Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 3639: Ta không tin!  


Thế rồi, Diệp Thành vừa di chuyển đến còn chưa định thần lại nên không kịp trở tay, uy lực của Thánh Vương Binh quá mạnh, cho dù là hắn cũng phải lảo đảo.



Vô vị!



Diệp Thành mắng chửi, hắn đứng vững lại thì lại lần nữa bỏ trốn nhưng lại thấy phía trước có người chạy tới cản đường.

Advertisement



Đó là Thần Tử của Thái Thanh Cung, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tôi độc lao lên như con chó điên.



Trước đó tên này đã bại dưới tay Thái Cực Chân Thể sau đó bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay, hắn đã vô cùng phẫn nộ rồi, Thái Cực Chân Thể chạy rồi, hắn cũng không còn ai để trút giận nhưng Thánh Thể ở đây, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, vừa né tránh đòn công kích từ tứ phương vừa bước trên tinh không sát phạt tới, vả lại đôi mắt còn rực lửa, nhìn chằm chằm vào tử kim quan trên đầu Thần Tử Thái Thanh, nói chính xác hơn thì trên tử kim quan này lạc ấn một chữ cổ lấp lánh ánh sáng, đó là độn giáp thiên tự.



Giết!



Thần Tử Thái Thanh gào thét tung ra một chưởng tạo thành biển tinh hải, đó là thần thông cái thế, một khi bị thôn tính thì chắc chắn sẽ chỉ còn là vũng máu, cả chặng đường hắn bỏ chạy đã khiến hư không nứt lìa rồi.



Có điều, Diệp Thành là loại dị biệt, hắn cứ thế xông lên như con giao long đánh tan tinh hải, Thần Tử Thái Thanh cũng bị phản phệ hộc máu, cơ thể cũng theo đó mà nứt toác ra.


Lại bại rồi, Thần Tử Thái Thanh không thể nào chấp nhận sự thật này, bàn tay nhuốm máu chỉ điểm vào trán, sử dụng cấm thuật.



Đột nhiên, phần trán của hắn xuất hiện một đạo thần văn cổ xưa, khí thế tăng cao, thân thể nứt lìa nhanh chóng được hồi phục, tiên quang bao quanh toàn thân, khí huyết sục sôi khiến cả thiên địa rung chuyển.



Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn bước một bước đạp tan hư thiên, một chưởng bát hoang quyền dung hợp với hàng trăm bí pháp thần thông được tung ra.



Giết!



Thần Tử Thái Thanh lập tức xông lên, ngón tay với vô số triện văn lưu chuyển, đó chính là thần thông đang diễn hoá.



Rầm!



Quyền chưởng va chạm vào nhau, hư thiên phía đó nứt lìa, người đứng cách đó gần nhất lập tức chịu trận.



Lại nhìn phía gây ra động tĩnh, phía này Diệp Thành chẳng hề hấn gì, có điều Thần Tử Thái Thanh quá thảm thiết, hắn bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay đi, cơ thể vừa liền lại chưa lâu lập tức nứt lìa, xương trắng hếu lộ ra.



Ta không tin!



Thần Tử Thái Thanh điên rồi, lần này thật sự điên rồi, hắn điên cuồng thiêu đốt khí huyết đổi lại sức chiến đấu mạnh mẽ.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, khí huyết ngút trời sát phạt đến, hắn không quan tâm thắng thua, cái hắn quan tâm chính là độn giáp thiên tự trên tử kim quan của Thần Tử Thái Thanh, một khi đoạt được thì liền bỏ chạy.



Có điều, hắn vừa sát phạt tới hư thiên phía Thần Tử Thái Thanh, còn chưa kịp công kích thì đã lại trúng dịch thiên hoán địa, bị thay đổi vị ví vào đám người trong biển người.









 
Chương 2414: “Muốn xem thì xem thôi”,


Sau khi dùng bữa, các cô gái khoác tay nhau chạy ra đường lớn ồn ào của thế giới phàm trần.



Hầu hết các cô đều là lần đầu đến thế giới phàm trần, mọi thứ ở đây đều mới mẻ đối với các cô, các cô là tiên nhưng ở nơi đây lại giống như những cô gái nhỏ chưa trải sự đời.



Còn Diệp Thành thì lại đóng vai người xách túi rất tận tình, lặng lẽ đi theo sau bọn họ.

Advertisement



Nhìn bọn họ vô ưu vô lo, hắn cũng hiếm khi nở nụ cười ấm áp, nhưng hắn không được sung sướng như Diệp Tinh Thần, hắn khiến ông trời nổi giận, phải hứng chịu thiên khiển, tình duyên của hắn chắc chắn sẽ phải long đong.



Đường phố náo nhiệt vì sự xuất hiện của họ mà càng thêm sôi động.



Chủ yếu là khí chất của họ, ai cũng quần áo tung bay, không nhuốm bụi trần tựa như những bậc thần tiên, ai cũng có dung nhan vô song, dù là lưu manh đầu đường hay chủ công quý tộc thì đúng là từng đợt nối tiếp từng đợt.



Đến khi màn đêm buông xuống, các cô gái vẫn đi trên đường phố, tay cầm kẹo hồ lô.



Không biết nếu cảnh này bị ai dùng thuỷ tinh ký ức lạc ấn lại rồi gửi đến thế giới tu sĩ thì các tu sĩ đó sẽ có biểu cảm thế nào.



“Diệp Thành, chúng ta muốn xem pháo hoa”, không biết đến lúc nào các cô gái đều nhìn Diệp Thành đang đi đằng sau.

“Muốn xem thì xem thôi”, Diệp Thành nói xong thì giơ tay, tạo ra một màn pháo hoa lộng lẫy bao phủ bầu trời sao cho bọn họ cùng người dân thế giới phàm trần xem.



“Chúng ta muốn xem pháo hoa của thế giới phàm trần”, mấy cô nương cười khẽ.



“Đã hiểu”, Diệp Thành cười tươi, chậm rãi rời đi, cầm tiền của thế giới phàm trần đến khắp phố lớn ngõ nhỏ mua lại toàn bộ pháo hoa của Hoàng thành rồi chuyển đến một vùng đất trống rộng rãi.



Chẳng mấy chốc, từng chùm pháo hoa bay lên trời, nổ rộ kiêu hãnh giữa bầu trời sao bao la tựa như những bông hoa tím đỏ, như đàn bướm bay múa, như cây lửa rực rỡ, nhìn tưởng xa mà lại như trong tầm tay.



Bức tranh đẹp như mơ khiến tất cả mọi người trong Hoàng thành đều phải ngẩng đầu.


Đẹp quá! Những cô nương ấy ôm má, đôi mắt đẹp như nước nhìn đến mê li.



Đến khi pháo hoa đã hết mọi người vẫn chưa thoả mãn, ngơ ngác nhìn bầu trời sao như đang nhìn tiên nữ hạ phàm bay múa, điệu múa uyển chuyển khiến người ta quên cả thời gian.



Diệp Thành lại nở nụ cười, hắn cũng nhìn lên bầu trời sao, pháo hoa bay đầy trời giống như đời người, nhìn như lộng lẫy nhưng lại chỉ là thoáng qua, thăng hoa rất gần rồi lại kết thúc lụi tàn.



Nhìn một lúc, người hắn run lên, tim đột nhiên đau nhói, khoé miệng trào ra một tia máu.



Các cô gái thấy thế thì đều quay đầu, lo lắng nhìn Diệp Thành.



Diệp Thành cau chặt lông mày, đột nhiên hắn bước đi, bay thẳng về một hướng như một tia kinh mang khoáng thế.



Các cô cũng nhíu mày, đặt chân lên bầu trời sao bay đi giống hắn.



Wow!



Thấy họ bay vụt qua bầu trời, người của Hoàng thành đều giật mình hô lên, sau đó quỳ rạp xuống đất, trong mắt họ đó là thần tiên cao quý nên họ quỳ xuống hy vọng thần tiên có thể phù hộ cho họ bình an.



 
Chương 3640: Vạn Kiếm Triều Tông!  


Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, đòn công kích rợp trời giáng xuống mang theo sát khí lạnh thấu xương.



Ngay sau đó, hư thiên kia nứt lìa, khe hở không gian xuất hiện, một vùng thiên địa đang yên ổn bỗng hoá thành vùng đất hỗn loạn tịch diệt.



Advertisement

Những người chứng kiến cảnh này đều tim đập thình thịch, đa phần bọn họ đều tái mặt, đòn tuyệt sát mà Thái Thanh Cung bố trí thật sự quá kĩ lưỡng, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng khó tránh được cái chết.



Sự thực cũng như vậy, vùng thiên địa kia cuồn cuộn mây và sương lúc này cũng đã tản ra dần nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.



Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, Hoang Cổ Thánh Thể cả hàng trăm nghìn năm mới xuất hiện mà lại bị tiêu diệt như vậy, huyết mạch có thể sánh ngang với Đại Đế, không biết tới bao giờ mới có người tiếp theo xuất hiện.



So với bọn họ thì phía Thái Thanh Cung lại bật cười tôi đọc, đây chính là kết cục khi đụng phải Thái Thanh Cung.



Thế nhưng khi tất cả còn đang hoang mang thì đột nhiên từ cửu tiêu có tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, có lẽ vì số lượng quá lớn, nối thành một vùng khiến cả thiên địa đều vang lên âm thanh sắc lạnh khiến người ta nhìn mà sởn da gà.



Thế rồi vô thức, cho dù là tu sĩ tứ phương hay Thái Thanh Cung thì đều ngẩng đầu nhìn.



Vừa nhìn bọn họ đã thót tim, chỉ thấy trên cửu tiêu có kiếm ảnh rợp trời hoá ra, mỗi một luồng kiếm ảnh đều rực rỡ, mỗi một luồng đều mang theo sức mạnh tịch diệt, số lượng nhiều vô kể khiến người ta sởn da đầu.



Thánh...Thánh Thể?



Mọi người nhìn thấy một bóng hình, hắn đứng giữa vạn kiếm giống như một thanh tiên kiếm cái thế, thần mang chiếu rọi khắp thiên địa, giống như vạn cổ Thần Vương, hiệu lệnh thần binh rợp trời.



Không thể nào!


Đôi mắt người của Thái Thanh Cung trố ra, đồng tử cũng theo đó mà co lại, trước là tuyệt sát, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương nhưng lại không thể tiêu diệt Diệp Thành, bọn họ sao có thể tin nổi.



Có điều, bọn họ đâu biết thủ đoạn của Diệp Thành và cũng đâu hiểu về sự tồn tại của hắn.



Đúng như Tiểu Linh Oa nói, bản lĩnh bỏ trốn của Diệp Thành hơn đứt tất cả những người ở Chư Thiên Vạn Vực, cái bẫy tuyệt sát được thiết kế tỉ mỉ đủ để có thể tiêu diệt hắn, nhưng vấn đề là ngay giây phút trước khi bị công kích hắn đã bay vào hố đen không gian, đợi nguy cơ qua đi thì mới ra ngoài.



Không thể nào, không thể nào!



Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vẫn đang gào thét phẫn nộ, bọn họ đã quên đi phải tế ra kết giới bảo vệ ngay tức khắc.



Vạn Kiếm Triều Tông!









 
Chương 2415: Sao vẫn bám riết lấy họ chứ?”


Không biết qua bao lâu, Diệp Thành mới từ hư thiên đáp xuống.



Đây là một thị trấn nhỏ ở thế giới phàm trần, ban đêm yên bình tĩnh lặng, mọi thứ đều rất bình dị.



Diệp Thành dừng lại, bàn tay run run đẩy cửa phòng trong tiểu đình viện ra.

Advertisement



Trong đình viện, cánh hoa đào rải rác nhưng mỗi cánh hoa đều nhuốm máu thê lương, cực kỳ chói mắt.



Người Diệp Thành run lên, hắn bần thần nhìn chính giữa đình viện.



Ở đó, Thánh nữ Tinh Nguyệt ngã quỵ dưới đất, ôm chặt Diệp Tinh Thần, hắn đã không còn thở, không còn nhịp tim, chỉ có từng giọt máu trào ra từ khoé miệng và hơi ấm còn sót lại trên gương mặt.



Sao… Sao lại thế này?



Phía Sở Linh cũng đi theo, nhìn thấy cảnh này bọn họ đều run lên, đưa tay che miệng, nước mắt trào ra, bọn họ đã chứng kiến một mối nhân duyên đẹp nhưng cũng chứng kiến một tình yêu đầy đau khổ.



“Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt ôm chặt khuôn mặt Diệp Tinh Thần, trong nụ cười có nước mắt, nét mặt cô thê lương khiến người ta đau lòng.



“Tinh Nhi”, phía Sở Linh ngồi xuống, vén lọn tóc xoà xuống của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má xinh đẹp đau thương cho cô.



“Chàng đã nói sẽ cùng ta già đi mà”, Thánh nữ Tinh Nguyệt vẫn lặp lại câu nói đó tựa như người mất hồn, cô điên cuồng ngây ngốc, hai mắt đẫm lệ.



“Tại sao?”, cách đó không xa, Diệp Thành vẫn đứng đó như tượng, máu thấm đẫm hai nắm đấm.



Nhìn ngực Diệp Tinh Thần bị đâm thủng, đôi mắt hắn đỏ ngầu đầy tơ máu và nước mắt uất hận, hắn biết ai đã giết Diệp Tinh Thần, thần quang bảy màu lộng lẫy ở vết thương cho dù hoá thành tro hắn cũng nhớ.



Tại sao hắn lại trả tự do cho Diệp Tinh Thần? Chỉ vì tác thành cho mối nhân duyên của Diệp Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt thôi sao?




Không, không phải, đó chỉ là lý do mà mọi người đều cho là như vậy, mục đích cuối cùng của hắn là muốn bảo vệ tính mạng cho Diệp Tinh Thần.



Năm xưa đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh bị giết, tiên hoả đạo thân bị giết, thiên lôi đạo thân bị giết, tất cả đủ để giải thích một vấn đề, chỉ cần là đạo thân của hắn thì đều không thoát khỏi ma chưởng của nữ tử tóc trắng kia.



Vì vậy hắn đã tìm ra một lý do chính đáng để cắt đứt quan hệ với Diệp Tinh Thần, trả lại tự do cho hắn ta, hy vọng nữ tử áo trắng như ma kia có thể rủ lòng từ bi thương xót bỏ qua cho Diệp Tinh Thần.



Chỉ là đến giây cuối cùng, nhìn thấy cảnh tượng thảm thương kia, hắn mới buồn cười nhận ra thứ mà hắn hy vọng từ đầu đến cuối đều là tự lừa mình dối người.



“Họ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi mà”, hai mắt Diệp Thành mông lung, sát khí lạnh lẽo quét ngang bầu trời, đình viện thoáng chốc phủ đầy băng giá.



“Sao vẫn bám riết lấy họ chứ?”, Diệp Thành gào thét trong lòng, mái tóc trắng như tuyết hoá thành màu đỏ máu, máu trong cơ thể cũng biến thành màu đen với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.











 
Chương 3641: Ngươi còn kém xa!  


Có điều, bọn họ còn chưa tạo xong phòng ngự thì kiếm mang rợp trời đã tới, kết giới vừa bố trí xong đã bị đâm xuyên tan tác, nơi nào kiếm mang bay qua thì đều hoá thành huyết vụ, đến cả chân thân nguyên thần cũng khó trốn thoát, máu tươi nhuốm đỏ thiên địa, trông vô cùng choán mắt.



Đây là cảnh tượng hết sức kinh người, bóng người của Thái Thanh Cung dày đặc ngã xuống từng đám, bị một loạt đại chiêu quần công đánh đến mức người ngã ngựa đổ, tổn thất nặng nề.



Advertisement

Khốn kiếp!



Thánh Nhân của Thái Thanh Cung gằn lên phẫn nộ, bọn họ vung kiếm chỉ vào hư thiên: “Giết cho ta, giết cho ta”.



Nghe lệnh, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lập tức ngự trận, ngắm chuẩn Diệp Thành như muốn giết hắn ngay tức khắc.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã là trong đám người, Diệp Thành không nói lời nào, vung kiếm trảm ra, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ, không gian cả trăm trượng quanh đó không còn sinh vật sống.



Giết!



Lại là Thần Tử Thái Thanh, hắn có thể coi là quân sĩ tốt xông lên trước, dáng vẻ điên cuồng trông có phần biến thái, hắn không cam tâm mình thất bại, thần thông cái thế lần lượt được đánh ra, hắn không tiếc dù phải trả cái giá nào.

Cũng giống như Thần Tử Thái Thanh, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử cũng sát phạt tới từ hai hướng, trong nụ cười còn rõ vẻ tôi độc và mang theo sự hưng phấn biến thái, bọn chúng muốn trảm diệt Hoang Cổ Thánh Thể để chứng đại đạo.



Diệp Thành không quan tâm tới hai tên thần tử này, hắn một mạch sát phạt tới chỗ Thần Tử Thái Thanh, một chưởng tung ra tiêu diệt thần thông của Thần Tử sau đó lại tung thêm một chưởng khiến tên này máu me be bét.



Thấy vậy, một tên Thánh Nhân của Thái Thanh Cung nhanh chóng bấm quyết, hắn là người biết bí pháp dịch thiên hoán địa.



Nắm bắt được sức mạnh thần bí về dịch chuyển không gian nên Diệp Thành bất giác mỉm cười, đã chịu thiệt một lần và hai lần bị lừa, bọn chúng tưởng rằng lần thứ ba này có tác dụng với hắn sao? Thật coi thường hắn quá.



Trong thời gian ngắn ngủi, khí huyết Diệp Thành sục sôi, đạo tắc xung quanh bay lượn, sức mạnh huyết mạch đan xen, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ vững chãi như núi, phá tan không gian nghìn trượng.




Lúc này, Thánh Nhân mặc áo đen của Thái Thanh Cung phun ra máu, hắn dùng dịch thiên hoán địa với Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại dùng bí pháp, thánh thể nặng tựa núi non, với đạo hành của hắn thì cũng không dịch chuyển được.



Đợi lát nữa ta xử lý ngươi!







Diệp Thành mắng chửi, hắn cứ thế bay về phía Thần Tử Thái Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào độn giáp thiên tự.



Thần Tử Thái Thanh rít lên, hắn ngưng tụ thân thể, đứng dậy chiến tiếp, một chưởng đánh tan hư thiên.



Ngươi còn kém xa!









 
Chương 2416: Hắn hận mình, cũng hận trời cao.  


Tinh Nhi!



Phía Sở Linh vội tiến lên, thi triển bí thuật hy vọng có thể giữ lại sự sống cho Thánh nữ Tinh Nguyệt.



Nhưng dù họ cố gắng thế nào cũng không ngăn được chân nguyên và linh hồn đang không ngừng tiêu tán của Thánh nữ Tinh Nguyệt.

Advertisement



Diệp Thành vẫn không nhúc nhích, hắn không ra tay ngăn cản, cũng không dùng bí thuật nào để cứu Thánh nữ Tinh Nguyệt.



Có lẽ vào khoảnh khắc Diệp Tinh Thần nhắm mắt xuôi tay thì Thánh nữ Tinh Nguyệt đã không còn khát vọng sống nữa, một khi con người đã không còn muốn sống thì dù thần thông có nghịch thiên đến đâu cũng vô dụng.



Có lẽ đây mới là chốn quay về tốt nhất của cô ấy, ít nhất có thể đồng hành cùng đạo thân Tinh Thần trên con đường đến hoàng tuyền.



Thánh nữ Tinh Nguyệt cũng tiêu tán ngay trước mắt mọi người, hoá thành làn sương mù tan biến giữa đất trời.



Các cô gái im lặng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt buồn bã.



Diệp Thành mặt không cảm xúc, lặng lẽ xoay người bước lên hư thiên như một đạo kim mang khoáng thế, bay về Hằng Nhạc Tông.



Màn đêm tĩnh lặng.



Các cô gái lần lướt bước đi, Sở Linh đóng cửa đình viện, lại thêm một chiếc khoá đồng cũ kỹ để khoá lại sự thê lương nơi đây.



Đôi phu thê mới thành thân hạnh phúc vốn nên ở bên nhau mãi mãi, nhưng lại một bị giết, một vì tình mà tự tử ngay đêm tân hôn, một mối nhân duyên buồn khổ, một đoạn tình duyên day dứt.



Màn đêm vô cùng tĩnh lặng, Diệp Thành bay trên hư thiên, tầm mắt bị dòng lệ nóng hổi làm cho trở nên mông lung.



Lão Đại!




Trong bóng tối, bên tai hắn như vang lên tiếng gọi này, đó là đạo thân Tinh Thần, tên là Diệp Tinh Thần.



Diệp Thành nở nụ cười thê lương, phẫn hận.



Hắn nghìn tính vạn tính, thống nhất được Đại Sở, chinh phục được thiên hạ, được người đời tôn thờ như đế vương nhưng lại không bảo vệ được người mình quan tâm.



Hắn hận mình, cũng hận trời cao.



Có lẽ đây là những gì Thái Hư Cổ Long nói, kẻ chống lại trời có số thiên sát cô tinh, phải nhìn từng người mình quan tâm ra đi trong thiên khiển không ngừng nghỉ.



Không biết qua bao lâu hắn mới đáp xuống từ hư thiên.



Thấy Diệp Thành về, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều cung kính hành lễ.



Diệp Thành không nói lời nào, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ, ai hiểu hắn đều biết hắn càng tỏ ra bình tĩnh lại càng đáng sợ, dù biết Diệp Thành đã đi rất xa nhưng họ vẫn rùng mình.



 
Chương 3642: Nằm mơ đi!  


Chí Tôn Thần Tử và Thần Tử Phiếu Miểu đã đến chặn đứng lối đi, hai đạo chưởng ấn lần lượt đánh tới.



Nằm mơ đi!



Advertisement

Diệp Thành hắng giọng, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né người qua, sát phạt tới trước Thần Tử Phiếu Miểu, hắn tung ra một chưởng sau đó lập tức quay người, một chân lại khiến Chí Tôn Thần Tử bị đạp bay đi.



Giết!



Cả hai người đột nhiên sát phạt quay lại, vả lại người nào người nấy mặt mày tôi độc, bọn họ là Chuẩn Thánh thành danh đã lâu, chính là Thần Tử của phái lớn, cả hai liên thủ lại bị đánh lui, sự cao ngạo khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được sự thật này.



Diệp Thành lại bị hai tên này chặn đường, hắn không nói gì lập tức khai chiến với tư thế mạnh nhất để đáp trả lại.



Thấy cả ba người khai chiến, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vây lại chặn đường, tên nào tên nấy tính toán kĩ lưỡng, muốn đánh thì các ngươi cứ đánh đi, đợi hai bên tổn thất nặng nề thì ra tay cũng không muộn.



Thế nhưng lại có một tên không biết an phận, hét lên kinh thiên động địa.

Tên đó không cần nói cũng biết chính là Thần Tử Thái Thanh, nếu nói về tên này thì thật sự có nghị lực, bị đánh hết lần này tới lần khác mà vẫn không phục, còn bị đánh tới mức tàn phế một nửa người rồi nhưng vẫn muốn chạy tới kiếm chuyện.



Thấy sự xuất hiện của hắn, Diệp Thành chỉ có thể nói là không quan tâm, hắn đánh với hai hay ba tên thì cũng chẳng có gì khác nhau, Hoang Cổ Thánh Thể là cùng cấp vô địch, có thêm ba tên nữa thì lão tử đây vẫn đánh cho các ngươi khóc thét.



Giết!



Cả ba tên xông lên, lúc này chúng đâu còn quan tâm tới thể diện làm gì, thắng mới là tất cả, chúng lần lượt mở ra dị tượng, Chí Tôn Thần Tử dựa vào cổ thành với đại khí dồi dào, Phiếu Miểu Thần Tử đầu lơ lửng vân hải, Thần Tử Thái Thanh chân bước trên tinh hà, đều là dị tượng mạnh mẽ khiến hư thiên loé sáng, thiên khung bị trấn áp đến mức rung chuyển.



Diệp Thành vẫn mạnh mẽ vô song, hắn mở ra hỗn độn giới trấn áp khiến dị tượng của ba tên kia nứt lìa.




Dị tượng bị phá, đạo tắc bị áp chế, cả ba người sao có thể cam tâm, tên nào tên nấy ngự động thần thông mạnh mẽ, tất cả đều là bí pháp của các phái, uy lực khủng khiếp, mang theo sức tịch diệt lạnh băng.



Diệp Thành cũng không phải hạng vừa, chân bước trên thất tinh làm xáo động cửu thiên, thái hư thần hành xuất thần nhập hoá, tay duy trì vô số thần thông, lòng bàn tay có vì sao diễn hoá, ra tay là bí pháp cái thế.



Trận đại chiến nổ ra kinh thiên động địa.



Một Thần Tử Thái Thanh, một Thần Tử Phiếu Miểu, một Chí Tôn Thành Thần Tử, ngoài ra còn thêm một Hoang Cổ Thánh Thể, bốn người có khả năng chiến đấu tiêu diệt cả Thánh Nhân, đấu đến mức bùng nổ.



Thiên khung xuất hiện cảnh tượng kinh người, trong mớ hỗn loạn, bốn người hoá thành thần long choán mắt, một con vàng kim, một con tím, một con bạc, một con đỏ gạch, đó đều là sự đối kháng về đạo.



Đây chính là hiện tượng ngàn năm mới gặp, Hoang Cổ Thánh Thể một đấu ba vẫn chiếm ưu thế.









 
Chương 2417: “Nói, rốt cuộc các ngươi là ai?”


Ầm!



Nơi sâu trong Hằng Nhạc Tông truyền tới tiếng động lớn, cánh cổng đá của một Địa Cung bị hắn chém mở.



Advertisement

“Thánh chủ, người…”, trưởng lão canh giữ Địa Cung giật mình, ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành.



“Tất cả mọi người ra ngoài đi, không có lệnh của ta, không ai được vào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.



Nói rồi Diệp Thành đi tới tế đàn chính giữa Địa Cung, trên tế đàn khắc rất nhiều phù văn cổ, đó là phong ấn pháp trận cổ, người áo tím đang bị phong ấn bên trên.



Các trưởng lão phía sau gãi đầu, không biết Diệp Thành muốn làm gì nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tất cả đều ra khỏi Địa Cung.



Ở đây, Diệp Thành điểm một chỉ vào đầu mày của người áo tím.



Người áo tím run lên, đôi mắt đang nhắm chặt chợt mở ra, một bên mắt hỗn độn, một bên thì trống rỗng không có nhãn cầu, hình dạng rất kỳ quái, nếu tiểu tu sĩ chưa trải sự đời nào mà nhìn thấy chắc chắn sẽ hết hồn.

“Huyết tiếp hạn giới!”, người áo tím tỉnh táo lại đột nhiên nheo mắt.



“Sao có thể?”, người áo tím nhìn chằm chằm Diệp Thành, lẩm bẩm tự nói: “Không ngờ lại có thể nhìn thấy huyết tiếp hạn giới lần thứ hai”.



“Rốt cuộc các ngươi là ai?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu bình tĩnh đến lạ.



“Loài kiến hôi như các ngươi mà cũng xứng được biết?”, người áo tím cười nhạo báng, nụ cười của hắn ta cực kỳ u ám.



“Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, Diệp Thành chầm chậm bước lên tế đàn, một tay đặt lên đầu người áo tím.




Sau đó hắn sử dụng bí thuật sưu hồn, uy lực của sưu hồn rất mạnh, hung hăng xấm chiếm thần hải của người áo tím.



Hự…



Vẻ mặt người áo tím đang dữ tợn u ám chợt trở nên đau đớn không chịu nổi, hắn ta liên tục kêu rên, khuôn mặt nhăn nhó, đầu đau như muốn nổ tung khiến người hắn ta cũng phải nứt ra.



“Nói, rốt cuộc các ngươi là ai?”, vẻ mặt Diệp Thành bình tĩnh, hắn lại hỏi lần nữa, sát khí không kiềm chế được bắt đầu lan ra.



“Ngươi đoán xem?”, tuy vẻ mặt người áo tím đau đớn nhưng lại cười dữ tợn, tựa như biết mình không sống được nên mới đâm lao theo lao. Ngươi muốn biết, ta cứ không cho ngươi biết đấy, ngươi làm gì được ta, giết ta ư? Cứ việc! Cho dù giết ta thì ngươi cũng chẳng được gì.



Diệp Thành không nhiều lời thừa thãi, sức mạnh sưu hồn cường hãn tiến vào thần hải của người áo tím, muốn cưỡng ép sưu hồn.



Ù!

Thần hải của người áo tím rung lên, tiếng ong ong không ngớt, vẻ mặt hắn ta càng thêm đau đớn, vì Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn đã phạm đến cấm chế trên linh hồn của hắn ta khiến linh hồn của hắn ta đang trên bờ vực sụp đổ, không chỉ linh hồn bên bờ vực sụp đổ mà cơ thể hắn ta cũng đang bên bờ vực suy sụp.



 
Chương 3643: Ta đã nói đừng đụng đến ta rồi!  


Tu sĩ tứ phương lại chép miệng, nhìn mà hoa mắt, “Hoang Cổ Thánh Thể, cùng cấp vô địch quả không phải hạng vừa, đó mới chính là kẻ hung hãn tuyệt thế thực thụ, có thể sánh ngang đại đế”.



“Một đấu ba mà vẫn chiếm ưu thế, không biết Hoang Cổ Thánh Thể và Thần Nữ Dao Trì ai mạnh ai yếu?”



Advertisement

“Đông Thần Dao Trì?”



“Ngoài cô ta ra thì ở Huyền Hoang Đại Lục này ai dám dùng tới xưng hiệu này?”



“Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, bốn người đáng tự hào và xuất sắc nhất ở Huyền Hoang Đại Lục, Diệp Thành đủ tư cách sóng vai cùng bọn họ”, có lão tu sĩ vuốt râu, “thời đại này được định sẵn là thời đại thịnh vượng, cuộc tranh hùng còn khốc liệt hơn trong tưởng tượng”.







Trong tiếng bàn tán xôn xao, ba bóng hình lần lượt phun ra máu ngã nhào giữa hư không.



Rõ ràng đó chính là Thần Tử Thái Thanh, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử, bọn họ lúc này đã trở thành người đẫm máu khiến đại địa xuất hiện ba cái hố lớn và đã không còn ra hình người nữa, cả ba liên thủ nhưng cuối cùng lại thất bại.



Lại nhìn lên thiên tiêu, chỉ còn lại một mình Diệp Thành đứng đó sừng sững như chiến thần, ngạo nghễ giữa đất trời.




A....!



Tiếng gào thét phẫn nộ vang vọng khắp chư thiên, đó là phía Thần Tử Thái Thanh, bọn chúng nằm trong hõm sâu, đôi mắt đỏ ngầu, chúng không cam tâm, muốn đứng dậy chiến tiếp nhưng lực bất tòng tâm.



Bại rồi, cả ba hợp lực vẫn là bại, những kẻ cao ngạo như chúng không thể chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này, sự thất bại của ngày hôm nay được định sẵn cuối đời chúng không thể nào đạt được tới đỉnh phong cao nhất trên con đường tu đạo.



Ta đã nói đừng đụng đến ta rồi!


Diệp Thành liếc nhìn xuống phía dưới sau đó di chuyển, vì sát trận tuyệt sát hư thiên của Thái Thanh Cung đã đánh tới, choán lấp khắp thiên địa, trận dung khổng lồ, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương.



Thế nhưng mặc dù đòn công kích của Thái Thanh Cung mạnh nhưng lại không thể đánh trúng Diệp Thành, ngược lại còn khiến hư thiên nứt lìa, một vùng thiên địa đang yên ổn mà bỗng chốc trở nên hỗn loạn.



Khốn kiếp!



Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đi trước tiền trạm, sát phạt tới từ tứ phương sau đó là cấp bậc Chuẩn Thánh và cấp bậc cảnh giới Hoàng nhiều vô số, bóng người đông như nêm nhấn chìm cả thiên địa như muốn thôn tính tiêu diệt Diệp Thành.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng bỏ trốn, tung ra một chưởng mở đường máu, tung hoành rong biển người như chốn không người, chỉ cần có kẻ nào chặn đường đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ thương không.



Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, đó chính là Thánh Nhân mặc áo đen biết dịch thiên hoán địa của Thái Thanh Cung.



Đó là một nhân tài, nếu đem về nghiên cứu kĩ thì nói không chừng còn có thể moi thêm bí pháp của tông môn nào khác, giống như thần thông dịch thiên hoán địa nghịch thiên, hắn thực sự rất thích.









 
Chương 2418: “Thiên khiển của ta cuối cùng vẫn liên luỵ đến hắn”


Diệp Thành!



Một tiếng hô vang lên, Thái Hư Cổ Long bay vào như một đạo thần quang, làm gián đoạn Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn.



Advertisement

Tử Huyên cũng tới, hơi cau mày nhìn người áo tím, thấy hắn ta không có gì đáng ngại về tính mạng thì mới nhìn Diệp Thành.



Vừa nhìn, đôi mắt đẹp của cô đã nheo lại, dường như cũng nhìn ra Diệp Thành đang ở trạng thái huyết tiếp hạn giới, cô rất ngạc nhiên cũng rất sửng sốt, Hoang Cổ Thánh Thể mà lại có thể mở được huyết tiếp hạn giới lần thứ hai, điều này thật khó tin.



“Ngươi làm gì vậy?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chòng chọc Diệp Thành, trong mắt còn có ý tứ sâu xa.



“Không làm gì cả”, Diệp Thành hờ hững đáp, không buồn không vui, vẻ mặt không cảm xúc khiến Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long đều cau mày, họ hiểu Diệp Thành, nhìn hắn bình tĩnh không chút dao động nhưng thực chất lại đang trong cơn thịnh nộ, Diệp Thành của lúc này có thể sẽ bùng nổ ngay lập tức trong một giây tới.



“Tới đây! Giết ta đi!”, Diệp Thành không làm gì nhưng người áo tím lại gào thét, vẻ mặt hung ác, nụ cười dữ tợn giống như ác ma biến thái điên cuồng.



Keng!

Diệp Thành lập tức tế ra sát kiếm, một lần nữa lao lên tế đàn, định một kiếm chém bay đầu người áo tím nhưng cũng may Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phản ứng nhanh, chỉ chậm một tích tắc thôi là người áo tím sẽ bị giết chết.



“Ngươi dám giết ta không? Ngươi không dám giết ta”, thấy Diệp Thành bị ngăn lại, người áo tím để lộ hàm răng trắng u ám, cười một cách ngông cuồng.



“Ồn ào!”, Thái Hư Cổ Long hừ lạnh, một chưởng đánh hộc máu mồm người áo tím.



“Ra ngoài với ta!”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn người áo tím đang hộc máu rồi cưỡng ép kéo Diệp Thành ra khỏi Địa Cung.



Sau đó Tử Huyên hít sâu một hơi rồi cũng đi theo ra ngoài, trước khi ra khỏi Địa Cung cô lại phong ấn Địa Cung lần nữa.



Sau khi họ đi, người áo tím đang miệng đầy máu nhưng khoé miệng lại nhếch lên nụ cười nham hiểm quái dị: “Loài người ngu xuẩn, ta nên cảm ơn các ngươi mới đúng”.



Ngay lập tức, trên người hắn ta tuôn ra một làn sương màu đen cuốn theo cả sấm sét, từng chút từng chút ăn mòn phong ấn trên tế đàn.



Thì ra là vì Diệp Thành cưỡng ép sưu hồn đã chạm đến cấm chế trên linh hồn của hắn ta, kích phát một sức mạnh thần bí, cũng chính sức mạnh thần bí ấy đang ăn mòn phong ấn trên tế đàn.



Vì vậy việc phong ấn bị phá vỡ chỉ còn là vấn đề thời gian, đây có lẽ là điều mấy người phía Diệp Thành không ngờ tới.



Bên ngoài, Diệp Thành bị Thái Hư Cổ Long kéo lên một đỉnh núi, Tử Huyên cũng đi theo phía sau.



“Người đã chết rồi, ngươi hãy nén bi thương”, Thái Hư Cổ Long không truy hỏi tại sao Diệp Thành lại cưỡng ép sưu hồn người áo tím mà chỉ nói câu này, dường như hắn ta cũng biết chuyện đạo thân Tinh Thần và Thánh nữ Tinh Nguyệt đã chết.











 
Chương 3644: Chặn hắn lại!  


Hiện giờ Thánh Nhân áo đen kia là người dẫn đường, khó lắm mới bắt được một người, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.



Thế rồi chín Thánh Nhân xông đến, hợp sức ngự động một cái gương đồng, đó là một thánh vương binh, uy lực mạnh mẽ, vừa được tế ra liền khiến cửu tiêu chấn động.



Advertisement

Diệp Thành không nói gì, hắn cũng không dám khinh xuất đối đầu, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua đòn tuyệt sát chí mạng.



Chín Thánh Nhân suýt chút nữa ói ra máu, đòn công kích của bọn họ chính là đòn tuyệt sát ngắm chuẩn Diệp Thành, tên này lại như con chuột, len lỏi khắp trời, có đánh thế nào cũng không trúng.



Cũng giống với bọn họ, những tu sĩ mạnh cấp Thánh Nhân khác của Thái Thanh Cung cũng vô cùng phẫn nộ, cứ thế phun ra máu.



Người đông cũng có cái hại, chớp mắt đã để biến mất, chúng khó lắm mới đuổi kịp, còn chưa kịp chiến đã lại bỏ chạy, vả lại còn chạy rất nhanh.



Hiện giờ cả thiên địa chỉ có cảnh tượng này là dị thường, trong đám người đen kịt, Diệp Thành giống như một đạo lưu quang xuyên qua chỗ này đến chỗ khác, giống như đang xe chỉ luồn kim vậy.



Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, Hoang Cổ Thánh Thể với khả năng chiến đấu bá đạo, tốc độ này cũng vô cùng cái thế, gần hai trăm nghìn người không thể nắm bắt được vị trí của hắn.

Chạy đi đâu?



Khi tu sĩ tứ phương tặc lưỡi thì ở một vùng trong thiên địa vang lên tiếng gằn giọng của Diệp Thành.



Hắn sát phạt đến vô cùng hung hãn, cuối cùng sát phạt đến vị trí cách Thánh Nhân áo đen không xa, đôi mắt như ngọn lửa rực cháy loé lên tiên mang, cứ thế nhìn chằm chằm vào Thánh Nhân áo đen, khoá chặt mục tiêu.



Thấy vậy, Thánh Nhân áo đen cau mày, đôi mắt nheo lại, hắn rất cảnh giác, lão ta biết mục tiêu của Diệp Thành chính là mình, nếu không thì người của Thái Thanh Cung đông như vậy sao lại đuổi theo hắn.



Đã biết mục đích của Diệp Thành thì sao lão ta dám dừng chân, do vậy mới nhanh chóng bỏ trốn, nơi nào đông thì len lỏi vào nơi đó.




Mặc dù cảnh giới của lão ta cao hơn Diệp Thành nhưng khả năng chiến đấu còn kém xa, một khi bị đuổi kịp thì kết cục sẽ chẳng ra sao, cũng vì lo lắng như vậy nên nào dám chiến đấu trực diện với Diệp Thành, chỉ còn nước bỏ trốn.



Đứng lại!



Diệp Thành đứng giữa hư thiên, đuổi theo.



Chặn hắn lại!



Thánh Nhân áo đen phẫn nộ, chỉ quan tâm tới việc bỏ trốn, liên tục xông về phía những người khác.



Mệnh lệnh của Thánh Nhân không ai dám phản kháng, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lần lượt xông tới, người tung chưởng ấn, người tung quyền ảnh, người dùng pháp khí, người dùng sát trận, ngưng tụ thành cả biển lớn sục sôi.









 
Chương 2419: “Ngươi trốn nổi không?”


Không biết mất bao lâu, Diệp Thành mới lặng lẽ quay người, hắn về Ngọc Nữ Phong, bước chân lên đỉnh núi giống như pho tượng đá đứng đó sừng sững, mặc cho từng cơn gió lạnh buốt thổi tới phía mình.



Phía Sở Linh thấy vậy thì không tiến lên trước nữa, bọn họ chỉ biết thở dài bất lực.



Chuyện thành thân của Thánh nữ Tinh Nguyệt và Diệp Tinh Thần chỉ có vài người biết còn sự ra đi của bọn họ không để bị đồn ra ngoài, trước là vì mọi người không muốn làm to chuyện, sau là vì không muốn để người khác lại đem chuyện này đồn đại thêm.

Advertisement



Hằng Nhạc về đêm vô cùng yên tĩnh, chốn tiên cảnh trông có vẻ rực rỡ nhưng bầu không khí lại có phần ngột ngạt.



Trong màn đêm đen, Hằng Nhạc Tông trở nên u tịch, không có lấy âm thanh nào vang vọng.



Tất cả mọi người đều ngủ say không hề nhận ra có một tia u quang màu tím đang bay ra khỏi địa cung, tia thần mang màu tím này bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông, và nếu nhìn kĩ thì đó chính là kẻ mặc y phục tím kia.



Hắn ta đã ra được bên ngoài, không hề làm kinh động đến bất cứ ai, mọi thứ vẫn như ban đầu, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.



Mãi cho tới khi sự việc trôi đi rất lâu rồi mới có tiếng gọi vang vọng khắp Hằng Nhạc, “tên đó bỏ trốn rồi, hắn bỏ trốn rồi”.



Đột nhiên, cả Hằng Nhạc Tông như bùng nổ, các trưởng lão lần lượt có hành động, từng bóng người bay ra khỏi Hằng Nhạc Tông.



Không chỉ mình Hằng Nhạc Tông mà cả Nam Sở đều kinh động, điều động đội quân tu sĩ cả hàng chục triệu người, lấy Hằng Nhạc Tông làm trung tâm, đội quân tu sĩ phân thành bốn hướng đi tìm kiếm.



“Lũ sâu kiến ti tiện”, kẻ mặc y phục tím bay ra khỏi Nam Thiên Môn và quay đầu nhìn lại Nam Sở náo nhiệt, trong nụ cười tôi độc còn mang theo vẻ mặt hung tàn, “đợi đấy cho bản tôn, đợi ta quay lại thì các ngươi đều phải chết”.



Nói rồi hắn như một tia u quang đen ngòm vẽ ra một đường trên hư không, không biết hắn đi về đâu, chỉ biết càng xa Nam Sở càng tốt, đợi tới khi thương thế hồi phục hắn sẽ sát phạt quay lại rửa mối nhục ngày hôm nay.



Ừm?



Hắn bước chân vào hư không của một rặng núi và bị một bóng hình cản đường.




Người đó có thể hồn cao lớn, thân hình vững chãi, mái tóc màu đỏ máu, đôi mắt xa xăm như bầu trời sao mênh mông vô tận, đặc biệt là khí thế của người này khiến thiên địa cũng phải run sợ, cả hư thiên bị trấn áp vang lên tiếng nổ không ngớt.



Nếu nhìn kĩ thì hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?



Kẻ mặc y phục tím đứng đó, nheo mắt nhìn Diệp Thành ở phía đối diện, Diệp Thành như thể không phải truy đuổi từ phía sau mà đã đứng sẵn ở đây đợi hắn, cảnh tượng này trông có phần dị thường.



“Ngươi trốn nổi không?”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, giọng nói đầy lạnh lùng mà uy nghiêm, hắn sải bước từng bước, mỗi một bước chân đặt xuống đều khiến hư thiên rung chuyển như không thể chịu đựng nổi áp lực từ Diệp Thành.



“Chỉ dựa vào ngươi?”, kẻ mặc y phục tím cười tôi độc, hắn bước ra sau đó chỉ ra nhất chỉ thần mang về phía trán Diệp Thành.



Diệp Thành dịch chuyển bước chân, thân hình như ma quỷ, hắn dễ dàng né qua được nhất chỉ kia, trong chốc lát đã có thể sát phạt tới trước mặt kẻ mặc y phục tím.



Tên này mặt mày biến sắc nhanh chóng lùi về sau.



Diệp Thành càng tăng nhanh tốc độ hơn, bát hoang chưởng hợp thành một đạo, từng chưởng đánh tới tấp khiến kẻ mặc y phục tím máu me nhơ nhuốc.



 
Chương 3645: Ta liều mạng với ngươi!  


Thấy tiếng dè bỉu chê bôi của tu sĩ tứ phương, Thánh Nhân áo đen kia cứ thế ngó lơ, không dám đại chiến, hắn bị Diệp Thành doạ sợ chết khiếp, chỉ sợ mất luôn cái mạng.



Lại nhìn về phía sau, từng đám người của Thái Thanh Cung xông lên nhưng đều lần lượt hoá thành huyết vụ, có không ít Thánh Nhân bị trảm diệt, không một ai có thể ngăn lại bộ pháp của Thánh Thể.



Advertisement

Thánh Nhân áo đen sợ rồi, lại lùi về sau, mỗi một bước lùi đều đẩy người bên cạnh lên.



Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, hắn không nói thêm lời nào mà vung tay đánh vào hư thiên.



Có điều hắn đã đánh giá thấp Thánh Nhân áo đen kia, lão ta sử dụng bí thuật nghịch thiên dịch thiên hoán địa để đổi vị trí với một Chuẩn Thánh của Thái Thanh Cung, nhanh chóng né qua được một chưởng của hắn.



Mặc dù Thánh Nhân áo đen đã né qua nhưng Chuẩn Thánh bị lão ta dịch chuyển vị trí lại nhận lấy kết cục thảm hại, hắn không biết vì sao lại trúng chưởng của Diệp Thành, cơ thể bùng nổ, nguyên thần cũng khó tránh khỏi bị tịch diệt.



Được lắm!



Diệp Thành mắng chửi, hắn điên cuồng thấy rõ, liên tiếp sử dụng Thúc Địa Thành Thốn đuổi theo, tung chưởng rợp trời.

Thánh Nhân áo đen kia cũng chẳng phải hạng vừa, vẫn là dịch thiên hoán địa, né qua đòn tuyệt sát của Diệp Thành, cứ thế trốn đi thật xa, vả lại còn không ngừng thay đổi vị trí trong không gian, chạy rất nhanh.



Hừ!



Diệp Thành tức tối, hắn dốc sức sát phạt tới, tỏ ra như thể không bắt được tên này thì chẳng khác gì cùng họ với lão.



Thế rồi cả vùng thiên địa vì hai người bỏ trốn và đuổi theo này mà trở nên náo nhiệt.



Tốc độ của Diệp Thành tuyệt thế vô song, bản lĩnh bỏ trốn của Thánh Nhân áo đen kia cũng vô địch thiên hạ, cả hai người len lỏi qua từng đám người đen kịt khiến tứ phương hoa mắt.




Điều khiến tu sĩ của Thái Thanh Cung phẫn nộ đó là tên Thánh Nhân áo đen kia thật sự mặt dày, vì để bỏ trốn mà nhiều lần dịch chuyển không gian, hết người này đến người kia của Thái Thanh Cung bị thay thế vào vị trí của lão, trong đó không thiếu Thánh Nhân liên tiếp hứng chịu từng đòn đánh liên tiếp của Diệp Thành.



Tiếng mắng chửi vang lên, tất cả đều xuất phát từ kẻ mạnh của Thái Thanh Cung, chỉ vì Thánh Nhân áo đen kia quá đê tiện, không ít người vì lão mà chịu thiệt, nhất thời nảy sinh ý dịnh muốn xông lên giúp đỡ Diệp Thành đánh giết tên này, một khi đuổi kịp thì cứ thế đạp đến chết.



Cứu ta!



Thánh Nhân áo đen điên cuồng thi triển dịch thiên hoán địa, khí huyết giảm sút, hắn đã không thể trụ lâu hơn được.



Đi nổi không?



Diệp Thành sát phạt đến, khi Thánh Nhân áo đen định thi triển dịch thiên hoán địa đuổi theo thì hắn đã vung ra chưởng đao chém đến mức khiến tên này nửa quỳ giữa hư không, máu tươi bắn vọt.









 
Chương 2420: Ép ta!  


Giết cho ta!



Kẻ mặc y phục tím gằn lên phẫn nộ, phần trán có sát kiếm màu đỏ máu bay ra.



Diệp Thành không né tránh, hắn phất tay kẹp chặt thanh sát kiếm đó rồi lật tay đánh ra một chưởng khiến tên kia bị trấn áp xuống khỏi hư thiên.

Advertisement



Huyết tiếp hạn giới quả nhiên bá đạo!



Trên đại địa, kẻ mặc hắc bào lảo đảo đứng dậy, máu me nhơ nhuốc, hắn như biết được trạng thái này của Diệp Thành bá đạo và đáng sợ tới mức nào.



Dịch thiên hoán địa!



Ngay sau đó, hắn thi triển bí thuật, biết không phải là đối thủ của Diệp Thành nên hắn không định dây dưa với Diệp Thành lâu hơn, muốn dùng tới bí thuật nghịch thiên này để chuồn đi!



Vù!



Không gian rung chuyển, hắn và ngọn núi ở diện thay đổi vị trí cho nhau.



Thế nhưng tốc độ của Diệp Thành lại nhanh hơn, Thúc Địa Thành Thốn nhanh như gió, trong chốt lát đã sát phạt tới phía sau tên này, nhất chỉ thần mang đâm xuyên thân thể của kẻ mặc y phục tím.


Chết đi!



Kẻ mặc y phục tím lập tức quay người, ánh mắt bắn ra một tia sét, hắn định trảm diệt chân thân linh hồn của Diệp Thành.



Diệp Thành giơ tay, một chưởng đánh tan tia sét kia, tiện tay hắn lôi luôn cả kẻ mặc y phục tím xuống khỏi hư thiên, sau đó nhanh chóng tung ra cả trăm chưởng khiến tên kia đang ngã nhào khi đáp đất đã thành một vũng máu thịt nhơ bẩn.



Có điều, vũng máu thịt đó lại nhúc nhích, nó lại lần nữa hình thành nên hình người, hoá thành kẻ mặc y phục tím với vẻ mặt tôi độc.



Ép ta!



Kẻ mặc y phục tím gằn lên phẫn nộ, hắn giống như một đạo thần mang màu đen cứ thế xuyên vào bầu trời, tiếp đó, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn, còn con mắt hỗn độn kia của hắn cũng nứt toạc ngay khi ấn quyết được dùng đến.




Vù!



Trong lúc này, thiên địa rung chuyển, hư thiên với sấm sét xoẹt qua, có hai bàn tay khổng lồ xuất hiện, giữa các ngón tay còn có đường vân màu đen cổ xưa đánh về phía Diệp Thành.



Trước kia khi hắn và Thánh Tử Thần Triều quyết chiến cũng có bàn tay khổng lồ thế này muốn tóm lấy hắn, bây giờ xem ra kẻ đánh muốn đánh lén hắn hôm đó chính là tên này.







Chết đi!



Kẻ mặc y phục tím mặt mày méo xệch tôi độc, xung quanh cơ thể đều đang sục sôi máu như thể hắn ta đang chuẩn bị thi triển bí thuật khiến hắn phải tiêu hao không ít sức lực vậy.



Diệp Thành di chuyển, hai tay giơ lên, huyễn hoá thành hai bàn tay khổng lồ cũng phải to chừng vài trăm trượng, trong đó dung hợp sức mạnh huyết mạch và đạo tắc của hắn, khiến bàn tay khổng lồ màu đen đang vươn tới lập tức tan biến.



Phụt!











 
Chương 3646: Đuổi theo!  


Thánh Nhân áo đen quỳ xuống, bị Diệp Thành dùng bí pháp phong ấn trong đại đỉnh.



Bao vây lấy hắn!



Advertisement

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung xông lên, cho dù nhân phẩm của Thánh Nhân áo đen chẳng ra sao nhưng dù gì cũng là trưởng lão của Thái Thanh Cung, nếu như bị bắt đi thì lần này bọn họ quay về không tránh được bị trách tội.



Điều quan trọng nhất là Diệp Thành chính là kẻ mà Thái Thanh Cung truy đuổi, nếu như để hắn bỏ tốn thì Thái Thanh Cung còn đâu thể diện, gần hai trăm tu sĩ của Thái Thanh Cung không bắt nổi Chuẩn Thánh, đây mới là điều đáng xấu hổ.



Cút!



Diệp Thành đại khai sát giới, một tay cầm Bá Long Đao, một tay còn lại cầm kiếm Xích Tiêu, cả chặng đường không ngừng làm loạn, hắn mở ra đường máu xông lên.



Sau khi xông ra khỏi vòng vây, tên này bỏ chạy cực nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.



Đuổi theo!




Tu sĩ Thái Thanh Cung phẫn nộ lao lên truy lùng, kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời khiến cả thiên địa nứt lìa.



Lại nhìn tu sĩ tứ phương, bọn họ không đuổi theo xem nữa vì bọn họ biết Thái Thanh Cung không đuổi kịp Diệp Thành, bọn họ đã từng thấy bản lĩnh bỏ trốn của hắn, người thường không thể đuổi theo hắn được. Đọc tiếp tại truyenfull nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.



Sự thực chứng minh Thái Thanh Cung quả thực không đuổi kịp Diệp Thành.



Hoặc có thể nói đuổi mãi đuổi mãi cũng không thấy bóng Diệp Thành đâu, như thể hắn bốc hơi khỏi nhân gian rồi.




Khốn kiếp!



Tiếng gằn phẫn nộ vang lên khắp không gian, quá nhiều Thánh Nhân của Thái Thanh Cung phun ra máu, không chỉ vì bị thương mà còn vì quá phẫn nộ, trận thế lớn như vậy không những không bắt được Diệp Thành mà ngược lại còn để hắn bắt đi một Thánh Nhân.







Diệp Thành chạy đi, trốn vào hố đen không gian nhờ vào sự giúp đỡ của Tiên Luân Thiên Đạo, một lúc lâu sau mới hắn ra khỏi hố đen.



Tâm trạng của hắn rất tốt, trên đường đi còn ngâm nga điệu nhạc, miệng cười ngoác ra không khép lại được.



Chuyến đi này hắn thu hoạch được rất nhiều, có được một độn giáp thiên tự, bắt được một Thánh Nhân thông hiểu Dịch Thiên Hoán Địa của Thái Thanh Cung, ngoài ra, túi đựng đồ của ba tên thần tử cũng đã bị hắn lấy mất.



Không biết bao lâu sau hắn mới bước lên hư thiên, thấy cổ thành nào cũng đi vào xem, đáng tiếc là không tìm được người chuyển kiếp của Đại Sở, nhưng lại gặp không ít kẻ mạnh của Thái Thanh Cung.



 
Chương 2421: “Ngươi cố ý giúp ta giải phong cấm?”  


Chiến mâu gãy rời, kẻ mặc y phục tím bị một khóm vân hà bảy màu cuộn chặn.



Diệp Thành tỏ vẻ ngỡ ngàng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn vào một hướng trong hư thiên.



Advertisement

Ở đó có thần hà bảy màu bao quanh, hoá thành một bóng người phong hoa tuyệt đại, y phục màu trắng, mái tóc màu trắng, tay cầm thần kiếm bảy màu, thần kiếm còn vang lên từng âm thanh vút vút khiến thiên địa chấn động.



“Ta đợi cô lâu rồi”, nữ tử tóc bạc hiện thân, Diệp Thành tỏ vẻ không hề kinh động, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng, đôi mắt mênh mang nhìn thẳng vào nữ tử tóc bạc kia.



Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, lặng lẽ đứng giữa hư thiên, xung quanh cơ thể ánh lên thần hà bảy màu trông có vẻ rất gần nhưng lại xa vời vợi, đôi mắt long lanh như nước không mang theo bất cứ tình cảm nào, lạnh lùng băng giá.



“Bây giờ là hai đấu một rồi”, kẻ mặc y phục tím lảo đảo đứng dậy, hắn ta cười tàn bạo, cơ thể mạnh mẽ nhờ dùng một loại sức mạnh thần bí ngưng tụ, khí thế của hắn lên cao, hắn tỏ vẻ rất tự tin vào sức chiến đấu của nữ tử tóc bạc, lại thêm cả hắn cùng hợp tác chiến đấu thì không có lý do gì không thể giết được Diệp Thành.



“Hình như ngươi vẫn chưa nhìn thấu tình thế”, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như một vị vương vang vọng khắp chốn nhân gian. Thái Hư Cổ Long cũng bước ra từ không gian hư vô, trong tay cầm thái hư long kiếm.



TIếp đó, Tử Huyên cũng bước ra từ một hướng khác trong hư thiên, tay cầm một thanh thần kiếm.



Phía sau cô ta, một lão tu sĩ chậm rãi bước ra, nếu nhìn kĩ thì đây chính là thần binh Âu Dương Vương của Sở Hải, tiếp sau ông ta lần lượt là Đao Hoàng với khí thế bá đạo muốn thôn tính đất trời.




Thế rồi lần lượt có bóng người bước ra, phải lên đến cả hàng nghìn người, Thiên Tông Lão Tổ, Độc Cô Ngạo, Gia Cát Vũ và phía Cổ Tam Thông cũng có mặt, người nào người nấy đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khí thế thông thiên, trận thế khổng lồ, bọn họ đứng ở tứ phương trong chư thiên, chặn đường lui của kẻ mặc y phục tím và nữ tử tóc bạc.



Thấy vậy, cho dù là nữ tử tóc bạc với khả năng chiến đấu mạnh mẽ cũng không khỏi cau mày, thần kiếm bảy màu rung lên.



Nhìn kẻ mạnh rợp trời, sắc mặt kẻ mặc y phục tím khó coi thất rõ.



Cho tới lúc này hắn mới như tỉnh mộng, nhìn Diệp Thành bằng con mắt hằn học: “Ngươi cố ý giúp ta giải phong cấm?”


“Không đầu tư diễn vở kịch này thì sao có thể dụ cô ta ra ngoài?”, Diệp Thành nói giọng lãnh đạm, hắn ngó lơ kẻ mặc y phục tím, đôi mắt hắn từ đầu tới cối đều nhìn nữ tử tóc bạc kia.



Quả thực, đây là một màn kịch được dàn dựng hết sức công phu tỉ mỉ.



Diệp Thành sưu hồn kẻ mặc y phục tím là giả, phá hoại phong cấm mới là thật, hắn tạo cho tên này cơ hội thoát thân ra ngoài rồi mới lại chặn đường vây giết, ép nữ tử áo trắng ra ngoài cứu trợ, đây mới chính là mục địch thực sự của hắn.



Sự thực chứng mình, màn kịch này của hắn đã dàn dựng thành công, mọi thứ đều theo ý hắn.



Sắc mặt kẻ mặc y phục tím lại lần nữa tối sầm cả lại.



Được lắm! Hắn còn tưởng rằng đó là do phía Diệp Thành sơ suất, không lâu trước đó hắn vẫn còn đang mừng thầm.



Bây giờ xem ra mọi thứ đêm nay đều nằm trong kế hoạch của Diệp Thành, cuối cùng cũng đã chạy thoát được ra ngoài rồi nhưng tình huống lại không ổn tí nào, không chỉ mình hắn mà đến cả nữ tử tóc bạc kia cũng bị kéo theo.



“Cô rốt cục là ai?”, khi kẻ mặc y phục tím còn đang phẫn nộ thì Diệp Thành đã lên tiếng, hắn nhìn về phía nữ tử tóc bạc ở đối diện trong hư thiên.

Nghe câu hỏi của Diệp Thành, cô ta vẫn không hề lên tiếng đáp lời, hoặc có thể nói cô ta chưa bao giờ đáp lời hắn mà chỉ đờ đẫn như hình nộm, không hề để tâm tới bất cứ sự vật ở thế giới bên ngoài.



 
Chương 3647: “Không có ai làm như hai người cả”


Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới trở lại cổ thành nơi đã hẹn với Tiểu Linh Oa và Man Sơn.



Còn chưa đi vào cổ thành, Diệp Thành đã thấy cáo thị dán trên tường thành, vẫn là mấy người bọn hắn, nhưng lệnh ban thưởng lần này ngoài Thái Thanh Cung còn có Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành.

Advertisement



Các ngươi giàu thật đấy! Diệp Thành bĩu môi, dời mắt, bước vào cổ thành.



Cổ thành về đêm vẫn sầm uất, hơn nữa còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, đám người túm năm tụm ba, lúc nào cũng có một kẻ lắm lời, nước miếng văng khắp bầu trời: “Các ngươi không nhìn thấy thôi, Hoang Cổ Thánh Thể thần thông lắm, Thái Thanh thần tử, Phiếu Miểu thần tử và Chí Tôn thần tử liên thủ cũng bị hắn đánh bại hết, Thái Thanh Cung có gần hai trăm nghìn tu sĩ cũng không ngăn cản được hắn”.



“Lượng người bị thương và tử vong của Thái Thanh Cung rất nhiều, nghe nói còn bị bắt mất một Thánh Nhân”, có người thở dài.



“Bá đạo vậy ư! Sức chiến đấu của Thánh thể có thể sánh ngang với Dao Trì thần nữ của Đông Hoang chúng ta rồi”.



“Nghe nói Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành giận lắm, cũng đã hạ lệnh truy sát, phần thưởng còn nhiều hơn cả Thái Thanh Cung”.


“Thánh thể đúng là Thánh thể”, có người tặc lưỡi: “Lúc trước một mình hắn đuổi theo gần năm trăm tàu chiến của Thái Thanh Cung ở Huyền Hoang Tinh Hải, bây giờ tới Huyền Hoang Đại Lục lại còn kinh thiên động địa hơn”.



“Xem ra mình lại nổi tiếng rồi”, suốt chặng đường trở về khu vườn nhỏ, Diệp Thành đều nghe thấy những tiếng bàn tán thế này.



“Ai yo!”, vừa vào khu vườn, phía Tiểu Linh Oa đã lập tức bước tới, đứng quây xung quanh Diệp Thành, không ngừng tặc lưỡi cảm thán: “Hoang Cổ Thánh Thể đúng là lợi hại”.



“Đừng nói nhảm nữa”, Diệp Thành mắng, nhìn quanh một lượt không thấy Thái Cực Chân Thể đâu mới quay lại nhìn ba người: “Thái Cực Chân Thể đi đâu rồi?”



“Đây này”, Man Sơn lấy một túi đựng đồ cỡ lớn dắt ở bên hông ra, có thể nói là một chiếc bao tải lớn, hất một cái, người bên trong rơi ra, người đó chính là Thái Cực Chân Thể.



Thấy vậy, Diệp Thành đang uống rượu khoé miệng cũng không khỏi co giật: “Thế… Thế này là thế nào?”



Cũng không trách hắn như vậy, chỉ vì Thái Cực Chân Thể lúc này quá bết bát, từ đầu đến chân bị trói buộc hơn trăm loại phong ấn, tầng tầng lớp lớp.



Người khó hiểu nhất phải là Thái Cực Chân Thể, từ khi bị đưa vào khu vườn nhỏ đã bị hai tên này đánh ngất, tới khi tỉnh lại đã bị phong ấn không thể cử động, còn bị nhét vào trong chiếc bao tải lớn, đến bây giờ hắn ta vẫn không biết vì sao Tiểu Linh Oa và Man Sơn lại trói mình.



“Chúng ta sợ ngươi chạy mất”, thấy Thái Cực Chân Thể đen mặt, Tiểu Linh Oa và Man Sơn lắc đầu nói: “Chỉ có phong ấn ngươi lại chúng ta mới yên tâm, khiến ngươi chịu khổ rồi”.









 
Chương 2422: “Ta và cô rốt cục có ân oán gì?”


“Ta và cô rốt cục có ân oán gì?”, Diệp Thành lại lần nữa truy hỏi, đôi mắt hắn hiện lên từng đường vân máu, cảnh tượng Diệp Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt chết vẫn còn hiện lên rõ ràng trong tâm trí hắn.



Chính vì nữ tử tóc bạc phía đối diện mà khiến một việc đại hỉ trở thành bi kịch, chính vì cô ta mà mối nhân duyên của đạo thân Tinh Thần và thánh nữ Tinh Nguyệt mới trở nên thê lương như vậy.



Thế nhưng lời nói của hắn lại nhận về sự im lặng của nữ tử kia.

Advertisement



Vút!



Diệp Thành không hỏi thêm nữa, hắn lật tay lấy ra sát kiếm, một kiếm phong thần quyết đâm xuyên hư thiên, chém về phía nữ tử tóc bạc.



Vút!



Nữ tử tóc bạc cũng di chuyển, thần kiếm bảy màu trong tay cô ta cũng vang lên âm thanh sắc lạnh, trảm ra một nhát kiếm huỷ thiên diệt địa.



Keng!



Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm Xích Tiêu trong tay Diệp Thành lập tức bị trảm gãy rời. Kiếm Xích Tiêu từ khi được luyện ra đến giờ vẫn luôn đồng hành cùng hắn, nó đã trảm không biết bao nhiêu đầu người, nhuốm không biết bao nhiêu máu người, vậy mà bây giờ lại bị gãy như vậy.

Diệp Thành thu lại kiếm Xích Tiêu, đôi mắt hắn đỏ ngầu, hai tay nắm chặt, sát khí sục sôi khiến thiên địa như chấn động.



Giết!



Phía Thái Hư Cổ Long cũng di chuyển, cùng với hắn là Tử Huyên, Âu Dương Vương và Đao Hoàng hợp lực đối kháng với nữ tử tóc bạc.



Giết!



Phía Thiên Tông Lão Tổ và Độc Cô Ngạo cũng lần lượt rút sát kiếm sát phạt về phía kẻ mặc y phục tím.




Rầm! Rầm! Đoàng!



Giữa thiên địa vang lên từng tiếng nổ ầm vang, cảnh tượng đại chiến kinh thế vô cùng ác liệt, trời long đất lở



Ở phía xa, có hàng triệu quân hùng choán lấp đất trời tiến tới, đó đều là tu sĩ của Thiên Đình, sát khí ngút trời, người nào người nấy đều có thần quang bao quanh trông giống như những vì sao sáng chói trên bầu trời.



Thấy vậy sắc mặt kẻ mặc y phục tím thay đổi rõ rệt.



Trận vây giết đêm nay với trận dung còn lớn hơn cả lần trước, một khi bị bao vây thì chỉ có thể có kết cục thập tử nhất sinh, cho dù hắn và nữ tử tóc bạc kia có mạnh thì cũng chỉ có hai người, sao có thể địch lại được cả đại quân tu sĩ hùng mạnh như vậy.



Nghĩ tới đây, hắn lại nghiến răng, sử dụng tới thần thông nghịch thiên dịch thiên hoán địa, thay đổi vị trí với phía lão tổ nhà họ Tô.



Đứng lại.



Độc Cô Ngạo hắng giọng lạnh lùng bước vào hư thiên, ông ta trảm ra một kiếm kinh thế mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ, kẻ mặc y phục tím bị ép tới mức lảo đảo, mỗi một bước lùi về sau đều khiến môt phần hư thiên tan hoang.



Thiên Tông Lão Tổ sát phạt , tung ra từng đại ấn rợp trời.

Kẻ mặc y phục tím lại lần nữa bị trọng thương, phun ra cả miệng máu, thân hình thảm hại, hắn còn chưa kịp đứng vững thì đã bị nhất chỉ của Phục Linh đâm xuyên trán, thần hải tổn hại, linh hồn cũng trúng đòn tấn công mang tính huỷ diệt.



 
Chương 3648: Màn đêm vẫn rất yên bình.  


“Hai người nghĩ sao?”, Diệp Thành liếc mắt, giơ tay giải trừ phong ấn trên người Thái Cực Chân Thể, sau đó còn có một tia tiên quang phóng ra, bay thẳng vào giữa chân mày của hắn ta.



Mắt Tiểu Linh Oa và Man Sơn sáng lên, nhìn động tác này của Diệp Thành là biết Thái Cực Chân Thể chính là Liễu Dật chuyển kiếp, cũng may không uổng công vô ích, ít nhất họ đã cứu đúng người.

Advertisement



Thái Cực Chân Thể vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, chưa nói lời nào đã thấy một tia tiên quang bay vào đầu mày, hơn nữa còn mang tính xâm lược, bay thẳng tới chỗ sâu nhất của linh hồn hắn ta.



Tiếp theo là quá trình mà tất cả những người chuyển kiếp đều phải trải qua, ôm đầu rên lên đau đớn.



Người chuyển kiếp tìm về ký ức cần một khoảng thời gian, Diệp Thành cũng không rảnh rỗi, lấy tử kim quan của Thái Thanh thần tử ra, lấy đi độn giáp thiên tự trên đó, lạc ấn trên đại đỉnh.







Ngoài ra, chuyến này hắn còn lấy được rất nhiều loại pháp khí, ném ra hết đống này đến đống khác.


Hỗn Độn Thần Đỉnh trước nay không bao giờ từ chối thứ gì, lạc ấn độn giáp thiên tự xong, có bao nhiêu pháp khí là nó hấp thu hết bấy nhiêu.



Mắt Kì Vương sáng lên, nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh bằng đôi mắt sáng rực, với nhãn giới của nó đương nhiên nhìn ra sự bất phàm của đại đỉnh, tuy là pháp khí cấp Thánh binh nhưng cảm tri kỹ thì thấy nó cũng không yếu hơn Thánh Vương binh.



Thoáng chốc, Liễu Dật chuyển kiếp ngừng run rẩy, ký ức đã khôi phục, hắn ta ngơ ngác nhìn Diệp Thành.



Diệp Thành mỉm cười, bước lên ôm lấy Liễu Dật, luân hồi kiếp trước tới kiếp này, sau hai trăm năm, đã từng là huynh đệ thân thiết, giờ đây hai người đều rơi lệ, tất cả đều không cần nói thành lời.



Màn đêm vẫn rất yên bình.



Bầu không khí trong khu vườn nhỏ rất ấm áp, Diệp Thành đưa Hạo Thiên Huyền Chấn và Mặc Uyên cùng với rất nhiều người chuyển kiếp đã tìm được ra, mọi người uống rượu, ngắm nhìn bầu trời sao, nhớ về quê hương mình.



Đêm khuya, mọi người uống rượu say sưa rồi ngủ thiếp đi, hầu hết trong giấc mơ mọi người đều lẩm bẩm hai chữ Đại Sở.



Diệp Thành hoá giải men rượu, đi vào trong phòng, lập kết giới rồi thả Thánh Nhân áo đen của Thái Thanh Cung ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, đêm khuya thanh vắng, mang ra nghiên cứu là một lựa chọn không tồi.



“Thái Thanh Cung sẽ không buông tha cho ngươi đâu”, vừa được thả ra, Thánh Nhân áo đen đã gào thét dữ dội, hai mắt đỏ như máu, vẻ mặt oán hận, ông ta cắn răng nghiến lợi như ác ma đến từ Cửu U.









 
Chương 2423: Thần diệt!  


Thượng Quan Huyền Tông sát phạt tới cùng với Huyền Cương xoay chuyển một mặt thần gương khiến kẻ mặc y phục tím vừa bước tới đã bị ép cho tới mức lảo đảo.



Tiễn ngươi lên đường!



Nhát kiếm của Độc Cô Ngạo tuyệt thế chĩa về phía trán tên này.



Advertisement

Không không không!



Kẻ mặc y phục tím trố mắt, đồng tử co lại chỉ bằng đầu mũi kim, hắn muốn thoát khỏi sự ràng buộc này nhưng lại không đủ sức, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đâm về phía mình mỗi lúc một to dần, thanh kiếm còn chưa tới mà hắn cảm thấy như linh hồn mình bị kéo xuống chín tầng địa cục vậy.



Phụt!



Máu tươi bắn vọt, phần trán của kẻ mặc y phục tím bị nhát kiếm của Độc Cô Ngạo đâm xuyên, đến cả thần hải là linh hồn của hắn cũng bị tịch diệt.



Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế nhưng kết cục của hắn lại không khá khẩm hơn kẻ mặc y phục đen đáp xuống Nam Sở là bao, cùng ở cảnh giới Chuẩn Đế, cùng bị trấn áp tu vi, cũng bị một nhóm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tiêu diệt.



Trảm xong tên này, phía Độc Cô Ngạo lần lượt sát phạt về phía vòng chiến đấu của Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long.



Nữ tử tóc bạc cau mày như cảm nhận được cái chết của kẻ mặc y phục tím và những kẻ mạnh khác đang lại gần.



Cô ta thông thạo rất nhiều thần thông, trước mặt Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Âu Dương Vương, Đao Hoàng và Diệp Thành mà vẫn chưa bị trấn áp, sức chiến đấu đã vượt xa sự tưởng tượng của phía Thái Hư Cổ Long.


Có lẽ vùng đất rộng lớn này người có thể địch lại được cô ta cũng chỉ có Hồng Trần mà thôi.



Thế nhưng hôm nay lại không có Hồng Trần, ông ta đã bị phong đạo tắc và linh lực, có lẽ lúc này ông ta vẫn đang ngủ say trong Hằng Nhạc Tông.



Rầm!



Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, bát hoang chưởng với chín đạo hợp nhất của Diệp Thành đánh vào hư thiên.



Nữ tử tóc bạc không nói lời nào, cô ta chém ra một kiếm huỷ thiên diệt địa khiến nắm đấm của Diệp Thành lập tức máu me nhơ nhuốc.



Hiện giờ hắn ở trạng thái không chết không bị thương nhưng nơi vết thương lại có u quang bảy màu bao quanh hoá giải tinh khí của hắn, mặc dù Diệp Thành ở trạng thái huyết tiếp hạn giới nhưng vết thương khó có thể liền lại.



Thật mạnh!



Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thấy vậy thì bất giác tỏ vẻ kinh ngạc, bọn họ thầm nhủ về sự đáng sợ của Chu Tiên Kiếm, đến cả người ở trạng thái huyết tiếp hạn giới mà cũng bị trúng chiêu, vết thương còn khó có thể liền lại, nếu như bọn họ trúng chiêu thì sẽ không hề dễ chịu tí nào.



Đứng lại!



Khi cả hai người kinh ngạc thì Đao Hoàng đã hắng giọng lên tiếng, ông ta chém ra đao mang cái thế muốn chặn nữ tử tóc bạc.



Âu Dương Vương cũng bước vào hư thiên, tay trái diễn hoá âm dương đánh ra âm dương bát quái, tay phải diễn hoá càn khôn đánh ra cổ ấn càn khôn, đây là bí thuật mạnh mẽ của một tông mang theo khả năng phong ấn.



Nữ tử tóc bạc mặt mày lạnh lùng vung một kiếm trảm rời âm dương bát quái sau đó vung tay tung chưởng đánh tan cổ ấn càn khôn, cho dù với sức chiến đấu của Sở Hải Thần Binh thì cũng bị ép lùi về sau.



Thần Thương!



Thái Hư Cổ Long dùng tới bí thuật, phần trán có một đạo kim mang chuyên trảm diệt linh hồn bay ra.



Thần diệt!



Tử Huyên cũng vậy, phần trán có một đạo thần mang màu tím bay ra chuyên trảm diệt linh hồn, hai bí thuật này trong tay bọn họ có uy lực vô cùng mạnh mẽ.

Thế nhưng mặc dù bí thuật mạnh nhưng trước mặt nữ tử tóc bạc cũng chẳng là gì, chỉ cần một tay, với thần kiếm bảy màu kia mà cô ta đã có thể đánh tan thần mang linh hồn của Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top