Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2534: Ta không tin!  


Vô vọng thần kiếp!



Đao Hoàng và Âu Dương Vương người đầy máu tươi, hét lớn chấn động bầu trời, hợp lực thi triển thần thông cấm kỵ thập tử vô sinh, lấy huyết tế linh hồn làm cái giá, hoá thành thần kiếm huỷ thiên diệt địa.



Ta không tin!

Advertisement



Tiếng hét dữ tợn của Địa Ma Quân vang lên, ông ta cũng huyết tế thọ nguyên, ngưng tụ ra một lớp lá chắn bảo vệ.



Nhưng cũng vô ích, lá chắn bảo vệ ấy không ngăn được thần kiếm huỷ thiên diệt địa kia, linh hồn bản mệnh của ông ta dập tắt ngay tại chỗ, đường đường là Địa Ma Quân mà lại bị tuyệt sát chỉ trong tích tắc.



Đao Hoàng Toại Phong, Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương, hai thần thoại của Đại Sở rơi khỏi hư thiên, cơ thể tiêu tán, đôi mắt đục ngầu nhìn đất trời đẫm máu rồi nở nụ cười mệt mỏi mà tang thương cuối cùng.



Cho tới giờ phút này, ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế chỉ còn một mình Thiên Nữ Ma Quân, còn lại đều đã bị tiêu diệt.



Nhưng để giết được chúng, Đại Sở cũng phải trả giá bằng máu, chư vương các đời của Đại Sở, hai vị thần thoại, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly đều đã chết, quá nhiều người đều đã hy sinh.



Nhìn đất trời nhuộm đỏ máu tươi, phía Đông Hoàng Thái Tâm đứng trước màn nước huyễn thiên trong đại điện Thiên Huyền Môn đều im lặng.



Họ là thần hộ mệnh của Đại Sở, đáng lẽ họ phải là những người chiến đấu chống lại Thiên Ma, nhưng vì nhiều lý do khác nhau khiến cho Đại Sở nơi không có lấy một tu sĩ ở cảnh giới Thiên phải xông vào trận địa, đây là sự châm chọc lớn nhường nào!








Bùm! Rầm! Đoàng!



Âm thanh ầm ầm rung chuyển trời đất, giống như tiếng sấm rền vang muốn giết chết sinh linh vạn vật.



Nam Sở bị máu nhuộm đỏ, càng lúc càng có nhiều Thiên Ma tới Nam Sở thông qua truyền tống vực môn, hậu duệ cửu hoàng dẫn binh trấn áp, giết cho thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



Tường thành Nam Sở cũng đầy máu đỏ, đại quân Thiên Ma tấn công tường thành, công phá Nam Thiên Môn.




Tu sĩ Đại Sở người trước hy sinh, người sau tiếp bước, tấn công theo kiểu tự sát, đẩy lùi đợt tấn công của Thiên Ma hết lần này đến lần khác, rất nhiều người đã chết, thây chất từng tầng, bi tráng mà thê thảm.



Không biết đến lúc nào, tiếng động lớn ở Nam Sở mới ngừng lại.



Tu sĩ Đại Sở phải trả cái giá đau đớn, một lần nữa đẩy lùi được sự tấn công của Thiên Ma.



Mặt đất trải đầy máu tươi, đập vào mắt toàn là thi thể, có của tu sĩ Đại Sở, cũng có của Thiên Ma, trong gió máu là tiếng khóc than ai oán, bao phủ toàn bộ Nam Sở giống như địa ngục trần gian.



Giết!



Mặc dù trận chiến ở Nam Sở đã tạm kết thúc, nhưng Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn có tiếng hô giết ngút trời.



Diệp Thành và những người khác vẫn đang chiến đấu kịch liệt, máu và nước mắt làm mờ mắt hắn.











 
Chương 3759: “Đúng là kích động”,


Trong lúc này, Thần Tử Thần Tộc đã dùng một tay kết ấn thi triển thần thông vô thượng.



Chỉ thấy cơ thể hắn run lên, hai luồng khói xanh bay ra hoá thành hai Thần Tử Thần Tộc, cho dù là khả năng chiến đấu, khí huyết hay đạo tắc căn cơ thì đều không hề kém so với bản thể.

Advertisement



“Nhất khí hoá tam thanh”, sắc mặt Diệp Thành cũng hết sức điềm tĩnh, hắn biết Thần Tử Thần Tộc dùng tới bí pháp nào, đó là thần thông thiên tắc của thần tộc, năm xưa Cơ Tuyết Băng khi còn là Huyền Linh Chi Thể cũng thông thạo thần thông này, Huyền Linh Chi Thể cũng là một nhánh của Thần tộc.



“Xong rồi, xong rồi, trận dung ba đánh một đấy”, những người quan sát đều run rẩy như nhìn ra Thần Tử Thần Tộc dùng tới bí pháp nhất khí hoá tam thanh, bí pháp này phải nói là vô cùng dị thường.



“Vết thương trước đó còn chưa lành, thánh thể không còn ở trạng thái đỉnh phong, một đánh ba, lần này chắc chắc xong đời rồi”, không ít lão tu sĩ vuốt râu nhìn Diệp Thành có phần lo lắng.



“Đúng là kích động”, có người lắc đầu bất lực, “Thần Tử Thần Tộc là sự tồn tại thế nào, đủ để có thể sánh ngang bằng với Đông Thần, thương thế còn chưa hồi phục đã ứng chiến, thánh thể chắc chắn sẽ bại”.



“Thánh thể là thần thoại cùng cấp vô địch, phải kết thúc thôi”, rất nhiều ngươi thở dài, “nếu trách thì chỉ trách Diệp Thành kia quá lỗ mãng, hành động theo cảm tính”.


“Giết”, trong tiếng bàn tán xôn xao, ba Thần Tử Thần Tộc vây lên, người nào người nấy mắt loé lên thần quang, có pháp khí bản mệnh bay ra khỏi thần hải, bọn họ hợp sức muốn trấn áp Diệp Thành.



Diệp Thành không nói gì, Hỗn Độn Thần Đỉnh tự bay ra ngoài, nhanh chóng hoá to lên, thân đỉnh dày dặn mà tự nhiên, có hàng độn giáp thiên tự tự xếp thành hàng, cùng bay lượn với đạo tắc, một cái đỉnh mà có thể chặn lại cả ba pháp khí bản mệnh của Thần Tử Thần Tộc, vả lại còn chiếm ưu thế tuyệt đối.



Còn Diệp Thành, hắn lại lần nữa mở ra ma đạo vả lại còn hoá thành hàng trăm Diệp Thành, đây chính là hư ảnh phân thân, trước kia nó là thần thông của Bạch Dịch, đệ tử chân truyền của Cực Dương Tông, bí thuật này có thể thay đổi vị trí của bản thể và phân thân, trong trận so tài tam tông, Diệp Thành đã chịu không ít thiệt thòi về mình khi phải đối đầu với bí thuật này.



Chưa hết, mỗi một đạo hư ảnh phân thân giáng chân xuống đều có một phần thái cực thần đồ xuất hiện, khắc đầy trận văn, bao quanh chiến đài cả hàng nghìn trượng, có sức mạnh thần bí đang hồi phục.







Thái cực thần đồ không cần nói cũng biết chính là bí pháp của Hoa Vân, một khi bước vào thái cực thần đồ thì cho dù là pháp lực, tốc độ, đạo tắc hay sức mạnh đều bị trấn áp.



Nơi này không một ai biết Diệp Thành từng giao đấu với Huyền Linh Chi Thể, vả lại còn chiến thắng cả Huyền Linh Chi Thể trong khi khoảng cách giữa hai người là cả một thế giới, còn Huyền Linh Chi Thể kia chính là thần nữ Dao Trì của kiếp này.



Đã là nhất khí hoá tam thanh của thần tộc thì cái thiếu nhất chính là thời gian, một khi trụ qua được thời gian đó thì có nghĩa là đạo thân nhất khí hoá tam thanh sẽ tiêu tán.



Năm xưa hắn có thể dùng thái cực thần đồ và hư ảnh phân thân để khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại, đêm nay cũng vậy, có thể dùng hai loại bí pháp phối hợp với nhau đánh bại Thần Tử Thần Tộc.









 
Chương 2535: Kẻ nào cản ta đều phải chết!  


Diệp Thành bước ra đi trên con đường máu, hai hàng nước mắt chảy dài, hắn lao về phía ma trụ chọc trời.



Kẻ nào cản ta đều phải chết!



Tiếng hét của Diệp Thành vừa cuồng loạn vừa đau đớn.



Advertisement

Chín mươi nghìn quân viễn chinh của Đại Sở chỉ còn lại bảy người, là hắn đã dẫn họ đi trên con đường không thể quay lại này.



Suốt chặng đường, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng những người phía sau lần lượt ngã xuống.



Nhưng với tư cách là thống soái của Đại Sở, hắn không có thời gian để đau thương, càng không có thời gian quay đầu nhìn chiến hữu của mình, từng mạng sống ấy đã trở thành con đường đẫm máu dưới chân hắn.



Giết!



Các ma tướng của Thiên Ma điên cuồng kéo đến, hợp lực tế ra một chiếc ma gương, bắn ra ma quang huỷ diệt đất trời.



Ù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra hợp lực với Cửu Châu Thần Đồ, thần uy của cảnh giới Thiên đan xen, ngăn lại ma gương. Diệp Thành vung đao, một đao chém vỡ ma gương ấy, đến đám ma tướng cũng bị hất văng.



Tuy nhiên đại quân Thiên Ma quá đông, sau khi đẩy lùi những ma tướng kia lại có đại quân Thiên Ma khác ùn ùn kéo đến như sóng biển cuộn trào, muốn nhấn chìm phía Diệp Thành trong đó.




Phụt! Phụt! Phụt!



Máu tươi nhuốm đỏ bầu trời, lúc này tóc Diệp Thành đã bạc trắng, hắn liều mạng cố gắng và cũng không có đường lui, con đường đẫm máu dưới chân không cho phép hắn lùi bước.



Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh theo sát phía sau, họ đã cách ma trụ chỉ còn chưa đầy mười nghìn trượng.



Cuối cùng, Thiên Nữ Ma Quân cũng cất bước, tay trái cầm càn khôn, tay phải cầm âm dương, càn khôn hợp nhất, âm dương cộng tề, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, bàn tay ấy trong suốt nhưng lại mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa.



Xông lên!


Thái Hư Cổ Long hừ lạnh một tiếng rồi cùng Tử Huyên lao thẳng về phía Thiên Nữ Ma Quân.



Mà Diệp Thành đã cùng Sở Linh bay đến chỗ ma trụ.



Keng!



Thái Hư Cổ Long vung Thái Hư Long Kiếm chém ra một tia kiếm mang không gì sánh bằng.



Nhưng một kiếm đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long chưa thể phá vỡ bàn tay khổng lồ của Thiên Nữ Ma Quân, uy lực của nhát kiếm ấy thoáng chốc mất sạch.



Tử Huyên xông tới, đôi mắt đẹp loé lên thần quang, dường như đã nhìn ra manh mối, cô bôi máu lên thần kiếm, hoá thành từng lá phù văn, uy lực của thần kiếm trỗi dậy, một kiếm chém ra cả dải tinh hà.



Phụt!



Bàn tay khổng lồ của Thiên Nữ Ma Quân lập tức vỡ tan, một đòn của Tử Huyên rất bá đạo, tạo thành một vết cứa trong lòng bàn tay Thiên Nữ Ma Quân khiến cô ta khẽ nhíu mày.



Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên xông lên từ hai phía, đồng thời thi triển bí thuật thông thiên.



Vẻ mặt Thiên Nữ Ma Quân lãnh đạm, một mình cô ta chống lại hai người cũng không hề rơi vào thế yếu, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên kinh hãi, Thiên Nữ Ma Quân trước mặt mạnh hơn họ nghĩ rất nhiều.

Giết!



 
Chương 3760: “Thôi tản đi”


“Dùng phân thân, thật cực cười”, Thần Tử Thần Tộc sát phạt đến, tung ra một chưởng đánh về phía phân thân của Diệp Thành, theo như hắn thấy thì với chỉ một phân thân đó hắn hoàn toàn có thể trấn áp thành hư vô, cũng chính vì vậy mà hắn mới không dốc hết sức và chỉ dùng không tới một phần sức.



Có điều cảnh tượng dị thường lại xuất hiện, Diệp Thành vốn dĩ là bản thể nhưng lại hoá ra bản tôn, vả lại một chưởng bá đạo của hắn đã giáng xuống, Thần Tử Thần Tộc chỉ dùng không tới một phần sức chiến đấu lại lần nữa bị đánh tới mức trở tay không kịp.



Advertisement

“Giết”, Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ, tay nắm bí pháp thần thông, một chưởng đỉnh phong được hắn tung ra.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, bản tôn nhanh chóng quay đi, dùng một phần phân thân lừa Thần Tử Thần Tộc, phần tiêu hao lúc này quá lớn, lâu dần Thần Tử Thần Tộc cũng sẽ không trụ thêm được lâu.



Trận đại chiến nổ ra, ba Thần Tử Thần Tộc quả thực vô cùng bá đạo, đại thuật sát sinh liên tục được thi triển.



Nhưng Diệp Thành cũng chẳng phải dạng vừa, thái cực thần đồ và phân thân hư ảnh được hắn phối hợp một cách hoàn mĩ để thi triển, Thần Tử Thần Tộc không hề biết đến sự huyền diệu của bí pháp này nên nhiều lần chịu thiệt.



Hỗn Độn Thần Đỉnh và binh khí bản mệnh cũng đấu với nhau nảy lửa, chủ nhân một mình đấu với ba người thì nó cũng đấu với ba, vả lại còn vô cùng hung hãn, đánh tới mức ba pháp khí kia không đủ sức quật lại.

A...!



Thần Tử Thần Tộc lại gằn lên phẫn nộ, hắn lúc này trong trạng thái đầu bù tóc rối như ác ma, bị Diệp Thành đánh tới mức thảm hại, ba phiên bản với khả năng chiến đấu cùng cấp mà hắn lại bị Diệp Thành đánh tới mức choáng váng.



Những người quan sát trận chiến lại sững sờ, trên chiến đài ba Thần Tử Thần Tộc, hàng trăm Diệp Thành khiến ai nấy nhìn mà hoa cả mắt, đây hình như không phải trận dung một đấu ba mà là đấu tập thể.



“Tên tiểu tử Diệp Thành đúng là lắm quỷ kế”, không ít lão bối Chuẩn Đế bất giác mỉm cười, “thái cực đồ và phân thân hư ảo kia quả thực huyền ảo, vả lại còn được dùng lư lửa để thiêu đốt”.

“Nếu đánh tiếp thì thì thắng bại thế nào hoàn toàn có thể biết được”, tiên mẫu Dao Trì khẽ mỉm cười, “Hoang Cổ Thánh Thể còn đáng kinh ngạc hơn so với tưởng tượng của ta, truyền thuyết về bọn họ quả không phải nói chơi”.



“Thôi tản đi”, khi tiên mẫu Dao Trì lên tiếng thì không biết là ai nói câu này.



Trên chiến đài, phân thân của Diệp Thành đã bị diệt mất bảy, tám phần, còn bí pháp nhất khí hoá tam thanh của Thần Tử Thần Tộc cũng tiêu tán, ba Thần Tử Thần Tộc nhanh chóng biến thành một người.



Diệp Thành nổi điên, hắn xông lên với khí huyết hoàng kim sục sôi, Thần Tử Thần Tộc cũng gào thét phẫn nộ như tên điên, bí pháp của thần tộc nối tiếp nhau liên tục được tung ra.



Trận đại chiến nhanh chóng lên cao, một người như chiến thần, một người như thần vương đấu tới thương không.



Có thể thấy, trong trận dung hai đấu một thì Thần Tử Thần Tộc đã rơi vào thế yếu hoàn toàn.









 
Chương 2536: Một đao này đủ để phá huỷ nó.  


Bên này, Sở Linh giúp Diệp Thành ngăn chặn Thiên Ma, một mình Diệp Thành tiến về phía ma trụ, binh tướng Thiên Ma xông tới bị một đao của hắn diệt sạch, sự cường thế của hắn không ai có thể ngăn nổi.



Lại một lần nữa hắn tới được nơi cách ma trụ nghìn trượng.



Bát Hoang Trảm!



Diệp Thành bước trên hư thiên, vung Huyết Linh Thần Đao ra, sức mạnh huyết mạch, Thánh thể bản nguyên, hỗn độn đạo tắc, ý chí chiến đấu bất khả chiến bại cùng rất nhiều thần thông, tất cả đều được truyền vào Huyết Linh Thần Đao.

Advertisement



Mở cho ta!



Diệp Thành hô to, một đao tuyệt thế phá tan kết giới bảo vệ ma trụ, đao mang vô song đang không ngừng đến gần ma trụ.



Một đao này đủ để phá huỷ nó.



Sau nhát đao này, nhiệm vụ của họ cũng sẽ hoàn thành, dù phải chôn thân ở Bắc Sở cũng không nuối tiếc.



Tuy nhiên vào lúc này, ma trụ lại chợt rung lên.



Ngay tức thì, một quầng sáng màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường chợt xuất hiện, lan rộng ra khắp nơi, hễ nơi nào nó đi qua, gió ngừng thổi, không khí ngừng lưu chuyển, cờ chiến ngừng bay, mọi thứ trên thế gian đều ngưng lại trước quầng đen này.



Thiên địa đóng băng, Diệp Thành cũng bị đóng băng, giữ nguyên tư thế vung đao chém ma trụ.



Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang chiến đấu với Thiên Nữ Ma Quân cũng bị đóng băng, mọi thứ trên thế gian đều đóng băng vào thời điểm này.

Ù!



Hai ba giây sau, ma trụ lại rung lên, sự đóng băng cũng được giải trừ.



Phụt!



Tiếng nôn ra máu vang lên ngay sau đó, Diệp Thành hộc máu, bay ngược ra ngoài.



Cùng bị bay ra với hắn còn có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh, đến khi đáp đất, cơ thể họ đã đầm đìa máu tươi.



Chỉ một chút nữa thôi mà cuối cùng vẫn không thành công sao?



Diệp Thành lảo đảo, loạng choạng đứng dậy, Sở Linh cũng dìu hắn đứng lên, tự giễu nhìn ma trụ chọc trời.



Luồng… Luồng khí tức này!



So với họ, vẻ mặt Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã tái nhợt không còn chút máu, cơ thể họ run lên, hai người ngơ ngác nhìn ma trụ chọc trời kia, trong mắt hiện lên sự kinh hãi và kính sợ.



Uỳnh!



Đại địa rung lên, chín mươi triệu binh tướng Thiên Ma lập tức quỳ một gối xuống.



Không chỉ Thiên Ma ở Bắc Chấn Thương Nguyên mà Thiên Ma ở khắp Đại Sở cũng đều quỳ một chân xuống đất vào lúc này.



Giờ khắc này, đến Thiên Nữ Ma Quân cũng vậy, tất cả Thiên Ma, dù là ma binh, ma tướng hay Thiên Nữ Ma Quân duy nhất còn sống sót trong số ma quân thì đều mang vẻ mặt kính sợ, dường như đang chờ đón vị vua của chúng.



Đất trời trở nên im lặng chết chóc vào giờ phút này.



Ù!



Lại một tiếng rung nữa vang lên, ma trụ lại rung, phá vỡ sự im lặng của đất trời.



Sau đó ma vụ dâng trào như đại dương cuồng nộ, kéo theo sấm sét với uy lực diệt thế, một bàn chân đi giày chiến bước ra khỏi ma trụ khiến thiên địa lắc lư, bầu trời rộng lớn cũng nứt toác.











 
Chương 3761: “Tiểu tử Yêu Dạ đó lại giậu đổ bìm leo rồi”,


Lại nhìn hình thái của hắn lúc này, đâu còn hình người nữa, cơ thể gần như tàn phế khiến Thần Tử Man Tộc trước đó cũng phải tặc lưỡi, vết thương này còn nặng hơn của hắn gấp nhiều lần, nhìn thôi cũng đủ xót xa rồi.



Diệp Thành cũng bay xuống, sát khí ngút trời, “huyết mạch thánh thể không phải ngươi có thể sỉ nhục, trận chiến này coi như ta dạy ngươi nên tôn kính các bậc tiền bối thế nào”.

Advertisement



“Ta không tin”, Thần Tử Thần Tộc bất lực nằm trong cái hố sâu, hắn gào thét điên cuồng như con chó điên, hắn là Thần Tử Thần Tộc cao cao tại thượng, sao có thể chấp nhận được sự thật thảm hại thế này, vả lại đối phương khi khai chiến còn không ở trạng thái đỉnh phong, sự cao ngạo của hắn lúc này coi như đã hoàn toàn mất sạch.



“Thần tử”, Đại Thánh của Thần Tộc đã tới, một người đi cứu Thần Tử, hai người bay về phía Diệp Thành, cũng giống với Đại Thánh của Phượng Hoàng Tộc, mặt mày ai nấy hung tợn, uy lực mạnh mẽ, sát khí lạnh băng.



“Có một vài lời nói không cần lão thân phải nói nhiều, phải không?”, các Đại Thánh của Dao Trì chặn bọn họ lại, giọng điệu trầm hẳn, “thua nghĩa là thua, đường đường là thần tộc mà thua lại không phục sao?”



“Ngươi...”, Đại Thánh của Thần Tộc nghiến răng nhưng cũng không dám xông lên lần nữa, vẫn là câu nói đó, nơi này là thánh địa Dao Trì, Thần Tộc cũng từng xuất hiện Đại Đế, thánh địa Dao trì cũng từng xuất hiện Đại Đế, nếu như khai chiến thì hai bên ai thắng ai thua cũng chưa biết được.



Thần Tử Thần Tộc bị đưa đi, cả chặng đường gào thét đến mức ngất lịm.

Các lão tu sĩ lúc này không dám chất vất về khả năng chiến đấu của Diệp Thành nữa, truyền thuyết cùng cấp vô địch vẫn là thần thoại, từ cổ tới kim chưa bao giờ bị phá vỡ.



“Còn có ai nữa, lên hết trong hôm nay đi”, lần này Diệp Thành không quay người đi xuống chiến đài nữa mà lạnh lùng đảo mắt nhìn chín tộc viễn cổ và nhìn từng thần nữ thần tử một.







“Hôm nay Thánh thể đã có hứng thú như vậy thì đấu một trận đi, được chứ?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã thấy một người bước lên chiến đài, yêu khí lan ra, người này chính là thần tử của Yêu tộc, nụ cười của hắn ta gian tà, trong mắt còn có ánh sáng tà mị, cả người toát lên vẻ quỷ dị.


“Lại có kịch hay để xem rồi”, các tu sĩ đang có mặt vội vàng uống nốt rượu trong ly ngọc, sau đó nóng lòng nhìn lên chiến đài, sợ bỏ lỡ một màn đặc sắc.



“Tiểu tử Yêu Dạ đó lại giậu đổ bìm leo rồi”, thần nữ của Cổ tộc và thần nữ của Linh tộc bĩu đôi môi anh đào xinh xắn: “Có còn là thần tử của Yêu tộc không? Suốt ngày đi làm những chuyện không biết xấu hổ này”.



“Mẹ kiếp, ngươi có còn biết xấu hổ không hả?”, Kỳ Vương ở nơi khác cũng lên tiếng mắng chửi, nhảy lên cao ba trượng: “Ức hiếp một Thánh thể đã gần tàn phế, ngươi làm vậy thì có bản lĩnh gì?”



“Thần tử Yêu tộc lúc này đã bước lên chiến đài, chứng tỏ hắn đã chẳng còn sự kiêng dè gì”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu cười: “Dù thắng hay thua thì sự kiêu ngạo của hắn cũng không còn nữa”.



“Đạo hữu nói có lý”, một vị Chuẩn Đế khác vuốt râu trầm ngâm: “Diệp Thành đã liều mình chiến đấu với ba đại thần tử, đã không còn ở trạng thái đỉnh cao nữa, thần tử Yêu tộc làm vậy là định cháy nhà hôi của”.



“Thần tử Yêu tộc một lòng chỉ muốn phá thần thoại Hoang Cổ Thánh Thể bất khả chiến bại cùng cấp, có lẽ trong mắt hắn ta, quá trình và thủ đoạn không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói: “Xét từ điểm này, hắn đã không bằng Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành rồi”.







 
Chương 2537: Đại Sở vẫn chưa thua!  


Rầm! Đoàng! Rầm!



Đại Sở tăm tối đăng rúng động, có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua.



Thiên Ma Đại Đế Xuất hiện giữa chốn hồng hoang, đế đạo pháp tắc bay lượn, mỗi một luồng đế đạo đều có khả năng trấn áp Vạn Cổ Thanh Thiên, Thiên Ma Đại Đế thân mặc chiến giáp đứng trong đó, uy lực trấn áp đất trời, như muốn thôn tính cả bát hoang, nhìn không rõ chân dung nhưng trong đôi mắt ông ta lại có cảnh tượng những vì sao huỷ diệt đang diễn hoá.



Advertisement

Đại Đế!



Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên run giọng, bọn họ thẫn thờ nhìn vào hư thiên rồi vô thức lùi về sau một bước, sắc mặt tái nhợt, cho dù với tu vi đạo hành và khả năng đoán định của bọn họ thì lúc này đôi bàn tay cầm kiếm cũng không khỏi run rẩy.



Đại Đế!



Mặc dù giọng nói của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên rất khẽ nhưng Diệp Thành lại có thể nghe thấy rõ ràng.



Hắn cũng ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bóng hình kia, giọng điệu run run, ánh nhìn kiên định cuối cùng trong đôi mắt cũng chợt biến mất trong chốc lát.



Đại Đế, đó là sự tồn tại thế nào, là chí tôn thiên hạ, đỉnh phong về đạo, kẻ thống trị vũ trụ vạn vật, đó là sự tồn tại vô địch trong chư thiên, trước mặt ông ta, hắn còn không có nổi tư cách bằng con kiến.



Lúc này không chỉ bọn họ mà đến cả những tu sĩ của Đại Sở cũng đều ngơ ngác nhìn vào thương không như thể có thể trông thấy bóng hình vững chãi trấn áp vũ trụ dù cách đó không biết bao nhiêu dặm.


Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, thân hình run rẩy, bị uy lực kinh thế kia trấn áp đến mức sợ hãi.



Đại Sở!



Thiên Ma Đại Đế lên tiếng nhìn từ trên cao xuống thiên địa này, giọng nói mang theo uy nghiêm của một vị đế vương, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng lại như vạn cổ lôi chớp, đôi mắt ông ta như thể có thể nhìn thấu cả chư thiên, nhìn thấy cả phía Đông Hoàng Thái Tâm của Thiên Huyền Môn.



Bại rồi!



Tử Huyên cười tự giễu, sát kiếm trong tay bỗng chốc rơi xuống.

Bại rồi!



Thái Hư Cổ Long cúi đầu, đâu còn sự cao ngạo, đại đế Thiên Ma là sự tồn tại ngang hàng cùng cấp với Thái Hư Long Đế.



Bại rồi!



Ánh mắt của tất cả mọi người ở Nam Sở ảm đạm đi nhiều, Đại Đế đã xuất hiện rồi, đừng nói là Thiên Huyền Môn, cho dù là Chư Thiên Vạn Vực thì cũng không thể tìm được ai có thể là sự tồn tại ngang bằng với Đại Đế.



Thiên địa chìm vào im lặng, một bầu không khí chết chóc hiện lên.



Tất cả mọi người như đều trông thấy điểm đến cuối cùng của sinh mệnh.



Đại Sở vẫn chưa thua!



Bầu không khí im ắng của thiên địa bị một tiếng gằn giọng phá vỡ, đó là Đông Hoàng Thái Tâm, bà ta đứng trên hư thiên, hai tay chắp lại thay đổi ấn quyết, đôi mắt hiện lên ánh nhìn kiên định trước nay chưa từng có.



Đại Sở vẫn chưa thua!



Toàn bộ người của Thiên Huyền Môn giống như phong bia đứng đó, bọn họ cũng sử dụng ấn quyết giống như Đông Hoàng Thái Tâm, tiên quang chói lọi khắp cơ thể đều đang trong hoá trình thiêu đốt hoá ra sức mạnh, nguyên thần bị phong cấm cũng được hoá giải trong giây phút này.



 
Chương 3762: “Bản thần tử đang chờ câu trả lời của ngươi đấy”


“Nếu ngươi thua thì sao?”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, sau đó nhét một nắm đan dược vào miệng.



“Nếu ta thua thì thứ này thuộc về ngươi”, thần tử Yêu tộc cười âm u, tế ra một chiếc thần tháp nhỏ.

Advertisement



“Trời ơi! Phong Ma Thần Tháp”, nhìn thấy thần tháp mà thần tử Yêu tộc lấy ra, hiện trường lập tức trở nên sục sôi, dường như họ biết thần tháp này là gì, không ít người nhìn chằm chằm thần tháp chói loá ấy với ánh mắt nóng rực, thậm chí còn có người hơi thở dồn dập, vẻ tham lam lộ rõ.



“Nghe nói Phong Ma Thần Tháp đó từng trấn áp một Ma thần lớn mạnh đấy”, có người lên tiếng, nói xong còn không quên nhìn về thần tử Ma tộc, năm xưa người Phong Ma Thần Tháp trấn áp chính là tổ tiên của Ma tộc, sự sỉ nhục lớn như thế, Ma tộc vẫn luôn ghi nhớ nỗi hận thù này.



“Yêu Dạ, ta sẽ cho ngươi biết tay”, thần tử Ma tộc lạnh lùng nói, sát khí lan ra vô tận trong mắt.



“Dám lấy ra vật này, xem ra thần tử Yêu tộc đã nắm chắc phần thắng!”, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn lên chiến đài, ánh mắt họ nhìn Phong Ma Thần Tháp lại càng sáng hơn.



“Diệp Thành không ở trạng thái đỉnh cao, dù thần tử Yêu tộc thắng thì cũng chẳng vẻ vang gì”, có người chế giễu.


“Nhưng so với Phong Ma Thần Tháp của thần tử Yêu tộc thì ta coi trọng đại đỉnh của Diệp Thành hơn”, không ít lão bối tu sĩ vuốt râu, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành: “Chắc hẳn được đúc từ Đại La Thần Thiết trong truyền thuyết, còn có chữ cổ màu vàng xán lạn phía trên nữa, lai lịch chắc chắn rất lớn”.



“Phong Ma Thần Tháp, thứ đồ tốt”, trên đài, Diệp Thành âm trầm lên tiếng, với nhãn giới của hắn đương nhiên nhìn ra được sự bất phàm của Phong Ma Thần Tháp, hơn nữa Hỗn Độn Thần Đỉnh của hắn đã không kìm được muốn hấp thu nó, đó là Đại Thánh Binh, được đúc từ tiên kim hiếm có.



“Bản thần tử đang chờ câu trả lời của ngươi đấy”, thần tử Yêu tộc nhìn Diệp Thành thích thú.



“Có người dâng bảo bối, vì sao không nhận?”, Diệp Thành cười nhạt, bắt đầu vào việc, một bước giẫm nát chiến đài, thoáng chốc đã tới nơi cách thần tử Yêu tộc mười trượng rồi tung ra một quyển.



Khoé miệng thần tử Yêu tộc hơi nhếch lên, hắn ta không tiến lên chống lại bằng tay không mà trốn tới nơi cách xa hàng trăm trượng, đầu mày hiện lên Yêu văn cổ, hắn ta sử dụng sức chiến đấu đỉnh cao, yêu khí cuồn cuộn tập trung thành yêu hải, bao phủ chiến đài, còn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ khóc gào.



Diệp Thành cười khẩy xông tới, trong tay có thêm một cây trường mâu, hắn múa mâu đại khai đại hợp, khuấy động mây gió, yêu hải cuồn cuộn bị hắn khuấy tan.



Phía dưới, thần tử Vu tộc lại nheo mắt, nhìn chằm chằm chiến mâu trong tay Diệp Thành, đó không phải chiến mâu, bản thể của nó là thần tiễn, Hậu Nghệ Thần Tiễn của Vu tộc.



Không chỉ hắn ta nheo mắt mà rất nhiều lão Chuẩn Đế cũng đều nhíu mày, dường như đã nhận ra nguồn gốc của chiến mâu trong tay Diệp Thành, chủ nhân của nó từng là Hoàng đế của Vu tộc, tên là Hậu Nghệ.



Cách đây rất nhiều năm, Đại Vu Hoàng của Vu tộc đã từng dùng thần tiễn này bắn hạ mặt trời mà kim ô hoá thành, đó là niên đại đầy những thần thoại, đến giờ vẫn được người ta truyền tụng.









 
Chương 2538: Chư thiên luân hồi!  


Đột nhiên ở năm vùng cấm địa lớn của Đại Sở đều rung lên.



Hoan hải, Hiên Viên Đế kiếm rung kịch liệt, ánh sáng khổng lồ chiếu thẳng lên trời cao, âm thanh của đế đạo vang vọng.



Ở cấm địa Hoang Mạc, tháp Tiên Vương cũng rung lên, hàng tỷ thần mang ngưng tụ, đế đạo đạo tắc xuyên thẳng lên trời cao.

Advertisement



Ở hố thần, một bóng hình màu vàng kim khổng lồ hai tay giơ lên trời.



Ở đầm Vô Vọng, Côn Luân kính quét ra đế đạo tiên quang, chiếu rọi khắp đất trời ảm đạm.



Ở vùng đất U Minh, một cái rìu khổng lồ xuất hiện, đế đạo pháp tắc bao quanh như thể có thể trảm ra vạn cổ thanh thiên.



Ở Thập Vạn Đại Sơn, phượng hoàng cầm ngân lên, đạo tắc của Đại Đế hiển hoá làm những phím đàn rung mạnh, tấu lên cửu u tiên khúc.



Ngay sau đó, một trận pháp cổ xưa huyễn hoá ra trên hư thiên của Đại Sở.



Chư thiên luân hồi!



Thiên Ma Đế từ từ mở mắt liếc nhìn đại trận chư thiên luân hồi nhưng không ngăn nó lại, ông ta nhìn với ánh mắt đầy hứng thú, khoé miệng còn hiện lên nụ cười, đó là đạo của Đế, tự nhận vô địch.

Dù cả Thiên Huyền Môn phải bỏ mạng thì cũng phải lôi lão Đế này xuống cửu thiên.



Hàng chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn đồng loạt hô lên, thiêu đốt tiên quang, huyết tế nguyên thần, hàng tỷ thần quang cứ thế bay lên thương không.



Chư thiên luân hồi, mở!



Trận pháp che trời vận chuyển diễn hoá thiên địa đại đạo, Đại Sở là thái cực, tạo hoá âm dương, chư thiên là vô cực, liệt trận càn khôn hoá tam thanh tứ tượng ngữ nhạc, phân thất tinh bát hoang, ngưng cửu thiên thập địa.



Ràm!



Chư thiên rúng động, tiên quang bay lượn chiếu rọi khắp thế gian, đại trận của chư thiên luân hồi nhanh chóng vận chuyển, đế đạo pháp tắc đan xen nhau, chúng sinh nguyện ở luân hồi ngưng tụ thành tinh hà chói lọi, nhấn chìm Thiên Ma Đại Đế.


Trong chốc lát, tu vi của Thiên Ma Đế từ cảnh giới đại đế bị ép xuống cảnh giới chuẩn đế đỉnh phong.



Thấy vậy, Thiên Nữ Ma Quân liền cau mày vội tiến lên trước.



Lui xuống!



Thiên Ma Đại Đế lãnh đạm, khoé miệng hơi hé ra, ông ta mặc cho chư thiên luân hồi áp chế tu vi của mình và tỏ ra không quan tâm.



Thiên Ma chúng tướng kinh ngạc, chúng kinh ngạc thì sức mạnh của chư thiên luân hồi, đến cả Đại Đế chí cao vô thượng của chúng mà cũng bị trấn áp tu vi, đó là sức mạnh thế nào, còn hơn cả pháp tắc đế đạo sao?



Chư thiên luân hồi!



Bên dưới, Diệp Thành thẫn thờ nhìn đại trận chư thiên luân hồi, đến cả Đại Đế vô địch mà cũng bị trấn áp.



Chiến!



Tiếng hô uy lực vang lên từ Thiên Huyền Môn.











 
Chương 3763: Yêu thể khổng lồ bao phủ cả đất trời.  


Sắc mặt thần tử Yêu tộc trở nên khó coi, yêu hải bị phá vỡ, hắn ta còn suýt nữa bị chiến mâu của Diệp Thành đánh trúng, cứ tưởng có thể dễ dàng đánh bại được Diệp Thành đang không ở trạng thái đỉnh cao, nhưng sự thật khác xa so với những gì hắn ta nghĩ, dù Thánh thể thương tích đầy mình, không ở trạng thái đỉnh cao thì vẫn cực kỳ bá đạo.







Advertisement

Thần tử Yêu tộc hừ lạnh, một tay nhanh chóng kết ấn, sử dụng bí pháp vô thượng của Yêu tộc.



Khi ấn quyết của hắn ta được hình thành, cả thương khung đều rung lên, thiên địa trở thành một vùng đen kịt, yêu khí lan tràn, quạnh quẽ mà lạnh lẽo, còn có máu tươi trút xuống từ trên trời.



Thấy vậy, các tu sĩ trẻ tuổi đang quan sát trận chiến ở dưới đều thất thần, chỉ có lão bối tu sĩ là không bị ảnh hưởng, đó là thần thông hoan thuật của Yêu tộc, còn huyền diệu hơn cả Nhất Niệm Hoa Khai của Thần tộc.



Nhưng hoan thuật có huyền diệu đến đâu thì vẫn bị Lục Đạo Tiên Nhãn nhìn thấu, Diệp Thành giẫm tan mảnh đất đen kịt, phá hoan thuật của thần tử Yêu tộc, ném chiến mâu xuống khiến cho thương khung rung chuyển.



Thần tử Yêu tộc lập tức hộc máu, hoàn toàn bị chọc giận, hắn ta gào thét rồi dần dần hoá thân.



Ngay lập tức, hắn ta hoá thành một con thú khổng lồ, to như ngọn núi với cặp mắt máu khổng lồ có thể sánh ngang với vại rượu, vảy trên người đều phát ra ánh sáng lạnh, có sấm sét vờn quanh mang theo yêu khí ngút trời, mỗi làn khí đều nặng như núi khiến thương khung nổ đùng đoàng, trời đất biến sắc.



Nhìn thấy cảnh tượng này, nữ đệ tử của Dao Trì đều tái mặt, không biết là bị khí thế đó chèn ép hay là sợ hãi trước hình dáng đáng sợ từ bản thể của thần tử Yêu tộc, thật sự rất kinh khủng.



Diệp Thành cũng nhíu mày, nhưng hắn nhíu mày không phải vì thực lực của thần tử Yêu tộc, mà là dáng vẻ bản thể của hắn ta, ba phần như kỳ lân, bốn phần như thương long, ba phần còn lại như nai sừng tấm, nhìn trái nhìn phải, hắn vẫn không nhìn ra là con gì.



Giết!



Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thần tử Yêu tộc đã lăng thiên giáng xuống, Yêu thể khổng lồ bao phủ cả đất trời.


Đương nhiên Diệp Thành sẽ không đứng yên để bị đánh, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn tránh một chưởng lăng thiên ấy.



So với bản thể của thần tử Yêu tộc, hắn giống như một con kiến, cũng có lẽ vì vậy mà thần tử Yêu tộc rất khó bắt được hắn, chỉ trách cơ thể to lớn làm chậm tốc độ di chuyển.



Tiếp theo đó, Diệp Thành rất ngông nghênh, chân đi trên hư thiên, tung hoành tại cửu tiêu, bay lên nhảy xuống, đi vòng ra phía sau thần tử Yêu tộc mà đánh, liên tục tung chiêu lớn, không hề dừng lại.



Thần tử Yêu tộc thảm hại, tuy thân thể to lớn, đòn tấn công bá đạo nhưng không đòn nào đánh trúng được Diệp Thành, ngược lại còn bị Diệp Thành làm cho đầu choáng mắt hoa, Yêu thể bị đánh máu chảy đầm đìa.



Âm thanh nổ tung rúng động đất trời, nhưng đập vào mắt lại là cảnh tượng thần tử Yêu tộc bị hành hạ, ngược đãi.



Mãi đến một trăm hiệp, Diệp Thành mới chạy tới đầu mày của thần tử Yêu tộc, sau đó phóng ra Thần Thương chí mạng, đó là bí pháp chuyên nhắm vào nguyên thần, được hắn sử dụng rất trơn tru.









 
Chương 2539: “Chúng ta còn có đường lui không?”,


Vù! Vù! Vù!



Chư thiên luân hồi đang xoay chuyển không ngừng.



Vù! Vù! Vù!

Advertisement



Cơ thể Thiên Ma Đại Đế cũng run lên, sau khi chín mươi triệu người của Thiên Huyền Môn không ngừng hiến tế chư thiên luân hồi thì tu vi của ông ta từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Đế tầng thứ chín, từ tầng thứ chín xuống tầng thứ tám rồi dần dần xuống tầng thứ bảy, thứ sáu, thứ năm.



Thiên Ma Đại Đế vẫn coi như không hề hấn gì, ông ta nhìn về phía Thiên Huyền Môn với ánh mắt đầy hứng thú.



Đây chính là sự cao ngạo của một vị đế, mặc dù bị trấn áp tu vi nhưng ông ta cũng tự nhận là vô địch chư thiên, nỗi cô đơn vô hạn khiến ông ta rất muốn cho Đại Sở một cơ hội, hi vọng Đại Sở có thể xuất hiện kẻ có thể đối đầu với ông ta, có thể địch lại ông ta, như vậy mới thêm phần hứng thú.



Phụt! Phụt! Phụt!



Người của Thiên Huyền Môn vẫn lần lượt bay đi.



Đông Hoàng Thái Tâm và một nhóm lão bối chuẩn đế máu me nhơ nhuốc, những tu sĩ chuẩn đế còn trẻ đã bắt đầu hiến tế.



Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới việc trấn áp tu vi của Đại Đế và bọn họ cũng chưa từng thử làm việc này trước đó.




Thế nhưng bọn họ phải liều, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Đế đủ để có thể dẹp bằng cả Đại Sở, nếu Đại Sở bị công phá, Thiên Ma tìm tới cửa của Chư Thiên Vạn Vực, với tình hình của Chư Thiên Vạn Vực khi không có cảnh giới đại đế trấn thủ như hiện giờ thì một khi Thiên Ma tấn công, đó sẽ là kỉ nguyên hắc ám kéo dài tới vô tận.



Vù!



Sau khi hàng ngàn hàng vạn quân của Thiên Huyền Môn hoá thành huyết vụ, tu vi của Thiên Ma Đại Đế cũng từ cảnh giới Chuẩn Đế bị giáng xuống cảnh giới Đại Thánh, từ cảnh giới Đại Thánh bị giáng xuống cảnh giới Thánh Vương, từ cảnh giới Thánh Vương lại bị giáng xuống cảnh giới Thánh Nhân.



Thấy vậy, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên liền đưa mắt nhìn nhau.



Tiếp đó, bọn họ lại lần nữa cầm sát kiếm, tiến tới bên cạnh Diệp Thành. Thái Hư Cổ Long kéo Diệp Thành, Tử Huyên kéo Sở Linh lập tức quay người bay về hư thiên phía nam như đạo thần mang.




Thiên Ma Đại Đế nghiêng đầu nhìn bóng hình người ở tứ phương với ánh mắt hào hứng nhưng ông ta lại không ra tay luôn.



Ông ta không ra tay không có nghĩa là Thiên Ma binh không ra tay.



Lúc này, Thiên Ma đã như biển đen cuộn trào muốn thôn tính bọn họ ngay tức khắc.



“Chúng ta còn có đường lui không?”, giọng Diệp Thành khản đặc, rõ ràng hắn đang mất hết niềm tin.



“Có”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng quả quyết sau đó chém ra một kiếm mở đường máu, “nếu như đại trận chư thiên luân hồi có thể trấn áp tu vi của Thiên Ma Đại Đế xuống cảnh giới Thiên thì chúng ta vẫn còn hi vọng”.



“Cho dù bị ép xuống cảnh giới Thiên thì ông ta vẫn là Đại Đế”.



“Vậy thì còn có ngươi”, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lần lượt nghiêng đầu, vẻ mặt kiên định nhìn Diệp Thành.



“Ta?”



“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể, Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành có sức chiến đấu địch lại Đại Đế. Ở Đại Sở này cảnh giới Thiên là tu vi chí cao, cho nên Hoang Cổ Thánh Thể chuẩn thiên viên mãn chính là Đại Thành. Mặc dù ông ta là Đế nhưng tu vi bị ép xuống cảnh giới Thiên, ngươi chỉ còn thiếu một bước nữa là có đủ tư cách ngang hàng với ông ta”.



 
Chương 3764: “Lần sau có chuyện tốt thế này thì cứ tìm ta nhé”,


Giờ phút này, nếu người của Đại Sở ở đây phần lớn sẽ vô thức bịt mắt lại, vì Diệp Thành sắp sử dụng tuyệt kỹ ném người bá đạo của mình, không ném tàn phế thì không dừng lại.



Quả nhiên, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Diệp Thành nhỏ bé như con kiến đã quăng thần tử Yêu tộc với thân hình khổng lồ như núi sau đó đập mạnh xuống đất.

Advertisement



Rầm!



Mặt đất rung chuyển, các vết nứt lan ra mọi hướng khiến cho mấy toà tiên sơn của Dao Trì đều sụp đổ.



Mà thần tử Yêu tộc lúc này đã choáng váng, nôn ra rất nhiều máu, giống như đài phun nước, trong đó còn có những mảnh vụn nội tạng bị phun ra ngoài khiến người ta nhìn thấy cũng muốn nôn.



Nhưng vẫn chưa dừng lại, Diệp Thành lại một lần nữa vung lên, khí huyết vàng kim dâng trào, eo và chân cùng hoạt động, hắn không ngừng nện thần tử Yêu tộc vốn đã không toàn vẹn xuống đất.



Bùm! Rầm! Uỳnh!


Mặt đất lại rung chuyển, từng tiếng động mạnh nối tiếp nhau, đinh tai nhức óc, cứ mỗi tiếng động vang lên là mặt đất lại rung chuyển, đến ngồi cũng không vững nổi.



Đây là một cảnh tượng kinh hãi, thần tử Yêu tộc to lớn như núi lại bị Diệp Thành nhỏ bé như kiến quật hết lần này đến lần khác, chưa thấy cách đánh nào súc sinh như thế này.



Người xem chiến nuốt nước bọt ừng ực, nhìn cảnh tượng khủng khiếp này chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, đừng nói bị ném, chỉ nhìn thôi đã thấy đau, may mà thần tử Yêu tộc tu vi thâm hậu, cơ thể cũng bá đạo, nếu đổi lại là Chuẩn Thánh khác thì đã thành một đống bùn từ lâu.



Không biết đến lúc nào âm thanh ầm ầm mới dừng lại, vùng đất ấy trở thành đống đổ nát, còn thần tử Yêu tộc đã bị ném trở về hình người nhưng không thấy hình người mà giống như đống thịt người hơn.



“Cứ… Cứ thế là xong à?”, tu sĩ tứ phương ngây người nhìn về phía bên này, mới trăm hiệp thôi mà, kết thúc này hơi nhanh, ba trận đánh trước đó của Diệp Thành hầu như đều gần một nghìn hiệp.



“Đây là lần đầu tiên ta thấy cách đánh súc sinh thế này đấy”, các lão bối tu sĩ đều cảm thán.



“Phải thừa nhận rằng hôm nay ta hơi nóng tính”, Diệp Thành rất thản nhiên cất Phong Ma Thần Tháp, câu nói này của hắn khiến khoé miệng mọi người đều giật giật, ngươi đâu chỉ là hơi nóng tính, đánh con nhà người ta tàn phế luôn, đó sẽ là nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà.



“Ta… Ta không tin”, thần tử Yêu tộc bất lực nằm trên đất, đến sức để kêu gào cũng không có, khi nói miệng còn hộc ra đống máu, đường đường là thần tử Yêu tộc mà chẳng đánh lại được một Thánh thể gần tàn phế, hơn nữa còn mất đi một Đại Thánh Binh, hắn ta sao có thể cam lòng!



“Lần sau có chuyện tốt thế này thì cứ tìm ta nhé”, câu nói này của Diệp Thành khiến thần tử Yêu tộc tức đến mức ngất xỉu, muốn giậu đổ bìm leo đánh bại ta, đạo hạnh của ngươi còn kém lắm.









 
Chương 2540: Thái Hư Động!  


Thánh thể Đại Thành địch lại Đại Đế!



Câu nói này cứ vang dội trong thần hải của Diệp Thành.



Trong chốc lát, đôi mắt ảm đạm của hắn lại lần nữa lóe lên thần mang, ý chí chán chường lại như có ngọn lửa bùng lên khát vọng, mặc dù chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể nhưng đó lại là tia hi vọng đáng giá.



Advertisement

Giết!



Sau tiếng hô, hắn vung huyết linh thần đao.



Phía sau, Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên và Sở Linh cũng di chuyển theo, mục đích là bảo vệ hai bên trái phải của Diệp Thành.



Phụt! Phụt! Phụt!



Đại quân Thiên Ma như lũ cuốn nhưng lại hoá thành huyết vụ từng đám từng đám một, đại quân hàng chục triệu người vẫn không thể nào ngăn được bước chân của bốn người bọn họ, Bắc Chấn Thương Nguyên phòng thủ kiên cố lại bị mở ra một đường máu.



Trên hư thiên, Thiên Ma Đại Đế vẫn đứng đó sừng sững.



Lúc này, tu vi của ông ta đã bị trấn áp xuống cảnh giới Thiên nhưng uy lực của ông ta lại như ngọn núi sừng sững quật cường trấn áp chư thiên, bầu hư thiên đó đã trở thành không gian hỗn loạn.



Không biết từ bao giờ phía sau ông ta mới có hàng tỷ ma quang bay tới, hình thành một vương toạ khổng lồ.



Thiên Ma Đại Đế ngồi xuống, một tay chống cằm nhìn phía Diệp Thành từ trên cao: “Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến bản đế phải bất ngờ”.



“Đại đế, phía Thiên Ma Quân…”, Thiên Nữ Ma Quân tiến lên trước định nói gì thêm lại thôi.



“Chết thì cũng chết rồi”, Thiên Ma Đại Đế cười giễu cợt, ông ta nhàn nhã giơ tay lên, trên đầu ngón tay có lôi chớp quẩn quanh, đan xen với đế đạo pháp tắc, ngưng tụ thành một đạo thần mang lôi chớp.



“Đúng là vô vị”, Thiên Ma Đại Đế nhếch miệng gảy ra đạo thần mang lôi chớp kia, mục tiêu chính là phía Diệp Thành.



Thần mang lôi chớp màu đen vút qua hư thiên nhưng không có dị tượng kinh thế xuất hiện, cũng không có âm thanh chấn động hư thiên, mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường.



Thế nhưng đạo thần mang đó lại khiến phía Thái Hư Cổ Long đang sát phạt lên phía trước lập tức quay người.




Mặc dù trông nó hết sức bình thường nhưng lại mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa, trong đó còn có pháp tắc đế đạo của Thiên Ma Đại Đế, một khi bị đâm trúng thì chỉ có hoá thành tàn tro.



Đi!



Thái Hư Cổ Long gằn lên, nhanh chóng sử dụng thủ ấn.



Thấy vậy, Tử Huyên nghiến răng, một tay kéo Diệp Thành, một tay kéo Sở Linh, cô bước ra cả hàng chục nghìn trượng, huyết tế thọ nguyên, điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, chỉ hi vọng không bị đế đạo pháp tắc của Thiên Ma Đại Đế đâm trúng.



Thái Hư Động!



Cũng vào lúc này, Thái Hư Cổ Long đã thiêu đốt sức mạnh long hồn, ngưng tụ thành vòng xoáy thái hư động.



Vù!



Đạo thần mang kia rẽ qua bầu trời làm sụp đổ bầu trời phía đó rồi bay thẳng vào vòng xoáy thái hư một cách chuẩn xác.



Mặc dù thái hư động rất huyền diệu nhưng lại không trụ nổi một giây đã vỡ tan.



Phụt!



 
Chương 3765: “Luyện Yêu Hồ?”


Thần tử Yêu tộc được đưa về, nhưng thần tử Ma tộc lại đứng lên, bước lên chiến đài, trong nụ cười mang theo ma tính và tàn ác: “Đấu với bốn đại thần tử, cũng không ngại thêm ta nữa nhỉ?”



“Có phần thưởng gì không?”, Diệp Thành cho một vốc đan dược vào miệng, sau đó lại dùng rất nhiều thần dịch trị thương như không cần tiền vậy, hơn nữa còn dùng rất nhiều.

Advertisement



“Nếu ta thắng thì Ma huyết trong người ngươi thuộc về ta”, thần tử Ma tộc liếm môi, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt tham lam, dường như có thể nhìn thấy Ma huyết đang chảy trong người Diệp Thành.



“Ngươi thì sao? Lấy gì để cược?”, Diệp Thành mỉm cười, hứng thú nhìn về phía thần tử Ma tộc.



“Không biết thứ này có lọt vào pháp nhãn của ngươi không?”, thần tử Ma tộc phất tay, một cái hồ lô lơ lửng trong lòng bàn tay hắn ta, bảo hồ ấy tản ra ma khí, cũng là một pháp khí cường đại.



“Luyện Yêu Hồ?”, các lão bối tu sĩ hơi nheo mắt, dường như đã nhận ra hồ này là vật gì.



“Khả năng là Đại Thánh Binh năm xưa đã trấn áp Yêu Vương Yêu tộc”, có người sờ cằm, nói xong còn nhìn về phía thần tử Yêu tộc với ánh mắt kỳ lạ.


Khi mọi người nhìn thì đúng lúc này thần tử Yêu tộc tỉnh lại, nhưng thấy Luyện Yêu Hồ lơ lửng trong tay thần tử Ma tộc, không nói lời nào đã phun ngay ra một ngụm máu.



Những người có mặt đều thở dài, đúng là cảnh tượng kích thích, lúc trước thần tử Yêu tộc lấy Phong Ma Thần Tháp ra cược làm cho thần tử Ma tộc tức điên, bây giờ thần tử Ma tộc lên đài lại lấy Luyện Yêu Hồ ra cược làm cho thần tử Yêu tộc vừa tỉnh lại đã tức ngất đi.



Tiên mẫu Dao Trì day đầu mày, chỉ muốn đánh người, đại hội Dao Trì đang yên đang lành lại thành chiến đài cho các thần tử khiêu chiến Thánh thể, bà vô cùng hoài nghi có phải đám này tới đây để gây sự không, nhìn hiện trường các ngươi đánh nhau đi, Dao Trì của ta đã thành một đống đổ nát rồi.



Nghĩ một lúc, Tiên mẫu Dao Trì không khỏi nhìn về Cơ Tuyết Băng, ánh mắt như đang nói: Nếu biết trước cố hữu của được hoan nghênh thế này thì lão thân đã không cho hắn vào tiên sơn Dao Trì rồi.



Cơ Tuyết Băng ho khan, lấy vô tự thiên thư ra đọc, rất chăm chỉ, tập trung.



So với họ, tu sĩ tứ phương lại hứng khởi, hô to hết đợt này đến đợt khác, đa phần là các tu sĩ trẻ, thậm chí không ít Thánh Nhân lão bối thi thoảng cũng hét lên.



Trên chiến đài, Diệp Thành và thần tử Ma tộc đã bắt đầu chiến đấu, động tĩnh cực kỳ lớn.



Đầu mày của thần tử Ma tộc khắc Ma văn cổ, sau lưng là Hồng Hoang Ma Thổ, trông hắn ta tựa như Ma vương cái thế, ma khí tung hoành ngút trời, mang theo sức mạnh tàn bạo, khát máu và tịch diệt, bao trùm khắp đất trời.



Tiên tộc có đòn tấn công vô song, Ma tộc tăng thêm thực lực, sau khi thần tử Ma tộc mở thần tàng Ma Đạo, sức chiến đấu tăng lên một bậc, thần thông bí pháp của Ma tộc lại càng bá đạo hơn.



Đương nhiên Diệp Thành không dám coi thường, từ khi bắt đầu chiến đấu hắn đã mở Ma Đạo, thực lực tăng lên đương nhiên không thể so với thần tử Ma tộc, nhưng tu vi của hắn thâm hậu! Khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể dồi dào như sông như biển, lại có sức chiến đấu luân hồi, hắn vẫn như chiến thần bát hoang, Thánh thể như được đúc bằng vàng.

Trận đại chiến này còn đẫm máu và thảm khốc hơn trận chiến của Diệp Thành với thần tử Yêu tộc lúc nãy, Diệp Thành và thần tử Ma tộc đều mở Ma Đạo, cả hai đều như kẻ điên, dường như không biết đau là gì, cũng chẳng phòng ngự, chỉ có tiến công và tiến công, chiến đấu trời long đất lở.



 
Chương 2541: Đại Minh Trận Thập Nhị Thiên Tự!  


Thái Hư Cổ Long phun ra máu, hắn lập tức bay đi, cơ thể nhơ nhuốc máu.



Không trụ nổi một chiêu!



Thiên Ma Đại Đế cười u ám, ông ta lại lần nữa gảy ra một đạo thần mang lôi chớp.

Advertisement



Chiến!



Thái Hư Cổ Long rít lên, huyết tế ra sức mạnh long hồn và nguyên thần long hồn, hoá thân thành cự long to hàng chục nghìn trượng, từng lớp vảy rồng lấp lánh tiên quang sáng chói, thiêu đốt đạo tắc của rồng.



Có điều mặc dù hoá thành hình rồng nhưng trước mặt Thiên Ma Đại Đế hắn lại không đáng để nhắc đến.



Không lâu sau đó, Thái Hư Cổ Long bị đâm xuyên, linh hồn bản mệnh của hắn cũng phải chịu đòn tấn công mang tính huỷ diệt, máu tưoi nhuốm đỏ hư thiên trông vô cùng choán mắt, hắn giống như chiếc lá lìa cành bay vô định giữa hư thiên.



Long Gia!



Diệp Thành vẫn đang sát phạt lên trước đột nhiên quay đầu lại nhưng lại thấy máu của Thái Hư Cổ Long choán mắt trong không gian, cơ thể cũng nứt ra.



“Chí tôn, cái danh xưng này cho ông thật không xứng”, đôi mắt Thái Hư Cổ Long ảm đạm, ánh sáng trong đôi mắt tối dần, cơ thể hắn đang nứt lìa, linh hồn cũng đang vỡ tan, đế đạo pháp tắc của Thiên Ma Đại Đế đang thôn tính chút sinh khí cuối cùng của hắn.



Thái Hư Cổ Long, một phần tàn hồn của Thái Hư Long Đế đã trải qua những năm tháng vô tận mới sinh ra được thần trí, hoá thành long hình cũng bởi sau khi đã trải qua bể dâu của kiếp người. Tiền kiếp của hắn là Thái Hư Long Đế, lừng lẫy muôn đời, là vô địch chư thiên, còn hắn lại phải chịu cái kết thảm khốc trong khi thăng hoa cực hạn.



Ở Nam Sở, Long Nhất và Long Ngũ đôi mắt chan hoà nước mắt.



Hai người họ và Thái Hư Cổ Long cùng một thể nhưng vì Thần Hoàng Huyền Thần mà phân thành ba người, cả ba còn thân thiết hơn anh em ruột thịt, hiện giờ Thái Hư Cổ Long đang bị huỷ diệt, bọn họ đau thấu tận tim gan.



A….!



Diệp Thành nước mắt dàn dụa, tiếng hét như tiếng sấm chớp chấn động thiên địa.


Đi!



Tử Huyên rít lên, cô lập tức giơ tay đẩy Thái Hư Cổ Long và Sở Linh với khuôn mặt tái nhợt bay ra xa cả hàng chục nghìn trượng.



Tiếp đó Tử Huyên quay người, nhanh chóng dùng thủ ấn vì thần mang lôi chớp mà Thiên Ma Đại Đế gảy ra lại lần nữa bay về phía họ.



Đại Minh Trận Thập Nhị Thiên Tự!



Tử Huyên chắp hai tay lại với nhau triệu gọi trận pháp cổ xưa, cô huyết tế thọ nguyên và sức mạnh tàn hồn của nữ đế.



Thế nhưng cho dù Tử Huyên có mạnh thì cũng vẫn khó có thể chặn lại được sự công phá của Thiên Ma Đại Đế.



Phụt!



Sau màn mưa máu bắn vọt choán lấp bầu trời, Tử Huyên cũng bị đạo thần mang lôi chớp kia đâm xuyên cơ thể, ngã xuống khỏi hư thiên.











 
Chương 3766: “Đừng đùa, ngươi không đánh lại ta đâu”.  


“Đánh đi, đánh hắn tàn phế”, trên hư thiên đánh nhau hừng hực khí thế, ở dưới cũng nhộn nhịp sục sôi, Kỳ Vương như ăn phải thuốc nổ, ôm vò rượu hét lên kinh thiên động địa.



“Ồn ào”, Ma tộc Đại Thánh hừ lạnh, sau đó là ánh mắt lạnh như băng, khát máu phóng tới.



Advertisement

“Bớt hù doạ ta đi”, Kỳ Vương lắc đầu, đứng ra sau Tửu Kiếm Tiên, mắt lừa liếc nhìn ba Đại Thánh của Ma tộc, không phục thì lại đây mà đánh!



Ma tộc Đại Thánh tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tửu Kiếm Tiên thì lại im bặt, tu sĩ trẻ tuổi không nhận ra gã say khướt đó, nhưng sao bọn họ lại không nhận ra, lai lịch của ông ta vô cùng lớn.



Từ đầu đến cuối Tửu Kiếm Tiên không nói lời nào, chỉ mải miết uống rượu, làm như không thấy trận đại chiến phía trên, trong mắt ông ta, dường như không thứ gì trên đời có thể so sánh được với rượu trong vò.



Tiên mẫu Dao Trì lén nhìn trộm ông ta, tuy chỉ một thoáng nhưng đôi mắt đẹp lại mang theo vẻ phức tạp và say mê, cũng lộ ra tình yêu nam nữ mà Tiên mẫu của Dao Trì không nên có.



“Tiên mẫu có tình cảm với Kiếm Tiên thì sao phải làm khổ mình như vậy?”, Cơ Tuyết Băng đang đọc sách bỗng truyền âm tới, dường như biết Tiên mẫu Dao Trì đang lén nhìn Tửu Kiếm Tiên.



“Lão thân và ông ấy đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất rồi”, Tiên mẫu Dao Trì mỉm cười nâng ly ngọc lên, trong lòng buồn bã, dù dung nhan tuyệt thế cũng không che giấu được con tim già cỗi.

“Kiếm Tiên cũng già rồi, người còn muốn để ông ấy đợi bao lâu nữa?”, Cơ Tuyết Băng nhẹ nhàng lật trang sách cổ: “Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời ông ấy đều đã chôn vùi trong sự chờ đợi dài đằng đẵng này, thật sự phải đợi đến khi năm tháng hoá thành cát bụi, người mới cho ông ấy được thấy sự ngọt ngào của thế gian này sao?”



Tiên mẫu Dao Trì không nói nữa, cũng chỉ lặng lẽ uống rượu như Tửu Kiếm Tiên, hết ly này đến ly khác, Tửu Kiếm Tiên như gã say, bà cũng như ma men, hai mắt say mê mông lung.



Cơ Tuyết Băng cũng không lên tiếng nữa, chỉ tập trung đọc sách, đọc một hồi chợt có tiếng cười vang lên bên tai cô: “Tiên tử, tối nay có rảnh không, hai chúng ta cùng đi ngắm trăng nhé?”







Cơ Tuyết Băng ngước mắt nhìn quanh, tầm mắt rơi vào thần tử Long tộc, hắn ta đang một tay chống má, để lộ hai hàm răng trắng với cô.




“Ngắm trăng thì thôi không cần”, Cơ Tuyết Băng dời mắt: “Ta còn rất nhiều sách thú vị, hay là ta cho ngươi mượn vài quyển đọc nhé, chưa biết chừng tới thế giới phàm trần lại đỗ trạng nguyên”.



“Cô nói vậy thì chán quá, ép Bá Vương ta phải hành động rồi đây!”



“Đừng đùa, ngươi không đánh lại ta đâu”.



“Thật gượng gạo”, thần tử Long tộc nhún vai, day mạnh đầu mày.



“Long Kiếp, sao ngươi không nhìn ta, ta cũng xinh đẹp lắm mà”, thần nữ Linh tộc hai tay chống cằm, đôi mắt to trong veo lấp lánh nhìn thẳng vào thần tử Long tộc, vẻ mặt si mê.



“Hay là cô dành chút thời gian nhìn ta đi này”, thần tử Vu tộc cũng một tay chống má, nhìn chằm chằm thần nữ Linh tộc: “Ta có điểm nào không bằng Long Kiếp chứ?”









 
Chương 2542: Diệp Thành nhất định phải thắng!  


“Nữ Đế, Thánh Quân, Tử Huyên cuối cùng cũng đuổi kịp theo dấu chân mọi người rồi”, vào thời khắc sinh tử, Tử Huyên mỉm cười, miệng trào máu, nước mắt tuôn rơi.



Trong tầm nhìn mơ hồ, Tử Huyên như trông thấy bóng dáng nữ đế phong hoa tuyệt đại và bóng hình vững chãi, đó là Đông Hoa Nữ Đế Nguyệt Thương và Hoang Cổ Thánh Thể Đế Hoang, đó là hai thần thoại của Chư Thiên Vạn Vực.



Giống như Thái Hư Cổ Long, nụ cười của cô trước khi chết mang theo biết bao nỗi niềm và sự mỏi mệt.

Advertisement



Phần tàn hồn của nữ đế đã viết thêm một đoạn đời rồi mới đi đến hồi kết chốn hồng trần này.



Diệp Thành nhất định phải thắng!



Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, người mà cô nhìn chính là Diệp Thành giống như năm xưa Nữ Đế nhìn Đế Hoang vậy.



Những năm tháng xa xưa, Đế Hoang bảo vệ cho Nguyệt Thương, một mình độc chiến với năm Đại Đế của Thiên Ma Vực, Nguyệt Thương thành đế rồi nhưng Đế Hoang lại qua đời, ông ta chiến đấu tới những giọt máu cuối cùng trong Hoang Cổ Thánh Thể.



Hôm nay sau bao năm tháng dài đằng đắng vẫn vì nỗi day dứt của nhân quả, cô là tàn hồn của Nữ Đế, hắn là người kế thừa Hoang Cổ Thánh Thể, mặc dù đều không phải hai phiên bản hoàn chỉnh nhưng điểm khác nhau là lần này tàn hồn của Nữ Đế lại bảo vệ người kế thừa thánh thể.



A!

Khuôn mặt Diệp Thành đẫm nước mắt, hắn điên cuồng vung huyết linh thần đao, hắn thậm chí không có thời gian mà nhìn Tử Huyên thêm lần cuối.



Đoàn quân viễn chinh của Đại Sở gần như bị nhấn chìm, chỉ còn lại hắn và Sở Linh, Thánh Chủ Thiên Đình của Đại Sở lúc này đang bỏ trốn lưu vong.



Không phải hắn sợ chết mà hắn cần phải sống, cần niết bàn trong tuyệt cảnh, cho tới khi đạt đến cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn, liệt vị thánh thể Đại Thành.



Chỉ có như vậy hắn mới có tư cách đấu lại với vị đế kia, mới có thể bảo vệ thương sinh của Đại Sở, mới có thể xoay chuyển càn khôn trên con đường trải đầy xương máu, đòi lại món nợ máu cho những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở.



Bên cạnh Diệp Thành, Sở Linh dàn dụa nước mắt.

Sức mạnh của Thiên Ma Đại Đế khiến hắn run sợ, đến cả Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thông thiên cũng không thể trụ lại nổi sau đòn công kích của ông ta thì hắn không nhìn thấy bất cứ hi vọng nào, con đường phía trước trong mắt hắn không hề có ánh sáng le lói.



Vô vị!



Thiên Ma Đại Đế vặn cổ, lại lần nữa giơ tay chỉ vào Diệp Thành và Sở Linh ở phía xa.



Lại là đạo thần mang lôi chớp đó rẽ ngang qua bầu trời.



Chiến!



Tiếng hét của Diệp Thành vang vọng khắp nơi, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hắn thiêu đốt căn nguyên thánh thể và sức mạnh huyết mạch tạo ra hỗn độn đạo tắc đan xen với sức mạnh luân hồi đẩy vào bên trong thần đỉnh hỗn độn.



Thế nhưng vào giây phút thần mang lôi chớp kia sắp công phá Hỗn Độn Thần Đỉnh thì một bóng hình chắn trước mặt hắn, đó là Sở Linh .



Bang!



Âm thanh thần mang lôi chớp và Hỗn Độn Thần Đỉnh va chạm vào nhau vang lên chói tai.

Thế nhưng đạo thần mang kia không đâm xuyên Hỗn Độn Thần Đỉnh khiến Thiên Ma Đại Đế hơi nhướng mày, ông ta nhìn lớp độn giáp thiên tự của Hỗn Độn Thần Đỉnh, khoé miệng lại lần nữa nở cụ cười, đôi mắt đế đạo loé lên tia thần mang.



 
Chương 3767: “Là hắn ta quá yếu hay là Thánh thể quá mạnh đây?”  


“Vậy mà hắn lại có Tiên Luân Nhãn”, Tửu Kiếm Tiên vuỗn luôn giữ im lặng nãy giờ bỗng ngẩng đầu, đôi mắt chứa men say nhìn chằm chằm Diệp Thành đang chiến đấu với thần tử Ma tộc trên hư thiên.



“Đến Kiếm Tiên cũng lâu như vậy mới cảm tri được Tiên Nhãn của tiểu tử kia, vậy chắc người của Tiên tộc không cảm tri được đâu”, Kỳ Vương tự lẩm bẩm một mình, nói xong lại nhìn thần tử Tiên tộc, hắn ta khá thong dong, nhìn lên hư thiên với vẻ bỡn cợt, trong mắt là vẻ khinh thường.



Advertisement

Kỳ Vương dời mắt khỏi thần tử Tiên tộc, lại nhìn đến thần tử Ma tộc, thần tử Yêu tộc, thần tử Phượng Hoàng và thần tử Thần tộc, bốn tên đó đều có ánh mắt dữ tợn, điên cuồng uống thần dược trị thương, có vẻ vẫn muốn đấu với Diệp Thành tám trăm hiệp nữa.



Trong số những người này, Kỳ Vương thuận mắt thần tử Man tộc hơn, tên to con đó không tim không phổi, đang lấy miếng vải to lau gậy lang nha cỡ lớn của mình.



“Bại rồi, thần tử Ma tộc thất bại rồi”, khi Kỳ Vương đang nhìn thì có người rơi từ hư thiên xuống.



Nhìn từ xa, đó là thần tử Ma tộc, ma quang quanh người đã dập tắt, đến ma khí cũng tiêu tán, máu chảy ròng ròng, bị đánh không còn hình người, mặt đất lún xuống thành cái hố sâu.



“Ta không tin”, thần tử Ma tộc rống lên, lại đầu tóc rối bù xông lên thương khung lần nữa, hai mắt hung ác, tàn bạo mà khát máu, thật sự giống như ma quỷ, rùng rợn khiếp người.

“Vậy ta sẽ đánh tới khi ngươi tin”, Diệp Thành lăng thiên bay xuống, đánh mạnh một chưởng vào mặt thần tử Ma tộc, thần tử Ma tộc vừa mới bay lên đã lại rơi xuống.



Lần này hắn ta không còn bò dậy nữa, vô lực nằm trong hố sâu, miệng trào máu tươi liên tục, đôi mắt đỏ quạch nhìn Diệp Thành chăm chăm, muốn chiến tiếp nhưng lực bất tòng tâm.



“Được rồi, lại một kẻ tàn phế nữa”, thấy phía đó không còn động tĩnh gì, người xem chiến đều thở dài.



“Thánh thể liên tiếp đấu với bốn thần tử đã gần tàn phế rồi, thế mà thần tử Ma tộc vẫn thất bại thảm hại thế này”, có người tặc lưỡi: “Là hắn ta quá yếu hay là Thánh thể quá mạnh đây?”

“Không thể phủ nhận là Thánh thể quá mạnh”, mọi người cùng hít vào một hơi thật sâu: “Thần thoại bất khả chiến bại cùng cấp đâu chỉ là nói suông, hắn có tư cách sánh vai với Đông Thần”.



Khi mọi người nói thì Ma tộc Đại Thánh đã chạy lên đưa thần tử Ma tộc đi, vốn muốn tính sổ với Diệp Thành nhưng Dao Trì Đại Thánh trông chừng quá chặt, không cho bọn chúng cơ hội ra tay.



Diệp Thành cũng ngã xuống, đứng không vững suýt thì ngã xuống đất, đến khi đứng vững lại thì hắn đã hộc máu, lảo đảo loạng choạng, có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.



Liên tiếp đấu với năm thần tử, mạnh như hắn cũng tàn phế, mạnh như Thánh thể cũng gần tàn tạ, Thánh quang đã dập tắt, khí huyết vàng kim cũng cạn kiệt, chỉ còn lại máu tươi đầm đìa và ma khí ngút trời.



Nhưng liên tiếp đánh bại năm thần tử mà vẫn còn sống, hắn cũng đủ tự hào rồi.



Giờ phút này, không ai dám coi thường Diệp Thành nữa, dù là lão bối Chuẩn Đế hay tu sĩ trẻ tuổi.



Sau chừng ba đến năm giây yên tĩnh, có người vô thức nhìn thần tử Tiên tộc, thần tử Long tộc, thần tử Vu tộc, thần nữ Cổ tộc và thần nữ Linh tộc, rất muốn biết còn ai lên đài ứng chiến nữa không, nếu đi lên thì dù là Thánh thể bất khả chiến bại cùng cấp chắc chắn cũng sẽ thua.





 
Chương 2543: Linh Nhi!  


“Đại La Kim Tiên, Độn Giáp Thiên Tự, khí hỗn độn, vạn vận chi đạo”, Thiên Ma Đại Đế cười u ám, điệu cười mang theo ma lực vô thượng vang vọng khắp thiên địa tăm tối này.



Phụt! Phụt!



Mặc dù Hỗn Độn Thần Đỉnh không bị phá vỡ nhưng Diệp Thành và Sở Linh lại phun ra máu.



Advertisement

Cả hai người bay đi, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bọn họ giống như hai vì sao sáng chói lướt từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới Trung Thông Đại Địa, xuyên qua đầm Nam Yến cuối cùng ngã xuống Đại Sở.



Bịch!



Đột nhiên, tiếng động mạnh vang lên, một ngọn núi cao sừng sững của Nam Sở vì sự va chạm của hai người họ mà sụp đổ.



Cứu người! Cứu người!



Ở năm cương vực lớn của Nam Sở đồng loạt vang dội tiếng hô hoán, vô số người bay ra khỏi vùng đất đó, bọn họ ngỡ ngàng nhìn bóng hình Diệp Thành và Sở Linh ba vào Nam Sở mà không có nổi sức cứu vãn.



Trong bóng tối ảm đạm, trên đại địa nhuốm đỏ máu đá rơi đầy mặt đất.



Diệp Thành lồm cồm bò dậy, thánh thể cường hãn lúc này cũng nhuốm đầy máu, hắn vẫn chưa chết, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Sở Linh thay hắn đỡ lấy đòn tuyệt sát của pháp tắc đế đạo.


Linh Nhi!



Diệp Thành lảo đảo bước đi, hắn vội chạy về một hướng, “bịch” một tiếng, Diệp Thành quỳ xuống đất, hắn dùng khí lực còn sót lại điên cuồng mọi móc từng lớp đá nhuốm máu.



Cuối cùng, một bóng hình đẫm máu hiện lên trong tầm mắt hắn.



Diệp Thành điên cuồng, hắn ôm Sở Linh vào lòng, từng viên đan dược được bóp nát nhét vào miệng cô.



“Ta…Ta biết sẽ có ngày này mà, Sở Linh sẽ chết trong lòng Diệp Thành mà”, Sở Linh khó nhọc giơ bàn tay đẫm máu lên, cô run rẩy vuốt ve khuôn mặt Diệp Thành, nước mắt hoà với máu làm nhoà đi đôi mắt cô.

“Đừng bỏ rơi ta mà”, khuôn mặt Diệp Thành nhơ nhuốc toàn máu và nước mắt, hắn cố gắng đẩy ra bản nguyên thánh thể trút vào cơ thể Sở Linh nhưng vẫn không thể nào níu kéo lại chút sinh khí đang không ngừng lụi tàn, nước mắt hắn rơi lã chã thấm đấm y phục Sở Linh.



Trong nụ cười Sở Linh mang theo nước mắt, cô mỏi mệt nằm trong lòng hắn, cảm nhận hơi ấm cuối cùng từ cơ thể hắn, đôi mắt rưng rưng không còn chút ánh sáng, chỉ có giọng nói khẽ khàng vang lên: “Kiếp sau nguyện cho ta và chàng sống ở thế giới người phàm, không vướng bận chuyện hồng trần, ngày ngày cày cấy ruộng nương, trồng rừng đào mười dặm, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi”.



Giọng Sở Linh cũng im bặt sau khi đôi mắt cô từ từ khép lại, chỉ còn đôi hàng lệ long lanh chảy dài theo gò má.



A….!



Tiếng thét đớn đau của Diệp Thành thấu tận trời xanh.







Trong màn đêm đen tối, gió lạnh thét gào.



Thiên địa tang thương như có vẫn khúc viễn cổ vang lên mang theo nỗi thê lương ai oán.











 
Chương 3768: “Thần nữ có ý gì?”,


Nhưng chờ rất lâu rất lâu cũng không thấy ai đứng lên, thần tử Tiên tộc chỉ uống rượu, còn những thần tử, thần nữ khác thì đều có việc riêng của mình, Thánh thể đã thế này rồi, còn ai không cần thể diện mà đi lên nữa, cho dù thắng cũng không vẻ vang, giữ lại chút thể diện vẫn hơn.



“Ta lên”, trong sự im lặng chợt có tiếng hét lớn vang lên khắp đại hội, lời còn chưa dứt đã thấy một người bay lên chiến đài, nhìn kỹ thì thấy là thần tử của Thiên Phạt Thánh Địa.

Advertisement



Không chỉ có hắn ta, đến thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá cũng nhảy lên cùng.



Còn có thần tử Nhật Nguyệt bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay lúc trước cũng cầm sát kiếm đi ra, bao vây dưới chiến đài, ai nấy đều cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn, chỉ chờ thần tử Thiên Phạt đánh xong, bọn chúng sẽ lên cho Diệp Thành một bài học, tư thế này là không cho Diệp Thành sống sót bước xuống chiến đài.







“Bốn Thần Tử này thật chẳng ra sao”, Thần Tử Thiên Phạt lên chiến đài, Thần Tử Thương Linh, Thần Tử Hoá Vũ và Thần Tử Nhật Nguyệt chặn ở bên dưới chiến đài, tất cả mọi người đều tỏ ra kiêng dè.



“Xa luân chiến, đây là muốn tiêu hao thánh thể đến chết đây mà”, không ít người vuốt râu, nói rồi còn không quên liếc nhìn Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc, Thần Tử Ma Tộc và Thần Tử Phượng Hoàng, bốn tên này đã hồi phục được bảy, tám phần, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên chiến tiếp.


“Theo như lão phu thấy thì không cần phía Thần Tử Phượng Hoàng ra tay thì thánh thể cũng sẽ xuống khỏi chiến đài thôi”, rất nhiều lão tu sĩ tặc lưỡi, “với tình trạng suy yếu hiện giờ của hắn thì đến một mình Thần Tử Thiên Phạt còn đánh không nổi chứ nói gì đến ba thần tử bên dưới chiến đài đang đợi?”



“Hôm nay thù mới oán cũ tính luôn một thể”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Thiên Phạt gằn lên phẫn nộ, khí thế lên cao cực điểm, hắn sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, mặt mày tôi độc đến đáng sợ.



“Lũ sâu kiến”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đứng vững rồi lại ngưng tụ khí huyết vàng kim.



“Muốn chết”, hung quang của Thần Tử Thiên Phạt xuất hiện, trong lòng bàn tay loé lên lôi chớp giáng từ trên trời xuống, đây chính là đại thuật sát sinh, vả lại còn là một đòn đỉnh phong, không cho Diệp Thành bất cứ con đường sống nào.



Thế nhưng chưởng đánh này của hắn còn chưa giáng xuống thì đã thấy một bàn tay trong suốt xuất hiện, như mang theo làn gió mới gạt đi mọi uy nghiêm trong chưởng đánh vừa rồi khiến hắn phải lảo đảo lùi về sau.



Người xem kinh ngạc, lần lượt ngồi thẳng dậy, bọn họ đưa mắt nhìn mới thấy trên chiến đài có thêm một bóng hình nữa, tiên hà bay lượn, tiên quang vờn quanh như mộng như ảo, hoá thành một nữ tử phong hoa tuyệt đại, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là thần nữ Dao Trì – Cơ Tuyết Băng đó sao?



“Thần nữ có ý gì?”, Thần Tử Thiên Phạt đứng vững lại thì nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt khó coi, trong đôi mắt loé lên vẻ bạo tàn và khát máu, hắn không ngờ thần nữ Dao Trì lại tham dự vào việc này.



“Ta chẳng có ý gì cả”, Cơ Tuyết Băng khẽ mím môi, giọng nói như vang vọng từ cửu tiêu, “có điều thân là thần nữ của Dao Trì ta phải nói với ngươi đôi điều, ngươi dù gì cũng là Thần Tử của một giáo, cứ ức hiếp một người không còn lành lặn như vậy thì chỉ sợ sẽ khiến ngươi phải mất mặt thôi”.



“Đây chính là ân toán của ta và hắn, hi vọng thần nữ không nhúng tay vào”, Thần Tử Thiên Phạt hắng giọng đáp lời.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top