Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3269: Sát niệm quá lớn khó thành chính quả!  


Dạ Như Tuyết hiện giờ đang che đi khuôn mặt già nua của mình, cô không dám nhìn Tư Đồ Nam, làm gì có nữ tử nào không thích cái đẹp, hiện giờ cô lại ở trong trạng thái già nua, vả lại còn xuất hiện trước mặt người mình yêu nên không đủ tự tin.



Diệp Thành mỉm cười điềm tĩnh, hắn gảy ra một viên đan dược.



Đó là linh dược kéo dài tuổi xuân cho nữ tử, là loại linh đan bảy vân bay vào trong cơ thể Dạ Như Tuyết, dược lực hoà tan, hình thái già nua của cô nhanh chóng hồi phục lại trẻ trung.

Advertisement



Dạ Như Tuyết thẫn thừo cô nhìn cơ thể mình đang thay đổi.



Đợi tới khi cô và Tư Đồ Nam nhìn thì chỉ còn thấy bóng lưng Diệp Thành hoà vào trong dòng người.



Diệp Thành lại lần nữa dừng chân nhìn về một phía xa.



Đó là phía trước một sạp hàng, muấy chục bóng hình đứng đó, có thể nói năm xưa bọn họ đều có những khúc mắc với hắn như Triệu Khang của Cực Dương Tông năm xưa làm khó Diệp Thành, như Lý Nguyên Dương và Nguyên Bân gặp nhau ở đại hội đấu đan, như Hoàng Thọ, Vệ Minh, Từ Cang, Đường Triều và Tống Ngọc của Hằng Nhạc Tông.



Khi Diệp Thành nhìn bọn họ thì bọn họ cũng nhìn về phía này nhưng lại lần lượt cúi đầu.



Diệp Thành mỉm cười, hắn quay người bước đi.



Ân oán đã là chuyện của kiếp trước nên hắn đương nhiên sẽ không kéo sang kiếp này, những người đó trước kia mặc dù từng mắc sai lầm nhưng lại hi sinh trong trận chiến với đại quân Thiên Ma nên hắn sẽ không vì việc này mà canh cánh trong lòng.



Nhìn bóng dáng Diệp Thành trời đi, tất cả mọi người đều cười tự giễu, lúc này bọn họ mới biết kiếp trước mình nực cười thế nào.



Diệp Thành lại đi rồi, hắn giống như một lữ khách vừa đi vừa dừng lại, cả chặng đường quan sát tứ phía, những nơi nào có người chuyển kiếp đều cho hắn cảm giác không chân thực, như thể nơi này không phải là Chư Thiên Vạn Vực mà là Đại Sở vậy.



Bái kiến Thánh Chủ!



Bái kiến Thánh Chủ!



Cả chặng đường tới đây Diệp Thành nghe nhiều nhất là âm thanh này, mỗi nơi hắn đi qua đều có âm thanh này vang lên, mỗi nơi hắn đi qua người ta đều cúi người hành lễ với hắn, có cả lão bối, có cả tiểu bối, còn có cả kẻ thù và chiến hữu, ba mươi nghìn người bao gồm rất nhiều thế lực của Đại Sở, gần như mỗi phương đều có một tới hai người.


Diệp Thành mỉm cười khoát tay, hắn đi về phía khác, giúp người chuyển kiếp của Đại Sở đang ở hình hài linh thú hoá về hình dáng con người, hắn cũng giúp không ít người với trạng thái già lão trở về trạng thái trẻ trung.



Có điều cả chặng đường tìm kiếm của hắn ngoài Mộ Dung Diệu Tâm và Dạ Như Tuyết ra thì hắn không tìm được ai quen thuộc với mình.



Thánh... Thánh Chủ!



Đang đi, Diệp Thành chợt nghe tiếng gọi khe khẽ khiến hắn bất giác quay đầu lại.



Hiện lên trong tầm mắt hắn là một nữ tử áo trắng, cô đứng đó với dung nhan dù không nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhan sắc cũng rất xinh đẹp, đôi mắt trong như nước không dám nhìn thẳng Diệp Thành.



Tô Tâm Nguyệt!



Trong đầu Diệp Thành chợt hiện lên cái thên này.



Sát niệm quá lớn khó thành chính quả!



Lại là câu nói này vang lên trong đầu hắn, hắn như nhớ lại chiến đài phong vân hơn một trăm năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp cô ta, quá khứ năm xưa thật tươi đẹp.





 
Chương 2043: “Cổ trấn Thanh Tiên”


“Tiền bối biết ạ?”, Diệp Thành vội quay lại, vẻ mặt tràn đầy hy vọng.



“Cô ấy rất mạnh”, giọng Đế Phạn khàn khàn, vẻ mặt khá mệt mỏi.



“Tiền bối có biết lai lịch của cô ấy không?”, Diệp Thành lại hỏi.



Advertisement

“Ta chưa gặp trước đấy bao giờ”, Đế Phạn nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không nhìn rõ mặt, chỉ biết cô ấy cầm một thanh thần kiếm bảy màu”.



“Thần kiếm bảy màu?”, Diệp Thành cau mày, dường như đã đoán được là ai, Hồng Trần Tuyết và Lưu Năng từng nói đã thấy một nữ tử bí ẩn mà mạnh mẽ, trong tay cầm thần kiếm bảy màu ở Bắc Sở, nữ tử Đế Phạn nhắc đến khả năng chính là cô.



“Đa tạ tiền bối đã nói cho con”, Diệp Thành chắp tay cúi chào rồi xoay người rời đi.



Nhưng đi được năm bước, hắn lại quay về, lấy một bức tranh từ trong ngực ra, trải trước mặt Đế Phạn: “Tiền bối đã từng thấy cô ấy chưa?”



Trong tranh là một nữ tử mặc tiên y bảy màu, yểu điệu thướt tha, làn da trắng nõn như ngọc, đôi mắt trong veo như nước, cô như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.



Người ấy không cần nói cũng biết chính là Sở Huyên.



Đế Phạn ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt già nua vẫn đục mờ.



Diệp Thành tràn đầy hy vọng, hy vọng vị con trai của hoàng đế thâm sâu khó lường trước mặt có thể cho mình một chút bất ngờ.

Nhưng Đế Phạn nhìn chừng ba giây, cuối cùng vẫn lắc đầu.



Thấy vậy, Diệp Thành rất thất vọng, hắn cuộn bức tranh lại rồi lẳng lặng quay người, bóng lưng trông hơi cô đơn dưới màn đêm.



“Đến cổ trấn Thanh Tiên đi! Có lẽ ở đó có đáp án ngươi cần”, giọng Đế Phạn vang lên từ phía sau.



“Cổ trấn Thanh Tiên?”, Diệp Thành vô thức quay người, nhưng lại thấy một tấm ngọc bài bay về phía mình rồi nằm gọn trong tay hắn.



Nhưng đến khi hắn nhìn Đế Phạn lần nữa thì phát hiện lúc này ông ta đã cầm cây chổi lên, run run quét từng chiếc lá úa vàng.



Cổ trấn Thanh Tiên!


Diệp Thành bất giác nắm chặt ngọc bài, xoay người biến mất vào trong đêm đen.



Sau khi hắn đi, Đế Phạn dừng lại một lát, lặng lẽ nhìn về hướng Diệp Thành rời đi, trong đôi mắt già nua đục ngầu còn hiện lên cái nhìn xa xăm.



“Vì sao ngươi không nói cho hắn?”, trong màn đêm đen tĩnh lặng, một giọng nói vang lên, tìm nguồn gốc phát ra âm thanh thì thấy nó vọng ra từ trong bức tượng đá.



“Thực lực hiện tại của hắn còn kém cô ấy quá xa”, Đế Phạn lại bắt đầu quét lá, tấm lưng già lọm khọm dưới bầu trời sao trông rất cô đơn.



“Cổ trấn Thanh Tiên”, Diệp Thành bay ra khỏi cổ thành Thiên Táng rồi bay về hướng theo lời Đế Phạn nói.



Hắn không biết cổ trấn Thanh Tiên ở đâu nhưng trong ký ức của Diêm Tôn lại có ký ức về nơi đó.



Đó là một cổ trấn bình thường nhưng lại mang đầy màu sắc huyền ảo, nằm ở Trung Thông Đại Địa của Bắc Sở, dù Thị Huyết Điện có mạnh hơn nữa cũng không dám châm ngòi lửa chiến tranh tới nơi đó, chỉ vì ở đó có một người cực kỳ đáng sợ.



Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, hắn cầm ngọc bài trong tay mà lòng đầy hy vọng, còn có một sự căng thẳng không giải thích được.



“Lão Đại!”



Bỗng dưng trong thần hải của hắn vang lên giọng nói của đạo thân Tinh Thần.



“Chuyện gì?”



 
Chương 3270: Nghĩ nhiều rồi!  


Xin lỗi!



Suy nghĩ của Diệp Thành chợt bị câu nói của Tô Tâm Nguyệt làm ngắt quãng, đợi tới khi hắn định thần lại thì Tô Tâm Nguyệt đã quỳ dưới đât,s cái quỳ này chính là lời tạ tội cho mọi sai lầm cô ta phạm phải ở kiếp trước.



Đó là chuyện của kiếp trước rồi!

Advertisement



Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra sức mạnh dịu nhẹ đỡ Tô Tâm Nguyệt dậy, cho dù hắn có nhớ tới thù hắn thì cũng đã bị thời gian xoá nhoà, hắn không trách cô, trong đại chiến Thiên Ma cô đã chiến đấu anh dũng trong sự thăng hoa của bản thân, cùng kề vai chiến đấu với Hằng Nhạc Tông, cho tới chết cũng phải bảo vệ sơn hà của Đại Sở.



Tô Tâm Nguyệt rơi nước mắt, không ai có thể ngờ nổi cô lại có nhân quả này, từ kiếp trước kéo sang kiếp này.



Diệp Thành lại đi rồi, hắn như một lữ khách.



Cổ trấn nhỏ bé này lại đông đúc nhộn nhịp, mùi hương rượu thơm nồng lan toả khắp thiên địa.



Màn đêm đã buông xuống nhưng cổ trấn vẫn rất náo nhiệt.



Không biết tới bao giờ mọi thứ mới chìm vào im ắng, tất cả mọi người trầm ngâm cầm vò rượu ngẩng đầu nhìn bầu trời sao như thể trông thấy sơn hà rộng lớn của Đại Sở dù cách trở cả tinh vực vô tận.

Đêm khuya, rất nhiều người chìm vào giấc ngủ sau khi men rượu đã ngấm.



Có điều cũng có vài người không an phận như Long Nhất và Tư Đồ Nam, lầu các mà hai tên này ở quả là rung chuyển dữ dội, mặc dù bọn họ đã cố gắng kiềm chế để không phát ra âm thanh nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy rõ ràng.



Không chỉ bọn họ mà người chuyển kiếp của Đại Sở đã tự mình sóng đôi với nhau.



Còn Diệp Thành lúc này vẫn bước đi trên còn đường lớn, hắn có thể nhìn thấy từng toà lầu các rung chuyển, nghe thấy tiếng gỗ tấm cọt kẹt và nghe thấy từng tiếng thở hổn hển của cánh nam nhi, tiếng rên khe khẽ của nữ tử, một loạt các âm thanh đan xen với nhau.



Có thể nói là thật ái ngại!


Diệp Thành ho hắng, bao nhiêu người gây ra động tĩnh lớn như vậy trong cùng một ngày, trong cùng một cổ trấn, muốn không biết cũng khó.



Bất chợt, trong đầu Diệp Thành hiện lên hai hình ảnh dịu dàng, nếu như bọn họ ở đây thì cổ trấn này nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất kì diệu, nghĩ thôi cũng khiến hắn rạo rực rồi.



Nghĩ nhiều rồi!



Diệp Thành lắc đầu, hắn đi vào chủ phủ thành.



Bái kiến Thánh Chủ!



Vừa bước vào trong, một lão bối đã vội tới đón, cung kính hành lễ với Diệp Thành.



Người này chính là thành chủ của cổ trấn này, kiếp trước chính là trưởng lão Lưu Năng của Thiên Đình, ông ta cũng đang tìm truyền nhân mạch Long, nói dễ nghe là tìm Long, nói thẳng ra là đào mộ trộm cắp.











 
Chương 2044: Huyết mạch Thánh thể!  


Diệp Thành vừa nói vừa đáp xuống một toà cổ thành, sau đó đi thẳng đến chỗ có truyền tống trận ở trung tâm thành.



“Cho ta mượn sức chiến đấu đi, ta đang gặp một kẻ rất mạnh”, giọng điệu của đạo thân Tinh Thần rất vội vã, mà nghe giọng nói của hắn còn thấy hơi thở rất không ổn định.



“Kẻ rất mạnh?”, Diệp Thành cau mày, toàn thân đột nhiên xuất hiện đầy sấm sét và tiên hoả, khí huyết dâng trào, thông qua liên hệ giữa bản thể và đạo thân, hắn liên tục chuyển sức chiến đấu của mình cho đạo thân.

Advertisement



Sau đó hắn kết nối với tầm nhìn của đạo thân Tinh Thần.



Đập vào mắt hắn là một thanh niên mặc y phục màu vàng tím, mái tóc đen buông xoã như thác nước, hai mắt như sao, khí huyết dồi dào, thần mang quanh người toả ra tứ phía khiến người khác không dám nhìn thẳng, giống như vị thần vương ghé mắt nhìn xuống thiên hạ.



Hoắc Tôn!



Diệp Thành hơi híp mắt, hắn đã nhận ra người đó, chẳng phải là Thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện sao?



Trước đây hắn đã không chỉ một lần chiến đấu với hắn ta, cũng biết hắn ta rất mạnh, huyết mạch Thái Âm tinh tuý gần như là hoàn mỹ, thân có Thần Tàng dồi dào, sức chiến đấu không thua kém Cơ Tuyết Băng, hắn ta là một trong số những đối thủ được hắn công nhận.



“Huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh”, hai mắt Diệp Thành loé lên, hắn dứt khoát truyền chín phần sức chiến đấu cho đạo thân.


“Mẹ kiếp, tưởng lão tử dễ bắt nạt lắm à”, nhận được chín phần sức chiến đấu của Diệp Thành, đạo thân Tinh Thần hét lên như sấm, giẫm trên biển sao, ánh sáng vàng bao phủ lấy hắn, huyết khí màu vàng bừng cháy như lửa, nếu Hoắc Tôn là thần vương cái thế thì hắn là chiến thần vô địch.



“Thị Huyết Điện quả nhiên đã ra tay với Tinh Nguyệt Cung”, thông qua đạo thân Tinh Thần, Diệp Thành nhìn thấy hình ảnh bên ấy.



Đó là một bầu trời màu máu, những bóng người đông nghìn nghịt, trên người ai cũng toả ra thần quang rực rỡ đủ loại màu sắc khác nhau, dưới màn đêm đen kịt, giống như những vì sao trên trời.



Dù khung cảnh lộng lẫy nhưng lại rất khốc liệt, cao thủ của Tinh Nguyệt Cung lao ra, không ngừng có người rơi xuống khỏi hư thiên rồi lại không ngừng có người bay lên trời, cứ từng nhóm từng nhóm người bị nhấn chìm.



Mà người dẫn quân bao vây Tinh Nguyệt Cung chính là Hoắc Tôn.



Từ khi đến Bắc Sở, hắn không nghe thấy tin gì của Hoắc Tôn, bây giờ thấy hắn ta tới Tinh Nguyệt Cung hắn cũng hơi sợ hãi, tuy nhìn khung cảnh qua đạo thân nhưng hắn vẫn cảm nhận được thực lực của Hoắc Tôn, cảm giác nguy hiểm đó không hề thua kém Cơ Tuyết Băng.







Bùm! Đùng! Đoàng!



Bên tai Diệp Thành vang lên tiếng ầm ầm kéo dài, trận chiến vô cùng khốc liệt.



Hắn liên tục quan sát, ánh mắt nhìn vào đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn.



Có được chín phần sức chiến đấu của hắn, sức chiến đấu của đạo thân tăng vọt, huyết chiến trên hư thiên với Hoắc Tôn, khung cảnh hùng tráng, dù là Tinh Nguyệt Cung hay Thị Huyết Điện đều bị ảnh hưởng.



Huyết mạch Thánh thể!



Hai mắt Hoắc Tôn nóng rực giống như hai ngọn đèn thần, nhìn chằm chằm đạo thân Tinh Thần ở đối diện: “Sao có thể như thế! Diệp Thành đã chết, sao vẫn còn huyết mạch Thánh thể, lẽ nào Đại Sở có hai Thánh thể?”

“Vẫn sao nhãng được! Nhận một quyền tuyệt sát của ta đi”, đạo thân Tinh Thần lao tới, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, một quyền đấm xuyên bầu trời, ý chí chiến đấu của hắn vô song, dường như có thể nổ tung mọi thứ trên đời.



 
Chương 3271: “Lần này nhiều việc, một triệu không đủ”


Lưu Năng cười ái ngại, ông ta không ngờ Diệp Thành còn nhớ tới sở trường của mình, dù là kiếp trước hay kiếp này thì vẫn không quên.



Đừng quan tâm tới ta, người đi nghỉ ngơi đi!



Diệp Thành mỉm cười khoát tay sau đó biến mất như bóng ma, hắn tìm một rừng trúc yên tĩnh nghỉ ngơi, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Advertisement



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng thì người chuyển kiếp của Đại Sở đã tỉnh lại sau khi bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ áp chế.



Nhìn vào hư thiên có ba bóng người, đều là người ngoài cổ tinh này, một lão già tóc tím, một thanh niên yêu dị và còn có một người trung tuổi mặc hắc bào, bọn họ đều có tu vi Chuẩn Thánh, đều đến từ cùng một thế lực.



Có lẽ động tĩnh của cả ba người này quá lớn nên người chuyển kiếp bên trong cổ thành của Đại Sở dần hiện thân, khuôn mặt ai nấy không hề vui vẻ gì.



Cả ba người kia đáp xuống cổ tinh, bộ dạng cao cao tại thượng, giọng nói uy nghiêm vang vọng: “Thành chủ ra ngoài gặp chúng ta”.



Bên trong rừng trúc của phủ thành chủ, Diệp Thành đã tỉnh dậy, hắn vươn vai liếc nhìn hư thiên rồi lại nhìn Lưu Năng vừa đi vào rừng trúc, hỏi: “Ba tên này là ai?”



“Người của Hoá Long Tông”, Lưu Năng vội đáp lời.




“Hoá Long Tông? Ta chưa từng nghe nói tới, có điều trông bộ dạng thì không tốt đẹp gì cho cam”.



“Quả thực không phải chuyện tốt đẹp gì”, Lưu Năng hít vào một hơi thật sâu, “Hoá Phàm Tinh cảu ta nhỏ bé, quanh năm bị Hoá Lưu Tông ức hiếp, lần này bọn chúng tới chắc chắn là thu phí bảo hộ, đó đã là thói quen rồi”.



“Thế giới của kẻ mạnh ta có thể hiểu”, Diệp Thành mỉm cười.



“Thành chủ ra ngoài gặp ta”, khi cả hai người đang nói chuyện, lão già tóc tím trong ba người kia đã hắng giọng lạnh lùng.



“Tới đây, tới đây”, Lưu Năng vội bay lên trời cung kính hành lễ với ba người bọn họ: “Ta không biết ba vị Thánh Sứ giá lâm nên chưa tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi, xin thứ lỗi”.




“Thừa lời”, tên thanh niên yêu dị cười mỉa mai.



“Ta hiểu, ta hiểu”, Lưu Năng lúm khúm khép nép vội đưa ra một cái túi đựng đồ, bên trong chứa một triệu nguyên thạch, đây chính là phí bảo hộ mà lần này Hoá Long Tông tới đòi.



“Lần này nhiều việc, một triệu không đủ”, người trung tuổi mặc hắc bào cười u ám.



“Đây...”, Lưu Năng cau mày.



“Sao, có ý kiến gì à?”, tên thanh niên yêu dị nhếch miệng hào hứng nhìn Lưu Năng.



“Ba vị Thánh Sứ, hai triệu nguyên thạch có phải là hơi nhiều không?”



“Nhiều sao?”, lão già mặc áo tím cười gian giảo: “Thần tử nhà ta nói rồi, mệnh lệch các ngươi giao hai triệu nguyên thạch, vả lại Hoá Phàm Tinh của các ngươi còn phải cống ra chín nữ tử, nếu không thì hậu quả các ngươi biết rồi đấy, ông là người thông minh, đừng tự chuốc vạ vào thân, tính cách thần tử nhà ta thế nào ông hiểu hơn ai hết, diệt Hoá Phàm Tinh của các ông chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong một câu nói thôi”.



“Các ngươi...”



“Nếu như chúng ta không đưa thì sao?”, Lưu Năng còn chưa nói hết lời thì giọng nói của Diệp Thành ở bên dưới đã vang lên.



 
Chương 2045: “Ngươi tưởng ta không có sao?


“Chỉ dựa vào ngươi?”, Hoắc Tôn hừ lạnh, một tay tạo ấn quyết, Thái Âm Thần Hải cuộn trào, nếu một quyền của đạo thân đấm vào bùn trạch thì sức mạnh sẽ bị hoá giải hết ngay.



“Mở cho ta”, đạo thân rất mạnh, một đao chém qua Thái Âm Thần Hải, một đạo đại ấn bao phủ bầu trời giáng về phía Hoắc Tôn, đại ấn ấy nặng như núi, hư thiên không chịu được áp lực tức khắc sụp đổ.



Hai mắt Hoắc Tôn bùng cháy, một chưởng phá vỡ Bát Hoang Trảm, một quyền đấm xuyên đại ấn bao phủ bầu trời đang giáng xuống.

Advertisement



“Ngươi và Diệp Thành có quan hệ gì?”, Hoắc Tôn như nhìn thấu được các chiêu của đạo thân, hắn ta hét lên như sấm.



“Ngươi đoán xem?”, đạo thân Tinh Thần cười khẩy.



“Vậy ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nói”, Hoắc Tôn giẫm nát hư thiên, trong Thái Âm Thần Hải dưới chân lại có vầng trăng tròn hiện lên, vầng trăng ấy có màu máu, to khổng lồ tản ra từng làn khí tức nặng như núi.



Hư thiên rung lên kịch liệt, vầng trăng tròn nhô lên trên Thái Âm Thần Hải, tuy cả hai tách nhau nhưng lại như hoà làm một, đạo tắc dung hoà, uy áp xuyên qua thiên địa.



Bên này, đạo thân Tinh Thần bị chèn ép lảo đảo một hồi, suýt nữa rơi khỏi hư không.



Lần này, không chỉ cao thủ của Tinh Nguyệt Cung mà cả cao thủ của Thị Huyết Điện cũng ngã xuống từng nhóm, rất nhiều người tu vi yếu lập tức bị nghiền nát thành tro bụi, hư thiên bao la bỗng chốc trở nên trống trải.



“Thái Nguyệt Thần Hải”, Diệp Thành ở bên này khẽ cau mày, hắn nhận ra đó là ngoại đạo pháp tướng của Thái Âm Chân Thể, trong đó dung hợp đạo tắc Thái Âm của Hoắc Tôn, khí thế vầng trăng mượn sức trời, uy lực thần hải hút từ đất, đây là ngoại đạo pháp tướng dung hợp với đất trời, uy lực có thể gọi là tuyệt thế vô song.



“Sức chiến đấu có thể truyền nhưng đạo tắc thì không thể truyền”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn muốn truyền ngoại đạo pháp tướng của mình cho đạo thân Tinh Thần nhưng không được, đó là đạo chỉ thuộc về hắn, dù là đạo thân cũng không thể truyền thừa.



“Khó khăn rồi đây”, Diệp Thành lại cau mày, ngoại đạo pháp tướng của Hoắc Tôn quá mạnh, nếu đạo thân Tinh Thần không có đạo tắc cùng cấp bậc chống lại thì nhất định sẽ chịu thiệt thòi lớn.



“Ngươi tưởng ta không có sao?”, khi Diệp Thành đang lo lắng thì đạo thân Tinh Thần đã cố gắng mang áp lực lớn.



Sau đó, một đạo thần quang khổng lồ thô to phóng ra từ thiên linh cái, hoá thành bầu trời sao rộng lớn, những vì sao như những hạt cát vụn, mỗi vì sao mỗi hạt bụi đều toả ra thần huy rực rỡ, chiếu sáng thiên địa tối tăm.




Nhìn bầu trời sao rộng lớn đó, Diệp Thành sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, hắn là bản thể mà không biết đạo thân của mình cũng đã khai mở ngoại đạo pháp tướng.



Bùm!



Khi Diệp Thành đang ngỡ ngàng thì ngoại đạo pháp tướng của hai người đã va chạm, phát ra tiếng nổ đáng sợ.



Mặc dù Thái Nguyệt Thần Hải bá đạo nhưng bầu trời sao của đạo thân cũng vẫn chặn lại được.



Mau đi đi!



Đạo thân Tinh Thần cắn chặt răng, vừa ngăn Hoắc Tôn vừa truyền âm cho các cao thủ của Tinh Nguyệt Cung.











 
Chương 3272: “Ta...ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm thôi”


Nếu như chúng ta không đưa thì sao?



Lời nói của Diệp Thành vang vọng khắp thiên địa.



Một câu nói khiến cho người chuyển kiếp của Đại Sở trong cổ thành đồng loạt lấy vũ khí ra.

Advertisement



Những năm gần đây bọn họ bị đàn áp đủ thảm rồi, cơn phẫn nộ đã kìm nén bao nhiêu năm, lúc này Diệp Thành công khai khai chiến, bọn họ cũng không cần phải dè chừng nữa, đến cả Thiên Ma bọn họ còn không sợ thì cần gì phải sợ Hoá Long Tông?



Cùng lắm thì chết lần nữa thôi!



Người chuyển kiếp căn bản đều có suy nghĩ như vậy, bộ dạng chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.



Giấu đầu hở đuôi!



Trong không trung, người trung tuổi mặc hắc bào của Hoá Long Tông hắng giọng lạnh lùng, sau đó lập tức vươn bàn tay to tóm về phía Diệp Thành.



Thế nhưng hắn ta còn chưa bắt được Diệp Thành thì đã thấy một quyền chưởng màu vàng kim nghịch thiên giáng xuống, mặc dù chỉ là một quyền rất đơn giản nhưng lại mang theo quyền ý vô địch, bá đạo tuyệt đối.

Phụt!



Máu tươi bắn vọt, kẻ mặc hắc bào bị nổ tung cánh tay, cả cơ thể bay đi, cho tới khi bay ra xa cả tám nghìn trượng khiến một ngọn núi sụp đổ, đợi tới khi ngã xuống thì đã là cả vũng máu.



Ngươi...!



Lão già mặc áo tím và tên thanh niên yêu dị mặt mày tái mét.



So với bọn họ thì người chuyển kiếp của Đại Sở lại phản kháng không hề ít, chỉ một cú đánh đã có thể đánh bại cả Chuẩn Thánh, đây là khả năng chiến đấu vượt trội thế nào, rất nhiều người kinh ngạc như thể lại lần nữa nhìn thấy Thánh Chủ Thiên Đình khí thế thôn tính bát hoang năm xưa.

Diệp Thành bước ra khỏi phủ thành chủ, hắn cứ thế bay lên hư thiên, lạnh lùng uy nghiêm.



Trước đó hắn không hề tỏ thái độ phản đối khi bọn họ tới thu phí bảo vệ, là vì Hoá Long Tông bảo vệ Hoá Phàm Tinh nên nhận được chút báo đáp cũng là đương nhiên, tiền tài là vật ngoài thân, hắn không quan tâm tới điều này, thế nhưng Hoá Long Tông lại bắt Lưu Năng cống nạp chín nữ tử, điều này hết sức quá đáng, bọn họ đều là người chuyển kiếp của Đại Sở.



Thấy Diệp Thành bay lên cao, lão già áo tím và tên thanh niên yêu dị lần lượt lùi về sau, vẻ mặt nhìn Diệp Thành rõ phần kiêng dè: “Ngươi...ngươi là ai?”



“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là hôm nay các ngươi khiến ta không vui”, Diệp Thành vặn cổ, “cần tiền có tiền, lại còn đòi người?”



“Ta...ta cũng chỉ phụng mệnh mà làm thôi”, lão già áo tím và tên thanh niên yêu dị lại lần nữa lùi về sau.



“Vậy thì về nói với chủ của các ngươi, từ ngày hôm nay trở đi Hoá Phàm Tinh không cần Hoá Long Tông các ngươi bảo vệ nữa”, Diệp Thành lãnh đạm, “còn phí bảo vệ đó, nếu muốn thì bảo lão tổ của Hoá Long Tông đến lấy”.



“Ngươi...”



“Để lại túi đựng đồ, các ngươi có thể đi được rồi”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời hai người.



“Chúng ta là người của Hoá Long Tông, các hạ đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo tím và tên thanh niên hắng giọng: “Nếu như đụng tới Hoá Long Tông của chúng ta thì ngươi chết chắc rồi”.

“Không đưa phải không? Vậy ta tự lấy”, Diệp Thành nói rồi sát phạt tới phía trước lão già áo tím.



 
Chương 2046: “Đối thủ của ngươi là ta”


Đi!



Đạo thân Tinh Thần hét lên rung chuyển đất trời, sau đó cùng bầu trời sao lơ lửng trên đầu sát phạt về phía Hoắc Tôn.



Rút!



Advertisement

Thánh chủ và các trưởng lão của Tinh Nguyệt Cung hợp lực thi triển đại thần thông, đưa người của Tinh Nguyệt Cung rời khỏi vùng đất này.



“Tinh Thần!”



Thánh nữ Tinh Nguyệt muốn tiến lên nhưng bị Thánh chủ Tinh Nguyệt cưỡng ép đưa đi: “Chúng ta ở đây chỉ thêm gánh nặng cho hắn thôi”.



“Đứng lại”, Hoắc Tôn bước ra một bước, Thái Nguyệt Thần Hải trấn áp về phía hướng đó.



“Đối thủ của ngươi là ta”, đạo thân Tinh Thần tiến lên một bước, bầu trời sao chặn Hoắc Tôn lại, ngăn hắn ta trong hư không.



Tuy nhiên hắn chỉ có thể ngăn được Hoắc Tôn, chứ không ngăn được các cao thủ khác của Thị Huyết Điện.



Giết!

Bầu trời rung chuyển, đạo thân Tinh Thần chiến đấu với Hoắc Tôn, nhưng cao thủ của Thị Huyết Điện lại quét qua thiên địa như một đại dương đen, đuổi theo hướng Tinh Nguyệt Cung chạy trốn.



Diệp Thành nhìn thấy hết những cảnh tượng này nhưng lại không làm được gì.



Bây giờ hắn đang ở cách nơi xảy ra đại chiến quá xa, cho dù mượn truyền tống trận cũng mất năm sáu canh giờ, hắn chỉ hy vọng thế lực của Thiên Đình ở Bắc Sở có thể giúp một tay, nếu không Tinh Nguyệt Cung chắc chắn sẽ thương vong nặng nề.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Trận chiến giữa đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn vẫn tiếp tục diễn ra, hai người đánh với nhau long trời lở đất.



Lông mày Diệp Thành vẫn cau chặt, hắn nhìn ra được đạo thân Tinh Thần không phải đối thủ của Hoắc Tôn, cũng đã nghĩ tới việc truyền toàn bộ sức chiến đấu cho đạo thân.




Nhưng hắn là bản thể, hắn hiểu rõ tu vi của đạo thân Tinh Thần hơn ai hết, nhận chín phần sức chiến đấu của hắn đã là cực hạn của đạo thân, chuyển hết toàn bộ sức chiến đấu ngược lại còn khiến đạo thân có thể rơi vào trạng thái nổ tung bất cứ lúc nào.







Rầm! Đoàng! Đoàng!



Trong màn đêm đen, tiếng sấm rền chấn động cả trời đất.



Nhìn từ xa, vùng đất mà đạo thân Tinh Thần và Hoắc Tôn chiến đấu đều bị che lấp bởi thần mang choán ngợp.



Động tĩnh lớn thế này kéo theo sự chú ý của tứ phương, rất nhiều người từ tứ phương tám hướng kéo đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn trận đại chiến của hai người.



“Ở Đại Sở hiện giờ Diệp Thành, Doãn Chí Bình đã chết, người có thể đối đầu với Hoắc Tôn cũng chỉ có Huyền Linh Chi Thể và thánh tử của Sát Thủ Thần Triều, người kia có thể đấu ngang sức ngang tài với Hoắc Tôn thì rốt cục có lai lịch thế nào?”, rất nhiều người nhìn đạo thân Tinh Thần mà ngỡ ngàng.



“Nếu như lão phu đoán không nhầm thì đó chính là Diệp Tinh Thần”, có lão bối vuốt râu lên tiếng.



“Không phải chứ?”, có người gãi đầu nhìn lão bối đó, “Diệp Thinh Thần ta cũng biết, nhưng hắn không có sức chiến đấu mạnh thế này”.

“Sao, ngươi đang nghi ngờ ta sao?”



 
Chương 3273: “Để miệng mèo thì sao?”


“Ngươi...”, lão ta tái mặt muốn bỏ đi nhưng tốc độ của Diệp Thành lại quá nhanh, chỉ một bạt đã khiến ông ta ngã nhào, tên thanh niên bên cạnh khó hóng tránh thoát, bị cái bạt của Diệp Thành bạt cho bay đi.



Không lâu sau đó, hai túi đựng đồ bị Diệp Thành đoạt về.



“Được, được lắm”, lão già và tên thanh niên yêu dị lảo đảo, mặt mày hung tợn.

Advertisement



“Cút”, Diệp Thành gằn giọng như tiếng sấm rền chấn động hư thiên.



“Ngươi chuẩn bị chịu cơn phẫn nộ của Hoá Long Tông đi”, hai người quay người bay đi, trong lúc này còn không quên đưa theo lão già mặc hắc bào đang sống dở chết dở.



“Thánh Chủ uy võ”, ba người bọn họ vừa đi, bên dưới nhất loạt hô hào.



“Thánh Chủ, đây...”, Lưu Năng thân là thành chủ cau mày nhìn Diệp Thành.



“Vừa rồi ta hỏi người chuyển kiếp rồi, Hoá Long Tông chỉ có một Thánh Nhân, chúng ta không cần phải sợ”.



“Nhưng đó là Thánh Nhân mà”.


“Đại Đế còn bị ta diệt, ta phải sợ Thánh Nhân sao?”, Diệp Thành bật cười quay người vào trong cổ thành.



“Cũng đúng”, Lưu Năng gãi đầu đi theo.



“Ra vẻ được lắm”, Diệp Thành vừa bay xuống, Tư Đồ Nam đã tiến lên, một tay còn kéo theo Dạ Như Tuyết.



“Bớt bớt đi”.



“Ca rất coi trọng ngươi đấy”, Tư Đồ Nam vỗ vai Diệp Thành tỏ ra hào hứng.



“Ca cũng đánh giá ngươi cao lắm đấy”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn Dạ Như Tuyết bên cạnh Tư Đồ Nam, bị Diệp Thành nhìn như vậy, Dạ Như Tuyết mặt mày đỏ lựng.



“Ta rất thích phong thái này của ngươi”, Long Nhất cũng tới, vả lại tay còn kéo theo Mộ Dung Diệu Tâm.



“Được đấy, mỡ lại để miệng mèo rồi”, Diệp Thành liếc nhìn Long Nhất rồi lại nhìn sang Mộ Dung Diệu Tâm, hắn bất giác tặc lưỡi, cũng giống như Dạ Như Tuyết, Mộ Dung Diệu Tâm đỏ mặt, đúng như ngươi ta nói, nữ tử được tận hưởng trông cũng khác hẳn.



“Để miệng mèo thì sao?”, Long Nhất mặt dày, tỏ ra tự hào, nói rồi không quên ôm Mộ Dung Diệu Tâm vào lòng, nhìn Diệp Thành cười đê tiện: “Nào, gọi ta một tiếng sư thúc đi”.



“Huynh biến đi cho ta”, Mộ Dung Diệu Tâm dẫm cho Long Nhất một cái, đỏ bừng khuôn mặt.



“Còn ngại gì nữa chứ”, Long Nhất vẫn tỏ vẻ thản nhiên, “muội là sư thúc của hắn, ta và muội lên giường rồi thì hắn chẳng phải gọi ta là sư thúc sao? Con người ta xưa nay rất coi trọng vai vế”.



“Huynh còn nói nữa”.



“Mộ Dung sư thúc, người có quan ngại nếu ta đánh tên này không?”, phía này, Diệp Thành đã xắn tay áo.

“Không cần nể mặt ta”, Mộ Dung Diệu Tâm nói rồi lùi về sau một bước.



 
Chương 3274: “Đánh chết mới được”


“Ta nói này nương tử, không ai như nàng đâu”.



“Ngươi lại đây cho ta”, Diệp Thành lôi Long Nhất vào một tửu lâu gần đó sau đó bên trong chỉ toàn vang lên những tiếng động loảng xoảng, tiếp đó là tiếng kêu gào thảm thiết của tên này.



“Diệp Thành, ngươi là tên đê tiện”.

Advertisement



“Chửi, chửi tiếp cho ta, còn bảo ta gọi là sư thúc, đúng là mặt dày”.



“Đánh, đánh đến chết cho ta”, bên ngoài, Tư Đồ Nam lớn tiếng kêu gào, bộ dạng như kiểu muốn vào trong đạp cho tên này mấy đạp khiến những người bên ngoài đều chép miệng.



Không biết qua bao lâu mới thấy Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại đi ra, trên mặt còn viết sẵn chữ “đã”.



Còn Long Nhất không ra ngoài, không cần nhìn cũng biết tên này đã bị đánh không còn hình người.



Diệp Thành coi như không có gì xảy ra, hắn xoắn xoắn tóc nhìn Mộ Dung Diệu Tâm trước mặt: “Sư thúc sẽ không trách ta đánh hắn thê thảm chứ? Không thể phủ nhận ta ra tay hơi nặng”.



“Đánh chết mới được”, Mộ Dung Diệu Tâm nói rồi hằn học nhìn lầu các.



“Hay là sư thúc đừng lấy hắn nữa, lấy ta được rồi, công phu trên giường của ta cũng lợi hại lắm”.



“Được đấy”.



“Ta...Phụt...”, Long Nhất vừa lê lết ra khỏi tửu lâu đã phun ra cả miệng máu.



“Lần này thì nội thương rồi”, Tư Đồ Nam tặc lưỡi, nói rồi lại giơ ngón tay với Diệp Thành tỏ vẻ tán thưởng.



“Được rồi, đừng ồn ào nữa, nói vào chuyện chính đi”, Diệp Thành liếc nhìn Long Nhất sau đó truyền âm cho cả cổ thành: “Người chuyển kiếp tập trung lại, ta thay mọi người tôi luyện huyết mạch”.




“Tốt quá”, tất cả người trong toà thành đều tập trung lại, bọn họ khoanh chân ngồi trên mặt đất, được Hoang Cổ Thánh Thể tôi luyện huyết mạch là một cơ duyên, cũng là cái phúc tám đời.



Diệp Thành không ra tay luôn mà tế ra thần thông, dùng bí thuật bao trùm kahwsp cổ tinh.



Sau đó hắn không quên tạo ra kết giới bảo vệ cổ thành này.



Làm xong xuôi Diệp Thành mới đứng giữa dòng người, tiên hoả, thiên lôi và căn nguyên thánh thể bay ra. Tiên hoả hoá thành biển lửa, thiên lôi hoá thành biển lôi, căn nguyên thánh thể cũng hoá thành biển sao bao trùm ba mươi nghìn người, thấm vào trong cơ thể bọn họ, thay bọn họ tôi luyện huyết mạch.



Hự!



Không lâu sau đó, tiếng đau đớn vang lên, bên trong cơ thể của tất cả mọi người đều vang lên âm thanh “rắc rắc”.



Tiếp đó là quá trình tôi luyện huyết mạch, không ít người đột phá, Mộ Dung Diệu Tâm và Dạ Như Tuyết là lợi hại nhất, bọn họ từ Chuẩn Hoàng tiến giới tới cảnh giới Hoàng.



Long Nhất cũng ra ngoài, vẻ mặt méo xệch, toàn thân đầy dấu chân.



 
Chương 2047: Huyền Cơ Kính!  


“Không…vãn bối không dám”, người kia cười trừ, “tiền bối nói phải, vậy thì là…là hắn rồi”.



“Có điều Diệp Tinh Thần sao lại trông giống với tên Diệp Thành thế nhỉ?”, có người trầm ngâm, “huyết mạch của hắn, thần thông của hắn rõ ràng giống hệt với Diệp Thành”.



“Đừng ồn ào, Diệp Thành đã chết rồi”.



“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trong tiếng bàn tán, từ xa vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoắc Tôn.

Advertisement



“Chỉ dựa vào ngươi?”, đạo thân Tinh Thần mặc dù yếu thế hơn nhưng lại rất mạnh mẽ, hắn chỉ tấn công không phòng thủ, đây chính là cách đánh đả thương địch tối ưu, ngươi đánh ta một chưởng ta đá ngươi một cước.



Đột nhiên, trận đại chiến sục sôi, cả hai người mỗi người đứng một hướng giữa đất trời, thi triển bí thuật đối địch nhau khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.



Mẹ kiếp!



Vì đạo thân Tinh Thần đánh quá hăng khiến Diệp Thành vừa bước ra khỏi Truyền Tống Trận, còn chưa đứng vững suýt chút nữa ngã nhào ra đất, đạo thân của hắn liên tiếp bị thương khiến bản thể cũng chịu ít nhiều ảnh hưởng.



Dừng bước!



Diệp Thành vừa đứng vững liền nghe thấy tiếng nạt nộ.



Lúc này hắn mới nhận ra cổ thành mà hắn vừa mới tới có bầu không khí có phần dị thường vì ập vào mắt hắn chính là kẻ mạnh của Thị Huyết Điện vả lại trận dung không hề vừa.



Những người truyền tống từ bên ngoài tới đây xếp thành từng hàng dài, còn kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lúc này đang kiểm tra sát sao, kẻ nào kẻ nấy như hung thần ác sát.

Không chỉ là những người từ bên ngoài mà đến cả những người bên trong cổ thành cũng đều thuộc phạm vi bị kiểm soát, tất cả đều rất thận trọng.



“Vị đại ca này, có chuyện gì vậy?”, Diệp Thành vỗ vai một người đàn ông khoẻ mạnh đứng trước mặt mình.



“Mẹ kiếp, ai mà biết được bọn chúng đòi kiểm tra”, người đàn ông kia tức tối nhưng cố gắng nói khẽ, chỉ sợ người của Thị Huyết Điện nghe thấy.



“Cái này thì mọi người lại không biết rồi”, một lão già vuốt râu nói: “Thị Huyết Điện mất đi bảo bối, lúc này bọn họ đang đi tìm kẻ trộm ở khắp nơi”.



“Bảo bối gì mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy?”, người đàn ông rắn rỏi kia vỗ ngực, “lão tử đi tới mười mấy cổ thành và bị lục soát mười mấy lần rồi”.



“Nghe nói tới Diêm La Sơn bao giờ chưa?”, lão già kia mặt mày giảo hoạt nhìn Diệp Thành và người đàn ông rắn rỏi.



“Ta từng nghe nói rồi”, Diệp Thành ho hắng, lúc này có thể coi như hắn đã hiểu được Thị Huyết Điện đang tìm gì rồi.



“Ta chưa từng nghe nói”, so với hắn thì người đàn ông rắn rỏi kia lại lắc đầu.



“Mau lên, mau lên đi, người tiếp theo, ta nói ngươi đấy”, khi cả ba người đang trò chuyện thì từ phía cách đó không xa vang lên tiếng nạt nộ.



Trong số những người bị lục soát không thiếu tu sĩ với tu vi cao nhưnng bọn họ lại không dám chậm trễ vì bên trong cổ thành này người của Thị Huyết Điện quá đông, đừng nói ở cảnh giới Không Minh mà những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên cũng sẽ bị tiêu diệt.



Cái gương đó…



Phía sau đoàn người đó, Diệp Thành nheo mắt nhìn về phía cái linh gương khổng lồ sừng sững ở cách đó không xa, chỉ cần là những người bị kiểm tra thì đều bị chiếc linh gương kia chiếu vào, tất cả những thứ gì bọn họ giấu đi đều sẽ hiện hình trên chiếc gương đó.



Huyền Cơ Kính!



Diệp Thành lẩm bẩm như thể nhìn ra lai lịch và cách dùng chiếc gương này.



Cái gọi là Huyền Cơ Kính chỉ có các thế lực lớn mạnh mới có, đặc biệt là Tình Báo Các, bọn họ dùng nó để bắt gian tế.



Thế nhưng linh gương này rất quý giá, nguyên liệu dùng để đúc ra nó vô cùng hiếm, cũng chính vì vậy mà mặc dù các thế lực lớn đều có nhưng số lượng không phải nhiều, không mấy khi bọn họ lấy ra dùng.



Thị Huyết Điện lấy Huyền Cơ Kính ra chứng tỏ bọn họ đã bị hành động của Diệp Thành chọc tức.



“Chắc chắn sẽ bị chiếu ra chân dung”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn biết mình không thể thoát qua khỏi chiếc gương Huyền Cơ Kính kia.



Không phải Diệp Thành sợ kẻ mạnh của cổ thành nhưng hiện giờ tình hình đặc thù, chín phần sức chiến đấu của hắn đã truyền cho đạo thân nên hiện giờ hắn chỉ có một phần sức chiến đấu đỉnh phong, nếu như một đại chiêu giáng tới thì hắn lập tức bỏ mạng tại đây.



 
Chương 3275: Thánh Nhân!  


Tên này quả thực không còn ra hình dạng con người nữa, liên tiếp bị đánh tới mức thân nương cũng không nhận ra, hắn tức tối nhìn Diệp Thành, bộ dạng như thể muốn xông lên ăn tươi nuốt sống Diệp Thành vậy, lai nghĩ tới việc Diệp Thành gạ gẫm Mộ Dung Diệu Tâm, hắn chỉ muốn đánh tên này tới chết.



Nhiều chuyện!



Diệp Thành đạp một đạp khiến Long Nhất bay vào biển tiên hoả và thiên lôi rồi cũng tôi luyện huyết mạch cho tên này.

Advertisement







Tiện nhân!



Long Nhất mắng chửi Diệp Thành nhưng vẫn ngồi xuống liếc nhìn Mộ Dung Diệu Tâm ở bên, vẻ mặt ấm ức như thể viết một câu: Tối nay lên giường ta cho muội biết mặt.



Biến!



Mộ Dung Diệu Tâm tung một đạp vào đũng quần Long Nhất.



A! Đau!

Long Nhất nước mắt ê chề, cậu nhỏ vừa rồi còn mới dựng đứng lên mà bây giờ đã oặt cả xuống.



Diệp Thành cũng nói ra một câu như cứa nát lòng người, hắn ngự động tiên hoả và thiên lôi về phía Long Nhất, vẫn là ra tay không biết nặng nhè, luyện cho tên này gào khóc thảm thiết.



Lúc này Long Nhất đã ngoan ngoãn hẳn, không dám chống đối nữa.



Hự! Hự!



Tiếp đó, âm thanh này liên tiếp vang lên.


Sau đó từng đạo quang hồn bay lên trời, dị tượng tuyệt đẹp đan xen, càng lúc càng có nhiều người chuyển kiếp được tôi luyện huyết mạch và đột phá cảnh giới, bao nhiêu người liên tiếp tiến giới như vậy, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.



Cho tới trưa Diệp Thành mới thu lại thần thông, hắn hít vào một hơi thật sâu và hả ra tàn khí, vẻ mặt có phần tái nhợt.



Còn người chuyển kiếp của Đại Sở vẫn đang khoanh chân ngồi yên củng cố cảnh giới.



Không biết qua bao lâu người chuyển kiếp mới lần lượt đứng dậy, vẻ mặt hân hoan, đây là cơ duyên, là tạo hoá, tất cả mọi người đều đang thoát biến trong khi tôi luyện huyết mạch, trước và sau như hai người hoàn toàn khác nhau vậy.



Rầm!



Khi ai nấy đều đang mừng rỡ thì đột nhiên từ trên hư thiên vang lên tiếng nổ dữ dội, tiếp đó là uy lực mạnh mẽ trấn áp cả thiên địa.



Thánh Nhân!



Người chuyển kiếp của Đại Sở tái mặt, tất cả đều lần lượt tế ra binh khí bản mệnh, chuẩn bị tham gia vào một trận chiến với kẻ xâm phạm bất cứ lúc nào.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một bóng hình mặc huyết bào bay từ trên cao xuống, uy thế ngút trời, toàn thân pháp tắc mạnh mẽ, đó là một Thánh Nhân, thân phận không hề đơn giản, chính là lão tổ của Hoá Long Tông.



 
Chương 2048: “Tên đó bị mất não rồi sao?”


Nghĩ vậy, Diệp Thành nhìn sang trận đại chiến giữa đạo thân và Hoắc Tôn.



Cả hai chiến máu lửa, vì để khiến Hoắc Tôn phải đau đầu mà đạo thân đánh với hắn không hề kém cạnh, hắn liều mạng chiến đấu, sự điên cuồng của hắn khiến Hoắc Tôn trông vô cùng thảm hại.



“Giờ thu lại khả năng chiến đấu thì hắn sẽ không bị Hoắc Tôn đánh chết chứ?”, nhìn đạo thân đang thi triển thần uy, Diệp Thành bất giác xoa cằm.



“Ngươi, ta đang nói ngươi đấy”, khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì tiếng nạt của phía Thị Huyết Điện đã vang lên, vả lại người bị gọi chính là Diệp Thành.



Advertisement

Nghe vậy, Diệp Thành chợt ho hắng, hắn bấm bụng tiến lên trước, hắn lắc đầu không dám nhìn Huyền Cơ Kính, nếu như bị chiếu đến thì cả cổ thành này sẽ vô cùng náo nhiệt.



“Tháo mặt nạ ra”, lão già phụ trách kiểm tra nheo mắt nhìn Diệp Thành.



“Ôi chao, nữ nhân kia không mặc y phục kìa”, đáp lại lời lão già đó chính là tiếng hô của Diệp Thành, sau đó hắn lập tức nẩng đầu, hai mắt đảo qua đảo lại.



“Không mặc y phục sao?”, câu nói của lão ta khiến cả cổ thành nháo nhào, tất cả đều ngẩng đầu nhìn, trong đó có cả lão già đang kiểm tra của Thị Huyết Điện, động tác lão ta nhanh gọn mà dứt khoát.



Có điều cảnh tượng mà mọi người muốn thấy lại không hề xuất hiện, chẳng có nữ nhân nào không mặc y phục cả, đến cả một con chim cũng không thấy.



Biết bị chơi khăm, ánh mắt của tất cả mọi người đồng loạt nhìn về Diệp Thành.



Và lúc này chẳng ai thấy hắn đâu cả.



Bắt hắn lại cho ta!



Người của Thị Huyết Điện hô lên.


Chạy đi đâu?



Những kẻ khác của Thị Huyết Điện đều lao ra ngoài chặn đường Diệp Thành.



Diệp Thành nhanh trí nhưng lại bị bạt sõng soài ra đất.



Ôi trời!



Diệp Thành bưng mặt, hắn đau đớn rít lên, một phần sức chiến đấu thật sự chẳng ra sao, chỉ một cái bạt của một tên tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng khiến hắn sõng soài.



Phía này, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện đã lao tới từ tứ phía, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay, bọn chúng bị hành động vừa rồi của Diệp Thành chọc tức điên người.



Thật ái ngại!



Nhìn toán người từ tứ phương lao tới, Diệp Thành chợt cảm thấy đớn đau.



Nếu như là trước đó thì những kẻ này chỉ là con kiến trong mắt hắn, một mình hắn có thể dẹp bằng tất cả nhưng hôm nay lại khác, một kẻ chỉ còn một phần sức chiến đấu như hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị diệt chết.



“Tên đó bị mất não rồi sao?”, thấy Diệp Thành bị bao vây, người đàn ông vạm vỡ ban nãy chép miệng.



“Có chút sức mọn mà dám chọc tức Thị Huyết Điện, tám phần là não bị úng nước rồi”, lão già giảo hoạt kia vuốt râu nói với giọng ý tứ.



“Ta còn tưởng trên trời có cả nữ nhân không mặc y phục nữa”.



“Nghĩ nhiều rồi”.



“Dám chơi ta, muốn chết”, phía này, một kẻ phía Thị Huyết Điện đã giơ tay ra, huyễn hoá nó thành bàn tay khổng lồ vươn về phái Diệp Thành, hắn ta muốn bắt Diệp Thành ngay tức khắc để mang đi tra hỏi.



Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Thành giây phút trước còn yếu ớt thì lúc này trên đỉnh đầu có một đạo hoằng quang chiếu lên, cứ thế xuyên qua vân tiêu, khí huyết hắn dồi dào và mạnh lên trông thấy.



Rầm!



Có lẽ vì uy lực tăng vọt nên một lầu các ở cách đó không xa bị nghiền đến vụn vỡ, những kẻ có mặt ở đây chỉ cần là tu sĩ thì đều bị chèn ép.



“Ngươi…”, phía Thị Huyết Điện kẻ nào kẻ nấy mặt mày tôi độc, biến cố đột nhiên ập đến khiến bọn chúng thẫn thờ.



“Ôi trời, có cần phải kinh người thế này không?”, trong đầu Diệp Thành lúc này vang lên tiếng mắng chửi của đạo thân Tinh Thần.

Diệp Thành đột nhiên thu về sức chiến đấu khiến hắn đang chuẩn bị chiến hiệp thứ tám trăm với Hoắc Tôn ăn luôn cái bạt mà bay đi, cứ thế đụng phải mười mấy ngọn núi khổng lồ mới dừng lại.



 
Chương 3276: “Ngươi đúng là đáng chết


Sau lão già mặc huyết bào còn có chín bóng hình nữa đều là trưởng lão của Hoá Long Tông, tất cả đều có tu vi Chuẩn Thánh, ngoài ra còn có tên thanh niên yêu dị, tên trung tuổi mặc hắc bào và lão già áo tím bị đánh trước đó.



Ra ngoài chịu chết đi!



Advertisement

Lão tổ Hoá Long đứng giữa hư thiên phẫn nộ nhìn xuống bên dưới, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm, ông ta giống như vị Vương của cửu tiêu vậy.



Chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông lần lượt dừng chân, người nào người nấy sát khí đằng đằng, đặc biệt là lão già tím, tên trung tuổi mặc hắc bào và tên thanh niên yêu dị trước đó, mặt mày hung tợn, bọn chúng đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí nữa, chỉ muốn nhanh chóng sát phạt xuống dưới.



Sau chín Chuẩn Thánh còn có một người nữa, đó là một thanh niên tóc đỏ, không cần nói cũng biết hắn chính là thần tử của Hoá Long Tông.



Diệp Thành bước ra, nghịch thiên bay lên trời, hắn liếc nhìn chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông rồi dừng lại ở lão tổ Hoá Long: “Ta nói này vị tiền bối, vì sao các vị lại đại náo cả vùng đất này vậy?”



“Làm người của Hoá Long Tông bị thương phải trả cái giá tương xứng”, Hoá Long lão tổ còn chưa nói xong thì thần tử Hoá Long đã lên tiếng, hắn cười tôi độc, ánh mắt còn loé lên ánh nhìn hung tợn.



“Không biết các vị đạo hữu muốn tính sổ thế nào?, Diệp Thành vặn cổ hỏi ý tứ.


“Lấy cái chết tạ tội”, Hoá Long lão tổ lãnh đạm nói.



“Còn có nữ nhân của cổ tinh này nữa, tất cả đều phải đưa đi”, thần tử Hoá Long cười dâm đãng.



“Ta sợ là ngươi không có phúc được hưởng đâu”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn sải bước ra cứ thế bay về phía thần tử Hoá Long.



“Ngươi coi như lão phu không tồn...”, Hoá Long lão tổ hắng giọng lạnh lùng, ông ta bước một bước lên trời, có điều ông ta còn chưa nói xong thì đã bị cái bạt của Diệp Thành giáng tới ngã nhào.

“Đây...”, chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông biến sắc, bọn họ không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến vậy, đường đường là Thánh Nhân mà đối đầu trực diện lại bị đánh bay đi như vậy, sức mạnh của Diệp Thành đã vượt qua tầm nhận thức của bọn họ.



“Thánh Chủ uy võ”, so với bọn họ thì người chuyển kiếp của Đại Sở đều hô hào ầm vang.



“Lão tổ cứu con”, trong tiếng hô hào và kinh ngạc, từ thư thiên vang lên tiếng kêu kinh hãi của thần tử Hoá Long, giây trước hắn còn hống hách ngang ngược mà lúc này đã bị Diệp Thành ném vào trong cổ thành.



“Đánh, đánh chết cho ta”, Long Nhất và Tư Đồ Nam đã xông lên.



“Cho ngươi ra vẻ này”, người chuyển kiếp của Đại Sở cũng xông lên, cứ thế đánh túi bụi tới tấp, thần tử Hoá Long trông cũng không đến nỗi nào mà lúc này bộ dạng lại thê thảm vô cùng.



“Ngươi đúng là đáng chết”, lão tổ Hoá Long phẫn nộ gằn giọng, sát khí ngút trời, cái bạt ban nãy hãy còn khiến khuôn mặt ông ta nóng ran, ông ta đường đường là một Thánh Nhân nhưng lại bị một cảnh giới Hoàng đánh bay đi như vậy, đây rõ ràng là một sự sỉ nhục vô cùng lớn với Thánh Nhân như ông ta.











 
Chương 2049: “Đừng có nói suông vậy đi”


Rầm! Đoàng!



Tường thành của cổ thành bị phá một lỗ hổng, Diệp Thành thảm hại lồm cồm bò ra khỏi đó, hắn chạy còn nhanh hơn thỏ.



Lúc này hắn đâu còn dáng vẻ của Thánh Chủ Thiên Đình nhưng hắn lại chuồn đi mau lẹ như vậy không phải không có lý do.

Advertisement



Hắn thực sự đã thu lại khả năng chiến đấu nhưng lại chỉ thu lại ba phần, mặc dù với ba phần sức chiến đấu có thể đánh được vài chục tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện ở cổ thành này lại không phải chỉ có vài chục người mà là vài trăm người.



Thế nhưng Diệp Thành đột nhiên thu lại sức chiến đấu thực sự đã khiến đạo thân Tinh Thần bị tổn hại nặng nề, đạo thân dang dốc sức định tung đại chiêu với Hoắc Tôn nhưng vì khả năng chiến đấu mất đi ba phần sức nên hắn suýt chút nữa bị Hoắc Tôn giết chết.



“Lão Tử đây không phải không thể làm gì các ngươi, có gan thì đánh một một với ta xem”, mặc dù Diệp Thành miệng mắng chửi nhưng chân vẫn chạy nhanh thấy rõ.



Phía sau hắn, người của Thị Huyết Điện tốc lực đuổi theo, phía trước là vài trăm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, phía sau là hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, từng toán người dày đặc, kẻ nào kẻ nấy mặt mày đỏ gay nghiến răng ken két.



“Lão tử không đánh được ngươi thì lần sau chiến tiếp”, phía này, đạo thân của Diệp Thành cũng chạy nhanh không kém, đúng là đạo thân của Diệp Thành nên bị người ta lùa như vậy rồi mà miệng vẫn còn đê tiện mắng chửi người khác.



Lại nhìn phía sau hắn, mặc dù chỉ có một mình Hoắc Tôn nhưng cảnh tượng lại vô cùng hoành tráng, Thái Nguyệt Thần Hải choán lấp cả bầu trời và mặt đất, luồng khí lấy từ mặt trời, đạo tắc lấy từ hắn vô cùng mạnh mẽ, những nơi hắn đi qua núi non sụp đổ.



Thấy vậy, đạo thân Tinh Thần càng bỏ chạy nhanh hơn, vì chỉ còn sáu phần sức chiến đấu nên hắn không thể là đối thủ của Hoắc Tôn được.



“Lão đại, sao huynh lại đào hố cho người ta vậy chứ?” đạo thân Tinh Thần tối sầm mặt, lúc này hắn đột nhiên muốn đạp chết bản thể.



“Ngươi mù sao? Chỉ có mình ngươi bị truy sát à?”



“Huynh cũng bị truy sát?”, đạo thân vội kết nối với tầm nhìn của Diệp Thành, khi trông thấy cảnh tượng bóng người dày đặc đó, khoẻ miệng hắn giật giật, “một…một toán người ở cảnh giới Không Minh mà huynh cũng không đánh được sao?”



“Đừng có nói suông vậy đi”, Diệp Thành tức tối, “lão tử chỉ còn ba phần sức chiến đấu, ngươi không thấy chúng có hư thiên sát trận à? Lão tử đây chỉ cần không để ý là sẽ lên trời bất cứ lúc nào”.




“Vậy huynh phải chạy nhanh lên nữa bỏ xa bọn chúng, sau đó độ sức chiến đấu cho ta, ta sẽ dẫm chết tên đê tiện Hoắc Tôn”.



“Đừng ồn ào, ta còn đang có việc”.



“Vậy độ sức chiến đấu cho ta, huynh đi làm việc của mình đi”, đạo thân Tinh Thần lẻo mép.



“Cút”, Diệp Thành tức tối mắng chửi, tốc độ tăng nhanh trông thấy, hắn muốn thi triển Thúc Địa Thành Thốn nhưng lại không thành công.



Hôm nay vì Diệp Thành và đạo thân Tinh Thần mà cả Bắc Sở hỗn loạn.



Một phương, thánh tử Hoắc Tôn của Thị Huyết Điện đuổi theo đạo thân Tinh Thần như hình với bóng, hắn đuổi tới đâu động tĩnh lại lớn tới đấy kéo theo vô số người chạy tới đây xem kịch.



Một phương, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng như những con chó điên, nghị lực hết sức kiên cường, Diệp Thành chạy tới đâu chúng đuổi theo tới đó, những người chạy tới đây xem kịch cũng không hề ít hơn phía đạo thân Tinh Thần.



Mãi tới khi trời gần sáng, Diệp Thành mới bỏ xa đám truy binh.



 
Chương 3277: Vậy thì đánh cho tới khi các ngươi tin!  


Cứu thần tử!



Chín Chuẩn Thánh lần lượt lao xuống muốn sát phạt vào trong cổ thành giải cứu Hoá Long thần tử.



Nghe mệnh lệnh của ta!



Advertisement

Long Nhất gằn giọng lập tức vung kiếm.



Cũng giống như hắn, Tư Đồ Nam, Dạ Như Tuyết, Mộ Dung Diệu Tâm và rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở đều tế ra thần kiếm.



Vạn kiếm triều tông!



Sau khi ba mươi nghìn người cùng hô hào chấn động, tất cả mọi người đều giơ kiếm chỉ về phía chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông và đồng thời thi triển vạn kiếm triều tông, bí thuật vạn kiếm triều tông mặc dù là thần thông do Diệp Thành sáng tạo ra nhưng lại được Diệp Thành truyền cho tứ phương, tu sĩ của Đại Sở không ai không biết.



Vút! Vút! Vút!



Ba mươi nghìn người trong vạn kiếm triều tông, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.



Đây...!



Chín đại Chuẩn Thánh vừa xông lên được một nửa thấy cảnh tượng này thì chợt thẫn thờ, kiếm trận khổng lồ, ba mươi nghìn người cùng tập hợp lại, đây là bí thuật tuyệt sát một tông không hề xảy ra sai sót.

Trong chốc lát, chín đại Chuẩn Thánh lập tức trúng chiêu, mới chỉ lơ là một chút mà đã bị kiếm mang bắn tới không khác gì cái sàng.



Phụt! Phụt!



Từng tiếng phun máu nối nhau vang lên, chín đại Chuẩn Thánh lần lượt ngã khỏi hư thiên khiến chín tửu lâu của cổ thành nghiêng ngả.



Đánh, đánh chết cho ta!



Long Nhất là tên súc sinh đầu tiên xông lên, ba mươi nghìn người như nước lũ ào tới, chín đại Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông vừa bò dậy chưa kịp thở đã ngã dúi dụi.



Cấm!


Long Nhất thi triển thần thuật phong cấm khiến chín đại Chuẩn Thánh bị phong ấn.



Phụt!



Long Nhất vừa phong ấn chín đại Chuẩn Thánh thì Hoá Long lão tổ đã bay từ trên trời xuống khiến mặt đất tạo thành cái hố sâu.



Ta không tin!



Hoá Long lão tổ đứng dậy, lại lần nữa sát phạt vào hư thiên, mở ra bí thuật hoá thành hình thái trẻ trung, khả năng chiến đấu tăng vọt, đầu tóc xoã ra, hình thái như ác ma, mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời.



Vậy thì đánh cho tới khi các ngươi tin!



Diệp Thành hắng giọng, hắn lao từ trên hư thiễn xuống và mở ra ma đạo.



Rầm! Rầm!



Trận đại chiến lại lần nữa nổ ra, cảnh tượng tanh máu.



Lùi, lùi, lùi!



Long Nhất và Tư Đồ Nam lần lượt dẫn người chuyển kiếp của Đại Sở lùi ra khỏi cổ thành, trận đại chiến giữa Diệp Thành và Hoá Long lão tổ quá dữ dội, cổ thành bị ảnh hưởng nên đã bị sụp đổ mất một nửa.



 
Chương 2050: Vạn Kiếm Triều Tông!  


Không lâu sau đó, phía đạo thân Tinh Thần không bỏ trốn nữa vì Diệp Thành lại lần nữa độ cho hắn ba phần sức chiến đấu.



Ta cho ngươi đuổi theo ta đấy!



Bị truy sát hơn tám nghìn dặm, cuối cùng đạo thân cũng có thể hả dạ.



Advertisement

Trận đại chiến lại nổ ra, vẫn khiến cho trời long đất lở, mặc dù sức chiến đấu của đạo thân Tinh Thần vẫn không bằng Hoắc Tôn nhưng hắn lại chiến vô cùng dũng mãnh.



Phía này, Diệp Thành đã bỏ xa đám truy binh nên rẽ qua bầu trời như một đạo thần mang.



Không biết từ bao giờ hắn mới đáp xuống một đỉnh núi trong rặng núi thật dài sau đó đưa mắt nhìn cổ thành với đại khí dồi dào từ xa.



“Nếu không ngoài dự đoán của ta thì cổ thành kia cũng có người của Thị Huyết Điện canh giữ”, Diệp Thành lên tiếng.



Hắn muốn vượt qua những cổ thành này nhưng lại không thể, hắn cần nhờ Truyền Tống Trận ở đây truyền tống tới đại địa Trung Thông mà cổ chấn Thanh Tiên toạ lạc, nếu chỉ dựa vào phi hành thì không biết phải bay tới bao giờ.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang phía đạo thân Tinh Thần.



Hắn giống như một con súc sinh, có khí huyết thánh thể dồi dào, có sức chín đấu chín phần của bản thể nên chiến hung hăng khác thường, hắn gần như ra những chiêu đòn điên cuồng, cho dù là Hoắc Tôn thì cũng có lúc không thể không né tránh.





Diệp Thành biết đạo thân Tinh Thần có sức chiến đấu chín phần là có thể thoát được sự truy sát của Hoắc tôn.



Thế nhưng Tinh Nguyệt Cung cũng đang phải lưu vong trốn đi nơi khác, một tên địch mạnh cái thế như Hoắc Tôn cần hắn kiểm soát giữ chân, nếu không thì với sức chiến đấu của Hoắc Tôn, không biết Tinh Nguyệt Cung sẽ có bao nhiêu kẻ phải bỏ mạng.



“Chuẩn bị cho tốt, ta sắp thu lại bảy phần sức chiến đấu rồi đấy”, Diệp Thành truyền âm cho đạo thân.



“Lão đại, lần này huynh có thể báo trước cho ta, ta thật sự cảm động”, đạo thân Tinh Thần chép miệng.



Cũng chẳng thế trách hắn kích động như vậy vì bản thể của Diệp Thành đã chơi hắn không chỉ một lần.



Lần này được Diệp Thành báo trước thu về bảy phần sức chiến đấu cho nên bất cứ lúc nào hắn cũng có thể gặp phải rủi ro bị Hoắc Tôn uy hiếp.



Vạn Kiếm Triều Tông!



Nghĩ rồi, đạo thân Tinh Thần lập tức vung kiếm chỉ về phía Hoắc Tôn, hắn sử dụng đại chiêu quần công của Diệp Thành, kiếm mang bay rợp trời sau đó lại hợp thành một đạo kiếm mang vô song mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.



Đó chính là Vạn Kiếm Quy Nhất, đã được hắn dày công tôi luyện.



Bí pháp này vô cùng khủng khiếp, cho dù là Hoắc tôn cũng không dám đối đầu trực diện và buộc phải dùng bí pháp để đối kháng.



Thế nhưng nhờ có kiếm mang Vạn Kiếm Quy Nhất mà đạo thân Tinh Thần có thể bỏ trốn.



Đứng lại!



Hoắc Tôn đột nhiên gằn lên phẫn nộ, hắn dẫm trên biển Thái Nguyệt truy sát.



Rầm! Rầm!



Phía này, Diệp Thành thu lại bảy phần sức chiến đấu, hắn đã đại khai sát giới bên trong cổ thành, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện trấn thủ ở đây đều bị giết máu chảy thành sông.



 
Chương 3278: Bá khí!  


Cho tới khi lùi ra xa cả vài chục nghìn trượng thì tất cả mới dừng chân lần lượt nhìn vào hư thiên.



Trận đại chiến giữa Diệp Thành và Hoá Long lão tổ quá tàn khốc, mạnh như thánh thể cũng bị đánh tới mức thê thảm.



Có điều, Hoá Long lão tổ lại thảm hại hơn, toàn thân máu me be bét, thương thế vô số, mặc dù mở ra cấm thuật, lại thêm khả năng chiến đấu mạnh mẽ nhưng vẫn bị Diệp Thành đánh tới mức không còn hình người.

Advertisement



Chẹp! Chẹp!



Người chuyển kiếp của Đại Sở tặc lưỡi, khả năng chiến đấu của Diệp Thành vẫn hung hãn bá đạo giống như trăm năm trước, cách nhau cả một cảnh giới lớn mà lại có thể đánh khiến một Thánh Nhân không ngóc nổi đầu lên.



Đương nhiên, Long Nhất với tầm nhìn hơn bọn họ là người nhìn thấu hơn cả.



Hoá Long lão tổ mặc dù là Thánh Nhân nhưng cũng chỉ là cảnh giới Thánh tầng thứ ba, cũng chính vì ở cảnh giới Thánh Nhân cấp thấp nên khoảng cách chênh lệnh không hề nhỏ so với người bóng đen của Sâm La Điện.



Nên biết rằng người bóng đen của Sâm La Điện chính là cảnh giới Thánh tầng thứ chín, chính là cảnh giới cao trong cấp bậc Thánh Nhân, một khi lên tới cảnh giới Thánh Nhân viên mãn thì Thánh Nhân với cấp bậc đó không phải Hoá Long lão tổ có thể so bì.



Lại nói về khả năng chiến đấu của Diệp Thành, hắn mở ra ma đạo, lại thêm huyết mạch Thánh Thể, hỗn độn đạo tắc và rất nhiều bí thuật thông thiên nên đủ tư cách đối đầu với Thánh Nhân tầng thứ năm, sao phải sợ Hoá Thiên lão tổ.


A...!



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Hoá Thiên lão tổ lại lần nữa chịu thiệt, cơ thể suýt chút nữa bị một chưởng của Diệp Thành đánh tan.



Hoá Long Tinh rúng động, đại địa lại lần nữa bị Hoá Long lão tổ đánh đến mức tạo thành hố sâu, Diệp Thành sát phạt tới, Hoá Long lão tổ bò dậy liền bị hắn ấn xuống đất, kim quyền cũng theo đó mà giáng xuống.



Cảnh tượng sau đó cũng đủ tanh tưởi, Hoá Long lão tổ cấp bậc Thánh Nhân từ khi ngã xuống thì không thể nào đứng dậy.



Hoá Long lão tổ rít lên, nguyên thần bay ra muốn bỏ trốn nhưng lại bị Hỗn Độn Thần Đỉnh trấn áp.



Bá khí!



Phía Long Nhất lần lượt lao tới, người chuyển kiếp của Đại Sở càng kích động hơn.



Bớt bớt đi!



Diệp Thành chao đảo, sắc mặt tái nhợt, mặc dù khả năng chiến đấu của hắn mạnh hơn Hoá Long lão tổ nhưng khi liều mạng với Thánh Nhân thì cho dù là hắn cũng bị trọng thương, sau khi đánh bại Thánh Nhân, hắn phải trả cái giá rất đắt.



Đi thôi, tới Hoá Long Tinh!



Diệp Thành nuốt một viên đan dược, hắn là người đầu tiên bay vào hư thiên.



Người chuyển kiếp của Đại Sở đi theo, vả lại còn rất hiểu ý Diệp Thành.



Hiện giờ cổ thành của Hoá Long Tinh đã bị huỷ mất một nửa, bọn họ đương nhiên cần tìm nhà mới, chín Chuẩn Thánh của Hoá Long Tông đã bị đánh bại, Hoá Long Tinh đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu của bọn họ.

Thế rồi ba mươi nghìn người như từng đạo thần mang rẽ qua tinh không vời vợi.



 
Chương 2051: “Còn có cả chuyện này sao?”


Đợi tới khi hắn rời đi thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, đến cả bầu trời của cổ thành này cũng bị từng lớp huyết vụ bao trùm.



Sau khi diệt người của Thị Huyết Điện, Diệp Thành mới bước lên Truyền Tống Trận, lúc này hắn mới độ bảy phần sức chiến đấu cho đạo thân Tinh Thần vẫn đang bỏ chạy thục mạng.



Trận đại chiến lại lần nữa nổ ra, Bắc Sở không hề yên bình.

Advertisement



Vả lại cảnh tượng này liên tiếp xuất hiện.



Diệp Thành và đạo thân cùng trao đổi sức chiến đấu cho nhau, Diệp Thành muốn thông qua Truyền Tống Trận đi tới cổ trấn Thanh Tiên, đạo thân cần giữ chân Hoắc Tôn cho Tinh Nguyệt Cung, cả hai dùng sức chiến đấu của bản thể không ngừng xoay chuyển tình hình.



Phía này, Hoắc Tôn cau mày.



Dị thường! Quá dị thường!



Hắn đại chiến một phương mà sao lại nhìn ra có gì đó khác thường. Đối thủ của hắn không hề bình thường, khả năng chiến đấu trước và sau khác biệt quá lớn, lúc có thể ngang bằng với hắn, lúc lại yếu ớt vô cùng.



Sự việc trái với quy luật thường tình thế này khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu, kẻ mà hắn truy sát và kẻ đang chiến đấu với hắn lúc này căn bản không phải là một người.



Không chỉ hắn mà những người chạy tới đây xem trận chiến cũng vô cùng ngỡ ngàng.




“Đây…đây là lần thứ mấy rồi?”, thấy đoạ thân Tinh Thần lại lần nữa sát phạt để huyết chiến với Hoắc Tôn, người ở tứ phương lần lượt gãi đầu.



“Tên Diệp Tinh Thần này sao thế nhỉ, khả năng chiến đấu sao lại khác biệt lớn thế này chứ?”



“Lão phu tính thì có lẽ là một loại bí thuật nhưng lại bị hạn chế thời gian”, lại có một lão bối tu sĩ lên tiếng, ông ta nói với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.



“Ta càng cảm thấy hứng thú hơn với kẻ bị truy sát kia”, có người tặc lưỡi, “người của Thị Huyết Điện truy sát sát sao như vậy mà không kịp đuổi theo hắn, khả năng bỏ trốn của hắn có thể so với tên Diệp Tinh Thần này”.



“Đại Sở đúng là nhiều nhân tài”.




“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, trong tiếng bàn tán, Hoắc tôn đột nhiên quay người.



“Lại nữa rồi”, những người chạy tới đây xem trận chiến cũng đuổi theo.



Phía sau bọn họ, trong sơn lâm hiện lên hai bóng hình, một người mặc đồ chiến, một lão già với vẻ mặt giảo hoạt, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thái Ất Chân Nhân và Đại Sở Hoàng Yên sao?”



“Công chúa, Đại Sở có hai người có Hoang Cổ Thánh Thể?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên hỏi thăm dò.



“Đó là đạo thân của Diệp Thành”, Đại Sở Hoàng Yên hé môi, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh của tự nhiên khiến người ta nghe mà phải xao động.



“Đạo…đạo thân?”, Thái Ất Chân Nhân sững người, trong đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, “Đạo thân với sức chiến đấu có thể địch lại Hoắc Tôn?”



“Có lẽ là bản thể Diệp Thành độ sức chiến đấu cho đạo thân”, Đại Sở Hoàng Yên nhìn thấu huyền cơ, “năm xưa Viêm Hoàng cũng có một đạo thân, Viêm Hoàng và đạo thân của mình cùng độ sức chiến đấu cho nhau, cũng chính vì đạo thân dẫn dụ đại quân của ba điện nên mới tranh thủ được thời gian cho Viêm Hoàng phong vị, cũng từ đó mà có vinh hoa sau này”.



“Còn có cả chuyện này sao?”, Thái Ất Chân Nhân kinh ngạc, “đác tiếc năm xưa ta bị phong ấn nên không chứng kiến được”.



“Đi thôi, đi tới Quảng Hàn Cung”, Đại Sở Hoàng Yên bước vào hư không cứ thế bay về phía Quảng Hàn Cung.



 
Chương 3279: “Đây là nhà mới của chúng ta!”  


Các tu sĩ đi qua tinh không này đều phải né đi thật xa thì Diệp Thành đi đầu thể hiện khí tức quá mạnh, dù sao thì cũng mạnh hơn Thánh Nhân thông thường, còn ba mươi nghìn người phía sau bọn họ đều là cảnh giới Hoàng, vả lại khí thế còn rất nặng, trận thế khủng khiếp này không phải người thường có thể đụng đến.



Còn về sát khí, chỉ cần là người chuyển kiếp của Đại Sở thì không ai không có.



Trăm năm trước bọn họ phải huyết chiến với Thiên Ma khi bị áp chế tu vi, chỉ cần lôi bất kì tên Thiên Ma nào trong đó ra cũng đủ để có thể trấn áp cả tinh vực này, sát khí đã ngẫm vào linh hồn của bọn họ từ khi đó rồi.

Advertisement



Đương nhiên, sát khí của Diệp Thành là nặng nhất, hắn đã từng trảm Đại Đế, sát khí mạnh hơn bất cứ ai ở Chư Thiên Vạn Vực.



Màn đêm buông xuống thì phía Diệp Thành mới dừng chân.



Ở phía xa, đó là một cổ tinh rộng lớn lấp lánh ánh sáng với sắc đỏ như máu.



Đó chính là Hoá Long Tinh, kích thước to gấp ba Chu Tước Tinh.



Diệp Thành không nói gì, cứ thế sát phạt vào trong.



Rầm! Rầm!



Ngay sau đó, trên Hoá Long Tinh đều vang lên tiếng động dữ dội.




Không có Thánh Nhân, Hoá Long Tông không có Chuẩn Thánh sao có thể là đối thủ của Diệp Thành, bọn họ bị đánh tới mức thảm hại.



Không lâu sau đó, từng bóng người thê thảm bỏ chạy ra khỏi Hoá Long Tinh, người của Hoá Long Tông mình đầy thương tích, bỏ chạy bạt mạng, chỉ muốn rời xa tinh vực này càng xa càng tốt.







Người của Hoá Long Tông bị đuổi đi, tiên sơn Hoá Long trở nên trống trải.



Diệp Thành đứng trên hư thiên, nhìn xuống toàn bộ tiên sơn.




Phải nói rằng tiên sơn Hoá Long cực kỳ rộng lớn, chỉ riêng đỉnh núi dốc đứng đã có tới hàng nghìn ngọn, cung điện lầu các nhiều vô số kể, đâu đâu cũng thấy hoa thơm cỏ lạ, linh lực dồi dào là điều mà Hoá Phàm Tinh không thể so sánh được, toàn bộ tiên sơn được mây mù bao phủ, thật sự giống như trần gian tiên cảnh.



Điều quan trọng nhất không phải những thứ này, mà là chính giữa tiên sơn Hoá Long Tinh.



Đó là chín ngọn núi chọc trời, vị trí của chúng vô cùng đặc biệt, là thế Cửu Long Củng Thiên bá đạo.



Thế Cửu Long Củng Thiên trên hưởng thiên vận, dưới nhận địa linh, tự hình thành một phương trời riêng, cực kỳ thích hợp để làm trận pháp và trận cước kết giới, dùng thế này thi triển công kích pháp trận và kết giới hộ sơn thì đúng là hung hãn tột đỉnh.



Lúc trước nếu Diệp Thành không đột ngột xông vào thì chỉ riêng kết giới hộ sơn của Hoá Long Tông thôi, một mình hắn không thể phá được.



“Tốt lắm!”



Diệp Thành khẽ mỉm cười, dựng một tấm bia đá cao trăm trượng trước tiên sơn, còn dùng sức mạnh tu vi khắc lên đó hai chữ “Thiên Đình”, từ hôm nay nơi đây sẽ là tiên sơn Thiên Đình.



Còn cổ tinh này cũng được hắn dùng đại thần thông lạc ấn tên mới: Đại Sở.



“Đây là nhà mới của chúng ta!”



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom