Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 3649: “Đừng nhiều lời nữa, có giết hay không?”


Đúng như hắn nghĩ, trên thần hải ký ức của Thánh Nhân áo đen có cấm chế, nếu ai cưỡng ép sưu hồn phạm đến cấm chế đó thì ký ức sẽ tự động biến mất, đây là cách mà tu sĩ hay dùng.



Hết cách, hắn chỉ đành ngừng sưu hồn, cười tủm tỉm nhìn Thánh Nhân áo đen đã sống dở chết dở: “Chắc ông cũng biết ta muốn gì, chúng ta trao đổi đi, cho ta bí pháp, ta tha mạng cho ông”.



Advertisement

“Đừng hòng”, Thánh Nhân áo đen gào to, lúc này ông ta lại rất kiên quyết, không sợ sệt như ban ngày.



“Ta thích người mạnh miệng”, Diệp Thành không giận, tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, lấy một chiếc bình ngọc ra, bên trong phong ấn một con cổ trung đen sì.



“Hầu hết mọi người ở Thái Thanh Cung đều biết thứ này”, Diệp Thành lắc lư chiếc bình ngọc, đây là thứ hắn tìm được trong túi đựng đồ của Thái Thanh thần tử, là một loại cổ trùng cực kỳ hung ác.



“Một con cổ trùng mà đã muốn ta phục tùng, ngươi coi thường lão phu quá đấy”, Thánh Nhân áo đen liếc mắt nhìn, dường như đã nhận ra là cái gì, tuy sợ nhưng không hề dao động.



“Ông đúng là nhạt nhẽo”, Diệp Thành cất bình ngọc đi: “Hình như hai ta cũng đâu có ân oán gì, thương lượng đi, ta có được thứ ta muốn, ông lại có được sự sống, cuộc giao dịch tốt vậy mà”.



“Muốn có được bí pháp kia cũng không phải không thể thương lượng”, không ngờ lúc này Thánh Nhân áo đen lại đồng ý.



“Nói ta nghe đi”, Diệp Thành ngồi thẳng người.



“Giúp lão phu tiêu diệt Ân Trọng, bí pháp sẽ giao cho ngươi”.



“Ân Trọng? Ân Trọng là ai?”



“Không phải ngươi đã quên chuyện đuổi giết gần năm trăm tàu chiến của Thái Thanh Cung trên Huyền Hoang Tinh Hải rồi đấy chứ?”, Thánh Nhân áo đen hừ lạnh: “Chuẩn Thánh Vương cầm đầu hôm đó chính là Ân Trọng”.


“Bảo sao nghe quen thế”, Diệp Thành sờ cằm”.



“Giúp lão phu giết ông ta”, khi Thánh Nhân áo đen nói lời này, trong mắt còn bắn ra tia sáng lạnh lẽo.



“Đúng là khiến ta ngạc nhiên”, Diệp Thành không khỏi cảm thán: “Ông và Ân Trọng đều là trưởng lão của Thái Thanh Cung, ông muốn giết ông ta như vậy, xem ra hai người có thù lớn lắm”.



“Đừng nhiều lời nữa, có giết hay không?”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng hỏi.



“Đó là Chuẩn Thánh Vương đấy”, Diệp Thành nhún vai: “Ta không đánh lại ông ta, nhưng nếu ông dạy bí pháp đó cho ta trước thì lại khác, ta có thể hợp tác với đồng đội mình để đánh ông ta”.



“Hoang Cổ Thánh Thể, ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba đấy à?”, Thánh Nhân áo đen nở nụ cười rất âm u, đáng sợ.









 
Chương 2424: “Tại sao lại là không gian khác nhau?”


Diệp Thành sát phạt tới đánh ra một chưởng cự long vàng kim và gào thét về phía nữ tử kia.



Vút!



Vẫn là Chu Tiên Kiếm với uy lực huỷ thiên diệt địa trảm diệt cự long vàng kim.



Trảm được cự long, nữ tử tóc bạc gạt chân bước đi né tránh một kiếm của Độc Cô Ngạo, cô ta lật tay khiến Thiên Tông Lão Tổ lùi về sau rồi vung kiếm ngang trời khiến phía Phục Linh đang sát phạt về phía này cũng phải lùi về sau.

Advertisement



Lúc này, cô ta mới lùi sau một bước, phía sau còn có vòng xoáy bảy màu xuất hiện.



Lại là bí thuật đó!







Thái Hư Cổ Long thấy vậy thì sắc mặt lạnh lùng thấy rõ, lần trước ở Hải Vực, nữ tử tóc bạc đó cũng nhờ vào vòng xoáy bảy màu thoát thân.



Thập nhị thiên tự đại minh trận!



Tử Huyên dùng một tay kết ấn, cái lồng chọc trời xuất hiện, trấn áp cả thiên địa khiến cho vòng xoáy bảy màu đang xoay vần kia dừng lại mất một phút.



Thái Hư Tịch Diệt!



Thái Hư Cổ Long phất tay ngang trời khiến bầu hư thiên nứt ra từng tấc một, đó là một loại bí thuật không gian, tộc Thái Hư Cổ Long mạnh về không gian, đó là thái hư tịch diệt, là đại thần thông trong bí thuật về không gian.


Vì thái hư tịch diệt nên vòng xoáy bảy màu kia cứ thế dừng lại không xoay chuyển nữa.



Nữ tử tóc bạc kia cau mày, dùng một tay kết ấn, lại là đế pháp cực đạo khiến thiên địa tĩnh lặng.



Mở!



Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở ra khiến thiên địa tĩnh lặng quay về trạng thái ban đầu.



Có điều trong giây phút đó, nữ tử tóc bạc lại bay vào vòng xoáy bảy màu kia.



Đứng lại!

Đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn giống như một đạo thần mang, vào giây phút cuối cùng kia vòng xoáy cầu vồng tiêu tán hắn đã bay vào trong đó, cùng với hắn còn có Thái Hư Cổ Long Tử Huyên và Đao Hoàng cùng Âu Dương Vương.



Rầm! Đoàng!



Ngay sau đó, hư thiên vang lên từng tiếng động rầm trời khiến phía Độc Cô Ngạo lần lượt ngẩng đầu tìm không ra được nơi khởi nguồn của những âm thanh này.



Đây là thế giới mờ mịt sương trắng, Diệp Thành và phía Thái Hư Cổ Long lần lượt hiện thân, từ khi vào đây cùng với nữ tử tóc bạc thì cảnh tượng trước mặt bọn họ là như vậy, không thấy bóng dáng nữ tử tóc bạc kia đâu.



“Không gian khác nhau”, Thái Hư Cổ Long nhìn tứ phía, sắc mặt khó coi vô cùng.



“Tại sao lại là không gian khác nhau?”, Đao Hoàng tỏ ra khó hiểu.



“Đó là một loại không gian vốn dĩ không tồn tại”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “có thể nói là hư ảo hoặc có thể nói là không gian mà nữ tử tóc bạc kia tự nghĩ ra”.



“Thần thông mạnh quá”, cho dù là Đao Hoàng cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ.



“Nói vậy thì chúng ta đang trong hư ảo rồi”, Âu Dương Vương trầm giọng.



“Trên lý thuyết thì là như vậy”.











 
Chương 3650: “Chắc đây là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết


Nói rồi Diệp Thành giơ tay phất ra một tia tiên mang, giải trừ một phong ấn trong thần hải của Thánh Nhân áo đen.



Thánh Nhân áo đen cũng tín nghĩa, ngưng tụ một vài bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa thành thần thức rồi truyền cho hắn.



Advertisement

Diệp Thành mở thần hải, tiếp nhận hoàn toàn, nhưng khi thấy ý cảnh bí pháp chỉ có một chút thì không khỏi bĩu môi nhìn lão già áo đen: “Chỉ có một chút thôi à? Chẳng đủ cho ta nhét kẽ răng nữa”.



“Nếu truyền tinh tuý cho ngươi thì ta có còn mạng không?”, Thánh Nhân áo đen cười nhạt: “Ngươi là người thông minh nhưng cũng đừng coi lão phu là kẻ ngốc, tiêu diệt Ân Trọng đi rồi ta sẽ dâng bí pháp lên bằng cả hai tay cho ngươi”.



“Thấy ông đa mưu túc trí như vậy, ông hãy ngủ tiếp đi!”, Diệp Thành vung một chưởng đánh ngất Thánh Nhân áo đen, sau đó phong ấn ông ta trong thần phù.



Sau khi giải quyết xong Thánh Nhân áo đen, Diệp Thành ngồi khoanh chân xếp bằng trên vân đoàn, khép hờ đôi mắt như vị tăng già ngồi thiền, tâm thần đi vào trong làn ý cảnh đó, tĩnh tâm lĩnh ngộ bí pháp Dịch Thiên Hoán Địa.



Phải nói rằng bí thuật này đúng là đoạt thiên tạo hoá, dù có Tiên Nhãn, Diệp Thành cũng vẫn thấy khó hiểu, không tìm ra được đầu mối, càng không nói ý cảnh này chỉ có một chút.



Sáng sớm, trời còn chưa sáng mà Tiểu Linh Oa và Man Sơn đã đá cửa phòng lục tung mọi ngóc ngách, một người cầm gậy lang nha, một người cầm đại bổng chuỳ trông như ăn cướp, vả lại sắc mặt cả hai đều khó coi, đen như than cốc.



“Còn có thể ngông nghênh hơn nữa không?”, Diệp Thành bị đánh thức, trên trán cũng có một loạt vạch đen.



“Con lừa đâu? Con lừa kia đâu?”, Tiểu Linh Oa và Man Sơn bắt đầu mắng chửi, tựa như ăn phải thuốc súng, nước bọt văng khắp không trung, cả căn phòng ầm ầm rung chuyển.



“Có chuyện gì đấy?”, Diệp Thành nhướng mày, thảng thốt nhìn Tiểu Linh Oa và Man Sơn.



“Chết tiệt, sáng nay tỉnh dậy phát hiện bảo bối của chúng ta đều đã mất sạch, một sợi lông cũng không còn!”, hai người mặt đỏ tía tai, tức giận gào thét ầm ĩ: “Con lừa đó cướp xong chạy mất rồi”.


“Vậy sao?”, Diệp Thành sửng sốt, nhanh chóng kiểm tra túi đựng đồ của mình, phát hiện vẫn dắt trên hông mới yên tâm, nếu bị cướp hết thì đúng là đau lòng.



“Sao nó không trộm của ngươi?”, Tiểu Linh Oa và Man Sơn lại gần, đặc biệt chú ý đến túi đựng đồ của Diệp Thành.



“Chắc đây là vấn đề nhân phẩm trong truyền thuyết”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý, nói xong còn liếc ra ngoài cửa, phía Liễu Dật và Mặc Uyên vẫn đang bình thản uống trà, không thấy kêu mất đồ.



“Đừng nói những lời vô nghĩa này nữa”, hai tên chửi bới ầm ĩ, giọng nói oang oang: “Tính đi, mau tính đi, xem con lừa đó chạy đi đâu rồi, dám lấy trộm bảo bối của chúng ta, đúng là tạo phản rồi”.



“Vấn đề này không tính ra được”, Diệp Thành nhún vai: “Có trời mới biết nó đã chạy đi đâu”.



Hai tên mất bình tĩnh, cầm pháp khí xông ra ngoài, trên đường đi vẫn luôn miệng chửi bới.









 
Chương 2425: “Mọi người không đi cùng nhau sao?”


“Việc cấp bách, ra ngoài rồi nói”, Tử Huyên đáp lời.



“Phải mất chút thời gian’, Thái Hư Cổ Long lập tức ngồi khoanh chân ở không trung, hai tay chắp lại nhẩm niệm chú ngữ, đó là ngôn ngữ của tộc Thái Hư Cổ Long chuyên dùng, cho dù là mấy người phía Diệp Thành thì cũng nghe không hiểu.



“Đáng chết”, đôi mắt Diệp Thành đỏ ngầu, nắm tay nắm chặt đến mức bật cả máu, tính toán bao nhiêu, lại diễn một vở kịch đạt như vậy nhưng cuối cùng vẫn để cô ta chạy thoát, lần này để cô ta thoát thân không biết bao giờ mới tìm được lại.



“Ngươi yên tâm, trên người cô ta đã bị ta khắc ấn kí đế đạo”, Tử Huyên truyền âm cho Diệp Thành, “chỉ cần cô ta ra ngoài thì tìm cô ta không khó”.

Advertisement



“Hi vọng là vậy”, Diệp Thành hít sâu, nắm tay càng chặt hơn.



“Lần này không phải không có thu hoạch”, Tử Huyên khẽ giọng nói, cô đảo mắt nhìn thế giới mờ sương xung quanh, “đã biết cô ta có thể thay đổi không gian thì lần tới khai chiến chúng ta phải có bí thuật hoá giải”.



Tiếp sau đó, bên trong thế giới mờ sương chìm vào im lặng khá lâu.



Thái Hư Cổ Long vẫn ngồi khoanh chân ở đó, bên trong cơ thể hắn có một con rồng màu vàng kim hư ảo bay ra, không ngừng xoay tròn, tiếng gầm hùng hồn vang dội kéo dài không dứt, nơi nào mà âm thanh dội tới thì màn sương liên tục tản đi.



Bên ngoài thế giới, đại quân của Thiên Đình đã sát phạt tới choán lấp thiên địa, bọn họ đứng chật kín trong hư không, lúc này tất cả đang tập trung đi tìm người, thần thức tản ra vô tận nhưng lại không tìm thấy bóng dáng phía Diệp Thành đâu.



“Thật kì lạ”, Thượng Quan Huyền Tông cau mày, “không hề có lấy một dấu tích nào, đúng là khó hiểu”.



“Thần thông của nữ tử tóc bạc kia vượt xa dự đoán của chúng ta”.



“Có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương tiền bối có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu”, Thiên Tông Lão Tổ nói.

“Phụ thân”, tiếng gọi từ xa vang vọng tới, một đạo thần hồng rực rỡ rẽ trời bay tới, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Linh Ngọc, cô di chuyển với tốc độ cực nhanh, vả lại sắc mặt còn có phần căng thẳng giống như đang mất đi món bảo bối nào đó vậy.



“Ngọc Nhi, sao con không ở Hằng Nhạc Tông mà đến đây?”



“Phụ thân có thấy Hồng Trần đâu không?”, Sở Linh Ngọc cứ thế ngắt lời Thiên Tông Lão Tổ, vừa nói cô vừa nhìn xung quanh với ánh mắt lo lắng như đang tìm kiếm.



“Hồng Trần?”, Thiên Tông Lão Tổ cau mày, “sao, Hồng Trần không ở Hằng Nhạc Tông sao?”



“Đột nhiên bay đi rồi”, Sở Linh Ngọc rõ vẻ sốt ruột, “con đi tìm cả chặng đường rồi tìm tới đây mà vẫn không thấy bóng dáng huynh ấy đâu”.



“Bay đi rồi?”, Thiên Tông Lão Tổ nheo mắt khiến Sở Linh Ngọc ở phía đối diện cau mày, “trước đó Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phong ấn huynh ấy, là con hoá giải sao?”



“Không phải con”, Sở Linh Ngọc đáp lời sau đó lập tức bay về phía xa tiếp tục đi tìm Hồng Trần.




“Có vẻ như tự Hồng Trần phá được phong ấn rồi”, nhìn bóng dáng Sở Linh Ngọc bay về phía xa, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói, “Hồng Trần có khả năng chiến đấu ngang với nữ tử tóc bạc kia, là bậc thông thiên, những phong ấn bình thường không thể nào tồn tại lâu trên người hắn được”.



“Đừng đi đâu lung tung là tốt nhất”, Thiên Tông Lão Tổ tỏ vẻ lo lắng, ông ta vẫn luôn có cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.



Rầm!



Khi cả hai người đang nói chuyện thì trong không gian như có thứ gì đó nổ tung, hai bóng người thảm hại cứ thế bay ra, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Đao Hoàng và Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương.



Phù!



Thấy hai người bình yên vô sự, tất cả mọi người đều lần lượt thở phào nhưng không thấy phía Diệp Thành thì ai nấy đều cau mày.



“Mấy người phía Diệp Thành đâu?”, Đao Hoàng nhìn tứ phía rồi mới nhìn sang tất cả mọi người.



“Mọi người không đi cùng nhau sao?”, ai nấy đều ngỡ ngàng.



“Đi cùng mà, nhưng…”



“Dị không gian hư ảo, có lẽ bọn họ đã đáp xuống nơi khác rồi”, Âu Dương Vương ngắt lời Đao Hoàng cứ thế bay về phía xa, “đi thôi, trên người Diệp Thành có ấn kí của ta”.



“Dị không gian là thứ gì?”, tất cả mọi người đều gãi đầu lẩm bẩm rồi đi theo Đao Hoàng và Âu Dương Vương.





 
Chương 3651: “Vậy thì tốt quá”


“Ta đã suy nghĩ cả đêm, một mình ta đi tìm người chuyển kiếp thì chậm quá”, Diệp Thành ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Các vị ngồi đây có lẽ có thể giúp được ta”.



“Ý tiểu hữu là?”, Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên cùng với những người chuyển kiếp khác đều quay lại nhìn.

Advertisement



“Mặc dù chỉ ta mới có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp, nhưng mọi người có thể tìm kiếm dựa vào ngoại hình”, Diệp Thành lại nói: “Diện mạo giống hệt người chuyển kiếp, đến tám phần sẽ là người chuyển kiếp”.



“Chúng ta cũng nghĩ như vậy”, mọi người gật đầu: “Chuyện của Liễu Dật lần này là một bằng chứng rất rõ, cho dù như mò kim đáy bể thì cũng vẫn hơn một mình ngươi vất vả tìm kiếm”.



“Suy nghĩ điều động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp khác là điều mà trước đây ta chưa từng nghĩ đến”, Diệp Thành nói: “Nhưng Chư Thiên Vạn Vực đâu đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm, tu vi và sức chiến đấu của họ lại quá thấp, chưa biết chừng ra ngoài là sẽ bị tiêu diệt, vậy nên mỗi lần tìm được người chuyển kiếp, ta đều sẽ tìm một nơi an toàn cho họ, nhưng bây giờ xem ra ta đã lo lắng quá nhiều, chỉ một mình ta đi tìm thì hết đời này cũng chưa chắc tìm được tất cả mọi người”.



“Người đông sức lớn, đừng lo lắng nhiều nữa”, mọi người đều cười: “Chúng ta có thể giúp ngươi”.



“Vậy thì như thế nhé”, Diệp Thành phất tay áo, từng miếng ngọc giản bay ra với số lượng rất lớn, chất đầy thành núi trong khu vườn nhỏ: “Trong những viên ngọc giản này, mỗi viên đều phong ấn tiên quang ký ức, nếu gặp được người giống hệt thì có thể bóp ra thử, nếu đối phương là người chuyển kiếp thì tiên quang sẽ tự giải trừ phong ấn kiếp trước cho họ”.




“Đừng ngây ra đó nữa, tự lấy đi”, Mặc Uyên vội vàng nói, ra hiệu cho những người chuyển kiếp đang có mặt tự đi lấy ngọc giản.



“Huyền Hoang Đại Lục đầy rẫy nguy hiểm, hy vọng mọi người hành động khiêm tốn, nếu tìm được người chuyển kiếp thì phát ngọc giản ký ức cho họ sau đó tiếp tục đi tìm”, Diệp Thành vừa dặn dò vừa phất tay áo, tế ra từng lá linh phù: “Trong linh phù này phong ấn Chu Thiên Diễn Hoá, dung hợp vào trong cơ thể có thể che giấu khí tức, Thánh Vương cũng chưa chắc đã nhìn ra được”.



“Vậy thì tốt quá”, mọi người tươi cười nhận lấy thần phù, dung hợp vào trong thần hải.


“Một trăm năm sau, gặp lại ở Côn Luân Hư”.



“Bảo trọng”, phía Liễu Dật đứng dậy, chắp tay hành tông lễ với Diệp Thành.



“Cử hai người ở lại chờ Tiểu Linh Oa và Man Sơn, ta lên đường trước đây”, Diệp Thành hành động quyết đoán, uống nốt ngụm trà cuối cùng rồi bước lên hư thiên, xoay người lập tức biến mất.



Sau khi hắn đi, phía Liễu Dật cũng không nhàn rỗi, mỗi người tự nhận lấy ngọc giản ký ức, phía Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên đã xuất phát trước, chỉ để lại hai người chuyển kiếp ở lại chờ phía Tiểu Linh Oa trở về, nói rõ lý do rồi cùng lên đường tìm kiếm.



Diệp Thành ở bên này đã bay ra khỏi cổ thành, dựa theo lộ trình đã định ra trước, hắn bay thẳng về một hướng.









 
Chương 2426: Ta là ai?  


Đây là vùng đất rộng lớn không thấy điểm cuối.



Nếu nhìn kĩ thì có th thấy một nơi trong không gian méo mó, có vòng xoáy bảy màu xuất hiện, nữ tử tóc bạc tay cầm Chu Tiên Kiếm bước ra.



Trên người cô ta có thần hà bảy màu bao quanh nhưng trông hơi nhạt, khi đáp đất, bước đi của cô ta không được vững, có lẽ vì sử dụng bí thuật dị không gian nên khiến cô ta tiêu hao không ít nhưng có thể thoát thân khỏi trận dung vây giết đó cũng đáng để cô ta tự hào rồi.

Advertisement



Trong chốc lát, cô ta chợt ngẩng mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào hư vô phía trước.



Nơi đó có một bóng hình mờ ảo đang từ từ đi tới, người này mặc y phục đen đeo mặt nạ màu đen, mái tóc đen tung bay, khí thế lạnh lùng ngút trời, trông không khác gì một vị sát thần bóng đêm.



Đó là Hồng Trần, ông ta đi từ phía xa tới, trong tay còn cầm một thanh sát kiếm màu đỏ gạch, chốc chốc có tiếng vút vút sắc lạnh vang lên mang theo đạo uẩn.



Hồng Trần dừng bước nhìn nữ tử tóc bạc, đôi mắt vô hồn đờ đẫn.



“Ông rốt cục là ai?”, nữ tử tóc bạc hé miệng nhìn Hồng Trần, cô ta chủ động lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng lại khiến người ta nghe mà động lòng với từng âm phù diệu vợi.



Vấn đề này cô ta đã hỏi nhiều lần rồi.


Sự việc trên đời này vẫn luôn kì diệu như vậy, mỗi lần cô ta xuất hiện Hồng Trần cũng sẽ xuất hiện, cô ta giống như u linh thần không biết quỷ không hay nhưng ông ta lại cũng giống u linh như hình với bóng đi theo cô ta khiến cô ta có muốn trốn thoát cũng không được, có lẽ người khác không biết cô ta và Hồng Trần đã chiến với nhau cả trăm hiệp rồi.



Cô ta không biết lai lịch của Hồng Trần, chỉ biết ông ta bí thuật thông thiên, có khả năng chiến đấu cái thế và ngang ngửa với mình, ông ta là người duy nhất cô ta sợ ở vùng đất này.



Nghe câu hỏi của nữ tử tóc bạc, Hồng Trần không nói gì nhưng trong đôi mắt đờ đẫn lại loé lên ánh nhìn mênh mang.



Ta là ai?



Câu hỏi này cũng quẩn quanh trong đầu ông ta cả hơn một nghìn năm rồi.



Ông ta cũng muốn biết mình là ai nhưng mỗi lần nghĩ đều không nghĩ ra, nghĩ nhiều sẽ càng trở nên đờ đẫn, nghĩ nhiều sẽ rơi vào trạng thái luân hồi.



Ông ta không biết mình là ai càng không biết ý nghĩa của mình khi tồn tại trên thế gian này.



Mãi cho tới rất nhiều năm về trước ông ta ngửi thấy một luồng khí tức khiến ông ta rất ghét, luồng khí tức đó tới từ nữ tử tóc bạc ở phía đối diện, nói chính xác hơn thì chính là từ thanh Chu Tiên Kiếm trong tay cô ta, ông ta chỉ hận không thể khiến nó nát tan.



Từ ngày hôm đó, ông ta như biết được ý nghĩa mình tồn tại trên đời này, đó chính là tiêu diệt luồng khí tức mà mình căm ghét.



Cho nên nơi nào có Chu Tiên Kiếm xuất hiện thì ông ta sẽ xuất hiện.



Cho dù là bao xa thì ông ta đều có thể ngửi thấy rõ ràng, cũng giống như lần này ông ta phá phong ấn mà Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên để lại trên cơ thể mình sau đó tìm được vị trí chính xác của Chu Tiên .



Thiên địa chìm vào im ắng, cả hai đứng đối diện nhìn thẳng vào nhau.



Cảnh tượng đại chiến khiến trời long đất lở không hề xuất hiện, cả hai giống như pho tượng đá bất động, nếu như có kẻ mạnh ở đây thì nhất định sẽ nhìn ra cả hai người với bí thuật thông thiên này đều đang đại chiến bằng ý niệm.

Rầm! Đoàng!



 
Chương 3652: Lại là một đêm thăm thẳm


Đoạn đường tiếp theo hắn rất bận rộn, cứ thấy thành trì nào tập trung đông tu sĩ là sẽ ghé lại xem, nếu có thì đưa đi, không có thì đi thẳng đến địa điểm tiếp theo.



Giống như hắn, phía Liễu Dật cũng vậy, phân công công việc rất rõ ràng để tránh trùng lặp, mỗi người đi một hướng, khoác áo bào đen che đi toàn bộ khí tức của mình.



Advertisement

Mặc dù người đông sức lớn, nhưng phương pháp huy động người chuyển kiếp đi tìm người chuyển kiếp thế này cũng vẫn có những điểm hạn chế.



Không giống như Diệp Thành, họ không có Chu Thiên Diễn Hoá huyền diệu, cũng không có linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp Đại Sở, chỉ có thể phân biệt từng người, cũng chỉ có thể thử tìm người có diện mạo giống hệt, còn những người chuyển kiếp nào biến thành tiên thảo, linh thú thì họ không thể nhận ra được.



Tuy nhiên có cũng còn hơn không, dù số người chuyển kiếp họ tìm được có hạn cũng hơn Diệp Thành tự tìm một mình, chỉ tại thời gian của Diệp Thành không còn nhiều, thực hiện phương pháp này cũng là điều bất đắc dĩ.







Lại là một đêm thăm thẳm, Diệp Thành đáp xuống một dãy núi, hái được một bụi tiên thảo màu tím dưới ngọn núi ở nơi sâu nhất, đó là người chuyển kiếp của Đại Sở.



Diệp Thành không lập tức biến tiên thảo thành hình người mà đưa nó vào đan hải, tiên thảo này cũng giống như Linh Lung Phượng Hoàng của Huyền Nữ, để nó tự lột xác mới được, đây là vấn đề thời gian.



Hắn lại lên đường lần nữa, con đường phía trước còn rất dài, mênh mông và vô tận, bóng dáng hắn lẻ loi bước qua sông núi, băng qua đồng bằng bao la, suốt chặng đường không hề dừng lại, tựa như một du khách vội vã.



Cứ thế ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau, thời gian lặng lẽ trôi đi, ba tháng chớp mắt đã qua.



Trong ba tháng qua, thu hoạch của hắn rất phong phú, hắn đã tìm được không dưới mười nghìn người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng không có ai ở lại bên cạnh hắn, tất cả đều đã được hắn phái đi tiếp tục tìm người chuyển kiếp khác.



Lần này đi tìm hắn mới thực sự nhận ra sự rộng lớn của Đông Hoang, đúng là vô biên không thấy tận cùng, đúng như Tiểu Linh Oa nói, nếu đi từ đây đến Trung Châu, chín mươi nghìn năm cũng chưa chắc tới nơi.


Tháng thứ tư hắn mới dừng lại ở một toà cổ thành rộng lớn, đây là lần đầu tiên hắn dừng lại nghỉ ngơi trong suốt ba tháng qua.



Hắn không muốn nghỉ ngơi nhưng ông trời không cho phép, thiên khiển lại ập đến, lần sau lúc nào cũng dữ dội hơn lần trước, dày vò khiến cơ thể hắn không còn nguyên vẹn, suýt thì chết dưới thiên khiển.



May mắn thay hắn đã vượt qua, lại một lần nữa lột xác niết bàn, nhận được tạo hoá dưới thiên khiển.



Khác với lần trước, lần niết bàn này khiến Linh Lung Phượng Hoàng trong đan hải của hắn cũng nhận được lợi ích, Diệp Thành niết bàn cũng kéo Huyền Nữ cùng niết bàn theo, có vẻ như đã sắp hoá thân.



Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành đang ngồi xếp bằng mở mắt ra, từ từ đứng dậy, yên lặng ngắm nhìn bầu trời sao, hai trăm năm, hắn cũng nhớ nhà rồi, ký ức cũng như Thánh thể của hắn, phai mờ theo thời gian.









 
Chương 2427: Phía đông bắc!  


Không lâu sau đó, hư vô liền có tiếng nổ rầm trời vang lên khiến cả thiên địa chấn động.



Mặc dù cả hai người đang dùng ý niệm để chiến đấu với nhau nhưng uy lực mạnh mẽ và khí thế đại chiến lại khiến cho vùng đất này nứt ra từng tấc một. Mây đen bao phủ dày đặc, có sấm sét xoẹt qua, cảnh tượng đáng sợ như thời hỗn độn sơ khai.



Hướng đông bắc!

Advertisement



Không biết ở cách đó bao nhiêu dặm Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long giống như hai đạo thần mang rẽ ngang hư thiên.



Phía đông bắc!



Đao Hoàng và Âu Dương Vương cũng giống như hai đạo thần hồng rẽ ngang trời, sau đó là đại quân Thiên Đình rợp trời giống như những vì sao sáng chói.



Cũng giống như bọn họ, Diệp Thành đang ngự không phi hành cũng cảm nhận được nên bay đi như một đạo kim mang.



Bọn họ đã ra khỏi dị không gian từ hư ảo nhưng lại xuất hiện ở những nơi không giống nhau, Âu Dương Vương và Đao Hoàng xuất hiện cùng nhau, Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long xuất hiện cùng nhau, chỉ duy nhất có hắn là một mình, cũng may hắn không bị thương ở đâu.



Rầm! Đoàng!

Trên thương nguyên rộng lớn, tiếng nổ ầm vang dần tắt đi.



Thiên địa lúc này cũng dần chìm vào bầu không khí im lặng đến chết chóc sau khi âm thanh vang dội kia tắt lịm.



Phụt! Phụt!



Giây phút sau đó, nữ tử tóc bạc và Hồng Trần lần lượt phun ra máu.



Cũng giống như trận chiến ở Vân Nhược Cốc, Tiên Luân Nhãn mắt phải của Hồng Trần chảy máu, lưỡi kiếm Chu Tiên Kiếm cũng nhuốm máu.



Bóng hình hai người lảo đảo, thần quang xung quanh cơ thể nhạt dần giống như thể bọn họ bị trọng thương từ đối phương trong trận chiến ý niệm. Không biết đây là trận đấu thứ bao nhiêu nhưng vẫn chưa thể phân được thắng bại.



Vút!



Hồng Trần đứng vững lại, thần kiếm trong tay rung lên với tia sét bao quanh, có cả triện văn cổ xưa chạy trên kiếm, một luồng sức mạnh huỷ thiên diệt địa đang nhanh chóng ngưng tụ về phía kiếm của Hồng Trần, ông ta muốn dùng nhát kiếm đỉnh phong này để trảm diệt nữ tử tóc bạc.



Vút!



Phía đối diện, Chu Tiên Kiếm trong tay nữ tử tóc bạc cũng đang vang lên từng âm thanh vút vút, thần quang bảy màu nhạt đi lúc trước thì lúc này lại lần nữa phát sáng, cô ta đang ngưng tụ một luồng sức mạnh diệt thế và cũng muốn trảm diệt đại địch cái thế của mình bằng nhát kiếm đỉnh phong.



Nhìn từ xa, cả hai người giống như vì sao sáng chói hơn bất cứ vì sao nào trên bầu trời, thiên địa mà bọn họ đứng đều nứt lìa vì không thể chịu được uy lực diệt thế đó.



Vút! Vút!



Sau khi thần kiếm vang lên âm thanh vút vút thì cả hai người đồng thời di chuyển, sát phạt tới từ hư thiên ở hai phía đông tây, đâm một kiếm tuyệt sát về phía đối phương.



Rầm! Đoàng!











 
Chương 3653: “Chí Tôn Thành!”  


“Ta đã truyền một làn ý cảnh cho ngươi rồi, sao ngươi không đi giết Ân Trọng?”, Thánh Nhân áo đen lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Hay là Hoang Cổ Thánh Thể cũng không giữ chữ tín?”



“Tiền bối vu oan cho vãn bối rồi”, Diệp Thành vội kêu oan: “Lúc trước khi hai ta giao hẹn không nói thời gian thực hiện, hơn nữa đó là Chuẩn Thánh Vương, cường đại và hung hãn nhường nào? Ta chỉ là Chuẩn Thánh, tới đó sẽ bị giết ngay, chờ ta tiến cấp tới Thánh Nhân đi”.



Advertisement

“Qua loa lấy lệ”, Thánh Nhân áo đen nổi cơn tam bành: “Với sức chiến đấu của ngươi mà không tiêu diệt nổi ông ta?”



“Ông đừng nói nhẹ nhàng như vậy”, Diệp Thành bĩu môi: “Chiến đấu một mình đương nhiên ta không sợ, nhưng Ân Trọng ở Thái Thanh Cung có thân phận cao quý, bên cạnh ông ta chẳng lẽ lại thiếu cao thủ? Một mình ta tới đó không phải một đấu một mà là một mình khiêu chiến với cả đám, ừm, cũng chính là đánh hội đồng trong truyền thuyết đấy”.



“Ngươi…”, Thánh Nhân áo đen cứng họng, không tìm được lời nào để phản bác.



“Nhưng nếu tiền bối truyền hết bí kíp Dịch Thiên Hoán Địa cho ta thì có lẽ ta có thể tìm thêm người giúp đỡ”, Diệp Thành cười tủm tỉm: “Đêm nay truyền cho ta thì đêm nay ta sẽ giết Ân Trọng”.



“Ta sợ giây trước vừa truyền cho ngươi, giây sau đã bị đưa tới hoàng tuyền”, Thánh Nhân áo đen khịt mũi, rất tự giác chui về thần phù, sau đó còn có giọng nói lạnh như băng truyền ra: “Cho ngươi thời gian một năm, trong vòng một năm nếu Ân Trọng vẫn còn sống thì mọi chuyện miễn bàn”.



“Vừa nhìn đã biết là người thiếu kiên nhẫn”, Diệp Thành chẳng để tâm, hắn không vội, một chút cũng chẳng vội, người vội là Thánh Nhân áo đen, nếu thù hận lớn, ông ta sẽ từ từ nâng cao giới hạn.



“Hửm?”



Đang suy nghĩ, hắn chợt thấy một tia tiên quang tuyệt đẹp vụt qua bầu trời phía trên cổ thành.



Nhìn kỹ thì thấy tiên mang đó là một nữ tử dung mạo xinh đẹp không nhuốm bụi trần, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, là một Thánh Nhân với khí tức cường đại, bay tới đâu hư thiên ầm ầm nổ vang tới đó.



Nhược Thiên Chu Tước?


Diệp Thành ngẩn ra, tuy cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của nữ tử ấy, đó chẳng phải lão tổ của Chu Tước Tinh, Hoàng phi Diệm Phi của Huyền Thần sao?



“Đi đâu!”



Khi Diệp Thành còn đang ngơ ngác thì một tiếng quát tức giận đã vang vọng cả hư thiên, tiếng quát ấy giống như tiếng sấm vạn cổ.



Có thể thấy trên tinh không vời vợi lại có thêm ba thần mang nữa vút qua, là ba lão già một đen một trắng một tím, khí thế còn mạnh hơn Nhược Thiên Chu Tước, đều là cấp Chuẩn Thánh Vương, bọn chúng cuốn theo sát khí ngút trời, nghiền ép khiến hư thiên rung chuyển, đuổi theo Nhược Thiên Chu Tước với tốc độ cực kỳ nhanh.



“Chí Tôn Thành!”



Hai mắt Diệp Thành hơi híp lại, từ đạo bào của ba người đó, hắn nhìn ra được bọn chúng thuộc thế lực nào, trong bán kính mười triệu dặm này, chỉ có đạo bào của Chí Tôn Thành khắc hình Tiên thành.









 
Chương 2428: Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!  


Uy lực của thanh kiếm quá mạnh khiến mặt nạ mà nữ tử tóc bạc đeo không chịu được áp lực và nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt với dung nhan tuyệt thế của Tử Huyên.



Trong chốc lát, cơ thể Hồng Trần run lên.



Không biết vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Tử Huyên, trong mắt ông ta chợt hiện lên cái nhìn đau khổ, khuôn mặt đó lạ lẫm như vậy nhưng sao lại vẫn rất đỗi quen thuộc khiến nhát kiếm mà ông ta đâm ra chợt khựng lại, trên thần kiếm, uy lực huỷ thiên diệt địa kia cũng giảm đi một nửa.



Advertisement

Phụt! Phụt!



Máu tươi bảy màu và màu đen trong chốc lát choán lấp hư thiên.



Nhát kiếm của nữ tử tóc bạc đâm xuyên ngực Hồng Trần, nhát kiếm của Hồng Trần cũng đâm xuyên cơ thể cô ta.



Thiên địa lúc này chìm vào im ắng, cả hai người như pho tượng gỗ đứng đó thẫn thờ, thanh trường kiếm dài như vậy đâm xuyên cơ thể đối phương, vả lại khoảng cách còn gần như vậy.



Rắc!



Lớp mặt nạ màu đen mà Hồng Trần đeo cũng nứt lìa, để lộ ra khuôn mặt từng trải qua bao bể dâu, mang theo vết tích của thời gian.



Giây phút này, trong đôi mắt nữ tử tóc bạc cũng hiện lên ánh nhìn đầy đau khổ, mặc dù cô ta là người kiểm soát Chu Tiên Kiếm nhưng lại không có thần trí tỉnh táo, có điều khi trông thấy khuôn mặt Hồng Trần, cơ thể cô ta cũng bất giác run lên.



Làn gió nhẹ khẽ thổi tới, bàn tay nhuốm máu của Hồng Trần khẽ xoa vào khuôn mặt tuyệt thế của nữ tử tóc bạc, giọng nói ông ta khản đặc run run, “do tằng nại hà kiều thượng hữu quân ảnh, khước bất kiến tam sinh thạch thượng hữu liễu khanh”.



“Sở Huyên, nàng còn nhớ Diệp Thành không?”, đôi bàn tay của Hồng Trần cuối cùng cũng chạm vào khuôn mặt cô, dòng nước mắt lăn dài trên má, kí ức của ông ta chưa bao giờ lại rõ ràng đến vậy.







Sở Huyên, nàng có còn nhớ Diệp Thành không?



Bàn tay nhuốm đầy máu của Hồng Trần nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan tuyệt thế của nữ tử tóc trắng, trong đôi mắt mông lung là vẻ dịu dàng.



Cơ thể nữ tử tóc trắng run lên, nhưng không né tránh, cô ta ngây ra, đôi mắt mờ mịt.



Nàng năm đó vẫn đẹp như vậy!




Hồng Trần cười trong nước mắt, giọng nói khàn khàn, mỗi chữ đều như mang theo sự thăng trầm vô tận.



Tay cầm kiếm của nữ tử tóc trắng run lên, vẻ mặt càng thêm hoang mang.



Không biết vì sao nhìn Hồng Trần hai mắt đẫm lệ, trong lòng cô ta chợt đau đớn, cơn đau lạ thường thậm chí còn đau hơn nhát kiếm Hồng Trần đâm vào khi nãy, lúc này cô ta thật sự đang đau đến thấu tim.



Keng!



Kiếm Tru Tiên rung lên khiến sự mờ mịt trong mắt cô ta tiêu tán, một lần nữa cô ta hoàn toàn lấy lại được lý trí.



Phụt!



Nữ tử tóc trắng rút kiếm Tru Tiên, lảo đảo lùi lại một bước, đứng cũng không còn vững nữa. Cô ta cũng bị thương, bị một kiếm của Hồng Trần đâm xuyên cơ thể, tuy nhát kiếm đó của Hồng Trần chỉ có một nửa uy lực nhưng cũng cực kỳ đáng sợ, nếu nhát kiếm đó mang theo toàn bộ uy lực thì đã đủ để giết cô ta rồi.



Ầm!



Trên bầu trời xa đột nhiên có tiếng nổ lớn vang lên, sát khí cuồn cuộn dâng trào, cao thủ trên hư thiên lao thẳng về phía này với đội hình rất đông, kín cả bầu trời, điên cuồng nghiền ép thiên địa rộng lớn.



Miệng nữ tử tóc trắng rỉ máu, cô ta nhìn hư thiên, không ngừng lảo đảo lùi về phía sau, lùi mãi lùi mãi rồi xoay người bay vụt đi như một đạo thần hồng, cô ta đang ở trạng thái yếu làm sao đấu lại được nhiều cao thủ thế này!



 
Chương 3654: “Vẫn định chiến đấu à, con thú trong lồng?”


Động tĩnh như vậy khiến cho thiên hạ sục sôi, các tu sĩ vốn đang ngủ say cũng phải lộ diện, ngơ ngác nhìn về hướng đó, tuy cách rất xa nhưng vẫn cảm nhận được uy áp của Chuẩn Thánh Vương.



“Ta không nhìn nhầm chứ? Ba Chuẩn Thánh Vương?”, có người kinh ngạc thốt lên: “Chí Tôn Thành làm gì vậy? Đuổi giết ai mà phải bày ra đội hình thế này, chẳng lẽ là Thánh thể?”



Advertisement

“Chắc là Thánh thể đấy, nếu không thì cũng là người trong danh sách truy nã”, một lão bối tu sĩ trầm ngâm nói: “Dù là ai cũng khó thoát khỏi sự truy sát khi ba Chuẩn Thánh Vương đã liên thủ thế này”.



“Thay vì ở đây suy đoán, chi bằng tới đó xem đi”, có người đã bước lên trời, bay về hướng đó.



“Không biết có đuổi kịp không”, có người dẫn đầu, phía sau lập tức có một nhóm người ồ ạt đi theo, hơn nữa bốn phương tám hướng đều có người, đội hình những người tới hóng chuyện trước nay chưa bao giờ ít, tựa như từng con suối tụ lại thành thuỷ triều, bao phủ khắp đất trời.



“Nhất định phải gắng gượng được”, Diệp Thành băng qua một con sông lớn, nhìn chằm chằm ba bóng người phía trước, che giấu khí tức toàn thân nhưng đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, đấu với ba Chuẩn Thánh Vương là một trận chiến cam go, khả năng cao sẽ phải nhờ Thiên Đạo để thoát thân, nếu không không thể đánh lại được.



Phía trước lại có một dãy núi, bán kính trải dài hàng trăm nghìn dặm, đỉnh núi dựng đứng, cao ngất tới tận mây xanh.



Nhược Thiên Chu Tước như một tia tiên quang, phút chốc bay vào trong đó.

“Đứng lại!”



Ngay lập tức, Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành đã tới nơi, một chưởng đập xuống bao phủ cả hư thiên tám nghìn trượng.



Nhược Thiên Chu Tước quay người, thiêu đốt bản nguyên khí huyết, vung cánh tay lên, trong bàn tay trong suốt có thần thông lưu chuyển, một chưởng này có thể gọi là đoạt thiên tạo hoá, tay không đỡ lấy một chưởng của Chuẩn Thánh Vương.



Chỉ là, bà ở cấp bậc Thánh Nhân làm sao có thể là đối thủ của Chuẩn Thánh Vương? Một đòn hoàn toàn thất bại, máu văng khắp hư thiên.



Bùm!




Sau một tiếng nổ, ngọn núi cao nhất sụp đổ, nó đã bị một chưởng của Chuẩn Thánh Vương áo tím của Chí Tôn Thành nghiền nát, uy lực của chưởng đó quá mạnh, Nhược Thiên Chu Tước cũng bị ảnh hưởng.



Nhược Thiên Chu Tước loạng choạng đứng dậy, định lên trời trốn chạy nhưng đã quá muộn, pháp khí của Chuẩn Thánh Vương áo tím đã hạ xuống, trấn áp thiên địa, ép tới mức bà phải hộc máu, cơ thể mỏng manh nứt toác.



“Vẫn định chiến đấu à, con thú trong lồng?”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đã tới, tế ra pháp khí cường đại phong ấn hư thiên bốn hướng, đề phòng Nhược Thiên Chu Tước lại trốn thoát.



“Ba vị tiền bối, có phải các vị ức hiếp người quá đáng quá không?”, Nhược Thiên Chu Tước cố gắng ổn định bước chân lảo đảo, đôi mắt đẹp như nước đầy sương băng giá buốt, bà lạnh lùng nhìn bầu trời sao vời vợi.



“Giao ra thứ Chí Tôn Thành muốn thì chúng ta sẽ để ngươi đi”, Chuẩn Thánh Vương áo tím cười u tịch, ánh mắt bỡn cợt, nụ cười lại càng nham hiểm hơn, ánh mắt lộ rõ vẻ xấu xa.



“Không có”, Nhược Thiên Chu Tước khẽ nói.









 
Chương 2429: “Rốt cuộc ông là ai?”


“Sở… Sở Huyên…”, phía sau, Hồng Trần gọi cô ta, bước đi loạng choạng lảo đảo, bàn tay nhuốm máu với về hướng cô ta rời đi như muốn níu giữ bóng dáng yêu kiều ấy, nhưng lại chỉ bắt được làn sương mù.



Gió nhẹ thổi qua, ông loạng choạng ngã xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ, bóng dáng xinh đẹp khuất xa cũng trở nên vô cùng mơ hồ trong đôi mắt đẫm lệ của ông.



Advertisement

Vút! Vút!



Ngay sau đó, một bóng người màu vàng và một bóng người màu tím bay tới, tốc độ nhanh kinh người, nhìn kỹ thì thấy là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



Vừa đáp xuống, hai người đã thấy Hồng Trần đang nằm trên đất.



Thấy vậy, hai người không kịp nghĩ nhiều, đồng loạt tiến tới chỗ ông.



Trông Hồng Trần lúc này rất thê thảm, toàn thân đầy máu, vết kiếm đáng sợ trước ngực còn có u mang bảy màu bao quanh, tiêu tan dần sự sống của ông ta.



Vẫn như nhát kiếm đã đâm chết Thần Huyền Phong, nhát kiếm đâm xuyên ngực Hồng Trần cũng là một kiếm tuyệt sát, nhắm vào linh hồn chân thân khiến linh hồn ông ta không ngừng tan biến, ngọn lửa linh hồn yếu ớt tối mịt, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.



Đáng chết!

Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, vẻ mặt Tử Huyên cũng rất khó coi.



Hai người đồng loạt ra tay, đặt tay lên người Hồng Trần trút luồng sức mạnh bí ẩn kéo dài sinh mệnh vào cơ thể ông.



Lại có hai bóng người nữa xẹt qua bầu trời, là Âu Dương Vương và Đao Hoàng, nhìn thấy Hồng Trần trong trạng thái này, vẻ mặt họ cũng vô cùng khó coi. Không nhiều lời, hai người cũng tiến lên thi triển bí thuật để cứu Hồng Trần.



Nhưng dù bốn người có cố gắng đến đâu cũng không ngăn được ngọn lửa linh hồn đang không ngừng dập tắt của Hồng Trần.



Nhát kiếm tuyệt sát đó quá đáng sợ, mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, dù Hồng Trần có sức chiến đấu vô song cũng không thể chống lại, nếu đổi lại là cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường thì đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.



Lại nhìn đến Hồng Trần, ông ta lẳng lặng nằm đó không nhúc nhích, tựa như tác phẩm điêu khắc từ băng.




Mặc dù ông ta đang mở mắt nhưng lại thẫn thờ và trống rỗng, giống như hình nộm không biết đau đớn, thờ ơ với mọi thứ của thế giới bên ngoài, ông ta lại một lần nữa rơi vào trạng thái đờ đẫn.



Cách đó không xa, Diệp Thành đi tới nhưng một tay ôm ngực, cơ thể loạng choạng, khoé miệng còn có máu trào ra.



Không lâu trước đó hắn còn đang ngự không bay đi, đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói như bị ai đó dùng kiếm đâm một nhát, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, tứ chi bách hài thậm chí là linh hồn bản nguyên cũng đau thấu tim khiến hắn rơi khỏi hư thiên.



“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành lảo đảo bước tới, hai tay túm chặt cổ áo Hồng Trần, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào ông ta, hắn không biết tại sao lại đau như vậy, nhưng hắn biết vết thương của mình đều là bởi nhát kiếm đó của Hồng Trần.



Trước câu hỏi của Diệp Thành, Hồng Trần không phản ứng gì giống như xác chết biết đi, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.



“Rốt cuộc ông là ai?”, Diệp Thành gào lên như phát điên, hắn lay mạnh Hồng Trần: “Tại sao ông lại giống hệt ta? Tại sao ông lại biết mọi thần thông của ta? Tại sao ông lại có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn…”



Giọng Diệp Thành càng lúc càng cao, hắn gào thét điên cuồng, hỏi tất cả những bí mật mà hắn muốn biết.











 
Chương 3655: “Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”


“Vĩnh biệt”, bà nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đẹp lại, khoé mắt tuôn xuống giọt lệ như pha lê, vẻ mặt mệt mỏi mang theo sự thăng trầm của năm tháng, đến lúc này trong lòng bà vẫn chỉ nghĩ đến bóng lưng cô đơn ấy.



Nhưng khi bàn tay to ấy hạ xuống, một đạo quyền ảnh màu vàng kim từ nơi xa đã phóng tới, xuyên qua không gian hư vô mang theo uy lực vô song, cường đại tới mức khiến người ta kinh hãi.



Advertisement

Trong phút chốc, bàn tay to của Chuẩn Thánh Vương áo tím bị nghiền nát, bản thân ông ta cũng bị lùi lại phía sau một bước.



“Kẻ nào!”



Ba Chuẩn Thánh Vương đều quay lại nhìn về hướng hư thiên ấy, sát khí lạnh băng lập tức tràn ra.



“Đoán xem là ai?”



Giọng nói hư ảo vang lên, một bóng người màu vàng vụt tới, hạ xuống bên cạnh Nhược Thiên Chu Tước.



Người này không cần phải nói, chính là Diệp Thành, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng hắn đã xuất hiện, nếu không đúng là vô nghĩa, đó là Hoàng phi của Huyền Thần, nếu bà ấy chết, Huyền Thần không phát điên mới lạ.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, nhìn thấy Diệp Thành, ba Chuẩn Thánh Vương chợt nheo mắt, tuy không nhìn rõ mặt hắn nhưng dường như từ khí huyết của Diệp Thành, bọn chúng đã nhận ra huyết mạch của hắn, đây chẳng phải Hoang Cổ Thánh Thể mà Thái Thanh Cung, Chí Tôn Thành và Phiếu Miểu Cung đang truy sát đấy sao?



“Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, không tốn công sức lại tìm ra”, ba người thoáng chốc bật cười, truy nã bao lâu không tìm được, không ngờ lại gặp hắn ở đây, đúng là món quà trời cao ban tặng, Hoang Cổ Thánh Thể toàn thân đều là bảo bối, nếu bắt được thì đúng là phát tài.



“Thánh thể thuộc về ta”.



“Thánh huyết thuộc về lão phu”.



“Ta muốn nguyên thần của hắn”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, ba người đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm, ba cặp mắt già nua bừng lên ánh lửa, trong ánh sáng ấy mang theo vẻ khát máu và tham lam.








Diệp Thành không để ý đến vẻ mặt khó coi của ba người, mà nhìn Nhược Thiên Chu Tước nở nụ cười.



Lại nhìn đến Nhược Thiên Chu Tước, bà đang sững sờ đứng đó, ngơ ngác nhìn Diệp Thành, không dám tin đây là sự thật, đến giọt sương trong đôi mắt xinh đẹp của bà lúc này cũng như đóng băng.



Diệp Thành, đó là Diệp Thành, dù đã trải qua một trăm năm thì khuôn mặt hắn vẫn rõ ràng trong trí nhớ, khí huyết của hắn dồi dào hơn bất cứ huyết mạch nào, là Hoang Cổ Thánh Thể thực thụ.



“Một trăm năm rồi, tiền bối vẫn khoẻ chứ?”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Nhược Thiên Chu Tước truyền tinh nguyên sang, thay bà chữa lành vết thương và sát khí trong cơ thể.



“Đúng thế! Một trăm năm rồi”, Nhược Thiên Chu Tước đang bàng hoàng bỗng bừng tỉnh, trong nụ cười mang theo sự thăng trầm, từ khi từ biệt đến nay đã một trăm năm, thời gian như lưỡi dao tàn nhẫn khiến người ta cảm khái.









 
Chương 2430: “Nếu họ là cùng một người thì sao?”


Nhưng trước tiếng hét lớn của Diệp Thành, trước sự ngờ vực của phía Tử Huyên, Hồng Trần vẫn ngơ ngác như một hình nộm.



Ù! Ù!



Vào lúc này, Tiên Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành rung lên, Tiên Nhãn bên mắt phải của Hồng Trần cũng rung lên.



Đột nhiên giây trước Hồng Trần còn ngơ ngác như hình nộm, giây phút này đã ngồi bật dậy, đôi tay nhuốm máu nắm chặt lấy tay Diệp Thành, đôi mắt trống rỗng có sự thay đổi luân phiên giữa tỉnh táo và mơ màng.

Advertisement



“Giết… Giết…”, Hồng Trần khó nhọc nói, vẻ mặt vô cùng đau đớn.



“Giết… Giết… Giết Nhược… Nhược…”, lời nói của ông ta đứt quãng, bàn tay nắm chặt tay Diệp Thành giống như Thần Huyền Phong, một câu nói như dùng hết chút sức cuối cùng của ông ta.



Nhưng Hồng Trần giống Thần Huyền Phong hôm đó, dù dốc hết chút sức cuối cùng vẫn không nói được hết.



Ngọn lửa linh hồn của ông ta hoàn toàn dập tắt, đôi mắt mệt mỏi cũng mất đi tia sáng cuối cùng, có thể nói là chết không nhắm mắt, chỉ có hai hàng lệ máu tuôn ra, chảy dài trên khuôn mặt tang thương ấy.



Haiz!



Nhìn sinh mệnh Hồng Trần chấm dứt, phía Thái Hư Cổ Long đều thở dài, rút bàn tay đang đặt trên người ông về.



Họ đã cố gắng hết sức nhưng cuối cùng vẫn không thể giúp Hồng Trần kéo dài sinh mạng, trơ mắt nhìn vị cao thủ thông thiên ngã xuống, ông là một thần thoại nhưng lại chết không nhắm mắt khiến người ta chạnh lòng thương tiếc.



Diệp Thành giống như một pho tượng bất động, ngơ ngác nhìn Hồng Trần.


Tay Hồng Trần vẫn nắm chặt tay hắn, ông ta lúc này cũng giống Thần Huyền Phong hôm đó, chết không nhắm mắt, trước khi chết cũng đau khổ, ngay cả lời nói cuối cùng cũng giống hệt.



Trái tim Diệp Thành đau đớn dữ dội, hắn ôm chặt ngực mình như thể mất đi người thân, cơn đau thấu tim, Huyền Thương Ngọc Giới cũng tiếc thương như muốn khóc.



Bỗng nhiên, giữa đất trời như vang lên bài ca tử cổ tiễn đưa Hồng Trần vô song về với cát bụi.



Haiz!



Trong không trung dường như có tiếng thở dài khe khẽ, xa xăm mà cổ xưa, nếu lắng nghe kỹ sẽ phát hiện là giọng của Phục Nhai, ông ta đứng trong đại điện Thiên Huyền Môn, buồn bã nhìn vào màn nước trước mặt.



Đông Hoàng Thái Tâm cũng đứng bên cạnh, đôi mắt đẹp trong veo loé lên tia sáng đầy ẩn ý.

“Thần nữ, đến giờ người đã nhìn ra lai lịch của Hồng Trần chưa?”, Phục Nhai nghiêng đầu nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Theo ngươi thì ông ta có lai lịch gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ nói.



“Chắc là tổ tiên của Diệp Thành”, Phục Nhai trầm ngâm vuốt râu.



“Nếu ta nói Diệp Thành có trước, sau đó mới có Hồng Trần, ngươi có tin không?”



“Thần nữ, có phải người nói ngược rồi không? Ta đã tra luân hồi của Chư Thiên rồi, Diệp Thành quả thực chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu xét về tuổi tác thì Hồng Trần hơn hắn chín trăm tuổi, nên là Hồng Trần có trước, sau đó có Diệp Thành mới đúng chứ?”



“Ta không nói ngược, mà ngươi nói cũng không sai”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên nói.



“Người không nói ngược, mà ta cũng không nói sai? Vậy chẳng phải sẽ mâu thuẫn sao?”



“Nếu họ là cùng một người thì sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.



“Cùng… Cùng một người?”, Phục Nhai ngây người, đầu óc nhất thời không xoay chuyển kịp.



“Chẳng lẽ…”, vài giây sau Phục Nhai chợt quay đầu lại, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ không tin được.











 
Chương 3656: “Gặp lại ngươi thực sự khiến lão thân rất bất ngờ”


“Biến mất rồi?”, Chuẩn Thánh Vương áo tím nheo mắt, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo trắng cũng vậy, với tu vi và nhãn giới của bọn chúng cũng không nhìn ra manh mối.



Nhưng khi cả ba đang cau mày thì Diệp Thành và Nhược Thiên Chu Tước vừa mới biến mất đã quay trở lại.



Advertisement

Đúng vậy, họ lại quay về, hơn nữa trông ai cũng thảm hại, nhất là Diệp Thành, Thánh thể đầm đìa máu tươi, vết máu trước ngực là đáng sợ nhất, gân cốt và xương lộ hết ra ngoài.



Đúng là xấu hổ, Diệp Thành lảo đảo loạng choạng, che mắt trái Tiên Luân, liên tục nôn ra máu.



Đúng vậy, họ đã gặp sự tồn tại cường đại trong hố đen không gian, đến Lục Đạo Tiên Luân Nhãn cũng bị thương, may mà hắn chạy nhanh, nếu ở lại thêm một giây nữa thì hai người đúng là sẽ tới hoàng tuyền luôn.



Nhược Thiên Chu Tước cũng không khá hơn bao nhiêu, vốn đã bị thương nặng, bây giờ khí tức lại càng yếu ớt đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trong đầu bà vẫn nhớ tới hình ảnh đáng sợ trong hố đen lúc nãy: Một cỗ quan tài cổ bằng đồng thau tản ra khí tức lạnh băng, tịch diệt, suýt thì nghiền nát hai người.



“Không cần lo cho ta, ngươi cứ chạy đi”, Nhược Thiên Chu Tước ổn định thân hình, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, đầu mày còn xuất hiện ấn ký cổ, có vẻ là một loại bí pháp cấm kỵ rất mạnh, bà muốn liều chết chặn ba Chuẩn Thánh Vương kia lại để cho Diệp Thành có thể nhân cơ hội chạy thoát.

“Chạy thì cũng phải đưa tiền bối theo! Nếu không một ngày nào đó gặp Huyền Thần thuỷ tổ, ông ấy sẽ đạp chết vãn bối mất”, Diệp Thành cũng đã đứng vững, lau vết máu bên khoé miệng, khí huyết cũng dần dâng lên.



“Chạy?”, vẫn là Chuẩn Thánh Vương áo tím, ông ta nở nụ cười tôi độc tàn nhẫn, lần thứ ba vươn bàn tay to ra.



“Cho ông được nhảy vui vẻ đấy, một ngày nào đó lão tử trở nên mạnh hơn sẽ dùng một chưởng đập chết ông”, Diệp Thành chửi lại một câu rồi đưa Nhược Thiên Chu Tước vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, không nói hai lời lập tức quay người bỏ chạy.



“Đi đâu!”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười mỉa, phất tay tế ra kết giới cường đại, phong cấm hư thiên.

“Mở”, Diệp Thành lao về phía trước như con man long, một quyền dung hợp rất nhiều bí pháp, lại gia trì thêm hỗn độn đạo tắc đấm xuyên kết giới ấy, đến Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng phải lùi lại, đến khi đứng vững lại thì Diệp Thành đã chạy thoát, bay vụt đi như tia lưu quang.



“Khốn kiếp”, Chuẩn Thánh Vương áo tím và Chuẩn Thánh Vương áo đen giận tím mặt, lập tức đuổi theo hắn.



Điều đáng nói là dù là Chuẩn Thánh Vương áo tím hay Chuẩn Thánh Vương áo đen, trước khi đuổi theo Diệp Thành đều trừng mắt nhìn Chuẩn Thánh Vương áo trắng, đến một Chuẩn Thánh mà cũng không ngăn được, sao ngươi không ăn phân luôn đi? Còn đòi chia bảo tàng của Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không biết xấu hổ.



Bị hai người bọn họ lườm như vậy, nhất là ánh mắt khinh bỉ kia khiến cho khuôn mặt Chuẩn Thánh Vương áo trắng lập nóng ran, đường đường là Chuẩn Thánh Vương mà lại không ngăn nổi một Chuẩn Thánh, đúng là mất mặt.



Giết, càng nghĩ càng tức, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cũng đuổi theo như một kẻ điên, tốc độ còn nhanh hơn cả Chuẩn Thánh Vương áo tím và áo đen, sát khí thông thiên, vẻ mặt hung dữ đến đáng sợ.



Màn đêm yên tĩnh vì sự truy đuổi và trốn chạy của bốn người mà trở nên cực kỳ náo nhiệt, sơn mạch hùng vĩ bị bốn người làm cho trời long đất lở, họ bay qua đâu, nơi đó chỉ còn là đống phế tích.









 
Chương 2431: Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già.  


“Cũng đến từ tương lai”, Đông Hoàng Thái Tâm chầm chậm nói: “Ông ta là Diệp Tinh Thần tương lai, cũng xuyên qua thời không mà tới, nhưng khác với Hồng Trần, ông ta đến thời đại của Sở Hoàng”.



“Chẳng trách, thảo nào Hồng Trần và Thần Huyền Phong có thể nằm ngoài lục đạo luân hồi của Đại Sở, thảo nào đến Chư Thiên Luân Hồi cũng không soi ra được tiền kiếp và đời này của họ, thảo nào họ lại giống hệt Diệp Thành”, Phục Nhai như tỉnh lại từ trong giấc mơ: “Như vậy thì mọi chuyện đều có thể hiểu được, thời không, pháp tắc kỳ diệu vô thượng, Diệp Thành và Diệp Tinh Thần đạo thân của hắn trong tương lai làm bằng cách nào vậy?”



“Là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, một câu của Đông Hoàng Thái Tâm đã nói ra bí mật: “Nếu ta đoán không nhầm thì Diệp Thành trong tương lai chắc chắn đã có đủ hai bên Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, hơn nữa Tiên Luân mắt trái còn thức tỉnh được thời không pháp tắc, bọn họ xuyên qua thời không phải trả giá bằng việc chôn vùi Tiên Luân mắt trái, đây cũng là lý do vì sao Hồng Trần chỉ có Tiên Luân mắt phải mà không có Tiên Luân mắt trái”.

Advertisement



“Thì ra là vậy”, Phục Nhai lẩm bẩm rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm: “Nhưng vì sao Thần Huyền Phong và Hồng Trần đều không nhớ Diệp Thành và Diệp Tinh Thần, hơn nữa hầu hết thời gian họ đều ở trong trạng thái thần trí không rõ ràng vậy?”



“Xuyên qua thời không là việc làm nghịch thiên, phá vỡ pháp tắc đã định, phạm phải ý chí của trời cao nên ký ức của họ mới bị thời không xoá mờ, chỉ có rất ít thời gian thi thoảng được tỉnh táo”.



“Thì ra đây mới là mấu chốt vấn đề”, Phục Nhai hít một hơi thật sâu.



“Điều khiến ta không nghĩ ra được là họ không tiếc phải trả cái giá đắt cũng phải xuyên không tới thời đại này, rốt cuộc là vì mục đích gì?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Hồng Trần đã chết với vẻ mặt mê man: “Lẽ nào Chư Thiên Vạn Vực trong tương lai sẽ có những thay đổi kinh thiên động địa?”







Đêm đen tối tăm, gió lạnh thét gào.



Bài ca cổ tiễn đưa vẫn còn ngân dài, mang theo nỗi buồn đau vô hạn.



Phía Chung Giang đã đến, cao thủ Đại Sở cũng đến, đứng chật kín bốn phương trời.



Sư tôn!



Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly lần lượt tiến về phía trước, thân thể run lên như ông lão cao tuổi, mái tóc thoáng chốc bạc trắng, họ quỳ trước Hồng Trần, chẳng còn quan tâm đến thân phận của mình nữa mà gào thóc thật lớn.



Hồng Trần Tuyết cũng đi tới, sắc mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai run lên, bà đứng ở nơi cách đó không xa, hai mắt đẫm lệ nhìn về phía này.



Tim ta đau quá!



Phía Sở Linh cũng tới, cả phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du cũng đã tới, bọn họ đều ôm ngực.




Hồng Trần!



Ở đằng xa, một bóng dáng mảnh mai yếu ớt loạng choạng chạy lại, đó là Sở Linh Ngọc, cô ta điên cuồng đẩy đám đông ra chạy tới chỗ Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long, ôm chặt Hồng Trần đã chết vào lòng, hai mắt lệ nhoà.



Thời gian như ngừng trôi, bức tranh thê lương khiến lòng người quặn đau.



Lại là một mối tình buồn thương, chờ đợi cả nghìn năm vẫn không có kết quả, trời cao cho một chút hy vọng rồi cuối cùng vẫn hoá thành tuyệt vọng.



Đời này không còn duyên được làm tân nương của chàng nữa.



Kiếp này họ cũng không thể bên nhau đến già.



Một đời một kiếp trong nháy mắt, vĩnh viễn dừng ở trấn nhỏ thế giới phàm trần nghìn năm trước.



Hỏi thế gian liệu có kiếp sau? Trăm chuyển nghìn hồi liệu có gặp lại nàng tóc dài xoã vai, nắm tay đi cùng tiếp tục tiền duyên?











 
Chương 3657: “Ba tên súc sinh”


“Chưa”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười bất lực: “Ta đã nghe ngóng nhiều nơi rồi nhưng không ai nhìn thấy ông ấy, cũng không ai biết đến sự tồn tại của ông ấy, vốn định tới nơi khác tìm tiếp thì lại gặp rắc rối này”.



“Nếu vãn bối nói Huyền Thần thuỷ tổ một trăm năm trước đã tới Đại Sở thì tiền bối có tin không?”, Diệp Thành mỉm cười ung dung.



Advertisement

“Đại… Đại Sở?”, Nhược Thiên Chu Tước ngẩn ra, vẻ mặt khá thú vị, không thú vị mới lạ, lão nương vất vả tìm ở Chư Thiên Vạn Vực cả trăm năm, thế mà ông lại chạy tới Đại Sở.







“Vãn bối đã gặp Chư Thiên Kiếm Thần từ một trăm năm trước”, Diệp Thành mỉm cười giải thích: “Côn Luân Hư đã biết chuyện Thiên Ma xâm lược nên mới cùng các Hoàng đế của Đại Sở lên đường tìm kiếm Đại Sở, chắc bây giờ đã tìm được, có lẽ cũng đang trên đường trở về, chắc cũng phải vài trăm năm nữa”.



“Thì ra là vậy”, Nhược Thiên Chu Tước lại nở nụ cười, vẻ mặt hơi mông lung, năm tháng quá dài, bà đã không kìm được nỗi lòng muốn được gặp ngay lập tức, nhưng tiếc là vẫn phải đợi vài trăm năm.



“Mấy trăm năm mà thôi, đối với tu sĩ thì chỉ là chuyện trong chớp mắt”, Diệp Thành không khỏi mỉm cười.

“Ngươi và ta cùng một kiểu người, không cần an ủi ta như vậy”, Nhược Thiên Chu Tước giấu đi vẻ mông lung, lại nhìn về phía Diệp Thành lần nữa: “Một trăm năm qua, vì tìm kiếm họ ngươi đã chịu không ít cực khổ phải không?”



“Đây cũng là một phương pháp tu hành khác, đã thành thói quen rồi”, Diệp Thành nhún vai, rất tự nhiên thoải mái.



“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành vừa dứt lời đã nghe thấy phía trước có tiếng hô kinh ngạc vang lên, đó là nhóm tu sĩ đông đảo chạy tới đây xem kịch, nhìn thấy Diệp Thành họ đều sửng sốt, không ngờ người mà ba Chuẩn Thánh Vương do Chí Tôn Thành điều động đuổi giết lại là Thánh thể đang bị truy nã.



“Tránh ra”, Diệp Thành quát lớn một tiếng rồi bay vụt đi như một tia thần mang, có lẽ là tốc độ của hắn quá nhanh khiến cho người chạy tới hóng hớt bị hắn lao vút đi như vậy làm cho ngả nghiêng lảo đảo.

“Oa!”, không ít người đều đang dụi mắt, trước mắt đầy sao, đầu choáng mắt hoa.



“Cút”, đám người còn chưa đứng vững lại thì ba Chuẩn Thánh Vương đã đuổi tới, vì thế đám người nghiêng ngả lảo đảo lại bị va vào bay tứ tung khắp chốn, rất nhiều người không chịu nổi uy áp của Chuẩn Thánh Vương mà hoá thành huyết vụ tại chỗ, đến nguyên thần cũng không thoát khỏi sự huỷ diệt, bầu trời sao đầy sương mù nhuốm rất nhiều máu.



“Ba tên súc sinh”, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước không khỏi quay đầu nhìn lại, thấy bầu trời đầy huyết vụ thì nhe răng ngoác miệng, những người tới hóng chuyện lần này gặp hoạ lớn rồi.



“Không sử dụng Thiên Đạo được nữa à?”, Nhược Thiên Chu Tước truyền âm tới: “Nếu cứ thế này khả năng sẽ bị đuổi kịp đấy”.



“Không dùng được nữa”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, sờ nhẹ lên Tiên Luân Nhãn: “Quan tài cổ bằng đồng thau trong hố đen lúc trước đã làm Tiên Nhãn bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể kết nối với hố đen được nữa”.



“Vậy thì đúng là… cẩn thận”, Nhược Thiên Chu Tước đang nói bỗng hô lên.









 
Chương 2432: Dùng hư thiên sát trận!  


Sự tĩnh lặng nơi đây cuối cùng vẫn bị âm thanh phía chân trời phá vỡ, lắng nghe kỹ mới biết là có đại chiến.



Diệp Thành đột nhiên đứng dậy, bước lên hư thiên như một đạo thần mang vô song, bay thẳng về phía đó, sát khí lạnh băng cuộn lên khắp trời, những nơi nó đi qua dù là núi cao hay sông lớn đều kết thành băng.



Sau đó phía Thái Hư Cổ Long cũng lần lượt theo sau, đại quân Thiên Đình cũng vậy, đoàn quân đông nghịt áp đảo bầu trời.



Trên thương nguyên hoang tàn chỉ còn lại người của Thiên Tông thế gia cùng với Sở Linh Ngọc và Hồng Trần đang được cô ngây ngốc ôm chặt trong lòng.



Advertisement

Thiên Tông Lão Tổ đứng yên bất động như pho tượng đá, không nói lời nào, ông có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tận tâm can của con gái, chờ đợi cả nghìn năm nhưng còn đau khổ hơn cả nghìn năm trước.



Có lúc ông nghĩ nếu một nghìn năm trước ông không can thiệp, có lẽ đây sẽ là một mối tình đẹp.



Cô cô!



Lăng Hạo hét lên, cắt ngang suy nghĩ của Thiên Tông Lão Tổ.



Sở Linh Ngọc đang hoá đạo, mái tóc dài từng sợi từng sợi hoá thành màu tuyết trắng, ngọn lửa linh hồn dập dờn, không ngừng lụi tàn, cơ thể cô cũng dần hoá thành tro bụi theo gió với Hồng Trần.



Cao thủ của Thiên Tông thế gia tiến lên nhưng bị Thiên Tông Lão Tổ phất tay ngăn lại.



Thôi bỏ đi!



Giọng Thiên Tông Lão Tổ khàn đặc, ông lặng lẽ xoay người, trong gió lạnh, bóng lưng ông rất tiêu điều, bước đi loạng choạng, trông ông như già đi rất nhiều.



Ông hiểu con gái mình hơn ai hết, ông già rồi, con gái ông cũng già rồi, quy tịch cùng người mình yêu có lẽ mới là tâm nguyện lớn nhất của cô, ông không muốn ngăn cản nữa, mà cũng không ngăn cản được.

Gió nhẹ thổi qua, Sở Linh Ngọc và Hồng Trần cùng hoá thành bụi, hoà vào nhau cùng với tình yêu, theo gió bay đến phương xa.



Cung tiễn sư tôn!



Phía Chung Giang quỳ rạp dưới đất, lệ nhoà đôi mắt.



Cơ thể Hồng Trần Tuyết run lên, vào lúc Hồng Trần tan biến, bà cũng ngã khuỵu xuống đất, nước mắt long lanh như pha lê lăn trên gò má xinh đẹp, bà vẫn chưa nói ra tình yêu đã giấu kín cả nghìn năm của mình.



Kiếp này không còn Hồng Trần nữa, tuyết trong hồng trần phải vì ai mà bay lượn, vì ai mà múa đây?



Bà cũng già rồi, mái tóc dài trở nên trắng như tuyết, đung đưa theo hồng trần, thê lương mà buồn bã.



Giết!


Ở phía chân trời xa, tiếng hô giết rung chuyển đất trời.



Nhìn ra xa, đó là cả biển người đang kéo đến nhưng vẫn không ngăn được nữ tử áo trắng cầm kiếm Tru Tiên, đại quân mấy triệu người bị giết thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



Không biết đến lúc nào tiếng hô giết mới dừng lại.



Đại quân Thiên Đình ở khắp các nơi, bao vây nữ tử áo trắng ở giữa, đội quân có tới cả chục triệu tu sĩ.



Nhưng vùng trời nữ tử tóc trắng đang đứng lại trở nên rất kỳ lạ.



Đó là một khoảng hố đen không gian với bán kính mười nghìn trượng, chính giữa hố đen có một vùng đất nghìn trượng đang lơ lửng, mà nữ tử tóc trắng thì đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng đó.



Nói cách khác, muốn giết được cô ta thì trước tiên phải vượt qua hố đen không gian đó.



Giết!



Tiếng hô giết lại vang lên, mọi người từ mọi hướng lại lao tới.



Nhưng họ vừa đặt chân vào thì đã bị hố đen không gian hút vào, chứ đừng nói đến xông được vào mảnh đất nghìn trượng chính giữa hố đen.



Dừng!











 
Chương 2433: Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành biến mất.  


Ù! Ù! Ù!



Trong tích tắc, hư thiên tứ phương đều rung lên, hàng trăm hư thiên tuyệt sát đại trận cùng lúc khởi động uy năng, nhắm thẳng vào nữ tử tóc trắng, bắn ra từng khoảng thần mang huỷ thiên diệt địa.



Nhưng những khoảng thần mang ấy vừa chạm tới hố đen không gian đã bị hút mất, không thể đánh tới vùng đất nữ tử tóc trắng đang đứng.

Advertisement



Thần thông gì thế này?



Tất cả mọi người đều kinh hãi, hố đen không gian có thể hút trọn mọi thứ, dù có cả chục triệu tu sĩ nhưng không ai có thể xông vào, đến thần mang do hư thiên sát trận bắn ra cũng bị hút hết, còn nữ tử tóc trắng vẫn không hề hấn gì.



Bao vây cho ta!



Tiêu Phong không còn cách nào, chỉ đành chỉ huy đại quân tu sĩ bao vây hố đen không gian, chờ nhóm Diệp Thành tới.



Chiến đấu bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Tiêu Phong thấy một cảnh tượng kỳ quái thế này, hàng chục triệu tu sĩ mà không làm được gì cô ta, đó là lớp phòng ngự tuyệt vời, kết giới hộ sơn đứng trước nó chỉ như trò đùa trẻ con.



Trên hư thiên, Diệp Thành là người tới nơi đầu tiên, hắn bị sát khí làm cho mất trí, đang định xông vào thì bị Thái Hư Cổ Long ngăn lại.



“Không ngờ lại có thể triệu hồi được hố đen không gian”, Diệp Thành hai mắt đầy tơ máu, sát khí ngút trời nhưng cũng vô cùng kinh ngạc.



“Đó là Đế Đạo Hắc Ngạn”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi, dường như biết đó là thần thông gì và dường như cũng biết sự đáng sợ của nó: “Có hố đen không gian ngăn cách, dù cả chục triệu tu sĩ cũng không thể vượt qua, vào bao nhiêu cũng vô ích”.



“Vẫn đánh giá thấp cô ta rồi”, vẻ mặt Tử Huyên khó coi: “Không ngờ còn thông hiểu cả cực đạo đế thuật”.



“Làm thế nào để phá giải đây”, Đao Hoàng đến sau nhìn Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



“Rất đơn giản, tấn công nữ tử tóc trắng”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.



“Nói thừa”, Cổ Tam Thông mắng to: “Muốn tấn công được nữ tử tóc trắng thì phải vượt qua hố đen không gian đó trước, mà hố đen ấy đến thần mang của sát trận cũng bị hút thì ai có thể vào được?”


“Một người có thể vào được”, Tử Huyên nhìn Diệp Thành.



Thiên Đạo, mở!



Không cần Tử Huyên nói, Diệp Thành cũng đã sử dụng bí thuật Tiên Luân, đưa mình vào hố đen không gian.



Người bình thường không ai có thể đi qua hố đen không gian, nhưng hắn là ngoại lệ. Tiên Luân Thiên Đạo có thể nối liền hố đen không gian, chỉ cần tính chuẩn khoảng cách và phương hướng thì sẽ tới được bên nữ tử tóc trắng nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra.



Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành biến mất.



Trong hố đen không gian, Diệp Thành xuất hiện, tế ra hàng trăm viên linh châu chiếu sáng, thần thức cực cận tản ra.



Sau đó hắn nhìn về một hướng, bay về phía đó như một đạo thần mang.



Thế giới bên ngoài, nữ tử tóc trắng lẳng lặng đứng trên vùng đất bán kính nghìn trượng của hố đen không gian.



Cô ta lại đeo mặt nạ màu trắng lên, khoé miệng thi thoảng lại trào máu, thần hà bảy màu quanh người đã tối đi nhiều.

Lúc trước cô ta đã sử dụng rất nhiều bí thuật, sau đó trúng một nhát kiếm của Hồng Trần, lại bị đại quân tu sĩ bao vây khiến cô ta tiêu hao rất nhiều, nếu không vì vậy, cô ta cũng không tế ra phòng ngự Đế Đạo Hắc Ngạn này.



 
Chương 3658: “Vương đạo cái đầu ông ấy!”,


Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, dù Diệp Thành đã phát hiện trước nhưng vẫn trúng chiêu, bị xích khoá hồn quỷ dị ấy luồn vào thần hải, sau đó tiến tới nguyên thần chân thân của hắn.



Diệp Thành khẽ gầm lên, kêu gọi Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đang bảo vệ trong đan hải chống lại xích sắt khoá hồn ấy.



Advertisement

Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác cũng không phụ sự kỳ vọng của hắn, chúng phối hợp cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh bại xích hoá hồn, ba pháp khí cùng ngăn lại, bảo vệ thần hải của Diệp Thành vô cùng kiên cố.



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím cũng đã tới nơi, vì khả năng chạy trốn của Diệp Thành quá cao, hai người vừa tới đã lập tức ra tay, tế ra pháp khí cường đại.



Diệp Thành quỳ xuống, bị chèn ép lảo đảo một hồi, ba Thánh Vương binh nghiền ép khiến Thánh thể nứt ra, máu tươi văng tung toé, mỗi giọt đều cực kỳ chói mắt, suýt thì bị trấn áp trên hư thiên.



Nhưng ba pháp khí ấy không thể trấn áp hắn được ngay, vẫn cho hắn có cơ hội thở dốc, Thánh thể cường đại lại ngưng tụ, huyết mạch và đạo tắc cùng rung lên, hất văng ba Thánh Vương binh ấy.



Ba Chuẩn Thánh Vương đều bị đẩy lùi, vẻ mặt lần đầu tiên thay đổi, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của bọn chúng, đúng là mạnh đến khó tin như trong lời đồn, sức chiến đấu có thể sánh vai với Chuẩn Thánh Vương.



Nghĩ đến đây, sắc mặt ba người đều lạnh đi, chủ yếu là sự lợi hại của Diệp Thành khiến bọn chúng khiếp sợ.



Người như Diệp Thành, nếu cho hắn đủ thời gian thì một năm nào đó chắc chắn sẽ là bá chủ vạn cổ một thời đại, nếu để hắn trưởng thành sẽ là tai hoạ đối với Chí Tôn Thành, vậy nên phải bóp chết ngay từ trong nôi.



“Có gan thì đấu đơn đi”, Diệp Thành bị bao vây ở giữa, hắn lấy Bá Long Đao ra, mắng chửi nước bọt văng khắp trời: “Ba Chuẩn Thánh Vương đánh một Chuẩn Thánh như ta, các ông có cần thể diện nữa không hả?”



“’Chiến thắng mới là Vương đạo”, Chuẩn Thánh Vương áo trắng cười nhạt, đột nhiên ra tay, một chưởng đẩy ra một vùng huyết hải cuốn theo sát khí ngập trời, nghiền ép khiến hư thiên nổ vang, ầm ầm ập về phía Diệp Thành.



“Vương đạo cái đầu ông ấy!”, Diệp Thành chửi rủa, một bước giẫm nát hư thiên, một đao Bát Hoang chém bay huyết hải, hắn trở tay một chưởng lật ngược càn khôn, đánh cho Chuẩn Thánh Vương áo trắng phụt máu.


“Cùng lên đi”, Chuẩn Thánh Vương áo đen và áo tím tấn công từ hai phía, một người tế ra Âm Dương Ấn, một người điều khiển Thái Cực Bàn muốn một đòn trấn áp hắn.



Diệp Thành không nói gì, vung đao tiến lên, một đao Bát Hoang dung hợp hàng trăm loại thần thông bí thuật, phá tan Âm Dương Ấn, nhưng hắn còn chưa kịp quay lại thì đã bị Thái Cực Bàn trấn áp liên tục nôn ra máu.



Cùng lúc đó, Chuẩn Thánh Vương áo trắng lại đến gây rối, thân pháp quỷ dị, thoáng chốc đi được cả trăm trượng, ông ta ngự động khoá xích hồn muốn giam giữ nguyên thần của Diệp Thành, nhưng đã bị Đan Tổ Long Hồn và Đế Giác đẩy lui.







Khi trận đại chiến nổ ra, Diệp Thành bị chặn ở một phương trong hư thiên, một mình hắn chiến đấu với ba Chuẩn Thánh Vương.



Hư thiên đang sụp đổ, đại địa nứt lìa, hư không hỗn loạn từng tấc một, pháp tắc và thần thông đan xen, tạo ra dị tượng vô cùng khủng khiếp, mặc dù tuyệt đẹp nhưng lại tịch diệt.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top