Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Thiên Mệnh Chí Tôn - Vô Ưu
Chương 80: "Bạn ơi dừng lại một chút."


"Là cậu Trần, mẹ ơi!"
Những cậu ấm cô chiêu kia vừa nhìn là đã nhận ra cậu Trần.
Nhất thời căng thẳng đến nỗi không biết phải làm gì.
"Hả? Cái gì mà cậu Trần? Anh Phi, tên ăn chực này đâu phải là người mà anh nói..."
"Bốp!" Bạch Tiểu Phi, cũng chính là thanh niên áo trằng, nghe cậu trai kia gọi Trần Khiêm là kẻ ăn chực liền tức giận tát cho cậu ta một cái.
"Mẹ nó, nói ai là ăn chực, mày không muốn sống đến ngày mai nữa đúng không?”
Thanh niên kia ôm mặt, bộ dạng đến là ấm ức.
"Cậu Trần đến rồi, anh Phi, chúng ta cũng đi chào hỏi một chút."
Mấy cậu ấm khẩn trương nói.
Trần Khiêm là một trong những ông chủ đứng sau cả con phố thương mại này.
Sức mạnh của gia tộc khó lòng mà tưởng tượng nỗi.
Người nào kết bạn được liền một bước lên mây, cả đời hưởng thụ không hết.
Hơn nữa, Trần Khiêm còn là cấp trên của cấp trên bọn Bạch Tiểu Phi.
Cực kì ngầu. "Đợi một chút! Hình như sai sai ở đâu thì phải."
Văn là Bạch Tiểu Phi chu đáo, anh ta cẩn trọng nhìn về hướng kia một lần nữa.
Thấy Trần Khiêm đứng cô độc giữa đám sinh viên nữ đang chế nhạo.
Anh ta liền hiểu rõ mọi chuyện.
Thông qua chuyện cậu Trần ít quay về trường học, Bạch Tiểu Phi phần nào hiểu được tình hình của Trần Khiêm.
Thân phận cậu Trần trước mắt không thể bộc lộ. Bởi vì một khi lộ ra, cậu Trần không thể khiêm tốn vậy được nữa. Hơn nữa ở trường học, ra vào nhất định sẽ phải có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Thậm chí, cậu Trần sẽ không chịu học ở trường Kim Lăng này.
Nếu mình tùy tiện vạch trần thân phận của cậu Trần. Rõ ràng đã đẩy cậu Trần ra trước đầu sóng ngọn gió.
Thậm chí có thể đem đến cho cậu Trần không ít phiền toái.
Đến lúc đó, sợ rằng chính mình cũng không dễ sống.
Cha Bạch Tiểu Phi rất giỏi nịnh bợ, Bạch Tiểu Phi cũng không hề thua kém.
"Sao vậy anh Phi, mẹ nó, cậu Trần đang bị người ta chế nhạo, cơ hội thể hiện của chúng ta là đây chứ đâu. Cậu Trần luôn khiêm tốn nên mới chịu để yên cho người ta chế giễu, nhưng chúng ta cũng không thể trơ mắt đứng nhìn chứ?”
Một cậu ấm sốt ruột nói. "Đương nhiên không thể, nhưng chúng ta cũng không thể. để lộ thân phận của cậu Trần được. Tiếp theo đây, các cậu đều phải nghe anh sắp xếp!"
Bạch Tiểu Phi trong lòng đã có tính toán, liền gọi cả bọn xúm lại giải thích nguyên do.
Lúc này, những người khác mới hiểu, ngộ ra nếu lúc nãy mình lỗ mãng tiến lại chào hỏi cậu Trần thì đúng là hết sức càn quấy.
Về phần Trần Khiêm, anh đã muốn rời khỏi rồi.
Bị người khác chế giễu như vậy, mặt anh đỏ ran. Vừa mới định xoay người rời đi.
"Bạn ơi dừng lại một chút."
Bọn Bạch Tiểu Phi đứng hết cả dậy.
Những người khác đều hướng mắt nhìn về phía tiếng nói phát ra. "Bạn ơi, nếu không chê, mời lại đây ngồi uống chén rượu đi"
"Đúng vậy, lại đây uống một chén đi! Vẫn còn chỗ trống này:
Hai cậu ấm đi cũng Bạch Hiểu Phi cùng lúc đứng dậy.
 
Chương 81: "Ra là vậy!"


Một người trong đó trán đầy mồ hôi. "Hả? Chuyện gì vậy trời?" "Cậu Bạch quyền quý lại đi mời một kẻ ăn chực?”
Hơn nữa bàn đó tập hợp cậu ấm của chín ông chủ cửa hàng lớn của phố Kim Lăng, vô cùng cao quý!"
"Còn nữa, các cậu xem kìa, cả cô cậu chủ nhà họ Bạch và nhà họ Lâm cũng đều có mặt cả."
Những người khác đều cảm thấy kì lạ.
Nhà họ Bạch nhà họ Lâm, thậm chí chủ cũ của nhà hàng Minh Hoàng là nhà họ Trữ, đều khởi nghiệp từ phố Kim Lăng, từ đó phát triển lớn mạnh, ăn nên làm ra.
Bọn họ có quan hệ thân thiết với Lý Chấn Quốc.
Nên những cậu ấm cô chiêu này thân phận rất tôn quý.
Đừng nói bọn họ, lúc này Dương Hạ, Lục Thần cùng Triệu Nhất Phàm cũng đều hết sức kinh ngạc.
Rõ ràng, những người ngồi ở bàn đó, ai bọn họ cũng đều biết, cũng đều nghe qua, nhưng chưa từng thực sự tiếp xúc.
Thật kì quái, bọn họ sao lại mời Trần Khiêm?
Chính Trần Khiêm cũng ngạc nhiên, cả Bạch Hiểu Phi cùng Lâm Y Y đều có mặt ở đây.
Vậy mà anh chẳng để ý.
Đã nghe thấy lời mời.
Trần Khiêm nghĩ thầm, nếu trước mặt chừng đó người mà mình đi ra ngoài, chẳng phải càng khiến người ta coi rẻ, sẽ
nghĩ rằng mình thật sự đến xin chực sao!
Chẳng thà ngồi cũng bọn Bạch Tiểu Phi một lát, ít nhất bịt miệng những người kia.
Anh ngay lập tức gật đầu: "Được."
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn mình của những người ở đó, từng bước đi về phía trước, ngồi xuống ghế cạnh Bạch Tiểu Phi và Lâm Y Y.
"Không biết xấu hổ!"
"Không biết tốt xấu!"
"Cậu ta dám ngồi xuống thật, cậu ta nghĩ mình là ai chứ?"
"Hơn nữa lại ngồi gần nữ thần Lâm Y Y như vậy!"
Thật khiến cho thanh niên con nhà giàu ở tại đó hâm mộ và đố kị.
Triệu Nhất Phàm, Lục Thần và Dương Hạ đều cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Trang Cường, hỏi anh ta rốt cuộc là chuyện gì?
Hơn nữa, thấy Trần Khiêm ngồi giữa đám người đó, bọn họ cảm thấy tức giận bừng bừng. Bởi vì bọn họ ngồi ở vị trí
thấp, trong khi Trần Khiêm lại ngồi ở vị trí cao cấp hơn.
"Thấy người ta mời liền đồng ý liền, cũng không xem thử mình là ai?"
Trang Cường hơi không thoải mái, rốt cuộc hôm nay ai mới là chủ nhà?
Anh ta đi tới chỗ Bạch Tiểu Phi: "Cậu Bạch, cậu như vậy là ý gì? Tên nhãi kia sao xứng ngồi chỗ này?"
"Không thể ngồi? Nếu người bạn đây không thể ngồi chỗ này, vậy tất cả chúng tôi đều đi."
Bạch Tiểu Phi hừ lạnh một tiếng rồi đứng bật dậy.
 
Chương 82: "Không tốt!"


Những người dưới trướng nhà Bạch Tiểu Phi thấy thế cũng đứng cả dậy. Nếu Bạch Tiểu Phi rời đi, bọn họ tất nhiên cũng phải đi.
“Chuyện này.."
Sắc mặt Trang Cường khó coi.
Hôm nay là ngày khai trương, cả nhà họ Bạch lãn nhà họ Lâm, anh ta đều không thể đắc tội.
Chỉ hoài nghi, trước giờ Bạch Tiểu Phi đều cao ngạo, sao hôm nay tự nhiên lại khách sáo với Trần Khiêm như vậy.
"Có thể ngồi, cậu Bạch đã ra mặt, tất nhiên là có thể."
Trang Cường lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Khiêm rồi hậm hực quay về chỗ ngồi.
"Cậu Trang, chuyện gì vậy? Cậu Bạch sao lại mời đồ nhà nghèo Trần Khiêm ngồi chung thế?”. ngôn tình tổng tài
"Không biết. Nhưng tôi đoán là cố tình đối đầu với nhà họ Trang chúng tôi. Cái nhà hàng Minh Hoàng này vốn nhà họ Bạch sắp đoạt được, cha tôi tốn không ít tâm tư mới lấy được, nên nhà họ Bạch ghi hận. Nhưng nhà tôi hôm nay khai trương, không mời họ không được, dù sao nhà họ Bạch ở Kim Lăng cũng là một dòng họ lớn."
"Ra là vậy!"
Lúc này mọi người mới hiểu ra.
Triệu Nhất Phàm thở phào, Dương Hạ cũng không nghi ngờ gì nữa.
Nếu thật sự quan hệ giữa Trần Khiêm và cậu Bạch tốt đẹp thì trong lòng Dương Hạ sẽ sẽ vô cùng không thoải mái.
Đến Lục Thần còn không có tư cách quen biết cậu Bạch, thì Trần Khiêm làm gì có tư cách đó.
Trần Khiêm bên kia cũng không quan tâm bọn Dương Hạ nghĩ gì.
Sau khi ngồi xuống, anh thích thú nhìn những gương mặt đỏ ửng vì ngượng của mấy cô gái đẹp.
Đặc biệt là Lâm Y Y. "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh thế này."
Trần Khiêm cười nói.
"Đúng vậy cậu Trần, có lẽ chúng ta có duyên."
Một đám gái xinh chu môi phúng má với Trần Khiêm, rất đáng yêu.
Lâm Y Y tâm tình rối rằm, nhưng đã kịp nhớ lại những lời dặn dò cẩn thận chiều nay của ba mình.
Cô ta cũng học dáng vẻ của những cô gái khác.
"Cậu Trần, không phải quan hệ giữa cậu với tên nhóc Trang Cường kia rất tốt đẹp đấy chứ?"
Bạch Tiểu Phi hướng mắt nhìn Trang Cường, mày nhíu lại.
Tuy nhìn qua là biết quan hệ của cậu Trần và Trang Cường không tốt lắm, nhưng anh ta vẫn muốn nghe chính miệng Trân Khiêm nói ra.
"Không tốt!" Trần Khiêm có sao nói vậy.
"Vậy tốt quá. Cậu Trần, hôm nay chúng tôi có cách làm cho Trang Cường bẽ mặt trước người khác, làm tổn hại danh dự gia đình họ, nhưng vẫn e dè chú Chấn Quốc, cho nên chưa dám làm gì. Nếu cậu chống lưng cho chúng tôi, đảm bảo hôm nay chúng tôi sẽ cho Trang Cường thân bại danh liệt... He he!"
 
Chương 83: "Thân bại danh liệt, làm như thế nào?"


"Thân bại danh liệt, làm như thế nào?"
Trần Khiêm tò mò.
Vừa rồi lúc Trang Cường đến chỗ Bạch Tiểu Phi nói chuyện, Trần Khiêm cũng quan sát. Tuy rằng bọn họ nói chuyện khách khí, nhưng có điểm nào đó không hợp nhau.
Rõ ràng chỉ là e dè thế lực nhà họ Bạch mà thôi.
"He he, cho cậu xem cái video này."
Nói xong, Bạch Tiểu Phi rút điện thoại ra đưa đoạn video. cho Trần Khiêm xem.
Đó là một gian phòng sang trọng.
Trang Cường ôm một người phụ nữ hôn mê đi vào. Người phụ nữ này khoảng chừng ba mươi tuổi, nhan sắc xinh đẹp.
Về phần sau, không nói cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà đáng tiếc là đoạn video dài có ba phút mà Trang Cường đã xong việc rồi.
Trần Khiêm xem xong có chút ngượng ngùng. "Cái này làm sao khiến cậu ta thân bại danh liệt được? Đối với các cậu mà nói, không phải chuyện này rất bình thường sao?"
Trần Khiêm cười khổ nói.
Bạch Tiểu Phi cũng ngại ngại: "Cậu Trần, chúng tôi quả thực cũng thường bao gái, nhưng không giống Trang Cường. Cậu biết người phụ nữ kia là ai không? Chính là mẹ kế của cậu tai"
Trần Khiêm mắt trừng to. Nếu vậy thì thật là kích thích.
"Cậu hận cậu ta như vậy à, còn tốn sức đi điều tra cậu ta nữa?" Trần Khiêm bất đắc dĩ cười khổ.
Bạch Tiểu Phi nói: "Ai bảo nhà họ Trang chơi bẩn. Cậu Trần, nhà hàng Minh Hoàng được đem đi đấu giá, nhà họ Bạch chúng tôi vốn cũng muốn mua, cũng đã đưa ra mức giá hợp lí nhất rồi. Bởi vì thường xuyên tham gia các buổi đấu giá lớn đều có mặc định ngầm, ba phút cuối không thể thêm giá nữa nhưng nhà họ Trang bọn họ lại chọt giá lên. Mẹ kiếp, nhà bọn họ hãng tay trên của chúng tôi ngay phút cuối!”
"Cậu ta chơi xấu nhà tôi, tôi sẽ ăn miếng trả miếng."
Trần Khiêm hiểu ra, bọn họ trước đây không dám làm gì là vì sợ Lý Chấn Quốc truy cứu. Dù sao cũng đều là cửa hàng do ông ta quản lí, đấu đá nhau là không được.
"Cho nên các cậu muốn tôi ngầm đồng ý?"
"Đúng vậy! Chỉ cần cậu bảo chú Lý không trách tội chúng tôi, việc còn lại giao cho chúng tôi lo là được!"
Trần Khiêm không nói gì mà nâng ly rượu lên uống một ngụm.
Bạch Tiểu Phi nháy mắt đã hiểu ý, đá mắt với một đứa đàn em.
Cậu em kia cầm điện thoại lên: "Để đó em. Các anh đợi xem trò hay là được..."
Nói rồi lặng lẽ chạy ra phía sau màn hình lớn. Trước kia Trần Khiêm không có tiền để người ta khi dễ đã đành. Chẳng lẽ bây giờ có tiền rồi cũng vẫn để cho người ta khi dễ?
Cho nên, lần này chỉnh Trang Cường, Trần Khiêm rất bằng lòng.
Hơn nữa, hành vi của anh ta với mẹ kế thật đáng khinh! Trong lúc buổi lễ vẫn đang tiếp diễn. Đến nghỉ thức cắt băng khánh thành.
Trang Cường thân là cậu chủ của nhà hàng Minh Hoàng tất nhiên cũng lên khán đài.
 
Chương 84: Thì ra là vậy


"Nhất Phàm, em lên cùng anh!" Trang Cường nhẹ nhàng nắm tay Triệu Nhất Phàm.
Hành động này khiến những người có mặt tại đó hâm mộ chết luôn.
Đặc biệt là Dương Hạ, cô ta nghĩ thầm sao số mình lại không may mẫn như vậy, đầu tiên gặp phải tên nhà nghèo Trần Khiêm, sau đó gặp phải Lục Thần cũng chỉ là con nhà giàu tầm trung.
Nếu có thể gặp được bạn trai như Trang Cường thì tốt biết mấy.
Triệu Nhất Phàm đương nhiên không từ chối. Trang Cường kéo tay cô ta, hai người cùng đi đến lễ đài. Lúc đi ngang qua bàn Trần Khiêm.
Triệu Nhất Phàm không quên đưa mắt liếc Trần Khiêm một cái.
Ý muốn bảo anh, thấy không, cho dù anh ngồi ở chỗ nào, cách biệt chính là như vậy.
Trang Cường cũng vô cùng đắc ý nhìn Trần Khiêm, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, anh ta có cảm giác đang giãm bẹp Trần Khiêm dưới chân.
Chỉ vì từ nhỏ đến lớn, lần duy nhất Trang Cường bị tổn thương lòng tự trọng lại là dưới tay một kẻ nghèo hèn như Trần Khiêm.
"Ngày tháng còn dài, tôi sẽ giãm chặt cậu dưới chân tôi, không để cậu chỉ sống nghèo đơn giản như vậy được."
Trang Cường thầm nghĩ.
Trần Khiêm đang uống rượu thì đàn em của Bạch Tiểu Phi quay lại, gật đầu với Trần Khiêm một cái, ý nói nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ cần chờ xem kịch hay.
Trần Khiêm ngước nhìn Trang Cường đang hớn hở trên khán đài.
Cha hắn và mẹ kế đều có mặt. Quả nhiên, lúc hắn kéo tay Triệu Nhất Phàm, gương mặt bà mẹ kế xuất hiện một tia quái dị.
"Các vị, tôi muốn giới thiệu với các vị đây là bạn gái tôi, Triệu Nhất Phàm!"
Những người bên dưới đều đang chăm chú nhìn tay hai người họ đang nắm chặt.
Nên anh ta đã giới thiệu với tất cả mọi người.
Triệu Nhất Phàm xinh đẹp, Trần Khiêm cũng phải thừa nhận điều này. Trang Cường tự nhiên cảm thất mát mặt.
"Nhất Phàm, cậu chào hỏi mọi người một tiếng!" Trang Cường nhẹ giọng nói.
Triệu Nhất Phàm có chút căng thẳng: "Chào mọi người, tôi là Triệu Nhất Phàm!"
"Wow, người đẹp. Cô làm sao mà quen cậu Trang? Nói cách khác, hai người gặp gỡ trong tình huống nào?”
"Đúng vậy, mau nói để chúng tôi học hỏi chút kinh nghiệm!"
Bên dưới có rất nhiều con nhà giàu hạng hai, ba. Bọn họ biết rõ không đủ tầm chơi với Bạch Tiểu Phi, chỉ có thể lấy lòng Trang Cường."
Triệu Nhất Phàm nhẹ nhàng vén tóc, dịu dàng nói: "Tôi với Trang Cường đã quen biết từ lâu, chú Trang là bạn của ba tôi. Còn mối quan hệ yêu đương giữa tôi với Trang Cường được xác định sau khi cậu ấy về nước. Cậu ấy đã làm cho tôi một việc, khiến tôi vô cùng cảm động!"
"Wow! Wow! Wowl"
“Thì ra là vậy, cậu Trang thật tài năng. Biện pháp theo đuổi phụ nữ tốt nhất là làm họ cảm động!"
Bên dưới mọi người bàn tán xôn xao, Trang Cường cưa đổ được cô gái đẹp như vậy thật đáng ngưỡng mộ.
 
Chương 85: "Ầm ầm!"


Trong lòng Trần Khiêm không có cảm giác gì.
"Đây gọi là trai tài gái sắc, hôm nay quả thật niềm vui nhân đôi. Sau đây, nghi thức cät băng khánh thành nhà hàng Minh Hoàng chính thức bắt đầu. Đầu tiên, chúng tôi xin được phép phát một đoạn phỏng vấn các ông chủ khắp mọi nơi có đôi lời nói về nhà hàng Hoàng Minh. Xin mời cùng hướng mắt lên màn hình."
MC thật nhanh nhẹn, vì để tiết kiệm thời gian nên lập tức nói vào trọng tâm.
Ánh đèn được chỉnh mờ xuống.
Triệu Nhất Phàm trông gương mặt mang ý cười của Trần Khiêm.
Chẳng qua nụ cười của Trần Khiêm qua mắt cô ta chính là nụ cười chua xót.
Hâm mộ đố kị chứ còn gì nữa, hừ! Thế nhưng, lúc màn hình hiện ra.
Trước mặt khách mời không phải là lời nhắn gởi của những ông chủ, mà là khung cảnh một khách sạn.
"Hả?"
Khách mời bên dưới chăm chú nhìn.
"Đây là... Mẹ nó!"
Tiếp theo là cảnh Trang Cường ôm một người phụ nữ vào phòng, mà người phụ nữ kia không phải ai khác, lại chính là mẹ kế của anh ta.
"Ầm ầm!"
Cả hội trường như nổ tung.
Trên khán đài, vẻ mặt Trang Cường chuyển từ khó coi sang trắng bệch.
Mặt Triệu Nhất Phàm cũng cứng đờ.
Đặc sắc nhất phải kể đến vẻ mặt của ba và bà mẹ kế diêm dúa của Trang Cường.
"Chuyện này... Mày! Đồ súc sinh! Súc sinh!"
Ông Trang giận đến mức ói máu.
"Không! Không phải con. Ai phát cái video này?"
Trang Cường run rẩy nói.
Anh ta gào thét cũng không át được đám đông bàn tán. Thật khó coi.
Triệu Nhất Phàm thất vọng không ngừng läc đầu. Không chỉ thất vọng, hôm nay cô ta càng thấy nhục nhã.
Cô ta vừa mới ở trên khán đài giới thiệu mình là bạn gái Trang Cường, còn bây giờ lại xuất hiện một màn biến thái
đáng kinh tởm như vậy của Trang Cường.
Huống hồ, bên dưới đầy những phóng viên đưa tin của nhiều nhà đài trong vùng.
Triệu Nhất Phàm cô ta thật sự nổi tiếng rồi!
Vẻ mặt cùng thần thái kiêu ngạo ban nấy, bây giờ còn không đến một nửa.
"Đồ khốn nạn!" "Bốp!"
Triệu Nhất Phàm hung hăng giáng cho Trang Cường một bạt tai.
Diễn biến như vậy giống như nâng cô lên chín tầng mây rồi ném xuống mười tám tầng địa ngục.
Triệu Nhất Phàm bưng mặt khóc lao ra ngoài.
"Nhất Phàm, Nhất Phàm!"
 
Chương 86: Cậu ta lại biến thái ghê tởm như vậy?


Mã Hân Nhiên cũng không ngờ tình huống lại phát triển như vậy. Cô ấy biết Triệu Nhất Phàm hôm nay chịu tổn thương nghiêm trọng, sợ cô ta gặp chuyện không hay liền vội vã đuổi theo.
Trên khán đài, ông Trang đã nổi giận đùng đùng đánh Trang Cường tới tấp.
Bên dưới, tất cả đang xem trò hay.
Bạch Tiểu Phi cười sung sướng: "Cậu Trần, hả giận không? Tên nhãi này lúc nãy trước mặt bao nhiêu người dám chơi cậu, cố ý làm cậu mất mặt. Đâu có ngờ chúng ta còn chiêu này chứt"
Trần Khiêm cười khổ.
Nhìn Trang Cường trên khán đài che mặt tránh phóng viên chụp hình.
Anh nói: "Được rồi. Xem vậy được rồi. Giải tán thôi!" Chỉnh người ta kiểu này, Trần Khiêm quả thật là lần đầu.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, với Trang Cường thì đúng là đáng đời.
Trần Khiêm nói với Bạch Tiểu Phi một tiếng rồi quay về chỗ Dương Huy.
ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, anh dứt khoát rời khỏi nhà hàng chuẩn bắt taxi về.
Nhưng lúc này, xe Lục Thần vừa vặn chở Dương Hạ đi ngang, còn cố ý giảm tốc độ lúc đi ngang qua Trần Khiêm:
"Hây, đêm hôm khuya khoắt khó bắt xe lắm nhỉ?"
Lục Thần lạnh lùng nói. Hôm nay hắn vốn muốn đến khoe khoang, kết quả chẳng làm được gì.
Còn xém chút nữa là bị Trần Khiêm làm bẽ mặt.
Bởi vì Trần Khiêm tự nhiên được cậu Bạch mời qua.
Nếu không phải Trang Cường lại giải thích, e rằng Dương Hạ cùng Lục Thần đêm nay ngủ không yên!
Nói xong, hai người khinh bỉ rời đi. "Mẹ nó, lố bịch vừa thôi!" Dương Huy tức giận mắng.
"Haizz, nghe nói Lục Thần lại có tiền rồi. Hôm trước không phải hẳn khó khăn lắm mới đào ra được hai mươi ngàn tệ sao? Hôm nay không biết móc đâu ra tiền, còn mua cho Dương Hạ cái này cái nọ!" Lí Duệ thở dài.
Dương Huy huých một cái làm Lí Duệ sực tỉnh, nhớ lại chính Lục Thần là người cướp bạn gái của lão Trần, mới im không nói gì nữa.
Kì thật Trần Khiêm cũng có chút tò mò, nhưng những thứ này cũng không đáng để tâm. Đúng lúc này, điện thoại Trần Khiêm đổ chuông, là cuộc gọi từ Mã Hân Nhiên.
"Trần Khiêm, các cậu ở đâu? Mau đến Karaoke Hoàng Đế đi, Nhất Phàm gặp chuyện ở đó rồi!!!"
Triệu Nhất Phàm xảy ra chuyện rồi? Vậy tốt. Cô gái này nhằm vào lão Trần cũng không phải ngày một ngày hai, gặp. chuyện thật là ông trời có mắt.
Mấy người bạn trong khí túc cười trên sự đau khổ của người khác.
Dương Huy gãi gãi đầu: "Nhưng lúc nãy ngoại trừ Hân Nhiên đuổi theo ra thì còn có đám Từ Hà."
"Lão Trần, làm sao đây?” Lý Duệ nhìn Trần Khiêm hỏi.
Dù sao Mã Hân Nhiên cũng đã gọi điện, Trần Khiêm cũng không thể không đi.
c xảy ra ở Karaoke Đế Hoàng của nhà mình.
Chúng ta cũng nên đi xem thử, dù sao cũng đi chung với nhau.
Trần Khiêm thực sự không muốn quan tâm chuyện của Triệu Nhất Phàm, nhưng hết cách.
Mọi người gọi hai chiếc taxi tới Karaoke Đế Hoàng. Cùng lúc đó, trong một phòng sang trọng.
Trước mặt Triệu Nhất Phàm, mấy chai rượu vang vỡ năm lăn lóc dưới đất.
Triệu Nhất Phàm thì vẫn điên cuồng rót rượu vào miệng.
"Vì sao? Vì sao Trang Cường lại là người như thế? Mình cứ tưởng cậu ta là một trí thức du học về nước, khí chất tốt, làm việc ổn thỏa, Mình cứ cho rằng cậu ta đối với tôi là tốt nhất, là chung thủy nhất!"
"Nhưng vì sao? Cậu ta lại biến thái ghê tởm như vậy?”
 
Chương 87: Cô ta khó lòng tin được!


ỨỰc ực...
Triệu Nhất Phàm ngửa đầu uống vài ngụm rượu, sau đó ngã vật xuống sàn.
"Nhất Phàm, đừng ném nữa, mấy thứ đắt tiền, tiền của chúng ta không đủ trả đâu."
Mã Hân Nhiên và đám người Từ Hạ đã đẩy đống rượu chưa khui sang một bên.
Sự việc hôm nay đối với Triệu Nhất Phàm thực sự ảnh hưởng quá lớn, nhất là còn xảy ra trước mắt bao nhiều người, lòng tự tôn của Triệu Nhất Phàm thật sự không tiếp nhận nỗi.
Nên cô ta một mình chạy đến Karaoke Đế Hoàng tìm say. Lúc đó cô ta bắt đầu yêu Trang Cường ở chỗ này, cũng nên ở chỗ này mà quên anh ta đi.
Sau đó tức giận gọi một thùng rượu vang loại đắt nhất.
Uống vài ngụm rồi ném.
"Ha ha, đây là địa bàn của bạn trai Triệu Nhất Phàm này, chỉ cần bạn trai tôi nói
một câu là ông chủ của Đế Hoàng phải cúi mình, tôi ném vài chai thì tính là gì, tôi còn muốn đập nữa."
Triệu Nhất Phàm không tin bạn trai đầu tiên của mình lại như vậy.
Cô ta khó lòng tin được!
Cô ta định chọn bài để hát.
"Hân Nhiên, tôi thấy hay là thế này, mình gọi điện cho Trang Cường, đống rượu này tôi coi rồi, một chai hơn hai mươi ngàn, giờ ném bốn chai rồi, tiền chúng ta đem theo căn bản là không đủ." Lâm Kiều nói.
"Đúng đó, gọi cho bạn trai tôi, bạn trai tôi lợi hại lắm!"
Triệu Nhất Phàm chế giễu.
Ngay lúc này, cửa phòng mở ra.
Trần Khiêm và đám người Dương Huy đã đến. Nhìn thấy rượu đầy đất, Trần Khiêm hơi giật mình. Cô gái này đau lòng cũng điên khùng quá.
"Trần Khiêm, các cậu tới rồi à"
Mã Hân Nhiên nói vội, cô ấy lo chết đi được, nhất thời không biết nói gì.
"Hi hi, cậu đến xem chuyện cười của tôi đúng không?”
Trần Khiêm vẫn chưa kịp nói gì thì lúc này Triệu Nhất Phàm ngồi trên sofa lạnh lùng trừng mắt về phía anh.
"Đúng, nhất định là như vậy rồi, cậu hận tôi nhất, tôi suốt ngày chống đối cậu, giờ tôi xảy ra chuyện rồi, người vui nhất chắc chắn là cậu đúng không?”
"Nhất Phàm, hiểu nhầm của cậu với Trần Khiêm lớn quá rồi, tôi vừa gọi điện nói cậu gặp chuyện là cậu ấy lập tức đến nợ?
Mã Hân Nhiên vội giải thích.
"Cậu ta vội vàng đến xem chuyện cười của tôi mới đúng!"
Nếu không phải Mã Hân Nhiên ở đây thì Trần Khiêm rất muốn đi, không thèm lo cho cô ta.
Mà ngay lúc này.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Một bảo vệ nghe tiếng đập phá liền chạy vào. "Mấy người làm gì vậy?"
Bảo vệ lạnh lùng hỏi.
Nói cũng thật trùng hợp, người bảo vệ này cũng là bảo vệ trong vụ lần trước gặp chuyện ở Đế Hoàng.
Triệu Nhất Phàm cũng nhận ra: "Có việc gì cũng liên quan quái gì đến anh, cút ra gọi ông chủ của anh đến đây cho tôi."
 
Chương 88: "Ông chủ thần bí?"


Triệu Nhất Phàm nổi giận.
"Ha ha, gọi ông chủ của tôi?" Bảo vệ nhìn nhìn mấy bình rượu trên sàn, cười lạnh nói: "Gọi ông chủ của tôi cũng được, nhưng mà trước hết mấy người thanh toán tiền đi đã, tôi thấy sàn nhà cũng bong vài miếng rồi. Ở Đế Hoàng này, cũng không mấy người dám chơi vậy đâu..."
Bảo vệ cảm thấy không biết đám người này có phải cố ý đến đến làm loạn hay không?
"Tốt nhất anh nên gọi ông chủ tới nếu không thì anh không chịu trách nhiệm nổi đâu, anh biết đây là ai không? Cô †a là bạn gái của Trang Cường, nhà họ Trang của Kim Lăng, không cần tôi nhắc anh chứ?"
Lâm Kiều cũng là sợ đền tiền.
Cũng không kịp nghĩ đến cảm nhận của Triệu Nhất Phàm, trực tiếp lôi cái tên Trang Cường này ra.
Không ngờ thần sắc bảo vệ vẫn lạnh lùng:
"Nhà họ Tranng tôi biết, làm ăn cũng không nhỏ, nhưng với việc tôi chịu trách nhiệm không nổi thì có liên quan gì đến nhau, dựa vào cái nhà họ Trang đó mà đến Đế Hoàng gây chuyện? Cũng không hỏi thăm cái tên anh Phi Hồng!"
Lâm Kiều không ngờ lôi nhà họ Trang ra đối với người ta là cũng vô dụng.
"Lần trước, nhà họ Trang gọi điện một cái là Lý Phi Hồng. phải chạy đến xin lỗi, tôi nhớ lúc đó anh cũng có mặt"
Lâm Kiều đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
"Cái gì cái gì? Cô gái, tôi nghĩ cô nhầm rồi, cô nói lần trước là nhà họ Trang gọi điện? Cái nhà họ Trang đó ở chỗ này không là cái cọng lông gì cả, còn nói khiến anh Phi Hồng khom lưng quỳ gối?"
Lâm Kiều vừa nhắc, bảo vệ cũng chợt nhớ ra đám này là đám người đập vỡ bể cá phong thủy đợt trước.
Lúc này giọng nói có dịu đi một chút.
Nghe đến đây, Triệu Nhất Phàm đã hơi tỉnh lại.
Ý của bảo vệ này cũng rất rõ rồi. Trong mắt anh ta, nhà họ Trang không là cái đỉnh gì cả.
Càng đừng nói trước mặt Lý Phi Hồng.
Nhà họ Trang dù có mạnh, cũng không hơn được Lý Phi Hồng.
Làm sao có thể khiến Lý Phi Hồng quỳ gối khom lưng.
"Mấy người đẹp, xem ra mấy cô nhầm rồi, nói thật cho mấy người biết, người gọi điện là một ông chủ thần bí. Không phải nhà họ Trang gì đó đâu. Haha...”
"Ông chủ thần bí?"
Triệu Nhất Phàm hít một hơi lạnh.
Xem ra cô ta đã nhầm rồi, thậm chí lần đó còn vì cảm động mà làm bạn gái của Trang Cường?
Không! Sao có thể như vậy được.
Cô ta lập tức cầm điện thoại, gọi cho Trang Cường, đợi một lúc lâu mới thấy Trang Cường bắt máy, đầu bên kia truyền đến tiếng ồn ào không ngớt.
"Nhất Phàm, tớ sai rồi, tớ sai rồi, tha thứ cho tớ..."
"Trang Cường, tôi hỏi cậu một câu, lúc đó ở Karaoke Đế Hoàng, có phải cậu bảo ba cậu gọi điện cho Lý Phi Hồng, bắt Lý Phi Hồng đến xin lỗi, còn khúm núm với bọn tôi không?”
Triệu Nhất Phàm lạnh lùng hỏi.
"Hả? Sếp Lý? Lại còn khúm núm? Sao có thể? Lý Phi Hồng là thân tín của Lý Chấn Quốc đó! Nhà họ Trang..."
"Tôi hiểu rồi!" Triệu Nhất Phàm cúp máy ngang.
Mới đầu cô ta thật sự đã tin Trang Cường.
 
Chương 89: "Chuyện này..."


Thế nên để không khiến Trang Cường nghĩ mình ở bên anh ta để trả ơn thì ngoài lần đầu tiên hỏi, cô ta không hỏi về chuyện này thêm lần nào nữa.
Bây giờ mọi thứ rõ ràng, chuyện này vốn không phải do Trang Cường giải quyết, vậy thì sẽ là ai?
Mà lúc này...
Hình như có cuộc gọi tới tai nghe của bảo vệ, anh ta tỏ ra rất cung kính, dạ dạ dạ liên hồi! Sắc mặt thì hơi tái đi.
Anh ta bỗng khom người thật sâu trước mặt các cô gái: "Thưa các cô, thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi thật đáng chết, tối nay mọi chỉ phí đều được miễn phí, các cô... có thể đi được rồi!"
Nói xong, bảo vệ cứ khom người mãi không dám đứng thẳng.
"Chuyện này..."
Mấy người Triệu Nhất Phàm cũng sững sờ, cảnh tượng. này... ngoài việc không có Lý Phi Hồng thì hầu như giống hệt với lần trước.
Rốt cuộc là điện thoại của ai mà có uy quyền đến thế?
Mã Hân Nhiên cũng bất ngờ lắm: "Chúng ta về trước đi, về rồi bàn chuyện này sau".
Nói rồi cô ấy lo lảng nhìn Triệu Nhất Phàm. "Ừ, chúng ta về trước đi..."
Triệu Nhất Phàm cũng rối rắm trong lòng. Rốt cuộc là sao vậy?
Ai đang giúp bọn họ?
Lúc mọi người đang định ra ngoài...
"ƠØ? Trần Khiêm đâu?"
Mã Hân Nhiên muốn tìm Trần Khiêm nhưng không thấy anh đâu cả.
*Ừ, lão Trần đâu rồi, vừa nãy còn sau lưng tôi mài"
"Hừ, chắc anh ta nghe nói phải chỉ tiền nên chạy rồi, chẳng phải lần trước cũng vậy à, vừa nghe có chuyện là lấy cớ đi vệ sinh, lúc chúng ta không sao rồi mới ló mặt về!"
Lâm Kiều khinh bỉ nói.
"Không! Trần Khiêm không phải người như vậy!"
Mã Hân Nhiên nói rồi định đi tìm anh, đúng lúc Trần Khiêm đẩy cửa vào, đồng thời cất điện thoại vào túi quần.
"Không sao chứ? Không sao thì chúng ta đi thôi, bên ngoài có ba chiếc taxi đang đợi đấy!"
Trần Khiêm thản nhiên nói rồi quay người ra ngoài luôn.
Những người còn lại trong phòng đều trợn tròn mắt, đặc biệt là Triệu Nhất Phàm.
Trần Khiêm đã gọi xe sẵn chứng tỏ anh biết bọn họ đã không sao rồi.
Lần trước Trần Khiêm cũng lén chạy ra ngoài rồi trở về một cách rất trùng hợp.
Trùng hợp đến vậy sao? Hay là... người đã gọi điện thoại giải vây cho mọi người chính là... Trần Khiêm?
Sao có thể! "Trần Khiêm, cậu đứng lại nói cho rõ ràng!”
Triệu Nhất Phàm đuổi theo ra ngoài, quả nhiên bên ngoài có ba chiếc taxi đang đợi.
Cô ta chạy thẳng tới trước mặt Trần Khiêm hỏi.
"Nói rõ cái gì?"
Trần Khiêm thản nhiên hỏi lại.
Anh đã thất vọng về Triệu Nhất Phàm rồi, hai người còn không thể làm bạn được nữa, nên hà cớ gì Trần Khiêm phải dây dưa nhiều với cô ta làm gì?
 
Chương 90: Sao.... Sao vậy được!


"Tôi hỏi cậu, người gọi điện thoại có phải là cậu không?”
Triệu Nhất Phàm căng thẳng hỏi.
Kết nối mọi chuyện lại, ban đầu là chiếc túi 360 nghìn tệ, sau đó lại tới sơn trang, vừa nãy Trần Khiêm lại được cậu Bạch của Kim Lăng ngỏ lời mời, và cả thái độ của Đế Hoàng bây giờ nữa!
Dường như mỗi một chuyện đều liên quan tới Trần Khiêm.
Cứ cho là Trần Khiêm đã thật sự cứu được con gái của Lý Chấn Quốc thì chắc là ân tình đã trả xong từ lâu rồi mới phải chứ?
Triệu Nhất Phàm sợ, sợ người mình luôn ghét bỏ khinh bỉ lại là một nhân vật lớn giấu mặt.
Cô ta không biết phải đối mặt thế nào.
"Rốt cuộc có phải là cậu không?", Triệu Nhất Phàm gấp gáp.
"Cô thấy phải thì là phải, thấy không phải thì là không phải! Ha ha...”, Trần Khiêm nói xong thì quay người lên xe.
Đám Lâm Kiều cũng nghe được những lời này, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Ôi trời! Lế nào tất cả những chuyện này đều là nhờ Trần Khiêm?
Không... không phải anh là thằng nghèo mạt rệp à?
Triệu Nhất Phàm rưng rưng nước mắt, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Sau cùng được Lâm Kiều và Mã Hân Nhiên kéo lên taxi. "Nhất Phàm, cậu không sao chứ? Trần Khiêm chính là
Trần Khiêm, tuy cậu ấy nghèo nhưng nhân cách rất tốt, cậu đừng nghĩ nhiều!"
Mã Hân Nhiên bất lực khuyên nhủ.
"Không! Tớ không nghĩ nhiều..." Triệu Nhất Phàm bỗng ngẩng phắt đầu nhìn mấy người Mã Hân Nhiên và Lâm Kiều.
"Các cậu còn nhớ hôm nay tớ đã nói với các cậu là phố thương mại Kim Lăng thật ra có một ông chủ lớn rất trẻ, 70% phố thương mại Kim Lăng đều là của anh ấy, nhưng ông chủ trẻ tuổi này rất khiêm tốn, không có tin tức gì về anh ấy cả..."
"Đương nhiên là tớ nhớ rồi, cậu chỉ nói anh ấy họ Trần, người ta đều gọi anh ấy là cậu chủ Trần... á! Cậu chủ Trần?”
Lâm Kiều như phát hiện ra gì đó, sửng sốt tại chỗ!
"Không phải cậu chủ Trần là Trần Khiêm đấy chứ? Sao.... sao vậy được!"
Đám Lâm Kiều đều tái mặt.
Nếu Trần Khiêm thật sự là cậu chủ Trần thì mọi chuyện được giải thích hợp lý rồi.
Nhưng nếu đây là sự thật, Lâm Kiều cô ta thực muốn chết quách cho rảnh nợt
Cô ta hối hận xanh cả ruột! Những cô gái còn lại nào có khác gì. "Nhất Phàm, các cậu thật sự nghĩ nhiều rồi, nếu Trần
Khiêm thật sự là cậu chủ Trần giàu nứt đố đổ vách kia thì sao cậu ấy phải sống cuộc đời khó nhọc vậy chứ?”
Mã Hân Nhiên thấy mặt Triệu Nhất Phàm trắng bệch tới đáng sợ nên vội an ủi.
"Ừừ." Triệu Nhất Phàm chỉ gật đầu nhưng trong lòng đã quyết định, cô ta phải điều tra rõ ngọn ngành chuyện này mới được...
 
Chương 91: Dạo cả nửa ngày


Sau khi trở về, tâm trạng Trần Khiêm bình tĩnh đọc lại các câu hỏi lý thuyết để thi bằng lái cả một đêm.
Đến sáng sớm hôm sau, Trần Khiêm vốn định đến sân thi thực hành để xem thử.
Kết quả lúc đó nhận được tin nhắn của chị gửi đến:
“Tiểu Khiêm, còn ba ngày nữa là hết tháng, chị kiểm tra rồi, có hai mươi triệu trong thẻ mà em mới tiêu ba trăm sáu mươi nghìn, nếu đến cuối tháng mà em còn không tiêu hết thì hai mươi triệu sẽ quá kỳ hạn rồi bị vô hiệu mất...”
Trần Khiêm giật mình nhận ra giờ đã cuối tháng rồi, hai mươi triệu trong thẻ của mình ngoài ba trăm sáu mươi nghìn mua một cái túi ra thì hình như còn chưa động vào đồng nào. nữa.
Theo như chị nói, nếu không động tới thì hai mươi triệu này bị quá hạn rồi thì sẽ thành vô dụng.
Không được, phải tiêu hết hai mươi triệu này trước đã.
Hai mươi triệu đấy, nếu cứ thế quá kỳ hạn, Trần Khiêm có thể sẽ đau lòng đến chết mất.
Thứ mà mình muốn mua, Trần Khiêm đương nhiên nghĩ ngợi thật kỹ, chắc chắn là mua chiếc xe anh thích nhất rồi.
Cho nên Trần Khiêm dậy thật sớm, đến phố xe hơi Kim Lăng.
Dạo cả nửa ngày.
Anh hơi thất vọng, siêu xe hơn mười triệu thật sự quá ít! Chủ yếu là rất nhiều cửa hàng siêu xe không có hàng sẵn.
“Xe đắt nhất ở cửa hàng các cô là bao nhiêu tiền? Tốt nhất là cuối tháng có thể nhận được xe và hoàn thành xong tất cả thủ tục luôn!?”
Trần Khiêm đang ở cửa hàng BMW.
Nhưng đáng tiếc là ở cửa hàng BMW này, trước mắt chỉ có một chiếc BMW 7 series đắt nhất là có thể hoàn thành xong tất cả giao dịch vào cuối tháng, là chiếc có cấu hình mạnh nhất.
Chỉ có hai, ba triệu thôi, thực sự là quá rẻ rồi. Vậy tối thiểu phải mua bảy tám chiếc mới đủ.
Nhưng mình mua nhiều xe vậy để làm gì chứ? Trần Khiêm sốt ruột vò đầu.
“Thưa anh, đây là chiếc đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, nhưng tôi đề xuất anh có thể xem thử chiếc BMW 3 series được sản xuất trong nước. Là chiếc có cấu hình nhẹ nhất. chỉ cần hơn hai trăm nghìn thôi...” Nữ nhân viên tiếp tân của cửa hàng 4S không hề che giấu sự khinh thường trong mắt.
Chỉ là không thể hiện ra trong lời nói thôi.
Nhìn xem anh đang mặc cái gì đi, đây là chiếc xe đắt nhất, mới sớm ra đã gặp phải cái thứ này.
Khiến nữ nhân viên tiếp tân bực dọc, cho dù giới thiệu cho anh chiếc rẻ nhất, anh có thể mua nổi sao?
“Chà, hơn hai trăm nghìn, rẻ quá, thôi bỏ đi, tôi qua chỗ khác xem xem...” Trần Khiêm thở dài, thất vọng rời đi.
“Cút mẹ mày đi! Đồ điên!!
Nữ nhân viên tiếp tân im lặng tiễn anh ra tới cửa, nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm đi xa, nụ cười chuyên nghiệp trên mặt dần biến mất rồi không chút khách sáo chửi Trần Khiêm một câu.
Trần Khiêm không ngờ mình lại bị xem như một kẻ điên, bởi vì anh chỉ muốn tìm một chiếc siêu xe, sau đó tiêu hết chỗ tiền này thôi.
Thật may là thời gian không phụ người có lòng, cuối cùng Trần Khiêm cũng tìm được một cửa hàng 4S có giá cả phù hợp,
Lamborghinil
Lamborghini, chắc chắn được xem là thương hiệu hàng. đầu của dòng xe thể thao.
Giá cả của xe thể thao, rẻ nhất cũng phải hàng triệu.
 
Chương 92: Trần Khiêm cảm thấy loại cảm giác này rất ảo!


Nghĩ lại trước đây bản thân chỉ có thể nhìn chiếc xe này trong tạp chí, bây giờ thì sao, mình lại có thể mua được nó rồi.
Trần Khiêm cảm thấy loại cảm giác này rất ảo!
Lamborghini có một chiếc vô cùng xa xỉ gọi là Reventon, cao nhất là mười tám triệu, vả lại cái quan trọng nhất là nó có sẵn, có thể giao dịch ngay luôn.
Trần Khiêm cũng không quan tâm đến ánh mắt khinh thường của một nữ nhân viên tiếp tân mà ngồi luôn xuống. ghế để trải nghiệm.
“Anh yêu, là Reventon, một chiếc xe rất ngầu! Chúng ta có thể ngồi xuống cảm nhận chút không?”
Lúc này, có một cặp vợ chồng trẻ tay trong tay bước tới. Quần áo sang trọng, nhìn là đã biết giá cả không rẻ rồi.
“Chẳng phải đã nói chỉ đến xem Gallardo thôi sao, chiếc Reventon này đắt quá, thấp nhất cũng phải mười lăm triệu rồi, cho dù nhìn xong anh cũng không mua nổi, Gallardo hơn ba triệu là được rồi!" Chàng trai trẻ tuổi giơ chiếc đồng hồ trên tay lên, cười bất lực.
“Không mua thì không mua, người ta chỉ muốn cảm nhận Reventon một chút thôi... Đây là chiếc đắt nhất của Lamborghini!" Cô gái nũng nịu nói.
Nữ nhân viên tiếp tân đang chuẩn bị đuổi Trần Khiêm đi thì bây giờ đã dán mắt vào cặp đôi này rồi. Mắt nhìn từ trên xuống dưới, quần áo hai người mặc đều
không dưới ba mươi nghìn tệ, chắc chắn là giàu có.
Vả lại người ta còn đến để mua Gallardo, người này chắc. chắn là có thể mua.
Đâu có giống như cậu trai nghèo đang ngồi trong xe kia, muốn đến để mở mang tầm mắt đây mà, đúng là mặt dày.
“Mắt nhìn của anh đẹp trai và chị đẹp gái này tốt thật đó, tôi là Ngụy Lệ, xin hỏi một chút, tôi có thể giúp gì được cho quý khách không?” Ngụy Lệ cung kính hỏi.
“À à, chúng tôi vốn muốn lái thử Lamborghini Gallardo, chuẩn bị bắt đầu rồi, nhưng giờ bạn gái tôi muốn thử chiếc Reventon, haha không sao đâu, bọn tôi có thể trả tiền cọc lái thử...” Chàng trai kia vừa cười vừa nói.
“Đương nhiên là có thể thử rồi, còn về tiền cọc thì không cần đâu, xem như tặng anh một lần ưu đãi đi...”
Đây mới thực sự là giống người đến mua xe chứ, cô ta liếc mắt sang, chiếc đồng hồ ở cổ tay người đàn ông cũng không dưới một trăm nghìn tệ đâu. Xin‎ ủng‎ hộ‎ chúng‎ tôi‎ tại‎ ⩶‎ ??‎ uM?????N.?n‎ ⩶
Lúc này Ngụy Lệ vội vã cười nói.
“Ồ, nhưng tôi thấy trong xe hình như có khách rồi...” Người đàn ông cười gượng.
“Sao? À à, xin lỗi anh, anh ta không phải là khách, tôi sẽ bảo anh ta xuống xe ngay!”
Ai nặng ai nhẹ liếc mắt một cái là biết ngay thôi!
Miễn là phục vụ cho hai vị khách này thật tốt, đừng nói bán được chiếc Gallardo hơn ba triệu. Cho dù chỉ là một chiếc. Lamborghini bình thường thôi cũng tốt lắm rồi!
Còn hơn là lãng phí thời gian vào cái tên nghèo tầm thường này...
“Anh này, nếu anh không mua, mời anh xuống xe chol” Giọng của Ngụy Lệ dứt khoát lạnh lùng, mở cửa xe, nói với Trần Khiêm còn đang nghiên cứu nội thất xe.
Đã ra lệnh đuổi khách rồi.
“Tôi đâu có nói là không mua đâu, chị gái này, để tôi xem xem.." Trần Khiêm thật sự rất thích chiếc xe này, quả thật là không buông tay ra được, vội nói.
Anh mua hay không mua thì liên quan quái gì đến tôi chứ?
Nhìn quần áo Trần Khiêm mặc, từ đầu đến chân toàn là hàng vỉa hè, Ngụy Lệ quả thực là không hiểu nổi, rốt cuộc lòng hư vinh của anh ta lớn bao nhiêu chứ, còn dám đến Lamborghini xem xe.
 
Chương 93: Mua xe sao?


Cho dù có lòng hư vinh, thì cũng nên chạy qua BMW hay Benz mà dạo chứ.
Nhưng Trần Khiêm đã đến đây rồi, theo quy định, Ngụy Lệ cũng không thể quá cay nghiệt.
“Ôi! Mẹ ơi, trong Lamborghini sao lại có loại người này vậy, bỗng chốc cảm thấy đẳng cấp chiếc siêu xe này thật là thấp quá đi!” Cô gái trong lòng chàng trai kia đột nhiên che miệng, ngạc nhiên nói.
Giọng điệu hai người họ vừa rồi còn rất tốt, đó là vì nhân vật có thể đến cửa hàng Lamborghini đều là những người có máu mặt ở Kim Lăng, giống như họ vậy.
Cho dù không quen biết thì cũng có thể xem như có duyên gặp nhau một lần, kết giao bạn bè.
Nhưng sau khi Ngụy Lệ mở cửa lại nhìn thấy tên này. Khiến cho bọn họ bỗng thất vọng.
Đặc biệt là cô gái, không hề che giấu ý khinh thường trên mặt.
“Phải đấy cô Ngụy Lệ, cửa hàng 4S của các người cũng hài hước quá đấy, loại người này mà cũng có thể cho vào đây, còn để anh ta ngồi lên Reventon?” Chàng trai kia cũng ngạc nhiên.
Anh ta cũng lười phải liếc mắt nhìn Trần Khiêm. Bởi vì căn bản đã không cùng một đẳng cấp rồi.
Thậm chí anh ta còn hơi giận dữ, cảm giác cái thứ này vào xe, làm cho anh ta như có chút mất mặt trước bạn gái.
Nghĩ mà xem, nơi mình đưa bạn gái đến là cửa hàng siêu xe sao?
Mà nghe đến đây, Ngụy Lệ sao có thể không sốt ruột cho được.
Thấy Trần Khiêm muốn chạm vào bảng điều khiển thông minh của xe.
“Anh ra ngoài ngay cho tôi!” Ngụy Lệ hét lớn một tiếng, trực tiếp đưa tay nằm lấy cổ áo Trần Khiêm, muốn kéo Trần Khiêm từ bên trong ra...
Có thể là Ngụy Lệ quá muốn bán được xe cho cặp đôi trẻ tuổi kia cho nên vô thức dùng lực mạnh hơn một chút.
Trần Khiêm không ngờ Ngụy Lệ lại thô lỗ như vậy, không cẩn thận đụng đầu vào xe nên bị đau.
“Nếu anh còn không ra tôi sẽ gọi bảo vệ!” Ngụy Lệ nhíu mày nói.
Trần Khiêm ôm đầu ra ngoài, mẹ kiếp.
Anh không ngờ rằng mình đang vui vẻ xem xe thì lại bị người phụ nữ này đột nhiên lôi ra ngoài.
“Tôi đến đây mua xe, sao lại không được xem hả?” Nói thật, bây giờ Trần Khiêm đang kiềm nén một bụng tức giận.
“Mua xe sao? Ở cửa hàng chúng tôi, anh có thể mua nổi chiếc nào? Anh vào đây để mở mang kiến thức thì cũng thôi đi, còn ở lỳ ở đây, không biết tốt xấu!” Để lấy lòng cặp nam nữ trẻ phía sau mà giọng điệu của Ngụy Lệ khá vừa phải.
Thu hút không ít người đến cửa hàng 4S vây xem. Nhưng cặp nam nữ trẻ lại rất hưởng thụ.
“Chồng à, anh ta ngồi vào Lamborghini rồi, em cũng chẳng muốn mua Lamborghini nữa... Haizz, thật mất hứng quá!” Cô gái đó ở bên lại thêm mắm dặm muối nói.
Chiếc Reventon này, chäc chẳn người bình thường không thể mua nổi đâu. Hai người có thể mua được Gallardo cũng đã rất tốt rồi.
Nhưng mà chiếc siêu xe nổi tiếng này, không ngồi lên trải nghiệm một chút thì đáng tiếc quá.
Ai ai cũng có lòng hư vinh cả, cho dù là người giàu hay người nghèo. Hình như không hạ thấp người khác mấy câu thì không thể hiện được cô ta ngầu biết bao nhiêu.
Ngụy Lệ khẽ cúi đầu trước đôi nam nữ: “Xin lỗi, tôi sẽ giải quyết ngay!”
Cô ta quả thật là hối hận đến xanh cả ruột mà, sao lại để cái tên nghèo kiết xác đó vào đây.
 
Chương 94


Thế nhưng Ngụy Lệ quay đầu lại thì phát hiện Trần Khiêm đang dứt khoát rời đi.
Không phải đi ra phía cửa. Mà là trực tiếp vào phòng quản lý.
“Đó là phòng quản lý, anh đang làm cái gì vậy? Anh quay. lại ngay cho tôi!” Ngụy Lệ tức giận giậm chân.
Nghĩ mà xem, đầu tiên là cái tên nghèo kiết xác này gây chuyện ồn ào ở đây, ít nhất cũng gây ra một số ảnh hưởng, chịu trách nhiệm chủ yếu vẫn là mình; thứ hai nữa là anh ta chäc chản muốn đến phòng quản lý để khiếu nại mình.
Dưới hai loại áp lực, quản lý chắc chẳn sẽ trách mình gây ra quá nhiều räc rồi. Cộng thêm hôm nay nếu không bán được đơn hàng thế thì quá thảm rồi.
Lúc cô ta đuổi theo thì đã muộn mất rồi, Trần Khiêm đã vào trong luôn rồi.
“Cô Ngụy Lệ này, không cần quan tâm đâu, hôm nay bọn tôi chắc chăn sẽ mua chiếc Gallardo đó, cho dù có khiếu nại chị, tôi cũng có cách để quản lý của cô không xử phạt cô Chàng trai kia cười haha.
“Cảm ơn anh!” Ngụy Lệ cúi đầu cảm ơn.
Lại nói đến Trần Khiêm, anh xoa xoa cái đầu hơi đau, đến văn phòng quản lý.
Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên, đang nghiêm túc xem báo cáo tiêu thụ của năm nay.
Thấy Trần Khiêm bước vào, ông ta sững sờ. Sau đó lập tức đứng lên.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Quần áo người thanh niên này không có gì nổi bật, thế nhưng làm quản lý của một cửa hàng, khí chất cũng chẳng phải tầm thường.
Đặc biệt là, ông ta nhìn ánh mắt người thanh niên này, lộ ra một tia sắc bén, cũng không dám quá khinh thường.
“Cậu này, tôi có thể giúp gì được cho cậu?”
“À, tôi muốn mua xe, nhưng nữ nhân viên tiếp tân trong cửa hàng của ông không những không cho xem mà còn động tay động chân với tôi, đây là thái độ phục vụ ở cửa hàng các ông à?” Trần Khiêm nói thẳng.
Nói thật, hôm nay liên tục gặp phải trắc trở, giờ lại còn suýt bị nữ nhân viên tiếp tân lôi ra ngoài, không chỉ bẽ mặt mà còn khiến Trần Khiêm gom được một bụng tức giận.
Quan trọng là hôm nay anh phải mua xe cho xong.
“Vậy à? Cậu này, cậu thích chiếc xe nào?” Người quản lý trung niên là một kẻ già đời, liếc mắt là có thể nhìn ra người này không giống như người có thể mua được Lamborghini, cho nên bị nữ nhân viên tiếp tân khinh cũng là bình thường thôi.
Cậu ta đến khiếu nại chẳng qua là muốn tìm chút mặt mũi.
Cho nên, trước tiên người quản lý trung niên mới hỏi anh thích chiếc xe nào.
“Reventon, chiếc thể thao có cấu hình cao nhất giá mười tám triệu đó!” Trần Khiêm thản nhiên nói.
“Haha, cậu này, chiếc đó...”
“Cạch!" Người quản lý trung niên còn chưa nói xong, Trần Khiêm đã đập thẳng chiếc thẻ đen của mình lên bàn.
Sau khi cầm lên xem thật kỹ càng, sắc mặt người quản lý trung niên thay đổi.
Rất rõ ràng, đương nhiên là ông ta biết thẻ đen. Rất ít người trên thế giới có được nó.
“Trong thẻ căn bản vẫn còn hai mươi triệu, chắc là dư để. mua được chiếc xe nhỉ?” Trần Khiêm thản nhiên nói.
“Đúng vậy, đương nhiên là dư rồi!"
Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng người quản lý trung niên vẫn có chút ngờ vực.
 
Chương 95


Bởi vì nhìn thế nào thì cậu trai trước mặt đây cũng không giống với người sở hữu thẻ đen. Chắc không phải là nhặt được đâu nhỉ?
Lúc này, sau khi đã mỉm cười xin lỗi Trần Khiêm. Ông ta lập tức mở thiết bị rồi quẹt thẻ.
Chớp mắt, trong máy tính ông ta xuất hiện một chuỗi các thông tin.
“Xin hỏi tên của cậu là?” Người quản lý trung niên cung kính hỏi.
“Trần Khiêm!” “Cậu Trần, vừa nãy mạo muội quá, thật sự rất xin lỗi!”
Nghe được câu trả lời, người quản lý trung niên đi đến trước mặt Trần Khiêm, cúi người xuống:
“Tôi tên Vương Cường, xin hết lòng phục vụ cậu Trần!”
Sau khi xác nhận thông tin, lưng Vương Cường đã thấm đẫm mồ hôi.
Người thanh niên trước mắt ăn mặc rất giản dị, nhưng lại thật sự là người có thẻ đen. Chắc chăn là đến từ một gia tộc lớn.
Đến lúc này, đừng nói là chiếc xe mười tám triệu của bọn họ, cho dù là xe một trăm triệu người ta cũng mua nổi.
Chết tiệt! Rốt cuộc là việc tốt của nhân viên nào làm, sao lại không có mắt như vậy?
“Chiếc Reventon đó, hôm nay tôi phải có ngay! Làm phiền quản lý Vương rồi!” Trần Khiêm thấy thái độ của Vương Cường. không tệ, cũng khách sáo nói lại một câu.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Vâng, cậu Trần!” Vương Cường lau mồ hôi trên trán, xoay người, rút tấm thẻ đen ra, lập tức liên lạc với quản lý tài vụ.
Sau khi Trần Khiêm đi ra.
Nhóm người Ngụy Lệ vừa hay đang thử xe Reventon.
Mặc dù biết rõ là đôi nam nữ sẽ không mua, nhưng là khách hàng quan trọng, Ngụy Lệ đương nhiên phải đáp ứng tất cả những yêu cầu của khách hàng. Cô ta đang giải thích cho họ.
“Wow, chồng ơi! Chiếc này thật là đẹp đó, quả là xứng với mười tám triệu mà, chồng ơi, khi nào thì chúng ta mới có thể mua chiếc này đây?” Cô gái ngồi vào trong thì đã thấy thích chiếc xe thể thao này rồi.
Không những bên ngoài nhìn ngầu mà nội thất bên trong cũng rất tuyệt. Hoàn toàn thông minh, hoàn toàn tự động, cấu hình cũng xa xỉ hàng đầu. Quả thực là phụ nữ cũng không có cách nào cưỡng lại được!
“Vậy thì phải đợi đến lúc anh thừa kế tài sản trong nhà của ông cụ chứ...” Chàng trai kia cười gượng một tiếng.
“Em mặc kệ đấy chồn, dù sao lúc còn sống em nhất định phải ngồi trên chiếc xe thể thao này! Hả? Chồng ơi anh nhìn kìa, cái tên nghèo rớt mồng tơi kia quay lại rồi, còn vỗ vỗ đập đập đầu xe nữa!" Cô gái kia nũng nịu nói.
Lại liếc mắt thấy Trần Khiêm đi rồi còn quay về. Trần Khiêm giờ đang xem đèn pha của xe.
Còn chàng trai và Ngụy Lệ đang đặt sự chú ý trong xe cũng nhìn thấy Trần Khiêm.
Ngụy Lệ vội vã nói: “Haha, anh còn quay lại làm gì nữa? Còn không mau biến đi? Anh nghĩ là anh khiếu nại tôi thì tôi sẽ sợ anh hay sao?”
“Thật là, lòng hư vinh của người này mạnh quá rồi đấy, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào...” Chàng trai giơ đồng hồ trên tay lên rồi nói.
Trần Khiêm lạnh lùng hỏi Ngụy Lệ: “Cô này, việc cô làm không phải chỉ là bán hàng, mà còn là phục vụ nữa, nếu một ngày cô phát hiện ra người bị cô đuổi đi mới là khách VỊP của cô, đến khi đó cô có cảm thấy hổ thẹn hay không?”
 
Chương 96: Còn Ngụy Lệ thì trừng lớn mắt


“Haha, anh đang kể chuyện cười sao, dựa vào anh ấy à? Được được được, tôi đợi ngày đó đến, giờ anh có thể ra ngoài được chưa?” Ngụy Lệ nhìn Trần Khiêm như một người thiểu năng trí tuệ, sự khinh thường trong mắt không cần nói cũng hiện rõ mười mươi.
Trần Khiêm bất lực gật đầu cười một cái đến ngày đó đâu, ngay bây giờ luôn cũng được!
“Cậu Trần, tôi đã gọi hết tất cả những nhân viên liên quan đến các thủ tục cần thiết đến đây rồi, đảm bảo hôm nay sẽ xong tất cả các thủ tục để cậu nhận xe!” Lúc này người quản lý trung niên dẫn đầu một nhóm người, mang theo những dụng cụ lớn nhỏ chạy về phía Trần Khiêm.
Còn Ngụy Lệ thì trừng lớn mắt.
Cặp nam nữ trẻ bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mắt lại càng không thể tin được...
“Quản lý Vương, thế này là sao?” Trong chốc lát Ngụy Lệ hoàn toàn không kịp phản ứng.
Nhưng trực giác của người phụ nữ nói với cô ta, có thể cô ta đã làm ra một việc mà cô ta sẽ hối hận cả đời. Cô ta vội vã bước lên phía trước hỏi.
“Cô cút cho tôi, tôi sẽ tính sổ với cô sau Vương Cường lập tức trừng mắt tức giận nhìn Ngụy Lệ.
Quản lý tài vụ, nhân viên giải quyết nghiệp vụ ở đằng sau ông ta cũng đi qua, cung kính nhìn Trần Khiêm.
Ngụy Lệ hoàn toàn ngơ ra.
Nói thật, cô ta thực sự cảm thấy Trần Khiêm là một tên nghèo kiết xác đến đây chỉ để mở mang tầm mắt mà thôi.
Cho nên để không đắc tội với đôi nam nữ trẻ tuổi có thể mua được một chiếc xe khác kia, Ngụy Lệ đương nhiên không tiếc đắc tội với cái tên nghèo này rồi. Nhưng cái tên nghèo. này, sao có thể làm cho quản lý có thái độ như vậy được, vả lại anh ta thật sự có thể mua được Reventon?
Ông trời ơi, anh ta có bao nhiêu tiền chứ? Đôi nam nữ trẻ kia chợt sửng sốt.
Đặc biệt là chàng trai kia, cảm thấy bản thân anh ta như đang chịu một sự sỉ nhục vô cùng lớn: “Quản lý, tôi khuyên ông tốt nhất nên làm cho rõ, tôi mới là khách hàng của các ông!"
“Phải đấy, bọn tôi muốn mua Gallardo, nên tìm chị này, ông đối xử với chị ấy như vậy, cẩn thận bọn tôi không mua nữa!" Cô gái kia cũng lên tiếng.
“Hai người thích mua hay không thì tùy, còn cô nữa, ai cho cô ngồi trong xe, ra ngoài cho tôi!” Vương Cường nghĩ, hai người các người mà đem so với người có thẻ đen, thì tính là cái thá gì chứ. Câu sau đó là chỉ cô gái đang ngồi trên ghế lái để trải nghiệm.
” Cô gái kia tức giận đến trảng bệch mặt.
Lúc này Vương Cường mới cười haha nhìn về phía Trần Khiêm: “Cậu Trần, cậu xem tiếp theo...”
Trần Khiêm biết ông ta muốn hỏi mình có thể bắt đầu làm thủ tục chưa. Anh gật gật đầu, đưa thẻ qua.
Nhắm vào camera độc quyền, trực tiếp nhập mật khẩu.,
“Ting)
“Mười tám triệu bốn trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản!" Chớp mắt, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Cái gì?”
Lần này, tất cả những người có mặt, bao gồm cả những
người khác đang mua xe trong cửa hàng đều rất kinh ngạc.
Mười tám triệu bốn trăm nghìn; mua thẳng về tay chiếc siêu xe hàng đầu của Lamborghinil
Đúng là giàu có!
“Người này là ai? Nhìn quần áo trên người anh ta rất giản dị, mới đầu còn tưởng đến để mở mang tầm mắt thôi, mẹ kiếp, quả thực là ánh sáng làm mù mắt chó của tôi mà, người †a mới thật sự là kẻ giàu có!”
“Nhìn giống như sinh viên, hay là trúng vé số, mẹ ơi, trúng được bao nhiêu vậy, chắc không dưới một tỷ đâu nhỉ?”
 
Chương 97


“Mẹ ơi, không biết anh ấy có bạn gái chưa nhỉ, nếu chưa có, con muốn giới thiệu em gái cho anh ấy!”
Bỗng chốc xôn xao hẳn lên, mọi người đều đưa mắt nhìn Trần Khiêm.
Nhìn đến nỗi mặt Trần Khiêm nóng bừng bừng.
Mà ở bên cạnh, đôi nam nữ kia đã vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể tìm được một kế hở để chui xuống.
Một chiếc xe của người ta, có thể mua được tám chiếc Gallardo đấy. Vừa nãy còn đuổi người ta xuống xe, nghĩ lại thôi cũng cảm thấy hai má đau rát.
“Cô này, phiền cô nhường chút, tôi muốn xem lại nội thất một lần nữa...” Trần Khiêm đến bên cửa xe, nhìn vào cô gái đang lưu luyến không muốn xuống xe, thản nhiên nói.
*À... Tôi tôi tôi!” Cô ta thực sự muốn ngồi vào xe, rồi bảo người ta lái trên đường, đến lúc đó, ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ bị thu hút. Như vậy đối với phụ nữa mà nói, đời này cũng đủ lắm rồi.
Nhưng nghĩ đến bạn trai mình thì sao? Chỉ có thể mua một chiếc Gallardo, quả thực là yếu chết mất, aaaaaaa! Cô gái vừa xấu hổ vừa giận dữ chạy sang một bên.
Còn tất cả mọi người đều ở bên ngoài đợi Trần Khiêm xem xe. ?ru?ệ?‎ ha??‎ ?ì?‎ ?ga?‎ tra?g‎ chí?h‎ ++‎ ?RÙ??R??‎ Ệ?.??‎ ++
Cuối cùng, Trần Khiêm xem xong bước ra khỏi xe. Đúng lúc Vương Cường ở bên này cũng làm xong thủ tục.
“Cậu Trần, đây là chìa khóa xe và cả danh thiếp nữa, sau này, nếu cậu Trần có yêu cầu gì, cho dù là trong cuộc sống, cậu Trần cứ việc căn dặn!” Vương Cường cung kính nói.
Bởi vì Trần Khiêm không chỉ đơn giản là mua một chiếc xe, mà còn đại diện cho cả một gia tộc lớn phía sau anh nữa. Một khi đã kết thân được với cậu Trần này rồi thì Vương Cường ông ta há chẳng phải lên như diều gặp gió hay sao.
“Được, cảm ơn quản lý Vương, nói thật, giờ tôi có một việc phiền quản lý Vương!” Trần Khiêm cười cười.
“Cậu cứ nói cậu cứ nói!"
“Đó là cử một người lái xe về giúp tôi! Haha, tôi còn chưa thi bằng lái nữa..."
“Hóa ra là vậy, tôi sẽ đi lo liệu ngay!” “Anh Trần, tôi lái giúp anh được không?”
“Anh Trần, để tôi giúp anh nhé, người ta có bằng lái được hai ba năm rồi đấy!”
“Anh Trần, anh học lái xe ở trường nào vậy?”
Anh vừa nói dứt thì ngay lập tức có một nhóm fangirl vây quanh, điên cuồng bắt tay Trần Khiêm. Trên đường đuổi theo hỏi Trần Khiêm là sinh viên trường nào, học lái xe ở đâu v.v.
Trần Khiêm rất qua loa lấy lệ, may mà Vương Cường làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát tự mình lái xe đưa Trần Khiêm về.
Ngụy Lệ đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm đang dần đi xa rồi cắn cắn môi, chỉ hận không thể tát vào miệng mình một cái! Mắt chó thì nhìn thấp mà, vốn tưởng chỉ là đồng thau, ai mà ngờ lại là đại gia, còn là đại gia chân chính nữa!
Ngụy Lệ bất lực ngồi gục xuống đất, sự nghiệp cả đời của cô ta, cũng kết thúc luôn rồi!
Lại nói, sau khi Trần Khiêm quay về cũng không để Vương Cường đưa mình vào trong khuôn viên trường. Suy cho cùng. thì chiếc Lamborghini này thực sự quá thu hút, đi trên đường đã bị rất nhiều người chụp ảnh rồi. Nếu đi vào khuôn viên trường thì sẽ liên tục thu hút người khác liếc mắt nhìn.
Quá phách lối rồi. Cảm giác như đang khoe khoang sự giàu có.
Mà vừa hay cái Trần Khiêm ghét nhất chính là khoe khoang mình giàu có.
 
Chương 98


Cho nên Trần Khiêm để Vương Cường dừng xe cách trường học không xa, trong chỗ đậu xe của một công viên. Rồi Vương Cường tự mình gọi xe về.
Ôi chao, mua một chiếc xe, mình thì quá ngại để lái nó, thật là làm người ta nóng ruột mà.
Nhưng Trần Khiêm thật sự vô cùng hài lòng với chiếc xe này. Quả thật là giống như đang mơ vậy.
Nhìn chìa khóa xe một chút, bận cả ngày đến khô cả họng, Trần Khiêm chuẩn bị sang bên cạnh trường mua một ly trà sữa uống.
“Cô không có tiền mặt thì thanh toán điện tử cũng được!”
“Xin lỗi ông chủ, điện thoại của tôi hết pin mất rồi, với lại tôi quên mang theo ví tiền, hay là thế này đi, tôi để trà sữa ở
Trần Khiêm vừa mới đến thì nhìn thấy một cô gái tay xách túi trà sữa, đang nói chuyện với chủ quán.
Nhìn thế này, chắc là sau khi cô gái mua xong mới phát hiện là quên mang theo ví tiền, điện thoại còn hết pin, không có tiền để trả, như vậy thật sự quá ngượng rồi.
Nhưng mà, sau khi Trần Khiêm nhìn góc nghiêng mặt của cô ấy thì không khỏi hơi sững sờ.
“Hửm? Là cô ấy?” Trần Khiêm mang theo niềm vui bất ngờ.
Cô ấy chính là cô gái mà lần trước Giang Vi Vi gọi anh đi dọn dẹp vệ sinh, sau đó lúc nghe thấy Vương Dương nói đến chuyện mua xe, không cẩn thận đã dùng chổi làm bẩn đôi giày trắng của người ta.
Bởi vì cô gái này rất xinh đẹp, cũng không nhìn người khác bằng thành kiến như Giang Vi Vi. Nói tóm lại chính là một cô gái rất dịu dàng điềm đạm.
Cho nên Trần Khiêm rất ấn tượng với cô ấy, còn nhớ rất rõ tên của cô ấy, Tô Mộc Vũ!
“Cô gái này, cô không thể đùa như vậy được, cô nhìn đi, mua một lần sáu ly trà sữa, trong đó còn có một ly cô đã uống mấy ngụm rồi. Cô để ở đây, lỡ như cô không quay lại thì tôi biết tìm ai đòi tiền bây giờ? Cô gái, cô cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ làm kinh doanh nhỏ thôi!” Ông chủ trẻ đứng bên trong bất lực nói.
Tô Mộc Vũ hình như có việc gì đó, nhìn có vẻ rất gấp, vội lau mồ hôi trên trán.
“Bao nhiêu tiền? Tôi trả giúp cô ấy cho...”
Tô Mộc Vũ đang lo lắng thì bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói. Cô thở phào một hơi, ngoảnh đầu lại nhìn, có hơi bất ngờ rồi mỉm cười:
“Là cậu à?”
“Ừ, lại gặp nhau rồi!”
Trần Khiêm mỉm cười, con mẹ nó tự dưng lại đỏ mặt...
“Hôm nay cảm ơn cậu nhé... Tớ quên mang theo ví tiền mất!" Tô Mộc Vũ vén tóc, vừa cười vừa nói.
Cô cũng không trực tiếp từ chối Trần Khiêm thanh toán giúp mình, khách sáo một chút để làm gì chứ. Cô là kiểu con gái rất tự nhiên.
Đặc biệt là hôm nay gặp được Trần Khiêm, nên Tô Mộc
Vũ hơi bất ngờ cũng hơi vui.
Bởi vì lần trước báo cáo ở đại sảnh, Tô Mộc Vũ cũng có ấn tượng sâu sắc với Trần Khiêm. Chỉ nhớ đây là một sinh viên dù vinh quang hay nhục nhã cũng không sợ hãi, đối mặt với sự chế giễu của người khác cũng vô cùng thản nhiên.
Trần Khiêm cười.
“Đừng khách sá
“Cậu yên tâm, đợi tớ về lấy ví tiền rồi trả lại cho cậu nhé. À phải rồi, cậu có wechat chứ nhỉ? Nếu có thì tớ chuyển thẳng qua cho cậu luôn...”
“Có!” Trần Khiêm cũng không khăng khăng từ chối, mặc dù cô gái trước mặt này rất xinh đẹp nhưng nói cho cùng thì cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi.
Trần Khiêm cũng chẳng có thói quen hùa theo người khác.
Theo lẽ thường, nếu gặp phải trường hợp này thì con trai chắc chẳn sẽ nói không cần trả lại tiền. Nói không chừng còn hẹn được cô gái đó ra ngoài ăn một bữa cơm, kết bạn gì gì đó.
Nhưng Trần Khiêm là một chàng trai khá thẳng tính, chí ít thì hiện tại tính cách của anh là vậy. Cô ấy đã muốn trả lại
tiền, thì mình cũng không có lý do gì để từ chối cả.
“Tớ về kí túc xá, đợi đến tối tớ sẽ chuyển tiền qua cho cậu! Cảm ơn cậu nhé, tớ tên Tô Mộc VũI”
“Tớ tên Trần Khiêm!” Trần Khiêm cười nói. Tô Mộc Vũ vẫy vẫy tay với anh rồi hơi vội vã rời đi.
Thật là xinh đẹp.
 
Chương 99: Trần Khiêm lại bất lực


Nhìn theo bóng lưng cô gái. Trần Khiêm thầm nói. Haizz, mình trở nên mê gái như vậy từ khi nào nhỉ?
Trần Khiêm khẽ cười, rồi xoay người cầm lấy trà sữa, chuẩn bị đi về phía xe của mình.
Lần đầu tiên mua một chiếc xe tốt như vậy, ít nhất thì nằm mơ Trần Khiêm cũng chẳng dám mua, còn cảm giác mới mẻ thì tất nhiên là có.
“Wow, mọi người mau đến xem, đây là xe gì này?”
“Trời má, xe thể thao Lamborghini, chiếc này cũng đẹp quá rồi, chiếc này ít nhất cũng phải vài triệu nhỉ?”
“Đây là Reventon, là chiếc đắt nhất của Lamborghini, ít nhất cũng phải mười lăm triệu trở lên, đây còn là chiếc có cấu hình cao nhất, chắc hai mươi triệu rồi! Nhà giàu, chắc chản là nhà giàu mài!”
Đợi đến lúc Trần Khiêm đi qua thì mới kinh ngạc phát hiện
ra, trước xe mình đã có rất nhiều người vây lại rồi
Đa số là con gái, còn có lác đác vài nam sinh.
Xung quanh xe chật như nêm cối, đang thảo luận rất sôi nổi.
Lúc này có không ít cô gái hai mắt như đang phát ra ánh sáng.
“Ôi mẹ ơi, một chiếc xe thể thao cool ngầu gần hai mươi triệu, nếu tôi có thể ngồi một lát, tôi chết cũng mãn nguyện!”
“Không biết chiếc xe này của anh nhà giàu nào, đại học Kim Lăng chúng ta cũng có người giàu đến vậy à, nếu có thì thật muốn làm bạn gái anh ấy quá đi!"
“Đến đây, nhanh lên, chụp giúp tớ bức ảnh đi, tớ muốn có tấm ảnh chụp chung với xel”
“Tách tách!” Tiếng chụp ảnh điện thoại không ngừng vang lên.
Cũng có cô gái muốn chụp ảnh nhưng lại cảm thấy ngại.
Nhưng ánh mắt của họ không chỉ đặt trên xe mà còn dáo dác nhìn xung quanh. Muốn xem chủ nhân của chiếc xe là ai, nếu là con trai mà còn là sinh viên của đại học Kim Lăng, thì mình phải nắm bắt lấy cơ hội.
Lỡ như... Lỡ như được anh chàng nhà giàu đó thích mình thì sao.
“À, có thể nhường cho tôi qua chút được không...” Trần Khiêm gãi gãi đầu, quyết định vẫn nên bất chấp khó khăn mà đi qua đó thôi.
“Cậu cút ra chút coi, chen cái gì mà chen!” Không ngờ lại bị một cô gái bực mình rồi đẩy sang một bên.
Trần Khiêm tức giận, cô con mẹ nó còn hỏi lại tôi, đặt mông ngồi lên đầu xe của tôi mà còn ngang ngược như vậy!
“Cậu xem cái người này, quê mùa một cây mà lại muốn đến chụp ảnh, có kinh tởm quá không đây!?”
“Haha, nói không chừng là muốn lợi dụng thời gian chúng ta đều ở đây, đến tìm một cô gái để sàm sỡ đấy, bây giờ thứ người kinh tởm nào mà chẳng có chứ!”
“Đợi lát nữa chủ chiếc Lamborghini đến rồi, nhìn thấy chúng ta ở đây toàn là gái xinh thì cũng thôi đi, nếu nhìn thấy
một đứa con trai kinh tởm như vậy ở đây, người ta không tức giận mới là lạ đó!”
Nói xong, mấy cô gái lại cầm điện thoại lên, đến chụp ảnh với Lamborghini.
“Nhìn kìa, sao bên kia nhiều người thế nhỉ?”
“Hình như là trường mình xuất hiện một người nhà rất giàu có, mua một chiếc thể thao Lamborghini Reventonl”
“Trời má, chiếc đó phải hai mươi triệu đấy, đi đi đi, qua đó xem xeml”
Trần Khiêm bị mấy cô gái đẩy mạnh ra tận phía ngoài, cũng có nhiều người nghe thấy chạy đến xem.
Trần Khiêm lại bất lực.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top