Dịch Full Thơ Tình Ngâm Đường

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,823
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Cho đến khi Cố Tân Bạch búng một cái vào mặt cô, cô mới thoát ra khỏi những hồi ức đó.

“Đang nghĩ gì vậy?” Hắn nói: “Đồ ăn lạnh rồi.”

“Không có gì, nhớ tới một kẻ râu ria thôi...... với vài ba câu chuyện.”

Tim cô đã lỡ vài nhịp không vì bất cứ lý do gì, đến bây giờ nghĩ lại thì vẫn thấy vui khi bản thân mình thoát hỏi miệng cọp.

Hắn hình như rất muốn biết điều gì đó, thuận thế nói: “Có thể nói cho tôi nghe không?”

“Chính lúc ấy gặp người không tốt đẹp gì thôi.” Cô khái quát một chút.

Nhưng hắn đã buông đũa xuống, cho dù trưởng bối bên kia cười vui ồn ào, và chỉ chú ý đến cô.

Ánh mắt này của hắn, quyết định trốn tránh sự công kích của sắc đẹp: “Được rồi được rồi, em nói em nói......”

“Chính là hồi trước em về nhà bà ngoại nghỉ hè ấy, tiểu khu bị vây bởi lũ lụt, mỗi ngày có người chơi cờ cùng em giúp em đánh cờ, sau cùng thì hai đứa gặp mặt, gặp xong mới biết người nọ là hải vương, có mưu đồ khác đối với em, ừ chính là như vậy không sai biệt lắm.”

Cố Tân Bạch nhíu mi: “...... Gặp mặt?”

“Đúng vậy.”

“Hải vương?”

“......”

Hắn thấp giọng: “Gặp nhau như thế nào?”

“Ở rạp chiếu phim thôi, cậu ta lúc đấy chạy đến, rõ ràng còn chưa chiếu phim, không biết là đang chạy cái gì, nhìn thấy em còn sửng sốt một chút ——” Nhiễm Dao nhớ tới vẫn cứ cảm thấy quái quái thế nào ất: “Bộ dạng của em nhìn rất kinh dị sao?”

Không đợi cô nói xong, Cố Tân Bạch đã đứng dậy khỏi vị trí của mình, như kiểu hắn không thể đợi thêm một giây nào nữa: “Tôi đi ra ngoài một chút.”

Nhìn thấy bóng lưng của hắn, Nhiễm Dao nghĩ thầm.

Tôi biết chuyện xưa của tôi nhàm chán, nhưng mà cũng có nhàm chán đến mức đấy đâu.

Đã quá lâu hắn còn chưa trở về, Nhiễm Dao muốn ra ngoài nên cô đã gọi phục vụ, sau khi nói xong định bụng đi dạo một chút để tiêu cơm, nhưng lại không tự giác đi xuyên qua hành lang, đi đến sân tiện cơm □□.

Vừa vặn đụng phải hắn.

Thiếu niên nửa tựa vào trên lan can, phía sau là ao nước lăn tăn, khuấy động nửa vầng trăng.

Tinh quang lẻ loi vụn vặt, đổ lên thân người hắn.

Nhiễm Dao thử thăm dò: “...... Sao anh ại đứng ở chỗ này vậy?”

“Không có việc gì, ” Hắn cau mày, giữa đôi lông mày còn mang theo chút tức giận, như thể hắn đã biết điều gì đó, nhưng hắn vẫn cố gắng thả lọng giọng điệu: “Ăn xong chưa?”

“Ăn xong lâu rồi, mọi người vẫn còn đang nói chuyện phiếm.”

Cánh tay Cố Tân Bạch chống về phía sau, hơi ngẩng đầu lên: “Em nói chuyện kia tiếp đi.”

“Nói cái gì?” Nhiễm Dao dửng dưng: “Chuyện của em hả? Đã nói xong rồi á.”

Cố Tân Bạch nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt rất khó hiểu.

Nhiễm Dao ngay từ đầu đã cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Hiếm khi nhìn thấy anh như vậy, có sao không?”

Thiếu niên nở nụ cười, âm sắc rất mỏng: “Có chút tự trách, tin sai người.”

“Vậy chỉ có thể chứng minh có rất nhiều người không đáng tin, không phải là vấn đề của chúng ta.” Nhiễm Dao nhịn không được mà đồng tình: “Anh nhìn em trước đấy không phải cũng ——”

Nói đến đấy đột nhiên dừng lại, giọng mũi Cố Tân Bạch trở nên nặng hơn, sườn mắt nói: “Ừm?”

Nhiễm Dao: “Tự nhiên nghĩ lại cứ thấy kiểu gì ấy.”

Những ngón tay buông thõng bên người của hắn giật giật, đáy mắt như có ánh lửa thiêu: “...... Hả?”

“Theo lý mà nói, bộ dạng của Đoàn Thừa An cũng không kém. Nhưng mà sau khi em nhìn thấy cậu ta, ngược lại không có cảm giác gì cả, trước kia có cảm giác thích cậu ta là do cậu ta xài filter.”

Nhiễm Dao nói xong, bản thân cũng suy tư một lúc: “Chẳng lẽ em yêu cầu quá cao với khuôn mặt à? Trước đây thích cậu ta, chỉ vì do tự em bổ não tự em ảo tưởng?”

“Cũng không hẳn là vậy mà......”

Trong lúc suy tư cô đã tự đưa mình vào ngõ cụt, cô trầm mặc tự hỏi, hắn cũng không nói chuyện.

Trong xó im lặng hồi lâu, mãi cho đến khi hắn chợt lên tiếng.

Đáy mắt Cố Tân Bạch ám một màu tối: “Em có phải không nghĩ tới ——”

Nhiễm Dao thu hồi tâm tư: “Ừ?”

Giọng nói trang nghiêm của thiếu niên như rơi vào trong đêm tối, tựa như một thanh móc câu cong, vén lên sương mù bốn phía.

Cố Tân Bạch chăm chú nhìn ánh mắt của cô, nói từng chữ từng chữ: 

“Có lẽ người chơi cờ cùng em, căn bản không phải cậu ta.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,823
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


Suy nghĩ này đến quá đột ngột rồi. Nhiễm Dao theo bản năng cười, cô trêu chọc nói: “Không phải cậu ta thì còn có thể là ai chứ, chẳng lẽ là anh à?”

......

Những lời này vừa buột miệng thốt ra, đã làm cho bầu không khí biến hoá một cách vi diệu, phản ứng của cô là như nào chứ, đôi môi cười chậm rãi thu liễm, ánh mắt theo đó cũng mơ hồ một chút, tất cả như dừng lại khi trên tay hắn như đang ôm lấy nửa áng trăng.

*

Sau khi bữa tiệc đã tàn cuộc, một đường về nhà, ý thức của cô  đang rời rạc sắp tan đến nơi.

Mẹ Nhiễm gọi cô mấy lần, hỏi cô tâm hồn có phải đang vắt ngược cành cây không.

Nhưng cô chỉ một hai đi về nhà, khó mà tin được, trong đầu lại vang lên lời hắn nói.

“Người chơi cờ cùng em là tôi, tôi biết đối diện là em. Sở dĩ không nói, là muốn trêu đùa em một chút.”

“Lúc đấy muốn nhìn phản ứng của em khi nhìn thấy tôi.”

“Ngày đó lúc xem phim điện ảnh tôi đã rời giường từ ba giờ rưỡi, bởi vì cậu tôi đột nhiên xuất huyết não, phải chụp ICU, mọi người suốt đêm chạy về Lương thành, vì sợ không nhìn thấy mặt cậu lần cuối.”

“Tôi hôm đấy liền gọi điện thoại cho Đoàn Thừa An, nhờ cậu ta nói với em một tiếng, trong nhà tạm thời xảy ra chuyện, cuối tuần sau tôi mới trở về được.”

Cô hỏi hắn vì sao Đoàn Thừa An lại muốn nói dối, Cố Tân Bạch mở ra điện thoại ra, là ghi âm cuộc điện thoại giữa hắn và Đoàn Thừa An.

—— Vừa nãy hắn vội vã rời khỏi bàn ăn, chính là vì cái này.

Trong ghi âm, Đoàn Thừa An ở đầu điện thoại bên kia, thừa nhận sự thật một cách bằng phẳng:

“Vì sao lại muốn giả mạo ông á? Chuyện này đơn giản quá còn gì, tại cô nhóc đấy xinh đẹp chứ còn sao nữa.”

“Tôi vốn định giúp ông, nhưng mà nhất kiến chung tình tôi nào có biện pháp nào, hơn nữa lúc đấy ông cũng chưa về, nên cũng có thể xem như tôi chưa đoạt công lao của ông, tôi mà muốn tiến tới, thì ông đã chả còn đất diễn.”

“Trái phải mỗi bên một cô gái nhỏ, nhường nhau tí thì chết ai, mọi người cùng chơi thì có vấn đề gì to tát ——”

Sau này cũng không có, Cố Tân Bạch trực tiếp tắt điện thoại.

Lúc ấy cô cũng hoàn toàn ngây người, quên mất mình nên phản ứng thế nào, chỉ nhớ rõ mẹ nói phải rời đi, thúc giục cô phải mau mau lên xe.

Vì thế chủ đề đột ngột dừng lại, chỉ còn lại đoạn ghi âm và lời nói của hắn, điều này cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.

Xe tắt máy, đầu óc Nhiễm Dao trống rỗng, dùng sức vuốt huyết thái dương.

Tuy nhiên mẹ Nhiễm lại cho rằng thân thể cô đang khó chịu vì uống quá nhiều Coca Cola, vội vàng đuổi cô vào phòng tắm để tắm rửa.

Sau khi tắm xong, cô cuối cùng cũng sắp xếp được toàn bộ câu chuyện, từ đầu đến cuối.

Quả thật khi đó Đoàn Thừa An nhà ở cách vách, chẳng qua là ở một bên cách vách thôi, nhưng mà bởi vì cậu ta là Hải vương đã thế còn là Hải Vương có kỹ năng hành nghề cao siêu, cố ý giấu diếm, bởi vậy mà cô không phát hiểm được điểm đáng nghi.

Mà cô cũng chỉ ở lại đây hơn một tuần lễ nữa, vừa vặn lỡ hẹn với Cố Tân Bạch, mấy ngày hôm sau, cô cũng cắt đứt liên lạc với Đoàn Thừa An.

Nói đến đây cô cũng thật bội phục Đoàn Thừa An, mới chỉ gặp cô có hai tuần, mà có thể trở mình khơi lên sóng gió lớn như vậy.

Không hổ là Hải vương, bản lĩnh hô phong hoán vũ quả nhiên lợi hại.

Nhiễm Dao mở điện thoại, cô luôn cảm thấy tất cả mọi chuyện đều rất ảo diệu, mở điện thoại lên cô muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng lại phát hiện ra hình như bản thân cô không có Wechat của hắn.

Trằn trọc rồi lục tung hết danh bạ để tìm số điện thoại của hắn, cô soạn một cái tin nhắn ngắn: 【 đã ngủ chưa? 】

Cố Tân Bạch rất nhanh trả lời tin nhắn cô trên Wechat: 【 vừa về đến nhà, sao đấy? 】

Cô có chút kinh ngạc: 【Ôi chao? Sao anh lại có Wechat của em hay vậy?? 】

【Đã thêm em lâu rồi, sau tết đợt em mới học lớp mười. 】 Hắn nói: 【 không nhớ rõ à? 】

Nhiễm Dao phẫn nộ.

Ừ sự thật thì cô không nhớ rõ......

Cố Tân Bạch lại nói: 【Làm sao đột nhiên lại gửi tin nhắn vậy, không phải em không hay đọc tin nhắn sao? 】

Nhiễm Dao có chút khó hiểu: 【Làm gì có, tin nhắn của em không nhiều lắm, hôm nào em cũng xem mà. 】

Ngoại trừ cái lần cô kéo đen Đoàn Thừa An vào buổi tối hôm kia.

Đoàn Thừa An bởi vì không gọi được cho cô, nên đã quay ra gửi tin nhắn, sáng sớm mới mở mắt đã nhìn thấy tin nhắn lít nha lít nhít một đống, không chút suy nghĩ liền tắt máy.

Nhiễm Dao bỏ qua cái đề tài này, đi thẳng vào vấn đề, hỏi điều cô muốn biết từ bấy lâu nay: 【Cho dù là do Đoàn Thừa An cản trở ở giữa, vậy sao anh lại...... Anh lại không đi tìm em vậy? 】

Nói xong cảm thấy hình như mình nói chuyện có chút hơi lộ liễu, vội vàng nói thêm câu: 【Dù nói thế nào đi chăng nữa, anh chưa đi xem phim với em mau bù cho em đi. 】

Cố Tân Bạch: 【 Đi tìm. 】

Ánh mắt của cô dán chặt vào hai chữ này, trái tim không ngừng đập thình thịch.

Hắn nói: 【Chỉ là rằng em đang sinh khí, không muốn gặp tôi. 】

Nhiễm Dao bĩu môi, gõ chữ: Em đây cũng không có nhỏ mọn như vậy, càng không phải là kiểu người vô lý không nói lí lẽ......

Còn chưa kịp gửi nó đi, nhìn thấy tin nhắn tiếp theo của hắn ——

Cố Tân Bạch: 【 cho nên ngày hôm đó, em không phải là cố ý không đến? 】

Ngày đó? Ngày hôm nào?

Nhiễm Dao xóa chữ trên khung thoại đi, đang muốn hỏi hắn, bỗng nhiên trong đầu cô lóe lên một khả năng nào đó, cơ thể cô bắt đầu run lên nhẹ, cứ không ngừng phủ nhận loại khả năng này, nhưng cũng xuống giường rất nhanh, đi thẳng đến phòng cất đồ ——

Mẹ Nhiễm ở phòng khách bị cô làm cho giật mình: “Sao lại có thể chứ!”

Nhiễm Dao lôi một chiếc rương từ trong góc phòng tối ra, lật cái nắp lên, tìm được cái điện thoại cũ mình từng dùng.

Cũng may lúc đổi số cô còn giữ điện thoại lại, cô nghĩ dù sao bắt đầu từ hôm đấy trở đi cô cũng đã trưởng thành, tắt nguồn điện thoại khóa sim, ém nhẹm ở tầng chót.

Cửa sổ nửa mở, gió lạnh vù vù rót vào, cô bị gió lạnh hun cho run người, nhưng trong lòng như có lửa đốt.

Thời điểm máy khởi động lại, Nhiễm Dao ngừng thở.

Cô trực tiếp vào hòm thư.

Quả nhiên, ngoài tin nhắn cuồng oanh loạn tạc của Đoàn Thừa An, có một tin nhắn xa lạ.

Đây là kết quả của hồi ức thanh xuân đầy nhốn nháo của cô, nó bị che dấu bởi tiếng nổ của sự trưởng thành, chính là thứ tình yêu vô cùng ôn nhu ——

【 sinh nhật vui vẻ, Dao Dao. 】

Thời gian lúc chuyển giao, được gửi ở giây thứ nhất vào lễ trưởng thành của cô.

Thì ra đã thật sự có người ở trong bóng tối, nơi cô không biết không lấy một tiếng động yêu cô rất rất lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,823
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Dao ăn sáng, hăm hở xách túi xách chạy ra cửa.

Mẹ Nhiễm đuổi ở phía sau hô lớn: “Con đi đâu vậy?”

“Quay về trường học!”

“Để bố đưa con đi ấy, đợi lát nữa ông ấy tỉnh, con vội vàng vậy để làm gì, còn không ăn cơm trưa nữa?” Mẹ Nhiễm nói: “Buổi tối trở về nhà đi, không phải sáng ngày mai con không có lớp sao?”

“Không kịp nữa rồi ——”

Nhiễm Dao bỏ câu này lại, cô trở tay đóng cửa chính lại.

Để lại mẹ Nhiễm đứng ở cửa chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ mới có mấy giờ chứ, làm gì mà không kịp chứ?

Trường học cách nhà khá ca, Nhiễm Dao gọi xe, trên đường đi lại bị tắc đường, thật vất vả mới đến cửa trường học, cô đóng cửa xe tiếp tục chạy.

—— Thực ra cô cũng không hiểu mình vì sao phải chạy nhanh như vậy.

Cây ngô đồng thấp thoáng ở phía sau, là sân bóng rổ của trường học.

Có người vừa tới đây.

Cũng may không quá trễ.

Nhiễm Dao huỳnh huỵch chạy đến, một phát túm lấy cậu thiếu niên vừa lấy điện thoại từ trong túi ra, cô ngẩng đầu, gọi tên của hắn.

“Cố Tân Bạch.”

Hắn bị ánh nắng làm chói mắt, mắt hắn nheo lại, trên màn hình điện thoại vẫn còn khung chat nói chuyện cùng cô, nó dừng lại ở câu cuối hắn trả lời cô vào tối qua, xem chừng là muốn gửi tin nhắn cho cô.

“Sao em lại ở đây?” Sau một lúc lâu, hắn nở một nụ cười rất nhỏ: “Không phải hôm nay em không có lớp sao?”

“Em...... Tới tìm anh?”

Thiếu niên dừng một chút, chợt cúi người xuống, giọng nói như tiếng nước va vào ngọc đẹp, thánh thót nặng nề, có một chút trầm bổng rất dễ nghe: “Làm sao vậy.”

“Túi sách cũng chưa tháo xuống.” Hắn nâng tay, giúp cô gỡ cái túi xách nặng sau lưng xuống: “Em có chuyện gì muốn nói?”

“......”

Cố Tân Bạch nhìn cô, nhíu mày: “Không có việc gì à?”

Vừa mới chạy nhanh như vậy thân thể hoàn toàn bị ép buộc, đầu óc hơi choáng váng một chút, bây giờ cô thật sự muốn mình nói chút gì đó, nhưng đại não lại trống rỗng.

Hoặc là, không biết nên bắt đầu nói từ đầu.

Nhiễm Dao liếm môi, đang nổi chuẩn bị nói, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay luồn vào, trên tay là một cái khăn quả đào màu hồng nhạt.

Giọng cô gái kia nghe ra rất ngọt: “Ca ca muốn chơi bóng à? Lấy khăn tay lau mồ hôi rồi hẵng chơi tiếp.”

Khẽ lật mặt sau chiếc khăn lên, đằng sau có dán mã quét Wechat ——

“Thêm Wechat nhé?”

Nhiễm Dao sửng sốt một chút, giương mắt nhìn hắn thấy hắn đang nhìn mình, thậm chí còn không thèm dời ánh mắt về phía cô gái kia nữa.

Thình lình đầu cô hiện ra một tia sáng, giật cổ tay áo hắn ra.

Trên cổ tay phải thiếu niên, quả nhiên có đeo một chiếc vòng buộc tóc màu đen.

—— Lúc ấy hắn không trả lại cho cô, hắn thật sự đeo nó trên tay.

Nhiễm Dao cười cười với cô nữ sinh kia, xấu hổ nói:

“Ngại quá, hắn có bạn gái mất rồi.”

“A...... Là như vậy sao, thật xin lỗi, em cũng không biết đâu.” Nữ sinh kia lè lưỡi: “Thế thì chúc hai người trăm năm hoà hợp nha!”

“—— Anh có bạn gái?”

Cố Tân Bạch tiến lại gần hơn một chút, trầm giọng nói: “Có từ lúc nào vậy?”

Cô kiên trì: “Thì...... Vừa có.”

“Không thể được sao?”

“Đương nhiên có thể.” Hắn cong môi: “Cơ mà ——”

Thiếu niên còn chưa nói hết, cô đã ngửa đầu đánh gãy câu: “Cố Tân Bạch, anh thích em sao?”

Hắn đang muốn nói cái này cần phải hỏi sao, dừng một chút, bỗng nhiên hắn nhận ra, hình như mình chưa từng nói với cô những loại lời như vậy.

Hắn nghĩ cô có lẽ cần chút cảm giác an toàn, thế nên:

“Tôi thích em.”

Thiếu niên nghiêng thâm, ánh mắt đối diện với cô, nhìn đôi mắt của cô, nghiêm túc nói lại một lần nữa: “Vô cùng thích em.”

“Chỉ thích em, một mực thích em.”

Ánh mắt Nhiễm Dao nhẹ nhàng hạ xuống, dừng lại ở yết hầu hắn đang nhấp nhô.

“Anh nói bốn lần.” Cô cố sức giả bộ mình rất bình tĩnh, như thể mình đã quen với cảnh tượng như vầy rồi: “Xem ra là thật rồi, rất thích em nha, ài.”

Hắn cười khẽ, thấy cô làm bộ trêu ghẹo hắn, nhưng kỳ thực lỗ tai cô đã phiếm hồng đỏ bừng, tâm trạng càng thêm vui vẻ, miễn cưỡng nhận lời nói:

“Đúng vậy.”

Chính là rất thích.

Hắn nhớ tới năm đó học lớp mười, hắn bị bố mẹ mang đi chúc tết, sau quãng đường xe dài dằng dặc hắn vừa mệt mỏi vừa tê mông, lúc ngẩng mặt bắt gặp một cô bé nhỏ đang đi từ trên lầu xuống.

Cô mặc một bộ áo lông nhung màu xanh nhạt, trên chân đi đôi dép bông hình quái thú nhỏ, mỗi khi cô bước một bước xuống, mũi chân sẽ lộ ra từ miệng quái thủ nhỏ, lộ ra hàm răng trắng bóc của con quái thú, rồi lại khép miệng lại theo nhịp bước của cô, nhoáng cái rồi lại nhoáng cái như thể đang gật đầu.

Cô bé nhỏ vẫn còn đang còn buồn ngủ, nhìn cô giống hệt với đôi dép quái thú hung hung, còn trùm mũ qua đỉnh đầu, miệng lẩm bẩm oán trách vì sao đến tết mà không được ngủ nướng.

Về sau phòng khác dần nhiều người lên, đám trẻ con túm tụm nô đùa ở một chỗ trêu đùa con mèo con, cũng không biết ai mang chó Maltese đến rồi để nó trở trọi lẻ loi quẫy đuôi tại góc tường.

Không đầy một phút cô bé đó liền rời khỏi chỗ náo nhiệt nhất, một mình đi đến góc tường, kéo ghế theo, còn dùng dép bông trêu đà con Maltese màu trắng kia nữa.

Chó con chơi cùng với cô bé hình như rất vui vẻ, nhào tới nhào lui, lúc cô cười sẽ để lộ ra hai viền răng mèo rất đẹp, điệu cười thánh thuý này duy chỉ thuộc về thiếu nữ, giống như chuông gió trong núi.

Lúc ăn cơm, hắn an vị ngồi đối diện với cô.

Cô gái nhỏ rất dễ thương, ngơ ngác, lại rất thiện lương, thi thoảng sẽ nhanh mồm nhanh miệng, ngáp tới ngáp lui chóp mũi sẽ hơi hơi hồng lên.

Cô chắc hẳn đang rất buồn ngủ. Hắn bất giác nghĩ, không biết tối hôm qua cô đi ngủ lúc mấy giờ.

Sau này người lớn nói cho hắn biết, thì ra rất lâu trước đây bọn họ cùng ở trong một cái sân, lúc ấy cô hình như rất nghịch ngợm, người lớn trong nhà thường xuyên không tìm thấy cô ở nơi đó, kỳ thật cô gái nhỏ trốn ở dưới mái hiên ngoài cửa sổ nhà hắn, mượn hắn MP4 mượn đủ loại manga.

Cô lúc ấy thường xuyên vác một cái bọc nhỏ, thi thoảng tâm tình hắn tốt, sẽ ném cho cô một thanh sôcôla, cô lúc nào cũng vậy một bên vừa ăn một bên vừa thấy kỳ quái: “Từ lúc nào mà trong nhà có mua mấy thứ như này vậy?”

Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng mỗi lần như thế đều ăn rất nhanh.

Những câu chuyện này có lẽ cô đã không còn nhớ, nhưng hắn lại nhớ rất kỹ.

Kỳ nghỉ hè lớp mười hai gặp lại cô tự nhiên rất vui vẻ, hắn một mực ở trong ký túc trường học, cơ hội gặp mặt cô rất ít, về sau học cùng một trường đại học, may mắn không bỏ lỡ lại cô.

Đoạn thời gian kia hắn vừa vặn lập nick game phụ, ai ngờ trận đầu tiên lại ghép đội được với cô, cơ duyên trùng hợp thế nào mà trở thành bạn game tốt của cô. Đại khái biết đây chính là thiếu sót của duyên phận, cuối cùng cũng đã được đền bù.

Ban đầu định chơi vài trận nhỏ thôi, leo đến Vương Giả liền không chơi nữa, nhưng mà bởi vì muốn cùng chơi với cô, liền bày đặt quý danh không thi đấu ở nick chính nữa, chơi ở nick phụ cũng chậm hơn ——

Bởi vì cấp bậc chênh lệch quá lớn, nên không mang cô chơi cùng được.

Chuyện này bọn họ không biết, nhưng cũng không sao, tương lai năm tháng dài dằng, hắn có thể từ từ nói chuyện cùng cô.

Nhiễm Dao hắng giọng một cái: “Sinh nhật ngày đó, anh bảo em mở cửa sổ ra để nhìn..... Anh chuẩn bị cái gì vậy?”

Cô dày vò cái điện thoại cũ từ tối qua đến rạng sáng, phát hiện không biết như thế nào mà tin nhắn Wechat của hắn lại bị bỏ vào tin nhắn bị xoá, đại khái là do hệ thống chặn.

Nhìn thời gian, có lẽ là sau khi chúc cô sinh nhật vui vẻ, nhắn tin bảo cô mở cửa sổ nhìn một cái.

—— Đáng tiếc cô không nhìn thấy, không mở cửa sổ, cũng không đến nơi hẹn.

“Cũng không có gì.” Hắn nói: “Dùng nến bày ở đầu đường nhỏ, đứng ở đầu đường kia chờ em, còn có cả bánh sinh nhật.”

Cô mấp máy môi, trái tim không khỏi bủn rủn.

Nhưng mà không sao cả, bỏ lỡ một lần rồi, sẽ không bỏ lần lần hai nữa.

“Anh còn chơi bóng không?” Nhiễm Dao hỏi hắn.

“Không chơi nữa.” Thiếu niên rũ mắt cười, bên trong âm điệu có chút lưu luyến chậm chạp: “Đi tiếp bạn gái rồi.”

Hắn duỗi tay ra hiệu, Nhiễm Dao nhìn chằm chằm hai giây, ma xui quỷ khiến thế nào mà giật phát cái dây buộc tóc của mình xuống, một lần nữa đeo lên tay của hắn.

Cô nói: “Đổi cho anh cái này, cái này nhìn đẹp hơn.”

Cố Tân Bạch: “Ý anh là dắt tay.”

“......”

“...... Ờ.”

Cô nhếch môi đưa bàn tay ra, rất nhanh đã được người ta nắm lấy, cô trấn tĩnh suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, bắt đầu “Bình tĩnh” lên tiếng ——

“Em thoả mãn một tâm nguyện cho anh nhé.”

Cố Tân Bạch nghiêng đầu: “Cái gì?”

“Không phải anh muốn nói chuyện yêu đương nơi vườn trường sao?” Cô không tính toán bảo: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta có ba năm rưỡi.”

“Ba năm rưỡi?”

“Đúng rùi đó.” Cô hoảng hốt đếm lại: “Không đúng sao?”

“Không đúng.”

Thiếu niên dắt tay cô lại nắm chặt một chút, thấp giọng nói: “Không chỉ có ba năm.”

Ba năm tiếp theo, lại ba năm nữa rồi lại ba năm kế.

Theo em từ thời thiếu nữ đến tận cuối cùng đời người, đều sẽ tiếp em, ở cùng một chỗ với em, cùng em ngắm nhìn bình minh.

【 Câu chuyện ngắn《 Lý Bạch ca ca đợi em với 》 · Hoàn 】
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,823
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 【 Phiên ngoại nhỏ 01: Nụ hôn đầu tiên 】


【 phiên ngoại nhỏ 01 về nụ hôn đầu tiên 】

Ngày đó là thứ sáu, sinh nhật Cố Tân Bạch.

Sau một chiếc sinh nhật đông đúc, bọn họ đánh xe quay về trường học.

Khoảng hơn chín giờ quang cảnh, mép phố đều rất náo nhiệt.

Xuống xe, Nhiễm Dao trong lúc nhất thời có chút mờ mịt không biết nên quay về phòng ngủ trước, hay là đi chơi thêm một lát nữa ——

Lúc này nó có hơi xấu hổ.

Cuối cùng vẫn là Cố Tân Bạch mở miệng trước: “Bây giờ còn sớm để đi về, còn nửa tiếng nữa đèn mới tắt.”

“Đúng vậy nhì.” Cô nhún vai, theo bước tiến của hắn đi về phía trước: “Hay chúng ta đi dạo nhé?”

Hắn cười nhẹ: “Được, em muốn đi đâu?”

“Nghe anh hết, anh là thọ tinh mà.”

Nhiễm Dao sợ hắn còn kế hoạch chưa hoàn thành, ngửa đầu hỏi: “Anh còn...... Chuyện gì đặc biệt muốn làm hay không?”

“Em sẽ giúp anh à?”

Cô cảm thấy vấn đề này hình như có chút kỳ quái: “Đúng vậy nha.”

“Muốn làm gì cũng được?”

Cô ẩn ẩn cảm thấy chuyện có chút ít gì đó không thích hợp, dưới chân lảo đảo hai bước, ngã xuống thân cây bên cạnh, bị hắn đỡ lấy, môi hắn vẫn còn cười nữa.

Sắc trời đen kịt, càng đến gần chỗ phòng ngủ, càng có sự thân mật của cặp người yêu, đủ loại thanh âm mơ hồ truyền đến, đốt cháy vành tai cô.

Ngón tay của cậu thiếu niên xoa nhẹ thắt lưng của cô, nghiêng đầu tới gần một chút, mắt biến sắc ngầm, thanh âm có chút khàn:

“Muốn hôn em..... Cũng có thể sao?”

Cô chống lấy bờ vai hắn, yếu đuối mà vùng vẫy một chút, đã bị người ta chống lấy chóp mũi hôn lên môi cô.

Hơi thở của hắn ướt át, môi ngọc rất lạnh, ban đêm gió lạnh rì rào thổi qua đầu cành, hình dáng trăng lưỡi liềm mềm mại, hắn từ từ nhắm hai mắt, lông mi rất dài.

Nhiễm Dao cảm thấy mình giống như hộp băng CD, cho đến khi bị cô nhẹ nhàng gọi tên của hắn.

“Dao Dao.”

Cô khịt mũi, hậu tri hậu giác nghĩ muốn đáp lại: “...... Dạ?”

Hắn tựa như đang dụ dỗ, hắn nhẹ giọng bảo: “Nhắm mắt lại đi.”

“Em cứ nhìn anh vậy, anh không phát huy được.”

“......”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,823
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 【 Phiên ngoại nhỏ 02: Về lễ tình nhân 】


Cuối tuần, những suất chiếu quen thuộc trong ngày lễ tình nhân, những bộ phim ăn khách đã được đặt trước một tuần.

Trên đường đi bọn họ bị kẹt xe, có chút muộn, đợi đến lúc đi vào, bộ phim đã bắt đầu rồi.

Hôm nay là lễ tình nhân, tỷ lệ đến coi phim thật sự rất cao, dường như tất cả đều là các cặp tình nhân, tiếng cười tiếng thì thầm vẫn một mực quanh quẩn không dứt.

Phim chiếu có chút nhàm chán, Nhiễm Dao vừa xem vừa mất tập trung, lộ vẻ buồn ngủ.

Cô muốn nhìn xem Cố Tân Bạch đang làm gì, để tránh bản thân cô thấy có lỗi, nên hắn cũng đóng mắt, thế là cô có thể thuận lý thành chương mà ——

Ai ngờ bị người hiểu sai ý, Cố Tân Bạch nhìn cô lần thứ ba, chính xác bắt được ánh mắt của cô, buông mắt nhìn lại.

Giọng nói thiếu niên bình thản, giống như đang nói một chuyện quá đỗi bình thường.

Hắn thấp giọng: “Em có muốn hôn à.”

Nhiễm Dao: “......”

Cô thiếu chút nữa thì sạc chết, nỗ lực đè xuống, gập ghềnh nói: “Vẫn, tàm tạm.”

Cố Tân Bạch: “Anh muốn.”

Vẻ mặt hắn một mực bằng phẳng thản nhiên, cô thì ngược lại mặt đỏ tới mang tai.

Tự dưng nhịp tim Nhiễm Dao tăng tốc, bên tai như phủ một tầng sương mù, cô nắm chặt ngón tay, mấp máy môi, sau đó nhanh chóng dựa sát, mổ lên khóe môi hắn một chút.

Như chuồn chuồn lướt nước, chớp mắt đã qua.

Thiếu niên ung dung giương mắt, khẽ liếm khoá môi, cười.

“Cái này mà cũng gọi là hôn à?”

“......”

“Ai dạy em vậy?”

Cô kiên trì: “”...... Không.”

Rất nhanh có cái bóng bao trùm lấy cô, thiếu niên mang theo tiếng cười lưu luyến rót vào giữa môi cô: “Vậy anh dạy em.”

Nụ hôn này rất dài, đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc, ngậm lấy môi dưới cô trằn trọc mút lấy, ngẫu nhiên sẽ va chạm đến răng, sẽ có vài tiếng vang ngắn ngủi, hơi thở thiếu niên kéo dài, mãi cho đến khi cô thở không ra hơi mới buông ra.

Cố Tân Bạch suy nghĩ, tiếng nói trầm khàn: “Anh muốn, là thứ này.”

Hôm nay kỳ thật cô cũng không dám buông lỏng, mới vừa rồi Cố Tân Bạch ngại nhàm chán, nên chọn ăn mấy bỏng.

Nhưng cô mím môi, biết rõ ——

Bỏng hôm nay, có vị caramen.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
760,823
Điểm cảm xúc
146
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 【 Phiên ngoại nhỏ 03: Về Lý Bạch 】


Vương Giả Vinh Diệu cũng có một APP, gọi tắt là doanh địa Vương Giả.

Trong doanh địa có thể xem được tin tức, toàn bộ chiến tích, cùng với một ít lịch sử trò chuyện.

Sau khi ở bên nhau không bao lâu, Cố Tân Bạch liền đưa cô lên cấp Vương Giả, sau đó dùng nick chính của mình mang cô đi chơi.

Tài khoản của hắn ở server quốc gia, nói chung là, có rất nhiều người nhìn vào bảng server, sau đó liền thêm bạn bè nói chuyện phiếm linh tinh, nhưng Cố Tân Bạch đã tắt tính năng thêm bạn tốt, bởi vậy mà trang game của hắn rất sạch sẽ, không có chướng khí mù mịt.

Hắn không thể xóa lịch sử trò chuyện, thản nhiên vô tư đưa cô, và tất nhiên cũng có  chút tư bản, trong lịch sử cơ bản đều là anh em của hắn bảo hắn hack, yêu cầu thêm bạn hắn cũng không để ý tới.

Trong doanh địa trang nói chuyện phiếm trên giao diện sẽ biểu hiện giới tính của đối phương, Nhiễm Dao đi xuống dưới nhìn, tất cả đều là nam, duy nhất chỉ có một nữ sinh, tin nhắn này được gửi vào ba tháng trước.

Cô cũng nghĩ chuyện này rất bình thường, hắn cũng không phải đường tăng, chơi game đỉnh lại còn đẹp trai, trước đây gặp được cô em gái nhỏ nào cũng là chuyện bình thường, vì thế cô tò mò hỏi một câu: “Trước đây anh có thường xuyên cày sao với cô ấy không?”

Cố Tân Bạch đang giúp cô nâng sao, nghe vậy quay mắt nhìn, rồi lại thản nhiên thu hồi ánh mắt.

“Không, bạn Wechat.”

“Đoạn thời gian kia thầy hướng dẫn có đến hai lớp, thường xuyên mang để bọn anh chia sẻ tài liệu với nhau, không được xoá.” Hắn nói: “Về sau không cần chia sẻ liền xoá.”

Nhiễm Dao nhấn vào, phát hiện đều là nữ sinh kia tự mình gửi tin nhắn.

【Anh chơi game thật sự rất hay! 】

【Tôi nhìn anh với mấy người bạn cùng phòng chia thành nhóm làm việc, anh làm sao lại chơi game online, lợi hại như vậy, một mình anh với một tổ nhỏ đã làm xong rồi hả? 】

【 lại nhìn thấy anh online rồi ha ha ha ~ 】

【Tóm! 】

【 thật không nghĩ tới trong trường học chúng ta còn có người đứng trong bảng server, hơn nữa còn rất ổn áp nha, Lý Bạch top bảng server trong nước. 】

【Tôi vẫn chưa chơi cùng người trong bảng server, a không đúng, tân sinh đến báo danh ngày đó, Chương Siêu có kéo chúng ta chơi cùng nha ~ 】

【 ngày đó tôi với tư cách là người đi rừng đánh quái, tôi chơi không giỏi lắm, anh còn nhớ rõ tôi không, loại tướng này chơi như thế nào vậy, đề nghị đồng chí chỉ đạo cho tôi được không ~ 】

Ngay tại thời điểm này, Cố Tân Bạch cuối cùng cũng trả lời lại tin nhắn là cái đầu tiên cũng là cái cuối cùng luôn.

【 đề nghị cô nên đến trạm dịch thái điểu tìm lớp học. 】

......

Nhiễm Dao vừa không nói gì vừa buồn cười, sau một lúc lâu, mới cho hắn một lời bình.

“Anh cũng chưa nói với em nguyên nhân yêu đương vườn trường.”

“Nguyên nhân gì chứ.” Hắn nói: “Còn không phải vì em à?”

Vừa dứt lời, hắn đã thuận lợi phá huỷ trụ thuỷ tinh ở team địch, ván này đã thắng.

Gần đây Lý Bạch có ra một bộ trang phục mới, Nhiễm Dao rất thích, Cố Tân Bạch liền mua cho cô một bộ, trang phục lúc này đang dùng chính là bộ mới mua đấy.

Nhiễm Dao nhìn thao tác tay của hắn vô cùng huyền diệu, còn tưởng rằng đây là do skin đắt tiền, liền vội vàng chủ động xin đi giết giặc, nói mình muốn đánh hai ván.

Cô cảm thấy mình nhìn hắn chơi nhiều như vậy, dù có thế nào đi nữa, chắc cũng phải học được một chút ít thao tác tay của hắn chứ.

—— kết quả ngay cả quy thiên lên bản đếm số nhiều lần, cày ngày cày đêm đánh tới nỗi đấy mà cũng không thắng được.

Cô ngao ô một tiếng té nhào lên ghế sô pha: “Con tướng này đến cùng là chơi thế nào vậy...... Quá khó rồi......”

Bỗng nhiên nhớ đến đoạn tin nhắn của cô nữ sinh kia, đổi lại lấy lời đáp trả lạnh lùng của hắn, Nhiễm Dao kê đầu để bụng, định thứ nghiệm một chút.

Cô ngang nhiên xông qua, nháy mắt mấy cái: “Lý Bạch thế nào mới có thể hái được bảng top trong server quốc gia vậy, em không có sở trường, đề nghị ca ca chỉ đạo một chút nhé?”

“Ừ được chứ.” Hắn đáp đến mức chân thành: “Dễ lắm.”

Nhiễm Dao còn tưởng rằng thực sự là kỹ xảo, vội vàng ngồi sáp vào: “Cái gì?”

“Ngồi lên đùi anh, điện thoại đưa anh.”

Cố Tân Bạch miễn cưỡng giương mắt: “Lên hai bước, thấy đơn giản không?”

“......”

Chân dài hắn hơi cong lại, nhíu mày.

“Cố mà học, server quốc tế sẽ hái cho em vào tháng tới.”

~ HOÀN CHÍNH VĂN ~
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Top Bottom