Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3350: “Vãn bối còn có việc cần làm”


Mệnh lệnh của thần tử Đại La không thể làm trái.



Kẻ mạnh của cổ thành Hạo Dương bắt đầu tản ra tứ phương tìm kiếm.



Advertisement

Việc này đương nhiên kinh động đến Đại La Kiếm Tông, các lão bối của Đại La Kiếm Tông phẫn nộ và cũng phái đi không ít người.



Bắc Đẩu Tinh vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông khiến người ta nhìn mà choáng váng, bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Đại La Kiếm Tông phô trương như vậy.



Nhìn Đại La Kiếm Tông với động tĩnh lớn như vậy, tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh đều tặc lưỡi, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến hành động của Diệp Thành ở cổ thành Hạo Dương, cho tới giờ tim bọn họ vẫn đập thình thịch.



Là nhân vật chính gây nên sóng gió ở cổ tinh này, lúc này Diệp Thành lại cùng Đông Dương Chân Nhân nép vào một cổ tinh không ai hay.



Thanh Nguyệt tiên tử bị phong ấn trong linh phù đã được cứu ra ngoài nhưng sắc mặt hãy còn tái nhợt, có lẽ vì ám thương vẫn còn.



Đông Dương Chân Nhân lập tức thi triển thần thông trị thương.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn bóp nát rất nhiều thánh dược trị thương: “Đợi Thanh Nguyệt tiền bối hồi phục thì hai vị tiền bối lập tức rời đi, cho dù là đi tìm Đông Hoàng hay về Thần Triều, sau này đừng bước chân tới Bắc Đẩu Tinh Vực nữa, nơi này thị phi, Đại La Kiếm Tông có quá nhiều kẻ mạnh”.



“Còn ngươi?”, Đông Dương Chân Nhân vừa đẩy tinh nguyên vào người Thanh Nguyệt tiên tử vừa nhìn Diệp Thành.



“Vãn bối còn có việc cần làm”, Diệp Thành mỉm cười: “Còn về sự an nguy của ta thì tiền bối không cần lo”.



“Nói thực thì lần này gặp lại ngươi quả là đáng ngạc nhiên”, Thanh Nguyệt tiên tử đang khoanh chân ngồi dưới đất khẽ mỉm cười: “Mặc dù ngươi lừa ta nhưng dù là đồ nhi của Kiếm Thần thì chưa chắc đã mạnh bằng ngươi”.



“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi cầm kiếm của đồ nhi Kiếm Thần lên, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng hình, lão già béo Cô Nguyên từng cho hắn nhìn hình ảnh đồ nhi của Kiếm Thần, trông rất giống với người của Đại Sở, có khả năng là người chuyển kiếp của Đại Sở.


Tiếp sau đó, trên cổ tinh chìm vào im ắng.



Thanh Nguyệt tiên tử bị trọngmthương, vết thương nặng nhất vẫn đến từ Thánh Vương người Man của Man Hùng.



Thời gian dần trôi.



Cho tới khi màn đêm buông xuống, Đông Dương Chân Nhân và Diệp Thành mới lần lượt thu tay về.



Thanh Nguyệt Tiên Tử khẽ thở phào, khuôn mặt tái nhợt ban nãy đã nhuận sắc hơn nhiều.



Sau khi hàn huyên vài câu, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử lần lượt lên đường đi tìm phía Đông Hoàng, cũng may bọn họ còn có thể chăm sóc nhau, thế nhưng cả hai lại bị Diệp Thành từ chối cho đi cùng, hắn còn có sứ mệnh của hắn.



Đông Dương và Thanh Nguyệt không cưỡng cầu, bọn họ lần lượt lên đường nhưng không phải về Thần Triều mà là đi tìm Đông Hoàng.



Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành mới lấy vò rượu ra uống cạn.

Tiếp đó, hắn lật tay lấy ra túi đựng đồ của thần tử Đại La.



 
Chương 2123: Nữ nhi nhà họ Liễu thật đáng thương”.  


“Cô…cô ấy đến tìm người”, thấy Diệp Thành im lặng, lão đạo sĩ kia lại lên tiếng, sau khi nói câu này, ông ta không quên nhìn lén Diệp Thành, chỉ sợ câu nói của mình có chỗ nào không đúng làm Thượng Tiên phẫn nộ.



Diệp Thành vẫn đứng đó không hề nói gì.



Hắn đương nhiên biết Sở Huyên tới đây để tìm người, và người Sở Huyên tìm chẳng phải là hắn sao?

Advertisement



Màn đêm vô cùng yên tĩnh, bên trong miếu Quan Âm cũng vô cùng yên tĩnh không có lấy một tiếng động.



Diệp Thành đứng đó cả đêm không di chuyển.



Một ngày nữa lại đến, Vọng Cổ Thành lại chào đón một ngày mới, rất nhiều người dân tới đây cầu phúc nhưng đều bị lão đạo nhân chặn ở ngoài cửa.



Cứ thế ngày này qua ngày khác.



Mãi tới đêm thứ ba, Diệp Thành mới từ từ quay người, hắn đến đây im ắng mà đi cũng im ắng.



Lại vào một buổi đêm, trên con đường bình yên của Vọng Cổ Thành, Diệp Thành cứ thế đi không ngừng nghỉ, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình hắn trông cô liêu biết bao.


Tưng!



Trong chốc lát, tiếng đàn vang lên khiến Diệp Thành chợt dừng bước chân, hắn vô thức đưa mắt nhìn về một hướng như thể có thể trông thấy một nữ nhân đang ôm cây đàn tỳ bà trong một khuê phòng dù cách đó không biết bao xa.



Tiếng đàn quen thuộc quá!



Diệp Thành lẩm nhẩm, tiếng đàn trong như tiếng nước, như vang lên từ trong thâm cố u sơn, mang theo nỗi ai oán và bất lực khiến người ta nghe mà chỉ muốn rơi lệ.



Thế rồi Diệp Thành chợt lấy vò rượu ra tìm một gốc cây ngồi xuống, hắn dựa vào thân cây vừa uống rượu vừa nghe tiếng đàn thê lương kia cho tới khi mí mắt hắn nhắm lại và hắn chìm vào giấc ngủ.







Lốp bốp….



Trời vừa sáng, Vọng Cổ Thành đã vang lên từng tiếng pháo nổ lốp bốp, trên con đường vốn ít người qua lại thì lúc này lại kín bóng người.



Dưới gốc cây, Diệp Thành ngủ say bị đánh thức, hắn từ từ đứng dậy nhìn con đường náo nhiệt rồi mới đeo lớp mặt nạ Quỷ Minh bước vào dòng người huyên náo, hắn không bị bất cứ ai chú ý đến.



“Nhà họ Liễu gả con gái đi rồi”, trên con đường náo nhiệt khác thường, những tiếng nói này liên tiếp vang lên.



“Nghe nói là Thái Tử Lưu Triệt, nhà họ Liễu lần này đúng là có chỗ dựa vững chắc”, có người trầm trồ, “Liễu Thanh Tuyền sắp được thăng quan tiến chức rồi, ông ta là quốc trượng tương lai, sau này không được đụng tới ông ta”.



“Quốc trượng cái con khỉ” có người nhổ nước bọt, “tên Lưu Triệt đó là cái thá gì, cả nước Thiên Hương đều biết, còn quốc tượng à, đừng mơ! Phi tần của Lưu Triệt không có một nghìn thì cũng phải tám trăm, làm gì có ai có kết cục tốt đẹp, hiện giờ hắn là Thái Tử, nếu như làm quân vương thì nhất định là một vị quân vương bạo tàn”.



“Những câu này chỉ được nói trong lòng thôi”, có người than thở, “nữ nhi nhà họ Liễu thật đáng thương”.

Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành sải bước đi không nhanh không chậm, hắn giống như vị khách qua đường.



 
Chương 3351: Người chuyển kiếp!


Không thể phủ nhận gia sản của thần tử Đại La rất phong phú, chỉ tính nguyên thạch thôi cũng đã hơn chín mươi triệu rồi, những thứ khác như pháp khí, bí quyển, đạo pháp hay đan dược lại càng không thiếu.



Không tồi!

Advertisement



Diệp Thành toét miệng cười, hắn cất đi những món bảo bối khác, đẩy pháp khí lại với nhau.



Mảnh đất này về đêm có thể coi là tiên quang chói lọi, rất nhiều pháp khí chất thành núi, sát kiếm, thần đao, chiến kích, chuông đồng, thần lư, bảo kính, cổ đăng chiếu rọi tới hoa mắt.



Điều khiến Diệp Thành thích thú nhất đó là thần kiếm vàng kim của thần tử Đại La, đó là vật được đúc từ tiên kiêm thần liệu.



Hỗn Độn Thần Đỉnh không chờ Diệp Thành gọi mà đã bay ra, lơ lửng trên hư không.



Sau một tiếng ‘vù’, Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to thêm, nó nặng tựa núi non, sau đó thôn tín từng món pháp khí, pháp khí đủ màu sắc bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của đại đỉnh.



Diệp Thành đứng đó tròn mắt nhìn, hi vọng đại đỉnh của mình có thể tiến cấp.

Thật may mắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh không khiến hắn phải thất vọng, nó đã tiến giới tới Chuẩn Thánh Binh.



Vù! Vù!



Màn đêm yên tĩnh vang lên âm thanh vù vù của thần đỉnh, tiếng vang vọng xa xôi với đại khí dồi dào, mộc mạc tự nhiên, rất nhiều dị tượng đan xen, dung nạp thiên địa một phương, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của tự nhiên với đại đạo đan xen, đứng dưới đại đỉnh, tâm trí đều có thể được gột rửa.



Được lắm!



Diệp Thành vô cùng phấn khích, hắn không kiềm chế được mà hô lên, thôn tính bao nhiêu pháp khí như vậy, Hỗn Độn Thần Đỉnh cuối cùng cũng tiến giới rồi.


Vù! Vù!



Hỗn Độn Thần Đỉnh tỏ ra khoái chí, nó thoát biến thành chuẩn thánh binh, linh trí cũng theo đó mà lên cao, giống như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cứ thế bay qua bay lại xung quanh Diệp Thành, uy lực của thần đỉnh bây giờ đã rất bá đạo rồi.



Ừm?



Đương lúc thần đỉnh vui vẻ bay lượn thì Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn lên thiên tiêu.



Chỉ thấy trên tinh không có hai đạo tiên quang lướt qua, nếu nhìn kĩ thì đó chính là hai bóng người, một người thanh niên áo trắng, một nữ tử áo xanh, tu vi không cao, đều là cảnh giới Hoàng.







Người thanh niên và nữ tử kia như đang bị truy sát, cả chặng đường hớt ha hớt hải bay lên bay xuống rồi đáp ở cổ tinh này.











 
Chương 2124: Ta là Liễu Như Yên!  


Phía trước, đoàn xe đến đón rộn ràng, thị vệ của phủ Thái Tử đi trước dẹp đường, gióng trống khua chiêng, pháo nổ vang trời trông vô cùng long trọng, người nào người nấy mặc y phục màu đỏ, trong biển người chỉ nhìn thấy như một con rồng màu đỏ đang bay lượn.



Trên kiệu tám người khiêng, Liễu Như Yên mặc bộ y phục tân nương ngồi bên trong như pho tượng đá bất động, khoé mắt cô tuôn trào hai dòng lệ, vẻ mặt đờ đẫn thật đáng thương.



“Ta còn không biết huynh tên là gì”, trong tiếng ngấc nghẹn ngào, trong đôi mắt xinh đẹp nhoà nước mắt, dưới sự chứng kiến của biết bao cặp mắt mà kết thành sương. Liễu Như Yên nên cảm thán nhân duyên, tạo hoá thật sự trêu người.



Advertisement

“Vọng Cổ Thành, kiếp này còn có thể quay lại không?”, cô cười đau đớn, sau đó vén bức rèm, thông qua ô cửa sổ nhỏ, cô ngắm nhìn quê nhà đang xa dần trong tầm mắt, mọi thứ ở đây đều khắc sâu trong tâm trí cô.



Thái Tử Lưu Triệt tâm địa độc ác, Thái Tử Phi của hắn không ai có nổi kết cục tốt đẹp, phần lớn đều bỏ mạng nơi đất khách quê người, nếu không có gì bát ngờ thì Liễu Như Yên cũng sẽ là một trong số những người như vậy, vận mệnh thật đáng thương.



Đây chính là mệnh!



Trong nụ cười Liễu Như Yên mang theo nước mắt.



Thế nhưng khi cô thu lại tầm mắt thì chợt thấy một bóng người hao gầy xuất hiện, hắn không mang theo hành lý nhưng lại di chuyển thật nhanh trên con đường.



Ấy, ấy…



Trên con đường huyên náo, đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt vì tân nương nhảy khỏi kiệu.


Đây…



Ai nấy đều thẫn thờ ngơ ngác nhìn Liễu Như Yên khoác trên mình bộ y phục của tân nương, cô lảo đảo như một kẻ điên rẽ đám người, không biết đang tìm ai.



Phía sau, thị vệ của phủ Thái Tử đang xông lên chặn cô lại: “Thái Tử Phi, đừng làm khó chúng thần”.



Liễu Như Yên đứng lại, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.



Ta là Liễu Như Yên!

Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của cô, bóng hình hao gầy kia biến mất chỉ còn lại những bóng người đi qua đi lại.



Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Vọng Cổ Thành như một đạo thần quang rẽ ngang trời.



Sau một khắc, hắn dừng chân trên một cổ thành khác ở chốn phàm trần.



Cũng giống như Vọng Cổ Thành, vừa dừng chân Diệp Thành đã lan toả thần thức khắp toà cổ thành, tất cả mọi đình đài lầu các, tất cả những nơi có người qua lại đều được hắn nắm bắt, không thấy tu sĩ, cũng không thấy bóng dáng Sở Huyên.



Hắn lại bước đi!



Tiếp đó, hắn không ngừng di chuyển qua từng toà cổ thành ở thế giới người phàm như một vị khách qua đường, hắn đến vội vàng mà đi cũng vội vã, đại giang đại hà tuyệt đẹp trong mắt hắn chỉ như làn khói.



Cuối cùng, Diệp Thành bước ra khỏi nước Thiên Hương, hắn tìm một đất nước người phàm khác, hắn dừng chân bên trong hoàng cung với đại khí dồi dào.



Ra ngoài gặp ta!



Diệp Thành đứng trên đại điện, thần tức truyền âm quét qua hoàng cung, chỉ có







 
Chương 3352: Nữ tử kia thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Cả hai người trọng thương, đặc biệt là người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh toàn thân đẫm máu, mỗi một vết thương đều loé lên u quang đen xì, hoá giải tinh khí của bọn họ khiến vết thương không những chưa thể lành mà ngược lại còn có xu hướng rách rộng hơn, người ra tay chắc chẳn phải rất tàn độc, không cho bọn họ con đường sống.



Diệp Thành cau mày, hắn bay tới đây, trong lúc đó còn không quên liếc nhìn vào hư thiên.



Advertisement

Trên hư thiên, có ba bóng người bay tới, nhìn bộ dạng thì đang truy sát hai người này.



Tu vi của ba người đều ở cấp bậc Chuẩn Thánh, bọn họ mặc đạo bào giống nhau, phần sau đạo bào còn khắc hoạ hình ảnh một thanh kiếm thần, ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, đó là dấu hiệu đặc thù của Đại La Kiếm Tông.



Ngươi còn có thể chạy đi đâu?



Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì ba vị Chuẩn Thánh kia đã hắng giọng giáng xuống từ cửu thiên, mang theo uy nghiêm lạnh băng không thể làm trái.



Đi!



Người thanh niên áo trắng đẩy nữ tử áo xanh ra còn hắn thì cố gắng ngưng tụ khí huyết, toàn thân rực cháy hoả diệm, thiêu đốt căn nguyên và tinh khí, sắc mặt điên cuồng nhìn hư thiên.



Không biết tự lượng sức!



Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông hắng giọng, trong đó một Chuẩn Thánh lật tay tung một chưởng nặng tựa núi non.



Kiếp sau gặp lại!



Người thanh niên quay đầu nhìn nữ tử kia, nước mắt chảy dài, nụ cười mang theo nỗi mỏi mệt và mang theo cả tình cảm ấm nòng của một nam nhi, chỉ trong phút chốc, hắn đã bay vào thiên tiêu, thần kiếm trong tay vung ra, trảm ra một dòng ngân hà đối đầu với chưởng ấn giáng từ trên trời xuống.



Không...!



Nữ tử áo xanh gào thét, đôi mắt nhoà nước, cô lảo đảo bước đi.




Thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng động dữ dội khắp thiên tiêu, mây khói cuộn trào nhấn chìm bóng hình cô.



Có điều, sau khi làn khói tản đi thì người thanh niên áo trắng lại đứng sừng sững giữa hư thiên.



Lại nhìn Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông ra tay với hắn lúc này đã bị đánh bay đi, lộn nhào mười mấy vòng trong thiên không rồi mới ngã xuống, rơi trúng một ngọn núi khiến nó sụp đổ.



Nữ tử kia thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Người thanh niên áo trắng đứng giữa hư thiên mà thẫn thờ theo, hắn chỉ biết vào giây phút đó có một bóng hình màu vàng kim chắn trước người hắn, còn sự việc sau đó thì chính là Chuẩn Thánh kia bay đi.



Rầm! Rầm!



Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng thì hư thiên lại rung chuyển, huyết quang bắn vọt nhuốm đỏ cả tinh thiên.



Đây...!

Cả hai người thẫn thờ nhìn tinh thiên, đó là một bóng hình với kim quang chiếu rọi, khí huyết dồi dào, hung hãn bá đạo, cho dù là ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông thì cũng không có cơ hội trở mình.



 
Chương 2125: Tiếp tục tìm!  


“Ngươi là đệ tử của thế lực phương nào?”, Diệp Thành lãnh đạm nói.



“Bẩm tiền bối, vãn bối chính là đệ tử của Phi Vân Môn Huyền Tự, Lý Tiêu”.



“Phi Vân Môn”, Diệp Thành lẩm bẩm cái tên này, hắn nghĩ một lát mà không hề có ấn tượng gì, có lẽ Phi Vân Môn chỉ là một môn phái nhỏ, nhỏ đến mức một thánh chủ Thiên Đình với kinh nghiệm phong phú như hắn mà cũng chưa từng nghe nói tới.

Advertisement



“Ta muốn tìm cô ấy”, hắn không hỏi thêm, phất tay lấy ra một bức tranh, giơ trước mặt tu sĩ kia sau đó còn có một thanh linh kiếm màu vàng kim, đó là một món thượng phẩm.



Linh khí?



Tu sĩ trẻ kia tim đập thình thịch, đôi mắt sáng lên.



Hắn là đệ tử của một môn phái nhỏ, chỉ vì khả năng thiên bẩm kém nên mới bị phái xuống làm quốc sư của thế giới người phàm, hắn nào đã từng thấy món binh khí thượng phẩm nào thế này, đến cả binh khí bản mệnh của hắn cũng chỉ là vật tầm thường, vả lại dùng bao nhiêu năm rồi, bây giờ được thấy món binh khí thượng phẩm thế này sao hắn có thể không kích động cho được.



“Đa tạ tiền bối, giờ vãn bối đi làm ngay ạ”, tu sĩ trẻ kia phủi mông mừng quýnh, hắn là Quốc Sư, Hoàng Đế có gì đều nghe theo hắn, muốn tìm người chỉ cần phát đi thông cáo thì sẽ có thông tin nhanh chóng thôi.



Có điều khi hắn cầm tấm hình Sở Huyên thì mới chợt thẫn thờ, “sao người này…lại quen thế nhỉ?”


“Ngươi từng gặp cô ấy?”, Diệp Thành bước tới, có lẽ khí thế quá mạnh nên mới một làn gió mạnh thổi tới mà cũng cuốn ngã tu sĩ này.



“Từng…từng gặp ạ”, tu sĩ trẻ kia vội bò dậy, hắn ta gãi đầu rồi mới quả quyết: “Có lẽ là năm ngoái, cô ấy từng tới đây tìm người, ừm, chính là tìm người”.



Nói rồi hắn lấy ra một bức tranh trong túi đựng đồ cũ kĩ đưa cho Diệp Thành.



Diệp Thành nhận lấy, hắn không nhìn và không cần nhìn thì hắn cũng biết người trong tranh ngoài hắn ra thì còn là ai.



Tiếp tục tìm!



Roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất khỏi đại điện, trước khi đi hắn còn để lại một phần phân thân.



Nhìn gì mà nhìn, mau đi tìm!



Thấy tu sĩ trẻ kia thẫn thờ, phân thân của Diệp Thành mới đạp cho hắn một cái.



Diệp Thành đã bay ra khỏi hoàng cung, hắn hoá ra hàng nghìn đạo thân bay về các hướng khác nhau, vả lại về cơ bản đều đi về các hoàng cung của thế giới người phàm để tìm Quốc Sư ở đây, tiện cho việc tìm người.



Không biết mất bao lâu hắn mới dừng chân ở bên dưới một ngọn núi cao, hắn tĩnh lặng quan sát tứ phương chờ đợi phân thân thông báo về.



“Lão đại, có việc chúng ta không biết có nên nói hay không?”, bên trong vùng đan hải của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi truyền âm đến.



“Nói”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



“Nữ tử nhà họ Liễu ở Vọng Cổ Thành hình như từng cứu người”, Thiên Hoả và Thiên Lôi lung lay, có lẽ vì áy náy nên chúng đem nhiều cảnh tượng ngưng tụ thành thần thức truyền cho Diệp Thành.

Diệp Thành đón nhận thần thức, hắn bất giác cau mày lẩm bẩm, “chẳng trách mà tiếng đàn kia lại quen thế”.



 
Chương 3353: Không sao đâu, lát nữa là ổn!


Đợi tới khi hai người định thần trở lại thì ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đã bay xuống khỏi hư thiên rồi.



Người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn ở đây thì sao có thể để người chuyển kiếp gặp nạn được.

Advertisement



Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, mặt mày kinh hãi, bọn họ không biết khả năng chiến đấu của cảnh giới Hoàng còn có thể mạnh như vậy, cả ba người hợp sức cũng không địch lại nổi mười chiêu, hắn ta có thể sánh ngang với Thánh Nhân sao?



“Đã không?”, Diệp Thành bay xuống nhìn ba Chuẩn Thánh với ánh mắt đầy hứng thú.



“Ta là người của Đại La Kiếm Tông, ngươi muốn chết phải không?”, không rõ ba Chuẩn Thánh bị doạ cho sợ mất mật hay vì lí do gì mà lần lượt gằn giọng phẫn nộ, vả lại còn lôi cả Đại La Kiếm Tông ra.



“Đại La Kiếm Tông? Chưa nghe thấy bao giờ”, Diệp Thành bĩu môi.



“Ngươi...”



“Ngủ một lát đi”, Diệp Thành lập tức phất tay, ba Chuẩn Thánh còn chưa nói xong htif đã bị đánh ngất đi.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ”, thấy ba Chuẩn Thánh ngất đi, người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh mới lần lượt tiến lên trước chắp tay hành lễ, nếu không phải nhờ có Diệp Thành thì hôm nay bọn họ nhất định không thoát được khỏi cái chết.



“Người một nhà cả, đừng khách khí”.



“Người...người một nhà?”, cả hai người tỏ ra khó hiểu.



“Đoàn Ngự sư huynh, quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán của người thanh niên.


Tiên quang bay vào, cơ thể ngươi thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh run lên, hai tay bọn họ ôm đầu, miệng rên rỉ đau đớn.



Nữ tử áo xanh biến sắc vội tiến lên trước.



Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra bí thuật cấm cố nữ tử áo xanh kia sau đó còn bóp nát rất nhiều đan dược bay vào cơ thể nữ tử áo xanh để trị thương cho cô, gạt đi sát khí trong cơ thể cô.



Nữ tử áo xanh hoang mang, cô cau mày, không biết Diệp Thành là người tốt hay người xấu, hắn cứu bọn họ rồi lại trị thương cho cô nhưng lại gảy ra một đạo tiên quang khiến người thanh niên áo trắng kia đau đớn.



Không sao đâu, lát nữa là ổn!



Diệp Thành mỉm cười an ủi, hắn lại lần nữa bóp nát đan dược và đẩy tinh nguyên thánh thể để trị thương cho nữ tử kia.



Hự!



Người thanh niên áo trắng vẫn còn rên rỉ, hắn quỳ xuống đất tỏ ra rất đau đớn.



Sau khi một đạo tiên quang bay vào, một loạt kí ức xưa kia và những kỉ niệm cũ ùa về.



 
Chương 2126: “Triệt Nhi, con đang ép ta sao?”


Đây là một cung điện nguy nga, nằm trong phủ Thái tử Lưu Triệt của nước Thiên Hương.



Nói đến phủ Thái tử của hắn thì phải nói là vô cùng rộng lớn, có thể sánh ngang với Hoàng cung.



Advertisement

Nhưng dù là thế, Hoàng đế nước Thiên Hương cũng không dám đắc tội hắn ta, bởi sau lưng Lưu Triệt có quốc sư chống lưng, người đó là tiên, quốc vương nhìn thấy cũng phải quỳ.



Giờ phút này, trong ngoài phủ Thái tử chật cứng người, đều là Hoàng thân quý tộc, không người nào đến tay không, vô cùng náo nhiệt.



Trên đại điện, người ngồi ở hướng chính Đông là quốc vương nước Thiên Hương, phía dưới chính là Lưu Triệt.



Điều đáng ngượng ngùng nhất là những người này đều đến để chúc mừng Lưu Triệt, bỏ mặc Hoàng đế ở một bên.



Nhưng nực cười là quốc vương nước Thiên Hương giận nhưng không dám nói, còn phải tươi cười tiếp chuyện, làm Hoàng đế như này thực sự là làm khó ông ta, nếu không vì ông ta vẫn đang khoẻ mạnh thì chưa biết chừng đã bị phế vị từ lâu.



“Phụ hoàng, hay là người thoái vị đi! Để con làm Hoàng đế cho”, bầu không khí trong điện vì câu này của Lưu Triệt mà trở nên cực kỳ ngột ngạt.



Thường ngày tuy hắn ta coi trời bằng vung nhưng ít nhất cũng không thể hiện ra mặt, nhưng hành động hôm nay của hắn ta rõ ràng là tạo phản trắng trợn, dù những đại tướng quân nắm giữ trọng binh nghe xong tim cũng đập thình thịch.




“Triệt Nhi, con đang ép ta sao?”, quốc vương nước Thiên Hương giận quá hoá cười, thân thể run lên.



“Đúng, con đang ép người đó. Sao, không được à?”, Lưu Triệt thản nhiên nhún vai, vẻ mặt bỡn cợt, trong mắt còn loé lên tia phóng đãng: “Người yên tâm, con sẽ thay người chăm sóc những phi tử kia của người”.



“Ngươi…”, quốc vương không thở nổi, phun ra một ngụm máu: “Sao ta lại có đứa súc sinh đại nghịch bất đạo như ngươi chứ?”



“Đây đều là do quốc sư dạy tốt, ông ấy là một người sư phụ rất xứng chức”, Lưu Triệt nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng, từ ‘sư phụ’ của hắn ta khiến người trong đại điện không ai dám thở mạnh.


“Nghịch tử, nghịch tử”, quốc vương nước Thiên Hương tức giận quát lên rồi lập tức rút kiếm ra.



“Bệ hạ, bảo trọng thân thể”, hai thị vệ lập tức chắn trước mặt Lưu Triệt, sát khí lan ra khắp nơi, bọn họ là cao thủ võ lâm mà Lưu Triệt thu nhận, Hoàng đế không am hiểu võ công làm sao có thể so sánh được với họ!



Hoàng đế bị khống chế, giây trước ông ta còn là Hoàng đế chí cao vô thượng, giây sau đã trở thành tù nhân.



“Long thể của Phụ hoàng không khoẻ, đưa ông ấy xuống nghỉ ngơi đi”, Lưu Triệt tuỳ tiện phất tay, bước lên long toạ rồi thản nhiên ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, dáng vẻ thoải mái.



“Ngươi là tên nghịch tử, nghịch tử”, quốc vương giận dữ hét lên, nhưng vẫn bị lôi ra ngoài.



Trong điện, dù là chư vương hay nguyên soái, đại tướng quân đều không dám đứng ra nói một câu, dám giận không dám nói.



Không còn cách nào! Người ta có tu sĩ chống lưng, đến phụ thân ruột thịt còn dám ra tay thì còn chuyện gì hắn ta không dám nữa, hơn nữa chuyện hôm nay không có sự chấp thuận của quốc sư, Lưu Triệt nào dám làm?



“Các vị, ta làm Hoàng đế, mọi người có ý kiến gì không?”, Lưu Triệt hứng thú nhìn đại điện đông nghịt người.

“Không có, không có”, ngay lập tức có người đứng ra, nói một cách rõ ràng, dõng dạc: “Điện hạ văn võ song toàn, tài trí mưu lược kiệt xuất, xứng đáng là cửu ngũ chí tôn, thực sự là may mắn của nước Thiên Hương ta!”



 
Chương 3354: “Ta tới Táng Hải”


Không sai, hắn chính là Đoàn Ngự, một trong chín đại đệ tử chân truyền thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, truyền nhân của lục mạch thần thông.



Kiếp trước trong trận đại chiến với Thiên Ma, hắn đã dốc hết sức cùng với phía Tạ Vân, Hùng Nhị bỏ mạng trên sa trường, dùng huyết cốt của bọn họ mở đường máu cho Diệp Thành trong trận chiến cuối cùng đó.



Không biết từ bao giờ mới thấy ánh nhìn mơ màng cuối cùng trong mắt Đoàn Ngự tản dần đi, hắn ngẩng đầu thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt mang theo bao nỗi bể dâu đó giống hệt với trong kí ức của hắn.



Hoan nghênh huynh quay trở lại!

Advertisement



Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt với từng giọt lệ tuôn trào.



Huynh đệ tốt!



Đoàn Ngự đứng dậy ôm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã.



Cảnh tượng này khiến nữ tử áo xanh nhìn mà thẫn thờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết đây là cục diện gì, sao lại ôm nhau như ậy? Rõ ràng bọn họ quen biết nhau từ trước.



Cảnh tượng tiếp theo thật sự khiến người ta phải cảm động.



Nữ tử áo xanh được giải phong ấn nhưng lại nhìn Đoàn Ngự và Diệp Thành với khuôn mặt ngỡ ngàng.



Diệp Thành và Đoàn Ngự có biết bao lời tâm sự muốn nói với nhau.



Dưới ánh trăng, cả hai người cầm vò rượu nói về những chuyện xưa kia mà nữ tử áo xanh nghe không hiểu, lời nói hết sức cảm khái, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ vậy.



Cuối cùng, nữ tử áo xanh kia không kiềm được mà tiến lên trước hỏi thăm dò: “Hai người...”

Nghe vậy, Đoàn Ngự mỉm cười, hắn chỉ quan tâm tới Diệp Thành, gặp lại cố nhân vì quá cảm kích mà quên đi bên cạnh mình còn có một nữ nhân: “Diệp Sư đệ, cô ấy là thê tử của ta, gọi cô ấy Vân Mộng là được”.



“Vân như khói, Mộng như ảo, đại tẩu có tên hay quá”, Diệp Thành mỉm cười.



“Đại tẩu?”, Vân Mông ngỡ ngàng nhìn sang Đoàn Ngự.



“Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành”, Đoàn Ngự mỉm cười.



“Trước đây ta chưa từng nghe huynh nói tới cái tên này, còn có cả Đại Sở nữa, lại là nơi nào vậy?”



“Sau này ta sẽ nói với muội rõ hơn”.



“Hai người kết oán với Đại La Kiếm Tông sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu do dự nhìn hai người.



“Là thần tử Đại La”, nói tới Đại La Kiếm Tông, sắc mặt Đoàn Ngự trở nên lạnh băng.



“Đó là một tên điên”, Vân Mộng cũng lên tiếng, “Diệp sư đệ có lẽ đã nghe tới chuyện ở cổ thành Hạo Dương rồi, hắn giao đấu với một tu sĩ cảnh giới Hoàng và bị sỉ nhục, vì tìm không được tu sĩ cảnh giới Hoàng đó nên mới trút giận lên thế lực tứ phương, không biết có biết bao nhiêu thế lực gặp nạn, mạng người như cỏ rác”.



“Không ngờ còn có cả chuyện này”, Diệp Thành cau mày, trong lòng cảm thấy áy náy.



“Bắc Đẩu Tinh Vực có một nơi gọi là Táng Hải, thần tử Đại La nổi điên, không biết đã bắt đi bao nhiêu người, hắn tuyên bố nếu như tu sĩ cảnh giới Hoàng không lộ diện thì mỗi ngày giết một nhóm người, mục đích chính là ép cảnh giới Hoàng kia hiện thân, trong một ngày không biết có bao nhiêu nguòi bị giết rồi”.



“Đệ chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí khiến hắn phải chịu nhục ở cổ thành Hạo Dương”.



“Đệ?”, Đoàn Ngự và Vân Mộng đổ dồn ánh mắt về bên này, bọn họ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin và không biết cảnh giới Hoàng thần bí kia lại chính là Diệp Thành, thật sự khiến người ta phải bất ngờ”.



“Ta tới Táng Hải”, Diệp Thành đứng dậy.



“Diệp sư đệ đừng lỗ mãng”, Đoàn Ngự vội kéo Diệp Thành lại, “đó là tử cục đấy”.



“Đó là nhân mà đệ tạo ra, những người bị giết hại vô tội có lẽ còn có cả người của Đại Sở nữa”.



“Vậy thì ta và đệ cùng đi”, Đoàn Ngự lập tức lên tiếng.



“Cũng được”, Diệp Thành không hề phản đối, hắn bay vào hư thiên, hắn không hi vọng Đoàn Ngự và Vân Mộng giúp được mình nhiều, chí ít thì khi bọn họ ở bên, hắn sẽ bảo vệ bọn họ được chu toàn hơn.



Ra khỏi cổ tinh, cả ba người liền bay đi như ba đạo tiên quang, cứ thế bay thẳng về một hướng.



Đúng như Đoàn Ngự nói, Bắc Đẩu Tinh hiện giờ quả thật náo nhiệt và phi phàm, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông bay qua, có nhóm thì ba người, có nhóm thì năm người, vô cùng hống hách.











 
Chương 2127: “Buông tha cho người nhà của ta”


Có người lên tiếng, người trong đại điện lập tức phụ hoạ theo, nịnh hót khiến Lưu Triệt đang ngồi trên long toạ cười sung sướng.



“Quốc sư giá đáo!”



Giọng nói cao vút, vang dội vang lên, một ông lão chống gậy, run rẩy đi vào đại điện, tu vi không cao lắm, chỉ ở cảnh giới Chân Nguyên, nhưng ở đây ông ta đã là tồn tại như một vị vua.

Advertisement



“Bái kiến quốc sư!”



Tất cả mọi người trong đại điện đều kính cẩn hành lễ.



Nhưng trong lòng lại mắng chửi lão già này ngàn vạn lần, từ khi đến nước Thiên Hương, ông ta chưa làm được chuyện gì tốt, chuyện xấu thì lại liên miên, Khổ Thiền đại sư cái gì chứ, nghe thì hay nhưng chẳng được tích sự gì.



“Sư phụ, sao người lại xuất quan rồi?”, Lưu Triệt đứng dậy nghênh tiếp, hắn ta kiêu ngạo hống hách là thế, lúc này cũng ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ.



“Đồ nhi thành thân, sư phụ có lý gì không tới”, Khổ Thiền nhàn nhạt nói rồi thản nhiên ngồi lên ngai vàng, nói xong ông ta còn lấy một viên đan dược ra: “Quà mừng của vi sư”.



“Đa tạ sư phụ”, Lưu Triệt mừng rỡ như điên, vội vàng nhận lấy.



“Cấu kết với nhau làm chuyện xấu”, tuy mọi người trong đại điện đều tươi cười nhưng lòng lại đang chửi rủa. Quốc sư cái gì, khoác lên mình áo tiên nhân được vạn người ngưỡng mộ, thế nhưng lại làm toàn chuyện không bằng súc sinh.




Nhưng họ có thể làm gì? Người ta là tiên, là tu sĩ, có thể nghiền nát họ thành tro bay bất cứ lúc nào.



“Tân nương đến!”



Ngoài đại điện lại có người hô lớn, tiếng hô vang dội, cao vút.



Chín mươi chín bậc thang đá được trải thảm đỏ, Liễu Như Yên mặc váy cưới xuất hiện trong mắt mọi người.



Nữ tử trong thiên hạ, đẹp nhất vẫn là tân nương.




Giống như Liễu Như Yên lúc này đây, tư thái duyên dáng khuynh quốc khuynh thành tựa tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ, ánh mắt mọi người trong đại điện bao gồm cả Khổ Thiền cũng sáng lên.



Cô là tâm điểm chú ý của mọi người nhưng ánh mắt lại tối mịt, không có ánh sáng, khoé mắt vẫn còn vương lệ, bước chân vào phủ Thái tử chính là bắt đầu số phận bi thảm của cô.



Dưới sự chú ý của mọi người, cô bước vào đại điện như một bức tượng băng, khuôn mặt xinh đẹp thê lương, không có một chút cảm xúc, đôi mắt đờ đẫn trống rỗng như hình nộm.



“Mỹ nhân đừng lo lắng, ta sẽ đối xử tốt với nàng”, Lưu Triệt đứng dậy, ngửi mùi hưởng trên người Liễu Như Yên rồi vui vẻ vuốt ve gò má cô.



“Buông tha cho người nhà của ta”, cô lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc.



“Phải xem nàng có ngoan không đã”, Lưu Triệt để lộ hai hàm răng trắng, trong mắt ánh lên tia dục vọng tà ác.



“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra”, đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên.



Lời còn chưa dứt, một đạo kim







 
Chương 3355: “Chỉ có điều những người kia cũng thật đáng thương”


Chặng đường này không hề thuận lợi, những người liên tiếp gặp xui xẻo khi gặp phải Đại La Kiếm Tông đều bị Diệp Thành lướt qua, trong đó còn có không ít người tranh đấu, nhưng Diệp Thành cứ thế ngó lơ.



Hắn cũng chẳng nhàn rỗi, cả chặng đường liên tiếp dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính toán, hi vọng gặp người chuyển kiếp.

Advertisement



Đáng tiếc đó là hắn gặp được rất nhiều người nhưng chưa thấy một người chuyển kiếp nào.



Nếu đi Táng Hải thì không thể đáp xuống quan sát các cổ tinh đi qua được, tuy nhiên điều mà Diệp Thành lo lắng hơn đó là ở Táng Hải, thần tử Đại La đã bắt về không ít người, trong đó phần lớn đều là người chuyển kiếp.



Nghĩ tới đây, tốc độ của Diệp Thành lại tăng nhanh hơn, hắn vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trong tinh không.



Táng Hải, một vùng đất hung ở Bắc Đẩu Tinh Vực, sóng đỏ sục sôi, trong từng con sóng còn cuốn theo cả tiếng gào thét thê lương, nghe mà chỉ thấy rợn người, nơi này âm khí quá nặng, giống như địa ngục huyết sắc vậy.



Lúc này, bên ngoài Táng Hải có thể coi là cả biển người, người ta chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tagns Hải, giọng điệu oán thán, rất nhiều lão tu sĩ tỏ ra xót xa, từng tiếng thở dài vang lên.



Thế nhưng chỉ thấy bên trong Táng Hải là từng cây trụ màu đỏ máu sừng sững, trên mỗi trụ đều xích một người.




Nếu đếm kĩ thì có thể thấy những người bị xích trên huyết trụ kia ít nhất cũng phải hơn một trăm nghìn người.



Những người này bị thần tử Đại La nắm bắt, có người của thế lực nhỏ, cũng có không ít tán tu, có cả tu sĩ cảnh giới Hoàng và cả Chuẩn Thánh, thế giới của kẻ mạnh chính là coi thường tất cả mà chà đạp lên.



Ở chính giữa Táng Hải có một cao đài huyết sắc.



Cao đài này rộng cả tám trăm trượng, trên đó khắc đầy phù văn, bên trên có một vương toạ huyết sắc, còn thần tử Đại La lại ngả người nhàn nhã trên đó, mặt mày tôi độc có phần méo xệch, trông u ám đến đáng sợ.



Cửu dương chân thể, chí cương chí dương.



Thần tử Đại La dám dừng chân ở Táng Hải thì rõ ràng là dựa vào thần lực của huyết mạch, hắn không sợ âm khí và oán linh ở nơi này, sự tồn tại của hắn khiến người ta khiếp sợ, giống như một tên ác ma đáng sợ vậy.



“Điên rồi”, tu sĩ bên ngoài Táng Hải nhìn những người bị xích rồi lại nhìn sang thần tử Đại La.



“Với tính cách của thần tử Đại La thì cách hành xử như vậy cũng không có gì là lạ”.



“Chỉ có điều những người kia cũng thật đáng thương”, rất nhiều người lắc đầu, bọn họ không dám lên tiếng, chỉ sợ đụng tới thần tử Đại La và gặp hoạ diệt thân.



“Nếu trách thì trách cảnh giới Hoàng thần bí kia, đụng ai không đụng lại đụng tới một tên ma đầu, giờ thì hay rồi, tên này nổi điên thì Bắc Đẩu Tinh đúng là gặp nạn, không biết bao nhiêu người phải chết trong tay hắn”.



“Không thể nói như vậy được, chod ù không có cảnh giới Hoàng thần bí đó thì thần tử Đại La cũng không thay đổi tính cách”.

“Giờ ta lại thấy hiếu kì, tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí kia liệu có đến không?”, có người khẽ nói.



 
Chương 2128: “Vậy thì ai sẽ làm quốc vương?”


Đến Khổ Thiền cũng đã như vậy chứ nói gì đến đám Hoàng thân quý tộc và đại tướng quân người phàm, tất cả đều quỳ rạp xuống.



Lại nhìn đến Lưu Triệt, giây trước hắn ta còn ngạo mạn hống hách, giờ đây đã biến thành con chó, run rẩy quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, không dám thở mạnh.



Là hắn! Là hắn!



Advertisement

Liễu Như Yên quay đầu, dường như cô vẫn có thể nhìn thấy đó là Diệp Thành qua lớp mặt nạ Quỷ Minh, đôi mắt đẹp lập tức bị nước mắt làm nhoè đi.



Rầm!



Khi cô còn đang thất thần thì Khổ Thiền đã bay ra ngoài, đại điện bị đập vào tạo thành một cái lỗ lớn, người ông ta bay thẳng lên trời cao, có lẽ là bay lên quá cao nên chẳng ai còn nhìn thấy bóng dáng ông ta nữa.



Thật lâu sau vẫn không thấy ông ta rơi xuống, chỉ có mưa máu tuôn rơi, nhuộm đỏ cả đại điện.



Trong sự kinh hãi của mọi người, Diệp Thành cởi mặt nạ Quỷ Minh, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.



Ngươi…



Lưu Triệt nhìn thấy khuôn mặt này, hai mắt lồi lên, đồng tử cũng co rút lại bằng kích thước đầu kim với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hắn ta rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc với khuôn mặt đó, chính vào đêm ba hôm trước, hắn ta đã lệnh thuộc hạ kéo người này đi cho chó ăn. Cảnh tượng bây giờ khiến người hắn ta lạnh ngắt như xác chết, người ấy là tu sĩ, còn là tu sĩ mạnh hơn Khổ Thiền gấp ngàn vạn lần.



A… A!



Có lẽ là quá sợ hãi, hắn ta không kìm được hét lên, loạng choạng lùi lại, hoảng sợ nhìn Diệp Thành rồi la lên như chó điên: “Ngươi không được giết ta, ta là quốc vương của nước Thiên Hương, ta là quốc vương của nước Thiên Hương”.



Diệp Thành phớt lờ, kéo tay Liễu Như Yên xoay người chậm rãi rời đi, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng mà uy nghiêm vang lên: “Bắt đầu từ hôm nay nước Thiên Hương thay vua đổi chủ”.







Phụt!



Khi Diệp Thành ra khỏi phủ Thái tử cũng là lúc Lưu Triệt hộc máu, nằm sõng soài ra đất, chết không nhắm mắt.



Trên trời vẫn có mưa máu trút xuống, nhuốm đỏ cả đại điện.



Đại điện im lặng thật lâu.



Mọi thứ diễn ra hôm nay khiến mọi người quá sốc, quân vương nước Thiên Hương bị phế truất, quốc sư bị tiêu diệt, Thái tử Lưu Triệt quá sợ mà chết, ba người quan trọng nhất của một quốc gia đều gặp nạn khiến mọi người không thể ngờ tới.



“Lưu… Lưu Triệt chết rồi, ai… ai làm quốc vương đây?”, đến một lúc nào đó mới có người run giọng hỏi.



“Còn phải hỏi à? Đón lão quốc vương về đi”.



“Ngươi cũng muốn chết hả?”, có người hừ lạnh: “Không nghe thấy người đó nói sao? Nước Thiên Hương thay vua đổi chủ, ý tứ rất rõ ràng, vương triều họ Lưu đã không còn là Hoàng thất của vùng đất này”.



“Vậy thì ai sẽ làm quốc vương?”, mọi người đều gãi đầu.



“Liễu Thanh Tuyền”, đại tướng quân vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng: “Tiên nhân đó vừa nhìn là biết có quan hệ mật thiết với nhà họ Liễu, nếu không sẽ không đến đây, để Liễu Thanh Tuyền làm quốc vương là thích hợp nhất”.



“Như vậy cũng không được coi là làm trái ý tiên nhân”, mọi người cùng gật đầu rồi ra khỏi đại điện.



 
Chương 3356: Đừng giết chúng ta!


“Đến mới lạ”, có người tặc lưỡi, “tám phần là đã bỏ chạy khỏi Bắc Đẩu Tinh rồi, hoặc là trốn chui trốn lủi như con rùa rụt đầu ở một xó nào đó, với trận thế bây giờ, rõ ràng là tử cục, có điên mới ra ngoài”.



Trong tiếng bàn tán xôn xao, không ai chú ý tới Diệp Thành đang khoác tấm hắc bào đi vào trong này.

Advertisement



Đằng sau lớp mặt nạ, đôi mắt Diệp Thành loé lên hàn mang, hắn liếc nhìn thần tử Đại La ở vị trí vương toạ trên cao đài rồi đổ dồn ánh mắt về phía những người bị xích trên huyết trụ, quả đúng là có người chuyển kiếp của Đại Sở.



Đáng chết!



Nắm tay Diệp Thành nắm chặt vang lên âm thanh rắc rắc, trong số một trăm nghìn người bị bắt về đây thì có hơn một trăm người là người chuyển kiếp.



Đúng là khiến người ta căm phẫn!



Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, giọng nói của Đoàn Ngự lạnh lùng vô cùng.



Cho dù Hỗn Độn Thần Đỉnh nằm bên trong thần hải của Diệp Thành nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng tang tóc của Táng Hải.



Hiện giờ mở ra kí ức tiền kiếp, trong đó có vài người chuyển kiếp mà Đoàn Ngự nhận ra.



Một trăm năm trước chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở đã bỏ mạng trong trận chiến với Thiên Ma, cũng nhờ có bọn họ hi sinh tính mạng bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh nên Vạn Vực Thương Sinh mới còn tồn tại, và nợ anh hồn của Đại Sở một mạng.



Bây giờ chín mươi triệu anh hồn bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh lại bi thảm như vậy, bảo người ta không phẫn nộ sao được, sao người ta không căm phẫn cho được.



Diệp Thành trầm lắng, hắn quan sát tứ phương.



Với khả năng quan sát của hắn thì có thể nhận ra rất nhiều tu sĩ ẩn náu trong tứ phương của Hoan Hải, đó đều là tu sĩ mạnh của Đại La Kiếm Tông, Chuẩn Thánh cũng có tới ba mươi mấy người, trong đó Thánh Nhân có sáu người, trận thế rất hoành tráng.




Ngoài những điểm này ra thì những tu sĩ khác ở cảnh giới Hoàng lại không hề thiếu, đếm ra cũng phải hơn hai trăm nghìn người.



Đây quả là tử cục, cho dù với khả năng chiến đấu của bọn họ thì cũng không dám đảm bảo có thể hoàn toàn rút lui, dù sao thì tiên nhãn vẫn đang ở trạng thái phong ấn, không thể dùng tới thiên đạo để thoát thân nên không có vương bài trốn thoát.



Giết!



Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì bên trong Táng Hải đã vang lên tiếng cười âm u của thần tử Đại La, cười đến mức quỷ dị.



Đừng giết chúng ta!



Tảng Hải vang vọng tiếng gào thét, từng người bị xích vẻ mặt tái nhợt như thể nhìn ra cảnh tượng thê thảm của mình, bọn họ không nhìn thấy hi vọng mà chỉ nhìn thấy tuyệt vọng.



Người của Đại La Kiếm Tông đã giơ đao, ai nấy cười tôi độc, giết người đối với bọn họ không phải là việc căng thẳng gì.



Haiz!



 
Chương 2129: “Vân Nhược Cốc”. 


Bên này, Diệp Thành mang theo Liễu Như Yên bay trên không, sông núi bên dưới lướt qua như mây khói.



“Chậm… Chậm một chút!”



Hai má Liễu Như Yên tái nhợt, cô là người phàm đã bao giờ được lên trời, lại còn bay nhanh như thế này, đỉnh núi cao chót vót giờ đây đều ở phía dưới, cảm giác này khiến cô sợ hãi vô thức bám chặt Diệp Thành.



Advertisement

“Ai dạy cô chơi khúc nhạc đó?”, Diệp Thành im lặng cả buổi, cuối cùng cũng lên tiếng.



“Một tiên tử tóc trắng”, Liễu Như Yên mím môi: “Cô ấy đang đi tìm trượng phu của mình”.



“Ta hiểu rồi”, giọng điệu Diệp Thành đều đều, hắn cũng không hỏi tên tiên tử ấy, bởi hắn biết chính là Sở Huyên.



“ đưa ta đi tu tiên đi!”, mắt Liễu Như Yên long lanh ánh nước, tràn đầy tình cảm dịu dàng của một nữ nhân.



“Ta đang tìm thê tử của mình”.



“Ta không quan tâm chàng có bao nhiêu nữ nhân”, Liễu Như Yên nói luôn không cần nghĩ ngợi, cô đã quên thân phận của mình, người cô đang đối mặt là tiên, nếu khiến hắn không vui, cô sẽ thịt nát xương tan ngay lập tức.



Diệp Thành không trả lời, mỗi bước của hắn đi cả nghìn trượng, tốc độ đột nhiên tăng nhanh.

Mười lăm phút sau, Diệp Thành đáp xuống Vọng cổ thành như một đạo thần quang rồi hiện thân trong đại đường của nhà họ Liễu, người trong đại đường đều khiếp sợ, phun trà trong miệng ra.



“Như Yên?”



Liễu Thanh Tuyền vẫn khá bình tĩnh, người ông run lên, mới bao lâu không gặp mà tóc mai của ông đã trắng xoá, tấm lưng cao thẳng đã hơi còng giống như ông lão tuổi xế chiều, nhìn thấy Liễu Như Yên, ông đã rơi nước mắt.



“Con đây!”



Mắt Liễu Như Yên đẫm lệ, mới một ngày mà cô ngỡ như cả một đời, cảm giác như vừa dạo quanh quỷ môn quan một vòng.



Là… Là hắn!




Những người khác của nhà họ Liễu cũng đã nhận ra Diệp Thành, mọi người sững sờ tại chỗ. Hắn không phải người thực vật sao? Không phải đã bị mang đi cho chó ăn rồi à? Còn Liễu Như Yên nữa, chẳng phải đã gả vào phủ Thái tử rồi ư?



Tất cả những thắc mắc này khiến mọi người đều hoá đá.



“Cô và ta đã hết nợ”.



Diệp Thành nhìn Liễu Như Yên cất giọng bình thản, nói xong hắn xoay người ra khỏi đại đường.



“Ta biết cô ấy ở đâu”, sau lưng vang lên giọng nói của Liễu Như Yên khiến Diệp Thành bỗng chốc dừng lại.



“Huynh là trượng phu của vị tiên tử đó, ta đã từng thấy bức ảnh mà cô ấy cầm”, Liễu Như Yên ra khỏi đại đường, dừng lại sau lưng Diệp Thành, nở nụ cười thê lương: “Từ đêm cứu huynh, ta đã biết người đó chính là huynh”.



“Cô ấy ở đâu?”, Diệp Thành quay lại, ánh mắt đầy hy vọng.



“Vân Nhược Cốc”.



“Vân Nhược Cốc?”, Diệp Thành khẽ cau mày, lại hỏi Liễu Như Yên: “Vân Nhược Cốc ở đâu?”

“Ta không biết”, Liễu Như Yên nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiên tử nói nếu ngày nào đó gặp trượng phu của cô ấy thì đến Vân Nhược Cốc tìm cô ấy”.



 
Chương 3357: Đó là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí!


Tu sĩ ở tứ phương lần lượt thở dài, Táng Hải huyết sắc bắt đầu hiện lên cảnh tượng đẫm máu rồi.



Tiếng gào thét, tiếng thở dài và cả từng tiếng nói lãnh đạm đan xen vang vọng khắp Táng Hải.

Advertisement



Diệp Thành bước ra, hắn lột bỏ lớp hắc bào, bay vào hư thiên kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.



Đó là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí!



Còn dám đến đây!



Không biết tử cục là gì sao? Tên tiểu tử này điên rồi sao?



Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến tứ phương xôn xao, tiếng kinh ngạc hình thành cả làn sóng.


Thấy là Diệp Thành, thần tử Đại La trên vương toạ đột nhiên đứng dậy, nở nụ cười để lộ ra hai hàm răng trắng sáng lạnh lẽo.



Diệp Thành đứng trên hư thiên với vẻ mặt lặng lẽ, tựa như bức tượng đài được tạc bằng đá.



Tu sĩ bốn phương nhìn mà cảm khái, dũng khí của Diệp Thành khiến bọn họ chấn động, biết rõ là đường cùng mà vẫn tới, dũng khí này chỉ vương giả mới có, mà hắn như một bậc đế vương.



Ầm!



Xung quanh táng hải xuất hiện cao thủ của Đại La Kiếm Tông, hai trăm nghìn tu sĩ bao vây táng hải, bọn chúng đều nhìn Diệp Thành với vẻ lạnh lùng ác độc, khiến thần tử của bọn chúng nổi giận thì phải trả cái giá nên có.




Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn thẳng vào thần tử Đại La: “Đây là ân oán giữa ngươi và ta, đừng liên luỵ đến những người khác”.



“Ngươi không có tư cách đưa ra điều kiện với ta”, thần tử Đại La nở nụ cười nham hiểm, thậm chí còn có vẻ biến thái, ánh sáng mờ mịt trong mắt mang theo sự tàn bạo và khát máu, lạnh lẽo khiến người ta run sợ.



“Vậy bọn họ có không?”, Diệp Thành đưa ba Chuẩn Thánh đuổi giết phía Đoàn Ngự lúc trước ra.



“Ngươi chán sống rồi”, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông hừ lạnh, sát khí ngút trời.



“Đừng ép ta phải nổi điên”, Diệp Thành lạnh lùng nói, hắn vẫn nhìn chằm chằm thần tử Đại La: “Thả những người này ra, chúng ta đấu lại một trận, sống chết do trời, ân oán giữa hai ta cũng kết thúc”.



“Được lắm”, thần tử Đại La bước xuống bục cao, đặt chân lên hư thiên, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt nhưng rồi vẫn thả người bị bắt, mục đích của hắn ta đã đạt được, có giết họ hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là hắn ta có điều kiêng kỵ, hắn ta không thể không quan tâm đến tính mạng của ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông trong tay Diệp Thành, nếu không cũng không thể giải thích được với người phía trên.











 
Chương 2130: Tìm cho ta nơi tên là Vân Nhược Cố


“Đa tạ”, Diệp Thành hít sâu một hơi, lại xoay người.



“Huynh vẫn chưa nói cho ta biết tên của huynh”, Liễu Như Yên tiến lên nhưng Diệp Thành đã biến mất, chỉ để lại giọng nói hư ảo: “Ta tên Diệp Thành”.



“Diệp Thành”, Liễu Như Yên nỉ non, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp thê lương. Cô biết Diệp Thành chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời, tình duyên cũng chỉ là một thoáng sương mù trong năm tháng vội vã.

Advertisement



Bên này, phía Liễu Thanh Tuyền đã đi ra theo, ai cũng gãi đầu không hiểu Liễu Như Yên đang nói gì với Diệp Thành. Nhưng họ biết, Diệp Thành chắc chắn là tiên, nếu không cũng không thể đến không thấy bóng, đi không thấy vết như vậy.



Đến một lúc nào đó, Liễu Như Yên mới từ từ quay người lại, bóng lưng cô đơn, lạc lõng.



Sau khi cô đi không lâu liền có tiếng đàn ảm đạm vang lên.



Haiz!



Nghe tiếng đàn buồn bã, Liễu Thanh Tuyền thở dài bất lực, nhưng cũng chỉ là bất lực, nếu trách chỉ trách con gái ông đã yêu tiên nhân.



Nhưng nhà họ Liễu vẫn chưa vì sự ra đi của Diệp Thành mà trở nên yên tĩnh.



Không lâu sau, tiếng vó ngựa rung chuyển đất trời vang lên khiến cả Vọng Cổ thành náo loạn, khi mọi người ra xem thì thấy rất đông người đang kéo về phủ đệ của nhà họ Liễu.



“Quốc… Quốc vương?”



Trong đại đường nhà họ Liễu, Liễu Thanh Tuyền đứng không vững, suýt thì ngã xuống đất.



Trên hư thiên, Diệp Thành như một tia kinh mang, nhưng mục tiêu không phải thế giới tu sĩ mà vẫn là thế giới phàm trần.



Tuy hắn không biết Vân Nhược Cốc ở đâu, nhưng hắn chắc chắn Vân Nhược Cốc ở thế giới phàm trần. Liễu Như Yên là người phàm, Sở Huyên sẽ không nói cho cô ấy biết một nơi quá xa, vì với tinh lực của người phàm thì không thể đi xa được.



“Thông báo cho quốc sư của các nước, tìm cho ta nơi tên là Vân Nhược Cốc”, Diệp Thành gọi ra rất nhiều phân thân.


“Rõ”.



“Rõ”.



Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Thành đáp xuống đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, hoá ra tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân.



“Ngươi đến thế giới tu sĩ tìm người của Thiên Đình, truyền lệnh của ta, dù họ đang ở chỗ nào của Bắc Sở cũng lập tức rút hết về Nam Sở”, Diệp Thành ra lệnh cho tiên hoả phân thân, lúc trước vì tin tức của Sở Huyên mà đầu hắn rối loạn, bây giờ đã tỉnh táo, hắn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng là có thể đại quân Thiên Đình đã sớm ra khỏi Nam Sở.



“Rõ!”



Tiên hoả đạo thân biến mất, bay vụt qua bầu trời như một đạo kim quang.



“Lão Đại, ta thì sao?”, thiên lôi đạo thân nhìn tiên hoả đạo thân đã bay đi xa, xoa xoa tay nhìn Diệp Thành.



“Mang theo giọt Thánh huyết này tìm Hỗn Độn Thần Đỉnh cho ta”, Diệp Thành ngưng tụ một sợi tinh nguyên Thánh huyết, đưa cho thiên lôi đạo thân: “Nếu phải chiến đấu với kẻ địch mạnh thì có thể kêu gọi sức mạnh của bản thể bất cứ lúc nào, chú ý an toàn”.



“Rõ”, thiên lôi đạo thân cầm lấy Thánh huyết của Diệp Thành, xoay người biến mất, tốc độ bay còn nhanh hơn cả tiên hoả đạo thân.

Sau khi hai người đi, Diệp Thành hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, một lần nữa hoá ra cả nghìn phân thân lệnh cho bọn họ bay đến khắp các nẻo của thế giới phàm trần tìm kiếm, thế giới phàm trần không có truyền tống trận, hắn chỉ có thể sử dụng cách ngu ngốc này.



 
Chương 3358: “Cười thật buồn nôn!” ​​​​​​​


Trong Táng Hải chỉ còn lại Diệp Thành và thần tử Đại La.



Mọi người đều hiểu Táng Hải là một chiến đài, chiến đài dành riêng cho Diệp Thành và thần tử Đại La, trong mắt cao thủ Đại La Kiếm Tông, thần tử Đại La khi ở trạng thái đỉnh phong giết Diệp Thành là điều dễ như trở bàn tay, bọn họ vô cùng có lòng tin ở thần tử nhà mình.



“Lần này xong rồi!”

Advertisement



“Thần tử Đại La khi ở trạng thái đỉnh phong có thể sánh với sức chiến đấu của Thánh Nhân!”



“Vậy cảnh giới Hoàng thần bí kia sẽ phải thua thôi!”



“Dù không bị thần tử Đại La giết thì cũng không thoát khỏi vòng vây của Đại La Kiếm Tông!”



Nhìn Diệp Thành trong kết giới, ai ai cũng thở dài, không có ai tin vào Diệp Thành, tình thế này cũng không cho phép họ tin tưởng hắn, với hắn mà nói, đây chính là đường cùng.



Khi mọi người xì xào bàn tán thì thần tử Đại La trong kết giới đã di chuyển, từng bước đi về phía Diệp Thành, phía sau còn có dị tượng mặt trời rực cháy, mỗi bước đi khí thế của hắn ta lại tăng thêm một phần, mỗi bước đi vầng mặt trời kia lại sáng rực hơn, mỗi bước đi nụ cười âm u của hắn ta lại trở nên gớm ghiếc hơn.



Rầm! Rầm! Rầm!



Hư thiên rung chuyển, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, đó là tiếng bước chân của thần tử Đại La, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi chân chạm đất là hư thiên lại rung lên.




Phải nói rằng thần tử Đại La quả thực có tư cách để kiêu ngạo.



Cửu Dương Chân Thể, huyết mạch Chí Dương, khí huyết dồi dào như biển cả, thần tàng đoạt thiên tạo hoá, hắn ta tựa như một vầng mặt trời rực rỡ, loá mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, uy lực của huyết mạch khiến người ta cực kỳ ngột ngạt.



Bùm!



Thiên địa ầm ầm rung chuyển, có lẽ là không chịu nổi uy áp của thần tử Đại La, cả táng hải nổi lên sóng gió.



Diệp Thành vẫn đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn bình lặng như trước.



Đúng là thần tử Đại La rất mạnh, từ khi hắn đến Chư Thiên Vạn Vực, đây là người mạnh nhất trong số những người cùng thế hệ.



Nhưng điều này cũng không là gì với hắn, vì hắn còn mạnh hơn thần tử Đại La, dù là huyết mạch hay chiến tích đều hoàn toàn đè bẹp đối phương, đây là niềm tự hào vô thượng của hắn.



“Ngươi sẽ phải chết rất thảm!”



Khoé miệng thần tử Đại La hơi nhếch lên sau đó hắn ta biến mất trên hư thiên, khán giả chỉ nghe thấy tiếng kiếm ngân thật dài.



“Chỉ dựa vào ngươi?”



Diệp Thành cất giọng đều đều, bước lên phía trước, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền phá tan hư thiên, thần tử Đại La trong không gian hư vô lập tức bị ép ra ngoài.



“Thú vị!”



Thần tử Đại La nở nụ cười bỡn cợt, hắn ta cũng không vì Diệp Thành ép mình ra ngoài mà nổi giận.



Trong mắt hắn ta, Diệp Thành càng mạnh thì hắn ta càng hưng phấn, bởi chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể thoải mái trút giận, nếu giết được đối phương nhanh quá ngược lại sẽ mất đi hứng thú.

“Cười thật buồn nôn!”



 
Chương 2131: “Đại quân Thiên Đình đã rút lui”


Ở Bàn Long Hải Vực, hang nghìn người vẫn đứng yên đó, bất lực không làm được gì.



Trong đó còn có mấy người phía Long Đằng, Tiêu Thần sắc mặt tái nhợt, có vẻ bị thương nặng.



Chẳng trách họ như vậy, vì họ đã dùng phân thân thử thăm dò đầm Vô Vọng, chẳng những không tìm ra gì còn phải hứng chịu phản phệ dữ dội.

Advertisement



Cũng có những tên rảnh rỗi sinh nông nổi như Hoàng Đạo Công và lão già Gia Cát Vũ, cứ phải tung vài chiêu lớn về phía đầm vô vọng, kết quả là bị sức mạnh vô hình đánh bật ra ngoài xa hơn tám nghìn trượng.



“Về rồi à?”, nhìn lão già Gia Cát Vũ và Hoàng Đạo Công khập khiễng trở về, Thái Hư Cổ Long cười hả hê.



“Đừng nói nữa, để chúng ta yên”, mấy người ngồi phịch xuống đất, nhún vai lắc đầu, chẳng ra làm sao.



“Không thể kéo dài thời gian thêm nữa”, Chung Giang hít sâu một hơi: “Đại quân Thiên Đình vẫn đang ở Bắc Sở, Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở rục rịch hành động, chúng ta có thể gặp nguy hiểm bị bao vây bất cứ lúc nào”.



“Đại quân Thiên Đình đã rút lui”, Chung Giang vừa dứt lời, Hồng Trần Tuyết đã lên tiếng.



“Rút… Rút rồi?”, mọi người giật mình: “Ai… Ai hạ lệnh?”



“Diệp Thành”, Hồng Trần Tuyết cười khẽ: “Hắn đã ra được, không còn ở đầm vô vọng nữa”.




“Mẹ kiếp”.





Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trên đỉnh một ngọn núi hùng vĩ, Diệp Thành vẫn đang ngồi xếp bằng chờ tin tức từ phân thân như một vị tăng già ngồi thiền, bất động như núi.



“Lão Đại”, trong thần hải của Diệp Thành vang lên một giọng nói, nghe giọng nói này là từ đạo thân Tinh Thần truyền tới.

“Có chuyện gì?”, Diệp Thành hờ hững lên tiếng, hắn vẫn ngồi im bất động.



“Được nghe thấy giọng huynh thực sự cảm động quá”, đạo thân Tinh Thần kích động nói.



Diệp Thành không trả lời, vẫn nhắm mắt tĩnh toạ.



Đạo thân Tinh Thần xấu hổ, ho khan một tiếng: “Ta thấy tiên hoả đạo thân rồi, mà sao huynh không giao việc này cho ta? Để hắn chạy một chuyến rõ xa, nhỡ bị kẻ khác ức hiếp thì sao!”



“Không phải ta không gọi ngươi, mà là ngươi không trả lời ta”.



“Không thể phủ nhận thời gian đó ta đã rơi vào trạng thái ngủ say”, đạo thân Tinh Thần ngoáy tai: “Nhưng cũng không thể trách ta được, mấy ngày nay trạng thái của ta kỳ lạ lắm, thi thoảng lại bị ngủ say, hại ta chẳng dám nhắm mắt”.



“Có chuyện này ngươi phải thành thật trả lời ta”, Diệp Thành lại nói: “Lúc ta ở đầm Vô Vọng, ngươi có liên lạc được với ta không?”



“Đương nhiên là không rồi!”, đạo thân Tinh Thần khẳng định: “Nếu ta liên lạc được với bản thể huynh thì đại quân Thiên Đình đã không mạo hiểm đi vào Bắc Sở, phía Đao Hoàng cũng không tới Bàn Long Hải Vực. Nhưng nói ra cũng lạ, khi ở cấm địa hoang mạc, lão Đại có thể liên lạc được với ta, tại sao khi huynh vào đầm Vô Vọng, hai chúng ta lại mất liên lạc chứ?”



Diệp Thành im lặng, ánh mắt loé lên tia sáng bất định, đây cũng là điều







 
Chương 3359: “Tẻ nhạt vô vị!”


Diệp Thành nhàn nhạt cất lời, lại một lần nữa giẫm nát hư thiên táng hải, một chưởng nặng như núi.



Thần tử Đại La chế nhạo, đột nhiên vung kiếm lên, một kiếm chém ra cả dải tinh hà, phá được một chưởng của Diệp Thành.



Advertisement

Lòng bàn tay Diệp Thành xuất hiện một vết máu, đó là vết thương do thần tử Đại La chém, trên đó còn có u quang lập loè ẩn chứa một loại sức mạnh bí ẩn, có thể hoá giải tinh khí của hắn, khiến vết thương không thể lành lại.



“Sức mạnh huỷ diệt!”



Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, giọng điệu hơi ngạc nhiên.



Trong một thoáng thất thần, thần tử Đại La đã tới trước mặt, một chưởng đập tan hư thiên.



“Bát Hoang!”



Diệp Thành bay lên trời, một chưởng mang theo tiếng rồng gầm có thể gọi là bá tuyệt.



“Phụt!”



“Rắc!”



Một đòn không dùng binh khí, lòng bàn tay thần tử Đại La máu thịt lẫn lộn còn xương tay của Diệp Thành thì đã gãy.



“Máu tươi thật tuyệt vời!”



Thần tử Đại La liếm môi, lòng bàn tay đẫm máu lập tức khôi phục.



“Huyết mạch đã được máu phượng hoàng tẩy luyện!”



Diệp Thành hơi nheo mắt, nhìn ra bản nguyên của thần tử Đại La, tấn công chính diện có thể khiến xương tay Thánh thể của hắn phải gãy, có thể thấy độ mạnh của thân thể hắn ta, có sức mạnh của máu phượng hoàng gia trì.



“Đánh giá thấp ngươi rồi!”




Diệp Thành cười khẩy, tay tạo đại ấn, thi triển Thúc Địa Thành Thốn vọt tới trước mặt thần tử Đại La.



Có lẽ đã đoán được Diệp Thành sẽ làm vậy, lúc trước cũng từng thua thiệt trước Thúc Địa Thành Thốn, thần tử Đại La đã có chuẩn bị trước, hắn ta nở nụ cười âm trầm, lùi lại sau, nơi đầu mày bắn ra sấm sét huỷ diệt, ngắm thẳng về nguyên thần của Diệp Thành, muốn phá chân thân của hắn.



“Thần Thương!”



Diệp Thành khẽ hô trong lòng, thần mang Thần Thương bắn ra phá huỷ sấm sét huỷ diệt của thần tử Đại La.



“Cấm!”



Lúc này, thần tử Đại La chợt hô lên một tiếng dữ tợn.



Diệp Thành cảm thấy không gian xung quanh ngưng lại, bàn chân đặt xuống của hắn cũng ngưng lại một nhịp, bị một sức mạnh cường đại mà bí ẩn trói buộc, đó là bí thuật bá đạo, phong cấm vô điều kiện.



“Tẻ nhạt vô vị!”



Thấy Diệp Thành bị giam cầm, thần tử Đại La cười nhạo báng, bắn thần mang nhất chỉ về hướng giữa hai chân mày của Diệp Thành.



“Vậy ta sẽ tạo cho ngươi một chút thú vị!”



 
Chương 2132: “Sẽ có một ngày nàng quay về thôi”


“Đã rõ”, đạo thân Tinh Thần đáp lại.



“Lão Đại, tìm được Vân Nhược Cốc rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì giọng nói của một phân thân khác truyền tới.



“Tám trăm dặm về hướng Đông Nam”, Diệp Thành lập tức tìm được vị trí của phân thân đó, hắn đứng phắt dậy, bước lên hư thiên bay thẳng về hướng Đông Nam.

Advertisement



Một khắc sau, hắn dừng lại ở một sơn cốc.



Hắn hơi nhíu mày nhìn tấm bia đá dựng trước sơn cốc, trên đó có khắc bốn chữ: Thiên Lam U Cốc.



“Đây chính là Vân Nhược Cốc ngươi nói?”, ánh mắt sắc bén của Diệp Thành quét sang phân thân đứng cạnh.



“Lão Đại, trời đất chứng giám, đây thật sự là Vân Nhược Cốc”, phân thân đó vội vàng giải thích: “Ta tìm dân làng trong bán kính mấy chục dặm hỏi rồi, trước đây nơi này là Vân Nhược Cốc, về sau không biết tên chết tiệt nào sửa lại thành Thiên Lam U Cốc, nếu không với đội hình của chúng ta cũng không cần tìm cả một ngày một đêm như vậy”.



“Hy vọng như ngươi nói”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn về phía sơn cốc trước mặt.



Sơn cốc này nhìn chung không có gì nổi bật nhưng lại ẩn chứa huyền cơ, bên trong có khắc trận văn, hơn nữa còn là trận văn ẩn, nhưng những trận văn đó với hắn mà nói chẳng khác gì trẻ con chơi đồ hàng.

Bất giác, hắn nhấc chân đi vào sơn cốc, phớt lờ kết giới phòng ngự.



Sơn cốc rất yên tĩnh, hoa đào được trồng khắp núi, so ra thì cũng có phần giống với Lạc Thần Uyên.



Điều khiến Diệp Thành kích động là mỗi cây hoa đào ở đây đều được khắc một cái tên: Diệp Thành.



Tầm mắt hắn nhoè đi, trở nên mơ hồ, nhìn những cây đào này, hắn như có thể nhìn thấy bóng người duyên dáng, mái tóc trắng buông xoã, tay cầm đao trúc khắc lên hai chữ Diệp Thành trong đêm tối.



Trong vô thức, Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn nhìn thấy một dãy nhà trúc lấp ló ở sâu trong hoa lá cây cối, nhưng điều khiến hắn thất vọng là hắn dùng thần thức bao phủ cả sơn cốc cũng không thấy một bóng người.

Không ở đây sao?



Diệp Thành lẩm bẩm, giơ tay đẩy cánh cửa trúc.



Lập tức có khí tức thăng trầm theo năm tháng phả ra, trong đó vẫn còn lưu lại một ít hương thơm của nữ nhân, hắn không khỏi đưa tay nắm lấy, bởi vì hương thơm đó chính là của Sở Huyên.



Sở Huyên, quả nhiên nàng đã tới đây!



Diệp Thành nở nụ cười, nhấc chân bước vào nhà trúc.



Cách bày trí trong phòng đơn giản, chỉ có một bộ bàn ghế và một chiếc giường tre, ngoài ra không có gì khác.



“Chắc là đã lâu không trở lại rồi”, Diệp Thành sờ thấy bàn ghế đầy bụi, lại nhìn xung quanh đâu đâu cũng có bụi, vài chỗ còn có cả mạng nhện.



“Nếu nàng đã nói Liễu Như Yên đến đây tìm nàng, vậy ta sẽ chờ ở đây”, hắn phất tay phủi sạch bụi trong nhà trúc, mệt mỏi nằm lên giường, ngửi mùi hương nữ nhân còn sót lại trong không khí.



“Sẽ có một ngày nàng quay về thôi”, hắn cười nhẹ, tràn đầy ấm áp.

Ngoài cửa sổ, hoa đào bay khắp trời, một hai đoá bay vào nhà trúc, vương trên khuôn mặt mệt mỏi của Diệp Thành.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom