Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3400: Vậy thì ta đánh đến bao giờ ngươi tin thì thôi!  


Rầm!



Quyền chưởng va chạm vào nhau, thiên lộ rung chuyển, vang lên từng âm thanh rầm rầm.



Hai người thông qua một đòn thần thông đối đầu với nhau, kết cục khiến người ta thất thần, Tử Dương với tu vi cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh lảo đảo lùi về sau, khi đứng vững lại thì đã phun ra cả miệng máu.

Advertisement



Tất cả mọi người xung quanh ngỡ ngàng, sự bá đạo về khả năng chiến đấu của Diệp Thành đã vượt qua dự liệu của bọn họ, nên biết rằng hắn và Tử Dương cách nhau ba cảnh giới nhỏ.



Ta không tin!



Đôi mắt Tử Dương đỏ ngầu, khuôn mặt tôi độc, hắn tế ra một thanh sát kiếm, một kiếm trảm ra cả ngân hà.



Vậy thì ta đánh đến bao giờ ngươi tin thì thôi!



Diệp Thành hắng giọng, trong tay có thêm một thanh thần kiếm trảm về phía Tử Dương.



Trận đại chiến nổ ra chấn động khắp thiên địa.

Trận đại chiến của hai người hết sức gay cấn, vân đài mênh mông lúc này đã trở thành nơi hỗn loạn, có khí tức tịch diệt phảng phất, mỗi một luồng khí tức đều rất nặng, trấn áp cả hư thiên.



Tất cả mọi người đều ngẩng đầu, ánh mắt hướng lên vân đài.



Lúc này làm gì còn ai quan tâm tới Tử Ly và Tử Thiên trên thiên lộ nữa.



Lại nói về cả hai người này đã bước lên bậc mây thứ chín trăm chín mươi chín và đột nhiên dừng lại.



Cả hai người ngẩng đầu nhìn trận đại chiến bên trên rồi bật cười lạnh lùng, trong lòng thầm có tính toán như nhau, chính là để Diệp Thành và Tử Dương đấu với nhau sứt đầu mẻ trán rồi bọn họ lên đó thu dọn tàn cục.


Thế nhưng sự tính toán của hai người là sai lầm vì trận chiến mới diễn ra được mười chiêu thì Tử Dương đã bại trận bay ra khỏi vân đài và vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên hư thiên.



Bầu không khí xung quanh cũng chìm vào im ắng sau khi Tử Dương bại trận.



Tử Dương là ai, là người mang theo huyết mạch cửu âm tuyệt mạch, chính là đệ tử mạnh nhất của Đại La Kiếm Tông.



Năm xưa hắn từng tranh hùng với thần tử Đại La, chỉ thua một chiêu, bây giờ lại bại trong tay một tu sĩ cảnh giới Hoàng, đến cả mười chiêu cũng không vượt qua được, tốc độ thất bại nhanh như vậy khiến người ta không kịp phản ứng.



Có điều, sao bọn họ biết được khả năng chiến đấu của Diệp Thành mạnh thế nào chứ.



Trước đó hắn chưa độ kiếp nên tu vi ở cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, nhưng dù là vậy thì hắn cũng đã đánh bại cả thần tử Đại La rồi.



Bây giờ sau khi độ kiếp xong, tu vi liên tiếp tiến giới hai cảnh giới nhỏ, khả năng chiến đấu đã thoát biến, nếu không phải hắn nhẹ tay thì Tử Dương sao có thể trụ qua nổi năm chiêu của hắn.



“Có...có vậy là bại sao?”, bầu không khí im ắng hồi lâu chợt bị phá vỡ bởi giọng nói của một người.



“Mười chiêu, sư huynh Tử Dương ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong đến mười chiêu mà còn không trụ lại nổi”.



 
Chương 2173: “Mở trận, mau mở kết giới”.  


Rầm!



Sau khi giọng nói kia vừa dứt thì bầu hư không rung chuyển, huyết hải ma sát kinh thiên xuất hiện, một người thanh niên toàn thân đẫm máu, tay cầm sát kiếm nhuốm máu giống như ma thần cái thế bước ra từ Cửu U.



Diệp…Diệp Thành!



Advertisement

Mặc dù ở đại bản doanh của mình nhưng khi nhìn thấy bóng hình Diệp Thành từ xa, người của Huyết Linh thế gia đều nhất loạt lùi về sau cùng lúc.



Rầm! Rầm!



Hư không rung chuyển bởi tiếng bước chân của Diệp Thành, mỗi bước đi của hắn đều khiến tim hắn run lên.



“Mau…mau, mở…mở kết giới hộ sơn”, người phản ứng lại đầu tiên chính là Huyết Linh lão tổ, ông ta vội hét lớn.



“Mở trận, mau mở kết giới”.



“Tế gọi ra sát trận hư thiên giết…giết chết hắn”.



Huyết Linh lão tổ vừa dứt lời thì tứ phía linh sơn của Huyết Linh thế gia đều vang lên từng âm thanh chấn động, có lẽ vì quá sợ Diệp Thành và bị ma uy của Diệp Thành trấn áp nên bọn họ đã quên mất phải mở kết giới hộ sơn và sát trận hư thiên.



Vù! Vù! Vù!




Trời đất rúng động, từ tứ phương tám hướng của Huyết Linh thế gia đều có trụ sáng ngút trời, ngưng tụ thành kết giới hộ tông mạnh mẽ.



Cùng lúc này, chín sát trận hư thiên khổng lồ phục hồi nằm ngang giữa hư không, hàng trăm sát trận quy mô nhỏ đồn loạt phục hồi, cứ thế đẩy chân nguyên và linh lực dồi dào vào, mỗi một sát trận đều vang lên âm thanh chấn động.



Thế nhưng khi bọn họ chuẩn bị dùng sát trận đề kiểm soát Diệp Thành thì lại nhận ra bóng hình đẫm máu kia đã biến mất trong hư không.



Người…người đâu?



Tất cả mọi người đều thẫn thờ, giây phút trước hắn còn ở đây mà bây giờ đã biến mất không thấy tung tích.


Đột nhiên, cả thiên địa đều vì sự biến mất của Diệp Thành mà trở nên u tịch như chết chóc, tất cả mọi người đều run rẩy. Mặc dù đạo ma ảnh kia đã biến mất nhưng nguy cơ tiềm tàng kia vẫn khiến bọn họ phải kinh sợ.



A…!



Không biết mất bao lâu, thiên địa im ắng mới bị một giọng nói thảm thiết phá vỡ.



Nếu nhìn về phía xa thì có thể thấy đó là một trưởng lão đang cầm cự sát trận hư thiên, đây là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh thực thụ, lão ta bị người ta trảm rơi đầu chỉ bằng một kiếm.



Sao…sao có thể?



Nhìn hư không đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều trố ra, đồng tử của bọn họ thu lại chỉ bằng đầu mũi kim vì bóng hình đẫm máu kia đột nhiên xuất hiện ở đó giống như một vị Vương sắp sát phạt Huyết Linh thế gia.



Hắn…hắn có thể ngó lơ cả kết giới hộ sơn sao?



Tất cả đều thẫn thờ run rẩy lùi về sau, không ai biết Diệp Thành vào đây bằng cách nào.



Có điều sao bọn họ có thể biết Diệp Thành không hề ngó lơ kết giới hộ sơn mà trước khi Huyết Linh thế gia mở kết giới hộ sơn thì hắn đã thi triển thần thông nghịch thiên Thúc Địa Thành Thốn tiến vào trong Huyết Linh thế gia rồi.



A…A…!

Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, Huyết Linh thế gia từ kinh hãi bị lôi lại thực tại.



 
Chương 3401: Máu tươi nhuốm đỏ thiên lộ.  


“Vậy Lý Khang cũng nghịch thiên rồi chứ?”



“Khả năng chiến đấu như vậy rõ ràng không kém so với vi sư”, Tử Trúc Chân Nhân bất ngờ, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vượt qua sự đoán định của ông ta, thân là vi sư của Lý Khang, ông ta chưa từng thấy đồ đệ của mình có thể nghịch thiên đến vậy.



“Có vẻ như huynh không bất ngờ cho lắm”, Lăng Huyên nhìn sang Nhiếp Phong ở bên.

Advertisement



“Chiến tích của hắn đã là một thần thoại rồi”, Nhiếp Phong mỉm cười, một câu nói khiến Lăng Huyên thẫn thờ, Nhiếp Phong nói đều là thật, thử hỏi Chư Thiên Vạn Vực làm gì có ai giết được Đại Đế.



“Bất ngờ, thật bất ngờ”, mười tám vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “chiến tích của hắn vượt qua cả thần tử Đại La năm xưa”.



“Đại La Kiếm Tông quả nhiên có nhân tài”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông vuốt râu, có thể coi là mỉm cười khoái chí, ông ta đã mất một thần tử Đại La nhưng lại tìm ra được một người bá đạo hơn.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lại ngồi xuống trên thiên lộ vô tận.



Hắn lấy ra vò rượu trút một ngụm rồi nhìn Tử Thiên và Tử Ly ở bậc mây thứ chín trăm chín mươi chín với ánh mắt hào hứng: “Hai vị huynh đệ nghỉ đủ chưa?”



Nghe vậy, Tử Ly và Tử Thiên mặt mày lạnh hẳn lại, đây là sự coi thường ra mặt sao?



Cả hai người lần lượt hắng giọng ngưng tụ khí huyết và xông lên vân đài một mạch.



Giết!



Bước lên vân đài, cả hai cứ thế tế ra sát kiếm, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ trảm diệt thiên địa.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn đứng dậy tiếp tục chiến đấu.



Lúc này, thiên lộ vừa im ắng chưa lâu đã lại lần nữa rung chuyển.



Dù là một đấu hai nhưng Diệp Thành vẫn tỏ ra vô cùng hung hãn, hắn liên tiếp sử dụng bí thuật, dùng kiếm đạo của Đại La Kiếm Tông, rất nhiều bí thuật đã được hắn phục chế, kiếm đạo mạnh mẽ uy lực trong tay hắn.


Những người xung quanh tái mặt.



Tử ly và Tử Thiên dù không mạnh bằng Tử Dương nhưng lúc này lại là thế hai đấu một, ấy thế mà vẫn không địch được Diệp Thành, bọn họ bị đánh tới tấp không ngẩng nổi mặt lên.



Máu tươi nhuốm đỏ thiên lộ.



Không biết đến bao giờ người ta mới nhìn thấy hai bóng người đẫm máu ngã khỏi vân đài, đó chính là Tử Ly và Tử Thiên.



Trên thiên lộ chỉ còn lại một bóng hình sừng sững giống như vầng mặt trời chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng.







Hắn thắng rồi, bốn đệ tử xuất sắc nhất của Đại La Kiếm Tông thì một người bị hắn trảm diệt, ba người bại trong tay hắn, cho dù là bước lên thiên lộ hay vân đài đối đầu thì hắn cũng là thần tử xứng đáng, không có gì phải hổ thẹn.



Được lắm!



Tiếng hô hào vang dội tạo thành làn sóng, không cần phải chọn nữa, Diệp Thành làm thần tử là hợp tình hợp lý, không biết để bọn họ biết được thân phận thực sự của Diệp Thành thì liệu có tức ói ra máu không nữa.

A...!



 
Chương 2174: Đó là sát trận hư thiên kia.  


Ma thần bắt đầu tàn sát, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, mỗi nơi hắn đi qua đều có bóng người bị trảm diệt, cho dù là cảnh giới Linh Hư hay cảnh giới Không Minh thì không ai có thể ngăn nổi đòn công kích từ hắn.



Ngắm chuẩn hắn, giết hắn cho ta!



Một lão già mặc áo bào tím đang điều khiển sát trận hư thiên gằn giọng rút ra sát kiếm chỉ về phía Diệp Thành.



Thế nhưng giây phút sau đó, một bóng ma đã tới trước mặt lão ta, chỉ bằng một sát kiếm lão ta đã đầu lìa khỏi cổ.

Advertisement



Đó là Diệp Thành, lại là Thúc Địa Thành Thốn, dù cách cả nghìn trượng nhưng hắn đã có thể sát phạt tới trong chốc lát, lão già này không kịp trở tay, đến cả thời gian phản ứng cũng không có. Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị trảm diệt chóng vánh như vậy.



Huyết Linh thế gia ngơ ngác nhìn nhau, một chiêu tuyệt sát tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên từ chính diện, hắn là vị Hoàng cái thế sao?



Phụt! Phụt!



Người của Huyết Linh thế gia lần lượt hoá thành huyết vụ, bóng hình đó như ma thần, cũng giống như u linh, hành tung bất định, mỗi lần xuất hiện đều có vô số bóng hình chìm trong biển máu.



Mặc dù Diệp Thành ở trạng thái ma đạo nhưng hắn vẫn rất tỉnh táo, hắn biết cái gì mới có thể uy hiếp đến mình, đó là sát trận hư thiên kia.



Cho nên những kẻ mà hắn giết đều là những kẻ có liên quan đến sát trận này.



A…A…!

Tiếng gào thét vang lên, những tu sĩ xung quanh sát trận hư thiên đều bị trảm diệt liên tiếp.



Rầm! Rầm!



Từng sát trận hư thiên bị đánh tan dưới ma chưởng của hắn.



Giết! Giết cho ta!



Huyết Linh lão tổ gằn giọng chấn động cả bầu trời và mặt đất.



Đây là đâu, đây là Huyết Linh thế gia, là nơi mà đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào, kẻ mạnh vô số, phòng bị nghiêm ngặt thế nhưng lại bị một tên làm khuấy đảo. Mặc dù ông ta sợ hãi nhưng cũng rất phẫn nộ.

Giết!



Sau mệnh lệnh của Huyết Linh lão tổ, Huyết Linh thế gia vốn dĩ sợ hãi tạm thời giữ vững trận cước, từng bóng người sát phạt vào hư không.



Diệp Thành lập tức vung kiếm, những kẻ mạnh vừa xông lên đều bị nhát kiếm đó của hắn dẹp sạch. Máu tươi của bọn họ bị kiếm Xích Tiêu hút cạn, cơ thể của bọn họ bị biển ma sát thôn tính, đến cả thân xác cũng không còn tồn tại.



Giết!



Cho dù là vậy thì kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia cũng vẫn liên tục sát phạt tới, có kiếm hồng, có dao mang, có chưởng ấn, chưởng ảnh, trận đồ, có binh khí rợp trời muốn thôn tính Diệp Thành.



Bang! Keng!



Tiếp đó là một loạt âm thanh chói tai vang lên, đòn công kích của bọn họ như đánh vào sắt đá kiên cố.



Phụt!



Huyết vụ sục sôi, bóng người rợp trời bị trảm liên miên.



Lại nhìn sang Diệp Thành, toàn thân hắn có lớp áo giáp màu đỏ máu, đó là Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp, không, nói chính xác hơn là Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp của ma vì nó được ngưng tụ từ khí ma sát và Tiên Thiên Canh Khí.



Dưới chân Diệp Thành hiện lên một trận đồ bát quái màu đỏ máu rộng cả trăm trượng chỉ cần là người đi qua đây cho dù về tốc độ, sức mạnh hay tinh nguyên thì đều bị kiểm soát vô điều kiện.

Kim…kim cang bất hoạt sao?



 
Chương 3402: “Tiền bối cấp bậc Thánh Vương”


Tiếng gằn phẫn nộ và tiếng la hét vang vọng khắp ba phương, đó là Tử Dương, Tử Ly và Tử Thiên, đặc biệt là Tử Dương, trước đó hắn tranh hùng thất bại, lần này hắn lại thất bại, bại tới mức thê thảm.



Thiên Lộ đã biến mất, Diệp Thành hả hê bay từ trên trời xuống, bộ dạng trông cũng rất da dáng.



Advertisement

“Lý Khang, lên trước nhận lệnh”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, giọng nói vang vọng khắp vùng đất phong địa, mang theo uy nghiêm của một vị Thánh Chủ khiến xung quanh im phăng phắc.



Diệp Thành vuốt tóc tự nhiên và không quên chỉnh lại áo, sau đó sải bước lên bậc đá.



Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lấy ra kiếm lệnh và túi càn khôn, bên trong túi càn không có một nghìn nguyên thạch và rất nhiều bí quyển, thần thông, đan dược cũng như tiên thảo.



“Đa tạ Thánh Chủ”, Diệp Thành đương nhiên không hề khách khí, chỉ có điều, lệnh bài của thần tử kia khiến hắn cảm thấy tò mò, đó là tấm lệnh bài được đúc từ tiên kim đặc biệt, Hỗn Độn Thần Đỉnh lúc này tỏ ra vô cùng thích thú.



“Có nên cầm tấm lệnh bài này đi một vòng quanh Bắc Đẩu Tinh Vực không nhỉ?”, trong lòng Diệp Thành thầm có tính toán, thân phận cao quý như thần tử Đại La mà lượn một vòng thì chắc chắn thu về không ít món đồ hay ho.



“Lý Khang ở lại, những người khác lui đi”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông cất giọng điềm tĩnh.


Nghe vậy, phong chủ của từng nói lần lượt dẫn theo đệ tử của mình lui ra khỏi vùng đất Phong Thiền, trước khi đi còn nhìn Diệp Thành với ánh mắt kinh ngạc, đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ thấy một trận chiến đặc sắc đến vậy.



Điều đáng nói đó là người của Tử Trúc Chân Nhân và Tử Trúc Phong lúc rời đi trông rất hiên ngang, Tử Trúc Phong có thần tử, tương lại sẽ là Thánh Chủ, Tử Trúc Phong cũng sẽ lên như diều gặp gió.



Sau khi đệ tử và trưởng lão lui đi thì chỉ còn lại Diệp Thành và mười tám vị Thánh Nhân trong đó có cả Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông.



Diệp Thành vẫn đứng ở vị trí cũ, hắn diễn rất tròn vai và tỏ ra cung kính.

Phía lão bối của Đại La Kiếm Tông nheo mắt nhìn Diệp Thành như đang muốn tìm kiếm gì đó.



Diệp Thành bị nhìn chằm chằm thì tỏ ra không được tự nhiên, cũng may có chu thiên diễn hoá che đi huyền cơ nếu không thì hắn đã bị bọn họ nhìn thấu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, vậy thì tiếp sau đây sẽ vô cùng náo nhiệt.



“Bản tôn rất bất ngờ, một cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, làm thế nào mà ngươi có thể mạnh như vậy được?”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lên tiếng, đôi mắt chăm chú quan sát Diệp Thành.



“Khi đệ tử ra ngoài lịch luyện tình cờ gặp được một vị tiền bối, vị ấy đã truyền cho đệ tử bí thuật”, Diệp Thành biện đại một lý do.



“Tiền bối?”



“Tiền bối cấp bậc Thánh Vương”, Diệp Thành lập tức đáp lời.











 
Chương 2175: không thể giết chết hắn sao?  


Kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia kinh ngạc, với đòn tấn công của bao nhiêu người như vậy mà không thể phá đi phòng ngự của Diệp Thành.



Giết cho ta!



Huyết Linh lão tổ ở phía sau, ông ta lại lần nữa gào thét, vào thời khắc gia tộc đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, muốn sinh tồn thì chỉ có thể huyết chiến, thắng thì có thể coi là lưu truyền bất diệt, còn bại có nghĩa là cả gia tộc bị thôn tính. Ông ta điên cuồng, cho dù phải trả cái giá thế nào thì ông ta cũng phải diệt bằng được Diệp Thành.

Advertisement



Giết!



Từ tứ phương tám hướng có người xông lên che lấp cả bầu trời và mặt đất, thần thông cái thế liên tiếp được đánh ra.



Diệp Thành vẫn giữ thái độ lạnh băng, hắn không nói lời nào, chỉ giơ sát kiếm lên chỉ về một phương.



Vút! Vút! Vút!



Đột nhiên, từng đạo kiếm mang huyết sắc xuất hiện, số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải rợn da đầu, đó là Vạn Kiếm Quy Tông, nói chính xác là Vạn Kiếm Quy Tông của ma, là đại thần thông quần công.



Phụt! Phụt! Phụt!



Huyết hoa rợp trời, người của Huyết Linh thế gia bị kiếm mang đâm xuyên, vô số người sát phạt vào hư thiên, vô số bóng người ngã xuống.




Chết đi!



Ở một hướng vang lên tiếng gào thét này, ba tu sĩ của Huyết Linh thế gia hợp lực làm lay động một thanh thần đao.



Đó là một thanh thần đao, là pháp khí ở cảnh giới Thiên của Huyết Linh thế gia, là thanh Huyết Linh Thần Đao vang danh Đại Sở, hung danh của nó không ai không biết đến, nó đã hút không biết bao nhiêu máu của các sinh linh, là hung khí cái thế.



Vù!



Thần đao rung lên, chém ra một đạo đao mang huyết sắc làm nứt lìa đất trời.




Rắc!



Lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí Khải Giáp của ma mà Diệp Thành mặc lập tức nứt lìa, cơ thể hoá ma của hắn cũng hiện lên từng vết thương máu rất sâu, đến cả phần xương sống lưng cũng lộ ra.



Không…không thể giết chết hắn sao?



Không chỉ Huyết Linh thế gia mà đến cả những tu sĩ đứng ngoài xem trận chiến cũng hết sức bất ngờ. Mặc dù cách từ rất xa nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong này.



Đó là thần đao huyết linh cái thế, là pháp khí cảnh giới Thiên, khi phục hồi được uy năng thì dù là một vị Hoàng cũng không dám khinh xuất đối đầu. Vậy thì Diệp Thành phải mạnh thế nào chứ?



Vù!



Trong chốc lát, ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại lần nữa vung thần đao chém ra từng đạo đao mang huyết sắc, bên trên còn có từng luồng huyết khí, tất cả đều nặng tựa núi non, người của Huyết Linh thế gia lập tức bị chém thành mây khói.



Diệp Thành lập tức quay người, hắn không lùi mà tiến, nghịch thiên lên trời, tay hắn nắm chặt, thần thông trong lòng bàn tay diễn hoá, tay hắn với mười mấy bí thuật đồng thời được dung hợp với nhau, có âm







 
Chương 3403: Kiếm ý của Kiếm Thần!  


“Bảo ngươi ở lại chính là để ngươi cảm ngộ kiếm ý của Kiếm Thần”, một vị Thánh Vương mỉm cười, nói.



“Bắt đầu thôi”, mười tám vị Thánh Vương lần lượt ngẩng đầu sau đó sử dụng ấn quyết giống nhau.



Sau khi tất cả mọi người ổn định ấn quyết thì vùng đất Phong Thiền mới rung chuyển, có một đạo tiên quang lạ thường bay lượn một đạo quang môn hiển hiện cao cả trăm trượng, có thể coi là đại khí dồi dào.

Advertisement



Diệp Thành nheo mắt và nhanh chóng nhìn ra manh mối của quang môn.



Quang môn chính là một loại thông đạo, thông đạo này chỉ có thể mở khi có mười tám vị Thánh Nhân có mặt cùng một lúc, cũng chẳng trách mà trước đó hắn không tìm thấy.



Đại La Kiếm Tông rất coi trọng kiếm ý của Kiếm Thần nên giữ rất kín, bọn họ sợ bên ngoài nhìn thấy nên đã không tiếc dùng ấn quyết của mười tám vị Thánh Nhân phong cấm, đây có thể coi là một hành động vô cùng thận trọng.



“Đi thôi”, một vị Thánh Nhân mỉm cười.



“Ngươi chỉ có ba ngày”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lên tiếng.



“Đa tạ Thánh Chủ”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn nhấc chân đi vào bên trong quang môn khổng lồ.


Sau khi Diệp Thành đi vào, quang môn lập tức biến mất, hắn không hề thấy bất cứ khí tức nào.



Nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông và mười bảy vị Thánh Nhân lần lượt vuốt râu, trong ánh mắt rõ vẻ bất ngờ, tất cả cũng bởi Diệp Thành thể hiện quá xuất sắc.



Phía này Diệp Thành đã bước qua một quang môn khác.



Lúc này, trước mặt hắn chính là cả một thế giới, thế giới này không hề rộng lớn, cũng chỉ chừng một trăm nghìn trượng, có một bức tường đá khổng lồ, quang hoa trên tường đá rực rỡ lấp lánh thần hoa như ẩn như hiện.



Diệp Thành bước vào, đứng trước tường đá, chỉ cần nhìn là hắn đã nhìn thấu một đường kiếm được phong ấn trên tường đá.



Vút! Vút!



Trong lúc này, Diệp Thành còn có thể nghe thấy từng âm thanh ‘vút vút’ vang lên vô cùng chói tai, một đường kiếm đơn giản nhưng lại lạc ấn vô số kiếm ý, đó là một loại đạo, đạo của Chư Thiên Kiếm Thần.



Kiếm ý của Kiếm Thần!



Diệp Thành vô thức giơ tay khẽ chạm vào đường kiếm đó.



Vừa chạm vào, thần trí của Diệp Thành liền run rẩy, hắn bị đưa vào một ý cảnh huyền diệu.



Sau khi hiện thân lần nữa, Diệp Thành đã ở một vùng tinh không vô tận.



Bắc Đẩu Tinh Vực!



Diệp Thành đảo mắt nhìn tứ phía và nhận ra nơi này.

Hắn nhìn thấy một bóng người hư ảo, y phục trắng, tóc bạc, như mộng như ảo, có điều hắn vẫn không nhìn rõ chân dung người này, trông người này rất giống với bóng người hư ảo mà hắn nhìn thấy ở nơi sâu thẳm của Đại La Kiếm Tông.



 
Chương 2176: “Đại trận Huyết Đồ”


Tay…tay không địch lại sao?



Đó là… là pháp khí ở cảnh giới Thiên đấy.



Nhìn Diệp Thành tay không địch lại thần đao huyết linh, không chỉ người của Huyết Linh thế gia mà đến cả những người tới đây xem trận chiến tim cũng đập thình thịch.



Advertisement

Pháp khí cảnh giới Thiên do tu sĩ ở cảnh giới Thiên tạo ra, dung hợp với đạo tắc của bọn họ, bên trong nó có chứa uy lực mạnh mẽ đủ để có thể trảm diệt một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trong giây lát. Diệp Thành tay không địch lại, cảnh tượng này thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.



Rầm!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chưởng ma và đao mang lăng thiên kia va chạm vào nhau tạo ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Đao mang lập tức bị đánh tan.



Phụt! Phụt! Phụt!



Ba tiếng phun máu liên tiếp vang lên, ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bị ảnh hưởng nặng nề lập tức bay đi.



Diệp Thành tung ra ma chưởng nắm trọn thần đao huyết linh đang lơ lửng giữa hư không.



Vù! Vù! Vù!



Thần đao trong tay hắn rung lên, khí huyết sục sôi, nó đang xâm chiếm lấy cơ thể của Diệp Thành và cũng đang phản kháng.


Đôi mắt Diệp Thành hiện lên ma mang, khí tức ma sát sục sôi, tiêu diệt luồng khí huyết đang không ngừng trỗi dậy nhưng những khí linh chưa bị tiêu diệt trong đó lại chưa bị tiêu diệt. Không phải Diệp Thành không muốn diệt mà vì hắn không diệt được, tất cả cũng là bởi hắn chưa điệt dược khí linh bên trong pháp khí ở cảnh giới Thiên kia.



Mặc dù Diệp Thành không thể giết chết nó nhưng lại có thể trấn áp linh khí bên trong thần đao huyết linh.



Giết cho ta!



Huyết Linh lão tổ lại lần nữa rít lên, đây là Huyết Linh thế gia không những bị giết chóc thảm hại mà đến cả bảo bối của gia tộc cũng bị cướp sạch sẽ, đó là một sự sỉ nhục, là sỉ nhục khủng khiếp.



Giết!



Người ở tứ phương lại lần nữa xông lên tạo thành làn sóng cứ thế tiến về phía Diệp Thành.



Vút!



Diệp Thành vung ma kiếm Xích Tiêu, một kiếm quét ngang bầu trời.



Vù!



Hắn lại vung thần đao huyết linh, đó là pháp khí cảnh giới thiên nên đương nhiên mang theo thần uy của một vị hoàng, nơi nào nó quét qua thì không một ai có thể ngăn lại uy lực của nó.



Rầm!



Sau tiếng động này vang lên, mặt đất của Huyết Linh thế gia lập tức nứt lìa.



Nhìn từ xa, một vũng máu đỏ tươi xuất hiện cuốn theo cả tế đàn cổ xưa khổng lồ. Trên tế đàn nhốt vô số oan hồn, tiếng gào thét thảm thiết vang lên thấu trời khiến người ta nghe mà rợn người.



“Đại trận Huyết Đồ”, có lão bối tu sĩ nhìn từ xa thì cơ thể bất giác run lên.



“Lão tiền bối, đại trận đó có lai lịch thế nào?”, các tu sĩ trẻ lần lượt nhìn sang lão tiền bối kia.



“Đó là một sát trận thượng cổ, hiến tế sinh linh thì mới có thể phục hồi được uy năng”, lão tu sĩ kia chậm rãi nói, “sự khủng khiếp của nó nằm ở chỗ sinh linh hiến tế càng nhiều thì uy lực càng mạnh, bên trên không đóng kín vì theo truyền thuyết thì nghe nói sát trận có thể trảm diệt cả tu sĩ ở cảnh giới Thiên, đó chính là một đại trận đại hung”.

“Trảm…trảm diệt cả một tu sĩ ở cảnh giới Thiên?”, những tu sĩ trẻ rùng mình.



 
Chương 3404: Chu thiên diễn hoá!  


Bóng người hư ảo đó không cần nói cũng biết chính là thân của kiếm ý trong Chư Thiên Kiếm Thần.



Thân kiếm ý đứng trong tinh không, hay tay chắp sau lưng, khẽ nghẩng đầu tĩnh lặng nhìn hư thiên, mái tóc bạc không có gió cũng tự tung bay, người này giống một thư sinh nho nhã, không hề mang theo sát khí, mọi thứ diễn ra vô cùng bình thường, không hề có lấy uy nghiêm của kiếm thần.



Advertisement

“Kiếm Phi Đạo, người có nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói khản đặc.







“Kiếm Phi Đạo, người còn nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, Diệp Thành giọng khản đặc, hắn đung đưa trong tinh không của cảnh, mang theo nỗi mệt mỏi của cả chặng đường phong trần, cũng mang theo bao nỗi bể dâu.



Chỉ một câu nói mà khiến bóng hình hư ảo của kiếm ý Kiếm Thần chợt run rẩy, quay đầu lại nhìn Diệp Thành.



Thế nhưng ông ta không hề lên tiếng, chỉ đứng đó tĩnh lặng giống như một pho tượng đượng điêu khắc nhìn Diệp Thành, đôi mắt như giếng sâu không đáy, đờ đẫn vô hồn mang theo nỗi hoan hoải.



“Người còn nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước nhìn kiếm ý Kiếm Thần.

Có điều câu nói của hắn vẫn không nhận được hồi đáp, kiếm ý Kiếm Thần vẫn mơ màng.



Diệp Thành cau mày, hắn mở tiên nhãn nhìn thấu kiếm ý, mặc dù kiếm ý có linh trí nhưng lại ở trạng thái lờ mờ, không mang theo kí ức của Kiếm Thần chứ đừng nói là nhắc đến Đông Hoàng Thái Tâm.



Thế rồi Diệp Thành giơ tay lên, xoè năm ngón tay ra hướng về phía kiếm ý Kiếm Thần.



Chu thiên diễn hoá!



Diệp Thành khẽ hô lên, bí thuật chu thiên diễn hoá được vận chuyển, hắn muốn thông qua kiếm ý để thôi diễn Kiếm Thần.



Diệp Thành không hi vọng chu thiên diễn hoá có thể tính ra được Chư Thiên Kiếm Thần ở vị trí nào vì đạo hành của hắn còn quá thấp, dù có bí pháp mạnh như chu thiên diễn hoá thì cũng không tính ra được Kiếm Thần ở đâu.



Có điều hắn vẫn phải tính, mục đích rất đơn giản, chính là kéo theo sự chú ý của Kiếm Thần.



Kiếm Thần chính là người có tu vi Chuẩn Đế Đỉnh Phong, có người dùng bí thuật tính toán ra ông ta thì chắc chắn ông ta sẽ phát hiện ra, chỉ cần Kiếm Thần phát hiện ra thì Diệp Thành đã thành công rồi, Kiếm Thần rất có khả năng sẽ vì chuyện này mà giáng lâm tới Bắc Đẩu Tinh Vực.



Vì chu thiên diễn hoá nên xung quanh kiếm ý của Kiếm Thần có phù văn cổ xưa hiển hiện, tự xếp hàng tổ hợp lại với nhau.



KIếm ý cau mày muốn bước đi nhưng lại bị thái hư long cấm của Diệp Thành cấm cố.



Chu thiên diễn hoá!











 
Chương 2177: Thái hư động!  


“Xem ra Huyết Linh Thế Gia có thể tồn tại ở Đại Sở cả vài chục nghì năm không bị lật đổ cũng không phải không có nguyên do”, có người vuốt râu trầm trồ, “có thần đao huyết linh kia, lại thêm sát trận huyết đồ, chẳng trách mà đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào”.



A…!



Khi tất cả mọi người đang bàn tán thì từ phía Huyết Linh thế gia đã vang lên tiếng thét kinh khủng.



Đưa mắt nhìn có thể thấy Huyết Linh lão tổ đang đích thân điều khiển đại trận huyết đồ, đại trận xoay chuyển cực nhanh, có vòng xoáy xuất hiện, người của Huyết Linh thế gia cứ thế bị cuốn vào bên trong, trong chốc lát bị hút cạn kiệt chỉ còn cái xác khô.

Advertisement



Shhh!



Tất cả đều hít vào hơi khí lạnh.



Trên đại trận huyết đồ vốn dĩ đã nhốt oan hồn sinh linh thế nhưng Huyết Linh lão tổ vẫn chưa vừa lòng, ông ta còn huyết tế cả người trong tộc.



Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều vô thức lùi về sau, Huyết Linh lão tổ thực sự đã bị Diệp Thành làm cho điên loạn rồi, vì tăng uy lực của sát trận huyết đồ mà đến cả người trong tộc cũng bị ông ta lôi ra huyết tế.



Vù! Vù! Vù



Sau khi nuốt trọn vô số máu tươi của sinh linh, đại trận huyết đồ rung lên dữ dội, uy lực cái thế xuất hiện, có gió mây vần vũ, có sấm sét giật liên hồi, điện mang huyết sắc xoẹt qua giữa đất trời, thiên địa nứt lìa.



Giết cho ta!



Huyết Linh lão tổ rít lên khiến trời đất chấn động.




Đột nhiên, sát trận huyết đồ lại lần nữa rung lên quét ra cả một đạo thần mang mang theo sấm sét màu đen và sức dâm xuyên khủng khiếp.



Thần mang kia quá mạnh, cứ thế xuyên thẳng lên trời, những nơi nó quét qua thì từng ngọn núi sừng sững sụp đổ, đến cả người của Huyết Linh thế gia cũng bị kéo theo hoá thành huyết vụ.



Vù!



Diệp Thành rút ra Vu Hoàng Chiến Mâu, cách cả hàng chục triệu trượng nhưng uy lực cũng không vừa.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Vu Hoàng Chiến Mâu và thần mang kinh thế kia va chạm vào nhau.



Ngay sau đó, Vu Hoàng Chiến Mâu bị đánh bay đi, thần mang mạnh mẽ cứ thế bay về phía Diệp Thành.








Vút!



Kiếm Xích Tiêu vang lên âm thanh sắc lạnh, nó chỉ về một phương, vạn kiếm cũng xuất hiện hợp thành một đạo, vạn kiếm quy nhất của ma được đánh ra.



Thế nhưng thần mang của sát trện huyết đồ kia lại quá mạnh khiến vạn kiếm quy nhất cũng phải nát tan.



Diệp Thành không ngừng thi triển thần thông, đó là đại chiêu tấn công đơn nhưng chỉ có thể chặn được quỹ đạo thần mang kia trong chốc lát.



Thái hư động!



Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành lập tức giơ tay lên thi triển bí pháp thái hư động, vòng xoáy màu đen xuất hiện.



Thế nhưng dù thái hư động mạnh đến kì diệu nhưng cũng không thể trụ dược dưới áp lực nặng nề từ sát trận của Thị Huyết Điện, nó không thể thôn tính sát trận kia, cũng không trụ được nổi mấy giây nên sau đó lập tức tan biến.



phụt!



Ngực Diệp Thành bị







 
Chương 3405: Vạn Kiếm Phong Thần!  


Ở một đỉnh núi, một bóng hình đứng đó, y phục trắng, tóc bạc, chỉ thấy phần lưng mà không rõ chân dung, người này như một vị tiên siêu thoát phàm trần khiến thế gian không khỏi ngưỡng mộ.



Ông ta chính là Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo, là thần thoại một đời của Chư Thiên Vạn Vực.



Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, cuốn theo bụi trần, cũng cuốn bay mái tóc bạc của Kiếm Thần khiến ông ta khẽ cau mày.

Advertisement



Chu thiên diễn hoá!



Kiếm Thần khẽ giọng lên tiếng, ngẩng đầu nhìn hư vô như thể nhìn ra vô số tinh vực dù cách xa vời vợi, ông ta nhìn thấy một vùng tinh không rộng lớn tên Bắc Đẩu, nơi đó có một người đang dùng bí thuật để tìm kiếm ông ta.



Phụt!



Trong tinh không, Diệp Thành phun ra máu, hắn gặp phản phệ khủng khếp, đôi mắt, đôi tai và mũi cũng chảy máu, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ cũng trở nên vô cùng thảm hại trong giây phút này.



Hắn ta đã thấy Chư Thiên Kiếm Thần và cũng gặp phải phản phệ khủng khiếp, suýt chút nữa đã mất mạng.



Vù!



Ý cảnh giữa tinh không rung chuyển, kiếm ý của Kiếm Thần thoát biến ra khỏi sự trói buộc của thái hư long cấm, giơ tay gạt đi chu thiên diễn hoá của Diệp Thành, Diệp Thành vừa bị thương lại lần nữa phản phệ, thánh thể nứt lìa.




Diệp Thành cố gắng đứng vững, ngưng tụ lại thánh thể nhưng khuôn mặt lại tái nhợt như chẳng còn giọt máu.



Kiếm ý vẫn đứng đó lặng lẽ quan sát Diệp Thành, đôi mắt vô hồn.



Vút!



Chỉ nghe thấy một âm thanh “vút” vang lên, Diệp Thành tế ra kiếm Xích Tiêu, khí thế tăng nhanh, khí huyết sục sôi, sau đó là hỗn độn dị tượng được hắn mở ra, tiếp đến, đến ma đạo cũng được mở.



Diệp Thành tự nhận chu thiên diễn hoá đã dẫn tới sự chú ý của Chư Thiên Kiếm Thần nhưng điều đó vẫn chưa đủ.




Hắn cần cần phải châm lên ngọn lửa cháy rực trên cơ sở đó, còn ngọn lửa đó sẽ trảm đi kiếm ý của Kiếm Thần, chỉ có như vậy mới có thể khiến Kiếm Thần giáng lâm tới Bắc Đẩu Tinh Vực.



Vốn dĩ hắn muốn dùng tới thiên chiếu nhưng lại phát hiện vì tính toán ra Kiếm Thần mà dẫn tới tiên nhãn tự phong ấn, lần này vì bất lực nên hắn chỉ có thể dựa vào sức của một mình mình chiến đấu với kiếm ý của Kiếm Thần.



“Kiếm Thần tiền bối, đắc tội rồi”, Diệp Thành bước ra, giơ kiếm trảm ra kiếm mang cuồng thế.



Kiếm ý của Kiếm Thần vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, khẽ giơ tay, một tay vẽ ra một dải tinh hà mang theo đạo của Kiếm Thần, ẩn chứa kiếm ý vô thượng, sau đó thông qua một đòn trảm diệt đạo kiếm mang cái thế kia của Diệp Thành.



Vạn Kiếm Phong Thần!



Diệp Thành lùi về sau đứng vững sau đó thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt đến, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ, thông qua một đòn tuyệt sát mang theo đạo vô địch, mang theo tín niệm tất thắng.



Thế nhưng nhát kiếm đỉnh phong đó của hắn lại bị kiếm ý Kiếm Thần dùng hai ngón tay khẽ kẹp chặt.







Diệp Thành khí huyết sục sôi kết hợp với hỗn độn đạo tắc và căn nguyên thánh thể, lại thêm kiếm Xích Tiêu, thế nhưng cho dù hắn thi triển thế nào cũng không thể đâm thêm được một phân nào, sức mạnh của kiếm ý khiến hắn bất ngờ.



 
Chương 2178: “Hắn mở ra được huyết tiếp hạn giới”.  


Giết cho ta!



Thấy Diệp Thành bị thương, Huyết Linh lão tổ lập tức gằn lên, ông ta không muốn cho Diệp Thành bất cứ giây phút nào nghỉ ngơi.



Kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia xông lên từ tứ phương tám hướng, số lượng quá đông, nào binh khí, thần thông, trận đồ rợp trời lập tức nhấn chìm Diệp Thành.



Rầm! Rầm!

Advertisement



Những tiếng động rầm trời liên tiếp vang lên, hư không phía đó bị thần quang nhấn chìm, trời đất nứt lìa.



Chết rồi sao?



Đợi tới khi tiếng động kia dứt thì mới có người khẽ giọng lên tiếng hỏi.



Không chỉ những người tới đây quan sát trận chiến mà đến cả người của Huyết Linh thế gia cũng phải mở cả thông thiên nhãn, đó là đòn công kích mạnh mẽ đủ để tiêu diệt bất cứ người nào ở cảnh giới Chuẩn Thiên.



Thế nhưng bọn họ lại không chắc chắn có thể giết chết Diệp Thành hay không vì Diệp Thành không phải là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường mà là một tu sĩ cực mạnh có thể sánh tầm với bất cứ vị Vương nào.



Rầm!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hư không lại vang lên tiếng động rầm trời, chấn động đến mức khiến người ta phải run rẩy.



Đưa mắt nhìn có thể thấy bên trong huyết vụ cuộn trào kia có một bóng người mơ hồ từ từ bước ra, mái tóc huyết sắc tung bay, hắn bước trên biển ma sát màu máu, một tay cầm thần đao huyết linh, một tay cầm ma kiếm Xích Tiêu.

Đây…!



Cho dù là người tới đây xem hay người của Huyết Linh thế gia thì sắc mặt đều tỏ vẻ khó tin.



Đó là sát trện huyết đồ, huyết tế bao nhiêu sinh linh, uy lực còn hơn cả huyết linh thần đao, mặc dù Diệp Thành bị thương, lại bị kẻ mạnh rợp trời tấn công nhấn nhìm ấy vậy mà không chết, bọn họ khong thể tưởng tượng nổi còn có gì trảm diệt được Diệp Thành.



Rầm! Rầm! Rầm!



Khi tất cả mọi người đang kinh ngạc thì hư không lại lần nữa vang lên tiếng động dữ dội.



Diệp Thành sải bước từng bước, mỗi một bước đi đều nặng vô cùng, mỗi một bước chân hắn đặt xuống thì đều khiến hư không nổ tung.



Hắn thực sự chưa chết nhưng lại bị trọng thương, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí nứt ra, trận đồ bát quái vỡ tan, toàn thân hắn máu me nhơ nhuốc.



Thế nhưng khả năng phục hồi của Diệp Thành lại kinh người, vết thương đang nhanh chóng liền lại, những đoạn xương không ngừng liền với nhau, nhanh đến mức kinh người.



Điều khiến người ta kinh ngạc nhất đó là máu của hắn.



Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, máu của Hoang Cổ Thánh Thể màu vàng kim nhưng trong mắt tất cả mọi người thì máu của hắn đang nhanh chóng hoá thành màu đen, mỗi một giọt máu đều có lôi điện màu đen quẩn quanh.



“Huyết tiếp hạn giới”, thấy máu Diệp Thành chuyển thành màu đen, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đang thư giãn đọc sách thì chợt đứng dậy.



“Hắn mở ra được huyết tiếp hạn giới”.



“Không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể mà hắn có thể mở ra được huyết tiếp hạn giới của Hoang Cổ Thánh Thể sao?”



“Sao có thể?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thành trong màn nước.



“Thánh chủ, cái…cái gì là huyết tiếp hạn giới?”, thấy Đông Hoàng Thái Tâm kinh ngạc như vậy, Phục Nhai mới hỏi thăm dò.



“Đó là một trạng thái của huyết mạch sau khi thăng hoa, là cảnh giới huyết mạch chí cao, một khi mở ra được trạng thái này thì cho dù là tốc độ, sức mạnh, khả năng phục hồi, đạo tắc thì đều thăng hoa”.



“Nghe người nói vậy thì có vẻ giống với trạng thái mở ma đạo của hắn”, Phục Nhai xoa cằm, “có điều sức mạnh của trạng thái ma đạo ấy còn kém huyết tiếp hạn giới một chút”.



“Sao lại là một chút cơ, đó không chỉ







 
Chương 3406: “Ai ở trong kiếm ý Kiếm Thần?”


Kiếm ý Kiếm Thần khẽ gảy ngón tay Diệp Thành đã bay đi, khí huyết trong cơ thể sục sôi lại lần nữa phun ra ngoài.



Tiếp tục!



Advertisement

Diệp Thành với khí huyết sục sôi, toàn thân rực cháy hoả diệm vàng kim, thánh thể mạnh mẽ đẫm máu, hăn giống như được đúc từ hoàng kim, lại giống như vị chiến thần khí thế thôn tính bát hoang.



Trận đại chiến đột nhiên nổ ra.



Một phương, kiếm ý Kiếm Thần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh giống như vị tiên vương, mỗi lần giơ tay trông hết sức bình thường, mỗi lần tung chưởng trông hết sức bình thường nhưng lại mang theo kiếm đạo vô thượng, đó là đạo trở lại nguyên trạng.



Một phương, chiến ý của Diệp Thành ngút trời, hắn đã sử dụng không biết bao nhiêu bí pháp thần thông, hắn từng chiến với Đại Đế, từng chiến với Đông Hoa Nữ Đế thời trẻ nên nhận thức về đạo đã vượt qua thế ngoại, mặc dù kiếm ý của Kiếm Thần mạnh nhưng khả năng chiến đấu của hắn cũng không kém cạnh gì.



Rầm! Rầm!



Tinh không của ý cảnh trở nên không hề yên bình vì trận đại chiến kinh thế của hai người.


Ở thế giới bên ngoài, Đại La Kiếm Tông đã bị kinh động, cho dù là Thánh Nhân hay trưởng lão và đệ tử thì đều đồng loạt đưa mắt nhìn về nơi sâu nhất của Đại La Kiếm Tông, âm thanh dữ dội lạ thường đó khiến người ta nghe mà rợn người.



Lúc này, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đang bế quan cũng bị kinh động, ông ta bước ra khỏi địa cung.



“Sao vậy, chấn động này từ đâu tới?”, dưới bầu trời xôn xao giọng nói ngỡ ngàng, các đệ tử có tu vi yếu một chút thì khuôn mặt đều tái nhợt, không thể không bảo phong chủ các núi tế ra kết giới hộ sơn.



“Sao lại có chấn động mạnh đến vậy?”, Thánh Chủ và mười mấy Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông vừa quay về đã lần lượt quy tụ lại vùng đất Phong Thiền, người từ các ngọn núi bay tới, tất cả đều là Chuẩn Thánh.

“Ai ở trong kiếm ý Kiếm Thần?”, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đã tới, ông ta đứng giữa tinh không của vùng đất Phong Thiền, đó chính là một lão già tóc bạc, ông ta cau mày nhìn phía Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông.



“Bẩm lão tổ, là Lý Khang của Tử Trúc Phong”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông vội đáp lời.



“Lý Khang?”, Thánh Vương cau mày, có lẽ vì Lý Khang quá bình thường nên chưa hề xuát hiện trong pháp nhãn của ông ta khiến vị Thánh Vương này tỏ ra xa lạ với cái tên Lý Khang.



“Hắn là thần tử mới của Đại La Kiếm Tông”, như thể biết được sự hoài nghi của lão tổ nên một Thánh Nhân vội giải thích.



“Thần tử mới”?, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông nhướng mày, “thần tử Đại La đâu?”



“Chết...chết rồi ạ”, Thánh Chủ Đại La Kiếm Tông và mười mấy Thánh Nhân cùng hơn hai trăm Chuẩn Thánh đồng loạt cúi đầu, đặc biệt là Chuẩn Thánh lúc này tâm trí rối bời.



“Chết rồi?”, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông nói với giọng lạnh lùng, cả thiên địa của vùng đất Phong Thiền hoá hàn băng bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, sát khí nặng tựa núi non.



“Mấy ngày nay lão tổ bế quan, Đại La Kiếm Tông xảy ra rất nhiều chuyện”, Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông bấm bụng giải thích, “có một tên tên là Diệp Thành đã trảm...trảm thần tử Đại La”.



 
Chương 2179: Đó là sức mạnh gì?  


Vì sao máu của hắn lại có màu đen?



Bên ngoài Huyết Linh thế gia vang lên từng giọng nói kinh ngạc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Thành.



Máu màu đen!



Advertisement

Dù cách từ rất xa bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng máu tươi màu đen, mỗi một giọt máu đều có lôi điện quẩn quanh, mang theo sức mạnh cuồng bạo và bá đạo, tạo cho bọn họ áp lực ghê gớm.



Rầm!



Sau tiếng động rầm trời này vang lên, phong vân trên hư thiên biến hoá, mây đen giăng kín, có lôi điện đang quẩn quanh giống như muốn xé toang bầu trời.



Tất cả mọi người nhìn Diệp Thành, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.



Trông hắn thì rõ ràng chỉ là một người nhưng lại mang cho người ta một áp lực đè nén như có ngọn núi sừng sững đang đè xuống khiến cho nhiều người không chịu nổi mà khom người.



Rầm!



Lại một âm thanh kinh thiên động địa vang lên, phía sau hắn xuất hiện cảnh tượng đáng sợ và khủng khiếp, đó là mảnh đất khô cằn đen tối, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, thiên địa không còn màu sắc, nhật nguyệt không phát ra ánh sáng, từng vì sao đều đang tịch diệt.



Đó là sức mạnh gì?




Diệp Thành vô thức giơ tay lên, hắn nhìn khí huyết đang quẩn quanh đầu ngón tay mà cảm thấy có phần mơ hồ.



Giết! Giết cho ta!



Khi Diệp Thành còn đang mơ hồ thì Huyết Linh lão tổ rít lên, ông ta thiêu đốt tinh nguyên, điên cuồng khởi động sát trận huyết đồ muốn lại lần nữa tung đòn tuyệt sát về phía Diệp Thành.



Giết!



Mệnh lệnh của ông ta không ai dám trái lời, cả Huyết Linh thế gia tiếp tục chiến đấu, biển người đen kịt sát phạt tới từ tứ phương.


Thế nhưng điều khiến người ta sợ hãi lại xuất hiện.



Người xông lên đầu tiên của Huyết Linh thế gia vừa sát phạt tới vị trí cách Diệp Thành trăm trượng thì cơ thể chợt hoá thành tàn tro, đến cả tiếng hét cũng không có, lập tức biến thành hư vô.



Đây….!



Những kẻ quan sát trận chiến ngỡ ngàng, uy lực đáng sợ như thế khiến phạm vi trăm trượng xung quanh Diệp Thành đều hoá thành vùng đất chết.



A….!



Tiếng gào thét vang lên, Huyết Linh lão tổ điên cuồng lại lần nữa lấy máu người trong gia tộc để tế, ông ta thực sự điên rồi, ông ta muốn giết chết Diệp Thành nên không tiếc lấy đi từng mạng người trong gia tộc, bọn họ bị hút kiệt máu, số người mà ông ta giết không hề ít hơn Diệp Thành.



Vù! Vù! Vù!



Sát trận huyết đồ rung lên dữ dội, vô số oan hồn bị mắc kẹt bên trong, bọn họ vùng vẫy, gào thét đau đớn, cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà rợn người.



Chết đi!



Huyết Linh lão tổ mặt mày tôi độc, ông ta lại lần nữa khởi động sát trận huyết đồ, nhắm thẳng vào Diệp Thành vẫn đang tàn sát.

Vù!



 
Chương 3407: Diệp Thành giải trang Lý Khang vào trong đó”.  


“Các ngươi ăn cái gì cả vậy”?, Thánh Vương phẫn nộ, ông ta không hề biết trong những ngày mình bế quan ngộ đạo trong tông lại xảy ra biến cố kinh thiên như vậy, thần tử bị tiêu diệt là một sự sỉ nhục lớn đến nhường nào.



“Chúng con có tội”, tất cả mọi người lần lượt quỳ gối, người nào người nấy mồ hôi lạnh toát ứa ra.



“Cả đám ăn hại”, Thánh Vương hắng giọng, ông ta lập tức giơ tay nhanh chóng kết ấn, một mình ông ta mở ra thông đạo hướng về thế giới ý cảnh của Kiếm Thần.

Advertisement



Có điều ông ta còn chưa đi vào thì thông đạo đã nứt lìa.



Thấy vậy, cho dù là Thánh Vương hay Thánh Nhân và Chuẩn Thánh có mặt đều biến sắc, thông đạo nứt lìa chứng tỏ ý cảnh của Kiếm Thần xuất hiện biến cố.



Ý cảnh của Kiếm Thần quan trọng thế nào, nhờ có nó mà mới có Đại La Kiếm Tông, nếu nó xảy ra vấn đề gì thì đúng là một đại nạn với Đại La Kiếm Tông.



Rầm!



Khi tất cả mọi người biến sắc thì hai bóng hình xuất hiện trên hư thiên, một bóng hình là kiếm ý Kiếm Thần hư ảo, một bóng hình là một người thanh niên toàn thân với kim quang lộng lẫy đang giao đấu.



“Hoang Cổ Thánh Thể”, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông kinh ngạc nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi, trong đôi mắt rõ vẻ vui mừng và bất ngờ, ông ta không ngờ rằng thần tử Đại La mới lại là Hoang Cổ Thánh Thể.



“Sao...sao...sao lại là hắn?”, so với Thánh Vương thì phía Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông lại trố mắt, bọn họ chỉ cần nhìn là nhận ra đó là Diệp Thành, có lẽ vì trước đó Diệp Thành tìm kiếm Chư Thiên Kiếm Thần nên mới gặp phản phệ và bị ép lộ diện chân dung.



“Sao có thể...”, một nhóm Thánh Nhân và Chuẩn Thánh kinh ngạc, sắc mặt như vỡ lẽ ra nhiều điều, bọn họ như nghĩ thông điều gì đó, chẳng trách mà Lý Khang bình thường lại đột nhiên mạnh lên như vậy, đến cả phía Tử Dương cũng không phải là đối thủ, hoá ra là do Diệp Thành giả dạng.



“Đồ...đồ nhi của ta đâu?”, Tử Trúc Chân Nhân cảm thấy đầu óc choáng váng, ông ta vốn cho rằng mình có một đệ tử xuất chúng, ông ta có tư cách thể hiện hơn người, nhưng ai ngờ rằng ông ta lại gặp một “bất ngờ” lớn đến vậy.



“Chuyện...chuyện gì thế này?”, rất nhiều đệ tử và trưởng lão ngỡ ngàng nhìn hư thiên.



“Bị chơi khăm rồi”, tất cả mọi người đã hiểu ra mọi chuyện, mọi manh mối cũng nhanh chóng được giải đáp.



“Mọi người thể hiện vậy là sao?”, thấy vẻ mặt khác thường của tất cả mọi người, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông cau mày.


“Lão tổ, hắn...hắn là Diệp Thành”.



“Diệp Thành nào?”



“Là kẻ đã trảm...trảm thần tử Đại La”, Thánh Chủ Đại La Kiếm Tông lau đi mồ hôi lạnh toát.



“Ngươi đang nói gì?”, cho dù là Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông cũng phải cau mày nhìn Thánh Chủ, cho dù với tu vi của Thánh Vương của mình thì ông ta cũng không khỏi choáng váng: “Người vào trong kia không phải Lý Khang sao?”



“Là...là Diệp Thành giải trang Lý Khang vào trong đó”.



“Ta...”, Thánh Vương tức không nói nổi nên lời, suýt chút nữa thì phun ra cả miệng máu.







Rầm! Rầm!



Khi mấy người nói chuyện thì Diệp Thành và kiếm ý Kiếm Thần vẫn đang đại chiến kinh thế trên hư thiên.

Nhìn từ xa, Diệp Thành đã là một người đẫm máu, thánh thể mạnh mẽ cũng bị đánh tới mức tang thương.



 
Chương 2180: Chặn hắn lại!  


Thần mang huyết sắc lại lần nữa xuất hiện với lôi điện bao quanh, uy lực còn hơn lần đầu tiên, nó cứ thế trấn áp thiên địa, đâm xuyên không gian hư vô, mang theo sức mạnh huỷ thiên diệt địa và muốn tuyệt sát Diệp Thành đến cùng.



Thế nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vung thần đao và sát kiếm.



Mãi tới khi đạo thần mang kia cách hắn chừng ba tới năm trượng thì hắn mới né người di chuyển, dùng thúc địa thành thốn né qua đạo thần mang đó, đã một lần chịu thiệt thì hắn sao có thể chấp nhận chịu thiệt lần thứ hai.

Advertisement



Rầm!



Thần mang còn chưa bắn trúng Diệp Thành nhưng lại tạo nên một lỗ hổng lớn trên bầu trời.



Đây…đây là sao?



Những kẻ quan sát trận chiến thầm nuốt nước bọt, người ta huyết tế bao nhiêu người trong gia tộc và đánh ra một đòn cái thế như vậy mà lại để hắn dễ dàng tránh qua sao? Bao nhiêu người phải bỏ mạng oan uổng như vậy sao?



Chặn hắn lại! Chặn hắn lại!



Khi tất cả còn đang ngơ ngác thì tiếng gằn giọng của Huyết Linh lão tổ lại vang lên vang vọng khắp đất trời vì Diệp Thành đang cầm thần đao và ma kiếm sát phạt về phía ông ta.



Thấy vậy, người của Huyết Linh thế gia lần lượt sát phạt tới.




Hiện giờ thứ có thể uy hiếp Diệp Thành cũng chỉ có sát trận huyết đồ của Huyết Linh thế gia mà thôi. Nếu như sát trận huyết đồ bị Diệp Thành huỷ hoại thì nơi này không còn bất cứ vật nào có thể uy hiếp đến hắn, và cảnh tượng mà bọn họ phải đối mặt chính là diệt tộc.



Những gì mà bọn họ có thể tưởng tượng được thì Diệp Thành đương nhiên cũng có thể tưởng tượng được.



Hắn với khả năng chiến đấu tăng vọt, nơi này không một ai là đối thủ của hắn, duy chỉ có sát trận huyết đồ kia, chỉ cần huỷ được nó thì không một kẻ nào, cũng không có bất cứ vật gì có thể ngăn cản được hắn cả.



Giết!



Tiếng gằn giọng vang vọng khắp đất trời, người của Huyết Linh thế gia điên cuồng.




Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cùng đồng loạt sát phạt ra, bọn họ đồng thời tế gọi ra binh khí bản mệnh của mình, đó là từng đại sát khí lấp lánh quang mang đủ màu sắc giống như những vì sao sáng chói.



Diệp Thành ra tay, ma chưởng tung ra trong chốc lát đã dẹp bằng cả hư thiên, từng sát khí kia còn chưa phát ra thần uy thì đã bị một bàn tay trấn áp.



Phụt! Phụt!



Phản phệ quá lớn khiến từng bóng người bay đi, rất nhiều tu sĩ với tu vi thấp đã lập tức hoá thành huyết vụ.



Giết!



Cho dù là vậy thì kẻ mạnh của Huyết Linh thế gia vẫn không ngừng xông lên, một đám ngã xuống lại có một đám xông lên nối tiếp nhau không từ bất cứ giá nào.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành giống như ma thần xuất hiện, đám người nào lao tới đều bị hắn trảm diệt, Huyết Linh thế gia muốn bảo vệ sát trận huyết đồ, hắn lại muốn huỷ sát trận huyết đồ. Huyết Linh thế gia điên cuồng xông lên, hắn







 
Chương 3408: “Dám gọi thẳng tên Kiếm Thần, đáng chết”


Lại nhìn sang kiếm ý Kiếm Thần lúc này cũng không khá khẩm hơn là bao, kiếm đạo vẫn còn đó nhưng kiếm ý lại không hề yếu, thân thể hư ảo trở nên gần như trong suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán giữa hư thiên.



Vẻ mặt của những người trong Đại La Kiếm Tông tỏ ra kinh ngạc, một cảnh giới Hoàng mà lại có thể khiến kiếm ý của Kiếm Thần trở nên thê thảm như vậy.



Advertisement

“Tên Diệp Thành này định làm gì, hắn muốn diệt kiếm ý của Kiếm Thần sao?”, bên dưới vang lên tiếng trầm trồ không ngớt.



“Chiêu nào cũng chí mạng, hắn và kiếm ý có thù sao?”



“Trà trộn vào Đại La Kiếm Tông, hắn to gan quá rồi đấy”.



“Còn không mau bắt lấy hắn?”, trong tiếng kinh ngạc, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông hắng giọng.



“Giết”, Thánh Nhân và Chuẩn Thánh có mặt ở đây đi từ kinh ngạc đến tỉnh táo, lần lượt bay vào hư thiên.



“Thật đáng chết”, Thánh Vương còn chưa tiến lên trước mà đã thi triển thần thông nghịch thiên muốn triệu hồi kiếm ý Kiếm Thần đã mất, vẻ mặt ông ta lạnh băng, trước đó không lâu ông ta còn hân hoan vì Đại La Kiếm Tông có thánh thể nhưng thực chất chỉ là một trò nực cười.



“Diệp Thành, còn không đền mạng”, ở một hướng khác, phía Thánh Chủ của Đại La Kiếm Tông cũng vây quanh hư thiên.




“Kiếm Phi Đạo, người còn nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, nghe tiếng nạt nộ của Thánh Chủ Đại La Kiếm Tông, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn vung sát kiếm, miệng rít lên kinh thế.



“Muốn chết”, thấy Diệp Thành ngó lơ mình, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông lần lượt tế ra sát kiếm trảm về phía Diệp Thành, đó đều là thần thông cái thế tuyệt sát, không cho Diệp Thành con đường sống.



Thế rồi thánh thể màu vàng kim rỉ máu, từng giọt máu vô cùng choán mắt.



Diệp Thành giống như một tên điên không màng từng đòn công kích ở phía sau, hắn vẫn điên cuồng tấn công về phía kiếm ý của Kiếm Thần, kiếm ý Kiếm Thần sắp tiêu tán, cơ hội này đối với hắn mà nói thực sự quý hiếm, nếu như từ bỏ mà muốn lại lần nữa trảm kiếm ý thì nhất định khó hơn lên trời.


Sự điên cuồng của hắn khiến Thánh Nhân, Chuẩn Thánh, thậm chí là Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đều cau mày.



Trưởng lão và đệ tử của Đại La Kiếm Tông lại lần nữa tái mặt, hắn muốn giết kiếm ý của Kiếm Thần trước mặt một vị Thánh Vương, mười tám Thánh Nhân và hơn hai trăm Chuẩn Thánh cùng hàng triệu tu sĩ của Đại La Kiếm Tông sao?



“Kiếm Phi Đạo, ông còn nhớ Đông Hoàng Thái Tâm không?”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành chém ra một kiếm trảm đi kiếm ý của Kiếm Thần, trong miệng vẫn vang lên câu nói đó, giọng nói thê lương.



“Dám gọi thẳng tên Kiếm Thần, đáng chết”, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông gằn giọng, sát phạt tới từ tứ phương, từng đạo kiếm mang kinh thế trảm vào thánh thể của Diệp Thành, để lại từng vết thương đẫm máu.



“Cứ thế gọi thẳng tên Kiếm Thần, đáng chết”, hơn hai trăm Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông xông lên.



Diệp Thành thiêu đốt căn nguyên thánh thể đổi lại sức mạnh mạnh mẽ, hắn trảm ra nhát kiếm mạnh nhất từ khi tu đạo tới nay.



Nhát kiếm nghịch thiên này khiến bóng hình hư ảo của kiếm ý lập tức bị trảm diệt.



Cũng chính vì vậy mà Diệp Thành cũng phải trả cái giá đau đớn, trước đó hắn bị nhiều Thánh Nhân vây quanh và bị trảm mất một cánh tay, phần lưng có thêm vết thương máu rất sâu, lộ cả xương ra ngoài, trông hết sức rợn người.

Đáng chết!



 
Chương 2181: Huyết tiếp hạn giới!  


Nếu nhìn từ xa có thể thấy cả Huyết Linh thế gia đều bị nhấn chìm trong huyết vụ, nếu gạt lớp huyết vụ này đi có thể thấy thây cốt chất thành núi, máu chảy thành sông.



Mạnh…mạnh quá!



Những người đừng ngoài quan sát chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã phải tái mét mặt rồi, cơ thể bọn họ liên tục run rẩy, bọn họ thực sự đã tổng thấy một sự quật cường của ma thần cái thế.

Advertisement



Trong tiếng xì xào kinh ngạc không ai nhận ra ở một nơi trên hư không đã có thêm một bóng hình xuất hiện bên dưới lớp huyết bào, khí tức không rõ ràng, đôi mắt xa xăm.



Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Thái Hư Cổ Long sao?



Hắn và phía Đao Hoàng cùng một đường, chỉ là tốc độ của hắn tương đối nhanh nên tới đây trước thôi.



Bọn họ tới Nam triệu, sau khi tìm hiểu ngọn nguồn sự việc và biết Diệp Thành sát phạt tới đây thì bọn họ lập tức đi theo.



Nếu không phải nhìn từ xa thấy Diệp Thành đang đại chiến với Huyết Linh thế gia thì hắn căn bản không dám tin, chín đại điện, tám mươi phân các của Huyết Linh thế gia đều do một mình hắn huỷ diệt, đây là thần uy cái thế mà một vị Hoàng mới có được.



Sao có thể?



Lúc này, đôi mắt hắn nheo lại nhìn Diệp Thành và nhìn chằm chằm vào dòng máu đen đang chảy từ người Diệp Thành.



Huyết tiếp hạn giới!



Thái Hư Cổ Long thầm nhủ, ánh mắt rõ vẻ ngỡ ngàng.



Roẹt! Roẹt!



Khi hắn còn đang thẫn thờ thì những âm thanh liên tục vang lên, ba bóng hình khoác hắc bào lần lượt xuất hiện, đó chính là Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang.



Từ xa, bọn họ có thể trông thấy Huyết Linh thế gia như địa ngục chốn trần gian còn Diệp Thành lúc này đang điên cuồng tàn sát, hắn giống như ma thần cái thế, lạnh lùng, bạo tàn và khát máu.


Đây…!



Cho dù là bọn họ thì cũng không khỏi cảm thấy rùng mình, với sức của một người mà có thể khiến Huyết Linh thế gia máu chảy thành sông thế này, đây là khả năng chiến đấu mạnh tới mức nào chứ?



“Hình thái của hắn sao lại dị thường thế này?”, Chung Giang nheo mắt, “hình thái như ma đạo nhưng lại không phải ma đạo, còn máu màu đen kia là huyết mạch gì mà lại bá đạo như vậy?”



“Ba năm nay, hắn rốt cục đã trải qua những gì?”, Thiên Tông Lão Tổ chăm chú nhìn Diệp Thành mà cõi lòng dậy sóng.



“Thứ mà hắn cầm trong tay có lẽ là huyết linh thần đao của Huyết Linh thế gia”, Đao Hoàng thầm nhủ, “đến cả pháp khí ở cảnh giới thiên mà cũng không làm gì được hắn? Còn sát trận huyết đồ kia, đường đường là Huyết Linh thế gia mà lại bị một mình hắn tàn sát tới tan hoang như vậy?”



Roẹt!



Đao Hoàng vừa dứt lời, âm thanh này lại vang lên, cũng là một người mặc hắc bào và nếu nhìn kĩ thì đó chính là Sở Huyên.



Diệp Thành!



Vừa xuất hiện, Sở Huyên đã vội tiến lên trước, nhìn Diệp Thành từ xa, cơ thể mảnh mai của cô bất giác run lên, đôi mắt nhoà nước.

Năm đó hắn chết trong lòng cô, hắn cười thật thoải mái.



 
Chương 3409: “Có cần điên cuồng đến vậy không?”  


Mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời xông lên.



Diệp Thành lê thân thể bị tàn phá của mình, thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua rất nhiều đòn tuyệt sát thoát thân như một đạo thần mang, bay ra khỏi Đại La Kiếm Tông, thân thể huyết sắc vô cùng choán mắt.



Đáng chết!



Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông di chuyển truy sát ra ngoài.

Advertisement



Ông ta vốn cho rằng mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh là trận thế lớn đủ để bắt sống Diệp Thành nhưng kết cục lại nằm ngoài dự đoán, cho dù là trước mặt một Thánh Vương, mười tám Thánh Nhân hay hơn hai trăm Thánh Nhân thì hắn vẫn cố gắng để diệt đi kiếm ý của Kiếm Thần, nếu như biết trước như vậy thì hắn hắn đã ra tay sớm hơn rồi.



Giết!



Thánh Nhân, Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cũng truy sát ra ngoài, sau đó còn có cả mấy trăm nghìn tu sĩ đi theo.



Bên dưới, Nhiếp Phong bên trên Tử Trúc Phong cũng bay đi, vẻ mặt nghiêm trọng nhưu nhìn ra tiên nhãn của Diệp Thành đã tự đóng, Đại La Kiếm Tông hiện giờ bày ra trận dung quá lớn, Diệp Thành căn bản rơi vào thế thập tử nhất sinh.



Rầm! Rầm!



Tinh không rung chuyển vì bị kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông với sát khí ngút trời trấn áp.



Tứ phương rung chuyển, từng bóng người như thuỷ triều dâng, đợi tới khi nhìn thấy trận thế của Đại La Kiếm Tông thì mới thấy choáng váng: “Một Thánh Vương, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh, gần triệu tu sĩ”.



“Chuyện gì đây?”, tu sĩ phía sau kinh ngạc nhìn ra xa.



“Nghe nói Diệp Thành trà trộn vào Đại La Kiếm Tông vả lại còn giết chết kiếm ý của Kiếm Thần ngay trước mặt Đại La Kiếm Tông”.



“Hắn coi như không có sự tồn tại của Đại La Kiếm Tông sao?”, Người tứ phương xôn xao, khí phách và khả năng chiến đấu của Diệp Thành khiến người ta kinh ngạc, hắn còn có thể trốn thoát ra khỏi Đại La Kiếm Tông.



“Có cần điên cuồng đến vậy không?”



“Lần này Diệp Thành chắc chắn sẽ phải quy phục thôi”, rất nhiều người tặc lưỡi: “Với trận thế hiện giờ của Đại La Kiếm Tông thì đủ để dẹp bằng cả Bắc Đẩu Tinh Vực, chỉ tính Thánh Vương đó thôi thì một chưởng cũng đủ để diệt hắn rồi”.



“Còn không nộp mạng?”, trong tiếng trầm trồ kinh ngạc đột nhiên vang lên tiếng nạt nộ của một Thánh Vương ở Đại La Kiếm Tông, ông ta thi triển đại thần thông, tung ra một chưởng mang theo uy lực diệt thế choán lấp cả tinh không cả trăm trượng, khiến từng tấc trên tinh không vụn vỡ.



“Đây chính là uy thế của Thánh Vương sao?”, Diệp Thành phun ra máu, hắn nghiến răng cố gắng kiên trì nhưng vẫn bị chưởng đánh kia trấn áp đến mức quỳ giữa tinh không, thánh thể nứt lìa, cho dù hắn có khả năng chiến đấu của một Thánh Nhân Đỉnh Phong thì cũng có khó thể chặn lại được một chưởng của Thánh Vương kia, khoảng cách của một cảnh giới chính là khoảng cách giữa đất và trời.



“Phong”, mười tám Thánh Nhân, hơn hai trăm Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cùng sát phạt lên tế ra đại trận, Diệp Thành vẫn đang đối đầu lập tức bị phong cấm, đến pháp lực cũng bị cấm cố.



“Tử cục”, người xem ở tứ phương bất giác thở dài.


“Tử cục”, giọng nói Diệp Thành khản đặc, tiên nhãn tự phong ấn, hắn không tìm được cơ hội thoát thân.

“Đụng chạm tới uy nghiêm của Đại La Kiếm Tông, chết cũng đáng”, trong hư không vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm của Thánh Vương Đại La Kiếm Tông, trong tay ông ta có thêm một thanh sát kiếm, ông ta giống như một vị Vương cao cao tại thượng muốn trảm Diệp Thành dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người để bảo vệ cho uy thế của Đại La Kiếm Tông.



“Đại La Kiếm Tông”, Diệp Thành mỉm cười thê lương, dây chính là Vạn Vực Thương Sinh mà hắn bảo vệ.



“Thánh Chủ”, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, phía Đoàn Ngự mặt mày đỏ gay, Thánh Chủ Thiên Đình từng bước qua xương máu để bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh nhưng bây giờ lại bị phán quyết như một tội nhân.



“Diệp sư đệ”, trong biển người của Đại La Kiếm Tông, tay Nhiếp Phong cầm kiếm định ra ngoài nhưng lại bị một đạo tiên quang phía sau phong cấm, đó là Lăng Huyên, cô cũng tới đây.



“Mở cấm cố cho ta”, đôi mắt Nhiếp Phong đỏ ngầu nhìn Lăng Huyên.



“Ta không thể trơ mắt nhìn huynh nộp mạng”, Lăng Huyên mím môi, dù biết Phục Nhai và Diệp Thành là huynh đệ tốt nhưng cô cũng khong thể để Nhiếp Phong cứ thế mà xông lên, đó là chiến trường thập tử nhất sinh.



“Trảm”, khi hai người nói chuyện thì đã vang lên giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm, Thánh Vương của Đại La Kiếm Tông đã vung sát kiếm trảm ra một đạo kiếm mang huỷ thiên diệt địa dù cách đó cả vạn trượng.











 
Chương 2182: “Đây là do ngươi nói đấy”


Năm đó cô đeo chiếc trâm Phượng Ngọc Châu đi về Bắc Sở mênh mông chỉ vì tìm hắn.



Cô vẫn là cô, là Sở Huyên – phong chủ Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.



Hắn không còn là hắn, không còn là tiểu tu sĩ năm xưa, hiện giờ hắn là Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, là ma thần cái thế.

Advertisement



Mới chỉ vài năm trôi qua vậy mà khi gặp lại lại như cách cả một đời.



Sở Huyên chợt nhấc chân, ngọc nữ kiếm xuất hiện trong tay cô, cô muốn kề vai chiến đấu cùng Diệp Thành.



Ở lại đây đi!



Thái Hư Cổ Long lập tức ra tay, một đạo thái hư phong ấn đánh về phía Sở Huyên khiến cô không thể cử động.



“Từ khi ta trở về ngươi đã phong ấn ta ba năm, còn muốn phong ấn ta ba năm nữa sao?”, Sở Huyên nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh băng nhìn Thái Hư Cổ Long.



“Trước khi ta nhốt cô ở Ngọc Nữ Phong là vì không muốn cô lại lần nữa chạy ra ngoài làm loạn”, Thái Hư Cổ Long nhướng vai, “cô đi tìm hắn, hắn đi tìm cô, bây giờ đợi cô đi tìm hắn và đợi hắn quay về đi tìm cô tiếp sao? Cả hai người có thấy vô vị không?”

“Giải phong ấn cho ta”, Sở Huyên lạnh lùng lên tiếng.



“Lúc nên giải thì đương nhiên là sẽ giải cho cô”, Thái Hư Cổ Long nói rồi không ngừng vung tay đánh ra phong ấn khiến Sở Huyên, Hạo Thiên Huyền Chấn và phía Dương Đỉnh Thiên vừa xuất hiện ở đây còn chưa kịp đứng vững đã bị phong ấn.



“Tên điên này, ngươi làm gì thế hả?”, Gia Cát Vũ lập tức mắng chửi.



“Không đi giúp Diệp Thành mà phong ấn chúng ta làm gì?”, Hoàng Đạo Công, Ngưu Thập Tam đồng loạt mắng chửi.



“Không có gì, chỉ là ta muốn mọi người bình tĩnh chút thôi”.

“Giải phong ấn mau”, Hạo Thiên Huyền Chấn gằn lên phẫn nộ, đó là con của ông ta, thấy con mình huyết chiến, là phụ thân, tim ông ta như đang rỉ máu. Ông ta nào ngờ Thái Hư Cổ Long lại ra chiêu bài này.



“Không giải”.



“Ngươi có giải hay không?”, Sở Linh rít lên.



“Không giải”, Thái Hư Cổ Long vẫn kiên quyết, hắn gãi tai bày ra bộ dạng chẳng liên quan gì đến mình khiến phía Đao Hoàng còn chưa bị phong ấn nhìn mà khó chịu chỉ muốn tiến lên trước đạp cho hắn một cái.



“Đây là do ngươi nói đấy”, Sở Linh hắng giọng, phần trán cô có thần mang hắn ra, trông có vẻ như cố sắp tung ra thần thương.



Không chỉ cô mà phần trán của Sở Huyên, Gia Cát Vũ, Hoàng Đạo Công cũng có thần mang bắn ra, đó đều là bí thuật thần thương, đại chiêu nhằm vào linh hồn này thì người của cả Thiên Đình không ai không biết.



Lúc này, đến cả Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang cũng đang chuẩn bị tung đại chiêu với Thái Hư Cổ Long.



“Đừng, đừng mà”, Thái Hư Cổ Long tỏ ra sợ hãi, thần thương không phải thứ có thể chơi đùa, thần thương của Sở Linh lại càng không, bao nhiêu người cùng tung thần thương như vậy sao hắn có thể không sợ cho được.



Lúc này, hắn chợt cảm thấy hối hận vì lúc đó dạy cho Diệp Thành thần thương, nếu không thì lúc này làm gì có chuyện bao nhiêu người dùng bí thuật này để đe doạ hắn. Mẹ kiếp, một phút lơ là cả đời phải trả giá.

“Không phải ta cố ý phong ấn mọi người”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, hắn hít vào một hơi thật sâu nhìn về Diệp Thành ở phía cách đó không xa, “Hắn…hắn cần chiến trường này để hoàn toàn thoát biến, đây là trận chiến thuộc về hắn, sự xuất hiện của mọi người không những không thể giúp hắn mà ngược lại sẽ khiến hắn bị liên luỵ nhiều hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể đẩy hắn vào vực sâu không đáy”.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom