Chương 971


Kiều Phương Hạ vừa vào Thịnh Lâu đã bị lục soát người, từ lúc đi tắm anh ta luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ này.

Người cô sạch sẽ đến mức dường như anh ta cũng chưa từng được gặp qua người nào như vậy, trên người cô quả thực có một loại khí chất rất đặc biệt, nhìn rất thuần khiết, nhưng lại khiến cho người ta không nhịn được nổi lên suy nghĩ muốn nếm thử.

Cằm Kiều Phương Hạ bị anh ta bóp đau đến tê dại, nhưng cô cũng chỉ im lặng không lên tiếng, lẳng lặng đứng trước mặt anh ta, cũng không có ý định tuân theo sự chi phối.


Trạm Khánh Minh đợi cô mấy giây, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ ác liệt.

“Cô cho rằng anh ta ở đây thì có thể cứu được cô sao? Hử?”
Ánh mắt Kiều Phương Hạ hơi động một chút, đang định mở miệng trả lời thì cửa phòng phía sau lưng đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa.

“Anh Khánh Minh?” Ngoài cửa truyền tới giọng Thẩm Minh Hân.

Trạm Khánh Minh nhíu mày lại, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, trầm giọng trả lời: “Anh ngủ rồi.”
Thẩm Minh Hân dừng lại, sau đó lại nói nhỏ ngoài cửa: “Chị cả đã về, nói có một số việc muốn tìm anh.”

Chị cả trong miệng Thẩm Minh Hân chính là chị ruột cùng cha cùng mẹ với Trạm Khánh Minh.

Mà mẹ của Thẩm Minh Hân là em họ của mẹ Trạm Khánh Minh, giữa hai người có quan hệ máu mủ.

Thẩm Minh Hân cũng coi là em họ của Trạm Khánh Minh,
Lê Đình Tuấn im lặng không lên tiếng nhìn cô mấy lần, hồi lâu, anh đi tới trước ghế sofa rồi ngồi xuống, thấp giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Đến đây đi.”
Kiều Phương Hạ do dự một chút nhưng cuối cùng cũng đi về phía anh.

“Em muốn thứ gì của anh ta?” Lệ Đình Tuấn kéo tay cô một cái, để cô ngồi lên đùi mình, bình tĩnh, hòa nhã hỏi.


Nếu Kiều Phương Hạ muốn thứ không quan đối với Trạm Khánh Minh thì anh có thể hỏi xin anh ta rồi sau đó đưa cho Kiều Phương Hạ.

Làm như vậy sẽ khiến Trạm Khánh Minh mất đi sự tin tưởng trước đây đối với anh, đồng thời để Trạm Khánh Minh biết được thân phận sát thủ của Kiều Phương Hạ.

Nhưng nhiệm vụ lần này của Kiều Phương Hạ không phải là tới lấy mạng của Trạm Khánh Minh cho nên anh nắm chắc được cơ hội có thể giữ được Kiều Phương Hạ.

Cũng có thể thay cô cầu xin sự tha thứ, để Trạm Khánh Minh giữ bí mật thân phận của cô..


 
Chương 972


Lệ Đình Tuấn thấy Kiều Phương Hạ chỉ ngồi trên đùi mình.

mà không nói lời nào thì khẽ thở dài, lại nói: “Em nói cho anh đi, có lẽ anh sẽ có cách đấy.


Kiều Phương Hạ lại nhìn anh rồi nhẹ giọng đáp: “Anh là bạn anh ta, anh…”
“Bạn có quan trọng thế nào đi nữa thì có thể quan trọng hơn em sao?” Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong đã cắt ngang lời CÔ.


Lệ Đình Tuấn cam tâm tình nguyện bị cô lợi dụng.

Nhưng anh cũng là con người, cũng có trái tim, Kiều Phương Hạ vì nhiệm vụ lợi dụng anh, anh cũng sẽ khó chịu, sẽ vì bản thân không bằng một nhiệm vụ mà đau lòng.

Lúc này, một câu nói của Kiều Phương Hạ, một thái độ do dự cũng khiến anh biết thật ra thì cô cũng đang vì anh mà đắn đo cho nên mới chậm chạp không ra tay tiến hành nhiệm vụ.

Cho dù mấy tiếng vừa rồi, mỗi giây mỗi phút anh đều đau lòng giống như bị dao cắt vậy, giống như đang bị cô lăng trì thì đến giờ phút này cũng đáng.

Tâm trạng của Kiều Phương Hạ phức tạp, yên lặng đối diện với anh một hồi.

Hồi lâu, cô mới do dự đưa tay phải của mình đến trước mặt anh, mở lòng bàn tay cho anh nhìn: “Chính là cái này”
“Không phải em lấy được rồi sao?” Lệ Đình Tuấn dừng một chút lại nói: “Lấy được rồi thì đi đi, anh sắp xếp xong xuôi xe ở dưới tầng rồi.


“Em không định lấy đi” Kiều Phương Hạ thấp giọng trả lời.

Lệ Đình Tuấn hơi nhíu mày: “Nếu em không hoàn thành được nhiệm vụ thì không phải Quân Diệt sẽ trừng phạt em sao?”
“Cũng không phải trừng phạt quá nặng” Kiều Phương Hạ nhỏ giọng tiếp lời.


“Kiều Phương Hạ.

” Cô vừa dứt lời thì Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng mắt mình: “Đừng nói dối anh, tốc độ nói chuyện vừa rồi của em rất nhanh.


“Hơn nữa anh cũng đã nói rồi, trên đời này không có gì quan trọng hơn em, anh không hy vọng em vì anh mà bị trừng phạt, anh sẽ đau lòng lắm.


Kiều Phương Hạ kinh ngạc nhìn anh, lúng túng mấp máy môi.

Cô biết trong lòng Lệ Đình Tuấn có cô, anh đối xử tốt với cô nhưng cô không ngờ anh sẽ bằng lòng vì cô mà hy sinh và nhượng bộ lớn như vậy.

“Hơn nữa cũng chỉ là sợi dây chuyền thôi mà.

” Lệ Đình Tuấn lại rủ mắt nhìn món đồ trên tay Kiều Phương Hạ nói: “Cũng không phải thứ gì quý giá.



Lời Lệ Đình Tuấn vừa nói ra, trong lòng Kiều Phương Hạ đột nhiên thoáng qua sự khác thường.

Quân Diệt trả một cái giá lớn như vậy chỉ vì muốn để cô lấy một sợi dây chuyền không quan trọng với Trạm Khánh Minh sao?
Cô im lặng mấy giây, nghiêm túc hỏi ngược lại Lệ Đình Tuấn: “Anh chắc chắn không?”
Khoảnh khắc Kiều Phương Hạ hỏi ngược lại Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn đồng thời cũng phát hiện không đúng.

Anh rũ mắt nhìn lại sợi dây chuyền mấy lần, lại cầm sợi dây chuyền lên cẩn thận quan sát một hồi, cau mày thấp giọng trả lời: “Sợi dây chuyền đồng xu này không còn phát hành nữa, giá trị trên thị trường nhiều nhất sẽ không vượt qua ba mươi triệu, Khánh Minh cũng chỉ đeo cho vui mà thôi.


“Ba mươi triệu?” Kiều Phương Hạ cau mày sâu hơn.

.


 
Chương 973


Phải biết tiền hoa hồng cô nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ là hơn ba mươi triệu rồi!
Hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn chợt nhớ tới cái gì đó, chợt làm động tác ý bảo cô đừng lên tiếng, đưa đồng xu đến bên tai cẩn thận nghe một hồi.

Sau đó lại nhẹ nhàng búng một cái rồi lại đưa tới bên tai cẩn thận nghe mấy giây.

Kiều Phương Hạ im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, do căng thẳng nên tim cô cũng đập mạnh theo.

Cô cảm giác chuyện này không đúng lắm.


“Rỗng ruột, có đồ ở bên trong” Lệ Đình Tuấn rất nhanh đã đoán được đây không phải là đồng xu không còn phát hành bình thường.

Hai người nhìn nhau một cái, Lệ Đình Tuấn cầm sợi dây chuyền rồi trầm giọng hỏi cô: “Lúc bọn họ giao nhiệm vụ cho em có yêu cầu gì đặc biệt không?”
“Người thuê chỉ đích danh yêu cầu em làm nhiệm vụ, phía trên thì yêu cầu em rất đơn giản, chỉ muốn em lấy sợi dây chuyền, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có người trong tổ chức đến tìm em lấy hàng, bọn họ sẽ mang về nước Thanh Sơn cho người thuê.

” Kiều Phương Hạ thấp giọng kể.

Càng nói, càng không đúng.

Vừa nói xong một câu mới kịp phản ứng.

Nếu là như vậy, sợi dây chuyền này chắc chắn sẽ ở tay cô một khoảng thời gian, hay nói cách khác, sẽ ở bên cạnh cô và Lệ Đình Tuấn một khoảng thời gian.

“Là bom hẹn giờ sao?” Cô dừng mấy giây, ngay sau đó kinh ngạc nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Lúc đang nói chuyện, sắc mặt cô chợt trở lên trắng bệch.


Nếu là bom hẹn giờ vậy, vậy thì mục tiêu của người thuê rõ ràng không phải là Trạm Khánh Minh! Mà là cô và Lệ Đình Tuấn!
Ngay sau đó Lệ Đình Tuấn lập tức vứt đồ này xuống bồn tắm bên cạnh.

Hồi lâu anh lại bấm một số điện thoại sau đó trầm giọng nói với đối phương: “A Chiêu, lập tức đưa đồ tới phòng Khánh Minh”
Lúc A Chiêu tới, phát hiện hai người Kiều Phương Hạ và Lệ
Đình Tuấn đang ở một mình trong phòng thì hơi sửng sốt một chút.

Lệ Đình Tuấn tạm thời không để ý tới chuyện khác, lập tức nhận lấy máy dò trong tay A Chiêu, quét xuống sợi dây chuyền trong bồn tắm, cách hơn hai mét, máy dò liền vang lên “tích tích”.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn trong nháy mắt lập tức trầm xuống.

“Cái này.

” Lúc này A Chiêu mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

“Bảo Khánh Minh quay lại đi.


” Lệ Đình Tuấn im lặng mấy giây rồi thấp giọng nói với A Chiêu.

Lúc Trạm Khánh Minh quay lại, anh ta nhìn đi nhìn lại Kiều Phương Hạ và Lệ Đình Tuấn mấy lần rồi ánh mắt mới rơi xuống sợi dây chuyền trong bồn tắm.

ngôn tình ngược
“Anh lấy thứ này ở đâu vậy?” Lệ Đình Tuấn thấp giọng hỏi anh ta.

“Tôi đã mua nó từ chợ hai tháng trước, tôi thích sưu tập những đồng bạc không còn phát hành, anh cũng đều phải không biết.

” Trạm Khánh Minh khẽ cau mày trả lời.

.


 
Chương 974


“Đây là bom hẹn giờ” Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm anh ta, nhẹ giọng trả lời.

Trên đường trở về Trạm Khánh Minh đã nghe A Chiêu nói.

Là anh ta đã lơ là, anh ta kiểm tra chất lượng chắc chắn nó là hàng thật nên mới mua, nhưng không ngờ lại có kẻ khoan cái này rỗng để hãm hại anh ta.

Bên trong phòng lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu A Chiêu đứng bên cạnh mới cẩn thận hỏi: “Làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao nữa, lập tức lên du thuyền vứt xuống biển! Vứt càng xa càng tốt!” Trạm Khánh Minh khó chịu trả lời.

Để thứ này bên cạnh thì bất cứ lúc nào cũng sẽ phát nổ, giữ lại lâu cũng không được!
Ngay sau đó A Chiêu gan dạ, vớt sợi dây chuyền trong bồn tắm ra rồi chạy như bay ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Kiều Phương Hạ, Lệ Đình Tuấn và Trạm Khánh Minh.

Trạm Khánh Minh lại quay đầu nhìn hai người, anh ta thực sự tò mò, tại sao Lệ Đình Tuấn phải tới kiểm tra sợi dây chuyền của anh ta, rốt cuộc người phụ nữ này đã để xảy ra chuyện gì.

“Anh sẽ lập tức cho người mua một đồng xu giống hệt cho em, em lấy về mà giao nộp” Lệ Đình Tuấn nhíu chặt mày, đắn đo
một hồi lại nhẹ giọng nói với Kiều Phương Hạ: “Anh sẽ điều tra rõ kẻ xúi giục sau lưng.


Kiều Phương Hạ nhìn anh, trước mắt có lẽ đây là cách duy nhất có thể dùng được, để tránh rút dây đồng rừng quá sớm.


Ngay cả tại sao đối phương phải giết cô và Lệ Đình Tuấn sợ rằng chỉ có tra được người sau lưng mới có thể có kết luận.

Lệ Đình Tuấn luôn cẩn thận, việc lo lắng thì lại càng cẩn thận hơn, có lẽ đối phương vì Lệ Đình Tuấn đang ở đây không có cách nào ra tay nên mới nghĩ tới cách kia để hại bọn họ.

“Tạm thời em đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ đối phương nhắm tới anh, em cứ giả vờ chưa xảy ra chuyện gì đi” Lệ Đình Tuấn lại thấp giọng dặn dò Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ yên lặng gật đầu một cái.

Trạm Khánh Minh đứng bên cạnh, càng nhìn hai người bọn họ càng mông lung, nhíu chặt mày trầm giọng nói: “Hai người không tính giải thích cho tôi – người cũng bị liên quan này một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này, Lệ Đình Tuấn mới quay lại nhìn Trạm Khánh Minh, đối diện với anh ta sầm mặt trả lời: “Cô ấy chính là vợ tôi.


“?” Trạm Khánh Minh kinh ngạc nhìn chằm chằm Lệ Đình Tuấn, hoàn toàn mờ mịt.


Anh ta ngoảnh đầu nhìn Kiều Phương Hạ.

Cho nên vừa rồi suýt nữa anh ta đã ngủ với vợ của Lệ Đình Tuấn?
“Có lẽ anh biết cô ấy” Lệ Đình Tuấn ngừng lại, nhỏ giọng nói: “Cô ấy chính là một thành viên nòng cốt của Quân Diệt – Thanh Vân”
Đương nhiên là Trạm Khánh Minh biết đến tổ chức Quân Diệt này, anh ta mới hợp tác một vụ làm ăn với Quân Diệt không lâu trước đây.

Trạm Khánh Minh cũng biết Thanh Vân, cái tên được xếp hạng thứ ba trong Quân Diệt.

Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ Thanh Vân là phụ nữ, còn là một cô gái trẻ đẹp như vậy, hơn nữa lại là vợ của Lệ Đình Tuấn.

Anh ta im lặng một lúc, nhíu mày nói: “Nếu tôi biết Thanh Vân xinh đẹp như vậy thì đã…”.


 
Chương 975


“Không có nếu thì” Anh ta còn chưa nói xong đã bị Lệ Đình Tuấn ngắt lời, âm u nói: “Cô ấy chính là Kiều Phương Hạ, Phó Kiều là nghệ danh của cô ấy”
“.

.

” Trạm Khánh Minh lập tức nghẹn họng.

Tất nhiên là anh ta biết Kiều Phương Hạ, dù trước đó chưa từng gặp mặt cô nhưng những ai có quan hệ tốt với Lệ Đình Tuấn ở thành phố Hạ Du đều biết ít nhiều về chuyện giữa Kiều Phương Hạ và nhà họ Lệ.

“Hai người… đăng ký kết hôn từ bao giờ?” Lúc sau, Trạm Khánh Minh chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.


“Ngay lập tức.

” Lệ Đình Tuấn chuyển tầm mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ, nhỏ giọng trả lời: “Đang chuẩn bị đám cưới.


Lúc đó ở trước giường bệnh của Kiều Tứ Văn, Kiều Phương Hạ nói những lời kia chỉ là để dỗ Kiều Tứ Văn mà thôi, sau đó cô cũng không đồng ý.

Hai người nhìn nhau nhưng đúng là Kiều Phương Hạ không phủ nhận.

Trạm Khánh Minh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ với ánh mắt phức tạp một lúc lâu.

Thảo nào, cô là Kiều Phương Hạ, cô cũng là Thanh Vân, vậy thì mọi chuyện tối nay đều thông suốt rồi.

Chẳng trách đêm nay anh ta vẫn luôn nghi ngờ, vì sao “ông già” cấm dục Lệ Đình Tuấn chỉ vì vẻ ngoài của Phó Kiều lại đột nhiên siêu lòng.

Thì ra cô ấy chính là Kiều Phương Hạ.

Trăm nghe không bằng một thấy.


Nếu như anh ta là Lệ Đình Tuấn thì chỉ sợ cũng rất khó chống đỡ được.

Rạng sáng hôm sau.

Trạm Khánh Minh rời giường rửa mặt xong rồi nhìn về phía ban công sát vách, thấy Lệ Đình Tuấn đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm tầng dưới cách đó không xa.

Kiều Phương Hạ đang đứng ở một góc tối không người trong vườn hoa thầm thì gì đó với người dẫn cô ấy vào ngày hôm qua.

Nói vài câu xong bèn xoay người trở về phía phòng ngủ.

Trạm Khánh Minh thu hồi tầm mắt rồi lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.

Anh nhìn chằm chằm Kiều Phương Hạ với ánh mắt dịu dàng mà kiên định, ánh mắt của người đang yêu đúng là không giấu đi được.

Mặc dù trong lòng Trạm Khánh Minh có đôi chút tiếc nuối, khó khăn lắm mới gặp được một cô gái thú vị.

Nhưng vì người này là của Lệ Đình Tuấn nên cũng không có gì kỳ lạ.

“Tuấn.


” Anh ta hơi nhướng mày gọi Lệ Đình Tuấn một câu.

Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn nhau với anh ta qua cửa sổ.

Trạm Khánh Minh cười với anh, nói: “Anh biết không? Tối qua lúc tôi gặp cô ấy, cô ấy nói với tôi trong lòng cô ấy luyến tiếc anh, không nỡ tổn thương anh”
Nói xong lại nhẹ giọng cảm thán: “Nếu có một cô gái bằng lòng đối xử với tôi như vậy, tôi cũng sẽ tận tâm tận ý với cô ấy.


Rõ ràng xuất thân gia thế của anh ta cao hơn nhiều so với Lệ Đình Tuấn nhưng Kiều Phương Hạ chẳng có ý gì với anh ta cả.

Đây thật sự là lần đầu tiên thấy một cô gái không ham tiền kiểu này.

Hoặc cũng có lẽ là cô ấy rất có nguyên tắc và lập trường đối với tiền tài.

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn hơi chuyển động, hỏi ngược lại: “Thật à?”.


 
Chương 976


“Chẳng lẽ không đúng hả?” Trạm Khánh Minh không hiểu câu hỏi ngược của Lê Đình Tuấn.

Lê Đình Tuấn nhìn anh ta không lên tiếng.

Qua lời kể lại từ miệng của Trạm Khánh Minh, Kiều Phương Hạ một lòng kiên định với tình cảm của anh.

Nhưng những gì Kiều Phương Hạ biểu hiện ra trước mặt anh lại không phải như vậy.


Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê.

Có lẽ từ trước đến giờ Kiều Phương Hạ chỉ là đang giận dỗi với anh.

Lệ Đình Tuấn im lặng một lúc, chợt nghe thấy tiếng mở cửa truyền tới từ phía sau, anh bèn thuận tay đóng rèm cửa sổ lại.

Kiều Phương Hạ vừa đi vào, trong phòng mờ mịt, u ám.

Cô cho là Lê Đình Tuấn còn đang ngủ, cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động thì thấy đã hơn tám giờ.

Không phải bọn họ phải xuất phát lúc mười giờ à?
Cô đắn đo, do dự không biết có cần đánh thức Lê Đình Tuấn hay không, đột nhiên có người ôm cô từ phía sau.

Kiều Phương Hạ hơi giật mình muốn phản kháng theo bản năng, nhưng vừa xoay người đã ngửi thấy mùi hương quen
thuộc trên người Lê Đình Tuấn.


“Làm em sợ muốn chết…” Cô cau mày khẽ oán trách.

Sau sự kiện tối hôm qua, cô hơi bị nhìn gà hóa cuốc rồi.

Lệ Đình Tuấn cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Xuống dưới làm gì vậy?”
Kiều Phương Hạ lập tức trả lời: “Không phải anh sợ rút dây động rừng à? Sáng sớm hôm nay em tỉnh lại bên suy nghĩ một chút.

Nếu như nói Trạm Khánh Minh cam tâm tình nguyện tặng sợi dây chuyền này cho em thì tương đối hợp lý, cho nên em xuống phía dưới nói chuyện với người đưa em vào hôm qua, Trạm Khánh Minh muốn em ở đây lâu hơn, chờ các anh đi rồi em sẽ trở về”
Xem ra như vậy mới hợp tình hợp lý.

“Thông minh.” Lệ Đình Tuấn gật đầu, nhẹ giọng trả lời.

Nói xong lại cúi đầu hôn môi Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ bị anh đè lên tủ quần áo phía sau lưng thì hơi khó chịu, bèn nhẹ nhàng giãy giụa.


Lệ Đình Tuấn thấy cô đang khó chịu, lập tức ôm eo cô kéo vào.

Trong giây phút Kiều Phương Hạ chạm vào ngực anh, Lệ Đình Tuấn cúi đầu lặng lẽ ngậm chặt bờ môi của cô.

Kiều Phương Hạ cảm thấy không hiểu gì cả, nụ hôn buổi sớm này của Lê Đình Tuấn hơi rực lửa, dây dưa khiến hô hấp của cô cũng nhanh hơn.

Cô khó khăn chen tay vào giữa hai người kết thúc nụ hôn này, cau mày nhỏ giọng nói: “Anh không nhanh chóng thu dọn đi, sắp chín giờ rồi.”
“Không vội.” Lê Đình Tuấn vừa nói chuyện vừa ôm ngang cô thả lên trên giường.

Kiều Phương Hạ cảm giác được tay anh không thành thật, trong nháy mắt tay anh thăm dò vào trong váy cô thì bất ngờ đè tay anh lại, nghiến răng nghiến lợi gọi tên anh: “Lệ Đình Tuấn!”
Hôm nay tính ra mới được có mười bảy ngày, so với lời dặn ba mươi ngày của bác sĩ trước đó còn thiếu mười ba ngày..


 
Chương 977


“Vợ của anh, anh không được chạm vào cũng không được sờ nữa hả?” Lê Đình Tuấn cười khẽ hỏi vặn lại.

“Anh…” Kiều Phương Hạ cạn lời.

“Ngoan, anh nhớ em” Anh tiếp tục đè người xuống, khàn giọng nói bên tai cô: “Để anh giải thèm xíu.”
“Em sẽ mách mẹ anh!” Trong lúc anh đang hôn xuống cổ cô, Kiều Phương Hạ thẹn quá hóa giận nhỏ giọng nói.


Trước khi Phí Minh Tuyết rời đi đã dặn dò nhắc nhở Lệ Đình Tuấn trên dưới một trăm lần, bảo anh không được chạm vào cô, anh lại xem như gió thoảng bên tai.

Lệ Đình Tuấn cười nói: “Còn học được mách lẻo rồi?”
“Là anh không đứng đắn!” Giọng nói của Kiều Phương Hạ mang theo vài phần ấm ức.

“Chỉ hôn một cái đã thành không đứng đắn rồ hử?” Lệ Đình Tuấn biết thừa còn hỏi.

“Anh..” Kiều Phương Hạ bị anh hôn lại vô thức run lên, không nói được hết câu.

Hai mươi phút sau, Lê Đình Tuấn đắp chăn cho Kiều Phương Hạ, lại cúi đầu hôn lên môi cô một cái rồi mới đứng dậy xuống giường đi về phía nhà vệ sinh.

Kiều Phương Hạ thấy anh trở tay đóng cửa, nhìn dáng vẻ mờ ảo của anh sau cửa kính bèn lật người đỏ mặt chặn vùi đầu vào trong chăn.

Chín giờ ba mươi phút, Lê Đình Tuấn mới tắm thu dọn đi ra thay bộ quần áo khác, thấy Kiều Phương Hạ vùi trong chăn không nhúc nhích giống như một con đà điểu thì không cầm lòng được cong khóe miệng, dịu dàng nói với cô: “Chờ lúc nữa ăn cơm xong hãy đi, nhà hàng sẽ chuẩn bị trước.”
Kiều Phương Hạ rầu rĩ trả lời: “Không cần, em về rồi ăn.”

“Em nói Khánh Minh vừa ý em mà, diễn trò không diễn đến cùng à? Không mời em ăn một bữa cơm đã đuổi em đi rồi sao?” Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng.

Là do cô cảm thấy xấu hổ, ban đầu cô tiến vào với mục đích không đơn giản.

Nếu cô ngồi ăn cơm cùng với người nhà của Trạm Khánh Minh thì cô lại cảm thấy không được tự nhiên.

Lệ Đình Tuấn tiến tới, nhẹ nhàng kéo chăn trên đầu cô xuống, dỗ dành nói: “Ngoan, ăn xong rồi đi.

Dạ dày của em
không khỏe, hơn nữa còn chưa hết cữ.”
Lúc Kiều Phương Hạ ở trong đoàn phim, ngày ba bữa cơm không có quy luật cho nên ảnh hưởng đến dạ dày, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng, thỉnh thoảng sẽ bị đau dạ dày.


“Anh cũng biết là chưa hết cữ à” Kiều Phương Hạ lườm anh.

Lê Đình Tuấn nhìn sự oán giận và trách móc trong mắt của cô, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng.

Vừa rồi anh cũng coi như kiềm chế, chỉ sờ soạng ôm hôn vài cái.

Anh sợ nếu mình còn ở bên cạnh Kiều Phương Hạ thì thật sự không cách nào khống chế được nữa, nhất là sau khi biết được tình cảm của cô qua miệng của Trạm Khánh Minh.

Tuy anh rất muốn trói cô trên người mình mang đi.

Nhưng vì lo lắng cho thân thể của cô, vẫn nên kiên nhẫn một tháng này rồi tính tiếp..


 
Chương 978


Anh cúi đầu hôn vài cái lên đôi môi sưng đỏ, nhỏ giọng nói: “Nhà họ Trạm cũng không còn ai, không cần cảm thấy gượng ép.”
Kiều Phương Hạ lại lườm anh, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Thật à?”
Lệ Đình Tuấn đoán được Kiều Phương Hạ cảm thấy không được tự nhiên bèn thấp giọng trả lời: “Chị của Khánh Minh đã đi khỏi từ đêm qua, đám người Thẩm Minh Hân cũng đi trước hết rồi, chỉ còn một mình em thôi.”
Lúc này Kiều Phương Hạ mới như trút bỏ được gánh nặng.

Cô nhìn Lê Đình Tuấn đứng cạnh mép giường sửa sang quần áo chỉnh tề, do dự một lát mới nhỏ giọng hỏi anh: “Trạm Khánh Minh, anh ta.”

“Anh ta không để ý.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời: “Hơn nữa, với anh mà nói em không giống”
Kiều Phương Hạ lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai người bọn họ, nghe thấy Lê Đình Tuấn nói Trạm Khánh Minh không so đo thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lệ Đình Tuấn vừa thu dọn xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa của Trạm Khánh Minh: “Xong chưa?”
“Sau khi trở về phải chú ý an toàn, không được phép rời đi.” Lệ Đình Tuấn nhỏ giọng dặn dò Kiều Phương Hạ.

Trong lòng anh vẫn hơi nghĩ đến mà sợ với chuyện xảy ra hôm qua, may mắn anh ép hỏi được nhiệm vụ của Kiều Phương Hạ, nếu không… khó lường được hậu quả.

“Vâng” Lần này Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không tranh luận.

“Anh đi đây.” Anh cúi đầu hôn lên trán Kiều Phương Hạ, dịu dàng nói.

“Vâng” Kiều Phương Hạ hơi ngập ngừng, nhỏ giọng nói với anh: “Anh cũng chú ý an toàn.”

Lệ Đình Tuấn buông cô ra, xoay người mở cửa phòng đã thấy Trạm Khánh Minh dựa vào cánh cửa, thản nhiên nhìn anh.

Hai người nhìn nhau, Trạm Khánh Minh lại liếc mắt vào trong phòng nghỉ.

Từ giường đến cửa phòng chỉ có một giá đồ miễn cưỡng có thể chọn được ánh mắt, Lê Đình Tuấn lập tức ngăn cản ánh mắt nhìn vào trong phòng của Trạm Khánh Minh, tỉnh bơ trở tay cài cửa lại.

“Keo kiệt” Trạm Khánh Minh nhếch môi nhìn Lê Đình Tuấn, cười nói.

Sắc mặt Lệ Đình Tuấn bình thản liếc nhìn anh ta.

Hai người quen nhau đã nhiều năm như vậy, tính khí Trạm Khánh Minh như nào anh còn không rõ chắc?
Dù sao anh cũng đã nói thẳng Kiều Phương Hạ là vợ của anh, chính là nói cho Trạm Khánh Minh biết: Anh ta muốn cướp Kiều Phương Hạ, không có cửa, cửa sổ cũng không có.


Trạm Khánh Minh lười biếng đi theo sau Lệ Đình Tuấn đến thang máy.

Bỗng nhiên anh ta hỏi Lê Đình Tuấn: “Tuấn, nếu như có một ngày bởi vì một người phụ nữ mà tôi phản bội anh, anh có tính sổ với tôi không?”
Lệ Đình Tuấn lại liếc mắt nhìn anh ta, trả lời: “Hôm qua tôi đã nói rồi, tôi yêu cô ấy còn hơn chính mình”
Trong tình hình ngày hôm qua, kể cả có đổi thành người quan trọng với Lê Đình Tuấn hơn, anh cũng sẽ không chút do dự đứng về phía Kiều Phương Hạ.

Trạm Khánh Minh nhíu mày, dùng ngón tay út ngoáy lỗ tai mình, ngượng ngùng trả lời: “Đi thôi, tôi biết rồi.

Chua đau cả tại người ta.”.


 
Chương 979


Có thể khiến loại người như núi băng vạn năm như Lê Đình Tuấn nhắc đi nhắc lại mấy lời buồn nôn như thế này, rốt cuộc anh yêu Kiều Phương Hạ bao nhiêu, không cần nói cũng biết.

Hai người đi vào trong thang máy, Trạm Khánh Minh lại hỏi: “Vậy sau này tôi lại tìm Quân Diệt bàn việc, báo ra tên Thanh Vẫn có được ưu đãi không nhỉ?”
Lê Đình Tuấn lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.

Ý của Lê Đình Tuấn rất rõ ràng, không mong anh ta có bất cứ quan hệ gì với Kiều Phương Hạ, không có cửa là không có cửa.


Trạm Khánh Minh ai oán thở dài nói: “Cái người này, cái gì cũng tốt, chỉ trừ mỗi không thú vị gì hết, đùa chút mà cũng không nghe ra, con gái đi theo anh đúng là chịu tội mà”
Lệ Đình Tuấn nghe vậy, không nhịn được mà hơi nhíu mày.

Liệu Kiều Phương Hạ có nghĩ như vậy không? Liệu có cảm thấy chán ghét anh không?
Trạm Khánh Minh nhìn anh cười nói: “Có cần ông đây dạy cậu không?”
“Không cần” Lê Đình Tuấn cũng chẳng thèm nghĩ, lạnh mặt từ chối thẳng.

Nói xong, hai người bước từ trong thang máy ra ngoài.

Buổi chiều, Kiều Phương Hạ ăn cơm xong lập tức rời khỏi Thịnh Lâu.

Trở về xe mà Lê Đình Tuấn sắp xếp cho cô, Kiều Phương Hạ bấm vào avatar của Quân Diệt rồi gửi tin nhắn: “Hoàn thành nhiệm vụ”
Đính kèm theo một tấm ảnh.


Người ở đầu bên kia mấy giây sau cũng trả lời: “Đã nhận được.”
Kiều Phương Hạ nghĩ một chút rồi lại hỏi đối phương: “Khoảng bao giờ thì lấy? Gặp mặt ở đâu? Để tôi sắp xếp trước
Đối phương nhanh chóng trả lời cô: “Đợi phía trên thông báo, chắc hẳn là hai ngày tới.

Nếu không thì cô đích thân gửi về cũng được.”
“Hai ngày nữa tôi phải tham gia vào đoàn phim, chắc là không được rồi” Kiều Phương Hạ châm trước trả lời.

“Vậy thì cứ đợi đã, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô.”
Trong nháy mắt tắt điện thoại, đáy mắt Kiều Phương Hạ hiện lên sự lạnh lùng.

Quả nhiên Lê Đình Tuấn đoán không sai, chủ cũ sẽ cố ý để đồ vật cho cô giữ một thời gian.


Trước đó cô vẫn luôn điều tra chuyện của công ty An Lợi, bởi vì đối phương đã nổi lòng nghi ngờ với cô nên có rất nhiều chuyện tra được một nửa lại đứt mất, chỉ đành dừng lại ở đó.

Cô khá nghi ngờ, người muốn mượn tay Lê Đình Tuấn giết King với người lần này muốn giết cô là cùng một người.

Bởi vì hình như đối phương hiểu rất rõ cô và Lê Đình Tuấn, còn có cả ân oán với King nữa.

Ngay cả thân phận Thanh Vân của cô cũng biết rõ ràng, có thể điều tra bọn họ đến mức rõ ràng chi tiết như vậy, người đứng sau này không hề đơn giản.

Cô thậm chí còn hơi nghi ngờ liệu người này có phải là người cực kỳ thân cận bên cạnh Lê Đình Tuấn hay không?
Người có thể với tay dài đến vậy, có thể là ai đây?.


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top