admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109


Tiếng hát kéo đài tại lần nữa vang lên, Hứa Tiểu Quân không nhịn được quay đầu lại nhìn, trên tầng tầu kia mơ hồ có một cô gái đang đứng, hình như vừa gIơ thứ gì đó vừa hát. Ông ta trượt chân ngã xuống đất, lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Bác sĩ, chồng tôi không sao chứ?”

“Não bộ của bệnh nhân cũng không có tổn thương khác, chỉ là não bị chấn động nhỏ mà thôi. Sau khi ông ấy tỉnh lại, có thể sẽ xuất hiện triệu chứng choáng váng và nôn mửa, những thứ này đều là phản ứng bình thường của chấn động não, bà đừng quá lo lắng. Nếu như bệnh nhân nôn mửa hoặc choáng đầu đặc biệt nghiêm trọng thì phải liên lạc với y tác kịp thời.”

“Được, cảm ơn bác sĩ!”

Hứa Tiểu Quân bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện, ông ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng bệnh. Ông ta liếc nhìn bóng lưng bà xã, chống tay định ngồi dậy, bấy giờ mới nhận ra nơi khuỷu tay đã bị xước rách một mảnh da rất to. Đầu gối cũng hơi đau, đầu óc lại choáng váng không thôi. Điều làm Hứa Tiểu Quân mờ mịt là ông ta phát hiện trên trán mình có 3 cục u lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-109.html.]

Lý Á Phi tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh xong, quay lại thì thấy chồng đã ngồi dậy trên giường. Bà ta vội vàng chạy đến, nhìn ông ta với ánh mắt vừa ân cần vừa trách móc: “Anh khó khăn lắm mới có 1 ngày tan làm sớm, anh không ở nhà nghỉ ngơi còn ra ngoài nhậu nhẹt làm gì. Nếu không có người tốt bụng báo cảnh sát khi thấy anh bị ngã, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

Hứa Tiểu Quân che trán từ từ nhớ lại những việc ngày hôm qua, bạn học cũ đến Lâm Hải công tác, cùng đi nhậu. Ông ta đi bộ về nhà, trên đường về...

Sắc mặt của ông ta thoáng cái đã thay đổi, toàn thân lập tức đổ mồ hôi lạnh.

TBC

Lý Á Phi vừa mới rót 1 ly nước ấm đã thấy dáng vẻ sợ đến nỗi phát run của chồng mình, bà ta vội vàng đặt ly nước xuống, vươn tay ôm lấy Hứa Tiểu Quân: “Tiểu Quân, có phải anh khó chịu ở chỗ nào không? Em gọi y tá ngay đây!”Ông ta đột nhiên túm lấy bàn tay đang định ấn chuông gọi của Lý Á Phi, trợn to mắt nhìn thẳng phía trước, há miệng hổn hển nói: “Á Phi, tối hôm qua anh đã gặp quỷ.”“Gì cơ?” Lý Á Phi sửng sốt, sờ trán ông ta lẩm bẩm: “Cũng không phát sốt mà, sao lại xuất hiện ảo giác chứ? Chẳng lẽ là di chứng sau khi não bị chấn động à?”“Không phải vậy, Á Phi này, em nghe anh nói.” Hứa Tiểu Quân kéo vợ ngồi xuống cạnh mình, giọng nói run rẩy một cách rõ ràng: “Em có nhớ trước đây đã có chuyện gì xảy ra ở chỗ anh ngất xỉu không?”

Lý Á Phi phản ứng lại sau chưa đầy nửa phút, chần chừ hỏi: “Hình như chỗ đấy có một người phụ nữ chụp ảnh tự sướng rồi rơi từ trên lầu xuống, anh đang nói đến chuyện này hả?”Năm nào cũng có người rơi xuống lầu, nhưng mà bởi vì chụp ảnh tự sướng mà rơi xuống thì tương đối hiếm thấy. Trên bản tin địa phương và vòng bạn bè thường xuyên đăng lại chuyện này, lúc ấy bà ta lướt thấy tin này đến mấy ngày. Bà ta còn chuyển tiếp tin tức này qua cho con gái, dặn dò con bé nhất định phải ưu tiên chú ý an toàn khi chụp ảnh tự sướng, tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm chỉ để thu hút sự chú ý. Cho nên, Lý Á Phi xem như có ấn tượng sâu sắc về chuyện này.Hứa Tiểu Quân đau khổ gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Lúc anh đi ngang qua đó đã nghe thấy một cô gái đang hát, anh ngẩng đầu nhìn lên trên theo âm thanh thì có một cô gái đang ngồi trên lan can chụp ảnh tự sướng. Chẳng bao lâu sau cô ta mất thăng bằng ngã xuống lầu, rơi xuống trước mặt anh. Lúc đó anh tưởng rằng là tai nạn giống nhau nên định gọi điện báo cảnh sát...”Ông ta nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, toàn thân run rẩy như cái sàng: “Kết quả cô ta chảy m.á.u ào ào, bò dậy ngày trước mặt anh, còn mỉm cười với anh...”

Lý Á Phi theo bản năng ôm lấy cánh tay của Hứa Tiểu Quân, nhìn ông ta với vẻ ngờ vực: “Có phải anh xuất hiện ảo giác rồi không?”“Anh không biết.” Ông ta siết chặt chăn: “Vẻ ngoài của cô ta giống y đúc trong bức ảnh xuất hiện trên bản tin. Khi đó anh sợ hãi chạy ra ngoài, lúc đến đầu đường, anh quay đầu lại nhìn, người dưới đất đã biến mất, cô ta lại bắt đầu ngồi ở trên lầu hát.”Lý Á Phi dán chặt lên người chồng mình, mặc dù loại chuyện này quả thực rất khó làm người ta tin tưởng, thế nhưng nghe vẫn rất đáng sợ. Nhất thời, hai người đều không nói gì, ôm nhau run lẩy bẩy.Không biết đã qua bao lâu, bà ta bình tĩnh lại, sờ bàn tay lạnh như băng của Hứa Tiểu Quân, đau lòng mở miệng: “Đợi đến ngày mai, em sẽ đến ngã tư chỗ kia đốt ít vàng mã cho cô ta, để cô ta không quấn lấy anh nữa.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110


“Có tác dụng không?” Người đàn ông hơn 50 tuổi rưng rưng nước mắt nhìn Lý Á Phi, trong có vẻ đáng thương vừa bất lực. “Chắc chắn có tác dụng rồi, cô ta ngã lầu là do bản thân không cẩn thận, lại chăng liên quan gì đến anh. Anh chẳng qualà ngẫu nhiên đi ngang qua mà thôi.” Lý Á Phi đỡ ông ta nằm xuống: “Bây giờ mới 2 giờ sáng, còn lâu trời mới sáng đấy, anh ngủ một lát trước đi, những chuyện khác đợi ngày mai rồi nói sau.” Hứa Tiểu Quân vốn đã uống nhiều rượu, hơn nữa tại ngã thành chấn động não, lúc này đầu choáng váng như tương hồ. Có vợ ở bên cạnh, đèn ở phòng y tá bên ngoài cũng sáng, nỗi sợ hãi trong lòng ông ta tiêu tan mấy phần, liền nắm tay Lý Á Phi ngủ thiếp đi.

Lý Á Phi giằng chạy qua chạy lại cả buổi tối cũng có chút mệt mỏi, bà ta thấy Hứa Tiểu Quân đã ngủ bèn nhét tay ông ấy vào trong chăn, ngáp một cái rồi chuẩn bị đến phòng y tá lấy một chiếc giường xếp cho người nhà chăm sóc.

Phòng y tá có hai y tá đã sửa sang hồ sơ bệnh nhân, Lý Á Phi đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi nơi này có giường xếp không?”

Y tá ngẩng đầu nhìn bà ta, áy náy đáp lời: “Giường xếp được cho thuê ở phòng dịch vụ ở tầng 1. Bây giờ phòng dịch vụ hẳn có người trực, bà xuống dưới xem sao.”

Lý Á Phi cảm ơn một tiếng, nhờ y tá mở cửa phòng nội trú ra rồi đi thang máy xuống lầu.

Trong phòng bệnh, Hứa Tiểu Quân vừa mới ngủ bỗng dưng nghe thấy tiếng hát quen thuộc truyền đến từ cửa sổ. Ông ta ngơ ngác mở mắt ra, phát hiện trong phòng tối đen, Lý Á Phi không biết đã đi đâu. Ông ta xoa xoa cái trán đau nhức, trở mình chuẩn bị ngủ tiếp lại bất ngờ nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên bậu cửa sổ nhìn ông ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-110.html.]

TBC

Hứa Tiểu Quân lập tức đầm đìa mồ hôi lạnh, ông ta đột ngột xoay mình nhảy xuống giường, chạy chân trần ra ngoài. Ngay lúc ông ta còn cách cửa phòng bệnh khoảng 2 mét, một người phụ nữ mặc váy dài màu xanh chặn đường đi của ông ta lại. Cô gái trong cũng chỉ hơn 20 tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, vóc người cũng cao gầy.

Cô ta cười tủm tỉm nhìn Hứa Tiểu Quân: “Ông muốn đi đâu thế?”

Hứa Tiểu Quân lại không cười nổi, ông ta hoảng sợ nhìn cô gái xinh đẹp này, chân như nhũn ra mà lùi từng bước về phía sau.“Tại sao cô lại tìm tôi? Tôi không thù không oán với cô, cô có thể tha cho tôi được không?”“Tôi cũng không muốn tìm ông, nhưng này nếu không có ai thay tôi thì tôi sẽ không thể đầu thai. Ông ngoan ngoãn thay thế tôi có được không? Chỉ cần nhảy khỏi cửa sổ này thì không cần chịu đựng nỗi sợ hãi này nữa... Đi đi... Nhảy xuống đi nào...”

Cô gái đi về phía ông ta, nhẹ nhàng thổi một hơi lên mặt ông ta. Hơi thở vương mùi m.á.u tanh nhàn nhạt truyền đến, Hứa Tiểu Quân cảm giác đầu óc dường như trở nên trì trệ, ý thức có chút hoảng hốt.Cô ta cười khẽ, đưa tay ra sờ lên mặt ông ta: “Lại đây nào.”Lúc này, trên mặt Hứa Tiểu Quân đã chẳng còn chút sợ sệt nào, ông ta ngẩn người nhìn về phía trước, nét mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

Bóng dáng của cô gái lại lần nữa xuất hiện trên bậu cửa sổ, cô ta từ trên cao nhìn xuống Hứa Tiểu Quân, vẫy vẫy tay với ông ta một cách cám dỗ: “Nhanh trèo lên đây đi, chúng ta cùng đi chụp ảnh nào!”Ông ta cứng nhắc đi tới trước giường, xách băng ghế mà Lý Á Phi ngồi đi, bước từng bước đi tới trước cửa sổ, giẫm lên ghế túm lấy cửa sổ ra sức leo lên.Cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Lý Á Phi vừa định đẩy giường xếp vào trong, lại thấy cửa sổ phòng mở toang, Hứa Tiểu Quân đang ra sức leo lên.

“Cứu với! Người đâu mau tới đây!” Bà ta vừa lớn tiếng thét chói tai vừa chạy đến bên bậu cửa sổ, ôm lấy eo chồng mình ngay khi ông ta sắp trèo lên.Hứa Tiểu Quân giãy giụa một hồi cũng không thoát khỏi vòng tay của Lý Á Phi, ông ta đột nhiên quay đầu lại trợn mắt nhìn bà ta, trên mặt lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Bà buông tay ra cho tôi!”Trong lòng Lý Á Phi cả kinh, tay lại ôm chặt hơn: “Mi là ai? Mi không phải chồng ta! Mi cút ra khỏi thân thể anh ấy ngay!”

Hai y tá nghe bà ta kêu cứu cũng vội vã chạy vào. Bọn họ lập tức lo lắng khi thấy bệnh nhân đang định nhảy lầu, vừa lớn tiếng gọi người vừa mau chóng nhào tới kéo Hứa Tiểu Quân. Người nhà ở phòng bệnh bên cạnh nghe thấy ồn ào cũng thức dậy, nghe nói có người nhảy lầu thì ai nấy đều chen chúc đi vào, còn có người chê không nhìn rõ bèn thuận tay bật đèn lên.Một bóng người màu xanh thoáng lướt qua, y tá đang kéo cánh tay Hứa Tiểu Quân theo bản năng thò đầu ra nhìn, lại phát hiện bên ngoài chẳng có gì cả. Y tá trẻ tưởng rằng mình hoa mắt nên không để ý, vội vàng gọi thêm 2 người đàn ông đỡ Hứa Tiểu Quân không giãy giụa nữa xuống dưới.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111


Ông ta lập tức hồi phục ý thức ngay khi xuống khỏi bậc cửa sổ, ông ta mờ mịt nhìn căn phòng toàn là người: “Sao lại có nhiều người như thế? Đã xảy ra chuyện gì à?” Lý Á Phi “òa” một tiếng khóc lên, bà ta vừa đánh tên cánh tay chồng mình vừa khóc rống tên: “Anh dọa c.h.ế.t em rồi, anh suýt chút nữa đã nhảy lầu đó biết chưa hả?”

“Anh? Nhảy lầu á?“ Hứa Tiểu Quân định giải thích đôi câu, trong đầu chợt loé lên một màn trước khi bản thân mất ý thức kia, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Là cô ta! Cô ta đã tới! Anh nhìn thấy cô ta rồi! Chính là cô gái kia”

Một y tá ra ngoài tìm bác sĩ, một y tá khác ở bên cạnh an ủi ông ta: “Có phải ông xuất hiện ảo giác hay không? Ông thấy ai tới?”

“Nữ quỷ rơi xuống lầu, mặc váy màu xanh, cô ta muốn tìm tôi làm người thay thế.” Hứa Tiểu Quân nắm c.h.ặ.t t.a.y y tá, tinh thần có chút rối loạn: “Mấy người mau cứu tôi đi, tôi không muốn làm người thay thế cô ta, tôi chỉ đi ngang qua chỗ đó thôi, tại sao lại tìm tôi chứ...”

“Nữ quỷ?” Y tá nhớ đến bóng dáng màu xanh da trời chợt lướt qua mà mình vừa mới nhìn thấy kia, sợ hãi nhìn về phía cửa sổ.

Sau cuộc náo loạn lúc nửa đêm, Hứa Tiểu Quân hoàn toàn không dám ngủ, ông ta co rúm mình lại trong chăn hận không thể cuộn mình thành một quả bóng. Lý Á Phi ngồi bên cạnh dựa vào ông ta, trợn mắt nhìn đèn trần trên trần nhà. Mãi cho đến hơn 5 giờ sáng, hai người mới tựa vào nhau mơ mơ màng màng ngủ một giấc.

8 giờ sáng, con gái của Hứa Tiểu Quân là Hứa Dung Dung xách cháo gạo và bánh bao đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh 509 dựa theo tin nhắn WeChat mà Lý Á Phi gửi.

Cô ấy đẩy cửa phòng bệnh ra, lại thấy trong phòng bệnh nhỏ hẹp chỉ có một chiếc giường bệnh. Lý Á Phi nửa nằm trên giường bệnh, dựa vào vách tường mà ngáy ngủ. Hứa Tiểu Quân thì cuộn mình vào trong chăn, chỉ còn cái đỉnh đầu lộ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-111.html.]

TBC

Hứa Dung Dung đặt hộp giữ nhiệt sang bàn ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ Lý Á Phi: “Mẹ ơi, tỉnh dậy đi, tại sao mẹ lại ngủ như vậy? Cổ sẽ mỏi đó!”

Lý Á Phi tỉnh dậy, bà ta mở mắt ra thấy mặt con gái mới thở phào nhẹ nhõm, uể oải mở miệng chào: “Dung Dung tới rồi à, con ngồi xuống trước đi.”Cô ấy nhìn gương mặt được mẹ mình giữ gìn rất tốt lại có hai quầng thâm mắt rất lớn, buồn bực hỏi: “Tối hôm qua cha con kiểm tra đến khuya lắm ạ? Sao quầng thâm mắt của mẹ lớn thế?”

Lý Á Phi cảm thấy toàn thân chẳng có chút hơi sức nào, mặt mày phiền muộn nhìn trần nhà: “Tối hôm qua cha con gặp quỷ, con quỷ đó muốn ông ấy làm người thay thế, vẫn luôn quấn lấy ông ấy nhảy lầu. Cha con bị dọa sợ, đến sáng mới ngủ được, mẹ cũng theo đó chợp mắt một lát.”“Hả?” Hứa Dung Dung kinh ngạc đến nỗi cằm cũng sắp rớt xuống: “Mẹ, mẹ cũng ngã đụng đầu rồi à? Nói mê sảng gì đó! Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ!”

“Là bệnh nhân mới nhập viện hôm qua sao?” Một đám bác sĩ đi vào, người dẫn đầu cầm hồ sơ bệnh án đọc, mặt mũi vô cảm lên tiếng: “Chỉ là chấn động não bình thường, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, mấy người làm thủ tục xuất việc cho ông ấy đi.”Hứa Dung Dung có chút bất an: “Giờ đã xuất viện rồi á? Không quan sát thêm mấy ngày ạ?”

Bác sĩ nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cửa sổ: “Không cần quan sát, ở chỗ này ngược lại sẽ không có lợi qua quá trình hồi phục của bệnh nhân.” Đối phương lấy giấy thông báo nhập viện đã mở sẵn đưa cho Lý Á Phi: “Bà tranh thủ đi làm thủ tục xuất viện đi, một bệnh nhân xuất huyết não đang cấp cứu sắp chuyển qua rồi.”Hứa Dung Dung còn định lên tiếng, Lý Á Phi lại đưa tay kéo tay cô ấy lại, yếu ớt nói: “Dung Dung, con đi làm thủ tục xuất viện đi.”

Cô ấy khó hiểu nhìn mẹ mình, nhận lấy bảo hiểm y tế và thẻ căn cước của Hứa Tiểu Quân ra ngoài. Các bác sĩ thấy người nhà bệnh nhân tương đối hợp tác cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến phòng bệnh tiếp theo kiểm tra.Lý Á Phi thở dài, lấy từ trong ngăn kéo ra điện thoại di động của mình, gọi điện thoại cho phó giám đốc bộ phận của Hứa Tiểu Quân, nhờ người ta làm thủ tục nghỉ ốm cho chồng mình.

Cúp máy xong, bà ta xoa xoa bả vai ê ẩm, vén chăn lên đẩy Hứa Tiểu Quân: “Tiểu Quân, anh dậy đi, về nhà rồi ngủ tiếp.”Hứa Tiểu Quân ngơ ngơ ngác ngác ngồi dậy, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi: “Phải về nhà ư? Nhà chúng ta ở tầng 12 luôn đó.”

Lý Á Phi nhớ đến chuyện ngày hôm qua cũng cảm thấy sợ, vội vàng tiếp lời: “Nếu không chúng ta đến chùa bái lạy đi, xin lá bùa hộ mệnh gì đó.”Hứa Tiểu Quân hốt hoảng gật đầu: “Anh gọi điện thoại hỏi thím Trương ở quê. Trước đây bà ấy từng là bà đồng, hẳn sẽ biết nơi nào linh nghiệm.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112


Ông ta vừa mới cầm llấy điện thoại đi động thì nó đã reo lên, ông ta thấy tên trên màn hình liền vội vàng nhận cuộc gọi, yếu ớt gọi: “Giám đốc Cố.” Giọng nói của Cố Bách Nhiên hiện rõ sự tức giận: “Hứa Tiểu Quân, ông giỏi lắm. Chiều hôm qua tôi đã nói với ông thế nào hả, sau 6 giờ không được ra ngoài, ông quên rồi ư?” Hứa Tiểu Quân cầm điện thoại di động khóc không ra nước mắt, nếu như biết có thể sẽ gặp phải chuyện này, có đánh c.h.ế.t ông ta cũng không đám ra khỏi cửa đâu.

Cố Bách Nhiên hít sâu, sau đó giọng điệu đã trở nên bình tĩnh phần nào: “Ông ở nhà đừng có đi ra ngoài, lát nữa đại sư đã đến giải quyết chuyện này giúp ông.”

Đầu óc của Hứa Tiểu Quân còn chưa kịp xoay chuyển, theo bản năng hỏi: “Đại sư nào ạ?”

Tiếng rống giận của Cố Bách Nhiên truyền ra từ trong loa: “Đại sư Hàn nói ông có điềm đại hung đó!”

“Đại sư Hàn?” Ông ta sửng sốt lặp lại một lần, bỗng dưng trợn to mắt: “Thư ký Hàn lại là đại sư!”

Bây giờ vừa mới đến giờ làm việc, người làm thủ tục xuất viện không nhiều, Hứa Dung Dung mất chưa đầy 10 phút đã hoàn thành xong xuôi tất cả thủ tục rồi trở về phòng bệnh. Hứa Tiểu Quân đã thay quần áo xong, hai mẹ con xách đồ đạc dìu ông ấy rời khỏi bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-112.html.]

Từ bệnh viện lái xe về nhà cũng chỉ mất nửa tiếng, Lý Á Phi đổ cháo trong hộp giữ nhiệt ra, Hứa Tiểu Quân gắng gượng ăn mấy hớp thì nuốt không trôi nữa. Tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua quả thực quá khủng khiếp, ông ta cảm thấy toàn thân trên dưới chẳng có chỗ nào thoải mái.

Vợ ông ta thở dài: “Nếu không ông về phòng nằm nghỉ một lát trước đi?”Ông ta uể oải xua tay, run rẩy ngồi trên ghế sô pha, bày ra vẻ mặt đời chẳng còn gì lưu luyến: “Ngày hôm qua anh đi làm, thư ký Hàn, không phải, là đại sư Hàn đã từng nhắc nhở anh, có điều anh không những không tin, còn tố cáo cô ấy với tổng giám đốc. Bây giờ nhớ lại, đầu óc anh đúng là đần độn, tổng giám đốc Cố vốn là người kiên định với chủ nghĩa duy vật, nhưng bây giờ ngài ấy lại không chút nghi ngờ lời nói của đại sư Hàn. Điều này chứng tỏ ngài ấy hiểu năng lực của đại sư Hàn, sao anh không nghĩ ra chứ?”“Đó là bởi vì cha vốn dĩ không tin ma quỷ thần linh, thật ra thà tin chuyện này còn hơn là không tin, xem xét những việc này bằng lòng kính sợ chắc chắn sẽ không sai đâu ạ.”

TBC

Mặc dù Hứa Dung Dung còn trẻ tuổi, thế nhưng bình thường cô ấy thích xem mấy chuyện này ở trên mạng, cho nên mức độ chấp nhận ngược lại cao hơn Hứa Tiểu Quân một chút, nói nghe cũng đâu ra đấy. Cô ấy đưa sữa bò đã hâm nóng cho ông ta, nghiêm túc dặn dò cha mình: “Lát nữa đại sư tới, có lẽ cha phải xin lỗi người ta. Người có bản lĩnh khó tránh khỏi sẽ kiêu căng chút ít, nếu như thái độ của cha không tốt, người ta mới không chịu cứu cha đâu.”“Cha biết rồi.” Hứa Tiểu Quân bưng sữa bò gật đầu lia lịa, chẳng qua ít nhiều gì tâm trạng cũng có chút suy sụp: “Chẳng phải người ta nói trên thế giới này hoàn toàn không có ma quỷ à? Tại sao cha đi đường ban đêm cũng có thể gặp phải ma quỷ chứ!”Hứa Dung Dung yên lặng nhìn ông ta: “Hiện lại còn nói sau dựng nước không được thành tinh cơ đấy.”

Vành mắt của Hứa Tiểu Quân cũng đỏ lên, thoạt nhìn hết sức bất lực: “Bản tin thời sự rõ ràng nói cho chúng ta rằng phải thiết lập giá trị quan đúng đắn khoa học, phải dùng khoa học và phương pháp luận để xem xét sự vật. Nếu như cha biết trên thế giới này lại có chuyện không khoa học này, có đánh c.h.ế.t cha cũng sẽ không ra ngoài ban đêm đâu!”Nhìn Hứa Tiểu Quân khóc lóc than thở, Hứa Dung Dung lúng túng không biết làm thế nào để an ủi người cha đang suy sụp cảm xúc của mình. May thay, ông ta khóc chưa được bao lâu thì chuông cửa đang vang lên. Lý Á Phi vội vàng rút 2 tờ khăn giấy đưa cho chồng: “Anh mau lau nước mắt đi, đại sư tới rồi.”Hứa Dung Dung ra mở cửa, một cô gái mang giày cao gót phối hợp với bộ đồ công sở chuyên nghiệp và mái tóc dài như sóng lớn đứng ngoài cửa hết sức khách sáo hỏi: “Xin hỏi có phải nơi này là nhà của ông Hứa Tiểu Quân không?”

Hứa Dung Dung thấy cô gái kia cũng xấp xỉ tuổi mình, chần chừ hỏi: “Cô là?”Hàn Hướng Nhu bình tĩnh trả lời: “Tôi là đồng nghiệp của giám đốc Hứa, Hàn Hướng Nhu của phòng thư ký, tổng giám đốc Cố bảo tôi đến gặp ông ấy.”Hứa Dung Dung dột nhiên trợn tròn hai mắt: “Cô chính là đại sư Hàn, mau vào đi.”

Trong phòng khách, Hứa Tiểu Quân được Lý Á Phi dìu đứng lên, ông ta nhìn thấy Hàn Hướng Nhu thì xấu hổ không biết nói gì cho phải, ấp úng gọi một tiếng “đại sư Hàn”, thậm chí lúng túng đến nỗi đầu cũng chẳng ngẩng lên.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113


Hàn Hướng Nhu quan sát Hứa Tiểu Quân, mặc dù hôm qua ông ta mang tướng xui xẻo, sÔng trái lại ít nhất cũng tràn đầy sức sống. Vậy mà hôm nay vừa gặp, hai bên tóc mai đã bạc một mảng tóc, trên mặt đầy nếp nhăn, bọng mắt còn lớn hơn cả đôi mắt, trong già hơn mười mấy tuổi. Cô lắc đầu: “Chỉ mới là một con quỷ chưa đủ tuổi, sao đã dọa ông thành ra thế này rồi?” Hứa Tiểu Quân nghe xong lời này, chân cũng mềm nhũn: “Như vậy còn chưa đủ tuổi ư? Cô ta sắp lôi kéo tôi nhảy lầu rồi đó.”

Lý Á Phi rót ly trà cho Hàn Hướng Nhu, thận trọng hỏi: “Đại sư, ngài xem lão Hứa nhà chúng tôi phải làm sao đây? Ông ấy chỉ là đi ngang qua đó, mà tại sao nữ quỷ kia lại khăng khăng muốn để ông ấy làm người thay thế chứ?”

Cô suy ngẫm một hồi rồi nói: “Gần đây sắc mặt của giám đốc Hứa ảm đạm, đang bị xui xẻo, cho nên sẽ dễ dàng gặp phải vật âm hơn người bình thường. Về việc tìm người thay thế...” Hàn Hướng Nhu lắc đầu: “Tuy rằng dân gian có rất nhiều lời giải thích liên quan đến quỷ nước hoặc là người ngã lầu c.h.ế.t phải tìm người thay thế mới có thể đầu thai, tuy nhiên nếu là bình thường thì mặc kệ c.h.ế.t như thế nào, đều có quỷ sai đến dẫn đi. Trừ khi nơi cô ta ngã lầu có vấn đề gì, khiến quỷ sai không cảm ứng được cô ta.”

Lý Á Phi hỏi một cách khô khan: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-113.html.]

Hàn Hướng Nhu thấy bộ dạng mất tập trung của Hứa Tiểu Quân, bèn lấy ra một lá bùa An Thần. Lá bùa tự bốc cháy mà không có lửa, cô đặt lá bùa bị đốt vào trong ly sữa bò, tiếp đó gật đầu thông báo với ông ta: “Ông uống hết sữa bò đi.”

Hứa Tiểu Quân nhất thời không biết làm sao khi nhìn sữa bò trắng sáng lại có một lớp tro màu xám ở bên trên, Lý Á Phi vội vàng bưng ly sữa lên đưa cho chồng, vươn tay ra nhéo cánh ta ông ta: “Anh mau uống vào đi, bùa của đại sư chắc chắn rất linh nghiệm.”

Sữa bò đã nguội lạnh, cộng thêm tro bùa nên mùi vị lại một lời khó nói hết. Chỉ có điều may mà Hứa Tiểu Quân còn nhớ đến hậu quả khi bản thân không nghe lời, cũng chẳng dám có ý kiến gì, uống một hơi cạn sạch ly sữa bò.

TBC

Sữa bò lạnh xuống bụng nhưng trong bụng lại có một luồng nhiệt dâng lên. Ông ta lập tức cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cánh tay vẫn luôn run rẩy cũng ổn định lại, tâm trạng vốn căng thẳng cũng vơi đi không ít.

Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ đeo tay, tiếp lời: “Ông lên giường ngủ một giấc đi, tối nay tôi sẽ đến nữa.”Lý Á Phi thấy cô định rời đi, vội vã bảo Hứa Dung Dung tiễn người ra cửa, nhỏ giọng hỏi: “Đại sư, xin hỏi ngài chạy chuyến này sẽ thu bao nhiêu lệ phí?”Trừ ở đảo Hải Thần ra, Hàn Hướng Nhu vẫn chưa từng báo giá với khách hàng. Chẳng qua mấy vị khách hàng trước đây của cô đều là phú hào, ra tay cũng chưa từng thấp hơn 1 triệu. Đương nhiên bọn họ ra tay cực kỳ rộng rãi cũng là để tạo quan hệ tốt với cô, kinh doanh khó tránh khỏi sẽ gặp đủ loại thủ đoạn xấu xa, có thể qua lại thân thiết với đại sư kiểu này thì bỏ ra bao nhiêu tiền cũng đáng giá thôi.Thế nhưng tình hình của Hứa Tiểu Quân lại khác bọn họ, mặc dù ông ta làm giám đốc có tiền lương không ít, sÔng vẫn chênh lệch rất nhiều với đám phú hào chi tiền 1 lần là 1 triệu. Hàn Hướng Nhu suy nghĩ một lúc rồi quyết định về hỏi Tần Mặc xem giá thị trường của loại hình làm ăn này là bao nhiêu, sau đó dựa vào giá cơ sở của anh ta mà tăng lên gấp đôi. Suy cho cùng bản thân sử dụng toàn là bùa thượng hạng, không phải là thứ mà những lá bùa cơ bản kia có thể sánh bằng.

“Trước tiên mọi người đừng gấp, đợi giải quyết xong xuôi chuyện này đã rồi hẵng nói.” Thấy thang máy đã mở cửa, Hàn Hướng Nhu không nói thêm nữa, đi thẳng vào trong. Cô ra khỏi nhà họ Hứa, không vội trở về công ty mà là đi tới nơi cô gái chụp ảnh tự sướng bị ngã lầu dựa theo địa chỉ trên bản tin... Đông Đường Hoa Phủ.Đông Đường Hoa Phủ không phải là khu dân cư đứng đắn gì, chỉ có ba tòa nhà cao tầng dọc theo đường phố. Đằng sau mấy tòa nhà là một con hẻm nhỏ không tính là rộng, bên kia con hẻm là tường rào cao. Lúc trước có không ít người đi đường đi tắt vào con hẻm này, tuy nhiên từ sau khi xảy ra chuyện ngã xuống lầu, người đi đường nơi này rõ ràng đã ít đi rất nhiều.Con hẻm này không có ánh mặt trời quanh năm, Hàn Hướng Nhu vừa tiến đến đầu con hẻm đã cảm thấy âm khí nơi này nặng hơn những chỗ khác một chút. Đợi sau khi đến chỗ ngã xuống lầu rồi, cô càng có thể ngửi thấy mùi m.á.u tanh rõ ràng hơn.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114


Hàn Hướng Nhu nhìn mặt đường xi măng được phủ vôi, thầm niệm chú tạo gió. Một cơn gió bỗng nhiên xuất hiện, thổi vôi đưới đất sang con đường mòn bên cạnh, để lộ ra một vũng m.á.u màu đỏ đậm. Đã 10 ngày trôi qua kể từ khi cô gái kia rơi xuống, vậy mà vết m.á.u này lại không hề có dấu hiệu khô lại nào. Cô đốt một lá bùa rồi ném vào trong vũng máu, lá bùa bốc cháy ngay khi tiếp xúc với máu, phát ra tiếng vang tách tách. Chắng mấy chốc, m.á.u đen đã bị đốt sạch sẽ, ngay cả âm khí xung quanh cũng ít đi rất nhiều. Hàn Hướng Nhu xử lý vật ô uế xong liền ngẩng đầu nhìn lên trên. Một nửa số ban công của tòa nhà này đều không khép kín, lan can thoạt nhìn cũng chỉ cao khoảng 1m2, người cao hơn một chút hoặc là người giẫm tên chỗ cao sẽ rất dễ dàng xảy ra tai nạn ngã xuống lầu.

Nhà của cô gái kia ở tầng 11, cô nhanh chóng nhìn về phía ban công của một hộ gia đình. Bên trên có một cái giá phơi quần áo, còn treo mấy bộ quần áo, mặc dù trong có vẻ bình thường không có gì lạ, sÔng âm khí ở chỗ đó gần như gấp hơn 10 lần những nhà khác.

TBC

Hàn Hướng Nhu vòng quanh con hẻm 2 vòng, cũng không hề phát hiện dấu vết của trận pháp, cũng không thấy linh hồn nào bị trói buộc. Chẳng qua hiện giờ là buổi sáng, là lúc dương khí đầy đủ, không nhìn thấy nhiều thứ cũng bình thường. Cô định đợi đến tối bắt con nữ quỷ đó lại, sau đó đến nơi này xem kết quả.

Sau khi tan làm, Hàn Hướng Nhu dứt khoát ăn cơm tối tại căn tin của công ty, sau đó ngủ ở phòng nghỉ đến hơn 10 giờ tối mới lái xe đến nhà Hứa Tiểu Quân.

Hứa Tiểu Quân uống bùa An Thần xong ngủ một giấc đến 4 giờ chiều tỉnh dậy, bọng mắt đã xẹp xuống hơn nửa, tinh thần thoạt nhìn cũng đầy đủ hơn. Chỉ là sắp đến buổi tối rồi, cả nhà ba người ông ta đều không có lòng dạ nào nấu cơm. Tối đến Hứa Dung Dung gọi đồ ăn ngoài, cả nhà ăn không biết mùi vị xong liền ngồi ở phòng khách chờ, không ai lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-114.html.]

Trời đêm càng ngày càng đen, Lý Á Phi bất an dịch chuyển vị trí, thận trọng nhìn Hứa Tiểu Quân: “Anh có muốn gọi điện thoại hỏi xem đại sư Hàn tới chỗ nào rồi không?”

Ông ta lắc lắc đầu: “Chờ một lát nữa đi.”

Mặc dù thường ngày Hứa Dung Dung thích đọc tiểu thuyết linh dị và xem phim ma, nhưng mà chuyện này xảy ra với người nhà mình thì không còn thú vị vậy nữa. Cô ấy trong còn căng thẳng hơn cả cha mình, đi vòng quanh nhà mấy vòng lại cảm thấy tâm trí rối bời, dứt khoát lấy một hộp kem lớn ra khỏi tủ lạnh, xem như ăn thứ gì đó lành lạnh để bình tĩnh lại.

Sau khi Hứa Dung Dung ăn xong một hộp kem, cuối cùng chuông cửa cũng vang lên. Lý Á Phi vừa định đi mở cửa, con gái lại đột nhiên túm tay mẹ lại, hít sâu rồi nói: “Mẹ, để con đi mở cho.” Cô ấy đến cửa chắp hai tay vào nhau, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mới cẩn thận nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Sau khi thấy Hàn Hướng Nhu đứng ở ngoài cửa, cô ấy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, rất sợ sẽ nhìn thấy thứ gì đó kỳ lạ qua mắt mèo. Hai người Hàn Hướng Nhu và Hứa Tiểu Quân chào hỏi nhau xong nói thẳng: “Giám đốc Hứa về phòng ngủ đi, tôi sẽ trong chừng ông. Hai mẹ con bà ở phòng khách cũng được, ở phòng khác cũng được, nhớ kỹ đừng bật đèn lên.”Lý Á Phi và Hứa Dung Dung liếc nhìn lẫn nhau, lắp bắp mở miệng: “Nếu không chúng tôi tốt hơn vẫn ở phòng khách đi, trước kia nữ quỷ đó chưa từng tới đây, ngộ nhỡ đi nhầm phòng thì sao?”

Hàn Hướng Nhu gật đầu tỏ vẻ sao cũng được. Hứa Tiểu Quân mặc quần áo bình thường nằm trên giường, còn cô tắt đèn xong liền dán một lá bùa Che Giấu Hơi Thở rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.Tác dụng của bùa An Thần vẫn chưa hết, Hứa Tiểu Quân nằm trên giường chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi, còn Hàn Hướng Nhu ngồi xếp bằng trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Thời gian trôi qua từng phút một, khoảng 2 tiếng sau, cô từ từ mở mắt ra nhìn về phía cửa sổ.Cửa sổ đã mở ra không biết từ lúc nào, gió thổi rèm cửa kêu vù vù. Rèm cửa sổ trượt sang hai bên, một cô gái trèo lên từ cửa sổ. Dường như đã học được bài học vào ngày hôm qua, lần này cô ta không ngồi trên bậu cửa sổ hát nữa, đi vào rồi lập tức đi thẳng đến chỗ Hứa Tiểu Quân trên giường. Một cơn gió thổi qua, cửa sổ “rầm” một tiếng đóng lại, ông ta bị âm thanh đánh thức, vừa mở mắt đúng lúc đối diện với nữ quỷ.

“Á, quỷ kìa!” Hứa Tiểu Quân trở mình lăn từ trên giường xuống, nằm bên mép giường run lẩy bẩy: “Hàn... Đại sư Hàn... Cứu với...”Hàn Hướng Nhu xé bùa Che Giấu Hơi Thở xuống, nữ quỷ hình như đã phát hiện chuyện bất thường, mau chóng quay đầu chạy ra ngoài. Thế nhưng cửa sổ kia đã sớm bị cô động tay động chân, cô ta đ.â.m đầu vào cửa sổ rồi ngã xuống dưới đất.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115


Hàn Hướng Nhu tiến tới, xách nữ quỷ ngã đến nỗi mặt đầy m.á.u tên: “Là cô muốn tìm người thay thế hả?” Nữ quỷ nhận ra bản thân hoàn toàn không có chút sức lực nào khi ở trong tay đối phương, thậm chí âm khí vốn ở trên người cũng bị hút đi, lập tức bối rối giãy giụa. Cô bóp cổ nữ quỷ kéo tới cửa rồi bật đèn tên, Hứa Tiểu Quân ngồi dưới đất trơ mắt nhìn thư ký Hàn tôi một cô gái toàn thân đầy m.á.u ra ngoài, sợ đến mức không biết nên ngồi dưới đất bình tĩnh một lúc hay là đi theo ra ngoài, dù sao thì vợ con ông ta vân còn ở bên ngoài mà. Đèn của phòng khách sáng lên, bóng người của nữ quỷ trở nên nhợt nhạt hơn rất nhiều dưới ánh đèn. Thế nhưng dù cho tà vậy, hai người Hứa Dung Dung và Lý Á Phi vẫn hét lên chạy vào trong góc phòng khách, cách xa nữ quỷ ra.

Hàn Hướng Nhu ngồi xuống ghế sô pha, ném nữ quỷ sang bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Vì sao cô lại muốn tìm người thay thế?”

Nữ quỷ bụm mặt òa khóc: “Tôi cũng không muốn như thế, nhưng mà nếu không tìm được thì tôi sẽ không được đầu thai.”

Cô nhìn cô ta với vẻ kỳ quái: “Là ai nói cho cô biết vậy?”

Nữ quỷ lau sạch m.á.u trên mặt, ngoan ngoãn trả lời: “Không ai nói cho tôi hết, có điều khoảnh khắc tôi biến thành quỷ đã biết, trừ khi tìm được người thay thế, nếu không tôi chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ. Quả nhiên tôi ở lại chỗ đợi đến mấy ngày cũng chẳng có quỷ sai đến dẫn tôi đi. Sau đó tôi nghĩ ra một sáng kiến, đó là chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện để chờ quỷ sai, tuy nhiên quỷ sai đi ngang qua tôi thậm chí còn chẳng liếc nhìn tôi dù chỉ một lần, như thể tôi không tồn tại vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-115.html.]

TBC

Nữ quỷ ấm ức lau nước mắt: “Tôi cũng không muốn hại ông ấy, nhưng mà tôi thật sự không còn cách nào.”

“Điều này kỳ lạ đây.” Hàn Hướng Nhu nâng mặt nữ quỷ lên quan sát một hồi, tự lẩm bẩm: “Trong cô cũng chẳng có gì đặc biệt mà.”

Nữ quỷ bị cô nắm cằm thì sợ đến mức không dám nhúc nhích, cho đến khi người kia buông lỏng tay, cô ta mới nơm nớp lo sợ nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không chỉ có tôi, chỗ của chúng tôi có một bà cụ bệnh c.h.ế.t cũng không thể đầu thai.”

Hàn Hướng Nhu nhướng mày lên: “Cái này cũng thật thú vị.” Cô đứng dậy, liếc nhìn nữ quỷ ngồi bệt dưới đất: “Đi thôi, chúng ta đến chỗ nhà cô xem sao.”Cô ta vội vàng bò dậy, định nhảy xuống từ cửa sổ. Cô tóm lấy quần áo xách cô ta trở lại: “Nhảy nghiện rồi đúng không? Đi bằng cửa!”...

Ban ngày Hàn Hướng Nhu từng đến Đông Đường Hoa Phủ một lần, đã quen đường đi. Nữ quỷ ngã lầu không dám lên xe, sợ làm bẩn ghế ngồi sẽ bị đạp xuống bèn ngoan ngoãn bay lơ lửng bên cạnh chiếc xe. May mà lúc này đã là nửa đêm, người trên đường cũng không tính là nhiều, cho dù có người nhìn thấy cũng là bóng dáng thoáng qua, đại đa số mọi người sẽ tưởng rằng bản thân hoa mắt.Hàn Hướng Nhu đỗ xe ở đầu hẻm, còn chưa kịp bước vào đã cảm thấy sai sai. Nơi này đã khiến người ta cảm thấy hoàn toàn khác với ban ngày. Cô gọi nữ quỷ đến, nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối ở đây có gì khác với ban ngày không?”Nữ quỷ là quỷ mới, cũng không biết quá nhiều thứ, chỉ có thể miêu tả theo cảm nhận bản năng của mình: “Nơi này sau 12 giờ đêm sẽ trở nên cực kỳ mát mẻ, cảm giác rất thoải mái.”

Cô ta suy nghĩ một lát lại bổ sung thêm một câu: “Sẽ xuất hiện rất nhiều ma quỷ, cũng không biết bọn họ chui từ đâu ra, có điều bọn họ sẽ biến mất khi đến 3 giờ sáng.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116


Vẻ mặt Hàn Hướng Nhu có hơi ngưng trọng: “Nếu trong khoảng thời gian này có người qua đường đi vào thì sao?“ Nữ quỷ có hơi chột dạ nhìn Hàn Hướng Nhu: “Người qua đường đi vào sẽ bị hồn ma bên trong đánh dấu, trở thành kẻ c.h.ế.t thay cho bọn họ. Hôm trước có một con quỷ tìm được thế thân, người đó vừa đi ra khỏi ngõ thì đã c.h.ế.t do tai nạn giao thông, con ma kia sau khi tìm được thế thân thì thuận lợi tiến vào quỷ môn quan. Ngày hôm sau những hồn ma mới bị tai nạn giao thông đã hợp tác với chúng tôi để tìm thế thân mới. Bởi vì tôi vừa mới c.h.ế.t nên năng lực tương đối yếu, không đánh tại bọn họ, người qua đường có đi vào cũng không tới lượt tôi. Nhưng may là nhà tôi ở đây, tôi không bị hạn chế giống như bọn họ, trời vừa tối là tôi có thể ra ngoài, cho nên tôi muốn ra tay trước.” Hàn Hướng Nhu tạnh tùng nhìn cô ta: “Có phải tôi nên khen cô một câu rất thông minh không?”

Nữ quỷ mỉm cười lùi lại hai bước: “Không… Không cần đâu…”

Hàn Hướng Nhu vận chuyển tâm pháp, che giấu ánh sáng công đức và âm khí ở trên người, thoạt nhìn cô hoàn toàn giống như người bình thường. Nữ quỷ ở bên cạnh nhìn thấy một màn này thì cụp mắt, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.

Sau khi Hàn Hướng Nhu nhận ra động tác của nữ quỷ thì quay đầu nhìn cô ta: “Cô về nhà trước đi, một lát nữa tôi sẽ tới tìm cô.”

TBC

Quỷ nữ nghe được lời này thì rơi nước mắt, ký ức vừa nãy bị Hàn Hướng Nhu bóp cổ kéo tới kéo lui còn vô cùng rõ ràng, cô ta thật sự không muốn bị bóp cổ lần nữa, cho dù là quỷ cũng cần thể diện!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-116.html.]

Hàn Hướng Nhu vừa cất mấy lá bùa có thể dùng được xong, ngẩng đầu nhìn thấy nữ quỷ đang khóc lóc thảm thiết thì nhìn cô ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao cô lại khóc? Tôi đưa cô đi đầu thai cô lại khó chịu như vậy à?”

Nữ quỷ ngạc nhiên mở to hai mắt, khóc thút thít không dám tin: “Cô thật sự muốn đưa tôi đi đầu thai sao?”

“Tôi lừa cô thì có lợi ích gì chứ?” Hàn Hướng Nhu im lặng nhìn cô ta: “Cô về nhà ở bên cạnh người nhà chút đi, sau này từ biết thì sẽ không gặp được nhau nữa đâu.” Hàn Hướng Nhu tiến lên hai bước quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, cô tên là gì?”

“Tôi tên là Bạch Tiểu Cầm!”——Hàn Hướng Nhu rảo bước đi vào trong ngõ hẻm, thân thể giống như xuyên qua một tấm màng vô hình tiến vào một không gian khác. Hàn Hướng Nhu giả vờ như không nhìn thấy những hồn ma ở đây, mặc kệ bọn họ đánh nhau ở bên cạnh mình. Mục đích của cô tới đây không phải để đưa những hồn ma này đi, mà còn để điều tra rõ nguyên nhân tại sao lại có nhiều linh hồn bị mắc kẹt ở đây như vậy.

Dường như sau nửa đêm, người đi đường ngang qua đây tương đối ít, do đó những hồn ma cậy xung quanh Hàn Hướng Nhu ngày càng nhiều. Mỗi bước đi cô đều phải nín thở tĩnh khí sợ động tác của mình quá mạnh một bước dẫm c.h.ế.t những hồn ma đó. Càng đi vào bên trong thì âm khí càng nặng, khi đi được hơn một nửa Hàn Hướng Nhu đột nhiên ngừng lại, nhìn vào một tấm bia đá cao nửa mét ở chân tường. Buổi sáng cô cũng đã chú ý tới cái bia đá đó, chỉ là lúc đó nhìn nó rất bình thường không có gì kỳ lạ cả, nên cũng không để ý tới. Hiện tại, bia đá này lại không ngừng bốc ra âm khí.

Lúc này đám quỷ cuối cùng đã phân thắng bại, một con quỷ nam hơn hai mươi tuổi đã đánh bại những con quỷ khác bay tới bên người Hàn Hướng Nhu. Hắn ta nở nụ cười nham hiểm, vừa định dùng âm khí bốc ra từ trong bia đá để đánh dấu lên người Hàn Hướng Nhu thì cổ đã bị tóm lấy. Nam quỷ kia sửng sốt, một lúc sau mới phát hiện mình bị cô gái xinh đẹp này nhấc lên ném về phía tấm bia đá, hắn ta sợ hãi hét lên thảm thiết “A a a a”

Hàn Hướng Nhu nhìn thấy nam quỷ dễ dàng bị mình ném vào bên trong bia đá rồi biến mất thì trầm ngâm bước tới trước bia đá, giải phóng một phần âm khí trong cơ thể. Cảm nhận được âm khí ở trên người Hàn Hướng Nhu, trên mặt của tấm bia đá từ từ xuất hiện ba chữ “Quỷ môn quan”.Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn về phía đám quỷ đang vây quanh mình, mặt đầy nghiêm túc hỏi: “Đây chính là nơi mà các ngươi sẽ đi đầu thai sau khi tìm được thế thân à?”Đám quỷ không nói gì, nhìn cô đầy cảnh giác. Hàn Hướng Nhu cũng không nghĩ có thể hỏi được gì từ bọn họ, cho nên cô chuyển hướng tới bia đá, tay làm pháp quyết, miệng niệm chú lục giáp thần, hét lên “Phá!”

“Ầm” một tiếng bia đá kia sụp đổ, ở vị trí ban đầu của tấm bia xuất hiện một cái động lớn, một thềm đá thật dài đi xuống dưới lòng đất. Hàn Hướng Nhu lấy thận châu ra, thận châu ở trong tay cô phát ra ánh sáng, chiếu sáng cả con đường thông xuống dưới lòng đất.Không giống như mấy chục con quỷ ở bên trong ngõ hẻm, ở đây ngoại trừ nam quỷ vừa bị ném vào lúc nãy hoàn toàn không thấy bóng dáng một hồn ma nào, nhưng âm khí lại nồng đậm gấp mười lần. Sau khi đi xuống bậc thang khoảng chừng mười mét thì cuối hành lang xuất hiện một cánh cửa đá. Hàn Hướng Nhu đi qua đó sờ sờ, chỉ là một cánh cửa thông thường, giống như cửa tầng ngầm của những căn nhà bình thường không có gì đặc biệt cả.Cửa sắt bị khóa, Hàn Hướng Nhu móc từ trong túi ra một chiếc chìa khóa vạn năng, vì trong thấy thích chiếc chìa khóa này của Lý Đại Đông, nên sau khi đi ra khỏi nhà họ Trương, cô đã cố ý xin Trương Chiêu Dục.Cửa sắt từ từ mở ra, Hàn Hướng Nhu còn chưa kịp nhìn thấy rõ tình hình ở bên trong thì đã có một ác quỷ mặc quần áo đỏ rực nhào tới. Hàn Hướng Nhu ngả người ra sau, dùng mũi chân đạp nữ quỷ đó trở về. Cô nhân cơ hội này giữ vững cơ thể, lúc này mới nhìn thấy trong phòng có một lão già hơn sáu mươi tuổi đang ngồi xếp bằng, có chín cánh cửa vây xung quanh ông ta, một trong chín cánh cửa đó đã được mở ra, có lẽ nữ quỷ mặc quần áo đỏ đó đi từ cửa đó ra.

“Cô nhóc này tuổi nhỏ mà có lá gan không nhỏ.” Ông già nhìn Hàn Hướng Nhu bằng ánh mắt âm trầm, lộ ra hàm răng vàng khè: “Hôm nay ngươi tới đây rồi thì đừng mongchạy trốn, ta sẽ đút ngươi cho lệ quỷ của ta.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117


Ông lão lấy từ trong n.g.ự.c ra một viên đá đen trong giống như quả táo tàu, một tượng lớn âm khí từ bên trong tuôn ra, đèn trong phòng vụt tắt. Hàn Hướng Nhu bật cười, tiện tay ném một lá bùa kỳ nguyệt ra ngoài, một vầng trăng to bằng nắm tay từ từ hiện ra, tỏa sáng chói lọi ở trên trần nhà. Lúc này, Hàn Hướng Nhu mới phát hiện ra, chín cánh cửa kia không biết mở ra từ túc nào, lệ quỷ với thần khác khác nhau đang từ bên trong bay ra. Ông lão dường như muốn thiết lập trận pháp gì đó, nhưng lại không ngờ tới việc Hàn Hướng Nhu đột nhiên lấy mặt trăng ra, làm rối loạn kế hoạch của ông ta. Lúc này ông ta không rảnh để lo những thứ khác, chỉ có thể ra lệnh cho lệ quỷ tấn công trước. Trên người mấy con lệ quỷ này đều mang theo sát khí rất nặng, Hàn Hướng Nhu không đám xem thường, tiện tay lấy một chiếc bùa Kích lôi ném ra ngoài. Tiếng sấm vang lên, ba con lệ quỷ ở gần cô nhất đều bị thương với các mức độ khác nhau. Cùng với âm khí ở trong hòn đá đen không ngừng tuôn ra bên ngoài, thương tích của ba con lệ quỷ đã khôi phục tới bảy tám phần.

“Thật ra cũng có chút thú vị đó!” Hàn Hướng Nhu khẽ mỉm cười, vứt chiếc vòng tay ra ngoài, vòng tay hóa thành một thanh kiếm sắc bén xuyên qua người lệ quỷ mặc trang phục màu đỏ vừa mới khôi phục vết thương, âm khí ở trên người lệ quỷ mặc trang phục màu đỏ lập tức tan đi hơn nửa, ngay cả hình dáng cũng không duy trì nổi.

Hàn Hướng Nhu rút kiếm ra, vừa định ra tay một lần nữa thì lại nhìn thấy một con lệ quỷ khác nhào tới nuốt lệ quỷ mặc trang phục màu đỏ kia vào trong bụng, ngay sau đó quỷ khí ở trên người hắn càng thêm nồng đậm hơn.

Hàn Hướng Nhu nhìn ông già bằng ánh mắt không thể tin được: “Ông muốn nuôi dưỡng quỷ vương?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-117.html.]

TBC

Chín con lệ quỷ này đều do ông ta nuôi, vốn dĩ ông ta định lấy quỷ hồn bình thường để nuôi dưỡng bọn chúng, đợi đến khi đủ mạnh thì để chúng g.i.ế.c hại lẫn nhau chọn ra quỷ vương, không ngờ kế hoạch vừa mới bắt đầu đã tổn thất một con.

“Đi c.h.ế.t đi.” Ông lão ném hòn đá ở trong tay lên không trung, một lượng lớn âm khí từ bên trong bị ép ra ngoài, ngay cả bùa Kỳ Nguyệt của cô cũng mất đi tác dụng, bên trong phòng lại trở nên tối đen. Hàn Hướng Nhu hừ lạnh, ném kính bát quái ra ngoài, ánh sáng màu vàng công đức từ kính bái quái tỏa ra, xé mở âm khi đang bao trùm bên trong căn phòng thành một lỗ hổng lớn. Cũng lúc đó, chuỗi vòng tay lôi kích mộc lại tản ra trong không trung đồng thời trút sấm sét xuống, trong nháy mắt đánh tan hơn một nửa âm khí, tất cả tám con quỷ còn lại đều bị đánh cho hồn bay phách lạc.

Ông lão không ngờ pháp khí mà Hàn Hướng Nhu mang theo lại bá đạo như vậy, càng không ngờ trong cô còn trẻ lại có thể điều khiển nhiều pháp khí lợi hại như vậy trong cùng một lúc, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Ông ta do dự, lấy từ trong túi ra một lá bùa thượng phẩm, đau lòng ném về phía Hàn Hướng Nhu.

Không gian ở bên trong phòng có hạn, Hàn Hướng Nhu không còn chỗ nào để rút lui, thấy lá bùa sắp nổ tung, cô nhéo ngón tay hét lên: “Đất núi Đông, đất núi Nam, đất ở dưới chân ta, hãy tạo thành ngọn núi cao năm trượng, hổ sói thật sự xâm lấn, viện binh ở xa, những ngọn núi này hãy nghe theo lời kêu gọi của ta!”

Một gò đất nhô lên khỏi mặt đất bằng phẳng, ngăn ở trước người Hàn Hướng Nhu, trong khoảnh khắc lá bùa nổ tung, căn nhà rung chuyển ba lần, có rất nhiều gạch vụn và vôi rơi từ trên mái nhà xuống.Ông lão nhìn thấy Hàn Hướng Nhu có thể tránh thoát khỏi lá bùa thượng phẩm của mình thì nhủ thầm trong lòng, không biết cô nhóc này còn bao nhiêu thủ đoạn nữa chưa dùng tới, nếu đánh tiếp thì người thua chắc chắn là mình. Trong giây lát ông lão đã ý thức được tình cảnh của mình, ông ta vươn tay muốn thu viên đá đen đang lơ lửng ở trên không trung về.Chiếc vòng tay Lôi Kích Mộc đang lơ lửng ở trên không trung hóa thành kiếm gỗ đ.â.m về phía ông lão. Ông già dường như rất sợ sức mạnh sấm sét trên thanh kiếm gỗ, vội vàng lùi về phía sau ba bước. Ông ta nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đi từ phía sau gò đất ra thì nghiến răng nghiến lợi bỏ lại hòn đá đen, quay đầu bỏ chạy.

Hàn Hướng Nhu ném ra một tầm bùa Định Thân, ông lão vừa mới chạy được hai bước thì phát hiện cả người cứng đờ không thể nào hoạt động được. Hàn Hướng Nhu đi ra từ phía sau ngọn núi, vươn tay bắt lấy cục đá đen lơ lửng ở trên không trung.“Đây là thứ gì?” Hàn Hướng Nhu nghịch viên đá trong tay: “Trong không giống vật ở dương gian.”Ông lão cười lạnh, khinh thường nói: “Bây giờ cô thả tôi đi vẫn còn kịp đó, nếu không chờ tới lúc đại nhân nhà tôi tới…Đại nhân….” Ông lão đột nhiên trừng mắt, cứ như vậy mà bỏ mình. Hàn Hướng Nhu sợ hết hồn vội vàng tiến lên kiển tra, cô ngạc nhiên phát hiện ra hồn của ông lão lại phân tán ở bên trong cơ thể.
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 118


Giống như không cẩn thận làm hỏng chuyện lớn gì đó, Hàn Hướng Nhu yên lặng lấy di động ra, có hơi đau đầu xoa xoa trán nói: “Đội trưởng Trương, anh ngủ chưa? Phái một đội cảnh sát tới đây đi!” Trương Chiêu Dục đò đẫn ngồi ở trên giường, mất một lúc lâu sau mới tỉnh táo tại. Mặc dù công việc của Cục điều tra sự kiện tinh đị thường xuyên phải ra ngoài buổi tối, nhưng những sự việc quái dị như vậy thường một tháng cũng không có nhiều. Trương Chiêu Dục vẫn luôn cho rằng công việc của mình rất nhẹ nhàng, hoàn toàn có thể làm việc cho đến khi về hưu, cũng có thể nuôi sống bản thân khi về già.

Mãi cho tới khi Trương Chiêu Dục gặp Hàn Hướng Nhu, anh ta mới nhận thức được công việc của mình bận rộn cỡ nào, tại sao ở thành phố Lâm Hải tại xảy ra nhiều chuyện quái dị như vậy! Còn có để cho anh ta sống hay không? Sau khi Trương Chiêu Dục tỉnh táo tại thì vội vàng bò dậy khỏi giường, vừa túm lấy quần mặc vào, vừa sờ đị động gọi điện thoại cho Lý Đại Đông.

Khi Lý Đại Đông đang nằm ngủ say ở trong chăn thì bị điện thoại đánh thức, anh ta híp mắt liếc nhìn lên người gọi ở trên màn hình, mơ màng nhấn phím nghe: “Alo, lão đại, muộn thế này rồi anh còn chưa ngủ sao?”

Trương Chiêu Dục nghe thấy giọng nói ngái ngủ ở trong điện thoại thì giọng nói mang thêm mấy phần u oán: “Tôi cũng muốn ngủ lắm, không phải tôi cũng bị điện thoại đánh thức à?”

Lý Đại Đông bị giọng nói của Trương Chiêu Dục dọa cho tỉnh táo ngay, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ: “Lão đại, anh gọi điện thoại giờ này không phải là muốn đi làm việc chứ?”

Trương Chiêu Dục thở dài một hơi: “Hàn Hướng Nhu phát hiện có người tự nuôi lệ quỷ, cô ấy không cẩn thận đã đi vào ổ quỷ,, nên muốn chúng ta tới giải quyết hậu quả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-118.html.]

Người ở đầu dây điện thoại kia im lặng, một lúc lâu sau Lý Đại Đông lắp bắp cười nói: “Hàn đạo hữu đúng là có thiên phú, chuyện gì cũng có thể gặp được.”

Trương Chiêu Dục lấy áo khoác khoác lên khuỷu tay, vừa thay giày vừa nói: “Được rồi, cậu đừng có nói nhảm nữa, gọi thêm hai người nữa tới ngõ Cửu m, Đông Đường Hoa Phủ, đường Minh Thụy, Hàn đạo hữu đang chờ ở đó.”

——

TBC

Sau khi Hàn Hướng Nhu gọi điện thoại xong thì đi tới chỗ ông lão ẩn thân tìm kiếm một vòng, trong chín cửa nuôi lệ quỷ vẫn còn lưu lại vài cái tàn hồn, thoạt nhìn bọn họ đã bị dọa sợ đến mức thần trí không rõ ràng, ngoại trừ điểm này ra thì không còn chỗ nào đặc biệt. Hàn Hướng Nhu đi ra khỏi đường hầm, phát hiện đám cô hồn dã quỷ đang vây quanh cửa hang. Cô không đưa bọn họ đi ngay mà định chờ tới khi Trương Chiêu Dục tới, dù sao thì mở quỷ môn quan cũng cần bùa chú.Hàn Hướng Nhu nhớ tới Bạch Tiểu Cầm từng nói ở gần đây cũng có một số linh hồn không được đầu thai, vừa định ngẩng đầu gọi cô ta xuống hỏi một chút thì đã thấy cô ta ngồi ở trên ban công, vươn người giơ gậy sellie tìm góc chụp phù hợp. Có vẻ như Bạch Tiểu Cầm phát hiện Hàn Hướng Nhu đang ngẩng đầu nhìn mình, nên hưng phấn xoay người lại vẫy tay: “Đại sư, chúng ta chụp chung một bức ảnh đi!”Hàn Hướng Nhu trợn mắt.Hai giây sau có một bóng dáng màu xanh lam từ trên tầng ngã xuống bên cạnh chân Hàn Hướng Nhu, làm bẹp một đống hồn ma. Hàn Hướng Nhu mặt không biến sắc đi lướt qua người Bạch Tiêu Cầm, cô cảm thấy chuyện này vẫn nên đi tìm một con quỷ khác để hỏi thì hơn, đầu óc của Bạch Tiểu Cầm có lẽ sau cú ngã đã không còn dùng được nữa rồi.

Nửa tiếng sau ba chiếc xe lần lượt đậu ở bên cạnh ngõ nhỏ, Lý Đại Đông xuống xe đi vào bên trong ngõ ngó một lượt, đột nhiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “ m khí thật nồng đậm, tại sao trước kia chúng ta lại không phát hiện ra chỗ này nhỉ?”Trương Chiêu Dục quay đầu nhìn anh ta nói: “Bởi vì trước đó cậu không quen Hàn Hướng Nhu, nếu không thì cậu đã sớm phát hiện ra rồi.”Lý Đại Đồng cười mỉa mai, đi theo Trương Chiêu Dục xuyên qua kết giới đi vào trong ngõ nhỏ. Đi khoảng một trăm mét, Trương Chiêu Dục nhìn thấy mấy chục hồn ma, một bức tường sụp đổ một nửa và một lỗ hổng lớn ở trên mặt đất.Trương Chiêu Dục có hơi đau đầu, đỡ trán nói: “Đại Đông, sửa bức tường với con đường này cần tốn khoảng bao nhiêu tiền?” Lý Đại Đông ở bên cạnh tính toán chi phí, khô khan an ủi Trương Chiêu Dục: “Đội trưởng à, anh nhìn xem đây chính là một vụ án lớn, phía trên chắc chắn sẽ khen thưởng. Hơn nữa, số vụ án mà chúng ta giải quyết đã đuổi kịp số lượng một năm, đợi đến cuối năm cục của chúng ta sẽ được thưởng đơn vị tiên tiền, chúng ta không cần phải lo lắng về tiền, lúc nào cũng có.”

Trương Chiêu Dục hít một hơi thật sâu, chào hỏi cấp dưới rồi đi xuống hang động: “Không cần quan tâm tới những chuyện trước đó, giờ chúng ta xuống xem Hàn đạo hữu phát hiện được cái gì đã.”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 119


Mấy người bước xuống bậc theo đi tới phòng ngầm dưới đất ở cuối hành lang, Hiện tại nơi này đã là một mảnh hỗn loạn, gò đất ở trên nền đất đã sụp một nửa, trên trần nhà có một cái lỗ lớn. Hàn Hướng Nhu ngồi trên một cái bục cao trong đống phế tích, đang ngủ gà ngủ gật. Trương Chiêu Dục vừa định bước tới ngồi ở bên cạnh Hàn Hướng Nhu, dùng bả vai đụng vào người cô: “Này, cô đang mơ mộng cái gì vậy?” Hàn Hướng Nhu đột nhiên ngẩng đầu, lúc này chợt phát hiện có một vòng người đang đứng xung quanh mình. Hàn Hướng Nhu ngáp một cái đưa viên đá màu đen cho Trương Chiêu Dục: “Anh nhìn xem đây là thứ gì?”

Trương Chiêu Dục nhận lấy, vẻ mặt vốn không quan tâm lập tức trở nên ngưng trọng: “Thứ này cô lấy được ở đâu?”

Hàn Hướng Nhu dụi dụi mắt rồi nói: “Tôi cướp được từ trong tay của ông lão nuôi quỷ kia…” Hàn Hướng Nhu kể lại một lượt những gì đã xảy ra, sau đó nói: “Tôi không biết hòn đá này là thứ gì, nhưng những hồn ma bị âm khí từ trong tảng đá này đánh dấu đều không thể xuống dưới địa phủ để báo cáo, cho dù quỷ sai tới cũng sẽ làm lơ. Hơn nữa tôi hỏi những hồn ma bên ngoài, bọn họ đều nói rằng mình c.h.ế.t ở gần đây, sau khi bị biến thành quỷ thì trong tiềm thức có một giọng nói nói cho bọn họ biết tìm được thế thân thì có thể đi tới bia đá phía dưới quỷ môn quan để đầu thai.”

Lý Đại Đông nhìn xung quanh, biểu cảm trên mặt thảm không nỡ nhìn: “Quỷ môn quan à? Ngay tại đây à? Trong cũng quá đơn sơ rồi!”

Hàn Hướng Nhu căm phẫn gật đầu: “Đúng vậy, cũng quá qua loa rồi!”

Lý Đai Đông bật cười: “Chủ yếu là những hồn ma kia chưa nhìn thấy cảnh đời, cho nên chỉ một tấm bia đá đã coi là quỷ môn quan. Ít nhất là toàn bộ cửa thành gì đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-119.html.]

“Giá nhà ở gần đây cũng khá đắt, tôi đoán ông lão kia rất nghèo, anh không thấy ông ta phải ở tầng ngầm dưới đất sao?” Hàn Hướng Nhu gãi cằm, quay đầu hỏi Trương Chiêu Dục: “Cái này rốt cuộc là thứ gì? Nhỏ như vậy lại ẩn chứa rất nhiều âm khí, chắc không phải đồ của dương gian đâu nhỉ?”

Trương Chiêu Dục chậm rãi gật đầu: “Tôi có một suy đoán, nhưng không biết có chính xác không.”

Hàn Hướng Nhu tò mò hỏi: “Suy đoán gì?”“Tôi cảm thấy đây có thể là một loại lệnh bài âm phủ hoặc mảnh vỡ quan ấn.” Mặt Trương Chiêu Dục mang theo vài phần khó hiểu nói: “Nhưng nếu thật sự là loại đồ vật này sao nó có thể lưu lạc tới thế giới loài người?”Hàn Hướng Nhu nghe xong cảm thấy vô cùng phức tạp, cô ngáp dài một cái, chỉ chỉ vào đám hồn ma bên ngoài: “Mọi người muốn mang bọn họ về để điều tra hay là tôi giúp mọi người mở quỷ môn? Nhanh chóng làm xong việc tôi còn phải về nhà ngủ nữa!”

Trương Chiêu Dục lấy bình thu hồn từ trong túi ra: “Chuyện này rất quan trọng, chúng tôi mang bọn chúng về hỏi cho rõ ràng đã, đợi sau khi kết thúc điều tra phiền Hàn đạo hữu giúp mở quỷ môn quan.” Anh ta có hơi xấu hổ gãi đầu: “Thật sự không dám giấu giếm, cô giúp tôi mở quỷ môn quan tiết kiệm cho chúng tôi rất nhiều công sức, trước kia chúng tôi phải mời cao tăng tới siêu độ cho bọn chúng, hoặc mời quỷ sai tới, cái nào cũng rất phiền toái.”Lý Đại Đông dẫn người ở lại xử ý hiện trường, Trương Chiêu Dục và Hàn Hướng Nhu quay lại ngõ nhỏ. Trương Chiêu Dục triệu tập tất cả hồn ma lang thang ở gần đó tới, tổng cộng có năm mươi sáu hồn ma. Hàn Hướng Nhu không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ trong đám hồn mà này, tiện tay níu lấy một con ma hỏi: “Bạch Tiểu Cầm đâu rồi?”Hồn ma xui xẻo mặt đầy mở mịt hỏi: “Ai cơ?”

Hàn Hướng Nhu chỉ tay lên tầng: “Chính là người ngã trên lầu xuống khi đang chụp ảnh tự sướng đó?”Hồn ma xui xẻo biết là ai ngay: “Cô ta hả, vừa nãy cô ta đột nhiên bị cưỡng ép trở về, nói là người nhà muốn kết âm hôn cho cô ta.”“Chuyện quái gì vậy” Hàn Hướng Nhu mở to hai mắt: “Bây giờ vẫn còn có người tin vào cái này sao?”

Hàn Hướng Nhu buông hồn ma xui xẻo ra, trên mặt lộ ra vẻ do dự. Trương Chiêu Ducj thu hết hồn ma vào trong bình chứa, mỉm cười nhìn Hàn Hướng Nhu: “Sao trên mặt cô lại đầy vẻ khó xử vậy?”Hàn Hướng Nhu bối rối gãi đầu: “Vừa nãy tôi đã đồng ý đưa Bạch Tiểu Cầm đi đầu thai, kết quả cô ta lại về nhà xem mắt rồi…”“Cái này cũng không phải chuyện lớn gì.” Trương Chiêu Dục không cho là đúng nói: “Cô không yên tâm thì có thể tới đó xem.”

TBC

Hàn Hướng Nhu thở dài một hơi: “Tôi sợ tôi đi lại phát hiện ra chuyện lớn gì đó.Trương Chiêu Dục nghe vậy thì nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ, anh ta nghiêm túc suy nghĩ một lát, không thể không thừa nhận Hàn Hướng Nhu nói thật: “Nếu không thì tôi và cô cùng nhau đi xem xẹm.”“Chúng ta cứ tùy tiện đi tới đó à?” Đây là lần đầu tiên Hàn Hướng Nhu gặp phải chuyện như vậy: “Có sợ bị người ta đuổi ra ngoài không?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120


Trương Chiêu Dục lấy chứng minh nhân dân của mình ra quơ quơ: “Không sao đâu, chuyện này cục của chúng tôi có thể quản lý được. Đi thôi, chúng ta đi xem xem.” Tòa nhà mà Bạch Tiểu Cẩm ở có vẻ đã được xây khoảng bảy tám năm, ổ khóa cửa căn hộ dường như đã hỏng từ lâu, hai cánh cửa chỉ khép hờ. Sau khi hai người đi thang máy lên tầng không cần phân biệt phương hướng đã đi thắng tới căn nhà ở giữa. Hàn Hướng Nhu đặt ngón tay tên chuông cửa, do dự một lát rồi hỏi: “Bây giờ mới hơn hai giờ sáng, anh chắc chắn chúng ta sẽ không bị đánh chứ?” Trong mắt Trương Chiêu Dục hiện lên nụ cười: "Không sao đâu, chúng ta phá án là chuyện bình thường mà.”

"Đinh đÔng! Đinh đÔng!" Tiếng chuông cửa vang lên trong đêm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, bà đồng đang làm phép ở trong phòng bị dọa cho sợ hết hồn, bà ta nhìn cây nến bị chính mình đẩy ra, ánh mắt u ám trợn trừng nhìn mẹ Bạch: “Bà có nói việc này với người khác không?”

“Tôi không có.” Mẹ Bạch cũng có hơi bối rối, dáng vẻ không biết nên làm thế nào. Dường như bà đồng sợ tiếng chuông cửa quấy rầy vÔng hồn, không cam lòng nói: “Bà đi xem là ai đi, nếu người không quan trọng thì đuổi họ đi, đừng để ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của bọn trẻ.”

Mẹ Bạch đồng ý vội vàng đứng dậy chạy về phía cửa, bà ta nhẹ nhàng mở cửa, chỉ thấy một đôi trai gái trẻ tuổi đứng ở bên ngoài. Vẻ mặt của mẹ Bạch vô cùng khó coi, bà ta hung hăng trợn mắt nhìn rồi hạ giọng nói: “Hai người nhầm nhà rồi.”

Trương Chiêu Dục thấy cửa chuẩn bị đóng lại thì nhanh chóng tiến lên đẩy cửa ra, giơ giấy chứng nhận ở trong tay ra trước mặt mẹ Bạch: “Cảnh sát, chúng tôi nhận được tin báo nói nhà bà có người xem mắt trái pháp luật.”

Trên mặt của mẹ Bạch thoáng qua vẻ chột dạ, bà ta nghiêm giọng nói: “Nhà ai lại đi xem mắt vào buổi tối hả? Tố cáo như vậy mà hai người cũng tin được à? Ai mà tố cáo thất đức như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-120.html.]

Trương Chiệu Dục bình tĩnh nói: “Đám hồn ma ở tầng một, vừa nói hồn phách của Bạch Tiểu Cầm bị gọi về, người nhà muốn tổ chức âm hôn cho cô ấy.”

Dáng vẻ của mẹ Bạch giống như một con gà mái bị bóp cổ vậy, hoảng sợ mở to hai mắt, miệng há hốc không nói nên lời. Hàn Hướng Nhu nhìn thấy dáng vẻ này của bà ta thì trong lòng càng thêm nghi ngờ: “Chúng tôi đương nhiên không can thiệp vào việc tự do yêu đương, nếu Bạch Tiểu Cầm tự nguyện chúng tôi cũng không nhiều chuyện. Chỉ là hồn phách của cô ấy trước đó đã bị người ác ý đánh dấu nên chỉ có thể lang thang ở trần gian, chúng tôi phải giải quyết chuyện này mới được.”

Khóe môi của mẹ Bạch giật giật, dáng vẻ giống như không muốn bọn họ tiến vào. Trương Chiêu Dục lạnh lùng liếc nhìn bà ta: “Chúng ta trò chuyện ở đây à? Bà không sợ đánh thức hàng xóm sao?”Sắc mặt của mẹ Bạch thay đổi liên tục, lúc này mới miễn cưỡng tránh ra khỏi vị trí, sau khi Hàn Hướng Nhu đi vào thì đi thẳng tới căn phòng thứ hai. Mẹ Bạch đóng cửa xong vừa quay người lại đã nhìn thấy Hàn Hướng Nhu vươn tay mở cửa thì lập tức vọt tới.

Trong phòng không bật đèn, chỉ thắp chín ngọn nến màu trắng. Chỗ tận cùng bên trong căn phòng bày biện bàn thờ, phía trên đặt vài đồ cúng. Phía trước bàn thờ là một cái bàn dài, trên đó đặt hai tấm di ảnh, Bạch Tiểu Cẩm bị trói ngồi trên ghế phía sau di ảnh.Bà đồng thấy có người xong tới, trên mặt lộ ra vẻ không vui quát lên: “Cô đi ra ngoài!”

Hàn Hướng Nhu trợn mắt: “Bản lĩnh không có nhiều, nhưng lại lắm chuyện.”Dường như bà đồng không ngờ có người dám nói mình như vậy, bà ta lập tức đứng lên muốn đẩy Hàn Hướng Nhu ra ngoài. Hàn Hướng Nhu nắm lấy cổ tay của bà ta vặn ra sau đập một cái lên lưng, bà đồng đau chảy nước mắt, không ngừng la hét kêu lên. Bố Bạch và một đôi vợ chồng khác đứng lên, thấy cảnh này sắc mặt của họ cũng không được tốt lắm.

TBC

Mẹ Bạch đi chậm nên tới muộn nửa phút phát hiện trong phòng rất lộn xộn, bà ta muốn vươn tay để kéo Hàn Hướng Nhu đi, nhưng nhớ tới thân phận cảnh sát của bọn họ thì lại hơi sợ, trong miệng bà ấy hét lên: “Sao mấy người lại tùy tiện vào nhà của người khác?”Hàn Hướng Nhu quay đầu nhìn bà ta một cái, sắc mặt lạnh lùng: “Nếu chúng tôi không vào làm sao biết các người trói Bạch Tiểu Cẩm, ép buộc cô ấy kết âm hôn?”

Cô vừa mới nói xong, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả tiếng bà đồng đang đau đớn kêu lên cũng ngừng lại, hoảng sợ nhìn Hàn Hướng Nhu. Mẹ Bạch nhanh chân bước tới, bà ta nắm lấy cánh tay Hàn Hướng Nhu, cảm xúc kích động mà hỏi: “Tiểu Cẩm bị trói lại là sao? Lời có nói có ý gì? Chẳng lẽ Tiểu Cẩm thật sự đang ở đây sao?”Hàn Hướng Nhu thấy kỳ quái hỏi bà ta: “Nếu cô ấy không ở đây, bà xem mắt cho cô ấy kiểu gì?”
 

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
808,572
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121


Bờ môi mẹ Bạch run rẩy hai tần vẫn không nói ra lời, bố Bạch đi tới đỡ bả vai mẹ Trương, hơi nghi ngờ nhìn Hàn Hướng Nhu: “Mấy người là ai?” Hàn Hướng Nhu vốn không phải cảnh sát nên chột dạ né tránh vấn đề này, cô ném bà đồng qua một bên đi tới phía trước bàn. Tay cô phất một cái tên người Bạch Tiêu Cầm, dây thừng trói cô ấy lập tức biến mất, Bạch Tniều Cầm ở bên trên nhảy dựng lên, cô ấy níu hồn phách của người đàn ông bên cạnh rồi tát một cái. “Được rồi được rồi đừng đánh nữa.“ Hàn Hướng Nhu kéo Bạch Tiểu Cẩm về: “Tôi tới nói với cô một tiếng, chuyện tiếp theo chúng tôi đã xử lý xong, các hồn ma khác đã bị mang đi, chờ ghi chép khẩu cung xong sẽ đưa bọn họ đi đầu thai. Không phải lúc trước cô nói có một bà lão không thể đầu thai sao? Cô gọi hồn bà ấy ra, rồi đi cùng vị đội trưởng Trương này.”

Bạch Tiểu Cẩm hơi tức giận bất bình chỉ vào bà đồng nói: “Vậy bà ta thì sao? Bà ta thi pháp trói tôi lại, muốn thay mận đổi đào chuyển tội nghiệt trên người cháu trai lên người tôi để tôi xuống âm phủ định tội thay, các cô có quản không?”

Hàn Hướng Nhu kinh ngạc: “Ai da, còn có thao tác thần này sao? Bà đồng này thật có bản lĩnh! Đây là lần đầu tiên tôi nghe tới nó!”

Hàn Hướng Nhu chậc chậc hai tiếng, quay đầu hỏi Trương Chiêu Dục: “Đội trưởng Trương anh có kiến thức rộng rãi xử lý nhiều bản án, đây là cái gì thao tác gì vậy?”

Ánh mắt Trương Chiêu Dục trào phúng nhìn bà đồng thay đổi sắc mặt vì sợ hãi, lạnh lùng nói: “Thật ra cũng không phải hoàn toàn là thay mận đổi đào, chuyện một đời người đã làm đều được phán quan ghi chép rõ ràng trên sổ Sinh Tử, không ai có thể xuyên tạc nội dung trên đó, phán quan sẽ không bị thủ đoạn nhỏ này lừa gạt.” Trương Chiêu Dục vẫn chưa nói xong, đôi vợ chồng hung hăng xách bà đồng lên: “Sao bà dám lừa gạt ông đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-121.html.]

Bà đồng sợ hãi vội vàng xua tay: “Không có không có, sao tôi dám lừa mọi người, bọn họ nói linh tinh đấy.”

Trương Chiêu Dục tiếp tục nói: “Mặc dù không thể chuyển tội nghiệt sang cho người khác, nhưng có một loại pháp thuật có thể khiến một quỷ hồn khác trở thành nô bộc đến thay anh ta gánh chịu một phần hình phạt quất roi. Chỉ cần thuật pháp có hiệu lực, âm phủ cũng công nhận. Nhưng bởi vì chuyện này trái với tự nhiên, lại có nhiều người tâm thuật bất chính lợi dụng sơ hở để hồn phách vô tội gánh tội thay, cho nên thuật pháp này từ sau khi xây dựng đất nước đã bị cấm. Nếu phát hiện có người dám tự mình thi hành loại tà thuật này, sẽ bị phán xử tội nặng.”

Đôi vợ chồng nghe Trương Chiêu Dục nói vậy thì sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ liếc nhìn nhau ném bà đồng xuống đất sải bước muốn đi ra ngoài. Trương Chiêu Dục duỗi chân ra đặt lên tường, chặn đường đi của hai người: “Mình làm chuyện gì còn không biết sao? Muốn chạy trốn à?”

Người đàn ông kia lạnh mặt nhìn Trương Chiêu Dục một lúc lâu, cố nén sự tức giận nở nụ cười: “Đồng chí cảnh sát, đều là hiểu lầm, chúng tôi tới làm âm hôn cho đứa trẻ, về chuyện thay mận đổi đào gì đó chúng tôi không biết.”“Đúng vậy đúng vậy.” Vợ ông ta vội vàng nói: “Bây giờ đã là năm nào rồi, nào có ma quỷ gì, chúng tôi chỉ nghĩ đứa bé chưa kết hôn đã ra đi, muốn làm âm hôn để yên lòng, chuyện khác chúng tôi thật sự không biết.”Trương Chiêu Dục cười lạnh: “Bây giờ nói có biết hay không cũng vô dụng, trở về đồn chúng tôi sẽ thẩm vấn hỏi con trai hai người và bà đồng này.”

Lúc đầu cặp vợ chồng muốn đẩy Trương Chiêu Dục để chạy ra ngoài, bây giờ nghe thấy anh nhắc đến con của mình họ không khỏi có chút do dự. Mặc dù ngoài miệng mình không thừa nhận, nhưng cùng bà đồng tính toán lừa người khác lại không lừa được mình. Đôi nam nữ này vừa bước vào đã vạch trần thuật pháp này, xem ra cũng có bản lĩnh.Đôi vợ chồng liếc nhìn nhau, họ vẫn không nỡ để con trai chịu khổ, thành thật đứng tại chỗ không dám động đậy. Đầu óc bố Bạch mẹ Bạch vẫn mơ hồ nhìn Hàn Hướng Nhu đối thoại với không khí lại nghe Trương Chiêu Dục nói chuyện nhận tội thay, họ bắt đầu thấy bối rối. Lúc này thấy Trương Chiêu Dục muốn đưa bọn họ và bà đồng đi, vội vàng tới hỏi: “Đồng chí cảnh sát, lời mấy người nói là thật sao? Con gái của tôi thật sự đang ở đây sao?”“Ở đây, mấy ngày nay cô ấy luôn ở trong nhà.” Hàn Hướng Nhu không muốn lãng phí lá bùa của mình, nên đã truyền âm khí mình vừa hít vào cơ thể cho Bạch Tiểu Cẩm. Bóng dáng Bạch Tiểu Cẩm dần dần lộ ra, lúc đó cô ấy dậm bàn chân xuống không khí.

TBC

“Tiểu Cẩm!” Đôi mắt bố Bạch mẹ Bạch ửng đỏ, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía Bạch Tiểu Cẩm. Bạch Tiểu Cẩm ảo não dậm chân, tức giận nói: “Mọi người làm gì vậy? Con đã c.h.ế.t rồi còn xem mắt, mọi người có biết suýt nữa thì con thành người chịu tội thay rồi không.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom