Tiên Võ Truyền Kỳ

Dịch 

Chương 2283: Không phải là Hồng Trần chứ?


Sau một hồi, tất cả mọi người đều tỏ ra bất ngờ.



Sau khi phía Vương Bưu bị đánh ra trò thì thế giới này mới yên tĩnh đi nhiều, lưng không bại, chân không đau, đến tim cũng suýt chút nữa không đập, luôn có cảm giác thiếu đi gì đó.



Rầm!



Advertisement

Không biết từ bao giờ mới nghe thấy tiếng động này vang lên.



Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt ở đây đều hướng về phía bậc đá thông thiên, Vu Phong già trước tuổi kia vẫn đang khó nhọc lê từng bước chân.



Lúc này, hắn đã tới bậc thứ tám trăm ba mươi, bóng người lom khom dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người trông có phần cô độc, bước chân nặng nề lê đi thật vất vả.



Lúc này, những đệ tử cười nhạo hắn trước đó vẫn đang im lặng.



Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được mà cảm thán, nên biết rằng những đệ tử mạnh hơn hắn đã bị loại bỏ rồi, còn hắn vẫn đang kiên trì, tín niệm và độ kiên trì đó không phải ai cũng có được.



Sắc trời tối dần, nhưng Vu Phong vẫn đang di chuyển lên hơn tám trăm bậc, hắn đi cứ thế bước đi, mệt thì nghỉ.



Trong chốc lát, Hồng Trần Tuyết rời khỏi nơi này, khi quay lại đây thì đã là nửa canh giờ sau, vả lại bà ta còn đưa một miếng ngọc giản cho Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, cứ thế bóp nát, bên trong đó có hoan thiên ảnh tượng được lạc ấn và nhanh chóng hiện lên trong thần hải của hắn.



Đó là cảnh tượng dị thường, nói chính xác hơn là một vùng đất tối đen, cây cỏ không sinh sôi, mọi thứ đều đáng sợ đến mức tử tịch.



Trên vùng đất đó có một kẻ mặc áo bào màu tím như ẩn như hiện, toàn thân có lôi điện màu đen quẩn quanh, nhìn không rõ dung mạo, chỉ biết đôi mắt đó hỗn độn rất đáng sợ.



“Điều đáng khẳng định đó là hắn và kẻ mặc hắc bào xuất hiện ở Nam Sở đến từ một nơi”, Hồng Trần Tuyết truyền âm cho Diệp Thành.



“Đại Sở không ngăn cách với bên ngoài, bọn họ đến từ đâu?”, Diệp Thành cau mày.



“Hiện giờ ta vẫn chưa biết”.




“Thái Cổ Tinh Thiên hiện giờ có thể bao trùm phạm vi Bắc Sở không?”, Diệp Thành hỏi.



“Trận văn quá phức tạp, kẻ mạnh của Nhân Hoàng lúc này đang bí mật khắc hoạ trận văn, muốn cho thái cổ tinh thiên bao trùm cả Đại Sở thì cũng phải mất vài ngày”.



“Tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.



“Cái này thì ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết nhìn Vu Phong trên bậc đá rồi lại lần nữa truyền âm cho Diệp Thành: “Có một chuyện dị thường mới xảy ra hôm nay ở Bắc Sở có liên quan đến kẻ mặc áo bào tím đó”.



“Tiền bối cứ nói, ta nghe”, Diệp Thành nhấp ngụm nước.



“Có người đang truy sát hắn”, Hồng Trần Tuyết nói câu này khiến Diệp Thành cảm nhận được tâm trạng bà ta có phần kích động.



“Không phải là Hồng Trần chứ?”, Diệp Thành hỏi lại.



“Theo tin tình báo của Nhân Hoàng thì tám phần chính là sư tôn”, Hồng Trần Tuyết hít sâu, quả thực bà ta đang kích động. Mặc dù bà ta không biết vì sao sư tôn lại truy sát kẻ mặc áo bào tím nhưng có được thông tin về ông ấy vẫn tốt hơn.



“Hồng Trần truy sát kẻ mặc áo bào tím?”, Diệp Thành lẩm bẩm, đôi mắt nhanh nhạy của hắn loé lên ánh sáng bất định.

“Việc này không được nói cho Sở Linh Ngọc biết”, hồi lâu, hắn mới lên tiếng lần nữa, “mối bận tâm day dứt đó ta hiểu hơn ai hết, không phải ta cố ý ngăn Sở Linh Ngọc, chỉ vì Hồng Trần hiện tại quá đáng sợ, còn tiền bối đừng làm ra việc dại dột”.



 
Chương 3510: Cảnh tượng lúc này thật náo nhiệt.  


Nguyên thần của Diệp Thành run rẩy, vì thiên khiển kia mà khơi dậy đạo tắc hỗn độn, từng luồng pháp tắc về đạo nối tiếp nhau đạo thành đạo long, bảo vệ nguyên thần và chân thân của Diệp Thành, đối đầu với lôi long thiên khiển.



Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đây, ma đạo đột nhiên ra ngoài hoành hành, ma sát sục sôi hoá thành ma long.



Advertisement

Tiếp đó, toàn thân Diệp Thành có phật quang phổ chiếu, đại nhật như lai tịnh thế chú vang lên, hoá thành một con phật long, thôn tính cả thần lực của Diệp Thành, như muốn độ hắn.



Phận long hiển hiện khiến sức mạnh huyết mạch của Diệp Thành run rẩy, hoá thành một đạo chân long huyết mạch cùng đối đầu với Diệp Thành.



Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc ở đây.



Bên trong nguyên thần của Diệp Thành xuất hiện thêm một đạo cửu cung bát quái.



Đó là chu thiên diễn hoá, nói chính xác hơn là phản phệ của chu thiên diễn hoá hoá thành một con rồng màu đỏ gạch, liên tục tiêu diệt sức mạnh tu vi của Diệp Thành như muốn khiến Diệp Thành hoá thành thiên sĩ vô tu.

Sự tàn sát của Chu Thiên Xích Long khiến sức mạnh tu vi của Diệp Thành gặp phản phệ, tiếp đó liền có một con rồng màu vàng kim huyễn hoá ra, đó chính là sức mạnh tu vi hoá thành, chiến đấu với Chu Thiên Xích Long và càn quét trong cơ thể Diệp Thành.



Chưa hết!



Tiếp sau Chu Thiên Xích Long, một con rồng vô hình xuất hiện, đó là cấm kị mà Diệp Thành đụng tới, giống như cấm kị giữa mộng ảo và chân thực, giống như cấm kị của Huyết Tiếp Hạn Giới.



Rất nhiều cấm kị hiển hiện bủa vây lấy Diệp Thành, hoá thành cấm kị long, thôn tính sinh khí dồi dào của Diệp Thành.

Có phản phái thì sẽ có chính phái.



Chiến ý của Diệp Thành mạnh mẽ cố gắng ra đòn, chiến long hiển hiện, đấu lại với cấm kị long.



Cảnh tượng lúc này thật náo nhiệt.



Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long, Thiên Khiển Lôi Long và Pháp Tắc Đạo Long, Ma Đạo Ma Long và Bản Nguyên Thánh Long, PHật Đạo Phật Long và Huyết Mạch Chân Long, Chu Thiên Xích Long và Tu Vi Kim Long, Cấm Kị Chi long và Chiến Ý Thần Long, tất cả hai mươi con rồng đang đánh nhau trong cơ thể Diệp Thành, tiếng rồng gầm vang lên chói tai.



Trận đại chiến của hai mươi con rồng diễn ra, trừ Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long thì chính là trận dung năm đấu với năm.



Một bên tấn công, một bên phòng thủ, đấu long trời lở đất.



Đây chính là cảnh tượng kinh người, bên trong nguyên thần có mười hai con rồng đại chiến, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.

Thần sắc của Long Ngũ không biết phải dùng từ nào để hình dung, hắn há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại.



 
Chương 2284: “Chín trăm bậc, chín trăm bậc rồi”


“Ta hiểu”, Hồng Trần Tuyết khẽ mím môi và gật đầu.



“Chín trăm bậc, chín trăm bậc rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì từ tứ phương tám hướng vang lên tiếng nói kinh ngạc.



Nhìn bậc đá thông thiên kia, Vu Phong với bóng lưng lom khom vất vả leo lên bậc thứ chín trăm.

Advertisement



Lần này hắn không nghỉ ngơi mà thở dốc một hơi sau đó lại tiếp tục lê từng bước chân khóc nhọc, áp lực mạnh vẽ và đáng sợ đã khiến phần lưng của hắn cúi khom nhưng hắn vẫn kiên trì.



Cố lên!



Ở đầu cuối cùng của bậc đá, Vu Phong nhìn xuống bên dưới, Tịch Nhan không nhịn được rít lên.



Vẫn dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vu Phong cứ thế bước ra ba mươi bậc, cho dù là Diệp Thành cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.



Ở bậc thang thứ chín trăm bốn mươi lăm, Vu Phong cuối cùng cũng ngồi xuống, khuôn mặt hắn tái nhợt không còn lấy chút máu, hắn ngồi đó không nói gì giống như pho tượng điêu khắc.



Thời gian dần trôi, trời tối dần rồi lại về đêm và bắt đầu đón chào một ngày mới.



Trong lúc này không một ai rời đi.



Trong lúc này, Vu Phong vẫn không ngừng di chuyển vừa đi vừa nghỉ, thời gian chỉ trong một đêm mà hắn đã bước được lên bậc thang thứ chín trăm bảy mươi bảy.



Cố lên! Cố lên! Cố lên!



Trên bậc thang, phía Tịch Nhan tập trung lại với nhau reo hò gọi Vu Phong, dù khoảng cách của bọn họ với Vu Phong chỉ nửa trượng nhưng tất cả đều biết rằng Vu Phong đã cố gắng hết sức mình, rất khó có thể bước thêm bước nữa.



Phụt!



Vu Phong ói ra máu, cả cơ thể quỳ trên bậc đá, chỉ còn lại hai bậc nữa, đối với hắn mà nói đây giống như một đạo thiên trảm vậy.


Lần này, hắn nghỉ ngơi đủ lâu rồi, cũng tròn ba canh giờ, hắn không hề đụng đậy.



Mãi cho tới khi mặt trời lên cao nhất hắn mới hít vào một hơi thật sâu, run rẩy đứng dậy, khó nhọc bước đi.



Bịch!



Âm thanh này vang lên, hắn bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi tám.



Vì vậy hắn cũng phải trả cái giá rất thảm khốc, áp lực quá lớn khiến hắn lại lần nữa phun ra máu, xương cốt bị ép đến mức vang lên âm thanh rắc rắc, đôi mắt vẩn đục lúc này chợt ảm đạm và mơ hồ.



Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đứng dậy, nhìn bóng người còm cõi kia.



Trên vị trí ngồi, Diệp Thành cau mày.



Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy trạng thái bên trong cơ thể của Vu Phong, nếu Vu Phong bước ra bước cuối cùng thì căn bản sẽ bị huỷ hoại, vì áp lực mạnh mẽ đó đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.



Thế nhưng dù là vậy hắn vẫn không hề lên tiếng.

Dưới áp lực mạnh mẽ đó mới có thể phát huy được khả năng tiềm tàng, bước ra bước đó có thể vạn kiếp bất phục nhưng cũng có khả năng là thoát biến niết bàn.



 
Chương 3511: Không thể thua!  


Đây là đang làm gì vậy chứ? Sợ chưa đủ loạn sao?



Ta vì trừ khử Si Mị tổ chú còn các ngươi lại nhảy loạn ra ngoài làm loạn!



Advertisement

Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đã hôn mê.



Mười hai con rồng giao chiến trong cơ thể hắn khiến chiến đài nguyên thần của hắn đã bị đẩy đến bên bờ tan vỡ, cho dù là hắn cũng không ngờ tới, một Si Mị tổ chú lại là nguyên nhân gây ra mọi chuyện.



Mặc dù hôn mê nhưng hắn vẫn có ý thức.



Chỉ cần nhìn là đã thót tim, hắn không biết bản thân mình lại tồn tại nhiều mầm hoạ đáng sợ như vậy, như thể ngắm chuẩn thời cơ, chọn đúng lúc hắn yếu nhất như muốn tiêu diệt hắn.



Nguyên thần của hắn nứt ra từng tấc một, sức mạnh nguyên thần tinh tuý cũng tan biến giữa thiên địa, cho dù là tu vi, bản nguyên, huyết mạch, đạo tắc đều bị tiêu diệt khiến hắn bị thương nặng.



Không thể thua!


Bản năng cầu sinh khiến hắn cố thủ tâm đài nguyên thần, tâm đài nguyên thần không bị tiêu diệt thì hắn sẽ không chết.



Long Ngũ giống như con kiến trên chảo lửa, vài lần tiến lên nhưng không biết phải giúp bằng cách nào, với trạng thái hiện giờ của Diệp Thành thì thực sự rất gay go, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng khiến hắn vạn kiếp bất phục.



Ừm?



Đương lúc Long Ngũ đang tính toán thì trong nguyên thần của Diệp Thành nứt vỡ, có một luồng sức mạnh hiển hiện.

Đó là sức mạnh vô hình, thần bí và huyền diệu, hoá thành một đạo ấn kí, nói chính xác hơn là một đạo luân hồi đang nhanh chóng vận chuyển, tiên quang kì diệu đang bay lượn.



Long Ngũ rất có mắt nhìn, chỉ cần nhìn là biết đó là thứu gì, đó chẳng phải là luân hồi của Diệp Thành sao?



Mắt hắn sáng lên, nhìn thấu manh mối.



Rất nhiều sự tồn tại đáng sợ xuất hiện hợp sức tàn phá sinh mệnh của Diệp Thành và khơi dậy luân hồi hộ thể trong cơ thể hắn.



Nếu nói về luân hồi này thì thật sự bá đạo, vừa xuất hiện đã bù đắp lại cho nguyên thần bị nứt vỡ của Diệp Thành, đến cả sức mạnh nguyên thần của Diệp Thành bị tiêu tán giữa thiên địa cũng được kéo lại.



Không chỉ vậy, luân hồi bá đạo đang tự vận chuyển trong quá trình tự diễn hoá, liên tục hoá giải thiên kiếp lôi long, ma đoạ ma long, phật đạo phật long, chu thiên xích long và cấm kị chi long trong cơ thể Diệp Thành.











 
Chương 2285: “Con đã không đợi được nữa rồi”


Hự!



Lúc này như có âm thanh vang lên, mặc dù rất khẽ nhưng tất cả mọi người đều có thể nắm bắt được.



Âm thanh đó đến từ Vu Phong, hắn đã đột phá tu vi ở khoảnh khắc cuối cùng.



Advertisement

A….!



Ngay sau đó là tiếng rít lên của hắn, từ đầu tới cuối hắn đều im lặng, tiếng thét này mang theo quá nhiều tình cảm phức tạp.



Bịch!



Cuối cùng hắn cũng bước đi, bước lên bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín, hắn bước lên bậc thang, cơ thể còm cõi tê liệt ở đó, trên khuôn mặt bể dâu còn nở nụ cười.



Phía Tịch Nhan lần lượt tiến lên, nào linh dịch linh đan, lần lượt được đẩy vào cơ thể Vu Phong giúp hắn ổn định khí tức.



Phù!



Lúc này, tất cả mọi người mới thở phào, sau đó mới lần lượt ngồi về vị trí.



Vù!



Vu Phong bước lên bậc đá, bậc đá thông thiên kia cũng thoe đó mà biến mất, tất cả mọi người bị một luồng sức mạnh ôn hoà đưa về chiến đài.



Tất cả dều đứng thành ba hàng ngay ngắn, nếu đếm kĩ thì chỉ còn lại ba mươi sáu người.



Nhìn thấy cảnh này người ta không khỏi tặc lưỡi cảm khái.



Hôm qua, các đệ tử tham gia so tài phải có hơn ba nghìn năm trăm người, chỉ một thử thách nhưng lại còn lài ba mươi sáu người khiến những đệ tử bị bỏ lại cảm thấy có phần ái ngại, bọn họ đều là những đệ tử giỏi nhưng so với ba mươi sáu người này thì vẫn còn kém xa.



“Tiếp theo đây mới là trận quyết đấu chính thức”, Đạo Huyền Chân Nhân nhìn tất cả mọi người và nở nụ cười ôn hoà.



“Con đã không đợi được nữa rồi”, Ngưu Bôn vặn cổ, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể sục sôi khiến Cung Tiểu Thiên Nhi ở bên suýt chút nữa tè ra quần.




“Rút thăm đi”, Đạo Huyền Chân Nhân cũng không nhiều lời, lấy ra một cái hòm bằng ngọc thạch để nó lơ lửng giữa không trung.



Tất cả mọi người tiến lên trước, đã là quyết đầu thì có nghĩa là một đấu một, những người nào bốc được số giống nhau thì sẽ là đối thủ của nhau.



“Thiên linh linh địa linh linh,T Thái Thượng Đạo Quân mau hiển linh, đừng để con bốc phải Tịch Nhan và Hổ Oa”, Cung Tiểu Thiên Nhi còn chưa bốc thăm đã bắt đầu lẩm bẩm đọc niệm chú.



“Mau lên chút, đừng lề mề nữa”, phía sau, Ngưu Bôn đạp cho hắn một cái.



“Xem ngươi kìa, lại cuống lên rồi”.



“Cô nãi nãi đây thích, muốn anh đánh phải không hả?”



Tiếng ồn ào kéo dài chừn mười giây thì tất cả lại về vị trí ban đầu.



Có điều, sau khi nhìn thấy tấm thẻ thì có người mừng có người lại lo, những đệ tử phải đối đầu với Hổ Oa và Tịch Nhan mặt mày căng thẳng đến mức sắp khóc, còn ba người phía Cung Tiểu Thiên Nhi và Vương Bưu lại cười tươi rói.











 
Chương 3512: Đây chính là trận đại chiến kéo dài rất lâu.  


Thiên Khiển Lôi Long đang tiêu tán, Đạo Tắc Đạo Long, Huyết Mạch Thánh Long, Căn Nguyên Thánh Long, Tu Vi Kim Long và Chiến Ý Chiến Long trong cơ thể Diệp Thành cũng theo đó mà tan biến, lại lần nữa quay về thánh thể của Diệp Thành.



Vậy cũng được sao?



Long Ngũ nước nước bọt cái ực, đây có thể coi là trong hoạ gặp phúc sao?

Advertisement







Gừ! Gừ!



Tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, vang vọng từ trong nguyên thần của Diệp Thành.



Mười hai con rồng, tiêu tán mất mười con, chỉ còn lại hai con, đó chính là Thái Hư Bạch Long đại diện cho Thái Hư tổ chú và Si Mị Hắc Long đại diện cho Si Mị tổ chú, bọn chúng vẫn đang công phá lẫn nhau.



Luân hồi của Diệp Thành mặc dù vẫn đang vận chuyển nhưng không can dự vào trận đại chiến giữa Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú, vì cho dù là sức mạnh luân hồi thì cũng không thể nào hoá giải được chúng, chỉ có thể để mặc chúng tranh đấu.



Những gì mà sức mạnh luân hồi có thể làm được chính là ngăn cản sức mạnh của hai loại tổ chú thoát ra ngoài lũng loạn.


Sau khi cùng công phá lẫn nhau, Si Mị tổ chú và Thái Hư long chú đều yếu dần.



Long Ngũ thở phào một hơi, không có sức mạnh khác càn quấy, chỉ có hai loại tổ chú đang tranh đấu, áp lực của Diệp Thành được giảm bớt đi nhiều, lại thêm sức mạnh luân hồi củng cố thêm nguyên thần, chiến đài này của hắn càng thêm kiên cố hơn.



Ý thức của Diệp Thành vẫn đang dần tỉnh táo trong cơn hỗn loạn, hắn nhìn vào Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú và vẫn cố thủ tâm đài, hắn chỉ cần chờ đợi là được, cho tới khi hai tổ chú kia tiêu diệt lẫn nhau.



Đây chính là trận đại chiến kéo dài rất lâu.



Từ khi Thái Hư tổ chú và Si Mị tổ chú bắt đầu tranh đấu thì Diệp Thành đã chịu đựng mất ba canh giờ.



Cho tới canh giờ thứ tư, hai long hình do tổ chú hoá thành mới có sự thay đổi rõ rệt.



Nếu nhìn kĩ thì cho dù là Si Mị Hắc Long tổ chú hay Thái Hư Bạch Long thì đều trở nên trong suốt, không còn hung hãn như trước nữa, còn sức mạnh tổ chú trong người chúng đang suy yếu tới cực điểm.



Trụ được rồi!



Trong lòng Long Ngũ luôn canh cánh, hai loại tổ chú này ở trạng thái yếu ớt thì không thể làm gì to tát được hơn.



Thế nhưng, đúng lúc này lại có biến cố xảy ra.



Chỉ thấy Tiên Luân Nhãn tự phong ấn của Diệp Thành chủ động mở phong ấn, tiên luân ấn kí trên đồng tử đang vận chuyển, sinh ra một luồng sức mạnh bá đạo, mạnh mẽ lại thần bí.



Tiếp đó, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long ở trạng thái yếu ớt bị sức mạnh Tiên Luân Nhãn cố gắng tiêu diệt, còn sức mạnh tổ chú mà Si Mị và Thái Hư mang theo bị tiên nhãn hấp thu.



Đây...!

Long Ngũ sững người, không biết chuyện gì đang xảy ra.



 
Chương 2286: Lần này thì nhìn rõ rồi!  


Mọi người vừa xuống khỏi chiến đài, còn chưa kịp đứng vững thì trên chiến đài đã vang lên âm thanh này.



Tiếp đó, Âu Dương Thiếu Vân của nhà Âu Dương đã ngã xuống, thân thể vô cùng thảm bại.



Hi hi hi…!



Advertisement

Khi mọi người đưa mắt nhìn thì Tịch Nhan đã cười khúc khích nhảy khỏi chiến đài và đỡ Âu Dương Thiếu Vân lên.



Có vậy…là xong rồi sao?



Vẻ mặt ai nấy đều hết sức kì quái, rất nhiều người chỉ kịp nhấp ngụm trà, khi ngẩng đầu nhìn lên chiến đài thì trận quyết đấu đã kết thúc rồi, và bọn họ cũng không biết Âu Dương Thiếu Vân bại thế nào.



“Nha đầu này còn mạnh hơn cả Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa”, các lão bối tu sĩ tặc lưỡi.



“Đồ nhi của Thánh Chủ Thiên Đình dạy ra đâu phải đơn giản”.



“Trong lớp Huyền Tự thì đúng là nhân tài”.



“Hổ Oa, Thượng Quan Thiếu Khanh lên chiến đài”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Đạo Huyền Chân Nhân lại lên tiếng.

Ông ta còn chưa dứt lời thì Hổ Oa đã lên chiến đài.



Thượng Quan Thiếu Khanh ở một hướng khác cũng bấm bụng lên chiến đài. Khả năng chiến đấu của hắn và Âu Dương Thiếu Vân cũng ngang ngửa nhau, còn khả năng chiến đấu của Hổ Oa và Tịch Nhan một chín một mười, kết cục không cần nghĩ cũng biết.



Lần này thì nhìn rõ rồi!



Vì lần trước bỏ lỡ nên lần này ai nấy đều tròn mắt lên nhìn chăm chú.



Vù!



Thượng Quan Thiếu Khanh vừa lên chiến đài đã tế gọi ra chân hoả hộ thể, đó chính là một loại bí thuật của Tiên Thiên Canh Khí, dùng chân nguyên khí ngưng tụ thành lớp áo giáo bao bọc lấy cơ thể, vả lại trong tay còn có thêm một cái khiên.




Hổ Oa di chuyển, hắn dẫm nát chiến đài sau đó biến mất trong chốc lát.



Thượng Quan Thiếu Khanh tái mặt, vì với đạo hành của hắn thì căn bản không thể nắm bắt được bóng hình của Hổ Oa.



Hắn không nhìn thấy không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.



Đặc biệt là các lão bối, trong ánh mắt rõ vẻ bất ngờ, tốc độ và thân pháp của Hổ Oa thậm chí còn kì diệu hơn cả bọn họ.



Bịch!



Lại tiếng động nữa vang lên, Thượng Quan Thiếu hanh bay ra khỏi chiến đài, khi chuẩn bị ngã ra đất thì được Hổ Oa đỡ lấy bằng luồng sức mạnh ôn hoà.



Chẹp, chẹp!



Kết thúc chiến đấu với tốc độ như này khiến cho những người xem tứ phương phải tặc lưỡi, đều là đệ tử lớp huyền tự mà khoảng cách cũng chênh lệch xa quá.



Cảnh tượng này khiến rất nhiều người bất giác nghĩ tới Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa, trong lớp Thanh Tự, Liễu Dật và phía Chu Ngạo cũng kém bọn họ quá nhiều giống như phía Thượng Quan Thiếu Khanh so với Tịch Nhan Hổ Oa vậy.

Có điều điều đó cũng chứng minh rằng trong trận so tài tam tông lần này, người có thể đối đầu ngang hàng với Hổ Oa cũng chỉ có Tịch Nhan và người có thể đối đầu với Tịch Nhan cũng chỉ có Hổ Oa.



 
Chương 3513: “Ngươi ra vẻ cũng được lắm”


Diệp Thành cũng thẫn thờ, hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết Tiên Luân Nhãn tự mở phong ấn, vả lại còn đang ẩn chứa sức mạnh dị thường như vậy, đến cả tổ chú cũng có thể hấp thu, hình thành vật dưỡng.



Tiên luân thiên chú, mở!

Advertisement



Khi hai người còn đang ngẩn ngơ thì trong không gian như có âm thanh vang vọng, như truyền từ thời đại cổ xưa xa xôi, mang theo uy lực và sự thần bí khiến người ta không biết ai đang lên tiếng.



Chỉ trong chốc lát, Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long liền bị tiêu diệt, sức mạnh tổ chú hoá thành vật dưỡng cho tiên nhãn.



Sau khi Si Mị Hắc Long và Thái Hư Bạch Long bị tiêu diệt, Si Mị tổ chú thần văn và Thái Hư tổ chú thần văn tiêu tán, trong tiên nhãn của bọn họ có thêm một luồng sức mạnh mới.



Nguyên thần của Diệp Thành đã quy vị, toàn thân với tiên quang chiếu rọi, có rất nhiều dị tượng huyền diệu xuất hiện bao quanh cơ thể hắn.



Lần này quả thực vì hoạ mà gặp phúc, nhiều sự tồn tại đáng sợ hiển hiện làm khó hắn, không những chưa thể thôn tính diệt trừ hắn mà ngược lại còn khơi dậy rất nhiều sức mạnh trong hắn, ép luân hồi hộ thể, hoá giải nguy cơ.

Thêm nữa, Si Mị tổ chú và Thái Hư tổ chú tranh hùng, cả hai đấu tới mức thương thế đầy mình còn tiên nhãn lại như ngư ông đắc lợi, thôn tính sức mạnh tổ chú, trở thành chìa khoá mở ra cánh cửa tiên luân thiên chú, cấm pháp theo đó mà sinh ra.



Long Ngũ tặc lưỡi, lại thêm phần kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.



Hắn kinh ngạc cũng phải, bởi Diệp Thành lại lần nữa đánh phá được cấm kị, không phải có huyết mạch tiên tộc, chỉ có một bên tiên nhãn lục đạo nhưng lại liên tiếp mở ra tiên luân thiên chiếu, tiên luân thiên đạo, tiên luân thiên sinh, và hiện giờ hắn đã mở ra tiên luân thiên chú, chín cấm thuật lớn của tiên luân hắn đã mở được bốn loại.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành từ từ mở mắt, đôi mắt không chút gợn sóng, như giếng sâu không đáy càng thêm thâm sâu, đặc biệt là tiên nhãn bên mắt trái với sức mạnh thần bí hiển hiện cho dù một chủ nhân như hắn cũng không thể nào nắm bắt.


“Được lắm”, Long Ngũ ở bên ghé lại, chép miệng, mặt mày tấm tắc.



“Sự thực chứng minh nhân phẩm rất quan trọng”, Diệp Thành đứn dậy, nói với giọng đầy ý tứ.



“Ngươi ra vẻ cũng được lắm”, Long Ngũ xoa cằm.



“Thử uy lực của tiên luân thiên chú trước cái đã”, Diệp Thành mở tiên nhãn bên mắt trái, hắn ngắm chuẩn vào một cái cây ở cách đó không xa, chỉ cần là vật có linh thì đều dùng được đến tổ chú, dùng cái cây kia kiểm chứng là tốt nhất.



“Thiên chú”, sau tiếng hô của Diệp Thành, đồng lực tiên nhãn lan rộng, không gian chấn động.











 
Chương 2287: Ta không làm muội bị thương chứ?”


“Ngưu Bôn, Đông Phương Ngọc Yên lên chiến đài”.



Trong tiếng bàn tán, giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân lại vang lên.



Ông ta dứt lời liền nghe thấy một tiếng rầm, Ngưu Bôn cầm theo chiếc rìu lớn bước lên chiến đài, nhìn thân hình vững chãi của cô bé, tất cả người xem trận chiến đều bất giác ho hắng.

Advertisement



So với Ngưu Bôn mà nói thì Đông Phương Ngọc Yên ở phía đối diện lại tinh nghịch hơn nhiều, cô giống như khuê tú của gia tộc lớn còn chưa ra khỏi cửa với thần hoa rực rỡ bao quanh, mặc dù trông có phần non nớt nhưng lại khó có thể che đi nét sắc nước nghiêng thành.



“Ngọc Yên muội, cẩn thận”, Ngưu Bôn chớp mắt bước ra, trong chốc lát đã biến mất, tốc độ không hề kém so với sức mạnh.



Cũng may Đông Phương Ngọc Yên cũng không vừa, sau khi mỉm cười nhẹ nhàng, đầu mũi chân lùi về sau nhẹ nhàng như hồ điệp, để lại từng đạo tàn ảnh.



Bịch!



Cô vừa rời đi, ngay vị trí cô đứng trước đó đã bị một rìu của Lâm Báo trảm lìa.



Nhìn thấy Ngưu Bôn mạnh mẽ như vậy, phía Cung Tiểu Thiên Nhi đứng dưới chiến đài lần lượt nuốt nước bọt, cũng may đó là Đông Phương Ngọc Yên có được chân truyền của nhà họ Đông Phương nếu mà đổi thành người khác thì đã nằm bẹp rồi.



Bịch! Bịch!



Tiếng động liên tiếp vang lên, trận đại chiến trên chiến đài hết sức sục sôi.



Ngưu Bôn khí thế lên cao, mạnh mẽ rắn rỏi, cây rìu trong tay vô cùng bá đạo, đó là một bí thuật hết sức mạnh mẽ, trông thì có vẻ đơn giản nhưng lại dung hợp sự biến hoá của rất nhiều bí thuật.



Còn Đông Phương Ngọc Yên lại khác, phần lớn thời gian cô nhóc dành để né tránh, mặc dù có một hai lần phản công nhưng về cơ bản đều không thể phá được phòng ngự của Ngưu Bôn.



Về điểm này thì chính là khoảng cách của thuộc tính, trận đại chiến kéo dài được một khắc thì Đông Phương Ngọc Yên dừng tay, giơ tay lên bất lực: Ta nhận thua.




“Muội muội, ta không làm muội bị thương chứ?”, Ngưu Bôn giây phút trước còn đang rất hùng hồn nhưng sau khi nghe vậy thì lại nở nụ cười.



“Cũng…cũng ổn”, Đông Phương Ngọc Yên cười gượng gạo, cơ thể thảm hại.



“Mộ vân Thiếu, Hạo Thiên Thanh Vũ lên chiến đài”, phía Ngưu Bôn vừa xuống khỏi chiến đài thì giọng nói của Đạo Huyền Chân Nhân lại vang lên.



Đạo Huyền Chân Nhân vừa dứt lời thì hai bóng người mặc y phục tím và trắng lần lượt lên chiến đài.



Sau khi hai người bọn họ lên chiến đài, tất cả những người quan sát trận chiến đều ngồi thẳng dậy.



Nam Mộ Vân, Bắc Hạo Thiên, đây là hai gia tộc nổi danh ở hai đầu Nam và Bắc, trận đối đầu của lớp Huyền Tự đương nhiên kéo theo sự chú ý của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả Diệp Thành.



“Luận về vai vế thì hắn là cháu ngươi nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng.



“Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười, hắn bất giác nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, vừa hay Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn sang phía này, cả hai tỏ vẻ gượng gạo sau đó nhanh chóng quay đi.



 
Chương 3514: “Đừng sợ, ta là người tốt”


“Nguyên thần bá đạo vì có phản phệ bá đạo”, Long Ngũ lên tiếng, hắn đặt tay lên vai Diệp Thành, đẩy sức mạnh long hồn vào: “Khiến địch bị thương mười thì bản thân mình cũng bị thương mất tám phần, ngươi ít dùng tới nó vẫn hơn”.



“Vẫn còn thiên chiếu, ta sẽ không dùng nó để đối đầu với kẻ địch nữa”, Diệp Thành lắc đầu mỉm cười: “Có trời mới biết có bao nhiêu chủng tộc từng tổ chú Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, ta không muốn vì nó mà kéo theo tổ chú đáng sợ”.



Advertisement

“Không nếm trái đằng thì ngươi không ghi nhớ”, Long Ngũ thu tay lại, hắn quay người rời khỏi đỉnh núi: “Ngươi nghỉ ngơi chút đã, ta đi liên hệ gia tộc Thiên Linh, đợi ta quay lại tiễn ngươi”.



“Ngu ngốc, thật ngu ngốc”, Long Ngũ vừa rời đi, bên ngoài rặng núi chợt vang lên tiếng mắng chửi.



Đó là Kỳ Vương, nó vẫn còn tức tối hằn học vì trước đó bị Long Ngũ ném ra khỏi đỉnh núi, lần này thấy Long Ngũ ra ngoài, giọng nó cất lên cao, nếu không thì sao có thể gọi là Kỳ Vương chứ? Tiếng mắng chửi cũng thật bá đạo.



Long Ngũ cứ thế ngó lơ, hắn chẳng rảnh mà đi so đo với con lừa kia, cứ thế bay về tổ điện của gia tộc.



Kỳ Vương cảm thấy mất hứng, nó không mắng chửi nữa mà lắc đầu chạy lên đỉnh núi.



Có điều, hắn vừa lên tới đỉnh núi chưa được ba giây thì lại bay đi, bị Diệp Thành đạp cho một đạp sau đó là một tràng mắng chửi nữa vang lên liên tiếp: “Mẹ kiếp, ăn phải phân à?”

Diệp Thành cũng chẳng buồn quan tâm, hắn tăng thêm độ kiên cố cho kết giới, kéo Tiêu Phong và Phục Linh trong đại đỉnh ra ngoài.



Cả hai người đã tỉnh lại, trạng thái không tồi, nhưng vừa được đưa ra khỏi đại đỉnh thì cả hai lần lượt tế ra sát kiếm khủng khiếp, sắc mặt phòng bị nhìn Diệp Thành: “Đây là đâu, ngươi là ai?”



“Đừng sợ, ta là người tốt”, Diệp Thành mỉm cười.



“Người tốt?”, Tiêu Phong và Phục Linh nghe xong thì lùi về sau, nắm chặt thanh kiếm trong tay, nếu trách thì trách Diệp Thành trông mặt mũi chẳng tử tế, vả lai nụ cười còn không hề bình thường.



“Vẻ mặt của hai người là sao chứ?”, thấy hai người vẫn phòng bị như vậy, Diệp Thành bất giác chép miệng, hắn không nói thêm gì, cứ thế giơ tay gảy ra tiên quang bay vào trán hai người.




“Ngươi...”, Tiêu Phong và Phục Linh biến sắc, muốn chặn lại luồng tiên quang đó nhưng lại cảm thấy tiên quang đó rất dị thường, chính là một đạo tiên quang hư ảo.



Giây phút sau đó, sát kiếm trong tay hai người liền rơi xuống, cả hai đồng loạt ôm đầu.



Tiếp đó chính là tiếng kêu la đau đớn, thần hải ong ong, cứ thế nứt ra, thần trí hỗn loạn.



Diệp Thành cầm vò rượu tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi tĩnh lặng quan sát hai người chuyển kiếp quy vị.



Không biết từ bao giờ mới thấy Tiêu Phong và Phục Linh run rẩy, vẻ đau đớn cuối cùng trong đôi mắt dần tan đi, nước mắt chảy ra, cả hai thẫn thờ nhìn người thanh niên trước mặt.



Diệp Thành?



Diệp Thành?

Cả hai đồng loạt lên tiếng, giọng nói khản đặc, mang theo bao nỗi niềm.



 
Chương 2288: “Tiểu Linh Oa, Vu Phong lên chiến đài”


Diệp Thành trầm ngâm, hắn nhìn Hạo Thiên Thanh Vũ trên chiến đài.



Mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấu công pháp từ Hạo Thiên Thanh Vũ, bên trong cơ thể hắn có huyết mạch đặc biệt, không phải thực sự thuần tuý, còn Mộ Vân Thiếu của nhà họ Mộ Vân cũng có huyết mạch đặc biệt, cả hai người huyết mạch ngang ngửa nhau, đến tu vi cũng không hơn kém là bao.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cả hai bắt đầu di chuyển.

Advertisement



Đúng như những người quan sát nói, trận đại chiến này có lẽ là trận đại chiến đáng ngạc nhiên nhất.



Cả hai người với khả năng chiến đấu một chín một mười, đấu rất máu lửa, người nào người nấy đều có bí pháp của gia tộc và các thần thông phong phú, thần hoa rực rỡ bao trùm cả chiến đài, choán mắt người nhìn.



Trong lúc này còn có thể nghe thấy tiếng kêu của diều hâu và tiếng gằn của mãnh hổ.



Đợi tới khi mây và khói tản đi mới thấy dị tượng của hai người, dị tượng của Mộ Vân Thiếu là một con mãnh hổ, dị tượng của Hạo Thiên Thanh Vũ là một con diều hâu, trông thì có vẻ như là hai người đang đại chiến nhưng thực chất chính là trận quyết đấu về đạo.



Trận chiến này kéo dài một canh giờ, mãi tới đòn cuối cùng, cả hai bị đánh bay ra hai bên, một người lảo đảo, một người loạng choạng chiến đấu bằng chút linh lực cuối cùng, đến cả chân nguyên hộ thể cũng không còn lấy chút nào.



Hoà nhau!

Mộ Vân Thiếu cười mỏi mệt.



Đồng ý!



Hạo Thiên Thanh Vũ cũng bất lực mỉm cười.



Cả hai người rất xởi lởi, cùng đỡ nhau xuống chiến đài. Thân là đệ tử của Hạo Thiên thế gia và Mộ Vân Thế Gia, bọn họ đương nhiên biết sẽ không thể đánh bại đối phương, kết cục hoà như vậy khiến cả hai gia tộc đều không bị mất mặt.



Haiz!


Hạo Thiên thế gia còn đỡ, trưởng lão của nhà Mộ Vân lẩm bẩm thở dài.



So với những trưởng lão này thì Mộ Vân Ngạo lại thong dong hơn nhiều, thế nhưng trong lòng ông ta cũng vẫn không thoải mái.



Vì Diệp Thành mà thế hệ Thanh Tự của nhà Mộ vân đã bại dưới tay Hạo Thiên thế gia, thế hệ Huyền Tự này mặc dù đấu hoà nhưng nói tóm lại vẫn là bại.



Vài trận chiến tiếp theo cũng vô cùng nảy lửa. Các đệ tử của lớp Huyền Tự anh dũng vô song, đều là những thanh niên ưu tú, không ai chịu nhường ai.



“Tiểu Linh Oa, Vu Phong lên chiến đài”, sau tiếng hô của Đạo Huyền Chân Nhân, vẻ mặt của những người xem trận chiến đều thay đổi một cách kì quái.



Hai bên quyết chiến nhưng sao lại có gì đó không được hài hoà.



Tiểu Linh Oa chỉ to bằng nắm tay, trông núng nính giống như đứa trẻ nhỏ xíu.











 
Chương 3515: “Ngươi tìm thấy ông ấy rồi sao?”


Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy, không bao lâu sau hắn tế ra thần thức chứa đựng bao nhiêu sự việc xảy ra trong những năm gần đây rồi đẩy vào thần hải của cả hai người.



Cả hai nước mắt rơi lã chã, bọn họ nhìn từng bóng hình quen thuộc trong thần hải mà nấc nghẹn không nói thành lời.



Advertisement

Lục đạo luân hồi, như một giấc mơ.



Trước khi tỉnh mộng bà vẫn còn nằm trên vai Gia Cát Vũ nói những lời tình ý cuối cùng nơi trần thế, ông còn đứng dưới thành Nam Sở, bảo vệ từng tấc đất cuối cùng của Đại Sở.



Sau khi tỉnh mộng đã qua một kiếp người, mất đi hai trăm năm, dù kiếp trước bọn họ là kẻ mạnh thì kiếp này cũng khó chấp nhận được mộng ảo xưa kia, nó thật sự quá xa vời.



Màn đêm dần buông xuống.



Trên đỉnh núi không còn tiếng nấc nghẹn nữa, cả ba người như pho tượng, mỗi người cầm một chai rượu tĩnh lặng nhìn tinh không như thể trông thấy sơn hà rộng lớn dù cách bao nhiêu năm tháng.



Người chuyển kiếp của Đại Sở đến rồi, hơn hai nghìn người, mùi rượu thơm nồng lan toả, bầu không khí rạo rực hẳn lên.


Nhìn bao nhiêu người cùng quê như vậy, Tiêu Phong mỉm cười, trút rượu vào miệng sau đó lại nhìn sang Diệp Thành, “luân hồi từ kiếp trước tới kiếp này, hai trăm năm trời, không biết chiến giáp của ta còn không?”



“Tiêu Phong của Thiên Đình chưa bao giờ rời bỏ tấm áo giáp, tất cả mọi người đều biết việc này”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay lấy ra một tấm áo giáp, bên trên còn nhuốm máu hãy còn chưa khô, đó chính là máu của Tiêu Phong ở kiếp trước.



“Bất cứ lúc nào ta cũng sẵn sàng ra chiến trường”, Tiêu Phong cười sảng khoái, cách hai trăm năm, lại lần nữa được mặc áo giáp, thật đúng như vị tướng quân cái thế, oai hùng uy nghiêm, khí thế thôn tính sơn hà.



“Phục Linh tiền bối, Vạn Hoa Kiếm của người”, Diệp Thành lại lần nữa phất tay đưa thanh thần kiếm cho Phục Linh.

“Đa tạ”, Phục Linh mỉm cười khẽ vuốt ve thanh kiếm, đây chính là thanh thần kiếm kiếp trước mà bà dùng, được Diệp Thành giữ gìn đến hiện tại, bên trên còn nhuốm máu tươi của bà từ kiếp trước, dung hoà với bao năm tháng.



“Thực ra vãn bối rất muốn biết mối quan hệ kiếp này của hai người là gì? Không phải là người thương trong truyền thuyết chứ?”, Diệp Thành hắng giọng, ho khan nhìn Tiêu Phong và Phục Linh.



“Đừng đùa vậy chứ”, Tiêu Phong lập tức mỉm cười nhìn Phục Linh, “chúng ta là huynh muội”.



“Vậy thì vãn bối yên tâm rồi”, Diệp Thành mỉm cười, “nếu không thì tiền bối Gia Cát Vũ sẽ rất ái ngại đó”.



“Ngươi tìm thấy ông ấy rồi sao?”, Phục Linh quay đầu sang nhìn Diệp Thành, trông đôi mắt còn ngấn nước.



“Vẫn chưa”, Diệp Thành lắc đầu, “nếu như ông ấy ở Chư Thiên Vạn Vực này thì vãn bối có chết cũng phải tìm cho ra, không phải vì điều gì khác mà là vì mối tình duyên đến muộn của hai người”.











 
Chương 2289: “Rốt cục là có chưa?”


Ta nhận thua!



Vu Phong đứng dậy, hắn giơ bàn tay lên, giọng nói khản đặc nhưng nụ cười lại tươi rói.



Ở Thiên Đình này làm gì có ai không biết sự tồn tại của Tiểu Linh Oa là thế nào. Mặc dù khả năng chiến đấu của hắn chẳng ra sao nhưng tốc độ thì đến cả nhiều tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phải ngưỡng mộ, với thực lực đó của hắn thì có kém hắn mười vạn hay tám nghìn dặm cũng là đương nhiên. Về điểm này thì Vu Phong rõ hơn ai hết.



Advertisement

Thế rồi Vu Phong trở thành đệ tử đầu tiên không chiến mà đã đầu hàng.



Thấy vậy những người quan sát trận chiến không hề cảm thấy tiếc nuối, thực lực chênh lệch quá xa không phải có nghị lực là có thể bù đắp.



Ha ha!



Tiếng cười của Tiểu Linh Oa vang vọng khắp nơi, hắn giống như một đứa trẻ không màng thế sự, sau đó lại như một đạo lưu quang len lỏi xuống khỏi chiến đài, hắn bay một vòng hội trường rồi mới đứng trên vai của Tô Tâm Nhi.



“Cô nương này trông cũng xinh đấy”, Tiểu Linh Oa cười khúc khích, nói rồi hắn không quên giơ bàn tay múp míp xoa xoa bên má của Tô Tâm Nhi.



Nhìn tên nhóc trắng trẻo mũm mĩm này, Tô Tâm Nhi đột nhiên trỗi dậy tình cảm như người mẹ có con, cô vô thức giơ tay ra vuốt ve phần da bụng tròn ung ủng của Tiểu Linh Oa, điều đáng nói đó là cảm giác đó thật sự rất tuyệt.



Khi cả hai người đang đùa giỡn thì lại có hai người khác lên chiến đài.


Bọn họ một người là Triệu Tử Vân con trai Triệu Hùng của nhà họ Triệu, một người là thánh nữ Nam Cung Tử Nguyệt của Nam Cung Thế Gia.



Triệu Tử Vân giống như một thư sinh nho nhã, Nam Cung Tử Nguyệt trông có phần tinh nghịch khiến những người quan sát trận chiến chợt có cảm giác cả hai người rất xứng đôi.



Khai chiến!



Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng rồi lùi ra khỏi chiến đài.



Thế nhưng cảnh tượng giao chiến lại không hề diễn ra. Nam Cung Tử Nguyệt chớp mắt nhìn Triệu Tử Vân từ đầu tới chân, càng nhìn càng ưng mắt, cô nhìn chăm chú đến mức khiến Triệu Tử Vân cảm thấy không được tự nhiên.

“Huynh có thê tử chưa?”, Nam Cung Tử Nguyệt sáng mắt nhìn Triệu Tử Vân.



“Cái này…”, Triệu Tử Vân há hốc miệng, vẻ mặt bất ngờ.



“Đây…”, không chỉ Triệu Tử Vân mà vẻ mặt của những người xem trận chiến cũng hết sức kì lạ.



“Rốt cục là có chưa?”, không nghe được đáp án chính xác từ Triệu Tử Vân, Nam Cung Tử Nguyệt vẫn chớp mắt nhìn cậu nhóc.



“Chưa…chưa”



“Vậy thì lấy ta nhé?”



Ôi trời!



Khụ, khụ…!



Một câu nói của Nam Cung Tử Nguyệt khiến cho người của nhà họ Nam Cung thốt lên kinh ngạc, những người quan sát xung quanh cũng bất giác phun ra ngụm nước trà.



Làm gì thế chứ? Làm quen sao? Đây là trận so tài tam tông đấy, có thể tập trung một chút không?



 
Chương 3516: “Đạo hữu, có gì từ từ nói”.  


Bên ngoài rặng núi, người đông như nêm, người bước trên phi kiếm, người cưỡi linh thú, có người đi trên mây, bọn họ đều mặc đạo bào có hình đầu lâu, đứng choán lấp tứ phía trên hư thiên.



Cô Lâu Vương Điện!



Các trưởng lão của gia tộc Long Ngũ lần lượt bay lên thiên tiêu nhìn ra bên ngoài rặng núi với sắc mặt tái nhợt, chín Thánh Nhân, gần một trăm Chuẩn Thánh, hàng trăm nghìn tu sĩ, trận thế lớn, khí thế chấn động thiên địa.

Advertisement



Tế kết giới!



Long Ngũ đột nhiên hô lớn, Cô Lâu Vương Điện, một trận dung thế này, sát khí thông thiên, kẻ tới nhất định không có ý tốt.



Đột nhiên, từ tứ phương của gia tộc Long Ngũ có thần hồng xuyên lên trời cao, từng kết giới khổng lồ bao trùm khắp tiên sơn.



Thấy vậy, tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện nhìn mà bật cười u ám, bọn họ không hề ngăn cản, theo bọn họ thấy thì cái mà gia tộc Long Ngũ gọi là kết giới trong mắt bọn họ chẳng qua cũng chỉ để trưng bày, chỉ cần một đòn là có thể công phá.



Lão tổ của gia tộc Long Ngũ kinh động, lập tức tỉnh lại từ trạng thái bế quan, bước lên hư thiên, thấy trận dung này, bọn họ tái mặt: “Không biết đạo hữu của Cô Lâu Điện đến đây là có ý gì?”



“Có ý gì?”, một thánh nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện cười tôi độc, để lộ ra hàm răng trắng bóc: “Chỗ các ngươi chứa chấp người mà Cô Lâu Vương Điện cần, phải trả giá bằng máu”.



“Chứa chấp?”, lão tổ của gia tộc Long Ngũ tỏ ra khó hiểu: “Đạo hữu nói vậy là có ý gì?”



“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công phá cho ta”.



“Đạo hữu, có gì từ từ nói”.



“Muộn rồi”, tu sĩ mặc hắc bào kia cứ thế ngắt lời lão tổ của gia tộc Long Ngũ sau đó giơ tay lên chỉ điểm vào kết giới của gia tộc Long Ngũ và bật cười u ám: “Chỉ giết nam tu, nữ tu để lại”.



Đột nhiên, từ tứ phía trong hư thiên rung lên, sát trận của Cô Lâu Vương Điện nhanh chóng hồi phục uy năng, quét ra từng đạo thần mang trận pháp, mỗi một đạo đều mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ.




Thấy vậy, cho dù là lão tổ, trưởng lão hay tiểu bối của gia tộc Long Ngũ thì mặt mày đều tái nhợt, trận pháp thần mang rợp trời đó chỉ cần một đòn là đủ đánh tan kết giới hộ sơn, thứ chờ đợi bọn họ chính là sự diệt tộc, không một ai có thể tránh khỏi.



Khi toàn bộ gia tộc Long Ngũ tuyệt vọng thì vô số trận pháp thần mang đã lần lượt đánh vào kết giới hộ sơn.



Rầm! Rầm!



Tiếng động mạnh rung lên, chấn động thiên địa.



Thế nhưng cảnh tượng kết giới hộ sơn trong tưởng tượng của gia tộc Long Ngũ bị một đòn công phá lại không hề xuất hiện.



Ừm?











 
Chương 2290: “Đây chính là tiếng sét ái tình sao?”  


Phía này, Nam Cung Chính nghiêng đầu nhìn sang Triệu Hùng ở phía này, khuôn mặt ông ta thực sự tối sầm cả lại.



Bị Nam Cung Chính nhìn như vậy, Triệu Hùng tỏ vẻ khó chịu, ông thái độ gì đây? Liên quan gì đến ta? Liên quan gì đến Vân Nhi nhà ta? Vả lại là do chính miệng con gái ông nói ra chứ có phải do con ta nói ra trước đâu.



Đến bên nhau!

Advertisement



Khi cả hai đang nhìn nhau cháy mặt thì mot giọng nói sang sảng vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng.



Có lẽ giọng nói này vang lên quá đột ngột nên khiến rất nhiều người run rẩy.



Lại nhìn sang phía đang hô hào thì chính là đồ đệ bảo bối của Hùng Nhị - Cung Tiểu Thiên Nhi.



Đến bên nhau! Đến bên nhau!



Vương Bưu và Thiếu Vũ cũng hô hào, tiếng hô kinh thiên động địa, đến cả Đạo Chích và Tịch Nhan chỉ sợ trời này chưa đủ loạn cũng tham gia vào.



Được rồi! Cả nhóm đệ tử ưu tú lớp Huyền Tự, kẻ nào kẻ nấy hô hào khiến cho lớp thanh niên đang xem trận chiến cũng chạy ra bao vây ba vòng trong ngoài chiến đài, tiếng hô hào tạo thành làn sóng.



Cảnh tượng này khiến Đạo Huyền Chân Nhân chợt mất kiểm soát, vẻ mặt của những người xung quanh cũng vô cùng đặc sắc.


“Hai người này cũng xứng đôi lắm”, Hồng Trần Tuyết khẽ mỉm cười.



“Đây chính là tiếng sét ái tình sao?”



“Trận so tài tam tông lại có thể tác hợp một mói nhân duyên, vậy cũng không tồi”, Diệp Thành bất giác mỉm cười.



“Được không vậy?”, trên chiến đài, Nam Cung Tử Nguyệt đã chạy tới bên Triệu Tử Vân kéo lấy cánh tay hắn mà không ngừng đung đưa qua lại giống như tiểu muội đang cầu xin ca ca, trông thật ngây thơ mà lãng mạn.



“Đây…đây…”, Triệu Tử Vân vẫn đứng thẫn thờ ở đó, cô nương nhà người ta đã nói đến mức vậy khiến mặt hắn đỏ gay.



“Ta coi như huynh chấp nhận rồi”, Nam Cung Tử Nguyệt cười khúc khích, cô kéo Triệu Tử Vân xuống chiến đài.




“Vậy…vậy là xong sao?”, những người quan sát tứ phương há hốc miệng, trận so tài tam tông còn có thể diễn ra thế này sao?



“Tử Nguyệt”, nhà họ Nam Cung đã có người đi tới kéo Tử Nguyệt đi.



“Triệu Tử Vân, tới rước muội”, mặc dù bị kéo đi nhưng Nam Cung Tử Nguyệt vẫn không quên quay đầu lại tươi cười với Triệu Tử Vân.



“Được…được”, Triệu Tử Vân há hốc miệng và vẫn đứng đó thẫn thờ.



“Vân Nhi, làm được lắm”, Triệu Hùng bước đến vỗ vai Triệu Tử Vân, cười sảng khoái.



“Được rồi, lại phải chuẩn bị thêm một khoản tiền nữa”, phía Cổ Tam Thông lại vuốt râu lên tiếng.







Cảnh tượng vừa rồi mặc dù kết thúc nhưng người ở xung quanh hãy còn bồi hồi.



Không biết vì sao hiện giờ nhìn Nam Cung Tử Nguyệt và Triệu Tử Vân mà người ta càng cảm giác hai người rất có tướng phu thê.



Tâm trạng của Triệu Hùng rất tốt, tham gia so tài mà còn có thể rước được con dâu về.



 
Chương 3517: “Nhiều nhất không quá một ngày”.  


Có điều, bọn họ đâu biết rằng từ khi Long Ngũ thức tỉnh được kí ức tiền kiếp thì đã cải tạo được kết giới hộ sơn của gia tộc, hắn dùng trận pháp thái hư, đây là một sự bá đạo mạnh mẽ.



Công phá, tiếp tục công phá!



Trong tiếng trầm trồ kinh ngạc, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện lại gằn giọng phẫn nộ.

Advertisement



Thánh Nhân ra lệnh nên không ai dám trái lời, kẻ mạnh của Cô Lâu Vương Điện lại lần nữa vận chuyển trận pháp công phá kết giới.



Trên đỉnh núi, sắc mặt Long Ngũ không ra sao, kết giới hộ sơn của gia tộc mặc dù có thêm trận pháp của Thái Hư Cổ Long tăng cường nhưng khi đối diện với sự áp chế tuyệt đối về thực lực thì việc bị công phá chỉ là vấn đề về thời gian.



Một khi kết giới bị công phá, gia tộc họ phải đối mặt với sự huỷ diệt, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh.



Long Ngũ thu lại ánh mắt quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên.



Diệp Thành như hiểu ra ý của Long Ngũ, hắn nói: “Có chu thiên diễn hoá che đi khí tức của ta, Thánh Vương chưa chắc đã có thể truy đuổi theo ta, huống hồ lại là Cô Lâu Vương Điện”.



“Nói vậy thì Cô Lâu Vương Điện cố ý gây chuyện”, vẻ mặt Long Ngũ lạnh hẳn lại.



Diệp Thành cau mày, hắn như nhớ ra gì đó, ánh mắt dừng lại ở Tiêu Phong và Phục Linh, cố gắng tìm kiếm cô lâu ấn chú trong người bọn họ.



“Chẳng trách”, Diệp Thành giơ tay xoá tan ấn kí cô lâu trong cơ thể Tiêu Phong và Phục Linh, cũng coi như hắn đã đoán ra vì sao Cô Lâu Vương Điện tìm được đến đây, nhất định là vì ấn kí này.



“Đúng là sơ hở”, Phục Linh bật cười lạnh lùng, bà không ngờ rằng trong người mình lại có đạo ấn kí này.



“Xin lỗi, liên luỵ đến gia tộc ngươi rồi”, Phục Linh tỏ ra áy náy, nếu không phải vì ấn kí trong người bọn họ thì Cô Lâu Vương Điện cũng không thể tìm thấy nơi này, suy cho cùng cũng bởi sự lơ là của bọn họ.



“Người nói gì vậy chứ?”, Long Ngũ mỉm cười: “Gia tộc ta và Cô Lâu Vương Điện sớm muộn gì cũng phải khai chiến, có điều chỉ là đến sớm hơn chút thôi, hà tất phải áy náy, chúng ta là người một nhà mà”.




“Trận thế của đối phương lớn quá, nếu cố gắng đối đầu trực diện sẽ thất bại”, Diệp Thành trầm ngâm, “xin cứu trợ đi”.







“Đã thông báo tới các liên minh và gia tộc Thiên Linh”, Long Ngũ đáp lời, “chỉ là không biết liệu có sự trợ giúp nào đến kịp không, Cô Lâu Vương Điện quá mạnh, tinh không này không một ai dám đụng tới sự tồn tại đáng sợ như bọn chúng”.



“Kết giới có thể trụ được bao lâu?”, Diệp Thành điềm tĩnh.



“Nhiều nhất không quá một ngày”.



“Cố gắng trụ, ta đi tới gia tộc Thiên Linh”, Diệp Thành nói xong thì đã chuẩn bị xong thiên đạo rời đi.











 
Chương 2291: Đánh, đánh chết chúng đi!  


So với nhà họ Triệu thì các lão bối của nhà Nam Cung đều phùng má trợn mắt thổi râu phù phù. Mặc dù bọn họ nhìn Triệu Tử Vân cũng ưng mắt nhưng như vậy lại quá lố, một nha đầu đang yên lành tự dưng lại chạy loạn lên như vậy.



Khụ khụ…!



Cảnh tượng náo nhiệt đó vì tiếng ho hắng của Đạo Huyền Chân Nhân mà chấm dứt, mặc dù vui mừng nhưng trận so tài vẫn phải tiếp tục.

Advertisement



“Cung Tiểu Thiên Nhi, Đạo Chích lên chiến đài”.



“Đợi đợi đợi…đợi đã”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa dứt lời, Cung Tiểu Thiên Nhi đã ho hắng nhìn sang phía Đạo Chích rồi mới toét miệng nhìn Đạo Huyền Chân Nhân: “Chúng con có thể lên cùng lúc không?”



Nói rồi tên béo này không quên lôi theo Vương Bưu và Thiếu Vũ cùng lên theo.



Đạo Chích liếc nhìn Cung Tiểu Thiên Nhi từ đầu tới chân: “Tên béo kia, ngươi biết cũng nhiều đấy”.



“Sao nào, không dám à?”, Vương Bưu đáp lại.



“Dù sao ta cũng không chiến nữa”, Đạo Chích quay đầu đi, hắn trộm đồ thì được chứ đánh đấm thì không được, đánh một trong số ba tên này thì miễn cưỡng có thể được chứ đánh cả ba thì chắc chắn sẽ ăn đánh thê thảm.



“Trận so tài không có quy định này”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân ôn hoà nói.

“Trưởng lão, người có nghe hiểu ý của chúng con không ạ?”, Cung Tiểu Thiên Nhi toét miệng cười, “con đấu với tên ngốc Đạo Chích kia, Thiêu Vũ đấu với Âu Dương Tiếu, Vương Bưu đấu với Tư Đồ Khang, mặc dù ba người chúng con cùng lên nhưng cũng đấu với ba người khác, là ba trận đấu mà”.



“Cái này…”, Đạo Huyền Chân Nhân ngẩn người bất giác nhìn sang Diệp Thành.



“Chúng đồng ý là được, con không ý kiến gì”, Diệp Thành khẽ mỉm cười.



“Chúng con đồng ý, chúng con nhất định đồng ý”, Đạo Chích, Âu Dương Tiếu và Tư Đồ Khang liền gật đầu, vả lại còn rất tự giác đứng lại với nhau, ba đấu ba mà, sợ gì.



Cung Tiểu Thiên Nhi, Vương Bưu và Thiếu Vũ lần lượt lên chiến đài, ở phía đối diện, Đạo Chích, Âu Dương Tiếu và Tư Đồ Khang cũng lên chiến đài.



Khai chiến!


Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng rồi lui ra khỏi chiến đài.



Đánh, đánh chết chúng đi!



Trên chiến đài người ta còn chưa giao chiến thì bên dưới đã hò reo, Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng, ba tên không ai chịu thua ai.



Nhìn ba tên này, rất nhiều lão bối vuốt râu thở dài, chẳng trách mà có thể dạy ra ba đồ đệ kì tài như vậy, đến cả ba người làm sư phụ mà còn mặt dày thế kia mà.



Giết!



Đồ đệ vừa lên tiếng đã át cả giọng sư phụ. Lại nhìn thứ trong tay bọn họ mà xem, đúng là vô thiên vô pháp khiến những người xem trận chiến bao gồm cả Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long và phía Đao Hoàng bất giác tặc lưỡi.



Trên chiến đài, Cung Tiểu Thiên Nhi cầm một con dao chọc tiết lợn, Vương Bưu cầm một con dao thái, Thiêu Vũ cầm que nhóm lửa, cảnh tượng đó khiến ai không hiểu tưởng tuận còn tưởng đó là ba đầu bếp nữa.



Rầm! Keng!



Không lâu sau đó, trên chiến đài chợt vang lên âm thanh này.











 
Chương 3518: Phụ thân, xin người xuất binh!  


“Cũng chưa chắc”, Diệp Thành mỉm cười, sau đó hắn bước vào hố đen không gian, nếu là một mình hắn thì đương nhiên sẽ không sợ Cô Lâu Vương Điện, nhưng hắn còn phải lo cho người của gia tộc Long Ngũ, một khi khai chiến nhất định thương vong vô số, đây không phải là cảnh tượng mà hắn muốn thấy, cho nên hắn cần đích thân đi cầu xin sự trợ giúp từ bên ngoài.



“Chỉ mong hắn có thể mời được gia tộc Thiên Linh đến”, nhìn Diệp Thành rời đi, Long Ngũ thầm nhủ.



Advertisement

Hắn nghĩ đơn giản quá rồi, gia tộc Thiên Linh sao có thể vì một gia tộc nhỏ khai chiến với Cô Lâu Vương Điện mà hi sinh, điều này liên quan đến lợi ích của gia tộc, không phải là chuyện mà phía Hoa Tư có thể can dự.



Trên thiên tiêu, lão tổ của gia tộc Long Ngũ đã tới, ông nhìn phía Tiêu Phong rồi lại nhìn sang Long Ngũ.



Long Ngũ mỉm cười, không đợi lão tổ lên tiếng đã sử dụng ấn quyết khiến rất nhiều trận pháp khắc hoạ ở tứ phương được phục hồi, tăng thêm độ kiên cố cho kết giới hộ sơn.



Lão tổ của gia tộc Long Ngũ nhìn mà kinh ngạc, bọn họ không biết Long Ngũ còn có cả thần thông này, bây giờ bọn họ cũng hiểu vì sao kết giới hộ sơn của gia tộc lại kiên cố như vậy, mọi thứ cũng vì nhờ tôn nhi mà có.



Bên ngoài ngọn núi, Thánh Nhân áo đen của Cô Lâu Vương Điện liên tiếp cau mày, một kết giới hộ sơn của gia tộc cỏn con mà lại kiên cố đến mức vượt qua dự liệu của ông ta, nếu biết trước như vậy ông ta nên hạ lệnh tấn công trước khi gia tộc Long Ngũ tế kết giới hộ sơn ra thì mọi chuyện cũng không đến mức phức tạp như vậy.



Tấn công, tiếp tục tấn công!




Thánh Nhân mặc áo đen càng lúc càng tỏ ra tức tối, phẫn nộ gằn lên, chấn động khắp thiên không.



Tu sĩ của Cô Lâu Vương Điện mặt mày tôi độc, người nào người nấy hăng máu xông lên.



Phía này Diệp Thành đã ra khỏi hố đen không gian, vùng đất này cách cổ tinh của gia tộc Long Ngũ chừng ba mươi nghìn dặm.



Tinh không này rất náo nhiệt, những người tới đây xem kịch không hề ít, tất cả đều chỉ trỏ vào tinh cổ tinh, trong đó không thiếu những đồng minh mà Long Ngũ nói, bọn họ không dám tiến lên, chỉ đứng ngoài xem.




Diệp Thành đảo mắt rồi bay qua tinh không như một đạo thần mang, mục tiêu chính là gia tộc Thiên Linh ở Thiên Linh Tinh.



Phía trước đại điện có hai bóng hình đang quỳ, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi sao?



Phụ thân, xin người xuất binh!



Phụ thân, xin người xuất binh!



Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục dập đầu, bọn họ không biết đã nói câu này bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nói đều dập đầu, trán còn bê bết máu, giọng điệu khẩn cầu, gia tộc Long Ngũ có quá nhiều người chuyển kiếp, những người đó đều là người cùng quê hương với bọn họ, sao bọn họ có thể ngó lơ không quan tâm.











 
Chương 2292: Đúng là thầy nào trò nấy!  


Không biết vì sao mà nhìn ba tên này bị đánh, tám phần số người ở đây đều cảm thấy sảng khoái.



“Không cần nể mặt ta, đạp chết hắn đi”, Đạo Chích xắn tay áo lên, cứ thế lao về phía Cung Tiểu Thiên Nhi, “tên béo chết dẫm”.



Cũng giống như hắn, Âu Dương Tiếu và Tư Đồ Khang cũng xắn tay áo, lập tức xử lý ba tên đê tiện này.



Advertisement

Xem tới đây, quá nhiều người không đành lòng nhìn tiếp mà che mắt.



Thế nhưng cảnh tượng máu me trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện. Đạo Chích đi tới phía trước Cung Tiểu Thiên Nhi, hắn giơ chân lên còn chưa hạ xuống thì Cung Tiểu Thiên Nhi trông có vẻ như ngất lịm đi đột nhiên lật người, trong tay còn cầm một ít bột phấn.



Ôi…!



Đạo Chích chưa kịp phản ứng lại nên lập tức trúng chiêu, bị Cung Tiểu Thiên Nhi rắc bột đầy mặt.



Ở hai hướng khác cũng như vậy, Âu Dương Tiếu và Tư Đồ Khang cũng bị rắc đầy bột lên mặt.



Ta còn có thể nói gì?



Những người xung quanh lần lượt chép miệng, mẹ kiếp, chơi chiêu quang minh chính đại sao?



Trên chiến đài vang lên tiếng reo hò của phía Cung Tiểu Thiên Nhi, tên nào tên nấy ra tay như kẻ trộm khiến phía Đạo Chích không kịp trở tay, lúc này chúng đang mờ mịt không nhìn ra được đông tây nam bắc.



“Tên béo chết dẫm, mẹ kiếp”, Đạo Chích vừa lùi về sau vừa mắng chửi.



“Ta cho ngươi mắng đấy”, Cung Tiểu Thiên Nhi tiến lên trước tung cước vào đúng đũng quần của Đạo Chích.



Hự!



Đạo Chích ôm đũng quần, mặt mày méo mó, hắn bị đạp đau đớn nước mắt ê chề.



Hự! Hự!



Âu Dương Tiếu và Tư Đồ Khang cũng không khá khẩm hơn, cậu nhỏ đằng sau đũng quần suýt chút nữa thì bị đạp văng đi.




Cảnh tượng tiếp theo đó lại càng chẳng còn lời nào để nói.



Trên chiến đài, ngoài ba tên phía Vương Bưu reo hò ra thì còn lại là tiếng kêu gào thảm thiết của phía Đạo Chích.



Những người quan sát xung quanh mặt mày đều hết sức thú vị.



Đây là gì? Đây là trận so tài tam tông, là trận so tài giữa các tu sĩ, không thấy các ngươi dùng đến bí thuật chúng ta đã nhẫn nhịn lắm rồi, thế nhưng cách các ngươi làm cũng thật vô thiên vô pháp, sao lại giống như những kẻ lưu manh côn đồ thế chứ.



Đúng là thầy nào trò nấy!



Có quá nhiều lão bối ném ánh mắt rực lửa về phía Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng.



Đồ đệ của bọn họ toàn dùng chiêu độc, vả lại về cơ bản đều giống nhau, rõ ràng là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, từ đồ đệ có thể nhìn ra bản lĩnh của ba tên sư phụ này.



“Ngươi không định nói gì đó sao?”, nhìn cảnh tượng thảm khốc trên chiến đài, Hồng Trần Tuyết vô thức nhìn sang Diệp Thành ở bên.



Không chỉ bà ta mà những người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía hắn, trong đó có cả Cơ Tuyết Băng.



Diệp Thành Thánh Chủ Thiên Đình năm xưa làm chấn động Hằng Nhạc Tông, cả Thiên Đình không ai không biết đến, trong thử thách cuối cùng để vào nội môn, hắn đã chơi khăm hơn một trăm đệ tử khiến bọn họ phải bật khóc.



 
Chương 3519: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến các vị tiền bối”.  


“Chuyện gì vậy chứ?”, không ít trưởng lão gãi đầu.



“Gia tộc Long Ngũ và gia tộc ta cũng chẳng thân thiết, Sương Nhi và Tuyết Nhi đang làm gì vậy?”



Advertisement

“Hai nha đầu ngốc, đừng dập đầu nữa”, một trưởng lão hiền từ tiến lên nhìn Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đầu bê bết máu thì tỏ ra xót xa, “có gì từ từ nói, hai con làm gì vậy?”



Thế nhưng Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn không đứng dậy, bọn họ lại lần nữa dập đầu, giọng điều khẩn cầu đến mức khóc nấc lên: “Phụ thân, mong người ra lệnh xuất binh, coi như thương nữ nhi mà ra lệnh”.



“Đừng ồn ào nữa”, trong đại điện vang lên tiếng gằn giọng khiến cả đại điện chấn động, một người đàn ông trung tuổi mặc mãng bào bước ra, thể phách hùng hồn, long hành hổ bộ, tỏ rõ uy phong, người này chính là phụ thân của Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi, thánh chủ đương nhiệm của gia tộc Thiên Linh.



“Phụ thân, xin người xuất binh”, thấy phụ thân ra khỏi đại điện, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi lại lần nữa dập đầu van xin.



“Vi phu rất muốn biết Dương Trần Tinh đó rốt cục có gì mà lại khiến hai con như vậy?”



“Có người thân của chúng con ạ”.

“Người thân”, không chỉ các trưởng lão có mặt mà đến cả thánh chủ của gia tộc Thiên Linh cũng cau mày, từ trước đến nay với mối quan hệ giữa gia tộc Long Ngũ và gia tộc Thiên Linh thì sao lại có người thân được, đây là thân kiểu gì?



“Phụ thân, Dương Trần Tinh thật sự có người thân của chúng con”, phía Hoa Tư nước mắt rơi lã chã, tình hình cấp bách nên bọn họ không định giải thích, cho dù giải thích thì những người ở đây chắc chắn sẽ khong tin, mà dù có tin thì nhất thời cũng sẽ không hiểu, đợi bọn họ phản ứng lại thì mọi thứ đã muộn rồi.



“Chỉ vì một gia tộc nhỏ mà lại bảo gia tộc Thiên Linh khai chiến với Cô Lâu Vương Điện?”, Thánh Chủ của Thiên Linh gằn giọng, “hai con có biết như vậy là soa không? Một khi khai khiến thì gia tộc chúng ta sẽ có vô số người hi sinh, bọn họ không phải là người thân của các con sao?”



“Chúng con...”



“Thánh Chủ Thiên Linh, xin đừng nóng giận”, Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi còn chưa nói xong thì một giọng nói đã vang từ bên ngoài núi vào, dứt lời, Diệp Thành bay từ trên trời xuống.








Diệp Thành đột nhiên xuất hiện khiến mọi người đang có mặt đều sửng sốt, sau đó đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào hắn.



Tất cả trưởng lão bao gồm cả Thánh chủ Thiên Linh đều nhìn Diệp Thành với vẻ hết sức kỳ lạ, ánh mắt dường như đang nói: Nhà ta có kết giới, ngươi vào kiểu gì vậy?



Hoa Tư và Thượng Quan Ngọc Nhi đứng lên, vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Thành, tỏ vẻ áy náy.



Nhìn thấy cảnh này, phía Thánh chủ Thiên Linh càng thêm khó hiểu, không biết họ có quan hệ gì.



Dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Diệp Thành chắp tay hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến các vị tiền bối”.



“Diệp Thành?”, rất nhiều trưởng lão đều vuốt râu: “Cái tên này sao nghe quen thế?”

“Hắn là Diệp Thành?”, Thánh chủ Thiên Linh ngạc nhiên cất tiếng hỏi, quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, ông chưa gặp Diệp Thành bao giờ nhưng từng nghe trưởng lão nói một người tên Diệp Thành đã cứu hai cô con gái của mình, còn giết hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân của Cô Lâu Vương Điện, lúc trước ông bế quan không gặp được, bây giờ được thấy quả nhiên là tài năng xuất chúng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top