Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Dịch 

Chương 340: 340: Tô Tình Bị Đưa Đi Câu Lạc Bộ Tư Nhân 1


Cùng lúc đó, Tô Tình đang đi dạo phố một mình.

Đột nhiên từ ngoài cửa kính cửa hàng châu báu nhìn thấy một khối ngọc bội cổ xưa rất xinh đẹp.

Đó là khối ngọc bội được làm từ ngọc bạch cao cấp.

Trên ngọc bội khắc bốn chữ "Hoa hảo nguyệt viên".

Cả khối ngọc trắng không tì vết có thể thấy là một khối ngọc tốt.

Tô Tình nhìn giá bên cạnh, hai ngàn.

thật sự rất quý giá.

Chỉ là khối ngọc bội này lại cố tình giống khối ngọc bội tín vật đính ước trong giống nhau như đúc.

Bởi vì trong nguyên tác, hoàng đế là Việt Trạch đúng là có tặng khối ngọc bội có bống chữ "Hoa hảo nguyệt viên" cho nữ chính của phim.

Bây giờ cô lại thấy ngọc bội ở cửa hàng này.

Tô Tình lập tức không đi được nữa.

Không được, cơ hội như vậy cô cũng muốn thử một lần.

Nhưng để Tô Tình lấy ra hai ngàn vạn mua một khối ngọc cô không làm được.


Nhưng cô nghĩ, với mức độ nổi tiếng của bộ phim này cùng với tên tuổi của Việt Trạch muốn cửa hàng trang sức này tài trợ một khối ngọc đối phương chắc chắn sẽ đồng ý.

To Tình là người làm việc dứt khoát.

Nghĩ kỹ lập tức đi vào trong, tìm cửa hàng trưởng muốn thuyết phục.

Cô còn tưởng sẽ tốn công sức một phen.

Không ngĩ đến cửa hàng trưởng sau khi xin ý kiến từ ông chủ phía sau.

ĐỐi phương biết cô là đạo diễn của lập tức thay đổi thái độ.

"Đạo diễn Tô, ông chủ của chúng tôi nói, ngài ấy đồng ý tài trợ, cho mượn khối ngọc này.

Thậm chí những vật báu khác của cửa hàng chúng tôi, nếu thích hợp đều có thể cho đoàn làm phim mượn sử dụng""Chỉ là! mấy thứ này rất quý giá.

Ông chủ không yên tâm gia nó cho một người trẻ tuổi! Đạo diễn Tô, nếu cô tiện thì gặp mặt nói chuyện với ông chủ của chúng tôi.

Nếu không tiện thì để tính sau.

"Đối phương nói rõ.

Chính là ông chủ phía sau muốn tự mình gặp mặt cô.


Nhưng mà Tô Tình cũng có thể hiểu được.

Cô cũng không phải đạo diễn có danh tiếng, Việt Trạch tuy nổi tiếng nhưng anh ta chỉ đóng phim.

Khâu quản lý đạo cụ hậu cần vẫn là năng lực của đoàn làm phim.

Nếu đạo diễn đoàn làm phim là một người không thể tín nhiệm thì những vật quý giá giao cho bọn họ chủ cửa hàng không thấy yên tâm cũng là bình thường.

"Vâng, tôi hiểu rồi.

" Tô Tình gật đầu nói, "Tôi lúc nào cũng rảnh, không biết ông chủ của anh khi nào thì có thể gặp.

"Ông chủ vừa nói, nếu đạo diễn Tô đồng ý bây giờ liền có thể qua gặp ngài ấy.

Bây giờ ngài ấy đang nói chuyện ở câu lạc bộ tư nhân, nếu đạo diễn Tô đi qua có khả năng phải đợi một chút.

""Được, tôi không sao.

"Tô Tình không sợ phải đợi.

Cô biết trong mắt ông chủ đó, làm ăn quan trong hơn rát nhiều so với đạo diễn như cô.

Cô xuất thân từ Tô gia, từ nhỏ cũng đã mưa dầm thấm đất hiểu rất nhiều chuyện.

Rất nhiều người có tiền đêù thích nói chuyện.

Vì thế Tô Tình cứ như vậy bị người ta đưa đến một câu lạc bộ tư nhân bảo mật cực cao ở thành phố A.

Câu lạc bộ tư nhân này ở lưng chừng núi, phí để làm hội viên là vốn phải trên ngàn vạn, người bình thường không có cách nào vào đây.

Bị người ta đưa đến đây, Tô Tình đột nhiên có cảm giác bất an.

Chẳng lẽ, cô đã nghĩ chuyện này quá đơn giản?.

 
Chương 341: 341: Tô Tình Bị Đưa Đến Câu Lạc Bộ Tư Nhân 2


Có thể thấy với thân thủ của cô, nếu thật sự xảy ra chuyện gì muốn toàn thân mà về là điều không thể nào.

Hơn nữa thân phân bây giờ của cô là đạo diễn phim Lại không phải nữ diễn viên nổi tiếng.

Nếu ông chủ thật sự có ý muốn phụ nữ.

Sẽ đi tìm diễn viên chứ không cần một đạo diễn vô danh tiểu tốt như cô.

Yên lặng công tác tư tưởng cho bản thân.

Tô Tình đánh liều đi vào bên trong câu lạc bộ.

Trên hành lang gần như không có bóng người, cô được đưa đến một gian phòng rất tinh xảo.

Trong phòng được trang trí theo phong cách Nhật bản.

Trướ cửa phòng bắt buộc thay dép lê.

Bên trong trải tấm thảm trên đó có một bàn trà nhỏ.

Bên ngoài gian phòng lại vô cùng yên tĩnh.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài có thể thấy một ngôi đình, phong cảnh rất xinh đẹp.

"Mời ngài ngồi bên trong đợi một lát, Nhậm thiếu đang nói chuyện với khách, lát nữa sẽ đến đây.

"Tô Tình thầm nghĩ hóa ra ông chủ cửa hàng châu báu họ Nhậm.

Cô cởi giày ra được người hầu đưa vào phòng.


Sau khi ngồi xuống lại có mấy người hầu mặc đồ theo phong cách Nhật Bản đưa điểm tâm đến.

Trong đó có một cô gái ngồi quỳ đối diện Tô Tình, bắt đầu dùng dụng cụ pha trà trên bàn.

Chỉ trong chốc lát liền đẩy một cốc trà xanh đến trước mặt Tô Tình.

"Quý khách mời chậm rãi thưởng thức, chúng tôi xin phép ra ngoài.

"Cô gái biểu diễn nghệ thuật pha trà xong liền cùng người hầu đi ra ngoài.

Mà người hầu kia sau khi lui ra cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Gian phòng nháy mắt liền rơi vào yên tĩnh.

Lúc đầu Tô Tình có chút nghi ngờ mục đích vị Nhậm thiếu kia muốn gặp mình.

Nhưng bây giờ nhìn khung cảnh ưu nhã bốn phía, đôi phương chưa gặp mình là đang vội nói chuyện.

Nghĩ lại, chắc cũng sẽ không vô duyên vô cớ có ý định không an phân với cô.

Vì thế cô liền buông lỏng cảnh giá.

Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác ở câu lac bộ.

"Kiều thiếu! Hạng mục lần này, ngài nhất định phải giúp đỡ cho Nhậm thị chúng tôi! Ngaì yên tâm, chỉ cần ngài đồng ỹ, chẳng những giữ lời với hợp đồng đồ vật kia.

Mà tất cả những khu du lịch, trang sức, trang phục tất cả đều có thể để nữ nghệ sĩ của Kiều thị là người đại diện.


"Người đang nói chuyện đúng là người đã bảo Tô Tình đến câu lạc bộ này, tổng giám đốc tập đoàn Nhậm thi, NHậm Húc Đông.

Nhậm Húc Đông là người thừa kế tập đoàn Nhậm thị, còn lớn hơn Kiều Mạc Hàn vài tuổi.

Nhưng bởi vì có việc muốn xin Kiều thị, nên biểu hiện trước mặt Kiều Mạc Hàn rất hèn mọn, lấy lòng.

Ngồi đối diện anh ta Kiều Mạc Hàn.

Hơi hơi nheo mắt phượng, chỉ lộ ra cái cổ nghiêng một bên.

Khóe miệng cười tà mị, khiến cho khuôn mặt vốn tuyệt mĩ của anh càng thêm hoa mị.

NHậm Húc Đông vừa nói chuyện vừa trộm đánh giá đối phương.

Chỉ cảm thấy tin đồn quả nhiên không phải là giả, KIều thiếu gia Kiều Mạc Hàn quả nhiên có thể dùng từ xinh đẹp không nhuốm bụi trần.

Diện mạo của anh ta như vậy so với những cô gái mà hắn ta đã gặp thì Kiều thiếu gia còn xinh đẹp hơ.

Chỉ là! Ánh mắt Nhậm Húc Đông dừng lại dưới hàm Kiều Mạc Hàn.

Ở nới đó có một vết thương nhỏ.

Không biết là bị vật gì làm bị thương mà vết thương đỏ sậm nhìn qua rất ái muội, càng khiến anh có thể một cỗ tà mị.

"Nhậm tổng, việc nào ra việc đó.

Bây giờ chúng ta đang nói là nội dung hợp đồng.

Những chuyện làm người đại diện đó không liên quan.

"Kiều Mạc Hàn có diện mạo tà mị chỉ là lời nói ra lại lạnh lùng không nhường một chút nào.

Anh chỉ mặc một chiếc áo lông màu đén, ngồi xếp bằng trên thảm, tư thái lười biếng.

Hoàn toàn đối lập với Nhậm Húc Đông ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện.

.

 
Chương 342: 342: Tô Tình Bị Đưa Đi Câu Lạc Tư Nhân 3


Ở trên người Kiều Mạc Hàn chạm phải cái đinh mềm.

Nhậm Húc Đông đành phải thay đổi chiến lược, gãi đúng chỗ ngứa.

Hắn ta nghe nói, Đồng Nhã Như là niềm vui mới của Kiều Mạc Hàn.

Vì thế liền cười nói, "Kiều thị có thể nói vậy, nhưng ma chúng ta có thể hậu ta nếu đưa cho Đồng tiểu thư làm người đại diện cho trang sức, nhất định sẽ khiến cho hình tượng của cô ấy tăng lên không ít!"Hắn ta tự cho là đúng mà vuốt mông ngựa.

Không nghĩ đến, Kiều Mạc Hàn chỉ cười tà mị.

"Kiều thiếu! ngài xem! " Nhậm Húc Đông không hiểu được anh, thử hỏi một câu.

Kiều Mạc Hàn vốn muốn hợp tác cùng Nhậm thị.

Chỉ là, anh ta không có cảm tình tốt với con người Nhậm Húc Đông này.

Thanh danh của Nhậm Húc Đông, anh ta đã sớm nghe được.

Hắn ta có sẵn ti tiện vô cùng thủ đoạn.

Dùng thuốc để đánh mê phụ nữ khiến cho phụ nữ phải thuần phục hắn ta.

Càng thích tra tấn phụ nữ trên giường đến sống chết không rõ.

Cho nên không thích kẻ không có đạo đức như hắn ta.

Nhưng chuyện làm ăn thì vẫn phải làm.

"Không cần.


" Kiều Mạc Hàn nhàn nhạt nói.

Giọng nói trầm thấp như đàn cello.

"Làm tốt bản hợp đồng, ngày mai đưa đến Kiều thị ký hợp đồng.

"Nói xong liền không muốn ở lại.

Kiều Mạc Hàn đứng lên, liền mặc áo khoác vào rời đi.

Nhậm Húc Đông cũng đứng lên, ân cần đưa tiễn.

"KHông cần tiễn, anh cũng đang vội.

"Vừa rồi, thủ hạ của Nhậm Húc Đông tới vài lần, chắc là có việc tìm hắn ta.

"Vâng, vậy Kiều thiếu đi thong thả.

"Nhậm Húc Đông bày ra vẻ mặt cười nịnh nọt, tiễn Kiều Mạc Hàn đến tận cửa thấy anh khăng khăng không cho mình đưa đi mới dừng bước chân.

Kiều Mạc Hàn vừa mới đi hai bước, thủ hạ của Nhậm Húc Đông vội vàng chạy qua bên người anh ta.

Không biết thế nào mà anh lại ma xui quỷ khiến dừng bước lại.

Phía sau truyền đến giọng nói đè thấp của tê thủ hạ.

"Nhậm thiếu, Tô tiểu thư đã uống ly trà kia, thuốc chắc là mười phút nữa sẽ có tác dụng.

""Vậy sao? Cô bé kia rốt cuộc nhìn thế ào? Nếu như bị gã kia lừa ta đây còn thấy mệt hơn!""Nhậm thiếu yên tâm, Tô Chính tuy giảo hoạt nhưng không có gan nói dối.

Con gái lớn này của ông ta quả thực so với con gái nhỏ không hề kém hơn.


Hơn nữa, thoạt nhìn rất cá tình, nhất định sẽ hợp khẩu vị của Nhậm thiếu.

"Kiều Mạc Hàn nghe thế, lập tức đen mắt lại.

Đáy mắt xẹt qua ý lạnh.

Nhậm Húc Đông cảm thấy lạnh lẽo liền ngẩng đầu lên.

Lúc này mới phát hiện ra Kiều Mạc Hàn đáng lẽ đã đi bây giờ lại quay ngược lại.

Anh ta đang đứng trước mặt hắn.

Ánh sáng trên hành lang bị chắn bên ngoài.

Trừ bỏ cảm thấy ý lạnh trên người Kiều Mạc Hàn thì hắn ta không thấy được biểu tình của anh.

Nhậm Húc Đông không khỏi run lên, dò hỏi, "Kiều thiếu!.

ngài còn có việc gì không?"Kiều Mạc Hàn không nói chuyện, ánh mắt thâm thúy, xen lẫn hung ác nhìn thẳng hắn ta.

Cho đến khi Nhậm Húc Đông sợ run lên mới cười lạnh, "Tô tiểu thư mà anh vừa nói có phải Tô Tình hay không?"---Đêm đó, Lục Dục Thần trở lại biệt thự đã gần 12 giờ sáng.

Anh cảm thấy có hơi say, nhưng hai mắt vẫn đen láy dị thường.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân 10 giờ đã đi ngủ.

Cậu vừa trở về có muốn ăn khuya một chút không?"Dì Trương đưa cho anh một ly nước mật ong, nghĩ đến thiếu phu nhân đã dặn dò, cố ý nói với thiếu gia là thiếu phu nhân đã đi nghỉ sớm.

"Không cần, tôi không đói bung, dì đi nghỉ đi.

"Lục Dục Thần nói xong liền đi lên lầu vào phòng dành cho khách.

Mà dì Trương cũng làm bộ không biết, phân phó người hầu đi nghỉ.

Hừ!Bà sẽ không nói cho thiếu gia cùng thiếu phu nhân biết, phòng ngủ chính còn có một bộ chìa khóa dự phòng.

Mà người làm nói bộ chìa khóa dự phòng kia đã không cánh mà bay.

.

 
Chương 343: 343: Kinh Hỉ 1


Lục Dục Thần vào phòng dành cho khách một lát liền truyền đến tiếng nước.

Qua một lát lại nghe tiếng nước tắt đi, lại nghe thấy âm thanh người đàn ông đi ra ngoài.

Lại một lát sau phòng khách tắt đèn.

Người đàn ông đã đi lên giường, chuẩn bị đi ngủ.

Đêm lại yên tĩnh.

Mười phút sau, phòng dành cho khách vốn đã yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.

Sau đó cửa nhẹ nhàng bị mở ra rồi đóng lại.

Một bóng dáng cao lớn chậm rãi đi đến phòng ngủ chính.

Lục Dục Thần đứng ngoài cửa mà tâm trạng không yên.

Bởi vì chính mình không tuân thủ hứa hẹn nên thấy rất bực bội.

Rõ ràng, sau lần đâu tiên anh đã cảnh báo chính mình.

Nhưng cứ đêm đến lại không tự chủ được mà đến đây.

Cảm thấy chính mình quá giống đối tượng biến thái rồi.

Mấu chốt là đối tượng anh rình coi lại là vợ hợp pháp của mình.

Nghxi đến tình trạng của mình bây giờ, Lục Dục Thần không khỏi thấy ảo não.


Một lần cuối cùng.

Nhất định là lần cuối cùng.

Quyết định như vậy, anh thuần thục lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng ngủ ra!.

Khóa cửa lại.

Đập vào mắt là một mảnh tối tăm.

Nhưng Lục Dục Thần đã sớm quen bóng tối.

Đứng ở cạnh cửa đợi chốc lát.

Đôi mắt mới nhìn đến giường lớn.

Nhưng mà vợ yêu vốn phải đang ngủ trên giường lại không thấy bóng dáng.

Giường Kingsize lại không có một bóng người!Lục Dục Thần lập tức nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia hung ác.

Anh lập tức mở đèn ngủ.

Ánh sáng lập tức tỏa ra khắp gian phòng.

Trong phòng không một bóng người.

Tiểu Lạc, cô ấy đi đâu!Tia hoảng hốt hiện lên giữa hai mắt Lục Dục Thần.

Trên mặt đầy lạnh lẽo, anh xoay người đang chuẩn bị đi tìm thủ hạ bảo tìm người.


Lại nhạy cảm nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng thở không nặng không nhẹ.

Trong phòng tắm, có người?Ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên sắc bén.

Đầu tiên anh làm bộ không coi ai ra gì, tùy ý cời áo ngủ bên ngoài, lộ ra cơ thể rắn chắc.

Sau đó tự nhiên kéo cửa phòng tắm ra làm bộ muons tắm.

Lục Dục Thần suy đoán Tiểu Lạc chỉ sợ bị người bắt cóc bắt vào phòng tắm.

Cũng có thể đã bị đánh ngất.

bây giờ trong phòng tắm rất có khả năng có một nhân vật nguy hiểm.

Từ nhỏ đến lớn anh đã gặp chuyện này rất nhiều.

Chỉ không nghĩ đến, có một ngày có người lại dám lẻn vào biệt thự làm hại người phụ nữ của anh.

Nghĩ đến Tiểu Lạc gặp chuyện không may, ánh mắt anh liền u ám vào phần.

Ạnh kéo cửa phòng tắm ra, làm như không có việc gì đi vào.

Còn chưa kịp bật đèn đã có một bóng đen nhào đến hướng anh.

Lục Dục Thần đã sớm có chuẩn bị, nghiêng người tránh tập kích.

Lại quay người chế trụ đối phương, một tay khác hung hăng bóp mạnh sau ót.

"Ai, đừng ra ta!.

là em! "Nghe thấy giọng nói nũng nịu vang lên, lại còn mang theo âm thanh kỳ quái.

Lục dục Thần cứng lại, thiếu chút nữa không kịp thu lại lực.

"Đường Tâm Lạc, rốt cuộc em đang làm gì vậy!" Người đàn ông ép thấp giọng đến cực điểm,cực kỳ tức giận.

Vừa rồi anh! Thiếu chút nữa làm làm cô bị thương!.

 
Chương 344: 344: Kinh Hỉ 2


"Em! em! "Đường Tâm Lạc nghe giọng Lục Dục Thần tức giận thì hoảng sợ.

Cô vốn muốn cho anh một kinh hỉ, ai ngờ lại chọc anh giận.

Bởi vì ủy khuất nên cái mũi liền đau xót.

Giọng nói mềm mại còn mang theo nức nở.

Vừa rồi cô bị anh nắm rất đau.

Bây giờ anh còn hung hăng như vậy!Lục Dục thần còn muốn giáo huấn cô một trận.

Nhưng chợt nghe thấy âm thanh nũng nịu còn kèm theo nức nở.

Tức giận lập tức tan thành mây khói.

Cô gái này quả là ông trời phái đến để hàng phục anh.

Anh nhịn không được thở dài.

Cho dù tức giận thế nào cũng không thể nổi giận với cô được.

Nhưng lại không thể thân cận với cô.

Lục Dục Thần chỉ có thể duy trì vẻ ngoài lạnh lùng, cố nén suy nghĩ muốn dỗ dành cô.

Tiếp tục lạnh mặt.


"Được rồi!.

lần này anh không truy cứu em, lần sau không được làm vậy nữa.

"Lục Dục Thần nói xong lập tức đưa tay lên tường muốn bật đèn.

Hoàn toàn không ý thức được, anh không có tứ cách đứng đây để quở trách cô.

Rốt cuojc, người hơn nửa đêm không ngủ còn xuất hiện ở phòng ngủ mà người khác đã khóa trái.

anh mới là người cần phải giải thích với Đường Tâm Lạc a?Đường Tâm Lạc lúc này bị bị thái độ của anh làm cho choáng váng.

Hoàn toàn quên truy cứu lý do anh xuất hiện ở đây.

Mà người nào đó cũng sờ đến công tắc, lạnh mặt bật đèn.

"Tắc" toàn bộ phòng tắm sáng trưng.

Đột nhiên xuất hiện ánh sáng, Đường Tâm Lạc nhịn không được lấy tay che mắt.

Lục Dục Thần lại không rảnh lo đến ánh đèn.

Anh hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt hấp dẫn.

"Em! " anh nhìn Đường Tâm Lạc.


yết hầu không tự giác nuốt nước miếng.

"Em, sao lại mang đồ thành như vậy!?"Lục Dục Thần phát hiện, yết hầu anh đột nhiên khô khốc.

Ngay cả giọng nói cũng bất giác trở nên khàn khàn.

Em! em là! "Đường Tâm Lạc lúc này mới nhớ đến, đồ mình đang mặc trên người.

Đó là cô chuẩn bị cho anh một Kinh hỉ!Đường Tâm Lạc mới phản ứng lại, lấy tay che trước người mình.

Cô đã chuẩn bị tốt đem nay cùng anh quan hệ.

Không nghĩ đến anh lại bật đèn lên.

Ngoài ý muốn Đường Tâm Lạc mặc đồ sa mỏng cứ như vậy rơi vào mắt anh.

Cô đỏ mặt, hận không thể đem mặt chôn xuống ngực.

Lục Dục Thần ánh mắt mờ ám, nhìn cô không di chuyển.

Lục Dục Thần nhìn cô gái trước mắt, dáng người nóng bỏng, vòng eo tinh tế.

Dù đã mang thai ba tháng vẫn chưa nhìn thấy bụng.

Ngược lại vì mang thai mà thân thể càng thêm đẫy đà.

Ánh mắt anh sáng rực, gần như không thể khống chế được nữa.

Lục Dục Thần không thể không thừa nhận, Vợ của anh là người có mị lực nhất khiến anh rung động.

Áo ngủ lụa trắng, trên cổ còn mang lục lạc, trên vòng tay và vòng chân cũng có lục lạc.

Bộ đồ như vậy mang lên người khiến cô chỉ cần di chuyển đã vang lên âm thanh thanh thúy.

.

 
Chương 345: 345: Kinh Hỉ 5


Đó là nguyên nhân lúc nãy trong bóng tối khi cô lên tiếng liền vang lên âm thanh.

Ánh mắt Lục Dục Thần nhìn cô càng nhìn càng thấy rõ.

Bộ đồ như vậy mang lên người, áo lụa trắng mỏng có thể nhìn xuyên tháu, quả thực câu dẫn người khác phạm tội.

Hơn nữa còn có tiếng chuông thanh thúy khiến người khác nhiễu loạn tâm! Hình ảnh như vậy quả thực là khảo nghiệm định lực của anh!"Em rốt cuộc là có biết mình đang làm gì không!?"Lục Dục Thần cố nén xúc động trong lòng, quát lớn.

Trái tim cứ đập thình thình.

Mắng xong, ánh mắt anh gần như không dám nhìn đến cô, đôi mắt đã sớm chột dạ mà rời đi.

"Em biết! em chỉ muốn! ""Được rồi, em đừng nói với anh.

" Lục Dục Thần kiên quyết cắt ngang lời Đường Tâm Lạc.

Xoay người muốn đi ra ngòa.

Nếu anh tiếp tục ngốc ở đây.

Anh sợ mình sẽ xé rách bộ đồ cô đang mang trên người.

"Khoan đã, em còn chưa nói xong!" Nếu trước kia Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần nói tổn thương thì sẽ lui bước.

nhưng bây giờ cô đã biết người đàn ông này chỉ là giả bộ.


anh vẫn luôn trộm thân mật với cô.

Có lẽ anh cũng giống như cô, vì cãi nhau mà cảm thấy ảo não!Nghĩ như vậy, Đường Tâm Lạc không chút do dự đuổi theo.

"Đợi một chút, em còn có chuyện muốn nói với anh!"Lục Dục Thần nghe vậy liền dừng bước nhưng cũng không quay đầu lại.

"Muốn nói gì thì nói đi.

" Anh trầm giọng nói.

Cưỡng chế lại suy nghĩ muốn xoay người lại ôm cô.

"Lục Dục Thần, anh không quay lại sao em có thể nói chuyện với anh, a?"Giọng nói kiều mị, cuối giọng còn nhẹ nhàng như rên lên.

Hình như đang cố ý câu dẫn anh.

A! Đường Tâm LẠc giảo hoạt chớp chớp mắt.

Cô đúng là đang cố ý câu dẫn anh.

Cô biết anh không có cách nào cự tuyệt cô.

Anh chắc chắn cũng thích cô.

Người đàn ông nghe vậy thì cứng người lại.

Nhưng vẫn cưỡng chế ý niệm nhảy nhót trong đầu, "Cứ nói như vậy đi,.


.

em nói, anh nghe.

"Nhìn dáng vẻ chính là không chịu quay lạiHừ, thật là mạnh miệng.

Nếu như vậy cô liền ra đòn sát thủ.

Đường Tâm Lạc thầm nghĩ, mặt đỏ ửng nhưng vẫn nhẹ nhàng đi đến trước quay lưng về phía anh.

Lục Dục Thần đứng tại chỗ cứng đờ.

Âm thanh sau lưng ngày càng đến gần.

Cho đến dựa sát vào lưng anh mới dừng lại.

Anh có thể cảm giác được, cô gái mà anh luôn mong nhớ đang đứng phía sau lưng anh.

Hơi thở thơm má say lòng người cứ quanh quẩn quanh chóp mũi.

Trên người cô có mùi sữa tắm cùng mùi cơ thể, hỗn hợp tạo thành hương thơm say lòng người.

Nghĩ đến khi cô nũng nịu, rồi lại nhu hòa gọi tên anh, anh rát muốn được ôm vào lòng che chở.

"Ông xa! " Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói như ngâm nga.

Giống như tiếng mèo kêu trêu chọc lòng anh.

Toàn thân Lục Dục Thần đều căng thẳng.

Giây tiếp theo, cơ thể kiều mị ôm lấy anh từ sau lưng.

"Ông xã, người ta rất nhớ anh! rất muốn, rất muốn anh! anh chẳng lẽ một chút cũng không nhớ em sao?".

 
Chương 346: 346: Buộc Anh Nhìn Thẳng Vào Tim Mình


Cô gái này lại có thể nhẹ nhàng gợi lên dụ./c vọng của anh.

Cả người Lục Dục Thần cứng đờ, cố nén lại nội tâm xúc động.

Nhưng tiếng gọi "ông xã cùng khi cô nói muốn anh, gần như đốt cháy lý trí cua anh.

Anh cuối cùng cũng không nhịn được, xoay người lại.

Anh không còn cách nào lừa gạt chính mình.

Lục Dục thần vươn tay ôm cô gái mà mình mong nhớ ngày đêm vào ngực.

"tâm Lạc!.

Tâm Lạc! "Anh ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, hai vai run rẩy.

run rẩy không phải vì sợ hãi.

Mà là vì để áp chế tình cảm như đê vỡ đang tràn rra.

ĐƯờng Tâm Lạc biết lúc này nhất định anh đang giao chiến.

Giống như cô lúc trước, không có cách nào đối diện với trái tim mình.

Rõ ràng bọn họ đều thích đối phương, lại cố tình làm bộ như không thích.

Nếu không phát hiện ra những dấu vết mà anh trộm lưu lại sau lưng cô.


Cô nhất định cũng sẽ như Lục Dục Thần không dám đối diện với tình cảm của mình.

Ở trước mặt tình yêu, bọn họ quá giống nhau.

Mẫn cảm như vậy, lại đa nghi nhút nhát.

Không dám khẳng định với đối phương cũng không dám nhìn vào trái tim mình.

Đường Tâm Lạc liền ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, không né tránh không dãy dụa.

Cô cho Lục Dục Thần thời gian, cho anh hiểu rõ rốt cuộc mình muốn gì.

Ôm một lúc lâu, người đàn ông ôm cô mới chậm rãi nói.

"tiểu Lạc, em nhất định là người mà ông trời phái đến tra tấn anh.

"Người đàn ông cau mày, hận không thể ôm ấp xo/a nắn cả cơ thể cô.

Cô ôm eo anh, nhẹ giọng, "mới không phải đâu! RÕ ràng anh mới là người ông trời phái đến để khi dễ em.

"Nói xong liền lui về sau một bước tránh khỏi cái ôm của anh.

"tiểu Lạc! "Đột nhiên không được ôm nưa, Lục Dục thần bất mãn nhíu mày.

Kết quả Đường Tâm Lạc đứng trước người anh xoay người lại.

Dưới ánh đèn cơ thể trắng nõn của cô gái hoàn toàn hiện ra.


Sau lưng áo ngủ Đường Tâm Lạc mang hoàn toàn trống.

Lộ ra đường cong duyên dáng sau lưng.

Nhìn sau lưng Đường Tâm Lạc toàn bộ đều là những vết đỏ.

Ánh mắt Lục Dục Thần liền mờ ám.

"Anh xem! " Đường Tâm Lạc còn chưa phát hiện ánh mắt của người đàn ông thayd dổi.

Nghiêng người chu môi, oán hận.

"Cái này đều là anh in lại đúng không? Ông xã! Anh thật ra đã đến nhìn trộm em rất nhiều lần đúng không?"Ánh mắt người đàn ông di chuyển trên lưng cô, ánh mắt tối lại.

"Không có, anh! đêm nay là lần đầu tiên đến.

"Mạnh miệng.

Đường TÂm Lạc chửi thầm.

Cô biết, người đàn ông này sẽ không dễ dàng thừa nhận.

"Thật sao?" Cô nghi ngờ quay đầu nhìn anh.

Khẽ cắn môi dưới, biểu lộ vẻ mặt vô tội.

"Nếu không phải anh thì ai làm vậy? chẳng lẽ nửa đêm có người đàn ông khác chạy đến phòng em lưu lại dấu vết?"Đường Tâm Lạc từng bước đến gần anh.

Ánh mắt đào hoa mờ ám long lanh.

"Mỗi sáng tỉnh giấc , áo ngủ của em liền xộc xẹch! Anh nói xem, rốt cuộc là ai lại đáng ghét như vậy?"Đường TÂm Lac nói xong lời cuối, hai tay đã ôm lấy vai Lục DỤc Thần.

Người đàn ông lui lại một bước, cô lại thuân thế nhón mũi chân.

Theo động tác của anh vòng tay ôm cổ anh.

.

 
Chương 347: 347: Thổ Lộ


Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi anh.Đường Tâm lạc ngọt ngào nói.

“Ông xã, anh nói xem, những ký hiệu trên người em đây...rốt cuộc là ai để lại, a?”Sau đó, cánh môi mềm mại lại nhẹ hôn một cái.

Lục Dục Thần thoáng chốc sửng sốt.Một lát sau, mới cảm giác được đôi môi mềm mại của cô đang đặt trên môi anh.

Cảm xúc quay cuồng trong lòng không thể kiềm chế được nữa.Anh đột nhiên kêu một tiếng sau đó ôm cả người cô lên.

Không đủ… Như vậy vẫn không đủ…Anh muốn Tiẻu Lạc, muốn nhiều hơn nữa… “Anh đừng vội, đợi một lát.”Đương Tâm Lạc bị anh ôm vào ngực cũng nhanh nhẹ đưa tay ngăn cách không gian giữa hai người.“Anh nói cho em biết...những dấu hôn đó rốt cuộc là ai để lại đã?”Người đàn ông mặc kệ tiếp tục hôn lên môi cô.

“A, anh nói có phải anh mỗi đêm đều trộm chạy đến phòng em…”Đường Tâm Lạc còn tiếp tục hỏiMà Lục Dục Thần đã thuận thế cởi nút thắt trên áo cô.


“Khoan, đợi một chút…”Đường Tâm Lạc thật sự thất bại trước người đàn ông này.

Anh sao lại gấp gáp như vậy.

Không thể từ từ ngồi xuống nói chuyện đã sao.Làm phụ nữ, mãi mãi Đường Tâm Lạc sẽ không thể hiểu được.“Ba tháng” đối với đàn ông phải có quyết tâm thật lớn mới có thể buông bỏ mỹ nhân để ngồi xuống nói chuyện.Huống chi là Lục Dục Thần.

Người đưa đến trước mắt rồi còn ngồi xuống nói chuyện.Đường Tâm Lạc bị Lục Dục Thần tinh tế hôn lại hôn đến quay cuồng.

“Lục dục Thần, anh đừng như vậy,...!Anh còn chưa nói cho em…”“Lục dục Thần, anh mau dừng tay!”Người đàn ông hôn đến say mê, mặc kệ lời cô nói.

Vừa hôn, vừa chậm rãi ôm cô đặt xuống giường lớn.“Lục Dục Thần, anh…”“Xuỵt”Đường Tâm Lạc còn muốn tiếp tục nói, rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu lên.

Ngón trỏ đặt lên đôi môi căng mông.


Anh nhìn từ trên xuống cô gái mà mình yêu thương.

Nhìn làn da trắng nõn trên cổ, lại nhìn vòng tay vòng chân buộc lục lạc.

Nhịn không được đưa tay chạm nhẹ vào.

“đinh linh linh”Thanh âm vang lên thanh thúy.

Giống như cô, vô cùng dụ hoặc.“Tiểu Lạc.”Anh nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng.“Những vết đó là anh lưu lại.”“Anh"“Nghe anh nói hết đã” Người đàn ông lại đặt tay lên môi cô.

“Anh thừa nhận, anh không thể khống chế đươc bản thân.” Được vài lời nhưng anh đã dấu thật lâu, lâu đến mức sắp quên.

Đã bao lâu rồi anh không bộc bach nội tâm mình với thế giới.“Tiểu Lạc, anh thừa nhận là anh cố ý lạnh lùng với em.”“Em là vợ của Lục dục Thần anh, là người phụ nữ của anh, anh không thể nào khống chế khống chế mìn không được ghen…” Lục Dục Thần cùng cô bốn mắt nhìn nhau.Đường Tâm Lạc thấy sâu trong ánh mắt anh lóe lên tia đau khổ.“Anh không cần…”Cô nhịn không được muốn nói ra bí mật dưới đáy lòng.“Anh căn bản không cần ăn dấm của em và Việt Trạch….em...em thích anh.”Lời thổ lộ cứ như vậy nói ra.

Nhanh đến mức Đường Tâm Lạc cũng không kịp ngăn cản.

 
Chương 348: 348: Thổ Lộ 2


“Em nói cái gì?” hai mắt Lục Dục Thần mở to, không thể tin được mà nhìn cô.Tiểu Lạc.Người cô thích lại có thể là anh.Cô thích anh!“Em"Giong nói của Đường Tâm Lạc run lên.

Nghĩ lại mình đã nói ra, thì còn gì để sợ hãi nữa chứ? Cô cũng không cần sợ bởi vỉ mình thổ lộ mà bị anh ghét bỏ.

Nếu anh không thích cô sao có thể ghen đây? Nếu anh đối với cô thật sự lạnh lùng như anh thể hiện.

Sao có thể nửa đêm lẻn vào phòng để lại những dấu jôn đó.Nghĩ như vậy, Đường Tâm Lạc cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn anh.

E lệ mà nghiêm túc.

Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tình yêu.

CŨng nói rõ tình cảm mà mình ẩn giấu bao lâu nay.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Phảng phất như giọt nước phá vỡ sự yên tĩnh trong ngực của anh.Lục Dục Thần thâm tình nhìn Đường Tâm Lạc, nhât thời không biết nên nói như thế nào.Vô số suy nghĩ ở trong lòng.

Trong đầu cảm xúc hỗn loạn.


Căn bản không có cách nào để nói ra.

Chỉ có thể ôm chặt mấy cô.

Ôm cô, hôn lên vành tai cô.“Bảo bối...Tiểu Lạc...Tiểu Lạc…”Đường Tâm Lạc được anh ôm chặt cũng cảm thấy hoảng hốt.

Hai người căng thẳng ôm lấy nhau.Lục Dục Thần gần như dùng hết sức.

Mới cưỡng chế được cảm xúc muốn hung hăng yêu thương cô.

Anh tinh tế hôn lên vành tai cô, lại hôn lên đôi môi cô.Cho đến khi môi cô sưng lên anh mới bình tĩnh được một chút.

Anh quá hưng ohấn.

Hưng phấn đến mức ngụy trang mấy ngày nay đều bị xé rách.Tiểu Lạc là của anh!Cô thích anh!Đường Tâm Lạc nói ra khiến cho sự ghen ghét buồn bực của anh mấy ngày hôm nay đều được xóa bỏ.Lục Dục Thần cúi đầu lại một lần nữa hôn lên đôi môi kiều diễm của cô.

CHo đến khi đôi mắt của thiếu nữ mờ mịt hiện lên tình dục anh mới buông ra.Đôi mắt của anh cũng hiện lên sắc khí.

Đây là cô gái mà anh yêu thương nhất.

Lục Dục Thần hung hăng ôm chặt cô không buông.Lúc này tất cả nhữg băn khoăn đều bị đánh bay đi.

Cố Huyên Nhi vẫn chưa tỉnh dậy ở nước M.

Người có khả năng sẽ xúc phạm đến cô.

Còn có, còn có chuyện anh lo lắng nhất là sẽ gây tổn thương đến cô.

Vốn cho rằng mình có ý chí sắt đá.

CHỉ là khi đối mắt với sự thổ lộ của cô gái mình yêu.Những thứ anh cho là tường đồng vách sắt đều sụp đổ.

Cứ như vậy đi.Mặc kệ tương lại.Mặc kệ tương lai hai người sẽ như thế nào.

Ít nhất bây giờ anh yêu cô gí này.Anh muốn cô, anh muốn Tiểu Lạc của anh.“Bảo bối...Đừng khóc.”Hôn nhẹ lên khóe mắt cô.

Nước mắt rơi đều bị anh liếm đi.


“Em, em không khóc, em chỉ cho rằng...anh thật sự không cần em.”Nghĩ đến anh lạnh lùng mấy ngày nay, Đường Tâm lạc càng thấy đau lòngchương 349: : chúng ta lại bình thường“Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy nói em là hàng hóa...còn không quan tâm em...anh..”Những lời còn lại, Lục Dục thần không cho cô cơ hội được nói ra.Anh che kín môi cô, đem những bất an lo lắng mấy ngày nay hóa thành ngọt ngào.“BÀ xã, em không phải là hàng hóa...những lời đó là anh không đúng, chúng ta lại vui vẻ như ban đầu.”Anh nhẹ nhàng hôn nói lời khẩn cầu xin lỗi.“Lục dục Thần…” Ánh mắt Đường Tâm LẠc mê ly, căn bản không còn nhớ gì“Ngoan, gọi là ông xã.”Người đàn ông thấp giọng dỗ dành.

Giọng nói từ tính trầm thấp càng khiến người ta say mê.“Ông xã…”“Ngoan, bà xã” lục Dục Thần cúi đầu hôn lên mũi cô còn mang theo sủng nịnh.Mặt Tâm lạc đỏ lên, ánh mắt lo lắng.

Anh, anh sao đột nhiên lại làm chuyện này.

Trong bụng cô còn có cục cưng đấy.

Lục Dục Thần thấy cô lộ ra sắc mặt lo lắng liền biết cô lo lắng cho em bé.Anh cười nhẹ một tiếng, thổi khí bên tai cô.“Yên tâm, bác sĩ đã nói, vận động thích hợp có thể giúo thai nhi lớn nhanh hơn.

Anh sẽ không làm bị thương con của chúng ta.”“ Lục Dục Thần, anh không được dùng sức đâu ” Cô có thể cảm nhận được anh dùng sức rất nhẹ nhưng vẫn nhịn không được mà lo lắng.“Ngoan, lại gọi sai rồi.

Phải gọi là ông xã mới đúng.” ANh thấp giọng dụ dỗ.Thấy cảnh cáo không dùng được, Đường Tâm Lạc chỉ có thể nháy mắt đáng thương mà nhìn anh.

Đôi mắt ướt át lộ ra ủy khuất.“Ông xã…” Cuối cùng vẫn thuận theo anh, kêu lên.“ Ngoan, bà xã.” Người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô như khen thưởng.

Đường Tâm Lạc cảm thấy đầu óc rất loạn.

Vô số sắc màu nở rộ ở trong đầu cô.

Mồ hôi thấm ra từ làn da trắng nõn.Khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Lạc đã sớm mhuộm màu hồng.

Nhiệt độ phòng ngày càng cao.

Cảm giác dời non lấp biển quét qua tâm trí Đường Tâm Lạc.


Cô chỉ có thể mềm nhũn nằm trên giường lớn, đem toàn bộ thể xác và tinh thần của mình giao cho anh.Đúng vậy, người đàn ông của cô.----Một đêm triền miên ngọt ngào qua đi.

ÁNh nắng sớm chiếu vào trong phòng.

Trên giường lớn, Đường Tâm Lạc được Lục Dục Thần ôm chặt từ phía sau.

Tay phải anh để cho cô gối lên.Tay trái ôm cô thật chặt.

Lục Dục Thần đã tỉnh dậy từ sớm.

Nhưng lúc này anh không muốn rời giường.

Chỉ tâm tâm niệm niệm ôm chặt cô vào ngực.ÁNh mắt dừng lại trên người cô, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Nhìn vợ yêu nằm trong ngực hai mắt nhắm chặt chưa tỉnh dậy.Lông mi cong vút như cái quạt.Ngày thường nhìn vô cùng đào hoa, bây giờ nhắm lại lại thấy rất thanh thuần.

Khuôn mặt nhỏ không có đôi mắt anh đào trợ giúp nên nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Khóe môi không khỏi nở nụ cười.Người đàn trước nay luôn lạnh lùng lúc này lại nở nụ cười sủng nịnh khó có khi được nhìn thấy..

 
Chương 349: 349: Thông Báo Đến Từ Nước M


Hít sâu một hơi, không gian xung quanh tràn ngập hương vị ngọt ngào của anh và Tiểu Lạc.A, như vậy thật là tốt…CÓ thể ôm Tiểu Lạc của anh thêm một lần nữa.

Có thể ôm cô vui vẻ đi ngủ từng đêm khiến cho tâm trạng của Lục Dục Thần vui sướng cực độ.Loại vui sướng này không phải vì thỏa mãn dục vọng.

Mà là loại vui sướng phát ra từ trong tim, cảm giác vui vẻ chân thật.

Lục Dục Thần ôm cô càng thấy vui vẻ.Nhịn không được hôn một cái lên môi của cô.Bên ngoài phòng ngủ đột nhiên truyền đến tiếng của dì Trương.“thiếu gia, cậu tỉnh rồi sao? Mạch Trạch gọi điện tìm cậu...nói là có viễ gấp!” Điện thoại của anh tối hôm qua để ở phòng khách.Nếu không phải việc gấp, Mạch Trạch cũng sẽ không để dì Trương đánh thức cô.Nghĩ đến Mạch Trạch đang ở nước M.

Đáy mắt Lục Dục Thàn liền đen lại, sắc mặt hiện lên vẻ sắc bén.Hy vọng, Mạch Trạch thông báo cho anh không phải tin tức kia.

Lục Dục Thần mang áo ngủ vào, vội vàng đi ra ngoài.


Trước khi ra ngoài còn không quên hôn một cái lên trán của cô.

Cuối cùng còn cẩn thận đắp chăn lại cho cô.“Dì Trương, dì vào trong cùng Tiểu Lạc đi.” đi qua người dì Trường, anh dừng lại dặn do.Không thèm để ý đến chuyện vì sao dì Trương lại biết anh ở phòng ngủ chính.“Thiếu phu nhân tỉnh thì làm đồ cho cô ấy ăn.

Nói với thiếu phu nhân buổi tối tôi sẽ về ăn với cô ấy.”Sợ Đường Tâm Lạc tỉnh dậy không thấy anh lại suy nghĩ miên man.

Lục Dục Thần liền cố ý để dì Trương lại.“Vâng, thiếu gia.” Dì Trương đưa điện thoại cho Lục Dục thần rồi xoay người đi vào phòng ngủ chính.

Mà Lục Dục Thần khi nhìn thấy hai mươi cuộc gọi nhỡ kia thì nhíu mày lại.Mạch Trạch…Bên nước M, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?----Ba mươi phút sau, anh đã ngồi xe ra sân bay.

Anh đã nuốt lời không thể cùng cô ăn cơm tối.


Nghĩ đến tin tức Mạch Trạch thông báo qua điện thoại.Mắt anh tối lại, một tia hung ác hiện lên trong ánh mắt Ngón tay thon dài nắm chặt điênn thoại.Tiểu lạc của anh.Đường Tâm Lạc tỉnh lại cho rằng đầu tiên sẽ nhìn thấy anh.

Đêm qua bọn họ cùng ôm nhau ngủ.Tuy rằng vì bảo bảo nên không dây dưa suốt cả đêm.

Nhưng thân mật như vậy, triền miên như vậy, đây gần như là lần đầu tiên cô cảm nhận được hạn phúc.CHỉ là, đột nhiên tỉnh lại, bên người đã thấy hơi lạnh.“Ông xã…”Đường Tâm Lạc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn xung quang.“Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa nhận được điện thoại đã đi nước M rồi.”Khi Lục Dục thần đi đã thông báo cho dì Trương.

BÀ cũng không biết Lục Dục thần đi nước M vì xảy ra chuyện gì.Bây giờ bà chỉ cười tủm tỉm nhìn Đường Tâm lạc, cảm thấy vui mừng cho cô cùng Lục Dục thần.

Thật tốt quá, lo lắng nhiều ngày như vậy, bây giờ thiếu gia cùng thiếu phu nhân cũng đã tốt.“Đi nước M?” Đường Tâm Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, hôm qua vừa xảy ra chuyện hôm nay đã ra nước ngoài.

Nhưng mà nghĩ đến ngọt ngào của hai người tối hôm qua, trên mặt cô không khỏi hiện lên tia e lệ.

Lục Dục Thần sợ cô tỉnh không nhìn thấy anh sẽ lo lắng nên mới bảo dì Trương vào trong này a.

Đường Tâm Lạc kéo chăn lên, ngượng ngùng che lại những dấu vết Lục Dục Thần để lại trên người cô.

 
Chương 350: Chương 350


“Hẳn là công ty bên kia có việc gấp…… Thiếu gia xử lý xong sẽ lập tức trở về.

Thiếu phu nhân đừng lo lắng, tuyệt đối sẽ không chậm trễ yến hội cuối tuần.”“Ừ, tôi không sao, công việc quan trọng hơn.


Vú Trương, cái đó…..Phiền bà đi ra ngoài trước, tôi….Tôi muốn rời giường.”Vừa tỉnh lại đã không thấy Lục Dục Thần nữa, đúng là cô có hơi thất vọng.Nhưng chỉ cần vừa nhớ tới ngọt ngào tối hôm qua, trong lòng Đường Tâm Lạc ngọt như ăn mật.Sau khi Vú Trương rời đi, Đường Tâm Lạc cuối cùng bò xuống từ giường.Toàn thân đều bủn rủn, vừa cúi đầu là nhìn thấy được dấu vết người nào đó lưu lại trên người.May là anh còn biết tiết chế, còn nhớ cô là thai phụ, không có đem cô lăn lộn quá sức.Đường Tâm Lạc tùy tay khoác lên áo ngủ, đi vào phòng tắm.Đứng ở trước bồn rửa mặt, nhìn vào cô gái trong gương.Trong gương Đường Tâm Lạc mặt ửng đỏ, mắt hoa đào xinh đẹp nhiễm ánh nước, nhìn qua thanh thuần lại mị hoặc.Môi anh đào bởi vì người nào đó cả đêm giày vò nên lúc này có hơi sưng đỏ.Nghĩ đến Lục Dục Thần, cô nhịn không được cười khẽ.Cô gái trong gương, mắt cong cong, cười tươi sáng như vậy lập tức thêm phần kiều diễm.Đường Tâm Lạc dùng hai tay che mặt lại.A…..Xấu hổ quá….Cô vậy mà chỉ vì thấy dấu hôn trên người đã không tự giác nhớ đến Lục Dục Thần.Hu hu hu….Cô xong rồi.Cô thật sự rất thích Lục Dục Thần!*Đường Tâm Lạc vừa mới ăn sáng xong Lục Dục Thần đã gọi đến.“Anh hiện tại không phải đã lên máy bay rồi à? Sao còn gọi cho em?”Lúc Vú Trương lây điện thoại lại đây, cô còn không thể tin được.Bên kia điện thoại, nam nhân nghe được thanh âm của cô, thấp giọng cười, “Trên máy bay cũng có sóng điện thoại.”Anh gọi về biệt thự cũng chỉ muốn hỏi Vú Trương một chút về tình huống của Đường Tâm Lạc thôi.Không nghĩ tới cô đã rời giường sớm như vậy.“Sao không ngủ thêm chút nữa, sớm vậy đã tỉnh rồi….Xem ra là do ông xã hôm qua còn chưa cố gắng đủ?”“Không phải, không phải đâu….” Đường Tâm Lạc cầm điện thoại, khuôn mặt nhỏ đã sớm bởi vì lời nói của Lục Dục Thần mà đỏ ửng.Cho dù là cách điện thoại, Lục Dục Thần cũng có thể cảm nhận được sự thẹn thùng của đối phương.Nghĩ đến khuôn mặt bà xã nhỏ của mình đang đỏ ửng, tâm tình của anh tức khắc tốt hơn.“Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ không ở nước M lâu lắm đâu, nhanh nhất là một ngày, chậm nhất là hai ngày anh sẽ về.”Cố Huyên Nhi tỉnh, khóc lóc muốn gặp anh.Nếu không phải do cô ta mới phẫu thuật xong, không thích hợp kích động thì Lục Dục Thần cũng không muốn tại lúc này rời khỏi Đường Tâm Lạc.Nhưng mà dù cho có qua thì anh cũng không định ở lâu.Khuyên Cố Huyên Nhi tĩnh dưỡng thân thể, phối hợp trị liệu xong, anh liền sẽ trở về.“Công việc quan trọng hơn, anh không cần gấp gáp qua…..Đi nước M phải ngồi máy bay mười mấy tiếng, một hai ngày sao đủ được?”Đường Tâm Lạc càng quan tâm anh thì trong lòng Lục Dục Thần càng khó chịu.“Yên tâm, anh có chừng mực.

Em mấy ngày nay ngoan ngoãn, nếu muốn đi phim trường……”Nói đến đây thanh âm đột nhiên thay đổi.“…..Cách xa Việt Trạch một chút.”Sợ Đường Tâm Lạc nghĩ nhiều, lại bổ sung một câu, “Nếu cần thiết lui tới, vậy cũng phải cố gắng bảo trì khoảng cách.


Tiểu Lạc, em yên tâm….Lời em nói anh đều nhớ rõ.

Anh tin em….”Tuy rằng, muốn cho cô hoàn toàn rời xa nam nhân kia.Nhưng trải qua tối hôm qua, Đường Tâm Lạc toát ra tình yêu nồng nhiệt làm anh đồng ý thử tin tưởng cô..

 
Chương 351: Chương 351


“Còn về yến hội, em có ý tưởng gì thì nói với mẹ.

Lễ phục, trang sức, mẹ sẽ chuẩn bị cho em, nếu buồn thì ra ngoài đi dạo, thích cái gì thì cứ mua.

Nhớ mang theo bảo tiêu…..Buổi tối ngủ phải đắp chăn…… Còn có……”“Còn có cái gì?” ?” Đường Tâm Lạc cầm điện thoại, khóe miệng mang ý cười.Thì ra đây là cảm giác được người quan tâm.Lục Dục Thần…..Anh như vậy nhưng cô không hề cảm thấy anh dong dài.Ngược lại cảm thấy chính mình thật hạnh phúc.“Khụ, còn có……” Lục Dục Thần bên kia cũng phát hiện ra mình dặn dò có hơi quá mức.Chỉ có thể thanh thanh giọng, ra vẻ thâm trầm nói: “Còn có, nhớ rõ, phải gọi là ông xã.”“A……” Đợi nửa ngày, thì ra là muốn nói cái này.Đường Tâm Lạc nhịn không được cười lên tiếng.“Được rồi, em đã biết.


Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh trở về…… Ông xã đại nhân.”Hai người lại ôn tồn trong chốc lát, mới kết thúc trò chuyện.Treo điện thoại rồi Đường Tâm Lạc mới cảm thấy.Mình hiện tại hạnh phúc đến giống như được sự hồng phấn quây quanh.Chỉ cần tưởng tượng đến Lục Dục Thần ôn nhu che chở, trên mặt, liền không tự giác trào ra tươi cười hạnh phúc.“Thiếu phu nhân…… Thiếu phu nhân……”Vú Trương thấy Đường Tâm Lạc sau khi treo điện thoại vẫn luôn cười ngây ngô.Đành phải nhỏ giọng, nhắc nhở cô.“Cô nên xuống lầu rồi, trợ lý công ty cô có điện thoại đến.

Cô ấy nói có chuyện gấp muốn gặp cô, nói là sau khi cô rời giường sẽ gọi lại.”Vừa rồi Vú Trương sốt ruột thu xếp bữa ăn sáng cho Đường Tâm Lạc, nhất thời quên mất chuyện này.Thẳng đến khi nhận được điện thoại của thiếu gia mới nhớ đến.Đường Tâm Lạc nghe Việt Trạch nói, lập tức biết là Lâm Thiến đang tìm mình.Di dộng cô tắt máy, lại quên mở lên.Đã từng cho Lâm Thiến số điện thoại của biệt thự, cô gấp gáp gọi đến đây nhất định là đã xảy ra chuyện.Đường Tâm Lạc nghĩ vậy liền lập tức gọi cho Lâm Thiến.“Chị Thiến, làm sao vậy…… Là công ty đã xảy ra chuyện sao?”“Tâm Lạc, cuối cùng cũng liên hệ được với em.

Không, không phải công ty xảy ra chuyện, là…… Là Tô Tình….”“Tiểu Tình, Tiểu Tình làm sao vậy?”“Tô Tình…..


Tô Tình mất tích rồi!”“Mất tích!?” Đường Tâm Lạc vừa nghe, lập tức liền nghĩ tới sự kiện ‘bắt người’ lần trước, “Chẳng lẽ lại là Kiều Mạc Hàn làm?”“Hẳn là không phải…… Kiều thiếu gia là bạn của Thần thiếu gia, anh ta không có khả năng vì một Đổng Nhã Như mà không nể mặt Thần thiếu gia bắt Tô Tình lần nữa.”Đường Tâm Lạc vừa nghe Lâm Thiến phân tích, cũng cảm thấy có đạo lý.Tiểu Tình là Lục Dục Thần tự mình mang đi từ tay Kiều Mạc Hàn.Giao tình của Kiều Mạc Hàn và Lục Dục Thần, cô biết họ không có khả năng vì một tiểu minh tinh mà nảy sinh mâu thuẫn như vậy.Bên kia điện thoại Lâm Thiến còn tiếp tục phân tích, “Tô Tình ngày hôm qua nói buổi tối sẽ đến đoàn phim quay diễn đêm, kết quả chị chờ đến khuya cô ấy cũng chưa xuất hiện.

Chị còn tưởng rằng là có việc gấp gì cũng không để ý…..Nhưng mà tới hôm nay Tô Tình vẫn không xuất hiện.“Hơn nữa, di động của cô ấy đã sớm tắt máy, chị cũng gọi khách sạn hỏi thử thì mới biết được cô ấy đêm qua không có trở về!”“Tiểu Tình khẳng định là đã xảy ra chuyện!” Đường Tâm Lạc lúc này lo lắng cực kỳ.Lấy thân thủ của Tô Tình, người thường căn bản không làm gì được cô.Cô nhất định đã gặp phải rắc rối lớn!“Như vậy….Chị gọi cho Kiều thiếu gia trước vậy, mặc kệ thế nào cũng nên hỏi thử tình huống bên kia của anh ta.

Nếu xác định Tô Tình không ở chỗ Kiều thiếu gia thì chúng ta lập tức báo án!.

 
Chương 352: Chương 352


Từ hôm qua khi cô và Tô Tình tách ra đến nay còn chưa được 24 tiếng.Nếu báo án, cảnh sát có khả năng sẽ không thụ lí.Đường Tâm Lạc chuẩn bị, dùng danh nghĩa của Lục gia gây áp lực cho cục cảnh sát.“Được, , hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.” Lâm Thiến cũng tán đồng quyết định của Đường Tâm Lạc, “Nhưng mà…..

Còn có một việc, cần em tự midnh đến đây một chuyến mới có thể giải quyết.”Thì ra hôm nay ở phim trường còn có đoàn phim [Sủng phi thăng chức ký] sẽ gặp gỡ truyền thông.Hiện giờ, truyền thông đã chờ ở phim trường.Kết quả, nhà làm phim không có ở đó, đạo diễn cũng không luôn.Không có nhà làm phim cùng đạo diễn tự mình tiếp đãi truyền thông, đối với sự tuyên truyền của bộ phim này , khẳng định sẽ có ảnh hưởng.Cho nên, Lâm Thiến lúc này mới sốt ruột gọi điện thoại đến biệt thự, chính là muốn Đường Tâm Lạc ra mặt ứng phó truyền thông, xong lại tiếp tục tìm kiếm Tô Tình.“Em bây giờ đến ngay, ở trên đường sẽ liên lạc với Kiều thiếu và cục cảnh sát luôn.


Phim trường bên kia chị Thiến tạm thời nhìn giúp em.”“Được, chị sẽ xem cho….

Đúng rồi…… Tâm Lạc, cái kia…… Chờ lát nữa truyền thông, khả năng sẽ đồng thời phỏng vấn em và Việt Trạch, em không có vấn đề gì chứ?”Đường Tâm Lạc nghe được Lâm Thiến nói, hô hấp cứng lại.Cô vốn dĩ muốn từ chối.Nhưng cảm thấy, chính mình cũng không có khả năng trốn Việt Trạch cả đời.Nếu lần trước đã cùng Việt Trạch nói rõ ràng, Lục Dục Thần cũng tin tưởng cô thì cần gì phải trốn nữa.“Chị Thiến, em không có vấn đề gì.


Chị giúp em ứng phó truyền thông trước đi, em rất nhanh sẽ đến.”*Trên đường đi đến phim trường, Đường Tâm Lạc không ngừng gọi cho Kiều Mạc Hàn.Kết quả Kiều Mạc Hàn thế nhưng cũng tắt điện thoại.Cô gọi cho trợ Kiều Mạc Hàn, bên kia cũng nói là không biết Kiều Mạc Hàn đang ở đâu.Đường Tâm Lạc bất đắc dĩ, đành phải báo án.Tuy rằng đã báo cảnh sát, nhưng Đường Tâm Lạc vẫn như cũ cảm thấy thấp thỏm, luôn lo lắng cho an nguy của Tô Tình.Cảnh sát hiệu suất quá chậm, nếu Tiểu Tình thật sự gặp phải nguy hiểm, chờ cảnh sát tìm được cô ấy, căn bản là không làm được gì nữa.Nghĩ vậy, cô tức khắc cảm thấy đứng ngồi không yên.Đang chuẩn bị tiếp tục gọi cho Kiều Mạc Hàn.Đột nhiên nhớ tới lần trước cô và Việt Trạch có tai tiếng, Kiều Nhân Nhân đã gọi cho cô để gây sự.Đúng rồi, trong điện thoại của cô hẳn là còn có số của Kiều Nhân Nhân!Đường Tâm Lạc nhanh chóng gọi cho Kiều Nhân Nhân, cho dù biết Kiều Nhân Nhân không thích mình thì vẫn phải mặt dày gọi đến.Điện thoại chỉ đổ chuông vài tiếng Kiều Nhân Nhân đã bắt máy.“Đường Tâm Lạc…… Cô, cô sao lại gọi cho tôi?”Không biết vì sao, Đường Tâm Lạc cảm thấy trong thanh âm của Kiều Nhân Nhân có sự khẩn trương.“Tôi…..”Cô còn chưa kịp nói ra ý đồ của mình, Kiều Nhân Nhân đã cắt đứt lời cô: “Tôi nói cho cô biết, cô đừng cho là tôi sẽ bán đứng bạn bè.

Chị Huyên Nhi bây giờ phải tĩnh dưỡng, tôi sẽ không nói cho cô phương thức liên lạc với chị Huyên Nhi đâu….”“Huyên Nhi?” Đường Tâm Lạc đột nhiên cảm thấy, tên này rất quen tai.Cô giống như đã nghe qua rất nhiều lần cái tên này.Nhưng mà hiện tại cô không rảnh quản nhiều như vậy, tất cả sự quan tâm đều đang đặt trên người Tô Tình.“Kiều tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.

Tôi không phải tìm cô vì chuyện đó, tôi chỉ muốn hỏi về Kiều thiếu thôi.“Hỏi về anh tôi?” Âm điệu của Kiều Nhân Nhân không tự giác cao hơn.“Cô sao lại không nói sớm, thật là….” Hù chết cô.Cô còn tưởng rằng, Đường Tâm Lạc đã biết chuyện chị Huyên Nhi, muốn tìm chị ấy nói chuyện.Dù sao chị Huyên Nhi vừa tỉnh đã gọi anh Dục Thần đi mất.Đổi lại cô là Đường Tâm Lạc, khẳng định nuốt không trôi chuyện này, sẽ đi tìm chị Huyên Nhi gây sự..

 
Chương 353: Chương 353


“Anh tôi không có nhà, ngày hôm qua cũng cả đêm không về.

”Kiều Nhân Nhân nghe được Đường Tâm Lạc không phải vì Cố Huyên Nhi mà đến, căn bản là không có đầu óc nói ra hành tung của Kiều Mạc Hàn.

“Anh cô cả đêm không về?”Điều này làm Đường Tâm Lạc so với vừa rồi càng thêm nóng nảy.

Cô sốt ruột gọi điện tìm Kiều Mạc Hàn chỉ là muốn xác nhận Tô Tình không ở chỗ của anh ta.

Vậy thì mọi phiền toái đều có thể giải quyết.

Chỉ cần Tô Tình không phải do Kiều Mạc Hàn bắt đi, cảnh sát không làm nên chuyện cô cũng có thể nhờ Lục Thất hỗ trợ, khẳng định có thể tìm ra.

Nhưng hiện tại…… Đường Tâm Lạc có một loại dự cảm, Tiểu Tình mất tích, tám chín phần mười có liên quan đến Kiều Mạc Hàn.

“Sao vậy, cô muốn tìm anh tôi?” Nghĩ đến anh mình luôn rất ghét Cố Huyên Nhi, Kiều Nhân Nhân trở nên cảnh giác lên.


Lỡ như Đường Tâm Lạc tìm anh mình thăm dò tin tức của Cố Huyên Nhi, vậy càng không xong.

“Tôi nói cho cô biết, anh tôi gần đây rất bận….

.

Cô không có việc gì thì đừng gây phiền phức cho anh tôi!”Đường Tâm Lạc lúc này cũng nóng nảy.

Kiều Mạc Hàn không gây phiền phức cho cô thì cô đã muốn thắp nhanh cảm ơn rồi.

Sao có thể gây phiền phức gì cho Kiều Mạc Hàn chứ.

“Kiều tiểu thư, tôi cũng nói thẳng với cô luôn.

Tôi sở dĩ gọi cho cô là bởi vì bạn tôi đang mất tích.

Mà người có khả năng liên quan đến chuyện này nhất chính là anh cô.

”“Anh cô lần trước đã bắt bạn tôi.

Mới mấy ngày bạn tôi lại mất tích lần nữa….

Kiều tiểu thư, tôi biết cô không thích tôi….

Nhưng có thể xin cô tìm anh cô giúp tôi được không? Tôi thật sự lo lắng cho bạn của tôi lắm.


”“Từ từ, cô nói….

.

Anh tôi đã từng bắt bạn cô?”Thanh âm Kiều Nhân Nhân vậy mà có một sự hưng phấn kỳ lạ.

“Bạn cô là nam hay nữ?”Đường Tâm Lạc đang nhờ người ta, chỉ có thể trả lời: “Nữ.

”“Nữ? Ha…… Ha ha…… Tôi biết rồi, tôi biết rồi, thì ra bạn cô chính là mèo hoang nhỏ đã cắn cằm anh anh tôi!?”“Mèo….

Mèo hoang nhỏ?” Đường Tâm Lạc cảm thấy xưng hô này không quá thích hợp.

Chờ một chút, cằm, cắn?Đường Tâm Lạc đột nhiên sửng sốt.

Trong đầu, đột nhiên liền hiện lên cảnh Tô Tình che lại vết thương trên miệng, thái độ cường ngạnh yêu cầu bác sĩ tiêm vắc-xin bệnh dại cho cô.

Nhất thời không nhịn xuống được, Đường Tâm Lạc cứ vậy nói ra, “Chẳng lẽ Kiều thiếu gia chính là người Tiểu Tình nói là……Chó cắn môi cô ấy?”Cô đột nhiên thấy dở khóc dở cười, dù như vậy cũng không cần tiêm vắc-xin bệnh dại chứ!Kiều thiếu gia cũng không phải là chó!“Ha ha, không phải chứ, anh tôi vậy mà lại bị phụ nữ ghét bỏ thế à? Bạn cô còn nói anh tôi là chó? Ha ha ha, thiệt chịu không nổi mà, bạn cô sao có thể lợi hại vậy chứ? Tôi thật sự rất muốn làm quen với bạn cô đó!”Đầu bên kia điện thoại dường như đã cười đến không đứng thẳng được.

Đường Tâm Lạc cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ.


Cô hiện tại dám khẳng định, Tiểu Tình mất tích, 100% cùng Kiều Mạc Hàn có liên quan.

Hơn nữa còn biến mất cả đêm, hai người còn đồng thời tắt máy.

Lại liên tưởng đến vết thương trên miệng và cằm của hai người, cô không thể không hoài nghi, giữa Kiều Mạc Hàn và Tô Tình có bí mật không thể cho ai biết!Kiều Nhân Nhân lúc này, thật vất vả ngừng cười, “Cô yên tâm đi, nếu bạn cô là mèo hoang nhỏ trong miệng anh tôi thì tôi dám cam đoan, cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu! Nói không chừng, cô ấy hiện tại, đang cùng anh tôi thân thiết nóng bỏng đó!”Thân thiết nóng bỏng……Đường Tâm Lạc thật sự vô pháp tưởng tượng, bộ dáng Tô Tình và Kiều Mạc Hàn ở bên nhau.

Nhưng không thể không thừa nhận, cẩn thận nghĩ đến, Tô Tình và Kiều Mạc Hàn thật sự có hơi kỳ lạ.

Ai, Đường Tâm Lạc thở dài.

Hiện tại chỉ hy vọng, Tiểu Tình sẽ không thật sự thích Kiều Mạc Hàn hoa hoa công tử kia.

.

 
Chương 354: Chương 354


Bởi vì biết, Tô Tình tạm thời không có nguy hiểm.

Đường Tâm Lạc liền huỷ bỏ báo án, tới phim trường toàn tâm toàn ý ứng phó truyền thông.

“Tâm Lạc, em cuối cùng cũng tới!” Lâm Thiến nhìn đến Đường Tâm Lạc, lộ ra biểu tình mệt mỏi.

Thoạt nhìn thì cô đã vì Đường Tâm Lạc hết sức ứng phó rồi.

“Hôm nay truyền thông đến đều rất quan trọng, trong đó còn có hai phóng viên đài quốc gia.

Sau khi họ tới lại không nhìn thấy nhà làm phim và đạo diễn, có lẽ nghĩ mình trễ giờ nên có hơi khó chịu.

Chờ lát nữa phỏng vấn em phải cẩn thận, bọn họ chắc là không dễ chịu đâu.

”Đường Tâm Lạc vỗ mu bàn tay Lâm Thiến, “Em biết rồi chị Thiến, vất vả cho chị rồi, còn lại cứ giao cho em đi.

”Đường Tâm Lạc thanh âm nhẹ nhàng, mặt mang theo ý cười thản nhiên.

Lâm Thiến cảm thấy tâm đang treo lơ lửng lập tức được trấn an.

Xem ra là cô đã quá sốt ruột, lấy năng lực của Tâm Lạc thì ứng phó truyền thông sẽ không có vấn đề gì.

Vì thế Lâm Thiến dẫn Đường Tâm Lạc đi vào bên trong.

Đoàn phim lúc này cũng chưa hoàn toàn đóng máy, phó đạo diễn đang chỉnh sửa vài vai phụ không quan trọng.


Toàn bộ phim trường nhìn qua vô cùng bận rộn.

Lâm Thiến dẫn Đường Tâm Lạc xuyên qua phim trường, lại xuyên qua một loạt phòng trang điểm, cuối cùng đi đến phòng nghỉ của đạo diễn ở tận cùng bên trong.

Tô Tình không ở đây, gian phòng này lại lớn nhất nên tạm thời dùng làm nơi phỏng vấn.

Cửa phòng mở ra, Đường Tâm Lạc đứng ở ngoài cửa, thấy rõ tình huống bên trong.

Trên sô pha ở giữa phòng có một người đang ngồi.

Anh ta bị đông đảo phóng viên vây quanh, mười mấy microphone đặt ở trước mặt, bên cạnh còn có rất nhiều người đang quay phim.

Cửa phòng bị đột nhiên mở ra, tầm mắt mọi người, đều không tự giác hướng về Đường Tâm Lạc.

Mà Việt Trạch bị mọi người vây quanh ở giữa giờ phút này cũng ngẩng đầu theo.

Đôi mắt xanh thẳm ấy chăm chú nhìn Đường Tâm Lạc.

Nữ chính tai tiếng xuất hiện!Các phóng viên trong phòng lập tức xôn xao lên.

“Tâm Lạc, bên này.

”Thấy Đường Tâm Lạc xuất hiện, Việt Trạch trực tiếp đứng lên.

Trước mặt đông đảo phóng viên truyền thông lại không hề tị hiềm, chủ động đi về hướng cô.

“Việt Trạch.


” Đường Tâm Lạc gật đầu mỉm cười.

Thân hình Việt Trạch cao lớn, thon dài, thay cô che chắn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của các phòng viên.

Cũng đồng thời che khuất bàn tay đang chủ động vươn ra cho cô.

Nhìn động tác của Việt Trạch rõ ràng là muốn đỡ lấy cánh tay cô.

Đường Tâm Lạc chần chờ một giây, sau đó lại không dấu vết, nghiêng người tránh đi.

Cô lướt qua anh, mặt mang mỉm cười, hướng các phóng viên đi đến.

Mà Việt Trạch bị Đường Tâm Lạc tránh đi nên biểu tình trên mặt hơi cứng lại, nhưng cũng không có tức giận.

Khóe miệng cong lên, xoay người đi theo sau Đường Tâm Lạc trở về ghế ngồi.

Mà tình huống của hai người bởi vì có được Việt Trạch che chắn nên cũng không có phógn viên nào nhìn thấy được.

Nhưng Lâm Thiến ở cửa có thể thấy được toàn bộ.

Đáy lòng cô không khỏi căng thẳng.

Việt Trạch và Tâm Lạc….

.

Đợi lát nữa, những truyền thông đó khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ.

Bọn họ mập mờ như vậy, thật sự có thể hoàn thành tốt đợt phỏng vấn này sao?Vừa nghĩ như vậy, vị phóng viên thâm niên của đài quốc gia đã đưa ra vấn đề bén nhọn đầu tiền.

“Đường tiểu thư, tôi là phóng viên của đài truyền hình quốc gia.

Xin hỏi cô và Việt Trạch tiên sinh bây giờ là quan hệ gì? Hai người cùng nhận phỏng vấn, có thể cho rằng hai ngườI đã thừa nhận quan hệ tình nhân với nhau không?”.

 
Chương 355: Chương 355


Việt Trạch lần trước đã thổ lộ với Đường Tâm Lạc trước mặt tất cả mọi người.

Bởi vì chuyện đó nên fan bây giờ đều cho rằng Việt Trạch và Đường Tâm Lạc đã ở bên nhau.Dù sao thì trong mắt người khắc, không ai có thể cự tuyệt được lời thổ lộ thâm tình như vậy của nam thần.Đường Tâm Lạc biết hôm nay sẽ không tránh được vấn đề này, mím môi chuẩn bị trả lời.Ai ngờ còn chưa mở miệng thanh âm lãnh đạm đã vang lên bên tai.“Không có quan hệ gì khác, tôi với Tâm Lạc chỉ là quan hệ hợp tác bình thường thôi.”Việt Trạch ngũ quan lạnh lùng, đôi mắt xanh thẳm dừng trên người phóng viên phỏng vấn.Tuy rằng biểu tình thản nhiên lại làm người khác có loại sợ hãi không nói nên lời.“Vậy lần trước anh thổ lộ rằng sẽ theo đuổi Đường tiểu thư….”Vị phóng viên đài quốc gia kia chưa từ bỏ ý định, ỷ vào thân phận của mình mà tiếp tục truy vấn.Việt Trạch nghe thế, bỗng nhiên gợi lên khóe môi.Vốn dĩ tiếng nói đã lạnh lùng giờ càng thêm sắc bén: “Thổ lộ…..Đó là việc tư của tôi và Tâm Lạc.

Nội dung phỏng vấn hôm nay là xung quanh bộ phim [Sủng phi thăng chức ký].


Muốn hỏi việc tư thì để hôm khác.”“Nhưng mà…..”“Không có nhưng mà gì nữa, tôi biết hôm nay mọi người đến đây đều muốn thu về tin tức có một không hai.

Nhưng vấn đề tình cảm cá nhân là thuộc về riêng tư của tôi.

Tôi và Tâm Lạc đều không hy vọng tình cảm cá nhân hấp dẫn quá nhiều sự chú ý của công chúng.”Việt Trạch nói đến này, ghé mắt nhìn mắt Đường Tâm Lạc.Đôi mắt thâm tình mong chờ nhìn Đường Tâm Lạc.Đường Tâm Lạc đột nhiên cảm thấy, có loại dự cảm không lành.Lời nói của Việt Trạch rõ ràng rất ba phải, có thể hiểu theo nhiều nghĩa.

Nếu cứ tùy ý anh ta nói như vậy, không chừng phóng viên sẽ hiểu lầm điều gì đó…..Cô biết, Việt Trạch cũng không phải thật sự giống như biểu hiện bên ngoài của anh ta.Anh ta cũng có một mặt ác liệt lại tùy hứng.“Đúng vậy, Việt Trạch nói không sai.


Tôi quả thật không thích hấp dẫn sự chú ý của công chúng về vấn đề sinh hoạt cá nhân của mình.

Nhưngmà hôm nay khó có được cơ hội phỏng vấn, tôi cũng có chuyện muốn mượn phóng viên ở đây để công bố với công chúng.”Nếu cuối tuần cũng phải tổ chức yến hội công bố thân phận bà Lục của cô.Đường Tâm Lạc cảm thấy đây cũng là thời điểm thích hợp, có thể nói với truyền thông mình chính là vợ của Lục Dục Thần.Chỉ cần thừa nhận cô đã kết hôn, tai tiếng với Việt Trạch cũng tự nhiên mà biến mất.Cô đã kết hôn rồi, bất kể thế nào cũng không thể nhận sự theo đuổi của Việt Trạch được.Việt Trạch thấy Đường Tâm Lạc dẫn dắt câu chuyện thì bắt đầu không vui.Anh ta vẫn cười như cũ, nhưng ý cười ôn hòa lại thấp thoáng một sự lạnh lẽo.Vị phóng viên đài quốc gia kia không hổ là phóng viên thâm niên.Vừa thấy sóng ngầm giữa hai người bắt đầu khởi động đã lập tức ngửi ra sự bất thường.Ông ta lập tức thêm mắm thêm muối: “Đường tiểu thư có tin tức gì muốn công bố? Cô yên tâm, phóng viên hôm nay ở đây sẽ đưa tin đúng sự thật.”“Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là chút việc riêng thôi.

Tôi muốn nói là….”“Tâm Lạc muốn nói là, sau khi bộ phim này quay xong tôi sẽ rời khỏi giới giải trí.

Cho nên [Sủng phi thăng chức ký] sẽ là bộ phim cuối cùng của tôi.”“Cái gì, Việt Trạch muốn rời khỏi giới giải trí!”“Thật sao? Việt Trạch, đây có phải là quyết định nhất thời của anh, hay là đã cân nhắc kỹ rồi?”Không chỉ là phóng viên, ngay cả Đường Tâm Lạc cũng ngạc nhiên nhìn Việt Trạch.Cô sao cũng không nghĩ đến, Việt Trạch ngay tại lúc cô muốn công bố thân phận lại tung ra một tin tức lớn như vậy!.

 
Chương 356: Chương 356


Hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn lên.

Các phóng viên không còn hứng thú hỏi về vấn đề tình cảm giữa Đường Tâm Lạc và Việt Trạch nữa.

Mọi người đều đem lực chú ý tập trung trên vấn đề của Việt Trạch.

*Hơn một tiếng sau, phỏng vấn kết thúc.

Phóng viên được Lâm Thiến và Bố Lan Khắc dẫn ra ngoài, phòng nghỉ chỉ còn lại Việt Trạch và Đường Tâm Lạc.

“Việt Trạch, anh vì sao ngay tại lúc tôi định công bố thân phận lại tung ra tin tức giải nghệ?”Đường Tâm Lạc không ngốc, cô có thể cảm giác được.

Vừa rồi lúc phỏng vấn là Việt Trạch cố ý cắt lời mình.

“Tôi ngắt lời cô à?” Việt Trạch rũ mắt, khóe mắt đuôi lông lộ ra vô tội, “Xin lỗi, tôi không biết cô muốn thông báo tin tức mình đã kết hôn.

Tôi cho rằng cô muốn thông báo tin giải nghệ cho tôi.

”“Tôi vỗn dĩ không biết anh muốn giải nghệ!” Đường Tâm Lạc giận rồi.

“Vậy sao? Tôi tưởng là Bố Lan Khắc đã nói với cô rồi.

”Việt Trạch nhướng mày, vịn vào sô pha, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Quay xong bộ này tôi sẽ giải nghệ.

Thế nào, Đường đại chế tác cô có vừa lòng tin này không?”“Việt Trạch, tôi không cần anh giải nghệ để lăng xê cho tôi.

” Đường Tâm Lạc nhìn Việt Trạch, ánh mắt nghiêm túc.


Việt Trạch nghe vậy cười, đột nhiên vươn tay phải, nắm lấy cằm Đường Tâm Lạc: “Sao vậy, đang lo lắng cho tôi à?”“Tôi không có.

” Đường Tâm Lạc tránh đi tay anh ta.

Cảm xúc nơi đầu ngón tay bỗng nhiên biến mất.

Việt Trạch nhịn không được nhíu mày: “Tâm Lạc, đó không phải lăng xê.

Lời tôi nói là sự thật, tôi đã quyết định rồi, xong bộ này sẽ giải nghệ.

”“Anh….

” Đường Tâm Lạc nhìn Việt Trạch nghiêm túc, còn muốn khuyên anh ta.

Anh ta là diễn viên thiên tài khó thấy được.

Người có thiên phú như vậy.

Tuổi còn trẻ đã giải nghệ, không cảm thấy quá sớm sao?Chỉ là lời nói tới bên miệng rồi vẫn dừng lại.

Cô có tư cách gì mà khuyên Việt Trạch?Cuộc sống của Việt Trạch vốn không cần người khác can thiệp.

Chính mình cũng không có lập trường gì mà khuyên nhủ.

“Là bạn với nhau, anh quyết định giải nghệ thì tôi sẽ tôn trọng anh.

Nhưng mà chuyện này không nhỏ, bên trong liên lụy lợi ích của rất nhiều người, công ty quản lý của anh không có ý kiến gì sao? Còn fan và hợp đồng quảng cáo….


Tin tức này sau khi truyền ra anh sẽ gặp không ít rắc rối, anh….

.

Phải chuẩn bị kỹ.

”Đường Tâm Lạc nói đến vấn đề mấu chốt, rất nghiêm túc.

Nhưng Việt Trạch nghe xong lời cô nói lại cười.

Ý cười nhiễm vào đáy mắt, sáng như trời sao, sóng nước long lanh: “Cho nên nói cô là đang lo lắng cho tôi?”Việt Trạch cười làm người ta cảm thấy chân thành lại tốt đẹp.

Đường Tâm Lạc dời mắt, không muốn nhìn: “Tôi thật sự quan tâm anh, nhưng chỉ là sự quan tâm của một người bạn thôi.

”Đường Tâm Lạc thừa nhận cô rất thích Việt Trạch.

Nhưng mà loại thích này không phải là tình cảm nam nữ.

Đối với anh ta là sự cảm kích với một người bạn, quan tâm nhưng lại không có ý gì khác.

Việt Trạch rất tốt với cô, tốt đến mức cô khó mà đỡ nổi.

Trên thực tế, cô rất vui khi được làm bạn với anh ta.

“Không sao.

” Ánh mắt Việt Trạch như cũ nhìn Đường Tâm Lạc.

Chuyên chú và nghiêm túc.

“Mặc kệ cô đối với tôi là loại quan tâm gì, chỉ cần có quan tâm tôi vậy là đủ rồi.

Đường Tâm Lạc: “……”Việt Trạch lời nói không chút nào che dấu cảm tình, làm Đường Tâm Lạc không thể chống đỡ được.

Cô chỉ có thể xấu hổ cười, đang muốn chuyển đề tài, lại nghe Việt Trạch nói: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi một chút, cô biết cô nhi viện Ánh sao không?”.

 
Chương 357: Chương 357


“Cô nhi viện Ánh sao….”Cô đương nhiên biết.Đây là cô nhi viện khi còn nhỏ mẹ thường hay dẫn cô đến.“Biết, sao anh lại đột nhiên hỏi cái này? Cô nhi viện đó đã đóng cửa mười năm rồi, anh muốn tìm bạn à?”Người hỏi về cô nhi viện.Phần lớn đều là vì người thân hoặc bạn bè.Cô nhớ rõ Bố Lan Khắc từng nói Việt Trạch là con trai độc nhất, một người trưởng thành trong cô độc.Khả năng anh ta tìm bạn là cao hơn.“Không.” Việt Trạch lắc đầu cười: “Tôi nghe trợ lý Lâm nói qua, cô ấy nói cô ấy xuất thân từ cô nhi viện đó.

Khi còn nhỏ được mẹ cô giúp đỡ và chăm sóc, tôi chỉ cảm thấy tên cô nhi viện đó rất đặc biệt.”Ánh mắt Việt Trạch thâm thúy, dừng trên mặt Đường Tâm Lạc.Đồng tử màu xanh trong trẻo, quang ảnh chớp động, như là cẩn thận quan sát, lại như đang che dấu điều gì.Đường Tâm Lạc nghe Việt Trạch nói, hơi cúi đầu nhớ lại quá khứ.Hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt Việt Trạch luôn dõi theo mình.“Rất đặc biệt đúng không…..Ánh sao.


Tôi nhớ mẹ từng nói qua, khi tôi còn nhỏ rất thích đến cô nhi viện kia, cũng như rất thích cái tên của nó vậy.

Lúc nhỏ tôi thường xuyên đến đó.”“Chỉ là có một lần ở chỗ đó xảy ra chuyện, sau khi về nhà tôi đột nhiên sốt cao.


Sau khi hết bệnh mẹ cũng rất tức giận nên cũng không để tôi đến đó nữa.”Nghĩ đến quá khứ, khóe môi Đường Tâm Lạc không tự giác cong lên.Thời gian vô ưu vô lo, lại có cha mẹ yêu thương đó trôi qua thật nhanh.“Tôi còn tưởng rằng cô lúc nhỏ sẽ là một nhóc con hiểu chuyện chứ….

Không nghĩ tới vậy mà còn chọc tức mẹ nữa đấy.

Cô khi đó đã gây ra họa gì?”Việt Trạch nhìn như là lỡ đãng hỏi, nhưng màu xanh biển nơi đáy mắt đang che dấu thâm ý.“Là tôi không cẩn thận để dây chuyền….”“Tâm Lạc, Tâm Lạc……Mau đến đây, Tô đạo đã trở lại rồi!”Hai người đang nói chuyện chợt bị cắt ngang.Lâm Thiến mở cửa, vội vàng chạy vào.“Tô đạo đã trở lại, ở bên ngoài…… Còn, còn có Kiều thiếu gia, em mau ra nhìn xem!”Đường Tâm Lạc nghe vậy, lập tức đứng dậy đi theo ra ngoài.Căn bản không chú ý tới Việt Trạch ở một bên đang kịch liệt che dấu cảm xúc nào đó.Đường Tâm Lạc….Chắc chắn là cô ấy!Không, không thể kết luận nhanh vậy được.Việt Trạch cưỡng chế lồng ngực đang kích động lại.Khớp xương ngón tay rõ ràng, nắm chặt rồi lại buông ra.“Chờ một chút…… Chờ một chút……”Chỉ dựa vào dây chuyền thì chưa thể kết luận điều gì.Anh ta cần chờ thêm một chút nữa.*Đường Tâm Lạc chạy đến phim trường, vừa nhìn đã thấy Tô Tình vẻ mặt khó chịu đứng đó.“Tiểu Tình!”“Tâm Lạc?” Tô Tình nhìn đến Đường Tâm Lạc thì trên mặt hiện ra ngạc nhiên.Ngay sau đó cô ấy lập tức xoay người ra khỏi phim trường.“A, Tiểu Tình, cậu chạy đi đâu đó? Từ từ thôi…..”Tô Tình vừa nhìn thấy Đường Tâm Lạc đã quay đầu chạy đi.Hành động này quả thật kỳ lạ.Đường Tâm Lạc chú ý đến quần áo trên người Tô Tình vẫn là bộ hôm qua lúc đi dạo phố.Khụ khụ, nói như vậy……Cô ấy tối qua thật sự ở bên Kiều thiếu gia?!Tô Tình mới vừa đi tới cửa, còn chưa kịp ra ngoài đã đụng phải bốn năm thủ hạ của Kiều Mạc Hàn.Mấy tên thủ hạ kia ôm một đống đồ vật lớn, vừa lúc xuất hiện ngăn chặn ngay đường đi..

 
Chương 358: Chương 358


“Tô tiểu thư, cô làm sao vậy? Không phải nói muốn tới phim trường……Sao vừa tới đã đi rồi?”Người tóc húi cua kia, Đường Tâm Lạc có biết, là Hạ Bân, trợ lý của Kiều Mạc Hàn.

Hạ Bân vừa nhìn thấy Tô Tình đã bày ra bộ dáng lấy lòng.

“Cô nếu là muốn đi tìm Kiều thiếu vậy thì tôi đưa cô đi!”Tô Tình chỉ là ngượng ngùng khi đối mặt với Đường Tâm Lạc, cô ấy vốn dĩ cũng không định rời khỏi phim trường, càng không muốn đi tìm Kiều Mạc Hàn.

“Không, tôi chỉ là….

.

Đi nhầm đường!”Tô Tình không có biện pháp đi ra ngoài, đành phải xoay người trở về.

Kết quả, quay người lại, liền thấy Đường Tâm Lạc đã đứng ở phía sau.

“Tiểu Tình……” Đường Tâm Lạc nghiêng đầu nhìn, chớp mắt hỏi: “Cậu có phải quên nói cái gì với tôi rồi không?”*Bị Đường Tâm Lạc hỏi đến, Tô Tình muốn trốn nhưng cũng không có chỗ để trốn.

Cô ấy đành phải đi theo Đường Tâm Lạc, đi đến phòng nghỉ đang trống.

Sau khi đi vào, Đường Tâm Lạc kiểm tra Tô Tình từ trên xuống dưới một lần.

Cô kéo ra cổ áo của Tô Tình, nhìn vào cổ cô ấy, xương quai xanh thậm chí là ngực đều phủ đầy ấn ký đỏ tươi.

Đường Tâm Lạc mặt lập tức đỏ lên!“Tiểu…… Tiểu Tình……”Tô Tình lại rất bình tĩnh, kéo lại cổ áo, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi ngủ với Kiều Mạc Hàn.


”“Ngủ…………”Vì sao Tô Tình lại có thể bình tĩnh như vậy mà nói ra từ này!!!“Tiểu Tình, cậu nói cho tôi biết, có phải Kiều Mạc Hàn cưỡng ép cậu không? Anh ta có phải bắt cậu xong rồi lại cưỡng ép cậu….

.

”“Không phải, cậu cũng đừng quản chuyện này, cậu yên tâm, tôi rất tốt, thật sự không có việc gì.

”“Sao lại không có việc gì được, cậu….

”“Ai nha, Tâm Lạc.

Cậu đừng hỏi nữa mà, không có việc gì đâu!”Tô Tình ôm lấy Đường Tâm Lạc, ra sức cọ tại cổ của cô, liều mạng làm nũng, “Tôi là Tô Tình đó, sao có thể bị ai cưỡng ép được? Cậu cứ yên tâm đi!”Chuyện tối hôm qua hơi phức tạp.

Ba cô ấy là Tô Chính, vì người em cùng cha khác mẹ kia, thế nhưng muốn bán cô ấy cho Nhậm Húc Đông hoa hoa công tử, lại có sở thích ngược đãi trên giường.

Tuy rằng cô ấy cũng không thích Kiều Mạc Hàn.

Nhưng không thể không thừa nhận, ít nhất, Kiều Mạc Hàn so với Nhậm Húc Đông thì tốt hơn.

“Thật sự không có việc gì?” Đường Tâm Lạc vẫn là không an tâm.

“Thật mà….


.

Cậu xem, không phải tôi vẫn ổn sao?” Tô Tình giống như thật sự không sao, thần sắc rất tự nhiên.

Cô ấy không muốn làm Đường Tâm Lạc lo lắng, tình cảm của Tâm Lạc hiện giờ cũng còn đang rối rắm đó.

Để cô biết mình bị nhà họ Tô hãm hại, cô chắc sẽ sốt ruột lắm.

“Vậy được rồi.

” Đường Tâm Lạc biết tính tình của Tô Tình, nếu cô ấy không muốn nói thì mình chắc chắn sẽ không hỏi được.

Tính ra thì tối hôm qua vẫn là lần đầu tiên của Tiểu Tình.

Nghĩ đến lần đầu tiên của mình rất đau, Đường Tâm Lạc đau lòng sờ đầu Tô Tình.

“Nếu không thì cậu hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc…… Lần đầu tiên, rất đau.

”“Phốc, Đường Tâm Lạc……Lời này của cậu sao nghe giống như đang đồng cảm vậy?”“Đáng ghét, khi nào rồi mà cậu còn cười tôi!”Hai cô gái ở phòng nghỉ cười đùa một trận.

Rất nhanh đã đem chuyện phiền lòng ném ra sau đầu.

Một lát sau hai người đi ra ngoài, Lâm Thiến cũng vừa lúc tìm tới.

“Tô đạo diễn, Tâm Lạc……Cái đó, thủ hạ của Kiều thiếu gia mang theo rất nhiều lễ vật đến đoàn phim.

Đồ hữu dụng có, lại còn có đồ ăn……Hiện tại bên ngoài mọi người đều cảm ơn Kiều thiếu gia và Tô đạo diễn.

”.

 
Chương 359: Chương 359


Tô Tình đen mặt: “Cảm ơn tôi làm gì?”“A…Cái đó, thủ hạ của Kiều thiếu gia nói lễ vật đó là nể mặt Tôn đạo nên mới đưa cho đoàn phim.

”Nghe đến câu đó sắc mặt Tô Tình khẽ đổi, cắn răng lao ra.

“Từ từ, Tiểu Tình, cậu muốn đi làm gì?” Đường Tâm Lạc giữ chặt Tô Tình.

“Đương nhiên là đi nói bọn họ đem mấy thứ đó về!”“Hiện tại đồ cũng cũng đưa đến rồi, cậu lại để họ mang về thì có thích hợp không? Như vậy so với không làm gì càng khiến người ta để ý hơn.

”Đường Tâm Lạc biêt Tô Tình sốt ruột về điều gì.

Đoàn phim đều biết Đổng Nhã Như là người phụ nữ của Kiều thiếu gia.

Kết quả, Tô Tình và Đổng Nhã Như nảy sinh mâu thuẫn, mọi người đều chờ xem Kiều thiếu gia xử lý Tô Tình như thế nào.


Vài ngày sau, Tô Tình không có việc gì, nhưng Đổng Nhã Như lại không quay lại đoàn phim nữa.

Ngay sau đó Kiều thiếu gia đến.

Miệng nói là nể mặt Tô Tình mà tặng lễ cho đoàn phim.

Kể từ đó, chỉ sợ ai cũng cảm thấy Tô Tình đã đào góc tường nhà Đổng Nhã Như.

“Kiều Mạc Hàn…… Anh ta chính là cố ý!” Tô Tình buồn bực ngồi vào trên sô pha.

Nhớ tới nam nhân đáng giận kia, hận không thể cắn thêm mấy dấu răng lên người anh ta.

“Khụ, Tiểu Tình, cậu và Kiều thiếu gia….

.


Cậu đối với anh ta có phải là………”“Không có, không phải!” Tô Tình không chút suy nghĩ, ngay lập tức phủ định suy đoán của Đường Tâm Lạc.

Nhưng Đường Tâm Lạc cũng nhìn ra được.

Tô Tình rõ ràng không hề thích Kiều Mạc Hàn.

Như vậy cũng tốt, hoa hoa công tử như Kiều thiếu gia, yêu thích thì có thể đem nữ nhân đó chiều chuộng lên tới trời.

Nhưng một khi hết thích rồi thì so với ai cũng càng tàn nhẫn vô tình hơn.

Nam nhân như vậy vẫn không nên dính vào.

Tô Tình ngồi ở sô pha thêm chốc lát, cuối cùng vẫn là nhận mệnh đứng lên lần nữa: “Được rồi, tôi dù sao cũng là đạo diễn, không thể cứ trốn ở đây được.

”“Nếu không thì tôi gọi cho Dục Thần nói với Kiều thiếu gia một tiếng được không?” Cô bây giờ quan hệ với Lục Dục Thần rất ngọt ngào, để anh ra mặt cũng không khó.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top