Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Dịch 

Chương 200: Chương 200


Khi Vân Thanh mang theo thuốc quay trở lại, tình cờ gặp Lưu Phong đang đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Cảnh Thâm.

Ngoài vè chán ghét lạnh lùng thường ngày, anh ta lại nhìn cô với nhũng cảm xúc khác … Vân Thanh nhíu mày.

“Nếu sau này…” Lúc hai người lướt qua nhau, Lưu Phong lạnh lùng bỏ lại một câu “Nếu như cô dám làm chuyên bất lợi với Tứ gia, tôi nhất định sẽ giết cô.


Để lại lời cảnh báo, anh ta sải bước
rời đi.

Vân Thanh liếc nhìn bóng lưng lãnh đạm tàm tối của anh ta dần dần biến mất trong mắt cô.

Cho dù Lưu Phong có làm gì đi chàng nủ’a, xuất phát điểm của anh ta cũng chính là Hoắc Cảnh Thâm … Hiểm nhiên, Hoắc Cảnh Thâm không chỉ là một ống chủ, mà hơn nữ’a còn là niềm tin đối với những người xung quanh anh.

Họ phục tùng anh, sẵn sàng chết vì anh … Tại sao một người đàn ông như vậy lại trờ thành một kè tàn tạ chẳng ra gì trong mắt người ngoài?
Vân Thanh thu hồi ánh
mắt, chậm rải
nhìn cánh cửa phòng làm việc đóng chặt trước mặt.

Hoắc Cảnh Thâm vẫn còn nhiều bí mật mà cô khồng biết… Nhưng cô sẽ đợi đến ngày anh tự nguyện nói cho cô biết.

Vân Thanh thu lại cảm xúc và bước vào văn phòng một lần nữa.


Dáng người cao gầy của Hoắc Cảnh Thâm buông thõng trên sô pha, một chân co lên, gác một tay lên trán, có vẻ mệt mỏi vô cùng, khuôn mặt tái nhọt lạnh lẽo được ánh tràng ngoài cửa sổ chiếu vào, như thế sẽ vỡ tan khi chạm vào.

Cả một con người giống như ma cà
rồng ngủ say trong lâu đài cổ kính ; hảng nghìn năm, toát ra vẻ cô đơn khó tả … Trái tim Vân Thanh vô cớ mềm nhũn ra, cô bước tới.

“Không thoải mái sao?”
Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi mở mí mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt căng thẳng cùa cô gái nhỏ trước mặt, anh khẽ câu môi, lộ ra một chút phù phiếm: “ừm, chi bằng thường cho tôi.


Vân Thanh cũng không cỏ tâm trạng đùa với anh mà đưa thuốc.

“Uống thuốc trước đi.

” Viên thuốc màu đò sẫm được làm từ máu của
Hoắc Cảnh Thâm không có biểu cảm gi trên khuôn mặt tuấn tú.

Nhưng áp suất không khí xung quanh từ từ chìm xuống.

Vân Thanh nở một nụ cười thoải mái và điều chỉnh bầu không khí.

“Máu của tôi chảy ra, nếu anh không uống thì lãng phí quá.



Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc cô một cái, nuốt viên thuốc xuống, trầm giọng nói: “Tôi sẽ tìm một loại thuốc 1 mới.

Máu cùa cô, Chỉ lần này, không có lần sau.


Ị Vân Thanh nghiêng ngưò’i nờ nụ cười: ‘ Anh cảm thấy có lỗi với tôi?” Hoắc Cảnh Thảm không dè cho cô
lừa mình, đỏi mắt đen như vực thẳm nhìn chằm chằm cồ, toát ra vẻ hào quang lạnh lùng và nguy hiểm.

“Đừng dùng thái cực quyền với tôi.


Vân Thanh còn chưa kịp thừa nhận thì điện thoại vang lên.

Đó là nhạc chuông đặc biệt mà cô đặt cho Chung Li.

Lúc đo Chung Li nhất định là có chuyện quan trọng.

Tim Vân Thanh thắt lại, lập tức nghe điện thoại.

“A Li, có chuyện gì vậy?”
“Thanh Thanh, nhanh đến cứu chị …” Chung Li ở đầu bên kia điện thoại đang gào khóc “Thứ súc sinh Tư Mộ Bạch, anh ta bắt nạn chị!”
Vân Thanh không quan tâm nhiều người, chỉ một số ít, Chung Li là một trong số họ.

Lúc này sắc mặt cô sa sầm, hỏi địa chỉ, vội vàng chạy ra ngoài không nói lời nào, nhưng lại bị Hoắc Cảnh Thâm kéo lại.

“Anh bỏ ra, tôi phải đi tìm Chung Li!”

 
Chương 201: Chương 201


Chung Li là cô gái chảy máu không ra nước mắt, Tư Mộ Bạch phải quái thú thế nào mới làm cho cỏ khóc! Vàn Thanh noi máu lên.

“Biệt thự riêng của Tư Mộ Bach là nơi nào hả? Ngay cả cửa cô còn không bước vào được.

” Hoắc Cành Thâm đứng dậy lấy chìa khóa xe Tôi đưa cô đến đó.


Biệt thự riêng của Tư Mộ Bạch nảm ò’ giữa Bắc Thành, hối hả và nhộn nhịp, lói đi vào là con đường thịnh vượng nhất, người không quen đường cản bán là không tìm thấy.

Mặc dù không cỏ ai trên đường đi, nhưng dọc đường có vô số vệ sĩ vả thiết bị điện tử… Nếu không phải là Hoắc Cảnh Thâm không ló mặt ra khi lái xe, nếu Vân Thanh lái xe một minh, thi còn chưa đến ngâ tư ổả bị bao vảy.

.

Ngay khi chiếc Maybach màu đen dừng ở cửa biệt thự, Vân Thanh vội vàng xuống xe, cánh cửa khép hờ, cô mờ cửa đi vào, phòng khách là một mớ hỏn độn, trên mặt đất có những mảnh vỗ của chai rượu.

Còn Tư Mộ Bạch đang ngồi uống rượu ử quầy rượu.

Trước mặt mọi người Tư Mộ Bạch luôn đeo một chiếc mặt nạ dịu dàng, nhưng hôm naytâm tình anh ta rõ ràng rất tệ, lông mày đen nhướng lên, ủ rũ uống rượu.

Vân Thanh liếc anh ta một cái, trực tiếp lên phòng ngủ tầng hai.


chậm về phía Tư Mộ Bạch, đôi mắt đen của anh hơi nheo lại, anh thích thú quét qua những vết xước rõ ràng trên khuồn mặt và ngực của anh ta.

uCó phải thuyền bị lật trong ranh nước không?” sắc mặt Tư Mộ Bạch tồi tệ, uống nửa lỵ rượu còn lại vào bụng: “Không nuôi quen đứa vô ơn!”
Câu nói này, vô tình lại quen thuộc.

Hoắc Cảnh Thâm im lặng một lúc, hiếm khi lộ ra vé thương xót, mó’i mờ miệng: ‘‘Nói nghe thử.


Tư Mộ Bạch kinh ngạc nhìn anh.

Ngay cả anh em, quan hệ giửa bọn họ từ trước đẽn nay dẽu dựa vào tiện
bạc, Hoắc Cảnh Thâm lãnh đạm thờ ơ với chuyện của bọn họ, nhưng đây là lần đầu tiên … Tư Mộ Bạch chậm rãi nhớ lại chuyện gì đó, trên mặt hiện lên một tia ý tứ mỉa mai.

“Xem ra người phụ nữ kia thật sự đã thay đổi anh …”
Trong phòng ngủ trên lầu.

“Lúc chị hôn Tư Mộ Bạch lại gọi tên người đàn ông khác?” Vân Thanh nhìn Chung Li khóc tới hai mắt đỏ ngầu nằm trên giường, nhíu mày có chút đau dầu.

thuốc gì mà lại đột ngột hôn chị! Anh ta còn hỏi chị cỏ biết anh ta là ai ‘ không! Chị chỉ muốn phát điên lẽn với I anh ta, tên khốn đó! Thế nên … Chị ! đâ nói tên một bạn học nam mả chị quen ở trường đại học ở Cambridge.


Kết quả, Tư Mộ Bạch dường như đột nhiên bị cái gì đó kích thích, khuỏn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng, Chung Li vừa muốn chạy trốn vừa sợ hãi, lập 1 tức, tư thế thoát tục này càng kích thích Tư Mộ Bạch hơn.


Anh ta trực tiếp ỏm that lưng cỏ cõng lên ném lèn ghế sô pha trong phòng khách, bất chắp nững cú đấm đá của cô, súy chút thì cường bức cô…
Chung Li dụi dụi mat: “Sau đó, chị
vào cổ, nói với anh ta rằng nếu anh ta dám dùng vũ lực với chị, chị sẽ cho anh ta cưỡng hiếp xác chết!”
….

Đây quả thực là chuyện mà Chung Li có thể làm.

Vân Thanh nhìn vết thương đang được băng bó trên cồ, trong lòng có chút nhẹ nhõm: “Cũng may là chị biết xử lý vết thương trước.


Vẻ mặt của Chung Li có chút phức tạp, bất đắc dĩ nói: “Là con thứ Tư Mộ Bạch đó xử lý vết thương cho
chị.


Vân Thanh nghĩ dến bộ dạng thê thám cúa Tư Mộ Bạch ờ dưới lầu.

Tối nay người nên khóc có ỉẽ là anh ta chăng?
Bất luận như thế nào, Chung Li tôi náy sẽ không bằng lòng ờ lại biệt thự của Tư Mộ Bạch.

Cô thu dọn đồ đạc đơn giàn đi theo Vân Thanh xuống nhà.

Hoắc Cảnh Thâm là người duy nhất trong phòng khách.

Bị ánh mắt của Vân Thanh cuốn đi, anh ý thức đặt ly rượu trên tay xuống rồi đứng dậy.



 
Chương 202: Chương 202


“Tư Mộ Bạch có chuyện phải làm, anh ta đi ra ngoài rồi.


LVản Thanh cỏ thẻ cám nhận rõ ràng
sự nhẹ nhõm của Chung Li bên cạnh, CO’ thể cảng thẳng thả lỏng.

Lên xe rời đi, Vân Thanh đi cùng Chung Li ngồi ở ghế sau, Hoắc Cảnh Thâm lặng lẽ ngồi ờ ghế đằu làm tài xê.

Chung Li rõ ràng đang có tâm trạng tháp thòm, cô luôn là người nói chuyện phiếm, thậm chí còn không hòi Hoắc Cảnh Thâm là ai, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

Hoắc Cảnh Thâm hiển nhiên sẽ không để Chung Li tới Ngự Cảnh Viện, chiếc Maybach màu đen phóng nhanh trên đường, cuối cùng dừng lại ờ một biệt thự do anh đứng tên.

Chung Li vào trưởc.

Vân Thanh liếc nhìn bóng lưng vô hồn của Chung Li không yên lòng, thương lượng với Hoắc Cảnh Thâm: “Đêm nay, tôi sẽ ờ lại đây với Chung Li.


Hoắc Cảnh Thâm không lập tức đáp lại, anh cụp mắt xuống nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, toàn thân toát ra hơi thờ khó chịu.

“Biệt thự có người hầu.



Án ý rõ ràng là không vui.

Một người lớn như vậy, anh không thể tự mình ngủ sao? So đo với vợ thì la kiéu gi trời
“Ai ya, Rất tiếc, Chung Li đang điên lên, hầu hết mọi người đều không thể kiề chế được.

Ngoan nào!” Vân Thanh kiễng chân lên, chạm vào đầu của Hoắc Cảnh Thâm như thể đang chạm vào Rust, quay người muốn đi, nhưng lại bị người đàn ông ôm trong tay.

Vân Thanh hơi giật mình.

“Ôm tôi mười phút.


Cái đầu của người đàn ông vùi vào kẽ hờ của cổ cô, hơi thở ấm áp, áp vào làn da mỏng manh ở bẽn cồ cô, cô rùng mình như bị điện giật.

Một lức sau, cỏ mim cười bầt lực, J khuôn mạt nhó nhan thật mèm mại
dưới ánh trăng.

Hoắc Cảnh Thâm thực sự có một mặt dính như vậy … Thật đáng yêu.

Vừa hết mười phút, Vân Thanh đả ra khỏi vòng tay của Hoắc Cảnh Thâm.

“Về nghỉ ngơi sớm đi.



“ừm.


Hoắc Cảnh Thâm nhìn bóng lưng Vân Thanh đi vào biệt thự, anh trờ lại ngồi rong xe, áp lực khí tức quanh người thấp xuống, trong chốc lát, sắc mặt lạnh lùng gọi điện thoại cho Tư Mộ Bạch.

:Cho anh hai ngày dé dưa người của
“Người đi rồi, còn nhìn à? Nói thật cho chị biết, anh chàng đẹp trai này là ai?”
Chung Li muốn biết danh tính của Hoắc Cảnh Thâm.

Cô ấy là một trong số ít người mà Vân Thanh tin tưởng, Vân Thanh không hề giấu diếm điều đó với cô ấy: “Anh ta lả Hoắc Cảnh Thâm.


“Gả bệnh hoạn ở Ngự Cảnh Viện?!”
Chung Li bị sốc, mắt cỏ mờ to “Không phải là anh ta xấu không ai bằng sao? Sao lại là tên đàn ông đẹp trai như
con người thật của anh quả thực cách quá xa, đây hẳn ià chủ ý của anh, nhưng Vân Thanh không thể hiểu được mục đích là gì và cò cũng không muốn hiểu.

Chung Li đụng vào vai cô, nờ nụ cười xấu xa: “Này, em đã kết hồn lâu như vậy, tiến hành đến đâu rồi?’”
“… Sao chị lại bí hiểm như thế hả?” Vân Thanh đỏ mặt, đầu óc lóe lên cảnh tiếp xúc thân mật cùng Hoắc Cảnh Thâm.

Cô nhanh chóng đổi chủ đề “Chị tinh làm sao với Tư Mộ Bạch?”
Nụ cười trẽn mặt Chung Li sụp đồ khi cô nhác dén Tư Mộ Bạch.

m
Tình cảm của cô dành cho Tư Mộ Bạch rất phức tạp, trước đây … anh là người cô tin tưởng nhất.

Cô vô cảm, dây thần kinh tình yêu của cô ấy xuất hiện rất muộn, ở cái tuổi mà cò ấy không biết mình thích gi, lần đầu tiên cô ấy biết một điều: dù có chuyện gì xảy ra, hảy cứ gọi tên Tư Mộ Bạch là được.



 
Chương 203: Chương 203


Anh ta nhất định sẽ xuất hiện, anh ta nhất định sẽ giúp cô giải quyết mọi chuyện.

… Nhưng cũng chính người đó khiến cô không còn gì cả, từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ trong một đêm.

t Chung Li từ từ ỏm gỏi, ve mạt ngọ-
ngác và bất lực như một đứa trẻ lạc đường.

“Thanh Thanh, đôi khi chị thực sự muốn giết anh ta … Nhưng có nhiều lúc, chị không muốn tin rằng anh ta thực sự sẽ làm những điều đó … Rõ ràng đó đều là sự thật, chị đã tận mắt chứng kiến.

Nhưng chị lại hy vọng, anh ta có nỗi khổ trong lòng…”
Vân Thanh nhìn cô ấy như vậy mà không khỏi xót xa.

Trong ký ức của cô Chung Li là một mặt trời nhỏ … Tư Mộ Bạch thực sự là mối nguy cho số phận của cô ấy.

“A Li…” Vản Thanh đang định nói gì J li diẹn thoại di dọng cua Chung Li
vang lên đầu tiên, một tin nhắn đến.

Chung Li bắt lấy liếc mắt nhìn, lúc này mây đen trên mặt lộ rõ ra, trong lòng kích động nhảy dựng lên, ôm lấy Vân Thanh.


“Thanh Thanh! Tối mai chị được mời hát trong một sự kiện quy mô lớn.

Đi cùng chị nha! Chắc chắn sẽ có nhiều nhà sản xuất âm nhạc lắm! Hạt ngọc minh châu của chị sắp được phát hiện rồi!”
“Được.


Trờ thành mộ ca sĩ luôn là thế giấc mơ của Chung Li.

Dịp quan trọng này, Ván i hanh_____
đương nhiên sẽ không làm cồ ấy thát vọng.

Tối mai… Nếu kịp thời gian, công việc kinh doanh của cô có thể được giải quyết hết trong ngày.

Đêm yên tĩnh hơn.

Vân Thanh thắp một chút hương thơm giúp ngù ngon trong phòng của Chung Li, cô ấy đi vào giấc ngủ rất nhanh.

Vân Thanh cầm điện thoại di động đang rung ra ban công, bắt máy Tạ Lãng.


“Có kết quả chưa?”
“Lấy được rồi! Lão đại, quá thú vị rồi! Nếu Vân Hiển Tôn nhìn thấy, ống ta sẽ ngất ngay tại chỗ!”
Dưới ánh trăng, trên mặt Vân Thanh trầm tĩnh, hai mắt màn đêm, đồi mắt cô trong màn đêm chĩ có một tia mỉa mai lạnh lùng …
Biệt thự Vân gia.

Có một mùi khói nồng nặc trong phòng làm việc trên tầng hai.

Vân Hiển Tôn hút thuốc gần như cả đêm, gương mặt tiều tụy, râu không cạo, nhìn vô cùng u ám.

Đôi mắt đỏ ngầu đó đang chảm chú vào bản tin trên điện thoại.

Ùn ùn kéo đến toàn là báo tiêu cực về Vân gia, mọi lời nói đều khiến huyết áp của Vân Hiển Tôn tăng vọt.

[Sổc! Sự thật về việc húy hôn,
Nghiên
sừn!
chủ Cố gia!]
—-[Hồn nhân chĩ là một vở kịch tiên
nữ lừa tiền do nhà họ Yun lên kế hoạch! ]
—-[Trộm gà không kịp mất chén
cơm, cổ phiếu của tập đoàn Vản gia tụt dốc thảm hại, còn có thể chống đỡ được bao lâu?]
—-[Đệ nhất phu nhân trờ thành trò cười, Vàn Nghiên Thư bị người trong quán bar đánh cho trọng thương! Có hình ảnh có bằng chứng!]
“Một lũ khốn nạn!” máu Vân Hiển Tôn chảy lên đỉnh đầu, pông ta lấy đồ trang trí trên bàn đập xuống đắt.

‘Vân tổng…” Thư ký rụt rè đẳy cửa bước vào báo cáo, điều này khiến tình hình trờ nên tồi tệ hơn “Ngân hàng đã cho chúng ta vào danh sách đen và bắt đầu thúc giục chúng ta trả các khoản vay khác! Ngoài ra, các doanh nghiệp thượng nguồn của chúng ta muốn chấm dứt hợp tác và các nhà cung cấp hạ nguồn đều yêu cầu thanh toán các khoản trước… còn nữa…”.

 
Chương 204


Ván Hiển Tôn hung dử rút điếu xì gà đang hút dở, lạnh lùng nói “Còn gì nữa?”

“… và một số nhân viên cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu. Họ nói rằng nếu họ không trá lương, họ sè dinh còng ấ

Vân Hiển Tôn tức giận đến mức trán phồng lên, hai mắt mở to ra, ông ta hét lên: “Đi nói cho đám người đó biết, kè nào dámđinh công sẽ bị đuổi việc. Tất cả những kẻ cầm đầu gây rối sẽ bị bắt!!!”

Chỉ trong vài ngày, sau khi cố gia rút vốn, vụ ly hôn của cố Tây Trạch … Tập đoàn Vân gia vốn đang chuẩn bị bay lên trời lại rơi vào vũng lầy từ trên mảy, giá cổ phiếu lại rớt xuống, trung tâm mua sắm giống như một bãi chiến trường không có tình người, cảnh đẹp thì ai cũng tới nịnh nọt, nhưng hiện tại ông ta đang khốn cùng, ai cũng nóng lòng muốn giẫm lên ồng ta!

Vân Hiển Tôn cầm gạt tàn trước mặt nỏm mạnh vào bức tường đối diện, trong lòng dầy lửa giận, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi.

Ông ta đả từng sống một cuộc sống nghèo khó, đó là cơn ác mộng của ông ta…

Bây giò’ cuối cùng ông ta cũng đả leo lên vị trí hiện tại, tuyệt đối, tuyệt đối không thể quay về quá khứ!

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng làm việc truyền đến tiếng giày cao gót của một người phụ nữ đạp trên mặt đất, dừng lại ở cửa phòng làm việc.

Vản Hiển Tôn ngẩng đầu lên, nhìn Lthảy Van Ịhanh xuat hiện trước mạt

mình, mí mắt giật giật, cơn tức giận tắn công.

“Sao mày dám tới đây?! Đều là do con sao chổi như mày hại tao!!”

Kể từ khi con thú nhỏ này trở lại, không có chuyện gi là vừa ý hết!

Vân Thanh thậm chí còn không né tránh, cô giơ tay nắm lấy cái tát của Vân Hiển Tồn, bàn tay cùa cô mảnh khảnh, nhỏ nhắn nhưng lại có sức mạnh như gọng kìm sắt, khiến Vân Hiển Tôn không thể động đậy.

Vân Thanh dùng sức siết chặt lại, Vân Hiển Tòn tái nhọ’t đau đớn, nửa người tè dại.

Khóe miệng Vản Thanh có một tia giễu cợt.

“Vân Tổng còn cho rằng tôi là đứa nhỏ chỉ có thể bị ồng đánh mắng, không dám đánh lại sao?”

Vân Hiển Tôn xấu hổ rụt tay lại.

Ủng hộ chúng mình tại лhayho.cом

Ồng ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vân Thanh, rất giống với Khương Như Tâm, khuôn mặt đầy đặn, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo đáng sợ.

“Hôm nay mày đến là muốn làm gì?” Vân Thanh bình tĩnh ngồi trẽn sô pha, liếc nhìn khuôn mặt già nua của Vân Hiển Tốn, khẽ cười.

vị…” Vân Thanh ném chửng thư lên bàn, đồi mắt như sao lạnh “Hôm nay, thu dọn đồ đạc và rời khỏi nhà tôi!”

Vân Hiển Tôn sau khi nhìn thấy thì run rẩy nhặt chứng thư lên. Lúc đầu choắng váng suýt nữa ngất đi vì tức giận.

Ông ta quay lại chỉ vào Vân Thanh và chửi: ‘‘Khốn nạn! Mày định phá gla đình tao à?!”

Vân Thanh cười mỉa mai.

Mười một năm trước, cô đã phải trải qua một cuộc đổ vỡ gia đình.

Đương nhiên cô muốn trả lại tát cả

không chi gia

đinh tan nát, mà cô muốn họ sống không bằng chết!

“Đừng lo lắng, Vân tồng, tôi vẫn còn I một món quà lớn cho ông.”              I

Vân Thanh lấy trong túi ra một chiếc I ị phong bì và đưa cho Vân Hiển Tôn. I

Vân Hiển Tôn nhìn cô chằm chằm Ị đầy nghi hoặc, rồi từ từ mở phong bì, I trong đó có báo cáo kết quả xét I nghiệm quan hệ cha con, xác định hai bên là ông, và … Vân Nghiên Thư!

Và kết quả xác định: phủ nhặn quan hệ cha con, vi phạm luật di truyền!

Lỏng ta dã nuôi 20 năm, dầu tư bao J. nhiêu còng sức, tâm su c de nuoi J

lớn … Lại không phải là con gái ruột của ông!

Hai mắt Vân Hiển Tôn tối sầm lại, ngồi phịch xuống đất, Vân Thanh đưa nhũ ng viên thuốc trợ tim đã chuần bị Ị từ lâu.

Lúc này cô không muốn nhìn thấy Vân Hiển Tôn bị chọc tức đến chết.
 
Chương 205


“Vân Tống, ông mang chiếc sừng này đã 20 nàm rồi, còn ắm không?”

Vản Thanh từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt tái nhợt như bị hút hết khí, cười nói: “Nếu không tin đi, thì có thể tự minh đi làm xét nghiệm. Nói khỏng chừng, Vân Kiều Kiều cũng không

ua ô



Bỏ lại câu nói này, Vân Thanh đi giày cao gót bước ra.

Bước đến cửa, cô dừng lại một lúc, quay người lại, nhắc nhở: “Nhản tiện hồm nay nhớ thu dọn đồ đạc và dọn ra ngoài, nếu không, tôi sẽ gọi điện trực tiếp cho cảnh sát.”

Vân Hiển Tôn nằm đó một lúc lâu mới dần ngòi dậy, cả người ông ta dường như gia đi 10 tuồi.

Trong phòng làm việc, mọi thử có thể đập phá đều bị ông ta phá hủy như điên dại.

Để trút con giận dữ, ông ta lấy khẳu súng lục giáu trong két săt ra và dặp I –….—- Ly I

Ngọc Châu trên tường.

Viên đạn xuyên qua khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ của Lý Ngoch Châu.

Vân Hiển Tôn thực sự ghét và ước rằng ông ta có thể giết bà ấy!

Con khốn đó, thật sự đã mang đến cho ông ta một trận nhục nhã!

Nhưng người phụ nữ này không xứng với cuộc đời của ông ta.

Vản Hiển Tỏn bỏ súng xuống, gọi điện cho thư ký, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị cho tôi một thỏa thuận ly hôn ngay!”

Vân Nghiên Thư bị cố Khải đá gãy xương sườn, cô ta đang nằm trong bệnh viện, Lí Ngọc Châu bây giờ chỉ có một đứa con gái như vậy thôi, bà ta hiến nhiên rất đau khổ và ngậm ngùi đi đề phòng.

Vân Nghiên Thư nắm chặt ga trải giường dưới thân, rống lên vì đau đớn và tức giận: “Mẹ, nhất định là con khốn Vân Thanh! Cô ta hại con! Con nhất định phải giết cồ ta!”

Lý Ngọc Châu hận Vân Thanh đến tận xương tủy.

Hai đứa con gái cúa bà ta, một người

>n

Mãi

hủy hoại, bà ta không thế đợi đến lúc ngàn kiếm chém Vân Thanh!

“Khi con khỏe lại, chúng ta nhất định sẽ quay lại và tim cơ hội khác đé giết con súc sinh đó!!”

Bà ta vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đá tung ra.

Lý Ngọc Châu giật mình, vừa nhìn lại đâ thấy Vân Hiển Tôn đi tới, lặp tức khoác lên mình một bộ dáng hiền lành đừc hạnh đi về phía trước, nước mắt lưng trỏng than thờ.

“Chồng à, nhìn con khốn Vân Thanh đã lảm chuyện gì với con gái chúng ta, anh phái báo thù cho Nghiên Thư!

Không ngờ rằng, từng lời nói của bà ta như một mũi kim đâm vào tai Vân Hiển Tôn.

Sắc mặt Vân Hiển Tôn tái mét, toàn bộ khuôn mặt co quắp, chỉ dùng trái tay trái Lý Ngọc Châu ngã xuống đất.

“Đồ khốn, bà còn dám diễn kịch với tôi!!”

Lý Ngọc Châu bị đánh đến mức cả người sợ hải. “Chồng …”

Vân Hiển Tôn xông lên túm tóc bà ta, vừa nhấc bà ta lẽn liền tát một cái.

Vân Nghiên Thư ờ trên giường kinh hải hét lèn: “Cha sắp đánh chết mẹ

Im đi, đừng gọi tao là cha! Tao không có thứ con như mày!” Vân Hiển Tôn dùng một chân đá Lý Ngọc Châu vào tường. Nhìn thấy ông ta định lao tới, với tư thế như muốn giết mình, Lý Ngọc Châu sợ đến mức rùng mình, vội quỳ xuống đất van xin.

“Chồng, chồng đừng đánh nữa …” Vân Hiển Tôn nhìn bà ta, trong mắt khống có thương hại, chỉ có sự kinh tởm, ông ta dột nhiên thấy đánh baña chỉ thêm bẩn tay.

Vân Hiển Tôn đập bản thỏa thuận ly hỏn vào mặt Lý Ngọc Châu.

Lý Ngọc Châu nhìn tờ thỏa thuận ly hôn trang đen không tin nối.

“… Không, tôi không ly hôn, tồi không ly hôn!! Chồng à!”
 
Chương 206


Bà ta khóc lóc van xin đau lòng, nhưng Vân Hiển Tôn đả đá bà ta ra và bò đi không thèm nhìn lại.

Bóng lưng ông ta cực kỳ máu lạnh.

Vân Hiển Tôn … biết rồi!

Nhất định là con khốn Vân Thanh!

Vân Hiển Tôn nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào da thịt, máu chày nhưng dường như lại không cảm thấy đau.

“Nyhiẽn Thư, chứng ta phài làm sao dây..*lLý Ngục Chàu hoang sợ lầm

bầm “Chúng ta đã toi rồi. Chúng ta sắp bị đuổi khỏi Vân gia rồi …”

“Được rồi, mẹ đừng khóc nữa! Con sẽ tìm cách!” Vân Nghiên Thư sốt ruột hét lên, biểu hiện trên khuôn mặt xinh đẹp kia là tàn nhẫn và hung dữ’, ánh mắt lạnh như bàng.

Con nhỏ đó ảo tường cô ta sẽ thắng … nằm mơ đi!!

Vân Nghiên Thư gọi y tá đến, đưa Lý Ngọc Châu xử lí vết thương. Sau khi họ rời đi, cô ta ập tức lấy điện thoại dl động ra và bấm một số không dấu, điện thoại đổ chuông cả phút trước khi được nhấc máy.

>i cua

phụ nữ nhẹ nhàng nhưng mỗi lời nói I đều khiến da đầu cùa Vản Nghiên I Thư ngứa ran. I

“Tôi đã nói cho cô biết hậu quả của việc dám gọi điện cho tôi rồi phải không?”     I

Đầu bên kia điện thoại, Tần Dĩ Nhu I đang vuốt ve con thỏ nhỏ làm thí nghiệm, nghe thấy tên Vân Thanh, đôi tay mảnh mai và trắng nõn cùa cô khẽ khựng lại, sau đó nhẹ nhàng 1.nhéo nhéo con thó, nhìn nò giãy giụa J

Vân Nghiên Thư rơi lệ cầu xin: “Chị Dĩ Nhu, dù sao chúng ta cũng là chị em cùng cha khác mẹ, lần này chị phải cứu em, em không thể đấu với con khốn Vân Thanh đó…”

một cách yếu ớt trong lòng bàn tay, cuối cùng là … chết ngạt.

Tần Dĩ Nhu khẽ cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đáng sợ.

“Nói xem, cô muốn tôi giúp cố thế nào…”

Mat trai Ian a phia tay, dem dan xuong.

Bau trai sao dirge chieu sang rgc ra, dong dao phong vien bao dai co mgt, dan sao nir dua nhau doc sac tren tham do.

Mot chiec xe thuang vu mau den dang dau each cira ra vao each do khong xa.

Chung Li hai lo lang, day con la buoi bieu dien tru’c tiep dau tien co nhan loi tai mot su’ kien Ian.

“Thanh Thanh bao b6i, em co chic la

co van

không?”

Vân Thanh nghiêm túc, khách quan nói “Nữ minh tinh kiều diễm 99% là không có vấn đề gì, cộng với dáng vẻ hiền dịu của chị, 100% là xuất thằn.”

Đây là sự thật.

Đêm nay, Chung Li mặc chiếc váy đen một bên vai kiểu Hepburn, tỏn lên làn da trắng như tuyết và quyến rũ, mái tóc được búi cao tinh tế, lộ ra chiếc cồ thiên nga thon thả, càng làm nên khí chất và quý phái của cô.

Hai chữ tuyệt sắc, quả là tóm tẳt chính xác.

lược dộng viên, Chung Li hít một hoi

thật sâu rồi đẩy cửa bước xuống xe.

Là người đại diện của cỏ tối nay, Vân Thanh đương nhiên cũng đi theo.

Tối nay, Vân Thanh mặc một bộ vest đen giản dị, điềm đạm, khí chất thanh tao, tuy còn trẻ nhưng trong người cô toát ra khí chất của một người đứng đầu, dịp này cũng xuất hiện khỏng quá đột ngột.

Cũng có một số ngôi sao nhỏ tường cô là đại gla, cười tủm tỉm nhìn cô rất ngoan và nịnh nọt.

Chung Li đi vào hậu đài chờ, Vân Thanh bưng một ly nước trái cây ở trong góc, có chút hửng thú nhìn vào
 
Chương 207


Các sao nữ chắc chắn là điểm nhấn trên thảm đỏ.

Nhưng Vân Thanh đại khái chí nhìn lướt qua, liền cảm thấy chất lượng dàn sao nữ cũng như nhau, không đáng xem.

Lúc đó Chung Li ló đầu ra khỏi hậu đài hôn gió cô một cái, Vân Thanh không nhịn được cười, một vẻ đẹp sinh động như vậy, thân hình bắt mắt tự nhiên.

cỏ chợt nghĩ đến ôn Như Nhứ do một tay Tư Mộ Bạch nâng lên.

Ôn Như Nhứ và Chung Li quả thực giống nhau về ngoại hình và khí chàt, iưna có một sô diêu khac cot ghi

tâm … Vân Thanh lặng lẽ nhìn chằm chằm Chung Li đang hoạt bát như hoa hồng đen, trong lòng nói: Tư Mộ Bạch tìm vật thay thế, thật là nực cười, Chung Li đâ vứt bỏ cô hàng trảm lần.

Tục ngũ’ nói, nghĩ cái gì thì tới cái đó… Vân Thanh hoàn hòn thi nhìn thấy Ôn Như Nhứ, ôm Tư Mộ Bạch lên thảm đỏ.

Vân Thanh suýt thì phu nước đang uống.

nao

Bạch còn có vốn thu hút vô số phụ nữ chỉ bằng khí chất của mình.

Điều khiến Vân Thanh thực sự kinh hãi là đêm nay ồn Như Nhứ thực sự mặc chiếc váy giống Chung Li.

Thật là bất thường mà… Chẳng lẽ ôn Như Nhứ ngay cả mắt nhìn cũng giống Chung Li?

Nhưng mà …

Vân Thanh quay lại nhìn Chung Li đả bước lên sân khấu với chiếc micro trên tay, đỏi mắt hơi nheo lại, thở dài MQủa nhiên là sự khác nhau của hàng thật và giả mạo…”

;h, em

;h b<

anh đã chọn cho em.” ôn Như Nhử tránh những ánh chóp chói mắt và thi thầm vào tai Tư Mộ Bạch.

“Chì cằn em thích là được.” Trên khuôn mặt tuấn tú của Tư Mộ Bạch không có chút cảm xúc nào.

Thái độ trước giờ cùa anh ta vẫn vậy, tẻ nhạt và vô vị như nước …

Ôn Như Nhứ cắn chặt môi dưới, cố nén sự không cam lòng và nghi hoặc.

Mọi người đều nghĩ cô là người phụ nữ của Tư Mộ Bạch, nhưng chỉ có cỏ biết rằng Tư Mộ Bạch chưa bao giờ chạm vào cô …Dù có mộl lân cô ta cam đảm cởi hết toàn bộ, Tư Mộ

xàđ mãc Quằn áo, váo cho

cồ, thản nhiên cảnh cáo cô ‘Nếu có lần sau, em đừng xuất hiện trước mặt anh nữa.’

Ngày hôm đó ôn Như Nhứ không kìm được cảm xúc của minh, mất kiểm soát hòi anh ta ‘Nếu anh đã không muốn bát cử thử gi, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?’

Đó là lần đầu tiên và duy nhất cô ta nhìn thấy sự dịu dàng cùng với lòng trắc ẳn trên khuôn mặt của Tư Mộ Bạch, còn cả cái nhìn đầy tội lỗi.

Anh ta ôm mặt cô ta và thì thầm: ’Vi anh nợ em.’

Nhưng ánh mắt anh ta rõ ràng đang nbkưnủl người khác qua khuôn mạj

cồ ta …

ôn Như Nhứ lục lại ký ức, nhưng không ngờ lại nhìn thấy nét diu dàng trên gương mặt Tư Mộ Bạch đêm đó, vào lúc này, ánh mắt anh ta gần như cung kính nhìn chằm chằm vào cuối thảm đò trên sân khấu.

Ôn Như Nhứ quay đầu nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, dưới ánh đèn sân khấu, có một cô gái mặc váy đen, trang nhã như thiên nga đang đứng trên sân khấu, mắt nhắm nghiền cát tiếng hát xuất thần.

Khi nhìn thấy chiếc váy trên người của cô gái, vẻ mặt cùa ôn Như Nhứ hoàn toàn trớ nén lạnh lùng, hai bay ị

Chung Li hát xong, cô ấy cùng vói chiếc vày bước xuống sân khấu và chạy tới người mà cô khồng muốn thấy nhất.

Tư Mộ Bạch bước đôi chân dài đang đi về phía cô.

Điều nghịch lý hơn nữa là người đàn ông này thực sự mặc một bộ vest đen với những họa tiết sẫm màu trông giống như phong cách cặp đỏi với cô ấy … Cỏ ấy đang định nói thì đó thì giọng nói nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên.
 
Chương 208


“Mộ Bạch, anh đợi em với…” Bản tay

Tư Mộ Bạch.

Đôi mắt xinh đẹp của Chung Li khẽ nheo lại, nhướng mi nhìn người phụ nữ’ trước mặt, lông mày lúc đó khẽ

giật.

Người phụ nữ này … Cô biết, bạn gái trong truyền thuyết của Tư Mộ Bạch, nữ’ diễn viên nổi tiếng – ồn Như Nhứ.

Chung Li chú ý đến chiếc váy trên người cồ giống hệt y phục cùa anh ta, trong lòng có một cảm giác chua xót khó tả, cứ như thể nước chanh và mù tạt trộn với nhau …

Ôn Như Nhứ che miệng lại thì thào nói nhỏ, giả vờ kinh ngạc: ‘Chung tiếu thư, hình như chung ta đunu hàn!

mi với nhau.”

Vân Thanh ờ một bên nhìn ôn Như Nhừ.

Có thể cồ ta chưa biết chiến tích huy hoàng của Chung Li.

Khi còn học lớp 1, cô đã khiến người đàn ông nhỏ béo học lớp 3 phải khóc thét trước mọi người và gọi là ‘đại

ca’…

Nhưng giờ đây, đôi môi của Chung Li, 20 tuổi đã nhếch lên một vòng cung quý phái và quyến rũ, quét qua ôn Như Nhứ từ đầu đến chân, cho dù là cười, vẻ khinh thường trong mắt cũng đủ để chọc tức người ta.

“Đổi với tôi không thành vấn đề, áo sơ mi cũng không đáng sợ, dù sao cũng không phải là tôi xấu hổ.”

Rốt cuộc, xấu hổ là người xấu….

Vân Thanh không kìm được mà phá lên cười.

Khuôn mặt xinh xắn cùa ôn Như Nhử chuyển từ trắng thành đen, dù sao cố ta cũng là diễn viên, rất nhanh đã trờ lại bình thường, rúc vào bên cạnh Tư Mộ Bạch, nhẹ giọng như một đứa tré hư: “Mộ Bạch, Chung tiểu thư hát thật hay. Chúng ta đến muộn rồi, mờ đầu cũng chưa nghe, chi bằng đe cô ay hát lại một lần.”

rMỘ Bạch chưa kịp nói gi, Chung Li

đâ chế nhạo: “Cỏ định đẽng bài hát đó trên KTV à?”

Sau khi nói những lời này, cô đã đạt được mong muốn của mình nhìn thấy sắc mặt Tư Mộ Bạch đen đi vài phần.

Anh ta không thích ngôn ngữ hôi của cô nhất, cô trông rất mất dạy, và anh không thích sự nổi loạn của cô … Và cô thích đấu với Si Mubai nhất. Đặc biệt là bây giờ trong cảnh này! Si Mubai rũ mi xuống, nhìn ồn Dục Nhiễm ờ bên cạnh, dáng vè đẹp trai ôn nhu mà lầm cẩm, “Muốn nghe thì để cồ ấy hát.” Giọng điệu giống như diễn xuất cùa một vị vua, anh coi cô như một diễn viên, Make vẻ đẹp của minh hạnh phúc! ôn Dục Nhiễm càng thèm ninh nọt, cỏ ngáng khuôn mạt

nhỏ cười tươi như hoa: “Mạt thế, anh thật tốt bụng.” Cảnh tượng này khiến Trung Lý buồn nỏn, cô siết chặt lòng bàn tay, vẻ mặt hơi lạnh.

Mặc dù dưa này cực kỳ dễ nổ, nhưng không có phương tiện truyền thông nào dảm động đến nó … Đụng đến Tư Mộ Bạch, mất việc, thậm chí có thề mất mạng.

Bóng dáng Tư Mộ Bạch biến mất sau ba phút mất, tất cả đều im lặng như chết chóc, sau đó mọi người làm như không có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, họ đều là người trong làng giải trí, kỹ nảng diễn xuất dưới sân khấu hơn hắn nhau.

Vân Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy điều đỏ.

Người duy nhất không thể hiện được kỹ năng diễn xuất của mình có lẽ là Ôn Như Nhứ.

Cô ta hung hăng tát thẳng vào mặt người trợ lý mang khăn cho mình rồi I quay lưng bỏ đi.

Hôm nay Vân Thanh đi cùng Chung Li, bây giờ nhân vật chính đã rời đi, cô đương nhiên không có lý do ờ lại.

Cô lách qua cửa sau, vừa đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc đã vang lên sau lưng cô.

“Thanh Thanh!” cố Tây Trạch nhanh chóng đuổi theo, nhìn thân thể tuyệt VỚI của có, trong mắt hiện lẽn vẻ kinh IC cung VUI mừng Không thê lam

ngơ “Anh cử tưởng nhầm người, thật sự là em.”
 
Chương 209


“Tôi đi cùng bạn đến, bây giờ chuần bị quay về.”

Vân Thanh không muốn dính líu tới anh ta, cô dối với cố Tây Trạch đã là một người bạn từ lâu rồi, đến hôm nay tốt nhất cứ trở thành người xa lạ hữu nghị.

Nhưng hiển nhiên cố Tây Trạch không nghĩ vậy.

Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẩn còn sớm mà, ớ gần đây có chợ đêm. Anh nhớ những nơi hồi nhỏ mà em

“Không cần phiền như vậy, tôi…”

“Không phiền.” cố Tây Trạch đã trực tiếp giơ tay kéo cô.

Vân Thanh khẽ cau mày, vừa định vặn cổ tay né tránh, đột nhiên, một đám ánh đèn xe chói mắt lạnh như băng trực tiếp chạy tới.

Vân Thanh nhìn nghiêng, liền thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc đậu trong bóng đêm, trong lòng như có một lớp mực dày không thể tan, lạnh lẽo sâu thẳm.

Mí mắt giật hai lần, cô nhìn Hàn Mặc từ ghế trước bước xuống xe, kính cán mỏ’ cửa sau.

Gần như cùng lúc đó, áp suất không khí xung quanh giảm xuống mức như muốn đóng băng ngay lập tức.

Vân Thanh lo lắng nuốt nước miếng, nhìn thấy bộ dáng khôi ngô tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, như con dao băng lạnh lùng đâm vào tay cố Tây Trạch đang nắm lấy Vân Thanh …

Vân Thanh có tội không thể giải thích được.

… Coi như cô là một tên lưu manh bị chính thất bắt tại trận mối quan hệ của cô với tra nam, ước gì cô có thể quỳ xuống tạ tội chết.

bố muốn khiến cô mất mặt đến mức khó coi.

Cố Tây Trạch thay vì buông lỏng thi lại nắm chặt tay cô.

Vân Thanh không ngờ cố Tây Trạch càng lúc càng nắm chặt, tỏ vẻ khó chịu: “Cố Tây Trạch, buông ra!”

“Thanh Thanh, em đừng sợ, hôm nay anh ta đừng có suy nghĩ sẽ đưa được em đi.”

Cố Tây Trạch nhìn chằm chằm và bước đi chậm rãi, một người đàn ông giống như Shura trong đêm đen lóe lên một tia tức giận không thể nhận tháy trong mắt anh.

Đây là lần thứ hai họ gặp nhau.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã bị người này đánh, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên cố Tây Trạch bị đánh, chính là trước mặt Vân Thanh! Nỗi nhục đó, anh ta phải trả gấp bội!

Nhưng thự sự, trước khi bị đánh vào đêm hôm đó, cố Tây Trạch đã yêu cầu mọi người kiểm tra danh tính của người đàn ông này, nhưng anh ta không tìm thấy gi cả!

Một người như vậy xuất hiện từ không trung … cỏ lẽ là một người vô danh.

Trận đánh đêm đó chỉ là một tai nạn, hôm nay vệ sĩ của anh ta đều vây quanh ờ đây!

Vân Thanh như muốn khóc nhưng không được, cố Tây Trạch cuối cùng thì con mắt nào nhìn ra cô không 1 muốn rời đi?

“Cố Tây Trạch nếu anh không buông tay, tôi sẽ không khách sáo nữa!”

“Thanh Thanh, người đàn ông này không đáng để em lãng phí thời gian.”

Cố Tây Trạch lạnh lùng nhìn Hoắc Cảnh Thâm đang đi tới gần anh ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc, ^anh mắt càng thêm khinh thường

phản bội, thật sự mất mặt!”

Thấy anh đi tới, Hoắc Cảnh Thâm chỉ là có chút trắng trẻo.

..Đại ca này, thật sự không sợ chết.

Vân Thanh thoáng nhìn thấy Hàn Mặc đang chuẩn bị rút súng, cô nặn ra một nụ cười khá miễn cưõng nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh băng cửa Hoắc Cảnh Thâm.

“Sao anh lại đến đây?”

Hoắc Cảnh Thâm đưa tay về phía cô nhẹ nhàng nói: “Đến đây, về nhà.”

L Được rồi!” Vân Thanh dùng kỹ năng

Trạch rồi ngoan ngoãn nắm tay Hoắc Cảnh Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm ôm cô quay đi.
 
Chương 210


Từ đầu đến cuối, anh cũng không thèm nhìn cố Tây Trạch chút nào, hoàn toàn coi anh ta như không khí.

Loại hoàn toàn thiếu hiểu biết này chắc chắn là nỗi nhục nhã ê chề nhất đối với một kẻ kiêu ngạo như cố Tây Trạch.

Cố Tây Trạch tức giận: “Đứng lại, tôi cho anh đi rồi sao?”

Tên này sợ rằng thật sự cho rằng cái mạng mình lởn …

Vân Thanh đột nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hoắc Cảnh Thâm không lộ ra chút cảm xúc trên mặt, nhưng Vân Thanh có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của anh lập tức lạnh đi, không khí chung quanh cũng từ từ đông cứng lại.

“Có chuyện gì sao?” Anh chậm rãi quay người lại, như thể vừa mới nhận ra Cố Tây Trạch.

muốn tự tìm cái chết, hai tay cô ôm lấy khôn mặt của Hoắc Cảnh Thâm, buộc ánh mắt anh nhìn về phía mình,

Chứng kiến cảnh này khiến máu của Cổ Tây Trạch trào lên, trong mắt anh ta giống như Vân Thanh đang chịu ị đựng nỗi sợ hãi, tự bảo vệ chính I mình.

Cố Tây Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “Thanh Thanh, em không cần phải sợ anh ta! Người của anh hôm nay đều ở đây, anh sẽ đưa em đi ngay!”

Hoắc Cành Thâm đẩy tay cô ra, đôi mắt đen lạnh lùng kia dường như dông cứng xương người từ từ nhìn

đổ tràn ra.

Anh dường như cười nhạt một tiếng, càng lúc càng rùng rợn: “Nói lại đi, anh định làm gì với cô ấy?”

Vân Thanh lúc đó cảm thấy sát khí tăng vọt trong người Hoắc Cảnh Thâm.

Sau đỏ, đuôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh, cô nhìn thấy Lưu Phong đang đứng trong bóng tối như một bóng ma.

Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua khóe mắt chính là con dao bướm trên tay Lưu Phong, toát ra khí tức sát ý mạnh mẽ itừtrong máu… Nhũng vệ sĩ xung

vạm vỡ, to lớn nhưng đều là đồ gối 1 đầu cho bọn họ, quả thật không có tác dụng.

Còn Lưu Phong đang đứng đó, một thanh niên gầy gò và lãnh đạm, sự lãnh ẽo như giảm xuống mức thấp nhất, anh ta chỉ có thể giết người khi Hoắc Cảnh Thâm ra mệnh lệnh.

Anh ta là con dao sắc bén nhất bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh không phải là thánh mẫu gì cả nhưng cô nhất định không thích giết người vô tội, lại càng sợ cảnh đổ

máu …

LCôdột nhiên kêu một tiếng “Hoảc

Lúc Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô, hai tay Vân Thanh nắm lấy bờ vai của anh, nhón chân hôn anh.

Cảnh tượng đột ngột này như đã rửa sạch mùi thuốc súng hòa lẫn trong không khí.

Ngay cả cố Tây Trạch cũng ngây người.

Chiều cao chênh lệch, Vân Thanh ngước cổ lên hôn cỏ chút mỏi, khẽ cắn khóe miệng Hoắc Cảnh Thâm, hai mắt sáng ngẳng đầu nhìn anh, như trong mắt chỉ có anh.

“Chúng ta đi thôi, tôi đói rồi.”

từ biến mất, nhìn cô thật sâu, tỏ vẻ đắc ý.

Vân Thanh nắm tay anh bước ra xe.

Cố Tây Trạch sững sờ tại chỗ, nhìn bọn họ lên xe, chiếc Maybach màu đen biến mất trong màn đêm, hai tay nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.

Nụ hôn ấy đã nói lên tất cả …

Maybach phi êm đềm trên đường.

Ghế sau rộng rãi như một phòng hội nghị nhỏ, Hoắc Cảnh Thâm ngồi trên sô pha, trong mắt có chút lạnh nhạt, nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

không thổ lộ, em sẽ tự mình chịu ậu quả” đã được thể hiện rõ ràng.

Vân Thanh chống hai tay lên đầu gối, ngồi rất đứng đắn.

“Hôm nay tôi đến cùng Chung Li, sau dó … một tai nạn đã xảy ra, cô ấy bị Ị Tư Mộ Bạch cõng đi … Tôi cũng định về nhà, nhưng lại bị cố Tây Trạch nắm lấy ngay khi ra ngoài. Nếu anh không xuất hiện kịp thời, tôi sẽ làm cho anh ta trật khóp cổ tay ngay tại chỗ!” Vân Thanh giải thích từng thứ một, nhân tiện lảm xa khoẳng cách quan hệ với cố Tây Trạch.
 
Chương 211


Hoắc Cảnh Thâm không biết mình có nén tin hay không, dôi mắt den lặng lẽ Ị

Cái nhìn đó khiến Vân Thanh hoảng sợ không thể giải thích được.

“Hoắc Kiến Hoa …” Cô vươn tay kéo

cổ tay áo của anh, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại, ẩn chứa vẻ quyến rũ mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Giống như chiếc lông vũ mềm mại nhất, nó lướt qua trái tim của Hoắc Cảnh Thâm, gợi lên một cảm giác quyến rũ.

Đôi mắt anh hơi lóe sáng.

Vân Thanh định rút tay về, nhưng bàn tay to khô lạnh cùa ngưòi đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô.

cẩn thận lau từng ngón tay của cô, giống như có thứ gì đó bị vấy bẩn … Vân Thanh phản ứng hơi chậm, vừa rồi… Hoắc Cảnh Thâm nắm tay cô … Vân Thanh có chút kích động.

Trong lòng Vân Thanh sinh ra chút phấn khích, cô rướn người đến trước mặt Hoắc Cảnh Thâm chớp chớp mắt “Anh ghen à?”

Hoắc Cảnh Thâm không nhấc mi: “Anh ta không xứng.”

Lúc này xe đột nhiên dừng lại.

Vân Thanh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra có một con phố chợ dêm sôi động.

Cô sửng sốt một hồi, thấy Hoắc Cảnh Thâm đã đẩy cửa bước xuống xe, Vân Thanh nhanh chóng đuổi theo.

“Sao lại đến đây?”

Hoắc Cảnh Thâm khẽ liếc cô: “Lúc nhỏ không phải là cô thích đi những nơi như thế này sao?”

“Sao anh biết?” Vân Thanh càng thêm kinh ngạc.

Khi Cố Tây Trạch nói với cô chuyện chợ đêm vừa rồi, Hoắc Cảnh Thâm vẫn ờ trong xe, anh không thể nghe thấy, trừ khi…

‘Anh củng có thé đọc mỏi!’’

Hoắc Cảnh Thâm không phản bác, anh chì ngầm đồng ý.

Vân Thanh còn muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên tối sầm lại, anh dứt khoát vươn tay kéo cô vào lòng, chiếc xe máy phóng từ phía sau suýt chút nữa đã xẹt qua góc quần áo của Vân Thanh ròi bay vụt qua.

Cô còn đang kinh ngạc: “Người này sao lại không biết bấm còi!” Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn ngưò’i đàn ông trên xe đội mũ bảo hiểm, trên cánh tay có hình xăm một con trăn đen, trong người lóe lên một luồng sát khí lạnh lẽo.

Hoắc Cảnh Thâm, bất giác nhéo góc quần áo của anh, cảm thấy hơi chột dạ: “Làm sao vậy… có phải thấy không khỏe không?”

Bệnh tình của anh như một quả bom hẹn giờ tích tắc, thần kinh Vân Thanh căng thẳng.

Hoắc Cảnh Thâm thu hồi ánh mắt, nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trong tay mình, anh đã bình thường trở lại.

“Không. Không phải đói sao? Đi ăn chút gì đi.”

Ị Khi Vân Thanh không để ý, Hoắc Cánh Thâm liếc nhìn Lưu Phong

d

gật đầu, liền biến mất vào trong đám người.

Chợ đêm rất náo nhiệt người ra vào, Hoắc Cảnh Thâm hiển nhiên không quen cũng không thích kiểu này, đối với đồ ăn ở đây cũng không cỏ hứng thú.

Nhưng anh không hề tỏ ra sốt ruột.

Trong suốt chặng đường, Hoắc Cành Thâm giữ Vân Thanh bên cạnh để ngăn cản đám đông.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ tuấn tú của Hoắc Cành Thâm, trong lòng kích động như vậy những người bất tử bị đày xuống trần yian củng bị nhiém phao cùa thi

Chợ đêm rất náo nhiệt người ra vào, Hoắc Cảnh Thâm hiển nhiên không quen cũng không thích kiểu này, đối với đồ ăn ở đây cũng không có hứng thú.

Nhưng anh không hề tỏ ra sốt ruột.
 
Chương 212


Trong suốt chặng đường, Hoắc Cành Thâm giữ Vân Thanh bên cạnh để ngăn cản đám đông.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm, trong lòng kỉch động như vậy những người bất tử bị đày xuống trần igỊaỊ^ũn^inhiểĩT^há^ỹ^hẮ

Vân Thanh đột nhiên có ảo giác, cô và Hoắc Cảnh Thâm đã tiêu diệt đám đông, dường như cũng đã trở thành một đôi nam nữ bình thường nhất… một cặp đôi yêu nhau.

Ý nghĩ này khiến cô đỏ mặt tim đập mạnh, như một cô bé mới bắt đầu biết yêu.

Khi Vân Thanh đang xếp hàng mua kẹo, Hoắc Cảnh Thâm nhận một cuộc gọi ở cơ quan, anh đi đến một góc yên tĩnh để trả lời, đã đảm bảo rằng Vân Thanh vẫn ở trong tầm mắt của anh.

cúp

biên

“Thanh Thanh!” Một vết nứt cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt luôn lãnh đạm của Hoắc Cảnh Thâm.

Anh lao vào đám đông, bắt gặp những khuôn mặt lạ lẫm.

Sự bạo lực và kiêu ngạo khát máu Ị của Hoắc Cảnh Thâm gần như bộc phát, lúc này anh chí muốn nhấn chìm đám người ngáng đường này bằng máu …

Đột nhiên, phía sau có người kích động vỗ vai anh.

Hoắc Cảnh Thâm siết chặt cổ tay đột nhiên quay lại, hai mắt đỏ bừng kinh hài.

Nụ cười trên mặt Vân Thanh lập tức đông cứng lại, cô không ngờ phản ứng của Hoắc Cảnh Thâm lại rõ ràng như vậy, xương tay gần như bị anh bóp nát, khuôn mặt tái nhợt vì đau.

Nhưng điều khiến cô thực sự run sợ chính là vẻ mặt của Hoắc Cảnh Thâm, sát khi lạnh lùng và tuyệt vọng mà cô chưa từng thấy …

“Hoắc Cảnh Thâm…”

Giọng nói có phần bối rối của cô dường như khiến anh tỉnh táo trở lại.

Đỏi mắt của Hoắc Cảnh Thâm tặp trung vào khuôn mặt cùa cô, cuối cùng cũng có cảm ứng đưọc nhiệt độ

rồ.

“Ai bảo cô chạy lung tung?!’ Bộ dạng tức giận của đại ma vương cũng đủ sợ rồi…

Vân Thanh thừa nhận hèn nhát thành thật giải thích: “Tôi đi mua một thứ …”

Bầu không khí xung quanh Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng hơn, không thèm nghe cô nói xong, kéo cô lên xe.

Vân Thanh không ngờ anh lại tức giận như vậy, cô chỉ có thể ngậm miệng đi theo Hoắc Cảnh Thâm lên xe.

Vân Thanh muốn phát kẹo ngọt, nhưng anh lại không nhận ra được vị ngọt.

Cô nhìn xuống chiếc hộp nhỏ trong túi, trong đó có món quà mà cô chọn cho Hoắc Cảnh Thâm… Chỉ còn chiếc cuối cùng nên cô chạy tới giật lấy nên chưa kịp nói cho anh biết.

Khó khăn lắm mới giành được …

Xe dừng ờ Ngự Cảnh Viện, Vân Thanh xuống xe trước, nhưng quay đầu lại thấy Hoắc Cảnh Thâm vẫn ờ trên xe.

Ị Hàn Mặc nói: “Thưa phu nhân, Tứ gia UJ chuyện gáp phái tới công ty giải

Hoắc Cảnh Thâm cũng không thèm nhìn cô một cái, lạnh lùng ra lệnh “Lái xe đi.”

Chiếc Maybach màu đen phi nhanh và dần biến mất trong màn đêm.

Vân Thanh đứng tại chỗ, vẻ mặt khó giấu.

Cô lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, trong đó có một sợi dây thừng màu đỏ sẫm, phương pháp đan dây là nút thắt bình an cổ xưa, có nghĩa là bình an và suôn sẻ …

“Phu nhân, cô đã về!” Quản gia Phúc Bá chào hỏi.

n

Tứ gia thật chuẩn. Nửa tiếng trước, cậu ấy bảo tôi để phòng chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô, nói rằng nửa tiếng nữa cô sẽ về. Qủa nhiên, không kém một phút nào!”

Vân Thanh nghi ngờ bên tai có vấn đề: “Hoắc Cảnh Thâm kêu ỏng chuẩn Ị bị đồ ăn khuya cho cháu?”

“Vâng!” Phúc Bá thề “Hiếm khi Tứ gia đích thân ra lệnh cho tôi, tôi có thể làm sai sao!”

Sự mất hồn vừa nãy của Vân Thanh đó trong nháy mắt biến mất.

“Phúc Bá, lát nữa cháu quay lại ăn sau!”
 
Chương 213


Thì ra là có người ở đó, chỉ một câu nói thôi cũng có thể khiến tâm trạng của cô sống lại.

Vân Thanh nóng lòng muốn gặp Hoắc Cảnh Thâm lúc này, muốn đích thân giao món quà mà cô đã mua cho anh … Anh ấy sẽ thích chứ?

Tòa nhà Empire State, văn phòng.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh ngột ngạt, đặc quánh đến mức buồn nôn.

Có hai người đang quỳ trên mặt đất, một người đàn ông đầu trọc đả chết, bảy lỗ thông

miệng

của anh ta đang chảy máu, trên cánh tay anh ta xăm một con trăn đen.

Còn bên cạnh anh ta, một người đàn ông khác, người vẫn còn đang lay lắt, đang hét lên trong đau đớn.

“Hoắc Cảnh Thâm, tên khốn kiếp! Tôi là chú sáu của cậu … Cậu dám đối xử với tôi như thế này!!”

Hoắc Sùng Nhân – ngưòi đứng thứ hai của tập đoàn Hoắc gia, ngưò’i đã từng kiêu ngạo và độc đoán, bây giờ đang quỳ trên mặt đất, như thể ông ta đã bị moi ra từ một vũng máu.

Bảy lỗ huyệt của ông ta vẫn đang I chảy máu, đôi mắt đỏ như máu của ông ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha.

“Đồ súc sinh độc ác, mày phải chết!” Hoắc Cảnh Thâm cúi đầu, thản nhiên chỉnh lại tay áo.

sồ cao từ ánh sáng

Trên người anh không hề có chút ấm áp của con người, đôi môi mỏng mấp máy, lạnh lùng tàn nhẫn: “Tiếp tục tiêm.”

Ị “Không… không!!” Hoắc Sùng Nhân khiếp sợ, đau đớn giống như luyện ngục, ông ta không thể đứng vững

“Hoắc Cảnh…..Hoắc Cảnh Thâm,

cầu xin con, hãy buông tha cho cậu!”

Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi nâng mi mắt, mang theo ánh mắt lạnh hơn ánh trăng khiến người ta rùng mình.

Hoắc Sùng Nhân biết rằng mình không còn cơ hội sống.

Con người ông ta ai cũng coi như là.đô bò di, thu doạn tàn nhân, lói

ác độc hơn bất cứ ai.

Hoắc Sùng Nhân nằm liệt trên mặt đất, cuồng vọng chửi rủa anh: “Hoắc Cảnh Thâm mày sẽ bị trừng phạt!! Một tên ác ma như mày giết người không ghê tay, sớm muộn gì cũng cũng sẽ chết thảm!”

Hoắc Cảnh Thâm nhàn nhạt chế nhạo, trong ngực ho nhẹ một tiếng “Cơ thể này của tôi đã thối rữa và hoại tử từ bên trong rồi. Tất nhiên tôi sẽ chết một cách thê thảm. Nhưng ông sẽ không nhìn thấy ngày đó.”

…Là một con quái vật, anh ta không quan tâm đến tính mạng của chính mình chút nào!

Hoắc Sùng Nhân đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.

“Mày không phải đang quan tâm đến người phụ nữ tên Vân Thanh kia sao? Mày có điểm yếu, nhất định ngày nào đó mày cũng sẽ mất đi thôi!”

Nghe thấy hai chữ Vân Thanh nói, đôi mắt đen lạnh của Hoắc Cảnh Thâm ngưng tụ thành băng.

Hoắc Sùng Nhân mặt đầy tơ máu, điên cuồng hét lên: “Anh ba nhất định sẽ báo thù cho tôi! Mày sẽ nhìn người phụ nữ kia chết thê thảm trước mặt mày!”

Thâm không hề có chút ấm ức, còn ra vẻ mặt khinh thường đầy mỉa mai.

“Đó chì là một người phụ nữ mà tôi trêu chọc, vậy mà ông coi cô ta là điểm yếu của tôi? À … chính là chơi đến ngán thì thôi, Hoắc Khải Lễ tốt nhất là nên thay tôi dọn dẹp sạch sẽ

các người đường.”

Còn bây giờ, tiễn ông lên

Khi Lưu Phong đi về phía ông ta, Hoắc Sùng Nhân đã hoàn toàn gục xuống, gân bị đứt lìa, hoàn toàn không thể đứng dậy được, chỉ có thể liều mạng vặn vẹo đi về phía cánh cửa khuất.

I^Hoác Cành Thảm hờ hùng nhìn ông Lta ạiảy dụa, cho dận khi Hoac Súng

Nhân chuẩn bị trèo ra cửa, như năm lấy cơ hội, ông ta mó’i nhìn về phía Lưu Phong.
 
Chương 214


Gần như cùng lúc đó, Lưu Phong giống như một bóng ma, một mũi kim đâm vào cổ Hoắc Sùng Nhân.

I Hoắc Sùng Nhân lăn lộn la hét trên mặt đất, lăn ra cửa rồi co giật nuốt nước bọt, máu đen từ bảy lỗ thông chảy ra … Nhưng đôi mắt đó không nhắm lại mà nhìn chằm chằm hướng ngoài cửa.

Cơn ớn lạnh quét qua cơ thể.

Vân Thanh đứng trong hành lang nhiệt độ không đổi, cô chỉ cảm thấy Ị lạnh thấu xương, sâu tận xương I tủy …

Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm lượn lờ bên tai cô. ‘Đỏ chỉ là người phụ nữ mà tôi trêu trọc, ông coi cô ta là điểm yếu của tôi? À … chính là chơi đến ngán thì thôi, Hoắc Khải Lễ tốt nhất là…;

‘Hỏa ra hôm nay anh tức giận như vậy, không phải vì quan tâm đến cô … mà là vì anh quá chán ngán cô;

Ván Thanh kìm lòng không nổi, nội J iQQ nhu bi cuồn vao nhau ma VÕL

nát, đau lắm… Cô ứa nước măt.

Mấy ngày nay, Hoắc Cảnh Thâm dường như tốt với cô hơn rât nhiêu, vì vậy cô bắt đầu ảo tường một cách viển vông rằng anh có thể đã dẩn dần I yêu cô…

Cô thậm chí còn quên mất bản chất của Hoắc Cảnh Thâm tàn nhẫn và độc ác như thế nào …

… Trong mắt anh, cô có lẽ chỉ là một con cờ.

Chiếc hộp trong tay Vân Thanh bị nhéo đến biến dạng, cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực.cười, giống như một tẽn hè, tự ảo

Cô quay người lẳng lặng rời đi.

Sợi dây thừng bình an trong hộp bị ném vào thùng rác bên cạnh thang máy …

Thi thể của Hoắc Sùng Nhân được đem xuống nơi tối tăm để xử lý.

Lưu Phong bước ra, trầm giọng báo cáo với Hoắc Cảnh Thâm: “Tứ gia, anh đoán không sai. Hoắc Sùng Nhân không chỉ giấu thiết bị theo dõi, còn, cho kẻ nghe trộm… Hoắc Sùng Nhân, lão quái vật kia, ngay ra em trai ruột cũng không tha.”

Khuôn mặt đẹp đẽ của Hoẳc Cảnh Thâm đan xen sáng tối, không thể

Một lúc sau, anh đứng dậy, chỉ buông một câu. “Dọn dẹp chỗ này đi.”

“Vâng.



Bước tới lối vào thang máy, ánh mắt của Hoắc Cảnh Thâm rơi vào thùng rác bên cạnh một giây trước khi bước I vào thang máy.

Anh nhìn thấy một sợi dây màu đỏ không thuộc về nơi đây đang nằm bên trong đó…

Sau đó, sắc mặt cùa Hoắc Cảnh Thâm không chút báo trước tốl sầm lại.

chấm hỏi cực lớn.

Tại sao Tứ gia lại mất bình tĩnh

vi cái thùng rác?

Có thể thấy được vẻ mặt lạnh băng của Tử gia, Hàn Mặc kinh ngạc đến Ị mức khống dám hỏi một lời.

Cảnh tiếp theo, quai hàm Hàn Mặc rớt xuống.

Chỉ thấy rẳngchù của anh ta, người bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ thực sự đã nhặt một sợi dây màu đò từ thùng rác.

Iđôì môi mỏng của Hoắc Cành Thâm L mím chặt, nhìn chằm chằm sợi dây lu ng mau dó trona tay, co mòt SƠI

tóc dài đen nhánh quấn quanh, buông xuống thắt lại… Nguyện chung một lòng.

Hoắc Cảnh Thâm nhắm chặt hai mắt, lạnh giọng ra lệnh: “Đi bật camera thang máy lên!”

Camera giám sát nhanh chóng được chuyển đến trước mắt Hoắc Cảnh Thâm, ghi lại rõ ràng cảnh Ván Thanh ra vào.

Sự vui mừng khi đến và sự thất vọng khi rời đi đều được ghi lại một cách rõ ràng.

Tim Hàn Mặc đập nhanh, nhìn về phía cửa phòng làm việc mà lạnh sống lưng.

Phu nhân cô ấy đang đứng ở cửa, cô ấy chắc chắn đả nghe và nhìn thầy!

đối với phu nhân của anh, không nghi ngờ gì nữa từng chữ đều vạch trân âm mưu…

Hàn Mặc mồ hôi lạnh chảy ròng xuống, một cơn gió lạnh lướt qua bên cạnh anh ta.

Giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm toát ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ: “Chuẩn bị xe trở về Ngự Cảnh Viện!”

Chiếc Maybach màu đen phi nhanh như gió trong đêm.
 
Chương 215


Bên trong xe, áp suất không khi giảm xuống mức đóng bảng.

‘ Tôi xin loi, số mà anh gọi đả tắt

Hoắc Cảnh Thâm lắng nghe âm thanh nhắc nhở lạnh như băng bên tai, một làn sương mù bao phủ đôi lông mày đen của anh.

Hàn Mặc đang lái xe ở hàng ghế đầu cảm thấy toàn bộ tấm lưng của minh như sắp đóng bảng.

Anh ta nặn ra một nụ cười khô khốc, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Tứ gia, có lẽ điện thoại của phu nhản hết pin rồi…”

Lưu Phong đang ngồi bên ghế phụ, hừ lạnh một tiếng, lầm bầm nói: “Làm gì trùng họp như vậy, cứ phải hết pin lúc này sao?”

làm anh ta từ bỏ.

Lái xe với tốc độ bình thường mất một tiếng, hai mươi lăm phút cuối cùng, xe chạy đến Ngự Cảnh Viện.

Hoắc Cảnh Thâm bước xuống xe đóng sầm cửa, anh nới lỏng cổ áo, trên mặt không chút biểu hiện đi về phía tòa nhà phòng ngủ chính nhỏ I nơi họ ờ.

…Cô bé đó, tốt hơn hết là đừng chạy trốn khỏi đây!

Thế nhưng, khi cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, bên trong tối đen trống rỗng lạnh toát.

Lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm từ từ nâng lên rồi hạ xuống, hơi thờ kéo căng thẳng thần kinh của anh, như đang cố kìm nén một loại cảm xúc sắp bùng phát hay sụp đổ.

Đêm nay, Hoắc Cảnh Thâm lần thứ Ị hai nhận ra trái tim trống rỗng là như I thế nào, mà còn là vì cùng một người…

Cảm giác xa lạ này khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết, Hoắc Cảnh Thâm hưng trí chỉ muốn thấy máu.

Đúng lúc này, sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên quay người lại, phía sau anh là cô gái nhỏ hay quấy rầy anh đang mặc áo ngủ.

Vân Thanh lặng lẽ đứng đó, nửa cơ thể dưới ánh trăng nửa cơ thể trong màn đêm, bình tĩnh đến khó tin.

Anh nghĩ cô sẽ mất bình tĩnh với anh và gây chuyện, nhưng không có chuyện gì cả.

Hoắc Cảnh Thâm dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Em nghe thấy rồi?”

Vân Thanh dương nhiên hiểu ý cùa anh, cô cũng không ngây thơ nghĩ rầng mình có thế trốn tránh Hoắc Cánh I ham gia bọ như khòng co

chuyện gì xảy ra.

… Cô cúi đầu cười nhạt, trong lòng có ý tứ hàm xúc, Hoắc Cảnh Thâm cảm giác được thanh âm nhẹ bẫng đâm vào tim mình như kim châm.

Nhói nhói như kim châm không thể xem nhẹ.

“Hoắc Cảnh Thâm.” Vân Thanh ngẩng đầu, đáy mắt trong veo vẫn còn dấu vết khóc, nhưng cô sẽ không rơi lệ trước mặt Hoắc Cảnh Thâm một lần nữa, anh “Anh không thích tôi, tôi không trách anh. Nhưng tôi sẽ không dể anh hạ thấp tôi!”

Hoắc Cảnh Thâm mím đôi môi mỏng nhìn cô.

Thật buồn cười, anh thế mà lại thực sự tức giận?

Anh cỏ tư cách gì mà giận cô?

Tức giận vì cô khống phối họp như một kẻ ngốc?

“Trước đây tôi bị coi là ngu ngốc, mơ tường bản thân đơn phương có chơi có chịu. Nhưng từ hôm nay, tôi không muốn nữa!”

Giọng Vân Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, sự kiêu ngạo tận bên trong khiếncô giống như một con thú nhỏ Éắáá na‘ m

Cô thích anh, nhưng cô sẽ không để bản thân đánh mất phẩm giá của mình.

Vân Thanh đưa bản hợp đồng vừa soạn cho Hoắc Cảnh Thâm, nở nụ cười tiêu chuẩn của một thương nhân.

“Nhưng nếu không thể nói chuyện yêu đương, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện làm ăn. Tôi đã hứa với bà nội là sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh đến cùng. Nhưng cũng không phải miễn phí, anh Hoắc, chi tiết về chi phí y tế của tôi ờ đây. Nếu anh không có bất kỳ ý kiến nào, vui lòng thanh toán trước hóa don.
 
Chương 216


Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn, không chỉ liệt kê chi phí súp và thuốc, chi phí thăm khám thủ công mà còn cả chi phí ăn uống kèm theo, và đi kèm là… chi phí ngủ theo giờ.

: Tính toán từng giờ.

I Vân Thanh chớp mắt “Anh Hoắc, giá này chắc nằm trong mức anh có thể chấp nhận được, phải không?”

“Đương nhiên.” Hoắc Cảnh Thâm cười, nhưng giọng điệu càng trầm, càng cảm thấy rùng rợn.

Nhưng mà, cô còn chưa kịp nhâc chân lên đã bị Hoắc Cảnh Thâm bế lên, ném thẳng lên giường lớn.

Không cho cô một chút cơ hội phản kháng, Hoắc Cảnh Thâm cong hai chân dài quỳ bên eo cô, giữ chặt cô ở dưới người.

Vân Thanh biết giãy dụa là vô ích, cô đơn giản không phản kháng, nằm dưới anh nờ nụ cười quyến rũ mê người.

“Anh Hoắc…” Vân Thanh chậm rãi duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua yết hầu có chút nâng lên của Hoắc Cảnh Thâm, nhẹ giọng nói: “Cái

náy không

có trong hợp đồng.”

Căn phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng, lọt vào trong lạnh lẽo và lặng lẽ, bụi bay lơ lửng dưới ánh trăng đó, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của ai đó.

Cập ŋhật truyện full nhanh nhất tại w*eb лhayho.cом

Hoắc Cảnh Thâm nhìn người phụ nữ nhỏ bé phía dưới thân mình, đôi mắt đen lạnh lùng như một vực sâu không đáy không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Anh đột nhiên câu môi, ý cười không tới đáy mắt, lạnh lùng tà mị.

“Này—” Vân Thanh đau đến mức thờ hổn hển.

L Người dàn ông khốn này thực sự J L nam láy tay_çô, dung han) rang sãc J

của minh cắn các đầu ngón tay của cô.

Hoắc Cảnh Thâm dùng đầu lưỡi liếm đi những giọt máu ri ra trẽn đầu ngón tay cô, nhưng ánh mắt anh không hề rời khỏi khuôn mặt cô, nhìn thấy vẻ đau đớn và bộ dạng quyến rũ của cô, anh có vẻ hài lòng.

“Tiếp theo tôi sẽ làm cái không có trong hợp đồng…”

Hoắc Cảnh Thâm từ từ cúi xuống, người đàn ông đẹp đến rung động lòng người, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, thân thể Vân Thanh không tự chủ được hơi run lèn, giây

iọng nói tràn ra trầm thấp khàn khàn, gợi cảm đến mức hai chân mềm nhũn.

Anh nói “Ra giá đi, Vân tiểu thư.”
 
Chương 217


Mẹ nó!

Vân Thanh không chịu nồi nữa, chửi thầm trong lòng.

Nói tới mặt dày vô liêm sỉ, cô không thề nào bằng được tên đàn ông khốn kiếp này!

“Cút, anh không trà nồi đâu!” Vân Thanh giận dữ đẩy Hoắc Cảnh Thâm ra, nhưng người đàn ông đứng vững như núi, không nhúc nhích chút nào.

Ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng, nham hiểm nhìn chằm chằm cô.

“Tôi không trả nổi?”

Vân Thanh cảm thấy tức cười, lạnh lùng khiêu khích: “Tôi chì lên giường với người đàn ông yêu tôi, anh Hoắc có thế thỏa mãn điều kiện này chứ?”

Câu nói này, khiến đôi bàn tay đang nắm cồ tay cô của Hoắc Cảnh Thấm đột nhiên siết chặt hơn, gương mặt tuấn tú u ám khiến người ta nghẹt thở.

Vân Thanh nghểnh cổ lên, nhìn thẳng vào anh, không hề

nhượng bộ.

Cô nghĩ mình thật sự đã điên rồi khi vào lúc này trong lòng vẫn còn một tia hy vọng với Hoắc Cảnh Thâm.

Nhưng giây tiếp theo, Hoắc Cảnh Thâm đã nhìn đi chỗ khác, lực giữ tay cô cũng đột nhiên giảm bớt. Hoắc Cảnh Thâm xoay người, nằm bên cạnh cô, chiếc giường bên cạnh bị trọng lực làm cho lún xuống, chút hy vọng vừa dấy lên trong lòng cô đã bị đè nén thành cát bụi, vỡ nát.

Cô quay lưng, thân người dần dần co quắp lại.

Nhưng ở nơi Vân Thanh không nhìn thấy, Hoắc Cảnh Thâm đang ôm chặt tấm lưng gầy của cồ, trong ánh mắt hiện lên nỗi đau phức tạp khó tả.

Anh cau mày, hạ giọng nói: “Vân Thanh…”

vẫn chưa dứt lời, điện thoại của anh vang lên.

Đôi tay chạm vào vai cô của anh cứng đờ, rồi rụt trở lại.

Vân Thanh nghe thấy giọng nói trong điện thoại, anh hạ giọng nói: “Dĩ Nhu, sao vậy?”

— Tần Dĩ Nhu.

Vân Thanh trùm chán kín mít, quấn mình giống như con nhộng.

Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn rồi đưa tay kéo đầu cô ra ngoài, Vân Thanh bị lôi ra khỏi chăn mắt nhìn trừng trừng anh.

Trong lòng thầm mắng chửi người đàn ông khốn kiếp này!

Hoắc Cảnh Thâm bị chọc tức tới mức bật cười, đôi bàn tay to lớn nắm chặt gương mặt nhỏ của cô, bị ép giống như một chú cá nóc, giọng trầm xuống nói: “Thử chửi tồi một câu nữa xem!”.

Tần Dĩ Nhu ỏ’ đầu dây bên kia nghe rất rõ.

Kỳ thực giọng điệu này không được coi là dịu dàng, thậm chí còn có phần dọa nát một cách dí dỏm.

Quả nhiên không nói với cô ta như vậy.

Hoắc Cảnh Thâm trước mặt cô ta, mãi mãi đều mang dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh, không bộc lộ cảm xúc…

Tần Dĩ Nhu cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, cô ta coi như không có chuyện gì nhẹ nhàng nói: “Cảnh Thâm, anh có còn nhớ ba nám trước đã từng đồng ý với em, sau này chỉ cần em nói, dù có khó thế nào anh cũng sẽ giúp em

hoàn thành 4 chuyện.”

Cô ta vì cứu anh, mà cận kề quỷ môn quan, chịu đủ loại giày vò.

Vì ơn cứu mạng này, anh đã đồng ý làm 4 chuyện coi như trả ơn cô ta.

Hoắc Cảnh Thâm sẽ không bao giờ nuốt lời.

“Em nghĩ ra rồi?” Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng như nước.

Tên đàn ông khốn kiếp này hung dữ với mình, vậy mà lại đối xử dịu dàng với Tần Dĩ Nhu.

Vân Thanh không có tâm trạng nghe bọn họ tán tỉnh!

Nhân lúc Hoắc Cảnh Thâm không đề ý, cô bắt ngờ đá vào bụng anh.

Hoắc Cảnh Thâm nhanh tay lẹ mắt chặn lại, bàn chân nhỏ nhắn của cô lướt qua bộ phận kín đáo nhất của anh.

Mặt Hoắc Cảnh Thâm tối sầm lại.

“Nhóc con, ngửa đòn à!”

Ánh mắt Vân Thanh hiện lên một tia gian xảo muốn phục thù, không biết dũng khí từ đâu mà nũng nịu hét lớn vào điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm: “Chồng, tối qua anh chỉnh đốn người ta còn chưa đủ sao? Lưng người ta giò’ vẫn còn đau đây này…”

Mẹ nó, tên đàn ông khốn kiếp này cứ từ từ mà giải thích!

Vân Thanh hét xong, lập tức nhảy xuống giường, lao nhanh vào phòng tắm với tốc độ chạy nước rút 100m.

Một tiếng nũng nịu “Chồng” làm người ta dựng tóc gáy, khiến Hoắc Cảnh Thâm đứng hình nửa giây, đợi tới khi anh tỉnh táo lại, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng của Vân Thanh, đang chạy vào phòng tắm.

‘Cạch—’ Tiếng cửa khóa lại.

Được lắm…

Hoắc Cảnh Thâm hít một hơi, vừa trả lời Tần Dĩ Nhu ở đầu dây bên kia, vừa xuống giường, bước dài về phía phòng tắm.

“Muốn anh giúp em việc gì?”

Tần Dĩ Nhu đương nhiên nghe thấy tiếng động khi nãy, còn có cả lời nói của Vân Thanh.

Bên tay cô ta là bông hồng đã bị nghiền nát, gai đâm vào lòng bàn tay rì máu, nhưng lại không hề cảm nhận được sự đau đớn.

“Cảnh Thâm, em muốn mượn danh tiếng của Tập đoàn Đế Vương, đầu tư 8 tỉ vào Tập đoàn Vân thị.”

4 chữ Tập đoàn Vân thị, khiến Hoắc Cảnh Thâm khựng lại một chút, anh đáp: “Được.”

Tần Dĩ Nhu nở nụ cười: “Cảm ơn anh Cảnh Thâm, em biết anh sẽ không từ chối lời em nói.”

“Vẩn còn 3 chuyện nữa, nghĩ xong rồi thì nói với anh.”

Tần Dĩ Nhu còn muốn nói gì đó, nhưng bị Hoắc Cảnh Thâm

lạnh lùng tắt máy.

Vân Thanh ở trong phòng tắm chỉ nghe thấy tiếng bước chân dừng trước cửa, cách một cánh cửa đã khóa, cô dường như cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ tỏa ra trên người đàn ông ngoài cửa kia.

“Mở cửa, đừng đề tôi nói tới lần thứ hai.” Giọng nói lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Thâm.

Giờ nhất định anh hận không thể tóm cô, dám để Tần Dĩ Nhu hiểu lầm…
 
Chương 218


Vân Thanh chỉ cảm thấy bản thân khi nãy quả thực đã điên rồi, sự xấu tính trở thành lòng dũng cảm, lại dám ở trước mặt Hoắc Cảnh Thâm khiêu khích Tần Dĩ Nhu.

Cho dù người chồng Hoắc Cảnh Thâm nói không thích Tần Dĩ Nhu, nhưng biểu hiện của Hoắc Cảnh Thâm…rõ ràng đối xử với Tần Dĩ Nhu khác so với mọi người!

Vân Thanh nắm chặt chốt cửa, sợ hãi: “Tồi nhận sai, tồi sẽ xin lỗi giải thích với Tần tiểu thư…”

Điều cồ nhận sai, lại là cái này…

Hoắc Cảnh Thâm ấn vào huyệt thái dương hơi sưng của mình, chầm chậm nói.

“Gọi hai tiếng nữa.”

Vân Thanh ở trong phòng: “…Hả?”

Yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói trầm xuống: “Em vừa gọi tôi thế nào, giờ gọi thêm hai tiếng nữa, tôi sẽ tha cho em.”

Cồ vừa gọi anh…Vân Thanh đột nhiên nhớ lại, nhìn

thấy bản thân mình trong gương, mặt đỏ ửng lên.

Cách tên đàn ông khốn nạn này làm nhục cô sao lại đặc biệt thế này?

“Gọi hai tiếng, hay là để tôi đạp cửa xông vào?” Hoắc Cảnh Thâm sốt ruột nói.

Khi nãy là buột miệng nói mà không suy nghĩ, không có gánh nặng tâm lí.

Vậy mà thật sự phải gọi anh hai tiếng…Vân Thanh cắn môi, kiềm nén cảm giác nhục nhã trong lòng, giọng nói run rầy: “…Chồng.”

Chỉ cách một cánh cửa, Hoắc Cảnh Thâm im lặng lắng nghe, nói tiếp: “ơi, gọi thêm lần nữa.”

“…Chồng.” Vân Thanh mặt đỏ bừng.

Tên đàn ông này rốt cuộc là loại biến thái gì chứ!

Vân Thanh ngồi xổm trên mặt đất đợi một hồi lâu, bên ngoài không có tiếng động gì.

Cô cẩn thận mở hé cửa, bên ngoài phòng ngủ không có ai, Hoắc Cảnh Thâm đã ra ngoài, nhưng trước cửa phòng tắm

có đôi dép của cô.

Hoắc Cảnh Thâm lái một chiếc xe thể thao từ trong gara ra ngoài, chạy nhanh trong bóng đêm, gió lướt qua gương mặt, anh lạnh lùng nhíu mày, sự phiền muộn trong lòng không hề giảm bớt.

Anh rút điện thoại ra, gọi cho Tư Mộ Bạch.

“Ra ngoài.”

Nghe giọng điệu này, liền biết tâm trạng bây giờ của Tứ gia không được tốt.

Tư Mộ Bạch nhìn Chung Ly ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, hạ giọng nói, bắt đầu đùn đẩy: “Tồi đang bận, hay là cậu gọi Lục Kì Hữu.”

Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn không nghe mấy lời thừa thãi.

“Cho cậu 20 phút tới Dạ sắc, nếu không Chung Ly sẽ nhận được một phần quà bất ngờ.”

Tư Mộ Bạch: “…15 phút tôi sẽ tới.”

Rất ít người biết, ông chủ phía sau của Dạ sắc chính là Tư Mộ Bạch.

Khi anh vội vàng tới, Hoắc Cảnh Thâm ngồi một mình trong cân phòng trên tầng hai, toàn thân toát ra khí lạnh u ám, trong vòng bán kính 20m không cỏ ai dám bước vào.

Nhưng nó không phải là điều đáng sợ nhất…

Tư Mộ Bạch vẻ mặt khó hiểu nhìn cốc sữa trong tay Hoắc Cảnh Thâm.

…Tới quán bar dưỡng sinh như thế có phải có chút quá đáng không?

“Nói, cỏ phải vợ cậu lại làm gì cậu rồi không?” Tư Mộ Bạch tiện tay nới rộng cổ áo, lấy một ly rượu Vodka cho mình, rượu chưa tới miệng, đã bị Hoắc Cảnh Thâm lạnh lùng liếc xéo.

Tư Mộ Bạch:

Khi Hoắc Cảnh Thâm không vui, anh sẽ khiến những người bên cạnh anh càng không vui hơn.

Tư Mộ Bạch vẫy tay gọi người quản lí đích thân phục vụ mình tới, hít một hơi, rồi mỉm cười nói: “Giúp tôi làm nóng cốc sữa này.’’

Người quản lí giữ phép, kính cẩn: “…Vâng.”

Hoắc Cảnh Thâm không mờ miệng nói điều gì hết.

Cốc sữa trong tay đã nhìn thấy đáy.

Anh ngày trước không thích vị ngọt nhất, nhưng giờ uống vào, dường như cũng không khó uống đến vậy.

Tư Mộ Bạch hết sức kiên nhẫn ở bên cạnh, cũng không nói bất cử điều gì.

Anh ta biết tính cách của Hoắc Cảnh Thâm, muộn thế này còn gọi anh ta tới không phải vì muốn dốc bầu tâm sự, mà chỉ vì anh không vui, muốn người ở bên cạnh càng không vui hơn.

Hôm nay, anh ta khá nhọ.

— ‘Buzz’

Điện thoại kêu lên, Tư Mộ Bạch mỏ’ WeChat ra, là tin nhắn của Chung Ly.

— [Anh ở đâu?]

Tư Mộ Bạch khẽ cong khóe miệng, kiên nhẫn đáp lại từng chữ một: [“Anh có chút việc, quay về sau. Mang bữa khuya về cho em?]

Chung Ly: [Hứ, không thèm.]

Khóe miệng của Tư Mộ Bạch càng cong hơn: [Đầu thỏ cay?”

Chung Ly: [Hai phần.]

Tư Mộ Bạch khẽ cười, vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt âm u của Hoắc Cảnh Thâm, anh chậm rãi cất điện thoại đi.

“ Tôi chỉ có thề ở ở bên cậu nhiều nhất là 30 phút nữa.”

Hoắc Cảnh Thâm khẽ sờ vào sợi dây màu đỏ trên cổ tay, trên gương mặt lạnh lùng anh tuấn, hiện lên sự hoang mang hiếm thấy. Anh nói, “Tôi có hối hận rồi.”

Tư Mộ Bạch khẽ sững người, tư thế ngồi uề oải lúc đầu cũng trở nên nghiêm túc.

Hoắc Cảnh Thâm đặt cốc sữa xuống, nhìn Tư Mộ Bạch: “Tôi dường như có thể hiểu, năm đó vì sao cậu lại đưa Chung Ly đi.”

Khi ấy, anh coi thường khinh bỉ hành động của Tư Mộ Bạch.

Giờ, báo ứng đã tới rồi…

Chì là trước giờ anh không tin mệnh số, muốn thử xem cỏ lẽ sẽ có điều ngoại lệ, nhưng giờ, Hoắc Cảnh Thâm nhận ra, nếu món đồ đặt cược là Vân Thanh, có lẽ anh sẽ không thể để mất…
 
Chương 219


Vân Thanh bị những cuộc gọi của Chung Ly đánh thức.

“Thanh Thanh bảo bối, cậu mau xem tin tức đi! Chết tiệt, Vân gia vẫn có thể lật ngược được!!”

Vân Thanh mở tin tức ra xem, Tập đoàn Vân thị trong thời gian ngắn đã xuất hiện trở lại trên các tờ báo kinh tế tài chính.

Nhưng lần này, lại là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, một tin tốt lành lật ngược ván bài!

Tập đoàn Đế Vương rót vào tám tỷ, cứu lấy Tập đoàn Vân thị sắp chết!!

Ai cũng biết, Bắc Thành giàu có thịnh vượng, ném một viên gạch cũng có thề giết chết một triệu phú.

Trong đỏ, giàu nhất là năm gia tộc lớn: Hoắc, Tư, Lục, cố và Ninh gia.

Nhưng ngoài ra, còn có một thế mạnh thần bí nhất tồn tại – Tập đoàn Đế Vương.

Không ai biết người lãnh đạo phía sau nó là ai, càng không

ai biết Tập đoàn Đế Vương có bao nhiêu tài sản, điều duy nhất cỏ thể chắc chắn, đỏ là Bắc Thành chì là một góc địa bàn của nỏ.

Dường như có một thế lực vô hình xuất hiện, nhưng nó lại cực kỳ giàu có, quyền lực.

Ngay cả năm gia tộc lớn cũng khó có thể sánh bằng.

Tập đoàn Đế Vương, tồn tại một cách độc lập trong xã hội thượng lưu ỏ’ Bắc Thành.

Tất cả mọi người đều muốn trèo cao, có mối quan hệ cùng Tập đoàn Đế Vương, nhưng không có người nào thành công…Không ngờ rằng giờ Tập đoàn Đế Vương lại bước xuống, gia nhập vào giới kinh doanh Bắc Thành, lại chỉ vì Tập đoàn Vân thị nhỏ bé!!

Tin tức này trong chốc lát đã làm chấn động toàn thành.

Nhiều suy đoán khác nhau được lan truyền, trong đó có một nguyên nhân khiến cuộc thảo luận diễn ra sôi nổi nhất: [Tập đoàn Đế Vương đích thân ra tay, trên thực tế là do CEO tập đoàn vung tiền như rác vì mỹ nữ.]

Vân gia trước mắt chỉ có mình Vân Nghiên Thư!

Lúc trước, Vân Nghiên Thư bị cố Tây Trạch đá, trở thành trò cười cho cả Bắc Thành, nhưng không ngờ rằng, cô ta lại có thể bám lấy người có chức có quyền hơn!

Đó chính là Tập đoàn Đế Vương!

100 Cố gia cũng không thể bằng!!

Weibo cùa Vân Nghiên Thư cũng được cập nhật.

Vân Nghiên Thư: [Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, dạo gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tôi không muốn giải thích gì cả, có một vài tin đồn thất thiệt, việc cố ý mưu tính của người nào đó, từng bước trả thù…Tôi đều nhận hết. Tất cả những tiếng xấu đều ném về phía tôi, nhưng đừng làm tổn hại tới người nhà tôi, bời đối với tồi họ là tất cả. Cuối cùng xin khuyên nhủ người nào đó, hãy sống thật tốt, tất cả những việc người làm trời đều thấu tỏ!

Hình ảnh đáng kèm là ảnh chụp chung của người nhà Vân Nghiên Thư trong bệnh viện.

Nhưng trong bức ảnh đó, lại thiếu mất một người.

Cư dân mạng lập tức cảm thấy có một số tín hiệu bất thường.

Nghiên Thư tiên nữ yyds: [Người nào đó chắc chắn chỉ con tiện nhân Vân Thanh kia!! Từ sau khi nó xuất hiện, tiếu thiên sứ Vân Nghiên Thư của chúng ta năm lần bảy lượt bị hắc!!]

Ky Linh Bất Đại Đổng: [Người qua đường nói may câu công bằng, rốt cuộc nguyên nhân Vân Nghiên Thư và cố Tây Trạch hủy hôn ước là gì, cố gia tới giờ vẫn chưa lên tiếng. Một đám người đã bắt đầu bồi nhọ sỉ nhục mỹ nữ! Lẽ nào không phải sao?]

Quản trị viên Thiên Đường: [Lí giải ờ bên trên thật sự chính xác, tôi nghi ngờ tất cả những việc này đều do Vân Thanh làm! Nữ thần Nghiên Thư thảm quá, bị con quỷ hút máu đó nhìn trúng!!]

Cư dân mạng 1: [Haizz, con bé nhà quê từ dưới thôn lên dựa vào đâu mà ức hiếp nữ thần của chúng ta, cô ta làm thế mà được à?? Có ai góp tiền vào đề hắc cô ta khồng!!]

Đội trường đội bảo vệ nữ thần Vân Nghiên Thư: [Bình tĩnh chút nào mọi người, bây giờ Tập đoàn Đế Vương chống lưng cho nữ thần! Con bé nhà quê kia giờ e là đã quỳ gối trước mặt nữ thần cầu xin sự tha thử rồi! ]

Trong phòng ăn.

Vân Thanh vừa uống nước ép hoa quả, vừa coi bình luận, cô còn chưa có cảm xúc gì, Chung Ly đã tức giận rồi.

“Tập đoàn Đế Vương đỏ rốt cuộc từ đâu chui ra vậy? Sao lại vì con bé trà xanh Vân Nghiên Thư đó mà chi ra 8 tỷ?? Mình muốn biết ông chủ của họ là ai, mình phải đưa ông ta đi kiếm tra mắt xem!”

“Không tra ra được.” Vân Thanh cắn một miếng bò bít tết, nhẹ nhàng nói, “Mình đã bảo Tạ Lãng đi điều tra, nhưng Tập đoàn Đế Vương đó giống như vô hình tự dưng xuất hiện.”

Chung Ly uông một ngụm rượu nho, không cam tâm nói:

“Vậy chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con trà xanh Vân Nghiên Thư kia vui sướng sao?”

Vân Thanh điềm đạm nở nụ cười: “Đợi cô ta leo lên đĩnh cao nhất, một cú tát mạnh sẽ khiến cô ta quay lại đống cát bụi, thế không phải vui hơn sao?”

Hai mắt Chung Ly sáng rực lên: “Cậu có kế hoạch?”

Vân Thanh không nói gì, mắt nhìn miếng bít tết vẫn còn máu, đôi mắt lạnh lùng.

Tập đoàn Đế Vương thần bí đó, quả thực khiến cô có chút tò mò…

Trong phòng bệnh.

Lý Ngọc Châu đã đỡ hơn, sắc mặt hồng hào.

“Nghiên Thư, con thật cỏ bản lĩnh! Chẳng trách là con gái bảo bối cùa mẹ, lại cỏ thể khiến Tập đoàn Đế Vương rót tiền đầu tư vào Vân gia!”

8 tỷ, nói cho liền cho luôn.

Lý Ngọc Châu vui tới mức cười không ngậm được miệng, bây giờ con gái bà ta chính là vị cứu tinh của Vân gia! Bà ta

sẽ đứng vững ở đó!

Vân Hiển Tồng sao dám đưa ra lời đề nghị ly hôn, trước mặt bà ta sẽ phải ngoan ngoãn như một con chó Shiba vậy.

Lý Ngọc Châu càng nghĩ càng đẹp.

“Nghiên Thư, có phải sau này mẹ sẽ phải làm thông gia với Tập đoàn Đế Vương không!!”

—Đây là thể diện của Tần Dĩ Nhu.

Giờ cô ta phải bám chặt lấy Tần Dĩ Nhu!

Vân Nghiên Thư có chút chán ghét nhìn bộ dạng dương dương tự đắc tiểu nhân của Lý Ngọc Châu, đúng là con

buôn tầm thường, chẳng thề sang lên nồi.

Ánh mắt Vân Nghiên Thư hiện lên một tia lạnh lùng.

Người mẹ thế này, mai sau chỉ làm mất mặt con mà thôi!

Hon nữa, cuộc thi điều chế hương sắp đến rồi…

Trước lúc đó, cồ ta phải đưa Lý Ngọc Châu đì, kẻo làm hỏng việc tốt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top