Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2293: Con cũng nhận thua


Đặc biệt là người của Hằng Nhạc Tông, cho tới bây giờ vẫn nhớ như in cảnh tượng hơn một trăm người chỉ mặc cái quần lót hoa trên người, cảnh tượng đó thật là kinh hoàng.



Bị người ta nhìn như vậy, Diệp Thành vô thức ho hắng, hắn cúi đầu, làm gì có ai không có chút nông nổi của tuổi trẻ, học chút chiêu chơi xấu biết đâu dùng được lúc cần.



Ta bảo ngươi mắng ta! Ta bảo ngươi mắng ta!



Advertisement

Trên chiến đài, phía Cung Tiểu Thiên Nhi đánh rất hăng, hô hào vang vọng khắp sàn đấu.



Lại nhìn sang phía Đạo Chích, tên nào cũng nằm dài ra đất.



Bịch! Bịch! Bịch!



Sau ba âm thanh này vang lên, Đạo Chích, Âu Dương Tiếu và Tư Đồ Khang bị ném ra khỏi chiến đài.



Phật!



Cho tới lúc này, phía ctnn mới hấ đầu vuốt tóc, động tác đồng nhất, đến cả câu nói cũng giống hết nhau: “Không thể phủ nhận hoả khí của chúng ta hôm nay có hơi lớn”.



Nghe vậy, tất cả mọi người đều tặc lưỡi chép miệng.



Mẹ kiếp, hoả khí hơi lớn sao? Người ta bị các ngươi đánh đến mức thân nương còn không nhận ra nổi nữa rồi đấy.



Mẹ kiếp. Cha mẹ vĩ đại thế nào mới sinh ra được đứa con thế này, sư phụ giỏi giang thế nào mới dạy ra được đồ đệ xuất chúng thế này, đây đúng là “kì tài cái thế” ngàn năm khó gặp.



“Cảnh tượng này khiến ta bất giác muốn nói đôi lời. Đầu tiên, con xin cảm ơn sư phụ của con, cảm ơn gia gia, cảm ơn…”



“Cút”, Cung Tiểu Thiên Nhi còn chưa nói xong thì đã bị tiếng mắng xối xả xung quanh chặn họng, đây có thể coi là âm thanh chấn động thiên địa, suýt thì khiến hắn ta sợ phát khóc.







“Mời những người còn lại lên đài rút thăm!”



Khi giọng nói hư ảo của Đạo Huyền Chân Nhân vang lên, nhóm Tịch Nhan và Hổ Oa lại lên đài nhưng chỉ có mười sáu người.




Ba mươi sáu người đấu cặp, lẽ ra phải là mười tám người nhưng vì trường hợp của Triệu Tử Vân và Nam Cung Tử Nguyệt đặc biệt, mà Hạo Thiên Thanh Vũ và Mộ Vân Thiếu hoà nhau nên chỉ còn lại mười sáu người.



Giống như lần đầu, sau khi danh sách đối đầu được công bố, vẻ mặt rất nhiều người đều trở nên ủ rũ, buồn bã, đặc biệt là những đệ tử phải đấu với Tịch Nhan và Hổ Oa.



“Tiêu Kiếm, Hổ Oa lên đài”.



“Con nhận thua”, lời Đạo Huyền vừa dứt, một đệ tử mặc áo trắng bất lực giơ tay, vì thế Hổ Oa còn chưa lên đài đã trở thành đệ tử đầu tiên lọt vào vòng bán kết.



“Con… Con cũng nhận thua”, Đạo Huyền còn chưa gọi tên, một giọng nói sợ sệt đã vang lên, đó là đệ tử của Thanh Vân Tông.



Vận may thế nào lại để cho hắn ta đấu với Tịch Nhan đệ tử chân truyền số một Hằng Nhạc, dù không cùng tông môn nhưng hắn ta cũng biết được độ đáng sợ của Tịch Nhan, ngay cả khi sức chiến đấu ở mức đỉnh phong thì hắn ta cũng khó có thể sống sót qua ba chiêu trong tay Tịch Nhan.



Vì thế, Tịch Nhan cũng không đấu đã thắng, trở thành người thứ hai sau Hổ Oa lọt vào vòng bán kết.



Ruỳnh!











 
Chương 3520: “Đương nhiên là hài lòng”,


“Hắn thật sự mạnh đến vậy ư?”, Thánh chủ Thiên Linh thầm nói trong lòng, vẫn không tin lời đồn lắm.



“Ta nhớ ra rồi, người cứu Thánh nữ nhà chúng ta cũng tên là Diệp Thành”, khi Thánh chủ Thiên Linh đang trầm ngâm suy nghĩ thì các trưởng lão khác đã đều vỗ trán: “Là người có tu vi Chuẩn Thánh mà giết được cả hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện đấy, nhưng ta nhớ lần trước đến hắn đeo mặt nạ cơ”.



“Không ngờ dưới lớp mặt nạ lại là một khuôn mặt đẹp trai thế này”.



Advertisement

“Lão phu còn tưởng là một ông lão mấy nghìn tuổi”.



“Lúc trước tiểu nữ gặp nạn, may nhờ tiểu hữu cứu giúp, ân tình này nhà Thiên Linh sẽ không bao giờ quên”, Thánh chủ Thiên Linh lên tiếng, nở nụ cười hiền lành bảo: “Sau này nếu gặp rắc rối gì, tiểu bối hãy cứ lên tiếng”.



“Thật trùng hợp, vãn bối đang gặp rắc rối muốn nhờ nhà Thiên Linh giúp một chút đây”, Diệp Thành cười nói.



“Tiểu hữu cứ nói”.



“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là vãn bối muốn nhờ nhà Thiên Linh xuất quân tới Dương Trần Tinh cứu người thôi”.



“Lại là Dương Trần Tinh”, các trưởng lão có mặt đều ngẩn ra, nhìn Diệp Thành như nhìn tên ngốc, thế này là ‘giúp một chút’ hả? Đây là chiến tranh đấy, sao đến miệng ngươi lại như trò đùa trẻ con vậy?



Thánh chủ Thiên Linh cau mày: “Dám hỏi tiểu hữu Diệp Thành có quan hệ gì với Dương Trần Tinh vậy?”



“Đó là cổ tinh của gia tộc vãn bối”, Diệp Thành lười giải thích bèn bịa bừa một lý do.

“Không ngờ Dương Trần Tinh lại có con cháu xuất sắc thế này, thật sự khiến ta rất bất ngờ”.



“Lúc trước tiền bối đã đồng ý giúp vãn bối rồi đấy nhé”, Diệp Thành ngoáy tai, không nghe những lời nói nhảm vô ích của Thánh chủ Thiên Linh, hắn vẫn chưa quên mục đích tới đây của mình là điều động quân cứu viện.



“Tiểu hữu, chuyện này nhà Thiên Linh ta không giúp được rồi”, Thánh chủ Thiên Linh hơi áy náy lắc đầu: “Ta phải chịu trách nhiệm với người của gia tộc mình, khai chiến với Cô Lâu Vương Điện chắc chắn sẽ thương vong vô số”.



“Phụ thân, người không được nói lời không giữ lời”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cạnh đều lên tiếng.



“Chiến tranh không phải trò đùa”.



“Vãn bối cũng biết là tiền bối lo lắng”, không đợi Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lên tiếng lần nữa, Diệp Thành đã lại cất lời, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhưng tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện chẳng phải là một lần vất vả cả đời nhàn nhã sao? Không có Cô Lâu Vương Điện rình rập ở ngoài, vãn bối nghĩ nhà Thiên Linh sẽ an toàn hơn nhiều”.


“Tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện?”, lời này của Diệp Thành khiến lòng những người đang có mặt đều run lên, đó là tồn tại thế nào? Kẻ mạnh như mây, lại có Chuẩn Thánh Vương trấn toạ, ngươi muốn diệt là diệt được sao?



“Tiểu hữu, ước mơ thì đẹp nhưng thực tế tàn khốc, nhà Thiên Linh ta không tiêu diệt nổi Cô Lâu Vương Điện”, Thánh chủ Thiên Linh mỉm cười: “Cho dù có thể tiêu diệt thì nhà Thiên Linh ta cũng chẳng còn lại mấy người, kết cục ấy so với Cô Lâu Vương Điện cũng không hơn là bao, mất nhiều hơn được”.



“Có lý”, một trưởng lão suy tư phân tích: “Không nói đâu xa, chỉ riêng lão tổ của Cô Lâu Vương Điện đã khó giải quyết lắm rồi, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, bị ông ta ghi thù không phải chuyện tốt”.



“Nếu vãn bối có thể tiêu diệt được Cô Lâu Vương Điện Lão Tổ thì sao?”, Diệp Thành khẽ cười nhìn các lão bối.



“Đừng đùa, đó là Chuẩn Thánh Vương, ngươi chỉ là Chuẩn Thánh…”



“Nếu tiểu hữu tiêu diệt được Cô Lâu Lão Tổ thì nhà Thiên Linh sẽ xuất quân”, trưởng lão kia còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, giọng nói ấy phát ra từ nơi sâu trong tiên sơn nhà Thiên Linh, âm thanh cực kỳ hư ảo.



“Lão tổ”, dù là Thánh chủ Thiên Linh hay các trưởng lão có mặt đều hướng về phía đó hành lễ, ở nơi ấy có một lão già tóc trắng chậm rãi bước ra, có thể nói là từ phong thái đến cốt cách đều đẹp tựa tiên, là Chuẩn Thánh Vương duy nhất của gia tộc Thiên Linh, tinh vực này gọi ông ta là Thiên Linh Lão Tổ.



“Gia gia”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi cũng hành lễ, không ngờ lại thu hút sự chú ý của lão tổ gia tộc.



Thiên Linh Lão Tổ cười hiền hoà, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có hài lòng với câu trả lời này không?”











 
Chương 2294: Đánh, đánh chết hắn!  


“Tỷ à, ra tay nhẹ chút nhé”, hai tên đẩy Vương Bưu lên xong rất ăn ý nhìn Ngưu Bôn.



“Dễ thôi, dễ thôi”, Ngưu Bôn vừa nắm chặt tay vừa xoay khớp cổ, cười mỉm đi về phía Vương Bưu.



“Không đánh, không đánh đâu”, Vương Bưu vừa lùi về sau vừa cười ha hả, lùi mãi lùi mãi rồi quay lưng bỏ chạy.



Advertisement

“Chạy đi đâu!”, tốc độ của Ngưu Bôn lại nhanh hơn, giơ chân đá ngay một phát.



Cảnh tiếp theo khán giả không nỡ nhìn thẳng, Vương Bưu bị đánh bẹp, không đứng dậy nổi, Ngưu Bôn còn chẳng lấy rìu chiến ra mà dứt khoát đè luôn lên người cậu nhóc đấm túi bụi.



“Ta… Ta nói này lão Ngưu, cháu gái ngươi… hung hãn thật đấy”, nhìn Vương Bưu bị đánh thê thảm khóc la oai oái trên chiến đài, mấy người phía Cổ Tam Thông đều quay sang nhìn Ngưu Thập Tam.



“Khiêm tốn, khiêm tốn”, Ngưu Thập Tam vuốt râu đầy ẩn ý, mấy ông lão nhìn mà đều muốn đánh ông ta một trận.



Bên dưới, trân đại chiến đã kết thúc, Vương Bưu bị đánh đến nỗi nương thân cũng không nhận ra, bị ném khỏi chiến đài.



Điều đáng nói là khi Ngưu Bôn đi xuống chiến đài, trên mặt hiện chữ “sung sướng” rất rõ.



Trận đấu thứ tư và thứ năm là đệ tử thiên kiêu của Đông Phương thế gia và Bắc Thần thế gia, hai người hạ gục đối thủ khỏi chiến đài ngay tức khắc, đấu một trận là nổi tiếng.


Trận thứ sáu, một đệ tử của Hằng Nhạc Tông còn chưa lên đài đã nhận thua, bởi người cậu phải đấu cùng là cậu nhóc ăn linh thạch.



Tiếp theo là trận chiến giữa đệ tử của nhà Âu Dương và Tây Môn thế gia.



Sức chiến đấu của hai người này ngang nhau, đánh từ rạng sáng đến khi trời tối mịt, rồi lại đánh từ khi màn đêm buông xuống đến khi trời sáng, trận chiến này vô cùng tuyệt vời, đến ngày thứ hai khi những vì sao đã xuất hiện hai người mới phân thắng bại, đệ tử Tây Môn thế gia yếu hơn một chút nên đã bại trận.



“Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ lên đài”, trận thứ tám, Đạo Huyền Chân Nhân lên đài rồi nhìn hai tên nhóc vô liêm sỉ Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ.



Lời này vừa dứt, vẻ mặt mọi người đều trở nên kỳ quái, không hiểu sao họ cứ cảm thấy có dự cảm xấu.

Đánh, đánh chết hắn!



Hai tiếng hét như sói tru vang lên không phân trước sau, Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ còn chưa lên chiến đài, Tạ Vân và Hùng Nhị đã xắn tay áo, hò hét cổ vũ ầm ĩ, đồ đệ còn chưa đánh mà hai sư phụ đã muốn đánh lắm rồi.



Dưới sự chú ý của mọi người, cậu nhóc mũm mĩm Cung Tiểu Thiên Nhi và Thiếu Vũ lần lượt bước lên chiến đài, thu hút ánh nhìn của tất cả khán giả.



Lần này hai tên đã khác, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, dáng vẻ rất chững chạc.



Hai người không đánh ngay mà đứng đối diện nhau như hai bức tượng bất động, bốn mắt nhìn nhau, không hề có dáng vẻ định khai chiến, người không biết còn tưởng hai cậu đang dùng ý niệm để đại chiến ấy chứ!



Nhìn kìa, người đẹp!



Nhìn kìa, người đẹp!



Dưới sự chú ý của mọi người, cả hai cùng di chuyển, động tác thống nhất, lời nói cũng thống nhất, ngay cả vẻ mặt cũng thống nhất đến đáng ngạc nhiên.



Ôi mẹ nó chứ!



Mọi người dưới chiến đài đều day đầu mày, vốn tưởng hai tên này hiếm thấy nghiêm túc một lần, xem ra là họ nghĩ nhiều rồi, hai tên đứng lâu như vậy là đang ủ mưu xem nên chơi chiêu nào!



 
Chương 3521: “Đúng như ngươi nói”


Diệp Thành nhìn chằm chằm khiến nét mặt các lão bối của gia tộc Thiên Linh càng lạ hơn, ngươi tới để điều động quân cứu viện mà cứ nhìn chằm chằm lão tổ nhà ta như thế là có ý gì?



Đã nhìn rồi còn lẩm bẩm nữa, tiểu tử này điên rồi!



Advertisement

Các trưởng lão đều vuốt râu với vẻ thâm trầm, sau đó lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân.



Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi xấu hổ ho khan, đưa tay kéo Diệp Thành.



Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, lúc này hắn mới nhận ra mình thất thố bèn cười khan, nhìn Thiên Linh Lão Tổ rồi nói: “Tiền bối, sợi tóc ấy ít nhất cũng phải chín nghìn năm rồi, chủ nhân cổ mộ đó chắc cũng không phải dạng vừa!”



Lời này vừa thốt ra, phía Thánh chủ Thiên Linh thảng thốt, còn Thiên Linh Lão Tổ thì cau chặt lông mày, lập tức phất áo biến mất trước đại điện, người biến mất cùng ông ta còn có Diệp Thành.



Phía Thánh chủ Thiên Linh còn chưa phản ứng lại, cũng không hiểu vì sao Thiên Linh Lão Tổ lại đưa Diệp Thành đi.



Trên đỉnh một ngọn núi, Thiên Linh Lão Tổ đáp xuống, ngập ngừng dò hỏi: “Ngươi nhìn thấy được?”




Diệp Thành nở nụ cười gật đầu: “Giờ khắc mấu chốt sống còn này vãn bối không có thời gian nói đùa với tiền bối”.



“Đúng là hậu sinh khả uý!”, ánh mắt Thiên Linh Lão Tổ nhìn Diệp Thành đã thay đổi: “Đến Cô Lâu Lão Tổ cũng không thể nhìn thấu mà ngươi vừa nhìn đã thấy ngay, đúng là lão hủ vẫn đánh giá ngươi quá thấp”.



“Tiền bối quá khen”.



“Đúng là cổ mộ”, Thiên Linh Lão Tổ thở dài: “Năm đó lão phu tiến giới đến Chuẩn Thánh Vương, hơi tự phụ nên đã chạy đến cổ mộ tìm bảo vật, đúng là bảo vật không ít nhưng lại gặp phải một tồn tại đáng gờm, chính là sợi tóc ấy. Ngươi đoán không sai, người chôn trong cổ mộ ấy ít nhất cũng đã yên nghỉ chín nghìn năm, vì sự lỗ mãng của ta nên thi thể của bà ấy đã thay đổi”.




“Gặp cương thi cổ mộ chín nghìn năm mà tiền bối vẫn có thể sống sót trở về, vãn bối cũng hơi bất ngờ đấy”.



“Nhân quả báo ứng”, Thiên Linh Lão Tổ cười lắc đầu: “Sợi tóc đó đã đi theo lão phu gần một nghìn năm, không ngừng ăn mòn sinh khí của ta, năm tháng lâu dài hao tổn đạo căn, ta từng nghĩ đến việc tiêu diệt nó nhưng không làm được, nếu không vì ta có tu vi Chuẩn Thánh Vương thì đã hoá thành cát bụi lâu rồi”.



“Nếu vãn bối không tới xin quân cứu viện thì không lâu nữa tiền bối cũng sẽ đi tìm Cô Lâu Lão Tổ liều mình một lần phải không?”, Diệp Thành cất tiếng ung dung, đầy ẩn ý sâu xa, hơn nữa hắn tin rằng Thiên Linh Lão Tổ có thể hiểu được.



“Đúng như ngươi nói”, Thiên Linh Lão Tổ mỉm cười, không phủ nhận: “Thọ nguyên của ta không còn nhiều, không lâu nữa sẽ về với đất mẹ, sau khi ta chết sao Cô Lâu Lão Tổ có thể buông tha cho nhà Thiên Linh, dù sao cũng phải chết, thà rằng kéo Cô Lâu Lão Tổ xuống hoàng tuyền cùng, để ông ta khỏi gây chuyện nữa”.



“Tiền bối tin chắc vãn bối có thể tiêu diệt được ông ta đến vậy sao?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Linh Lão Tổ.











 
Chương 2295: Lại là thiên khiển! 


Ya ya ya…!



Khi mọi người đang bất lực thì tiếng hét trên chiến đài vang lên, hai nhóc đã bắt đầu khai chiến.



Sự thật chứng minh hai tên này rất ăn ý, biết hết những mánh khoé của nhau, hơn nữa còn là cùng một bài: rắc bột vôi, đá vào tiểu đệ, đánh bằng gậy, dùng mê hương…



“Ta rất thích hai tiểu tử này”, lão già Gia Cát Vũ theo dõi trận chiến, vuốt râu đầy thâm ý.

Advertisement



“Có phong thái của ta năm xưa”.



“Lão phu nhẩm tính rồi, bọn chúng…”



Phụt!



Vô Nhai Đạo Nhân còn chưa nói xong đã bị tiếng nôn ra máu ở bên cạnh cắt ngang.



Mọi người sửng sốt, quay đầu sang nhìn Diệp Thành, vẻ mặt ai cũng kỳ quặc.



Sao thế!



Xem thi đấu mà cũng có thể khiến ngươi hộc máu hả?

“Không thể phủ nhận ta thực sự bị tức đến ói máu”, Diệp Thành làm như không có chuyện gì, bình thản lau vết máu bên khoé miệng.



“Mọi người tiếp tục đi, ta đi vệ sinh”, nói xong Diệp Thành ho khan, đứng dậy đi ra ngoài.



“Sao thế nhỉ?”, các ông lão nhìn nhau khó hiểu.



“Ấy ấy ấy, sao còn cởi quần áo thế?”, bên dưới vang lên tiếng hô to, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, vừa nhìn, các ông lão đều co giật khoé miệng.



Nhìn lên sân khấu thì thấy Cung Tiểu Thiên Nhi đã bị đánh bầm dập, cậu nhóc xé áo để lộ thân trên toàn mỡ, điều buồn cười là trên lưng cậu còn khắc ba chữ xiêu vẹo: một con rồng.



Ya ya ya…!

Cậu hét to, giơ gậy lang nha lên, loáng thoáng có thể thấy mỡ trên người đều đang rung lắc nhịp nhàng.



Ở phía đối diện, Thiếu Vũ cũng dứt khoát xé áo ngoài, trên lưng cũng khắc chữ ‘một con rồng’.



Nhìn thấy cảnh này, các nam đệ tử đều há hốc miệng, các nữ đệ tử thì che mắt, các nam trưởng lão giật giật khoé miệng, các nữ trưởng lão thì sững sờ.



Bùm! Rầm! Uỳnh!



Trên chiến đài, những âm thanh thế này nối tiếp nhau vang lên.



Phải nói rằng hai cậu đánh hết mình gây ra động tĩnh không nhỏ, cả chiến đài đều được bao phủ trong thần hoa lộng lẫy.



Bên này, Diệp Thành đã một mình đi vào đại điện Thiên Đình.



Phụt!



Vừa vào đại điện, hắn lại phun ra một ngụm máu nữa, cả người nửa quỳ trên mặt đất.



Hự…



Hắn ôm đầu như muốn nổ tung, đau đớn rên lên, khuôn mặt nhăn nhó, toàn thân bị sấm sét màu đen đáng sợ bao quanh, từng tia sấm sét đều đang đánh vào Thánh thể của hắn.

Lại là thiên khiển!



 
Chương 3522: Hắn không vội, thời gian cũng không quá gấp.  


“Vãn bối hiểu được”, Diệp Thành lấy bình rượu ra: “Nếu là vãn bối, vãn bối cũng sẽ đi theo con đường của tiền bối, chúng ta đều có người cần bảo vệ, dù cách để bảo vệ ấy có dơ bẩn thế nào”.



“Đã biết là ta lợi dụng ngươi rồi, ngươi còn muốn liều mạng với Cô Lâu Lão Tổ nữa không?”



Advertisement

“Liều mạng thì không đến mức, ông ta không đánh lại được vãn bối”, Diệp Thành nở nụ cười, thản nhiên nhún vai.



“Ta thật sự không biết ngươi lấy đâu ra tự tin nữa”, Thiên Linh Lão Tổ bật khỏi: “Nhưng dù vậy, ta cũng vẫn sẽ đi theo ngươi, mục đích của chúng ta giống nhau, đều là tiêu diệt Cô Lâu Lão Tổ, ta đã sắp chết rồi nhưng vẫn còn một vài công dụng, hay để ta đánh tiên phong thay ngươi đi”.



“Tiền bối đừng bi quan như vậy, vãn bối có cách chữa trị vết thương cho người”.



“Thật sao?”, Thiên Linh Lão Tổ chợt quay đầu, đôi mắt già nua ảm đạm cũng sáng lên.



“Thương thế của tiền bối xuất phát từ sợi tóc kia, tuy nghiêm trọng hơn đạo thương nhưng lại dễ trị hơn đạo thương nhiều”, Diệp Thành mỉm cười, lấy tiên hoả ra, ngọn lửa màu vàng sáng rực lơ lửng trong lòng bàn tay.



Thấy Diệp Thành điều khiển ngọn lửa, đôi mắt phát sáng của Thiên Linh Lão Tổ lại nhanh chóng tối đi: “Lão phu đã thử nhiều lần lắm rồi, dùng chân hoả không có tác dụng”.



“Cấp bậc chân hoả đương nhiên không có tác dụng”, Diệp Thành cười khẽ, cho tiên hoả bao quanh nguyên thần của Thiên Linh Lão Tổ, Cửu Võ Tiên Viêm của Tiên Võ Đế Tôn là tiên hoả chí dương, mà sợi tóc kia là vật của người chết nên thuộc về chí âm, chí dương với chí âm trời sinh tương khắc.




“Thôi tuỳ ngươi, cứ thử đi vậy”, Thiên Lang Tông cười ôn hoà nhưng không ngăn cản: “Đừng lâu quá, Dương Trần Tinh của ngươi đang bị bao vây, sơ suất một chút thôi là sẽ bị công phá ngay”.



“Cả đi cả về cũng chỉ ba canh giờ, vẫn kịp”, Diệp Thành cười nhạt: “Trị thương cho tiền bối cũng không lâu lắm, một canh giờ là đủ, xong chuyện chúng ta cùng nhau ra trận”.



“Ngươi lạc quan thật đấy”.



“Thử một lần cũng không vấn đề gì, biết đâu lại chữa được?”






Trước sự kiên trì của Diệp Thành, Thiên Linh Lão Tổ chỉ cười hiền hoà, không cho rằng hắn có thể chữa được cho mình.



Diệp Thành mỉm cười, không giải thích thêm, hắn tự tin có thể luyện hoá được sợi tóc đó giúp Thiên Linh Lão Tổ, không có dùi kim cương, hắn cũng chẳng dám đục đồ sứ.



Còn chuyện huyết chiến với Cô Lâu Lão Tổ, hắn cũng không nói quá.



Khi giải trừ lời nguyền của Si Mị, huyết mạch, đạo tắc của hắn đều đã lột xác dưới sự gia trì của sức mạnh luân hồi, sức chiến đấu tăng lên, hơn nữa còn mở được Tiên Luân Thiên Chú, không có lý do gì không giải quyết được Chuẩn Thánh Vương.



Hắn không vội, thời gian cũng không quá gấp.



Dành nhiều thời gian hơn để chữa lành thương thế cho Thiên Linh Lão Tổ rồi dẫn một Chuẩn Thánh Vương hoàn hảo tới đó mới đủ vốn liếng.



Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Diệp Thành đã ngự động tiên hoả bao quanh sợi tóc đó, khí huyết dâng lên, mạnh mẽ luyện hoá.

Sợi tóc đó không yên, khí tịch diệt lộ rõ, điên cuồng phản kháng, phá được phong cấm của tiên hoả.



 
Chương 2296: “Xem ra ta tới chưa muộn”


Mặc dù thần trí của Diệp Thành đã trở nên không rõ ràng nhưng hắn vẫn biết rất rõ là sức mạnh nào đang tấn công mình.



Lần này thiên khiển ập xuống quá bất ngờ khiến hắn trở tay không kịp, may mà hắn tìm được một lý do vớ vẩn nên mới không khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người.



Không biết đến lúc nào tiếng gào thét trầm thấp của hắn mới dừng lại.



Advertisement

Hắn lại một lần nữa phải chịu thiên khiển, sắc mặt tái nhợt đã hồng hào trở lại, thần quang mờ mịt cũng trở nên rực rỡ chói mắt, quanh thân có ánh sáng kỳ lạ bao quanh, khí huyết dồi dào của Thánh thể lại cuộn trào mãnh liệt.



Một người đi vào từ ngoài đại điện, chính là Thái Hư Cổ Long.



Phía Cổ Tam Thông không biết chứ sao hắn ta lại không biết Diệp Thành đang gặp thiên khiển!



Haiz!



Thái Hư Cổ Long thầm thở dài, ngưng tụ một cái ghế mây, yên lặng ngồi đó chờ Diệp Thành tỉnh táo lại.



Bên ngoài là tiếng hét rung trời nhưng trong đại điện lại rất im lặng.



Sắc trời dần tối, Diệp Thành giống như vị tăng già ngồi thiền, Thánh thể đột nhiên run lên, hắn từ từ mở mắt.



“Tỉnh rồi?”, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn Diệp Thành: “Cảm giác bị thiên khiển không dễ chịu phải không?”

“Lần này hơi ác liệt”, Diệp Thành day trán: “Đã bao lâu rồi?”



“Không lâu, hai ngày thôi”.



“Hai ngày”, Diệp Thành sửng sốt: “Chắc cuộc thi cũng kết thúc rồi”.



“Chỉ chờ ngươi thôi”, Thái Hư Cổ Long ung dung nói rồi quay người bước ra khỏi đại điện: “Trận chiến cuối cùng của đồ nhi nhà ngươi, ngươi nên có mặt”.







Nơi diễn ra đại chiến rất im lặng.


Mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên chiến đài.



Trên chiến đài, Tịch Nhan và Hổ Oa đứng hai bên trái phải, trận chiến cuối cùng của cuộc thi tam tông chính là trận chiến của hai cô cậu.



“Nhìn hai đứa nó ta lại nhớ đến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa”, các lão bối lại thở dài cảm thán.



“Đồ nhi của họ còn lợi hại hơn họ năm đó nữa”.



“Hai người họ áp đảo thế hệ Thanh Tự, đồ nhi của họ chắc chắn cũng sẽ dẫn đầu thời đại mới”.



“Xem ra ta tới chưa muộn”, Diệp Thành vội vàng quay về.



“Sư phụ, nếu con thắng thì người lấy con nhé!”, Diệp Thành vừa ngồi xuống, còn chưa nói gì đã nghe thấy tiếng của Tịch Nhan, hắn ngạc nhiên đến mức suýt thì trượt khỏi chỗ ngồi.



Lời này vang lên, Diệp Thành vừa ngồi vào chỗ đã lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, vẻ mặt ai cũng kỳ quặc.



Lại là tình thầy trò?



Mọi người nhìn một lúc bất giác nhớ đến Sở Huyên và Sở Linh, cả Thiên Đình ai cũng biết quan hệ giữa Diệp Thành và hai người! Không ngờ bây giờ đồ nhi Tịch Nhan của Diệp Thành cũng yêu sư phụ.







 
Chương 3523: “Điểm binh! Đánh trống trận!”  


Vì sợi tóc phản phệ nên vẻ mặt Thiên Linh Lão Tổ trở nên đau đớn, nhưng trong đôi mắt già nua lại hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm tiên hoả mà Diệp Thành đang điều khiển: “Không phải chân hoả, là tiên hoả”.



Nói xong Thiên Linh Lão Tổ thở hổn hển, giờ đây ông ta đã hiểu ý trong lời nói lúc trước của Diệp Thành, cấp bậc chân hoả đương nhiên không có tác dụng, nhưng cấp bậc tiên hoả thì lại là chuyện khác.



Advertisement

Thực tế chứng minh tiên hoả đúng là có hiệu quả hơn chân hoả, vì sợi tóc ấy đang được luyện hoá đến mức tối đa.



Hửm?



Nhìn một lúc, mắt Thiên Linh Lão Tổ sáng lên, ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh tinh thuần mà dồi dào đang truyền vào trong cơ thể, mạnh mẽ tẩy luyện huyết mạch của mình, khiến cho toàn thân ông ta đều có màu vàng sáng rực.



Hoang Cổ Thánh Thể?



Thiên Linh Lão Tổ chợt ngẩng đầu nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin, với nhãn giới của Chuẩn Thánh Vương mà lúc trước ông ta cũng không thể nhìn ra Diệp Thành còn có huyết mạch bá đạo thế này, không ngờ lại là Thánh thể!



Ánh mắt Thiên Linh Lão Tổ lộ ra ý tứ sâu xa, không cần hỏi ông ta cũng đoán được Diệp Thành chính là người độ kiếp đêm đó.



Mà người náo loạn Cô Lâu Vương Điện, khiến cho toàn quân Cô Lâu Vương Điện đuổi giết khắp tinh không trong đêm cũng chắc chắn là hắn.




Không nhìn ra, đúng là không nhìn ra!



Lòng Thiên Linh Lão Tổ không thể bình lặng, đến giờ phút này ông ta mới thực sự tin rằng Diệp Thành có thực lực để tiêu diệt Chuẩn Thánh Vương, có thể trốn thoát khỏi Cô Lâu Vương Điện, chỉ riêng sức chiến đấu này thôi đã kém hắn rồi.



Hắn đúng là quý nhân trời cao sắp đặt cho nhà Thiên Linh ta!



Cơn sốc qua đi, Thiên Linh Lão Tổ mỉm cười, khuôn mặt già nua cũng trong thoáng chốc trẻ hơn vài tuổi.


Diệp Thành vẫn im lặng, vừa điều khiển tiên hoả luyện hoá sợi tóc ấy, vừa dùng bản nguyên Thánh thể tẩy luyện huyết mạch cho Thiên Linh Lão Tổ, chỉ mong có thể nâng cao sức chiến đấu cho ông ta trong thời gian ngắn.



Trên đỉnh núi chìm vào yên tĩnh.



Dưới núi, Thánh chủ Thiên Linh, các lão bối và Hoa Tư, Thượng Quan Ngọc Nhi đều đang chờ đợi, không biết lão tổ và Diệp Thành ở trên núi nói chuyện gì, họ không biết Dương Trần Tinh đang đánh trận sao?



Không biết đến lúc nào, mọi người nhìn thấy một tia thần hồng chói lọi từ trên đỉnh núi bay vút lên trời, xuyên qua thiên địa.



Sau đó một uy áp cường hãn lăng thiên giáng xuống, nghiền ép chấn động hư thiên khiến lòng người run sợ, đó là uy áp mạnh mẽ của Chuẩn Thánh Vương, cả nhà Thiên Linh không ai có thể ngăn nổi.



Thế này là…



Thánh chủ Thiên Linh, các lão bối cùng mọi người trong nhà Thiên Linh đều chấn động, đó là uy áp của Thiên Linh Lão Tổ, nặng tựa như núi, thậm chí còn hơn cả trạng thái đỉnh phong của Thiên Linh Lão Tổ năm xưa.



“Điểm binh! Đánh trống trận!”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên đỉnh núi vọng lại lời nói của Thiên Linh Lão Tổ, hư ảo mà uy nghiêm.



 
Chương 2297: Muội cũng vậy”


Lại nhìn đến Diệp Thành, hắn là người có vẻ mặt đặc sắc nhất, đồ nhi của hắn đúng là càng ngày càng lớn mật, hắn là sư phụ mà cũng phải giật mình.



“Sư phụ không nói gì, Tịch Nhan coi như người ngầm đồng ý nhé”, Tịch Nhan trên chiến đài chớp chớp đôi mắt to trong veo nhìn Diệp Thành, giống như một tiểu tinh linh ngây thơ.



“Thắng… Thắng đã rồi nói”, Diệp Thành cúi đầu day chân mày: “Lỡ thua thì sao?”



Advertisement

“Thua thì con lấy sư phụ!”



“Con…”



“Ta đồng ý thay hắn”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị Sở Huyên cắt lời.



“Cảm ơn sư nương”, Tịch Nhan cười vui vẻ.



“Vai vế trong nhà ngươi hơi loạn đấy nhé!”, nghe tiếng gọi sư nương của Tịch Nhan, Cổ Tam Thông vuốt râu suy tư, không chỉ ông ta mà toàn bộ khán giả đều có cảm giác này.



Ta muốn đi vệ sinh lần nữa!



Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của những người quan sát trận chiến, Diệp Thành vô thức cúi gằm mặt.

Bùm! Bùm!



Trong ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Tịch Nhan và Hổ Oa trên chiến đài lần lượt thể hiện sức chiến đấu đỉnh phong của mình.



Bên trái, đầu mày của Tịch Nhan có khắc vân lộ cổ, sức mạnh huyết mạch thể hiện rõ, toàn thân được bao phủ bởi thần hà rực rỡ, tản ra sắc màu lộng lẫy, ngay cả mái tóc dài như thác nước cũng được nhuốm thần hoa, trông cô bé giống như Cửu Thiên huyền nữ, thánh khiết, hoàn mỹ, không nhiễm bụi trần.



Bên phải, chính giữa đầu mày của Hổ Oa hiện lên minh văn cổ, sức chiến đấu bá đạo của huyết mạch Thánh Viên dâng trào, Hoả nhãn kim tinh toả ra ánh sáng chói lọi, toàn thân có màu vàng kim lấp lánh như một bậc chiến thần.



“Hổ Oa ca ca đừng nương tay nhé!”, Tịch Nhan cười ngọt ngào, trong nháy mắt biến mất như một đạo thần quang.



“Muội cũng vậy”, Hổ Oa cười hiền lành, ý chí chiến đấu dâng cao, thân hình như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng dáng.




Bùm! Ầm!



Ngay lập tức, trên chiến đài vang lên tiếng nổ rền vang, động tĩnh quá lớn khiến Đạo Huyền Chân Nhân phải lập ra kết giới để bảo vệ khán giả xem trận chiến.



Đây chính là sức chiến đấu đỉnh phong của hai người họ sao?



Nhìn chiến đài được thần quang kiếm mang kim ấn bao phủ, các lão bối không khỏi cảm thán, Tịch Nhan và Hổ Oa cách họ ít nhất hai thế hệ nhưng sức chiến đấu còn mạnh hơn cả họ, họ đã bị thế hệ Thanh Tự áp đảo rồi, không ngờ lại bị thế hệ Huyền Tự vượt qua lần nữa.



Ầm!



Giữa những tiếng cảm thán, trên chiến đài lại có một cú va chạm mạnh, hào quang khuếch tán, va vào khiến kết giới rung lên bần bật.



Tịch Nhan không tạo ấn quyết, cô vung tay đẩy ra một đại dương màu tím.



Hổ Oa ra tay mạnh mẽ bá đạo, không lùi bước mà tiến lên, xoay Ô Thiết Côn trong tay dường như có thể đập tan trăm ngàn núi sông, đại dương màu tím bị một gậy hất văng.



Tịch Nhan mỉm cười, bước lên trời, xoè bàn tay ra, một chưởng giáng xuống hư thiên, bí thuật kết hợp nhiều thần thông mang theo mấy chục loại biến hoá huyền diệu, không gian hư vô sụp đổ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Mở!



 
Chương 3524: “Đến Dương Trần Tinh cứu viện à?”  


Tiếp theo, mọi người nhìn thấy hai bóng người bay ra khỏi tiên sơn nhà Thiên Linh, một là Diệp Thành, một là Thiên Linh Lão Tổ, tốc độ cực nhanh, vụt đi như thần mang, tốc độ của hai người có thể nói là tương đương nhau.



Sợi tóc đó được luyện hoá, thương thế của Thiên Linh Lão Tổ đã được chữa lành, huyết mạch lại được bản nguyên Thánh thể của Diệp Thành tẩy luyện, sức chiến đấu còn hơn cả trạng thái đỉnh phong năm xưa, đương nhiên là phải đi tìm Cô Lâu Lão Tổ tính sổ.



Advertisement

Thấy Diệp Thành và Thiên Linh Lão Tổ rời đi, phía Thánh chủ Thiên Linh ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại.



“Đánh trống trận!”



Thánh chủ Thiên Linh bước lên trời, mặc áo giáp lên, khí thế áp đảo bốn phương.



Ngay lập tức, tiếng trống trận dài mà uy nghiêm vang vọng khắp đất trời, cao thủ của gia tộc Thiên Linh từ tứ phương tụ lại, xếp thành từng đội ngũ hình vuông, đứng chật kín hư thiên bốn hướng, tựa đại dương bao phủ trời xanh.



Mọi người đều chiến huyết sục sôi, bao năm qua do lão tổ bị thương nên gia tộc Thiên Linh luôn bị Cô Lâu Vương Điện chèn ép, rất nhiều người của gia tộc đã chết thảm trong tay Cô Lâu Vương Điện, mỗi tiên sơn của chúng đều được dựng lên từ những bộ xương khô, đó đều là người của nhà Thiên Linh, thảm thương biết nhường nào!



Bây giờ thương thế của lão tổ đã lành, sức chiến đấu còn hơn cả thời kỳ đỉnh phong trước đây, nhà Thiên Linh đương nhiên phải đánh trả, đòi lại nợ máu cho những người thân đã chết của mình, tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện.

“Đi!”



Thánh chủ Thiên Linh nhìn quanh bốn phía rồi xuất phát đầu tiên, những bóng người đông nghịt phía sau cũng đi theo, hoặc là cưỡi mây đạp gió, hoặc là ngự kiếm phi thiên, hoặc là cưỡi trên linh thú, số lượng lên đến gần một triệu, thế trận cực kỳ khổng lồ, khí thế nối liền, thiên địa hỗn loạn.



Động tĩnh lớn như vậy nên vừa ra khỏi cổ tinh đã thu hút sự chú ý của tứ phương, bất cứ ai nhìn thấy đều biến sắc.



“Nhà Thiên Linh làm gì vậy?”



“Đến Dương Trần Tinh cứu viện à?”



“Trăm nghìn năm rồi, cuối cùng gia tộc Thiên Linh và Cô Lâu Vương Điện cũng khai chiến sao?”



Trong những âm thanh kinh ngạc, mỗi cổ tinh đều có bóng dáng bay ra, đó là quân đội tu sĩ hàng thật giá thật.



Họ là đồng minh của gia tộc Thiên Linh được nhà Thiên Linh triệu hồi, số lượng đông đảo.



Nhiều đến nỗi đại quân nhà Thiên Linh đi tới đâu là lại có quân đội tu sĩ gia nhập, đội hình đã từ gần một triệu tăng lên ba triệu, hơn nữa vẫn đang tiếp tục tăng.



Bên kia, gia tộc Long Ngũ ở Dương Trần Tinh.



Đại quân Cô Lâu Vương Điện vẫn đang điên cuồng bắn phá kết giới hộ sơn, kết giới hộ sơn của gia tộc Long Ngũ kiên cố cũng dần trở nên yếu đi dưới sự tấn công ồ ạt không ngừng nghỉ của Cô Lâu Vương Điện.











 
Chương 2298: “Có tìm được cảm giác khi xưa không?”,


Hổ Oa bay ngược lên trời, vẫn là một gậy, phá tan chưởng ẩn che phủ bầu trời ấy.



Lăng tiêu phiêu vũ, vạn hoa thiên linh!



Tịch Nhan một tay tạo quyết ấn, hư thiên hư ảo lập tức rung lên, lông vũ và cánh hoa đan xen với nhau nhìn có vẻ lộng lẫy nhưng lại vô cùng thần bí, không phải thần thông quần công mà là một loại trận pháp thần kỳ.



Côn tảo bát hoang!

Advertisement



Hổ Oa giơ Ô Thiết Côn lên trời, một gậy này dung hợp cả đạo tắc và thần thông, khuấy động mây gió, lông vũ và cánh hoa đan xen không ngừng tan vỡ, trận pháp ngưng tụ cũng lập tức bị tiêu diệt.



Keng!



Tịch Nhan trở tay lấy kiếm Lăng Sương ra, Phong Thần Quyết lăng thiên giáng xuống mang theo uy lực huỷ diệt kinh người.



Côn sắt đang giơ lên của Hổ Oa chặn được một kiếm đó.



Bùm!



Không gian hư vô trong phút chốc nổ tung, còn có quầng sáng lan ra tứ phía khiến các trưởng lão phải vội vàng gia cố kết giới.



Sau một đòn đối kháng, Hổ Oa mạnh mẽ tiến thẳng lên trời, hai người bắt đầu mở ra trận đối quyết kinh thế trên hư thiên.



Bùm! Đùng! Đoàng!




Tiếng sấm sét rung chuyển đất trời, đinh tai nhức óc, các tu sĩ trẻ ngẩng đầu nhưng không thể thấy hai bóng dáng ấy, các lão bối tu sĩ đảo mắt liên tục, cố gắng lắm mới theo kịp được thân pháp di chuyển huyền diệu của cả hai.



“So ra thì chúng ta còn kém xa lắm!”, Ngưu Bôn luôn hung hãn cũng phải bất lực.



“Nghe sư phụ ta nói, sáu năm trước Hổ Oa chỉ là một người phàm”, Thiếu Vũ tặc lưỡi.



“Ta nghĩ họ có thể chấp hết cả đám chúng ta đấy”, Vương Bưu cảm thán.



“Thiên Đình có người kế tục rồi!”, các lão bối tu sĩ vuốt râu, cảm thấy mình đã già đi rất nhiều.




“Đều là đồ nhi do sư phụ dạy mà sao khoảng cách lại xa thế chứ!”, phía Trần Vinh Vân quan sát Hùng Nhị, Tạ Vân và Hoắc Đằng từ đầu đến chân: “Đồ nhi nhà các ngươi thật buồn cười”.



“Có tìm được cảm giác khi xưa không?”, Diệp Thành cũng ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ vui mừng thanh thản.



“Còn xuất sắc hơn chúng ta nữa”, Cơ Tuyết Băng cười nhẹ: “Một ngày nào đó, chúng sẽ vượt qua chúng ta”.



Cuộc trò chuyện giữa hai người đều đều nhưng lại mang rất nhiều cảm khái.



Năm xưa, cũng dưới sự theo dõi của mọi người, trận chiến của hai người cũng được coi là có một không hai, đánh dấu sự khởi đầu của một thời đại mới.



Ngày nay, đồ nhi của họ cũng thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí còn khiến mọi người kinh ngạc hơn trận chiến của họ năm xưa, nhân vật chính của thời đại liên tục thay đổi, họ của khi xưa đã là khán giả của lúc này.



Không chỉ họ mà những người xem cuộc thi tam tông năm xưa đều có cảm giác xuất thần, dường như trận chiến hôm nay không phải Tịch Nhan và Hổ Oa mà là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Dưới sự chú ý của mọi người, bầu trời nổ tung từng khoảng, rồi lần lượt bị san bằng.











 
Chương 3525: “Tốc chiến tốc thắng!”  


Tuy nhiên trong dãy tiên sơn này không phải ai cũng đã sẵn sàng đại chiến bằng cả tính mạng, vẫn có kẻ không đáng tin cậy đang cất tiếng chửi bới, chính là con lừa khốn nạn Kỳ Vương.



Người của gia tộc Long Ngũ mặc kệ, Long Ngũ cũng đã giải trừ cấm chế cho con lừa đó từ lâu.



Kỳ Vương muốn chạy thoát nhưng không chạy nổi! Bên ngoài núi là quân Cô Lâu Vương Điện, nó chắc chắn rằng nếu mình xông ra sẽ bị bắn phá không còn mảnh vụn chỉ trong chốc lát.

Advertisement



“Tới rồi!”



Long Ngũ đứng trên đỉnh núi bất giác nở nụ cười, dường như đã thông qua bí thuật Thái Hư thấy được quân đội tu sĩ với số lượng đông đảo từ tứ phương đang tiến đến, đội hình cao thủ cực kỳ hiếm thấy.



Lão tổ gia tộc Long Ngũ nghe nhưng không hiểu, tuy tu vi của ông ta mạnh hơn Long Ngũ nhưng cảm tri lực lại kém xa.



Hửm?



Bên ngoài ngọn núi, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện vẫn đang chỉ huy bắn phá kết giới dường như cảm nhận được có gì đó không ổn bèn quay đầu nhìn thiên tiêu, tim đập thình thịch, có một dự cảm không lành.



“Giết!”

Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh băng mà uy nghiêm vang vọng khắp Dương Trần Tinh, không gian hư vô bị chém mở, Thánh chủ Thiên Linh mặc áo giáp xông ra đầu tiên, theo sau ông ta là vô số người.



Ầm!



Hư thiên sụp đổ, có lẽ là không chịu nổi uy áp của những cao thủ này.



Đội hình của đại quân Thiên Linh rất đông, hơn năm triệu người, chỉ riêng Thánh Nhân đã không thể đếm xuể, Chuẩn Thánh cũng hơn một nghìn, chật kín hư thiên, phủ khắp đại địa.



Cô Lâu Vương Điện đã bao vây tiên sơn của gia tộc Long Ngũ, còn họ thì bao vây đại quân của Cô Lâu Vương Điện.

Thế này là…



Cao thủ của Cô Lâu Vương Điện biến sắc, không biết quân đội tu sĩ đông nghịt này từ đâu tới, còn là do nhà Thiên Linh dẫn đầu, bọn họ định khai chiến với Cô Lâu Vương Điện sao? Hoàn toàn trở tay không kịp.



Thế này là…



Lão tổ và các trưởng lão của gia tộc Long Ngũ cũng sững sờ, không dám tin những gì mình nhìn thấy, vì một gia tộc nhỏ bé của mình mà gia tộc Thiên Linh lại cầm quân tới đây, ai mà có thể diện lớn lớn đến vậy?







“Tốc chiến tốc thắng!”



Dưới ánh mắt kinh ngạc của gia tộc Long Ngũ, năm triệu tu sĩ bên ngoài núi đã nhấn chìm đại quân Cô Lâu Vương Điện.



“Giết!”



Long Ngũ cầm long kiếm trong tay rồi cũng lao ra khỏi tiên sơn, theo sau là Tiêu Phong và Phục Linh, cùng với rất nhiều người chuyển kiếp cường hãn, ai tu vi yếu thì ở lại, không ra ngoài tự tìm chỗ chết.

“Giết!”



 
Chương 2299: “Đồ đệ của Cơ Tuyết Băng thắng rồi!”  


Cho đến khi màn đêm buông xuống, hai người mới xuống khỏi hư thiên, chiến đấu kinh thiên động địa trên chiến đài. Sư phụ của họ là người mở ra thời đại mới và họ cũng vậy, đều xuất sắc khiến người ta kinh ngạc và hài lòng, thân mang rất nhiều thần thông, thừa hưởng những chân truyền của sư phụ mình, cả hai đều ngang sức ngang tài.



Đến nửa đêm, chiến đài sụp xuống thành một đống đổ nát, hai người bay lên trời, lại đánh giết trong hư vô.



Hai người như hai vì sao chói lọi trên bầu trời đêm, rực rỡ thu hút ánh nhìn, tô điểm thêm vẻ lộng lẫy cho trời sao bao la.



Advertisement

Khi bình minh ló dạng, chút bóng tối cuối cùng của màn đêm bị ánh mặt trời che lấp, ánh sáng chói lọi chiếu khắp Thiên Đình, ngày mới đã đến nhưng trận chiến giữa hai người vẫn tiếp tục, mà ý chí chiến đấu cũng vẫn ngút trời.



Không biết bao lâu sau mới có một người rơi xuống khỏi hư thiên.



Là ai?



Mọi người đều tập trung tầm nhìn, thấy đó là một bóng dáng nhỏ nhắn.



Tịch Nhan?



Ai nấy đều sững sờ.



Vút!



Dưới cái nhìn của khán giả, Hổ Oa từ trên trời bay xuống với tốc độ cực nhanh như một đạo thần mang khoáng thế, khi Tịch Nhan sắp ngã xuống chiến đài đã được cậu sử dụng một lực dịu nhẹ đỡ lấy.


“Muội thua rồi!”



Tịch Nhan mỉm cười, nhưng không hề có sự thất vọng buồn bã như tưởng tượng.



“Là do ta may mắn!”



Giây trước Hổ Oa còn nghiêm túc, lúc này đã nở nụ cười chất phác.



Kết thúc rồi?



Những người xem trận chiến đều gãi đầu.



Hổ Oa thắng!



Giọng Đạo Huyền Chân Nhân hư ảo mà nhẹ nhàng, kéo mọi người từ cơn bàng hoàng trở về thực tại.



“Đồ đệ của Cơ Tuyết Băng thắng rồi!”



Có vị tu sĩ già vuốt râu, giọng điệu rất cảm khái.



Cuộc thi tam tông trước đây Cơ Tuyết Băng thua Diệp Thành.



Cuộc thi tam tông hiện tại đồ nhi của Diệp Thành thua đồ nhi của Cơ Tuyết Băng, đây gọi là thay sư phụ lật ngược một ván phải không?



“Tiểu tử, có thấy xấu hổ không?”, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành thích thú.



“Chuyện này có gì đáng xấu hổ”, Diệp Thành nhìn Cổ Tam Thông như nhìn kẻ ngốc.



“Ta nói này, hai ngươi cũng lên đấu một trận cho chúng ta vui đi”, Vô Nhai Đạo Nhân nghiêm túc vuốt râu, nói.



Ngay khi lời này vừa thốt ra, Diệp Thành hơi quay đầu lại, Cơ Tuyết Băng bên cạnh hắn cũng quay sang nhìn khiến Vô Nhai Đạo Nhân sởn tóc gáy.

“Coi… Coi như ta chưa nói gì!”



 
Chương 3526: Tất cả đều đã hoá thành cát bụi lịch sử.  


Lão tổ của gia tộc Long Ngũ cũng dẫn theo cao thủ của gia tộc xông ra, nếu đã khai chiến thì sẽ không chết không dừng.



“Giết!”



Advertisement

Đồng minh của gia tộc Long Ngũ đang theo dõi lúc này cũng xông đến từ mọi hướng, họ đã nhìn ra nhà Thiên Linh và Cô Lâu Vương Điện đã khai chiến, có nhà Thiên Linh dẫn đầu, còn sợ gì nữa?



Trận đại chiến rất khốc liệt, dưới sự đàn áp tuyệt đối, đại quân Cô Lâu Vương Điện liên tiếp hoá thành tro tàn.



Đây là chiến tranh, mạng người như cỏ rác, dù là Thánh Nhân và Chuẩn Thánh cũng không ngừng bị nhấn chìm dưới bóng người như thuỷ triều, không ngừng bị nuốt chửng hoá thành tro bay, bị đánh không còn sức đánh trả.



Một trận chiến tranh không có gì hồi hộp thì cũng sẽ có kết cục không ngoài dự đoán.



Đại quân Cô Lâu Vương Điện bao vây tấn công gia tộc Long Ngũ chỉ có vài trăm nghìn người, mà đại quân Thiên Linh bao vây đại quân Cô Lâu Vương Điện lại có tới gần bảy triệu người, chiến đấu chưa đầy ba phút đã kết thúc.



Kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện ở đây đã hoàn toàn bị tiêu diệt, không một ai có thể may mắn sống sót, tất cả đều đã hoá thành cát bụi lịch sử.




Đám người này đến chết cũng vẫn buồn bực, cứ tưởng phá được kết giới là có thể bắt vài nữ tu của gia tộc Long Ngũ về chà đạp, ai ngờ lại có kết cục này, bị bao vây tấn công đến chết.



“Đi!”



Thánh chủ Thiên Linh hét lớn một tiếng, gần bảy triệu tu sĩ lần lượt lên trời, đi thẳng tới Cô Lâu Tinh.



Tin tức ở đây khi truyền về Cô Lâu Vương Điện, cả đại điện đều bị sốc.




“Khốn kiếp!”



Cô Lâu Lão Tổ giận tím mặt, bay ra khỏi tiên sơn với vẻ mặt hung tợn gớm ghiếc, nếu gia tộc Thiên Linh đã dẫn đầu thì đương nhiên ông ta phải đến gia tộc Thiên Linh để tàn sát, giải toả nỗi hận trong lòng mình.



Nhưng ông ta mới bay ra khỏi tiên sơn chưa bao lâu đã chợt dừng lại, nheo mắt nhìn về một hướng trên hư thiên, vì ông ta cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ cùng cấp bậc với mình đang chậm rãi tới gần.



“Cô Lâu đạo hữu đang vội đi đâu vậy?”, giọng nói huyền ảo vang lên, nhàn nhạt vô cảm, Thiên Linh Lão Tổ hiện thân từ xa, thân hình lúc hư ảo, lúc chân thực.



“Là ngươi”, thấy Thiên Linh Lão Tổ, khuôn mặt dữ tợn của Cô Lâu Lão Tổ chợt vặn vẹo như ác ma Cửu U.



“Ân oán giữa ngươi và ta, ân oán giữa Cô Lâu Vương Điện và nhà Thiên Linh giải quyết một thể luôn đi”, Thiên Linh Lão Tổ hờ hững nói, khí thế và sát khí cùng dâng lên: “Trận chiến này lão phu đã chờ trăm nghìn năm rồi, hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi để tế lễ những người đã khuất của nhà Thiên Linh, nợ máu phải trả bằng máu”.



“Ngông cuồng”, Cô Lâu Lão Tổ tức giận bay lên trời, một chưởng đẩy ra Cô Lâu huyết hải.



 
Chương 2300: “Nhìn ta làm gì!”  


“Đệ tử chân truyền thứ nhất của Thiên Đình, Hổ Oa”.



“Đệ tử chân truyền thứ hai của Thiên Đình, Tịch Nhan”.



“Đệ tử chân truyền thứ ba của Thiên Đình, Tiểu Linh Oa”.



Advertisement

“Đệ tử chân truyền thứ tư của Thiên Đình, Ngưu Bôn”.



“Đệ tử chân truyền thứ năm của Thiên Đình, Triệu Tử Vân”.



“Đệ tử chân truyền thứ sáu của Thiên Đình, Bắc Thần Phong”.



“Đệ tử chân truyền thứ bảy của Thiên Đình, Nam Cung Tử Nguyệt”.



“Đệ tử chân truyền thứ tám của Thiên Đình, Âu Dương Thiếu Thiên”.



“Đệ tử chân truyền thứ chín của Thiên Đình, Đạo Chích”.



Từng câu vang dội của Đạo Huyền Chân Nhân vọng khắp hội trường, chín bóng người lần lượt đi lên thang mây.



“Sao lại có tên Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt và Đạo Chích?”, nhìn chín người đang đi lên thang mây, Diệp Thành ngơ ngác nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi: “Không phải đã bị loại rồi sao ạ?”

“Ngươi đi tiểu hai ngày nên có rất nhiều chuyện không biết”, Cổ Tam Thông ngoáy tai.



“Chuyện gì vậy?”



“Cửu đại chân truyền của Thiên Đình tổng hợp phân tích sức chiến đấu của chúng”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng đáp: “Giữa chung kết với tổng kết có thêm một vòng thử thách nữa, Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt và Đạo Chích là trường hợp đặc biệt, được vào từ vòng thử thách, thứ hạng hiện tại của chúng là danh xứng với thực”.



“Thảo nào”, Diệp Thành lẩm bẩm, bất giác đưa mắt nhìn sang Cung Tiểu Thiên Nhi, Vương Bưu và Thiếu Vũ, tên nào cũng bị đánh bầm dập, xem ra đã bị đánh rất đau trong vòng thử thách.



Khi ba người đang nói chuyện thì đám Hổ Oa đã lên bậc mây.



Nhìn chín người này, tất cả người xem đều nở nụ cười vui vẻ, hài lòng, chín người này sẽ là những người dẫn dắt thời đại mới.


“Làm tốt lắm!”



Diệp Thành phất tay lấy ra chín túi đựng đồ, đây là phần thưởng dành cho cửu đại chân truyền của Thiên Đình.



Đương nhiên thứ hạng khác nhau thì phần thưởng sẽ khác, đây cũng là một loại vinh dự, khích lệ đệ tử thế hệ Huyền Tự.



“Đa tạ Thánh chủ!”



Cả chín người đồng loạt chắp tay hành lễ.



Điều đáng nói là mọi người nhận túi đựng đồ xong đều rất ăn ý liếc nhìn Đạo Chích đang đứng cuối hàng.



“Nhìn ta làm gì!”



Đạo Chích bị mọi người nhìn chằm chằm toàn thân không được tự nhiên, biệt danh thánh trộm không phải gọi chơi, cũng chính vì vậy hắn ta mới được mọi người chú ý đặc biệt.



Đến thời điểm này, cuộc thi tam tông kéo dài gần chín ngày mới thực sự đi đến hồi kết.



Chẳng mấy chốc, hương rượu đã lan khắp Nam Sở, nhìn từ trên xuống, ba tông chín điện tám mốt môn đều có yến tiệc.



Thiên Đình cực kỳ náo nhiệt, trong khoảng thời gian này luôn có một tiểu cô nương lén chạy đến nhà họ Triệu, sau đó có một nhóm trưởng lão đen mặt đưa cô bé về, nhưng một lúc sau, chỉ lơ là một cái là lại không thấy người đâu nữa.



 
Chương 3527: Không cho đối phương cơ hội hồi phục.  


Thiên Linh Lão Tổ không nói gì, đáp trả lại bằng đòn tấn công mạnh nhất, một tay diễn hoá thần thông đẩy ra một dài tinh hà, dung hợp trăm nghìn bí thuật, đạo tắc, mạnh như một ngọn núi khổng lồ.



Tinh hà và Cô Lâu huyết hải va chạm, nuốt chửng lẫn nhau, thương khung bị nghiền nát rung lên kịch liệt, hư thiên hỗn loạn, đều là tu sĩ Chuẩn Thánh Vương, một đòn bằng tay không của hai người không phân cao thấp.



Advertisement

Lúc này Cô Lâu Lão Tổ mới nheo mắt, dường như đã nhìn ra sức chiến đấu đỉnh phong của Thiên Linh Lão Tổ đã trở lại.



Ông ta không hiểu, rõ ràng Thiên Linh Lão Tổ đang bị thương, nó đã quấn lấy ông trăm nghìn năm nay không thể hồi phục, một Chuẩn Thánh Vương với thọ nguyên sắp hết nhưng bây giờ lại khí huyết dồi dào, sức sống tràn trề, hiển nhiên là vết thương đã được chữa lành, mà sức chiến đấu còn hơn cả thời kỳ đỉnh phong năm xưa.



Chuyện gì đã xảy ra! Cô Lâu Lão Tổ cắn răng nghiến lợi.



Bao năm qua ông ta không hề xâm lược gia tộc Thiên Linh, chỉ sợ bậc Chuẩn Thánh Vương là Thiên Linh Lão Tổ này, biết thọ nguyên của ông sắp hết, sợ ông chạy tới liều mạng với mình nên ông ta vẫn đang chờ, chờ Thiên Linh Lão Tổ quy tịch sẽ tiêu diệt nhà Thiên Linh, nhưng bây giờ lại chờ được kết cục này.



Cô Lâu Lão Tổ càng nghĩ càng phẫn nộ, biết trước thế này ông ta đã sát phạt tới trước, không cho đối phương cơ hội hồi phục.



Thiên Linh Lão Tổ lại xông tới, tung ra thần thông đỉnh phong, đó là đại thuật sát sinh không chết không chịu thôi.




Cô Lâu Lão Tổ vẻ mặt hung tợn, đầu mày hiện ra thần văn Cô Lâu cổ, công kích Thiên Linh Lão Tổ.



Ầm! Bùm!



Cuộc chiến lập tức nổ ra, trận tranh đấu cấp bậc Chuẩn Thánh Vương với cảnh tượng cực kỳ hoành tráng, hào hùng.



Thiên địa nứt lìa, không chịu nổi uy áp của hai người, cũng không chịu được dư âm ảnh hưởng từ trận chiến của bọn họ.




Có thể thấy cùng là Chuẩn Thánh Vương nhưng sức chiến đấu của Cô Lâu Lão Tổ yếu hơn Thiên Linh Lão Tổ một chút, tuy thần thông bí thuật cường hãn, mang theo uy năng trảm thiên diệt địa nhưng không thể khiến Thiên Linh Lão Tổ bị thương.



Trận chiến giữa hai người diễn ra gay cấn, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện trong tiên sơn Cô Lâu theo dõi trận chiến mà tái mặt.



Dù Cô Lâu Lão Tổ hay cao thủ của Cô Lâu Vương Điện đều không nhận ra rằng có người đã lén lẻn vào trong tiên sơn Cô Lâu, thân pháp quỷ quái khó lường, phá vỡ kết giới hộ sơn, lẻn vào không gian.







Người đó tất nhiên là Diệp Thành, lúc trước hắn đã bàn với Thiên Linh Lão Tổ, phân chia công việc rõ ràng: Cô Lâu Lão Tổ giao cho Thiên Linh Lão Tổ, còn Diệp Thành hắn phụ trách lẻn vào tiên sơn, phá vỡ trận cước kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện, chờ đại quân Thiên Linh tới tiêu diệt Cô Lâu Vương Điện.











 
Chương 2301: “Đến khi nào con trưởng thành”


Người này đương nhiên chính là Nam Cung Tử Nguyệt, cô bé bộc lộ rõ bản tính, so với Triệu Tử Vân nhút nhát thì cô bé cởi mở hơn nhiều.



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành không khỏi bật cười.



Đúng như câu của hắn, người của Thiên Đình đều tự ghép thành đôi, như Lăng Hạo với Tử Yên, như Thanh Vân với Lý Tinh Hồn, như Nam Cung Tử Nguyệt với Triệu Tử Vân, như Liễu Dật với Nam Cung Nguyệt, như Hùng Nhị với Đường Như Huyên, như Lăng Tiêu với Tiêu Tương.

Advertisement



Nhưng trong số này cũng có một hai cặp đặc biệt.



Ví dụ như Long Nhất và Long Ngũ, hai tên mặt dày, vô liêm sỉ bám lấy Mộ Dung Diệu Tâm và Đông Phương Ngọc Linh đã bị phía Hằng Nhạc Chân Nhân xách ra ngoài đánh không chỉ một lần.



“Ta đã yêu một nữ tử rồi”, khi Diệp Thành đang cảm khái thì Tạ Vân mặt đỏ phừng phừng vừa nói vừa lau nước mắt, hiếm khi thấy hắn ta chán chường và suy sụp như vậy.



“Haiz!”, đám Hùng Nhị và Tư Đồ Nam thở dài.



“Cô nương nhà nào?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tạ Vân.



“Mộ Vân thế gia”.



“Thích thì cưới”, đám Hùng Nhị mắng to: “Nhát gan thế không biết”.



“Nhưng người nhà cô ấy không đồng ý”, Tạ Vân nói rồi ngửa đầu uống cạn rượu trong bát.




“Ồ, ai không đồng ý?”



“Tướng công của cô ấy”.



“Tướng công của cô ấy?”, mọi người đã uống say, cứ gãi đầu cảm thấy có gì đó sai sai.



“Cút!”, sau một hai giây, tiếng mắng chửi tập thể vang lên rất bá khí.



“Tên khốn”, Diệp Thành day đầu mày, trong giây phút đó hắn thật sự tin rằng cách này càng chơi càng lún sâu.

“Sư phụ, khi nào thì người cưới con?”, Tịch Nhan hai tay chống cằm, đôi mắt to trong veo chớp chớp nhìn Diệp Thành, hai má ửng đỏ, đôi mắt đẹp đã hơi mông lung, có vẻ cô bé đã say rồi.



“Đến khi nào con trưởng thành”, Diệp Thành ho khan.



“Con trưởng thành rồi, con…”



“Lại đây nào cô bé”, Cổ Tam Thông lấy một cái túi nhỏ trong túi ra, nhét vào tay Tịch Nhan, sau đó nói một câu đầy ẩn ý: “Hôm nào lén bỏ vào trong rượu của hắn, rất hữu dụng đấy”.







“Thật ạ?”, Tịch Nhan nhận lấy rồi mở ra luôn, cô bé đã hơi choáng váng rồi, đổ bột trắng trong túi vào ly rượu của Diệp Thành ngay trước mặt hắn.



“Sư phụ, nào, người uống đi!”, cô nhóc cầm ly rượu lên, đưa tới, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lấp lánh.



“Tịch Nhan đưa đương nhiên phải uống rồi”, Diệp Thành nhận lấy ngay khiến ánh mắt mọi người cùng bàn lập tức đổ dồn về phía hắn. Ơ kìa, ngươi không biết túi bột đó là hợp hoan tán sao?



Phụt!











 
Chương 3528: Không ngờ lại là hoa sen sinh mệnh!  


Diệp Thành dừng lại ở không gian hư vô, mở Tiên Nhãn nhìn quanh bốn phía, dễ dàng tìm thấy vị trí trận cước kết giới hộ sơn của Cô Lâu Vương Điện, ngoài ra còn có rất nhiều công kích pháp trận và hư thiên tuyệt sát trận, số lượng vô cùng nhiều, đến hắn nhìn thấy mà da đầu cũng tê dại.



Sau khi nhớ hết tất cả vị trí trận cước, hắn mới cất bước đi thẳng đến nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện.



Advertisement

Lần trước tới đây hắn đã phát hiện nơi sâu trong Cô Lâu Vương Điện tràn đầy tinh khí, còn có dị tượng, chắc chắn là có bảo vật, hơn nữa còn là đại bảo bối, rảnh rỗi không làm gì, tìm được thì cứ tìm.



Hửm?



Hắn đang đi trong không gian, bất giác dừng lại, quay đầu nhìn về một tiên sơn.



Tiên sơn đó có thể nói là nguy nga hùng vĩ, cao ngất tận trời, điều đáng sợ là đó là một ngọn núi lớn được dựng lên từ từng chiếc đầu lâu, núi cao hơn tám nghìn trượng, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy.



Phải giết bao nhiêu người mới làm được điều này đây! Ít nhất cũng không dưới mười triệu người, ngay cả Diệp Thành cũng kinh hãi.

Diệp Thành đưa tay chạm nhẹ vào ngọn núi đầu lâu ấy, trong những người chết oan này có lẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn còn chưa kịp đưa họ về quê hương.



Nợ máu trả bằng máu, Diệp Thành lạnh giọng nói thầm trong lòng rồi lại cất bước, đi vào nơi sâu trong tiên sơn.



Không lâu sau, một hồ nước tiên quang lấp lánh hiện ra trước mắt hắn.



Nhưng Diệp Thành nhìn ra được bảo vật không phải hồ nước này mà là một đoá sen xanh ở giữa hồ, chỉ cao bằng một em bé sơ sinh, có ánh sáng rực rỡ, dù là cành hoa hay lá sen cũng đều phát ra ánh sáng lấp lánh trong suốt, dị tượng lộng lẫy đan xen, cực kỳ huyền ảo.

Không ngờ lại là hoa sen sinh mệnh!



Diệp Thành hai mắt sáng ngời, dường như đã nhìn ra đoá sen xanh đó là gì, là thần dược kéo dài sinh mệnh, có tác dụng nhất với người thọ nguyên sắp hết, luyện hoá vào cơ thể có thể kéo dài thêm năm trăm năm tuổi thọ.



Điều khiến hắn ngạc nhiên là bảo vật của Cô Lâu Vương Điện lại là hoa sen sinh mệnh, đây có thể coi là một bảo vật vô giá.



Hoa sen sinh mệnh có thể kéo dài tuổi thọ, có ích cho người sắp hết thọ nguyên, với hắn đương nhiên cũng có ích.



Cuộc hành trình này hắn đã sử dụng Thiên Chiếu nhiều lần, đó là cấm thuật phải hiến tế thọ nguyên mới kích hoạt được, đã tiêu hao rất nhiều thọ nguyên của hắn, dùng hoa sen sinh mệnh kéo dài thọ nguyên là thích hợp nhất.



Dời mắt khỏi hoa sen sinh mệnh, Diệp Thành nhìn quanh hồ nước.



Cô Lâu Lão Tổ rất coi trọng hoa sen sinh mệnh này, đặt rất nhiều cấm chế trận văn xung quanh hồ.

Ngoài ra, bốn phía Đông Tây Nam Bắc còn có bốn cao thủ của Cô Lâu Vương Điện canh gác, tu vi đều là Chuẩn Thánh, dù bên ngoài núi đang đại chiến nhưng ông ta cũng không cho họ rời khỏi hồ nước một bước.



 
Chương 2302: “Con cũng mãi về sau mới biết”.  


Ha ha ha…



Phía Sở Huyên, Sở Linh thì ôm bụng cười thành tiếng.



Lại nhìn đến Cổ Tam Thông, mặt ông ta tối sầm, ai có thể ngờ được Diệp Thành lại chơi ông ta một chiêu như thế.

Advertisement



Diệp Thành lắc đầu như không có chuyện gì, dám chơi lão tử, đạo hạnh của ông còn kém lắm.



“Sư phụ, sao người lại phun ra?”, Tịch Nhan chớp chớp đôi mắt đẹp, cô bé chưa trải sự đời, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



“Đắng quá”, Diệp Thành nói đầy ẩn ý.



“Vậy người có lấy con không?”



“Ta…”



“Thánh chủ”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị giọng của một nhóm trưởng lão chạy tới cắt ngang, nhìn kỹ lại thì thấy là người của Âu Dương thế gia, nhìn vẻ mặt họ ai nấy đều kích động.



“Các vị tiền bối sao vậy?”, Diệp Thành thử hỏi.


“Thánh chủ đã thấy tổ tiên nhà ta rồi đúng không?”, một trưởng lão nhà Âu Dương thở hổn hển nhìn Diệp Thành.



“Sao vậy? Âu Dương Vương tiền bối không về nhà Âu Dương ư?”, Diệp Thành sửng sốt.



“Âu… Âu Dương Vương?”, câu này của Diệp Thành lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đến cả những người như Đao Hoàng, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ cũng sáng mắt.



Những người có mặt đều không phải kẻ ngốc, từ lời nói của Diệp Thành, sao họ lại không nghe ra Âu Dương Vương vẫn còn sống.



Đây thật sự là một tin gây sốc!



Sở Hải Thần Binh Âu Dương Vương năm xưa đã từng một mình chống lại đội quân cả một điện của Quỷ tộc, giành cơ hội đột phá cho Thiên Táng Hoàng, trận chiến đó đến giờ vẫn còn được truyền tụng, truyền thuyết về Âu Dương Vương chính là một câu chuyện thần thoại.




Nếu hôm nay Diệp Thành không nói thì có ai ngờ được rằng Sở Hải Thần Binh vô song vẫn còn sống.



“Ta biết ngay, biết ngay mà, tổ tiên vẫn còn sống”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì đám lão tổ của Âu Dương thế gia đã kích động đến mức suýt khóc tại chỗ.



“Âu… Âu Dương Vương không… không phải đã chết rồi sao?”, lão tổ nhà họ Tô thảng thốt nhìn Diệp Thành.



“Còn sống đó ạ”, Diệp Thành mỉm cười.



“Thật sự khiến ta rất sốc!”, Đan Thần thở dài: “Nếu được gặp Âu Dương Vương khi còn sống thì đúng là vinh hạnh tối thượng của ta”.



“Tiền bối, người đã được gặp lâu rồi”, Diệp Thành lãnh đạm nói.



“Ta gặp rồi?”



“Người đấu với Đan Ma đêm đó chính là Âu Dương Vương tiền bối”, Diệp Thành nở nụ cười: “Con cũng mãi về sau mới biết”.











 
Chương 3529: “Phong cấm vùng thiên địa này ngay!”  


Diệp Thành cười nhạt, đi lại trong không gian, lẳng lặng di chuyển đến chỗ Chuẩn Thánh phía Đông.



Đến khi cách Chuẩn Thánh đó ba trượng hắn mới lấy kiếm Xích Tiêu ra, tiếng kiếm ngân vang lên.



“Ai?”

Advertisement



Chuẩn Thánh đó có tinh thần cảnh giác rất cao, có vẻ đã cảm nhận được sát khí.



Nhưng hắn ta còn chưa kịp hành động thì kiếm của Diệp Thành đã tới, đâm xuyên qua đầu mày của hắn ta một cách nhanh gọn lẹ, máu bắn tung toé, hắn ta lập tức bị tuyệt sát, nguyên thần cũng không tránh được số phận bị tiêu diệt.



“Ai?”



Ba Chuẩn Thánh còn lại biến sắc, đứng lên đồng loạt ra tay về phía này.



Không gian đó sụp đổ, tuy ba Chuẩn Thánh mạnh nhưng cũng không ép được Diệp Thành đi ra, vì khi bọn họ ra tay, hắn đã sử dụng Thúc Địa Thành Thốn di chuyển tới nơi khác.



Phụt!



Một dòng máu nóng bắn ra, Chuẩn Thánh phía Nam bị Diệp Thành chém đầu, cũng là một đòn tuyệt sát.



Lần này hai Chuẩn Thánh còn lại sợ rồi, khuôn mặt trắng bệch, chỉ trong vòng một giây mà hai Chuẩn Thánh đã bị tuyệt sát, mà bọn họ còn chẳng nhìn thấy người ra tay ở đâu.



“Cứu!”



Vào thời khắc nguy cấp, một Chuẩn Thánh bắn ra một tia tiên quang, kêu gọi kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện.



Chỉ là ước mong đẹp đẽ, hiện thực tàn khốc, tiên quang của hắn ta vừa mới bắn ra, còn chưa bay đi đã bị một kiếm của Diệp Thành tuyệt sát, nguyên thần chân thân cũng bị chém ngay tức khắc.




“Lão tổ cứu con với!”



Chuẩn Thánh cuối cùng lập tức hét lên, nhưng vừa cất tiếng đã bị giết ngay, hồn bay phách tán.



Sau khi giết bốn Chuẩn Thánh, Diệp Thành tung một chưởng phá vỡ cấm chế của hồ nước.



Quyền này của hắn động tĩnh quá lớn, thu hút sự chú ý của cao thủ Cô Lâu Vương Điện, bốn hướng đều có người xông đến.



Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, miệng đỉnh hướng xuống hút sạch toàn bộ hồ nước, đương nhiên cũng bao gồm cả hoa sen sinh mệnh, cả hồ nước bây giờ chỉ còn lại một cái hố.



“Kẻ nào!”











 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top