Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 140: Có bất ngờ quá hay không!


Nếu là lúc trước Tô Mộc Vũ mời mình qua đó, Trần Khiêm có lẽ sẽ đi chúc mừng.
Nhưng tình hình hiện giờ, Trần Khiêm vì chuyện của Dương Hạ mà trong lòng vẫn còn vô cùng khó chịu.
“Thôi vậy, mọi người cứ dùng bữa đi, tớ hơi mệt, muốn ngủ một lát, tớ không đi đâu!"
"Này, cậu làm sao vậy Trần Khiêm, sao lại không đi chứ! Có phải cậu lo bọn họ lại chế giễu cậu, cậu yên tâm, có tớ bảo kê, bọn họ không dám làm gì đâu!”
"Không phải chuyện đó, tớ hơi mệt thật mài"
"Vậy được rồi, đợi đến buổi tối, đến tối tớ quay về trường sẽ hẹn riêng cậu, nói chứ tớ vẫn muốn mời cậu một bữa mà còn chưa có dịp nào đâu!"
"OKP'
Sau khi cúp điện thoại.
Trần Khiêm nghĩ buổi tối có nên tìm một cơ hội nói cho Tô Mộc Vũ người giúp cô ấy lần này là mình hay không?
Thừa dịp nói luôn cho cô ấy thân phận thật của mình? Nhưng nên mở miệng thế nào mới tốt?
Có bất ngờ quá hay không!
Trời đất ơi, Trân Khiêm cảm thấy đầu của mình cũng sắp nổ đến nơi rồi!
Cùng lúc đó,
trong nhà của Tô Mộc Vũ.
"Thế nào? Người bạn này của con không thèm đến? Còn làm kiêu cho ai xem không biết!"
Vương Tuệ Mẫn nhìn sang dáng vẻ cô đơn khi buông điện thoại của Tô Mộc Vũ, cất tiếng nói.
Bà ta thật không hiểu, con gái mình tại sao cứ phải để ý cái tên nhóc kia cơ chứ?
"Không đến thì tốt, chị họ, em thấy chị sau này nên ít quan tâm đến tên nghèo đó, chị biết không, chị với cậu ta không phải là người của một thế giới, lần này có sự đầu tư: của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, công ty nhà họ Tô. chúng ta nhất định có thể tiến thêm một bước dài, thừa dịp này sớm chặt đứt ý nghĩ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga của tên đó đi!”
"Đúng vậy, còn liên lạc với cậu ta làm gì chứ!"
Cả đám người trẻ không ngừng thì thầm bàn tán.
"Phải rồi Trang Cường, có phải nhờ mối quan hệ của ba cháu mới kêu gọi được vốn đầu tư của Tập đoàn thương mại Kim Lăng không?
Đây chính là tập đoàn đứng đầu Kim Lăng, sao lại đột nhiên nhằm trúng công ty của nhà cô được?"
Bấy giờ, Vương Tuệ Mãn lại dẫn dắt câu chuyện đến Tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Đây cũng là mối nghỉ hoặc lớn nhất trong lòng bà ta.
Mà Trang Cường nghe thế lại lắc đầu phủ định:
"Không thể nào là ba cháu, có thể huy động vốn đầu tư của Tập đoàn thương mại Kim Lăng, thực chất phải có một trong hai người đứng đầu mới được, cho dù là Tổng giám đốc Lý - Lý Chấn Quốc cũng không thể làm chủ chuyện này!
Chỉ có thể là hai vị chủ tịch của tập đoàn, hiện chủ tịch Trần không ở trong nước, nên cháu đoán rằng, người khởi động đầu tư này rất có thể là cậu Trần vô cùng bí ẩn kia!"
“Cậu Trần? Tại sao chưa từng nghe nói đến người này?”
 
Chương 141


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng.
Phải biết răng, Lý Chấn Quốc chính là một nhân vật có tiếng của Kim Lăng, hiện tại trên đầu ông ta có hai ngọn núi dựa chäc chn, một trong số đó chính là cậu Trần này.
Vậy chẳng phải là toàn bộ phố thương mại Kim Lăng cũng là của người ta sao?
Vậy phải nhiều tiền đến mức nào chứ?
Trang Cường trưng ra dáng vẻ kính cẩn tôn trọng: "Cậu Trần này giấu giếm thân thế rất kĩ, số tài sản nằm trong tay cũng không phải là con số mà mọi người có thể tưởng tượng được... Cậu Trần hiện tại mới tới Kim Lăng, nhất định sẽ có một vài hành động, cho nên cháu nghi ngờ, cô Vương, công ty của nhà mình có lẽ nào đã may mản lọt vào mắt xanh của cậu Trần?"
“Hản là như vậy!". Vương Tuệ Mẫn mừng rỡ gật đầu
Về phía các cô gái, bao gồm Giang Vi Vi đã không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa:
"Cậu Trang, cậu mau nói xem, cậu Trần đó rốt cuộc bí ẩn đến mức nào, có phải toàn bộ phố thương mại Kim Lăng đều thuộc sở hữu của cậu ấy không? Ôi mẹ ơi!”
Trang Cường cười nhạo một tiếng: "Gì chứ? Khu phố. thương mại Kim Lăng?
Ha ha, nói cho mọi người biết, tôi cũng là nghe ba kể, thứ trong mắt mọi người là cái máy in ra tiền của cả thành phố Kim Lăng, trong mắt người nhà của cậu Trần thì không là cái rằm gì cả!”
“Gì cơ!"
Cả một khu phố thương mại to như vậy, mà trong mắt của cậu Trần còn không ra cái rằm gì cả sao?
Cậu Trần này, rốt cuộc là có khả năng đến mức nào? Các cô gái cùng nhóm Giang Vi Vị đã bị tin tức này mê đến điên đảo, nếu người nào trở thành bạn gái của cậu Trần, vậy thì tốt biết bao nhiêu.
"Nhưng mà cậu Trang, có phải cậu đã quá đề cao nhà họ Trần rồi hay không!?"
"Nếu là một gia tộc lớn, chúng ta ít nhiều cũng đã nhìn thấy tin tức về họ ở trên mạng rồi chứ?"
€ó vài cô gái không quá tin tưởng những lời vừa rồi.
Trang Cường cười cười: "Thứ mọi người thường xuyên nhìn thấy không nhất định là thứ tốt nhất, mọi người thử nghĩ mà xem, những tập đoàn hiện đang rất có tiếng trên mạng, vậy thì tập đoàn lớn đứng sau lưng ủng hộ bọn họ sẽ là một tồn tại như thế nào? Cho nên, đứng sau mỗi một công ty lớn đều có một tập đoàn tài chính làm chống lưng, những người này, chính là những gia tộc lớn bình thường mọi người sẽ không bao giờ nghe đến tên mà tôi đã nhắc đến trước đói"
"Shhh... cũng rất có lý!"
Nhóm các cô gái lúc này mới hoàn toàn tin phục. Reng reng reng!
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Vương Tuệ Mãn đi đến ngó qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, tức khäc cả kinh: "Là điện thoại của Hiệp hội quản lí thị trường ZF!"
Trong lòng Vương Tuệ Mẫn bỗng chốc tràn ngập bất an.
Công ty đích thật bởi vì thiếu hụt tài chính mà xém chút đến bờ vực phá sản, nhưng là mới vừa rồi, Tập đoàn thương. mại Kim Lăng đã tuyên bố muốn đầu tư vào công ty nhà họ. Tô.
Hiệp hội quản lí thị trường lại chọn đúng lúc này để gọi điện đến, không phải là muốn kê khai tài sản của công ty đấy chứ?
 
Chương 142: "Đúng vậy!"


Phải biết răng, ngân hàng cho vay vốn xoay vòng của bà ta không hề nói tình nghĩa, vòng quay vốn lưu động của công ty vừa gặp vấn đề, phía ngân hàng đã lập tức thông. báo cho bên cục quản lí kinh doanh.
Hiển nhiên, nguyên tắc này ai ai cũng đều rõ ràng.
Tất cả mọi người lập tức dừng trò chuyện, lắng lặng chờ đợi.
"Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, vâng vâng vâng, cảm ơn ông đã cổ vũ và ủng hộ công ty chúng tôi! Vâng, chào ông!"
Sau đó, mọi người nghe thấy Vương Tuệ Mẫn vừa kích động vừa hưng phấn nói một tràng.
Tất cả đều không hiểu đang xảy ra chuyện gì. "Là cục trưởng Hoàng sao?” Cha của Tô Mộc Vũ ngạc nhiên hỏi.
Đối với loại doanh nghiệp nhỏ như nhà bọn họ, Cục quản lí thị trường là một nỗi sợ hãi vô cùng to lớn.
Nghe giọng điệu của Vương Tuệ Mẫn, chỉ biết đây là chuyện vui chứ không phải tin buồn.
"Đúng vậy!"
Vương Tuệ Mẫn lập tức kích động thuật lại những lời chúc của cục trưởng Hoàng vừa nấy.
"Xem ra đúng thật do cậu Trần nhúng tay vào vụ này, nếu không mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy!”
"Cậu Trần quả nhiên có năng lực phi phàm!"
Đám người Tô Kì sùng bái nói. Chuyện này có thể nói là đã khơi dậy lòng tò mò của
không ít người, cậu Trần bí ẩn này, rốt cuộc là ai?
Lại nói đến mấy ngày kế tiếp, Trần Khiêm trái lại im hơi lặng tiếng.
Tất nhiên, anh cũng đem theo thẻ mua sắm trị giá hai mươi triệu nhân dân tệ mà chị gái đã đưa, tiêu hết sạch sành sanh một triệu tệ còn lại.
Mua cho bản thân một ít quần áo hàng hiệu, cộng thêm đồng hồ và một ít đồ dùng linh tinh khác.
Trong khoảng thời gian đó,
Dương Hạ có gọi đến một lần, muốn vay Trần Khiêm ít tiền nhưng đã bị anh thẳng thừng từ chối.
Tất nhiên không phải do Trần Khiêm lòng dạ độc ác, anh chỉ muốn để Dương Hạ học được một bài học:
Chỉ chăm chăm theo đuổi tiền tài không có ích lợi gì, có đôi khi bạn tưởng đã chiếm được một thứ gì đó, thực tế lại đánh mất càng nhiều.
Anh thật sự không hi vọng Dương Hạ tiếp tục u mê như vậy.
Cứ vậy rồi cũng sẽ có một ngày cô ta đánh mất đi chính bản thân mình.
Sau khi Dương Hạ bị Trần Khiêm từ chối, mấy ngày liền không có tin tức gì.
Trần Khiêm tập trung chuẩn bị cho kì thi lấy băng lái ô tô B2 của mình.
"Đang làm gì thế em giai?"
 
Chương 143: "Cái gì mà cửa ải cuối cùng?"


Hôm nay là thứ bảy, Trần Khiêm đang năm trên giường đọc sách, bọn Dương Huy lại rủ nhau ra ngoài chơi hết rồi.
Đúng lúc nhàm chán, chị gái Trần Hiểu của anh đột nhiên gọi điện đến.
"Em đang đọc sách thôi chị! Có chuyện gì ạ?"
Trần Khiêm thấy khá là đau đầu với người chị gái hống hách kiêu ngạo này của mình.
Nhớ trước đây, trong nhà nghèo khó, vì muốn mua một que kem mà anh bị chị gái đánh cho một trận,
măng mình không biết nghe lời.
Hiện giờ thì ngược lại, giáo dục khắc nghiệt kết thúc, tiêu không hết tiền vẫn bị chị gái măng không ngóc đầu lên được.
Trần Khiêm nghĩ đến đây, phát hiện cuộc sống quả là một vở kịch đầy xung đột mang tính bất ngờ.
Còn có cảm giác như đang nằm mơ vậy đó.
"Ừ, chị vừa kiểm tra qua thẻ mua sắm của em, đúng là đã tiêu hết toàn bộ số tiền trong đó, ha ha, tốt lắm tốt lắm, chị nghe Chấn Quốc nói, em còn có tiến bộ rất lớn, đã học được cách sử dụng nguồn lực của gia đình đầu tư vào một công ty nhỏ rồi!"
"Chị tìm hiểu rồi, em giúp doanh nghiệp nhỏ kia là vì để ý con gái nhà người ta đúng không? Chuẩn bị tìm cho chị một cô em dâu hả? Hi hi!"
Trần Hiểu cười giỡn nói.
Mấy ngày nay Trần Khiêm vẫn giữ liên hệ với Tô Mộc Vũ, quan hệ hai người cũng rất mờ ám, hầu như có việc gì Tô. Mộc Vũ đều chia sẻ hết với Trần Khiêm.
Trần Khiêm cũng hết sức vui vẻ tán gẫu với cô ấy.
Nhưng càng chuyện trò, Trần Khiêm lại càng không muốn bước thêm một bước, tiến đến theo đuổi Tô Mộc Vũ.
Không ngờ tin tức này đã truyền đến tai chị gái.
"Không có mài"
Trần Khiêm cười gượng nói.
"Khụ khụ, không đùa em nữa, chỉ là nhìn em bắt đầu quan tâm đến chuyện đầu tư, chị mới nhớ đến một việc, vừa lúc chị tính đầu tư xây dựng vài trường học, khu mua säm gì đó ở Kim Lăng, nhưng chị lại nghĩ, chẳng bãng để em thử một lần, việc này em làm giúp chị đi!"
Trần Hiểu vô tư nói.
"Ø? Nhưng bà chị của tôi ơi, em đâu có hiểu gì về đầu tư đâu?"
"Không hiểu mới để em học, không sao cả, Lý Chấn Quốc sẽ sắp xếp nhân viên chuyên nghiệp giúp đỡ em, hơn nữa đều là những người có năng lực cao siêu, vừa lúc em cũng nhân cơ hội này, học tập nên sử dụng tài sản như thế nào, miễn cho về sau lại không qua được cửa ải quan trọng nhất, đến lúc đấy thì ông ba cũng không có cách nào cứu em.."
"Cái gì mà cửa ải cuối cùng?"
 
Chương 144: "Sao cô lại ở đây?"


Trần Khiêm bây giờ mới muộn màng phát hiện, lời chị gái nói cứ quái quái thế nào đó.
Hơn nữa, từ lúc đầu chị gái gửi tiền cho anh, đến việc giao nhiệm vụ bắt anh phải trong một khoảng thời gian tiêu hết tối thiểu hai trăm nghìn, hai mươi triệu tệ gì gì đó...
Không giống như chị ấy thừa tiền quá hóa điên,.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
càng giống như có một mục đích nào đấy.
Hiện giờ xem ra, quả nhiên là như vậy!
"Không có gì không có gì, có một số chuyện em không cần biết đến, bây giờ không nên tò mò làm gì, em cứ dựa theo lời chị nói mà làm đi, quãng thời gian về sau, tập trung vào việc đầu tư một chút, lĩnh vực giáo dục, giải trí, tóm lại em nghĩ ngành nào kiếm được tiền thì cứ làm, về phần danh nghĩa nhà đầu tư, cứ lấy tên của Tập đoàn thương mại Kim
Lăng ra dùng, tiền cũng lấy từ tập đoàn luôn!"
Trần Hiểu nói xong, lại dặn dò thêm vài câu bảo anh trân trọng cơ hội này, mới yên tâm cúp điện thoại.
Trần Khiêm không biết làm sao vò đầu bứt tai. Anh thật sự không hiểu mấy thứ đó.
Đúng lúc này, di động vừa buông khỏi tay lại vang lên một lần nữa.
Anh cầm lên nhìn, là cuộc gọi từ con người của công việc Lý Chấn Quốc.
"Cậu Trần, đang bận gì sao? Nếu không bận cậu có thể đi một chuyến đến sơn trang hay không, Cục trưởng Hoàng của hiệp hội quản lí thị trường, Bộ trưởng Tống của Bộ Giáo. dục và không ít nhân vật nổi tiếng của các giới đều đã ở đây, họ đều muốn được gặp mặt cậu một lần!"
"Cũng không có việc gì gấp gáp, được rồi, em sẽ đến ngay!"
Từ chối đề nghị cử xe tới đón của Lý Chấn Quốc, Trần Khiêm tự mình bắt taxi đến đó.
Làm quen nhiều người hơn, giao thiệp với nhiều người hơn, phù hợp với hi vọng nâng cao tu dưỡng cá nhân của Trần Khiêm.
Ngồi trên xe, Trân Khiêm nghĩ tới sắp thi được bằng lái ô tô, nghĩ đến việc băng lái đến tay, anh có thể tự mình lái xe, Trần Khiêm thật vô cùng trông chờ.
Chẳng bao đã đến sơn trang suối nước nóng.
Trần Khiêm quen nẻo quen lối mà đi vào bên trong sảnh lớn.
"Chào ngài, xin ngài dừng bước một chút, cho hỏi ngài có hẹn trước không ạ?"
Lại không ngờ, Trần Khiêm vừa bước vào đã bị nhân viên tiếp tân chặn đường.
Chủ yếu là nhân viên nhìn kiểu gì cũng không thấy anh giống người có khả năng đến mấy chỗ cao cấp thế này để vui chơi.
Nghe thấy giọng nói của nhân viên nữ này, Trần Khiêm cả người chấn động, anh bỗng quay ngoät đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Người nhân viên đó cũng bất ngờ đến mức há hốc. miệng.
"Trần Khiêm?"
"Dương Hạ?"
“Tại sao lại là anh?”
"Sao cô lại ở đây?"
 
Chương 145: Lẽ nào xin nghỉ việc rồi?


"Trần Khiêm thấy Dương Hạ trở thành nhân viên tiếp tân trong sơn trang thật sự rất bất ngờ.
Không trách mấy ngày nay không thấy bóng dáng của cô ta, hóa ra là đến đây.
Nhưng mà phần nhiều, Trần Khiêm cũng mừng thay cho Dương Hạ.
Nói thế nào đây, tuy răng thái độ hiện tại của Dương Hạ với anh ta là căm ghét, nhưng mà sau khi Dương Hạ trải qua việc lần này không có càng sa đọa, mà lại chủ động tìm một công việc.
Nỗ lực làm việc kiếm tiền.
So với những kết cục khác, Trần Khiêm càng hi vọng nhìn thấy kết quả như trước mắt.
"Trần Khiêm, anh đến đây làm gì? Đây là nơi mà anh có thể đến hay sao? Anh mau mau đi ra ngoài cho tôi!"
Dương Hạ lạnh lùng nói. "ÊI Tiểu Hạ, người quen của cô sao?"
Hai ba nhân viên nữ tuổi xấp xỉ Trần Khiêm, đứng chung một nơi với Dương Hạ cùng nhau đi tới.
Hiển nhiên, các cô cũng giống như Dương Hạ, sinh viên năm ba phải đi thực tập, nghĩ đến sơn trang làm việc kiếm lấy. một khoản thu nhập.
Chủ yếu là bọn họ nghe nói ở trong này có thể làm quen được rất người tai to mặt lớn.
Cho nên khi nhìn thấy Trân Khiêm, trên mặt bọn họ đều có vẻ ngờ vực.
Nhìn cách người này ăn mặc, không giống như là kiểu ấm con nhà giàu, cho nên đầu tiên bọn họ nghi ngờ anh đến để mở mang tầm mắt.
Sơn trang có quy định, người không có phận sự miễn vào!
Sơn trang có quy định, người không có phận sự miễn vào!
"Hừi Tôi tất nhiên có quen người này, anh ta chính là tên bạn trai cũ mà tôi kể!"
Dương Hạ dùng vẻ mặt u oán trừng mắt lườm Trần Khiêm.
"Gì cơ, Hạ Hạ, anh ta chính là tên khốn sau khi trúng số thì đá cậu, hơn nữa còn ăn chơi đến không biết trời đất đó á?"
"Ôi trời, với cái điệu bộ thấp hèn này của anh ta, trúng được xổ số liền sướng đến phát rồ rồi? Trên đời này, không biết có bao nhiêu cậu ấm giàu có tài giỏi hơn anh ta, ví dụ như cậu Khang đó, người ta giàu như vậy nhưng cũng đâu có ăn chơi trác táng, có người ý, tầm thường từ trong xương rồi!"
"Sao có thể đem so sánh người này với cậu Khang được chứ, Hạ Hạ, may cậu sớm nhìn thấu bộ mặt thật của tên khốn này, không trao đi trinh trắng của mình cho hắn, nếu không cậu phải hối hận đến phát khóc mất..."
Mấy cô gái xinh đẹp không hề khách khí buông những lời mỉa mai Trần Khiêm.
Thân thế của các cô ấy có thể không hề cao quý, nhưng mà, hiện tại bọn họ đều làm việc ở sơn trang suối nước nóng, trong khoảng thời gian này cũng đã làm quen được không ít nhân vật có tiếng tăm.
Tâm mắt được nâng cao, tính tình cũng kiêu ngạo không
Đối với kẻ tầm thường vô dụng như Trần Khiêm, các cô tất nhiên không cần kiêng dè làm gì!
Trần Khiêm bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Anh đang định hỏi thăm chị gái Trịnh Duyệt trước kia tại sao lại không có mặt.
Lẽ nào xin nghỉ việc rồi?
Nhưng giờ lại phải hứng chịu tràng cười chê của mấy cô gái đến mức không cất lên lời.
 
Chương 146: Dương Hạ kích động gào thét


Dương Hạ thật biết cách cho mình gánh tội thay cô ta, chẳng lẽ không phải là cô ta phản bội mình sao?
Nhưng Trần Khiêm hiện tại đã lười phải tranh cãi vấn đề này với cô ta.
Mặc kệ Dương Hạ có lấy cớ gì đi nữa, hai người cũng đã chia tay rồi.
Trần Khiêm tuy còn sót chút tình cảm phức tạp với Dương Hạ, nhưng tuyệt đối không có ý định gương vỡ lại lành gì đâu.
Vậy nên, cô ta nói gì đều không quan trọng!
"Trần Khiêm, tôi nói cho anh biết, đừng nghĩ trúng số là tài giỏi rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, thời điểm mới vào năm nhất, là do tôi khờ khạo, anh giả vờ giả vịt đối tốt với tôi, tôi vì quá cảm động mà đồng ý đến với anh. Ha ha, sau đó tôi lại yêu tên Lục Thần kia, tôi cảm thấy anh ta tài giỏi hơn anh, có thể biến tôi thành một cô công chúa hạnh phúc, nhưng kết quả thì sao?"
"Dương Hạ tôi trước kia đứng là ếch ngồi đáy giếng, ánh mắt thiển cận đến mức này, đến tận khi tôi tới sơn trang suối nước nóng, anh biết không, giống như mở ra một thế giới mới trước mặt tôi vậy, Trần Khiêm anh đừng nói trúng số một triệu tệ, cho dù là năm triệu, mười triệu, trong lòng tôi, anh vẫn mãi chỉ là con giun con dế, một tên nhà giàu mới nổi mà thôi!"
"Vậy nên, trăm ngàn lần đừng tưởng rằng bản thân rất tài giỏi, trong mắt của Dương Hạ tôi, anh chính là một tên khốn khiếp!"
Dương Hạ kích động gào thét.
Mấy hôm trước, cô ta nợ Lục Thần một trăm nghìn tệ, cô ta hạ mình cầu cứu Trần Khiêm, điều kiện là hai người làm hòa, hơn nữa bản thân sẽ hoàn toàn thuộc về anh ta.
Nhưng mà, cô ta bị Trần Khiêm cự tuyệt.
Tên mạt hạng Trần Khiêm từng bị bản thân đá bỗng chốc trở nên giàu có.
Khiến cho Dương Hạ vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Hiện giờ, nhân cơ hội này, cô ta phải trút hết tất cả nỗi phẫn uất bấy lâu nay trong lòng mình ra.
Tên Trần Khiêm kia là cái thá gì! Có gì đặc biệt hơn người chứt
"Hừ! Tên khốn mau cút đi, còn không đi, tôi gọi bảo vệ đến đánh chết anh!"
Mấy cô gái lạnh lùng nói: "Đây đâu phải chỗ ai thích thì đến... Kìa! Hạ Hạ, các cô nhìn kìa, cậu Khang đến rồi!"
Đang mỉa mai Trần Khiêm, bọn họ đột nhiên hăng hái chỉ tay ra hướng cửa.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe từ từ dừng lại.
Một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú bước xuống từ trên xe, trên người mặc một bộ âu phục màu lam,
một tay đút trong túi quần, tư thế hiên ngang bước vào. "Cậu Khang!" Đám nhân viên tiếp tân nữ sôi nổi vẫy tay.
Còn Dương Hạ lại tỏ ra vô cùng dè dặt, vô cùng dịu dàng e thẹn.
"Hạ Hạ, các cô đang bận gì vậy..."
Cậu Khang bước tới chỗ mấy cô gái, khuôn mặt tươi cười hỏi han.
"Đâu có bận gì đâu cậu Đỗ Khang, bọn em chỉ đang ngăn cản một tên khố rách áo ôm không biết chui từ đâu ra, miễn cho anh ta thừa dịp lẻn vào, quấy rầy mấy vị cha chú của anh đang ở phía bên trong bàn công chuyện!"
Dương Hạ vừa đáp lời, vừa kín đáo nép vào bên người Đỗ Khang.
Đỗ Khang ôm hờ vòng eo của Dương Hạ, lúc này mới liếc mắt sang Trần Khiêm đang đứng ở một góc.
 
Chương 147: Ồ, lật bài?


"Tên đầu đường xó chợ từ nơi nào đến, đây là nơi ai muốn đến thì đến hay sao? Mau cút ra ngoài!"
Đỗ Khang chỉ tay vào Trần Khiêm lớn tiếng quát.
Mà Trần Khiêm lại bị dọa đến sững sờ.
Đương nhiên không phải bị Đỗ Khang dọa cho sợ.
Mà là bị Dương Hạ làm cho bất ngờ.
Xem ra bản thân đã hiểu lầm cô ta, vốn tưởng trải qua chuyện vừa rồi có thể khiến Dương Hạ bỏ đi cái thói nịnh hót tham tiền.
Nhưng không ngờ răng lại càng trầm trọng thêm.
Cô ta đến sơn trang đâu phải làm việc, hóa ra để đến để câu một mối lớn.
Kì thực vừa nãy nghe thấy những lời cười nhạo của nhóm người Dương Hạ, Trần Khiêm không định tiết lộ thân phận của bản thân.
Như vậy còn có thể chừa lại cho Dương Hạ một đường lùi.
Nhưng mà việc đã đến nước này, Trần Khiêm quyết định không cần phải giấu giếm gì nữa.
"Dương Hạ, có một việc tôi đã giấu cô rất lâu rồi, hôm nay tôi quyết định lật bài tất cả!"
Trần Khiêm cười nhạt một tiếng.
"Ồ, lật bài? Trần Khiêm, anh thì bài gì đáng để lật chứ? Anh sẽ không nói cho bọn tôi bản thân thật ra là con ông cháu cha chứ, một người giàu có nhưng luôn giấu giếm thân phận, đắc tội chủ tịch và cái kết à? Ha ha ha, nếu thật sự như vậy, Trần Khiêm, tôi sẽ hối hận lắm đấy!"
Dương Hạ cọ cọ người vào cậu Khang ở bên cạnh, trên mặt không che giấu vẻ châm chọc.
"Đúng vậy, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện này, mãi đến ba ngày sau khi chúng ta chia tay tôi mới được biết, hóa ra bản thân lại giàu có như vậy, ha ha..."
"Ha ha, ha ha ha..." Dương Hạ cười rộ lên.
"Trần Khiêm, tôi phục anh rồi, phục anh sát đất, tôi biết anh là người có lòng tự trọng cao, sợ nhất là bị người khác coi thường, nhưng tôi không ngờ bây giờ anh lại dối trá đến vậy, anh là con nhà giàu? Tôi nói cho anh biết, Dương Hạ tôi còn là con gái nhà tài phiệt đấy!"
"Thằng tồi này, vì thể diện đến lòng tự trọng tối thiểu cũng vứt luôn rồi, anh ta hả, không biết xấu hổ tự nhận mình là con nhà giàu, không phải là trúng số một lần thôi sao?"
"Các cô không hiểu, chắc là tên khốn này nhìn thấy Hạ Hạ của chúng ta hiện giờ xinh đẹp như hoa, còn lọt vào mắt xanh của cậu Khang, cho nên sinh lòng đố ky, mới nói bản thân là con nhà giàu, anh ta nói vậy chính là muốn Hạ Hạ quay về bên anh ta, sau đó lại bỏ rơi Hạ Hạ để trả thù, loại thủ đoạn bẩn thỉu này tôi nhìn thấy nhiều rồi!"
"Dương Hạ, tôi thật sự là con nhà giàu, chuyện tới nước này tôi cũng không muốn tiếp tục lừa cô, tôi không chỉ có một ít tiền thôi đâu, bảy phần mười khu phố thương mại là tài sản của tôi!"
Trần Khiêm cười cay đẳng.
Bản thân nói lời thật lòng, tại sao bọn họ lại không tin tưởng?
 
Chương 148: "Cậu Trần, cậu đã đến chưa?"


"Người này không phải điên rồi chứ? Toàn bộ phố thương mại Kim Lăng là của anh ta? Giàu như vậy sao còn không lên trời làm thần đi?"
Mấy cô gái dùng ánh mắt như nhìn một tên ngốc để nhìn Trần Khiêm.
Đỗ Khang thì bị lời nói của Trần Khiêm chọc cười tới mức. ngã nghiêng ngã ngửa, hành động ôm bụng cười to như vậy
thật không hợp với anh ta chút nào.
Phố thương mại Kim Lăng, đó là nơi nào cơ? Tên điên này lại dám nói là của hắn đấy.
Trần Khiêm chỉ đành cười khan.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên mấy tiếng. Là Lý Chấn Quốc gọi điện đến.
"Cậu Trần, cậu đã đến chưa?"
"Anh Chấn Quốc, em đến rồi đây, hiện đang ở sảnh ngoài của sơn trang!" Trần Khiêm thản nhiên.
"Vậy được, bọn tôi lập tức qua đó đón cậu! Còn có cả Cục trưởng Hoàng và Bộ trưởng Tống của Bộ Giáo dục, họ vừa nghe nói cậu muốn đầu tư vào các dự án công ích, và một số lớn các dự án về thương mại thì đã gấp gáp muốn được gặp cậu!"
"ồ... vậy được thôi!"
Trần Khiêm không ngờ mấy vị cục trưởng lại tới nhanh như vậy.
Vừa nói, Trần Khiêm vừa tắt điện thoại.
Mà mấy người bên phe cậu Khang khá hoảng hốt nhìn Trần Khiêm.
"Tên ngốc này giả vờ cũng giống thật läm, định mệnh, còn mở miệng gọi anh Chấn Quốc nữa, người không biết còn tưởng cậu ta và Tổng giám đốc Lý quen biết nhau thật!"
Mấy cô gái khinh thường nói.
"Trần Khiêm, tôi không ngờ hiện tại anh lại trở thành kiểu người như vậy, thật sự, anh trở nên như vậy tôi thật sự rất vui, sau khi chia tay tôi, anh xem lại bản thân đi, anh trở nên thấp hèn đến mức nào? Ha ha hai"
Dương Hạ lại cảm nhận được một loại khoái cảm khác.
Cô ta thích nhìn cảnh Trần Khiêm mất mặt xấu hổ, bị tất cả mọi người cười nhạo.
Thậm chí, Trần Khiêm càng thấp hèn, cô ta càng hưng phấn.
Như vậy có thể chứng minh ánh mắt của cô ta là đúng, quyết định bỏ rơi Trần Khiêm là đúng.
Còn Trần Khiêm sau khi bị cô ta vứt bỏ, phải càng ngày càng kém cỏi mới đúng!
Ngay lúc Dương Hạ định gọi mấy người bảo vệ đi vào ném Trần Khiêm ra ngoài, để cô ta quay video ghi lại cảnh đó.
Mấy cô gái đứng cạnh cô ta bỗng nhiên hét rầm lên:
"Hạ Hạ, cậu Khang, mọi người mau xem kìa, bên kia sao. lại có nhiều người chạy đến chỗ này vậy? Người đứng đầu, có phải là Tổng giám đốc Lý hay không?"
"Đúng vậy, không chỉ Tổng giám đốc Lý thôi đâu, còn có cả Cục trưởng Hoàng và Bộ trưởng Tống, đều là những người có tiếng ở Kim Lăng, bọn họ vội vã chạy đến sảnh trước làm gì? Đệch, người đi sau cùng không phải là cha của tôi sao? Ông ấy sao cũng đến đây?"
Đỗ Khang tức khắc sợ đến trắng xanh cả mặt.
Gia đình anh ta làm về thương mại quốc tế.
Lúc đầu là dựa vào Tập đoàn thương mại Kim Lăng để lập nghiệp, hiện tại đã trở thành một trong những nhà thế phiệt tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Kim Lăng. . truyện đam mỹ
Địa vị tôn quý.
 
Chương 149: "Tình huống gì đây?”


Tuy rằng ba anh ta trước mặt Lý Chấn Quốc luôn tỏ ra kính trọng, nhưng còn chưa đến trình độ chạy gấp đến diện kiến như vậy.
Huống hồ, người dẫn đầu lại chính là lão đại của khu phố thương mại Lý Chấn Quốc.
"Tình huống gì đây?” Đỗ Khang bị dọa chết trân.
Dương Hạ nhìn thấy đoàn đội đang tiến đến sảnh trước cũng đứng sững người lại.
Ngay cả mấy cô tiếp tân ở đó, tất cả đều vô cùng mờ mịt, nhanh chóng đứng lùi sang một bên.
Chỉ có Trần Khiêm ung dung tự tại, vẫn đứng yên tại chính giữa trung tâm của sảnh lớn.
"Trần Khiêm, anh là cố ý đến gây chuyện sao, Tổng giám đốc Lý đang đến đó, anh còn không mau cút đi! Nhìn tình hình này, nhất định là có nhân vật máu mặt đến đây, anh mau biến đi đi!"
Dương Hạ sốt ruột hô hào.
Trần Khiêm lại đứng yên không có phản ứng nào.
Hiện tại muốn phản ứng cũng không còn kịp rồi, Lý Chấn Quốc dẫn theo một đám người đã bước vào trong sảnh lớn.
"Xin chào ngài, Tổng giám đốc Lý..."
Dương Hạ cùng nhóm nữ tiếp tân vội vàng nghiêm mặt khom lưng, xong rồi, lần này thế nào cũng bị mắng.
Nhưng đám người Lý Chấn Quốc lại lơ đẹp bọn họ.
Lý Chấn Qốc đi thẳng tới trước mặt Trần Khiêm, kính cẩn cười nói:
"Cậu Trần, đã khiến cậu đợi lâu rồi, để tôi giới thiệu với cậu..."
Chỉ một tiếng gọi "Cậu Trần".
Không khí cả sảnh nháy mắt như ngưng kết thành băng.
Đặc biệt là khuôn mặt của Dương Hạ như thể bị hóa đá vậy.
"Tổng giám đốc Lý! Ngài ngài ngài, ngài gọi anh ta là gì? Cậu Trần?"
Dương Hạ như thể bị sét đánh trúng, một đòn xuyên tim.
Lý Chấn Quốc tiếng tăm lãy lừng lại kính cẩn nghiêng mình trước Trần Khiêm.
Lẽ nào những lời Trần Khiêm nói lúc nấy đều là sự thật, anh ta đúng là cậu ấm nhà giàu giấu giếm thân phận thật?
Trời ạ! Nhóm nhân viên nữ còn lại, ngạc nhiên đến mức miệng
há hốc, tưởng như các cô ấy có thể nuốt trôi một quả trứng ngỗng vậy.
Càng không nói đến tên Đỗ Khang đang đứng một bên khó nhọc nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, cậu ấy chính là chủ tịch đứng phía sau điều hành phố thương mại Kim Lăng, cậu Trần - Trần Khiêm. Ồ hay? Các cô còn không mau ra ngoài, ai cho các cô đúng đây nói chuyện? Trịnh Duyệt đâu?"
Lý Chấn Quốc nhìn thấy đám tiếp tân dưới trướng mình không biết lễ phép như vậy,
lập tức muốn tìm Trịnh Duyệt đến giải quyết.
Nhóm tiếp tân nữ này đều là người mà đích thân Trịnh Duyệt tuyển vào.
Mấy người tiếp tân có năng lực như Trịnh Duyệt vừa nấy. theo Lý Chấn Quốc bận bịu chuyện sắp xếp tiệc rượu, lúc này mới đi tới đại sảnh.
Nghe thấy mấy lời này, Trịnh Duyệt nghiêm mặt, giơ tay giáng thẳng cho Dương Hạ một cái tát.
 
Chương 150: "Lùi ra phía sau cho tôi!"


"Lùi ra phía sau cho tôi!"
Làm việc ở sơn trang, tuy rằng ngoài mặt vinh quang, nhưng nhất thiết phải có quy củ!
Dương Hạ bị cái tát này đánh tỉnh.
Là thật!
Đến tận khi cô ta cảm thấy được nỗi đau từ cái bạt tai đó, cô ta mới biết được bản thân không phải là năm mơ.
Hết thảy đều là sự thực!
Trần Khiêm là cậu ấm nhà giàu, vô cùng giàu, là người mà không phải mà những kẻ như cậu Khang hay Lục Thần gì đó có thể sánh bằng!
Anh ta là chủ tịch đứng sau cả phố thương mại.
Nói vậy, anh ta chính là người giàu số một thành phố Kim Lăng, thậm chí nói rằng là nhà giàu khắp cả nước cũng không quá đáng.
Thâm tâm của Dương Hạ lúc này thật có cảm giác như sắp nứt toạc. Có phải nếu bản thân và Trần Khiêm chia tay muộn ba ngày, thì bản thân lúc này chính là một phú bà giàu sụ rồi phải không?
Dựa vào tình yêu của Trần Khiêm dành cho mình thì điều đó hoàn toàn có thể!
"Cậu Trần, mời cậu vào phòng riêng tôi đã sắp xếp, tôi sẽ tỉ mỉ giới thiệu cho cậu..."
Lý Chấn Quốc đưa tay ra làm một tư thế mời. Trần Khiêm gật gật đầu.
Anh nhìn thoáng qua nhóm người Dương Hạ đang trợn mắt há mồm.
Trả cho Dương Hạ một đòn đau như vậy, trong lòng anh thoải mái không? Kỳ thật trong lòng Trần Khiêm hiện tại không có quá nhiều cảm xúc.
Chỉ có vậy mà thôi.
"Được rồi, chúng ta vào thôi!"
Trần Khiêm thu lại ánh mắt.
Rồi chuẩn bị bước vào bên trong.
"Anh đứng lại đó cho tôi!"
Dương Hạ bỗng nhiên rống lên một câu.
Trần Khiêm theo quán tính bị giọng của cô ta dọa cho. một trận.
Sau đó liền thấy Dương Hạ vọt qua bên này.
Nhưng mà không không phải chạy đến chỗ mình, mà là tiến đến trước mặt Trịnh Duyệt.
"Bốp!"
Dương Hạ giơ tay tát cho Trịnh Duyệt cái tát, còn xuống tay rất nặng.
"Cô... Dương Hạ, cô dám ra tay đánh tôi? Bảo vệ, bảo vệ đâu!" Trịnh Duyệt có chút chưa kịp hoàn hồn, đây là lần đầu tiên cô ta bị người khác đánh.
Khuôn mặt Dương Hạ vì tức mà trướng đỏ lên, trên mặt hiện rõ mấy chữ không phục nói: "Đánh cô đó, tôi sao lại
không dám đánh cơ chứ!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bảo vệ đã nghe thấy. tiếng gọi của Trịnh Duyệt, chạy đến định tóm lấy Dương Hạ.
"Ai dám động vào tôi, các người có biết tôi là ai không hả?"
Dương Hạ đột nhiên quát to.
 
Chương 151: Cô ta không cam tâm!


"Nói cho các người biết, tôi là bạn gái của Trần Khiêm, tôi chính là bạn gái của cậu Trần chủ của mấy người, các người dám đụng đến một sợi tóc của tôi xem xeml"
Dương Hạ nằm chặt bàn tay thành nằm đấm.
Người bạn trai cô ta quen hơn hai năm ròng, sau khi chia tay, cô ta mới biết được anh là người có tiền.
Dương Hạ không cam lòng, cô ta không có được cái gì sất!
Còn bị ăn tát!
Cô ta không cam tâm!
"Gì cơ? Bạn gái?"
Bảo vệ nghe xong những lời ấy, phút chốc chần chừ không dám nhúc nhích.
Đôi mày đậm của Lý Chấn Quốc cũng nhíu lại. Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Trần Khiêm.
Thật tình, Trần Khiêm cũng bị Dương Hạ dọa ngốc rồi, cô †a có phải điên rồi không?
Trần Khiêm lạnh nhạt nói thật: "Đó là trước kia, hiện tại không phải nữa!"
Nếu đã nói toạc ra thân phận của mình với Dương Hạ, tức là Trần Khiêm đã chắc chắn sẽ cắt đứt toàn bộ với Dương Hạ!
Nói xong lời này, anh liền quay người bước đi.
Lý Chấn Quốc hiểu được ý của Trần Khiêm, nhìn sang mấy người bảo vệ phất phất tay, ý bảo lôi cô gái Dương Hạ đi ra ngoài.
"Trần Khiêm, anh là tên khốn khiếp, kẻ vô lương tâm! Anh đã quên khi bản thân không một xu dính túi, là ai đã ở cạnh anh vượt qua hai năm khó khăn đó, anh luôn cảm thấy mình đơn phương trả giá, tôi chia tay anh là lỗi của tôi, nhưng còn anh, anh có nghĩ đến hai năm tôi ở bên anh hay không, tôi đâu có ép anh phải mua đồ xa xỉ cho tôi, tất cả là do anh tự nguyện cơ mà!"
"Còn nữa, khi đó không có một cô gái nào thèm để ý đến tên khố rách áo ôm như anh, chỉ có Dương Hạ này, tôi cùng anh tản bộ quanh trường học, cùng anh đến căn tin ăn cơm, tay nằm tay, lần đầu tiên hẹn hò, anh tự ti không dám nắm tay tôi, là tôi chủ động cầm tay anh, hiện tại anh lại đối xử với tôi như vậy sao???"
Dương Hạ bị bảo vệ lôi đi, vẫn cố khóc hô. Trần Khiêm chân đã sắp bước vào sơn trang nghe được lời của Dương Hạ, anh lại bất giác dừng bước.
Tại sao từ trước đến giờ Trần Khiêm đối với Dương Hạ vẫn luôn là yêu hận đan xen?
Chính bởi vì một lần lại một lần những hình ảnh trong quá khứ tái hiện lại trong đầu anh, bất kể Dương Hạ đối với anh như thế nào, Trần Khiêm đều hi vọng Dương Hạ sống thật tốt.
Lúc này, Trần Khiêm bị một loạt lời nói của Dương Hạ đâm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng, anh chậm rãi quay đầu lại...
 
Chương 152: Mấy người đến phòng riêng


Trần Khiêm quay đầu lại, lúc này lạnh nhạt nhìn Dương Hạ:
“Dương Hạ, đương nhiên tôi chưa quên những lời cô từng nói, chính vì cô đã từng không ghét bỏ nên mới khiến tôi cảm thấy cuộc đời này còn có hi vọng. Cô biết không, rất nhiều lúc tôi đều nghĩ răng vì cô, tôi băng lòng hi sinh tất cả. Khoảng thời gian trước, lúc chúng ta chia tay, nói thật là đến bây giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn quên đi được nỗi đau đó, bao gồm cả thời khắc này, tôi cũng hi vọng cô có thể mãi mãi tốt đẹp!”
“Từ nay về sau cũng vậy, cô hãy sống thật tốt cuộc sống của mình đi!"
Qua những việc xảy ra mấy ngày nay, anh đã không thể nào quay lại với Dương Hạ nữa rồi!
Nhưng những lời nói này không phải nói qua quýt cho xong mà chính là những lời nói thật tâm của Trần Khiêm.
Dương Hạ nghe xong những lời này cũng không còn phát điên nữa.
Nhưng mặt lại đỏ rực lên.
Phải rồi, đã từng có một chàng trai yêu cô ta đến vậy, bằng lòng hi sinh tất cả vì cô ta.
Nhưng cô ta thì sao, thứ cô ta theo đuổi chỉ là một loại an ủi mà thôi.
Bây giờ Dương Hạ cũng chẳng dám nói trước đây cô ta yêu Trần Khiêm là thật lòng một trăm phần trăm.
Khi đó, cô ta chỉ muốn tìm một chàng trai bắng lòng đánh mất lý trí để thích cô ta.
Nhưng về sau, thấy rất nhiều cô gái khác đều tìm được một người bạn trai rất giàu có rất đẹp trai, thậm chí có cả những cô gái không xinh đẹp băng cô ta.
Cho nên Dương Hạ đã lung lay.
Trước đây cô ta chỉ nghe nói về Lục Thần chứ không biết anh ta.
Nhưng khi anh ta lái BMW dừng ngay trước mặt rồi hẹn mình, Dương Hạ đã thật sự rung động rồi.
So với Lục Thần, Trần Khiêm chả là cái gì cả. Lúc chia tay, cô ta cũng đau lòng chứ, nhưng khi nhận được chiếc điện thoại iPhone mà Lục Thần tặng thì lại không
còn thấy đau gì nữa.
Bây giờ, Trần Khiêm mới là cậu ấm nhà giàu, giàu nứt đố đổ vách.
Dương Hạ thật sự đã hối hận rồi. Cô ta đã bỏ một người quan trọng nhất!
Hơn thế nữa, bây giờ Trần Khiêm đã nói rất rõ ràng, sẽ không quay lại!
Bây giờ cô ta cảm thấy mình như bị người ta lột trân sau đó vứt bỏ trên đường, vô cùng nhục nhã.
“Được, tôi hiểu rš
Hốc mắt Dương Hạ phiếm đỏ, nằm chặt tay, nói từng chữ một:
“Nhưng Trần Khiêm à, anh nhớ kỹ cho tôi, Dương Hạ tôi đây sẽ không để anh coi thường tôi, rồi có một ngày, tôi sẽ khiến anh cũng nhìn theo bóng lưng tôi như thế này! Những nhục nhã của hôm nay tôi sẽ lấy lại cho bãng hết!”
Dương Hạ lau nước mắt, trừng mắt nhìn Trần Khiêm rồi kéo đồng phục làm việc của mình ra, ném mạnh xuống chân
Trân Khiêm sau đó bỏ đi!
Trần Khiêm nhìn theo bóng lưng cô ta, đặc biệt là dáng vẻ cuối cùng lúc Dương Hạ tức giận, trong lòng rất khó chịu.
Haizz, vẫn là câu đó: Hi vọng cô sống tốt!
Có thể nói việc này rất bất ngờ, Trịnh Duyệt bị tát một cái, lúc này cũng không dám nhiều lời.
Cho dù là bạn gái cũ, thì cũng đã từng là bạn gái của cậu Trần mà.
Nhưng chỉ có thể không cam lòng nuốt cơn giận này xuống.
Mấy người đến phòng riêng.
Thật ra hôm nay cục trưởng Hoàng bên cục quản lý kinh doanh và bộ trưởng Tống của bộ giáo dục hẹn với Trần Khiêm đều có mục đích cả.
Một số vấn đề kêu gọi đầu tư ở địa phương, thêm nữa là xúc tiến việc mở trường tiểu học Hi Vọng cho con cái của các
lao động ở một số nơi khác đến v.v.
Bọn họ hi vọng nhận được sự giúp đỡ từ tập đoàn thương mại Kim Lăng.
Những việc này đều là do chị Trần Hiểu dặn dò.
Giờ thì sao, giao cho anh quản lý, Trần Khiêm cũng hiểu ý của chị mình là muốn để anh kiếm được chỗ ân nghĩa này.
Trần Khiêm rất vui vẻ kí hợp đồng.
Hoàng Vĩ Dân và Tống Thu Sinh đương nhiên vô cùng cảm kích.
Phải biết là mỗi hợp đồng mà Trần Khiêm kí đều không phải là dự án đơn giản.
Ví dụ như tính ở Kim Lăng thì cũng phải xây hai mươi mấy ngôi trường tiểu học Hi Vọng.
Bữa cơm này cũng rất thuận lợi.
 
Chương 153


Trần Khiêm cũng làm quen được rất nhiều thương nhân khác ở Kim Lăng.
“Cậu Trần, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cần gì có thể nói với tôi một tiếng!”
Trước khi rời đi, Hoàng Vĩ Dân bắt tay với Trần Khiêm.
Ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, cậu Trần được xem là người vô cùng giàu của Hoa Hạ này, đối nhân xử thế lại khiêm tốn như vậy.
Thực tế ngược lại hoàn toàn với tưởng tượng của ông tal
Hơn nữa, lần này xem như là Trần Khiêm đã giúp ông ta rất nhiều.
Trần Khiêm cũng tự biết rõ rằng mình vẫn còn yếu trong. cái xã hội này, nhưng anh cũng không vội, cứ từ từ mà bước thôi!
“Cậu Trần!”
Sau khi khách về hết, Trần Khiêm cũng chuẩn bị rời đi. Ngày mai là thi sát hạch lái xe trên đường, anh muốn về luyện tập thêm!
Lúc này, Trịnh Duyệt đỏ mặt bước tới.
Dù sao vừa nãy cô ta cũng bị đánh rồi, bảo cô ta đứng trước mặt Trần Khiêm ít nhiều gì cũng thấy hơi ngại.
Mà người xấu hổ chính là Trân Khiêm.
Đàn chị xinh đẹp này, nhưng cứ mãi quyến rũ anh, lần trước xem chút nữa mình đã đầu hàng rồi!
“Chuyện gì?”
Trần Khiêm hỏi.
“Là thế này cậu Trần, chiều nay tôi không có ca, đường về trường của cậu vừa hay cũng thuận đường về nhà tôi, tôi có thể đưa cậu về được không?”
Trịnh Duyệt cố ý dựa sát vào Trần Khiêm.
Sau khi biết được Trần Khiêm rất khiêm tốn và hướng nội, ngoại trừ sự kính trọng trong lòng thì Trịnh Duyệt cũng rất táo bạo với Trần Khiêm.
Suy cho cùng thì có mối quan hệ tốt với Trần Khiêm rồi, sau này có cơ hội có thể lên giường với cậu Trần, cho dù chỉ là công cụ để phát tiết thì cô ta cũng bằng lòng.
“Được thôi!”
Trần Khiêm cũng không nghĩ gì nhiều mà đồng ý ngay.
Dù sao thì vừa nãy Trịnh Duyệt bị Dương Hạ giáng cho. một cái tát nhưng lại không dám nổi giận, nói thẳng ra thì ít nhiều gì cũng có liên quan đến mình.
Trịnh Duyệt nghe thấy thì rất vui vẻ, vội vàng đi lái xe.
Chỉ là Trần Khiêm không ngờ xe của Trịnh Duyệt cũng rất được, là Benz.
Xem ra ở câu lạc bộ suối nước nóng, Trịnh Duyệt làm ăn cũng rất khá.
Hai người trong xe trò chuyện câu được câu không.
Lúc này, điện thoại của Trịnh Duyệt vang lên.
Cô ta cầm lên, liếc mắt nhìn sau đó bực mình tắt máy.
Sau đó không lâu điện thoại lại vang lên.
Trịnh Duyệt cầm lên, đang định tắt đi.
“Bắt máy đi, còn sợ tôi nghe thấy à?”
Trần Khiêm cười khổ.
Trịnh Duyệt đỏ mặt nói: “Sao có thể chứ, ở trước mặt cậu Trần, tôi không có bất kì bí mật nào cả, bất luận cậu Trần muốn nghe cái gì, muốn xem cái gì, Tiểu Duyệt đều sẽ khiến cho cậu Trần hài lòng...
Giọng nói nhẹ nhàng, Trịnh Duyệt còn cố tình nhấc chân lên làm lộ ra cặp đùi trắng nõn.
Máu trong người Trần Khiêm như sôi sục lên.
Thật là muốn mân mê nó mà, nhưng Trần Khiêm lại hơi xấu hổ.
Lúc này điện thoại lại tiếp tục vang lên.
Lần này Trịnh Duyệt không tắt máy nữa mà bấm nhận cuộc gọi: “Hứa Siêu, con mẹ nó anh bị điên hả? Cứ gọi cho tôi mãi thế? Tôi đã nói rồi, hoàn toàn không phải do anh có tiền hay không mà là hai chúng ta không thể! Trong lòng tôi có người khác rồi, anh mau đi tìm người khác đi! Anh nhiều tiền như vậy chắc chản không thiếu phụ nữ mà!”
Nói xong, Trịnh Duyệt lại cúp máy.
Cô ta cố ý nói rất to. Một là muốn nói rõ cho Trần Khiêm nghe, cô ta cũng có cậu ấm theo đuổi nhưng bản thân cô ta không phải kẻ chê nghèo ham giàu.
Thứ hai là muốn bóng gió cho Trần Khiêm biết mình còn độc thân, nếu cậu Trần muốn, thì có thể làm gì tùy thích!
Chỉ tiếc là cậu Trần vẫn không ra tay với mình, chẳng lẽ mình phải chủ động một chút sao?
Hai người ngồi trong xe, một người thì chờ đợi, còn một người thì xấu hổ nên bắt đầu bối rối, lúc này xe đã chậm chạp. đến cổng trường đại học Kim Lăng rồi.
Giá của chiếc Benz này là bảy trăm nghìn tệ, đương nhiên cũng thu hút không ít sự chú ý.
“Được rồi, dừng ở đây thôi!” Trần Khiêm thấy có khá nhiều sinh viên đang nhìn sang, nếu còn vào tận bên trong, chắc chẳn sẽ bị rất nhiều người nhìn chăm chăm, cảm giác đó rất khó chịu.
Nhưng lúc này Trịnh Duyệt lại không nói, cô ta nhíu mày, cực kì khó xử nhìn vài nam nữ đang đứng ở cổng trường, nhỏ giọng nói:
“Cậu Trần, có thể vào trong một chút không, hoặc là ra ngoài một chút cũng được, tóm lại là đừng xuống ở đây?”
“Hả? Tại sao?"
 
Chương 154: Hai người họ là một cặp à?


Trần Khiêm nhìn biểu cảm của Trịnh Duyệt, có biến sao.
Anh lập tức nhìn theo ánh mắt của Trịnh Duyệt thấy mấy người nam nữ kia.
Bỗng chốc, anh cũng hơi bất ngờ.
Bên đó có hai nam và một nữ, trong đó có một người đàn ông nhìn có vẻ là dân anh chị, trước mặt anh ta có đỗ một chiếc Maresati.
Nhìn có vẻ rất giàu.
Đang nói chuyện với một nam và một nữ.
Mà điều khiến Trần Khiêm bất ngờ đó là anh quen biết nguyên cặp nam nữ còn lại.
Là bạn cùng lớp Hứa Nam, và Lâm Kiều - bạn cùng phòng của Triệu Nhất Phàm.
Đệch!
Hai người họ là một cặp à?
Trần Khiêm rất ngạc nhiên.
Mà nhìn kiểu này, hình như Trịnh Duyệt cũng quen bọn họ. Bởi vì lúc này, người đàn ông dân anh chị kia đã dời mắt
về phía này, còn hơi phấn khích chạy về phía xe của Trịnh Duyệt.
“Chết tiệt chết tiệt! Á! Cậu Trần, không phải tôi chửi cậu đâu, tôi đang chửi cái tên Hứa Siêu kia, tôi không ngờ anh ta lại ở đây, thật là âm hồn không tan mà!”
Trịnh Duyệt bực mình nói.
Kế hoạch vốn đang tốt đẹp, nhưng đáng tiếc lại gặp phải cái tên Hứa Siêu này.
Trần Khiêm cũng đã hiểu ra. Xem ra, anh ta chắc là người theo đuổi Trịnh Duyệt rồi.
Nhưng mà rõ ràng Trịnh Duyệt không thích anh ta.
Trần Khiêm không biết rắng, không giống với suy nghĩ của anh, trước khi gặp anh thì Trịnh Duyệt đúng là có cảm giác với Hứa Siêu.
Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, đặc biệt là Trần Khiêm nhìn thấy Hứa Nam với Lâm Kiều cũng vừa cười vừa đi về phía mình.
Xuống xe thì khá gượng.
“Gì nhỉ, hay là chị xuống xe nói chuyện với họ đi, tôi ở trong xe đợi chị, nói chuyện xong thì chị chở thẳng tôi vào tới cổng kí túc xá luôn!”
Trần Khiêm bất lực gãi đầu.
“Vâng, cậu Trần!”
Sau khi trả lời xong thì Trịnh Duyệt dứt khoát xuống xe.
“Hứa Siêu, sao anh lại ở đây? Với cả lúc nấy anh cứ gọi cho tôi làm gì, anh không thấy phiền à?”
Trịnh Duyệt tức giận giậm chân.
“Duyệt Duyệt, anh cũng không ngờ là có thể gặp được em ở đây, anh đang đưa em trai và em gái anh về trường. Anh nhớ là trước đây em có nói sau này phải thường xuyên về thăm trường cũ, cho nên anh mới nghĩ đến việc gọi cho em, hẹn em đi dạo một vòng!”
Hứa Siêu cười tít mắt nói: “Duyệt Duyệt, để anh giới thiệu với em, đây là Hứa Nam em họ anh, đang học năm ba, còn đây là Lâm Kiều cũng là em họ anh, đang học năm ba khoa phát thanh.”
“Hihi, chào chị dâu, chị dâu đẹp thật đó!”
Nói thật, nhìn thấy Trịnh Duyệt xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt Hứa Nam cứ bị hút vào.
Ngay lập tức cười nói.
“Ai là chị dâu của cậu! Tôi lại chẳng phải bạn gái của Hứa Siêu!”
Lúc này Trịnh Duyệt chỉ muốn qua loa lấy lệ để cái tên Hứa Siêu này đi cho rồi, nên đương nhiên sắc mặt không mấy dễ nhìn.
Hứa Nam ngơ ra.
Thật ra lúc nãy anh họ gọi cho Trịnh Duyệt, anh ta cũng nghe được giọng điệu của Trịnh Duyệt quả thực rất lạnh nhạt.
Đâu có giống như anh họ nói, là phụ nữ đều như vậy, nên phải dỗ dành họ.
Thái độ này, vẻ mặt này, cảm giác đâu có giống đâu, dỗ cái rắm!
Hứa Siêu đương nhiên rất khó xử.
Sau đó vội cười nói: “Được rồi Duyệt Duyệt, đừng giận lên nữa, đi thôi, em đỗ xe qua một bên đi, bốn người chúng ta đi dạo!”
“Ai giận hờn gì anh chứ. Hứa Siêu, tôi đã nói rất rõ rồi, hai chúng ta không có khả năng, vả lại trong lòng tôi có người tôi thích rồi, anh nhiều tiền như vậy, mau tìm một cô gái xinh đẹp khác đi, đừng có phí thời gian và sức lực cho tôi nữa!”
Trịnh Duyệt nói không một chút nể mặt.
 
Chương 155: Chị dám đánh tôi?


Lúc này đã có không ít sinh viên ra ngoài chơi, bị cảnh này thu hút.
Nghĩ mà xem, hai chiếc xe sang, một đôi nam nữ đang cãi nhau, không muốn thu hút sự chú ý của người ta cũng khó.
Nhất là Trịnh Duyệt nói lại rất lớn, quả thực làm cho Hứa Siêu vô cùng khó xử.
“Duyệt Duyệt, em nói cho anh biết, em yêu ai rồi? Em đừng có nói với anh là người bố nuôi đã tặng em chiếc. Mercedes - Benz này nhé? Ông ta cũng sắp sáu mươi rồi đấy!”
Vẻ mặt Hứa Siêu bỗng nhiên rất dữ tợn.
“Mẹ nó, Hứa Siêu, anh có thể chú ý lời nói của mình một chút được không hả?”
Trịnh Duyệt nghiến răng oán hận.
Lâm Kiều đứng ở một bên thân mật khoác tay Hứa Nam, lúc này cũng nhìn Trịnh Nguyệt từ trên xuống dưới.
Nói thật, khi nhìn thấy Trịnh Duyệt xinh đẹp bước từ trên xe xuống, trong lòng Lâm Kiều đã rất đố kị rồi.
Huống hồ vừa nãy Trịnh Duyệt lại không hề nhìn mình. Cho nên Lâm Kiều vô cùng không thích chị ta.
Bây giờ đã nghe hiểu được một số ý, Lâm Kiều thấp giọng nói với Hứa Nam và Hứa Siêu:
“Chao ôi, anh họ à, Trịnh Duyệt người ta xã giao rất rộng, có ông chủ lớn, mua cho chiếc xe cũng rất bình thường mà. Nhưng nói đến người trong lòng thì cũng có thể không phải là mấy ông chủ lớn đó đâu, nói không chừng Trịnh Duyệt người †a có trai mới để nuôi rồi thì sao!”
Bốp! Lâm Kiều vừa dứt lời.
Trịnh Duyệt đã tức giận tát một cái vào miệng cô ta: “Ăn nói cho sạch sẽ một chút cho tôi, ai nuôi trai bao hả?”
“Chị chị chị... Chị dám đánh tôi?” Lâm Kiều ôm mặt, bị tát đến nỗi suýt chút là ngơ ra!
Trịnh Duyệt vẫn còn muốn tát thêm.
Nhưng lại bị Hứa Siêu giữ chặt cổ tay: “Tiểu Duyệt em nói đi, những lời Kiều Kiều nói có thật không? Em thích trai bao sao?”
Vẻ mặt Hứa Siêu rất căng thẳng.
“Hứa Siêu, anh buông ra cho tôi, tôi thích ai liên quan quái gì đến anh chứ!”
Bây giờ Trịnh Duyệt thật sự rất hối hận, biết trước thế này. thì dứt khoát không xuống xe, cho dù bị Hứa Siêu nhìn thấy thì mình dẫm chân ga chạy xe đi luôn là được rồi. harry potter fanfic
Giờ thì hay rồi, vừa là ông chủ lớn, vừa là trai bao, mình cũng không dễ gì mới làm cho cậu Trần thay đổi quan điểm, có ấn tượng tốt về mình, tất cả đều bị hủy hoại cả rồi!
Nhưng càng như vậy, Hứa Siêu lại càng tin chuyện này là thật.
Mẹ nó, anh ta tiêu bao nhiêu là tiền cho người phụ nữ này, mà cô ta lại đi bao nuôi một thằng trai khác?
"Trần Khiêm ngồi trong xe, nghe bọn họ cãi nhau. Kỳ thực cũng không nói nên lời mà.
Từ lúc đầu Trần Khiêm đã biết Trịnh Duyệt rất thích tiền rồi.
Nhất là làm tiếp tân ở một nơi như câu lạc bộ suối nước nóng, bây giờ lại vừa lên trưởng ca, nếu nói quan hệ xã giao
không phức tạp thì là chuyện không thể.
Nhưng bây giờ, Trần Khiêm chỉ mong Trịnh Duyệt mau lái xe rời đi.
Đột nhiên cảm giác ở bên cạnh tối đi.
Một bóng người đang đứng.
Là Lâm Kiều.
Lâm Kiều vừa mới bị tát một cái vào mặt, cho nên cô ta vội vã muốn xem xem mặt mình có sưng lên hay không.
Nếu sưng lên Lâm Kiều sẽ liều mạng với Trịnh Duyệt.
Cho nên mới đến bên cửa sổ ở chỗ ghế phụ của xe để soi gương.
Còn tỏ ra dễ thương, nhìn lại chỗ bị đánh, xem thử cảm giác dễ thương có còn hay không.
Ừm, vẫn còn!
Lâm Kiều hơi hài lòng gật đầu, nhưng sau đó cả người cô ta chấn động.
Bởi vì xuyên qua cửa kính xe, cô ta lờ mờ thấy được, hóa ra có một người ngồi ở ghế phụ, mà còn là con trai.
Xấu hổ quát!
Lâm Kiều cũng chẳng quan tâm nữa.
Cô ta nhìn Trịnh Duyệt, lạnh lùng cười sau đó nói với Hứa Siêu: “Anh họ, chị ta chính xác là đang nuôi trai bao, giờ cái tên trai bao đó đang ngồi trong xe chị ta không dám xuống
kia kìal”
Lâm Kiều phấn khích như vừa phát hiện ra một vũ trụ mới.
So với Hứa Nam thì nhà Hứa Siêu còn giàu hơn. Thế lực cũng rất lớn.
Hôm nay, Trịnh Duyệt này đẹp mặt rồi nhé, ai bảo chị huênh hoang! Chừa cái thói lạnh lùng cao ngạo nhé!
“Cái gì?”
Nghe được lời này, cả Hứa Siêu và Hứa Nam đều nhìn về phía ghế phụ, vì miếng phim cách nhiệt của xe nên vừa nấy hai người đều không nhìn kỹ bên trong xe, không hề nhận ra bên trong có người.
Bây giờ nhìn kỹ, bên trong xe quả nhiên có một người đang ngồi.
Thật không ngờ mà, Trần Khiêm đã thầm chửi mấy tiếng “Đệch” liền!
Đây đây đây... Ngọn lửa chiến tranh lại cháy lên người mình rồi?
Trần Khiêm có một trực giác không tốt, vì bây giờ, bên ngoài xe đã tụ tập rất đông người rồi!
 
Chương 156


“Ở đây có chuyện gì vậy?”
Người tụ tập lại ngày càng đông, có người tò mò hỏi.
“Chưa rõ läm, nhưng mà trước mắt thì có vẻ là, người phụ nữ xinh đẹp này có quan hệ mập mờ với người đàn ông giàu có kia, sau đó thì sao, chị đẹp này phản bội anh ta, bao nuôi một anh trai, rồi hai người bắt đầu cãi nhau!”
“Đúng rồi đấy, bây giờ anh trai được bao nuôi đang ở trong xe, con mẹ nó đây giống như đang bắt gian tại trận vậy! Kích thích quá đi mất!”
“Ối ối ối, nếu tôi mà là tên trai bao kia thì hay rồi, chị gái xinh đẹp như vậy, có ép khô tôi tôi cũng băng lòng nữa, òa òa!
Khá nhiều chàng trai lộ ra vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Trần Khiêm ngồi trong xe chỉ muốn đập đầu vào tường cho rồi.
“Hứa Nam, sao vậy?” Lúc này, có hai người bước ra từ trong đám đông. Một nam và một nữ, bọn họ đi đến bên cạnh Hứa Nam. truyen bac chien
“Anh Dương, chị Vi Vi, tôi đang giúp anh họ tôi giải quyết chút chuyện!”
Hứa Nam nói. Sau đó anh ta kể sơ qua tình hình cho bọn họ.
Con người thì đều có chút phù phiếm, việc càng rắc rối thì lại càng có nhiều người đến vây xem, có một số người thì thích áp sát bên cạnh để lộ mặt mình ra!
“Mẹ nói Còn có việc như vậy nữa à, không sao, chúng ta đều cũng một khoa, có việc gì thì cùng nhau giải quyết, bảo. người trong xe ra ngoài này nói chuyện đi!”
Mặt Vương Dương đầy khinh thường.
“Đúng đúng đúng, gọi người trong xe ra ngoài này nói chuyện đi!”
Lâm Kiều hổn hển nói.
“Không được, dựa vào cái gì chứ, mấy người tránh ra cho tôi!"
Trịnh Duyệt trừng mắt nhìn, sau đó dứt khoát xoay người bỏ đi, như vậy mới không bôi nhọ thanh danh của cậu Trần, nếu không cô ta cũng không thể nào gánh vác nổi đâu!
Nhưng càng như vậy thì Hứa Siêu lại càng hiểu lầm.
Anh ta lại ghen tuông một cách dữ dội và cưồng loạn.
“Trịnh Duyệt, em không thể đi, hôm nay em phải nói rõ hết ra cho anh!”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hứa Nam và Vương Dương đã đi qua, muốn mở cánh cửa bên ghế phụ.
Thế nhưng không cần đến bọn họ.
Trần Khiêm thấy việc đã phát triển tới nước này rồi thì tự mình mở cửa bước xuống.
Anh thấy, nếu còn chậm chạp không xuống nữa, lại càng dễ khiến mọi người hiểu lầm hơn!
“Trần Khiêm!!!”
“Trời mát”
“Mẹ kiếp!”
“Cái gì?”
Sau khi nhìn thấy Trần Khiêm; cả Hứa Nam, Lâm Kiều, Vương Dương và Giang Vi Vi đều kinh ngạc há to miệng.
“Sao lại là anh chứ?” Lâm Kiểu sửng sốt kêu lên.
Nói thật thì khoảng thời gian này, Lâm Kiều luôn có rất nhiều tình cảm dành cho Trần Khiêm.
Nhưng mà tiếc là cái tên Trần Khiêm đáng chết này lại cứ như không nhìn thấy mình đang bày tỏ vậy.
Nói ra thì việc cô ta với Hứa Nam ở bên nhau ít nhiều cũng có liên quan tới Trần Khiêm.
Chẳng phải anh không thích Lâm Kiều tôi sao, vậy được thôi, tôi sẽ yêu một anh chàng trong lớp anh, xem anh có ghen hay là không!
Dù sao thì trong mắt Lâm Kiều, có khả năng Trần Khiêm chính là cậu Trần thần bí mà người ta hay nói!
Vì anh, mình làm nền một chút chắc chắn cũng rất đáng mà!
 
Chương 157: Chuyện gì thế?


Thế nhưng, chênh lệch đến mức này thì cũng lớn quá rồi.
“Chết tiệt, tao đã nói mà, sao tự dưng mày lại có nhiều tiền thế được, hóa ra là cái thứ như mày đi làm trai cho người ta bao! Còn cầm tiền đó lên lớp ra vẻ nữa!”
Vẻ mặt Hứa Nam như cứng lại.
Lúc phát hiện là Trần Khiêm, ngược lại còn khiến anh ta có một loại cảm giác khác rất sảng khoái.
“Trịnh Duyệt chỉ đang đưa tôi về trường thôi, haha, mấy người nghĩ nhiều quá rồi!"
Trần Khiêm thản nhiên cười một cái.
Mặc dù có hơi khó xử nhưng Trần Khiêm cũng không hề luống cuống.
“Nghĩ nhiều cái khỉ khô, mày đừng có mà chối, mày chính là tên trai bao mà chị dâu Trịnh Duyệt của tao đang nuôi, thậm chí tiền mà mày tiêu cũng có khả năng là tiền của anh tao!”
Hứa Nam mắng. “Chuyện gì thế? Tiểu Nam, mấy đứa biết tên này à?”
Hứa Siêu nhìn Trần Khiêm, đương nhiên là nhìn với vẻ mặt căm thù.
“Haha, đâu chỉ là biết. Thăng này ở lớp bọn em, là một đứa nghèo kiết xác, sau đó tự nhiên lại có rất nhiều tiền, còn lừa bọn em bảo là trúng số, thật không ngờ là nó lại được người ta bao nuôi!”
“Đúng rồi đúng rồi, tôi nghe nói Trần Khiêm mua áo trong một cửa hàng cao cấp ở bên ngoài cổng trường chúng. †a, khi đó cậu ta không mang theo tiền, được một cô gái bằng tuổi bọn tôi xuất hiện rồi trả thay. Mà Trần Khiêm lại tặng cho tôi chiếc áo này! Cô gái trẻ đó rất giàu có, là chủ của cả một trung tâm mua sắm, chắc không phải là người bao nuôi Trần Khiêm đâu nhỉ?”
Giang Vi Vi nói.
Thực tế thì mấy hôm trước lúc Trần Khiêm tặng cho. Giang Vi Vi cái áo đó, Giang Vi Vi đã cầm nó ra cửa hàng để xem Trần Khiêm có lừa cô ta hay không.
Lúc biết cái áo này có giá đến bảy tám mươi nghìn tệ, Giang Vi Vị đã thực sự rất sốc.
Nhưng mà có thể khi đó nhân viên phục vụ trách Trần Khiêm đã đem áo của cô gái trẻ tặng đưa cho người khác.
Cho nên không vui, kể hết chuyện hôm đó ra. Khi đó Giang Vi Vi mới biết Trần Khiêm không có tiền.
Phải đấy, cô ta vẫn luôn rất tò mò, không biết Trần Khiêm lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.
Hình như giờ tất cả đều đã rõ ràng rồi, Trần Khiêm thật sự được người ta bao nuôi giống như trên mạng đã nói.
Vả lại không chỉ được một người phụ nữ bao nuôi.
Lần trước là một chiếc Ferrari, còn bây giờ là một chiếc. Benz!
Tất cả những thứ này, dường như đều đã được thông rồi.
“Hứ, Trần Khiêm, nhìn mày hiền lành là thế, không ngờ mày lại là người như vậy đấy, Mộc Vũ lại còn xem cái thứ tầm thường như mày là bạn tốt?”
Vương Dương lạnh lùng cười.
Đám đông bỗng chốc như bùng nổ.
“Hừ hừ hừ, vua vịt* thế giới đây rồi!" *Gái mại dâm thì gọi là gà, trai bao thì gọi là vịt.
“Người này cũng chỉ hơi tạm thôi chứ không quá đẹp. trai mà, sao lại được nhiều chị gái xinh đẹp thích vậy nhỉ?”
“Hứ, vậy là mấy người chưa biết rồi, có một số phụ nữ lại thích khẩu vị như này đấy!”
Mọi người lại thảo luận sôi nổi.
Hứa Siêu không thể ngăn nổi cơn tức, vẫn muốn động. tay động chân.
“Bốp!”
Thế nhưng, Trịnh Duyệt giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt Hứa Siêu.
“Việc của tôi không cần anh quản, con mẹ nó anh cút ngay cho tôi!"
 
Chương 158: Cậu tự lái xe đi?


Trịnh Duyệt sắp sốt ruột đến phát điên luôn rồi.
Mặc dù Hứa Siêu làm người ta thấy rất phiền nhưng Trịnh Duyệt cũng không quá ghét anh ta, nếu hôm nay anh †a ra tay đánh Trần Khiêm, vậy thì anh ta có chết cũng không.
biết mình chết thế nào!
“Tiểu Duyệt, em lại đánh anh, vì một thăng trai bao như vậy mà em lại đánh anh sao!”
Hứa Siêu vừa xấu hổ vừa giận dữ, siết chặt nắm đấm, dứt khoát xoay người rời đi.
Quăng lại cho Trần Khiêm một ánh mắt cảnh cáo.
Anh ta cũng không dám tiếp tục ở lại đây nữa vì thấy có người đang cầm điện thoại chụp ảnh.
Vừa hay lúc này điện thoại của Trần Khiêm vang lên.
Liếc mắt nhìn, lại là Lâm Y Y.
Hôm nay làm sao vậy chứ!
Trần Khiêm thầm cười khổ.
“Alo!”
“Cậu Trần, tôi muốn thông báo với cậu về lễ hội Carnival cuối tháng sẽ được tổ chức ở du thuyền Thịnh Thiên, địa điểm đều đã được đặt xong cả rồi, đến lúc đó cậu nhất định phải đến nhé, bọn Tiểu Phi nghe nói cậu đến đều rất vui đấy!"
Lâm Y Y nhẹ giọng nói.
“Ồ, du thuyền Thịnh Thiên à? Được thôi!"
“Vậy hôm đó tôi đến đón cậu nhé, cậu Trần?”
“Đón tôi? Không cần đâu, tôi có xe rồi, cuối tháng chắc. là có thể lấy được băng lái, lúc đó cô cho tôi địa chỉ, tôi tự lái xe tới!”
“Được!”
Nói xong, Trần Khiêm cúp máy.
Quay lại thì thấy Hứa Nam, Lâm Kiều, Giang Vi Vi và Vương Dương đều đang kinh ngạc nhìn mình.
“Du thuyền Thịnh Thiên? Cậu đi dạ hội tổ chức ở du thuyền Thịnh Thiên cuối tháng này?” Vương Dương hoảng. sợ hỏi.
“Cậu tự lái xe đi? Trần Khiêm, cậu có xe à?”
Giang Vi Vi cũng rất sửng sốt.
“Dạ hội trên du thuyền Thịnh Thiên, tên trai bao này. chẳng lẽ đần rồi sao, nghe nói lần này là nhà giàu có bậc nhất Kim Lăng, thậm chí cả người thừa kế của nhà họ Từ rất giàu có ở phía Nam cũng sẽ đến chơi, trên mạng đang bàn
tán xôn xao, tên trai bao này vẫn còn tỏ vẻ được à?”
“Haha, chắc là tìm cho mình chút mặt mũi đó mà, nhìn cái nết của cậu ta xeml”
Mọi người cười cợt như đang nhìn một kẻ điên vậy.
Trần Khiêm nghe mấy câu châm biếm này, anh thật sự muốn vả vào mặt mấy tên kia.
Rất đơn giản, tự mình đến công viên, lái chiếc Reventon ra rồi lượn quanh trường một vòng là được rồi. Nhưng như: vậy thật sự không phải là tính cách của Trần Khiêm.
Haha, mấy người muốn nói sao thì cứ nói đi!
Trần Khiêm nói một câu cảm ơn với Trịnh Duyệt sau đó dứt khoát quay người bỏ đi.
“Mẹ nó, một đứa được người ta bao nuôi thì vênh váo cái gì chứ! Tao sẽ làm cho mày đẹp mặt!” Hứa Nam nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, dữ tợn nói.
Trần Khiêm thì vẫn cứ đi thẳng đến sân dạy lái xe.
“Trần Khiêm!”
Bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng của Tô Mộc Vũ..
 
Chương 159


Trần Khiêm quay đầu lại nhìn, là Tô Mộc Vũ.
“Cậu cũng đến tập lái à?”
Trần Khiêm cười.
“Ừm, ngày mai tớ phải thi thực hành, đúng rồi, ngày mai cậu thi sát hạch lái xe trên đường phải không?” Vì chuyện
lần trước mà Tô Mộc Vũ còn chưa thi thực hành thì đã chạy đi mất rồi
Đương nhiên là phải thi lại. Trần Khiêm gật đầu.
“Vậy tốt rồi, ngày mai chúng ta cùng đi đi, hi vọng hai đứa mình có thể thi đậu!”
“Không có vấn đề gì đâu! Đi thôi, cùng đến sân tập đi!”
Trần Khiêm cũng dần linh hoạt lên khi đứng trước Tô Mộc Vũ.
Không như trước kia, vẻ mặt lúc nào cũng căng thẳng ngại ngùng.
Phải nói là gặp nhiều việc lớn, nhiều nhân vật tâm cỡ. hoàn toàn có ích mà.
Nhận xét thật sự là giúp ích cho con người ta rất nhiều.
Tập xe đến tận chiều, qua ngày hôm sau, hai người đều tự làm bài thi của mình.
Trần Khiêm thi rất thuận lợi, cả phần thi kĩ năng và bài thi viết đều thi một lần là qua luôn.
Việc của hai ngày nay chính là lấy được bằng lái.
Anh với Tô Mộc Vũ cũng đã hẹn nhau, hai người gặp nhau ở cổng sân tập, sau đó cùng đi ăn trưa.
Trần Khiêm phải thi hai phần cho nên ra chậm hơn Tô Mộc Vũ.
Lúc Trần Khiêm ra ngoài thì đã thấy Tô Mộc Vũ đang đứng đợi rồi.
Chỉ là, có một nam một nữ trẻ tuổi đứng cùng với Tô Mộc Vũ, bọn họ đang nói chuyện với nhau.
Trần Khiêm chậm rãi đi tới, ba người vẫn đang nói chuyện rất hăng say, căn bản không để ý thấy Trần Khiêm.
“Mộc Vũ, ngoài lúc gia đình tụ tập với nhau ra thì bình thường hai đứa mình chẳng mấy khi gặp nhau cả, sao vậy, đến đây một mình à?”
Cô gái đối diện mặc dù đang cười, nhưng da cười chứ thịt thì chẳng cười, lời nói từ đầu đến cuối cứ lộ ra ý mỉa mai.
“Phải đấy Tô Dĩnh, bình thường quả thực chúng ta ít khi liên lạc với nhau, nhưng mà cô thật sự khiến tôi rất khâm phục đấy, thế nào, cô lại đổi bạn trai mới rồi à?”
Tô Mộc Vũ nói với cô ta, giọng nói cũng lộ rõ là không. hợp nhau.
Hai người giống như kẻ thù truyền kiếp, cứ gặp nhau là lại thấy ngứa mắt!
Đối chọi gay gắt!
Mà câu nói này cũng khiến cho säc mặt anh chàng đẹp trai bên cạnh Tô Dĩnh hơi căng ra.
“Mộc Vũ này, nói thế nào thì tôi cũng lớn hơn cô mấy tháng, theo vai vế trong nhà thì cô nên gọi tôi một tiếng chị đấy, cô nói chuyện sao lại thiếu tôn trọng người khác vậy chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top