Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2464: Bố trận!  


Trong hố đen không gian u tịch vô biên, Diệp Thành giống như một đạo kinh mang cứ thế bay về một hướng trong không gian.



Trong chốc lát, hố đen không gian liên tục vang lên tiếng động mạnh.



Advertisement

Đó là vùng đất vô cùng hỗn loạn, cho dù là hắn thì cũng không dám khinh xuất bước chân tới.



Cho nên hắn vẫn đang đi vòng, đi vòng qua vùng đất chết rồi lại lần nữa quay lại quỹ đạo ban đầu, mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là thiên ma trụ chọc trời trên Bắc Chấn Thương Nguyên.



Đạo lí bắt giặc phải bắt tướng từ trước tới giờ Diệp Thành đương nhiên hiểu, vả lại cả chặng đường đi của hắn đã thành công không ít lần.



Có điều lần này hắn lại không dám chắc, hắn không biết mình có thể thành công hay không nhưng cho dù thế nào thì Diệp Thành cũng phải thử, hắn huỷ ma trụ chọc trời đi thì mọi chuyện đều có thể kết thúc, Đại Sở sẽ không bị lầm than nữa.



“Lúc này, liệt đại chư vương có lẽ đã tới rồi”, trong khi phi hành, Diệp Thành lẩm bẩm như đã dự liệu từ trước.



Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn lập tức chuyển hướng, đi qua từng viên đá vụn vỡ hỗn loạn phía trước.



Từng viên đá rất kì dị, mỗi viên đều có sát khí mạnh mẽ bao trùm, luồng sát khí nặng nề không phải một mình hắn có thể dễ dàng địch lại được.




Rầm! Bịch!



Khi Diệp Thành cố gắng tiến về phía trước thì thiên địa tăm tối của Đại Sở vẫn tiếp tục nứt lìa.



Liệt đại chư vương tham chiến quả thực đã giúp sức rất nhiều cho Thiên Đình của Đại Sở, nhưng đại quân Thiên ma vẫn không hề có dấu hiệu dừng tấn công, cục diện ngang ngửa nhau rất nhanh đã nghiêng về phía Thiên Ma, Đại Sở lại lần nữa rơi vào thế yếu, liên tục lùi về sau, mãi cho tới khi lùi về đại địa Trung Thông của Bắc Sở mới dần dần ổn định trận cước.



Lại là một vùng núi trải dài, các tu sĩ của Đại Sở lùi về đây, phần lớn tu sĩ đều lảo đảo ngã trên nền đất, có người lại ngả vào vách tường, nước mắt lã chã, trận chiến này có vô số thương vong, phần lớn bọn họ đều phải tận mắ chứng kiến người thân của mình tử trận, bây giờ mới có được giây phút ngắn ngủi nghỉ ngơi để mà cảm khái.


Bố trận!



Chín đại điện chủ phân điện của Thiên Đình lại lần nữa gằn giọng, vì đại quân Thiên Ma bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi tới nơi.



Có rất nhiều người gạt đi nước mắt lê theo cơ thể mỏi mệt bày binh bố trận.



Lần này hậu duệ cửu hoàng, liệt đại chư vương cũng tiến vào, sát trận hư thiên được bày bố, kết giới hộ sơn cũng được ngưng tụ ra, chuẩn bị cho màn đại chiến kịch liệt không hề có tu sĩ tiếp sau đây.



“Chỉ mong bọn họ có thể thành công”, trên đỉnh núi, Thái Hư Cổ Long nhìn về một hướng ở Bắc Chấn Thương Nguyên.



Hắn đã bị thương, khoé miệng liên tục trào máu, sắc mặt tái nhợt, long khí toàn thân cũng đã tiêu tán đi nhiều.



Cũng giống như Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng cũng không khá khẩm hơn là bao, luận về số lượng tu sĩ mạnh đỉnh phong thì bọn họ bị trấn áp tuyệt đối, về cơ bản đều là một chọi mười, hiện giờ những người đứng ở đây đều là những người sát phạt ra từ biển máu.



“Ta chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với ông như vậy”, ở trên một đỉnh núi khác, Thiên Thương Nguyệt khẽ giọng lên tiếng rồi nhìn sang U Minh Diêm La Vương ở bên, ông ta vẫn như hình nộm chẳng hề lên tiếng.

U Minh Diêm La Vương bất động, đôi mắt vô hồn chỉ nhìn chằm chằm vào hư thiên.



 
Chương 3689: “Lẽ nào là Thần Huyền Phong chuyển kiếp?


Với cảnh tượng hiện tại, chắc chắn là Nhật Nguyệt Thần Giáo giết gà doạ khỉ để nói với tứ phương, Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải dễ đụng, nếu đụng phải Nhật Nguyệt Thần Giáo thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm.



Nói rồi, Diệp Thành đã bay đến đây, hắn dùng mặt nạ che mặt, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức, tiếp đó là trốn vào trong biển người, nhìn về phía Hồng Trần đang bị trói trên trụ đồng.



Advertisement

Trông Hồng Trần hết sức thê thảm, ông ta bị móc xuyên đến mức toàn thân bê bết máu nhưng lại không biết đau đớn là gì.



Diệp Thành tung ra một chưởng, Hồng Trần chính là sự tồn tại Đỉnh Phong ở Đại Sở, nếu như ở tới Chư Thiên Vạn Vực trong trạng thái không luân hồi thì nhất định sẽ là sự tồn tại ngang hàng với Lục Đạo.



Thế nhưng sau khi chuyển kiếp, tu vi của Hồng Trần chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, sao có thể địch lại được với từng lượt công kích của Nhật Nguyệt Thần Giáo.



Nói tới Nhật Nguyệt Thần Giáo, ánh mắt của Diệp Thành lại nhìn sang tứ phương, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng có hơn một trăm người, trận thế khủng khiếp: Ba Chuẩn Thánh Vương, chín Thánh Nhân...



“Chỉ có thể liều đối đầu thôi”, đôi mắt Diệp Thành loé sáng, hắn đã sẵn sàng sát phạt tới để cứu Hồng Trần.



“Vì sao lại trông giống hệt Diệp Thành?”, phía Yêu Vương ở bên trong đại đỉnh nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh ngạc, bọn họ không biết mối quan hệ giữa Hồng Trần và Diệp Thành từ kiếp trước.

“Lẽ nào là Thần Huyền Phong chuyển kiếp?”, cả ba người đưa mắt nhìn nhau, trong kí ức bọn họ, ngoài Hồng Trần và đạo thân Diệp Thành ra thì chỉ có Thần Huyền Phong và Diệp Thành trông giống hệt nhau.



“Sao lại có cục diện này?”, khi cả ba người nói chuyện thì còn có người từ tứ phương tới, thấy ba Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà ai nấy đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt.



“Còn có thể là cục diện gì, có người đụng vào Nhật Nguyệt Thần Giáo thôi”, những người tới đây xem kịch xuýt xoa, “nghe nói người kia khiến trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo bị thương, trưởng lão kia đi gọi viện binh trấn áp kẻ đó, vì vậy mà lập tức bị tứ phương tới tiêu diệt”.



“Dám đụng đến Nhật Nguyệt Thần Giáo, đúng là ăn no rửng mỡ”, có người tặc lưỡi nhìn Hồng Trần bị trói trên trụ, “đụng tới người ta thì cũng đã rồi, xong xuôi còn đòi bỏ chạy?”



“Người bắt hắn chính là thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo”, có người tặc lưỡi nói, “nếu nói về kẻ kia thì thật kì lạ, khi thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo sát phạt tới đây thì hắn vẫn ngờ nghệch đi trên đường, không bỏ trốn cũng không phản kháng, chỉ bằng một chưởng, Nhật Nguyệt Thần Giáo đã trấn áp được, ngươi nói có ngu ngốc không?”




“Có lẽ là bị uy thế của Nhật Nguyệt Thần Giáo làm cho hoảng sợ rồi”, có người vuốt râu.



“Việc này đủ để Nhật Nguyệt Thần Giáo tự hào lâu dài”, rất nhiều người nhìn về phía thạch đài, Thần Tử Nhật Nguyệt ngả người trên vương toạ, nét mặt giễu cợt, bộ dạng cao cao tại thượng, tung ra một chưởng trấn áp, hắn ta ra vẻ cũng không vừa.







“Đây chính là cái giá phải trả cho việc đụng tới Nhật Nguyệt Thần Giáo”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Chuẩn Thánh Vương tóc đỏ của Nhật Nguyệt Thần Giáo lên tiếng, giọng nói đầy uy nghiêm, chỉ một câu nói mà khiến tứ phương chấn động.



“Lằng nhằng, trảm cho ta”, thần tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo cười tôi độc, hắn ngả người trên vương toạ, nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay.



“Nhận lệnh”, lão già áo tím trước đó bị Diệp Thành đánh bay ra khỏi sòng bạc hùng dũng bước lên vân đài, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm u ám, đôi mắt loé lên hung quang.









 
Chương 2465: “Là một kẻ lưu manh


Ông ta không nói gì không có nghĩa là không cảm khái, năm xưa ông ta và Nguyệt Hoàng chinh chiến thiên hạ, thảm bại quay về, Nguyệt Hoàng quy tịch đã vài chục nghìn năm rồi còn ông ta vẫn ở chốn hồng trần, ông ta cũng không ngờ có ngày lại kề vai tác chiến với con gái của đại địch.



“Phụ hoàng nhìn thấy nhất định sẽ rất vui”, trên đỉnh núi cao sừng sững, Đế Phạn già lão nhìn vào hư thiên nở nụ cười mỏi mệt.

Advertisement



“Đừng nhắc đến ông ấy với ta”, Quỷ Vương hắng giọng lạnh lùng.



“Bao nhiêu năm rồi, những gì nên quên thì hãy quên đi thôi”, Âu Dương Vương mỉm cười, “năm xưa cùng kề vai tác chiến với Thiên Táng, đêm nay lại kề vai tác chiến với ông, ta nên cảm thấy vinh hạnh vô cùng mới phải, điểm tương đồng là cho dù là năm xưa hay ngày nay thì cái mà chúng ta bảo vệ chính là vùng đất này”.



Quỷ Vương vẫn lặng lẽ, vẻ mặt mông lung như nhớ lại những năm tháng huy hoàng xưa kia, chờ đợi bao nhiêu năm trời nhưng lại đứng về phía đại địch.



“Hà tất phải thế, ta mời ông uống rượu, thay phụ hoàng kính ông”, ở trên một đỉnh núi khác, Long Đằng bật cười sảng khoái đưa một vò rượu cho Vu Chú Vương ở bên: “Ông và phụ hoàng của ta từng là đại địch, chưa bao giờ uống rượu với nhau phải không?”



“Chưa bao giờ”, Vu Chú Vương lãnh đạm lên tiếng nhưng lại nhận lấy vò rượu từ Long Đằng, nếu như nói về người hiểu Thái Vương nhất thì vẫn là Vu Chú Vương, đây chính là là sự tương ngộ giữa đại địch với nhau.



“Nào, dùng rượu tế anh hùng”, trên đỉnh núi cách đó không xa, Đại Sở Hoàng Huyền lấy ra một vò rượu trút xuống đất, “kiếp này không thể kề vai tác chiến với Thần Vương cái thế quả là một việc đáng tiếc”.




Ở bên, một người mặc y phục đen nhìn không rõ tướng mạo, khí tức bí ẩn, không yếu cũng không mạnh hơn Đại Sở Hoàng Huyền, ông ta chính là Thánh Chủ của Sát Thủ Thần Triều hiện giờ. Sau khi Thần Vương và Thánh Tử chết, Sát Thủ Thần Triều li tán, ông ta đã dùng thủ đoạn của mình để tụ họp Sát Thủ Thần Triều lại, hôm nay ông ta cũng dẫn đại quân Thần Triều tới đây, cùng kề vai tác chiến với đại địch năm xưa.



“Nếu như luận vai vế thì ta nên gọi ông là thúc phụ mới phải”, trên đỉnh núi, Nam Minh Ngọc Thu khẽ cười nhìn sang Vu Chú Vương ở bên.



“Đợi đánh tan Thiên ma thì chúng ta vẫn là đại địch”, Vu Chú Vương hắng giọng.



“Chỉ mong chúng ta vẫn còn cái mạng”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười nhẹ nhàng không hề tỏ ra sợ hãi với cái chết, đại địch trước kia của Huyền Hoàng cũng đã tác chiến rồi, còn gì đáng sợ nữa.






“Viêm Hoàng, ông nợ ta một mối ân tình”, vẫn là trên một đỉnh núi, Ma Vương lặng lẽ nhìn hư không trước mặt, vẻ mặt hoài niệm, “không thể cùng ông kề vai tác chiến, lại phải bắt tay với hậu bối của ông để đối đầu với địch, coi như đã hoàn thành một tâm nguyên của ta”.



“Đại Sở Huyền Tông”, trên một đỉnh núi khác, Huyết Vương lặng lẽ nhìn người của tam tông nhưng lại cười có phần mỏi mệt, hậu bối của Huyền Hoàng cũng là người xuất chúng nhưng đáng tiếc vị hoàng đế cái thế năm nào đã không còn trên đời nữa.



“Phụ hoàng của ta là người thế nào?”, lại ở trên một đỉnh núi khác, Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn sang Yêu Vương ở bên.



“Là một kẻ lưu manh”, Yêu Vương cười lạnh lùng.



Lời nói của ông ta khiến Chu Thiên Dật có phần ái ngại, cũng may Chu Thiên Dật tính cách nhã nhặn, cũng may hôm nay tình huống đặc biệt nếu không thì chỉ với câu nói này Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triệu và Yêu Tộc có lẽ đã khai chiến với nhau rồi.











 
Chương 3690: “Có gì mà không thể?”


“Còn có cả đồng bọn, nhanh chóng bắt hắn lại”, lại là giọng nói của lão già áo tím, chấn động hư thiên.



Thế rồi nghe lệnh, kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao vây tứ phương, tất cả đều dùng bí thuật phong ấn Diệp Thành, trước và sau không tới một giây, cả quá trình bắt người nhanh gọn tới mức khiến người ta phải bất ngờ.



“Được lắm, lại là một tên đầu úng nước”, thấy Diệp Thành bị trấn áp, tiếng trầm trồ vang lên không ngớt.

Advertisement



“Nếu không thì sao lại nói là đồng bọn chứ? Tên nào tên đấy thật hài hước, với cái đầu như vậy mà dám chạy tới đây để cứu người, bị bắt cũng đáng đời”, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành như nhìn một kẻ ngốc.



“Chuẩn Thánh của thời đại này trí thông minh chỉ đến vậy thôi sao?”, không ít lão tu sĩ vuốt râu, “nếu hậu bối đều như vậy thì lão phu được an ủi phần nào”.



Nghe tiếng bàn tán của tứ phương, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, cho dù bị phong cấm thì cũng không phản kháng, vả lại còn hào hứng nhìn thần tử của Nhật Nguyệt, “ta muốn thách thức ngươi”.



“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám...”



“Lui xuống”, lão già áo tím còn chưa nói xong thì đã bị tiếng cười u ám của thần tử Nhật Nguyệt ngắt lời, hắn ta vẫn giữ bộ dạng nhàn nhã vặn cổ, tiếng cười tôi độc vang vọng khắp thiên không: “Bao nhiêu năm rồi, bổn thần tử đã quên cảm giác bị khiêu chiến trước mặt đông người rồi”.



“Vậy thần tử có tiếp hay không?”, Diệp Thành vẫn cười nhạt nhìn Thần Tử Nhật Nguyệt.


“Tiếp, sao lại không tiếp?”, Thần Tử Nhật Nguyệt nhếch miệng sau đó đứng dậy, nụ cười tôi độc, “giải phong cấm cho hắn, để bổn Thần Tử đây tiêu khiển”.



Dứt lời, kẻ mạnh phong cấm Diệp Thành lập tức rút bí pháp lại, chúng cũng cười tôi độc như Thần Tử Nhật Nguyệt, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn sắc lạnh, chúng có niềm tự tin tuyệt đối vào Thần Tử nhà mình.



“Hôm nay có thể đánh thoả thích một trận rồi”, phong cấm được giải, Diệp Thành vặn mình thoải mái.



“Dám khiêu chiến ta, ngươi có lẽ không phải là một tên vô danh, tháo mặt nạ ra”, Thần Tử Nhật Nguyệt bước vào hư thiên, trong tay có thêm cái quạt xếp hiện ra, hắn khẽ phẩy, có thể coi là bộ dạng hết sức thong dong, người không biết còn tưởng tên này là một cao nhân nữa.



“Muốn nhìn chân dung của ta thì phải đánh bại ta”, Diệp Thành vấn tóc rất tự nhiên.



“Được lắm”, Thần Tử Nhật Nguyệt cười u ám, hắn bước một bước giữa hư thiên, sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nắm tay hoá thành đao, trảm từ trên trời xuống, uy lực trong một chưởng kinh động tứ phương.



Thế nhưng, cảnh tượng đẫm máu trong tưởng tượng không hề xuất hiện, một chưởng của Thần Tử Nhật Nguyệt đánh vào hư không, hoặc có thể nói, khi chưởng đánh đó sắp đánh trúng Diệp Thành thì Diệp Thành đã biến mất.



“Sao có thể?”, Thần Tử Nhật Nguyệt biến sắc.



“Có gì mà không thể?”, tiếng cười u ám vang lên, Diệp Thành đã hiện thân đằng sau Thần Tử Nhật Nguyệt, một chưởng dung hợp với bí pháp phong cấm, cứ thế đánh vào lưng Thần Tử Nhật Nguyệt.



Ngay sau đó, Thần Tử Nhật Nguyệt bị phong cấm, còn chưa đứng vững thì một thanh sát kiếm màu đỏ gạch đã chém vào vai, tiếp đến là tiếng hô vang vọng khắp chư thiên: “Ngươi thua rồi”.



“Đây...”, tu sĩ tứ phương hoá đá, miệng há hốc, khuôn mặt thẫn thờ nhìn về bên đó, trước sau chỉ một giây mà Thần Tử Nhật Nguyệt lại bị trấn áp?



“Thật...thật không tưởng”, có người há hốc miệng, “người bị trói ở trụ kia có thể tung một chưởng đánh bay cả Thánh Nhân, đến cả hắn ta mà cũng bị một chưởng của Thần Tử Nhật Nguyệt trấn áp, có thể thấy Thần Tử Nhật Nguyệt có khả năng chiến đấu diệt Thánh Nhân, hiện giờ Thần Tử còn không đỡ nổi một chiêu trước một Chuẩn Thánh?”









 
Chương 2466: “Hố đen không gian”


Đến rồi!



Không biết là ai hô lên thật lớn.



Nghe vậy, cho dù là đại quân của Thiên Đình hay hậu duệ của hoàng đế, hay liệt đại chư vương cũng như các tu sĩ tán tu khác thì đều nhất loạt nhìn về một phương, sát kiếm trong tay rung lên, sát khí ngút trời.



Advertisement

Rầm! Đoàng! Đoàng!



Ở bầu trời phía xa, cả đám đen kịt xuất hiện, đại quân Thiên Ma xông lên thôn tính từng sơn hà.



Giết!



Chiến!



Không nhiều lời, không tới ba phút, trận đại chiến đã nổ ra.



Cái gọi là chiến tranh thực sự quá tán khốc, mạng người như cỏ rác, chỉ một chữ “thảm” cũng chưa thể nói hết được sự khốc liệt của chiến tranh.



“Thú vị đấy”, Lôi Ma Quân đứng trrên hư thiên của Bắc Chấn Thương Nguyên lại lần nữa cười u ám như thể có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến ở cách đó không biết bao nhiêu dặm.

“Ta thích nhìn cảnh tượng các ngươi vật lộn trong đau đớn”, Cửu U Ma Quân cười rùng rợn, ánh mắt loé lên u quang.



“Cứ thế xông lên tấn công thì vô vị quá, truyền lệnh cho Thiên Ma đại quân, không phải ép vội làm gì, cho bọn chúng có cơ hội thở, cảnh tượng kì diệu này sẽ thật sự thú vị”.



“Như vậy mới thú vị sao?”, Địa Ma Quân chưa nói xong thì đã cau mày đánh một chưởng vào hư thiên.



Vù!



Trên hư thiên có một đao mang màu vàng kim chém ra, nguy cơ tiềm ẩn, có uy lực huỷ thiên diệt địa cả hư thiên đều bị chém toạc.



Phụt!



Ngay sau đó, một chưởng của Địa Ma Quân cũng bị nhát đao kia trảm tan, cho dù với sức chiến đấu của ông ta thì cũng bị đánh tới mức xương cốt gãy lìa, điều kì lạ đó là ông ta lại không nhìn thấu được ai là kẻ ra tay.



Đứng lại.



Cửu U Mặc Tướng hắng giọng lạnh lùng, ông ta vươn tay ra che trời, muốn tóm được kẻ đang đánh lén kia.



Rầm!



Bầu hư thiên vụn vỡ nhưng bàn tay của ông ta lại chẳng bắt đuọc gì, người trong bóng tối kia biến mất vô hình.



“Hố đen không gian”, Địa Ma Quân cười tôi độc nhìn vào hư thiên kia.



“Suýt thì quên đi Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Hắc Ma Quân cười lạnh lùng.



“Canh chừng thiên ma trụ”, Lôi Ma Tướng lên giọng, vô số ma binh xông lên, khoanh chân ngồi xung quanh thiên ma trụ, hợp lực tế gọi ra kết giới khổng lồ bao quanh thiên ma trụ.



“Dám đánh lén từ hố đen không gian, kẻ đó cũng có cái gan không vừa”.



“Thiên Ma Quân còn không ra tay?”, vài đại ma quân lần lượt nhìn về phía Thiên Ma Quân đang nhàn nhã ngồi trên vương toạ.



 
Chương 3691: “Thả thì ta sẽ không thả”


“Ta không tin, ta không tin”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thần Tử Nhật Nguyệt gào thét vang vọng khắp hư thiên, trước đó hắn thể hiện vẻ tự cao nhưng lúc này lại chẳng khác gì một con chó, một kẻ cao cao tại thượng như hắn, sự tôn quý của hắn sao có thể khiến hắn chấp nhận sự thực thảm bại thế này, vả lại đối phương còn là một Chuẩn Thánh.



“Ồn ào”, Diệp Thành phất tay, một đạo linh phù cứ thế bay vào miệng Thần Tử Nhật Nguyệt.



Advertisement

“Thả Thần Tử nhà ta ra”, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo phản ứng lại thì lao tới từ tứ phương, người nào người nấy mặt mày hung hãn, sát khí ngút trời, trấn áp khiến hư thiên nứt ra từng tấc một.



“Ngoan ngoãn thì ngươi yên ổn, ta yên ổn và mọi người yên ổn”, Diệp Thành vặn cổ, tay cầm chắc kiếm Xích Tiêu, sát khí ngút trời, hắn đã cứ vào cổ họng của Thần Tử Nhật Nguyệt.



“Ngươi muốn chết?”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo gằn lên phẫn nộ, sát khí không thể nào kiềm chế được hơn, nếu không phải vì kiêng dè sự an nguy của Thần Tử Nhật Nguyệt thì bọn họ đã tế ra sát trận đại thuật rồi.



“Thả người”, Diệp Thành hắng giọng.



“Nằm mơ”, tu sĩ tứ phương gằn lên phẫn nộ.



“Đừng ép ta ra tay”, ánh mắt Diệp Thành sắc lạnh, hắn vung tay trảm lìa một tay của Thần Tử Nhật Nguyệt, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng này mới đẫm máu và vô cùng choán mắt.



“Ngươi...”



“Thả thì ta sẽ không thả”, Diệp Thành vung tay và trảm tiếp một cánh tay khác của Thần Tử Nhật Nguyệt.



“Thả người”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng hạ lệnh này, bọn họ có lí do tin rằng Diệp Thành là một tên điên, việc gì hắn cũng làm ra được.



“Vậy mới phải chứ”, Diệp Thành vung tay, Hồng Trần vừa được thả ra thì đã bị thu vào trong đại đỉnh.


“Người đã thả, thả Thần Tử nhà ta ra”, Chuẩn Thánh Vương của Nhật Nguyệt Thần Giáo nhìn Diệp Thành chằm chằm.



“Thả, đương nhiên là ta sẽ thả”, nói rồi Diệp Thành kéo Thần Tử Nhật Nguyệt lùi về sau liên tiếp.



Thấy vậy, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đều xông lên trước, rất nhiều người đã chuẩn bị bí thuật tuyệt sát, chỉ đợi Diệp Thành thả Thần Tử Nhật Nguyệt ra thì sẽ sát phạt đến giết Diệp Thành.



Có điều, bọn họ đã quá coi thường Diệp Thành, với hình thế hiện giờ sao hắn có thể khinh xuất thả người.



Chỉ thấy hắn tạo ra một đạo thân, dùng bí thuật cấm kị liên kết với sinh mệnh của Thần Tử Nhật Nguyệt khiến kẻ mạnh của Nhật Nguyệt Thần Giáo cứ thế phun ra máu, bọn họ đã đánh giá thấp trí thông minh của Diệp Thành.



Diệp Thành bắt đầu lùi về sau, chỉ để lại phân thân giữ lấy Thần Tử Nhật Nguyệt.









 
Chương 2467: Vạn Kiếm Phong Thần!  


“Dễ thôi, dễ thôi”, Thiên Ma Quân cười tôi độc, ông ta vặn cái cổ cứng ngắc, chỉ thấy một con mắt dọc xuất hiện, trên đồng tử còn có một đạo ấn kí hình trăng tròn cổ xưa, ấn kí chợt xoay chuyển, xung quanh con mắt hình thành nên một vòng xoáy giống với thiên đạo kết nối với hố đen không gian, có thể thôn tính vật ở bên ngoài, có thể đưa bản thân mình vào trong hố đen không gian.



Trong chốc lát, Thiên Ma Quân biến mất.



Phụt!



Advertisement

Trong hố đen không gian, Diệp Thành phun ra ngụm máu.



Vì cách rất xa nên cũng xuất hiện sai lệch, vả lại khả năng cảm nhận của Đại Ma Quân quá mạnh, ông ta vừa tới thì Diệp Thành đã bị ép ra ngoài sau đó gặp phải sức mạnh chấn động.



Ừm?



Diệp Thành còn chưa lau đi vệt máu nơi khoé miệng thì đã bị dịch chuyển ra ngoài.



Hắn vừa đi, vị trí trước đó nơi hắn đứng bị một đạo đại ấn rợp trời quét qua mang theo ma lực đâm xuyên mạnh mẽ.



Đúng là đã đánh giá thấp ông rồi!



Trong bóng tối, một giọng nói lạnh lùng u tịch vang lên mang theo ngữ khí giễu cợt.



Giây phút sau đó, một bóng hình vững chãi bước ra, thân mang chiến giáp màu đen, mái tóc màu đỏ máu tung bay, xung quanh cơ thể có ma khí màu đen và sấm sét màu đen bao quanh, khí huyết dồi dào như biển cả, đôi mắt sâu thẳm như muốn thôn tính cả đất trời, bên trong đôi mắt đó còn có cả núi thây biển máu, cảnh tượng những vì sao tịch diệt xuất hiện, trông ông ta giống như Ma Thần cái thế.


“Có thể vào cả hố đen không gian?”, Diệp Thành khựng lại, hắn nắm chặt lấy thần đao huyết linh, thần thức tản ra, một người có thể vào đây thì rất dễ sẽ có người thứ hai vào được đây, hắn phải cảnh giác hơn nữa.



Mọi thứ đều vượt ra khỏi tính toán của hắn, hắn cũng không ngờ lại xảy ra biến cố này.



Thế nhưng khi hắn trông thấy dung mạo của Thiên Ma Quân thì đôi mắt hắn lại nheo lại: “Là ông?”







Ồ?



Thiên Ma Quân nhướng mày nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú: “Nghe ngươi nói cũng thú vị đấy, ngươi từng gặp ta sao?”

Diệp Thành không đáp lời nhưng lại quan sát tỉ mỉ.



Diệp Thành quả thực chưa từng gặp Thiên Ma Quân nhưng hắn lại từng thấy một Ma Thần cái thế trông giống hệt với Thiên Ma Quân.



Cảnh tượng dị thường đó vẫn còn hiện lên rõ như in trong tâm trí Diệp Thành, Ma Thần cái thế đó khiến Đông Hoàng Thái Tâm bị thương, Đông Hoàng Thái Tâm được Chiến Thần Bát Hoang cứu, ma thần cái thế đó lại bị Chiến Thần Bát Hoang tịch diệt.



Sao Diệp Thành có thể không biết đến ý cảnh dị thường đó, đó không phải là một ý cảnh mà là một phần của tương lai.



Diệp Thành chính là Chiến Thần Bát Hoang trong tương lai.



Thiên Ma Quân chính là Ma Thần cái thế trong tương lai.



Nếu như quỹ đạo lịch sử không thay đổi thì bọn họ sẽ chiến đấu một trận nữa trong tương lai, kết quả cuối cùng chính là Diệp Thành trảm diệt được Thiên Ma Quân của tương lai, cũng chính là Chiến Thần Bát Hoang trảm diệt Ma Thần cái thế.



Trong không gian như có một bàn tay khổng lồ đang vươn ra khiến kẻ địch cách xa nhau chợt gặp mặt trước dự kiến.



“Xem ra đáp án mà ta cần thì phải tự mình đi tìm thôi”, thấy Diệp Thành trầm ngâm, Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta giơ tay tóm về phía Diệp Thành, các ngón tay còn có ma văn màu đen xuất hiện.



Diệp Thành bị lôi về hiện thực, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hắn dùng thái độ cường hãn để đáp lại đòn tấn công từ Thiên Ma Quân, hắn tiến lên trước một bước, chín đạo bát hoang chưởng hợp thành một đánh ra.











 
Chương 3692: Không phải là Thần Huyền Phong


Không thể phủ nhận câu nói này của hắn rất có tác dụng, tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo đâu dám đuổi theo.



Được lắm!



Advertisement

Tu sĩ tứ phương nhìn mà tặc lưỡi, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Thành đến để nộp mạng, ai có thể ngờ tới lại có kết cục hoàn toàn trái ngược nhưu vậy, vả lại hắn còn rút lui an toàn.



Lại nhìn tu sĩ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, bọn họ tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp, bao vây Thần Tử Nhật Nguyệt ba vòng trong ngoài không dám tiến lên trước, chỉ sợ đụng phải phân thân của Diệp Thành khiến phân thân nổ tung.



Cho tới nửa canh giờ sau mới thấy phân thân hoá thành làn khói xanh.



Giết!



Giữa thiên địa vang vọng tiếng gào thét rầm trời, đó là Thần Tử Nhật Nguyệt, hắn như con chó điên khiến tu sĩ tứ phương sợ hãi rút lui, chỉ sợ khiến tên này càng thêm phẫn nộ.



Còn lúc này, Diệp Thành đã đưa theo Hồng Trần bốc hơi tới nơi nào không rõ.



Nhìn Diệp Thành đang điên cuồn bay đi, phía Yêu Vương tặc lưỡi, chuyển kiếp tới kiếp này rồi thì đương nhiên bọn họ biết Nhật Nguyệt Thần Giáo là thế lực thế nào, đó là thế lực lớn trong phạm vi hàng chục triệu dặm quanh đây.




Nhưng thế lực lớn đến vậy lại chẳng làm gì được Diệp Thành, mất hết cả thể diện cũng vì hắn.







Cho tới tận đêm khuya, Diệp Thành mới đáp xuống một cổ thành, hắn bỏ ra một nghìn nguyên thạch thuê một tiểu viên.



Cho tới lúc này hắn mới thả Hồng Trần ra, đến cả phía Yêu Vương cũng được ra ngoài.


Hồng Trần vẫn đờ đẫn như vậy, đôi mắt vô hồn, ông ta ngồi bất động như pho tượng như thể không quan tâm tới bất cứ thứ gì trên đời này, trầm tĩch im ắng còn hơn cả chết chóc.



Diệp Thành tĩnh lặng quan sát, hắn chắc chắn Hồng Trần là Chuẩn Thánh, không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không có huyết mạch đặc biệt, chỉ là một tu sĩ bình thường không hơn không kém.



Trong chốc lát, Diệp Thành mở tiên nhãn, hắn quan sát thật kĩ thần hải của Hồng Trần, điều khiến hắn phải nheo mắt đó là thần hải của Hồng Trần là một mớ hỗn độn, cho dù là tiên nhãn của hắn thì cũng không thể nhìn thấu.



Ngoài điểm này ra thì hắn còn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh thần bí tiềm tàng trong cơ thể Hồng Trần khiến hắn khó có thể nắm bắt và khiến hắn phải kiêng dè.



“Không phải là Thần Huyền Phong, có lẽ là Hồng Trần”, Yêu Vương cũng quan sát, ánh mắt thâm sâu khó dò.



“Đều là Chuẩn Thánh, khả năng chiến đấu của Hồng Trần tuyệt đối không thể kém Diệp Thành”, Huyết Vương lên tiếng.



Thần Tử Nhật Nguyệt có thể bắt hắn là vì hắn không phản kháng, nhưng nếu hắn phản kháng thì một chưởng thôi cũng đủ trấn áp Thần Tử Nhật Nguyệt rồi”, Quỷ Vương hít sâu, “ta căn bản không nhìn thấu hắn”.









 
Chương 2468: Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.  


Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng chỉ ra nhất chỉ thần mang huỷ thiên diệt địa ngăn lại nhát kiếm kia của Diệp Thành.



Thần thương!



Phần trán Diệp Thành có thần mang màu vàng kim bay ra, đó chính là thần thông nhằm vào linh hồn.



Chỉ là kĩ năng quèn!

Advertisement



Thiên Ma Quân bật cười tôi độc, con mắt thứ ba trên trán loé lên u quang, bắn ra một tia chớp màu đen huỷ diệt thần mang màu vàng kim của Diệp Thành, sau đó Thiên Ma Quân giơ tay lên đẩy ra một vùng biển ma sát, sóng cả ngút trời, muốn thôn tính Diệp Thành.



Diệp Thành đứng vững tế gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh hoá nó to lên cả hàng chục nghìn trượng giống như ngọn núi sừng sững trấn áp biển ma sát của Thiên Ma Quân.



Cái đỉnh này cũng không tồi!



Thiên Ma Quân nhìn vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, nét mặt tham lam.



Diệp Thành không nói gì, hắn ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp từ trên trời xuống.



Ngay sau đó, Thiên Ma Quân đang chăm chú nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh không kịp trở tay nên lảo đảo một hồi.



Sắc mặt Thiên Ma Quân lạnh hẳn lại, trong cơ thể còn có một toà ma tháp hoá ra chặn lại Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Tiếp đó, ông ta há miệng nhả ra một luồng khí ma sát cuốn theo một miệng sát kiếm màu đen bay về phía Diệp Thành.

Phá!



Diệp Thành tiến lên trước, rất nhiều thần thông hợp lại thành một, hắn tung một chưởng khiến loạt sát kiếm kia bị phá tan.



Ừm?



Đúng lúc này, phía sau lưng hắn có luồng khí lạnh băng thấu tận xương tuỷ xực lên.



Diệp Thành dịch chuyển bước chân, thế nhưng tốc độ của hắn vẫn chậm, ở một hướng khác, loạt thần kiếm màu đen khác xuất hiện trảm ra một đường máu ngay sau lưng hắn, cũng may hắn phản ứng nhanh nếu không thì đã mất mạng rồi.



Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi.



Thiên Ma Quân cười u ám, ông ta vung tay tế gọi ra chín mươi chín cây cờ chiến màu đen trấn áp tứ phương giam Diệp Thành ở giữa.



Đây chính là sát trận thượng cổ, mỗi một cây cờ chiến là một cửa trận, chín mươi chín cửa trận liên hoàn với nhau, ma lực tung hoành, bên trong còn có càn khôn xoay vần, âm dương nghịch chuyển với sức mạnh phong cấm, mang theo uy lực tịch diệt.



Mở!



Diệp Thành mở ra hỗn độn dị tượng, đạo tắc hoá thành thần kiếm, một kiếm trảm gãy một cây cờ chiến màu đen.



Tiếp đó, hắn giống như giao long thoát thân từ chỗ hở vừa tạo.



Trấn áp!



Thiên Ma Quân vươn bàn tay to che trời giáng xuống, lòng bàn tay còn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, bên trong đó có một tấm thần bia thượng cổ khắc đầy ma văn cổ xưa, lôi chớp màu đen xoay vận, mỗi một luồng khí tức đều nặng tựa núi non.



Diệp Thành hắng giọng, hắn bị trấn áp đến mức lảo đảo, thánh thể có phần nứt ra.



Bát hoang!



Hắn cố gắng đứng vững, khí huyết trong cơ thể giống như giao long thét ra, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều mang theo khí huyết dồi dào chống lại thần bia đang trấn áp, chín đạo bát hoang chưởng nghịch thiên đánh ra.



Rầm!



Thần bia rung lên dữ dội, ma quang bên trên nhạt đi một phần, cho dù với sức chiến đấu của Thiên Ma Quân cũng bị trấn áp lảo đảo lùi về sau.



Lúc này, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.



 
Chương 3693: “Hay là chúng ta đi tìm người chuyển kiếp”.   


Lúc này Hồng Trần mới có phản ứng lại, đôi mắt vô hồn chợt loé lên ánh sáng mong manh, cho dù là luân hồi chuyển kiếp thì ông ta vẫn khó tránh khỏi phản phệ thời không, trong kí ức và thần trí của ông ta không tha thứ cho thế đạo này, nên ông ta mới như cái xác không hồn vô tình, đi lưu lạc khắp thế gian.



Diệp Thành không gọi nữa mà tế ra phong ấn mạnh mẽ phong cấm Hồng Trần ở vị trí cũ.



Advertisement

“Chuyện gì thế này?”, phía Yêu Vương thu lại ánh mắt từ phía Hồng Trần rồi lần lượt nhìn sang Diệp Thành, “lẽ nào luân hồi chuyển kiếp xảy ra vấn đề?”



“Có thể nói là như vậy”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn không nói ra bí mật giữa hắn và Hồng Trần, cho dù có nói thì phía Yêu Vương cũng chưa chắc đã tin, vì việc này vốn dĩ đã đi lại quy luật thông thường.



“Liên quan tới luân hồi thì rất huyền bí”, ba người lần lượt cau mày, bọn họ không còn cách nào khác nữa.



“Không nói tới Hồng Trần, mà nói tới người chuyển kiếp đã”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra vô số ngọc giản, “bên trong mỗi một miếng ngọc giản đều phong ấn một đạo tiên quang kí ức, ta cần ba vị tiền bối giúp ta tìm người chuyển kiếp, nếu như thấy người giống thì có thể bóp nát ngọc giản”.



“Được thôi”, cả ba người lần lượt nhận lấy một miếng ngọc giản.



“Đại Sở cần rất lâu mới có thể quay về, ba vị tiền bối hành sự kín đáo, ít nhất thì trước khi Cửu Hoàng của Đại Sở quay về đừng gây động tĩnh lớn”, Diệp Thành nói tiếp.



“Ngươi nói là Cửu Hoàng của Đại Sở?”, ba vị Vương cau mày nhìn Diệp Thành, “bọn họ còn sống sao?”




“Vẫn còn sống”, Diệp Thành mỉm cười nói ra bí mật xưa kia, “năm xưa Cửu Hoàng của Đại Sở không những đã qua đời mà còn rời khỏi Đại Sở đến Chư Thiên Vạn Vực, trăm năm trước, liệt đại chư Hoàng và Chư Thiên Kiếm Thần cùng nhiều tu sĩ mạnh đến Đại Sở, lúc này đang trên đường quay về”.



“Không ngờ bọn họ còn sống”, ba vị Vương đồng thanh lên tiếng, trong đôi mắt bọn họ loé lên thần mang, “kiếp trước bại dưới tay bọn họ, kiếp này nhất định phải tranh cao thấp”.



“Về điểm này thì có vẻ hơi khó”, Diệp Thành ho hắng.



“Sao vậy, không coi trọng chúng ta sao?”


“Ta sợ ba vị bị đánh”, Diệp Thành gãi tai.



“Ai đánh ai cũng chưa biết được”, cả ba vị Vương hắng giọng.



“Cửu Hoàng của Đại Sở không ngoại lệ, đều là Chuẩn Đế Đỉnh Phong”.



“Hay là chúng ta đi tìm người chuyển kiếp”.



“Ừm, việc này được đấy”.



“Tìm người chuyển kiếp quan trọng”, một câu nói của Diệp Thành mà khiến cả ba vị Vương quay đầu, giờ này còn đòi phân cao thấp, cấp bậc Chuẩn Đế Đỉnh Phong, chỉ còn một bước nữa là Đại Đế, đó là sự tồn tại thế nào, không cần dùng sức cũng có thể đè bẹp bọn họ.



“Theo ta thấy thì ba người này cũng biết đùa lắm”, nhìn thấy ba vị Vương bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, Diệp Thành bất giác xoa cằm.









 
Chương 2469: Ma Hắc Thiên!  


Ông ta là ai? Ông ta là tu sĩ chuẩn đế của Thiên Ma Vực, đến Đại Sở đã bị trấn áp tu vi nhưng khả năng chiến đấu nghịch thiên lại bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh lùi, so với ông ta mà nói thì đây chính là sự xúc phạm đến uy lực vô thượng của ông ta.



Vù!



Sau một tiếng động vang lên, lòng bàn tay Thiên Ma Quân có chiến rìu màu đen xuất hiện.



Thấy chiến rìu màu đen đó, Diệp Thành chợt nheo mắt.

Advertisement



Cây chiến rìu đó bất phàm, bên trong như phong ấn ma thú hồng hoang, khí thế dồi dào, có khả năng lũng loạn thiên địa.



Đương nhiên, nguyên nhân khiến Diệp Thành nheo mắt không phải chỉ vì sức mạnh của chiến rìu đó mà là từ chiến rìu đó về cơ bản hắn có thể xác định được Thiên Ma Quân ở phía đối diện chính là Ma Thần cái thế trong tương lai, vì ông ta và Ma Thần cái thế trong tương lai đều cầm chiến rìu trông y hệt nhau.



Diệt!



Thiên Ma Quân vung chiến rìu, một rìu với uy lực mạnh mẽ có sức diệt thế.



Trên trán Diệp Thành có thần quang bay ra hoá thành Cửu Châu Thần Đồ quét ra thần hải chói lọi, nhát rìu kia của Thiên Ma Quân chém vào thần hải giống như vào lớp bùn lầy, thần uy bị giảm đi một nửa.



Thấy vậy, sắc mặt Thiên Ma Quân tôi độc thấy rõ.



Cửu Châu Thần Đồ rõ ràng chỉ là một pháp khí ở cảnh giới Thiên, chiến rìu của ông ta là thần khí ở cảnh giới Chuẩn Đế mà lại không thể chiếm thế thượng phong.



Ông ta biết rõ cho dù là bản tôn như ông ta với tu vi ở cảnh giới Chuẩn Đế đỉnh phong cũng sẽ trấn áp tới cảnh giới Chuẩn Thiên, huống hồ là chiến rìu của ông ta, đương nhiên cũng bị giảm đi uy lực mạnh mẽ vốn có.




Ma Hắc Thiên!



Thiên Ma Quân vung chưởng, khoảng hư thiên màu đen xuất hiện muốn thôn tính mọi sinh linh còn sống trên thế gian.



Mở!



Diệp Thành sát phạt tới, hắn vung thần đao huyết linh, một đao chém mở ra bức màn thiên ma sát.



Thiên Ma Quân hắng giọng lạnh lùng, ông ta dịch chuyển tới đây, trong ánh mắt còn có lôi chớp màu đen nhằm vào chân thân linh hồn của Diệp Thành.



Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, Đan Tổ Long Hồn hoá thân mặc chiến giáp bảo vệ lấy chân thân linh hồn, rất nhiều bí thuật về linh hồn được thi triển cùng lúc khiến thần hải thêm vững chắc hơn, một chiêu của Thiên Ma Quân chỉ có thể khiến hắn bị thương ngoài da.




Giết!



Chiến!



Cả hai người sát phạt tới từ hai phía, trận đại chiến nhanh chóng lên tới đỉnh điểm.



Một bên, Diệp Thành với khí huyết sục sôi, toàn thân kim quang chói lọi, đạo tắc hỗn độn màu vàng kim bao quanh cơ thể, mỗi một luồng đạo tắc đều chói lọi, sức chiến đấu của hắn bá đạo, trông hắn không khác gì một vị chiến thần, khí thế thôn tính bát hoang.



Một bên, Thiên Ma Quân với ma lực mạnh mẽ, thân mang chiến giáp lạnh băng, mỗi một mảng áo giáp đều ánh lên ma quang cổ xưa lạnh lùng tàn ác và mang theo sức mạnh tịch diệt. Ông ta giống như ma thần cái thế muốn đạp tan cửu thiên thập địa.



Rầm! Đoàng!



Bên ngoài chỉ có thể nghe thấy những tiếng động này.



Rất nhiều ma quân ngẩng đầu nheo mắt nhìn, cho dù với nhãn giới của bọn họ cũng không thể tìm thấy nơi phát ra tiếng động.



Cũng chẳng còn cách nào khác vì Diệp Thành và Thiên Ma Quân đang đại chiến trong hố đen không gian ngăn cách với thế giới, bọn họ không thể vào trong nên cũng không thể nhìn thấy bên trong này có gì, càng không biết Diệp Thành và Thiên Ma Quân đại chiến thế nào.











 
Chương 3694: Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.  


Không biết từ bao giờ nhìn bản thân mình trong tương lai Diệp Thành lại cảm thấy xót xa, chiến thần bát hoang trong tương lại hiện giờ lại như một cái xác không hồn, là anh hùng thất thế hay do thời gian vô tình.



Hắn của tương lai phải tận mắt chứng kiến người thân, người thương, đồ nhi, huynh đệ, tiền bối, từng người bỏ mạng vì chiến đấu giữa tinh không, hắn đưa mắt nhìn tứ phương, chỉ còn lại một mình hắn cô độc chiến đấu.



Advertisement





Nỗi đau đớn đó hắn thấu hiểu hơn bất kì ai, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thê lương: Chiến thần Bát Hoang với mái tóc bạc trắng lưng đầy thương thế bước trên con đường cải đạo nghịch thiên, chỉ hi vọng hậu thế có được tương lai, cho dù là mất đi cả kí ức quý giá nhất.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, thổi bay mái tóc của Hồng Trần, cũng khiến Diệp Thành tỉnh táo hơn.



Diệp Thành quay người, hắn tĩnh lặng nhìn tinh không vời vợi, trong lòng định sẵn phải tới thánh địa Dao Trì, nói không chừng còn có thể gặp được Sở Linh Ngọc, cô ta chính là đồ đệ của Chư Thiên Kiếm Thần, tám phần sẽ tới đó, nếu như vận may tốt thì còn có thể gặp được Chung Tiêu, Hồng Trần Tuyết.



Đây chính là tình yêu vượt thời gian, cho dù là Sở Linh Ngọc hay Chung Tiêu và Hồng Trần Tuyết thì hắn cũng mong muốn đem hi vọng này tới bọn họ, chỉ mong bọn họ có thể viết tiếp mối tình trong chốn hồng trần này.



Không biết tới bao giờ Diệp Thành mới quay người, hắn khoanh chân ngồi bên cạnh Hồng Trần, tĩnh lặng nhắm mắt.

Màn đêm vẫn vô cùng yên tĩnh.



Ánh sao lấp lánh chiếu xuống hai người.



Không ai có thể ngờ rằng Diệp Thành của hai thời không lại có thể ngồi trong cùng một tiểu viên dưới bầu trời đêm yên tĩnh này, một người thần trí rõ ràng, một người đờ đẫn, nhưng sự tồn tại của bọn họ lại là lời giải thích cho chặng đường đầy bi thương, nghịch thiên cải đạo, đi mãi đi mãi rồi cũng già đi.



Thời gian vẫn không ngừng tổi, qua một sớm mai lại tới buổi đêm yên tĩnh.



Dưới ánh trăng, cơ thể Hồng Trần khẽ run lên, tiên quang rực rỡ bao quanh thân thể.




Diệp Thành giật mình xực tỉnh, hắn quay đầu sang, chỉ thấy tiên quang trên cơ thể Hồng Trần choán lấp đôi mắt, cho dù với tu vi của hắn thì trước mắt cũng tối tăm, thần hải ong ong.



Khi hắn tỉnh táo lại thì chỉ thấy cảnh tượng kinh người, Hồng Trần bị phong cấm đã đứng dậy, ông ta không hề bị phong cấm nữa, cả cơ thể tắm dưới ánh sao trông vô cùng lấp lánh.



Nhưng cảnh tượng kinh người không chỉ có thế mà là tu vi của Hồng Trần đã tiến tới cảnh giới Thánh Nhân.



Diệp Thành kinh ngạc, từ Chuẩn Thánh tới Thánh Nhân cần phải độ thiên nhân ngũ suy nhưng Hồng Trần lại có thể thành Thánh, cái gọi là thiên nhân ngũ suy đối với ông ta mà nói chẳng qua cũng chỉ để cho có.



Hồng Trần di chuyển, nhấc chân sải bước ra khỏi tiểu viên.



Thấy vậy, Diệp Thành cũng thi triển Thúc Địa Thành Thốn đi theo, hắn giơ tay ra muốn kéo lấy Hồng Trần.









 
Chương 2470: Vẫn là giọng của điện chủ Thiên Đình.  


Bùm! Đùng! Đoàng!



Trong thiên địa rộng lớn mà tăm tối, âm thanh ầm ầm rung chuyển trời đất.



Đại quân Thiên Ma như đại dương u tối, nuốt chửng đất trời, nó đi qua đâu cũng để lại núi thây biển máu.



Advertisement

Các tu sĩ của Đại Sở lại bị đánh bại, thương vong vô cùng nặng nề.



Rút!



Thái Hư Cổ Long hét lớn, đại quân tu sĩ Đại Sở lại lùi về phía sau.



Thấy vậy, đại quân Thiên Ma định kéo đến nhưng lại nghe thấy tiếng hô rút quân từ đằng sau.



Đó là lệnh của ma quân, chúng không muốn tiêu diệt toàn bộ Đại Sở trong một sớm một chiều mà muốn tiêu diệt từng chút từng chút, như đã nói, chúng rất thích thấy cảnh con người vật lộn, giãy giụa trước khi chết.



Đại quân Thiên Ma dừng bước nhưng lại nhìn chòng chọc tu sĩ Đại Sở đang rút lui với đôi mắt khát máu.



Không lâu nữa, chúng sẽ lại phát động tấn công.



Nhưng điều này cũng tạo cơ hội cho tu sĩ Đại Sở thở dốc, tìm một dải núi dài dưỡng thương, chuẩn bị tiếp tục chặn đánh đại quân Thiên Ma, họ đang tranh thủ thời gian, nếu không đã sớm rút lui về Nam Sở rồi.


Bố trận!



Vẫn là giọng của điện chủ Thiên Đình.



Thiên Đình lúc này chỉ còn lại bốn điện chủ, trong trận huyết chiến lúc nãy chín đại điện chủ của Thiên Đình xung phong mở đường, năm người đã tử trận.



Không chỉ Thiên Đình mà thần tướng của hậu duệ cửu hoàng, thần tướng dưới trướng chư vương các đời cũng tử trận rất nhiều, còn có lão tiền bối tán tu ẩn thế hầu hết cũng đã hoá thành hồn thiêng, chôn thân trên chiến trường đẫm máu.



Phụt! Phụt! Phụt!



Trong hố đen không gian, máu vàng và máu đen lần lượt bắn tung tóe.



Diệp Thành và Thiên Ma Quân vẫn đang chiến đấu.



Trên người cả hai đều có thần quang, giống như hai ngôi sao sáng chói trong hố đen không gian tăm tối.



Nhìn từ xa, cả hai trông đều rất thê thảm.



Trước ngực Diệp Thành bị chém rách, xương Thánh bị gãy mất vài chiếc, toàn thân vô số vết thương. Trên vết thương đều có ma quang loé lên, hoà tan chân nguyên và tinh khí của hắn, khiến cho tốc độ vết thương lành lại chậm hơn rất nhiều.



Thiên Ma Quân cũng không khá hơn là bao, sống lưng bị chém toạc, xương sống màu đen trông rất đáng sợ, số vết thương trên người cũng không ít hơn Diệp Thành.



Giết!



Vẻ mặt Thiên Ma Quân dữ tợn, sát khí ngút ngàn, ông ta xông lên một bước, tay cầm Nhật Nguyệt Tinh Thần giáng về phía Diệp Thành.



Gầm!



Một tiếng rồng gầm vang lên trong cơ thể Diệp Thành, chiến long xuất hiện hợp nhất với đạo tắc hoá thành thanh thần kiếm cái thế, Diệp Thành cầm trong tay, một kiếm chém bay đại ấn khổng lồ ấy.



Chết đi!

Thiên Ma Quân nổi giận, ném chiếc mác ra.



 
Chương 3695: Thư sinh đó trông có phần yếu đuối


Cảnh tượng tiếp theo lại càng dị thường hơn, cơ thể Hồng Trần lúc hư ảo, lúc biến thành thực, mỗi lần bước đi đều kéo khoảng cách xa hơn rất nhiều, cho dù với tốc độ của Diệp Thành cũng không thể đuổi kịp, không lâu sau đó, hắn đã bị bỏ xa.



Thế rồi, cả hai người một trước một sau giống như tiên quang, giống như thần mang vút qua núi non sông ngòi, bay qua u cốc thương nguyên, tạo cho tinh không nơi này thêm phần rực rỡ.

Advertisement



Có thể thấy, tốc độ mà Diệp Thành vẫn luôn tự hào lại bị Hồng Trần trấn áp hoàn toàn, cả chặng đường đuổi tới đây khoảng cách của bọn họ không những không gần lại mà ngược lại còn xa dần.



Ba ngày, tròn ba ngày trời cả hai người không hề ngừng nghỉ, vượt qua sơn hà cả hàng chục triệu dặm, cho dù với khí huyết dồi dào của Hoang Cổ Thánh Thể như Diệp Thành thì cũng trở nên thiếu hụt.



Thấy khoảng cách với Hồng Trần càng lúc càng xa, đôi mắt Diệp Thành chợt đỏ ngầu, hắn chưa từng cảm thấy đuổi theo ai mà khó khăn đến vậy, Hồng Trần thật sự quá dị thường, mặc dù vẫn luôn trong tầm mắt của hắn nhưng như thể xa vời vợi, có thể thấy mà không thể chạm tới.



Cho tới đêm thứ tư, Diệp Thành mới dừng chân thở dốc.



Hắn không phải vì mệt mà dừng, mà vì không còn thấy tung tích của Hồng Trần ở phía trước nữa, đuổi theo mấy ngày đêm không ngừng nghỉ, Diệp Thành không còn thấy bất cứ khí tức nào của Hồng Trần nữa, như thể ông ta bốc hơi khỏi thế gian này vậy.




Chết tiệt!



Diệp Thành mắng chửi, hắn nuốt một viên đan dược rồi đi về một hướng tìm kiếm, cả chặng đường tìm kiếm, hắn lan toả thần thức ra vô tận.



Trong lần tìm kiếm này, Diệp Thành lại mất thêm ba ngày không tìm thấy Hồng Trần, thế nhưng hắn lại tìm thấy không ít người chuyển kiếp.


Phía trước lại là rặng núi lớn xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Thành lê bước chân mỏi mệt bước đi.



Ấy!



Vừa bước vào, đôi mắt hắn đã sáng lên, nhưng không phải hắn tìm thấy Hồng Trần mà tìm thấy người chuyển kiếp.



Nhìn từ xa, đó là một thư sinh đeo theo gùi sách như thể đang vào kinh dự thi và đi qua ngọn núi này, vả lại trông bộ dạng còn hết sức cần mẫn, trong tay cầm theo cổ thư, vừa đi vừa lật giở.



Thư sinh đó trông có phần yếu đuối, thậm chí có thể nói là dáng người nhỏ bé, trông chẳng khác gì nữ nhân, hoặc có thể nói đó là một thư sinh nữ giả trang nam.



“Luân hồi từ kiếp trước tới kiếp này mà vẫn thích giả trang nam sao?”, Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi bể dâu, cũng mang theo bao nỗi niềm như nhớ lại chuyện từ rất lâu rồi.

“Diệp Thành, nếu có kiếp sau thì huynh có nguyện viết nên chuyện tình với muội không?”, nhìn thư sinh kia, bên tai Diệp Thành chợt vang lên lời thủ thỉ, ở Đan Thành cách đây hai trăm năm về trước, đó là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, cô tên là Cơ Tuyết Băng, chính là người cuối cùng chắn trước người hắn trong trận chiến với Thiên Ma, cũng là nữ tử cuối cùng bỏ mạng trong vòng tay hắn.



 
Chương 2471: Ông trốn thoát được không?  


Diệp Thành né được một mác, tiếp đó vung một chưởng đánh vào ngực Thiên Ma Quân.



Lập tức, Thiên Ma Quân bay ra ngoài, lảo đảo lùi lại vài trăm trượng mới đứng vững.



Advertisement

Phụt!



Vừa ổn định cơ thể, Thiên Ma Quân đã phun ra một ngụm máu, nửa quỳ trên đất.



Trước ngực ông ta bỗng có một đạo Luân Hồi Ấn kỳ lạ đang xoay tròn, đó là do một chưởng của Diệp Thành để lại, lúc này nó đang làm tan tinh khí và bản nguyên, xé nát da thịt của ông ta, mọi thứ đều đang mất đi trong luân hồi.



Luân Hồi!



Thiên Ma Quân đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ như máu, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được.



Lại nhìn đến Diệp Thành, quanh người hắn hiện ra một vòng luân hồi hư ảo, đạo tắc đan xen trong đó phát ra thần lực vô hạn, luân hồi sức mạnh tuần hoàn vô tận, tồn tại lâu dài.



Rốt cuộc ngươi là ai?!


Thiên Ma Quân gầm thét, vẻ mặt hung tợn, gớm ghiếc.



Luân hồi, đó là luân hồi, sức mạnh cấm kỵ chí cao vô thượng, đến Đại Đế cũng không khống chế được, thế mà một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên lại có thể điều khiển, đây là biến cố mà ông ta không thể ngờ tới.



Diệp Thành không thèm quan tâm tới tiếng thét gào của Thiên Ma Quân.



Tiên Luân Thiên Sinh xoay tròn, vết thương trên người hắn đang nhanh chóng hồi phục, sức mạnh đang luân hồi khiến khí tức hơi yếu của hắn đã trở nên dồi dào trở lại.



Thấy vậy, con mắt thứ ba ở đầu mày của Thiên Ma Quân chợt loé lên ma quang, một vòng xoáy màu đen xuất hiện, ông ta muốn thoát khỏi hố đen không gian. Thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của ông ta, nếu tiếp tục chiến đấu thì ông ta nhất định sẽ chết không có gì nghi ngờ, vì thế ông ta chỉ có thể tạm thời chạy trốn, để tất cả các ma quân cùng hợp lực trấn áp.

Ông trốn thoát được không?



Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành mở ra, khống chế Ma Thiên Nhãn của Thiên Ma Quân.



Phụt!



Thần thông bị gián đoạn, Thiên Ma Quân lại phụt máu, không biết là phản phệ của thần thông hay là do Luân Hồi Ấn khiến Ma thể của ông ta nứt ra, đến linh hồn cũng bị thương, khí thế trên đà giảm mạnh.



Diệp Thành xông đến, không cho ông ta một chút thời gian phản ứng.



Thiên Ma Quân gầm lên giận dữ, đột ngột giơ tay đẩy ra một vùng ma hải.



Phá!



Diệp Thành cường thế xông tới, Hỗn Độn Thần Đỉnh san bằng ma hải, Cửu Châu Thần Đồ lăng thiên giáng xuống, trấn áp Thiên Ma Quân, đến rìu chiến đang rung lên ù ù cũng bị hắn cầm trong tay, ném vào nơi sâu trong hố đen không gian vô tận.











 
Chương 3696: “Sao ta có thể nhận chứ”


Không lâu sau đó, Cơ Tuyết Băng đã đi tới.



Trông dáng vẻ thật sự rất chăm chỉ, vừa đi vừa vùi đầu đọc sách, khi đi lướt qua Diệp Thành cô mới vô thức ngẩng đầu nhìn hắn: “Hoang Cổ Thánh Thể”.

Advertisement



Chỉ một câu nói khiến Diệp Thành sững người.



Nên biết rằng hắn dùng chu thiên diễn hoá che đi khí tức, cho dù là Đại Thánh cũng không thể nhìn ra huyết mạch, nhưng chỉ một Chuẩn Thánh như Cơ Tuyết Băng lại có thể nhìn ra.



Diệp Thành bất giác mở Tiên Luân Nhãn hắn đảo mắt nhìn bản nguyên của Cơ Tuyết Băng.



Đôi mắt cô rất sáng, không mang theo chút vẩn đục của bụi trần, huyết mạch hết sức bất phàm, trong giới tu sĩ có thể coi là hiếm có, lại thêm không có tiên nhãn thần nhãn, ngoài dung mạo tuyệt thế ra thì hắn thậm chí còn không thể tìm ra được bất cứ điểm gì khác thường từ Cơ Tuyết Băng.



Thế nhưng một tu sĩ bình thường như vậy chỉ cần nhìn là có thể nhìn ra được huyết mạch của hắn, một nữ tử bình thường như vậy lại khiến hắn có cảm giác áp lực.

Trong đôi mắt Diệp Thành có thêm ý tứ sâu xa, trong giới tu sĩ cùng cấp, người khiến hắn cảm thấy áp lực ngoài Hồng Trần với cảnh giới Chuẩn Thánh trước đó ra thì còn có cả Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp trước mặt này.



Trông cô hết đỗi bình thường nhưng thực chất lại vô cùng mạnh, sự mạnh mẽ của cô đến từ sự bình thường đó, đã tu về nguyên trạng, đến cả một người tự nhận là cùng cấp vô địch như hắn cũng không thể nắm chắc phần thắng khi đấu với cô.



“Còn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, Cơ Tuyết Băng lẩm bẩm lấy ra một bộ nghê thường mặc lên người, bộ đó rất dị thường, có thể che đi những gì mà tiên nhãn có thể thấy.



“Bộ nghê thường này của cô cũng không tồi”, Diệp Thành dụi mắt, bị nghê thường chiếu đến mức hoa cả mắt.


“Chỗ ta còn có nữa, tặng cho ngươi một bộ”, Cơ Tuyết Băng lại lấy túi đựng đồ rồi lấy thêm một bộ nghê thường ra, bộ nghê thường với tiên quang thần bí, trông hết sức huyền diệu.



“Sao ta có thể nhận chứ”, Diệp Thành nói rồi tự giác nhận lấy.



“Nếu bị người ngoài thấy thì đừng nói là ta tặng”, Cơ Tuyết Băng nói rồi lập tức quay người.



“Đến thì cũng đến rồi, quy vị trước đã”, Diệp Thành phất tay, gảy ra tiên quang bay vào trán Cơ Tuyết Băng, sau đó lấy ra vò rượu, nhảy lên một tảng đá.



Có điều, điều khiến hắn bất ngờ đó là tiếng kêu đau đớn của người chuyển kiếp không hề vang lên, không những không vang lên mà Cơ Tuyết Băng trước mặt lại như không có chuyện gì xảy ra.



“Nhìn nhầm rồi, không phải người chuyển kiếp?”, Diệp Thành thẫn thờ, hắn lại lần nữa bấm tay tính toán, sau một lát thì mới thu lại thần thông nhìn Cơ Tuyết Băng từ đầu tới chân, “không sai mà!”







 
Chương 2472: Rốt cuộc ngươi là ai?”


Nhưng trong trí nhớ của ông ta hoàn toàn không có Diệp Thành, càng không có hình ảnh đã từng chiến đấu với hắn.



Chỉ là bây giờ những điều này đều không quan trọng, quan trọng là ông ta đã bị trấn áp, tu vi bị phế sạch hoàn toàn, trong mắt ông ta lộ vẻ kinh hãi, dường như đã biết kết cục của mình.



“Rốt cuộc ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?”, Thiên Ma Quân gào lên, không biết là sợ hãi hay tức giận mà đôi mắt màu máu nhìn chằm chằm Diệp Thành.

Advertisement



Diệp Thành không nói lời nào, lòng bàn tay lướt qua đầu mày của Thiên Ma Quân, lấy đi Ma Thiên Nhãn của ông ta, Thiên Nhãn bản nguyên bên trong đã bị Tiên Luân Nhãn mạnh mẽ cướp đoạt.



A…!



Tiếng hét thảm thiết của Thiên Ma Quân rất chói tai, vết máu giữa hai lông mày rất đáng sợ, nhìn thấy cảnh tượng này ai có thể nghĩ rằng không lâu trước đây ông ta còn là Thiên Ma Quân chí cao vô thượng.



Diệp Thành vẫn im lặng, lòng bàn tay đặt lên đầu Thiên Ma Quân.



Giây tiếp theo, Thôn Thiên Ma Công xoay chuyển, Luân Hồi cũng xoay chuyển, bản nguyên ma của Thiên Ma Quân còn có đạo tắc trong huyết cốt đều bị hắn hút hết, hoà tan trong luân hồi, trở thành chất nuôi dưỡng Thánh thể cho hắn.



A…!


Tiếng hét của Thiên Ma Quân càng thê thảm hơn, thân thể héo khô với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cho đến khi hoá thành mây khói.



Đúng thế, Thiên Ma Quân lại thất bại, ông ta của tương lai là Ma thần vô song, bị Diệp Thành tương lai giết chết.



Bây giờ họ gặp nhau trước, ông ta vẫn là người bị giết, trong trận chiến túc mệnh, người thắng vẫn là Diệp Thành, dù là hiện tại hay tương lai, dù là Thiên Ma Quân hay Ma thần vô song thì đều là bên thất bại.



Sau khi diệt Thiên Ma Quân, Diệp Thành mới ngồi xếp bằng trên đất, dùng Tiên Luân Thiên Sinh để chữa lành vết thương.



Hắn cần trở lại trạng thái đỉnh phong để xông ra ngoài, cho ma trụ chọc trời một đòn tuyệt thế, hắn đã sẵn sàng quyết đấu đến chết bất cứ lúc nào, dù chết cũng phải phá huỷ được ma trụ.



Giết!



Đất trời rộng lớn, đại quân Thiên Ma lại phát động tấn công, tu sĩ Đại Sở toàn lực chống cự, thương vong vô cùng nhiều.



Trong thế giới tối tăm chỉ có màn đêm, không có ban ngày.



Trận chiến này đã kéo dài không biết bao lâu, tu sĩ Đại Sở lại bị đánh bại, sau lưng là núi thây, biển máu.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi khí đục.



Lúc này hắn mới đứng dậy, sử dụng bí thuật khiến đường nét trên khuôn mặt thay đổi, biến thành hình dáng của Thiên Ma Quân, dù là linh hồn hay khí tức, hắn đều cố gắng hết sức mô phỏng.



Bên ngoài, mấy đại ma quân vẫn đang nhìn hư thiên, trong lòng thấy hơi ngạc nhiên: “Không nghe thấy động tĩnh đại chiến nữa, chắc Thiên Ma Quân đã giết được Hoang Cổ Thánh Thể kia, sao vẫn chưa đi ra nhỉ?”



“Chắc là bị thương nên đang chữa trị”, Cửu U Ma Quân cười nhạt.

“Ta thấy chắc là đã giết được Hoang Cổ Thánh Thể, lúc này đang hấp thu bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”, Địa Ma Quân hừ lạnh: “Rất giống tác phong làm việc của ông ta, xưa nay không bao giờ chia sẻ thành quả chiến thắng với người khác”.



 
Chương 3697: “Tiên pháp của cô cũng không tồi”


Diệp Thành ngỡ ngàng, hắn cất vò rượu đi, nhảy xuống khỏi tảng đá, nhìn Cơ Tuyết Băng với nét mặt khó hiểu, hắn đã tìm thấy bao nhiêu người chuyển kiếp, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện tình trạng như Cơ Tuyết Băng.



Diệp Thành vô thức mở tiên nhãn, hắn cố gắng ngưng tụ đồng lực nhìn vào thần hải của Cơ Tuyết Băng nhưng đạo tiên quang đầu tiên vẫn bay lượn trong thần hải, không biết đang làm gì.

Advertisement



“Chuyện gì thế này?”, cho dù với khả năng của Diệp Thành cũng không khỏi to ra khó hiểu mãi gãi đầu.



“Lại dùng tiên nhãn với ta”, Cơ Tuyết Băng bóp nát tiên quang kí ức, cô chỉ vào trán mình, khắc hoạ ra một đạo tiên văn rồi lại khiến tiên nhãn của Diệp Thành hoa cả lên.



“Tiên pháp của cô cũng không tồi”, Diệp Thành lại dụi mắt, mắt trái của hắn tối sầm cả lại.



“Không thể tặng ngươi được”, Cơ Tuyết Băng lại đeo gùi sách, ôm sách rời đi.

“Gặp ma sao?”, Diệp Thành lắc lắc đầu, hắn cũng đi theo, vả lại trong tay còn có thêm một cái túi gai to, hắn muốn cho Cơ Tuyết Băng vào trong này, xong xuôi thì tìm một nơi nào đó vắng vẻ không người và từ từ nghiên cứu, ít nhất thì để biết vì sao tiên quang kí ức của hắn không có tác dụng với cô.



Có điều, hắn đã đánh giá thấp Cơ Tuyết Băng, còn chưa kịp đụng tay thì cô đã biến mất tăm mất tích, khi hiện thân lại lần nữa đã ở cách đó tám nghìn trượng như thể biết Diệp Thành sắp bắt mình nên lại tiếp tục dịch chuyển.



Này!



Diệp Thành dốc sức đuổi theo, vả lại túi gai trong tay đã biến thành gậy răng sói, theo như hắn thấy thì với một cao thủ như Cơ Tuyết Băng thì phải đánh ngất đem về nghiên cứu là tốt nhất.




Cơ Tuyết Băng quay đầu lại nhìn hắn, đặc biệt là khi thấy hắn cầm gậy răng sói đuổi tới thì đột nhiên ngẩn người, cô không biết vì sao Diệp Thành lại đuổi theo mình, vả lại bộ dạng còn như tên côn đồ.



Có vẻ như cô không thích đánh đấm cho nên quay người là biến mất, thân pháp dị thường, tốc độ không hề chậm.



Thấy vậy, Diệp Thành đuổi theo càng hung hăng hơn, hắn tự nhận không thể đuổi kịp Hồng Trần nhưng nếu như đến Cơ Tuyết Băng còn không đuổi kịp thì hắn thề sau này không can dự vào thế đạo nữa.



Diệp Thành với sự tự tin vốn có nên tỏ ra vô cùng sung sức, nhưng sự thực lại khiến hắn phải bối rối, hắn đã bị Cơ Tuyết Băng bỏ xa, càng đuổi theo càng bị bỏ xa.









 
Chương 2473: Hắn không phải Thiên Ma Quân!  


“Ra rồi”, Địa Ma Quân vừa dứt lời đã thấy không gian biến dạng, Diệp Thành, người đã biến thành Thiên Ma Quân bước ra.



“Xem ra ta đoán không sai”, Diệp Thành vừa đi ra, Địa Ma Quân lại nói một câu quái gở, dường như ngửi được khí tức Thánh thể trong người Diệp Thành, phải nói rằng cảm tri lực của ông ta khá tốt, tuy Diệp Thành đã che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị ngửi thấy.



“Thiên Ma Quân, không biết khí huyết của Hoang Cổ Thánh Thể có mùi vị thế nào?”, Lôi Ma Quân cười bỡn cợt.



Advertisement

Diệp Thành làm ngơ trước lời nói của bọn họ, ánh mắt và thần thức của hắn từ lúc bước ra vẫn luôn chú ý tới ma trụ chọc trời cách đó không xa.



Ở gần ma trụ như lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được áp lực mạnh mẽ.



Ma trụ xuyên trời đất, uy áp cũng xuyên trời đất, mỗi luồng khí tức tràn ra đều như ngọn núi khổng lồ tám nghìn trượng, chèn ép khiến người ta không thở nổi. Bên trên ma trụ lạc ấn chi chít ma văn cổ, mỗi ma văn đều như hút mất tâm thần của người, dù là hắn cũng hơi thất thần.



Điều khiến hắn cau mày là xung quanh ma trụ có rất đông Thiên Ma binh, số lượng lên tới vài triệu người.



Ngoài ra, kết giới bao phủ ma trụ còn đáng sợ hơn bất kỳ loại kết giới nào mà hắn từng thấy, dù là hắn cũng không có đủ tự tin để phá vỡ lớp phòng ngự của nó, mọi thứ tệ hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng.



Đột nhiên Diệp Thành cất bước, từng bước đi về phía ma trụ.



Thấy Diệp Thành rời đi, mấy đại ma quân khịt mũi lạnh lùng, có vẻ rất bất mãn vì bị hắn phớt lờ.


Hừm!



Địa Ma Quân cau mày, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thành, hai mắt gần như híp lại thành một đường.



Hắn không phải Thiên Ma Quân!



Ngay sau đó, ông ta đột nhiên hét lớn.



Còn chưa nói xong, ông ta đã ra tay, một cây chiến mâu lập tức xuyên qua hư thiên, bay về phía Diệp Thành, uy lực cực mạnh của nó có thể gọi là uy lực diệt thế.

Cảm nhận được sát khí sau lưng, vẻ mặt Diệp Thành thoáng chốc trở nên khó coi, hắn quay phắt người lại, tránh được một mâu đó.



Ù!



Tiếp theo, Huyết Linh Thần Đao xuất hiện trong tay hắn, tinh nguyên Thánh thể dồi dào, sức mạnh huyết mạch, đạo tắc, thần thông hội tụ trong chốc lát, một đao đỉnh phong nhất chém về phía ma trụ.



Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc, ngoài Địa Ma Quân, những đại ma quân khác đều không ngờ tới.



Ầm!



Một đao tuyệt thế của Diệp Thành như chém vào khối sắt cứng, chẳng những không chém được kết giới bảo vệ ma trụ mà còn khiến hắn bị bay ra ngoài.



To gan!



Đám Viêm Ma Quân đồng loạt xông tới, đầu mày mỗi người đều có thần khí bay ra, trấn áp chư thiên bốn phương.











 
Chương 3698: “Ta thích lí do này”.  


Con lừa đó, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Kì Vương sao?



Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì Kì Vương cũng đang nhìn về bên này, đầu tiên là thẫn thờ, tiếp đó là không nói lời nào, quay người bỏ chạy, vả lại còn bỏ chạy cùng hướng với Cơ Tuyết Băng.



Advertisement

Diệp Thành hắng giọng.



Kì Vương thấy thế thì chạy nhanh hơn.



Có điều, nó đâu biết rằng Diệp Thành không phải đuổi theo nó mà đuổi theo Cơ Tuyết Băng.



Thế rồi Cơ Tuyết Băng ở phía trước, Kì Vương ở phía sau, cuối cùng là Diệp Thành, cả ba như ba đạo tiên quang rẽ ngang qua màn đên yên tĩnh, có lẽ vì tốc độ quá nhanh nên khiến người ta thẫn thờ.



Cho tới một cổ thành cách đó cả tám mươi nghìn trượng, Diệp Thành chạy điên cuồng cả chặng đường mới đáp xuống khỏi hư không.



Có điều, điều đáng chán nhất chính là hắn không đuổi kịp Cơ Tuyết Băng.



Mặc dù không đuổi kịp Cơ Tuyết Băng nhưng hắn lại đuổi kịp Kì Vương, vả lại còn cho nó một trận ra trò.




Trước đó, vì con lừa này trộm bảo bối của Tiểu Linh Oa và Man Sơn mà hai người kia tìm hắn khắp nơi, không ngờ lần này tình cờ gặp nên hắn phải cho Kì Vương một trận ra trò.



“Ta đâu có trộm bảo bối của ngươi”, Kì Vương thảm hại đứng dậy, khuôn mặt tối sầm lại.



“Ta không quan tâm”, Diệp Thành cứ thế giật lấy cái chuông lục lạc ở cổ Kì Vương sau đó bay vào cổ thành, vì Cơ Tuyết Băng cũng vào cổ thành này, biết đâu nhà cô ấy ở đây.



“Ngươi ít nhiều phải để lại cho ta một chút chứ”, Kì Vương điên tiết mắng chửi, chân đi cà nhắc đuổi theo.


Một người đi trước, con lừa đi sau, tạo nên cho phong cảnh nơi này thêm phần sinh động, khiến những người đi đường bất giác đưa mắt nhìn Kì Vương lâu hơn, bọn chưa thấy con lừa nào mà đi đường lại trông phách lối như vậy.



Kì Vương cứ thế ngó lơ, nó chỉ nghĩ đến bảo bối của mình, cho dù là trộm hay cướp hay lừa gạt cũng được, đã ở trong cái chuông lục lạc kia cả rồi nhưng lại bị Diệp Thành cướp mất.



Ở phía trước, Diệp Thành đã dừng chân, hắn nhìn thấy Cơ Tuyết Băng đang vùi đầu đọc sách bên quán trà.



“Ta nói này, tốc độ của cô là được tổ truyền phải không?”, Diệp Thành bước tới, tỏ ra vô cùng quen thuộc, hắn cứ thế ngồi đối diện với Cơ Tuyết Băng, xong xuôi còn không quên phủi bụi trên người.



“Ta khát nên muốn uống trà luôn”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười tươi tắn rồi lại vui đầu đọc sách.



“Ta thích lí do này”.



“Cô em này trông xinh xắn, ta cũng rất thích”, Kì Vương cũng đến, cũng tỏ ra thân thuộc vả lại còn hoá thành hình người, nhưng cho dù hoá thành hình người thì khuôn mặt và răng trông cũng rất dài, đặc biệt là hai cái răng cửa.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top