Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Dịch 

Chương 732


Chương 732

“Tuổi cao rồi, gan cũng có chút tổn thương.” Thịnh Sóc Thành chỉ vào cơ thể mình, lại quay sang hài lòng gật đầu với Kiều Cẩn Nhuận: “Cũng may bác sĩ Kiều còn trẻ mà năng lực rất tốt, phẫu thuật cũng rất chuyên nghiệp.”

“Nếu ngài biết tuổi tác của mình đã lớn, vậy thì bình thường nên ít uống rượu một chút.” Giang Nguyệt giống như là theo bản năng mở miệng dặn dò, trong giọng nói cũng là quan tâm nhiều hơn trách cứ.

Giọng điệu cùng thần thái của cô là xuất phát từ nội tâm, Thịnh Sóc Thành giật mình nhưng sau đó liền thản nhiên nở nụ cười.

Khó trách người ta đều nói con gái là áo bông nhỏ thân mật của cha mẹ.

Chỉ tiếc A Chỉ để lại cho ông không phải là một đứa con gái, mà là một đứa con trai khiến ông không yên lòng, suốt ngày chỉ biết ở nước ngoài đua xe.

Thịnh Sóc Thành nghĩ đã đến lúc thúc giục đứa con này trở về.

Chờ đến khi ăn cơm xong, Thịnh Sóc Thành lấy lý do mệt mỏi, rời đi trước một bước, để lại Kiều Cẩn Nhuận và Giang Nguyệt uống trà trò chuyện.

Kiều Cẩn Nhuận phong thái nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Giang Nguyệt vẫn ôn nhu như trước: “Gần đây cảm giác thế nào.”

“Vẫn ổn.”

“Tôi là bác sĩ, tôi không thích bệnh nhân nói dối.”

Thấy bản thân không giấu được, Giang Nguyệt ngượng ngùng cười cười: “Được rồi, gần đây tôi có chút áp lực.”

“Có chút áp lực mà đến mức công bố bệnh tình với công chúng?” Kiều Cẩn Nhuận nhàn nhạt hỏi ngược lại cô một câu, “Cô có biết hay không, về mặt tâm lý học, hành vi này của cô không khác gì tự hủy cả.”

Càng có vấn đề về tâm lý, càng muốn coi tất cả những điều này là vết sẹo xấu hổ khi gặp người khác, chỉ mong có thể giấu được càng sâu càng tốt.

Một khi lựa chọn tự nguyện công khai, điều đó có nghĩa là tâm lý của bệnh nhân xuất hiện vấn đề nghiêm trọng hơn, hành vi này cũng là một tín hiệu cầu cứu với thế giới bên ngoài.

“Bác sĩ Kiều, tôi thực sự không sao…”

“Giang Nguyệt, lúc trước tôi đã nói với cô.” Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, thở một hơi thật dài: “Một khi có vấn đề gì, điều đầu tiên chính là phải liên lạc với tôi.”

“Là cô không tin tôi, hay là cảm thấy tôi không xứng để cô ỷ lại?”

Giang Nguyệt giật mình.

Lời giải thích nghẹn trong cổ họng không thể thoát ra được.

Kiều Cẩn Nhuận tiếp tục nói: “Cho dù cô cảm thấy tôi không xứng đáng để cô dựa vào, vậy còn có người đại diện của cô, trợ lý của cô, chẳng lẽ cô không để họ ở trong lòng sao?”

Giọng điệu của Kiều Cẩn Nhuận hiếm khi lạnh lùng như vậy: “Tâm tính của cô như vậy, tôi không thể hiểu được, cô là đơn giản cho rằng làm như vậy sẽ không gây phiền phức cho bọn họ, nhưng thực chất ngược lại, những suy nghĩ đó của cô chính là khiến cho họ cảm thấy rắc rối hơn, khó đối phó hơn.”

Một lúc lâu sau, Giang Nguyệt mới cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: “Tôi sai rồi.”

Lúc Giang Nguyệt nói lời này, giống như một đứa nhỏ đập vỡ kính mà không biết làm sao, rụt rè đợi sự trách phạt từ người lớn.

Kiều Cẩn Nhuận hít một hơi sâu, anh biết bản thân đã nhất thời nóng giận, rót cho Giang Nguyệt một ly nước nóng: “Tôi không trách cứ cô, tôi chỉ là nhất thời kích động, đừng để trong lòng.”

Giang Nguyệt lắc đầu: “… Không, tôi biết đó là vấn đề của tôi.”
 
Chương 733


Chương 733

Cô im lặng một hồi rồi giải thích: “Một thời gian trước, mẹ tôi gọi cho tôi, nói rằng tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực. Nhưng tôi chưa bao giờ đề cập đến vấn đề này với bà ấy.”

Kiều Cẩn Nhuận lắng nghe.

“Tôi không biết tin tức này lọt ra ngoài như thế nào, tôi cũng không biết có bao nhiêu người biết chuyện này, anh biết tôi là diễn viên, nghề của chúng tôi để ý nhất chính là danh tiếng và danh dự, nếu có một chút bôi nhọ, khẳng định là gây ra ảnh hưởng lớn vô cùng.”

“Nếu tôi không tự mình thẳng thắn nói ra, nếu mượn miệng của người khác để phơi bày chuyện này, điều đó sẽ gây ra tác động tiêu cực với tôi lớn hơn. Thay vì đặt nhược điểm của chính mình vào tay người khác, đến lúc bị phơi bày lại luống cuống không thể xử lý, chi bằng tự mình nói ra còn hơn.”

“Có lẽ công chúng sẽ nhớ đến sự thẳng thắn của tôi, ít nhất còn giành cho tôi một ít thiện cảm.”

Đó là tất cả những gì Giang Nguyệt suy nghĩ.

Nghe xong, Kiều Cẩn Nhuận trầm tư một lát rồi gật đầu: “Được rồi, tôi hiểu suy nghĩ của cô.”

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi: “Vậy tại sao cô lại không có ý định tiếp tục trở thành diễn viên?”

“Tại sao cô có ý định không tiếp tục làm diễn viên nữa?”

Đối mặt với câu hỏi này của Kiều Cẩn Nhuận, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyệt là sửng sốt, tiếp theo là cười:

“Thế nào, bây giờ bác sĩ Kiều là fan của tôi, lo lắng sau này không có phim xem hả?”

Kiều Cẩn Nhuận mặt không thay đổi nhìn cô.

“Anh đừng nhìn tôi như vậy, rất đáng sợ.” Giang Nguyệt không dám tiếp tục chọc ghẹo anh ta, giọng nói nhẹ nhàng, “Đâu phải không làm diễn viên nữa, bây giờ tôi chỉ chuyển sang làm diễn viên kịch nói mà thôi.”

Cô nói xong còn lấy điện thoại ra cho anh ta xem ảnh mình diễn kịch: “Anh xem này, đây là ảnh tôi diễn kịch trước đó, nếu anh cảm thấy hứng thú, hai ngày nữa tôi sẽ đưa cho anh mấy vé, mời anh đến xem tôi diễn.”

“Hôm nay tôi đã xem rồi.” Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Nhờ phúc của Thịnh tổng, tôi đã xem vở diễn “Xuyên đường phong”.

Giang Nguyệt nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên: “Hôm nay anh cũng ở đây à?”

“Ừ, tôi ngồi ở hàng ghế sau, tuy nhiên cảm giác rất tốt.” Anh ta đánh giá rất trung thực: “Đó là màn trình diễn mà một diễn viên giỏi nên có.”

Từ khi chuyển nghề làm diễn viên kịch nói đến nay, Giang Nguyệt nghe không ít lời khen ngợi, nhưng khi nghe tận tai những lời khen của Kiều Cẩn Nhuận, cô cảm thấy vui nói không nên lời.

“Cảm ơn.”

Đôi mắt cô sáng ngời: “Tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để tạo ra một trải nghiệm xem tốt hơn cho tất cả mọi người, đồng thời tôi cũng sẽ nỗ lực hơn để học cách trở thành một diễn viên kịch nói xuất sắc”.

Rõ ràng tình yêu dành cho diễn xuất của Giang Nguyệt không hề giảm bớt.



Ra khỏi khách sạn, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận định ở lại Hoa Thành bao lâu.

Kiều Cẩn Nhuận nói nửa tháng tới đều ở Hoa Thành, có thể còn lâu hơn.

“Ở lâu vậy sao?”

Kiều Cẩn Nhuận cười hỏi: “Sao thế, chê tôi ở lại lâu quá à?”
 
Chương 734


Chương 734

“Không phải.” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận, “Chỉ là lúc trước anh tương đối bận rộn, không nghĩ tới anh có thể ở đây lâu như vậy.”

“Tổng giám đốc Thịnh vừa mới phẫu thuật, trước mắt cần theo dõi quan sát, tôi là bác sĩ điều trị chính nên cần chú ý tình trạng phục hồi của ông ấy để sẵn sàng tiến hành đợt điều trị tiếp theo.”

Giang Nguyệt gật đầu như hiểu ý, còn nói đùa: “Bác sĩ Kiều luôn có trách nhiệm như vậy.”

“Còn phải xem đối phương là ai.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh trả lời.

Khi đưa Giang Nguyệt tới dưới chung cư, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô chuyện đính hôn trước đó, Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Kiều Cẩn Nhuận bật cười: “Mặc dù tôi là bác sĩ nhưng cũng có sẽ chú ý đến tin tức.”

Đặc biệt là về cô.

Giang Nguyệt giải thích trước đó đã xảy ra biến cố, hơn nữa cô còn công bố chuyện mình bị rối loạn lưỡng cực nên cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không thành.

Rối loạn lưỡng cực có nghĩa là có vấn đề tâm thần, đây là một điều đại kỵ của giới nhà giàu.

Cho dù không ai nói trắng ra nhưng cũng sẽ ngầm chỉ trỏ nhà họ Trần, sau này cũng không thể thiếu những nguy hiểm và tai họa tiềm ẩn.

Sau khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề giải thích rõ ràng mọi chuyện, đối phương cũng tỏ vẻ thông cảm, khách khí chúc Giang Nguyệt sớm bình phục.

“Dù sao tôi cũng không vội kết hôn.” Giang Nguyệt đi vài bước, đứng tại chỗ, xoay người cười nói: “Tôi xinh đẹp như vậy, không sợ không gả được.”

Nụ cười của cô rất tươi sáng, nhưng đáy mắt lại như có vẻ cô đơn, rất khó phân biệt.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn nụ cười của cô, cánh tay anh ta lơ lửng trong không khí một lúc lâu, cuối cùng từ từ hạ tay xuống, giọng nói nặng nề: “Nếu bây giờ cô độc thân, vậy tôi có thể theo đuổi cô không?”

Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.

Kiều Cẩn Nhuận vẫn cười như trước: “Không được sao?”

Cô im lặng một lúc.

Có lẽ nửa phút đã trôi qua, Giang Nguyệt mới nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Kiều, anh là một người tốt.”

“… Cô đang phát thẻ người tốt cho tôi à?” Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán, không ngờ cô sẽ cho mình một câu trả lời như vậy.

“Ý tôi là…” Giang Nguyệt cân nhắc câu từ trong giây lát rồi mới nói ra: “Anh là một người tốt, nhưng tôi là một người rất tệ.”

“Sao cô xác định mình là một người rất tệ?”

Giang Nguyệt ôm cánh tay, nói một cách thản nhiên: “Những người như tôi, nửa đầu cuộc đời chạy vạy khắp nơi để trả nợ, nửa sau cuộc đời chống chọi với chứng rối loạn lưỡng cực, bây giờ vẫn không có nơi ở cố định, lang thang phiêu bạt khắp nơi, chẳng ra sao cả.”

“Nhưng tôi cảm thấy không phải vậy.” Kiều Cẩn Nhuận phủ định lời nói của cô: “Cô rất ngoan cường và can đảm, tôi có thể nhìn thấy ý chí kiên cường, không chịu thua trên người cô.”

“Nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì tôi đã biết cô không phải là người cúi đầu trước vận mệnh. Điểm hiếm có này là đáng quý nhất, chứ không phải chẳng ra sao như cô nói.”

“Tuy nhiên, tôi cũng rất lo lắng cho cô, nếu có một ngày cô thật sự đổi ý, có lẽ cô không phải thỏa với hiệp sinh mệnh của mình, mà lựa chọn kết thúc.”

Giang Nguyệt luôn tràn đầy nhiệt huyết trong vô thức, đặc biệt là khi quay phim và tình cảm, cô luôn luôn cống hiến hết mình, cho tới nay cô luôn giữ một thái độ không giống bây giờ.
 
Chương 735


Chương 735

Cô luôn làm mọi chuyện được ăn cả ngã về không, nên không nghĩ tới đường lui cho mình. Vì vậy đương nhiên khi đối mặt với sự thay đổi quá lớn, cô sẽ cảm thấy tuyệt vọng như tảng băng trôi đang sụp đổ.

Sự tuyệt vọng này sẽ giết chết cả một con người.

“Cảm ơn anh vì đã đánh giá cao tôi như vậy.” Giang Nguyệt cười kéo chủ đề trở lại, “Nhưng tôi còn chưa có ý định yêu đương, cũng không có sức lực cho chuyện này.”

“Trái tim của cô còn chưa được giải thoát.” Kiều Cẩn Nhuận cũng không bất ngờ với lời từ chối của cô: “Trong lòng cô còn chứa người khác, là Tiêu Kỳ Nhiên sao?”

Giang Nguyệt im lặng trong giây lát.

Là Tiêu Kỳ Nhiên sao?

Cô không biết nên nói gì, cô chỉ cảm thấy mối quan hệ đơn phương trước đây của mình quá sâu đậm nên lúc này đã trở nên chết lặng với tình yêu.

Ngay cả sống cũng phải dùng sức mới có thể kiên trì thì sao cô còn có tâm tư để suy nghĩ chuyện tình cảm đây?

Giang Nguyệt lui ra sau một bước, nhìn thẳng Kiều Cẩn Nhuận: “Xin lỗi, có thể tôi… Chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới.”

Một câu nói đơn giản đã thể hiện rõ thái độ của Giang Nguyệt.

Có lẽ thật sự đúng như lời Kiều Cẩn Nhuận nói, trái tim cô còn chưa được giải thoát, không có cách nào để yêu thêm người khác.

Hơn nữa, điều này không công bằng với Kiều Cẩn Nhuận.

“Vậy chí ít cũng để tôi thử xem?” Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười: “Không đến mức ngay cả việc theo đuổi cô mào tôi cũng bị từ chối chứ, như vậy thì tôi thất bại quá.”

Giang Nguyệt không thể nói cảm giác bây giờ là gì.

Cô có thể cảm nhận được Kiều Cẩn Nhuận muốn kéo cô lên bờ, ngay cả khi cô nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt anh ta vẫn ấm áp.

“Có phải không nên như vậy không?” Kiều Cẩn Nhuận rút lại thái độ hiền hòa vừa rồi, nói một cách nghiêm túc: “Có phải tôi nên mạnh mẽ một chút, không nên hỏi suy nghĩ của cô?”

Giang Nguyệt cười to: “Đó là tổng tài bá đạo cưỡng chế tình yêu, không phù hợp với thiết lập nhân vật của anh đâu.”

“Vậy cô thích gì?”

Giang Nguyệt cười khẽ một tiếng: “… Tôi không biết.”

“Vậy tôi đổi cách hỏi, cô có thích tôi như vậy không?”

Giang Nguyệt cười: “Vậy thì không.”

Kiều Cẩn Nhuận cũng cười: “Thế là đủ rồi.”



Bắc Thành.

Giang San.

Nhìn kế hoạch phát triển công ty mới mà cấp dưới đưa lên, nét mặt Tiêu Kỳ Nhiên rất nhạt, anh chỉ nhướng mi, cong mu bàn tay, dùng đốt ngón trỏ gõ hai lần vào tài liệu:

“Ai đề xuất ký với Ngu Vãn?”

“Nguyệt Nguyệt thì sao, Trung thu định thế nào, muốn về nhà thăm cha mẹ sao?”
 
Chương 736


Chương 736

Thấy đề tài chuyển tới mình, Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, không muốn nhắc quá nhiều chuyện riêng tư của mình mà nói “Còn chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính tiếp.”

Đối với cô, Trung thu không khác gì những ngày thường.

Trung thu là thời điểm cả nhà quây quần đoàn viên, nhưng cô không có cha, mẹ cũng không nhận cô, em trai thì đang ngồi tù.

Cô không có gì để đoàn tụ.

Nhưng nghĩ lại, cho dù là thời điểm cả nhà vẫn còn ở đây thì Trung thu đối với cô mà nói cũng không có gì đặc biệt.

Cô là chiếc bèo đã quen trôi dạt khắp nơi.

Cô đơn là chuyện thường.



Mặc dù bây giờ không có nhiều buổi biểu diễn nhưng Giang Nguyệt vẫn tới đoàn kịch khi rảnh rỗi.

Suy cho cùng, cô không phải là một diễn viên kịch có nền tảng chuyên nghiệp, nếu muốn nhanh chóng trở thành một người chuyên nghiệp, cô chỉ có thể chăm chỉ luyện tập ngày qua ngày.

Thỉnh thoảng, Kiều Cẩn Nhuận cũng sẽ đến xem cô tập.

Không có diễn viên nào khác tham gia chung, phần lớn thời gian Giang Nguyệt đều diễn một mình, tự cô diễn toàn bộ nhân vật.

Khi Kiều Cẩn Nhuận ở đây, cô sẽ nhờ anh ta giúp cô tìm ra những vấn đề và thiếu sót để cô có thể điều chỉnh và sửa chữa một cách nhanh chóng.

Trong diễn xuất, cô làm việc rất chăm chỉ.

Kiều Cẩn Nhuận theo dõi chăm chú Giang Nguyệt, cho đến khi cô làm động tác cảm ơn cuối cùng, mỗi lần anh ta đều vỗ tay.

“Thế nào, lần này có vấn đề gì sao?”

Giang Nguyệt nhảy xuống đài, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại sáng ngời, chờ đợi đánh giá của anh ta.

“Có.”

Kiểu Cẩn Nhuận vừa dứt lời, Giang Nguyệt lập tức căng thẳng: “Phần nào?”

“Bản thân cô.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh mở miệng: “Quay người lại.”

Giang Nguyệt không rõ nguyên nhân, chỉ có thể ngây ngẩn xoay người.

Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ cổ, sau đó là sự đau đớn tột độ, cô không khỏi kêu thành tiếng: “Đau quá…”

Thấy cô đau, người đàn ông lập tức buông tay.

“Vừa rồi thấy cô biểu diễn mấy động tác xoay đầu không linh hoạt lắm, tôi xác nhận vai và cổ của cô có triệu chứng tổn thương cơ bắp.” Giọng nói của anh rất ôn hòa: “Cô cần nghỉ ngơi, Giang Nguyệt.”

“Trong giây lát, tôi còn tưởng tôi đang ở phòng khám đó.” Giang Nguyệt không khỏi cười, “Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”

Kiều Cẩn Nhuận thu hồi ánh mắt, “Nếu bình thường không chú ý thì theo thời gian, vai và cổ của cô sẽ xảy ra vấn đề, xương cốt biến dạng dẫn đến đau đớn, bệnh này sẽ theo cô cho đến già.”

“… Thật kinh khủng!” Cô cảm thán.

Thấy cô cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô: “Trước đây tôi từng học xoa bóp và châm cứu từ một bác sĩ Trung y, tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp cô thư giãn.”
 
Chương 737


Chương 737

Giang Nguyệt: “Có thu phí không?”

Kiều Cẩn Nhuận bật cười rồi nói tiếp: “Với cô thì không thu phí.”

Dù sao cũng đã tập luyện cả buổi chiều, Giang Nguyệt thấy thời gian sắp hết, cười nói muốn trải nghiệm miễn phí “kỹ thuật xoa bóp” của bác sĩ Kiều.

Xe dừng lại trước tòa nhà chung cư, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận đây là đâu.

“Chỗ ở mà Thịnh tổng sắp xếp cho tôi, thời gian gần đây tôi đều ở chỗ này.” Kiều Cẩn Nhuận thản nhiên giải thích: “Dụng cụ đều ở trong phòng tôi, nếu cô cảm thấy bất tiện thì tôi sẽ lên lấy rồi xuống.”

“Không có gì bất tiện cả.” Giang Nguyệt xua tay áo, “Đúng lúc tới thăm nhà anh luôn.”

Đối với bác sĩ Kiều, Giang Nguyệt không có gì phải đề phòng.

“Vậy thì tốt.”

Vào thang máy, Kiều Cẩn Nhuận ấn khóa mật mã, mời Giang Nguyệt vào.

Căn hộ không có nhiều đồ lắm, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, trong phòng có mùi tương tự như mùi bạc hà, hơn nữa còn được quét dọn rất sạch sẽ.

Kiều Cẩn Nhuận luôn mang đến cho mọi người cảm giác sạch sẽ và thoải mái khi ở chung.

“Ở phòng khách chờ tôi.” Kiều Cẩn Nhuận đi vào phòng lấy dụng cụ châm cứu cần thiết, Giang Nguyệt thay giày ở cửa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ đợi.

Vừa rồi đề nghị giúp cô thả lỏng là nhất thời hứng khởi, đến khi cô thật sự đồng ý, Kiều Cẩn Nhuận mới nhớ tới châm cứu cần cởi quần áo.

Trái lại Giang Nguyệt cảm thấy không sao cả, cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng khách, “Vậy phiền bác sĩ Kiều kéo rèm lại được không?”

Kiều Cẩn Nhuận bước tới kéo rèm cửa sổ lại.

Người đàn ông đi theo hai người đang đứng dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh Kiều Cẩn Nhuận kéo rèm cửa, ánh mắt lập tức tối sầm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người ở chung một phòng thì thôi đi, sao lại phải kéo rèm cửa sổ?

Tiêu Kỳ Nhiên xoay người rời đi.



Khi kéo rèm cửa sổ xong, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, Giang Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo, áo thun đã vén lên hơn phân nửa, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc eo nhỏ của cô.

“… Cô cởi đồ ra đi.” Kiều Cẩn Nhuận ho vài tiếng, ánh mắt nhanh chóng rời đi, quay lưng lại: “Xong rồi thì gọi tôi.”

Anh ta không muốn xúc phạm cô.

“Bác sĩ Kiều xấu hổ hả?” Giang Nguyệt nhận ra sự khác thường, cười trêu ghẹo anh ta: “Tôi nghe nói trong mắt bác sĩ không có giới tính mà.”

Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán cười nói: “Nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”

Một người đàn ông bình thường rất khó mà không phản ứng khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cởi quần áo.

Trừ khi là người bất thường.

Giang Nguyệt cảm thấy không có vấn đề gì: “Dù sao nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm trên bàn mổ cũng bị thấy sạch mà.”

Ngoại trừ sinh tử, tất cả nhà những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
 
Chương 738


Chương 738

Kiều Cẩn Nhuận vẫn quay lưng về phía cô, im lặng một chút mới mở miệng, “Nếu là như vậy, tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”

Không bao giờ có ngày nhìn thấy cô nằm trên bàn phẫu thuật.

Giang Nguyệt cởi quần áo xong, nằm sấp trên sô pha rồi gọi Kiều Cẩn Nhuận, anh ta mới xoay người lại.

Kiều Cẩn Nhuận không chớp mắt đi qua, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể sẽ hơi đau, ráng nhịn một chút.”

Giang Nguyệt đột nhiên hỏi: “Có đau hơn tiêm không?”

Kiều Cẩn Nhuận rất thành thật: “Đau hơn tiêm nhiều.”

Giang Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Bây giờ hối hận còn kịp không?”

Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười đè lưng cô lại, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Muộn rồi!”



Mỗi lần kim châm xuống, Giang Nguyệt liên tục kêu khổ không ngừng, khi cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưng và cổ đau đến mức cô rơi nước mắt.

“Không bao giờ tin anh nữa.” Giang Nguyệt tức giận kết luận, “Quả nhiên bác sĩ đều là ma quỷ.”

Sau này cô không chỉ sợ tiêm, mà còn sợ châm cứu.

Khi trời gần tối, Giang Nguyệt mới ra khỏi căn hộ của Kiều Cẩn Nhuận.

“Bác sĩ Kiều đừng tiễn tôi nữa, hôm nay vất vả cho anh rồi.” Giang Nguyệt đứng yên, ra hiệu anh ta không cần tiễn cô nữa.

Kiều Cẩn Nhuận không cưỡng cầu, chỉ nhìn cô đi xa, lúc cô quay đầu lại, anh ta còn vẫy tay chào tạm biệt cô.

Sau khi Giang Nguyệt về nhà, có lẽ châm cứu đã phát huy tác dụng, cảm giác mệt mỏi nháy mắt ập đến, cô cũng không ăn cơm, trở về phòng ngủ thiếp đi.

Đến lúc cô tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm.

Chị Trần và những người khác đã nghỉ ngơi, màn đêm yên tĩnh.

Giang Nguyệt không còn buồn ngủ nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời không biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào, trong phòng hơi ngột ngạt.

Cô mở cửa sổ phòng ngủ ra, mưa gió ẩm ướt thổi vào, hơi thở của cô trở nên sảng khoái, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi không ít.

Người phụ trách kế hoạch nơm nớp lo sợ, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi nói: “Hiện tại Giang Nguyệt đã chấm dứt hợp đồng, trong công ty thiếu tiểu hoa lưu lượng, cho nên phải nâng đỡ một minh tinh mới, như vậy cũng để hấp dẫn lưu lượng và các thương hiệu.”

Đối với những công ty giải trí kiếm sống nhờ lưu lượng và sự nổi tiếng, nếu không có các minh tinh lưu lượng nổi tiếng, lợi nhuận của công ty sẽ giảm sút từng ngày và sẽ khó có được chỗ đứng vững chắc như hiện tại, việc để vị trí này trống lâu ngày cũng sẽ ảnh hướng đến doanh thu tổng thể và các hoạt động của công ty.

Hiện tại, ưu tiên hàng đầu của Giang San là tạo nên một đỉnh lưu mới.

“Cho nên chọn Ngu Vãn?”

Giọng điệu của anh rất nhẹ, sắc mặt cũng trầm tĩnh đến cực điếm nhưng vẫn khiến cho người ta cảm nhận được sự tức giận.

“… Đây là người mà Bạch tiểu thư đề cử.” Cuối cùng người phụ trách cũng chịu không nổi, anh ta nói: “Cô ấy đưa người vào, nói là có thể cân nhắc thử xem.”

Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng hơn.

Một lát sau, anh mới từ từ mớ miệng: “Không có người nào khác thích hợp hơn sao?”
 
Chương 739


Chương 739

“Không có ai, những nghệ sĩ có lưu lượng tương đối tốt hiện tại đều có hợp đồng với công ty quản lý khác nên không dễ đào người. Hoặc chỉ có thể đào tạo những người mới nhưng rủi ro tương đối cao.”

Người phụ trách khẩn trương nuốt nước miếng: “Tuy rằng Ngu tiểu thư cũng đã ngừng diễn xuất nhiều năm nhưng tôi đã kiểm tra, và phát hiện lượng người hâm mộ của cô ấy vần còn, như vậy chắc hẳn sẽ hiệu quả hơn so với việc đào tạo người mới.”

‘Tôi không nghĩ đến chuyện sẽ bồi dưỡng người mới nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Ký với Ngu Vãn đi, thời hạn hợp đồng là một năm.”

“Một… Một năm?” Người phụ trách nghe xong nửa câu đầu đang muốn vui mừng thì nghe thấy nửa câu sau, nhất thời khiếp sợ: “Một năm cũng quá ngắn…”

Có thể làm gì trong một năm?

Cùng lắm thì đào tạo nghệ sĩ vừa mới nổi tiếng thì hợp đồng đã hết hạn.

“Chậm nhất một năm sẽ có người mới thay thế cô ấy.” Tiêu Kỳ Nhiên mở mắt nhìn anh ta: “Không phải cậu nói vị trí này đang thiếu người sao? Tạm thời ký một thời gian thôi.”

“Nhưng nếu như chỉ ký một năm, phí chấm dứt hợp đồng mà chúng ta phải trả cho Ngu tiểu thư cũng sẽ rất

cao.

Người phụ trách vẫn đang cố gắng khuyên nhủ: “ít nhất phải ba năm, ba năm mới có thể hoàn vốn đầu tư, cũng là lựa chọn tốt nhất.”

Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia giống như đang nói, cậu là ông chủ hay tôi là ỏng chủ?

“Ba năm quá dài, một năm là đủ rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt trầm ngâm như có điều suy nghĩ: “Những chuyện liên quan đến việc ký hợp đồng và bồi dưỡng sau này không cần hỏi tôi, cậu toàn quyền phụ trách.”

Chiếc đồng hồ này là do Giang Nguyệt tìm người đặt làm riêng, ớ trên đó có khắc họ của hai người.

Anh cười thầm.

Thật là một trò ngây thơ của cô gái nhỏ.

Trước khi đi, người phụ trách báo cáo với Tiêu Kỳ Nhiên rằng bộ phim “Tú Nương” mà Giang Nguyệt quay trong thời hạn hợp đồng bị ảnh hưởng tiêu cực vì cô tự ý công bố bệnh tình, từ đó ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé.

“Lúc trước Giang San đầu tư một phần kinh phí cho bộ phim này, coi như là một nửa nhà sản xuất, nhưng bởi vì nguyên nhân cá nhân của Giang Nguyệt mà ảnh hưởng đến doanh thu phim, chúng ta có thể cân nhắc thu lại một phần tổn thất từ cô ấy…”

“Lúc trước khi cô ấy kiếm tiền cho Giang San, chưa từng thấy cậu so đo như vậy.” Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên nhìn anh ta: “Hơn nữa, cô ấy đã hủy

hợp đồng với Giang San rồi.’

Ngụ ý là không cần phải đòi nợ Giang Nguyệt.

“Nhưng Tiêu tổng, tỷ suất lợi nhuận trên vốn đầu tư của chúng ta quá thấp, như vậy không có lời.” Người phụ trách vẫn huyên thuyên không ngớt, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên cuối cùng cũng đen lại.

“Hình như cậu rất có ý kiến với Giang Nguyệt?” Anh ngước mắt lên, giọng điệu thờ ơ: “Lúc trước Giang Nguyệt từng đắc tội với cậu ở công ty sao?”

Một câu nói khiến người phụ trách căng thẳng.
 
Chương 740


Chương 740

Không phải trước đó Giang Nguyệt đã đắc tội với anh ta, chỉ là khi cô ở Giang San tương đối cố chấp, thường xuyên đưa ra vài lời phản đối và ý kiến đối với sự sắp xếp của anh ta.

Cô có suy nghĩ riêng tất nhiên không thành vấn đề, nhưng với tư cách là lãnh đạo, đương nhiên anh ta không thích nghệ sĩ chỉ trỏ, dần dà cũng có oán hận với cô.

Lúc này, khi Tiêu Kỳ Nhiên hỏi như vậy, anh ta lập tức cứng đờ, xấu hổ cười nói: “Ngài đang nói gì vậy chứ?

Tôi chỉ nghĩ đến lợi ích của công ty mà thôi, tôi không hề có ý gì khác.”

‘Tôi đầu tư cho cô ấy không cần suy nghĩ về lợi nhuận!” Tiêu Kỳ Nhiên rũ mi, đáy mắt trầm tĩnh như nước: “Hiểu chưa?”

“Mặt khác, bất kế cuối cùng doanh thu phim nhưthế nào thì cũng chia theo tỷ lệ hợp đồng ban đầu đã ký kết, chuyến vào tài khoản cá nhân của cô ấy.”

Người phụ trách chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày: “Đã hiểu, Tiêu tổng.”

Bây giờ anh ta ước gì có thể cắn đứt lưỡi mình.

Nếu biết Tiêu tống còn quan tâm đến Giang Nguyệt như vậy thì anh ta đã không nói những lời vừa rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên không so đo với hắn, chỉ rút một điểu thuốc, không hiểu sao cảm thấy phiền não và không yên lòng.

Anh giơ tay lẽn, ý bảo đối phương đi ra ngoài.

Đến khi trong phòng làm việc hoàn toàn không còn ai khác, anh mới lấy điện thoại gọi cho Bạch Hạc, hỏi hời hợt: “Ai cho em đưa người vào cõng ty anh?”

Bạch Hạc: “Anh họ, chị Ngu Vãn không phải người ngoài, trong lòng anh biết rõ mà.”

Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thuốc, sau khi nhả khói ra, anh chậm rãi nói: “Bạch Hạc, nếu em tiếp tục quậy phá như vậy thì anh sẽ đế Tống Du quản em đấy.”

“Anh ấy chẳng có thời gian quản em đâu. Gần đây anh ấy đi nơi khác rồi, lại tiếp nhận một hồ sơ mới, anh ấy bận lẩm.”

Từ sau khi tổ chức hôn lễ xong, dường nhưTỐng Du bận rộn hơn trước.

Bạch Hạc nói giữa chừng lại kéo chủ đề quay trở lại: “Anh họ, anh và Tống Du là bạn tốt, bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình sao?”

Nói xong, trong lời nói của cô ấy còn có ẩn ý: “Anh cũng sắp ba mươi rồi, tuổi này cũng không dễ tìm được phù hợp, anh phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên gãy tàn thuốc, dáng vẻ điềm tĩnh: “Nếu như em muốn làm bà mối, nhất quyết muốn tác hợp anh và Ngu Vãn thì sớm quên chuyện đó đi.”

Thấy anh đã nói thẳng, Bạch Hạc cũng không che giấu nữa: “Tại sao? Anh và chị Ngu Vãn đã có sẵn nền tảng tình cảm, hơn nữa hiện tại chị ấy cũng đã ly hôn, trai chưa vợ gái chưa chồng như anh chị không phải rất thích hợp sao?”

“Hạc Hạc, có rất nhiều chuyện không giống như em nghĩ.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng cắt ngang sự kích động của cô ấy: “Giữa anh và Ngu Vãn cũng không bền chặt như em nghĩ đâu”

Nói mấy câu như vậy đã là cực hạn kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên: “Cô ấy là bạn của em, anh để cô ấy vào Giang San là sự nhượng bộ cuối cùng, cũng là chuyện duy nhất anh có thế đáp ứng em.”

Bạch Hạc mở miệng muốn nói cái gì, Tiêu Kỳ Nhiên ấn thẳng tàn thuốc vào trong gạt tàn, sắc mặt tối sầm: “Hơn nữa, anh đã tìm được đối tượng kết hôn phù hợp rồi.”

Nói xong, anh cúp máy.

Bạch Hạc cầm điện thoại, lâm vào trầm tư.
 
Chương 741


Chương 741

Anh họ cô đã có đối tượng kết hôn rồi?

Lần này, Bạch Hạc thật không biết làm thế nào, nghĩ đến việc mình đã vất vả nhưthế nào để bí mật đưa Ngu Vãn về nước, sau đó thề son sắt sẽ giúp Ngu Vãn tái hợp với Tiêu Kỳ Nhiên, bây giờ bởi vì một câu nói của anh mà không thể làm gì được, có chút hơi xấu hổ.

“Hạc Hạc, vừa rồi em gọi điện cho anh trai em à?”

DÙ sao gần đây Tống Du cũng đang đi công tác, nên Bạch Hạc dứt khoát để Ngu Vãn đến nhà cô ấy ở một thời gian.

Nghe thấy giọng nói của Ngu Vãn, Bạch Hạc liếc nhìn phòng khách, đi tới ngồi bên cạnh cô ta, ôm cánh tay cô ta đầy thân mật: “Chị dậy rồi à?”

Ngu Vãn ngáp một cái, cười hỏi: “Nói bí mật nhỏ cho anh trai em chưa?”

“À đúng rồi, em đã nói chuyện với anh ấy về việc cho chị vào Giang San, anh ấy rất nhanh đã đồng ý rồi.”

“Thật sao, thật sự cảm ơn anh ấy.” Ngu Vãn gật đầu, cũng không quá kinh ngạc: “Sau này có thời gian rãnh, chị sẽ mời anh ấy ăn cơm coi như cảm ơn.”

Giọng điệu của Ngu Vãn rất bình tĩnh, cô ta đã sớm đoán được kết quả này.

Cũng đúng, sao anh có thế nỡ từ chối cô ta chứ?

“Chị Ngu Vãn…” Bạch Hạc nhớ tới lời Tiêu Kỳ Nhiên vừa nói trong điện thoại, trong lòng hơi dao động: “Chị có thế kể cho em nghe chuyện giữa chị và anh trai không?”

Kỳ thật không có nhiều người biết về khúc mắc tình cảm giữa hai người.

Bạch Hạc cũng chỉ biết rằng trước đó Tiêu Kỳ Nhiên và Ngu Vãn yêu đương một thời gian, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà bác cô ép buộc hai người chia tay, sau đó Ngu Vãn gả ra nước ngoài.

Nguyên nhân cụ thế có lẽ trong lòng hai đương sự mới rõ.

“Muốn nghe hả?” Ngu Vãn cố ý kéo dài ngữ điệu, khóe miệng nhếch lên: “Hỏi anh em đi.”

Cô ta không muốn nhắc đến bất cứ điều gì về năm đó.

Nếu như cô ta biết Tiêu Viển Phong chỉ nhất thời nóng giận, nếu cô ta biết Tiêu Kỳ Nhiên có bản lĩnh hơn cô ta tường tượng rất nhiều thì cỏ ta sẽ không bao giờ dễ dàng buông tay.

Tương tự, cô ta tin chắc rằng Tiêu Kỳ Nhiên cũng không dề dàng từ bỏ cô ta như vậy.

“Anh trai em là người rất lạnh lùng, anh ấy chẳng chịu nói với em điều gì cả.”

Bạch Hạc bĩu môi, giống như lơ đãng nói một câu, “Lúc trước khi anh ấy và Tân Di Di đính hôn, em còn thật sự cho rằng anh ấy đã quên chị rồi.”

Ngu Vãn nở nụ cười, không nói gì.

“Em nói nghiêm túc đấy chị Ngu Vãn.” Bạch Hạc nói một cách thận trọng: “Nếu sau này anh trai em thật sự kết hôn với người khác thì làm sao bây giờ?”

“Anh trai em đúng thật là một người lạnh lùng, nhưng cũng là người thâm tình.” Ngu Vãn phủi cổ áo ngủ, rót một ly nước ấm rồi đưa cho Bạch Hạc: “Anh ấy rất khó đế yêu một người lần nữa.”

“Thời gian trước chị từng gặp anh ấy, nói ra thì thật đáng tiếc, sở dĩ anh ấy ký hợp đồng với Giang tiếu thư, sau đó lại đính hôn với Tân tiếu thư, hết thảy chẳng qua là vì giận dỗl chị thôi.”

“Giận dổi?” Bạch Hạc hơi ngạc nhiên.

“Đúng, giận dỗi.” Ngu Vãn cười, ngữ khí cực kỳ bình thản: “Năm đó cha anh ấy, cũng là bác của em chê chị không môn đăng hộ đối, dùng tiền ép chị rời khỏi anh họ em, lúc ấy chị bị ép buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn đồng ý.”
 
Chương 742


Chương 742

Những lời cô ta vừa nói cũng không được xem là nói dối, chí có một số nội dung bịa đặt mà thôi.

Bạch Hạc: “Nghe cứ như phim truyền hình tầm thường ấy.”

“Đúng vậy, lúc ấy chị cũng rất ngây thơ.” Ngu Vãn mím môi: “Chị cho rằng mình rời đi là lựa chọn tốt nhất cho cả hai.”

“Bác thật đáng ghét.” Bạch Hạc không khỏi nhỏ giọng oán giận: “Thà phá hủy mười tòa tháp chứ đừng phá hoại một cuộc hôn nhân.”

Ngu Vãn không đáp lời cô ấy, chỉ khẽ mỉm cười, kéo hai tay cô ấy lại, trong mắt chứa sự dịu dàng: “Hạc Hạc, chị rất biết ơn em đã ỉàm nhiều chuyện như vậy cho chị.”

Bạch Hạc xấu hố: “Không có, đều là chuyện đơn giản mà thôi, em chỉ không muốn chị bị người khác coi thường.”

Cô ấy chưa từng biết người anh họ lạnh lùng ngàn năm xa cách của mình sẽ vì ai đó mà giận dồi như trẻ con.

Loại xác suất này gần như là một phần mười ngàn, thậm chí còn khó hơn trúng số độc đắc.

Vừa rồi cô ấy còn lo lắng anh họ mình thật sự tìm đối tượng kết hôn, bây giờ nghe Ngu Vãn nói như vậy, hoàn toàn có khả năng là do anh trai tức giận nói ra, cũng không phải sự thật.

Bạch Hạc cảm thấy nhẹ nhõm.

“Có thế thành công trốn thoát khỏi người đàn ỏng kia là chị đã cảm thấy rất may mắn rồi, không mong điều gì khác xa vời, càng không nghĩ tới có thế gặp lại anh trai em.”

Khỉ Ngu Vãn cong mắt cười, nụ cười rất chân thành: “Mặc kệ chị và anh trai em có sau này hay không thì anh ấy vẫn mãi là ân nhân cả đời này của chị.”

Tin tức nội bộ Giang San luôn lan truyền rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc trong và ngoài công ty đều biết có nghệ sĩ trọng điểm bồi dưỡng mới.

Ngày đầu tiên Ngu Vãn đến, cô ta hào phóng mời trà sữa toàn bộ công ty, từ giám đốc công ty đến thực tập sinh, ngay cả tạp vụ đều có phần.

Ngoài ra, cô ta rất thân thiện, không quá khoa trương, xinh đẹp và ít nól nên khi mới đến công tỵ đã lập tức nhận được nhiều thiện cảm từ mọi người.

Giang Nguyệt cũng vô tình lướt thấy bài đăng mà nhân sự Giang San đăng trước đó:

[Ngu tiếu thư mới tới thật sự vừa đẹp vừa hào phóng, ngày đầu tiên đến đã mời trà sữa. Vốn dĩ muốn giảm cân nhưng vần không nhịn được gọi một trăm phần trăm đường, thật sự là ngọt ngào.]

ở dưới có một người bạn chung bình luận hỏi: [Ký hợp đồng với nghệ sĩ mới à?]

Chị gái nhân sự nhiệt tình trả lời: [Đúng vậy, trong tương lai chắc hẳn sẽ là đỉnh lưu hàng đầu mà công ty tích cực bồi dưỡng, một đại mỹ nhản siẽu cấp vô địch.]

Giang San ký hợp đồng VỚI Ngu Vãn vốn dĩ là chuyện nằm trong dự đoán.

Giang Nguyệt không thể nói được tâm trạng của cô bây giờ như thế nào.

Không được xem là khố sở, nhưng tuyệt đối không hề vui vẻ.

Theo thời gian, Giang San hoàn toàn có thể nâng đỡ Ngu Vãn thành một minh tinh nối tiếng, cùng sóng vai bên Tiêu Kỳ Nhiên đi đến mọi nơi.

Thậm chí chẳng bao lâu nữa sẽ có một câu chuyện tình yêu giữa chủ tịch và tiếu hoa đán nổi tiếng.

Nước chảy thành sông, chuyện rất bình thường.

Vốn đĩ Giang San được tạo ra vì Ngu Vãn, bây giờ coi như vật về với chủ đi, cô nghĩ.

Cô nhớ lại câu chuyện về hai người mà Tiêu Kỳ Nhiên đã kế cho cô vào đẻm lộng gió đó.

Anh nói rằng nhân vật chính của câu chuyện là cô?
 
Chương 743


Chương 743

Giang Nguyệt cúi đầu, tự nở nụ cười, tắt màn hình điện thoại, cô cảm thấy mình vừa ngu xuấn vừa dễ lừa.

Quả nhiên, miệng đàn ông là quỷ gạt người.

Suýt nữa, suýt nữa, cô lại bị anh lừa gạt.

Nháy mắt đã đến tháng chín, lẽ ra sắp bước vào mùa thu, nhưng nhiệt độ Hoa Thành vẫn rất cao, dù trải qua vài trận mưa nhưng vần nóng như trước.

Thời gian cao điếm mùa hè đã qua, đoàn kịch nói dần dần nghênh đón mùa thấp điểm, một tháng cũng chỉ biểu diễn mấy buổi, cũng coi như vui vẻ nhàn nhã.

Ngoài việc diễn tập và biếu dlển, mọi người thường ngồi lại với nhau trò chuyện để giết thời gian.

“Sắp đến Trung thu rồi, Tiểu Nam, cô có về nhà không?”

“Đương nhiên phải về rồi, nhà tôi cũng không xa, ở ngay thành phố bên cạnh, bình thường không có thời gian về, cha mẹ tôi nhớ tôi lắm, tuần trước còn giục tôi về đây. Nguyệt Nguyệt, còn cô thì sao?”

“Thật hâm mộ cô, tôi là người ở đây, mỗi ngày đều về nhà, cha mẹ tôi thấy tôi là phiền.”

“Tất cả mọi người đều định về nhà à? Trung thu này tôi dự định ra ngoài du lịch, vất vả lắm mới có một kỳ nghỉ dài, định đi ra ngoài một chút.”

Mọi người thảo luận SÔI nối về dự định cho kỳ nghỉ, Giang Nguyệt ngồi trên chiếc ghế bên cạnh ngẩn người.

Tiếu Nam chú ý thấy cô vẫn luôn yên tĩnh nên tiến lại gần hỏi: “Nguyệt Nguyệt cô chắc hẳn không phải người ở đây nhỉ, Trung thu cô có dự định gì?”

“Nguyệt Nguyệt thì sao, Trung thu định thế nào, muốn về nhà thăm cha mẹ sao?”

Thấy đề tài chuyển tới mình, Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, không muốn nhắc quá nhiều chuyện riêng tư của mình mà nói “Còn chưa quyết định, đến lúc đó rồi tính tiếp.”

Đối với cô, Trung thu không khác gì những ngày thường.

Trung thu là thời điểm cả nhà quây quần đoàn viên, nhưng cô không có cha, mẹ cũng không nhận cô, em trai thì đang ngồi tù.

Cô không có gì để đoàn tụ.

Nhưng nghĩ lại, cho dù là thời điểm cả nhà vẫn còn ở đây thì Trung thu đối với cô mà nói cũng không có gì đặc biệt.

Cô là chiếc bèo đã quen trôi dạt khắp nơi.

Cô đơn là chuyện thường.



Mặc dù bây giờ không có nhiều buổi biểu diễn nhưng Giang Nguyệt vẫn tới đoàn kịch khi rảnh rỗi.

Suy cho cùng, cô không phải là một diễn viên kịch có nền tảng chuyên nghiệp, nếu muốn nhanh chóng trở thành một người chuyên nghiệp, cô chỉ có thể chăm chỉ luyện tập ngày qua ngày.

Thỉnh thoảng, Kiều Cẩn Nhuận cũng sẽ đến xem cô tập.

Không có diễn viên nào khác tham gia chung, phần lớn thời gian Giang Nguyệt đều diễn một mình, tự cô diễn toàn bộ nhân vật.

Khi Kiều Cẩn Nhuận ở đây, cô sẽ nhờ anh ta giúp cô tìm ra những vấn đề và thiếu sót để cô có thể điều chỉnh và sửa chữa một cách nhanh chóng.

Trong diễn xuất, cô làm việc rất chăm chỉ.
 
Chương 744


Chương 744

Kiều Cẩn Nhuận theo dõi chăm chú Giang Nguyệt, cho đến khi cô làm động tác cảm ơn cuối cùng, mỗi lần anh ta đều vỗ tay.

“Thế nào, lần này có vấn đề gì sao?”

Giang Nguyệt nhảy xuống đài, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng ánh mắt lại sáng ngời, chờ đợi đánh giá của anh ta.

“Có.”

Kiểu Cẩn Nhuận vừa dứt lời, Giang Nguyệt lập tức căng thẳng: “Phần nào?”

“Bản thân cô.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh mở miệng: “Quay người lại.”

Giang Nguyệt không rõ nguyên nhân, chỉ có thể ngây ngẩn xoay người.

Chẳng mấy chốc, cô cảm nhận sự lạnh lẽo truyền đến từ cổ, sau đó là sự đau đớn tột độ, cô không khỏi kêu thành tiếng: “Đau quá…”

Thấy cô đau, người đàn ông lập tức buông tay.

“Vừa rồi thấy cô biểu diễn mấy động tác xoay đầu không linh hoạt lắm, tôi xác nhận vai và cổ của cô có triệu chứng tổn thương cơ bắp.” Giọng nói của anh rất ôn hòa: “Cô cần nghỉ ngơi, Giang Nguyệt.”

“Trong giây lát, tôi còn tưởng tôi đang ở phòng khám đó.” Giang Nguyệt không khỏi cười, “Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”

Kiều Cẩn Nhuận thu hồi ánh mắt, “Nếu bình thường không chú ý thì theo thời gian, vai và cổ của cô sẽ xảy ra vấn đề, xương cốt biến dạng dẫn đến đau đớn, bệnh này sẽ theo cô cho đến già.”

“… Thật kinh khủng!” Cô cảm thán.

Thấy cô cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô: “Trước đây tôi từng học xoa bóp và châm cứu từ một bác sĩ Trung y, tôi nghĩ rằng nó sẽ giúp cô thư giãn.”

Giang Nguyệt: “Có thu phí không?”

Kiều Cẩn Nhuận bật cười rồi nói tiếp: “Với cô thì không thu phí.”

Dù sao cũng đã tập luyện cả buổi chiều, Giang Nguyệt thấy thời gian sắp hết, cười nói muốn trải nghiệm miễn phí “kỹ thuật xoa bóp” của bác sĩ Kiều.

Xe dừng lại trước tòa nhà chung cư, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận đây là đâu.

“Chỗ ở mà Thịnh tổng sắp xếp cho tôi, thời gian gần đây tôi đều ở chỗ này.” Kiều Cẩn Nhuận thản nhiên giải thích: “Dụng cụ đều ở trong phòng tôi, nếu cô cảm thấy bất tiện thì tôi sẽ lên lấy rồi xuống.”

“Không có gì bất tiện cả.” Giang Nguyệt xua tay áo, “Đúng lúc tới thăm nhà anh luôn.”

Đối với bác sĩ Kiều, Giang Nguyệt không có gì phải đề phòng.

“Vậy thì tốt.”

Vào thang máy, Kiều Cẩn Nhuận ấn khóa mật mã, mời Giang Nguyệt vào.

Căn hộ không có nhiều đồ lắm, đồ đạc sắp xếp rất ngăn nắp, trong phòng có mùi tương tự như mùi bạc hà, hơn nữa còn được quét dọn rất sạch sẽ.

Kiều Cẩn Nhuận luôn mang đến cho mọi người cảm giác sạch sẽ và thoải mái khi ở chung.

“Ở phòng khách chờ tôi.” Kiều Cẩn Nhuận đi vào phòng lấy dụng cụ châm cứu cần thiết, Giang Nguyệt thay giày ở cửa, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha chờ đợi.

Vừa rồi đề nghị giúp cô thả lỏng là nhất thời hứng khởi, đến khi cô thật sự đồng ý, Kiều Cẩn Nhuận mới nhớ tới châm cứu cần cởi quần áo.

Trái lại Giang Nguyệt cảm thấy không sao cả, cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất trong phòng khách, “Vậy phiền bác sĩ Kiều kéo rèm lại được không?”
 
Chương 745


Chương 745

Kiều Cẩn Nhuận bước tới kéo rèm cửa sổ lại.

Người đàn ông đi theo hai người đang đứng dưới lầu, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cảnh Kiều Cẩn Nhuận kéo rèm cửa, ánh mắt lập tức tối sầm, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Giữa thanh thiên bạch nhật, hai người ở chung một phòng thì thôi đi, sao lại phải kéo rèm cửa sổ?

Tiêu Kỳ Nhiên xoay người rời đi.



Khi kéo rèm cửa sổ xong, Kiều Cẩn Nhuận quay đầu lại, Giang Nguyệt đã bắt đầu cởi quần áo, áo thun đã vén lên hơn phân nửa, vừa vặn có thể nhìn thấy chiếc eo nhỏ của cô.

“… Cô cởi đồ ra đi.” Kiều Cẩn Nhuận ho vài tiếng, ánh mắt nhanh chóng rời đi, quay lưng lại: “Xong rồi thì gọi tôi.”

Anh ta không muốn xúc phạm cô.

“Bác sĩ Kiều xấu hổ hả?” Giang Nguyệt nhận ra sự khác thường, cười trêu ghẹo anh ta: “Tôi nghe nói trong mắt bác sĩ không có giới tính mà.”

Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán cười nói: “Nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”

Một người đàn ông bình thường rất khó mà không phản ứng khi nhìn thấy người phụ nữ mình thích cởi quần áo.

Trừ khi là người bất thường.

Giang Nguyệt cảm thấy không có vấn đề gì: “Dù sao nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nằm trên bàn mổ cũng bị thấy sạch mà.”

Ngoại trừ sinh tử, tất cả nhà những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Kiều Cẩn Nhuận vẫn quay lưng về phía cô, im lặng một chút mới mở miệng, “Nếu là như vậy, tôi hy vọng vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.”

Không bao giờ có ngày nhìn thấy cô nằm trên bàn phẫu thuật.

Giang Nguyệt cởi quần áo xong, nằm sấp trên sô pha rồi gọi Kiều Cẩn Nhuận, anh ta mới xoay người lại.

Kiều Cẩn Nhuận không chớp mắt đi qua, nhỏ giọng dặn dò: “Có thể sẽ hơi đau, ráng nhịn một chút.”

Giang Nguyệt đột nhiên hỏi: “Có đau hơn tiêm không?”

Kiều Cẩn Nhuận rất thành thật: “Đau hơn tiêm nhiều.”

Giang Nguyệt lập tức thay đổi sắc mặt: “Bây giờ hối hận còn kịp không?”

Kiều Cẩn Nhuận mỉm cười đè lưng cô lại, giọng nói vẫn ôn hòa như trước: “Muộn rồi!”



Mỗi lần kim châm xuống, Giang Nguyệt liên tục kêu khổ không ngừng, khi cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, lưng và cổ đau đến mức cô rơi nước mắt.

“Không bao giờ tin anh nữa.” Giang Nguyệt tức giận kết luận, “Quả nhiên bác sĩ đều là ma quỷ.”

Sau này cô không chỉ sợ tiêm, mà còn sợ châm cứu.

Khi trời gần tối, Giang Nguyệt mới ra khỏi căn hộ của Kiều Cẩn Nhuận.

“Bác sĩ Kiều đừng tiễn tôi nữa, hôm nay vất vả cho anh rồi.” Giang Nguyệt đứng yên, ra hiệu anh ta không cần tiễn cô nữa.

Kiều Cẩn Nhuận không cưỡng cầu, chỉ nhìn cô đi xa, lúc cô quay đầu lại, anh ta còn vẫy tay chào tạm biệt cô.

 
 
Chương 746


Chương 746

Sau khi Giang Nguyệt về nhà, có lẽ châm cứu đã phát huy tác dụng, cảm giác mệt mỏi nháy mắt ập đến, cô cũng không ăn cơm, trở về phòng ngủ thiếp đi.

Đến lúc cô tỉnh lại đã hơn mười một giờ đêm.

Chị Trần và những người khác đã nghỉ ngơi, màn đêm yên tĩnh.

Giang Nguyệt không còn buồn ngủ nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trời không biết đã bắt đầu mưa từ lúc nào, trong phòng hơi ngột ngạt.

Cô mở cửa sổ phòng ngủ ra, mưa gió ẩm ướt thổi vào, hơi thở của cô trở nên sảng khoái, cảm giác ngột ngạt cũng vơi đi không ít.

Tác phẩm điêu khắc bằng gỗ mà bác sĩ Kiều đưa cho Giang Nguyệt lúc trước được đặt ngay cửa sổ, cô lo lắng sẽ bị nước mưa làm ướt nên vội vàng chuyển đến nơi khác.

Nhìn con chim Bluebird kia, còn cả đoá hoa hồng nữa, cô đưa tay chạm nhẹ rồi cẩn thận đặt tranh lại lên giá.

Bên ngoài trời mưa không lớn, Giang Nguyệt ngồi trên bệ cửa sổ, đưa tay hứng nước mưa.

Trời lạnh như băng, gió mát lùa vào phòng khiến cho người ta tỉnh táo ngay lập tức.

Những giọt mưa rơi chảy dọc theo cánh tay của cô, đến tận đầu ngón tay rồi rơi xuống màn đêm đen kịt.

Cô cúi đầu nhìn những hạt mưa rơi xuống, lại thấy có một người đang đứng dưới ngọn đèn đường màu vàng ấm áp dưới lầu, tay cầm một chiếc ô.

Những vệt mưa hiện rõ mình hơn dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhưng Giang Nguyệt lại không thể nhìn thấy mặt người che ô, chỉ có thể nhìn thấy được bộ trang phục áo trắng quần đen hiện lên rất rõ trong màn đêm.

Những ngón tay cầm ô thon dài, xương ngón tay khẳng khiu, thân thể cao sừng sững đứng trong mưa nhưng vẫn ngạo nghễ, mang lại cảm giác một người cô độc.

Cái bóng dưới ánh đèn khiến cho người ta cảm thấy có chút đơn côi.

Trái tim Giang Nguyệt khẽ cảm động.

Cô nhoài người ra ngoài, muốn nhìn xem người dưới lầu kia là ai, nhưng những hạt mưa suýt chút nữa bay vào mắt cô, cuối cùng cô đành phải vừa giơ tay lên che mưa, vừa nhìn xuống phía dưới.

Cùng lúc đó, người nọ dường như cảm nhận được điều gì, chiếc ô kia cũng hơi nâng lên.

Người đàn ông dưới ô nhìn thấy cửa sổ bằng kính mở ra từ lúc nào không biết, bên trong hắt ra ánh đèn sáng.

Tất nhiên, anh cũng nhìn thấy người trong ánh đèn đó.

Cô mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông, và ánh đèn trong phòng như thể phủ lên cô một lớp vàng thật ấm áp.

Mưa gió mịt mù khắp nơi, ánh mắt của hai người bắt gặp nhau dẫu cách nhau mấy tầng lầu.

Nhịp thở của Giang Nguyệt dần dần chậm lại.

Gương mặt quá đỗi quen thuộc kia từng chút từng chút một hiện ra, vẫn là cái khí chất lạnh lùng khó gần đó.

Không biết có phải vì đêm mưa quá mờ ảo hay không, Giang Nguyệt lại cảm nhận được trong đôi mắt vắng vẻ buồn tênh kia lại có chút tình cảm.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng đó một lúc lâu, không động đậy gì.

Tưởng chừng như một tác phẩm điêu khắc.

Làm cho tâm trí người ta mất kiểm soát mà nháo nhào hết cả lên.
 
Chương 747


Chương 747

Giang Nguyệt mím môi, thở ra một hơi thật nhẹ, sau đó giơ tay lên, đóng cửa sổ lại, còn đưa tay kéo luôn cả rèm cửa lại.

Ngay cả ánh sáng ấm áp trong phòng cũng vụt tắt, cửa sổ phút chốc trở nên tối sầm.

Cô không biết tại sao Tiêu Kỳ Nhiên lại ở dưới lầu, cũng không biết anh đã đứng đó được bao lâu rồi. Nhưng cô có thể chắc chắn một điều, đó là anh ấy vì cô mà đến.

Tuy nhiên, anh ta có thể muốn gì từ cô cơ chứ?

Cũng không thể thật sự là động tình với cô, dụng tâm vì cô.

Nghĩ đến bài viết do nữ nhân viên kia đăng tải, Giang Nguyệt tự cười một mình.

Cửa sổ dù đã được đóng chặt, nhưng tiếng mưa bên ngoài vẫn có thể len lỏi vào. Cô nằm trên giường, vẫn có thr63 nghe thấy tiếng mưa rơi trên lá.

Cũng có thể là rơi trên một chiếc ô.

Sáng hôm sau, trời tạnh mưa.

Giang Nguyệt tỉnh dậy kéo rèm cửa sổ ra, bất giác nhìn xuống lầu, bên cạnh đèn đường trống không.

Khi nhận ra hành động của mình, Giang Nguyệt không nhịn được mà mỉm cười.

Sao mình lại có thể cho rằng anh ta sẽ ở dưới lầu chờ mình cả một đêm như vậy chứ? Anh ta là một doanh nhân luôn chỉ chú ý đến tỷ suất lợi nhuận trên vốn đầu tư, làm sao có thể làm ra những chuyện vô nghĩa như vậy được.

Chỉ là buổi sáng lúc Tĩnh Nghi đi ra ngoài mua bữa sáng, cô vô tình để ý dưới chung cư có một khoảng trống nhỏ cực kỳ khô ráo, không có chút nước mưa nào.

Quả thật kỳ lạ.

Lịch biểu diễn của đoàn kịch là vào thứ sáu hàng tuần, nhưng các diễn viên khác có thể tự do sắp xếp thời gian khác.

Dần dần, Giang Nguyệt gom góp được cho mình một lượng lớn người hâm mộ kịch nói, lúc rời khỏi sân khấu thường xuyên có người hâm mộ chạy đến tìm cô để ký tên và chụp ảnh chung.

Sau đó còn có người nhét thư tỏ tình cho cô, cả nam lẫn nữ, Giang Nguyệt bị các diễn viên khác trêu là hút được cả nam lẫn nữ.

Một ngày nọ, khi Giang Nguyệt vừa biểu diễn xong, Tiểu Nam từ bên ngoài bước vào, cười cười rồi đặt một lá thư lên bàn Giang Nguyệt:

“Chậc, lại là thư tỏ tình của cô.”

Giang Nguyệt nở nụ cười, nhận lấy lá thư và mở ra, nét chữ bên trong khiến cô dừng lại đôi chút.

[Tôi đã xem vở kịch, rất tiến bộ.]

Không có chữ ký, nhưng chỉ dựa vào nét chữ đặc biệt này mà xem, chắc chắn không phải là ai khác.

Anh đã xem cô biểu diễn trên sân khấu vừa rồi?

Giang Nguyệt giật mình.

“Lần này là ai vậy?” Tiểu Nam thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm vào lá thư, tò mò thò đầu qua, vội vàng nhìn lướt qua hàng chữ trên đó:

“Ôi chao, cái này là do đàn ông viết đấy, đẹp thật.”

Giang Nguyệt hốt hoảng gấp lá thư lại, bỏ lại vào phong bì, rồi sau đó nhét vào ngăn kéo.

Cô không hiểu ý của anh.
 
Chương 748


Chương 748

Sau khi tất cả những người trong hậu trường đi hết, Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng một giây trước khi gọi, cô lại do dự đôi chút.

Có gì để gọi điện chứ? Nếu mà có gọi, thì cô nên nói cái gì đây?

Dù sao cũng không phải là thư cảm ơn, ngay cả chữ ký cũng không hề có, nếu nhận sai, cô sẽ lại bị hắn châm chọc là tự mình đa tình cho mà xem.

Tiểu Diệp chỉ bị chấn thương nhẹ, sau khi kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, bác sĩ đề nghị cho cô về nhà dưỡng thương, ở bệnh viện cũng rất ngột ngạt, không lâu nữa cô cũng sẽ được xuất viện thôi.

Quả nhiên như lời Tĩnh Nghi nói, từ sau khi Tiểu Diệp trở về, cả nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.

“Em đó, chân bị thương cũng không quản được cái miệng của mình.” Chị Trần dùng đũa gõ vào bát của Tiểu Diệp: “Im lặng rồi ăn đi.”

Tiểu Diệp cúi đầu, bộ dạng rụt đầu lại như chú chim, chọc Tĩnh Nghi và Giang Nguyệt không thể nhịn được cười to.

Sau khi ăn cơm tối xong, chị Trần đề xuất hai ngày nữa sẽ quay về Bắc Kinh: “Bố mẹ của Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi đều sống ở Bắc Kinh, lễ tết cũng nên để bọn họ trở về thăm nhà.”

Giang Nguyệt cũng đồng ý: “Chị Trần, chị cũng trở về đi, Hi Hi tuổi còn nhỏ mà đã ở nhà lâu như vậy, chắc chắn cũng sẽ nhớ chị lắm.”

“Cũng được, con nhóc này hai ngày trước mới gọi điện cho chị.” Chị Trần gật gật đầu: “Em cũng về chung với chị luôn đi, càng đông càng vui mà.”

Giang Nguyệt cười nói: “Em sẽ không về đâu, hai mẹ con bọn chị lâu lắm mới được gặp nhau, em ở lại Hoa Thành trông nhà cho.”

Cô không muốn quay lại Bắc Kinh.

Bây giờ Bắc Kinh đang vào mùa thu, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với ở Hoa Thành, không khí cũng tương đối khô ráo, Giang Nguyệt nói quay về cũng sẽ không thích nghi được.

Chị Trần nói nơi cô đã từng ở hơn hai mươi năm mà còn không thích nghi được, đúng là quá kỳ lạ rồi.

Giang Nguyệt cười không trả lời.

Cứ tưởng rằng Tết Trung thu đã được sắp xếp xong xuôi, nào ngờ ngày hôm sau Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi cô dự định cho Tết Trung Thu.

“Bác sĩ kiều, anh muốn về nhà à?”

“Ừ, có lẽ tôi phải trở về một chuyến.” Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một lát, mới nói: “Năm nay cô có muốn về cùng tôi không?”

Giang Nguyệt nhìn anh.

“Ba mẹ tôi cảm thấy lần trước không chiêu đãi cô chu đáo, nên muốn mời cô đến nhà chơi một chuyến, nhân tiện cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.”

“Tình hình của em gái tôi không tốt lắm, sang năm có thể phải làm giải phẫu. Cô có muốn gặp em ấy lần nữa không? Em ấy sẽ thấy rất vui đấy.”

Giang Nguyệt ngẩn người một lúc, những lời nói từ chối khéo léo đã bị nghẹn lại ở cổ họng.

Sang năm…

Giang Nguyệt khựng lại hai giây, sau đó lập tức đồng ý.

Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết Trung thu, các thành viên của đoàn kịch đã gặp nhau và đoàn phát cho mọi người hộp quà bánh trung thu.

Sau khi mọi người giải tán, Giang Nguyệt là người cuối cùng đi ra khỏi cổng.
 
Chương 749


Chương 749

Hôm nay là ngày cuối cùng ở Hoa Thành trước Tết Trung thu, chị Trần đã đặt trước một bàn ở nhà hàng, vừa rồi còn gửi tin nhắn thúc giục cô tới, nói tất cả mọi người đều đến đông đủ cả rồi.

Khoé mọi Giang Nguyệt nhếch lên, sau khi trả lời tin nhắn, nhìn thấy lịch trình nhắc nhở hiện lên trên thanh thông báo, nụ cười của cô thoáng đông cứng lại.

Ngày 15 tháng 8 không chỉ là Tết Trung thu mà còn là sinh nhật của Tiêu Kỳ Nhiên.

Đây cũng không phải là ngày khó nhớ gì, thế nên mấy ngày trước trong đầu cô còn thoáng hiện lên vài khoảnh khắc, vốn tưởng chẳng có gì để nhớ, kết quả là hôm nay điện thoại nhắc nhở làm cho cô nhớ lại.

Mọi năm trước, cô đều chờ Tiêu Kỳ Nhiên từ Tiêu gia trở về để cùng nhau đón Tết Trung thu.

Anh không ăn bánh sinh nhật, nhưng cô lại luôn chuẩn bị cho anh một chiếc bánh nhỏ với cây nến con số đại diện cho số tuổi của anh.

Tiêu Kỳ Nhiên luôn phàn nàn Giang Nguyệt làm những chuyện vô nghĩa này, nhưng cô lại nói đây là cảm giác nghi thức sinh nhật, nhất định phải tận hưởng cùng nhau.

Năm ngoái, con số trên bánh là 28, năm nay là 29.

Cũng không biết năm nay ai sẽ giúp anh ta thắp sáng ngọn nến ấy nữa.



Không biết là vô tình hay cố ý, tối nay chị Trần còn đặc biệt mời Kiều Cẩn Nhuận, Tiểu Diệp nhất định muốn góp vui, trước đó còn nói mọi người nhớ đóng gói mang đồ về cho cô, cuối cùng cô lại chống nạng đến.

Một bữa ăn, thoải mái và dễ chịu.

Kiều Cẩn Nhuận giúp Tiểu Diệp kiểm tra phần xương gãy, còn đặc biệt dặn dò cô phải ngủ ngon giấc một chút.

Nhân tiện, anh cũng nói với cô một số cách phục hồi cơ thể sau khi hồi phục, Tiểu Diệp cảm kích đến rơi nước mắt.

Sau bữa tối, bọn họ bắt taxi trở về. Một chiếc xe không thể chở được nhiều người như vậy, Tiểu Diệp nháy mắt với Giang Nguyệt:

“Này… Chị Giang Nguyệt, để bác sĩ Kiều đưa chị về nha, ba người tụi em ngồi trong xe hơi này là vừa đủ rồi.”

Rõ ràng hàng ghế phía sau xe có thể chứa được ba người, phía trước lại có thêm một người ngồi, bốn người bọn họ vốn là quá đủ.

Giang Nguyệt biết Tiểu Diệp đang có ý định gì, liền nói: “Được rồi, mấy người về trước, chị đi dạo cùng bác sĩ Kiều một chút.”

Bữa cơm hôm nay, Kiều Cẩn Nhuận xem như đã dỗ dành được “gia đình mẹ đẻ” của cô, ai nấy đều rất hài lòng với anh.

Còn cô thì có chút dở khóc dở cười.

Cân nhắc đến việc ngày hôm sau còn phải lên máy bay, hai người không tản bộ bên ngoài quá lâu, Kiều Cẩn Nhuận bảo Giang Nguyệt chú ý nghỉ ngơi và đưa cô về rất sớm.

“Ngày mai chúng ta có bay cùng chuyến không?” Trước khi rời đi, Giang Nguyệt hỏi Kiều Cẩn Nhuận.

Kiều Cẩn Nhuận trả lời: “Có lẽ tôi phải bay trễ một chút, buổi sáng tôi còn phải kiểm tra sức khoẻ cho Thịnh tổng, hai người cứ về trước đi.”

Giang Nguyệt lại hỏi: “Chẳng lẽ Trung thu ngài ấy không về Bắc Kinh sao?”
 
Chương 750


Chương 750

Kiều Cẩn Nhuận nói: “Bình thường anh ta ở Hoa Thành không lâu đến như vậy, có lẽ nhân dịp Trung thu ở lại đoàn tụ với gia đình một chút.”

Giang Nguyệt lập tức nghĩ đến Trình Nghênh Xuân.

Một bà lão sống trong một ngôi nhà nhỏ, đôi mắt thông thái và trần đầy yêu thương.

Chỉ có duyên gặp mặt, nhưng không hiểu sao cô lại có chút nhớ bà.

Sau Tết Trung thu trở về, cô nhất định phải dành thời gian thăm lão bà một chút.



Tuy nói hiện tại tập đoàn Tiêu gia đã dần dần có xu hướng ổn định, nhưng trong công ty vẫn có một số công việc cần Tiêu Kỳ Nhiên đích thân xử lý.

Vừa mới họp xong, Tiêu Kỳ Nhiên trở lại phòng làm việc, dựa vào lưng ghế, châm một điếu thuốc giải toả căng thẳng, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa ấn đường.

Nhìn ông chủ ngồi trong văn phòng, Tiết An trong lòng nhịn không được lặng lẽ cảm khái.

Trong thời gian ngắn phải đi đi lại lại giữa hai nơi, lại muốn mau chóng trở về xử lý công vụ quan trọng, đây không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được.

Nghĩ như vậy, cậu ta cúi đầu liếc nhìn điện thoại, trên thanh thông báo hiện lên một tin nhắn.

Trong giờ nghỉ trưa, Tiết An đi vào văn phòng, cười nói: “Tiêu tổng, tôi có một tin tốt cho anh đây.”

“Nói đi.”

“Hôm nay chị Giang Nguyệt sẽ trở về Bắc Kinh, hai giờ nữa sẽ hạ cánh.”

Nghe được câu này, Tiêu Kỳ Nhiên nhướng mày, giọng điệu vẫn không có chút thay đổi: “Đây là tin tốt của cậu?”

“Anh quên rồi à? Ngày mai là ngày 15 tháng 8, chị Giang Nguyệt nhất định là đặc biệt trở về để chúc mừng sinh nhật anh rồi.”

Hiện tại Giang Nguyệt ở Bắc Kinh không có vướng bận gì, bạn bè hay người thân gì cũng không có, cô vô duyên vô cớ trở về vào lúc này, không phải là vì tổ chức sinh nhật cho Tiêu Kỳ Nhiên, còn có thể là vì cái gì?

Lúc này Tiêu Kỳ Nhiên mới nâng mắt lên nhìn cậu ta: “Chính miệng cô ấy nói với cậu?”

“Bất ngờ, nhất định là một bất ngờ.” Tiết An biết thói quen tổ chức Trung Thu của hai người những năm trước, cho nên trong lòng rất chắc chắn, còn không quên hỏi anh:

“Anh có muốn đặt bánh trước không?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhìn xuống điếu thuốc trong tay, mới nhận ra rằng mình đã hút rất nhiều thuốc mà không biết.

“Người tôi có mùi thuốc lá không?”

“… Anh nghĩ như thế nào?” Tiết An lúng túng nói.

Chưa nói đến ngươi của Tiêu Kỳ Nhiên, bất cứ ai đi qua cửa phòng làm việc này đều ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc.

Giang Nguyệt không thích mùi thuốc lá.

Tiêu Kỳ Nhiên đứng lên, nét mặt vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lộ rõ vẻ u ám: “Cậu đi sắp xếp phòng ăn, tôi trở về thay quần áo.”

Giọng điệu của anh vẫn rất bình thản, nhưng người khác có thể cảm nhận được sự biến chuyển trong nội tâm của anh.
 
Chương 731


Chương 731

 

Giang Nguyệt thốt lên: “Vậy so đo thôi, tôi không mất một miếng thịt nào, nhưng ngài nên suy nghĩ kĩ, như vậy có tổn hại thanh danh của ngài hay không.”

Thịnh Sóc Thành bị cô chọc đến dở khóc dở cười: “Thật đúng là không có biện pháp với cô.”

Từ trước đến nay Giang Nguyệt tiến lùi có chừng mực, mức độ trong tay cũng vừa vặn, không coi ông là chỗ dựa vững chắc, càng giống như ở trước mặt ông mà làm nũng.

Rất có chừng mực.

Lúc ăn cơm, Thịnh Sóc Thành bỗng nhiên nhắc tới chuyện lần trước cô livestream, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô.

“Không có ảnh hưởng quá lớn, tôi không chế rất tốt.”

“Có cần tôi tìm bác sĩ xem giúp cô không?” Thịnh Sóc Thành hỏi.

Giang Nguyệt nâng ly từ chối: “Không cần, chỉ là chút chướng ngại tâm lý, trong lòng nghĩ thông suốt sẽ không có chuyện gì, khiến ngài phải lo lắng rồi.”

Thấy cô rõ ràng không muốn nói nhiều, Thịnh Sóc Thành rũ mắt nhìn cô, trong lời nói có ám chỉ ý tứ: “Cô gái nhỏ, tâm bệnh là khó chữa nhất.”

Giang Nguyệt cười: “Tâm bệnh cũng cần phải dụng tâm để chữa, người bên ngoài không giúp được.”

Căn bệnh của cô bắt nguồn từ đâu, trong lòng cô hiểu rõ, tất nhiên cũng không cần người khác nhiều lời.

Thấy cô đã tự có tính toán, Thịnh Sóc Thành cũng không cưỡng cầu, chỉ nói một câu, sau này nếu cần, có thể đến tìm ông.

Giang Nguyệt hỏi: “Đây là ân tình lớn hay ân tình nhỏ?”

Đây là mượn câu hỏi khi nãy của Thịnh Sóc Thành mà cố ý trêu chọc ông.

Thịnh Sóc Thành nghe ra được ý tứ này của cô gái trẻ, nhịn không được cười một trận to, nói: “Coi như là tình bạn của tôi và cô đi.”

Giang Nguyệt làm bộ như bừng tỉnh: “Vậy tôi và ngài, coi như là bạn bè lâu năm rồi.”

Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, giữa chừng Thịnh Sóc Thành nhìn điện thoại di động, sắc mặc bình tĩnh, hỏi cô một câu: “Tôi có một người bạn muốn đến đây ăn cơm, cô có phiền không?”

Giang Nguyệt đương nhiên không ngại, cũng chỉ xem đó là người quen biết của Thịnh tổng ở Hoa Thành này, gặp mặt một lần nếu thấy có chút không tiện, lát nữa tìm cớ rời đi là được.

Ai ngờ khi cửa phòng mở ra, một gương mặt quen thuộc bước vào.

Thân thể Giang Nguyệt cứng đờ, hoảng hốt vài giây, cho rằng mình nhìn lầm: “Kiều… Bác sĩ Kiều?”

Kiều Cẩn Nhuận vẫy vẫy tay, khẽ cười với cô: “Sao thế, không hoan nghênh tôi à?”

“Đương nhiên là không có.” Giang Nguyệt chỉ là cảm thấy có chút bất ngờ.

Kiều Cẩn Nhuận đi vào, đóng cửa lại.

Thịnh Sóc Thành chú ý đến vẻ ngạc nhiên trong mắt Giang Nguyệt, cười nói: “Thời gian trước sức khỏe tôi không tốt, có nhờ bác sĩ Kiều hỗ trợ làm tiểu phẫu, lúc tán gẫu vừa lúc nhắc đến cô, nói là có quen biết.”

“Vừa hay trong khoảng thời gian này tôi dự kiến sẽ đến Hoa Thành, cho nên bác sĩ Kiều cũng đi theo tôi đến đây.”

Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt hiện lên vẻ lo lắng: “Thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top