Dịch Full Tích Tụ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Chương 60


Trần Tân mở mắt, đầu óc vẫn còn váng vất vì hơi rượu.
Cả người anh trần truồng với một chiếc chăn mỏng quấn quanh hông.

Toàn thân anh có cảm giác đau nhức giống như sau khi “giải tỏa”.
Hệ thống sưởi trong phòng được bật tới mức cực kỳ ấm, ấm đến nỗi khô nóng.
Trần Tân ngẩn ngơ ngồi đó.

Trên bụng anh là một mảng khô lớn, mùi trong phòng rất nồng, không rõ rốt cuộc tối qua anh đã làm bao nhiêu lần.
Cổ họng anh hơi đau, có cảm giác tê liệt do sử dụng quá mức.
Ký ức dần dần ùa về.

Trần Tân mặc quần áo ngủ đi ra khỏi phòng.

Con chó bị nhốt ngoài cửa cả đêm, giờ đang ấm ức cắn ống quần anh.
Sau khi đi quanh nhà một vòng và khẳng định rằng không có dấu vết của người nào khác, Trần Tân ngồi lên sofa, lặng lẽ hút thuốc.
Lý do khiến ảo giác hóa thật liệu có phải do bệnh tình của anh đã trở nặng?
Anh không đi khám nên cũng không rõ tình hình hiện tại có tính là nghiêm trọng không nữa.
Nói chung là không thể nào Phó Diễn thật sự đến được.


Hắn giờ hẳn đang ở nước ngoài, bận rộn với chuyện gia tộc của mẹ ruột hắn.

Không thể có chuyện hắn về nước, mà có về nước cũng sẽ không tới tìm anh.
Về điều này thì Trần Tân vẫn tự nhận thức được.
Chẳng qua anh rốt cuộc đã kìm nén bao lâu mà lại có được một giấc mộng đẹp đẽ tới thế.

Phóng túng quấn quít cùng ảo giác, đến giờ hông và tay chân vẫn còn nhức mỏi, có cảm giác kiệt sức vì lao lực quá độ.
Trần Tân nhíu mày bóp nhẹ hông.
Điều quan trọng nhất là cơ thể anh không hề có dấu vết đã qua sử dụng.

Trong ký ức đứt quãng, ảo giác từ đầu tới cuối đều không tiến vào trong anh.

Đêm qua chỉ là màn giải tỏa ham muốn từ một phía, là anh bị ảo giác làm cho điên đảo thần hồn.
Trần Tân tới công ty, họp hành, giải quyết công việc, bận rộn đến tối muộn mới về nhà.
Sau khi mở cửa, con chó nhiệt tình chào đón và liếm ngón tay anh.
Cho chó ăn xong, Trần Tân đầy mở cửa.

Giây phút nhìn thấy người đàn ông kia nằm trên giường, anh đã ngây người.


Song, Trần Tân cũng không để lộ vẻ quá ngạc nhiên, vì ảo giác vốn dĩ xuất hiện một cách tùy hứng rồi lại biến mất một cách thờ ơ.
Anh tắm rửa xong rồi mới về lại phòng.
Phó Diễn tay chống má, nhìn anh đăm chiêu.
Trần Tân chủ động lại gần.

Anh cưỡi lên người Phó Diễn, hôn lên môi hắn một cách tự nhiên.
Phó Diễn nhíu mày tránh ra.

Trần Tân thì thầm: “Đừng trốn tôi có được không?”
Khi Phó Diễn một lần nữa trốn tránh nụ hôn của anh, Trần Tân có chút thất vọng, nói: “Dù không phải thật thì cũng không thể để tôi được như ý muốn sao?”
Tối qua, trong cơn mơ màng, Trần Tân đã nói rất nhiều điều.

Ảo giác dường như hiểu được cách diễn đạt lộn xộn của anh, để lộ biểu cảm khó hiểu.

Hắn thậm chí còn hỏi Trần Tân: “Chú mong tôi là thật hay giả?”
Trần Tân không trả lời.
Lúc này anh ôm lấy Phó Diễn ở trước mặt: “Nếu tôi đi khám thì cậu sẽ không xuất hiện nữa.”
Lời anh nói nghe có chút dọa dẫm nhưng Phó Diễn trước mắt lại dường như không hề quan tâm.
“Chú thật sự nên đi khám bác sĩ.” Ảo giác thậm chí còn đáp lại bằng một câu nhẫn tâm như vậy.
Trần Tân mím môi: “Nếu cậu là ảo giác của tôi thì không phải nên nghe lời tôi sao?”
Phó Diễn không đếm xỉa tới anh, hờ hững chạm vào hông anh, cảm nhận phần cơ bắp anh có lại trong khoảng thời gian này.
“Chú nhiệt tình hơn hẳn với hàng giả nhỉ.” Phó Diễn châm chọc.
Trần Tân: “Đừng gọi mình là hàng giả.”
Phó Diễn nhướng mày: “Thà để bị bệnh, thà chìm đắm trong thứ hàng giả cũng không chịu đi gặp người thật.”
“Trần Tân… Chú thật hèn nhát.”.

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Chương 61


Trần Tân tỏ vẻ suy tư.

Anh nghiêm túc nhìn Phó Diễn, nhìn đến khi hắn có chút bực bội thì mới thu ánh mắt lại: “Cậu ấy không muốn gặp tôi.

Cho dù tôi đi tìm cậu ấy cũng sẽ chỉ khiến cậu ấy thấy phiền mà thôi… Hơn nữa tôi cũng… hơi sợ.”
“Chú sợ điều gì?” Phó Diễn hỏi anh.
Trần Tân không trả lời.

Anh lại một lần nữa dựa vào người Phó Diễn, như thể mắc chứng khao khát da thịt, cần đến nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và hơi thở của người này.
Anh vùi mặt vào cổ Phó Diễn rồi há miệng cắn.
Vết cắn rất mạnh, khiến Phó Diễn đau đớn đến mức túm lấy tóc anh trong vô thức.
Trần Tân liếm vết máu trên môi.

Anh nhìn thật sâu vào Phó Diễn: “Cậu cảm thấy tôi sợ điều gì?”
Phó Diễn bị anh cắn đến mức nóng tính.

Bàn tay túm lấy tóc anh hơi dùng sức, cố gắng nhấc anh ra khỏi người mình.
Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Tân biến mất.


Anh lại lộ ra vẻ yếu đuối thích hợp, ánh mắt mơ màng và ngẩn ngơ: “Đừng giận tôi mà.

Nếu đã là giả, cậu không thể dỗ dành tôi một chút sao?”
Trần Tân thò tay vào trong áo Phó Diễn.

Lúc chạm phải vết sẹo do dao đâm ở eo hắn, anh khựng lại mấy giây.
Đó là vết sẹo khi đó anh đã để lại.
Hai người họ cùng tổn thương nhau, cùng để lại bằng chứng tội lỗi trên cơ thể nhau.
Trần Tân cúi người, liếm lên vết sẹo đó, thế nhưng mặt anh lại đỏ bừng.
Thứ vết sẹo này khơi dậy không phải cảm giác tội lỗi mà là thứ dục vọng tràn trề.
Trần Tân muốn tiếp tục đi xuống dưới để ngậm lấy hắn, thế nhưng bàn tay túm tóc anh lại không cho anh được như ý nguyện, hơn nữa còn ép anh ngẩng mặt lên.
“Tôi cho chú chạm vào tôi sao?”
Trần Tân bất lực nhìn “ảo giác” trước mặt trở nên cực kỳ khó đối phó.
Trần Tân cũng không kiên trì nữa.

Thay vào đó, anh lật người khỏi người đối phương, thậm chí còn quay lưng lại rồi bắt đầu tự thẩm.
Anh cắn gấu áo ngủ, kìm nén tiếng thở dốc nơi cổ họng.
Một giọng nói giễu cợt truyền lại từ phía sau: “Chú còn biết trò này sao?”

Trần Tân không quan tâm.

Đến khi bắn ra một lần, anh mới nhổm người, lấy từ trong tủ đầu giường ra một món đồ.
Trần Tân xoay người lại.

Trông thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Diễn, anh từ tốn liếm ướt thứ đó rồi kéo dọc theo người đi xuống dưới.
Vẻ ngạc nhiên trên mặt Phó Diễn biến mất, không rõ vì sao hắn lại bắt đầu nổi giận.
Trần Tân phớt lờ hắn.

Chẳng đợi anh kịp nhét vật kia vào trong cơ thể thì cổ tay anh đã bị tóm lấy.
Lực nắm tay anh rất lớn, đến mức làm anh đau.
Phó Diễn thô bạo kéo anh rồi đè anh xuống giường.
Món công cụ dáng dài trên tay Trần Tân rơi xuống, đập vào dưới giường.
Phó Diễn cúi người, quay lưng về phía đèn.

Trần Tân nóng lóng nghênh đón nhưng lại một lần bị hắn đè vai, ghim trên giường.
Phó Diễn không cho phép anh nhúc nhích cũng không cho phép anh chạm vào hắn.
Trần Tân ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, chỉ ôm vai Phó Diễn một cách vỗ về, dịu dàng vuốt ve lưng hắn.
Cảm nhận dục vọng của đối phương, cơn giận dữ ẩn giấu trong sự đụng chạm, anh lặng lẽ chịu đựng và tiếp nhận tất cả.
Anh biết Phó Diễn đang không vui, cũng biết lúc này trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Giữa hai người bọn họ, không chỉ có Trần Tân là hèn nhát.
Mà còn cả Phó Diễn.
Thậm chí chỉ hơn chứ không kém..

 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62




Tiếp theo đó, hai người họ đều im lặng nhưng lại ồn ào hơn bao giờ hết.

Kịch liệt như muốn hòa chung máu thịt, cắn xé và ngấu nghiến như muốn ăn vào bụng.

Tấm ga giường bị xé rách một lỗ lớn; chiếc đệm dày và nặng gần như rời vị trí.

Tiếng động lớn đến mức không thể che giấu nhưng cả hai lại không nói năng gì, chỉ có tiếng thở gấp gáp cùng hơi thở hổn hển.

Trần Tân ngất đi một lúc, rồi lại tỉnh lại giữa những va chạm dữ dội.

Anh chạm vào cơ thể trẻ trung ướt đẫm mồ hôi kia. Nhịp tim mạnh mẽ, sức sống tràn trề khiến mắt anh ửng đỏ.

Sự chân thật không gì sánh nổi này mới có thể đánh thức anh khỏi tình trạng xác rỗng không hồn.

Lúc sau, Trần Tân không kiềm chế được mà cắn Phó Diễn.

Ngón tay, bờ vai, cổ, má.

Mãi tới khi Phó Diễn nổi nóng, lấy tay bịt chặt mồm anh lại.

Hắn đè lưng Trần Tân, rồi không nhịn nổi nữa mà giật lấy chiếc vòng bạc trên cổ anh.

Khi nhận thấy đối phương muốn tháo chiếc vòng bạc, Trần Tân vùng vẫy dữ dội. Anh vẫn luôn rất ngoan ngoãn, cho đến khi biết Phó Diễn muốn động vào cái vòng bạc này.

Phó Diễn nhấn mạnh lưng Trần Tân: “Không nhúc nhích.”

Khuôn mặt đẫm mồ hôi của Trần Tân dán lên mặt gối: “Đừng tháo nó ra.”

Phó Diễn nhìn anh chăm chú: “Chú giữ thứ này lại làm gì? Tự lừa mình dối người sao?”

Trần Tân im lặng, thế nhưng đôi mắt đỏ hoe đã dần nhòe lệ.

“Cậu chỉ để lại cho tôi thứ này. Cậu từng nói không cần nữa mà.”

Phó Diễn mở chiếc vòng bạc rồi tháo nó khỏi cổ Trần Tân: “Chú đã tự tay ném nó vào thùng rác rồi thì còn nhặt lại làm gì? Trần Tân.”

Nếu lời nói là lưỡi kiếm bén nhọn thì lúc này Trần Tân đã không thể trụ vững. Phần bụng mềm mại bị cắt phanh một cách tàn nhẫn, tim gan bị hắn nắm trong tay và mặc sức bóp chặt.

Ngay cả Phó Vân Sinh, người trước đây anh cho rằng là anh yêu nhất, cũng chưa từng bao giờ gọi anh như vậy. Nếu có thể, Trần Tân thà không hiểu cũng như chưa từng cảm nhận những cảm xúc này.

Trong giây phút ấy, nỗi oán hận trào dâng.

Hóa ra ta có thể vừa yêu một người, vừa hận người ấy tới tận xương tủy.

Phó Diễn tàn nhẫn xé toạc mọi lớp vỏ bọc của anh, như thể chỉ có chạm tới phần máu thịt đầm đìa kia thì mới có thể xác nhận được thứ tình cảm chân thật mà Trần Tân giấu ở nơi sâu nhất.

Hắn tóm lấy gáy Trần Tân, khóa chặt anh dưới thân mình rồi lặp lại: “Chú nhặt lại nó làm gì? Hả?”

Trần Tân im lặng vùi mặt vào trong gối, không muốn trả lời hắn.

Thế nhưng Phó Diễn đâu chịu dừng lại tại đó. Hắn vòng tay ôm lấy ngực Trần Tân, nắm lấy phần cơ bắp rắn chắc rồi ấn thật mạnh. Hắn có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập của Trần Tân, cảm nhận được sự phản kháng và giãy dụa của anh.

Trần Tân gần như đã có thể trốn thoát, nhưng rồi Phó Diễn đuổi kịp, dùng sức đè anh xuống tấm thảm mềm mại. Chiếc vòng bạc bị giật khỏi cổ anh. Phần cạnh cứng kim loại sượt qua khiến cổ Trần Tân ửng đỏ.

Giây phút gần như bị Phó Diễn cướp mất chiếc vòng, Trần Tân nắm lấy tay hắn một cách chật vật và khổ sở.

Cùng lúc đó, nước mắt anh trào ra.

Trần Tân thở dốc, nghiêng đầu qua, run rẩy hôn lên chiếc vòng kim loại kia.

“Vì tôi yêu cậu.”

.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63




Giữa Phó Diễn và Trần Tân, Phó Diễn là người nắm quyền lựa chọn. Chỉ cần hắn buông tay, hai người bọn họ sẽ chấm dứt hoàn toàn.

Song, việc nắm trong tay quyền lựa chọn ấy, xét từ một khía cạnh nào đó, cũng chỉ là sự cố chấp đơn phương từ phía Phó Diễn.

Xấu xí và thảm hại, tranh giành cùng một người đã chết tới mức khó coi.

Vì yêu mà sinh hận, không còn chút thể diện, tra tấn lẫn nhau đến tột cùng, thậm chí còn chẳng nhớ được giữa hai người có chút kỷ niệm đẹp đẽ nào.

Việc hắn giả chết để rời đi không phải là để trả thù như Trần Tân vẫn nghĩ, mà là để hoàn toàn buông tay. Sự tự do mà Phó Diễn trước đây không có được, hắn sau cùng vẫn trao cho Trần Tân.

Mối quan hệ méo mó, đầy thương tích này đã không còn cần thiết phải tiếp tục nữa rồi.

Đây không phải sự tỉnh ngộ bất chợt mà đã tích lũy dần theo thời gian, để rồi bỗng một ngày đạt tới điểm giới hạn. Phó Diễn bỗng nhiên cảm thấy tất cả những gì hắn đã làm trong suốt những năm qua đều thật nực cười.

Có lẽ sự si mê, nhớ mãi không quên suốt bao năm đối với Phó Vân Sinh của Trần Tân mới là tình yêu đích thực. Còn thứ hắn đoạt lấy một cách thô bạo và cướp về một cách cưỡng ép chỉ là sự thỏa hiệp bất đắc dĩ, sự đối phó mệt mỏi cùng sự phối hợp trong nín nhịn.

Thứ hắn muốn, hắn không thể nào có được.

Ngay từ đầu đã đi sai đường thì làm sao có thể tới được điểm hạnh phúc cuối cùng.

Tình yêu tựa như một phép chiếu. Bạn trao đi cái gì thì cuối cùng sẽ nhận lại thứ đó.

Quyết định được đưa ra một cách dễ dàng. Gần như khi biết tin Trần Tân định phản bội mình một lần nữa từ chỗ Tạ Tùy là hắn đã sẵn sàng để rời đi.

Lúc sắp xếp lại đồ đạc của mình tại nhà cũ, hắn dường như cũng đang sắp xếp lại những kỷ niệm với Trần Tân.

Việc hắn rời đi hẳn sẽ không ảnh hưởng gì tới anh. Trần Tân có thể tìm một người thừa kế mới, nghe lời anh. Anh sẽ không phải đau đầu hay trả giá vì sự tùy hứng của hắn nữa. Đứa con hoang mới hẳn sẽ trân trọng gia sản mà Phó Vân Sinh để lại, càng sẽ không đi ngược lại với ý muốn của Trần Tân.

Có lẽ đây mới là điều Trần Tân muốn.

Khoảnh khắc nhận ra điều này, Phó Diễn không cảm thấy quá khổ sở. Có lẽ vì chuyện như vậy đã từng xảy ra một lần, mà lần đó hắn đã bắn Trần Tân và giam cầm anh.

Lần đó chẳng khiến Phó Diễn cảm thấy thỏa mãn là bao. Thay vì nói giam cầm Trần Tân thì không bằng bảo rằng chính hắn cũng bị mắc kẹt tại chỗ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ có một ngày hắn thật sự sẽ giết Trần Tân, hoặc có lẽ Trần Tân sẽ tự chết trong tay hắn. Dù sao lúc rạch cổ tay chính mình, Trần Tân cũng không chút do dự.

Trần Tân là người cực kỳ đa nghi. Nếu Phó Diễn không ra tay trước mặt anh thì anh sẽ không tin. Mà đồng thời, vở kịch này cũng có rủi ro rất lớn.

Ban đầu Tạ Tùy không đồng ý với sự sắp xếp của hắn nhưng Phó Diễn khăng khăng.

Về sau, khi phải quay lại nhà cũ để lấy món đồ cũ của mẹ, Phó Diễn muốn tự mình quay về.

Tạ Tùy bảo gã có thể bố trí người lẻn vào biệt thự, có rất nhiều cách tốt hơn có thể hoàn thành công việc này.

Tạ Tùy lạnh lùng đối mặt với Phó Diễn một lúc: “Nếu đã như vậy thì cậu việc gì phải diễn màn kịch trên tàu?”

“Muốn xem xem Trần Tân có đau khổ, tuyệt vọng vì cậu hay không rồi cậu lại xuất hiện trước mặt anh ta? Bọn tôi tốn công tốn sức giúp cậu làm nhiều chuyện như vậy chỉ để cậu với anh ta diễn một màn ‘cả nhà đều vui’?” Tạ Tùy nói: “Cậu đang giỡn với tôi sao, Phó Diễn?”

Phó Diễn cố nén giận, bình tĩnh đáp: “Chiếc két sắt đó có mật khẩu, còn cần dùng mống mắt và vân tay để mở khóa. Cách an toàn nhất là tôi quay lại.”

“Còn về cái đau khổ, tuyệt vọng mà anh nghĩ tới.” Bản thân Phó Diễn cũng thấy hài hước: “Chú ấy sẽ không đau lòng, khổ sở vì tôi đâu.”

Mà sự thật chứng minh, khi Trần Tân xuất hiện trở lại để giải quyết công việc, trông anh chẳng có vẻ gì là bị ảnh hưởng cả.

Anh sẽ không khổ sở vì hắn. Điều này Phó Diễn biết rõ.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64




Phó Diễn đã rất chắc chắn về điều này mãi cho tới khi hắn phát hiện ra Trần Tân có ý định nhảy xuống từ sân thượng nhà cũ. Nếu hắn không trở lại nhà cũ vào khoảng thời gian đó thì có phải Trần Tân đã thật sự nhảy xuống rồi không.

Cái chết của hắn không phải là không quan trọng như hắn nghĩ, thế nhưng Phó Diễn lại không thấy vui.

Hắn cứ nghĩ căn bệnh trầm cảm chỉ là cái cớ để Trần Tân lấy lại sự tự do. Thế nhưng, nếu nó là thật thì sao?

Song, khi đối mặt với thân phận Quý Vũ của hắn, phản ứng đầu tiên của Trần Tân lại là muốn lên giường với hắn. Giây phút ấy, Phó Diễn chỉ hận không thể bóp chết Trần Tân, cũng như cực kỳ hối hận vì đã quay lại nơi đây và gặp lại anh.

Miệng toàn lời giả dối, bụng toàn những toan tính.

Trần Tân chẳng hề có trái tim, mà nếu có thì cũng đã chết theo Phó Vân Sinh rồi.

Trần Tân sẽ có người yêu mới, chẳng qua người đó không phải là Phó Diễn.

Thế nhưng bây giờ, Trần Tân lại nói yêu hắn.

Lời yêu thương đầy đau khổ chỉ khi bị ép tới cùng cực mới có thể thốt ra được một chút.

Dù là nói với ảo giác thì vẫn là Trần Tân nói yêu hắn.

Thế nhưng trông Trần Tân quá đỗi đau đớn với sự dằn vặt có thể thấy được bằng mắt thường cùng khuôn mặt đẫm lệ. Cứ như thể với Trần Tân, việc yêu hắn là một tai hoạn không thể ngăn cản mà Trần Tân lại muốn tìm đường sống.

Chiếc vòng bạc đập vào lòng bàn tay Phó Diễn khiến hắn bị thương. Hắn nhìn thấy Trần Tân đặt nụ hôn lên nó.

Với Trần Tân, đây không phải một chiếc vòng bạc mà là thứ tín ngưỡng giúp tâm hồn anh chống chọi. Nó chỉ là một vật chết nhưng Trần Tân lại có thể khiến nó mang ý nghĩa.

Dường như Trần Tân vĩnh viễn sẽ chỉ thích những gì đã mất đi, vì thực tế luôn không đẹp đẽ bằng ảo tưởng.

Trần Tân cảm thấy Phó Diễn buông lỏng chiếc vòng bạc. Anh hoảng hốt cài chốt lại rồi trở người, đẩy hắn ra. Nỗi sợ hãi tưởng chừng như bị mổ phanh vẫn còn đọng lại trong cơ thể anh, khiến anh theo bản năng mà nhấc người lên đề phòng.

Anh lùi ra sau, bảo vệ chiếc vòng trên cổ, như thể sợ Phó Diễn sẽ cướp mất nó. Thế nhưng Phó Diễn lại chỉ im lặng nhìn anh rồi lặng lẽ rút tay về.

Cơ thể Trần Tân vẫn còn đỏ bừng vì khoái cảm, thế nhưng cơ thể Phó Diễn đã dần nguội lạnh.

“Chú muốn giữ thì cứ giữ đi. Tôi không cướp đâu.” Phó Diễn khẽ nói.

Trần Tân hơi ngây người, bối rối nhìn Phó Diễn.

Anh thấy đối phương tiến lại gần, dường như muốn chạm vào anh. Trần Tân vẫn tránh né và đề phòng theo bản năng, chỉ vì giây phút thốt ra lời yêu, lớp phòng thủ của anh đã không còn.

Lúc này đây, nếu Phó Diễn nói ra những lời độc địa thì anh sẽ không sao chịu nổi. Thế nhưng Phó Diễn không làm vậy. Hắn chỉ yên lặng nhìn anh, sau đó đứng dậy mặc quần áo vào và nói, “Nếu không muốn tôi chạm vào chú thì chú tự xử lý đi. Không bị chảy máu nhưng vẫn nên bôi thuốc phòng nhỡ đâu.”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đồng hồ, có vẻ như đang kiểm tra thời gian.

Trần Tân nhìn Phó Diễn ăn mặc chỉnh tề. Trước lúc quay người rời đi, hắn nhìn anh một lần thật chăm chú. Trần Tân không hiểu được hàm ý phức tạp trong ánh mắt ấy, thế nhưng toàn thân anh lạnh run. Phó Diễn của lúc này còn khiến anh sợ hãi hơn cả khi nói ra những lời độc địa.

Cảm giác không giống với lúc mất đi Phó Diễn trên biển.

Trực giác mách bảo anh rằng có điều gì đó không ổn, song tâm trí căng thẳng và hỗn loạn của anh khiến anh không thể nắm bắt được chút gì cả.

Anh cho rằng mình hiểu Phó Diễn nhưng trên thực tế, anh chẳng bao giờ biết Phó Diễn đang nghĩ gì.

Thế nhưng, anh có thể nhận ra, Phó Diễn muốn rời đi.

Hắn muốn rời xa anh.

Sau khi nghe thấy anh nói yêu hắn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Căn phòng rõ ràng bé tẹo, không nên vì người còn lại rời đi mà trở nên lạnh lẽo.

Sau khi Phó Diễn rời đi, Trần Tân lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng tắm và xối nước lạnh.

Phó Diễn rời đi, Trần Tân không giữ hắn lại.

Cũng giống như việc đối phương đột ngột xuất hiện, Trần Tân có thể coi đây chỉ là một cơn ảo giác khác. Ảo giác vốn dĩ xuất hiện rồi biến mất theo ý muốn của hắn, Trần Tân không thể ngăn cản, dù là Phó Diễn nào.

Dòng nước lạnh gột rửa hết những ẩm ướt trên mặt anh. Cái lạnh giá từ bên trong khiến sắc mặt Trần Tân tái nhợt.

Bước ra khỏi phòng tắm, Trần Tân không uống thuốc, mà tiến thẳng vào ổ chăn rồi quấn chặt lấy mình. Cơ thể đã mất đi hơi ấm, dù lớp chăn có dày tới đâu cũng không thể khiến nó ấm trở lại.

Trần Tân chỉ im lặng nắm lấy chiếc vòng bạc trên cổ rồi nhắm chặt mắt lại.

Phó Diễn không quay trở lại. Đó chỉ là ảo giác. Những ngày tiếp theo cũng sẽ không có gì khác biệt. Ngày qua ngày, đều bình bình và thường thường.

Trần Tân chẳng giữ ai lại được, dù có trao đi tình yêu thì cũng vậy thôi.

Phó Vân Sinh không cần, Phó Diễn cũng không cần.

Trần Tân thiếp đi trong cơn mê man. Trong mơ, anh thấy mình đang vất vả một mình bước đi giữa băng tuyết.

Con đường rất dài. Những căn nhà ấm áp bên cạnh, không một căn sẵn sàng mở cửa cho anh vào.

Không biết ngã xuống bao nhiêu lần, lớp tuyết dày dần dần lan tới người Trần Tân. Anh sắp bị nhấn chìm rồi, thế nhưng anh không còn sức để vùng vẫy nữa.

Từ rất lâu rồi, anh đã không còn muốn vùng vẫy nữa.

Mãi cho tới khi có cảm giác ẩm ướt, ấm nóng nơi đầu ngón tay. Dường như có chút hơi ấm lan dần khắp cơ thể anh. Tuyết lạnh dần dần tan chảy, trở thành dòng nước ấm áp.

Trần Tân cố gắng mở mắt, nhìn thấy con chó đang liếm đầu ngón tay anh và nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt ươn ướt.

Nó dường như vô cùng lo lắng, không ngừng liếm đầu ngón tay anh để đánh thức anh.

Trần Tân thử nhúc nhích nhưng phát hiện trên người nặng trĩu.

Không biết từ bao giờ, lớp chăn mỏng của anh đã được đổi thành chiếc chăn mùa đông dày và nặng.

Có tiếng người loáng thoáng từ ngoài cửa vọng lại.

Trần Tân đẩy chăn ra rồi đi về phía cánh cửa đang mở he hé trong bộ quần áo mỏng dính của mình.

Hệ thống sưởi trong nhà được bật hết công suất, Trần Tân đổ mồ hôi từ đầu tới chân. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của anh nắm lấy tay nắm cửa lạnh lẽo, dường như cảm thấy một thoáng thư thái.

“Như vậy ảo giác mà anh nói có thể chữa khỏi bằng thuốc uống sao?”

Một giọng nói xa lạ khác trả lời: “Không thể nói là chữa khỏi nhưng sẽ tạm thời làm thuyên giảm sự phát triển của bệnh tình. Còn về mức độ nghiêm trọng của triệu chứng thì cần bệnh nhân tới bệnh viện kiểm tra toàn diện mới có thể chẩn đoán.”

“Chú ấy không phải bệnh nhân.” Giọng Phó Diễn lạnh như băng, mang theo sự ngạo mạn không cho phép kẻ khác chất vấn.

Người kia yên lặng một lúc rồi lịch sự chuyển chủ đề: “Ngoài sự nỗ lực của bản thân ngài Trần thì cũng cần có sự giúp đỡ của gia đình. Theo ý kiến cá nhân tôi thì ngài ấy vẫn nên nằm viện một thời gian.”

Lần này, Phó Diễn lặng im một lúc rất lâu rồi mới nói: “Chú ấy không tới bệnh viện.”

Giọng người kia có chút lo lắng: “Tôi có thể hiểu được sự lo lắng của cậu, thế nhưng có rất nhiều căn bệnh không thể kiểm soát được hành vi của bản thân. Nhập viện là lựa chọn tốt nhất, người nhà cũng nên tích cực phối hợp.”

“Bác sĩ Đinh.” Phó Diễn chậm rãi cắt ngang lời y: “Nếu vợ anh mắc bệnh, anh bằng lòng đưa cô ấy vào bệnh viện sao?”

Bác sĩ Đinh im lặng.

Phó Diễn: “Chú ấy… là một người kiêu ngạo, sẽ không chịu để bị nhốt ở nơi như vậy đâu. Đối với chú ấy, như thế chẳng khác gì giết chết chú ấy cả.”

Bác sĩ Đinh: “Nếu ngài ấy không kiểm soát được bệnh tình của mình và có hành vi quá khích, cậu sẽ hối hận vì lựa chọn ngày hôm nay của mình.”

Lần này, Phó Diễn không trả lời.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66




Nếu trước đây Trần Tân còn có thể khẳng định rằng người xuất hiện là Phó Diễn chứ không phải ảo giác thì hiện tại anh thậm chí đã bắt đầu hoài nghi bản thân. Trong ảo giác của anh, ngoài Phó Diễn ra còn xuất hiện thêm một vị bác sĩ. Chỉ vì cuộc nói chuyện giữa Phó Diễn và bác sĩ chẳng thật chút nào.

Phó Diễn không những không rời đi mà còn tìm bác sĩ tới. Hắn thậm chí còn từ chối yêu cầu đưa anh nhập viện của bác sĩ.

Trần Tân đương nhiên không thể tới bệnh viện được. Làm gì có người bình thường nào lại bằng lòng để bị nhốt tại bệnh viện tâm thần chứ.

Tuy Trần Tân không bình thường nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ chấp nhận.

Trần Tân rút tay khỏi tay nắm cửa. Phó Diễn đi rồi quay lại nhưng anh lại không thấy vui vẻ, thậm chí còn có chút khó chịu.

Sau khi phơi bày hết mọi điểm yếu của mình, Trần Tân nhận được phản ứng mà anh không mong muốn nhất. Đó là sự thương hại. Phó Diễn thấy thương hại cho bệnh tình của anh, thương hại anh đã rơi vào tình cảnh như bây giờ.

Trần Tân thấy việc mình bị bệnh chẳng hề nghiêm trọng. Ảo giác không làm ảnh hưởng đến công việc, càng không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Tuy nhiên, có vẻ như người khác không nghĩ vậy. Phó Diễn muốn rời xa anh là thế nhưng lại vì bệnh tình của anh mà ép bản thân ở lại.

Trần Tân quay trở vào, ngồi xuống mép giường. Cơ thể anh vẫn còn chút tê mỏi sau khi làm tình, anh bèn nằm xuống.

Tiếng động bên ngoài không biết đã dừng từ lúc nào. Khi Phó Diễn đẩy cửa đi vào, hắn thấy Trần Tân cụp mắt, vuốt đầu chó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Chú tỉnh lúc nào vậy? Có đói không?” Phó Diễn hỏi với giọng điệu dịu dàng hiếm thấy.

Trần Tân liếc qua hắn, không nói năng gì, chỉ lắc đầu.

Phó Diễn không hề kiêng dè: “Chú nghe thấy cuộc nói chuyện giữa tôi và bác sĩ rồi sao?”

Trần Tân nhắm mắt, xoay người.

Bộ dạng từ chối giao tiếp của Trần Tân không chọc giận Phó Diễn mà khiến hắn nhớ lại khoảng thời gian anh bị giam cầm. Trần Tân hẳn đã bắt đầu không ổn từ thời điểm đó, thế nhưng hắn lại không phát hiện ra.

Trần Tân không phải cố ý từ chối giao tiếp, chỉ là anh không biết nên đáp lại như nào.

Đệm giường hơi lắc lư, là Phó Diễn theo lên giường.

Trần Tân cảm thấy có người chạm vào mặt mình. Phó Diễn vẫn đang nói: “Sao chú lại phớt lờ tôi? Lúc nghĩ tôi là ảo giác không phải chú đã nói rất nhiều sao?”

Cảm giác phiền muộn trào dâng trong lòng Trần Tân. Anh không nói năng gì, miệng ngậm càng chặt hơn.

Phó Diễn vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “Không phải chú bảo yêu tôi sao? Lúc trước chú từng yêu một người nhưng đâu giống thế này.”

Cả hai người bọn họ đều biết Phó Diễn đang nói tới khoảng thời gian khi Trần Tân yêu Phó Vân Sinh, anh sẵn sàng làm mọi điều vì người mình yêu. Trần Tân của bây giờ đừng nói là sẵn sàng làm mọi điều, đến nói anh còn không chịu.

Nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Phó Diễn, Trần Tân bất đắc dĩ mở mắt: “Nghe thấy.”

Đây là câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên của Phó Diễn.

Phó Diễn chống tay đỡ đầu: “Chú cũng không muốn tới bệnh viện nhỉ.”

“Ừm.” Trần Tân trả lời ngắn gọn.

Suy nghĩ một lúc, anh vẫn quyết định nói: “Thật ra không chữa cũng được, bệnh này không ảnh hưởng.”

“Nếu đã là bệnh thì sao có thể không ảnh hưởng.” Phó Diễn nhíu mày.

Trần Tân im lặng một lúc rồi mới đáp: “Tôi không sao. Vậy nên… cậu không cần phải ép buộc bản thân ở lại.”

“Bên Tạ Thị cũng không phải giúp đỡ cậu một cách bừa bãi. Nếu cậu đã tiếp quản chuyện bên đó thì không được tuỳ hứng như trước nữa.”

Trần Tân không kìm được mà huyên thuyên, nói ra nhiều lời dạy bảo Phó Diễn. Đợi đến khi nhận ra bản thân quá nhiều lời, anh mời lúng túng ngừng lại. Trần Tân mím môi, suy nghĩ có chút buồn khổ. Còn chẳng bằng coi Phó Diễn là ảo giác, lần này anh lại khiến hắn thêm không vui rồi.

Phó Diễn nhấc tay khỏi mặt Trần Tân: “Nếu tôi rời đi, chú thật sự sẽ không sao sao?”

Trần Tân lại nhắm mắt, trả lời câu hỏi của hắn bằng sự im lặng.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Phó Diễn không chờ được câu trả lời của Trần Tân. Nếu nói hắn không thất vọng thì là nói dối, thế nhưng hắn cũng rõ với tình hình hiện tại của Trần Tân, trong thời gian ngắn hắn không thể có được câu trả lời mà mình mong muốn.

Phó Diễn rút tay về. Hắn đang định đứng dậy thì chợt bị ai đó túm lấy vạt áo.

Trần Tân không biết đã xoay người lại từ lúc nào. Anh lanh lẹ túm lấy một góc áo của Phó Diễn rồi sau đó lại nhắm mắt, như thể người níu giữ Phó Diễn không phải mình vậy.

Hành vi bịt tai trộm chuông này thật khiến người ta phì cười.

(bịt tai trộm chuông: ý chỉ tự lừa dối bản thân những không lừa được người khác)

Phó Diễn không cười, cũng không rời đi. Hắn cởi áo khoác rồi nắm xuống và nhắm mắt lại cùng Trần Tân.

Hôm sau khi Trần Tân tỉnh lại, Phó Diễn đã không còn trong phòng.

Trần Tân đi tới trước bàn bếp, thấy thuốc cùng tờ giấy nhớ mà hắn để lại. Trên giấy nhớ ghi lời nhắn nhủ đơn giản về liều lượng thuốc cũng như nơi hắn sẽ tới.

Phó Diễn rất bận rộn, đã quay trở lại nước E rồi.

Cầm tờ giấy nhớ ấy, Trần Tân thật sự nghi ngờ Phó Diễn là trộm trốn về nước, vậy nên thời gian mới gấp gáp như thế, ở chưa được bao lâu đã phải rời đi rồi.

Ngoài tung tích của bản thân, Phó Diễn còn để lại một lời nhắn rằng hắn hy vọng Trần Tân sẽ nghiêm túc chữa bệnh. Nếu bệnh tình của anh có chuyển biến tốt, hắn sẽ nói cho Trần Tân biết nội dung ghi âm lưu lại trong chiếc vòng lúc trước.

Sự cám dỗ này có thể nói là khá hấp dẫn, vậy nên Trần Tân uống xong thuốc rồi mới đi tới công ty.

Đã lâu lắm rồi Trần Tân mới lại xuất hiện trong bộ dạng áo vest giày da, khiến nhân viên trong công ty ai nấy cũng rất phấn khích, ngay cả thuộc hạ cũng nhìn anh đầy ngạc nhiên và vui mừng. Cậu ta không thể ngờ được hôm nay Trần Tân lại có thời gian rảnh để tới công ty, trạng thái tinh thần cũng thay đổi hoàn toàn.

Trần Tân giải quyết nhanh gọn các công việc còn tồn đọng, sau đó tổ chức một cuộc họp đặc biệt để ổn định lòng người đang dao động.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Trần Tân gọi thuộc hạ tới phòng làm việc, yêu cầu cậu ta thu xếp lại tư liệu về mẹ ruột của Phó Diễn và giao cho anh.

Anh muốn điều tra rõ xem Phó Diễn ở nước E rốt cuộc tiếp xúc với những thế lực nào và làm những gì.

Thuộc hạ cũng không ngăn cản Trần Tân. Một Trần Tân có mục tiêu trạng thái đã tốt hơn nhiều, không còn như trước đây, tựa như không quan tâm điều gì, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện.

Phó Diễn ở nước E xa xôi không hề hay biết ham muốn kiểm soát lâu ngày không xuất hiện của Trần Tân lại một lần nữa trỗi dậy. Người thừa kế mới là hắn còn đang bận rộn tham gia các hoạt động xã giao, giao lưu và móc nối mạng lưới quan hệ, đồng thời ứng phó với hết vụ ám sát này tới vụ ám sát khác.

Mẹ hắn chỉ nhận hắn và công bố thân phận của hắn với bên ngoài. Còn về việc hắn có khả năng tiếp quản hay không, có thể sống sót qua những vụ ám sát hay không, đây rõ ràng là bài kiểm tra dành cho hắn, để xem hắn xử lý như nào.

So với lúc ở bên chú thì bây giờ hắn đúng thật là thập tử nhất sinh.

Phó Diễn hờ hững nghĩ, không chỉ nguy hiểm mà còn cách rất xa nữa.

Chỉ là lúc đầu khi quyết định chọn con đường này, hắn thật sự không nghĩ tới việc tiếp tục ở bên cạnh Trần Tân. Nào có ai ngờ được hắn lại có thể nghe thấy tiếng yêu từ miệng Trần Tân chứ.

Giờ thì hay rồi, yêu xa rồi.

Phó Diễn đặt ly rượu xuống, rời khỏi bữa tiệc trong sự hộ tống của vệ sĩ.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc. Trước khi vẽ sĩ kịp phản ứng thì Phó Diễn đã thò tay vào trong áo khoác, chuẩn bị rút súng.

Hắn nhận ra có người đứng trong căn hẻm nhỏ bên cạnh xe, thế mà đám vệ sĩ rác rưởi này lại không phát hiện được.

Người kia bước ra từ trong bóng tối, trước ngực ôm một bó hoa hồng, những bông tuyết mỏng rơi xuống.

Phó Diễn kinh ngạc rút tay khỏi túi áo rồi dụi mắt.

Hắn nghĩ có phải hắn đã uống quá nhiều hay là hắn còn chưa tỉnh táo, hay là hắn cũng gặp ảo giác rồi, vì nhớ nhung mà sinh bệnh.

Nếu không sao hắn lại nhìn thấy Trần Tân ở đây.

Anh còn cầm hoa nữa.

Tựa như kẻ theo đuổi không thể ngoan ngoãn chờ đợi nên đã bốc đồng mà đuổi tới tận nơi đất khách quê người.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Đã lâu lắm rồi Trần Tân không làm chuyện bốc đồng như vậy. Sau khi đọc được báo cáo về việc Phó Diễn nhiều lần gặp nguy hiểm ở nước E, anh đã vội vàng xin Visa rồi bắt chuyến bay nhanh nhất.

Chỉ vì đứa trẻ đáng lẽ ra an toàn lớn lên dưới cánh anh đã mạo hiểm tới nơi mà anh không thể che chở cho hắn. Hơn nữa Trần Tân còn không thể trách móc chuyện này bởi vì lý do phần lớn khiến Phó Diễn rời đi chính là vì anh.

Khi đến nơi, Trần Tân mới bắt đầu hối hận. Anh sợ rằng việc mình tự tiện ra quyết định sẽ khiến Phó Diễn một lần nữa cảm thấy bị quản chế.

Vậy nên anh đã mua một bó hồng lớn tại tiệm hoa chuẩn bị đóng cửa.

Trần Tân cầm bó hoa, nở nụ cười gượng gạo với Phó Diễn.

Điều khiến Trần Tân ngạc nhiên là bó hoa tươi này lại có hiệu quả vượt xa những gì anh tưởng tượng.

Giây phút Phó Diễn nhìn thấy anh, hai mắt hắn bừng sáng, sắc mắt cũng dần ửng hồng.

Hắn vượt qua đám vệ sĩ, đi tới trước mặt Trần Tân. Trông hắn có vẻ như muốn ôm anh nhưng rồi không biết vì sao lại ngừng lại. Đến cuối, hắn quét mắt nhìn cả người Trần Tân từ trên xuống dưới một cách kiềm chế, rồi lúc này mới mở cửa xe và nghiêng đầu với Trần Tân, ý bảo anh lên xe.

Xem ra sự xuất hiện đột ngột của Trần Tân khiến hắn vui mừng hơn là sợ hãi.

Phó Diễn không sống cùng mẹ ruột mà thuê một căn hộ nhỏ ở bên ngoài. Những chuyện này Trần Tân đã điều tra rõ ràng, cụ thể từ trước khi tới rồi.

Căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách được bài trí rất giống với căn hộ trong nước của Trần Tân. Một căn hộ nhỏ nhưng ấm cúng.

Trần Tân vừa bước vào đã nhận thấy cách bài trí này rất được, sát thủ không có chỗ thích hợp để ẩn náu. Lớp rèm dày đóng kín khiến những tay bắn tỉa cũng không thể định vị được rõ ràng vị trí của mọi người. Xét về khía cạnh an toàn thì căn hộ nhỏ tốt hơn nhiều so với những căn hộ cao cấp rộng rãi.

Không đợi Trần Tân quét qua hết căn nhà thì anh đã bị Phó Diễn đẩy vào tường.

Phó Diễn nhìn anh bằng ánh mắt nồng cháy, tựa như muốn cười nhưng lại cố đè nén khóe miệng: “Sao chú lại tới?”

Trần Tân vắt óc suy nghĩ, muốn tìm một cái cớ nhưng Phó Diễn rõ ràng không chờ nổi.

Hắn nhìn Trần Tân có chút không được tự nhiên rồi liếc qua bó hoa trong tay anh: “Ai dậy chú trò này vậy, quê mùa.”

Trần Tân chớp chớp mắt, có chút ngượng ngùng nói: “Vậy sao?”

Nói rồi, anh cầm bó hoa định đi vòng qua Phó Diễn nhưng lại bị hắn ngăn cản. Phó Diễn thấy lạ nên hỏi: “Chú đi đâu vậy?”

Trần Tân: “Trước tiên vứt hoa đi đã.”

Phó Diễn dường như bị nghẹn họng. Hắn nhìn chằm chằm Trần Tân hồi lâu rồi mới hỏi: “Sao chú lại vứt?”

Trần Tân giải thích: “Vì cậu không thích.”

“Tôi không thích là vứt đi sao? Lúc trước có bao nhiêu việc tôi bảo là tôi không thích mà thấy chú có bớt làm chút nào đâu.”

Phó Diễn giật lấy bó hoa, đi thẳng vào trong phòng khách. Hắn lấy bình rượu làm một chiếc bình hoa giản dị rồi tách hoa ra, cắm vào bình.

Sau khi xử lý xong chỗ hoa, Phó Diễn quay đầu sang nhìn Trần Tân, lại một lần nữa ném câu hỏi ra: “Sao chú lại tới đây?”

Nhìn vào đôi mắt dường như đang trông mong anh nói điều gì đó, lại nhìn những đóa hoa hồng hắn ngoài miệng thì chê bai nhưng đến tay lại trân trọng nhận lấy, Trần Tân trả lời theo bản năng: “Vì tôi nhớ cậu.

Dứt lời, Trần Tân cảm thấy da mặt như co rúm lại. Ở độ tuổi của anh nói ra mấy lời này thật sự quá xấu hổ.

Thế nhưng rõ ràng là anh đã tìm được câu trả lời chính xác.

Phó Diễn bật cười. Hắn đi tới trước mặt Trần Tân, nói bằng chất giọng rất nhẹ: “Mới để chú ở lại trong nước có một chút mà chú đã không chịu được rồi sao? Nhớ tôi tới vậy à? Nhớ tới mức mặc kệ tất cả mà tới đây?”

Trần Tân sắp ngượng tới xì khói rồi.

Trình độ mượn gió bẻ măng của Phó Diễn thuộc hạng thượng thừa: “Chú bám người thế này, làm tôi hơi đau đầu đấy. Làm sao bây giờ nhỉ? Quả nhiên là tôi phải về nước với chú nhỉ? Vì chú không thể sống thiếu tôi mà.”

Trần Tân vội vàng hỏi: “Có thể sao?”

Phó Diễn cười híp mắt: “Đương nhiên là không được rồi. Tôi mà chạy thật thì mẹ giết tôi mất. Đến lúc đó chú lại nửa sống nửa chết, qua ngày cùng ảo giác.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69




Trần Tân có không nhạy bén hơn nữa thì cũng nhận ra Phó Diễn đang trêu mình.

Anh có hơi thất vọng. Tuy anh không thể hiện ra ngoài nhưng Phó Diễn vẫn luôn chú ý tới anh sao lại không nhận ra chứ. Hắn lại gần Trần Tân rồi chợt đưa tay nhéo mặt anh.

Gầy quá, chẳng nhéo nổi.

Phó Diễn có chút không hài lòng nhưng rồi lại nhớ ra Trần Tân là vì ai mà sụt cân, bèn nuốt sự không hài lòng đó lại vào trong.

Hắn trượt tay từ mặt Trần Tân xuống dưới, ôm hông anh, đặt anh lên mép bàn ăn rồi ghé lại gần đòi hôn.

Từ sau khi biết mình được yêu, Phó Diễn trở nên có chút đáng ghét. Lúc trước hắn sẽ đòi hỏi thẳng thắn, bây giờ lại bắt Trần Tân suy đoán, muốn anh phải chủ động.

Hắn dí mặt tới trước mặt Trần Tân, chỉ cần liếc mắt cũng biết hắn đang suy nghĩ điều gì: Muốn Trần Tân hôn hắn.

Trần Tân chưa từng nghĩ rằng Phó Diễn lại có một mặt như này. Người đàn ông băng giá trước đây, hóa ra lại dễ dãi như vậy.

Chỉ cần Trần Tân nói yêu hắn và trao hắn một nụ hôn.

Giống cụm từ mà nhân viên lễ tân ở công ty thường hay nhắc tới mỗi khi xem phim truyền hình.

Từ đó là gì ấy nhỉ?

Trần Tân nhìn khuôn mặt áp sát mặt mình của Phó Diễn, buột miệng nói thành tiếng cụm từ đó: “Yêu đương mụ mị.”

Phó Diễn sững người, nụ cười trên mặt vẫn còn đó nhưng ánh mắt lại có vài phần nguy hiểm: “Chú nói gì cơ?”

Trần Tân đặt một nụ hôn lên môi Phó Diễn: “Không có gì.”

Như để chuyển đề tài, Trần Tân hôn thêm lên khóe môi Phó Diễn: “Không phải cậu bảo giao đoạn ghi âm trong vòng cho tôi sao?”

Phó Diễn nhận được hai nụ hôn, quyết định tha thứ cho “yêu đương mụ mị” lúc nãy của Trần Tân. Dù sao thì hắn cũng từng nói Trần Tân nửa sống nửa chết, qua ngày cùng ảo giác. Trần Tân đáp trả hắn bằng “yêu đương mụ mị” cũng không phải quá đáng.

Chú của hắn, gì cũng chịu được, chỉ không thể chịu thiệt.

“Đoạn ghi âm đã bị hủy rồi, sao đưa chú được.” Phó Diễn trả lời.

Trần Tân nhìn hắn chằm chằm: “Cậu nói thẳng cho tôi nghe không được sao?”

“Vậy còn gì là niềm vui bất ngờ nữa. Chú mới dùng thuốc được có bao lâu mà đã mau chóng muốn nhận thưởng rồi.” Phó Diễn nói.

Trần Tân thở dài, đẩy hông Phó Diễn: “Thả tôi xuống.”

Phó Diễn không chịu thả. Hắn không những không thả mà còn bế Trần Tân lên, sải bước đi vào phòng ngủ rồi ném anh lên giường.

Lúc ở bữa tiệc Phó Diễn có uống chút rượu, rõ ràng không say nhưng lúc này lại mượn hơi rượu để lột sạch Trần Tân từng chút từng chút một.

Lột hết xong Phó Diễn vẫn chưa dừng lại. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, mang hoa hồng vào rồi bóp nát, định nhét vào trong người Trần Tân.

Trần Tân đưa tay che chắn chỗ đó, không phải không cho mà rõ ràng là muốn Phó Diễn lấy đoạn ghi âm để trao đổi.

Phó Diễn nhướng mày, nói: “Một chữ nhét một bông.”

Trần Tân nhìn diện tích bông hoa, hít sâu một hơi rồi đồng ý.

Phó Diễn cũng chỉ nhét vào một bông hoa là đã ngừng lại. So với hoa, có thứ khác hắn muốn nhét vào hơn.

“Chú thật sự không biết nội dung đoạn ghi âm sao? Tôi từng nói rất nhiều lần rồi, là điều mà chú đã biết từ lâu.”

Trần Tân không hẳn là không biết đáp án.

Là điều gì mà Phó Diễn thà tiêu hủy cũng không chịu để anh nghe thấy vào thời điểm đó. Là điều gì mà sau khi mất hết hi vọng, Phó Diễn lại lựa chọn lấy đi từ chiếc vòng bạc giống như trói buộc Trần Tân.

Có lẽ Trần Tân biết, thế nhưng anh vẫn muốn nghe Phó Diễn nói ra.

Khoảnh khắc đâm vào cùng hoa, Phó Diễn thì thầm lời nói được giấu trong chiếc vòng bạc mà Trần Tân từng bỏ lỡ.

“Tôi yêu chú.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
815,938
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70




Bay đường dài mệt nhọc cùng tình dục quá độ khiến Trần Tân lịm đi giữa chừng. Đợi tới khi tỉnh lại, người anh đã được lau chùi sạch sẽ và được ôm trong lòng Phó Diễn.

Nhịp tim của người đàn ông trẻ tuổi mạnh mẽ và vững vàng. Nhiệt độ cơ thể của hắn nóng đến như muốn bỏng, khiến ổ chăn trở nên nóng rực, tưởng chừng như ngày hè chứ không còn là mùa đông nữa.

Thấy Trần Tân mở mắt, Phó Diễn hôn lên trán, lên má và thậm chí lên cả khóe mắt anh.

Cử chỉ ngọt ngào này khiến Trần Tân không thể nhịn cười.

Khi còn bé, Phó Diễn vốn là một đứa trẻ bám người, thậm chí còn hơi bám dính quá mức. Sau khi trưởng thành, trở nên xa cách với Trần Tân thì không còn thấy được mặt này của hẳn nữa.

Hiện tại hắn đã trở lại như lúc trước, nhưng lại với thân phận hoàn toàn mới, hoàn toàn khác biệt, khiến Trần Tân có một cảm giác cấm kỵ lạ thường.

“Chú đang nghĩ gì vậy?” Phó Diễn hỏi.

Trần Tân không ngờ Phó Diễn lại nhạy bén như vậy, gần như lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Cảm thấy chúng ta như bây giờ… thật kỳ lạ.” Trần Tân thành thật trả lời.

Phó Diễn nhíu mày, cho rằng Trần Tân hối hận nên mặt hơi biến sắc.

Phó Diễn không còn nổi nóng một cách không chút nể nang như trước nữa. Điều này khiến Trần Tân khá ngạc nhiên.

Thấy Trần Tân nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên, Phó Diễn trầm giọng nói: “Chú đã nói yêu tôi rồi. Người yêu với nhau vốn dĩ không nên quá tính toán.”

Trần Tân bật cười, không ngờ được Phó Diễn khi yêu lại thành ra như thế này.

Có thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình, trở nên ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều.

Trần Tân đương nhiên cũng mong Phó Diễn nghe lời hơn, thế nhưng quan hệ hiện tại của bọn họ dù sao cũng đã khác, không thể tiếp tục ở bên nhau theo cách thức trước đây nữa.

Nếu không thì không giống người yêu mà giống cha con hơn.

“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện quan hệ chúng ta sẽ như ngày hôm nay.” Trần Tân khẽ nói.

Cậu nói này khiến mặt Phó Diễn tái nhợt. Chú của hắn hình như hối hận thật rồi.

Trần Tân đưa tay chạm lên mặt Phó Diễn, lướt đầu ngón tay qua khóe mắt hắn: “Thật sự đi tới bước này, tôi lại cảm thấy rất tốt. Chẳng qua giữa tôi và cậu, không còn ai được phép hối hận nữa rồi.”

Mãi tới khi anh nói xong câu cuối, trái tim thấp thỏm của Phó Diễn mới được xoa dịu.

“Tôi đã cho cậu cơ hội để cậu được tự do, kết quả cuối cùng là cậu cần tôi. Nếu đã cần thì cả đời này cũng không được buông tay.”

Phó Diễn: “Cụm từ “tới chết không rời” không phù hợp với người yêu nhưng lại phù hợp với chung ta. Tôi không hối hận, chú cũng không được hối hận.”

Trần Tân mỉm cười: “Câu này của cậu chẳng giống lời âu yếm ngọt ngào mà giống như đang uy hiếp vậy.”

Phó Diễn cũng cười: “Chú sợ sao?”

“Không sợ, vừa đúng ý tôi.” Trần Tân ghé tới, hôn lấy Phó Diễn.

Tuy lúc tới không để ý đến thời gian nhưng tiếng chuông đếm ngược ngoài căn hộ cũng những tiếng ăn mừng ồn ào đều cho thấy năm mới đã tới.

Bọn họ hôn nhau, cùng nhau trải qua một năm đầy mệt mỏi và vướng mắc, nhiều đau buồn và nguy hiểm.

Nhưng rồi đến cuối, sau bao loanh quanh luẩn quẩn, họ vẫn trở về với nhau.

Mà lần này, họ sẽ ở bên nhau.

Không bao giờ chia xa.

.: HẾT:.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom