Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Nữ Đế

Thiên Mệnh Nữ Đế
Chương 20


Tại chỗ, ta ban khẩu dụ, giam giữ thái tử Triệu Triết tại Đông Cung. Một ngày chưa điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của tiên đế, một ngày đó sẽ không xử tử hắn. 

Còn Minh Tá Đông, để lại trong cung dưỡng thai, đợi nàng sinh con rồi mới định tội.

Thi hài của Đại Hành Hoàng Đế được đưa về Đế Lăng mai táng. Khi mọi người rời đi, ta ngồi lên ngai vàng, nhìn khoá ngọc trong lòng bàn tay, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác trống vắng.

Lý Mục cắt ngang suy nghĩ của ta.

“Chủ tử, thư của tướng quân lại đến rồi.” Hắn ngừng một chút, “Ngài luôn bảo ta gửi tin giả để trì hoãn việc hành quân của hắn, giờ hắn nghe nói ngài đã đăng cơ…”

Lý Huyền Ca đã gửi một bức thư tuyệt giao.

Trong từng câu chữ đều ngập tràn oán hận:

【Nay nghe rằng quân đăng cơ, hành sự quỷ quyệt, luồn lách các bên, coi ta như chó bị sỉ nhục. Đắc ý đến thế, chắc đã quên ta lâu rồi. Sau này gặp lại bằng binh đao, ta sẽ không còn tin ngươi nữa.】

Đại khái ý là, chúc mừng ta lừa hắn xoay mòng mòng để lên ngôi hoàng đế, sau này gặp lại bằng binh đao, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng ta nữa.

Ta xem vài lần, cầm bút hồi đáp.

【Phu quân.】

Lý Mục thấy hai chữ này, đột nhiên ho một tiếng. Ta lạnh lùng nhìn hắn, hắn thức thời lui lại.

Ta tiếp tục viết:

【Ái lang, sao có thể nghe lời đồn mà để tai họa kéo đến thiếp vậy? Từ ngày chia tay, sáng tối mong nhớ chàng, ăn không ngon ngủ không yên, tâm trạng tiêu điều, đâu nói được gì đến chuyện bị Thôi Tống áp bức. Nay thiếp ở Kinh thành giúp chàng dọn dẹp chướng ngại, mong chàng sớm trở về.】

Ta cắt một lọn tóc, dùng dây đỏ buộc lại, đặt vào phong thư.

Lý Mục nhận thư: “Điều này có tác dụng sao?”

“Cứ thử xem.”

Ba ngày sau, Lý Huyền Ca hồi đáp.

Ta mở phong thư, nhưng bên trong không có giấy thư, mà chỉ rơi ra một lọn tóc kết  phu thê, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay ta.

Kết tóc hai bên, không nghi ngờ.

Lý Mục: “Có tác dụng thật.”

Cha ta năm đó từng dự đoán về bốn người, Thôi Tống đã chết, thái tử bị giam cầm, Hiền Vương đi theo ta, chỉ còn lại Lý Huyền Ca.

Bọn họ đều có mệnh cách thiên tử.

Ta đứng trên tường thành, nhìn xa về phong cảnh Kinh thành.

Giống như trở về đêm cha ta gọi ba tỷ muội chúng ta lại.

“Thầy tướng số muốn thay đổi mệnh cách của người khác, nhất định phải có quan hệ đủ thân cận. Các con phải gả cho ba người trong số đó, thuận theo lòng họ mà dùng tướng số can thiệp, giật dây điều khiển, thay đổi quỹ đạo, làm biến đổi thế cuộc thiên hạ.”

Nhị tỷ nhíu mày: “Cha, vậy thì còn thiếu một người.”

“Vậy thì chỉ có thể đánh cược một phen.”

Đúng như cha ta đã dự đoán — bốn người, chúng ta gả cho ba người, đi đến ngày hôm nay, chỉ còn lại một người.

Đêm đó, sau khi đại tỷ nhị tỷ rời đi, cha giữ lại một mình ta, nói rất nhiều.

Lời cha vẫn vang vọng bên tai ta.

“Vấn Thu, Vọng Xuân hiền hòa không tranh giành, Văn Hạ cố chấp dễ đổ vỡ, chỉ có con…”

Giữa đêm khuya, ông đứng dưới hành lang, ngước nhìn trăng tròn, ống tay áo phấp phới trong gió.

“Canh bạc này, đặt cược vào con. Mệnh cách của con là Thất Sát Tiêu Thần. Chỉ cần con ở bên cạnh ai lâu dài, không tự biết tự giác mà sẽ cướp đoạt vận mệnh của họ.”

Thất Sát Tiêu Thần.

Chủ về đoạt.

Gió nổi lên, cờ xí phất phới.

Quân đội của Lý Huyền Ca sắp tiến vào Kinh thành.

Lý Mục đã theo lời dặn dò của ta, chuyển một số người đi rồi.

Trong cung đang tất bật chuẩn bị nghi lễ đăng cơ chính thức.

Long bào của hoàng đế và cung trang của hoàng hậu cũng đang được thợ làm không ngừng nghỉ.

Để trấn an Lý Huyền Ca, ta nói với hắn rằng trở về cung sẽ lập tức đăng cơ, còn đưa hắn xem cả kiểu thêu, nhưng có lẽ hắn không xem kỹ.

Còn tứ muội Minh Tá Đông, vẫn rất bất an.

Cung nhân hầu hạ nàng đến báo, lấy ra nhiều bức thư sao chép, lúc này ta mới biết nàng chặn thư của ta và Lý Huyền Ca, thậm chí còn cố liên hệ với hắn.

Ta giữ lại những bức thư đó, ngón tay gõ nhẹ lên án:

“Các ngươi đã hầu hạ trong cung một thời gian dài, chi bằng nói xem, đứa trẻ của Minh phu nhân, là của ai?”

Họ kể lại từng người nàng gặp từ khi vào cung, từng việc nàng làm, tường tận nói cho ta biết.

“Tiên đế đối xử với Minh phu nhân có thể coi là gần gũi, nhưng lại như bậc trưởng bối yêu thương, nếu nói về tình cảm nam nữ thì thật ra chỉ là lời đồn…” Ta nghe xong khẽ nhíu mày.

Ta biết không phải là của tiên đế.

Đêm đó, tứ muội sảy thai.

Ta dặn thái y điều trị cẩn thận, nàng chửi ta một trận, nói là ta hại con nàng.

Ta có ý định đó, nhưng còn chưa kịp ra tay.

Nàng nổi trận lôi đình, đuổi hết cung nhân đi.

Một đêm nọ, không ngủ được, ta dạo bước qua Trường Ninh Điện, lờ mờ thấy ánh đèn le lói.

Ta bước tới, đẩy cửa, thấy tứ muội đứng trước gương đồng.

Nàng đã thay bộ cung trang hoàng hậu, nhưng do kích cỡ quá lớn, ống tay áo che kín đôi tay, tà váy dài chạm đất, khiến nàng đi lại bất tiện.

“Ngươi tự hủy đứa con của mình? Chỉ vì giấc mộng viển vông của ngươi?”
 
Chương 21


Minh Tá Đông giật mình quay đầu.

Phượng trâm trên đầu nàng theo động tác mà khẽ lắc lư, phát ra âm thanh trong trẻo.

“Tỷ tỷ, tỷ có phải quên rồi không? Tiên đế đã ban hôn cho ta, ta mới là chính thất của Lý Huyền Ca, ta mới là hoàng hậu tương lai!”

Tứ muội đắm chìm trong niềm vui của chính mình, nhìn ra cửa sổ khép hờ, hơi ngẩn ngơ:

“May thay, may thay ngày đó ta đã giúp tỷ việc đó! Ta cũng coi như đã giúp hắn một tay, hắn phải cho ta một vị trí!”

Người đêm đêm mở cửa sổ cho ta, chính là nàng.

Nếu Triệu Triết biết trước, hẳn đã không để nàng quay lại phản bội hắn.

“Tứ muội, về ngủ đi, đừng phát điên nữa.”

Nàng ngẩng lên nhìn ta, ánh mắt đầy oán hận:

“Minh Vấn Thu, ta ghét sự bình tĩnh của tỷ nhất! Ngày ấy bốn chúng ta ở trong ngục, tỷ nói ta sẽ không sao, kết quả thì sao? Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, tiên đế suýt chút nữa đã một kiếm lấy mạng ta!”

Ta lặng lẽ nhìn nàng, giọng kiên nhẫn:

“Trong ngục ngày ấy, nếu ta nói Hoàng thượng sẽ g.i.ế.c ngươi, ngài sẽ không ra tay ngay, nhưng sẽ chứng minh chúng ta không linh nghiệm, bốn người chúng ta đều không còn mạng.”

“Đó là tai bay vạ gió!” Minh Tá Đông cười lạnh, “Nếu phải nói vậy thì ta chính là người cứu các ngươi, các ngươi Minh gia nợ ta một mạng!”

Ta nhìn nàng thản nhiên:

“Tá Đông, ta quen biết muội đã mười năm, chưa bao giờ bạc đãi muội. Chẳng lẽ hôm nay chúng ta lại trở mặt chỉ vì câu nói trong ngục sao?”

Minh Tá Đông nhìn ta rất lâu, bước từng bước đến gần, ánh mắt lạnh lẽo dần:

“Vọng văn vấn thiết, xuân hạ thu đông, chỉ riêng tên của ta là khác biệt.”

“Các người ai cũng giỏi thuật số, chỉ có ta là học không được.”

“Nhưng tai họa giáng xuống, ta lại là người chịu đựng đầu tiên!”

Nàng từng chữ từng lời nói: “Minh Vấn Thu, ngươi bảo ta làm sao… làm sao có thể không hận các người được!”

Nàng đã đến trước mặt ta.

Ta lạnh nhạt cúi đầu nhìn nàng, từng chữ từng lời đáp: “Tứ muội, lời này nói ra, là trách ta không nên thu nhận muội sao? Ta lẽ ra nên để muội tiếp tục xin ăn dưới chân Bạch Vân Tự, chứ không phải đứng trước mặt ta mà oán trời oán đất.”

Minh Tá Đông nhìn thẳng vào mắt ta, lạnh lùng mở miệng:

“Ta muốn trách thì cũng chỉ trách ta không có cha mẹ như ngươi, không có thiên phú như ngươi, không có người yêu như ngươi… nhưng ta không oán trách bản thân mình, ta đã làm đủ tốt rồi!”

Nàng đột nhiên bật cười thành tiếng, trong mắt ướt lệ, thần thái như điên loạn:

“Tam tỷ, ngươi cũng đã lừa ta, đúng không?”

“Cũng may là ta không tin lời ngươi, không chọn Thôi Tống, mà chọn Lý Huyền Ca. Ta đã dâng bản đồ mật đạo hoàng cung cho hắn, đợi hắn mang quân vào cung sẽ phong ta làm hoàng hậu!”

Ta nhìn ra xa.

Phía cuối cao tường hoàng cung, thấp thoáng có những đuốc lửa rực cháy, từng chấm từng chấm sáng ngời.

Lý Huyền Ca đã đến rồi.

Ta và Minh Tá Đông nhìn nhau, khóe môi khẽ nhếch lên, bật cười chua xót:

“Muội không chọn Thôi Tống, muội không biết muội đã bỏ lỡ điều gì.”

Nàng giả vờ như không để ý, cúi đầu cười nhạt.

Ta nhìn về phía tay áo bên phải của nàng, giọng nói bình thản:

“Nếu giờ muội chịu buông thứ trên tay xuống, ta vẫn còn nguyện ý để lại cho muội một con đường sống.”

Nàng sững sờ nhìn ta, tựa như thấy quỷ, mặt mày tái nhợt, môi dưới khẽ run:

“Ngươi có thể biết, ngươi có thể biết trước… chẳng lẽ là ta…”

Nàng không tin nổi, cúi đầu suy nghĩ, cắn chặt răng, sắc mặt càng thêm dữ tợn:

“Ta không tin!”

Nàng đột nhiên giơ cao d.a.o găm, định đ.â.m xuống.

Ta vừa định lùi lại, một mũi tên từ phía sau xé gió bay tới, đ.â.m sâu vào n.g.ự.c nàng.

Cánh tay của nàng dừng lại giữa không trung, đôi chân cũng đứng không vững.

Ta rút chiếc trâm vàng đuôi phượng từ trên đầu nàng, dùng hết sức đ.â.m vào cổ họng nàng, mặc cho dòng m.á.u ấm áp phun trào lên mặt, ta cũng không buông tay.

Cho đến khi Tứ muội ngã vào lòng ta.

Nàng đặt cằm lên vai ta, nghiêng đầu sát tai, giọng nói yếu ớt vô cùng:

“Tỷ tỷ… rốt cuộc… ta đã bỏ lỡ điều gì?”

Ta nhẹ nhàng ôm lấy nàng:

“Mẫu thân của muội, cả đời này bà luôn yêu muội.”

Trong màn đêm mờ mịt, Minh Tá Đông gắng gượng quay đầu lại, đôi mắt mở to, ngập tràn nước mắt nhìn tôi, giọng nàng vang lên yếu ớt và lạc lối:

“Bà ấy… là… ai?”

Ta nhắm mắt lại, hai hàng lệ chảy dài.

Nàng cứ thế trượt dần theo vai ta, cơ thể mềm nhũn rơi xuống nền đất.

Đôi mắt đẫm lệ, nàng khẽ mở miệng, như vẫn đang thì thầm hỏi—

Là ai?

Ta nhẹ nhàng khép đôi mắt nàng lại:

“Muội muội, không nói cho muội biết, là vì muốn tốt cho muội.”

Lý Huyền Ca xoay người xuống ngựa, lao tới ôm ta:

“Nàng không sao chứ?”

Ta ngây người một hồi.

Một lát sau mới hồi thần, ngước lên nhìn Lý Huyền Ca, ôm chặt lấy hắn:

“Ta sợ lắm, thật đấy. Chàng đã quay lại, chàng cuối cùng đã quay lại rồi.”

Lý Huyền Ca ôm ta, nhẹ nhàng cúi đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của ta:

“Là lỗi của ta, ta không nên bỏ lại nàng.”

Ta nằm trong vòng tay hắn khẽ bật khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một cách vô tình:

“Chàng mang bao nhiêu người vào cung?”
 
Chương 22


Ta nằm trong vòng tay hắn khẽ bật khóc, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi một cách vô tình:

“Chàng mang bao nhiêu người vào cung?”

Hắn dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt ta:

“Năm nghìn. Còn lại bốn vạn năm, đóng quân ngoài kinh thành. Có ta ở đây, bọn chúng sẽ không dám ức h.i.ế.p nàng nữa.”

Ta gượng cười với hắn.

Ánh mắt hắn dịu dàng như nước: “Vấn Thu, nàng chịu bao uất ức, không cười được thì đừng miễn cưỡng nữa.”

Phó tướng của hắn tới hỏi bước tiếp theo phải làm gì.

Lý Huyền Ca nói: “Đã vào trong cung, lập tức thay đổi toàn bộ binh lính hoàng thành, đều đổi thành người của mình.”

Ta nhanh chóng ngăn cản: “Không được.” Hắn liền nhìn tôi, tôi ho khẽ: “Hoàng thành đang nằm trong tay Lý Mục, chẳng phải đây là tự đấu với người mình sao?”

Ta ngay lập tức triệu tập Lý Mục, hắn dẫn một đội người tới, thoáng ngạc nhiên, hành lễ với Lý Huyền Ca.

Cũng may là Lý Huyền Ca có chút ấn tượng với hắn, bảo phó tướng của mình từng bước giao tiếp.

Ta đưa Lý Huyền Ca trở về cung.

Hắn quay đầu nhìn ta, ngại ngùng nói: “Ta về chỗ nàng ở sao?”

Ta gật đầu: “Sau cung của ta có suối nước nóng.”

Trong gian lầu bốn góc, rèm lụa bay nhẹ, hơi nước mờ ảo.

Lý Huyền Ca đang tắm, tay đặt trên bờ hồ, đầu hơi ngẩng lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ta đứng phía sau bình phong, im lặng nhìn bóng dáng ấy.

Lý Mục rón rén quay lại.

“Chủ nhân, ta có ba kế: Thượng sách là thả độc vào suối nước nóng, xương tan thịt nát mà không dấu vết; Trung sách là thổi hương mê này vào rồi g.i.ế.c hắn; Hạ sách là dùng khăn này, từ phía sau siết c.h.ế.t hắn.”

Ta nhìn hắn, im lặng hồi lâu:

“Khăn để lại, ngươi lui xuống đi.”

Lý Mục chợt hiểu ra, để lại khăn cho ta: “Dùng lực khéo léo.” Hắn làm động tác thắt cổ.

Trong màn sương mờ mịt, ta đặt khay lên bờ hồ, đặt tay lên cánh tay hắn.

Lý Huyền Ca đột nhiên mở mắt, nắm lấy cổ tay ta, không dám quay lại nhìn.

“Ta không phải kẻ nóng vội.” Hắn để ý ta, hạ giọng nói, “Chúng ta có thể chờ đến sau đại hôn.”

Lòng ta khẽ động:

“Từ xưa đến nay có một nan đề, giang sơn mỹ nhân chỉ có thể chọn một, tướng quân sẽ chọn cái nào?”

Lý Huyền Ca nghiêng đầu nhìn ta: “Giang sơn và nàng sao?” Thấy ta không nói gì, hắn thờ ơ đáp: “Ta chọn nàng.”

Ta mỉm cười nhàn nhạt.

Lý Huyền Ca nói: “Nàng cười gì? Ta trả lời sai sao?”

Ta dùng tay kia nắm lấy tay hắn:

“Sai rồi, nếu là ta, ta muốn tất cả.”

Hắn đột nhiên cười khẽ.

Rồi hắn nhận ra ta ở gần quá, cổ họng khẽ chuyển động, bảo ta ra ngoài chờ hắn.

Ta tiến lên gần hơn, nhìn hắn, từ từ đưa tay vào nước:

“Cứ coi như là ta nóng vội vậy.”



Lý Huyền Ca ở lại trong cung ba ngày ba đêm.

Không gặp một ai.

Trong suốt thời gian này, mấy vị phó tướng của hắn đã đến hơn mười lần, nhưng ta đều âm thầm ngăn cản không để họ vào.

Trong cung điện tối tăm, Lý Huyền Ca vung rèm giường, chậm rãi bước xuống giường, đứng yên trước cây nến.

Hắn lạnh lùng đưa tay, thổi tắt ngọn nến.

Cung điện lại chìm trong bóng tối.

Hắn không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục đi về phía trước, dùng hai tay đẩy cửa sổ.

Bất ngờ, hắn giơ tay che mắt, không thể nhìn trực diện vì ánh sáng mặt trời chiếu vào.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Ta từ trên giường bò dậy, đi đến mở cửa cung.

Chỉ trong chốc lát, các cung nhân bước vào, mở cửa sổ ở các nơi, đồng thời mang cây nến ra ngoài.

Cung điện lại trở lại sáng sủa.

Lý Huyền Ca đứng nhìn ta, không biểu lộ cảm xúc qua những cung nhân đang đi qua lại:

“Ngươi dùng cách này với ta sao?”

“Không ảnh hưởng đến thân thể.”

Ta đi quanh phía sau giá sách, rút cuộn giấy vàng từ trong ra, đưa cho hắn:

“Giang sơn hay mỹ nhân, ngươi chọn mỹ nhân, nếu mỹ nhân chọn giang sơn, ngươi thì sao?”

Lý Huyền Ca mở ra nhìn, nhíu mày, nhìn tôi:

“Thánh chỉ phong hậu, cái này là gì, đầu hàng sao?”

Hắn vứt thánh chỉ trở lại vào lòng ta.

“Không phải đầu hàng, mà là thực hiện lời hứa. Ngươi đã nói, nếu ngươi lên ngôi hoàng đế, sẽ phong ta làm hậu. Nay ta đã lên ngôi hoàng đế, đương nhiên cũng sẽ phong ngươi làm hậu.”

Lý Huyền Ca nói: “Ta không lừa ngươi, nhưng ngươi đã lừa ta. Dù ngươi giam giữ năm ngàn người, dù ngươi tấn công năm vạn người, cha ta vẫn sẽ tiếp tục phái quân đến kinh thành, vô ích thôi.”

Ta đi ra ngoài cung điện, dựa vào lan can nhìn xa, ngắm cảnh thu muôn dặm, sắc mặt kiêu ngạo.

“Vậy thì đánh thôi, đánh với hắn, tranh giành với hắn—”

Ta dang tay ra, để hắn nhìn rõ, từng chữ, từng câu nói:

“Lý Huyền Ca, hôm nay không giống xưa, ta đã là người của nhà Triệu, gánh vác giang sơn của nhà Triệu, phía sau ta là gia tộc Triệu, là phủ Đại Quốc Công. 

Ta là chính thống hoàng tộc, cha ngươi là kẻ phản nghịch. Ta không thể im lặng đứng nhìn, phải đối phó với phản tặc sao?”

Ta thở dài, ngước mắt nhìn xa:

“Không nói đến thắng bại, nhanh thì ba đến năm tháng, chậm thì bảy, tám mươi năm.”

Ta quay đầu nhìn Lý Huyền Ca, đưa lại thánh chỉ cho hắn:

“Ngươi làm hoàng hậu của ta ba, năm tháng có được không?”

Hắn quay đi:

“Ta nhận thánh chỉ, cha ta phải làm sao?”

Tabđưa thánh chỉ đến trước mắt hắn:

“Ta sẽ phong ông ấy làm quốc trượng.”

Lý Huyền Ca đứng im, mắt cúi xuống, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
 
Chương 23


Lý Huyền Ca đứng im, mắt cúi xuống, ánh mắt dần dần tối sầm lại.

Khi ta nghĩ hắn sẽ không nhận, vừa định rút tay lại, hắn đột nhiên giật lấy cuộn giấy nắm chặt trong tay, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

Hắn đau đớn nhắm mắt lại, từng chữ từng câu nói: “Minh Vấn Thu, ngươi thật sự coi ta như chó mà sỉ nhục.”

Sau khi mắng ta, hắn cầm thánh chỉ bỏ đi, cúi đầu nhìn kỹ, không cẩn thận đụng phải Lý Mục.

Lý Mục bước nhanh đến bên ta:

“Chủ nhân, ngươi đã nói với hắn, gia đình của Lý gia đều bị chúng ta nắm trong tay sao?”

Ta mím môi, lắc đầu:

“Chưa dùng đến chiêu này, đừng nói với hắn.”

Lý Mục nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên:

“Hy vọng mẹ hắn cũng không tố cáo với hắn.”

Ta im lặng một lát: “Hắn biết cũng không sao.”

Lý Mục không kìm được thở dài:

“Chủ nhân đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đối phó cẩn thận, không ngờ hắn lại dễ giải quyết như vậy.”

Ta bước đi về phía sau:

“Đã đến lúc đổi cách gọi rồi.”

Lý Mục ngây ra một lúc, lùi lại hai bước, hai tay chắp lại, cung kính quỳ xuống:

“Hoàng thượng vạn tuế.”

21.

Một tháng sau, ta đăng cơ làm hoàng đế.

Ta phong Lý Huyền Ca làm hoàng hậu, tôn Thịnh Quốc Công Dương Thiệu làm thái thượng hoàng, phong Minh Vọng Xuân làm Đại Trưởng Công Chúa, Minh Văn Hạ làm Trưởng Công Chúa, truy phong con gái Đại Quốc Công Dương Hằng làm Thuận Uyển Công Chúa.

Ta tôn phụ thân của Lý Huyền Ca là Lý Toán làm quốc trượng, ông ấy tức giận đến mức bệnh nặng, viết mấy chục thư mắng Lý Huyền Ca.

Lý Huyền Ca trong thư khuyên ông ấy:

[Người này là thiên mệnh, may mắn bị con trai lừa dối, con cháu cũng có thể nhờ ân đức của ngôi hoàng đế, tất cả đều là công của con. Nếu người không cảm ơn, lại còn trách con, thì thật là bất công.]

Ta nghe tin Lý Toán bệnh, liền sai Lý Mục đến Bắc Cương, giúp ông ấy gánh vác phần nào.

Hiền Vương Triệu Minh Thành quay về Yến Lĩnh, cùng Vương phi Minh Vọng Xuân hoà ly.

“Ta đắm chìm vào công việc triều đình, tình thế biến ảo, không phải bạn đời tốt của nàng.”

Đại tỷ bình tĩnh tiếp nhận.

Lúc đầu, tỷ ấy lấy chồng là do kế hoạch của cha, sau này chỉ là lựa chọn trong bốn người, ai tốt thì lấy thôi.

Minh Vọng Xuân ở lại Yên Lĩnh tĩnh tu.

Nhị tỷ đã hoàn toàn khỏe lại, ta đưa tỷ ấy về cung.

Ta đưa nhị tỷ đi gặp thái tử.

Triệu Triết bị giam trong Đông Cung.

Hắn ngồi im trong phòng, vô thần nhìn vào khe cửa sổ.

Thỉnh thoảng có con chim sẻ bay qua, ánh mắt hắn mới có chút d.a.o động, rồi bất giác cười khẽ.

Minh Văn Hạ nhìn thấy cảnh này, cười lạnh:

“Thái tử ích kỷ tàn nhẫn, rơi vào cảnh này, thật là khiến người ta vui lòng.”

Triệu Triết nghe thấy tiếng nàng, người cứng đờ quay sang cửa, ánh nhìn tỏ vẻ không hề quan tâm:

“Phế vật, chẳng giúp được là bao.”

Nhị tỷ nhìn hắn với ánh mắt căm hận, như nhớ ra điều gì, quay sang nhìn ta:

“Đừng cho hắn ăn, mỗi ngày chỉ một bát cám gạo, tỷ muốn hắn mỗi ngày phải sống trong cơn đói.”

Ta cho người làm theo.

Dù sao ta chỉ hứa với Triệu Triết là sẽ giữ mạng sống cho hắn.

Minh Văn Hạ bình tĩnh nhìn hắn:

“Thái tử, lúc nạn đói cứu trợ, ngươi đã thoát được đói, cả đời sau ngươi phải trả lại hết.”

Triệu Triết nhếch miệng, quay mặt đi, không nói nữa.

Ta đặt chiếc trâm vàng đuôi phượng lên bàn:

“Di vật của hoàng hậu, trả về chủ cũ.”

Triệu Triết ngây người nhìn chiếc trâm, đột nhiên giật lấy, nắm chặt trong tay:

“Nàng ấy đâu rồi? Nàng ấy còn sống không?”

Ta bình thản nhìn hắn:

“Chết rồi.”

“Ngươi… Ngươi…” Hắn trừng mắt nhìn ta, môi tái đi, không kìm được run rẩy. 

“Con của tứ muội không còn nữa, nàng ấy đã bỏ đi. Nàng ấy tưởng Lý Huyền Ca trở về, vẫn có thể phong nàng ấy làm hoàng hậu.”

Triệu Triết từ từ cúi đầu, tay áo phủ lên mặt, để lại hai vệt nước mắt mờ mờ, nở nụ cười đầy đau khổ và bi thương:

“Nàng ấy thật ngốc.”

Ta nhìn hắn không biểu cảm:

“Ngươi có lẽ không biết, tứ muội của ta là do ta nhặt được dưới chân núi Bạch Vân Tự. Nàng từ nhỏ đã sợ lạnh, da dẻ trắng nhợt, sau này ta còn biết, trái tim nàng đặc biệt, ở ngay dưới yết hầu. Chính ta đã dùng cây trâm vàng này để kết thúc đời nàng.”

Ta dừng lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của Triệu Triết:

“Chân núi Bạch Vân Tự nằm ngay gần bờ sông. Có lẽ nữ hài mà mẫu hậu ngươi nhắc đến năm đó, bị dòng nước cuồn cuộn cuốn trôi đi, khiến kẻ trúng độc như nàng sống lại từ cơn giả chết. Ngươi có tin không?”

Triệu Triết đột ngột mở to mắt như thể  muốn nứt ra, ngón tay bấu chặt vào mép bàn đến mức chảy máu:

“Ngươi đang… nói linh tinh gì vậy? Minh Vấn Thu, ngươi nói bậy!”

“Ta nói bậy sao? Phụ hoàng ngươi chưa bao giờ chạm vào muội ấy, còn để muội ấy gặp gỡ Thôi Quý phi. Nhưng tứ muội tính tình cổ quái, nảy sinh mâu thuẫn với Quý phi, khi đó Quý phi đang bệnh, chuyện này cứ thế mà bỏ qua.”

Triệu Triết kích động:

“Ngươi đúng là tiện nhân, ngươi nói toàn điều hoang đường! Nữ hài đó c.h.ế.t rồi, đã c.h.ế.t từ lâu rồi, c.h.ế.t rồi…”

Từ đầu hắn gào thét, rồi ôm mặt úp lên bàn, nức nở khóc.
 
Chương 24


Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt ảm đạm và bất lực hỏi:

“Những điều này, ngươi có từng… nói cho nàng biết chưa?”

Ta nhìn hắn từ trên cao:

“Không. Ta không nói cho nàng, là vì ta thương xót nàng, còn nói cho ngươi, là vì ngươi đáng phải biết.”

Triệu Triết ngã gục xuống, khom người nắm chặt cây trâm vàng, vùi mặt xuống đất, phát ra tiếng than khóc đầy đau khổ không ngừng.

Ta và Minh Văn Hạ rời khỏi Đông cung.

Trên đường về, ta hỏi nàng:

“Ta muốn hỏi nhị tỷ, vì sao lại chọn Thái tử?”

Ta nghiêng đầu nhìn Minh Văn Hạ.

“Giờ đây nhìn lại, Lý Huyền Ca chưa chắc đã đoản mệnh như hắn.”

Minh Văn Hạ quay đầu nhìn ta:

“Làm tỷ tỷ dù không tốt, ta cũng không chọn người mà ngươi thích.”

Năm năm sau, Thịnh Quốc Công Dương Thiệu bệnh nặng.

Ta đích thân tiễn Dương Minh Triều trở về Tây Nam, giúp thằng bé kế thừa tước vị.

Trong giờ phút cuối cùng, Dương Thiệu nằm trên giường, đôi mắt nhắm hờ, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt của Minh Triều.

Dương Minh Triều quỳ bên giường, đưa mặt gần lại.

“Con giống mẫu thân con là A Hằng, A Hằng là một người con hiếu thảo, dù ghét tay của ta thô ráp, nhưng cũng không né tránh.”

Dương Minh Triều nước mắt đẫm lệ nhìn ông: “Ngoại công.”

Dương Thiệu như nhớ đến A Hằng.

Ông mỉm cười rơi nước mắt, mắt lờ đờ, nói từng chặp ngắt quãng:

“Nhưng con đừng giống nàng, nàng chịu uất ức cũng không nói, nên ngoại công không biết… Nếu ta biết… Ta vì con có thể từ bỏ giang sơn này, vì nàng càng có thể…”

Ta hiểu ý của ông, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y của Dương Thiệu.

“Thân phụ, người yên tâm, trẫm sẽ bảo vệ Minh Triều.” Ta nhìn Dương Thiệu đã bảy mươi lăm tuổi, mũi cay cay, “Thân phụ, người đừng trách trẫm.”

Dương Thiệu khẽ lắc đầu, thở dài:

“Thần không trách, dù nhiều năm không được gặp Triều nhi, thần hiểu lo lắng của bệ hạ. Bệ hạ, thực ra thần từng gặp phụ thân của người, ông ấy bói mệnh rất chuẩn, A Hằng đã trở thành công chúa, nhưng thần không thể làm đế vương.”

Dương Thiệu qua đời.

Dương Minh Triều năm tuổi trở thành Thịnh Quốc Công mới.

Ta để lại một nhóm tâm phúc, thay cậu bé bảo vệ gia nghiệp của Thịnh Quốc Công, để họ Dương bên nhánh phụ không dám ức hiếp.

Về cung, Triệu Minh Thành đang chờ ta.

“Bệ hạ, thần muốn cùng người bàn việc lập tự.”

Ta phất tay cho ông lui:

“Hoàng thúc, đừng nói đùa, trẫm mới chưa đến hai mươi lăm tuổi.”

Triệu Minh Thành bám theo phía sau:

“Bệ hạ, người đã hứa với thần! Đã hoãn năm năm rồi! Bệ hạ!”

Cuối cùng, ông bị người ngăn ngoài điện.

Triệu Minh Thành cứ ba ngày lại vào cung chặn ta, muốn ta thực hiện lời hứa trong ngục.

“Hoàng thúc, không phải trẫm đã cho người một chiếu chỉ để trống rồi sao?”

Triệu Minh Thành quỳ trong điện, mặt không cảm xúc thưa: “Bệ hạ, nửa năm sau khi đăng cơ, người đã đổi chiếu chỉ thành hình phượng, cái thần giữ không còn hiệu lực rồi.”

Ta cười nhẹ, nhớ lại, quả thực có chuyện như vậy.

“À, thế thì hết cách rồi, trẫm là nữ tử, tất nhiên lấy phượng vi tôn.”

Triệu Minh Thành nói: “Bệ hạ, người từng hứa với thần, chỉ làm hoàng đế một đời, sẽ lập hậu nhân họ Triệu, bệ hạ sẽ không nuốt lời chứ?”

Ta đỡ Triệu Minh Thành đứng lên:

“Hoàng thúc đừng lo, trẫm không quên, cũng sẽ không quên.”

Ta phải tính kỹ càng, nghĩ cách đối phó sao cho khéo.

Đêm đến, khi ta dùng bữa tối cùng hoàng hậu, ta vẫn còn bận lòng về việc lập người thừa kế, nhưng phát hiện hắn liên tục chạm vào tay ta.

“Hoàng hậu, hành xử không nên quá tùy tiện.”

Lý Huyền Ca nhìn ta, đặt đũa xuống, lập tức không ăn nữa.

Ta cho dọn bữa, cho mọi người lui hết.

“Lại có chuyện gì rồi?”

Lý Huyền Ca lấy ra thư của phụ thân hắn là Lý Toán, trong thư còn kèm theo thư hắn từng viết thuyết phục phụ thân.

Trên giấy mới chỉ viết bốn chữ bằng bút lông:

[Con à, cháu đâu?]

Lý Huyền Ca bực bội đặt thư xuống: “Thế này, ta còn không bằng cháu trai rồi.”

Ta không nhịn được cười, nhẹ nhàng nắm tay hắn, đặt trên đùi mà nghịch.

Lý Huyền Ca nghiêng đầu, nắm lại tay ta, nhìn ta bình tĩnh:

“Năm năm rồi, nàng suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không muốn ta nữa, nàng cứ tìm người khác đi.”

Ta hơi khựng lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn:

“Chàng nói gì vậy? Ta và chàng là phu thê kết tóc. Là phụ thân chàng không yên lòng, Lý Mục đã đi năm năm, Bắc Cương vẫn còn đề phòng ông ấy, ta làm sao dám mang thai con của chàng?”

Lý Huyền Ca cúi đầu, ghé sát hơn, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta:

“Bệ hạ, nàng không thích võ tướng, lúc đầu không nên lập ta làm hoàng hậu.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cong môi cười:

“Ai nói trẫm không thích võ tướng? Trẫm thích võ tướng nhất.”

Hậu cung của ta cũng chỉ có một mình Lý Huyền Ca.

Nói là sợ Bắc Cương khởi binh, nhưng ta đặc biệt sủng ái Lý Huyền Ca suốt năm năm, cho gia đình họ Lý thể diện đủ cả trong lẫn ngoài.

Chỉ là Lý Toán chưa chịu giao quyền, vậy thì đứa con này ta không thể sinh.

Tối đó ta chỉ dẫn qua hoàng hậu, chưa đến ba tháng, bên phía Lý Mục đã có động tĩnh, Lý Toán chuẩn bị chuyển giao quyền lực.

Ta phái thái y điều dưỡng thân thể cho Lý Huyền Ca.

Cả cung đều biết chuyện này rồi.

Triệu Minh Thành sáng sớm quỳ ngoài điện của ta:

“Bệ hạ, người muốn sinh con nối dõi, định lập con của họ Lý làm thái tử sao?”

Ta tay cầm đèn cung, đẩy cửa điện, nheo mắt nhìn ông:

“Hoàng thúc, trời vẫn chưa sáng mà.”
 
Chương 25


Triệu Minh Thành quỳ gối ôm lấy chân ta, nói đi nói lại, nhất quyết không đồng ý cho ta và Lý Huyền Ca sinh con, muốn ta chọn một người từ tôn thất làm thái tử.

Triệu Minh Thành khéo léo thuyết phục: “Bệ hạ không phải nữ tử bình thường, sinh con sẽ ảnh hưởng đến giang sơn xã tắc.”

Ta lấy tay che mặt, làm ra vẻ đau buồn:

“Hoàng thúc không biết đâu, đêm qua ta mơ thấy mẫu thân, bà đứng trên trời nhìn ta, khóc nói chỉ muốn có một đứa cháu ngoại, nếu không bà sẽ không yên lòng nơi chín suối.”

Triệu Minh Thành im lặng.

Ta nghĩ ra một cách cho Triệu Minh Thành, bảo ông đi chọn vài người từ tôn thất đưa vào hậu cung.

“Hoàng thúc xem, như vậy chẳng phải đôi bên đều thỏa mãn sao? Vừa là con của ta, vừa là huyết mạch nhà Triệu.”

Triệu Minh Thành bỗng ngộ ra, khen ta anh minh, là bậc quân vương trời sinh.

Nửa tháng sau, Phủ Hiền Vương đưa hai mỹ nam vào cung.

Lý Huyền Ca nổi giận lôi đình trong Cung Trường Ninh.

Lần đầu tiên ta không đến gặp chàng.

Khắp nơi âm thầm suy đoán ý chỉ của thánh thượng, người đưa vào càng ngày càng nhiều.

Ngay cả nhị tỷ Minh Văn Hạ cũng gửi hai thanh niên đến.

“Ngươi tham gia náo nhiệt gì đây?” Ta hơi bất đắc dĩ.

Nhị tỷ thản nhiên đáp: “Người khác đưa, ngươi không yên tâm. Ta đưa hai huynh đệ này đều là người gia đình trong sạch, tuổi gần mười tám, còn trẻ hơn Lý Huyền Ca mười tuổi.”

Ta cúi đầu đọc tấu chương:

“Ngươi nói vậy, đừng để hoàng hậu nghe thấy, kẻo ngày tháng trong cung không yên ổn.”

Hậu cung bỗng dưng có thêm hơn mười thanh niên.

Trong đó đáng nhắc đến là, Lý Toán còn gửi cả đường đệ xa của Lý Huyền Ca, có vài phần giống chàng, nhưng trẻ hơn bảy, tám tuổi, chỉ có người này là ta trả về.

Người mà ta thường ghé thăm cũng chỉ có vài người.

Hoàng hậu, người của Phủ Hiền Vương, người của Thịnh Quốc Công, và người do nhị tỷ gửi đến.

Nửa năm sau, ta mang thai.

Triệu Minh Thành dẫn theo Thái y viện, cầm sổ ghi lại các lần thị tẩm, lật đi lật lại suốt một buổi chiều.

“Khó mà biết là của ai.”

Triệu Minh Thành đóng sổ lại, quay đầu, nhìn ta với ánh mắt chịu đựng.

Đây chính là lợi thế của nữ hoàng đế.

“Hoàng thúc, trẫm đã trải đều ân sủng, vậy thì đành phải tùy vào khả năng của từng người thôi.”

Ta cúi đầu vuốt ve bụng mình, khẽ cười.

Triệu Minh Thành cũng đành bất lực, về nhà cúng Phật Bà Quan Âm, hy vọng bồ tát phù hộ là con cháu nhà Triệu.

Lý Huyền Ca đặt tay lên bụng ta: “Ta sẽ viết thư cho cha, nói đây là con của ta.”

Ta nhẹ nhàng ôm chàng:

“Chờ ta sinh xong đứa trẻ này, những người trong cung sẽ do chàng tự mình phân tán.”

Năm thứ sáu triều đại, giữa mùa đông, ta hạ sinh con gái Minh Cẩm, lập làm hoàng thái nữ.

Minh Cẩm từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, do Lý Huyền Ca đích thân dạy dỗ, văn võ song toàn, tâm tính thuần hậu.

Lý Huyền Ca đối với hoàng đế tương lai có công nuôi dạy, dù không phải ruột thịt cũng hơn cả ruột thịt.

Lý Toán hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Năm thứ mười, Minh Cẩm tròn bốn tuổi.

Lý Toán hoàn toàn giao quyền quân sự cho Lý Mục, từ Bắc Cương xa xôi về kinh, tham gia sinh nhật hoàng thái nữ, chuẩn bị hưởng thụ niềm vui gia đình.

Trong buổi mừng thọ, Minh Cẩm trèo lên người Lý Toán, gọi ông là ông nội theo lời dạy của Lý Huyền Ca.

Lý Toán bế Minh Cẩm lên, nhìn tới nhìn lui, cũng không phân biệt được có phải là người nhà họ Lý hay không.

Khi ấy, tuyết nhỏ lặng lẽ rơi.

Lý Toán đặt Minh Cẩm lại vào vòng tay của cung nhân, vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của ta.

Ta đứng yên lặng trên bậc thềm bạch ngọc, khoác áo choàng thêu phượng màu đen, phía sau có thị vệ che ô, mặt mang nụ cười nhìn ông.

Ta ngồi trên ngai vàng, còn Lý Toán đứng bên dưới.

“Đã mười lăm năm trôi qua, trẫm cuối cùng cũng được gặp Lý tướng quân.”

Lý Toán khẽ động tai, quay đầu nhìn lại, nheo mắt, nhận ra hai bên đại điện đã giấu sẵn đao phủ.

Lý Toán nhắm mắt lại:

“Thì ra bệ hạ thật sự ghi thù đến thế. Mười năm nay, nghe nói là nữ tử họ Minh làm hoàng đế, ta còn tưởng rằng là ta nghi ngờ quá mức, lần này tiến cung cũng giúp ta giải tỏa một nỗi lòng.”

Ta nắm lấy tay vịn ngai vàng, chăm chú vuốt ve.

Mối thù g.i.ế.c mẹ, ai có thể quên chứ?

“Lý Toán, ngươi biết vì sao ta đợi nhiều năm như vậy không? Nhà họ Minh chúng ta là di mạch của thuật sư, biết bao người dùng tiền tài lợi ích, cố gắng ép chúng ta đoán mệnh! Nếu là ta hoặc phụ thân muốn mạng ngươi, g.i.ế.c ngươi trăm lần ngàn lần, chẳng phải dễ như trở bàn tay!”

Giọng Lý Toán vang vọng trong điện:

“Vậy thì bệ hạ là muốn, ngồi ở vị trí mà ta khao khát nhất, dùng chính lời của hoàng đế để nói cho ta nghe, nhà họ Lý ta vĩnh viễn không thể xưng đế?”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ngai vàng, vẫn cúi đầu, lạnh lùng ngước mắt nhìn ông:

“Lý Toán, tầm nhìn của ngươi cũng chỉ đến mức này. Ta có thể đợi đến mười lăm năm, chờ ngươi giao quyền lực quân sự một cách ổn định, chỉ vì muốn g.i.ế.c ngươi mà không phá vỡ thống nhất thiên hạ, không hủy hoại sự bình yên của Bắc Cương, không đẩy dân chúng vào cảnh chiến tranh!”
 
Chương 26


Ta đứng dậy, chăm chú nhìn ông, giọng bất chợt cao lên:

“Người như ngươi có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân ta? Chính vì những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp như ngươi, mới ngấm ngầm sai tên đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi quấy nhiễu mẫu thân ta, ép bà khai thác mọi chuyện từ phụ thân ta, đến mức khiến bà tự vẫn.”

Năm đó trong con ngõ phía đông thành, người đã bỏ mặc mẫu thân ta trong biển lửa, chính là em cùng cha khác mẹ của Lý Toán.

Không lâu sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân ta đã phát hiện ra điều này.

Ta âm thầm theo dõi kẻ đó, phát hiện hắn ra vào nhà cũ của nhà họ Lý, bèn thả con vẹt huyết đỏ bay vào trong sân, nghe được hắn và Lý Toán gặp nhau.

Thì ra, từ vụ cháy ở ngõ phía đông thành, Lý Toán phát hiện ra phụ thân ta là di mạch của thuật sư, nhưng vì phụ thân ta tích đức cho mẫu thân, không còn ra tay đoán mệnh, nhiều lần bị từ chối.

Ông tình cờ biết em cùng cha khác mẹ của mình từng có tình ý với mẫu thân ta, lại biết phụ thân ta với mẫu thân ta chuyện gì cũng tâm sự, nên mới âm thầm giật dây để mẫu thân ta tiết lộ chuyện thiên hạ.

Đặc biệt là muốn biết liệu nhà họ Lý có thể xưng đế hay không.

Em cùng cha khác mẹ của Lý Toán chỉ là một tên công tử bột, phụ thân ta dễ dàng g.i.ế.c hắn.

Nhưng Lý Toán lại là đại tướng quân nắm giữ hai mươi vạn quân ở Bắc Cương.

Giết hắn, là chuyện nhỏ.

Phá hủy sự yên bình của Bắc Cương, là chuyện lớn.

“Trong thế giới đầy rẫy hỗn loạn này, chỉ có duy nhất một người đứng trên cao, có thể khiến hắn giao quyền quân sự, có thể danh chính ngôn thuận mà g.i.ế.c hắn.”

Cha ta đã đưa ra tiên tri về thiên tử xuất thân từ bốn phương.

Mệnh bàn và quỹ đạo sao từ đó xoay chuyển, gió mây biến đổi, kéo dài suốt mười lăm năm.

Lý Toán thừa nhận việc ép c.h.ế.t mẹ ta, nhưng ông không chịu tự kết liễu:

“Hoàng thượng, ta không dám mạo nhận là trưởng bối của ngài, nhưng nếu hôm nay ngài g.i.ế.c ta tại đây, không sợ nhi tử của ta, Huyền Ca, sẽ trở mặt với ngài sao?”

Ta bước từng bước, từng bước, từ trên cao đi xuống:

“Lý tướng quân, nếu năm xưa không phải vì ngươi, ta đã chẳng kết giao với con trai ngươi qua con vẹt, sẽ không có đoạn nhân duyên này. Ngươi không biết, ta sinh ra mang mệnh cách hung hãn bá đạo. Thất sát diệu chủ cướp đoạt, ai qua lại mật thiết với ta đều bị cướp đi vận mệnh, đã có một hai người ứng nghiệm rồi.”

Ta lấy từ trong khay mạ vàng chiếc d.a.o găm đã chuẩn bị sẵn, động tác vô cùng bình thản.

“Năm xưa ngươi muốn cha ta đoán mệnh, cha ta cố ý để ta hôm nay truyền lại cho ngươi, nhi tử của ngươi, Lý Huyền Ca, mệnh cách cao quý, nhân đức trung thành, chắc chắn là sao đế vương Tử Vi.”

Lý Toán bị bốn thị vệ ghì chặt hai cánh tay ra sau, một chân đá về phía trước khiến ông khuỵu gối xuống nặng nề.

Ông ngẩng đầu lên, hung hãn trừng mắt nhìn ta: “Vậy thì là ông ta đoán sai rồi!”

Ta rút d.a.o khỏi vỏ, bước tới trước mặt ông, cúi người xuống, khẽ nói:

“Không phải, là ta đã cướp đi mệnh đế vương của hắn, để ta làm hoàng đế này, ngươi xem ta làm tốt biết bao!”

Ta chầm chậm buông tay.

Lý Toán đổ gục xuống sàn, m.á.u từ n.g.ự.c tràn ra, dần lan ra bốn phía, tạo thành một vũng lớn.

Ta đứng dậy, không chút bận tâm, bước qua vũng máu.

Dấu chân dính m.á.u kéo dài từ trong điện tối tăm, từng bước, từng bước, ra ngoài điện sáng rực.

Bên ngoài gió thổi vù vù, tuyết rơi lớn, tung bay khắp nơi.

Ta nhìn cả hoàng thành, gió thổi tuyết bay, mái hiên phủ đầy tuyết, toàn bộ phủ một màu trắng xóa.

Ta nhất thời mơ hồ, không biết mình ở trong điện đã bao lâu.

Lý Huyền Ca cùng Minh Cẩm đang chơi bên ngoài hiên, Minh Cẩm nắm một nắm tuyết trong tay, Lý Huyền Ca giành lại, Minh Cẩm liền quay đầu chạy về phía ta đầy phấn khích.

“Mẫu thân!”

Nàng đưa nắm tuyết trong tay cho ta, cúi đầu nhìn thấy vết m.á.u dưới chân ta.

“Đây là gì?”

Lý Huyền Ca cũng nhận ra, liền lấy tay che mắt nàng:

“Minh Cẩm, đừng nhìn.”

Minh Cẩm nắm lấy tay chàng, chớp mắt nhìn ta rồi lại không nhìn, không ngừng hỏi: “Đây là gì, đây là gì?”

Ta dần dần mỉm cười, cúi người nhìn nàng:

“Minh Cẩm, trên đời có hai loại tuyết, trong tay con là tuyết, dưới chân mẹ cũng là máu, đều có thể khiến thế gian này trở nên sạch sẽ.”

Lý Huyền Ca ngước mắt nhìn ta, khẽ cười.

Chàng đưa Minh Cẩm vào tay ta:

“Bệ hạ, phụ thân ta đâu rồi?”

Cả người ta cứng đờ, mất một lúc mới ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn chàng thật lâu.

Nụ cười trong mắt Lý Huyền Ca dần tan biến, chàng chao đảo lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào vết m.á.u dưới chân ta, định lao vào trong điện.

Ta nắm chặt cổ tay chàng.

Giọng nói yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy:

“Lý Huyền Ca, đừng nhìn.”

Ta lên ngôi hoàng đế đến năm thứ hai mươi, Minh Cẩm đã mười bốn tuổi.

Đó là một mùa xuân dài, Triệu Minh Thành lặng lẽ mắc bệnh.

Ban đầu chỉ là cảm lạnh, nhưng vẫn cố gắng vào triều mỗi ngày, ta cho người mang ghế để ông ngồi.

Sau đó bệnh của ông mãi không khỏi, ta liền để ông ở lại trong cung.
 
Chương 27


Trong cung có thái y chẩn trị cũng tiện lợi hơn.

Nhưng không thể chữa lành, bệnh tình ngày càng tệ.

Ta trách mắng Thái y viện, nhưng bị Triệu Minh Thành ngăn lại.

Ông nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi tay nắm lấy tay ta, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay:

“Bệ hạ, xin đừng nổi giận. Ta đã già rồi, sống đến sang năm là đã năm mươi tuổi, không phải ai cũng như Dương Thiệu trường thọ.”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, cúi đầu nhìn, tầm nhìn dần nhòe đi:

“Hoàng thúc, đừng như vậy, chẳng phải thúc còn phải chứng kiến ta trả ngôi vị cho nhà họ Triệu sao?”

Triệu Minh Thành yếu ớt mỉm cười:

“Bệ hạ cũng biết nói những lời này rồi sao? Ngài là thuật sư, biết rõ hơn ai hết ta có c.h.ế.t hay không.”

Ta ngẩn ra.

Ông từ từ quay mặt đi, nhìn lên màn giường phía trên, như đang hồi tưởng lại quá khứ:

“Nhớ lại hai mươi năm trước, khi gặp bệ hạ trong ngục, ta thực sự nghĩ rằng bệ hạ đang nói mơ. Giờ đây ta nằm ở nơi này, cũng cảm thấy mơ hồ, chẳng rõ lúc gặp bệ hạ trong ngục là giấc mơ của ta, hay là hiện tại, giang sơn đã yên bình, là giấc mơ của ta…”

Triệu Minh Thành buông tay ta ra, từ từ nhắm mắt lại.

Ta vội nắm lấy tay ông, ngơ ngẩn một lúc, rồi gục bên giường, khóc không ngừng.

Hiền Vương Triệu Minh Thành, trải qua ba triều đại, tận tâm tận lực đến cuối đời, được giữ linh cữu trong cung ba ngày, toàn cung thương tiếc, khóc tiễn Hiền Vương.

Sau hai mươi năm, ta bước vào Đông Cung một lần nữa, gặp lại cố nhân.

Khắp nơi cỏ dại um tùm, cửa sổ hư hỏng, bể nước trống rỗng, mái hiên đầy mạng nhện.

Lão bộc dẫn ta đến trước căn phòng đó, ném một chiếc bát vỡ vào thăm dò, tiếp đó, một bàn tay gầy gò dài ngoằng bám lên bậu cửa sổ.

Triệu Triết thò đầu ra, tóc tai rối bời, khó phân biệt hình dáng, nhưng tay cầm chiếc trâm vàng khiến ta nhận ra hắn.

Hắn gầy yếu đến mức kinh ngạc.

Hắn dường như không nhận ra ta, mấp máy môi, nói một chữ: "Ăn."

Hắn muốn ăn.

Lão bộc nói, đừng nhìn vẻ ngoài của

Triệu Triết như thế này, nhưng cơ thể hắn rất cứng cáp, mỗi ngày chỉ cần một bát cám vẫn sống dai.

Trước đây có người muốn cướp chiếc trâm quý giá đó, còn bị hắn đánh cho một trận.

"Đó là di vật của mẫu thân hắn ta, nên tất nhiên coi trọng."

Ta bước tới gần hai bước, vẫy tay về phía Triệu Triết:

"Trẫm đến để nói cho ngươi biết, hoàng thúc của ngươi đã qua đời, ngươi nên biết điều này."

Hắn vẫn giữ dáng vẻ đờ đẫn, nhìn về phía ta, lẩm bẩm: "Hoàng thúc."

"Hoàng thúc của ngươi rất yêu thương 

ngươi. Những năm qua, trẫm giữ lại mạng ngươi, cũng là vì nể hoàng thúc ngươi. Giờ thì tốt rồi, ngươi có thể đi. Đi đi, đi theo ông ấy, nói với ông ấy một câu xin lỗi."

Ta vẫy tay.

Bảy, tám người mang theo quan tài trắng xông vào phòng hắn.

Bên trong truyền ra tiếng giãy giụa phản kháng kịch liệt.

Cựu thái tử Triệu Triết, nghe tin Hiền Vương qua đời, đau buồn đến mức không thể chịu đựng nổi, tự vẫn tại Đông cung.

Khi màn đêm buông xuống, hai ba cung nhân tay cầm đèn lồng, đi dọc theo bậc thềm, lần lượt thắp sáng các ngọn đèn đá ở bốn góc. Khi họ thấy ta, liền đặt đèn xuống, quỳ gối hành lễ.

Ta vội vã đi qua, rồi đến Trường Ninh Cung. 

Cửa cung đóng chặt.

Lý Huyền Ca nói rằng hắn bệnh, không thể tiếp giá. Ta đứng lặng ngoài cửa hồi lâu, rồi xoay người, tựa lưng vào cánh cửa, lặng lẽ nói với hắn:

“Lý Huyền Ca, Hiền Vương đi rồi, nói rằng hắn đã già. Ngươi có biết không? Trẫm cũng đã ba mươi chín tuổi, không còn mười năm nữa để cùng ngươi tiêu hao.”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía vầng trăng khuyết vàng nhạt, thở dài một hơi:

“Ta đã g.i.ế.c cha ngươi, nhưng là ông ấy ép c.h.ế.t mẹ ta trước. Ta phân minh công tư rõ ràng, phân minh ân oán rõ ràng, chưa từng giận lây đến ngươi. Ngươi không sống được trong cung, ta để ngươi rời đi là xong.”

Cánh cửa điện bỗng mở ra, ta ngã vào vòng tay của Lý Huyền Ca.

Ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau. Hắn giữ lấy eo ta bằng một tay, lạnh lùng nhìn, đôi mắt đầy oán hận:

“Minh Vấn Thu, ngươi còn muốn gì từ ta nữa? Nói đi! Năm đó ngươi muốn lệnh bài, sau đó là ngôi vị, quyền quân Bắc Cương, mạng cha ta, ngươi còn muốn gì nữa? Nói đi.”

Ban đầu hắn hỏi với vẻ điềm tĩnh, nhưng dần dần xúc động, rồi nước mắt chảy ra, cả người không thể kiềm chế mà run rẩy. Hắn cắn môi ôm chặt lấy ta, đầu tựa vào bên cổ, giọng nghẹn ngào trầm thấp:

“Ngươi nói xem, ta còn gì có thể cho ngươi nữa?”

Tim ta đau đớn khôn nguôi, vòng tay ôm lấy hắn:

“Hãy cùng ta đi hết cuộc đời này.”

Vào năm thứ ba mươi làm hoàng đế, ta cũng đã đến ngày đèn cạn dầu khô.
 
Chương 28: Hoàn


Vào năm thứ ba mươi làm hoàng đế, ta cũng đã đến ngày đèn cạn dầu khô.

Ta trở nên rất mệt, thường không kịp để ý mà thiếp đi, nhưng ta không muốn ngủ.

Rõ ràng lúc trước đang dạy Minh Cẩn xử lý chính sự, khi tỉnh lại đã thấy Lý Huyền Ca đang chăm sóc ta.

Ta yếu ớt nằm trên giường, gắng gượng nhấc cổ, đặt mặt vào lòng bàn tay hắn.

“Lý Huyền Ca, ta muốn ăn bánh ngọt. Ta muốn ngồi trong xe ngựa ăn bánh ngọt.”

Ngón tay hắn hơi run, đặt bát thuốc xuống:

“Hoàng thượng, ngươi không thể ăn bánh ngọt, uống thuốc mới có thể khỏe lại.”

Ta ngẩng mặt lên, cười nhìn hắn:

“Ta không khỏe lại được nữa đâu, nhị tỷ cũng đã đến thăm ta, tỷ ấy còn chẳng dám nói dối ta. Ta sắp c.h.ế.t rồi, Lý Huyền Ca.”

Hắn nhìn xuống ta, gật đầu: “Đúng vậy, ngươi sắp c.h.ế.t rồi.” Hắn cũng cười, nhưng nước mắt tuôn rơi.

Ta đưa tay lên, lau nước mắt cho hắn:

“Lý Huyền Ca, năm nay Minh Cẩn hai mươi bốn tuổi rồi. Ngươi nói xem, nó có thể trở thành một hoàng đế tốt không?”

Lý Huyền Ca nắm lấy tay ta, hơi cúi đầu xuống, áp bàn tay ta lên mặt hắn:

“Ngươi đi một bước, tính mười bước, cả hậu sự cũng phải tính trước sao?”

Hắn thật tốt.

Hắn thật là tốt.

Hắn biết tay ta mỏi, không còn sức.

Ta lưu luyến vuốt mặt hắn, rút tay lại, từ từ nằm xuống.

“Lý Huyền Ca, Minh Cẩn sắp làm hoàng đế rồi, ngươi mới năm mươi hai tuổi. Ta vốn muốn ngươi tuẫn táng, nhưng giờ ta không muốn nữa.”

Ta đưa tay ra, gõ xuống cạnh giường:

“Bên hông giường có một ngăn bí mật, bên trong có thánh chỉ tuẫn táng ta để lại. Ngươi lấy ra, đốt nó đi.”

Lý Huyền Ca làm theo lời ta, lấy thánh chỉ đã viết sẵn mấy tháng trước, đọc kỹ từ đầu đến cuối:

“Hoàng thượng, thánh chỉ phong hậu năm đó viết cẩu thả, giờ thánh chỉ tuẫn táng lại tinh xảo hoàn chỉnh.”

Ta nghiêng đầu, bất đắc dĩ cười, nước mắt trượt xuống má:

“Phong hậu, tùy tiện viết cũng được ngươi hài lòng. Cái này nếu không viết cẩn thận, sợ ngươi lại oán ta nhẫn tâm, lại oán ta vô tình.”

Lý Huyền Ca chậm rãi gập thánh chỉ lại:

“Hoàng thượng đã từng viết còn kém hơn, đó là lá thư xin tha tội, nịnh nọt.”

Nói xong, hắn nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười, từng chữ một đọc lại:

“Phu quân, sao có thể nghe lời người ngoài mà gây họa đến thiếp chứ? Từ khi chia tay, sớm chiều nhớ nhung, ăn ngủ không yên, tinh thần sa sút, nào để ý đến việc Thôi Tống khinh thường thiếp, tất cả đều là bất đắc dĩ. Nay thiếp ở kinh thành vì chàng mà dọn đường mở lối, mong sớm ngày trở về.”

Hắn đọc xong, quay đầu nhìn ta:

“Không có một chữ nào là thật cả.”

Ta sững sờ nhìn hắn, rồi bật cười, cười đến khô họng, cười đến kiệt sức.

Thực ra là có thật mà.

“Mong sớm trở về” là thật.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Lý Huyền Ca, từ từ nhắm mắt lại.

Thấy hắn đặt thìa thuốc sang một bên, cầm bát lên.

“Không cần. Lý Huyền Ca, ta không uống thuốc nữa.”

Hắn cúi mắt xuống, nhìn chén thuốc, giọng nói bất đắc dĩ: “Cái này là để ta uống.”

Ta ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.

Hắn ngửa cổ, uống cạn chén thuốc, đặt bát trở lại, bình thản nằm xuống bên cạnh ta.

Ta sững sờ nhìn hắn, giọng run rẩy: “Ngươi, ngươi làm gì vậy?”

Hắn nghiêng người nhìn ta, mỉm cười:

“Vấn Thu, đừng sợ.”

Hắn dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt ta:

“Ta sẽ không bỏ rơi ngươi lần thứ hai.”

Chất độc phát tác rất nhanh, hắn đau đớn cuộn mình, run rẩy bên cạnh ta.

Ta dùng tay ôm lấy mặt hắn.

Lý Huyền Ca nằm nghiêng, nhìn ta không chớp mắt, khóe môi không ngừng chảy m.á.u đen, đứt quãng nói:

“Từ khi chia tay… sớm chiều nhớ nhung… ăn ngủ không yên… tinh thần sa sút…”

Hắn cố gắng tiến tới gần, như muốn hôn ta.

Ta cũng tiến tới gần hắn.

Chỉ nghe thấy hắn mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Ta là thật.”

Từ khi chia tay, sớm chiều nhớ nhung, ăn ngủ không yên, tinh thần sa sút.

Minh Vấn Thu, ta là thật, nghĩ đến ngươi, yêu ngươi, nhớ ngươi, hận ngươi.

Ta lập tức thấy bi thương trào dâng, không kìm được, khóc nức nở.

Hoàng hậu Lý Huyền Ca, tự uống độc dược, tuẫn táng theo đế.

Khoảnh khắc chia lìa, mắt không thể nhìn, miệng không thể nói.

Chỉ nghe bên tai ồn ào.

Có Minh Cẩn, có Dương Minh Triều, có đại tỷ, có nhị tỷ, có Lý Mục…

Những âm thanh ấy càng lúc càng nhẹ, mờ nhạt dần, dần dần không còn nghe thấy nữa.

Hình như ta lại có thể nhìn thấy.

Thiếu niên Lý Huyền Ca nhảy nhẹ hai bước, trèo lên đầu tường, tay cầm một chú chim nhỏ đỏ rực như lửa, đưa đến trước mặt ta.

“Đây là vẹt của ngươi?”

Ta gật đầu: “Đúng.”

Nghe vậy, hắn trả lại cho ta, chỉ vào lầu các bên trong sân:

“Ta thấy ngươi đến đây vài ngày rồi, phụ thân ta đang nghị sự, không thích bị quấy rầy, bị bắt gặp thì c.h.ế.t chắc đấy.”

Ta nhìn hắn hồi lâu: “Phụ thân ngươi tên là gì?”

“Lý Toán.”

“Tốt.” Ta liền định nhảy xuống khỏi đầu tường.

Lý Huyền Ca lại kéo lấy tay ta.

Ta cảnh giác quay đầu nhìn hắn.

Hắn ngập ngừng mở miệng: “Vậy phụ thân ngươi tên là gì?”

Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi biết cái này, là muốn làm gì?”

Hắn đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng mím môi, ngước mắt nhìn ta:

“Ta muốn đến cầu hôn.”

Ta đứng trên đầu tường, đối diện với hắn:

“Mẫu thân ta vừa mất.”

【Hết】
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top