Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2514: “Đáng tiếc bọn họ không thành công


“Không nhắc đến thì tốt, tốt thôi”, trong điệu cười của Đan Ma mang theo sự châm biếm: “Cái gọi là lịch sử đều do kẻ thắng viết nên, cái gọi là ân oán thì không có ai thắng ai sai, đợi tới khi xuống cửu tuyền rồi thì sư tổ của ngươi, sư huynh tôn kính của ta sẽ quỳ trước mặt ta mà nhận tội với ta, đó chính là lòng tham hư vinh của ông ấy nên mới khiến Đan Thành phải trả bằng kiếp nạn máu”.



“Hôm nay ông tới đây không phải để nhắc những chuyện này chứ?”, Đan Thần liếc nhìn Đan Ma.



Advertisement

“Đương nhiên không phải rồi”, Đan Ma vặn cổ, “ta tận hiến với ma vương, ma vương muốn bảo vệ Đại Sở, vậy thì ta cũng theo ông ấy bảo vệ Đại sở, nhưng ta là luyện đan sư, vậy thì dùng sở trường của ta xoay chuyển càn khôn”.



“Xem ra ông muốn giúp Đan Thành luyện chế Thiên Tịch Đan”, lần này, đổi lại là Đan Thần nhìn thẳng vào Đan Ma.



“Không phải giúp Đan Thành mà là giúp Đan Ma”.



“Là ai không quan trọng”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, “chỉ cần có thể luyện ra Thiên Tịch Đan thì có thể tạo ra một vị Hoàng đế của Đại Sở, nếu như một viên Thiên Tịch Đan có thể xoay chuyển càn khôn thì ta cũng góp một phần công đức”.



“Ta đi mời Diệp Thành”, Đan Thần nói rồi lập tức đứng dậy.”



“Trận pháp mà Đan Huyền tạo ra không vận hành được”, Đan Thần lãnh đạm đáp lời, chỉ một câu nói khiến Đan Thần khựng lại, ông ta ngồi lại vị trí cũ, cau mày nhìn Đan Ma: “Ông chắc chứ?”


“Vì người tạo ra trận pháp đó chính là ta”.



“Không thể nào, trận pháp đó rõ ràng được truyền từ đan tổ, sao lại là ông?”



“Tin hay không tuỳ ngươi”, Đan Ma đáp lại, “ngươi sẽ không thể ngờ ta và sư tổ của ngươi từng thử luyện chế Thiên Tịch Đan, trận pháp chúng ta dùng chính là trận pháp đó, thất bại tổng cộng chín lần, ngươi không cần chất vất ta, không ai hiểu trận pháp đó hơn ta, nó quả thực là tạo hoá đoạt thiên địa nhưng chỉ dựa vào nó thì cuối cùng cũng không thể giúp chúng ta luyện ra được Thiên Tịch Đan”.



“Vậy ông có biết làm sao mới có thể luyện ra được Thiên Tịch Đan không?”, nghe Đan Ma nói vậy, Đan Thần không còn tự tin nữa, cái mà ông ta quan tâm chính là vấn đề về Thiên Tịch Đan.

“Ta cần một người làm đan dẫn”.



“Đan dẫn?”, Đan Thần cau mày.



Người luyện đan đều biết về đan dẫn, đan dẫn có thể là một vị dược liệu, cũng có thể là một viên linh thú thú nguyên, đương nhiên cũng có thể là vật sống, nhưng những thứ làm tổn hại và đi ngược lại với sự nhân văn đã bị liệt vào điều cấm kị, huống hồ là dùng người sống để làm đan dẫn.



“Ngươi sẽ không thể ngờ trước kia sư tôn và sư tổ của ngươi chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể luyện ra Thiên Tịch Đan đâu nhỉ?”, Đan Ma lại lần nữa lên tiếng, nói tới chuyện trước kia, trong mắt ông ta rõ vẻ đau thương.



“Đáng tiếc bọn họ không thành công”, Đan Ma cười thê lương, ánh mắt đột nhiên hoá hàn mang, “là ta, là ta đã đập vỡ lư luyện đan của bọn họ khiến bao công sức vất vả của bọn họ đều đổ sông đổ bể”.



Đan Thần lại lần nữa cau mày, sự từng trải nói cho ông ta biết chuyện năm xưa không hề đơn giản như lời đồn, trong đó nhất định có bí mật mà người ta không thể biết.



“Không sai, bọn họ dùng người sống làm đan dẫn, và người đó chính là con gái ta, sư cô của ngươi”, Đan Ma nói tới đây thì nước mắt tuôn trào.



“Đây”, Đan Thần nghe vậy lập tức đứng dậy, ông ta nhìn Đan Ma mới ánh mắt không sao tin nổi: “Không thể nào, sư tôn và sư tổ sao có thể”.



 
Chương 3739: “Nên là vinh hạnh của chúng ta mới đúng”


Sau đó còn có rất nhiều người tới nữa, Diệp Thành nhìn hết một lượt nhưng không thấy có người chuyển kiếp nào.



Điều đáng khẳng định là trong tiên sơn Dao Trì ngoài Cơ Tuyết Băng còn có người chuyển kiếp khác, đây cũng là lý do vì sao hắn nhất định phải đi vào, dù phải đi thì cũng giải trừ phong ấn cho họ trước đã.



Advertisement

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, số người tới tham gia đại hội Dao Trì cũng ít đi rất nhiều.



Diệp Thành mong ngóng nhìn từ đầu tới cuối cũng không thấy người chuyển kiếp nào, chẳng những không có người chuyển kiếp mà đến người có thể đưa hắn vào tiên sơn cũng chẳng có, chẳng hạn như Phượng Hoàng của Phượng Hoàng tộc, Xích Dương Tử của Đông Hoa hay chủ mẫu của Nam Minh Ngọc Thu, nhưng tiếc là chẳng có ai.



So với hai người ở đây, trong tiên sơn Dao Trì sôi động hơn rất nhiều, thật sự là người đông như biển.



Nhìn từ xa, trong mây mù vờn quanh có từng chiếc bàn ngọc, trên mỗi chiếc bàn ngọc đều được đặt Quỳnh Tương Ngọc Lộ và bàn đào căng mọng tươi ngon, hương thơm tràn ngập khắp tiên sơn.



Đây mới là tiên cảnh thực sự, không nhiễm bụi trần, mỗi bông hoa mỗi ngọn cỏ, mỗi cái cây mỗi khúc gỗ đều tản ra tiên khí, đến bạch hạc cũng đang múa lượn trong đám mây.



Tất cả những người tới tham dự đại hội đều đã vào chỗ ngồi, nói chuyện với nhau, chờ đại hội bắt đầu.



Không biết tới lúc nào mới thấy tiếng trò chuyện dừng lại, ánh mắt của mọi người đều hướng về một phía.



Nơi đó có một bóng người yêu kiều chậm rãi bước tới, áo trắng tinh khôi, quanh người có tiên hoa rực rỡ tựa như hoa sen đang nở rộ, thánh khiết hoàn mỹ.



Đó là Cơ Tuyết Băng, cô đã thay quần áo nữ nhi, dung nhan tuyệt thế, phong hoa tuyệt đại, đệ nhất mỹ nữ Đông Hoang, một cái nhíu mày một nụ cười đều hút hồn, hoàn mỹ không có một chút khuyết điểm.



Tu sĩ trẻ tuồi nhìn cô mà mê mẩn, say mê, tu sĩ cũng thích người đẹp, huống chi đây còn là một nữ tử hoàn mỹ, đừng nói bọn họ, rất nhiều tu sĩ già cũng còn rung động.


Cơ Tuyết Băng ngồi uống, đôi mắt đẹp như nước nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.



Cô vừa nhìn như vậy, rất nhiều tu sĩ trẻ lập tức ngồi ngay ngắn, ai nấy đều tỏ ra phóng khoáng khẽ đung đưa quạt xếp, tưởng rằng cô đang tìm lang quân như ý tương lai nên vội vàng thể hiện.



Nhưng họ nghĩ nhiều rồi, hơn nữa còn là quá nhiều, Cơ Tuyết Băng nhìn quanh một lượt rồi dời mắt, dường như không tìm được người muốn gặp, ánh mắt cô không khỏi tối lại.



“Tiên mẫu Dao Trì tới rồi”, có người khẽ nói, thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt về hướng đó, trên vân đài có tiên hà uốn lượn, Tiên mẫu Dao Trì hiện thân, cũng phong hoa tuyệt đại, dù cách không xa nhưng dường như còn xa hơn cả trong mộng, mọi người lại lần nữa thất thần.



“Cảm tạ tất cả các vị đạo hữu đã nể mặt, Dao Trì Thánh Địa rất lấy làm vinh hạnh”, Tiên mẫu Dao Trì cười nhẹ, lời nói nhẹ nhàng không uy nghiêm, dễ nghe hơn cả âm thanh tự nhiên, khiến người ta say mê.



“Nên là vinh hạnh của chúng ta mới đúng”, mọi người đều đứng lên, hành lễ về hướng đó.









 
Chương 2515: “Biết rồi thì cần gì phải hỏi nhiều?”  


“Khó tin phải không?”, Đan Ma nhìn Đan Thần, vừa khóc vừa cười, nói: “Ngươi không thể tin nổi sư tôn và sư tổ người mà người vô cùng kính trọng lại có thể làm ra được việc tuyệt tình như vậy, vì hư vinh chí cao của luyện đan mà đem con gái ta ra làm đan dẫn, sự việc bại lộ thì sư tổ đáng kính của ngươi liệt ta vào hàng phản nghịch, cả Đan Thành này coi ta là ma đạo, truy sát ta chín trăm năm, nhưng mệnh ta lớn, được Ma Vương cứu giúp, cho nên trong đêm đó, ta quay lại báo thù, nợ máu phải trả bằng máu”.



Đan Thần ngây dại, ông ta ngồi phịch xuống ghế, mỗi lời nói của Đan Ma đều khiến tim ông ta đau nhói, cảm giác này khó có thể nói bằng lời, đã tới giờ phút này rồi thì Đan Ma hà tất phải nói dối lừa gạt ông ta?



Advertisement

Ông ta thật sự không dám tin sư tôn và sư tổ đáng kính của mình năm xưa lại làm ra tội nghiệp tày trời như vậy.



Nói như vậy thì Đan Ma đã bị hiểu nhầm hơn một nghìn năm, gánh theo thù hận và đau thương, sống như một con chó, còn một người thân là hậu nhân của đan Thành với ông ta lại coi đàn mà như kẻ thù hơn nghìn năm nay.



Đan Thần trầm ngâm, Đan Ma cũng im lặng tay cầm vò rượu, ông ta ngẩng đầu rồi dốc rượu uống, những giọt nước lăn dài trên má không biết là rượu hay là nước mắt.



“Ông bắt Huyền Nữ đi, cũng vì để báo thù, vì con bé là hậu nhân của sư tổ sao?”, không biết vì sao Đan Thần lại lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.



“Biết rồi thì cần gì phải hỏi nhiều?”



“Đan dẫn mà ông nói chỉ con bé phải không?”, Đan Thần nhìn sang Đan Ma, hi vọng Đan Ma có thể cho mình một đáp án chính xác.



“Con bé và sư cô của ngươi giống nhau, trong cơ thể từ khi sinh ra đều thai nghén đan linh, ở Đại Sở hiện giờ không có ai phù hợp làm đan dẫn hơn con bé”, Đan Ma lãnh đạm lên tiếng, giọng nói bình thản như thể mọi thù hận đã tan biến từ lâu.



“Ngoài việc này ra?”



“Ngoài việc này ra thì không còn lý do nào khác”, Đan Ma cứ thế ngắt lời Đan Thần, “ở cả Đại Sở này luận về đan thuật, Diệp Thành đều yếu hơn ta, ở cả Đại Sở này nếu luận về chân đế luyện đan thì hắn cũng còn kém ta xa”.



“Không thể, chúng ta không thể làm vậy”, Đan Thần hít vào một hơi thật sâu, bảo đồ nhi của ông ta hi sinh làm đan dẫn, một người làm sư tôn như ông ta không thể làm được.



“Ta không ép ngươi, cũng không có ai ép ngươi cả”, Đan Ma có lẽ uống đã say nên lảo đảo đứng dậy, ông ta bước đi loạng choạng ra khỏi đại điện, “có luyện ra được Thiên Tịch Đan hay không đối với ta mà nói không quan trọng, ta sống lâu rồi, lẽ ra phải chết từ lâu rồi”.



Trong màn đêm u tịch, Diệp Thành quay về Hằng Nhạc Tông.



Hiện ra trong tầm mắt hắn chính là từng bóng người đang bay qua bay lại, mọi người đang vô cùng bận rộn.



“Trông chừng cho kĩ, đừng có lười biếng”, dưới chân một ngọn núi, bốn người phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều đang đang dặn dò lời cuối cùng tới những đồ nhi của mình.



Bốn người bọn họ đều mặc áo giáp khi chinh chiến, ngày thường ai nấy trông có vẻ không nghiêm túc nhưng sau khi khoác lên mình tấm áo giáp thì trông rất có phong thái của bậc tướng quân.



Cũng giống như bọn họ, phần lớn người ở Hằng Nhạc đều khoác lên mình chiến giáp dặn dò những hậu bối của mình sau đó bay ra khỏi Hằng Nhạc, cứ thế hướng về phía tường thành của Nam Sở. Trước khi đi bọn họ còn quay đầu lại nhìn Hằng Nhạc Tông một lần nữa vì lần này rời đi có lẽ bọn họ sẽ phải bỏ mạng nơi sa trường không còn cơ hội sống sót quay về.



Diệp Thành trầm ngâm khẽ bước đi.



Trận chiến này cần sự đoàn kết dốc sức của cả Đại Sở, không ai tránh được, chỉ cần là tu sĩ thì sớm muộn đều phải tham chiến, có điều phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam phải ra chiến trường trước Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu mà thôi.











 
Chương 3740: “Không tôn trọng Dao Trì thì phải trả giá”,


Tiếng hét của Kỳ Vương khiến cho đại hội Dao Trì vốn đang sôi động ngay lập tức trở nên im lặng.



Tất cả mọi người tại đại hội Dao Trì đều sửng sốt, ly ngọc nâng lên cũng đều dừng lại giữa không trung, Tiên mẫu Dao Trì cũng không ngoại lệ, đường đường là cấp Chuẩn Đế mà cũng không phản ứng kịp.



Advertisement

“Đây là ai vậy? Ăn gan hùm à?”, sau một thoáng yên tĩnh, đại hội Dao Trì trở nên huyên náo, phát ngôn bừa bãi, khiêu khích trắng trợn như vậy rõ ràng là tới để phá đại hội mà.



“Đây là lần đầu tiên lão phu thấy có người không tôn trọng Dao Trì như thế đấy”, không ít lão già vuốt râu cảm thán: “Đưa thần nữ Dao Trì tới thanh lâu, chỉ nghe thôi đã thấy mới mẻ rồi”.



“Bắt lại”, Tiên mẫu Dao Trì lên tiếng giữa cuộc thảo luận, ly ngọc giơ lên cũng dần hạ xuống, như thể đã nhìn thấy hai người đang chạy trốn bên ngoài núi xuyên qua những đám mây mù.



“Tự tìm đường chết”, chín Đại Thánh của Dao Trì lần lượt bay ra ngoài, sắc mặt ai cũng khó coi.



“Ta… Ta cũng đi”, Cơ Tuyết Băng ho khan rồi đứng dậy, vẻ mặt khá đặc sắc, người khác không biết nhưng sao cô lại không biết, cô đã nghe ra đó là giọng của Kỳ Vương, đến cô cũng không ngờ tên đó lại gan to bằng trời như vậy, đúng là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là chỉ có khiến người khác phải kinh ngạc.

“Ngươi bị điên à!”, bên ngoài tiên sơn Dao Trì, Diệp Thành vừa chạy trốn vừa mắng Kỳ Vương, ai ngờ được giây trước tên này vẫn còn ngoan ngoãn ngồi đó, giây sau đã hét lên như vậy, hắn ta hét lên một cái đã chọc giận Dao Trì Thánh Địa luôn.



“Ta muốn vào trong ăn đào”, Kỳ Vương ngoáy mũi, lắc đầu ngông nghênh, bất cần đời.



“Sao ngươi không ăn phân luôn đi!”, Diệp Thành suýt thì tức hộc máu, bật thốt câu chửi thề.



“Đi đâu?”, tiếng quát vang lên từ phía sau, lời còn chưa dứt, chín bóng người đã băng qua hư thiên, chặn đường hai người họ, chín Đại Thánh của Dao Trì Thánh Địa đồng loạt bay ra, uy thế mạnh mẽ trấn áp chư thiên, Diệp Thành và Kỳ Vương đang chạy trốn lập tức quỳ tại chỗ.

“Thật to gan”, một Đại Thánh của Dao Trì lạnh lùng lên tiếng, lời này khiến cả hai bị chấn động nôn ra máu.



“Hiểu lầm, hiểu lầm”, Diệp Thành cười gượng, Kỳ Vương cũng sợ rồi, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ.



“Không tôn trọng Dao Trì thì phải trả giá”, Dao Trì Đại Thánh chợt giơ tay lên.



“Xin bà hãy nương tay”, trước khi Dao Trì Đại Thánh giết Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng đã vụt tới như một đạo thần hồng, đáp xuống vùng đất này, đầu tiên cô lườm Kỳ Vương sau đó kính cẩn hành lễ với Dao Trì Đại Thánh đó: “Xin bà bà nương tay”.



“Dao Trì, con quen biết họ?”, Dao Trì Đại Thánh nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt kỳ lạ.



“Quen chứ quen chứ, ba chúng ta còn cùng tới thanh… ưm ưm”, Cơ Tuyết Băng còn chưa lên tiếng, Kỳ Vương đã cất lời, nhưng không đợi Kỳ Vương nói xong, Cơ Tuyết Băng đã bịt miệng hắn ta lại, dường như cô biết Kỳ Vương định nói gì, nếu nói ra thì mới đúng là náo nhiệt thật sự.









 
Chương 2516: Bái kiến Thánh Chủ!  


Sơn phong như hoạ đã được cô phong bế, cô cũng cởi bỏ bộ Tiên Nghê Thường mà khoác lên mình chiến y lạnh lẽo, cô cũng phải ra chiến trường, vì tương lai của Đại Sở mà cống hiến một phần sức chiến đấu.



“Nhược Hi đâu rồi?”, Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn Ngọc Nữ Phong, giọng điệu khản đặc.



“Giao cho Đường Như Huyên chăm sóc rồi”, Sở Linh khẽ mỉm cười, cô kéo lấy cánh tay Diệp Thành, ngả đầu vào vai hắn, “chúng ta sẽ thắng chứ?”

Advertisement



“Thua hay thắng đều có ta bên cạnh nàng”, Diệp Thành mỉm cười nắm lấy tay cô bước vào hư thiên, cũng giống với những người khác ở Hằng Nhạc Tông, trước khi đi, Sở Linh quay đầu lại nhìn linh sơn như chốn tiên cảnh này một lần nữa.



Cả hai người cứ thế ngự thiên phi hành, đáp xuống tường thành của Nam Sở.



Bái kiến Thánh Chủ!



Diệp Thành vừa bước đến liền trông thấy các tu sĩ của Đại Sở trên tường thành cung kính hành lễ.



Không cần đa lễ!



Diệp Thành khoát tay, ánh mắt hướng về phía bên ngoài tường thành.



Nhìn về phía bắc, đó là vùng thiên địa tối tăm, mặc dù cách cả hơn ba trăm dặm nhưng hắn vẫn như thể trông thấy Thiên Ma như lũ cuốn xếp thành cả đội hình thẳng tắp trông không khác gì tấm thảm đen khổng lồ choán lấp đại địa của Đại Sở.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, phần trán có một đạo thần quang bay vào tay, hắn đưa nó cho Sở Linh.



Đó là một bức tranh cuộn, nói chính xác hơn là Cửu Châu Thần Đồ được thu nhỏ, nó chính là món pháp khí ở cảnh giới Thiên, có sự bảo vệ của nó thì những ma tướng thông thường không thể khiến Sở Linh bị thương, có sự bảo vệ của nó thì Diệp Thành mới an tâm.



Sở Linh vội đẩy nó đi, còn Diệp Thành lại đẩy tới phía cô.



Ta đi kiểm tra xem thế nào!




Phía sau, Sở Linh hít vào một hơi thật sâu, cô cất Cửu Châu Thần Đồ đi rồi cũng bay về một hướng nơi mà Dương Đỉnh Thiên và Liễu Dật đang trấn thủ tường thành, lúc này Đạo Huyền Chân Nhân và Phong Vô Ngấn cũng có mặt.



Bái kiến Thánh Chủ!



Bái kiến Thánh Chủ!



Diệp Thành vừa bước lên tường thành đã nghe thấy những lời nói đồng loạt hồ lên như thế này. Diệp hành không nói gì, hắn chỉ khoát tay, đó là những cặp mắt lo lắng khiến hắn nhìn mà lòng nặng trĩu.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dừng chân lại, hắn nhìn người thanh niên đang khoác trên mình lớp áo giáo, bóng hình người này thẳng thắp nhưng lại có phần run rẩy, mái tóc dài màu đen còn lưa thưa những sợi bạc.



Hắn là Vi Văn Trác, là một luyện đan sư nhưng lại không tới Đan thành mà bước tới tường thành khoác lên mình chiến giáp.



Hôm đó chính là ngày đại hỷ của hắn nhưng trời cao lại trêu người, tân nương của hắn đã ra đi mãi mãi trên lưng hắn.



Diệp Thành rời ánh mắt khỏi Vi Văn Trác, hắn nhìn phía cách đó không xa, ở đó có hai nữ tử mặc chiến y, một người là Hạo Thiên Thi Nguyệt, một người là Hạo Thiên Thi Vũ, bọn họ giống như bức tượng bằng băng, đôi mắt lạnh lùng phẫn nộ nhìn ra bên ngoài tường thành.



 
Chương 3741: “Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn”


“Thật ạ, Dao Trì đương nhiên không dám lừa bà”, trong nụ cười của Cơ Tuyết Băng mang theo sự ngượng ngùng, xấu hổ.



“Nhưng dù là vậy thì lời nói của bọn họ cũng quá hoang đường”, Dao Trì Đại Thánh nghiêm nghị nói.



Advertisement

“Chúng ta cũng vì hết cách thôi”, Kỳ Vương ho khan: “Không có thiệp mời, họ không cho chúng ta vào núi ăn đào, ta cũng chỉ đành gọi như vậy, sự thật chứng minh cách này rất hiệu quả”.



“Các vị tiền bối, các vị kéo hắn mang đi hầm đi! Ta không có ý kiến gì”, Diệp Thành cất lời.



“Đưa đi”, Dao Trì Đại Thánh hạ lệnh, không rảnh để nói nhảm với hai tên sinh vật lạ này.



“Bà bà”.



“Lão thân không truy cứu, không có nghĩa là Tiên mẫu cũng không truy cứu”.



“Vâng”, Cơ Tuyết Băng bĩu môi sau đó đi theo, còn tức giận lườm Diệp Thành, ánh mắt như muốn nói: Ngươi trông chừng con lừa này kiểu gì thế?



“Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn”, Diệp Thành cũng ho khan, day mạnh đầu mày.




“Ta nói này, bọn họ sẽ không thật sự giết hai chúng ta luôn đấy chứ?”, Kỳ Vương đưa tay chọc Diệp Thành.



“Cút, không muốn nói chuyện với ngươi”, Diệp Thành đen mặt, hắn thấy mình đã kỳ quái lắm rồi, không ngờ Kỳ Vương còn hơn cả hắn, một câu hét lên thôi đã suýt làm hắn són ra quần.



Cơ Tuyết Băng cũng day đầu mày, trách mình sơ suất quên mất chuyện thiệp mời, nếu không cũng không có chuyện hoang đường thế này, lần này thần nữ Dao Trì thật sự nổi tiếng rồi.



Tốc độ của chín Đại Thánh Dao Trì cực nhanh, đưa Diệp Thành và Kỳ Vương vào đại hội Dao Trì.


Phải nói rằng hai tên này cũng được chú ý, từ trên trời bay xuống dưới sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người đều quan sát hai tên từ đầu đến chân, chính hai tên sinh vật lạ này đã nói lời không tôn trọng Dao Trì Thánh Địa.



Vừa mới đáp xuống, Diệp Thành đã thấy lạnh cả người, đó là do trưởng lão và đệ tử của Dao Trì Thánh Địa đang lườm bọn hắn, còn có người kính mến Dao Trì, trong mắt họ cũng toát lên ánh sáng lạnh lẽo.







Tiên mẫu Dao Trì nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ thần nữ nhà mình còn có hai người bạn như sinh vật lạ thế này, còn dám ngang nhiên đưa thần nữ tới thanh lâu?



Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu chuyện, nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng nhìn vào hư vô, dù sao cũng là bạn cũ của con, ít nhiều gì người cũng phải cho con chút thể diện.



Tiên mẫu Dao Trì lập tức bị chọc cười, hứng thú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lướt qua Kỳ Vương rơi vào Diệp Thành, nhìn một lúc bà bất giác nheo mắt lại.



Không chỉ bà đang nhìn mà rất nhiều Chuẩn Đế lớn tuổi có mặt ở đây cũng đang nhìn, trong mắt họ loé lên ý tứ sâu xa, dường như đã nhìn ra huyết mạch của Diệp Thành, chính là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết.









 
Chương 2517: “Thống soái của Đại Sở thật phong độ”


Diệp Thành trầm ngâm, hắn không tiến lên trước, hắn đến rất khẽ mà đi cũng rất khẽ, cứ thế bước đi tới những đoạn tường thành quanh co trải dài.



Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới dừng lại, hắn nhìn thấy Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi, cả hai cũng đang khoác trên mình lớp chiến y giống như những nữ tướng.

Advertisement



Trận chiến ở Bắc Sở cũng có mặt nhà Thượng Quan, cho dù nhận về kết cục thảm khốc, cho dù lão tổ Thượng Quan Huyền Cương tử trận và phụ thân của bọn họ vĩnh viễn phải chôn nơi đất khách quê người thì bọn họ vẫn lựa chọn chiến đấu với mối thù hận hằn sâu trong lòng.



Diệp Thành cất bước đi, cuối cùng hắn cũng không tiến lên trước mà lặng lẽ bước qua.



Diệp Thành không nói gì không có nghĩa là hắn vô cảm, đợi tới khi hắn đi rồi cả hai người này mới nghiêng đầu nhìn về phía cách đó không xa, đôi mắt bọn họ mơ hồ, sau trận chiến này có lẽ bọn họ rất khó có thể lại lần nữa trông thấy bóng hình hao gầy ấy.



Bộ pháp của Diệp Thành không nhanh không chậm, cả chặng đường đi hắn không hề nói gì, giống như một vị khách, mỗi lần nhìn thấy một người quen hắn đều vô thức dừng lại một lát nhưng cũng không quá ba giây hắn lại cất bước đi. Hắn là thống soái nên không có quá nhiều thời gian.



Trên một đoạn tường thành, Diệp Thành trông thấy Bích Du, bên cạnh cô còn có Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và Phục Linh, tất cả đều đang khoác lên mình lớp chiến giáp.


“Thống soái của Đại Sở thật phong độ”, Gia Cát Vũ tặc lưỡi.



“Hiếm khi thấy có người còn có thể cười được như vậy”, Diệp Thành mỉm cười, e rằng cả tường thành này cũng chỉ có ông ta thể hiện như chẳng có gì xảy ra.



“Nghe ngươi nói kìa, ta…”



“Đi thôi”, Gia Cát Vũ còn chưa nói xong thì Phục Linh ở bên đã bước đi, không chỉ bọn họ mà đến cả Đao Hoàng và Độc Cô Ngạo cũng lần lượt ho hắng, bọn họ lặng lẽ rời đi và cũng bắt đầu đi tuần tra giống Diệp Thành.

Mục đích của bọn họ rất đơn giản chính là sau trận đại chiến sinh tử này có trời mới biết bọn họ còn có thể giữ nổi cái mạng hay không, cho nên tất cả mới cố gắng dành thời gian quý báu cuối cùng của mình cho những người trẻ.







Lần này Bích Du lại không tỏ ra ngượng ngùng như trong tưởng tượng, đã tới lúc này rồi thì cô cũng không cần phải e thẹn nữa, bước chân cô chậm rãi nhẹ nhàng, cô tiến lại gần một chút dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Diệp Thành, lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.



Bích Du không nói lời nào, đôi mắt ngấn nước, cô mỉm cười với Diệp Thành rồi quay người bước đi.



Nhìn Bích Du đi xa dần, Diệp Thành chợt mỉm cười, hắn đứng đó vài giây rồi cũng lặng lẽ quay người.



Việc tuần tra tường thành dài cả ba triệu dặm không phải đơn giản, đây chính là con đường không có điểm đầu và cuối.



Trên tường thành, trên chín phần đều là bóng dáng quen thuộc, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đang bận rộn khắc hoạ trận văn, cả hai hối hả gọi Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cũng như Viêm Sơn, Man Sơn cùng Hoàng Đạo Công hiếm khi mới trong trạng thái nghiêm túc.



Thiên địa tối tăm, không còn khái niệm ngày và đêm, chỉ có màn đêm bao trùm Đại Sở, hồi lâu không thấy ánh sáng le lói.



 
Chương 3742: “Chuyện này lão thân tự có quyết định


“Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, câu nói này của thần tử Nhật Nguyệt lập tức dấy lên hàng ngàn con sóng, Thái Thanh thần tử, Chí Tôn thần tử, Phiếu Miểu thần tử đứng dậy, tên nào tên nấy đều tỏ ra căm phẫn trào dâng.



“Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá cũng đứng lên, mạnh mẽ dõng dạc, ai không biết còn tưởng Diệp Thành và chúng có thù giết cha!



Advertisement

“Ta đâu có chọc giận gì các ngươi”, Diệp Thành bĩu môi: “Đừng làm ta sợ, tính tình ta không tốt đâu”.



“Vẫn còn dám ngông cuồng à?”, bảy người giận tím mặt, nói xong còn định rời khỏi chỗ ngồi xông tới chỗ Diệp Thành.



“Được rồi”, Tiên mẫu Dao Trì lên tiếng, cưỡng chế can thiệp vào, giọng điệu mang theo vài phần uy nghiêm.



“Tiên mẫu, bọn họ…”



“Chuyện này lão thân tự có quyết định”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói, phất tay giải trừ cấm chế giam cầm Diệp Thành và Kỳ Vương: “Nếu đã là bạn của Dao Trì thì lần này ta không truy cứu nữa, vào chỗ ngồi đi!”



“Đa tạ Tiên mẫu”, Diệp Thành và Kỳ Vương cười toe toét, vui vẻ chạy đi, hơn nữa còn rất tự nhiên tìm một chiếc bàn trong góc ngồi xuống, không hề coi mình là người ngoài.



So với họ, bảy người nhóm thần tử Thiên Phạt lại xanh mặt, cứ tưởng có thể ra vẻ một phen, ai ngờ Tiên mẫu của Dao Trì lại không theo lẽ thường, bao che cho kẻ không tôn trọng Dao Trì làm bọn chúng mất hết thể diện.



Một khúc nhạc đêm qua đi, đại hội tiếp tục diễn ra như bình thường, mọi người lại tiếp tục uống ly rượu vừa nãy chưa uống.



Uống cạn ly rượu, tiếng đàn và tiếng sáo du dương cất lên, tiên tử của Dao Trì bay lên mây, lụa ngọc tung bay, điệu múa uyển chuyển, tuy không múa đẹp bằng Hoa Vũ nhưng cũng rất duyên dáng.



Diệp Thành ngồi trong góc liếc quanh một lượt, chuẩn xác tìm thấy vị trí của người chuyển kiếp, Dao Trì Thánh Địa ngoài Cơ Tuyết Băng còn có hơn mười người chuyển kiếp, một người của nhà Mộ Vân, hai người của Tinh Nguyệt Cung, một người của Thất Tịch Cung, những người còn lại đều là người của Hoàng tộc Đại Sở.


Hế?



Đang nhìn, Diệp Thành chợt cảm nhận được có người đang quan sát mình, khiến hắn không khỏi quay sang nhìn lại.



Đó là một chiếc bàn ngọc thạch gần vị trí sân khấu, một thanh niên tóc tím và một nữ tử áo trắng đang ngồi ở đó, mà người nhìn hắn là thanh niên tóc tím, đôi mắt ấy sâu thẳm vô biên.



“Phượng Tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không nhận ra thanh niên tóc tím nhưng nhận ra nữ tử áo trắng, đó chẳng phải Phượng Tiên đã từng gặp ở Phượng Hoàng Cốc sao? Chỉ vì Phượng Hoàng truyền cho hắn Phượng Hoàng Tiên Ngự mà cô ta không phục, nửa đường đuổi theo đòi lấy lại, bị hắn dạy cho một bài học.



Khi Diệp Thành nhìn Phượng Tiên thì cô ta cũng đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt tràn đầy oán hận và lạnh lùng.



Diệp Thành mặc kệ, nhìn sang thanh niên tóc tím bên cạnh cô ta, huyết mạch của hắn ta cực kỳ cường đại, khí huyết dồi dào như biển cả, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng hí, có thể ngồi cùng Phượng Tiên chắc chắn là người của Phượng Hoàng tộc, mà còn là người có thân phận vô cùng cao quý.









 
Chương 2518: Thiên Ma tiến công rồi!  


Diệp Thành không biết đã đi mất bao lâu, cũng không biết đã qua mấy ngày rồi.



Cách đó hơn một triệu dặm, Diệp Thành dừng chân, trên tường thành có một người mặc chiến y đang đứng đó mặc cho gió thổi bạt qua dáng hình giả trang nam, khí thế mạnh mẽ khiến hư thiên xung quanh rúng động.



Diệp Thành tiến lên trước đứng song song với Cơ Tuyết Băng và lặng lẽ nhìn ra bên ngoài tường thành.



Advertisement

Lúc này, ánh mắt của hắn không quên nhìn về phía xa, ở đó có mười mấy bóng hình, người nào người nấy khoác chiến giáp, bóng lưng hơi run rẩy, nếu nhìn kĩ thì chính là chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông năm xưa, trong đó có mặt cả Hoa Vân và Hàn Tuấn.



Hiện giờ những ân oán năm xưa đã tàn phai theo gió, liệt đại chư vương đã liên kết lại với nhau huống hồ là bọn họ.



Có điều trong lòng Diệp Thành vẫn rất hân hoan, chí ít thì đối mặt với thời khắc nguy nan bọn họ có thể đứng ra bảo vệ gia viên, cống hiến một phần sức chiến đấu, chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn cảm thấy an lòng rồi.



“Trận này huynh chắc thắng mấy phần?”, Cơ Tuyết Băng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng rất khẽ, đến mức gần như không thể nghe thấy.



“Đến một phần cũng không chắc”, Diệp Thành cười tự giễu.



“Đây không phải là Diệp Thành trong kí ức của muội”, Cơ Tuyết Băng nghêng đầu sang lặng lẽ nhìn khuôn mặt Diệp Thành.



“Không có viện binh, ta không thể nhìn thấy chút hi vọng nào”, giọng Diệp Thành khản đặc, “Thiên Ma vẫn không ngừng tăng thêm viện binh, dù tường thành kiên cố thế nào cũng khó có thể ngăn được bước chân chúng, trận chiến này kéo dài càng lâu càng bất lợi với Đại Sở, đến cả Nam Sở chúng ta còn không bảo vệ được thì lấy gì để đánh về Bắc Sở, huỷ diệt ma trụ chọc trời?”



“Dù hi vọng có mong manh thế nào thì đứng trước tuyệt vọng vẫn còn nhiều khả năng xoay chuyển”, Cơ Tuyết Băng thu lại ánh mắt, giọng nói nhẹ nhàng, “đây là câu cửa miệng mà huynh vẫn nói, là thống soái của Đại Sở, huynh nên có tín niệm kiên định”.

Diệp Thành lại lần nữa cười tự giễu, một người trước nay vẫn luôn tự tin như hắn lúc này ánh mắt lại vô cùng ảm đạm, hắn đâu còn chút tín niệm tất thắng nào.



Trên tường thành, cả hai chìm vào im lặng.



Những tu sĩ trước kia từng tham gia chiến đấu với Bắc Sở đều đã hoàn toàn hồi phục thương thế và xếp thành từng hàng dài nối tiếp nhau tay cầm sát kiếm đứng trên tường thành sẵn sàng chiến đấu với Thiên Ma bất cứ lúc nào.



Giết!



Không biết vì sao thiên địa u tối lúc này chợt vang lên âm thanh uy nghiêm mà lạnh lùng, vang vọng khắp vùng đất này.



Tùng, tùng, tùng!


Tiếp đó chính là âm thanh của tiếng trống trận kéo dài, đan xen với tiếng kèn lệnh cao vút với ma lực có thể mê hoặc tâm trí con người.



Thiên Ma tiến công rồi!



Trên tường thành liên tục vang lên tiếng hô lớn.



Tất cả tu sĩ của Đại Sở trên tường thành đều đã trông thấy Thiên Ma rợp trời kéo đến như vòng xoáy đen ngòm muốn nuốt chửng cả thiên địa, muốn thôn tính cả Nam Sở.



Đột nhiên, trên tường thành của Nam Sở, sát trận được phục hồi, binh khí ở cảnh giới Thiên giương lên, tất cả mọi cấm chế với sức sát thương lớn nhất loạt được mở ra.



“Truyền lệnh tới năm khu vực, lục soát toàn bộ Nam Sở, nếu thấy truyền tống vực môn lập tức huỷ diệt”, Diệp Thành lên tiếng với giọng dứt khoát.



“Huynh nghi ngờ Thiên Ma giương đông kích tây?, Cơ Tuyết Băng nhìn sang Diệp Thành.



“Có thể nói là phương án đánh giấu tay”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, “giả vờ tiến công kéo theo sự chú ý của tu sĩ Đại Sở chẳng qua là muốn đưa truyền tống vực môn từ trên cao xuống, tăng cường binh lực cho Nam Sở, cả trong và ngoài kết hợp, cùng kẹp tu sĩ của Đại Sở ở giữa”.



Rầm! Đoàng!











 
Chương 3743: “Huyền Hoang quả nhiên nhiều nhân tài”,


“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, lại nhìn đi nơi khác, đó là bàn ngọc thạch đối diện Phượng Tiên, ở đó có một thanh niên áo trắng đang nhàn nhã thưởng thức điệu múa trên mây, khí tức của hắn ta không hề yếu hơn thần tử Phượng Hoàng, mà huyết mạch thì còn mạnh hơn.



“Người của Tiên tộc”, Diệp Thành khẽ nói, dường như đã nhìn ra huyết mạch của thanh niên áo trắng.

Advertisement



“Thần tử Tiên tộc cũng là một kẻ tàn ác”, Kỳ Vương cắn quả đào: “Không có việc gì đừng gây sự với tên đó, hắn ta là kẻ có thù tất báo, động đến hắn ta thì kết cục rất thảm”.



“Ngươi biết nhiều thật đấy!”, Diệp Thành quay đầu, hứng thú nhìn Kỳ Vương bên cạnh.



“Đây là thiên phú”, Kỳ Vương cười hì hì, nhét cả quả đào vào cái miệng rộng, sau đó chỉ vào một chiếc bàn ngọc thạch khác: “Nhìn thấy tên to con để trần cánh tay kia không? Thần tử của Man tộc đấy, người bên cạnh là thần tử Vu tộc, nữ tử tóc xanh đối diện cũng có lai lịch không nhỏ, là thần nữ của Linh tộc, cô bé áo xanh bên cạnh cô ta là thần nữ của Cổ tộc, thanh niên tóc đỏ phía chéo bọn họ là thần tử của Ma tộc…”



Kỳ Vương rất tận tâm, kiến thức vô cùng sâu rộng, hắn ta liên tục giơ tay lên chỉ, mỗi lần chỉ tới ai đều giới thiệu cho Diệp Thành, dường như biết hết tất cả mọi người ở đây.



Diệp Thành không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, liên tục đưa mắt nhìn theo, lòng thầm kinh ngạc lai lịch của Dao Trì Thánh Địa, cửu tộc viễn cổ đều được mời tới, hơn nữa đều là thần tử, thần nữ đích thân tới.







“Đó là Cửu Tiêu Chân Nhân”, Kỳ Vương vẫn đang giới thiệu, người mà hắn chỉ là một ông già với tiên phong đạo cốt, “ông ta là một nhân tài, chính là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất của Huyền Hoang Đại Lục”.



“Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất, trẻ thế nào?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, ông ta trông dáng người mảnh khản, y như một bậc tiên sinh dạy học, toàn thân toát lên khí chất điềm tĩnh, không mang theo bất cứ khí tức tàn ác nào, giống như một lão gia gia hiền hoà nho nhã vậy.



“Mới chỉ ba nghìn tuổi, đủ trẻ chưa?”, Kỳ Vương lại lấy một quả đào nhét vào ngực.




“Huyền Hoang quả nhiên nhiều nhân tài”, cho dù với khả năng của Diệp Thành thì cũng không khỏi tặc lưỡi, ba nghìn năm là Chuẩn Đế, biết đâu hôm nào đó có thể phong đế.



“Tên Lừa kia, đem rượu của ngươi tới cho ta”, khi hai người nói chuyện thì có một giọng nói vang lên, đó chính là giọng nói phát ra từ cái bàn ngọc thạch ở bên cạnh, ở đó có một người đang say tuý luý, uống đến mức chếnh choáng, chốc chốc còn ợ lên men rượu.



“Shhh”, Kỳ Vương liếc nhìn người đàn ông này, “bảo chúng ta đưa rượu mà còn khoa trương như vậy, Lừa gia đây tung hoành Huyền Hoang trăm năm nay chưa từng gặp một kẻ nào huyênh hoang như thế”.



“Đó là Chuẩn Đế đấy”, Diệp Thành truyền âm cho Kỳ Vương.



“Nào, gia, gia uống rượu đi”, Kỳ Vương thay đổi sắc mặt nhanh chóng, hắn ôm lấy vò rượu lảo đảo đi tới, rót cho người đàn ông kia chén đầy sau đó bật cười trông có vẻ thân thiết lắm.



Thấy bộ dạng cung phụng đó của Kỳ Vương, người đàn ông kia cứ thế ngó lơ, chỉ quan tâm tới việc thưởng rượu của mình, bao nhiêu quả bàn đào trên bàn như thế mà chẳng thèm đụng vào, còn rượu thì uống hết vò này tới vò khác.



 
Chương 2519: Cứ thế tịch diệt hàng trăm ma binh.  


Rầm! Đoàng!



Ở biên giới cách đó ba triệu dặm của Nam Sở như có hàng tỷ lôi chớp xoẹt qua, đại địa rung chuyển, hư thiên vang lên những tiếng nổ rợp trời.



Nhìn từ trên cao xuống đại địa, đại quân Thiên Ma vẫn như nước lũ xông lên mạnh mẽ hung tàn, có vài lần chúng đã lại gần tường thành nhưng đều bị tu sĩ của Đại Sở đánh lùi, bên dưới tường thành thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Advertisement



Giết! Giết cho ta!



Ma tướng Thiên Ma vẫn đang liên tục khoát tay nhìn tường thành của Nam Sở, từng cặp mát đỏ ngầu hiện lên u quang tăm tối như thể đã nhìn thấy cảnh tượng tu sĩ của Đại Sở bị Thiên Ma thôn tính.



Giết! Giết cho ta!



Trên tường thành của Nam Sở, đại quân tu sĩ gằn lên chấn động đất trời, sát trận, binh khí, cường nỏ cứ thế được phóng lao ra ngoài.



Nếu không phải không nhận được mệnh lệnh thì bọn họ đã xông lên sát phạt từ lâu rồi, bên ngoài kia là Thiên Ma khiến bọn họ với người thân phải cách biệt âm dương, đây là món nợ máu ăn sâu vào tiềm thức khiến bọn họ quên đi sức mạnh của Thiên Ma.



“Sự quyết đoán hôm đó của huynh là hoàn toàn chính xác”, nhìn đại quân Thiên Ma với số lượng không sao đếm xuể bên ngoài tường thành, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, cho dù là cô thì cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi: “Nếu lúc này Thiên Ma tấn công từ phía sau, cả trước và sau đều có kẻ tấn công, bên trong tiếp ứng bên ngoài hỗ trợ thì Nam Sở nhất định sẽ bị công phá, Đại Sở cũng không có nước cứu vãn”.



“Binh pháp ở thế giới người phàm có lúc cũng phù hợp để dùng trong giới tu sĩ”, Diệp Thành giương cung đặt mũi tên lên dây cung, mũi tên như sấm chớp mang theo sức mạnh tịch diệt, nó không nhằm vào Thiên Ma binh tướng mà nhằm vào Thiên Ma binh đang gióng trống trận.



Giây phút tiếp theo, Diệp Thành thả tay cho mũi tên bay đi, mũi tên như đạo thần mang ra khỏi tường thành của Nam Sở, cứ thế đâm xuyên vào hư thiên.



Phụt!



Sau khi có dòng máu bắn ra, thiên ma binh đang gióng trống trận lập tức bị đâm xuyên đầu, cả cơ thể cứ thế bị tịch diệt.



Phụt! Phụt! Phụt!



Mũi tên đó của Diệp Thành quá bá đạo, đâm xuyên Thiên Ma binh đang gióng trống trận, uy lực của thần tiễn sấm chớp vẫn rất mạnh mẽ, cứ thế tịch diệt hàng trăm ma binh.


Phụt!



Tiếp đó, tên Thiên Ma binh thổi kèn lệnh cũng bị đâm xuyên đầu.



Người ra tay là Cơ Tuyết Băng, một tiễn vô song mang theo uy lực tịch diệt cả hàng trăm ma binh.



Vút!



Cùng lúc đó, một cây cờ chiến của đại quân Thiên Ma bị một đạo thần mang chém gãy.



Người ra tay chính là Ma Vương tmc, uy lực của mũi tên đó vô cùng bá đạo, Thiên Ma binh xung quanh lập tức hoá thành tàn tro.



Cũng giống như bọn họ, Độc Cô Ngạo và Đao Hoàng cũng giương cung, mục tiêu không phải là đám Thiên Ma binh tướng đang công phá tường thành mà là cờ chiến phía sau Thiên Ma binh tướng cũng như những tên Thiên Ma binh đang gióng trống thổi kèn.



Sắc mặt của Thiên Ma chúng tướng tôi độc.



Thiên Ma trận kì chính là biểu tượng của đại quân Thiên Ma.

Trống trận Thiên Ma chính là thứ cổ vũ khí thế cho đại quân Thiên Ma.



 
Chương 3744: “Thật đáng tiếc”


So với Kỳ Vương thì Diệp Thành điềm tĩnh hơn nhiều, hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nên đã nhìn ra tu vi của người đàn ông này từ lâu, có điều hắn chỉ giả bộ không thấy, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.



Hắn rõ hơn ai hết, so với Cửu Tiêu Chân Nhân thì người đàn ông này mới thực sự khủng khiếp, Chuẩn Đế cũng phân mạnh yếu, mặc dù cả hai người đều là Chuẩn Đế nhưng khoảng cách lại vô cùng lớn.

Advertisement



“Nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo được”, mặc dù sắc mặt Diệp Thành không thay đổi nhưng từ sâu trong thâm tâm hắn vẫn không thôi rên rỉ, ai mà ngờ được một người trông chếnh choáng say như vậy lại là một Chuẩn Đế khủng khiếp vậy chứ.



“Ông ta là Tửu Kiếm Tiên”, có lẽ biết sự hiếu kì của Diệp Thành nên Cơ Tuyết Băng mới truyền âm cho hắn.



“Đạo hiệu là Tửu Kiếm Tiên, ông ta có mối quan hệ gì với với Chư Thiên Kiếm Thần”, Diệp Thành lập tức lên tiếng hỏi.



“Sư huynh của Kiếm Thần”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười, “Đế Tôn chỉ sinh ra hai người con, một người là Chư Thiên Kiếm Thần, một người chính là Tửu Kiếm Tiên, đều là thần thoại của Vạn Vực”.



“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành liếc nhìn Tửu Kiếm Tiên đang say tuý luý, sư huynh của Chư Thiên thần thoại, đồ nhi của Tiên Võ Đế Tôn, hai mối quan hệ này đều khiến người ta kinh ngạc, đây mới chính là thần thoại thực thụ.


“Ngươi đừng đụng đến ông ta, tính khí của ông ta không tốt cho lắm đâu”, Cơ Tuyết Băng có lòng nhắc nhở.



“Ta hỏi cô một việc nhé?”, Diệp Thành nhìn về phía Cơ Tuyết Băng ở cách đó phía xa, “cô có biết Tiên Võ Đế Tôn trông thế nào không, hoặc là thánh địa Dao Trì có hình ảnh của Đế Tôn không?”



“Người đã từng thấy dung mạo của Đế Tôn chỉ có Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên thôi”, Cơ Tuyết Băng chậm rãi nói, “tương truyền Đế Tôn từ khi tu đạo đều mang mặt nạ, kể cả khi phong đế vị cũng như thế”.



“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi lại lần nữa nhìn sang Tửu Kiếm Tiên.



Đã là đồ nhi của Đế Tôn thì nhất định từng thấy chân dung của Đế Tôn, còn hắn và Tiên Võ Đế Tôn trông giống với nhau mà Tửu Kiếm Tiên lại không hề hiếu kì về hắn, chỉ quan tâm tới việc uống rượu.



Hắn thực sự có phần khó nhìn thấu được Tửu Kiếm Tiên, giống như Chư Thiên Kiếm Thần, thâm sâu khó dò, ông ta còn là huynh đệ của Kiếm Thần, khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Kiếm Thần, nhưng đáng tiếc ông ta và Kiếm Thần cuối cùng cũng không thể bước trên con đường đế vị, càng thân cận với Đế Tôn thì càng bị Đế Tôn kiềm hãm.



Phía này, Kỳ Vương đã quay trở lại, hắn cười gượng gạo, hắn rất muốn tiếp cận với Tửu Kiếm Tiên nhưng Tửu Kiếm Tiên lại chỉ quan tâm tới việc uống rượu, căn bản không quan tâm gì đến hắn.



Diệp Thành dần thu lại suy nghĩ, vừa tĩnh lặng thưởng thức rượu vừa đảo mắt nhìn từng người có mặt ở đây, những người có thể tới đại hội Dao Trì thì đều là bậc không hề đơn giản, Chuẩn Đế không dưới hai mươi người, có trên một nửa rất khiêm tốn, chỉ ngồi ở phía sau như Tửu Kiếm Tiên.



Sau khi đảo mắt một vòng, Diệp Thành mới quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng, “Thánh Địa Dao Trì còn mời được cả Cửu Tộc Viễn Cổ mà sao không thấy Côn Luân hư đâu, hay là các cô căn bản không mời bọn họ?”









 
Chương 2520: Sát trận hộ thiên, mở! 


Kèn lệnh Thiên Ma chính là thứ tạo nên uy lực cho đại quân Thiên Ma.



Hiện giờ trống trận Thiên Ma đã đứt gãy, kẻ gióng trống cũng bị trảm diệt, kẻ thổi kèn cũng đã bị giết, đối với đại quân Thiên Ma mà nói thì cách đánh thế này ở một mức độ nhất định còn hơn cả sát trận hư thiên.



Chiến bằng sức quân là thứ yếu, chiến bằng tâm trí là chủ yếu.

Advertisement



Cách đánh của Diệp Thành là đánh vào tâm lý con người.



Mặc dù Thiên Ma mạnh mẽ nhưng cũng là một loại tu sĩ, cũng có thất tình lục dục, bọn chúng có tín niệm mạnh mẽ đối với tu sĩ của Đại Sở, lại có niềm tin tuyệt đối đánh bại tu sĩ của Đại Sở, muốn chiếm thế thượng phong về khí thế đó thì nhất định phải đánh tan tín niệm và tín ngưỡng đó.



Sự thực chứng minh, chiến thuật của Diệp Thành rất có tác dụng, không có trận kì của Thiên Ma, không có tiếng kèn thôi thúc, không còn tiếng trống trận dồn dập, đại quân Thiên Ma phần nào nhụt chí.



Rầm!



Trên hư thiên, một cây cờ chiến chọc trời bay phấp phới, trên cây cờ chiến đó có khắc hoạ hai chữ Đại Sở viết hoa.



Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếp đó, tiếng trống trận dồn dập kéo dài vang vọng từ tường thành của Nam Sở, dội khắp thiên địa.



Nhìn từ xa, đó là một vân đài rộng cả tám nghìn trượng trên Thiên Môn Thành của Nam Sở, trên vân đài đó có một cái trống trận rộng tám mươi trượng, còn người gióng trống chính là Thánh Chủ Thiên Đình, thống soái của Đại Sở - Diệp Thành.



Giết! Giết cho ta!



Ma tướng của Thiên Ma lần lượt rút sát kiếm chỉ vào Diệp Thành, gằn lên phẫn nộ: “Sát trận hư thiên, tiêu huỷ nó cho ta”.



Vù! Vù! Vù!



Diệp Thành vừa dứt lời, đại quân Thiên Ma với hàng ngàn sát trận hư thiên lần lượt khôi phục uy năng, cứ thế ngắm chuẩn vào Diệp Thành đang gióng trống trận.



Đột nhiên, hàng nghìn thần mang huỷ thiên diệt địa bắn về phía vân đài, mục tiêu rất rõ ràng chính là muốn tiêu diệt phía Diệp Thành.



Sát trận hộ thiên, mở!



Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lần lượt bấm quyết.



Ngay lập tức, một kết giới khổng lồ bao trùm khắp vân đài, hư thiên sát trận của Thiên Ma với vô số thần mang lần lượt công phá vào kết giới khiến kết giới kiên cố kia mặc dù rung lên kịch liệt nhưng chưa bị tàn phá.



Rầm! Rầm!



Ma tướng của Thiên Ma gằn lên phẫn nộ, điên cuồng như sư tử.



Đại quân Thiên Ma điều chỉnh lại trận kì, bóng người rợp trời lại một lần nữa công phá tường thành của Nam Sở.



Ý chí chiến đấu của tu sĩ ở Nam Sở cao ngút trời khiến những sát trận đã được bố trí sẵn, cường nỏ và cung tiễn đều bay xuống phía dưới, từng bóng người của đại quân Thiên Ma hoá thành huyết vụ, máu nhuốm đẫm tường thành dài ba triệu dặm của Nam Sở.











 
Chương 3745: “Hoang Cổ Thánh Thể?”


Cơ Tuyết Băng không truyền âm tới nữa mà dùng hai tay chống cằm thưởng thức màn múa của các tiên tử, nếu không phải tiên mẫu lệnh cho cô tỏ ra nghiêm túc hơn thường ngày thì cô đã lấy cổ thư ra vùi đầu đọc rồi.



Diệp Thành cũng trầm ngâm hơn, hắn muốn ăn quả đào nhưng lại phát hiện ra bàn đào đã trống trơn.

Advertisement



Diệp Thành bất lực chỉ đành nhét tay vào trong ngực của Kỳ Vương lục tìm một lúc sau đó mới lấy ra một quả đào to bự, xong xuôi còn không quên dùng nước sạch rửa lại.



Mùi vị của quả bàn đào rất thơm, cho vào miệng là tan chảy, mang theo linh nguyên thuần tuý, tu sĩ ăn vào có thể bồi bổ sức khoẻ, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.



Chỉ về điểm này thôi, Diệp Thành cũng đã đánh giá cao thánh địa Dao Trì hơn rồi, có thể lấy cả tiên quả ra mời tứ phương thưởng thức, có thể thấy họ rất hào phóng, nơi từng xuất hiện Đại Đế thật khác biệt.



Nói tới quả bàn đào thì cũng có liên quan tới nữ đế Dao Trì, cây bàn đào đầu tiên của thánh địa Dao Trì do bà trồng, và nơi bà trồng cây bàn đào chính là thánh địa Dao Trì được mở mang sau này, sau bao nhiêu năm tháng, từ một cây bàn đào từ thời Vạn Cổ đã mọc khắp cả tiên sơn Dao Trì.



Đại hội Dao Trì cũng từ thời đại đó mà bắt đầu, và lúc đó nữ đế Dao Trì vẫn còn trên đời, vạn tộc sùng bái, nữ đế dùng quả bàn đào tiếp đãi vạn tộc.


Có điều thời gian dần trôi, sau bao nhiêu năm tháng thì thời đại Dao Trì dần hoá vào lịch sử, sự kế thừa của thánh địa Dao Trì vẫn còn nhưng đại hội Dao Trì sẽ không thể nào rực rỡ được như xưa, nữ đế Dao Trì đã trở thành truyền thuyết.



Trong tiếng trống kèn, Diệp Thành nhai nốt những miếng thạch đào còn dở, tiếp đó là nuốt sạch vào bụng, xong xuôi lại thò tay vào ngực Kỳ Vương lôi ra một quả bàn đào nữa.



Kỳ Vương mặt mày tối sầm cả lại, hắn muốn đem hai quả bàn đào này về nghiên cứu nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thành lấy mất, bảo không tức tối sao cho được.



Trên vân đoan, tiên tử Dao Trì với từng điệu múa uyển chuyển cúi khom người kéo theo từng tiếng hò reo tán thưởng.



Sau khi đội múa rời đi, từng giọng nói bắt đầu vang lên: “Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm nghìn năm mới gặp, không biết có thể vinh hạnh được cọ sát hay không, như vậy cũng coi như ta hoàn thành được tâm nguyện rồi”.



“Hoang Cổ Thánh Thể?”, rất nhiều người nghe xong thì tỏ ra kinh ngạc, bọn họ lần lượt nhìn sang Bát Hoàng Tử của Phượng Hoàng Tộc, vì trước đó giọng nói cất lên từ lời Bát Hoàng Tử.



“Hoang Cổ Thánh Thể ở đây?”, không ít người đưa mắt nhìn tứ phương, đặc biệt là Thần Tử Thiên Phạt và Thần Tử Thương Linh, bọn họ vừa nghe hai từ thánh thể thì sắc mặt tôi độc thấy rõ.



“Diệp Thành, lời thách đấu của ta, ngươi có dám tiếp không?”, Thần Tử Phượng Hoàng bật cười, hắn gảy ra một đạo tiên quang bay về phía đối diện Diệp Thành, cứ thế đến vị trí cách Diệp Thành được nửa trượng thì dừng lại, hoá thành một trang giấy trắng, bên trên hoá ra ba chữ viết hoa choán mắt: Thư khiêu chiến.



“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể sao?”, ánh mắt của tất cả mọi người dừng lại ở phía Diệp Thành, lúc này bọn họ dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra được manh mối, người mà Thần Tử Phượng Hoàng muốn khiêu chiến chính là thánh thể.









 
Chương 2521: Vậy thì tiếp sau đây mới là trọng điểm.  


“Đánh tan nó”, ở bên, Tiêu Thần con trai của Chiến Vương nói với giọng dứt khoát.



“Vội gì?”, Pháp Luân Vương chậm rãi đáp lời, “Thiên Ma tặng bản vương món quà lớn như vậy há nào ta lại không nhận, truyền lệnh xuống phái dưới bao vây sơn lâm này, không có lệnh của ta bất cứ ai cũng không được ra tay”.



Advertisement

“Rõ”.



Vù! Vù!



Trong sơn lâm, truyền tống vực môn khổng lồ kia rung lên kịch liệt, tiếp đó, ma vụ sục sôi cuốn theo vô số binh tướng của Thiên Ma xuất hiện, tên nào tên nấy mặt mày độc mà khát máu.



Truyền tống vực môn khổng lồ kia kéo theo vô số Thiên Ma binh tướng truyền tống ra ngoài, chỉ trong không tới ba giây đã có cả hàng chục nghìn tên bước ra khỏi truyền tống vực môn.



“Khí tức này thật kì diệu”, một tên ma tướng bước ra hấp thu khí tức của thiên địa này.



“Cảm giác đánh sau lưng thật tuyệt”, một tên ma tướng khác bước ra tay cầm chiến thương đen kịt, thân mặc áo giáp lạnh băng, khí huyết dồi dào, thể hồn mạnh mẽ trấn áp khiến hư thiên rung chuyển.



“Các ngươi cho rằng Đại Sở của ta vô dụng sao?”, tên ma tướng kia vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng lại lần nữa vang vọng khắp thiên địa.



Nghe vậy, hai tên ma tướng mặt máy biến sắc, khí tức tịch diệt tứ phương sục sôi.



Không ổn, trúng kế rồi!



Hai tên ma tướng lần lượt gằn lên phẫn nộ: “Mau chóng rút lui”.



Muộn rồi.



Pháp Luân Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước ra, phía sau ông ta đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông cũng xuất hiện choán lấp cả thiên địa, chiếm đóng hư thiên khiến sơn lâm khổng lồ kia không có khe hở.



Rầm!



Hư thiên sát trận quét ra thần mang kinh thế huỷ thiên diệt địa, truyền tống vực môn còn đang truyền thống thiên ma binh lập tức bị đánh tan, Thiên Ma binh đang trong truyền tống thông đạo đương nhiên gặp hoạ.



Vậy thì tiếp sau đây mới là trọng điểm.



Truyền tống vực môn bị phá vỡ, đại quân Thiên Ma cũng chỉ có hơn ba trăm nghìn tên tới đây, và những tên này đều là món quà trong lời mà Pháp Luân Vương nói.



Pháp Luân Vương không hổ là anh hùng cái thế năm xưa nổi danh thiên hạ, ông ta không huỷ diệt truyền tống vực môn luôn mà đợi Thiên Ma binh tướng truyền tống tới đây, vả lại chúng còn chưa tới đây hết.



Cái mà Pháp Luân Vương cần chính là hiệu quả, các ngươi muốn đến thì ta không cản, còn muốn đi thì xin lỗi, các ngươi không thể đi được.



Hai tên ma tướng mặt mày tái mét, sao chúng không nhìn ra âm mưu này của Pháp Luân Vương, Nam Sở đã dự liệu từ trước chúng sẽ âm thầm truyền tống tới đây nên mới đợi sẵn ở đây, từ đó điều binh lực gấp mười lần chúng đợi sẵn ở đây.



Giết! Không được để kẻ nào sống sót!



Giọng nói lạnh lùng của Pháp Luân Vương mang theo uy nghiêm vô thượng, giống như tiếng sấm rền vang vang vọng khắp đất trời.



 
Chương 3746: “Lão phu thấy thì ngươi sắp bị diệt rồi đấy”


“Phượng Hoàng công chúa nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu”, Diệp Thành mỉm cười nhướng vai.



“Vậy thì ta phải cho ngươi xem cái này”, Phượng Tiên Nhi cười giảo hoạt, khẽ phất tay cho Diệp Thành thấy được một đạo phượng hoàng hư ảnh hiển hiện, hoá thành một đạo ấn kí huyền ảo.



Advertisement

“Cái này gán từ bao giờ đây?”, Diệp Thành thầm mắng chửi, “mình không hề nhận ra”.



“Có nhận hay không?”, Phượng Tiên Nhi hắng giọng, “còn che đậy cũng vô nghĩa”.



“Nhận, nhận, nhận”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, cuối cùng cũng hoá thành chân dung thật, mặc dù hắn còn có thể diễn tiếp nhưng về cơ bản cũng vô dụng vì Phượng Tiên Nhi đã nhận ra hắn chính là Diệp Thành, đã nhận định như vậy rồi thì hắn không thừa nhận cô ta cũng sẽ không bỏ qua, chỉ thêm rắc rối mà thôi.







“Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể thật rồi”, nghe Diệp Thành thừa nhận, những người có mặt ở đây đều xôn xao bàn tán, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía Diệp Thành, bọn họ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Ta đã từng gặp Hoang Cổ Thánh Thể, chính là hắn”, không ít người ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn Diệp Thành mà sáng hẳn lên, nếu trách thì chỉ có thể trách cả chặng đường đến đây Diệp Thành đã gây ra không ít động tĩnh lớn, giống như chuyện ở Huyền Hoang Tinh Hải, tên này một mình truy sát cả năm thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo.



“Không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể”, bà lão Thánh Vương trước đó chặn Diệp Thành và Kỳ Vương ở bên ngoài sơn môn Dao Trì nói với sắc mặt vô cùng đặc sắc, chín Đại Thánh Dao Trì trước đó đi bắt Diệp Thành quay lại lúc này cũng tỏ ra hết sức bất ngờ, trước đó bọn họ không hề nhìn ra được huyết mạch của Diệp Thành.



“Đúng là đã nhìn nhầm rồi”, rất nhiều lão bối dụi mắt, “huyết mạch nghịch thiên có thể sánh ngang với Đế, hôm nay được nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt, quả đúng như lời đồn, không hề đơn giản”.



“Không ngờ lại là hắn”, Thái Thanh Thần Tử, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử tỏ ra bất ngờ, Diệp Thành chính là ác mộng, là ám ảnh của bọn họ.

“Là hắn, là hắn”, sắc mặt của Thần Tử Thiên Phạt, Thần Tử Thương Linh, Thần Tử Vũ Hoá tôi độc thấy rõ, bọn họ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé tan xác Diệp Thành cho rồi.



“Chín nhà, quả là không ít”, Cơ Tuyết Băng đảo mắt nhìn một lượt và bất giác mỉm cười.



“Đại hội Dao Trì lần này còn đặc sắc hơn mọi năm nhiều”, một nhóm Chuẩn Đế lần lượt mỉm cười, nói rồi còn không quên liếc nhìn những Thần Tử có mặt ở đây, rất nhiều người đã nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt toé lửa, bọn họ đều là bậc cao cao tại thượng, không ai tin rằng thánh thể cùng cấp vô địch cả.



“Lão phu thấy thì ngươi sắp bị diệt rồi đấy”, nghe tiếng bàn tán của tứ phương, sắc mặt Kỳ Vương đầy ý tứ: “Sự dồn nén của ngươi sẽ đạt tới đỉnh cao trong buổi tiệc hôm nay”.



“Xem ra huyết mạch thánh thể vẫn rất được mọi người ưu ái”, Diệp Thành day trán.



“Diệp Thành, ta đang đợi câu trả lời của ngươi đấy”, Thần Tử Phượng Hoàng nhìn Diệp Thành với ánh mắt giễu cợt.









 
Chương 2522: Tốc chiến tốc thắng!  


Giết! Không được để kẻ nào sống sót!



Giọng Pháp Luân Vương dứt khoát, tay ông ta cầm chiến thương cứ thế sát phạt về phía một tên ma tướng, khí thế bá đạo, uy nghiêm tối thượng.



Advertisement

Giết! Không được để kẻ nào sống sót!



Tiêu Thần xông lên phía sau, tay cầm chiến giáo của chiến vương, mắt nhìn chằm chằm vào một tên ma tướng.



Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, đại quân của Âm Minh Thánh Vực và Cửu Thiên Chiến Long Tông giống như biển cả dội tới từ tứ phương khí thế như nhấn chìm đại quân Thiên Ma.



Thiên Ma Quân đại bại, vốn dĩ chúng định đánh lén đại địch nhưng nào ngờ lại trở tay không kịp, bị đại quân tu sĩ nhiều gấp mười lần chúng ở Đại Sở trấn áp, bị đánh cho đến mức không có cơ hội để phản kháng.



Phụt!



Máu tươi bắn vọt hư thiên, Pháp Luân Vương dẫn đầu kết thúc chiến đấu, một mâu đâm xuyên phần ngực tên ma tướng kia khiến hắn chết giữa hư thiên.



Phụt!



Ngay sau đó là đầu của một tên ma tướng bị Tiêu Thần trảm bay xuống khỏi hư thiên, đến cả linh hồn cũng bị tiêu diệt.



Tốc chiến tốc thắng!



Giọng điệu Pháp Luân Vương vang vọng khắp đất trời, ông ta xông vào đại quân Thiên Ma, chiến thương lập tức vung ra, mỗi lần nó vung lên đều có cả đám ma binh bị tiêu diệt, Tiêu Thần cũng không kém cạnh khi thể hiện uy danh hiển hách xứng danh con trai Chiến Vương



Rầm! Đoàng!



Đại địa Trung Châu của Nam Sở vang lên tiếng động dữ dội, trong sơn lâm sâu thẳm cũng liên tiếp có tiếng động này vang lên.



Nhìn từ xa, đó là từng bóng tu sĩ của Đại Sở ngự thiên phi hành đang liên tiếp ra tay tung ra từng chiêu đánh về phía truyền tống vực môn.



Không phải chỉ có một truyền tống vực môn xuất hiện ở Nam Sở.



Vì giảm thiểu thương vong, Pháp Luân Vương và Tiêu Thần nhằm vào một truyền tống vực môn trong số đó, bọn họ cũng không phân ra quá nhiều nhánh quân đi trấn áp binh tướng của Thiên Ma cho nên những truyền tống vực môn còn lại về cơ bản đều bị huỷ hoại ngay lập tức.



Rầm! Đoàng!



Cũng vào lúc này, ở Đông Nhạc, Nam Cương, Tây Thục, Bắc Xuyên ở Nam Sở đều vang lên tiếng động dữ dội.



Truyền tống vực môn của Thiên Ma không những giáng xuống đại địa Trung Châu của Nam Sở mà còn xuất hiện ở bốn khu vực này.



Liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế cũng giống như phía Pháp Luân Vương và Tiêu Thần, bọn họ coi đây chính là món quà lớn mà Thiên Ma tặng cho mình cho nên lúc này đang dùng sức chiến đấu tuyệt đối để trấn áp đại quân Thiên Ma đang truyền tống tới.



Không biết mất bao lâu, những tiếng động này mới dứt.



Trong trận chiến này Đại Sở dành được thắng lợi còn Thiên Ma binh tướng đánh lén từ truyền tống vực môn đã bị tiêu diệt không kẻ nào sống sót.



Đương nhiên liệt đại chư vương và hậu duệ các hoàng đế không dám lơ là mất cảnh giác.



Nhìn vào hư thiên, đó là từng bóng hình tu sĩ đang phi hành.











 
Chương 3747: “Xem cái đầu của ta này”


“Là cô ta ra tay trước, ta không thể đứng yên chịu đánh được”, Diệp Thành bất lực xua tay, “vả lại cũng chỉ là cọ sát thôi mà, có chút thương thế cũng là khó tránh, hình như ta cũng không ra tay nặng”.



“Thần Tử ta không có hứng nghe giải thích, cái ta quan tâm là kết cục”, Thần Tử Phượng Hoàng nhếch miệng tôi độc, “trước đó ngươi còn khiến người của Phượng Hoàng Tộc bị thương, vậy thì phải trả cái giá tương xứng”.

Advertisement



“Được, ta nhận lời thách đấu”, Diệp Thành cuối cùng cũng thở dài, càng lùi bước càng không có tác dụng, Thần Tử Phượng Hoàng không có ý tốt, trận chiến hôm nay cũng không thể nào tránh được.



“Vậy mới có phong thái của thánh thể chứ”, Thần Tử Phượng Hoàng nói rồi đứng dậy.



“Giáo huấn hắn hà tất cần Thần Tử Phượng Hoàng ra tay”, Thần Tử Phượng Hoàng còn chưa đứng lên hẳn thì một tiếng cười u ám đã lại vang lên, nhìn từ xa đó chính là thần tử của Bái Nguyệt Thần Giáo.



“Liên quan gì đến ngươi?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn, “chỗ nào hay ho thì tới đó mà chơi đi”.



“Ức hiếp Tiên Tử của Phượng Hoàng Tộc, ta đương nhiên phải quan tâm rồi”, Thần Tử Nhật Nguyệt bước xuống khỏi vị trí ngồi, hắn khẽ phất quạt sơn hà, có thể nói là bộ dạng vô cùng phong độ, lại là một cơ hội tốt để thể hiện, không có được ánh nhìn của thần nữ Dao Trì thì lại hướng mục tiêu sang người khác vậy.



“Tự tin thái quá”, Diệp Thành bật cười, hắn nhìn bộ dạng tên này mà không sao nhịn nổi cười, hắn không biết ai cho Thần Tử Nhật Nguyệt sự tự tin như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, ngươi chưa từng nghe nói sao?



“Không phải ngươi đã quên chuyện từng bị một chưởng của ta trấn áp rồi chứ?”, Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng bật cười, hắn hất cằm lên cao, đến cả ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng tỏ vẻ bỡn cợt.



“Xem cái đầu của ta này”, Diệp Thành vỗ đầu nhưng lại bật cười sảng khoái hơn như nhớ ra một chuyện xảy ra không lâu trước đó, đó là một câu chuyện hết sức ngớ ngẩn.



“Gì cơ? Thần Tử Nhật Nguyệt từng dùng một chưởng mà có thể trấn áp cả thánh thể sao?”, hiện trường trở nên nhốn nháo, ai nấy đều nhìn Thần Tử Nhật Nguyệt với ánh mắt bất ngờ, Diệp Thành không hề phản bác lại thì rõ ràng là có chuyện này rồi.




Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Nhật Nguyệt đột nhiên trở nên phong độ lạ thường.



Đúng, hắn nói không sai, hắn từng trấn áp một người giống y hệt Diệp Thành chỉ bằng một chưởng nhưng người đó không phải là Diệp Thành mà là Hồng Trần trong trạng thái thần trí không được tỉnh táo.



Hôm nay hắn dám khoa trương như vậy thì chắc chắn là đã coi Diệp Thành chính là Hồng Trần rồi, nếu không thì cũng không thể hiện đến mức như vậy.



Có điều hắn đâu biết sự tình bên trong thế nào, với những người như hắn Diệp Thành có thể đánh được cả một đám, trước đó hắn dùng một chưởng trấn áp Hồng Trần không có nghĩa là khả năng chiến đấu của Hồng Trần không bằng hắn mà vì lúc đó Hồng Trần không phản kháng nên mới khiến hắn có cơ hội.



“Thần Tử Phượng Hoàng, ngươi có tiện để ta thay ngươi giáo huấn cho hắn không?”, Thần Tử Nhật Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn sang Thần Tử Phượng Hoàng ở bên, hắn vẫn khẽ phất quạt.



“Tuỳ ngươi thôi”, Thần Tử Phượng Hoàng tỏ ra khá thoải mái nhưng lại không nhìn sang Thần Tử Nhật Nguyệt lấy một cái, chỉ một câu nói mà khiến Thần Tử Nhật Nguyệt tỏ ra ái ngại.



 
Chương 2523: “Đây là một canh bạc”


Rầm! Đoàng! Rầm!



Những tiếng động ầm vang vang vọng khắp Nam Sở mặc dù đã dứt nhưng tường thành của Nam Sở lại dội lên từng tiếng động ầm vang.



Giết! Giết cho ta!

Advertisement



Chúng tướng của Thiên Ma vẫn đang điên cuồng gào thét, chúng cầm sát kiếm chỉ về phía tường thành của Nam Sở.



Bọn chúng đã lên kế hoạch tấn công vô cùng tỉ mỉ nhưng lại không biết truyền tống vực môn giáng xuống Nam Sở đã bị huỷ hoại hoàn toàn, những binh tướng Thiên Ma bước ra khỏi truyền tống vực môn đã hoàn toàn bị tiêu diệt.



Rút quân!



Không lâu sau đó, trên Bắc Chấn thương Nguyên vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.



Chúng tướng của Thiên Ma nghe vậy thì mặt mày khó hiểu, rõ ràng đang chiến đấu sục sôi, tại sao lại rút quân vào lúc này?



Đương nhiên bọn chúng không dám làm trái lệnh của Ma Quân, nên lần lượt thu sát kiếm, hằn học nhìn về phía tường thành của Nam Sở một lần nữa mới rút.



Sao bọn chúng có thể ngờ tới kế sách mà chúng dày công tính toán là trong ngoài kết hợp lại bị nhìn thấu, không những không thể trà trộn vào đại quân của Nam Sở mà ngược lại còn tổn hại rất nhiều truyền tống vực môn và khiến quá nhiều binh tướng của Thiên Ma phải bỏ mạng, điều này đối với chúng mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, đối với đại quân Thiên Ma mà nói là tổn hại nghiêm trọng.




Đại Sở! Đại Sở! Đại Sở!



Thấy đại quân Thiên Ma rút lui, trên tường thành của Nam Sở liên tiếp vang lên những âm thanh này, bọn họ lại lần nữa đánh lùi được Thiên Ma.



Diệp Thành vẫn đứng trên vân đài khổng lồ kia và dừng gióng trống, hắn gióng như một vị vương nhìn đại quân Thiên Ma rút lui.



Cơ Tuyết Băng cũng tiến lên trước, khẽ mỉm cười: “Những binh tướng của Thiên Ma trà trộn vào Đại Sở đều đã bị tiêu diệt, trong trận chiến đầu tiên đối đầu với Thiên Ma chúng ta đã dành được chiến thắng”.



“Nếu như giao Nam Sở cho muội thì muội có thể trấn thủ không?”, Diệp Thành nghiêng đầu sang nhìn Cơ Tuyết Băng.




“Giao cho muội?”, Cơ Tuyết Băng sững sờ trong giây lát.



“Nếu chỉ cố thủ thì Nam Sở bị công phá và tiêu diệt chỉ là vấn đề về thời gian”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt âu lo.



“Huynh muốn nói gì?”, Cơ Tuyết Băng cau mày nhìn Diệp Thành, với hiểu biết của cô về Diệp Thành thì tiếp sau đây Diệp Thành sẽ thi triển một kế hoạch kinh thiên động địa, còn kế hoạch này chính là ván cược lớn của hắn.



“Muốn hoàn toàn đánh lùi đại quân Thiên Ma xâm lược thì chúng ta cần huỷ đi căn cơ của chúng”.



“Ý huynh nói là Thiên Ma trụ chọc trời kia?”



“Đúng”, Diệp Thành hít vào một hơi thất âu, hắn nhìn về phương Bắc, “ta muốn lập thành một nhánh quân viễn chinh quy tụ tất cả những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên của Đại Sở, ta sẽ đưa bọn họ âm thầm trà trộn vào Bắc Chấn Thương Nguyên công phá thiên ma trụ kia”.



“Toàn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, cho dù là Cơ Tuyết Băng cũng không khỏi ngỡ ngàng, đó là sức mạnh thế nào.











 
Chương 3748: “Vậy...vậy là xong sao?”


“Nào, nào, mau lên chiến đài”, phía này, Diệp Thành đã nhảy lên chiến đài, hắn chẳng thể chờ đợi lâu hơn được nữa.



“Hôm nay thù mới nợ cũ tính luôn một thể đi”, Thần Tử Nhật Nguyệt cười lạnh lùng, hắn sải bước lên chiến đài, cứ thế ra chiêu, tay cầm thần thông nhật nguyện, có càn khôn diễn hoá, một chưởng mạnh mẽ vô cùng.



Advertisement

Diệp Thành không nói gì, hắn cũng chẳng buồn để ý đến tên này, lập tức giơ tay lên, Diệp Thành chẳng buồn dùng đến thần thông mà giáng luôn một bạt về phía khuôn mặt của Thần Tử Nhật Nguyệt.



Bốp!



Tiếng tát chát chúa vang lên nghe vô cùng chói tai, giây phút trước Thần Tử Nhật Nguyệt còn đang tỏ ra vô cùng hống hách thì lúc này đã bị đánh bay ra khỏi chiến đài, bộ dạng hết sức bá đạo.



Woa!



Kỳ Vương ngẩng mặt, những người có mặt ở đây cho dù là Chuẩn Đế hay Chuẩn Thánh, cho dù là nam hay nữ thì đều nhất loạt ngẩng đầu đưa mắt tiễn Thần Tử Nhật Nguyệt bay ra khỏi tiên sơn, đôi mắt bọn họ phối hợp rất ăn ý, cứ thế đảo sang hai bên trái phải vẽ thành một hình vòng cung lớn.



Không lâu sau đó, bên ngoài tiên sơn Dao Trì liền vang lên tiếng nổ rầm trời, những tu sĩ với đại thần thông mở ra thiên nhãn, nhìn cảnh tượng bên ngoài tiên sơn, Thần Tử Nhật Nguyệt ngã xuống khiến một ngọn núi sụp đổ.



“Vậy...vậy là xong sao?”, sau vài giây, những người có mặt ở đây mới phản ứng lại.



“Trước sau không quá một giây, Thần Tử Nhật Nguyệt với cấp bậc Chuẩn Thánh đã thất bại, nhanh đến mức khiến người ta phải bất ngờ”, không ít người còn tặc lưỡi, “tên này ra vẻ cũng chẳng ra sao”.



“Xem ra lần này quay về Thần Tử Nhật Nguyệt sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều”, các lão bối vuốt râu, nói năng tự tin như thế, ngoài ngươi ra thì chẳng còn ai nữa.



“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, trong tiếng xôn xao, ba Đại Thánh của Thần Tử Nhật Nguyệt gằn lên phẫn nộ, bọn họ tỏ ra uy thế của bậc Đại Thánh, sát khí ngút trời, trấn áp cả hư thiên.


“Đây là thánh địa Dao Trì, không được hỗn xược”, Đại Thánh của Dao Trì lên tiếng, “Đã là cọ sát thì đương nhiên sẽ có thắng bại, các ngươi đang coi thường pháp tắc của Dao Trì sao?”



“Chúng ta...”, Đại Thánh của Nhật Nguyệt Thần Giáo run rẩy lập tức thu lại khí thế.



“Thay vì hỗn xược ở đây thì chi bằng đi xem xem Thần Tử nhà ngươi thế nào đi”, Đại Thánh của Dao Trì lại lên tiếng.



“Là...là ta lỗ mãng rồi”, Đại Thánh của Nhật Nguyệt Thần Giáo vội quay người, có cho bọn họ thêm mười lá gan thì bọn họ cũng không dám coi thường pháp tắc của Dao trì, đừng nói là ba Đại Thánh bọn họ mà cho dù là ba Chuẩn Đế tới đây cũng sẽ bị trấn áp, thánh địa Dao Trì quá mạnh.



“Ngươi đợi đấy cho ta”, mặc dù cả ba người bỏ đi rất nhanh nhưng trước khi đi lại ném ánh nhìn lạnh lùng cho Diệp Thành ở trên chiến đài, “mối thù này rồi có ngày chúng ta sẽ tính với ngươi”.



“Tưởng rằng ta dễ bị doạ thế sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn vốn không muốn kết oán với Nhật Nguyệt Thần Giáo, là do hôm nay Thần Tử Nhật Nguyệt nhất quyết lên chiến đài nên hắn đương nhiên phải khiến hắn được như ý nguyện rồi.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top